Họ quen và đã từng yêu nhau hơn bốn năm trời - một khoảng thời gian chưa hẳn là quá dài nhưng lại thật sự đủ để hiểu rõ về con người, về tính cách của nhau. Ngày hai người gặp mặt, cô tựa như một tờ giấy trắng chưa vương vấn bụi trần với ánh mắt thật to và tròn xoe ngơ ngác. Ngược lại hắn thì khác, một gã trai sành sỏi trong giới ăn chơi và lêu lổng khắp xó xỉnh cuộc đời. Ấy vậy mà họ yêu nhau, một tình yêu vội đến thật mau nhưng lại kéo dài và chứa đầy day dứt, pha lẫn những câu chuyện thật đớn đau...
Thời gian đầu hắn coi cô như một vật để sở hữu, một vật để yêu, để giữ, để chăm sóc nhưng chỉ để ở nhà. Còn khi ra ngoài thì hắn lại vui vẻ trong vòng tay của những người con gái khác. Những người mà cô không hay biết, vì giữa họ và cô là hai thế giới hoàn toàn trái ngược nhau. Cô vẫn cứ thủy chung ôm mộng với cả mối tình đầu.Còn hắn thì vẫn ung dung, vui vẻ bên người khác nơi đâu...Hai người họ vẫn ở bên nhau, một dối trá và một thì lại quá thật thà, chân chất...
Ngày mà cô nhìn thấy hắn đang trong phòng với một người đàn bà khác. Cô lặng người như chết đứng, như sửng sốt và không tin nổi vào mắt mình. Vụt bỏ chạy, mắt cô nhòa đi trong bóng đêm, tiếng cô nức nở.. cổ họng như nghẹn ngào, đắng ngắt. Chuông tin nhắn rung - cô mở máy "Anh là người như thế đấy. Đừng yêu anh nữa. Chia tay!"
Cô nắm chặt cái máy lại, cảm giác uất hận, ngỡ ngàng chua xót lẫn đắng cay như đang trào dâng cấu xé ở trong lòng. Không! Cô không thể là kẻ thua cuộc, cô phải thắng. Phải giành lại những gì đã từng là của mình và để nó sẽ mãi là của mình. Cô bặm môi, nén chặt lồng ngực để không khỏi bật ra tiếng nấc. Nhấn nút reply, mắt cô mờ đi tay run run mò tìm nhấn phím điện thoại "Đừng xa em anh nhé! Em không thấy và cũng không biết gì cả. Hãy quay lại và hãy nói yêu em. Hãy lo cho em như anh đã từng hứa. Em không thể mất anh..."
Hắn thở dài ném cái máy điện thoại xuống đất và thả mình ngồi đánh phịch xuống ghế. Tại sao lại có thể xảy ra chuyện như thế? Rõ ràng hắn đã nói là đi xa mà tại sao cô lại đến bất ngờ? Và tại sao lại để cho cô nhìn thấy những điều này? Để rồi giờ đây cô vẫn nói với hắn những lời nói như vậy... tại sao?
Hắn tắt ngọn đèn, thò tay châm điếu thuốc. Đóm thuốc loé sáng rồi lại lịm tàn dần trong màn đêm u tối. Hắn nhắm mắt lại mơ màng và thử đặt mình vào vị trí của người khác. Cảm giác thật chua chát, nhói đau, đắng ngắt tận đáy lòng. Hắn mở mắt ra dụi điếu thuốc xuống mặt bàn rồi đặt mình ngủ thiếp. Trong cơ mê hắn thầm thì tự nhủ "Mình sai rồi, hãy làm lại đi thôi."
Những ngày sau đó hắn vẫn đến bên cô, im lặng và lầm lì như vô cùng cứng rắn. Chỉ có điều ánh mắt lại không dám nhìn thẳng. Còn cô thì vẫn tươi cười, vẫn tỏ ra nhẹ nhàng và đầm ấm. Có vẻ như cô đang muốn hàn gắn lại hạnh phúc từ sự đổ vỡ của những vết thương lòng...
Hắn đã bắt đầu dần thay đổi. Từ bỏ những thói trăng hoa và ngày càng yêu cô tha thiết. Dẫu sao thì với cô, đó cũng là mối tình đầu nên hắn cũng thật sự muốn dành cho cô những điều tốt đẹp. Hắn muốn được làm lại từ những gì mà cô đã thứ tha nơi hắn gây ra, muốn bù đắp cho cô sau một tình yêu lầm lỡ một thời...
"Mày thì hơn gì tao. Mày chỉ là một thằng khốn nạn. Chính vì mày mà tao mới như thế này... Mày đáng bị như thế, mày đáng bị nguyền rủa..."
Bốp! Hắn tát cho cô một cái nảy lửa. Cô ngã gục xuống đất, đau đớn, gào khóc. Hắn ngồi thụp xuống, khuôn mặt dúm dó khẽ nhếch môi nở một nụ cười méo mó, một nụ cười chua chát. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu trong ngần ấy thời gian hắn đã phải nghe những câu như thế này.
Cứ ngỡ như là đã có một sự vị tha sau những lỗi lầm mà hắn đã gây ra ngày đấy. Nhưng không! Tất cả chỉ là ngụy biện, cô chưa bao giờ tha thứ cho hắn. Tình yêu của cô dành cho hắn đã trở thành thù hận. Ngần ấy ngày tháng bên nhau là ngần ấy thời gian cô đay nghiến và dằn vặt lương tâm nơi hắn. Từ những chuyện bé xíu đến những chuyện to tát - dù đúng hay sai cô cũng đều lôi cái "nguyên nhân của sự đổ vỡ" đó ra để dằn vặt và mắng chửi hắn.
Cô sử dụng nó như một thứ vũ khí để khiến hắn phải ngồi yên, phải câm miệng và không thể nói lại dù chỉ lấy một lời. Và mỗi lần như vậy hắn đều im lặng. Bởi hắn biết đó là "lý do chính đáng" - hắn đã sai và hắn phải chấp nhận. Vì hắn muốn bù đắp, vì hắn đã thực sự quá yêu cô... yêu thật nhiều...
Nhưng hôm nay thì khác - hắn tát cho cô một phát và ngồi lặng im trên ghế. Hai tay đưa lên ôm chặt lấy đỉnh đầu vò xé. Khuôn mặt méo mó, hắn nén lòng chặt lại nghe từng cơn đau nhói. Cảm giác chua xót và cay đắng đến ngỡ ngàng là cái cảm giác năm xưa cô đã phải gánh chịu giờ đây lại đang xảy ra chính với hắn. Một cái cảm giác thật sự tồi tệ.
Đắng! Đắng quá, hắn thấy cổ họng như nghẹn lại như chẳng nói lên câu. Sự thù hận đã làm cô mù quáng, phá tan nát những yêu thương mà hắn đã dồn nén, tạo dựng lại bấy lâu. Cô đã đánh mất mình, trả thù hắn bằng chính những gì cô nhận được từ hắn đã gây ra. Cô lăng nhăng với một người đàn ông khác, sự thật ngỡ ngàng và sự thật lúc nào cũng phũ phàng. Lỗi lầm nơi cô và lỗi lầm nơi hắn - tất cả đều phơi bày và đều quá giống nhau...
"Em có biết tại sao tôi lại sợ và luôn không nói lại em không?"
"..."
"Bởi vì tôi luôn nghĩ mình là kẻ ăn cắp còn em là người bị đánh cắp. Tôi sợ em vì thấy em biết tha thứ chứ không sợ em vì em lại trở thành một kẻ cắp như tôi...
Chúng ta bằng nhau hết rồi...bằng nhau rồi..."
Hắn lạnh lùng nói rồi cười nhạt và lặng lẽ quay đi chìm dần vào trong bóng tối. Chỉ còn mình cô ở lại, mắt cô nhòa đi, tiếng cô nức nở.. cổ họng như nghẹn ngào, đắng ngắt. Cô bặm môi im lặng, nén chặt lồng ngực để không khỏi bật ra tiếng nấc, tay run run mò tìm nhấn phím điện thoại:
"Em là người như thế đấy. Đừng yêu em nữa...Chia tay..."
Họ cãi nhau. Có lẽ là lần cãi nhau to nhất kể từ khi họ yêu nhau. Cô gái đã nhìn thấy chàng trai chở một cô gái khác. Tóc dài. Mặc váy hồng. Chàng trai thích những cô gái tóc dài. Ấn tượng với những ai mặc váy hồng. Và cô gái thì tóc ngắn. Không thích mặc váy.
Một giọt nước trong veo rớt khẽ khỏi mắt cô gái khi chàng trang sẵng giọng:
“Anh là người yêu củ a em không có nghĩa là anh – không - được – đi - với - những – cô – gái – khác”.
“Nhưng cũng không phải được thoải mái – ôm - những – cô – gái – khác”.
Im lặng. Cô gái vùng chạy. Ngoài trời đang mưa tầm tã....
***
Chàng trai lao đến bệnh viện. Chiếc điện thoại rơi xuống đất vỡ tan khi anh nghe tin cô gái bị tai nạn. Đêm hôm ấy, cô đã đến toà nhà cao nhất trong thành phố - nơi anh ngỏ lời yêu cô đầu tiên. Và trên đường về, cô đã gặp tai nạn. Một vết dao cứa vào tim chàng trai khi nghe cô gái đang bị hôn mê sâu.
Những giọt nước mắt rát bỏng trên má anh vừa như hối hận, vừa như day dứt.
Gia đình cô gái quyết định chuyển cô sang Mỹ điều trị. Cú va chạm đã khiến cô hôn mê và buộc phải phẫu thuật não. Tất nhiên, nước Mỹ sẽ là lựa chọn sáng suốt cho một ca phẫu thuật có nhiều rủi ro. Cơ hội sống của cô mỏng manh như tích tắc.
Ngày gia đình đưa cô gái sang Mỹ là ngày chàng trai cảm thấy rõ nhất mình đang chết dần vì hoang mang. Chưa lúc nào, anh cảm thấy yêu cô và sợ hãi mất cô đến thế. Một dự án lớn của công ty buộc anh phải ở lại Việt Nam.
Nhưng có lẽ, kể từ khi chuyến bay đưa cô đi cất cánh, trái tim của anh đã không còn ở lại Việt Nam. Anh từng nghĩ tình yêu của anh dành cho cô đã phai nhạt. Đó là khi anh gặp một cô gái rất giống trong những giấc mơ ngày xa xưa của mình:
Tóc dài, mắt một mí và mặc váy hồng. Một hình mẫu thật hoàn hảo.
Thế nhưng, đó chỉ là một cơn say nắng chập chờn. Và khi anh tỉnh nắng, tất cả đã quá muộn.
Thì ra, chỉ khi sắp mất một thứ gì đó, người ta mới thấy nó có giá trị với mình như thế nào…
Ca phẫu thuật rất thành công. Nhưng cô gái đã không trở về Việt Nam. Những tin nhắn, những cuộc điện thoại, những lần sang Mỹ tìm kiếm của chàng trai đều kết thúc trong vô vọng. Cô gái đã hoàn toàn biến mất. Hoàn toàn bốc hơi khỏi cuộc sống của chàng trai. Không dấu vết!
2 năm sau…
Chàng trai lao đến toà nhà cao nhất của thành phố. Cô gái đã trở về Việt Nam. Cô gái đang ở đấy – nơi đầu tiên anh ngỏ lời yêu cô. Một dòng máu nóng chảy trong tim chàng trai sôi sục.
Có lẽ đã lâu lắm, kể từ lúc cô ra đi, anh mới lại có được cảm giác hân hoan, sung sướng đến thế.
Cô gái đang ngồi thổi bong bóng. Chàng trai khẽ sững lại.
Tóc dài. Váy hồng.
Một cảm giác hụt hẫng kì lạ xâm chiếm tâm hồn chàng trai. 2 năm không gặp có thể khiến cô gái thay đổi đến thế?
“Anh là ai?”....
Vẫn gương mặt ấy, bờ mi ấy, đôi môi ấy. Chỉ khác là đôi mắt trống rỗng nhìn anh lạ lẫm.
Cô gái chậm rãi nhắc lại: “Anh là ai? Tôi có quen anh sao?”
Bàng hoàng. Cả đất trời như sụp đổ dưới chân chàng trai. Hoảng hốt.
Anh run run hỏi: “Em quên anh rồi sao?”.
Cô gái phì cười. Nhìn sâu vào mắt chàng trai: “Có lẽ anh nhầm tôi với ai…”.
Những thước phim quay chậm chòng vòng trong đầu anh.
Tai nạn. Chấn thương não. Mất trí nhớ.
Mọi thứ dường như đảo lộn trước mắt chàng trai. Anh cảm thấy người mình nhẹ bẫng. Anh quay đi. Lảo đảo. Hụt hẫng. Ừ, có lẽ là thế. Cô ấy đã mất trí nhớ. Cô ấy để tóc dài. Mặc váy hồng. Cô ấy không còn là người yêu của anh hai năm trước. À không, Hãy nhớ, những điều đã mất, không bao giờ lấy lại được...
người – anh – yêu của hai năm trước. Anh không yêu một cô gái tóc dài, mặc váy hồng. Chưa bao giờ.
***
Một giọt nước mắt rơi khỏi khoé mắt cô gái ngay khi chàng trai quay lưng. Chậm rãi, cô đưa que thổi lên. Một quả bong bóng thật to bay ra. Lóng lánh. Trong suốt. Mỏng manh. Nó bay bay trong không trung rồi đột ngột vỡ tan trong không khí. Biến mất.
Ca phẫu thuật đã thành công. Cô được cứu sống. Vì vết thương chưa lành, cô phải nuôi tóc dài. Vì lối sống bên Mỹ, cô tập quen với việc mặc váy. Thế rồi thành quen. Cô không còn nghĩ đến việc cắt tóc . Bỏ dần thói quen mặc những chiếc quần jeans bụi bặm.
Thì ra thay đổi cũng không khó.
Cô đã phải mất rất nhiều công sức để bệnh án gửi về Việt Nam có thêm dòng chữ: mất trí nhớ.
Ừ thì cô vẫn là cô của hai năm trước. Vẫn nhớ từng con đường, dãy phố mà anh và cô đã đi qua. Vẫn nhớ lời hứa yêu cô mãi mãi mà anh đã nói ở nơi cao nhất của thành phố - trong một đêm đầy trăng và gió. Nhưng trái tim cô đã tan thành trăm mảnh kể từ khi cô thấy anh bên người con gái khác.
Chiếc bong bóng bay lên rồi sẽ vỡ oà và biến mất
2 năm trước,
cô gái yêu chàng trai đã chết. Trái tim cô ấy đã tan vỡ như chiếc bong bóng hoà vào bầu trời.
Con người có thể tha thứ. Nhưng những mất mát, tan vỡ và nỗi đau là những điều tồn tại mãi. Cũng như những vết sẹo hằn lại trên da thịt khó có thể tự nhiên biến mất.
Quả thật, em rất ghét những ai luôn nhắc hoài một nỗi nhớ không nguôi, nhắc hoài một nỗi đau chưa bao giờ được xoa dịu ..
Nhưng cũng chưa bao giờ, em bảo em nhớ anh. Cũng chưa bao giờ, em nói em rất đau đớn khi mất anh…!
Em chúa ghét, anh ạ.
Còn nữa, em cũng rất ghét khi nhìn thấy anh cầm tay người con gái ấy đi trên những con đường chúng ta từng-đi-chung. Em rất ghét, cách anh biến cô ấy trở thành người-con-gái-của-anh, cách anh thay thế chỗ trống trong tim anh, chỗ mà khi trước từng là của em giờ lại thuộc về người con gái ấy. Cảm giác đau nhói ở tim và cay xòe ở sóng mũi thực sự rất đau đớn anh ạ. Ngay cả khi, chúng ta không là gì của nhau.
À, em bảo anh này.Đừng bảo em ấu trĩ hay chê em không bao giờ nghĩ thấu đáo. Em khác xưa nhiều lắm anh ạ. Cũng vẫn còn chút ấu trĩ động lại vì cũng có thể là “tài năng bẩm sinh” trời phú không thể nào bỏ. Em chỉ hành động một cách ấu trĩ khi chung đường bắt gặp anh đi với một người con gái khác.Không phải em ích kỉ đến mức không để anh yêu bất cứ người con gái nào khác, nhưng em không chịu được cảm giác xa lạ ấy, cảm giác như chưa hề quen biết nhưng lại quá đỗi quen thuộc.Cứ mỗi lần như thế, em sẽ lại tìm đến quán bar, sẽ nốc thật nhiều rượu vodka, rồi lại chui vào tolet của quán nôn mửa và cuối cùng là ngồi trong đó mà ôm mặt khóc. Xui thì sẽ có người nghe được và tỏ vẻ thương hại em. Còn hên sẽ có kẻ để mặc em mà khóc, khóc đã đời chán chê rồi em lại tự đứng dậy đi về. Như thế đấy anh ạ. Đó là sự ấu trĩ của em giành cho anh…
Chỉ giành cho mỗi anh mà thôi.
Sự ấu trĩ ấy được biến thành một thói quen ngẫu hứng, không phải nó chỉ bộc phát khi bất chợt gặp anh. Mà nó còn bộc phát khi em bỗng nhớ anh, nói nhớ không phải đơn thuần là nhớ không đâu. Có khi nỗi nhớ của em cũng bằng một hố đen, tuy nhỏ nhưng sức hút lại vô cùng mãnh liệt. Anh biết mà, hố đen luôn hút mọi thứ cản đường chúng. Nỗi nhớ của em cũng giống vậy đấy, nó hút mọi thứ. Hút cả những công việc quan trọng, những ý tưởng mà tỷ năm em mới nghĩ.. Thế nên, mỗi lần nhớ anh, em chẳng thể làm được gì cả. Thế là, sẽ lại nốc rượu, sẽ lại nôn mửa và sẽ lại khóc.
Buồn cười quá anh nhỉ, buồn cười đến rơi cả nước mắt anh ạ.
Nhưng, anh cứ nghĩ mà xem. Nếu như chúng ta còn yêu nhau, thì em chắc chắn…
Chắc chắn rằng, khi em đang ở quán bar nốc rượu thì anh sẽ có mặt kịp lúc. Khi em đang nôn mửa trong tolet thì anh sẽ tựa lưng gần cửa nhìn lên trần nhà và thở dài. Tiếp theo sau đó, nếu em có khóc trong tolet thì anh sẽ đánh liều vào trong tolet vác em như những tên cứu hỏa vác người bị thương ấy. Mà nếu có vào không được, em nghĩ anh ( có thể ) sẽ giả gái mà vào được tolet ấy chứ… Cứ mỗi lần nghĩ như thế là em lại càng nhớ anh, thế là lại càng uống rượu..
Không có anh, em nốc rượu rất nhiều. Nốc rượu đến say mèm rồi tự thân lết về nhà, và như thế…