Tác giả: Cát Phong Băng.
Dịch giả: chobilate.
Biên tập: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
Lai Ân ngẩn ngơ, hắn không nghĩ tới một vong linh cấp ba có thể tránh được vong linh Thao Khống Thuật cấp năm. Vội vàng thi triển lại một cái vong linh Thao Khống Thuật khác, kết quả lại bị nó né tránh.
Kim giáp vong linh tránh được hắc khí, còn hướng về phía Lai Ân vẫy vẫy đao. May mắn là còn có Địa Phược Thuật chứ nếu không Lai Ân thực sự hoài nghi mình bị tên vong linh cấp ba này thu phục.
Lai Ân dùng sức bò lên cắn răng nói: “Thằng nhóc kia, hôm nay thiếu gia ta và ngươi cùng đấu, thiếu gia ta không tin là không giải quyết được ngươi.”
Vì thế Lai Ân xuất ra từng đạo vong linh Thao Không Thuật, kim giáp vong linh lần lượt tránh né bất quá càng về sau càng khó khăn. Rốt cục ở lần thứ hai mươi tám Thao Khống Thuật đã thành công bắt được kim giáp vong linh.
Lai Ân xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: “Thật là lợi hại, vong linh này khi còn sống không chừng là chiến sĩ cấp mười một hoặc mười hai, không nghĩ tới sau khi chết lại bị mình chiếm tiện nghi.”
Đối với vong linh chiến sĩ mà nói trước khi chết cấp bậc tuyệt đối đứng sau thực lực.
Rất nhiều vong linh pháp sư tiến vào vong linh giới chính là muốn tìm một vong linh chiến sĩ cao cấp, sau đó bồi dưỡng thành Tử Vong Kỵ Sĩ hoặc là cao cấp Hắc Kỵ Sĩ.
Nhưng là vong linh giới khô lâu cùng với vong linh nhiều vô kể, muốn ở trong đó tìm được một tên vong linh chiến sĩ cao cấp tựa như mò kim đáy biển.
Lại là lần này Lai Ân chiếm tiện nghi, vong linh pháp sư cấp mười mở ra vong linh giới đại môn không ngờ được trong đại quân lại xuất hiện một tên vong linh chiến sĩ quý hiếm.
Lai Ân khẩn cấp mở ra Phong Ấn Chi Thư, kim sắc vong linh theo sự khống chế ý thức của Lai Ân nhập vào đó.
Lai Ân lật đến trang kim giáp vong linh, vừa thấy liền chấn động, ngay sau đó kích động thiếu điều muốn nhảy dựng lên.
Tên: Minh Thần – Cáp Địch Tư.
Một trong Minh giới chúng thần.
Cấp bậc: Cấp ba ( tiến hoá đến cấp bốn cần hai tháng).
Lai Ân ngơ ngác nhìn bản giới thiệu, quả thật không thể tin vào điều trước mắt.
Cái mình bắt không phải là cao cấp vong linh chiến sĩ bình thường mà là một vị thần, một Minh Thần đã ngã xuồng ở thời đại chúng thần.
Lão sư từng nói qua, Minh Thần ở chúng thần thời đại không chỉ có một mà là vô số, mỗi một Minh Thần thống trị một góc nhỏ, vô số Minh Thần chưởng khống toàn bộ Minh giới.
Trong chúng thần đại chiến, Minh Thần lần lượt ngã xuống, chỉ còn lại duy nhất một vị Minh Thần thống trị toàn bộ Minh giới. Đó cũng là một vị thần tối cường giả trong đại chiến còn sống sót.
Mà vong linh chiến sĩ trước mắt cự nhiên là một Minh Thần.
Lai Ân không tin được mình lại tìm được một Minh Thần đã chết.
Một Minh Thần nếu tiến hoá đến cấp mười hai sẽ có kết quả gì?
Lai Ân quả thật không dám tưởng tượng.
Chính mình trong một lần cao hứng đã bắt được một Minh Thần.
Cho dù là nói cho lão sư nghe, lão sư chắc cũng không dám tin a.
Lai Ân nhìn lướt qua hai bên, phát hiện mọi người chung quanh đều đang tập trung ứng phó vong linh chiến sĩ. Lúc này đem Minh Thần xuất ra, sau đó tìm một vị trí đưa hắn đến để gây sức ép lên đám vong linh sinh vật.
Mễ Lệ Toa đối với hành động của Lai Ân đã sớm thấy nhưng không có xen vào, cũng muốn xem Lai Ân làm cái trò gì, chính là cẩn thận xông vào chém giết đám vong linh chiến sĩ.
Vong linh chiến sĩ chỉ biết công kích, cho nên khô lâu đối với Minh Thần còn cho là đồng bọn, cho dù Minh Thần có quơ đao chém trúng vong linh chiến sĩ thì cũng không ai công kích hắn.
Những người chứng kiến cảnh này lập tức nghĩ đến bên người Lai Ân có hơn mười con ma thú, đoán ràng Lai Ân hẳn là thuộc một môn phái đặc biệt, chuyên dùng sủng vật chiến đấu.
Lai Ân tiếp tục đẩy mạnh đội hình, thỉnh thoảng lại nhìn vào đám vong linh chiến sĩ phía bên trong.
Nếu nói thần may mắn chiếu cố hắn cũng không sai, Lai Ân sau một hồi công phu bắt được hơn ba bốn mươi vong linh chiến sĩ, tất cả đều không phải là chiến sĩ bình thường.
Lai Ân dần có cảm giác kiệt sức, đám vong linh chiến sĩ này có chút khác thường. Cho nên Lai Ân lợi dụng Quyết Chi Thủ phóng thích ma pháp cấp năm, một lần phóng ra hai mươi hoả cầu lớn bằng chậu rửa mặt mới có thể thu phục được năm vong linh chiến sĩ cấp ba này.
Mỗi lần dùng một mai tinh hạch, tinh hạch trong không gian giới chỉ Lai Ân như nước chảy ào ào. Bất quá ngay sau đó trên người Minh Thần bạo khởi một đoàn kim sắc quang mang- Thăng cấp.
Lai Ân tinh thần không khỏi chấn động, bắt đầu xem xét lại những quyển trục của lão sư để mở đường.
……..
……..
……..
Trong một căn biệt thự phía ngoài thành, một gã pháp sư không ngừng nốc từng ngụm bổ dược thủy(BT: thuốc bổ cho ma pháp hiệu 2 con quạ đen ), đột nhiên thống khổ ôm lấy yết hầu đang băng bó, mặt đỏ bừng bừng.
Bên trong thành, hắc vụ nhanh chóng tan đi, cả đám vong linh chiến sĩ trải rộng cả thành từ từ biến mất.
Lai Ân có chút không hiểu, đảo mắt nhìn bốn phía. Lúc này bốn phía chiến sĩ cùng với ma pháp sư nếu không phải nằm trên mặt đất thì cũng ngồi dựa tường thở hổn hển, hoàn toàn không thể lý giải được chuyện vừa rồi.
Lai Ân ngay cả sủng vật cũng không kịp thu về, chạy thẳng đến nhà Lôi Tạp Lai.
Những nơi đi qua phòng ốc sụp đổ hầu như không còn, toàn bộ không một tia sinh khí, tác dụng của vong linh hắc vụ chính là đem người chết chuyển hoá thành vong linh chiến sĩ, cho nên đến lúc hắc vụ tan là tất cả người chết đều theo hắc vụ quay trở về minh giới.
Phòng Lôi Tạp Lai ở đã bị phá hai vách tường, những vách tường khác chỉ miễn cưỡng duy trì cho nó không sập xuống.
Lôi Tạp Lai ngồi ở trên sân thở hổn hển.
Lai Ân đang định mở miệng, khoé mắt đột nhiên phát hiện một đạo hắc ảnh đánh về phía Minh Thần. Lai Ân chưa kịp phản ứng thì cây búa lớn hơn ba thước trong tay hắc ảnh đã trực tiếp đem Minh Thần đập cho nát vụn.
Cách Lỗ Tạp vác trên vai cây búa lớn, đắc ý nhìn Lai Ân nói: “Tiểu tử, thấy lão ca ta lợi hại không".
Lai Ân nhìn khúc xương đùi dưới chân, khóc không ra nước mắt, hơn nửa ngày sau mới kịp phản ứng đem một cái xương đùi hướng đến Cách Lỗ Tạp rống lên:
“Hỗn đản, Cách Lỗ Tạp nhà ngươi, đây là sủng vật của ta, ngươi chém hắn, ngươi tự nhiên lại chém hắn, ngươi, ngươi đền cho ta.”
Cách Lỗ Tạp sửng sốt nhìn Lai Ân nổi điên, liền biết sự tình không tốt liền đem cây búa chạy ra xa.
Lôi Tạp Lai nhìn Lai Ân kinh ngạc nói: “Ngươi nuôi dưỡng vong linh chiến sĩ ? Ngươi là vong linh pháp sư?”
Mễ Lệ Toa ở bên cạnh hừ một tiếng nói: “Ai biết hắn làm gì, lúc nãy thấy hắn bắt, cào, cấu mấy chục bộ khô lâu”
Lai Ân lúc thì gật đầu, lúc thì lắc đầu chỉ huy mười một con ma thú bắt đầu tìm từng cái xương cốt.
Hơn hai trăm khối xương cốt, Lai Ân sau một lát đem bỏ vào cái bọc nhỏ, còn đầu của minh thần thì Tiểu Bạch đem về, lúc này Lai Ân mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tác giả: Cát Phong Băng.
Dịch giả: Cẩm Y Vệ - _ Thanh Long _.
Biên tập: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
Lai Ân lợi dụng tử linh Tu Phục thuật phóng thích vào đống xương cốt, mỗi một lần phóng thích, đống xương cốt liền hiện lên một tầng hắc quang lóng lánh. Ngay sau đó liền biến mất.
Đến lúc Lai Ân mệt mỏi choáng váng thì đám xương cốt cũng bắt đầu có phản ứng, tụ tập đứng lên, cuối cùng hình thành một vong linh chiến sĩ.
Lai Ân cẩn thận sờ soạn xem xét lại một chút, xác định không có chuyện gì, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cách Lỗ Tạp từ đằng xa nhô đầu ra, nghi ngờ nhìn Lai Ân hỏi:
“Tiểu tử ngươi cùng với khô lâu kia có quan hệ gì, sao ngươi đối với bộ xương khô kia lại khẩn trương như vậy hả.”
“ Lão gia hỏa, lần này ngươi không chết thì ta chết.”
Lai Ân bạo phát, quay mắt nhìn về đám xương khô, hắn chuẩn bị dùng quyển trục để đối phó với Cách Lỗ Tạp.
Quyển trục Cửu cấp Lôi Long vừa vỡ, liền hóa thành một con Lôi Long lớn mười thước, nhanh như tia chớp, hướng về phía Cách Lỗ Tạp.
Cách Lỗ Tạp co đầu rụt cổ lại, quát to một tiếng: “Mẹ ơi.” rồi liền chạy mất.
Lôi Long dường như có ý thức, liền đuổi theo phía sau.
Không lâu sau, từ đằng xa truyền đến một tiếng nổ lớn, Cách Lỗ Tạp chạy trở lại, hai tay xoa xoa, cười nói: “Còn đánh nữa không, hắc hắc, lão ca ta nói thế nào cũng là thập nhị cấp cuồng chiến sĩ, nếu như bị cửu cấp Lôi Long của ngươi thu phục, thì về sau còn mặt mũi nào nữa?”
Lai Ân lấy từ không gian giới chỉ ra một cái quyển trục thập nhị cấp Phong Bạo Chi Nhãn, cắn răng nói: “Ta dùng cái này tiễn ngươi.”
Lai Ân nói xong, làm bộ muốn bóp nát phong ấn.
Cách Lỗ Tạp mặt tái mét…
Nhoáng lên một cái trốn đi, ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy.
Trong một biệt thự ở ngoại ô Dã Lang thành, Lạp Lạp pháp sư đang ngồi ho dữ dội.
Lạc Lạp Đức thật không thể tin được, tên thập cấp vong linh pháp sư này lại có thể vì lý do nghẹt thở mà không thể không đình chỉ phóng thích ma pháp.
Lạp Lạp một tay cầm chén nước, một tay gắng sức mở cổ họng, vất vả đem một khối tiểu tinh hạch kéo ra, lập tức sau đó liền uống chén nước, thở hổn hển, tức giận nói: “Bọn gian thương, ta bỏ ra một vạn kim tệ mua một lọ thuốc, không ngờ lại là hàng kém sản phẩm, thứ này thật hại người."
Lạp Lạp đức khóe miệng hơi nhíu lai nhỏ giọng nói: “Pháp sư đại nhân, ngài không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, không có việc gì, bất quá chúng ta phải nhanh chóng rời đi, nếu để cho thằng nhãi con kia báo cho Quang Minh thần điện biết thì thật là phiền toái” Lạp Lạp đắc ý nói.
Lạp Lạp Đức vộ vàng gật đầu, hắn cũng không lo lắng về việc bị bại lộ, mà chủ yếu sợ người của Quang Minh thần điện sẽ mau chóng đến.
Một lát công phu, toàn bộ biệt thự đã biến mất, một bóng người cũng hoàn toàn không có.
Lôi Tạp Lai ngồi trong căn phòng rách nát, Mễ Lệ Tọa đang giúp hắn lau mồ hôi, còn Lai Ân thì nhìn chằm chằm vào cuốn sách, thỉnh thoảng ngây ngô cười vài cái.
Mễ Lệ Toa rốt cục cũng nhịn không được, liền tiến tới, tặng cho Lai Ân một cước, nói: “Ngươi bị đánh cho choáng váng rồi a, cứ nhìn mấy quyển sách bại hoại như thế này là lại nở nụ cười ghê tởm, làm ta nhìn ngươi phát mệt."
Lai Ân phục hồi tinh thần, hướng về phía Mễ Lệ Toa cười cười hai tiếng, sau đó, liền ôm cuốn sách chạy vào góc phòng.
Mễ Lệ Toa vừa định rời đi, chợt lại nghe thấy tiếng cười ngây ngô của hắn liên tục phát ra từ góc phòng.
Mễ Lệ Toa đang muốn lao đến chỗ của Lai Ân, kiếm trong tay cũng đã hướng về phía hắn, phóng tới, bỗng nhiên một tiếng cười vang lên làm cho nàng chút nữa thì ngất xỉu.
Tiếng cười của Cách Lỗ Tạp quả nhiên là có thể dọa người.
Mễ Lệ Toa toàn thân nổi da gà, không hiểu nổi hai người một lớn một nhỏ này phát điên rồi hay sao, sau đó liền nhẹ nhàng đi tới, nhìn thấy ánh mắt của Lai Ân cùng Cách Lỗ Tạp đang nhìn chằm chằm vào bản hoàng kim thư, ngẩn ngơ cười.
Cách Lỗ Tạp ở phía sau Lai Ân, nói: “Tiểu tử, ngươi nói thứ này có thể khiến cho lão thập cấp vong linh pháp sư kia hộc máu không."
"Hộc máu, không hộc máu mới là lạ, ha ha, cái này nếu cho hắn biết chắc chắn sẽ hộc máu mà chết." Lai Ân cầm quyển sách tiếp tục ngây ngô cười.
"Hai người các ngươi cười cái gì vậy?" Mễ Lệ Toa liền tiến lên một chút, muốn xem trong sách rốt cuộc là cái gì.
Lai Ân đem sách gập lại, nghiêm mặt nói: “Không cho ngươi xem, đây là bí mật."
Mễ Lệ Toa hừ nhẹ, nói: "Ta đã nhìn thấy gì đâu."
Lai Ân đột nhiên cười hắc hắc, mờ ám nói: "Cho ngươi xem cũng được thôi?"
"Ngươi muốn ta làm gì?"
" Mặc quần áo của nữ nhân cho ta ngắm."
"Ngươi muốn chết." Mễ lệ toa tay cầm kiếm đâm thẳng về phía Lai Ân.
Lai Ân nghiêng đầu né tránh.
Mễ Tệ Toa nhảy một bước ra sau lưng Lai Ân, một nhát cắn vào tai hắn, ra sức cắn xé.
Oa...
Lai Ân phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo chọc tiết: "Nhả ra, nhả ra, ái, ái, buống ra, buông ra."
Cách Lỗ Tạp đứng bên cạnh hâm mộ nhìn Lai Ân, nói: “Tiểu tử, ngươi diễm phúc cũng không phải nhỏ a, có mỹ nữ trên lưng, cảm giác nhất định là không tệ, đáng tiếc ta đã là một lão nhân, chẳng còn ai yêu thương, nhung nhớ."
Mễ Lệ Toa cắn xé một trận, sự tức giận đã giảm bớt rất nhiều, lúc này mới nhả ra, nhảy xuống, miệng hé lộ ra một cái răng nanh trắng muốt, uy hiếp nói: "Nếu không cho ta xem, ta sẽ cắn tiếp."
Lai Ân xoa nắn hai cái lỗ tai, lập tức gật gật đầu.
"Ta lập tức sẽ cho người xem."
Lai Ân cuống quít đem một tờ Phong Ấn Chi Thư đưa cho Mễ Lệ Toa nói: “Đây ngươi xem đi."
Lai Ân nói xong,rất nhanh thu hồi hai tay lại bịt lấy hai tai, chỉ sợ Mễ Lệ Toa sẽ nhảy lên lưng mình lần nữa.
Mễ Lệ Toa đắc ý nhìn Lai Ân, chứng kiến sự sợ hãi của hắn, nàng cũng có chút hài lòng.
Tên: Minh thần- Cáp Địch Tư.
Một trong Minh giới chúng thần.
Cấp bậc: tứ cấp( muốn tiến đến ngũ cấp cần thời gian năm năm.)
Kỹ năng: Uy áp, vong linh thuẫn, bạch cốt lao lung, bạch cốt thuẫn, vong linh triệu hoán ( có thể triệu hồi ra vong linh kỵ sĩ.)
Mễ Lệ Toa nhìn vào trang sách, thấy một bộ xương khô mặc một bộ áo giáp rách nát, vẻ mặt buồn bực, nhìn giải thích phía dưới, hỏi: " Hai người các ngươi chằm chằm nhìn vào cái này, rồi cười như điên dại sao, ta nghĩ các ngươi thật sự có vấn đề a."
Lai Ân hắc hắc cười, nói: " Ngươi không hiểu gì cả, muốn triệu hoán vong linh, ít ra cũng phải là thất cấp vong linh pháp sư mới có thể làm được, ở đây Minh Thần tứ cấp cũng có thể làm được ha ha."
Cách Lỗ Tạp ở bên cạnh đắc ý cười nói: " Tiểu Mễ Lệ Toa , ngươi có biết tử linh kỵ sĩ là gì không? Ha ha, đó là linh hồn của những cường giả sau khi chết đi tạo thành, bọn họ khi còn sống ít nhất cũng đạt tới bát cấp chiến sĩ, sau khi được triệu hoán lại có thêm kỹ năng cường đại của bát cấp tử linh kỵ sĩ, một tên tử linh kỵ sĩ có thể triệu hoán về một trăm vong linh, nếu triệu hồi ra mười gã vong linh chiến sĩ, ngươi thử nghĩ xem đây là khái niệm gì?"
Mễ Lệ Toa khinh thường, ném trả sách cho Lai Ân, nói: “Bất quá cũng chỉ là một quyển sách thôi mà, làm sao có thể biến thành sự thật được."
Lai Ân ho khan một tiếng, ngón tay ở trên trang sách nhẹ nhàng lay động.
Tác giả: Cát Phong Băng.
Dịch giả: Cẩm Y Vệ - _ Thanh Long _.
Biên tập: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
Mễ Lệ Toa đột nhiên thấy trước mắt xuất hiện một vùng hắc ám, rồi bất ngờ một bộ xương khô, mặc áo giáp rách nát, tay cầm đoạn đao từ đó đi ra.
Mễ Lệ Toa ánh mắt biến đổi, theo bản năng liền lui về phía sau vài bước, bây giờ mới biết vì sao lúc nãy hai người bọn họ lại cười như vậy.
Cách Lỗ Tạp nghiêm mặt nói: “Mễ Lệ Toa, năng lực của Lai Ân rất đặc biệt, hắn vừa nói là quyển sách này có thể phong ấn những sinh mệnh khuất phục hắn, ngay cả tử linh cũng được. Hơn nữa sinh vật này có thể liên tục tiến hóa, mà tên Minh Thần Cáp Địch Tư kia chính là một trong những chúng thần thời viễn cổ của Minh Giới, ngươi có biết điều này đại biểu cho cái gì không?”
Mễ Lệ Toa tất nhiên là không ngu ngốc, nàng liền có thể đoán ra, minh thần thành người hầu của Lai Ân, hiện tại mới chỉ là tứ cấp, nhưng nếu là thập cấp, thập nhị cấp, hoặc có một ngày biến thành thần thì kết quả sẽ như thế nào?"
Mễ Lệ Toa không dám nghĩ đến, có một ngày Lai Ân có thể trở thành chủ nhân của Minh thần, trời a, cái này thật sự quá mức tưởng tượng.
Lai Ân cùng Cách Lỗ Tạp nhìn nhau, khoái trá hưởng thụ bộ dáng ngơ ngác đáng yêu của Mễ Lệ Toa, trong lòng vô cùng vui sướng.
Lúc sau, một chiến sĩ thủ hộ thành cưỡi ngựa đột nhiên chạy đến nhà Lôi Tạp Lai, nói: “Xin hỏi Cách Lỗ Tạp đại nhân cùng Lai Ân pháp sư có ở đây không?"
Cách Lỗ Tạp cùng Lai Ân liền đi ra.
Cách Lỗ Tạp hắng giọng, nói: “Có chuyện gì?"
Gã thủ hộ thành cung kính xuống ngựa, tiến lên thi lễ, nói: “Cách Lỗ Tạp đại nhân, thành chủ đại nhân tìm ngài, hy vọng ngài có thể đi đến phủ thành chủ thương lượng một chút. Vị này là Lai Ân pháp sư phải không ạ, Tháp Cát Khắc đại nhân rất muốn người đi đến pháp sư nghiên cứu sở."
Cách Lỗ Tạp phất tay, nói: "Biết rồi, ngươi có thể trở về."
Hộ vệ thành gật gật đầu, rồi lập tức nhảy lên ngựa quay trở về.
Cách Lỗ Tạp vỗ vại Lai Ân, nói: “Lão đệ, ngươi có đi hay không?"
Lai Ân lắc đầu, nói: “Không đi, bây giờ đi làm gì, nhiều lắm là cũng chỉ được phân cho một đống tiểu binh, khi nào được lên cao, ta mới tính."
Cách Lỗ Tạp vuốt cằm, đồng ý nói:
“Nói cũng đúng, tạm thời cứ như vậy đã, đối phó với vong linh pháp sư là nhiệm vụ của quang minh pháp sư, ta cũng không có quan hệ."
Lai Ân gật gật đầu cũng tỏ vẻ đồng ý.
Lôi Tạp Lai từ phía sau đi tới, nói: “Cách Lỗ Tạp, Lai Ân, hai người các ngươi làm gì ở trong này thế? Nếu vong linh quân đoàn đến thì làm sao?"
Lai Ân lắc đầu, nói: " Không đi, bất luận tại vì sao mà vong linh hắc vụ đột nhiên biến mất, nhưng ít ra cũng có thể khẳng định là trong biệt thự không có người, trời mới biết là tên đấy đã chạy đến nơi nào."
Cách Lỗ Tạp cũng gật gật đầu, nói: “Chính xác, hoàn toàn chính xác, ta cũng đồng ý, dù sao ta cũng chạy được, cần lo là lo cho ngươi đó Lôi Tạp Lai, đám người của thằng nhãi con kia chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện của ngươi."
Lôi Tạp Lai cười nói: “Không cần lo cho ta, thi độc của ta đã được Lai Ân huynh đệ khu trừ gần như hết, nhiều lắm là vài ngày nữa ta sẽ có thể khôi phục lại sức chiến đầu, ha ha đến lúc đó muốn hại ta cũng không dễ dàng."
Lai Ân nghe được, cười nói: "Lôi Tạp Lai tiên sinh, ta cũng không quấy rầy các ngươi nữa, ta muốn rời khỏi thành một chút, hắc hắc ta đang muốn nghĩ ra biện pháp có thể tiến hóa ma thú, ha ha tạo thành một cái vong linh quân đoàn, sau đó tìm tên vong linh pháp sư kia báo thù."
"Phụ thân, ta muốn đi cùng hắn." Mễ Lệ Toa đứng bên cạnh nhìn Lôi Tạp Lai nói.
Lôi Tạp Lai gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Lai Ân ánh mắt loang loáng nhìn Mễ Lệ Toa, hắc hắc cười nói: “Mỹ nhân, không cần coi trọng ta đến thế đâu."
Mễ Lệ Toa hừ lạnh một tiếng, tàn nhẫn đá Lai Ân một cước, nói: “Cút ngay, ta chỉ muốn xem ngươi bị một đám vong linh chiến sĩ đuổi chạy thì như thế nào thôi."
" Không sao, không sao, chạy cũng là một loại nghệ thuật mà người chạy cũng là một nghệ sĩ, ha ha."
Mễ Lệ Toa mắng to một câu vô sỉ.
Một lúc sau Lai Ân cùng Lôi Tạp Lai và Cách Lỗ Tạp cũng chia tay.
Mễ Lệ Toa theo sát bên cạnh Lai Ân, nàng không biết tại sao mình lại luôn muốn đi theo tên vô sỉ này.
Mễ Lệ Toa nhiều lúc rất giận Lai Ân, nhưng điều khiến cho nàng cảm thấy lạ là khi Lai Ân muốn rời đi, thì nàng trong đầu nàng liền hiện lên ý tưởng muốn đi theo hắn.
Lai Ân lại không nghĩ được như thế, dọc đường đi thỉnh thoảng lại lợi dụng dựa vào người Mễ Lệ Toa.
Mễ Lệ Toa vài lần xuýt nhịn không được muốn chém hắn vài nhát, thật sự không hiểu tại sao mình lại đi theo tên này.
Hai người ra khỏi thành.
Lai Ân đánh giá khắp nơi một chút, hướng về phía sâm lâm đi tới.
Mễ Lệ Toa khó hiểu hỏi: " Ngươi đi đến ngọn núi đó làm gì vậy?"
Lai Ân thần bí cười nói: " Đương nhiên là vì ngọn núi ấy rất yên bình, bằng không làm sao ta có thể tịnh tâm được?"
Mễ Lệ Toa hừ lạnh một tiếng, bất quá vẫn đi theo Lai Ân vào sâm lâm.
Lai Ân mang theo Mễ Lệ Toa đi vào trong rừng vòng vo một hồi, đột nhiên đứng lại ở một địa phương bằng phẳng, trống trải, ngẩng đầu ngắm bốn phía, ha ha cười nói: "Chính xác là nơi này, oa ha ha, Mễ Lệ Toa, hãy nhìn kế hoạch phát triển của ta nhé."
Mễ lệ Toa vừa định nói điều gì đó.
Lai Ân đem không gian giới chỉ xuất ra Phong Ấn Chi thư, sai đó lập tức đem mười con ma thú cùng minh thần Cáp Địch Tư toàn bộ phóng ra.
Lai Ân một tay chỉ trời, ha ha cuồng tiếu, nói: “Hãy chờ xem, tên vong linh pháp sư chết tiệt kia, chờ khi ta đi ra ngoài, sẽ dùng một đám ma thú làm cho ngươi mệt chết ."
Cáp Địch Tư theo ý thức của Lai Ân lập tức liền khởi động vong linh thuật, trong nháy mắt phạm vi một dặm chung quanh liền bị bao phủ bởi hắc vụ.
Bên trong hắc vụ, một đội khô lâu chiến sĩ cùng vong linh pháp sư lần lượt xuất hiện, trong đó còn có ba bộ khô lâu kỵ sĩ.
Lai Ân đếm một chút, đại khái có một vạn cái vong linh chiến sĩ ở trong đó. Không khỏi mừng rỡ, thất cấp vong linh pháp sư có thể gọi về nhiều nhất là một ngàn vong linh, nhưng tứ cấp Minh Thần lại gọi về được một vạn, quả nhiên là thần lợi hại hơn so với người.
Tử linh kỵ sĩ càng làm cho Lai Ân mừng rỡ, không phải mỗi lần triệu hoán đều là tử vong kỵ sĩ, nhưng mỗi lần triệu hoán đều đã có sắp xếp xuất hiện cả bát cấp tử linh kỵ sĩ.
Những sinh vật được triệu hoán bởi Cáp Địch Tư vì không nhận được mệnh lệnh, nên tất cả đều đứng im không nhúc nhích.
Lai Ân không khỏi tán thưởng một tiếng, nói: "Qủa nhiên là khác, ha ha, đây không phải là bia ngắm tốt nhất sao? Oa ha ha, Tiểu Bạch, tùy ý công kích a, những thứ này đều là lương thực cho các ngươi tiến hóa."
--------------o0o--------------
Thời gian gần đây các cao thủ tham gia chuyển ngữ Vương Bài Pháp Thần điều đang bận rộn với thi cử, khiến cho tiến độ của bộ truyện này chậm lại, Chu mỗ tài hèn sức mọn khó có thể đảm đương nổi trọng trách nặng nề.
Vậy, trong quá trình đọc, các đạo hữu phát hiện ra lỗi chính tả, hoặc các lỗi khác mà Chu mỗ phạm phải, xin vui lòng báo lại trong mục luận đàm. Chu mỗ xin cảm ơn và hậu tạ.
Ngoài ra, các bằng hữu nào muốn tham gia chuyển ngữ bộ này xin vui lòng nhắn tin cho mỗ, không cần có kinh nghiệm, chỉ cần có lòng Chu mỗ xin cảm ơn.
Chúc các bằng hữu một buổi tối vui vẻ.
Vương Bài Pháp Thần Luận Đàm:http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=63579
Đã có 80 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của [Relax]
Tác giả: Cát Phong Băng.
Dịch giả: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Biên tập: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
Mười một con ma thú cùng với Cáp Địch Tư nhận được mệnh lệnh, từng đầu ma thú chui vào vạn vong linh, tận tình giẫm đạp, từ đám nhất cấp đến tứ cấp.
Mễ Lệ Toa trên trán đã lấm tấm mồ hôi, hiện tại nàng đã hiểu được ý tứ của Lai Ân, đây là lợi dụng triệu hoán sinh mệnh để ma thú của mình tiến hóa.
Lợi dụng loại phương pháp tiến hóa này, mặc dù có chút vô sỉ, nhưng cũng là phương pháp để ma thú tiến hóa nhanh nhất.
Mễ Lệ Toa càng nghĩ càng kinh hãi.
Nếu cứ như thế này, chỉ cần Lai Ân nguyện ý, hắn có thể trong thời gian ngắn nhất, lợi dụng loại phương pháp này chế tạo ra một thập cấp ma thú đại đội.
Một người mang theo một đội ma thú thập cấp, đây là lực lượng có thể dễ dàng đạp nát một tòa thành.
Gần một vạn vong linh đại quân dưới sự ngược đãi của mười một con ma thú cộng thêm Cáp Địch Tư sau một hồi công phu đã toàn bộ hủy diệt.
Duy chỉ có ba gã Tử linh kỵ sĩ bát cấp ở giữa là không di động, cũng không phải ma thú không đối phó được, mà là Lai Ân không hạ mệnh lệnh.
Ba gã Tử linh kỵ sĩ này thoạt nhìn có chút dọa người, bất quá nếu bọn chúng đứng bất động thì cũng không có gì đáng sợ.
Lai Ân đi quanh Tử linh kỵ sĩ vài vòng, quyết định xuống tay đem toàn bộ ba gã thu lại, lực lượng của chính mình lại gia tăng thêm vài phần.
Vong linh ma pháp sư thập cấp quả là cường đại, nhưng khi triệu hồi Tử linh kỵ sĩ bát cấp trở lên còn phải xem vận khí, có đôi khi một lần gọi về chỉ có thể có một hoặc hai con là may lắm rồi. Thiếu gia ta mới tứ cấp liền mang theo mấy chục con san bằng lão già ngươi, nhìn ngươi có còn đắc ý được không.
Lai Ân dám nghĩ dám làm, Vong linh thao khống thuật hắn còn kém, nhưng Lai Ân lại không thiếu thời gian, có Cáp Địch Tư ở bên cạnh, cũng không sợ ba tên Tử linh kỵ sĩ này chạy mất.
Một lần dùng vong linh thao khống thuận không thành liền dùng lần hai, hai lần không được thì bốn, dù sao tinh hạch cấp bốn cũng được lão sư cho vài “sọt”, chẳng sợ không có cái mà dùng.
Thi triển Vong linh Thao Khống thuật rất mệt mỏi, xác xuất thành công cũng thấp, vong linh pháp sư thường lựa chọn những vong linh sinh mệnh thấp hơn mình một bậc để khống chế, như vậy xác xuất thành công sẽ lớn hơn. Khó khăn hơn nữa là khi sử dụng Vong Linh Thao Khống thuật cần đại lượng tinh thần lực cùng với ma thực, phóng một lần mười mấy cái không chắc đã thành công được một cái, thật là muốn đem ma lực của bản thân xuất hết ra ngoài.
Vong linh pháp sư chỉ có thể gọi được về những sinh vật cấp thấp hơn mình ở Minh Giới, nếu trong đám vong linh sinh vật kia mà moi được một lên thập cấp hay thập nhất cấp đều là hi hữu, muốn quơ được vong linh sinh vật thập nhị cấp thì không biết cần bao nhiêu lần triệu hoán, tốn biết bao nhiêu bổ dược thủy mà đổi lấy.
Không ai có thể giống như Lai Ân, tùy tiện đã có thể bắt được một Minh Thần, Minh Thần thì tùy tiện điều có thể triệu hồi ra một đống sinh vật cao cấp.
Quá trình khống chế thực có chút phiền toái.
Lai Ân thầm tính toán, ít nhất cũng cần phải có hơn một trăm viên tinh hạch tứ cấp mới có thể thu phục được ba tên vong linh kỵ sĩ này.
Vong linh kỵ sĩ không có kỹ năng đặc thù gì, trừ bỏ việc gọi về một đống tiểu đệ tam cấp, duy chỉ có phong cách một chút chính là được cưỡi trên một bộ xương ngựa.
Vong Linh giới. Vong linh kỵ sĩ chỉ có thể xếp vào vị trí thứ mười trong bản xếp hạng các loại kỵ sĩ, tuy hơi kém một chút, nhưng ở trên đại lục có thể bắt được một vong linh kỵ sĩ làm người hầu, ít nhất thực lực phải đạt đến thập cấp rồi mới tính.
Cáp Địch Tư sau khi đưa cho Lai Ân thu phục ba tên vong linh kỵ sĩ, một lần nữa lại sử dụng vong linh triệu hoán thuật.
Tiếp theo chính là ngược đãi và thu phục.
Rồi lại ngược đãi, thu phục……
Vong linh kỵ sĩ không phải mỗi lần điều xuất hiện, nhưng ít ra mỗi lần điều có một vạn vong linh đại quân, đủ để mười một con ma thú cùng với Cáp Địch Tư luyệt tập một trận.
Lai Ân hiển nhiên không có việc gì làm, lúc xuất hiện đám vong linh kỵ sĩ thì hắn mới xem qua một trận, lúc bình thường, Lai Ân luôn thích chọc cho Mễ Lệ Toa nổi khùng. Kết quả bị truy đuổi cho gà bay chó chạy, mổi ngày mặt mũi điều bầm dập, nhưng trí nhớ vẫn không tốt lên chút nào, mỗi lần bị đánh xong liền quên đi mất.
Sáng sớm, Lai Ân tiến hành những công việc thường ngày, sáng nay hắn xem lại tình hình đám ma thú, kinh hỉ phát hiện tất cả đám ma thú toàn bộ đã lên thất cấp, Cáp Địch Tư cũng đã đạt thất cấp.
Bướu thịt trên trán Tiểu Bạch đã cứng thành một cái tiểu giác.
Cáp Địch Tư vốn cao hơn nửa thước, giờ đã đạt tới ba thước, trong hốc mắt dường như lóe lên vài đạo quang mang. Vong linh triệu hoán thuật đã không phải nhờ vào xác suất mới có thể triệu hồi ra vong linh kỵ sĩ nữa, mà xác xuất triệu hoán ta vong linh kỵ sĩ bây giờ đã là rất lớn.
Lai Ân tiếp tục nhìn vào Phong Ấn Chi Tư, bên trong đám vong linh kỵ sĩ bị phong ấn đã đạt tới một trăm, nếu tính từng tên vong linh kỵ sĩ triệu hồi ra một trăm tên tiểu đệ, Lai Ân chỉ cần một giây là có thể tụ tập được hơn hai vạn vong linh đại quân.
Còn đám ma thú, trừ bỏ việc kích thước lớn hơn một chút, thì phạm vi công kích cũng đã lớn hơn một bậc.
Lai Ân học theo lão sư vuốt cằm, xấu xa cười một cái, hắn đã muốn trở về thu thập tên vong linh pháp sư thập cấp kia.
Thời điểm Lai Ân còn đang ảo tưởng về chuyện ngược đãi tên vong linh pháp sư kia, trong rừng cây một trận xôn xao, Mễ Lệ Toa mang theo hai tên bát cấp vong linh tiềm hành giả, mặt khác còn túm lấy một tên hắc y kiếm sĩ đi ra.
Vong linh tiềm hành giả bát cấp tương đương với thích khách, bởi vì chỉ còn xương cốt, bọn chúng còn linh hoạt hơn vài phần so với thích khách của nhân loại, đây là kết quả của một lần dùng triệu hoán thuật, sau khi bị Lai Ân phát hiện liền đem cho Mễ Lệ Toa làm bảo tiêu.
Lai Ân chứng kiến hắc y nhân, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó đã nhận ra đối phương, xoa xoa tay, hắc hắc cười nói: “Ôi, Đức Lạp tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Đức Lạp nhìn thấy Lai Ân như nhìn thấy quỷ, mặt mày tái mét, nếu không phải có hai tên vong linh tiềm hành giả bát cấp dùng chủy thủ để phía sau lưng, Đức Lạp đã sớm quay đầu bỏ chạy.
"Lai….Lai Ân, quả thật là ngươi ?"
“Đương nhiên là ta, bất quá ngươi tìm đến nơi này thật là ngoài ý muốn của ta.”
Đức Lạp trong long thầm mắng Lạp Lạp, nên pháp sư kia nói nơi này tồn tại hắc áp khí tức, để cho chính mình đến xem, kết quả là gặp được hắn.
Đức Lạp trong lòng hối hận không thôi, nhưng giờ hắn cũng không có biện pháp. Khi hắn đột nhiên chứng kiến cách đó không xa là mười đầu ma thú cùng với một vong linh chiến sĩ cao lớn đang đối mặt với gần một vạn vong linh chiến sĩ tiến hành chém giết, sắc mặt đại biến, nửa tháng trước Lai Ân mang theo là đám ma thú ngũ cấp, hiện tại là đám ma thú thất cấp, cho dù là một tên ngốc cũng biết chuyện gì đã xẩy ra.
Mễ Lệ Toa lúc nãy vừa đi dạo bên ngoài phát hiện tên này, không nghĩ đến Lai Ân nhận biết hắn, không khỏi hỏi: “Lai Ân, ngươi biết tên này.”
Lai Ân xoa xoa tay, hắc hắc cười nói: “Đâu chỉ biết, cũng có thể nói là lão bằng hữu , lần này chủ động đến đây, sao ta có thể buôn tha đây.”
Lai Ân vừa nói xong liền đưa tay triệu hoán, mười một con ma thú đang huấn luyện cùng với Cáp Địch Tư liền xông tới.
Lai Ân không nói hai lời, trực tiếp chỉ huy đám ma thú bao vây Đức Lạp lại, lột sạch đồ, sau đó xấu xa cười nói: “Đức Lạp tiên sinh, ngươi cũng đừng trách ta, tài liệu tu luyện tốt như thế này ta sao có thể bỏ qua đây.”
Đức Lạp mặt cắt không còn giọt máu, mấp máy môi nhưng không đợi hắn mở miệng. Mười con ma thú dùng với một khô lâu chiến sĩ xông tới, tay đấm chân đá lên người Đức Lạp, Tiểu Bạch vẫn như củ rất thích vị trí hạ thân kia, nhảy lên dẩm đạp.
Đức Lạp hét lên từng tiếng thê thảm như heo bị chọc tiết, sau đó ngất đi. Lai Ân liền dùng một cái hắc ám khôi phục thuật chữa trị cho Đức Lạp, để hắn tỉnh lại, rồi lại cho đám ma thú tiếp tục hành hạ.
Cứ như thế ba bốn lần, Đức Lạp không thể chịu đựng được nữa, hét lên: “Đại nhân, đại nhân, ta sai rồi, ta đầu hàng, ta đầu hàng, xin ngài buôn tha cho ta, ô, ô, …………"
Lai Ân ra lệnh cho đám ma thú lui về phía sau, đến chổ đám vong linh đê cấp tiếp tục tu luyện.
Lai Ân ngồi xuống, nói: “Nói mau, các ngươi hiện tại đang trốn ở đâu?”
“Tại sứ quán trong thành.”
“Quả thật là một chổ ẩn nấp tốt, khó có thể tra ra.”
“Không có chứng cớ cụ thể không dễ dàng gì khiến cho lưỡng quốc giao chiến, huống chi Dã Lang thành chỉ là một loại thành thị trung lập, không thuộc về quốc gia, nếu thực sự có đánh nhau đi nữa, chưa đủ cho đại quân của Phong Lam đế quốc đến tiêu diệt.”
Đức Lạp một bên lau nước mắt nói.
Thống khổ về thể xác là thứ yếu, tra tấn về tinh thần mới đáng sợ.
Đức Lạp không nghĩ tới người trước mặt mình lại có hắc ám thuộc tính, hắc ám hồi phục thuật kia thật là thoải mái, vài lần liên tiếp chịu tra tấn, quả thật chịu không thấu.
Tác giả: Cát Phong Băng.
Dịch giả: Cẩm Y Vệ - _ Thanh Long _.
Biên tập: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
Dã Lang thành tuy rằng chỉ là một thành thị trung lập, nhưng ở nơi này sứ quán cũng không hề thiếu, muốn ban ngày đột nhập vào sứ quán, thật sự không có khả năng.
Lai Ân cùng Mễ Lệ Toa chuẩn bị một chút, Lai Ân đi trước đánh lén, còn Mễ Lệ Toa đi thông tri vị trí cho Cách Lỗ Tạp vị trí.
Hai người liền tách ra hành động. Lai Ân trực tiếp hướng đến sứ quán trong thành, đêm khuya mọi người cơ bản đều đã ngủ say, Lai Ân cũng không phải lo lắng bị người khác phát hiện.
Tiến vào sứ quán, hắn liền phóng xuất ra một trăm vong linh kỵ sĩ, gần một vạn tiểu vong linh, trong phút chốc liền tràn ngập bên ngoài sứ quán.
“Hỗn đản, hỗn đản, tên ngu ngốc nào lại ở trong sứ quán sử dụng vong linh thuật . Không muốn sống nữa chăng, đây là địa bàn của Quang Minh thần điện mà.” Ở một gian phòng trong sứ quán, thập cấp vong linh pháp sư Lạp Lạp rít lên một tiếng rồi chạy ra ngoài, kết quả là chứng kiến hơn trăm tên vong linh kỵ sĩ ở trong sân, toàn thân run lên một chập, tất cả đều là bát cấp vong linh a, thập nhất cấp hộ vệ quân đoàn vong linh pháp sư như thế nào lại đến đây.
Lai Ân kéo Đức Lạp bị đám ma thú đánh cho bầm mình ra đá cho hắn một phát, đem hắn ném xuống đất, hắc hắc nói: “Đại nhân, lần đầu tiên gặp mặt, xin ngài chiếu cố.”
Lạc Lan Đặc đứng bên cạnh Lạp Lạp liền chạy đến, chứng kiến cái nháy mắt của Lai Ân, tiểu đệ đệ liền có cảm giác đau đau, cắn răng chỉ vào Lai Ân tức giân nói: “ Đại nhân, chính là tiểu tử này tra tấ ta.”
Lạp Lạp sửng sốt, âm hiểm cười đánh giá Lai Ân, đột nhiên lộ ra một nụ cười thân mật, nói: “Tiểu tử, ngươi gọi sư phụ của người ra đi, chúng ta đều là vong linh pháp sư, không cần thiết phải căng thẳng như thế, nếu sớm biết các ngươi là vong linh pháp sư, ta cũng sẽ không cùng các ngươi đối nghịch.”
Lạp Lạp âm trầm tươi cười nhưng quả thật nhìn hắn cười còn khó coi hơn là khóc.
“Ai nói ta là vong linh pháp sư, bất quá chỉ là kiêm chức một chút thôi, muốn gặp sư phụ của ta, hắc hắc, ngươi đi tìm đi, người không có đến đây.”
Lạp Lạp ngẩn ra, nghi hoặc nói: “Không tới sao, không tới sao lại có nhiều vong linh kỵ sĩ đến thế?”
“Chính là thiếu gia ta gọi về, như thế nào, không phục sao?”
“Không có khả năng, ngươi làm sao có thể triệu hồi được hơn một trăm bát cấp vong linh kỵ sĩ, ngươi nhiều lắm chỉ mới là tứ cấp. Nếu ngươi có thể khống chết được vong linh kỵ sĩ, ha ha, thì đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ. Cho dù là ta cũng không triệu hồi được một cái bát cấp vong linh kỵ sĩ đâu.”
Đức Lạp đang muốn mở miệng nói thêm cho Lạp Lạp chú ý, nhưng cân nhắc lại một chút về tình hình chung quanh thì lại im miệng, vạn nhất Lai Ân mà thắng thì chính mình lại sẽ bị ngược đãi.
Lai Ân cười hắc hắc, không thèm nói lại, trực tiếp hướng về phía một trăm vong linh kỵ sĩ vẫy tay một cái, lập tức bọn chúng liền bắt đầu xung phong.
Sứ quán cũng không nhỏ, cả sân rộng chừng như một sân bóng đá, cho nên cũng đủ để chiến đấu.
Lạp Lạp nhìn chằm chằm vào Lai Ân, tàn nhẫn cắn răng, nói: “Tiểu tử, ngươi đã muốn tìm chết thì ta cũng sẽ giúp ngươi nguyện ý, chuẩn bị chịu chết đi.”
Lạp Lạp cầm hắc ám quyền trượng vung lên, hét lớn: “Địa ngục quân đoàn, xuất hiện đi, hãy tận lực tiêu diệt địch nhân trước mặt.”
Oanh…
Một tầng hắc vụ theo đầu quyền trượng của Lạp Lạp chậm rãi phóng ra, ngay sau đó liền khuếch tán, dưới nền đất vỡ ra vô số hắc động, những âm thanh từ bên trong rít lên không ngừng truyền tới, vô số vong linh theo đó đi ra, cầm binh khí rách nát xông vào vong linh kỵ sĩ.
Vong linh kỵ sĩ cũng không hề yếu thế, gần vạn tiểu vong linh cũng lập tức vọt lên.
Lai Ân cùng Lạp Lạp còn chưa khai chiến thì hai bên binh đao đã gặp nhau.
Mấy vạn vong linh đại quân cùng chém giết một chỗ, quả là một trường chiến đấu đồ sộ.
Lai Ân đưa hai tay lên che nắng, nhàn hạ đứng phía sau nhìn mấy vạn bộ khô lâu đánh nhau.
Bên kia Lạp lạp lại không hề thoải mái, để duy trì triệu hoán vong linh thuật vô cùng tiêu hao ma lực, hắn liên tục phải bổ sung, từng lọ bổ ma dược được hắn ăn như ăn đậu.
Lạp Lạp kinh ngạc phát hiện bên kia Lai Ân vô cùng thoải mái, không khỏi cảm thấy thất kinh, người này không ngờ ma lực lại hùng hậu như vậy.
Lạc Lan Đặc cùng với Lạc Lạp đứng phía sau Lạp Lạp không ngừng kinh hãi nhìn chiến trường, nhỏ giọng hỏi Lạp Lạp: “Đại, đại nhân, người có thể thắng chứ?”
Lạp Lạp chân mày nhíu lại, âm thanh lạnh lùng nói: “Câm miệng, không thấy lão tử ta đang liều mạng hay sao? Người cho là đối phó với vong linh kỵ sĩ lại dễ dàng thế sao?”
Lạc Lạp Đức bị mất mặt, không khỏi ngoan ngoãn câm miệng, tiếp tục chăm chú nhìn vào giữa sân.
Lạp Lạp càng xem càng kinh hãi, tuy mình có thể khiến cho vong linh kỵ sĩ xung phong, nhưng nếu không giết được Lai Ân thì chính mình sẽ bị tiêu hao hết ma lực trước.
Nhìn Lai Ân bên kia một lọ thuốc cũng không uống, hắn bèn hét lên một tiếng, uống liền lúc hơn mười bình. Ngay lập tức hắc vụ liền tăng lên, phạm vi bao phủ cũng tăng lên, vong linh đại quân bắt đầu ngăn chặn dần vong linh đại quân của Lai Ân.
Lạp Lạp nhe răng cười nói: “Tiểu tử, ngươi chỉ có vong linh kỵ sĩ, xem ra cũng chỉ đến đó là hết khả năng, đối mặt với ta, ngươi còn chưa đủ khả năng.”
Lai Ân đánh một hồi, phát hiện cứ như vậy cũng không có gì hay, bèn xuất ra Phong Ấn Chi thư, đem Cáp Địch Tư phóng ra.
Lạp Lạp vừa liếc mắt lại đột nhiên phát hiện ra có thất cấp khô lâu, trong lòng bèn nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm vào hoa văn trên áo giáp của Cáp Địch Tư cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Minh Thần, trời ạ, đó là hài cốt của Minh Thần a, điều này có thể sao, có thể sao.
Cáp Địch Tư vừa tăng triệu hoán ma thuật lên, một vạn vong linh đại quân liền mạnh mẽ hướng về phía trước lao đến, đáng sợ nhất là trong đó lại có đến hơn một trăm vong linh kỵ sĩ.
Đám vong linh trong tay Lạp Lạp chỉ là những vong linh đê cấp, đối mặt với đợt xung phong của đám vong linh kỵ sĩ, dần dần mất đi ưu thế.
Cha con Lạc Lạp Đức vừa thấy không tốt, liền rón ra rón rén chuẩn bị chạy trốn.
Lạp Lạp đột nhiên quay đầu lại cười nói: “ Làm sao vậy? Tự nhiên muốn chạy sao, ha ha, hai vị không biết là phía sau các ngươi không có đường sao?”
Lạp Lạp vừa dứt lời, hai vong linh chiến sĩ liền đem cha con Lạc Lạp đức trở ép quay trở lại.
“Tạp Tây Đạt, các ngươi lên đi, xử lý tên tiểu tử kia cho ta.” Lạp lạp hướng về phía sau vẫy tay một cái.
Hơn mười hắc ám chiến sĩ vẫn ẩn thân kín đáo liền vọt ra, cầm đầu chính là thập cấp kiếm sĩ Tạp Tây Đạt.
Lạp lạp nhìn Lai Ân cười to nói: “Tiểu tử, tuy vong linh kỵ sĩ của ngươi vô cùng cường đại, nhưng hiện tại lại bị quân của ta vây hãm, muốn ra ngoài cứu ngươi thật là không có khả năng.”
Lai Ân sửng sốt, nhìn về phía hắc ám kiếm sĩ đang tiến lại, cầm đầu là một thập cấp chiến sĩ. Chính mình cùng mười một con ma thú chưa chắc đã chống được.
Lai Ân từ không gian giới chỉ lấy ra một cái thấp cấp băng kính thuật chuẩn bị đối phó.
“ Tiểu tử, ngươi chạy tới đây quấy rối cũng không thèm gọi ta một tiếng.”
Thời điểm Lai Ân đang chuẩn bị phóng xuất ma thuật, thì từ bên ngoài sứ quán, ba bóng người tiến vào.