Hai tiếng trôi qua, trên đầu ông Quyết dần dần bốc lên khói trắng, hơi nước trong không khí bị nội lực của ông đốt nóng thành cột khí thẳng tắp trên đỉnh đầu ông. Nội lực của ông Quyết không ngừng cuồn cuộn truyền sang người Tài tu bổ các kinh mạch mà đã bị Tống Điền chấn nát. Thêm hơn hai tiếng nữa ông Quyết mới chữa trị xong cho cháu mình. Ông Quyết gọi người làm trong nhà thay đồ, tẩy rửa cho Tài, còn ông thì sang phòng khác để ngồi vận công hồi phục lại nguyên khí.
Đến sáng hôm sau, các huyệt đạo trên người Tài tự động được giải, Tài từ từ tỉnh lại. Tài thấy quần áo trên người mình đã được thay đổi, vết máu và vết xước trên người cũng được rửa sạch thì hiểu anh ta đã được Hùng và Linh cứu thoát và hai anh em họ đưa anh ta về nhà ông Quyết. Tài đưa mắt nhìn ra ngoài thì thấy ông mình đang luyện công trên sân, anh ta bèn đứng dậy đi ra.
Ông Quyết biết Tài đã tỉnh lại khi ông nghe tiếng sột soạt bên trong nhà. Ông vừa tiếp tục đánh quyền vừa hỏi Tài:
- Cháu đã dậy rồi à? Cháu cảm thấy trong người sao rồi?
Tài trả lời:
- Dạ về thể lực thì cháu cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ là... chỉ là...
Ông Quyết hỏi lại:
- Chỉ là kinh mạch trên hai tay đã bị chấn nát, không thể tiếp tục sử dụng võ công nữa đúng không?
- Dạ vâng, xin lỗi ông, cháu vô dụng quá.
Tối qua dù bản thân bị Tống Điền đánh ngất nhưng trước đó Tài vẫn nhận biết được gã đó đã đánh nát kinh mạch trên tay mình. Sau đó Hùng và Linh đưa Tài về nên ông Quyết biết được tình hình cũng không phải điều bất ngờ với Tài.
Ông Quyết đánh xong một bộ quyền pháp thì dừng lại không luyện công nữa mà quay sang nói với Tài:
- Chuyện này không thể trách cháu được, kẻ địch quá lợi hại.
Tài là người thông minh, anh ta phát hiện ông nội biết tin mình bị phế võ công mà vẫn có thái độ bình thản như thế thì thật không bình thường. Anh ta ngầm vận nội công lên hai tay, cảm giác chân khí vẫn lưu chuyển bình thường dẫu khá chậm thì cực kỳ sửng sốt. Anh ta nhìn sang ông Quyết định nói gì đó, lại bắt gặp sắc mặt ông nội hơi nhợt nhạt thì dường như hiểu được chuyện. Ông Quyết đã ngót nghét gần trăm tuổi nhưng ngày thường nhờ vào nội công thâm hậu của mình nên ông luôn trẻ khỏe hơn độ tuổi bản thân ông rất nhiều; suốt mấy tiếng đồng hồ liên tục vận công trị thương cho Tài hồi tối qua đã khiến ông Quyết tiêu hao rất nhiều nguyên khí, vẻ ngoài ông Quyết như trở về đúng tuổi của nó
Tài không cầm được nước mắt:
- Cám ơn ông nội đã cứu cháu, ông nội, cháu xin lỗi vì đã khiến ông vất vả đến vậy, cháu...
Ông Quyết đưa tay ra ngăn lời Tài:
- Cháu không cần phải như thế đâu, cháu là cháu của ông nên đây là việc ông phải làm. Công lực của ông chỉ cần chăm chỉ tu luyện thì có thể hồi phục trở lại chứ kinh mạch của cháu mà không chữa trị kịp thời thì chắc chắn sẽ tàn phế suốt đời.
- Ông...
Ông Quyết cười bảo:
- Thôi lau nước mắt đi, đến tuổi này mà còn khóc lóc, đàn ông gì mà... À phải, một tháng tới đây cháu hạn chế vận công để các kinh mạch của cháu hồi phục hoàn toàn, ông sẽ cho người âm thầm bảo vệ cháu.
Tài nói:
- Dạ vâng, cháu sẽ làm theo ạ.
Tài vẫn chưa hết sửng sốt về ông nội anh ta, ngay đến cả việc gần như không thể như là khôi phục kinh mạch bị đứt trong một đêm mà ông vẫn làm được. Tài càng ngày càng không thể hình dung nổi ông nội của anh ta lợi hại đến mức nào nữa rồi. Ông Quyết không khỏi bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Tài, ông hiểu Tài đang nghĩ gì nên nói:
- Huyền Thiết Thần Công của gia tộc chúng ta là tuyệt học rất tinh vi, ảo diệu, nếu cháu muốn được như ông bây giờ thì cháu phải tự mình lĩnh ngộ lấy, ông không thể đứng ngoài mà giúp cháu được, cũng giống như ông ngày xưa vậy.
Bỗng ông Quyết thở dài:
- Thời đại của ông khác xa thời đại của các cháu hiện giờ. Cháu là kỳ tài luyện võ, tiếc là cháu lại phải gánh trọng trách lèo lái gia tộc nên thời gian tu tập võ công không có nhiều. Cháu nên nhớ rằng không thể làm tốt hai việc cùng một lúc, ở vị trí của cháu bây giờ, cháu phải xác định ưu tiên cái nào nhất.
Tài im lặng lắng nghe và suy ngẫm lời dạy bảo của ông nội. Bỗng có tiếng phụ nữ từ trong nhà vọng ra:
- Hai ông cháu đừng đứng ngoài đó nói chuyện nữa, vào nhà ăn sáng đi.
Ông Quyết đáp lại:
- Tôi vào ngay đây bà.
Ông quay sang nói với Tài:
- Những lời của ông ban nãy cháu cứ từ từ mà nghĩ, không cần suy tư như thế đâu... Nào, vào vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng với ông.
- Dạ vâng ạ.
Hai ông cháu ăn sáng xong thì ông Quyết vào trong nhà sửa soạn đồ đạc. Tài ngạc nhiên hỏi:
- Ơ ông chuẩn bị đi đâu ạ?
Ông Quyết đáp:
- Ừ, ông đi gặp một người bạn hỏi một số chuyện.
- Dạ vậy ông đi cẩn thận ạ.
- Ừ, cháu nhớ sang gặp hai anh em Hùng và Linh để cảm ơn hai đứa nó nhé.
- Dạ vâng.
- Cháu nghỉ ngơi đi.
Ông Quyết dặn dò Tài xong rồi lên xe ô tô chạy đến nhà một người bạn của ông, không ngờ đó lại là nhà bà Mai. Bà Mai cũng vừa kết thúc bữa ăn sáng, thấy ông Quyết qua nhà, bà không hề ngạc nhiên. Hai người chào buổi sáng đôi ba câu rồi bà Mai hỏi:
- Thằng bé nhà ông thế nào rồi?
Hùng và Linh hiển nhiên đã kể lại chuyện cho bà Mai nghe. Bà Mai đã hỏi vậy thì ông Quyết cũng không dấu giếm:
- Cám ơn bà đã quan tâm, thằng bé đã ổn rồi, Hùng và Linh có bị thương nặng không?
Bà Mai đáp:
- Hai đứa không có gì nghiêm trọng lắm, tôi hơi lo cho Tài nhưng thấy ông nói thằng bé ổn thì xem ra ông lại có đột phá lớn, à, có khi Huyền Thiết Thần Công của ông đã đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết rồi.
Ông Quyết không nói đến chuyện liên quan đến Huyền Thiết Thần Công mà đi thẳng vào mục đích đến nhà bà Mai hôm nay:
- Vì sao tôi đến đây thì chắc bà cũng đoán ra được, bà có thể nói cho tôi rõ về Thiên Sát Ma Chưởng không?
Bà Mai cũng không để ý đến thần sắc khác lạ thoáng xuất hiện trong mắt của ông Quyết, bà nói:
- Tôi đã từng giao đấu với kẻ biết Thiên Sát Ma Chưởng, nhưng đáng tiếc là tôi lại không rõ được nguồn gốc của nó cũng như kẻ sử dụng nó có lai lịch thế nào.
Bà Mai nhấp ngụm nước rồi nói tiếp:
- Chả là thế này, chừng sáu mươi bảy mươi năm trước tôi từng sang nước M, tôi đã gặp một người đàn ông châu Á ba mươi mấy tuổi, dựa theo những gì tôi biết được lúc đấy thì dường như ông ta là người nước X đến nước M để làm ăn. Tôi và ông ta có chút xích mích dẫn đến trận đánh rất dữ dội. Công lực tôi kém hơn nên yếu thế nên phải dùng đến tuyệt kỹ cứu mạng mà một người bạn truyền cho nên thoát được. Võ công kẻ địch sử dụng chính là Thiên Sát Ma Chưởng; về sau tôi cố tìm hiểu thông tin gã đó mà không thu được gì.
Ông Quyết nghe xong thì nói:
- Vậy theo lời bà nói thì kẻ tấn công Tài tối qua chỉ là truyền nhân của gã đánh với bà chứ gã đánh với bà chắc chắn giờ đã chết rồi. Chí ít là đệ tử đời thứ ba hoặc thứ tư chứ hai người này cách nhau hơn cả một thế kỷ cơ mà.
Bà Mai gật đầu:
- Phải, hơn nữa tôi còn phát hiện được một điều qua lời kể của Hùng và Linh, dường như kẻ tấn công cháu ông tối qua vẫn chỉ luyện được nửa bộ hay hai phần ba bộ Thiên Sát Ma Chưởng này thôi.
Từ lời của những người bà Mai quen biết thì bà biết được điều này, và tất nhiên bà không muốn nhắc đến cháu mình là ông Vinh và cả Nam với ông Quyết. Bọn lưu manh dường như là chỉ nhắm đến Nguyễn gia, Hùng, Linh hay Nam có thể là vô tình dính đến bọn chúng mà thôi.
Ông Quyết nghe vậy thì nói:
- Thế tôi tạm thời có thể yên tâm là hai đứa cháu của tôi không gây chuyện lớn, tôi sẽ cho người đi điều tra lai lịch của bọn này. Cám ơn bà đã giúp đỡ.
Bà Mai gật đầu:
- Không có gì đâu, chuyện này cũng gây ảnh hưởng đến Hùng và Linh nên tôi sẽ ra sức giúp đỡ ông.
Ông Quyết đứng dậy, nói:
- Tôi về đây, có tin gì thì tôi sẽ chuyển qua cho bà.
- Cám ơn, phiền ông ra ngoài xong thì khép cổng giúp tôi với, tôi còn chút việc bên trong không tiễn được.
- Đươc.
Bà Mai không tiễn ông Quyết đi mà vào trong dọn dẹp đồ đạc bên trong bếp. Bà không sợ trộm sẽ lợi dụng lúc bà sơ sẩy mà vào, như bà bây giờ thì trộm sợ bà thì đúng hơn.
Ông Quyết rời khỏi nhà bà Mai không bao lâu thì ông Dương, anh trai bà mở cổng đi vào. Bà Mai nói:
- Ô hay, sao hôm nay rảnh rỗi mà ông anh trai đến thăm em thế này?
Ông Dương trợn mắt lên:
- Anh đến rủ cô đi luyện công cùng không được à?
Bà Mai đùa giỡn:
- Có thật không đây? Hay đến vì chuyện của hai đứa nó?
Bà Mai vừa nói vừa ném một ly nước trên bàn về phía ông Dương. Ly nước bay đi bằng bặn, không văng ra ngoài dù chỉ một giọt nước nhỏ. Ông Dương cười đáp:
- Cô chào buổi sáng anh trai như thế này đấy à?
Trước nhu kình hồn hậu vô bì của bà Mai, ông Dương cũng đưa tay ra tiếp lấy dưới đế chiếc cốc, các ngón tay vẩy nhẹ một cái, chiếc ly xoay hai vòng rồi dừng lại, cũng không bắn ra ngoài giọt nước nào, sau đó ông mới từ từ uống cốc nước. Bà Mai thấy ông Dương thi triển chiêu thức thì ngạc nhiên:
- Ái chà, nhu kình cơ đấy? Không ngờ anh lại có thể luyện được đấy.
Ông Dương hừ một tiếng, tỏ vẻ tức giận:
- Cô đang nói móc anh đấy hử? Cô có đi luyện công với anh không nào?
Bà Mai cười cười:
- Đi chứ sao không? Đợi em đi lấy chìa khóa đã. Anh thích đi xe hay đi bộ?
- Đi bộ đi, để xem anh hay em ai khỏe hơn.
Bà Mai khóa cửa và cổng nhà lại rồi đi bộ cùng ông Dương đến nhà luyện công. Ông Dương nói:
- Lúc nãy anh có gặp ông Quyết trên đường, sắc mặt ông ta tuy đúng là hơi kém nhưng anh chẳng ngờ được ông ta có thể luyện Huyền Thiết Thần Công đến mức đó.
Bà Mai đáp:
- Anh cũng đã có được lĩnh ngộ lớn mà, đâu có kém gì ông ta.
- Nói là nói thế nhưng anh mới chỉ luyện được bước đầu mà thôi. Còn chuyện của Hùng và Linh thì sao? Em có toan tính gì không?
- Về cơ bản em đã xác định được lai lịch của kẻ tối qua, chỉ là em chưa hiểu vì sao bọn chúng lại đến đây? Quan trọng hơn là Nguyễn gia và thằng bé Nam tại sao lại liên quan đến bọn chúng?
- Bạch Hổ đến để bán sản phẩm bị cấm, về thằng bé, anh nghĩ nó chỉ vô tình dây vào bọn chúng thôi, còn về Nguyễn gia, anh không tin họ lại buôn bán những thứ đó đâu, ông Quyết mặc dù tính tình khó gần nhưng ông ta chắc chắn sẽ không bao giờ làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, cứ nhìn cách ông ta phạt con trai mình khi phạm pháp, phế đi hơn mười năm công lực của con mình rồi buộc nó ra đầu thú. Xưa ông ta đã vậy thì con cháu ông ta sẽ không dám làm càn đâu. Vả lại, anh nghĩ bên hình cảnh tự có kế hoạch của họ rồi.
- Đành tới đâu hay tới đó vậy, em càng nghĩ càng thấy đau đầu.
Bà Mai gật đầu đồng ý với những lời của anh trai bà.
Nhắc lại gã Tống Điền, ngay tối hôm phế đi hai cánh tay của Tài khi đã hoàn thành được mục đích thì hắn trở về phòng khách sạn, liên lạc với Beo:
- Alo, bên tôi đã làm xong.
Beo hỏi:
- Anh dám chắc chứ?
Tống Điền nói với giọng tức giận:
- Chính tay tôi thực hiện mà anh còn dám nghi ngờ sao?
- Ha ha, tôi chỉ đang đùa với anh thôi. Được rồi, việc ngoài lề đã hoàn thành, giờ chúng ta bắt tay vào việc chính.
Trao đổi giữa tên Beo và Tống Điền hóa ra chỉ là việc thứ yếu, thế việc chính của bọn chúng là gì đây? Giọng Beo lại vang lên:
- Khi nào đám người Liệt Hỏa Giáo sẽ qua đi qua?
Liệt Hỏa Giáo trong câu nói của Beo là tên gọi của băng đảng lớn nhất của nước R, chẳng ngờ bọn chúng lại đến đây. Beo nghe Tống Điền đáp:
- Tôi vừa nghe được tin là khoảng hai hoặc ba ngày nữa.
Beo hỏi tiếp:
- Theo như tôi biết, lần này Liệt Hỏa Giáo chỉ đi ngang qua đây rồi chuyển trạm để đến nước P giao dịch với Thiên Ma Bang, Bạch Hổ Bang các vị tính làm gì đây?
Thì ra Liệt Hỏa Giáo chỉ mượn đường trung gian để thông qua, Thiên Ma Bang lại là băng đảng lớn nhất của nước P. Tuy rằng tin tức hai băng đảng Liệt Hỏa Giáo và Thiên Ma Bang có giao dịch với nhau nhưng trong các băng đảng đều có nội gián nên Hắc Báo và Bạch Hổ Bang đều nhận được tin này, Tống Điền cũng không ngạc nhiên:
- Mục đích của chúng tôi không khác với các người. Bọn Liệt Hỏa Giáo sắp tới có khi có cả Nhật Sứ và Nguyệt Sứ cùng đi, các người liệu nắm chắc được thành công hay không?
Tin tức này không khiến Tống Điền giật mình, hắn nói
- Không có vấn đề gì, đến lúc đó tự khắc chúng tôi đối phó được, bên anh hãy tập trung ngăn bọn Thiên Ma Bang, không cần quan tâm chuyện khác.
Beo nói:
- Cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cử người chờ ở chốt chặn đó.
- Nhớ lấy lời đó của anh, đừng để xảy ra chuyện bất ngờ giữa đường. Tôi còn có việc không thể nói tiếp với anh được nữa, tôi cúp máy đây.
Nói xong Tống Điền ngắt luôn cuộc gọi mà không đợi hồi đáp từ Beo. Kế tiếp Tống Điền ngồi xuống vận công trị thương. Hai chưởng của anh em Hùng và Linh rất mạnh, cho dù hắn có công lực ghê gớm cũng không thể chịu nổi, chỉ trong vòng nửa tháng mà ba lần nội thương đã khiến hắn xuống sức rất nhiều, hắn biết mình phải tĩnh dưỡng cẩn thận, nếu không e là võ công cũng bị thụt lùi theo.
Phía bên Beo, vốn dĩ Beo không xem Tống Điền vào đâu nên Beo chẳng tức giận trước những câu châm chọc của Tống Điền. Beo võ công bình thường nhưng hắn có cái đầu rất thông minh và kẻ mà Beo coi trọng là gã Phong hộ pháp của Bạch Hổ Bang. Beo và gã ta từng đấu trí nhiều lần những không ai giành được phần thắng, kết quả của tất cả các lần đều là lưỡng bại câu thương.
Beo nghĩ bụng: “Nếu hai, ba ngày nữa bọn Liệt Hỏa Giáo đi qua thì chắc chắn hai tên Nhật Sứ và Nguyệt Sứ đã đến đây rồi, lần này tự thân bọn chúng xuất mã thì bọn chúng đâu thể để xảy ra bất trắc gì.” Beo lại tính đến bọn Bạch Hổ: “Bạch Hổ Bang và Liệt Hỏa giáo tranh chấp nhiều năm nay, giờ Liệt Hỏa Giáo có động tĩnh lớn thì Bạch Hổ Bang cũng không thể cử hai gã cấp trung như Tống Điền và Kim đường chủ sang đây phá hoại, hơn tám mươi phần trăm sẽ có ít nhất một trong bốn gã hộ pháp có mặt. Vậy thì những kẻ kia sẽ âm thầm đột kích tổng bộ của Liệt Hỏa Giáo hòng kiếm lợi, một kế hoạch hầu như hoàn hảo.”
Beo quay sang bảo tên đàn em:
- Mày và mấy thằng nữa ra các bến tàu, bến xe, cả sân bay nữa, theo dõi những người ngoại quốc cho tao, nhất là những người này...
Beo bấm điện thoại gửi hình cho đám đàn em và nói:
- Nếu thấy bọn chúng xuất hiện thì thông báo lại cho anh, bắt đầu theo dõi ngay từ tối nay, khi nào anh bảo rút thì bọn mày mới được rút.
- Dạ vâng đại ca.
Đám đàn em của Beo nhận lệnh xong thì lập tức rời đi.
Qua buổi sáng hôm sau, ở bến xe số một xuất hiện hai người đàn ông châu Á. Hai người mặc áo vét đen, quần đen, cà vạt cũng theo tông đen cùng một chiếc sơ mi trắng mặt trong. Một người ngăm đen bước xuống xe trước, một người có vẻ trắng hơn bước xuống sau, người này lên tiếng:
- Nguyệt Sứ, tôi thật sự không thích đi bằng phương tiện này, dù rằng nó tốt cho chúng ta.
Người da ngăm đen nói:
- Đây là kế hoạch đã dừng lên trước rồi, tôi cũng đâu thể làm gì được.
Hai đại diện của Liệt Hỏa Giáo đã xuất hiện, hai người này dùng ngôn ngữ của nước R để giao tiếp với nhau. Nhật Sứ nhìn quanh nhìn quất và nói:
- Đây có thể xem là địa bàn Hắc Báo, làm gì thì làm chứ cũng nên tránh đánh động cho họ biết chúng ta đã đến.
Nguyệt Sứ liếc mắt một cái rồi đáp:
- E là bọn Hắc Báo đã biết rồi, mà thật ra cũng không đáng lo ngại, hai chúng ta cùng đi, bọn chúng không dám gây sự đâu.
Nhật Sứ gật đầu đáp:
- Chúng ta nên đi thôi, đừng đứng đây quá lâu.
Hai người rời khỏi bến xe và tiếp tục đi bộ đến trạm kế sau đó.
Trong lúc này thì tại khu công viên phía Nam của thành phố A, Tống Điền đang nói chuyện với một người đàn ông trên dưới bốn mươi tuổi:
- Phong hộ pháp, ông dự định sẽ làm gì để ngăn chặn bọn Liệt Hỏa Giáo đây?
Quả đúng như suy tính của Beo, tên Phong hộ pháp của Bạch Hổ Bang cũng đã đến, và hắn đang lên kế hoạch với Tống Điền. Xét về tuổi tác, Tống Điền ngang bằng Phong hộ pháp, nên lời nói hầu như chả có chút tôn kính nào dù Tống Điền kém hơn về cấp bậc ở Bạch Hổ Bang. Phong cảm thấy bực bội vì cách nói chuyện của Tống Điền, gã không muốn nói kế hoạch cho đối phương:
- Hiện tại tôi chưa nghĩ ra, đến khi nào có tôi sẽ nói cho ông biết. À phải, lần này bên Hắc Báo cử ai đến?
- Là tên Beo.
Phong hộ pháp cười ba tiếng:
- Hắn đến à? Thú vị đấy?
Tống Điền ngạc nhiên khi thấy biểu hiện khác thường của gã Phong hộ pháp. Bản thân Phong hộ pháp cũng rất hứng thú với những màn đấu trí với Beo. Quyết tâm đánh bại Beo của Phong hộ pháp, Tống Điền chắc chắn không thể nào hiểu được. Tống Điền biết Phong hộ pháp sẽ không tiết lộ thêm điều gì nên Tống Điền nói cáo từ. Gã định rời đi thì Phong hộ pháp hỏi:
- Hình như ông đang bị nội thương đúng không?
Nghe câu nói của Phong hộ pháp, Tống Điền hơi mất tự nhiên.
Nhìn sắc mặt của Tống Điền thì Phong hộ pháp đã dễ dàng khẳng định mình đã đúng, gã nghĩ bụng: “Võ công Tống Điền cao cường, đánh bại được hắn thì chắc hắn đã vướng vào chuyện không đơn giản rồi.” Gã lại nói tiếp:
- Là người của một trong các gia tộc ở đây phải không?
Tống Điền chưa kịp trả lời thì lộ vẻ kinh hãi, Phong hộ pháp tò mò nhìn theo hướng nhìn của Tống Điền thì cũng vô cùng kinh ngạc. Bọn chúng đã phát hiện ông Vinh xuất hiện ở đằng xa, và ông đang tiến tới công viên này. Phong hộ pháp lẩm bẩm trong miệng:
- Là hắn?
Ông Vinh chính là người đánh một trận bất phân thắng bại với gã Phong hộ pháp sáu năm trước (Quyển 3 - chương 12). “Xem chừng hắn ta đã đánh cho Tống Điền bị nội thương, không ngờ võ công của tên đó lại thăng tiến đến mức ghê gớm như thế. Mình còn việc phải làm với bọn Liệt Hỏa Giáo, không thể để tên đó bắt gặp.” Phong hộ pháp tự hiểu cần ưu tiên việc nào trước, hắn nói với Tống Điền:
- Đi thôi, chúng ta còn nhiều thứ phải làm, không nên để xao nhãng nhiệm vụ.
Tống Điền thầm hít một hơi thu lại tâm trạng bất ổn của mình, nhanh chóng cùng gã Phong hộ pháp rời khỏi công viên.
Chừng mười giờ tối vào hai ngày sau, khi đã đảm bảo không có hình cảnh nhảy vào phá chuyện của mình, hai gã Nhật Sứ và Nguyệt Sứ đi đến bến xe để đi thẳng sang nước Q rồi kết thúc ở nước P. Có điều hai gã chẳng ngờ Phong hộ Pháp và Tống Điền đã đứng đợi sẵn ở đó. Phong hộ pháp cười nói:
- Chào hai anh, đã lâu không gặp.
Nhật Sứ và Nguyệt Sứ vốn đã lường trước Bạch Hổ Bang sẽ cho người qua phá hoại, chỉ là không ngờ đối phương có thể ngang nhiên xuất hiện, bởi vậy hai gã khá bất ngờ. Nhật Sứ nói:
- Hai người to gan đấy, hai người cứ nghĩ có thể cản được chúng tôi hay sao? Hay là muốn đánh một trận ở đây?
Giờ này ở bến xe đã chẳng có mấy ai, giữa màn đêm không một cơn gió mà hai bộ quần áo của Nhật Sứ và Nguyệt Sứ bay phần phật, hiển nhiên họ đã vận công toàn thân đề phòng đối phương ra tay. Còn gã Phong hộ pháp chỉ cười khẩy:
- Ầy, hai người nóng nảy thật, bạn bè lâu ngày không gặp nhau chả lẽ không mời nổi một chai nước ư?
Nhật Sứ im lặng giây lát rồi mới đáp:
- Thì ra hai người muốn đánh lạc hướng để kéo quân sang đánh Liệt Hỏa Giáo chúng tôi, tiếc rằng là mọi việc các người làm đều nằm trong dự tính của chúng tôi rồi, e rằng quân của Bạch Hổ Bang các người không có ngày về nữa.
- Vậy thì chưa chắc.
Một giọng nói khác vang lên làm Nhật Sứ giật mình. Nhật Sứ nhìn qua thì thấy Beo vừa đi tới vừa bỏ mũ xuống, thì ra nãy giờ Beo giả làm hành khách bắt xe. Beo nói:
- Còn phải xem Thiên Ma Bang đối phó với Hắc Báo như thế nào đã.
Nhật Sứ tỏ ra tức giận:
- Bạch Hổ Bang bắt tay với Hắc Báo, thú vị đấy.
Hai bàn tay Nhật Sứ nắm lại kêu rôm rốp. Phong hộ pháp cười khẩy:
- Sao? Muốn đánh hả? Tôi không ngán đâu.
Mọi việc đang biến chuyển đúng theo ý muốn của bản thân nên gã Phong hộ pháp chả ngán đánh nhau ngay tại đây, gã đưa tay phải lên, ngón trỏ búng tới phía hai gã Nhật Sứ và Nguyệt Sứ. Sau đó một luồng kình lực rất mạnh bắn thẳng về phía hai người Nhật Sứ và Nguyệt Sứ.
Bên Bạch Hổ Bang có âm mưu thì bên Liệt Hoả Giáo cũng có quỷ kế, Nhật Sứ và Nguyệt Sứ chỉ nghiêng người thì đã tránh thoát Âm Phong Chỉ Pháp của gã Phong hộ pháp. Ở giữa khoảng trống sau lưng của Nhật Sứ và Nguyệt Sứ đột nhiên lộ ra một ông lão đang đi ngang qua chỗ bọn chúng. Kình lực của Âm Phong Chỉ Pháp xuyên qua khoảng không giữa hai gã đánh thẳng vào người ông lão làm ba người Phong hộ pháp, Tống Điền và Beo giật mình; phen này có người mất mạng rồi, Nhật Sứ và Nguyệt cười khẩy. Hóa ra hai gã đã biết có một ông lão sắp ngang đi qua chỗ bọn chúng nên mới dẫn dụ Phong hộ pháp ra tay; đến khi Âm Phong Chỉ Pháp đến gần hai gã thì hai gã tránh ra để chỉ lực đánh trúng người ông lão. Sau đó bọn chúng mượn thời gian hỗn loạn ở bến xe vì có người bị chết hòng trốn đi.
Nhưng mọi chuyện lại không như dự tính, kình lực Âm Phong Chỉ Pháp khi đến gần ông lão chừng trên dưới ba tấc thì bỗng dưng tiêu biến không thấy tăm tích. Phong hộ pháp thấy vậy càng thêm kinh hãi. Ông lão chuyển hướng đi, vừa đến Nhật Sứ và Nguyệt Sứ vừa đẩy hai tay thẳng tới người hai gã. Theo bản năng của người luyện võ, hai gã vội vung tay ra đón đỡ, lập tức nhận thấy hai luồng kình lực hùng hậu như thủy triều ập đến, thế không sao chống đỡ hay tránh né được. Kế đó, Nhật Sứ và Nguyệt Sứ loạng choạng bước lùi về ba bốn bước, cánh tay hai gã đau đớn cùng cực, tựa như muốn gãy xương luôn rồi, miệng đều có cảm giác ngòn ngọt, hai gã đều bị thương.
Ông lão không để ý đến hai gã đó nữa mà tiếp tục đi đến chỗ Phong hộ pháp và Tống Điền, bước chân ông thoăn thoắt nhanh hơn cả thanh niên. Ông lão không đánh chưởng nữa mà chỉ nói một câu:
- Nơi này không phải là nơi các ngươi có thể tự tung tự tác, mau cút về chỗ của các ngươi. Nghe rõ chưa?
Áp lực từ ánh mắt, giọng nói và cả người của ông lão phát ra khiến cho Phong hộ pháp và Tống Điền run rẩy toàn thân, cả sống lưng lạnh toát, hai kẻ này sợ đến mức không nói ra được một lời mà gật đầu một cái. Beo thì đã tái xanh mặt mày.
Năm gã không ai bảo ai, tự động nhanh chóng bỏ chạy, trong đầu có chung suy nghĩ với cảnh giới võ công của ông lão, chắc chỉ có mỗi bang chủ của bọn chúng thì may ra mới có thể đấu lại.
Ông lão chính là ông Dương, nhà ông Dương ở gần đây. Ông có mấy người bạn già ở khu vực quanh bến xe; buổi chiều, mấy ông lão này đã hẹn ông Dương tối nay ra chỗ họp mặt thường ngày của họ để nói chuyện và đánh cờ tướng. Ông Dương rất ham đánh cờ với bạn nên tối nay trở về nhà trễ, tình cờ đi ngang qua chỗ Tống Điền đang tranh chấp với người của Liệt Hỏa Giáo. Ông nội công thâm hậu, đã nghe được khá rõ ràng nội dung bọn chúng nói, sau đó thì bị Âm Phong Chỉ Pháp đánh trúng nên ông tức giận, ra tay dọa chúng một phen.
Đám người Tống Điền bỏ chạy theo nhiều hướng khác nhau. Nhật Sứ và Nguyệt Sứ tuy bị nội thương nhưng hai gã vẫn mỉm cười vì ông Dương xuất hiện vô tình đã giúp cho bọn chúng thoát khỏi rắc rối với Bạch Hổ Bang và Hắc Báo. Tất nhiên kế hoạch của bọn chúng sẽ phải chậm đi vài ngày vì Nhật Sứ và Nguyệt Sứ phải trị thương.
Còn Tống Điền và Phong hộ pháp cũng mừng chẳng kém, ông Dương xen vào chuyện của bọn chúng khiến kế hoạch hợp tác với Thiên Ma Bang của Liệt Hỏa Giáo bị hoãn lại trong khoảng thời gian ngắn. Tống Điền và Phong hộ pháp chia hai hướng mà bỏ chạy. Phong hộ pháp về khách sạn thì thấy Kim đã ngồi ở trong phòng với vẻ mặt rất tức giận. Phong hộ pháp hỏi:
- Sao thế? Lại thất bại à?
Kim đường chủ giật mình nhìn Phong hộ pháp, sắc mặt có hơi kinh hoảng, hắn trả lời với giọng run run:
- Là ngài à Phong hộ pháp, xin lỗi ngài, nhiệm vụ của tôi đã thất bại rồi.
Trước đó Kim còn có một nhiệm vụ khác với Tống Điền, gã Phong hộ pháp dự tính chuyển sự chú ý của hình cảnh sang vụ hỗn loạn giữa hắn và hai gã Nhật Sứ, Nguyệt Sứ hòng để Kim đường chủ âm thầm thực hiện một vụ làm ăn nào đấy; đáng tiếc vụ của Kim đường chủ cũng thất bại.
Phong hộ pháp không nóng nảy, vội vàng như Hỏa hộ pháp khi tên Diệp đường chủ thất bại, gã nén cơn giận xuống mà hỏi:
- Vì sao thất bại?
Kim đường chủ do dự một lúc rồi đáp:
- Vẫn lại do thằng ranh con đó nhảy vào phá hỏng.
Phong hộ pháp dễ đoán ra được thằng ranh trong lời của Kim đường chủ không ai khác ngoài Nam, gọng của hắn ta trở nên khó chịu hơn:
- Thằng ranh đó chỉ có một mình mà mày không thể làm gì được à?
Kim đường chủ vội lắc đầu:
- Dạ không, thằng ranh đó không đi một mình mà cảnh sát cũng rất nhanh xuất hiện sau khi thằng ranh đó nhảy vào phá. Em càng nghĩ càng không hiểu vì sao thằng ranh biết vụ giao dịch của chúng ta?
Phong hộ pháp nghe thế thì nghĩ bụng: “Chả lẽ tên Beo chơi một đao sau lưng mình?” Phong hộ pháp hỏi Kim đường chủ:
- Bên Hắc Báo bị tổn thất gì không?
- Hắc Báo bị bắt mất hai phần ba số người tham gia tối nay, bọn hình cảnh bắt luôn cả lượng hàng chúng ta mang qua, người của chúng ta thì chạy thoát được.
“Vậy thì tên Beo cũng không được lợi gì, khó là chủ mưu vụ này được.” Phong hộ pháp trầm ngâm không nói gì.
Bỗng cửa phòng mở ra và Tống đường chủ bước vào, thấy khuôn mặt đăm chiêu của Kim đường chủ và Phong hộ pháp, Tống Điền không khó để nhận ra được điều bất thường, hắn hỏi:
- Sao thế? Vụ giao dịch tối nay cũng thất bại luôn rồi à?
Phong hộ pháp đáp:
- Phải, không ngờ bọn hình cảnh có thể biết mà nhảy vào.
Tống Điền ngồi xuống ghế rồi hỏi tiếp:
- Chẳng lẽ tên Beo đâm sau lưng chúng ta?
Phong hộ pháp lắc đầu:
- Chắc không phải đâu, vì tên Beo không dại gì làm ra chuyện tự tổn bản thân như thế, hơn nữa, lần này cũng lại do thằng ranh con phá chuyện của chúng ta lần trước.
Tống Điền nghe thế thì tức giận nói:
- Khốn kiếp, vậy để tôi đi tìm thằng ranh con đó tính sổ.
Phong hộ pháp chỉ cười khẩy:
- Tùy anh.
Sau lần đấu một chưởng với bà Mai (Quyển 3 - chương 11), cộng thêm cả sự ghê gớm của “lão già” gã gặp tối nay, đã khiến Phong hộ pháp không khỏi e ngại và suy tính cẩn thận hơn mỗi khi định ra tay làm chuyện gì đó.
Mà bên Hắc Báo cũng đang rất bất ngờ khi biết phi vụ làm ăn của bọn chúng đã bị đổ bể hoàn toàn, đám đàn em tên Beo phái đi bị tóm gần hết. Tuy rằng mấy kẻ bị bắt chỉ là rìa ngoài, không biết chuyện nội bộ Hắc Báo nhưng dù sao Hắc Báo vẫn bị tổn thất lớn. Đám đàn em chạy thoát được của Beo về báo lại là có thằng nhóc nào đó kéo cảnh sát tới phá hỏng phi vụ của bọn chúng; về cơ bản Beo đã đoán ra được thằng ranh đó là ai, Beo không khỏi tức giận trong bụng: “Đúng là khốn kiếp, tối nay lại xôi hỏng bỏng không, mà còn một thời gian ngắn nữa là tới tết Nguyên Đán rồi, bọn cớm chắc chắn sẽ tăng cường lực lượng điều tra, phải thúc đẩy tiến độ lên chứ không thì ông chủ của hắn sẽ trừng phạt rất nặng.” Beo bắt đầu vạch một kế hoạch mới hòng đạt được phi vụ làm ăn với Bạch Hổ Bang càng sớm càng tốt.
Beo nhận thức được sự việc nên không dài dòng nữa mà nhanh chóng gói ghém mọi thứ để rời đi. Hắn ta đi không bao lâu thì có ba người châu Á đến khách sạn mà hắn vừa trả phòng. Họ hỏi cô tiếp tân bằng tiếng Anh:
- Chào cô, chúng tôi là bạn của người đang thuê phòng xxxx ở khách sạn này. Anh ta nhắn với chúng tôi là có gửi một gói hàng ở dưới sảnh, cô có thể cho chúng tôi nhận được không?
- ...
Trong lúc hai người đàn ông này nói chuyện với cô tiếp tân thì bên ngoài cửa khách sạn không xa có một thanh niên lấy điện thoại hướng camera về khách sạn chụp vài tấm rồi gửi những hình ảnh đó sang cho một ai đó. Đầu bên kia nhắn lại bảo hắn tiếp tục đứng đó theo dõi động tĩnh của hai người kia.
Hai người kia dường như cũng không có được điều mình muốn nên nhanh chóng bước ra khỏi khách sạn. Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ nào đấy không phải là tiếng Anh mà chả phải là tiếng nước X hay thậm chí là nước R:
- Không ngờ tên này thính thật, mới đó mà biến mất dạng rồi.
- Cũng chẳng quá ngạc nhiên, nếu không thì tên đó đã bị cớm tóm từ sớm rồi, chúng ta đi thôi, đâu thu thêm được kết quả gì.
- Ừ.
Gã thanh niên đợi cho hai người này đi xa hẳn thì mới nhắn thêm một tin nữa rồi bỏ đi.
...
Nhắc lại Nam, lúc này Nam đang ở đồn cảnh sát.
Kể ra cũng trùng hợp, ban đầu Nam thấy chỗ công trường bỏ dở mà cậu và Linh bị Tống Điền tấn công có ít người qua, diện tích lại rất rộng nên cậu chọn làm chỗ luyện công. Còn hai gã Kim đường chủ và Tống Điền sau khi bị ông Vinh đánh nhừ tử, thì chúng có suy nghĩ “chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất”, bởi thế Nam mới bắt gặp được bọn chúng giao dịch.
Hắc Báo và Bạch Hổ đến gặp nhau để làm ăn đúng lúc Nam vừa luyện công xong. Thấy Hắc Báo và Bạch Hổ đang thương lượng, Nam rất muốn phá hỏng chuyện của bọn chúng, nhưng đương nhiên Nam không ngu mà nhảy vào lúc này, trước tiên cậu gọi điện cho cảnh sát, sau đó cậu đợi đến lúc bọn chúng lôi hàng ra thì hô lớn một tiếng rồi phi thân vào. Nam nhảy vào ngay lúc “tiền trao cháo múc” làm cả đám giật mình, không kịp giấu hàng và tiền. Dù tên Kim đường chủ có mặt ở đó nhưng Nam vẫn không e sợ, ý đồ của Nam là câu giờ cho cảnh sát xuất hiện.
Nam đánh với tên Kim đường chủ cùng đám lưu manh mươi phút thì cảnh sát chạy đến, tên Kim đường chủ dùng một thân công lực của mình giúp bản thân và đám đàn em của hắn chạy thoát nhưng hàng thì không thể mang theo, còn đám người Hắc Báo thì bị bắt gần hết, chỉ có vài kẻ chạy thoát được.
Giờ Nam đang ở đồn cảnh sát để lấy lời khai. Cảnh sát có chức vụ cao nhất ở đây là ông Lâm. Ông Lâm lấy lời khai của Nam xong thì vỗ vai Nam khen ngợi:
- Cháu giỏi lắm, cháu chỉ ở chừng tuổi này mà đã dũng cảm dám ngăn cản bọn xấu như vậy, chú sẽ đưa chuyện này về trường cháu để tuyên dương, các bạn có thể nhìn vào cháu noi gương làm việc tốt.
Cháu nghe thế thì hoảng hồn, vội vàng đáp lại:
- Ấy chớ, chú làm thế thì cháu xong đời mất thôi. Nếu chú làm thế thì cuộc sống của cháu sẽ bị xáo trộn lên hết, cháu không muốn là mục tiêu trả thù của bọn lưu manh kia, cả mấy người bạn của cháu cũng có thể trở thành nạn nhân của bọn chúng.
Ông Lâm ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu:
- Cháu nói đúng, chú có cảm giác bọn lưu manh này rất có thể là một băng đảng nào đó lớn hơn rất nhiều vẻ ngoài tối nay, cũng như chuyện của cháu cùng bạn bè lần trước, quả thật không nên làm lớn chuyện tối nay.
Nam ngạc nhiên:
- Chú biết cả chuyện lần trước ạ?
Ông Lâm đáp:
- Phải, chú là người đảm nhận vụ lần trước của cháu; tối nay cũng thế, xem ra hai chú cháu chúng ta khá là có duyên đấy.
Nam cười gượng, gãi đầu gãi tai:
- Thế giờ cháu có thể về được chưa ạ?
Ông Lâm nhìn sang cấp dưới ý hỏi thủ tục thế nào. Người cảnh sát đó gật đầu một cái thì ông Lâm quay sang nói với Nam:
- Thủ tục xong rồi, cháu có thể về nhà rồi, mà nhớ là khi chú gọi thì cháu phải có mặt ngay nhé.
Nam nói:
- Dạ vâng ạ, cháu về đây ạ.
- Ừ, cháu về cẩn thận, nhớ chú ý đường đi, bọn lưu manh có thể đang chực chờ ở chỗ vắng để trả thù cháu đấy.
- Dạ vâng ạ, cám ơn chú đã nhắc nhở.
Hiển nhiên là ông Lâm không thể để Nam một mình trở về phòng trọ được, ông phái thêm một vài cảnh sát âm thâm bám theo cậu về tới tận phòng, thấy không có gì nguy hiểm với Nam thì mới quay về lại trụ sở.
Ông Lâm đi vào văn phòng của mình, sau đó ông lấy ra một tập hồ sơ, trên bìa có ghi tên của Nam. gia cảnh của Nam không có gì đáng chú ý, hồ sơ của Nam hoàn toàn chẳng khác gì người bình thường, nhưng Nam liên tục dính dáng đến những chuyện của xã hội đen. Hơn nữa từ bạn bè của mình, ông đã có được một vài thông tin đặc biệt của Nam, bởi vậy Nam khiến ông Lâm rất tò mò. Ông đang có dự tính thực hiện một vài chuyện với Nam, chỉ là ông vẫn chưa xác định được những việc Nam làm trong suốt thời gian vừa qua có mục đích gì đó hay chỉ là vô tình đụng chạm đến bọn kia.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi lần đi học Nam đều có cảm giác mình bị theo dõi, cảm giác này chỉ biến mất sau khi Nam vào trường. Nam đoán chắc chỉ có cảnh sát mới khiến Nam dễ dàng nhận ra bản thân bị theo dõi chứ những kẻ khác thì Nam đã gặp rắc rối từ sớm rồi. Điều này cũng dễ hiểu, liên tục dính dáng đến lưu manh, các băng đảng xã hội đen như Nam thì không thể tránh khỏi bị cảnh sát điều tra.
Đang đi ngang qua sân trường thì có tiếng Linh vang lên sau lưng Nam:
- Này, Nam làm gì mờ ám hay không mà có vẻ lấm lét thế?
Nam giật mình quay lại nhìn Linh, sau đó nói:
- Không, mình thì có gì mà mờ ám chứ?
Linh bĩu môi:
- Hừ, lừa ai chứ, vừa đi vừa đi vừa liếc xung quanh, ánh mắt lại bất thiện, không cần nghĩ cũng biết.
Nam không nói gì mà chỉ cười gượng. Bỗng có tiếng đàn ông vang lên gần đó:
- Em tới rồi đấy hả Linh?
Linh quay sang người đàn ông đó mỉm cười và nói:
- A anh Bình, anh ngồi đợi lâu chưa?
Người đàn ông tên Bình đáp:
- Anh cũng vừa mới tới thôi.
Bình nhìn sang Nam và hỏi:
- Linh đi với bạn à? Chú em đây là?
Thấy Bình còn rất trẻ, Nam đoán anh chàng này chắc hẳn là sinh viên năm trên. Anh ta trông khá là bảnh trai, dáng người cao to, rắn rỏi, hơn nữa bên ngoài lại có vẻ từng trải, đúng là mẫu người rất được các cô gái ưa thích.
Nam cười với Bình:
- Chào anh Bình, em là Nam, bạn cùng lớp tín chỉ với Linh.
Bình đáp:
- Chào em, anh là Bình, sinh viên năm bốn. Anh bắt gặp mấy lần em đi chung với Linh, cũng tò mò mà chưa có dịp nói chuyện. Giờ anh và Linh chuẩn bị lên thư viện làm bài tập, em đi chung với bọn anh cho vui.
Nam lắc đầu:
- Dạ thôi, em còn có việc phải đi bây giờ, hẹn anh dịp khác vậy.
Linh nói xong thì cùng Bình đi lên thư viện để học. Nam khẽ thở dài một cái rồi quay lưng đi về phía khu lớp học của mình. Trên đường đi, Nam tình cờ gặp Liên, bạn cùng lớp. Liên hỏi Nam trước:
- Này, sao nhìn Nam buồn buồn vậy?
Nam đáp:
- Mình có buồn gì đâu, tại hôm qua thức hơi khuya nên sáng giờ mệt thôi.
- Vậy à?
Liên nhìn Nam với vẻ tinh nghịch, rõ là không tin lời Nam chút nào. Thái độ vui vẻ của Liên phần nào giúp Nam bớt suy nghĩ lung tung để đi vào buổi học. Nam không biết rằng mình đã gây khó chịu cho một vài người. Ba anh chàng sinh viên đứng cách chỗ Nam mười mấy mét nói với nhau:
- Thằng khốn đó xem chừng không tốt lành gì đâu, có vẻ như hắn đang bắt cá hai tay, mày xem tìm cách ngăn chặn Liên ngay lúc hai người đó chưa có gì quá đặc biệt đi; chứ không đến lúc mày hối hận đấy.
Cậu sinh viên đứng cạnh bên gật đầu:
- Ừ, để tao tìm cách cảnh cáo thằng đó. Tao thấy mặt nó có vẻ gì đó bất thiện.
Một người nói chen vào:
- Có anh em tao ở đây lúc nào cũng sẵn sàng hỗ trợ mày.
- Giờ vào học thôi, chuyện này đợi đến lúc tan học đã, tao biết thằng đó khi nào hết buổi.
Ba anh chàng sinh viên này kết thúc buổi học xong thì đứng đợi Nam ở cổng trường. Nam vửa tiến ra đến cổng thì bị họ chặn lại. Nam thấy họ dường như đều là sinh viên trong trường thì yên tâm. Nam hỏi:
- Các anh có chuyện muốn gặp tôi à?
Một sinh viên trong ba người không đe dọa mà chỉ nói:
- Nam phải không, đúng tôi có việc muốn nói với cậu đây. Chúng ta qua bên kia nói với nhau một chút.
Những anh chàng này về hầu như không thể gây cho Nam nguy hiểm gì nên Nam gật đầu theo họ đi qua một góc cổng. Về cơ bản, Nam đã đoán được ý định của họ nên Nam lên tiếng trước:
- Các anh là bạn của Linh hay của Liên vậy?
Chính Nam cũng muốn dứt điểm những rắc rối không đáng có này nên Nam không rào trước đón sau nữa mà vào thẳng vấn đề. Ba người nọ nghe thì thì không khỏi ngạc nhiên, đang đáp lời thì Nam tiếp tục nói:
- Các anh yên tâm, dù các anh là bạn của Linh hay Liên thì khỏi cần bận tâm đến tôi làm gì, tôi chả có ý định gì đâu, tôi chỉ xem họ là bạn thôi.
Ba sinh viên nọ nhìn nhau, nhất thời chưa biết đối đáp Nam ra sao, bởi họ chẳng ngờ Nam lại chủ động nói ra câu đấy. Đúng lúc này thì lại có thêm mấy sinh viên nam đi đến chỗ Nam, trong số đó có Bình, người mà Nam gặp hồi nãy. Bình đi đến vỗ vai Nam và nói:
- Lại gặp chú em ở đây rồi. Sao thế? Chú em gặp phiền toái gì à?
Trước đó Bình đã thấy ba cậu sinh viên kéo Nam vào góc công, Bình cho rằng Nam bị những người đó gây sự nên đến giải vây cho Nam. Nam lắc đầu trả lời Bình:
Nam nhân cơ hội có Bình rút khỏi ba anh chàng sinh viên lạ. Nam tiếp tục nói với Bình:
- Giờ em bận chút việc nên đi trước.
Nam quay sang ba người kia:
- Mình bận đột xuất nên các bạn cứ đi đi nhé.
Nói xong thì Nam qua đường rồi đi thẳng, để cho ba cậu sinh viên nọ đứng ngơ ngác, còn Bình thì gượng cười vì nhận ra Nam vừa dùng anh ta làm bình phong để cản đám kia lại. Giờ nhân vật chính đã “biến” khỏi chỗ này, hai đám cũng chả có lý do gì để ở đây, tất cả đều lắc đầu ngám ngẩm mà rời khỏi trường.
Nam đương đi trên đường thì bỗng xuất hiện cảm giác như bị ai đó theo dõi. “Chắc là cảnh sát.” Nghĩ vậy, Nam vẫn tiếp tục đi tới như bình thường rồi đột ngột rẽ vào một hẻm nhỏ bên tay phải. Người theo dõi Nam bị bất ngờ khi thấy Nam chuyển hướng, bèn vội vàng đi nhanh vào hẻm; đáng tiếc Nam đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt anh ta dù rằng anh ta chỉ bước sau Nam mươi giây. Anh ta nhìn quanh nhìn quất con hẻm một lúc rồi lấy điện thoại ra gọi:
Anh ta vừa nói vừa quay người đi ra khỏi hẻm. Sau khi anh ta rời đi một lúc lâu thì Nam nhảy từ trên mái của một ngôi nhà xuống đất. Hoá ra Nam vừa rẽ vào hẻm thì lập tức đạp chân lên tường liên tiếp mấy cái để nấp trên mái của một ngôi nhà. Nam khinh công cực cao, cộng thêm lại chẳng có ai qua lại con hẻm nên không hề gây ra động tĩnh gì, dễ dàng cắt đuôi được kẻ theo dõi. Có điều, qua kiểu cách nói chuyện thì dường như người kia không phải cảnh sát và dường như cũng không phải là bọn lưu manh, Nam đứng trên mái nhà nghe được câu nói của người kia mà cảm thấy kỳ quái, không rõ anh ta vì sao phải theo dõi mình.
“Về sau nên chú ý không nên gây sự lung tung nữa, giờ mình đã vướng vào mớ chuyện phức tạp lắm rồi, tốt nhất là tránh xa đám xã hội đen ra.” Nam nghĩ bụng.
Tiếc rằng mọi chuyện không như mong muốn, Nam chưa đi được bao lâu thì bất ngờ đụng mặt Tống Điền, trên tay hắn cầm theo túi xách gì đấy. Vừa thấy Nam, tên Tống Điền đã lộ vẻ tức giận:
- Nhóc con, không ngờ mày cả gan phá đám chuyện làm ăn của bọn tao đấy
Tống Điền không dùng ngôn ngữ của nước hắn mà dùng tiếng Anh nên Nam hiểu được. Nam cũng biết hiện giờ đang nằm trong diện theo dõi của cảnh sát, có thể đang đứng quanh đâu đây, Nam nói:
- Còn ông không “dũng cảm” đấy, đã thành ra như vậy rồi mà vẫn còn dám lởn vởn ở thành phố này.
“Khốn kiếp!” Tống Điền đang không thể tìm được cách nào phát tiết được còn giận của gã thì có người gọi đến, số điện thoại không có tên. Tống Điền nhớ số này của ai nên khó hiểu vì sao tên này lại gọi đến. Hắn nghe đầu bên kia nói:
- Giữa hai chúng ta đã có thỏa thuận, tôi giúp anh một việc, anh giúp lại tôi tiêu diệt mục tiêu tôi cần, không ngờ thỏa thuận đơn giản vậy mà anh cũng không làm được.
- Ăn nói cẩn thận, chính tay tôi đã đánh tàn phế tên đó, không thể sai sót được.
Hai bên dùng tiếng Anh, theo giọng điệu của Tống Điền thì có vẻ gã đang nói chuyện với kẻ nào đó không thân thiện cho lắm. Tống Điền nghe bên kia nói tiếp:
- Không thể sai sót? Hừ, vậy mà tôi vừa nhận được tin thằng đó không những không bị tàn phế mà còn có thể sử dụng võ công, xem ra tôi đã đánh giá anh quá cao. Sau này tôi sẽ không hợp tác lần nào nữa.
Một người đàn ông đang ngồi đợi chuyến của mình thì bất chợt đặt tờ báo đang đọc xuống, sau đó lấy điện thoại ra gọi:
- Bọn chúng đã rời đi, báo cho người của chúng ta rút đi được rồi. Còn phía bên Liệt Hỏa Giáo thì sao?
- Hai gã đó cũng đã đi, nhiệm vụ lần này xem như thành công, giờ phải chờ các anh có thu được thông tin gì ở những kẻ bị bắt kia không.
- Được rồi, nếu có thêm thông tin gì chúng tôi sẽ báo lại, tôi cắt máy đây.
Nói xong thì người đàn ông cất điện thoại vào túi quần và lại cầm tờ báo lên tiếp tục đọc như trước.
Người ở đầu bên kia cũng cất điện thoại vào túi, sau đó liếc nhìn xung quanh thì hoảng hốt khi không thấy đối tượng mình đang theo dõi đã biến mất, sau đó thì thở dài lẩm bẩm một mình: “theo dõi cậu nhóc này không bao giờ là việc dễ dàng cả.” Anh ta lấy điện thoại ra nhắn một tin rồi rời đi.
Nam thoát được sự theo dõi rồi thì nhanh chóng chạy đến công trường đang thi công dở dang nọ. Khi đến nơi, Nam thò tay vào cặp mang theo để lấy một tờ giấy lớn được gấp bốn. Nam mở ra và đặt nó xuống đất, tờ giấy có in hình hoa văn được khắc trên mặt trống đồng mà trước đây Nam đã chụp lại; vì màn hình điện thoại quá nhỏ, gây khó cho việc luyện công nên Nam đã in lên khổ giấy lớn. Đối với người bình thường thì những hoa văn này cũng giống những chiếc trống đồng khác, họ không thể hiểu được nội dung bên trong, bởi thế Nam không sợ lộ bí mật.
Đây là đồ hình được chạm khắc trên chiếc trống đồng thứ bảy. Nam vừa đọc được một ít thì lập tức cảm thấy kỳ quái vì cách luyện công trên chiếc trống này khác rất nhiều so với sáu chiếc trống trước đó. Nam lấy thêm hai tờ giấy in hoa văn của hai chiếc trống thứ sáu và thứ tám ra để xem, quả nhiên từ chiếc bảy sang chiếc tám thì liền mạch nhưng từ chiếc thứ sáu sang thứ bảy thì cứ như luyện một môn võ khác vậy, tuy vẫn có liên kết giữa hai chiếc trống nhưng hầu như không đáng kể. Nam đoán có lẽ đây là một bước quan trọng nên càng thận trọng trong quá trình luyện theo đồ hình trên chiếc trống thứ bảy.
Sau khi luyện qua những bước đầu tiên thì Nam dần nhận ra sự khác biệt nằm ở chỗ nào. Nếu như ở sáu chiếc trống trước thì luyện theo đường lối cương mãnh, thuần dương thì chiếc thứ bảy lại theo lối âm nhu; kỳ diệu hơn nữa là không hề có sự xung đột nào dù đi theo hai đường lối trái ngược nhau. Vừa phát hiện thêm điều mới lạ, Nam càng tu luyện thêm hăng say; thêm cả những ngày cuối năm cũng không còn áp lực thi cử hay học hành nên Nam tu tập quên luôn giờ giấc; mãi đến tận tối mịt thì anh chàng mới sực tỉnh mà thu dọn đồ đạc để về phòng trọ của mình.
Nhìn đồng hồ thì Nam mới biết đã chín giờ rưỡi, cái bụng cứ réo liên hồi, Nam vội vàng chạy đi tìm quán ăn
Mà Nam thật sự không hiểu bản thân sinh vào giờ khắc nào mà hễ cứ lang thang trên đường là lại gặp ẩu đả. Dù Nam chưa đến tận nơi nhưng nhờ vào nội công cao cường, tai Nam vẫn nghe được những tiếng quyền cước đụng nhau từ xa vọng tới. “Giờ này mà còn cao thủ đánh nhau dữ dội như vậy à?” Nam tò mò, lập tức thi triển khinh công vọt đến nơi phát ra tiếng động.
Khi đến nơi Nam bất ngờ nhận ra một trong hai kẻ là Quang, em họ của cậu; còn tên kia thì che phần dưới mặt, chỉ để hở từ hai mắt trở lên. Chiêu thức của gã kia vô cùng tàn độc, hiểm ác, càng đánh càng dồn Quang đang vào thế yếu, phải liên tục chống đỡ. Nam quan sát kỹ tình hình thì đoán rằng chưa đầy hai mươi chiêu nữa Quang sẽ thất bại. Quả nhiên, Quang và gã kia đấu thêm mười chiêu nữa thì Quang bị tả chưởng của gã che mặt đánh bật về sau, ngực lộ ra sơ hở chí mạng; gã che mặt chớp cơ hội tung hữu chưởng đánh mạnh lên người Quang. Quang tái mặt, kêu một tiếng đau đớn, lật đật lùi về hai mét. Gã che mặt quyết không cho đối phương đường sống, lập tức đánh thêm một chưởng cực mạnh nữa vào huyệt Đản Trung của đối phương.
Những tưởng lần này Quang chắc chắn sẽ mất mạng thì đột nhiên Quang giẫm chân mạnh xuống đất, miệng gầm một tiếng, sau đó một luồng kình lực hùng hồn từ trong ngực Quang phản ngược lại kẻ địch. Gã che mặt cảm giác như mình đánh trúng thiết bản cứng rắn làm cả cánh tay gã tê dại. Hoàn toàn bất ngờ trước đòn phản kích của Quang, gã che mặt trễ mất một nhịp tấn công, thoáng cái chưởng phải của Quang đánh đến sát người gã. Đáng khen cho gã ta, tay phải vẫn kịp đánh chéo sang chống đỡ. Một tiếng nổ vang lên chát chúa, song phương bị chưởng lực đối phương đánh bật lùi lại.
Nhắc lại Nam, khoảnh khắc Quang rơi vào hiểm cảnh thập tử nhất sinh Nam đã định lao ra giúp đỡ, nào đâu Quang lại có thể chuyển nguy thành an, khiến cho Nam bị lộ diện. Gã che mặt sau biến cố cũng không muốn ở lại thêm nữa, nay lại thấy có người ngoài chứng kiến, lập tức lợi dụng thời cơ Quang chưa hề hay biết có kẻ thứ ba, tung mình nhảy vọt tới chỗ Nam như ánh chớp, đồng thời vỗ chưởng vào mặt Nam. Ý đồ gã vốn là một hòn đá ném hai chim vừa để thoát đi vừa hòng giết người diệt khẩu.
Nam chẳng vừa chút nào, nhanh chóng xoay ngang người, các ngón tay phải chụm lại móc ngược về sau đâm thẳng vào ngay giữa tâm chưởng kẻ địch theo một chiêu trong Huyết Xà Quyền. Chưởng đấu chưởng bất phân thắng bại, hai bên đều cảm thấy tay đau nhức. Gã che mặt tự biết chẳng nên dây dưa lâu thêm nữa, bèn mượn lực từ chưởng của Nam phóng đi, mất hút trong màn đêm.
Lúc này Quang mới phát hiện Nam đang đứng phía sau. Quang hỏi:
- Sao anh lại ở đây giờ này?
Nam đáp:
- Anh đang đi ngang qua, vô tình phát hiện Quang bị tấn công nên định xông vào giúp đỡ, không bị thương gì chứ?
Quang lắc đầu:
- Không bị gì cả.
Hiện tại Quang vẫn chưa hết ngạc nhiên trước uy lực của môn võ công mình vừa sử dụng. Đây là lần đầu tiên Quang thi triển tuyệt học Huyền Quy Công của gia tộc cùng với Long Hổ Không Hồng Thần Công. Môn võ công này là tuyệt kỹ phòng ngự thượng thừa trong võ công của gia tộc Quang và Nam, công lực càng thâm hậu, Huyền Quy Công càng mạnh.
Vốn dĩ võ học Lê gia vô cùng phức tạp, huyền diệu; Huyền Quy Công chỉ có thể phát huy được uy lực cao nhất khi kết hợp với các tuyệt học khác của Lê gia. Thế nhưng Long Hổ Không Hồng là sự tổng hợp của võ công trong thiên hạ mà vị đại sư thời xưa đã đúc kết và sáng tạo ra sau nhiều chục năm phiêu bạt. Chính vì vậy, dù võ công Lê gia xuất hiện sau nhưng Quang vẫn có thể dùng Long Hổ Không Hồng Thần Công làm nền tảng để thi triển Huyền Quy Công. Chỉ tiếc một điều bản Long Hổ Không Hồng Thần Công trong tay của Quang cũng bị khuyết mất bốn chương cuối, e rằng anh ta không thể phát huy Huyền Quy Công đến mức tận cùng được.
Nam nói:
- Không biết ngày mai ông Công có ở nhà không? Anh sắp nghỉ Tết nên muốn qua chào ông một tiếng rồi về quê.
Quang trả lời:
- Ngày mai thì chưa chắc, tốt nhất thì anh phải liên hệ với ông trước.
Nam lại nói:
- Anh biết rồi, cám ơn nhé. Anh về đây, Quang cần tĩnh dưỡng lại đấy, dù không bị thương nặng nhưng cần chú ý sức khỏe.
Quang gật đầu:
- Cám ơn.
Nói xong, Quang quay người rời đi, còn Nam vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngẫm lại những chiêu thức mà Quang và gã che mặt giao đấu lúc nãy, cũng như một chưởng gã ta tấn công vào mình.
Gã che mặt sau khi thoát đi thì nhanh chóng chạy đến một căn nhà cách cuộc đấu của gã khá xa, ở đó đã có một người đàn ông đang ngồi uống nước. Gã che mặt vừa tiến vào vừa gỡ lớp che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh, thâm trầm, có điều lại không phải là người Á đông. Người đàn ông kia bỏ cốc nước trên tay xuống và nói bằng tiếng Anh:
- Chuyện đó anh làm thế nào rồi Brock?
Người ngoại quốc tên Brock ngồi xuống ở phía đối diện, nhấp một ngụm nước rồi trả lời:
- Tên Quang đó mạnh hơn tôi và anh nghĩ đấy Mạnh. Tôi đấu với hắn một lúc khá lâu nhưng bất phân thắng bại. Ban đầu tôi đàn áp được hắn, cứ nghĩ là sẽ đánh trọng thương được hắn, không ngờ hắn lại dùng kỳ công chuyển bại thành thắng, lấy lại được thế cân bằng.
Gã đàn ông tên Mạnh lập tức hỏi lại sự tình. Brock không giấu diếm gì mà nói rõ ràng tình huống lúc đó. Mạnh nghe xong rồi nói:
- Ồ, chưa từng nghĩ hắn ta lại có thể luyện được Huyền Quy Công đến mức đó rồi, xem chừng võ công của hắn ngang ngửa tôi và anh ấy chứ. Thật không biết hắn đã luyện được loại võ công gì mà trong thời gian ngắn lại có thể tiến bộ thần tốc như thế.
Tên là Mạnh và lại biết cả Huyền Quy Công của Lê gia thì chỉ có thể là anh trai của Linh, người bên Hoàng gia mà thôi. Brock là thần thánh phương nào mà có võ công lợi hại vậy chứ? Mạnh và Brock ám toán Quang là nhắm mục đích gì đây?
Lại nghe Brock nói tiếp:
- À phải, trong khi giao đấu với tên Quang, tôi phát hiện người khác đứng ngoài theo dõi, tôi thấy tốt nhất là rời đi nên có thử một chiêu với tên đó để thuận lợi bỏ đi, có điều tên đó lập tức đánh trả. Võ công của hắn hình như không thua gì tên Quang đâu.
Mạnh ngạc nhiên hỏi lại Brock:
- Ồ, gã đó dáng vẻ thế nào?
Brock nhớ lại lúc Việt và hắn qua chiêu:
- Tôi và hắn đấu nhau trong bóng tối nên tôi chỉ thấy được chút ít, có vẻ tên đó mới hai mươi tuổi thôi, dáng người khá cao, đặc biệt hai mắt lại rất sáng và sắc bén, thân thủ nhanh nhẹn, còn lại thì không có gì hơn.
Nghe Brock tả lại như vậy thì Mạnh đã đoán ra là ai, anh ta cười cười:
- Tôi biết là ai rồi, anh không cần lo về thằng nhóc đâu, nó tuy là người của Lê gia nhưng cũng có thể xem như không có quan hệ gì cả.
Brock hơi bất ngờ về điều này, tuy rằng hắn ở xứ sở này hơn chục năm rồi nhưng vẫn chưa thể hiểu hết được những thứ ẩn giấu bên dưới. Brock lại nghe Mạnh nói:
- Hiện giờ thằng nhóc đó chưa phải là mối bận tâm của anh và tôi. À phải, tôi có một chuyện muốn hỏi anh lâu lắm rồi mà chưa có cơ hội. Rốt cuộc xuất thân của anh là gì mà anh có khả năng rất ghê gớm? Tôi có vài giả thuyết nhưng không dám chắc, với lại vì điều gì mà anh lại phục vụ cho gia đình tôi một cách trung thành như thế?
Brock trầm ngâm một lúc rồi đáp:
- Cái này thật sự khó trả lời, nhưng anh đã hỏi thì tôi không cần giấu diếm làm gì, bởi sau này thế nào anh cũng biết thôi. Tôi vốn dĩ là một sát thủ, trong một lần làm nhiệm vụ thì tôi được ông nội của anh cứu mạng nên tôi đã theo Hoàng gia các anh từ đó đến tận bây giờ.
- Ồ, ra là thế. Tôi đoán cũng gần đúng rồi, anh kể chi tiết tôi nghe đi.
Mạnh cảm thấy hứng thú với quá khứ của Brock. Brock vốn đã quyết đi theo Hoàng gia nên bắt đầu kể lại chuyện của mình.