Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 81: Cứu Hạ Hạ (2)
Người dịch: nemdagiautay Nguồn: metruyen.com
Vu Thiên lúc này mặc một chiếc áo cộc màu đen cứ như vậy đứng trước mặt Hạ Hạ.
Bởi vì chiếc áo cộc này thuộc loại bó sát, khiến cho dáng người cường tráng của Vu Thiên hiện ra rất rõ ràng. Thoạt nhìn Vu Thiên đã rất khỏe mạnh, bây giờ càng mang đậm khí chất của nam tử hán đại trượng phu.
Còn chưa kịp nói gì đối với Vu Thiên thì Hạ Hạ đột nhiên thấy Tá Mộc Tam Lang đang hầm hừ đi tới:
- Mẹ nó, tiểu tử, mày làm gì, mày có biết tao là ai không, mày có biết đắc tội với tao thì sẽ có hậu quả gì không?
Tá Mộc Tam Lang trong lúc không phòng bị bị Vu Thiên ném ra ngoài, mặc dù lúc ấy Vu Thiên ra tay không phải rất nặng, thế nhưng bị ném bay xa như vậy rồi ngã trên mặt đất, loại tư vị này cũng không phải dễ chịu gì. Ước chừng sau một hồi Tá Mộc Tam Lang mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nghĩ đến lần này cứ như thế bỏ qua cho Hạ Hạ, đối với mình ít nhiều sẽ có chút phiền toái, cho nên gã vẫn cả gan đi tới trước mặt Vu Thiên hét lên điên cuồng.
- Thật sự tôi không biết, mà tôi cũng không muốn biết, anh nếu không muốn bị đánh, tôi khuyên anh nên cút ra xa đi.
Vu Thiên chậm rãi xoay người lại nhìn Tá Mộc Tam Lang.
Tá Mộc Tam Lang vốn nghĩ mình chỉ cần kêu lớn hai câu, Vu Thiên ít nhiều sẽ sợ, theo đó cũng trở nên thận trọng hơn..., rồi hỏi một chút gã rút cuộc là ai, có bối cảnh gì, có chỗ dựa vững chắc nào. Nếu như vậy, gã có thể nói ra hậu trường của mình, có thể tỏ ra mình thực ngưu bức cỡ nào, khi đó người thanh niên trước mặt này hơn phân nửa sẽ không còn dám đi quản chuyện không phải của mình nữa. Nhưng ngược lại, Vu Thiên cái gì cũng không hỏi, chỉ quát gã cút ra xa nếu không sẽ lại còn đánh gã, chẳng lẽ thanh niên cường hãn trước mặt này lại có bối cảnh gì sao?
Trong lòng nghĩ không ra Vu Thiên này là ai, Tá Mộc Tam Lang cũng không có lập tức hướng Vu Thiên động thủ mà thò tay phải vào túi quần rút điện thoại bấm một dãy số. Gã tin rằng chỉ cần mình kiên nhẫn một chút đợi cho viện quân của mình đến, vậy thì việc này trở nên dễ dàng rồi.
Đối với hành động mờ ám của Tá Mộc Tam Lang, Vu Thiên rõ ràng thấy được nhưng hắn cũng không biết Tá Mộc Tam Lang muốn làm gì. Trái lại Hạ Hạ thấy hành động của Tá Mộc Tam Lang thì vội vàng nhắc nhở Vu Thiên:
- Mau, chúng ta đi nhanh thôi, bằng không một lát nữa trợ thủ của hắn đến đây thật sự không tốt cho chúng ta.
- Giúp đỡ? Cô nói hắn còn có quân cứu viện?
Vu Thiên vừa nghe Hạ Hạ nói vậy liền hiểu ra. Muốn nói Vu Thiên đối với cái gì cảm thấy hứng thú nhất, đó chính là đỉnh cao võ thuật. Tuy lúc trước cũng có động chân động tay nhưng đối thủ đều quá mức bình thường, căng bản không cùng đẳng cấp với mình, đánh nhau thực sự mười phần không đã ghiền, cho nên hiện tại vừa nghe đối phương rất có thể gọi viện trợ đến, Vu Thiên ngăn không nổi hưng phấn.
Nhìn thấy bộ dạng kích động của Vu Thiên, Hạ Hạ không khỏi có chút sốt ruột.
- Này, anh không nghe thấy sao, trợ thủ của hắn sắp đến rồi đấy, anh không cần phải khẩn trương như thế, chỉ cần chúng ta bây giờ chạy trốn là được. Một mình Tá Mộc Tam Lang không ngăng nổi hai người chúng ta liên thủ công kích đâu.
Bởi vì vừa nãy Vu Thiên có thể thoáng cái đem Tá Mộc Tam Lang ném xa như vậy, Hạ Hạ liền phỏng đoán Vu Thiên chắc cũng có chút bản lĩnh, cô nghĩ nếu mình cùng Vu Thiên liên thủ lại không chừng có thể đem Tá Mộc Tam Lang đánh gục, chỉ cần mình có thể chạy khỏi Thanh Thủy Viên, cô sẽ lập tức triệu tập thủ hạ, đến lúc đó đã có đủ thực lực để giao đấu với Tá Mộc Tam Lang rồi.
Nghe thấy ý trong lời nói của Hạ Hạ, Vu Thiên buồn bực quay đầu lại nhìn cô một cái. Thì ra Hạ Hạ tưởng sự hưng phấn của Vu Thiên là do sợ hãi mà khẩn trương, Vu Thiên không khỏi hướng về Hạ Hạ cười cười.
Hạ Hạ thấy Vu Thiên lúc này còn cười thì không khỏi sửng sốt. Cô thật không ngờ chàng trai cường tráng trước mặt khi cười rộ lên lại đẹp như vậy, trong lòng không biết làm gì nên cô chỉ biết đứng nguyên tại chỗ. Có thể nói Vu Thiên cười thật hồn nhiên, giống như ánh nắng mặt trời tràn ngập khắp nơi, đem đến sự ấm áp, yên bình.
Tá Mộc Tam Lang nhìn Vu Thiên cùng Hạ Hạ trước mặt, gã thật không biết tại sao bọn hắn rõ ràng biết mình gọi viện trợ đến mà lại bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ chỉ hai người bọn hắn mà không sợ mình sao. Chẳng lẽ phía sau người Đông Phương này có chỗ dựa? Tá Mộc Tam Lang thật sự không hiểu nổi.
Thời gian cũng không cho phép Tá Mộc Tam Lang suy nghĩ nhiều, bởi vì chính lúc này, phía ngoài Thanh Thủy Viên đi tới bốn gã thanh niên, nguyên một đám không đến hai mươi tuổi, nhưng thân hình bọn chúng lại vô cùng cường tráng, làm cho người ta vừa nhìn đã biết đây tuyệt đối không phải người thường.
Tá Mộc Tam Lang nghe tiếng bước chân từ phía sau, khi gã thấy người phía sau đến là ai liền cao hứng hô lên:
- Thôn Phố Quân, các anh mau tới đây, tôi ở trong này.
Một tên cầm đầu bốn người vừa nghe Tá Mộc Tam Lang gọi lớn liền bước nhanh đến bên cạnh gã:
- Thiếu gia, người không sao chứ.
- Tôi không sao, ha ha, thật ra chuyện của tôi vốn đang rất tốt, nhưng thật không ngờ giữa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, tôi lệnh cho anh đánh ngã hắn, cho hắn biết sự lợi hại của võ sĩ đế quốc chúng ta, hừ.
Nhìn thấy quân viện trợ của mình đến, dũng khí của Tá Mộc Tam Lang cũng tăng lên, gã tin tưởng chỉ cần một mình Thôn Phố thì cũng dễ dàng giải quyết mọi việc.
Nghe xong Tá Mộc Tam Lang nói, Thôn Phố nhìn thoáng qua Vu Thiên trước mắt, một thằng nhóc Đông Phương cao trên dưới một thước tám, lông mày y nhíu lại một chút, nhưng khi y cảm giác được trên người Vu Thiên không có sát khí thì lập tức cười ha ha.
- Tao còn tưởng rằng ai lợi hại lắm, ai ngờ ngay cả một chút sát khí cùng khí phách cũng không có, tao xem nếu mày phế đôi mắt của mình, cắt đi nửa lưỡi, sau đó phế đi hai tay, đến khi mày không thể nhìn được, không thể nói chuyện, không thể viết được thì khi ấy tao có thể tha cho mày một mạng.
Vu Thiên thấy đối thủ đi đến liền thu liễm sát khí cùng khí phách. Nhưng thật không ngờ làm như vậy lại khiến cho đối thủ khinh thị chính mình, đã thế còn đưa ra điều kiện ác độc với mình, thử hỏi nếu có người có thể làm được những điều kiện mà Thôn Phố nói thì người này sống trên thế giới còn có ý nghĩa gì nữa.
Cho nên Vu Thiên không đời nào làm như vậy, hắn còn muốn sống để hoàn thành sứ mạng của mình.
Nghe được Thôn Phố nói xong, thật bất ngờ là Hạ Hạ đứng phía sau lại lên tiếng:
- Các ngươi muốn làm gì, các ngươi không phải là muốn ta sao? Đến đây đi, có bản lĩnh thì đánh với ta, hắn chẳng qua chỉ là bạn học, ta nghĩ trí thông minh của người Đông Dương các ngươi không chỉ có ngần ấy.
Hạ Hạ cũng không biết Vu Thiên lợi hại như thế nào, mặc dù vừa rồi Vu Thiên ném bay Tá Mộc Tam Lang, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể chứng mình Vu Thiên là người có khí lực mà thôi. Phải biết rằng Thôn Phố là một võ sĩ Đông Dương tinh nhuệ, cũng không chỉ có một chút khí lực đơn giản nha, mà Vu Thiên lại không biết thân phận của bọn họ, chỉ có Hạ Hạ biết mà thôi, bọn hắn chính là người của Đông Dương Yamaguchi Group, bọn hắn giết người như giết cỏ, hung ác dị thường, nếu Vu Thiên mà rơi vào tay của bọn chúng thì thật sự chết chắc rồi.
Mà Hạ Hạ không muốn nhìn thấy một người tốt như vậy đơn giản chỉ vì một lần cứu mình mà phải chết, cho nên cô đứng ra trước mặt Vu Thiên, giúp hắn chặn bốn người Thôn Phố.
- Ít nói nhảm đi, chúng ta tất nhiên se muốn, nhưng nhất quyết phải xử lý tên Đông Phương này trước đã. Đi, Thôn Phố, giết hắn đi.
Tá Mộc Tam Lang lúc này hận Vu Thiên thấu xương, nếu Vu Thiên không xuất hiện thì bây giờ mình đang ở trên mây rồi, làm gì mà phải ở đây chịu đựng rồi la lối om sòm thế này.
- Không được, muốn giết hắn phải bước qua xác ta đã.
Như đoán được Tá Mộc Tam Lang nhất định sẽ giết Vu Thiên, Hạ Hạ liền chuẩn bị liều mạng. Đối với cô mà nói, có chết cũng không thể rơi vào tay những tên Đông Dương này.
- Hừ! Không nghe thiếu gia nói không để cô chết sao? Cô tốt nhất nên tránh ra cho ta.
Thôn Phố bước từng bước lớn đến đối diện với Hạ Hạ, sau đó thấy y hô ba tên phía sau:
- Nhất Đinh, Nhị Đinh các ngươi bắt lấy tên Đông Phương này, Tam Đinh ngươi phụ trách bảo vệ thiếu gia.
- Khoan, các ngươi không nghe ta nói sao? Nếu muốn động đến người này phải bước qua xác ta đã.
Nói xong Hạ Hạ làm như muốn che chắn bảo vệ Vu Thiên, cô bước lên trước nửa bước đứng thành thế trung bình tấn trước mặt đám người Thôn Phố, làm ra bộ dạng ta liều mạng với các ngươi.
Cùng lúc Thôn Phố phân phó hai tên Nhất Đinh và Nhị Đinh thì ánh mắt Vu Thiên cũng trở nên lạnh lùng. Từ "Đinh" này Vu Thiên cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy, trước kia ở thâm sơn Lục thúc có nói qua với hắn, ở Đông Dương có một tổ chức gọi là Yamaguchi Group, bọn chúng là một tổ chức vô cùng lớn, có mấy trăm năm lịch sử, bon chúng đều đem thủ hạ của mình gọi là "Đinh". Cũng giống như Hắc Long hội, tuy rằng cũng là một tổ chức phụ thuộc vào hắc đạo Đông Dương, nhưng bọn chúng khác ở chỗ đem thủ hạ của mình gọi là "Nhẫn", đây chính là sự khác biệt lớn giữa hai bang phái.
Vu Thiên vừa nghe Thôn Phố gọi ba tên mặc âu phục đen là đinh, hắn đã đoán được đây nhất định là người của Đông Dương Yamaguchi Group.
- Được lắm, vốn nghe cái tên Tá Mộc Tam Lang tao đã đoán bọn mày là người Đông Dương, chỉ không nghĩ tới bọn mày lại là người của Yamaguchi Group.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 82: Cứu Hạ Hạ (3)
Người dịch: nemdagiautay Nguồn: metruyen.com
Vu Thiên nói khá lớn, lập tức những lời này bị Tá Mộc Tam Lang cách đó không xa nghe được.
- Ha ha ha, tiểu tử mày không ngờ còn rất trải đời nha, lại còn biết cả người Yamaguchi Group, vậy thì càng không thể lưu mày lại. Nhất Đinh Nhị Đinh, các anh còn không nghe Thôn Phố nói sao, đem tên Đông Phương kia giết cho tôi.
Thấy Vu Thiên thực đã biết lai lịch của mình, Tá Mộc Tam Lang nảy sinh ác độc. Vốn lần này gã đến đại học Trung Hoa Đông Phương quốc là có nhiệm vụ. Yamaguchi Group phát triển quá nhanh, thật đã đến cực hạn ở quê hương Đông Dương, cho nên bọn chúng mới chuẩn bị đưa phân nhánh đến Đông Phương quốc, mà Tá Mộc Tam Lang chính là người được cử tới nơi này mở đường.
- Các ngươi đừng hòng.
Mắt thấy Nhất Đinh Nhị Đinh đã hướng Vu Thiên bên kia phóng đến, Hạ Hạ sốt ruột, cô sợ Vu Thiên bởi vì cứu mình mà bị Tá Mộc Tam Lang làm thương tổn, cho nên không chần chờ cô lập tức xuất thủ.
Cùi chỏ của Hạ Hạ đánh thẳng về Nhất Đinh đang ở gần đó nhất. Thái quyền lợi hại nhất ở chỗ đem vận dụng đầu gối, khuỷu tay là những bộ vị cứng nhất của con người đi công kích đối phương, cho nên lực đánh từ cùi chỏ của Hạ Hạ thực không thể khinh thường, ít nhất nếu bị cùi chỏ này đánh trúng, về cơ bản cả nửa thân người sẽ không thể nhúc nhích.
- Mày muốn chết.
Chợt thấy Hạ Hạ hướng về phía mình đánh tới, Nhất Đinh vội vàng liên tiếp sải bước tránh thoát một đòn công của Hạ Hạ, tiếp theo chỉ thấy Nhất Đinh dùng chân trái đá vào phần eo của Hạ Hạ.
Nhất Đinh phản ứng rất nhanh nhưng Hạ Hạ cũng không chậm. Cô vốn cũng không có kỳ vọng một kích sẽ đem Nhất Đinh hạ gục, cho nên mắt thấy Nhất Đinh tránh thoát một kích của mình, sau đó lại hướng mình đá một cước, cô hô lớn một tiếng:
- Tới hay lắm!
Sau đó Hạ Hạ cả người nghiêng tiếp bắp đùi của Nhất Đinh, hai cùi chỏ lần thứ hai công tới.
Một cước này của Nhất Đinh nếu có thể đá đến eo của Hạ Hạ thì lúc đó gã cũng phải chịu một kích đánh trúng đùi của ả, hậu quả nhất định lưỡng bại câu thương.
Cũng không muốn liều mạng, Nhất Đinh không có cách nào khác đành phải thu chân về, sau đó bỗng nhiên đổi chân đá hướng về phía bộ ngực của Hạ Hạ.
Nếu như luận về thực lực của Hạ Hạ mà nói thì Hạ Hạ cũng không kém gì. Nhưng nếu hai người bọn họ đối chiến, Hạ Hạ vẫn có phần thiệt hơn một chút, bởi vì rõ ràng kinh nghiệm thực chiến của Nhất Đinh so với Hạ Hạ phong phú hơn, Nhất Đinh dựa vào tích lũy kinh nghiệm nhiều lần chiến đấu, Hạ Hạ lại chỉ dựa vào những gì sư phụ chỉ dạy cùng sự liều mạng lúc này mà thôi.
Nói cách khác, Hạ Hạ mỗi lần ra chiêu đều dựa theo sách võ thuật mà ra. Nhưng Nhất Đinh rõ ràng đã nắm được biến hóa, khi nào thì nên thu chiêu, khi nào thì công kích, công kích vào chỗ nào là chính xác nhất.
Nhìn thấy những điều này, Vu Thiên liếc mắt một cái đã biết Hạ Hạ sắp bị đánh bại, vì không muốn để phụ nữ ở trước mặt mình bị thương, hơn nữa còn là người từng bảo vệ mình, không còn cách nào Vu Thiên chỉ còn cách động thủ.
- Thượng Dương Thối.
Chỉ một bước chân nhẹ nhàng Vu Thiên đã dễ dàng đứng bên cạnh Hạ Hạ, sau đó liền thuận đà giơ chân đá ra, chỉ một chiêu này, chân Vu Thiên liền đạp xuống chân đang phi đến của Nhất Đinh.
- A!
Một tiếng hô to truyền đến. Sau đó chỉ thấy Nhất Đinh ôm cái đùi mập mạp của mình ngã trên mặt đất. Một cái chân của Nhất Đinh cứ như thế bị phế bỏ.
Hạ Hạ vốn đang chuẩn bị chịu một cước ở ngực để đổi lấy một cú đánh cùi chỏ vào đùi đối phương, khiến cả hai lưỡng bại câu thương, nhưng không nghĩ đến, Vu Thiên vừa xông lên, vẻn vẹn chỉ có một chiêu liền hóa giải toàn bộ phiền phức. Lần này Hạ Hạ mới biết được, hóa ra Vu Thiên không những chỉ có sức mạnh, mà luận về công phu cũng là một cao thủ chân chính.
- Anh...
Nhìn thấy Vu Thiên, Hạ Hạ tựa hồ như muốn nói, làm sao anh lại lợi hại như vậy, anh lợi hại như vậy tại sao không sớm ra tay.
Vu Thiên cũng biết Hạ Hạ muốn nói cái gì với mình, cho nên hắn trực tiếp trả lời:
- Không phải tôi không ra tay, chỉ tại cô quá sốt ruột.
Vừa nghe Vu Thiên nói như vậy, Hạ Hạ cũng biết mình sai, chính mình chỉ lo một mực bảo vệ Vu Thiên, nhưng rõ ràng không biết trên thực tế người mình muốn bảo vệ lại lợi hại hơn mình không biết bao nhiêu lần.
Cho Hạ Hạ một ánh mắt rất vô tội, Vu Thiên liền bước tới trước mặt cô, sau đó hướng về phía bọn người Tá Mộc Tam Lang và Thôn Phố nói:
- Được rồi, đều là đàn ông, bọn mày không phải muốn đối phó với tao sao? Vậy đến đây đi, không nên mang phiền phức cho tiểu nha đầu.
Vừa rồi Vu Thiên tùy tiện giơ chân lên liền trực tiếp làm Nhất Đinh mất đi năng lực chiến đấu, nằm trên mặt đất.
.Vẻn vẹn chỉ một chiêu thức ấy đã làm Tá Mộc Tam Lang cùng Thôn Phố chấn động. Đương nhiên bọn chúng cũng thấy rõ, một chiêu vừa rồi của Vu Thiên có một chút là đánh lén, bởi vì không ai nghĩ hắn lợi dụng lúc Nhất Đinh cùng Hạ Hạ đánh nhau liền tung ra một cước.
Căn cứ vào điểm ấy, bọn hắn cũng không có thấy rõ được toàn bộ uy lực của Vu Thiên. Ngược lại thấy Nhất Đinh nằm ở trên mặt đất, Thôn Phố nóng nảy.
- Nhị Đinh, Tam Đinh, chúng ta cùng lên đi, đối với loại người đánh lén thế này chúng ta không cần thể hiện tinh thần võ sĩ đạo với hắn.
Vừa nói xong, Thôn Phố liền xông lên phía trước, một quyển đấm thẳng vào mặt Vu Thiên.
Đương nhiên đây chỉ là hư chiêu, quyền ra sau mới là quyền chính, điểm này Vu Thiên rất rõ ràng. Nhưng Vu Thiên cũng không có nói ra, bởi vì hắn muốn mượn cơ hội như vậy để xem công phu Đông Dương là cái dạng gì, vừa rồi hắn muốn để Hạ Hạ cùng Nhất Đinh đánh nhau rồi quan sát một chút, nhưng công phu của Hạ Hạ thật sự quá yếu, không thể một mình đối đầu. Bây giờ đổi thành chính mình đối đầu với những người này, hắn muốn nhìn xem công phu của đối phương như thế nào.
Vì vậy đối mặt với một quyền này của Thôn Phố, Vu Thiên không dùng tay đỡ chiêu của hắn mà thối lui từng bước né tránh.
Thôn Phố nhìn thấy Vu Thiên tránh né, y cười thầm một chút. Bởi vì một quyền này của y chỉ là hư chiêu, y thật sự rất sợ Vu Thiên đối cứng với một quyền này của mình, nếu như vậy nhìn thì có vẻ mình ra tay trước nhưng rất có thể lại đánh mất tiên cơ.
Nhưng rõ ràng Vu Thiên không giống với suy nghĩ, Vu Thiên chỉ biết né tránh, như vậy chứng minh Vu Thiên không có nhìn rõ hư chiêu của mình, tốt lắm, chiêu kế tiếp chiêu này là cú "đấm móc" mình có thể dùng được rồi.
Sau khi Thôn Phố dùng hư chiêu bức lui Vu Thiên lùi nửa bước, liền một cú đấm móc đánh ra hướng về phía cằm của Vu Thiên.
Thôn Phố biết một chiêu này của mình rất nhanh, lực lượng cũng rất mạnh mẽ. Gã tin tưởng người bình thường khó mà tránh khỏi một quyền sắc bén này. Nói cách khác, Vu Thiên rất có thể sẽ bị cú đấm móc này nện trúng, nếu như vậy, kết quả rất đơn giản cũng biết, khóe miệng Vu Thiên sẽ đổ máu, toàn bộ răng cửa sẽ nằm trên mặt đất.
Cái mà Thôn Phố không ngờ đến chính là Vu Thiên cũng không phải một người bình thường, từ lúc Thôn Phố ra quyền thứ nhất, Vu Thiên đã nhìn ra loại kỹ xảo nào, cho nên đối mặt với một quyền vừa vẽ ra của Thôn Phố, Vu Thiên chỉ là nhếch mép mỉm cười rồi liền thoải mái tránh đi.
- Baka (Ngu ngốc)!
Thật không ngờ một quyền của mình lại thất bại, Thôn Phố có chút nóng nảy. Còn không để Vu Thiên có thời gian chuẩn bị, Thôn Phố lại một cước đá xéo về trước mặt Vu Thiên. Thật ra Thôn Phố cũng không muốn dùng một chiêu này, nhưng không có cách nào, một quyền trước của mình phát ra lại đánh vào hư không làm cho trọng thân có chút mất đi thăng bằng, nếu mình không đá chéo một cước này thì không thể giữ lại được thăng bằng.
Đối mặt với cú đá nghiêng này của Thôn Phố, Vu Thiên vẫn là nghiêng người tránh đi.
- Bản lĩnh của người Đông Dương bọn mày chỉ có thế này thôi sao?
Muốn đối phương tung ra tuyệt chiêu, Vu Thiên bắt đầu khiêu khích làm Thôn Phố tức giận.
- A!
Liên tiếp ba lần công kích đều bị Vu Thiên thoải mái tránh né, Thôn Phố thực sự nóng nảy, gã quýnh lên liền hướng về Vu Thiên giở ra tuyệt chiêu. Chỉ thấy Thôn Phố bước một bước hình hạc tới bên cạnh Vu Thiên, sau đó hai tay đột nhiên vươn ra bắt lấy cánh tay hắn.
Vu Thiên nhìn thấy đối phương muốn bắt lấy cánh tay mình, hắn biết đối phương muốn dùng tuyệt chiêu, trong lòng rất tò mò nên lúc này Vu Thiên không có tránh né mà lại vươn tay phải ra phối hợp với hắn để cho hắn bắt lấy cánh tay của mình.
Thôn Phố chỉ duỗi ra hai tay liền phát hiện cánh tay Vu Thiên đã ở trong tay mình. Gã âm thầm cao hứng, gã biết chỉ cần bắt được một cánh tay của đối phương, rồi dùng một ít kỹ xảo chế trụ chắc cổ tay đối phương, sau đó dùng lưng đẩy là có thể quăng đối phương đi, lúc đó nhiệm vụ của gã có thể hoàn thành.
Đương nhiên đây chính là bước đầu tiên trong Đông Dương Không Thủ Đạo. Trọng yếu nhất trong kỹ thuật này chính là nắm cổ tay - bắt - kỹ thuật quăng, ném.
Lưng Thôn Phố cong lại muốn đem Vu Thiên ném ra ngoài, hoàn thành ý đồ to lớn của mình. Nhưng để cho gã ngạc nhiên chính là, lưng của gã đã gập xuống, tay cũng đã nắm chặt cổ tay đối phương, thậm chí bộ pháp hình hạc cũng đã biến thành cung bộ, nhưng không biết vì sao Vu Thiên cũng không có bị gã ném đi.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 83: Chọc tôi tôi giết
Người dịch: nemdagiautay Nguồn: metruyen.com
- Đây là tuyệt chiêu của mày sao? Hình như là Không Thủ Đạo.
Vu Thiên không chút nhúc nhích đứng yên ở đó, mặc cho Thôn Phố ra sức ném vài lần, hắn rút cuộc cũng chán nản gấp bội. Vốn dĩ hắn tưởng đối phương sẽ làm cho hắn phải ngạc nhiên, nhưng không ngờ đối phương lại là một phế vật không hơn không kém, chỉ là một tên võ sĩ Không Thủ Đạo có chút nhanh nhẹn mà thôi.
Bị Thôn Phố làm cho cụt hứng, Vu Thiên quyết định không cùng hắn chơi đùa nữa. Ở nguyên tại vị trí mà Thôn Phố điên cuồng đem mình định ném ra, hắn nhấc chân đá vào cái mông của Thôn Phố.
- Mày gọi là Thôn Phố, tao sẽ đá vào cái mông của mày.
"Thông" một cước này thực sự rất mạnh. Thôn Phố nhất thời cắm mặt vào bãi phân chó dưới đất. Không chỉ có vậy, bằng vào lực lượng cường đại của Vũ Thiên, đầu của Thôn Phố trên mặt đất cũng không có dừng lại mà trượt trên bãi cỏ thẳng về phía trước, mãi cho đến khi rơi vào con suối nhỏ cách đó không xa mới chịu dừng lại. Lúc này Thôn Phố đã sớm bị hôn mê.
Ai cũng không có nghĩ đến, Vu Thiên sau vài lần né tránh, gần như chỉ trong một chiêu đã đem cao thủ Đông Dương là Thôn Phố đá tới khe suối nhỏ. Vì thế, khi Vu Thiên hiển lộ ra chiêu ấy, không chỉ Nhất Đinh, Nhị Đinh mà thậm chí cả Tá Mộc Tam Lang đều hoảng hồn.
Nhưng bọn hắn cũng không phải loại người sợ chết, Đinh nhị cùng Đinh tam liền hợp công hướng Vu Thiên vọt tới.
Hai người một tả một hữu lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai vọt về hướng Vu Thiên, có thể do bọn họ di chuyển quá nhanh nên ở phía sau hai người đất bị xới lên tung bụi mù.
Hạ Hạ cùng Tá Mộc Tam Lang đều không thấy rõ nhị Đinh cùng tam Đinh vọt tới bên người Vu Thiên như thế nào, nhưng chưa đến một giây sau đó hai người đã nghe một tiếng "Phanh! Vang lên.
Cùng lúc thanh âm vang lên thì đầu của Đinh nhị cùng Đinh tam liền đụng vào nhau, hai người loáng cái dừng lại rồi ngã trên mặt đất hôn mê.
Vẫn là một chiêu, khi Đinh nhị cùng Đinh tam xông tới gần mình, Vu Thiên lùi lại phía sau một bước, đồng thời hai tay vung ra bắt được đầu của bọn hắn, rồi dùng sức đập vào nhau tạo nên hiện trạng của hai người lúc này.
Tá Mộc Tam Lang mắt trợn tròn nhìn Vu Thiên, giống như không thể tin nổi những gì vừa xảy ra. Phải biết rằng Thôn Phố, Đinh nhất, Đinh nhị, Đinh tam thực lực không phải trung đẳng cũng là trung - thượng đẳng ở Đông Dương Yamaguchi Group, thế nhưng tất cả đều không thể không đỡ được một chiêu của Vu Thiên mà đều ngã trên mặt đất.
Chỉ có Đinh nhất là bị thương nhẹ nhất, nhưng lúc này Vu Thiên lại đi đến đạp một cước lên cái đùi mập mạp của gã khiến cho gã rên hừ hừ, cuối cùng vẫn rơi vào hôn mê.
- Thế nào, bây giờ hẳn đến phiên mày rồi nhỉ?
Mắt híp lại nhìn Tá Mộc Tam Lang, Vu Thiên có chút hài hước nói.
- A? Việc đó...việc đó chúng ta không làm có được không.
Tá Mộc Tam Lang biết mình có xông lên cũng chỉ phí công, ngoại làm bao cát thì cũng chỉ làm bao cát mà thôi, cho nên gã sẽ không ngu như vậy chủ động tới Vu Thiên tìm chết.
- Ngươi nói không làm là sẽ không làm sao, bà cô còn chưa có chơi đủ đâu.
Hạ Hạ lúc này cũng đã tỉnh lại, thấy phần thắng đã nghiêng hoàn toàn về phía mình nên cô cũng nổi giận. Phẫn hận kêu lên, cô liền vọt tới trước mặt Tá Mộc Tam Lang, một cước đá thẳng vào cẳng chân Tá Mộc Tam Lang.
Tá Mộc Tam Lang có lẽ đã thật sự cảm thấy sợ hãi đến nỗi quên né tránh bị Hạ Hạ đá ngã xuống đất.
Lại tiếp một cước đá tới bụng Tá Mộc Tam Lang.
- Dám hạ độc, ám toán ta này.
Tiếp tục là một cước đá vào hai tay đang che trên bụng của Tá Mộc Tam Lang.
- Cho ngươi biết dám có tà tâm đối với bà cô này, đồ đại sắc lang.
Tiếp theo là “điên cuồng liên hoàn cước” lên người, lên đùi, lên mông Tá Mộc Tam Lang.
- Đồ cặn bã, đồ biến thái, đồ háo sắc, đồ cuồng dâm... @@~
Ba phút trôi qua, Tá Mộc Tam Lang lĩnh không dưới một trăm cước của Hạ Hạ, miệng sùi bọt mép, cả người run rẩy. Cuối cùng gã thực đã đau đến nỗi không biết Đông Nam Tây Bắc là đâu nũa, hai tay che bụng cũng gần như không trụ được buông xuống.
- Đoạn tử tuyệt tôn cước! @@~
Hạ Hạ thấy thời cơ đã đến liền hướng về phía tiểu nhị của Tá Mộc Tam Lang hạ xuống một cước.
Tiếng chân vút qua, Tá Mộc Tam Lang đã rơi vào trạng thái hôn mê, thân thể cũng không chịu được đau đớn mà gập lại, gã biết chỉ thiếu một chút nữa là cái mạng già của mình đi tong, phỏng chừng muốn thực hiện lại tâm địa gian xảo, mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc đã có thể cử động.
- Hừ!
Chứng kiến bộ dạng của Tá Mộc Tam Lang, Hạ Hạ mới xem như hạ hỏa. Cô hai tay chống nạng hầm hừ, bộ dạng giống như Mẫu Dạ Xoa đứng thở hồng hộc.
Vu Thiên đứng ở sau lưng chứng kiến Hạ Hạ giống như cọp mẹ phát uy, hắn không khỏi đưa tay vuốt vuốt mũi. Lúc còn nhỏ Lục thúc có nói qua với hắn, ngàn vạn lần không nên đắc tội với phụ nữ hoặc tiểu nhân, hiện tại xem ra quả đúng là như vậy. Nếu Vu Thiên không tận mắt nhìn thấy, hắn làm sao tin được Hạ Hạ tiểu thư, một người nhìn xinh đẹp đến động lòng người, khí chất cao nhã lại có mặt khác dã man đến như vậy.
Sửa sang lại chiếc áo khoác mà Vu Thiên đưa cho, Hạ Hạ xoay người lại đã trở thành bộ dáng ôn nhu đến động lòng người hướng về phía Vu Thiên nói.
- Cảm ơn anh, vị bạn học này, tôi gọi là Jiasiột chút.
Chỉ một thay đổi nho nhỏ như vậy cũng không qua được ánh mắt của Hạ Hạ, cô tựa hồ nhìn ra Vu Thiên có chuyện gì đó đau khổ, cho nên cô liền đổi đề tài nói:
- Còn tên kia, đối với ân nhân của mình tôi cũng không muốn nói dối, hắn là Tá Mộc Tam Lang, là người Đông Dương. Gia tộc của hắn ở Đông Dương có chút thế lực, thậm chí ở trong Yamaguchi Group cũng có một chút quyền lực. Vừa rồi trong lúc vô ý tôi bị hắn thấy, tuy rằng trước đó chúng tôi có quen biết, nhưng tôi đối với hắn có ấn tượng không tốt. Thật không ngờ hắn lại dùng thủ đoạn hạ lưu đánh thuốc mê, sau đó nhân lúc thủ hạ chưa đến mang tôi tới nơi này chuẩn bị làm cái chuyện xấu xa kia, thật may mắn vừa lúc anh đến, ha ha.
Hạ Hạ này cũng không phải người đơn giản, chuyện kinh hiểm như vậy nhưng cô ta cứ như vậy vừa cười vừa nói một câu đã xong, Vu Thiên cũng cảm giác được Hạ Hạ không phải đơn giản như vậy. Nhưng Vu Thiên cũng không có vạch trần, đối với Vu Thiên mà nói, Hạ Hạ chẳng qua cũng chỉ là một khách qua đường mà thôi, có lẽ rất nhanh sẽ quên, vì vậy Vu Thiên cũng không tỏ vẻ gì.
- Đúng rồi, Vu Thiên, anh sau này cũng nên cẩn thận,...bọn Đông Dương này đều là người có lòng dạ hẹp hòi, hôm nay anh giúp tôi giáo huấn bọn hắn, phỏng chừng sau này bọn hắn nhất định sẽ tìm đến anh gây phiền toái, nếu có chuyện gì anh cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ giúp anh trừng trị bọn họ.
Nói xong, Hạ Hạ rút trong túi áo dưới đất lấy ra một cái thẻ đưa cho Vu Thiên.
- Không cần, tôi nghĩ bọn hắn cũng không thể làm gì được tôi, ngược lại nếu chọc giận tôi, tôi đây cũng không ngại giết bọn họ.
Nói lên những lời này, cả người Vu Thiên đột nhiên toát ra một cỗ sát khí lạnh như băng. Cỗ sát khí không tự chủ bao trùm lấy Hạ Hạ, làm cho Hạ Hạ cảm thấy rét run người.
Cảm giác mình phát ra sát khí có chút hơi quá, Vu Thiên vội vàng thu trở về rồi hướng về phía Hạ Hạ cười.
- Được rồi, cô hiện tại đã không có việc gì, tôi đi đây.
Nói xong lời này, Vu Thiên liền bước qua người Hạ Hạ ra khỏi Thanh Thủy Viên. 0
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 84: Minh tinh Hàn Quốc
Người dịch: nemdagiautay Nguồn: metruyen.com
Sở dĩ Vu Thiên phóng ra sát khí lớn như vậy, cũng là để nói cho Hạ Hạ biết, không cần phải lo lắng cho mình.
Mặc dù nói hạ hạ là một cô gái rất xinh đẹp nhưng trong lòng Vu Thiên đã sớm có bóng dáng của Trịnh Khả Tâm, người con gái mà hắn vừa nhìn đã trúng tiếng sét ái tình. Cho nên bây giờ hắn không muốn có dính líu đến bất kì người con gái nào khác.
Hạ Hạ cầm trong tay tấm thẻ của mình, nhìn theo bóng lưng của Vu Thiên mà có chút rung động.
- Đàn ông Đông Phương quả thực có mị lực, chí ít là cái tên Vu Thiên trước mặt này. Xem ra ba năm đại học của mình sẽ không quá cô đơn rồi.
Hạ Hạ khẽ cười rồi nhét tấm thẻ của mình vào trong túi quần. Lúc này cô mới sực nhớ ra rằng mình vẫn còn đang mặc cái áo khoác đen mà lúc nãy Vu Thiên đưa cho. Tuy rất muốn đuổi theo để hỏi xem hắn ở lớp nào, nhưng nghĩ lại thì mình thừa sức để tra chuyện này nên cô lại thôi.
Vu Thiên chậm rãi bước ra khỏi Thanh Thủy Viên, hai tay đút túi, bộ dáng nhàn nhã không có việc gì làm mà đi dạo.
Vốn dĩ hắn cứ nghĩ trường học phải là nơi mà cả đám cắm đầu vào tiếp nhận tri thức, ai dè đến rồi mới biết suốt ngày chỉ đánh đánh đấm đấm, quả thực là nằm ngoài dự liệu của Vu Thiên hắn. Bây giờ hắn đã hiểu vì sao mà Tần Vĩnh Phú lại muốn hắn nhập học cùng Tần Thư Nhã. Cũng bởi người con gái đẹp như thế thì đến đâu mà chả phải rước tới một đống phiền phức. Ai, xem ra chính mình muốn ở đây mà học thêm tí kiến thức chắc không được mất.
Còn chuyện dựng võ trường ngầm để luyện tập kia thì đã có bọn Đại Cá Tử lo liệu , hiện tại Hắc Lang bang cùng Tiểu Đao hội đã chọn ra mười người theo Đại Cá Tử tập luyện. Tuy công phu của gã không có bằng mình nhưng mà so với người bình thường cũng được tính là một cao thủ. Nếu như mà Đại Cá Tử huấn luyện thì mình cũng chẳng phải lo nghĩ làm gì nữa.
Vu Thiên cứ một mình vừa đi vừa nghĩ ngợi như vậy. Bỗng nhiên từ đối diện truyền tới âm thanh khá ồn ào làm cho Vu Thiên hiếu kỳ chú ý.
- Thôi Vũ Tích, em yêu anh, Thôi Vũ Tích, em yêu anh, yêu như chuột yêu gạo.
Một đám con gái thét gào những âm thanh chói tai truyền tới tai Vu Thiên.
- Đi đi, Thôi thiếu của chúng tôi không có thời gian mà đùa giỡn với mấy bà cô hoa si như các người, mấy người đừng có làm loạn ở chỗ này nữa, Thôi thiếu còn cần nghỉ ngơi.
Khi bước gần tới đám đông thì Vu Thiên chợt thấy một người mặc một thân âu phục màu đen đang bị vây quanh bởi một đám nữ sinh trước cửa của ký túc xá nam, y đang nói gì đó với đám nữ sinh này.
- Cái gì chứ, chúng tôi chỉ muốn gặp Thôi Vũ Tích thôi chứ có phải là muốn ăn anh ấy đâu.
- Đúng thế, chúng tôi chỉ nhìn một chút có được không? Chỉ cần anh ấy ra chào mọi người là được.
- Hì hì, tốt nhất là cho chúng tôi chữ kí luôn đi. Tất nhiên có thêm ảnh thì càng tốt.
Không ngờ còn có cô gái cuồng nhiệt tới mức hô to.
Nói chung có khoảng chừng 50,60 nữ sinh ăn mặc khác nhau đang đứng trước mặt tên đồ đen, muốn hắn vào mời Thôi Vũ Tích ra nói chuyện với họ.
Vu Thiên thấy được cảnh này thì liền hiểu ra, hóa ra đây là một tốp các cô gái mê zai đến ngây dại. Cái tên Thôi Vũ Tích cũng không xa lạ mấy, à, Vu Thiên cũng nhớ ra được, hắn là một tên minh tinh võ thuật của Hàn Quốc. Nếu như cái tên đó chỉ đẹp trai mà thôi thì cũng bình thường, nhưng mà đã đẹp trai trẻ tuổi lại còn biết võ thuật như cái tên này thì làm sao lại không nổi danh cho được, khó trách lại có một đám nữ sinh tới đây tìm hắn.
Thấy mấy cô gái này nhiệt tình như vậy, mà nam tử vệ sĩ của Thôi Vũ Tích vẫn lạnh nhạt như vậy, không khỏi liên tưởng tới cảnh đang hào hứng thì bị thằng nào đó úp cái mông lạnh lên mặt. Nhưng có thể trách ai được đây, mà chuyện này cũng chẳng có liên quan quái gì tới Vu Thiên.
Lắc đầu, Vu Thiên xoay người định rời đi.
- Đi đi, mấy người đừng có mà ầm ĩ nữa, nghe nói Đông Phương quốc các người địa linh nhân kiệt chẳng lẽ là giả hay sao? Chẳng lẽ không có nổi một gã đàn ông nào hay sao mà mấy cô cứ chạy tới đây làm loạn vậy. Thật chẳng ra gì hết.
Tựa như không chịu được áp lực của mấy nữ sinh này, vệ sĩ của Thôi Vũ Tích bực tới mức hét lên một câu như vậy.
Thế nhưng những lời quả thực đã đắc tội với người khác.
Mấy tên nam sinh chắc chắn chả có thằng nào thích cái tên Thôi Vũ Tích đến từ Hàn Quốc này, nhưng bởi thấy có nhiều nữ sinh tới nơi này tụ họp nên cũng tới đây xem náo nhiệt một chút, cũng không thiếu mấy tên nam sinh năm nhất cũng mò qua đây. Thế nhưng vị vệ sĩ này vừa nói như vậy khiến cho mấy tên nam sinh cảm thấy như bị tát vào mặt mình. Có tên nam sinh năm nhất không chịu được nữa liền rống lên.
- Ai, bạn thân! Cơm có thể tùy tiện ăn nhưng lời nói thì không thể nói lung tung, ông vừa rồi có ý gì, có biết nói như thế là mắng tất cả chúng tôi hay không?
Mấy cô nữ sinh mê trai liền quay sang nhìn cái tên bạn học trông cũng ổn kia đang chất vấn tên vệ sĩ.
- Tôi nói thì tôi nghe, anh nghe hay không là việc của anh. Không thích nghe thì đi đi, tôi không bắt anh phải nghe đâu.
Vị vệ sĩ kia cũng chẳng nghĩ tới là câu nói kia của mình sẽ mang đến hậu quả gì, mà y cũng chả cần suy nghĩ nhiều, liền buột miệng nói luôn những lời này.
- Ông…
Cuối cùng thì lời nói của vị vệ sĩ cũng đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của vị bạn học, mà xung quanh còn bao nhiêu người nữa đang nhìn hắn khiến cho hắn có cảm giác bản thân mình không thể xuống đài được.
- Ông, mấy người chỉ là người ngoại quốc, nếu lợi hại thì còn chạy đến trường học của chúng tôi ở Đông Phương quốc này làm cái gì?
Vốn vị bạn học này cũng không nghĩ tới mình đang nói gì, nhưng mà dù sao đây cũng là địa bàn nước mình, nên hắn cũng đơn giản đáp lại một câu như vậy.
- Anh nghĩ là chúng tôi nguyện ý đến sao, đây là yêu cầu của chính phủ của các người đấy, hừ!
Vốn cho rằng chính mình có thể chiếm thế thượng phong thì vị bạn học này không ngờ tên vệ sĩ đó lại móc ra được một cái cớ như vậy, liền khiến cho hắn nắm được nhược điểm của chính mình.
- Hắc, từng gặp qua nhiều kẻ không biết xấu hổ, nhưng mà đến mức này thì còn chưa có gặp bao giờ, ông nói là các người được quốc gia chúng tôi mời đến, mấy người nghĩ mình là tổng thư kí liên hợp quốc à?
Vị bạn học này liền hướng gã vệ sĩ mà khinh bỉ.
Thấy vị nam sinh này nói vậy, mấy tên thích xem náo nhiệt cũng phụ họa thêm vào:
- Đúng thế nha, chẳng khác gì trợn mắt bịa đặt đâu.
Vị vệ sĩ của Thôi Vũ Tích liền bị nói cho choáng hết cả đầu. Nhưng khi y im lặng thì ở phía sau đoàn người lại có thêm một đám người nữa tới, mà vị vệ sĩ lại nhận ra đám người này.
- Các vị bạn học xin nhường một chút, nhường một chút
Đi tới là một nhóm gồm mười người, trừ một người mặc đồ trắng ra thì những người kia đều mặc âu phục màu đen..
Dưới sự trợ giúp của mấy gã đại hán, người thanh niên mặc đồ trắng rất nhanh đã đến trước mặt vị vệ sĩ của Thôi Vũ Tích. Chỉ thấy hắn cười với vị vệ sĩ đó rồi nói:
- Tôi nhớ không nhầm thì anh gọi là Phác Huyền Nhất hả?
- Đúng vậy thưa Tôn tiên sinh.
Phác Huyền Nhất rất có lễ phép hướng về người thanh niên mặc đồ trắng mà gật đầu.
- Ừm. Anh làm rất tốt, kế tiếp thì để tôi giải thích cho mấy vị bạn học đây đi.
Nói xong mấy câu với Phác Huyền Nhất, người thanh niên mặc đồ trắng xoay người nói:
- Các bạn học sinh, xin chào mọi người, tôi là Tôn Văn Bác, là cục phó của cục cảnh sát thành phố Trung Sơn, đây là giấy chứng nhận của tôi.
Vừa nói chuyện hắn vừa lấy từ trong túi áo ra một giấy chứng nhận có in hình quốc huy của Đông Phương quốc, chậm rãi hướng về phía mấy bạn học bước tới.
- Oa, thật không ngờ. Còn trẻ như vậy đã lên làm cục phó cục cảnh sát rồi, quả thực quá lợi hại.
Mấy vị bạn học đứng khá gần vị kia liền thấy rõ giấy chứng nhận, không khỏi một phen chặc lưỡi thán phục.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 85: Đại tiệc
Người dịch: nemdagiautay Nguồn: metruyen.com
- Ha ha.
Tôn Văn Bác tựa hồ khá là thỏa mãn với sự phối hợp của vị bạn học này, lại nhẹ nhàng vỗ vai người nọ mấy cái, vị bạn học này liền cứ như mất hồn vậy, cứ đứng ở đó mà cười một mình.
- Được rồi, tôi xin tuyên bố một việc như sau, Thôi Vũ Tích tiên sinh quả thực là được quốc gia chúng ta mời tới đại học Trung Hoa. Cậu ấy cũng sẽ chỉ là một thành viên trong số các bạn mà thôi, trong ba năm tới, cậu ta cũng sẽ như các bạn cùng sinh sống ở ngôi trường này, nỗ lục học tập tri thức, tăng trưởng tri thức cho bản thân mình.
Sau khi nói xong mấy lời này, Tôn Văn Bác liền hướng tới mọi người gật đầu, rồi nhẹ nhàng nhìn sang một người đàn ông mặc Tây phục màu đen. Người nọ lập tức hiểu ý của Tôn Văn Bác.
- Tốt rồi, phó cục trưởng đã tuyên bố xong rồi thì hy vọng mọi người giải tán đi, mong mọi người không nên quấy rầy Thôi thiếu nhà chúng ta nghỉ ngơi, mọi người đều là bạn học, sau này nhất định sẽ có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn.
Đây cũng do trước đó Tôn Văn Bác đã phân phó cho thuộc hạ, bằng không thì cũng không ai dám nói nhiều như vậy.
Vu Thiên ở một bên nhìn mọi người đang tản đi, cũng cảm thấy khá là mất mặt, liền đi theo các học sinh khác cùng ra ngoài.
- Ai, cậu không biết đâu, lai lịch của cái tên Tôn Văn Bác này rất lớn đó, nghe đâu ông hắn, cha hắn đều là quan lớn của quốc gia đó.
Một vị bạn học quần áo trông không tệ lắm, tựa hồ đã nghe qua về Tôn Văn Bác, đang vừa đi ra ngoài, vừa nói chuyện với bạn tốt của mình.
- Oa, thế không phải hắn ta có quan hệ với thủ tướng của chúng ta sao, bởi thủ tướng cũng mang họ Tôn mà.
Một bạn học nữa vừa nghe thấy bạn mình nói như vậy liền bát quái mà đoán.
- Cái này cũng khó nói lắm, ha ha, nhà hắn quả thực là ba đời làm quan.Ài, phải nói là số người ta tốt, có một người cha tốt, người ông tốt, chúng ta cho dù có phấn đáu cả đời cũng không thể nào bì được với thành tích hiện tại của hắn đâu, quả thực như người ta nói, người so với người thì tức chết người, hàng so với hàng thì càng dễ vỡ mà.
Vu Thiên đi sau mấy người bạn học đó, thấy họ bàn luận như vậy thì chỉ có buồn cười mà lắc đầu.
Nói thực Vu Thiên không tin vào số mệnh lắm, hắn chỉ tin tưởng thực lực cá nhân mà thôi. Giống như lúc nãy Tôn Văn Bác làm động tác vỗ vai đó vậy, hắn chỉ nhẹ nhàng vỗ vai người ta mấy cái, nhưng lại khiến cho người ta có hảo cảm với hắn. Chỉ với điểm này thôi thì Vu Thiên tin tưởng địa vị của người này không cần phải dựa vào người khác, chính mình cũng có thể nỗ lực mà đạt được.
Không nghĩ tới chính mình ăn cơm xong rồi đi dạo chút thôi lại thấy được nhiều chuyện thú vị như thế. Vu Thiên đột nhiên có một loại cảm giác, đó chính là đại học Trung Hoa này tựa hồ cũng không yên bình như thế. Nhìn lại thì mới thấy được, nào là Đông Dương Yamaguchi Group, rồi quốc gia lại mời cả Hàn Quốc bổng tử nữa, tuy Vu Thiên không biết tại sao quốc gia lại mời những người như vậy đến đại học Trung Hoa để làm học sinh, nhưng chắc phải có nguyên nhân nào đó thì mới có kết quả như bây giờ.
Ngẫm lại cũng không thể nào lý giải nổi. Nên Vu Thiên chẳng thèm nghĩ nữa, nhiệm vụ bây giờ của hắn chính là chuẩn bị cho thật tốt cho võ trường dưới mặt đất, bảo vệ cho Tần Thư Nhã ở đại học Trung Hoa, còn có lợi dụng chút thời gian để học triết học nữa.
Vu Thiên sở dĩ muốn học triết học đó là bởi vì Lục thúc từng nói với hắn. Triết học với võ thuật có một sự liên quan cực kì mật thiết. Có khi đang học triết học mà cũng có thể ngộ ra được những thứ có liên quan tới võ thuật. Thế nên Vu Thiên mới báo danh vào hệ xã hội để học triết học. Đi vào xã hội, bước tới đô thị, có rất nhiều thứ mà Vu Thiên muốn học.
Dựa theo ký ức bản thân, Vu Thiên rất nhanh đã trở lại phòng ngủ của chính mình. Khiến hắn không ngờ đến là cái tủ gỗ ngoài phòng ngủ đã có mấy quyến sách mới tinh trong đó. Vu Thiên biết chắc là do tên bốn mắt kia để vào đó. Ha ha, chắc là không tìm thấy mình nên gã mới để sách ở đây.
Hắn cười cười rồi cầm sách về phòng mình. Trong lúc rảnh rỗi thế này Vu Thiên cũng bắt đầu nghiên cứu một số sách triết học.
“Đạo Đức Kinh”, “Chu Tử Ngữ Loại”, rồi “Xuân Thu Phồn Lộ” là triết học Đông Phương, còn “Thế giới của Sophie”, “Tồn tại cùng hư vô”, “Tự nhiên biện pháp chứng” là triết học phương Tây. Những quyển sách dày như vậy mà chữ thì nhỏ như kiến, Vu Thiên liền cầm quyển Đạo Đức Kinh lên bắt đầu đọc.
Cuộc sống đại học thì muôn màu nhưng cũng có lúc khá là nhạt nhẽo.
Vu Thiên thì thuộc dạng thứ hai. Ngày thứ hai lên lớp mới biết được, học sinh lớp xã hội triết học rất ít, năm nay số người tham gia mới được hơn trăm. Mà trăm người này còn được chia ra làm hai lớp, Vu Thiên còn bị phân tới một lớp mà chẳng có nổi một đứa con gái nào.
Triết học vốn dĩ đã khô khan, buồn chán, thường thường chỉ có kẻ hay tự hỏi mới học môn này. Về điểm ấy thì Vu Thiên cũng là một tên thâm nho không thể nghi ngờ, bởi lớp của hắn có một sự thực mà hắn không thể bàn cãi, trừ hắn ra thì cả lớp hơn bốn mươi tên nam sinh tất cả đều mang trên mặt một cặp kính, thậm chí là chủ nhiệm Khổng Văn, một ông già ngoài năm mươi tuổi, cũng mang một cặp kính dày cộp, khiến cho ai nhìn thấy cũng biết đây là hậu quả của việc khổ học.
Nhưng khiến Vu Thiên không hiểu nổi chính là hắn không hề nói được một câu nào với mấy tên cùng lớp. Có lẽ mấy tên học triết luôn quá mức thanh cao, nên không có ai chủ động nói chuyện với Vu Thiên, mà Vu Thiên cũng không muốn đi làm quen với bọn họ, cái kiểu cô độc này hắn cũng trải qua cả chục năm rồi.
Cứ như thế, Vu Thiên trừ việc đi học ra chính là đọc sách, thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm Tần Thư Nhã một chút, một tuần thời gian cũng trôi qua. Hôm nay là ngày thứ bảy đầu tiên trong đời sinh viên của hắn.
Mới sáng sớm mà Tần Thư Nhã đã gọi điện tới cho Vu Thiên, cũng bởi đến trường được một tuần, vì để biết thêm được nhiều bạn học tốt hơn nên mấy người quyết định tổ chức một buổi tiệc tối để liên hoan.
Nghe được tin này, Vu Thiên cũng chẳng có ý kiến gì. Mấy ngày này tuy hắn cũng có hứng thú với triết học nhưng hắn càng hiểu được sự kết hợp làm việc và nghỉ ngơi hơn. Thư giãn một chút cũng tốt, nên Vu Thiên qua điện thoại liền đáp ứng sẽ đi cùng.
Buổi tối bảy giờ, Vu Thiên đứng ở cửa chính đại học Trung Hoa chờ đám người Tần Thư Nhã.
Trái ngược với thân ảnh cô độc của Vu Thiên thì bên phía Tần Thư Nhã rất là náo nhiệt. Trừ biết được Tần Thư Nhã và Vương Đình thì còn lại hai nữ sinh và một nam sinh hắn chưa từng gặp bao giờ.
- Vu Thiên tới đây nào, em giới thiệu chút, đây là hai người bạn tốt của em, Uông Mai và Lý Na. Còn cậu này là bạn trai Lý Na, Hoàng Thế Nhân.
Tần Thư Nhã thấy hắn liền vội vàng giới thiệu.
- Uông Mai, Lý Na, cả Hoàng Thế Nhân nữa, tới đây, tớ giới thiệu cho mọi người đây là bạn tốt của tớ, cũng là sinh viên của đại học Trung Hoa chúng ta, Vu Thiên.
- Chào cậu, Vu Thiên, mấy hôm nay chúng tôi toàn nghe Thư Nhã nói về cậu, hì hì, hôm nay coi như đã được thấy chân nhân rồi.
Vừa nhìn đã biết Uông Mai là một người tính cách khá rộng rãi, cô vừa thấy Vu Thiên thì liền trêu chọc hắn.
- Này, này, Uông Mai, không phải tớ đã nói hôm nay cậu nhất định sẽ được gặp Vu Thiên sao? Thế nào, tớ không có nuốt lời chứ.
Tần Thư Nhã cũng biết tính tình Uông Mai nên cũng không hề khách khí gì hết, bởi cô sợ là Vu Thiên không chịu nên ngăn cản luôn.
- Ơ ơ này, người ta còn chưa nói gì đâu nha, cậu đã bắt đầu hướng về Vu Thiên rồi, Thư Nhã à, cậu cũng thực là xem thường chị em rồi nha.
Uông Mai cười lớn nói.
Còn Lý Na kia thì không có nói gì, sau chỉ gật đầu một cái xem như là đã chào hỏi rồi.
Vu Thiên thì sao, cũng chỉ là hướng mọi người gật đầu mấy cái. Mấy ngày này hắn toàn ngây người ra trong phòng ngủ đọc sách triết mà thôi, chưa từng ăn thử cơm của trường, đói thì gọi cơm ở ngoài vào. May là thiết bị của trường cũng tốt, trong ngoài đều tương đương, nên Vu Thiên mới có thể chạy loạn đi tìm đồ ăn. Vì thế mấy ngày này Tần Thư Nhã mới không thể gặp được Vu Thiên.
- Được rồi, Thư Nhã, chúng ta hôm nay không phải là đi chơi sao? Bây giờ cũng không sớm gì nữa, mau đi thôi.
Cái gã gọi là Hoàng Thế Nhân chỉ liếc Vu Thiên một cái rồi lại quay sang Tần Thư Nhã nói.
Cái tên Hoàng Thế Nhân này khá cao, gầy, da trắng, mắt không lớn nhưng lại phát tinh quang, lộ ra một sự khôn khéo, khiến người khác nhìn vào liền biết đó là người có tâm kế. Chí ít Vu Thiên cho là như thế. Nhưng Vu Thiên còn cảm thấy, tuy chỉ là cảm giác, nhưng hắn thấy nó khá chuẩn xác khi cái tên Hoàng Thế Nhân này thường hay lơ đãng liếc mắt ngắm Tần Thư Nhã, theo hắn thấy thì không dưới 107 lần.
Loại cảm giác này nếu là người khác thì sẽ mặc kệ, nhưng Vu Thiên lại là một tên cuồng quan sát, bởi với hắn mọi chuyện xung quanh sáng như ban ngày.
Nhưng Vu Thiên lại nghĩ, mấy cô nàng xinh đẹp trẻ tuổi như Tần Thư Nhã thì làm gì có thằng nào không thích, nên hắn cũng không nghĩ nhiều lắm.
- Thư Nhã này, tối nay chúng ta đi chơi đâu?
Vẫn là Uông Mai lên tiếng hỏi.
Uông Mai, Lý Na, hay thậm chí là Vương Đình cũng không được tính là xinh đẹp, nhưng các cô vẫn còn trẻ. Tuổi trẻ chẳng phải là vốn liếng hay sao? Hôm nay nói mấy cô không xinh chẳng qua là vì so sánh với Tần Thư Nhã, cũng vì Vu Thiên đã gặp qua không ít mỹ nữ, tỷ như Trương Xảo Nhi, còn có mỹ nhân người Thái Lan Hạ Hạ kia, còn có Trịnh Khả Tâm trong lòng hắn nữa, kẻ khác khó có thể thấy được chứ hắn chỉ trong một thời gian ngắn lại gặp khá nhiều.
- Chúng ta đi ăn đại tiệc đi.
Vương Đình đề nghị.f
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R