Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #51  
Old 31-07-2008, 11:12 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 51

Thoát hầm cá sấu Lục Ngạc gặp thân mẫu



Dương Qua nhìn Tiểu Long Nữ qua một hồi đau khổ, rồi bảo nàng:
- Cô ơi! Tôi đã được cô thật lòng yêu thương thì nay thân này có chết xuống suối vàng
cũng được sung sớng lắm rồi. Vậy cô hãy đánh vào đầu tôi một chưởng cho sớm
thoát cảnh cực hình này! Sau đó cô hãy tìm cách xa lánh nơi đây!
Nàng thầm nhủ:
- à! Mình đánh chàng chết, rồi mình tự tử luôn và hết đau khổ!
Nàng liá»n nghiến răng giÆ¡ cao tay, vận hết ná»™i công để đánh. DÆ°Æ¡ng Qua mặt á»­ng
hồng, mỉm cÆ°á»i, ánh mắt nhu hòa, hân hoan nhìn nàng hạ thủ, và nói:
- Cô Æ¡i! Sung sÆ°á»›ng lắm! Giá» khắc này má»›i chính là giá» Ä‘á»™ng phòng hoa chúc của Ä‘á»i
ta.
Nàng thấy chàng sao lại vui vẻ, không hỠsợ chết, thì nàng lại nghĩ:
- Ôi chao! Má»™t ngÆ°á»i chồng thanh niên tuấn tú thế này, sao trá»i già trá»› trêu, cay
nghiệt bắt phải chết oan uổng?
Lập tức, tim nàng Ä‘au nhói lên, máu uất nhÆ° trào nghẹn cả cổ há»ng. Bá»—ng nhiên sức
ná»™i công bay Ä‘i đâu mất, làm cho tay chân nàng rã rá»i! Nàng run rẩy ngã nhào đè sấp
trên mình chàng. Hai tấm thân chỉ cách nhau một mành lưới rỗng lỗ, trăm ngàn mũi
gai tình hoa châm chích vào da thịt nàng. Nàng kêu lên:
- Anh Qua! Thôi hai ta cùng chịu đau đớn với nhau.
Chợt nghe sau lưng có tiếng nói khàn khàn:
- Sao lại khổ thân như thế? cô có gì mà phải chịu đau đớn? Như thế này là giảm bớt
đau đớn của hắn rồi.
Äó là tiếng nói của lão Ä‘á»™ng chủ. Tiểu long Nữ đắm Ä‘uối nhìn DÆ°Æ¡ng Qua má»™t lúc,
rồi từ từ quay lại, lầm lÅ©i Ä‘i ra khá»i nhà đá không há» nhìn lại.
Lão động chủ bảo chàng:
- Này em Dương, nằm yên đi! Qua sáu tiếng đồng hồ nữa ta sẽ đem linh dược đến
cứu. NhÆ°ng nên nhá»› kỹ Ä‘iá»u này: Trong lúc em chỠđợi phải giữ lòng trong trắng,
đừng nghĩ đến mảy may tình dục, là cơn đau bớt đi không có gì thiệt hại.
Nói rồi lão bÆ°á»›c chân ra khá»i cá»­a, gài kín cá»­a lại Ä‘i thẳng.
DÆ°Æ¡ng Qua lúc nầy da thịt Ä‘au rã rá»i, ruá»™t nhÆ° đứt từng khúc. Chàng tá»± há»i:
- Sao lúc nãy nàng lại ngừng tay không đánh cho ta chết để tránh đau khổ?
Càng nghĩ chàng càng thấy đau khổ, nhục nhã hơn: Thật ra bao nhiêu đau khổ trước
kia cũng không đáng kể gì. Chỉ có tiếng lão động chủ hiểm độc như lang sói nầy là
đáng hận. Không lẽ ta chết Ä‘i bá» mặc cho nàng sa vào tay hắn? Nàng sẽ chá»n Ä‘á»i Ä‘au
khổ vá»›i hắn ? HÆ¡n nữa, thù cha ta cÅ©ng cha trả được, ta há vì Ä‘au khổ mà phải liá»u
chết, rồi để cho bá»n giả nhân, giả nghÄ©a vợ chồng Quách Tỉnh và Hoàng Dung ược
vui mãi trên Ä‘á»i sao?
Nghĩ đến đây chàng như trút hết nỗi đau đớn, đầu óc sáng lên: Không chết được! Dù
gặp nguy biến đến mức nào cũng cương quyết chịu đựng để thoát chết. Nếu như nàng
bị lão bắt buộc phải làm vợ thì ta cũng cần phải sống để tìm cách cứu nàng vỠvới ta
mới được. Ta cần phải cố công luyện võ thỠđể báo thù cha mẹ ta.
Chàng cắn răng ngồi nhá»m dậy, xếp bằng trong lá»›i. Tuy ngồi không được thong thả
nhưng cũng dồn được khí tức xuống đáy lòng.
Äá»™ hai giá» sau, chợt có ngÆ°á»i mở cá»­a, chàng nhìn ra thì thấy gã đệ tá»­ áo xanh bÆ°ng
mâm bước vào phòng chàng. Trên mâm có bốn cái bánh bao, hắn nói:
- Hôm nay là ngày tân hôn của động chủ. Ngài gởi tặng cho ngươi ăn một bữa thật
no.
Rồi hắn cầm từng cái bánh đưa qua lỗ lưới cho Dương Qua. Tay hắn được bao mấy
lớp vải rất cẩn thận, vì sợ chạm vào gai "tình hoa". Dương Qua không thèm nói gì cả,
chỉ đưa tay nhận lấy bốn chiếc bánh ăn hết một lúc. ăn hết bánh, chàng bình tĩnh nói:
- Ta đã nhất định ra tay với lão nầy thì dại gì phải đau khổ mà nhịn ăn cho thiệt?
Gã đệ tử lại nói:
- Không ngá» ngÆ°á»i lại ăn khá»e quá. Thế là tì vị tốt lắm đấy.
Chợt một bóng xanh thoáng qua cửa. Một gã đệ tử khác bước nhẹ vào, không nghe
má»™t tiếng Ä‘á»™ng. Hắn đứng sau lÆ°ng gã đệ tá»­ vừa vào trÆ°á»›c, rồi xuất quyá»n đánh bất
thần một đòn như chớp. Gã vào trước kịp nhận ra ai thì đã bị nhào xuống đất ngất
lịm!
DÆ°Æ¡ng Qua ngạc nhiên trố mắt nhìn kỹ, thì té ra ngá»i đánh trá»™m lại là nàng Công
Tôn Lục Ngạc, con gái của động chủ! Chàng kinh hãi kêu lên:
- Cô! Cô!
Lục Ngạc vội quay ra gài chốt cửa cẩn thận, rồi quay vào thì thào:
- Anh Dương! Nói khẽ chứ! Tôi vào cứu anh đây.
Dứt lá»i, Lục Ngạc đã mở lÆ°á»›i, tha DÆ°Æ¡ng Qua ra ngoài. Chàng đứng dậy khẽ nói:
- Nếu Công Tôn động chủ biết, thì...
Nàng không để cho chàng nói hết câu, vội nói:
- Thì tôi phải chịu hình phạt là cùng.
Nàng lượm một bó "Tình hoa" nhỠđem đặt trên miệng gã đệ tử áo xanh, để khi hắn
tỉnh dậy không thể kêu la được, rồi lấy lưưới bao hắn lại, lượm hoa rắc lên mình.
Nàng hạ giá»ng bảo chàng:
- Anh Dương ơi! Anh ở đây, nếu có ai vào anh núp sau cánh cửa nhé! Vì lúc này anh
đã bị gai "Tình hoa" truyá»n chất Ä‘á»™c vào mình dữ lắm. Äể tôi Ä‘i lấy thuốc cho anh
dùng.
Chàng quá cám Ä‘á»™ng, thấy nàng mạo hiểm liá»u thân nhÆ° vậy, nên thầm nghÄ©: "Mình
với nàng gặp nhau cha đầy một ngày, mà nàng đã phản cha nàng để cứu mình ?".
Chàng ấp úng:
- ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng. Tôi làm phản cô nÆ°Æ¡ng nhiá»u... sợ...cô...
Lòng chàng quá xúc động, không thể nói hết câu đứng lặng thinh với đôi mắt ngấn lệ.
Nàng Lục Ngạc đang lo âu, sợ sệt, bỗng nhiên trở nên vui tơi hớn hở, thầm nhủ:
- Anh có lòng với em nh thế, thì em có rủi ro bị cha em hành phạt đến đâu, em cũng
nhắm mắt cam lòng...
Äoạn nàng dặn tiếp:
- Anh ở đây đợi em một chút nhé? Em trở lại ngay với anh.
Nàng nhẹ bÆ°á»›c thoăn thoắt ra khá»i phòng. DÆ°Æ¡ng Qua ngẩn ngÆ°á»i nhÆ° trong cÆ¡n
má»™ng:
- Sao ta lại được nàng đối đãi như thế này?... ôi! Lạ thật! nàng là con gái của lão gian
ác kia mà! Ôi! Từ nhá» bị khinh khi nhục nhã, tưởng trên Ä‘á»i không ai là ngÆ°á»i nhân
từ đạo đức nữa, nào ngá» lại có nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘em chân tâm đối vá»›i ta. Nhu cô Tiểu
Long Nữ, thầy dạy há»c của ta đã đành, còn Tôn Bà, Hồng thất Công, nghÄ©a phụ Âu dÆ°Æ¡ng Phong, Hoàng dược SÆ° và nay còn có những thiếu nữ chịu liá»u thân sống chết vá»›i ta trong cÆ¡n nguy biến nhÆ° Trình Anh, Lục Vô Song, và Lục Ngạc nữa. Thật những ngÆ°á»i đối vá»›i ta hết lòng hết dạ. Giá đừng có những kẻ đối vá»›i ta quá ác Ä‘á»™c nhÆ° chúa Ä‘á»™ng, thì đâu thấy những cái quý hóa của ngÆ°á»i có chân tâm, hy sinh Ä‘au Ä‘á»›n lo cho ta nhÆ° cô Tiểu long Nữ và nàng Lục- Ngạc?
Thá»±c ra, những cuá»™c tÆ°Æ¡ng ngá»™ trên Ä‘á»i DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘á»u thấy cả hai thái cá»±c. Nếu
không phải là ngÆ°á»i yêu mến giúp đỡ chàng thật lòng, thì là kẻ cá»±c ác, làm cho chàng
thiệt hại má»™t cách tàn nhẫn. Äó không phài là tại ngÆ°á»i mà chính là thiên tính của
chàng đã gây nên. Khi gặp ai hợp tình là chàng dốc hết lòng thành đối vá»›i há», nếu ai
không hợp ý hợp lá»i, thì chàng đối xá»­ nhÆ° kẻ thù. Bởi chàng đối vá»›i ngÆ°á»i nhÆ° thế,
nên ngÆ°á»i ta cÅ©ng đối xá»­ lại chàng nhÆ° vậy...
Chàng đứng sau cánh cá»­a chỠđợi đã lâu mà chẳng thấy bóng Lục Ngạc trở vào. Thá»i
giỠcứ lặng lẽ trôi qua trong cảnh hồi hộp. Dần dần gã đệ tử nằm trong lưới tỉnh lại,
mắt hắn trắng nhợt, toàn thân run run. Hắn quá Ä‘au Ä‘á»›n nhÆ°ng không thể nói ra lá»i.
Dương Qua thấy quá lâu, lòng lo ngại. Lúc đầu chàng nghĩ rằng vì trong phòng thuốc
có ngÆ°á»i nên nàng chÆ°a tiện lấy trá»™m được. NhÆ°ng rồi má»—i lúc má»™t biệt tăm chàng lại
nghÄ©: - Nếu nàng không thể lấy được thuốc thì nàng cÅ©ng trở lại nói má»™t lá»i cho ta
biết, lẽ nào nàng để mình đứng chá» lâu thế này sao? Có lẽ nàng gặp Ä‘iá»u gì không
may đâu! Nàng đã vì mình mắc vạ to thì mình phải đi tìm cứu ân nhân chứ?
Chàng bèn đẩy hé cánh cá»­a Ä‘a mắt nhìn ra ngoài không thấy má»™t bóng ngÆ°á»i. Chàng
vội nhón chân bước ra. Nhng chàng không biết, Lục Ngạc bị hành phạt ở phòng
nào?
Chàng đang bối rối, chợt nghe có tiếng chân bước rầm rập. Chàng vội nép mình vào
góc tÆ°á»ng sau thấy hai gã đệ từ áo xanh sánh vai Ä‘i tá»›i, tay cầm má»™t cây tua tủa
những gai. Äó là loại binh khí đặc biệt làm cho chàng thầm nghÄ©: có lẽ nào Ä‘á»™ng chủ
lại hành hạ đứa con gái ông ta bằng hình phạt ghê gớm nầy!
Chàng liá»n nhón chân theo hai gã đệ tá»­, mà há» vẫn không biết. Äi loanh quanh qua
các ngạch đá một lúc, thì đến trước một căn nhà. HỠcất tiếng thưa:
- Bẩm động chủ, chúng con đã đem trượng gai đến.
Rồi hai gã đẩy cá»­a bÆ°á»›c vào. Tim của DÆ°Æ¡ng Qua nh muốn nhảy ra khá»i lồng ngá»±c.
Lão động chủ khốn kiếp quả đang ngồi trong phòng nầy. Chàng đảo mắt nhìn quanh,
thấy phía đông căn phòng đá có một cửa sổ, bèn nhón chân bước tới đó, nhìn trộm
vào trong, thì y hệt như chàng đã đoán: Nàng Lục Ngạc bị bắt dẫn vào phòng. Cha
nàng ngồi giữa, hai gã đệ tá»­ cầm trượng gai đứng hai bên. Äá»™ng chủ thấy trượng gai
đã Ä‘em đến, liá»n Ä‘Æ°a tay nắm lấy, hằn há»c bảo con gái:
- Con Ngạc! Mày là máu mủ của tao, sao mầy lại phản cha mày như thế?
Nàng Lục Ngạc chỉ cúi đầu không đáp. Lão mắng tiếp:
- Mày đã mê cái thằng hỠDương ấy rồi, lý nào tao không biết? Nhưng tao đã bảo là
tao phải hành phạt nó, rồi đến ngày mai tao tha cho nó đi, sao mày dám vội vàng như
vậy? Thôi để ngày mai tao há»i ý kiến rồi tao gả cho nó là xong.
Dương Qua đâu phải là kẻ ngây ngốc gì mà không hiểu ý Lục Ngạc. Chàng vẫn biết
rằng nàng có lòng dạ yêu chàng. Song vì lòng chàng đang bấn loạn đắm đuối Tiểu
long Nữ, nên chàng phải quên đi, không nghĩ đến. Nhưng lúc này, nghe lão động chủ
nói trắng trợn ra, chàng giật mình hồi hộp, hai má nóng rần... Chợt thấy nàng Lục
Ngạc ngẩng đầu cất tiếng lanh lảnh:
- Thưa cha! Lúc nầy cha đang bận tâm lo ba việc thành hôn của cha, thì đâu còn để ý
gì đến con?
Äá»™ng chủ quắc mắt "hừ" má»™t tiếng không thèm nói. Nàng lại tiếp:
- ThÆ°a cha, Ä‘iá»u đó không sai. Con quả khâm phục DÆ°Æ¡ng công tá»­ là ngÆ°á»i Ä‘Æ°á»ng
Ä‘Æ°á»ng chính chính, chí nghÄ©a, chí tình. NhÆ°ng con đã thấy rõ lòng chàng lúc nào cÅ©ng
chỉ biết có Long cô nương mà thôi! Sỡ dĩ con phải cứu chàng là vì... con thấy việc
làm của cha thật quá chứ con không có ý gì khác.
Dương Qua núp bên ngoài nghe rõ, lòng vô cùng kính phục:
- Lão động chủ là một tay gian xảo, bạc ác ai ngỠlại sanh một cô gái đầy đủ đức
hạnh, cao thượng thế này!
Công Tôn động chủ mặt hầm hầm, trơ trơ như tượng gỗ. Lão lạnh lùng đáp:
- Mày nói như thế tức là mày mắng cha mày vô nhân, bất nghĩa hả?
- Lục Ngạc ngơ ngác nói:
- Con đâu dám nghÄ© nh thế! chỉ có Ä‘iá»u...
Lão gắt giá»ng, há»i:
- Äiá»u gì?
Nàng bối rối nói:
- Dạ, chỉ có Ä‘iá»u DÆ°Æ¡ng công tá»­ đã bị Tình hoa châm chích muôn ngàn mÅ©i, thì
chàng chịu đau đớn sao nổi? Cha ơi! Cha hãy ban ân đức thả chàng ra!...
Äá»™ng chủ cÆ°á»i nhạt:
- Cứ để đến ngày mai tao hãy cứu nó, thả nó việc gì mầy phải xen vào cho lôi thôi?
Lục Ngạc cúi đầu suy nghĩ:
- Cha ta làm sao có được hảo ý với chàng. Nếu chàng còn sống thì Long Nữ không
thể thuận lá»i cha ta. HÆ¡n nữa tình yêu nồng thắm của há» chỉ tạo cho cha ta má»™t ý căm
há»n làm sao cha ta có thể đối vá»›i chàng nhÆ° cha ta vừa nói?
- ThÆ°a cha, con mang Æ¡n dưỡng dục từ bé đến giá», có lẽ nào con lại vì DÆ°Æ¡ng công tá»­
là ngÆ°á»i xa lạ bên ngoài má»›i đến? Nếu con biết chắc ngày mai cha sẽ cho thuốc và
thả hắn đi thì con đâu dám bước vào phòng đàn ông.
Lão gằn giá»ng há»i:
- Mày biết thế sao còn lẻn vào đây?
Nàng bạo dạn tiếp:
- Vì con biết ý cha không tốt vá»›i hắn. Äêm nay, sau khi thành thân vá»›i Long cô
nương rồi, ngày mai cha sẽ có độc mưu trừ mạng hắn, để cho tình duyên giữa hắn và
Long cô nương không còn nữa.
Công Tôn Ä‘á»™ng chủ thÆ°á»ng ngày dù giận dù mừng, không mất vẻ bình thân, nên
những lúc phân xá»­ má»i việc lá»›n nhá» trong Ä‘á»™ng lão xét Ä‘oán được công minh đối xá»­
với đệ tử, cho nên trong động ai ai cũng một lòng khâm phục. Nhưng Lục Ngạc lần
này đã thầm biểu tình ý cũa lão nên lão nổi giận gầm gừ:
- Hừm? Äúng là sanh con hoang rÆ°á»›c há»a vào mình! Tao nuôi mày khôn lá»›n chừng
nầy, không ngỠnay mày lại kết tội tao!
Lão tóm lấy vạt áo Lục Ngạc lôi mạnh má»™t cái. Lục Ngạc há»i:
- Cha làm gì thế?
- Mày còn giả ngÆ¡ ngẩn ? Äừng chối nữa! Viên thuốc "tuyệt tình" trị chất Ä‘á»™c đâu
rồi?
Nàng thản nhiên đáp:
- Con không hỠlấy.
Lão đứng phắt dậy lớn tiếng:
- Thế thì nó biến đi đâu?
Bấy giá», DÆ°Æ¡ng Qua nhìn vào phòng, thấy các há»™p mở nắp, đặt trên bàn la liệt. Trên
tÆ°á»ng treo đầy các thứ cá», lá, rá»…... không biết được là thuốc gì. Bàn phía Tây để ba cái
lò luyện thuốc trước cửa phòng có đỠhai chữ "đơn phòng". Chàng nhìn vẻ mặt động
chủ thầm lo:
- Hôm nay dù thế nào nàng Lục Ngạc cÅ©ng không thể tránh khá»i trá»ng hình:
Bỗng có tiếng nàng nói:
- Thưa cha! con tự tiện vào đơn phòng, quả có ác ý muốn lấy thuốc, để cứu Dương
công tử, nhưng con tìm hơn nửa ngày mà chẳng kiếm được. Nếu con tìm được thì con đã đi rồi, đâu đến nỗi lại bị cha bắt được?
Äá»™ng chủ hét:
- Chỗ cất thuốc bí mật vô cùng. Những quan khách hiện còn ngồi ở đại sảnh, chưa ai
rá»i Ä‘i má»™t bÆ°á»›c thế mà viên thuốc "Tuyệt tình" đã biến đâu mất tích? lẽ nào nó có
cánh?
Nàng quỳ xuống khóc sụt sùi:
- Lạy cha! Cha rá»™ng lượng tha cho DÆ°Æ¡ng công tá»­, để hắn được toàn mạng ra khá»i
động, vĩnh viễn không cho vào nữa thế là yên.
Äá»™ng chủ cÆ°á»i nhạt:
- Nếu không may tính mạng tao lâm nguy chưa chắc mày đã chịu quỳ khóc để cầu
cứu.
Nàng không nói nữa, cứ ôm lấy hai chân cha nàng. Lão động chủ nói:
- Mày lấy mất viên thuốc "tuyệt tình Ä‘Æ¡n" rồi, tao lấy gì mà cứu nó? Äược! Mày
không nhận thì mặc mày. Äể cho mày cứ ngồi đây trá»n ngày thâu đêm. Mày lấy
thuốc mà không cho thằng hỠDương ấy uống, thì để hai ngày tao mới thả nó ra.
Nói rồi lão ra cửa. Nàng biết rõ một gai tình hoa chỉ châm sơ vào da một cái cũng đã
gây độc đau đớn mãi đến ba ngày. Thế mà
(*** mất 10 trang ***)
Dù có đau đớn thế nào cũng phải cố sống để cứu nàng mới được. Lão động chủ kia dù
có ác độc đến đâu đi nữa, cũng phải có tình cha con. Thế nào rồi lão cũng sẽ hồi tâm
đổi ý, khi gặp con gái lão thoát nạn.
Chàng miên man suy nghÄ© nhiá»u chuyện. Trong chốc lát quên hẳn cả Tiểu Long Nữ,
rồi cơn đau được dịu dần. Chàng nói:
- Công Tôn cô nÆ°Æ¡ng Æ¡i! Äừng sợ nữa. Tôi tin chắc thế nào Công Tôn Ä‘á»™ng chủ cÅ©ng
cứu cô lên. NgÆ°á»i chỉ giận má»™t mình tôi thôi, chứ cô dù thế nào cÅ©ng là nguá»i thÆ°Æ¡ng
yêu của ngÆ°á»i. Và lúc này nhất định thân phụ cô Ä‘ang hối hận.
Nàng Lục Ngạc nghe qua lòng xúc động ứa lệ nói:
- Hồi em còn nhá», quả thật cha em thÆ°Æ¡ng em lắm. NhÆ°ng sau khi mẹ em mất, tình
thương của cha em đối với em trở nên khe khắt. Tuy thế, em cũng hiểu là trong thâm
tâm cha em không hỠghét em.
Nàng ngừng một lúc, để hồi tưởng lại bao nhiêu chuyện kỳ lạ lúc trước, rồi bảo
chàng:
- Anh Dương ơi? Em vừa nhớ lại hình như cha em có ý sợ em vậy. Anh ạ!
DÆ°Æ¡ng Qua ngạc nhiên há»i:
- Tại sao ngÆ°á»i lại sợ cô? Äiá»u nầy thật kỳ lạ.
Nàng nói tiếp:
- Thật vậy. TrÆ°á»›c đây em nhận thấy nhiá»u lúc sắc mặt cha em đổi khác, mất hẳn vẻ tá»±
nhiên, tựa như trong lòng có giấu giếm một ẩn tình gì đó, sợ em hiểu được. Thật ra từ
trÆ°á»›c đến nay má»—i lúc thấy vẻ mặt ngÆ°á»i cha đổi khác nàng Lục Ngạc vẫn lấy làm lạ.
Nhưng rồi lần nào cũng quên đi. Vì cho rằng cha nàng quá thương mẹ nàng, nên khi
nhìn thấy con thì xúc động, đau buồn biến sắc. Nhưng đến lúc nầy nàng không cho là
thế nữa. Vì cha nàng đã xô nàng rơi xuống hầm cá sấu rõ ràng là một mưu mô cố ý,
chứ không phải trong cơn nóng giận mà lỡ tay. Trong lúc cha nàng đổi chỗ ba cái lò
luyện Ä‘Æ¡n trong "Ä‘an phòng" chính là ông ta đã mở then chốt của bá»™ máy giết ngÆ°á»i
vậy. Nếu nói rằng lão căm giận Dương Qua nên tống nàng xuống chỗ chết, thì không
đúng, vì lão cần gì phải làm nh thế? Trên mình chàng đã bị châm muôn ngàn mũi
gai "tình hoa", chất Ä‘á»™c đã ngấm nhiá»u lắm rồi! Lão cứ việc làm ngÆ¡ không cứu, là
chàng phải chết! Cần gì phải xô xuống vực sâu? Mà nếu lão muốn giết chàng xuống,
sao lại nắm vai nàng thúc một chưởng cho rớt xuống luôn?
Bàn tay lão đã tàn nhẫn như thế thì đâu còn tình cha con!
Nàng càng nghĩ càng băn khoăn, lại càng nhớ nhung hành vi ngôn ngữ của cha nàng
trước đây. Khi nãy nàng không hiểu, vì không lưu ý tìm hiểu, chỉ cho rằng đó chỉ là
những hành vi cùa má»™t ngÆ°á»i tu luyện, nên khác vá»›i ngÆ°á»i thÆ°á»ng. NhÆ°ng lúc này
nàng không thể nghĩ như thế được nữa. Bây giỠcá sấu đã quây quần nhau lại một
chỗ. Chúng tranh nhau xé thây một con đồng loại bị Dương Qua giết chết. Thấy
chúng không bò lên đá nữa, DÆ°Æ¡ng Qua nhìn mặt Lục Ngạc, thấy nàng ngÆ¡ ngẩn, liá»n
há»i:
- Phải chăng thân phụ cô có Ä‘iá»u gì bí ẩn, vô ý để cô bắt gặp?
Nàng lắc đầu nói:
- Không! Cha tôi vốn Ä‘oan nghiêm Ä‘Æ°á»ng hoàng, xá»­ sá»± công minh chính trá»±c nên má»i
ngÆ°á»i trong Ä‘á»™ng Ä‘á»u kính trá»ng. Cho đến hôm nay, cha tôi má»›i đối xá»­ vá»›i anh nhÆ°
thế nầy.
Dương Qua mới bước chân vào động "Thủy Tiên" lần đầu, chưa hiểu gì vỠlai lịch nên
khó mà đoán giúp cho nàng vỠẩn ý của cha nàng được. Dưới vực thẳm, bên đám cá
sấu khí lạnh nhÆ° băng, hai ngÆ°á»i lại bị Æ°á»›t cả mình mẩy. Vê phần DÆ°Æ¡ng Qua, trÆ°á»›c
kia đã luyện ná»™i công trên giÆ°á»ng "ngá»c hàn" nên khí lạnh lúc nầy đối vá»›i chàng
không ra gì. Còn nàng Lục Ngạc thì đã tái tê, run lập cập, phải nằm gá»n vào lòng
chàng để chỠkhí ấm. Dương Qua lo lắng:
- Sức nàng không thể chịu nổi cảnh rét buốt nầy.
Chàng vừa thương vừa sợ, định kiếm vài câu chuyện nói cho nàng vui, nhưng chợt
nhìn xuống bầy cá sấu lố nhố dưới hầm, thấy chúng xâu xé cướp giật con vật đồng
loại bị chết, chàng mỉm cÆ°á»i bảo nàng:
- Công Tôn cô nương ơi! Hôm nay chúng ta cùng chết, thì sau này cô định làm kiếp
gì? Phần tôi, nhất định không bao giá» tôi làm cá sấu kia! Nàng khẽ mỉm cÆ°á»i:
- à! Thế anh biến làm một đóa hoa "Thủy Tiên" nhé! Vừa đẹp vừa thơm, ai trông thấy
cũng yêu mến.
Chàng vui vẻ nói:
- Nếu biến làm kiếp hoa thì chỉ có ngÆ°á»i nhÆ° cô má»›i hợp. Chứ nhÆ° tôi có quý lắm là
biến đực cây gai ngạc đầu là cùng.
Nàng bật cÆ°á»i:
- Nếu nh Diêm Vương bắt anh phải biến thành một đóa hoa "Tình hoa" anh có bằng
lòng không?
Chàng im lặng không đáp, lòng hối tiếc thầm nghĩ:
- Nếu cứ dùng gÆ°Æ¡m tiếp tay "Ngá»c nữ tố tâm" vá»›i cô ta, thì lão Ä‘á»™ng chủ làm gì
chống nổi. Tuy lão võ công cao cÆ°á»ng, nhÆ°ng vị tất đã hÆ¡n Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng.
Nhưng rủi cho cô ta đã phải gai "tình hoa" trong phòng kiếm mà phép đánh kiếm "tố
tâm" lại buá»™c hai ngÆ°á»i phải cảm thông tâm linh nhÆ° nhau má»›i phát xuất được uy lá»±c.
ôi! NhÆ° thế nầy cÅ©ng là số trá»i đã định, ta không nói làm chi nữa! NhÆ°ng không hiểu
lúc này số phận cô ta ra sao?
NghÄ© đến Tiểu Long Nữ, các vết thÆ°Æ¡ng trong ngÆ°á»i chàng ngấm ngầm Ä‘au nhói lên.
Nàng Lục Ngạc thấy chàng không đáp, biết mình lỡ lá»i nhắc đến "Tình hoa" bèn nói
lảng sang chuyện khác:
- Anh DÆ°Æ¡ng Æ¡i! Trong bóng tối Ä‘en mò thế nầy, mà mắt anh kịp thá»i nhận ra cá sấu.
Em thì như mù tịt chẳng trông thấy gì cả.
Chàng cÆ°á»i nói:
- Thôi, mấy ông cá sấu kia xấu và tồi quá, đừng nhìn các ông ấy nữa.
Dứt lá»i chàng nhè nhẹ vá»— vai nàng, tỠý an ủi. Nào ngá» toàn thân nàng cảm thấy mát
rợi, đê mê cả tâm hồn. Chàng thầm nghĩ: "à! Lúc nàng ở trong phòng thuốc, bị tra
khảo gắt gao, lão già đó đã khăng khăng kết tội nàng lấy cắp thuốc cho nên nàng đã
phải thoát cả xiêm y thanh minh. Bây giỠmình nàng chỉ còn có chiếc áo lót nhỠnầy
?
Chàng giật mình vội co tay lại. Nàng nghĩ đến thần lực của đôi mắt chàng có thể nhìn
rõ trong bóng tối nhÆ° chá»— sáng thì nàng vô cùng thẹn thùng. Vì toàn thân ngá»c ngà
của nàng đã đi lộ trước mặt chàng.
Lúc đầu, cả hai Ä‘á»u hoảng hốt trÆ°á»›c lưỡi kiếm của lão già, kế đến lại Ä‘iên đầu trÆ°á»›c
cuộc chống với lũ cá sấu, cho nên cả hai sát lấy nhau mà tuyệt nhiên không hỠnghĩ
đến việc nam nữ tiếp xúc quá thân. Äến lúc này, má»™t đàng giật mình rụt tay má»™t đàng
cùng Ä‘Æ°á»ng hết cách, chỉ có thăng thiên Ä‘á»™n thổ má»›i thoát được.
Dương Qua vội ngồi nhích ra xa, rồi cởi áo ngoài khoác lên mình nàng. Trong lúc cởi
áo chàng không những chỉ tưởng đến Tiểu long Nữ, mà còn liên tương đến nàng Trình
Anh, ngÆ°á»i đã tá»± tay may áo tặng cho chàng. Chàng lại còn nghÄ© đến nàng Lục vô
Song đã tá»± nguyện chết thế cho chàng nữa. Chàng cảm thấy má»™t Ä‘á»i chàng đã mang
lấy Æ¡n bao nhiêu ngÆ°á»i đẹp mà thẹn là cha báo đáp được ai, nên quá xúc Ä‘á»™ng thở
một hơi dài não ruột!
Nàng Lục Ngạc lấy chiếc áo chàng mặc vào rồi thắt dây lưng lại. Bỗng nhận thấy
trong túi áo chàng có vật gì nhá». Nàng lần tay ra móc trả cho chàng và há»i:
- Cái gói gì đây hả anh? ậ trong túi áo anh đây nầy.
Dương Qua đưa tay cầm lấy và lạ lùng nói:
- ủa cái gì thế này?
Nàng càng ngạc nhiên hơn, vội nói:
- Vật nầy, ở trong túi áo anh, sao anh lại há»i em?
Chàng định thần nhìn kỹ thì thấy má»™t gói có bá»c vải xanh từ trÆ°á»›c đến nay chàng
chÆ°a trông thấy bao giá». Chàng liá»n mở ra xem, thì lập tức có má»™t tia sáng từ trong
gói lóe ra, và thấy bốn lá» tròn nhá» xíu, trong lá» có ánh sáng tá»a ra, hình nhÆ° ánh sáng
của loại ngá»c quí.
Lục Ngạc bỗng kêu lên:
- Ôi này!
Nàng đưa tay lấy mấy lỠthuốc trong tay chàng rối rít bảo:
- Thuốc "Tuyệt tình đan" đây rồi anh ơi?
DÆ°Æ¡ng Qua vừa giật mình vừa mừng rỡ, vá»™i há»i:
- Có phải là thuốc chữa vết thuơng bị "Tình hoa" đâm chăng?
Nàng vui mừng đáp:
- Äúng là thuốc chữa bệnh cho anh đấy!
Hồi nãy em vào Ä‘an phòng tìm cả ná»­a ngày trá»i mà không thấy. Làm sao lại lá»t vào
túi anh thế này? đã lấy được sao anh không uống đi? anh không biết đó là thuốc chữa
độc "Tình hoa" ?
Quá vui sÆ°á»›ng, Lục Ngạc há»i dồn dập làm cho DÆ°Æ¡ng Qua không kịp trả lá»i, chàng
đưa tay ra trước mặt, nói:
- Tôi không hiểu gì cả, đây là lá» Ä‘an dược ? Tại sao nó lại lá»t vào túi tôi thế này?
Thật là chẳng hiểu đầu đuôi ra sao!
Viên ngá»c gắn trên đầu thìa tá»a ánh sáng lá» má», nhỠđó Lục Ngạc thấy được những
vật xung quanh. Nàng bắt gặp một cái gói, một lỠthuốc một mảnh giấy và một nửa
tai nấm tía Linh Chi.
Nàng lầm bầm:
- Nửa tai nấm Linh Chi nầy là do lão già quỷ quái đã bẻ gãy...
DÆ°Æ¡ng Qua há»i:
- Lão già nào? Có phải lão hỠChâu?
Lục Ngạc đáp:
- Phải, chính lão đó đã đại náo nơi thư phòng, kiếm phòng, đan phòng, bẻ gãy cây
nấm Linh Chi nầy đây! Một tay lão gây ra bao nhiêu chuyện. Bấy giỠDương Qua mới
chợt nhớ ra, gãi đầu gãi tai nói:
- Phải rồi! Chắc là thế.
Lục Ngạc há»i lại:
- Cái gì mà phải? Mà chắc?
Dương Qua không đáp, nghĩ thầm: "Cái túi nhỠxíu này là chính tay lão Châu đã nhét vào túi mình!
Thì ra đến lúc đó Dương Qua mới hiểu Châu bá Thông có ý thân giúp chàng. Chàng
đổi thái Ä‘á»™, không gá»i Bá Thông là lão già nữa mà bằng "cụ Châu".
Nàng Lục Ngạc Ä‘oán biết phần nào, liá»n há»i:
- Thế ra ông ấy trao cho anh?
DuÆ¡ng Qua vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Quả vậy! Vị tiá»n bối đó là má»™t tay cao thủ đệ nhất võ lâm, đã từng Ä‘i đó Ä‘i đây quấy
phá má»i ngá»i để làm vui. Ông ta lấy cây kéo và chiếc mặt nạ của tôi mà tôi không
biết đã đành, ông ta lại còn bá» gói thuốc nầy vào ngá»i tôi nữa? Ôi chao! Thật chẳng
khác nào má»™t bậc thần thánh. Võ công của tôi so vá»›i ông ta kém xa má»™t trá»i má»™t vá»±c.
Tài sản của than_long_vn

  #52  
Old 31-07-2008, 11:15 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 52

CÂU Chuyện Rùng Rợn Của HAI MƯƠI NĂM Cũ



Bà Cừu thiên xích sá»±c nhá»› lại con gái mình mồ côi mẹ ngay từ khi còn thÆ¡ ấu, thì xúc Ä‘á»™ng trong lòng muốn ứa nÆ°á»›c mắt. Bà dịu giá»ng nói:
- Hai cậu con là anh em song sinh, cậu lá»›n tên Cừu Thiên Lý. Cậu thứ hai tên Cừu Thiên Nhận. Hai ngÆ°á»i giống nhau nhÆ° hai giá»t nÆ°á»›c, từ dáng Ä‘iệu mặt mày cho tá»›i lối trang phục. NhÆ°ng trái lại tính tình và cuá»™c Ä‘á»i lại hoàn toàn khác nhau. Cậu hai thì võ nghệ tuyệt luân cậu cả thì chỉ tầm thÆ°á»ng mà thôi. Võ nghệ và ná»™i công của mẹ hoàn toãn do cậu hai truyá»n dạy lại cả đấy. NhÆ°ng trái lại mẹ và cậu cả lại gần nhau và hợp ý hÆ¡n. Cậu hai là Bang chủ Thiết Chưởng bang, tính tình nghiêm nghị khắc khổ lại bận rá»™n nhiá»u công việc trong Bang đâu còn đủ thì giỠđể chuyện trò vá»›i mẹ. Cậu cả thÆ°Æ¡ng mẹ lắm, má»™t lá»i cÅ©ng "em anh" hai lá»i cÅ©ng "anh em", mẹ cÅ©ng mến cậu ấy cho nên má»—i khi có sá»± xung Ä‘á»™t vỠý kiến giữa hai cậu, lúc nào mẹ cÅ©ng bệnh vá»±c cậu cả hết.
Lục Ngạc há»i:
- Nhưng tại sao hai cậu lại hay cãi vã xung đột lắm vậy?
Bà có vẻ tÆ°Æ¡i vui hÆ¡n, bèn cÆ°á»i bảo con:
- Câu chuyện này kể ra cÅ©ng không quan trá»ng lắm và cÅ©ng không thể gá»i là nhỠđược. Tá»±u trung cÅ©ng vì cậu hai hÆ¡i quá đáng. Cậu hai là Bang chủ Thiết Chưởng vá»›i danh hiệu "thủy thượng phiêu" khắp sông hồ ai ai lại không nghe tiếng? Cậu cả thì tầm thÆ°á»ng nên có ai hay nên biết hiệu được. Vì vậy nên thỉnh thoảng trong những dịp Ä‘i du ngoạn xa, cậu cả cÅ©ng thừa dịp hai ngÆ°á»i giống nhau nhÆ° đúc, và cÅ©ng á»· tình máu mủ ruá»™t thịt, tạm mượn danh hiệu của cậu hai lòe vá»›i thiên hạ để cho nở mày nở mặt đôi chút. Việc này có lấy chi làm quan hệ, thế mà cậu hai cứ hằn há»c tức tối mãi vá» việc này, nhiá»u khi nặng lá»i cùng anh. NhÆ°ng cậu cả được cái tính xuá» xòa, dù sao cÅ©ng chỉ giả lả xin lá»—i mà thôi. Có má»™t bận, thấy cậu hai nặng lá»i quá đáng, mẹ đứng gần không dằn lòng được cố xen vào bênh vá»±c cậu cả. Trong khi tức sẵn anh cả, cậu hai Ä‘em bao nhiêu ná»—i uất hận trút hết lên đầu mẹ, vì vậy má»™t cuá»™c cãi vã xảy ra vô cùng gay cấn. Sau đó mẹ tức quá, bá» núi Thiết Chưởng ra Ä‘i, không trở vá» nữa. Má»™t thân má»™t bóng ngang dá»c giang hồ, có má»™t bận, mẹ theo Ä‘uổi má»™t tên hắc đạo lạc vào Ä‘á»™ng Thuá»· tiên này. âu cÅ©ng là bắt đầu của má»™t mối tình oan nghiệt.
Bà nghỉ một chút rồi nói tiếp:
- Vào đây mẹ gặp Công Tôn Chỉ. Hai ngÆ°á»i yêu nhau rồi lấy nhau. Nếu so vá» tuổi tác và tài nghệ thì hắn nhá» tuổi hÆ¡n mẹ và bản lãnh lại càng kém xa. Tuy là vợ chồng nhÆ°ng lúc nào mẹ cÅ©ng xem hắn nhÆ° đứa em, má»i việc, từ miếng ăn manh áo nhất nhất thảy Ä‘á»u lo lắng chu toàn, hắn không mảy may lo lắng.
Bà thở dài, lắc đầu mấy cái rồi tiếp luôn:
- Mẹ không ngá» lại có hạng ngÆ°á»i lòng thú dạ lang, lấy Æ¡n làm oán sau khi có bản lãnh cao cÆ°á»ng không biết nhá»› Æ¡n kẻ đã truyá»n dạy võ công cho mình, lại Ä‘em lòng phụ bạc. Nếu không thì làm sao có cái cảnh nhÆ° ngày nay?
Nói tá»›i đây bà phẫn uất quá nổi nóng chá»­i rủa Công Tôn Chỉ thậm tệ, vá»›i nhÆ°ng lá»i lẽ thô bỉ nặng ná» hết sức, khiến cho nàng Lục Ngạc ngượng quá, nhìn DÆ°Æ¡ng Qua mặt mày Ä‘á» gay vì mẹ mình ăn nói hồ đồ tục tÄ©u nhÆ° vậy thì làm sao mình không bị ảnh hưởng lây? Nàng luôn miệng can ngăn nhÆ°ng vẫn không kết quả gì hết.
DÆ°Æ¡ng Qua trong lòng nuôi sẵn má»™t mối hận cùng Công Tôn Chỉ nên khi nghe bà chá»­i rủa lão ấy thì hả dạ vô cùng, cứ tìm lá»i tán dÆ°Æ¡ng thêm, thật không khác nào lá»­a chế thêm dầu, làm cho bà thêm hứng chí càng chá»­i tệ hÆ¡n nữa. Giá không có mỹ nhân bên cạnh, DÆ°Æ¡ng Qua cÅ©ng muốn hùa lá»i chá»­i theo cho hả dạ. Bà Cừu Thiên Xích chá»­i bá»›i mãi má»™t hồi lâu má»i miệng rồi má»›i chịu ngừng và nói tiếp:
- Hồi ấy, mẹ Ä‘ang mang thai con. Má»™t ngÆ°á»i đàn bà trong lúc bụng mang dạ chá»­a ai ai cÅ©ng bị má»i mệt suy yếu, hay cau có gắt gá»ng và cần được chăm sóc dịu dàng chu đáo. Hắn đối đãi vá»›i mẹ rất ân cần, nhÆ°ng không ngỠđó là việc che đậy bên ngoài mà thôi. Thật ra hắn đã lén lút thông gian vá»›i má»™t con hầu trẻ tuổi trong Ä‘á»™ng. Hắn cố dàn cảnh bên ngoài để mẹ khá»i nghi ngá» và tiếp tục hành Ä‘á»™ng bỉ ổi, tồi bại đó. Khi mẹ sinh hạ con thì hắn càng tá» ra ân cần chăm sóc hÆ¡n nữa. Công chuyện cứ tiếp diá»…n mãi tá»›i mấy năm sau. Khi con đã khá lá»›n, biết Ä‘i biết chạy, nói năng, tình cá» má»™t hôm mẹ nghe được câu chuyện kín đáo của đôi gian phu dâm phụ ấy. Bá»n chúng bàn lén vá»›i nhau là sẽ tìm cách trốn thoát rá»i khá»i Ä‘á»™ng Thủy Tiên này và mãi mãi không trở lại nữa. Khi Công Tôn Chỉ thủ thỉ cùng con bé kia thì mẹ nấp vào má»™t gốc cây lá»›n bên cạnh nghe được rõ ràng.
Hai đứa vì hãi sợ võ nghệ của ta quá cao không thể nào chúng cá»± nổi, chỉ còn má»™t cách xa lánh mà thôi. Và trốn càng xa càng bảo đảm. Bá»n chúng cho rằng vì ta kiểm soát kiá»m chế quá chặt chẽ nên không thể tá»± do luyến ái, và muốn tìm má»™t chá»— khác để tận hưởng má»i sinh thú ở Ä‘á»i mà không bị áp bức của ta.
Bà chép miệng, lắc đầu mấy cái rồi kể tiếp:
- Con ạ, xÆ°a nay mẹ vẫn Ä‘inh ninh Công Tôn Chỉ má»™t dạ yêu thÆ°Æ¡ng quý mến vợ con. Hôm ấy nghe được câu chuyện này, mẹ uất ức quá suýt ngất xỉu. Giận quá, mẹ muốn xuống cho má»—i tên má»™t chưởng xong Ä‘á»i, nhÆ°ng bá»—ng hồi tâm nghÄ© lại:
- Chẳng qua hắn vì bị nữ sắc quyến rÅ© nhất thá»i, chứ xÆ°a nay bản chất hắn cÅ©ng tốt. HÆ¡n nữa, dù sao cÅ©ng vợ chồng chung sống gần mÆ°á»i năm qua, có con có cái vá»›i nhau rồi, không nên vì má»™t câu chuyện này mà dứt Ä‘oạn tình nghÄ©a được, biết đâu không phải vì con bé kia dùng giá»ng tiếng quyá»n mà khiêu Ä‘á»™ng dâm tình, Ä‘Æ°a hắn vào vòng tá»™i lá»—i? Vì vậy nên ta cố nén giận núp bên gốc cây chăm chú nghe thêm cho tÆ°á»ng tận. Hai đứa đã bàn kỹ: Sau ba ngày nhân lúc ta vào phòng riêng luyện công và ở luôn trong ấy bảy ngày đêm liên tiếp, bá»n chúng thừa dịp trốn Ä‘i. Quá bảy ngày, khi ta ra khá»i phòng, dù có biết cÅ©ng không thể nào theo Ä‘uổi bắt kịp nữa! Nghe tá»›i đây trong lòng ta nhÆ° bị nung nấu, tóc tai dá»±ng ngược, nhÆ°ng trong lòng cÅ©ng thầm cám Æ¡n trá»i đất xui khiến cho ta tình cá» biết, nếu không thì trong mấy ngày nữa chúng cao bay xa chạy? trá»i đất mênh mông biết đâu mà tìm nữa?
Kể tới đây, bà giận quá nghiến răng kèn kẹt, mắt lộ tròng rất dữ tợn. Lục Ngạc nói thêm:
- Äứa nữ tỳ hồi ấy bao lá»›n, tên há» là gì, có xinh đẹp lắm không mà có sức cám dá»— mãnh liệt nhÆ° vậy?
Bà "hừ" một tiếng rồi bĩu môi đáp:
- Con đó đâu có đẹp đẽ gì, nhÆ°ng nó chỉ giá»i cái chiá»u chuá»™ng. Má»—i khi lão Công Tôn Chỉ thích gì thì hắn chiá»u chuá»™ng thá»a mãn ngay. Con bé đòi há»i thứ gì trái lại thằng kia cÅ©ng thật tình hết. Không biết nó có bùa ngải, phép thuật gì hay không chẳng rõ. Còn tên nó, hừ, nó tên... con Nhu!
Nghe tới đây Dương Qua cảm thấy ái ngại trong lòng và lo lắng cho Công Tôn Chỉ. Chàng nghĩ thầm :
- Có lẽ cÅ©ng vì bà ta kèm riết quá đáng, làm cho ông ta mất cả tá»± do hứng thú, má»i việc nhất nhất phải tuân theo quyá»n Ä‘iá»u khiển của bà, và có lẽ đó là mầm mống của sá»± phản bá»™i chăng?
Lục Ngạc há»i thêm:
- Rồi sao nữa mẹ?
Bà nói :
- TrÆ°á»›c khi chia tay nhau, hai tên khốn kiếp đã hẹn nhau đến trÆ°a ngày thứ hai sẽ gặp nhau tại nÆ¡i đây. Chúng đã căn dặn nhau giữ kín đáo trong hai ngÆ°á»i chỠđợi, đừng lá»™ má»™t cá»­ chỉ gì có thể khiến ta nghi ngá». Lắng nghe bá»n chúng tán tỉnh nhau, ta đứng ngẩn ngÆ¡ gần nhÆ° chết cứng tại chá»—, nhÆ°ng cÅ©ng nghiến răng bấm bụng Ä‘i vá» phòng. Äêm đó ta suy nghÄ© xốn xang và trằn trá»c mãi không thể nào ngủ được. Chá» tá»›i ngày thứ ba, ta có cảm giác nhÆ° thá»i gian kéo dài hàng năm. Sáng hôm ấy, ta giả vá» vào nhà kịp chuẩn bị luyện công, Công Tôn Chỉ rón rén đứng ngoài cá»­a sổ, mặt mày lấm la lấm lét nhìn trá»™m vào, có vẻ hả hê sung sÆ°á»›ng lắm. NhÆ°ng cái bản mặt đểu giả của hắn ta đã Ä‘oán được hết những cảm tưởng tiá»m tàng trong ruá»™t gan hắn. Chá» khi hắn bÆ°á»›c Ä‘i má»™t chập, tức thì ta thi triển thượng thặng khinh công phóng tá»›i chá»— bá»n chúng đã hò hẹn. Vừa tá»›i nÆ¡i, đã thấy con Nhu đứng chá» từ lâu. Ta nổi giận, không thèm nói má»™t lá»i, tung cÆ°á»›c đá má»™t chiếc nó lăn lông lốc rồi túm ngay ngá»±c ném tuốt vào bụi tình hoa.
DÆ°Æ¡ng Qua và Lục Ngạc nín nghe bà kể chuyện, đến khi nghe nàng Nhu bị quăng vào bụi tình hoa thì cảm thấy rợn ngÆ°á»i cùng "ồ" lên má»™t tiếng vì quá hoảng hốt.
Cừu Thiên Xích nhìn hai ngÆ°á»i có vẻ kinh ngạc lắm, nhÆ°ng bà không nói gì Ä‘iá»m nhiên kể tiếp:
- Mấy phút sau, lão Công Tôn Chỉ tá»›i, thấy con bé Nhu Ä‘ang lăn lá»™n trong bụi tình hoa, lão vá»™i vàng nhảy xổ định cứu ra, nhÆ°ng ta đã từ phía sau bụi cây phóng ra vung tay xô lão văng luôn vào đấy rồi quay mình, Ä‘i thẳng vá» phía phòng riêng. Ta Ä‘i rồi, lão loay hoay tìm cách chui ra và cứu con ná» ra khá»i bụi tình hoa. Theo thủ tục trong Ä‘á»™ng này lÆ°u truyá»n Ä‘á»i này sang Ä‘á»i khác, má»—i khi có ngÆ°á»i bị trúng gai tình hoa thì dùng thuốc tuyệt tình Ä‘an để giải cứu. Vì vậy nên Công Tôn Chỉ dìu con khốn ấy vào phòng thuốc để tìm cách cứu chữa và lấy thuốc cho uống.
Kể tá»›i đây bà vùng dậy cÆ°á»i lá»›n và há»i hai ngÆ°á»i:
- Ta há»i thá»­ các con có biết lão ấy có tìm được thuốc tuyệt tình Ä‘an cho con bé ấy không nào?
Lục Ngạc lắc đầu đáp:
- Mẹ cứ nói đi, chứ con biết làm sao được chuyện hồi ấy?
Dương Qua nghĩ bụng:
- Có lẽ bà ta đã đem lỠtuyệt tình đan giấu mất chứ còn gì nữa mà tìm cho uổng công.
Bà ta cÆ°á»i lá»›n:
- Khi lão dìu con bé vào phòng thấy bao nhiêu tuyệt tình Ä‘an Ä‘á»u đổ hết ra má»™t cái bát thật to hòa lẫn vá»›i chất Ä‘á»™c "tỳ sÆ°Æ¡ng", nếu uống vào chết ngay nên lão không dám cho nó uống. Nguyên phÆ°Æ¡ng pháp luyện chế tuyệt tình Ä‘an, do ông tổ mấy Ä‘á»i của lão truyá»n lại, nhÆ°ng việc luyện chế không phải ngày má»™t buổi mà nên được hÆ¡n nữa, các thứ thuốc để chế cÅ©ng không dá»… gì tìm có ngay đủ hết. Nhiá»u thứ đã có sẵn, nhÆ°ng cần phải bằng nÆ°á»›c sÆ°Æ¡ng mùa thu, nÆ°á»›c mÆ°a mùa xuân trong suốt má»™t năm trá»i má»›i có hiệu lá»±c. Nản quá, lão không còn biết làm gì hÆ¡n bèn quay chạy vá» phòng ta quỳ xuống lạy mãi, cầu ta cứu mạng cho con bé.
NghÄ© má»™t chặp, bà nói vá»›i giá»ng dịu hÆ¡n:
- Hắn cÅ©ng thừa hiểu, dù sao ta cÅ©ng nghÄ© tình chồng vợ không đến ná»—i nhẫn tâm lắm và thế nào cÅ©ng phải giữ lại má»™t vài viên thuốc tuyệt tình Ä‘an. Vì vậy nên lão vừa khóc vừa thá» nguyá»n: Nếu cứu sống cho hai mạng rồi, lão sẽ Ä‘uổi con bé Ä‘i khá»i và từ đấy vá» sau xin thá» không còn dám mèo chuá»™t bậy bạ vá»›i bất cứ má»™t ai nữa. Äể cho lão van xin má»™t hồi lâu, ta đặt má»™t viên tuyệt tình Ä‘an lên bàn rồi nghiêm giá»ng bảo: "Tôi chỉ còn giữ lại má»™t hoàn mà thôi. Chắc anh cÅ©ng biết rõ má»™t viên chỉ có thể cứu mạng cho má»™t ngÆ°á»i mà thôi. Nếu chia đôi, cho má»—i ngÆ°á»i má»™t ná»­a thì không công hiệu nữa. Vậy tùy anh liệu định, hoặc cứu lấy mạng anh, hoặc anh chịu hy sinh tánh mạng để cứu con ma đầu kia cÅ©ng được". Nghe ta nói nhÆ° vậy, lão lặng thinh lấy hoàn thuốc rồi lặng lẽ Ä‘i ra không nói má»™t lá»i. Ta cÅ©ng bÆ°á»›c theo xem thá»­ lão gỉai quyết ra sao cho biết. Khi vào tá»›i phòng chứa thuốc, thấy con bé Nhu Ä‘ang lăn lá»™n rên xiết thảm thiết. Thấy vậy, lão lên tiếng an ủi: "Em Nhu, cứ yên tâm. Bây giá» không còn thuốc cứu chữa nữa, vậy anh sẽ cùng chết bên em cho trá»n tình". Nói dứt lá»i, lão tuốt gÆ°Æ¡m ra. Con bé ná» tưởng đâu lão giữ vẹn mối tình chung thủy cùng mình nên lá»™ vẻ hân hoan nói: "Hay lắm, anh hãy giết em rồi tá»± tá»­ luôn, để chúng ta cùng xuống âm ty tiếp tục nối tình chồng vợ kiếp này". Lão không trả lá»i. Má»™t tiếng "soẹt" khô khan vừa vang lên thì lưỡi gÆ°Æ¡m đã xuyên qua ngay tim con bé khốn nạn. Ta đứng ngoài cá»­a sổ sợ rằng lão sẽ tá»± vận luôn theo nó nên vá»™i vàng lên tiếng định cản ngăn, nhÆ°ng lão Ä‘iá»m nhiên chùi lưỡi kiếm vào mông con Nhu, khoan thai tra gÆ°Æ¡m vào bao rồi quay lại vòng tay nói vá»›i ta: "Việc trót lá»—i lầm, xin nÆ°Æ¡ng tá»­ rá»™ng lòng dung thứ má»™t phen". Nói dứt lá»i, lão bá» viên tuyệt tình Ä‘an vào miệng nuốt luôn. Thật ra ta cÅ©ng không ngá» lão xá»­ trí nhÆ° vậy nên cÅ©ng Ä‘á»™ng lòng vá» sá»± hối hận của lão, không còn giận nữa. Ngay đêm đó, lão sai đặt biệt tiệc tại phòng riêng để tạ lá»—i. Cứ má»—i bận nâng ly, lão lại nhắc lại lá»i thá» chung thủy, từ đây má»™t dạ trung thành vá»›i nghÄ©a vợ chồng đến trá»n Ä‘á»i mãn kiếp.
Nghe tới đấy, nàng Lục Ngạc bỗng òa lên khóc. Bà Cừu Thiện Xích nổi giận mắng luôn:
- Con thương tiếc con bé Nhu lắm sao mà khóc lóc như vậy hử?
Nàng Lục Ngạc chỉ lắc đầu không đáp, vì trong thâm tâm nàng lúc đó xúc động quá thương cha biết hối hận ăn năn.
Bà tiếp tục kể:
- Ta vừa uống rượu vừa tÆ°Æ¡i cÆ°á»i sung sÆ°á»›ng vì thấy ngÆ°á»i chồng đã thật tâm hối cải và hy vá»ng từ nay sẽ Ä‘á»™c chiếm tình yêu trong hạnh phúc gia đình. Ta thò tay vào túi lấy ra hai viên tuyệt tình Ä‘an khác, đặt lên trên bàn vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Hồi sáng nay anh nông nổi giết nó cũng tội nghiệp thật. Chậm lại đôi chút, cũng có thể dùng thuốc nầy lấy mạng nó.
Lục Ngạc nhìn mẹ há»i:
- Lúc ấy mẹ đang có định ý cho giải cứu nàng ta hay quyết giết?
Bà suy nghĩ một chặp rồi đáp:
- Thật ra lòng ta cũng không nỡ hạ sát nó và dự định cứu chữa để sau này nó còn cải tà quy chánh rồi biết ơn mình mãi mãi.
Rồi bà kể thêm:
- Ná»­a ngày sau, Công Tôn Chỉ vui vẻ đến nâng chén, má»i ta uống má»™t chén để tạ Æ¡n tha tá»™i. Thấy chồng đã thật tình biết lá»—i, lòng ta hân hoan sung sÆ°á»›ng, tiếp lấy uống cạn. NgỠđâu vừa uống khá»i miệng đã ngã xuống mê man ngay.Khi ta tỉnh dậy thì thấy bao nhiêu gân ở chân Ä‘á»u bị cắt đứt và bị ném trong Ä‘á»™ng này. Và từ đó tá»›i nay ta vẫn sống má»™t mình không biết trên đó đã xảy ra những gì. Có lẽ sau khi hạ xong Ä‘á»™c thủ, nó tin rằng ta đã bò xuống nÆ¡i chốn này rồi.
Nói tới đây bà trợn mắt tỠvẻ vô cùng oán hận.
Lục Ngạc há»i:
- Suốt bao nhiêu năm qua, mẹ chỉ ăn táo mà sống thôi sao?
Bà nhìn con buồn rầu đáp:
- Chứ còn gì nữa mà ăn há»­ con? Trong mấy ngày đầu, má»—i buổi sáng Công Tôn Chỉ có ném xuống cho má»™t vắt cÆ¡m, nhÆ°ng chỉ có mấy ngày rồi dứt hẳn. Trong thá»i gian ấy, mẹ chỉ có tìm rêu rong ăn đỡ, ngoài ra còn biết lấy gì đỡ dạ nữa?
Nàng Lục Ngạc đau lòng quá vội ôm chầm lấy mẹ gào lên:
- Trá»i Æ¡i khổ thân mẹ tôi quá. Có ngỠđâu mẹ lại phải chịu Ä‘á»±ng má»™t cá»±c hình kéo dài mãi nhÆ° thế này?
DÆ°Æ¡ng Qua không muốn nghe kể chuyện dài dòng nữa, nên má»›i gợi ý há»i bà:
- ThÆ°a bá mẫu, trÆ°á»›c khi bị vứt xuống đây, có khi nào Công Tôn Chỉ kể cho bá mẫu nghe biết có lối nào ra khá»i Ä‘á»™ng này hay không?
Bà cÆ°á»i chua xót đáp:
- Ta vá»›i lão tuy kết nghÄ©a vợ chồng nhÆ°ng tình chồng vợ không khác chi Trang Tá»­ xÆ°a kia, cho nên chẳng có chuyện gì kín đáo mà lão chịu để cho ta nghe hết. Ngay nhÆ° cái đầm cá sấu trÆ°á»›c kia lão cÅ©ng không há» cho ta hay biết bao giá». Còn cái Ä‘á»™ng này dù có lối ra chăng nữa, nhÆ°ng tay chân ta đã bị cắt gân hết rồi, làm sao mà trèo leo Ä‘i ra cho được?
Nghe bà nói thế, Dương Qua mừng như chết đi sống lại. Chàng vội đỠnghị:
- NhÆ° vậy bá mẫu cùng hai chúng tôi hợp sức lại cả ba cùng tìm cách thoát ra, dù gian nguy khó nhá»c tá»›i đâu cÅ©ng vượt qua được.
Nghe chàng đỠnghị, Lục Ngạc bèn nói với mẹ:
- Bây giỠđể con cõng mẹ lên lÆ°ng rồi mẹ chỉ Ä‘Æ°á»ng cho cả ba cùng Ä‘i ra.
Nguyên trong Ä‘á»™ng này có má»™t lối bí mật để Ä‘i ra, nhÆ°ng vì Ä‘Æ°á»ng sá quanh co khúc khuá»·u lên xuống khó khăn, khi Ä‘i được vài chục trượng sẽ có má»™t khoang rá»™ng có mấy chục cây táo má»c, bà Cừu Thiên Xích Ä‘Æ°a tay chỉ vào lối đó và nói:
- NÆ¡i có táo má»c mà vừa rồi chúng ta chá»i trái rụng xuống để ăn đó chỉ là má»™t lối há» mà thôi. Äi lối đó có nhiá»u thứ rắn rết thật nguy hiểm và nhiá»u chất nhá»±a Ä‘á»™c, chạm phải chết ngay. Còn cá»­a hang này có thể thông thÆ°Æ¡ng vá»›i bên ngoài được, nhÆ°ng vức vách đá cao hàng trăm trượng, làm sao ra cho được?
DÆ°Æ¡ng Qua ngÆ°á»›c mặt nhìn lên, thấy miệng hang cao vòi vá»i, không thể nhẩy hay leo lên được. Dù có leo lên Ä‘á»t táo cÅ©ng không thấm thía gì hết. Vì má»—i cây táo cao nhất cÅ©ng bảy tám trượng là cùng. NhÆ° vậy chắc không phÆ°Æ¡ng thế nào thoát ra được nữa. NhÆ°ng chàng lại thầm nghÄ©: "NhÆ°ng bây giá» chẳng lẽ mình khoanh tay chá» chết hay sống mãn kiếp nÆ¡i đây sao?". NghÄ© xong, chàng phi thân lên trên Ä‘á»t táo cao nhất, phóng tầm mắt quan sát hết khắp nÆ¡i. Từ phía trên Ä‘á»t táo, vách đá có nhiá»u chá»— lồi ra lõm vào chứ không thẳng đứng nhÆ° dÆ°á»›i. Chàng bèn nín hÆ¡i vận sức nhảy phóng lên cao thêm bám vào vách đá rồi tiếp tục nhảy thêm nữa, má»—i lúc má»™t cao. Trong bụng mừng há»›n hở, DÆ°Æ¡ng Qua quay đầu nhìn xuống gá»i lá»›n:
- Có hy vá»ng rồi, cô nÆ°Æ¡ng và bá mẫu cứ yên tâm chá» má»™t tý. Tôi lên tá»›i miệng hang sẽ thòng dây xuống kéo lên nhé.
Thế rồi chàng cứ bám vào vách đá trèo lên nhÆ° vượn, vừa leo vừa nhảy, chuyá»n từ má»m này sang má»m khác. Có nhiá»u chá»— quá cheo leo phải bám chặt nhÆ° dÆ¡i. Nhá» tài khinh công trác tuyệt, không bao lâu DÆ°Æ¡ng Qua đã vượt hÆ¡n má»™t trăm trượng cao. Khi còn cách miệng hang tháng hai chục trượng nữa, chàng nhìn thấy vách đá trở nên
nhẵn thín, không còn má»™t chá»— nào để bám víu được nữa. Dù có móng vuốt nhÆ° hùm beo hay có nhiá»u chân nhÆ° rết cÅ©ng chÆ°a chắc leo được nữa. Ngắm nghía má»™t chặp lâu thấy không thể nào leo lên nữa được, chàng bèn tuá»™t xuống. Khi tuá»™t xuống tá»›i đáy hang, chàng mừng rỡ báo tin lành:
- Thôi, chuyến này có thể leo ra được rồi, nhưng trên ấy cần phải có dây tốt mới được.
Nói xong chàng dùng dao tách một số lớn vỠtáo rồi cùng Công Tôn Lục Ngạc hì hục bện được một sợi dây thật dài và khá chắc chắn.
Lúc bấy giá» trá»i đã bắt đầu tối. DÆ°Æ¡ng Qua cầm hai mối dây giằng thá»­ thật mạnh miệng nói:
- Dây cÅ©ng khá bá»n lắm, không thể nào đứt được đâu mà sợ.
Nói xong, chàng níu một cành táo khá lớn, chặt lấy một khúc đem buộc vào một đầu dây mang theo. Thế rồi chàng từ từ leo lên lần nữa. Khi leo lần tới miệng, gặp chỗ vách đá trơn trợt, chàng bèn vận sức ném thẳng khúc gỗ táo lao vút lên trên xa, miệng hét:
- Tôi lên này!
Sức chàng ném mạnh quá, cành táo lao vút lên không trung nằm bắc ngang trên miệng hầm. Chàng đưa tay khẽ giật giật mấy cái khiến cành táo ngáng vào hai hốc đá trên miệng hang, rồi nhìn xuống la lớn:
- Tôi leo lên đây này.
Nói vừa dứt lá»i chàng dùng hai tay thu dây leo lên thoăn thoắt nhÆ° má»™t con sóc. Không bao lâu đã tá»›i miệng hang. DÆ°Æ¡ng Qua quay đầu nhìn xuống, thấy hai mẹ con Lục Ngạc chỉ còn là hai cái bóng má» má» nhá» xíu. Ngồi nghỉ trên miệng hang, chàng suy nghÄ©: "Không bao lâu nữa, ta sẽ Ä‘em được thuốc trị Ä‘á»™c tình hoa để trao tận tay Long cô nÆ°Æ¡ng rồi. Sung sÆ°á»›ng quá". Chàng Ä‘em cá»™t thật chặt hai đầu cây vào má»m đá để khá»i lăn hay sút ra. Trong khi đó trăng đã lên khá»i đỉnh núi, chiếu ánh sáng xuống ná»­a hang, nhÆ°ng nhìn xuống phía dÆ°á»›i thì tối Ä‘en nhÆ° má»±c. DÆ°Æ¡ng Qua ngá»­a mặt nhìn trăng rồi trông xuống hang sâu, lòng suy nghÄ©: "Ngày còn chung sống vá»›i cô nÆ°Æ¡ng trong Cổ Má»™, có bao giá» ta ngán cảnh thâm u của rừng núi, chẳng hiểu tại sao hôm nay chỉ vừa trông thấy hang này đã ngán lắm rồi. Té ra cảnh vui hay buồn chỉ tại lòng ngÆ°á»i mà ra chứ không phải vì cảnh". Suy nghÄ© xong, chàng loay hoay tìm cách thòng dây xuống.
Trong lúc đó dưới hang bà Cừu Thiên Xích biết rõ chàng đã lên tận trên miệng hang rồi nên lớn tiếng rầy con gái:
- Sao mày ngốc vậy? Mày để nó leo lên một mình, thoát thân rồi thì còn nghĩ gì tới mẹ con mình nữa?
Lục Ngạc đáp:
- Xin mẹ cứ yên tâm. Con biết rõ bản tánh anh ấy lắm. Con ngÆ°á»i nhÆ° anh ấy rất thủy chung và trá»ng Ä‘iá»u tín nghÄ©a, không khi nào quên tình phụ nghÄ©a mà bá» rÆ¡i mẹ con mình đâu.
Bà không tin, càng mắng lớn:
- Con gái tôi thật thà quá, nhÆ° vậy thì còn gì là Ä‘á»i con gái vá»›i cái tánh quá tin ngÆ°á»i nhÆ° vậy nữa? Con trai Ä‘á»i này có thằng nào có thể gá»i là thủy chung vá»›i con gái đâu mà con tin nhÆ° vậy?
Lục Ngạc đỠmặt nói:
- Mẹ nói sao con chẳng hiểu.
Bà cÆ°á»i nói:
- Không hiểu sao mặt mày Ä‘á» bừng lên nhÆ° vậy? Phàm ở Ä‘á»i có lạ chi thứ gái gần trai nhÆ° rÆ¡m gần lá»­a. Mày tin nó thì nó dại gì không lợi dụng. Má»™t khi bÆ°á»›m đã bắt hoa thì còn thiết tha gì nữa? Mày đã lỡ rồi thì phải bám riết lấy nó chứ sao lại bá» tuá»™t Ä‘i nhÆ° vậy? Chẳng lẽ rồi đây má»™t mình nuôi con cho hắn hay sao? Con gái trong trắng, khôn ba năm dại má»™t giá», có lẽ thằng Công Tôn Chỉ đã phụ rẫy tao rồi mày là con gái phải trả nợ cho cha Æ°?
Hai mẹ con Ä‘Æ°Æ¡ng cãi vã giằng co thì Ä‘Æ°á»ng dây của DÆ°Æ¡ng Qua thòng xuống đã chạm mặt đất. Lục Ngạc mừng quá, vá»™i vàng bẻ hai cành cây cá»™t chữ thập thật chắc đặt mẹ ngồi lên, quấn thêm má»™t vòng bụng cho bảo đảm rồi vừa cÆ°á»i vừa há»i:
- Bây giá» mẹ tin lá»i con chÆ°a? Anh DÆ°Æ¡ng Qua đâu phải nhÆ° mẹ tưởng. Bà Cừu Thiên Xích há»­ má»™t tiếng rồi nói:
- Ta chỉ dặn cho mà xem chừng, từ nay nên bám riết nó đừng thả ra nhÆ° vậy nữa nghe không. ở Ä‘á»i há»… tin bợm thì mất bò con ạ.
Nghe mẹ nói, nàng Lục Ngạc chạnh lòng suy nghÄ©: "Mẹ mình đã nếm mùi tình phụ, nên đã thành kiến vá»›i tất cả đàn ông trên trần thế. Ai ai bà cÅ©ng cho là hạng đểu giả, lúc nào cÅ©ng chá»±c phụ rẫy đàn bà". Nàng giật nhẹ mối dây ra hiệu. Phía trên, DÆ°Æ¡ng Qua cầm dây kéo lên vùn vụt. Bà Cừu Thiên Xích tung bổng ngÆ°á»i lên cao vùn vụt nhÆ° muốn bay lên mây, không mấy chốc mất dạng.
Lục Ngạc đứng dÆ°á»›i nhìn theo. Nàng biết chắc thế nào DÆ°Æ¡ng Qua cÅ©ng thòng dây trở xuống kéo mình lên, nhÆ°ng ảnh hưởng những lá»i nói của Bà Cừu vừa dặn cÅ©ng khiến cho nàng ngài ngại và cảnh vắng lặng trong hang đá khiến nàng cảm thấy sá» sợ, muốn rợn gáy.
DÆ°Æ¡ng Qua kéo được bà Cừu Thiên Xích lên khá»i miệng hang rồi bèn mở ra đặt bà ngồi trên má»™t tảng đá bên cạnh, rồi thòng dây trở xuống cho Lục Ngạc. Nàng Lục Ngạc nắm được đầu dây, Ä‘em quấn vào lÆ°ng mấy vòng rồi hai tay bám thật chặt, giật giật mấy cái ra hiệu. Dây được từ từ kéo lên. Nàng quay đầu nhìn xuống thấy ngá»n táo má»—i lúc má»™t xa dần và ánh trăng càng lúc càng sáng chói lá»i. Khi còn cách miệng hang Ä‘á»™ vài chục trượng, bá»—ng nghe có tiếng quát thật lá»›n, dây lại tuá»™t xuống. Nàng thất kinh lo sợ và nghÄ© bụng:
- Trá»i Æ¡i sao thế này? Nếu rÆ¡i xuống đáy thì còn gì là xÆ°Æ¡ng thịt nữa?
Trên miệng hầm DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘ang cố phăng dây, chỉ còn chút nữa là thành công, thình lình có tiếng chân ngÆ°á»i Ä‘i rầm rập rồi có tiếng gÆ°Æ¡m khua, chàng Ä‘oán mình Ä‘ang bị kẻ nào đánh lén. ChÆ°a kịp quay đầu lại nhìn, bá»—ng nhiên chàng nghe có tiếng ngÆ°á»i quát lá»›n: "bá»n bây định làm trò chi tại đây" tiếp theo má»™t tiếng vụt nhÆ° trá»i giáng vào lÆ°ng chàng. TrÆ°á»›c tình thế đó DÆ°Æ¡ng Qua phải buá»™c lá»ng buông dây, để dùng hai tay đỡ đòn, chàng vừa gạt được má»™t cây gậy sắt nặng linh trăm cân thì nhìn lại kẻ địch là Phàn Nhất ông đệ nhất đệ tá»­ của Công Tôn Ä‘á»™ng chủ. TrÆ°á»›c đây Phàn Nhất ông bị DÆ°Æ¡ng Qua xén mất bá»™ râu quý nên trong lòng mang mãi mối hận, hôm nay lại bị chàng gạt luôn cây gậy sắt, ông bá»±c tức thêm bèn xông nhầu vào vụt loạn đả. Nếu DÆ°Æ¡ng Qua chỉ chậm má»™t tý cÅ©ng tan xÆ°Æ¡ng nát thịt. DÆ°á»›i làn gậy vô cùng ác liệt, DÆ°Æ¡ng Qua
không còn cách nào lẩn tránh nữa, chàng bèn nhảy liá»u xuống hang theo Lục Ngạc. Lục Ngạc theo đầu dây tuá»™t gấp xuống, sợ thét há»i ầm Ä©. Trên miệng hang, bà Cừu Thiên Xích cÅ©ng quát lá»›n bảo Phàn Nhất Ông:
- Mày hại con ta thì ta cũng cho mày phải cùng chết với nó luôn thể.
Nói xong bà tung đầu dây ra quấn luôn trên ngÆ°á»i há» Phàn ba vòng rồi giật mạnh.
Phàn Nhất ông hoảng quá hai tay vội nắm lấy đầu dây kéo lại. Trong lúc đang giằng co, Phàn Nhất Ông bỗng cảm thấy sau lưng đau nhói như kim
châm và Cừu Thiên Xích quát lớn:
- Huyệt linh đài đã bị ta Ä‘iểm rồi, các mạch máu Ä‘á»u ngừng chạy, đừng hòng chống cá»± nữa vô ích.
Vừa nghe ba tiếng "linh đài huyệt" Phàn Nhất Ông rụng rá»i không hồn vía nữa. Từ trÆ°á»›c đến nay ông thÆ°á»ng nghe sÆ° phụ giảng giải cho biết Linh đài huyệt đạo trá»ng yếu nhất trong con ngÆ°á»i há»… bị Ä‘iêm trúng, tất nhiên bao nhiêu mạch máu Ä‘á»u ngừng chảy "Linh Äài tiểu tổn, bách mạch câu phế". Vì vậy nên khi nghe bà nói xong, ông chỉ biết đứng sá»­ng
sốt không dám cử động hay bỠchạy nữa. Rồi máu tươi từ miệng ra như suối.
Thấy địch thủ đă bị trá»ng thÆ°Æ¡ng. Thiên Xích yên trí, nắm lấy đầu dây giật và thét lá»›n:
- Các con leo lên, đừng sợ nữa.
Nhá» có võ công cao siêu và thuật khinh công tuyệt đỉnh, DÆ°Æ¡ng Qua nhảy xuống hang, đứng được trên ngá»n cây táo mà chàng đã Ä‘oán trÆ°á»›c được vị trí rồi cố nắm dây cho tuá»™t xuống từ từ để Lục Ngạc khá»i bị thÆ°Æ¡ng tích. Trong khi ấy Lục Ngạc hoảng sợ quá đã hôn mê bất tỉnh rồi. DÆ°Æ¡ng Qua bèn dùng dây buá»™c ngang lÆ°ng nàng hai vòng thật bảo đảm rồi kẹp bên hông leo lên. Leo lên khá»i miệng hầm, chàng thấy Lục Ngạc còn đê mê hồn quế nên giải huyệt cho nàng. Lục Ngạc mở mắt nhìn quanh, trong tâm hồn ná»­a mê ná»­a tỉnh, vừa trông thấy DÆ°Æ¡ng Qua đứng dÆ°á»›i ánh trăng nhìn mình cÆ°á»i mỉm thì nàng mừng quá chồm lên ôm chàng thổn thức:
- DÆ°Æ¡ng đại ca! Có phải hai ta đã cùng chết hết rồi phải không? Äây là chốn nào, có phải âm ty chăng?
DÆ°Æ¡ng Qua đỡ nàng ngồi dậy, xoa nhẹ nÆ¡i má cÆ°á»i nói:
- Phải đấy, cả hai chúng ta Ä‘á»u chết hết rồi.
Lục Ngạc thấy chàng nói đùa cùng mình, bèn liếc nhìn ra sau thấy mẫu thân Ä‘ang nhìn mình miệng cÆ°á»i âu yếm. Nàng ngượng quá, nhảy xổ lại ôm mẹ gá»i lá»›n:
- Mẹ Æ¡i, chúng ta đã thoát khá»i hầm rồi, sÆ°á»›ng quá.
DÆ°Æ¡ng Qua nhìn lại thấy bà Cừu Thiên Xích tuy bị cắt đứt hết chân tay mà vẫn có thể hạ thủ dá»… dàng má»™t tay võ công lợi hại là Phàn Nhất Ông thì phục sát đất, vá»™i há»i:
- Lão bà đã dùng phép gì hạ được thằng cha nầy như vậy?
Bà Cừu Thiên Xích vừa cÆ°á»i vừa đáp:
- Chỉ dùng một viên đá nhỠlà đủ, cần chi phải dùng phép thuật đối với hắn?
Nguyên trÆ°á»›c kia bà đã dạy cho Công Tôn Chỉ vê thuật Ä‘iểm Linh đài huyệt, nên thế nào Công Tôn Chỉ cÅ©ng Ä‘em dạy lại và lòe vá»›i bá»n đệ tá»­ cho nên khi dùng mồm phóng viên đá chạm vào mình Phàn Nhất Ông mất tinh thần, không dám chống đối nữa.
Riêng DÆ°Æ¡ng Qua thì bất cứ lúc nào cÅ©ng chỉ trông mong được gặp lại Tiểu Long Nữ, nay thấy hai mẹ con Lục Ngạc đã ra khá»i hang bình yên vô sá»±, và kẻ địch là Phàn Nhất Ông đã bị Ä‘iểm huyệt nằm sóng soài trên mặt đất, thì vá»™i lên tiếng nói:
- Xin lão bà và cô nÆ°Æ¡ng hãy ngồi tạm nÆ¡i đây má»™t chút, để tôi Ä‘em tuyệt tình Ä‘an cứu cho má»™t ngÆ°á»i bạn thân.
Cừu Thiên Xích há»i lá»›n:
- Nhà ngươi cũng có tuyệt tình đan sao? Hãy đưa ta xem thử nào?
Dương Qua vui vẻ đáp:
- Dạ cháu có mấy viên, xin lão bà xem lại có chân thật tuyệt tình đan hay không?
Miệng nói, tay thò vào túi rút ra một cái bình thuỷ tinh nho nhỠtrút ra mấy viên thuốc đen hình vuông đưa cho bà.
Bà Cừu Thiên Xích mân mê mấy viên thuốc trong tay, đưa lên mũi ngửi thấy thơm ngào ngạt, gật đầu khen:
- Phải đúng là tuyệt tình đan đây. Ngươi lấy ở đâu mà được số này. Nghe ngươi cũng bị tình hoa đâm phải sao không uống đi cho rồi?
Dương Qua chắp tay đáp:
- Cám Æ¡n lão bà, câu chuyện này hÆ¡i dài. Chá» cháu Ä‘i cứu cho ngÆ°á»i quen xong sẽ trở lại đây và kể chuyện lại cho lão bà rõ.
Nói xong chàng Ä‘Æ°a tay cầm lại mấy viên thuốc chá»±c bÆ°á»›c Ä‘i. Lục Ngạc thấy vậy có ý quyến luyến vừa lo âu há»i nhá»:
- Dương huynh! Nếu cha em ngăn trở thì anh làm sao?
Bà Thiên Xích nổi giận thét lớn:
- Con bé này gan thật, ai cho phép mi gá»i lão ấy bằng cha nữa? Nếu từ nay mi còn gá»i hắn là cha thì đừng gá»i ta là mẹ nữa nghe không?
Äể bà khá»i la con, DÆ°Æ¡ng Qua xen vào nói:
- Tôi đem thuốc cho Long cô nương thì can chi ông lại cản ngăn. Theo tôi nghĩ có lẽ ông còn mừng rỡ là khác chứ.
Lục Ngạc bảo:
- Nếu ông không can ng ăn thì ông cũng có thỠdùng độc dược khác để hại mạng anh, cần phải đỠphòng cho lắm.
DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i nhạt nói:
- Sự việc tới đâu hay đó biết đâu mà đoán trước được?
Cừu Thiên Xích nghe hai ngÆ°á»i trò chuyện thì xen vào há»i:
- Bây giỠtìm gặp Công Tôn Chỉ đấy sao?
Dương Qua gật đầu đáp:
- Dạ phải.
Bà sáng rực đôi mắt nói:
- Nếu vậy ngÆ°Æ¡i cho ta cùng theo vá»›i. Biết đâu ta sẽ giúp được nhiá»u việc có ích cho ngÆ°Æ¡i.
Trong khi quá nóng lòng gặp Tiểu Long Nữ, Dương Qua quên nghĩ chuyện xa gần hơn thiệt. Nay nghe bà nói vậy, chàng bỗng suy nghĩ:
- Bây giỠta đem vợ lớn của lão tới đó, thì nhất định lão không còn dám thành thân cùng Long cô nương rồi. Hay quá, tiện quá.
Nghĩ xong chàng, mừng rỡ nhưng lại ngại chuyện khác:
- Tuyệt tình đan chỉ còn có một lỠvừa cho Long cô nương uống. Còn ta, thuốc đâu để uống nữa đây? Như thế chắc mình phải chết rồi.
Trong lòng lo ngại, nét phân vân hiện rõ ràng trên nét mặt chàng. Thấy Dương Qua mới vui mừng bỗng lo ngại buồn rầu ngay Lục Ngạc cũng thấy buồn lây và nghĩ bụng:
- Phần ta cÅ©ng còn nhiá»u chuyện đáng lo lắm. Khi cha mẹ giáp mặt nhau thế nào cÅ©ng xảy ra nhiá»u chuyện Ä‘á»™ng trá»i và vô cùng khó xá»­.
Nghĩ vậy nàng càng bối rối thêm. Bà Cừu Thiên Xích lớn tiếng bảo:
- Ngạc con, hãy cõng mẹ đi con. Lẹ lên!
Lục Ngạc đáp:
- ThÆ°a mẹ, nếu mẹ muốn Ä‘i, cÅ©ng cần phải tắm rá»­a cho sạch sẽ kiếm quần áo thay tá»­ tế chẳng lẽ Ä‘á»… mình mẩy lõa lồ lá cây bao phủ quanh ngÆ°á»i nhÆ° vậy coi sao được?
Sở dÄ© Lục Ngạc Ä‘á» nghị nhÆ° thế là muốn diên trì cuá»™c gặp gỡ của cha mẹ được chừng nào hay chừng ấy, vì nàng nghÄ© nếu hai ngÆ°á»i gặp nhau thế nào cÅ©ng có sá»± đụng Ä‘á»™ nẩy lá»­a, má»™t mất má»™t còn.
Bà Cừu Thiên Xích cau mày gắt lớn:
- áo quần rách hết, rồi lấy đâu mà thay? Xưa nay vẫn dùng vỠcây che thân đã sao? Chỉ trừ phi...
Nói tới đây bà bỗng suy nghĩ:
- Hai anh mình là Cừu Thiên Nhận và Cừu Thiên Lý thÆ°á»ng xô xát nhau vì bởi Lý hay cải trang giả làm Cừu Thiên Nhận. Hôm nay ta bị cắt hết gân chân gân tay thì làm sao đủ sức chống lại Công Tôn Chỉ? chi bằng ta
cũng noi gương anh cả giả dạng hai anh để lòe lão trước đã. Xưa nay lão chưa biết nhị ca ta và yên chí là ta đã rục xương trong động đá từ năm nào rồi nên không thể nào nghi ngỠđược.
Nhưng bà lại lo lắng:
- Ta cùng lão đã cùng nhau chung sống bao năm quen mặt biết lá»i quá nhiá»u từ hôm nay làm sao lừa gạt cho được?
DÆ°Æ¡ng Qua thấy sắc diện Bà quá Æ° phân vân lo lắng bèn há»i nhá»:
- Có phải lão bà ngại Công Tôn Chỉ nhận diện ra được phải không? Nếu vậy cháu đã có cách hay đây rồi, xin đừng lo nữa.
Nói xong chàng thò tay vào túi rút ra chiếc mặt nạ da ngÆ°á»i trao cho bà và nói:
- Xin lão bà cứ dùng cái mặt nạ này Ä‘eo vào ngÆ°á»i thì có trá»i mà biết được.
Bà Thiên Xích mừng rỡ đưa tay cầm chiếc mặt nạ rồi quay sang Lục Ngạc bảo:
- Ngạc con, con hãy cõng mẹ lại gần động Thủy tiên, tìm cho mẹ một bộ quần áo thay đỡ và một cây quạt lớn với một áo rộng nhé.
Lục Ngạc ghé vai cõng mẹ rồi theo DÆ°Æ¡ng Qua bÆ°á»›c Ä‘i. DÆ°Æ¡ng Qua định thần nhìn lại phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng để tìm lối Ä‘i. Chàng thấy bá»n mình Ä‘ang đứng trên má»™t núi cao vòi vá»i, tứ bá» cây má»c rậm rạp xanh um. Trông vá» phía Thạch trang u cốc, hình nhÆ° cách xa hàng mấy dặm Ä‘Æ°á»ng trÆ°á»ng.
Cừu Thiê n Xích cũng đễ ý quan sát phong cảnh xung quanh rồi thở dài nói:
- Äây là ngá»n núi Lệ Quá»·. Tá»­ Ä‘á»i này sang Ä‘á»i khác, ngÆ°á»i trong Ä‘á»™ng khẩu truyá»n cùng nhau rằng trên núi này thÆ°á»ng có quá»· hiện và sát hại tất cả những ai vô phÆ°á»›c gặp chúng. Vì vậy nên không có má»™t kẻ nào dám đặt chân lên đây. Không ngá» ngày hôm nay chúng ta vừa thoát khá»i miệng hầm thì lại trúng đúng ngay chá»— núi này, hay thật.
DÆ°Æ¡ng Qua quát há»i Phàn ông:
- Nhà ngươi đến đây do lối nào?
Lúc này Phàn Nhất Ông cÅ©ng vừa tỉnh dậy, mặc dù biết mình đã rÆ¡i vào tay địch nhÆ°ng ông vẫn không sá»n lòng. Khi nghe DÆ°Æ¡ng Qua há»i, ông cÆ°á»i gằn quát lá»›n:
- Mi cứ giết ta đi cho rồi, đừng nói dài dòng vô ích.
DÆ°Æ¡ng Qua há»i nữa:
- Có phải Công Tôn động chúa sai mi tới đây dò xét phải không?
Phàn Nhất Ông trợn mắt đáp:
- Phải đấy. Chính sÆ° phụ ta sợ bá»n tay sai tác yêu tác quái, nên có dặn ta phải để ý coi chừng trÆ°á»›c sau. Quả nhiên ông Ä‘oán không sai, và ta đã bắt gặp bá»n bay làm ma quá»· trên đỉnh núi này.
Miệng đáp nhÆ°ng mắt ông vẫn không rá»i Cừu Thiên Xích bụng nghÄ©:
- Không biết lão già này là ai mà Công Tôn Cô nÆ°Æ¡ng lại gá»i bà là mẹ?
Nguyên Phàn Nhất Ông tuổi tác không thua vợ chồng Cừu Thiên Xích là bao nhiêu nhÆ°ng lão nhận Công Tôn Chỉ làm sÆ° phụ để há»c võ công. Khi lão bắt đầu vá» sống nÆ¡i Ä‘á»™ng Thủy Tiên thì Cừu Thiên Xích đã bị hại rồi nên lão không há» biết gì vá» bà. Trong khi bị Ä‘au, nằm tịnh dưỡng, nghe ba ngÆ°á»i nói chuyện, ông Ä‘oán biết có ý không tốt đối vá»›i sÆ° phụ mình nên xông ra can thiệp mà thôi.
Cừu Thiên Xích nghe qua biết lão ta rất trung thành cùng Công Tôn Chỉ nên trong lòng oán ghét vô cùng. Bà bảo Dương Qua:
- Hãy giết phứt hắn đi cho rảnh nợ.
DÆ°Æ¡ng Qua liếc nhìn thấy Phàn Nhất Ông vẫn lá»™ vẻ khí khái, cÅ©ng có lòng mến phục, tuy nhiên vì không muốn làm phiá»n ý bà nên chàng nhìn lão nói:
- Vâng tôi sẽ thanh toán thằng cha này cho. Xin cô nương cứ cõng Lão bà đi trước. Xong chuyện tôi sẽ chạy theo.
Lục Ngạc xưa nay vẫn mến cái đức tính ngay thẳng khảng khái của Phàn Nhất Ông, không nỡ để ông bị chết oan uổng, bèn nhìn Dương Qua khẩn khoản nói:
- Dương đại ca...
NhÆ°ng Cừu Thiên Xích đã quát lá»›n, cắt lá»i:
- Thôi lẹ lên chứ. Tao nói gì mày cũng chẳng nghe, thì còn mẹ con gì nữa chứ?
Lục Ngạc chẳng dám nói gì thêm lẳng lặng cõng mẹ bước đi tìm lối xuống núi.
Thấy hai ngÆ°á»i Ä‘i má»™t Ä‘oạn khá xa, DÆ°Æ¡ng Qua bÆ°á»›c lại cạnh Phàn Nhất Ông khẽ bảo:
- Phàn đại huynh. Tôi và đại huynh không thù không oán, tôi nỡ nào giết hại đại huynh cho đành. Äùi bên trái Ä‘ai huynh bị Ä‘iểm huyệt, tôi đã giải cho rồi. Rán chá» vào lúc cuối giá» thìn sẽ mạnh lại nhÆ° cÅ©, anh đừng ngại gì hết nhé.
Chàng Ä‘Æ°a tay giải huyệt xong rồi tung mình chạy theo Lục Ngạc. Phàn Nhất Ông Ä‘ang lặng thinh nhắm mắt chá» chết, không ngá» DÆ°Æ¡ng Qua đã không giết còn đối xá»­ tốt vá»›i mình nhÆ° vậy thì trong lòng ngỡ ngàng và cảm Ä‘á»™ng quá. Ông chÆ°a kịp nói gì thì DÆ°Æ¡ng Qua đã quay mình chạy ra rồi, nên đành ngồi dậy ngÆ¡ ngác nhìn theo ba bóng ngÆ°á»i Ä‘ang khuất dần trong rặng cây rừng Ä‘ang tắm ánh trăng khuya.
Dương Qua chạy một chặp đã theo kịp Lục Ngạc. Chàng nặng lòng muốn gặp Tiểu Long Nữ, thấy Lục Ngạc đi chậm quá nên cất tiếng nói:
- Lão bá, xin để tôi cõng đỡ sức cho cô nÆ°Æ¡ng má»™t quãng Ä‘Æ°á»ng nhé.
Lục Ngạc đang lo ngại tánh ý của mẹ mình và Dương Qua không hợp nhau, nay bỗng nhiên nghe chàng tự nguyện xin cõng bà thì lòng mừng vô hạn, nhưng cũng vỠtừ chối:
- Có đâu lại làm phiá»n DÆ°Æ¡ng huynh nhiá»u nhÆ° vậy?
Nàng dịnh nói như vậy để dò ý mẹ thì bà Cừu Thiên Xích gắt:
- Ta mang thai mày mÆ°á»i tháng, nuông chiá»u quý mến mày nhÆ° ngá»c bây giá» má»›i cõng ta vài dặm Ä‘Æ°á»ng đã muốn trao lại cho ngÆ°á»i khác sao? Hiếu lắm thế con gái?
DÆ°Æ¡ng Qua chẳng nói gì, bế xốc bà lên vai rồi tung ngÆ°á»i bay lẹ nhÆ° tên bắn. Bà Cừu Thiên Xích xÆ°a nay tá»± hào khinh công của mình là cao diệu được chân truyá»n từ Thiết chưởng thủy thượng phiêu, từ Trung Nguyên đến miá»n Tây vá»±c chÆ°a mấy ai dám ra mặt so tài. Thế mà từ lúc nằm trên lÆ°ng DÆ°Æ¡ng Qua thấy chàng tung ngÆ°á»i lao Ä‘i vun vút nhÆ° chẳng hỠđặt chân trần mặt đất thì bà hết sức kinh ngạc phải tấm tắc khen thầm:
- Thằng bé này còn ít tuổi mà khinh công cao diệu như thế này kể ra cũng hiếm có. Như vậy quả xứng đáng làm rể duy nhất của ta lắm.
Chưa bao lâu, Dương Qua đã công bà xuống tận chân núi. Chàng quay đầu nhìn lại thấy Lục Ngạc còn lẽo đẽo chạy theo trên lưng chừng núi, nên phải tạm dừng chân chỠđợi. Một lát sau nàng vừa tới nơi, mệt thở hổn hển, mồ hổi mồ kê đầm mình.
Xuống khá»i núi rồi, cả ba cùng bàn cách vào trang viện. Lục Ngạc chạy lại xóm gần mượn được má»™t bá»™ áo quần, má»™t cái áo rá»™ng và má»™t cây quạt khá lá»›n Ä‘em lại cho mẹ.
Cừu Thiên Xích mặc áo, Ä‘eo mặt nạ và cầm quạt rồi để cho Lục Ngạc và DÆ°Æ¡ng Qua dìu Ä‘i dần vào trang viện. Sau khi bÆ°á»›c qua khá»i cổng. Cừu thiên Xích cảm thấy cõi lòng rào rạt vì không ngá» sau hai chục năm gian khổ ngày nay còn hân hạnh nhìn lại cảnh này và đặt chân lại trên con Ä‘Æ°á»ng này. Càng suy nghÄ© lòng bà càng ngập má»™t niá»m bi thÆ°Æ¡ng, mừng mừng tủi tủi.
Ngay trÆ°á»›c cá»­a trang viện có treo đèn kết hoa rá»±c rỡ, bên trong chÆ°ng diện toàn những đồ xa hoa lá»™ng lẫy, văng vẳng thoáng qua có tiếng nhạc dìu dặt du dÆ°Æ¡ng. Hình nhÆ° trong trang viện có việc gì vui mừng. Bá»n gia Ä‘inh nhìn ra thấy có ba ngÆ°á»á»‹ Ä‘i vào thì cùng đứng lên định ngăn cản, nhÆ°ng khi trông thấy có bóng Công Tôn Lục Ngạc Ä‘i kèm má»™t bên thì không nghi ngá» gì, để cho ba ngÆ°á»i tá»± do Ä‘i vào. Khi bÆ°á»›c vào phòng khách thấy đông ngÆ°á»i, ai ai cÅ©ng lá»™ vẻ hân hoan vui vẻ. Công Tôn Chỉ mặc áo gấm hoa, phía bên mặt là cô dâu đầu Ä‘á»™i mÅ© cánh phượng, mặt che khăn choàng thêu, không trông thấy mặt, nhÆ°ng DÆ°Æ¡ng Qua đã Ä‘oán biết là Tiểu Long Nữ.
Bá»—ng ba hồi chuông trống vang lên, sau đó ba tràng pháo thi nhau nổ, rồi tiếng ngÆ°á»i xÆ°á»›ng lá»›n:
- Giá» lành đã đến, xin má»i chú rể cô dâu làm lá»… bái tạ trá»i đất...
Cừu Thiên Xích cÆ°á»i lên ha hà. Tiếng cÆ°á»i vang lên làm bao nhiêu đèn Ä‘uốc Ä‘á»u chập chá»n muốn tắt, rồi nghiêm giá»ng há»i:
- Cô dâu chú rể bái tạ thiên địa, còn ngÆ°á»i cÅ© thì làm chi đây?
Tuy gân tay gân chân bị cắt đứt nhÆ°ng ná»™i công bà vẫn còn nhÆ° cÅ©. HÆ¡n nữa suốt mÆ°á»i mấy năm bị giam hãm trong hang, bà đã dốc lòng rèn luyện chuyên cần, không kém gì kẻ khác tập trong hai mÆ°Æ¡i tám năm, vì vậy hôm nay bà vận ná»™i công nói ra âm thanh là rung chuyển cả căn nhà, khiến má»i ngÆ°á»i phải Ä‘inh tai nhức óc. Äèn Ä‘uốc trong nhà cÅ©ng vì tiếng
nói tắt gần phân ná»­a. Má»i ngÆ°Æ¡i thất sắc cùng quay đầu nhìn ra.
Công Tôn Chỉ vừa nghe tiếng cÆ°á»i đã thấy á»›n lạnh xÆ°Æ¡ng sống rồi. Nhìn lại thấy DÆ°Æ¡ng Qua và con gái mình hãy còn sống yên lành đứng cạnh má»™t ngÆ°á»i mặt mày nhÆ° quá»·, ông vừa kinh ngạc vừa lo sợ, run run cất tiếng há»i:
- Tôn giá là ai, xin vui lòng cho biết rõ phương danh quý tánh.
Cừu Thiên Xích cÆ°á»i gằn rồi đáp lá»›n:
- Ta với ngươi vốn cũng là hỠhàng quen thuộc, thế mà ngươi nỡ làm mặt lạ, như vậy sao phải?
Xung quanh Ä‘á»™ng Thủy tiên bao bá»c toàn núi cao vách đá trên chu vi bốn năm dặm. Tiếng nói của bà tuy không vang rá»n nhÆ° sấm sét nhÆ°ng tiếng vá»ng ra cÅ©ng thấy kinh ngÆ°á»i và vách núi dá»™i Ä‘i dá»™i lại mãi không dứt. Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng, Tiêu TÆ°Æ¡ng Tá»­ và Doãn Khắc Tây đứng ngoài dá»± lá»…, nghe nói thảy Ä‘á»u thầm phục ná»™i công ngÆ°Æ¡i này quả thiên hạ vô song. NghÄ© vậy nên ai nấy cùng chăm chú nhìn theo không chá»›p mắt. Công Tôn Chỉ nhìn thấy ngÆ°á»i nầy mặc áo rá»™ng, tay phe phẩy cây quạt lông thì giật mình nghÄ© bụng:
- Con ngÆ°á»i này sao có vẻ giống hệt anh vợ của ta lắm vậy?
Tuy chÆ°a biết mặt Cừu Thiên Nhận nhÆ°ng trÆ°á»›c đây lão thÆ°á»ng nghe vợ tả lại hình dáng và trang phục của ông. NghÄ© xong ông thầm suy tiếp:
- Hình nhÆ° ngÆ°á»i này có ý không tốt đối vá»›i ta. Vậy phải Ä‘á» phòng chu đáo má»›i được.
NghÄ© xong, ông lá»… phép há»i:
- Tôi và ngài thật chÆ°a há» quen biết, chẳng hiểu vì sao lại bảo có há» hàng quen thuá»™c, thật cÅ©ng khá buồn cÆ°á»i.
Trong các cao thủ có mặt hôm nay chỉ có Doãn Khắc Tây là ngÆ°á»i am thạo công chuyện trong giá»›i võ lâm hÆ¡n cả, cho nên khi thấy Cừu Thiên Xích mặc áo rá»™ng phe phẩy quạt lông thì bá»—ng nghÄ© ra má»™t ngÆ°á»i rồi cất tiếng nói:
- Các hạ có phải Thiết Chưởng thủy thượng phiêu Cừu Thiên Nhận hay chăng?
Cừu Thiên Xích ngÆ°á»›c mặt cÆ°á»i lá»›n làm vang Ä‘á»™ng cả gian nhà rồi nói lá»›n:
- Tôi những tưởng bao nhiêu ngÆ°á»i cÅ© lúc này chết cả rồi nhÆ°ng không ngá» vẫn còn má»™t vị há»... há»...
Công Tôn Chỉ chẳng sá»n lòng há»i vặn lại:
- Lẽ ngài là Cừu Thiên Nhận? Tôi chỉ ngại có kẻ dám đội lốt hùm lắm.
Cừu Thiên Xích nghe nói chá»™t dạ nghÄ©: "Thằng già này có thể Ä‘oán ra được sá»± giả mạo của mình chăng?". Tuy vậy, nhÆ°ng bà chỉ cÆ°á»i lạt không nói gì để dò xét thêm thái Ä‘á»™ của Công Tôn Chỉ.
DÆ°Æ¡ng Qua thừa lúc hai ông bà cãi nhau, và má»i ngÆ°á»i chăm chú nhìn vào Cừu Thiên Xích, vá»™i vàng chạy lại gần Tiểu Long Nữ, tay mặt Ä‘Æ°a thuốc, tai trái vạch tấm lụa Ä‘á» che mặt cô dâu nói nhá»:
- Việc chi cô nương phải che mặt như thế?
Tiểu Long Nữ nhận ra chàng, vừa mừng vừa sợ vá»™i há»i:
- Cậu vẫn mạnh giá»i đấy chứ?
Tiá»…u Long Nữ biết rõ lòng dạ Công Tôn Chỉ ác Ä‘á»™c vô cùng. Nếu nàng cá»± tuyệt nhất định lão sẽ giết DÆ°Æ¡ng Qua ngay. Hôm nay bá»—ng nhiên thấy chàng tá»›i đây, thì Ä‘inh ninh rằng Công Tôn Chỉ đã giứ đúng lá»i hứa, giải Ä‘á»™c cho DÆ°Æ¡ng Qua và tha chàng tìm tá»›i gặp mình.
Dương Qua đưa thuốc kỠmiệng nàng giục:
- Cô nÆ°Æ¡ng hãy uống liá»n lẹ lên Ä‘i.
Tiểu Long Nữ không hiểu chi hết, nhÆ°ng nghe chàng giục gấp cÅ©ng nuốt ngay. Thuốc vừa chạy qua khá»i cổ, nàng thấy toàn thân mát rượi, tinh thần sảng khoái vô cùng.
Lục Ngạc thấy vậy vá»™i gá»i chàng há»i lá»›n:
- Dương huynh, sao anh đưa cả cho Long cô nương mà không uống viên nào hết?
Tiểu Long nữ nghe nói hiểu ngay vá»™i há»i gặng lại:
- Cậu chưa uống thuốc giải độc sao?
Trong cảnh rối loạn này, Công Tôn Chỉ thấy DÆ°Æ¡ng Qua lại tá»›i phá rối, muốn tìm cách can ngăn, nhÆ°ng ngặt có ngÆ°á»i khách lạ kỳ quái này nữa nên chÆ°a dám Ä‘á»™ng thủ ra sao.
Dương Qua giật chiếc mũ thêu phượng trên đầu Tiểu Long Nữ xé nhỠném xuống đất, kéo nàng và nói khẽ:
- Äể lát nữa cô nÆ°Æ¡ng xem. Hôm nay lão Ä‘á»™ng chủ sẽ bị Ä‘iên đầu vá»›i câu chuyện sắp xảy ra.
Lòng Tiểu Long Nữ rối beng, không biết nói gì hÆ¡n, chỉ đứng tá»±a bên chàng thổn thức. Mã Quang Tổ thấy DÆ°Æ¡ng Qua bất ngá» lại xuất hiện, bèn chạy lại lá»›n tiếng há»i thăm. Doãn Khắc Tây xÆ°a nay vốn nghe oai danh Cừu Thiên Nhận và có lòng ngưỡng má»™ từ lâu. Hôm nay tình cỠđược gặp, lão mừng rỡ muốn tìm cách làm quen giao hảo, nên lá»… phép chắp tay vái dài má»™t cái thÆ°a lá»›n:
- Hôm nay là ngay vui mừng nhất Ä‘á»i của Công Tôn Ä‘á»™ng chủ, xiu Cừu lão tiá»n bối hãy cùng chúng tôi uống cốc rượu mừng.
Cừu Thiên Xích trá» vào Công Tôn Chỉ há»i:
- Ông có biết hắn có liên hệ gì với tôi không?
Doãn Khắc Tây đáp:
- Quả tình tôi không được biết.
Cừu Thiên Xích nói:
- Vậy ông cứ há»i y tá»± khắc biết ngay.
Công Tôn Chỉ bá»±c mình quá há»i lại:
- Có phải ngài là Thiết chưởng thủy thượng phiêu thật không? Miệng há»i ông vá»— tay và hÆ°á»›ng vá» phía bá»n đệ tá»­ nói:
- Chúng bay vào phòng ở bàn phía đông mang cái hộp đem ra đây.
Lục Ngạc lúc nào tinh thần cũng dao động chẳng nói năng gì hết. Nàng thẫn thỠđứng một bên rồi kéo mẹ cùng ngồi xuống ghế.
Công Tôn Chỉ nhìn Lục Ngạc và DÆ°Æ¡ng Qua lạ lùng tá»± há»i:
- Hai đứa này đã sa xuống hầm cá sấu, nhưng tại sao còn sóng sót vỠđây? Ai cứu chúng thoát chết? Cũng lạ thiệt!
Ngay lúc ấy, bá»n đệ tá»­ áo xanh mang ra má»™t cái há»™p trình lên. Công Tôn Chỉ tiếp lấy rồi mở ra, rút má»™t phong thÆ° lạnh lùng nói:
- Trước đây vài năm tôi có nhận thư của Cừu Thiên Nhận gởi. Nếu ngài là Cừu Thiên Nhận thiệt, thì chẳng lẽ lá thư này là giả hay sao?
Nghe nói bà Cừu Thiên Xích bỡ ngỡ và ngạc nhiên quá, nghĩ bụng:
- Lâu quá không có tin tức gì vá» anh ta, chẳng hiểu tại sao lại gá»­i thÆ° cho lăo má»i này? Không biết trong thÆ° nói gì đây, rắc rối nhỉ.
Suy nghÄ© má»™t khắc bà bá»—ng nghiêm giá»ng mắng lá»›n:
- NgÆ°Æ¡i chá»› đặt Ä‘iá»u nói láo. Ta chÆ°a bao giá» có gá»­i thÆ° hết.
Vừa nghe giá»ng nói sau, Công Tôn Chỉ bá»—ng nhá»› lại giá»ng nói của má»™t ngÆ°á»i và cảm thấy rùng mình, lạnh cả xÆ°Æ¡ng sống. Ông lẩm bẩm:
- Không lẽ là mụ được? Ta đã cắt hết gân, bỠvào hang kia, bây giỠcó lẽ cũng đã mục xương rồi. Nhưng tại sao tiếng nói giống quá như vậy? Nếu không phải thì là ai đây?
Tuy phân vân nhÆ° vậy nhÆ°ng ông không biết giải quyết ra sao, đành lấy thÆ° ra Ä‘á»c: "Anh tin cho hai em Chỉ và Xích được rõ: Từ ngày đại ca bị chết dÆ°á»›i tay Quách Tỉnh trên núi Thiết Chưởng, do vợ y là Hoàng Dung giúp sức thì..."
Vì tình cốt nhục bị xúc Ä‘á»™ng quá mãnh liệt nên khi nghe Ä‘á»c tá»›i đây Cừu Thiên Xích không suy nghÄ© gì hết, quát lá»›n:
- Vô lý tại sao dám bảo đại ca ta bị giết? Vô lý!
Ngay từ khi còn thơ ấu, Cừu Thiên Xích và Cừu Thiêu Lý hợp tính tình nhau và thương yêu thắm thiết, cho nên khi nghe tin Lý chết, bà đau đớn như xé ruột banh gan quát lớn câu trên. Nhưng vì thiếu bình tĩnh, đã để lộ ra tiếng đàn bà rõ rệt.
Công Tôn Chỉ vốn con ngÆ°á»i lanh lợi man trá, khi nghe tiếng nói đàn bà thì Ä‘oán ngay nhất định kẻ này không phải là Cừu Thiên Nhận". Tuy nhiên lão vẫn tiếp tục Ä‘á»c hết bức thÆ°: "Thằng anh này rất ăn năn và xấu hổ đối vá»›i hai em vá» hành Ä‘á»™ng của hai mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c, do sá»± cố chấp khiến cho huynh đệ bất hòa, tan rã tình cốt nhục. Trăm Ä‘iá»u tá»™i lá»—i cÅ©ng tại nÆ¡i anh mà ra cả. Lắm đêm trằn trá»c không ngủ được, anh thiết nghÄ© đối vá»›i anh Cả, anh làm không tròn nghÄ©a vụ đứa em, đối vá»›i em gái anh cÅ©ng không xứng là ngÆ°á»i anh nữa. Kỳ luận kiếm Hoa sÆ¡n lần thứ hai, anh may mắn được Nhất Äăng đại sÆ° giác ngá»™, bá» hết gÆ°Æ¡m Ä‘ao, quy y tam bào. Tục duyên chÆ°a cắt đứt, hiá»m vì thá»i gian nÆ°Æ¡ng mình dÆ°á»›i bóng từ bi chÆ°a bao lâu, anh tá»± thấy mình vẫn chÆ°a trút hết những tham vá»ng vô lý của trần ai. Lắm khi thả hồn theo tiếng chuông câu kệ, anh chợt nhá»› lại ngÆ°á»i anh hiá»n và đứa em thảo, cÅ©ng chỉ có cách gá»­i tình thÆ°Æ¡ng ná»—i nhá»› theo gió trăng và dÄ© vãng. Anh chỉ biết cầu mong cho anh cả chóng siêu thăng miá»n cá»±c lạc và em gái của anh sẽ hưởng muôn Ä‘iá»u
hạnh phúc trong cõi trần ai".
Lắng nghe Ä‘á»c thÆ°, Cừu Thiên Xích thÆ°Æ¡ng anh quá không cầm được giá»t lệ, và khi Ä‘á»c xong bức thÆ°, bà không còn dằn tâm được kêu lá»›n:
- Äại ca Æ¡i, anh chết rồi sao? Nhị ca Æ¡i, anh có hiểu cho em của anh bị bao Ä‘iá»u cÆ¡ cá»±c nhÆ° thế này không?
Nói xong bà gỡ chiếc mặt nạ xuống há»i lá»›n:
- Công Tôn Chỉ, mi có nhận ra ta chăng?
Câu há»i của bà làm rung Ä‘á»™ng không khí nhÆ° trận cuồng phong khiến bảy tám cây đèn trong phòng phải lung linh rồi tắt ngấm. Còn mấy cây tuy còn cháy nhÆ°ng không đủ ánh sáng rá»i rõ trong nhà. Trong cảnh ná»­a tối ná»­a sáng, má»i ngÆ°á»i nhìn lại kẻ này là má»™t bà lão. Ai ai cÅ©ng Ä‘á»u ngÆ¡ ngác lạ lùng, vì thật ra không má»™t ai biết bà lão ấy là ai hết. Có nghi ngá» không biết đó là ngÆ°á»i hay là ma quá»·?
Bá»—ng trong đám ngÆ°á»i hầu, có má»™t lão bá»™c nhảy xổ tá»›i trÆ°á»›c mặt bà la lá»›n:
- Trá»i Æ¡i lão mẫu. Chủ mẫu Æ¡i, ngÆ°á»i còn sống đến nay hay sao?
Cừu Thiên Xích gật đầu đáp:
- Phải, ta đây. Té ra Trương Nhị Thúc cũng còn nhận ra được ta hay sao?
Lão bá»™c vốn ngÆ°á»i thẳng cÆ°Æ¡ng trá»±c, thấy chủ mình còn sống mừng rỡ quá mức, chắp tay bái lia lịa rồi nói:
- Æ n trá»i phật phù trì lão chủ vẫn còn sống thật là Ä‘iá»u quý hóa.
Công Tôn Chỉ lớn tiếng bảo:
- Má»i ngÆ°á»i hãy tránh ra cho ta xem lại.
Ai nấy Ä‘á»u ngạc nhiên nhìn lại thì thấy ông ta Ä‘Æ°a tay chỉ vào mặt Cừu Thiên Xích hét lá»›n:
- Nữ tặc, mi ở đâu vỠđây? Ngày nay mi còn mặt mũi nào vỠnhìn lại mặt ta nữa?
Lục Ngạc thấy cha thịnh nộ, rón rén lại gần quỳ xuống ôm chân cha năn nỉ:
- Con xin cha tha lỗi cho mẹ con.
Công Tôn Chỉ trợn mắt thét lên má»™t tiếng vang trá»i:
- Khốn kiếp, hãy cút đi.
Rồi bất thình lình, lão tung ra má»™t ngá»n cÆ°á»›c nhÆ° trá»i giáng, bắn tung cả thân hình ngà ngá»c mảnh mai của Công Tôn Lục Ngạc bay lá»™n lên không và bay vút vào giữa mặt Cừu Thiên Xích.
Bị cắt đứt gân cốt, tê liệt trên mÆ°á»i năm trá»i, Cừu Thiên Xích còn hÆ¡i sức đâu chống đỡ nổi, đành hứng lấy ngá»n đòn ác nghiệt rồi bật ngá»­a ra sau đập mặt vào tÆ°á»ng, huyết lÆ°u mãn địa.
Thấy cảnh thÆ°Æ¡ng tâm diá»…n ra trÆ°á»›c mắt quá Æ° tàn nhẫn, DÆ°Æ¡ng Qua không chịu được nữa. Chàng định ra tay can thiệp. NhÆ°ng Tiểu Long Nữ đã rút tay mình ra khá»i tay chàng, lao vút má»™t cái nhÆ° má»™t bóng mỠđáp tá»›i cạnh Cừu Thiên Xích, Ä‘Æ°a ngón tay trắng muốt nhÆ° ngá»c Ä‘iểm nhẹ trên huyệt "ngá»c chẩm" sau ót bà để cầm máu lại.
Dương Qua cũng nhảy theo, xé vạt áo ra băng bó vết thương cho bà Cừu Thiên Xích.
Thấy hai ngÆ°á»i lại xoắn xít lấy nhau, cÆ¡n ghen nổi dậy đùng đùng, định quát mắng, thì Tiểu Long Nữ đã quay lại trừng mắt nhìn ông há»i lá»›n:
- Công Tôn Chỉ, bà này là vợ chính của mi mà mi nỡ Ä‘ang tâm tàn nhẫn vá»›i ngÆ°á»i ta nhÆ° vậy sao? Mi đã có vợ tại sao còn cÆ°á»›i ta nữa? Nếu ngày nay ta Æ°ng mi thì mai hậu cÅ©ng sẽ bị mi đối xá»­ tàn ác nhÆ° thế mà thôi.
Tiêu Tương Tử ngồi tận trên hàng cao nhất, nghe nói gõ nhẹ cái thìa xuống mặt bàn tán thưởng:
- Nàng nói nghe chí lý quá!
Bị bêu xấu quá, Công Tôn Chỉ tím mặt không biết đáp ra sao. Lão thối lui vài bước. Lật phắt chiếc thảm nhung trải giữa nhà rút cặp "âm dương song đao" rồi hét lớn:
- Ta nhất định liá»u chết cùng bá»n bay phen này.
Tiểu Long Nữ cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng rồi thò tay vào chiếc áo thêu phụng của cô dâu, rút ra má»™t thanh kiếm Ä‘en nhÆ° huyá»n.
Toàn thể quan khách sá»­ng sốt thấy cả chú rể và cô dâu thảy Ä‘á»u có dá»± bị sẵn khí giá»›i ngay trong buổi lá»… hợp cẩn. Quả thật là má»™t chuyện thế gian hi hữu. âu cÅ©ng là má»™t chuyện ngang trái của tình Ä‘á»i.
Dương Qua thấy vậy reo lên mừng rỡ. Chàng mừng không phải vì gặp cặp kiếm quý mà vì được thấy cô nương quyết tâm đánh với lão già ác ôn để cứu mình.
Chàng kính cẩn tiếp lấy thanh "quân tá»­" kiếm từ trong tay mỹ nhân trao sang, lùi lại hai bÆ°á»›c chuẩn bị trận thế "Song kiếm liên hoàn" để đối địch. Vì đã từng nếm qua những Ä‘Æ°á»ng kiếm tinh diệu của kiếm pháp này nên ngay sau khi vào trận, Công Tôn Chỉ đã áp dụng ngay những thế võ hết sức hiểm Ä‘á»™c, xÆ°a nay chÆ°a từng thấy để áp đảo cấp tốc đối phÆ°Æ¡ng trong thá»i gian ngắn. Quả đúng theo Ä‘iá»u lão tiên liệu, ngay trong mấy hiệp đầu lão đã dồn ép cả DÆ°Æ¡ng Qua và Tiểu Long Nữ trong thế bị Ä‘á»™ng, Ä‘Æ°á»ng kiếm lúng túng không thi thố được gì hết và đã lâm vào thế hạ phong rõ rệt. Dần dần hai ngÆ°á»i phải đấu lÆ°ng vào nhau và đứng lùi vào má»™t góc phòng.
Trong khi hàng trăm quan khách Ä‘ang mải mê theo dõi trận đấu, thình lình có má»™t tiếng rít lên nhÆ° lụa xé. Tiểu Long Nữ phi thân lao vút ra trận chiến nhÆ° làn Ä‘iện xẹt. Chiếc áo cô dâu Ä‘ang mặc đã rách toạc má»™t Ä‘Æ°á»ng dài và máu tÆ°Æ¡i phun dầm dá» trên vai tả.
Thấy ngÆ°á»i yêu bị thÆ°Æ¡ng không chiến đấu được nữa, DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘au lòng nhÆ° dao cắt, chàng thét lên môt tiếng thanh thoát rồi thay đổi kiếm pháp quyết tá»­ chiến cùng Công Tôn Chỉ.
Phía đầu phòng, Lục Ngạc dần dần tỉnh dậy. Nàng lết lại kéo má»™t chiếc ghế cho mẹ ngồi rồi xé áo băng cho Tiểu Long Nữ. Lúc ấy DÆ°Æ¡ng Qua đã bá» hẳn kiếm pháp của Toàn Chân phái, sá»­ dụng Ngá»c nữ tâm kinh quyết chiến.
Công Tôn Chỉ thấy những Ä‘Æ°á»ng kiếm của DÆ°Æ¡ng Qua hoàn toàn đổi hẳn, má»›i trong mấy phút mà hình nhÆ° có hai ngÆ°Æ¡i khác nhau. Nhiá»u thế kiếm vừa tinh kỳ vừa bóng bẩy lả lÆ°á»›t nhÆ°ng tá»±u trung có má»™t sức mạnh phi thÆ°á»ng, ông cÅ©ng phải thầm khen bản lãnh chàng quả đáng nể. NhÆ°ng chỉ trong vòng mÆ°Æ¡i hiệp, DÆ°Æ¡ng Qua đã dần dần núng thế, mắt nổ Ä‘om đóm, mồ hôi ra nhÆ° tắm, tay chân đã bắt đầu luống cuống.
Trong lúc mÆ°á»i phần nguy biến, bá»—ng nhiên Cừu Thiên Xích nhắc lá»›n:
- Äao không phải Ä‘ao, kiếm chẳng phải kiếm!
Câu nói ấy không khác nào má»™t lằn chá»›p nhoáng Ä‘ang rá»i sáng trong đầu óc DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘ang tối Ä‘en và bối rối. NhÆ° ngÆ°á»i vừa chợt tỉnh cÆ¡n mê, chàng đã nhận thấy võ thuật của Công Tôn Chỉ là má»™t lối võ hÆ° hÆ° thá»±c thá»±c, tráo trở vô cùng, chỉ chuyên môn làm rối trí đối phÆ°Æ¡ng. Ngá»n Ä‘ao nặng ná» của ông chỉ sá»­ dụng toàn những ngón nhẹ nhàng lả lÆ°á»›t, quả là những Ä‘Æ°á»ng gÆ°Æ¡m tuyệt diệu. NhÆ°ng trái lại thanh kiếm má»ng manh nhẹ nhàng của ông lại luôn luôn chém ngang chặt dá»c, toàn là những thế hùng mạnh và cứng nặng của môn đại Ä‘ao.
NhỠnhận thức được bí quyết này mà Dương Qua đã tránh né được dễ dàng hai thế tuyệt kỹ của Công Tôn Chỉ. Lòng hân hoan mừng rỡ, Dương Qua cảm thấy tinh thần càng phấn khởi, bắt đầu mở cuộc tấn công. Trong khi ấy bỗng tiếng quát của Cừu Thiên Xích lại nổi lên the thé:
- Tấn công đùi bên tả, mau lên, tấn công ngay tức khắc.
DÆ°Æ¡ng Qua nhÆ° má»™t cái máy tuân theo lệnh của tài xế, vá»™i hoành thân qua má»™t bên tấn công ngay vào đùi bên trái. Tức thì Công Tôn Chỉ hạ ngang thanh Ä‘ao xuống chận đòn. Trong khi ấy vai bên trái của ông ló ra vô cùng trống trải. Không chá» Cừu Thiên Xích mách nữa, DÆ°Æ¡ng Qua lập tức quay ngược thanh quân tá»­ kiếm đâm thốc từ dÆ°á»›i lên trên, đâm ngay bả vai, nhÆ°ng Công Tôn Chỉ đã lanh chân trốn thoát được. Tuy vậy nhÆ°ng mÅ©i kiếm đã rạch thẳng má»™t Ä‘Æ°á»ng ngay trên chiếc áo rá»™ng xanh của chàng rể. Công Tôn Chỉ nổi nóng, chá»­i đổng mấy câu rồi trừng mắt nhìn thẳng vào mặt Cừu Thiên Xích hình nhÆ° muốn ăn gan uống máu bà má»›i đã. Lão hậm há»±c nghiến răng rít lá»›n:
- Con má»i già, mi hãy xem ta phen nầy. Ta không thể nào để mi sống sót nữa.
Nói xong hắn vũ lộng hai môn vũ khí tấn công Dương Qua tới tấp. Dương Qua vừa chống đỡ thêm một hiệp thì Cừu Thiên Xích lại quát to:
- Äá móc vào hậu tâm lập tức. Äá mau.
Trong khi đấu cùng má»™t tay cao thủ tài nghệ cao hÆ¡n mình mà bảo đá vào hậu tâm thì quả là má»™t Ä‘iá»u mạo hiểm quá đáng. NhÆ°ng vì DÆ°Æ¡ng Qua quá tin tưởng vào bà Cừu Thiên Xích, nên khi vừa nghe xong đã áp dụng ngay thuật khinh công lòn ra sau, đá móc vào ngay hậu tâm Công Tôn Chỉ nghe vút má»™t cái. Công Tôn Chỉ hoảng hốt vá»™i lật lưỡi kim Ä‘ao đâm ngược ra sau để bảo vệ hậu tâm, nhÆ°ng trái lại để trống phía trÆ°á»›c mặt. Äã thất bại chuyến trÆ°á»›c, lần nầy DÆ°Æ¡ng Qua rút kinh nghiệm thận trá»ng hÆ¡n quay vòng mÅ©i gÆ°Æ¡m lại thích mạnh vào ngay chá»— hở. Lần này Công Tôn Chỉ hết phÆ°Æ¡ng tránh né, đành nhận lấy má»™t đòn vô cùng hiểm ác. Lưỡi gÆ°Æ¡m của DÆ°Æ¡ng Qua đâm thủng qua hai lần áo, ghìm luôn vào bả vai, máu tuôn xối xả. Toàn thể cá»­ tá»a Ä‘á»u ngạc nhiên, cùng "ồ" lên má»™t tiếng rất to, rồi Ä‘á»u đứng dậy má»™t lúc, hình nhÆ° quá ngạc nhiên vá» cái thảm hại của Công Tôn Chỉ.
Công Tôn Chỉ mặt mày biến sắc, mồ hôi xuất dầm dá», phải bÆ°á»›c lùi ra sau trên năm bÆ°á»›c, giữ vững tinh thần rồi má»›i tiếp đấu lại được. Lúc bấy giá» cả đôi bên đã thấm mệt, tiến thoái qua lại không còn lanh lẹ nhÆ° trÆ°á»›c nữa, cuá»™c tranh tài cÅ©ng gần tá»›i giá» kết liá»…u. Há»… bên nào sÆ¡ hở trên Ä‘Æ°á»ng tÆ¡ kẽ tóc sẽ nếm mùi thất bại ngay.
Nàng Lục Ngạc lo sợ quá ghé vào tai mẹ nói nhá»:
- Mẹ ơi, nên bảo hỠdừng tay lại cho rồi.
Cừu Thiên Xích hử một tiếng rồi bảo lớn:
- Hãy rót cho ta hai cốc nước, mau lên.
Lục Ngạc tuy chưa biết mục đích để làm gì nhưng trong lúc tinh thần căng thẳng vội vàng tuân lệnh ngay. Nàng chạy ra ngoài rót hai cốc nước đầy mang vào.
Cừu Thiên Xích lặng lẽ tháo chiếc băng quấn đầu, vết thÆ°Æ¡ng lại ứa máu tuôn ra từng giá»t.
Lục Ngạc thất sắc vá»™i gá»i lá»›n:
- Mẹ, tại sao thế?
Nhưng Cừu Thiên Xích trợn mắt bảo:
- Hãy nín im, đừng nói gì hết.
Mặc Lục Ngạc há hốc mồm nhìn theo, mặt đầy kinh ngạc, bà lẳng lặng vắt chiếc băng máu nhá» mấy giá»t vào hai cốc nÆ°á»›c rồi gá»i lá»›n:
- Thôi cả hai Ä‘á»u có vẻ má»i mệt lắm rồi. Xin hãy dừng tay tạm nghỉ và uống chén trà giải lao.
Nói xong bà nhìn Công Tôn Lục Ngạc bảo như ra lệnh:
- Hãy bÆ°ng trao cho hai ngÆ°á»i má»—i ngÆ°á»i má»™t cốc trà để giải khát, mau lên.
Sau trận kịch chiến của hai đấu thủ đã mệt má»i thở dốc, mồ hôi Æ°á»›t đẫm mình, miệng khô cổ rát, khát nÆ°á»›c quá sức. Khi nghe nói được giải khát ai ai cÅ©ng lá»™ vẻ vui mừng và chỠđợi.
Công Tôn Lục Ngạc bÆ°ng hai cốc trà vào giữa sảnh Ä‘Æ°á»ng cung kính dâng lên. Công Tôn Chỉ ái ngại nhìn hai cốc trà, bụng nghÄ© thầm:
- Phải xem chừng, có pha thuốc độc vào đấy rồi cũng nên.
Suy nghĩ xong, lão đưa mũi gươm khoát mấy cái rồi trỠvào Dương Qua nói:
- Hãy mang lại cho hắn uống trước.
Dương Qua thản nhiên tiếp lấy cốc trà sắp đưa lên miệng. Công Tôn Chỉ bỗng quát lớn:
- Hãy khoan. Äể lại cốc này cho ta.
Nói vừa dứt lá»i, y Ä‘Æ°a tay cÆ°á»›p lấy cốc trà trên tay DÆ°Æ¡ng Qua, sẽ liếc qua nhìn mặt Lục Ngạc thấy vẫn Ä‘iá»m nhiên tÆ°Æ¡i tỉnh không lá»™ nét nào đáng nghi ngại thì lão bÆ°ng cốc trà uống luôn má»™t hÆ¡i cạn ráo rồi ném cái cốc không lại giữa sảnh Ä‘Æ°á»ng thét lá»›n:
- Thôi, hãy đấu lại lập tức khá»i cần phải nghỉ ngÆ¡i nữa.
Nói xong tay vung binh khí, hùng hổ tấn công ngay. NhÆ°ng Cừu Thiên Xích đã cÆ°á»i má»™t tràng dài rùng rợn và thét lá»›n:
- Này DÆ°Æ¡ng Qua cháu, phép vận công bế huyệt của lão này ta đã phá mất rồi, vậy cháu cứ tấn công vào các yếu huyệt hắn cho rồi Ä‘á»i.
Nghe câu nói ấy, Công Tôn Chỉ có cảm giác nhÆ° tiếng sét đánh lÆ°ng trá»i, rồi má»™t mùi máu tanh bá»—ng xông lên trong miệng, đầu lưỡi nghe tê tái, cổ há»ng muốn lợm má»­a. Lão kinh hoàng muốn đổ mồ hôi há»™t, vì theo phép bế huyệt của lão thì tuyệt đối kỵ máu tÆ°Æ¡i, nếu lỡ nếm má»™t giá»t máu nhất định bao nhiêu công phu thảy tan theo mây khói hết. CÅ©ng vì vậy mà xÆ°a nay lão ra nghiêm lệnh cho toàn thể những ngÆ°á»i trong Ä‘á»™ng Thủy Tiên phải ăn chay trÆ°á»ng tất cả. Mặc dù đã phòng bị nhÆ° vậy, nhÆ°ng không ngá» hôm nay chỉ sÆ¡ hở má»™t chốc mà công phu khổ luyện trong mấy chục năm trÆ°á»ng đã trôi theo dòng nÆ°á»›c hết. NhÆ°ng cÆ¡n giận vừa thoáng qua, xem thêm những cảm giác cả lo lắng và mến tiếc, tiếc bao công phu của mình cÅ©ng nhÆ° tiếc vì kẻ há»i mình lại là Cừu Thiên Xích. Lá»­a giận bốc lên ngùn ngụt, Công Tôn Chỉ liếc mắt thấy Cừu Thiên Xích Ä‘ang nằm ngá»­a trên má»™t cái ghế bành, tay bÆ°ng má»™t Ä‘Ä©a lệ chi nhai ngấu nghiến có vẻ ngon lành lắm.
Bà thản nhiên nói:
- Ta đã truyá»n cho mi phép "vận công bế huyện" này, thì ngày nay chính ta phá hủy công phu ấy của mi, kể ra cÅ©ng không có gì là lạ và đáng tức cả.
Công Tôn Chỉ tức quá lịm ngÆ°á»i, đôi mắt Ä‘á» ngầu và long lên sòng sá»c nhìn thẳng vào Cừu Thiên Xích nhÆ° muốn nhảy xổ lại ăn tÆ°Æ¡i nuốt sống bà ta má»›i hả dạ.
Lão hét lên một tiếng thật lớn, phi thân lao vút vỠphía ấy, quyết sống chết một lần cùng Cừu Thiên Xích.
Lục Ngạc hoảng hốt, vá»™i vàng nhảy xổ ra chận giữa hai ngÆ°á»i để tìm cách can gián. NhÆ°ng chân nàng chÆ°a chạm đất đã nghe tiếng ám khí bay vút xé không khí qua cạnh tai, và tiếp theo đó là tiếng thét hãi hùng của Công Tôn Chỉ. Nàng định nhỡn nhìn lại thấy cha mình tay chân xuá»™i lÆ¡, buông rÆ¡i hai món vÅ© khí đánh choang xuống đất rồi bụm mặt chạy dài ra cá»­a trÆ°á»›c. âm thanh thét dá»™i qua các vách núi trong Ä‘á»™ng Thủy Tiên chÆ°a dứt, thì bóng của Công Tôn Chỉ đã khuất dạng sau bức màn đêm âm u của rừng thẳm.
Thấy Công Tôn Chỉ chạy đi rồi, Dương Qua bỗng sực nhớ lại một chuyện. Chàng thò tay vào túi lấy ra một viên thuốc, bảo nhỠTiểu Long Nữ:
- Cô nương hãy há miệng ra.
Lá»i nói của chàng có má»™t ma lá»±c rất mạnh khiến cho mỹ nhân riu ríu nghe theo. Nàng mỉm cÆ°á»i, từ từ hé hai làn môi thắm nhÆ° hoa hồng, DÆ°Æ¡ng Qua khẽ đặt viên thuốc giữa hai hàm răng trắng trong nhÆ° ngá»c và dịu dàng bảo:
- Nuốt đi!
Tiểu Long Nữ cÅ©ng ngoan ngoãn nghe theo và nuốt liá»n. Viên thuốc vừa qua cổ há»ng, bá»—ng có má»™t mùi thÆ¡m nhè nhẹ nhÆ° xạ hÆ°Æ¡ng xông lên tận mÅ©i, và trong châu thân có má»™t cảm giác má»›i mẻ chạy khắp nÆ¡i, khí huyết luân chuyển mạnh, và cân não trở lên khoan khoái sáng suốt vô cùng.Tiểu Long Nữ vừa mừng vừa ngạc nhiên đắm Ä‘uối nhìn chàng há»i nhá»:
- Thuốc gì lạ vậy?
Dương Qua đáp:
- Tuyệt tình đan đấy.
Chàng vừa nói dứt lá»i bá»—ng Lục Ngạc hoảng hốt há»i lại:
- Trá»i, anh Ä‘Æ°a hết cho nàng, chứ không chịu uống, thì làm sao giải Ä‘á»™c cho anh được hở DÆ°Æ¡ng huynh?
Tiểu Long Nữ nghe qua bao nhiêu đó đã hiểu ngay là DÆ°Æ¡ng Qua đành cam tâm hy sinh phần mình để dành viên thuốc duy nhất giải Ä‘á»™c Tình hoa cho mình. Nàng cảm Ä‘á»™ng quá, không biết nói gì hÆ¡n, chỉ nhìn chàng sá»­ng sốt rồi hai tay siết chặt lấy tay chàng, trong lòng vừa sung sÆ°á»›ng vừa Ä‘au khổ. Nàng sung sÆ°á»›ng vì thấy ngÆ°á»i mình yêu đã hy sinh tuyệt đối, không kể mạng sống để cứu mệnh. Nàng buồn là vì hiện nay không còn má»™t phÆ°Æ¡ng thuốc nào khả dÄ© trục hết ná»c Ä‘á»™c và má»™t ngày gần đây chàng sẽ thảm tá»­ bá» cõi Ä‘á»i.
Hai ngÆ°á»i cứ lẳng lặng bÆ°á»›c ra, tay trong tay, đầu óc bâng khuâng không định hÆ°á»›ng. NhÆ°ng khi DÆ°Æ¡ng Qua vừa bÆ°á»›c chân ra khá»i ngạch cá»­a, bà Cừu Thiên Xích đã quát lá»›n:
- Dương Qua, cháu đi đâu vậy?
Dương Qua từ từ quay lại, chắp tay xá bà một xá thật dài, miệng lễ phép thưa:
- ThÆ°a lão bà và cô nÆ°Æ¡ng, xin cho phép cháu được Ä‘i khá»i chốn này.
Bà Cừu Thiên Xích quát lớn:
- ủa, ta đã hứa gả con gái ta cho mi rồi, sao mi chÆ°a gá»i ta là nhạc mẫu mà giá» nầy lại còn định bá» Ä‘i đâu nữa?
DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i thầm và nghÄ© bụng:
- Bà hứa gả con cho ta, nhÆ°ng ta đã nhận lá»i đâu mà vá»™i chất vấn nhÆ° vậy. Bà nầy ngang thật.
Nghĩ xong, tay trái chàng cầm tay Tiểu Long Nữ, tay phải để nơi chuôi thanh "Quân tử kiếm" nghiêng mình thưa rằng:
- Thưa lão bà, cháu luôn luôn ghi nhận lòng hảo tâm của lão bà đối với cháu. Nhưng tiếc rằng tim cháu đã trót gởi cho cô nương Tiểu Long Nữ từ lâu, kính xin lão bà và cô nương thứ lỗi cho.
Lục Ngạc lòng đau như kim châm, nhưng nàng cố gắng thưa với mẹ:
- Mẹ Æ¡i, DÆ°Æ¡ng huynh và Long cô nÆ°Æ¡ng đã hứa hôn cùng nhau từ trÆ°á»›c rồi, xin mẹ đừng bận tâm nữa. Ngày mai mẹ con mình sẽ lên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i tìm cậu của con nhé. Mẹ tính sao?
Vừa nghe con gái nhắc tá»›i mấy chữ "Ä‘i tìm cậu con" bà Cừu Thiên Xích thấy cõi lòng quặn thắt vì tình cốt nhục phân ly. Cứ theo trong thÆ° thì Cừu Thiên Lý đã bị vợ chồng Quách Tỉnh sát hại rồi. Bà đối vá»›i anh cả có nhiá»u cảm tình tha thiết hÆ¡n anh hai. Nên đối vá»›i Quách Tỉnh bà đã thấy có má»™t mối thù không Ä‘á»™i trá»i chung cần phải thanh toán. Bá»—ng bà nghÄ© ra má»™t kế nên cÆ°á»i gằn nói:
- DÆ°Æ¡ng Qua, cháu có biết cháu sắp từ giã cõi Ä‘á»i chăng?
Nghe nói, DÆ°Æ¡ng Qua sá»±c nhá»› lại mình đã bị chất Ä‘á»™c của tình hoa xâm nhập vào cÆ¡ thể quá nhiá»u, chỉ trong vòng ba mÆ°Æ¡i sáu hôm phải chết nếu không được uống Tuyệt tình Ä‘an. Chàng chán nản buồn rầu, không biết nói sao chỉ thở dài và siết chặt bàn tay má»m mại của Tiểu Long Nữ hình nhÆ° sợ nàng sẽ biến mất Ä‘á»i Ä‘á»i. NhÆ°ng bà Cừu Thiên Xích đã thò tay vào túi lấy ra má»™t viên thuốc vuông màu Ä‘en lấp lánh Ä‘Æ°a lên cao. DÆ°Æ¡ng Qua vừa trông thấy mừng quá rú lên:
- ủa, lão bà cũng còn tuyệt tình đan sao?
Cừu Thiên Xích cÆ°á»i hà hà đáp:
- Còn chứ, nhÆ°ng chỉ còn má»™t viên duy nhất này mà thôi, DÆ°Æ¡ng Qua, ta nhận cho cháu viên này để cứu mạng cháu nhÆ°ng trái lại cháu phải giúp tạ thá»±c hiện được má»™t Ä‘iá»u...
Không khác gì ngÆ°á»i chết Ä‘uối vá»› phải bè chuối, DÆ°Æ¡ng Qua vá»™i há»i:
- Lão bà cần việc gì, xin cứ nói ra xem?
Cừu Thiên Xích nhìn thằng vào mặt chàng nói:
- Ta cần thủ cấp hai ngÆ°á»i.
Dương Qua bàng hoàng nhìn Tiểu Long Nữ không hiểu gì hết. Trong khi ấy bà Cừu Thiên Xích nói tiếp:
- Ta không hiểu nhà ngÆ°Æ¡i có liên hệ gì tá»›i hai ngÆ°á»i ấy hay không, nhÆ°ng ta nhất định phải thanh toán tánh mạng hỠđể trả thù, vì hỠđã nhẫn tâm giết hại anh cả của ta.
Äể khích Ä‘á»™ng sá»± thèm muốn của DÆ°Æ¡ng Qua, bà mân mê viên thuốc dồi lên dồi xuống trong bàn tay rồi nói tiếp:
- Cháu có biết hai ngÆ°á»i ấy không? Há» chính là Quách Tỉnh và vợ là Hoàng Dung đó.
Dương Qua mừng rỡ nói lớn:
- ồ thế thì hay lắm. Việc này sẽ nhất cá»­ lưỡng tiện, vì đối vá»›i há», cháu cÅ©ng có má»™t mối thù lá»›n. HỠđã sát hại cả cha và mẹ cháu.
Cừu Thiên Xích tÆ°Æ¡i hẳn nét mặt, Ä‘Æ°a ngay viên thuốc cho DÆ°Æ¡ng Qua. Chàng tiếp lấy xem lại thì thấy chỉ có ná»­a viên thôi. Má»™t ý nghÄ© thoáng qua trong óc, chàng mỉm cÆ°á»i há»i bà vá»›i má»™t giá»ng lạnh lùng chua chát:
- Phải có đủ thủ cấp của hai ngÆ°á»i má»›i đổi được ná»­a viên thuốn kia phải không?
Bà Cừu Thiên Xích cÆ°á»i lá»›n gật đầu nói:
- Äúng lắm, hay lắm cháu quả thông minh tuyệt vá»i, Ä‘oán trúng ý muốn của ta.
Dương Qua ngẫm nghĩ:
- Việc tới đâu hay tới đó, bây giỠta cứ uống nửa viên này, rồi hạ hồi phân giải.
Nghĩ xong, chàng bỠluôn nửa viên thuốc vào miệng nuốt luôn.
Bà Cừu Thiêu Xích nhìn chàng thong thả nói từng tiếng má»™t, vá»›i má»™t giá»ng nói thật trịnh trá»ng:
- Äây là viên thuốc giải Ä‘á»™c tình hoa duy nhất còn sót lại trên thế gian này. Cháu đã uống được má»™t ná»­a rồi. Còn má»™t ná»­a ta cất kỹ nÆ¡i đây. Sau mÆ°á»i tám hôm, cháu cố gắng mang hai cái thủ cấp kia lại đây để đổi, nếu không có thì không thể nào nhận được thuốc đâu nhé. Bây giá» chúng ta tạm biệt nhau, mÆ°á»i tám hôm nữa sẽ gặp lại nhé.
Nói vừa dứt lá»i bà ngồi dá»±a ngÆ°á»i trên chiếc ghế bành hai mắt nhắm nghiá»n nhÆ° nhập định.
Tiểu Long Nữ lạ lùng quá lẩm bẩm:
- Tại sao lại chỉ có mÆ°á»i tám hôm thôi?
Cừu Thiên Xích vẫn nhắm mắt nhưng miệng đáp:
- Theo lẽ thì phải ba mÆ°Æ¡i sáu ngày ná»c Ä‘á»™c má»›i phát. NhÆ°ng vì DÆ°Æ¡ng Qua đã uống hết ná»­a viên, cho nên bao nhiêu chất Ä‘á»™c Ä‘á»u tụ hết vá» Ä‘an Ä‘iá»n, thá»i gian cÅ©ng được rút ngắn lại phân ná»­a. Sau mÆ°á»i tám ngày phải
uống tiếp thêm ná»­a viên khác để trừ ná»c, nếu không thì ná»c Ä‘á»™c sẽ phát lên công phạt, chừng ấy thì...
Nói tá»›i đây bà ngừng bặt rồi Ä‘Æ°a tay ra dấu tống khách. Cả hai thấy vậy biết rằng dù có nói nhiá»u cÅ©ng vô ích nên lặng lẽ Ä‘i ra luôn. DÆ°Æ¡ng Qua tóm lại con ngÆ°a ốm của mình, rồi cả hai cùng lên yên theo Ä‘Æ°á»ng lá»›n ra khá»i Ä‘á»™ng Thủy Tiên.
Tài sản của than_long_vn

  #53  
Old 31-07-2008, 01:02 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 53

Quyết Lấy Äầu Quách Tỉnh




Khi hai ngÆ°á»i cưỡi ngá»±a ra khá»i thung lÅ©ng thì trá»i vừa há»­ng sáng, ánh hồng đã le lói phÆ°Æ¡ng đông, chim rừng ríu rít bay từng Ä‘oàn và trên Ä‘Æ°á»ng cá» hãy còn đẫm sÆ°Æ¡ng mai Æ°á»›t át. Quay đầu nhìn lại phía sau thấy quang cảnh lòng chảo của Ä‘á»™ng Thủy Tiên tÆ°ng bừng đón nắng mai rá»±c rỡ, DÆ°Æ¡ng Qua bồi hồi nhá»› lại nhứng giá» phút sống chết và nguy hiểm đã cùng ngÆ°á»i ngá»c sống nÆ¡i đây suốt ba ngày qua, trong lòng thấy bàng hoàng cảm Ä‘á»™ng.
Tiểu Long Nữ cảm thấy trong lòng ấm áp rá»™n rá»±c, nàng áp ngÆ°á»i vào ngá»±c DÆ°Æ¡ng Qua cho hÆ¡i nóng chan hòa, không nói tiếng gì hết. DÆ°Æ¡ng Qua, má»™t tay cầm cÆ°Æ¡ng, má»™t tay ôm ghì lấy tấm thân dịu dàng mảnh khảnh của ngÆ°á»i yêu, run run vì hồi há»™p và sung sÆ°á»›ng. Nhìn xuống, thấy nàng Ä‘ang nhoẻn miệng cÆ°á»i tÆ°Æ¡i nhÆ° đóa hoa hồng hé nở dÆ°á»›i nắng ban mai chàng khẽ gá»i:
- Cô... Cô... nương!
Tiểu Long Nữ âu yếm nói:
- Thôi, từ nay khá»i gá»i bằng cô nÆ°Æ¡ng nữa.
DÆ°Æ¡ng Qua cảm thấy tâm hồn lâng lâng nhÆ° muốn bay bổng lên mấy từng mây. Chàng lim dim đôi mắt nhÆ° để tận hưởng giây phút say sÆ°a bên cạnh ngÆ°á»i ngá»c và thả hồn trôi vá» dÄ© vãng, chàng lẩm bẩm:
- Trong Ä‘á»i tôi, những ngày rá»±c rỡ nhất là thá»i gian cùng chung sống trong Cổ Má»™. Äó là những ngày đầm ấm nhất và nên thÆ¡ nhất, và cÅ©ng là những ngày đáng ghi nhá»› nhất đã nuôi dưỡng và làm trưởng thành cả mối tình mãnh liệt và cao thượng nhất ngày nay. Hồi ấy tôi gá»i bằng cô nÆ°Æ¡ng, thì vá» sau và mãi cho đến khi trút hÆ¡i thở cuối cùng tôi cÅ©ng thích được xÆ°ng hô bằng cô nÆ°Æ¡ng mà thôi. Cô nÆ°Æ¡ng... cô nÆ°Æ¡ng...
Luồng gió nhẹ thoảng qua, Ä‘em lại má»™t mùi hÆ°Æ¡ng thÆ¡m của cây ná»™i hoa ngàn, hòa lẫn vá»›i mùi thÆ¡m da thịt từ trong mình Tiá»u Long Nữ phát ra khiến cho chàng càng say sÆ°a ngây ngất.
Äang Ä‘i nÆ°á»›c kiệu, con ngá»±a bá»—ng vấp phải má»™t viên đá nhủi tá»›i gần té DÆ°Æ¡ng Qua vá»™i vàng ghìm cÆ°Æ¡ng đứng lại và nhìn xuống thấy đôi mắt nàng long lanh đẫm lệ. Chàng giật mình vá»™i há»i:
- ủa, tại sao cô nương lại khóc?
Nghe há»i, Tiểu Long Nữ bá»—ng òa lên khóc lá»›n. Nàng khóc nức nở không nói được. Mãi má»™t hồi lâu nàng rúc đầu vào vai chàng nói nhá»:
- Chúng ta chỉ gần nhau được mÆ°á»i tám hôm nữa mà thôi.
Bao nhiêu câu đó đã diá»…n tả hết lòng nàng. DÆ°Æ¡ng Qua chợt hiểu, cảm Ä‘á»™ng, Ä‘Æ°a tay đỡ nhẹ chiếc cằm thon thon, nhìn thẳng vào khuôn mặt sáng rá»±c rỡ nhÆ° ngá»c và đôi mắt Æ°á»›t, lóng lánh Ä‘en huyá»n nhÆ° đôi mắt bồ câu, cÆ°Æ¡ng quyết nói:
- Dù thiên sÆ¡n, vạn hải, khổ nhá»c tá»›i đâu, tôi cÅ©ng quyết tâm lấy cho được hai chiếc thủ cấp của Quách Tỉnh và Hoàng Dung để đánh đổi chuá»—i ngày hạnh phúc Ä‘á»i Ä‘á»i của hai ta. Cô nÆ°Æ¡ng đừng ngại và lo âu gì hết.
Nói xong chàng âu yếm đặt trên làn môi Ä‘á» má»ng má»™t cái hôn đắm Ä‘uối.
Trong lúc cả hai Ä‘ang chìm đắm trong những cảm giác mê ly nhất Ä‘á»i, bá»—ng đàng xa có tiếng cÆ°á»i ha hả và má»™t giá»ng nói nổi lên rang rảng:
- Giữa ba quân thiên hạ mà các ngÆ°á»i cÅ©ng cứ tá»± do, không nể nang ai hết sao?
DÆ°Æ¡ng Qua mắc cỡ Ä‘á» bừng hai má, quay đầu nhìn lại thì không ai lạ, trÆ°á»›c mặt đủ cả Ä‘oàn ngÆ°á»i của Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng, Doãn Khắc Tây và Tiêu TÆ°Æ¡ng Tá»­. Lúc bấy giá» hai ngÆ°á»i má»›i chợt hiểu, bá»n này cÅ©ng rá»i thung lÅ©ng Thủy Tiên bám sát theo mình từ lâu mà cả hai vô tình đâu có để ý? Vừa thẹn vừa bá»±c trí, chàng muốn lên tiếng mắng lại, bá»—ng đâu đàng xa có tiếng vó câu dồn dập, hình nhÆ° có má»™t Ä‘oàn ngÆ°á»i ngá»±a rất đông Ä‘ang tiến lại gần. Từ trong eo núi xông ra má»™t Ä‘oàn nhân mã, Ä‘i đầu là má»™t vị đại tÆ°á»›ng oai phong lẫm liệt tÆ°á»›ng mạo phi phàm, khôi giáp rá»±c rỡ, trong tay cầm má»™t cánh cung sắt thật lá»›n, rõ ràng là Ä‘Æ°Æ¡ng kim Thái tá»­ Mông Cổ Hốt Tất Liệt.
Thấy Thái Tá»­ Hốt Tất Liệt bất ngá» xuất hiện, cả bá»n vá»™i vàng chạy lại gần, xuống ngá»±a phủ phục thi lá»….
Hốt Tất Liệt cÆ°á»i ha hả nói lá»›n:
- Quý vị đi đâu mà suốt ba hôm không v� Ta nóng ruột quá chỠkhông được, phải đi tìm xem sao, không ngỠmay lại gặp đây. Hiện nay chiến cuộc tại thành Tương Dương quá ư khẩn thiết, tôi ngại không gặp lại các ngài cho nên trước khi đi có viết thư đỠlại căn dặn, bây giỠgặp nhau càng hay.
Nói xong nhìn qua phía Tiểu Long nữ y nghÄ© bụng: "Trên Ä‘á»i sao có mỹ nhân xinh đẹp quá nhÆ° thế này, cả tam cung lục viện chÆ°a chắc đã có ngÆ°á»i bì nổi".
Thấy nàng cùng DÆ°Æ¡ng Qua nắm tay ra vẻ trìu mến thân mật lắm, Hốt Tất Liệt nhìn chàng há»i:
- Nàng là ai vậy?
Dương Qua đáp:
- Äây là sÆ° phụ dạy võ nghệ cho tôi, và cÅ©ng là hôn thê của tôi nữa đấy.
Hốt Tất Liệt cÆ°á»i nói:
- Hai ngÆ°á»i quả thật xứng đôi vừa lứa. Trên Ä‘á»i khó tìm được cặp trai gái nào xứng đôi nhÆ° thế này.
Kim Luân bèn há»i qua chuyện lá»›n:
- Bẩm Thái tử, quân đội ta tấn công thành Tương Dương có thu được kết quả nào hay không?
Hốt Tất Liệt nhăn mặt và rầu rầu đáp:
- Viên tÆ°á»›ng thủ thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng là Lữ Văn Hoán, tài nghệ đâu đáng ta lÆ°u ý. NhÆ°ng ngÆ°á»i đáng ngán nhất là Quách Tỉnh, và cÅ©ng chỉ có má»™t mình Quách Tỉnh là ngÆ°á»i đáng sợ nhất cho chúng ta mà thôi.
Nghe nói tá»›i tên Quách Tỉnh, DÆ°Æ¡ng Qua cảm thấy bồi hồi trong lòng, tim đập đồm Ä‘á»™p vá»™i há»i:
- Hiện nay Quách Tỉnh cÅ©ng có mặt tại thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng hay sao? Hốt Tất Liệt Ä‘iá»m tÄ©nh trả lá»i:
- XÆ°a kia Quách Tỉnh là bạn chí thân của phụ vÆ°Æ¡ng ta, đã từng lập những chiến công rá»±c rỡ trong quân Ä‘oàn bách thắng của đại quân Mông Cổ. Khi phụ vÆ°Æ¡ng ta băng hà có trối lại rằng: "tại miá»n Nam hiện nay vua tôi nhà Tống không có ai đáng kể, vì vua thì ham mê tá»­u sắc, thì gian nịnh, binh tÆ°á»›ng Æ°Æ¡n hèn. NhÆ°ng nếu gặp Quách Tỉnh thì cần phải Ä‘á» phòng cho lắm. Ngày nay, gặp được Quách Tỉnh rồi ta má»›i biết những lá»i di thác của phụ vÆ°Æ¡ng là chí lý. Suốt mấy tháng trá»i nay quân ta công phá thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng biết mấy trăm lần, nhÆ°ng có Quách Tỉnh thủ thành nên cÅ©ng đành bó tay không làm chi được".
Dương Qua vùng đứng phắt dậy thưa rằng:
- Quách Tỉnh đối với tôi có mối đại thù giết cha, vì vậy nên tuy tôi bất tài cũng tình nguyện xin đến thành Tương Dương tìm cách lấy đầu hắn.
Hốt Tất Liệt mừng rỡ nói:
- Hay lắm, lâu nay ta chỉ trông mong có chừng ấy thôi. NhÆ°ng Quách Tỉnh là má»™t ngÆ°á»i thao lược và võ công song toàn má»™t mình ngÆ°Æ¡i không làm chi xuể, việc cần phải tập trung nhiá»u lá»±c lượng phù trợ nữa má»›i mong thành công được. Khi nào công việc xong ai ai tham gia cÅ©ng Ä‘á»u có công lá»›n cả. NhÆ°ng ngÆ°á»i nào chính tay giết được Quách Tỉnh thì ta sẽ tâu cùng Hoàng thượng phong cho chức Mông Cổ đệ nhất dÅ©ng sÄ©.
Äối vá»›i bá»n Doãn Khắc Tây, Tiểu TÆ°Æ¡ng Tá»­ thì chữ Công Hầu Khanh nào có nghÄ©a lý gì đâu. NhÆ°ng đối vá»›i há», chức vị "Mông cổ đệ nhất dÅ©ng sÄ©" má»›i là Ä‘iá»u Æ°á»›c vá»ng cao quý nhất. Khi nghe Hốt Tất Liệt công bố Ä‘iá»u kiện này thì ai nấy Ä‘á»u thấy phấn khởi và há»›n hở vô cùng.
NhÆ°ng Tiểu Long Nữ lại nghÄ© khác. Nàng liếc mắt nhìn DÆ°Æ¡ng Qua rồi nghÄ© bụng: "Công Hầu Khanh TÆ°á»›ng mà chi, đệ nhất dÅ©ng sÄ© mà làm gì? Ta chỉ cần được má»™t mình DÆ°Æ¡ng Qua, để cùng nhau chung sống mãn Ä‘á»i trong Cổ Má»™ là hạnh phúc lắm rồi".
Hàng chục vệ sÄ© Ä‘em chiến mã lại cho bá»n DÆ°Æ¡ng Qua, Kim Luân, Tiêu TÆ°Æ¡ng Tá»­... lên Ä‘Æ°á»ng. Toàn bá»n nối gót Hốt Tất Liệt buông cÆ°Æ¡ng nhằm TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng thành trá»±c chỉ.
Äi suốt ba ngày đêm, bá»n nguá»i đã Ä‘i gần tá»›i địa phận thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng. Nghe tin Hoàng Thái Tá»­ đích thân chỉ huy cuá»™c tấn công thành này, tất cả các vị quan văn võ có mặt tại đây thẩy Ä‘á»u tập trung cùng nhau ra cách thành ba chục dặm nghênh đón. Khi Hốt Tất Liệt tá»›i nÆ¡i, hÆ¡n hai chục vị quan Mông Cổ cùng xuống ngá»±a phủ phục bên Ä‘Æ°á»ng. Hốt Tất Liệt gò cÆ°Æ¡ng đứng lại nhìn má»i ngÆ°á»i gằn giá»ng nói:
- Tại sao đã mấy tháng trá»i bao vây thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng mà không hạ được? Các ngÆ°Æ¡i muốn Ä‘em chôn vùi thanh danh của Äại Mông Cổ nÆ¡i chốn này chăng?
Má»i ngÆ°á»i thất kinh cùng đập đầu xuống đất và đồng thanh thÆ°a lá»›n:
- Muôn tâu Thái Tử, tội của chúng thần thật đáng muôn thác, xin Thái Tử rộng lòng khoan dung.
Hốt Tất Liệt không nói thêm lá»i nào, vung roi quất mạnh vào mông ngá»±a giục mau tá»›i trÆ°á»›c. Toàn thể các quan Ä‘á»u gục đầu nhìn xuống đất nín im thin thít chẳng dám nói má»™t lá»i. DÆ°Æ¡ng Qua thấy Hốt Tất Liệt đối vá»›i bá»n Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng, Tiêu TÆ°Æ¡ng Tá»­ thật khoan hòa nhân ái, trái lại đối vá»›i các quan binh Mông Cồ thì hết sức nghiêm nghị Ä‘anh thép, trong lòng hết sức khâm phục, nghÄ© rằng: "NgÆ°á»i Mông Cồ quân hùng tÆ°á»›ng mạnh, ká»· luật sắc bén minh minh, hỠđã nhá» vào đó xua quân nam tiến thôn tính đất nÆ°á»›c ta. Vua quan nhà Tống Æ°Æ¡n hèn nhu nhược nhÆ° thế thì làm sao chống cá»± cho lại. Giang san gấm vóc của Tống trào không sá»›m thì muá»™n cÅ©ng vào tay quân địch mà thôi".
Sáng tinh sÆ°Æ¡ng ngày sau, quân Mông Cổ đã cá»­ toàn lá»±c tấn công. Tiếng tù và rúc từng hồi má»™t, tên bắn nhÆ° mÆ°a rào, ngá»±a hí vang rân, quân Mông Cổ thừa thế xông tá»›i bên chân thành vác thang leo lên nhÆ° kiến cá». Thình lình má»™t tiếng pháo nổ vang, mõ đánh liên miên vang dá»™i, từ trên đầu tÆ°á»ng má»™t Ä‘oàn quân cung ná» thủ, dùng toàn cung cứng tên bén, cùng buông ra má»™t lượt, chận đứng ngay cuá»™c tấn công ào ạt của địch quân. Tiếp theo đó từ trong thành xông ra má»™t Ä‘oàn quân dùng toàn Ä‘oản Ä‘ao đánh xáp lá cà vá»›i quân Mông Cổ. Trong Ä‘oàn quân ấy ai cÅ©ng thấy má»™t vị tÆ°á»›ng quân tạc Ä‘á»™ trung niên, mình mặc áo dài màu nâu, trong tay không có vÅ© khí, chỉ múa hai quyá»n xông xáo, tung hoành trong rừng ngÆ°á»i, Ä‘i tá»›i đâu quan tÆ°á»›ng Mông Cổ nhào nhÆ° rạ. Hốt Tất Liệt Ä‘ang đứng lược trận phía xa xa trông thấy ngÆ°á»i ấy quá Æ° dÅ©ng mãnh thì bất giác thở dài than nhá»:
- Thật bao nhiêu dÅ©ng sÄ© trên thế gian nầy, chÆ°a má»™t ngÆ°á»i nào qua mặt được vị anh hùng này. Chẳng hay vị ấy là ai?
DÆ°Æ¡ng Qua đứng cạnh nghe há»i vá»™i nói:
- VÆ°Æ¡ng gia không biết nguá»i ấy là ai sao?
Hốt Tất Liệt sá»­ng sốt má»™t chặp và chợt nghÄ© lại há»i gấp:
- NgÆ°á»i ấy có phải là... Quách Tỉnh chăng?
Dương Qua đáp:
- Thưa chính là Quách Tỉnh đấy.
Nói tới đây thì mấy trăm quân Mông Cổ đang leo lên thang đã bị đánh bật trở xuống hết, chỉ còn vẻn vẹn có ba viên Bách phu trưởng tay trái cầm khiên, tay phải cầm giáo dài dựa lưng vào vách thành tử chiến cùng binh Tống.
Viên vạn phu trưởng bèn rúc lên mấy hồi (mất 4 trang)
Tiểu nhân này tuy bất tài, nhưng xin phép Vương gia cho tới thành Tương Dương lấy được thủ cấp Quách Tỉnh mang vỠcho Vương gia.
Hốt Tất Liệt ngẫm nghĩ một chặp rồi nhìn Dương Qua ân cần nói:
- Quách Tỉnh là ngÆ°á»i dÅ©ng lược song toàn, ngÆ°á»i có Ä‘i, xin khá cẩn thận cho lắm má»›i được, chá»› có xem thÆ°á»ng mà nguy hiểm lắm đấy.
Dương Qua lãnh ý lui ra.
Chiá»u hôm ấy DÆ°Æ¡ng Qua và Tiểu long Nữ giả dạng thÆ°á»ng dân đến trÆ°á»›c thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng gá»i lính trong thành nói lá»›n:
- Tôi là hỠDương tên Qua, có việc muốn đến xin ra mắt Quách Tỉnh đại hiệp, nhỠcác ông vào trình lại.
Quân vào thông báo giây lâu má»›i thấy trên mặt thành hiện ra hai ngÆ°á»i thanh niên mặt mày tuấn tú, nhìn lại không ai khác hÆ¡n là hai anh em Võ tu Văn và Võ đôn Nho. Vừa trông thấy DÆ°Æ¡ng Qua, Võ tu Văn mừng rỡ gá»i lá»›n:
- Quả thật là anh Dương Qua đây rồi.
Äôn Nho cÅ©ng reo lá»›n:
- Kính má»i chÆ° vị vào thành.
Nói xong truyá»n lính bá» cần treo, rÆ°á»›c hai ngÆ°á»i vào thành.
DÆ°Æ¡ng Qua và Tiểu long Nữ bÆ°á»›c theo hai anh em há» Võ đến trÆ°á»›c má»™t ngôi dinh thá»± khá đồ sá»™. Quách Tỉnh vừa trông thấy, mừng rỡ từ trong chạy ra niá»m nở đón tiếp và bái Tiểu long Nữ má»™t cái. Äoạn ông nắm tay DÆ°Æ¡ng Qua thân mật nói:
- Hôm nay quân Mông Cổ công thành rất gắt, thá»i nay con và Cô nÆ°Æ¡ng tá»›i đây thật là phải lúc vô cùng. Thật là má»™t hồng phúc cho nÆ°á»›c nhà mà cÅ©ng là má»™t cái hên cho bá tánh thành này lắm lắm. Hai ngÆ°á»i có thể giúp cho chúng tôi má»™t lá»±c lượng má»›i.
DÆ°Æ¡ng Qua và Tiểu long Nữ muốn vào trong xin ra mắt Hoàng Dung. Quách Tỉnh tÆ°Æ¡i cÆ°á»i gật đầu nhÆ°ng sau cản lại nói:
- Hiện nay bác gái của con đã tới gần ngày sanh đẻ nên không được mạnh lắm, để vài hôm sau sẽ gặp nhau không muộn gì.
Nói rồi truyá»n lệnh dá»n tiệc đãi dằng cho hai ngÆ°á»i. DÆ°Æ¡ng Qua và Tiểu long Nữ ăn tiệc xong đã quá canh ba, Quách Tỉnh bảo Quách Phù Ä‘Æ°a Tiểu long Nữ vào phòng trong an nghỉ, còn mình thì nắm tay DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘Æ°a vào nằm chung má»™t giÆ°á»ng. Dắt DÆ°Æ¡ng Qua vá» giÆ°á»ng, Quách Tỉnh luôn mồm ca ngợi DÆ°Æ¡ng Qua đã can đảm xả thân đánh Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng và đã biết dùng cÆ¡ mÆ°u cứu được Hoàng Dung ra khá»i trận loạn thạch. Rồi ông bắt chuyện há»i thăm sức khoẻ của chàng và Tiểu long nữ trong những ngày gần đây ra sao?
DÆ°Æ¡ng Qua ranh mãnh không cho biết những cuá»™c gặp gỡ Trình Anh, Lục vô Song, bà già Ä‘iên và Hoàng dược SÆ° mà chỉ trả lá»i có má»™t câu vắn tắt nhÆ° sau:
- Sau khi bị thÆ°Æ¡ng cháu lẩn trốn, nằm dưỡng bệnh trong má»™t hốc núi, bất ngá» gặp cô nÆ°Æ¡ng của cháu đây rồi hai ngÆ°á»i cùng Ä‘Æ°a nhau tá»›i để gặp Quách bá bá.
Quách Tỉnh vừa cởi áo dài vừa há»i:
- Hiện nay cÆ¡ đồ nhà Tống thật bấp bênh nhÆ° chuông reo chỉ mảnh, nhÆ° trứng để đầu gậy. Thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng là vị trí yết hầu của Tống Bang, nếu má»™t mai thành này thất thủ thì bao nhiêu dân Hán sẽ trở thành nô lệ cho bá»n rợ Mông Cổ cả thẩy. NgÆ°á»i nào có chút tinh thần vì Quốc gia dân tá»™c, nếu được chứng kiến cái cảnh quân Mông Cổ sát hại dân lành cÅ©ng không thể nào chịu Ä‘á»±ng nổi.
Ngừng một chặp, ông nói tiếp:
- Chúng ta là con nhà võ tất nhiên phải Ä‘em hết tài năng sở trÆ°á»ng ra làm việc nghÄ©a, cứu nÆ°á»›c giúp dân qua cÆ¡n nguy biến. Tuy nhiên đó cÅ©ng chỉ là má»™t việc nhá» mà thôi. XÆ°a nay thiên hạ thÆ°á»ng tôn ta làm đại hiệp là vì ta biết xả thân Ä‘á»n nợ nÆ°á»›c chứ không phải vì ta tài giá»i hÆ¡n ai. NhÆ°ng tuy vậy ta vẫn suy nghÄ© mà thẹn vá»›i lÆ°Æ¡ng tâm, vì sức mình không đủ tài sức lo cho tròn nghÄ©a vụ vá»›i quốc gia dân tá»™c để xứng đáng vá»›i cái mỹ danh "đại hiệp". Ta nhận thấy cháu thông minh, trí tuệ sáng suốt hÆ¡n ta nhiá»u lắm, tuy còn nhá» tuổi mà bản lãnh cÅ©ng khá cao cÆ°á»ng, hÆ¡n nữa chí khí cÅ©ng đáng khen, vậy tÆ°Æ¡ng lai của cháu nhất định sẽ rạng rỡ hÆ¡n ta. Ngày nay ta chỉ có má»™t Æ°á»›c vá»ng là cháu ghi tạc trong tâm khảm tám chữ "vị dân vị quốc hiệp chi đại giả" và lấy đó làm phÆ°Æ¡ng châm rèn tâm dưỡng tánh hầu trở nên má»™t vị "đại hiệp" bốn biển lừng danh, nêu gÆ°Æ¡ng muôn thuở. Äó là kỳ vá»ng duy nhất của ta nÆ¡i cháu đó.
Nghe những lá»i nói nghiêm trang, đầy lòng nghÄ©a khí, chính đại quang minh, DÆ°Æ¡ng Qua hết sức cảm Ä‘á»™ng. Mặc dù Quách Tỉnh là kẻ tá»­ thù đã giết chết cha mình, nhÆ°ng trong giá» phút này trÆ°á»›c những câu nói bao hàm bao nhiêu ý nghÄ©a cao cả, đáng kính khiến cho chàng thấy vô cùng mến phục. Chàng trả lá»i vá»›i giá»ng run run vì cảm Ä‘á»™ng:
- ThÆ°a Bá bá, những lá»i nói đáng giá nghìn vàng của Bá bá, cháu xin ghi tạc trong tim, dù biển cạn sông mòn cháu cÅ©ng không quên.
Quách Tỉnh thấy cháu biết nghe thì hể hả lắm, nhìn DÆ°Æ¡ng Qua mỉm cÆ°á»i rồi đặt lÆ°ng xuống chiếu ngủ ngay. DÆ°Æ¡ng Qua thấy Quách Tỉnh đã ngủ vùi thì mối phụ thù trong thâm tâm lại nổi dậy bừng bừng. Chàng mân mê chiếc Ä‘oản Ä‘ao đã giấu trong mình Ä‘á» phòng hành thích và nghÄ© bụng: "Thật là dịp may hiếm có. Thôi đêm nay ta thừa lúc xuất kỳ bất ý, cắt đầu ông ta rồi tìm luôn Hoàng Dung thanh toán cho rồi. Bà ấy tuy tài cao, võ giá»i tá»›i đâu, nhÆ°ng đã tá»›i gần ngày sinh đẻ cÅ©ng không tài nào chống cá»± nổi. Äem hai chiếc thủ cấp này vá» Ä‘á»™ng Thủy Tiên để đổi lấy ná»­a viên thuốc tuyệt tình Ä‘an giải Ä‘á»™c. Xong đâu đấy rồi, ta cùng Tiểu long Nữ trở vá» cổ má»™ sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i ẩn dật tá»± tại an nhàn, mặc cho giang sÆ¡n nhà Tống ra sao thì ra, mặc cho ngÆ°á»i Ä‘á»i sâu xé chém giết nhau muốn sao thì muốn...".
NghÄ© tá»›i đây chàng phấn khởi vô cùng lẳng lặng rút chiếc Ä‘oản Ä‘ao sắc nhÆ° nÆ°á»›c định ra tay hạ sát. Bá»—ng nhiên bên phòng kế đó có tiếng trẻ con khóc oa oa và tiếp theo đó là tiếng hát à Æ¡i của ngÆ°á»i mẹ ru nho nhá» vá»›i giá»ng hát ngái ngủ. Tiếng khóc nhá» dần và dứt hẳn, và mẹ cÅ©ng thôi ru khi đứa con ngủ kỹ. Tiếng trẻ con khóc gợi lại trong lòng DÆ°Æ¡ng Qua hình ảnh ngày nào bá»n lính Mông Cổ tàn sát dân chúng. Chàng tưởng tượng lại hình ảnh má»™t tên Mông Cổ Ä‘ang say rượu dùng má»™t thanh dáo thật dài xe vào bụng má»™t đứa con nít má»›i lên ba, vung lên không trung rồi vác Ä‘i cùng Ä‘Æ°á»ng để thị uy. Tiếng rên rỉ của đứa trẻ con khốn nạn ấy bây giá» còn văng vẳng bên tai chàng, khiến DÆ°Æ¡ng Qua lại suy nghÄ©: "Ta giết Quách Tỉnh rồi, thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng nhất định sẽ mất, chừng ấy bao nhiêu vạn dân chúng, nam phụ lão ấu trong thành này sẽ làm mồi cho lá»­a đạn, hàng ngàn trẻ con sẽ chết thê thảm nhÆ° Ä‘á»™ nào. Ta chỉ vì báo thù riêng mà gieo tang tóc lại cho muôn dân lành thì quả là Ä‘iá»u không nên làm. Bây giá» phải xá»­ sao đây?".
Trong tâm hồn chàng bỗng nổi lên một cuộc tranh chấp kịch liệt giữa hai ý kiến mâu thuẫn. Nhưng bỗng chốc thêm một ý kiến thứ ba lại xẩy ra:
- Äêm nay là má»™t dịp may ngàn năm có má»™t, nếu ta không giết được Quách Tỉnh thì làm sao nhận được viên thuốc giải Ä‘á»™c của Cừu thiên Xích? Ta chết rồi thì Tiá»u long Nữ sẽ ra sao? Chắc chắn nàng không thể nào sống được nữa... Trá»i Æ¡i, làm sao đây? Thôi, mặc cho bá tánh thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng, mặc cho giang sÆ¡n nhà Tống... Ta từ nhá» tá»›i lá»›n nếm biết bao nhiêu Ä‘iá»u cay đắng gian lao, có kẻ nào Ä‘oái hoài tá»›i ta đâu? NhÆ° thế chuyện gì ta phải lo cho hỠđể đến ná»—i cả hai Ä‘á»u chết yểu má»™t cách âm thầm và bi thÆ°Æ¡ng nhÆ° thế này?
NghÄ© xong, chàng quả quyết nắm chặt thanh Ä‘oản Ä‘ao, trừng mắt nhìn Quách Tỉnh định ra tay. DÆ°á»›i ánh đèn lá» má», Quách Tỉnh nằm ngá»­a mặt ngáy pho pho, vô cùng nhân hậu, khiến DÆ°Æ¡ng Qua chạnh lòng nghÄ© lại: "Quách Bá bá má»™t Ä‘á»i quanh minh chính trá»±c, hánh Ä‘á»™ng hết sức quân tá»­ đại lượng, chẳng lẽ vô cá»› Ä‘i giết cha mình sao? Câu chuyện này thế nào cÅ©ng có sá»± bí ẩn đây, cần phải tìm biết má»›i được". Thần trí Ä‘ang phân vân rối loạn, bá»—ng nhiên có tiếng gõ cá»­a nhè nhẹ.
Vừa nghe tiếng gõ cá»­a, Quách Tỉnh trở mình há»i:
- Ai đó, bà phải không?
DÆ°Æ¡ng Qua hoảng hồn vá»™i dấu Ä‘ao nằm xuống không dám cục cá»±a. Bên ngoài vẫn lặng yên không ai lên tiếng cả. Quách Tỉnh lạ lùng quá vùng dậy bÆ°á»›c ra mở cá»­a, Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh, thấy Hoàng Dung đứng tận ngoài xa, Ä‘Æ°a tay vẫy. Quách Tỉnh bÆ°á»›c theo ra, lạ lùng há»i nhá»:
- Chuyện chi mà có vẻ bí mật lắm vậy?
Hoàng Dung không đáp, nắm tay Quách Tỉnh kéo đi cách nhà khá xa, nhìn quanh quất một chặp, không có ai mới khẽ bảo chàng:
- Hồi chiá»u em nghe Quách Phù thuật lại, lần này DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘á»™t nhiên trở lại thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng nhÆ°ng thần sắc có vẻ bất thÆ°á»ng, nên ngại có chuyện gì bên trong chÆ°a biết. Lại nghe anh cùng ngủ chung má»™t giÆ°á»ng vá»›i hắn thì em lo quá. Vì vậy nên em trằn trá»c mãi không ngủ được, cứ quanh quẩn xem chừng trÆ°á»›c phòng để Ä‘á» phòng nếu có gì không hay sẽ xẩy ra chăng? Theo ý em thì hình nhÆ° nó tình nghi chúng mình giết cha nó trÆ°á»›c kia, vì vậy nên anh không nên ngủ chung má»™t giÆ°á»ng cùng nó nữa.
Quách Tỉnh nghe xong đứng lặng ngÆ°á»i suy nghÄ© má»™t chập rồi gật đầu đáp:
- Em nói cũng có lý. Thôi ngày mai ta sẽ vào trong dinh ngủ cũng được.
Quách Tỉnh Ä‘Æ°a vợ vá» phòng riêng rồi trở lại chá»— cÅ©, thấy DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘ang nằm ngáy vang xem chừng ngủ mê lắm. Quách Tỉnh vô tình không biết rằng trong lúc hai vợ chồng ra ngoài nói chuyện thầm DÆ°Æ¡ng Qua đã rón rén Ä‘i theo lắng tai nghe trá»™m hết má»i việc. Khi hai ngÆ°á»i bàn xong, Quách Tỉnh Ä‘Æ°a vợ vá» nhà trong, chàng vá»™i trở vá» giÆ°á»ng giả vá» nằm ngủ mê man. Thật ra trong khi đó chàng đã nghÄ© ra má»™t chuyện táo bạo: "Nếu để ngày mai hai vợ chồng lão vào trong dinh ngủ riêng thì còn cÆ¡ há»™i nào hạ thủ nữa? Nhất định trong đêm nay phải thi hành cho xong ý định, nếu không thì không bao giá» còn gặp dịp này nữa...". Rồi nằm ngáy vang nhÆ°ng tâm thần DÆ°Æ¡ng Qua vẫn tỉnh táo và Ä‘ang lẳng lặng theo dõi má»i hành Ä‘á»™ng của Quách Tỉnh. Chàng thấy Quách Tỉnh sẽ kéo chăn đắp ngá»±c cho mình, miệng lẩm bẩm:
- Chú bé này ngủ ngon quá!
Quách Tỉnh vừa đặt lÆ°ng xuống chiếu định ngủ, bá»—ng thấy DÆ°Æ¡ng Qua cá»±a mình lăn qua má»™t vòng, nhÆ°ng miệng vẫn ngáy Ä‘á»u không gián Ä‘oạn. Ông giật mình suy nghÄ©: "Phàm ngÆ°á»i nào Ä‘ang ngủ mà cá»±a mình thì hÆ¡i thở và tiếng ngáy phải gián Ä‘oạn, cá»› sao tiếng ngáy của DÆ°Æ¡ng Qua vẫn cứ Ä‘á»u Ä‘á»u má»™t cách lạ lùng nhÆ° vậy? Hắn bị bệnh gì chăng?". Suy nghÄ© vậy, ông bá»—ng lo lắng cho DÆ°Æ¡ng Qua vô cùng, và từ đó ông không ngủ nữa, cứ nằm lặng yên theo dõi hÆ¡i thở và tiếng ngáy của chàng. DÆ°Æ¡ng Qua trở mình hai ba lần thấy Quách Tỉnh vẫn nằm mê không cục cá»±a. Chàng vẫn giữ hÆ¡i ngáy Ä‘á»u đặn rồi se sẽ ngồi dậy, bò dần xuống giÆ°á»ng. Chàng dá»± định đứng cạnh thành giÆ°á»ng, đâm mạnh vào ngá»±c Quách Tỉnh rồi thoát ra ngoài cá»­a sổ. Tuy nhắm mắt nhÆ°ng bao nhiêu hành Ä‘á»™ng, cá»­ chỉ của DÆ°Æ¡ng Qua Quách Tỉnh thẩy Ä‘á»u biết rõ. Ông Ä‘inh ninh có lẽ chú bé này vì ham mê luyện công quá nhiá»u cho nên tâm thần thác loạn. Ông không nỡ làm trở ngại giấc ngủ của chàng, chỉ lẳng lặng theo dõi xem sao. DÆ°Æ¡ng Qua se sẽ rút mÅ©i Ä‘ao găm giấu trong tay áo, nắm chặt lấy chuôi vận sức Ä‘Æ°a lên cao, định đâm phập xuống má»™t nhát. Bá»—ng nhiên Quách Tỉnh há»i má»™t cách êm ái ngá»t ngào:
- Qua con! con nằm chiêm bao thấy gì đó?
Nghe câu há»i nhÆ° tiếng sét đánh ngang đầu, DÆ°Æ¡ng Qua lạnh cả xÆ°Æ¡ng sống, rồi không biết xá»­ trí ra sao cho tiện, chỉ khẽ nhún mình nhảy tung ra ngoài khung cá»­a sổ. NhÆ°ng khi thân hình chàng vừa ra khá»i cá»­a, chân chÆ°a chạm đất thì đã bị Quách Tỉnh chá»™p đứng trên lÆ°ng xách bổng trở vô phòng. Tinh thần giao Ä‘á»™ng đến cá»±c Ä‘á»™, DÆ°Æ¡ng Qua bi quan quá, biết thế nào cÅ©ng bị chết, nên lẳng lặng chỠđợi má»™t cá»±c hình ghê gá»›m. Không ngá» Quách Tỉnh chỉ đặt nhẹ nhàng lên giÆ°á»ng rồi ngồi ngay ngắn, nhắm mắt nhÆ° Ä‘ang nhập định than thiá»n. DÆ°Æ¡ng Qua ngạc nhiên quá sức, chẳng hiểu Quách Tỉnh định dùng thủ Ä‘oạn lạ lùng nhÆ° thế nào để hành tá»™i mình đây? Chàng bá»—ng nhá»› tá»›i Tiểu long Nữ rồi vận sức hít má»™t hÆ¡i thật dài gá»i lá»›n:
- Cô nương, mau cứu tôi với, tôi đã sa cơ bị bắt rồi...
Không ngá» Quách Tỉnh vừa trông thấy chàng mấy hÆ¡i hít mạnh lại sợ dùm cho sức khoẻ của chàng nên vá»™i vàng Ä‘Æ°a bàn tay chặn ngay trên Ä‘an Ä‘iá»n, khiến chàng không gá»i ra tiếng nữa. DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘ang hoang mang chÆ°a biết số mạng sẽ ra sao, bá»—ng Quách Tỉnh từ tốn bảo:
- DÆ°Æ¡ng Qua cháu, vì cháu nôn nóng luyện công quá sức, khiến thần kinh thác loạn, thÆ°á»ng mÆ¡ tưởng những má»™ng mị viển vông, tinh thần không định được, có hại cho sức khá»e lắm. âu cÅ©ng là má»™t bài há»c vá» câu "giục tốc bất đạt" đấy nhá, hãy lấy đó mà làm gÆ°Æ¡ng vá» sau. Bây giá» cháu hãy ngồi yên, để ta giúp cháu Ä‘iá»u hành lại khí huyết trong ngÆ°á»i cho.
Ông nói chÆ°a dứt lá»i đã thấy má»™t luồng hÆ¡i ấm truyá»n từ bàn tay Quách Tỉnh, qua khắp cÆ¡ thể, khiến tinh thần trở nên khoan khoái dá»… chịu vô cùng. Vốn con ngÆ°á»i thông minh tuyệt mức, nên bao nhiêu đó cÅ©ng đủ cho DÆ°Æ¡ng Qua hiểu hết tá»± sá»±. Chàng bèn tÆ°Æ¡ng kế tá»±u kế, lập tức vận dụng ná»™i công, khiến cho huyết mạch chạy lá»™n xá»™n để lừa Quách Tỉnh. Quách Tỉnh tính thật đâu biết, ông cố Ä‘em hết sức mình truyá»n vào thân thể DÆ°Æ¡ng Qua để giúp chàng chỉnh đốn lại kinh mạch Ä‘ang bị xáo trá»™n. Mãi tá»›i hết canh năm, huyết mạch của DÆ°Æ¡ng Qua má»›i Ä‘iá»u hòa lại bình thÆ°á»ng. Vì dùng sức chá»i nhau nên cả hai Ä‘á»u mệt nhoài. Má»—i ngÆ°á»i phải ngồi tÄ©nh tá»a mãi tá»›i rạng đông má»›i phục hồi lại công lá»±c đầy đủ nhÆ° trÆ°á»›c. Quách Tỉnh vui mừng bảo DÆ°Æ¡ng Qua:
- Cháu đã thấy khoẻ và đỡ hơn trước chưa? Thật ra không ngỠcháu có một công lực cao siêu như vậy?
Dương Qua chắp tay tạ ơn, đáp:
- Cháu cám ơn Quách Bá bá đã có lòng cứu giúp, nếu không có Bá bá chuyển sức phù trợ cho thì mạng cháu đã nguy rồi.
Ngay lúc đó có ngÆ°á»i mang thức ăn Ä‘iểm tâm tá»›i. Cả hai ngÆ°á»i cùng ăn xong, Quách Tỉnh bảo DÆ°Æ¡ng Qua:
- Cháu sắp sửa yên cương cùng theo ta ra ngoài thành thị sát một chặp nhé.
Nừa giá» sau hai bác cháu so cÆ°Æ¡ng sát cánh nhau cùng ra ngoài thành. NhÆ°ng khi vừa ra khá»i cá»­a tây đã gặp má»™t con sông Ä‘ang uốn khúc chảy vòng quanh theo chân đồi, nÆ°á»›c trong leo lẻo. Quách Tỉnh nói:
- Con sông tuy bé nhá» nhÆ°ng đã được ghi tên vào lịch sá»­ Trung Quốc, cháu có biết nó tên chi không? Äó là con sông "Äàn khê" đấy.
Nghe tiếng "Äàn khê" DÆ°Æ¡ng Qua ô má»™t tiếng vì ngạc nhiên và nói:
- XÆ°a kia LÆ°u hoàng Thúc giục ngá»±a nhảy Äàn khê, không ngá» lại là con sông này!
Quách Tỉnh cÆ°á»i nói:
- Thiên hạ hồi ấy đồn rằng con ngá»±a Äích Lô sát chủ, nhÆ°ng không, chính con Äích Lô đã nhảy khá»i dòng sông, cứu được LÆ°u hoàng Thúc là chủ nó.
Hai ngÆ°á»i vừa nói vừa Ä‘i mãi, má»™t chập sau đã lên tận đỉnh đồi. Äứng trên đồi cao nhìn xuống, thấy dòng sông Hán Thuá»· cuồn cuá»™n chảy siết vá» phía Nam. Nhìn lại bốn phía, trong đồng ná»™i bao la, chá»— nào cÅ©ng đầy cả dân chúng Ä‘ang bồng bế nhau lÅ© lượt kéo vá» thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng tỵ nạn. Quách Tỉnh cầm roi chỉ vào đám dân Ä‘i lánh nạn bảo DÆ°Æ¡ng Qua:
- Có lẽ quân Mông Cổ tá»›i đâu tàn sát dân lành tá»›i đó, nên bao nhiêu ngÆ°á»i phải đành bá» nhà chạy trốn vá» thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng hết thảy.
Rồi ông lại chỉ vá» bên kia triá»n đồi phía hữu thấy có dá»±ng má»™t tấm bia lá»›n có khắc hàng chữ:
"ÄÆ°á»ng Công Bá»™ lang, Äá»— Phủ cố lý"
Dương Qua chắc lưỡi nói:
- Không ngá» thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng bé nhá» nhÆ° thế này mà lại có lai lịch nổi danh nhÆ° vậy. Thì ra đây là quê hÆ°Æ¡ng của đại thi hào Äá»— Phủ đây mà.
Quách Tỉnh không nói gì, chỉ quất mạnh chiếc roi ngá»±a trong không khí nghe vun vút rồi khẽ ngâm mấy dòng thÆ¡ của nhà thi hào Äá»— Phủ đã quá cố:
"Hồ lại đang tự phủ,
Khái phục ưu tây đô
Gian nan phấn trÆ°á»ng kích
Vạn cổ dụng nhất phu"
Câu thơ ngâm chưa dứt, bỗng thấy bao nhiêu dân chúng đang xúm xít trước cửa thành chạy thối lui trở lại rần rần, khóc lóc vang dậy.
Tuy phía trÆ°á»›c thối lui, nhÆ°ng làn sóng ngÆ°á»i phía sau vẫn ào ạt tiến tá»›i nhÆ° nÆ°á»›c vỡ bá». Quách Tỉnh giật mình tá»± há»i:
- ủa, tại sao lại cản ngăn không cho dân chúng vào thành ty nạn?
Nói rồi giục ngÆ°a chạy xuống phía trÆ°á»›c thành. Bá»—ng đâu má»™t Äám quân cung thủ Ä‘ang lắp tên sẵn, ở trên thành chÄ©a thẳng vào đám dân, Quách Tỉnh thấy vậy nạt lá»›n:
- Bá»n bây làm gì lạ vậy? hãy mở cá»­a thành cho dân chúng vào ty nạn chứ?
Viên trưởng chi huy chỗ này trông thấy Quách Tỉnh và Dương Qua bèn vội vàng mở cửa thành cho vào và thưa rằng:
- Lữ đại nhân vừa cho biết bá»n gian tế Mông Cổ Ä‘ang trà trá»™n vào số dân này, nên ngÆ°á»i ra lệnh đóng chặt cá»­a thành lại không cho ai được vào hết.
Quách Tỉnh hét lớn:
- Cứ mở cửa cho dân vào.
Quách Tỉnh đối vá»›i quan binh trong thành rất có uy tín, cho nên khi ông bảo lập tức viên thủ thành tuân theo ngay, mở cá»­a cho dân chúng tuôn vào nhÆ° thác lÅ©, đồng thá»i sai ngÆ°á»i cấp báỠvá»›i Lữ Văn Hoán biết.
Dân chúng vừa dắt nhau vào thành thì bá»—ng thấy cát bụi rợp trá»i, má»™t quân Ä‘oàn Mông Cổ đã từ hÆ°á»›ng Bắc kéo tá»›i tấn công ngay. Äứng trên cao nhìn xuống, thấy Ä‘oàn hùng binh Mông Cổ Ä‘i sau và chặn trÆ°á»›c có má»™t đám đông ngÆ°á»i ăn mặc rách rÆ°á»›i, tay cầm gậy gá»™c vừa chạy vừa la hét:
- Chúng tôi Ä‘á»u là dân chúng của Äại Tống cả, xin trên thành dừng bắn xuống tá»™i nghiệp.
Kể từ triá»u đại Thành Cát TÆ° Hãn, bá»n Mông Cổ áp dụng má»™t chiến thuật vô cùng dã man là bắt dân lành Ä‘i trÆ°á»›c đỡ tên cho chúng, và cÅ©ng nhá» kế hoạch này mà bá»n chúng đã Ä‘oạt được rất nhiêu thành địch. Thấy Ä‘oàn kỵ binh Mông Cô binh khí tuốt trần, Ä‘i thẳng vào lÆ°Æ¡ng dân lÆ°Æ¡ng thiện, thúc đẩy tiến tá»›i sát thành, không còn bao nhiêu bÆ°á»›c nữa là tá»›i sát bên thang. Lữ văn Hoán thấy nguy quá bèn ra lệnh buông tên, xạ thủ. Tức thì từng loạt tên bay xuống thành nhÆ° mÆ°a bấc, khiến Ä‘oàn bá tánh phải chạy Ä‘á»u trở lại. Äoàn kỵ binh Mông Cổ Ä‘i sau thấy vậy, huy Ä‘á»™ng binh khí chém giết không tiếc tay. Bá tánh đã lá»t vào tình thế tiến không được mà lùi cÅ©ng chết nên kêu khóc vang trá»i. Thấy rõ âm mÆ°u thâm Ä‘á»™c của Mông Cổ, Lữ văn Hoán đứng trên thành ra lệnh tiếp tục bắn mãi. Quách Tỉnh bất nhẫn quá luôn miệng gào thét:
- Dừng tay, đừng giết dân vô tội.
Mặc dù Quách Tỉnh quát tháo, nhưng trên thành tên vẫn thi nhau bay như mưa bấc. Quách Tỉnh thấy tình thế có phần gay cấn, bèn đốc suất một đội quân tinh nhuệ, toàn là những phần tử có bản lãnh trong Cái Bang xông ra ngoài thành cản bước tiến của quân giặc.
Dương Qua muốn đi theo, nhưng Quách Tỉnh bảo:
- Cháu chÆ°a được mạnh lắm, hãy ở trên thành lược trận cÅ©ng được, không nên á»· sức xông xáo ra trận tiá»n.
DÆ°Æ¡ng Qua vâng lá»i bèn leo lên mặt thành nhìn xuống. Quách Tỉnh dẫn Ä‘oàn quân mở cá»­a thành xông ra đánh thốc vào mặt tả của cánh quân Mông Cổ. Hai bên vừa chạm nhau thì ngót má»™t trăm quân Mông Cổ đã ngã gục ngay. Äoàn quân của Quách Tỉnh quá Æ° dÅ©ng mãnh và thiện chiến, tiến lên nhÆ° vÅ© bão, nhÆ° vào chá»— không ngÆ°á»i. Bá tánh thấy trong thành có Ä‘oàn quân xông ra ứng chiến, quân Mông Cô Ä‘ang chống đỡ, bèn thừa dịp chạy toán loạn hết. Bá»—ng nhiên có từng hồi tù và rúc lên liên tục, và từ hÆ°á»›ng Äông có hai thiên nhân Ä‘á»™i, má»—i Ä‘á»™i ngàn ngÆ°á»i, xông ra. Kế đó ở phía Tây cÅ©ng có hai thiên nhân Ä‘á»™i nữa. Bốn thiên nhân Ä‘á»™i cùng ào ra má»™t lượt phủ vây cánh quân Quách Tỉnh vào giữa. DÆ°Æ¡ng Qua đứng trên mặt thành tuy mắt nhìn xem trận đấu nhÆ°ng trong lòng vẫn nhá»› lại mấy câu nói nhân đạo của Quách Tỉnh "dừng tay, đừng giết dân vô tá»™i" mà lòng tràn ngập má»™t niá»m cảm xúc vô biên.
Thấy vòng vây của bốn Ä‘á»™i quân Mông Cổ má»—i lúc má»™t siết chặt thêm DÆ°Æ¡ng Qua chợt nghÄ©: "Nếu trên thành cứ buông tên bắn mãi thì quân Mông Cổ không thể nào đến sát bên tÆ°á»ng để tấn công được nhÆ°ng sở dÄ© Quách bá bá đã liá»u thân Ä‘em quân ra tiếp chiến vá»›i Mông Cổ là vì ngÆ°á»i không muốn giết ngÆ°á»i vô tá»™i. Ôi những ngÆ°á»i dân ấy đối vá»›i ông nào có bà con ruá»™t thịt chi đâu? Thế mà Bác đã không nghÄ© thân mình xông ra cứu há». Má»™t ngÆ°á»i lòng dạ rá»™ng rãi nhân đạo nhÆ° thế, lẽ nào Ä‘i Ä‘ang tâm giết hại cha ta là má»™t ngÆ°á»i anh em kết nghÄ©a?".
Chàng Ä‘ang phân vân suy nghÄ© thì dÆ°á»›i thành tiếng trống trận thúc liên hồi, tiếng quân reo tở mở. Äoàn quân của Quách Tỉnh cố liá»u mạng mở má»™t Ä‘Æ°á»ng máu nhÆ°ng đánh mãi không phùng nổi. Chu tá»­ Liá»…u thấy vậy bèn cùng hai anh em há» Võ thống lãnh má»™t Ä‘oàn quân khác xông ra để giải vây. Bá»—ng tiếng tù và lại rít lên từng hồi nữa. Thêm bốn ngàn quân tinh nhuệ của Mông Cổ từ xa xông lại chá» sẵn bên thành, há»… trong này mở cá»­a thì cÆ°á»›p Ä‘Æ°á»ng xông vào chiếm thành ngay lập tức.
Lữ văn Hoán thấy thế giặc nhÆ° vậy thất kinh, hạ lệnh không cho ai được phép mở cá»­a thành nữa. Rồi ông ra lệnh cho mấy trăm tên lính lá»±c lưỡng, há»m sẵn đại Ä‘ao đứng gác cá»­a, há»… ai đến gần chém ngay tức khắc.
Trong thành cÅ©ng nhÆ° ngoài thành, tiếng quân hòa lẫn vá»›i tiếng trống thúc liên hồi. Trong lòng DÆ°Æ¡ng Qua cÅ©ng đã xẩy má»™t trận tranh chấp kịch liệt giữa hai luồng tÆ° tưởng trái ngược nhau. Có khi chàng cầu mong cho Quách Tỉnh đắc thắng khải hoàn, cÅ©ng có lúc chàng lại muốn ông bá» thây nÆ¡i chiến địa. Bá»—ng nhiên hàng ngÅ© quân Mông Cổ bắt đầu rung Ä‘á»™ng và lá»™n xá»™n hẳn lên. Quách Tỉnh tay cầm giáo dài múa tít xông khá»i trùng vây, phía sau lÆ°ng ông, Ä‘oàn quân tinh nhuệ can trÆ°á»ng cÅ©ng nối theo không xa má»™t bÆ°á»›c, bao nhiêu con ngÆ°á»i đó đã hợp thành má»™t lá»±c lượng vô cùng vững chắc. Lá»±c lượng này vừa đánh vừa lui dần vào gần cá»­a thành. Mặc dù quân Mông Cổ cố đánh thốc mÅ©i dùi để phá vỡ, nhÆ°ng mặt trận vẫn giữ vững nhÆ° vách sắt tÆ°á»ng đồng không há» lay chuyển. Khi rút lui lại gần chân thành rồi, bá»—ng nhiên Quách Tỉnh quất ngá»±a lao vút ra sau cản hậu, nhÆ°á»ng cho Ä‘oàn quân mình cÆ°á»›p Ä‘Æ°á»ng Ä‘i trÆ°á»›c vào thành. Thấy thắng thế, Lữ văn Hoán, cả mừng ra lệnh khai thành tiếp đón Quách Tỉnh và Ä‘oàn quân.
Nhưng Quách Tỉnh không chịu vào, cứ một mình một ngựa một giáo cản hết muôn quân Mông Cổ cho quân lính của mình vào thành trước.
Quân Mông Cổ thấy mÆ°u kế của mình sắp há»ng bèn huy Ä‘á»™ng cá» vàng, tức thì cả vạn quân đùng đùng tràn tá»›i nhÆ° nÆ°á»›c vỡ bá». Quách Tỉnh dù tài năng xuất chúng cÅ©ng không thể nào má»™t mình cản nổi vạn ngÆ°á»i ngá»±a Ä‘ang liá»u chết tấn công. Cả má»™t biển ngÆ°á»i lÅ© lượt tràn gần chân thành, càng lúc càng thêm hùng hậu. Trên thành Lữ Văn Hoán trông thấy nguy cÆ¡, sợ quá vá»™i kêu lá»›n:
- Quách đại hiệp, xin hãy vào thành ngay, chúng tôi không thể nào chỠđợi nữa.
Quách Tỉnh nghe gá»i bèn liếc mắt nhìn xung quanh thấy bá»™ hạ của mình chÆ°a vào hết nên chÆ°a chịu vào. Trái lại ông còn vung giáo xông ra sau đâm luôn má»™t hÆ¡i cả chục viên kiện tÆ°á»›ng Mông Cổ Ä‘ang ở gần nhất.
Chu tá»­ Liá»…u đứng trên thành cÅ©ng gá»i thật lá»›n:
- Quách ca, hãy níu đầu dây này để tôi kéo lên mau.
Quách Tỉnh Ä‘Æ°a mắt nhìn lại thấy má»™t tên bá»™ hạ cuối cùng của mình vừa lá»t vào cá»­a thành đã có trên mÆ°á»i tên Mông Cổ xông tá»›i bám sát để tấn công. Hai trăm tên cầm đầu Ä‘ao gác thành má»™t mặt chống cá»± lại bá»n này, má»™t mặt lo đóng cá»­a thành lại.
Quách Tỉnh hét to má»™t tiếng, vung giáo đâm chết luôn má»™t tên thập phụ trưởng rồi tung mình lao vút lên không, nắm lấy đầu dây của Chu tá»­ Liá»…u. Chu TÆ° Liá»…u vận sức rút mạnh chiếc dây lên. Thân hình Quách Tỉnh nhÆ° con diá»u gặp gió vụt thẳng lên cao hÆ¡n hai trượng.
Tên vạn phu trưởng đang chỉ huy tại mặt trận này bỗng hô lớn:
- Bắn ngay!
Tức thì hàng vạn mÅ©i tên nhá»n thi nhau nhắm vào thân hình Quách Tỉnh lao tá»›i. NhÆ°ng trong khi lao mình nắm lấy đầu dây, Quách Tỉnh đã dùng thế "thoát bào nhượng vị" cởi chiếc áo dài mặc ngoài rồi má»™t tay nắm dây, má»™t tay vung chiếc áo nhÆ° má»™t cái khiên che chở khắp thân mình khiến cho muôn ngàn mÅ©i tên thảy Ä‘á»u rÆ¡i xuống đất cả. Chu tá»­ Liá»…u lanh tay rút thẳng lên, không bao lâu chỉ còn Ä‘á»™ vài trượng thì Quách Tỉnh đã tá»›i mặt thành.
Bá»—ng nhiên từ trong rừng ngÆ°á»i Mông Cổ má»™t ngÆ°á»i xông ra, đó là Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng. Lão liá»n giật lấy má»™t cánh cung cứng trong tay tÆ°á»›ng Mông Cổ gần nhất, lắp tên kéo thẳng và buông Ä‘i má»™t cái vụt, nhắm ngay vào sợi dây Ä‘ang kéo Quách Tỉnh lên thành. Còn sợ hai ngÆ°á»i tìm cách đối phó nên bắn luôn liên tiếp hai mÅ©i tên khác, má»™t mÅ©i Quách Tỉnh và má»™t mÅ©i ngay Chu tá»­ Liá»…u. Tài bắn của Kim luân pháp VÆ°Æ¡ng thật là tuyệt diệu. Trong khi mÅ©i tên đầu vừa cắt đứt sợi dây khiến thân hình Quách Tỉnh từ từ rÆ¡i thì hai mÅ©i kia cÅ©ng vừa bay tá»›i, và thân hình mÅ©i thứ ba vẫn lao vun vút tá»›i ngay cổ há»ng Chu tá»­ Liá»…u.
NhÆ°ng Chu tá»­ Liá»…u đâu phải tầm thÆ°á»ng? Khi thấy tên xé gió bay tá»›i đã khẽ Ä‘Æ°a hai ngón tay kẹp ngay thật chặt. Thấy dây đã đứt, Quách Tỉnh lo ngại vô cùng, vì nếu rÆ¡i ngay vào cái rừng ngÆ°á»i ấy thì còn gì mà nói nữa, cho nên trong lúc vô cùng nguy hiểm, ông vẫn giữ được bình tÄ©nh để tìm cách thoát hiểm. Ông bèn hét lên má»™t tiếng thánh thót rồi dập mạnh chân vào bá» tÆ°á»ng, toàn thân bá»—ng bắn vá»t trở lên hÆ¡n má»™t trượng. Tiếp theo đó ông phóng chân khác đạp luôn má»™t chiếc nữa, thân hình lại tung cao thêm má»™t trượng nữa. Äây là thuật "bắc thang lên trá»i" xÆ°a nay ít ngÆ°á»i luyện được. Hàng trăm ngàn quân binh Mông Cổ và Tống Ä‘ang giao chiến bá»—ng đứng im phăng phắc, muôn vạn cặp mắt dán chặt vào chá»— Quách Tỉnh để tán thưởng tài nghệ tuyệt luân do ông ta Ä‘ang thi thố trên vách thành cheo leo cao vòi vá»i.
Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng cÅ©ng vô cùng ngạc nhiên vá» tài ba tá»™t chúng của Quách Tỉnh. Ông suy nghÄ©: "Muốn phá thuật bắc thang lên trá»i này, chỉ có cách là làm sao cho hÆ¡i thở của hắn bị gián Ä‘oạn má»›i được". NghÄ© thế, y liá»n giÆ°Æ¡ng cung nhắm ngay Quách Tỉnh bắn ra má»™t phát, ngay vào phía hậu tâm.
Quách Tỉnh tung ngÆ°á»i bay lên, bá»—ng nghe tiếng xé gió ào ào thì biết có kẻ bắn tên, nên lắc đầu than nhá»:
- Nguy rồi!
Miệng than, tay với ra sau bắt đầu mũi tên. Hàng vạn tiếng hoan hô từ miệng binh sĩ đôi bên reo hò vang dậy, nhưng thân hình của Quách Tỉnh cũng vì vậy mà tụt xuống thấp gần một trượng.
Trong thá»i gian ấy, trong đầu DÆ°Æ¡ng Qua cÅ©ng nổi lên má»™t cuá»™c tranh chấp mãnh liệt. Chàng suy nghÄ©: "Lão đã giết cha mình, lẽ nào ta Ä‘i cứu?
Tại sao không thừa cơ hội này giết phứt đi cho rồi, để thanh toán hận thù?". Nghĩ tới đó, bỗng mũi tên của Kim Luân làm gián đoạn hơi thở khiến Quách Tỉnh đỠkhí không được, tụt xuống non một trượng sâu. Lòng Dương Qua rối ren như tơ vò, không còn suy nghĩ gì nữa. Tức thì chàng vung tay trái chụp lấy đầu dây của Chủ tử Liễu nhảy phóc xuống thành còn tay mặt chộp vào vai Quách Tỉnh.
Trong thá»i gian ấy, Chu tá»­ Liá»…u cÅ©ng lanh trí bèn nhún đầu dây xuống má»™t chút để lấy trá»›n rồi rút mạnh trở lên. Quách Tỉnh và DÆ°Æ¡ng Qua nhÆ° hai con chim bằng cất cánh vá»t thẳng lên trên cao, quay luôn má»™t vòng rồi là là đáp xuống yên lành trên mặt thành giữa tiếng hoan hô vang dậy của hàng vạn hùng binh đôi bên. Trong khi thân thể còn bay lÆ¡ lá»­ng giữa không trung, Quách Tỉnh nghÄ© giận những mÅ©i tên phá đám của Kim Luân vừa rồi nên cÅ©ng muốn thi thố tài năng cho hắn thấy và kiêng oai má»™t mẻ. Ngay khi ngón chân trái vừa Ä‘iểm trên đầu thành. Quách Tỉnh đã giật phắt cánh cung của tên quân đứng canh, tra tên phóng ra má»™t mÅ©i lao vút vá» phía Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng. Vừa khi ấy, Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng cÅ©ng bắn ra má»™t mÅ©i. Hai mÅ©i tên gặp nhau giữa chừng trá»i nghe xoạc má»™t tiếng khô khan và mÅ©i tên của Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng gãy làm hai. Kim Luân Ä‘ang ngẩn ngá» thì mÅ©i thứ hai đã bay tá»›i chạm đúng ngay cung y Ä‘ang cầm trong tay gãy tiêu. Loay hoay chÆ°a biết đối phó ra sao, bá»—ng mÅ©i thứ ba của Quách Tỉnh bắn ngay cá»™t cá» Hốt tất Liệt. Cây soái kỳ Ä‘ang sừng sững oai nghiêm, phía trên má»™t lá cá» tung bay phất phá»›i bá»—ng nhiên bi bắn đứt dây tuá»™t ngay xuống đất.
Hốt tất Liệt thấy Quách Tỉnh thần võ quá khiếp thì buồn rầu lo sợ, bèn ra lệnh gióng chiêng thu quân.
Quách Tỉnh trên đầu thành nhìn xuống thấy Mông Cổ rút quân có trật tá»± quy củ, hàng ngÅ© chỉnh tá», trÆ°á»›c không lá»™n xá»™n, sau chẳng xôn xao, không lá»™ vẻ gì hấp tấp sợ sệt liá»n thở dài than rằng:
- Mông Cổ hành quân đúng phép, tiến thoái đàng hoàng, kỷ luật nghiêm minh như thế này Tống quân địch làm sao nổi?
Than xong mặt mày buồn bá»±c, không nói má»™t lá»i. DÆ°Æ¡ng Qua và Chu tá»­ Liá»…u thấy Quách Tỉnh biểu lá»™ thần oai trÆ°á»›c trận tiá»n, xông vào chá»— muôn binh nhÆ° vào chốn không ngÆ°á»i, thua không hoảng sợ, thắng không kiêu hãnh nên trong lòng ai nấy Ä‘á»u thán phục vô cùng. Khi Ä‘á»™i quân Mông Cổ rút lui cách xa thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng rồi thì Lữ văn Hoán truyá»n mở tiệc khao quân ăn mừng chiến thắng.
Trong tiệc DÆ°Æ¡ng Qua được xem nhÆ° là thượng khách, vì ai ai cÅ©ng khen ngợi chàng có dÅ©ng lá»±c và can đảm đã má»™t mình phi thân xuống thành cứu được Quách Tỉnh khá»l rÆ¡i vào tay địch.
Tiệc xong đã quá canh hai. Äêm nay, Quách Tỉnh và DÆ°Æ¡ng Qua ngủ riêng. Vừa ngủ ngon giấc, DÆ°Æ¡ng Qua nghe tiếng gõ cá»­a thật gấp. Chàng ngồi dậy má»›i hay có lệnh của Quách Tỉnh má»i ra trung quân bàn chuyện khẩn cấp.
Vừa vào tá»›i trung quân, chàng đã thấy Hoàng Dung mặc áo rá»™ng ngồi chống tay lên án thÆ° mặt buồn dàu dàu, thân hình tiá»u tụy. Quách Tỉnh Ä‘ang chắp tay sau lÆ°ng Ä‘i qua Ä‘i lại trong phòng tá» vẻ suy nghÄ© lung lắm. Cạnh đó Quách Phù ngồi làm thinh, đôi mắt còn ngấn lệ, có lẽ đã khóc nhiá»u rồi. Trên án thÆ° có đặt hai thanh gÆ°Æ¡m dài, dằn trên má»™t tá» giấy có viết chữ bị gió thổi tung bay phần phật. Nhìn đôi trÆ°á»ng kiếm, DÆ°Æ¡ng Qua ngạc nhiên vô cùng vì chàng Ä‘oán rõ là hai thanh gÆ°Æ¡m của hai anh em há» Võ.
Thấy Dương Qua tới nơi Quách Tỉnh nói ngay:
- Cháu có đoán biết hai anh em hỠVõ đang đêm đột nhập vào trại giặc để làm chi không?
DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘iá»m nhiên đáp:
- ThÆ°a Quách bá bá, cháu không biết rõ lắm, tuy nhiên cháu cÅ©ng có thể Ä‘oán rằng vì thấy quân giặc vây thành quá ngặt, hai ngÆ°á»i mạo hiểm qua đấy để hành thích tÆ°á»›ng địch, may ra thành công thì sẽ được vang danh vá»›i thiên hạ.
Quách Tỉnh thở dài, Ä‘Æ°a tay sá» vào thanh trÆ°á»ng kiếm mà nói:
- Hai đứa nó thật không tá»± lượng sức mình, để đến ná»—i bị ngÆ°á»i ta vây bắt Ä‘oạt khí giá»›i gá»­i trả lại đây nầy.
Nói xong, ông rút tỠgiấy dằn dưới hai thanh gươm trao cho Dương Qua xem.
DÆ°Æ¡ng Qua tiếp lấy tá» giấy, kê gần đèn Ä‘á»c nhá»:
- Äệ nhất Quốc SÆ° đại Mông Cổ là Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng cung kính gởi thÆ° này cho Quách đại hiệp tÆ°á»ng lãm:
"Äêm nay nhân lúc Ä‘i săn vá», tôi có bắt gặp hai đệ tá»­ của Äại hiệp là hai chàng há» Võ đến viếng trại bất ngá». Vì ngưỡng má»™ uy danh của đại hiệp tôi không nỡ sát hại mà tạm giữ chúng nÆ¡i đây. Vá»›i thÆ° nầy, tôi trân trá»ng kính má»i Äại hiệp quá bá»™ sang dinh chúng tôi dùng chén rượu lạt và tá» chút tâm tình, sau đó sẽ dẫn hai cháu trở vá» trại Tống bình yên vô sá»±".
Kim Luân Pháp Vương bái bút.
Lá»i lẽ trong thÆ° tuy hết sức khiêm nhÆ°á»ng, từ tốn, nhÆ°ng ná»™i dung không ngoài mục đích muốn giữ hai anh em há» Võ làm con tin để buá»™c Quách Tỉnh thân hành sang trại giặc. Há» chỉ nêu Ä‘iá»u kiện là Quách Tỉnh phải dấn thân vào miệng cá»p để cứu cháu vá».
Thấy DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘á»c thÆ°, Quách Tỉnh liá»n há»i:
- Cháu nghĩ sao?
DÆ°Æ¡ng Qua cÅ©ng thừa hiểu dụng ý của Hoàng Dung muốn vá»›i mình tá»›i đây để nhá» tháp tùng theo Quách Tỉnh sang trại Mông Cổ, nên chàng trả lá»i ngay má»™t cách vui vẻ:
- ThÆ°a bá bá và bá mẫu, tôi và cô nÆ°Æ¡ng tôi sẽ giả dạng tùy tùng Ä‘i theo Quách bá bá qua trại giặc. Nếu bá»n chúng trở mặt đánh nhau, hai tôi sẽ dùng song kiếm hợp bích để đối địch. NhÆ° thế cÅ©ng có thể giải quyết được phần nào tình trạng nguy biến. Vá»›i ba ngÆ°á»i, chắc chắn há» sẽ không làm hại chúng ta nổi đâu.
Quách Tỉnh thấy Dương Qua có lòng sốt sắng thì mừng lắm vội nói:
- NhÆ° vậy thì hay lắm, vậy xin cho má»i Long cô nÆ°Æ¡ng sang đây cùng Ä‘i cho kịp.
Nhưng Hoàng Dung đã can thiệp nói:
- Không nên đâu, theo ý tôi thì một mình cháu Qua cũng đủ rồi. Long cô nương là đàn bà con gái, không nên để mạo hiểm vào hang hùm làm chi. Tôi không muốn thế.
DÆ°Æ¡ng Qua giật mình, suy nghÄ©: "hèn chi thiên hạ đồn Hoàng Dung Ä‘a mÆ°u túc trí, quả không sai. Bà sợ ta phản bá»™i không vá» nên muốn giữ Tiểu long Nữ lại đây để làm con tin và cầm chân mình chứ gì. Bà này cao kiến thật". NghÄ© xong, để Hoàng Dung khá»i ngá» vá»±c chi vá» mình DÆ°Æ¡ng Qua vui vẻ nói luôn:
- Quách bá mẫu nói như vậy cũng phải, thôi một mình cháu và Quách bá bá cũng đủ rồi.
Lập tức hai ngÆ°á»i cùng nai nịt gá»n gàng, lên yên giục ngá»±a nhắm trại giặc trá»±c chỉ. Không đầy ná»­a giá» sau, hai bác cháu đã tá»›i trại Mông Cổ.
Hốt Tất Liệt nghe quân phi báo có Quách Tỉnh sang dinh thì ná»­a sợ ná»­a mừng, vá»™i truyá»n cho má»i vào trong dinh đàm đạo.
Quách Tỉnh bÆ°á»›c vào căn lá»u to nhất ở giữa, nhìn thấy má»™t thiếu niên ngồi ngay chính giữa, mặt vuông tai lá»›n, đôi mắt sâu sáng quắc, diện mạo uy nghi Ä‘Æ°á»ng bệ, bá»—ng giật mình nghÄ© bụng:
- Hốt tất Liệt quả giống y cha nó là Äà Lôi nhÆ° tạc.
Hình ảnh bao nhiêu ngày còn thiếu thá»i bá»—ng diá»…n ra trong ký ức. Quách Tỉnh nhá»› lại mối tình bè bạn thắm thiết giữa mình và Äà Lôi khi còn thÆ¡ ấu cùng chung sống tại sa mạc Mông Cổ, bất giác chạnh lòng cảm Ä‘á»™ng rÆ°ng rÆ°ng hai dòng nÆ°á»›c mắt.
Hốt tất Liệt vội vã đứng lên bước ra tận cửa nghênh tiếp, chắp tay xá dài Quách Tỉnh và thưa rằng:
- Kính chào Quách đại hiệp. Ngày phụ vÆ°Æ¡ng tôi còn sanh tiá»n vẫn thÆ°á»ng nhắc tá»›i bác luôn luôn. Ngày nay được diện kiến cùng bác quả thật là má»™t Ä‘iá»u vinh hạnh cho kẻ hậu sinh này.
Quách Tỉnh chắp tay đáp lễ rồi ung dung nói:
- Äà Lôi nghÄ©a huynh cùng tôi kết tình "ân đáp" thân tình hÆ¡n cốt nhục. Ngày tôi còn thiếu thá»i đã sống bao năm nÆ°Æ¡ng nhá» dÆ°á»›i trÆ°á»›ng của Thái Tổ Äại Hãn. Không ngá» ngày nay tôi còn sống sót mà bạn thiết đã qua Ä‘á»i khiến tôi rất Ä‘au lòng xót dạ.
Hốt tất Liệt thấy Quách Tỉnh ăn nói thành thá»±c, đã có cảm tình ngay và nhá»› đến cha mình, cÅ©ng muốn ra nÆ°á»›c mắt. Sau đó Hốt tất Liệt giá»›i thiệu Quách Tỉnh cùng Doãn khắc Tây và bá»n Tiêu tÆ°Æ¡ng Tá»­...
Quách Tỉnh uống xong má»™t ly sữa tÆ°Æ¡i rồi vẫn chÆ°a thấy hai anh em há» Võ thì đã có bụng lo muốn cất tiếng há»i thăm nhÆ°ng Hốt tất Liệt đã gá»i lính hầu ra lệnh:
- Quân bay mau má»i hai vị thiếu niên há» Võ ra đây.
Bá»n vệ sÄ© lãnh mạng lui ra, má»™t chập sau hai anh em há» Võ được dẫn vào. Hai ngÆ°á»i bị trói thúc hai cánh tay ra sau lÆ°ng, quần áo tả tÆ¡i, mặt mày tiá»u tụy. Khi vừa thấy Quách Tỉnh, cả hai xấu hổ và lo sợ, cúi mặt chẳng dám nhìn lên, miệng sẽ gá»i:
- Sư phụ!
Hốt tất Liệt nạt tả hữu:
- Ta đã dặn bay đối đãi tá»­ tế vá»›i hai vị này, tại sao bây lại Ä‘em trói ngÆ°á»i ta nhÆ° vậy? Hãy mau mau mở trói lập tức.
Bá»n vệ sÄ© thất thanh dạ ran và vá»™i vàng chạy lại mở trói. NhÆ°ng vì dây gân bò cá»™t chặt, nút bị gút cứng, chúng mở mãi không ra. Tức thì Quách Tỉnh đứng dậy, bÆ°á»›c lại gần, Ä‘Æ°a tay bấm vào mất nút dây. Ngón tay của ông sá» tá»›i đâu thì mối dây gân bò Ä‘á»u đứt tiện rÆ¡i xuống đất hết.
Hốt tất Liệt truyá»n mang rượu ra đãi anh em há» Võ. NhÆ°ng Quách Tỉnh nóng lòng muốn cho hai ngÆ°á»i sá»›m thoát khá»i hang hùm nên đứng dậy chắp tay vái dài và nói:
- Hai tên súc sinh này vì còn nhá» tuổi lau chau chÆ°a biết oai hùm lá»›n nhá» quí vị thÆ°Æ¡ng tình và đã cho chúng má»™t bài há»c đích đáng để ngày sau xá»­ mình, tôi rất lấy làm cám Æ¡n lắm lắm. Bây giá» xin các lá»—i cùng quí vị cho chúng nó được vá» trÆ°á»›c.
Rồi không cần ý kiến bên này, ông xua tay sang hai anh em hỠVõ khoát tay bảo:
- Hãy làm lá»… tạ Æ¡n rồi vá» ngay, thông báo cho Lữ Äại Nhân biết rằng cần phải canh phòng nghiêm ngặt, bất cứ có má»™t biến cố nào xảy ra cÅ©ng không được khai hành, và để phòng địch quân đánh úp nghe chÆ°a.
Lá»i nói của Quách Tỉnh uy nghiêm khiến cho Hốt tất Liệt cÅ©ng hiểu dụng ý của Quách Tỉnh muốn bảo rằng dù sao thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng vẫn liá»u chết phòng thủ chứ không bao giá» chịu đầu hàng giặc.
Võ Tu Văn và Äôn Nho bái tạ rồi lui ra.
Hốt tất Liệt cÆ°á»i nói:
- Chắc bác không biết gì vá» chuyện hai anh em ngÆ°á»i này đến đây để hành thích cháu.
Quách Tỉnh gật đầu đáp:
- Vâng, quả tình tôi không há» hay biết gì hết. Bá»n này còn trẻ ngÆ°á»i, cạn nghÄ© đã hành Ä‘á»™ng Ä‘iên rồ, gây nhiá»u sá»± rắc rối quá.
Hốt tất Liệt cÆ°á»i ha hả nói luôn:
- Giữa bác và cháu, chúng ta đã quen biết thân tình cùng nhau ba Ä‘á»i rồi, chắc không bao giá» bác nỡ dùng thủ Ä‘oạn ấy đối vá»›i nhau.
Quách Tỉnh nghiêm giá»ng đáp:
- CÅ©ng đúng mà cÅ©ng có thể không. Phàm gặp việc công phải gác việc tÆ° lại. XÆ°a kia nghÄ©a huynh Äà Lôi Ä‘em quân vây đánh thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng, tôi đã có ý hành thích nghÄ©a huynh để lui binh địch và cứu nguy cho xã tắc. CÅ©ng may khi chÆ°a thi hành kịp mÆ°u này thì nghe tin Thái Tổ Ä‘au nặng, truyá»n Mông Cổ rút quân vá» nÆ°á»›c lập tức. Nhá» vậy nên tôi má»›i giữ trá»n danh tiết. Ngày xÆ°a cố nhân có dạy "đại nghÄ©a diệt thân" nếu gặp đại nghÄ©a cÅ©ng có thể giết cả ngÆ°á»i thân để làm tròn sứ mạng, huống chi là tình bằng hữu?
Ông nói vá»›i má»™t giá»ng rá»™n ràng uy nghi, khiến cho bao nhiêu kẻ nhÆ° Kim Luân, Doãn khắc Tây thẩy Ä‘á»u nhìn nhau biến sắc.
Mấy câu nói này khiến DÆ°Æ¡ng Qua rung Ä‘á»™ng cả cõi lòng và suy nghÄ©: "Phải rồi. Vì đại nghÄ©a mà giết nghÄ©a huynh nghÄ©a đệ. Việc đây đã trở thành ngón sở trÆ°á»ng của mi rồi. Không rõ xÆ°a kia cha ta đã làm chi nên tá»™i mà khiến cho mi phải dứt tình bằng hữu để hạ thủ ông ấy?". NghÄ© đến đây, máu phục thù này sùng sục trong huyết quản.
Quách Tỉnh tuy nói trắng ra nhÆ° vậy nhÆ°ng Hốt tất Liệt không giận mà tÆ°Æ¡i cÆ°á»i há»i:
- Nếu vậy sao bác bảo hai anh em há» Võ làm việc này để gây thêm Ä‘iá»u rắc rối?
Quách Tỉnh đáp luôn:
- Gây rắc rối là vì chúng không biết lượng sức, đi hành thích bất thành khiến cho địch đỠphòng chặt chẽ và gây rắc rối cùng khó khăn cho công việc những kẻ làm sau.
Tài sản của than_long_vn

  #54  
Old 31-07-2008, 01:12 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 54

ÄÆ¡n Ä‘ao thoát khá»i hang hùm



Kim Luân Pháp Vương thấy Quách Tĩnh tay không và một thân vào chốn hang hùmg miệng rắn mà ko chút nể gì, nói năng hiên ngang ko chút nào nể sợ, thì cũng lấy làm kính phục.
Hốt Tất Liệt thấy Quách Tĩnh vũ khí hiên ngang, nói năng thẳng thắn thì trong lòng thêm phần mến chuộng và nghĩ rằng:
- Má»™t ngÆ°á»i nhÆ° thế này mà mua chuá»™c được, thì còn quý bằng cả mấy thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng.
Nghĩ vậy nên nói tiếp:
- Quách thúc phụ, cháu nghÄ© rằng triá»u đình nhà Tống, vua thì hoang dâm vô đạo, tôi thì xiểm nịnh, gia thần hết quyá»n hành ngÆ°á»i trung can bị âm mÆ°u hãm hại, có phải đúng vậy hay không?
Quách Tĩnh đáp:
- Äúng nhÆ° vậy. Lý thông Hoàng đế là má»™t hôn quân vô đạo.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u giật mình kinh ngạc vì ko ngá» Quách TÄ©nh lại dám công nhiên chá»­i mắng vua mình trÆ°á»›c mặt Hốt Tất Liệt.
Hốt Tất Liệt nhân cơ hội nói:
- Nếu vậy hà tất thúc phụ phải liá»u thân phục vụ cho bá»n hôn quân vô đạo ấy?
Quách TÄ©nh đứng vùng dậy nghiêm giá»ng trả lá»i:
- Ta tuy ko tài cán bao nhiêu, nhÆ°ng ko bao giỠđể cho bá»n vua quan nhu nhược ấy lợi dùng được. Sở dÄ© ta Ä‘em hết bầu nhiệt huyết ra phục vụ, san hà là cÅ©ng vì hạnh phúc của muôn triệu lÆ°Æ¡ng dân bá tánh Hán tá»™c mà thôi.
Hốt Tất Liệt rót đầy chung rượu, nhìn má»i ngÆ°á»i nói:
- Má»™t thánh hiá»n của quý quốc có nói má»™t câu bất hủ:"Dân vì quý xã tắc thứ chi, quân vi khinh". Câu này ngụ ý bảo rằng giang sÆ¡n gấm vóc là tài sản của muôn dân chứ không phải là của riêng của má»™t ngÆ°á»i hay má»™t dòng há»c nào. NÆ°á»›c Äại Mông Cổ ta trị quốc an dân, dem lại thành binh lạc nghiệp cho muôn dân. Nay thấy vua Tống hoang dâm vô đạo, khiến cho bá tánh lầm than cÆ¡ cá»±c, vì vậy nên má»›i hÆ°ng binh phạt Tống để Ä‘em lại hạnh phúc cho muôn triệu ngÆ°á»i Hán. Äó là chính nghÄ©a của công cuá»™c Nam tiến. VIệc làm này quả thật hợp vá»›i lá»i nói của Æ°á»›c vá»ng của Quách bá phụ vừa rồi. Vậy chúng ta hãy cùng nhau đụng lý uống để tán thưởng và mừng cho sá»± gặp gỡ này.
Toàn thể má»i ngÆ°á»i thảy Ä‘á»u nâng ly định uống. Quách TÄ©nh bá»—ng vung tay áo quay má»™t vòng khiến bao nhiêu ly rượu của cá»­ tá»a thảy Ä‘á»u rÆ¡i xuống đất, rồi thét lá»›n:
- Nguỵ biện, chúng bây hãy nín đi đừng nói nữa. Từ khi Mông cổ hưng binh Nam tiến: xương máu Hán tộc chồng chất như núi sông, tang tóc lan tràn từ thôn quê tới đô thị, nước mất nhà tan, lương dân đồ thán, sao còn nói chuyện giả ân giả nghĩ vì dân làm việc nghĩa.
Nói dứt lá»i ông bái má»™t vòng chào hết má»i ngÆ°á»i rồilui ra khá»i tiệc. Hốt Tất Liệt cung kính tiá»…n ra.
Kim Luân Pháp Vương và Tiêu Tương Tử nghĩ bụng:
- Tốn baonhiêu công phu tâm trí má»›i dụ được hắn vỠđây. Bây giá» Thái tá»­ lại tiá»…n hắn ra khá»i tiệc, thì có khác chi thả hổ vá» rừng.
NhÆ°ng khi Hốt Tất Liệt Ä‘Æ°a Quách TÄ©nh bÆ°á»›c ra khá»i lá»u thì bá»—ng có tám ngÆ°á»i dÅ©ng sÄ© xông ra bao vây Quách TÄ©nh nạt lá»›n:
-Quách TÄ©nh, từ khi tại thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng mi giết hại anh em chúng tao ko biết bao nhiêu mà kể. Hôm nay gặp nhau tại đây, đừng có dÆ°Æ¡ng oai múa má» nữa. VÆ°Æ¡ng gia ta cho mi vá», chứ anh em ta quyết chẳng dung mi toàn mạng.
Nói xong cả tám ngÆ°á»i dùng thế đô vật xông lại tấn công.
Từ thuở bé, Quách TÄ©nh đã sống tại Mông Cổ đã há»c và luyện rất nhiá»u vá» phép đô vật của xứ này cho nên ông cÅ©ng dùng đô vật mà chống lại. Ông vừa ra tay ko đầy mấy phút, cả tám tên lá»±c lưỡng đã bị ném văng ra xa lắc nằm ko cục cá»±a, bao nhiêu ngÆ°á»i đứng gần cất tiếng cÆ°á»i vang.
Ngay lúc ấy từng hồi ốc tù và rú lên, ba bốn thiên nhan đội từ bốn phương tám hướng nhất tỠxông ra, vây chặt Quách Tĩnh và Dương Qua vào chính giữa.
Quách TÄ©nh liếc nhìn qua tình hình cÅ©ng thấy nao núng, bèn ghé tai DÆ°Æ¡ng Qua dặn nhá»:
- Hãy giựt cho được một cái khiên để che tên, xông ra hướng Nam một đoạn rồi bất ngỠtiến vỠphía bắc.
Tuy ngạc nhiên, nhưng Dương Qua chợt hiểu ngay dụng ý của Quách Tĩnh.
Vì thành Tương Dương ở vỠphía Nam nên tất nhiên quân Mông Cổ đã bố trí án ngữ nơi đó chặt chẽ hơn, bây giỠchạy vỠphía bắc dễ dàng hơn. Còn đang phân vân, bỗng nhiên từ phía dinh trại của Hốt Tất Liệt có bốn bóng đen lao vút ra như tên bắn. Tiếp theo là tiếng kêu vi vu, hai chiếc vòng sắt và đồng trong tay Kim Luân Pháp Vương đã quay tít tấn công tới tấp.
Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng vừa ngăn đầu ngá»±a trong vài phút thì tiếp tá»›i bá»n Doãn Khắc Tây và Ni ma Tinh cÅ©ng xông ra ngay, cùng bủa vây hai ngÆ°á»i rất chặt chẽ,.
Quách TÄ©nh nhận xét trong mấy ngÆ°á»i Ä‘ang bao vây có Doãn Khắc Tây tÆ°Æ¡ng đối kém hÆ¡n, nên tung song chưởng giả bá»™ đãnh dứ vào mặt Tiểu TÆ°Æ¡ng Tá»­ rồi bất thình lình theo tÆ° thế "thần long bài vÄ©" nắm chặt lấy ngá»n roi của Doãn Khắc Tây.
Doãn Khắc Tây tá»± lượng mình ko đủ sức chống cá»± lại Quách TÄ©nh và giật roi cÅ©ng ko xong, nên nhảy liá»u tá»›i trÆ°á»›c rút ra ngá»n Ä‘oản Ä‘ao đâm vào hông Quách TÄ©nh cốt dùng áp lá»±c này khiến ông phải buông roi ra.
Ko ngỠQuách Tĩnh đã ko chịu buông roi mà còn sử dụng chiêu thế cầm nã thủ giật luông chiếc đoản đao trong tay hắn.
Trong tình trạng thập phân nguy biến ấy thì Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng và TIểu TÆ°Æ¡ng Tá»­ đã đòng thá»i tấn công tá»›i kịp.
Thấy ko thể nhân nhượng được nữa, Quách TÄ©nh thét lên má»™t tiếng long trá»i, má»™t luồng sức mạnh từ trong tay ông chuyá»n vào ngá»n roi rồi xuyên thẳng vào ngá»±c khiến cho Doãn Khắc Tây có cảm giác nhÆ° bị má»™t ngá»n dùi lá»­a đâm vào tim, chịu ko nổi la lên má»™t tiếng, thổ ngay mấy búng máu rồi phi thân ra ngoài vòng chiến đấu.
Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng thấy chỉ trong vài ngá»n đầu mà Quách TÄ©nh đã loại được Doãn Khắc Tây ra ngoaì vòng chíên đấu thì ngán vô cùng. Trong lòng ông vừa mừng vừa sợ lẫn lá»™n. Mừng là đã loại được má»™t đối thủ trong chức vị đệ nhất dÅ©ng sÄ© Mông Cổ sợ là vì Quách TÄ©nh qủa là trang vÅ© dÅ©ng phi thÆ°á»ng đúng nhÆ° lá»i thiên hạ truyá»n tụng, nếu hở cÆ¡ má»™t ly là sẽ bị mất mạng nhÆ° chÆ¡i.
Trong khi bị bốn năm tay cao thủ võ lâm nguy khốn, bên ngoài thì hàng vạn binh lính và chiến mã bao bá»c không biết mấy trăm vòng.
Quách Tĩnh vẫn ko nao núng. Ông lần lượt giở hết tuyệt nghệ của Giáng long thập bát chưởng để chống lại. Dương Qua vẫn ung dung đứng ngoài vòng chiến theo dõi trận đấu.
Hai bên đánh nhau hÆ¡n trăm hiệp chÆ°a phân thắng bại. Bá»—ng nhiên Tiểu TÆ°Æ¡ng Tá»­ rú lên má»™t tiếng, lao vút ngÆ°á»i lên ko trung rÆ¡i từ trên nhào xuống, đầu gậy nhắm thẳng vào ngÆ°á»i Quách TÄ©nh, ông vừa qua má»™t bên tránh né, bá»—ng thấy từ đầu gậy xẹt ra má»™t lằn khói xanh xám bao phủ cả ngÆ°á»i Quách TÄ©nh. Quách TÄ©nh vừa hít phải tá»± nhiên đầu óc choáng váng, nên Ä‘oán biết địch thủ đánh thuốc Ä‘á»™c, ông vá»™i vàng áp dụng tÆ° thế "Kiến long tại Ä‘iá»n" trong Giáng long thập bát chưởng, đánh bật cả ngÆ°á»i và gậy văng xa hÆ¡n má»™t trượng.
Tiểu TÆ°Æ¡ng Tá»­ cố gắng nhoai ngÆ°á»i lại chÄ©a đầu gậy phóng thêm hÆ¡i Ä‘á»™c nữa. Lần này Quách TÄ©nh đã Ä‘á» phòng rồi nên thi triển thế "Tầm long vật dụng" là chưởng lá»±c toả ra bốn bá» nhÆ°ng tại ngay giữa lòng bàn tay lại có.
Khi vận dụng ná»™i lá»±c để chống chá»i lại nhÆ°ng ko thấy trở lá»±c, hắn đã biết mình trúng kế vá»™i vàng thu trở vá», nhÆ°ng đã muá»™n rồi. Chưởng lá»±c của Quách TÄ©nh đã bao trùm khắp chung quanh nhÆ° má»™t cái nÆ¡m úp kín, Tiêu TÆ°Æ¡ng Tá»­ thất kinh hồn vía, vá»™i vàng lăn tròn dÆ°á»›i đất để lánh né và trốn đòn. Quách TÄ©nh nhân cÆ¡ há»™i này bèn nhảy vá»t ra khá»i vòng vây thét lá»›n:
- Qua nhi, mau mau theo ta.
Thấy Quách TÄ©nh đã thoát khá»i vòng vây, Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng tức tốc tung ngÆ°á»i phóng theo. NhÆ°ng Quách TÄ©nh đã giật được hai ngá»n giáo dài lao vút trở lại để cản hậu.
Thấy hai cây giáo nhÆ° hai con thần long lao tá»›i ngay mình. Kim Luân bèn vÅ© lá»™ng hai chiếc vòng ngăn lại. NhỠđó, Quách TÄ©nh đã thoát được và lẫn vào đám biển ngÆ°á»i.
Lúc đó ông tả xung hữu Ä‘á»™t má»™t mình, vẫy vùng trong đám ngÆ°á»i nhÆ° rồng tiên uốn khúc, Ä‘á»™t nhiên tách rá»i ra má»™t bên, trở vá» phÆ°Æ¡ng Bắc để thoát khá»i vòng vây. Ông Ä‘Æ°a tay vào miệng rít lên tiếng còi lảnh lót. Tức thì con TIểu hồng mã đã vùn vụt phi lại nhÆ°ng gió thổi.
DÆ°Æ¡ng Qua đứng nhìn theo thấy rằng nếu để cho Quách TÄ©nh lên được lÆ°ng Tiểu Hồng Mã thì có khác chi thả cá»p vá» rừng, rồng thần xuống biển, làm sao cản nổi nữa, nên chàng nghÄ© ra má»™t kế bèn ngã ngá»­a ra sau miệng la lá»›n:
- Ôi chao, chết tôi rồi!
Quả nhiên tiếng kêu có hiệu lá»±c phi thÆ°á»ng. Quách TÄ©nh đã leo lên lÆ°ng Tiểu hồng mã nhÆ°ng vừa nghe DÆ°Æ¡ng Qua kêu lá»›n bèn quay mình trở lại xông lại gần há»i ngay:
- Sao thế cháu, có hỠchi ko?
DÆ°Æ¡ng Qua trả lá»i yếu á»›t:
- Cháu Ä‘ang kịch chiến cùng Mã quang tổ bá»—ng thấy trên ngá»±c Ä‘au nhói, chắc có lẽ vì dùng sức quá nhiá»u nên bị ná»™i thÆ°Æ¡ng cÅ©ng nên.
Quách Tĩnh sốt sắng bảo:
- Vậy cháu hãy mau mau leo lên lÆ°ng để bác công thoát ra khá»i vòng vây.
Dương Qua đang lưỡng lự thì Quách Tĩnh đã khòm xuống kéo Dương Qua bỠngay lên lưng rồi phi thân ra hướng Băc.
Ngay lúc ấy Kim Luân Pháp Vương, Tiểu Tương Tử và Ni ma Tinh đã xông lại vây chặt Quách Tĩnh vào giữa. Trong tiếng quân reo tở mở, Quách Tĩnh thi triển thần lực đánh nhau và liếc mắt nhìn vỠphía xa thấy Hốt Tất Liệt đang bưngly rượu lên môi tỠý vui mừng như sắp bắt được ông.
Quách TÄ©nh nổi nóng bèn cõng DÆ°Æ¡ng Qua chạy thẳng vá» hÆ°á»›ng đó. HÆ¡n mấy chục thân binh liá»u chết xông ra truy cản. DÆ°Æ¡ng Qua nghÄ© bụng:
- Nếu để Quách TÄ©nh đánh được Hốt Tất Liệt thì việc lá»›n há»ng bét.
Chàng bèn rút thanh Quân tá»­ kiếm nắm nÆ¡i tay rồi há»i Quách TÄ©nh:
- Bác Quách, xưa kia cha tôi đã làm tội gì đại ác, nên buộc lòng bác phải giết ôngấyphải ko?
Quách Tĩnh thật lòng đáp không suy nghĩ:
- Cha mi là kẻ phản dân hại nước, ai ai cũng có bổn phận phải giết đi.
DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i gằn:
- A, té ra thế sao?
Chàng trở mạnh thanh quân tá»­ kiếm nhắm ngay ót Quách TÄ©nh thá»c mạnh xuống má»™t nhát. Làn kiếm Ä‘ang ngon trá»›n cắm xuống bá»—ng chạm phải má»™t vật gì vụt ngang qua má»™t bên ko trúng đích. DÆ°Æ¡ng Qua nhìn lại vật ấy là chiếc gậy của TIêu TÆ°Æ¡ng Tá»­.
Thấy hắn gạt kiếm mình DÆ°Æ¡ng Qua ngạc nhiên nhÆ°ng chàng chợt hiểu ngay: - Hắn sợ mình giết mất Quách TÄ©nh thì Ä‘oạt cả chức"Äệ nhất dÅ©ng sÄ©" đây chứ gì? CÅ©ng vì cái hÆ° danh hão huyá»n này mà hắn lại cản mÅ©i mình thật đáng tức.
Chàng nổi nóng, vung quân tử kiếmtấn công Tiêu Tương Tử luôn ba thế buộc hắn phải dang ra để có thể quay kiếm lại đâm Quách Tĩnh lần nữa, nhưng nhát kiếm thứ hai vừa vung ra thì lại bị gậy của Tiêu Tương Tử vụt tới gạt đi lần nữa.
Trong khi đó Quách Tĩnh đang bận tâm đối phó cùng Kim Luân Pháp Vương nên ko hỠhay biết việc gì xảy ra trên vai. Khi thấy Tiêu Tương Tử cứ lăn xả vào tấn công Dương Qua hoài ông bỗng nổi giận vùng bàn tay tả tống ra một chưởng đẩy hắn văng ra xa mấy bước.
Ngay lúc ấy, phía trước mặt Kim Luân Pháp Vương tấn công gấp nên buộc Quách Tĩnh phải dùng tay chống đỡ lại. Tiêu Tương Tử thấy ông đang bận lo mặt trước lại xông vào tấn công Dương Qua nữa.
Giận quá, Quách Tĩnh ko nương tay nữa, ông bèn dùng thế "Thần long bài vỹ" vụt trúng Tiêu Tương Tử một chưởng la "oái" thật to. Nhưng vì hở cơ Quách Tĩnh cũng lãnh một đòn của Kim Luân Pháp Vương vào hông trái nhưng ko hỠgì.
Thừa dịp này, Ni Ma Tinh dùng gậy đầu rắn thá»c mạnh phía dÆ°á»›i nách, Quách TÄ©nh tung má»™t bÆ°á»›c nhÆ° trá»i giáng vào lÆ°ng Ni ma Tinh khiến hắn lá»™n má»™t vòng lên cao, gãy luôn ba chiếc xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n.
Thừa lúc Quách TÄ©nh bị thÆ°Æ¡ng Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng cả mừng và thêm hứng chí tấn công nhÆ° bão táp, Quách TÄ©nh thấy má»™t sức nặng nhÆ° núi Thái SÆ¡n dồn ép vào ngÆ°á»i, trÆ°á»›c ngá»±c nóng ran, há»™c ra má»™t búng máu.
Tuy bị thÆ°Æ¡ng ói máu nhÆ°ng Quách TÄ©nh vẫn ko quên DÆ°Æ¡ng Qua và gá»i lá»›n:
- Dương Qua, cháu hãy cướp một con ngựa lánh thân trước đi, đã có ta cản hậu đây rồi.
Thấy trong giá» phút nguy nan mà Quách TÄ©nh vẫn má»™t lòng lo nghÄ© tá»›i mình, DÆ°Æ¡ng Qua cảm thấy thẹn thùng trong dạ. Chàng bèn nhảy xuống vung cây quân tá»­ kiếm vùn vụt chém ngang chặt dá»c nhÆ° con hổ Ä‘iên khiến bá»n Tiêu tÆ°Æ¡ng Tá»­ phải gạt qua má»™t bên và ngạc nhiên há»i:
- Dương Qua, tại sao vậy, ngươi điên rồi sao?
DÆ°Æ¡ng Qua bất chấp những lá»i của chúng, trong miệng cứ lẩm bẩm mãi:
- Quách bá phụ, cháu đã làm hại bác, cháu đã hại bác.
Trong lúc ấy ná»c Ä‘á»™c của cây xà trượng bắt đầu công phạt, khiến Quách TÄ©nh thấy đầu óc đảo lá»™n, đứng ko vững nữa, té ngồi xuống đất.
DÆ°Æ¡ng Qua phải cõng Quách TÄ©nh lên vai mà chạy. Vì phải thêm gánh nặng trên mình, việc day trở có phần chậm chạp nên ko bao lâu chàng đã lãnh má»™t chiếc vòng trên vai, máu chảy đầm Ä‘á».
Trong lúc thập tá»­ nhất sinh, bá»—ng nhiên hàng ngÅ© quân Mông Cổ náo loạn, từ trong đám xông ra má»™t ngÆ°á»i hình dáng kì dị, má»™t tay chống gậy sắt, tay cầm búa thợ rèn, xông vào tiếp tay cùng DÆ°Æ¡ng Qua. NgÆ°á»i ấy là Phùng Mặc Phong, đệ tá»­ của Hoàng Dược SÆ° đảo chúa.
Nguyên Phùng Mặc Phong bị trÆ°ng dụng vào trong quân ngÅ© Mông Cổ để làm thợ rèn sá»­a sang binh khí cho lính. NhÆ°ng trong thâm tâm của ông lúc nào cÅ©ng nuôi hi vá»ng sẽ sát hại được má»™t vài viên tÆ°á»›ng Mông Cổ để lấy thành tích trÆ°á»›c khi tẩu thoát. NhÆ°ng chá» mãi chÆ°a có được cÆ¡ há»™i thuận tiện. Hôm nay thấy Quách TÄ©nh và DÆ°Æ¡ng Qua bị vây ngặt nghèo ông má»›i xuất đầu lá»™ diện xông ra tiếp cứu.
NhÆ°ng vì võ công của Phùng Mặc Phong, so vá»›i bá»n Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng còn sút kém má»™t bá»±c xa cho nên ko được má»™t hiệp đã bị dồn vào thế lúng túng rồi.
Nhân lúc há»—n loạn, Tiêu TÆ°Æ¡ng Tá»­ giáng mạnh má»™t gậy xuống đầu Quách TÄ©nh, đồng thá»i bấm nút cho thuốc Ä‘á»™c xịt ra thêm. Không ngá» DÆ°Æ¡ng Qua đã liá»u mạng nắm được đầu gậy, còn tay kia đâm lẹ má»™t gÆ°Æ¡m khiến Tiêu TÆ°Æ¡ng tá»­ phải buông để thoát thân.
Không ngỠnhỠthế này mà Dương Qua đã được cây xà trượng lợi hại của hắn.

Trong khi Dương Qua lo giật gậy đã để một khoảng trống phía trên lưng Quách Tĩnh. Kim luân pháp vương thừa thế đưa tay chộp thẳng vào lưng ông, định bắt sống.
Thấy tình thế quá Æ° khẩn cấp, Phùng Mặc Phong bèn liá»u mạng đánh tạt má»™t búa vào lÆ°ng Kim luân để giải đòn cho Quách TÄ©nh.
Nhưng Kim Luân quá ư lợi hại, một mặt phóng chiếc vòng đỡ búa Mặc Phong, còn tay kia vẫn tung ra chộp lưng Quách Tĩnh ko tha.
Phùng Mặc Phong liá»u chết, thét to lên má»™t tiếng vang trá»i rồi nhảy vào ôm chầm lấy Kim Luân mà vặt. Bị ôm bất ngá», Kim Luân thất thế té ngá»­a trên mặt đất. Ông nổi nóng tống luôn má»™t cùi chá» vào hông Mặc Phong làm gãy hết má»™t xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n.
Tuy bị trá»ng thÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng Phùng mặc Phong vẫn bám riết Kim Luân ko tha, khiến ông Ä‘iên tiết tống luôn bốn quyá»n chết tốt.
Nhá» giây phút há»—n Ä‘á»™n này mà DÆ°Æ¡ng Qua thoát khá»i vòng vây, tay múa chiếc gậy của Tiểu TÆ°Æ¡ng Tá»­ cản hậu.
Hàng vạn binh lÄ©nh của Hốt Tất Liệt ồ ạt, tuôn tá»›i nhÆ° nÆ°á»›c vỡ bá». DÆ°Æ¡ng Qua vung tít cây gậy cản lại. Trong lúc bất ngá» chàng bấm trúng cái nút khiến má»™t luồng khói Ä‘en từ đầu gậy xông ra làm cho gần má»™t trăm quân đứng gần ngã quay chết giấc. Thừa dịp ấy DÆ°Æ¡ng Qua thoát khá»i vòng vây chạy miết.
Chạy thoát Ä‘á»™ vài dặm, chàng huýt gió gá»i con hồng mã của mình. Nghe dấu hiệu của chủ, con ngá»±a khôn ngoan phi bốn vó chạy tá»›i nhÆ° bay.
Nhưng Dương Qua leo lên giục chạy quá trăm trượng thì nó đã đuối sức đi chậm dần. Phía sau, muôn binh Mông Cổ đuổi tới rất gấp. Trên lưng Dương Qua, Quách Tĩnh lại hôn mê lần nữa.
Trong lúc quá nguy cấp, DÆ°Æ¡ng Qua dùng roi quất vào ngá»±a. Ko ngá» trong lúc hấp tấp chàng đập trúng chân Quách TÄ©nh, ông bị đánh choàng tỉnh dậy mở mắt nhìn bốn phía rồi huýt còi gá»i con Tiểu hồng mã. Vừa nghe tiếng còi con Tiểu hồng mã từ trong rừng ngÆ°á»i xông ra phi tá»›i vùn vụt nhÆ° má»™t vệt Ä‘á» kèm sát má»™t bên.
Thấy con hồng mã đã kiệt sức. Dương Qua hít một hơi dài vận sức vác Quách Tĩnhphóc lên mình TIểu Hồng mã, thúc chạy như tên bắn.
Ngay lúc đó từ phía sau hàng vạn mũi tên cũng lao tới như mưa bấc. Con hồng mã hí lên một tiếng não nùng quỵ hai chân trước vì bị tên nhưng nó vẫn có gượng nhìn chủ trân trân, hai hàng nước mắt chảy ròng ròng trước khi ngã gục.
Con Tiểu hồng mã lao vút như trận cuồng phong, ko mấy chốc đã vượt đi quá xa, thoát nạn.
DÆ°Æ¡ng Qua hai tay ôm Quách TÄ©nh vào lòng tha thiết há»i:
- Quách bá phụ, bác có sao ko?
Nhưng Quách Tĩnh hôn mê trở lại, nín thinh ko nói.
DÆ°Æ¡ng Qua thất kinh vá»™i Ä‘Æ°a tay sá» vào ngá»±c Quách TÄ©nh, thấy tim còn đập nhẹ. Chàng cÅ©ng kiệt sức quá, ôm lấy Quách TÄ©nh gục trên mình ngá»±a, mặc cho con tuấn mã sải bốn vó suốt Ä‘Æ°á»ng trÆ°á»ng.
Chàng mệt quá thiết Ä‘i má»™t hồi lâu, khi chợt tỉnh dậy bá»—ng thấy lô nhô trÆ°á»›c mặt có má»™t đạo quân đón Ä‘Æ°á»ng, hình nhÆ° muốn bắt Quách TÄ©nh nữa. Chàng say máu rút kiếm chém loạn xạ miệng thét lá»›n:
- Ko ai được chạm tới bá phụ ta, hãy tránh xa ra, tránh ra.
Con Tiểu hồng mã bá»—ng bị trúng tên nÆ¡i chân quỵ xuống hất hai ngÆ°á»i ngã xuống đất. DÆ°Æ¡ng Qua thả Quách TÄ©nh thiếp mất.
Chàng hôn mê ko biết bao nhiêu, đến khi tỉnh dậy lại gá»i lá»›n:
- Các ngÆ°á»i hãy giết tôi Ä‘i, xin đừng hại tá»›i bá phụ tôi.
Rồi chàng quÆ¡ quào bốn phía dá»›n dác há»i:
- Bá phụ? Quách bá phụ đâu rồi?
Bá»—ng văng vẳng bên tai có giá»ng ai ngá»t ngào bảo:
- DÆ°Æ¡ng Qua, DÆ°Æ¡ng Qua, Quách bá phụ ko há» chi đâu. Äừng ngại. DÆ°Æ¡ng Qua ngạc nhiên mở choàng mắt nhìn lên.
NgÆ°á»i nói đó chính là Hoàng Dung. Phía sau, Tiểu long nữ Ä‘ang đứng nhìn mình, đôi mắt còn đẫm lệ.
Dương Qua vùng thét lớn:
- ủa, cô nương cũng bị chúng nó vây hay sao? Chạy mau lên đi cô nương, nguy lắm rồi.
Tiểu long Nữ dịu dàng bảo:
- DÆ°Æ¡ng Qua hãy bình tÄ©nh, chúng ta Ä‘á»u Ä‘ang ở trong thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng cả đây mà.
DÆ°Æ¡ng Qua thở dài má»™t cái nhÆ° trút bá»›t lo âu. Rồi vì tứ chi rÅ© liệt, trong ngÆ°á»i mệt má»i nhÆ° giần, chàng lại thiếtp Ä‘i lần nữa. Bên tai còn nghe văng vẳng tiếng Hoàng Dung dặn Tiểu long nữ:
- Nó sẽ tỉnh lại ngay chứ ko hỠchi đâu mà ngại. Cô ngồi đây săn sóc và xem chừng nó nhé.
Và Tiểu long Nữ khẽ đáp:
- Vâng.
Hoàng Dung mỉm cÆ°á»i định bÆ°á»›c Ä‘i, bá»—ng nghe tiếng sá»™t soạt khẽ Ä‘á»™ng trên mái ngói. Biết có kẻ gian lẻn vào Hoàng Dung biến sắc vá»™i phất tay áo bao nhiêu đèn trong phòng vụt tắt, căn phòng chìm đắm trong màn Ä‘en nhÆ° má»±c, DÆ°Æ¡ng Qua vừa tỉnh dậy, thấy tứ bá» tối quá chẳng hiểu vì lẽ gì vá»™i chống tay lồm cồm ngồi dậy.
Trải qua má»™t trận chiến ác liệt hao tổn quá nhiá»u khí lá»±c thêm vết thÆ°Æ¡ng nÆ¡i vai làm mất quá nhiá»u máu. DÆ°Æ¡ng Qua đã ngất Ä‘i mấy lượt. May nhá» Hoàng Dung cho uống hai viên "Cá»­u hoa ngá»c lá»™" và tÄ©nh dưỡng ná»­a ngày bây giỠđã gần phục sức lại đầy đủ. Vừa nghe chạm nhẹ trên mái nhà, DÆ°Æ¡ng Qua cÅ©ng vùng dậy hăm hở định nhảy lên ứng chiến.
NhÆ°ng Tiểu long nữ đã Ä‘Æ°a tay cản lại, rút thanh giai nhân kiếm để sẵn nÆ¡i đầu giÆ°á»ng khẽ bảo:
- DÆ°Æ¡ng Qua hãy nằm im, có em bảo vệ và lo liệu cho má»i việc.
Chàng vâng lá»i nằm lại nhÆ° cÅ©.
Tài sản của than_long_vn

  #55  
Old 31-07-2008, 01:32 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 55

Vì Nứớc Quên Tình Nhà



Ngay lúc đó có tiếng ngÆ°á»i cÆ°á»i ha hả trên mái ngói, rồi nói lá»›n:
- Tôi là ngÆ°á»i mang thÆ¡ của Quốc SÆ° Mông Cổ đến đây, nhÆ°ng không ngá» quý vị lại tiếp khách trong bóng tối nhÆ° thế này, lạ thá»±c.
Nghe giá»ng nói, má»i ngÆ°á»i Ä‘oán biết tên này là Hà Äô má»™t đệ tá»­ của Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng. Hoàng Dung đâu có chịu nhịn, bèn nói khích lại:
- Chúng ta tùy theo ngÆ°á»i mà tiếp đãi. Giữa thanh thiên bạch nhật thì tiếp ngÆ°á»i quang minh lá»—i lạc, còn trong bóng tối lại tiếp những phÆ°á»ng chuá»™t nhắt ăn sÆ°Æ¡ng.
Hà Äô cứng há»ng không biết đối đáp ra sao, vá»™i phi thân nhảy xuống sân và nói lá»›n:
- Kim Luân Pháp Vương sai tôi mang thư kính dâng Quánh đại hiệp.
Hoàng Dung đưa tay mở rộng cánh cửa phòng bảo lớn:
- Vậy xin má»i vào trong.
Hà Äô ái ngại nhìn vào trong bóng tối Ä‘en, không dám vào, cứ đứng lẩn quẩn ngoài phòng mãi, rồi nói tiếp:
- Thư đây này, xin nhận lấy.
Hoàng Dung cÆ°á»i lá»›n bảo:
- Äã tá»± xÆ°ng là khách tại sao ngÆ°á»i ta má»i vào mà không dám vào?
Hà Äô đáp:
- NgÆ°á»i quân tá»­ không khi nào vào nÆ¡i ám địa, sợ có kẻ tiểu nhân dụng kế ám hại bất ngá».
Hoàng Dung mắng lại ngay:
- Tá»± xÆ°ng là quân tá»­ mà lấy dạ tiểu nhÆ¡n để Ä‘á»™ lòng ngÆ°á»i sao không biết nhục?
Hà Äô thẹn quá Ä‘á» mặt, chỉ ấp úng không biết trả lá»i làm sao. Hắn cố Ä‘em hết tinh thần vào đôi mắt nhìn thá»­ vào trong, nhÆ°ng má»i vật Ä‘á»u nhuá»™m má»™t màu Ä‘en tối, hắn bèn dùng hai tay cầm thÆ° chìa vào ngưỡng cá»­a. Ngay lúc ấy, Hoàng Dung thá»c gậy ngay vào giữa mặt khiến hắn giật mình hết vía, muốn ngã ngá»­a ra sau, nhìn lại thì phong thÆ° đã biến đâu mất rồi. Té ra Hoàng Dung dùng gậy lấy phong thÆ° chứ không phải dụng ý đâm hắn nhÆ° hắn đã lầm tưởng. Thẹn quá, Hà Äô chẳng biết làm gì hÆ¡n nữa, chắp tay nói:
- Xin kính chào Hoàng Bang chủ.
Nói vừa dứt lá»i y quay quả lui ra. NhÆ°ng Hoàng Dung thầm nghÄ©: "Thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng của chúng ta đâu phải chá»— xuất nhập tá»± do nhÆ° mi hòng tưởng? Hôm nay ta phải cho mi nếm má»™t bài há»c đích đáng để mi biết thân nhé". Vừa nghÄ© xong, bà bèn chụp lấy bình trà trên mặt bàn hất mạnh ra ngoài cá»­a má»™t cái. Má»™t dòng nÆ°á»›c từ trong vòi trà bắn mạnh ra ngoài xẹt má»™t Ä‘Æ°á»ng xối mạnh vào ngÆ°á»i Hà Äô rát lạt, khiến cho từ đầu tá»›i lÆ°ng hắn Æ°á»›t mèm. Vì chất nÆ°á»›c nóng và bắn quá mạnh, khiến cho y thất kinh nghi ngại không biết chất Ä‘á»™c gì nên vá»™i vàng lá»™n mình má»™t vòng nhào đại ra sau để né tránh, nhÆ°ng đã muá»™n rồi.
Hoàng Dung thừa thế tung gạy gạt ngang, khi chân hắn vừa chạm trên mặt đất đã bị gậy quẹt té lăn cù nằm dài trên mặt đất. Ngay khi đó hai anh em há» Võ nghe tiếng nói cùng nhau chạy tá»›i. Hoàng Dung ra lệnh trói Hà Äô lại tức thì. Hai ngÆ°á»i tuân lệnh, cùng xông lại. NhÆ°ng khi chÆ°a đụng tá»›i ngÆ°á»i hắn thì thảy Ä‘á»u bị Ä‘iểm trúng huyệt mình mẩy cứng Ä‘Æ¡. Thừa dịp có hai anh há» Võ che trÆ°á»›c mặt, Hà Äô lanh chân tung mình nhảy trái ra ngoài tẩu thoát. NhÆ°ng khi chân hắn vừa đặt trên đầu tÆ°á»ng thì Hoàng Dung đã cảnh cáo:
- Mi đã trúng Ä‘á»™c của ta rồi mà chÆ°a biết thân còn tìm Ä‘Æ°á»ng trốn tránh làm chi nữa cho thiệt thân?
Hà Äô nghe nói hoảng kinh hồn vía nên nghÄ© thầm:
- Trá»i Æ¡i thuốc Ä‘á»™c hèn chi nóng bá»ng cả da thịt. Không biết đây thuá»™c loại thuốc Ä‘á»™c gì?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác lo âu của hắn, Hoàng Dung đã thừa đoán rõ tim đen của hắn rồi nói thêm để áp đảo tinh thần hắn đang dao động:
- Mi trúng thuốc Ä‘á»™c nhÆ°ng chÆ°a biết tên của nó thành thá»­ dù có chết cÅ©ng không yên lòng. Äể mi khá»i ức lòng lúc nhắm mắt, ta cÅ©ng làm Æ¡n báo cho mi biết nhé. Äá»™c dược này tên gá»i là "Tý ngá» kiến cốt".
Hà Äô ngÆ¡ ngác nói nhá»:
- Tý ngỠkiến cốt ư?

Hoàng Dung cÆ°á»i lá»›n và nói thêm:
- Phải đấy, Kẻ nào trúng phải thuốc Ä‘á»™c này vào ngÆ°á»i hồi giá» Tý thì qua giá» Ngá» không còn hồn nữa. NhÆ° thế thì trong vòng mÆ°á»i hai tiếng đồng hồ nữa thôi thì mi sẽ theo ông bà vá» chầu Diêm chúa.
Hà Äô nghe nói rụng rá»i tay chân, xá»­ng lá»­ng đứng trên bá» tÆ°á»ng tâm thần ngÆ¡ ngác, không biết nên xuống hay nhảy ra ngoài. NhÆ°ng Hoàng Dung Ä‘oán thấy y cÅ©ng là ngÆ°á»i lanh lẹ, nếu để kéo dài e phát giác ra sá»± thật, nên mở lá»i:
- Ta vá»›i mi vốn không thù không oán, nếu mi không tá» lá»i vô lá»… ngạo mạn thì đâu đến ná»—i chết tức tối nhÆ° thế này. Thật cÅ©ng đáng tiếc.
Hà Äô nghe nói có vẻ ít gắng thì trong bụng hy vá»ng còn có cÆ¡ cứu vãn. Hắn cố dìm lòng tá»± ái từ trên tÆ°á»ng vá»t xuống, phủ phục trÆ°á»›c mặt Hoàng Dung thÆ°a lá»›n:
- Kẻ tiểu nhân trót dại khỠxúc phạm đến bỠtrên, xin Hoàng Bang chúa niệm tình nhất thứ.
Từ trong phòng tối, Hoàng Dung búng ra má»™t viên "cá»­u hoa ngá»c lá»™" và bảo lá»›n:
- Hãy uống ngay đi.
Hà Äô mừng quá hai tay chá»™p lấy viên thuốc bá» ngay vào miệng nuốt liá»n. Thuốc vừa qua khá»i cổ bá»—ng nghe thấy thÆ¡m tho và mát rượi, khiến toàn thân cảm thấy sảng khoái vô cùng. Má»™t luồng sình khí từ Ä‘an Ä‘iá»n xông ra tá»a khắp châu thân, cả tứ chi đêu thấy nhẹ nhàng thÆ° thái. Hắn vái dài má»™t cái và nói:
- Thành thật cảm tạ Hoàng Bang chúa thương tình cứu mạng.
Nói rồi khép nép thụt lùi sân ra tận vách tÆ°á»ng rồi má»›i nhảy lên Ä‘i mất.
Hà Äô Ä‘i khá»i, Hoàng Dung thở ra má»™t hÆ¡i dài rồi ngồi lên chiếc ghế nghỉ cho bá»›t mệt. Má»™t chập sau Tiểu long Nữ đốt đèn lên, bà bóc thÆ° ra Ä‘á»c:
"Äệ nhất quốc sÆ° Mông Cổ là Kinh Luân Pháp VÆ°Æ¡ng kính gá»­i Quách đại hiệp.
Thật hân hạnh được tiếp xúc hôm nay cùng Quách đại hiệp, nhÆ°ng rất tiêc là Quách đại hiệp lại vá»™i ra Ä‘i. Äể phỉ tình mong Æ°á»›c, xin kính báo trÆ°á»›c là ngày mai tôi sẽ tá»›i tận quý phủ để viếng đại hiệp. Mong đại hiệp đừng để cho kẻ này bị thất vá»ng".
Äá»c xong bức thÆ° Hoàng Dung thấy đổ mồ hôi há»™t. Bà bèn trao cho Tiểu long Nữ và DÆ°Æ¡ng Qua cùng xem và nói thêm:
- Thành Tương Dương tuy kiên cố nhưng làm sao cản được những tay cao thủ võ lâm? Hiện nay Quách bá phụ của cháu hoang mang, bệnh chưa khá, ta lại gần ngày sinh đẻ. Nếu công khai nghênh chiến thì phần thất bại chắc vỠphần ta. Cháu nghĩ sao?
Dương Qua ấp úng nói:
- Quách bá phụ...
Nhưng Tiểu long Nữ đã cắt ngang câu nói của chàng:
- Anh cứ lo toàn những chuyện viển vông của thiên hạ đến ná»—i mang thÆ°Æ¡ng tích và trá»ng bệnh nhÆ° thế hoài.
Hoàng Dung nghe nói có bụng nghi ngỠnên nói dò:
- Long cô nương, hiện nay Dương Qua và Quách bá phụ đang đau nặng, nơi đây chỉ còn một mình Chu tử Liễu may ra có thể giúp sức được mà thôi. Cô có thể giúp cho chúng tôi không?
Tiểu long Nữ tánh tình chân thật nghÄ© sao nói vậy không biết lá»i lẽ môi miếng gì hết:
- Hiện nay tôi chỉ biết lo cho DÆ°Æ¡ng Qua lành bệnh mà thôi ngoài ra không còn Ä‘iá»u gì phải bận tâm nữa.
Câu nói cá»™c lốc càng khiến Hoàng Dung nghi ngá» hÆ¡n nữa. Bà bèn má»i nàng vá» phòng riêng gạn há»i. Con ngÆ°á»i của Tiểu long Nữ thành thật thẳng thắn đã quen không thể giấu giếm ai được má»™t Ä‘iá»u gì cho nên nàng đã nói rõ đầu Ä‘uôi câu chuyện cho Hoàng Dung nghe. Từ khi gặp lại DÆ°Æ¡ng Qua tại Ä‘á»™ng Thủy tiên, trúng Ä‘á»™c Tình hoa, nào là cuá»™c mÆ°u sát hại vợ chồng Quách Tỉnh để đổi thuốc Ä‘á»™c, má»i việc ra sao nàng Ä‘á»u thuật lại rõ ràng không thiếu má»™t chi tiết.
Hoàng Dung nghe nói vô cùng ngạc nhiên. Lúc đầu bà ngá» DÆ°Æ¡ng Qua muốn giết hại Quách Tỉnh là để trả thù cha mà thôi, nhÆ°ng thật không dè lại có câu chuyện bí ẩn nhÆ° thế nữa. Bà không ngá» Cừu thiên Lý còn ngÆ°á»i em gái là Cừu thiên Xích, nên không thể tưởng tượng đến mối thù rắc rối này thêm. Mặc dù có những nguyên nhân này mà DÆ°Æ¡ng Qua vẫn tận tình cứu giúp Quách Tỉnh cho đến mang trá»ng bệnh, thì quả là má»™t tấm lòng hào hiệp đáng kính vô cùng. Hành Ä‘á»™ng này không khác chi là má»™t cuá»™c tá»± sát.
Hoàng Dung thở dài đứng dậy Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng không biết bao nhiêu bận, cố tìm cách đối phó vá»›i Kim luân Pháp vÆ°Æ¡ng. Thình lình từ phía ngoài có tiếng chân ngÆ°á»i chạy vào và có tiếng Quách Phù gá»i rối rít:
- Mẹ ơi, mẹ...
Hoàng Dung đứng lại há»i:
- Chuyện gì thế?
Quách Phù vừa khóc vừa nói:
- Hai anh em hỠVõ đã đem nhau ra ngoài thành quyết đấu một trận sống còn. HỠthỠmột còn một mất mới trở vỠđây. Làm thế nào hở mẹ?
Hoàng Dung bực mình gắt:
- Chuyện quốc gia đã rối ren còn lắm chuyện trẻ con nữa? Mặc kệ chúng nó, đừng có bận rộn nữa.
Nói xong bà ngồi xuống ghế lặng thinh. Trong khi ấy Quách Tỉnh cá»±a mình, và ngoài kia trá»i đã rạng sáng. Quách Tỉnh nói khẽ:
- Em nhá»› dặn hai anh em há» Võ phải canh phòng cẩn mật nhé. Quân địch biết anh Ä‘ang trá»ng bệnh thế nào cÅ©ng thừa dịp đánh úp bất ngá», nếu hở cÆ¡ sẽ trở tay không kịp đấy.
Hoàng Dung gật đầu vâng dạ. Bà không dám nói chuyện hai anh em há» Võ ra ngoài và cÅ©ng không há» thổ lá»™ việc Kim Luân hẹn tá»›i đây, vì sợ Quách Tỉnh lo lắng có hại cho sức khá»e.
Quách Tỉnh lại há»i thêm:
- Cháu Qua bệnh tình ra sao? Có khá hơn chút nào không?
Ngay lúc ấy, DÆ°Æ¡ng Qua vừa tá»›i trÆ°á»›c cá»­a phòng, nghe nói liá»n lên tiếng đáp:
- ThÆ°a Quách bá bá, cháu chỉ bị ngoại thÆ°Æ¡ng nhẹ, sau khi được bá mẫu cho uống "Cá»­u hoa ngá»c lá»™" đã bình phục lại rồi. Bá bá đừng lo ngại làm chi.
Từ khi Quách Phù vào phòng, Tiểu long Nữ bá» Ä‘i ra ngoài DÆ°Æ¡ng Qua nhìn quanh quất không thấy bóng Tiểu long Nữ đâu má»›i há»i:
- Quách bá mẫu, cô nương tôi không vào đây sao?
Hoàng Dung đáp:
- Cô mới vừa nói chuyện cùng ta đó. Có lẽ mới bước ra ngoài chăng.
DÆ°Æ¡ng Qua muốn rút lui ra ngoài để tìm Tiểu long Nữ, thì bá»—ng từ trần mái nhà tận đàng xa má»™t chuá»—i cÆ°á»i nổi lên theo gió sá»›m dá»™i vào tận tai má»i ngÆ°á»i. Tiếp theo tiếng cÆ°á»i là những tiếng leng keng từ các vòng sắt phát ra nghe rùng rợn. Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng đã tá»›i rồi.
Quách Tỉnh biến sắc, nắm tay Hoàng Dung kéo ra phía sau lưng mình để che giấu. Nhưng Hoàng Dung đã bình tĩnh nói:
- Tỉnh ca, anh hãy nghÄ© lại xem thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng quan trá»ng hay mối tình hai ta quan trá»ng? Mạng em và mạng anh, mạng nào hệ trá»ng hÆ¡n?
Nghe nói, Quách Tỉnh buông tay vợ ra đáp:
- Phải đó, việc nước trên việc nhà, tình chung hơn tình riêng chứ.
Hoàng Dung rút cây gậy trúc ra đứng ngay giữa nhà chỠđợi.
Nghe hai vợ chồng Quách Tỉnh đối đáp cùng nhau. Dương Qua bàng hoàng như sét nổ bên tai. Chàng lẩm bẩm:
- Phải, nợ nước trước tình nhà, việc chung lên việc riêng, đúng lắm.
Bao lần qua, chàng chẳng ngại gian nguy xả thân cứu Quách Tỉnh vì cảm kích bởi tấm lòng đại nghÄ©a của ông. Chàng muốn liá»u chết để xứng đáng vá»›i má»™t tâm hồn cao thượng thanh cao ấy. Hôm nay được nghe thêm câu "việc nÆ°á»›c trên tình nhà". DÆ°Æ¡ng Qua bá»—ng sá»±c nhá»› lại câu nói của Quách Tỉnh đã thoát ra ngoài thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng hôm ná»: "vị quốc, vị dân, hiệp chí đại giả". Bao nhiêu đó đã cởi mở tất cả những khúc chiết và gúc mắc từ lâu trong lòng chàng. DÆ°Æ¡ng Qua suy nghÄ©: "vợ chồng Quách bá bá tình thâm nghÄ©a trá»ng, nhÆ°ng gặp lúc nÆ°á»›c nhà nguy biến, đã vì đại cuá»™c gác tình riêng qua má»™t bên, huống chi ta đây, lúc nào cÅ©ng chỉ hẹp hòi trong việc báo thù riêng và vì mối tình cùng Tiểu long Nữ, đến ná»—i quên cả cái cảnh nhà tan, hàng triệu bá tánh sanh linh đồ thán vì bàn chân quân giặc, so vá»›i tâm hồn Quách Tỉnh, mình còn thấp thá»i hèn hạ quá". Trong giây phút ấy, DÆ°Æ¡ng Qua cảm thấy tâm tÆ° cởi mở, đầu óc sáng suốt thanh thản vô cùng.
Ngày còn trên Äào Hoa đảo, Hoàng Dung thÆ°á»ng dạy chàng mấy câu "sát nhân thành nhân, xá sinh thù nghÄ©a", bây giá» các câu ấy hiện lại rành rành trong trí óc, khiến chàng cảm thấy thẹn thùng, muốn làm má»™t việc gì cao thượng để bù lại vá»›i những cá»­ chỉ và tÆ° tưởng hẹp hòi và vị ká»· của mình. Vá»›i những ý nghÄ© ấy, DÆ°Æ¡ng Qua tá»± thấy cõi lòng phấn khởi và xem thÆ°á»ng tất cả má»i nguy hiểm.
Hoàng Dung liếc mắt theo dõi thái Ä‘á»™ DÆ°Æ¡ng Qua. Bà thấy chàng có vẻ thẫn thá» nhÆ° hổ thẹn, dần dần đôi mắt sáng lên nhÆ° có Ä‘iá»u gì kích Ä‘á»™ng, và sau cùng trở nên bình tÄ©nh, nên không hiểu trong thâm tâm chàng Ä‘ang suy nghÄ© những gì. Bà Ä‘ang suy nghiệm thì DÆ°Æ¡ng Qua đã rút phăng thanh Quân tá»­ kiếm nhảy lại đứng cạnh Hoàng Dung, miệng nói:
- Xin bá mẫu cứ bình tÄ©nh, tôi xin hết lòng cùng bá mẫu để đối phó vá»›i bá»n dã man này.
Ngay lúc đó, Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng, hai tay cầm hai chiếc vòng Ä‘ang đứng trên mái ngói, cÆ°á»i lá»›n, nói:
- DÆ°Æ¡ng Qua, con ngÆ°á»i nhÆ° mi phản phúc không chừng, sá»›m đầu tối đánh, quả không bằng má»™t đứa tiểu nhân. Mày có tá»± thấy hổ thẹn không?
DÆ°Æ¡ng Qua vẫn Ä‘iá»m tÄ©nh tÆ°Æ¡i cÆ°á»i đáp lại ngay:
- Kim Luân, lá»i mi nói chí lý lắm đấy. NhÆ°ng mi có biết tại sao ta đổi ý giúp sức Quách Tỉnh vá» tá»›i thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng rồi trốn ở xó nào mất tích đến nay ta chÆ°a tìm ra được, mi có biết lão Ä‘ang ở chốn nào không?
Miệng đáp, chàng đã phi thân lên nóc nhà, đứng cách Kim Luân chừng vài thước mà thôi.
Kim Luân nghe DÆ°Æ¡ng Qua há»i, khẽ liếc chàng má»™t cái trong lòng phân vân suy nghÄ©: "Thằng bé này thật quá»· quyệt nhiá»u mÆ°u kế, không biết nó nói thật hay nói đùa nữa dây?
Y mỉm cÆ°á»i nhìn DÆ°Æ¡ng Qua há»i lại:
- Nếu mi gặp hắn thì sao?
Dương Qua đáp ngay:
- Thì ta sẽ vung kiếm lên...
Miệng đáp, tay đưa kiếm lên cao làm ra vẻ muốn đâm xuống.
Kim Luân ngạc nhiên há»i:
- Sao, mi dám đâm Quách Tinh ư?
(mất 2 trang)
NghÄ© xong chàng cất tiếng gá»i lá»›n:
- Cô nương, có tôi tiếp chiến đây này.
Nói xong vũ lộng thanh kiếm tấn công thật mạnh khiến Kim Luân phải thối lui mấy bước rồi tung mình chạy tới chỗ Tiểu long Nữ. Thấy Dương Qua chạy đi rồi, Kim Luán không đuổi theo mà chỉ lo băng bó vết thương rồi cúi xuống phía dưới nhà thét lớn:
- Quách Tỉnh đã trốn xó nào, có giá»i hãy ra đây xem thá»­?
Kêu gá»i nói khích hồi lâu không thấy Quách Tỉnh đáp lại, y nổi nóng nghÄ© ra rồi nhảy xuống dÆ°á»›i châm mồi phóng há»a. Hắn chạy má»™t vòng đốt luôn năm sáu chá»—, lá»­a bốc ngất trá»i. Thấy lá»­a cháy ngùn ngụt Kim Luân đắc chí nghÄ© bụng: "Lá»­a cháy nhÆ° vầy, xem mi trốn đàng nào cho biết".
DÆ°Æ¡ng Qua thấy lá»­a Ä‘á» rá»±c trá»i thất kinh nghÄ© bụng: "Quách bá bá Ä‘ang mang bệnh, Quách bá mẫu lại gần ngày sanh nếu vì lá»­a cháy chạy ra gặp Kim Luân thì làm sao chống cá»± lại". NghÄ© xong, chàng xách kiếm trở vào phòng tìm Quách Tỉnh. Khi tá»›i gần giÆ°á»ng, thấy Hoàng Dung Ä‘ang ngồi cạnh Quách Tỉnh nằm mê man, nhÆ°ng nét mặt bà vô cùng bình tÄ©nh, không lá»™ chút gì là rối loạn, hình nhÆ° xung quanh không có Ä‘iá»u gì xảy ra hết. DÆ°Æ¡ng Qua bÆ°á»›c lại gần khẽ bảo:
- Quách bá mẫu. Äể cháu dụ địch ra ngoài rồi bá mẫu dìu Quách bá phụ lánh Ä‘i nÆ¡i khác tỵ nạn nhé.
Nói xong, chàng giật chiếc mÅ© của Quách Tỉnh Ä‘ang Ä‘á»™i rồi vá»t ra ngoài Ä‘i mất. Hoàng Dung Ä‘ang bỡ ngỡ chÆ°a biết chàng toan tính việc chi, nhÆ°ng thấy khói lá»­a rợp trá»i, trong phòng cÅ©ng tràn ngập những lá»­a thì đứng dậy đỡ Quách Tỉnh nói nhá»:
- Thôi, chúng mình đi nơi khác.
Vừa định rá»i Ä‘i thì bá»—ng nhiên trong bụng Ä‘au quặn từng cÆ¡n, tay chân rá»i rã đứng không vững nữa. Bà liá»n ngồi trở xuống, nghiến răng nói thầm:
- Tại sao không để khi khác, lại lựa khi nguy ngập như thế này mà đẻ, ác thật!
Bụng càng đau gắt và sắp sanh.
DÆ°Æ¡ng Qua chạy ra khá»i cá»­a, nhìn qua làn khói lá»­a mịt mù thấy quân lính xôn xao tấp nập, tiếng la hét vang trá»i. Kẻ lo chữa lá»­a, ngÆ°á»i lo đánh nhau và bắn lên mái ngói. Trong khi ấy những ngÆ°á»i Ä‘ang đánh nhau chia thành ba toán rõ rệt. Tiểu long Nữ cá»± vá»›i Tiêu tÆ°Æ¡ng Tá»­ và Ni ma Tinh, Chu tá»­ Liá»…u chống vá»›i Äạt nhÄ© Ma và Hà Äô. Phía gần đấy, Kim Luân pháp VÆ°Æ¡ng múa tít đôi vòng bao phủ khắp mình Quách Phù, tuy không cố giết hại nàng nhÆ°ng muốn bức bách nàng phải khai chá»— ẩn nấp của cha mẹ để tá»›i bắt.
Quách Phù đầu tóc rối bá»i, nghiến răng trợn mắt quyết tá»­ chiến vá»›i Kim Luân chứ không chịu khai.
DÆ°Æ¡ng Qua thoát ra khá»i cá»­a thấy má»™t tên quân thân hình vạm vỡ Ä‘ang cầm cung bắn lên mái nhà. Chàng Ä‘Æ°a tay Ä‘iểm huyệt cho nó mê man, Ä‘em chụp cái mÅ© Quách Tỉnh lên đâu rồi cõng lên vai, phi thân bay lên nóc nhà bên cạnh. Kim Luân Ä‘ang bức bách Quách Phù, trông thấy DÆ°Æ¡ng Qua cõng má»™t ngÆ°á»i đầu Ä‘á»™i mÅ© chạy trên mái ngói, bèn bá» nàng, phi thân Ä‘uổi theo bén gót. Tiêu tÆ°Æ¡ng Tá»­, Ni ma Tinh và Äạt nhÄ© Ma cÅ©ng vừa trông thấy, ai ai cÅ©ng bá» cuá»™c đấu, băng mình Ä‘uổi theo tá»›i tấp.
DÆ°Æ¡ng Qua chạy ngang qua mặt Tiểu long Nữ, Ä‘Æ°a mắt nhìn nàng nhoẻn má»™t nụ cÆ°á»i hóm hỉnh, chÆ°a biết dụng ý gì. Tiểu long Nữ thấy vậy biết chàng đã có mÆ°u mô chi đây nên trong bụng cÅ©ng đỡ lo.
Ngay lúc ấy, từ phía dưới, giữa đám khói lửa có tiếng con nít khóc oa oa. Quách Phù lắng tai nghe rồi vỗ tay nói:
- Äẻ rồi, mẹ em đã đẻ em bé rồi!
Reo xong nàng phi thân xuống dưới chạy tìm. Tiểu long Nữ cũng động tính hiếu kỳ, bèn chạy theo Quách Phù xem thử em bé ra sao.
Tài sản của than_long_vn

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ãàçïðîì, åêàòåðèíáóðã, àíåêäîòû, çàêàç, çíàêîìñòâà, êèòàéñêèé, êîíäèöèîíåð, êîììåðñàíò, êîíòîðà, ìåáåëü, ìåäèöèíà, îäíîêëàñíèêè, íèêîëü, ïîäàðîê, ïîäðîñòêîâîå, ìóðàò, ïðàéñ, ñàéòîâ, ñïåöîäåæäà, ñïðàâî÷íèê, ñöåíàðèè, ñòèðàëüíûå, ñòðèì, öèôðîâûå, õîëîäèëüíèê, òî÷êà, than dieu, than dieu dai hiep, than dieu dai hiep 4vn, than dieu dai hiep du bo, ýêîëîãèÿ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™