- Ta gọi các ngươi đến chỉ để nói cho các ngươi biết một điều. Ta tuy là Đại hiền triết, các ngươi là tùy tùng của ta, nhưng thật ra chúng ta đều ngang hàng với nhau. Chúng ta đều là con dân của Thần Bạc Hà, khi các ngươi trở thành tùy tùng của ta thì cũng phải chú ý, chân lý không phải là tiền bạc, thế nên không thể nào dùng thứ tiền bạc đó để đổi lấy chân lý. Nếu như chân lý lại có thể dùng tiền tài để đổi lấy thì đó chính là sự khinh nhờn lớn nhất dành cho Thần.
Thế Vũ, Khắc Cần cùng Minh Hạo xấu hổ không thôi, cả người run rẩy, vội vàng quỳ xuống, cung kính cầu xin:
- Đại hiền triết, xin ngài hãy tha thứ cho chúng ta.
Trương Tuấn gật đầu:
- Đứng lên đi, ta không trách tội các ngươi. Lời nói hôm nay của ta chính là chân lý đầu tiên kể từ khi các ngươi trở thành tùy tùng của ta.
Trương Tuấn dương dương tự đắc: “Xem ra chính mình vẫn là một kẻ có tiềm chất giả thần giả quỷ. Chỉ nói ba xạo một chút thì liền đem ba ngã tín đồ cuồng nhiệt của Thần giáo thuyết phục. Hiển nhiên ở trên con đường tràn đầy sự hỗn loạn của nhiều Tín ngưỡng, không thiếu sự tranh đấu Tín ngưỡng, chỉ cần giơ cao ngụy trang “Thần” cùng “Chân lý” thì mọi việc đều sẽ thoải mái hơn nhiều”.
Bỗng nhiên hắn cảm giác được đã hiểu vì sao ở những năm trước kia, khi kiến thức người dân còn hạn hẹp thì có nhiều người lợi dụng “ma xui, quỷ khiến”, loại dụng đủ loại thủ đoạn ti tiện như mê tín dị đoan để đầu độc quần chúng trên Trái Đất. Âu cũng là bọn chúng đánh vào những thứ mà người khác không tài nào hiểu nỗi.
…
Ngày hôm sau, trong lúc Trương Tuấn đang quét dọn một cái động mà Vệ thú sinh sống, hắn tình cờ phát hiện được một thứ: một quả trứng hình bầu dục có màu lục nhạt.
Hắn nhìn qua liền biết được đây là trứng của Vệ thú.
Cái động này đang nuôi một con Song Đao Đường Lang trưởng thành, nhưng dựa theo tốc độ phát triển bình thường thì con Song Đao Đường Lang này còn chưa tới thời kỳ sinh sản. Rất có thể nó giống như một lời nói trước kia ở trên Trái Đất: Sinh dục sớm.
Nhìn quả trứng Vệ thú màu lục nhạt nọ, trong lòng Trương Tuấn toát ra một cái ý nghĩ đầy táo bạo…
Hắn quay đầu lại, nhìn xung quanh, khi không thấy lão Phạm Kiếm Hiệp ở nơi này, hắn biết vào lúc này chỉ có mình hắn ở nơi đây. Hắn liền lén lút đem quả trứng này bỏ vào trong ngực của hắn. Rồi sau tiếp tục quét dọn cái động này như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Một lát sau, sau một tiếng mở cửa phòng, lão Phạm Kiếm Hiệp đã về.
- Đại hiền triết, hôm nay các Vệ thú vẫn khỏe chứ? Không có vấn đề gì xảy ra chứ?
Trương Tuấn bình tĩnh nói:
- Chúng nó vẫn tốt lắm, rất bình thường, không xảy ra vấn đề gì cả. Sau khi quét xong cái động này thì ta sẽ cho chúng nó ăn, không có gì đâu.
Lão Phạm Kiếm Hiệp lại gật đầu, rồi đi ra ngoài.
Đến khi xong hết mọi việc, Trương Tuấn trở lại căn phòng của chính mình, gọi Vũ Dũng vào:
- Ngươi là người sống ở thành Phú Quý đã lâu thì ngươi có biết ở xung quanh thành Phú Quý có cái sơn trang nào bán ra không?
- Sơn trang?
Vũ Dũng suy nghĩ một lát, nói:
- Ngài muốn mua sơn trang làm gì?
Trương Tuấn trả lời:
- Nếu ngươi muốn thực hiện nguyện vọng của mình thì nhanh chóng giúp ta hỏi thăm. Ta muốn một cái sơn trang nằm giữa núi non trùng điệp, xung quanh là rừng rậm, dã thú lại thường xuyên lui tới. Ngươi không nên tìm một căn phòng hư hỏng ở trên nương rẫy để đối phó cho qua chuyện.
Vũ Dũng nghe vậy liền không hỏi gì nữa, hắn vội vã xoay người đi:
- Ta sẽ đi hỏi thăm cho ngài.
Vũ Dũng làm việc với hiệu suất rất cao, chỉ đến xế chiều thì hắn đã trở lại:
- Đại hiền triết, tuân theo mệnh lệnh của ngài, ta đã tìm được hai cái trang viên hợp yêu cầu, xin mời ngài xem.
Vừa nói hắn vừa trải một tấm bản đồ ra:
- Đây là bản đồ địa hình xung quanh của thành Phú Quý. Tòa sơn trang thứ nhất có tên là “Hòa Phủ Sơn trang”, nó đã từng là một cái sơn trang của một vị bá tước. Nhưng đời sau của vị bá tước ấy xuống dốc không phanh, tòa sơn trang này đã đổi chủ vài lần, hiện tại người chủ của nó đang rao bán. Nó ở phía đông nam thành Phú Quý, nằm trong một cánh rừng sâu. Nó chỉ là một tòa thành được xây dựng bằng đá và những cái hàng rào gỗ đơn sơ. Nghe nói bởi vì nó cách quá xa thành Phú Quý nên cực kỳ xuống cấp. Vài người chủ nhân trước đó của nó cũng không sống ở đây được bao lâu. Hiện tại nó trở thành một nơi hoang vu, khẳng định là có nhiều đàn dã thú sinh sống ở đó.
- Địa thế thế nào?
Dựa vào tấm bản đồ, Trương Tuấn nhìn thấy một điểm đỏ được đánh dấu, lên tiếng hỏi.
- Tòa sơn trang này được xây dựng ở trên đỉnh một ngọn núi, địa thế hiểm yếu.
Nghe Vũ Dũng nói xong, Trương Tuấn gật đầu:
- Nghe vào thì cũng thấy không tồi, nhưng mà nơi này không thể sử dụng ngay lập tức, trước hết cần phải xây thêm tưởng bảo vệ ở bên ngoài. Còn một nơi khác thì sao?
- Nơi còn lại là một tòa có tên là “Khuyển Hổ Trang viên”. Nó nằm một ngọn núi tên là Khuyển Hổ. Ngọn núi Khuyển Hổ là một ngọn núi có địa hình hiểm trở ở phía chính nam thành Phú Quý, và ở trong thảo nguyên Tây Hòa. Trước kia vì ở biên giới với thảo nguyên Tây Hòa nên cũng không có bao nhiêu ma thú lui tới, nhưng vào mấy năm gần đây lại có rất nhiều ma thú lớn nhỏ xuất hiện. Thậm chí có một lần xuất hiện một con Đao Sừng Cự Tích. Lần đó, con Đao Sừng Cự Tích xuyên thủng tường vây bằng đá, cắn chết hơn mười người tùy tùng. Từ đó nó được xem như ở trong thảo nguyên Tây Hòa, chủ nhân của nó cũng không dám ở lại chỗ này nữa. Do đó mà hắn ta muốn bán quách nó đi. Tòa trang viên này chiếm diện tích rất lớn, gồm ba cái đỉnh núi và một khu vườn trồng nho rộng lớn.
- Bốn phía trang viên đều là những bức tường vây bằng đá. Ở ngoài tường đá một dặm là những mảnh rừng rậm tự nhiên. Thuộc hạ cho rằng khi chủ nhân của nó không ở đây trong một khoảng thời gian dài như vậy thì e rằng bên trong trang viên đã trở thành nơi ở của dã thú.
Vũ Dũng nói xong thì lẳng lặng đứng ở nơi đó, chờ mệnh lệnh của Trương Tuấn.
Vị Đại hiền triết của chúng ta cân nhắc kĩ càng: “Trứng Vệ thú còn rất yếu ớt, cần phải được bảo vệ đầy đủ, cho nên sơn trang Khuyển Hổ càng thêm thích hợp. Hơn nữa mình rất rành thảo nguyên Tây Hòa, nơi đó lại rất bí mật vì không có bao nhiêu người dám đi”.
Trương Tuấn gật đầu, lấy ra thủy tinh giữ đồ giao cho Vũ Dũng:
- Ngay lập tức mua Khuyển Hổ Trang viên, trả giá thấp thôi. Ta nghĩ rằng ở một địa phương nguy hiểm như vậy thì sẽ không có ai muốn mua nó đâu, vì thế ngươi hãy ép giá chủ nhân của nó đi.
Vũ Dũng mỉm cười, tiếp nhận thủy tinh chứa đồ:
- Đại hiền triết, xin ngài cứ yên tâm, loại chuyện này là thứ mà ta am hiểu.
Quả nhiên Vũ Dũng rất biết làm việc, khi Trương Tuấn đứng ở một tòa thành nhỏ trong Khuyển Hổ Sơn trang thì không khỏi nghĩ tới việc bỏ năm vạn miếng kim tệ mua nó là một việc cực kỳ chính xác.
Cửa chính của trang viên đã cũ nát, vụn gỗ văng tứ tung, trục cửa cũng muốn gãy. Mỗi một lần đụng vào là nghe những tiếng rung động “cạp cạp”.
Trương Tuấn chỉ mang theo mỗi Vũ Dũng đi vào Khuyển Hổ Trang viên, trong lúc đi trên một con đường nhỏ ở hai sườn núi – nơi mà có cây cối rậm rạp – thì thấy một con dã thú nhỏ nhảy qua từng cành cây, tạo nên những tiếng “soàn soạt” đầy khó chịu.
- Hoàn cảnh ở nơi này rất không tồi.
Trương Tuấn vô cùng hài lòng, gật đầu.
- Chúng ta vào xem một chút đi.
Những căn phòng ở trong trang viên như được chủ nhân cũ bỏ công xây dựng, đều được xây thành từ những tảng đá lớn. Chỉ là những vật dụng ở trong phòng đểu đã bị mang đi, chỉ còn lại một mảnh trống không.
Hẳn là do bọn hắn ép giá bán đến mức quá thấp nên nhằm mục đích giảm bớt tổn thất, chủ nhân cũ của nó cố gắng mang đi tất cả những thứ có thể mang đi.
- Vũ Dũng, ta cho ngươi thời gian một tuần để dọn dẹp nơi này thật tươm tất.
Trương Tuấn nói xong liền phủi đít rời đi, hắn ta đem hết tất cả mọi việc giao cho Vũ Dũng.
Sau mấy tháng gian khổ, lão Phạm Kiếm Hiệp và Trương Tuấn cũng đạt được một mùa thu hoạch bội thu, họ nuôi dưỡng được ba con Vệ thú đến giai đoạn trưởng thành.
Đáng lẽ vì lần thu hoạch này thì Giáo chủ Trần Đại Nghĩa sẽ cao hứng mới phải, nhưng ông ta hoàn toàn không có chút vui vẻ nào. Đó là bởi vì Tổng giáo thông báo rằng Tổng Giáo chủ quyết định đem ba con Vệ thú này đưa cho Thần điện khác.
Vốn có ý định mượn cơ hội này để tăng cường thực lực của phe cánh mình, nhưng lại bị phá hỏng, Trần Đại Nghĩa có thể nào vui nổi?
Chỉ vài ngày sau, Tổng giáo phái tới ba người chiến sĩ sẽ hợp thể với Vệ thú đến đây, mục đích được tuyên dương cũng giống như mọi khi: nhằm tăng cao sức mạnh của Thần giáo. Và vì ở thành Phú Quý có hai gã Tự Thành Chiến sĩ, cho nên quá trình hợp thể này sẽ do lão Phạm Kiếm Hiệp cùng Trương Tuấn phụ trách. Tuy rằng Trương Tuấn hắn chưa học được phương pháp thăng chức cho Vệ thú Chiến sĩ, thế nhưng ở nghi thức hợp thể này, lão Phạm Kiếm Hiệp không cho rằng hắn sẽ có sai sót gì.
Đối với tất cả các Thần giáo, nghi thức hợp thể của chiến sĩ cùng Vệ thú là một nghi thức thần thánh nhất của Thần giáo, đồng thời cũng là cái nghi thức thần thánh duy nhất được phép công khai cho mọi người cùng xem. Tất cả cũng bởi vì quá trình tiến hành nghi thức này vô cùng kì diệu, có thể làm cho lòng trung thành của các tín đồ tăng lên một độ cao, lại còn làm cho họ cảm nhận được Thần giáo rất thần thánh và trang nghiêm. Vì vậy, mỗi khi có một lần nghi thức hợp thể, các Thần điện đều tổ chức xa hoa để các tín đồ chiêm ngưỡng.
Mỗi một tòa Thần điện đều có một tòa nhà khổng lồ có sức chứa cả mấy trăm người, dùng để tổ chức những cái “nghi thức” như vậy. Ở một cái Thần điện nhỏ như Thần điện ở thành Phú Quý, căn phòng này được thiết kế như một cái hố sâu mà ở bên trong hố sâu đó là một mảnh đất nhỏ bằng phẳng, xung quanh được chất đầy bởi ghế ngồi. Người xem ngồi ở trên những chiếc ghế đó mà xem nghi thức được tiến hành ở chính giữa.
Những tòa nhà thế này thường được gọi là những “Hội đàn”. Một Hội đàn thường có sức chứa hơn ba trăm người, Thần điện càng lớn thì Hội đàn càng lớn, Hội đàn càng lớn thì sức chứa của nó lại càng lớn. Trên đại lục Thần Tín, cái Hội đàn to nhất thuộc về Thần giáo Phương Đông, có tên là “Hội đàn Thần Long”, nó được xây dựng ở bên trong một thung lũng, có sức chứa hơn sáu vạn người.
Hội đàn là một kiến trúc phức tạp, tuyệt đối không phải giống như những gì có thể nhìn thấy ở bên ngoài. Hội đàn của Thần điện thành Phú Quý được xây dựng ở một khu vực cách Thần điện chừng vài trăm thước, dưới đất có những đường hầm liên thông với Thần điện và cả những cái động nuôi dưỡng Vệ thú.
Ngày hôm nay, diễn viên chính là lão Phạm Kiếm Hiệp, lão ta sẽ chủ trì nghi thức hợp thể của ba gã chiến sĩ nọ. Song lão Phạm Kiếm Hiệp vẫn kéo Trương Tuấn theo.
Hai người họ đang tắm rửa bằng một thứ hương liệu từ một loại cây cỏ kỳ quái có phần giống cây ngải cứu. Loài người không có cảm giác gì với loại mùi hương này, nhưng với Vệ thú, nó lại có tác dụng làm cho đầu óc của chúng nó trở nên mơ hồ, mụ mẫm.
- Đây đã là tất cả những gì ta có thể dạy cho ngươi, còn một vài thứ khác nữa nhưng chúng cũng không quan trọng lắm.
Lão Phạm Kiếm Hiệp vừa tưới nước lên thân thể, tiến hành cọ rửa kỹ càng để thứ mùi hương đó bám vào thân mình, vừa nói.
- Ta sẽ chủ trì hai cái nghi thức đầu. Cái cuối cùng sẽ do ngươi chủ trì.
Nghe như vậy, Trương Tuấn lấy làm kinh hãi:
- Điều này sao có thể? Cả chiến sĩ và Vệ thú đều là những thứ trân quý, lỡ ta làm hỏng nghi thức, khiến cả hai chết đi thì biết làm sao?
Lão Phạm Kiếm Hiệp thản nhiên nhìn hắn. Sau đó mở một cái cửa ngầm nhỏ trên vách tường, làm cho bọn họ có thể nhìn thấy mọi việc phát sinh ở bên ngoài - mà những người bên ngoài lại không hề biết gì.
- Ngươi nhìn xem, các tín đồ trung thành đang chờ đợi trong vui sướng, không phải sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng bọn họ bỏ thời gian và công sức đến đây chỉ để xem một lão già thấp bé như ta?
Lão Phạm Kiếm Hiệp nói.
Ánh mắt của Trương Tuấn xuyên qua cửa ngầm, nhìn về phía bên ngoài Hội đàn nọ. Hắn thấy tất cả các tín đồ đều cùng nhau hướng về phía bên trong mà quỳ xuống, trong miệng lại luôn tụng lên những đoạn kinh văn của Thần giáo Bạc Hà và không ngừng khấn bái.
- Bọn họ là muốn nhìn thấy Đại hiền triết nhà ngươi.
Nghe lão Phạm Kiếm Hiệp nói thế, Trương Tuấn cảm thấy không thể đưa ra được cái lý do nào nữa. Với hắn, mạo danh Thần để làm việc có cả lợi và có cả hại. Lợi thì hắn đã thấy rõ, cuộc sống hiện tại của hắn không phải trải qua rất tốt sao? Còn hại? Chính là hắn không thể làm việc gì khiến các tín đồ thất vọng. Mặc kệ bọn họ có cái yêu cầu gì, cho dù hắn có muốn hay là không muốn thì hắn đều phải chấp nhận đi làm.
Trương Tuấn thở dài một hơi:
- Phật tổ phù hộ! Thần Bạc Hà tại thượng! Sư phụ, ta chấp nhận mà. Ngài hãy nói cho ta biết các bước của nghi thức đi.
Lão Phạm Kiếm Hiệp lắc đầu:
- Không. Đại hiền triết tôn kính của ta, trong mắt người ngoài thì nghi thức này vô cùng thần bí, nhưng đối với những người Tự Thành Chiến sĩ như chúng ta thì nó lại là một việc rất bình thường. Ngài chỉ cần nhìn kỹ những động tác của ta thì ngài cũng có thể làm được.
Khi những hạt cát cuối cùng của chiếc đồng hồ cát rơi xuống, lão Phạm Kiếm Hiệp kéo tay Trương Tuấn, đẩy một cánh cửa bằng đá đầy nặng nề, bước ra ngoài.
Lão Phạm Kiếm Hiệp vung cả hai tay lên, đồng thời cũng giơ lên cánh tay của Trương Tuấn – cái cánh tay bị lão nắm chặt - lên, hét lớn:
- Các con dân của Thần Bạc Hà, đây chính là Đại hiền triết mà Thần đã ban cho chúng ta!
- Thần Bạc Hà vĩ đại! Thần Bạc Hà tại thượng! Thần Bạc Hà vạn tuế!
Chỉ một lời nói mà khiến cả Hội đàn như nổ tung, các tín đồ cuồng nhiệt điên cuồng lao về phía Trương Tuấn, trong miệng hô to khẩu hiệu, không ngừng ca ngợi Thần Bạc Hà và Trương Tuấn. Nếu không phải có Vệ thú Chiến sĩ giữ gìn trật tự, sợ rằng bọn họ đã xông lại đè chết Trương Tuấn.
Những người chưa từng trải qua việc này lần nào thì rất khó tưởng tượng được lực lượng của Tín ngưỡng. Đó là một thứ có thể khiến cho con người để nên điên cuồng, bất chấp hết thảy. Đó là một loại lực lượng có sức ảnh hưởng to lớn và đáng sợ hơn cả tiền tài và quyền lực.
Lão Phạm Kiếm Hiệp liếc mắt ra hiệu cho Trương Tuấn, ý bảo Trương Tuấn nói chuyện. Trương Tuấn hiểu ý, hắn giơ hai bàn tay về trước ngực, đan chéo rồi đặt lên ngực theo nhịp điệu hò hét của chúng tín đồ. Đột nhiên hắn không biết nên nói cái gì, ở trong lúc thần xui quỷ khiến, câu cửa miệng của hắn lại được hắn phun ra:
- Phật tổ phù hộ! Thần Bạc Hà vĩ đại…
Chỉ cần duy nhất một câu, không cần hắn nói thêm bất cứ lời nào, tất cả các tín đồ lại điên cuồng thêm một lần nữa.
Theo những tin đồn trong dân gian, Đại hiền triết có một câu nói dùng để trao đổi với Thần Bạc Hà, tuy rằng loại ngôn ngữ này chưa từng có người nghe nói qua. Thế nhưng lúc Trương Tuấn vừa nói ra câu này, mọi người lập tức tin tưởng, trở nên cuồng nhiệt. Bởi vì khi Trương Tuấn vừa nói ra câu ấy, bọn họ đều cảm nhận được một loại lực lượng kỳ lạ rơi xuống người mình. Hiển nhiên trong những lời đồn đại được lan truyền, cũng chưa từng có ai nói cho rằng biết sẽ xảy ra việc này, cũng chẳng ai biết được nó có xảy ra hay không, cho nên ai có thể hiểu rõ ràng vì sao lại xuất hiện chuyện này? Mà bọn họ… cũng không cần hiểu!
Tín ngưỡng là một cái gì đó rất huyền diệu, mà bởi vậy, con người ta không cần phải hiểu, chỉ cần cảm nhận được là đủ rồi.
- Nghi thức bắt đầu.
Lão Phạm Kiếm Hiệp hét lớn, tuyên bố nghi thức của ngày hôm nay đã bắt đầu.
Lão Phạm Kiếm Hiệp nghiêm túc đứng ở giữa sân, hai gã thần chức mặc một bộ áo trắng tinh thong thả nhấc theo một cái lồng sắt to bằng một thân người được một tấm vải che ở bên ngoài lên đài.
Trương Tuấn thì ngồi ở một cái ghế bên cạnh, tiến hành quan sát mà học tập.
Các tín đồ ở xung quanh lập tức im lặng, cùng nhau nhìn về giữa sân.
Lão Phạm Kiếm Hiệp hướng về hướng thành Bạc Hà mà quỳ xuống, sau tam khấu chín bái thì đứng lên, nhẹ tay đẩy ra tấm vải màu trắng, để lộ ra một con Song Đao Đường Lang đầy khí thế đang đứng ở trong lồng sắt.
“Tranh tranh” – Nhìn thấy nhiều người, Song Đao Đường Lang dùng hai cái chân trước, không ngừng chém vào lồng sắt, tạo nên những đốm lửa nhỏ.
- Hả?
- A…
Các tín đồ thét lên một tiếng kinh hãi.
Lão Phạm Kiếm Hiệp thấy thế thì mỉm cười, đưa tay vào trong lồng sắt.
Hành động của lão khiến một đám tín đồ ở dưới kinh ngạc thốt lên, lo lắng không thôi. Đám tín đồ biết con Song Đao Đường Lang rất lợi hại, bởi thế khi nhìn thấy hành động của lão Phạm Kiếm Hiệp, trong lòng họ cho rằng bàn tay đó của lão có thể bị con Vệ thú này chém đứt.
Nhưng chuyện thần kỳ đã xảy ra, con Song Đao Đường Lang hung hăng nọ không những không chém đứt bàn tay của lão Phạm Kiếm hiệp, ngược lại, nó dùng cái đầu tam giác cọ cọ vào bàn tay của lão, thể hiện sự thân mật.
Một màn khó tin như vậy diễn ra khiến trái tim các tín đồ trở nên cuồng nhiệt, đầy vẻ khó tin hằn trên vẻ mặt của họ. Chỉ vài giây sau, họ quỳ trên mặt đất, hô to:
Trương Tuấn nhìn lão Phạm Kiếm Hiệp, khóe miệng lộ ra một cái mỉm cười mà từ đầu tới giờ chưa thay đổi, hiện tại hắn đã biết tại sao lão Phạm Kiếm Hiệp lại nói rằng khi những người nhìn thấy chúng thì sẽ cảm thấy vô cùng kì diệu, nhưng tại trong mắt của Tự Thành Chiến sĩ, nó lại rất đơn giản.
Lão Phạm Kiếm Hiệp cùng những con Song Đao Đường Lang đều rất thân thiết, dù sao chúng cũng là do lão nuôi dưỡng bao lâu nay, hơn nữa do tác dụng từ mùi hương của loài cỏ lạ kia, thì có như thế nào, Song Đao Đường Lang vẫn phải cúi đầu.
Trương Tuấn hắn không chối bỏ Thần tích - ít nhất Sa Cơ Thạch Điện của Thần giáo Bạc Hà đứng vững trên bờ cát là việc mà hắn không có cách nào giải thích – song cái việc đang diễn ra trước mặt thì không phải là Thần tích.
Lão Phạm Kiếm Hiệp phất tay, một người con gái ăn bận một bộ áo trắng như tuyết bưng lên một cái mâm được mài ra từ một khối ngọc lớn. Trên cái mâm đang đặt một con dao nhỏ cũng được chế tạo từ ngọc. Chiếc đao có một màu trong suốt, sáng long lanh, được điêu khắc tinh sảo, giá trị liên thành.
Lão Phạm Kiếm Hiệp đi tới trước cái mâm, ngồi xếp bằng xuống đó, hai tay mở ra, tròng mắt mở to, nhưng không nói một lời. Trong đêm tối, có một thứ ánh sáng di chuyển trên người lão.
Một cái Thần tích đang diễn ra này không thể nào thoát khỏi ánh mắt của các tin đồ, trong phút chốc, nó lại nhấc lên một trào lưu tín ngưỡng đầy cuồng nhiệt. So với đám tín đồ ngây thơ, Trương Tuấn bình tĩnh cười, hắn biết lão Phạm Kiếm Hiệp chỉ đang vận chuyển Tâm Kinh Bạc Hà mà thôi.
Sau một khoảng thời gian, một tia ánh sáng lóe lên, một quả Thần tinh xuất hiện tại hai tay của lão Phạm Kiếm Hiệp, trông giống như hắn đã được Thần Bạc Hà ban cho một món đồ. Thấy vậy, sự cuồng nhiệt của các tín đồ đạt tới điểm giới hạn, họ lớn tiếng hoan hô, như những trận thủy triều mạnh mẽ đánh về mọi phía xung quanh.
Trong khoảng thời gian ấy, Trương Tuấn vẫn đang mỉm cười. Hắn cảm nhận sâu sắc được thủ đoạn của Thần điện. Ở ngay lúc này, hắn đã tốt nghiệp ngành “Giả thần giả quỷ”. Hắn đã suy nghĩ thông suốt cái gọi là Thần tích. Giống như việc hắn không hiểu vì sao Sa Cơ Thạch Điện đứng vững trên bờ cát, những tín đồ ở bên dưới cũng vậy, họ không biết rõ vì sao Vệ thú lại hành động như thế, tại sao lão Phạm Kiếm Hiệp được Thần ban ơn cho một viên Thần tinh…
Theo dòng suy nghĩ của hắn, đó chỉ là do bọn họ chưa tiếp xúc đến kiến thức về những điều đó mà thôi, mà cũng có thể Thần giáo đã che đậy thứ kiến thức như vậy. Cho nên tất cả mọi người đều cho rằng đây là Thần tích.
Đứng ở trong sân, lão Phạm Kiếm Hiệp vẫy tay, một gã chiến sĩ hợp cách đang chờ hợp thể với Vệ thú tiến về phía ấy trong tiếng hoan hô của mọi người. Hai tay lão Phạm Kiếm Hiệp cầm lấy Thần tinh, rồi đặt lên chiếc mâm kia đầy cẩn thận và tôn kính.
Lão Phạm Kiếm Hiệp bưng chiếc mâm lên, đi tới trước mặt người chiến sĩ. Người chiến sĩ cầm lấy con dao trên chiếc mâm bạc, rạch một đường lên cánh tay phải của mình. Những dòng máu chảy dài xuống mâm, đọng lại thành hình một cây kiếm nhỏ. Thần tinh bị máu hòa tan, hóa thành một đám sương màu lam. Đám sương sáng lòe lòe, trông như một đám sao trời màu lam, xinh đẹp mà xa vời, giống như những vì sao trên bầu trời bao la.
Đứng trước loại xinh đẹp như thế này, các tín đồ đều bị chinh phục. Trong khoảng thời gian ngắn, Hội đàn yên lặng như tờ.
Trương Tuấn nhớ đến cuộc trò chuyện vừa rồi với lão Phạm Kiếm Hiệp. Lão Phạm Kiếm Hiệp từng nói cho hắn biết tính chất đặc biệt của Thần tinh: Gặp một dòng máu tươi, nó sẽ lập tức hóa khí.
Lão Phạm Kiếm Hiệp bưng lên chiếc mâm ngọc, đi tới trước mặt Song Đao Đường Lang. Theo bước chân của lão, tảng sương mù màu lam nọ cũng di chuyển theo.
Khi tới trước mặt Song Đao Đường Lang, lão Phạm Kiếm Hiệp đọc một đoạn chú ngữ, chỉ vào lưng Song Đao Đường Lang, quát lớn một tiếng. Lập tức một tia ánh sáng màu xanh biếc từ trong thân thể của Song Đao Đường Lang bay vào đám sương mù màu lam, cùng đám sương mù ấy hình thành một thể. Mà bản thân Song Đao Đương Lang thì lăn ra chết, lẳng lặng nằm trong lồng sắt.
Lão Phạm Kiếm Hiệp tiếp tục đọc một đoạn chú ngữ khác. Một màn kinh ngạc xảy ra, đám sương mù kia bao lấy người chiến sĩ, từng tia ánh sáng yếu ớt bay vào thân thể người chiến sĩ, bắt đầu cải tạo thân thể của hắn ta. Hai mắt của người chiến sĩ trợn to, trên cơ thể xuất hiện những tiếng nổ vang, hắn cắn răng chịu đựng sự đau đớn từ việc cải tạo thân thể.
Sau khi chiếc đồng hồ cát chảy qua ba phần tư, đoàn sương mù nọ chậm rãi ngưng tụ tại cổ tay phải của người chiến sĩ. Nó chẳng những làm khép lại vết thương vừa rồi của hắn ta, mà còn ngưng tụ thành một vòng bảo vệ tay tinh xảo. Mà ở trên cái vòng bảo vệ tay ấy, có hai cái vết lõm vào hình lăng trụ in rõ ở phía trên.
Đến tận lúc này, nghi thức hợp thể đã chính thức hoàn thành, lão Phạm Kiếm Hiệp hướng về người chiến sĩ mà mở rộng hai tay:
- Lấy danh nghĩa của Thần Bạc Hà, hoan nghênh ngươi trở thành một gã Vệ thú Chiến sĩ.
Người chiến sĩ vừa mới trở thành Vệ thú Chiến sĩ vô cùng kích động, tay phải đặt ở trước ngực, hướng về dòng sông Bạc Hà mà quỳ xuống, lớn tiếng tuyên thệ:
- Lấy danh nghĩa của Thần Bạc Hà, dưới ánh sáng của Thần, cả cuộc đời sau này của Trịnh Thiên Thu ta nhất định sẽ nỗ lực mang ánh sáng tốt đẹp của ngài trải rộng đến muôn nơi, đến khắp mọi miền trên thế giới này.
Sau đó là những tiếng hoan hô nở rộ như nấm mọc sau mưa. Trong lòng Trương Tuấn chỉ còn lại sự yên lặng, hắn đã rõ ràng lời nói của lão Phạm Kiếm Hiệp: “Đây đã là tất cả những gì ta có thể dạy cho ngươi, còn một vài thứ khác nữa nhưng chúng cũng không quan trọng lắm” là nói về điều gì. Đúng vậy, đó là đang nói về hai câu chú ngữ lão Phạm Kiếm Hiệp đã dạy cho hắn vào ngày hôm nay.
Ở lần nghi thức thứ hai, nhìn dáng dấp sắp không chịu nổi của lão Phạm Kiếm Hiệp, cuối cùng Trương Tuấn cũng hiểu vì sao lão ta bảo hắn chủ trì lần nghi thức thứ ba. Nguyên nhân là do tu vi của lão ta có hạn, Tâm Kinh Bạc Hà của lão không thể thực hiện liên tiếp ba lần nghi thức. Bởi vậy lão tìm một cái lý do hoang đường để hắn đến thực hiện lần nghi thức thứ ba.
- Lão hồ ly!
Trương Tuấn mỉm cười, lầm bà lầm bầm.
Nghĩ thật kĩ thì lão Phạm Kiếm Hiệp đối xử với hắn không tệ lắm.
Lão Phạm Kiếm Hiệp là một tín đồ trung thành, với lão, Thần tích được lý giải theo một khía cạnh khác hẳn Trương Tuấn. Phải biết rằng ở trên đại lục này, bản thân cái Tâm Kinh Bạc Hà đã là một cái Thần tích, nếu như không có cái Thần tích này, thì sẽ không có cái nghi thức hợp thể, do đó nghi thức này không thể hoàn thành, mà vì vậy thì Vệ thú Chiến sĩ cũng sẽ không xuất hiện.
Cho nên dù lão Phạm Kiếm Hiệp hiểu rõ nội tình ẩn sau cái nghi thức hợp thể mà đối với mọi người là tràn đầy mê hoặc, lão vẫn là một tín đồ trung thành của Thần Bạc Hà. Càng huống chi hai đoạn chú ngữ nọ cũng là Thần tích, không phải sao?
Sau khi người Vệ thú Chiến sĩ thứ hai được sinh ra, lão Phạm Kiếm Hiệp mở rộng hai cánh tay chào đón, nhưng trên trán đã tràn đầy mồ hôi:
- Các tín đồ trung thành nhất của Thần Bạc Hà, chúng ta cùng chào đón người mà Thần phái xuống nhân gian: Đại hiền triết Trương Tuấn!
Nói xong lão Phạm Kiếm Hiệp quỳ xuống đầu tiên.
Việc này ra ngoài dự liệu của Trương Tuấn. Nếu như hắn là lão ta, khi đã hiểu rõ “huyền diệu” bên trong, thì nhất định sẽ không còn tin tưởng vào tín ngưỡng Thần Bạc Hà. Song mỗi người đều có mỗi suy nghĩ, cách nghĩ của lão Phạm Kiếm Hiệp không giống hắn, cho nên lão cam tâm tình nguyện quỳ xuống để “chào đón” một người nhỏ tuổi hơn mình nhiều, thậm chí gã ta lại còn là học trò của mình.
Theo sau lão Phạm Kiếm Hiệp, mấy trăm tín đồ xung quanh cũng cùng nhau quỳ xuống, la lớn:
- Đại hiền triết! Đại hiền triết! Đại hiền triết!
Ở một khung cảnh đầy tiếng gọi ầm ĩ, Trương Tuấn điều chỉnh bước chân của chính mình, bước đều về phía trước. Vừa đi được hai bước, hắn liền cảm nhận được một cảm giác tuyệt vời. Hóa ra việc bước đi trong tiếng hoan hô của mọi người thì sẽ cảm nhận được một cảm giác đặc biệt như vậy. Khó trách mọi người ai cũng thích làm anh hùng, làm ngôi sao. Bọn họ chính là muốn hưởng thụ cái “khoái cảm” này đây.
Hắn bước từng bước theo nhịp điệu hoan hô của các tín đồ, mỉm cười:
- Phật tổ phù hộ, Thần Bạc Hà ở trên, đêm nay là lần đầu tiên ta chủ trì nghi thức hợp thể. Thần Bạc Hà dã nói cho ta biết rằng ta không nên để mọi người thất vọng.
Hắn vừa nói xong thì đúng ngay lúc một con Song Đao Đường Lang khác được mang ra. Hắn đưa tay vén tấm vải trắng, gõ gõ cái lồng sắt.
Song Đao Đường Lang kêu lên một tiếng bén nhọn, nhưng rồi lại phủ phục ngay trong chiếc lồng.
Nhìn thấy tình huống này, một tình huống khác hẳn hai tình huống vừa rồi của lão Phạm Kiếm Hiệp, các tín độ thét lên một tiếng kinh hãi. Với họ, lão Phạm Kiếm Hiệp chỉ có thể làm thân với những con Vệ thú, mà vị Đại hiền triết vừa ra trận, lại làm cho Vệ thú thần phục, quả nhiên không giống bình thường!
Trên đại lục Thần Tín vẫn lưu truyền một truyền thuyết, đó là Vệ thú chính là sủng vật của Thần. Vì thế trong suy nghĩ của mọi người, so với con người, địa vị của Vệ thú cao hơn một bậc. Bởi vậy khi Trương Tuấn đưa ra phương pháp “nuôi thả trong tự nhiên”, lão Phạm Kiếm Hiệp mới phản đối mãnh liệt như vậy.
Mà khi con Song Đao Đường Lang phủ phục trước mặt Trương Tuấn, trong lòng của mọi người đều nhảy ra hai từ: Thần phục. Có thể làm cho sủng vật của Thần thần phục, không thể nào không phải là người được Thần phái xuống trần gian.
Trương Tuấn nhìn con Song Đao Đường Lang này, nhướng mày, nói nhỏ:
- Nói đi, ngày hôm nay ngươi lại ăn bao nhiêu rồi?
Con Song Đao Đường Lang hừ một tiếng, xem như trả lời câu hỏi của hắn.
Nó là con mà Trương Tuấn đích thân nuôi dưỡng. Nó vô cùng tham lam, mỗi ngày đều ăn đến mức cái bụng căng tròn. Xem ra tối hôm nay nó lại ăn nhiều như vậy rồi, vậy nên nó mới không thể đứng lên.
Trương Tuấn âm thầm lắc đầu, nếu như các tín đồ biết chân tướng của cái “Thần tích” này thì không biết họ sẽ có cảm giác gì?
Hắn hít một hơi thật sâu, hướng về phía dòng sông Bạc Hà mà bái, sau đó ngồi xếp bằng ở dưới đất, bắt đầu tu luyện Tâm Kinh Bạc Hà.
Tu vi của Trương Tuấn mạnh hơn tu vi của lão Phạm Kiếm Hiệp nhiều, từng dòng năng lượng trong cơ thể hắn lao nhanh, cho nên chỉ nửa thời gian so với lão Phạm Kiếm Hiệp, hắn đã tạo ra được một khối Thần tinh. Trong lòng hắn đột nhiên nghĩ ra một việc, hắn không có làm giống như lão Phạm Kiếm Hiệp đã làm mà đầu tiên hắn mở mắt ra, giơ cao hai tay lên, làm bộ giống như đang cầm một vật quý giá, cao giọng hô lên:
- Phật tổ phù hộ, Thần Bạc Hà tại thượng!
Lời của hắn vừa dứt, một viên Thần tinh trong suốt có màu lam xuất hiện trong tay hắn – hiệu quả như vậy chính là một cái hiện tượng: Thần tích! Bốn phía vang lên một mảnh tụng kinh, tất cả các tín đồ cũng bắt đầu thì thào đọc kinh văn. Loại kinh văn quen thuộc vang vọng, tràn ngập cả Hội đàn, thể hiện lòng trung thành của họ.
Lão Phạm Kiếm Hiệp cùng Giáo chủ Trần Đại Nghĩa ngồi gần nhau, vui mừng mà nở nụ cười. Đối với hành động của Trương Tuấn, lão Phạm Kiếm Hiệp hết sức kính nể, nhưng Giáo chủ Trần Đại Nghĩ lại bắt đầu nảy sinh lòng cảnh giác. Hiển nhiên, với Trần Đại Nghĩa, Trương Tuấn không chỉ là người phụ trợ của gã, mà hắn có thể trở thành người cạnh tranh chức vị Tổng Giáo chủ với gã ta.
Một gã chiến sĩ dùng cây dao bạc rạch lên cổ tay của mình, Thần tinh gặp máu lại hóa thành một màn sương. Sau đó, dưới sự chủ trì của Trương Tuấn, người chiến sĩ này thành công trở thành một gã Vệ thú Chiến sĩ.
Một lúc sau, nghi thức hợp thể trong đêm nay chấm dứt, dưới tiếng hoan hô của các tín đồ, Trương Tuấn phất tay chào họ.
Theo lối đi ngầm dưới mặt đất, dưới những ánh đèn léo lắt, hắn trở về chỗ ở của mình, nơi có bốn người đang đứng đợi.
Ban đầu Trương Tuấn còn tưởng Vũ Dũng đã trở về. Nhưng khi đi tới gần thì mới phát hiện người thứ tư là một người phụ nữ có mái tóc màu đỏ.
- Công tước đại nhân, sao ngài lại tới đây?
Hóa ra đó là nữ công tước Vũ Tuyết Mai.
Vũ Tuyết Mai mỉm cười, giống như một nụ hoa lan khoe sắc:
- Ta đến chúc mừng ngươi đã chủ trì thành công lần nghi thức đầu tiên của mình, đã thành công tạo ra một gã Vệ thú Chiến sĩ.
Có người đẹp khen tặng, Trương Tuấn đương nhiên rất cao hứng, hắn mời Vũ Tuyết Mai vào nhà:
- Ha hả, kì thật cũng không có gì to tát, ngày này sớm muộn rồi cũng sẽ đến thôi. Tổng cộng có ba con Vệ thú, lão Phạm Kiếm Hiệp không thể tự mình làm hết nên mới để cho ta có cơ hội ra mặt, nếu không ngày hôm nay đã không cần tới ta.
Mặc dù nghe hắn nói có vẻ dễ dàng, nhưng ánh mắt của Vũ Tuyết Mai không hề buông tha việc ấy.
- Ngươi biết không.
Âm thanh phát ra từ miệng nàng thật giống như tiếng chim hoàng oanh líu lo trong đêm tối.
- Sau buổi tối ngày hôm nay ngươi đã có thêm kẻ địch.
Trương Tuấn cau mày:
- Có thêm kẻ địch? Ta không rõ ý của ngươi là gì. Chúng ta đều là con dân của Thần Bạc Hà, chúng ta đều là anh chị em, quan hệ của mọi người sao có thể có hận thù?
Vũ Tuyết Mai nhếch miệng cười, để lộ hàm răng trắng nõn có chút chói mắt, giống như ánh Mặt Trời chiếu rọi vào Bắc Cực:
- Dừng lại đi. Ngươi và ta đều không phải là tín đồ trung thành của Thần giáo Bạc Hà thì còn nói ra cái quan niệm này để làm gì?
Trương Tuấn nhìn nàng, sắc mặt dần dần trở nên lạnh như băng:
- Rốt cuộc ngươi đến tìm ta là có việc gì?
- Ta đến là để giúp ngươi.
Vũ Tuyết Mai trả lời nửa thật nửa giả.
- Cho dù có như thế nào thì ngươi cũng là người duy nhất mà ta cho phép theo đuổi chính mình.
Còn có cái gì mập mờ so với một câu nói này của một người con gái xinh đẹp? Cái cách nói chuyện mà khiến con người ta khó có thể giữ vững lòng mình, đủ làm cho trái tim cánh đàn ông loạn nhịp. Trương Tuấn cắn mạnh vào cái đầu lưỡi của mình, thoát ra khỏi đại dương dịu dàng của Vũ Tuyết Mai:
- Hắc hắc… Ngươi và ta cũng không phải là người yêu của nhau thì nói cái lời lẽ này để làm gì?
Vũ Tuyết Mai sửng sốt, nhìn vào đôi mắt của hắn, không khỏi có chút ngẩn ngơ:
- Ngươi đúng là một con Thần Thú có trí tuệ mà người khác khó có thể hiểu nổi.
Nói xong, vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc:
- Coi như xé nháp, ta không cùng ngươi nói giỡn nữa. Biểu hiện của ngươi trong đêm nay sẽ tạo nên danh vọng cùng uy thế cực cao trong lòng các tín đồ. Hẳn là vào ngày mai, nó sẽ được truyền đi khắp cả thành Phú Quý. Và ba ngày sau, tất cả các tín đồ của Thần giáo Bạc Hà đều sẽ gia nhập đội ngũ sùng bái ngươi. Bởi vậy, trong mắt của Giáo chủ Trần Đại Nghĩa, vị trí của ngươi sẽ thay đổi.
Dừng lại một chút, nàng lại nói tiếp:
- Với Trần Đại Nghĩa, trước kia ngươi chỉ là một cái nấc thang để hắn leo lên địa vị cao hơn, nhưng hiện nay, ngươi đã trở thành một tảng đá cản đường.
Vũ Tuyết Mai nhìn hắn:
- Ngươi đã hiểu ý của ta hay chưa?
Xem không biết bao nhiêu bộ phim lịch sử, không biết bao nhiêu bộ phim trinh thám cùng những bộ phim tranh giành quyền lực mà chưa bao giờ đếm thử số lượng, hiển nhiên Trương Tuấn không phải là một gã ngu chẳng hiểu tí gì về chính trị và quyền lực. Tất nhiên hắn hiểu rõ những cái lợi và cái hại trong mối quan hệ chằng chịt này, nhưng hắn vẫn không tỏ ra thái độ gì cả.
- Ừm, rồi sau đó?
Trong lòng Vũ Tuyết Mai thở dài, nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của hắn thì nàng cảm thấy có chút thất vọng. Cái người trước mắt nàng lúc này dù rằng không hiểu rõ đấu tranh trong chính trị, dẫu có làm đồng minh của nàng, thì cũng không thể trở thành một người đồng minh mang tính chiến lược.
Nàng lại thở dài thêm một tiếng nữa, xem như tự an ủi chính mình. Và nàng tự nhủ dù sao hắn ta cũng chỉ là một gã xuất thân từ vùng rừng rú, thì không hiểu gì về đấu tranh phe phái cũng là bình thường. Chính nàng cũng biết ở trên đại lục Thần Tín này cũng chẳng có bao nhiêu người có khả năng tiếp xúc với cấp bậc này.
- Ở trong Thần điện, Giáo chủ Trần Đại Nghĩa có nhiều mối quan hệ khăng khít, có thế lực rất lớn và mạnh. Cho dù ngươi là Đại hiền triết, được Thần Bạc Hà quan tâm, khi ngươi đối đầu với hắn, với một người đơn độc, không có thế lực như ngươi thì chắc chắn sẽ không có kết quả gì tốt.
Vũ Tuyết Mai nói. Nàng ám chỉ hết sức rõ ràng, nhưng Trương Tuấn vẫn là một vẻ mặt không đổi:
- Ồ?
Vũ Tuyết Mai tức giận không thôi, nàng chưa từng thấy qua một cuộc “đàm phán” như vậy, chưa từng thấy qua một cuộc đàm phán mà phải đem tất cả chuyện tình nói rõ – đây còn là một cuộc đàm phán của những chính khách sao?
Chính khách đều là một đám người hiểu rõ thế sự, mọi người trao đổi với nhau đều không cần phải nói rõ ràng mọi chuyện, trong lòng họ đều hiểu nhưng bề ngoài đều không tỏ vẻ gì. Song cái tên Trương Tuấn đứng trước mặt nàng lại chất phác như hòn đá, nàng nói một hồi lâu mà hắn vẫn không rõ. Vũ Tuyết Mai cảm thấy bản thân mình đã không thể tiếp tục được nữa, nàng có chút hoài nghi về quyết định của mình, nàng tự hỏi nước cờ này của nàng là đi đúng hay đã đi nhầm?
- Hiện tại ngươi chỉ có hai con đường. Thứ nhất, ngươi cúi đầu trước Giáo chủ Trần Đại Nghĩa, từ nay về sau sống luồn cúi, vĩnh viễn là thuộc hạ của một người đa nghi. Nhưng cho dù ngươi có cúi đầu trước hắn ta, hắn ta cũng sẽ không tin tưởng ngươi, hắn cũng sẽ không lúc nào cảm thấy yên tâm về ngươi. Thứ hai, ngươi gióng trống khua chiêng, cùng Giáo chủ Trần Đại Nghĩa là địch, dựa vào thân phận Đại hiền triết của ngươi, mở rộng tuyên truyền, cố gắng lấy được sự ủng hộ của phần lớn các tín đồ. Ngươi làm vậy thì có thể làm hắn kiêng kỵ, không dám quang minh chính đại làm gì, nhưng hắn sẽ hận ngươi nhiều hơn. Mặc dù ngươi được các tín đồ ủng hộ, nhưng ở trong Thần giáo, ngươi vẫn không có tí quyền lực nào, do đó kết quả có lẽ không cần nói thì cũng hiểu rồi đấy.
Trương Tuấn vẫn bộ dáng cũ:
- Ồ?
Ý định của hắn vẫn là giả bộ ngốc tới cùng. Hắn hiểu rõ một cuộc đấu tranh chính trị như thế là cực kỳ nguy hiểm, hở một tí là sẽ chết mà không rõ tại sao.
Đúng như lời nói của VũTuyết Mai, dù hiện tại hắn có được thân phận tôn quý, nhưng hắn không hề có thực quyền, bởi vậy cho nên hắn không thể không cẩn thận. Thế nhưng một khi Giáo chủ Trần Đại Nghĩa xem hắn là địch thì cho dù hắn không hề làm ra bất cứ hành động gì, Giáo chủ Trần Đại Nghĩa cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho hắn.
Thế nên điều hắn phải làm vào lúc này chính là âm thầm quan sát, nhìn xem Vũ Tuyết Mai có thể làm được bao nhiêu, có thể có đủ tư cách trở thành đồng minh của hắn hay không.
ps: Truyện có quá ít người đọc, đang xem xét xem có nên cắt giảm tốc độ đăng truyện này để đăng thêm truyện khác không.
Trong lòng Vũ Tuyết Mai cực kỳ thất vọng, nếu như không phải vì hiện tại nàng thực sự cần một cái đồng minh có thể tin tưởng được, nàng muốn bỏ qua cái người này.
- Đại hiền triết.
Vũ Tuyết Mai quyết định làm thêm lần cố gắng cuối cùng.
- Ta có thể giúp ngươi đối đầu với Giáo chủ Trần Đại Nghĩa, thậm chí có thể giúp ngươi ngồi lên vị trí Tổng Giáo chủ. Mà thứ mà ta muốn nhận được là rất ít, rất ít. Ta chỉ muốn giữ vững thứ thuộc về ta – tước vị của ta mà thôi.
Trương Tuấn nhìn nàng, trong lòng cân nhắc hết một lượt, đột nhiên cười:
- Mặc dù ta rất muốn cùng ngươi liên minh, ít nhất khi làm như vậy thì ta càng có thêm nhiều cơ hội ở gần một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng lý trí của ta lại ngăn cản ta làm điều này.
Vũ Tuyết Mai không ngờ tới một người chất phác lại đáp lại như thế ngay ở lời nói đầu tiên, việc này vượt quá dự liệu của nàng, theo bản năng, nàng hỏi một câu:
- Tại sao?
Trương Tuấn nói:
- Trước hết hãy trả lời vấn đề của ta. Ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ta nên chọn ngươi để liên minh?
Vũ Tuyết Mai sững sờ, cúi đầu, có chút u oán mà nói ra:
- Chỉ cần được gần ta, cái lý do này còn không đủ sao?
Cùng lúc, mái tóc màu đỏ từ cái trán bóng mượt của nàng trượt xuống, tạo nên một sự hấp dẫn lạ kỳ.
Trương Tuấn cũng không rõ tại sao ở giờ phút này hắn lại nghĩ tới một con Hỏa Hồ ly.
Hắn bình tĩnh một cách tự nhiên, thản nhiên cười:
- Với phần lớn nam nhân thì cái lý do này cũng đã đầy đủ, thậm chí với ta, nó cũng đầy đủ. Nhưng đó không phải là lý do, hay nói khác hơn là nó không phải là một lý do chân thực. Ngươi hiểu rõ ý của ta chứ?
Vũ Tuyết Mai ngẩng đầu, trong mắt có chút mờ mịt:
- Ta không hiểu rõ lắm.
- Rất đơn giản, ý của ta chính là cái lý do này của ngươi không phải là một cái lý do có thực. Lý do này thậm chí có thể làm cho ta mất đi cái mạng nhỏ. Ở trên thế giới này, những người nắm giữ cái quyền “tiếp xúc” với Thần – hay được gọi là thần quyền - mới là tồn tại cao hơn tất cả. Mà trong tay ngươi chỉ có một cái quyền quản lý thành thị, so với những người đó mà nói thì chính là thấp hơn một cấp bậc. Nếu như ta hợp tác với ngươi, thì khởi đầu đã kém quá xa so với Giáo chủ Trần Đại Nghĩa. Bởi vậy, còn chưa khai chiến thì đã thua mất một trận.
Trương Tuấn lắc đầu:
- Ta cảm thấy việc cùng hợp tác với ngươi không phải là một cái cử chỉ sáng suốt. Vẻ đẹp của ngươi có thể chinh phục được rất nhiều nam nhân, để cho bọn họ vì ngươi mà làm việc, để họ giống như một cái xác vô hồn mà ngươi có thể sai đâu thì làm đó. Ta cũng tương tự họ, ta cũng khó cưỡng lại vẻ đẹp của ngươi, nhưng mà định lực của ta tốt hơn bọn họ một chút, dẫu có bị chinh phục, nhưng ta vẫn chưa có mất đi lý trí.
Trương Tuấn cười tà:
- Ai để cho ta làm Đại hiền triết đây? Người được Thần Bạc Hà lựa chọn thì sẽ có vài chỗ không tầm thường!
Vũ Tuyết Mai vừa xấu hổ, vừa tức giận: “Thì ra người này không phải là một kẻ ngu không hiểu gì về chính trị, mà hắn là một tên chính khách chuyên đầu cơ trục lợi. Chẳng những có khứu giác nhạy bén giống như chó săn, mà còn có suy đoán vô cùng tinh tế, nắm chắc đại cục, thậm chí so với mình – một người sinh ra từ một gia đình quý tộc – đều mạnh hơn”.
Nàng không thể không có chút không rõ, nàng nghi ngờ nhìn hắn, hỏi:
- Tóm lại ngươi là ai?
Trên mặt Trương Tuấn là một vẻ mặt đầy quái dị:
- Ta? Ta không phải là người của thế giới này.
Ý của hắn là hắn là người đến từ một cái thế giới khác. Hắn giữ bí mật này ở trong lòng rất lâu, kể từ lúc hắn đi đến thế giới này. Mà khi giữ một cái bí mật lâu như vậy, khi mà chưa bao giờ nói với ai, ai cũng có một loại dục vọng muốn nói nó ra. Trương Tuấn cũng không khác gì, vì thế khi có một cái cơ hội, hắn không áp chế được xúc động của mình mà nói ra cái bí mật ấy.
Vũ Tuyết Mai nghe vậy liền buồn bã:
- Xem ra sự xinh đẹp của ta không có tác dụng gì với ngươi. Ngươi vẫn không chịu nói thật với ta...
Nàng còn tưởng rằng ý của Trương Tuấn chính là “Đại hiền triết là người được Thần Bạc Hà cử xuống thế gian”.
Nữ công tước xinh đẹp lắc đầu, muốn rời đi.
Trương Tuấn nhìn thấy sự thất vọng trên mặt nàng thì lại nổi lên một trận đồng tình. Đúng như lời nói của Trương Tuấn, Vũ Tuyết Mai thật sự không có bất cứ thứ gì. Nàng không có chỗ dựa trong Thần điện, nên vào bất cứ giờ phút nào thì nàng cũng có thể bị người ta cướp lấy tước vị. Nàng chỉ sở hữu duy nhất một thứ, đó là sự xinh đẹp của nàng, song cái vũ khí duy nhất này lại mất đi hiệu lực khi đứng trước mặt Trương Tuấn.
Đứng nhìn cái cọng cỏ cứu mạng chìm sâu vào trong nước là thứ tuyệt vọng mà người bình thường không có khả năng hiểu được.
Trương Tuấn thở dài một hơi, trong lòng cười khổ, tự mình nói với mình: “Nhất định ngươi sẽ bị cái lòng thương xót, đồng tình của mình giết chết – Không riêng gì lòng hiếu kỳ sẽ hại chết mèo, mà lòng thương xót cũng giống như vậy”.
- Chờ một chút.
Đột nhiên Trương Tuấn mở miệng kêu Vũ Tuyết Mai.
Vũ Tuyết Mai quay đầu lại, ánh mắt xót xa:
- Còn có chuyện gì sao Đại hiền triết tôn kính?
Trương Tuấn nở nụ cười quái dị:
- Vẻ đẹp của ngươi không đủ để chinh phục ta, vì thế mà ngươi cho phép ta theo đuổi ngươi, song với ta thì điều đó cũng không hề có tí hấp dẫn. Nhưng mà ta có thể cho ngươi một cái cơ hội tương tự: Ta cho phép ngươi theo đuổi ta, nếu như ngươi có thể thành công, thì ta sẽ giúp ngươi.
- Ừ??
Vũ Tuyết Mai mở to hai mắt mà nhìn, đầy khó tin. Suốt từ nhỏ đến giờ, với vẻ đẹp lộng lẫy của nàng, nàng chưa từng nghe thấy có người nói cái điều kiện kỳ quái như thế với mình.
- Xin lỗi, ta không có nghe nhầm chứ?
Vũ Tuyết Mai cảm thấy đầu mình có chút không hoạt động được. Hoàn cảnh hiện tại của nàng dường như không giống với trước đó, người nam nhân trước mặt nàng cùng với tất cả những người nam nhân trong quá khứ không hề giống nhau. Khi nàng ở vào một tình cảnh xa lạ như thế, nàng thật sự muốn có một khoảng thời gian để thích ứng.
Trương Tuấn nhồi thêm:
- Như vậy mà ngươi còn chưa rõ ràng? Như vậy thì để ta nói cho ngươi biết rõ tình cảnh của bản thân mình. Ngươi muốn một cái nhân vật có quyền lực bảo vệ ngươi nhưng sao ngươi lại ngu xuẩn như thế? Vũ khí của ngươi là sự xinh đẹp của bản thân, song đó cũng là điểm trí mạng, ngươi không hiểu sao? Người thật tâm yêu ngươi thì sẽ không để ý tới vẻ đẹp ấy, nhưng phần lớn những người khác thì chỉ nghĩ đến vẻ đẹp đó mà thôi. Những người này sẽ không ủng hộ ngươi thật tâm, bọn họ thậm chí còn bỏ đá xuống giếng. Đến lúc ngươi chỉ còn hai bàn tay trắng, vì sống sót, ngươi chỉ có thể cắn răng lựa chọn việc trở thành tình nhân của một gã có quyền thế, trở thành một thứ tài sản của hắn. Xin lỗi, mặc dù ta không phải loại người như vậy, nhưng mà nếu ta thật sự chỉ muốn vẻ đẹp của ngươi mà nói, thì ta nhất định sẽ làm như vậy. Hiển nhiên so với việc bỏ nhiều công sức và thời gian làm cho ngươi yêu thương và nhung nhớ thì cái việc đó càng dễ dàng và đảm bảo nhiều lắm.
Vũ Tuyết Mai chưa bao giờ nghĩ tới những tình huống này, nhưng khi nghe Trương Tuấn nói ra, nàng như thức tỉnh khỏi cơn mê, tâm thần chấn động kịch liệt. Cuối cùng nàng cũng đã hiểu vì sao nhiều người làm trò trước mặt nàng, họ hứa thật nhiều, nhưng họ chưa bao giờ thực hiện những gì họ nói.
Với nàng, những lời vừa nói của Trương Tuấn không sai chút nào, bọn họ thèm thuồng sự xinh đẹp của nàng, bọn họ chỉ muốn thân thể của nàng, bọn họ chỉ muốn một Vũ Tuyết Mai bị nhốt trong lầu, trong phòng. Bởi vậy, cho dù hiện tại nàng là công tước Vũ Tuyết Mai thì trong mắt của họ, nàng có tước vị hay không có tước vị cũng đều không có gì khác nhau. Thế nên vì sao họ sẽ bỏ ra nhiều công sức để giúp đỡ nàng giữ vững tước vị?
So với việc giúp nàng giữ vững tước vị, họ càng muốn đợi đến lúc nàng rơi xuống thành dân thường, trở thành một người con gái yếu đuối, khi đó họ chỉ đơn giản làm một việc là mở rộng căn phòng để đón nàng vào mà thôi.