Bạch y nữ lang lạnh lẽo quát lên một tiếng, năm người phía sau vội lùi, lui ra sau hai trượng.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi năm người vừa mới rời khỏi, thân hình mềm mại của bạch y nữ lang vừa chuyển, một luồng chân khí lạnh buốt như gió lốc nhanh chóng đánh ra, làm chân khí như quả núi của Đao Thần yếu bớt đi một nửa, một đôi ngọc thủ trắng nõn nà đẩy về phía trước, một đạo băng hàn chưởng lực phát ra.
"Oanh."
Hai đạo kình lực nửa đường gặp gỡ, mặt đất chống đỡ không nổi hai cỗ lực đạo riêng biệt đánh xuống, tựa như bị một bàn tay khổng lồ vô hình móc đi vài khối đá Đại lí.
Đá Đại lí bay giữa không trung, lâu lâu không rơi.
"Hảo." Đao Thần hét to một tiếng, hướng về phía trước bước lên một bước, râu tóc phi vũ, hình dáng cực kì uy mãnh, cứ như Thiên thần giáng lâm.
"Nha đầu tới nữa đây." Đao Thần lại phát ra một đạo chân khí như núi.
Bạch y nữ lang vừa mới rồi thân hình vừa chuyển, ngầm dụng công phu thần diệu của sư môn, hoá giải năm phần chân lực của Đao Thần, nhìn có vẻ dễ dàng, kì thật tiêu tốn của nàng không ít thể lực, há có thể lại dùng một lần nữa?
Cắn chặt hai hàm răng trắng, ngọc chưởng bay vùn vụt, lập tức liên hoàn phách xuất bảy chưởng, mới đem đạo chân lực thứ hai của Đao Thần hoá giải đi.
Đá Đại lí kêu lên rôm rốp, biến thành bụi phấn, phiêu tán khắp nơi, chúng nhân kinh hãi.
Bạch y nữ lang đứng nguyên tại chỗ một cử động cũng không động, lạnh lùng như cũ.
Đột nhiên, khí cơ của Đao Thần nảy lên một cái, biết có cao thủ sắp tới, ngước đầu lên nhìn bầu trời đêm, nhướng mày.
"Đao Thần, người khác sợ ngươi, lão phu khá không hãi sợ ngươi !"
Hai đạo vô hình kình khí tại giữa không trung cùng va chạm, Đao Thần vừa cảm thấy hạ thân trầm xuống, người đến đã tới thật nhanh, nhân ảnh vừa nhoáng lên, đã đứng ở trong viện.
Người đến cũng không quay đầu lại nói: "Thánh cô, ngươi hãy nghỉ ngơi, để cho bổn hộ pháp tới đối phó hắn."
Chúng nhân nhìn người mới đến, bất giác ngẩn ra, nguyên lai mặt người này mang một cái mặt nạ màu bạc, khoác một bộ Phong y, dù không thần bí, nhưng cũng rất quỷ dị.
Ngân diện nhân vừa đến, Bạch y nữ lang tựa như thở dài một hơi, lui ra phía sau ba bước, âm thầm điều nguyên. Nàng vừa rồi ngạnh tiếp chân lực thực sự của Đao Thần, nguyên khí đã bị hao tổn.
Hai Hồng y phụ nhân cùng ba hán tử áo xanh thấy Ngân diện nhân, đang muốn hướng về phía trước hành lễ, Ngân diện nhân đã đưa tay phẩy một cái, lạnh lùng hừ lên một tiếng.
Đao Thần mục quang như bó đuốc, nói: "Các hạ biết ta?"
Ngân diện nhân cười quái dị nói: "Nghe nói qua, tuy không có gặp qua mặt ngươi, nhưng là bằng vào Đại Khảm Đao tựa như chiêu bài bên hông ngươi, ngoại trừ Đao Thần, còn có thể là ai?"
Đồng Ngũ Châu vừa nghe lời này, dị thường kích động, hắn đương nhiên nghe nói qua Thiên Địa Bảng, ngay lập tức tiến lên phía trước cúi người làm lễ, nói: "Tiền bối nguyên lai lại là Đao Thần đỉnh đỉnh đại danh của sáu mươi năm về trước. Vì việc của Đồng mỗ, không ngờ lại kinh động đến tiền bối."
Đao Thần nói: "Không có gì, không có gì." Rồi chuyển đề tài, nói: "Có điều gì muốn nói đợi sau hẵng nói, chờ ta đuổi người của Ma Môn đi lại tiếp tục cũng không muộn."
Đồng Ngũ Châu mắt thấy Đao Thần và Ngân Diện Nhân bắt đầu nhìn nhau dò xét, không dám quấy rầy nữa, lui về chỗ cũ, trên mặt biểu tình quái dị, chợt kích động, chợt thống khổ, chợt trắng bệch, chợt lại kiên nghị, cũng chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
Hai đại cao thủ qua lại nhìn nhau một lát, Đao Thần đem 'con tin' trong tay buông ra, đẩy xuống dưới, giải khai huyệt đạo của đối phương, Hoa Phục Lão Giả hung hăng trừng mắt nhìn hắn, đi tới phía sau Bạch Y Nữ Lang.
Đao Thần mục quang lưu chuyển, oai vệ nhìn quanh.
"Ngươi là ai? Chẳng lẽ cũng là người trên Thiên Địa Bảng?"
"Hắc hắc, bổn hộ pháp đúng là một người trên Địa Bảng."
'Không thể tưởng được đường đường một nhân vật Địa Bảng, cũng thay người bán mạng, đáng tiếc, đáng tiếc."
"Bổn hộ pháp vốn chính là người trong Ma Môn, sao lại có hai chữ bán mạng? Bổn nhân cung kính làm Thiên La Hộ Pháp, vì bản môn mà làm việc, đó là điều đương nhiên. Đao Thần, xin khuyên ngươi không nên nhúng tay vào việc này."
"Hãy cho lão phu một cái lí do."
"Bổn môn đã cố gắng chấn chỉnh, ẩn nhẫn nhiều năm, vì mục đích chính là sẽ có ngày xuất đầu. Bây giờ, chính là thời cơ tốt nhất cho việc phục hưng của bổn môn, ngươi nhúng tay vào việc này, hiển nhiên là muốn cùng bổn môn là địch rồi."
"Người trong thiên hạ quản việc thiên hạ, lão phu không sợ cùng ai là địch cả."
Ngân diện nhân cười lạnh, vừa suy nghĩ xong, cân nhắc lợi hại, nói: "Đao Thần, chân khí của ngươi không được yên ổn, tất là thụ qua một trọng kích nào đó. Nói thật nha, nếu đổi lại là lúc trước, ta ngõ hầu không dám lỗ mãng công kích. Nhưng bây giờ, bổn hộ pháp tin tưởng là nắm chắc phần thắng trong tay, không muốn làm mất mặt mũi của ngươi, ngươi cần phải suy nghĩ rõ ràng."
Đao Thần cười ngạo nghễ, nói: "Việc đó lão phu cai quản yên ổn được !"
Ngân diện nhân trong mắt loé lên một ánh sát khí, thân hình đột nhiên bay lên.
Không sai, hắn đích thật là bay thẳng lên, sau khi bay lên được sáu trượng, đầu dưới, chân trên hướng Đao Thần xà xuống, hai cánh tay cuộn thành hình tròn, hai bàn tay nắm chặt, nắm tay chĩa thẳng vào đỉnh đầu của Đao Thần.
Đao Thần trên mặt một mảnh ngưng trọng, hai mắt không nhìn lên đỉnh đầu, mà lại nhìn thẳng về phía trước.
Hắn điên rồi sao?
Vào lúc quyền đầu sắp đánh tới đỉnh đầu Đao Thần, hắn đột nhiên xuất đao. Đại Khảm Đao của hắn vốn treo tại bên hông, trước khi xuất đao tất phải cởi đao, nhưng ai cũng không có thấy hắn cởi Đại Khảm Đao xuống như thế nào. Một đạo dài đến một trượng chính là đao quang phóng lên cao.
Thân hình của Ngân diện nhân đột nhiên nhuộm lên một tầng cương khí màu xám tro, cùng đao quang va chạm, phát ra tia lửa điện. Đao quang như rồng, vòng quanh Ngân diện nhân xoay tròn.
Cương khí màu xám tro bị đao cứng ở phía dưới kích thích, chợt bành trướng lớn hơn, đao khí bị lấn át không còn đến nửa phần, Ngân diện nhân từng tấc từng tấc ép xuống đỉnh đầu Đao Thần.
Đao Thần đột nhiên nhớ đến một người, hét lớn một tiếng, nói: "Quyền cương Ma quân Chu Tiếu Bạch, nguyên lai là ngươi !"
Đại Khảm Đao vừa thu lại, xuất ra chiêu Ngư dược long môn, chớp mắt thân hình bắn ngược trở lại, Đại Khảm Đao quang mang bạo trướng, tập trung lại thành một cỗ khí phách đủ thập thành, vài phần giống một bạch sắc quang trụ thế như phiên giang đảo hải đem Ngân diện nhân chấn bay lên cao.
Đao Khí tung hoành, đem mọi người chấn lui.
Ngân diện nhân hừ lạnh một tiếng, cũng không uý kị, song quyền phân ra, phách xuất một đạo cương khí màu xám tro, nghênh đón đao quang của Đao Thần.
Trong viện bùng lên một trận bão lớn như bài sơn đảo hải, bốn phía chẳng thèm kiêng kị, cứ thế vọt thẳng tới, Đại lý thạch trên mặt đất bị bóc lên, vỡ vụn, rồi lại bị cuốn lên không trung.
Mặt đất ở chính giữa sân viện diện mục hoàn toàn bị phá huỷ, thảm đến mức nhìn cũng thấy bất nhẫn.
Trong lúc mọi người ở đây còn đang hoảng sợ, thình lình nghe có người giận dữ nói: "Chớ có đả thương Đao đại thúc của ta."
Một cái thân ảnh nho nhỏ từ trong một chỗ tối như tia chớp phóng ra, người ở trên không trung xoay tròn, Phi Thiền đột nhiên xuất hiện, đem nhân ảnh đó vây quanh, nhìn giống như một đoàn những quả cầu có sinh mệnh, vạch một đường trên không cuồn cuộn hướng tới Ngân diện nhân.
Một đao này, có một cái tên rực rỡ, kêu là Thiền Sanh, chiêu thứ tư trong Thiên Thiền Đao Pháp.
Sinh mệnh mới là lực lượng mạnh nhất trên đời này !
Đối với một chiêu này, Phương Kiếm Minh vẫn chưa hoàn toàn hiểu thấu, chỉ là đem tình hình đại khái ghi nhớ vào trong đầu, mắt thấy Ngân diện nhân phá tan phòng tuyến của Đao Thần, một quyền ầm ầm phóng tới, cương khí kinh người, mà thân hình của Đao Thần lại đang rung động, hình như là chân lực trong tình trạng không tụ lại được, nét mặt trắng bệch, biết rằng Đao Thần đang gặp khó khăn.
Dưới thế công ấy, suy nghĩ nhiều là không kịp , chỉ còn cách là phi thân chạy trốn.
Thiên Thiền Đao giống như có linh khí, vừa ra khỏi vỏ tựa như được giải phóng, cuồng ngâm một tiếng, cũng chẳng chịu sự khống chế của Phương Kiếm Minh, kéo theo hắn làm tốc độ của hắn tăng gấp trăm lần lúc bình thường hướng Ngân diện nhân chém tới.
Mọi người chưa từng được gặp qua đao pháp cỡ này, không nhịn được nhìn như ngây dại, hồn phách đã đi theo Phi Thiền vũ động.
Ngân diện nhân chính đang muốn một quyền làm Đao Thần bị thương nặng, đột nhiên cảm thấy ở phía sau đang có một cỗ sát khí làm cho người ta sợ hãi đánh tới, hộ thể cương khí lại có xu thế bị vỡ tan, sợ đến toát mồ hôi lạnh đầy người.
Biết rằng, hy vọng làm cho Đao Thần bị thương nặng đã bị tan thành mây khói, xoay người lại hung hăng tung ra một quyền, cương quyền màu xám tro đánh trúng Phi Thiền, thực sự là hoàn toàn không có tác dụng.
Ta chính là lão Thiên, Phi Thiền kêu lên vui vẻ, thôn phệ quyền cương.
Ngân diện nhân đảm chiến tâm kinh. Đây là cái loại đao gì? Sao lại khủng khiếp như thế !
Thấy tình thế không chống chọi được, vội vàng rút người ra, lùi tới bên cạnh thân Bạch y nữ lang ở phía xa xa, ngẩng đầu nhìn lên, thấy đối phương bất quá chỉ là một tiểu hài, càng thấy kinh sợ hơn.
Hắc quang trong mắt Phương Kiếm Minh xạ ra, khiến hắn không dám nhìn thêm, nhấc thân hình lên, quát to: "Tẩu", vượt qua nóc nhà, biến mất trong bóng đêm.
Bạch y nữ lang, Hoa phục lão giả, hai Hồng y phụ nhân và ba hán tử áo xanh phóng người lên, lướt lên nóc nhà, vừa bắn người đã biến mất không còn thấy nữa.
Mọi người ở đây, ai cũng không dám tới ngăn trở.
Hết chương 49.
Last edited by thaolakinh89; 14-11-2008 at 06:23 AM.
Người của Ma Môn vừa chạy khỏi, Phương Kiếm Minh giống như người say rượu, ngả ngả nghiêng nghiêng, Thiên Thiền Đao cũng không biết thu vào bên trong vỏ từ lúc nào.
Đao Thần thở hắt ra một hơi dài, ôm cứng lấy thân hình của Phương Kiếm Minh đang sắp ngã xuống, hướng Trần Cẩm Lam và Hoàng Thăng vừa phi thân hạ xuống nói: "Mọi việc nơi này về sau đành phải do các ngươi lo liệu, thân thể oa nhi này có vấn đề, không nên chậm trễ, lão phu muốn mang hắn trở về khách sạn."
Thân hình nhoáng lên, đột nhiên tiêu thất, hắn đang lo lắng cho nội thương của Phương Kiếm Minh, không toàn lực thi triển hết tài năng ra mới là lạ.
Đao Thần chạy như gió cuốn về tới trước "Cố lai cư", nhìn thấy đại môn của khách sạn đã cửa đóng then cài, liền vượt qua, chỉ vài cái nhảy lên hạ xuống, bước dài vài cái nữa đã vào tới bên trong viện, mở cửa phòng ra, rồi lại cấp tốc đóng vào, bế ngang Phương Kiếm Minh vọt đến đầu giường.
Cúi đầu nhìn xuống, thấy sắc mặt của Tiểu gia hoả trắng như tờ giấy, hô hấp yếu ớt, không dám chần chờ, đem Phương Kiếm Minh đặt lên trên giường, hắn cũng leo lên theo, hai chân khoanh tròn, nâng Phương Kiếm Minh ngồi thẳng dậy, song chưởng vội áp vào đại huyệt của Phương Kiếm Minh.
Đao Thần vẫn còn là Lão xử nam, chân lực là tiên thiên chân lực, nội công tinh thuần, thế gian ít có.
Phương Kiếm Minh đương nhiên là thân đồng tử, chân lực của Đao Thần sau khi tiến nhập thể nội của Phương Kiếm Minh, tịnh không có gặp phải sự bài xích của chân lực đối phương.
Ngăn chứa nội lực của Phương Kiếm Minh cực tốt, trong một khoảng thời gian ngắn, Đại Phương đặc ý dùng Thiếu lâm bí phương chế tác một loại thang dược, tan được trong nước, Phương Kiếm Minh mỗi ngày đều phải dùng loại nước này tắm rửa, ngâm đều đều như vậy ba năm, đó cũng là khởi đầu của quá trình tẩy tuỷ, vô hình chung bồi dưỡng được nguyên khí kiên cố.
Loại thang dược này, cũng chỉ là nhằm vào thể chất của hắn mới chân chính có hiệu quả, thang dược gồm có rất nhiều dược vật kích thích, người bình thường ngâm nhiều, tuy cũng có công hiệu, nhưng lại bị các loại các dạng bệnh ngoài da, nhẹ thì bị ngứa ngáy, nặng thì toàn thân sưng đỏ. Nhân vì Phương Kiếm Minh ngủ quá nhiều, xuống nước chưa được bao lâu, lại ngồi ngủ luôn tại bên trong thùng.
Kể cũng kỳ quái, vừa vặn là dạng ngủ say đó, khiến hắn hấp thu hữu hiệu được dược lực, hoàn toàn không có di chứng gì về sau. Như quả có người muốn học hắn, hơn phân nửa cũng học không được, bởi vì cưỡng bức mình ngủ với vận công để ngủ, đều không thể so sánh với tự nhiên mà ngủ.
Sở dĩ, xem hắn lúc bình thường tịnh không khắc khổ gì, là do chân lực trong cơ thể hắn dị thường sung mãn.
Tiên thiên chân lực của Đao Thần như một con rắn nhỏ nhẹ nhàng ba động, xuyên qua vô số kinh mạch, cuối cùng đi tới Nhâm Đốc nhị mạch, rồi qua cầu nối giữa chúng, đột nhiên cảm thấy có hai cỗ chân lực đối với hắn sản sinh địch ý......không, nên nói là ba cỗ, chỉ là cỗ thứ ba này vô cùng mỏng manh, khi bắt đầu không chú ý trước, suýt nữa nhãng quên nó đi.
"Ôi chao..... nơi nào trong cơ thể tiểu tử này cổ quái như thế? Chân lực bạch sắc chắc là tu luyện ở Thiếu Lâm Tự, hắc sắc thì là cái gì? Chẳng lẽ có quan hệ tới Thiên Thiền Đao? Như thế có vẻ quá nhanh rồi, vài ngày công phu, lại lớn mạnh như vậy. Còn cái chân lực thật nhỏ này lại là cái gì, cư nhiên nhìn không rõ, kì quái, kì quái...."
Tự lẩm bẩm trong lòng xong, không dám cẩu thả mà quấy rầy ba cỗ chân lực đó, sau khi dùng chân lực của chính mình trợ giúp Phương Kiếm Minh vận hành một chu thiên, đem nội thương trước ngực đối phương phục hồi, thu công xuống giường, cởi bỏ áo ngoài của Phương Kiếm Minh, đang định đắp cho hắn cái chăn, chợt thấy bên trong áo lót của hắn có hai quyển sách, một quyển là bí kíp Thiên Thiền Đao Pháp, còn quyển kia cũng chẳng biết là cái gì bí kíp.
Khi đắp cho hắn cái chăn, trong lúc vô ý phát hiện trước ngực hắn có đeo một thứ gì đó giống như ngọc mà không phải ngọc.
Đao Thần còn không có gặp qua loại "Ngọc" này, vừa mới sờ sờ, đã cảm thấy một luồng thanh lương truyền đến, toàn thân thư thái, trong lòng cả kinh, thầm nghĩ: "Bảo bối trên người tiểu tử kia thật là nhiều, chẳng biết cái đồ vật này lại là cái đồ vật gì?" Lại thấy trên ngọc bội có khắc rõ ba chữ 'Phương Kiếm Minh', chắc là bảo bối gia truyền.
Đao Thần an bài cho Phương Kiếm Minh đâu vào đó xong, lúc ấy mới có thời gian điều nguyên. Lúc trước cùng Ngân diện nhân liều mạng đánh hai chiêu, lúc đang định phát xuất đao thứ ba, đột nhiên cảm thấy chân lực không tụ lại được, phát không ra, biết là nội công tác quái. Nhờ có Phương Kiếm Minh kịp thời ra tay, nếu không, nhược bằng Ngân diện nhân kích trúng, không chết cũng bị trọng thương.
Điều tức nửa tiếng, mở hai mắt ra, mục quang không còn loé sáng như trước nữa, âm thầm thở dài, nghĩ: "Chẳng lẽ nội công lại từ từ giảm bớt như vậy sao? Ai, đều là do lúc trước bắt buộc phải sử xuất Khuynh Thành Nhất Đao mà rước lấy hoạ." Nghĩ là nghĩ như vậy, nếu như thời gian có thể quay ngược lại, hắn vẫn như cũ sử xuất một đao ấy.
"Xét lại, trên người ta không phải là đang có Tẩy Tuỷ Kinh sao? Để xem xem có thể có khả năng giải quyết vấn đề này hay không?"
Rồi đứng dậy mở cửa phòng, sắc trời đã sáng rõ, nhìn quang cảnh là vào giờ Thìn, Trần Cẩm Lam và Hoàng Thăng không thấy trở về, kêu Tiểu nhị tới, yêu cầu một chút đồ ăn, tại trong phòng ăn xong, lại đem cửa phòng đóng chặt lại, từ trong bọc móc ra "Tẩy Tuỷ Kinh".
Nhìn nhìn trang bìa của Tẩy Tuỷ Kinh, căn bản không có thấy gì.
Đao Thần hít vào một ngụm trường khí, bắt lòng mình bình tĩnh lại, chậm rãi mở trang bìa, tờ đầu tiên là lời giới thiệu của Thiên mở đầu, chữ viết nhỏ đều đặn. Vốn còn đang lo là Phạm văn, bản thân mình xem không hiểu, ai ngờ lại là Hán văn. Vừa xem được hai đoạn, liền minh bạch ấy là người Trung Nguyên.
Thiên mở đầu là viết như thế này:
Đáng tiếc võ học chánh tông của Thiếu Lâm bị mất và lưu lạc trong chốn võ lâm, cùng cực trong năm mươi năm dài, đã thu được nguyên bản Thiếu Lâm Tẩy Tuỷ kinh về. Chân bản bị tàn phá, nên đem Phạm văn gốc dịch ra hán văn, lưu lại cho hậu nhân thuận lợi nghiên cứu và luyện tập. Tẩy Tuỷ Kinh đầy đủ phân làm ba quyển, ta cực kỳ xem trọng. Hậu nhân được quyển thứ nhất, hầu có thể cường thân kiện thể, sống lâu trăm tuổi. Võ học Thiếu Lâm, đã được thiết lập lâu dài, bác đại tinh thâm. Ta dùng sức cả đời nghiên cứu, suy nghĩ dịch cái cốt lõi của Kinh Tẩy Tuỷ, bất giác tuổi già buông xuống, sức của một người có hạn, mong hậu nhân kế thừa cũng sẽ phát dương.
"Như thị ngã văn thì, phật cáo tu bồ đề. Dịch cân công dĩ cánh, phương khả sự vu thử. Thử danh tĩnh dạ chung, bất ngại nhân gian sự. Bạch nhật nhâm thông thông, vụ mang y dữ thực. Tam xan thực kí cánh, phóng phong thuỷ hoả cật. Để mộ kiến minh tinh, nhiên đăng chiếu ám thất. Vãn tịch công khoá tất, tương tất lâm ngoạ cụ. Đại chúng hàm hãn thụ, vong khước sanh dữ tử. Minh giả độc kinh tỉnh, hắc dạ ám tu vi......." (Bút giả bèn viết tóm tắt ý nghĩa trích từ 'Thiếu Lâm Tẩy Tuỷ Kinh' vào nơi đây.) (Kinh phật không dịch được - ND)
Đao Thần cảm thấy người này nhất định là một Tiền bối cao nhân có thần thông cao cường, sau mỗi nhóm kinh văn, người này lại lưu lại một đoạn dài những điều mà mình tìm hiểu được. Kinh văn Tẩy Tuỷ Kinh vốn là không quá nhiều, quyển này chỉ là quyển đầu trong ba quyển, kinh văn lại càng ít, nhưng những điều mà người này tìm hiểu được so với kinh văn lại nhiều hơn đến mười lần.
Đao Thần thử tự mình nghiên cứu một đoạn kinh văn, nhưng phát hiện ra hắn chỉ thấy ' Kinh văn' chứ không thấy 'Yếu nghĩa', xem ra người này sau khi suy xét kỹ càng, mới đi tới những nhận thức ấy, bất giác mồ hôi túa ra đầy mặt. Người ấy không chỉ là đại gia tinh thông Phật học, mà còn là một tuyệt đại võ học tông sư.
Lật đến tờ cuối cùng, kí tên là 'Thiên Trí Tăng', cũng không thấy niên đại.
Trầm tư một chút, liền khoanh chân ngồi xuống, lặng yên nhớ lại kinh văn, thật lâu sau, một đạo chân lực trong thể nội bắt đầu lưu động, tốc độ so với lúc bình thường nhanh gần như gấp đôi.
Hắn trong lòng mừng rỡ, chỉ cần kiên trì tu luyện, nội công không những không giảm bớt đi, mà còn khôi phục lại cảnh giới ban đầu, hay có thể nói còn có khả năng từng bước tăng tiến.
Sau khi dẫn đạo chân lực tại thể nội vận hành vài chu thiên, hắn chầm chậm mở hai mắt ra, một đạo điện mang từ trong con ngươi loé ra, đủ khả năng đoạt hồn nhiếp phách.
Hắn thẳng người đứng lên, thử vận công, nhẹ nhàng vung cánh tay, cảm thấy nội công chuyển vận rất ổn định, trong lòng mừng rỡ.
Quay đầu lại nhìn, thấy Phương Kiếm Minh vẫn còn đang hôn mê, hắn trong lòng lo lắng, đi tới trước giường, đưa tay tìm kinh mạch đối phương, trên mặt thoáng ngạc nhiên, đột nhiên nở nụ cười đứng dậy.
Nguyên lai thương thế của tiểu tử này sớm đã khỏi hẳn, lúc này chỉ là nó đang ngủ say mà thôi.
Đợi một hồi, không thấy Trần Cẩm Lam và Hoàng Thăng quay trở về, trong lòng cảm thấy kì quái. Theo lí thuyết, bọn họ cũng phải đến lúc trở về rồi mới phải.
Hắn cảm thấy đói quá, mới gọi tiểu nhị đến, bảo đem rượu thịt lên.
Hắn sợ Phương Kiếm Minh xảy ra chuyện, nên không dám rời đi.
Thẳng đến giờ hợi, tiểu gia hoả kia vẫn còn chưa tỉnh, Đao Thần biết hắn ngủ nhiều đã thành bệnh, nhưng lại sợ hắn ngủ nhiều quá hại đến thân thể, liền đi tới đầu giường, quát lên: "Phương tiểu tử, dậy nhanh lên. Nếu mà không dậy, tí nữa không có cơm mà ăn đâu."
Phương Kiếm Minh bị đánh thức, hai mắt còn ngái ngủ, liếc nhìn Đao Thần, nhảy dựng lên, kêu: "Nha ! Đao đại thúc, người không có việc gì làm à, thật là 'quấy rầy' chết con rồi !"
Đao Thần giả làm bộ mặt ngờ nghệnh, nói: "Ngươi ở trong giấc ngủ ngon 'lo lắng' cho ta sao?"
(Xin giải thích một chút: Đao Thần ở đây là chơi chữ. Đam Tâm vừa có nghĩa là Làm Phiền, Quấy Rầy. Lại vừa có nghĩa là Lo Lắng. Mọi người đối chiếu câu trên của PKM và câu dưới của ĐT sẽ rõ.)
Phương Kiếm Minh chân thật nói: "Không có a. Con nhìn thấy Ngân diện nhân một quyền sắp đánh lên trên người đại thúc, gấp quá nhảy vội tới, sự việc về sau lại không biết rõ ràng lắm. Bọn chúng bị đánh chạy rồi phải không? Con thấy chân lực của đại thúc hình như không tụ được, có phải là nội công có vấn đề không?"
Đao Thần nghe thấy hắn quan tâm đến mình như thế, trong lòng cảm động, xoa xoa đầu hắn, nói: "Đại thúc không có việc gì đâu, bọn người xấu đã chạy rồi. Ngươi trước hết ăn cơm đã, đại thúc sẽ từ từ kể cho ngươi nghe."
Hết chương 50.
Có một đoạn Kinh văn dịch ra khó nghe quá. Ai tinh thông Phật học dịch giúp luôn với nha.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 03:48 PM.
Đao Thần lại gọi tiếu nhị tới lần nữa, lấy thêm vài món thức ăn, bày ra đầy cả một bàn.
Sau khi tiểu nhị đi khỏi, Phương Kiếm Minh quay lại chiếc bàn đầy thức ăn, hi hi cười nói: "Đao đại thúc, đại thúc định biến con thành một con heo nhỏ phải không, sao lại gọi nhiều thức ăn ngon như vậy."
Đao Thần nói: "Đại thúc đem ngươi biến thành con heo nhỏ, là muốn cảm tạ ơn cứu mạng của 'Con heo nhỏ' đó, nếu không phải ngươi kịp thời ra tay, cái mạng già này của đại thúc đã xong đời rồi."
Phương Kiếm Minh không rõ mọi sự việc phát sinh về sau, nói: "Chuyện này là như thế nào? Thế còn Trần đại ca và Hoàng đại ca?
"Bọn họ còn ở tại Đồng phủ, ta bảo bọn họ ở lại đó sử lí chuyện còn lại. Ai, ta thật lo lắng cho Đồng Ngũ Châu, tính tình của hắn cực kỳ cứng rắn, lại còn cố chấp, ai khuyên can cũng không được."
"Hắn sao vậy?"
"Hắn là cái loại người coi chữ 'Tín' như tính mạng của mình, một khi không làm được việc đã hứa với người khác, vừa lo lắng vừa tự trách mình, lâu rồi trở thành nghiêm trọng, gộp lại thành niềm hối hận chung thân, cuối cùng đại khái không tránh được gây ra hành động tự sát."
Phương Kiếm Minh khẩn cấp đứng dậy giục Đao Thần nói: "Đao đại thúc, chúng ta lại đó xem xem Đồng lão gia tử thế nào. Hắn là một đại hảo nhân, không thể chết được, chúng ta lại đó khuyên nhủ hắn."
Đao Thần ngồi bất động, than vãn: "Không cần đi, bọn họ đã tới !"
Phương Kiếm Minh ngưng thần nghe ngóng, quả nhiên nghe thấy trong viện vang lên tiếng bước chân, tiếp theo có tiếng người gõ cửa phòng, thanh âm Trần Cẩm Lam gấp gáp hô lên: "Đao lão ca."
"Cứ vào đi, cửa không có đóng, có phải là mang tin tức xấu đến không?"
Trần Cẩm Lam và Hoàng Thăng đẩy cửa tiến vào, trên mặt đều hiện lên vẻ bi phẫn, trên người mang đầy những vết thương tích. Trên thân Hoàng Thăng bị lợi khí rạch nát, tóc trên đầu rối bù, dính đầy bụi đất. Coi hình dạng, thật sự xứng đáng là môn hạ Cái Bang!
Phương Kiếm Minh vội vàng nhường chỗ ngồi.
Trần Cẩm Lam xua xua tay, nói: "Phương lão đệ, ngươi cứ tiếp tục ăn đi, không cần khách khí như thế, có một tin tức không hay muốn nói với các ngươi đây."
Phương Kiếm Minh cướp lời, hỏi: "Cái gì tin tức xấu?"
Trần Cẩm Lam nét mặt ảm đạm, nói: "Đồng lão gia tử bị người ta bức đã tự đoạn tâm mạch mà chết rồi !"
Phương Kiếm Minh trợn to hai mắt, không tin nói: "Thế là thế nào? Là ai bức tử Đồng lão gia tử?"
Trần Cẩm Lam quay lại phía Đao Thần tự trách mình nói: "Tiền bối, vãn bối thực sự vô năng, sau khi ngươi đi không lâu, trời vừa mới sáng rõ, một nhóm thủ hạ của Ma Môn đi tới, trong đó có vài người võ công thực là ghê gớm. Ta với Hoàng huynh kịp cùng với hơn mười người, là những hảo hán lúc trước đến đây trợ quyền, đồng tâm hiệp lực bức bọn chúng tại bên ngoài sảnh.
Chính vào lúc đang huyết chiến, thì một Mông diện nữ tử tới, tự xưng là Bạch Liên Thánh Mẫu, võ công cao cường, một chưởng đem ta đánh lui, lại một chưởng nữa đem Hoàng huynh bức thối. Đồng thời kêu người của Ma Môn dừng tay. Lúc đó mọi người mới dừng tay.
Bà ta hướng Đồng lão gia tử nói một câu: 'Họ Đồng kia, thấy bổn Thánh Mẫu, còn không tự sát tạ tội?'
Đồng lão gia tử từ sau lúc thấy nữ tử hiện thân, sắc mặt xám như tro tàn, nghe nàng nói những lời này, không những không giận, trái lại còn cười, nói: "Tốt lắm, tốt lắm. Ngươi rút cục cũng đã tới. Năm đó lão phu không biết tự lượng sức mình, đã phụ sự uỷ thác, nên tự làm tự chịu. Lão phu luôn luôn nói một không hai, hôm nay sẽ bồi thường cho ngươi một cái tánh mạng này."
Bọn ta nghe thấy Đồng lão gia tử nói ra lời này, như có ý muốn tự sát, đang định khuyên can, Đồng lão gia tử đã chặn đầu, nói với bọn ta: "Rất cám ơn các vị đã xem trọng Đồng mỗ, đến đây trợ quyền, Đồng mỗ vạn phần cảm kích, xin được tỏ rõ lòng biết ơn sâu sắc !"
Rồi quay về phía chúng ta vái một vái sát đất, sau đó quay đầu lại, hướng hai vị thế huynh nói: "Hiệp Nhân, Nghĩa Nhân, các ngươi phải nhớ kĩ, vi phụ chết là xứng đáng, ta hy vọng các ngươi trong tương lai phải biết tự lượng sức mình mà trượng nghĩa, không nên dẫm lên vết chân của vi phụ. Không được mang oán cừu trong lòng, nhớ lấy, nhớ lấy!"
Câu nói vừa dứt, bất ngờ tự đoạn tâm mạch, ai cũng ngăn không kịp.
Bạch Liên Thánh Mẫu mắt thấy Đồng lão gia tử tự sát, dẫn thủ hạ bỏ đi. Người đàn bà tâm độc như rắn rết này, uổng cho Đồng lão gia tử đã cứu nhi tử của bà ta trong lúc bà ta gặp nguy cơ. Hoàng huynh tức bà ta quá không nhịn được, rút Phán quan bút từ đằng sau vượt lên cản lại, định cùng bà ta quyết một trận tử chiến, ai ngờ...."
Nói đến đó, cũng không có nói tiếp cho xong.
Hoàng Thăng cười khổ một tiếng, nói: "Trần huynh không nói, là muốn cho tại hạ chút thể diện, cái đó cũng chẳng phải là chuyện hổ thẹn gì. Tại hạ dùng một chiêu tối lệ hại của sư môn 'Song Nhạn Nam Phi', Bạch Liên Thánh Mẫu cũng không quay đầu lại, từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm, tựa thiểm điện đâm ra vài chục kiếm, đã đem y phục trên người tại hạ làm thành bộ dạng như thế này.
Bà ta sau khi kích lui ta, lạnh lùng nói: 'Xem ra tại Cái Bang cũng có chút mặt mũi, bổn Thánh Mẫu không thèm làm khó ngươi, nói cho ngươi biết, cho dù đích thân Hoàng Bách Minh, bổn Thánh Mẫu cũng sẽ giáo huấn hắn giống như thế !'
Tại hạ nghe bà ta làm nhục tới nghĩa phụ, trong lòng giận dữ, đuổi theo tới đang muốn ra chiêu liều mạng, bà ta đã xuất chiêu cực nhanh, cũng không quay đầu, một chưởng đánh ngược lại, chưởng phong cuốn đất bay lên, cường đại dị thường, tại hạ học nghệ không tinh, chống đỡ không được, bị hất bay lộn nhào mấy cái. Sau khi tại hạ dừng lại yên ổn, một đám người đó cũng là đã bỏ đi sạch sẽ.
Tại hạ cùng Trần huynh với đám hảo hán, giúp đỡ hai vị thế huynh xử lí hậu sự cho Đồng lão gia tử một chút, hầu như bận rộn suốt một ngày, lúc này mới vội vàng chạy tới báo cho Đao tiền bối một tiếng."
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Đao Thần, Đồng Ngũ Châu quả thật là coi Danh dự như Tính mạng.
"Ta đã sớm nhìn ra hắn có ý chết, lũ ta nếu cứ khăng khăng ngăn cản hắn, cả đời này hắn sẽ không thể an tâm. Trừ phi tìm được đứa nhỏ bị mất tích năm đó, mới có thể khiến hắn yên lòng. Hắn đã tự tử mất rồi, cho dù có tìm được đứa nhỏ đó, cũng là việc vô bổ." Đao Thần thở dài nói.
Phương Kiếm Minh hừ một tiếng, nói: "Thánh Mẫu này thật sự là một người đàn bà xấu xa không phân biệt được thế nào là ân, thế nào là oán. Đồng lão gia tử đã từng giúp bà ta chiếu cố đứa nhỏ, có ân với bà ta. Mặc dù đứa nhỏ này sau lại bị người khác đoạt đi mất, nhưng như thế nào lại đổ lỗi lên người Đồng lão gia tử? Bà ta đã không nghĩ đến việc báo đáp thì thôi, ngược lại còn bức tử Đồng lão gia tử, thật là ghê tởm !"
Đao Thần nói: "Bà ta không bức Đồng Ngũ Châu, Đồng Ngũ Châu cũng sẽ không cảm thấy tốt hơn. Đồng Ngũ Châu tự cho mình là người hiệp nghĩa, theo ta phán đoán, năm đó hắn gặp phải mẹ con Thánh Mẫu, tâm sanh hiệp nghĩa, muốn giúp Thánh Mẫu trông nom đứa nhỏ, để Thánh Mẫu dễ dàng chạy trốn. Thánh Mẫu vì tình thế bắt buộc, bất đắc dĩ mới đem đứa nhỏ giao cho hắn, lại không có đem lai lịch nói ra, hoặc giả là bịa ra thân thế nói dối Đồng Ngũ Châu. Nếu hắn lúc ấy biết được lai lịch của Thánh Mẫu có lẽ sẽ không hăng hái như thế. Ngoài ra còn có một điểm, Bạch Liên Giáo, cũng chính là Ma Môn hiện nay, thân là Thánh Mẫu, thì cấm chỉ không được lấy chồng. Đứa nhỏ này thật sự là hài tử của bà ta sao? Chẳng lẽ cũng là cướp lấy từ trong tay người khác? Tóm lại, ngoại trừ Đồng Ngũ Châu, người bị hại còn có đứa nhỏ đó, cũng không biết về sau là sống hay chết."
Đối với việc của Bạch Liên Giáo, ba người đều không rõ ràng lắm, Trần Cẩm Lam nói: "Không thể tưởng được Bạch Liên Giáo còn có loại giáo quy này. Ta chỉ nghe nói trong Bạch Liên Giáo có Tam Thánh, tức Thánh Mẫu, Thánh cô và Thánh nữ, phái nữ làm chủ nhà. Hôm nay, có một Thiên la hộ pháp tài giỏi, còn là Địa Bảng cao thủ nữa, nói không chừng còn có những hộ pháp khác nữa."
Đao Thần nói: "Lấy đâu ra mà nhiều cao thủ như vậy, Thiên la hộ pháp ấy, năm đó được xưng là 'Quyền Cương Ma Quân', võ công độc bộ, có thể nói là nhất tuyệt. Hắn tự xưng Thiên la hộ pháp, có lẽ còn có một Địa võng hộ pháp nữa cho tương ứng."
Hoàng Thăng nói: "Cứ chiếu theo sự suy đoán này, thực lực của Ma Môn thật sự là không như nhau. Võ công của Bạch Liên Thánh Mẫu, đại khái là không dưới hộ pháp. Tại hạ dưới tay của bà ta ngay cả một chiêu cũng không có chạy được, dù có bị làm nhục một phen, cũng xem như tại hạ học nghệ không tinh, nhưng bà ta lại cư nhiên khẩu xuất cuồng ngôn, muốn giáo huấn Gia sư. Bang chủ nếu ở nơi đây, nghe được lời này, cho dù bà ta ba đầu sáu tay, trừ phi xin lỗi, nếu không đừng mơ tưởng ra khỏi Đồng phủ !"
Lời này không chỉ có hàm chứa ý sùng bái Bang chủ, mà còn có một loại tín nhiệm, loại tín nhiệm này tuyệt không phải là mù quáng, mà là loại lời nói chân thật phát ra từ nội tâm .
"Quý Bang chủ là ai?"
Không chờ Hoàng Thăng khai khẩu, Trần Cẩm Lam đột nhiên nghiêm nghị cung kính, cướp lời nói: "Hoàng huynh, để ta nói cho." Suy nghĩ một lát, quay lại Đao Thần nói: "Tiền bối, chẳng biết ngươi đã từng nghe qua mười năm gần đây lưu truyền rộng rãi một câu khẩu hiệu?"
Hết chương 51.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 03:48 PM.
Đao Thần cười nói: "Gần đây ta rất là cô lậu quả văn, chẳng biết câu khẩu hiệu đó thuyết pháp như thế nào?"
Trần Cẩm Lam chầm chậm thì thào: "Võ lâm có hào khách, giang hồ nhiều hiệp sĩ, nếu hỏi trong nước Trung Hoa ai vượt trội, Cái Bang đại lão đứng đầu."
Đao Thần nói: "Đó chính là chỉ Cái Bang Bang chủ hiện nhiệm phải không?"
Trần Cẩm Lam nói: "Chính thị. Từ lúc Hoa bang chủ tiếp nhận chức Bang chủ đến nay, suất lĩnh Cái Bang đệ tử tru ác đồ, trừ gian thần, chống Ngoã Thứ, một thân chính nghĩa. Người trong giang hồ không ai là không kính trọng, không ai là không hiểu rõ. Ông ấy lớn nhỏ đánh nhau chết sống mấy trăm trận, không hề bại một lần. Theo người ta đồn đại, người đủ tài làm Thiên hạ đệ nhất cao thủ là Hoa bang chủ, chứ không phải Ma Giáo Giáo chủ Độc Cô Cửu Thiên. Chỉ vì Hoa bang chủ hành sự từ tốn, không thích khoa trương, nên rất nhiều người giang hồ đều nghĩ rằng võ công của Hoa bang chủ chỉ tầm tầm vào hàng nhất lưu."
Phương Kiếm Minh hai mắt sáng rực, nói: "Rất xứng đáng, rất xứng đáng, ta cũng đã nghe nói qua danh của Hoa bang chủ, sư phụ ta từng trước mặt ta nhắc tới Lão nhân gia người."
Hoàng Thăng cùng Trần Cẩm Lam nghe xong rất kinh ngạc, sau đó 'ha ha' cười lớn. Hoàng Thăng nói: "Phương lão đệ, ngươi nói tệ bang Bang chủ là một Lão nhân gia? Bang chủ năm nay mới hai mươi tám tuổi, như thế nào bây giờ lại thành Lão nhân gia được?"
Phương Kiếm Minh mặt đỏ lên, nhoẻn cười ngượng nghịu, nói: "Nga, thế mà ta cứ đinh ninh Hoa bang chủ là một lão nhân cơ chứ, nguyên lai lại là một vị đại thúc! Đều tại sư phụ ta chưa từng giải thích minh bạch với ta, hại ta làm ra một câu chuyện nực cười."
Ba người cười lên ha hả, ưu sầu vì thế mà biến mất sạch sẽ không lưu lại chút nào.
Đao Thần nói: "Nghe khẩu khí của các ngươi, võ công của Hoa bang chủ nhất định là cao thâm khó lường phải không?"
Hoàng Thăng nói: "Ta cũng không phải vì Bang chủ mà khoe khoang, ta chỉ nói một việc chính mắt mình đã từng nhìn thấy. Có một lần, một Trưởng lão của phái Hoa Sơn đến tìm Hoa bang chủ luận võ, Bang chủ nhiều lần chối từ, về sau bị bức không còn cách nào, mới cùng hắn đi vài chiêu. Chiêu thức mà Bang chủ sử dụng, đều là những chiêu thức giang hồ, nhưng lại làm Hoa Sơn trưởng lão sợ quá chạy mất. Nghe nói, sau khi Trưởng lão nọ trở về Hoa Sơn, bỏ không luyện công phu bổn môn, toàn tâm nghiên cứu những chiêu thức thu hoạch được đó."
Đao Thần nghe xong, đột nhiên đứng dậy, râu tóc không gió mà bay, song nhãn nhắm lại, nói: "Biến cái vô giá trị thành thần kì, biến cái bình thường thành lạ thường. Hảo! Hảo! lão phu ngược lại đang cân nhắc có nên cùng hắn đánh một trận hay không đây."
Hoàng Thăng nét mặt hoảng hốt, cả kinh nói: "Tiền bối, ngươi......"
Đao Thần cười, nói: "Đừng vội kinh hoảng, ta chỉ là muốn tìm một cơ hội cùng quý Bang chủ luận luận bàn bàn thôi. Trong đám tuổi trẻ đồng lứa, khó có được đối thủ tốt như vậy. đêm qua cái Thánh cô kia , võ công cũng là tuyệt đỉnh, vì thể chất có hạn, mới bị ta hai chưởng đánh cho thân thụ nội thương."
Hoàng Thăng thầm nghĩ: "Đừng nói hai chưởng, ngay cả một chưởng, lại có mấy người có thể tiếp được?"
Sau khi ăn xong, đêm đã khuya, mỗi người đều tự đi ngủ.
Hôm sau, bốn người trở dậy, rửa ráy qua loa xong, cùng tới Đồng phủ thăm hỏi, tế điện qua linh vị Đồng Ngũ Châu, tại Đồng phủ ăn bữa cơm trưa xong, liền xin phép cáo từ. Người Đồng gia giữ lại không được, đành nói một vài lời cảm kích.
Đao Thần dắt Phương Kiếm Minh ra khỏi Đồng phủ, phía sau đi theo Trần, Hoàng hai người.
Đao Thần vừa đi vừa hỏi: "Hai vị có dự định gì không?"
Trần Cẩm Lam đáp: "Ta là một giang hồ thư sinh bơ vơ, bốn biển là nhà, đi đâu cũng được, không có một địa phương nào phải tới. Ở Nguyên Giang thoáng cái đã hơn nửa tháng, đại bộ phận các nơi đều đã đến qua, bây giờ muốn đến Hải Nam xem thử. Chẳng biết ý Hoàng huynh muốn đi đâu?"
Hoàng Thăng nói: "Gia sư từng giảng giải, muốn ta tại trong chốn giang hồ kết giao lấy một ít bằng hữu. Trần huynh muốn đến Hải Nam, tại hạ vừa lúc không có nơi nào để tới, muốn cùng Trần huynh kết bạn đồng hành, liệu có được không?"
Trần Cẩm Lam mừng rỡ nói: "Kết bạn mà đi du ngoạn, còn hơn một người độc du." Rồi quay đầu nhìn về phía Đao Thần, hỏi: "Tiền bối, chẳng biết ngươi và Phương lão đệ định đi tới nơi nào?"
Đao Thần suy nghĩ một lát nói: "Ta lần này tái xuất hiện giang hồ, không đến nửa tháng, liên tiếp gặp cao thủ, võ lâm quả thật là tàng long ngoạ hổ. Ta định chọn một nơi thâm sơn, tiềm tâm tu luyện một khoảng thời gian, sau đó mới tái xuất sơn."
Lập tức bốn người từ biệt lẫn nhau, Trần, Hoàng cưỡi trên hai thớt khoái mã, cuốn bụi mà đi.
Phương Kiếm Minh cùng Đao Thần lúc đi qua cửa thành, phát hiện thấy số lượng quan binh không chỉ tăng lên gấp đôi, mà còn khám xét tra hỏi rất nghiêm ngặt.
Hai người ra khỏi thành, đi loanh quanh du sơn ngoạn thuỷ, đã qua Đông Nam được hơn mười dặm, thấy phía trước có một trấn nhỏ, hai người ăn cơm chiều cùng nghỉ trọ tại một khách sạn trên thị trấn đó.
Trong khách phòng, Đao Thần đột nhiên hỏi: "Phương tiểu tử, ngươi có nhớ sư phụ và sư tổ của ngươi không?"
Phương Kiếm Minh ngẩn ra, nói: "Đao đại thúc, lời này của người là có ý tứ gì? Người không muốn đem theo con đi du ngoạn à."
Đao Thần nói: "Không phải, ta thấy Tẩy Tuỷ Kinh quả nhiên là một môn võ học bảo điển, ý ta muốn vào trong núi tu luyện một năm sáu tháng, sợ ngươi chịu không được tịch mịch, nghĩ trước tiên mang ngươi trả về cho Thiếu Lâm Tự."
"Nguyên lai là như vậy, không có việc gì đâu, con cũng muốn nghiêm túc luyện công, Thiếu Lâm Tự cũng tạm thời không phải trở về, chờ con sau khi đem công phu luyện tốt rồi, mới quay trở về cũng không muộn."
Đao Thần trong lòng vui vẻ, hắn cũng sợ Phương Kiếm Minh rời hắn mà đi. Mấy ngày nay ở chung, hắn đã coi Phương Kiếm Minh như một người cháu, mặc dù người cháu này đối với hắn mà nói, đúng là còn quá nhỏ, nhưng đối với Phương Kiếm Minh, hắn đã sản sinh một cảm tình rất thâm sâu. Thân thế của hắn có chút giống Phương Kiếm Minh, từ nhỏ đã là một cô nhi, nhớ tới sự cô đơn thời thơ ấu, đối với Phương Kiếm Minh càng thêm bội phần thương xót.
Hơn nữa, nếu không có Phương Kiếm Minh ở bên cạnh hắn, hắn một mình ở trong núi, thiếu người nói chuyện, đúng là quá tịch mịch. Lúc trước ở bên trong Thương Long Cốc, bởi vì còn có Ngân Giác Thú, Thiên Thiền Đao "bồi tiếp" hắn luyện công, thế nên mới tránh được nỗi khổ của sự tịch mịch.
"Như vậy càng tốt, ta cũng muốn hướng ngươi nghe ngóng một số vấn đề?"
"Việc gì thế?"
"Ngươi khắp người đều là báu vật, ngươi có thể cũng biết?"
Phương Kiếm Minh a a cười lên một tiếng, nói: "Đao đại thúc, người không nên mang con ra mà đùa giỡn thế, ngoại trừ Thiên Thiền Đao cùng với Đao pháp bí kíp, con còn có thể có cái gì bảo bối?"
Đao Thần nghiêm mặt, nói: "Đây không phải là nói giỡn. Ta hôm qua tra qua tình hình trong cơ thể ngươi, kinh mạch của ngươi cổ quái dị thường, trong cơ thể có ba cỗ chân lực. Một cỗ là nội công chánh tông của Thiếu Lâm Tự, nhưng mà ngoài ra còn hai cỗ là từ đâu mà có? Đêm trước ngươi từ trên nóc nhà phi ra, sử dụng một đao ấy làm cho người ta cực kỳ sợ hãi, ta tự vấn dù trong lúc cường thịnh, ta cũng khó có thể ứng phó, ngươi là như thế nào mà làm được vậy? Cứ coi ngươi là thiên tài đi, cũng không có khả năng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, đem Thiên Thiền đao Pháp tu luyện tới loại cảnh giới này."
Phương Kiếm Minh vẻ mặt mơ hồ, nói: "Thật không? Con thật có sự lợi hại như vậy? Con lại không biết nhỉ."
Đột nhiên nhớ tới việc tu luyện Đại Thuỵ Thần Công, không khỏi kêu lên, nói: "A, con đoán ra rồi,đại khái đều là trò quỷ của hắn."
Rồi từ trong bọc móc ra bí kíp 'Đại Thuỵ Thần Công' cũ rích, chẳng rõ niên đại, cẩn thận đưa thẳng cho Đao Thần, nói: "Đao đại thúc, người kiến đa thức quảng, người xem xem đây là bảo bối gì? Sư phụ con đặc biệt xem thường quyển sách này, còn không cho con luyện nữa."
Đao Thần thấy hắn coi trọng quyển sách này như thế, còn nghĩ là "tuyệt thế võ học", nhận lấy bí kíp, đang muốn mở ra, cảm thấy bối rối, nói: "Ngươi không sợ đại thúc học trộm công phu của Thiếu Lâm tự sao?"
Phương Kiếm Minh nói: "Sách này sư phụ con coi như là vô dụng, con còn đang sầu vì tìm không được tri âm đây. Đao đại thúc, người nếu như cũng học được, con cao hứng còn không kịp nữa là."
Đao Thần thầm nghĩ: "Trong quyển sách này rút cục là viết cái gì, mà Thanh Thành đại hoà thượng kia cũng nhìn không ra có chỗ nào tốt."
Nghĩ xong, mở trang bìa của Đại Thuỵ Thần Công ra, khởi đầu viết là:
"Ô hô! Con người được sinh ra, tại một giấc ngủ vậy, không ngủ không thể thành đại sự!"
Đao Thần vừa nhìn thấy những lời này, không biết nên cười hay nên khóc, không nhịn được, hỏi: "Đây là cái tà thuyết lệch lạc gì, chẳng lẽ chính là Đại Thuỵ Thần Công mà ngươi đã nói?"
Phương Kiếm Minh nháy nháy mắt nói: "Đúng nha, danh tự đó là do con đặt ra đó, có phải là rất khó nghe phải không?"
Đao Thần suýt chút nữa bật cười thành tiếng, nói: "Nguyên lai là ngươi tự mình đặt ra cái tên đó, vậy thì khó trách được rồi! Cái tên 'Đại Thuỵ Thần Công' cũng một dạng như 'Cật Phạn Công' mà sư phụ của ngươi luyện vậy, không hẳn là thô tục. Thiếu Lâm Tự không hổ là cổ tháp ngàn năm, trong bí kíp võ học có Dịch Cân Kinh, Tẩy Tuỷ Kinh danh tự dễ nghe như vậy, cũng có cả Cật Phạn Công, Đại Thuỵ Thần Công danh tự không nhã nhặn như thế, thật không hổ là nơi chứa của trăm sông. Đại thúc nói Đại Thuỵ Thần Công của ngươi tục khí, trong lòng ngươi không trách giận ta đấy chứ?"
Hết chương 52.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 03:47 PM.
Phương Kiếm Minh cười nói: "Có gì đâu, con cũng tự biết đặt ra danh tự này có hơi khó nghe. Bất quá con nghĩ, danh tự dù có dễ nghe cũng không hữu dụng, ví như một đồ vật nào đó có chỗ đại dụng, không cần quản danh tự của nó như thế nào, vẫn là một đồ vật tốt, nếu là đồ vật nào đó không hữu dụng, danh tự dù có dễ nghe, cũng có tác dụng gì đâu? Đao đại thúc, con nói thế liệu có đạo lí không?"
Lời nói đó làm Đao Thần ngẩn cả người, nửa ngày không mở nổi miệng, cuối cùng mới thở dài nói: "Lão phu sống vô ích nhiều năm như vậy, ngay cả một điểm đạo lí rõ ràng thô thiển ấy cũng chưa từng nghĩ thông, khó trách sư phụ của ngươi ở trước mặt ta lại khen ngươi là người thông minh nhất Thiếu Lâm tự, kêu ta cẩn thận chiếu cố ngươi. Mười mấy ngày nay sống nay đây mai đó, ngươi có lúc hiện ra một chút vẻ ngốc nghếch, nguyên lai là đại trí nhược ngu. Để ta xem lại xem, Đại Thuỵ Thần Công này còn có những câu kinh nhân gì."
Ánh mắt quay lại phía bí kíp, nhìn nhìn, trên mặt hiện lên vẻ cổ quái, lúc thì giận dữ, lúc lại cười khổ, lúc lại thở dài, xem ra đang đắn đo cân nhắc.
"Ta cực kì tham ngủ, một ngày từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại, trước mắt có vô số hồ điệp nhanh nhẹn bay múa. Ta nhảy múa theo, vui thích vậy thay, xa vời vậy thay. Ô hô! Đồ này thật là thiên hạ đệ nhất. Dịch Cân Kinh, Tẩy Tuỷ Kinh, hoàn toàn là đồ rắm chó....." Mặc kệ hắn hàm dưỡng có tốt đến mấy, cũng không cách nào chịu đựng được.
"Đây là cái loại sách giẻ rách gì? Phương tiểu tử, không phải đại thúc làm đẹp lòng ngươi, chẳng lẽ ngươi cho rằng sách này thực sự là tuyệt thế võ công sao?"
Phương Kiếm Minh thấy Đao Thần đột nhiên phát nộ, ngây người ngẩn ngơ, nói: "Không có a, con không có cho rằng nó là tuyệt thế võ công, con chỉ cảm thấy nó chơi đùa rất vui. Đao đại thúc, người xem một đoạn này....."
Cầm lấy bí kíp, lật đến tờ thứ ba, chỉ vào một hàng đọc rành rọt: "Ngủ, ấy là niềm thống khoái của con người, ngủ càng say, con người càng thống khoái, ngủ không biết gì ngủ ấy mới coi là ngủ! Ta một lần ngủ nửa tháng, trong mộng tập võ, đáng giá bằng mấy năm ban ngày vậy! Câu này nói rất hay! Trong giấc mộng luyện công, gấp luyện công ban ngày một trăm lần, loại việc này nhìn như hoang đường, đối với ta mà nói, cũng rất có đạo lí?"
Đao Thần đưa mắt nhìn Phương Kiếm Minh giống như đang nhìn một quái vật, cuối cùng lắc đầu, nói: "Lão phu có phải là đang ngủ mê không? Mấy ngày này, như thế nào lại không phát hiện ngươi trúng tà nhỉ?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Đao đại thúc, người nói bậy bạ cái gì nha, con có trúng tà đâu nào? Con đích xác là tại trong giấc mộng luyện công, các người như thế nào lại nhìn không ra chỗ tốt của quyển sách này nhỉ. Quyển sách này hình như chính là một dạng tri âm của con, con còn đang ghét cay ghét đắng vì các người xem không hiểu nó đây."
Đao Thần suy nghĩ cả nửa ngày, sau rồi nghĩ thấu đáo: "Đúng rồi, tiểu tử này cực kì tham ngủ, đoán chừng là cùng người viết sách này có chỗ chung với nhau, hắn có thể từ trong sách này nhận thức được diệu dụng chăng, bọn ta lại ra cái vẻ cho sách này là rắm chó, chẳng lẽ đây chính là câu tục ngữ đã nói 'Tâm hữu linh tê nhất điểm thông'?
Trầm tư nửa tiếng, nói: "Chỉ có như vậy mới giải thích được. Quyển sách này ở trong tay ngươi là thiên hạ chí bảo, vào trong tay những người khác cũng là không bằng rắm chó. Ta xem sách này không hiểu, cũng không minh bạch theo như lời ngươi nói luyện công trong giấc mộng là chuyện như thế nào. Bất quá, truyền thuyết về cảnh giới võ học chí cao, lại xuất hiện một loại trạng huống, thực sự có thể gọi là 'Thần Du Bát Hoang', kì thật cũng tịnh không phải là linh hồn chân chánh xuất khiếu, chỉ vì sau khi tiến nhập loại cảnh giới này, lúc nào cũng đều có thể âm thầm luyện công. Trong khi ngủ, chân lực cũng tại thể nội du động khắp nơi, nhược bằng có địch, người tự hồi tỉnh, không sợ bị người ám toán. Loại cảnh giới này ngàn năm khó gặp. Năm đó Đạt Ma Lão Tổ, dùng cành lau để qua sông, chính là do ở Thiếu Lâm Tự diện bích chín năm, khoanh chân tĩnh toạ, không thuyết pháp, không giữ luật, ở nơi sâu thẳm của nội tâm cố gắng luyện công, cuối cùng đạt được Phật gia lục thần thông, thần du bát hoang. Xem ra, Đại Thuỵ Thần Công này cùng với cái kia có chỗ tương thông. Ngươi cũng bất tất để ý đến cái nhìn của người khác, lúc nãy là đại thúc đã thất thố rồi, cho đại thúc xin lỗi ngươi."
Phương Kiếm Minh cười nói: "Đao đại thúc, người như thế nào lại đề cập đến Tổ Sư Gia của Thiếu Lâm Tự chúng con vậy? Công phu này nào có thể cùng Tổ Sư Gia so sánh a? Con thích quyển sách này chính là thiên cơ và cổ quái, nên mới học nó. Đao đại thúc, người và con là ai? Cho dù là người giáo huấn con, cũng bất tất phải xin lỗi con, nếu không lúc con trở về Thiếu Lâm Tự, sư phụ mà biết được con đã không nguyện nghe người giáo huấn, ông ấy lại không thể không niệm kinh cả ngày bên tai con ấy à."
Đao Thần ha ha cười to, nói: "Không sai, ngươi và ta là ai? Đao đại thúc tuy già hơn ngươi một trăm hai mươi tuổi, cùng ngươi vô thân vô cô, nhưng chẳng biết vì sao lại đặc biệt thích ngươi. Ta là một người sống cô đơn đã rất nhiều năm, cho đến nay còn chưa có một người nào cùng ta nói qua loại câu chuyện làm ấm lòng người này, ta ......" Chợt cảm thấy nỗi đau đớn dâng lên trong lòng, nhớ lại một vài chuyện đã qua mà nước mắt già nua đã rơi lã chã, nói cũng không nói nổi thành lời.
"Đao đại thúc, đều là con không tốt, đã đem nỗi thống khổ đến cho người. Lão gia người không được để ý đến chuyện đó nữa, tiểu tử hiện tại sẽ bái người làm nghĩa phụ, chẳng biết người có thích hay không?"
Đao Thần mừng rỡ, lau đi những giọt lệ trên mắt, nói: "Ta cầu còn chưa được, như thế nào mà lại không thích? Này hài tử khờ, sau này ngươi sẽ gọi ta là nghĩa phụ, ta gọi ngươi là Minh nhi."
Phương Kiếm Minh 'bụp' một tiếng quỳ xuống, mặt hướng tới Đao Thần, dập đầu ba cái, nói: "Nghĩa phụ tại thượng, xin hãy nhận của Minh nhi một lạy."
Đao Thần kéo hắn đứng dậy, nói: "Dập đầu xong rồi, bây giờ ta chính là nghĩa phụ của ngươi. Nhưng nghĩa phụ ghét nhất là thế tục lễ tình. Chúng ta trở lại giống như dạng kết giao lúc trước, không cần khách khách khí khí, quy quy củ củ với ta!"
Phương Kiếm Minh le lưỡi, giương mắt lên, nói: "Minh nhi mới không hiểu đây, con đối với sư phụ con cũng là không có quy không có củ, mới không thể nào nhân vì người là nghĩa phụ của con mà lại làm ra một bộ mẫu hài tử láu lỉnh. Bất quá, con hôm nay bái người làm nghĩa phụ, tương lai nếu gặp được sư phụ hoặc người của sư môn con, vậy phải xưng hô như thế nào?"
"Chúng ta quan hệ với chúng ta, ai quản được nhiều như vậy, bọn họ muốn gọi ta là cái gì, tuỳ ý bọn hắn."
Đao Thần thu được Phương Kiếm Minh làm nghĩa tử, cao hứng kinh khủng, lập tức đi ra ngoài, đã quá nửa đêm vẫn đánh thức tiểu nhị. Tiểu nhị còn tưởng là đại hán cường tráng này mắc chứng mộng du, sợ đến cả người phát run, Đao Thần thấy hắn không có động cựa gì, hỏi rõ vị trí phòng bếp, thi triển khinh công, rón rén tìm được vài bình rượu và một chút đồ ăn, quay trở về phòng, cùng Phương Kiếm Minh uống cạn một bát lớn.
Đao Thần uống rượu xong, nói: "Minh nhi, ta còn là mắc tội hồ đồ, trong cơ thể ngươi có ba cỗ chân lực, một cỗ đến từ võ học chánh tông Thiếu Lâm, một cỗ đến từ Đại Thuỵ Thần Công, thế còn cỗ thứ ba nữa? Chẳng lẽ là với Thiên Thiền Đao có quan hệ?"
Phương Kiếm Minh nói: "Không thể nào, con chỉ xem qua một tờ của Thiên Thiền đao bí kíp, ngoại trừ đao pháp ra, cái gì cũng không nhận thức được, Thiên Thiền Đao bí kíp này cũng không có ghi lại nội công tâm pháp, chỉ có đao phổ, người xem thử mà xem?"
Nói xong, lại muốn đưa ra cho Đao Thần xem.
Đao Thần khoát tay, nói: "Không cần đâu, điều huyền diệu bên trong đó ta cũng không hiểu, cho dù là nhìn cũng đoán không ra được. Sư phụ ngươi có dậy qua ngươi cách thổ nạp không?"
"Dậy qua một ít, nhưng con đều tại trong mộng mà tiến hành luyện tập, trong những ngày bình thường thì gánh nước, bổ củi, bồi tiếp sư phụ đi quyền đi cước, nhưng thật ra có đại bộ phận thời gian là ngủ."
"Trong khi ngươi vận công điều tức, có phát hiện ra trong cơ thể tàng trữ ba cỗ chân lực hay không, một cỗ màu đen, một cỗ màu trắng, một cỗ nhìn không rõ, rất yếu ớt mỏng manh."
"Con trước kia trong khi vận công, chỉ cảm thấy trong cơ thể có một cỗ chân khí tồn tại, không biết từ lúc nào lại có thêm hai cỗ nữa? Cũng không biết là cái gì màu sắc cả."
Đao Thần vỗ vào đầu một cái, cười nói: "Ta thật là hồ đồ, ngươi nội công còn thấp, đương nhiên không thể biết màu sắc của chúng, ngươi bây giờ thử vận công xem nào."
Phương Kiếm Minh khoanh chân ngồi ngay ngắn, theo lời Đao Thần bắt đầu thổ nạp.
Chỉ trong chốc lát, cảm giác được một cỗ chân lực từ đan điền dũng xuất, chạy dọc theo kinh mạch, trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ: "Nguyên lai nó lại lớn như vậy!"
Đột nhiên, một cỗ chân lực cuồng bạo từ 'Lao cung huyệt' trong lòng bàn tay phải trùng xuất, như một con ngựa hoang hướng lên phía trên chạy bon bon, trước tiên qua 'Đại lăng', 'Nội quan', 'Gian xử', sau đó xông vào 'Thiên tuyền', lao thẳng vào bên trong, cư nhiên muốn tới cùng cỗ chân khí đầu tiên so bì cao thấp.
Hắn không có ngăn cản, cứ để cho hai cỗ chân khí giao chiến nửa ngày, luồng chân khí xuất hiện sau đột nhiên 'quay người' bỏ chạy, luồng chân khí đầu tiên cực kì 'đắc ý' đuổi theo, không ngờ, luồng chân khí xuất hiện sau rất là giảo hoạt, bỗng dưng quay trở lại, dùng một chiêu hồi mã thương, đem luồng chân khí đầu tiên đánh lui vài bước.
Hai cỗ chân khí chính đang đánh nhau không khoan nhượng, đột nhiên một cỗ chân khí cực kỳ mỏng manh xuất hiện ở Bách Hội huyệt trên đỉnh đầu, cỗ chân khí này cực kì cổ quái, cứ như là bị say rượu vậy, lâng lâng chậm rãi đi xuống phía dưới, qua 'Hậu đính', 'Phong phủ'. 'Ách môn', qua 'Thiên trụ', một đường đi xuống, cuối cùng đi tới nơi hai cỗ chân khí đang ẩu đả.
Nó mặc dù mỏng manh, thế nhưng hai cỗ chân khí nọ giống như là 'hậu sinh' nhìn thấy 'lão tiền bối', vội vàng nhường chỗ cho nó, nó cũng cứ nhận lấy mà không nhường nhịn, lặng lẽ lâng lâng chậm rãi đi tới.
Phương Kiếm Minh giống như đang xem diễn kịch vui nhộn, suýt nữa bật cười thành tiếng, cũng may hắn kịp thời đưa ba cỗ chân khí thu hồi, lúc đó mới mở hai mắt ra, nói: "Kì quái quá nha, thực sự là có thêm hai cỗ chân khí, không biết là xuất hiện lúc nào. Nghĩa phụ, Minh nhi điều tra qua, nhưng mà thật sự không biết lai lịch của chúng nó. Cỗ chân khí thứ nhất con còn biết một chút, đại khái chính là nội công Thiếu Lâm mà con tu tập, con tuy nhiên luyện được không nhiều, nhưng là lại bắt đầu tu luyện trong khi còn rất nhỏ, hai cỗ thêm đó con cũng không biết, cứ như là từ trống không mà đến vậy."
Đao Thần nghe xong, liên tục kêu lạ, thực có nghĩ cũng không ra, cũng không muốn nghĩ làm gì cho đau đầu, kêu Phương Kiếm Minh ngủ đi.
Hai người để nguyên quần áo nằm ở trên giường, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Thiên Thiền Đao ở đầu giường đột nhiên phát xuất một đạo hắc mang mỏng manh, giống như là muốn phô ra sự bí hiểm của bản thân mình.
Hết chương 53.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 03:46 PM.