[Tiên hiệp]Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Vong Ngữ - Full
Hehehe, đôi lời với mọi người :D. Thời gian qua ta hơi bận nên đã bỏ bom các lão dịch giả nhà ta với cường độ lớn, làm các lão í phải vắt chân lên cổ đi chữa cháy cho ta :00 (90):. Ta cảm thấy rất :00 (55): cho nên ta tính dịch truyện này nhằm mục đích xin lỗi các lão. Mong các lão nương tay tha lỗi cho ta :0 (74):
----Truyện kết cấu khá hợp lý, tình tiết không quá chậm, không quá nhanh, diễn tả khá đặc biệt, lời văn trôi chảy, nhân vật tính cách đặc thù. Nhân vật chính, Hàn Lập, mang hơi hướng khá cô độc (cảm nhận riêng). Bạn nào thích đọc Tru Tiên hoặc Thương Thiên chắc sẽ thích---- Trích lời lão LanhHanTam
‘Anh ngố’ trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào nóc nhà được tạo thành từ cỏ dại và bùn trộn lẫn. Toàn thân hắn được trùm bởi một cái áo bông đã cũ, ố vàng, nhìn không còn ra hình dạng ban đâu, phảng phất tán phát ra một ít mùi ẩm mốc.
Bên cạnh hắn còn có một người nữa, là nhị ca Hàn Chú, đang ngủ rất say sưa. Thỉnh thoảng có tiếng ngáy nhè nhẹ phát ra từ đó.
Cách giường chừng nửa trượng, là một vách tường đất đổ nát, vì thời gian đã quá lâu, trên vách tường đã xuất hiện vài vết nứt dài. Từ những vết nứt đó, loáng thoáng truyền đến thanh âm oán thán của Hàn mẫu, ngoài ra còn có thanh âm Hàn phụ đang hút thuốc rất là hấp dẫn.
'Anh ngố' từ từ nhắm đôi mắt có chút bức bối lại. Muốn thật nhanh chìm vào giấc ngủ sâu. Trong lòng hắn biết rõ ràng, nếu bây giờ mà còn không ngủ ngay, ngày mai không thể nào dậy sớm được, cũng không thể cùng đám bạn cùng đi đốn củi được.
‘Anh ngố’ họ Hàn tên Lập, loại danh tự có ý nghĩa như thế này cha mẹ hắn không có khả năng đưa ra. Cái này là do phụ thân hắn dùng rượu oa đầu chế bởi thô lương, cầu lão Trương trong thôn đặt cho.
Lão Trương khi còn trẻ, đã từng làm thư đồng mấy năm cho một nhà có tiền trong thành. Là người duy nhất trong thôn nhận biết được vài chữ. Tên gọi của hầu hết tiểu hài tử trong thôn, đều là do lão Trương đặt cho.
Hàn Lập bị người trong thôn gọi là ‘Anh ngố’ không phải là do hắn ngố hay đần thật sự, ngược lại, hắn còn là đứa trẻ thông minh nhất làng, ngoài ra trông hắn so với những đứa trẻ khác trong làng không có gì khác biệt. Trừ những người trong nhà ra, hắn rất ít khi nghe thấy nguời ta gọi tên chính thức Hàn Lập của hắn, mà hầu như chỉ là ‘Anh ngố’, và cái tên ‘Anh ngố’ này vẫn được sử dụng cho đến tận bây giờ.
Sở dĩ Hàn Lập bị mọi người ban cho hỗn danh ‘anh ngố’ là vì trong thôn vốn đã có một ‘anh ngốc’ rồi.
Điều này cũng không có gì to tát cả, tất cả những đứa trẻ khác trong thôn đều có hỗn danh như ‘cẩu oa’ hay ‘nhị đản’, so với danh tự ‘anh ngố’ thì còn khó nghe hơn.
Cũng bởi vậy, Hàn Lập mặc dù không thích cách xưng hô này nhưng cũng chỉ có thể tự an ủi mình mà thôi.
Hàn Lập bề ngoài trông không được vừa mắt, da tay thì đen đúa, đích thực là một đứa trẻ bình thường chốn làng quê. Tuy nhiên, nội tâm của cậu bé thì không hề nông nổi, so với những đứa bé cùng lứa tuổi thì chín chắn hơn nhiều. Hắn từ nhỏ đã hướng tới thế giới phồn hoa bên ngoài, mơ rằng có một ngày, hắn có thể ra khỏi thôn làng, đi xem xem cái thế giới phù hoa mà lão Trương thường nói đến.
Khi Hàn Lập nghĩ đến ý tưởng này, hắn không dám đề cập ra cho người khác biết. Nếu không, nhất định làm cho mọi người trong thôn cảm thấy ngạc nhiên, một tiểu hài tử miệng còn chưa khô mùi sữa, thế mà dám mơ tưởng đến những ý nghĩ xa vời mà ngay cả một người lớn cũng chưa dám nghĩ đến. Cần phải biết rằng, những đưa trẻ khác cùng tuổi với Hàn Lập thì tầm tuổi này chỉ biết đuổi gà, bắt chó, tất nhiên là ở đây sẽ không nói đến những kẻ có ý nghĩ tha huơng cầu thực.
Gia đình Hàn Lập có bảy miệng ăn, trên hắn có hai vị huynh trưởng, một tỷ tỷ, hắn trong nhà đứng thứ tư, ngoài ra hắn còn có một tiểu muội muội nữa. Năm nay hắn vừa mới mười tuổi, gia cảnh bần hàn, cả năm cũng không có mấy bữa được ăn no. Mọi người trong nhà đều chỉ mong được ăn đủ no, mặc đủ ấm.
Hàn Lập lúc này, đang mơ mơ màng màng, tuy ngủ mà chưa ngủ, trong đầu vẫn còn phảng phất ý niệm: Ngày mai lên núi, nhất định sẽ mang về cho tiểu muội muội mà hắn yêu thương nhất thật nhiều hồng tương quả*, loại quả mà muội muội hắn thích nhất.
Vào giữa trưa ngày thứ hai, Hàn Lập dưới ánh nắng chói trang, lưng gùi bó củi cao bằng nửa người hắn, trước ngực thì ôm một nắm đầy hồng tương quả, đang từ ngọn núi trở về nhà. Lúc này, hắn không hề biết rằng trong nhà đang có một vị khách đến chơi, mà vị khách này, chính là người cải biến vận mệnh của hắn.
Vị quí khách này, cùng hắn có mối quan hệ huyết thống rất gần, ông ta chính là tam thúc ruột của hắn.
Nghe nói, trong vùng, tại tửu lâu ở tiểu thành phụ cận, được nguời ta tín nhiệm đề bạt làm đại chưởng quĩ, chính là người mà cha mẹ hắn thường nói. Hàn gia trong vòng trăm năm trở lại đây, mới lại có thể xuất hiện một người như tam thúc của Hàn Lập.
Hàn Lập từ nhỏ cho đến giờ, gặp mặt vị tam thúc này cũng chỉ vài lần. Đại ca của hắn được đi theo một lão thợ rèn trong thành để học việc cũng là do vị tam thúc này giới thiệu cho. Vị tam thúc này còn thường xuyên giấu mọi người cấp cho cha mẹ hắn đồ ăn thức uống, chiếu cố tận tình gia đình hắn. Cũng chính vì vậy, ấn tượng của Hàn Lập đối với vị tam thúc này rất là tốt, hắn cũng biết rằng tuy cha mẹ hắn không nói ra miệng nhưng trong tâm cũng rất cảm kích.
Đại ca hắn chính là niềm kiêu hãnh của cả nhà, nghe nói làm thợ rèn học đồ, không kể ăn ở, mỗi tháng còn nhận được ba mươi đồng bạc trắng, đợi đến lúc xuất sư, có người thuê thì tiền kiếm được còn nhiều hơn nữa.
Mỗi khi cha mẹ đề cập đến đại ca, thần thái đều bay bổng, trông khác hẳn so với thường ngày. Hàn Lập tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng hâm mộ không thôi, công việc vừa lòng sớm đã có rồi, đó chính là theo một vị thủ nghệ sư phó trong tiểu thành học tập nấu ăn, sau đó sẽ trở thành một người nấu ăn có tay nghề.
Ngay khi Hàn Lập nhìn thấy một người toàn thân diện y phục mới, khuôn mặt béo tròn, thì biết ngay đó là tam thúc của mình, tâm lý vô cùng hưng phấn.
Bỏ lại đám củi ra sau nhà xong, liền tiến lên nhà làm lễ tham kiến tam thúc, ngoan ngoãn cất tiếng chào: “tam thúc hảo”, rồi sau đó đứng yên một bên, nghe phụ mẫu và tam thúc trò chuyện phiếm.
Tam thúc cười cười nhìn Hàn Lập, đánh giá hắn một hồi, luôn miệng khen hắn những lời như là ‘nghe lời’ với ‘hiểu việc’, sau đó lại quay đầu lại, tiếp tục trò chuyện với phụ mẫu hắn về mục đích chuyến đi lần này của lão.
Hàn Lập tuổi còn chưa lớn hẳn, nên khi nghe tam thúc nói hắn cũng không hiểu hết, chỉ là hiểu được đại khái mà thôi.
Nguyên lai là tam thúc của hắn làm việc ở một tiểu lâu, mà tiểu lâu này lại thuộc về một bang phái giang hồ có tên là ‘Thất Huyền môn’. Môn phái này chia ra làm ngoại môn và nội môn. Cách đây không lâu, tam thúc của hắn cũng đã chính thức trở thành đệ tử ngoại môn của môn phái đó, và có thể đứng ra đề cử hài đồng nhỏ tuổi ( từ bảy đến mười hai tuổi) tham gia khảo nghiệm chiêu thu đệ tử của Thất Huyền môn.
Cứ năm năm một lần, Thất Huyền môn lại tổ chức kỳ thi chiêu lãm đệ tử, mà cuộc thi này sẽ được tổ chức trong tháng tới. Với một người không khéo, nhanh nhạy lại không có con cái, tự nhiên phải nghĩ đến đứa cháu Hàn Lập có độ tuổi thích hợp rồi.
Cha của Hàn Lập vốn thận trọng, nghe đến những từ như ‘giang hồ’ ‘môn phái’, trong lòng có chút do dự, không đưa ra được chủ ý, liền vớ ngay lấy điếu cày, rít lên mấy tiếng ‘ba tháp’ ‘ba tháp’, sau đó ngồi yên tại chỗ, không nói câu gì nữa.
Theo lời tam thúc nói, thì trong phương viên mấy trăm dặm, Thất Huyền môn là môn phái xếp thứ nhất, thứ hai gì đó.
Chỉ cần trở thành đệ tử nội môn, chẳng những sau này, vừa miễn phí tập võ, vừa không phải lo lắng chuyện ăn uống, mà mỗi tháng còn kiếm được một hai lượng bạc lẻ nữa. Hơn nữa cho dù không trúng tuyển trở thành đệ tử nội môn, thì cũng có hi vọng trở thành đệ tử ngoại môn giống như tam thúc của hắn, chuyên lo việc làm sinh ý cho Thất Huyền môn.
Nghe đến có khả năng mỗi tháng kiếm được một hai lượng bạc trắng, lại còn có thể có cơ hội trở thành người như tam thúc, Hàn phụ cuối cùng cũng đưa ra chủ ý, đáp ứng lời đề nghị của tam thúc.
Tam thúc thấy Hàn phụ đáp ứng rồi, trong lòng rất cao hứng. Liền lưu lại vài lượng bạc, nói tháng sau sẽ đến dẫn Hàn Lập đi, trong khoảng thời gian này, cho hắn ăn uống tốt hơn một chút, bồi bổ thân thể để còn có thể tham gia ứng thí. Cuối cùng, tam thúc cùng cha mẹ hắn chào tạm biệt nhau, xoa xoa đầu hắn rồi ra khỏi cửa đi về.
Hàn Lập mặc dù nghe không hoàn toàn hiểu những gì tam thúc vừa nói, nhưng có khả năng vào thành, có thể kiếm tiền thì hắn nghe là hiểu được.
Nguyện vọng của hắn từ trước đến nay, mắt thấy có thể thực hiện được, hắn trong mấy buổi tối liên tiếp, hưng phấn nên ngủ không yên.
Một tháng sau, tam thúc của hắn theo đúng thời gian ước định quay lại thôn để dẫn Hàn Lập đi. Trước khi đi, Hàn phụ dặn dò, động viên, chúc phúc Hàn Lập: Làm người phải thành thật, gặp chuyện thì nên nhẫn nhịn, không nên cùng người khác tranh chấp, mà Hàn mẫu dặn hắn cần phải chú ý thân thể, ăn ngủ cho tốt.
Ngồi trên xe ngựa, nhìn thân ảnh cha mẹ xa dần, Hàn Lập cắn chặt hàm răng, cố gắng kìm nén không cho nước mắt chảy ra ngoài.
Tuy hắn so với những đứa trẻ cùng trang lứa thì chín chắn hơn, nhưng dù sao thì hắn vẫn còn là một đứa trẻ mới mười tuổi, lần đầu tiên xa nhà làm cho hắn cảm thấy có chút bàng hoàng, thương cảm. Trong tâm lý còn non dại của hắn đã hạ quyết tâm, đợi đến khi kiếm được tiền rồi sẽ ngay lập tức rong ngựa trở về với cha mẹ, không xa rời nhau nữa.
Hàn Lập từ trước không có nghĩ đến, chỉ là sau khi rời khỏi thôn làng hắn mới nhận ra, tiền đã không còn ý nghĩa với hắn như lúc xưa nữa rồi. Mà hắn mặc nhiên không biết rằng, con đường vận mệnh của hắn không giống như những người bình thường. Con đường tu tiên của hắn bắt đầu từ đây.
Đây là một thị thành nhỏ, tuy nói là một tòa tiểu thành, nhưng thực ra nó chỉ to hơn thị trấn bình thường một ít thôi, mà tên của nó cũng được gọi là Thanh Ngưu trấn, chỉ những kẻ sơn dã phụ cận ít kiến thức mới gọi Thanh Ngưu trấn thành Thanh Ngưu thành mà thôi. Cách gọi này cũng đã thành thói quen mấy chục năm ở đây mất rồi.
Thanh Ngưu trấn đích xác không lớn lắm, con đường chủ đạo Thanh Ngưu chạy dọc trấn theo hướng Đông-Tây. Mà khách sạn ở đây thì cũng chỉ có đúng một cái Thanh Ngưu khách sạn. Khách sạn nằm tít cuối trấn về phía tây. Khách vãng lai qua đây, nếu không muốn phải nằm ngoài đường thì không còn cách nào khác là phải làm khách tại khách sạn này.
Vào lúc này, nếu chú ý ra ngoài, từ phía Tây thị trấn có một đoàn xe ngựa đang tiến vào Thanh Ngưu trấn. Rất nhanh đoàn xe đi tới trước cửa Thanh Ngưu khách sạn, đoàn xe cũng không dừng lại mà tiếp tục đi sau vào trong trấn, đến khi đi tới trước cửa Xuân Hương tửu lâu thì mới dừng lại.
Xuân Hương tửu lâu cũng không tính là lớn, thậm chí nó còn có dáng vẻ hơi cũ cũ, tuy vậy người ta vẫn cảm nhận được từ nó nét gì đó cổ kính. Cũng bởi vì bây giờ đang là chính ngọ, khách nhân dùng bữa tại tửu lầu vẫn còn khá đông đúc, cho nên bên trong tửu lâu hầu như không còn chỗ trống nữa.
Từ trên xe xuống là một lão béo mặt tròn có bộ râu quai nón dắt theo một đứa trẻ đen đúa tầm mười tuổi. Người đàn ông này khệnh khạng dẫn tiểu hài tử trực tiếp bước vào tửu lâu. Khách hàng trong tửu lâu cũng có người nhận ra lão béo, biết rằng lão là chưởng quĩ ‘Hàn béo mập’ của tửu lâu, còn tiểu hài tử kia thì không một ai nhận biết ra.
‘Lão Hàn, tên hắc tiểu tử này mà lớn lên thì trông giống lão lắm đây, không phải là lão lén sau lưng vợ ra ngoài trăng gió đấy chứ?’ Đột nhiên có người trêu ghẹo nói.
Một lời vừa nói ra, chúng nhân bên cạnh lập tức cười to một trận.
‘Phi (Ta nhổ)! Hắn là cháu ruột của ta, đương nhiên là phải có vài phần giống ta rồi.’ Lão béo chẳng những không tức giận, mà còn có vài phần đắc ý.
Hai người này chính là nhân vật chính Hàn Lập của chúng ta và tam thúc của hắn, được mọi người trong trấn gọi là ‘lão Hàn béo’ vừa đi liên tục ba ngày đường mới tới được Thanh Ngưu trấn.
Lão Hàn mập sau khi nói chuyện phiếm dăm ba câu với đám khách nhân liền dẫn Hàn Lập đi vào phía sau tửu lâu, tới một tòa tiểu viện vắng vẻ.
‘Tiểu Lập, cháu ở trong phòng này nghỉ ngơi chút đi nhé, đợi đến khi quản sự nội môn tới, ta sẽ gọi cháu tới. Ta bây giờ phải đi tiếp đãi mấy vị khách kia một chút’ Lão Hàn mập chỉ vào một căn phòng trong nội viện, nói một cách hòa ái với hắn.
Nói xong, liền quay người đi ra ngoài.
Vừa ra tới cửa, lão cảm thấy có chút gì đó không được yên tâm, liền dặn dò thêm vài câu.
‘Đừng nghịch ngợm đấy, trong trấn có rất nhiều người, tốt nhất là đừng ra khỏi tiểu viện.’
‘Vâng!’
Nhìn thấy Hàn Lập ngoan ngoãn đáp ứng, lão mới yên tâm đi ra.
Hàn Lập nhìn tam thúc đi ra khỏi ngoài, cảm thấy mệt mỏi, liền nằm lăn ra giường đánh luôn một giấc, cư nhiên không có lấy một điểm sợ hãi thường thấy của một đứa trẻ phải xa nhà.
Cho đến tận buổi tối thì có một người phục vụ mang cơm đến, tuy không phải là thịt ngon cá béo gì cả, nhưng cũng tính là vừa miệng. Sau khi ăn xong thì người phục vụ lại đến bưng chén bát ra ngoài. Lúc này tam thúc của hắn mới đỉnh đương đi đến.
‘Thế nào? Thức ăn có vừa miệng hay không? Cháu có nhớ nhà không?’
‘Dạ, có chút chút ạ’ Hàn Lập ngoan ngoãn trả lời.
Lão Hàn nghe Hàn Lập trả lời xong cảm thấy rất vừa lòng, sau đó liền cùng hắn nói chút chuyện phiếm, rồi hãnh diện kể lại những kinh nghiệm của lão đã trải qua cho Hàn Lập nghe. Dần dần, Hàn Lập không còn cảm thấy gò bó, hắn bắt đầu cùng tam thúc cười nói với nhau đủ chuyện.
Cứ như vậy, hai ngày tiếp theo từ từ trôi qua.
Đến ngày thứ ba, ngay lúc Hàn Lập vừa ăn cơm chiều xong, đang đợi tam thúc đến nói chuyện về giang hồ cố sự thì lại có một cỗ xe ngựa dừng lại trước cửa tửu lâu.
Chiếc xe ngựa này toàn thân đen tuyền, loại xe như thế này không phải là thường thấy, đặc biệt, gây chú ý nhất chính là trước xe có gắn một lá cờ nhỏ màu đen. Trên lá cờ có thêu chữ ‘Huyền’ màu trắng, viền hồng. Nó mang lại cho người ta một cảm giác thần bí khó nói.
Nhìn thấy lá cờ nhỏ này, phàm là các tay giang hồ trong phương viên trăm dặm thì đều biết, tại địa phương này có nhân vật trọng yếu của môn phái đứng nhất nhì trong vùng ‘Thất Huyền môn’ giá lâm.
‘Thất Huyền môn’ còn được gọi là ‘Thất Tuyệt môn’, môn phái này được ‘Thất Tuyệt thượng nhân’ danh tiếng lẫy lừng sáng lập ra cách đây hơn hai trăm năm. Môn phái này đã từng đứng đầu Kính Châu hơn mười năm, thậm chí còn lan tới Sổ Châu bên cạnh, thanh danh trong nước cũng lên cao chót vót. Tuy nhiên, từ khi ‘Thất Tuyệt chân nhân’ bệnh chết, thế lực ‘Thất Huyền môn’ tựa như rớt xuống ngàn trượng, bị mấy môn phái khác liên thủ đẩy ra khỏi thủ phủ Kính Châu thành. Hơn trăm năm trước, tông môn đã bị bức bách di chuyển đến địa điểm vắng vẻ tiêu điều nhất của Kính Châu – Thái Hà sơn, từ đó về sau ‘Thất Huyền môn’ đã bám rễ tại chỗ này, rớt xuống tam lưu tiểu thế lực ở địa phương.
Có một câu nói rất đúng, lạc đà gầy thì vẫn còn hơn con ngựa to béo, Thất Huyền môn dù sao thì cũng đã từng là một đại môn phái, tiềm lực bên trong thì không thể xem nhỏ được. Ngay lập tức đã không chế hơn chục tiểu trấn xung quanh Thanh Ngưu trấn, có hơn ba bốn ngàn đệ tử, là một trong những bá chủ ở đây.
Tại đây, bang phái duy nhất có khả năng đối kháng lại Thất Huyền môn là Dã Lang bang.
Dã Lang bang tiền thân vốn là đám mã tặc chuyên đốt phá, cướp bóc trong địa phận Kính châu, sau này do bị quan binh đuổi giết, một bộ phận theo hàng quan phủ, bộ phận còn lại hình thành lên Dã Lang bang ngày nay. Nhưng, sự hung hăng tàn ác của mã tặc đã thấm vào máu, bọn chúng liều lĩnh cướp phá, giết người không gì là không dám. Cho nên, khi Thất Huyền môn và Dã Lang bang có xung đột thì Thất Huyền môn cũng chỉ nằm ở thế hạ phong mà thôi.
Dã Lang bang khống chế hương trấn nhiều hơn hẳn, nhưng những trấn này lại không thể kinh doanh, cho nên khi luận về phú túc thì còn xa mới theo kịp những thành trấn thuộc về Thất Huyền môn. Dã Lang bang thập phần thèm muốn địa bàn mầu mỡ của Thất Huyền môn, cho nên thương xuyên khơi mào cuộc chiến giữa hai bên. Việc này đã làm cho Thất Huyền môn môn chủ hiện hành đau đầu không ít, và nó cũng chính là nguyên nhân khiến cho gần mười năm nay, Thất Huyền môn liên tục chiêu thu nội đệ tử.
Từ trên xe ngựa nhảy xuống một hán tử cao gầy tầm bốn mươi tuổi, động tác của hán tử này rất nhanh nhẹn, thể hiện bản lĩnh không hề yếu kém, tựa hồ đối với chỗ này rất quen thuộc. Trực tiếp đi thẳng vào căn phòng bên trong.
Hàn Lập tam thúc vừa nhìn thấy người mới đến, lập tức cung kính làm lễ.
‘Vương hộ pháp, lão nhân gia ngài thế nào lại tự thân dẫn người tới vậy?’
‘Hừ!’ Vương hộ pháp hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt rất ngạo mạn.
‘Trong khoảng thời gian không yên ổn này, cần phải gia tăng phòng vệ, trưởng lão lệnh cho ta tự thân thống lĩnh nhân lực, bớt nói linh tinh đi, tiểu hài tử này có phải là người mà ngươi tiến cử?’
‘Đúng vậy, đúng vậy, hắn vốn là cháu ruột của ta, mong rằng trên đường đi Vương hộ pháp chiếu cố tới hắn một chút.’
Lão Hàn mập thấy thần sắc hán tử có vẻ bất mãn, liền nhanh nhẹn lấy từ trong người ra một cái túi nặng nặng, kín đáo đặt vào tay.
Vương hộ pháp nâng nâng cái túi, thần sắc có chút hòa hoãn xuống.
“Lão Hàn mập, ngươi biết cách làm người đấy! Ta nhất định sẽ chiếu cố cháu ngươi trên đường rồi. Thời gian không còn sớm nữa, khẩn trương lên đường thôi.”
Không khí trong xe không được trong lành cho lắm, điều này cũng phải thôi, hơn ba chục tiểu hài tử chen chúc trong một chiếc xe. Tuy nói là tiểu hài tử nhỏ hơn nhiều so với người trưởng thành, nhưng với số lượng thế này, cũng đủ để làm bầu không khí trong xe trở nên khó thở.
Hàn Lập tinh ranh đã chui ngay vào một góc nằm sâu trong xe, len lén đánh giá mấy tiểu hài đồng còn lại trong xe.
Tới tham gia kỳ khảo thí nhập môn lần này, từ cách ăn mặc, ăn nói dễ dàng nhận thấy có ba dạng người.
Loại người thứ nhất ngồi ở giữa xe, đang bị đám trẻ con vây quanh ủng hộ. Thiếu niên mặc cẩm y chính là thuộc dạng người thứ nhất này.
Thiếu niên này tên gọi là Vũ Nham, năm nay mới mười ba tuổi, là đứa trẻ lớn tuổi nhất ở trong xe lúc này. Vốn tuổi của hắn đã vượt quá qui định, nhưng hắn có một vị biểu tỷ được gả cho một nhân vật có đại quyền trong Thất Huyền môn, nên cho dù vượt quá tuổi qui định thì cũng không phải là vấn đề gì to tát. Gia đình Vũ Nham mở một võ quán, gia trung có chút giàu có, tuổi tuy còn nhỏ nhưng cũng đã có tập võ qua. Công phu tuy không lấy làm cao minh cho lắm, nhưng để đối phó lại với những đứa bé một điểm khí lực cũng không có như Hàn Lập thì có lẽ là dư sức.
Rất hiển nhiên, loại người như Vũ Nham có tiền, có thế, tự nhiên sẽ trở thành ‘đại ca’ của đại bộ phận đám tiểu hài tử trong xe.
Một loại người khác tựu là những hài đồng ủng hộ Vũ Nham. Những hài đồng này xuất thân từ đủ loại gia cảnh như có người trong nhà có cửa hàng, có người thì phải đi làm công… nói chung những hài tử này đều có điểm chung: đều lớn lên trong thành trấn, có cơ hội ít nhiều quan sát cách xử sự những người có học vấn, trục lợi nhi hành (có lợi thì làm) đã thành bản sự rồi. Do đó mà những đứa trẻ này dốc sức ủng hộ Vũ Nham, cứ một điều ‘Vũ thiếu gia’ hai điều ‘Vũ thiếu gia’ mà gọi. Vũ Nham trước sự tôn vinh của bọn trẻ như vậy cũng coi như bình thường, hắn còn có cảm giác hưởng thụ sự tôn vinh đó.
Còn loại người cuối cùng, tất nhiên là dạng người giống như Hàn Lập. Loại người này đến từ vùng đất hoang vu hẻo lánh, gia cảnh hầu như đều bần hàn, có gì ăn đó. Loại người như vậy trong xe rất là ít, chỉ có tầm năm sáu đứa trẻ mà thôi. Thần thái của bọn chúng đa phần là e dè, không dám nói năng với ai cái gì, chỉ ngồi mà nhìn người khác nói cười mà thôi. Những tiểu hài tử này cùng với những đứa trẻ đang huyên náo còn lại tạo thành một khung cảnh đối lập.
Xe ngựa xuất phát từ Thanh Ngưu trấn theo hướng Tây mà thẳng tiến, trên lộ trình còn đi qua thêm vài địa phương nữa, cũng tiếp thêm vài tiểu hài đồng nữa. Cuối cùng đến chiều ngày thứ năm thì cũng đi tới được Thái Hà sơn – tổng môn của Thất Huyền môn.
Hầu hết tiểu hài tử khi xuống xe đều bị cảnh quan tươi đẹp của Thái Hà sơn làm cho mê mẩn. Chỉ đến khi Vương hộ pháp lên tiếng thúc giục, mọi người mới thanh tỉnh trở lại rồi tiếp tục đi tới.
Thái Hà sơn nguyên danh gọi là Lạc Phượng sơn, tương truyền rằng nơi đây từng có một con phượng hoàng ngũ sắc rớt xuống đây rồi hóa thành ngọn núi này. Sau này, người ta phát hiện cảnh sắc ngọn núi này vào lúc mặt trời xuống thì trông đẹp vô cùng, như là có đám mây hồng bao phủ trên đỉnh núi, do vậy mà ngọn núi bị người ta đổi tên thành Thái Hà sơn. Đương nhiên, ngọn núi này từ sau khi bị Thất Huyền môn chiếm cứ, người ngoài đã không còn cơ hội thưởng ngoạn cảnh đẹp ở đây.
Thái Hà sơn là một trong những ngọn núi lớn của Kính châu, ngoài trừ tòa Bách Mãng sơn, thì ngọn núi này chiếm diện tích lớn nhất, phương viên mười dặm quanh ngọn núi này đều là núi non chập trùng. Tính ra trên núi này có hơn mười sơn phong (đỉnh núi) to nhỏ. Hầu hết chúng đều chiếm vị trí vô cùng hiểm yếu, do đó đều bị người của các phân đường Thất Huyền môn chiếm cứ. Đỉnh núi chính của Thái Hà sơn là ‘Lạc Nhật phong’ càng hiểm ác vô cùng, chẳng những nó là đỉnh cao nhất, mà ở đó cũng chỉ có duy nhất một con đường độc dạo dẫn lên núi, do vậy mà Thất Huyền môn đem tổng đàn đặt lên đỉnh núi này. Còn đường này không những hiểm trở, mà dọc theo con đường Thất Huyền môn còn thiết lập mười ba trạm gác cả minh cả ám, có thể nói là vạn vô nhất thất (ngàn vạn cái cũng không để lọt mất cái nào), không có gì để phải lo lắng.
Hàn Lập đang nhìn ngó bốn xung quanh, bỗng nhiên thấy phía trước mọi người đều dừng lại, tiếp đó một âm thanh hào sảng truyền đến.
‘Vương lão đệ, có chuyện gì mà đến bây giờ mới đến nơi? So với dự định thì trễ mất hai ngày thời gian rồi.’
‘Nhạc đường chủ, trên đường đi có chút chậm trễ, phiền ngài để tâm rồi.’ Vương hộ pháp đứng đầu đám người, cung kính hướng tới một vị lão giả mặt mũi hồng hào thi lễ. Bộ mặt ngang tàng khi đi đường của hắn đã được thay bằng một bộ mặt trông rất xiểm nịnh.
‘Đây là nhóm đệ tử thứ mấy được đưa đến vậy?’
‘Là nhóm thứ mười bảy.’
‘Ân!’ vị Nhạc đường chủ này khinh khỉnh nhìn xuống đám tiểu hài tử Hàn Lập.
‘Đưa đến Thanh khách viện, để bọn chúng nghỉ ngơi một đêm cho tốt, sáng mai bắt đầu chọn lựa đệ tử rồi. Một khi bị loại, phải sớm đưa bọn chúng xuống núi, đừng để phạm vào qui định của bản môn.
‘Tuân mệnh, Nhạc đường chủ!’
Được đi trên con đường đá dẫn lên núi, đám tiểu hài tử đều hưng phấn mãi không thôi, nhưng cũng chưa có ai dám lớn tiếng nói chuyện. Tuy bọn chúng đều chưa trưởng thành, nhưng cũng nhận biết được nơi này sẽ quyết định vận mệnh tương lai của mình.
Vương hộ pháp vừa đi trước dẫn đường, vừa tươi cười chào hỏi những người gặp trên đường. Có thể nhìn ra hắn tại môn nội quen biết khá nhiều người, cho nên con đường sau này của hắn cũng khá lạc quan.
Dọc đường chỉ thấy mọi người ở đây đều mặc áo bó ngắn màu xanh, trên thân hoặc đeo đao, hoặc dắt kiếm, cũng thỉnh thoảng có người đi tay không nhưng ở thắt lưng phồng phồng lên, khó mà đoán biết được ở đó là cái gì. Từ cử chỉ hành vi, có thể nhìn ra người đó thân thủ mạnh mẽ, chắc hẳn phải mang trong mình một thân công phu không sai.
Hàn Lập được người ta dẫn đến một đỉnh núi thấp nhỏ, trên đỉnh núi có sẵn một căn thổ phòng. Hàn Lập được cho ngủ qua đêm ở đây để đến ngày mai chờ người dẫn đi. Trong giấc mộng, Hàn Lập mơ thấy mình mặc cẩm y, tay cầm kim kiếm, thân hoài tuyệt kỹ võ công, đánh cho con lão thợ rèn trong làng mà ngày trước hắn không đánh nổi một trận no nê, hết cả uy phong, đến tận ngày thứ hai vẫn chưa đứng lên nổi.
Khi trời vừa sáng, Vương hộ pháp cũng không để mọi người được ăn bữa sáng, trực tiếp đem chúng nhân dẫn xuống núi, tới trước một khu rừng trúc rậm rạp. Tại đây, ngoài vị đường chủ họ Nhạc đã gặp ngày hôm qua còn có mấy người thanh niên lạ khác đã đứng chờ sãn.
Nhạc đường chủ đứng trước mọi người lớn tiếng nói: “Mọi người nghe cho kỹ, đi theo con đường nhỏ trong rừng trúc phía trước là có thể đi tới luyện cốt nhai của Thất huyền môn. Đoạn đường đầu tiên là trúc lâm đoạn lộ, đi qua đó sẽ là giải đất bích nhai, và cuối cùng sẽ đến một cái sơn nhai. Ai có thể lên được đến đỉnh sơn nhai thì có thể tiến vào được Thất huyền môn. Trước chính ngọ không thể tới đích, tuy không thể chính thức trở thành đệ tử nhưng nếu biểu hiện khá thì cũng có thể trở thành ký danh đệ tử.
Hàn Lập tự nhiên không rõ hàm nghĩa của ‘ký danh đệ tử’, chỉ biết rằng trước khi hết thời gian phải đi được đến đích mới là đạt kết quả. Hắn nhìn về phía trước nhìn thoáng qua, đó là một sườn núi không tính nổi độ dốc, khá nhiều thân trúc thô tế bất đồng mọc trên đó, tựa hồ sẽ không có gì khó khăn a.
Hàn Lập nhìn sang những người khác, hắn không muốn phải thua dưới những người đồng lứa tuổi, mà những hài đồng khác trong lúc đó, khí chất cũng tựu thay đổi, phút chốc bỗng trở lên khẩn trương.
Nhạc đường chủ nhìn mặt trời ló lên, nói: “ Thời gian cũng đến rồi, chuẩn bị xuất phát ba! Không phải sợ hãi, các sư huynh sẽ ở phía sau bảo trụ mọi người, sẽ không để các ngươi phải gặp nguy hiểm.”
Hàn Lập quay đầu lại nhìn người thanh niên đứng gần hắn, nguyên lai người này được gọi là sư huynh, đại khái là đệ tử được thu vào trước đó, nếu như mình được gia nhập, có phải không sẽ được mặc bộ quần áo oai phong thế này!
Chính tại đang suy nghĩ vẩn vơ, Hàn Lập phát hiện các hài đồng khác đều đã chạy ào về phía rừng trúc, nhìn thấy vậy, hắn liền khẩn trương chạy theo.
Trúc lâm hiển nhiên vô cùng to lớn, hơn ba mươi hài đồng, ngay vừa khi tiến vào trúc lâm tựu tản ra. Đi sát sau Hàn Lập là vị sư huynh cao gầy, người này mặt mũi lạnh lùng, nhất ngôn bất phát. Hàn Lập có điểm sợ hãi, không dám cùng vị sư huỳnh này lên tiếng, chỉ từ từ nhấc chân cắm đầu đi về phía trước.
Phiến trúc lâm này nhìn thì không có gì, nhưng đến khi đi một thời gian dài mới cảm thấy khó khăn, bước chân càng lúc càng nặng, Hàn Lập phải với tay vào thân trúc phía trước để tranh thủ tiến lên, cũng giảm bớt được ít nhiều sức lực.
Kiên trì được một đoạn thời gian dài, Hàn Lập thật sự không thể chịu nổi nữa liền tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó không ngừng hổn hển thở dốc.
Hàn Lập hít một hơi sâu, quay đầu nhìn lại vị sư huynh cao gầy, mặc dù đường đi rất khó khăn nhưng vị sư huynh này cư nhiên đứng bất động, trên thân không có lấy một giọt mồ hôi, đĩnh đạc thẳng đứng như những cây trúc ở đây, chính đang từ phía dưới không xa nhìn về phía hắn
Hàn Lập nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của vị sư huynh, trong lòng lại nổi lên sợ hãi, vội vàng quay đầu lại, lúc này hắn liền nghe thấy từ tiền diện vọng lại trận trận suyễn thanh không dừng. Biết được phía trước còn có ba người đi nhanh hơn mình đang nghỉ ngơi, Hàn Lập liền không dám ngồi nghỉ nữa, liền vội vàng nhằm phía trước đi tới.
Đoạn dốc phía trước lại càng lợi hại, sức lực của Hàn Lập càng lúc càng yếu, do không còn đủ sức mà đi nữa, Hàn Lập chỉ còn có thể hạ người xuống, dùng sức cả tay và chân để tiến về phía trước. Do y phục gọn ghẽ, cho nên việc di chuyển cũng bớt khó khăn, chứ nếu không ngón tay ngón chân chắc sẽ bị ma phá.
Cuối cùng cũng ra khỏi được phiến trúc lâm, Hàn Lập giờ này chỉ cảm thấy càng đi càng khó khăn. Mặt đất nham thạch càng lúc càng xuất hiện nhiều, tương phản với điều đó thì lượng trúc cũng càng lúc càng ít.
Hàn Lập lúc nãy cũng không còn có thể lợi dụng những cây trúc để tiến lên nữa rồi, lộ trình tối hậu này chỉ có vài chục mét nữa thôi.
Vừa khi ra khỏi trúc lâm, trước mắt là một khoảng không rộng lớn, ngay trước mặt là một khối cự đại vô bỉ thạch sơn, phía trên đã có mấy bóng gầy nhỏ chính tại đang trèo lên. Ngay phía sau bọn họ là các sư huynh với trang phục giống nhau. Hàn Lập liền không do dự nữa, liền nhanh chóng hướng tới phía thạch bích tiến tới.
Khối cự thạch này là một phiến đá rộng, trên bề mặt bao phủ tầng tầng điệp tích nham, bị gió gọt rũa biến thành vô cùng sắc bén. Có chỗ thì ngay khi đụng vào liền vỡ vụn, nhưng có những chỗ thì khá chắc chắn, thập phần lợi hại. Chỉ có trong vòng thời gian ngắn, hai tay Hàn Lập đã nham nhở vết thương, quần áo cũng rách ra nhiều chỗ, da thịt bên trong cũng lộ ra không ít vết thương. Cho dù vết thương khá nhỏ, nhưng bị đá núi kứa vào cũng khiến cho cảm giác đau xót tăng lên vài phần.
Phía trước vài tên càng treo càng xa. Hàn Lập trong lòng tựu nhớ đến lời chúc phúc của cha mẹ và tam thúc, liền cắn chặt răng, lại tiếp tục trèo lên phía trước.
Trước khi xuất phát, phụ thân Hàn Lập và tam thúc cũng đã đề tỉnh quá Hàn Lập, nhập môn trắc thi sẽ rất gian nan, nếu không kiên trì thì sẽ không có khả năng gia nhập Thất huyền môn. Vào lúc này, Hàn Lập trong lòng đã sớm không để ý đến được nhập môn hay không nữa rồi, trong đầu chỉ có một ý niệm, nhất định phải bắt kịp những người khác.
Hàn Lập ngẩng đầu lên nhìn. Bây giờ trèo cao nhất là Vũ Nham. Vũ Nham không chỉ lớn hơn Hàn Lập một tuổi mà hắn còn từng tập quá võ công, thân thể so với những đứa trẻ cùng lứa tuổi thì cường tráng hơn nhiều. Treo lên cao như vậy cũng không khiến người khác ngạc nhiên.
Hàn Lập lại quay đầu nhìn lại phía sau, phía sau còn có vài thân ảnh đang chuyển động. Hàn Lập liền hít một hơi thở thật sâu, rồi lại tiếp tục gia tốc tiến về phía trước.
Cho dù đã dùng hết khí lực nhưng Hàn Lập ngay cả đến gần người gần nhất cũng không được, mà thân thể càng trèo lên càng nặng, mắt thấy vầng thái dương càng lúc càng lên cao sát đỉnh đầu, mà Vũ Nham cũng đã trèo lên tới đỉnh cự thạch.
Ở nơi đó có một vách đá thẳng đứng, cao hơn ba mươi trượng dư, từ đỉnh nhai xuống tới đỉnh cự thạch có hơn mười cái dây thừng được thả xuống, trên dây thừng còn được kết nút. Vũ Nham hiện tại chính đang đu trên một dây, từ từ hướng tới đỉnh nhai trèo lên.
Hàn Lập nhìn Vũ Nham phía trước, trong tâm có chút thối chí, hắn biết rằng mình không thể đuổi theo mấy người phía trước, mà thời gian cũng không còn đủ nữa.
Ý niệm vừa khởi, đột nhiên Hàn Lập thấy cảm giác đau nhức từ các vết thương đồng thời truyền lại, tứ chi vô lực, tay bám vào nham thạch run lên, toàn thân trùng xuống. Hàn Lập tâm lý nhảy lên liên tục, liền đem toàn thân bám chặt vào núi đá, ngay cả động đậy cũng không dám.
Sau một lúc, tâm lý bình tĩnh lại, liền bám tay vào một mỏm đá, thở vài cái, lúc này mới yên tâm xuống được.
Hàn Lập sau khi hạ ý thức liền quay đầu nhìn lại, thấy vị sư huynh phía sau đang mở rộng hai tay, tư thế như sẵn sàng đối phó với sơ sẩy của hắn. Sau khi thấy Hàn Lập an toàn rồi, mới chậm rãi đứng thẳng lên.
Hàn Lập trong lòng nổi lên một trận cảm kích, nếu mình mà té xuống lúc này, những khổ cực lúc trước chính là uổng phí mất rồi. Vì vậy trong chốc lát, liền chậm rãi di động về phía trước, hướng về phía đỉnh thạch nhai mà trèo lên.
Cuối cùng thì hắn cũng đi tới một cái dây thừng chưa có người dùng, mặt trời lúc này cơ hồ gần lên đỉnh rồi, chỉ còn chưa đến nửa canh giờ nữa là đến chính ngọ. Lúc này Vũ Nham đã leo lên đỉnh nhai, chính đang quay đầu nhìn xuống. Hàn Lập lên tới chỗ để dây thừng là lúc vừa nhìn thấy Vũ Nham, chỉ thấy hắn dơ cánh tay lên, ngón cái quay xuống làm động tác với những người còn chưa leo lên tới nơi, sau đó cuồng tiếu rời đi.
Hàn Lập trong lòng tức giận, vội vàng hướng đỉnh mà trèo tới.
Nhưng chính là Hàn Lập lúc này toàn thân đã không còn chút lực, bây giờ ngay cả nắm lấy dây hắn cũng nắm không nổi.
Sau khi dốc hết sức lực còn lại, hắn cũng bò tới được nơi thả dây, ngồi tại đó, liền cảm thấy toàn thân mềm nhũn, đến cả ngón tay cũng cử động không nổi. Hắn quay đầu lại nhìn ra xa xa, thấy mặt sau thạch bích cũng còn một hài đồng nữa, chính đang ngồi thở dốc, xem ra cũng giống như hắn, một điểm khí lực cũng đã không còn.
Hàn Lập trong đầu chỉ còn có thể cười khổ, tự mình đã quá coi thường lần kiểm tra này, may mà còn chưa có rớt xuống cuối cùng, quay đầu nhìn lại thấy vị sư huynh lạnh lùng kia, Hàn Lập do dự một lúc, lại quyết định cố gắng cố thử một lần nữa leo lên, tuy rằng trước chính ngọ không thể lên tới đỉnh nhưng cũng còn hơn là bỏ cuộc vào lúc này.
Hàn Lập co duỗi hai tay có điểm cứng ngắc, một lúc mới khôi phục được ít điểm khí lực, từ từ hướng đến dây thừng tiến đến. Nhưng vào lúc này, hai tay Hàn Lập đã không còn cảm giác gì nữa rồi, ngay cả nắm lấy sợi dây thừng cũng không nổi.
Qua một lúc sau, Hàn Lập cảm thấy một bên hông rúm lại, thân thể nhẹ bẫng, cả người đột nhiên tự động dâng lên trên.
Hàn Lập quay đầu nhìn lại, cũng chính là vị lạnh lùng sư huynh đang một tay ôm mình, tay kia cùng hai chân nhanh nhẹn trèo lên trên. Hàn Lập lúc này chú ý thấy mặt trời đã vào chính ngọ.
Nguyên lai cuối cùng là do mình không thể hoàn thành lộ trình trước thời gian. Hàn Lập trong lòng có chút khổ sở, chính mình đã dùng hết sức rồi mà sao cũng vẫn kém với những người kia.
Chuyển mắt quan sát toàn đỉnh sơn nhai, trước mắt có sáu tiểu hài tử đang ngồi nghỉ ngơi, mà Vũ Nham chính đang cùng một vị lão giả ngoài năm mươi tuổi thân mặc áo bào xanh thẫm, hai tay bối sau lưng nói chuyện. Nhạc đường chủ và Vương hộ pháp đều đang đứng bên cạnh lão giả. Quanh hai người đó còn vài người nữa đang đứng chờ một số đồng môn khác đưa các đồng tử thượng sơn.
Đợi một lúc đến khi thêm hai hài đồng nữa được đưa đến, Nhạc đường chủ lúc này tiến về phía trước, nghiêm nghị đối mặt với chúng đồng tử.
‘Lần này hợp cách giả tổng cộng bảy người, trong đó sáu người tiến nhập bản đường Bách Đoán đường, chính thức trở thành bản môn nội đệ tử.’ Hắn chậm rãi nói.
‘Còn lại Vũ Nham, người đầu tiên treo lên tới sơn nhai, biểu hiện kiệt xuất, trực tiếp đưa vào Thất Tuyệt đường học tập bản môn tuyệt kỹ.’ Nhạc đường chủ quay lại nhìn lão giả mặc áo bào, lão giả vuốt vuốt chòm râu, hài lòng gật đầu với hắn.
‘Về phần những người khác…,’ Nhạc đường chủ đánh giá những hài đồng còn lại, dùng tay phải nhẹ nhàng niết niết áo mình, trầm ngâm một lúc rồi nói:
‘Trương Thiết, Hàn Lập, hai ngươi mặc dù không thể lên đến nhai đỉnh trước thời hạn, tuy nhiên biểu hiện tốt, có thể chịu được gian khổ trong tập võ, trước tiên các ngươi theo giáo tập bản môn học tập căn cơ. Sau nửa năm nếu vượt qua khảo hạch thì sẽ được thu làm nội đệ tử, còn nếu không sẽ được đưa ra ngoại môn làm ngoại đệ tử.’
Hàn Lập liếc mắt một gã tiểu đồng đứng cạnh hắn, gã này được gọi là Trương Thiết, hắn chính đang đứng sát sau mình, cũng chính là người giống mình lúc trước trèo lên tới sợi dây nhưng không có hoàn thành nổi trắc thí.
‘Vương hộ pháp, những người còn lại, mỗi người nhận một ít bạc trắng rồi đưa hết xuống núi.’ Nhạc đường chủ lạnh lùng nhìn những hài tử cuối cùng nói.
‘Tuân mệnh!’
Vương hộ pháp bước ra, khom người lĩnh mệnh, đem những đồng tử không vượt qua kỳ trắc thi hạ sơn.
‘Trương Quân, Ngô Minh Thụy, hai người đem những người quá quan đến bản đường, phân biệt giao cho Cố phó đường chủ và Lý giáo tập.”
Lại có thêm hai gã thanh niên đi ra lĩnh mệnh, đem bọn họ chia làm hai tổ, từ sơn nhai đi xuống, mà một vị trong đó chính là vị sư huynh lãnh diện bảo hộ hắn. Sau khi xuống sơn nhai, Hàn Lập nhịn không được đưa mắt ra nhìn Vũ Nham, phát hiện hắn đang cùng vị lam bào lão giả nói chuyện mà không hề có chút động thân bộ dạng.
‘Hắn và các ngươi không cùng một dạng người, là được đưa đến Thất Tuyệt đường làm hạch tâm đệ tử, một khi học thành tài, ít nhất cũng có thân phận hộ pháp.’ Vị sư huynh có bộ mặt gầy gầy còn lại tựa hồ nhìn ra mối nghi vấn của Hàn Lập, chủ động giải thích, nhưng tại lời nói của hắn, tựa hồ mang theo không ít mùi vị ghen ghét và hâm mộ.
‘Còn không phải ỷ vào có biểu tỷ phu là phó môn chú sao? Nếu như hắn không phải có biểu tỷ gả cho Mã phó bang chủ làm Huyền phu nhân. Nếu không bằng vào hắn, tuổi vượt quá nhập môn yêu cầu, còn có thể tiến vào Thất Tuyệt đường sao?’ lãnh sư huynh nói một cách lạnh lùng, làm cho người khác cảm thấy một cỗ khí lạnh tràn ra ở sau lưng.
‘Trương Quân, người không còn muốn mạng nữa sao? Phó môn chủ cũng có thể để chúng ta loạn bàn? Nếu như bị đồng môn nghe thấy, ta ngươi đều không thoát khỏi diện bích trừng phạt!” Mặt gầy sư huynh nghe vị lãnh sư huynh kia nói, lấy làm kinh hãi, vội vàng ngó xung quanh, nhìn quanh chỉ thấy vài tiểu hài đồng, ngoài ra không còn ai mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Lãnh sư huynh hừ một tiếng, tâm lý tựa hồ có chút cố kỵ, liền không dám nói gì nữa. Hàn Lập lúc này mới biết vị lãnh sư huynh được gọi là Trương Quân. Đối với cuộc trò chuyện của bọn họ, Hàn Lập tự hiểu mà không hiểu, ẩn ước hiểu được cái gì đó. Vũ Nham không phải là dựa vào chân tài thực học mà tiến vào được Thất Tuyệt đường, mà nguyên nhân chủ yếu là do Mã phó môn chủ ra tay tương trợ, cho nên mới có thể tiến vào được.
Trên đường đi lên núi, do tâm lý có chút uể oải, hai vị sư huynh đều không còn tâm tình để nói chuyện nữa, chỉ lặng lẽ dẫn mấy hài đồng đi về phía trước. Mà đám Hàn Lập càng không dám nói chuyện lung tung, cả đám đều ẩn ước tại Thất Huyền môn so với trong nhà không thể giống nhau được.
Đang khi đi quá một phiến rừng rậm, từ trong rừng một lão giả đang từ từ bước ra. Lão giả vừa cao vừa gầy tầm hơn sáu mươi tuổi, da mặt đã nhăn nheo, trên đầu tóc bạc trắng. Lão giả này vừa đi, vừa ho khan liên tục, trông bộ dạng của lão, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, làm cho người nhìn thấy phải thương cảm.
Trương Quân hai người nhìn thấy người này, không có lấy một lo lắng bộ dáng mà ngược lại vội vàng tiến lên phía trước, đối với lão giả cung kính thi lễ.
‘Mặc đại phu, lão nhân gia ngài hảo, có chuyện gì xin ngài cứ phân phó đệ tử.’ Trương Quân so với bộ dạng lạnh nhạt lúc trước giờ được thay bằng khuôn mặt đầy kính ý so với đường chủ, môn chủ còn kính ý hơn, đối với lão nói.
‘Nga, đây là tân lai đệ tử?’ Lão giả ho một cái, dùng thanh âm khàn khàn chậm rãi hỏi.
‘Đúng vậy. Trong những người này có sáu gã đệ tử chính thức và hai gã ký danh đệ tử.” Trương Quân lễ phép hồi đáp.
‘Ta bây giờ nhân thủ không đủ, còn thiếu một gã đồng tử chế thuốc và một gã hái thuốc đệ tử, hai người này theo ta đi nào.’ Mặc đại phu tùy tiện chỉ tay vào Hàn Lập hai người ký danh đệ tử, ngôn từ trung mang đầy hơi hướng mệnh lệnh.
‘Tuân mệnh, hai người này là ký danh đệ tử, năng được Mặc phu ngài xem trúng là phúc khí của bọn họ. Còn chưa ra bái kiến Mặc lão? Cần phải chăm chỉ theo học y thuật của lão nhân gia, đó là phúc phận của các ngươi đó!” Hai vị sư huynh không có tơ hào một chút phản đối ý tứ. Vị cao gầy sư huynh Ngô Minh thậm chí còn bợ đỡ lão giả này.
Hàn Lập và Trương Thiết thấy hai vị sư huynh không có ý kiến gì, tự nhiên cũng không dám phản đối, liền đi theo vị lão giả tiến vào khu rừng.
Vị lão giả này dẫn hai người từ từ theo con đường nhỏ trong rừng đi vào trong. Lúc chuyển Đông, lúc vãng Tây, một lúc sau, đột nhiên phía trước sáng ngời, một tiểu sơn cốc xanh biếc ngập tràn sinh khí hiện ra trước mắt hai người.
Bên trái sơn cốc là một khu dược vườn lớn, tỏa ra mùi dược liệu nồng nặc. Trong vườn này có rất nhiều loại dược thảo mà Hàn Lập không biết tên. Đồng thời ở bên phải có mấy căn nhà nhỏ, nhìn bồn phía, ngoài con đường dẫn vào thì không còn thông đạo nào dùng để đi ra ngoài nữa.
‘Đây là thần thủ cốc, ngoại trừ cốc nội đệ tử, ngoại nhân ngoài những người bị bệnh, hai ngươi sau này tựu ở nơi đây. Trước tiên đi nghỉ ngơi đi đã, đến tối trở lại tìm ta, ta có chuyện muốn nói với các ngươi.’ Lão giả đứng ở trước mấy căn phòng, sau đó chỉ vào một căn phòng nhỏ nói.
‘Các ngươi sau này có thể gọi ta là Mặc lão.’ Lão giả nói xong dừng một chút, lại nói:
‘Gọi ta là Mặc đại phu là được rồi.’
Nói xong Mặc đại phu không để ý đến hai người nữa, vừa đi vừa ho khan tiến vào căn phòng lớn.
Hàn Lập sớm đã thấy mệt mỏi không chịu nổi rồi, cũng bất quản đồng tử Trương Thiết còn lại, tự mình tiến tới giường gỗ trong phòng, nhanh chóng mơ màng ngủ đi. Đối với hắn mà nói, mặc kệ chuyện thế nào thì hắn cũng đã được coi như là một nửa đệ tử Thất Huyền môn rồi.