Thanh đao trong tay phải của Phương Thất như tia chớp xuất ra đón đỡ mũi kiếm đang đâm vào Du Mộng Điệp, còn vỏ đao đang cầm ở tay trái đột nhiên đánh ra phía sau.
Thanh kiếm từ phía sau cửa đâm đến Du Mộng Điệp đã bị đao của Phương Thất chém gãy.
Cây quạt sắt của Quỷ Thư Sinh khi sắp chạm được gáy của Phương Thất thì bụng của hắn đột nhiên bị vỏ đao cắm vào, xuyên thấu ra đến lưng, Quỷ Thư Sinh rú lên một tiếng thảm thiết bay ra xa. .
Phương Thất quay người lại, đao ở tay phải như tia chớp đổi thế đâm xuyên qua cánh cửa, người ở phía sau cánh cửa vừa mới ổn định tinh thần thì thân thể đã bị một đao xuyên thấu, thanh kiếm trong tay rớt xuống đất phát ra một tiếng “keng” lớn, cả thân thể bị đao đâm xuyên dính luôn vào tường.
Du Mộng Điệp sợ ngây người, trong thoáng chốc cả người liền run rẩy.
Ngoại trừ tên núp ở sau cửa và Quỷ Thư Sinh đang nằm ở trong sân rên rỉ thì không hề có một âm thanh nào khác.
Ngọn đèn trong phòng vẫn cháy sáng như cũ.
Bên ngoài màn đêm bao trùm.
Ánh trăng tàn phát ra ánh sáng lờ mờ cũng đã không thấy đâu nữa, đây đúng là thời khắc tối tăm nhất trước ánh bình minh.
Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng gà gáy sáng, từng tiếng nối tiếp nhau vang lên.
Du Mộng Điệp đứng ở trong căn phòng sáng sủa, xoay người lại nhìn vào tên núp ở sau cửa đang bị đao đâm xuyên dính vào tường, Phương Thất vẫn còn chưa rút đao ra.
Phương Thất nhìn Du Mộng Điệp, thở phào một tiếng, mỉm cười nói: "Không phải lúc nào chỉ nơi tối tăm mới có nguy hiểm, có đôi khi nơi sáng sủa cũng có nữa đấy”
Du Mộng Điệp khẽ thở dài, chậm rãi gật đầu.
Phương Thất nhìn vào tên núp phía sau cửa hỏi: "Ngươi là ai?"
Hắn cười thảm đáp: "Ta là ai …… bây giờ đâu quan trọng nữa?"
Phương Thất gật đầu, thở dài nói: "Đúng là không quan trọng, vậy ngươi không có gì muốn trăn trối trước lúc chết sao?”
Tên núp sau cửa nhìn Phương Thất, máu từ khóe miệng chậm rãi tràn ra, thống khổ nói: "Các ngươi …… nhất định phải …… cẩn thận, tổ chức này …… rất …… rất ……"
Du Mộng Điệp vội la lên: "Rất cái gì?"
Đầu của tên núp sau cửa đã ngoẹo sang một bên, hắn đã tắt thở.
Du Mộng Điệp ngơ ngác nhìn vào người vừa rồi thiếu chút nữa đã giết mình, hắn thoạt nhìn chỉ là một người đàn ông trung niên bình thường mà thôi, bình thường đến nỗi nếu hắn đứng ở trong đám đông thì căn bản sẽ chẳng có người nào lưu ý đến sự tồn tại của hắn cả, mặt hắn cũng không hề có hóa trang gì hết.
Phương Thất yên lặng nhìn hắn một hồi lâu không nói tiếng nào.
Du Mộng Điệp lên tiến hỏi: "Ca có biết hắn không?”
Phương Thất lắc đầu.
Du Mộng Điệp thở dài nói: "Lời của hắn phải chăng là muốn nói tổ chức kia rất đáng sợ?”
Phương Thất chậm rãi gật đầu.
Người sắp chết, lời sẽ thật, chim sắp chết cũng hót lên tiếng kêu thảm cuối cùng.
Huống chi lại là không oán không cừu, không hề biết nhau, thân bất do kỷ, vào một khắc trước khi hắn chết, sự buồn bã và đau thương trong lòng hắn có ai thấu hiểu đây?
Phương Thất khẽ thở dài, rút cây đao ra từ người của hắn, trên đao vẫn vương máu tươi, giọt giọt chảy xuống mặt đất, thân thể của hắn cũng từ từ rơi xuống.
Du Mộng Điệp nhìn vào thanh đao trong tay Phương Thất, nhíu mày hỏi: "Đó có thật là bảo đao tổ truyền của Thần Long Sơn Trang không?”
Phương Thất cười cười.
Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi: "Ca cười gì thế?
Phương Thất mỉm cười nói: "Cây đao này người thợ rèn nào cũng có thể làm ra cả”
Du Mộng Điệp cười khanh khách nói: "Ca thật là giảo hoạt, muội còn tưởng đó chính thật là bảo đao tổ truyền của Phương gia nữa!"
Phương Thất đột nhiên không cười nữa, chậm rãi nói: "Phương gia của huynh chỉ có một thanh bảo đao tổ truyền thôi, nhưng thanh đao đó cũng chỉ là một thanh đao rất bình thường, chỉ là chất liệu có tốt hơn một chút thôi, đó chính là thanh đao mà tổ tiên sáng lập Phương gia năm đó đã sử dụng”
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Vậy cây đao của ca thì sao?”
Lòng của Phương Thất đột nhiên lại mơ hồ cảm thấy đau đớn, nói: "Cây đao này là do tứ ca của huynh kêu người làm riêng cho huynh lúc huynh được mười sáu tuổi, xem như lễ vật chúc huynh trưởng thành."
Du Mộng Điệp nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Mười sáu tuổi? Mười sáu tuổi đã trưởng thành rồi sao?”
Phương Thất gật đầu, nói: "Người trong Phương gia, khi mười sáu tuổi đều đã là người trưởng thành”
Du Mộng Điệp nhìn Phương Thất một chút rồi khẽ thở dài, tiếp đó chậm rãi cúi đầu.
Phương Thất đột nhiên mỉm cười nói: "Bên ngoài hình như còn có một người đang chờ chúng ta đấy?"
Du Mộng Điệp miễn cưỡng cười nói: "Chúng ta đây mau đến xem hắn đi, để người khác chờ lâu là một điều không được tốt đâu”
Phương Thất gật đầu, mỉm cười nói: "Có đạo lý, huynh cũng nghĩ như muội vậy"
Trong sân vẫn tối đen, Quỷ Thư Sinh đang đau đớn rên rỉ nằm đó, âm thanh cũng từ từ yếu hẳn đi.
Phương Thất chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, mỉm cười nói: "Vừa rồi có chuyện ta quên nói với ngươi"
Quỷ Thư Sinh đau đớn nói: "Cái gì …… "
Phương Thất thở dài, nói: "Ta vốn nên phải sớm nói với ngươi, đáng tiếc lúc ấy ngươi lại mời ta đi uống trà, ta nhất thời cao hứng nên cũng quên nói luôn”
Quỷ Thư Sinh nhìn chằm chằm Phương Thất, chỉ đau đớn rên rỉ, không nói gì.
Phương Thất mỉm cười hỏi: "Ngươi có muốn nghe hay không?"
Quỷ Thư Sinh cắn răng gật đầu.
Phương Thất khẽ thở dài, mỉm cười nói: "Nếu ngươi muốn biết như vậy thì ta bây giờ sẽ nói cho ngươi: đó là nếu có người dám ở phía sau lưng ta ra tay định giết ta lần thứ hai thì bất luận là ai, ta cũng tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình, ngươi có nghe rõ không?”
Quỷ Thư Sinh nở nụ cười, nhưng cười thảm.
Phương Thất lạnh lùng thốt: "Ngươi chưa hề nghĩ qua vỏ đao cũng có thể giết người phải không?"
Quỷ Thư Sinh cắn răng, cố chịu đau đớn không trả lời.
Phương Thất thở dài nói tiếp: "Kỳ thật ngươi hẳn là đã nghĩ đến, giết người cũng không nhất định phải dùng đao, có đôi khi vỏ đao cũng có thể dùng nữa, giống như cây quạt vốn chỉ dùng để quạt cho mát vậy nhưng cây quạt của ngươi cũng có thể giết người kia mà."
Quỷ Thư Sinh cười lạnh.
Du Mộng Điệp đột nhiên giật mình, hỏi: "Thất ca, sau gáy của ca …… "
Phương Thất đưa tay sờ sờ vào gáy của mình, trong bóng tối vẫn nhìn thấy đầy máu dính trên tay.
Du Mộng Điệp đột nhiên hiểu ra, Phương Thất vừa rồi nóng lòng cứu nàng nên sau gáy đã bị Quỷ Thư Sinh đánh trúng.
Quỷ Thư Sinh Triệu Ngọc Sanh thành danh đã lâu, dương danh giang hồ với tài nghệ sử dụng phi đao và một cây quạt sắt, thường xuyên mặc quần áo của nho sinh, vẻ bề ngoài thoạt nhìn rất ôn văn nho nhã đầy khí chất của một người có học, tuy nhiên lòng dạ lại độc ác vô cùng, hành động quỷ bí khó lường cho nên mới có danh hiệu là 'Quỷ Thư Sinh'
Phi đao của Quỷ Thư Sinh Triệu Ngọc Sanh vốn đã rất đáng sợ nhưng cây quạt trong tay hắn càng đáng sợ hơn, mọi người chỉ thấy hắn cầm quạt trong tay phe phẩy như đang đùa nhưng thường thì trong lúc mỉm cười ấy lại nhanh như chớp lấy đi tính mạng của kẻ khác.
Cây quạt sắt vừa rồi đã đánh chạm vào sau gáy của Phương Thất và gây ra một lỗ vết thương nhỏ, nếu không phải Phương Thất nhanh nhẹn trở tay dùng vỏ đao đâm vào bụng Quỷ Thư Sinh với lực đạo lớn đánh cả thân thể hắn bay đi thì lúc này người chết chính là Phương Thất rồi.
Phương Thất cười cười nói: "Đừng lo, huynh không chết được đâu”
Mồ hôi trên trán của Du Mộng Điệp nhất thời tuôn ra, nàng vội vàng lấy Kim Sang dược từ trong ngực áo ra.
Phương Thất cười lạnh nói: "Nhưng hắn thì chết chắc”
Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi: "Ca còn nói nữa sao? Ca không thấy đau à?”
Phương Thất thở dài, tiếp đó mỉm cười nói: "Huynh cũng vừa mới cảm giác được có chút đau đớn thôi”
Du Mộng Điệp khẽ thở dài rồi nhẹ nhàng bôi Kim Sang dược vào vết thương sau gáy của Phương Thất để cầm máu, mắt thấy máu vẫn còn đang chảy ra không ngừng, Du Mộng Điệp vội vàng xé vạt áo của nàng để băng lại vết thương cho Phương Thất.
Phương Thất thản nhiên nói: "Muội không cần lo lắng, vết thương này chả nguy hiểm gì đâu”
Du Mộng Điệp đột nhiên lớn tiếng nói: "Ca đừng nói nữa"
Phương Thất khẽ thở dài, cũng không hề đáp lại.
Người sống trong giang hồ, không biết đã trải qua bao nhiêu mưa gió, trải quả bao nhiêu hung hiểm và cũng không biết đã chảy ra bao nhiêu máu nữa, vết thương như vậy đối với một người lãng tử phiêu bạt giang hồ mà nói thì đích xác chả thấm vào đâu.
Nam nhi có đôi khi cần phải kiên cường một chút, và đôi khi cũng phải cố chịu đựng một chút những đau đớn phát sinh.
Nếu ngươi không thể chịu đựng được thì còn ai có thể thế ngươi chịu đựng đây?
Đây cũng là một trong những nỗi buồn của người sống trong giang hồ.
Phương Thất nhìn Quỷ Thư Sinh nằm trên mặt đất, mỉm cười nói: "Ta vừa rồi nói cho ngươi nghe nhiều lời như vậy, ngươi có nghĩ là đáp lễ nói cho ta nghe chuyện gì không?”
Quỷ Thư Sinh chỉ đau đớn rên rỉ, một lời cũng không phát.
Du Mộng Điệp đột nhiên tung ra một cước đá vào bên hông của Quỷ Thư Sinh, hắn kêu thảm một tiếng, cả thân thể bị đá bay ra xa khoảng một trượng đập vào vách tường rồi rơi xuống đất, cả thân thể hắn nằm tại góc tường đau đớn rên rỉ không thôi.
Phương Thất ngẩng đầu nhìn Du Mộng Điệp, nhíu mày, nói: "Muội ……"
Du Mộng Điệp lạnh lùng thốt: "Người như hắn vậy thì có giết một vạn lần cũng chưa đủ”
Phương Thất cười khổ nói: "Nhưng nếu muội đem hắn giết chết thì chúng ta còn tra hỏi được gì nữa?”
Du Mộng Điệp lớn tiếng nói: "Nhưng hắn vừa rồi thiếu chút nữa đã giết chết ca đó"
Phương Thất khẽ thở dài, hắn đột nhiên hiểu được, Du Mộng Điệp chỉ là quá lo lắng cho hắn thôi.
Đối với một người quan tâm đến mình như thế thì Phương Thất còn có thể nói gì đây?
Phương Thất bước nhanh đi tới bên cạnh vách tường, nhìn vào Quỷ Thư Sinh nằm trên đất, hỏi: "Tổ chức của các ngươi có tên gọi là gì?”
Quỷ Thư Sinh cười thảm, nói: "Ta chỉ có thể …… nói cho ngươi biết, các ngươi …… sẽ được chết …… thảm hại hơn ta nhiều"
Phương Thất nhíu mày, hỏi: "Ngươi thật sự không muốn nói?"
Quỷ Thư Sinh cười lạnh.
Phương Thất mỉm cười, đưa tay ra nắm lấy vỏ đao đang cắm trong bụng Quỷ Thư Sinh, nói: "Ta khuyên ngươi hãy nói ra đi”
Trên mặt Quỷ Thư sinh đột nhiên hiện lên vẻ sợ hãi, cả người không ngừng run rẩy.
Phương Thất thở dài, chậm rãi nói: "Nếu ngươi thật sự không muốn nói thì ta đây không thể làm gì khác hơn là rút vỏ đao ra vậy ……"
Quỷ Thư Sinh vội la lên: "Đừng …… đừng ……"
Phương Thất nở nụ cười.
Xem ra càng là người có lòng dạ độc ác, giết người như ma thì bản thân ngược lại càng sợ chết.
Phương Thất mỉm cười nói: "Ngươi thật sự là một người thông minh, mau nói đi, tổ chức của các ngươi có tên là gì, ai là thủ lĩnh?"
Quỷ Thư Sinh cố đáp: "Ta …… ta …… không biết."
Phương Thất nhíu mày rồi khẽ động đậy vỏ đao lên một chút, Quỷ Thư Sinh lập tức đau đớn kêu lên thảm thiết.
Phương Thất mỉm cười nói: "Ngươi lập lại lần nữa đi, ta vừa rồi không nghe rõ lắm."
Quỷ Thư Sinh kêu thảm: "Ta …… ta ……"
Phương thất thở dài rồi từ từ rút vỏ đao lên, nói : "Vỏ đao của ta nên ta phải lấy lại"
Quỷ Thư Sinh kêu lên: "Đừng …… đừng …… ta nói ……"
Phương Thất đột nhiên lạnh lùng nói: "Ngươi mau nói đi, sự kiên nhẫn của ta có hạn, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi”
Quỷ Thư Sinh cố nói: "Tổ chức …… của …… chúng ta …… gọi …… gọi là ……"
Quỷ Thư Sinh còn chưa nói hết, thì bỗng nhiên Phương Thất cảm giác được có một luồng kình phong rất nhỏ phá không bay đến từ một bụi hoa lớn ở bên phải, dưới bầu trời tối đen thật nhìn không rõ là vật gì, Phương Thất hoảng hốt vội lui về phía sau. Đột nhiên có một cái bóng đen từ trong bụi hoa bay ra, thân hình nhanh như điện phóng qua bức tường.
Du Mộng Điệp nhìn thấy liền dùng mủi chân điểm nhẹ vào mặt đất, thân hình chớp động phóng theo.
Phương Thất nhìn thân ảnh của Du Mộng Điệp phóng đi, nhíu mày, sau đó cũng bước nhanh trở lại bên cạnh Quỷ Thư Sinh, hắn vẫn bất động nằm đó.
Phương Thất nhìn thoáng qua thân thể Quỷ Thư Sinh Triệu Ngọc Sinh đang nằm trong bóng đêm rồi thở dài một tiếng, tiếp đó vươn tay ra lấy một cái gì đó cùng với vỏ đao trên người Quỷ Thư Sinh rồi bước trở vào phòng, đem vật đó để dưới ánh đèn xem xét.
Chỉ trong chốc lát, Phương Thất khẽ thở dài rồi chậm rãi tra đao vào vỏ.
Du Mộng Điệp đang lặng yên bước vào phòng, vẻ mặt đau khổ nhìn Phương Thất.
Phương Thất mỉm cười hỏi: "Không đuổi theo kịp hở?"
Du Mộng Điệp khẽ lắc đầu, nhìn xác của Quỷ Thư Sinh đang nằm trên đất một chút rồi nhíu mày hỏi: "Hắn đã chết rồi à?"
Phương Thất gật đầu, cười khổ nói: "Hắn đã thật sự trở “quỷ thư sinh” rồi.", Phương Thất dừng một chút, chậm rãi giơ tay phải lên, nói: "Muội xem đây là gì?"
Du Mộng Điệp ngẩng đầu lên thì thấy trong tay Phương Thất đang cầm một cây ngân châm nhỏ như tơ, dưới ánh sáng của ngọn đèn trong phòng trong phát ra áng sáng xanh mờ mờ.
Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi: "Ca tìm đựơc nó ở đâu thế?”
"Từ trên cổ của Quỷ Thư Sinh”, Phương Thất trả lời.
Du Mộng Điệp giật mình thốt: "Sao có thể vậy được?”
Phương Thất mỉm cười, chậm rãi nói: "Huynh đã nói rồi, chuyện gì cũng có thể xảy ra cả”
Du Mộng Điệp cắn răng, nói: "Chúng ta đi tìm tên mập kia đi”
Phương Thất thản nhiên đáp: "Không cần."
"Không cần? Ý của ca là sao?” Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi.
Phương Thất thở nhẹ một cái, mỉm cười nói: "Huynh dám cam đoan ít nhất có thể tìm ra hơn trăm lý do chứng minh lão Chu mập kia không hề ra tay giết Quỷ Thư Sinh, hơn nữa vừa rồi người phóng qua tường kia không mập mạp như hắn”
Du Mộng Điệp yên lặng gật đầu, vừa rồi người áo đen kia đúng là có khinh công rất cao, thân hình linh động, đích xác không giống như thân pháp của lão Chu mập.
Du Mộng Điệp khẽ thở dài: "Không sai, thần quỷ còn phải chết, nói chi là người."
Phương Thất gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng vậy, nó quả thật là rất đáng sợ"
Du Mộng Điệp do dự nói: "Nhưng mà ……"
Phương Thất hỏi: "Nhưng mà cái gì?"
Du Mộng Điệp nói: "Nhưng mà ám khí kia không phải đang ở trong tay lão Chu mập sao?”
Phương Thất mỉm cười nói: "Chẳng lẽ ám khí kia không thể có cái thứ hai à?”
Du Mộng Điệp đột nhiên nở nụ cười, nói: "Chẳng lẽ ca biết thế cho nên mới đem bán nó cho lão Chu mập?”
Phương Thất mỉm cười lắc đầu, nói: "Huynh không biết"
Du Mộng Điệp kinh ngạc hỏi: "Ca không biết? Vậy tại sao ca lại đem bán cho hắn? Ca chẳng lẽ không biết món đồ đó rất nguy hiểm sao?”
Phương Thất cười khổ nói: "Huynh cũng không rõ ràng lắm, chỉ là lúc ấy trực giác của huynh nghĩ muốn bán cho hắn thôi”
Du Mộng Điệp chậm rãi cúi đầu, thở dài nói: "Muội thật sự là càng ngày càng không hiểu ca ……"
Phương Thất nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài, nói: "Nếu như muội gặp huynh vào ba, bốn năm trước thì tâm tư của huynh muội chỉ cần liếc mắt là có thể thấu ngay ……"
Du Mộng Điệp nhìn vào mắt của Phương Thất, dưới ngọn đèn leo lét trong màn đêm trước ánh bình minh, ánh mắt của hắn có vẻ như xa xăm mờ mịt, tuy nhiên lại dường như tràn ngập sự vô vọng, Du Mộng Điệp không khỏi nhíu nhíu mày, loại ánh mắt cực kỳ phức tạp này cho tới giờ nàng cũng chưa từng thấy qua.
Là chuyện gì có thể làm cho một người đột nhiên toát ra ánh mắt phức tạp như thế? Là chốn giang hồ ra sao mà có thể làm cho một người tâm tư đơn thuần trở nên không đơn thuần nữa?
Trong lòng Du Mộng Điệp đột nhiên cảm thấy đau đớn, một loại đau đớn mà nàng chưa bao giờ cảm giác qua.
Du Mộng Điệp dịu dàng nói: "Thất ca, chúng ta trở về đi"
Phương Thất khẽ gật đầu.
Last edited by [Relax]; 10-06-2010 at 12:40 PM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Phương Thất đột nhiên cảm thấy hối hận, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ vì sao mình lại thốt ra một câu như vậy.
Du Mộng Điệp trong nháy mắt vừa thẹn, vừa vội, vừa giận, gương mặt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Phương Thất nói lắp bắp: "Ca …… ca ……"
Trong phòng bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười sang sảng, rồi một tiếng nói vang lên: "Nha đầu con cứ đi theo quấy rầy Thất ca hoài thế”
Mặt của Du Mộng Điệp càng đỏ hơn, đột nhiên dậm dậm chân, lớn tiếng nói: "Cửu Công, người …… người …… người thật xấu mà", dứt lời mang gương mặt đỏ bừng chạy về phòng mình. Phòng bên lại truyền đến tiếng cười to sang sảng của Hiên Viên Hoằng.
Phương Thất thầm cười khổ rồi cũng trở về phòng.
Du Mộng Điệp lẳng lặng ngồi ở trên giường, sự đỏ bừng trên mặt vẫn chưa phai đi, nàng nhớ tới lời nói của Phương Thất vừa rồi thì trống ngực lại đập liên hồi, mặt càng đỏ hơn, liền mắng thầm: "Phương Thất xấu xa, Phương Thất hôi thối", trong miệng mặc dù đang mắng người nhưng trong đáy lòng lại dâng lên một tia ngọt ngào và ……
Một đêm không ngủ thì lúc này vốn đã buồn ngủ lắm mới phải nhưng nàng lại hết lần này tới lần khác ngủ không được.
Đó chính là vì vừa rồi Phương Thất đột nhiên thốt ra câu nói kia làm cho nàng nhất thời chẳng biết phản ứng ra sao, mặt cứ đỏ bừng lên như trái gấc.
Du Mộng Điệp nghĩ tới đây rồi nhẹ nhàng cắn môi lại, trên mặt lộ ra một tia ngọt ngào và tươi cười, loại cảm giác kỳ quái này nàng chưa bao giờ cảm giác qua.
Nàng nhịn không được lại suy nghĩ, Phương Thất bây giờ đang làm gì đây? Chắc là đã ngủ rồi? Hoặc là nằm ở trên giường suy nghĩ cái gì? Có một mình lẻn ra ngoài nữa hay không? Chắc là sẽ không đâu?
Tuy nhiên tại sao vừa rồi hắn lại đột nhiên thốt ra câu nói kia? Nếu Phương Thất không nói lời nào mà kéo mình vào phòng hắn thì mình có cự tuyệt hay không? Nghĩ tới đây trong lòng của Du Mộng Điệp bỗng nhiên cảm thấy kinh hoàng không thôi.
Một hồi lâu sau, Du Mộng Điệp lại thầm thở dài, nàng biết chuyện như vậy Phương Thất tuyệt đối sẽ không làm, vừa rồi thốt ra câu nói đó chỉ là muốn đùa với mình một chút mà thôi.
Du Mộng Điệp đột nhiên lại nghĩ tới cảm tình mà Phương Thất dành cho Trầm Tuyết Quân, nàng đã vài lần chú ý tới mỗi lúc nói hoặc nhớ tới Trầm Tuyết Quân thì trong mắt của Phương Thất đột nhiên sẽ thoáng hiện ra nước mắt và đau khổ, nàng cũng nhìn ra được cảm tình mà Phương Thất dành cho Trầm Tuyết Quân sâu đậm cỡ nào ……
Trầm Tuyết Quân rốt cuộc thuộc dạng người ra sao? Nhớ tới Trầm Tuyết Quân, trong lòng Du Mộng Điệp đột nhiên lại dâng lên một tia ghen ghét.
Tuy nhiên Trầm Tuyết Quân dù sao cũng là chuyện trong quá khứ rồi, Du Mộng Điệp mơ hồ cảm giác được mọi chuyện phát sinh tại nơi đây đều có quan hệ tới Trầm Tuyết Quân, nếu như vậy thì Phương Thất và Trầm Tuyết Quân sẽ không thể ở bên nhau nữa, trên mặt Du Mộng Điệp lại lộ ra một tia mỉm cười, trong lòng không khỏi dâng lên sự mừng rỡ và vui vẻ không thể dùng lời diễn tả được.
Đây không phải là sự vui vẻ trên nỗi đau của kẻ khác, tuyệt không phải.
Tình yêu, cho tới bây giờ đều là ích kỷ cả.
Nhưng Phương Thất rốt cuộc là một người như thế nào đây? Du Mộng Điệp đột nhiên phát hiện ra gần đây tính tình của hắn hình như có chút biến hóa, hành vi cũng ngày càng thần bí, trong lòng hắn suy nghĩ và muốn làm gì thì nàng cũng càng ngày càng đoán không ra nữa …… người đàn ông này chẳng lẽ thật sự là càng ngày càng phức tạp sao? Đây là việc xấu hay tốt? Du Mộng Điệp không khỏi nhíu mày lắc đầu, rồi lại khẽ thở dài.
Nhớ tới Phương Thất, trong lòng của Du Mộng Điệp lại phát ra nhiều yêu thương, chính nàng cũng biết hắn từ nhỏ đã mất cha, cùng mẫu thân và huynh tẩu sống nương tựa lẫn nhau, sau đó gặp được Trầm Tuyết Quân rồi lại đột nhiên chia tay không hiểu tại sao, mang nặng tình yêu sâu đậm và sự đau khổ nhiều năm. Hơn ba năm lưu lạc thiên nhai thật không biết đã chịu bao nhiêu đau khổ nữa? Trong hơn ba năm kia thì hắn làm sao có thể vượt qua? Người khác chỉ biết là trên giang hồ đột nhiên hiện ra một lãng tử Phương Thất nhưng lại không biết hắn vốn là Ngọc Thụ Lâm Phong Phương Ngọc Thụ của Thần Long Sơn Trang. “Tại gia thiên nhật hảo, xuất môn sự sự nan, gia hữu ngân tiễn hảo độ nhật, xuất môn vô tiễn bội gian nan, nhất phân tiễn nan đảo anh hùng hán (tạm dịch: ở nhà thì ngày ngày đều tốt, rời đi thì chuyện chuyện khó khăn, ở nhà thì tiền bạc không lo, rời khỏi nhà không tiền thì gian nan chất chồng, một phân tiền cũng có thể làm đổ ngã anh hùng). Trong đêm khuya tại một quán rượu nhỏ năm nào lãng tử Phương Thất chỉ có thể lấy rượu làm say chính bản thân, sự đau đớn và cô đơn trong lòng hắn có ai ngờ được?
Trong khoảnh khắc bất tri bất giác, hai hàng lệ trong mắt Du Mộng Điệp đột nhiên chảy xuống, vô thanh vô tức, lặng yên chảy xuống hai gò má.
Du Mộng Điệp biết, trong lòng Phương Thất bây giờ yêu thương nhất và cũng đau đớn nhất chính là vị tứ ca kia, Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành kỳ tài trăm năm khó gặp, giúp cho Thần Long Sơn Trang vốn sắp suy sụp đột nhiên như rồng bay lên trời, thanh danh đại chấn trở lại, trên giang hồ các nhân vật thuộc hắc bạch lưỡng đạo mỗi khi nghe được tên của Phương Ngọc Thành thì có ai dám bất kính và không sợ hãi đâu. Còn tình cảm của Phương Ngọc Thành đối với Phương Thất nửa giống huynh nửa như phụ, có ơn chiếu cố của huynh trưởng và sự quan tâm vô cùng của người cha, vì tìm kiếm Trầm Tuyết Quân cho Phương Thất nên đã xâm nhập đại mạc, không ngờ lại gặp độc thủ, vậy thử hỏi làm sao mà trong lòng Phương Thất không đau đớn cho được?
Du Mộng Điệp có thể mơ hồ tưởng tượng ra được phong thái như mặt trời chiếu sáng của Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành, và cũng có ý nghĩ đến thăm hỏi một lần, nàng vì yêu thương Phương Thất nên cũng yêu thương luôn những gì hắn quan tâm và có được……
Du Mộng Điệp lại khẽ thở dài, Phương Thất bây giờ đã ngủ chưa? Mình cũng nên ngủ thôi, từ khi quấn quít lấy Hiệp Nghĩa Cái Vương Hiên Viên Hoằng đi lại trên giang hồ, cha già lúc này có khỏe hay không? Trước đây Du Mộng Điệp chưa bao giờ thức trắng đêm không ngủ như vậy.
Nhớ tới cha già, mặt của Du Mộng Điệp lại lộ ra một tia mỉm cười, người cha gầy gò, cố chấp, thanh cao, lời lẽ luôn luôn nghiêm khắc đối người khác và hai vị ca ca của nàng, và cũng rất hiếm thấy ông cười qua, nhưng đối với nàng, người cha già kia lại không bao giờ nặng lời, mọi việc đều cố gắng làm cho mình vui, thương yêu vô cùng. Du Mộng Điệp đột nhiên có cảm giác nhớ tới người cha già, ông bây giờ có đang một mình đứng bên Thái Hồ câu cá? Từ khi mẫu thân qua đời thì trong lòng cha có cảm thấy cô đơn hay không?
Cặp mắt của Du Mộng Điệp đột nhiên đỏ lên, trong lòng nàng đã thầm hạ quyết tâm, đợi khi trở lại Thái Hồ, nàng nhất định sẽ cố gắng chăm sóc cha già, cùng cha ngày ngày đến Thái Hồ câu cá.
Nàng đột nhiên hiểu được nội tâm cô độc của cha.
Du Mộng Điệp lại khẽ thở dài rồi chậm rãi ngã lưng xuống giường, lúc này nàng mới phát hiện ra nước mắt của mình chẳng biết khi nào đã chảy xuống rất nhiều. Du Mộng Điệp không khỏi cười cười, vội đưa tay lau đi nước mắt, tiếp đó trong lòng lại nghĩ đến Phương Thất, hắn bây giờ đã ngủ chưa? Phương Thất xấu xa ……
Gương mặt Du Mộng Điệp lại hiện ra một tia ngọt ngào, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười rồi từ từ tiến vào mộng đẹp ……
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Đại Thông Tiền Trang cách quán trọ Duyệt Lai không xa lắm, nó nằm ngay đường lớn ở phía nam thành, phía trước có một cái sân rất rộng.
Vị trí nơi đây hiển nhiên là đã trải qua sự chọn lựa kỹ càng tỉ mỉ, các khách thương dùng phương tiện lui tới để nộp hoặc đổi bạc mang đi cũng sẽ không làm người khác chú ý.
Ngay tại cửa chính đã trông thấy sự hào hoa của tiền trang, trước cửa có đặt hai con sư tử bằng đá thật lớn trấn giữ, trên hai cánh cửa có cái một cái biển trông rất cổ xưa có ghi bốn chữ "Đại Thông Tiền Trang".
Từ cửa chính bước vào sẽ thấy ngay ở tòa đại sảnh trung tâm có treo một cái biển nữa, trên đó cũng có ghi bốn chữ "Thiên Hạ Thông Cù", bên cạnh cái biển có treo một cái đồng tiền màu vàng thật lớn, ngoài tròn trong vuông, trên đồng tiền cũng có bốn chữ "Khai Nguyên Thông Bảo", ở phía vách tường bên trái có một cái miếu nhỏ thờ thần tài, trên lư hương phát ra mùi nhang thơm lừng, bên trong cũng có treo một chuỗi đồng tiền.
Quầy giao dịch cao lớn, trên hai vách tường xung quanh đều có treo các bức tranh của các danh nhân, phía bên phải đại sảnh có một bộ bàn ghế uống trà trông rất cổ xưa. Trong tiền trang người không nhiều lắm, các tiểu nhị đang rất bận rộn, ngồi ở quầy giao dịch có một người quản lý, đầu hắn đang xoay qua xoay lại nhìn vào quyển sách và tay thì đang tính bàn tính phát ra mấy tiếng “cộc cộc”
Phương Thất và Du Mộng Điệp mỉm cười bước vào.
Du Mộng Điệp nhìn bốn chữ to 'Thiên Hạ Thông Cù', mỉm cười nói: "Khẩu khí quả thật lớn”
Phương Thất mỉm cười không đáp.
Du Mộng Điệp lại quay đầu nhìn vào đồng tiền to có ghi 'Khai Nguyên Thông Bảo', cười hì hì nói: "Đây là năm nào rồi mà còn treo loại tiền như vậy, thật sự là quá cổ hủ”
Phương Thất lại cười cười.
Du Mộng Điệp gắt giọng: "Ca cười gì đó?"
Phương Thất mỉm cười đáp: "Không có gì."
Du Mộng Điệp nhíu mày thốt: "Thật vậy à?"
Phương Thất đáp: "Thật vậy."
Du Mộng Điệp nói tiếp: "Không đúng, vừa rồi ca rõ ràng là cười muội”
Phương Thất cười khổ nói: "Thế muội có điều này không biết rồi, bây giờ tuy đã qua khai nguyên thịnh thế và loại tiền này cũng không còn được dùng nữa nhưng tiền trang treo nó ở chỗ này cũng là có dụng ý đấy”
Du Mộng Điệp cười khanh khách rồi hỏi: "Ca quả nhiên càng ngày càng biết giả vờ, rốt cuộc là dụng ý ra sao?”
Phương Thất nói: "Năm đó Đại Đường khai nguyên thịnh thế, phát hành ra loại tiền này, đương nhiên là không có quá lớn như đồng tiền treo ở đây đâu. Khi đó Đại Đường quốc lực cường thịnh, vạn quốc triều bái, loại tiền này hầu như người ở tất cả các nước chư hầu đều biết, tại rất nhiều nước chư hầu thậm chí còn dùng nó làm tiền chính thức để sử dụng nữa”
Du Mộng Điệp gật đầu hỏi tiếp: "Ừm, tiếp đó thế nào?"
Phương Thất nói tiếp: "Bây giờ mặc dù đã qua nhiều năm nhưng hầu hết mọi tiền trang cũng đều dùng hình tượng của loại tiền này để trang trí, có hàm ý nói là tiền trang của mình tài lực hùng hậu và danh tiếng lẫy lừng”
Du Mộng Điệp cười hì hì nói: "Thì ra là thế, vậy còn có hàm ý nào khác nữa không ca?”
Phương Thất mỉm cười đáp: "Có."
Du Mộng Diệp hỏi: "Là gì?"
Phương Thất mỉm cười nói: "Còn có một ý tứ khác nữa chính là nhất nguyên phục thủy, khách tới nơi này làm ăn với tiền trang sẽ được may mắn và tiền vào như nước, hơn nữa có ngân phiếu của tiền trang trong tay có thể sử dụng khắp thiên hạ"
Du Mộng Điệp gật đầu, mỉm cười nói: "Quả nhiên là một chút ý tứ, ngoài ra còn có hàm ý nào khác nữa không?”
Phương Thất lại mỉm cười đáp: "Có."
Du Mộng Điệp gắt giọng: "Vậy sao ca không nói hết luôn đi”
Phương Thất nhìn Du Mộng Điệp giận dỗi, mỉm cười nói: "Có thì có nhưng mà huynh lại đột nhiên quên mất rồi”
Du Mộng Điệp trừng đôi mắt tròn xoe nhìn Phương Thất, rồi đột nhiên cười khanh khách nắm lấy khuỷu tay Phương Thất, nói: "Ca thật xấu nha"
Phương Thất không khỏi hơi run một chút, cười khổ nói: "Huynh xấu mà muội còn như vậy nữa? Thôi trước tiên hãy giải quyết việc chính đi nào”
Du Mộng Điệp âm thầm thở dài, yên lặng gật đầu, chậm rãi rút tay của mình lại.
Phương Thất có chút cười cười, sau đó đột nhiên lớn tiếng gọi: "Tiểu nhị!"
Các hàng quán hay tiệm lớn, nhất là lớn như Đại Thông Tiền Trang này, thì khi nhìn thấy có khách bước vào thường thường tiểu nhị sẽ chạy đến bắt chuyện nhưng nơi đây lại phải lớn tiếng gọi.
Một tên tiểu nhị chậm rãi từ trong quầy ngẩng đầu lên hỏi: "Khách quan, có chuyện gì?"
Phương thất nói: "Đi thông báo cho ông chủ của các ngươi biết, nói là có cố nhân từ gia hương đến thăm”
Tiểu nhị nghi hoặc nhìn Phương Thất, hỏi tiếp: "Khách quan họ gì?"
Phương Thất liền hỏi lại: "Vậy ông chủ các ngươi họ gì?"
Tiểu nhị liền nói: "Khách quan không biết ông chủ của chúng tôi họ gì sao?"
Phương Thất mỉm cười nói: "Ngươi có đi thông báo hay không thì nói? Còn việc tin hay không tin là tùy ngươi”
Tiểu nhị nhíu nhíu mày, cắn cắn môi, nhìn thấy tay trái của Phương Thất có cầm một cây đao, hơi do dự một chút rồi miễn cưỡng cười nói: "Xin khách quan chờ một chút, tiểu nhân lập tức đi thông báo với ông chủ”
Phương Thất mỉm cười, cùng Du Mộng Điệp bước đến bàn trà ở cạnh tường ngồi xuống ghế.
Du Mộng Điệp mỉm cười hỏi: "Ca thật sự là có biết ông chủ ở đây sao?”
Phương Thất nói nhỏ: "Lập tức sẽ biết ngay thôi”
Du Mộng Điệp đột nhiên cười khanh khách, tiếng cười như chuông ngân thanh thúy dễ nghe, khẽ vang khắp đại sảnh, lập tức đều hấp dẫn các tiểu nhị khác và người quản lý đang ngồi tại quầy ai cũng đều ngẩng đầu lên ngây người nghe ngóng.
Du Mộng Điệp đột nhiên hỏi nhỏ: "Thất ca có nghĩ rằng ông chủ ở đây có vấn đề không?”
Phương Thất chậm rãi lắc đầu nói: "Không biết."
Du Mộng Điệp nói: "Nói không chừng hắn ta chính là người chủ mưu phía sau, nếu không thì làm thế nào lại có nhiều bạc mang đến nơi này và cho tới giờ cũng không thấy ai đến lấy ra. Nếu chính là hắn thì hôm nay muội sẽ cắt đầu hắn xuống”
Phương Thất mỉm cười nói: "Con gái đừng tùy tiện nói ra mấy chuyện chém giết máu me như thế, nhiệm vụ của tiền trang chính là giữ bạc, tuy không phát hiện có người lấy bạc ra nhưng cũng không thể khẳng định là không có ai đến lấy”
Du Mộng Điệp hếch mũi, nói: "Huynh toàn là phản bác muội không à”
Phương Thất cười khổ nói: "Không có, huynh chỉ là khách quan phân tích vấn đề thôi"
Du Mộng Điệp hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu nhìn các bức tranh trên tường.
Một tiếng cười sang sảng đột nhiên truyền đến, người chưa tới lời đã tới trước: "Là vị cố nhân nào đến thăm vậy? Trường Phúc đến trễ xin thứ lỗi, thứ lỗi", trong tiếng cười, một người trẻ tuổi thoạt nhìn tinh thần hết sức phấn chấn đang đi nhanh hướng về Phương Thất và Du Mộng Điệp, trong thoáng chốc đã đến trước mặt hai người.
Phương Thất mỉm cười nhìn vào người tuổi trẻ tinh thần phấn chấn này, nói: "Là Phương mỗ và biểu muội đến đây bái phỏng"
Người trẻ tuổi trẻ ha ha cười nói: "Nguyên lai là hai vị bằng hữu mới, hoan nghênh, hoan nghênh, tiểu nhị, mau mang trà"
Phương Thất mỉm cười hỏi: "Xin hỏi ông chủ họ gì?"
Người trẻ tuổi mỉm cười nói: "Tại hạ họ Chu, tiện danh là Trường Phúc, là chủ của phân nhánh này, không biết tôn tính đại danh của bằng hữu ra sao?"
Phương Thất đáp: "Tại hạ họ Phương, trong nhà đứng hàng thứ bảy cho nên mọi người đều gọi tại hạ là Phương Thất, đây là biểu muội của tại hạ, họ Du."
Ông chủ Chu mỉm cười nói: "Thì ra là Phương đại gia và Du tiểu thư quang lâm tệ xá, không biết có chuyện gì tại hạ có thể giúp đây?”
Phương Thất mỉm cười nói: "Chuyện thì cũng có một chút, bất quá không vội, có thể mạo muội hỏi gia hương của ông chủ đây ở đâu không?”
Ông chủ Chu nói: "Gia hương của tại hạ ở Thái Cốc Huyền thuộc Sơn Tây, là một nơi xa xôi hẻo lánh vô cùng”
Phương Thất gật đầu mỉm cười nói: "Ừm, vậy chúng ta vào mấy trăm năm trước cũng coi như là đồng hương, Phương mỗ tuy không phải người Sơn Tây nhưng nghe lời tổ tông truyền lại là trước kia cũng xuất phát từ Sơn Tây. Sơn Tây của chúng ta là nơi tốt nhất đó”
Ông chủ Chu mỉm cười nhìn Phương Thất, nói : "Đúng vậy, đúng vậy, Hồng Động Huyền ở Sơn Tây của chúng ta đất đai phì nhiêu, người người hưng vượng, nhưng cũng vì thế mà mỗi khi gặp thiên tai lũ lụt tràn tới thật không biết nơi nào trốn tránh, vì vậy có rất nhiều người chết, triều đình thấy thế mới hạ lệnh cho chúng ta rời khỏi Hồng Động Huyền đi đến nơi khác. Thật thương cảm cho các hương thân phải bỏ xứ mà đi trong nước mắt, đúng là cố thổ nan ly a ……"
Du Mộng Điệp mỉm cười nhìn Chu Trường Phúc, nàng thật sự có chút nhìn không thấu ông chủ trẻ tuổi này.
Phương Thất thở dài nói: "Rời khỏi xứ xở đúng là chuyện làm cho người ta cảm khái nhất, người Sơn Tây chúng ta không biết có bao nhiêu người đã rời gia hương, bất đắc dĩ mà an cư lập nghiệp tại nơi khác ……"
Du Mộng Điệp nhịn không được đã muốn cười ra tiếng, Phương Thất trong nháy mắt đã biến thành người Sơn Tây rồi.
Chu Trường Phúc cũng khẽ thở dài: "Đúng vậy, tứ hải giai huynh đệ, gặp mặt nơi xa xôi này thì cũng là cố nhân, cùng là kẻ lưu lạc thiên nhai, gặp mặt là có duyên, cần chi phải từng quen biết."
Du Mộng Điệp mỉm cười nhìn Phương Thất và ông chủ Chu khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đứng trước mặt nói chuyện dông dài, cảm tình tràn ngập, hận sao không gặp nhau sớm hơn…, trong lòng không khỏi buồn bực. Nàng thật không biết tại sao hôm nay Phương Thất đột nhiên lại làm vậy, cùng một người không quen không biết tạo quan hệ, nói nhảm đủ điều, hai người thật sự giống như câu “tha hương ngộ cố tri” miêu tả, đều kích động không thôi.
Con người có bốn chuyện lớn vui vẻ: đêm động phòng hoa chúc, kim bảng đề danh, trong nắng hạn gặp mưa rào, tha hương ngộ cố tri. Nếu là tha hương ngộ cố tri thì tự nhiên phải cao hứng và kích động một chút rồi.
Trên mặt Du Mộng Điệp mặc dù mỉm cười nhưng trong lòng lại buồn bực không thôi.
Phương Thất đột nhiên thở dài, mặt lộ vẻ khó xử, nói: "Ông chủ Chu, à không Chu huynh đệ, tại hạ lần này đến quý trang thật sự là có việc muốn nhờ vả”
Ông chủ Chu mỉm cười nhìn Phương Thất, nói: "Phương huynh có việc chi cứ nói, chỉ cần là huynh đệ ta đây có khả năng giúp được thì tất nhiên nghĩa vô phản cố"
Phương Thất liền than thở: "Hay lắm, quả nhiên là có nghĩa khí, trách không được vì sao huynh đệ tuổi còn trẻ như thế đã có thể làm chủ nơi đây, ông chủ lớn của các ngươi quả nhiên là có tuệ nhãn, rất biết nhìn người"
Chu Trường Phúc cười khổ nói: "Phương huynh quá khen rồi, huynh đệ ta đây thật sự là không có khả năng gì đâu, nhờ có ông chủ lớn niệm tình đồng hương chiếu cố đề bạt, huynh đệ ta đây mới có một chỗ ăn nghỉ thôi”
Phương Thất mỉm cười nói: "Huynh đệ quá khiêm nhượng rồi, tiền trang lớn như vậy, nếu không phải huynh đệ ngươi có năng lực hơn người thì ông chủ lớn làm sao dám giao cho huynh đệ ngươi quản lý được!"
Trong lòng của Du Mộng Điệp không khỏi âm thầm thở dài, Phương Thất hôm nay thật sự nói nhảm quá nhiều.
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Phương huynh quá khen, nơi này hẻo lánh và vắng vẻ như thế, trang cũng không lớn, việc làm ăn thật sự rất ít ỏi, huynh đệ ta đây quả thật là một ông chủ nghèo đó”
Trên mặt của Phương Thất mỉm cười nhưng trong lòng không khỏi thầm suy nghĩ và đánh giá Chu Trường Phúc này, hắn thoạt nhìn tuy còn trẻ tuổi nhưng cũng không biết đã lăn lộn làm ăn đã bao năm nữa, tuổi còn trẻ thế mà đã có thể lên làm chủ của một phân nhánh thuộc Đại Thông Tiền Trang rồi, hắn tuyệt sẽ không là một người đơn giản đâu. Người như vậy, nói chuyện kín kẽ sắc sảo, có thể làm người khác có một loại cảm giác rất tri kỷ và rất thân thiết, nếu ai đã nói chuyện cùng hắn thì có nói đến khi bầu trời tối đen cũng không cảm thấy chán và phiền, tuy nhiên chỉ là không có lời nào hữu dụng cả thôi.
Phương Thất thở dài, cười khổ nói: "Chu huynh đệ, lần này Phương Thất đến quý trang thật sự là muốn mượn chút bạc ……"
Mặt Chu Trường Phúc nghiêm túc nói: "Phương huynh sao không nói sớm, ở nhà thì nhờ cha mẹ, ra ngoài thì nhờ bằng hữu, không biết Phương huynh muốn mượn bao nhiêu?”
Phương Thất cười khổ nói: "Nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, chỉ có một vạn lượng bạc thôi!"
Chu Trường Phúc ngẩn người, đột nhiên cười khổ nói: "Phương huynh không …… nói giỡn chứ?”
Phương Thất nhíu mày nói: "Chẳng lẽ huynh đệ ngươi cảm thấy có chỗ nào không tiện?”
Chu Trường Phúc thở dài, nói: "Phương huynh có điều không biết, tổng bộ của Đại Thông Tiền Trang nằm ở Thái Cốc Huyền Sơn Tây, phân nhánh nằm khắp đại giang nam bắc, đừng nói là một vạn lượng bạc, cho dù là mấy ngàn vạn lượng đi nữa thì Đại Thông Tiền Trang cũng có, chỉ là có một quy định rằng nếu chi nhiều hơn một ngàn hai trăm lượng thì phải được tổng bộ đồng ý, do đó nơi này tuy do tại hạ làm chủ nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể quyết định một ngàn hai trăm lượng thôi, nhưng cũng cần có người bảo lãnh hoặc là có đồ vật để lại mới được. Còn nếu muốn vượt qua con số đó thì nhất định phải được tổng bộ đồng ý, xin lỗi huynh đệ ta đây không giúp được rồi”
Phương Thất gật đầu, nhíu mày nói: "Ồ, thì ra là thế”
Chu Trường Phúc nói: "Phương huynh có thể tìm người bảo lãnh hoặc là có vật gì cầm cố không?"
Phương Thất lắc đầu nói: "Phương mỗ vừa mới đến nơi đây, thật là không quen biết ai ở đây cả ……"
Chu Trường Phúc nói: "Phương huynh chớ vội, Phương huynh đã đến đây tất nhiên phải có chuyện cần bạc để dùng, lương tháng của huynh đệ ta đây tích góp được cũng khoảng mấy trăm lượng bạc, ngươi ta vừa gặp đã như cố nhân, nếu Phương huynh không chê ít thì hãy cầm dùng trước đi"
Gặp người như vậy thì ngươi còn có thể nói gì đây?
Một người tinh khôn và sắc sảo như vậy, nói chuyện lại kín kẽ không hề sơ hở, đối với ngươi rất nhiệt tâm và sốt sắng như thế, còn nguyện ý cho ngươi mượn cả gia sản khổ cực tích góp được thì ngươi làm sao có thể nhẫn tâm đạp đổ chén cơm của hắn?
Trong lòng Du Mộng Điệp không khỏi âm thầm thở dài, nàng đột nhiên hiểu ra được tên chủ trẻ tuổi này tuyệt không phải là một người dễ dàng đối phó.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Đại Mạc Lãng Tử Đao - Tác giả: Tần Phi Dương
Chương 54: Điệu Hổ Ly Sơn
Nguồn: Sưu Tầm
Phương Thất mỉm cười nói: "Thâm tình của Chu huynh đệ thật là làm Phương mỗ cảm động không thôi"
Chu Trường Phúc nghiêm mặt nói: "Phương huynh nói chi những lời đó, giang hồ giúp đỡ lẫn nhau là việc phải làm, xin Phương huynh chờ cho một chút, huynh đệ ta đây đi lấy ngân lượng”, dứt lời liền lập tức xoay người đi vào hậu đường.
Phương Thất mỉm cười nhìn vào bóng lưng của Chu Trường Phúc, đột nhiên lên tiếng: "Chu huynh đệ, không cần đâu"
Chu Trường Phúc quay đầu lại, chần chờ nói: "Phương huynh chẳng lẽ chê ít sao? Huynh đệ ta đây thật sự là …… xấu hổ quá"
Phương Thất mỉm cười nói: "Đâu có, đâu có, Chu huynh đệ nhiệt tình như thế thật là làm Phương mỗ cảm động, chỉ là một ngàn hai trăm lượng bạc kia, Phương mỗ cũng có"
Chu Trường Phúc lúng túng nói: "Thật sự không có ý tứ, huynh đệ ta đây tưởng rằng …… tưởng rằng …… xin Phương huynh ngàn vạn lần chớ để trong lòng"
Phương Thất nói: "Chu huynh đệ khách khí rồi, có thể kết bằng hữu với người luôn giúp người trong lúc nguy nan như Chu huynh đệ đây thật sự là may mắn của Phương mỗ"
Mặt Chu Trường Phúc lộ ra vẻ xấu hổ nói: "Thật xấu hổ, xấu hổ, thật sự là rất xấu hổ, Phương huynh giá lâm tiểu xá nhưng huynh đệ ta đây lại thật sự chẳng giúp được cho Phương huynh một vạn lượng bạc kia, xin Phương huynh hiểu cho sự khó xử của huynh đệ ta đây"
Phương Thất mỉm cười nói: "Không sao, không sao, chuyện số bạc thì tạm thời cũng không vội, chỉ là có chút chuyện muốn hỏi Chu huynh đệ một chút."
Chu Trường Phúc nói: "Không biết là chuyện gì? Xin Phương huynh cứ nói ra”
Phương Thất mỉm cười nhìn Chu Trường Phúc, nói từng chữ một: "Chu huynh đệ có biết La Nhất Đao không?”
Sắc mặt Chu Trường Phúc hơi đổi, gật đầu, nhẹ giọng nói: "Có biết."
Phương Thất liền hỏi tiếp: "Vậy huynh đệ có biết lão Chu mập chủ của Hồng Tân Lâu và Trần Bội Luân của đổ phường không?"
Sắc mặt Chu Trường Phúc đột nhiên thay đổi, xoay đầu nhìn hai bên một chút rồi nói nhỏ: "Xin mời Phương huynh vào hậu đường dùng trà”
Phương Thất mỉm cười gật đầu.
Hậu đường.
Nơi đây có một dãy phòng hết sức rộng rãi nhưng bố trí cũng hết sức đơn giản, không hề có chút xa hoa nào của một tiền trang vốn có. Ở giữa dãy phòng là một phòng khách, một bên là thư phòng, một bên là phòng ngủ, thoạt nhìn vào thì đây là nơi Chu Trường Phúc hàng ngày xử lý công vụ, đọc sách và tiếp khách.
Trà đã được mang lên, Phương Thất và Du Mộng Điệp mỉm cười ngồi xuống.
Phương Thất nhẹ nhàng cầm chén trà lên, một cỗ hương thơm dịu ngọt từ trong chén bốc lên, Phương Thất liền khen: "Trà ngon, trà ngon, đây có phải là Thiết Quan Âm thời tiền Minh?"
Chu Trường Phúc liền tán thưởng: "Phương huynh quả nhiên là người trong giới, một câu nói đã nói ra được xuất xứ của trà, trà ngon gặp người biết thưởng thức, thật cũng không uổng công tại hạ."
Ý tứ của những lời này hình như là Thiên Lý Mã gặp được Bá Nhạc vậy, bảo kiếm rốt cục cũng tặng cho anh hùng, trong lòng Du Mộng Điệp không khỏi thầm cười trộm, lời của Chu Trường Phúc này thật sự là nói quá phóng đại.
Tuy nhiên Du Mộng Điệp vẫn không lên tiếng.
Một người phụ nữ thông minh nhất định sẽ hiểu được lúc nào nên nói và lúc nào không nên nói.
Phương Thất mỉm cười hỏi: "Chu huynh đệ làm sao mà biết được La Nhất Đao?”
Chu Trường Phúc khẽ thở dài, nói: “Thật ra cũng không có gì kỳ lạ cả, tại hạ vốn cũng không biết hắn nhưng mỗi tháng hắn đều mang bạc đến đây nộp vào nên mới biết hắn thôi”
Phương Thất hỏi: "Ồ, vậy mỗi tháng hắn mang tới bao nhiêu?”
Chu Trường Phúc nhìn Phương Thất, do dự nói: "Đây là bí mật của khách, theo quy tắc của Đại Thông Tiền Trang thì không thể tiết lộ được, huynh đệ ta thật sự xin lỗi, không tiện tiết lộ cho Phương huynh được."
Phương Thất có chút cười cười nhưng ánh mắt sắc bén như đao, nói: "Chuyện này có quan hệ đến một bí mật rất lớn, có rất nhiều người đã chết rồi, quan hệ trọng đại, xin Chu huynh đệ tiết lộ một chút”
Chu Trường Phúc do dự, tiếp đó chậm rãi gật đầu, nói: "Mỗi tháng ước chừng khoảng ba mươi vạn lượng, có đôi khi thiếu một chút."
Phương Thất hỏi tiếp: "Vậy còn lão Chu mập thì sao?”
Chu Trường Phúc đáp: "Mười vạn lượng."
Phương Thất lại hỏi: "Còn Trần Bội Luân của Đại Mạc Đổ Phường?"
Chu Trường Phúc liền đáp: "Năm mươi vạn lượng."
Phương Thất gật đầu, mỉm cười hỏi tới: "Còn Vệ Cửu Nương của Ỷ Thúy Lâu thì bao nhiêu?”
Chu Trường Phúc giật mình nhìn Phương Thất, một hồi lâu sau mới chậm rãi trả lời: "Hai mươi vạn lượng."
Phương Thất chậm rãi gật đầu nói: "Nhất định là còn rất nhiều người nữa phải không?”
Chu Trường Phúc thở dài, nói: "Nơi đây chính là tiền trang mà, bất luận là người nào mang bạc tới đây cũng được hoan nghênh cả”
Phương Thất gật đầu nói: "Không sai, tiền trang có người mang bạc đến cũng không kỳ lạ, nếu không có ai mang bạc đến thì mới là lạ kỳ đấy”
Chu Trường Phúc miễn cưỡng cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy, giống như quán cơm thì phải có người đến ăn cơm thôi”
Phương Thất mỉm cười nói: "Vậy số lượng lớn bạc đó là của ai?”
Chu Trường Phúc nói: "Không biết, chỉ là đổi ra thành ngân phiếu thôi, bất luận người nào đó cầm ngân phiếu của tệ trang thì bất cứ lúc nào cũng có thể tại phân nhánh của Đại Thông Tiền Trang trên khắp cả nước đổi thành bạc được”
Phương Thất lặng người.
Chu Trường Phúc cười cười nói tiếp: "Phương huynh có điều không biết, người mang bạc tới đây thường chỉ có hai loại, một loại là gửi vào bằng tên mình và một loại là đổi thành ngân phiếu, tuy nhiên những người mang bạc số lượng nhiều đến đây thì cho tới bây giờ đều không dùng tên họ để gửi”
Phương Thất đột nhiên mỉm cười nói: "Vậy huynh đệ có từng thấy bọn họ đến đây đổi bạc không?”
Chu Trường Phúc gật đầu nói: "Không, đây cũng là chỗ mà huynh đệ ta đây không giải thích được”
Phương Thất mỉm cười nói: "Chỉ nộp vào không lấy ra, số lượng lại nhiều như thế, chuyện này hình như là không hợp lý lắm?”
Chu Trường Phúc cười khổ nói: "Huynh đệ ngươi cũng nghĩ vậy sao, nếu không hợp lý thì quả thực là chuyện rất kỳ lạ, bất quá ……"
Phương Thất liền hỏi: "Bất quá thế nào?”
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Có lẽ bọn họ cầm ngân phiếu đến phân nhánh khác để đổi bạc không chừng”
Phương Thất mỉm cười nói: "Nếu thay đổi là huynh đệ ngươi thì ngươi có làm việc bất tiện như thế không?”
Chu Trường Phúc ngẩn người một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Chuyện này quả thật là có chút kỳ lạ ……"
Phương Thất đột nhiên lạnh lùng nói: "Vừa rồi ở bên ngoài tại sao ta vừa nhắc tới La Nhất Đao và lão Chu mập thì ngươi lại đột nhiên khẩn trương vậy?"
Chu Trường Phúc ngẩn người nói: "Huynh đệ …… huynh đệ ta là do sợ hãi mà vậy, La Nhất Đao kia chính là thổ phỉ trong vùng này, hơn nữa bọn họ cũng mang bạc đến đây và cho tới bây giờ cũng chưa thấy lấy ra, huynh đệ ta đây cũng có chỗ lấy làm lạ cho nên mới mời Phương huynh đến đây nói chuyện, chỉ sợ Phương huynh đã hiểu lầm huynh đệ ta rồi”
Phương Thất chậm rãi gật đầu, nói: "Ừm, có thể là đã có chút hiểu lầm"
Chu Trường Phúc liền hỏi: "Phương huynh đã hỏi về chuyện này, chắc là có biết việc gì đó?”
Phương Thất mỉm cười nói: "Ngươi thật sự không biết?"
Chu Trường Phúc lắc đầu nói: "Huynh đệ ta thật không biết"
Phương Thất chậm rãi hỏi: "Ngươi tới nơi này đã bao lâu rồi?”
Chu Trường Phúc đáp: "Tính ra cũng đã được hơn năm năm"
Phương Thất mỉm cười nói: "Ngươi vẫn làm chủ nơi đây trong thời gian đó?”
Chu Trường Phúc gật đầu nói: "Đúng vậy, cũng là do ông chủ lớn đề bạt tiểu đệ cho nên mới phái đến tạm làm chủ nơi đây”
Phương Thất mỉm cười, chậm rãi nói: "Vào một đêm của vài năm trước đột nhiên có một người áo xanh xuất hiện, có lẽ là che mặt, cùng ngươi thỏa thuận gì đó, và kể từ đó về sau tất cả các thương nhân lớn trong thành, kể cả La Nhất Đao cũng đều mang bạc đến chỗ ngươi nộp vào, sau đó ngươi âm thầm mang bạc đưa cho người áo xanh bịt mặt kia, có đúng không?"
Chu Trường Phúc kinh ngạc nhìn Phương Thất, hình như là đang nghe được một câu chuyện xưa nào đó, một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Phương huynh kể chuyện này có liên quan gì đến tiểu đệ sao?”
Phương Thất mỉm cười nói: "Nếu không phải là ngươi thì là ai?”
Chu Trường Phúc vội lắc đầu, cười khổ nói: "Phương huynh nói đùa, chuyện này tiểu đệ lần đầu tiên được nghe, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp người áo xanh bịt mặt gì đó như Phương huynh nói"
Phương Thất chậm rãi đứng lên, mặt nghiêm túc nói: "Thật sự?"
Sắc mặt của Chu Trường Phúc cũng nghiêm túc hẳn lên, gật đầu đáp: "Thật sự như vậy"
Phương Thất lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không chịu nói thật thì có tin là ta sẽ giết ngươi không?”
Chu Trường Phúc thở dài nói: "Chu mỗ xem Phương huynh như là huynh trưởng đối đãi, thật không nghĩ đến Phương huynh lại không tin tưởng tiểu đệ, tiểu đệ thật sự không còn lời gì để nói nữa”
Phương Thất cười lạnh rồi chậm rãi rút đao ra khỏi vỏ, lưỡ đao lóe sáng phát ra sự lạnh lẽo vô cùng, rồi lạnh lùng thốt: "Cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ta tuyệt sẽ không đùa giỡn với ngươi”
Chu Trường Phúc thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Chu mỗ lấy lòng thành thật mà tương kiến nhưng thật không ngờ lời nói thật luôn làm cho người ta không tin, nếu đã như thế thì xin mời Phương huynh cứ xuống tay đi”
Phương Thất cười lạnh nói: "Được, ngươi đừng hối hận. Xem đao", dứt lời một đao đã xuất ra chém vào cổ của Chu Trường Phúc.
Du Mộng Điệp kinh ngạc nhìn Phương Thất.
Ánh đao lóe sáng, đao phong rét lạnh, trong nháy mắt đã tiếp cận cổ của Chu Trường Phúc.
Chu Trường Phúc đã nhắm mắt lại.
Lưỡi đao vừa chạm đến cổ của Chu Trường Phúc đột nhiên dừng lại, Chu Trường Phúc vẫn nhắm mắt bất động đứng đó.
Phương Thất nhìn Chu Trường Phúc, chậm rãi thu đao.
Chu Trường Phúc từ từ mở mắt ra, buồn bã nói: "Phương huynh không phải muốn giết tiểu đệ sao? Tại sao lại đột nhiên dừng tay vậy?”
Phương Thất mỉm cười nói: "Chu huynh đệ, thật sự là xin lỗi, vừa rồi chỉ là ……"
Phía bên ngoài sân đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Đao quả thật rất nhanh"
Phương Thất đột nhiên ngẩn ra rồi vội nói với Du Mộng Điệp: "Muội ở chỗ này chờ huynh”, tiếp đó thân hình chợt lóe, nhanh như điện xẹt đã vọt ra khỏi phòng.
Ngoài sân không có một bóng người.
Thân hình của Phương Thất lại chợt lóe lên, cả người đã phóng lên mái nhà, dõi mắt nhìn lại thì trông thấy một thân ảnh như quỷ mị đang phòng về phía nam.
Mũi chân của Phương Thất liền điểm nhẹ lên mái nhà, thân hình triển khai, giống như một con đại bàng đang giương cánh, phóng về hướng nam đuổi theo.
Thân ảnh quỷ mị ở phía trước trông giống như là một làn khói, lướt qua một loạt các mái nhà rồi đột nhiên bay xuống phía dưới, phía dưới là một chỗ rất hỗn độn dành cho người nghèo ở, rất phức tạp, Phương Thất truy đến nơi đây thì đã không thấy người nữa.
Phương Thất ngơ ngác đứng trên mái nhà, nhíu nhíu mày, đột nhiên trong lòng vừa động, thầm kêu một tiếng không ổn, thân hình vội triển khai, so với lúc đến đây còn nhanh hơn rất nhiều, bay nhanh qua từng mái nhà, trong nháy mắt đã về tới Đại Thông Tiền Trang.
Lúc Phương Thất trở lại phòng, lòng của hắn liền trầm xuống.
Trà trên bàn còn chưa nguội lạnh, trong phòng trống rỗng, Du Mộng Điệp và Chu Trường Phúc đã không thấy đâu nữa.
Trong nháy mắt mồ hôi đã chảy khắp toàn thân Phương Thất.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình