Tả Mạc truyền thụ yêu thuật, Chanh Phát yêu vừa học đã biết.
Chanh Phát yêu ngửa mặt lên trời cười to, mái tóc màu cam trên đầu giống như một ngọn lửa đang hừng hực cháy, hắn vô cùng đắc ý: “Thiên tài như ta thì yêu thuật gì gì đó đã không thể khiến ta thỏa mãn rồi!”
A Văn nhìn thế nào cũng thấy con hàng kia không vừa mắt, khinh bỉ nói: “Có chút bản lĩnh đã huênh hoang, tiểu gia chỉ cần một đầu ngón tay đã đủ đánh ngươi răng rơi đầy đất.”
Chanh Phát yêu giận dữ gào lên: “Tới đây tới đây! Chúng ta đại chiến ba trăm hiệp, kẻ nào trốn trước thì kẻ đó là chó con!”
A Văn cũng trợn mắt nói: “Sợ ngươi chính là con của rùa!”
Binh binh bang bang!
“Lại bắt đầu rồi!” Nam Nguyệt lấy tay xoa trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Tập quen đi là vừa.” Hắc Yên yêu không chút xao động.
Minh Quyết Tử và Thương Trạch hai người đồng thời ngẩng đầu, rất ăn ý liếc nhìn nhau một cái rồi lại đồng thời cúi đầu, một lần nữa tiếp tục trạng thái tu luyện của bản thân.
Tả Mạc truyền thụ yêu thuật mới cho bọn họ nhưng quan trọng nhất chính là những lĩnh ngộ của hắn đối với ma bia ở Thái An.
Mỗi người bọn họ đều có một bản sao chép ma bia Thái An, vô cùng hoàn chỉnh. Các loại yêu thuật được trình bày đầy đủ, biểu hiện cao siêu của Tả Mạc đã hấp dẫn được sự chú ý của bọn họ.
Cùng nghe với bọn họ có còn một chủng hoa yêu.
Chỉ có mỗi A Văn ngoài tu luyện ma công còn tu luyện thứ khác, nhưng ngoài dự đoán của Tả Mạc chính là trong tất cả mọi người thì hai kẻ tiến bộ nhanh nhất, một là Chanh Phát yêu và một là A Văn.
Tiến bộ của Chanh Phát yêu tự nhiên không cần nói tới, mặc dù thần kinh của hắn không bình thường nhưng thiên phú tu luyện của hắn cũng “thần kinh” tương tự khiến người khác không biết đâu mà lần.
A Văn càng thêm quỷ dị, rõ ràng Tả Mạc giảng giải yêu thuật nhưng A Văn vẫn tiến bộ như ma công.
Nhưng hai tên gia hỏa tiến bộ nhất này làm sao cũng không thấy đối phương vừa mắt, mỗi ngày đều đánh nhau vài trận, nhất là lúc Tả Mạc không có ở đó.
Nhưng lần này đã bị Tả Mạc bắt quả tang.
A Văn ngoan ngoãn đứng nghiêm chỉnh trước mặt Tả Mạc, Chanh Phát yêu thì càng không ngừng nháy nháy mắt với Tả Mạc. Mấy người khác thì tỏ vẻ mong đợi, lẽ nào đại nhân muốn nghiêm phạt hai con hàng này?
“Khụ, vì sao hai người các ngươi suốt ngày đánh nhau?” Tả Mạc làm bộ làm tịch hỏi.
“Hắn đố kị thiên phú và khuôn mặt anh tuấn của ta!” Chanh Phát yêu nghiêm trang nói.
A Văn giận tím mặt: “Ngươi! Tới đây tới đây, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp!”
“Sợ gì!” Chanh Phát yêu hai mắt rực sáng.
“Kẻ nào chạy thì kẻ đó là con của rùa!”
“Ngươi là con của rùa ấy!”
“Ta giết ngươi!”
…
Đường cùng, Tả Mạc đành phải ra tay tách hai người này ra. Nhưng tách ra rồi mà bọn họ vẫn trợn mắt nhìn nhau.
“Ta có cách này có thể giúp các ngươi phân cao thấp.” Tả Mạc giơ tay lên.
“Cách gì?”
“Các ngươi một kẻ tu luyện ma thể, một kẻ tu luyện yêu thuật, tự nhiên không thể phân cao thấp.”
“Không sai không sai!” Hai người liên tục gật đầu, hai người nhìn đối phương không vừa mắt nhưng do hai người tu luyện công pháp khác nhau nên không thể phân cao thấp được, chỉ có thể thông qua đánh nhau.
“Nếu đã như vậy vì sao các ngươi không đồng thời tu luyện cùng một thứ, như vậy ai cao ai thấp chẳng phải vừa nhìn là biết ngay sao?” Tả Mạc hướng dẫn từng bước.
“Ha ha! Lão đại không hổ là lão đại, quả nhiên lợi hại giống ta, biện pháp hay như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được!” Chanh Phát yêu mặt mày rạng rỡ.
“Hừ! Ta sẽ khiến ngươi phải tâm phục khẩu phục!” A Văn hừ lạnh nói.
Tả Mạc cười cực gian: “Ở đây ta có một bộ công pháp, cần phải đồng thời tu luyện linh lực, thần thức, ma thể mới có thể luyện thành, nhưng nói trước cho các ngươi biết, bộ công pháp này tu luyện rất khó đó.”
“Phải thật khó mới thể hiện được trình độ thiên tài của chúng ta!” Chanh Phát yêu tùy tiện nói.
“Hừ, càng khó càng tốt như vậy mới có thể khiến tên gia hỏa này thua tâm phục khẩu phục!” A Văn hừ lạnh.
“Ngươi thật là ngu ngốc, chờ đó mà liếm ngón chân của thiên tài chanh ta đi!” Chanh Phát yêu ngạo nghễ ngẩng đầu nhìn trời.
“Đánh chết ngươi đồ con của rùa!” A Văn trợn mắt nhìn, hai mắt sắp phun ra lửa.
“Ha ha ha! Thật có chí khí! Có nhiệt tình! Không tồi không tồi! Công pháp mỗi người một phần.”
Hai người mỗi người cầm lấy một khỏa.
Tả Mạc vỗ vỗ vai Chanh Phát yêu: “Đại Chanh a, không nên để mất danh thiên tài hàng đầu đó!”
“Lão đại, ngươi yên tâm!” Chanh Phát yêu vẻ mặt đắc ý: “Trên đời này công pháp có thể làm khó thiên tài Chanh này còn chưa sinh ra!”
Tả Mạc đi tới trước mặt A Văn, cười gian vỗ vỗ vai A Văn: “A Văn a, danh tiếng của Vệ Doanh chờ người bảo vệ đó!”
“Lão đại yên tâm! Ta sẽ biến hắn thành con của rùa!” A Văn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thô lỗ!” Chanh Phát yêu coi thường nói.
“Ngu ngốc!” A Văn trợn mắt nhìn.
“Nỗ lực lên!” Tả Mạc cười phất phất tay với hai người sau đó nghênh ngang rời đi.
------------------------------
“Muốn gia nhập chiến bộ của Tiếu Ma Qua thật quá khó! Nghe nói hiện giờ chí cỏ tám người được gia nhập!”
“Bình thường, suy nghĩ chút đi, không thấy căn bản người ta không thiếu thuộc hạ hay sao? Lần này cũng tuyển không quá nhiều người.”
“Ài, người so với người thật tức muốn chết, ngươi không thấy những thế lực xung quanh kia đâu. Ta nghe huynh đệ ta nói, hiện giờ xung quanh bọn họ có một nhóm người chuyên môn chỉ cần ngươi có thể qua được vòng thứ nhất thì sẽ không lo không tìm được chỗ dựa. Nếu như ngươi có thể vượt qua đợt thứ hai, ai ya, tối thiểu có hai mươi nhà để ngươi thoải mái lựa chọn, đãi ngộ không thể chê được!”
“Đãi ngộ dù tốt đến đâu cũng không bằng chiến bộ của Tiếu Ma Qua, người ta tuổi còn trẻ đã có thể giết chết soái giai, tiền đồ không phải là những thế lực kia có thể so sánh được. Nói không chừng, người ta có khả năng thành vương đó!”
“Thành vương? Ngươi chém gió quá rồi…”
…
Trong quán rượu, thảo luận về Tiếu Ma Qua tràn ngập khắp nơi, đó là đề tài nóng hổi nhất hiện nay, tin tức về vấn đề này tầng tầng lớp lớp. Hơn nữa Tiếu Ma Qua chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà đã liên tiếp sáng tạo được kì tích như thế rất có ảnh hưởng tới giới trẻ. Mức độ ảnh hưởng đã đạt tới mức kinh người.
Ở vào tuổi này ai cũng hừng hực nhiệt huyết, dã tâm bừng bừng, thần tượng như thế chính là sự cổ vũ đối với bọn họ.
Không ai chú ý tới trong xó xỉnh có một lão nhân khi nghe tới đoạn Tiếu Ma Qua đánh chết soái giai thì hai con ngươi vốn ảm đạm bỗng sáng rực lên.
Lão có cái hói đầu, mặt đầy nếp nhăn, quần áo trên người cũ nát, vô cùng cô tịch.
Lão uống hết liệt tửu trước mặt, sau đó đứng dậy đi ra khỏi quán rượu.
Trầm mặc đi trên đường phố, gió thổi qua khiến bóng dáng cô đơn của lão càng trở nên hiu quạnh cô tịch.
“Mại dzô mại dzô, mọi người mau tới xem! Hàng mới về đây, cuộc chiến có một không hai, Tiếu Ma Qua đánh chết Vũ Soái, hình ảnh hoàn toàn mới, duy nhất đây, tự mình trải nghiệm trận chiến, đừng bỏ lỡ đừng bỏ lỡ…”
Ven đường có một chủ quán đang khàn cả giọng kêu gào, tiếng rao rơi vào trong tai lão đầu, bước chân lão đầu đột nhiên chậm lại.
“Giá nhiêu?”
“Mười lăm ma bối!”
“Bán cho ta một cái.”
“Được rồi!”
Lão đầu đi tới một góc khuất liền phóng hình ảnh ra.
Thương gia không có gạt người, đích thực là hình ảnh trực tiếp thu lại nhưng thực lực người thu không cao nên lúc lực lượng ba động quấy nhiễu thì hình ảnh không quá rõ ràng.
Lão đầu quan sát vô cùng chăm chú.
Khi hắn nhìn thấy cuộc chiến giữa Tả Mạc và Vũ Soái thì hai mắt ảm đạm bỗng sáng rực lên. Lúc này lão đầu giống như một thanh hung binh dần hiện ra, tràn ngập khí tức nguy hiểm.
Nhưng hắn rất nhanh chú ý tới điều đó, một lần nữa lại khôi phục bộ dáng trước đó.
Nhưng khi hắn nhìn thấy hình ảnh của A Quỷ thì cả người bỗng chấn động, nhất là khi thấy hình ảnh tử mang trong mắt A Quỷ đột nhiên đại thịnh, lão đầu như bị sét đánh không chút động đậy!
Hai hàng nhiệt lệ từ đôi mắt đục ngầu của hắn chảy xuống má.
Hình ảnh trước mắt không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào mà tan thành vô số quang điểm.
----------------------------
“Một kiếm tu?”
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo từ trên đại điện truyền xuống, chư tướng phía dưới câm như hến.
“Vâng!” Người nói đang quỷ rạp trên mặt đất, không dám có bất cứ cử động nhỏ nào. Mặt hắn hiện rõ sự sợ hãi, từng giọt mồ hôi lớn nhỏ từ trên trán hắn nhỏ xuống phiến đá xanh ở dưới, tất cả đại điện có thể nghe thấy rất rõ.
Chư tướng nhìn hắn đầy đồng cảm.
“Một gã kiếm tu mà dám ở địa bàn của ta đấu đá lung tung à!” Giọng nói lạnh lẽo không cảm thấy chút tâm tình nào, tựa như đang kể lại một sự thực vô cùng đơn giản vậy.
Ma tộc qùy rạp trên mặt đất mồ hôi giọt lớn giọt nhỏ rơi tong tong, những chư tướng còn lại thì sắc mặt khẽ biến, ai cũng có thể nghe ra được chủ công đang tức giận!
“Tốt, rất tốt!”
Sắc mặt ma tộc đang quỷ trên mặt đất xám ngoét lại, bỗng hắn dập đầu liên tục khi hắn ngẩng mặt lên thì khuôn mặt đã tràn đầy vết máu, hắn hơi run run nói: “Thuộc hạ vô năng khiến chủ công thất vọng! Thuộc hạ nguyện lấy cái chết để tạ tội, không có chút oán thán nào! Con của thuộc hạ còn nhỏ, mong chủ công và các vị huynh đệ có thể trông nom chút!”
Dứt lời, tay phải đột nhiên vỗ trán, đầu vỡ tung, thân thể yếu đuối ngã xuống đất, sức sống hoàn toàn biến mất!
Chư tướng đều tỏ vẻ không đành lòng nhưng không ai dám mở miệng. Thời điểm này đứng ra khuyên ngăn là không ổn, mặc dù chủ công bạo ngược nhưng vẫn còn niệm chút tình cũ.
Quả nhiên, phía trên đại điện trầm mặc trong giây lát rồi mới nói tiếp: “Danh ngạch tiến vào kim niên ấu cấp cho con của hắn. Nói với nó, đừng bôi nhọ danh tiếng phụ thân nó. Hậu táng.”
“Vâng!” Chư tướng phía dưới lĩnh mệnh.
“Nghe đồn, kiếm tu kia nói rằng không sợ bất cứ khiêu chiến nào, thật không?”
Trong lòng chư tướng phía dưới đều cảm thấy căng thẳng, hai mặt nhìn nhau. Bọn họ không nghĩ tới, ngay cả lời đồn này cũng đã truyền tới tai chủ công, nhất thời thầm hô không ổn.
Bọn họ biết rõ tính khí của chủ công, chủ công rất thích hơn người khác, những lời này của đối phương truyền tới tai chủ công nhất định chủ công sẽ không thể nuốt trôi được cục tức này. Lúc này chỉ có thể trầm mặc, tất cả mọi người đều không gặp may. Mọi người liếc nhìn nhau.
Một gã chiến tướng bước ra khỏi hàng, trầm giọng nói: “Thuộc hạ xin đi khiêu chiến!”
“Thuộc hạ xin đi khiêu chiến!”
“Thuộc hạ cũng xin đi khiêu chiến!”
Từng ma tộc bước ra khỏi hàng xin đi khiêu chiến.
“Không cho phép dùng chiến bộ. Ở địa bàn của ta, đối phó với một gã kiếm tu mà phải dùng tới chiến bộ, ta ném kẻ đó cho chó ăn.”
Giọng nói lạnh lẽo vang vọng trong đại điện. Mọi người đều cảm thấy đau lòng, sớm biết thế này lúc trước thà sử dụng chiến bộ trực tiếp giết chết kiếm tu kia thì bây giờ đã không lắm chuyện thế này.
Nhưng chủ công đã nói rồi, bọn họ cũng không biết phải làm thế nào nữa.
“Cho các ngươi năm ngày, nếu không giết được tên kiếm tu kia thì các ngươi tự sát đi, không cần tới gặp ta nữa.”
Chư tương da đầu tê rần, thi thể trên mặt đất là minh chứng tốt nhất, sắc mặt chư tướng biển ảo nhưng vẫn đồng thanh khom người nhận mệnh: “Vâng!”
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Từ trong đại điện đi ra, sắc mặt mọi người đều ngưng trọng.
Một gã tộc trưởng có danh vọng cao mở miệng nói: “Các vị, lần này chúng ta không còn đường lui nữa, nếu không hoàn thành, chủ công mà tức giận thì họa tới đầu!”
Những người khác đều gật đầu.
“Chủ công nói không sai, một gã kiếm tu vậy mà dám càn rỡ ở ngay trước mặt chúng ta như vậy, chúng ta đã bị hắn làm cho mất hết thể diện!”
“Không sai!”
“Nói rất đúng!”
Mọi người cùng đồng thanh xác nhận.
Rất nhanh, mọi người liền bàn bạc xong, các tộc sẽ phái cao thủ mạnh nhất trong tộc ra để đánh chết kiếm tu kia!
Không ai nghĩ tới, trận đánh này sẽ làm chấn động thiên hạ.
-----------------------------
Thiếu niên nhìn người trước mắt, ngẩn ra, bước một bước dài tiến tới, nắm cổ áo người đang tới, thấp giọng quát: “Ngươi cũng dám về à! Không sợ chết sao?”
Mặc dù giọng nói đã có gắng hạ thấp nhưng vẫn lộ vẻ cực kì kích động.
Người tới cười ha ha: “Ta nếu dám tới tự nhiên sẽ không sợ.”
Nếu có người nhìn thấy cảnh tượng này nhất dịnh sẽ hét lên, người tới chính là Cốc Lương Đao!
Tây Huyền, Cốc Lương Đao vậy mà dám một thân lặng lẽ tiến vào Tây Huyền, ai có thể ngờ được chứ?
Thiếu niên mặc bạch y buông tay ra, lặng lẽ phóng ra một cái cấm chế để phòng có người nghe trộm, lúc này mới dám tươi cười: “Sao ta lại có thể quên mất, tên gia hỏa ngươi là kẻ ngoài thô trong tinh tế chứ. Khẳng định ngươi đã có mấy đường lui rồi, những ma giới kia ngươi chiếm cứ lâu vậy làm sao không động chút tay chân chứ? Ngươi biết sẽ có ngày như thế này mà.”
Nụ cười của Cốc Lương Đao có chút cay đắng.
Thiếu niên thấy thế thì trong lòng không khỏi than nhẹ một cái, ngoài miệng vẫn cười nói: “Bây giờ ngươi cũng ổn rồi, ít nhất cũng tự do không cần phụ thuộc đám thiếu gia kia. Tới đây, uống trà uống trà.”
Cốc Lương Đao không nói lời nào, ngửa mặt uống một hơi cạn sạch.
“Tới đó giúp ta đi!”
Cốc Lương Đao nói đầy trầm muộn.
Đang nâng chung trà lên, động tác của thiếu niên bỗng ngừng lại, sắc mặt hắn như không có gì, cười nói: “Tình cảnh ngươi hiện giờ không tốt, đám thủ hạ mặc dù tâm đều hướng về ngươi nhưng trong đó có không ít người gia quyến còn ở đây, thời gian lâu tất sẽ sinh biến. Hơn nữa, địa bàn của ngươi đều là ma giới, đối với tu giả không chút hòa thuận.”
Cốc Lương Đao cười ha ha, trên mặt không có chút sợ hãi nào: “Ngươi nói rất đúng, cho nên ngươi phải tới giúp ta. Không ai hiểu rõ tài năng của ngươi hơn ta, chết già trong cái núi này không thú vị lắm đâu.”
Thiếu niên bỗng cười đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Cốc Lương Đao có chút sửng sốt.
“Sao thế? Ngươi có việc à?” Thiếu niên hỏi ngược lại.
“Không có việc gì.” Cốc Lương Đao vô thức trả lời, ngay sau đó hắn không nhịn được cười: “Ta còn tưởng phải nghĩ ra rất nhiều thứ để đả động đươc ngươi, kết quả một câu cũng không cần phải dùng tới.”
Thiếu niên nhún nhún vai: “Ta ở Tây Huyền cũng chỉ là làm kế toán sổ sách, lương tháng ít tới đáng thương, lại cô độc lẻ loi, không vướng bận, lăn lộn với ngươi ít nhất cũng có thịt ăn.”
“Ha ha!” Cốc Lương Đao cực kì thoải mái.
Bọn họ rời đi vào buổi sáng sớm nên không khiến ai chú ý tới.
Đối với Tây Huyền mà nói, hắn chỉ là một tiểu nhân vật vô cùng bé nhỏ không đáng kể.
-------------------------------
Lê Tiên Nhi hiếu kì nhìn ngó xung quanh, đây là lần đầu tiên nàng tiến vào ma giới. Hộ vệ bên cạnh thì cẩn thận từng chút một, cảnh giác nhìn bốn phía.
Khi bọn họ nhìn thấy ma tộc cách đó không xa thì có chút khẩn trương.
Ma tộc bay tới là một gã thanh niên, đang đi tới cách nhóm người Lê Tiên Nhi không quá xa.
“Có phải tiểu thư Tiên Nhi của Thiên Hoàn không?” Thanh niên ma tộc không kiêu ngạo không tự ti hành lễ nói.
“Ta là Lê Tiên Nhi.” Lê Tiên Nhi bước ra khỏi hàng dịu dàng thi lễ: “Các hạ là?”
Ánh mắt thanh niên ma tộc nhìn về phía Tằng Liên Nhi, nhất thời lộ vẻ kinh ngạc, hắn mỉm cười nói: “Tại hạ là con trai của Địch Soái, tiểu thư Tiên Nhi cứ gọi ta là Hi được rồi. Hi phụng mệnh Địch Soái đặc biệt tới đây đón tiếp tiểu thư Tiên Nhi.”
“Làm phiền Hi thiếu gia!” Lê Tiên Nhi mỉm cười.
“Mời!” Hi hơi nghiêng người, đưa tay ra.
Dọc đường hai người trò chuyện với nhau rất hợp. Hi là người hay nói và rất có sức hấp dẫn, kiến thức của hắn không tầm thường, không thể nghi ngờ chém gió với hắn cũng là một loại hưởng thụ.
Dư quang lóe lên trong mắt Lê Tiên Nhi, thỉnh thoảng đảo qua hộ vệ của Hi, trong lòng xao động. Những ma tộc hộ vệ này sát ý đều ngưng thực, hiển nhiên là dạng người thân kinh bách chiến. Lấy nhỏ nhìn lớn, thực lực của Địch Soái quả nhiên vô cùng thâm hậu.
Khi nghe thấy gia gia kêu mình tới ma giới thì nàng giật nảy mình, khi biết rõ Thiên Hoàn và Địch Soái của ma giới có quan hệ không tồi thì càng khiến nàng trợn mắt há mồm. Nàng không ngây thơ đến nỗi cho rằng tu giả là phải trảm yêu trừ ma nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Thiên Hoàn lại có quan hệ mật thiết với ma tộc.
Sau đó nàng mới biết rằng không chỉ riêng gì Thiên Hoàn mà ba nhà khác đều có minh hữu ở ma giới.
Lê Tiên Nhi hoài nghi, ở yêu giới khẳng định cũng có môn phái đồng minh.
Nỗi kiếp sợ qua đi, Lê Tiên Nhi rất nhanh liền bình tĩnh lại. Nghĩ lại cũng thấy bình thường, tứ đại môn phái đều có lịch sử cả ngàn năm, hơn nữa bên trong ma tộc cũng không phải là thùng sắt một cục. (đóng cửa không giao du với bên ngoài)
Nhiệm vụ của nàng là đại biểu cho Thiên Hoàn đi sứ ma giới.
Đây là lần đầu tiên hai đại cự đầu Thiên Hoàn và Địch Soái chính thức gặp mặt.
Đội ngũ đón rước vô cùng khổng lồ, việc Hi đi đón cũng đã biểu thị được sự coi trọng của Địch Soái với nhóm người Lê Tiên Nhi. Dọc đường cảnh sắc ma giới kì lạ khiến Lê Tiên Nhi nhìn không biết chán.
Ánh mắt Hi thỉnh thoảng lại quét qua khuôn mặt của Lê Tiên Nhi, trong ánh mắt hiện lên chút nóng bỏng.
-----------------------------
“Đây là tư liệu về Tiếu Ma Qua.” Mắt Dạ Minh Nguyệt tựa như sao trên trời.
Cơ Lệ Ngữ cẩn thận xem xét.
“Hắn có thể đi vào thập chỉ ngục, lại tu luyện thập ô thiên nghi, hẳn là đồng thời có đủ huyết mạch của yêu ma. Lai lịch người này vô cùng thần bí, thực lực lại quá cường hãn. Yêu thuật và ma công đều vô cùng xuất sắc, đồng thời còn là hoàng kim chiến tướng.”
Giọng Dạ Minh Nguyệt trong sáng dễ nghe.
“Hắn tu luyện chính là thần lực.”
Cơ Lệ Ngữ tỏ vẻ kinh ngạc: “Thần lực? Trên đời này thực sự có tồn tại thần lực sao?”
“Không riêng gì hắn, bên cạnh hắn có hai nữ nhân cũng tu luyện thần lực. Chúng ta hoài nghi, hắn có khả năng là hậu duệ viễn cổ, trên người hắn có pháp môn tu luyện thần lực hoàn chỉnh.”
“Thần lực thực sự lợi hại vậy sao?” Cơ Lệ Ngữ có chút không tin.
“Ba người bọn họ liên thủ đã giết chết một gã soái giai.” Dạ Minh Nguyệt thản nhiên nói.
Cơ lệ Ngữ động dung.
Đôi mắt đẹp của Dạ Minh Nguyệt nhìn Cơ Lệ Ngữ rồi nói: “Nhiệm vụ của ngươi chính là tiếp cận hắn.”
“Tiếp cận hắn? Ăn cắp công pháp?” Cơ Lệ Ngữ hỏi.
“Nếu có cơ hội.”
Cơ Lệ Ngữ có chút không hiểu nhìn nhìn Dạ Minh Nguyệt, có thể nhận ra dường như mục đích chính của nàng không phải là lấy công pháp.
“Ta rất xem trọng hắn.” Ánh mắt Dạ Minh Nguyệt nhìn về phía xa.
“Xem trọng hắn?” Cơ Lệ Ngữ có chút mờ mịt, nàng không hiểu.
“Nói không chừng hắn có thể tranh giành thiên hạ!”
Bốn chữ sau cùng Dạ Minh Nguyệt nhẹ nhàng phun ra khi truyền tới tai Cơ Lệ Ngữ thì như tiếng sấm ngang trời, nàng hoảng sợ thất sắc nhìn Dạ Minh Nguyệt.
“Người như vậy bất luận là đối với ngươi hay là với Cơ gia đều là lựa chọn không tồi.”
Dạ Minh Nguyệt cười dài nhìn nàng.
Sắc mặt Cơ Lệ Ngữ trắng bệch ra, tay chân lạnh lẽo.
“Ngươi sẽ phải cảm ơn ta.”
Dạ Minh Nguyệt tiến đến bên tai Cơ Lệ Ngữ, nhẹ giọng nói.
------------------------------
Đám người Tả Mạc gặp phải phiền toái.
Dọc đường thỉnh thoảng xuất hiện mấy tên thám báo, tất nhiên, hành động này không phải là tín hiệu thiện ý gì.
Rất nhanh, những ma tộc đang đi theo Tả Mac liền biến mất không còn một ai. Vốn các thế lực dọc đường vô cùng khách khí đột nhiên trở nên không dễ nói chuyện. Càng khiến bọn họ cảm thấy khó chịu chính là thỉnh thoảng lại có chiến bộ nhỏ quấy nhiễu.
Những chiến bộ nhỏ này mặc dù không thể tạo ra uy hiếp gì nhưng số lượng đông đảo khiến tốc độ hành quân của đám người Tả Mạc giảm mạnh.
“Có người đang giở trò với chúng ta!” Biệt Hàn lạnh lùng nói.
Công Tôn Sai cũng tán thành ý kiến của Biệt Hàn: “Không sai, có người đang âm thầm giở trò quỷ, hơn nữa không phải là nhân vật tầm thường.”
Có thể điều khiển một lượng lớn các thế lực nhỏ như này tuyệt đối không phải là người bình thường. Bây giờ uy danh của Tiếu Ma Qua đang rất thịnh, thôi động những thế lực nhỏ có dũng khí đối phó với bọn họ, uy danh của người nảy chỉ sợ vô cùng kinh người.
“Có đầu mối gì hay không?” Tả Mạc hỏi.
“Bắt được không ít tù binh là thám báo nhưng những người này cũng không biết gì.” Công Tôn Sai lắc đầu nói.
“Không biết vì lí do gì mà đối phương lại muốn đối phó với chúng ta?” Tả Mạc trầm ngâm hỏi.
“Không biết.” Công Tôn Sai lắc đầu.
“Chắc chúng ta phải dùng mấy thế lực để khai đao rồi.” Thần sắc Tả Mạc lạnh lẽo.
Xu hướng quấy nhiễu càng ngày càng nghiêm trọng, những chiến bộ nhỏ này tựa như những con ruồi đáng ghét. Nếu cứ để tình hình này tiếp diễn thì bọn họ nửa bước cũng khó đi.
Để tìm ra lai lịch của những thám báo này thì rất dễ.
Màn đêm buông xuống, Biệt Hàn mang theo Nghiệt bộ đi tiêu diệt ba thế lực của địa phương.
Nhưng ngoài dự đoán của Tả Mạc, những thế lực dường như biết được bọn họ sẽ bị trả thù nên tộc nhân đã sớm rời đi, để lại chỉ là những mảnh đất trống.
Tả Mạc ngửi thấy mùi âm mưu.
-----------------------------
Đêm đã khuya, Giang Triết vẫn đang nhìn giới đồ đầy chăm chú.
Cả ngày nay hắn đều giữ nguyên tư thế đó.
“Báo cáo đại nhân, Tiếu Ma Qua gặp phải rất nhiều đội ngũ linh tinh quấy nhiễu.”
Giang Triết bình thường trở lại, hắn thở phào một cái, trong lòng hắn hiểu ra, môn phái đã ra tay rồi. Lực lượng của môn phái thực sự là sâu không thể lường được!
Trong thư hắn gửi về môn phái hi vọng môn phái có thể tranh thủ cho hắn càng nhiều thời gian càng tốt.
Hắn cần rất nhiều thời gian để bố trí.
Giang Triết đã thỏa mái hơn nhiều, trận chiến này đã tạo ra cho hắn áp lực cực lớn. Hắn và Biệt Hàn từ nhỏ đã giao thủ với nhau, vô cùng quen thuộc, hắn biết Biệt Hàn đáng sợ tới mức nào. Mặc dù từng tranh đấu cao thấp trong môn phái nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày phải gặp Biệt Hàn trên chiến trường.
Trận chiến này không thể nào trốn tránh được!
Hắn không nghĩ tới việc trốn tránh chỉ là do tính cách cẩn thận, đối diện với Biệt Hàn hắn càng phải cẩn thận hơn. Huống hồ, trận chiến này hắn không được phép thua.
Bất luận thế nào cũng không thể thua!
Đối diện với áp lực kinh người như vậy, hắn vẫn thong dong trấn định, chỉ cần cho hắn thời gian hắn liền có đủ lòng tin sẽ đánh bại được Biệt Hàn!
Có càng nhiều thời gian thì hắn càng có nhhiều bố trí hơn.
Giang Triết nhìn chằm chằm vào giới đồ, đôi mắt đầy thâm thúy.
Đánh xong trận chiến này phải đi Vân Hải giới báo cho Phượng Nguyệt sư tỷ.
Giang Triết tự nói với bản thân.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Vi Thắng mở mắt, tinh thần hắn đã khôi phục lại trạng thái đỉnh cao nhất. Trong lòng hắn mơ hồ có dự cảm hắn sắp chạm tới được cảnh cửa đột phá.
Quần áo trên người hắn nhàu nát, những vết thương to nhỏ khiến hắn giống như một tên khất cái vậy. Nhưng chắc chắn không ai cho rằng Vi Thắng là một tên khất cái, sống lưng hắn thẳng tắp, khí thế dâng trào giống như một thanh kiếm sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hắn đứng dậy, cầm hắc kiếm lên, chân trần đi ra khỏi sơn cốc.
Một đám ma tộc đang tụ tập ngoài sơn cốc, khi nhìn thấy hắn thì nhất thời thời loạn lên. Ánh mắt mọi người vô cùng phức tạp, có kinh sợ, có căm hận, có kính phục, vân vân, hỗn tạp cùng một chỗ. Nhưng không ai dám có chút coi thường.
Địch nhân như vậy không ai dám coi thường.
“Ai lên?”
Ánh mắt Vi Thắng đầy kiên định, không có chút cầu may nào.
Ma tộc nhất thời lại rối lên, đây đã là ngày thứ tư rồi, trong mấy ngày này đã có hơn ba mươi người ngã xuống dưới kiếm của kiếm tu kia. Cho tới tận bây giờ không ai có thể chống đỡ được ba kiếm của hắn, tuyệt đại đa số ngay cả một kiếm cũng không chống lại được thì đã bị giết chết.
Thực sự quá đáng sợ!
Nguyên lai tu giả cũng có ma thần như này!
Trong nháy mắt lòng người lạnh ngắt, một khoảng lặng ngắn ngủi xuất hiện.
Nhưng khi nghĩ tới mệnh lệnh trên đầu thì bọn họ lại run lên.
Nếu không thể giết chết hắn thì tất cả bọn họ đều phải chết!
Trong mắt những người này hiện lên huyết sắc giống như dã thú bị dồn tới chân tường. Không biết người nào gào lên: “Mọi người cùng tiến lên đi!”
Nhất thời mắt mọi người rực sáng, đại nhân chỉ nói không thể dùng chiến bộ nhưng không có nói không thể đánh hội đồng!
Xem lại nhân số bên mình, lại nhìn thấy bóng dáng cô độc của Vi Thắng, nhất thời sĩ khí bọn họ tăng mạnh! Nhiều người như vậy vây công một người, kiếm tu dù có lợi hại đến mấy cũng không thể giết chết được tất cả bọn họ.
“Giết!”
Bọn họ kêu lên ầm ĩ, sát khí ầm ầm đánh về phía Vi Thắng.
Nhìn ma tộc kêu gào, ánh mắt Vi Thắng tựa như kiếm không có chút rung động, khuôn mặt hắn giống như tượng đá vậy, không có chút biểu cảm nào. Hắn nắm chặt hắc kiếm trong tay, chầm chậm bước tới!
Trong lòng hắn chỉ còn kiếm ý!
Hắc kiếm trong tay giống như đang đáp lại lời kêu gọi của kiếm ý trong lồng ngực hắn, ong ong rung lên.
Nó vô cùng đói khát, chỉ muốn uống no tiên huyết!
-----------------------------
“Làm được điều này chỉ có thể là ma soái.” Bồ yêu nói. Năm đó hắn đi theo quân đoàn trưởng đóng quân ở ma giới một thời gian khá dài, đối với ma giới vô cùng quen thuộc.
“Không sai.” Vệ cũng gật đầu.
Khi Bồ yêu và Vệ đưa ra cùng ý kiến thì điều này có nghĩa ý kiến đó tương đối đáng tin.
Vậy mà lại là ma soái!
Đáp án này khiến Tả Mạc cảm thấy được áp lực rất lớn. Bất luận ma soái nào cũng đều là bá chủ một phương, đừng tưởng lúc trước bọn họ có thể đánh bại Vũ Soái thì cho rằng ma soái không là gì. Nếu đại bộ phận chiến bộ của Vũ Soái không bị kiềm chế, nếu Vũ Soái đối phó một cách nghiêm túc thì đám Tả Mạc căn bản không có nửa cơ hội dành phần thắng.
Thực sự ma soái có sức mạnh quá cường đại!
Chiến bộ khổng lồ, địa bàn rộng lớn, cao thủ như mây.
Mỗi một vị ma soái đều tương đương với một con quái vật khổng lồ, những ma soái đứng đầu thì lực lượng trong tay dù cho so với tứ đại môn phái cũng không thua kém chút nào.
Nếu như tất cả điều này là do một vị ma soái động tay động chân vậy thì phiền phức lớn rồi!
Tả Mạc biết rõ suy đoán của Bồ yêu và Vệ chỉ sợ tám chín phần mười là đúng.
Với danh tiếng hiện giờ của hắn, không có chỗ dựa là ma soái ở phía sau thì những thế lực nhỏ kia căn bản không dám có bất cứ hành động ngang ngược nào.
Tìm được phương hướng, hỏi thăm cũng trở nên dễ dàng hơn.
Rất nhanh, đám người Tả Mạc liền tìm hiểu ra được vị ma soái nào đang giở trò với họ.
Hào Soái, ma soái đứng thứ năm trong toàn bộ Bách Man Chi Minh! Vị trí mà mấy người Tả Mạc đang đóng quân rất gần khu vực thống trị của Hào Soái.
Rất có khả năng là Hào Soái!
Sau khi hỏi thăm, Tả Mạc đã nắm được một số thứ liên quan tới Hào Soái.
Hào Soái là một ma soái lâu đời, hắn thống trị ma giới so với Vũ Soái phải nhiều gấp ba lần! Hắn đã bước vào soái giai trước Vũ Soái cả trăm năm.
Chỉ hỏi qua thực lực của Hào Soái, Tả Mạc liền bỏ qua ý định dùng cứng đối cứng với hắn.
Nhưng hắn cảm thấy rất kì quái nếu đối phương đã có địch ý với bọn họ như vậy, hoàn toàn có thể trực tiếp tiêu diệt bọn họ. Chiến bộ dưới trướng Hào Soái có hơn một trăm đội, khác không nói chỉ cần dùng chiến thuật biển người cũng đã có thể nhấn chìm được bọn họ.
Nhưng đối phương lại chỉ không ngừng phái chiến bộ nhỏ ra quấy nhiễu bọn họ hòng làm chậm tốc độ hành quân.
Làm chậm tốc độ hành quân của bọn họ…
Đối phương có ý đồ gì đây?
Tả Mạc sợ hãi giật mình tỉnh lại.
Chẳng lẽ phía trước có thứ gì đó đang chờ bọn họ?
-----------------------------
“Phụ thân!” Một vị trung niên nhân cung kính nói: “Dựa theo mệnh lệnh của ngài, tốc độ của Tiếu Ma Qua đã chậm lại.”
“Không tệ.” Hào Soái tỏ vẻ thỏa mãn, thân hình hắn hơi thấp nhưng rất tráng kiện, trên mặt luôn nở nụ cười, nhìn qua giống như một lão bản của một quán rượu bình thường nhất. Hắn nhìn thấy được vẻ mặt không hiểu của nhi tử, cả cười nói: “Ngươi có nghi hoặc gì?”
“Vâng!” Trung niên nhân thành thật gật đầu nói: “Nếu thực sự muốn làm bọn họ đi chậm lại, chúng ta chỉ cần mời đám người Tiếu Ma Qua tới đây làm khách, với uy danh của phụ thân, mấy người Tiếu Ma Qua tất sẽ không dám cự tuyệt. Không những không phải trở mặt với Tiếu Ma Qua mà còn có thể thực hiện được mục tiêu, vậy không phải càng tốt sao?”
“Ngươi có thể nghĩ được thế là rất tốt.”Hào Soái liếc nhìn nhi tử rồi nói: “Nhưng ánh mắt ngươi phải nhìn xa hơn. Ngươi cảm thấy uy hiếp của Tiếu Ma Qua đối với chúng ta lớn hơn hay uy hiếp của Huyền Không tự đối với chúng ta lớn hơn?”
“Huyền Không tự!” Trung niên nhân suy nghĩ một chút rồi nói: “Mặc dù bây giờ chúng ta là minh hữu ngầm của họ nhưng bọn họ cũng là kẻ có năng lực tranh giành thiên hạ, uy hiếp đối với chúng ta càng lớn hơn.”
“Không sai.” Hào Soái cười nhạt: “Đừng tưởng quan hệ giữa Huyền Không tự với chúng ta không nhạt nhưng ngày sau tất sẽ phải đánh nhau một trận. Tiếu Ma Qua rất có tiềm lực nhưng căn cơ của hắn quá yếu, muốn làm nên chuyện là không dễ dàng.”
Trung niên nhân như hiểu ra gì đó.
Hào Soái lại nói tiếp: “Nhưng mặc dù căn cơ của Tiếu Ma Qua quá yếu nhưng thủ hạ của hắn lại rất lợi hại. Trận chiến giữa Huyền Không tự và Tiếu Ma Qua khẳng định Huyền Không tự sẽ thắng. Nhưng Tiếu Ma Qua cũng có cơ hội khiến Huyền Không tự bị thương nặng. Đối với chúng ta kết quả tốt nhất chính là trước khi chết Tiếu Ma Qua cắn cho Huyền Không tự một cái.”
Vẻ mặt trung niên nhân như bừng tình đại ngộ: “Cho nên phụ thân dùng phương thức như vậy là đã hoàn thành yêu cầu của Huyền Không tự lại khiến Tiếu Ma Qua cảnh giác.”
“Ha ha, không nên coi thường tên Tiếu Ma Qua này. Những người trong tay hắn ngay cả ta cũng thèm muốn. Biệt Hàn chính là kẻ có thể chống lại chiến tướng đỉnh giai như Giang Triết. Bọn họ có khả năng tạo ra phiền phức cho Huyền Không tự!” Hào Soái cười âm hiểm: “Nếu trận chiến này Huyền Không tự tổn thất quá nghiêm trọng vậy Huyền Không tự sẽ càng phải dựa vào chúng ta, chúng ta có thể ra càng nhiều điều kiện hơn!”
“Nếu Huyền Không tự bại thì sao?” Trung niên nhân vô thức hỏi một câu nhưng lời vừa ra khỏi miệng hắn liền cảm thấy bản thân hỏi một câu thừa thãi.
Huyền Không tự sao có thể bại được chứ? Điều này căn bản không thể xảy ra được!
Huyền Không tự còn mạnh hơn bọn họ, sao có thể ngay cả một tên nhãi Tiếu Ma Qua cũng không thể thu thập được? Điều này không có khả năng!
Hào soái lại bị những lời này làm cho sửng sốt, vẻ mặt hắn trở nên cổ quái, hắn không nói gì tựa hồ đang rơi vào trầm tư.
Trung niên nhân đang hối hận vì bản thân đã nói những lời vô dụng thì bỗng nghe thấy Hào Soái mở miệng nói: “Nếu trận chiến này Huyền Không tự bại vậy bọn họ không ổn rồi.”
Trung niên nhân lắc đầu: “Huyền Không tự không thể bại, ngay cả khi bại thì cũng chẳng thể động tới gân cốt bọn họ.”
“Ngươi không hiểu.” Hào Soái lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng: “Trận chiến này họ phải thắng còn cần phải thắng đẹp! Nếu như thực sự bại thì Huyền Không tự gặp nguy rồi. Bị chính kẻ phản bội môn phái đánh bại, lòng tin của chiến tướng hàng đầu là Giang Triết cũng bị hao tổn, sự suy yếu của Huyền Không tự sẽ hiện ra trước mặt thiên hạ. Đến lúc đó, cho dù Huyền Không tự có khổng lồ đến mấy cũng chỉ là một đống thịt không xương, càng rước thêm nhiều sài lang tới ăn thịt.”
Trung niên nhân nghe thấy thế thì trợn mắt há mồm.
------------------------------
Đường Phỉ tâm sự trùng trùng, trong khoảng thời gian bị quấy nhiễu này, trong lòng nàng hiện lên cảm giác bất an mãnh liệt. Nhưng khi biểu hiện ra ngoài nàng vẫn cố gắng bình tĩnh, chỉ có càng thêm nghiêm khắc giám sát Đường tự bộ tu luyện.
Trình độ cá nhân của Đường chiến bộ vô cùng xuất sắc, so với trình độ chiến bộ nàng nắm giữ lúc trước còn cao hơn rất nhiều.
Nhưng trình độ chiến trận của bọn họ thì quá tồi tệ, cần phải có thời gian dài tu luyện mới có thể đạt tới mức làm người ta thỏa mãn, nhưng cái này cần có thời gian, không thể cẩu thả được.
Không có chiến trận ghép lại, những người này chỉ là một đám quân ô hợp.
Nàng hi vọng có thể cố gắng rút ngắn được thời gian, như vậy nếu thực sự phát sinh chiến đấu, Đường tự bộ với chiến trận không thuần thục sẽ trở thành mục tiêu để đối phương tấn công.
“Đường đại nhân, đại nhân mời ngài qua đó.”
Trong lòng Đường Phỉ máy động, khẳng định có quan hệ tới sự việc bị quấy nhiễu gần đây, không chút do dự đi theo giáo úy tới doanh trại của Tả Mạc.
Khi Đường Phỉ đến nơi thì toàn bộ những thành viên hạch tâm đều đã có mặt đủ.
Vẻ mặt Tả Mạc ngưng trọng, không nói lời thừa, đem kết quả gần đây tra xét được và những suy đoán của bản thân nói ra.
Sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng.
Công Tôn Sai là người đầu tiên mở miệng: “Nếu thật sự là Hào Soái, vậy bọn họ dùng thủ đoạn quấy nhiễu này cũng không có ý tốt gì, bọn họ khẳng định muốn chúng ta cùng đối phương lưỡng bại câu thương. Quan hệ của hắn với địch nhân phía trước rất vi diệu.”
“Không sai.” Giọng Biệt Hàn đầy sát khí, nhiệt độ không khí xung quanh hắn đột nhiên giảm mạnh.
Tả Mạc gật đầu nhưng khi mở miệng lại hỏi một vấn đề khác: “Quan trọng phía trước là ai?”
Đây là điểm quan trọng nhất của toàn bộ vấn đề, nếu ngay cả địch nhân phía trước là ai mà bọn họ cũng không biết thì trận chién này bọn họ không có nửa cơ hội thắng.
Công Tôn Sai nhìn chằm chằm vào giới đồ, trầm ngâm nói: “Chúng ta đi U Tuyền giới rất nhiều người biết, đối phương khẳng định cũng biết. Như vậy đối phương chỉ có thể lựa chọn tuyến đường chúng ta phải đi qua!”
Những lời này của Công Tôn Sai nhất thời hấp dẫn được sự chú ý của mọi người, mọi người đồng thời nhìn chăm chăm vào giới đồ.
“Trên đường chúng ta phải đi, có khúc mắc với chúng ta, biết rõ thực lực của chúng ta, còn dám chiến đấu cùng chúng ta…”
Ánh mắt mọi người theo lời nói của Công Tôn Sai đồng thời nhìn vào tuyến đường đang di chuyển.
Bỗng, ánh mắt mọi người cùng dừng lại ở một vị trí.
Hô hấp của Biệt Hàn đột nhiên trở nên nặng nề.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
“Lần này xem ra Huyền Không tự quyết tâm tiêu diệt Tiếu Ma Qua rồi. Nhưng bọn họ cũng quá coi trọng Tiếu Ma Qua đi!” Tiết Đông cười nói.
Tiết Đông mắt to mi thô, dáng vẻ đường hoàng, do chinh chiến ở ngoài lâu nên trong lúc nhấc tay nhấc chân cũng tỏa ra một luồng sát khí. Hắn mới từ tiền tuyến trở về liền chạy tới tìm Lâm Khiêm luôn.
Mặc dù Lâm Khiêm là sư huynh nhưng ít tuổi hơn Tiết Đông rất nhiều, giao tình giữa hai người vô cùng tốt.
Lâm Khiêm thôi không tập trung vào ngọc giản nữa, hắn hơi xuất thần. Lần này vì đảm bảo thắng lợi, Huyền Không tự đã lặng lẽ phái ra hai gã tu giả phản hư kỳ để giết chết Tiếu Ma Qua. Động tác này của Huyền Không tự rất bí mật nhưng thám báo của Côn Luân vẫn đủ sâu dày để lấy được tin tức truyền ra ngoài.
“Thế nào?” Tiết Đông nhạy cảm nhận thấy vẻ mặt quái dị của Lâm Khiêm.
Lâm Khiêm bình thường trở lại cười nói: “Tiếu Ma Qua kia thực sự là kẻ không tồi, nhân vật như thế chết cũng có chút đáng tiếc.”
“Ồ!” Tiết Đông có chút kinh ngạc: “Có thể khiến ngươi nhận xét là không tầm thường làm ta cảm thấy có chút hiếu kì rồi đó.”
“Lần này đi ma giới đã giao thủ qua với hắn, có chút cao thâm khó lường.” Lâm Khiêm hời hợt nói.
Tiết Đông động dung, hắn biết rõ thực lực của Lâm Khiêm lợi hại ra làm sao, nghe Lâm Khiêm nói những lời này vậy tám chín phần mười là không phân thắng bại.
Lâm Khiêm nhíu mày nói: “Lai lịch của người này rất cổ quái. Tựa hồ có huyết mạch của hai tộc yêu ma, ma công và yêu thuật đều rất lợi hại, hơn nữa còn tu luyện thần lực.”
“Ừ, lần này ta giao thủ cùng hắn nên đã lĩnh ngộ được một chút bên ngoài.” Lâm Khiêm bỗng nghĩ tới một điều, một lần nữa lại nhíu mày: “Trên tay hắn chỉ sợ có truyền thừa thần lực hoàn chỉnh, nếu rơi vào tay Huyền Không tự vậy thì không ổn!”
Tìm hiểu và lĩnh ngộ thần lực không chỉ có mỗi Côn Luân. Phàm là những môn phái có lịch sử lâu đời đa số đều có dã tâm về mặt này nhưng tốn hao tinh lực nhiều nhất vào chuyện này thì không ai khác ngoài tứ đại môn phái.
Tiết Đông nheo nheo mắt: “Không sai! Tuyệt đối không thể để truyền thừa thần lực rơi vào tay Huyền Không tự. Nếu được hay chúng ta cũng phái mấy người đi tới ma giới?”
“Không được!” Lâm Khiêm lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: “Trận chiến này Huyền Không tự danh chính ngôn thuận, lấy cớ Biệt Hàn phản bội sư môn nên không ai có thể bới ra được. Nếu như chúng ta cũng phái người tới vậy là không nể mặt Huyền Không tự rồi.”
Tiết Đông cũng nhíu mày, Lâm Khiêm nói không sai, chuyện này bọn họ không thể nào trực tiếp phái người tới được.
“Có lẽ nên nghĩ cách thông báo cho Tiếu Ma Qua kêu hắn trốn đi một thời gian.” Lâm Khiêm cảm thấy vấn đề này có chút khó xử. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Huyền Không tự lại vì Tiếu Ma Qua mà trực tiếp sử dụng hai gã cao thủ phản hư kỳ.
Cao thủ cấp chiến lực như phản hư kỳ không đến thời điểm sinh tử quan trọng thì các môn phái đều tuyệt đối không sử dụng.
Huyền Không tự cũng hiểu rằng trận chiến này vô cùng quan trọng với bọn họ.
------------------------------
“Này phiền phức rồi.” Sắc mặt Tả Mạc vô cùng khó coi: “Huyền Không tự thật là quá nể mặt anh, sách sách, phản hư kỳ, còn có hai gã nữa chứ!”
Sắc mặt chư tướng khác cũng rất khó coi.
Vừa rồi Tả Mạc nhận được một phong thư nặc danh, bên trong nói Huyền Không tự sẽ phái ra hai gã cao thủ phản hư kỳ đến để ám sát hắn. Hiển nhiên việc Tả Mạc giết chết Vũ Soái đã khiến Huyền Không tự có vô cùng kiêng dè hắn, thậm chí không tiếc dùng phương thức không vinh quang chút nào để có thể giải quyết hoàn toàn tai họa ngầm này.
Mặc dù không biết người truyền tin là ai nhưng những gì viết trong thư mọi người đều tin có tới tám chín phần mười là thật.
Hai gã phản hư kỳ, thực lực cường hãn của Huyền Không tự lúc này đã được thể hiện rõ rệt. Để giết chết một người mà phải sử dụng hai gã tu giả phản hư kỳ, đại khái cũng chỉ có tứ đại phái mới có sức mạnh như vậy.
Đây là thực lực.
Dù cho có người mật báo thì đám Tả Mạc cũng không biết phải làm sao.
“Nếu không chúng ta quay trở về Vân Hải giới.” Công Tôn Sai nhìn về phía Tả Mạc, trong mắt tràn ngập sự lo lắng. Hai gã phản hư kỳ hoàn toàn có đủ năng lực tung hoành bên trong chiến bộ của bọn họ còn nếu phối hợp với chiến bộ thì uy lực sẽ tăng gấp bội.
Tả Mạc cười khổ: “Không còn kịp nữa rồi! Chỉ sợ hai gã tặc ngốc phản hư kỳ đã cách chúng ta không xa rồi.”
Biệt Hàn trầm mặc không nói gì, hắn không nghĩ tới, môn phái lại phái ra hai gã phản hư kỳ tới để ám sát Tả Mạc. Hắn ở trong môn phái cũng lâu, biết rõ cấp cao thủ như phản hư kỳ đối với môn phái mà nói chính là lực lượng cuối cùng.
Lẽ nào Huyền Không tự đã cảm thấy bọn họ uy hiếp đến sự tồn vong của môn phái?
Tâm tình hắn có chút mâu thuẫn, vừa khát vọng có thể giao chiến với Huyền Không tự nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, hai gã phản hư kỳ là một phiền toái rất lớn.
Tả Mạc bỗng nhìn về phía Biệt Hàn rồi hỏi: “Huyền Không tự có mấy tên phản hư kỳ?”
Biệt Hàn sửng sốt nhưng rất nhanh đã có câu trả lời: “Năm người, một người ba mươi năm trước vân du ra ngoài đến nay vẫn chưa về. Một người đang bế tử quan. Còn có một người mười lăm năm trước được chưởng môn phái đi tới một nơi nhưng cũng không thấy trở về. Giờ chỉ còn có hai người.”
Sắc mặt Tả Mạc hơi trầm ngâm: “Nói như vậy, bọn họ có thể sử dụng chỉ còn hai gã phản hư kỳ.”
Suy nghĩ một chút, Tả Mạc lại hỏi: “Nếu như ta chạy trốn, hai gã phản hư kỳ này có tiếp tục đi gặp Giang Triết hay không?”
Biệt Hàn lắc đầu: “Không đâu.”
Nhìn Biệt Hàn trả lời đầy chắc chắn, Tả Mạc vô cùng ngạc nhiên hỏi lại: “Vì sao? Bọn họ nếu như tiếp tục đi gặp Giang Triết thì khả năng thắng không phải sẽ tăng cao hay sao?”
“Phản hư kỳ cũng sẽ chết.” Biệt Hàn thản nhiên nói.
Lập tức Tả Mạc hiểu ra vấn đề. Không sai, phản hư kỳ mặc dù lợi hại nhưng cũng sẽ chết. Nếu chiến bộ tấn công mạnh không màng tới thương vong chưa chắc đã không thể giết chết được tu giả phản hư kỳ. Huyền Không tự không thiếu chiến bộ nên tuyệt đối sẽ không để hai gã cao thủ phản hư kỳ chết trên chiến trường.
Cho nên lần hành động này chính là âm thầm ám sát.
Tả Mạc cũng hiểu ra được vì sao Huyền Không tự lại phái ra hai gã phản hư kỳ. Ở trong mắt Huyền Không tự, việc hắn giết chết Vũ Soái khiến hắn cũng có uy hiếp như tu giả phản hư kỳ vậy.
Căn bản Huyền Không tự không thể gánh chịu được tổn thất khi mất đi bất cứ gã tu giả phản hư kỳ nào.
Hai mắt Tả Mạc từng chút một sáng rực lên, bỗng hắn phát hiện ra chưa chắc đã không có cơ hội.
Huyền Không tự nhất định không ngờ tới có người mật báo cho hắn biết, bọn họ vốn nghĩ kế hoạch ám sát tuyệt mật này vẫn được giữ kín.
Trầm tư mất một lúc, Tả Mạc ngẩng đầu, sự tự tin một lần nữa xuất hiện trên mặt hắn: “Ta có ý này.”
------------------------------
Dưới bùn đất, Vi Thắng nắm chặt hắc kiếm, nín thở, rất nhanh, hắn như một khối nham thạch mất đi toàn bộ sinh mệnh.
“Mẹ nó, lại mất dấu rồi.” Một người tức giận mắng.
“Còn tìm sao?” Một người khác yếu ớt hỏi, trong giọng nói có chút sợ hãi.
“Phải tìm, không tìm được chúng ta đều phải chết!”
“Nhưng đuổi theo chúng ta cũng sẽ chết…”
Mọi người trầm mặc.
“Không được, dù thế nào chúng ta cũng sẽ chết hết!”
“Vậy phải làm sao giờ?”
“Chờ!”
“Chờ!”
“Chờ chủ nhân tuyên bố truy sát lệnh!”
Hắn vừa dứt lời thì có người kinh hỉ nói: “Truy sát lệnh! Chủ nhân tuyên bố truy sát lệnh rồi!”
“Đúng vậy, hắn xong đời rồi.” Mấy tên khác không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Khi tiếng bước chân dần xa, Vi Thắng từ trong bùn đất chui ra, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc.
Truy sát lệnh!
Hắn lắc đầu, không nghĩ gì thêm. Hắn tìm một sơn động bí ẩn bày ra một cấm chế sau đó liền tiến vào trạng thái nhập định.
Chiến đấu tròn mười ngày khiến linh lực và tinh thần của hắn gần như sụp đổ. Nếu không phải do ý chí của hắn kiên định như sắt thì đã sớm gục ngã rồi.
Ngày thứ hai, hắn mở mắt trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.
Hắn đột phá rồi!
Dừng lại mấy ngày ở trong sơn động cho tới tận khi tình khí thần của bản thân đạt tới trạng thái cao nhất, hắn mới đứng dậy. Móc giới đồ ra, xem xét qua phương hướng hắn liền lặng lẽ bay đi.
Hắn không biết rằng đạo truy sát lệnh kia đã khiến toàn bộ Bách Man cảnh dậy sóng.
-----------------------------
“Cái gì? Tốc độ của bọn họ đột nhiên tăng nhanh sao?” Hào Soái hơi ngạc nhiên: “Không thay đổi phương hướng chứ?”
“Không.” Trung niên nhân nói: “Xem ra bọn họ đã phát hiện ra rồi.”
Hào Soái không nói gì, hắn rơi vào trầm tư suy nghĩ, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu: “Xem ra Tiếu Ma Qua đã biết đối thủ của bọn họ là ai rồi. Ồ, kêu người phía dưới thôi không quấy nhiễu nữa.”
“Thôi không quấy nhiễu nữa?” Trung niên nhân kinh ngạc: “Vậy chẳng phải là?”
“Không có gì ghê gớm.” Hào Soái cười nhạt: “Chúng ta không phải là thuộc hạ của Huyền Không tự, không cần phải để ý tới sắc mặt của bọn họ. Trận chiến này Huyền Không tự chỉ sợ không thoải mái đâu.”
Trung niên nhân không hiểu phụ thân vì sao lại nói như vậy.
“Tiếu Ma Qua, thật can đảm!” Trong mắt Hào Soái hiện lên vẻ tán thưởng.
------------------------------
“Vì sao lại đi theo hướng này?” Tả Mạc không hiểu hỏi Bồ yêu và Vệ.
Hắn và Tằng Liên Nhi còn có cả A Quỷ đều đang cố gắng bay về phía trước. Để tránh thám báo dọc đường bọn họ không cưỡi ma kị mà đều phi hành.
Tả Mạc đưa ra một kế hoạch cực kì can đảm.
Hắn quyết định dẫn dắt hai lão tặc ngốc phản hư kỳ rời đi, dẫn bọn họ đi một vòng thật lớn. Giống như Huyền Không tự không mong phản hư kỳ gặp nguy hiểm, Tả Mạc cũng không mong hai lão tặc ngốc có năng lực ảnh hưởng tới chiến cuộc này tham gia chiến trường.
Tả Mạc vô cùng tin tưởng vào Công Tôn Sai và Biệt Hàn, chỉ cần hai lão tặc ngốc của đối phương không tham gia chiến đấu thì Tả Mạc tin chắc rằng bọn họ có thể giành được thắng lợi.
Chỉ cần Công Tôn Sai và Biệt Hàn đánh bại Giang Triết cũng đủ khiến Huyền Không tự loạn hết cả lên.
Đến lúc đó hai lão tặc ngốc kia sẽ không có thời gian đi dạo lung tung với hắn nữa, bọn họ sẽ phải vội vàng quay về cứu hỏa. Vòng vây của bản thân không phá tự tan.
Quan trọng nhất trong cuộc chiến này chính là vấn đề thời gian thi chạy.
Một mặt bản thân bên này có thể càng kéo dài càng có lợi, mặt khác Công Tôn Sai và Biệt Hàn bên kia càng nhanh đánh bại Giang Triết thì hắn càng sớm an toàn.
Nếu như chính diện chống lại hai lão tặc ngốc phản hư kỳ Tả Mạc khẳng định bản thân không có nửa cơ hội thắng.
Nhưng nếu như chơi trốn tìm thì Tả Mạc không sợ chút nào. Có Bồ yêu và Vệ, hai tên gia hỏa âm hiểm xảo trá ở đây thì Tả Mạc hoàn toàn không coi hai lão tặc ngốc kia ra gì.
Vì để hai lão tặc ngốc này mắc câu, Tả Mạc phải cố ý lưu lại một chút khí tức thần lực. Lúc trước Lâm Khiêm cầm đầu tứ đại môn phái gây ra động tĩnh lớn như vậy ở thành Thái An, Tả Mạc biết rằng hứng thú của mấy tên gia hỏa này đối với thần lực là vô cùng lớn.
Không nghĩ tới, vừa ra khỏi doanh địa Bồ yêu và Vệ đã kêu Tả Mạc bay về hướng này.
Trong tâm Tả Mạc thầm nghĩ, có âm mưu!
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Canh phòng nghiêm ngặt của đại doanh đối với tu giả phản hư kỳ mà nói mặc dù có chút phiền toái nhưng nếu đối phương không có sự phòng bị thì xác suất đắc thủ vẫn là rất lớn.
Đối phương không có sự phòng bị.
Hai người không chút trở ngại thuận lợi tìm được đại doanh.
Không lâu sau, vẻ mặt Đái Đào có chút cổ quái: “Hắn không ở đây.”
Tịch Chính đối diện không chút biểu cảm.
Trang phục của Đái Đào tựa như một gã tu giả phổ thông, thậm chí mọi người rất khó từ trang phục của hắn nhận ra hắn là loại tu giả nào. Tịch Chính thì hoàn toàn tương phản, đầu bóng loáng, tràng hạt, áo cà sa vừa nhìn đã biết đó là một thiện tu chân chính. Duy khiến người ta cảm thấy khó ưa chính là khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị như nham thạch của hắn, không có chút khí tức ôn hòa gì của thiện tu, trái lại còn lạnh lẽo khiến người nhìn cảm thấy khiếp sợ.
Đái Đào không phải xuất thân từ Huyền Không tự, hắn là tán tu vì để đột phá phản hư kỳ hắn đã gia nhập vào Huyền Không tự. Huyền Không tự với danh mục tài nguyên đa dạng khổng lồ đã trợ giúp rất lớn cho hắn, hắn đã thành công đột phá phản hư kỳ và trở thành một trong những trưởng lão của Huyền Không tự.
Tịch Chính là đệ tử chính thống của Huyền Không tự, phụ mẫu hắn đều là đệ tử của Huyền Không tự, từ nhỏ hắn đã lớn lên ở trong tự. Thiên tư hắn hơn người, là một trong những đệ tử trọng điểm được bồi dường, bản thân hắn cũng là một kẻ cuồng tu luyện, đối với những thứ khác ngoài tu luyện hắn không có hứng thú. Tâm tư của hắn tinh thuần, ở trên con đường tu luyện đều thuận buồm xuôi gió chưa từng gặp qua bất cứ chướng ngại nào.
Tịch Chính đột nhiên quay đầu đi tới một góc khuất.
Khi bước chân đạp phải ngọn cỏ, khuôn mặt không chút biểu cảm kia lần đầu tiên phát sinh biến hóa, hai mắt đột nhiên tuôn ra hai luồng tinh mang: “Thần lực!”
“Thần lực?” Đái Đào sửng sốt, khi hắn đi tới đây thì vẻ mặt cũng biến hóa theo, kinh ngạc nói: “Thần lực thật thuần khiết! Chẳng lẽ trên người tên này có truyền thừa thần lực hoàn chỉnh?”
“Đuổi theo!” Tịch Chính không chút chần chừ, dứt khoát nói.
Đái Đào do dự một hồi, nếu như mượn cơ hội này giết chết Biệt Hàn thì đả kích đối với kẻ địch có thể nói là vô cùng nghiêm trọng. Nhưng rất nhanh hắn liền kiềm chế ý định này lại, ngược lại, truyền thừa thần lực trên người Tiếu Ma Qua hấp dẫn hắn hơn nhiều.
Truyền thừa thần lực!
Trong lòng hắn có chút nóng vội, nếu có thể lấy được truyền thừa thần lực, nói không chừng hắn có khả năng đột phá đến đại thừa kì!
Đại thừa kì!
Cấp bậc cao nhất của tu chân, đại biểu cho lực lượng mạnh nhất trong thiên địa!
Đã bao nhiêu năm tu chân giới chưa xuất hiện đại thừa kì rồi?
Đối với Đái Đào mà nói có thể đột phá phản hư kỳ đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi. Nhưng trong lòng hắn cũng biết rằng nếu không có Huyền Không tự thì căn bản hắn không thể đột phá phản hư kỳ. Cho nên đối với đại thừa kì càng xa xôi mờ ảo, trong lòng hắn không có chút mơ tưởng đến nhưng đột nhiên truyền thừa thần lực xuất hiện lại khiến hắn nhìn thấy được một tia hi vọng.
Huyền Không tự tìm hiểu thần lực không phải chỉ ngày một ngày hai, Đái Đào thân là một trong những cao thủ hàng đầu bên trong tự nên tự nhiên có tham gia vào. Mặc dù cho tới nay Huyền Không tự vẫn chưa nghiên cứu được ra gì to tát nhưng cũng đã xác định được lực lượng của thần lực cao cấp hơn so với linh lực.
Đối với tu giả phổ thông mà nói, điều này không có quan hệ gì với họ. Tu luyện linh lực đã phong phú tới mức vô biên vô hạn, không có điểm cuối rồi.
Nhưng đối với bọn họ những người đứng ở đỉnh cao của tu giả mà nói thì thần lực là vô cùng hấp dẫn!
Hai người nhanh chóng rời đi.
Vài chục giây sau, ngay tại chỗ hai người vừa rời đi, cách đó không xa một bóng người chậm rãi từ trong không trung từng chút một biến ảo thành hình, đó chính là La Ly.
Một giờ sau.
Chiến bộ của Tiếu Ma Qua xuất phát.
Hành quân với tốc độ nhanh nhất!
-----------------------------
“Nói thật đi, vì sao lại phải đi theo hướng này!” Vẻ mặt Tả Mạc bất thiện nhìn Bồ yêu và Vệ: “Aha, anh cũng không phải là thằng ngu dễ lừa! Hai kẻ đê tiện âm hiểm xảo trá vô liêm sỉ các ngươi đừng hòng giở trò sau lưng ta!
Tả Mạc vừa nói vừa đe dọa.
Nhưng hiển nhiên hai kẻ trước mặt tuyệt đối không bị những lời nói “tầm thường” này làm cho sợ hãi.
“Là chuyện tốt.” Vệ vẫn cười đầy vô hại.
“Phản hư kỳ không dễ trốn vậy đâu!”
Uy hiếp! Con hàng Bồ yêu đang uy hiếp!
Nhưng tiểu Mạc ca da dày tâm đen cũng đã miễn dịch đối với loại uy hiếp này, hắn hừ lạnh nói: “Mọi người đều trên cùng một con thuyền, làm ta sợ thì có gì vui? Các ngươi có thể thoát được sao?”
“Lần này thực sự là chuyện tốt.” Vệ vẫn giữ vẻ mặt hòa ái dễ gần.
Tả Mạc lườm Bồ yêu một cái, tâm lý có chút kì quái, con hàng này hôm nay lại không tranh cãi với mình, không bình thường!
“Có chuyện gì tốt?” Tả Mạc hỏi.
“Kì thực năm đó chúng ta đã để lại một số đồ vật.” Vệ có chút do dự sau đó mở miệng đáp.
Tả Mạc ngẩn ra, nhưng ngay sau đó tựa như trước mắt có vô số tinh thạch sáng lấp lánh: “Oa oa oa! Tinh thạch? Ôi không, ma bối? Hay là bảo tàng thiên cổ trong truyền thuyết? Năm đó các ngươi lợi hại như vậy, tài bảo cướp đoạt được… Ha ha ha! Phát tài rồi phát tài rồi! Ha ha…”
Trong thức hải, Tả Mạc hoa chân múa tay vui sướng, kích động không thôi.
“Tài bảo…” Vẻ mặt Vệ dại đi.
“Ta biết mà, hắn chỉ nghĩ tới thứ đó thôi.” Vẻ mặt Bồ yêu không chút biểu cảm.
Bình tình được chút, mắt thường cũng có thể thấy được từng sợi gân xanh trên trán Bồ yêu nổi lên, vẻ bình tĩnh kìm nén từng chút một biến thành dữ tợn, trong huyết đồng ngọn lửa phẫn nộ phát ra quang mang càng ngày càng vượng, hai hàm răng tựa như hai thanh cương đao đang không ngừng ma sát, răng rắc răng rắc, hiển nhiên trong lòng hắn vô cùng tức giận.
“Không phải tài bảo sao?” Tả Mạc sửng sốt, vẻ mặt đầy mất mát, trong miệng lẩm bẩm: “Không phải tài bảo à, thật khiến người ta thất vọng! Ai, tốt xấu gì năm đó các ngươi cũng là nhưng nhân vật có máu mặt, nghèo kiết xác như thế, thật là…”
“Câm miệng!” Bồ yêu đang cố kiềm chế phẫn nộ trong lòng rốt cuộc không nhịn được bạo phát, gào lên: “Ngươi thằng ngu này! Vô lại! Chỉ biết an phận! Nhục nhã! Sao ta lại có đồ đệ như vậy chứ! Quá nhục nhã! Ngươi biết cái gì? A! Thiên hạ! Năm đó chúng ta tranh thiên hạ, quét ngang tứ phương! Hùng tâm tráng chí của chúng ta, một kẻ chỉ biết đến tiền tiền tiền như ngươi làm sao có thể hiểu nổi…”
Bồ yêu phẫn nộ trực tiếp phóng hỏa đốt thức hải của Tả Mạc, hỏa diễm khắp nơi biến bầu trời thành màu đỏ sẫm, Bồ yêu nổi giận tựa như ma thần.
Tả Mạc mờ mịt không hiểu, nhìn Bồ yêu đang đứng trên trời chỉ vào hắn mà chửi ầm lên, vô thức mà thì thầm: “Cái này là cái gì vậy…”
Một câu nói không đâu vào đâu lại khiến hỏa diễm đầy trời bị kiềm hãm, Bồ yêu đang chửi rủa liền ngừng lại.
Bồ yêu tựa như một quả bóng cao xu bị xì hơi, không nói được gì liền bay xuống, cảnh tượng hỏa diễm ngập trời vừa rồi lập tức biến mất tăm.
Bồ yêu bay xuống cùng Vệ đi ra một góc thì thầm to nhỏ, bỏ rơi Tả Mạc ở đó một mình.
Vệ lạnh lùng nói: “Ta đã biết trước sẽ có kết quả này…”
Bồ yêu hãy còn tức giận nói: “Ngọc sáng để chỗ tối, gặp phải một chủ nhân không có hùng tâm như thế, bọn họ thật đáng thương, tuyệt đối là thảm nhất trong lịch sử…”
Vệ nói chuẩn không phải chỉnh: “Hùng tâm? An phận đâu phải chỉ ngày một ngày hai.”
Vẻ mặt Bồ yêu không cam lòng: “Năm đó chúng ta đã hao tổn biết bao tâm cơ lưu lại gì đó…”
Vệ lạnh lùng nói: “Chúng ta không có lựa chọn nào khác.”
Bồ yêu nghiến răng nghiến lợi: “Á á… Tức chết ta mất! Không được! Hừ, muốn được lợi lại không chịu bỏ công sức ra sao?”
Vệ nhìn Bồ yêu lại sắp nổ tung, lại lạnh lùng nói tiếp: “Hắn phỏng chừng không muốn chỗ tốt này.”
Bồ yêu không biết đang nghĩ cái gì, bình thản nói: “Ồ, cái này không phải do hắn.”
Vệ nghe nhạc hiệu đoán được chương trình: “Ngươi dự định làm như thế nào?”
Bồ yêu không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy hắn là người như thế nào?”
Vệ không chút do dự nói: “Lười, an phận thủ thường, ham ăn biếng làm, tham tài như mạng, da dày tâm đen.”
Bồ yêu vừa suy tư vừa hỏi: “Phải như nào mới có thể khiến hắn tập trung đi làm việc?
Vệ nói thẳng: “Không có đường lui, không có lựa chọn, không thể không làm.”
“Ồ, chuẩn không cần chỉnh, nếu như chúng ta muốn hắn đi làm một việc vậy chuyện này phải không có đường lui, không có lựa chọn, không thể không làm.” Bồ yêu tổng kết nói.
“Ý của ngươi là…”
Hai tròng mắt của Bồ yêu lấp lánh quang mang: “Hắc hắc…”
Vệ gật đầu: “Hiểu rồi.”
“Thế nào?” Bồ yêu liếc nhìn Vệ.
“Được.” Vệ dứt khoát nói.
“Không quên nghề đấy chứ?”
“Làm một hồi là lại quen mà.”
“Thật khiến người ta nhiệt huyết sôi trào!”
“Ừ.”
Đột nhiên trong lòng Tả Mạc bỗng có dự cảm bất an.
Sau đó hắn nhìn thấy Bồ yêu và Vệ đang đứng ở phía xa thầp giọng thầm thì, đột nhiên quay sang nhìn hắn, đồng thời miệng nhếch lên, một nụ cười đầy âm hiểm.
Tả Mạc rùng mình một cái.
Hai tên gia hỏa này không phải đang bày ra âm mưu gì đó chứ?
Tả Mạc tự nhủ trong lòng, lúc này hai người đã quay mặt đi chỗ khác không để ý tới hắn nữa. Tả Mạc cố nén kích động trong lòng chạy ra khỏi thức hải.
Hỏi thì không hỏi được, tốt nhất vẫn là giữ khoảng cách với hai tên gia hỏa này.
Đương nhiên, quan trọng nhất đó là không phải tài bảo!
Vừa nghe không phải là tài bảo, Tả Mạc lập tức không còn hứng thú nói chuyện tiếp với Bồ yêu và Vệ. Bây giờ hắn chẳng thiếu gì, nghịch long trảo, ba ngàn tơ phiền não đều là bảo bối đỉnh cao nhất. Giết chết Vũ Soái càng khiến hắn kiếm được một khoản rất lớn.
Hắc tâm bảo tiền, thanh lý thiệt kiếm, vân vân, tất cả đều là những ma binh vô cùng lợi hại.
Các loại tài liệu càng nhiều không đếm xuể, ngay cả ma công cũng có tới mười bộ, đều là ma công nhất lưu.
Cho nên hứng thú của Tả Mạc với di sản của Bồ yêu và Vệ đã giảm đi rất nhiều. Hơn nữa hắn biết rõ, đồ của hai con hàng này không phải dễ cầm.
Bây giờ hắn chỉ cần đi tới U Tuyền giới, làm rõ thân thế của bản thân, có oán báo thù, báo xong thì kinh doanh ở địa bàn mình cho tốt, kiếm chút tinh thạch tiêu diêu tự tại.
Dù sao địa bàn lớn như vậy cũng đủ để mọi người sống no đủ, hắn không muốn phụ lòng mọi người, Tả Mạc rất yên tâm thoải mái nghĩ về tương lai.
Nhưng rất nhanh Tả Mạc liền từ trong mộng đẹp đi ra, bình tĩnh trở lại.
Trận chiến trước mắt này có quan hệ trực tiếp tới thời gian tới của bọn họ. Nếu như thắng, bọn họ có thể trở thành một trong những chiến bộ mạnh nhất thiên hạ, không ai dám khai chiến cùng bọn họ nữa, dọc đường đi sẽ thông suốt không chút trở ngại, hơn nữa còn có thể khiến cho Huyền Không tự rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhưng nếu thua…
Không, tuyệt đối không thể thua!
Đối với Huyền Không tự mà nói, trận chiến này họ không thể thua, đối với mấy người Tả Mạc, trận chiến cũng không thể thua!
Trận chiến này không thể lui được, cũng không thế tránh được!
Tả Mạc cổ vũ tinh thần, trong đầu nghĩ lại xem kế hoạch của bản thân có sai sót gì không.
Lúc này Tả Mạc đang cố gắng hết sức, chiến ý tỏa ra vô cùng mãnh liệt!
Hắn đầy một bụng mưa mô, không cam lòng cất giấu đi.
Phải gây cho Huyền Không tự chút phiền toái mới được!
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế