Linh Tinh Chi Mộng - Giấc mộng đau thương chắc chẳng bao giờ có hồi kết.....
Mưa....mưa cứ rơi...
Mưa rơi....rơi trên con đường vắng...
Mình, tôi nơi đây lạc bước giữa dòng đời giá lạnh...
Tôi, nhớ lắm phút giây nào chôn giấu mãi trong tim...
Nơi, chốn đã khắc ghi những dấu yêu lỡ lầm ấy...
Đây, đâu đó rồi khoảnh khắc đôi ta thành định mệnh...
Lạc, tiếng yêu hôm nào ai có hiểu cho tình tôi...
Bước, bước tiếp những yêu dấu mỏi mòn trong vô vọng...
Giữa, cơn đau này ôi nỗi đau tôi đã hằng giấu kín...
Dòng, đời nghiệt ngã vội trôi không một lần ngoảnh lại...
Đời, người có mấy ai mà không một lần lầm lỡ...
Giá, được nguyện vẫn sẽ quay trở về nơi chốn ấy...
Lạnh, lạnh buốt con tim này giá lạnh của tình ai......
không vui - không buồn
không khóc - không cười
không gét - không thương
không yêu - không hận
chả được mạnh mẽ nhưng không hề yếu đuối
không cần đáng thương - chẳng cần đồng tình
một chút hối tiếc nhưng chả hề hối hận
không đớn đau - không cảm xúc...
ngốc ngốc ngốc ngốc ngốc ngốc ngốc..............
Sáng đạp xe đi học, trời âm u đến cuối tiết một, cơn mưa bay ngang qua các lớp học. Chớm hè...!
Ra chơi vui nhộn hẳn lên với mưa, cuối hành lang xuất hiện những chiếc ô sắc màu và những "phô" ảnh lung linh của đám con gái. Bọn con trai bất chấp trời mưa lao ra giữa sân, hò hét, thả thuyền... Sân trường nước ngập một màu trắng của những chiếc thuyền giấy: Thuyền giấy của những ước mơ được gửi gắm, cơn mưa của những phép màu, sự hi vọng và niềm tin của học sinh cuối cấp...
Cơn mưa cuối cấp, được đứng ở hành lang lớp, sắn gấu áo rồi một loạt giơ tay ra hứng nước mưa, chảy xuyên qua từng kẽ tay... Cơn mưa cuối cấp, được ngắm nhìn bồn cây giữa hai dãy phòng học nở hoa... Cơn mưa cuối cấp... được tung nước đùa nghịch với bạn bè... Cơn mưa cuối cấp, được cùng cô chủ nhiệm "khó tính" đi chung ô xuống căng tin mua quà cho cả lớp ăn... Cơn mưa cuối cấp, được vuốt cửa kính để nhìn cho rõ, ngoài kia là ánh mắt ai đang nhìn trộm qua cặp kính cận... Cơn mưa cuối,... được hòa vào nhau, cảm nhận được hơi ấm trong cái ẩm ướt của căn phòng 43 chỗ ngồi và chỉ ba cửa sổ...
Mưa làm ướt áo, quần, ướt cả tóc và cặp sách nhưng mưa không làm phai nhạt đi kí ức học trò! Sau cơn mưa ấy, rồi tất cả lại phải vào lớp, lại bốn đứa một bàn, lại ghi ghi chép chép, lại học thuộc và giải toán.
Sau cơn mưa ấy, nắng sẽ lên, sân trường lại khô ráo, nước sẽ rút, cửa kính sẽ khô nhưng cũng sau cơn mưa ấy, vẫn là cô chủ nhiệm rất tâm lí và hiểu học sinh, vẫn là những cái ôm nhau thật chặt mặc cho nắng nóng, vẫn là kỉ niệm, là niềm vui...
Cơn mưa cuối- khép lại 12 năm đi học, khép lại quãng thời gian được "làm trẻ con" có bạn bè, có thầy cô, có giận hờn vu vơ, có tình yêu học trò, có ước mơ, hoài bão và cả những sẻ chia..có lẽ không ai biết thời gian đã làm gì những con người, chỉ có những "cỗ máy kỉ niệm" lưu giữ lại tất cả, chứng kiến những buồn vui...
Cuộc đời người ta sống, đã và sẽ trải qua bao nhiêu cơn mưa?!... nhưng cơn mưa nào được vô tư, được đùa nghịch thỏa thích như cơn mưa của học sinh cuối cấp: Cơn mưa chan chứa niềm vui, ngập tràn tiếng cười, xua tan mọi hiểu lầm, cơn mưa siết chặt tình bạn, tình thầy trò, cơn mưa kết nối trái tim giữa các thế hệ thầy và trò, cơn mưa đong đầy ước mơ, những hạt mưa chở hi vọng, chở niềm tin đến với cánh cổng của tương lai... Cơn mưa yêu thương!
---------------
s/t
Cơn đau đầu mỗi sáng sớm...
Chỉ có thể cắn răng chịu đựng..
7 năm rồi...ko bit có thể chịu đc trong bao lâu.. nhưng..vẫn phải cố.. it ra vì những người wan tâm mình...
Những lúc thế này thì hình ảnh của e trong a chính là liều thuốc tốt nhất để xoa dịu nổi đau cả trong tâm hồn lẫn thể xác...
Dẫu bít e ko thuộc a..
Nhưng giờ thì cả tư cách yêu e cũng ko còn..
Ôm chút tơ mộng huyễn ảo..nhìn về tương lai mờ mịt..
Có tương lai sao???
Giật mình thanh tĩnh sau cơn dằn vặt của thể xác... thì thào ba tiềng...
Mãi yêu em..
Mưa kìa..tiếng mưa rơi tựa như tiếng lòng đầy bất lực của ai đó.. là mưa thì phải rơi xuống... là người thì phải chấp nhập sự thật..
Mưa sao..khóc than sao??