Thành Phú Quý ở bên rìa của thảo nguyên Tây Hòa, vốn là thành thị trọng yếu nhất nằm trong phạm vị ảnh hưởng của Thần giáo Bạc Hà. Vì địa thế của nó, cho nên ở nơi đây, những đặc sản thực vật cùng động vật của thảo nguyên Tây Hòa đều hết sức phong phú. Vả lại muốn vận chuyển vật tư về các hướng khác của đại lục thì thành Phú Quý chính là địa phương bắt buộc phải đi qua. Bởi vì những lý do chính như thế nên tiền thuế mỗi năm mà thành Phú Quý thu được cũng chiếm hai phần ba tổng thuế mà Thần điện Bạc Hà nhận được mỗi năm.
Đại lục Thần Tín hoàn toàn giống như tên gọi của nó, đây là một đại lục hỗn loạn với nhiều loại Thần giáo và Tín ngưỡng khác nhau. Vì lẽ ấy, trên đại lục không có quốc gia, mà chỉ có những Thần giáo lớn bé cùng với những vùng lãnh thổ của họ. Nếu nói nơi đây chính là thiên đường của Thần giáo thì cũng không hề quá đáng.
Lãnh thổ của Thần giáo Bạc Hà kéo dài từ tây qua đông, lại xuyên qua phía đông nam một chút, băng qua bình nguyên Bạc Hà cùng thảo nguyên hoang vu Tây Hòa, tuyên truyền tín ngưỡng đến tận vùng bờ cát Phan Riết. Tất cả mọi người trong khu vực này đều thờ thần Bạc Hà, đều quỳ lạy mong ước thần Bạc Hà phù hộ. Từ trăm năm trước, hằng năm ở khu vực này đều mưa thuận gió hòa, dân chúng an cư lạc nghiệp cho nên dẫu cho Thần giáo Bạc hà chỉ là một Thần giáo bậc ba, nhưng nó vẫn là một mảnh đất “phì nhiêu” – phì nhiêu đến nỗi khiến cho cường địch xung quanh thèm nhỏ dãi.
Thành Phú Quý ở vùng nội ô của cả khu vực trực thuộc Thần giáo Bạc Hà, nó là một thành thị phồn hoa dưới sự quản lý của “Giáo chủ Phú Quý” – một vị thành viên cao cấp của Thần giáo Bạc Hà được cử quản lý mọi sự việc ở tòa thành này. Địa vị của Giáo chủ Phú Quý chỉ thấp hơn Giáo chủ của Thần giáo Bạc Hà, hắn ta thống lĩnh mười tám tên “Vệ thú Chiến sĩ” – một lực lượng quân sự to lớn và mạnh mẽ, chiếm một phần tư lực lượng quân sự của Thần giáo Bạc Hà.
Tại đại lục Thần Tín, tất cả mọi người và tất cả Thần giáo đều tôn trọng sinh mạng. Bởi vậy những tranh đấu bình thường giữa các Thần điện đều được giải quyết thông qua cuộc chiến đấu của các Vệ thú Chiến sĩ – chính là những Chiến sĩ bảo vệ Thần giáo.
Chúng thần đều là ngang hàng với nhau, vì vậy tại đại lục Thần Tín, không phân biệt chủng tộc, tất cả mọi người đều có thể học ma pháp và võ kỹ, đều có quyền lựa chọn theo con đường bất kỳ trong hai con đường ấy. Mọi người ai cũng từng trải qua quá trình đắn đo, lựa chọn con đường của chính mình. Tuy nhiên chúng thần vẫn có lúc mở rộng lòng nhân ái, vì bảo vệ Tín ngưỡng và Thần giáo của chính mình, bọn họ ban cho một số ít người có được thiên tư theo đuổi cả hai con đường cùng lúc – thường được gọi là ma vũ song tu. Mà Vệ thú lại chính là những ma thú có năng lực trợ giúp Chiến sĩ đạt được thứ năng lực ma vũ song tu. Song chỉ có cùng linh hồn của Vệ thú hòa thành một thể thì mới có thể đạt được thứ năng lực được mọi người mơ ước kia.
Sau khi giao nộp một phần thuế nhất định, tiểu đội mạo hiểm mới được cho phép tiến vào thành Phú Quý. Trương Tuấn ngồi ở trên xe - đang rất cao hứng về mưu kế của mình – đánh giá xung quanh thành thị mà hắn gặp đầu tiên ở dị giới.
Tường thành cao vút, e rằng ngay cả chim cũng khó bay lọt; cửa thành như miệng thú, liên tục phun ra, nuốt vào dòng người. Bên trong thành là những kiến trúc như núi phập phồng nối tiếp nhau, trong đó không hề thiếu những kiến trúc được chế tạo từ những thứ nghệ thuật đầy sắc thái và quái dị.
Ở trên đại lục Thần Tín, mỗi một tòa thành thị đều có những kiến trúc hùng vĩ, trong đó hùng vĩ nhất chính là Thần điện. Thần điện của Thần giáo Bạc Hà ở thành Phú Quý chính là vô cùng cao quý và cực kỳ hùng vĩ – có lẽ nguyên nhân là xuất phát từ tài lực sung túc của tòa thành. Mặc dù những kiến trúc khác ở trong thành đều có khí thế to lớn, nhưng nếu đem so với Thần điện thì chỉ thấy nó vẫn nhỏ bé - cả về bề thế và mức độ xa hoa.
Thần điện như hạc giữa bầy gà, được xây từ đá cẩm thạch màu trắng. Tại đỉnh tháp trắng nõn là một cây cột cờ có thêu một đồ án màu lam riêng biệt của Thần giáo Bạc Hà. Trên mỗi đỉnh của Thần điện đều có một lá cờ như vậy. Những mặt lá cờ này chính là dấu hiệu của Thần giáo Bạc Hà. Số lượng lá cờ là đại biểu cho địa vị cao thấp của thành viên, vì thế, để nhận ra địa vị của một thành viên trong Thần giáo Bạc Hà, mọi người đều nhìn vào số lượng lá cờ trên quần áo họ.
Trương Tuấn bị đưa đến một nơi giống như thị trường giao dịch, nói chính xác và thô hơn thì chính là chợ. Những hàng rào bằng gỗ được dựng xung quanh nơi đây, có một ít người đang đứng ở sân khấu ở trung tâm khu chợ gọi mua, gọi bán. Trương Tuấn phản ứng lại ngay tức khắc: “Ồ, hóa ra đây là chợ mua bán ma thú”.
Hắn nhìn về hai gã chiến sĩ đang kéo xe trong chốc lát, lại liếc nhìn cô gái ma pháp sư một lần, trong lòng niệm một câu phật hiệu: “Phật tổ phù hộ, nhìn trên phần việc bọn họ vất vả đem ta từ thảo nguyên kéo trở về, ta sẵn tay giúp bọn họ đem bán bản thân mình thành một cái giá tiền tốt”.
Cung thủ đội trưởng chiếm lấy một cái vị trí tốt, liền hét lớn:
- Thần Thú có trí tuệ, loại Thần Thú có trí tuệ mà trăm năm không gặp. Ngài không có nghe sai, đúng vậy, loại Thần Thú có trí tuệ, cả đại lục Thần Tín đều sẽ vì nó mà điên cuồng, sớm mua được nó ngươi sẽ trở thành danh nhân nổi tiếng trên cả đại lục, ngươi sẽ trở thành đối tượng mà một Thần giáo bậc một chào mời. Nhanh hành động đi, cơ hội khó có được!
Trương Tuấn cảm thấy buồn cười, hỏi người chiến sĩ bên cạnh:
- Đội trưởng của các ngươi tại sao không đi làm người ngâm thơ rong?
Tên chiến sĩ sửng sốt một chút, chợt trả lời:
- Hắn? Trước kia hắn chính là một người ngâm thơ rong.
Gã đội trưởng giương cổ, mở cao giọng – bệnh nghề nghiệp – gào thét một loạt.
Không ít người đều nghe được tin tức một đầu Thần Thú có trí tuệ đang được đấu giá. Tin tức này giống như một viên bom thả vào chốn đông người, nhất thời mọi người dừng mọi hoạt động, im lặng thoáng chốc, rồi chen ầm ầm tới nơi tiểu đội mạo hiểm đang đứng.
Thú nhân, quỷ quái, người lùn… Trước xe Trương Tuấn đang ngồi, vô số người chen đầu vào để quan sát kỹ lưỡng, lắm người còn cố gắng trợn to hai mắt để nhìn rõ hơn. Tiểu đội mạo hiểm cố gắng lắm mới duy trì trật tự, mãi cho đến một lúc sau, dưới sự trợ giúp của bảo vệ khu chợ, mới đưa mọi người cách xa chiếc xe Trương Tuấn đang ngồi.
Cung thủ đội trưởng vốn có một bộ dáng nho nhã đứng ở trước lối vào chiếc xe kia, ở trong một phen “xung đột” ấy, cây cung của gã bị gãy nát, quần áo cũng bị xé rách mấy chỗ, trên mặt một khối đỏ, một khối xanh, nhưng mà ánh mắt của hắn lại vô cùng hưng phấn.
“A di đà phật, tội lỗi, tội lỗi… Hắc hắc!” – Trong lòng Trương Tuấn vì hành động lén lút phá hỏng cây cung của gã đội trưởng tiểu đội kia mà tiến hành sám hối một phen.
- Con này là Thần Thú thật sao? Lại là loại ma thú có trí tuệ?
Ở phía dưới bắt đầu có người nghi ngờ hỏi. Vừa lên tiếng là một gã thú nhân.
Đại lục Thần Tín là nơi vô số chủng tộc sống chung, họ cũng không bài xích chủng tộc và tín ngưỡng của nhau. Gã thú nhân này là một gã có huyết thống không đáng tin cho lắm, mặc dù vóc người sáng sủa, thông minh, nhưng mà bộ lông trên mặt rõ ràng đã không có, tuy nhiên nhìn vào hai cái tai của hắn cũng có thể thấy được bóng dáng của loài gấu.
- Không sai, các ngươi sẽ không phải là bắt một đầu ma thú bất kỳ rồi đem làm giả thành Thần Thú chứ? Tốt nhất là chứng minh cho chúng ta xem!
Nhiều người lên tiếng, xung quanh đều là một mảnh ầm ĩ, người người yêu cầu tiểu đội mạo hiểm phải chứng minh đây là một con Thần Thú.
Cung thủ đội trưởng nhìn về phía “Phong Lâm Tinh Tinh”, nói:
- Ngươi nói hai câu nói cho bọn họ nghe đi.
Trương Tuấn mở miệng với vẻ lười biếng:
- Các ngươi là một bọn đần...
Lời của hắn còn chưa nói xong, phía dưới biến thành một mảnh hưng phấn và ngạc nhiên . Đâu đó xuất hiện những âm thanh thán phục.
- Hả? Trời ạ, nó mở miệng nói chuyện kìa, quả nhiên là một con Thần Thú có trí tuệ, không thể nào sai được. Tốt, tốt lắm, ta đã nói ta không có nhìn lầm mà, ha ha! Thần của ta ơi, tại lúc ta còn sống mà lại có thể may mắn nhìn thấy một đầu Thần Thú có trí tuệ!
Phía dưới trở thành một mảnh ầm ĩ, có cả thảo luận từ tốn lẫn cãi nhau đỏ bừng cả mặt.
Trương Tuấn nhìn khuôn mặt tràn đầy hưng phấn của bọn họ, tự hỏi trong khó hiểu: “Những người này bị chính mình mắng mà vì sao lại hưng phấn? Chẳng lẽ con người trên thế giới này lại hạ tiện như vậy?”
Trích:
Lịch "phát sóng":
- Thứ hai, tư, sáu: 3 - 5 chương, từ 11h - 17h.
- Thứ ba, năm: 2 chương, chương đầu lúc 5h - 6h, chương thứ hai vào lúc trưa hoặc khoảng 23h - 24h.
- Thứ bảy, chủ nhật: 1 chương lúc 5h - 6h, có nữa hay không thì không chắc.
Không hứa hẹn điều gì, chỉ có thể cố gắng!
Lưu ý rằng hôm nào đó có việc gấp, tác giả không có thời gian sửa và đăng chương mới thì tác giả sẽ không báo trước.
Tên thú nhân đặt câu hỏi nghi ngờ đầu tiên trong đám người là người thứ nhất ra giá. Nhìn vào quần áo hắn đang mặc, đã có thể biết ngay hắn ta không phú cũng quý, xem ra là kẻ có tiền.
- Mười vạn kim tệ? Ngươi cho rằng đây là đang đấu giá nữ nô loài quỷ quái? Thật xàm, đây chính là Thần Thú có trí tuệ, không có tiền đấu giá thì lăn qua một bên!
Một tên công tử quần là áo lượt đứng giữa bầy hộ vệ, dùng giọng nói nam trầm của mình chê cười thú nhân, đồng thời ra giá.
- Năm mươi vạn kim tệ!
Gã vừa mở miệng thì làm cho gã thú nhân lúng túng, xấu hổ mà lẩn vào đám người mất dạng.
- Năm mươi vạn kim tệ?
Cung thủ đội trưởng thì thầm, hắn cùng các thành viên của tiểu đội mạo hiểm chợt có cảm giác bị hạnh phúc đánh trúng, cảm giác so với bị sao băng đánh trúng cũng không ít đi bao nhiêu – một cái cảm giác hai chân bủn rủn, sắp té xỉu.
Năm mươi vạn kim tệ đủ sức xây dựng một tòa Thần điện hùng vĩ, mà khi đã có tòa Thần điện của mình, họ có thể thành lập Thần giáo của họ, họ có thể tiếp hành thu nhận giáo đồ, sau đó vui vui sướng sướng quản lý Thần giáo, chờ các giáo đồ cung kính đưa lên tế phẩm. Đương nhiên việc sáng lập Thần giáo tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
Tại đại lục Thần Tín, một bút tài phú khổng lồ như vậy đủ để khiến nhiều người “rút đao hướng về” – giết người cướp của không hơn! Năm mươi vạn kim tệ, số tiền mà ngay cả phần lớn quý tộc được Thần điện sắc phong chưa chắc đã xuất ra được, nhưng vị công tử này lại có thể xuất ra tới, thế nên hiển nhiên người công tử vừa lên tiếng có lai lịch rất lớn.
- Đây không phải là công tử Tính của dòng họ Nguyễn Văn tại thành Phú Quý sao?
Một giọng nói vang lên, theo sau đó, một thanh niên mặc áo choàng màu vàng nhạt, trên lưng là hai thanh kiếm màu bạc vắt ngang tách qua dòng người, tiến về nơi đây. Khi hắn vừa mới xuất hiện, có người kinh ngạc hô:
- Trần Công Dũng. Vệ thú Chiến sĩ Trần Công Dũng!
Vệ thú là một loài ma thú đặc biệt, như đã biết, trên đại lục Thần Tín, chúng thần ngang hàng với nhau, và chúng thần chỉ cho phép một người lựa chọn tu luyện ma pháp hay tu luyện võ kỹ. Nhưng chúng thần vì bảo vệ Thần giáo của mình mà phá lệ mở rộng tấm lòng, ban cho một ít người có năng lực ma vũ song tu. Mà thứ năng lực này chính là thông qua sủng vật của thần – vệ thú – để nhận được.
Sau khi trải qua tầng tầng khảo hạch, chiến sĩ cùng vệ thú “kết hợp” với nhau, vệ thú tự động dâng lên tính mạng của mình, hóa thành một tia tinh thần hòa vào thân thể của chiến sĩ – khi đó Vệ thú Chiến sĩ được sinh ra.
Trần Công Dũng được gọi là Vệ thú Chiến sĩ mạnh nhất của thành Phú Quý. Với vẻ anh tuấn và hào nhoáng, hắn chính là tình nhân trong mộng của vô số cô gái nơi đây.
Gã công tử Nguyễn Văn Tính nhìn về phía tên Vệ thú Chiến sĩ Trần Công Dũng, âm thầm cảm giác được không ổn. Trần Công Dũng không chỉ là Vệ thú Chiến sĩ mạnh nhất Thần giáo Bạc Hà ở thành Phú Quý, hắn càng là cháu đích tôn của tử tước Trần Công Sơn, nói nôm na thì hắn chính là người thừa kế chức vị và tài phú của vị tử tước.
“Thành Phú Quý là một thành lớn nhất ở khu vực xung quanh, tài lực hùng hậu, nếu hắn đánh chủ ý vào đầu Thần Thú này thì chính mình không nhất định có thể cạnh tranh được với hắn.” – Nguyễn Văn Tính nhíu mày, ở trong lòng hắn bay lên sự cảnh giác cao độ.
Trần Công Dũng là thanh niên tuấn kiệt , so với những tên “công tử ăn không ngồi rồi, suốt ngày phá phách” mà nói thì mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần. Bởi vậy nên Nguyễn Văn Tính cảm thấy bị uy hiếp là điều đương nhiên.
Trần Công Dũng mỉm cười:
- Công tử Tính với công tử Bảo vì sao cùng đến thành Phú Quý một lúc? Ha ha, thật là khéo. Không nghĩ tới việc ta vừa mới nghe có một đầu Thần Thú có trí tuệ ở đây thì lại đụng đến hai vị công tử. Nếu như mọi người đều có hứng thú với đầu Thần Thú này thì không ngại dùng phương thức đấu giá để phân ra cao thấp?
Trần Công Dũng rất khôn khéo, hắn vừa bày tỏ sự hứng thú của của mình dành cho Thần Thú, vừa quang minh chính đại đưa ra phương thức cạnh tranh. Chỉ một lời nói của hắn đã làm cho cả công tử Tính và công tử Bảo đang đứng trong đám người không tìm ra được một kẻ hở, một lý do để phản bác.
Nguyễn Văn Tính với Ngô Thế Bảo gật đầu trong bất đắc dĩ, trong lòng thì hết sức căm tức, nghẹn một hơi, toát lên cái suy nghĩ “nhất định phải thắng trận này, phải đạp nát cái kiêu ngạo của tên tóc vàng kia!”.
Trương Tuấn ngồi ở trên đài, nhìn mọi người tranh đến tranh đi, đột nhiên cảm thấy một trận buồn cười: “Nếu như bọn họ biết thật ra bản thân mình kỳ thật chẳng phải là một con Thần Thú, mà chỉ là một con người, thì vẻ mặt của họ sẽ thế nào? Hẳn là rất đặc sắc!”. Trương Tuấn muốn mở miệng cười to, nhưng mặt hắn là một bộ đau khổ, là vì hắn đói bụng.
Tiểu đội mạo hiểm vừa nhìn thấy ánh mắt của Trương Tuấn thì đã biết chuyện gì đang xảy ra, dù sao bọn họ đã cùng con “Thần Thú” này trải qua một quãng đường dài cho nên đối với thái độ của nó, họ cũng hiểu chín, mười phần. Với họ, vào lúc này tuyệt đối không thể xuất hiện cái sai lầm gì, nếu như Thần Thú uể oải thì e rằng giá tiền bán nó sẽ giảm mạnh, còn nếu như Thần Thú bị chết vì đói thì e rằng tất cả cố gắng của họ chỉ là công cốc.
Mắt thấy vinh hoa phú quý đang mở rộng vòng tay chào đón chính mình, cung thủ đội trưởng không dám chậm trễ phút giây nào, hắn vội vàng hướng về hai người chiến sĩ, đánh một cái ánh mắt “ngươi hiểu chứ”. Song hai gã chiến sĩ vẫn đứng bất động ở nơi đó. Thấy vậy, gã căm tức: “Hai tên này làm sao mà không nhận ra ý tứ của mình?”. Gã lặng lẽ đi tới gần hai tên chiến sĩ, nhỏ giọng nói:
- Đi tìm cho nó chút thức ăn.
Hai tên chiến sĩ với khuôn mặt đau khổ, thấp giọng nói:
- Đội trưởng, nơi này là thành thị, chúng ta không thể nào đi săn thú, tiền của chúng ta thì đã hết từ sớm rồi. Ngài cũng biết mà, con Thần Thú này có sức ăn rất lớn, tất cả tiền của chúng ta đã sớm bị tiêu sạch.
Người đội trưởng ngẩn ra, hắn chợt nhớ đến việc tiểu đội của mình đã bị con Thần Thú ăn đến nghèo mạt! Hắn trở nên lo trái nghĩ phải, suy tư này nọ, nọ kia.
Mắt thấy con Thần Thú ngày càng uể oải, rốt cuộc hắn hạ quyết tâm, cắn răng đem cung tên của chính mình cầm ra:
- Dùng chúng đổi một chút thức ăn, đi nhanh về nhanh.
Khi Trương Tuấn đang bắt đầu bữa ăn, phía dưới đã đến hồi cạnh tranh gay gắt. Trần Công Dũng báo ra một cái giá cao, mở đầu cho một lần đấu giá mới:
- Ba trăm vạn kim tệ.
Nguyễn Văn Tính đỏ cả hai mắt, xanh cả mặt, quát lên đầy hung tợn:
- Ba trăm năm mươi vạn! Ba trăm năm mươi vạn!
Cái giá này đã là cái giá cao nhất hắn có thể đưa ra, nếu Trần Công Dũng báo ra cái giá cao hơn, hắn chỉ có thể cúi đầu trong bất lực.
Trần Công Dũng không buông lỏng một chút nào, trong đôi mắt màu lam ứa ra một chút giận dữ:
- Bốn trăm vạn!
Hắn vươn ra bốn cái ngón tay, thản nhiên mà lại kiên định nói ra cái giá này.
- Hít hà…
Ở trong tiếng kinh hô của mọi người, Nguyễn Văn Tính cùng Ngô Thế Bảo rút đi trong buồn bã, ở trong lòng bọn họ, nỗi oán hận Trần Công Dũng đã lên đến đỉnh điểm!
Trần Công Dũng không một chút để ý, trong suy nghĩ của hắn, Nguyễn Văn Tính không phải là một đối thủ có tính uy hiếp, cho dù Nguyễn Văn Tính hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi thì gã có thể làm ra hành động gì? Nhiều nhất là nguyền rủa trong lòng mà thôi.
Với một cái giá cao lên đến bốn trăm vạn kim tệ mà mua được một đầu Thần Thú có trí tuệ, Trần Công Dũng vẫn rất hài lòng. Sau khi “đuổi” đi những tên đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, Vệ thú Chiến sĩ mạnh nhất thành Phú Quý lại khôi phục phong độ vốn có, liên tiếp mỉm cười đầy tao nhã và lịch sự, rồi liên tục hướng về phụ nữ xung quanh mà phất tay hỏi thăm.
- Bốn trăm vạn kim tệ! Bốn trăm vạn kim tệ!
Cung thủ đội trưởng kích động đến mức lời nói có phần khó nghe, rồi hắn lại lớn tiếng la lên:
- Còn có người ra giá cao hơn không?
Hắn hô tiếp hai lần, nhưng không có người trả lời.
Bốn trăm vạn kim tệ mua về một con Thần thú có trí tuệ, cái giá này cũng đã là cái giá rất cao, cung thủ đội trưởng cầu nguyện cuộc giao dịch này có thể nhanh chóng kết thúc trong hồi hộp. Chỉ cần nhận được bốn trăm vạn kim tệ, sau này hắn không cần đi mạo hiểm nữa, mỗi ngày hắn chỉ cần nằm ở tiếng rung động “đinh đương” của kim tệ mà thưởng thức những bữa ăn phong phú!
Tại phía dưới, với giá cao đến bốn trăm vạn, tất cả đối thủ cạnh tranh của Trần Công Dũng đều bị hù dọa không nhỏ, đến mức họ nản lòng lui ra khỏi cuộc đấu giá.
Hết lần này đến lần khác mọi người đều không còn đấu giá, ngay khi song phương chuẩn bị tiến hành cuộc giao dịch và cụng ly chúc mừng thì một cái âm thanh tuyệt vời vang lên.
Một tốp vệ binh với hai tay cầm kiếm nhanh chóng tách dòng người ra, để lộ một cái lối đi.Ở đầu tốp vệ binh là một cô gái mặc chiếc áo khoát màu đỏ được làm từ nhung và lụa, nàng tiến tới dưới sự bảo vệ của những tên vệ sĩ có thân hình cường tráng. Mọi người nhìn thấy bộ quần áo có bốn hoa văn hình một loài chim lớn – sự tượng trưng cho thân phận quý tộc, mà ở trong thành Phú Quý thì chỉ có công tước Vũ Tuyết Mai mới có được bộ đồ này, ngay lập tức họ quỳ xuống.
Tiếp đó, theo thói quen, nàng dùng tay vuốt mái tóc đỏ “bốc lửa” của mình, trong lúc này, không biết vô tình hay cố ý, làn da trắng hồng đầy sức sống lộ ra bên ngoài một mảnh lớn.
- Đại công tước tôn kính, xin hỏi ngài hướng về nơi đây là có việc gì giao cho thuộc hạ đi làm sao?
Trần Công Dũng khom người hỏi.
Việc Trần Công Dũng rất ngưỡng mộ và theo đuổi Vũ Tuyết Mai thì mọi người trong Thần giáo Bạc Hà đều biết. Chuyện này không có gì to tát, tất cả cũng bởi vì người theo đuổi công tước Tuyết Mai đủ để thành lập ba đội vệ đội của vị nữ công tước này.
Trên đại lục Thần Tín, quý tộc đều có quyền thành lập vệ đội của chính mình, tước vị càng cao thì số người trong vệ đội càng nhiều. Trong đó, vệ đội của một công tước có nhiều nhất là năm trăm người. Thế mới biết hầu hết các nam quý tộc đều theo đuổi công tước Tuyết Mai.
Khi cái âm thanh dễ nghe của nữ công tước Tuyết Mai rơi vào trong tai của Trương Tuấn, hắn đang gặm một cái khớp xương, chính là loại cố gắng “không chừa một mảnh thịt vụn”.
- Đây chính là loại ma thú có trí tuệ?
Đang lúc Trương Tuấn chiến đấu hăng hái với cái khớp xương thứ hai, một cái liếc mắt không có chủ ý rơi vào người hắn. Nhất thời hắn như bị một tia chớp đánh trúng, khớp xương trong tay dĩ nhiên rơi trên mặt đất. Hắn ngây ngô nhả ra miếng thịt đang nhai nhóp nhép trong miệng, lẩm bẩm không ngừng một câu như một kẻ điên.
- Quan Thế Âm Bồ tát đại từ đại bi, đại khổ đại nạn, đại trí đại thiện…
Tuyết Mai khẽ nhíu mày:
- Ma thú chính là ma thú…
Cả người Trương Tuấn từ trên xuống dưới chỉ có thị giác còn sử dụng được, trong mắt của hắn chỉ có một thân ảnh cao quý của nữ công tước, cùng với khuôn mặt thanh tú, thoát tục của nàng. Dòng suy nghĩ của hắn cũng chuyển động theo sự chuyển động của công tước Tuyết Mai, ánh mắt của hắn càng không rời thân thể của nàng trong bất cứ giây nào. Hắn nhìn nàng không chớp mắt, muốn chớp cũng không chớp mà nhìn nàng.
- Vệ thú Chiến sĩ Trần Công Dũng tôn kính, ngươi có thể đem con Thần Thú này tặng cho ta không?
Tuyết Mai vuốt cằm một cái, hướng khuôn mặt về phía Trần Công Dũng mà hỏi.
Trần Công Dũng rất khó có thể cự tuyệt Vũ Tuyết Mai. Dẫu cho hắn rất muốn có được đầu Thần Thú có trí tuệ này, nhưng đối mặt với thỉnh cầu của giai nhân, hắn vẫn lấy phong độ thường ngày mà khom người lùi về phía sau.
- Theo đúng yêu cầu của ngài – vị nữ công tước Tuyết Mai xinh đẹp khiến người khác hít thở không thông, Công Dũng có thể rời khỏi, nhưng dựa theo quy định đấu giá, ngài phải đưa ra giá cả cao hơn Công Dũng thì mới được.
Vì một người phụ nữ xinh đẹp, một người đàn ông thần phục dưới váy của nàng cũng không phải là sự tình gì dọa người. Tất nhiên là khi người phụ nữ kia phải đáng giá để họ làm như vậy.
Vũ Tuyết Mai ung dung nhìn về phía con Thần Thú mà nở nụ cười:
- Ta ra giá bốn trăm năm mươi vạn kim tệ!
Hiển nhiên nếu như là một người không ra gì, thì sẽ chiếm lấy cái lợi này ngay, không phải quá dễ dàng sao? Chỉ cần hô lên một cái giá cao hơn của Trần Công Dũng một tí để mang tính tượng trưng là được. Nhưng với thân phận của bản thân mình, Vũ Tuyết Mai không cho phép mình làm vậy, nàng tăng liền năm mươi vạn kim tệ, điều đó là minh chứng tốt nhất thể hiện thân phận cao quý của nàng.
Cung thủ đội trưởng hạnh phúc đến mức muốn ngất đi, vì thế trong một khoảnh khắc tương đối dài, gã quên nói “giao dịch hoàn thành”.
Trương Tuấn lại bày ra ưu điểm vượt trội của một con Thần Thú có trí tuệ cao siêu, hắn đứng ở bên trong lồng sắt, nhảy về phía trước, sốt ruột đến nỗi không chịu được mà lớn tiếng tuyên bố:
- Giao dịch hoàn thành.
“Cốc.” – Một âm thanh xuất phát từ một búa gỗ gõ vào bàn vang lên, chỉ ra rằng cuối cùng con “Phong Lâm Tinh Tinh” đã bị thành chủ thành Phú Quý dùng bốn trăm năm mươi vạn kim tệ mua đi.
- Nguyên Hải, ngươi dẫn hắn đi trước rửa ngay đi. Sau khi tẩy rửa sạch sẽ cho nó thì mang nó đến gặp ta.
Vũ Tuyết Mai giao nhiệm vụ cho quản gia của nàng.
Nhận được lệnh, một người trung niên có phần lớn tuổi lập tức dẫn theo hai gã vệ binh tiến về phía lồng sắt nhốt Trương Tuấn.
Trương Tuấn vốn cho rằng bản thân mình sẽ được đứng ở bên cạnh mỹ nữ có khí chất cao quý, nhưng lại không ngờ phải… đi tắm trước. Vừa nghĩ đến tắm rửa, hắn liền nhíu mày: “Tắm rửa xong sẽ lộ tẩy mà?”. Nghĩ đến đó, Trương Tuấn gầm lên một tiếng, nện một quyền lên trên lồng sắt.
Dưới một quyền của hắn, chiếc lồng sắt được chế tạo từ thép cứng có phẩm chất trung đẳng xuất hiện một vết lõm.
Tình huống bất ngờ khiến mọi người xôn xao và trở nên bối rối.
- Nhanh, nhanh bảo vệ công tước.
Trịnh Nguyên Hải la to.
Gã ta vừa dứt lời, bốn gã vệ binh nhanh chóng bước về bốn hướng xung quanh Vũ Tuyết Mai, đem nàng bảo vệ ở bên trong. Họ đầy cảnh giác nhìn về con Thần Thú đang tức giận trong lồng sắt.
Trương Tuấn hét lớn một tiếng, lần này hắn dùng tất cả sức mạnh đánh vào chiếc lồng sắt. Sau một tiếng “ầm”, chiếc lồng hắn bị hắn đập thành vài mảnh vỡ, rơi rụng trên mặt đất.
Chiếc lồng sắt này chính là vật mà tiểu đội mạo hiểm dùng để giam giữ Trương Tuấn, Trương Tuấn chưa từng nghĩ đến việc chạy trốn, hắn xem chiếc xe tù như một thứ mang hắn ra khỏi thảo nguyên một cách miễn phí. Do đó, vì dọc đường đi không hề xảy ra chuyện gì, vì thế tất cả mọi người đều lầm tưởng rằng lồng sắt có đủ chắc chắn để nhốt hắn lại, nhưng không ngờ tới việc chỉ sau một lúc Trương Tuấn nổi giận, thì chiếc lồng giam đã thành đồ bỏ đi, đã không thể giam giữ được hắn.
- Xông lên!
Vệ binh của nữ công tước hét lớn, họ cầm trong tay thanh kiếm dài, xếp thành hai hàng vọt lên.
Mục tiêu của Trương Tuấn chỉ có một, đó là nữ công tước xinh đẹp. Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, ngay cả Xỉ Kiếm Lang cũng không theo kịp, rhế nên những vệ binh được huấn luyện theo cách chiến đấu của quân đội thì có thể nào là đối thủ của hắn.
Trương Tuấn không sử dụng kế hoạch nào, hắn xông tới, chụp vào cây kiếm trong tay một gã vệ binh, dùng lực ném mạnh ra ngoài. Dưới sức mạnh rất lớn của hắn, Mân Tượng cũng không phải là đối thủ thì đám vệ binh có thể có kết quả nào khác? Từng tên, từng tên vệ binh nối tiếp nhau bay ra bên ngoài.
Những tên vệ binh đáng thương bị quăng ra xa mất chục thước, ngã mạnh lên mặt đất, bộ dáng liền trở nên thê thảm, không ngừng rên rỉ. Nhân cơ hội này, Trương Tuấn nhào tới, tiến thẳng vào khoảng trống vừa mới được hắn tạo ra ở trước mặt.
Hàng vệ binh thứ hai không ngờ những tên vệ binh của hàng thứ nhất lại bị hạ đo ván nhanh như vậy, họ vẫn còn chưa chuẩn bị tốt, nhưng giờ này đã nhìn thấy khuôn mặt không mấy thân thiện của Trương Tuấn, cùng với cái miệng cười cợt của hắn thì cả thân thể đã bồng bềnh trên không.
“Soạt…”
Trương Tuấn xông qua phòng tuyến của những tên vệ binh, hướng thẳng về nữ công tước.
Nhận thấy trận thế thay đổi, hai trong bốn tên vệ binh vây xung quanh nữ công tước lao ra, một trái một phải, tiến hành giáp công hắn.
Trương Tuấn rống lớn một tiếng làm cho màng tai của hai gã vệ binh kêu lên ông ông, đồng thời xông nhanh về phía trước, dùng hai tay bắt được vai của hai gã vệ binh này, chụm lại cùng nhau.
“Thình thịch.” – Hai cái đầu va đầu vào nhau, hai kẻ nọ lảo đảo té xuống.
Nhận thấy tình huống không ổn, hai gã vệ binh cuối cùng rút ra hai cây côn lớn bên hông, nhìn về người nữ công tước. Khi thấy nữ công tước gật đầu trong bất đắc dĩ, hai gã vệ binh biết mình đã nhận được sự cho phép thì lập tức cầm chặt thứ vũ khí nặng nề vọt lên.
“Đùng đùng!” – Hai thanh côn được kéo tới, nện ở những phiến nham thạch trên mặt đất, tạo thành từng mảnh lửa nhỏ.
Trương Tuấn đã sớm nhảy qua một bên, bắt đầu tiến hành một vòng chiến đấu khác.
Bốn gã vệ binh này chính là bốn gã Sư Nhân Chiến Sĩ, chiến sĩ cấp bậc “bốn sao” hàng thật giá thật. Nếu là trên chiến trường, họ đều có thể lấy một chọi trăm, nhưng khi đối đầu với Trương Tuấn – một kẻ có thể dễ dàng đối phó với Mân Tượng, thì lại rơi xuống hạ phong, ngay cả góc áo của hắn cũng chưa từng sờ tới. Hiển nhiên không phải do họ yếu mà do đối thủ của họ là một con “quái vật” không hơn không kém.
Trên đại lục Thần Tín, các loại nghề nghiệp đều được chia thành mười ba cấp bậc, từ cấp một sao thấp nhất cho đến cấp mười ba sao cao nhất. Một sao đến bốn sao thuộc về cấp thấp, bốn sao đến sáu sao thuộc về trung cấp, bảy sao đến chín sao thuộc về cao cấp, mười sao đến mười hai sao thuộc về cấp Thánh, mười ba sao chỉ là một cách gọi dùng để chỉ những người có cấp bậc vượt qua cấp Thánh và đạt tới cấp Thần.
Tất cả các loại nghề nghiệp đều như nhau, đều không có nghề nghiệp mạnh nhất, mà chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu. Chỉ có những người đạt đến Thánh cấp thì mới có thể một thân một mình quét ngang ngàn quân, ngàn đời không lo lắng. Còn tại những cấp độ trước cấp Thánh, tốc độ tu luyện nhanh hay chậm, sự mạnh yếu của các nghề nghiệp đều không hề khác nhau nhiều.
Một chiến sĩ có cấp độ bốn sao thì đã là một nghề nghiệp trung cấp, hai gã chiến sĩ bốn sao tiến hành vây công thì không khác gì sự công kích của một người chiến sĩ năm sao. Song ở trong hoàn cảnh đó, Trương Tuấn vẫn nhanh nhẹn và dư thừa sức chiến đấu, hắn đã và đang biểu hiện ra sức mạnh và tốc độ vượt trội.
Sau một lúc, hai gã chiến sĩ còn lại này cũng nằm trên mặt đất. Trương Tuấn tiến tới, dùng mũi chân hất từng cây côn lên, nắm ở trong tay.
“Coong coong coong…” – Hắn gõ hai thanh côn vào nhau, rồi xông tới, đánh loạn xạ về hướng này.
Đột nhiên lại có thêm hai gã Sư nhân Chiến sĩ xuất hiện trong phủ công tước, hai người họ hét lớn một tiếng, chặn đường tiến của hắn.
“Đùng!” – Bốn thanh côn đánh mạnh vào nhau, một tiếng nổ vang lên. Bàn tay cầm côn của hai gã Sư nhân Chiến sĩ đau xót, tê dại, lòng bàn tay rách tả tơi, máu tươi chảy dài.
Trương Tuấn không hề quan tâm dù là cái liếc mắt, hắn giơ hai thanh côn lên, lại một trận đánh loạn.
Hai gã Sư nhân Chiến sĩ biết mình không địch lại, họ bắt đầu tránh nặng tìm nhẹ, họ vòng quanh người hắn, tiến hành đánh du kích.
Mà bởi vì thế, ở nơi này xuất hiện một cảnh tượng có phần buồn cười: Hai gã Sư nhân Chiến sĩ cường tráng với chiều cao hơn hai thước bị một gã có thân thể gầy gò và cao một thước tám đuổi theo mà đánh, có nhìn như thế nào cũng thấy không chút thích hợp.
- Ha ha ha…
Trương Tuấn cất tiếng cười to, mặt hai gã Sư nhân Chiến sĩ đỏ chót, xem ra họ cũng không phải là không biết xấu hổ. Khi đã không nhịn được sự dày vò của nội tâm, hai gã trao đổi ánh mắt một thoáng, rồi khẽ quát một tiếng, đồng loạt tấn công.
Trương Tuấn không chút nào sợ hãi, hai chiếc côn lại được giương ra, chặn đánh đòn đánh của hai người họ.
“Oanh!” – Những thanh kim loại cọ xát sinh ra tiếng nổ vang.
Bỗng nhiên vào lúc này Trương Tuấn buông lỏng hai tay, hai thanh côn chợt rơi xuống. Hai gã Sư nhân Chiến sĩ mãi lo dùng sức, cũng không nghĩ đến đối thủ của họ đột nhiên buông tay, thế là hai gã mất đi thăng bằng, cả người ngã về trước theo quán tính.
Nhân cơ hội này, thân thể Trương Tuấn co lại, xuyên qua khe hở giữa hai gã chiến sĩ. Đồng thời hai tay mở ra, thuận thế đẩy hai gã chiến sĩ bay về phía sau.
- Tá lực đả lực! Nó thật sự chỉ là một con ma thú sao?
Sắc mặt của công tước Tuyết Mai chợt xuất hiện chút biến hóa.
Trương Tuấn cười ha ha, tăng tốc vọt về hướng Vũ Tuyết Mai, bàn tay mở to ra, muốn bắt nữ công tước của chúng ta.
Thật không ngờ đến rằng nữ công tước lại ra tay nhanh như điện, bàn tay trắng như ngọc nhìn nhu nhược lại giữ chặt cổ tay của Trương Tuấn, như một chiếc kiềm đang kẹp chặt. Ngay sau đó cổ tay nàng run lên, đẩy mạnh tới trước.
Trương Tuấn hét thảm một tiếng, bị văng ra ngoài có hơn năm thước. Hắn đứng lên trong hoảng sợ, nhìn năm vết màu đỏ trên cổ tay của chính mình, cố nén đau nhưng lại không nhịn được khen:
- Thật là lợi hại!
Vũ Tuyết Mai nhìn hắn với thái độ cực kỳ bình tĩnh. Mặc dù đang ở trong chiến đấu nhưng nàng vẫn giữ vững khí chất cao quý của mình.
- Ta vốn là một chiến sĩ chín sao, nếu không phải như vậy thì một thành thị phì nhiêu như thành Phú Quý sẽ đến lượt ta cai quản sao?
Trương Tuấn chợt hiểu ra, hắn biết mình không thể nào tiếp tục lừa dối được nữa. Vì thế hắn đứng yên ở đó, nói:
- Ta không phải là Thần Thú, ta là con người!
Hiển nhiên từ lúc bị kéo về nơi đây, hắn vẫn chấp nhận im lặng. Mãi cho đến khi biết mình không phản kháng thì sau khi tắm rửa cũng lộ tẩy, cho nên hắn liền phá lồng xông ra. Nhưng giờ phút này, khi đã biết không thoát được, hắn đành ăn ngay nói thật.
Chuyện này sẽ làm ra chấn động thế nào trong phủ công tước? Công tước là thân phận gì, thế mà tại trong lãnh địa của mình lại bị người lừa gạt. Đám người Trịnh Nguyên Hải lập tức nhảy lên la hét ầm ĩ, muốn dẫn vệ đội đi tóm những tên cả gan dám lừa cả công tước, dẫn về đây để tiến hành trừng trị thật nghiêm.
Vũ Tuyết Mai khoát tay, đầy hứng thú nhìn về khuôn mặt đã được lau sạch của Trương Tuấn:
- Mắt đen, tóc đen, ừm, cũng thật là hiếm thấy.
Nàng bắt đầu trầm ngâm, ngón tay lướt nhẹ lên khuôn mặt, động tác dịu dàng.
- Ngươi chưa từng tu luyện võ kỹ sao?
- Không có.
Trương Tuấn gật đầu.
Nhãn lực của chiến sĩ chín sao là sáng tỏ cỡ nào? Như thế nào nàng có thể không nhìn ra? Nàng hỏi như vậy chỉ là muốn được xác nhận từ hắn mà thôi.
- Công tước tôn kính, xin hãy nhanh ra lệnh, không thể để cho những tên lừa gạt đáng xấu hổ kia có đủ thời gian chạy trốn.
Trịnh Nguyên Hải đứng ở sau bốn gã Sư nhân Chiến sĩ, nói ra với một bộ dạng trung thành tuyệt đối.
Vũ Tuyết Lại bỗng nhiên cười:
- Nguyên Hải, đi chuẩn bị một chút, ta phải đi gặp Giáo chủ Trần Đại Nghĩa.
Nguyên Hải cảm thấy kỳ quái, hỏi trong khó hiểu:
- Đại nhân, chúng ta không truy cứu hành vi phạm tội của những tên lừa gạt kia sao?
Vũ Tuyết Mai lắc đầu, nói:
- Bọn họ cũng không biết chuyện này, coi như không có gì đi. Ngươi nhanh đi chuẩn bị, chúng ta lập tức xuất phát. Rõ chứ vệ binh… Ừ, xin lỗi, mà ngươi tên gì? Trương Tuấn? Tốt, vệ binh Trương Tuấn.
“Dẫn hắn đi theo để làm gì?” - Trịnh Nguyên Hải có chút khó hiểu, mặc dù trong lòng âm thầm nói, nhưng gã vẫn tuân theo mệnh lệnh của nữ công tước, vội vàng đi chuẩn bị mọi việc.
Không lâu sau…
Trong Thần điện ở thành Phú Quý, Vũ Tuyết Mai hướng về Giáo chủ Trần Đại Nghĩa hành lễ với thái độ vô cùng cung kính. Giáo chủ Trần Đại Nghĩa nhìn nàng, ôn hòa cất tiếng hỏi:
- Công tước tôn kính, hôm nay ngài đến đây là có việc gì sao?
Vũ Tuyết Mai trả lời:
- Giáo chủ, ta vội vàng đến đây là để đề cử cho ngài một người. Hắn là chiến sĩ trời sinh cho nên ta mới đề cử cho hắn trở thành người thuộc hạ Vệ thú Chiến sĩ thứ mười chín của ngài.
Trần Đại Nghĩa mỉm cười:
- Công tước đại nhân, ngài cũng biết rồi, việc lựa chọn Vệ thú Chiến sĩ là rất nghiêm khắc, chúng ta không thể đề cử với Thần một người không đủ tư cách. Đây là có tội.
Vũ Tuyết Mai gật đầu:
- Ta tin tưởng người này có thể thành công. Hắn không có luyện qua bất cứ võ kỹ cùng ma pháp nào, nhưng hắn lại có thể đánh bại bốn gã chiến sĩ bốn sao một cách dễ dàng.
- Hả? Chuyện này là thật chăng?
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa cũng không lộ ra khuôn mặt kinh ngạc đến bao nhiêu. Hắn nhìn về Trương Tuấn – kẻ đứng sau nữ công tước, không mấy tin tưởng cái người gầy gò này có thể đánh bại bốn gã chiến sĩ bốn sao.
Vũ Tuyết Mai liếc mắt ra hiệu cho Trương Tuấn, ý đồ bảo Trương Tuấn bước tới đây.
Đây chính là cơ hội biểu hiện bản thân trước mặt mỹ nữ, bởi vậy Trương Tuấn rất vui lòng. Hắn nhìn bốn phía xung quanh, chỉ chỉ vào một pho tượng quái vật có chiều cao hơn ba thước. Được Giáo chủ Trần Đại Nghĩa gật đầu, hắn tiến tới ôm pho tượng, gầm nhẹ một tiếng. Sau một vài trận rung động, pho tượng nọ bị hắn bế lên.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa cười hài lòng, gật đầu, nói:
- Tốt tốt! Ta tin tưởng ánh mắt của nữ công tước, hắn nhất định là chưa từng tu luyện qua bất kỳ võ kỹ hay ma pháp nào. Sức mạnh được trời sinh như thế thì chắc chắn sẽ thông qua những khảo nghiệm của Vệ thú Chiến sĩ. Ha hả…
Công tước Tuyết Mai có phần vừa ý nhìn qua Trương Tuấn. Trương Tuấn ngây ngô, nhếch miệng cười ha hả, còn thiếu chút nữa liền dùng hai nắm đấm gõ vào lồng ngực của mình như một con tinh tinh lớn.
“Phật tổ phù hộ!” – Trương Tuấn khấn trong lòng, biểu lộ sự khoái trá của bản thân.
- Đi thôi, theo ta đi đến phía sau Thần điện. Chúng ta sẽ bắt đầu những bài kiểm tra ngay bây giờ.
Đối với Giáo chủ Trần Đại Nghĩa, tăng thêm một gã Vệ thú Chiến sĩ trong thành Phú Quý là một cái tin tức tốt lành, không thể nghi ngờ về việc quân đội dưới sự quản lý của hắn sẽ mạnh mẽ hơn một ít.
Vệ thú Chiến sĩ so với những chiến sĩ bình thường mạnh mẽ hơn nhiều lắm, song quá trình tuyển chọn lại càng thêm phức tạp, yêu cầu cũng cực kỳ nghiêm ngặt. Hằng năm có hơn một trăm tổ có số lượng nghìn người xếp hàng dài với mong muốn được trở thành Vệ thú Chiến sĩ. Nhưng số người có tư cách trở thành Vệ thú Chiến sĩ lại hiếm hơn lá mùa thu, có thể nói là trong số trong nghìn người, trong số nghìn dặm xung quanh cũng khó có thể tuyển ra được một người.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa vẫn luôn tìm cách mở rộng số lượng Vệ thú Chiến sĩ dưới trướng, nhưng mà tìm mãi vẫn chưa thấy có người đủ tư cách.
Trong suy nghĩ của Trần Đại Nghĩa, Trương Tuấn có sức mạnh trời sinh như thế thì tất nhiên có thể thông qua những bài thi kiểm tra, ắt hẳn sẽ không có vấn đề gì xảy ra. Mà do đó thì trong tương lai, Trương Tuấn có thể trở thành một gã Vệ thú Chiến sĩ hai sao, việc này đối với một người giáo chủ như Trần Đại Nghĩa là một sự trợ giúp rất lớn.
Cấp cao nhất của Vệ thú Chiến sĩ chỉ là năm sao, nhưng chỉ có Vệ thú Chiến sĩ trong Thần giáo bậc một mới có thể tăng lên tới năm sao, còn ở những Thần giáo bậc hai chỉ có thể tăng cao nhất đến ba sao. Mà những Vệ thú Chiến sĩ trong Thần giáo bậc ba thì chỉ có tăng cao nhất đến hai sao.
Thần giáo Bạc Hà nằm ở phía đông nam đại lục, vốn là một cái Thần giáo nhỏ, nói trắng ra chính là Thần giáo bậc ba, Vệ thú Chiến sĩ của họ chỉ có thể tăng đến hai sao.
Xét về yếu tố chính thì sự phân chia cấp bậc của Thần giáo dựa vào số lượng người tham gia tín ngưỡng – hay được gọi là tín đồ. Và để tiện lợi, không biết bao lâu về trước, không biết là ai sáng tạo ra, số tín đồ của Thần giáo đều được thể hiện qua ánh sáng tỏa ra từ một viên ngọc thạch lấp lánh, thuần khiết có tên là Tín Ngưỡng Thạch. Ánh sáng của Tín Ngưỡng Thạch càng mạnh thì đồng nghĩa với số lượng tín đồ của Thần giáo đó càng nhiều, nghĩa là Thần giáo có cấp bậc càng cao; ngược lại thì Thần giáo có cấp bậc càng thấp. Ánh sáng tỏa ra từ Tín Ngưỡng Thạch của Thần giáo Bạc Hà chỉ bao phủ trong phạm vị ba mươi dặm.
Ánh sáng tỏa ra từ Tín Ngưỡng Thạch bao phủ phạm vi ba mươi dặm đến một trăm dặm thì đó là Thần giáo bậc ba, từ một trăm hai mươi dặm đến một nghìn hai trăm dặm thì đó là Thần giáo bậc hai, và từ một nghìn hai trăm dặm trở lên thì đó là Thần giáo có cấp bậc cao nhất. Ở trên đại lục, có năm Thần giáo lớn gồm: Thần giáo Đông Phương, Thần giáo Cự Long, Thần giáo Tinh Thần, Thần giáo Nhật Nguyệt cùng Thần giáo Sơn Thần là thần giáo bậc cao nhất. Ánh sáng tỏa ra từ Tín Ngưỡng Thạch của năm Thần giáo lớn bao phủ cả ba ngàn dặm!
Nếu không có gì khác thường thì trên cánh tay của Vệ thú Chiến sĩ đều sẽ có một đôi bảo vệ tay làm bằng kim loại có màu sắc hoa lệ. Khi cấp bậc của Vệ thú Chiến sĩ tăng lên, đôi bảo vệ tay đó sẽ xuất hiện một vết lõm vào hình lăng trụ. Khi sức mạnh của Vệ thú Chiến sĩ đạt đến yêu cầu, khi được cung cấp đầy đủ sự trợ giúp, đôi bảo vệ tay sẽ bắt đầu thăng cấp. Nếu như nó thành công thăng cấp, trên vết lõm sẽ xuất hiện một viên Sức Mạnh Tinh Thể, có bao nhiêu viên Sức Mạnh Tinh Thể thì cấp bậc của Vệ thú Chiến sĩ là bấy nhiêu.
Trương Tuấn theo Giáo chủ Trần Đại Nghĩa đi tới phía sau Thần điện, theo sau họ là nữ công tước Tuyết Mai. Nơi này không hùng vĩ như phía trước Thần điện, nơi này chủ yếu cung cấp nơi sinh hoạt cùng chỗ ngủ nghỉ cho các thành viên làm việc trong Thần điện.
Đi qua nhiều cổng vòm có chiều cao hơn ba thước, trên tường tràn đầy những bức tranh miêu tả về Thần giáo Bạc Hà – cả lịch sử và những huy hoàng đã có, bọn họ đến một căn phòng rộng bên trái hành lang.
Bên trong căn phòng là những vật dụng có vẻ ngoài mộc mạc, để lộ hết cuộc sống giản đơn của vị giáo chủ. Trần Đại Nghĩa dẫn hai người vào bên trong rồi xoay người lại, nói với Trương Tuấn bằng giọng trịnh trọng:
- Con trai, Vệ thú Chiến sĩ là người bảo vệ của Thần. Cho nên tính cách và phẩm chất mới là điều quan trọng nhất. Do đó cuộc sống không thể không đạm bạc, và không thể xa xỉ. Ngươi có thể giữ vững một cuộc sống như vậy đến hết cả cuộc đời sao?
Trương Tuấn cười lớn trong lòng, bên ngoài thì lại nói:
- Có thể.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa gật đầu, sau đó dẫn hắn đi vào một cánh cửa nhỏ.
Phía sau cánh cửa nhỏ là một căn phòng không có cửa sổ, bên trong chỉ có một cái bàn làm từ một loại đá màu trắng ngà. Hai bên trên cái bàn màu trắng ngà là một bức tượng mang hình dáng một con bọ ngựa cầm song đao.
- Đây là…
Khi Trương Tuấn không rõ, Giáo chủ Trần Đại Nghĩa đầy tôn kính nói ra:
- Đây là Song Đao Đường Lang của Thần giáo Bạc Hà.
Toàn bộ Thần điện trên đại lục đều chỉ có duy nhất một con vệ thú, nói cách khác thì Vệ thú Chiến sĩ của một Thần điện đều sử dụng cùng một loại vệ thú, cho đến nay chưa từng có Thần điện nào sử dụng được loại vệ thú thứ hai. Đó là bởi vì vệ thú là sủng vật của Thần, có thể phát hiện một loại đã là việc hết sức không dễ dàng, muốn phát hiện loại thứ hai là một việc căn bản không thể hoàn thành được. Mà vì thế nên công việc nuôi dưỡng những con vệ thú dùng để cung cấp cho Vệ thú Chiến sĩ là công việc rất quan trọng. Quan trọng là bởi vì số lượng Vệ thú Chiến sĩ cũ không ngừng giảm xuống, và cũng có Vệ thú Chiến sĩ mới lạ được sinh ra, vòng lẩn quẩn ấy lại cần phải có vệ thú để sử dụng. Thêm một lý do nữa là năng lực sinh tồn của vệ thú cực kỳ yếu ớt, nếu để cho chúng tự sinh tự diệt ở bên ngoài thì chỉ sợ chúng đã sớm bị tuyệt chủng.
- Đem hai tay của ngươi đặt trên bức tượng bằng đá.
Trần Đại Nghĩa nói với Trương Tuấn, Trương Tuấn nghe vậy thì làm theo.
- Tập trung toàn bộ tinh thần, dùng sức.
Trần Đại Nghĩa lại nói.
Trương Tuấn nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh, rồi dùng tất cả sức mạnh truyền vào hai pho tượng. Chỉ trong chốc lát hai bức tượng nhỏ dưới tay Trương Tuấn chậm rãi tỏa ra ánh sáng lung linh.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa rất hài lòng, ông ta vỗ lên bờ vai của Trương Tuấn, lên tiếng cổ vũ:
- Ừ, không sai, cuộc kiểm tra võ kỹ cùng ma pháp đều đã thông qua, tiếp theo ngươi cần thông qua cuộc kiểm tra thân thể thì ngươi đã có thể trở thành một gã Vệ thú Chiến sĩ!
Ba người họ lại đi qua một cánh cửa nữa, tiến vào một căn phòng hẹp ở phía sau. Trong căn phòng này không có bất cứ cái gì, chỉ là một mảnh trống không. Giáo chủ Trần Đại Nghĩa khom người xuống, dùng tay gõ vào bức tường trong phòng.
- Lão già Kiếm Hiệp, nhanh đi ra kiểm tra thân thể của người trẻ tuổi này.
“Ken két…”
Một cánh cửa ngầm nối liền với bức tường mở ra, một ông lão có khuôn mặt như vỏ cây khô lấp ló sau bức tường.
- Lại có người đến kiểm tra sao?
Trần Đại Nghĩa nói:
- Người này không giống với những người trước đó, ta cam đoan với ngài.
Phạm Kiếm Hiệp “hừ” một tiếng, cánh cửa bị đóng lại một cái “rầm”.
Một lát sau, cánh cửa được mở ra, một ông lão thấp bé bước ra ngoài. Hiển nhiên ông lão là người Ải Nhân, cơ thể chỉ cao bằng một nửa người bình thường.
Phạm Kiếm Hiệp nhìn Trương Tuấn:
- Chính là hắn?
Thấy Trần Đại Nghĩa gật đầu, ông lão Kiếm Hiệp rút ra một cây trượng từ sau lưng, cầm lấy một đầu, đưa đầu kia về phía Trương Tuấn và nói:
- Nhóc con, cầm lấy đầu này đi.
Trương Tuấn không hề do dự, hắn đưa tay bắt lấy đầu nọ.
Phạm Kiếm Hiệp thấy vậy, liền nói:
- Tốt lắm, tập trung tinh thần suy nghĩ đến động vật ngươi thích nhất.
Trương Tuấn thích nhất động vật nào? Trong lòng hắn “nỗ lực” suy nghĩ: “Con chó nhỏ? Con mèo nhỏ? Con thỏ nhỏ?? Hình như đều không phải”. Nghĩ tới nghĩ lui chừng mười giây, một thân hình khổng lồ xuất hiện trong đầu hắn, nhưng không ngờ rằng đó là một con Mân Tượng.
Trương Tuấn cười khổ: “Không trách được, sinh sống trên thảo nguyên hơn nửa năm trời, mỗi ngày đều dựa vào thịt Mân Tượng để sống, do vậy mà chính mình thích nhất loài này cũng không có gì không hợp lý. Phải biết loài vật này vừa lớn, thịt lại mỹ vị, mà giết một con lại không quá khó khăn!”
Theo sự tập trung suy nghĩ của Trương Tuấn, chiếc trượng vốn có màu nâu chậm rãi chuyển sang màu trắng. Đang vô cùng kỳ vọng vào Trương Tuấn nhưng lại thấy màu sắc này, vẻ mặt của Trần Đại Nghĩa và Vũ Tuyết Mai có chút khó coi, trong lòng họ đều là một bụng khó hiểu.
Trần Đại Nghĩa vội vàng hỏi nhỏ:
- Kiếm Hiệp, ta biết màu vàng là đại biểu cho độ phù hợp của thân thể người và tinh thần của vệ thú là thấp nhất, màu xanh biếc là cao cấp, màu đỏ là không có độ phù hợp nào. Nhưng màu trắng như thế này là sao đây?
Thần sắc của Phạm Kiếm Hiệp cũng trở nên cổ quái:
- Là không có độ phù hợp, như vậy mà ngươi còn không hiểu sao? Không phải màu xanh biếc cùng màu vàng thì đã nói lên thân thể của hắn và tinh thần của vệ thú hoàn toàn không phù hợp.
- Hả?
Trần Đại Nghĩa và Vũ Tuyết Mai đều tỏ ra thất vọng, nhất là Vũ Tuyết Mai. Tất nhiên rồi, nếu như Trương Tuấn có thể trở thành Vệ thú Chiến sĩ thì người tiến cử là nàng sẽ đạt được nhiều chỗ tốt, huống chi nàng biết Trương Tuấn cũng ái mộ nàng.
Trên đại lục Thần Tín, các tộc sống cùng nhau, huyết thống của thú tộc đã được gieo vào các tộc khác, muốn tìm đến một người không chút liên quan đến “Thần Thú” là vô cùng khó khăn. Ở trong quá khứ, những người được kiểm tra đều bị loại ở ngay vòng một – vòng kiểm tra tiềm lực. Mà một khi không thông qua vòng thứ nhất thì vòng kiểm tra thứ hai chỉ còn là một hình thức.
Trần Đại Nghĩa và Vũ Tuyết Mai đều không nghĩ tới một người chưa từng tu luyện võ kỳ cùng ma pháp đã thông qua cuộc kiểm tra về tiềm lực lại bị cuộc kiểm tra thân thể đánh trợt. Bởi vậy cho nên hai người họ đều tin tưởng Trương Tuấn sẽ thông qua vòng kiểm tra thứ hai. Song ai cũng không nghĩ tới, hắn thông qua vòng kiểm tra đã từng loại bỏ trăm nghìn người, nhưng lại bị loại ở vòng kiểm tra tiếp theo. Trên mặt của hai người họ đều khó che dấu được sự thất vọng.
Phạm Kiếm Hiệp không hề để ý đến sự thay đổi trên khuôn mặt của hai người họ, mà nói tiếp:
- Màu trắng chỉ ra rằng hắn không thể trở thành một gã Vệ thú Chiến sĩ, nhưng hắn lại có thể trở thành một gã Tự Thành Chiến sĩ, một gã chuyên nuôi dưỡng vệ thú.