Từng tòa thần miếu cổ lão trôi qua dưới chân Phương Hàn.
Qua được hai ngày thời gian, Phương Hàn phi hành thẳng một đường, vượt qua không biết bao nhiêu thần miếu, thấy được rất nhiều cổ miếu hoang phế làm cho hắn cảm nhận được sự to lớn của đế quốc thần bí thời thượng cổ kia. Cái gì có thể trong một đêm làm cho một đế quốc to lớn như vậy biến mất hoàn toàn?
Có thể thấy trong vô số thần miếu này ẩn chứa không ít bảo bối, tài vật, nhưng Phương Hàn cũng không dám xuống bên dưới thu lượm, bởi vì từ xưa đến nay, bất kỳ ai đến nơi này thu lượm tài vật đều sẽ gặp vận rủi.
Phương Hàn hiện tại cũng khá giàu có, cũng không cần thêm tài vật gì.
Có điều cũng khá may là hắn đã dần xác định được vị trí tòa cổ miếu nơi chứa Ngũ Hành Linh Căn.
“Diêm, ngươi nói Mạnh Thiểu Bạch dùng nhiều tiền như vậy để mua trứng Côn Bằng rốt cuộc là để luyện công phu gì thế? Ta cũng có một quả trứng Côn Bằng, nếu như có thể sử dụng một cách hợp lý thì sẽ đạt được lợi ích nào?” Ở trong lúc tìm kiếm phương hướng phi hành Phương Hàn trao đổi với Diêm một nghi vấn nho nhỏ.
“Trứng Côn Bằng là loại bảo vật chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, người bình thường tìm được đều muốn ấp quả trứng nở ra. Có điều việc này tổn hao rất nhiều thời gian, lại cần thêm mấy vạn năm mới có thể phát triển thành sinh vật trưởng thành, hơn nữa còn phải dùng đại lượng đan dược để nuôi dưỡng nữa. Thứ hai là mượn tinh hoa sinh mệnh của nó để tu luyện đạo thuật. Nếu như ta đoán không sai thì Mạnh Thiểu Bạch chuẩn bị làm theo cách thứ hai. Hắn vượt qua được Phong Hỏa Đại Kiếp, chỉ cần tích góp được sinh mệnh lực cường đại thì mới có thể ngưng luyện ra Thiên Địa Pháp Tướng.
Diêm dùng móng vuốt gãi gãi đầu, dường như muốn nhớ lại điều gì đó.
“Ngươi hiện tại không thiếu tinh hoa sinh mệnh, chỉ thiếu duy nhất Ngũ Hành Nguyên Khí. Để ta suy nghĩ xem nào….. Uhm, để xem nào… Lợi dụng quả trứng Côn Bằng của ngươi, phương pháp tốt nhất là dùng một loại thượng cổ bí pháp vô cùng ác độc, bá đạo gọi là Ma Thai Ký Sinh Quyết, đem bản thân dung nhập vào trong bào thai trong trứng, cướp đoạt tất cả các nguyên năng của Côn Bằng, biến thành một sinh vật giống như Côn Bằng. Là người mà không phải người, giống Côn Bằng mà không phải Côn Bằng. Như vậy thân thể của ngươi có thể không bị hạn chế về việc dung nạp pháp lực, tu luyện thần thông. Bởi vì thân thể của ngươi là Côn Bằng. Côn Bằng có thể ăn núi nuốt biển, lượng nguyên khí có thể dung nạp nhiều hơn con người không biết bao nhiêu lần.”
Phương Hàn trầm mặc một lúc lâu rồi mới nó: “Ma Thai Ký Sinh Quyết? Loại thần thông này ta cũng có nghe qua, vô cùng quỷ bí. Ngươi có biết hay không?”
Diêm kể lại một cố sự từ ngàn năm trước: “Ta cũng không biết. Nhưng mà năm đó Hoàng Tuyền Đại Đế có biết, loại thần thông viễn cổ này ngay cả một ít Ma Thần có lẽ cũng không biết. Chỉ có Ma Tôn từ thời viễn cổ mới có thể biết. Có điều chờ sau khi ngươi tu luyện tới Trường Sinh Bí Cảnh, ta khôi phục lại toàn bộ trí nhớ, mở ra Hoàng Tuyền Bảo Khố thì có thể tìm được các loại thượng cổ bí pháp Ma Đạo còn sót lại của Đại Đế. Chín mươi chín loại thần thông, năm đó Hoàng Tuyền Đại Đế từng thu nhập bào thai kỳ lân, trứng Huyền Vũ, trứng Phượng Hoàn, trứng Chu Tướng, trứng Kim Ô, trứng Ngao Ngư, trứng Thiên Ngô, bào thai Thần Kình…… Một vài loại sinh vật hiếm thấy trong thiên địa, trứng của mấy trăm loại thần thú viễn cổ, hoặc là bào thai bố trí thành một đại trận Hỗn Độn Nguyên Thai, đem tất cả tính mạng đặc thù của thần thú kết hợp lại làm một thể, thì mới có thể tu luyện đến tầng thứ mười Trường Sinh Bí Cảnh, cuối cùng xé rách cánh cửa Tiên Giới, phá không phi thăng. Có điều loại bí pháp này Hoàng Tuyền Đại Đế cũng không có nói cho ta biết, bởi vậy ta cũng không biết, chỉ có mở ra Hoàng Tuyền Bảo Khố mới có thể biết được.”
Phương Hàn nghe vô cùng chăm chú, mà ngay cả Huyết Dạ Vương, Tinh Thiền nghe được cũng liên tiếp gật đầu, còn Tinh Vân Bảo Bảo thì giống như nghe kể chuyện xưa, chỉ hận Diêm sao không kể tiếp cho hắn nghe.
“A… sao lại ngừng lại như vậy? Ta còn muốn nghe nữa, những chuyện này nghe thật là êm tai! Diêm! Sau này ngươi kể chuyện cho ta nghe được không, ta đem ngươi đến Quần Tinh Môn chơi, cho ngươi tắm trong Cửu Dương Trì, giúp lực lượng của ngươi sớm hồi phục……” Tinh Vân Bảo Bảo thấy Diêm ngừng lại thì vội vàng kêu réo.
“Nếu như ta thật sự hấp thu Cửu Dương Trí của Quần Tinh Môn các ngươi thì các trưởng lão kia không truy sát ta mới là lạ? Chỉ sợ phụ thân ngươi cũng không thể ngồi yên trên ngôi chưởng giáo được đâu.” Diêm hung hăng hừ một tiếng.
“Ma Công lợi hại như thế nhưng ta cũng chưa từng nghe nói qua, ngay cả trong Chư Thế Giới cũng không có ghi chép lại.” Phương Hàn tưởng tượng ra được sự lợi hại của Ma Thai Ký Sinh Quyết, nếu như ký sinh trong trứng của Côn Bằng, hấp thu đại lượng sinh mệnh tinh hoa của hắn luyện thành thần thông, dung nạp vào pháp lực, lại còn giúp cho thọ mệnh tăng vọt nữa.” Nếu như ta có thể dùng Ma Thai Ký Sinh Quyết như lời ngươi nói thì không phải là có thể sống hơn vạn năm sao? Có thể so sánh với cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh sao?”
“Không có khả năng!” Diêm lắc đầu nói, “Trừ khi ngươi đột phá Trường Sinh Bí Cảnh, nếu không thì không có khả năng sống được vạn năm. Cao thủ Thần Thông Bí Cảnh cho dù tu luyện nhiều loại thần thông nào, dùng đan dược gia tăng thọ mệnh cũng sẽ không vượt qua được một vạn năm. Bởi vì trong thiên địa quy tắc có một loại hạn chế. Nếu như một người tu luyện tới tầng thứ mười Nghịch Thiên Cải Mệnh, thậm chí là ăn tiên đan trong truyền thuyết thì tuổi họ cũng chỉ có thể được chừng vạn năm, đến lúc đó tinh khí toàn thân sẽ tán đi rồi chết. Sống vạn năm là một giới hạn!”
“Khó trách trong thế tục xưng hô Hoàng Đế là vạn tuế. Người còn lại thì gọi là thiên tuế, nguyên lai là như vậy.” Tinh Vân Bảo Bảo nói.
“Đúng rồi, Hoàng Đế được gọi là vạn tuế cũng là theo một điển cố thời thượng cổ. Bởi vì vạn tuế là một tiêu chí. Cao thủ Thần Thông Bí Cảnh vô luận có làm gì đi nữa cũng rất khó có thể sống được hơn vạn năm. Mà khi bước chân vào Trường Sinh Bí Cảnh, trở thành đầu sỏ muôn đời, chiếm vị trí vô cunfh quan trọng trong môn phái thì sẽ được gọi là Vạn Thọ Cảnh. Chính là vì đánh vỡ được trói buộc, vền phần thân thể Bất Tử Chi Thân của cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh là nhờ vào cảm ngộ của bản thân về pháp tắc của không gian, thời gian, có thể thay đổi kết cấu của vật chất, biến dở thành hay, biến nước thành mỡ, đem người biến thành chuột…… Thậm chí còn có thể từ trong hư không mà ngưng tụ đất, nước, lửa, gió, ngũ hành nguyên khí, có thể sáng lập ra thế giới, hóa thân vào hỗn độn, ngao du vũ trụ… cuối cùng là phi thăng thành tiên. Đó là chuyện mà chúng ta cũng không cách nào tưởng tượng ra được. Cho dù ta có thể khôi phục toàn bộ lực lượng thì cũng chỉ tương đương với cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh tầng thứ hai, Bất Tử Chi Thân, cao hơn một bậc so với Thiên Hình trưởng lão của Vũ Hóa Môn.”
Diêm cảm thán nói.
Tầng thứ nhất Trường Sinh Bí là Vạn Thọ Cảnh.
Tầng thứ hai là Bất Tử Chi Thân.
Thiên Hình trưởng lão là cao thủ tầng thứ nhất Trường Sinh Bí Cảnh, thần niệm câu thông với Tiên Giới, đột phá được vạn năm thọ mệnh.
Mà hiện tại thọ mệnh của Phương Hàn chừng hai ngàn năm. Đây cũng là nhờ hắn dùng Cửu Khiếu Kim Đan giúp gia tăng tám trăm năm thọ mệnh. Hai ngàn năm thời gian tưởng như rất lâu nhưng năm tháng tu luyện chỉ đảo mắt là qua thôi. Nếu như hắn bây giờ vẫn còn ở trong Thái Nguyên Tiên Phủ thì có lẽ đã trở thành một nắm xương tàn rồi.
“Đến rồi! Theo bản đồ thì chính là tòa thần miếu này!”
Khi mấy người đang nói chuyện phiếm thì đột nhiên một tòa thần miếu lớn không kém gì Thái Nguyên Tiên Phủ hiện ra trước mặt bọn họ, xung quanh thần miếu điêu khắc đủ thứ, xung quanh cửa vào lớn nhất có rất nhiều bức tượng đứng sừng sững, tựa hồ đang bảo vệ thần miếu, trong mỗi bức tượng đều ẩn tức một loại khí chất vương giả.
Theo ghi chép trên bản đồ thì tòa thân miếu này chính là nơi có chứa Ngũ Hành Linh Căn.
Phương Hàn dừng lại ở bên ngoài, sau khi bái lại một hồi, biểu hiện thành ý của mình rồi mới hóa thành một luồng thanh quang xuyên qua cửa chính bay vào trong thần miếu.
Sau khi tiến nhập vào trong đại điện, Phương Hàn phát hiện bên trong lại có chút tương tự với Thái Nguyên Tiên Phủ, chỉ là không có ngàn vạn cánh cửa như Thái Nguyên Tiên Phủ mà thôi. Sâu bên trong đại điện cũng chí có nắm cái cửa cũ kỹ đứng đó mà thôi.
Cửa màu đen tượng trưng cho thủy, cửa màu hồng tượng trưng cho hỏa, cửa màu xanh tượng trưng cho mộc, cửa màu vàng tượng trưng cho thổ, cửa màu trắng tượng trưng cho kim.
Có điều mấy cánh cửa này ở chỗ sâu nhất trong đại điện, mới nhìn tưởng như thoáng cái có thể bay tới, nhưng mà giữa đại điện loáng thoáng có cảm giác như không gian gấp khúc, có chút giống như một tấc dài bằng ngàn dặm.
Phương Hàn cũng không có để ý nhiều, chỉ tập trung vào việc tìm kiếm Ngũ Hành Linh Căn để luyện thần thông Ngũ Đế Đại Ma đến đại viên mãn, bước vào tầng thứ sáu Thần Thông Bí Cảnh, đến lúc đó năm mươi lăm loại thần thông của mình đều sẽ hợp nhất lại làm một, thực lực tăng lên gấp bội! Trong lòng hắn lại có thêm chút dũng khí bước lên phí trước.
Ầm ầm!
Lần này Phương Hàn tựa hồ như bước vào một thế giới khác, trời đất quay cuồng một hồi, một mảng đen kịt trước mắt, tinh không lập lòe, giống như khi hắn bước vào cánh cửa đi vào Thiên Ma Chiến Trường hoang vu, rộng lớn vô cùng kia.
“Chẳng lẽ lại đi tới một tinh cầu nào đó sao? Tòa thần miếu này không ngờ lại là một không gian thông đạo đặc thù!” Phương Hàn nhìn nhìn bầu trời, có rất nhiều ngôi sao lấp lánh, nhất là thông đạo mà hắn vừa mới đi quan lại biến mất không thấy đâu, lập tức một luồng cảm giác khủng bố nổi lên, tràn ngập trong lòng hắn… Hắn làm so có thể thoát ra khỏi nơi này?
Đột nhiên một ngọn núi cô độc ở xa xa xuất hiện trong tầm mắt của Phương Hàn. Trên ngọn núi tựa hồ còn có các sinh vật sống.
Hắn vội vàng bay tới, chỉ thấy bề mặt ngọn núi giống như bị đao chém ngang, vô cùng bóng loáng, trên đó có khắc mầy chữ lớn hơn thân người, có nhừng giọt máu theo chữ chảy xuôi xuống dưới.
“Ngũ Hành Địa! Trấn Áp Cổ Ma! Hiểm! Hiểm! Hiểm! Hiểm! Hiểm! Hiểm! Hiểm!”
L:iên tiếp bảy chư Hiểm, mỗi một chữ đều vô cùng sắc bén, giống như một lời cảnh cáo nghiêm khắc để người ta mau chóng rời đi, tránh thoát được vận rủi vậy. Chỉ cần nhìn bảy chữ “Hiểm!” này cũng đũ làm cho người ta thoái chí, hơn nữa trong mỗi chữa “Hiểm” này đều ẩn chứa một loại cảm giác nguy hiểm rình rập.
“Ngũ Hành Địa là gì vật? Diêm? Hiện giờ chúng ta đang ở đâu? Có còn ở trong Huyền Hoàng Đại Thế Giới hay không?” Phương Hàn trầm mặc hồi lâu rồi mới nói.
“Không phải, hiện giờ chúng ta đã lạc vào một tinh cầu nào đó trong vũ trụ, hơn nữa ta cũng không phát hiện có thong đạo nào nối liền với Huyền Hoàng Đại Thế Giới. Nếu như không có gì đặc biệt khác thì có thể nói là chúng ta đã bị vây khốn ở chỗ này rồi. Cũng không biết là nơi này có nguy hiểm gì, dù sao thì trong trí nhớ hiện giờ của ta thì năm đó Hoàng Tuyền Đại Đế cũng không có đi tới thăm dò Hoang Dã Thần Miếu!” Diêm vừa nhìn nhìn bốn phía vừa nói.
“Ta hiện tại cũng không sợ nguy hiểm gì. Nơi này đã được gọi là Ngũ Hành Địa nhất định sẽ chứa lượng lớn nguyên khí ngũ hành! Chúng ta tìm kiếm một chút đi.”
Phương Hàn vượt qua ngọn núi này, bay tà tà gần mặt đất cảm ứng sự tồn tại của ngũ hành nguyên khí.
Đúng lúc này, ở một nơi xa xa dưới mặt đất, xuất hiện một đôi mắt mở ra, nhìn tập trung lên người Phương Hàn đang bay vút đi. Trong ánh mắt ẩn chứa vô tận hung quang……
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
“Phía trước có khí tức của Thiên Ma, hơn nữa còn là một Ma Vương!”
Phương Hàn vượt qua ngọn núi viết bảy chữ Hiểm đột nhiên cảm giác được một luồng ma khí cường đại đập vào mặt, là khí tức của Thiên Ma quen thuộc. Hắn đã giết chết không biết bao nhiêu Thiên Ma, thôn phệ lượng lớn Thiên Ma ở Huyệt Nhục Nê Đàm, lại còn có thể giết chết cao thủ tầng thứ sáu Thần Thông Bí Cảnh, Quy Nhất Cảnh, Thất Diệp Ma Quân.
Hắn vô cùng thích thú đối với Thiên Ma.
Hiện tại trong Ngũ Ngục Vương Đỉnh không có một đầu Thiên Ma nào. Nếu như có thể thu thập đủ tám trăm vạn Thiên Ma thì uy lực của vương đỉnh sẽ tăng lên rất nhiều, thậm chí có thể trở thành đạo khí, làm pháp bảo tốt nhất để thủ hộ sơn môn, trấn áp ngọn núi. Cũng góp một phần vào việc phòng hộ, chống lại sự xâm lấn của Thần Tộc.
Thần Tộc xuất hiện là một đại kiếp nạn sẽ giáng xuống, Vũ Hóa Môn chắc chắn sẽ gặp phải sự vây công với quy môn lớn. Đến lúc đó mỗi một ngọn núi của chân truyền đệ tử chính là một đạo phòng ngự, ngăn cản đường tiến công của quân địch. Phương Hàn thầm nghĩ trong lòng, lại ẩn ẩn cảm giác được sự uy hiếp của chuyện này, vì vậy mà muốn nhanh chóng xây dựng Luân Hồi Phong trở nên hoàn chỉnh, kiên cố để chống lại đại kiếp nạn Thần Tộc.
Quả nhiên từ trên không trung xa xa đột nhiên xuất hiện một Thiên Ma Vương lơ lửng giữa không trung, thân mặt một loại áo giáp bằng xương kỳ dị, tay cầm Tam Xoa Kích.
Mà Thiên Ma Vương này khi thấy được Phương Hàn thì lại lộ ra thần sắc khó tin, sau đóng vung Tam Xoa Kích lên, trong miệng liên tục phát ra những tiếng khóc bén nhọn, quái dị, phát ra những một câu nói đứt quãng: “Người? Tu sĩ? Huyết nhục…… Tốt! Thật sự quá tốt!”
Trong tiếng rít gào bén nhọc, Thiên Ma Vương cười ha hả, Tam Xoa Kích rung động, mạnh mẽ đánh về phái Phương Hàn, tốc độc cực nhanh, trên thân thể hiện ra ma vân quỷ bí, tựa hồ lại một loại ma công.
“Muốn chết!”
Phương Hàn nhìn hắn, trong tâm thầm cười lạnh, tu vi của tên Thiên Ma Vương này cũng chỉ mới vừa bước vào Thần Thông Bí Cảnh, lực lượng chừng mấy trăm mã lực mà thôi, đối với hắn không khác gì một bữa điểm tâm cả.
Phương Hàn duỗi tay trái ra, Già Thiên Ma Thủ chộp tới, một luồng ma diễm màu đen hừng hực bốc lên, lập tức đem không gian bốn phía xung quanh đóng băng lại, ma thủ đầy trời bao trùm lấy đầu Thiên Ma Vương.
Trong thiên ma, tu luyện đến Thần Thông Bí Cảnh thì gọi là Ma Vương, bước vào Trường Sinh Bí Cảnh thì gọi là Ma Thần, nhưng cũng chia làm rất nhiều loại. Bình thường Thiên Ma Vương, với thực lực bây giờ của Phương Hàn thì có thể giết như chặt dựa.
“A! Lực lượng thật cường đại, Thiên Ma Giải Thể! Niết Bàn Trọng Sinh! Vĩnh Sinh Cực Lạc!” Thiên Ma kia thấy ma thủ của Phương Hàn có lực lượng cường đại như vậy thì cũng tự biết mình không phải là đối thủ, trên mặt thoáng hiện ra vẻ khủng bố nhưng sau đó lại tỏ ra vô cùng hưng phấn, thân thể thoáng cái bành trường ra trăm ngàn lần, không ngờ lại thi triển Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp!
Phanh!
Lực lượng cực lớn tỏa ra, làm cho Già Thiên Ma Thủ của Phương Hàn bị nổ đến tê rần rồi rụt trở về. Mà Thiên Ma này cũng biến mát không thấy bóng dáng đâu nữa, sau khi thi triển Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp tự nhiên là không còn lại cái gì khác.
“Thiên Ma Vương này làm sao vậy? Cứ như vậy mà thi triển Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp?” Phương Hàn có chút sửng sờ, Thiên Ma cũng là một tồn tại có trí tuệ, nhất là Ma Vương lại rất thông minh, không kém gì nhân loại, tuyệt đối sẽ không bỏ đi tính mạng của mình một cách đơn giản như vậy, trừ khi là vạn bất đắc dĩ, không còn đường sống nữa mới giải thểm tự bạo
Tuyệt đối không như Thiên Ma Vương này, thấy chết mà không chút sờn lòng.
Không sai! Ma Vương này khi tự bạo lại không có chút do dự, có khí khái thấy chết không sờn làm cho người ta cảm thấy có chút quỷ dị, hình như có một niềm tin chắc chắn rằng sau khi tự bạo xong sẽ được hồi sinh vậy. Rốt cuộc là có chuyện gì? Phương Hàn cũng không hiểu được rõ ràng.
Vốn hắn muốn trấn áp Ma Vương này, sau đó mang về tế luyện, Ma Vương tuy không thể dùng để phát động vương đỉnh nhưng cũng có thể luyện chế một ít loại đan dược thần diệu, còn có thể dùng để luyện chế pháp bảo, thậm chí có thể để cho Thập Bát La Hán mà hắn vừa mới thu được cắn nuốt để bổ sung lực lượng.
Thậm chí có thể dùng để bổ sung lực lượng cho năm trăm lá Vạn Quỷ Lệnh Kỳ.
Thiên Ma là bảo bối, mà Thiên Ma Vương càng quý báu hơn, không ngờ lại tự bạo một cách đơn giản như vậy, thật là kỳ quái.
“Ta thật không ngờ là Thiên Ma Vương này lại dứt khoát như vậy. Nói tự bạo là tự bạo, sớm biết như vậy thì để ngươi ra tay sớm một chút là tốt rồi. Dùng A Tỳ Môn thôn phệ hắn thì hắn có muốn tự bạo cũng không được.” Phương Hàn nói.
“Ta cảm giác có chút không đúng, Thiên Ma Vương này giống như bị tẩy não rồi vậy, căn bản không sợ chết, tin chắc rằng sẽ có được cơ hội hồi sinh.” Diêm có chút lo lắng, “Ta rốt cuộc cảm giác Ngũ Hành Địa này ẩn chứa một sự nguy hiểm vô cùng to lớn, tựa hồ nó phong ấn một cái gì đó vô cùng khủng bố. Một luồng lực lượng vô cùng to lớn khiến cho ta cảm giác rất lo sợ.”
“Đã như vậy, chúng ta cẩn thận một chút, bất quá cũng may là ta có Cây Thế Giới không ngừng hấp thu linh khí của Tiên Giới, cũng không bị ngăn cách như khi ở trong Thái Nguyên Tiên Phủ.”
Phương Hàn ngược lại cuxng không có chút cuống quýt nào, dù sao thì tình hình hiện giờ vẫn còn tốt hơn so với khi ở trong Thái Nguyên Tiên Phủ.
“Hả? Một mùi đất thật nồng đậm!” Đúng lúc này, Phương Hàn đột nhiên cảm giác mặt đất ở bên dưới đột nhiên bốc lên một mùi bùn đất nồng đậm! Phanh một tiếng! Mặt đất dưới chân hắn đột nhiên nổ tung, một đầu rằng màu vàng đất xuất hiện, giống như một cong long đằng không bay lên, há to cái miệng lớn đỏ hoét như chậu máu, hung dững lao tới muốn cắn nuốt Phương Hàn.
“Đây không phải là Thiên Ma mà là quái thú? Yêu thú hệ thổ?” Phương Hàn nhìn con rắn đột nhiên xông lên từ dưới longf đất, rộng khoảng chừng một trượng, thân chìm trong lòng đất nên không biết rốt cuộc dài đến mức nào. Mà theo tốc độ và lực lượng khi con rắn này đánh tới thì Phương Hàn liền nhìn ra thực lực của nó tương đương với cao thủ tầng thứ hai Thần Thông Bí Cảnh.
Di hình hoán ảnh!
Phương Hàn đột nhiên thoáng biến mất, sau đó lại xuất hiện bên cạnh đầu rắn, tay trái tung ra một chưởng chụp về đầu nó.
Lực lượng của Già Thiên Ma Thủ vượt xa Huyết Dạ Vương, thoáng cái đã đánh nát đầu rắn này. Cả con rắn liền biến thành một luồng nguyên khí tinh thuần màu vàng đất.
“Hả?”
Tâm Phương Hàn chớp động, lập tức thu lấy toàn bộ nội tạng của con rắn, đồng thời phát động Thổ Hoàng cương khí hấp thu luồng nguyên khí tinh thuần kia vào, lập tức cảm giác được Thổ Hoàng cương khí của bản thân cường đại thêm một chút.
“Ta biết rồi, Ngũ Hành Địa này có rất nhiều yêu thú cường đại, đều là do ngũ hành nguyên khí biến hóa tạo thành, còn có thật nhiều Thiên Ma nữa. Ta giết chết những yêu thú này, thu lấy ngũ hành nguyên khí của bọn chúng, tu luyện thành thần thông Ngũ Đế Đại Ma!” Phương Hàn đột nhiên hô lên.
Diêm gật đầu nói: “Con rắn vừa rồi gọi là Đằng Xà, có nguyên khí hệ thổ vô cùng đậm đặc ngưng tụ lại mới tạo thành quái vật như vậy. Bình thường cũng chỉ có thể ở sâu dưới lòng đất mới có thể gặp được nó, hơn nữa rất khó có thể lột xác, luyện thành thần thông. Có điều ta cảm giác Ngũ Hành Địa này cũng không đơn giản như vậy, hơn nữa ta cảm giác được đang có một cổ lực lượng cường đại bí ẩn đang theo dõi chúng ta, làm cho ta có một loại cảm giác gai gai sống lưng.”
Phương Hàn nhắm mắt lại, ngưng tụ tinh thần, một tia tinh thần chi hỏa được đốt lên, thoáng cái liền cảm giác được quả thật bản thân đang bị một luồng khí tức thần bí theo dõi, nhưng chỉ cảm ứng được mơ hồ, lúc được lúc mất.”
Loại cảm giác này quả thật không dễ chịu chút nào.
“Bất kể như thế nào, cứ tiếp tục bay về phía trước đi, tìm kiếm xung quanh xem, đã có thể ngưng tụ thành một Đằng Xà như vậy thì khẳng định là tồn tại một cái Thổ Linh Căn rất lớn.” Phương Hàn biết rõ bạn thân đang bị theo dõi nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục đi tới, dù sao thì có muốn trở về cũng không con đường về nữa rồi.
Mới bay được chừng mười dặm thì từ xa xa bỗng xuất hiện một mảng mây hồng, từ trong đám mây truyền ra những tiết dát lai, dát dát dát, dát dát dát kỳ quái, một luồng khí tức nồng đậm đập vào mặt, không khí bốn phái chung quanh vặn vẹo, bốc cháy.
“Đó là cái gì?” Tinh Vân Bảo Bảo thoáng cảm giác được nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng cao thì không khỏi dụi dụi mắt nói.
“Bầy Hỏa Nha! Diêm đột nhiên quát lớn: “Đây là hỏa yêu do hỏa tinh ngưng kết thành, bình thường cũng chỉ có thể đến gần mặt trời mới có thể gặp một đàn Hỏa Nha đông đảo như thế này. Hỏa nha vô cùng lợi hại, một đàn chừng ba nghìn con Hỏa Nha có thể so sánh với một thần thông hỏa hệ của cao thủ Kim Đan Cảnh thi triển ra! Ở đây có ít nhất là một vạn con…”
Nguyên lai đám mây hồng đó là vô số hỏa nha hợp lại tạo thành một đàn mà ra.
Giờ khắc này Phương Hàn rốt cuộc cũng hiểu được thế nào là phô thiên cái địa. Đàn Hỏa Nha bay đến chỗ nào thì mặt đó nơi đó liền trở nên khô cằn, thậm chí còn xuất hiện sự sụp đổ, rồi hòa tan có vẻ như sắp biến thành nham thạch nóng chảy vậy. Đột nhiên đàn Hỏa Nha thấy được Phương Hàn liền chuyển hướng bay thẳng về phía hắn.
Ba nghìn Hỏa Nha tương đương với thần thông Phưng Hoàng Minh do Hỏa Vân Tiên Tử dùng Chu Tước Vũ thi triển! Mà hiện tại một đàn hơn vạn con Hỏa NHa thì có lẽ bằng ba đến năm lần thần thông mà Hỏa Vân Tiên Tử thi triển ra. Phương Hàn rốt cuộc cũng hiểu vì sao mà trên vách núi kia khắc bảy chữ “Hiểm!” rồi. Cả đàn Hỏa Nha này đánh tới, cho dù là cao thủ Kim Đan Cảnh cũng không thể ngăn nổi, trực tiếp bị luyện hóa thành tro bụi.
“Xích Đế Hỏa Hoàng Khí!” Phương Hàn cũng không dám chần chờ, miệng mạnh mẽ hô ra, rồi liên tiếp phun ra những hư ảnh Hỏa Hoàng, Xích Đế, tạo thành uy áp nặng nề khiến cho bầy Hỏa Nha đang lao tới kia có chút kinh hãi, chần chừ. Sau đó Phương Hàn lại thi triển Hắc Đế Thủy Hoàng Quyền, đồng thời bố trí Băng Tuyết Giới Hạn ở quanh thân mình, nhanh chóng một luồng khí thanh lương tỏa ra, ngăn cản sự xâm thực của hỏa khí.
Nhân cơ hội này, tay trái Phương Hàn lại đánh ra một lần nữa, Già Thiên Ma Thủ chộp vào giữa bầy Hỏa Nha, khi ma diễm màu đen quét qua thì những con Hỏa Nha liên rơi xuống như mưa, sau đó hóa thành những luồng hỏa nguyên khí màu đỏ tinh thuần, rồi bị hư ảnh Hỏa Hoàng của Phương Hàn hấp thu.
Tư tư tư, tư tư tư… Phương Hàn tả xung hữu đột giữa bầy hỏa nha, ma thủ liên tục rung động tạo nên âm thanh tư tư tư, thậm chí hắn còn cảm giác được chút đau đớn thì không khỏi giật mình: “Bầy Hỏa Nha này thật là lợi hại, Già Thiên Ma Thủ của ta tuy không phải là đạo khí nhưng cũng là bảo khí tuyệt phẩm, lại có ẩn chứa thần thông Già Thiên Mà Công, vậy mà lại còn có chút đau đớn.”
Uy lực của Già Thiên Ma Thủy vô cùng mạnh mẽ, tuy bị hỏa diễm của Hỏa Nha làm cho đau đớn nhưng cũng không bị thương tổn gì.
Thấy việc chém giết có phần thống khoái, Phương Hàn lại xuất ra ma đao Huyết Thương Khung, phối hợp với bản thân không ngừng càn quét ngang dọc, vô số Hỏa Nha bị giết rồi hóa thành tinh khí, bị Phương Hàn hấp thu vào trong Hỏa Hoàng cương khí của bản thân.
Một hồi chém giết thảm liệt, hơn vạn con Hỏa Nha bị tiêu diệt, chân thân của Hỏa Hoàng cũng sáng thêm một chút, hỏa diễm trong đó cũng bị thiêu đốt lên, tỏa ra những tia sáng trong suốt.
Hư!
Chém giết xong bầy Hỏa Nha này, Phương Hàn thở dài ra một hơi: “Chúng ta nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”
“Chỉ sợ là không thể nghỉ được đâu.” Diêm âm trầm nói, từ xa xa truyền đến những tiếng on gong, tựa như có ngàn vạn con ong mật đang bay tới, tiếp sau đó là một mảng mây vàng xuất hiện, cuồn cuộn bay về phía Phương Hàn. Hắn cẩn thận nhìn kỹ lại thì nhận ra đám kim vân này chính là những con Hoàng Phong kim sắc có bộ dáng rất kinh khủng.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
“Đây là Kim Châm Thần Phong do kim khí biến thành, cực kỳ lợi hại. Phần đuôi của chúng có thể bắn ra Đoạt Mệnh Kim Châm, chuyên phá cương khí, pháp bảo cấp bậc linh khí đều không thể ngăn cản được, nhất là nếu như tụi nó đánh lén thì có thể đánh tan phòng hộ và giết chết một cao thủ không có bảo khí phòng hộ! Nhất định phải cẩn thận, dừng để bị trúng phải Đoạt Mệnh Kim Châm, nếu không, một khi nó chui vào trong người thì sẽ phá hư não hải, làm mất hết toàn bộ thần thông.”
Diêm nhìn thấy đám mây màu vàng kim chằng chịt tạo thành bởi ngàn vạn con ong vàng thì liền cảnh cáo Phương Hàn, ngàn vạn lần không được để những con ong này đến gần người.
Phương Hàn tự nhiên không dám chậm trễ, hắn biết rõ ở Ngũ Hành Địa thần bí này, hết thảy mọi thứ đều vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút thì sẽ chết ngay lập tức. Vừa rồi thì có Thiên Ma Vương tự bạo, Đằng Xà, vạn con Hỏa Nha, lần sau lại nguy hiểm hơn so với lần trước. Hắn mặc dù có lực lượng cường đại, lại có đạo khí hộ thân thì sợ là vẫn không thể chống đỡ nổi vô tận công kích này.
Hơn nữa hắn hiện tại không có pháp bảo phòng ngự nào cường đại cả.
Huyết Dạ Vương tuy có lực sát thương cường đại nhưng phòng ngự lại không tốt lắm, về phần Hoàng Tuyền Đồ đối với Ma Đạo, Oan Hồn, Quỷ Vật có tác dụng khắc chế rất lớn nhưng đối với dùng phi kiếm chân chính chém giết, công kishc của thần thông thì tuy có thể phòng thủ nhưng không thể đạt tới vạn pháp bất xâm được.
Ngược lại Nhật Nguyệt Ngũ Tinh Trạc lại là một kiện pháp bảo phòng hộ cực kỳ xuất sắc.
Tinh Vân Bảo Bảo đứng ở phía sau Phương Hàn khẽ nâng tay lên, một mảng tinh quang hình cầu xuất hiện, bao trùm toan bộ mọi người ở bên trong.
Nói thì chậm nhưng mọi việc diễ ra rất nhanh, khi Tinh Vân Bảo Bảo vừa xuất ra tinh quang bảo vệ thì một đám Kim Châm Thần Phong đột nhiên gia tốc, tốc độ nhanh hơn gấp ba lần tốc độ vừa rồi, cơ hồ gấp hai ba lần vận tốc âm thanh. Chưa được nửa cái chớp mắt thì đã đánh lên đỉnh đầu của bọn họ. Tiếp đó vô số tiếng phốc vang lên, hằng hà xa số kim châm từ đuôi của ong vàng phóng ra đập lên tinh quang.
Những kim châm kia mỏng như lông trâu như lại ẩn chứa lực xuyên thấu cường đại, thoáng cái đã đánh cho quang tráo của Nhật Nguyệt Ngũ Tinh Trạc rung động mãnh liệt, có một vài kim châm còng thoát xuyên quang tinh quang, xuất hiện bên trong lòng sáng. Có điều tinh quang rất dày, bên trong ẩn chứa một luồng tinh thần lực không ngừng chấn động, đánh cho những kim châm kia nát baasy, biến thành nguyên khí kim hệ thuần túy.
“A, thật là lợi hại! Nếu như Nhật Nguyệt Ngũ Tinh Trạc này yếu một chút thì kim châm có lẽ đã có thể xuyên qua, mà hiện giờ chúng ta đã bị bắn chết rồi.”
Tinh Vân Bảo Bảo mặt vàng như đất, y phục trên người hắn tuy cũng là một kiện bảo khí nhưng không thể ngăn cản nổi nhiều Đoạt Mệnh Kim Châm công kích cùng một lúc như vậy.
Cho dù ngăn cản được luồng thứ nhất thì còn có lượt thứ hai, thứ ba liên tiếp đánh xuống, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị bắn chết.
Phương Hàn cũng thầm kinh hãi, không dám chậm trễ, vạn nhất đám thần phong này đánh tan quang tráo thì cũng không còn vật gì có thể ngăn cản được chúng. Đoạt Mện Kim Châm này không phải như phi châm của Ma Đạo, số lượng rất nhiều, bất luân là cao thủ Ma Đạo hay Tiên Đạo đều không có khả năng xuất ra một lượng lớn kim châm như vậy.”
“Bạch Đế Kim Hoàng Trảm!”
Ngay lúc hắn vừa hô lên, từu trong miện hắn một luồng kim quang bắn ra, hình thành một đạo kiếm quang, nháy mắt cắt nát hết toàn bộ kim châm, vô số nguyên khí kim hệ bị hút vào trong đó, sau đó kiếm quang lại bay ra ngoài, giống như cá bơi trong nước, không ngừng luồn lách, đảo quanh, chém giết đàn thần phong.
Lập tức mấy ngàn thần phong liền bị chém giết, hóa thành một luồng kim khí mỹ lệ bị Kim Hoàng cương khí của Phương Hàn hấp thu hết, cương khí của hắn dường như sáng lên một chút.
Đúng lúc này, càng nhiều thần phong bay tới, đột nhiên ngưng tụ lại cùng một chỗ, vô số ánh vàng kim hợp lại với nhau tạo thành một thanh kiếm khổng lồ màu vàng kim. Xích lạp! Thanh kiếm khổng lồ mạnh mẽ chém xuống, ngăn cản Bạch Đế Kim Hoàng Trảm của Phương Hàn.
“Gì vậy? Những thần phong này lại có thể hợp lại thành cự kiếm đồng thời đánh xuống, thật là lợi hại.” Phương Hàn hơi sững sờ, thần thông trong đầu không ngừng vận chuyển, một luồng hỏa diễm phun ra, hắn thi triển hết tất cả các loại thần thông hỏa hệ của bản thân.
Hỏa khắc kim.
Hắn dùng hỏa để thiêu đốt , mà thần phong này là do kim khí hóa thành, chắc hẳn có thể tạo nên hiểu quả kỳ diệu. Nào ngờ Chu Tước Vũ vừa xuất hiện, tiếng hót chim phượng hoàng vang lên, hại đạo thần thông hỏa hệ nối đuôi nhau bay ra, hỏa diễm tràn ngập bầu trời nhưng không ngờ đám thần phong kia cũng không chút sợ hãi, những tia thần phong rậm rạp, chằng chịt không ngừng bay tới lui trong đám lửa, đuôi không ngừng bắn ra các kim châm.
Chỉ có Xích Đế Hỏa Hoàng, Đại Nhật Hỏa Tai mới có thể hòa tan một ít thần phong.
“Thần phong lợi hại như vậy nếu như có thể bắt về rèn luyện bọn chúng nghe lời của mình thì một khi luyện thành thì không phải vô địch thiên hạ sao?” Phương Hàn thầm nghĩ trong đầu, có chút giật mình bất quá đám thần phong này cũng không phải pháp bảo mà là những sinh linh sống sờ sờ, muốn luyện hóa hoàn toàn nhất định phải dùng thêm một số thần thông di hồ quỷ bí nữa. Nhưng lại không nhất định có thể luyện hóa được, khiến chúng triệt để nghe mệnh lệnh của mình.
Ngay cả hỏa diễm của cao thủ Kim Đan Cảnh cũng không thể đốt cháy được bọn chúng, nếu mang tới Đại Huyền đế quốc mà bán đấu giá thì giá một con sợ cũng là giá trên trời.
“HIện tại ngươi biến thành nguyên khí hệ kim thay ta ngưng tụ ra Kim Hoàng Trảm đi.
Tay trái Phương Hàn lại vung lên một lần nữa, he kín bầu trời, phối hợp với Kim Hoàng Trảm thì lập tức đánh nát cả ngàn thần phong, ngưng tụ thành một thanh kiếm mỹ lệ, sau đó bị Bạch Đế hấp thu hết.
Bầy ong này tuy rất lợi hại nhưng Phương Hàn có đạo khí bảo vệ, có Huyết Dạ Vương với lực lượng mạnh mẽ, hung hăng chém giết thì quả thật là không phải sợ cái gì cả.
Trong khoảng thời gian ngắn hắn ra sức chém giết!
Phương Hàn giờ như một mãnh hổ, từng đám từng đám thần phong bị giết chết, đại lượng nguyên khí bị Bạch Đế Kim Hoàng Trảm mạnh mẽ hấp thu, không kém gì một lần nữa hấp thu tinh thạch Thái Bạch. Mỗi con thần phong này đều được kim khí cường đại dưỡng dục mà thành, một đàn thần phong này không thua kém gì một khoáng mạch cả.
Nếu như tu luyện Đại Tự Tại Huyền Kim Kiếm Khí, chỉ sợ giết chết mấy ngàn con thần phong là có thể luyện thành. Nhưng mà lượng nguyên khí hệ kim mà Bạch Đế Kim Hoàng Trảm cần vô cùng lớn, nhiêu này vẫn chưa đủ.
Nhưng Phương Hàn càng chém giết thì khí tức của Bạch Đế Kim Hoàng Trảm càng cường đại hơi, hơn nữa khí tức càng ngày càng nồng đậm, cuối cùng một đạo tỏa ra một đạo cương khí màu bạch kim, lập lòe chói sáng, nếu như người bình thường nhìn thấy ánh sáng này thì có lẽ lập tức sẽ bị ánh sáng mãnh liệt làm cho mù lòa.
Có điều vẫn còn kém rất xa so với khi Kim Hoàng lột xác, diễn biến ra Kim Thần Lôi.
Nhưng Bạch Đế Kim Hoàng Trảm càng ngày càng lớn mạnh làm cho tốc độ chém giết thần phong của Phương Hàn càng ngày càng nhanh, một đạo bạch quang lóe lên liền giết chết cả trăm, cả ngàn con thần phong. Trong khi Kim Hoàng cương khí không ngừng cường đại thì Phương Hàn cũng cảm giác được tốc độ của kiếm khí càng ngày càng nhanh, đến cuối cùng lại sinh ra hiệu ứng giống như Thuấn Sát Đại Pháp!
Ý niệm vừa động kiếm khí đã chém đôi đàn thần phong ra làm hai nữa.
Cũng không biết trải qua bao lâu, một canh giờ, hai canh giờ…
Mấy lần hắn cảm giác được pháp lực bản thân đã tiêu hao hết, bất quá cậy vào Cây Thế Giới không ngừng cung cấp đại lượng linh khí Tiên Giới nên vẫn có thể kiên trì được. Đột nhiên Phương Hàn đột nhiên cảm thấy người rất thoải mái, thần châm chằng chịt đánh lên quang tráo cũng không còn nữa, hắn ngẩn đầu lên xem xét thì mới nhận ra là đàn thần phong đã bị hắn giết hết, không còn một con nào.
Bạch Đế Kim Hoàng Trảm đã mạnh gấp đôi so với trước kia, hiện tại uy lực cơ hồ có thể vượt qua phi kiếm tuyệt phẩm bảo khí như Quỷ Xà Kiếm, Bích Huyết Diệt Hồn Kiếm.
“Lần này hật sự là cần phải nghỉ ngơi rồi, chúng ta xuống dưới mặt đất thôi. Thu liễm khí tức lại.” Phương Hàn dùng Hải Thận Khí Công thu liễm khí tức hạ xuống dưới, nhưng vòng bảo vệ vẫn duy trì như cũ, không có triệt thoái, sợ lại bị vây công, hắn thấy Ngũ Hành Địa này thật sự quá hiểm ác, không để cho người ta cơ hội để thở lấy hơi nữa.
Nào ngờ rằng vừa hạ xuống mặt đất!
Oanh long!
Mặt đất đột nhiên phun lên rất nhiều nước suối, thoáng cái đã ngưng kết thành trăm ngàn con quái ngư, phát ra những âm thanh the thé, để lộ ra hàm răng sắc nhọn, dữ tợn lao về phía Phương Hàn cắn xé. Quái ngư còn bắn ra thủy tiễn, thậm chí còn có quai ngư phun ra một quả cầu nước thật lớn, đánh mạnh lên quang tráo rồi phát nổ mạnh mẽ.
“Lại nửa rồi! Đây là do thủy tinh khí ngưng kết tạo thành ngư tinh, chỉ có thể giết hết toàn bộ thôi!” Diêm than một tiếng.
Phương Hàn trầm mặc không nói lời nào, giống như muốn tiết kiệm tất cả tinh khí thần, giữ vững tinh thần, phóng xuất ra Hắc Đế Thủy Hoàng Quyền, các loại thần thông lại được thi triển ra một lần nữa, Già Thiên Ma Thủ đánh ra khắp nơi, chụp loạn cả lên. Lần này đối phó với đám ngư tinh do thủy tinh khí ngưng kết thành có vẻ dễ dàng hơn một chút. Chỉ có mỗi thủy lôi của bọn chúng là có phần hơi lợi hại một chút.
Phanh phanh phanh phanh!
Một đám quái ngư bị Già Thiên Ma Thủ chụp trúng phát nổ, hóa thành hơi nước tinh thuần, tiến nhập vào trong Hắc Đế Thủy Hoàng Quyền.
Những đoàn thủy lôi kia cũng bị Nhật Nguyệt Ngũ Tinh Trạc chặn đứng hết.
“Nếu như không phải đánh bại được Quỷ Đế, đoạt được Già Thiên Ma Thủ của hắn thì đối phó với đám quái thú ở Ngũ Hành Địa này cũng sẽ rất gian nan.” Phương Hàn cũng không biết đã giết được bao nhiêu quái ngư do thủy tinh khí ngưng tụ thành, nhuwg mà dòng nước từ dưới mặt đất phun lên vẫn cuồn cuộn không dứt. Huyết Dạ Vương thoạt nhìn đã có chút mệt mỏi, mà tinh quang của Nhật Nguyệt Ngũ Tinh Trạc cũng có chút mờ nhạt đi.
Thấy tình huống như vậy, Phương Hàn liên tục phát ra pháp lực quán chú lên bản thể của ma đao Huyết Thương Khung của Huyết Dạ Vương, đồng thời cũng truyền pháp lực vào trong Nhật Nguyệt Ngũ Tinh Trạc.
Hai kiện đạo khí này tuy lợi hại, nhưng cũng không thể có nguồn lực lượng cường đại, cuồn cuộn mãi không hết, phải chiến đấu mãnh liệt trong thời gian dài cũng sẽ rất mỏi mệt, dần mất đi linh hiệu của bản thân, phải nghỉ ngơi một thời gian mới có thể khôi phục được. Đương nhiên, nếu như quán chú pháp lực vào trong bản thể của bọn chúng thì có thể giúp cho bọn chúng sinh long hoạt hổ trở lại.
Cây Thế Giới ở mi tâm của Phương Hàn hấp thu đại lượng linh khí Tiên Giới rồi truyền vào trong hai não hải của Phương Hàn, xoay chuyển một vòng thì đã chuyển hóa thành pháp lực rồi.
Sau đó những pháp lực này hoặc được dùng để phát động thần thông của bản thân, hoặc được quán chú vào trong hai kiện đạo khí, giúp chúng bảo trì lực lượng cường đại của mình.
Vốn Cây Thế Giới cũng có dư lượng lớn nguyên khí Tiên Giới, mỗi ngày có thể luyện chế thành ba vạn sáu nghìn viên Nguyên Anh Đan, nhưng hiện tại toàn bộ lượng nguyên khí Tiên Giới khổng lồ này đã bị chuyển hóa thành pháp lực hết rồi.
Trận chiến kéo dài hơn nửa ngày cũng không còn dư chút nào để luyện chế Nguyên Anh Đan.
“Thật là mãnh mẽ! Chiến đấu lâu như vậy mà pháp ;ực vẫn cuồn cuộn không dứt, cho dù hắn có pháp tinh ngọc thạch thì tiêu hao bao nhiêu mới đủ đây?” Tinh Thiến khiếp sợ khi chứng kiến pháp lực của Phương Hàn cuồn cuộn không dứt như vậy.
Hiện tại cho dù là một cao thủ Kim Đan Cảnh cũng sợ là đã tiêu hao hết pháp lực, vì mệt quá mà chết đi.
Ba tháp!
Một con quái ngư cuối cùng bị Già Thiên Ma Thủ bóp nát, toàn bộ thủy tinh khí đều bị Hắc Đế Thủy Hoàng Quyền hấp thu hết, vô thượng thần thông thủy hệ này cũng sinh ra dấu hiệu muốn lột xác……
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Hắc Đế Thủy Hoàng cương khí chảy trong người Phương Hàn phát ra những âm thanh giống như tiếng nước từ trên thác cao vạn trượng đổ xuống, lại giống như sông lớn cuồn cuộn chảy, lực lượng chớp mắt tăng vọt.
Hắn hoài nghi nếu như cứ tiếp tục như vậy thì thần thông này sẽ đạt tới đại viên mãi, đạt tới cảnh giới sinh ra Thủy Thần Lanh.
“Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này thì ta sợ là ta cũng không thể tiếp thụ nổi.”
Giết chết một đám quái ngư từ dòng nước ngầm dưới lòng đất phun ra, Phương Hàn thở ra một hơi. Nếu như không phải có Cây Thế Giới không ngừng cung cấp linh khí Tiên Giới để chuyển hóa thành pháp lực thì cho dù trên người hắn có được năm mươi lăm loại thần thông cũng sớm như đèn cạn dầu, bị ngàn vạn con quái vật vây công giết chết.
“Mạnh Thiểu Bạch cũng đã đi qua Ngũ Hành Địa này nên Ngũ Hành Tinh Khí của hắn mới có thể đạt đến cảnh giới viên mãn như vật. Cũng khó trách kiếm thuật của hắn lại tinh diệu như vậy, ở trong này ma luyện, chỉ cần không chết thì sau khi đi ra ngoài nhất định sẽ tăng tiến vượt bật.”
Diêm cũng bị những đoàn quái vật dồn dập kéo tới làm cho váng đầu, hoa mắt.
“Chúng ta có ba kiện đạo khí, lại có nguồn nguyên khí cung cấp liên tục mà còn mệt mỏi như vậy, không ngờ Mạnh Thiểu Bạch lại có thể sống sót ra khỏi Ngũ Hành Địa này. Hắn thật là khủng bố.” Huyết Dạ Vương cũng có chút sợ hãi, hắn mặc dù là một kiện đạo khí nhưng khi bị vây công trùng trùng điệp điệp không dứt như vậy mặc dù bản thể không đến mức bị phá hư nhưng mà sẽ vì linh khí tiêu hao hết mà lâm vào trạng thái ngủ say.
Phương Hàn trầm tư một chút, đồng thời khôi phục tinh lực của mình. Mặc dù hắn có pháp lực cuồn cuộn không bao giờ hết, nhưng thân thể hắn vẫn là huyết nhục thân thể bình thường, hiện tại toàn thân hắn đau nhức vô cùng, vội vàng vận dụng Bàn Võ Đại Lực thần thông để điều tiết thân thể, dùng pháp lực làm dịu các khiếu huyệt, cơ bắp, giống như được mát xa vậy, giảm bớt sự mệt nhọc của cơ thể.
Thần thôngBàn Võ Đại Lực rất toàn diện, trong đó có rất nhiều tiểu bí quyết rất hữu dụng khi sinh tử chiến.
Nghe đồn năm đó môn nhân của Bàn Võ Tiên Tôn cùng với ngoại vực Thiên MA chiến đấu một tháng trời mà cũng không mệt mõ, tin này truyền ra ngoài đã khiến cho người ngoài kinh sợ không thôi.
“Lại có quái vật tới!”
Tinh Vân Bảo Bảo quát to một tiếng, đánh thức Phương Hàn, quả nhiên từ đường chân trời phía xa xa liên tiếp truyền đến những tiếng hét chói tai, vô số nhân ảnh xuất hiện. Những bóng người này đều có thân cao bằng sáu bảy lần người bình thường, là người khổng lồ! Phương Hàn vừa nhìn thì đã thấy những cự nhân này toàn thân trần truồng, có những đường nét hoa văn màu gỗ.
Lại là một đám Mộc Cự Nhân!
Ngàn vạn tên, là một đội quân khổng lồ!
Sưu sưu sưu sưu sưu!
Những tên Mộc Cự Nhân này mạnh mẽ nhảy lên, một cái nhảy thật cao, giống như một cánh chim to lớn tung cánh bay lên trời vậy, khi rơi xuống mặt đất thì tạo ra chấn động kịch liệt, những âm thanh mạnh mẽ vang dội. Nhũng Mộc Cự Nhân này cầm trong tay những binh khí bằng gỗ như mộc phủ, mộc đao, mộc thương, mộc xiên…… Những đôi mắt màu bích lục, lóng lánh, hung tàn, thô bạo, thấy Phương Hàn thì giống như muỗi thấy máu tươi, hùng hổ lao đến.
Rầm!
Một Mộc Cự Nhân cao lớn đi trước nhất cầm trong tay một cây mộc thương phóng đi, để lại đạo đạo tàn ảnh nối tiếp nhau, trên thân tỏa ra một loại sát lục khí hệ mộc, thoáng cái đã bao trùm lấy thân thể của Phương Hàn.
“Lần này lại là quái vật do nguyên khí hệ Mộc tạo thành sao? Đáng tiếng là Thanh Đế Mộc Hoàng Công của ta đã đạt đến đại viên mãn. Bất quá giết chết những cự nhân này cũng hấp thu thêm được một ít nguyên khí, tăng uy lực của Mộc Hoàng cương khí. Sau này có thể dùng nó để đề cao linh dược……” Thấy những Mộc Cự Nhân này, Phương Hàn đương nhiên là không bỏ qua, Mộc Hoàng cương khí của bản thân càng cường đại thì sau này sẽ giúp ích được rất nhiều.
“Già Thiên Ma Thủ!”
Thoáng đẩy tay ra một cánh, chặn lại thương ảnh của Mộc Cự Nhân, sau đó chộp lên người hắn, đánh tan hắn thành bột mịt, hoát thành một luồng Mộc nguyên khí rồi bị hắn hấp thu vào trong cơ thể.
Phanh phanh phanh phanh... .
Khi Già Thiên Ma Thủ và ma đao Huyết Thương Khung lao ra giết chóc thì liền có mầy trăm đầu Mộc Cự Nhân bị chém chết, tất cả đều biến thành nguyên khí mộc hệ. Lúc này Tinh Vân Bảo Bảo cũng xuất thủ, vận dụng cương khí của bản thân đánh ra, phối hợp với Phương Hàn chém giết Mộc Cự Nhân. Mỗi khi giết chết một đầu Mộc Cự Nhân, hắn cũng hấp thu nguyên khí Mộc Hệ của chúng, ngưng hóa bọn chúng thành một hạt châu, thu vào trong túi.
Thần thông của Tinh Vân Bảo Bảo gọi là Vị Lai Tinh Tú Đại Pháp, là một loại thần thông vô thượng, cũng là thần thông trấn phái của Quần Tinh Môn. Hiện tại hắn đã tu luyện tới cương khí cảnh, chỉ là chưa thể đột phá được tầng thứ tư Âm Dương Cảnh, làm cho cương khí lột xác, có được linh tính.
Nhưng trong mấy lượt giết chóc vừa rồi, dưới áp lực khổng lồ, hắn tựa hồ đã có chút lĩnh ngộ.
Mỗi một Mộc Cự Nhân đều có lực lượng vô cùng to lớn, hơn nữa vũ kỹ lại vô cùng tinh kỳ, trong khi giết chóc Phương Hàn phát hiện ra bọn chúng thi triển hơn mười loại vũ kỹ hiếm thấy. Vô luận là thương thuật, đao thuật đều ngoài sức tưởng tượng của hắn, vô cùng thực dụng. Mỗi một loại vũ kỹ này nếu như truyền vào thế tục đều có thể trở thành tuyệt học gia truyền của vô số thế gia, đại gia tộc.
“Những Mộc Cự Nhân này hiển nhiên là do nguyên khí mộc hệ biến thành, nhưng làm sao lại có được võ nghệ tinh xảo như vậy?”
Phương Hàn vừa chém giết, vừa ghi nhớ những võ học mà các cự nhân này thi triển.
“A Tỳ Môn, thôn phệ nhân gian!”
Đúng lúc này, Diêm đã xuất thủ, hắn vừa ra tay thì đã làm ra chấn động kinh thiên động địa. Hoàng Tuyền Đồ bay lên thiên không. A Tỳ Môn mở ra, một luồng ma khí phô thiên cái địa bao trùm xuống bên dưới, mỗi một tia ma khí quấn quanh một thân thể một Mộc Cự Nhân thì tên đó liền bị chết, sau đó bị hút vào trong cánh cửa thần bí đó.
Đại quân chừng mấy chục vạn Mộc Cự Nhân chỉ thoáng chốc đã mất hết một vạn.
Những Mộc Cự Nhân này tuy lợi hại nhưng lại không thể là đối thủ của Diêm và Phương Hàn. Trong nháy mắt, đại quân đông đảo đã bị tàn sát thảm liệt.
“Người từ bên ngoài đến! Không ngờ lại dám tàn sát binh lính của ta, chịu chết đi!”
Phương Hàn đang chém giết hăng say thì đột nhiên Mộc Cự Nhân đang điên cuồng xông tới lại như thủy triều rút đi, trước mặt hắn hiện ra một tiểu mộc nhân lớn cỡ một người bình thường.
Nhưng khí tức của tiểu mộc nhân này lại không tầm thường chút nào, mạnh mẽ, hung hãn, cuồn cuộn không dứt, hơn nữa trên đỉnh đầu hắn lại có một cái vương miện làm bằng gỗ, tay cầm một thanh mộc đao màu xanh, trên mặt ẩn ẩn có những trận phù, gương mặt uy nghiêm, đường nét như một trung niên nhân, lại có thể mở miệng nói chuyện, hiển nhiên có trí tuệ cao thâm.
“Đánh trước nói sau!”
Phương Hàn cũng không thèm nói chuyện với quái vật này, đánh ra Già Thiên Ma Thủ trực tiếp đánh lên người tiểu mộc nhân, muốn đánh chết hắn. Hắn nhận ra trên người Mộc Vương này ẩn chứa lượng nguyên khí mộc hệ vô cùng nồng đậm, thậm chí còn nhiều hơn của Thanh Long Bồ Dương Mộc trong đại hội đấu giá, nếu như hắn bắt được thì lại có thêm một kiện bảo bối.
“Muốn chết! Mộc Thần Trảm Tướng Đao!”
Mộc Vương này quát lớn một tiếng, quanh thaant hể hắn lại tỏa ra một tầng cương khí màu xanh nhàn nhạt, trường đao trong tay tỏa ra tinh quang sáng chói, thân thể rung động, thoáng cái đã tránh thoát được Già Thiên Ma Thủ, vọt lên trên đỉnh đầu của Phương Hàn, trường đao bổ xuống đầu của Phương Hàn.
Phương Hàn sửng sốt một chút, hắn thật không ngờ là Mộc Vương này lại lợi hại như vậy, có thực lực đối chọi với một ít chân truyền đệ tử của Thái Nhất Môn, có thể so sánh với cao thủ tầng thứ bốn Thần Thông Bí Cảnh, Nghiêu Điển. Nếu như một chọi một, không dùng pháp bảo thì cao thủ Thiên Nhân Cảnh cũng không thể thu thập được hắn.
Nhưng gặp phải Phương Hàn thì chỉ có thể coi như hắn xui xẻo. Huyêt Dạ Vương đột nhiên gào lên, một đao chém ra đón lấy hắn, chém đứt trường đao của Mộc Vương sau đó cắt đứt thân thể hắn ra làm hai phần.
Ô ô ô ô ô ô... . .
Mộc Vương phát ra tiếng kêu thê lương nức nở, nghẹn ngào, một luồng nguyên khí mộc hệ khổng lồ tiến nhập vào trong người Phương Hàn, uy lực của Thanh Đế Mộc Hoàng Công lại tăng lên một lần nữa.
Phương Hàn há miệng, mạnh mẽ chỉ lên trời phun ra một hơi, thét to. Phong vân biến sắc! Từ trong miệng hắn, Mộc Hoàng Thanh Đế bay ra ngoài, bay lên bầu trời, lập tức biến thành một đám mây màu xanh nồng đậm, bên trong ẩn ẩn có lôi quang lấp lóe, bao trùm Ất Mộc Thần Lôi là những hạt mưa đá nặng nề rơi xuống.
Ất Mộc Thần Lông, lớn cở nắm tay, từng đoàn lóng lánh hiện ra với những lăng hình không có quy tắc, tựa như một trận mưa đá vậy.
Từ trên bầu trời nặng nề rơi xuống, đụng vào bất cứ vật gì thì liền phát nổ.
Oanh long, oanh long long!
Lập tức trong lúc đó, có vô số Mộc Cự Nhân bị nổ chết, biến thành nguyên khí mộc hệ bay lên trời tiến nhập vào trong đám mây màu xanh kia, đồng thời theo mưa đá rơi xuống đất, Ất Mộc Thần Lôi càng ngày càng nhiều.
Lúc này, thần thông Ngũ Đế Đại Ma mới hiện lộ ra uy lực chân chính của nó, cũng không có yếu như trước kia.
Tinh Vân Bảo Bảo nhìn thấy Phương Hàn đại phát thần uy, trong nháy mắt đã giết chết toàn bộ Mộc Cự Nhân thì há hốc mồm, không ngậm lại được.
Sau khi tất cả Mộc Cự Nhân đã bị giết chết, đám mây Mộc Hoàng cương khí ở bên trời đã bao trùm phương viên năm mươi mẫu, không biết dày đến mức nào, cơ hồ là người tu đạo cũng có thể cảm nhận được lực lượng mang tính hủy diệt vô cùng khủng bố ẩn chứa ở trong đó, đồng thời còn ẩn chứa một luồng sinh cơ nồng đậm khiến cho vạn vật sinh trưởng.
“Hiện tại uy lực của Thanh Đế Mộc Hoàng Công đã vượt qua Đại Nhật Hỏa Tai, Hắc Nhật Phong Tai.” Diêm cảm thán nói: “Sau này, mỗi khi cảnh giới của người tăng lên thì uy lực của nó cũng sẽ tiếp tục gia tăng.”
“Đáng tiếc là bốn môn thần thông kia vẫn còn kém rất nhiều, còn rất lâu mới có thể đạt đến trình độ này. Chúng ta còn cần phải giết thật nhiều quái vật do nguyên khí ngũ hành hóa thành. Cảm nhận được uy lực của thần thông Ngũ Đế Đại Ma làm cho ta cảm thấy thật sảng khoái!” Phương Hàn lại vận dụng Bàn Vũ Đại Lực Thần Thông khôi phục lại sự mệt nhọc, tinh thần cũng trở nên vô cùng phấn khởi, quyết tâm muốn giết thật nhiều quái vật do nguyên khí ngũ hành ngưng kết thành!
“Đi! Chúng ta đi khắp nơi xem, rốt cuộc thì Ngũ Hành Địa này có bao nhiêu nguy hiểm.”
Trong lúc nói chuyện Phương Hàn đã bay lên, hướng vào khu vực sâu trong Ngũ Hành Địa mà lao đi, Tinh Vân Bảo Bảo cũng hoan hô một tiếng, vội vàng bay theo.
Lúc này bọn họ đã cách xa ngọn núi có khắc bảy chữ “Hiểm!”, càng ngày càng xa……
Mấy Người Phương Hàn vừa mới bay được một ngàn dặm thì lại cảm nhận được một mùi bùn đất nồng đậm bốc lên, lập tức biết được là lại có quái vật do thổ nguyên khi ngưng kết thành. Lập tức bày trận, chuẩn bị đối đầu với địch nhân. Quả nhiên mặt đất dưới chân đột nhiên rung động, sau đó hàng ngàn Đằng Xà lao lên cắn tới Phương Hàn.
Phương Hàn lần lượt xuất ra Già Thiên Ma Thủ, ma đao Huyết Thương Khung, và Ất Mộc Thần Lôi, nhất là Ất mộc Thần Lôi, chuyên để khắc chế các loại quái vật hệ thổ. Trong ngũ hành thì mộc khắc thổ.
Trên bầu trời, mây xanh cuồn cuộn, tạo ra một trận mưa đá trầm trọng, mạnh mẽ đánh xuống dưới. Ngàn vạn con Đằng Xà lao lên bị giết chết hết phân nửa. Toàn bộ đều hóa thành một luồng nguyên khí thổ hệ tinh thuần, sau đó bị Hoàng Đế Thổ Hoàng Đạo hấp thu……
Trên đường đi, Phương Hàn không ngừng đi tới trước, đi sâu vào trong Ngũ Hành Địa, một đường giết chóc mà đi, cơ hồ không chút ngừng nghỉ, đụng phải đủ loại quái vật do ngũ hành nguyên khí hóa thành quái vật, ngoại trừ Hỏa Nha, Kim Phong, Mộc Nhân, Thủy Ngư, Đằng Xà ra còn có Đồng Thiết Thú, Thổ Dân Khổng Lồ, Hỏa Tinh Linh, thậm chí còn có những con sứa khổng lồ trôi nổi giữa không trung……
Càng đi sâu vào trong Ngũ Hành Địa, càng có nhiều quái vật cường đại, mọi người cũng phải cố gắng hết sức mới có thể giết được bọn chúng.
Nhưng thần thông Ngũ Đế Đại Ma của Phương Hàn cũng càng ngày càng hùng hậu, uy lực càng ngày càng mạnh mẽ. Tựa hồ đã đạt đến trạng thái bảo hòa, có dấu hiệu đã đạt tới cực hạn.
Có điều ngoại trừ Thanh Đế Mộc Hoàng Công ra, các loại thần thông khác cũng không có thuế biến, hóa ra thần lôi. Xem ra còn cần phải tích xúc rất nhiều.
Nếu như là các loại thần thông ngũ hành khác thì qua một đợt giết chóc này có lẽ đã sớm luyện thành. Nhưng thần thông Ngũ Đế Đại Ma lại giống như một con cự thú thời viễn cổ không bao giờ no, có thể hấp thu được vô cùng vô tận nguyên khí ngũ hành
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
“Phương Hàn đại ca, chúng ta đã vào trong Ngũ Hành Địa được bao lâu rồi?” Tinh Vân Bảo Bảo đánh ra một chưởng vào một con sứa khổng lồ đang lao về phía hắn, nhìn Phương Hàn đang hấp thu thủy tinh khí hỏi. Mấy con sứa này lớn cở một căn phòng nhỏ, lộ ra một gương mặt dữ tợn, mỗi một cái xúc tu của chúng đều có thể so với bảo khí, còn có thể bắn ra thủy tiễn với uy lực cực lớn.
Đương nhiên, càng lợi hai hơn chính là mỗi khi co giãn có thể phóng ra trận trận thủy lôi tràn ngập thiên địa.
Loại lực lượng này tương đương với cương khí của tu si tu luyện thủy hệ công pháp tới đỉnh phong, còn lợi hại hơn cả Long Huyên. Càng lợi hại hơn chính là trong cơ thể có thể từ từ tích góp từng phần lực lượng, vô cùng hùng hậu, một khi thi triển ra thì pháp thuật có uy lực vượt xa các tu sĩ bình thường, là một yêu thú hệ thủy đáng sợ. Ở trên biển rộng cũng vô cùng quý hiếm, có thể nói nó là bá chủ của thủy hệ.
“Chúng ta đã vào đây được chừng mười ngày rồi, liên tục giết chóc mười ngày. Ta cảm giác nếu cứ tiếp tục như thế này thì thần thông Ngũ Đế Đại Ma đều có thể đạt tới đại viên mãn. Có điều kỳ quái là trong thời gian mười ngày này chúng ta không gặp phải một đầu Thiên Ma Vương nào. Dựa theo ý tứ trên ngọn núi kia ghi lại, thì Ngũ Hành Địa phải có một lượng lớn Thiên Ma Vương mới đúng chứ.”
Phương Hàn có chút kỳ quái.
Nếu như mười ngày thời gian này, trong quá trình giết chóc xuất hiện Thiên Ma Vương thì mọi chuyện cũng không thuận lợi như vậy. Thiên Ma Vương quỷ kế đa đoan, hơn nữa còn có một chiêu tự bạo cuối cùng vô cùng phiền toái. Cho dù Phương Hàn có phương pháp khắc chế nhưng nếu như bọn chúng như ong vỡ tổ tràn lên thì cho dù là đạo khí cũng sẽ bị tổn thương.
“Ta cũng cảm giác có chút kỳ quái.” Diêm nói: “Có điều trong suốt mười ngày ở đây, chúng ta vẫn luôn đi sâu vào trong nhưng thủy chung vẫn không thể dò xét được rốt cuộc là có cái gì bí ẩn. Nhưng ta có thể khẳng định một điều, chúng ta muốn đi ra ngoài thì phải đi sâu vào trong Ngũ Hành Địa, nếu không, cứ ở mãi vòng ngoài này thì cả đời cũng không thể đi ra ngoài.”
“Tiếp đến không biết sẽ xuất hiện yêu thú gì đây? Ta hoài nghi là nếu càng tiến sâu vào bên trong thì có thể gặp thánh vật của các hệ như Chu Tước, Kim Ô của hỏa hệ, Huyền Vũ của thủy hệ….”
Thần sắc Phương Hàn có chút chờ mong.
Nếu như Ngũ Hành Địa có tồn tại các loại thánh vật cường đại thì nếu như Phương Hàn có thể đánh chết bọn chúng, hấp thu tinh khí của bọn họ thì có thể giúp cho thần thông Ngũ Đế Đại Ma đột phá.
“Sát phạt khí thật là cường đại!”
Đúng lúc này lại có yêu thú cường đại xuất hiện.
Hống!
Một tiếng hổ gầm trầm thấp từ đằng xa truyền tới, thanh âm nặng nề, làm cho người ta có mọi loại cảm giác không thoải mái, áp lực đè nén lồng ngực, phổi giống như bị hàng ngàn kim châm vào.
Oa!
Tinh Vân Bảo Bảo hộc ra một ngụm máu tươi.
Phương Hàn lắp bắp kinh hãi, vội vàng búng ngón tay, một luồng nguyên khí màu xanh và màu đen dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Tinh Vân Bảo Bảo, lưu chuyển một vòng, trị liệu nội thương của hứng. Luồng nguyên khí này bao gồm cả Mộc Hoàng khí và Thủy Hoàng khí. Thủy và mộc kết hợp chính là thánh vật để trị thương, hiện tại Phương Hàn thi triển thần thông Ngũ Đế Đại Ma càng ngày càng thuần thục, đây chính là bổn mạng thần thông của hắn, tiềm lực vô cùng to lớn.
Rốt cuộc là yêu thú gì? Sao lại lợi hại như vậy?
Tiếng hổ rống làm cho Phương Hàn đề cao tinh thần, hắn cũng cảm giác được khí thế cường đại áp bức tới. Sự xuất hiện của yêu thú này tạo cho hắn áp lực không nhỏ, hẳn thực lực không kém gì cao thủ tầng thứ bảy Kim Đan Cảnh, thậm chí còn mạnh mẽ hơn.
Trong mười ngày liên tục chém giết, hắn cũng chưa từng thấy qua yêu thú nào cường đại như vậy. Nếu như ở bên ngoài mà có một yêu thú cường đại như vậy thì sợ là đã có thể khai tông lập phái, lập thành một tông ngang hàng với năm tông Yêu Đạo.
Đường chân trời hiện ra một vòng sáng màu bạch kim, hiện ra trong mắt Phương Hàn là một lão hổ, toàn thân màu bạch kim, lông hổ bạch kim dài phất phới theo gió, tạo ra một uy lực mạnh mẽ. Hổ chưởng hơi nhấn xuống, mặt đất dưới chân nó tựa hồ bị một lực lượng vô cùng lớn đè ép.
“Bạch Hổ!”
Phương Hàn thoáng cái đã nhận ra đây là thánh vật do nguyên khí hệ kim ngưng kết thành, Bạch Hổ!
“Lại là một con bạch hổ. Phương Hàn! Bạch hổ này chính là do vô số kim khí hội tụ lại, hòa hợp với thiên địa mà tạo thành, dần dần chuyển hóa từ yếu ớt thành mạnh mẽ, hóa ra một thần thú. Trong ba đại kiếm phái Đan Đỉnh, Thông Thiên, Nhật Nguyệt. Bọn họ có vố số mỏ kim loại, cũng dùng trận pháp để ngưng kết kim khí nhưng vẫn không thể ngưng kết ra một con bạch hổ như thế này! Rốt cuộc Ngũ Hành Địa này ẩn giấu cái gì mà lại có thể tạo thành một quái vật như thê này?” Diêm sợ hãi than.
Ở trong Huyền Hoàng đại thế giới, có những mạch khoáng khổng lồ tồn tại mấy chục vạn năm nhưng vẫn không thể ngưng kết ra thần thú như vậy. Bạch hổ này có thể so sánh với thần châu, để ngưng kết được nó thì khó gấp vạn lần các loài khác.
“Ngươi rất tốt, rất mạnh mẽ. Tiến vào Ngũ Hành Địa mười ngày mà vẫn không bị thương, cũng không lâm vào tình trạng kiệt sức, pháp lực lúc nào cũng cường thịnh, cuồn cuộn không dứt, thật sự ta không đoán được rốt cuộc ngươi có bao nhiêu Pháp Tinh Ngọc Thạch…… Trước đây không lâu, cũng có một thiếu niên xông vào đây, tư chất và tu vi đều cao hơn ngươi một chút.”
Khi Phương Hàn đang chuẩn bị tinh thần đối địch, thì bạch hổ này lại cất tiếng nói, thanh âm già nua vô cùng, trong đó tựa hồ còn ẩn chứa một loại ma lực kỳ quái, làm cho người không thể không tập trung lắng nghe lời hắn nói, mỗi một chữ đều vô cùng rõ ràng.
Phương Hàn biết rõ người mà bạch hổ này nói đến chính là Mạnh Thiểu Bạch, có điều khi nghe bạch hổ nói tư chất của Mạnh Thiểu Bạch tốt hơn hắn thì không nhịn được mà nở một nụ cười, “Bạch hổ ngươi ẩn chứa nguyên khí hệ kim thật nồng đậm, nếu như ta giết được ngươi thì thần thông kim hệ của ta chắc hẳn có thể đạt tới cảnh giới đại viên mãn.”
“Bạch Hổ lắc đầu, người trẻ tuổi, ngươi còn kém lắm, chưa thể giết được ta đâu. Ta ở Ngũ Hành Địa này không biết đã bao nhiêu năm rồi, cũng đã đối đầu với rất nhiều người và Thiên Ma xông qua đây nhưng số người có thể sống sót ra khoải đây rất ít. Về phần có thể giết chết ta thì chưa từng có. Ngươi giết chóc liên tục đã đánh thức ta dậy, huyết nhục, pháp lực, pháp bảo trên người ngươi làm ta cảm thấy rất thú vị, nếu như có thể thôn phệ huyết nhục của ngươi, luyện hóa đạo khí của ngươi thì hẳn là ta sẽ thoát khỏi trói buộc của kim linh, có thể rời khỏi Ngũ Hành Địa này, tiến ra thế giới bên ngoài, được tự do. Lần trước người trẻ tuổi kia thoát được khỏi tay ta, nhưng lần này ta sẽ không để vuột mất cơ hội một lần nữa. Người trẻ tuổi, ngươi ra tay đi, ta cho ngươi đánh trước một lần, để ngươi có một cơ hội, bằng không ngươi cũng không có chút cơ hội nào.”
“Ngông cuồng!”
Phương Hàn nhìn ra bạch hổ này là một cao thủ, thực lực cường đại, cho dù là cao thủ Kim Đan Cảnh sợ là cũng không phải đối thủ của hắn.
Bởi vì Phương Hàn cảm giác được, chính mình khi gặp phải cao thủ Kim Đan Cảnh vô luận là Vạn La hay ba đạo tặc đều không cảm giác được áp lực to lớn như bạch hổ trước mặt, hơn nữa pháp lực của hắn cũng cường đại hơn những người kia. Pháp lực của bạch hổ thậm chí có thể sánh ngang với pháp lực của hắn, là linh vật trời sinh!
Đương nhiên cường đại thế nào thì cũng không thể so sánh với Quỷ Đế.
Cho nên hắn vẫn không chút kiêng kị, tay trái chộp ra một trảo, Già Thiên Ma Thủ phóng ra, hắc diễm cuồn cuộn nổi lên, đánh mạnh lên đầu bạch hổ. Nếu nó cứ tiếp đứng đó không làm gì, để Già Thiên Ma Thủ chộp được thì cho dù là cao thủ Kim Đan Cảnh cũng sẽ bị trọng thương, chỉ có thể tự bạo kim đan. Phương Hàn lại biết con bạch hổ này còn mạnh hơn cao thủ Kim Đan Cảnh nữa, nhưng lại không có kim đan để tự bạo, không có được một thủ đoạn có lực sát thương cường đại.
Sưu!
Từ trong hư không đột nhiên hiện ra vô số đạo tàn ảnh, tựa như ảo ảnh vậy. Tốc độ của bạch hổ này có thể so sánh với Thuấn Sát Đại Pháp, trong nháy mắt trước khi ma thủ chộp được hắn thì hắn đột nhiên biến mất! Ngay sau đó, Phương Hàn cảm giác được có một lợi trảo mạnh mẽ đánh xuống đầu mình, nhất là móng vuốt của nó giống như một thanh phi kiếm, săc bén, cứng rắn, ẩn chứa một loại khí tức đoạn tuyệt hết thảy sinh cơ làm cho hắn có cảm giác giống như khi đối đầu với Vô Sinh Kiếm Đạo của Mạnh Thiểu Bạch.
“Tốc độ thật nhanh!” Cũng may là Phương Hàn đã có kinh nghiệm đối phó với Mạnh Thiểu Bạch, hơn nữa đã sớm vận chuyển thần thông chuẩn bị, thân thể chớp động, Huyết Dạ Vương phóng lên, đón đỡ lợi trảo của bạch hổ, cùng lúc đó, Già Thiên Ma Thủ lại từ trong hư không hiện ra, chộp về phía Bạch Hổ. Đây là đấu pháp mà hắn đã bỏ rất nhiều tâm tư mới nghĩ ra để đối phó với Mạnh Thiểu Bạch.
Bạch Hổ là do kim khí ngưng kết thành, là một thánh vật có lực lượng vô cùng mạnh mẽ, quả thật có thực lực ngang hàng với một đại tông sư về kiếm thuật, lại đã từng giao thủ với Mạnh Thiểu Bạch, chắc hẳn cũng thấy được điểm mạnh, điểm yếu của Vô Sinh Kiếm Đạo nên mô phỏng theo. Đấu pháp của Phương Hàn cũng rất tinh xảo.
Phanh!
Quả nhiên nhiên Già Thiên Ma Thủ như tùy ý đánh ra nhưng lại khéo léo chặn đường Bạch Hổ, hai đầu đánh kẹp lại.
Phương Hàn cảm giác được bàn tay của mình dâng lên một cổ đau đớn kịch liệt, mà bạch hổ bị ma thủ đánh trúng, toàn thân liền bốc cháy. Một luồng ma diễm thiêu đốt toàn thân màu bạch kim của hắn, làm cho thân thể hắn có xu hướng tan rã. Hắn vội vàng lao đi, phóng ra xa hơn mười dặm, cả người phát ra kim quang mãnh liệt mới có thể áp chế được ma diễm này. Trên mặt lại lộ ra thần sắc kinh ngạc, tựa hồ là khiếp sợ. Phương Hàn làm sao có thể đoán trước được quỹ tích di chuyển của hắn.
“Khốn trụ hắn!”
Trong khoảnh khắc, Phương Hàn dùng thần niệm trao đổi với Diêm, Huyết Dạ Vương và Tinh Thiền, đồng thời mạnh mẽ phát động một luồng chân khí cường đại, nguyên khí Tiên Giới cuồn cuộn truyền vào trong ba kiện đạo khí, cung cấp cho bản thể của chúng pháp lực cường đại để vận chuyển đại trận.
Ba kiện đạo khí liền bay ra ngoài, biến ảo vô định, bao vây bạch hổ.
Vốn ba kiện đạo khí này đã có kinh nghiệm vây công quỷ đế, phối hợp vô cùng nhuần nhiễn, hơn nữa bản thể lại mạnh mẽ hơn nhiều so với người tu đạo bình thường. Đương nhiên, bản thể của bạch hổ cũng vô cùng cường đại, thậm chí còn chắc chắn hơn cả tuyệt phẩm bảo khí nữa, bản chất không kém gì ma đao Huyết Thương Khung, cho nên khi chiến đấu với người tu đạo thì chiếm được rất nhiều chỗ tốt, nhưng khi bị ba kiện đạo khí thì hắn biết là mình đã gặp nguy hiểm rồi.
“Xem ra ta đã xem thường ngươi!”
Toàn thân bạch hổ đột nhiên đứng thẳng lên, thân thể màu bạch kim tựa như sáp nến bị đốt chảy, biến hóa một hồi lại hóa thành một tráng hán trung niên, vô cùng uy nghiêm, hai mắt bắn ra kiếm quang, phân biệt đánh tới ba kiện đạo khí. Đồng thời hắn lại vung tay lên, một mảng kiếm quang bay ra, bố trí thành một kiếm trận phức tạp, vây khốn ba kiện đạo khí.
“Đâu thể dễ dàng như vậy!” Già Thiên Ma Thủ của Phương Hàn phóng ra, ma diễm phô thiên cái địa áp tới. Sai đó cả người hắn đột nhiên biến mất, hoàn toàn ẩn giấu ở trong ma diễm.
Thương! Thương! Thương! Thương!....... khoảng chừng hơn trăm thanh phi kiếm do bạch hổ phóng ra để bày kiếm trận do bị ma thủ bẻ gẫy. Bạch hổ cũng hiểu ma thủ này vô cùng lợi hại, miệng mở lớn, phun ra một luồng nguyên khí bạch kim nồng đậm, sền sệt, lập lòe ánh sáng giống như thủy ngân bắn ra ngăn cản ma thủ.
“Ngươi muốn trốn?!”
Đúng lúc này, thân thể của Phương Hàn đột nhiên quỷ bí hiện ra bên người Bạch Hổ, quang hoa ngũ sắc lập lòe truyền hiện ra, thần thông Ngũ Đế Đại Ma hợp lại tạo thành một cái đại phong ấn. Hắn dùng hết pháp lực toàn thân của mình vỗ mạnh lên người bạch hổ rồi sau đó nhanh chóng rút lui!
Ba tháp!
Thần thông Ngũ Đế Đại Ma tạo thành một vòng tuần hoàn, thoáng cái Ngũ Đế Đại Phong Ấn đã bao trùm cả người bạch hổ.
Bạch hổ rống to, tựa hồ không thể khôi phục được thương tổn, nguyên khí màu bạch kim trên người tựa hồ bị một lực lượng cường đại hút lấy, toàn bộ đều bị phong ấn hấp thu.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi