Xuyên việt Thiên Long Bát Bộ chi phong lưu Hư Vũ
Tác giả:Thiên Trụ Mặc Khách
Chương 15:Tứ Đại Ác Nhân(phần ba)
Dịch:agent020(clarkie)
Biên tập:agent020
Nguồn:2T+4vn
Đệ thập ngũ hồi: Tứ Đại Ác Nhân(phần ba)
Ánh trăng sáng soi như ban ngày,một bạch y nữ tử từ trong sương mù phiêu đãng đền gần.Tóc nàng dài,vấn một chiếc khăn choàng,chân lướt nhẹ đi như không chạm đất,dưới ánh trăng,ngũ quan mặc dù mông lung không rõ nhưng nhất định là thanh lệ tuyệt trần.Nữ tử mỹ lệ trông đoan chánh như ngọc tượng Quan Âm Bồ Tát
Nữ nhân kia chậm rãi đến gần.Đoàn Diên Khánh lờ mờ thấy nàng tới gần mình,trên mặt ngọc không hề có nửa điểm sắc diện,đột nhiên nghe được nàng khe khẽ lên tiếng: “Ta toàn tâm toàn ý đối đãi chàng,nhưng thật sự trái tim chàng không hề có ta trong lòng.Chàng đã đối xử với ta như thế,ta cũng phải xử sự như thế với chàng,ta nhất định phải trả thù…”
Bạch y nữ tử đột nhiên phát hiện dưới táng cây có một khất cái toàn thân đầy huyết tích,dơ bẩn chịu không nổi.Nữ tử tâm trạng đang giận dữ,quyết ý trả thù trượng phu bạc hạnh,bỗng nảy ra ý muốn làm mất mặt y bằng cách cực lục tự bạo,tác tiện chính mình.Nhìn thấy hóa tử dưới đất hình dáng đáng sợ,không khỏi nảy sinh ý niệm trả đũa.Nàng không nói một lời,chậm rãi cởi la sam trên người,đi tới trước mặt Đoàn Diên Khánh,tay nhẹ đặt lên ngực hắn,rồi vươn đôi ngọc thủ trắng muốt như đóa sơn trà ôm lấy cổ hắn
Mây đêm lững lờ trôi,ánh trăng chiếu rọi,giống như muốn vẫy tay gọi mây đến chơi đùa,như muốn che đi tình cảnh hoang đường đáng kinh ngạc kia:một vị mỹ phụ cao quý,thân thể kiều diễm như hoa như ngọc,đang dâng hiến tấm thân ngọc ngà đó cho một gã khất cái người đầy huyết tích…
………………….
Sau khi bạch y nữ tử rời đi,Đoàn Diên Khánh như vẫn còn đang chìm trong mộng mị,mũi còn ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng trên thân thể nàng,đầu ngón tay khẽ lê trên mặt đất: “Nàng là Quan Thế Âm Bồ Tát?..”,phải chăng nữ Bồ Tát đột nhiên ban tặng nước quý,dùng lệ châu của nàng làm cam lộ tưới tắm cho kẻ trần tục dơ bẩn này?.....
Đoàn Diên Khánh nghe người ta nói Quan Thế Âm Bồ Tát từng hóa thành nữ nhân,phổ độ chúng sanh trầm tịch nơi bể dục…đích thị là Bồ Tát từ bi… “Nhất định là Quan Âm Bồ Tát hóa thân điểm hóa ta,nhắc nhở ta không nên nhục chí…”
Đoàn Diên Khánh trước đó muốn sống không được,muốn chết cũng không xong,đột nhiên có một vị trường phát bạch y Quan Âm xả thân tương cứu,nhất thời tinh thần đại chấn,ngầm thâm niệm ngày sau tất có khi phục hưng,trước mắt như thấy được ánh quang minh.Sáng sớm hôm sau,lão bẻ nhánh cây bồ đề làm quải trượng,khó nhọc lê bước ra đi
Sau này lão viễn xứ đến vùng man hoang phía nam,dưỡng thương luyện võ,rồi xuất đạo giang hồ,hành sự hung hiểm đôc ác,làm cho người ta nghe tới là sợ hãi,có danh xưng “Thiên hạ đệ nhất đại ác nhân”,sau đó lại tương hội Diệp nhị nương,Nam Hải ngạc thần,Vân Trung Hạc ba người kết nghĩa,mấy lần tiềm hồi Đại Lý,mưu đồ phục vị,nhưng Đoàn Chính Minh hoàng đế căn cơ không nhẹ,chỉ đành tiếp tục ẩn nhẫn
Đoàn Diên Khánh từ trong câu chuyện xa xưa lấy lại tinh thần,thấy Vu Hư Vũ đôi mắt hữu thần đang nhìn mình,tựa hồ nhìn thấu hết tâm sự của mình.Vu Hư Vũ nói: “Ngày đó xuân phong một lần,dĩ nhiên có thể châu thai ám kết,vậy không phải lão đã có hậu nhân sao?”
Đoàn diên Khánh lúc này bỗng dưng biết mình trên đời này còn có một hài nhi,vui sướng tột cùng,thật khó có thể hình dung,chỉ cảm thấy trước mắt cái gì danh lợi hư vinh,đế vương cơ địa,vạn vạn lần đều không thể sánh được với nhi tử của mình,phải gọi là vui quá hóa sợ,cây quải trượng trong tay cũng run lên rồi rơi xuống mặt đất
Vu Hư Vũ chờ lão qua cơn hưng phấn mới nói: “Nữ tử kia chính là Đại Lý Trấn Nam Vương vương phi,còn nhi tử của lão tên lả Đoàn Dự.Huynh đệ Đoàn Chính Minh,Đoàn Chính Thuần đều chỉ có độc một nhi tử này,tương lai đương nhiên sẽ tiếp quản ngôi vị hoàng đế,so với lão tự mình tiếp quản thì có gì khác nhau đâu,việc này ẩn mật,nếu kinh động người khác,sợ rằng chỉ khó cho con lão tiếp vị.Trên cổ nhi tử của lão có đeo một vòng vàng,trên đó có đề tự xuất sanh nhật kỳ,lão xem thì có thể biết là ta nói thật hay giả”
Đoàn Diên Khánh lúc này đã có hậu nhân,hơn nữa sau này còn tiếp quản ngôi vị hoàng đế,mục tiêu phấn đấu cả đời trong khoảnh khắc bỗng tan biến,không khỏi cảm thấy bối rối,chẳng biết phải làm sao.Vu Hư Vũ nói: “Nhi tử của lão cùng ta kết nghĩa huynh đệ,nhưng y từ nhỏ không thích luyện tập võ nghệ,được ta khuyên giải,hiện đã trở về Đại Lý vương phủ rèn luyện.Lão vốn là Đoàn gia đệ tử,cùng Thiên Long tự Khô Vinh đại sư lại là chỗ chí thân,nếu bây giờ tới đó quy ẩn,Khô Vinh đại sư tất sẽ thu lưu.Lão lại tận tâm truyền thụ cho con mình,giúp cho hắn trở thành võ lâm cao thủ”
Đoàn Diên Khánh bây giờ đâu còn mục tiêu gì,nghe Vu Hư Vũ nói xong,trong lòng cảm kích vạn phần,nói với Vu Hư Vũ: “Hôm nay được nghe lời phải của công tư,sau này nhất định thành tâm hối cải,về Thiên Long tự xuất gia.Đại ân của công tử trong một lúc không cảm tạ hết được,nhược bằng sau này có việc hữu dụng,muốn nhờ cậy lão phu,dù có là dầu sôi biển lửa,lão phu nhất định không từ nan!”Đoàn Diên Khánh nói xong,tay vịn cương trượng,tung người một cái,nhắm hướng Đại Lý mà đi
Tứ Đại Ác Nhân,hai người bị Vu Hư Vũ thu dụng,một người bị hắn thuyết phục xuất gia,một người bị hắn đánh gục.Không lâu sau hắn nổi tiếng trên giang hồ,sánh cùng Bắc Kiều Phong,Nam Mộ Dung nổi danh,nhân vì xuất thân của Vu Hư Vũ là ở Hàm Cốc nên được xưng tụng là “Tây Hư Vũ”)(!!!!!!!!)
Diệp nhị nương,Chung Linh vừa rồi theo lệnh Vu Hư Vũ ly khai,lúc quay trở về thì Đoàn Diên Khánh đã rời đi.Vu Hư Vũ đem chuyện khuyên Đoàn Diên Khánh xuất gia,nhất mực kể lại cho hai người,Diệp nhị nương nghe vậy không khỏi thở một hơi dài,đối với Đoàn Diên Khánh như vậy cũng cảm thấy yên tâm
Diệp nhị nương mặc dù đã bỏ đi ý niệm muốn gặp nhi tử,nhưng khổ công tìm kiếm nhiều năm,bây giờ vẫn chưa biết con mình phương nào nên vẫn còn không an tâm.Nàng đành nhờ Chung Linh cầu khẩn Vu Hư Vũ cho nàng biết
Vu Hư Vũ nói : “Ta không nói rõ cho bà biết là để tránh cho một nhà ba người có chuyện,chứ không phải ta lợi dụng chuyện này để khai thác.Nhi tử và trượng phu của bà hiện tại đang cùng ở Thiếu Lâm Tự,duy có điều bao nhiêu năm nay họ vẫn không biết rõ thân phận của nhau.Bà vạn vạn lần không nên khinh cử vọng động,cừu nhân của các người sở dĩ không đưa nhi tử bà đến chỗ chết là vì y muốn các người nhấm nháp tư vị chia lìa thống khổ,người này võ công cao cường,tâm kế thâm trầm,các người khó lòng chống đỡ.Hắn chính là đệ nhất cừu nhân của trượng phu bà,hai người tất sẽ có ngày hiện thân,nếu có thời cơ thích hợp,ta sẽ an bài để cả nhà bí mật tương nhận.Nhi tử của bà pháp danh Hư Trúc,làm người rất trung hậu thiện lương,bà trước kia tâm tính thất thường,làm rất nhiều việc ác,sau này nếu thi hành nhiều việc thiện,có thể tránh cho nhi tử của mình đau buồn thất vọng"
Diệp nhị nương nghe vậy mới biết mình cất công tìm kiếm khổ cực nhiều năm,không ngờ nhi tử lại chính đang ở Thiếu Lâm Tự,nhớ tới bao năm khó nhọc,không khỏi tâm tình bi thương,cất tiếng khóc lớn.Vu Hư Vũ muốn khuyên nhủ nhưng chẳng biết mở miệng thế nào,chỉ biết lúng túng đứng bên cạnh
Lúc này Chung Linh quay lại,thấy Diệp nhị nương bi thương như thế,tưởng rằng Vu Hư Vũ khi dễ Diệp nhị nương,liền cất lời: “Chàng đó,thật là bá đạo,như thế nào lại làm Nhị nương thương tâm như thế?”.Vu Hư Vũ không biết trả lời thế nào,chỉ biết lắc đầu cuời khổ,cũng không tiện nói gì
Diệp nhị nương lúc này tâm tình dần bình phục,thấy Chung Linh trách cứ Vu Hư Vũ liền nói: “Linh cô nương đừng trách Vu công tử,là do ta nhớ tới chuyện cũ những năm gần đây,không khỏi có chút thương tâm.Việc này ta còn phải đa tạ Vu công tử,nếu không có công tử,sợ rằng ta có cất công truy tìm cả đời cũng không tìm ra được con mình”
Vu Hư Vũ thấy chuyện lần này đã xử lý xong,liền cùng hai nàng hạ sơn trở về Kiếm Hồ Cung.Chung Linh đi đã nhiều ngày,trong lòng nhớ thương phụ mẫu,nên muốn về thăm nhà.Nàng cùng Vu Hư Vũ mặc dù quen nhau không lâu,nhưng tương thân tương ái,lại có hợp thể nhân duyên,cho nên không đành lòng chia tay
Hai người bốn mắt nhìn nhau,vạn sự trên thế gian dường như gạt qua hết một bên,trong mắt chỉ có tình ý dành cho đối phương.Vu Hư Vũ lo sợ Chung Linh gặp bất trắc nên tiễn nàng một đoạn đường dài,không ngờ đã đưa đến tận cùng ngoại vi Vạn Kiếm Cốc
Diệp nhị nương ở bên cạnh thấy vậy không khỏi yêu kiều cười nói: “Nếu đã khó phân ly,không bằng hai người cùng vào trong cốc,còn ta về Kiếm Hồ Cung chờ,thuận tiện thông tri cho mọi người trong cung”
Vu Hư Vũ nghe vậy,bất giác buông tiếng cười,thế mới biết trong chuyện tình yêu nam nữ thì chỉ có kẻ ngoài cuộc là sáng suốt,còn người trong cuộc như đắm chìm trong mê cung,khó phân biệt đâu là lối ra,quả thật không nghĩ cách xử lý mọi chuyện lại đơn giản thế này
Diệp nhị nương đi rồi,hai người liền thi triển khinh công nhắm hướng Vạn Kiếm Cốc.Chung Linh lần này ra đi một thân một mình nhưng lúc về lại có thêm một nam nhân,không khỏi có chút tâm sự.Vu Hư Vũ võ công tuy cao,lại thông thuộc cố sự trong “Thiên Long Bát Bộ”,nhung lần này đến nhà Chung Linh,gặp gỡ phụ mẫu nàng,trong lòng cũng có chút thẹn thùng
Hai người đã đứng trước cửa vào cốc,nhưng lại chần chừ,nửa muốn vào lại nửa không muốn,do dự bất quyết đứng ở bên ngoài một lúc lâu.Lúc này sắc trời đã thâm trầm,nguyệt bạch phong thanh,hai người đứng trong gió đêm,quên cả mệt mỏi
Một cơn gió lạnh thổi tới,làm cho mái tóc Chung Linh hơi rối,Vu Hư Vũ liền tiến lên,nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc nàng.Chung Linh thẹn thùng nhìn tình lang,trong ánh mắt ẩn hàm vô số nhu tình mật ý.Trong bóng đêm nhan sắc nàng càng thêm thanh tú,Vu Hư Vũ ôm nàng vào lòng,nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào của nàng
Last edited by huntercd; 22-07-2009 at 10:33 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của
Xuyên việt Thiên Long Bát Bộ chi phong lưu Hư Vũ
Tác giả:Thiên Trụ Mặc Khách
Chương 16:Vạn Kiếm Cốc(phần một)
Dịch:agent020(clarkie)
Biên tập:agent020
Nguồn:2T+4vn
Nếu các bạn không có thêm ý kiến gì thì tạm thời mình sẽ giữ tốc độ 1-2C/ngày như hiện nay,rất chân thành cảm ơn các độc giả
Đệ thập lục hồi:Vạn Kiếm Cốc(phần một)
Hai người nồng nhiệt quấn quýt nhau một hồi lâu,lúc này bóng đêm đã ngập tràn,gió đêm thổi phần phật.Vu Hư Vũ lo lắng Chung Linh bị lạnh,cuối cùng quyết định cùng nàng vào trong cốc.Hai người đến gần rừng cây,thấy mé bên tay trái một dãy tùng thụ mọc um tùm san sát ,Chung Linh dẫn Vu Hư Vũ đi vòng vèo trong rừng,hồi lâu bỗng thấy xuất hiện trước mắt một cái động
Hai người bước chân vào trong động,Chung Linh nhoài người tới một cái đại thiết hoàn(vòng sắt),dùng sức đẩy nhẹ,một thanh mộc bản bật lên,lộ ra phía dưới là một dãy bậc thang bằng đá,hai người bước xuống,đẩy ngược thanh mộc bản laị chỗ cũ.Đi xuống được chừng hơn ba mươi bậc thì có lối rẽ sang tay phải,lại đi tiếp khoảng ba mươi bậc nữa thì đã tới vùng mặt đất bằng phẳng
Trước mắt họ là một mảng lớn cỏ mọc um tùm trên đất,phía cuối mảng cỏ này là một gốc cây tùng lớn.Cây tùng này cao khoảng mười thước,phía ngoài có phủ một lớp sơn,dưới ánh trăng Vu Hư Vũ đọc được:”Họ Đoàn giả nhập cốc này,sát tử không tha!”.Chữ “sát” so với các chữ thường khác to hơn một phần,trông vô cùng bắt mắt
Chung Linh bước tới cây đại thụ tìm một cái thiết chùy,sau đó gõ vào chữ “sát” ba cái,bỗng nghe lanh canh mấy tiếng kim lọai đụng nhau vang vang,trong bầu trời đêm nghe rất chói tai.Vu Hư Vũ thấy vây mới biết phía dưới ký tự này nhất định có đặt sắt thép,kim thuộc gì đó,người ở trong cốc nghe được sẽ mở cơ quan cho người ngoài vào
Một lúc sau,bỗng nghe phía sau gốc tùng có tiếng một cô gái kêu ầm lên: “A,tiểu thư đã về rồi!”Trong giọng nói tràn ngập niềm vui,rồi bên trong có một thiếu nữ mặc trang phục nha hoàn bước ra,ước chừng khoảng mười sáu mười bảy tuổi,nàng vừa thấy Chung Linh liền lộ vẻ vui mừng khôn xiết,nhưng bất giác phát hiện bên cạnh tiểu thư có một nam nhân lạ mặt liền hoảng hốt lùi lại mấy bước
Chung Linh nói: “Tiểu Thúy đừng sợ,Vu công tử đây là bằng hữu của ta,hôm nay tới đây bái kiến phụ mẫu ta”.Tiếu Thúy bước tới hành lễ: “Vu công tử”.Chung Linh hỏi nàng: “Phụ mẫu ta có ở nhà không?”Tiểu Thúy đáp: “Cốc chủ đã ra ngoài rồi,chỉ có phu nhân người đang ở bện trong”.Chung Linh nghe vậy trong lòng nhẹ nhõm như vừa bỏ xuống một tảng đá,nói với Vu Hư Vũ: “Nương thân yêu thương thiếp nhất,chúng ta mau vào gặp người đi!”
Chung Linh đi phía trước dẫn đường,xuyên qua một rừng cây,men theo đường mòn hướng tai trái,tới trước một gian ngõa ốc.Nàng không mở cửa ngay mà hướng Vu Hư Vũ vẫy vẫy mấy cái,ý muốn hắn đi trước.Vu Hư Vũ bước vào trong,thấy một gian đại sảnh,trên bàn phía trong có đốt vài cây nến,sảnh tuy không lớn nhưng bố trí vô cùng hài hòa tinh nhã.Sau khi hắn ngồi xuống rồi,Chung Linh mới nói: “Đây là phòng khách nhà thiếp,chúng ta vào trong gặp nương thân”,rồi nàng quay người bước vào trong trước
Vu Hư Vũ cũng không vội đứng lên,mục quang lướt nhanh qua các tự họa bài trí trên vách tường,giây lát sau nghe tiếng hoàn bội đinh đang,từ trong nội đường đi ra một phu nhân mặc trù sam màu xanh nhạt,ước chừng khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi,dung nhan thanh tú,mi mục mỹ lệ,cùng Chung Linh có mấy nét tương đồng.Chung Linh hơi đỏ mặt,đi ở phía sau
Vu Hư Vũ biết vị mỹ phụ này đích thị là Chung phu nhân Cam Bảo Bảo,liền đứng dậy nói: “Vu Hư Vũ bái kiến bá mẫu”.Chung phu nhân hồi lễ đáp: “Công tử vạn phúc”.Ba người ngồi xuống,nha hoàn dâng trà phục thị
Vu Hư Vũ nói: “Hư Vũ hôm nay đến đây,đặc ý là muốn thưa chuyện cầu hôn cùng phu nhân,thỉnh phu nhân ân chuẩn!”Cam Bảo Bảo vừa nghe Chung Linh nói qua về vị “như ý lang quân” này,bây giờ tận mắt chứng kiến,thấy Vu Hư Vũ nhất mực nhân tài,cử chỉ khiêm cung hòa nhã nhưng vẫn mang theo một cỗ khí phách,nhất định không phải là hạng tầm thường,không khỏi tò mò tại sao Chung Linh còn thơ dại mà lại có nhãn quang thật sắc sảo,tìm được lang quân như thế
Cam Bảo Bảo: “ Người là người phương nào?Phụ mẫu trong nhà ra sao?Huynh đệ tỉ muội có mấy người?”Vu Hư Vũ: “Tại hạ là người thuộc Hàm Cốc ở phương tây ,thuở nhỏ cha mẹ đã qua đời,do một tay ân sư dưỡng dục nên người,huynh đệ tỉ muội đều không có,ân sư năm ngoái cũng đã qua đời.”Cam Bảo Bảo thấy thân thế của Vu Hư Vũ đáng thương,không khỏi buông tiềng thở dài,nói: “Thân thế người thật thương cảm,vậy hiện tại người an thân ở đâu”.Vu Hư Vũ: “Hiên tại đang tạm thời tiếp nhiệm chức chưởng môn Vô Lượng kiếm phái”.Cam Bảo Bảo cũng là người trong võ lâm,biết Vô Lượng kiếm phái tuy chỉ là giang hồ tiểu phái,nhưng tại địa phương này thế lực rất hùng hậu,liền không khỏi thay đổi sắc mặt nói: “Vùa rồi có chỗ thất lễ,mong công tử bỏ quá cho,công tử niên kỷ hãy còn trẻ mà đã làm chưởng môn sư tôn,nói vậy có lẽ võ học kinh nhân,duy có điều hôn sự Linh nhi tất phải bẩm qua vi phu,không dám tự tiện”
Vu Hư Vũ biết cố sự của Cam Bảo Bảo,nói:“Văn cốc chủ hiện đã thỉnh mời Tứ Đại Ác Nhân đi tìm Đoàn Chính Thuần,tại hạ không tự lượng sức mình,cũng xin được giúp cốc chủ một tay.”Nói xong liền tinh tế đánh giá nét biến đổi trên gương mặt Cam Bảo Bảo
Cam Bảo Bảo nghe vậy,đầu tiên ngẩn người ra,sau đó lộ vẻ tức giận,cuối cùng tựa hồ như nhớ tới chuyện cũ,có chút thất thần,trên gương mặt hơi ửng đỏ hiện nét cười nhẹ,Vu Hư Vũ thấy vậy cũng khộng tiện quấy rầy.Chung Linh ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng:” Nương thân,con cùng với Vu công tử đã…”
Cam Bảo Bảo vừa rồi nghe Vu Hu Vũ nói xong,đầu tiên là tức giận Chung Linh tiểu quỷ này thật đáng ăn đòn,chuyện gì cũng đem kể cho Vu Hư Vũ.Sau đó lại nhớ tới ngày tháng cùng Đoàn Chính Thuần tương thân tương ái,bất giác ngây người ra.Bây giờ lại nghe Chung Linh lắp ba láp bắp nói như thế,thấy rất kỳ lạ
Cam Bảo Bảo là người từng trải,thấy điệu bộ Chung Linh như vậy,trong lòng sinh nghi,liền bước tới bên Chung Linh,nắm cánh tay phải nàng kéo tay áo ra,thấy nét thủ cung sa* trên cánh tay đã không cánh mà bay,liền hiễu hai người đã chung thân
Vu Hư Vũ là người thông minh mẫn tiệp,vừa thấy động tác của Cam Bảo Bảo,liền biết việc này không thể giấu giếm được nữa,bèn bước lên kéo Chung Linh cùng quỳ xuống,nói: “Hư Vũ cùng Linh muội tuy làm ra chuyện bất ổn,nhưng chúng con là thật lòng yêu nhau,thình xin bá mẫu thành toàn”
Tống triều trọng nhất là lễ tiết,đối với trinh tiết của nhi nữ xem như là một chuyện cực kỳ trọng đại.Cam Bảo Bảo lúc này rất tức giận,ban đầu nàng thấy hai người nam tài nữ mạo,thật là một đôi bích nhân,những tưởng rằng chỉ khiển trách nhè nhẹ rồi sẽ bỏ qua,nhưng không ngờ cả hai quá lớn mật,dám làm ra chuyện như thế**,nhược bằng nếu cốc chủ có hỏi quả thật không biết phải trả lời như thế nào
Cam Bảo Bảo nhất thời trầm mặc không biết nói gì,tâm trí như đang chìm
đắm nơi nào.Bỗng nghe ngoài cửa có tiếng bước chân,một giọng nói thô hào vang lên: “Hôm nay tại sao tứ vị anh hùng còn chưa tới?”.Một nam nhâ đáp: “Khải tấu cốc chủ,chúng ta đã cho người ở cốc khẩu đợi hơn một ngày nhưng thủy chung vẫn không phát hiện hành tung bọn họ”
Ba người bên trong nghe vậy,biết Chung Vạn Cừu*** đã quay về.Cam bảo Bảo lấy làm kinh hãi,khẽ nói với Vu Hư Vũ: “Ngoại tử đã tới,tính y nóng nảy lỗ mãng,công tử vạn lần phải cẩn thận lời nói”Vu Hư Vũ đáp: “Vãn sinh lần đâu gặp tiền bối,chi bằng cứ nói ra lời thật là được”.Cam Bảo Bảo vội nói: “Ngươi ngàn vạn lần không được như thế,nếu như lúc bức bách qua,ta sẽ giúp các ngươi”.Chung Linh vốn rất sợ phụ thân,không khỏi phát run.Vu Hư Vũ trông thấy bộ dạng trìu mến đáng yêu của nàng như thế,liền bước tới sát bên nàng nói: “Linh nhi đừng sợ,hết thảy mọi việc đã có ta!”
Ngoài xa một hắc y nam tử tiến vào,người này thân hình cao lêu đêu,khuôn mặt dài thượt,đôi mắt to dài,cái mũi lớn hợp cùng cái miệng rộng thành một khối trông rất buồn cười,giống như mắt và miệng kề sát nhau mà không có mũi!Trên tay y cầm một đôi quạt.Vu Hư Vũ vốn biết tướng mạo Chung Vạn Cừu rất xấu xí,nhưng không ngờ lại xấu đến như vậy!,ngấm ngầm cảm thấy bất bình thay cho Cam Bảo Bảo.
Chung Vạn Cừu vừa thấy Vu Hư Vũ liền quát: “Ngươi là ai,vào phòng khách phu nhân ta làm gì?”.Y nhìn thấy Vu Hư Vũ dung mạo thanh tú,nhất thời nghi vấn nổi lên,quay qua nói với phu nhân: “A Bảo,nàng..nàng.. lại..lại..”
Cam Bảo Bảo sẵng giọng: “Cái gì mà lại với không lại?Hắn lần này là đến cầu thân với chúng ta đó!”Chung Vạn Cừu hỏi: “Cầu cái gì?”,đôi mắt trâu nhìn thẳng Vu Hư Vũ,quát: “Tiểu tử thúi,ta nhìn mặt ngươi quyết không phải hạng đàng hoàng,ngươi vào trong cốc có mưu đồ gì mau nói ra,chỉ cần có nửa lời dối trá,ta lập tức cho ngươi đầu mình hai nẻo!”Âm thanh vừa dứt,một quyền vung lên,đập vỡ cái bàn bằng gỗ lê gần đó
Vu Hư Vũ thấy bộ dạng hắn hung thần ác sát,rất lấy làm phản cảm,nói; “Chung cốc chủ xin bình tĩnh,tại hạ Vô Lượng kiếm phái chưởng môn Vu Hư Vũ,hôm nay tới quý cốc muốn kết thân cùng lệnh nữ Chung Linh,thỉnh mong cốc chủ đáp ứng!”
Chung Vạn Cừu tự biết tướng mạo mình cùng thê tử vốn không tương xứng,nên không khỏi hay chanh chua khó chịu,thấy phu nhân đêm khuya còn cùng môt nam nhân ở trong phòng nói chuyện,không khỏi tâm sanh lửa giận bốc cao vạn trượng,nay nghe Vu Hư Vũ nói vậy,lại thấy Chung Linh cũng đi bên cạnh,biết Vu Hư Vũ là chưởng môn Vô Lựng kiếm phái,hiểu rằng vừa rồi mình có chút thất lễ
Chung Vạn Cừu bình tức lửa giận,thi lễ đáp: “Ta tính tình quá nóng nảy,xin đừng để bụng,nếu đã là Vô Lượng kiếm phái chưỡng môn,xin mời ngồi xuống cùng đàm đạo”,rồi quay đầu lại trừng mắt nhìn Chung Linh một cái,nói: “Ngươi mau trở về phòng”.Chung Linh nghe vậy không dám ở lâu,vội cất bước quay về khuê phòng
Chung Vạn Cừu mắt thấy Chung Linh đi rồi mới nói: “Ta có nghe nguyên lai quý phái chia làm lưỡng tông,đông tông chưởng môn Tả Tử Mục,tây tông chưởng môn Tân Song Thanh,chằng hay đã có biến cố gì mà nay ngài tiếp quản chức vị này?”
Vu hư Vũ đáp: “Hôm đó Vô Lượng kiếm phái phát sinh đại họa,ta xuất chút lực mọn,cùng bọn họ giải khai tai ương này,trong người ta lại có chút quan hệ với họ,nên được lưỡng tông mời ta xuất nhậm chưởng môn,thật tình võ công ta thấp kém,đảm nhận chức vị này quả thật không thích hợp cho lắm”
*thủ cung sa:là dấu hiệu chứng minh nữ tử còn trinh tiết hay không,nếu còn thì trên cánh tay sẽ hiên dấu đỏ này,nếu không còn thì vết đỏ cũng biến mất,muốn biết thêm chi tiết xin vui lòng xem thêm “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” hoặc một số tác phẩm của Kim Dung
**Rõ ràng chuyên này là do Vu Hư Vũ gây ra mà,đâu phải do Chung Linh,thấy thương nàng ghê ^^
***Chung Vạn Cừu:có sách dịch là Chung Vạn Thù,đều đúng cả
Last edited by huntercd; 22-07-2009 at 10:34 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của
Xuyên việt Thiên Long Bát Bộ chi phong lưu Hư Vũ
Tác giả:Thiên Trụ Mặc Khách
Chương 17:Vạn Kiếm Cốc(phần hai)
Dịch:agent020(clarkie)
Biên tập:agent020
Nguồn:2T+4vn
Thông báo khẩn:chương này chỉ có thể hình dung bằng hai chữ,nóng và loạn!Các bạn tiếp tục theo dõi nhé,đừng bỏ qua!
Đệ thập thất hồi:Vạn Kiêm Cốc(phần hai)
Chung Vạn Cừu,Cam Bảo Bảo hai người đều là người trong võ lâm,làm sao có thể không biết là Vu Hư Vũ chỉ nói lời khách sáo chứ,nên trong tâm hết sức kinh ngạc.Thấy Vu Hư Vũ tuổi còn trẻ mà đã có năng lực như thế,cảm thấy vô cùng lạ lùng và hiếu kỳ
Vu Hư Vũ thấy hai người trầm mặc không nói gì,liền nói tiếp: “Vừa rồi ta nghe nói cốc chủ đang thỉnh mời Tứ Đại Ác Nhân,chỉ sợ là bốn người này không thể tới được”.Chung Vạn Cừu nghe vậy liền hỏi: “Tại sao không thể tới?”.Vu Hư Vũ đáp: “Vân Trung Hạc đã chết trên tay ta,Nhạc lão tam đã bị ta thu phục,Diệp nhị nương thì có chuyện muốn nhờ cậy nên cũng theo ta,còn Đoàn lão đại được ta khuyên nhủ,tâm tình đại cải,đã xuất gia rồi”
Vu Hư Vũ vừa nói xong,đã thấy Chung Vạn Cừu kinh hãi hô to một tiếng.thật lâu sau mới định thần lại được.Cam Bảo Bảo cũng bị chấn động,nàng mặc dù biết Vu Hư Vũ nhất định không phải người tầm thường,nhưng nay nghe hắn nói đối phó với Tứ Đại Ác Nhân oai danh lừng lẫy,giết được thì giết,hàng được thì hàng.khuyên được thì khuyên,khiến cho nàng kinh ngạc tột độ đến không cất nổi nên lời
Vu Hư Vũ thấy vậy liền nói: “Việc này Chung Linh cũng chứng kiến,nàng có thể lể lại tỉ mỉ cho hai vị tiền bối”.Cam Bảo Bảo vừa nghe liền sai người gọi Chung Linh đến.Vu Hư Vũ biết nói chuyện này ra dài dòng lắm,vả lại sợ họ không tin tưởng,chi bằng nhở Chung Linh giảng thuật lại cho họ nghe Chung Linh bước vào,Cam Bảo Bảo nói: “Linh nhi chuyện con gặp Tứ Địa Ác Nhân như thế nào?Hãy thuật lại mọi việc cho chúng ta”.Chung Linh khẽ liếc Vu Hư Vũ,Vu Hư Vũ biết có thể nàng còn chưa biết Tứ Đại Ác Nhân là ai,liền nói: “Người dùng phúc ngữ nói chuyện chính là lão đại của Tứ Đại Ác Nhân-Đoàn Diên Khánh,Diệp nhị nương là lão nhị,gã truy đuổi nàng là lão tứ Vân Trung Hạc,còn kẻ giao đấu với ta là lão tam của Tứ Đại Ác Nhân,tức Nam Hải Ngạc Thần*.Hôm nay mọi chuyện phát sinh như thế nào,nàng hãy giảng thuật lại cho hai vị tiền bối”
Chung Linh nhẹ nhàng miêu tả lại mọi việc đã diễn ra,giọng nàng có pha chút thổ ngữ Vân Nam,lại thêm tâm tính đáng yên của nữ hài tử,theo cảm thụ riêng của nàng,không khỏi có hơi phóng đại lên một chút.Cam Bảo Bảo và Chung Vạn Cừu hai người nghe xong,đánh giá Vu Hư Vũ,ánh mắt không giấu được sự khó tin,vạn phần kinh ngạc,lại có phần sùng bái
Nghe Chung Linh nhàn nhã kể lại xong,Chung Vạn Cừu đứng dậy,hướng về Vu Hư Vũ chắp tay,tỏ ý kính trọng,Vu Hư Vũ cũng vội vàng đứng dậy nói: “ Hư Vũ hôm nay đặc ý hướng bá phụ bá mẫu cầu thân,xin được tác thành cùng Linh nhi”
Chung Vạn Cừu vốn vì đối phó với Đoàn Chính Thuần,mới mời Tứ Đại Ác Nhân tới đây.Nay thấy Vu Hư Vũ võ nghệ còn hơn cả Tứ Đại Ác Nhân,làm người lại khiêm tốn hữu lễ,không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh,vội nói; “Nếu chưởng môn vừa ý tiểu nữ,vậy…”Chung Vạn Cừu ngập ngừng,nhìn Cam Bảo Bảo một cái,thấy nàng gật đầu,liền nói tiếp: “..ta đây cùng bá mẫu cầu còn không được!”
Vu Hư Vũ thấy hảo sự đã thành,hết sức vui mừng,liền cùng Chung Linh hai người hành đại lễ, thay đổi cách xưng hô.Chung Vạn Cừu lại gọi gia nhân trong cốc đến ra mắt cô gia.Đem đó Chung Vạn Cừu an bài chỗ nghỉ,Cam Bảo Bảo đi sắp đặt giường chiếu,an trí cho Vu Hư Vũ ở lại trong cốc
Chung Vạn Cừu mấy hôm nay đang nóng lòng vì chuyện Đoàn Chính Thuần,nay thấy nữ tế(con rể) năng lực hơn người,hôm sau liền mang theo vài tùy tùng tới Đại Lý tìm hiểu tin tức
Vu Hư Vũ cùng Chung Linh nay đã có hôn ước,biết Cam bảo Bảo võ công không cao,cùng Chung Linh thương nghị,muốn truyền cho Cam Bảo Bảo khinh công Lăng Ba Vi Bộ.để lúc gặp nguy hiểm thì có thể thoát thân.Chung Linh thương yêu mẫu thân nhất nên rất đỗi vui mừng.Hai người đi gặp Cam Bảo Bảo,nói rõ ý định.Vu Hư Vũ cất lời; “Bổn phái có một môn khinh công thân pháp,nay sợ bá mẫu sau này gặp cường địch nên muốn truyền thụ lại cho người,chỉ có điều tâm pháp này là bí mật bất truyền của bổn môn,thỉnh xin bá mẫu giữ kín.”Cam Bảo Bảo tự biết võ nghệ thấp kém,nghe vậy rất mừng rỡ
Vu Hư Vũ trước tiên truyền cho Chung Linh một chiêu Mai Hoa Kiếm,để cho nàng ở rừng hoa mai trước cốc luyện tập,mình thì cùng Cam Bảo Bảo hai người tìm một chỗ thảo địa bí mật,truyền thụ nàng khinh công tâm pháp.Tâm pháp Lăng Ba Vi Bộ vốn đơn giản,nhưng luyện tập bộ pháp lại có liên quan đến chu dịch thôi toán,phương hướng di chuyển rất khó nắm bắt.Vu Hư Vũ bất đắc dĩ truyền cho nàng chu dịch,phương vị để xác định phương hướng trước,sau đó mới hướng dẫn bộ pháp
Hai người luyện một lúc rồi dùng bữa,ăn xong thì thấy đã trưa,mặt trời nóng như thiêu đốt.Cam Bảo Bảo hăng say luyên tập,thân thể mềm mại đổ đầy mồ hôi,y phục luyên võ bó sát vào thân ngọc,chỉ thấy phong nhũ nàng sung mãn,eo nhỏ,đồn bộ no tròn,so với Chung Linh thì thành thục,vũ mị hơn rất nhiều,làm cho Vu Hư Vũ thấy khô cả cổ,không dám nhìn nữa,giáo huấn một hồi lâu,hắn để nàng tự thân luyện tập,còn mình thì đả tọa,điều tức luyện công
Đột nhiên,một tiếng thét “Vũ nhi!” chói tai vang lên,truyền từ trong sơn động ra.Nghe thấy thanh âm của Cam Bảo Bảo tràn ngập sự kinh hãi,Vu Hư Vũ hoảng hốt,vội vàng thu công phóng vào bên trong
Đập vào mắt hắn là Cam Bảo Bảo đang nằm dài trên đất.Vu Hư Vũ ngưng thần nhìn kỹ,thấy một con rắn nhỏ màu đỏ đang quấn quanh chân nàng,cái lưỡi ngo ngoe.Vu Hư Vũ hét lên một tiếng,dụng sức huy kiếm vung tới,bổ vào đầu rắn
Chỉ nghe “keng” một tiếng,quang mang xạ ra,cái đầu rắn vẫn vững vàng như tinh cương.Vu Hư Vũ trong lòng chấn động,chằng biết quái xà gì mà lợi hại thế,liền huy kiếm loạn phách vung tới,quái xà kia mặc dù không sợ đao kiếm nhưng cũng không khỏi đau đớn,quẫy mình một cái,đuôi rắn bắn ra quang mang về phía Vu Hư Vũ rồi bò đi
Cam Bảo Bảo lúc này hai mắt nhắm nghiền,hai tay nắm chặt lại,mặt ngọc đỏ bừng bừng,không thốt được một lời.Vu Hư Vũ hoảng hốt,luống cuống một hồi,xốc Cam Bảo Bảo dậy,xé ống quần dài để kiểm tra thương thế(!),nhưng thấy trên đôi chân trắng như tuyết đã bị đâm thủng một lỗ như kim châm,rõ ràng là vết rắn cắn,từ vết thương huyết sắc đang chảy ra,Vu Hư Vũ không chút do dự,nhằm ngay vết thương mà cúi xuống
Cam Bảo Bảo cắn răng,tự hồ như đang rất đau đớn,sau đó bật lên một tiếng rên yêu kiều,thở hổn hển nói,gắng gượng nói: “Nó không phải là rắn bình thường,nó là..là..thiên hạ đệ nhất..dâm xà..hồng bảo xà!”
Vu Hư Vũ không khỏi lặng người,nhớ tới “Diêm vương địc” từng đề cập qua với hắn rằng,hồng bảo xà này ngàn năm khó gặp,nọc độc của nó gọi là hợp hoan xà độc,là một thử siêu xuân dược,nếu chẳng may gặp phải thì phải lập tức tiến hành giao hợp,thực hành song tu chi đạo,giao hoan một ngày một đêm mới giải khai được(!),hơn nữa,sau khi tiến hành xong,từ nay sau bách độc bất xâm,công lực đại tăng
Vu Hư Vũ nghĩ tới viêc này,thất thần một lúc,bất tri bất giác cúi xuống kể môi vào vết thương hút máu độc vào trong miệng định nhổ ra,bỗng thấy một cỗ nhiệt lưu nóng rẫy từ bụng dưới đi lên,Vu Hư Vũ tình thế cấp bách cắn mạnh đầu lưỡi một cái rồi phun máu độc ra,nhưng chỉ là phương pháp tạm thời mà thôi
Lúc này Cam Bảo Bảo không tự chủ được,thở dốc ngồi dậy,mặt ngọc đỏ như mây hồng,giờ phút này nàng cảm thấy toàn thân trên dưới tê cứng,rồi như có muôn ngàn con kiến không ngừng bò khắp nơi trên người,cả người ngúa ngáy khó chịu cực kỳ
Cam Bảo Bảo mắt phượng mông lung,trước mặt xuất hiện ảo giác,nàng bỗng thấy khuôn mặt Vu Hư Vũ trở thành Đoàn lang năm xưa,đang thâm tình mật ý,dịu dàng nhìn nàng,hết thảy tình cảnh như trong giấc mộng.Nàng không nhịn được song thủ giang rộng,đôi cánh tay ngọc quấn lấy cổ hắn,chiếc mũi xinh khẽ hừ một tiếng,mi nhãn lưu động,ôn thanh nhuyễn ngữ,nhẹ giọng thỏ thẻ những lời tình ý
Vu Hư Vũ ôm Cam Bảo Bảo,không khỏi có chút ngây ngốc,một âm thanh kiều mị động lòng người rót vào trong tai,làm khởi động dục vọng trong lòng hắn.Thân thể mềm mại của Cam Bảo Bảo càng ngày càng nóng,hàng chân ngọc thon dài khép chặt lại,dáng điệu hừng hực xuân tình khó mà nhịn nổi
Độc của hồng bảo xà,vốn không có thuốc giải,chỉ có tiến hành giao hoan mới giải khai được,không lẽ muốn Vu Hư Vũ cùng Cam Bảo Bảo làm chuyện nghịch luân này sao?Việc này nếu để cho Chung Linh biết,,không hiểu sẽ xảy ra chuyện gì?Vẫn còn sót lại một tia lý trí của Vu Hư Vũ trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này,nhìn dung nhan kiều diễm ướt át của Cam Bảo Bảo,hắn quyết định…cứu người rồi tính sau!
Vu Hư Vũ thì thào như tự khai thông tư tưởng cho mình,cúi đầu nhìn kỹ đãng phụ “có gương mặt của Cam Bảo Bảo”,bình thường nàng vốn đoan trang nhưng giờ đã biến thành người khác,xuân ý nồng đậm,nhãn quang long lanh như sóng nước,tất cả đều ngập đầy khát vong dục tình….
*:người này từ đầu tới cuối đều không có tên!Chỉ được gọi bằng biệt hiệu Nam Hải Ngạc Thần hoặc Nhạc lão tam,trong nguyên tác cũng thế
Last edited by huntercd; 22-07-2009 at 10:35 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của
Xuyên việt Thiên Long Bát Bộ chi phong lưu Hư Vũ
Tác giả:Thiên Trụ Mặc Khách
Chương 18:Vạn Kiếm Cốc(phần ba)
Dịch:agent020(clarkie)
Biên tập:agent020
Nguồn:2T+4vn
Đệ thập bát hồi:Vạn Kiếm Cốc(phần ba)
Một tia lí trí vẫn còn cố nén lại trong đầu Vu Hư Vũ,lúc này hắn chỉ cảm thấy sợ hãi và bất an,Cam Bảo Bảo thì dĩ nhiên đã mê hồn lạc trí,hoàn toàn đắm chìm trong bể dục,từ khóe miệng xinh của nàng bỗng nhẹ chảy ra một tia khí trắng nhỏ như tơ,kèm theo là một nụ cười đầy mị hoặc,cảnh tượng dâm mị đến cực điểm làm cho Vu Hư Vũ quên cả vận công áp chế,nuốc nước bọt đánh ực một cái
Một cỗ hương thơm xông vào mũi,gương mặt đỏ hồng đang tươi cười của Cam Bảo Bảo kề sát vào mặt hắn,chiếc lưỡi mềm mại chui vào trong miệng
Vu Hư Vũ.Vu Hư Vũ theo bản năng vội hút lấy dòng thanh hương cam lộ kia
Hai môi chạm nhau,dục hỏa công tâm,như có một tiếng sấm vang lên làm bùng cháy hoàn toàn dục vọng,đanh tan đi tia lý trí còn sót lại.Tại giớ khắc này,luân thường đạo nghĩa đối với họ cũng không còn quan trọng nữa,thanh âm quần áo bị cởi ra nghe sột soạt,hòa quyên cùng tiếng thở gấp
Thân thể của Cam Bảo Bảo quả thật xứng danh hoàn mỹ,phong nhủ đầy dặn mượ mà,eo thon,tiểu phúc căng phẳng,các đường cong vẫn còn nguyên vẹn,chân ngọc thon dài không có lấy một điểm tì vết,thảo nguyên cỏ mọc êm đềm,tất cả dung hợp tạo thành tuyệt thế tư dung
Dưới tác động của dâm độc,lý trí sớm dã không còn,Cam Bảo Bảo chủ động đỡ lấy cự vật thô dài kia,chậm rãi đưa vào động huyệt chảy đầy ngọc lộ.Tiếng rên khẽ từ nơi miệng nàng phát ra cũng thật dễ nghe,ngọc thể bóng bẩy ưỡn lên,song nhũ căng tròn trắng như tuyết vun cao,đôi tay ngọc vòng qua sau lưng ôm chặt lấy Vu Hư Vũ,kiều đồn trắng phau cũng không ngừng lay động
Cự vật nóng rẫy của Vu Hư Vũ đầy sâu vào cốc đạo chật chội nhỏ hẹp của nàng,chỉ cảm thấy ẩm ướt trơn láng,xung quanh mềm mại bao lấy đại vật của hắn.Mắt nhìn thấy tấm thân mê người của Cam Bảo Bảo đang bị mình từng nhịp mạnh mẽ công phá,không hề sót một khe hở,khoái cảm boc6a cao làm cho hắn sung sướng muốn chết đi sống lại,toàn thân cảm thấy di thường thư thái,hai thân thể khẩn mật dung hòa vào nhau
Mây gió dập dìu nơi sơn cốc,Cam Bảo Bảo bây giờ lại như một kị sỹ vĩ đại,thôi động càng lúc càng nhanh,chiếc miệng anh đào phát xuất những tiếng kêu dễ thương,đôi ngọc thủ vì quá kích thích nên không ngừng loạn động trên chính song nhũ trắng như trứng gà bóc của mình
Vu Hư Vũ bây giờ nằm ở phía dưới đỡ lấy eo nhỏ của nàng,tự mỉnh nhìn thấ cự vật hung dũng đang bị phiến phương thảo kia dày xéo,hắn phối hợp cùng Cam Bảo Bảo,lên xuống liên tục nhịp nhàng
Từ miệng nàng không ngớt phát xuất những thanh âm đầy dâm mị,đôi khi giốn như tiếng thét,giờ đây nàng không còn nhớ gì nữa rồi,bây giờ nàng như người mất trí,mổi một lần hai người dung hợp lại khiến cho nàng phải uyển chuyển rên lên một tiếng,mái tóc dài mượt mà phất phơ theo thân hình không ngừng chuyển động,từng giọt mồ hôi chảy dọc xuống trên mặt ngọc đỏ hồng,cả thân thể ngọc ngà giờ cũng nhuộm một màu hồng động lòng người,ngọc lộ vẫn không ngừng tuôn ra,rơi xuống cả trên mặt đất,bám vào bụi cây cỏ xung quanh
Đột nhiên toàn thân nàng chấn động một cái,,đầu ngẩng lên ngả về phía sau,mái tóc dài chạm lưng,thì ra nàng đã đã đạt tới đỉnh cao trào.Hai mắt nhắm chặt,tấm thân ngọc rơi xuống phủ phục trên người Vu Hư Vũ
Vu Hư Vũ thở một hơi dài khoan khoái,nhớ tới phương pháp giải độc,liền đợi cho nàng qua cơn đỉnh điểm,từ từ khôi phục thần trí,mới thủ thỉ bên tai nàng tâm pháp để cho nàng theo đó mà luyện
Cam Bảo Bảo vốn có căn cơ nội công,mặc dù chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng nội kinh tâm mạch trong người nàng cũng bắt đầu vận hành.Thân thể trong nháy mắt dần khôi phục lại nhiệt đô bình thường,đôi mắt đẹp vẫn dầy nhiệt tình như lủa,song mắt long lanh quyến rũ,ngọc thể căng mọng,thủy chung vẫn nằm trên người Vu Hư Vũ,sau đó tuyết đồn mê người mới đủng đỉnh bật dậy
Vu Hư Vũ nâng cặp chân thon dài lên,vận hành công lực,cự vật lại phát uy,hai người bắt đầu sử dụng tâm pháp,động tác tự nhiên,hạ thân nghênh hợp,hai tấm thân dung hòa vào nhau,ở bên trong của nhau đồng thời vận công,cảm thấy công lực tử thân thể đối phương truyền sang
Theo nội công tâm pháp lưu chuyển,thân thể hai người không tự giác lại nổi lên đại lạc,một lần nữa lại lao vào chiến đấu,làm cho cả hai sung sướng đến cực điểm.Mật cốc của Cam Bảo Bảo không ngừng mút chặt lấy cự vật hắn,trong khi những dòng nhiệt khí nón rừng rực cũng từ mật cốc cũng không ngớt tuôn vào cự vật như núi lửa phun trào,làm cho hắn có cãm giác thư sướng vô cùng
Lần này lại làm cho công lực của Vu Hư Vũ tăng tiến thêm,thụ ích của Cam Bảo Bảo còn lớn hon nữa.Mộ lần giao hoan đặc biệt thế này,nàng tăng được hơn mười năm công lực,sau giay phút mất hồn,nàng từ từ thanh tĩnh lại,không khỏi xấu hổ cùng cực,trong khi khoái cảm vẫn còn đang âm ỉ,róc rách chảy trong thể nội mình thì nội tâm nảng lại sinh ra một cảm giác vô cùng bối rối
Hai người phục hồi thần trí,nhân họa mà được phúc,không những công lực tăng vọt,mà từ nay bách độc cũng khó xâm nhập.Vu Hư Vũ kề miệng vào tai nàng,nhẹ nhàng nói: “Ta nhất định sẽ đối đãi với Chung Linh như đối với nàng”Cam Bải Bảo không khỏi vạn phần thẹn thùng,lộ ra thần sắc nữ nhi,tâm lý trải qua sự việc lần này ,hình bóng Đoàn lang trong những giấc mơ của nàng giờ đã bị thay thế bởi Vu Hư Vũ
Lúc này trời đã về chiều,thanh âm của Chung Linh truyền từ phía xa tới.Hai người không khỏi thất sắc,vội vàng mặc y phục vào,Vu Hư Vũ giúp Cam Bảo Bảo sưa sang lại quần áo.điều này làm cho nàng không khỏi có cảm giác mãn nguyện,tựa hồ như trở lại thời gian xa xưa,lúc còn là một thiếu nữ ngây thơ,lần đầu mới biết yêu
Khinh công của Chung Linh lúc này tiến bộ rất nhiều,nàng dựa theo thanh âm của Vu Hư Vũ nhanh chóng tìm tới,thấy Cam Bảo Bảo mồ hôi đầm đìa,nàng còn tưởng rằng mẫu thân đã quá chăm chỉ luyện công,chỉ có điều ánh mắt Cam Bảo Bảo có chút kỳ quái,không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Chung Linh
Ba người quay trở về,lúc này bỗng ngh3 tin dữ truyền về,Mã vương thần Chung Vạn Cừu đã bị sát tử bới chính tuyệt kỹ của mình:”Mã diện tuyệt sát”.Cam Bảo Bảo lúc đầu còn tưởng là Đoàn Chính Thuần hạ độc thủ,nhưng tuyệt kỹ của Chung Vạn Cừu là võ công gia truyền,mà thủ hạ dưới tay Đoàn Chính Thuần không một ai có thể sử dụng xoa pháp như thế được
Vu Hư Vũ tất nhiên biết hung thủ là ai,chỉ có “đẩu chuyển tinh di” của Mộ Dung gia mới có thể làm được như vậy,bèn an ủi Cam Bảo Bảo,đáp ứng với nàng không lâu sau tất sẽ vì Chung Vạn Cừu mà báo thù
Chung Linh lúc này chưa biết Chung Vạn Cừu không phải cha ruột của mình,Vu Hư Vũ thấy nàng phi thường bi thương,liền hỏi ý kiến Cam Bảo Bảo,muốn đem mọi sự tình cho Chung Linh.Cam Bảo Bảo nghe Vu Hư Vũ nói xong,ngập ngừng hỏi: “Người làm thế nào biết được chuyện này?”Vu Hư Vũ đáp: “Ta có biết chiêm tinh thuật số,việc này tất nhiên là biết.Cha ruột của Chung Linh thân phận cao quý,hơn nữa lưu tình khắp nơi,trên giang hồ hiện tại còn có thêm vài vị cô nương là tỉ muội của Chung Linh,nếu bây giờ không nói thân thế cho nàng biết,chỉ sợ tỉ muội không biết nhau,trở thành cừu nhân,quả thật rất không ổn”
Đôi mắt đẹp của Cam Bảo Bảo lộ đầy vẻ phức tạp,không ngừng nhìn chằm chằm vào Vu Hư vũ,có cảm giác như hắn không chỗ nào không biết,không khác gì thần tiên,Vu Hư Vũ nói với nàng: “Cha ruột của Linh nhi là ai dĩ nhiên ta biết,nhưng việc này không mảy may ảnh hưởng đến hìn tượng của nàng trong lòng ta,chỉ cần nàng không cùng hắn kui tới,ta cam đoan sẽ đối đãi với nàng và Chung Linh tốt như nhau”
Sắc mặt Cam Bảo Bảo càng thêm phi thường phức tạp,vừa lung tung ngượng nghịu vì bí mật giấu kín bị người ta biết,trong thâm tâm lại vừa chân thành cảm kích hắn,lại thẹn thùng khi cảm nhận được tình cảm ôn nhu từ trong lời nói của hắn
Chung Linh nghe nói Chung Vạn Cừu không phải cha của mình,vẻ mặt hoang mang không khỏi lộ vẻ khó tin.Vu Hư Vũ nói với nàng: “Linh nhi,phụ thân nàng trong chốn võ lâm là một nam tử có danh tiếng,nếu không sao lại sinh ra Linh nhi xinh đẹp thế nay.Mẫu thân nàng vì xấu hổ,không muốn nói ra bí mật này.Nàng lần trước gặp mặt Đoàn Dự chính là một người ca ca cùng cha khác mẹ của nàng.Nhưng chuyện này bên trong còn có chút phức tạp,bây giờ chưa phải lúc nói rõ.Thân sinh của nàng là Đoàn Chính Thuần,nàng còn có một người tỉ tỉ tên là Mộc Uyển Thanh,ngoài ra còn có mấy vị tỉ muội khác nữa,sau này ta sẽ chỉ rọ tửng người cho nàng biết.tuy nhiên nàng tạm thời nên giữ kín,chớ vội vàng thừa nhận,để tránh làm mẫu thân đau lòng”
Chung Linh bởi vì Chung Vạn Cừu lần này gặp chuyện không may,bất giác trở nên chững chạc hơn nhiều.Trong mắt nàng,Vu Hư Vũ chắc chắn không dối gạt mình,nên nàng cũng không cần hỏi lại mẫu thân,bởi theo lời Vu Hư Vũ,như vậy chỉ càng làm cho người thêm đau đớn
Do võ công của mẹ con Cam Bảo Bảo còn kém,Vu Hư Vũ bèn căn cứ thể chất ,truyên thụ cho hai nàng loại công phu thích hợp.Hai nàng cùng Vu Hư Vũ luyện tập âm dương song tu,công lực tăng tiến rất nhanh,võ công cũng nâng cao rát nhiều.Sau khi hai nàng có thể thi triển Lăng Ba Vi Bộ thành thục rồi,Vu Hư Vũ mới tính chuyện dẫn cả hai ra đi
Cam Bảo Bảo phân phó gia nhân giữ gìn sản nghiệp trong cốc cẩn thận,Vu Hư Vũ lại tùy tiện truyền cho những người này một ít quyền cước,để cho bọn họ tự luyện tập,tránh việc vì võ công thấp kém mà làm mất đi địa bảo bí mật này
Last edited by huntercd; 22-07-2009 at 10:36 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của
Xuyên việt Thiên Long Bát Bộ chi phong lưu Hư Vũ
Tác giả:Thiên Trụ Mặc Khách
Chương 19:Mộc Uyển Thanh(phần một)
Dịch:agent020(clarkie)
Biên tập:agent020
Nguồn:2T+4vn
Theo phản ánh của các bạn độc giả và sự nhắc nhở kịp thời của bạn huntercd,mình đã điều chỉnh giảm font xuống còn 3.Rất cảm ơn những ý kiến đóng góp quý báu của các bạn,còn về vấn đề một số bạn phản ánh là không đọc được một số chương,mình đã kiểm tra lại và vẫn đọc được bình thường,có lẽ mạng load hơi chậm,các bạn chịu khó đợi tí cho đến khi load đầy đủ rối vào đọc nhé!
Nếu vẫn không được thì các bạn vui lòng vào tạm link http://truongton.net/forum/showthread.php?t=889471 để xem đỡ nha(mình là thành viên của cả 2 bên,chứ hông phải có ý định lăng-xê bên kia đâu nha ^^)
Chúc các bạn có những giờ phút giải trí vui vẻ cùng tác phẩm này
Mộc Uyển Thanh!!^^
Đệ thập cửu chương:Mộc Uyển Thanh(phần một)
Ba người an bài ổn thỏa,sáng hôm sau xuất môn,đi tới Kiếm Hồ Cung,xuyên qua đại tùng lâm thẳng huớng tây mà tiến.Họ vừa đi vừa cười nói,không lâu sau đi đến một địa phương tịch mịch,bất giấc lúc này nghe được từ phương bắc truyền đến một tiếng huýt sáo dài,Cam Bảo Bảo không khỏi chấn động,nói với Vu Hư Vũ: “Bên kia hình như là sư tỉ đang gặp biến cố”
Vu Hư Vũ theo lời Cam Bảo Bảo biết đó là Tu La đao Tần Hồng Miên,vội vàng nói: “Chúng ta qua đó xem có chuyện gì xảy ra”.Ba người đều thi triển tuyệt đỉnh khinh công Lăng Ba Vi Bộ,đi về hướng bắc đươc chừng sáu bảy dặm thì tới một khu nhà lớn
Lúc này Vu Hư Vũ đã xem Mộc Uyển Thanh là “mục tiêu” tiếp theo,phóng như bay về phía trước.Khi gần tới nơi,Vu Hư Vủ giảm dần tốc độ,đột nhiên hai bên thân người có hai thanh trường bổng vung tới,trực kích vào chân Vu Hư Vũ.Vu Hư Vũ lúc này khinh công đã vào hàng tuyệt giai,hai chân xảo diệu co lại,tung thân vọt lên phía người công kích
Hắn mượn đà phóng tới trước của,thấy trong bóng tối có chừng bốn năm người đang đứng,Vu Hu Vũ trong lòng chợt động,biết bọn người này là gia nhân của Vương phu nhân,liền giả vờ yếu kém,để bọn họ tùy ý khống chế,quả nhiên thấy cánh tay phải bi giữ chặt rồi sau đó bị người ta kéo đi
Vu Hư Vũ nhân tiện dùng truyền âm nói với mẹ con Cam Bảo Bảo,dặn dò các nàng không nên khinh động,để hắn trước hết vào xem xét tình hình.Hai nàng đã biết võ công Vu Hư Vũ nên cũng yên tâm,liền tìm một chỗ bí mật ẩn náu
Sau đó hắn nghe một vị lão bà bà nói: “Người này khi đến đây,chắc là định tương hội với con tiện nhân kia,bây giờ nhân dịp này chúng ta thả lưới bắt hết một mẻ”.Mọi người thấy hắn vừa rối thân thủ tiêu sái,phong tư lả lướt,không ngờ mới ra một chiêu là đã bắt được dễ dàng,nên tưỏng võ công hắn thấp kém,hoàn toàn vô tư không để hắn vào mắt
Chỉ cảm thấy cánh tay đang bị khống chế được buông lỏng một chút,lát sau hắn đã bị kéo qua một cánh cửa,xuyên qua một cái sân,thạch đạo hai bên trồng rất nhiều chủng loại hoa hồng,hương thơm nồng nàn bát ngát.Đi qua thạch đạo lại tới một cửa động.Vu Hư Vũ nhìn vào thấy bên trong đầy người,hắn ngẩng đầu lên thấy trên nóc nhà hình như có binh khí phản quang,liền vận khởi nhĩ lực,quả nhiên cảm nhận được trên đầu tường,nóc nhà có khí tức của chừng mười bảy mười tám người
Vu Hư Vũ tài cao gan lớn,trấn định thần sắc,mặt nở mộ nụ cười,đi theo thạch đạo tới một tòa đại sảnh,hắn bước tới trước cửa,cất cao giọng nói:”Tại hạ có việc muốn cầu kiến chủ nhân!”.Bên trong có tiếng người quát lên: “Người nào?Vào đi!”
Vu Hư Vũ biết kẻ dưới tay Vương phu nhân phi thường vô lễ,cũng không để trong lòng,sải chân tung cửa bước vào,thấy trước mặt có người đúng kẻ ngồi,khoảng chừng mười bảy mười tám người,ở giữa sảnh có một hắc y nữ tử,lưng xoay ra ngoài.không nhìn thấy được diện mạo nàng,nhưng bóng lưng mỹ miều,đường cong thon thả,phát tác phong vị khuê nữ,phía đông có hai bà bà đang ngồi,hai tay trống không,còn lại hơn mười người nam nữ đều tay cầm binh khí
Bà lão ngồi ở phía trên,đầu đầy tóc bạc,dáng người thấp bé,cất giọng hỏi: “Này,tiểu tử!Ngươi tới đây làm gì?”Vu Hư Vũ ngẩng đầu lên nói: “Chúng ta vừa mới gặp nhau,bất quá lão bà bà vửa mở miệng là nói ta tiểu tử này tiểu tử nọ,hình như có chút không hay cho lắm?”Lão bà nọ nghe vậy,đôi hàng lông mày trắng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn nhíu lại,không ngừng nhìn Vu Hư Vũ mà đánh giá
Lão bà bà còn lại ngồi ở phía dưới cao giọng quát: “Tiểu tử thúi!Thật không biết tốt xấu mà!”,lão bà này thân hình mập mạp,tóc hoa râm,Vu Hư Vũ đáp: “Xin hỏi đại danh nhị vị?”Bà lão ngồi trên nói: “Ta là Thụy bà bà” rồi chỉ vào người còn lại: “Vị này là Bình bà bà,còn ngươi là ai?”.Vu Hư Vũ đáp: “Ta chỉ là người qua đường,nghe thấy nơi này có tiếng khócnên ghé qua xem thử”
Thụy bà bà nói: “Tiểu tử ngươi da mặt dày thật,chắc chắn là cùng con tiểu tiện nhân kia có quan hệ phải không?”,nói rồi chỉ tay về hướng hắc y nữ nhân.Vu Hư Vũ đáp: “Vị cô nương này ta bình sinh chưa bao giờ gặp qua,bất quá ta khuyên lão nên nói chuyện khách khí một chút!”Thụy bà bà phì một tiếng đáp: “Tiểu tử thúi ngươi dám giáo huấn ta à?Ngươi cùng con tiểu tiện nhân đã không có quen biết vậy đến đây làm gì?”
Vu Hư Vũ đáp: “Ta cùng chủ nhân có chút duyên nguyên,khi nãy nghe tiếng huýt sáo nên đến xem có chuyện gì xảy ra”.Thụy bà bà đáp: “Duyên nguyên cái gì?Mau nói ra!”,ngữ khí trong giọng nói đầy nghiêm trọng”
Vu Hư Vũ lúc này thấy chúng nhân đang vây quanh chế trụ hắc y cô nương kia,liền đoán ngay nàng là Mộc Uyển Thanh,liến nói: “Chủ nhân cô nương có hôn ước cùng ta,một nữ tử kiều diễm thế này mà bị bao nhiêu địch nhân bao vây,thật là không hay chút nào”
Mộc Uyển Thanh nghe vậy hốt nhiên quay đầu lại,chỉ thấy nàng đeo một tấm mạng che mặt,không thấy rõ dung mạo.Nàng cất tiếng nói với Vu Hư Vũ: “Ngươi đừng có ở đây mà nói hươu nói vượn,người nào cùng ngươi có hôn ước chú?” Nàng vùa nói xong,cẩn thận quan sát Vu Hư Vũ vài lần,rồi lại xoay mặt vào trong”
Vu Hư Vũ nghe thanh âm của nàng thanh thúy dễ nghe,trong ngữ điệu lạnh như băng không mang chút tình cảm nào,tựa hồ nàng đối với bất cứ chuyện gì trên đời cũng lãnh đạm,lại dường như có mang địch ý thật nhiều.Vu Hư Vũ biết Tần Hồng Miên từ nhỏ đã đối xử với nàng không tốt,vì vậy nàng tuy tuổi còn trẻ mà đã căm phẫn thế gian,trong lòng hắn không khỏi trỗi lên một tia ôn nhu trìu mến với nàng
Vu Hư Vũ nói: “Thụy bà bà,Bình bà bà,hai vị nghe ta một lần,chủ nhân các người cùng ta quả thật có chút quan hệ sâu xa,thiết nghĩ oan gia nên giải không nên kết,Vương phu nhân và ta sẽ cùng nhau giải quyết,thỉnh mong hai vị nể mặt ta mà tạm gác chuyện này qua một bên,có dược không?
Thụy bà bà bất giác cười to một tiếng.thanh âm cực kỳ khó nghe,nói với Vu Hư Vũ: “Tiểu tử ngươi chớ có hồ ngôn,vừa rồi ngươi nói cùng nữ tử này có hôn ước,bây giờ lại nói cùng chủ nhân ta có quan hệ sâu xa.Ngươi thử nói ta nghe xem,ngươi cùng chủ nhân có quan hệ thế nào?”
Vu Hư Vũ đáp: “Chủ nhân bà,tức Vương phu nhân là sư tỉ của ta”Thụy bà bà lại cất tiếng cười dài,nói: “Ta đi theo phu nhân đã có gần hai mươi năm,chưa bao giờ nghe người nói sư đệ cả,ngươi nên thu hồi lời lẽ ba hoa vừa rồi đi”
Vu Hư Vũ biết Thụy bà bà,Bình bà bà đi theo Vương phu nhân đã nhiều năm,võ nghệ cũng có chút thành tựu,vì vậy mới có chút cuồng vọng như vậy.Nhưn nếu bây giờ cùng họ động thủ,lại sợ ảnh hưởng đến kế hoạch,trong đầu suy nghĩ một hồi,cuối cùng nghĩ ra được một biện pháp
Hắn nói: Ta nếu bây giờ không thể hiện một chút công phu,e các người sẽ không tâm phục,cũng không cách nào lãnh mệnh cùng chủ nhân.Bây giờ ta đề thăng chút công lực,các người nên lập tức rời ra xa để tránh bị thương tổn”,mọi người nghe vậy đều sa sầm nét mặt
Vu Hư Vũ vận khởi nội công,phát ra một tiếng huýt sáo dài,âm thanh như vang vọng từ trên cao xuống,liên mien bất tuyệt.Mọi người lúc đầu còn cho tỏ vẻ khinh thường,không lâu sau đều chạy ra ngoài hết,rốt cuộc chỉ còn Mộc Uyển Thanh,Thụy bà bà và Bình bà bà ba người.Tiếng huýt sáo của Vu Hư Vũ vẫn chưa dừng lại,ba người bọn họ lúc này đã biết lợi hại,không dám bất cẩn,đều ngồi khoanh chân vận công đối kháng.Qua một đoạn thời gian,trên đầu họ đổ đầy mồ hôimặt bắt đầu biến sắc,Vu Hư Vũ biết nếu tiếp tục thì cả ba sẽ thụ thương
Hắn thu tiếng huýt sáo lại,cả ba người lúc này mới chậm rãi thu hồi công lực.Ánh mắt đều toát lên sự khó tin,thần công như thế sợ rằng trên đời khó có người bì kịp,Thụy bà bà,Bình bà bà trong mắt toát ra ý sợ hãi,biết nếu cùng Vu Hư Vũ đối địch,thì e rằng hợp lực của tất cả mọi người cũng chưa đủ để chế phục hắn
Thụy bà bà lau mồ hôi trên trán,khuôn mặt mang đầy nét trịnh trọng nói: “Thỉnh giáo cao tính đại danh công tử?’Vu Hư Vũ thấy khuôn mặt Thụy bà bà cung kính,biết nguyên nhân sự việc phát sinh lần này,Mộc Uyển Thanh cũng có phần lớn trách nhiệm,vì vậy cũng chắp tay thi lễ: “Tại hạ Vu Hư vũ”
Lời vùa nói ra,cả ba người đồng thời lộ vẻ khiếp sợ,sắc mặt biến đổi.Vu Hư Vũ chính mnh cũng không biết hắn tại Vạn Kiếm Cốc gẩn đây,đại danh đã sớm lan truyền khắp thiên hạ võ lâm.Nghe đồn hắn hàng phục Tứ Đại Ác Nhân,làm cho người người đều kinh hãi,người trong giang hồ đối với vị tân thiếu niên cao thủ này xưng tụng là Tây Hư Vũ,cùng tề danh với Nam Mộ Dung,Bắc Kiều Phong(!)
Thụy bà bà nói: “Thứ lối cho nhãn quang già này kém,không biết Vu đại hiệp đại giá quang lâm,nếu Vu đại hiệp đã ra mặt điều đình,ta sẽ về hồi báo cùng phu nhân,chẳng là không biết đại hiệp vừa rồi nói có quan hệ với chủ nhân,sự việc là như thế nào,để ta cũng sẽ trình rõ cùng chủ nhân?
Vu Hư Vũ đáp: “Gia phụ của chủ nhân các người là ân sư của ta,lời nói của ta hoàn toàn xác thực.Lão hãy hồi báo phu nhân rằng gia mẫu vẫn còn tại thế,nhưng gia sư năm ngoái đã qua đời rồi.Không lâu sau,ta tất sẽ tự mình đến Giang Nam nói rõ chi tiết cùng phu nhân .Về phần Mộc tiểu thư cùng các người kết oán,ta cũng đã biết rõ sự tình,đợi lúc gặp mặt sư tỉ cũng là lúc ta giải thích mọi việc”
Thụy bà bà hành lễ đáp: “Ta trở về nhất định thưa rõ cùng chủ nhân,nơi cư ngụ của bọn ta là ở…”Vu Hư Vũ không đợi Thụy bà bà nói xong,ngắt lời: “Nơi cư ngụ các người ta đã biết,nay các người hãy về trước,ta cùng vị cô nuong kia còn có chút chuyện muốn nói’
Thụy bà bà,Bình bà bà tức giận nhìn Mộc Uyển Thanh một cái,rồi hướng Vu Hư Vũ cáo từ,mang người trở về
Last edited by agent020; 23-07-2009 at 02:29 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của