Anh, mình đã trao nhau nhiều hơn đã hứa
Mà vì sao đôi khi em thấy yêu thương thật quá mong manh. Dù biết cuộc đời tựa như những tháng năm kia đổi thay. Vẫn mong cho mình mãi bên nhau dài lâu ..
Anh lòng vẫn khát khao được yêu mãi thế
Dù mai đây đôi ta đâu biết yêu thương mình sẽ ra sao. Người hỡi, tình mình tựa như những áng mây trôi về đâu. Hãy yêu nhau để có nhau mai về sau
Người yêu nhé nhìn em lần nữa
Hứa một lời sẽ mãi bên nhau
Và anh sẽ nhìn em và hát
Anh sẽ mãi yêu em hơn lời anh nói
Dù năm tháng đổi thay người hỡi
Những ngọt ngào vẫn mãi trong nhau
Bàn tay vẫn tìm nhau trìu mến
Và ta sẽ mãi yêu cho dẫu mai đây về đâu
YÊU THƯƠNG MONG MANH
Tôi hay có thú nghe nhạc buổi sớm, trong một quán café vắng người. Thường thì nhạc không lời là sở thích của tôi, có đôi khi tôi lắng mình trong không gian nhạc Trịnh, thi thoảng mới nghe một bản nhạc nhẹ. Và một buổi sáng mùa thu, ngày dường như đến muộn, những câu chuyện tình lướt vội qua tâm tư, "Yêu thương mong manh" sẽ như lời thì thầm ai đó bên tai...
Tôi thích giọng hát trầm ấm, quý phái của Quang Dũng, lẽ dĩ nhiên mỗi khi tôi biết anh song ca cùng ai đó, tôi sẽ không mấy khi nghe. Đơn giản là tôi không thấy cá tính nào hợp với giọng hát của anh. Song đôi khi, những điều quen thuộc sẽ dễ bị phá vỡ bởi sự đồng cảm rất êm dịu, tinh tế. Đó là điều tôi bắt gặp ở "Yêu thương mong manh" Quang Dũng hát cùng Mỹ Tâm.
"Một bài hát quá đỗi nhẹ nhàng và lướt rất êm trên những phím đàn piano", tôi đã nghe một người bạn nói điều đó về "Yêu thương mong manh". Và trong không gian yên tĩnh một sớm mùa thu, nơi tiếng ồn ào đô thị dừng lại trước bậc thềm quán cafe, nơi sở thích của bản thân được dịp thưởng thức hết sự ngọt ngào của bản nhạc này, tôi thực sự bị thuyết phục.
Bên khung cửa nhìn ra mặt hồ thơ mộng, bài hát cứ dập dìu trong quán cafe vắng người buổi sớm, dễ khiến nhiều tâm hồn rung động. Khi từng lời, từng lời bài hát nhẹ thấm vào lòng người nghe, sự trải nghiệm vụt quay trở lại cùng hương vị ngọt ngào của tình yêu. Tôi bỗng thấy tâm tư mình vụt hiện về một hình ảnh quá đỗi thân thương đã xa.. Và có chăng lời người ấy cũng đã từng nói thành thật rằng: "... Đành rằng mình đã cho nhau tất cả, tất cà những gì thuộc về nhau. Nhưng dù biết ra sao ngày sau, mình sẽ mãi thuộc về nhau ..." Những lời bóng gió xa xôi đó, có lúc tôi đã không để tâm thực sự, và khi chợt nghe lại Mỹ Tâm hát vẳng xa, ưu tư mà vẫn quá da diết, tôi chợt nhận ra, tình yêu không thể lúc nào cũng bước trước đến ngày mai như mong muốn ..
Anh, mình đã trao nhau nhiều hơn đã hứa
Mà vì sao đôi khi em thấy yêu thương thật quá mong manh
Dù biết cuộc đời tựa như những tháng năm kia đổi thay
Vẫn mong cho mình mãi bên nhau dài lâu ..
Đối với số đông người đang yêu, tình yêu bao giờ cũng rất đẹp, lãng mạn và làm cuộc sống thêm thi vị. Ngay cả khi tình yêu đã qua đi, khi ai đó ngồi hồi tưởng lại cũng có cảm xúc tương tự. Có ai đó đã nói, tình yêu như con chim muốn tự do, nếu nắm chặt trong tay thì nó sẽ chết, còn nếu để nó tung bay, bạn sẽ mất tất cả. Tôi lại thích một hình ảnh khác: hãy giữ một nắm cát trong bàn tay. Ai cũng muốn níu giữ tình yêu của mình, muốn kề cận và được sở hữu giống như muốn cát luôn ở trong tay. Để rồi, đôi khi tình yêu cứ dần nhẹ rơi chút ít cũng như mỗi lần xiết tay nắm cát. Cũng bởi lòng khát khao được yêu mạnh mẽ hơn sự chia sẻ tình cảm, tâm tư người mình yêu. Vô tình, người ta sẽ giật mình và hụt hẫng. Đôi chút bạn đi giữa lòng thành phố đông vui, có khi nào bạn thấy mình chưa hòa mình trọn vẹn? Giữa khoảng cách chưa hoàn hảo ấy, bạn sẽ vẫn có thể mỉm cười nhẹ và tiếp tục bước đi. Còn trong tình yêu, khi bạn có cảm giác không an toàn, sự mong manh trong tình yêu sẽ lớn dần lên. Đến một lúc nào đó, lời nói bỗng tự dưng xa xôi, ..
Em lòng vẫn khát khao được yêu mãi thế
Dù mai đây đôi ta đâu biết yêu thương mình sẽ ra sao
Người hỡi, tình mình tựa như những áng mây trôi về đâu
Hãy yêu nhau để có nhau mai về sau
Nếu ai đã từng say mê giọng hát ấm áp của Quang Dũng, và muốn thử nghe sự kết hợp khá ăn ý của anh với "họa mi tóc nâu" Mỹ Tâm, ca khúc này là sự lựa chọn đúng đắn nhất. Bởi trong những lúc lời ca buồn ảm đạm, tình cảm truyền đạt qua giọng hát của Mỹ Tâm vẫn rất đỗi thiết tha, âu yếm. Cùng lúc đó, ta cũng sẽ nhận thấy sự chân thành và mạnh mẽ của Quang Dũng.
Tôi đã ngồi lặng khá lâu để cảm nhận sự day dứt trong tâm hồn cùng phím đệm piano dạo đầu và kết thúc ở cuối bài hát. Và mỗi lần nghe lại thêm một lần cảm nhận mong manh trong tình yêu như xót xa hơn.
Có lúc tình yêu là sự cận kề của đôi lứa không cần bằng lời, chỉ từ những ánh mắt sẽ hiểu và càng thêm gắn bó. Nhưng khi đã "nhìn nhau lần nữa" để "ngọt ngào vẫn mãi trong nhau" .. sẽ thấy chút bâng khuâng rất nhẹ, và dường như chỉ là từ một phía, yêu thương đã dần nhạt phai ..
Dù năm tháng đổi thay người hỡi
Những ngọt ngào vẫn mãi trong nhau
Bàn tay vẫn tìm nhau trìu mến
Và ta sẽ mãi yêu cho dẫu mai đây về đâu
Môt chút vấn vương, một chút nuối tiếc, chút hương bay trong gió có thể được giữ lại dù chỉ bằng một bước chân dừng lại và cảm nhận. Đâu đó trong thế giới này, tình yêu tựa làn mây bay, tựa dòng thời gian trôi đi không thể tìm lại, mỗi người vẫn mong muốn chút tình nhỏ nhoi từng có bên nhau là mãi mãi ..
Tất nhiên bài viết này không phải của tớ, nhưng trong đó gần như 80% là mình trong đó
Quan hệ nhân quả trong cuộc sống là tất yếu, thế nhưng, đôi khi, có người không nghĩ đến hoặc không nhận thức được những gì mình sẽ gây ra...Điều đó dẫn đến những bất ngờ, những kết quả không mong muốn và họ thường hay than trách số phận, than trách ông trời, nhưng họ không biết...Một phần hôm nay là do họ tạo ra từ ngày hôm qua.
Mỗi thứ trong đời
Điều chi cũng có cho nó riêng một giới hạn
Ước muốn không trọn
Người thương yêu nhất cũng cho là dối gian
Mới kết giao tình
Rồi ngày hôm sau lại chê trách nhau bội bạc
Niềm tin nơi nhân thế luôn mỏng manh
Tình người cho nhau cứ thay thật nhanh
Nghe đến đây, cuộc sống này buồn thật, mọi thứ đều thật đúng... Cảm giác mất niềm tin, mất hy vọng vào con người, vào cuộc sống xung quanh đã khiến cho lòng mình lắng lại, mọi thứ như co cụm lại và gom tất cả vào trái tim nhỏ bé, để rồi cứ như một hơi thở dài, nhẹ nhàng nhưng luôn nặng nề...
Mỗi kiếp con người
Nào ai không biết khao khát bao điều ước mộng
Lúc hết hy vọng
Hầu như ai cũng trách than đời phũ phàng
Nhưng, ngồi đó mà than trách số phận để được gì? Sinh ra là do cha mẹ, còn sống là do bản thân ta. Cái gọi là "số phận" chẳng qua chỉ là để ngụy biện cho những thất bại, những cay đắng trong đời mà ta gặp phải...Như thế có khác nào là một kẻ yếu đuối, chỉ biết phó mặc cho mọi thứ...không thể.
Hãy nghĩ suy rằng
Chẳng một điều chi tự nhiên cho ta dễ dãi
Và cuộc đời ta đâu như cơn mơ mãi mãi
Định mệnh buồn vui đều là do ta giữ lấy
Vâng, "định mệnh buồn vui đều là do ta giữ lấy". Nếu mọi thứ đều do ta nắm giữ, vậy hà cớ gì để ta biến cuộc sống của chính mình trở thành bóng đêm của nỗi khổ sở và bất hạnh? Ta sẽ phải thay đổi...
Và khi tôi vui thì tôi hát, khi tôi đau thì tôi khóc
Sẽ trút hết những đắng cay trong lòng
Chẳng khi nào tôi phải lo lắng, đánh mất hy vọng
Cuộc đời còn cho tôi bao ước mơ
Không có điều gì tốt hơn là sống thật và ngay thẳng với bản thân. Một bài hát được cất lên, dù khẽ thôi, nhưng cũng đủ thấy tâm hồn đã nhẹ nhàng thế nào. Hình ảnh một chàng trai vừa đi theo nhịp vừa huýt sáo, hoặc hát vu vơ khiến ta cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp, và khi ấy, bạn cũng có thể nhoẻn miệng cười chia sẻ. Và một nụ cười là bắt đầu của sự hạnh phúc.
Tất nhiên cuộc sống không bao giờ là màu hồng, nhưng khi nó vừa xám xịt, bạn có thể vượt qua nó bằng ánh sáng của niềm tin, của hy vọng, rằng cuộc sống này còn vô vàn những điều tốt đẹp đang chờ đợi, rằng sự bất hạnh chỉ đến khi ta mất niềm tin mà thôi...
Và khi tôi yêu thì tôi biết, tôi không bao giờ hối tiếc
Dù cuộc tình tôi có lúc sẽ vỡ tan
Tôi hiểu rằng tình yêu đã quá giới hạn
Là một điều nhỏ nhoi trong thế gian, chẳng có chi không phai tàn!
Và đây là lý do tôi thích bài hát này. "không bao giờ hối tiếc" khi yêu. Một sự sòng phẳng đúng mực của một người đàn ông. Yêu hết mình cho dù biết "có lúc sẽ vỡ tan". Vì đơn giản, đã đến "giới hạn" của tình yêu và không thể đi được nữa, chấp nhận và mỉm cười với thực tế. Vì biết, có cố gắng cũng sẽ gặt lấy những nỗi đau. Khi nhận ra đã không còn là của nhau, cách tốt nhất là chấp nhận sự "phai tàn"...