“Mẹ kiếp, lại có cao thủ nào xuất hiện nữa vậy?” Tống Điền thầm chửi rủa cái số đen đủi của mình, hai lần ám sát đều gặp phải cao thủ. Gã hít một hơi nhìn về phía Nam và Linh thì phát hiện một người đàn ông bốn mươi mấy tuổi, không biết từ đâu đã xuất hiện chắn trước mặt Nam và Linh.
Nam thấy có người xuất hiện cứu mạng cậu và Linh thì cả mừng, cám ơn liên tục, Linh thì mừng chẳng kém Nam, chỉ là khác ở chỗ cô biết người đến cứu hai người là ai. Cô nói đầy mừng rỡ:
- Chú Vinh, chú giúp bọn cháu với.
Hóa ra đây là chú Vinh, người con thứ sáu của ông Dương. Không rõ vì sao ông biết Linh và Nam gặp nguy hiểm mà đến đây cứu, chỉ nghe ông vừa quan sát kẻ địch vừa nói:
- Hai đứa cẩn thận mấy thằng xung quanh.
Dứt lời thì ông Vinh nhún chân nhảy vọt tới chỗ Tống Điền, chưởng phải vỗ vào mạn trái gã. Chiêu số của Linh và ông Vinh giống hệt nhau nhưng nội kình trong chưởng pháp ông Vinh thì hồn hậu gấp bội. Tống Điền cảm thấy một luồng chưởng lực hùng mạnh xô thẳng vào người, hắn lập tức thi triển Thiên Sát Ma Chưởng chống lại.
Qua vài chiêu ban đầu chưa ai chiếm được lợi thế. Vốn dĩ Thiên Sát Ma Chưởng và chưởng pháp của Hoàng gia theo lý thì xếp ngang hàng nhau nhưng Tống Điền chưa được truyền thụ hết, còn ông Vinh tu tập chưởng pháp gia tộc suốt mấy chục năm nay, bao nhiêu biến hóa tinh diệu đã thấu hiểu. Qua thêm mười mấy chiêu, ông Vinh lộ ra nội công thâm hậu của mình, chưởng lực mỗi lúc một mạnh. Tống Điền dần dần lép vế, ngực gã nặng nề, hơi thở khó khăn, hai tay trở nên chậm chạp.
“Võ công của chú Vinh ghê gớm quá, hơn cả gã muốn giết mình trước đây.” Nam đứng ngoài nhìn mà đưa ra nhận xét. Nam dù chưa đạt mức cao thâm như ông Vinh hay bà Mai nhưng từng giao đấu hay giáp mặt với các cao thủ nên vẫn có thể mường tượng được sự khác biệt.
Tiếng quát của ông Vinh làm đám lưu manh đứng ngoài kinh hãi, tay trái ông Vinh gạt chưởng của Tống Điền, tay phải đánh một chưởng vào hông gã, nghe “bình bịch” thì xem chừng Tống Điền đã trúng liên tiếp mấy chưởng. Tống Điền bị đánh văng về sau ba mét, gã cắn răng chịu đau, mượn lực tung mình chạy đi.
Kim đường chủ biết tình thế bất lợi nên khi Tống Điền bị đánh văng, gã kêu lớn đám đàn em:
- Rút!
Mấy giây sau hai gã đường chủ đã biến mất dạng, đám đàn em thì bỏ chạy tán loạn. Ông Vinh chỉ đứng yên một chỗ chứ không đuổi theo vì sợ đối phương còn có viện quân, khó lòng bảo vệ được Linh và Nam. Khi đảm bảo an toàn rồi, ông mới quay lại nói:
- Linh, chú đưa cháu và Nam trở về.
Linh dạ một tiếng đứng dậy đi theo chú mình. Ông Vinh dùng một tay ôm Nam tiến ra khỏi khu công trường và lên xe ô tô đậu gần đấy. Một tay có thể đỡ một người nặng như Nam mà đi nhẹ như không thế này, võ công của ông ấy đã ghê gớm lắm rồi.
Ông Vinh đưa hai cô cậu về nhà luyện công của Hoàng gia. Ông biết giờ này cha và anh mình đang bận công việc, chỉ có bà Mai có mặt nên mới đưa Linh và Nam đến đó. Khi ba người đến nhà luyện công cũng không thấy bà Mai đâu, thế càng hay, chuyện hôm nay không bị lộ làm mọi người phải lo lắng.
Ông để Nam ngồi vận công trị thương một mình trước, còn ông thì xem xét thương thế của Linh. Linh không bị nội thương quá nặng nên ông tiếp công trị thương cho Linh một lúc là không sao nữa. Khi ông chuyển sang hỗ trợ cho Nam thì giật mình: “Thằng bé luyện môn gì mà nội công mạnh đến thế, ở độ tuổi của nó mà có thể luyện đến mức này thì đúng là kỳ tài, chả lẽ đây là võ công của Lê gia?” Ông Vinh biết bản thân không cần phải vận công giúp Nam nữa nên đứng dậy quan sát nếu Nam có biểu hiện xấu đi thì sẽ hỗ trợ.
Linh đến gần ông Vinh hỏi:
- Sao chú biết được bọn cháu đang ở đó mà đến cứu ạ?
Ông Vinh đáp:
- Vì cháu đã kiếm cớ đuổi mấy vệ sĩ đi. Họ là người chú thuê để bảo vệ cháu thì đương nhiên họ phải báo cho chú nếu có bất cứ việc bất thường nào xảy ra, nhờ vậy mà chú mới dùng ô tô chạy đến kịp thời.
- Ra là vậy à.
Linh hỏi tiếp:
- Nam giờ sao rồi vậy chú? Bạn ấy có gặp nguy hiểm gì không ạ?
Ông Vinh trả lời:
- Cháu yên tâm đi, cậu nhóc tạm thời không gặp nguy hiểm gì cả, chú ước chừng vài ngày nữa là cậu ta sẽ khỏi thôi.
Ông Vinh khẳng định chắc chắn, là vì vừa nãy ông đã tự mình xác thực rồi.
Môn thần công khắc trên bộ trống đồng đúng là kỳ diệu, chỉ mất nửa giờ mà nội thương của Nam đã khỏi bốn năm phần, Nam thở ra một hơi dài rồi mới nói cám ơn chú của Linh. Nam cười cười với ông Vinh:
- Cám ơn chú đã cứu mạng cháu ạ.
Ông Vinh hỏi Nam:
- Không có gì phải cám ơn đâu. À, bọn lưu manh đó là ai? Mà hôm nay vì sao hai đứa lại đánh nhau với bọn đó?
Nam không muốn Linh biết đến xã hội đen nên trả lời đơn giản với ông Vinh:
- Dạ bọn đó với cháu có chút mâu thuẫn chứ không liên quan đến Linh đâu chú ạ, còn bọn chúng là ai thì cháu cũng không rõ, cháu chỉ vô tình gây rắc rối với bọn chúng. À, bà Mai cũng biết chuyện này, chú hỏi bà Mai xem sao ạ, cháu nghĩ bà Mai rõ bọn chúng hơn cháu nhiều.
Ông Vinh ngạc nhiên:
- Ồ, cô Mai cũng biết à? Được rồi, chú sẽ hỏi cô ấy.
Vì bà Mai là em gái của ông Dương nên ông Vinh mới gọi bà Mai là cô. Ông nghe Nam nói là bà Mai biết chuyện này nên không truy cứu tiếp nữa mà chuyển sang điều khác:
- Chú còn muốn hỏi cháu một câu nữa, tại sao Linh lại đi cùng với cháu thế? Nó cũng tham gia vào chuyện này à?
Nam hiểu ý của ông Vinh là “tại sao cháu và Linh có quan hệ thế nào mà lại làm liên lụy đến con bé?” Câu hỏi của ông Vinh làm Nam sững ra hồi lâu chẳng biết phải trả lời thế nào cho đúng, may mà Linh giải vây giúp:
- Chú đừng trách bạn ấy, vì cháu tò mò muốn xem bạn ấy làm gì nên mới xảy ra cớ sự này đấy ạ.
- Ra là vậy à?
Ông Vinh dừng lại không hỏi Nam thêm nữa. Ông đưa mắt nhìn hai người một lượt rồi nghĩ bụng: “Không nên làm lớn chuyện này quá, hay nhất là mình cứ âm thầm điều tra thực hư trước đã.” Ông nghe Nam nói:
- Thôi cháu về đây ạ.
Ông Vinh gật đầu:
- Ừ, cháu hãy về nghỉ ngơi cho khỏe, nhớ cẩn thận trên đường về đấy.
- Dạ cháu cám ơn chú đã nhắc nhở.
Nam chào tạm biệt Linh một câu rồi ra khỏi nhà Hoàng gia. Linh sợ bị chú mình mắng nên vội kiếm cớ mệt xin đi về phòng nghỉ ngơi. Ông Vinh ngồi xuống ghế, chau mày suy nghĩ nên giải quyết phiền phức này thế nào để hợp lý nhất. Ông Vinh vừa ngồi xuống được một lúc bà Mai mở cửa bước vào, thấy ông Vinh đang ngồi trong nhà luyện công thì bà nói:
- Ồ, cháu ở đây à Vinh, cháu đi qua gặp mấy anh chị của cháu kìa, công việc của họ thì đang ngập đầu mà cháu lại ở đây.
- Dạ dạ, cháu biết rồi, cháu qua gặp anh chị giờ đây ạ.
Ông Vinh cười ngượng trước lời khiển trách của cô mình. Trước giờ ông thường bị anh chị mình trách vì đến khi cần quyết định của gia tộc thì ông ít khi đưa ra ý kiến của mình mà thường biểu quyết đồng ý luôn.
Nếu xét mặt bằng chung về tư chất, ông Vinh là người đáng được ở vị trí tộc trưởng hiện tại nhất trong các anh chị em, ai cũng rõ điều này. Có điều, ông Vinh vốn là người không thích những vị trí điều hành trong gia tộc, ông luôn tìm cách trốn tránh; vả lại ông là người mà ai biết ông cũng đều gọi là võ si vì ông dành nhiều thời gian để nghiên cứu võ công gia tộc. Cho nên suốt gần mười năm tập trung tu luyện, ông đã ngộ ra được nhiều điều huyền diệu, võ công cao hơn nhiều so với các anh chị em của ông.
Bà Mai ngồi xuống đối diện với ông Vinh và hỏi:
- Cháu vừa gặp chuyện gì rất lớn phải không?
Ông Vinh đáp
- Dạ không, đâu có chuyện gì ạ.
Bà Mai cười tủm tỉm như nhìn thấu được suy nghĩ của cháu mình:
- Cháu chẳng mấy khi xuất hiện ở nhà luyện công vào giờ này nên dễ khiến cô nghi ngờ. Ngoài ra, khi vào đây, cô đã thấy được vẻ mặt đăm chiêu của cháu, dù rằng nó đã được cháu che giấu rất nhanh.
“Cô Mai đúng là tinh tế thật, những chi tiết nhỏ nhặt như vậy mà cô phát hiện được.” Nếu cô đã đoán ra, ông cũng không dám giấu nữa:
- Dạ đúng là vừa rồi cháu gặp phải một chuyện, nhưng trước thì cháu nhờ cô chỉ giáo cho cháu võ công này với.
- Ồ, cháu vừa sáng tạo ra võ công mới à?
Ông Vinh vọt đến, tay phải đánh xuống một chưởng. Bà Mai vừa thấy tư thế xuất chiêu thì sắc mặt hơi đổi, hữu chưởng của bà gạt ngang thành hình cánh quạt rồi chưởng thẳng tới trước tiếp chưởng của ông Vinh. Hai người chỉ đơn giản thi triển chiêu thức đấu nhau chứ không sử dụng nội lực. Hai bên qua lại thêm vài chiêu nữa thì bà Mai bất ngờ tống ra một luồng kình lực hất cháu mình ra xa, bản thân bà cũng nhảy lùi về sau. Bà Mai hoàn toàn dùng nhu kình nên không gây tổn thương gì đến cháu mình cả. Bà Mai hỏi:
- Đây là Thiên Sát Ma Chưởng, cháu đã đụng phải ai thế?
Chưởng pháp ông Vinh vừa sử dụng là Thiên Sát Ma Chưởng, lúc giao đấu với Tống Điền ông Vinh nhớ được một ít, ông bèn nhờ cô mình giúp đỡ một chút. Bà Mai từng ác chiến với kẻ luyện cái này nên nhớ rất rõ Thiên Sát Ma Chưởng. Ông Vinh thấy sắc mặt của cô mình rất nghiêm túc thì hiểu mức độ quan trọng của bộ chưởng pháp này. Ông trả lời:
- Trước khi về đây thì cháu đã đánh nhau một trận với gã sử dụng loại chưởng pháp này.
Bà Mai ngồi xuống ghế đối diện ông Vinh và nói:
- Cháu kể lại chi tiết cho cô nghe nào.
Ông Vinh cũng ngồi xuống ghế, sau đó kể lại chi tiết sự việc của Nam và Linh, bắt đầu từ chỗ nghe vệ sĩ báo cáo Linh đuổi họ đi đến khi ông xuất hiện cứu hai cô cậu; đương nhiên nguyên nhân vì sao mà Nam và Linh lại xuất hiện ở đấy và bọn lưu manh đó đang làm gì thì ông không biết nên không thể nói lại được. Bà Mai nghe xong thì không hỏi ông Vinh thêm câu nào nữa mà trầm tư suy nghĩ rất lâu. Ông Vinh cảm giác được dường như cô mình biết được điều gì đấy về chuyện xảy ra hôm nay nên cũng giữ yên lặng không làm phiền bà Mai.
“Bọn chúng hết truy sát Tài và Thịnh bên Nguyễn gia thì sang đánh nhau với bé Linh nhà mình, rốt cuộc bọn chúng có ý đồ gì đây?” Bà Mai bắt đầu có những suy đoán: “Đi gây sự với hai gia tộc thì bọn chúng có lợi ích gì chứ? Rồi tại sao cả Nam cũng dính đến vụ việc này? Bọn này không thể là Hắc Báo nên loại trừ khả năng trả thù vì Nam đã gây sự với Hắc Báo mấy tháng trước. Vậy bọn chúng thuộc về tổ chức nào?” Bất chợt bà Mai quay sang nói cháu mình:
- Vinh, cháu đã nghe nhắc đến vụ việc đánh nhau dẫn đến có mấy cậu sinh viên nằm viện chưa?
Ông Vinh nhớ lại giây lát rồi trả lời:
- À, là vụ liên quan đến Nam và Hắc Báo đúng không cô?
- Ừ, là vụ đó. Cháu có nhiều thông tin về vụ đó không?
- Dạ không, cháu cũng chỉ nghe bố đề cập lại thôi ạ.
- Vậy cô có việc nhờ cháu đây. Cháu âm thầm điều tra giúp cô xem Nam đã phá hỏng vụ làm ăn của Hắc Báo với ai, sau đó nói lại cho cô biết.
- Dạ cháu sẽ đi làm ngay.
- Ừ, nhớ làm cho kín đáo, đừng để bố và anh cháu biết chuyện xảy ra hôm nay.
- Dạ cháu rõ rồi. Cháu đi lo việc ngay đây.
Ông Vinh nhận ra tầm quan trọng của sự việc nên đứng dậy đi tìm hiểu ngay.
“Không lẽ thằng bé còn giấu mình chuyện gì đó?” Bà Mai bắt đầu nghi ngờ Nam dính dáng đến những thế lực khác nên cảm thấy lo âu.
Ông Vinh sau khi cho người đi điều tra thông tin thì ghé qua công ty của gia tộc để gặp anh chị em của mình. Ông Chính, anh trai ông Vinh, cũng là cha của Linh nói với ông Vinh:
- Em đến rồi thì hay quá. Cách đây mấy ngày, bên tập đoàn Minh Long đã liên lạc với chúng ta lên cuộc hẹn để hoàn tất bản hợp đồng hợp tác giữa hai tập đoàn. Cuộc hẹn sẽ diễn ra sau một tiếng nữa. Hôm nay anh bận đi gặp một đối tác mới nên không đi gặp họ được, em hãy thay mặt tập đoàn của chúng ta đàm phán với họ lần cuối nhé.
Ông Vinh hiểu được tầm quan trọng của lần đàm phán cuối cùng này bên không trốn tránh như mọi khi nữa. Ông đáp:
- Dạ anh cả, em sẽ làm hết sức để hoàn tất kế hoạch của gia tộc.
- Ừ, nội dung ra sao thì em đã biết rõ rồi, giờ em hãy sửa soạn đồ đạc để đi nhé.
Tập đoàn Minh Long và tập đoàn Hoàng gia hẹn gặp nhau tại tập đoàn Minh Long. Ông chủ của tập đoàn Minh Long rất ít khi lộ mặt mà để thành viên cao cấp của tập đoàn xử lý các hợp đồng hay chuyện kinh doanh, thậm chí trên truyền thông cũng không có tin tức gì về người này; nhưng hôm nay là hợp tác với Hoàng gia nên phải đích thân đàm phán.
Một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi, mặc áo vét đen cùng hai cô gái xinh đẹp đi tới bắt tay ông Vinh, miệng cười nói:
- Chào anh, tôi là Long, chủ tịch tập đoàn Minh Long, rất hân hạnh được gặp.
Ông Vinh cười đáp lại:
- Chào anh Long, tôi là Vinh, đại diện tập đoàn Hoàng gia, hân hạnh được gặp.
Lần đầu tiên gặp mặt ông chủ tập đoàn Minh Long, ông Vinh vô cùng ngạc nhiên vì bề ngoài của đối phương rất bình thường và trẻ hơn tưởng tượng của ông rất nhiều. Bình thường để tạo dựng nên một tập đoàn lớn mạnh gần như tương đương với các đại gia tộc như Hoàng gia của ông thì người đứng đầu đã là người đứng tuổi hay ít nhất là trung niên rồi, đằng này đối phương chỉ khoảng ba mươi tuổi. Ông thấy Long giơ tay ngang ra, người gập mười độ rồi nói:
- Nào, mời các vị lên phòng họp của tập đoàn chúng tôi.
Long cùng đoàn người của tập đoàn Hoàng gia lên phòng họp chính. Hoàng gia vốn dĩ chẳng lạ gì với những kiểu phòng họp hoành tráng như của tập đoàn Minh Long. Người của hai bên ngồi xuống ghế và bắt đầu chốt bản hợp đồng. Long lên tiếng trước:
- Đầu tiên là mảng hợp tác về điện thoại, phía tập đoàn chúng tôi đã thống nhất ý kiến là đồng ý với các điều khoản nên không có phản đối nào. Thế nhưng về mảng hạ tầng viễn thông cũng như là sóng di động thì có vài điều khoản chưa hợp lý cho lắm. Đầu tiên là khoản thứ ba...
Hai tập đoàn dự kiến sẽ hợp tác ở nhiều mảng, trong đó một số mảng đã đạt được sự thống nhất, chỉ còn một mảng hạ tầng viễn thông thì bên Minh Long chưa cảm thấy hài lòng với các điều kiện mà Hoàng gia đưa ra. Ông Vinh nghe Long nói thế thì đáp:
- Nhưng nếu thay đổi điều khoản này thì lại phát sinh thêm chi phí ở các lĩnh vực khác, e rằng các cổ đông khác trong tập đoàn chúng tôi sẽ khó mà chấp nhận được.
- ...
Cuộc đàm phán dần trở nên căng thẳng hơn do bất đồng ý kiến giữa hai bên, dù các thành viên của hai tập đoàn vẫn giữ thái độ hòa nhã, ai cũng muốn giữ vững điều kiện của mình ở mảng hạ tầng viễn thông này. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cả hai tập đoàn đều hi vọng thương vụ hợp tác này sẽ thành công; bên Minh Long cần Hoàng gia để tiến vào lĩnh vực viễn thông, còn Hoàng gia cần thông qua Minh Long để mở rộng thêm tập khách hàng sử dụng các loại dịch vụ của họ.
Cuối cùng sau một hồi tranh đấu thì hai tập đoàn đã đi đến được thống nhất, mỗi bên chấp nhận lùi một bước ở hai điều khoản khác nhau ở trong hợp đồng. Hai tập đoàn đã hài lòng với quyết định của đối phương, bản hợp đồng được ký kết, bắt đầu cho thương vụ hợp tác lớn lần đầu tiên giữa hai tập đoàn. Long và ông Vinh bắt tay nhau chúc thương vụ hợp tác này thành công tốt đẹp. Tập đoàn Minh Long tiễn đoàn người của Hoàng gia ra khỏi đại sảnh. Long nhìn theo hướng đi của ông Vinh và nói:
- Em đánh giá thế nào về ông Vinh này vậy Trúc?
Cô gái cầm tập tài liệu đứng bên trái Long trả lời:
- Nếu nói vể khả năng đàm phán thương vụ, theo em thấy ông ta chưa cáo già như ông Chính - anh trai ông ta, nhưng ông Vinh có một uy thế khác thường với đối phương; điều này khiến cho người đối diện ông ta phải do dự hoặc chùn bước mỗi khi đưa ra đề nghị hay yêu cầu gì đó với ông ta.
Long gật đầu tán thành:
- Em nói không sai, đó là sự đáng sợ của ông Vinh này. Ông ta là người hợp với vị trí tộc trưởng của Hoàng gia hơn bất kỳ ai, nếu năm xưa ông ta là lãnh đạo Hoàng gia thì có lẽ bây giờ họ đã mạnh hơn hẳn hai gia tộc còn lại rồi.
Dù rằng Long nhận xét khá chính xác về con người ông Vinh nhưng đây cũng chỉ là ý kiến phiến diện của Long mà thôi, bởi Long chưa được gặp mặt người giỏi nhất của bên Nguyễn gia là ông Quyết.
Cô gái đứng bên phải Long hỏi:
- Bây giờ thương vụ họp tác với Hoàng gia đã thành công, dự định tiếp theo của anh là gì thế?
Long đáp:
- Sau khi đảm bảo chắc chắn hạ tầng của chúng ta đã tương thích hoàn hảo với công nghệ của Hoàng gia thì anh sẽ đi gặp người bên Nguyễn gia để hợp tác thêm với họ, nhưng có lẽ phải mấy tháng nữa anh mới tiến hành kế hoạch.
Hai cô gái vừa nghe thì đã hiểu mục đích sắp tới của Long nên không hỏi thêm. Long lại nói tiếp:
- Thôi quay lại công việc, hai người hãy đi xử lý vấn đề nhân sự lẫn tài chính của các dự án đang tiến hành của tập đoàn, đừng suy nghĩ chuyện này nữa.
- Dạ vâng ạ.
Hai cô gái gật đầu nhận lệnh, nhanh chóng rời đi để Long đứng trầm ngâm với những dự định của mình. Hai mắt Long xuất hiện những ánh nhìn khác lạ, chẳng lẽ anh ta muốn nhảy vào những mảng mà Nguyễn gia đang thống lĩnh?
Bên Long đánh giá về ông Vinh thì bên Hoàng gia cũng có những nhận xét ngược lại. Hùng - anh trai Linh - ngồi trên xe cùng ông Vinh nói:
- Cháu chưa từng nghĩ Long lại là một nhân vật đáng gờm đến thế, dẫu Long còn nhỏ tuổi hơn cả cháu nữa. Cháu không thể phát hiện dị trạng của cậu ta thông qua giọng điệu, cử chỉ hay hai mắt được.
Ông Vinh nói:
- Phải, thêm một thứ quan trọng hơn là ở trên người cậu ta phát ra áp lực rất lớn, khiến cho đối tác không khỏi e dè khi muốn đưa ra điều kiện hợp tác. Đây là điều cháu cần học tập cậu ta nếu muốn đưa gia tộc mình phát triển hơn.
Thật chẳng ngờ chính ông Vinh cũng phải đưa ra những đánh giá về Long không khác những gì Long nhận định về ông.
Hùng là người tự biết mình nên gật đầu:
- Dạ vâng, cháu sẽ ghi nhớ lời chú dặn.
- Vậy thì tốt.
Thương vụ với tập đoàn Minh Long đã hoàn thành, giờ thứ làm ông Vinh lo lắng nhất là chuyện Linh gặp nạn hôm nay, rõ ràng đám lưu manh nọ không bình thường. “Mình phải xử lý vụ này càng nhanh càng tốt”, ông Vinh quay sang nói với Hùng:
- Giờ chú bận chút việc, cháu cho xe chạy đến đầu đường số ba và thả chú ở đó, còn cháu về tập đoàn lo thương vụ này đi.
- Dạ vâng.
Hùng cho xe đi theo ý của ông Vinh, sau đó nhanh chóng chạy về. Ông Vinh thì đi bộ tới trước một căn nhà hai tầng, bề ngang chừng năm đến sáu mét, phía trên có để tấm bảng ghi công ty Thám tử tư Ánh Sáng. Ông Vinh mở cửa bước vào rồi nói với cô tiếp tân:
- Chào cô, tôi muốn gặp ông Tùng, cho hỏi ông ấy có ở đây không?
Cô gái đáp lại:
- Dạ ngài có hẹn trước không ạ?
Ông Vinh nói:
- Tôi chưa hẹn trước với ông Tùng, nhưng tôi là người quen của ông ấy, cô chỉ cần gọi cho ông ấy nói là có ông Vinh bên Lê gia cần gặp là được.
Dù bán tín bán nghi nhưng cô gái vẫn gọi cho ông Tùng vì đây là yêu cầu của khách hàng:
- Thưa sếp, có một vị khách nói rằng ông ấy là Vinh bên Lê gia muốn gặp sếp ạ.
Đầu bên kia nói:
- Ồ, ông Vinh bên Lê gia qua đây à? Cô cứ để ông ấy lên gặp tôi.
- Dạ vâng.
Cô gái dập điện thoại và nói với ông Vinh:
- Dạ thưa ông Tùng đang đợi ngài trên phòng, ngài lên tầng hai, căn phòng số hai bên tay trái là phòng của ông ấy ạ.
- Cám ơn.
Ông Vinh làm theo hướng dẫn của cô tiếp tân lên gặp ông Tùng. Ông Vinh đóng cửa phòng lại rồi ngồi xuống ghế đối diện với ông Tùng. Ông Tùng cười nói:
- Chào ông bạn, hôm nay sao rảnh rỗi đến đây vậy.
Ông Vinh cười đáp lại:
- Đúng là có chút rảnh rỗi mới qua gặp ông đây.
Ngón trỏ của ông Vinh vạch một vòng tròn nhỏ:
- Tôi có vài thứ liên quan đến bên kia muốn hỏi ông một chút.
Ông Tùng chạm lên mặt điện thoại mấy cái rồi mới đáp:
- Ồ, chuyện gì thế?
- À, tôi định nhờ ông tìm hiểu xem phía bên kia gần đây có vụ làm ăn nào lớn không ấy mà?
Thần sắc của ông Tùng khẽ đổi:
- Ủa, Hoàng gia của ông muốn nhảy vào bên kia à?
Ông Vinh lắc đầu:
- Tất nhiên là không rồi, ông biết gia tộc tôi rồi đấy, có bao giờ muốn nhảy vào bên kia đâu. Tôi hỏi thăm vấn đề này là do có chút việc riêng.
Thần công của các gia tộc là điều tối mật, rất ít người biết được các thần công có tồn tại thật sự, ông Tùng đương nhiên chẳng thuộc vào số đó. Ông Tùng chỉ nghĩ là ông Vinh muốn tiếp xúc làm ăn với người bên vùng kia. Ông Tùng nói:
- Tìm hiểu thì được thôi, chỉ là muốn tiếp xúc với người bên kia thì tôi có chút rắc rối.
- Tiền không thành vấn đề.
Ông Tùng lắc đầu:
- Không, tôi không phải nói tiền bạc, ý của tôi là ở vùng bên kia tôi không có ảnh hưởng nhiều nên e là khó có được kết quả như ý ông muốn.
Ông Vinh bật cười:
- Yên tâm, tôi chỉ muốn biết thông tin liên quan đến vụ làm ăn nào lớn không thôi, chứ không phải là rắc rối đâu.
- À, nếu là vậy thì được, tôi sẽ cho nhân viên đi tìm hiểu xem thế nào?
- Tôi cám ơn trước nhé. Tiền tôi sẽ chuyển qua sau, giờ tôi đi đây.
- Không có gì đâu, tạm biệt, cảm phiền tôi không tiễn ông được nhé.
Sau khi ông Vinh đi rồi thì ông Tùng gọi cho nhân viên để đi tìm hiểu thông tin.
Ông Tùng bắt taxi trở về nhà luyện công của Hoàng gia để gặp bà Mai bàn tính chuyện của Linh. Khi ông về đến nơi thì bà Mai đang luyện công nên ông tạm thời không nói tạo không gian yên tĩnh cho bà Mai. Ông Vinh ngồi quan sát bà Mai luyện công một hồi khá lâu thì phát hiện dù bà Mai đã ngót nghét ngoài tám mươi nhưng công lực thì đã đạt tới cảnh giới cao siêu không tưởng nổi. “Võ công của cô có khi còn hơn cả bố nữa.” Đây là nhận xét của ông Vinh.
Luyện công xong, bà Mai hít sâu một hơi bình ổn lại chân khí trong người, sau đó ngồi xuống ghế và nói với ông Vinh:
- Cháu đàm phán với tập đoàn Minh Long sao rồi?
Ông Vinh trả lời:
- Dạ thành công rồi cô, chắc chắn tập đoàn của chúng ta sẽ mở rộng thị trường lên rất nhiều.
Bà Mai nở nụ cười, gật đầu
- Đúng là việc đáng mừng. Cô chúc mừng cho cháu.
Ông Vinh:
- Dạ cháu cám ơn. Cô, còn việc của Linh, cô có dự tính thế nào ạ?
Trong lúc bà Mai luyện công thì ông Vinh đã có được một số thông tin từ ông Tùng ở công ty Thám tử tư ông Vinh vừa nghe thăm ban nãy. Nghe cháu mình nhắc vấn đề quan trọng này, bà Mai suy nghĩ một chút rồi nói:
- Về cơ bản, cô đã phán đoán được Linh đã dính tới ai, có điều bà vẫn chưa tìm được nguyên nhân tại sao Linh lại dính vào và ý đồ của bọn chúng là gì?
Ông Vinh phần nào bị bất ngờ với bà Mai, ông chẳng ngờ cô mình có manh mối nhanh chóng đến thế. Ông nói tiếp:
- Cháu vừa nhận được một ít thông tin, xem chừng có ích.
- Ồ, cháu có rồi à?
Bà Mai hỏi ông Vinh:
- Còn cháu, cháu đã đi đến vùng xám đúng không?
Ông Vinh phải thừa nhận bà Mai đúng là gừng càng già càng cay, ông chỉ mới nói vài câu đơn giản mà cô của ông đã đoán ra được chi tiết. Ông thừa nhận:
- Dạ vâng, cháu không muốn để bố và anh biết nên đã đi đến đó để tìm thông tin.
Vùng xám là vùng trung lập, chuyên mua bán các loại thông tin. Mức độ chi tiết của thông tin tùy thuộc vào tầm quan hệ của chủ vùng xám đó. Những người thuộc vùng xám không làm gì phạm pháp, cũng ít gây thù chuốc oán với các thế lực ngầm nên hầu như không ai muốn tiêu diệt họ. Hơn nữa vùng xám lại là nguồn cung cấp thông tin khá hữu ích với các thế lực, điều này càng đảm bảo an toàn cho họ. Ông Tùng, bạn ông Vinh cũng thuộc vùng xám như thế, còn “Chung ruồi”, bạn cũ đã chết của Việt thì lại không giống, hắn ta đã từng phạm tội, bị cảnh sát liên tục âm thầm theo dõi, nên mặc dù là nguồn cấp tin nhưng lại là xã hội đen chứ không thuộc vùng xám. Hoàng gia có năng lực tìm ra thông tin nhưng ông Vinh không muốn để ảnh hưởng đến bố và anh trai nên mới tìm đến ông Tùng. Bà Mai hỏi:
- Vậy cháu đã có những thông tin gì?
- Dạ hình như sắp tới sẽ có hai băng xã hội đen gặp gỡ để làm ăn, một trong những băng là Hắc Báo, còn băng còn lại thì người cấp tin không biết ạ.
Bà Mai gật đầu:
- Xem ra cô đã đoán đúng, bọn Hắc Báo đang rục rịch làm ăn ở thành phố này.
Ông Vinh hỏi:
- Thế cô cũng biết băng còn lại là ai ạ?
- Phải, cô chỉ vừa tìm ra nhưng không chắc chắn hoàn toàn.
- Thế bọn chúng là ai ạ?
- Cô đoán có lẽ là bọn chúng là bang Bạch Hổ bên nước X sang đây làm ăn với Hắc Báo, vụ gây rối của Nam trước đây chính là bằng chứng đầu tiên chứng tỏ Hắc Báo và Bạch Hổ đã bắt tay với nhau.
Ông Vinh không khỏi chấn động trước sự hiểu biết của cô mình, nhưng ông nhớ lại cô mình xa nhà suốt mấy chục năm, cô biết nhiều hơn người trong gia tộc là điều đương nhiên. Ông Vinh nghe xong thì trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói:
- Vậy tức là kẻ lần trước mà cô đã cứu thoát Nam khỏi hắn chính là người của bang Bạch Hổ, và kẻ hôm nay làm hại hai cô cậu cũng là bang Bạch Hổ.
- Ban đầu cô chỉ mới suy đoán nhưng đến hôm nay nghe cháu nói về Thiên Sát Ma Chưởng thì cô đã dám chắc trăm phần trăm rồi, bởi Thiên Sát Ma Chưởng vốn xuất phát từ nước X và không mấy người có thể luyện được nó.
- Vậy theo cô, chúng ta nên xử lý chuyện này thế nào ạ?
- Cháu không cần lo lắng qua như vậy đâu, chuyện làm ăn của bọn chúng chắc chắn đã bị cảnh sát theo dõi, họ tự khắc có cách giải quyết, đứng xen vào khiến kế hoạch của họ rối loạn, chúng ta chỉ cần đảm bảo an toàn cho Linh thôi.
- Dạ vâng.
Ông Vinh định nói thêm điều gì nữa nhưng cuối cùng thì rút lại không nói ra, có điều bà Mai hình như hiểu được ý ông nên bà mỉm cười:
- Cháu cũng đừng lo cho thằng bé, Nam vốn dĩ là thành viên của Lê gia, cho dù thế nào thì Lê gia vẫn sẽ ra mặt bảo vệ nó thôi.
Nếu cô đã nói vậy thì ông Vinh nghĩ bản thân chẳng nên nhiều chuyện nữa, ông đổi sang chủ đề khác:
- Cô, cháu có vài vướng mắc trong luyện công nhờ cô giúp đỡ chút ạ.
Bà Mai lắc đầu ngán ngẩm:
- Cháu đúng là, chuyện gia tộc thì chả mấy khi tham gia, vậy mà lại hứng thú tập luyện võ công cơ đấy...
Nghe cô mình mắng, ông Vinh cười gượng mấy tiếng, Thánh Linh Chân Khí bắt đầu tuôn trào cuồn cuộn trong kinh mạch.
...
Nhắc lại Nam, vì muốn tìm hiểu thêm thông tin về bọn lưu manh đánh cậu hôm nay nên cậu đã gọi cho Việt để hỏi, nào ngờ cậu gọi cả ngày mấy chục cuộc nhưng lần nào cũng nhận được thông báo là thuê bao không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau. “Lạ thật, anh Việt làm gì mà không nghe máy mình nhỉ? Không biết anh ấy có xảy ra chuyện gì không” Nam bèn gọi cho chị mình:
- Alo, dạ em đây chị hai.
Tuyền rất vui khi thấy cậu em trai gọi đến:
- Alo, Nam hả, sao lâu nay không gọi cho chị vậy? Bận học quá hả?
Ở đầu bên này, Nam hơi đỏ mặt vì xấu hổ, cậu thấy mình đúng là vô tâm thật, nhà chỉ có hai chị em mà gần nửa năm nay không hỏi thăm được một câu, đến hôm nay có chuyện nên mới gọi, ấp úng vài giây Nam mới trả lời được:
- Dạ chị hai, chị hai dạo này khỏe không?
Tuyền nói:
- Chị khỏe, mà chị biết tỏng cậu rồi, có chuyện thì cậu mau nói đi để chị còn đi làm việc khác nữa.
Nam cười gượng, Nam hỏi thăm tình hình gia đình của Tuyền thêm vài điều nữa thì mới nhắc đến Việt:
- Dạ chị hai dạo này còn hợp tác với anh Việt không ạ?
Tuyền ngạc nhiên hỏi lại:
- Vẫn còn chứ, chị mới gặp cậu ta hôm qua để bàn công việc của hai công ty như bình thường, mà em hỏi chị điều này làm gì thế?
Nam tất nhiên không nói thật mục đích cuộc gọi cho chị mình biết:
- Dạ không, em chỉ gọi để hỏi thăm chị và anh như thế nào không chứ có gì đâu, biết anh chị vẫn ổn thì em yên tâm rồi.
- Thằng bé này hôm nay lạ thế, cứ nói chuyện không đầu đuôi vậy.
- Dạ em đâu có lạ đâu, hì hì, thôi giờ em cúp máy đây ạ, anh chị nhớ giữ gìn sức khỏe nghe.
- Ừ, cám ơn thằng em, em cũng nhớ chăm chỉ học tập cho tốt đấy.
- Dạ em biết rồi chị hai.
Nam ngắt cuộc gọi và nghĩ bụng: “Vậy là anh Việt vẫn ổn, sao mình vẫn không gọi được cho anh Việt nhỉ.” Nam bèn gọi lại lần nữa nhưng số điện thoại của Việt vẫn thông báo thuê bao không liên lạc được. Nam đành phải gác lại ý định của mình mà nghỉ ngơi dưỡng thương.
Nửa tháng nhanh chóng trôi qua, hai gã Tống và Kim đường chủ không có động tĩnh gì. Tên Tống Điền đã bị thương nặng sau khi bị đánh bởi hai cao thủ hạng nhất của hai gia tộc Nguyễn gia và Hoàng gia nên bọn chúng tạm thời im lặng, đợi đến khi Tống Điền hồi phục thì mới bắt đầu liên lạc trở lại với Hắc Báo để tiếp tục vụ mua bán.
Trong nửa tháng này, bên cạnh việc ôn thi, Nam còn tích cực tu luyện thần công hòng chữa trị nội thương; Nam nhận ra “Trống Đồng Thần Công” thần diệu vô cùng, chỉ mất hai ngày thì nội thương của cậu đã lành. Ngoài ra, khi chứng kiến trận đánh giữa ông Vinh và tên Tống Điền, Nam chợt tìm ra nhiều điều trong võ học dù không liên quan đến Thánh Linh Tâm Kinh của Lê gia. Nam bèn đem sở ngộ đó ra đối chứng với thần công mình đang luyện thì lĩnh hội sự huyền diệu trong “Trống Đồng Thần Công”; thêm mười mấy ngày nữa trôi qua, công lực của Nam tiến bộ thần tốc, ngày đi ngàn dặm.
Đợi thi của Nam ở trường đại học kết thúc thì cũng đã đến ngày mừng thọ ông Công. Là lễ mừng thọ của một đại gia tộc nên được tổ chức lớn, vả lại ông Công có mối quan hệ rộng nên khách đến chúc mừng rất đông, có cả những chính khách nổi tiếng, và đương nhiên không thể thiếu các thành viên chủ chốt của hai gia tộc Hoàng gia và Nguyễn gia. Tập đoàn Minh Long cũng đến tham dự lễ mừng thọ ông Công, chỉ là Long không đích thân đến mà cử người đại diện của tập đoàn đến chúc mừng.
Sau màn công bố lý do bữa tiệc, nâng ly chúc mừng thì khách trong bữa tiệc bắt đầu tản ra chúc mừng các thành viên của Lê gia, đồng thời các khách mời cũng tìm đến bắt chuyện với nhau. Tuy nói đây là lễ mừng thọ của ông Công nhưng cũng là cơ hội của các khách mời tìm ra được những đối tác kinh doanh cho bản thân mình.
Nam thực sự cảm thấy lạc lõng giữa không khí bữa tiệc hoành tráng như thế này thế này. Nam vốn chưa thể thích ứng ngay được với chính gia tộc mình chứ đừng nói đến những người khác; cho nên Nam tìm một góc yên tĩnh để ngồi nhâm nhi các loại thức ăn. Từ trước khi đến đây học đại học, Nam chưa bao giờ đi cùng với các thành viên trong Lê gia của mình gặp gỡ những người khác nên không ai biết thân phận của Nam, họ cứ nghĩ Nam là con cháu của một chính khách nào đấy mà thôi.
Nam đưa mắt nhìn xung quanh thì phát hiện ở phía bên kia tiền sảnh, Linh đang đứng nói chuyện với Thịnh, cháu ông Quyết. Linh theo chân cha và ông đến mừng thọ ông Công. Nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của Linh, Nam cảm thấy dường như Linh cũng giống cậu, không có hứng thú với những bữa tiệc như thế này. Bởi vậy, Linh nói chuyện đôi ba câu với Thịnh rồi tìm lý do rời đi. Thịnh biết Linh không thích nói chuyện với mình và cũng hiểu với tính cách của Linh, nấn ná nói chuyện với cô thì càng chỉ khiến cô ghét hơn.
Nam nhìn Linh giây lát rồi bỗng thở dài, đầu quay về đĩa thức ăn của mình, hai mắt Nam trở nên xa xăm, không rõ Nam đang suy nghĩ điều gì. Nam cứ ngồi thừ người ra như vậy, mãi đến khi Linh đi đến vỗ vai Nam. Cô hỏi:
- Này, sao Nam không tìm một ai đó trò chuyện mà ngồi một mình ở đây?
Nam nửa đùa nửa thật với Linh:
- Thú thật mình chưa quen với kiểu tiệc này nên bị ngợp.
Linh bật cười:
- Thật hay giỡn vậy trời? Đối mặt với lưu manh còn không sợ mà lại ngợp với cái này, khó tin quá đi.
Nam giật mình vì sợ lời của Linh làm lộ chuyện bọn Hắc Báo. Linh cũng nhận ra mình đã thất thố nên nhỏ tiếng xuống:
- Hai tuần qua bọn chúng còn tìm đến bạn nữa không?
Nam lắc đầu:
- Kể cũng lạ, cả nửa tháng nay bọn chúng không tìm mình trả thù, không rõ bọn chúng đang tính làm cái gì nữa. Mình...
Nam đang nói thì chợt nghe được tiếng cãi nhau từ xa vọng đến; mà thực ra cũng không phải cãi nhau mà lời nói chỉ hơi gay gắt một chút. Nam nhìn về phía đó thì bắt gặp đang đứng cùng Quang và hai anh em Tài và Thịnh ở khá xa đại sảnh, ba người này trước giờ không ưa gì nhau nên có lời qua tiếng lại cũng không lạ gì, tốt một cái là họ vẫn biết đây là bữa tiệc vui nên không to tiếng. Nam suy đi tính lại thì thấy vẫn nên tách họ ra để tránh trường hợp mất kiểm soát. Nam quay sang nói với Linh:
- Chào anh Tài, anh Thịnh, không ngờ lại gặp hai anh ở đây. A, chào anh Quang nhé.
Nam đổi cách xưng hô với Quang để Quang có chút mặt mũi. Quang hiểu ý, gật đầu chào lại. Nam chen vào nên Tài và Thịnh tạm dừng cuộc nói chuyện mà đưa tay ra bắt tay với Nam chào hỏi. Ba người lại nghe Nam nói:
- Ba anh đang bàn luận chuyện gì mà nghe rôm rả vậy, có thể chia sẻ cho thằng em này biết với được không?
Ba người kia sững người ra giây lát vì mâu thuẫn giữa Quang và hai em Tài, Thịnh đã để “người ngoài” biết được. Tài và Quang nhìn nhau, tự biết kìm xuống, nhưng Thịnh hình như vì có men trong người nên đã để cảm xúc vượt tầm kiểm soát, anh ta vừa nói vừa đi tới dùng tay phải đẩy Nam:
- Đây là chuyện riêng của bọn anh, chú em không cần xen vào.
Trong cái đẩy tay của Thịnh có chứa cả kình lực khá mạnh; làm Quang và Tài kinh ngạc bởi động tác nóng nảy của của Thịnh, chỉ là cả hai muốn mượn thế của Thịnh để điều tra thêm về Nam nên không ngăn cản. Trước giờ Thịnh luôn kiềm chế rất tốt, chắc có lẽ vì anh ta đã thấy Linh nói chuyện vui vẻ với Nam nên bực tức trong lòng, sau đó Nam đến can ba người khỏi cuộc cãi nhau nên anh ta mới mượn hơi men để dạy Nam một bài học.
Tiếc rằng Nam chẳng phải dạng vừa, khi chưởng của Thịnh chưa tới thì Nam theo bản năng tự vệ, đã hơi nghiêng người đi một góc, đồng thời tay phải đánh ra một trảo chụp lấy cổ tay của Thịnh, đồng thời Nam nói:
- Đang là tiệc vui, mọi người giữ hòa khí một chút được không?
Nam chuẩn bị xuất chiêu tiếp theo thì Nam nhận ra bản thân đã hớ hênh để lộ võ công không nên thi triển ra, tức thì Nam biến chiêu từ trảo sang kéo, kình lực từ dương cương đột ngột chuyển sang miên chưởng trong Lão Mai Quyền, kéo tay Thịnh về phía trước. Đây là một trong những thứ Nam ngộ ra được từ sau khi quan sát trận chiến giữa ông Vinh và Tống Điền; Nam đã luyện nó suốt mười mấy ngày qua, lần đầu kết hợp “Trống Đồng Thần Công” với Lão Mai Quyền đã thể hiện được uy lực.
Thịnh vốn tu tập Huyền Thiết Thần Công của Nguyễn gia mười mấy hai chục năm nay, võ công cũng được xếp vào bậc cao thủ, những chiêu đơn giản chẳng làm khó được Thịnh; có điều Nam cũng đã tập võ từ rất nhỏ, lại được cao nhân chỉ dạy, về sau được luyện thêm cả thần công, tính ra chẳng hề kém hơn hai anh em Tài và Thịnh. Lực kéo trong Lão Mai Quyền vô cùng ghê gớm, làm Thịnh chúi người về phía trước, nếu không nhờ vào định lực vững chắc thì Thịnh đã ngã ra nền rồi.
Bị thua ê mặt, Thịnh tức tối định phản công thì Tài âm thầm kéo lại. Thịnh nhận ra mình quá thất thố nên đã ghìm lại đúng lúc. Anh ta hừ một tiếng rồi bỏ đi mà không nói gì, Tài nhìn theo mà lắc đầu, không hiểu vì sao em trai mình lại hành động như thế. Tài xin lỗi Nam và Quang một câu rồi nhanh chóng đuổi theo Thịnh. Nam thở phào nhẹ nhõm. Quang nói với Nam:
- Mọi chuyện đừng để ông Công biết
Nam gật đầu đồng ý, Quang nói xong thì cũng rời đi. Nam đương muốn đi sang chỗ khác thì nghe được giọng ai đó:
- Đúng là tuổi trẻ tài cao, lão già có lời khen đấy cậu bé.
Nam quay lại về sau thì nhìn thấy một ông lão đang đi tới, nhìn hình dáng của ông lão thì Nam đã đoán được ông lão này là ông nội của hai anh em Tài và Thịnh. Nam tỏ ra lễ phép:
- Cháu chào ông Quyết ạ.
- Ồ, cháu biết lão già này à, khà khà, giỏi lắm cậu bé.
Ông Quyết khá ngạc nhiên khi Nam có thể nhận ra được mình là ai nên quan sát và đánh giá Nam; không hiểu vì sao khi nhìn thấy Nam thì trong lòng ông Quyết xuất hiện cảm xúc khác thường, ông nói:
- Vừa nãy lão thấy cháu thắng được Thịnh thì đúng là rất giỏi, ta muốn xem thực lực của cháu thế nào được không?
Ông Quyết bèn đưa tay ra ý muốn bắt tay với Nam. Ở trong tình huống này, ông lão đã chủ động, Nam không thể từ chối được nên cũng đưa tay ra, nhưng khi tay hai người sắp chạm nhau thì giọng nói nhẹ nhàng của bà Mai vang lên:
- Nam đang còn nhỏ tuổi, làm sao có thể thử sức với ông được chứ.
Một luồng kình lực nhu hòa mà hồn hậu vô tỉ từ bên ngoài xô tới, đè lên tay của ông Quyết hòng hóa giải chưởng lực của ông. Ông Quyết cũng vận kình đáp trả hất luồng kình lực nhu hòa đó ra để thu tay về. Cảm giác cánh tay tê dại, ông Quyết thầm kinh hãi: “Mấy chục năm không gặp, chẳng ngờ võ công của bà ta đã tinh tiến đến mức ghê gớm như vậy.”
Bên này bà Mai cũng ngạc nhiên không kém: “Huyền Thiết Thần Công đúng là danh bất hư truyền, nội kình của ông Quyết vừa trầm mãnh lại vừa hùng mạnh vô cùng.”
Một chiêu trôi qua, bất phân thắng bại, ai cũng nể phục đối phương. Bà Mai lên tiếng trước:
- Nam nó chỉ muốn can ngăn cuộc cãi vã thôi chứ không hề có ý xấu, ông đừng trách nó.
Hóa ra ông Quyết và bà Mai đã phát hiện mâu thuẫn giữa Quang với hai anh em Tài và Thịnh từ đầu, muốn tới can ngăn thì Nam đã hành động trước. Ông Quyết gật đầu, cười nói:
- Tôi biết chứ, chỉ là tôi thấy Nam giỏi thế, muốn thử sức trẻ một chút. À phải, lâu rồi ba gia tộc chúng ta chưa tổ chức giải thi đấu, hay là tìm ngày đẹp nào đó cho lũ trẻ thử sức nhau một chút, giống chúng ta ngày xưa vậy.
Bà Mai đáp:
- Cái này tôi không đủ khả năng trả lời ông được, để tôi về hỏi ý kiến anh Dương cái đã rồi sẽ hồi đáp ông sau.
Ông Quyết nói:
- Hay lắm, tôi chờ tin tốt từ bà.
Nói xong thì ông Quyết tiến vào đại sảnh. Nam nghe được lời ông Quyết nói thì cảm thấy rất tò mò:
- Ủa bà, ba gia tộc tổ chức giải thi đấu là giải gì vậy ạ?
Nhìn vẻ mặt hào hứng của Nam, bà Mai chỉ lắc đầu:
- Chuyện này là việc riêng của ba gia tộc, không có gì quan trọng cả, mà cháu không cần quan tâm cái này đâu. Điều cháu nên quan tâm là nghĩ cách ứng phó với những thắc mắc đến từ chính gia tộc cháu và cả Nguyễn gia nữa kìa.
- Dạ vâng, cháu sẽ lưu ý ạ.
- Ừ, thôi hai bà cháu mình trở lại bữa tiệc thôi.
- Dạ.
Nam không biết lúc này đang có ánh mắt nhìn vào cậu đầy tức giận. Tài vỗ vai Thịnh nói:
- Sao lúc nãy em manh động với thằng nhóc đó ghê vậy? Nó làm cũng đúng mà, dù gì đây cũng là bữa tiệc nhà người ta, em không nên hành động như thế, trước đó em đã hơi lớn tiếng với Quang nữa đấy; may là chỗ đó không có ai để ý.
Thì ra Thịnh và Quang có mâu thuẫn trước, Nam đến can ngăn thì cảm xúc của anh ta mới bị bùng phát, còn nguyên nhân chắc có lẽ vì Linh. Lúc này Thịnh bị cảm xúc và men rượu lấn át suy nghĩ, sau khi bị anh trai kéo ra thì đã tỉnh trí lại. Thịnh hít sâu một hơi rồi đáp:
- Đúng là em có lỗi, cám ơn anh đã kéo em ra chỗ đó. Mà anh này, thằng nhóc đó không tầm thường đâu, một chiêu ban nãy có thằng nhóc làm em suýt nữa không gượng nổi. Em nói tý không phải, công lực của thằng nhóc đó thậm chí còn mạnh hơn cả anh đấy.
Tài biết Thịnh không gạt mình, anh ta trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Thế càng quái dị, một người như nó sao trước giờ chúng ta không hay biết gì nhỉ, chả lẽ nó là con riêng của ai đó trong gia tộc Lê gia hay sao?
Thịnh nói:
- Cũng có thể đó anh, càng lạ hơn nữa là em cảm giác hình như ông nội của chúng ta biết, nhưng ông lại không nói cho chúng ta biết.
- Anh thấy chúng ta phải tự thân vận động thôi, nếu thằng nhóc đó là con riêng của ai đó trong Lê gia thì sẽ là một đòn đánh rất nặng vào gia tộc họ khi tin tức này bị tiết lộ ra ngoài. Gần đây Lê gia đang phát triển khá mạnh, chúng ta phải tìm cách kìm hãm họ lại.
Thịnh hỏi:
- Đúng đấy, mà anh định làm như thế nào đây?
Tài suy nghĩ chút rồi đáp:
- Chắc anh phải về tận quê của thằng nhóc đó để dò la xem thế nào?
Thịnh nói:
- Lần này nhất định hạ bệ Lê gia cho bằng được.
- Phải hạ bệ luôn Hoàng gia nữa, Hoàng gia khó nhai hơn Lê gia, gần đây họ lại hợp tác thành công với tập đoàn Minh Long, sau này e rằng chúng ta sẽ gặp khó khăn với họ.
Thịnh cười đáp:
- Em có một cách để giúp anh thoát khỏi bế tắc, khi về em sẽ nói.
- Vậy thì hay lắm.
Hai anh em Tài và Thịnh lựa chọn chỗ vắng vẻ bên ngoài đại sảnh nên câu chuyện giữa hai người không bị người ngoài nghe được.
...
Trong lúc Nam đang dự lễ mừng thọ ông Công ở Lê gia thì hai bên Hắc Báo và Bạch Hổ đã gặp nhau tại một chi nhánh của Hắc Báo tại thành phố A. Lần này đại diện của phe Hắc Báo là Beo (Quyển 3 - Chương 16) đến gặp phe Bạch Hổ, Beo đi cùng với đám đàn em dưới tay hắn ta. Thật ra gã “Cá Cơm” này trong Hắc Báo được gọi với biệt danh là Beo, còn “Cá Cơm” là “tên mục tiêu” mà cảnh sát đặt cho gã để tiện theo dõi chứ cảnh sát không biết biệt danh của gã. Thấy hai gã Kim đường chủ và Tống đường chủ đi vào phòng, Beo hơi bị bất ngờ, gã hỏi bằng tiếng Anh:
- Ồ, lần này không có ai trong Tứ Đại Hộ Pháp của các người qua đây à?
Kim đường chủ cũng dùng tiếng Anh trả lời:
- Đàm phán với Hắc Báo các vị thì chỉ cần hai đường chủ của Bạch Hổ là được rồi, và lại Tứ Đại Hộ Pháp không rảnh để sang đây đàm phán.
Beo đáp:
- Ra vậy...
Beo quay lại nói với một gã đàn em đứng sau lưng hắn:
- Chú mày trình bày công việc cho hai vị đường chủ đi, trình bày rõ ràng một chút chứ không thì hai vị đường chủ sẽ khó mà hiểu được kế hoạch của chúng ta.
Gã đàn em làm theo lời của Beo, đưa tập tài liệu cho hai đường chủ. Mặc dù hai đường chủ rất bất mãn với thái độ của Beo nhưng hai gã không thể làm gì được, chỉ đành lắng nghe gã đàn em trình bày kế hoạch của bên Hắc Báo. Đến khi Tống Điền nghe thấy lần giao dịch này phải hoãn thêm một tuần nữa thì tức giận nói:
- Sao lại phải hoãn lại, các người đang khiến tôi lãng phí thời gian ở đây đấy, các người có biết giữ uy tín không thế?
Beo vẫn không tức giận mà giữ im lặng để gã đàn em trả lời thay cho gã:
- Chuyện này các vị không thể trách chúng tôi được. Các vị ám sát người của Nguyễn gia thì cho qua, kế hoạch vẫn sẽ diễn ra theo dự tính ban đầu, giờ các vị động chạm cả thêm Hoàng gia, buộc chúng tôi phải hoãn để đảm bảo an toàn nhất.
Gã Kim đường chủ tức tối đáp lại:
- Hừ, nếu không phải các người không thể giải quyết được thằng ranh con đó thì mọi chuyện đâu đi đến mức này. Các người hãy xem lại khả năng của các người đi.
Những lời của gã Kim đường chủ buộc Beo lên tiếng:
- Phi vụ lần đó bị phá đám, ai đúng ai sai đã phân định rồi cơ mà, cớ gì ông bạn phải nhắc lại thế. Chả phải bởi các người khiến cho người khác nghi ngờ về hành tung của mình trước nên mới dẫn khách không mời đến phá hỏng vụ làm ăn.
Cả hai đường chủ bị Beo ép đuối lý, Tống Điền hừ một tiếng và nói:
- Vậy các người cần thêm điều kiện gì?
Beo đáp:
- Không thêm điều kiện gì, giờ ông chủ của chúng tôi đưa ra yêu cầu phải hoãn vụ làm ăn này lại thêm một thời gian nữa, cho đến khi ông ấy cảm thấy thật sự an toàn thì mới tiếp tục đàm phán.
Tống Điền đáp:
- Không thể nào, vụ làm ăn này nhất định không thể hoãn lại.
- Ông chủ chúng tôi có cảm giác sẽ có chuyện bất thường nên quyết định lùi lại ngày giao dịch, hi vọng các vị chấp nhận.
Tống Điền thấy đối phương không chịu nhún nhường, hắn tức giận đến mức cả mặt đỏ bừng, tên Kim đường chủ thì đập tay mạnh lên thành ghế, quát:
- Các người nói hoãn là hoãn hả? Các người không vuốt mặt nể mũi đúng không?
Beo thở dài:
- Đây là lệnh của ông chủ, các vị cũng hiểu, chúng tôi chỉ là đàn em, không dám làm sai, nếu làm sai chúng tôi sẽ mất mạng.
Sắc mặt tên Kim đường chủ tối sầm lại, hắn rất muốn lao lên đấm một phát vào đối phương nhưng gã vẫn kìm nén được, hắn gằn giọng:
- Hừ, chúng tôi sẽ báo lại với bang chủ chúng tôi, các người sẽ phải trả giá.
Tống Điền cũng nói:
- Các người cứ liệu hồn đấy, Kim đường chủ, chúng ta đi thôi.
Beo đưa tay ra cửa:
- Cảm phiền không tiễn.
Hai gã đường chủ đứng dậy rời đi, trước khi đi bọn chúng còn đóng cửa sầm một cái thật mạnh. Bọn chúng đi về khách sạn bọn chúng thuê mà không thể nguôi cơn giận, gã Kim đường chủ còn liên tục văng tục chửi rủa tên Beo. Tên Tống Điền trợn mắt quay lại quát đám đàn em:
- Mẹ kiếp, bọn mày còn đứng đây làm gì, mau đi tìm cách giải quyết thằng ranh con đó cho tao.
Đám đàn em sợ tái mặt, nhanh chóng bỏ chạy khỏi phòng, nhưng lại rủa hai gã đường chủ: “Khốn kiếp, thua mất mặt lại giận cá chém thớt lên tao.”; có điều bọn đàn em tự biết bản thân không phải đối thủ của hai gã đường chủ nên không dám phát thành tiếng mà chỉ thầm rủa trong lòng. Bọn đàn em tản ra đi điều tra về Nam.
Một gã đàn em đi đến một chỗ tối om thì lôi điện thoại ra gọi cho ai đó bằng tiếng Anh:
- Alo, tôi có thông tin mới, vụ làm ăn của Hắc Báo và Bạch Hổ đã bị hoãn lại, chưa biết ngày nào sẽ bắt đầu lại.
Đầu bên kia ngạc nhiên hỏi lại cũng bằng tiếng Anh:
- Ơ tại sao hoãn?
Gã đàn em đáp lại:
- Là vì bọn Bạch Hổ vô tình gây sự với đại gia tộc ở đây nên phi vụ đã bị hoãn.
- Ra vậy, nếu có thông tin mới nữa thì báo lại cho chúng tôi.
- Tôi sẽ báo.
- Tốt, tôi cúp máy đây.
Cuộc gọi chỉ ra trong thoáng chốc, gã đàn em cất lại điện thoại vào túi. Gã đang định đi tiếp thì một luồng kình lực đánh vào gáy gã khiến gã ngất đi, sau đó giọng nói của Tống Điền vang lên:
- Quả nhiên như dự đoán, tên này là nội gián trong bang hội chúng ta.
Giọng của Kim đường chủ vang lên:
- Mang thằng này về cho bang chủ xử lý hay chúng ta xử luôn?
Tống Điền trả lời:
- Tốt nhất là mang về cho bang chủ.
Bỗng một giọng đàn ông vang lên trong bóng tối:
- Thế là tốt.
Beo đi tới đối diện Tống Điền nói:
- Phần của chúng tôi đã xong rồi, giờ đến phiên các vị đáp lại. Hi vọng các vị không làm tôi thất vọng.
Tống Điền đáp:
- Chúng tôi sẽ làm tốt hơn các người.
Beo gật đầu:
- Tôi chờ tin từ các vị.
Nói xong Beo quay người rời đi. Hóa ra cuộc cãi vã của hai bên lúc nãy chỉ là một vở kịch để hai gã đường chủ tìm ra tên nội gián trong bang hội của chúng, có điều hai băng đảng đang giao dịch cái gì mà tại sao Beo lại mất công hỗ trợ hai gã đường chủ truy tìm nội gián?
Kim đường chủ đợi cho Beo biến mất trong màn đêm thì mới quay sang nói với Tống đường chủ:
- Tống đường chủ, bây giờ đi thực hiện phi vụ với Hắc Báo, anh cứ trở về phòng trước nhé.
Tống Điền nói:
- Được, anh cứ đi làm nhiệm vụ bang chủ giao cho đi.
Kim đường chủ gọi thêm hai tên đàn em nữa nhanh chóng rời đi, còn Tống Điền thì trở về khách sạn. Tống Điền về phòng không bao lâu thì có một gã đàn em chạy vào phòng nói nhỏ với Tống Điền mấy câu gì đấy. Tống Điền gật đầu và vẫy tay bảo đàn em rời đi, sau đó gã mở chiếc vali của mình, lấy đồ đạc rời khỏi khách sạn. Tống Điền đi trên đường một lúc thì lấy dụng cụ che mặt lại rồi ẩn mình vào đêm tối. Gã thi triển khinh công đi vùn vụt trong bóng đêm không khác gì một hồn ma vất vưởng trên đường, nếu có ai thấy gã lúc nãy chắc chắn chết ngất luôn vì sợ hãi. Tống Điền chạy một hồi thì dừng lại trước một cây lớn, gã cầm một tảng đá rồi hít một hơi rồi nhún chân vọt lên thân cây ẩn nấp, gã đang đợi người nào đó sắp chạy qua đây.
Tống Điền đợi chừng vài phút xuất hiện một chiếc ô tô con cách chỗ gã chạy chừng mấy chục mét, đây chính là mục tiêu của gã. Khi ô tô sắp đến gần, Tống Điền vận kình ném tảng đá trong tay xuống cabin của xe. Chủ nhân chiếc xe cũng là một tay đáng gờm, người này dường như đã cảm nhận được nguy hiểm từ xa, lập tức nhấn phanh thật mạnh, tay phải người này giữ chặt vô lăng, tay trái chống trên ghế. Chiếc xe chịu nhiều áp lực từ mọi phương hướng, không bị lật mà rẽ đuôi vài vòng rồi dừng lại ngay trước vị trí tảng đá bay xuống nên chiếc xe không bị tổn hại gì.
Gã Tống Điền chẳng ngờ đối phương có thể tránh được tảng đá, gã bèn đánh chưởng từ trên cây xuống. Lần này thì chủ nhân chiếc xe không tránh đi đâu được, nghe bình một tiếng, cabin của xe con bị chưởng lực của Tống Điền đánh móp méo. Chủ nhân chiếc xe biết mình không thể trốn được nên mở cửa bước xuống, hai tay thủ sẵn đòn thế, trong lòng nghĩ: “Nếu không phải lần trước sau khi đánh nhau với Quang thì đã bị tổn hao nội lực ngiêm trọng thì tao không dễ bị mày ăn hiếp như đâu.”
Chủ nhân chiếc xe không ai khác mà chính là Tài. Hóa ra lần trước anh ta đã đập nhau với Quang một trận nên bị nội thương, về lại bị Tống Điền tập kích nên mới thất bại dễ dàng như thế (Q3 – Chương 21). Tối nay Tài muốn về nhà nhanh nên mới đi đường tắt, ngờ đâu lại tạo cơ hội cho Tống Điền ra tay. Tài đã nhận ra kẻ vừa đánh lén mình lại là gã ngày hôm đó, anh ta vận Huyền Thiết Thần Công toàn thân để đối phó với đối phương.
Tống Điền không nói không rằng vung chưởng đánh tới, Tài không chủ quan, dốc toàn lực đánh chường tấn công lại đối phương. Hôm nay Tài đã khỏi hoàn toàn nên uy lực chưởng pháp của anh ta mạnh hơn hẳn, điều này nằm ngoài dự tính của Tống Điền, dẫu vậy, Tài vẫn chưa phải là đối thủ của gã. Chiêu số chưởng pháp hai bên ngang tài ngang sức nhưng công lực của Tống Điền hơn hẳn Tài; cho nên đấu nhau được mươi phút thì Tài đã bị Tống Điền ép vào tình thế phải lúng túng chống đỡ, mặc dù có Huyền Thiết Thần Công hộ thể.
Bình bình liên tiếp hai tiếng, chưởng pháp của Tài bị Tống Điền dùng Thiên Sát Ma Chưởng đánh nát, sau đó ngực Tài bị trúng ba chưởng cực mạnh của Tống Điền. Tài hộc ra ngụm máu tươi, người bị Tống Điền đánh văng đi hơn hai mét. Tống Điền không để cho Tài có cơ hội trở mình, tức thì vọt đến đánh thêm một chưởng nữa.
Trong lúc Tài bất lực giương mắt nhìn đối phương đánh tới thì bất ngờ có tiếng hét vang lên rồi hai bóng người nhảy đến đánh chưởng vào Tống Điền. Tống Điền gầm lên giận dữ vì bị thọc gây bánh xe, song chưởng chuyển hướng đánh sang hai người vừa mới đến. Chưởng lực của hai người này mạnh không kém gì Tài, ba chưởng đụng nhau bật ra tiếng nổ vang, Tống Điền bị đẩy lùi về phía sau. Hai người nọ đứng chắn trước Tài để bảo vệ cho anh ta. Tống Điền thấy mặt hai người này thì nghiến răng kèn kẹt:
- Hừ hai đứa ranh con rảnh việc, tốt lắm, tối nay tao sẽ giết luôn cả ba đứa.
Tống Điền dùng tiếng Anh trả lời nên cả ba người đều hiểu. Tài chống tay đứng dậy nói:
- Cám ơn Hùng và Linh nhé.
Thì ra là hai anh em của Hoàng gia, dù chưa biết vì sao trùng hợp hai anh em Hùng và Linh lại đi qua đây nhưng rõ ràng tối nay Tài đã may mắn. Ba người trước giờ không ưa gì nhau nhưng đều hiểu nếu muốn toàn mạng rời khỏi đây thì chỉ còn cách cùng nhau đánh gục gã khốn trước mặt. Cả ba nhìn nhau ra hiệu rồi cùng lúc vọt lên tấn công Tống Điền hòng tiên hạ thủ vi cường.
Tống Điền tung chưởng đáp trả, nhưng gã nhanh chóng nhận ra võ công của Tài, Hùng và Linh lợi hại hơn gã hình dung, Thiên Sát Ma Chưởng của gã có ghê gớm đến thế nào thì vẫn không thể đương cự nổi hai tuyệt học của Hoàng gia và Nguyễn Gia. Gã nghĩ ra được độc kế, gã quát lớn một tiếng, hai tay đánh dạt sang hai bên đánh vào Hùng và Linh còn trước ngực thì gã dùng một thân công lực của mình hứng chưởng của Tài. Hùng và Linh bị chưởng của Tống Điền đánh văng đi, bản thân Tống Điền cũng bị Tài đánh cho hộc máu. Tống Điền cắn răng chịu đau, song chưởng lại vận mười phần công lực đánh ra một chiêu mạnh nhất trong Thiên Sát trực tiếp vào Tài.
Tài chẳng ngờ đối phương vẫn còn đủ sức đánh tiếp, anh ta không còn cách nào khác tiếp chưởng. Hùng và Linh cũng nhảy vào tiếp sức nhưng không còn kịp nữa, hai người nghe Tài hét thảm một tiếng, Tài bay ra ngoài hơn ba mét rồi ngất lịm đi, còn Tống Điền thì trúng phải chưởng của Hùng và Linh lùi về sau và hộc liền hai ngụm máu. Tống Điền thấy mục đích của mình đã đạt được, cũng tự biết bản thân đã bị chưởng lực của hai anh em Hùng và Linh đánh bị thương nặng, hắn chả dại gì ở lại mà đánh với hai anh em Hùng và Linh, gã cười lớn mấy tiếng rồi tung mình bỏ chạy.
Phía bên kia Hùng và Linh đều bị nội thương nên không dám đuổi theo vì sợ gã còn đồng bọn hỗ trợ. Cả hai chạy đến xem thương thế của Tài. Hùng thở dài:
- Cơ thể của Tài bị nội thương trầm trọng, Kinh mạch ở hai tay của anh ta cũng bị đánh nát rồi, dù công lực anh ta vẫn còn nhưng e rằng sau này không thể thi triển được nữa.
Linh nói:
- Chúng ta không nên để chuyện này lộ ra ngoài, em nghĩ tốt nhất đưa anh ấy về Nguyễn gia trước, mọi chuyện cứ để ông Quyết lo cho anh ta, chúng ta chỉ có thể giúp anh ta như vậy thôi.
Hùng gật đầu:
- Xe anh ta bị hỏng rồi, chúng ta đưa Tài lên xe mình để đưa Tài về Nguyễn gia.
Tài được hai anh em Hùng và Linh chở về nhà riêng của ông Quyết. Ông Quyết thấy tình trạng thê thảm của Tài thì kinh hãi, vội vàng hỏi Hùng. Hùng vừa dìu Tài nằm lên giường vừa kể lại chi tiết chuyện xảy ra tối nay. Ông Quyết nên biết hai anh em họ không có lý do gì để nói dối, vả lại thấy thấy thảm trạng của Hùng và Linh nên tin lời Hùng, ông không ngừng cảm ơn Hùng và Linh ra sức giúp đỡ. Hùng và Linh tự biết không nên ở đây lâu, hai anh em tạm biệt rồi rời khỏi nhà ông Quyết.
Ông Quyết kiểm tra tình trạng của Hùng một hồi, sau đó thở phào nhẹ nhõm:
- Cũng may còn cứu được.
Ông Quyết ngồi xuống giường, tay ông điểm lên người Tài một vài huyệt để anh ta không tỉnh lại giữa cuộc chữa trị, sau đó ông đặt một tay lên ngực Tài rồi vận Huyền Thiết Thần Công, một luồng kình lực hùng mạnh vô tỷ cuồn cuộn đổ sang người Tài.
Cách đây nửa năm, ông Quyết đã ngộ ra được cảnh giới mới của Huyền Thiết Thần Công, ông tự đặt tên cho nó là “Khởi Tử Hồi Sinh”. Tất nhiên cảnh giới này không thần thánh đến mức cứu người gần chết khi chỉ còn một hơi thở; nhưng có thể giúp ông Quyết tu bổ, khôi phục kinh mạch bị tổn thương trong người ông hay người khác. Đây là cảnh giới mà suốt gần hai trăm năm qua, ngoại trừ ông Quyết, không một ai từng tu tập Huyền Thiết Thần Công có thể lĩnh ngộ được.