Đấu Khải
Tác giả: Lão Trư (老猪)
Tiết 16: Mua đường thoát
Người dịch: Keny
Nguồn: Vip VD
Nơi đây là một khối đất hoang ngoại vi hậu viện Tần phủ, một mảnh rừng cây thưa thớt, bụi cỏ dại um tùm, hẻo lánh hoang vu. Giữa những rừng cây có thưa thớt mấy gian nhà mái bằng, hình như là thương khố chứa tạp vật hoặc chỗ ở cho hạ nhân Tần phủ. Người ở đây hiển nhiên còn chưa biết chuyện vừa xảy ra trong viện, mấy tên mã phu vẫn điềm nhiên múc nước từ giếng nước giữa sân. Nhìn thấy mấy nam tử xa lạ cầm binh khí xông tới, thấy mấy người này khí thế hung hãn, đám mã phu cũng không dám đi tới hỏi dò, chỉ đứng xa xa nhìn.
Vương Trụ bước tới, gọi một tên nam tử đang cầm thùng gỗ múc nước hỏi: "Uy, người kia, đứng lại! Hỏi ngươi chút chuyện!"
Nam tử kia nhìn thấy Vương Trụ khí thế hung hăng bức tới, sợ đến nước trong thùng gỗ trên tay té cả ra ngoài: "A… a, đại gia có gì phân phó?"
"Nơi đây là đâu? hậu viện hay là chính viện Tần phủ? Tới cửa lớn thì nên đi như thế nào?"
"Đây? Đây là hậu viện Tần phủ, mấy vị đại gia muốn đi ra sao? Đây có một cửa phụ, từ đó là có thể đi ra, không cần đi đường vòng cho xa."
Vương Trụ cùng Lữ Lục Lâu nghe xong không sao cả, chỉ có trong lòng Mạnh Tụ chợt chấn động, chen miệng hỏi: "Đây có một cửa phụ?"
Tên người hầu kia chỉ vào tường bao phía sau mấy gian nhà mái bằng: " Đây là cửa phụ."
Sắc mặt Mạnh Tụ trầm xuống. Kế hoạch bố trí tấn công của Lăng sở tuy hắn không có tư cách tham dự, nhưng cũng ở bên cạnh nghe được chút ít, Diệp Già Nam cũng tốt, Hoắc Ưng cũng tốt, đều căn bản không đề cập tới chuyện Tần phủ còn có cửa phụ —— đáng chết, bọn họ lên kế hoạch thế nào vậy?
Tâm tư Mạnh Tụ vừa động, nói với Vương Trụ và Lữ Lục Lâu: "Vương ca, Lữ ca, chúng ta trước khoan quay về đã, ở chỗ này chờ một lát."
"A? Vì sao?"
"Hiện tại mà đi về, tránh không được bị người nói thế này thế nọ. Không bằng cứ giữ lấy cửa này, nói không chừng ôm cây đợi thỏ cũng có thể có thu hoạch, lúc về cũng dễ báo cáo."
Lữ Lục Lâu và Vương Trụ đang vì chuyện này mà phát sầu, đúng lúc nghe được lời nói của Mạnh Tụ, mắt hai người nhất thời sáng ngời: "Đúng! Cho dù bắt không được gia hỏa tóc đỏ kia, nói không chừng cũng có thể bắt được mấy nhân vật trọng yếu của Tần gia, lúc về cũng dễ báo cáo!"
Ba người luồn nấp vào trong rừng cây bên cạnh, nơi này góc độ rất tốt, có thể quan sát tất cả con đường thông tới cửa phụ. Trong rừng cây, ba người nghe thấy tiếng huyên náo trong chính viện truyền tới càng lúc càng lớn, tiếng đánh nhau cũng càng lúc càng kịch liệt, tiếng vang rền ầm ầm một trận tiếp một trận truyền đến.
"Bộ đội trấn tiêu đã xông vào."
Tiếp đó ba người đều không lên tiếng, tâm lý thấp thỏm.
Cũng may bọn họ không phải đợi quá lâu. Một lúc sau, từ chính viện chạy tới mười mấy người, nam nữ già trẻ đều có. Bọn họ vây quanh một lão già mập lùn chỉ mặc mỗi đồ ngủ, còn có hai người ở bên cạnh dìu đỡ. Trong nhóm người này không ngờ Mạnh Tụ lại nhận ra một người quen, chính là vị tam quản sự Tần gia hối lộ hôm qua - Tần Hồng, hắn đoạn hậu phía sau, cầm một thanh đao trong tay, không ngừng quay đầu nhìn quanh, thần tình kinh hoảng.
Tinh thần Mạnh Tụ khẽ rung: "Vương ca, Lữ ca, nhìn thấy lão già ở giữa kia không? Nhiều khả năng là gia chủ Tần gia!"
"Không sai! Lúc này còn có thể được người ta bảo vệ, nói không chừng đúng là gia chủ Tần gia!"
Đợi hàng người chạy đến cạnh rừng cây, Mạnh Tụ đánh mắt một cái, ba người từ trong rừng vọt ra, ngăn đường đi bọn họ lại. Vương Trụ lệ thanh quát: "Đông Bình Lăng vệ đuổi bắt can phạm! Tất cả mọi người quỳ xuống, không quỳ xuống - giết!"
Ba Lăng vệ vũ trang đầy đủ đột nhiên từ trong rừng giết ra, gầm lên như sét đánh ngang trời, đám người đào vong bị dọa cho hồn phi phách tán, mấy nữ tử thét lên thê lương: "A…", đám người đào vong hoảng loạn thành một đoàn, có người sợ đến ngồi phịch trên đất, hầu hết đều hồn vía lên mây, kinh hoảng thất thố.
Vương Trụ hung ác vô cùng, nhào tới chém xuống một đao, chém hai tên nam tử còn đứng như trời trồng, lệ thanh quát: "Có nghe hay không? Không quỳ thì chết! Quỳ xuống, quỳ xuống!" Lúc chém tới đao thứ ba, tên nam tử kia chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, than khóc rên rỉ: "Quân gia tha mạng!"
Có tấm gương tày liếp, người thứ nhất vừa ngã quỵ xuống, rất nhanh, gần như tất cả mọi người đều ngã quỵ, chỉ còn lão già đứng ở giữa cùng người dìu đỡ hắn, còn có tam quản sự Tần Hồng đang đoạn hậu.
Vương Trụ cầm đao chỉ vào lão đầu: "Uy! Còn mấy người các ngươi?"
Nhìn thấy bọn Mạnh Tụ chỉ có ba người, trung niên mặc trường sam dìu đỡ lão đầu đứng ra. Xem bộ dáng hắn là một người đọc sách, cho dù gặp phải tình cảnh kinh hoảng vẫn không loạn, khí độ nho nhã hữu lễ chắp tay nói: "Ba vị quân gia, cần gì bức tuyệt tình như thế? Lưu lại cho một đường, ngày sau Tần gia ta tất trọng báo."
"Câm miệng! Loạn thần tặc tử, đại nghịch bất đạo! Tần gia đi đứt đến nơi rồi, còn muốn mua chuộc Lăng vệ?" Vương Trụ hung hăng bước tới, quân đao chỉ xéo vào mặt trung niên mặc trường sam, quát: "Quỳ xuống, bằng không lão tử chém chết ngươi!"
Bị trường đao còn rỉ máu tươi chỉ vào mặt, cho dù người có thân phận khí độ cũng khó tránh khỏi kinh hoàng, thư sinh mặc trường sam kia cũng không ngoại lệ, hắn kinh hoảng lùi về phía sau một bước: "Ngươi… "
Không đợi hắn nói tiếp, Vương Trụ lại bức tới trước thêm một bước, lưỡi đao sắc bén kề sát mặt thư sinh: "Quỳ xuống!"
Thư sinh lại loạng choạng lùi ra sau, hắn nhìn quanh tả hữu, trên mặt chớp qua một tia mềm yếu, mắt ngước lên muốn khuất phục, nhưng đúng lúc này, một tiếng nói già nua vang lên: "Mục nhi, hôm nay gặp đại nạn, tội chết chắc rồi, việc gì phải chịu khuất nhục! Ngươi nếu quỳ bọn tay sai man di này, không xứng làm người Tần gia chúng ta!"
Ba người Mạnh Tụ đồng thời nhìn lại, người nói chuyện không phải ai khác, chính là lão già được mọi người dìu đỡ kia. Tuy hắn chỉ mặc đồ ngủ, quần áo xộc xệch rất nhếch nhác, nhưng lúc này, thần tình hắn uy nghiêm ngưng trọng, không giận mà uy, tự có một loại khí độ khiếp người.
Thư sinh trung niên nghe lời hắn, giống như trong đầu đã có chủ kiến, thần thái kiên định, thân thể cũng đứng vững vàng lên. Hắn lớn tiếng nói: "Cha yên tâm, con chỉ lạy trời đất tổ tông cha me, quyết không quỳ man di!"
"Tốt! Nam nhi chúng ta, chết thì chết, làm sao có thể quỳ hạng người man di kia được! Hôm nay phải để cho đám man di kia thấy được khí khái nam nhi Hoa Hạ chúng ta!"
Vương Trụ cùng Lữ Lục Lâu thầm kêu không ổn, bị lão già này kích động mấy câu, chưa nói mấy người đang đứng, ngay cả những người vốn đã ngã quỵ trên đất cũng được cổ động, ngo ngoe muốn động ngẩng đầu nhìn quanh, phảng phất như đang tìm cơ hội phản kháng.
Trong lòng Vương Trụ thầm hối hận, đúng là không nên nói nhảm với tên thư sinh kia nhiều như vậy, hắn quyết đoán, quay chuôi đao lại đánh thật mạnh xuống bụng tên thư sinh khiến y đau đến khom lưng ôm bụng quỵ xuống. Vương trụ lại bổ xuống ót hắn một quyền, trực tiếp đánh ngất tại chỗ.
Làm xong hết thảy, hắn mới liếc mắt nhìn lão già kia, điềm nhiên nói: "Tần Phong lão gia tử hả? Nghe qua đại danh. Hoắc đô đốc cùng Diệp trấn đốc của chúng ta muốn mời ngài cùng hai vị công tử tới Lăng sở uống trà, mời lão gia cùng mấy vị công tử chịu khó chút a."
Lão già vẫn sừng sững bất động, hỏi ngược lại: "Ngươi là người Hán hay là người Tiên Ti?"
Vương Trụ sửng sốt: "Ta là người Hán."
"Đã là tử tôn Viêm Hán, vì sao cam nguyện khuất thân làm ưng khuyển man di? Ngươi không có tổ tông sao? Ngươi không hiểu hai chữ nhục nhã viết thế nào hả?"
Sắc mặt Vương Trụ chợt xanh chợt trắng, tức giận quát: "Lão gia hoả, ngươi muốn chết!" Tay hắn nắm lấy chuôi đao, gân xanh nổi lên chằng chịt, hiển nhiên đã cực phẫn nộ.
"Chậm đã, Vương ca." Mạnh Tụ đi tới đè lấy bả vai Vương Trụ: "Chớ nên động thủ, bắt sống đã."
"Lão thất phu này làm nhục ta, không giết hắn sao hả cơn tức được!"
"Đại sự làm trọng, đừng vội."
Vương Trụ nộ khí hơi giảm. Hắn căm hận nhìn lão già một cái, xoay người bước đi: "Lão gia hoả, chờ xem —— Mạnh đại nhân, lão gia hoả này giao cho ngài! Ngài tới thu thập hắn!"
"Được rồi, ngươi giúp Lữ huynh đệ để ý những can phạm khác, ta tới đối phó mấy người này."
Mạnh Tụ đánh giá mấy người trước mắt: Lão già tộc trưởng Tần gia - Tần Phong; quản sự Tần Hồng bảo hộ trước người Tần Phong, còn có một thiếu niên anh tuấn đang dìu đỡ Tần Phong. Thiếu niên mi thanh mục tú rất giống Tần Mục, mi mắt như vẽ, con ngươi đen như châu, đang sợ hãi nhút nhát nhìn chính mình.
Mạnh Tụ chắp tay mỉm cười nói: "Tại hạ là Tĩnh An Lăng sở Mạnh Tụ. Vị lão tiên sinh khí khái thật cường ngạnh, chắc là Tần Phong lão tiên sinh? Tần lão tiên sinh gan góc phi thường, tại hạ thập phần bội phục."
Tần Phong nổi giận mắng: "Chó săn man di, muốn giết thì giết, đừng có nhiều lời! Ít làm bộ giả vờ vịt đi!"
Mạnh Tụ cũng không tức giận, ánh mắt dời sang phía thiếu niên: "Vị này chắc là tiểu thiếu gia Tần phủ? Quả nhiên thiếu niên anh tuấn, phong thái hơn người."
Nghe Mạnh Tụ nhắc đến, Tần Phong không khỏi nhìn đứa con nhỏ. Cảm nhận được ánh mắt phụ thân, thiếu niên ngẩng đầu dõng dạc nói: "Cha cha, con cũng giống như đại ca, không sợ!"
"Tốt, người Tần gia chúng ta, không có ai hèn yếu cả! Cẩu Lăng vệ, ngươi còn trò gì nữa, cứ giở hết ra!"
Mạnh Tụ cười cười: "Hổ phụ quả không sinh khuyển tử, bội phục. Tần lão gia, ngươi đã già rồi, sống cho tới bây giờ cũng không có gì đáng tiếc. Nhưng tiểu thiếu gia tuổi còn nhỏ, ngươi không cảm thấy đáng tiếc sao? Lão gia không vì chính mình, cũng nên nghĩ cho cháu con Tần gia, lưu lại hậu duệ chứ?"
Tần Phong ngoài miệng mắng rất hào hùng nhưng trong lòng cũng thầm chua xót. Tiểu nhi tử Tần Huyền tuy nói không sợ, nhưng bàn tay hắn nắm lấy mình toàn là mồ hôi lạnh, run rẩy không ngừng —— nghĩ lại đứa con nhỏ này mới mười lăm tuổi, lòng Tần Phong chợt mềm nhũn, mấy lời lăng nhục như lúc nãy cũng khó ra khỏi miệng, chỉ hừ lạnh một tiếng: "Giả vờ vịt!"
Lúc này, quản sự Tần Hồng nhận ra Mạnh Tụ, ánh mắt hắn sáng lên, kinh hỉ nói: "Ngài. . . Ngài là Mạnh trưởng quan tối qua?"
Mạnh Tụ đành chịu, trả lời: "Là ta."
"A, là ngài, thật là quá tốt, quá tốt —— lão gia, ta cùng vị Mạnh trưởng quan này có chút giao tình, ta nói với hắn, ngài đừng kích động, đừng kích động!" Ngữ điệu Tần Hồng run rẩy, kích động đến không kìm lại được —— thực ra không phải bởi vì hắn có giao tình đút lót trăm lượng bạc cho Mạnh Tụ mà là hắn biết, vị Mạnh trưởng quan trước mắt này là người chịu lấy tiền.
Chỉ cần chịu lấy tiền, vậy thì có thể thương lượng, chỉ cần có thể thương lượng, vậy không thành vấn đề nữa rồi, đây chính là triết học nhân sinh mà thương nhân đúc rút ra.
Thời gian cấp bách, truy binh bất cứ lúc nào cũng có khả năng đuổi tới, Tần Hồng cũng không dò xét ám thị gì nữa. Hắn hạ đao xuống, từ trong ngực lấy ra một xấp ngân phiếu cùng châu báu, run rẩy đưa lên, cầu khẩn lên: "Mạnh đại nhân, ta biết, ngài là người tốt! Trời xanh có đức hiếu sinh, ngài đại phát từ bi, thả cho chúng ta một con đường sống, cả nhà già trẻ gái trai Tần gia nguyện tế sống ngài, ngày sau chắc chắn báo đáp trọng hậu!"
Ngước mắt nhìn ngân phiếu cùng châu báu trước mắt, Mạnh Tụ lại rủ mí mắt xuống, trầm mặc không nói.
Tần Hồng biết có cơ hội, hắn ném đao đi, đem xấp ngân phiếu cùng châu báu nhét vào trong tay Mạnh Tụ, gấp rút nói: "Mạnh đại nhân, lúc nãy quá vội vàng, trên người ta chỉ cầm theo được chừng này. Ngài yên tâm, Tần gia chúng ta ở bên ngoài còn có sản nghiệp mà quan phủ không biết, chỉ cần ngài tha cho chúng ta một con đường, ngày sau tất có hồi báo!"
Thấy Mạnh Tụ vẫn không lên tiếng, Tần Hồng tưởng hắn chê ít, gấp đến mức thiếu nước giậm chân. Hắn vội nói: "Ai mang vàng bạc quý giá không? Nhanh lấy ra! Cầu mấy vị đại nhân đại phát từ bi! Nhanh lấy ra, đây là chuyện liên quan đến tính mạng…"
Biết còn có một tuyến sinh cơ, đám người quỳ trên mặt đất rối loạn một trần. Nam nữ già trẻ Tần gia dồn dập từ túi áo quần cùng trong bọc quần áo lấy ra tiền tài cùng châu báu quý giá đặt lên mặt đất. Bọn họ chắp tay cầu khẩn ba tên Lăng vệ: "Quân gia từ bi a… "
"Trưởng quan tha mạng a, tha người một mạng hơn xây mười tòa tháp a…"
"Mấy vị trưởng quan tương lai thăng quan phát tài, công hầu muôn đời…"
Có một nữ tử mỹ mạo ngay cả tiền đồng trong bọc quần áo cũng giũ ra, ra sức dập đầu với Lữ Lục Lâu, khóc lóc nói: "Trưởng quan tha già trẻ nhà chúng ta một mạng a, tiểu nữ cam nguyện lấy thanh bạch báo đáp trưởng quan… Tha mạng a, đại phát từ bi a… "
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đấu Khải
Tác giả: Lão Trư (老猪)
Tiết 17: Nhường đường
Người dịch: Keny
Nguồn: Vip VD
Dưới tiếng khóc lóc thê lương của già trẻ trong nhà, ngay cả tộc trưởng Tần Phong luôn kiên quyết cũng mềm lòng. Hắn khom lưng vái Mạnh Tụ một cái thật sâu: "Mong Mạnh đại nhân giơ cao đánh khẽ, tính mạng cả nhà lão phu đều dựa vào đại nhân. Nếu có thể may mắn, trên dưới Tần gia ngậm cỏ kết vành báo đáp đại ân."
Mạnh Tụ chần chừ, Vương Trụ cùng Lữ Lục Lâu cũng đều biến sắc. Đối mặt với già trẻ quỳ lạy xin tha, lại thêm một đống vàng bạc châu báu sặc sỡ —— hai người đối mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt người khác vẻ do dự.
"Lữ huynh, việc này, xử lý sao đây?"
"Vương lão ca, ngươi nói đi."
"Lữ huynh đệ, ta xem, đây sợ hơn một vạn lượng bạc. . ."
"Ta xem cũng xấp xỉ, chỉ nhiều hơn chứ không ít. . . Nếu bọn họ bị bắt, khoản tiền này quá nửa sẽ tiện nghi cho đám quan to."
"Lữ huynh đệ, chuyện liều chết đánh nhau thì để cho chúng ta làm, chỗ tốt lại rơi vào tay đám vương bát đản —— ngươi nghĩ thế nào?"
"Nói hay lắm, ngàn dặm làm quan chỉ vì tài, chúng ta lang bạt tứ xứ, rời xa quê hương chạy đến Bắc cương này làm lăng vệ còn không phải là vì kiếm chút tiền dưỡng gia sao?"
"Quá đúng! Đầu năm nay, đại luật của triều đình cũng chỉ là mớ giấy lộn, chỉ có bạc mới là thật. Ngược lại, mọi người quyết thế nào ta làm thế đó, quyết không hai lời!"
"Phải thương lượng thật kỹ —— những người này, nhìn cũng thật đáng thương, toàn người già trẻ nhỏ, thả người một con đường sống cũng là tích đức, sau khi chết gặp Diêm La vương cũng dễ ăn nói, khỏi phải nói chúng ta đời này làm Lăng vệ chưa từng làm chuyện tốt. . ."
Lữ Lục Lâu cùng Vương Trụ dò xét nhau một trận, càng nói càng rõ ràng, càng nói càng hợp ý, trong lòng đều cảm thấy hoan hỉ: người cùng lý tưởng a! Chỉ có điều nếu thả đám can phạm, loại chuyện phạm vào đại kị thế này, trong đầu bọn họ vẫn còn băn khoăn, ai cũng không dám là người đầu tiên nói toạc móng heo ra cả. Sau cùng, hai người đều đem ánh mắt hướng về Mạnh Tụ: "Mạnh trưởng quan, ngài là quan quân, ngài cứ quyết định a!"
Mạnh Tụ cũng không đáp, chỉ thong thả nói: "Mục tiêu tỉnh Lăng sở là tên phản tặc tóc đỏ kia, chỉ cần có thể bắt được hắn, Diệp trấn đốc sẽ vừa ý. Còn về những người khác, thuận tay bắt được thì tốt, nếu để trốn mất —— thật cũng không ảnh hưởng lớn đến đại cục."
Vương Trụ cùng Lữ Lục Lâu đại hỉ, trong lời nói của Mạnh Tụ mùi vị ám thị nồng nặc, ngay cả người mù cũng nghe ra được. Hai người vốn đang lo lắng trưởng quan tối cao ở đây là Mạnh Tụ phản đối, hiện giờ nếu như hắn cũng đồng ý, hai người liếc nhìn nhau một cái, cùng hạ quyết tâm.
Vương Trụ chỉ xa xa: "Lữ huynh, ngươi xem, bên kia có người chạy! Có khi là tên tóc đỏ mà Lăng sở muốn bắt?"
"Rất có khả năng. Chúng ta nhanh qua đó xem xem —— nhưng mà bên này còn mấy người?"
"Mấy tên nha hoàn người hầu mà thôi, có cái gì để nhìn —— Mau cút, có nghe hay không? Sau này đừng để lão tử nhìn thấy các ngươi!"
Đám người Tần gia như được đại xá, hoan hỉ như điên. Bọn họ cũng không dám hoan hô, nhao nhao từ dưới đất đứng lên, chạy như điên về phía cửa phụ. Trước khi đi, Tần Phong dù gấp gáp vẫn chắp tay cảm ơn Mạnh Tụ: "Mạnh đại nhân, đại ân không lời tạ, lão phu ghi lại. Ngài trạch tâm nhân hậu, ngày sau chắc chắn hậu báo."
"Lão gia tử, vãn bối vẫn hy vọng ngài có thể lập tức quên chuyện hôm nay. Gần đây gió to, các ngươi tốt nhất nên tìm chỗ tránh gió đi."
"Đây là tự nhiên, Mạnh đại nhân yên tâm, chúng ta sẽ thủ khẩu như bình. Mạnh đại nhân, ngài anh tuấn tài ba, văn võ song toàn, tại sao lại giúp việc cho man di? Nên biết Vương sư rất nhanh sẽ xuất quân Bắc phạt, đuổi đánh man di, khôi phục Trung Nguyên là chuyện một sớm một chiều."
Sắc mặt Mạnh Tụ khẽ biến, vung tay: "Lão gia, đi nhanh đi. Truy binh tới ngay bây giờ."
Đưa mắt nhìn đoàn người Tần phủ dần tan biến sau cánh cửa, ba người mới nhặt ngân phiếu cùng vàng bạc châu báu vương vãi dưới mặt đất, chất lại thành một đống thật cao, mắt cả ba người không ai là không sáng lấp lánh.
Lữ Lục Lâu là người nhanh tay nhất, tấn tốc kiểm tra tài vật, kinh thán nói: "Mạnh trưởng quan, vàng bạc không tính, chỉ riêng ngân phiếu đã có một vạn tám ngàn lượng, còn có vàng bạc châu báu, chắc hẳn cũng đáng không ít tiền nữa."
Vương Trụ kích động đến tiếng nói cũng run rẩy: "Chúng ta … chúng ta … phân ba!"
Thế là phân tiền. Chiếu theo bản ý của Mạnh Tụ, ba người chia đều, mỗi người cầm sáu ngàn hai ngân phiếu cùng một phần ba vàng bạc châu báu. Nhưng Lữ Lục Lâu và Vương Trụ đều nói, Mạnh Tụ là quan quân, chức quyền cao nhất, hơn nữa lần phát tài này toàn dựa vào hắn, lẽ ra hắn nên có phần hơn, sau này mọi người cũng dễ phối hợp. Cuối cùng, hai người lấy tám ngàn lượng ngân phiếu cùng gần một nửa châu báu nhét vào tay Mạnh Tụ, Vương Tụ chối từ không được đành nhận lấy.
Ba người đem ngân phiếu cùng châu báu nhét vào trong ngực áo đến khi căng phồng, nhìn nhau khẽ cười, đều cảm thấy quan hệ thân mật thêm không ít, khó trách giang hồ có nói: Cùng nhau chia của, quan hệ gần thêm.
Vương trụ vừa lòng thỏa ý nói: "Thế nào cũng không ngờ được, lần phái đi này có thể kiếm chác được nhiều bạc như vậy, bạc dưỡng già nửa đời còn lại đều đủ rồi. Lão tử quay về liền giải ngũ, không làm chuyện liếm máu nơi đầu đao mũi kiếm nữa."
"Đúng vậy. Ta tính sẽ về nhà, mua thêm vài chục mẫu ruộng tốt, xây mấy gian phòng lớn, sau này ở một chỗ thu tô là được rồi."
"Thế thì tốt quá! Lấy một cô vợ đẹp, mua thêm hai nha hoàn sưởi ấm giường nữa?"
Hai tên lính quèn nghĩ tới tương lai tươi sáng, lòng đầy hoan hỉ, Mạnh Tụ nghe thấy cũng mỉm cười. Nhưng hắn nói: "Sau khi xong việc, các ngươi ít nhất nên làm thêm nửa năm, đợi phong ba lắng đi, lúc đó mới tính chuyện khác."
Hai người chợt hiểu: "Đúng, vẫn là Mạnh đại nhân nói có đạo lý! Lập tức giải ngũ, chẳng phải nói chúng ta có vấn đề sao?"
"Trưởng quan vẫn là trưởng quan, nghĩ chu đáo hơn chúng ta nhiều nhiều! Mạnh trưởng quan, chúng ta đều chỉ biết chém giết, cái gì cũng không hiểu, ngươi đọc nhiều sách, biết chữ, kiến thức đa quảng, sau này có chuyện gì, ngươi nhớ giúp đỡ chúng ta."
"Chúng ta là huynh đệ đồng sinh cộng tử, hiển nhiên không cần khách khí. Có điều ta cũng không ở Tĩnh An Lăng sở bao lâu nữa, nhiều khả năng sẽ được điều đi."
"Mạnh trưởng quan, ngươi chẳng lẽ muốn điều về Lạc kinh sao?"
Vương Trụ cùng Lữ Lục Lâu đều tỏ vẻ tiếc nuối. Thời gian mọi người quen biết mặc dù không dài, nhưng đối với vị tiểu võ quan Mạnh Tụ này, hai tên vệ tốt bọn họ cảm thấy rất hợp ý. Tuy có khi Mạnh Tụ có vẻ hơi đần đần, võ nghệ rất thấp, lá gan lại nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu, nhưng tâm địa hắn lại rất thiện lương, không kiểu cách quan trên, cũng không xem thường đám vệ tốt không biết chữ như mình. Làm sĩ quan Lăng vệ hắn rất kém cỏi, nhưng làm bằng hữu tâm giao lại rất không tệ.
Mạnh Tụ lắc đầu: "Không phải Lạc kinh, có thể là chỗ nào đó ở Nam biên."
Lúc này, tâm tình hắn khá buồn phiền, nhãn thần cũng hiện lên vẻ cô quạnh.
Loại tâm trạng tinh tế thế này rất khó để hai tên vệ tốt võ biền có thể hiểu được, có điều bọn hắn cũng nhìn ra tâm tình Mạnh Tụ không phải quá tốt, đang muốn an ủi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ vang "Phanh", vách tường trước mặt đột nhiên đổ ập xuống, cát bụi tứ tung, vô số đá vụn lẫn với gạch ngói giống như núi lửa phun ra nện ầm ầm xuống đầu ba người.
Một khối gạch vỡ đánh trúng đầu Mạnh Tụ, đánh cho hắn thấy sao trời lấp lánh luôn, thất tha thất thểu đặt mông ngồi xuống mặt đất, sau đó lại bị tro bụi văng vào mặt không mở mắt nổi.
Trong cát bụi mịt mờ, hắn nhìn thấy một tráng hán mặc thiết giáp nguy nga xuất hiện giữa lỗ hổng nơi vách tường vừa sụp, diện mạo thân hình không cách nào nhìn rõ được, chỉ có thể ẩn ẩn nhìn thấy toàn thân đều được che phủ bởi kim loại.
Sau khi đâm sầm vào vách tường, tráng hán không chút ngừng lại tiếp tục chạy về phía trước, khí thế như thiên quân vạn mã, không thể ngăn cản.
Mắt Mạnh Tụ lại không nhìn được gì nữa cả, vừa lăn vừa bò đến bên bên góc tường, tránh xa phương hướng tiến bước của tráng hán, tâm lý mới hơi cảm thấy an toàn. Hắn nghe thấy tiếng Lữ Lục Lâu và Vương Trụ la lên: "Phản tặc!", "Tên tóc đỏ!" Ngay sau đó là một chuỗi tiếng rền vang đinh tai nhức óc, vách tường sụp đổ hoàn toàn, nghe tiếng vang giống như lại có một cự nhân bằng sắt nữa xuyên qua bức tường.
Có người kêu lên: "Nguyễn Chấn Sơn, ngươi chạy không thoát đâu! Đầu hàng đi!"
Tiếp lấy là một tràng tiếng va đập trầm trọng giữa kim loại với kim loại "Phanh phanh phanh phanh", tựa như cương Thái Sơn cùng thiết Côn Luân toàn lực đâm sầm vào nhau, lúc thanh âm truyền vào trong tai Mạnh Tụ trong tai —— dường như đã không còn là thanh âm nữa mà giống như có người đứng trước mặt giáng cho Mạnh Tụ một quyền, mặt hắn bị chấn đến phát tê, màng nhĩ nhức nhối vô cùng!
Tiếng nổ vang do va đập giữa cương thiết một trận tiếp một trận, vô cùng dày đặc, giống như có vài tòa núi lớn bằng cương thiết đang không ngừng va chạm, tiếng gầm như sóng lớn ba đào, vô kiên bất tối, chìm ngập hết thảy, đầu Mạnh Tụ ông ông, xương cốt toàn thân đều bị chấn đến run lẩy rẩy. Trong tràng tiếng nổ vang đáng sợ đó, Mạnh Tụ cũng không cố dụi mắt nhìn cho rõ nữa mà hai tay ôm cứng lấy đầu, bịt chặt lỗ tai lại, liều mạng lê thân súc vào trong góc tường, trong lòng thầm cầu khấn: "Ta không nhìn thấy các ngươi, các ngươi cũng không nhìn thấy ta … Ta không nhìn thấy các ngươi, các ngươi cũng không nhìn thấy ta a … "
"Ro…ro…" Cự nhân cương thiết tuy thân hình to lớn nhưng động tác lại rất nhanh, quyền cước lúc đả đấu rít theo kình phong sắc bén, phong thanh bén nhọn như dao. Có mấy lần Mạnh Tụ cảm giác thấy như có thứ gì đó lướt qua sát bên mình, kình phong sắc bén đến mức khiến hắn lạnh cả gáy, sau lưng không biết từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi.
Trực giác Mạnh Tụ cảm thấy, chỉ cần bị đụng thêm một lần nữa chính mình sẽ giống như trứng gà bị chấn thành vụn phấn!
Trời long đất lở, mặt đất rung rung, trong không khí dày đặc đủ thanh âm hỗn loạn lẫn đất cát văng tung tóe, bức tường bao vừa rồi hệt như bùn nặn bị bóp vỡ thành vụn phấn, tiểu lâu, phòng ốc từng gian từng gian sụp đổ, tro bụi vương vãi khắp nơi, gạch ngói vỡ tán loạn rơi xuống đất như mưa, nổ vang ầm ầm liên tiếp không dứt, hệt như trên trời không ngừng bổ xuống lôi đình, nổ ầm ầm liên tục, tình cảnh khủng bố thế kia, cho dù có là địa ngục cũng chỉ đến thế là cùng.
Cũng không biết qua bao lâu —— Mạnh Tụ cảm giác như đã qua cả vạn năm —— giống là trời xanh cuối cùng nghe được lời cầu khấn của hắn, mấy cự nhân cương thiết kia càng đánh càng xa, tiếng đánh nhau dần dần nhỏ lại, tiếng nổ vang cũng giảm yếu đi.
Mạnh Tụ lúc này mới thả tay ra, vuốt đất cát trên mặt. Đưa mắt quan sát chung quanh: vừa rồi còn là một mảnh phòng ốc cùng tường bao liên miên, hiện giờ đã tan tành thành một mảnh ngói vụn. Trong đống ngổn ngang lộn xộn có không ít xác người, cũng không biết còn sống hay đã chết.
Mạnh Tụ gắng gượng ngồi dậy, phủi tro bụi đất cát lẫn đá vụn trên người, trong đầu vẫn còn cảm giác ông ông, căn bản không cách nào suy nghĩ được gì cả. Hắn lảo đảo bước vài bước, mặt đất dưới chân mềm nhũn, giống như đang giẫm trên bông vải, đầu vẫn đau nhức vô cùng, ngực rất khó thở, Mạnh Tụ quỳ trên mặt đất nôn khan một trận, nhưng ngược lại càng cảm thấy khó chịu thêm.
"Không được, nằm xuống nghỉ một tý đã." Song lý trí lại nhắc nhở Mạnh Tụ, lúc này tuyệt không thể buông lỏng. Hắn ngồi trên mặt đất nghỉ một lúc, cảm giác khó thở mới miễn cưỡng giảm xuống.
Nơi xa, tiếng cương thiết va chạm vẫn không ngừng truyền đến. Mạnh Tụ thuận theo thanh âm nhìn lại, xa xa có thể nhìn thấy thân ảnh đấu sĩ cương thiết chuyển động, lớp giáp kim loại trên người cự nhân phản xạ chiếu ánh dương quang buổi sáng sớm, từng đường vân màu đen trên khải giáp kim lóng lánh dưới ánh mặt trời, chói mắt và hoa lệ, mang theo một loại mỹ cảm cuồng nhiệt mà yêu diễm động lòng người.
"Đây, đây chính là chiến sĩ đấu khải a!" Mạnh Tụ suy tư: "Đấu khải chi uy, quả là như thế!"
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đấu Khải
Tác giả: Lão Trư (老猪)
Tiết 17: Nhường đường
Người dịch: Keny
Nguồn: Vip VD
Dưới tiếng khóc lóc thê lương của già trẻ trong nhà, ngay cả tộc trưởng Tần Phong luôn kiên quyết cũng mềm lòng. Hắn khom lưng vái Mạnh Tụ một cái thật sâu: "Mong Mạnh đại nhân giơ cao đánh khẽ, tính mạng cả nhà lão phu đều dựa vào đại nhân. Nếu có thể may mắn, trên dưới Tần gia ngậm cỏ kết vành báo đáp đại ân."
Mạnh Tụ chần chừ, Vương Trụ cùng Lữ Lục Lâu cũng đều biến sắc. Đối mặt với già trẻ quỳ lạy xin tha, lại thêm một đống vàng bạc châu báu sặc sỡ —— hai người đối mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt người khác vẻ do dự.
"Lữ huynh, việc này, xử lý sao đây?"
"Vương lão ca, ngươi nói đi."
"Lữ huynh đệ, ta xem, đây sợ hơn một vạn lượng bạc. . ."
"Ta xem cũng xấp xỉ, chỉ nhiều hơn chứ không ít. . . Nếu bọn họ bị bắt, khoản tiền này quá nửa sẽ tiện nghi cho đám quan to."
"Lữ huynh đệ, chuyện liều chết đánh nhau thì để cho chúng ta làm, chỗ tốt lại rơi vào tay đám vương bát đản —— ngươi nghĩ thế nào?"
"Nói hay lắm, ngàn dặm làm quan chỉ vì tài, chúng ta lang bạt tứ xứ, rời xa quê hương chạy đến Bắc cương này làm lăng vệ còn không phải là vì kiếm chút tiền dưỡng gia sao?"
"Quá đúng! Đầu năm nay, đại luật của triều đình cũng chỉ là mớ giấy lộn, chỉ có bạc mới là thật. Ngược lại, mọi người quyết thế nào ta làm thế đó, quyết không hai lời!"
"Phải thương lượng thật kỹ —— những người này, nhìn cũng thật đáng thương, toàn người già trẻ nhỏ, thả người một con đường sống cũng là tích đức, sau khi chết gặp Diêm La vương cũng dễ ăn nói, khỏi phải nói chúng ta đời này làm Lăng vệ chưa từng làm chuyện tốt. . ."
Lữ Lục Lâu cùng Vương Trụ dò xét nhau một trận, càng nói càng rõ ràng, càng nói càng hợp ý, trong lòng đều cảm thấy hoan hỉ: người cùng lý tưởng a! Chỉ có điều nếu thả đám can phạm, loại chuyện phạm vào đại kị thế này, trong đầu bọn họ vẫn còn băn khoăn, ai cũng không dám là người đầu tiên nói toạc móng heo ra cả. Sau cùng, hai người đều đem ánh mắt hướng về Mạnh Tụ: "Mạnh trưởng quan, ngài là quan quân, ngài cứ quyết định a!"
Mạnh Tụ cũng không đáp, chỉ thong thả nói: "Mục tiêu tỉnh Lăng sở là tên phản tặc tóc đỏ kia, chỉ cần có thể bắt được hắn, Diệp trấn đốc sẽ vừa ý. Còn về những người khác, thuận tay bắt được thì tốt, nếu để trốn mất —— thật cũng không ảnh hưởng lớn đến đại cục."
Vương Trụ cùng Lữ Lục Lâu đại hỉ, trong lời nói của Mạnh Tụ mùi vị ám thị nồng nặc, ngay cả người mù cũng nghe ra được. Hai người vốn đang lo lắng trưởng quan tối cao ở đây là Mạnh Tụ phản đối, hiện giờ nếu như hắn cũng đồng ý, hai người liếc nhìn nhau một cái, cùng hạ quyết tâm.
Vương Trụ chỉ xa xa: "Lữ huynh, ngươi xem, bên kia có người chạy! Có khi là tên tóc đỏ mà Lăng sở muốn bắt?"
"Rất có khả năng. Chúng ta nhanh qua đó xem xem —— nhưng mà bên này còn mấy người?"
"Mấy tên nha hoàn người hầu mà thôi, có cái gì để nhìn —— Mau cút, có nghe hay không? Sau này đừng để lão tử nhìn thấy các ngươi!"
Đám người Tần gia như được đại xá, hoan hỉ như điên. Bọn họ cũng không dám hoan hô, nhao nhao từ dưới đất đứng lên, chạy như điên về phía cửa phụ. Trước khi đi, Tần Phong dù gấp gáp vẫn chắp tay cảm ơn Mạnh Tụ: "Mạnh đại nhân, đại ân không lời tạ, lão phu ghi lại. Ngài trạch tâm nhân hậu, ngày sau chắc chắn hậu báo."
"Lão gia tử, vãn bối vẫn hy vọng ngài có thể lập tức quên chuyện hôm nay. Gần đây gió to, các ngươi tốt nhất nên tìm chỗ tránh gió đi."
"Đây là tự nhiên, Mạnh đại nhân yên tâm, chúng ta sẽ thủ khẩu như bình. Mạnh đại nhân, ngài anh tuấn tài ba, văn võ song toàn, tại sao lại giúp việc cho man di? Nên biết Vương sư rất nhanh sẽ xuất quân Bắc phạt, đuổi đánh man di, khôi phục Trung Nguyên là chuyện một sớm một chiều."
Sắc mặt Mạnh Tụ khẽ biến, vung tay: "Lão gia, đi nhanh đi. Truy binh tới ngay bây giờ."
Đưa mắt nhìn đoàn người Tần phủ dần tan biến sau cánh cửa, ba người mới nhặt ngân phiếu cùng vàng bạc châu báu vương vãi dưới mặt đất, chất lại thành một đống thật cao, mắt cả ba người không ai là không sáng lấp lánh.
Lữ Lục Lâu là người nhanh tay nhất, tấn tốc kiểm tra tài vật, kinh thán nói: "Mạnh trưởng quan, vàng bạc không tính, chỉ riêng ngân phiếu đã có một vạn tám ngàn lượng, còn có vàng bạc châu báu, chắc hẳn cũng đáng không ít tiền nữa."
Vương Trụ kích động đến tiếng nói cũng run rẩy: "Chúng ta … chúng ta … phân ba!"
Thế là phân tiền. Chiếu theo bản ý của Mạnh Tụ, ba người chia đều, mỗi người cầm sáu ngàn hai ngân phiếu cùng một phần ba vàng bạc châu báu. Nhưng Lữ Lục Lâu và Vương Trụ đều nói, Mạnh Tụ là quan quân, chức quyền cao nhất, hơn nữa lần phát tài này toàn dựa vào hắn, lẽ ra hắn nên có phần hơn, sau này mọi người cũng dễ phối hợp. Cuối cùng, hai người lấy tám ngàn lượng ngân phiếu cùng gần một nửa châu báu nhét vào tay Mạnh Tụ, Vương Tụ chối từ không được đành nhận lấy.
Ba người đem ngân phiếu cùng châu báu nhét vào trong ngực áo đến khi căng phồng, nhìn nhau khẽ cười, đều cảm thấy quan hệ thân mật thêm không ít, khó trách giang hồ có nói: Cùng nhau chia của, quan hệ gần thêm.
Vương trụ vừa lòng thỏa ý nói: "Thế nào cũng không ngờ được, lần phái đi này có thể kiếm chác được nhiều bạc như vậy, bạc dưỡng già nửa đời còn lại đều đủ rồi. Lão tử quay về liền giải ngũ, không làm chuyện liếm máu nơi đầu đao mũi kiếm nữa."
"Đúng vậy. Ta tính sẽ về nhà, mua thêm vài chục mẫu ruộng tốt, xây mấy gian phòng lớn, sau này ở một chỗ thu tô là được rồi."
"Thế thì tốt quá! Lấy một cô vợ đẹp, mua thêm hai nha hoàn sưởi ấm giường nữa?"
Hai tên lính quèn nghĩ tới tương lai tươi sáng, lòng đầy hoan hỉ, Mạnh Tụ nghe thấy cũng mỉm cười. Nhưng hắn nói: "Sau khi xong việc, các ngươi ít nhất nên làm thêm nửa năm, đợi phong ba lắng đi, lúc đó mới tính chuyện khác."
Hai người chợt hiểu: "Đúng, vẫn là Mạnh đại nhân nói có đạo lý! Lập tức giải ngũ, chẳng phải nói chúng ta có vấn đề sao?"
"Trưởng quan vẫn là trưởng quan, nghĩ chu đáo hơn chúng ta nhiều nhiều! Mạnh trưởng quan, chúng ta đều chỉ biết chém giết, cái gì cũng không hiểu, ngươi đọc nhiều sách, biết chữ, kiến thức đa quảng, sau này có chuyện gì, ngươi nhớ giúp đỡ chúng ta."
"Chúng ta là huynh đệ đồng sinh cộng tử, hiển nhiên không cần khách khí. Có điều ta cũng không ở Tĩnh An Lăng sở bao lâu nữa, nhiều khả năng sẽ được điều đi."
"Mạnh trưởng quan, ngươi chẳng lẽ muốn điều về Lạc kinh sao?"
Vương Trụ cùng Lữ Lục Lâu đều tỏ vẻ tiếc nuối. Thời gian mọi người quen biết mặc dù không dài, nhưng đối với vị tiểu võ quan Mạnh Tụ này, hai tên vệ tốt bọn họ cảm thấy rất hợp ý. Tuy có khi Mạnh Tụ có vẻ hơi đần đần, võ nghệ rất thấp, lá gan lại nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu, nhưng tâm địa hắn lại rất thiện lương, không kiểu cách quan trên, cũng không xem thường đám vệ tốt không biết chữ như mình. Làm sĩ quan Lăng vệ hắn rất kém cỏi, nhưng làm bằng hữu tâm giao lại rất không tệ.
Mạnh Tụ lắc đầu: "Không phải Lạc kinh, có thể là chỗ nào đó ở Nam biên."
Lúc này, tâm tình hắn khá buồn phiền, nhãn thần cũng hiện lên vẻ cô quạnh.
Loại tâm trạng tinh tế thế này rất khó để hai tên vệ tốt võ biền có thể hiểu được, có điều bọn hắn cũng nhìn ra tâm tình Mạnh Tụ không phải quá tốt, đang muốn an ủi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ vang "Phanh", vách tường trước mặt đột nhiên đổ ập xuống, cát bụi tứ tung, vô số đá vụn lẫn với gạch ngói giống như núi lửa phun ra nện ầm ầm xuống đầu ba người.
Một khối gạch vỡ đánh trúng đầu Mạnh Tụ, đánh cho hắn thấy sao trời lấp lánh luôn, thất tha thất thểu đặt mông ngồi xuống mặt đất, sau đó lại bị tro bụi văng vào mặt không mở mắt nổi.
Trong cát bụi mịt mờ, hắn nhìn thấy một tráng hán mặc thiết giáp nguy nga xuất hiện giữa lỗ hổng nơi vách tường vừa sụp, diện mạo thân hình không cách nào nhìn rõ được, chỉ có thể ẩn ẩn nhìn thấy toàn thân đều được che phủ bởi kim loại.
Sau khi đâm sầm vào vách tường, tráng hán không chút ngừng lại tiếp tục chạy về phía trước, khí thế như thiên quân vạn mã, không thể ngăn cản.
Mắt Mạnh Tụ lại không nhìn được gì nữa cả, vừa lăn vừa bò đến bên bên góc tường, tránh xa phương hướng tiến bước của tráng hán, tâm lý mới hơi cảm thấy an toàn. Hắn nghe thấy tiếng Lữ Lục Lâu và Vương Trụ la lên: "Phản tặc!", "Tên tóc đỏ!" Ngay sau đó là một chuỗi tiếng rền vang đinh tai nhức óc, vách tường sụp đổ hoàn toàn, nghe tiếng vang giống như lại có một cự nhân bằng sắt nữa xuyên qua bức tường.
Có người kêu lên: "Nguyễn Chấn Sơn, ngươi chạy không thoát đâu! Đầu hàng đi!"
Tiếp lấy là một tràng tiếng va đập trầm trọng giữa kim loại với kim loại "Phanh phanh phanh phanh", tựa như cương Thái Sơn cùng thiết Côn Luân toàn lực đâm sầm vào nhau, lúc thanh âm truyền vào trong tai Mạnh Tụ trong tai —— dường như đã không còn là thanh âm nữa mà giống như có người đứng trước mặt giáng cho Mạnh Tụ một quyền, mặt hắn bị chấn đến phát tê, màng nhĩ nhức nhối vô cùng!
Tiếng nổ vang do va đập giữa cương thiết một trận tiếp một trận, vô cùng dày đặc, giống như có vài tòa núi lớn bằng cương thiết đang không ngừng va chạm, tiếng gầm như sóng lớn ba đào, vô kiên bất tối, chìm ngập hết thảy, đầu Mạnh Tụ ông ông, xương cốt toàn thân đều bị chấn đến run lẩy rẩy. Trong tràng tiếng nổ vang đáng sợ đó, Mạnh Tụ cũng không cố dụi mắt nhìn cho rõ nữa mà hai tay ôm cứng lấy đầu, bịt chặt lỗ tai lại, liều mạng lê thân súc vào trong góc tường, trong lòng thầm cầu khấn: "Ta không nhìn thấy các ngươi, các ngươi cũng không nhìn thấy ta … Ta không nhìn thấy các ngươi, các ngươi cũng không nhìn thấy ta a … "
"Ro…ro…" Cự nhân cương thiết tuy thân hình to lớn nhưng động tác lại rất nhanh, quyền cước lúc đả đấu rít theo kình phong sắc bén, phong thanh bén nhọn như dao. Có mấy lần Mạnh Tụ cảm giác thấy như có thứ gì đó lướt qua sát bên mình, kình phong sắc bén đến mức khiến hắn lạnh cả gáy, sau lưng không biết từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi.
Trực giác Mạnh Tụ cảm thấy, chỉ cần bị đụng thêm một lần nữa chính mình sẽ giống như trứng gà bị chấn thành vụn phấn!
Trời long đất lở, mặt đất rung rung, trong không khí dày đặc đủ thanh âm hỗn loạn lẫn đất cát văng tung tóe, bức tường bao vừa rồi hệt như bùn nặn bị bóp vỡ thành vụn phấn, tiểu lâu, phòng ốc từng gian từng gian sụp đổ, tro bụi vương vãi khắp nơi, gạch ngói vỡ tán loạn rơi xuống đất như mưa, nổ vang ầm ầm liên tiếp không dứt, hệt như trên trời không ngừng bổ xuống lôi đình, nổ ầm ầm liên tục, tình cảnh khủng bố thế kia, cho dù có là địa ngục cũng chỉ đến thế là cùng.
Cũng không biết qua bao lâu —— Mạnh Tụ cảm giác như đã qua cả vạn năm —— giống là trời xanh cuối cùng nghe được lời cầu khấn của hắn, mấy cự nhân cương thiết kia càng đánh càng xa, tiếng đánh nhau dần dần nhỏ lại, tiếng nổ vang cũng giảm yếu đi.
Mạnh Tụ lúc này mới thả tay ra, vuốt đất cát trên mặt. Đưa mắt quan sát chung quanh: vừa rồi còn là một mảnh phòng ốc cùng tường bao liên miên, hiện giờ đã tan tành thành một mảnh ngói vụn. Trong đống ngổn ngang lộn xộn có không ít xác người, cũng không biết còn sống hay đã chết.
Mạnh Tụ gắng gượng ngồi dậy, phủi tro bụi đất cát lẫn đá vụn trên người, trong đầu vẫn còn cảm giác ông ông, căn bản không cách nào suy nghĩ được gì cả. Hắn lảo đảo bước vài bước, mặt đất dưới chân mềm nhũn, giống như đang giẫm trên bông vải, đầu vẫn đau nhức vô cùng, ngực rất khó thở, Mạnh Tụ quỳ trên mặt đất nôn khan một trận, nhưng ngược lại càng cảm thấy khó chịu thêm.
"Không được, nằm xuống nghỉ một tý đã." Song lý trí lại nhắc nhở Mạnh Tụ, lúc này tuyệt không thể buông lỏng. Hắn ngồi trên mặt đất nghỉ một lúc, cảm giác khó thở mới miễn cưỡng giảm xuống.
Nơi xa, tiếng cương thiết va chạm vẫn không ngừng truyền đến. Mạnh Tụ thuận theo thanh âm nhìn lại, xa xa có thể nhìn thấy thân ảnh đấu sĩ cương thiết chuyển động, lớp giáp kim loại trên người cự nhân phản xạ chiếu ánh dương quang buổi sáng sớm, từng đường vân màu đen trên khải giáp kim lóng lánh dưới ánh mặt trời, chói mắt và hoa lệ, mang theo một loại mỹ cảm cuồng nhiệt mà yêu diễm động lòng người.
"Đây, đây chính là chiến sĩ đấu khải a!" Mạnh Tụ suy tư: "Đấu khải chi uy, quả là như thế!"
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của baongoc
Đấu Khải
Tác giả: Lão Trư (老猪)
Tiết 18: Đấu khải cố sự
Người dịch: Keny
Nguồn: Vip VD
Lúc còn ở Lạc kinh, Mạnh Tụ đã được nghe về cố sự của đấu khải.
Nhìn bề ngoài, đấu khải tương tự như khải giáp bình thường, nhưng nó mạnh hơn khải giáp bình thường rất nhiều. Dưới sự khu động nhờ nội lực của khải đấu sĩ, đấu khải không những không trở thành gánh nặng cho võ sĩ, ngược lại có thể tăng cường lực lượng cùng tốc độ của võ sĩ, giúp cho thân thể bọn họ nhẹ như chim yến, đao thương bất nhập. Thiên Vũ đế, Trường Sinh đế, Lan Lăng vương, Cao Vô Địch, Hoa hiệu úy, Tổ Văn Kê, Mộ Dung Quân, Dương Kình Thiên, Mẫn Thiên vương, Trần bạch mã —— những cái tên chói sáng trong lịch sử này đều là đấu khải sĩ cường hãn nhất mọi thời đại. Những cường giả này thân mang đấu khải tung hoành rong ruỗi trên chiến trường, vì nước chinh chiến, đánh đâu thắng đó, tạo thành những truyền thuyết thần kỳ nhất trong ba trăm năm qua.
Vũ khí đấu khải từ ngày đó trở thành vương giả tuyệt đối trên chiến trường, đã khắc sâu ảnh hưởng của nó tới vận mệnh mảnh đất Trung Nguyên. Ba trăm năm trước, Tiên Ti Thác Bạt tộc chẳng qua chỉ là man tộc trên thảo nguyên chuyên nhặt phân dê kiêm nghề lưu phỉ —— toàn tộc ngay cả một người biết chữ cũng đều không có, thấy mã phu chăn ngựa còn dập đầu cúi lạy tưởng là thần, là một man tộc cực kỳ kém cỏi đần độn.
Một lần ngẫu nhiên, đám man tộc này đột nhiên nhặt được kỹ thuật đấu khải từ trên trời rơi xuống —— còn về đến cùng thứ Tiên Ti tộc nhặt được là thứ gì, thư tịch hay là thần tiên hạ phàm nói cho biết, sử sách không nói rõ ràng. Có điều đám sử quan đại đa phần đều khẳng định bọn họ nhặt được đấu khải —— chiếu theo kiến thức của Tiên Ti tộc lúc đó, thư tịch đối với bọn họ chẳng khác giấy chùi đít là bao, thần tiên hạ phàm nếu không mang thiên binh thiên tướng hộ vệ thì cũng hơn phân nửa bị bọn họ hâm thang.
Sử quan hậu thế cũng tốt, láng giềng đương thời trên thảo nguyên cũng tốt, mọi người đều không ai biết chuyện gì, đám Tiên Ti khắp người toàn mùi phân dê đột nhiên phất lên, tranh đấu với những bộ tộc xung quanh toàn thắng —— đối với Tiên Ti tộc được trang bị đấu khải, loại vũ khí đi trước thời đại cả mấy trăm năm mà nói, để đối phó với đám bộ tộc chỉ biết cầm mộc bổng và roi da để chăn dê quả thực là người lớn đánh con nít, thích giết thế nào thì giết.
Chuyện tiếp theo là tiết mục ngàn năm không hề thay đổi trên thảo nguyên, mỗi một bộ lạc khi mới quật khởi đều phải trải qua: chinh chiến, cướp đoạt, giết hại, thôn tính, binh đoàn đấu khải của người Tiên Ti nghiền nát thần thoại kỵ xạ của thảo nguyên, Tiên Ti tộc nhặt phân dê một bước lên trời, trở thành một trong mười ba ma trên thảo nguyên —— Ở thảo nguyên, "Ma" chính là xưng hô đầy kiêu hãnh, mười ba ma thảo nguyên, chỉ chính là mười ba bộ tộc cường đại nhất.
Đối với Tiên Ti tộc mới quật khởi, những Ma tộc bộ lạc khác vẫn duy trì độ cảnh giác rất cao. Vì thanh danh người đứng đầu thảo nguyên, cũng vì bảo vệ mục trường và đàn dê, đám tù trưởng triệu tập dũng sĩ lại, quyết tâm cùng bộ lạc mới nổi kia quyết một trận tử chiến. Song phương mài đao luyện binh, trận đại chiến trên thảo nguyên bắt đầu….
Nhưng thủ lĩnh Tiên Ti tộc - Mộ Dung Long Thành —— cũng là người được hậu thế xưng là "Có con mắt chiến lược siêu phàm, từ nhỏ trong lòng ngực đã ôm chí hướng bao la - Thiên Vũ đại đế" —— gặp được một tên cẩu đầu quân sư tên là Diệp Khuynh Hoài, kẻ sau này đã nói với Mộ Dung Long Thành: "Đánh tới đánh lui trên thảo nguyên chẳng qua là cướp dê, cướp mục trường, thêm mấy tiểu cô nương chăn thả mà thôi, chơi nhiều như vậy, ngài không chán sao?"
Chiếm đất, cướp dê, chơi đùa đàn bà mãi, đích thực Mộ Dung Long Thành cũng cảm thấy chán ngấy, dê nướng dê hâm dê xào thịt rồi canh dê ăn nhiều đến phát hoả, Mộ Dung Long Thành khiêm tốn thỉnh giáo Diệp Khuynh Hoài, có trò gì mới sao?
Diệp Khuynh Hoài quả không phụ với “mỹ từ” cẩu đầu quân sư, đưa ra cho Mộ Dung Long Thành một chủ ý: "Đại vương, giang sơn Trung Nguyên phồn hoa tựa cẩm, Lạc kinh tập trung tinh hoa thiên hạ, các cô nương càng là thế gian tuyệt sắc, sao không đoạt lấy?"
Nam tử thảo nguyên đều là kẻ hào sảng, Mộ Dung Long Thành vừa nghe liền vỗ bàn: "Đã làm!" —— Thế là, Trung Nguyên Lưu Hán đế quốc - nền văn minh văn hóa rực rỡ, chưởng khống hai trăm triệu thần dân, ba trăm vạn quân đội, cứ như thế bị ba ngàn đấu khải của Tiên Ti tộc "Đã làm" .
Chín quan trường thành bị công hãm, dã chiến trên bình nguyên Thiều Hàm bị đánh bại, Thái Bình quan bị công hãm, phòng tuyến Xương Cốc sụp đổ. . . Chín lần đại chiến, toàn bộ đều lấy người Tiên Ti đại thắng mà chấm dứt. Mãnh tướng, dũng tướng, trí tướng, danh tướng, lão tướng, tiểu tướng, nho tướng, đại tướng của triều đình Lưu Hán toàn bộ đều bị ba ngàn đấu khải của Tiên Ti tộc nghiền thành vụn cốt, trăm vạn biên quân không phải tan vỡ mà là bị tận diệt, cho đến khi người Tiên Ti tiến vào Lạc kinh, Lưu Hán mạt thế hoàng đế Lưu Thư Gia trước khi đốt lửa tự thiêu vẫn không hiểu nổi: "Trẫm có trăm vạn đại quân, người Tiên Ti chẳng qua chỉ có mấy ngàn người, vì sao lại đánh không nổi?"
Đương nhiên, giật lùi lịch sử lại ba trăm năm sau, nghi vấn này đã không gọi là nghi vấn nữa rồi, ngay cả thường dân như Mạnh Tụ cũng biết, máu thịt con người không cách nào có thể chống đỡ được đấu khải, có thể ngăn cản đấu khải chỉ có đấu khải —— còn có Minh giác sư xuất hiện sau này.
Chính bởi vì đấu khải có uy lực khủng bố đến thế, tiếp thu bài học diệt vong của Lưu Hán, Bắc Ngụy cũng tốt, Nam Đường cũng tốt, Tây Thục cũng tốt, các quốc gia đều rất coi trọng đến điều này, tận lực gây dựng chiến lực cho đấu khải của chính mình.
Nếu như nói người Tiên Ti kiến lập đế quốc đấu khải thông qua là một tác phẩm điện ảnh hài kịch tên là "Trời giáng hoành tài" thì quá trình Nam triều Lý Đường kiến quốc chỉ có thể diễn tả bằng một bộ phim bi kịch tên gọi là 'Nước mất nhà tan' .
Từ xưa tới nay, thịnh yến của dân tộc trên thảo nguyên đều kiến lập trên máu và nước mắt của nông dân ở Trung Nguyên, lần này cũng không ngoại lệ. Lạc kinh mất vào tay giặc, Lưu Hán diệt vong, nhưng quý tộc Tiên Ti vào thành lại không có ý thức tự giác xây dựng quốc gia. Võ sĩ Tiên Ti làm giàu dựa trên truyền thống quang vinh đao và máu, ở trong Lạc kinh tiến hành giết hại cùng cướp bóc mười ngày liền. Lạc kinh máu chảy thành sông, lửa cháy ngút trời, bảy trăm năm phồn hoa của Lưu Hán đế quốc cùng văn minh tích lũy cả ngàn năm của Trung Nguyên Hán tộc, tất cả đều bị giày xéo dưới gót sắt chiến sĩ Tiên Ti tộc, sử xưng là "Lạc kinh chi đồ" .
Đến sau, ngự dụng văn nhân biện giải nói, đó là vì bởi vì lâu nay Hán tộc Trung Nguyên luôn ức hiếp cùng khinh thị Tiên Ti tộc, dẫn đến cảnh bất hạnh ngoài ý muốn kia, còn biên ra mấy thứ đại loại như thất đại hận - tám đại cừu nhằm thuyết minh người Hán ở Trung Nguyên đối xử với dân tộc thảo nguyên đã làm bao nhiêu điều ác —— nói cách khác là thâm cừu đại hận do trước đó người Trung Nguyên ở biên tái giẫm đạp lên người Tiên Ti —— Còn về chuyện giết hại ở Lạc kinh, đây chẳng qua là quá trình giao lưu cùng hòa hợp dân tộc hết sức bình thường, mọi người không cần phải canh cánh để trong lòng.
Nhưng đáng tiếc, không phải mọi người ai cũng đều có tấm lòng rộng rãi độ lượng đến mức vô biên như vậy. Đương thời, trong đám tàn quân đào thoát khỏi Lạc kinh có một sĩ quan trẻ tên là Lý Trường Sinh, bên trong quốc đô ngun ngút khói lửa có vợ con và cha mẹ hắn. Tên sĩ quan trẻ đó nuốt nước mắt vào tim phát thệ, tuyệt không quên những chuyện xảy ra hôm đó: "Hết thảy những gì Ma tộc làm chúng ta làm hôm nay, ngày khác tất sẽ đền lại gấp trăm lần, chúng ta cũng muốn tạo ra đấu khải của riêng mình, lấy sắt và máu đối kháng với bọn chúng! Tiên Ti tất phải bị hủy diệt!"
Bộ đội đấu khải của Nam triều kiến lập trải qua vô vàn gian nan và quanh co. Tàn dư Lưu thị hoàng tộc muốn thử trùng kiến chính quyền ở Giang Nam, nhưng giữa thời đại bấp bênh hỗn loạn, uy hiếp đến từ đế quốc Bắc Ngụy ngày càng lớn, đám con cháu hoàng tộc quen an nhàn sung sướng không cách nào thích ứng với thách thức tàn khốc như thế, bọn họ mơ màng tự huyễn hoặc bản thân, cúc cung quỳ gối tiến cống với phía bắc, duy trì chính quyền Nam Hán bạc nhược.
Lúc này, quân đoàn do Lý Trường Sinh cầm đầu nhanh chóng quật khởi, bọn họ chủ trương báo thù, chủ trương kiến lập bộ đội đấu khải của riêng người Hán, chờ ngày Bắc phạt phục quốc. Lập trường cường ngạnh của bọn họ được triều đình và dân chúng chống đỡ, nhóm sĩ quan trẻ này lấy Tương Phàm làm trung tâm, gây dựng quân đội của chính mình, hình thành thế lực quân phiệt mới.
Thời vận trùng hợp, người Tiên Ti sơ nhập Trung Nguyên kiến lập nên đế quốc Bắc Ngụy, cơ cấu tổ chức của dân tộc thảo nguyên thô ráp, thiếu hụt ý thức bảo mật phòng bị, bị một tay kỹ sư người Hán liều chết đánh cắp kỹ thuật hạch tâm chế tạo đấu khải rồi trốn khỏi Lạc kinh, sau cùng kỹ thuật này rơi vào tay Lý Trường Sinh. Dựa vào món quà trời ban đó, Lý Trường Sinh kết hợp với kỹ thuật riêng của mình, cũng chế tạo ra đấu khải đặc trưng cho phương nam, được hậu thế xưng là "Nam Hưng hệ Hán đấu khải" .
Dựa vào hai ngàn Nam Hưng đấu khải mới chế tạo, Lý Trường Sinh đã thành công ngăn cản một đợt tiến công của Tiên Ti Bắc Ngụy, cứu vãn chính quyền của người Hán đang bên bờ sụp đổ. Tiếp đó, Tây Thục tách ra khỏi vương triều Nam Đường, bọn họ cũng có được kỹ thuật cùng công nghệ chế tạo đấu khải cho riêng mình.
Hiện tại, xuất hiện trước mặt Mạnh Tụ chính là một trận chiến đấu giữa các đấu khải sĩ. Ba tên đấu khải đang vây công một đấu khải khác. Mạnh Tụ nhìn ra, tên đấu khải đang bị vây công chính là “Dương Uy” mà hắn đã gặp qua —— hoặc nói cách khác là "Diệt Tuyệt vương" ——mặt hắn được mũ giáp màu đen cùng hộ mặt che phủ, nhưng Mạnh Tụ vẫn nhận ra được thân hình hắn, đặc biệt là đôi chân dài hơn hẳn thường nhân.
Toàn thân Nguyễn Chấn Sơn khoác một khải giáp đen sì, khải giáp dày đậm che phủ cả người hắn, phần đầu cổ có khuyên cổ, mũ giáp và che mặt bảo hộ, trên người có giáp vai, ngực giáp, tí giáp, bao tay… mấy kiện bảo hộ, thân dưới có quần giáp, hộ đùi, hộ đầu gối, chiến ủng…mấy kiện bảo hộ, có thể nói là vũ trang đến tận răng —— Mạnh Tụ nhìn mà tặc lưỡi, toàn thân đều được trang bị, dễ ước chừng phải đến trăm cân, dạng này mà đâm thẳng xuống tới, khó trách đánh đâu thắng đó.
Hai bên giáp vai trái phải của Nguyễn Chấn Sơn có đúc một đầu hổ đang gầm gào, khí thế rất uy mãnh, còn ba bộ đấu khải đang đuổi giết hắn, từ ngoại hình xem ra so với đấu khải của Nguyễn Chấn Sơn thì hơi nhỏ hơn, trên giáp vai đều đúc tiêu ký đầu lang.
Nguyễn Chấn Sơn tay cầm thiết bổng, ba bộ đấu khải truy kích nắm lấy lang nha bổng, thiết côn, đại thiết chùy, tất cả đều là vũ khí hạng nặng. Tuy lấy một địch ba nhưng rõ ràng Nguyễn Chấn Sơn mạnh hơn một bậc so với đám khải đấu sĩ vây công, thiết bổng trong tay hắn múa đến ào ào vang dậy, hóa thành một con hắc long xoáy vòng quanh người, mấy lần đem những đấu khải truy kích đánh cho té ngã xuống đất.
Nhưng đám đấu khải sĩ truy kích phối hợp rất nhịp nhàng, một khi có người bị đánh bại, hai người còn lại lập tức xông lên giáp công yểm hộ, ngăn cản Nguyễn Chấn Sơn hạ đòn sát thủ, mà đấu khải sĩ vừa bị đánh ngã nhanh chóng bò dậy, chỉnh đốn rồi lại đầu nhập vào chiến đấu, chiến cuộc nhất thời cầm cự bất phân thắng bại.
Ba tên khải đấu sĩ truy kích giống như chó săn sống chết không tha Nguyễn Chấn Sơn, song phương đều lôi hết bản sự ra đánh, vũ khí trùng kích… thậm chí còn lấy thân thể ném mạnh lên đối phương, tiếng va đập trầm trọng "Phanh phanh" vang lên không dứt, kim loại va chạm bắn ra hoa lửa tứ tung.
Tí giáp bên tay trái của Nguyễn Chấn Sơn đã bị đánh gãy, ngực giáp và giáp vai đều nứt một khe lớn, những đấu khải truy kích cũng mình chồng chất vết thương, tàn khuyết không toàn, tổn thất của song phương đều rất thảm trọng, song vẫn chém giết không ngớt, không chết không thôi.
Tham khảo một chút:
Tiên Ti (tiếng Trung: 鲜卑, bính âm: Xianbei) là tên gọi một dân tộc du mục thời cổ đại ở phía bắc Trung Quốc. Nguyên gốc có lẽ là người Sơn Nhung, tên gọi Tiên Ti có nghĩa là điềm tốt lành (cát tường) và thú thần, có lẽ là chỉ tới loài tuần lộc.
Thời kỳ nhà Hán, sau khi các bộ lạc du mục ở phía đông người Hung Nô bị thiền vu Mặc Đốn đánh bại thì các bộ lạc này phải rút lui về sinh sống tại khu vực núi Ô Hoàn và núi Tiên Ti, từ đó mà có tên gọi hai thị tộc Ô Hoàn và Tiên Ti, được gọi chung là các dân tộc Đông Hồ. Người Tiên Ti khởi nguyên tại vùng núi Tiên Ti[1] trên ranh giới phía bắc Liêu Đông, sau đó chủ yếu hoạt động tại phía đông Nội Mông Cổ, trong khu vực phụ cận sông Cáp Cổ Lặc trong kì Khoa Nhĩ Thấm.
Trong thế kỷ 2 người Tiên Ti chiếm cứ lãnh thổ của Hung Nô, xưng hùng tại vùng tái bắc. Trong thế kỷ 4, sau khi Tây Tấn diệt vong, người Tiên Ti tại phía bắc Trung Quốc ngày nay lần lượt thành lập ra các nước Tiền Yên, Đại, Hậu Yên, Tây Yên, Tây Tần, Nam Lương, Nam Yên và Bắc Ngụy còn ở vùng ranh giới Mạc Bắc thì một chi xa của người Tiên Ti là Nhu Nhiên cũng xưng hùng xưng bá. Năm 439 Bắc Ngụy thống nhất phương bắc, sau đó giữa Bắc Ngụy và Nhu Nhiên thường phát sinh xung đột. Sau đó Bắc Ngụy trải qua lục trấn chi loạn và bị phân chia thành Đông Ngụy và Tây Ngụy. Sau này Đông Ngụy và Tây Ngụy bị Bắc Tề, Bắc Chu thay thế. Sau đó Bắc Chu thống nhất vùng Hoa Bắc. Tới năm 581 thì Bắc Chu bị Dương Kiên soán vị, lập ra nhà Tùy. Hãn quốc Nhu Nhiên xưng bá ở vùng biên giới phía bắc cho tới năm 552 thì bị hãn quốc Đột Quyết tiêu diệt. Trong thời kỳ Ngũ Hồ thập lục quốc tại khu vực ngày nay là Thanh Hải cũng có một chi xa của người Tiên Ti lập ra hãn quốc Thổ Cốc Hồn. Hãn quốc này tồn tại tới năm 663 thì bị Thổ Phồn tiêu diệt.
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chiến sĩ đấu khải nhảy vọt, đả đấu, va chạm, chém giết… phạm vi chiến đấu càng lúc càng lớn, khí thế kinh thiên động địa, giống như một đám cự thú hung hãn quần nhau, những nơi chúng đi qua…. kiến trúc thì bị san bằng, rừng cây thì bị phá hủy, phòng ốc thì nát bấy…
Thân bị vây khốn trong nguy hiểm song Nguyễn Chấn Sơn không tỏ vẻ gì là hoảng hốt, thiết bổng trên tay hắn linh hoạt như độc xà, chém, đỡ, vung, quét, quấn, đâm, ngăn, móc, vẩy… các loại chiêu số ùn ùn như thác đổ, khí thế thiên quân linh hoạt cơ biến. Một cước đá văng một tên đấu khải sĩ, tiếp đó lại bức lui tên đấu khải sĩ thứ hai, hắn hét lớn một tiếng như sấm: "Hây…!" Thiết bổng thiên quân quét ngang, như thiểm điện đồng thời kích trúng cả ba đấu khải sĩ truy kích, nện bay bọn họ như tờ giấy, một côn kia kéo theo kình phong đem mảng lớn bụi cỏ xung quanh bẻ gãy, cây cỏ bay tới tấp giữa trời.
"Bọn trẻ con, ta chính là Diệt Tuyệt vương! Đông Lăng vệ, còn có ai dám tới chiến! ?"
Tiếng cười mang theo hào khí nam nhi ngất trời sảng lãng vang vọng giữa không trung, Nguyễn Chấn Sơn cầm bổng mà đứng, thân hình uy mãnh giống như cột chống trời, tràn đầy khí phách đỉnh thiên lập địa. Trên người hắn tán phát ra sát khí hung mãnh như lang như hổ, chiến ý rực lửa như liệt hỏa xung thiên.
Đây là chiến tướng trời sinh, vạn người không được một, đây là khí khái nam nhi hào hùng của một người dám chiến ngàn quân!
Cảm nhận được chiến ý rực lửa, nhiệt huyết trong người Mạnh Tụ dâng trào ***: nam nhi chính là như thế! Khó trách năm đó Diệt Tuyệt vương tung hoành Trung Nguyên không có đối thủ, dạng nhân vật khủng bố thế này, binh sĩ nhìn hắn một cái đã sợ đến vãi đái, làm sao có thể cùng hắn đối chiến?
Nguyễn Chấn Sơn kêu gào một lúc, mắt thấy không người nào ứng chiến liền xoay người bước đi, bước chân thất tha thất thểu, xem ra đã thụ thương không nhẹ.
Nhìn bóng dáng nam tử mặc khải giáp kim loại dần khuất xa, Mạnh Tụ mới thở phào một hơi, bò ra khỏi mép tường đang trốn. Hắn gắng gượng đứng lên, đi tới đống đổ nát hoang tàn, dời ngói gạch vụn, đem những người bị chôn vùi dưới lớp đất đá kéo lên, đầu tiên nhìn, trong lòng Mạnh Tụ chợt căng cứng: áo người này mặc giống hệt với Lữ Lục Lâu!
Phí sức chín trâu hai hổ lật người này lên, gạt lớp đất cát trên mặt đối phương, Mạnh Tụ mới thở phào một hơi: Người này không phải Lữ Lục Lâu, hơn nữa chỉ là một vệ binh Lăng vệ mà hắn không quen biết, trên ngực hắn có một vết thương thật sâu, máu tươi chảy ra lênh láng
Mạnh Tụ sờ sờ cổ tay đối phương, đã không còn động tĩnh.
"Đã chết rồi sao?"
Trên mặt vệ binh mang theo biểu tình an tĩnh bình hòa, đồng khổng hắn mở lớn, nhìn lên bầu trời trong xanh.
Mạnh Tụ nhìn hắn một lát, thầm than, giúp hắn nhắm mắt lại, thì thầm: "An tâm lên đường, huynh đệ."
Mạnh Tụ lại lật hai người nữa, đều là người không quen. Khi hắn lật người thứ tư, đột nhiên sắc mặt hơi biến: Nam tử hôn mê bất tỉnh trước mắt này không phải là nhân vật đứng đầu Đông Bình Lăng sở, Hoắc Ưng trấn đốc sao?
Hoắc Ưng đang chìm vào hôn mê, trên trán hắn có một vết thâm xanh tím, giống như là bị thứ gì đó nện vào đầu, nhưng hắn vẫn còn sống, hô hấp bình ổn có lực.
Mạnh Tụ chăm chú nhìn Hoắc Ưng một lát, sau cùng chầm chậm gật đầu.
Tiếp lấy, Mạnh Tụ lại lật thêm mấy người, đều không có ai quen cả, hoặc chết hoặc sống, có quan binh Lăng vệ, cũng có võ sư Tần phủ. Sau cùng, hắn cũng từ trong đống đổ nát tìm được Lữ Lục Lâu, hắn bị thứ gì đó nện sau đầu dẫn đến hôn mê bất tỉnh.
Mạnh Tụ sờ sờ mạch đập, vẫn còn hô hấp, vội vàng lay lay hắn, thấp giọng nói: "Lão Lữ! Lão Lữ! Tỉnh tỉnh!"
Lay lay một trận, cuối cùng Lữ Lục Lâu mới tỉnh lại, có điều hắn cũng như Mạnh Tụ, cứ mơ mơ hồ hồ, đi được vài bước lại nôn khan một trận. Mạnh Tụ hỏi hắn vừa rồi xảy ra chuyện gì, Lữ Lục Lâu đứt quãng khó khăn lắm mới kể cho Mạnh Tụ, lúc nãy Nguyễn Chấn Sơn đột nhiên phá tường xông ra, phía sau là mấy khải đấu sĩ của Lăng vệ và một đám quan binh đuổi theo, trong lúc hỗn chiến, hắn nóng đầu nhảy vào trợ chiến, kết quả bị Nguyễn Chấn Sơn vung tay lên đẩy bay ra xa, đụng phải bức tường, người cũng bị ngất đi.
Mạnh Tụ hỏi hắn: "Bị thương ở đâu?"
"Khắp người đều đau, nhưng không biết thương ở đâu."
"Vương trụ đi đâu rồi? Sao ta không tìm thấy hắn."
"Ta cũng không biết. Lúc đó loạn quá, ta không để ý."
Hai người dìu đỡ nhau lên, thất tha thất thểu bước đi. Đi chưa đến vài bước đột nhiên nghe thấy tiếng Vương Trụ kêu ở xa xa: "Mạnh Tụ … Mạnh đại nhân!"
Mạnh Tụ vội vàng đáp lại. Ba người lại gặp nhau, ai cũng đều mừng thầm, vừa rồi quá nguy hiểm, thiếu chút nữa là đi đứt, đấu khải đả đấu thật quá đáng sợ.
Mạnh Tụ hiếu kỳ hỏi Vương Trụ vừa đi đâu, hắn không chút do dự đáp: "Nói nhảm, tay không tấc sắt nhìn thấy đấu khải còn không chạy, ta không phải ngu ngốc!" —— Mạnh Tụ thì không sao, ngược lại mặt Lữ Lục Lâu lại đỏ bừng bừng, nhìn khá là đáng yêu.
Ba người tiếp tục đi trở về, một đường đi rất dễ dàng nhìn ra lộ tuyến đấu khải sĩ từng bước qua: Những nơi đám cự thú đó đi qua, hoa viên, cỏ cây, phòng ốc hết thảy đều bị san thành bình địa, tường đá đổ nát tiêu điều xơ xác. Nhìn thấy mà đau lòng hơn chính là trên mặt đất nơi nào cũng thấy thi hài, có quan binh Lăng vệ, cũng có gia đinh và võ sư Tần phủ, người thụ thương rên rỉ kêu thảm trong đống đổ nát, tình cảnh bi thảm kia thật không nỡ nhìn.
Trang viên Tần phủ buổi sáng còn an tĩnh, trong nháy mắt đã biến thành bộ dáng này, Lữ Lục Lâu và Vương Trụ đều kinh thán không thôi.
"Đám người Tần phủ này cũng thật là kỳ lạ. Đang yên đang lành không làm phú gia, lại đi cấu kết phản quân tạo phản, kết quả thành nhà tan cửa nát thế này."
"Đổi lại là ta, có nhà lớn, nhiều nha hoàn người hầu như vậy, đó là thần tiên ban cho, nói cái gì ta cũng không làm loại chuyện này."
Mạnh Tụ ở bên cạnh nghe thấy vậy, xen miệng nói: "Có một số chuyên, cho dù bị xét nhà diệt tộc cũng tất yếu phải đi làm."
Hai người ngạc nhiên, đều không hiểu rõ đến cùng Mạnh Tụ đang nói cái gì.
Tiến vào nội viện, ba người đụng phải đại đội nhân mã của quan binh, nha dịch Tĩnh An phủ cùng Lăng vệ cầm sẵn xích sắt, gông xiềng tuần tra khắp nơi, vừa nhìn thấy người liền xích lại, thấy cửa đóng là nện, nam nữ người hầu từ khắp các nơi trong sân viện đều bị lôi ra, thần tình kinh hoàng, kêu cha gọi mẹ. Y phục bọn họ rất mỏng mang, thậm chí có người còn cởi truồng, rõ ràng là đang ngủ mơ thì bị bắt.
Khắp nơi đều nghe thấy nữ nhân hoảng loạn khóc thét cùng nam nhân khóc lóc cầu xin tha mạng, nam thì còn đỡ chứ nữ thì rất thảm thương, Mạnh Tụ nhìn tận mắt thấy có hai nữ tử toàn thân xích lõa bị quan binh dùng roi da đuổi bắt tập hợp. Hai nữ tử kia đều tuổi trẻ, khá có nhan sắc, quan binh vừa đi vừa hi hi ha ha đùa giỡn, hai nữ tử che lấy ngực cùng thân dưới, vừa đi vừa khóc lóc xin tha, cầu khẩn để các nàng mặc tạm y phục, nhưng nha dịch cùng binh sĩ mặc kệ, không ngừng vụt roi da xuống người các nàng, vừa vụt vừa ha ha cười lớn.
Mạnh Tụ nhìn không được, đi tới lộ ra thân phận: "Ta là Tĩnh An Lăng sở, bộ dáng này còn thành thể thống gì nữa? Đưa y phục cho nữ phạm mặc vào!"
Nhìn thấy Mạnh Tụ một mặt uy nghiêm, biết hắn là sĩ quan, đám binh sĩ và nha dịch đều chột dạ, không dám trái lệnh, vội vàng lo liệu đi tìm váy áo. Nhưng trong cảnh nhốn nháo loạn lạc nhất thời tìm không được váy áo, cuối cùng quan binh dứt khoát đem quần áo trên người hai nam phạm lột ra ném cho hai nữ phạm khỏa thân kia.
Hai nữ tử nhìn thấy Mạnh Tụ thân phận không thấp lại là người tốt, liền vội xông tới trước mặt Mạnh Tụ quỳ xuống dập đầu, khóc rên: "Vị đại nhân, chúng ta vốn tới Tần phủ tá túc nhờ, không phải người trong phủ Tần gia, chuyện của Tần phủ không liên quan tới chúng ta a … đại nhân, cầu xin ngài thả chúng ta, được không!" Các nàng nước mắt nước mũi hòa vào nhau, ôm chặt cứng lấy bắp đùi Mạnh Tụ, sống chết cũng không chịu buông.
Bị hai nữ tử khóc ôm ghì lấy, nhất thời Mạnh Tụ không biết ứng đối thế nào cho phải, lúng túng sửng sốt. Đám binh sĩ đứng một bên giương mắt ra nhìn, cũng không thèm giúp đỡ, hiển nhiên đối với sự túng quẫn của tên sĩ quan thích nhàn sự này rất là hài lòng.
May mắn lúc này Vương Trụ đi tới, hắn lệ thanh quát mắng: "Khóc rên cái gì? Ồn ào nữa là ta cho ăn roi bây giờ! Triều đình tự có pháp luật kỷ cương, ai dám thả người … Còn không buông tay? Muốn ăn roi sao? A … "
Vương Trụ đạp một cước xuống nữ nhân đang ôm lấy Mạnh Tụ, kéo Mạnh Tụ ra, trừng mắt với mấy tên binh sĩ bên cạnh: "Vương bát đản, còn không đem người mang đi? Đợi đại gia mời các ngươi ăn cơm sao!"
Thấy khí thế Vương Trụ hung hăng như vậy, hẳn là một đại nhân vật, đám binh sĩ cũng không dám đắc tội, vội ngăn hai nữ phạm kia lại. Nhưng hai nữ nhân này chết cũng không chịu đi, đám binh sĩ rất bực tức, cường ngạng lôi xềnh xệch kéo các nàng. Đến khi bọn họ đi ra thật xa, tiếng khóc thét thê lương kia vẫn truyền đến bên tai không dứt: "Đại nhân, oan uổng a … đại nhân, cứu cứu chúng ta…"
Nhìn thân ảnh đám người dần rời xa, tâm tình Mạnh Tụ rất nặng nề, giữa mi ngưng kết vẻ bi ai thật sâu, thật lâu mới đứng lên, thân hình nhìn rất cô quạnh.
Vương trụ cười hỏi: "Mạnh đại nhân, ngươi không phải để ý tới hai nữ nhân kia chứ? Muốn dạng này, để ta nói với trấn đốc một tiếng, đến lúc đó biếm các nàng thành nô bộc, sau đó bán lại cho ngươi là được rồi, giờ chúng ta đã có tiền, cũng nên tìm mấy tên người hầu a."
Mạnh Tụ lắc đầu không nói, Vương Trụ còn tưởng da mặt hắn mỏng, ngượng ngập không dám nói, thế là hắn liền đuổi theo mấy binh sĩ kia, cùng bọn họ nói mấy câu, đám binh sĩ môn lập tức cúi đầu hành lễ với Vương Trụ, xem bộ dáng có vẻ thập phần cung kính.
Vương trụ trở về hưng phấn nói: "Mạnh đại nhân, không việc gì! Ta hỏi tên hai tiểu cô nương kia rồi, một người là Tô Văn Thanh, một người là Giang Lôi Lôi —— ta đã nói chuyện với mấy tên binh lính kia, đây là người Diệp trấn đốc muốn, để bọn họ kiềm chế một chút. Bọn họ khá là thức thời, nói nguyện ý đem hai nữ nhân này giao cho chúng ta xử trí. Nhưng ta nghĩ, chúng ta là đội cảm tử, lúc đi ra còn mang theo hai nữ nhân, như vậy biết ăn nói sao? Ta cứ để bọn họ giữ người, sau này quay lại nhận là được —— việc này, Mạnh đại nhân ngươi cứ yên tâm, ta sẽ giúp ngươi xử lý thỏa đáng."
Mạnh Tụ ngạc nhiên: "Ta muốn hai nữ nhân kia để làm cái gì?"
Vương trụ thân thiết nói: "Ai yêu, Mạnh lão đệ, mọi người cùng chung sinh tử cùng chung chia của, ngươi còn ngượng với chúng ta làm gì a! Lão Lữ, ngươi nói đúng không?"
"Ta thấy Mạnh đại nhân là đang mềm lòng, nhìn không đành người ta chịu khổ, chứ không phải để ý hai nữ nhân kia. Có điều Mạnh đại nhân, hảo ý của Vương Trụ cũng không tồi, ngươi thu nhận đi a. Triều đình có pháp lệnh, tham dự mưu phản, nam xử trảm, nữ làm nô, hai nữ tử kia làm nô bộ cho ngươi, so với chịu khổ ở nhà người khác thì tốt hơn nhiều. Một mình ngươi ở nơi biên tái, bên cạnh có người chăm sóc cũng tốt."
Mạnh Tụ lắc đầu: "Ta hiện giờ còn chưa yên ổn, nào có tâm tình nghĩ tới điều này."
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, đi qua một nơi trong sân viện, đột nhiên Lữ Lục Lâu dừng bước chân lại: "Nơi này ta nhớ khá kỹ: tên mập mạp kia không phải tẩu hỏa nhập ma ở đây sao?"
Nói tới chuyện này, Mạnh Tụ vừa nghĩ đến liền bật cười, hắn giả ngốc: "Thế sao? Ta thật nhận không ra a."
"Đúng chỗ này. Ta nhớ kỹ, Hách Liên đội trưởng dẫn người tiến vào viện tử, chúng ta giữ ở bên ngoài. . ." Lữ Lục Lâu vừa nói vừa tiến vào trong viện tử: "Ta nhớ đả đấu chính là bắt đầu từ chỗ này a? Kỳ quái, sao phòng ốc nơi này không ngờ còn không sao…A!"
Mạnh Tụ cùng Vương Trụ nghe thấy tiếng kêu cùng xông theo, vừa bước vào, bọn họ liền hiểu vì sao Lữ Lục Lâu kinh hoảng đến thế.
Nếu như nói trên đời này thật sự có địa ngục tồn tại, vậy chắc cũng như trong này là cùng. Khắp nơi trên tường bắn đầy vết máu tinh hồng, giống như có người cầm một thùng mực hồng tưới lên vậy. Trên mặt đất là từng mảng lớn máu tươi đông cứng lại cùng tứ chi rách nát không toàn vẹn, nội tạng, vụn cốt, trong không khí tràn khắp mùi máu tanh nồng đượm, khó chịu nói không nên lời.
Mấy quan nghiệm thi dùng vải trắng che kín miệng mũi, đi tới đi lui, kiểm tra thi thể trên mặt đất, thỉnh thoảng cầm bút ghi chép gì đó. Một đội binh sĩ dùng vải trắng thu lượm thi thể, từng cỗ từng cỗ quan tài khiêng đi ra.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief