Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #41  
Old 08-07-2008, 06:38 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 39

Hòa thượng điên khùng




Truy Hồn Tẩu mắt thấy đồng bá»n Äá»™c Nhãn Kim Äiêu Lữ Bá Hùng lâm nguy, bất khuất dám nuốt thuốc Ä‘á»™c tá»± tá»­, trong lòng ngoại trừ kính phục, tức thì nảy sanh cảm thá» chết cáo thÆ°Æ¡ng.
Gã Ä‘Æ°a mắt nhìn Äá»™c Nhãn Kim Äiêu Lữ Bá Hùng Ä‘ang nằm trong hai vòng tay Tiêu Diêu CÆ° SÄ©, chỉ thấy mặt mày y tái mét, cả hai mắt khép chặt, hai môi thâm Ä‘en.
Tiếp theo tiếng cÆ°á»i Ä‘iên cuồng, trong lòng gã thoáng nghÄ© rằng đêm nay khó thoát khá»i tay bá»n này rồi, nếu bị lăng nhục đến chết, chi bằng mình tá»± kết liá»…u cho rồi.
Gã thoạt suy nghĩ đến đây, lập tức vung chưởng tự vỗ vào Thiên Linh cái của mình.
CÅ©ng ngay lúc Truy Hồn Tẩu thoạt vừa giÆ¡ tay lên, gã bá»—ng cảm thấy tứ chi má»m nhÅ©n, tức thì công lá»±c toàn thân biến mất hết.
Truy Hồn Tẩu thoạt vừa ngẩn ngÆ°á»i bá»—ng nghe má»™t tiếng nói khe khẽ vang tá»›i :
- Ngươi muốn chết, cũng chẳng dại gì phải tự tử vỗ nát Thiên Linh Cái chứ?
Gã ngoái cổ nhìn ra sau, má»›i hay cÅ©ng chính là tiểu quá»· ná» Ä‘ang bấu chặt cổ tay mình, mặt lá»™ vẻ cÆ°á»i châm biếm Ä‘Æ°a mắt chăm chăm nhìn mình, tức thì gã nổi giận đùng đùng, nói :
- Ngươi muốn sao bây gi�
Hiểu Quang cÆ°á»i hí hí má»™t tiếng, Ä‘ang muốn trả lá»i gã, bá»—ng nghe Tiêu Diêu CÆ° SÄ© la hét bảo dừng tay, y má»›i miá»…n cưỡng buông tay lui ra sau hai bÆ°á»›c.
Tiêu Diêu CÆ° SÄ© giao Äá»™c Nhãn Kim Äiêu Lữ Bá Hùng vào tận tay Truy Hồn Tẩu, sau đó nói :
- NgÆ°Æ¡i không bằng lòng khai báo mục đích đến đây để làm gì, lão phu cÅ©ng không cưỡng ép ngÆ°Æ¡i, đồng bá»n ngÆ°Æ¡i trúng Ä‘á»™c khá nặng, hãy mau mau mang y trở vá» lo cứu trị Ä‘i!
Truy Hồn Tẩu thoạt nghe đối phÆ°Æ¡ng nói thế, bất giác lấy làm cảm Ä‘á»™ng, vá»™i lui ra sau ba bÆ°á»›c, cúi ngÆ°á»i hành lá»…, lá»›n tiếng nói :
- Việc đêm nay, tại hạ nhớ mãi không quên, chúng ta xin dịp sau gặp lại.
Dứt lá»i gã đảo mình thấp thoáng má»™t cái, chạy mất dạng luôn.
Sau khi Truy Hồn Tẩu rá»i khá»i, tức thì Toái Bình Äảo khôi phục lại bầu không khí tịch lặng an tÆ°á»ng nhÆ° trÆ°á»›c kia.
Nhạc Xương tiếp tục lưu lại khổ luyện võ công, hơn nữa có Tiêu Diêu Cư Sĩ ở bên cạnh đốc thúc, nên tiến bộ thần tốc.
Thấm thoát lại trôi qua hai tháng nữa.
TÆ° chất Nhạc XÆ°Æ¡ng hÆ¡n ngÆ°á»i, hÆ¡n nữa lại có hÆ°Æ¡ng sÆ° chỉ Ä‘iểm ngày đêm, nên mặc dù trải qua má»™t thá»i gian ngắn ngủi vài tháng, nhÆ°ng vẫn đạt được má»™t kết quả đáng kể.
Một hôm...
Äèn Ä‘uối trong thÆ° phòng sáng trÆ°ng.
Tiêu Diêu Cư Sĩ ngồi giữa bàn, thần sắc nghiêm túc, còn Hiểu Quang và Hiểu Vân thì đứng ở hai bên phải trái lão, mặt lộ vẻ lưu luyến.
Nhạc XÆ°Æ¡ng đứng trÆ°á»›c mặt ba ngÆ°á»i, mặt mày ủ rù lẳng lặng chẳng nói gì hết.
Nên biết rằng hắn đến Toái Bình Äảo gần ná»­a năm trá»i, giữa ba ngÆ°á»i đã phát sanh tình cảm sâu đậm.
Trên danh nghĩa giữa hắn và Tiêu Diêu Cư Sĩ như là thầy trò, nhưng thực ra hỠchỉ như là đôi bạn thâm giao.
Còn Hiểu Quang và Hiểu Vân càng đáng thÆ°Æ¡ng hÆ¡n, ngoại trừ Hiểu Vân có chút nghịch ngợm nhÆ°ng cả hai ngÆ°á»i nhÆ° má»™t khối ngá»c thạch nguyên chất chÆ°a há» khai thác.
Mặc dù niên ká»· há» còn nhá», song đã được chân truyá»n của Tiêu Diêu CÆ° SÄ©, nên trong lúc luyện công, cả hai ngÆ°á»i vẫn thÆ°á»ng giúp đỡ Nhạc XÆ°Æ¡ng, đồng thá»i cÅ©ng khích lệ hắn.
Nhạc Xương còn nhớ Tiêu Diêu Cư Sĩ từng nói với hắn rằng :
- NgÆ°Æ¡i không nên hấp tấp, khi thá»i cÆ¡ đến, lão phu sẽ bảo ngÆ°Æ¡i Ä‘i.
Mặc dù hắn không biết phải Ä‘i đâu, thế nhÆ°ng phải rá»i khá»i đây là Ä‘iá»u khẳng định rồi.
Hai mắt hắn hÆ¡i má» má» vì ngập lệ, ná»—i sầu ly biệt khiến hắn buồn đến nói chẳng nên lá»i.
Cuối cùng Tiêu Diêu Cư Sĩ lên tiếng phá tan bầu không khí tịch lặng buồn bã, nói :
- Trong mấy tháng nay võ công của ngÆ°Æ¡i có nhiá»u tiến bá»™, vài môn tuyệt há»c của ta cÅ©ng đã truyá»n hết cho ngÆ°Æ¡i, bây giá» ngÆ°Æ¡i chỉ kém phần há»a hầu mà thôi, chỉ cần ngÆ°Æ¡i tiếp tục cần luyện thì ắt phải có đại thành tá»±u.
Lão nói tới đây dừng lại giây lát, sau đó nói tiếp :
- Mặc dù nhÆ° thế, nhÆ°ng vá»›i công lá»±c hiện giá» của ngÆ°Æ¡i, cao thủ đệ nhất trên chốn giang hồ quyết không thể so sánh vá»›i ngÆ°Æ¡i được nữa, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i phải nhá»› cho kỹ, không được cậy vào võ công mà kiêu ngạo, sau khi rá»i khá»i đây có thể giải quyết má»™t số việc riêng trÆ°á»›c, sau đó đến vùng Lục Bàn sÆ¡n xem có gặp gỡ gì không?
Ná»—i lòng khao khát bấy lâu của Nhạc XÆ°Æ¡ng là luyện nên tuyệt há»c để tầm thù.
Bây giỠđây, nguyện vá»ng này đã trở thành sá»± thật, vậy thì bảo hắn chẳng xúc Ä‘á»™ng rÆ¡i nÆ°á»›c mắt sao được?
Hiểu Quang và Hiểu Vân cũng thế, trong tiểu tâm linh hỠcũng tràn đầy nỗi tình lưu luyến.
Tiêu Diêu Cư Sĩ thở dài một tiếng, nói tiếp :
- NgÆ°Æ¡i sắp phải Ä‘i xa, có thể nghỉ sá»›m má»™t chút, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i luôn luôn phải nhá»› cho kỹ, mặc dù ngÆ°Æ¡i có má»™t thân võ công tuyệt há»c, song chốn giang hồ thì hung hiểm vạn phần, phải cậy vào năng lá»±c và trí tuệ của ngÆ°Æ¡i, cẩn thận ứng phó má»i việc, sáng mai ta sai Hiểu Quang Ä‘Æ°a tiá»…n ngÆ°Æ¡i, trÆ°á»›c khi lên Ä‘Æ°á»ng không cần đến gặp ta nữa.
Nhạc XÆ°Æ¡ng cố cầm những giá»t lệ Ä‘ang ngập đầy trong đôi mắt lại, lẳng lặng gật đầu thá» giáo, cuối cùng quay ngÆ°á»i vá» hÆ°á»›ng Tiêu Diêu CÆ° SÄ© lạy bốn lạy, sau đó má»›i lẳng lặng cáo lui.
Bên ngoài màn đêm đã phủ xuống từ lâu.
* * * * *
Mặt trá»i sáng chói, mây trắng bao la.
Nhạc XÆ°Æ¡ng đứng tại bá» sông, Ä‘Æ°a mắt nhìn bóng thuyá»n từ từ xa dần, mặt mày ủ rÅ© lẩm bẩm nói :
- Sắp ly biệt, bóng thuyá»n xa dần, ngoái cổ xem núi sông má»™t màu xanh biếc, sầu ly biệt Bá»—ng nhiên có má»™t tiếng cÆ°á»i sang sảng sau lÆ°ng vang tá»›i :
- Cái gì mà núi sông một màu xanh biếc, sầu ly biệt ư?
Nhạc Xương giật mình ngoái cổ nhìn ra mới thấy một hòa thượng tồi tệ đi một đôi giày cỠtả tơi kêu sột soạt từ nơi xa chạy tới.
Nhạc XÆ°Æ¡ng thấy mình chẳng quen ngÆ°á»i này, bất giác khẽ chau đôi lông mày lại, tụ thần chăm chú nhìn hòa thượng giây lát.
Hòa thượng ná» cất bÆ°á»›c Ä‘i nhÆ° có vẻ nặng ná», nhÆ°ng nhìn kỹ má»—i bÆ°á»›c Ä‘i của đối phÆ°Æ¡ng xa Ä‘á»™ hai, ba trượng, chẳng khác gì rút đất bay lượn tá»›i, nếu nhÆ° hắn không mục kích quyết không thể tin nổi.
Nhạc Xương thoạt trông thấy thế biết rằng hòa thượng này ắt có lai lịch lớn, bất giác âm thầm vận công phòng bị.
Trong lúc hắn Ä‘ang còn suy nghÄ©, hòa thượng nỠđã chạy tá»›i trÆ°á»›c mặt, vừa lấy tăng bào lem luốc của lão lau mồ hôi trán vừa chỉ tay vào ngÆ°á»i Nhạc XÆ°Æ¡ng, lá»›n tiếng nói :
- Cha chả! NgÆ°Æ¡i báo hại ta đợi cả ná»­a năm trá»i, vốn thì ta vừa trắng trẻo vừa mập mạp, bây giỠđói đến vừa Ä‘en vừa gầy, quả thật hòa thượng ta khổ vì ngÆ°Æ¡i quá nhiá»u rồi.
Nhạc Xương nghe đối phương nói thế, trố mắt nhìn y giây lát, nhưng vẫn cảm thấy rất xa lạ, tức thì nổi giận nói :
- NgÆ°á»i xuất gia không nói lá»i hÆ° dối, tại hạ chẳng há» quen biết đại sÆ°, ngÆ°á»i đợi ta để làm gì vậy?
Hòa thượng nỠchớp nháy đôi quái nhãn một cái, nói :
- Này tiểu tử, ngươi... ngươi dám chối chăng? Rõ ràng ngươi bảo hòa thượng này chỠđợi ngươi, nay ngươi khiến hòa thượng đói khổ đến thế, định bỠrơi ta đó ư? Hứ! Này tiểu tử, nói cho ngươi hay, không dễ dàng như vậy đâu.
Lão vừa nói vừa xăn tay áo lên, diễn ra thế chuẩn bị xuất thủ.
Nhạc XÆ°Æ¡ng vốn muốn dạy cho lão má»™t bài há»c, nhÆ°ng sá»±c nghÄ© kỹ lại, vá»›i bá»™ dạng dÆ¡ bẩn bây giá» của lão, quả thật đúng là miếu lá»›n không nhận tiểu tá»± không chứa rồi, cho dù Ä‘i “hóa duyên†(khất thá»±c) cÅ©ng phải xem vận số, trông tình hình lão đã đói khát cả mấy ngày hôm nay, bây giá» gặp phải mình định đánh lừa má»™t bữa cÆ¡m, thế thôi.
Hắn suy nghĩ đến đây, lập tức động lòng nói :
- Này đại sÆ° phụ! Vậy thì tại hạ má»i ngÆ°á»i ăn má»™t bữa cÆ¡m cÅ©ng được.
Hòa thượng ngạc nhiên nói :
- Má»™t bữa cÆ¡m Æ°? Äược, cứ ăn no má»™t bữa trÆ°á»›c sau đó má»›i tính.
Nhạc XÆ°Æ¡ng dở khóc dở cÆ°á»i, Ä‘Æ°a mắt nhìn sắc trá»i má»™t cái, nói :
- Äại sÆ° phụ, ngÆ°á»i có biết gần đây có quán ăn gì chăng?
Hòa thượng thoạt nghe nói thế, cÆ°á»i hí hí má»™t tiếng, nói :
- Biết! Äể ta dẫn Ä‘Æ°á»ng cho.
Nói xong quay ngÆ°á»i chạy trÆ°á»›c.
Nhạc Xương lắc đầu thở dài một tiếng nhủ thầm :
- “Khi con ngÆ°á»i quá đói khát, quả thật việc gì há» cÅ©ng có thể làm được hếtâ€.
Thế rồi hắn cũng chẳng chần chừ nữa, lập tức chạy theo ngay.
Hai ngÆ°á»i chạy được giây lát.
Nhạc XÆ°Æ¡ng đảo mắt quan sát xung quanh má»™t vòng, chỉ thấy bốn bá» hoang vắng toàn những núi cao trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp, chá»› nói quán xá làm gì, cả ngÆ°á»i bá»™ hành cÅ©ng chẳng trông thấy bóng nào hết.
Hắn lập tức dừng bước lại lớn tiếng nói :
- Này đại sÆ° phụ, có phải ngÆ°Æ¡i đã đói đến hoa mắt mà Ä‘i lầm Ä‘Æ°á»ng chăng?
Phía trước toàn là núi thẳm rừng hoang, ta có trông thấy quán xá nào đâu?
Hòa thượng vẫn cứ chạy tới tiếp, la lớn :
- Ai dám nói rằng ta Ä‘i lầm Ä‘Æ°á»ng? Trông ngÆ°Æ¡i chừng này tuổi sao vô dụng thế, nếu nhÆ° tiếc tiá»n thì ngÆ°Æ¡i cứ việc quay trở lại, vì dù sao hòa thượng ta ăn no xong sẽ ghi vào sổ ngÆ°Æ¡i.
Trong lòng Nhạc XÆ°Æ¡ng hậm há»±c nói chẳng nên lá»i, hắn lập tức gia tốc thân pháp định Ä‘uổi theo níu hòa thượng lại há»i cho ra lẽ.
Thế nhÆ°ng hắn phi thân Ä‘uổi theo má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng, vẫn thấy hòa thượng chạy xa đằng trÆ°á»›c, khoảng cách hai bên không há» có chút thay đổi.
Nhạc Xương sực vỡ lẽ, nghĩ bụng :
- “Hứ! Té ra ngÆ°Æ¡i cố ý đến tìm ta được. Ta phải xem rốt cuá»™c hòa thượng ngÆ°Æ¡i là nhân vật phÆ°Æ¡ng trá»i nàoâ€.
Thế rồi hắn lập tức thi triển khinh công, mồm mũi phun ra khói lửa, thân pháp lướt tới nhanh như gió.
Nhưng đuổi theo giây lát nữa, khoảng cách hai bên lại càng lúc càng xa.
Nhạc Xương trông thấy thế lạnh lùng tằng hắng một tiếng, lập tức dốc hết toàn thân công lực chạy nhanh hơn.
Quả nhiên...
Chẳng mấy chốc khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng xích lại gần.
Bấy giá» hai ngÆ°á»i chạy tá»›i má»™t vùng hoang sÆ¡n, chỉ thấy xung quanh toàn là những dãy núi nhấp nhô vá»›i mây mù.
Hắn vừa rẽ sang má»™t ngá»n núi bên trái, tức thì hòa thượng ná» biến Ä‘i đâu mất.
Nhạc Xương dừng bước lại đảo mắt quan sát xung quanh một vòng.
Ngoại trừ những cây cổ thụ cao ngùn ngụt, ngoài ra là những bụi cỠhoang cao ngập đầu gối.
Chẳng thấy bóng hình ngÆ°á»i gã hòa thượng nỠđâu hết.
Nhạc Xương giật mình nhủ thầm :
- “Phải nói rằng ở chốn giang hồ hiện nay e rằng không còn mấy ai có thân pháp khinh công so vá»›i hòa thượng này được nữa, căn cứ Ä‘iá»u này chứng tá» rằng võ công của đối phÆ°Æ¡ng rất cao cÆ°á»ng. Rốt cuá»™c đối phÆ°Æ¡ng là bạn hay là thù đây? Gã dẫn mình đến đây vá»›i mục đích gì?â€
Nhạc Xương bất giác thở dài một tiếng rất não nùng.
Bấy giá» mặt trá»i lặn vá» hÆ°á»›ng Tây.
Nhạc XÆ°Æ¡ng luống cuống chạy vòng trong hoang sÆ¡n giây lát nữa, nhÆ°ng vẫn không thấy bóng ngÆ°á»i hòa thượng đâu cả.
Hắn ngồi trên tảng đá nghỉ thở giây lát, sau đó lại ngồi dậy từ từ chạy xuống núi.
Hắn thoạt vừa rẽ sang ngá»n núi bên đông bá»—ng thấy má»™t bóng xám thấp thoáng ở đằng xa xa, chạy xuống hÆ°á»›ng chân núi.
Nhạc Xương la lớn tiếng :
- Xin đại sư phụ dừng lại giây lát, tại hạ có chút việc thỉnh giáo!
Hòa thượng ná» vẫn cứ chạy nhÆ° gió không thèm trả lá»i hắn.
Nhạc XÆ°Æ¡ng bất giác cuống lên, lập tức dốc hết toàn lá»±c Ä‘uổi theo ngay, song dù thân pháp hắn thần tốc đến cỡ nào, vẫn luôn luôn chạy cách xa sau lÆ°ng lão Ä‘á»™ khoảng mÆ°á»i trượng.
Phen này Nhạc XÆ°Æ¡ng càng khẳng định rằng hòa thượng này ắt là má»™t dị nhân du hí giang hồ, thân mang tuyệt há»c không còn sai rồi.
Hắn rượt theo đến mồ hôi đổ nhÆ° tắm và hai chân má»m nhùn song vẫn chÆ°a chịu buông tay.
Hai ngÆ°á»i má»™t trÆ°á»›c má»™t sau, cứ thế tranh nhau chạy nhÆ° gió.
Chẳng mấy chốc hỠđã chạy trên quan đạo, bỗng nhiên hòa thượng nỠgia tốc thân pháp chạy nhanh hơn, chỉ vài cái nhún mình mất bóng luôn.
Nhạc Xương chạy thêm giây lát nữa, thấy xa xa trước mặt hiện ra một tiểu trấn.
Hắn vừa đói khát vừa mệt má»i từ từ Ä‘i vào thị trấn, xuyên qua hai con Ä‘Æ°á»ng ngang, bá»—ng thấy bên lá» Ä‘Æ°á»ng có má»™t tá»­u lầu ngồi đông nghẹt những thá»±c khách.
Hắn không cần suy nghĩ gì nữa, lập tức bước vào tửu điếm ngay.
Hầu như mỗi một bàn trong tửu lầu có thực khách ngồi, may mà điếm tiểu nhị khép sắp xếp hắn mới có một chỗ ngồi trên lầu gần chỗ cầu thang.
Hắn gá»i vài món rượu thịt, sau đó duá»—i chân thÆ° giãn gân cốt má»™t cái, má»›i ngoái cổ quan sát xung quanh má»™t vòng, tức thì đã trông thấy lão hòa thượng ná» ngồi má»™t mình má»™t bàn đặt tại góc tÆ°á»ng, Ä‘ang cầm miếng thịt ăn thật ngon lành.
Äiá»u khiến hắn kinh ngạc hÆ¡n nữa là bốn đại hán áo gấm và má»™t đạo sÄ© thanh niên cùng ngồi má»™t bàn gần cá»­a sổ cách chá»— hòa thượng khoảng má»™t trượng.
Hắn không khi nào quên rằng đạo sÄ© này chính là Liá»…u Phùng Xuân môn hạ phái Không Äá»™ng, gã từng hợp lá»±c vá»›i má»™t thiếu nữ áo tím đánh mình văng xuống vá»±c thẳm.
NgÆ°á»i ngồi bên cạnh đạo sÄ© là má»™t ông lão trạc tuổi sáu mÆ°Æ¡i, mặt dài má nhá»n, mục lá»™ hung quang, Nhạc XÆ°Æ¡ng trầm tÆ° giây lát tức thì nhận ra đối phÆ°Æ¡ng chính là Hoạt CÆ°Æ¡ng Thi Nhuế Chấn Viá»…n, còn ngÆ°á»i ngồi kế lão lại chính là Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện có gÆ°Æ¡ng mặt thật xấu xí, hai ngÆ°á»i kia thì hắn chẳng quen biết.
Nhạc Xương giật mình nghĩ bụng :
- “Quả thật đúng là oan gia lá»™ hẹp, tất cả Ä‘á»u gặp tại đây, bây giá» cứ lo ăn cho no bụng trÆ°á»›c đã, lát nữa ắt phải có má»™t trận ác đấu không sai!â€
Sau khi tiểu nhị dá»n rượu thịt ra, hắn cúi đầu lẳng lặng ăn uống má»™t mình.
Bấy giá» Nhuế Chấn Viá»…n và Liá»…u Phùng Xuân Ä‘Æ°a mắt nhìn vá» hÆ°á»›ng Nhạc XÆ°Æ¡ng, cứ chỉ trá» tay chân đồng thá»i ghé tai thì thầm vá»›i nhau. Nhạc XÆ°Æ¡ng trông thấy hết, nhÆ°ng giả đò không thấy, vẫn cúi đầu ăn uống tiếp.
Bấy giỠđiếm tiểu nhị đi ngang bàn hòa thượng, bỗng thấy lão giơ tay khẽ đánh y một cái, tức thì phổ kỵ nỠđau đến kêu “chao ôi†một tiếng, la mắng :
- Này hòa thượng, ngÆ°Æ¡i ăn uống đã đành, tại sao lại Ä‘á»™ng thủ đánh ngÆ°á»i ta?
Tức thì số thá»±c khách ngồi trên lầu Ä‘á»u ngoái cổ nhìn vá» hÆ°á»›ng hòa thượng.
Hòa thượng nỠchẳng chịu lép vế nói :
- Äồ mắt chó, ta ăn uống có can hệ gì vá»›i ngÆ°Æ¡i đâu? Hãy mang cho ta má»™t bình rượu nữa nào!
Má»™t khách nhân ngồi gần góc lầu hạ thấp giá»ng nói vá»›i đồng bá»n :
- Gã ắt là một hòa thượng không giữ giới luật, bằng không gã quyết chẳng ăn thịt uống rượu đâu.
Mặc dù y hạ giá»ng nói thật khẽ, không ngá» gã hòa thượng ná» trợn mắt nhìn y má»™t cái, nói :
- Cái gì mà không giữ giới luật? Sư phụ ta còn chưa quản thúc ta, chẳng lẽ ngươi lại dám quản thúc ta chăng?
Dứt lá»i, gã bÆ°ng ccả bình rượu lên uống má»™t hÆ¡i cạn, sau đó giao bình không cho phổ kỵ.
Tất cả tá»­u khách tại tá»a không nín được cÆ°á»i ầm lên.
Phổ kỵ nỠvừa giơ tay sỠvào vai vừa mang bình rượu đi.
Hòa thượng khạc dưới đất kêu phựt một cái, căm phẫn nói :
- Mả bà nó dám dùng mắt chó nhìn ngÆ°á»i, ta ăn uống trả tiá»n đàng hoàng, Kim Tiá»n (Tiá»n là bạc) có thể khiến lang sói kết thành Ä‘oàn, sai bảo má»i sá»±, đồ ngu ngốc không biết gì hết!
Nhuế Chấn Viá»…n và Liá»…u Phùng Xuân mặt mày biến sắc, hai ngÆ°á»i bất giác Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau má»™t cái, thế nhÆ°ng há» cố làm ra vẻ bình thản, chỉ đảo mắt liếc nhìn qua thá»­ má»™t cái mà thôi.
Nhạc Xương cũng động lòng nhủ thầm :
- “Nghe giá»ng nói của hòa thượng này hình nhÆ° gã cÅ©ng biết sá»± kiện của Kim Tiá»n bang thì phải? Chẳng trách gì gã dẫn mình đến đây, té ra...â€
Hắn còn đang suy nghĩ, bỗng nghe hòa thượng la lớn tiếng :
- Kẻ hiá»n bị ngÆ°á»i hà hiếp, ngá»±a hiá»n bị ngÆ°á»i cỡi, chẳng trách gì bá»n ăn mày hay mang theo cây côn, dùng để đánh chó, hÆ¡n nữa cÅ©ng có thể Ä‘uổi cÆ°Æ¡ng thi (ma).
Hoạt CÆ°Æ¡ng Thi Nhuế Chấn Viá»…n mặt mày biến sắc, tức thì hai mắt tia ra luồng sát khí rùng rợn kinh ngÆ°á»i, chăm chăm nhìn vá» hÆ°á»›ng hòa thượng, gã hận đến muốn ăn tÆ°Æ¡i nuốt sống đối phÆ°Æ¡ng luôn.
Liễu Phùng Xuân chớp nháy đôi mắt một cái, bỗng giơ tay khẽ hất nhẹ một cái.
Tức thì có một chiếc đũa tre bắn vào tâm kinh huyệt của hòa thượng nhanh như cắt.
Nhạc XÆ°Æ¡ng thoạt trông thấy thế bất giác giật bắn ngÆ°á»i lên.
Hắn giật mình nhủ thầm chẳng biết hòa thượng có thể tránh được kích này không.
Không ngá»...
Hình nhÆ° hòa thượng chẳng trông thấy gì hết, vẫn cứ bÆ°ng cả bình rượu kêu á»c á»c uống liá»n má»™t hÆ¡i.
Thình lình kêu sột một cái, chiếc đũa tre trúng ngay ót gã.
Số tá»­u khách phần nhiá»u chẳng biết võ công, nên há» không biết lợi hại thế nào hết, nhÆ°ng Nhạc XÆ°Æ¡ng thoạt trông thấy đã bất giác giật mình nhủ thầm :
- “A! Gã dám chịu hứng má»™t kích nàyâ€.
Hòa thượng vừa giơ tay sỠsau ót, vừa kêu ủa, nói :
- Lạ lùng thật, ta chỉ thấy lang sói kết bầy kết phái, không ngỠlại có cả muỗi rừng.
Tức thì tá»­u lầu lại nổi lên tràng cÆ°á»i inh á»i, há» Ä‘á»u cho rằng hòa thượng này vừa khùng vừa Ä‘iên, ngÆ°á»i ta đánh gã má»™t cái, thế mà gã lại tưởng rằng muá»—i cắn.
Trong lòng Nhạc XÆ°Æ¡ng tuy thầm kinh hãi võ công gã kinh hồn, song khi trông thấy thần thái khôi hài của đối phÆ°Æ¡ng cÅ©ng bất giác bật cÆ°á»i thầm trong bụng.
Quả nhiên gã hòa thượng này đúng là một quái kiệt võ lâm đang du hí nhân gian rồi.
Liá»…u Phùng Xuân vừa kinh hãi vừa căm phẫn, mặc dù hai bên cách xa vài cái bàn, nhÆ°ng gã đảo mình thấp thoáng má»™t cái đã lÆ°á»›t tá»›i bên cạnh hòa thượng, chẳng há» nói tiếng nào, lập tức rút kiếm ra khá»i bao kêu xoẹt má»™t tiếng, đâm vào mặt hòa thượng nhanh nhÆ° chá»›p.
Các động tác như lượn mình lướt tới, rút kiếm xuất chiêu, hình như xuất phát cùng một lúc.
Số tá»­u khách chÆ°a kịp trông thấy gã phi thân lÆ°á»›t tá»›i bằng thân pháp thế nào, thì đã thấy má»™t thanh kiếm óng ánh tá»a sáng bổ vào đầu hòa thượng nhanh nhÆ° chá»›p.
HỠgiật mình kinh hãi, thất thanh kêu lên một tiếng :
- A
hết: Hồi 39, xem tiếp: Hồi 40
Tài sản của danangcity

  #42  
Old 08-07-2008, 06:47 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 40

Lấy ân trả oán




Bấy giá»...
Hòa thượng nỠvẫn giơ hai tay bưng bình rượu từ từ đặt trên bàn, hình như lão chẳng hỠtránh né chút nào.
Äồng thá»i chiếc đầu trá»c lóc vừa bóng vừa nhẵn của lão vẫn còn dính trên cổ nguyên vẹn.
Còn thanh kiếm của Liễu Phùng Xuân thì đặt hẳn trên bàn, vì lão hòa thượng đã dùng bình rượu đè trên thân kiếm, gã Liễu Phùng Xuân dùng hết toàn lực muốn rút thanh kiếm ra, nhưng thanh kiếm nỠdính chặt trên bàn chẳng hỠlay động chút nào cả.
Chưởng quá»· tá»­u lầu và phổ kỵ trong Ä‘iếm sợ xảy ra án mạng nên đã vá»™i vàng chạy tá»›i Ä‘iá»u đình.
Hòa thượng lấy một tay sử dụng bình rượu đè thân kiếm, một tay sỠmó vào cổ, lớn tiếng la :
- Xin chỠmột chút nào! Chưa vị hãy giúp tôi tìm cái đồ ăn cơm đánh rớt đi đâu rồi?
Một lão nhân ngồi kế bên đưa mắt nhìn hòa thượng lắc đầu nói :
- Ngươi thủ phận ngồi uống rượu thì chẳng xảy ra việc gì rồi? Cứ la lớn tiếng quát kêu mãi, nếu một kiếm lúc nãy mà chém vào đầu ngươi thật, vậy thì chết có oan không?
Hòa thượng không nghe đối phÆ°Æ¡ng nói, vẫn tiếp tục la ó inh á»i.
Một khách nhân khác nói :
- Có lẽ lão hòa thượng này điếc tai thì phải.
Một tửu khách kêu hừ một tiếng, nói :
- Lão giả điếc đấy, nếu ngươi mắng chửi lão, bảo đảm lão chẳng điếc đâu.
Vị khách nhân trÆ°á»›c liá»n giả đò hạ thấp giá»ng nói :
- Hòa thượng này uống rượu, ăn thịt, vậy thì lão có biết giới luật gì đâu.
Quả nhiên hòa thượng lập tức trợn mắt liếc nhìn y má»™t cái, cÆ°á»i toe toét nói :
- Äúng thế! Phật tại tâm, ta ăn tức Phật ăn, ta uống tức Phật uống, chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i không hiểu đạo lý này sao?
Dứt lá»i, lại nâng bình rượu lên kêu á»c á»c uống liá»n vài hÆ¡i.
Tất cả tá»­u khách không cầm lòng được lại cÆ°á»i ầm lên lần nữa.
Liá»…u Phùng Xuân biết rằng công lá»±c của mình thua kém hòa thượng nhiá»u, thế nhÆ°ng lão khống chế trÆ°á»ng kiếm mình, muốn rút lại thì rút chẳng được, còn muốn đánh thì đánh chẳng lại lão, tức thì mặt mày tái mét, mồ hôi trên trán cứ toát ra lấm tấm.
Bất giá» thoạt trông thấy hòa thượng nâng bình rượu lên, gã má»›i vá»™i vàng rút trÆ°á»ng kiếm vá», mặc dù giận dữ vô cùng, nhÆ°ng gã không dám xuất thủ nữa.
Chưởng quỷ tửu lầu vừa bước tới, vội vàng vái chào nói :
- ThÆ°a đạo gia! Xin ngài bá»›t giận, lão là ngÆ°á»i Ä‘iên Ä‘iên khùng khùng, ngài giận lão làm gì cho mệt?
Liá»…u Phùng Xuân Ä‘ang ngẩn ngÆ°á»i chẳng biết tìm cá»› gì rút lui, thoạt trông thấy chưởng quá»· đến cáo lá»—i, lập tức thừa dịp giả đò làm ra vẻ giận dữ, lấy kiếm chỉ mặt hòa thượng nói :
- Bảo đạo gia ắt phải sống mái má»™t phen vá»›i lão đầu trá»c này má»›i được.
Gã chÆ°a nói hết lá»i, Nhuế Chấn Viá»…n đã lên tiếng nói :
- Má»i đạo huynh trở vá» chá»— ngồi vậy! Ä‚n thua vá»›i má»™t ngÆ°á»i Ä‘iên khùng làm gì?
Liá»…u Phùng Xuân vẫn chÆ°a hết giận, lạnh lùng tằng hắng má»™t tiếng, sau đó má»›i bÆ°á»›c vá» chá»— ngồi, hạ thấp giá»ng nói :
- Nhuế hương chủ! Ngươi có biết lai lịch lão chăng?
Äồng thá»i ngay lúc này lão hòa thượng lại trợn mắt nhìn gã má»™t cái, sau đó đảo mắt liếc nhìn Nhuế Chấn Viá»…n và Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện, lẩm bẩm nói :
- Tự cổ dạy rằng chỉ có dâm trùng ăn mòn cương thi, nhưng không ngỠcương thi lại có thể sai khiến dâm trùng, cả đạo sĩ lông tạp biết tác pháp niệm chú cũng bị cương thi chế phục luôn vậy, thì đúng là đạo diệt ma thịnh rồi.
Lão nói đến đây bá»—ng thấy Nhạc XÆ°Æ¡ng gật đầu mỉm cÆ°á»i, lão lại nói tiếp :
- NgÆ°Æ¡i chá»› cÆ°á»i! Lát nữa bảo ngÆ°Æ¡i trả tiá»n thì oa nhi ngÆ°Æ¡i ắt phải khóc cho mà coi.
Nhạc XÆ°Æ¡ng vẫn tiếp tục mỉm cÆ°á»i và khẽ gật đầu vá»›i hòa thượng, ý hắn muốn nói rằng :
- Chẳng hỠchi, ngươi cứ việc ăn cho no bụng, ta từng nói ta đãi ngươi một bữa kia mà.
Không ngỠhòa thượng nỠthoạt trông thấy thần sắc hắn, lập tức vỗ bàn nói :
- Ta nói cho ngÆ°Æ¡i hay, má»™t bữa hôm nay chÆ°a đủ đâu, hai ta đã có Æ°á»›c hẹn từ trÆ°á»›c, bây giá» ngÆ°Æ¡i muốn nuốt lá»i cÅ©ng muá»™n rồi, vì ngÆ°Æ¡i đã bÆ°á»›c lên thuyá»n tặc. Oa nhi! NgÆ°Æ¡i đành chá» chết vậy!
Nhạc XÆ°Æ¡ng biết tánh lão khôi hài thích nói đùa, nên hắn chẳng quan tâm lá»i nói lão, cứ cúi đầu ăn uống tiếp.
Thế nhÆ°ng bá»n Nhuế Chấn Viá»…n, Liá»…u Phùng Xuân, Từ Thiện thì giật bắn ngÆ°á»i lên, há» không ngá» hòa thượng ná» cùng phe vá»›i Nhạc XÆ°Æ¡ng.
Mặt mày Nhuế Chấn Viễn tối sầm lại, đưa mắt nhìn Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện một cái, sau đó quay sang nói với Liễu Phùng Xuân :
- Lạ lùng thật! Tại sao hỠvẫn chưa đến?
Liễu Phùng Xuân trầm ngâm nói :
- Phải! Ta cÅ©ng Ä‘ang lấy làm lạ, đúng ra há» phải đến từ lâu, theo thiển ý của ta, bây giá» Từ Thiện lão đệ hãy ra bến sông xem tình hình thế nào, luôn tiện thuê má»™t chiếc thuyá»n, sau đó chúng ta...
Gã nói tá»›i đây Ä‘Æ°a mắt nhìn Nhạc XÆ°Æ¡ng và hòa thượng ná» má»™t cái, sau đó hạ thấp giá»ng nói tiếp :
- Ngày mai sẽ gặp lại tại bến sông, giúp ngươi tìm nữ oa nhi ấy.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện cÆ°á»i hí hí má»™t tiếng, vá»— ngá»±c nói :
- Äược! Äể ta lo việc thuê thuyá»n cho, này tiểu lão đạo, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i phải thá»±c hiện lá»i nói của ngÆ°Æ¡i cÆ¡!
Dứt lá»i ngồi dậy, ngang nhiên Ä‘i vá» hÆ°á»›ng cầu thang.
NhÆ°ng khi gã vừa Ä‘i được vài bÆ°á»›c thoạt trông thấy Nhạc XÆ°Æ¡ng ngồi ngay chá»— câu thang, bất giác dừng bÆ°á»›c lại, ngoái cổ nhìn Nhuế Chấn Viá»…n và Liá»…u Phùng Xuân má»™t cái, chỉ thấy há» gật đầu mỉm cÆ°á»i, hình nhÆ° Ä‘ang nói rằng :
- Không hỠchi, ngươi cứ yên tâm xuống lầu đi!
Quả nhiên Từ Thiện đã ưỡn ngực bước xuống cầu thang.
Từ khi Nhạc XÆ°Æ¡ng phát giác Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện, hắn đã quyết định trong bụng, bằng má»i cách phải từ nÆ¡i gã truy vấn ra tung tích Hồng Thần Äồ.
Lúc hắn thoạt nghe Liá»…u Phùng Xuân sai Từ Thiện Ä‘i thuê thuyá»n, trong lòng đã mừng thầm, vì trong tá»­u lầu ồn ào nên hắn không muốn gây sá»± tại đây.
Bấy giá» hắn trông thấy Từ Thiện bÆ°á»›c xuống lầu, lập tức nốc cạn số rượu còn lại, sau đó vẫy tay gá»i phổ kỵ Ä‘i tá»›i, chậm rãi nói :
- Ngươi tính cả bàn đại sư phụ nỠvào sổ ta xem là bao nhiêu?
Sau khi Nhạc XÆ°Æ¡ng thanh toán tiá»n bạc xong, hắn thừa lúc má»i ngÆ°á»i không để ý, vá»™i đảo mình rón rén bÆ°á»›c xuống lầu luôn.
Thế nhÆ°ng hắn vừa vượt ra khá»i Ä‘iếm, thì bóng ngÆ°á»i của Tiểu Dâm Trùng đã biến Ä‘i đâu mất.
Hắn do dá»± trong giây lát, sá»±c nảy ra má»™t kế, lập tức quay trở vào tá»­u Ä‘iếm, vừa gặp má»™t phổ kỵ Ä‘i ngang, vá»™i tiến tá»›i níu gã lại há»i :
- Này tiểu nhị, muốn ra bến sông đi bằng ngả nào vậy?
Phổ kỵ ná» Ä‘ang bận đến tay chấn luống cuống bá»—ng bị Nhạc XÆ°Æ¡ng níu lại, suýt nữa té ngã ra đất, Ä‘ang muốn há mồm chá»­i mắng, thoạt trông thấy Nhạc XÆ°Æ¡ng ăn mặc sang trá»ng, lập tức cúi đầu vái chào, nói :
- Công tá»­ muốn há»i gì vậy?
Nhạc XÆ°Æ¡ng hấp tấp há»i :
- Ta há»i ngÆ°Æ¡i, muốn ra bến sông phải Ä‘i ngả nào vậy?
Phổ kỵ chỉ tay ra hướng trái nói :
- Khách quan rẽ sang hÆ°á»›ng trái, sau đó Ä‘i thẳng vá» phía nam khoảng ba dặm Ä‘Æ°á»ng là tá»›i bến sông.
Nhạc XÆ°Æ¡ng lập tức buông tay phổ kỵ ra, quay ngÆ°á»i bÆ°á»›c ra cá»­a Ä‘iếm, chạy thẳng vá» hÆ°á»›ng nam.
Quả nhiên hắn chạy khoảng ba dặm Ä‘Æ°á»ng, xa xa trÆ°á»›c mặt hiện ra má»™t con sông lá»›n.
Nhạc XÆ°Æ¡ng đảo mắt quan sát xung quanh má»™t vòng, chỉ thấy vô số thuyá»n chài, nhÆ°ng chẳng có bóng ngÆ°á»i nào cả, hắn sá»±c nghÄ© ra Liá»…u Phùng Xuân từng nói rằng hẹn sáng mai gặp tại nÆ¡i đây, vậy thì sáng mai ta má»›i ra đây, chẳng sợ gã bay Ä‘i đâu hết.
Thế rồi hắn trở vào thị trấn tìm một khách điếm nghỉ ngơi.
Bình minh ló dạng...
Thuyá»n bè cập dài theo bến sông.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện Ä‘ang tranh luận giá cả vá»›i mấy gã thuyá»n gia inh á»i tại bến sông.
Nhạc XÆ°Æ¡ng nhảy vá»t tá»›i, khẽ vá»— vào vai Từ Thiện nói :
- Hãy tạm thá»i gác lại việc thuê thuyá»n trÆ°á»›c đã!
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện ngoái cổ nhìn ra sau, bá»—ng thấy Nhạc XÆ°Æ¡ng Ä‘uổi tá»›i, bất giác run bắn ngÆ°á»i lên, đồng thá»i lui ra phía sau vài bÆ°á»›c liá»n, ấp úng nói :
- Ngươi tìm ta có việc chi chăng?
Mấy gã thuyá»n gia Ä‘ang tranh luận giá cả vá»›i gã, đồng thá»i bá»±c tức gã này vừa xấu xí vừa ngang ngạnh, không ngá» khi thấy thiếu niên này vừa xuất hiện, gã lại sợ hãi đến nhÆ° chuá»™t gặp mèo, thế rồi há» nháy mắt ra dấu vá»›i nhau, lần lượt lui ra sau hết, đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
Nhạc Xương khoanh tay đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện nói :
- Chẳng lẽ ngươi không biết ta tìm ngươi để làm gì thật sao?
Tiểu Dâm Trùng mặt mày biến sắc, nói giá»ng sợ hãi :
- Ta... ta không biết...
Nhạc Xương khẽ gật đầu nói :
- Nếu ngÆ°Æ¡i không biết, vậy thì ta nói cho ngÆ°Æ¡i nghe, ngÆ°Æ¡i giao Hồng Thần Äồ ra đây trÆ°á»›c đã.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện thoạt ngẩn ngÆ°á»i trong giây lát, sau đó cÆ°á»i hí hí, nói :
- Ta lại tưởng việc gì chứ, thì ra ngÆ°Æ¡i định nói Hồng Thần Äồ. Tiếc rằng bị ngÆ°á»i khác cÆ°á»›p mất rồi.
Nhạc XÆ°Æ¡ng biết gã Ä‘ang nói Äá»— Nhược Quân, thế nhÆ°ng sau đó má»™t ngÆ°á»i bịt mặt bận áo xanh đã cÆ°á»›p lại từ tay Äá»— Nhược Quân, nếu lúc đó mình đến chậm má»™t bÆ°á»›c, hiệu quả ná» sẽ xảy ra vô cùng tai hại.
Äiá»u mà Nhạc XÆ°Æ¡ng không hiểu, rõ ràng Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện thá» thÆ°Æ¡ng nằm trong thạch Ä‘á»™ng, nhÆ°ng bá»—ng nhiên lại biến mất.
Hắn vừa suy nghÄ© đến đây sá»±c liên tưởng đến thảm tượng Tiểu Oanh bị lăng nhục, chứng tá» rằng những sá»± kiện này thảy Ä‘á»u do ngÆ°á»i bịt mặt bận áo xanh cố ý xếp đặt, ngay cả việc Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện bá»—ng nhiên mất tích, quyết phải có liên can đến ngÆ°á»i bịt mặt ná».
Hắn suy nghÄ© đến đây, cÆ°á»i lạnh lùng má»™t tiếng, nói :
- Nếu bị ngÆ°á»i ta cÆ°á»›p mất thì thôi, nhÆ°ng ta há»i ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i lấy từ đâu được bức đồ đó vậy?
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện ấp úng nói :
- Äiá»u này Æ°?
Miệng gã tuy ấp úng trả lá»i, nhÆ°ng trong lòng thì nghÄ© thầm :
- “Từ khi đánh mất Hồng Thần Äồ, phụ thân đối xá»­ vá»›i mình dữ tợn hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u, bây giá» y lại làm chức ÄÆ°á»ng chủ gì đó, chi bằng ta bảo hắn đến tìm phụ thân cho rồi. Äồng thá»i cậy vào tiếng tăm của cha có lẽ dá»a được tiểu tá»­ này cÅ©ng nên...â€
Nhạc Xương thấy gã ngập ngừng chưa chịu nói, lại tưởng gã đang suy nghĩ quỷ kế gì đây, thế rồi lượn mình tới, bấu vào mạch môn của gã, gầm hét :
- Ngươi có nói không thì bảo?
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện đang còn suy mghĩ, bỗng thấy hoa mắt một cái, tức thì đau đến đỗi kêu ôi cha một tiếng.
Mấy gã thuyá»n gia trông thấy Nhạc XÆ°Æ¡ng tuổi chừng này lại có má»™t thân võ công cao cÆ°á»ng nhÆ° vậy, trong lòng lấy làm kính phục hết sức.
Nhạc Xương lại gia tăng thêm ba thành công lực siết mạnh một cái.
Tức thì Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện đau đến nghiến răng kêu ken két, đánh bạch một cái quỳ trên đất ngay, mặt lộ vẻ cầu khẩu nói :
- Ta... lấy cắp từ trong ngÆ°á»i phụ thân của ta.
Nhạc XÆ°Æ¡ng Ä‘á»™ng lòng há»i tá»›i :
- Phụ thân ngươi là ai?
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện chớp nháy đôi mắt chuột vài cái, mặt lộ vẻ đắc ý nói :
- Phụ thân ta chính là Thiết Chưởng Từ Lương, lão nhị trong Trung Nguyên Tứ Hiệp đã danh lừng võ lâm bấy lâu nay. Tiểu tử! Sao ngươi chưa chịu buông tay ta ra?
Nhạc XÆ°Æ¡ng thoạt nghe nói thế, mặt mày đại biến sắc, lá»i nói của Từ Thiện nhÆ° má»™t cú sấm sét bất chợt bổ vào đầu hắn kêu ùng má»™t cái, toàn thân run lẩy bẩy, loạng choạng lui ra sau hai bÆ°á»›c, đánh bạch má»™t cái, té ngồi trên đất.
Bấy giá» hắn hoàn toàn vỡ lẽ, ngÆ°á»i bịt mặt xuất hiện trên Äoạn Hồn Giãn tại Tà Liên SÆ¡n chính là nhị thúc Thiết Chưởng Từ LÆ°Æ¡ng, y vì muốn chiếm Ä‘oạt Hồng Thần Äồ nên má»›i lấy khăn bịt mặt và đẩy mình té xuống vá»±c thẳm.
NgÆ°á»i bịt mặt trong thạch Ä‘á»™ng Hồi Äầu Giáp cÅ©ng ắt là y không còn sai rồi, vì công lá»±c thua kém mình nên giả đò rút lui, vá» sau y sá»­ dụng kế Äiệu Hổ Ly SÆ¡n, dụ mình ra khá»i Ä‘á»™ng để thừa dịp giải cứu Từ Thiện, con trai của y.
Thiết Chưởng Từ LÆ°Æ¡ng vốn là huynh đệ kết nghÄ©a kim lan vá»›i phụ thân, không ngá» y muốn chiếm Ä‘oạt Hồng Thần Äồ đã nhẫn tâm hạ Ä‘á»™c thủ nhÆ° vậy, nếu phụ thân tại nÆ¡i chín suối biết việc này ắt phải hối hận cho mà coi.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện bá»—ng thấy Nhạc XÆ°Æ¡ng buông tay mình ra, té ngồi trên đất, mặt mày thảm biến, bất giác ngẩn ngÆ°á»i ra tại chá»—.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện lại cho rằng Nhạc XÆ°Æ¡ng đã khiếp sợ tiếng tăm Thiết Chuouá»ng của phụ thân, thế rồi gã đứng phắt dậy, cÆ°á»i lạnh lùng má»™t tiếng, chỉ tay vào mặt Nhạc XÆ°Æ¡ng nói :
- Tiểu tử! Bây giỠngươi hết kiêu ngạo rồi chứ?
Dứt lá»i gã hồi tưởng lúc nãy bị hắn siết chặt cổ tay Ä‘au thấu tận xÆ°Æ¡ng tủy, tức thì nổi giận đùng đùng.
Thế rồi gã lấy hết can đảm từ từ thăm dò tiến lên hai bÆ°á»›c, nhÆ°ng vẫn thấy Nhạc XÆ°Æ¡ng ngồi ngây ngÆ°á»i tại chá»—, gã lập tức lượn mình lÆ°á»›t tá»›i, vung chưởng đánh má»™t cái thật mạnh.
Kêu bốp một tiếng!
Tức thì má bên phải của Nhạc XÆ°Æ¡ng lãnh trá»n má»™t bạt tai của gã.
Nỗi bi thương trong lòng Nhạc Xương đau gấp mấy lần so với bạt tai này, dĩ vãng sỠsỠnhư còn trước mắt, thế nhưng giang sơn vẫn còn đó, nhân sự thì thay đổi, mặc dù nghĩa thúc Từ Lương muốn giết chết mình cho bằng được, thế nhưng mình là phận vãn bối, há được động niệm sát chăng?
Mặc dù y bất nhân, nhưng mình không thể bất nghĩa.
Nhạc Xương suy nghĩ đến đây, nên mới bình tâm tịnh khí chịu đựng một bộp tai.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện lấy làm ngạc nhiên, tại sao Nhạc Xương không chịu hoàn thủ.
Võ công của hắn cao cÆ°á»ng hÆ¡n gã rất nhiá»u, thế mà hắn đành lòng để cho gã đánh má»™t bợp tai, Ä‘iá»u này chứng tá» rằng hắn kiêng kỵ gì đó, có lẽ đối phÆ°Æ¡ng đã khiếp sợ oai danh Thiết Chưởng của phụ thân thì phải.
Thế rồi gã chá»›p nháy đôi mắt chuá»™t vài cái, nảy ra má»™t kế, từ từ tiến tá»›i hai bÆ°á»›c, mặt lá»™ vẻ cÆ°á»i rất giảo quyệt.
Thình lình...
Gã phóng chỉ điểm vào Kiên Tỉnh huyệt của Nhạc Xương nhanh như chớp.
Quả thật bấy giỠNhạc Xương đã chán nản hết sức, từ khi hắn xuất đạo đến nay, chưa có bất cứ một sự kiện nào làm cho hắn đau lòng khiếp sợ như nghĩa thúc Từ Lương đã đối xử hắn.
Hắn trÆ¡ mắt nhìn ra mặt sông ngẩn ngÆ°á»i tại chá»—.
Bá»—ng nhiên hắn cảm thấy có bóng ngÆ°á»i thấp thoáng trÆ°á»›c mặt mình, đồng thá»i có má»™t luồng chỉ phong kích vào vai hắn, hắn sá»±c liên tưởng tá»›i đại pháp Di Huyệt mà mình vừa luyện tập gần đây.
Niệm tùy tâm khởi, ná»™i thể tá»± nhiên nảy sanh biến hóa, tức thì Kiên Tỉnh đại huyệt rá»i khuyển nguyên vị trí khoảng ba phân.
Kêu sá»™t má»™t tiếng, Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện đã Ä‘iểm trúng vai hắn, gã mừng đến Ä‘á»—i ngá»­ng mặt lên trá»i cÆ°á»i há há.
Mặc dù số thuyá»n gia ná» Ä‘á»u là những hảo hán có thân hình vạm vỡ, thế nhÆ°ng thoạt trông thấy bá»™ dạng hung dữ ca Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện cÅ©ng bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi.
Thế rồi hỠtừ từ lui ra sau hết, không muốn sanh sự.
Thình lình ngay lúc này...
Có má»™t tràng những tiếng chân bÆ°á»›c từ xa xa vang tá»›i, chỉ trong bá»—ng chốc đối phÆ°Æ¡ng đã chạy tá»›i hiện trÆ°á»ng.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện thoạt trông thấy, tiếng cÆ°á»i Ä‘iên cuồng đắc ý lúc nãy biến mất ngay, thay vào đó là ná»—i sợ hãi kinh khủng.
Té ra là lão hòa thượng điên khùng hôm qua.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện thụt lùi ra sau vài bÆ°á»›c liá»n, thừa lúc hòa thượng xem xét thÆ°Æ¡ng thế Nhạc XÆ°Æ¡ng, co giò chạy nhÆ° gó.
Nhưng gã chạy chẳng được bao xa, bỗng nghe một tiếng gầm thét từ sau lưng vang tới :
- Äứng lại nào!
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện run bắn ngÆ°á»i lên, tức thì hai chân má»m nhÅ©n không cất bÆ°á»›c được nữa, gã bất giác ngoái cổ nhìn lén ra sau má»™t cái.
Chỉ thấy Nhạc XÆ°Æ¡ng ngÆ°á»›c đầu nhìn trá»i xanh, khẽ thở dài má»™t tiếng rất não nùng.
Hòa thượng nỠhá mồm vừa cắn miếng thịt vừa nói :
- Té ra bản lãnh chịu đòn của ngươi xuất sắc đến thế, quý báu thật!
Dứt lá»i lão giÆ¡ tay trái cách không vá»— vào sau lÆ°ng Nhạc XÆ°Æ¡ng má»™t cái.
Nhạc Xương vẫn ngồi yên tại chỗ không động đậy gì hết.
Hình như hòa thượng thoáng ngạc nhiên trong giây lát, sau đó đảo mình thấp thoáng một cái, đã đứng ngay trước mặt Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện.
Lão cÆ°á»i toe toét má»™t tiếng, vung chưởng vá»— tá»›i nhanh nhÆ° chá»›p.
Kêu bốp một cái.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện giơ tay phải sỠvào chỗ bị đánh, đưa cặp mắt kinh hãi ngắm nhìn hòa thượng không dám động đậy gì hết.
Một hồi thật lâu gã mới ấp úng nói :
- Äại... đại sÆ° phụ!... Ta... ta chẳng đắc tá»™i vá»›i ngài bao giá».
Hòa thượng ná» cÆ°á»i khẩy má»™t tiếng, nói :
- Không dám! Không dám! Hòa thượng này muốn hóa duyên với thí chủ thế thôi!
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện thoạt nghe nói thế, trong lòng hơi yên tâm, nói :
- Thế thì được, nếu trong mình ta có thứ gì, đại sư phụ cứ việc lấy.
Hòa thượng trợn to hai mắt cả mừng nói :
- Thật chăng?
- Äúng thế!
- Thí chủ khẳng khái đến thế, vậy thì hòa thượng này xin thí chủ bố thí cho một cặp mắt.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện thoạt nghe đối phÆ°Æ¡ng thốt ra lá»i nói này bất giác cả kinh thất sắc.
Hòa thượng lại nói tiếp :
- Ngã phật từ bi, ắt phải ban phước cho thí chủ.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện kinh hãi nói :
- Äại... sÆ° phụ! NhÆ° vậy sao được? Con ngÆ°á»i không có cặp mắt, làm thế nào nhìn thấy đồ vật?
Hòa thượng chắp tay nói :
- A di đà Phật! Như thí chủ có mắt không có tròng, để lại cũng bằng thừa mà thôi!
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện trông thấy gÆ°Æ¡ng mặt đầy vẻ cÆ°á»i của hòa thượng, sợ đến lạnh toát mồ hôi, gã vừa Ä‘Æ°a mắt nhìn hòa thượng vừa từ từ lui ra sau.
Lúc nãy ở trong tá»­u lầu gã trông thấy hòa thượng diá»…n ra má»™t đòn võ sá»›m đã kinh tâm táng đởm, bây giá» lại thấy lão đòi hóa duyên cặp mắt của mình, tức thì kinh hãi quay ngÆ°á»i lại co giò chạy nhÆ° Ä‘iên nhÆ° cuồng.
Hòa thượng cÆ°á»i há há nói :
- Này thí chủ! Chính ngươi hứa như thế còn chạy đi đâu nữa?
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện sợ đến mặt mày không còn chút sắc máu, gã không còn rảnh rá»—i nghe hòa thượng nói gì nữa, cứ co giò chạy nhÆ° Ä‘iên nhÆ° cuồng, bây giá» gã má»›i hối hận khi trÆ°á»›c kia luyện võ không chịu cố gắng luyện môn khinh công nhiá»u má»™t chút, đến bây giá» mang ra sá»­ dụng má»›i biết sở há»c của mình thua ngÆ°á»i quá xa.
Không ngá» gã chạy được khoảng mÆ°á»i trượng, bá»—ng thấy hoa mắt má»™t cái, lão hòa thượng nỠđã đứng chặn trÆ°á»›c mặt gã lúc nào chẳng hay.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện trông thấy vậy luống cuống quay ngÆ°á»i chạy tiếp, vì gã quá kinh hãi nên chẳng nhận định phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng, bất giác chạy trở vá» chá»— cÅ© lại thấy hòa thượng cÆ°á»i hí hí đứng đợi gã tại chá»—.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện biết rằng hôm nay quyết không thể thoát nạn nữa, bất giác thở dài một tiếng, nhủ thầm :
- “Cha Æ¡i, con đã ân hận không nghe lá»i cha, cứ khăng khăng đòi Ä‘i tìm nữ oa nhị ná», song hôm nay chÆ°a tìm ra nữ oa nhi mà mạng sống này cÅ©ng chẳng dám bảo đảmâ€.
Bỗng nhiên gã thấy hòa thượng chìa hai ngón tay uốn cong như cặp móc, điểm vào hai con mắt mình nhanh như chớp, tức thì thất kinh kêu lên một tiếng :
- Há»ng rồi!
Tiếp theo tiếng kêu thất kinh, đánh bạch một cái té nằm ngất xỉu tại chỗ.
Bấy giỠhòa thượng nghiêm sắc mặt đưa mắt nhìn Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện đang té nằm trên đất nói :
- Nghiệt chÆ°á»›ng! NgÆ°Æ¡i tạo nghiệp đã đành, bây giá» lại trợ há»— tác ác, có tha ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chỉ tổ gây há»a hại cho võ lâm, hôm nay bần tăng đành phá giá»›i vậy!
Dứt lá»i vung chưởng vá»— tay vào đầu Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện ngay.
Tức thì đất cát bay lên tung tóe, trên bãi cát hiện ra một cái hố sâu cả trượng, nhưng Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện vẫn nằm dại tại chỗ không hỠhấn gì hết.
Hòa thượng bất giác sửng sốt, mặt lộ vẻ kinh ngạc, hình như lão chẳng tin chút nào, giây lát sau, lão lẩm bẩm nói :
- Khá lắm! Xem nhÆ° hòa thượng này có mắt không tròng, chẳng ngá» ngÆ°Æ¡i cÅ©ng lợi hại đến thế. Äược! NgÆ°Æ¡i thá»­ tiếp ta má»™t chưởng nữa xem nào!
Dứt lá»i vận công vào song chưởng từ từ Ä‘Æ°a ra phía trÆ°á»›c.
Ngay lúc lão thoạt hất chưởng tá»›i, bá»—ng có má»™t bóng ngÆ°á»i từ sau lÆ°ng lão nhảy vá»t ra, đứng cản ngay phía trÆ°á»›c Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện, chắp tay nói :
- Thưa đại sư phụ, xin vị tình tại hạ buông tha gã vậy.
Hòa thượng lập tức xuống tấn thu hồi chưởng lực, lão sực vỡ lẽ tại sao gã Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện trúng một chưởng của mình mà chẳng hỠchi, lão đưa cặp mắt căm phẫn nhìn Nhạc Xương nói :
- Ngươi muốn sao bây gi�
Nhạc XÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i nói :
- Mặc dù gã tá»™i ác tày trá»i, nhÆ°ng mong đại sÆ° từ bi ban cho gã má»™t cÆ¡ há»™i tái làm ngÆ°á»i, đồng thá»i...
Hòa thượng không đợi hắn nói hết lá»i, khẽ lắc đầu thở dài má»™t tiếng, chậm rãi nói :
- Hạng ngÆ°á»i ngoan cố thế này mà ngÆ°Æ¡i lại trông mong gã cải ác hÆ°á»›ng thiện, chẳng khác nào ngÆ°á»i ngốc nói chuyện chiêm bao?
Khi lão thốt ra lá»i nói này, mặt lá»™ vẻ nghiêm trang không còn mảy may thần sắc đùa nghịch giả Ä‘iên giả khùng nhÆ° má»i khi nữa.
hết: Hồi 40, xem tiếp: Hồi 41
Tài sản của danangcity

  #43  
Old 08-07-2008, 06:53 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 41

Thiếu Lâm thảm biến



Nhạc XÆ°Æ¡ng thấy lão nói giá»ng trang trá»ng, hắn cÅ©ng lập tức nghiêm sắc mặt nói :
- Nếu vỠsau gã vẫn chưa chịu hối cải, xin đại sư cứ thẳng tay xử quyết.
Hòa thượng khẽ thở dài một tiếng, nói :
- Hôm nay ngÆ°Æ¡i khởi niệm nhân từ, vá» sau sẽ mang lại nhiá»u hậu hoạn cho ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i đã quyết định buông tha gã, hòa thượng ta đành chịu thôi.
Dứt lá»i lão Ä‘Æ°a cặp mắt sáng nhÆ° Ä‘iện quang quay sang nhìn Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện la hét nói :
- Nghiệt chÆ°á»›ng! Hãy đứng dậy cút khá»i đây mau!
Quả nhiên khi Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện thoạt nghe lão quát mắng, lập tức tung ngÆ°á»i lên, chắp tay xá dài nói :
- Äa tạ đại sÆ° phụ!
Dứt lá»i, luống cuống co giò chạy nhÆ° gió.
Nhạc Xương thấy Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện đã đi xa, bất giác thở dài một tiếng não nùng.
Những hình ảnh nghÄ©a thúc Thiết Chưởng Từ LÆ°Æ¡ng, ngÆ°á»i bịt mặt, Hồng Thần Äồ lần lượt hiện trong đầu óc hắn.
Hòa thượng thấy Nhạc XÆ°Æ¡ng đứng ngẩn ngÆ°á»i tại chá»—, bất giác ngạc nhiên há»i :
- Ngươi bị sao thế?
Nhạc Xương khẽ thở dài một tiếng nói :
- Tại hạ cảm thấy nhân tâm quá quỷ quyệt.
Hòa thượng vá»— tay cÆ°á»i lá»›n tiếng, nói :
- Äúng thế! Ná»­a năm nay ngÆ°Æ¡i có những tiến bá»™ đấy!
Nhạc Xương mặt lộ vẻ sửng sốt, chẳng hiểu lão muốn nói gì hết.
Hòa thượng lại lắc đầu thở dài nói :
- Tiếc rằng ngươi vẫn còn hơi ngốc nghếch.
Nhạc XÆ°Æ¡ng Ä‘á»™ng lòng buá»™t miệng há»i :
- Äại sÆ° phụ, ngÆ°á»i là...
Hòa thượng cÆ°á»i há há nói :
- Äúng thế! NgÆ°Æ¡i đã Ä‘uổi theo hòa thượng này đến Ä‘Æ°á»ng cùng, may nhá» những cây cổ thụ cao vòi vá»i giải cứu ta, bằng không hậu quả sẽ khó lÆ°á»ng rồi.
Nhạc Xương lẩm bẩm nói :
- Không ngỠhôm trước...
Hòa thượng cÆ°á»i hí hí má»™t tiếng, bèn lái sang Ä‘á» tài khác, nói :
- ChÆ°a đến má»™t năm, thế lá»±c của Kim Tiá»n bang hầu nhÆ° đã rãi khắp thiên hạ, hòa thượng ta rất mong muốn được vào Tổng đàn chúng tham quan má»™t phen, tiếc rằng chÆ°a tìm được cách vào...
Nhạc Xương cau mày nói :
- ThÆ°a đại sÆ° phụ! Rốt cuá»™c Bang chủ Kim Tiá»n bang là ai vậy?
Hòa thượng lắc đầu nói :
- Hòa thượng chỉ biết y thu dụng rất nhiá»u võ lâm cao thủ, nhÆ°ng không biết ai là ngÆ°á»i lãnh đạo bang phái này, chá»› nói ta và ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i ngoại cuá»™c làm gì, cả tam đàn lục Ä‘Æ°á»ng thập nhị hÆ°Æ¡ng chủ bá»n nó cÅ©ng không biết ai là ngÆ°á»i lãnh đạo cả, từ Ä‘iểm này cho thấy rằng tổ chức há» rất nghiêm mật, đồng thá»i cÅ©ng là má»™t đại há»a hoạn cho võ lâm.
Nhạc XÆ°Æ¡ng sá»±c nhÆ° nghÄ© ra Ä‘iá»u gì, lập tức chắp tay nói :
- Xin lượng thứ tại hạ sơ ý, vẫn chưa thỉnh giáp pháp danh đại sư xưng hô thế nào?
Hòa thượng đưa mắt liếc nhìn hắn một cái, nói :
- Pháp Danh...
Nhạc Xương thấy lão ngập ngừng cả buổi không hcịu nói tiếp thế rồi lại nói :
- Xin há»i pháp danh đại sÆ° phụ xÆ°ng hô thế nào?
Hòa thượng trợn ngược hai mắt nói :
- Pháp Danh! Chẳng lẽ ngươi cũng bắt chước hòa thượng ta giả điên giả khùng đó chăng?
Nhạc Xương sực vỡ lẽ nói :
- Té ra pháp danh của đại sÆ° phụ gá»i là Pháp Danh.
Pháp Danh hòa thượng khẽ gật đầu nói :
- Äúng thế! Không được sao?
Nhạc XÆ°Æ¡ng ngẩn ngÆ°á»i tại chá»— không nói gì hết.
Pháp Danh hòa thượng Ä‘Æ°a mắt nhìn trá»i má»™t cái, sau đó nói :
- Ta từng nói ngươi đãi hòa thượng ta một bữa chưa đủ đâu, bây giỠhòa thượng ta có một yêu cầu.
Nhạc Xương nói :
- Äại sÆ° phụ có Ä‘iá»u chi cứ việc nói ra, vào rừng Ä‘ao núi kiếm tại hạ cÅ©ng chẳng từ chối.
Hòa thượng Pháp Danh khoát tay nói :
- Chớ hứa vội vàng như thế, lát nữa hối hận cho mà coi, nếu hòa thượng bảo ngươi vào rừng đao núi kiếm, thế còn mấy vị nữ thí chủ của ngươi sẽ giải quyết thế nào đây?
Nhạc XÆ°Æ¡ng nghe nói thế, tức thì thẹn Ä‘á» mặt nói chẳng nên lá»i nào hết.
Hòa thượng Pháp Danh nói tiếp :
- Hòa thượng vì lo đại cục muốn thỉnh ngươi đi một chuyến Tung Sơn, thông báo cho hòa thượng Pháp Không chưởng môn nhân Thiếu Lâm hay, nghiêm luật môn hạ, kiên thủ cương vị, chú ý ứng biến.
Nhạc XÆ°Æ¡ng ngạc nhiên há»i :
- Chỉ hai câu thế thôi ư?
Hòa thượng Pháp Danh gật đầu nói :
- Chỉ có hai câu này thôi, nếu nhÆ° ngÆ°Æ¡i có thể kịp thá»i thông báo cho há» hay, chẳng những Thiếu Lâm được tránh khá»i má»™t trận huyết kiếp, hÆ¡n nữa có thể nói rằng võ lâm đã giữ lại má»™t phần lá»±c lượng.
Nhạc XÆ°Æ¡ng trông thấy lão nói giá»ng trang trá»ng, bất giác thầm giật mình kinh hãi, chẳng biết trong ná»­a năm nay chốn giang hồ đã xảy ra sá»± kiện kinh ngÆ°á»i gì đây?
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, hòa thượng Pháp Danh lại nói tiếp :
- Bây giá» ta giao việc này cho ngÆ°Æ¡i, hãy cấp tốc Ä‘i ngay, hòa thượng ta còn phải đến Kim Äỉnh nữa.
Nhạc XÆ°Æ¡ng tiếp lá»i nói :
- Rốt cuộc việc gì đã xảy ra vậy?
Hòa thượng Pháp Danh trầm giá»ng nói :
- Cơn nguy diệt môn.
Nhạc XÆ°Æ¡ng thoạt nghe nói thế, bất giác giật bắn ngÆ°á»i lên, nói giá»ng há»›t hãi :
- NgÆ°á»i nào có khả năng làm thế?
Hòa thượng Pháp Danh khẽ thở dài một tiếng, nói :
- Ngoài trừ Kim Tiá»n bang, ngoài ra ngÆ°Æ¡i nghÄ© rằng còn ai có lá»±c lượng này nữa?
Nhạc Xương sực liên tưởng đến Nhuế Chấn Viễn, Liễu Phùng Xuân và số đại hán áo gấm tức thì vỡ lẽ, nói :
- Tối hôm qua chúng nó...
Hòa thượng Pháp Danh khoát tay nói :
- Tình hình bây giá» rất cấp bách, ngÆ°Æ¡i có thể thuê thuyá»n tại đây Ä‘i ngay, hòa thượng ta cÅ©ng phải lên Ä‘Æ°á»ng liá»n, chúng ta hẹn gặp lại sau...
Dứt lá»i đảo mình thấp thoáng má»™t cái mất dạng luôn.
* * * * *
Tung Sơn danh chấn thiên hạ bấy lâu.
Một hôm...
Chúng tăng Thiếu Lâm làm xong công việc trÆ°a, lần lượt bÆ°á»›c ra Äại Hùng Bá»­u Äiện, gÆ°Æ¡ng mặt của má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tá» ra trang nghiêm hết sức.
Bỗng nhiên từ xa xa dưới chân núi, xuất hiện một kỵ mã chạy thẳng vỠhướng Thiếu Lâm tự.
NgÆ°á»i cưỡi trên kỵ mã là má»™t văn sÄ© trạc tuổi bốn mÆ°Æ¡i ngoài, mình mặc má»™t chiếc áo nho sÄ© màu xám, gÆ°Æ¡ng mặt anh tuấn song rất lạnh lùng.
Bấy giá» hình nhÆ° tâm trạng của văn sÄ© trung niên trông có vẻ rất khẩn trÆ°Æ¡ng, đối phÆ°Æ¡ng cứ luôn luôn đảo mắt quan sát xung quanh, ngoại trừ cặp mắt óng ánh chiếu sáng, ngoài ra vẻ mặt y vẫn lạnh nhÆ° tiá»n.
Bấy giá» kỵ mã đã chạy trên Ä‘Æ°á»ng núi, nhÆ°ng đối phÆ°Æ¡ng đã phát hiện hai bên rừng cây thỉnh thoảng nổi lên tiếng chân bÆ°á»›c, thế rồi gã dùng giá»ng mÅ©i kêu hừ má»™t tiếng.
Gã thúc ngá»±a chạy nhanh hÆ¡n nữa, chẳng mấy chốc tÆ°á»ng rào Thiếu Lâm tá»± đã hiện ra trÆ°á»›c mắt.
Bấy giá» mặt trá»i Ä‘ang đổ nghiêng vá» má»™t bên, xuyên qua má»™t cánh rừng thÆ°a đến trÆ°á»›c cổng Thiếu Lâm tá»±.
Gã ngÆ°á»›c đầu Ä‘Æ°a mắt nhìn tấm biển to lá»›n có Ä‘á» ba chữ “Thiếu Lâm tá»±â€
sắc vàng má»™t cái, bá»—ng nhiên từ trong cổng có hai hòa thượng trung niên nhảy vá»t ra.
Văn sÄ© trung niên ngồi trên ngá»±a cất giá»ng lạnh lùng nói :
- Quý phái danh lừng thiên hạ, tại sao hôm nay lại tá» ra khẩn trÆ°Æ¡ng nhÆ° thế, chẳng lẽ có sá»± kiện chi đã làm cho Thiếu Lâm tá»± phải thận trá»ng đến thế?
Hòa thượng đứng bên trái khẽ thở dài một tiếng, nói :
- Hôm nay đạo diệt ma thịnh, huyết kiếp sắp xảy ra đến nÆ¡i, thí chủ hà tất cố ý há»i lại làm gì?
Văn sÄ© trung niên Ä‘Æ°a mắt nhìn đối phÆ°Æ¡ng má»™t cái, nói giá»ng chậm rãi :
- Äại sÆ° phụ căn cứ Ä‘iá»u gì lại thốt lá»i nhÆ° thế?
Hòa thượng bên phải chắp tay há»i :
- Xin há»i thí chủ đến đây có việc chi chăng?
Văn sÄ© trung niên cÆ°á»i ngạo nghá»…, nói :
- TrÆ°á»›c khi trả lá»i câu há»i của đại sÆ°, bản nhân muốn nghe giải thích trÆ°á»›c đã.
Hòa thượng bên trái tiếp lá»i nói :
- Bổn tá»± từ Chưởng môn nhân trở xuống đã cung hầu nhiá»u năm nay, chẳng hay thí chủ có phải là....
Văn sÄ© trung niên Ä‘Æ°a mắt liếc nhìn hòa thượng đứng bên trái, cất giá»ng lạnh lùng nói :
- NgÆ°Æ¡i chÆ°a xứng đáng há»i, hãy gá»i Pháp Không ra đây trả lá»i nào!
Cả hai hòa thượng song song giật nảy ngÆ°á»i lên, đồng thá»i lùi ra phía sau hai bÆ°á»›c liá»n, trÆ¡ mắt chăm chăm nhìn văn sÄ© trung niên không nói gì hết.
Một hồi thật lâu hòa thượng đứng bên trái mới cau mày nói :
- Bần tăng vốn là tri khách bản tự, chức phận là...
Hình như Văn sĩ trung niên rất căm phẫn, lớn tiếng nói :
- Ta chỉ há»i ngÆ°Æ¡i hòa thượng Pháp Không có mặt tại tá»± viện hay không mà thôi?
Thình lình ngay lúc này...
Trong điện có một tiếng chuông du dương nổi lên, hai hòa thượng nỠthoạt nghe thấy tiếng chuông lập tức đứng lui ra hai bên cổng.
Văn sÄ© trung niên đảo mắt nhìn tá»›i trÆ°á»›c, chỉ thấy trong tá»± viện có ba mÆ°Æ¡i mấy hòa thượng từ từ bÆ°á»›c ra, mình mặc tăng y cùng má»™t màu lam, và tay cầm thiá»n trượng đồng xanh.
HỠđi tới chỗ cách trước mặt văn sĩ trung niên độ khoảng hai trượng, sau đó giãn ra đứng ở hai bên tả hữu.
Bấy giỠngoại trừ tà áo phất phơ trong gió phát ra tiếng kêu veo veo trước cổng tự, ngoài ra không khí bốn bỠim phăng phắc.
Văn sĩ trung niên nỠvẫn thản nhiên đứng trước cổng tự, hình như chẳng hỠkhiếp sợ thanh thế trước mắt chút nào cả.
Bỗng nhiên một lão tăng râu tóc hoa râm có thân hình vạm vỡ vượt chúng bước ra ngoài, chắp tay hướng vỠVăn sĩ trung niên vái chào, nói :
- A di đà Phật! Chẳng hay thí chủ muốn gặp Chưởng môn nhân bổn phái có việc chi chăng?
Văn sÄ© trung niên bá»—ng ngá»­ng mặt lên trá»i cÆ°á»i nhÆ° Ä‘iên nhÆ° cuồng má»™t hÆ¡i dài, tiếng cÆ°á»i Ä‘inh tai nhức óc làm khiếp đảm tâm thần má»i ngÆ°á»i, số tăng chúng đứng ở xung quanh mặt hÆ¡i biến sắc.
Hình như cả lão tăng nỠcũng giật mình chẳng ít, lão thấy rằng nội lực của văn sĩ trung niên ngạo nghễ này vô cùng thâm hậu, cho dù so với Chưởng môn nhân Pháp Không đại sư, hình như gã vẫn trội hơn một bậc.
Tiếng cÆ°á»i chÆ°a dứt, văn sÄ© trung niên Ä‘Æ°a cặp mắt sáng nhÆ° hai luồng Ä‘iện quang quét nhìn chúng tăng đứng ở xung quanh má»™t vòng, cuối cùng nhìn lão tăng ná», lạnh lùng nói :
- Lão nhân gia ta gần ba mÆ°Æ¡i năm nay chÆ°a xuất hiện giang hồ, không ngá» các ngÆ°Æ¡i dám ngông cuồng đến thế, đã bày ra đông ngÆ°á»i nhÆ° vậy, hừ, hôm nay ta tác thành các ngÆ°Æ¡i cho rồi!
Dứt lá»i gã đảo mình phấp phÆ¡ tung xuống ngá»±a, thân pháp nhanh nhẹn thần kỳ hết sức.
Y tiện tay vỗ vào hông ngựa một cái, tức thì kỵ mã nỠtung vó chạy xuống núi luôn.
Lão tăng suy nghĩ giây lát, nói :
- Nếu thí chủ muốn như vậy, thế thì bần tăng đành đắc tội thôi.
Lão vừa âm thầm phái ngÆ°á»i thông báo giám viện và há»™ pháp, vừa giÆ¡ song chưởng khẽ vá»— hai tiếng liá»n.
Tức thì chúng tăng hai bên Ä‘á»u bÆ°á»›c ra hai ngÆ°á»i, chia làm bốn phía đông, tây, nam, bắc vây văn sÄ© trung niên vào vòng trong.
Văn sÄ© trung niên đứng khoanh tay, Ä‘Æ°a mắt ngạo nghá»… ngắm nhìn tấm biển treo trên cổng tá»± cÆ°á»i lạnh lùng, lẩm bẩm :
- Nghe đồn rằng thất thập nhi tuyệt nghệ của Thiếu Lâm tá»± xÆ°ng hùng võ lâm, hôm nay được dịp mở mắt, quả nhiên không hÆ° truyá»n chút nào, có lẽ cả hợp thủ quần công cÅ©ng sẽ dẫn đầu các phái thì phải, há há...
Lão tăng nghe nói thế bất giác thẹn đỠmặt, thế nhưng lão biết rằng sự kiện này ảnh hưởng đến toàn bộ hư vong của Thiếu Lâm tự, nên lão không dám hành động theo chí chí cá nhân.
Mặc dù lão không biết văn sÄ© trung niên Ä‘ang đứng trÆ°á»›c mặt, rốt cuá»™c là ai, thế nhÆ°ng nhìn qua khí Ä‘á»™ của đối phÆ°Æ¡ng quyết không phải là nhân vật tầm thÆ°á»ng.
Ná»­a năm trÆ°á»›c đây từ khi Thái Chân Tá»­ Chưởng môn nhân Võ Äang chết bất đắc kỳ tá»­ trong đêm tối, giang hồ liá»n đồn rằng Thiếu Lâm sẽ gặp há»a nạn tÆ°Æ¡ng tá»±.
NhÆ°ng đã hÆ¡n ná»­a năm, Thiếu Lâm tá»± vẫn bình yên nhÆ° má»i khi, song lá»i đồn đại trên chốn giang hồ càng lúc càng sôi nổi.
Lão đưa mắt nhìn Văn sĩ trung niên, chậm rãi nói :
- Thí chủ chá»› nói lắm lá»i làm gì, nếu nhÆ° thí chủ cho biết tên há», có lẽ...
Lão chÆ°a nói hết lá»i, Văn sÄ© trung niên đã cất giá»ng lạnh lùng nói :
- Có lẽ Thiếu Lâm tá»± không còn má»™t ngÆ°á»i nào sống sót nữa.
Äối phÆ°Æ¡ng thốt ra lá»i nói này, tất cả chúng tăng mặt mày biến sắc.
Bốn tăng nhân đứng xung quanh gã, thấy gã nói giá»ng ngông cuồng, má»™t trong bốn ngÆ°á»i không chịu nổi nữa, lên tiếng niệm má»™t câu Phật hiệu, liá»n bày ra trận thế ngay.
Bốn tăng nhân Ä‘á»u sá»­ dụng thiá»n trượng đồng xanh, vừa dài vừa nặng, khi há» vÅ© Ä‘á»™ng thiá»n trượng phát ra tiếng kêu vù vù Ä‘iếc tai, tức thì bóng trượng đã vây Văn sÄ© trung niên vào vòng trong.
Há» vÅ© Ä‘á»™ng thiá»n trượng chạy xoay vòng văn sÄ© trung niên giây lát, mặc dù bóng trượng ập tá»›i mạnh nhÆ° vÅ© bão, nhÆ°ng vừa đánh vào chỉ cách văn sÄ© trung niên Ä‘á»™ khoảng má»™t thÆ°á»›c, đã bị dá»™i ngược trở lại.
Tăng nhân đã phát Ä‘á»™ng trận thế ná» cất giá»ng sang sảng Ä‘á»c má»™t câu Phật hiệu, lượn mình lÆ°á»›t tá»›i bên phải Văn sÄ© trung niên, sá»­ dụng thiá»n trượng quét ra má»™t chiêu “Bàn Hoa Cái Äỉnh†mạnh nhÆ° vÅ© bão.
Còn tăng sÄ© đứng ở phÆ°Æ¡ng vị bên hÆ°á»›ng tây quÆ¡ thiá»n trượng tấn công má»™t chiêu “Ngá»c Äai Vi Yêu†quét vào hạ bán thân Văn sÄ© trung niên.
Hai ngÆ°á»i phối hợp xuất thủ thần tốc chẳng lá»™ ra mảy may kẻ hở nào hết.
Văn sÄ© trung niên vốn khoanh tay đứng tại chá»—, gã đợi đến khi kình phong vừa bổ tá»›i đỉnh đầu, thượng bán thân khẽ lách sang trái má»™t cái, lập tức giÆ¡ tay phải chá»™p lấy thiá»n trượng.
Äồng thá»i phất tay áo bào ra phía sau, tức thì tăng sÄ© Ä‘ang tấn công ở hÆ°á»›ng tây bá»—ng cảm thấy hai cổ tay Ä‘en nhÆ° cắt, kêu vù má»™t tiếng, thiá»n trượng đồng xanh tuá»™t khá»i tay văng ra ngoài luôn.
Tăng sÄ© tấn công bên phải trông thấy đối phÆ°Æ¡ng nắm chặt thiá»n trượng của mình, Ä‘ang vùng vẫy muốn nhảy lui ra sau, bá»—ng thấy Văn sÄ© trung niên khẽ hất tay phải má»™t cái, tức thì y cảm thấy toàn thân Ä‘au nhÆ° cắt, đồng thá»i kêu há»± má»™t tiếng té nằm ra đất.
Sau đó gã lại phóng chỉ điểm tới nhanh như chớp, ba tăng sĩ còn lại đồng lúc kêu hự một tiếng, đánh bạch bạch vài cái lần lượt té nằm trên đất chết ngay lập tức.
Văn sÄ© trung niên cÆ°á»i lạnh lùng má»™t tiếng, nói :
- Ba thế võ mèo này cũng dám mang ra diễn múa, quả thật làm mất thể diện của Thiếu Lâm tự hết.
Lão tăng có tuổi thoạt trông thấy chỉ trong bá»—ng chốc bốn đệ tá»­ Ä‘á»i thứ ba thảy Ä‘á»u chết dÆ°á»›i tay đối phÆ°Æ¡ng, khẽ chau đôi mày hoa râm, nói giá»ng thÆ°Æ¡ng tâm :
- Quả thật thủ đoạn của thí chủ cay độc hết sức!
Văn sĩ trung niên lạnh lùng nói :
- Nếu hòa thượng Pháp Không chẳng xuất hiện nữa, hứ, còn nhiá»u thủ Ä‘oạn cay Ä‘á»™c nữa!
Thình lình ngay lúc này...
Có một hồi chuông khẩn cấp từ trong tự viện nổi lên.
Tất cả đệ tá»­ Thiếu Lâm tá»± Ä‘ang có mặt tại hiện trÆ°á»ng thảy Ä‘á»u chắp tay cúi đầu, lẳng lặng đứng yên tại chá»—.
Văn sÄ© trung niên Ä‘Æ°a cặp mắt ngạo nghá»… quét nhìn xung quanh, đồng thá»i dùng giá»ng mÅ©i kêu hừ má»™t tiếng, rõ ràng gã chẳng xem số tăng chúng này vào đâu cả.
CÅ©ng ngay lúc gã vừa đảo mắt quét nhìn xung quanh bá»—ng có ba ngÆ°á»i từ trong tá»± hiện thân ra.
NgÆ°á»i Ä‘i đầu là má»™t lão hòa thượng mình mặc cà sa sắc vàng, mặt vuông tai dài, hàm râu bạc phất phÆ¡ tá»›i ngá»±c, trong nét mặt trang nghiêm hiá»n từ hiện ra má»™t oai nghi lẫm liệt.
Hai bên tả hữu là hai tiểu sa di mặt thanh mày tú Ä‘á»™ khoảng mÆ°á»i hai, mÆ°á»i ba tui, má»™t ngÆ°á»i ôm phất trần, má»™t ngÆ°á»i hai tay xốc ngá»c trượng từ từ Ä‘i theo hòa thượng áo vàng.
Văn sĩ trung niên động lòng nhủ thầm :
- “Trông khí Ä‘á»™ hòa thượng này bất phàm, có lẽ đối phÆ°Æ¡ng chính là hòa thượng Pháp Không chưởng môn nhân Thiếu Lâm tá»± không sai rồiâ€.
Trong lúc gã còn Ä‘ang suy nghÄ©, lão hòa thượng nỠđã bÆ°á»›c xuống bậc thá»m bạch ngá»c, dừng tại bên cạnh hai xác chết cách chá»— đối phÆ°Æ¡ng khoảng má»™t trượng, cất giá»ng khoảng má»™t trượng, cất giá»ng sang sảng Ä‘á»c má»™t câu Phật hiệu, sau đó chấp tay nói :
- Hòa thượng Pháp Không chưởng môn Thiếu Lâm tá»± xin há»i thí chủ có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
Văn sÄ© trung niên cÆ°á»i lạnh lùng má»™t tiếng nói :
- NgÆ°Æ¡i chính là hòa thượng Pháp Không đó Æ°? Khá lắm, hôm nay bản nhân đến đây chẳng có việc chi khác cả, chỉ muốn mượn chiếc đầu ngÆ°á»i của Chưởng môn nhân.
Gã chÆ°a nói hết lá»i, trong bốn tăng sÄ© áo đỠđứng hàng đầu, đã có má»™t ngÆ°á»i vượt chúng bÆ°á»›c ra, chỉ tay vào mặt Văn sÄ© trung niên, giận dữ gầm hét :
- Câm mồm lại, ngươi dám vô lễ với Chưởng môn nhân chăng?
Pháp Không khoát tay nói :
- Vô Nhân! Hãy lui ra nào!
Hòa thượng nỠdừng bước lại, vội cúi đầu kêu vâng một tiếng lui ra phía sau ngay.
Pháp Không lại quay sang hướng Văn sĩ trung niên nói :
- Bần tăng đã có tuổi, dù chết cÅ©ng chẳng há» chi, có Ä‘iá»u chẳng hay thí chủ có thể cho biết nguyên nhân tại sao không?
Văn sÄ© trung niên cất giá»ng lạnh lùng nói :
- Chắc ngÆ°Æ¡i biết giết gà dá»a khỉ chứ?
Pháp Không chẳng tỠvẻ căm phẫn, chỉ cau mày trầm tư giây lát, sau đó mới đưa mắt quét nhìn chúng tăng một cái, lẩm bẩm nói :
- Nhân quả tuần hoàn chẳng sai chạy tÆ¡ hào chút nào, quả thật kiếp số khó tránh khá»i.
Văn sÄ© trung niên bá»—ng cÆ°á»i há há nói :
- Äúng thế! NgÆ°Æ¡i khá thông minh đấy!
Pháp Không nghiêm sắc mặt lại, trầm giá»ng nói :
- Thí chủ đến đây ắt phải cậy vào Ä‘iá»u gì, bần tăng chẳng muốn đổ máu nhiá»u, bây giá» thế này! Nếu thí chủ có khả năng phá được La Hán trận của bản phái bần tăng sẽ tá»± tá»­ tạ tá»™i, chỉ mong rằng bảo tồn bản môn.
Văn sÄ© trung niên tiếp lá»i nói :
- Quả nhiên đại hòa thượng biết nói lá»i dứt khoát, tại hạ ắt cho ngÆ°Æ¡i được toại nguyện.
Hòa thượng Pháp Không trông thấy chúng tăng xúc Ä‘á»™ng, há» nhốn nháo muốn xông ra, lão lập tức trầm giá»ng nói :
- Vô Quả! Hãy truyá»n lệnh dụ bày trận pháp ngay.
Một tăng sĩ từ sau lưng lão bước ra, cúi đầu vái chào Pháp Không thưa rằng :
- Tuân lệnh dụ Chưởng môn!
Dứt lá»i, y cúi ngÆ°á»i vái chào lần nữa, sau đó quay ngÆ°á»i chạy vào tá»± viện.
Mặc dù đại địch đứng trước mặt, thế nhưng hòa thượng Pháp Không vẫn chẳng tỠra bối rối chút nào, lão đứng lui sang một bên, giơ tay mỠkhách, nói :
- Má»i thí chủ!
Văn sĩ trung niên cũng không khách sáo nữa, lập tức bước vào tự viện ngay.
Tất cả chúng tăng cũng lẳng lặng theo sau lưng hòa thượng Pháp Không bước vào tự viện.
Văn sÄ© trung niên thoạt vừa đặt chân vào sân viện, bất giác giật nảy ngÆ°á»i lên.
Có hàng trăm tăng sÄ© Ä‘ang ngồi xếp bằng trên quãng trÆ°á»ng trÆ°á»›c Äại Hùng Bá»­u Äiện, tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u khép mắt lại đồng thá»i bên cạnh há» có cả giá»›i Ä‘ao hoặc thiá»n trượng để chuẩn bị ứng chiến.
Không khí trong hiện trÆ°á»ng im phăng phắc chẳng há» có tiếng Ä‘á»™ng nào hết.
Bấy giá» hòa thượng Pháp Không vượt chúng bÆ°á»›c tá»›i hành lang Ä‘iện Ä‘Æ°á»ng cÅ©ng ngồi xếp bằng nhắm mắt lại, số tăng chúng còn lại lập tức đứng giãn ra xung quanh, để chuẩn bị tiếp ứng bất cứ lúc nào.
Văn sÄ© trung niên bá»—ng ngá»­ng mặt lên trá»i cÆ°á»i nhÆ° Ä‘iên nhÆ° cuồng má»™t hÆ¡i dài, tiếng cÆ°á»i chan chứa những ná»—i vô tình, tàn bạo và sát khí kinh ngÆ°á»i.
Tiếp theo tiếng cÆ°á»i, gã nhún mình nhảy lên cao khoảng ba trượng, sau đó phất phÆ¡ hạ trong trận pháp.
Gã vừa đặt chân xuống đất, bÄ©u môi nói giá»ng ngạo nghá»… :
- Mặc dù Thiếu Lâm La Hán trận xưng hùng võ lâm, hừ, hôm nay thử xem trận pháp này có làm gì được ta hay không?
CÅ©ng ngay lúc gã vừa đặt chân xuống đất, tất cả những tăng sÄ© Ä‘ang ngồi xếp bằng trên đất đã cùng lúc cầm binh khí và lần lượt đứng lên hết, má»i ngÆ°á»i tá»± giữ má»™t vị trí, đứng yên bất Ä‘á»™ng.
Thế nhưng những tiếng Phật hiệu sang sảng thanh thoát tiếp nối nỗi lên liên tục, nghe ùng ùng điếc tai.
Thình lình tiếng Phật hiệu bỗng im bặt.
Kế đó bóng ngÆ°á»i chúng tăng bay lượn trên không xen lẫn ánh giá»›i Ä‘ao thiá»n trượng óng ánh chói mắt, chỉ trong chá»›p mắt đã vây Văn sÄ© trung niên vào trong ánh Ä‘ao bóng trượng.
Một khi La Hán trận danh lừng thiên hạ thoạt vừa phát động, quả nhiên lợi hại hết sức.
Mặc dù Văn sĩ trung niên ngạo nghễ tuyệt luân, nhưng bấy giỠcũng phải thầm giật mình kinh hãi.
Số tăng nhân này chia làm bốn mặt tấn công, má»—i mặt lại chia làm ba hàng, má»—i hàng gồm có chín ngÆ°á»i, chín chín nối liá»n cá»™ng thành con số má»™t trăm lẻ tám.
Võ công của má»—i má»™t tăng sÄ© thảy Ä‘á»u cao cÆ°á»ng, hÆ¡n nữa há» luấn luyện có thứ lá»›p, tiá»n hậu tiếp ứng rất chặt chẽ, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên oai lá»±c của nó rất là kinh ngÆ°á»i rồi.
Văn sÄ© trung niên trông thấy bóng trượng ánh đạo chá»›p nháy đến hoa mắt, đồng thá»i kình lá»±c mạnh nhÆ° vÅ© bão cứ từ bốn mặt tám hÆ°á»›ng cuồn cuá»™n ập tá»›i liên tục.
Bây giỠgã mới tin rằng quả nhiên Thiếu Lâm La Hán trận này biến hóa kỳ diệu vô cùng, gã đứng trong trận thế, không thể nào tìm ra đối tượng chủ lực, ngoại trừ vận khởi cương khí phòng vệ xung quanh, ngoài ra chưởng lực của mình chẳng thu được kết quả gì hết.
Chúng tăng cứ từ bốn mặt tám hướng quơ đao trượng quét tới liên tục, kình khí mạnh như vũ bão cứ cuồn cuộn ập tới, gã chỉ cậy vào nội lực thâm hậu của mình, chia từng tốp đẩy lui hỠra sau mà thôi.
Thế nhưng bốn mặt tám hướng, tốp này vừa bị đẩy lui, tốp khác lại tấn công tới, cho dù chưởng lực của gã hùng hậu đến đâu đi nữa, nhưng chẳng mấy chốc gã đã mệt đến đổ mồ hôi hột.
Nếu đánh nhÆ° thế này, chẳng khác gì vá»›i công lá»±c của má»™t ngÆ°á»i đấu vá»›i hàng trăm cao thủ. Cho dù gã luyện nên kim cang bất hoại chi thể cÅ©ng không thể nào chịu nổi hợp kích của hàng trăm cao thủ.
Gã một mặt quan sát biến hóa trong trận thế, một mặt vận công vào song chưởng thừa cơ phản công.
Thình lình ngay lúc này có một lớp tăng sĩ cùng quơ đao trượng lao tới tấn công nhanh như cắt.
Văn sÄ© trung niên thoạt trông thấy cÆ¡ há»™i ngàn vàng này, lập tức nghiến răng vung song chưởng ngang dá»c tấn công lia ịa, sau đó lui trở lại đứng yên tại chá»— Ä‘Æ°a mắt quan sát.
Sau khi tiếng binh khí kêu choeng choeng vừa dứt chỉ thấy hai tốp tăng sÄ© sá»­ dụng thiá»n trượng đồng xanh, binh khí của há» bị đánh văng ra khá»i tay hết.
MÆ°á»i tám tăng sÄ© thoáng ngẩn ngÆ°á»i trong giây lát, sau đó từ từ lui sang má»™t bên hết.
Cũng trong tích tắc này, La Hán trận thoạt ngưng động giây lát, lập tức có tốp tăng sĩ khác nhảy tới bổ khuyết chỗ trống, tức thì trận thế lại hoạt động tiếp.
Những ánh đao bóng trượng lại cuồn cuộn ập tới mạnh như vũ bão.
Văn sÄ© trung niên lạnh lùng tằng hắng má»™t tiếng, gã không tin La Hán trận này có thể nhốt được mình, nếu không thoát khá»i trận thế này, vậy thì tất cả phải há»ng hết.
Mặc dù gã biết rằng trong vài trăm năm nay trên chốn giang hồ chÆ°a có bất cứ má»™t ai năng phá giải La Hán trận do má»™t trăm linh tám ngÆ°á»i lập nên này.
Thế nhưng một ý chí đã khích lệ gã, làm cho gã quyết phải phá trận thoát thân, sau đó lấy thủ cấp của Pháp Không treo cao trên cổng.
Ngay lúc gã thoáng phân tâm suy nghĩ, bỗng nghe tiếng gió binh khí từ sau lưng ập tới.
Gã giật mình xoay ngÆ°á»i lách sang má»™t bên, đồng thá»i vung song chưởng quét vá» hÆ°á»›ng sau lÆ°ng nhanh nhÆ° chá»›p.
Tiếp theo vài tiếng kêu hệ, có vài tăng sĩ té ngã ra đất.
Bấy giá» mÆ°á»i tám tăng sÄ© ở hai bên phải trái lại lao tá»›i tấn công tiếp.
Văn sĩ trung niên huýt một tiếng sáo sang sảng thật dài, nghe thật kinh tâm táng đởm.
hết: Hồi 41, xem tiếp: Hồi 42
Tài sản của danangcity

  #44  
Old 08-07-2008, 06:59 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 42

Máu nhuộm Thiếu Lâm




Tất cả tăng sÄ© bất giác run bắn ngÆ°á»i lên, Ä‘á»™ng tác theo đó đình trệ trong giây lát.
Văn sÄ© trung niên thừa lúc chúng tăng thoạt ngẩn ngÆ°á»i trong tích tắc, gã lập tức vung chưởng phóng chỉ tấn công lia lịa, tức thì tiếng kêu thất kinh nổi lên liên tục, bóng xám thấp thoáng vài cái, đã có mÆ°á»i mấy tăng sÄ© té ngã ra đất.
Bấy giỠgã đã nổi cơn hung hăng, gầm hét nói :
- Các ngươi hết muốn sống, vậy thì chớ trách ta độc ác.
Thế rồi gã lượn mình tới, triển khai U Minh đại bát thức tấn công vào hướng tăng sĩ.
Chuyển biến này chỉ xảy ra trong tích tắc.
Bấy giỠhòa thượng Pháp Không đang ngồi xếp bằng dưới hành lang từ từ mở hai mắt ra, mặc dù lão đã biết hôm nay tất bại, nhưng lão vẫn bất giác giật mình kinh hãi.
Lão giÆ¡ tay vẫy gá»i má»™t tăng sÄ© áo Ä‘á», sau đó từ tay tiểu sa di lấy thanh ngá»c trượng qua.
Tăng sÄ© áo Ä‘á» ná» cÅ©ng chẳng biết Chưởng môn nhân gá»i mình để làm gì, mặt y lá»™ vẻ sợ hãi đứng nghiêm má»™t bên chá» lệnh dụ.
Thần sác hòa thượng Pháp Không rất trang trá»ng, nói giá»ng bi thÆ°Æ¡ng :
- Này Vô Trụ! Trong số sÆ° huynh đệ đồng môn, mặc dù võ công ngÆ°Æ¡i bình thÆ°á»ng nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i rất biết nhẫn nhục và có thể gánh vác trá»ng trách, hÆ¡n nữa vá» phần thu luyện phật há»c ngÆ°Æ¡i có thành tá»±u khá hÆ¡n chÆ° vị sÆ° huynh, cho nên bây giá» bản tá»a mang trá»ng trách Chưởng môn giao lại cho ngÆ°Æ¡i, bắt đầu từ bây giá» ngÆ°Æ¡i là tân Chưởng môn nhân của phái Thiếu Lâm.
Hòa thượng Vô Trụ tỠra bất an nói :
- Bẩm Chưởng môn nhân, đệ tá»­ vô tài vô đức, không đủ khả năng đảm Ä‘Æ°Æ¡ng trá»ng trách này, hÆ¡n nữa...
Hòa thượng Pháp Không ngắt lá»i nói của y nói :
- TrÆ°á»›c khi bản tá»a chÆ°a từ chức trá»ng trách Chưởng môn, đây là mệnh lệnh.
Hòa thượng Vô Trụ vội phủ phục dưới đất thưa rằng :
- Äệ tá»­ kính tuân lệnh dụ Chưởng môn.
Hòa thượng Pháp Không đưa mắt nhìn y lắc đầu thở dài một tiếng nói :
- NgÆ°Æ¡i nên biết trách nhiệm vá» sau của ngÆ°Æ¡i, mặc dù võ công của Thiếu Lâm không phế bá», nhÆ°ng từ rày vá» sau không được há»i han đến sá»± việc giang hồ.
Lão dừng giây lát, sau đó lại nói tiếp :
- Bây giá» dẫn chúng tăng đến La Hán Ä‘Æ°á»ng tụng kinh Ä‘i! Lá»±c lượng của các ngÆ°Æ¡i không đủ sức giải quyết việc bên ngoài đâu, mặc dù đây là kiếp nạn, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i phải nhá»› cho kỹ bài há»c hôm nay để cảnh giác vá» sau, phải thận trá»ng tất cả. Thôi! Thá»i gian cÅ©ng không còn bao nhiêu nữa, ngÆ°Æ¡i hãy Ä‘i Ä‘i!
Hòa thượng Vô Trụ quỳ xuống lạy bốn lạy, giÆ¡ tay đón lấy ngá»c trượng, sau đó từ từ đứng lên, hai mắt ngập lệ, miệng mấp máy muốn nói lại thôi, cuối cùng nghiến răng quay ngÆ°á»i bá» Ä‘i.
Hòa thượng Pháp Không đưa mắt nhìn bóng lưng y xa dần, lẩm bẩm nói :
- A di đà Phật! à trá»i nhÆ° thế, biết nói sao đây?
Chỉ trong giây lát, ngoại trừ những tăng trong La Hán trận tại quảng trÆ°á»ng, ngoài ra tất cả Ä‘á»u ấp ủ ná»—i bi phẫn theo sau lÆ°ng hòa thượng Vô Trụ từ từ bÆ°á»›c vào hậu viện.
Mặc dù Pháp Không xuất gia từ bé, trải qua vài chục năm thanh tu, có thể nói rằng tứ đại giai không, thế nhưng bấy giỠcũng bất giác lấy làm xúc động hết.
ÄÆ°a mắt nhìn số đệ tá»­ theo bên tả hữu mình bấy lâu, từng ngÆ°á»i má»™t bá» xác tại chá»—, nhÆ°ng lão không có khả năng ngăn cản trận đổ máu này.
Bá»—ng nhiên trên gÆ°Æ¡ng mặt lão thoáng hiện má»™t thần sắc kỳ lạ, khiến ngÆ°á»i trông thấy phải nảy sanh lòng kính nể.
Thế rồi lão đỠtụ nhất khẩu chân khí, gầm thét một tiếng như sấm nổ :
- Dừng tay lại!
Tức thì La Hán trận ngưng hoạt động ngay.
Những tăng sĩ trong trận từ từ lui trở vỠvị trí cũ.
Văn sÄ© trung niên Ä‘Æ°a cặp mắt sáng quắc liếc nhìn lão má»™t cái, cất giá»ng lạnh lùng nói :
- Thế rồi, ngươi hối hận rồi chăng?
Hòa thượng Pháp Không đảo mắt quét nhìn xung quanh má»™t vòng, thấy La Hán trận rất chắc nhÆ° kim cang đã tàn khuyết quá bán, số đệ tá»­ môn hạ tá»­ thÆ°Æ¡ng khá nhiá»u, bất giác khẽ thở dài má»™t tiếng não nùng.
Quả thật, lão có chút hối hận, song cũng có chút bi phẫn.
Lão ân hận rằng không nên giao kết Æ°á»›c hẹn này vá»›i gã sát tinh ná».
Äồng thá»i hận rằng tại sao không nhân lúc gã đến đây tá»± huyệt xong việc cho rồi!
Nhất niệm sai lầm của mình đã gây nên kết cục bi thảm như thế quả thật không ai ngỠvậy, lão đưa mắt nhìn văn sĩ trung niên chậm rãi nói :
- Chẳng phải thí chủ muốn lấy chiếc thủ cấp của bần tăng đó ư?
Văn sÄ© trung niên thoáng ngạc nhiên trong giây lát, sau đó cất giá»ng lạnh lùng nói :
- Äúng thế! NhÆ°ng mà bây giá» phải cá»™ng thêm má»™t phần lợi tức nữa.
Hòa thượng Pháp Không nói :
- Thí chủ tạo sát nghiệp bao nhiêu đó chưa đủ sao?
Văn sÄ© trung niên ngá»­ng mặt lên trá»i cÆ°á»i nhÆ° Ä‘iên nhÆ° khùng hÆ¡i dài, sau đó má»›i nói :
- Năm xÆ°a chín đại môn phái các ngÆ°Æ¡i liên thủ đối phó Khô Lâu Tẩu, chín ngÆ°á»i các ngÆ°Æ¡i đã thi triển thủ pháp Ä‘á»™c môn Ä‘iểm ba mÆ°Æ¡i sáu âm huyệt của lão, sau đó lại sợ lão không chết và mang lão ném vào trong hồ cát chảy tại Há»a Dung Cốc. Hừ! Chẳng lẽ sát nghiệp mà các ngÆ°Æ¡i tạo ra không nặng chăng?
Hòa thượng Pháp Không thoạt nghe nói thế tức thì cứng há»ng nói chẳng nên lá»i, lão khẽ thở dài má»™t tiếng, Ä‘Æ°a mắt nhìn số đệ tá»­ môn hạ má»™t cái, sau đó từ từ khép hai mắt lại.
Văn sÄ© trung niên cất giá»ng lạnh lùng nói :
- Quả nhiên La Hán trận danh bất hÆ° truyá»n chút nào, nhÆ°ng tiếc rằng chẳng phải tuyệt đối không thể phá giải, này Pháp Không, hôm nay để ngÆ°Æ¡i được mở mắt xem cho biết.
Lá»i nói châm biếm xen lẫn ngạo khí lấn hiếp ngÆ°á»i ngÆ°á»i đã làm tổn thÆ°Æ¡ng đến tâm linh hòa thượng Pháp Không, mặt mày lão co rút lia lịa.
Những tăng sÄ© tại hiện trÆ°á»ng thoạt nghe đối phÆ°Æ¡ng nói thế bất giác ngẩn ngÆ°á»i ra tại chá»—.
Gã văn sÄ© trung niên vừa dứt lá»i, lập tức đảo ngÆ°á»i chạy xoay vòng trong trận thế, đồng thá»i vung chưởng phóng chỉ tấn công lia lịa.
Thế rồi cả Thiếu Lâm tự nổi lên một trận mưa máu gió tanh.
Dù gì những tăng sÄ© trong trận pháp từng trải qua má»™t thá»i gian huấn luyện nghiêm ngặt, bấy giá» mặc dù trận thế tuy bị phá giải, hÆ¡n nữa tá»­ thÆ°Æ¡ng quá bán, nhÆ°ng há» vẫn tá»± cố giữ cÆ°Æ¡ng vị của mình, không má»™t ai tá» ra sợ hãi chút nào cả.
Văn sĩ trung niên vừa bay lượng trong không vừa phất hai tay áo kêu vù vù trong gió, chỉ trong bỗng chốc chỉ thấy xác chết nằm ngổn ngang trên đất, một trăm lẻ tám tăng sĩ không còn một ai sống sót hết.
Thế rồi gã buông tiếng cÆ°á»i nhÆ° Ä‘iên nhÆ° cuồng, tiếp theo tiếng cÆ°á»i gã cất bÆ°á»›c Ä‘i tá»›i hành lang đại Ä‘iện, phóng mắt nhìn tá»›i trÆ°á»›c thấy hòa thượng Pháp Không vẫn ngồi yên bất Ä‘á»™ng.
Gã lạnh lùng tằng hắng một tiếng, nói :
- Này Pháp Không, chá»› giả chết làm gì nữa, ngÆ°Æ¡i hãy mở mắt xem nào, cả Ä‘á»i ngÆ°Æ¡i có khi nào trông thấy thủ Ä‘oạn nhÆ° thế bao giá» không? So vá»›i chín đại môn phái các ngÆ°á»i thì thế nào?
Hòa thượng Pháp Không vẫn khép hai mắt chắp tay ngồi xếp bằng trên đất không động đậy cũng chẳng nói năng gì cả.
Văn sÄ© trung niên cÆ°á»i lạnh lùng nói :
- Này hòa thượng kia, sắp chết tới nơi rồi, chớ giả đò làm gì nữa.
Dứt lá»i gã khẽ đẩy tá»›i má»™t chưởng.
Không ngỠtư thế ngồi của hòa thượng Pháp Không vẫn không biến đổi, đánh bạch một cái ngã lăn ra phía sau.
Văn sĩ trung niên dậm chân tỠvẻ căm phẫn nói :
- Khá lắm! Xem nhÆ° ngÆ°Æ¡i biết Ä‘iá»u. Võ Äang, Thiếu Lâm, Mâu SÆ¡n...
há há...
Tiếp theo tiếng cÆ°á»i gã hất tay cách Ä‘iểm vào tá»­ huyệt của hòa thượng Pháp Không, sau đó đảo mình chạy xuống núi.
* * * * *
Ãnh tà dÆ°Æ¡ng lẩn vào núi tây.
Sắc trá»i từ từ tối dần.
Thình lình ngay lúc này có má»™t bóng ngÆ°á»i từ chân núi Tung SÆ¡n chạy vá» hÆ°á»›ng cổng Thiếu Lâm tá»±.
Äối phÆ°Æ¡ng là má»™t thanh niên trạc tuổi hai mÆ°Æ¡i, mặt thanh mày tú, nhÆ°ng gÆ°Æ¡ng mặt đầy bụi bặm, rõ ràng hắn đã trải qua má»™t lá»™ trình rất xa.
Thiếu niên này chính là Nhạc Xương đi xa hàng ngàn dặm đến Thiếu Lâm tự báo tin chứ không ai xa lạ nữa.
Hắn vừa chạy lên núi vừa đảo mắt quan sát xung quanh.
Nhưng bốn bỠtịch lặng im phăng phắc, chẳng có mảy may tiếng động nào hết, cả một con chim vỠtổ cũng chẳng thấy luôn.
Hắn lấy làm lạ rằng trong tình huống nguy cấp như thế, tại sao Thiếu Lâm tự chẳng có mảy may canh phòng? Tức thì trong lòng hắn sanh nghi ngay.
Má»™t Ä‘iá»m bất tÆ°á»ng đã thúc đẩy hắn gia tốc thân pháp chạy nhanh hÆ¡n.
Khi hắn chạy tá»›i cổng tá»±, thấy hai cánh cá»­a mở tung ra, nhÆ°ng im phăng phắc chẳng thấy bóng ngÆ°á»i nào hết.
Nhạc Xương thoạt do dự trong giây lát, sau đó phi thân vượt qua cổng tự.
Khi hắn vừa đặt chân trong sân tá»±, bất giác ngẩn ngÆ°á»i ra tại chá»—.
Chỉ thấy những xác chết nằm ngổn ngang trên đất, trông thật rùng rợn.
Nhạc Xương giật mình nhủ thầm :
- “Ai đã hạ Ä‘á»™c thủ nhÆ° vậy? NgÆ°á»i nào có khả năng giết chết hàng trăm tăng sÄ© nhÆ° thế? Thiếu Lâm đứng đầu chín phái, sao lại bị hạ má»™t cách dá»… dàng nhÆ° vậy?â€
Hắn bÆ°á»›c vào quảng trÆ°á»ng, trố mắt xem xét má»—i má»™t xác chết rất kỹ càng, má»›i hay số tăng sÄ© này hoặc bị Ä‘iểm tá»­ huyệt hoặc bị chưởng lá»±c chấn Ä‘á»™ng làm đứt tâm mạch.
Hắn không thể suy Ä‘oán rằng rốt cuá»™c đối phÆ°Æ¡ng đến đây vá»›i bao nhiêu ngÆ°á»i. Äã có thể cùng má»™t lúc giết chết hàng trăm đệ tá»­ Thiếu Lâm, quả thật Ä‘iá»u này không thể tưởng tượng.
Ngoại trừ số tăng sÄ© đã bá» xác tại đây, thế còn những ngÆ°á»i kia Ä‘i đâu hết rồi?
Hắn suy nghÄ© đến đây lập tức bÆ°á»›c vào Äại Hùng bảo Ä‘iện.
Thế nhÆ°ng trong Ä‘iện Ä‘Æ°á»ng tịch lặng nhÆ° tá», cả hai ngá»n đèn dầu đặt trÆ°á»›c tượng Phật cÅ©ng má» má» tá»a sáng.
Hắn ra khá»i chánh Ä‘iện Ä‘i xuyên qua hành lang, bá»—ng thấy má»™t xác chết của hòa thượng áo vàng ngã nằm dÆ°á»›i hành lang.
Mặc dù Nhạc XÆ°Æ¡ng chÆ°a từng trông thấy diện mục hòa thượng Pháp Không chưởng môn nhân Thiếu Lâm bao giá», nhÆ°ng Ä‘oán rằng ngÆ°á»i này ắt là Chưởng môn nhân không còn sai rồi.
Nhạc Xương suy nghĩ đến đây, mặt mày ủ rũ thở dài một tiếng nhủ thầm :
- “Mình tranh thủ chạy ngày đêm, nhÆ°ng không ngá» vẫn đến chậm má»™t bÆ°á»›c, PhÆ°Æ¡ng trượng Chưởng môn đã thá» nạn, vậy thì số ngÆ°á»i còn lại cÅ©ng không tránh khá»iâ€.
Nhạc Xương nhẹ tay đỡ thi hài hòa thượng Pháp Không dậy, nhưng lạ thạy, thi hài lão vẫn ở tư thế ngồi xếp bằng, chẳng hỠthay đổi chút nào cả.
Hắn đưa mắt nhìn thi hài hòa thượng Pháp Không, khấn thầm một hồi lâu.
Bấy giỠmàn đêm đã bao phủ vạn vật.
Nhất là trong núi trá»i tối nhanh hÆ¡n.
Hắn không nhẫn tâm nhìn thảm cảnh trÆ°á»›c mắt nữa, thế rồi từ từ lui khá»i Thiếu Lâm tá»±, lập tức thi triển thân pháp chạy xuống núi Tung SÆ¡n, sau đó phi thân chạy dá»c theo quan đạo ra thẳng hÆ°á»›ng đông.
Chẳng mấy chốc hắn vào tới một thị trấn.
Äèn Ä‘uốc vạn há»™ sáng trÆ°ng.
Nhạc XÆ°Æ¡ng Ä‘i qua hai con Ä‘Æ°á»ng ngang bá»—ng thấy trÆ°á»›c mặt có má»™t tá»­u lầu rất hoa lệ, xe mã xếp hàng dài trÆ°á»›c cá»­a, trông khí thế rất là hùng vÄ©.
Nhạc XÆ°Æ¡ng bÆ°á»›c vào tá»­u lầu, đảo mắt nhìn má»™t vòng, thấy bàn nào cÅ©ng có ngÆ°á»i ngồi cả, khẽ chau đôi lông mày má»™t cái, định bÆ°á»›c lui ra ngoài.
Thế nhưng điếm tiểu nhị tinh mắt, y trông thấy Nhạc Xương mặc áo nho sĩ, mặt mũi sáng sủa, cho rằng hắn ắt là một công tử phú gia.
Y suy nghÄ© đến đây lập tức quay ngÆ°á»i bÆ°á»›c tá»›i chá»— Nhạc XÆ°Æ¡ng, cúi đầu vái chào vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Thưa công tử gia! Ngài đến hơi muộn, để kẻ hèn này lên lầu xem còn chỗ ngồi hay không?
Dứt lá»i, y chẳng đợi Nhạc XÆ°Æ¡ng có bằng lòng hay không, đã tá»± mình bá» chạy lên lầu ngay.
Nhạc XÆ°Æ¡ng cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình má»™t cái, bất giác lắc đầu khẽ cÆ°á»i má»™t tiếng.
Bấy giá» Ä‘iếm tiểu nhị đứng tại cầu thang vẫy tay gá»i Nhạc XÆ°Æ¡ng nói :
- ThÆ°a công tá»­ gia, má»i ngài lên lầu vậy!
Nhạc XÆ°Æ¡ng khẽ gật đầu mỉm cÆ°á»i má»™t tiếng, từ từ bÆ°á»›c lên lầu.
Trên lầu cÅ©ng khá đông khách, có Ä‘iá»u thá»±c khách rất văn nhã, há» chẳng làm ồn nhÆ° những thá»±c khách ở dÆ°á»›i lầu.
Nhạc XÆ°Æ¡ng ngồi ở má»™t bàn đặt sát vách tÆ°á»ng, hắn Ä‘Æ°a mắt quét nhìn xung quanh má»™t vòng.
Má»›i hay trên tá»­u lầu chia làm hai gian, tiá»n sảnh gồm có mÆ°á»i hai bàn, hậu sảnh vì có má»™t tấm màn che lại, nên chẳng trông thấy gì hết.
NhÆ°ng thỉnh thoảng có tiếng cÆ°á»i từ bên trong nổi lên, Ä‘iá»u này chứng tá» rằng sau hậu sảnh là nÆ¡i dùng để chiêu đãi khách nhân.
Hắn Ä‘ang còn Ä‘Æ°a mắt dòm ngó xung quanh thì Ä‘iếm tiểu nhị đã dá»n rượu thịt ra.
Thế rồi Nhạc Xương lẳng lặng ngồi ăn uống một mình.
Cũng ngay lúc này, trong các bàn ăn bỗng nhốn nháo cả lên.
Nhạc XÆ°Æ¡ng bất giác ngÆ°á»›c đầu lên, Ä‘Æ°a cặp mắt lim dim nhìn tá»›i trÆ°á»›c, má»›i hay có hai thiếu nữ Ä‘ang thoăn thoắt bÆ°á»›c vào hậu sảnh, ngÆ°á»i Ä‘i đầu là má»™t giai nhân tuyệt sắc trạc tuổi đôi mÆ°Æ¡i tay ôm huyá»n cầm, còn thiếu nữ Ä‘i sau thì Ä‘á»™ khoảng mÆ°á»i bảy mÆ°á»i tám tuổi, mặt mày cÅ©ng khá xinh đẹp, tay ôm má»™t cây đàn tì bà.
Kế đó trong hậu sảnh nổi lên má»™t tràng cÆ°á»i thô lá»— và tà dâm.
Nhạc Xương nhủ thầm :
- “Nghe giá»ng cÆ°á»i này, quyết chẳng phải là bá»n tốt lành gì rồi, nhÆ°ng tại sao hỠđược chiêu đãi tại hậu sảnh? Vì há» có tiá»n có nhiá»u? Hay là có quyá»n thế?â€
Hắn vừa suy nghĩ vừa nâng ly uống rượu tiếp.
Bỗng nhiên Nhạc Xương phát hiện một hán trung niên ngồi ở chỗ cách một bàn hắn, đang đưa cặp mắt sáng như điện quang chăm chăm nhìn hắn.
Thế rồi hắn cũng thỉnh thoảng liếc mắt quan sát đối phương.
Chỉ thấy ngÆ°á»i này trạc tuổi bốn mÆ°Æ¡i ngoài, mặt vàng mày rậm, mình mặc áo nho sÄ© màu xám, có Ä‘iá»u hai Ä‘oạn nhãn thần của y trông thật khiếp sợ.
Văn sÄ© trung niên này cÅ©ng chỉ ngồi ăn uống má»™t mình, y thoạt trông thấy Nhạc XÆ°Æ¡ng nhìn y, lập tức khẽ gật đầu vài cái, đồng thá»i giÆ¡ tay đẩy cái há»™p gấm Ä‘ang để trên mặt bàn sang má»™t bên.
Trông cá»­ chỉ của đối phÆ°Æ¡ng hình nhÆ° Ä‘ang ra dấu má»i Nhạc XÆ°Æ¡ng sang bàn bên đây cùng uống rượu vá»›i y.
Nhưng Nhạc Xương trông thấy mặt mày đối phương lạnh lùng chẳng có chút tìnhcảm, nếu hắn chẳng ưa, bèn quay mặt nhìn sang hướng khác.
Bấy giá» thá»±c khách tại tá»a Ä‘ang thì thầm bàn luận vá»›i nhau, há» khen nữ nhân lúc nãy mỹ lệ tuyệt luân, chẳng thua gì Tây Thi tái thế.
Khi Nhạc XÆ°Æ¡ng ngÆ°á»›c đầu lên nhìn thì hai nữ nhân ná» vừa bÆ°á»›c vào hậu sảnh, nên hắn chẳng trông thấy mặt mày của há» là thế nào hết, hắn nghÄ© rằng bá»n thá»±c khách ít khi nào được dịp trông thấy tuyệt sắc giai nhân, nếu Äá»— Nhược Quân hoặc Xảo NÆ°Æ¡ng Cung Nghiêm Diá»…m có mặt tại đây thì có lẽ bá»n thá»±c khách ắt phải ngẩn ngÆ°á»i ra tại chá»— hết.
Thình lình ngay lúc này...
Hậu sảnh nổi lên má»™t tràng cÆ°á»i lá»›n tiếng, kế đó má»™t âm thanh sang sảng vang tá»›i nói :
- Nếu hôm nay hộ pháp không có mặt tại đây đâu! Há há...
Má»™t âm thanh trong trẻo tiếp lá»i nói :
- Ngươi nói đùa đấy thôi, nếu ta chẳng làm thế, kẻo Tôn đại nương biết được tin này, vậy thì Tôn hương chủ ắt phải lãnh đủ rồi còn gì nữa? Thôi chớ bàn những thứ này nữa, để ta hát một bài giúp vui cho các vị nha!
Thế rồi hậu sảnh im lặng ngay.
Số thá»±c khách trong tiá»n sảnh cÅ©ng tụ thần tịnh khí lắng tai nghe hát.
Má»™t tràng những tiếng chuyá»n cảm khẽ nổi lên, tiếp theo là tiếng hát vang tá»›i.
“Mãn viện Oanh thanh xuân tịch Mạc
Vân phân lệ, hận đàng lang.
Nhất khứ bất qui hoa lựu lạc
Äối tà huy, lâm tiểu các.
Tiá»n sá»± há kham trùng tưởng lại.
Kim đái lãnh, há»a bình u.
Bảo trÆ°á»›ng dung huân lan xạ bạc.â€
Tiếng hát ngá»t ngào êm tai nghe thật Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng xót.
Những thá»±c khách ngồi nghe hát tại tiá»n sảnh Ä‘á»u đặt ly Ä‘Å©a xuống và ngẩn ngÆ°á»i ra tại chá»— hết.
Chỉ có má»—i má»™t mình văn sÄ© trung niên ná», mặt lạnh nhÆ° tiá»n vẫn ngồi tại chá»— nâng ly uống rượu tiếp, hình nhÆ° đối vá»›i bài hát này không há» Ä‘á»™ng lòng chút nào cả.
Còn Nhạc Xương thì ngồi cúi đầu nhủ thầm :
- “Âm thanh này rất quen thuá»™c, rốt cuá»™c thiếu nữ này là ai vậy?â€
Bấy giá» hậu sảnh có tiếng cÆ°á»i lá»›n nổi lên nói :
- Há há... đối tà huy, lâm tiểu các, này Hồng Nữ! Té ra ngươi vị tình hộ pháp mà đến đây, mau sang đây kính hộ pháp một ly coi!
Âm thanh yêu kiá»u ná» lại vang lên nói :
- Chỉ ngại rằng thân thấp hèn của tiểu nữ xúc phạm đến thanh danh hộ pháp.
Kế đó có má»™t tràng cÆ°á»i há há nổi lên ngắt lá»i nói của thiếu nữ ná».
Nhạc Xương giật mình nhủ thầm :
- “Hồng Nữ? Hồng Nữ? Lúc Quân muá»™i ở Mãn Xuân viên chẳng phải cÅ©ng gá»i là Hồng Nữ đó Æ°?â€
Hắn suy nghÄ© đến đây tức thì máu nóng sôi sục, liá»n đứng phắt dậy định xông vào hậu sảnh.
Thế nhưng khi hắn thoạt chạm phải ánh mắt sáng như điện quang của văn sĩ trung niên tức thì bình tĩnh lại ngồi xuống nâng ly rượu uống tiếp.
Thần sắc lạnh lùng của văn sÄ© trung niên đã làm cho hắn sáng suốt lại, hắn sá»±c nghÄ© rằng khi xông vào hậu sảnh nếu Hồng Nữ trong đó không phải là Quân muá»™i thì rất thẹn vá»›i há», còn muôn má»™t quả thật đối phÆ°Æ¡ng là Quân muá»™i, nếu gặp nhau trong trÆ°á»ng hợp này cùng ngượng ngùng khó xá»­.
Äồng thá»i nghe giá»ng nói của há» rõ ràng thá»±c khách trong hậu sảnh ắt toàn là đồ chúng Kim Tiá»n bang, chẳng những Tôn Vô Kỵ có mặt tại tá»a, hÆ¡n nữa có cả Tả thừa tÆ°á»›ng Mạnh Huy.
Hắn đang còn suy nghĩ bỗng nhiên hậu sảnh lại có tiếng hát nổi lên.
“Quyên quyên sương nguyệt lãnh xâm môn
Ngại hoàng hôn, lại hoàng hôn
Niệp nhất chi, độc tự đối phương tôn
Tửu bất cấm, hoa hựu não.
...
...â€
Tiếng hát nhÆ° khóc thút thít, khiến Nhạc XÆ°Æ¡ng bất giác phải khẽ gật đầu tá» vẻ Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng xót, hắn từ từ mở to đôi mắt rượu say túy lúy ra, quan sát xung quanh má»™t vòng, thấy tất cả số tá»­u khách Ä‘ang ngồi ngây ngÆ°á»i tại chá»— hết.
Khi ánh mắt hắn thoạt quét tá»›i chá»— Văn sÄ© trugn niên, Ä‘ang thấy gã vẫy tay gá»i tiểu nhị tính tiá»n, sau đó mang cái há»™p gấm trên bàn giao cho tiểu nhị nói :
- NgÆ°Æ¡i mang há»™p gấm này vào hậu sảnh giao cho má»™t ngÆ°á»i há» Mạnh.
Tiểu nhị hai tay bÆ°ng há»™p gấm, quay ngÆ°á»i Ä‘i vá» hÆ°á»›ng hậu sảnh.
Văn sĩ trung niên lại đảo mắt liếc nhìn Nhạc Xương một cái, sau đó mới bước xuống lầu.
Nhạc Xương đang lấy làm ngạc nhiên bỗng nghe hậu sảnh nổi lên một tiếng kêu thất kinh, kế đó lại thấy tiểu nhị loạng choạng lui ra ngoài, đánh bạch một cái té ngồi trên ván lầu, trong tay vẫn còn bưng cái hộp gấm ấy.
Bấy giá» nắp há»™p đã mở tung ra, trong há»™p có má»™t chiếc đầu ngÆ°á»i trá»c lóc máu me lem luốc.
Nhạc Xương trố mắt nhìn kỹ, té ra chính là chiếc thủ cấp của hòa thượng Pháp Không chưởng môn nhân Thiếu Lâm.
hết: Hồi 42, xem tiếp: Hồi 43
Tài sản của danangcity

  #45  
Old 08-07-2008, 07:08 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 43

Thiên Diện Thần Quy



Tức thì Nhạc Xương tỉnh rượu ngay.
CÅ©ng đồng thá»i ngay lúc này, tất cả thá»±c khách trên lầu kêu ầm lên, có má»™t số rá»i khá»i chá»— ngồi, má»™t số thì thất thanh kêu lên hốt hoảng, có má»™t số hÆ¡i lá»›n gan đã bÆ°á»›c tá»›i định xem qua cho biết.
Bỗng nhiên có một tràng những tiếng chân bước đi vội vã vang tới, kế đó có hai đại hán áo gấm từ trong hậu sảnh xông ra, lướt gần chỗ tiểu nhị với khí thế hung hăng đoạt lấy cái hộp gấm trong tay y.
Một trong hai đại hán áo gầm la lớn tiếng nạt nộ số thực khách đã động tánh hiếu kỳ vây tới xem.
- Các ngÆ°Æ¡i không vá» chá»— ăn uống, vậy lại đây xem cái gì? Hãy lui ra nhanh lên! Chá»› đứng đây gây trở ngại cho bá»n này!
Mấy thá»±c khách Ä‘ang vây tá»›i trÆ°á»›c, thấy hai gã có thân hình vạm vỡ, mặt mày hung tợn, thảy Ä‘á»u rùng mình lạnh toát mồ hôi, lập tức lui vá» chá»— ngồi hết.
Nhạc XÆ°Æ¡ng thoạt trông thấy sắc phục của hai đại hán áo gấm này, biết ngay hỠắt là đồ chúng của Kim Tiá»n bang rồi.
Hắn Ä‘ang còn suy nghÄ©, bá»—ng lại có hai ngÆ°á»i từ hậu sảnh bÆ°á»›c ra.
NgÆ°á»i Ä‘i đầu mặt mày nhÆ° thau bạc trắng to mày đậm, cổ bên phải vết thẹo dao chém dài Ä‘á»™ ba tấc, ngÆ°á»i theo sau là má»™t hán tá»­ thanh niên gầy gò.
Nhạc XÆ°Æ¡ng nhận ra hai ngÆ°á»i này chính là Thiên Diện Thần Quy Tôn Vô Kỵ và hán tá»­ há» Cố, hắn nhủ thầm :
- “Äồ đảng của Kim Tiá»n bang rãi khắp má»i nÆ¡i, thì chẳng có gì là lạ cả, có Ä‘iá»u lạ lùng xuất hiện các nÆ¡i, chẳng lẽ há» có âm mÆ°u gì nữa đâyâ€.
Bấy giá», Thiên Diện Thần Quy Tôn Vô Kỵ, chỉ tay vào mặt đại hán áo gấm nói :
- Các ngÆ°Æ¡i ngẩn ngÆ°á»i tại đó làm gì? Hãy mau mau Ä‘Æ°a vá» Ä‘i.
Hình nhÆ° hai đại hán áo gấm rất kính sợ Tôn Vô Kỵ, há» thoạt vừa nghe nói thế, lập tức kêu vâng lia lịa, cúi ngÆ°á»i hành lá»… bÆ°á»›c xuống lầu ngay.
Tôn Vô Kỵ kêu hừ má»™t tiếng định quay ngÆ°á»i bÆ°á»›c vô hậu sảnh, trong lúc gã vô tình liếc nhìn tiá»n sảnh thoạt trông thấy Nhạc XÆ°Æ¡ng Ä‘ang ngồi nâng ly uống rượu má»™t mình, bất giác mặt mày biến sắc, nhÆ°ng gã là má»™t tay túc kế Ä‘a mÆ°u, lập tức lấy lại bình tÄ©nh ngay.
Gã ghé vào tai hán tá»­ há» Cố nói vài lá»i, sau đó từ từ tiến tá»›i hai bÆ°á»›c, Ä‘Æ°a mắt nhìn Nhạc XÆ°Æ¡ng, cÆ°á»i lạnh lùng má»™t tiếng nói :
- Ồ! Này bằng hữu, không ngỠchúng ta lại gặp nhau tại đây.
Vì Nhạc XÆ°Æ¡ng khinh thị hành vi của gã, nên chỉ liếc mắt nhìn gã má»™t cái, sau đó vẫn cúi đầu ăn uống tiếp, chẳng há» quan tâm đến lá»i nói của gã chút nào.
Tôn Vô Kỵ đợi hán tử hỠCố cất bước đi vào hậu sảnh xong, sau đó gã mới ưỡn ngực nói :
- Ê! Tiểu tử! Ngươi chớ giả mù sa mưa nữa.
Bây giá» số thá»±c khách trên lầu thảy Ä‘á»u im hÆ¡i lặng tiếng hết, há» Ä‘Æ°a mắt chăm chăm theo dõi hai ngÆ°á»i, tất cả thá»±c kah các hạ Ä‘iá»u lo sợ cho Nhạc XÆ°Æ¡ng.
Nhạc XÆ°Æ¡ng bá»—ng cÆ°á»i khẩy má»™t tiếng, nói :
- Này Tôn Vô Kỵ, ta lại tưởng ngươi sớm đã ghi danh vào quỷ lục rồi, không ngỠmạng ngươi còn lớn, giống rùa sống thỠngàn năm, có lẽ không sai chút nào.
Tôn Vô Kỵ mặt mày biến sắc, hai mắt nhấp nháy lia lịa nghĩ bụng :
- “Nếu luận vá» võ công mình quyết không phải địch thủ của tiểu tá»­ này, thế nhÆ°ng có há»™ pháp tại đây, nếu không thừa dịp diệt trừ tiểu tá»­ này, quả thật hậu hoạn vô cùng nghiêm trá»ngâ€.
Gã suy nghÄ© đến đây lập tức chẳng do dá»± gì nữa, cÆ°á»i lạnh lùng má»™t tiếng, nói :
- Tiểu tá»­! Giết ngÆ°á»i Ä‘á»n mạng, thiếu nợ trả tiá»n. Hừ! Hôm nay ngÆ°Æ¡i chá»› hòng rá»i khá»i đây nữa.
Nhạc XÆ°Æ¡ng thấy Tôn Vô Kỵ tá» ra bình tÄ©nh chẳng há» có chút sợ hãi, hình nhÆ° cậy vào Ä‘iá»u gì đây.
Hắn cứ đưa mắt chăm chăm nhìn vào mặt Tôn Vô Kỵ, mặc dù bên ngoài hắn chẳng nói năng gì hết, nhưng trong bụng đang âm thầm suy đoán xem trong hậu sảnh còn những ai nữa.
Tôn Vô Kỵ trông thấy nhãn thần Nhạc XÆ°Æ¡ng, bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi, thế rồi gã đảo mắt liếc nhìn hậu sảnh má»™t cái, trong lòng có chút thấp thá»m bất an, gã đã chá»­i thầm trong bụng :
- “Tiểu Cố đáng chết thật, tại sao Ä‘i lâu nhÆ° vậy chÆ°a thấy trở ra?â€
Gã nghÄ© rằng mình vất vả lắm má»›i được địa vị nhÆ° ngày hôm nay, thảy Ä‘á»u nhá» má»™t bà vợ giá»i, nếu hôm nay thua trận này thì chẳng đáng chút nào.
Thế nhÆ°ng mình đã thốt ra lá»i nói không thể nào rút đầu rụt cổ lui trở vào hậu sảnh nữa, gã bất đắc dÄ© đứng tại chá»—, chẳng tiến tá»›i và cÅ©ng không dám rút lui ra sau, cuống đến mồ hôi trán toát ra lấm tấm.
Nhạc XÆ°Æ¡ng trông thấy bá»™ dạng khốn đốn của gã, xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, cất giá»ng lạnh lùng nói :
- Này Tôn Vô Kỵ, tại sao ngươi chưa chịu xuất thủ đi?
Mặt mày Tôn Vô Kỵ co rút lia lịa, một hồi thật lâu gã mới nghiến răng nói :
- Äại gia sẽ bảo ngÆ°Æ¡i chết không có chá»— chôn xác, Ä‘i nào, chúng ta hãy ra ngoài Ä‘á»™ng thủ.
Nhạc XÆ°Æ¡ng trông thấy gã có chút sợ hãi, cố tình cÆ°á»i khẩy nói :
- Trên lầu này rất rá»™ng, dÆ° sức để ngÆ°Æ¡i thi triển võ công, chẳng phải lúc nãy ngÆ°Æ¡i từng nói rằng ta chá»› hòng sống sót rá»i khá»i đây đó Æ°?
- Chết tới nơi có ai chịu phí sức nữa đâu?
Tôn Vô Kỵ do dự giây lát nói tiếp :
- Tiểu tử chớ nói lôi thôi nữa, ở lại đây làm kinh thế động tục rất là bất tiện.
Nhạc XÆ°Æ¡ng cÆ°á»i há há nói :
- NgÆ°á»i ta trông thấy chiếc đầu ngÆ°á»i đầy máu me mà còn chÆ°a sợ hãi, làm gì có chuyện kinh sợ ba thế võ mèo của ngÆ°Æ¡i?
Tôn Vô Kỵ nhất thá»i cứng há»ng nói chẳng nên lá»i, gã lại Ä‘Æ°a mắt liếc nhìn hậu sảnh má»™t cái.
- Này Tôn Vô Kỵ, nếu ngươi không xuất thủ nữa, thì ta chẳng khách sáo đấy.
Dứt lá»i hắn từ từ ngồi dậy ngay.
Tôn Vô Kỵ thoạt trông thấy thế tức thì sợ quýnh lên, thế rồi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa, lập tức bước tới vung song chưởng tấn công vào hướng Nhạc Xương ngay.
Nhạc XÆ°Æ¡ng vốn không muốn đả thÆ°Æ¡ng gã, chỉ muốn nhân cá»› này dụ bá»n ngÆ°á»i trong hậu sảnh xuất hiện, xem há» là những nhân vật nhÆ° thế nào.
Äồng thá»i hắn cÅ©ng muốn xem qua ca kỹ tên là Hồng Nữ ná» coi có phải đúng là Äá»— Nhược Quân mà mình Ä‘ang tưởng nhá»› ngày đêm hay không?
Cho nên hắn đợi đến khi chưởng lực của đối phương sắp chạm tới cơ thể mới hít mạnh một hơi hóa giải hết chưởng lực của gã.
Tôn Vô Kỵ thoạt trông thấy chưởng lá»±c của mình biến Ä‘i đâu mất hết, bất giác giật nảy ngÆ°á»i lên, gã lập tức hóa chưởng thành chỉ phong Ä‘iểm vào bảy đại huyệt của Nhạc XÆ°Æ¡ng.
Nhạc XÆ°Æ¡ng biết ngÆ°á»i này cùng hung cá»±c ác, nếu không cho gã nếm chút mùi vị cay đắng gã không phục, thế rồi hắn mỉm cÆ°á»i đứng yên tại chá»— không há» tránh né Ä‘i đâu cả.
Tôn Vô Kỵ trông thấy thế cả mừng, nhủ thầm :
- “Tiểu tá»­! Äúng là ngÆ°Æ¡i hết muốn sống rồiâ€.
Gã vừa nhủ thầm vừa tăng cÆ°á»ng thêm hai thành công lá»±c, tức thì Ä‘iểm trúng bảy đại huyệt của Nhạc XÆ°Æ¡ng.
Nhạc XÆ°Æ¡ng cố tình muốn đùa nghịch gã má»™t phen, nên vẫn mỉm cÆ°á»i đứng yên tại chá»— chẳng Ä‘á»™ng đậy gì hết.
Tôn Vô Kỵ cÆ°á»i vài tiếng rất nham hiểm, lập tức phóng thêm má»™t chưởng nữa.
Thế nhưng gã thoạt vừa phóng ra một chưởng, bỗng cảm thấy cổ tay đau như cắt, tức thì kình lực biến đi đâu mất hết.
Gã trố mắt nhìn kỹ má»›i hay ngÆ°á»i siết chặt cổ tay gã chính là Nhạc XÆ°Æ¡ng vừa bị mình Ä‘iểm trúng bảy đại huyệt chứ không còn ai xa lạ nữa, tức thì giật mình kinh hãi.
Bấy giá» Nhạc XÆ°Æ¡ng trầm giá»ng hét :
- Này Tôn Vô Kỵ! Ngươi muốn chết hay là muốn sống? Nói đi!
Tôn Vô Kỵ mặt mày tái mét, gã nghÄ© rằng phen này không thể thoát nạn rồi, bá»—ng nghe Nhạc XÆ°Æ¡ng há»i nhÆ° thế biết rằng gã vẫn còn hy vá»ng thoát chết, thế rồi gã cúi đầu nói :
- Äã bị ngÆ°Æ¡i khống chế ta chẳng còn gì để nói nữa, chết sống đành do ngÆ°Æ¡i quyết định thôi.
Lá»i nói hèn nhát, so vá»›i khí thế lúc nãy của gã nhÆ° là hai ngÆ°á»i khác nhau.
Nhạc Xương kêu hừ một tiếng, nói :
- Nếu ngươi muốn chết thì rất dễ dàng, ta chỉ trở bàn tay là ngươi được toại nguyện ngay, thế nhưng...
Hắn nói tá»›i đây bá»—ng dừng lại giây lát, Ä‘Æ°a mắt nhìn Tôn Vô Kỵ cÆ°á»i khẩy má»™t tiếng, nói tiếp :
- Thế nhưng việc thiên hạ chẳng dễ dàng như vậy đâu, cho nên ngươi phải chịu đựng chút khổ phân gân tách cốt, sau đó mới được toại nguyện, nếu ngươi muốn sống thì rất đơn giản.
Hắn nói đến đây, Tôn Vô Kỵ mở to đôi mắt chan chứa ná»—i khát vá»ng cầu sống, chăm chăm nhìn Nhạc XÆ°Æ¡ng, lắng tai nghe hắn nói lá»i kế tiếp.
Nhạc XÆ°Æ¡ng nói giá»ng sang sảng :
- Bắt đầu ngay từ bây giá» ngÆ°Æ¡i phải từ bá» tất cả danh vị, tiá»n bạc, thê tá»­ để theo ta tạm thá»i làm má»™t tên nô bá»™c, xem ngÆ°Æ¡i biểu hiện tốt xấu ra sao rồi má»›i định giá cả thân mạng, bằng lòng hay không do ngÆ°Æ¡i tá»± quyết định.
Tôn Vô Kỵ thoạt nghe nói hình nhÆ° cảm thấy rất dá»…, thế nhÆ°ng khi suy nghÄ© kỹ lại thì cảm thấy khó thá»±c hiện vô cùng, vì hằng ngày gã cậy vào quyá»n thế tác oai tác quái quen rồi, má»™t khi bị giáng cấp làm nô bá»™c, gã chịu sao nổi? Huống hồ lại bảo gã từ bá» thê tá»­ và thoát ly Kim Tiá»n bang, ngoại trừ giữ lại được má»™t mạng sống, ngoài ra tất cả há»ng bét.
NhÆ°ng khi gã nghÄ© lại nếu nhÆ° không bằng lòng Ä‘iá»u kiện hắn vậy thì ắt phải chịu Ä‘á»±ng cÆ¡n Ä‘au phân gân tách cốt, sau đó vẫn phải chết, nếu má»™t khi con ngÆ°á»i chết rồi há chẳng phải tất cả há»ng hết đó Æ°?
Chỉ bằng mình đồng ý Ä‘iá»u kiện hắn, sau đó thừa dịp giết chết hắn, và xách thủ cấp đối phÆ°Æ¡ng đến gặp Bang chủ, lập công chuá»™c tá»™i vẫn có thể bảo tồn chức vị hÆ°Æ¡ng chủ...
Gã suy nghĩ đến đây, cuối cùng khẽ gật đầu nói :
- Äược, ta bằng lòng nhÆ° thế.
Nhạc Xương lớn tiếng nói :
- Chính ngÆ°Æ¡i đã hứa nhÆ° vậy, cấm không được nuốt lá»i...
Tôn Vô Kỵ nói :
- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Nhạc Xương khẽ điểm vào hông gã một cái, sau đó mới buông tay ra nói :
- Äược! Bây giá» ta đã sá»­ dụng thủ pháp Ä‘á»™c môn Ä‘iểm Khí Hải huyệt của ngÆ°Æ¡i rồi, nếu nhÆ° rá»i khá»i ta bá» Ä‘i nÆ¡i khác, không quá má»™t tháng ngÆ°Æ¡i ắt chết không sai vì ngÆ°Æ¡i trả lá»i rất nhanh gá»n, ta không thể chẳng Ä‘á» phòng.
Tôn Vô Kỵ gật đầu đáp :
- Không hỠchi!
Nhưng trong bụng gã chửi thầm :
- “Hừ! Mặc dù tiểu tá»­ ngÆ°Æ¡i tinh khôn, nếu Thiên Diện Thần Quy này ngày nào cÅ©ng có dịp gần ngÆ°Æ¡i, ta chẳng tin không có cÆ¡ há»™i báo phục ngÆ°Æ¡iâ€.
CÅ©ng đồng thá»i vào lúc này, có tiếng chân bÆ°á»›c nổi lên, kế đó vài ngÆ°á»i từ hậu sảnh bÆ°á»›c ra.
Nhạc XÆ°Æ¡ng nhìn qua đỉnh đầu Tôn Vô Kỵ, thấy ngÆ°á»i ra trÆ°á»›c chính là Tả thừa tÆ°á»›ng Mạnh Huy, kế đó Äá»— Nhược Quân và Tiểu Oanh.
Còn những ngÆ°á»i Ä‘i theo phía sau gồm có hán tá»­ há» Cố và má»™t lão nhân gầy gò, cuối cùng là sáu đại hán áo gấm lÆ°ng Ä‘eo trÆ°á»ng kiếm Ä‘i theo há»™ vệ.
Tôn Vô Kỵ thoạt trông thấy Ä‘oàn ngÆ°á»i Ä‘i ra, bất giác nhảy vá»t tá»›i má»™t bÆ°á»›c, nói :
- Thưa hộ pháp! Xin ngài...
NhÆ°ng khi gã trông thấy gÆ°Æ¡ng mặt lạnh lùng nhÆ° tiá»n của há»™ pháp mà gã hằng tôn thá», chẳng thèm đếm xỉa đến gã, tức thì cứng há»ng nói chẳng nên lá»i.
Ngay cả ca kỹ Hồng Nữ từng đưa mắt tống tình với gã lúc nãy và thị tỳ của nàng cũng liếc mắt nhìn sang nơi khác đi theo sau lưng Mạnh Huy.
Äiá»u khiến gã Ä‘au lòng nhất là Tiểu Cố mà ngày thÆ°á»ng gã khẽ gá»i má»™t tiếng đến ngay, khoát tay má»™t cái phải cúi ngÆ°á»i rút lui ná», cÅ©ng bá»—ng nhiên biến đổi thành con ngÆ°á»i khác, gã Ä‘ang cao ngạo ưỡn ngá»±c Ä‘i thẳng.
Trong bá»—ng chốc này, lòng gã cảm thấy chán nản, mặc dù chức phận giữa gã và Mạnh Huy khác nhau, nhÆ°ng dù sao vẫn là đồng bá»n còn Tiểu Cố là chá»— kết giao sanh tá»­ ngá»t bùi cay đắng có nhau, thế nhÆ°ng bây giá», hừ, đạo nghÄ©a tình bạn gì đó trở thành mây khói hết.
Khi Nhạc XÆ°Æ¡ng thoạt trông thấy Mạnh Huy bÆ°á»›c ra, hắn cả mừng định lên tiếng chào há»i, nhÆ°ng hắn thoạt nhìn thấy thái Ä‘á»™ lạnh lùng của hỠđối vá»›i Tôn Vô Kỵ, bây giá» cứng há»ng nói chẳng nên lá»i.
Nhạc XÆ°Æ¡ng đợi Ä‘oàn ngÆ°á»i khuất bóng sau đó má»›i từ từ ngồi xuống nói :
- Này Tôn Vô Kỵ, ngÆ°Æ¡i còn đứng ngây ngÆ°á»i rại đó làm gì? Chẳng lẽ chÆ°a chịu thua chăng?
Tôn Vô Kỵ xoay ngÆ°á»i qua, cảm khái thở dài má»™t tiếng, nói :
- Mặc dù ta xuất thân lục lâm, đồng thá»i tuy gây nên nhiá»u việc tá»™i lá»—i thế nhÆ°ng ta chÆ°a từng bán rẻ má»™t ngÆ°á»i bạn nào hết, không ngá» hôm nay...
Nhạc XÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i nói :
- Khá lắm! Thế thì bây giá» ta giao cho ngÆ°Æ¡i nhiệm vụ đầu tiên, ngÆ°Æ¡i hãy theo dõi xem hỠđến đâu, quan trá»ng nhất là... ca kỹ ná».
Tôn Vô Kỵ trÆ¡ mắt nhìn Nhạc XÆ°Æ¡ng thần sắc nÆ¡i mặt biến đổi liên tục, cuối cùng ánh mắt gã thoáng hiện má»™t thần quang quá»· quyệt, sau đó chậm rãi há»i :
- Ngươi thích ca kỹ nỠchăng?
Nhạc XÆ°Æ¡ng chỉ gật đầu khẽ cÆ°á»i má»™t tiếng, không nói gì hết.
Tôn Vô Kỵ do dự giây lát, nói :
- Äược! NgÆ°Æ¡i ở lại đây đợi ta, để ta lo việc này cho.
Dứt lá»i quay ngÆ°á»i bÆ°á»›c xuống lầu ngay.
Thực khách trên lầu không ngỠthư sinh trông có vẻ yếu ớt đến trói gà không chặt này lại có thể chế phục gã Tôn Vô Kỵ có gương mặt hung dữ dễ dàng như thế, hơn nữa thành tâm phục tùng chịu nghe sự sai sử của hắn.
Tiểu nhị cÅ©ng mặt mày tÆ°Æ¡i tỉnh trở lại, lập tức rót rượu nịnh hót đôi lá»i.
Bấy giỠNhạc Xương hoàn toàn tỉnh rượu, hắn vừa chậm rãi ăn uống vừa nghĩ bụng :
- “Rốt cuá»™c văn sÄ© trung niên ná» là ai? Lúc mình đỡ thi hài hòa thượng Pháp Không ngồi dậy, ngÆ°á»i lão còn nguyên vẹn chẳng thiếu bá»™ phận nào cả, sau đó mình rá»i khá»i Thiếu Lâm đến thẳng nÆ¡i đây, không ngá» thủ cấp hòa thượng Pháp Không đã đặt trên bàn từ lâu. Äối phÆ°Æ¡ng cắt lấy thủ cấp của hòa thượng Pháp Không Ä‘uổi đến đây, khi không giao lại cho ngÆ°á»i Kim Tiá»n bang, Ä‘iá»u này chứng tá» rằng giữa văn sÄ© trung niên và Kim Tiá»n bang ắt có mối quan hệ gì đâyâ€.
Äá»— Nhược Quân và Tiểu Oanh đã xuất hiện tại đây, quả thật đây là Ä‘iá»u hắn không bao giá» ngá» tá»›i, hÆ¡n nữa nàng lại tái trổ tài củ, giả dạng làm ca kỹ trà trá»™n trong giá»›i phong trần.
Äiá»u khéo trùng hợp nhất là chính Mạnh Huy đã má»i má»c nàng, mặc dù Mạnh Huy là há»™ pháp của Kim Tiá»n bang, nhÆ°ng hình nhÆ° y chẳng có ác ý gì vá»›i mình hết, bây giá» tạm thá»i chá»› thắc mắc Äá»— Nhược Quân có mục đích gì đã, tối thiểu Mạnh Huy tuyệt đối không bao giá» hại nàng, đây là Ä‘iá»u hắn lấy làm yên tâm nhất.
Thế nhÆ°ng Äá»— Nhược Quân hành Ä‘á»™ng nhÆ° vậy vá»›i mục đích gì? Trả thù cho mẫu thân chăng?
Nàng đã chỉ tay lên trá»i thá» rằng không bao giá» tìm Tiếu Diện Âm Ma trả thù kia mà.
Vậy thì nàng có mưu đồ gì?
Nhạc Xương suy nghĩ nát óc cũng không làm sao đoán được uẩn khúc bên trong là thế nào.
Hắn đang còn suy nghĩ lung tung...
Bỗng nhiên có tiếng chân chạy lên lầu nổi lên, Nhạc Xương đoán rằng ắt là Thiên Diện Thần Quy Tôn Vô Kỵ đã quay trở lại.
Nhạc Xương sực nảy ra một kế giả đò làm ra vẻ say rượu gục đầu nằm trên bàn.
Quả nhiên đúng là Tôn Vô Kỵ mặt mày phấn khởi đã chạy lên lầu, gã vừa đặt chân lên lầu bất giác ngẩn ngÆ°á»i ra tại chá»—, má»™t hồi thật lâu gã má»›i từ từ bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c bàn Nhạc XÆ°Æ¡ng, lẳng lặng nhìn hắn không Ä‘á»™ng đậy gì hết.
Gã nhìn thấy ly bát ngổn ngang trên bàn, bá»—ng giÆ¡ tay khẽ lay Ä‘á»™ng vai Nhạc XÆ°Æ¡ng vài cái, thấy hắn vẫn ngủ say chảng tỉnh lại, bất giác khẽ chau đôi mày đậm, hai mắt chá»›p nháy lia lịa, sau đó lại mặt mày ủ rủ cuối cùng khẽ thở dài má»™t tiếng, móc túi trả tiá»n cho Ä‘iếm gia, xong xuôi hai tay ẵm Nhạc XÆ°Æ¡ng lên và bÆ°á»›c xuống lầu.
Tôn Vô Kỵ mang Nhạc XÆ°Æ¡ng chuyển vào má»™t khách sạn, thuê má»™t sÆ°Æ¡ng viện khá thanh vắng, gồm má»™t sảnh Ä‘Æ°á»ng hai phòng nghỉ, gã đặt Nhạc XÆ°Æ¡ng nằm trên giÆ°á»ng, cởi giày vá»› hắn ra, và kéo má»m đắp lại.
Xong xuôi lại sai Ä‘iếm tiểu nhị Ä‘i mua thuốc tỉnh rượu, gã đích thân cho xn uống vào, đồng thá»i lấy khăn Æ°á»›p nÆ°á»›c lạnh đắp lên trán hắn.
Một hồi thật lâu bỗng nghe Nhạc Xương lẩm bẩm nói :
- Tôn... Tôn Vô Kỵ! NgÆ°Æ¡i có biết ta... là ai không? Há há... ngÆ°Æ¡i, không ngá»... há há...
Tôn Vô Kỵ đứng cạnh giÆ°á»ng lắng tai nghe ngóng, gã lấy làm lạ rằng, Nhạc XÆ°Æ¡ng tuổi trẻ chừng này nhÆ°ng lại có má»™t thân võ công cao siêu không thể tưởng tượng, cả cao thủ nhÆ° Nhuế Chấn Viá»…n cùng đấu chẳng lại hắn, thậm chí hắn cÅ©ng chẳng xem gã sát tinh Tiếu Diện Âm Ma ra gì hết.
Gã thấy Nhạc XÆ°Æ¡ng lẩm bẩm nói má»™t mình, bất giác mừng thầm, muốn biết việc bí ẩn của ngÆ°á»i cần phải nghe lá»i nói của ngÆ°á»i say rượu. Gã Ä‘ang muốn biết rốt cuá»™c hắn là ai, thế rồi gã đứng im tại chá»— lắng tai nghe ngóng.
Một hồi lâu xuống lại lẩm bẩm nói tiếp :
- Này Tôn Vô Kỵ! Nói cho ngÆ°Æ¡i hay... ta... ta... há há... ta chính là ngÆ°á»i mà các ngÆ°Æ¡i từng mong muốn được gặp nhÆ°ng mãi không có cÆ¡ há»™i gặp... ta là...
Hắn nói đến đây bá»—ng ngÆ°ng lại không nói tiếp nữa. Tôn Vô Kỵ Ä‘á»™ng lòng nghÄ© rằng những việc trÆ°á»›c kia, thêm vào hai việc tại tá»­u lầu hôm nay, chẳng lẽ chính hắn đã dâng thủ cấp của hòa thượng Pháp Không đến đây Æ°? Bây giá» hắn lại nói rằng hắn là ngÆ°á»i mà bá»n ta từng mong muốn được gặp bấy lâu, chẳng lẽ hắn chính là...
Gã vừa suy nghĩ đến đây, bỗng nghe Nhạc Xương nói tiếp :
- Ngươi đoán chẳng sai chút nào, ta chính là Bang chủ của các ngươi đây, há há há...
Nói xong hắn buông tiếng cÆ°á»i nhÆ° Ä‘iên nhÆ° cuồng má»™t hÆ¡i dài.
Tôn Vô Kỵ nghe nói thế bất giác rùng mình rợn tóc gáy, gã không ngá» Bang chủ Kim Tiá»n bang thần bí khó suy Ä‘oán ấy quả nhiên chính là thiếu niên trÆ°á»›c mắt đây.
Gã mừng rằng mình chÆ°a há» khai ra phản bang hoặc nói những lá»i bất lợi đối vá»›i Bang chủ, bằng không cho dù có trăm mạng sống e rằng cÅ©ng há»ng hết từ lâu rồi.
Bấy giá» ngược lại, gã dÆ°Æ¡ng dÆ°Æ¡ng tá»± đắc, không ngá» mình nhân há»a được phÆ°á»›c, từ rày vá» sau được theo hầu bên cạnh Bang chủ, quả thật đây là đại vinh dá»± vậy.
Nhạc Xương rên rỉ vài tiếng, sau đó lại nói rằng khát nước, thế rồi Tôn Vô Kỵ vội bưng một bát trà ra, cẩn thận phục vụ Nhạc Xương uống.
Bá»—ng nhiên Nhạc XÆ°Æ¡ng mở to hai mắt ra, đồng thá»i trở mình, Ä‘Æ°a cặp mắt rượu say túy lúy quan sát xung quanh má»™t vòng, sau đó giả đò trÆ¡ mắt nhìn Tôn Vô Kỵ nói :
- Äây là nÆ¡i đâu vậy? Tại sao ta lại ở đây?
Tôn Vô Kỵ cung kính thưa rằng :
- Bang... ồ... Thiếu... thiếu hiệp! Ngài say rượu rồi, chính ta đã đỡ ngươi đưa vào khách sạn này vậy.
Nhạc XÆ°Æ¡ng khẽ gật đầu má»™t cái, sau đó lại Ä‘Æ°a mắt nhìn xung quanh, hình nhÆ° hắn Ä‘ang hồi tưởng việc đã qua, bá»—ng nhiên hắn sá»±c nhÆ° nghÄ© ra Ä‘iá»u gì Ä‘Æ°a cặp mắt sáng nhÆ° Ä‘iện quang chăm chăm nhìn vào mặt Tôn Vô Kỵ nói :
- Này Tôn Vô Kỵ! Việc ta sai ngươi làm thế nào rồi?
Tôn Vô Kỵ nhún vai mỉm cÆ°á»i nói :
- ThÆ°a thiếu hiệp! Äoàn ngÆ°á»i Ä‘i vá» hÆ°á»›ng đông, hình nhÆ° hỠđến Trấn Giang thì phải, còn ca kỹ Hồng Nữ thì nghỉ ngÆ¡i tại Duyệt Tân khách Ä‘iếm.
Nhạc Xương động lòng nhủ thầm :
- “Trấn Giang Æ°? Chẳng phải Mâu SÆ¡n cÅ©ng ở tại nÆ¡i đó sao?â€
Hắn vừa suy nghÄ© đến đây sá»±c liên tưởng tá»›i lá»i nói của hòa thượng Pháp Danh, tức thì luống cuống cả lên.
Thế nhÆ°ng đối vá»›i hắn, việc há»™i kiến Äá»— Nhược Quân quan trá»ng hÆ¡n hết, gia viên Quân muá»™i bị phá hủy, chẳng biết có phải do mình liên lụy hay không, hắn quyết phải há» cho ra lẽ má»›i được, bằng không mình ăn ngủ chẳng yên.
Thế rồi hắn ngồi dậy bÆ°á»›c xuống giÆ°á»ng há»i rõ Ä‘Æ°á»ng đến Duyệt Tân khách Ä‘iếm, đồng thá»i căn dặn gã ở lại khách Ä‘iếm chỠđợi, sau đó hắn má»›i bÆ°á»›c ra cá»­a phòng.
Bấy giỠvào lúc canh hai.
Trong một căn phòng ở hậu viện Duyệt Tân khách điếm có một thiếu nữ ngồi trước bàn, hai tay ôm má, và một thiếu nữ khác đang cau mày đi tới đi lui trong phòng, mặt lộ vẻ bồn chồn nóng nảy.
Cả hai ngÆ°á»i trầm mặc không nói gì hết, hình nhÆ° không khí trong phòng đã đông đặc lại.
Cuối cùng thiếu nữ ná» bÆ°á»›c tá»›i cạnh giÆ°á»ng, ngã lÆ°ng nằm nghiêng trên giÆ°á»ng, lẩm bẩm nói :
- Lạ lùng thật! Mạnh thúc thúc quyết không đánh lừa chúng ta đâu, thế nhưng... tại sao vẫn chưa trông thấy hắn đến?
Thiếu nữ này chính là Äá»— Nhược Quân đã hóa trang làm ca kỹ Hồng Nữ chứ không ai xa lạ hết, nàng khẽ thở dài má»™t tiếng, nói :
- Tiểu Oanh! NgÆ°Æ¡i hãy gá»i Ä‘iếm tiểu nhị vào đây cho ta.
Tiểu Oanh ngạc nhiên há»i :
- Gá»i y vào đây làm gì vậy?
Äá»— Nhược Quân nói :
- Há»i y tại đây có tất cả bao nhiêu khách Ä‘iếm, đợi thêm má»™t lát nữa nếu không thấy XÆ°Æ¡ng ca ca đến, chúng ta sẽ đến má»—i khách Ä‘iếm tìm hắn.
Tiểu Oanh mỉm cÆ°á»i nói :
- Xem tiểu thÆ° cuống lên nhÆ° thế, nếu XÆ°Æ¡ng ca ca muốn đến đây không cần tìm thì hắn cÅ©ng tá»± biết tìm đến đây, bằng không dù hai chúng ta có tìm khắp má»i khách Ä‘iếm cÅ©ng chẳng tìm được hắn. Äá»— Nhược Quân ngạc nhiên há»i :
- Tại sao thế?
Tiểu Oanh thở dài nói :
- Quả thật nàng là ngÆ°á»i trong cuá»™c nên chẳng nhận thức đầy đủ toàn diện, nếu nhÆ° lúc ở trên tá»­u lầu hắn đã trông thấy chúng ta, ắt phải theo dõi tìm đến đây, bằng ngược lại thì hắn cÅ©ng không đến.
Äá»— Nhược Quân trầm tÆ° giây lát nói :
- Thế nhưng Mạnh thúc thúc nói rằng gã Tôn Vô Kỵ bị Xương ca ca chế phục, với hành vi bủn xỉn tiểu nhân, gã ắt phải báo phục không sai, sẽ dẫn Xương ca ca đến đây.
Nàng nói tới đây dừng lại giây lát sau đó lẩm bẩm nói tiếp :
- NhÆ°ng mà tại sao lâu nhÆ° vậy vẫn chÆ°a thấy hắn đến? Xa tận chân trá»i góc biển, Ä‘i hàng vạn dặm Ä‘Æ°á»ng núi vất vả vô cùng má»›i tìm được hắn, nếu để lỡ dịp lần nữa há chẳng oan uổng chăng?
Tiểu Oanh tiếp lá»i nói :
- Nếu nhÆ° XÆ°Æ¡ng ca ca không đến, vậy thì đúng là trá»i xanh Ä‘á»™ kỵ chúng ta, lúc chia tay chúng ta hẹn nhau hôm qua phải gặp lại tại đây, thế mà đến bây giá» không thấy Bảo Bối tá»›i.
Äá»— Nhược Quân trợn mắt liếc nhìn y má»™t cái nói :
- Nha đầu này càng lúc càng chẳng biết xấu hổ, cái gì mà “đố kỵ†và cái gì là “chúng taâ€, ngÆ°Æ¡i tưởng nhá»› Bảo Bối thì được, nhÆ°ng chá»› xen cả XÆ°Æ¡ng ca ca vào đây.
Tiểu Oanh thẹn Ä‘á» mặt, nói giá»ng ngượng ngùng :
- Tiểu thư cũng thế thôi. Cứ tại sao chưa đến? Tại sao chưa đến mãi, hí hí, chúng ta không ai nói ai thì hay nhất.
Äá»— Nhược Quân bất giác vừa cÆ°á»i vừa chá»­i mắng :
- Quả thật đã nuông chiá»u ngÆ°Æ¡i đến hÆ° hết, dám cÆ°á»i ta nữa chứ.
Tiểu Oanh vội ngồi dậy bước tới nắm tay nàng nói :
- Này sư phụ kính yêu! Tỷ tỷ yêu dấu! Thế là Tiểu Oanh không dám!
Chúng ta dùng chút thức ăn rồi đi ngủ cho rồi, đêm khuya thế này e rằng hắn không đến nữa đâu.
Äá»— Nhược Quân Ä‘Æ°a mắt quét nhìn số thức ăn bày trên bàn má»™t cái, lắc đầu nói :
- Ngươi ăn đi, quả thật ta nuốt chẳng nổi rồi.
Tiểu Oanh bĩu môi nói :
- Chao ôi nếu như có Xương ca ca ở đây, coi tiểu thư có ăn được không thì biết?
Äá»— Nhược Quân trợn mắt liếc nhìn ả má»™t cái, trổ mình day mặt vào hÆ°á»›ng trong luôn, không thèm đếm xỉa đến ả nữa.
Thình lình ngay lúc này bỗng có thanh âm sang sảng từ ngoài cửa sổ vang vào nói :
- Các ngươi không ăn thì để ta ăn vậy!
Dứt lá»i kêu xoẹt má»™t tiếng, cánh cá»­a được mở tung ra luôn.
hết: Hồi 43, xem tiếp: Hồi 44
Tài sản của danangcity

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
hong than huyet an, ìîñêâå, ôàêòû



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™