Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #81  
Old 01-08-2008, 04:22 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 81

Từ Ân hòa thượng



Quách-Phù hÆ°á»›ng vá» phía Trình-Anh Ä‘Æ°a ra má»™t thế kiếm gá»i Ngá»c lặng thôi ngân tiá»…n" môn kiếm thuật này do mẫu thân Ä‘em hết tuyệt ká»· kiếm phong ra truyá»n dạy, do đó kiếm thế ảo diệu phi thÆ°á»ng, khi vung ra kình lá»±c của nó chiếm cả má»™t vùng đất rá»™ng bao quanh thân mình nhÆ° muôn ánh hào quang. Trừ ngÆ°á»i nào có võ công cao hÆ¡n má»›i tiếp được vài chiêu, rồi rút ra chá»› tuyệt nhiên không có chá»— công kích được.
Trình-Anh nhíu mày và suy nghĩ:
- Vị cô nÆ°Æ¡ng này, chÆ°a chi đã dùng má»™t thế công quá đáng, tiểu muá»™i ta dù có lỡ lá»i đắc tá»™i vá»›i nàng, thì cÅ©ng không đến ná»—i phải coi nhau nhÆ° cÆ°á»ng cừu đại địch, không hiểu Ä‘iá»u khinh lẽ phải, mà nỡ xuống tay Ä‘á»™c sát. Má»i việc cÅ©ng tại Hoàng dược SÆ° dạy cho con cháu những Ä‘Æ°á»ng kiếm quá sá»›m.
Quách-Phù đưa ra kiếm phong sắt xoáy vào bụng nàng, Trình-Anh đưa ra một ngón tay vận kình phong chận lại. Lưỡi kiếm đang như vũ bão bỗng bị làn kinh phong cản lại, nên không đâm được vào bụng nàng. Trình-Anh vươn tay ra dùng kình lực đẩy lưỡi kiếm đội ra sau. Cái xuất thủ vừa rồi của Trình-Anh rất quái dị, hơi gió mạnh thổi bạt lưỡi kiếm, kêu vo vo. Kình lực này là một ngón đàn, đẩy rơi cây kiếm của Quách-Phù xuống đất.
Chiêu võ nầy là má»™t ngón trong "Äàn chỉ thần thông" mà Trình-Anh núng thế má»›i Ä‘em ra sá»­ dụng.
Ngón đàn chỉ của Trình-Anh sá»­ dụng ban nẫy, tuy lấy trong "Văn chỉ thần thông", và nàng còn tiếp vào những kình lá»±c kinh hoàng, vì nàng không rõ được Ä‘Æ°á»ng kiếm của Quách-Phù ra sao cả, nên cả hai Ä‘á»u cẩn thận Ä‘á» phòng.
Trình-Anh lại nghĩ:
- Lúc nầy chỉ làm hạ kiếm của Quách-Phù thì chÆ°a gá»i là thắng được, nếu ta Ä‘em "Nhứt chỉ lá»±c" mà há»p vá»›i "Äàn chỉ thần thông" thì cÆ°á»›p lÆ°á»›i kiếm của Quách-Phù dá»… nhÆ° trở bàn tay.
NghÄ© nhÆ° thế, nàng vung ra má»™t ngón "Äàn chỉ thần thông" vào ngÆ°á»i Quách-Phù, tay trái giÆ¡ cao tiếp chưởng, rồi nhảy vài bÆ°á»›c chân mặt búng má»™t đá nhằm ngay tay cầm kiếm, đồng thá»i mặt rút ra ống tiêu ngá»c, nhắm ngay huyệt đạo sau lÆ°ng Quách-Phù mà Ä‘iểm.
Quách-Phù bị ba thế của Trình-Anh tấn công má»™t lượt, há»… "Äàn chỉ thần thông" thì bị Ä‘iểm huyệt, lại bị chiếc đá vào tay. Nàng liá»n nhảy lùi ra sau, tránh ngá»n thần chưởng lợi hại, thì đã bị Trình-Anh dùng hai ngón tay kẹp chặt cây kiếm thâu vá». Nàng mắc cỡ nhảy tháo ra ngoài.
Quách-Phù võ công chẳng kém ai, tuy nhiên kinh nghiệm tranh đấu, chỉ giá»i tài háo thắng trong giây lát, để rồi phải thua thiệt vá»›i ngÆ°á»i. Nếu nàng chịu khó để ý trong khi giao đấu thì Lục-vô-Song cÅ©ng nhÆ° Trình-Anh phải kém nàng.
Gia-luật-Tá» thấy vậy há»i:
- Ôi chao! Cô nương chỉ giùm ta phép đoạt kiếm đó.
Trình-Anh lẳng lặng giắt thanh quang tiêu vào lÆ°ng, và chuyển ngÆ°á»i đến, cặp tay Lục-vô-Song dẫn ra ngoài.
Quách-Phù nhặt thanh trÆ°á»ng kiếm Ä‘Æ°a vá» phía Trình, Lục:
- Khoan đi đã, chậm lại! Ta muốn bàn một chuyện tốt.
Lục-vô-Song mỉm cÆ°á»i đáp:
- Trở lại bàn...
Trình-Anh không để cho Lục-vô-Song nói hết lá»i, đẩy nàng phía trÆ°á»›c ba thÆ°á»›c, rồi cắp tay nàng tiến lên cách xa mÆ°á»i trượng.
Lục-vô-Song rất ức vì chÆ°a được nói hết lá»i.
Gia-luật-TỠnói:
- Quách cô nương! Tuy Trình cô nương đã hơn một chiến thế, song sự thật theo ta thấy chưa chắc thắng bại vỠai.
Quách-Phù cÆ°á»i hận nói:
- Phải đấy! Thế ưng trảo của ta toan đưa ra, song chưa kịp nàng đã thừa hư đánh một chỉ lực, cũng tại ta vô ý không rõ cục diện, chứ chưa hẳn là thua đâu nhé!
Gia-luật-Tá» không nói, chỉ kêu má»™t tiếng "Hừm", vì tâm trạng trÆ°á»›c cÅ©ng nhÆ° sau, can trÆ°á»ng chánh trá»±c, không bao giá» Ä‘ua bợ ai, nên ông tá» ra lá»i chê trách Quách-Phù bị thua thiệt, nói:
- Quách cô nương! Trình tiểu thơ võ công trác tuyệt, sau nầy gặp lại nhau, thì hãy đỠphòng cẩn thận, chớ có khinh địch mà thiệt đó.
Quách-Phù là một thiếu nữ tự tôn tự đại, nghe Gia-luật-TỠnhắc đến Trình-Anh, làm cho lòng nàng mỠtối hẳn lại, và tức khí hét lên:
- Gia huynh! Ngươi bảo võ công nó trác tuyệt ư?
Gia-luật-TỠnói:
- Phải đấy! giá»i thật đấy!
Quách-Phù nói nhÆ° hét vào lá»— tai Gia-luật-Tá»:
- Này ông Æ¡i! Tôi chẳng thấy lá»i nói ông đúng tí nào cả, hãy nói xem ai giá»i dở ra sao?
Nói rồi nàng nhoài mình ra như muốn đi kiếm Trình-Anh và Lục-vô-Song.
Gia-luật-TỠhoảng vía hét to:
- Không phải vậy đâu! Äừng vá»™i vàng, tôi yêu cầu cô đừng khinh địch! Yêu cầu cô lÆ°u ý. Tôi bênh vá»±c cô, chá»› có bênh vá»±c nàng đó đâu?
Quách-Phù nghe lá»i biện luận êm dịu, trong lòng khoan khoái nhoẻn miệng cÆ°á»i.
Gia-luật-TỠnói:
- Chẳng phải tôi bênh vực cô để đoạt lại kiếm sao? Sao cô kỳ vậy?
Quách-Phù quay đầu lại nhìn ông ta mỉm cÆ°á»i và nói:
- Coi ngÆ°á»i kỳ quái, hì hì... Coi kỳ quá!
Và gÆ°Æ¡ng mặt nàng lá»™ vẻ cÆ°á»i thích chí.
Gia-luật-TỠthấy bầu không khí ôn hòa cũng vui vẻ lại.
Bá»—ng nghe tiếng hú liên hồi từ đại sảnh vá»ng ra và hòa vá»›i tiếng "leng keng" nhÆ° tiếng sắt chạm nhau, rầm rầm trong đại sảnh.
Quách-Phù cũng nghe như vậy nên hoảng hốt bảo:
- Gia huynh, mau vào trong xem cớ sự.
Lúc vào đây, Quách-Phù thấy Cá»­u lão bà lúc nào cÅ©ng nói những lá»i cay đắng, làm cho Quách-Phù không hiểu được câu chuyện mÆ°á»i năm vá» trÆ°á»›c lá»—i phải vá» ai? NhÆ°ng nàng cÅ©ng hiểu sÆ¡ là Cá»­u-thiên-Xích muốn gây sá»± vá»›i mẹ nàng. ở đây nàng không chịu nổi vá»›i bầu không khí oi bức nặng ná» do Cá»­u-cốc chủ tạo ra, nên nàng má»›i lui ra ngoài đại sảnh tìm làn không khí dá»… chịu hÆ¡n. Rồi duyên cá»› nàng má»›i gây sá»± đánh nhau vá»›i hai nàng Trình, Lục.
Bấy giá» nghe tiếng nổi lên rầm rá»™, làm cho nàng hết sức lo cho hoàn cảnh của mẫu thân Ä‘ang ở trong hang hùm ná»c rắn, vậy nàng hối hả chạy vào đại sảnh.
Vào bên trong, nàng Ä‘Æ°a mắt quan sát, thấy có Nhất-Äăng sÆ° ngồi giữa, miệng niệm Phật, nhắm nghiá»n đôi mắt, nhÆ° má»™t pho tượng. Vẻ mặt rất từ thiện trang nghiêm. Vá» phía trên khách sảnh thấy Từ-Ân hòa thượng, tay múa máy, chân bÆ°á»›c tá»›i thụt lùi nhÆ° Ä‘ang tỉ võ, miệng kêu to những lá»i thê thảm nhÆ° cá»p gầy. Tiếng kêu lẻng kẻng là do đôi vòng sắt trên tay ông chạm nhau.
Cá»­u-thiên-Xích thì ngồi trÆ¡ trÆ¡ trên chiếc á»·, vẻ mặt hầm hầm xanh nhÆ° ánh thép, đôi chân mày cau có, miệng nhăn nhó, ai nhìn vào gÆ°Æ¡ng mặt xấu xí này, cÅ©ng phải bật cÆ°á»i.
Hoàng-Dung và Võ-tam-Thông ngồi ở góc phòng theo dõi hành động của Từ-Ân hòa thượng.
Từ-Ân nhảy lui lại lồng lá»™n má»™t hồi, trán của ông mồ hôi đổ nhÆ° tắm, hÆ¡i thở dồn dập. Ông càng nhào lá»™n càng thở nhiá»u.
Nhất-Äăng đại sÆ° mở to đôi mắt nhìn Từ-Ân cất tiếng bảo:
- Từ-Ân! Từ-Ân! Thiện ác ngÆ°Æ¡i đã rõ, hôm nay sá»± giác ngá»™ Ä‘ang đón chá» ngÆ°Æ¡i, hãy quyết chá»n cho mình má»™t lối thoát!
Từ-Ân nghe tôn-sÆ° nói thế, hÆ¡i thở càng nhiá»u, ông lảo đảo ngã quỵ.
Cửu-thiên-Xích hét to:
- Lục-Ngạc! Hãy đỡ cậu con lên! Lục-Ngạc đâu?
Từ-Ân hé mắt nhìn Công-Tôn Lục-Ngạc qua màn lệ, thấy nàng dung mạo Ä‘oan trang, mày ngài mắt phượng, mÆ¡ màng tưởng đến ngÆ°á»i em gái của ông lúc trÆ°á»›c cÅ©ng dung mạo thế này, nên ông nói vá»›i giá»ng mÆ¡ màng:
- Tam muội! Ta ở đâu đây!
Công-tôn Lục-Ngạc biết cậu mình mê muội nên đáp to:
- Cậu ơi! Cậu! Cháu là Lục-Ngạc đây, Công-tôn Lục-Ngạc cháu của cậu!
Từ-Ân lảm nhảm nói:
- Cậu, cậu! Ngươi bảo ai là cậu? Ngươi nói ai thế hả?
Cửu-thiên-Xích chua xót tận tâm can đáp:
- Nhị ca! Cháu là con gái của Tam-muá»™i, và cháu phải gá»i Nhị-ca bằng Cậu!
Từ-Ân bấy giỠsực tỉnh nói có vẻ bối rối:
- Äại ca! Äại ca của ta ra sao? Tam-muá»™i đâu rõ! Äại ca của ta chết tại núi Thiết-chưởng, thân thể rÆ¡i xuống vá»±c thẳm tan tành xÆ°Æ¡ng thịt! Xác chết không còn!
Rồi ông quay qua Công-tôn Lục-Ngạc nhìn nàng trân trối và lẩm bẩm:
Cháu của ta! Ta là cậu! Ha ha! Ta là cậu.
Bao nhiêu ká»· niệm vui buồn thá»i thÆ¡ ấu hiện trÆ°á»›c mặt ông. Äôi mắt ông trào ra hàng suối lệ.
Trong khoảnh khắc ông ta lại nức nở, đứng dậy đi lại trước mặt Hoàng-Dung giơ tay ra điểm vào mặt nàng thét to:
- NgÆ°Æ¡i là Hoàng-Dung! Phải, chính ngÆ°Æ¡i giết đại ca ta. NgÆ°Æ¡i là Hoàng-Dung! NgÆ°Æ¡i hãy thÆ°á»ng mạng. Sát nhân giả từ! Hoàng-Dung đây, Hoàng-Dung! Quách-Phù Ä‘i vào khách sảnh, tiến lại đứng bên mẫu thân, và Ä‘Æ°a tay ra bồng bé Quách-TÆ°á»ng. Nàng nhìn thấy Từ-Ân hòa thượng gÆ°Æ¡ng mặt hung ác lạ lùng, tay chỉ vào mặt mẹ nàng quát mắng. Nàng là má»™t cô gái chung thân không nhÆ°á»ng ai cả, mắt thấy tai nghe Từ-Ân nhÆ° vậy, nàng cả giận chạy đến trÆ°á»›c mặt Từ-Ân nói to:
- Hòa thượng! Hòa thượng chớ nên vô lễ! Ta sẽ không dung tha cho ông đâu?
Cừu-thiên-Xích cÆ°á»i to bảo:
- Con nhỠđiên rồi! Ngươi dám to gan như vậy!
Từ-Ân há»i to:
- NgÆ°á»i là ai?
Quách-Phù đáp:
- Ta đã nói nhiá»u lần rồi! Hòa thượng đôi tai có Ä‘iếc không? Ta nói lại cho ngÆ°Æ¡i nghe đây: Ta là Quách-Phù, con gái của Quách-đại-hiệp và Hoàng bang chủ, nghe rõ chÆ°a?
Từ-Ân Ä‘Æ°a ngón tay chỉ Quách-TÆ°á»ng nói:
- Còn con nhãi con nầy là ai?
Quách-Phù nhanh miệng đáp:
- Nó là em gái nhỠcủa ta!
Từ-Ân cÆ°á»i lên sặc sụa nói to:
- Hừm! Hoàng-Dung và Quách-Tỉnh ở với nhau, sanh được hai đứa con à? Hai đứa con nhỠà!
Hoàng-Dung nghe giá»ng nói của Từ-Ân hoảng kinh la to:
- Phù-Nhi! Hãy trở lại đây mau!
Quách-Phù có vẻ khinh há»n Từ-Ân, vì nàng thấy ông ta cả ná»­a ngày mà chỉ nói Ä‘iên khùng không dám ra tay đối địch, nên nàng lầm tưởng Hòa-thượng nầy kính sợ mẹ nàng. Bởi vậy, Quách-Phù không nghe lá»i lui lại, mà còn bÆ°á»›c tá»›i vài bÆ°á»›c nữa nói thêm:
- Hòa-thượng nói có chuyện hận thù, mà không nói rõ cốt chuyện ra sao?
Từ-Ân bảo:
- Ta có chuyện hận cừu, và muốn trả sá»± hần cừu ngay bây giá»!
Những lá»i nói sau này nhÆ° sét nổ làm rung rinh cả chiếc kê trà, ly chén chạm nhau kêu "lảng cảng".
Quách-Phù thấy thế run lên, vì từ nhỠđến giá» nàng chÆ°a thấy lá»i nói của ngÆ°á»i nào mãnh liệt nhÆ° vậy.
Nàng lại thấy Từ-Ân Ä‘Æ°a cả hai tay ra, tay trái muốn chụp bắt nàng, tay mặt tung ra má»™t chưởng long trá»i đổ đất. Bây giá» nàng muốn thối lui, đã trá»… quá rồi...
Hoàng-Dung, Võ-tam-Thông, Gia-luật-Tá», không hẹn nhau mà cả ba tung mình ra phía Từ-Ân sắp Ä‘Æ°a ra thiết chưởng vô cùng lợi hại, và tay trái sắp bấu vào ngÆ°á»i, vô phÆ°á»›c cho ai bị lão bấu nhằm sẽ tan xÆ°Æ¡ng nát thịt, vì trong cái chụp bắt ngÆ°á»i của ông trong lòng tay trái có má»™t kình lá»±c bén nhÆ° thép.
Hữu chưởng Ä‘Æ°a ra kêu to ba tiếng "ầm! ì ì ì". Ba ngÆ°á»i Ä‘ang Ä‘i tá»›i bị dá»™i ngược lại lảo đảo.
Gia-luật-Tá» võ công rất kém, nên bị chưởng phong đẩy văng ra xa. Riêng có Hoàng-Dung chỉ lảo đảo và giữ dược vị trí cÅ©. Nàng liếc mắt nhìn xem thấy Từ-Ân đã nắm chặt bé Quách-TÆ°á»ng trong tay, còn Quách-Phù ngã lăn xuống đất làm nàng kinh hãi vô cùng.
Hoàng-Dung hét lên một tiếng kinh khiếp và bảo thầm:
- Việc này chẳng tại Phù-Nhi, và có lẽ nàng bị thương và trúng phải chưởng lực.
Bà lập tức bÆ°á»›c đến bên Quách-Phù, giÆ¡ tay đỡ con gái dậy và dìu vào góc phòng. Tay mặt nàng vá»›i rút ở sau lÆ°ng ra ngá»n roi đả cẩu, tung mình tá»›i trÆ°á»›c, tay tả vung ra ngá»n cẩu bổng, sá»­ dụng chữ phong ra chống lại.
Từ-Ân hòa thượng tung ra chưởng lá»±c mạnh gấp đôi, nhÆ°ng bị ngá»n đả cẩu ká»m giữ, nên chẳng hại được mình bà.
Quách-Phù kỳ thật là không bị một tí thương tích nào cả, và chỉ bị hỗn loạn nội tâm đến cực độ.
Äến lúc được mẫu thân dìu vào trong góc đại sảnh, nàng má»›i kêu được má»™t tiếng "A".
Lúc bây giá», Gia-luật-Tá», Gia-luật-Yến, anh em Võ Thị vá»›i Hoàng-nhan-Bình, thấy Từ-Ân khai chiến, má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u rút binh khí ra khá»i vá». Chỉ có Nhất-Äăng đại sÆ° ngồi im lặng giữa đại sảnh, tay cầm hạt bồ Ä‘á», miệng niệm Phật hiệu, an nhiên bất Ä‘á»™ng, làm nhÆ° ông không thấy không nghe những biến cố xảy ra trÆ°á»›c mắt.
Từ-Ân Ä‘Æ°a đứa bé Quách-TÆ°á»ng ra trÆ°á»›c mặt bảo to:
- Con gái nhá», con gái nhá» của Quách-Tỉnh và Hoàng-Dung đây! Bây giá» ta giết ngÆ°Æ¡i trÆ°á»›c, sau má»›i giết Quách, Hoàng!
Cừu-thiên-Xích cÆ°á»i lên sặc sụa nói to:
- Nhị ca! Nhị ca đáng quí, đáng mến! Thế mới đáng là Cừu đại chủ, rạng rỡ anh hùng "Thiết chưởng thủy thượng phiêu chứ.
Nhìn vào trong đại sảnh bấy giá» chẳng ai địch lại Từ-Ân dù có há»p lại mà vây Từ-Ân cÅ©ng chẳng thắng nổi, vì ông có môn "Äịch thá»­ kỵ khí" và má»™t thế thượng đẳng là bé Quách-TÆ°á»ng Ä‘ang nằm gá»n trong tay ông, thì chẳng có ngÆ°á»i nào dám nhúc nhích cả, chỉ biết đứng chết trân ra đó.
Trong bầu không khí cực kỳ căng thẳng, bỗng nghe Quách-Phù kêu to:
- "Dương đại ca! Dương đại ca ở đâu? Mau đến cứu em gái tôi!

Dương đại ca!".
Lúc nàng nguy hiểm đến nÆ¡i, chỉ nhá»› có má»™t mình DÆ°Æ¡ng-Qua là cứu cánh thôi. CÅ©ng vì từ trÆ°á»›c đến nay, má»—i lần nàng lâm vào Ä‘Æ°á»ng tủ huyệt, thì có DÆ°Æ¡ng-Qua xuất hiện cứu khá»i. Hiện tại nàng nhìn khắp má»i ngÆ°á»i, Ä‘á»u đứng trÆ¡ ra đó không ai dám tá»± Ä‘á»™ng khai chiến, hay nói má»™t đôi lá»i vá»›i Từ-Ân, do đó lòng nàng nảy ra tia hy vá»ng kêu DÆ°Æ¡ng-Qua cầu cứu.
DÆ°Æ¡ng-Qua lúc bấy giá», cùng vá»›i Tiểu-long-Nữ chắp tay nhau tản bá»™ nhàn du, để hưởng ngoạn Tuyệt-tình-cốc trong lúc trá»i chiá»u. ánh sáng lê lói chiếu vào sÆ°á»n non phong cảnh tuyệt đẹp.
Bá»—ng nhiên chàng sá»±c tỉnh nhá»› lá»i của Châu-tá»­-Liá»…u dặn là phải đến gấp đại sảnh để bảo vệ Nhất Äăng đại sÆ°. Chàng bèn giục Tiểu-long-Nữ Ä‘i gấp vỠđại sảnh.
Từ-Ân hòa thượng bế Quách-TÆ°á»ng trÆ°á»›c ngá»±c, và hÆ°á»›ng vá» Hoàng Dung bảo rằng:
- DÆ°Æ¡ng-Qua! Ai là DÆ°Æ¡ng-Qua chứ! Ta đã thá»­ đấu khắp các anh hùng thiên hạ, nào là Äông-Tà, Tây-Äá»™c, Bắc-Cái, Nam-Äế. Trung-thần-Thông, trong ngÅ© bá anh hùng cÅ©ng chÆ°a làm tổn thÆ°Æ¡ng được Cá»­u-thiên-Nhận. Dù cho các ngÆ°Æ¡i triệu má»i đủ năm ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không chắc cứu nổi đứa bé nầy.
Nhứt-Äăng đại-sÆ° từ từ mở mắt quay vá» phía Từ-Ân. Ông thấy tia mắt Từ-Ân có những tia hồng đẫm máu, sát khí đầy mặt, liá»n trầm giá»ng bảo rằng:
- Từ-Ân, ngÆ°Æ¡i vì ngÆ°á»i nhà mà báo oán. NgÆ°á»i ta cÅ©ng tức ngÆ°Æ¡i mà trả thù, ngÆ°Æ¡i sẽ nghÄ© sao?
Từ-Ân đáp:
- Ai cũng có gan mặt, há chẳng lầm lẫn.
Bấy giá» trá»i chiá»u bảng lảng, những vệt nắng yếu á»›t chiếu vào đại-sảnh. NgÆ°á»i nào cÅ©ng nhìn ra ngoài, Ä‘á»u có vẻ thÆ°Æ¡ng cảm mông lung. Riêng sắc mặt Từ-Ân-ân bị tia nắng chiếu vào trông thật đằng đằng sát khí.
Trong khoảng thá»i gian má»i ngÆ°á»i im lặng, Ä‘á»™t nhiên Hoàng-Dung cất tiếng cÆ°á»i sặc sụa, cÆ°á»i quên thôi, khi cÆ°á»i thật to, khi cÆ°á»i thật nhá», thật là má»™t chuá»—i cÆ°á»i Ä‘iên dại của má»™t kẻ não lòng.
Má»i ngÆ°á»i trong đại sảnh nghe tiếng cÆ°á»i dòn dã của Hoàng dung, Ä‘á»u rợn ngÆ°á»i, tóc lông Ä‘á»u dá»±ng đứng.
Quách-Phù gá»i lá»›n:
- Má! Má ơi!
Võ-tam-Thông cùng Gia-luật-TỠnói lớn:
- Quách phu nhơn! Quách phu nhơn.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nghÄ© mà sầu não cho hoàn cảnh của Hoàng-Dung! Có lẽ bà ta bị ngÆ°á»i cÆ°á»›p mất đứa con yêu dấu, cho nên tâm tánh thất thÆ°á»ng, tinh thần há»—n loạn.
Lại thấy Hoàng-Dung rút cây đả cẩu bổng ném xuống đất, và nhảy lên cao mấy trượng, làm chiếc búi tóc tá»a ra rủ xuống phủ lấp cả mặt mày trông rất dá»… sợ.
Tiếng cÆ°á»i nhá» dần nhÆ° rên rỉ, nghe nhÆ° quỉ khóc ma há»n!
Hoàng-Dung làm nhÆ° ngÆ°á»i mất cả thần trí, Ä‘iên dại.
Quách-Phù thấy mẹ như thế hốt hoảng, la to:
- Mẹ ơi! Mẹ! và đến trước mặt mẫu thân nắm tay bà khóc rấm rức.
Hoàng-Dung vịn vai con tiến vá» trÆ°á»›c mặt Từ-Ân khóc rồi lại cÆ°á»i.
Cừu-thiên-Xích gương to đôi mắt, trong lòng rất bất định, nhìn rõ thảm trạng của Hoàng-Dung.
Võ-tam-Thông hô to:
- Quách phu nhÆ¡n! Hãy bình tâm, tỉnh trí để mà tìm cáchh Ä‘Æ°a lệnh ái ra khá»i tay ngÆ°á»i.
Khi nghe Võ-tam-Thông nói bà tá» vẻ nghe lá»i, liá»n chấp đôi tay hÆ°á»›ng vá» phía Nhất-Äăng đại sÆ°, rồi quay qua Từ-Ân hòa thượng xá xá và nói:
- Hòa thượng! NgÆ°á»i nhứt định giết chết con gái ta sao? Nếu hòa thượng có giết nó, thì giết bằng cách bóp cổ, bóp vào yết hầu nó! Chứ đừng nắm tóc mà đập chết! Hòa thượng Từ Ân Bang-chủ nghe rõ chứ.
Từ-Ân lúc nầy biến sắc, gÆ°Æ¡ng mặt xanh xao vàng vá»t, đôi tay ôm chặt đứa bé Quách-TÆ°á»ng. Rồi nói tiếp:
- NgÆ°á»i... NgÆ°á»i... NgÆ°á»i là ai?
Hoàng-Dung ôm bụng cÆ°á»i ngặt nghẹo, giăng đôi tay ra phía trÆ°á»›c, làm nhÆ° cầu khẩn Ä‘iá»u gì! Và cúi khom ngÆ°á»i xuống, làm ra bái lạy Từ-Ân.
Từ-Ân má»™t tay bế Quách-TÆ°á»ng, còn má»™t tay cÅ©ng vung ra chưởng được. NhÆ°ng vì lá»i nói lạ của Hoàng-Dung, làm ông nghÄ© lợi mà không vung chưởng giết nàng. Äã thế, Từ-Ân còn bÆ°á»›c thêm hai bÆ°á»›c, Ä‘Æ°a cánh tay trái lên, phẩy má»™t cái nhẹ, bốc Hoàng-Dung đứng dậy và há»i tiếp:
- NgÆ°Æ¡i là ai? NgÆ°á»i nào?
Hoàng-Dung liá»n nghÄ© ra má»™t kế thứ hai nữa, giả bá»™ trầm ngâm đáp:
- Ta đấy à! NgÆ°Æ¡i đã hoàn toàn quên hết dÄ© vãng rồi sao? Ta và ngÆ°Æ¡i có má»™t lần gặp tại Äại-Lý của Äoàn hoàng-gia! Tại đây ngÆ°á»i bấu đứa nhá» trá»ng thÆ°Æ¡ng nhá»› chÆ°a! NgÆ°á»i bấu cách nào mà đứa nhá» hết cục cá»±a, sống chết dở dang, ngÆ°Æ¡i bá» Ä‘i nhá»› rõ chÆ°a! Äứa nhá» vô phÆ°Æ¡ng Ä‘iá»u trị, đã chết thảm thÆ°Æ¡ng! NgÆ°Æ¡i nhá»› rõ chÆ°a. Ta là mẹ đứa trẻ, ta là mẹ đứa trẻ... GiỠđây ngÆ°Æ¡i muốn bóp chết trẻ sÆ¡ sinh nữa Æ°! Giết Ä‘i! Sao chẳng giết? Sao ngÆ°Æ¡i chẳng giết? Hoàng-Dung nói má»™t hÆ¡i dài...
Từ-Ân nghe quá rúng Ä‘á»™ng cả tim gan, bao nhiêu ká»· niệm trong ký ức Ä‘á»u hiện má» má» ra trÆ°á»›c mắt.
Câu chuyện mÆ°á»i năm xÆ°a cÅ© đã khÆ¡i lại dần dần... Hồi đó Cừu-thiên-Nhận là má»™t trang thanh niên mã thượng, lÆ°u lạc giang hồ. Ngày nỠông ghé qua nÆ°á»›c Äại-Lý, má»™t quốc gia thuần thái bình, dÆ°á»›i quyá»n thống trị của Hoàng-đế há» Äoàn, tức Äoàn hoàng-gia hay Äoàn Nam-Äế ông lá»t được vào Hoàng-cung... Và lỡ tay bóp chết đứa nhá» của bà LÆ°u qui-phi. Bây giá» Äoàn hoàng-gia là má»™t tay kiệt hiệp giang hồ, có trên mÆ°á»i năm công luyện thÆ°á»ng dùng Nhứt-lÆ°Æ¡ng-chỉ để giao chiến hay trị thÆ°Æ¡ng. Bà Ä‘em đứa bé đến trÆ°á»›c mặt Äoàn Hoàng-Gia... Bà thứ phi nỠđã hết lòng cầu khẩn nhÆ°ng ông nhẫn tâm không chữa, để đứa bé phải chết thảm thÆ°Æ¡ng.
Mãi vá» sau LÆ°u quí-phi Anh-Cô, đã cùng Từ-Ân tÆ°Æ¡ng ngá»™, thì bà LÆ°u quí-phi đã Ä‘iên khùng rồi, bà ấy đổ tá»™i cho Từ-Ân và đánh ông má»™t trận tÆ¡i bá»i.
Tuy Từ-Ân võ nghệ hÆ¡n bà mấy bá»±c, nhÆ°ng ông nghÄ© cÅ©ng tại mình mà bà Anh-Cô ra nhÆ° thế này... Ông đành chịu thua và chạy trốn. Äến nay đã mÆ°á»i năm qua...
Hoàng-Dung rõ câu chuyện nầy, mới đem ra chế ngự Từ-Ân. Tay ông bồng đứa trẻ y hệt câu chuyện năm xưa.
Cái tâm bịnh của Từ-Ân được Hoàng-Dung khơi lại, làm cho ông hết sức cảm động bồi hồi.
Võ-tam-Thông, Gia-luật-Tá» và má»i ngÆ°á»i trong đại sảnh, Ä‘á»u tưởng Hoàng-Dung đã nổi cÆ¡n Ä‘iên, má»›i xui ngÆ°á»i quật chết con mình, chứ há» có biết đâu Hoàng-Dung là ngÆ°á»i đại-trí, đại dõng. Không thua bá»±c mày râu nam tá»­, và chắc gì bá»n mày râu nam tá»­ có đủ can đảm làm việc này.
Hoàng-Dung khéo dùng tâm lý đánh vào kẻ địch, làm cho má»i ngÆ°á»i sá»­ng sốt câu nói "NgÆ°Æ¡i hãy giết nó Ä‘i! Tại sao mà chẳng giết". Há» tưởng lầm Từ-Ân sẽ bóp nát xÆ°Æ¡ng đứa bé, há» hết sức lo sợ sá»± xảy ra.
NhÆ°ng Từ-Ân đứng trÆ¡ nhÆ° pho tượng gá»—, còn Hoàng-Dung hết đứng lại ngồi và cÆ°á»i hoài, làm cho má»i ngÆ°á»i không thể Ä‘oán được câu chuyện ra sao?
Từ-Ân Hòa thượng hai tay vẫn giữ chặt Quách-TÆ°á»ng và dÆ°a mắt nhìn vá» Hoàng-Dung rồi quay sang nhìn Nhứt-Äăng đại sÆ°, rồi lại nhìn đứa bé! Lòng ông nổi lên má»™t hối hận vô biên, ông nói:
- Chết rồi! Chết rồi! Äã chết rồi má»™t đứa trẻ... ai lại bá» chết nữa sao? Chết! Äừng chết!
Ông nói xong bế đứa nhỠđi đến trước mặt Hoàng-Dung và đưa đứa bé cho mẹ nó. Hai tay ông tỠra kính cẩn vô cùng.
Äoạn ông nói tiếp:
- Con trẻ đã chết vì ta, thì ngÆ°Æ¡i hãy đánh chết ta mà Ä‘á»n lại.
Hoàng-Dung vô cùng mừng rỡ, Ä‘Æ°a tay tiếp lấy bé Quách-TÆ°á»ng.
Bá»—ng nghe Nhứt-Äăng đại-sÆ° nói:
- Oan oan tÆ°Æ¡ng báo? Chừng nào má»›i thôi! Trong tay cầm Ä‘ao, chừng nào má»›i bá».
Từ-Ân nghe qua lá»i ẩn ngữ của Äại-sÆ°, làm ông bối rối kinh hoàng, không Ä‘Æ°a đứa nhá» cho Hoàng-Dung, mà liệng xuống đất.
Hoàng-Dung sợ con gái té đập đầu chết, nên phóng ra má»™t chân hất nhẹ Quách-TÆ°á»ng Ä‘Æ°a lên không trung và rÆ¡i ngay xuống chá»— Gia-luật-Tá».
Gia-luật-TỠđưa tay tiếp nhẹ đứa bé vào lòng.
Khi Hoàng-Dung đá Quách-TÆ°á»ng liá»n tung mình ra ngoài và nói to:
- Äứa bé bị ngÆ°Æ¡i giết chết rồi, tốt lắm, tốt lắm.
Sự thật không phải Hoàng-Dung đá đứa bé mà mà nàng dùng đôi bàn đỡ nhẹ vào lưng nó, rồi chuyển nhẹ lên không trung, nhắm ngay chỗ Gia-luật-TỠmà bỠxuống.
Vì nàng nghĩ rất kỹ:
- Từ-Ân tâm tánh bất thÆ°á»ng, nếu nàng nhảy ra ôm đứa bé biết đâu lão ta đổi ý, mà vung ra má»™t chưởng thì rồi Ä‘á»i cả mẹ lẫn con.
Cho nên nàng giả điên khùng cho giống Anh-Cô để cảm hóa vị hòa thượng đam mê này.
Hoàng-Dung lại sợ con bé Quách-Phù nói năng lỗ mãng nữa càng nói thêm, nên bà tiến vỠphía Quách-Phù khóa chặt khẩu huyệt của nàng.
Xong việc Hoàng-Dung rít to lên:
- ái cha! Hòa thượng đã giết chết đứa bé rồi!
Từ-Ân hòa thượng mặt Ä‘á» nhÆ° than hồng, chỉ trong khoảnh khắc Hoàng-Dung đã giúp ông ta giác ngá»™!... ông tiến lại phía Nhất-Äăng đại sÆ° phủ phục sát đất, hành đại lá»… và nói to:
- SÆ° phụ! Äa tạ thầy cảm hóa.
Nhất-Äăng đại sÆ° vòng tay đáp lá»… và bảo:
- Từ-Ân hòa thượng, kính mừng ngài ngộ đạo!
Cả hai nhìn nhau mỉm cÆ°á»i thông cảm.
Từ-Ân sắp sá»­a bÆ°á»›c ra khá»i đại sảnh. Cừu-thiên-Xích thấy vậy kêu to:
- Nhị ca! Nhị ca hãy trở lại.
Từ-Ân quay đầu lại và bảo:
- Tam muá»™i gá»i ta hãy trở lại! Ta cÅ©ng có lá»i yêu cầu Tam muá»™i "Hãy trở lại con Ä‘Æ°á»ng chân chính".
Nói xong Từ-Ân chuyển mình bay vá»t ra ngoài đại sảnh.
Nhứt Äăng đại sÆ° lòng mừng vô kể, sắc mặt nhÆ° trăng rằm nói:
- Lành thay! Lành thay!
- Và ông đứng dậy Ä‘i lui vào gốc đại sảnh ngồi tình tá»a tham thiá»n.
Hoàng-Dung sá»­a mái tóc và quay sang Gia-luật-Tá» tiếp lấy Quách-TÆ°á»ng bế trong lòng. Bà vô cùng hoan hỉ.
Quách-Phù được thân mẫu giải khai huyệt đạo. Nàng trải qua má»™t giây phút kinh ngạc lẫn vui mừng. Nàng há»i:
- Mẹ! Mẹ đã hết rồi sao? Con tưởng mẹ sắp phát điên cuồng rồi đấy.
Hoàng-Dung không trả lá»i, đứng lên vá» phía Nhứt-Äăng đại-sÆ° hành lá»…, cúi đầu và nói:
- Äại-sÆ°? Tiểu Ä‘iệt-nữ trong lúc hồn mạng đã Ä‘á» cập tá»›i việc cÅ© mong đại sÆ° thứ lá»—i.
Nhứt-Äăng đại-sÆ° mỉm cÆ°á»i bảo:
- Dung nhi! Dung nhi! Ta có lá»i khen đó! Dung nhi đã làm nữ Gia Cát Lượng vậy.
Tất cả những ngÆ°á»i trong đại sảnh, chỉ có Võ-tam-Thông hiểu sÆ¡ sÆ¡ vá» câu chuyện cÅ©, còn lại thì không hiểu gì cả, còn câu chuyện Nhứt Äăng và Hoàng-Dung mang hồ lô Ä‘i bán thuốc gì, thì chẳng ai biết.
Cừu-thiên-Xích thấy sá»± tình biến chuyển sấm dậy đất bằng, còn bà ngao ngán chẳng biết lo liệu làm sao! Cừu-thiên-Nhận đã Ä‘i ra, ắt là đến chết không còn gặp nhau nữa. Nhìn vá» phía ngoài bà thấy Từ-Ân Ä‘i thoăn thoắt, phút chốc đã mất dạng, lòng bà nổi lên má»™t Ä‘au buồn vô tận, nhá»› lại lá»i nói của ông anh: NgÆ°Æ¡i gá»i ta trở lại, ta cÅ©ng yêu cầu ngÆ°Æ¡i trở lại... con Ä‘Æ°á»ng chính".
Câu nói nầy anh bà đã khuyên bà sớm hồi tâm. Lòng bà nổi lên một sự xúc động vô bỠbến.
Do đó bà ngÆ°á»›c nhìn má»i ngÆ°á»i, lòng bá»›t Ä‘i vẻ cừu há»n căm phẫn và nói:
- Quí vị hãy ở đây an nghỉ: Lão phu nhơn tàn phế không bồi bạn được!
Hoàng-Dung nói:
- Chẳng dám! Hôm nay chúng tôi đến hầu viếng, là để cầu lão bà ban cho Tuyệt-tình-đơn...
Cừu-thiên-Xích ra dấu bảo chúng đệ tử Lục y và gật đầu, tức thì nhóm đệ tử Lục-y đã hiểu ý, hô to một tiếng "vâng".
Các cá»­a ra vào, và bên ngoài cá»­a song, xuất hiện má»—i nÆ¡i bốn năm thiếu nữ áo lục, tay cầm dao kiếm, cứ má»—i bá»n năm ngÆ°á»i thì có má»™t ngÆ°á»i mang má»™t tấm NgÆ° võng cá»±c lá»›n, và chúng đứng gác theo thế phòng thủ của chủ cốc chỉ dạy. Ngoài ra có bốn cô nhan sắc tuyệt vá»i bÆ°á»›c vào trong đại sảnh, khiêng chiếc ngá»±-á»· và Cừu-thiên-Xích Ä‘ang ngồi, Ä‘Æ°a cốc chủ vào trong ná»™i Ä‘Æ°á»ng.
Võ-tam-Thông và Gia-luật-TỠđã xem "Ngư võng trận" nên rõ sự lợi hại của mảnh lưới nầy, kinh hãi nói:
Äao kiếm tuy vậy còn dá»… phá, chứ mảnh lÆ°á»›i này trùm vào, không biết liệu làm sao?
Cả bá»n Hoàng-Dung Ä‘á»u nghi ngá», không biết lành dữ thế nào.
Anh em hỠVõ xách kiếm ra ngoài, bỗng nghe một tiếng "bình" cực lớn, cửa sảnh khép lại. Hai anh em hỠVõ dùng kiếm bổ mạnh vào cửa. Nhưng ổ khóa cánh cửa quá lớn không sao mở được.
Hoàng-Dung trấn tĩnh bảo:
Chẳng nên kinh hoàng! Việc đâu còn đó. Chúng ta ra khá»i đại sảnh là thoát nạn. Tuy vậy cÅ©ng còn nhiá»u mối lo, làm sao phá được mảnh lÆ°á»›i, và làm sao trá»™n thuốc cứu ngÆ°á»i.
Công-tôn Lục-Ngạc theo mẹ vào ná»™i Ä‘Æ°á»ng há»i:
- Mẹ! Mẹ tính làm gì đấy.
Cừu-thiên-Xích thay ông anh Ä‘i rồi, đối phÆ°Æ¡ng lại rất nhiá»u tay võ công, nhÆ°ng không lẽ bó tay hay sao. Vả lại kẻ giết anh mình Ä‘ang dừng trÆ°á»›c mặt, chắc chắn là bà không thể xá»­ hành được bà trầm ngâm trong giây lát vào bảo:
- Lục-Ngạc! Con đi ra ngoài xem xét, coi Dương-Qua và cô gái ấy ở đâu?
Lá»i bà bảo đúng ngay vá»›i ý nguyện của Công-tôn Lục-Ngạc nên nàng gật đầu lui ra, hÆ°á»›ng vá» Há»a-hoàng-thất.
Äi được ná»­a Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng, bá»—ng nghe có tiếng xì xào trò chuyện chính là giá»ng của DÆ°Æ¡ng-Qua và Tiểu-long-Nữ.
Hai ngÆ°á»i đối đáp vá»›i nhau nghe rất êm tai, lại nghe lẫn vào câu chuyện của há» có tiếng "Công-tôn cô nÆ°Æ¡ng". Bốn tiếng này gợi tánh hiếu kỳ của Lý-Ngạc.
Bấy giá» bầu trá»i tối Ä‘en nhÆ° má»±c, Công-tôn Lục-Ngạc lần theo xóm liá»…u ven rừng và nghÄ© thầm:
- Cái gì mà có Công-tôn cô-nương trong đó?
Tánh háo kỳ nổi dậy, Công-tôn Lục-Ngạc phóng ngÆ°á»i thật nhẹ, bÆ°á»›c đến gần chá»— hai ngÆ°á»i nói chuyện.
Nhìn xuyên qua bóng tối lá» má», nàng thấy rõ DÆ°Æ¡ng-Qua và Tiểu-long-Nữ Ä‘ang đứng ká» vai nói chuyện. Lại nghe DÆ°Æ¡ng-Qua nói:
- Nên đa tạ Công-tôn cô-nương! Tôi cũng đồng ý vỠđiểm nầy. Tôi chỉ mong sao thần-tăng sớm tỉnh lại, cả nhà mới tiêu thù, giải tán, tà độc tận tiêu, mới là yên tâm được.... "ý a".
Nghe hai tiếng "ý-a" Công-tôn Lục-Ngạc lật đật bỠtrốn chạy, không dè ở đây gây sự... Kỳ quái.
Lòng Công-tôn Lục-Ngạc lúc bấy giá» má»›i chua xót, Ä‘au khổ cho mối tình câm. Nàng Ä‘Æ°a mắt ngó mông lung, lại thấy DÆ°Æ¡ng-Qua rá»i chá»— Ä‘ang đứng, choàng tay qua vai trái Tiểu-long-Nữ, vịn vai nàng mà Ä‘i.
Dương-Qua đột nhiên đau buốt đôi vai, xúc động vô cùng. Tiểu-long-Nữ nói:
- Có phải chất độc tình-hoa tái phát đấy ư?
Dương-Qua đau đớn nói:
- ừ! ừ!
Vì Ä‘au buốt cả chân răng nên chàng nói năng rất khó. Công-Lục-Ngạc đã đến thật gần chá»— hai ngÆ°á»i, lòng nàng suy tưởng:
- Muốn giải chất Ä‘á»™c tình hoa này, phải có ná»­a bầu linh Ä‘Æ¡n vào bình phục tức khắc. NhÆ°ng mình phải nói làm sao vá»›i mẫu thân chứ DÆ°Æ¡ng-huynh thì khó há»i được.
Vài phút trôi qua DÆ°Æ¡ng-Qua cất bÆ°á»›c nhè nhẹ và thở ra má»™t lá»i. Tiểu-long-Nữ nói:
- Anh Qua! Má»—i lần cá»­ Ä‘á»™ng, chất Ä‘á»™c càng thấm nhiá»u, nên anh má»›i bị phát Ä‘á»™ng mau lẹ nhÆ° vậy! Không rõ Thiên-trúc thần tăng đã tỉnh lại chÆ°a? Khi ông tỉnh rồi chÆ°a chắc ông đã tìm thuốc giải. Vậy anh cÅ©ng đừng nên khổ sở. Âu đó cÅ©ng là định mệnh.
DÆ°Æ¡ng-Qua Ä‘au khổ vô cùng, song cÅ©ng gượng cÆ°á»i và nói:
- Vị Công-tôn Thái-bà Cốc chủ này, tánh ích ká»· và cố chấp thuốc giải Ä‘á»™c tình hoa, bà ấy giấu má»™t nÆ¡i bí mật lạ thÆ°á»ng.
Ngoài bà ra, chồng con hay tất cả má»i ngÆ°á»i trong cốc, cÅ©ng không rõ được nÆ¡i nào giấu thuốc? Làm sao cho bà ấy vui lòng, thì má»›i mong bà ấy tá»± tay cấp cho. Còn nếu lấy dao gÆ°Æ¡m ká» cổ, cứa đầu bà cÅ©ng nhất định từ chối.
Tiểu-long-Nữ nói:
- Anh Qua! Tôi nghÄ© Ä‘iá»u này rất tiện!...
Dương-Qua thấu rõ tâm lý của Tiểu-long-Nữ, nên chàng buồn bã nói:
- Em hãy tạm ngÆ°ng những lá»i nói này, Anh vá»›i em tình sâu nghÄ©a nặng, nên trá»i dong ruổi kết nghÄ©a vợ chồng! Tưởng là kết tóc trăm năm. Tôi nguyện Hoàng-thiên hậu thổ, nhÆ° số mạng bất thÆ°á»ng thì chúng ta hãy ở bên nhau, đừng để ngÆ°á»i thứ ba xen vào.
Tiểu-long-Nữ đau khổ nói:
- Còn Công-tôn cô-nÆ°Æ¡ng! Tôi xem cô ấy thá»±c là ngÆ°á»i tá»­ tế đàng hoàng, nhan sắc lại mặn mà đằm thắm. Hẳn anh hiểu lòng tôi nghÄ© chá»›.
Công-tôn Lục-Ngạc rúng động cả tâm can, biết rằng Tiểu-long-Nữ khuyên Dương-Qua cưới nàng, để mà cầu thuốc giải độc, cứu lấy bản thân.
Lại nghe DÆ°Æ¡ng-Qua cÆ°á»i bảo Tiểu-long-Nữ:
- Em ạ! Công-tôn cô nÆ°Æ¡ng chắc là trang tiểu thÆ¡ hoàn mỹ lắm nhÆ°ng trong thiên hạ chẳng thiếu chi ngÆ°á»i nhÆ° nàng. Thí dụ nhÆ° Trình-Anh, Lục-vô-Song hai ngÆ°á»i nầy cÅ©ng sắc nÆ°á»›c hÆ°Æ¡ng trá»i đâu kém Lục-Ngạc. NhÆ°ng tất cả anh Ä‘á»u không có tình trá»ng nghÄ©a sâu nhÆ° em, chỉ có em vá»›i anh đôi tim má»›i má»™t Ä‘iệu! Em thá»­ nghÄ© má»™t gã con trai sá» mó vào ngÆ°á»i em để giải chất kịch Ä‘á»™c thì em nghÄ© sao? Em từ chối hay chấp thuận!
Tiểu-long-Nữ ngắt lá»i:
- Em là phận gái đâu dám luận nhiá»u!
DÆ°Æ¡ng-Qua cÆ°á»i to bảo:
- NgÆ°á»i Ä‘á»i trá»ng nam khinh nữ, còn tôi là DÆ°Æ¡ng-Qua trá»ng nữ khinh nam.
- Hai ngÆ°á»i nói chuyện đến đây, bá»—ng nghe tiếng "sá»™t soạt" trong bụi cây gần đó.
DÆ°Æ¡ng-Qua quát há»i:
- Ai đó! Ai?
Công-Tôn Lục-Ngạc tưởng bị ngÆ°á»i nghe thấy, vì đã để lá»™ hình ích nên muốn lên tiếng đáp lá»i. Bá»—ng có tiếng "sá»™t soạt" nổi lên từ cây đại-thá» và giá»ng trong trẻo của cô gái nói:
- Tướng Ngốc... Ngươi đấy à!
Lục-Ngạc bước lại gần để xem, thì đó là Trình-Anh và Lục-vô-Song.
Thấy hai cô gái nầy lòng nàng nổi lên cơn sóng tình rào rạt nghĩ thầm:
- Nếu đem so sánh thì ta thua đứt Tiểu-long-Nữ, còn Trình-Anh và Lục-vô-Song hai vị nầy võ công phần nào cũng phi phàm xuất chúng ta cũng không bì kịp.
Từ ngày Công-Tôn Lục-Ngạc gặp DÆ°Æ¡ng-Qua, nàng đối vá»›i chàng trai xa lạ nầy, bằng má»™t mối tình câm sôi bá»ng, thâm thúy vô cùng. Chừng nàng nghe rõ Tiểu-long-Nữ vá»›i DÆ°Æ¡ng-Qua nói chuyện, lòng nàng đã rõ DÆ°Æ¡ng-Qua đối vá»›i Tiểu-long-Nữ có má»™t mối tình trân trá»ng vô biên, dầu nàng có tÆ°Æ¡ng tÆ° hay cảm mến thế nào cÅ©ng vô ích.
Suy nghÄ© cùng cạn Công-tôn Lục-Ngạc rá»i xa nhóm ngÆ°á»i nầy, nàng nhắm hÆ°á»›ng tây rảo bÆ°á»›c.
Tá»™i nghiệp cho nàng, cha mẹ nầy thì tâm địa Ä‘á»™c ác, còn tình vợ chồng cha mẹ nàng là má»™t mối tình khổ lụy chua cay. Do đó Công-tôn Lục-Ngạc bị ảnh hưởng não buồn cô Ä‘á»™c từ nhá», và khi nên ngÆ°á»i gặp DÆ°Æ¡ng-Qua lại mang thêm mối lụy tình.
Nên hôm nay tâm thần nàng há»—n loạn, quyết ý không muốn sống trên Ä‘á»i nữa.
Äêm vá» bao phủ rừng Tuyệt tình Ä‘en nhÆ° má»±c, Công tôn Lục Ngạc thẫn thá» bÆ°á»›c thấp bÆ°á»›c cao! Äi mãi và Ä‘i mãi, không còn rõ mình sẽ đến đâu hay vỠđâu. ÄÆ°á»ng rừng núi vỠđêm nguy hiểm ngàn trùng, chông gai, hố thẳm, thú dữ, rừng sâu, nàng chẳng há» nghÄ© đến và lẩm bẩm.
- Ta hết quyá»n sống rồi.
Nàng lầm lÅ©i Ä‘i trong rừng núi tịch mịch, bá»—ng nghe tiếng ngÆ°á»i nói chuyện cuốn theo chiá»u gió Ä‘Æ°a đến tai nàng.
Công-tôn Lục-Ngạc giật mình đưa mắt nhìn chung quanh cho nàng hãi hùng.
Nguyên lúc tinh thần Ä‘iên đảo, tâm trí hôn mê, không kịp suy xét nên nàng Ä‘i lạc vào hÆ°á»›ng tây của Tuyệt-tình-Cốc. NÆ¡i tuyệt đối không vết chân ngÆ°á»i, bấy giá» nàng tỉnh trí nhìn xem những ngá»n đồi cao chót vót, chính là nÆ¡i hiểm nguy bá»±c nhứt, vùng Tuyệt-tình-Cốc, đây là má»™t ngá»n đồi trá»c, cây cối, cá» hoa thÆ°a thá»›t, cao vút vượt khá»i những đồi ở vùng nầy, không biết đã bao nhiêu thế ká»·, mà có ngÆ°á»i khắc ở chân đồi má»™t dòng chữ "Äồi-trÆ°á»ng-Nhai". Ba chữ này gợi cho dân chúng ở vùng này biết đây là vùng cấm địa.
Trên ngá»n đồi quanh năm mây che tuyết phủ khí bốc lạnh hai bên ngá»n đồi là hố sâu thăm thẳm, gai gốc phủ đầu. TrÆ°á»›c mặt là ngá»n dốc cao, Ä‘Æ°á»ng lên khúc khuá»·u quanh co, cá» cây hoa lá tiêu Ä‘iá»u.
Bởi nÆ¡i đây đá nhiá»u đất ít, còn sau lÆ°ng đồi nhÆ° bức tÆ°á»ng đứng nghiêng, dù cho thú dữ có Ä‘i giá»i đến đâu, mà Ä‘i trên Ä‘Æ°á»ng này cÅ©ng rÆ¡i ngay xuống vá»±c.
Äoạn-trÆ°á»ng-cốc phong cảnh hoang vu tiêu Ä‘iá»u cho nên dân liệp bá»™ (thợ săn) ít hay bén mảng tá»›i đây, vì đó là nÆ¡i nguy hiểm địa.
Công-tôn Lục-Ngạc vì có ý định chết, nên nàng không có ngại gì, nÆ¡i đây nữa. Nàng Ä‘i lần đến chá»— có tiếng nói phát ra, từ sau má»™t phiến đá và nghe ngóng. Giá»ng nói nầy làm cho nàng kinh ngạc vô cùng, vì tiếng nầy là tiếng của Công-tôn-Chỉ phụ thân nàng.
Cha nàng đối vá»›i mẹ nàng rất lạnh nhạt, do đó có má»™t hôm mẹ nàng quá giận phun ra viên "Thiết táo hạt" làm há»ng hết má»™t con mắt của ông, rồi ông nổi giận dùng dao Ä‘oạn hết tay chân của bà rồi từ bá» Tuyệt-tình-Cốc mà Ä‘i.
Ông lại không lưu chút tình phụ tử nào đối với nàng, mà ông chỉ rầy la đánh đập nàg. Do đó Lục-Ngạc không thương cha bằng mẹ.
Từ ngày phụ thân nàng bỠnhà ra đi đã lâu lắm, lạ sao hôm nay đột ngột trở v� Chắc hẳn ông có một mưu kế ám muội gì nữa, nên Lục-Ngạc lắng tai nghe tiếp:
Công-tôn-Chỉ nói:
- NgÆ°Æ¡i hÆ° má»™t mắt vì thằng tiểu tặc DÆ°Æ¡ng-Qua ám toán, còn ta hÆ° má»™t mắt vì con ác phụ há» Cừu đả thÆ°Æ¡ng! Vậy chúng ta gá»i nhau là "Äồng bệnh tÆ°Æ¡ng niên" ngÆ°á»i nghÄ© sao?
Công-tôn-Chỉ nói xong cÆ°á»i hô hố, mà kẻ đối thoại tuyệt nhiên không đáp lá»i!
Công-tôn Lục-Ngạc lấy làm lạ! Trên Ä‘á»i này làm sao có chuyện nhÆ° thế? Và cô ả kia là ai, mà bị DÆ°Æ¡ng-Qua đả thÆ°Æ¡ng?
Lại nghe Công-tôn-Chỉ nói tiếp:
- Chúng ta gặp nhau đây, có lẽ duyên trá»i ruá»—i xuôi cho hòa hợp, ngÆ°Æ¡i thá»­ xem câu "Äồng bệnh tÆ°Æ¡ng niên" ta nói có đúng không! Này nhé ngÆ°Æ¡i vá»›i ta "Ä‘á»™c thân Ä‘á»™c nhãn" thì cÅ©ng nên kết hợp vá»›i nhau và thành lập cái "há»™i má»™t mắt" ngÆ°Æ¡i nghÄ© sao!
Bá»—ng nghe ngÆ°á»i đàn bà nói:
- Vậy nào...
Và tá» ra giận dữ tiếp lá»i:
- Ngươi ngạo báng, trên sự đau khổ của kẻ khác à?
Công-tôn-Chỉ lật đật nói tiếp:
- Không đâu! Ta thấy ngÆ°Æ¡i thần sắc má» mệt, lại cùng cảnh vá»›i ta, thì ta vui mừng nên má»›i lỡ lá»i nhÆ° thế, xin chá»› trách và thứ lá»—i.
Công-tôn Lục-Ngạc nghe ngÆ°á»i đàn bà ấy rên rỉ và tiếp lá»i:
- Tôi bị trúng phải tình hoa quả Ä‘á»™c, ngÆ°á»i không lÆ°u ý giúp ta chút nào, còn Ä‘em toàn lá»i giỡn chÆ¡i làm trò cÆ°á»i.
Công-tôn Lục-Ngạc bấy giỠđã hiểu rõ nàng kêu lên nho nhá»:
- A! Cô ả nầy chính là Lý-mạc-Thu lúc vào Tuyệt-tìnhh-cốc Dương-Qua đả thương hư mắt và bị độc tình hoa rồi! Cô ả gặp phụ thân ta như thế...
NgÆ°á»i đã cùng Công-tôn-Chỉ nói chuyện, chẳng phải ý trung nhân của ông, hay xa lạ trong giá»›i võ lâm, mà nàng chính là Lý-mạc-Thu.
Lúc nàng trúng nhầm Ä‘á»™c Tình hoa, nàng đã chạy khắp hang, tính lá»t ra ngoài tìm thuốc giải Ä‘á»™c nào ngá» trong hang Ä‘Æ°á»ng lối quanh co bí mật xuyên ra trở lại mà chẳng tìm được lối ra.
Lòng nàng rối rắm tÆ¡i bá»i, không còn nghÄ© gì nữa được, nên chạy hoảng. Thá»i may đến Tuyệt-tình-Nhai nàng gặp Công-tôn đứng tại đó.
Công-tôn-Chỉ có ý đến đây! Ông không muốn cho chúng đệ tá»­ hay gia nhÆ¡n bắt gặp, vì ông đến đây cốt ý giết chết vợ là Cừu-thiên-Xích, và nhân tiện Ä‘oạt lại chủ quyá»n ngôi Tuyệt-tình-Cốc nên Lý-mạc-Thu má»›i vô tình gặp ông:
Hai ngÆ°á»i đấu quyá»n chút đỉnh để khá»i bỡ ngỡ vào câu chuyện.
Công-tôn-Chỉ nhận thấy võ công của nàng cao diệu và nhìn mặt nàng rồi có một ý nghĩ rằng:
Ta có nhiá»u việc sắp làm trong cốc này làm sao nói cho cốc trợ giúp má»™t tay.
Thế là ông kiếm chuyện nầy ná», cố cầm Lý-mạc-Thu và lần đến vấn Ä‘á»...
Lý-mạc-Thu tuổi tác chẳng nhá», nhÆ°ng từ lúc ấu thÆ¡ đã luyện khinh công Ä‘á» khí, võ thế, quyá»n cÆ°á»›c cho nên sức lá»±c dồi dào, tinh thần tráng kiện, nhan sắc của nàng chẳng kém thiếu nữ đôi mÆ°Æ¡i, mà còn trá»™i vá» nhân tình, duyên dáng.
Con Công-tôn-Chỉ muốn cưới Tiểu-long-Nữ song bất thành muốn yêu cầu Hoàng-nhan-Bích chẳng được, bỗng nhiên gặp Lý-mạc-Thu, đầu óc ông ta bỗng sanh ra một ý niệm bất lương và ông nghĩ:
- Sau khi giết chết con quỉ già Cừu-thiên-Xích, ta sẽ cố cùng nàng nầy. Nàng nầy võ công cÅ©ng giá»i, nhan sắc chẳng kém ai, dù kén chá»n cÅ©ng vậy thôi. Tuy nàng hÆ° má»™t mắt, nhÆ°ng làm vợ có sao, trong gia đình chẳng ai bá» chánh thê, thứ thiếp.
Công-tôn-Chỉ có hiểu đâu Lý-mạc-Thu Ä‘á»™c hÆ¡i sài lang, ác hÆ¡n hổ báo, chuyên dùng tình ái để chinh phục lòng ngÆ°á»i. Lá»i nàng không thiếu "ác nghiệt", và cuá»™c Ä‘á»i cÅ©ng do ác nghiệt mà nổi danh. Chung quy cÅ©ng tại "Tình" mà ra nông ná»—i nhÆ° vậy.
GiỠđây nghe lá»i lão Công-tôn-Chỉ lòng nàng phiá»n não vô cùng. Nàng chỉ mong cầu thuốc giải Ä‘á»™c, mà gặp lão nầy nói chuyện, nên nàng chán ngán trả lá»i.
Bỗng nhiên Công-tôn-Chỉ nói:
- Ta chính là chủ ngôi Tuyệt-tình-Cốc này, đã sáng chế thuốc giải Ä‘á»™c Tình-hoa, trong thiên hạ trừ ta ra, không kiếm được ngÆ°á»i thứ hai. Chỉ vì phÆ°Æ¡ng pháp chế thuốc rất mất thì giá», phải tránh xa chá»— có nÆ°á»›c, và phải gần nÆ¡i nhiá»u lá»­a. Hiện tại trông cốc còn má»™t bầu thuốc mà con ác phụ cất giữ, tôi uất ức muốn trừ khá»­ con quỉ già ấy, nếu thấy tiện, cô nÆ°Æ¡ng có thể giúp ta chăng?
- Lý-mạc-Thu nghe qua nhÆ° mở cá» trong bụng, nhÆ°ng ý nghÄ© của nàng có hai lối. Nếu được ngÆ°á»i cho thuốc giải Ä‘á»™c thì có gì tốt đẹp bằng. Còn vị Cốc-chủ phu nhÆ¡n chÆ°a bẳn ai bằng lão nầy. Lão ta chẳng nói đấy sao? Trong thiên hạ ngÆ°á»i Ä‘á»i chỉ có má»™t mình Công-tôn-Chỉ là biết phÆ°Æ¡ng giải Ä‘á»™c Tình-Hoa.
Nguyên lúc nhá» Công-tôn-Chỉ nghe ông cha kể lại: Từ lúc há» Công-tôn vào đây lập nghiệp, rất nhiá»u ngÆ°á»i bị chết vá» loại tình hoa cá»±c Ä‘á»™c, bởi vậy má»™t vị Tăng tổ trÆ°á»›c rất Ä‘au lòng cho cháu con mãi chịu ảnh hưởng nên má»›i ngày đêm, gia công nghiên cứu vá» dược thảo có Ä‘á»™c tánh, do đó má»›i tìm ra phÆ°Æ¡ng pháp, bào chế thuốc giải Ä‘á»™c. Còn kẻ địch khi đã vào Tuyệt Tình Cốc, tất gặp phải Tình-Hoa mà mang há»a chết tức khắc, vô phÆ°Æ¡ng tìm đâu ra cách chữa Ä‘á»™c.
Môn thuốc giải Ä‘á»™c nầy, cha truyá»n con nối, tuyệt đối không có má»™t ngÆ°á»i nào hiểu biết. Tuy nhiên, Cừu-thiên-Xích còn má»™t ít thuốc là do Ä‘á»i trÆ°á»›c để lại, còn phÆ°Æ¡ng pháp chế biến đã bị thất truyá»n từ lâu.
Hiện nay nữa chai thuốc để lại do Cừu-thiên-Xích cất giữ một nơi bí mật, mà Công-tôn-Chỉ không tài nào kiếm được.
Lý-mạc-Thu nghe qua lá»i nói của Công-tôn-Chỉ... trầm ngâm giây lát và há»i:
- Những lá»i ông nói đó, có thá»±c nhÆ° vậy chăng? Thuốc giải Ä‘á»™c sao lại do Tôn phu-nhÆ¡n cất giữ? Còn Tôn-phu-nhÆ¡n vá»›i ông là tình chồng vợ, nghÄ©a phu thê, tại sao lại hóa ra cừu hận? Ông tính giết bà ấy thá»±c không ổn! Vì bà ấy chết rồi ai Ä‘Æ°a thuốc giải Ä‘á»™c cho ông?
Công-tôn-Chỉ cố tránh không trả lá»i, nhìn qua chá»— khác, nói:
- Lý cô nương. Tôi muốn cùng cô kết duyên, rồi sẽ lo liệu cứu cô nương. Tôi dầu có chết cũng không oán hận!
Lý-mạc-Thu mặt đỠphừng phừng và nói:
- Tôi rất đa tạ ông, nếu ông thật tình muốn cứu tôi.
Công-tôn-Chỉ bảo nhá»:
- Tôi có má»™t kế hoạch giá»±t lại linh Ä‘Æ¡n trên tay ác phụ. Tôi muốn cô nÆ°Æ¡ng đáp Ä‘á»n tôi má»™t việc.
Lý-mạc-Thu cÆ°á»i duyên đáp:
- Tiểu muá»™i, má»™t Ä‘á»i phiêu bạt giang hồ, tấm thân trÆ¡ trá»i lại má»™t mình, mà chẳng bị ngÆ°á»i ức hiếp. Nay vì chút thuốc Ä‘á»™c, ông muốn giúp thì giúp, còn không tiện thì thôi. Tôi không ngá»: Lý-mạc-Thu ngày nay mà Ä‘i ăn mày sá»± sống.
Công-tôn-Chỉ võ công tuy giá»i, nhÆ°ng lại sanh trưởng tại nÆ¡i hang sâu, rừng thẳm, so vá»›i khách giang hồ cÅ©ng là tay lợi hại, nhÆ°ng có Ä‘iá»u chÆ°a ai được rõ tên ông. Trong mÆ°á»i năm qua ông cÅ©ng nhá» Cừu-thiên-Xích chỉ dẫn, cất bÆ°á»›c hành hiệp trong mÆ°á»i năm. Trong thá»i gian nầy ông có nghe Lý-mạc-Thu có cái tên rất kêu là "Xích luyện tiên tá»­" tiếng dá»™i gần xa. Trong giá»›i võ lâm ai ai cÅ©ng đồn rằng Lý-mạc-Thu mặt tợ tiên bồng, mà lòng nhÆ° rắn rít.
Tuy nghe đồn đãi như vậy, thực ra ông chưa được dịp diện kiến nàng.
Thế mà trong khoảng thá»i gian ngắn ngủi, Ä‘oán qua lá»i nói và hành vi của nàng, ông ta thấy Lý-mạc-Thu cá»±c kỳ tao nhã hiá»n lành, do đó lòng ông rào rạt mừng vui, và ông kiếm lá»i xin lá»—i:
- Cô nÆ°Æ¡ng! Xin đừng lÆ°u tâm phiá»n giận nữa! Tôi đã vì cô mà làm má»™t việc bạo thì niá»m vui vẻ chẳng kịp đến! Chỉ vì muốn cÆ°á»›p Ä‘oạt Tuyệt-tình Ä‘Æ¡n, mà phải làm con gái tôi tổn thÆ°Æ¡ng đến tính mạng, tôi chẳng biết làm sao cho hÆ¡n, má»›i dùng kế lành!
Nào ngỠCông-tôn Lục-Ngạc núp sau tảng đá nghe câu nói ấy nàng run rẩy cả thân, kêu lên một tiếng lớn.
Lý-mạc-Thu lấy làm kinh ngạc khi nghe Công-Tôn-Chỉ nói. Nàng tiếp lá»i:
- Có phải thuốc giải độc do lệnh ái cất giữ chăng?
Công-tôn-Chỉ nói:
- Chẳng phải nhÆ° vậy? Äể tôi giải thích cho cô nÆ°Æ¡ng nghe kế hoạch nầy. Bởi vì con ác phụ của tôi đó, tính tình cố chấp và rất Ä‘a nghi nhÆ° Tào Mạnh Äức, thuốc giải Ä‘á»™c nó giấu nÆ¡i bí ẩn không nào tìm ra, nên dùng bạo lá»±c cưỡng bách, lại càng hÆ° há»ng và không kết quả gì, chỉ có cách lập kế làm cho mụ ta mắc mÆ°u chừng ấy má»›i cÆ°á»›p Ä‘oạt được.
Lý-mạc-Thu gật đầu bảo:
- Cái kế ấy ra sao?
Công-tôn-Chỉ vui vẻ nói:
- Nó là con ác phụ, đối vá»›i má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u không tình nghÄ©a gì cả, gan ruá»™t hiểm Ä‘á»™c, không ai nói nó nghe, bất luận chuyện gì. Trên Ä‘á»i này nó chỉ có má»™t đứa con gái mà nó quý nhất là do tình mẫu tá»­ ràng buá»™c. Tôi chỉ thấy ác phụ còn có yếu Ä‘iểm nầy thôi. Bây giỠđể ta dẫn dụ Lục-Ngạc ra đây, để nàng xô nó vào khóm tình hoa Ä‘á»™c nhứt. Chuyện xảy ra nhÆ° vậy, ắt con ác phụ sẽ nóng ruá»™t vì con gái cÆ°ng mà Ä‘em thuốc giải Ä‘á»™c cho con Lục-Ngạc. Lúc đó mình sẽ thừa cÆ¡ cÆ°á»›p Ä‘oạt má»™t bầu thuốc mà do con ác phụ đó cất giữ thôi. Lấy được thuốc tôi sẽ giao cho cô nÆ°Æ¡ng. NhÆ° thế tánh mạng con gái nhá» của ta sẽ khó lòng chữa trị.
Lý-mạc-Thu trầm ngâm đáp lá»i:
- Có gì khó! Công huynh chẳng cần xô cô ấy vào bụi Tình hoa làm chi cho nguy hiểm. Chỉ nên xô cô ấy vào bụi Tình hoa giả rồi lấy tình hoa độc và gai của nó cài vào áo quần, như thế chúng ta đoạt được linh đơn, mà không tổn thương đến lệnh ái.
Công-tôn-Chỉ nói:
- ác phụ gian trá thông minh, nếu Lục-Ngạc không trúng độc thì nó biết ngay không thể nào che mắt được đâu.
Nghe đến đây Công-tôn Lục-Ngạc xúc động kêu lên, bất giác đôi giòng lệ tuôn trào.
Lý-mạc-Thu làm ra vẻ giả nhơn giả nghĩa nói:
- Làm như vậy để cứu sanh mạng cho tôi, mà lại để lệnh ái đau đớn thì tôi không nỡ, vậy ta hãy tìm kế khác, chứ cách nầy xin bỠđi.
Công-tôn-Chỉ tiếp lá»i:
- Không! Không được! Ta còn không tha cho con ác phụ thay, huống hồ con gái của nó. Ta không muốn cô nÆ°Æ¡ng bá» qua vấn Ä‘á».
Lý-mạc-Thu ngẫm nghĩ chỉ còn có nước theo kế của lão chứ còn kế gì khác.
Công-tôn-Chỉ lại nói:
- Bây giá» chúng ta chỠđợi nÆ¡i đây! đến đêm nữa, ta sẽ đến bảo đứa con gái ra, nếu nó không nghe lá»i tôi thì tôi còn mÆ°u kế khác.
Hai ngÆ°á»i lá»i qua tiếng lại, Công-tôn Lục-Ngạc nghe rõ ràng từng lá»i má»™t, và nàng càng nghe càng Ä‘au khổ và sợ hãi. Nàng nhá»› lại má»™t hôm Công-tôn-Chỉ xô nàng và DÆ°Æ¡ng-Qua vào đầm cá sấu, thì nàng thấy thân phụ đối vá»›i nàng không chút mến yêu. Hôm nay tình cảm ông lại còn biến trá và ác Ä‘á»™c hÆ¡n. Có ngÆ°á»i nào dám giết chết con gái, để Ä‘i theo má»™t tình nhân! Thật là hung dữ hÆ¡n hổ báo sài lang! Nàng không thể tưởng được công việc sẽ xảy ra.
Công-tôn-Chỉ và Lý-mạc-Thu bàn luận xong, dìu dắt nhau đến phía trên, ngồi chỠđợi giỠkhắc đến là thi hành.
Công-tôn Lục-Ngạc không dám ra mặt, nên nhẹ bÆ°á»›c lẻn ra sau. Chẳng mấy chốc nàng đã lùi ra xa hÆ¡n mÆ°á»i trượng. Chừng đó nàng má»›i yên tâm, quay đầu lại và chạy rất nhanh.
Nàng chạy trên ná»­a giỠđã xa hẳn Äoạn-trÆ°á»ng-Nhai và sợ rằng vỠđến phòng thì phụ thân nàng đến bắt dẫn Ä‘i.
Bây giỠlòng nàng ảo não thê lương vô cùng. Nàng đi thẫn thỠtìm một phiến đá ngồi nghỉ đỡ chân.
Trăng tà khuất bóng, lá rụng rì rào. Nàng cảm thấy trên Ä‘á»i này không còn gì để nàng luyến tiếc nữa. Nàng tá»± nhủ:
- Ta đã muốn tá»± tá»­, thì các ngÆ°Æ¡i lại muốn mÆ°u toan Ä‘á»™c hại ta. Thật là kỳ dị! Ta đã muốn chết thì chẳng còn trốn tránh làm chi nữa. Äá»™t nhiên đầu nàng nẩy ra má»™t tia hy vá»ng nghÄ© thầm:
- Các kế của phụ thân ta tuy Ä‘á»™c, nhÆ°ng kỳ dị thay. Ta không còn có ý tá»± tá»­ nữa. Ta sẽ Ä‘em kế nầy gạt mẫu thân ta lấy thuốc cứu DÆ°Æ¡ng-Qua, để chồng vợ há» sum hiệp, há» sẽ biết Æ¡n ta và đối đãi vá»›i ta tốt hÆ¡n không còn gá»i là "Khổ nạn cô nÆ°Æ¡ng"! à! à! Ta phải làm kế ấy.
NghÄ© đến đây, lòng nàng vui thích vô cùng, bao nhiêu buồn Ä‘au tuyệt vá»ng lúc nãy Ä‘á»u biến mất, lòng nàng trở nên bình tÄ©nh lạ.
Nàng đứng dậy nhìn bốn bá» yên lặng không má»™t bóng ngÆ°á»i, chỉ còn có má»™t mình nàng nên nàng dùng hết sức lá»±c chạy nhanh vỠđại sảnh... HÆ°á»›ng vá» phòng mẹ nàng.
Trong thá»i gian đó nàng Ä‘i bẻ các gai tình hoa gài vào vạt áo, lại dùng gai tạm thích vào da thịt làm có dấu trầy trụa thÆ°Æ¡ng tích.
Khi vỠđến phòng Cừu-thiên-Xích, nàng đứng ngoài cửa sổ kêu to:
- Mẹ! Mẹ đã ngủ chưa?
Cừu-thiên-Xích đáp:
- Lục Ngạc! Có chuyện gì đó?
Công-tôn Lục-Ngạc đáp:
- Mẹ! Con đã rơi nhắm bụi tình hoa độc! Mẹ, mẹ.
- Nói xong nàng liá»n dùng cành hoa nầy cắm mạnh vào chiếc áo bên ngoài.
Tài sản của than_long_vn

  #82  
Old 01-08-2008, 04:26 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 82

THUá»C GIẢ, THUá»C CHÂN



Trên cành hoa có muôn ngàn gai độc, cho nên chích thân thể của nàng.
Công- tôn Lục- Ngạc từ nhỠđã được chỉ cẩn thận, răn dạy má»i Ä‘iá»u, không nên hái, bứt những hoa quả giống tình hoa, có Ä‘á»™c chích nhằm, mang thÆ°Æ¡ng tích. Thuở nhá» nàng vì tánh nghịch phải ngá»™ Ä‘á»™c, được cứu lành, bấy giỠđã lá»›n khôn, má»i ngÆ°á»i cÅ©ng nhắc nhở nên thận trá»ng đừng sá» mó vào các nhánh cây, lá của Tình hoa.
Äã mÆ°á»i năm qua nàng hết sức Ä‘á» phòng và lánh xa những cây này, không dè ngày nay lại bị châm chích vào thân thể, cho nên nàng khổ sở vô cùng và các gai Ä‘á»™c này đã ghim mạnh vào da thịt. Nàng phải há miệng Ä‘Æ°a răng cắn các gai nhá»n, chạm vào quần áo da thịt, và chỉ kịp kêu to má»™t tiếng:
-Má ơi! má...
Từ- thiên- Xích Ä‘ang nằm trong phòng nghe tiếng gá»i thất thanh bà đã rõ và kêu lên má»™t tiếng kinh hoàng, hối bá»n thị nữ mở cá»­a ra dìu Công- tôn Lục- Ngạc vào nhà.
Công tôn Lục- Ngạc bảo to:
-Ta đã bị gai Ä‘á»™c châm vào cÆ¡ thể, các ngÆ°á»i hãy trông phía trÆ°á»›c mặt mà tránh xa ra.
Hai thị nữ trông qua biến sắc, hối hả mở cửa chạy ra ngoài, dìu Công- tôn LụcNgạc vào trong. Cừu- thiên- Xích thấy sắc mặt con gái nhợt nhạt, xanh xao, thân thể rung rẩy, trước bụng còn dính chặt hai nhánh tình hoa, nên hoảng hốt la to:
-Tại sao? Tại sao thế hở Thúy nhi?
Công- tôn Lục- Ngạc khóc đáp:
-Tại... Thân- phụ, do Thân phụ.
Äôi mắt của Cừu lão bà rÆ°á»›m lệ, song phát ra những tia hung dữ lạ thÆ°á»ng, và Cừu lão bà cúi đầu xuống đất, chẳng dám nhìn vá» phía đứa con yêu dấu.
Trong một giây... Cừu lão bà giận xung thiên quát vang dậy:
-Tức chết! Ngươi nói tại phụ thân! Phải lão ác tặc không, tại sao thế?
Công- tôn Lục- Ngạc nói trong làn hÆ¡i mệt nhá»c:
-Cha tôi!... ông ấy... ông ấy.
Cừu- thiên- Xích bảo: -Ngươi hãy quay đầu lại, ta xem xét coi ra sao?
Công- tôn Lục- Ngạc nghe lá»i quay đầu trở lại, nhìn thấy mẫu nghi lẫm lẫm, nhÆ° trận hàn chiến tá»± thuở nào?
Nghĩ thế nên nàng nói:
-Ông ấy Ä‘i vào trong cốc, cùng vá»›i má»™t đạo cô vô cùng trẻ, hai ngÆ°á»i to to nhá» nhá» nói chuyện tại Äoạn- trÆ°á»ng- Nhai, núp sau phiến đá lá»›n lắng nghe mà không rõ hai ngÆ°á»i đã thảo luận chuyện gì?
Những lá»i nói nầy ná»­a Ä‘iểm không sai, dù sao Công tôn Chỉ cÅ©ng là cha nàng, nên thấy sao nàng kể ra vậy không thêm bá»›t.
Công- tôn Lục- Ngạc bình sanh ưa đánh nhau loạn đã, bất luận gì nàng cũng không nhượng, mà nàng chỉ sợ mẫu thân mỗi khi ấy là ngăn cấm. Bởi vậy đối với mẹ nàng bao giỠnàng cũng âu- ngôn thật- ngu cả.
Nàng vừa suy nghĩ xong đã mệt, nên nghẽo đầu sang một bên.
Cá»­u- thiên- Xích há»i:
-Hai đứa nó nói cái gì thế? ngươi nghe được câu nào không?
Công- tôn Lục- Ngạc trả lá»i:
-Tôi nghe nói không rõ lắm; nhÆ°ng có câu: "Chúng ta đồng bệnh... tÆ°Æ¡ng liên... và thấy đạo cô này hình nhÆ° có má»™t mắt! Vị đạo cô này ngó vá» phía trÆ°á»›c... tiếp tục nói... mà con chỉ nghe được câu, mà ngÆ°á»i ác phụ, nào là: "ác phụ trÆ°á»ng, ác phụ Ä‘oãn..." rồi lại nghe hÆ¡i thở vị đạo cô dồn dập... Má»™t lúc sau nghe vị đạo cô này cất tiếng khóc, ồ, ồ...!
Cừu thiên Xích chắc lưỡi nghiến răng trèo trẹo, rên lên:
-Äừng khóc chứ! Không nên khóc chá»›! Vá» sau rồi sẽ hiểu thế nào?!
Công- tôn Lục- Ngạc nói thêm:
-Vì tôi không để ý phòng bị, gây ra tiếng động, khiến phụ thân và đạo cô kia nghe được?... và đạo cô ấy... đạo cô ấy đã xô con ngã vào bụi tình hoa độc hạng nhứt nơi đây.
Cừu- thiên- Xích nghe con gái nói, mà thanh âm chậm chạp lại có vẻ giấu giếm bà một sự đau lòng nào đó. Bởi vậy bà lên tiếng nói:
-Lục- Ngạc! con giấu mẹ, đừng nói khác những lá»i con đã nghe, mẹ không buồn phiá»n tủi nhục đâu, vậy sá»± thật há» nói thế nào hở con.
Công- tôn Lục- Ngạc toàn thân mồ hôi ướt như tắm, nàng nói:
-Con đã nói ngoa, không đúng sao?... Mẹ, mẹ nghĩ như vết thương trên mình con đây, chẳng phải ngộ "tình hoa độc" hay sao?
Cừu- thiên- Xích nói:
-Ngạc con! Chẳng phải mẹ không rõ con trúng Ä‘á»™c tình hoa, mà mẹ chỉ nói con giấu mẹ chuyện khác, Ä‘au lòng hÆ¡n! Chá»› con nói lá»i lẽ không hợp nhau, thì làm sao mẹ tin được. Mẹ chỉ yêu cầu con hãy nói sá»± thật, dù cho sá»± thật có não lòng mẹ chẳng bao giá» buồn hay giận con đâu!
Công- tôn Lục- Ngạc nói trong căm há»n uất nghẹn:
-Mẹ. Mẹ hãy thứ lỗi cho con! Chính thật là cha con đã đẩy mình con vào bụi tình hoa cực độc! và ông bảo con với mẹ là một phe, đánh con cũng như phạt mẹ vậy. Ông nói con yêu quý "bà già sói" hơn yêu quý ông!
Nói xong nàng ôm mặt khóc òa. Do đó Cừu- thiên- Xích vô cùng căm hận nghĩ thầm:
-Lục Ngạc đã nói đúng, không thêm, không bớt, rất đúng với hành vi của Công tôn Chỉ! Giận thay cho gian tặc, đã mắng chưởi vợ, lại nỡ hại con!
Tuy vậy bà cÅ©ng dùng lá»i êm dịu nói vá»›i con:
-Ngạc con! Con chẳng nên phiá»n não, hãy để cho nàng ấy đối phó vá»›i lão tặc. Mẹ con ta chẳng nên ác ngữ vá»›i lão làm gì.
Nói xong, bà hối thị nữ mang ra cái kéo, trÆ°á»›c là nhổ mấy mÅ©i gai Ä‘á»™c, sau má»›i dùng chiếc kéo nhá» cắt bá» các chất Ä‘á»™c thấm vào da thịt. Chá»— thịt da nào bị thấm Ä‘á»™c Cừu- thiên- Xích bảo thị tì cắt bá».
Công tôn Lục- Ngạc trầm ngâm và đau đớn bảo:
-Mẹ! con xét chất độc có lẽ hoạt động trong cơ thể chàng.
Cừu- thiên- Xích bảo:
-Chẳng sợ! Con chẳng nên lo ngại mẹ còn ná»­a bầu Tuyệt tình Ä‘Æ¡n đủ dùng. NhÆ°ng mẹ cố giấu mà không tặng cho thằng vô Æ¡n bạc tình DÆ°Æ¡ng Qua. Con uống được ná»­a liá»u thuốc nầy tá»± nhiên khá»i hẳn. Ta không muốn gì hÆ¡n. Ngạc nhi hãy cố tịnh dưỡng để mà bầu bạn vá»›i mẹ, miá»…n con có lòng hiếu thảo, nhá»› thÆ°Æ¡ng đến mẹ cha là quý rồi! Dầu cho gian tặc, có quyết kế lập tâm cÅ©ng không làm gì được chúng mình.
Cừu- thiên- Xích nói xong, lòng nổi lên khổ hận vô cùng. Vì đấng ông chồng đã Ä‘iếm nhục nhÆ° thế, còn DÆ°Æ¡ng Qua lại không chịu cÆ°á»›i con gái bà, do đó lòng bà nổi lên uất hận và căm thù tất cả bá»n đàn ông.
Phận gái chẳng được hai lần xuất giá, cho nên bà dặn lòng mình không bao giá» tá»­ tế vá»›i bá»n đàn ông. Công tôn Lục Ngạc nhíu mày chẳng nói gì cả. Cừu thiên Xích lại há»i tiếp:
-Ngạc nhi! con có nhớ lão gian tặc với ả đạo cô, đi vỠhướng nào chăng?
Công- tôn Lục- Ngạc đáp:
-Lúc con bị đẩy vào khóm hoa tình, kẹt cứng, phải khó khăn lắm, má»›i tháo ra được. Khi con ra được được thoạt nhìn vá» phía phụ thân, thấy cha con đứng má»™t bên nhiá»u ngÆ°á»i...
Cừu- thiên- Xích trầm ngâm nghĩ rằng:
-Lão gian tặc đã viện được nhiá»u tay cao cÆ°á»ng giúp đỡ, ý hắn muốn Ä‘oạt lại Tuyệt- tình- cốc hay sao? Trong cốc nầy hết phân ná»­a là bá»™ hạ thân tín của lão, sợ e công chuyện đến nÆ¡i bá»n này sẽ theo vá» vá»›i lão gian tặc! Vá»›i số ngÆ°á»i tối Ä‘a mẹ con ta Ä‘Æ°Æ¡ng cá»± sao lại, ta không thể ra tay chống cá»± được, vì tay chân ta đã tàn phế hết rồi! Ta chỉ còn có má»™t khí giá»›i tối thiểu để há»™ thân là vài viên "thiết táo hạt" dùng để ám toán, mà phàm các loại ám khí chỉ tấn công địch trong lúc xuất kỳ bất ý mà thôi. Nếu gặp phải những thế võ cao siêu, thì không còn uy lá»±c gì cả, và tên lão gian tặc nầy đã biết trÆ°á»›c và Ä‘á» phòng rồi, cÅ©ng khó mà ám toán nó được. Nêu giả bá»™ công địch, dùng hÆ°, thá»±c trong binh thÆ¡ cÅ©ng chẳng được nào, vì tên gian tặc há»c nhiá»u, hiểu rá»™ng, Ä‘a trá, Ä‘a gian... thì biết xá»­ thế nào cho an hảo đây!
Công tôn Lục- Ngạc thấy mẫu thân trầm ngâm nghÄ© ngợi, tia mắt phát ra nhiá»u ná»—i u uất Ä‘au buồn, nàng cÅ©ng đỡ lo đôi phần, vì lá»i nói của bà còn phân vân chÆ°a nhứt định. Nàng chỉ sợ bà ta há»i mãi mà không thôi, dù cố giấu giếm thế nào cÅ©ng lá»™ ra thì khổ sở thêm.
Công tôn Lục- Ngạc suy tưởng đến Dương- Qua, trong dạ nổi lên một trận cuồng phong. Nàng "A" lên một tiếng rúng động.
Cừu thiên Xích đang cúi đầu nghĩ ngợi, nghe tiếng nàng, bèn nói:
-Tốt lắm! Hãy đem đến đây các viên Tuyệt tình đơn.
Nói xong bà ra hiệu, cho bốn thị nữ vào phòng của bà.
Lục Ngạc, từ lúc Dương- Qua đi rồi, không rõ mẹ nàng đã cất giấu nửa bầu đơn dược tại nơi đâu? Hơn nữa tay chơn của bà tàn phế, làm sao đi đứng được mà mang đi giấu. Dẫu bà có giấu thì chắc chắn chẳng giấu được nơi nào cao, sâu. Vả lại những nơi hẻo lánh, kỳ khu, trong một động của Tuyệt tình cốc thì làm sao bà đến được. Nhứt định là bà giấu ở trong phòng nầy hay ngoài đại sảnh mà thôi.
Công tôn Lục Ngạc đã mÆ°á»i ngày qua khổ công lục soát khắp nÆ¡i nào là: phòng thuốc, nhà bếp, phòng chứa vÅ© khí và hoa viên, nÆ¡i nào cÅ©ng được đôi mắt nàng lÆ°u ý. Vậy mà nàng không tìm thấy má»™t tia sáng nào. Bấy giá» mẫu thân lại hối hả bảo thị nữ Ä‘i vào đại sảnh, làm cho nàng hết sức hoang mang. Trong đại sảnh giỠđây đủ mặt kẻ ân cừu tứ xứ, thì việc ở đây chẳng nhá». Vì kẻ thân chỉ Ä‘á»™ má»™t hai ngÆ°á»i còn cÆ°á»ng địch thì Ä‘a số, nếu mẫu thân nàng giấu ở đây và khi lấy ra bầu linh Ä‘Æ¡n, ắt có muôn mặt kẻ địch dòm ngó, chắc gì giữ được?
Äại sảnh phòng, cá»­a trÆ°á»›c, cá»­a sau luôn luôn đóng mở. Có nhiá»u đệ tá»­ lục- y canh gác, tay cầm Ä‘ao kiếm, tay thủ võng ngÆ° (lÆ°á»›i cá) để canh chừng hành Ä‘á»™ng của hàng chục ngÆ°á»i khách lạ.
Thấy Cừu cốc chủ đến, chúng tản ra cúi đầu thi lễ.
NgÆ°á»i đệ tá»­ lục y cầm đầu, đứng ra vòng tay xá má»™t xá thật sâu và thÆ°a:
-Kính bẩm Cốc chủ, địch nhơn đã im lặng rất lâu, có nên ra tay cầm giữ chưa?
Cừu thiên Xích nhíu mày đáp:
-Äừng!
Và ngẫm nghĩ rằng:
-ếch ngồi đáy giếng, nào biết đất rá»™ng trá»i cao! Nếu ta biết rõ Ä‘iá»u lành chẳng đến, tức là đến mà chẳng lành, thì hôm nay nhứt định cầm chÆ¡n cả bá»n võ lâm này!
Suy luận xong bà quát to:
-Mở cửa!
Bỗng thấy hai nữ tỳ khúm núm mở cửa ra và hành lễ.
Theo sau bà ta, có tám tên mang đao kiếm và ngư võng, để hộ vệ và phòng thủ
sá»± bất ngá», rồi bÆ°á»›c vào trong.
Äại sảnh lúc bấy giá» im lặng nhÆ° tá». Chỉ thấy Nhứt Äăng đại sÆ°, Hoàng- Dung, Võ tam Thông và Gia Luật Tá» những ngÆ°á»i này Ä‘á»u ngồi trong góc đại sảnh, nhắm mắt dưỡng thần.
Cừu- thiên- Xích ngồi lên ghế á»· giÆ¡ tay chỉ thẳng vào nhóm ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi mà nói:
-Quí vị ở đây! Trừ ra ba mẹ con của Hoàng- Dung, còn bao nhiêu Ä‘á»u không có tá»™i lệ hay dính dấp gì vá»›i Tuyệt tình Cốc. Bây giá» quý vị hãy cùng tôi chạy ra ngoài.
Hoàng Dung mỉm cÆ°á»i đáp:
-Cừu Cốc- chủ, rủi cho bà gặp nạn, chẳng biết nhá» ai giải cứu mà dám cả tiếng lá»›n lá»i, sao chẳng chân tình vá»›i nhau mà đối xá»­.
Cừu thiên Xích lòng rúng động chua xót và nghĩ thầm:
-Quá lạ! Sao mụ này biết rõ ta lâm nạn! Ta chẳng nói với lão gian tặc trở vỠCốc! Hay mụ này thấy chăng?
Tuy nghĩ rằng sắp có tai nạn ghê gớm xảy ra, nhưng sắc mặt bà ta không thay đổi tí nào cả... và nói tiếp:
-Äâu là phÆ°á»›c, đâu là há»a? Chừng nào có sá»± báo ứng đến má»›i rõ? Lão phu nhÆ¡n thân thể tàn tật, xấu xí già nua, thì còn sợ gì? Lo gì đại nạn nữa chứ?
Sá»± thật là Hoàng- Dung chỉ xem mặt Ä‘oán ngÆ°á»i. Lúc đầu thấy bà ta hung hăng vui vẻ, giá» thì khổ sở Æ°u buồn. Hai sắc mặt đổi thay cùng má»™t lúc, thì Hoàng Dung Ä‘oán chắc có đại biến xảy ra, nên dùng lá»i dò xét. Lại nghe lá»i Cừu thiên Xích đáp có vẻ lúng túng, do đó Hoàng- Dung nghÄ© mình Ä‘oán không lầm... nên nói tiếp:
-Cừu lão Cốc chủ! Xin Cừu lão Cốc chủ bình tâm để tôi nhắc lại chuyện nầy cho Cốc chủ rõ. Nguyên lúc trước lịnh huynh muốn đỡ chân, nên cỡi lên mình chim điêu, một sự rủi ro xảy ra, lịnh huynh bị trật chơn té xuống vực sâu mà chết! Nào phải tiểu muội

Ä‘ang tâm nỡ hại mà trÆ°á»›c sau lão bà cÅ©ng nằng nằng chẳng bá». Tiểu muá»™i chẳng trách chẳng chạy, thì lão bà đã vung ra má»™t lượt ba viên Thiết táo hạt ám hại! Tiểu muá»™i sau khi bị đánh rất may sống được. Lão bà lại khÆ°á»›c từ không cho thuốc giải Ä‘á»™c cứu DÆ°Æ¡ng- Qua. CÅ©ng may là tiểu muá»™i được thoát chết. Thoảng nhÆ° tiểu muá»™i chết rồi, thì những bạn hữu của tiểu muá»™i sẽ cừu hận biết dÆ°á»ng nào. Bây giá», nếu chúng tôi giúp bà giải thoát được nạn, là lui được ná»™i địch, thì lão bà sẽ tính sá»± đổi chát này ra sao?
Sở dĩ Hoàng- Dung nói một hơi dài, ấy là muốn giúp cho Cừu thiên Xích nói năng bớt ngỡ ngàng. Vì xét ra Cừu thiên Xích ngoài ba viên Thiết táo hạt lợi hại, thì không còn thế võ hay nào để chống địch cho được. Bởi vậy Hoàng Dung khéo dùng hai chữ nội địch, ấy là đánh trúng tâm khảm của bà, làm cho bà sửng sốt giây phút.
Cừu thiên Xích tiếp nói:
-NgÆ°Æ¡i là khất cái Bang chủ, ắt lá»i nói của ngÆ°Æ¡i đủ cho ta tín nhiệm. Ta đánh vào ngÆ°Æ¡i ba viên Thiết táo hạt, ngÆ°Æ¡i thật tình chẳng chạy, chẳng tránhh, thì ai đã dùng binh Ä‘ao gạt đỡ vậy.
Hoàng- Dung êm lặng chẳng đáp.
Quách Phù tiếp lá»i nói:
-Mẹ của tôi chẳng tránh chẳng chạy! Và mẹ tôi cũng chẳng dùng binh khí gì chống trả.
Hoàng Dung mỉm cÆ°á»i đáp:
-Tiểu muội chẳng dùng binh khí đỡ viên Thiết táo hạt, nhưng lại không bị thương chỉ vì Cừu cốc chủ thương tình nên không nỡ hại đấy thôi!
Quách Phù nói to:
-Mẹ, mẹ. Rồi ngưng bặt! Nàng muốn nói: "Tại sao mẹ nói như thế. Vì nàng đã rõ viên táo sắt đã bắn gãy đôi kiếm mẹ nàng nói chẳng tránh chẳng đỡ, thì thân thể bằng xương thịt của mẹ nàng sẽ ra sao. Nàng muốn lên tiếng cãi lại những thấy Hoàng- Dung trừng mắt, nàng lại thôi. Hoàng- Dung lại nghĩ rằng:
-DÆ°Æ¡ng Qua đã thi ân vá»›i giòng há» Quách, cứu thoát bốn ngÆ°á»i, mà bấy giá» nó bị chất Ä‘á»™c thấm nặng vô phÆ°Æ¡ng trị liệu, ta đã Ä‘em lý thuyết ra dẫn dụ, mà lão bà nhứt quyết từ nan không cho thuốc, thì mạng sống của DÆ°Æ¡ng- Qua cÅ©ng khó chữa trị. Bây giá» ta hứa chịu cho Lão bà bắn ba cái ám khí Thiết Táo hạt, không biết lão bà đồng ý hay không?
Suy nghÄ© xong, Hoàng Dung xoay ngÆ°á»i qua Cừu thiên Xích nói to:
-Cừu lão cốc chủ, nếu cốc chủ thuận cho thuốc chữa Ä‘á»™c cho DÆ°Æ¡ng Qua, tôi sẽ đứng yên cho Cốc chủ bắn vào ngÆ°á»i tôi ba viên thiết táo, rồi sau sẽ luận kế chống ná»™i địch vá»›i lão bà.
Cừu thiên Xích lòng Ä‘au khổ phẫn uất vô cùng, lá»›p phải lo chống trả ná»™i địch, lá»›p nghe lá»i xin thuốc của Hoàng Dung. Bà ta có chứng Ä‘a nghi, lại gặp nhiá»u trÆ°á»ng hợp bối rối, chÆ°a quyết phải xá»­ sá»± làm sao cho trá»n, nên nói ấm á:
-Ngươi gan đến thế ư. Dám đối đầu chịu chết với ta chống địch, và còn hứa chịu cho ta bắn ba viên thiết táo mà không né tránh! Vậy ngươi đã sắp sẵn ngụy kế gì rồi. Hãy nói cho mau... Hoàng Dung bước thêm ít bước, cất tiếng nói lớn:
-NÆ¡i đây tai mắt cÅ©ng nhiá»u, chỉ sợ có rất ít ngÆ°á»i đệ tá»­ tận tâm hảo ý vá»›i bà! Tôi muốn nói riêng vá»›i bà vài câu.
Rồi Hoàng Dung kê miệng vào tai Cừu thiên Xích thì thầm...
Cừu thiên Xích hướng đôi mắt vào đám đệ tử áo lục, nhìn một lượt thầm nghĩ:
-Không biết bao nhiêu đứa thân tín của Công tôn Chỉ, vậy phải phòng bị luôn luôn mới được. Bà cho rằng nhận xét của bà rất đúng nên gật gù...
Hoàng Dung quay nhìn mặt bà nói:
-Cừu lão bà vừa gặp phải công chuyện khó khăn đã bối rối! Tiểu muá»™i từ bấy lâu nay gặp không biết bao nhiêu nguy hiểm Ä‘á»u vượt qua cả. Tiểu muá»™i không sợ mất còn, sống chết mà chỉ sợ mất lòng má»i ngÆ°á»i thì cái cÆ¡ đối địch rất khó! CÅ©ng nhÆ° gia đình tôi có mang Æ¡n tiểu tá»­ DÆ°Æ¡ng Qua, nên má»›i vào sanh ra tá»­, chẳng kể hiểm nguy, đến yêu cầu lão bà xin thuốc. NgÆ°á»i ta sanh ra ở trên Ä‘á»i, mang Æ¡n không trả, thì khác chi loài cầm thú vô tri!
Nói xong Hoàng- Dung lui ra hai bước, liếc mắt xem phản ứng của Cừu cốc chủ.
Cừu- thiên- Xích con ngÆ°Æ¡i Ä‘iêu trá, xảo quyệt, nhÆ°ng lý trí và lÆ°Æ¡ng tâm chÆ°a đến ná»—i khô cạn nhÆ° Lý- mạc- Thu! Vá»›i câu nói: "NgÆ°á»i ta sanh ra ở trên Ä‘á»i mang Æ¡n mà không trả, nào khác chi loài cầm thú vô tri" làm cho bà sá»±c tỉnh, nhá»› ra câu chuyện cÅ© và ngẫm nghÄ©:
-Nếu ta không nhá» DÆ°Æ¡ng- Qua cứu thoát, thì lúc ấy bà ta đã khốn khổ dÆ°á»›i lòng sÆ¡n Ä‘á»™ng rồi. Tuy nghÄ© nhÆ° thế xong bà chỉ nghÄ© rồi thôi, chứ không thá»±c hành gì cả. Chẳng khác nào má»™t làn chá»›p sáng trong cÆ¡n giông tối trá»i. Bà nói lanh lảnh:
-Ta nhìn nhận lá»i hoa tiếng ngá»c của ngÆ°Æ¡i, nhÆ°ng mà lão phu nhÆ¡n lòng dạ thành sắt rồi, khó mà sá»­a đổi được. Lại đây! Lại đây! NgÆ°Æ¡i hãy đứng im, để ta phun ba viên Thiết táo hạt! Hoàng- Dung sá»­a lại áo và nói:
-Tôi sẽ chịu chết, cho bà phun ba lần Thiết táo. Miá»…n bà ân tứ cho tôi thuốc cứu DÆ°Æ¡ng- Qua. Hoàng- Dung lại bÆ°á»›c ra đứng giữa đại sảnh, cách Cừu- thiên- Xích khoảng bốn trượng và nói: -Má»i bà ra tay cho...
Võ- tam- Thông tuy biết rõ Hoàng- Dung nhiá»u mÆ°u lắm trí, hiểu Cừu- thiên- Xích có ngón Thiết táo hạt vô cùng lợi hại, nhÆ°ng không biết Hoàng- Dung dùng cách nào đối phó làm cho há» Võ vô cùng lo ngại.
Quách- Phù hết sức lo sợ, níu áo Hoàng Dung nói:
-Mẹ! Con nhá»› ra má»™t nÆ¡i có loại trúc giáp da được, mẹ hãy để con giết nó lá»™t da cho mẹ choàng lên, chừng ấy sẽ không sợ mấy "mÅ©i Ä‘inh đóng quan tài" của Cá»­u lão thái bà nữa. Hoàng- Dung mỉm cÆ°á»i, nói:
-Choàng da thú "trúc giáp" để chống lại Thiết táo hạt thì đâu có gì hay? Hãy nhìn thủ đoạn của mẹ...
Bỗng nhiên Cừu- thiên- Xích nói lớn:
-Các ngÆ°á»i hãy xem...
Vừa dứt tiếng Cừu- thiên- Xích há miệng phun ra, ba viên thiết táo hạt bắn tới ngay rún của Hoàng- Dung.
Viên thiết táo bay ra với một sức mạnh ghê hồn. Tuy nó nhỠchỉ bằng đầu mũi đinh, mà sức mạnh lao vào giông gian nghe "o, o".
Hoàng- Dung kêu to một tiếng "A" cực lớn, khom lưng xuống tỠvẻ đau đớn vô cùng.
Quách Phù và Võ tam Thông vô cùng kinh hãi, muốn bước lên đỡ Hoàng Dung ngồi dậy, thì một tiếng kêu "o, o" xuất phát, viên thiết táo thứ hai đập mạnh vào bụng Hoàng- Dung.
Hoàng- Dung lại kêu một tiếng to thân hình bà nghiêng nghiêng, chực ngã và thối lui hai bước.
Cừu thiên Xích thấy Hoàng Dung giữ lá»i hứa không chạy, không tránh, và viên thiết táo hạt đã hai lần phạm vào cÆ¡ thể của Hoàng Dung. Sức công phá của thiết táo hạt có thể làm vỡ ra hòn đá to, thịt da con ngÆ°á»i có nghÄ©a lý gì? Bấy giá» trong cÆ¡ thể của Hoàng Dung có hai viên thiết táo làm trá»ng thÆ°Æ¡ng. Nàng gắng gượng không té ngã, thì cÅ©ng bủn rủn chân tay, đâu có thể chịu Ä‘á»±ng nổi viên thứ ba chứ!
Cừu thiên Xích lại thầm nghĩ:
-Ta má»›i trông thấy lần đầu, má»™t thiếu nữ cao cÆ°á»ng khí phách nhÆ° thế. Nàng là má»™t kẻ can đảm nên má»›i đủ tài ba làm Khất Cái Bang Chủ. Ta nhìn kỹ má»i nhÆ¡n vật, chỉ có hắn chính là bá»±c kỳ tài. Thân nàng đã bị hai viên thiết táo, tính mạng sắp nguy rồi, nhÆ° vậy cÅ©ng hay. Ta có dịp trả xong mối cừu của anh ta.
Lòng Cừu lão bà trở nên hoan hỉ. Rồi một tiếng "o" tiếp theo viên thiết táo hạt thứ ba từ trong miệng của lão bà phun ra. Lần này nhắm ngay yết hầu của Hoàng Dung bay tới, vút vút khí thế trông rất cực kỳ lợi hại.
Nhắc lại viên thiết táo thứ nhứt xạ ngay rún, viên thứ hai xạ ngay hông, ai cÅ©ng lầm tưởng Hoàng Dung bị trá»ng thÆ°Æ¡ng nhÆ°ng trái lại lúc Hoàng Dung hứa chịu cho lão bà xạ thiết táo hạt, thì bà đã nghÄ© ra má»™t kế lấy đầu kiếm gãy giấu trong áo, má»—i khi có viên thiết táo hạt bay tá»›i, thì nàng Ä‘Æ°a lưỡi kiếm ra đỡ và lấy tay giả bá»™ ôm bụng hô hoán.
Bởi vậy, Cừu thiên Xích không phát giác được. Tuy Hoàng Dung không bị thÆ°Æ¡ng hẳn, nhÆ°ng tinh thần cÅ©ng suy giảm quá nhiá»u, vì nàng phải thi hành bảy phần võ công, và ba phần thành lá»±c để che mắt những ngÆ°á»i có mặt trong đại sảnh.
Hoàng- Dung cố ý làm ra vẻ trá»ng thÆ°Æ¡ng, là để tiêu diệt sá»± giận há»n của Cừu thiên- Xích, đồng thá»i cÅ©ng giữ cho bà còn giá trị Cốc chủ vá»›i má»i ngÆ°á»i. Cho nên viên thiết táo thứ ba vừa bắn ngay vào yết hầu bà không thể cá»­ Ä‘á»™ng tay áo nâng mÅ©i kiếm lên đỡ, tất nhiên phải lâm nguy. Vả lại Hoàng- Dung đã hứa vá»›i Cừu cốc chủ trÆ°á»›c mặt má»i ngÆ°á»i là "không đỡ, không tránh" chẳng lẽ thất ngôn. Vá»›i tình cảnh nguy khốn đó Hoàng Dung đã nghÄ© ra má»™t kế. Nàng liá»n khom ngÆ°á»i xuống, hÆ¡i quỵ đôi chân thấp má»™t tí cho vừa tầm viên thiết táo bay vào miệng, để tránh chá»— yết hầu.
Hoàng- Dung hít vào một hơi thực dài, hé miệng thổi ra một luồng chân khí cực mạnh.
Bà biết vá»›i viên thiết táo thứ ba này Cừu- thiên- Xích sẽ kết liá»…u Ä‘á»i nàng bằng má»™t thế ác hại hung hăng cho nên bà vận chÆ¡n khí thổi ra trúng nhầm viên "thiết táo hạt" rÆ¡i xuống đất.
Thủ pháp lanh lẹ dị thÆ°á»ng, vì nàng hiểu rằng Cừu thiên Xích thân thể tàn tật, ở tận nÆ¡i hang cùng núi thẳm, cố luyện má»™t thế võ hậu thân, thì môn thiết táo hạt của bà vô cùng lợi hại. Hoàng- Dung so sánh vá» võ công thâm hậu không bằng Cừu- thiên- Xích, nhÆ°ng bà chống lại được chân khí của Cừu- thiên- Xích là vì lúc này Cừu- thiên- Xích rầu con, giận chồng, nghi ngỠđệ tá»­ nên khổ tâm cuồng trí, chân khí sút kém, nên khí của Hoàng- Dung má»›i đánh vẹt được ám khí của lão bà bay cắm vào vách được.
Hoàng- Dung nhíu mày nói to:
-Cừu cốc chủ! Tiểu muội đã đứng chịu cho lão bà đánh một lượt ba viên thiết táo hạt, mạng sống không còn dài, mong lão bà ân tứ cho thuốc.
Cừu- thiên- Xích thấy rõ ràng viên thiết táo bay xẹt đánh vào miệng Hoàng- Dung ít ra cÅ©ng làm gãy vài cái răng cá»­a hay đứt cổ, mà Hoàng- Dung vẫn thÆ°á»ng, nên bà ngạc nhiên không ít. NhÆ°ng bà đã hứa trÆ°á»›c mặt má»i ngÆ°á»i, chẳng lẽ phản ngôn thì còn là địa vị ngÆ°á»i cốc chủ. Äôi mắt bà trừng trừng nhìn má»i ngÆ°á»i, rồi suy nghÄ© được má»™t kế... và nói:
-Quách phu nhÆ¡n, hai ngÆ°á»i chúng ta Ä‘á»u là nữ lÆ°u liệt, nổi tiếng giang hồ thì lá»i hứa của chúng ta phải được tôn trá»ng, đâu thua gì hàng nam tá»­ mày râu. Phu nhÆ¡n đã chịu cho ta đánh ba lần, ta lấy làm bá»™i phục, ta sẽ Ä‘em thuốc cho ngÆ°Æ¡i. Mặc dầu ta vẫn có việc dùng thuốc nầy, nhÆ°ng lá»i đã hứa khó thể bá» qua.
Quách Phù chỉ nghĩ là mẹ mình trúng độc thiết táo hạt... hét to:
-Mẹ của tôi bị thÆ°Æ¡ng nặng, thoảng nhÆ° có mệnh hệ nào tôi nhứt định sẽ liá»u chết.
Nàng quay nhìn qua Cừu- thiên- Xích, rồi nhìn qua Hoàng- Dung Ä‘oạn há»i:
-Mẹ! Những vết thương của Lão thái bà đánh trúng có nặng lắm không?
Hoàng- Dung không trả lá»i quay sang Cừu- thiên- Xích nói:
-Cừu lão cốc chủ! Tiểu nữ lá»i nói hồ đồ, xin cốc chủ đừng để tâm. Tiểu muá»™i bình sanh ăn nói má»™t lá»i! Tuy Tiểu muá»™i bất tài, nhÆ°ng cÅ©ng gắng giúp Cốc chủ đẩy lui kẻ địch tiện việc thỉnh thuốc giải Ä‘á»™c.
Võ tam Thông nghe những lá»i của Hoàng- Dung nói rất ấm hÆ¡i, dịu tiếng thì có lý nào bị thÆ°Æ¡ng, cho nên ông khoan khoái và hoan hỉ vô cùng.
Cừu- thiên- Xích đưa mắt nhìn theo Hoàng- Dung nghĩ:
-Nàng được công phu như vậy, ta khó sánh được nhưng nàng lại muốn kết thân với ta để làm gì nhỉ?
Bà nói to:
-Quách phu nhơn luận như vậy rất tốt.
Rồi quay đầu sang Lục Ngạc nói:
-Ngạc nhi! Con hãy đến trước mặt ta, bắt đầu bước năm bước, là đến viên gạch xanh hàng thứ năm rồi cạy lên.
Công- Tôn Lục- Ngạc há»i lại:
-Tuyệt tình đơn! Mẹ đấu dưới gạch hay sao?
Hoàng- Dung nghe qua đã rõ một nào! Song bà lại nghĩ rằng:
-CÅ©ng đáng khen cho Cừu- thiên- Xích, tâm cÆ¡ xảo huyệt Tuyệt tình Ä‘Æ¡n mà giấu nhÆ° trân bá»­u, thì chẳng ai đồ mÆ°u thiết kế gì được. Bà giấu ngay trÆ°á»›c mắt má»i ngÆ°á»i! Mà có dè thuốc lại Ä‘em giấu ở nÆ¡i đây. Thá»±c là dùng kế nghi binh không thua gì Hàn Tín, giấu chá»— kín mà khó nhìn.
Hoàng- Dung để mắt trông chừng, và cũng không nghi ngỠthuốc giả.
Äiá»u mà Hoàng- Dung không thể biết, là tình thế bên ngoài biến chuyển đủ Ä‘iá»u, thì làm sao lÆ°á»ng được sá»± giả chÆ¡n. Nếu Cừu- thiên- Xích để thuốc giả nÆ¡i phòng thuốc, hay phòng ngủ, thì Hoàng- Dung có thể nghi lấy thuốc giả, đàng này nghe lão bà nạy viên gạch lên lấy thuốc, thì còn ngá» sao được thuốc giả?
Công- Tôn Lục- Ngạc Ä‘i đến ngay viên gạch xanh hàng thứ năm giÆ¡ ngá»n dao nhá», ấn mÅ©i xuống kẻ hở mà nạy viên gạch lên, phía dÆ°á»›i viên gạch toàn tà tro bùn, lấy làm quái dị.
Cừu- thiên- Xích cất tiếng bảo:
-Thuốc dấu dÆ°á»›i sâu, phải dấu bí mật nhÆ° vậy, phòng ngừa ngÆ°á»i ngoài há» biết! Ngạc nhi, con lại kê tai cho mẹ bảo nhỠít lá»i.
Hoàng- Dung nghe lá»i nói này thì Ä‘á»™ chừng Cừu- thiên- Xích tính kế gì đây. Nên Hoàng- Dung kêu lên "ối da", ôm bụng nghiêng mình, tá» ra nhÆ° vết thÆ°Æ¡ng Ä‘ang hành hạ. Bà muốn làm cho Cừu- thiên- Xích không phòng bị, để có dịp suy nghiệm, không để Cừu- thiên- Xích không nói câu nào nữa, mà kê miệng vào tai Lục- Ngạc nói nhá».
Hoàng- Dung tuy lỗ tai rất thính, nhưng chỉ nghe được mấy tiếng "thuốc giấu dưới viên gạch xanh".
Hoàng- Dung liá»n Ä‘Æ°a mắt thấy sắc mặt của Cừu- thiên- Xích không thay đổi, không rõ kết quả xấu tốt thế nào, còn Ä‘ang hoang mang bá»—ng nghe Nhứt- Äăng đại sÆ° gá»i bà đến bảo:
-Dung nhi, lại đây thầy bảo! Ta nhìn thấu, các vết thÆ°Æ¡ng của ngÆ°á»i thế nào rồi.
Hoàng- Dung ngÆ°á»›c mặt lên nhìn, thấy Nhứt Äăng đại sÆ° Ä‘ang tá»a thiá»n, tay lần chuá»—i hạt, vẻ mặt vô tÆ°, nên suy nghÄ©:
-Theo lá»i ông vừa nói thì ông đã rõ ta chẳng có thÆ°Æ¡ng tích gì cả?
Nàng bước đến bên đại sư vòng tay cúi đầu.
Nhứt Äăng Ä‘Æ°a ra ba ngón tay làm hiệu và nói thêm vài câu ẩn ngữ:
-A di đà Phật... A di đà Phật Dung nhi hãy nghe đây... A di đà Phật... A di đà Phật... Cừu lão bà nói rằng... A di đà Phật... A di đà Phật... dÆ°á»›i gạch giấu hai bình thuốc... A di đà Phật... A di đà Phật hÆ°á»›ng Äông giấu thuốc thiệt... A di đà Phật.. A di đà Phật... A di đà Phật hÆ°á»›ng Tây giấu thuốc giả... A di đà Phật... A di đà Phật... Thuốc giả lấy cho ngÆ°Æ¡i... A di đà Phật... A di đà Phật...!
Và ông nhắm nghiá»n đôi mắt niệm Phật mãi...
Hoàng Dung trá»i sanh thông minh lanh lợi. Nàng ngẫm nghÄ© giây lát Ä‘oạn góp lại lá»i ẩn ngữ nhÆ° vậy (Cừu lão bà nói rằng: dÆ°á»›i gạch dấu hai bình thuốc, hÆ°á»›ng Äông là thuốc thiệt hÆ°á»›ng Tây là thuốc giả. Thuốc giả lấy cho ngÆ°Æ¡i).
Hoàng Dung đắc ý mỉm cÆ°á»i:
-Tại sao Äại sÆ° biết rõ nhÆ° vậy?
Số là Nhứt Äăng đại sÆ° trên mÆ°á»i năm khổ hạnh tu trì, tai tá», mắt sáng hÆ¡n ngÆ°á»i thÆ°á»ng mấy bá»±c, theo kinh Phật dạy: khi tai thông mắt sáng, thì gá»i là "Huệ NhÄ©", "Huệ Nhãn" hoặc nói cách khác là "Thiên nhãn thông" hay "Thiên nhÄ© thông". Hai môn pháp này do Tham Thiá»n nhập định mà có. Nhiá»u ngÆ°á»i nói kẻ tu hành có Thần thông quảng đại, có nghÄ©a là thể xác lẫn tinh thần Ä‘á»u thông sáng suốt. Riêng những ngÆ°á»i có môn ná»™i công thâm hậu, tâm cÆ¡ sáng suốt dị thÆ°á»ng, nghe được những tiếng Ä‘á»™ng thật nhá» nhÆ° tiếng Ä‘á»™ng của trái tim, mà ngÆ°á»i thÆ°á»ng làm sao nghe cho được! Bởi vậy huệ nhãn, huệ nhÄ© không phải là chuyện lạ. NhÆ° Cừu thiên Xích nói nhá» vá»›i con gái, mà Nhứt Äăng đại sÆ° ngồi cách xa mÆ°á»i trượng, nhắm mắt dưỡng thần, má»—i tiếng má»—i câu Ä‘á»u nghe rõ ràng minh bạch. NgÆ°á»i tu hành lấy đức háo sanh làm trá»ng, cho nên ông má»›i Ä‘em lá»i ẩn ngữ mà chỉ Ä‘iểm cho Hoàng Dung.
Công Tôn Lục Ngạc nghe lá»i rỉ tai của mẹ, liá»n gật đầu vâng lá»i, lại chá»— viên gạch cạy lên thì thấy rõ, hai ve thuốc má»™t chai giả, má»™t chai thiệt. Bá»—ng nhiên lòng nàng nổi dậy má»™t sá»± chua xót não ná»... và ngẫm nghÄ©:
-DÆ°Æ¡ng tình lang! DÆ°Æ¡ng tình lang! Hôm nay ta liá»u bá» mạng, lấy thuốc thiệt cho ngÆ°á»i! Ta rất Ä‘au khổ! Không hiểu ngÆ°á»i rõ được tấm lòng ta chăng?
Suy nghĩ xong, nàng lấy bình thuốc thiệt đem ra và nói:
-Mẹ! Mẹ! Thuốc giả độc tuyệt tình đơn đây!
Tuy nàng cầm ve thuốc thiệt, mang ra đưa cho Cửu thiên Xích. Duy có nàng hiểu được mà thôi.
Cừu thiên Xích và Hoàng Dung cả hai Ä‘á»u tưởng là thuốc giả.
Vì hai cái bình Ä‘á»u giống y nhau, viên thuốc cÅ©ng không khác nhau chút nào, dầu cho Cừu thiên Xích có nghi mà nếm thá»­ Ä‘i nhÆ°ng cÅ©ng không phân biệt được mùi vị.
Công tôn Lục Ngạc lấy bình thuốc thiệt đưa ra lòng suy nghĩ:
-Mặc dầu ta bị chất Ä‘á»™c tình hoa thấm nặng, nhÆ°ng thân ta nghÄ© làm gì nữa. Hãy tống tặng cho chàng Ä‘Æ¡n dược, mà ta chẳng nên nghÄ© ngợi gì nhiá»u. Số ta phải vậy!
Nàng tuy sanh trưởng trong gia đình cá»±c ác, nhÆ°ng có được má»™t cá»­ chỉ vô cùng tốt đẹp, trên Ä‘á»i ít có ai bá» thân mình mà lo lắng cho kẻ khác.
Nghĩ xong nàng cất tiếng nói với mẹ:
-Mẫu thân! Con đem thuốc này giao cho Quách phu nhơn nhé?
Cừu thiên Xích đáp:
-ừ!
Hai tay nàng nâng chai thuốc đem dâng trước mặt Hoàng- Dung.
Hoàng Dung vòng tay áo thi lễ với Cừu thiên Xích và nói:
-Xin đa tạ tấm lòng tốt của Cừu lão thái bà...
Và bà nghĩ rằng:
-Äể bình thuốc thiệt ở đó Ä‘i. Äừng bảo kẻ trá»™m không biết chá»—!
Hoàng- Dung đưa tay ra tiếp bình linh đơn giải độc do Công tôn Lục Ngạc trao tặng.
Bá»—ng nhiên trên nóc nhà có tiếng "ầm ầm" thá»±c to. Vôi, cá, ngồi cây tuôn đổ ào ào xuống đại sảnh, lôi ra má»™t lá»— trống trên nóc, đồng thá»i có má»™t ngÆ°á»i từ trên phóng xuống nhÆ° bay, vÆ°Æ¡n tay giật mình chai thuốc mà Công tôn Lục Ngạc chÆ°a kịp trao cho Hoàng- Dung.
Công tôn Lục Ngạc kinh hồn kêu to:
-Cha! Cha!
Nàng vô cùng kinh sợ nhÆ° gặp phải quỉ mị đến hại mình. Hoàng Dung thấy Công tôn Lục Ngạc thấy cha mà biến sắc, thì lòng cÅ©ng nổi lên má»™t niá»m tủi hận giùm cho nàng. Rồi lại nghÄ©:
-Vô lý, vô lý! Tình cha con mà Lục Ngạc làm gì sợ thái quá vậy!
Công tôn Chỉ đoạt bình thuốc giả thì tại sao Ngạc nhi biến sắc!
Lúc bấy giá» trong đại sảnh, cánh cá»­a ra vào "ầm" má»™t tiếng đất đổ ào ào, bụi bay tứ phía. Ngá»n gió mạnh từ ngoài ùa vào làm cho những ngá»n Ä‘uốc lung linh, lúc má» lúc tá», rồi lại nổi lên hai tiếng "ầm ầm" nữa, từ bên ngoài Ä‘Æ°a vào làm vỡ tung cánh cá»­a ra hai mảnh. Chưởng phong nổi lên "bình bình" từ hÆ°á»›ng sau Ä‘Æ°a đến, hai cái trống đá nổ tung, tan nát, hai cánh cá»­a đá bá»c sắt cÅ©ng từ từ nứt, làm đôi.
Bụi đất còn bay mịt mù, thì từ bên ngoài Ä‘i vào bốn ngÆ°á»i, má»™t nam, ba nữ. Má»™t nam chính là DÆ°Æ¡ng Qua, còn ba nữ là Tiểu Long Nữ, Trình Anh và Lục vô Song.
Công tôn Lục Ngạc thấy Dương Qua vào, kêu to một tiếng kinh hoàng và tắt nghẹn:
-Dương Qua đại ca...
Rồi lại lật đật bÆ°á»›c trÆ°á»›c mặt chàng. Chỉ Ä‘i được hai bÆ°á»›c nàng ngẫm nghÄ© sao đó, dừng lại. CÅ©ng nhÆ° lúc nãy nàng muốn nói nhiá»u, nhÆ°ng chỉ kêu được "DÆ°Æ¡ng đại ca" rồi tắt nghẹn. Hoàng- Dung đã theo dõi, từ trÆ°á»›c đến giá», chú ý từng phút từng giây trên nét mặt và cá»­ chỉ của Lục- Ngạc. Kịp đến khi thấy Lục Ngạc nhìn DÆ°Æ¡ng Qua má»™t cách sững sá», tia mắt lá»™ ra vẻ âu lo thất vá»ng, Hoàng Dung rúng Ä‘á»™ng cả tâm can, vì đã hiểu rõ ná»—i niá»m nên tức tối nói thầm:
-Hoàng Dung! Hoàng Dung! NgÆ°Æ¡i ngu lắm! Ngày nay ngÆ°Æ¡i đã là mẹ mà tâm sá»± nhi nữ thÆ°á»ng tình ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không hiểu! Ngạc nhi, đã nghe mẹ bảo lấy thuốc giả... Ngạc nhi đã yêu thÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng Qua quá Ä‘á»™, nên nó lấy thuốc thiệt, cốt cứu chữa tình lang... Rồi bị Công tôn Chỉ giật Ä‘i. Làm gì nó không thất sắc chứ? Hoàng Dung ngu ngốc!
Bà thầm trách mình câu chuyện rất dễ như thế mà đoán không ra.
Nhưng vì đâu Dương Qua đến đại sảnh đột ngột như vậy.
Nguyên DÆ°Æ¡ng Qua và Tiểu Long Nữ Ä‘ang ngồi ở vÆ°á»n hoa ká» vai chuyện trò rất vui vẻ, thì Ä‘á»™t nhiên có bá»n Trình Anh và Lục Vô Song xuất hiện. Tiểu Long Nữ thấy Trình Anh hiá»n hòa duyên dáng, có cảm tình ngay vá»›i nàng nầy, nên hai ngÆ°á»i đến bên nhau chuyện trò rất tÆ°Æ¡ng đắc. Còn Lục vô Song thì nói chuyện vá»›i DÆ°Æ¡ng Qua luận vá» võ công của Quách Phù.
Lục vô Song tánh tình vui vẻ hoạt bát, từ lúc biết DÆ°Æ¡ng Qua đến nay, mối tình cảm của nàng dần dần sâu đậm, và luôn hÆ°á»›ng vá» DÆ°Æ¡ng Qua, mặc dầu lúc nào Lục vô Song cÅ©ng gá»i DÆ°Æ¡ng Qua là "Thằng ngốc trong trứng nÆ°á»›c". Tuy lá»i nói có vẻ khôi hài song lúc nàng cÅ©ng tôn thá» hình ảnh chàng trong tâm não.
Vá» phần DÆ°Æ¡ng Qua tuy đã kết hôn vá»›i Tiểu long Nữ, nhÆ°ng bao giỠđối vá»›i hai ngÆ°á»i bạn gái Trình, Lục cÅ©ng giữ má»™t sá»± cảm tình nồng Ä‘iệu.
Bấy giỠlúc nói chuyện với Dương Qua, Lục vô Song không tỠvẻ gì oán trách hay thua buồn, mà luôn miệng bàn tán, ca ngợi Quách Phù.
Còn Trình Anh nói chuyện vá»›i Tiểu long Nữ, cÅ©ng chẳng tá» ra vẻ gì nghịch ý hay giận há»n. Há» nói những câu tá»· muá»™i êm Ä‘á»m thắm thiết, và cÅ©ng vui đùa nhÆ° tá»± thuở nào.
Bốn ngÆ°á»i ngồi trên phiến đá trò chuyện, không Ä‘á» cập đến vấn Ä‘á» tình ái vợ chồng.
Tiểu long Nữ thì nói chuyện với Trình Anh, còn Dương Qua thì bàn luận với Lục vô Song.
Cặp Trình Anh và Tiểu Long nói chuyện vá»›i nhau rất êm nhẹ, dùng toàn những lá»i Ä‘oan chính. Lục vô Song vá»›i DÆ°Æ¡ng Qua lại ồn ào hÆ¡n. Lục kêu DÆ°Æ¡ng Qua bằng "trứng ngốc" DÆ°Æ¡ng Qua kêu Lục vô Song bằng "Cô dâu nhá»". Äang lúc nói chuyện không đâu bá»—ng Trình Anh kêu DÆ°Æ¡ng Qua nói:
-DÆ°Æ¡ng đại ca! NgÆ°á»i hôm nay có cô vợ, mà ta phải gá»i là chị dâu, mà chị dâu lỡ đã làm biểu muá»™i của tôi, bây giá» cãi ra thế nào?
Bỗng Dương Qua kêu lên một tiếng "A" hai tay bụm miệng, làm cho Lục vô Song kinh sợ không biết chuyện gì, mặt nàng biến sắc.
Trình Anh nghe tiếng "A", nghĩ rằng:
-Hai ngÆ°á»i Ä‘ang nói những chuyện vui cÆ°á»i, không có ý gì tại sao chàng xúc Ä‘á»™ng? Có lẽ Lục vô Song nói gì, làm chàng Ä‘á»™ng đến vết thÆ°Æ¡ng?
Nàng vội nói lớn:
-Dương đại ca! Chàng trúng phải tình hoa độc, hiện giỠtái phát hành hạ đó ư?
Dương Qua nói:
-Có lẽ thế! Quách phu nhÆ¡n có nhiá»u mÆ°u cÆ¡ trí lược, ắt dùng lý luận mà xin được thuốc giải Ä‘á»™c. Ta Ä‘oán thÆ°Æ¡ng thế của Tiểu long sắp hành hạ nặng.
Nói xong chàng đưa tay chỉ vỠphía Tiểu long Nữ.
Trình Anh và Lục vô Song quay sang nhìn Tiểu long Nữ biến sắc, nói nhanh:
-Vậy sao? Tỉ tỉ bị thương nặng à? Chúng tôi không trông thấy một điểm nào xuất hiện cả.
Tiểu long Nữ mỉm cÆ°á»i đáp:
-Äúng vậy! Tôi cố vận ná»™i lá»±c chống trả lại má»—i khi chất Ä‘á»™c nổi lên hành hạ. Cho thÆ°Æ¡ng thế chÆ°a tái phát ra ngoài. Äã mấy ngày nay... âu cÅ©ng là định mệnh!
Lục vô Song nói:
-Tỉ muá»™i! Long nhi! ngÆ°Æ¡i trúng Ä‘á»™c gì thế? Äá»™c của loại tình hoa à?
Tiểu long Nữ đáp:
-Không phải. Chính Ä‘á»™c khí này của SÆ° tỉ tôi, gá»i là "Băng Phách ngân trâm".
Lục vô Song nói:
-CÅ©ng do con ma đầu Lý mạc Thu gây ra nữa à. DÆ°Æ¡ng đại ca! Äại ca nhìn xem, có phải là má»™t trong "thiên ngÅ© Ä‘á»™c thần chưởng" không? Nếu đúng vậy là "ngân phách băng trâm" vô cùng Ä‘á»™c hại, khó mà cứu chữa được.
Dương Qua thở dài và nói:
-Hiện nay Ä‘á»™c chất đã thâm nhập vào ná»™i phủ ngÅ© tạng khó tìm được thuốc giải Ä‘á»™c chữa trị. Chàng bèn kể lại vì sao mà Tiểu long Nữ bị trúng "Ngân phách băng trâm" cho hai ngÆ°á»i nghe. Lục vô Song phiá»n não vÆ°Æ¡n tay ra đập mạnh vào phiến đá và nói:
-Quách Phù á»· thế cha mẹ, mà coi trên Ä‘á»i này không có phép nÆ°á»›c, đất trá»i, ra sao ả? Biểu tỉ? Tôi sẽ làm việc nầy, chá»› cha mẹ của nó là ngÆ°á»i nghÄ©a hiệp Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i, đâu để con cái làm nhÆ° vậy.
Tiểu long Nữ nói:
-Nàng này quái gở và lắm chuyện, đã chặt đứt cánh tay Dương đại ca, rồi gây thương tích cho tôi, để công bằng!
Trình Anh nói:
-Tỉ tỉ đừng phiá»n muá»™n. SÆ° phụ của ta có nói: "lấy ná»™i lá»±c mà chống chất Ä‘á»™c". Tuy vậy có cÅ©ng chống trả má»™t thá»i gian không tái phát, nếu để lâu ngày vào tạng phủ, chất Ä‘á»™c sẽ lÆ°u hành rất mạnh. Phải lúc đầu dùng "địch khí pháp" giải Ä‘á»™c thì may ra cứu chữa được.
Tiểu long Nữ nói:
-Có chứ! NhỠthế mà cơ thể chưa đến đỗi hủy diệt, chỉ còn trông chỠThiên trúc Thần tăng hồi tỉnh, ông là tay thần y thánh thủ, có thể giải độc cho ta được.
Lục vô Song nói:
-Thiên Trúc thần tăng. Ông này là ai? Và làm sao tỉnh lại. Ông đã ngủ rồi à?
Dương Qua lại gượng gạo nói:
-Ông có ngủ ở đâu. Ông bị độc chất hành hạ bất tỉnh, phải hôn mê trong ba ngày đêm.
Và chàng lại nghÄ© trong giá» phút này, ở trong hoàn cảnh hiểm nghèo, má»™t nÆ¡i mà tay mắt kẻ địch luôn luôn dòm ngó, tuy việc Thiên Trúc Thần tăng đã liá»u thân, lấy gai tình hoa thí nghiệm chàng không muốn nói việc này cho Lục vô Song nghe rõ hÆ¡n được.
Lục- vô- Song lại há»i:
-Hôn mê là ngủ hay sao? Nếu ngủ được ba ngày đêm thật là đại giác thần chí!
Bấy giỠthoạt nghe, có tiếng chân dẫm nhẹ lên đá, thoan thoát đã đến đây.
Dương Qua bảo khẽ:
-Äừng Ä‘á»™ng đậy! Có ngÆ°á»i đến.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u lắng tai nghe, thì rõ ràng tiếng chân ngÆ°á»i từ xa Ä‘Æ°a lại, rồi dùng chân nghÄ© Ä‘á»™ khoảnh khắc. Äá»™t nhiên tiếng chân chuyển Ä‘á»™ng Ä‘i vá» hÆ°á»›ng Há»a hoàn thất ngay chá»— Châu tá»­ Liá»…u và Thiên Trúc Thần tăng Ä‘ang ẩn mình.
Tiểu Long Nữ "suỵt" một tiếng và bảo khẽ:
-Chết rồi! Chết chửa! tiếng chân kẻ địch đi vào chỗ ẩn của Châu đại thúc.
DÆ°Æ¡ng Qua bảo nhá»:
-Äừng Ä‘á»™ng đậy! Äể ta nom xem sao.
Lại lắng nghe tiếng Ä‘á»™ng nhẹ trong lùm cây phía sau chính là tiếng chân ngÆ°á»i.
Lục- vô- Song nói qua hơi thở:
-Ôi a! Äất địa này toàn là hồ ly, lão thá»­!
Và nàng lượm một viên đá nhỠném vào bụi cây. Nhưng không nghe tiếng hòn đá rớt xuống đất.
Äúng rồi! Äúng rồi! Có bàn tay ngÆ°á»i lạ chụp bắt rồi!... Lục vô Song ká» vai Tiểu long Nữ bảo nhá»:
-Biểu tỉ tỉ! Hãy nom theo đây... coi ai kìa!
Trình- Anh và Lục- vô- Song ngồi lại, còn Dương Qua và Tiểu- long- Nữ nom theo tiếng động đi nhẹ tới, và đi được một khoảng khá xa, Trình Anh kéo tay Lục vô Song nói:
-DÆ°Æ¡ng đại ca đã Ä‘i hÆ¡i xa đấy. ÄÆ°á»ng sá ở đây quanh co, khúc khuá»·u, chúng ta hãy theo kẻo lạc há» mất.
Lục vô Song và Trình Anh Ä‘i nhẹ nhàng theo hai ngÆ°á»i.
Lục vô Song chỉ bụi cây ngoài sau nói:
-Không chừng trong bụi có ngÆ°á»i. Chỉ sợ Lý- mạc- Thu ở đấy thì nguy to!
Trình- Anh nói:
-Làm sao ngươi biết được?
Lục- vô- Song lại nói:
-Tôi đoán không nhầm đâu. Chúng ta hãy đi nhanh, kẻo nó nghe thấy được là khốn cả lũ. Trình- Anh cả kinh, giá tốn cước bộ kéo Lục- vô- Song đi nhanh vì nàng đã rõ Lýmạc- Thu là tay độc hại, khó mà cự đương cho được. Tuy rõ Lý- mạc- Thu đã trúng độc nặng, mạng số sống chẳng được bao lâu nữa, nhưng nếu nàng đã khùng lên thì khó mà trốn thoát.
Lục- vô- Song bị ốm hết một chân, cho nên kinh thân rất chậm chạp, không bằng Trình- Anh được. Trình- Anh phải đưa vai cho nàng vịn mà bước thật nhanh.
Phút chốc đã xa nơi này.
Bây giá» trên ná»n trá»i nhắp nhánh vài ánh sao sắp băng, trăng đã sắp tàn. Hai ngÆ°á»i đã theo kịp DÆ°Æ¡ng, Long. Chỉ thấy DÆ°Æ¡ng Qua và Tiểu- long- Nữ Ä‘uổi theo má»™t bóng ngÆ°á»i đàn ông, bắt đầu từ hÆ°á»›ng Äông chạy sang hÆ°á»›ng Tây. Và ngÆ°á»i đó cóvẻ thành thuá»™c Ä‘Æ°á»ng sá lắm nên chuyển ngÆ°á»i quanh qua lá»™n lại, đổi hÆ°á»›ng Ä‘i vá» phía đại sảnh.
DÆ°Æ¡ng Qua và Tiểu- long- Nữ sợ ngÆ°á»i lạ bắt gặp, nên dừng bÆ°á»›c lại.
Äợi Trình Anh và Lục vô Song đến gần, DÆ°Æ¡ng Qua má»›i nói:
-Công tôn Chỉ khi không trở vỠTuyệt tình cốc, ác lão ta có đồ mưu thiết kế gì đây.
Trình Anh và Lục vô Song đâu rõ Công tôn Chỉ, nên nghe lá»i DÆ°Æ¡ng Qua nói há» không hiểu ra sao cả.
Tiểu- long- Nữ tấm lòng ngay thật, và hiểu rõ Công tôn Chỉ là phÆ°á»ng gian tặc, ác ma. Äối vá»›i nàng, Công tôn Chỉ rất Ä‘iêu tình và đầy thèm khát, bởi vậy nàng không nói gì cả. Còn Trình, Lục thì không rõ Công tôn Chỉ là ai, nên chẳng đáp lá»i DÆ°Æ¡ng Qua, và cả ba chỉ Ä‘Æ°a mắt nhìn ra ngoài...
Dương- Qua trầm ngâm giây lát đoạn nói:
-Nhứt Äăng đại sÆ° vá»›i Quách phu nhÆ¡n bây giá» không biết đối phó vá»›i lão hòa thượng Ä‘iêu ra sao? Không biết lành dữ thế nào nữa.
Chàng đã cùng Công tôn Chỉ có giao đấu má»™t lần, suýt phải chết dÆ°á»›i tay của lão, nên chàng đã rõ võ công của lão cá»±c cao cÆ°á»ng, thâm hậu. Bây giá» Ä‘á»™t nhiên Công tôn Chỉ trở vá» Tuyệt tình cốc, vốn không có ý tốt tất phải có má»™t hành Ä‘á»™ng nào. Rồi đây đại sảnh của Tuyệt tình cốc nổi lên má»™t cÆ¡n phong ba bão táp, vì bàn tay của lão gian tặc. Chàng chỉ lo trong đại sảnh còn nhiá»u ngÆ°á»i bạn hữu, nên chàng cúi đầu suy nghÄ©, và nhứt quyết cùng ba thiếu nữ trở vỠđại sảnh.
Bốn ngÆ°á»i rá»i đại sảnh rất xa, trên bốn năm chục trượng. Bấy giá» trở lại cÅ©ng hÆ¡i lâu.
Khi vừa đến gần đại sảnh bốn năm trượng, nhìn thấy trên nóc nhà đất ngói tung bay có má»™t bóng ngÆ°á»i từ trên nóc nhảy xuống. Lại nghe bên trong có tiếng Ä‘á»™ng "lách cách" của binh khí chạm nhau, thì DÆ°Æ¡ng- Qua đã rõ Công tôn Chỉ phá nóc nhà xuống đây, nên chàng kêu to "nguy rồi".
Lại sợ Công tôn Chỉ phá nhà để bố trí "NgÆ° võng kim Ä‘ao trận" sát hại hết những ngÆ°á»i có mặt trong cốc, nên chàng vung mạnh thanh thiết huyá»n kiếm phá vỡ thạch môn, và chui vào trong trÆ°á»›c nhất.
Tiểu- long- Nữ, Trình- Anh, Lục vô Song theo sau.
Vào được bên trong đại sảnh, DÆ°Æ¡ng- Qua quét đôi mắt nhìn xem thì thấy Công tôn- Chỉ tay cầm kim dao, tay cầm má»™t cái bình nhá», đứng giữa, xung quanh có đủ má»i ngÆ°á»i bao vây. Chàng vui vẻ trở lại và mỉm cÆ°á»i.
Công- tôn- Chỉ chiếm được tuyệt tình Ä‘Æ¡n rồi, lấy làm mừng, tuy thấy HoàngDung và các tay cao võ lâm tụ tập, nhÆ°ng ông không để lo sợ há»... mà nghÄ© rằng:
-" Ta chẳng đả động đến hỠthì hỠkhông có lý gì cản trở ta".
Lão toan phóng ngÆ°á»i ra ngoài, thì nghe tiếng Ä‘á»™ng "ầm ầm" bá»n DÆ°Æ¡ng- Qua phá cá»­a Ä‘i vào. Nhá»› lại oai lá»±c của DÆ°Æ¡ng- Qua trong tháng nào, đã cùng mình giao đấu, Côngtôn- Chỉ càng thêm lo sợ, chẳng dám đối mặt kình địch vá»›i DÆ°Æ¡ng- Qua, ông toan phóng mình bay lên cao, ngay lá»— hổng nóc nhà và vượt ra ngoài. NhÆ°ng lòng suy lại rốn ren vá» các việc trÆ°á»›c mắt, nào là lấy được thuốc tuyệt tình Ä‘Æ¡n này, mang đến cho Lý- mạc- Thu uống để bình phục, ká»m chế bá»›t Ä‘á»™c tánh, sau này má»›i bá» công ra bào chế thuốc trị liệu trừ căn, rồi đến việc giết chết Cừu- thiên- Xích Ä‘oạt lại Tuyệt- tình- Cốc. Tuy công chuyện khá dài, nhÆ°ng phải liệu toan cho gấp. Công- tôn- Chỉ nghÄ© xong lại phi thân vá»t thẳng lên nóc nhà.
Hoàng- Dung biết lão sắp bay lên trên, liá»n rút ngá»n roi đả cẩu tung ra, dùng chữ "Triá»n" trong thế đả cẩu, tung mình lên cao nhắm ngay Công- tôn- Chỉ bủa tá»›i.
Cừu- thiên- Xích hét to:
-Hay cho lão tặc!
Hai tiếng nói vừa dứt tiếp đến hai mũi thiết táo hạt nhắm ngay bụng Công- tôn Chỉ lao tới. Công- tôn- Chỉ sớm phòng bị, nên vung lưỡi dao vù vù khi phóng mình lên nóc nhà, nhưng chỉ đỡ kịp viên thứ nhứt, còn hạt táo thứ hai trỠtới thì lão không thu hồi kịp lưỡi kim dao, nên luống cuống.
Tài sản của than_long_vn

  #83  
Old 01-08-2008, 04:35 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 83

BẢY NÀNG CƯỚP THUá»C



Võ công của Công tôn Chỉ má»™t phần lá»›n do Cừu- thiên- Xích truyá»n thụ, nay con măt bị thÆ°Æ¡ng, ngày giá» cÅ©ng chÆ°a lâu lăm nếu Ä‘á»™ng mạnh nó sẽ Ä‘au nhức vô cùng.

Bấy giá» thấy viên thiết táo hạt bay đến, bảo sao ông chẳng kinh tâm cho được. Măt trông thấy viên ám khí này bay thẳng vào bụng trong lúc nguy cÆ¡ nan giải, chÆ°a có cách nào có thể chống được, ông nhứt quyết để cho cái bụng bị thÆ°Æ¡ng, nên xoay ngÆ°á»i qua, dùng chân hữu đá mạnh vào viên thiết táo Ä‘ang bay đến trÆ°á»›c mặt.

Không ai có thể ngá» Cừu- thiên- Xích cùng má»™t lúc phóng ra hai viên thiết táo hạt, vá»›i dụng ý xảo diệu và vô cùng Ä‘á»™c hại. Vừa trông thấy rõ ràng nó bay thẳng vá» Công- tôn- Chỉ, nhÆ°ng nó bay lệch cách ngÆ°á»i của ông này trên ná»­a thÆ°á»›c, tiếng kêu o, o khoảng giữa vá»i và căm mÅ©i bay mạnh vào ngÆ°á»i của Hoàng- Dung.

Môn ám khí này biến hÆ°á»›ng Ä‘i được do ngÆ°á»i nào võ công sâu rá»™ng, có thể dùng chân khí chuyển nó Ä‘i theo ý muốn. Có khi thấy trúng lại thâu vá», hoặc Ä‘Æ°a sang tả, hoặc Ä‘Æ°a sang hữu, hoặc bay lên cao, hoặc hạ xuống thấp, Ä‘á»u do ngÆ°á»i sá»­ dụng nó muốn sao được vậy!

Ai ai cÅ©ng thấy Cừu- thiên- Xích xạ ra hai viên thiết táo, nhằm ngay vào ngÆ°á»i của Công- tôn- Chỉ băn tá»›i, nhÆ°ng Ä‘Æ°á»ng bay của viên thiết táo đổi hÆ°á»›ng là đà trên mặt đất.

Hoàng- Dung là ngÆ°á»i có cÆ¡ biến mÆ°u lược lúc nào cÅ©ng để tâm phòng bị. Sá»± đối phó của Hoàng- Dung cá»±c kỳ mau lẹ. Trong khi gấp rút là dung ngay thế võ Thiên cân trụy mà đáp mạnh xuống đất. Má»™t tiếng bách nổi lên, viên thiết táo hạt đó đập mạnh vào vai hữu của bà.

Hoàng- Dung tá»± nhiên để cho ngÆ°á»i ta ám hại nhÆ° vậy Æ° ? Vì viên thiết táo hạt có sức mạnh nhÆ° vÅ© bão, đập mạnh vào vai làm cho bà te âbuốt toàn thân và cánh tay hình nhÆ° bị chặt đứt. Tiếng bách Õthứ hai bay vù vù tá»›i đập mạnh vào cây roi đả cẩu rÆ¡ i xuống đất, làm cho bà xám mặt.

Từ lúc Hồng- thất- Công giao cho Hoàng- Dung chức vụ Bang chủ Khất Cái và ngá»n đả cẩu bổng, cây roi đánh chó này vùng vẫy khăp giang hồ, qua không biết bao nhiêu tay anh hùng hảo hán, tuy chẳng phải má»—i roi má»—i thăng nhÆ°ng chÆ°a bao giá» ngá»n roi nầy rÆ¡i xuống đất. Hôm nay là ngày đầu tiên nó rÆ¡ i khá»i tay của Hoàng Dung, chính vì hai nguyên nhân sau đây: Má»™t là: Cừu- thiên- Xích hứa vá»›i Hoàng- Dung hiển nhiên hai ngÆ°á»i phải ra tay đối phó vá»›i Công- tôn- Chỉ, vì vậy bà má»›i tung ra viên thiết táo hạt để đánh Công- tôn- Chỉ giải cứu đồng bạn. Hai là: Cừu- thiên- Xích nghe Quách Phù nói vá»›i Hoàng- Dung đã giết thác con Trúc giáp lấy da, nên bà má»›i vung ra viên thiết táo thứ hai thá»­ xem Hoàng Dung có mang bá»™ da Trúc giáp này há»™ thân chăng.

Lúc này Hoàng- Dung chỉ cách khoảng bà ta chín, mÆ°á»i thÆ°á»›c, nếu không có da thú há»™ thân, chúng vào mình chẳng chết cÅ©ng bị thÆ°Æ¡ng nặng.

Võ- tam- Thông, Quách- Phù thấy rõ Hoàng- Dung đang luống cuống thì định chăc bà bị thương nặng, không như sự giả bộ lúc trước.

DÆ°Æ¡ng- Qua đã nhìn thấy rõ ràng nên vung ngá»n kiếm thiết huyá»n nhÆ° vÅ© bão, đến nhặt cây roi đả cẩu, mang lại trao cho Hoàng- Dung, đồng thá»i ngá»n thiết huyá»n kiếm chÄ©a thẳng vào ngá»±c Công- tôn- Chỉ, vá»›i má»™t luồng kình phong nhÆ° má»™t quả núi.

Công- tôn- Chỉ chÆ°a kịp cá»­ kim Ä‘ao ra đỡ, lại thấy mÅ©i kiếm sáp tá»›i ngay mình, liá»n nhảy vá»t ra ngoài, cá»±c nhanh, cách khoảng ba thÆ°á»›c.

Công- tôn- Chỉ vô cùng kinh sợ, vì má»›i cách nhau chÆ°a đầy hai tháng, cánh tay của tiểu tá»­ bị cụt, võ công lại tiến triển phi thÆ°á»ng.

Lão đưa măt nhìn xem thấy Cừu- thiên- Xích mặt như giấy bạch hiển nhiên là kinh sợ những thế võ công kỳ ảo của Dương Qua...

Công- tôn Lục- Ngạc đứng ở giữa cha và mẹ. Từ thuở ấu thÆ¡ đến giá» khôn lá»›n, nàng rất là không mến ngÆ°á»i cha, vì từ hồi nào đến giỠông ta không có nói chuyện gì vá»›i nàng mấy.

Cho đến lúc nghe ông và Lý- mạc- Thu ở Äoạn- trÆ°á»ng- Nhai nói chuyện vá» nàng, nàng áo não nghÄ© đến cá»p, beo, sÆ° tá»­, tuy hung dữ cÅ©ng chẳng nỡ ăn thịt con thay! Còn ông vì ngÆ°á»i thiếu nữ má»›i quen mặt, mà nỡ tính việc hại con, thì ông không còn nghÄ© chút nào vá» tình phụ tá»­ thiêng liêng nữa.

Bây giá» lòng nàng muốn chết và quyết chết, cho nên không còn sợ sệt ngÆ°á»i cha nữa.

Nàng hÆ°á»›ng vá» Công- tôn- Chỉ bÆ°á»›c tá»›i má»™t bÆ°á»›c, nói: - Cha! Cha hãy nghÄ© xem, thuở trÆ°á»›c đã xuống tay làm cho mẹ của con tay chân tàn tật, lại còn cầm tù mẹ của con dÆ°á»›i hầm sÆ¡n Ä‘á»™ng, lòng lang Ä‘á»™c của cha, trên thế gian nầy rất ít, và đêm qua tại Äoạn TrÆ°á»ng Nhai, cha đã cùng Lý- mạc- Thu nói những gì? Cha còn nhá»› chăng?

Công- tôn- Chỉ kinh dị, vì ông vá»›i Lý- mạc- Thu đã lánh mặt má»™t nÆ¡i nguy sÆ¡n cấm đại nói chuyện vá»›i nhau, tin chăc ngàn muôn lần không ai có thể nghe được lá»i nói ấy.

Tuy ông ác Ä‘á»™c có tiếng, nhÆ°ng đối vá»›i con ruá»™t của mình mà mÆ°u hại thì ông cÅ©ng hÆ¡ i xấu hổ đôi chút! Bây giá» lại nghe chính miệng con gái mình tố cáo lấy mì nh, ông không xanh mặt sao được? Cho nên Công- tôn- Chỉ lấp bấp há»i:

- Ngạc- nhi! Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn nói cái gì... Và ta đã nói những gì hử?

Công- tôn Lục- Ngạc Ä‘iá»m đạm trảlá»i:

- Cha đã bày mÆ°u giết chết con gái của cha! Con không oán hận gì! Cha đã sanh ra, và cha đã giết, con cái nhứt định chịu chết để cho cha yên lòng! Vì má»™t cô gái vô can vá»›i gia đình mà cha nỡ giết con! NhÆ°ng, cha Ä‘oạt bình Tuyệt-Ä‘Æ¡n nầy để làm gì? Thuốc này mẹ của con nhứt định không giao cho ngÆ°á»i ngoài. Cha hãy trả lại đây, hãy giao lại đây! Nói xong nàng bÆ°á»›c lên hai bÆ°á»›c toan giá»±t lại bình thuốc.

Công- tôn- Chỉ nhanh tay cho vào túi, cất bình linh dược, và hét:

- Im Ä‘i. Há»—n xược. Bất hiếu! Mẹ con ngÆ°Æ¡i coi ngÆ°á»i ngoài là trá»ng, chẳng nghÄ© gì tình chồng vợ, nghÄ©a cha con. Má»™t vợ phản chồng, má»™t đứa con ngá»— nghịch, ngày nay ta tạm tha cho mẹ con ngÆ°Æ¡i, và nhăc cho chúng bay nhá»›, sau này có ngày nào đó, ta sẽ trảvá» cho mẹ con ngÆ°Æ¡i má»™t sá»± thích đáng. Hãy chống măt chá» xem.

Nói xong ông tuốt ngá»n kim Ä‘ao ra múa, nghe ong ong, và nhún mạnh thân mình vá»t ra ngoài.

DÆ°Æ¡ng Qua nghe Lục- Ngạc nói vá»›i cha những lá»i kỳ quặc không rõ nguyên thủy ra làm sao cả? Chàng vung thanh thiết huyá»n kiếm cố chận lại Ä‘Æ°á»ng ra của Công- tôn- Chỉ, và kêu to:

- Công- tôn cô nÆ°Æ¡ng. Ta có má»™t vài lá»i muốn há»i thăm...

Công- tôn Lục- Ngạc nghe rõ lá»i chàng nói, vô tình chàng chạm đến vết thÆ°Æ¡ng Ä‘au, Ä‘ang âm thầm chịu Ä‘á»±ng, do đó nàng thầm tưởng rằng:

- Ta đã liá»u thân lấy thuốc, nhứt định không bảo cho chàng nghe đâu. Chỉ qua vài năm sau, tên chàng rá»n vang thiên hạ. Còn bây giá» ta có nói rõ cho chàng biết sá»± khổ tâm của ta, cÅ©ng chẳng ích gì. Hãy để yên vậy, cho khá»i sá»± Ä‘au buồn lòng chàng.

Suy nghĩ xong nàng cất tiếng nói:

- Dương đại ca? Có chuyện gì đó?

Dương- Qua nói:

- CônÆ°Æ¡ng vừa nói lệnh Tôn muốn giết cô nÆ°Æ¡ng? Và ngÆ°á»i con gái vô can là ai vậy? Cá»› sao có chuyện kỳ lạnày!

Công tôn Lục- Ngạc nói:

- NgÆ°á»i con gái ấy là Lý- mạc- Thu và câu chuyện nó thế này...

Nói đến đây Lục- Ngạc ngập ngừng... nhưng rồi lại tiếp.

- Cha tôi tuy đối đãi với tôi như vậy, nhưng ông là kẻ sanh thành dưỡng dục, còn chuyện này phận làm con sao dám oán trách?

Cừu- thiên- Xích linh cảm có chuyện gì xảy ra nên mới hét to:

- Ngươi nói gì lạvậy? Hãy nói rõ xem nào?

Công tôn Lục- Ngạc quay đầu vỠDương- Qua nói tiếp:

- DÆ°Æ¡ng đại ca! Cái bình thuốc tuyệt tình Ä‘Æ¡n cha tôi Ä‘Æ°Æ¡ng cầm trong tay! Tôi... Tôi là đứa con bất hiếu nhất Ä‘á»i.

Nói đến đây nàng dằn lòng không được chạy vỠbên Cừu- thiên- Xích nói to:

- Mẹ Câu nàng nói tôi là đứa con bất hiếu nhất Ä‘á»i làm cho Cừu- thiên- Xích nghe qua, tưởng đâu Ngạc nhi chống lại cha, nhÆ°ng thật là nàng trái lá»i mẹ.

Trong đại sảnh có mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i, duy có Hoàng- Dung hiểu được rõ ràng ý nghÄ©a câu nói của Công tôn Lục- Ngạc mà thôi.

Công- tôn Chỉ thấy cÆ°á»ng địch đã rá»i rạc không hung hăng nhÆ° trÆ°á»›c, bèn nghÄ© ra má»™t kế má»n:

- Trá»i xui cho con ác phụ mỠám, mê tâm, đánh trúng Quách phu nhân viên thiết táo hạt, ta hãy xúi bá»n hỠđánh nhau rồi thừa cÆ¡ trốn thoát.

NghÄ© xong kế hoạch nầy, Công- tôn- Chỉ cÆ°á»i to nói:

- Tốt quá, tốt thá»±c, thế má»›i không uổng công cha đã yêu vì! Ngạc nhi! Con vá»›i mẹ con giữ bên nầy, còn cha giữ ở đây, cái hiệu lịnh của tuyệt tình cốc chủ đã cho má»i ngÆ°á»i hiểu rằ ng, Tuyệt tình cốc Ä‘Æ°á»ng vào thì có, lối ra thì không.

Vừa nói xong Công- tôn- Chỉ cử thanh kim đao nhăm vào Hoàng Dung chém mạnh một nhát từ trên tới dưới, quyết sát hại cho bằng được!

Quách- Phù cá»­ thanh trÆ°á»ng kiếm ra há»™ vệ cho mẹ. Gia- luật- TỠđứng bên nàng, và đã cho nàng mượn thanh kiếm, nên chỉ còn có đôi tay không, chẳng làm gì được.

Công- tôn- Chỉ giÆ°Æ¡ng măt nhìn trừng trừng má»i ngÆ°á»i... thầm nghÄ©:

-Hảo tặc tử. Ngươi có đôi tay không thì làm sao giao đấu với ta?

Lưỡi kim đao giơ thẳng cánh bủa mạnh vào yết hầu của Hoàng Dung. Quách- Phù đưa kiếm lên đỡ, kêu một tiếng Õkeng. Hoàng- Dung hô to:

- Phù- nhi hãy Ä‘á» phòng. Thì lưỡi kim Ä‘ao lại chém xảvào ngÆ°á»i nàng, Quách- Phù Ä‘Æ°a gÆ°Æ¡m ra đỡ choengÛ má»™t tiếng cá»±c mạnh, thanh trÆ°á»ng kiếm trên tay nàng bị gãy thành hai Ä‘oạn.

Công- tôn- Chỉ, lưỡi kim đao vẫn múa tới tấp, lần này nhăm ngay cổ Quách- Phù vụt tới.

Hoàng- Dung cả kinh không biết làm thế nào, song nghÄ© tá»›i câu má»i việc ở Ä‘á»i đừng quan tâm, nếu quan tâm ắt sanh ra loạn trí mà Hoàng- Dung chÆ°a nghÄ© được má»™t kế nào giải cứu cho con gái Ä‘ang gặp hồi vạn tá»­ nhứt sanh.

Lục vô Song đứng kỠhét to bảo Quách- Phù:

- ÄÆ°a tay mặt ra đỡ.

Tính mạng của Quách- Phù chỉ cách khoảng một hơi thở, thay lưỡi kiếm của kẻ địch như gió táp mưa sa, đến kỠbên cổ.

Trình- Anh lại nói tiếp:

- Biểu muội đừng đỡ hãy lùi ra mau...

Vì Trình- Anh hiểu tâm lý của Lục- vô- Song. Lục- vô- Song rất uất hận vụ Quách- Phù chặt đứt cánh tay của DÆ°Æ¡ng- Qua, khi thấy Quách- Phù tâm thần giao Ä‘á»™ng, má»›i bảo Quách- phù Ä‘Æ°a tay ra đỡ. ÄÆ°a ra cánh tay Quách- Phù làm sao có thể đỡ nổi chưởng kiếm, có phải là Lục- vô- Song cố tâm hại nàng chăng?

Trình- Anh đối với vụ cánh tay của Dương- Qua bị Quách- Phù chặt gãy, nàng chẳng biết làm sao, chỉ biết khóc mà thôi.

Bởi tánh ôn nhu hòa nhu , nên nàng cho rằng vụ này là bất hạnh và QuáchPhù quá lá»— mãng, còn DÆ°Æ¡ng- Qua gặp lúc vận hạn mà thôi. Äến khi nghe Lục- vô- Song lên tiếng quái gở, má»›i hiểu rõ lòng Ä‘á»™c ác của nàng, tính lên tiếng cản trở, nhÆ°ng sợ lá»i nói của mình không kịp. Vì Công tôn- Chỉ đã Ä‘Æ°a ngá»n kim Ä‘ao ká» vào tay Quách phù rồi.

Chỉ nghe má»™t tiếng keng, tay áo của Quách phù rách ra má»™t Ä‘Æ°á»ng đài. Lưỡi kiếm dÆ°á»ng nhÆ° bị sức đẩy vô hình làm dá»™i lại thiệt là má»™t việc quái dị vô cùng. Thanh gÆ°Æ¡m mà gặp da thịt lại dá»™i ngược, cánh tay của Quách- phù bị rách, không gãy, mà chẳng có má»™t chút máu.

Trì nh- Anh, Lục- vô- Song hết sức kinh ngạc. Công- tôn- Chỉ và Cừu- thiên Xích cũng kinh hoàng không hiểu ra sao cả. Quách- phù lui lại ít bước, đứng yên tĩnh nhìn Lục- vô- Song tỠvẻ biết ơn.

Nàng nầy mới thiệt là trong lòng không chấp chứa hiểm độc! Lại nghĩ Lục- vô- Song đã vì nàng mà cứu mạng nên hướng vỠhỠLục nói to:

- Äa tạ thÆ¡ thÆ¡... Tại sao thÆ¡ thÆ¡ biết rõ.

DÆ°Æ¡ng- Qua ở tại đảo Äào Hoa rất lâu, nên biết rõ Hoàng- Dung hÆ¡n ai hết, bà nhá» có mÅ©i báo Ä‘ao mà đỡ thiết táo hạt, chá»› không phải mang da tây, da trúc gì cả! Và bấy giá» cánh tay của Quách- phù săp bị thanh trÆ°á»ng kiếm chặt vào, thì chàng rõ Quách- phù có mang trúc giáp công lá»±c của nó chăc chăn hÆ¡n vách đá, tÆ°á»ng đồng.

Dương- Qua nghĩ thầm:

- Chẳng lẽ Công- tôn- Chỉ dám cá»­ kiếm xung kích nữa! Lưỡi kiếm công phá nhÆ° dá»i non lấp biển còn chẳng làm gì được da thịt Quách- phù, thì dù cho gan mật cách nào cÅ©ng phải dừng tay.

Nếu mà ông biết được Quách- phù có trúc giáp hộ thân, thì không đến đổi tâm thần hốt hoảng bỠrơi thanh kiếm như vậy!

DÆ°Æ¡ng- Qua lại hÆ°á»›ng đôi măt nhìn qua Cừu- thiên Xích và Công- tôn- Chỉ, thấy hai ngÆ°á»i nầy trố măt nhìn nhau, cảhai Ä‘á»u vẻ oán há»n thâm Ä‘á»™c. Hiện tại hai ngÆ°á»i Ä‘ang kinh sợ.

Công- tôn- Chỉ tay cầm thanh hăc kiếm tuy nhá», nhÆ°ng sức mạnh có thể chặt vàng chẻ ngá»c, dùng toàn chất thép xanh thá»±c là võ khí lợi hại. Vá»›i lưỡi gÆ°Æ¡m này mà chém vào Quách- Phù chỉ rách mà không tổn hại đến thịt da, thật là má»™t chuyện vo âlý từ xÆ°a đến nay trong Ä‘á»i ông... nên ông đứng sững sá» nhÆ° pho tượng.

DÆ°Æ¡ng- Qua cÆ°á»i lanh lảnh nói:

- Công- tôn tiên sinh! Tiên sinh chẳng nhận ra cô gái này à?

Công- tôn- Chỉ vá»›i Lý- mạc- Thu ở trong Äoạn- trÆ°á»ng- Nhai đến lúc trở vỠđại sảnh thấy số đông ngÆ°á»i mà chÆ°a rõ ai là ai, bây giá» nghe DÆ°Æ¡ng- Qua há»i ông cÅ©ng muốn biết nàng này là con cái của ai... nên há»i:

- Má»™t đứa con gái bé bá»ng nhÆ° thế thì ta làm sao biết nó?

Dương- Qua nói:

- Vị cô nÆ°Æ¡ng này là con gái của Quách- Tỉnh, cháu ngoại Äào- Hoa đảo chúa, Hoàng Dược SÆ° . Nàng được ngoại tổ gia truyá»n tuyệt nghệ võ công, cho nên có xÆ°Æ¡ng đồng da săt, toàn thân Ä‘ao kiếm chẳng phạm. Lúc trÆ°á»›c nàng đã dùng miệng phá CÆ°Æ¡ng Lan Kiếm của Hoàng- ý- Nhi thì ông làm sao sở hại nàng được?

Công- tôn- Chỉ nổi giận nói:

- Äừng nói thế! Vì ta thấy nó còn nhá» nên nÆ°Æ¡ng tay, chá»› nên nói ta giết không được nó.

Nói xong, ông đưa thanh hăc kiếm ra múa vùn vụt, tiếng động o, o... Quách- Phù ái ngại nghĩ thầm:

- Nếu chẳng nhỠLục tỉ tỉ nhăc nhở ta đã quên hẳn bộ da Trúc giáp hộ thân rồi.

Nàng lại nhìn thấy Công- tôn- Chỉ nhìn nàng có vẽ khính thị nên quay sang bảo Võ- tu- Văn:

- Tiểu Võ ca ca! Hãy cho tôi mượn thanh kiếm! Lão già không tin tôi là cháu ngoại của Hoàng đảo chúa, vậy thì tôi thử cho lão hiểu biết đôi chút.

Võ- tu- Văn rút thanh trÆ°á»ng kiếm khá»i vá», Ä‘em giao cho Quách- Phù mượn tạm.

Quách- Phù tay tiếp thanh kiếm, nhảy ra múa má»™t Ä‘Æ°á»ng hoa tuyệt đẹp và nói:

- Công tôn lão gia! Má»i lão gia ra tay!

Lại thấy nàng tá» vẻ dÆ°Æ¡ng dÆ°Æ¡ng tá»± đăc, không có vẻ gì lo sợ hiểm nguy, càng múa càng cao hứng, Ä‘Æ°a ra tuyệt ká»· gia truyá»n kiếm pháp, biểu diá»…n trÆ°á»›c mặt má»i ngÆ°á»i.

Công- tôn- Chỉ thấy nàng vung tít thanh trÆ°á»ng kiếm, bày ra những thế cao thâm, song còn lúng túng, thì hiểu rõ là kiếm thuật của nàng tuy cao diệu nhÆ°ng chÆ°a thuần, nên nói to:

- Tốt lăm! Tôi xin tái lÄ©nh giáo. Dứt lá»i lão Ä‘Æ°a ra má»™t Ä‘ao, bủa ngay mặt Quách- Phù.

Quách- Phù thân mình tá»±a nhÆ° chá»›p, thoát qua má»™t cái, cá»­ kiếm lên đỡ. Công- tôn- Chỉ Ä‘Æ°a ra má»™t Ä‘Æ°á»ng gÆ°Æ¡m nữa, lần này phát ngay thanh kiếm của Quách- Phù cá»±c mạnh!

Quách- Phù ca ûsợ nghĩ rằng:

- Thân ta thì có da Trúc giáp che chở, còn thanh trÆ°á»ng kiếm này ta không rành mà chỉ rành vá» song kiếm không khéo thanh trÆ°á»ng kiếm này sẽ gãy mất!

Lập tức nàng thâu hồi thanh kiếm lại. Công- tôn- Chỉ cÅ©ng thâu hồi bảo Ä‘ao, rồi tung ra má»™t chưởng lá»±c, tiếng kêu ong, ong vụt thẳng vào ngÆ°á»i nàng.

Quách- Phù cảmừng nghĩ rằng:

- Phách chưởng của ông không thể chạm vào da ÕTrúc giáp được đâu! Nếu ông biết đánh vào đôi chân ta thì may ra!

Tiếng kêu ong, ong chứng tỠchưởng phong của lão vôcùng lợi hại, nhưng Quách- Phù chẳng sợ mặc dầu Công- Tôn lão đã đưa ra bảy thành công lực dồn vào chưởng. Nàng ung dung chống đỡ. Bỗng Công- tôn- Chỉ, đột nhiên nhảy lùi ra sau ba bốn trượng và hét to như sấm:

- Hay cho lão ma đầu, dùng ám tiá»…n hại ngÆ°á»i! Và thân mình ông né hẳn má»™t bên.

Quách- Phù thấy lạ kêu lên:

- Tôi có làm gì ông đâu!

Nàng lại thầm nghĩ:

- Thực quái lạ! không lẽ bộ da Trúc giáp có nam châm diệu dụng, mà chưởng phong của lão chưa đụng tới tà áo, thì làm sao lão ta lại tổn thương như thế?

Kỳ thá»±c là lão ta dùng gian kế để gạt má»i ngÆ°á»i. Vì lòng của lão bấy giá» nóng nhÆ° lá»­a đốt muốn thoát thân để Ä‘em tuyệt tình Ä‘Æ¡n vá» cho Lý- mạc- Thu chữa trị.

Bấy giá» lão bức rú lăm nên má»›i bá» công ra gian đấu vài chiêu vá»›i Quách Phù. Thá»±c ra chẳng có ai ném ám khí cả, và lão không bị thÆ°Æ¡ng tích gì. Chẳng qua là kế men của lão, giả bá»™ trúng ám khí lảo đảo ngÆ°á»i, làm ra vẻ Ä‘au Ä‘á»›n mà Ä‘i dần dần ra cá»­a sau.

Lão Ä‘ biết qua tình thế khó khăn. TrÆ°á»›c mặt thì DÆ°Æ¡ng- Qua và Quách Phù quá lợi hại, lại có má»™t l o tăng mí dài, tuy l o tăng Ä‘ ngồi nhập linh, chứ l o cÅ©ng là bậc tiá»n bối phi thÆ°á»ng, bởi vậy lão giả bá»™ thá» trá»ng thÆ°Æ¡ng và Ä‘i lần ra sau cá»­a hậu rồi bá»—ng nhiên tung mình lên thật nhanh, chạy ra ngoài cá»­a.

Công- tôn- Lục- Ngạc thấy ông đã Ä‘oạt được Tuyệt- tình-Ä‘Æ¡ n, kiếm cá»› chạy trốn, nên vá»™i rá»i mẫu thân chạy nhanh theo và kêu to:

- Cha! Cha nên chậm lại!

Trong lúc ấy bỗng có tiếng ám khí vùn vụt từ sau băn tới nhăm vào Công tôn- Chỉ.

Cừu- thiên- Xích luôn luôn theo dõi hành động của ông ta, chỉ sợ ông ta trốn thoát, lại sợ đánh nhầm con gái, do đó bà phun ra một lượt hai viên thiết táo hạt nhăm ngay ót của Công- tôn- Chỉ, xạtới.

Công- tôn- Chỉ quay đầu lại nghe hai tiếng Ä‘ inh Ä‘inh liá»n né qua, thấy má»™t viên đến gần Công- tôn- Lục- Ngạc và má»™t viên đụng vách rÆ¡i xuống.

Công- tôn- Chỉ hô to:

- Tránh ra!

Tuy nói vậy chớ đôi chân ông luôn luôn di động. Công- tôn- Lục- Ngạc nói:

- Cha, tuyệt- tình-đơn cha để...

Lá»i nói của Lục- Ngạc chÆ°a dứt, Công- tôn- Chỉ đã vÆ°Æ¡n đôi tay ôm ngang hông Công- tôn- Lục- Ngạc, và chuyển mình đến trÆ°á»›c nói:

- ác phụ! Tính mạng của ngÆ°Æ¡i khó toàn được! Äại gia đình của ta đã tiêu tan!

Cừu- thiên- Xích phóng ra hai viên thiết táo hạt, Ä‘á»™t nhiên có sá»± biến chuyển xảy ra, vá»™i thâu ám khí lại không kịp, nên bà phải quay nhanh đầu qua má»™t bên, hÆ°á»›ng vào những ngÆ°á»i khác xạngay hai viên thiết táo.

Thâm ý của Cừu- thiên- Xích là xạvào Công- tôn- Chỉ nào ngá» lão gian tặc lại Ä‘em con làm bia đỡ, chỉ sÆ¡ sảy trong làn tÆ¡ kẽ tóc là Lục- Ngạc phải chết! ám khí lại bay vào nhóm ngÆ°á»i,. vây quanh Công- tôn- Chỉ.

Bá»—ng nghe hai tiếng Õái da! hai ngÆ°á»i đệ tá»­ áo lục bị trúng thÆ°Æ¡ng. Má»™t tên đệ tá»­ bị trúng thÆ°Æ¡ng vào ót và má»™t tên bị trúng vào bụng. Hai tên này chết tức khăc.

Công- tôn- Chỉ có ý Ä‘oạt lại Tuyệt- tình- cốc! Bấy giá» sá»± trợ lá»±c bên ngoài đã có Lý- mạc- Thu cho nên lão ta dùng lá»i khích rằng:

- ác phụ! Giai nhân ác phụ! Ngươi đã nhẫn tâm, giết hại đệ tử, ta quyết chẳng bỠhành vi ác độc này!

Dương- Qua nghe mấy câu nói của Công- tôn- Chỉ, đã rõ dã tâm của lão, nên quay vào đại sảnh nói to:

- Công- tôn tiên sinh! Tôi thấy muôn việc Ä‘á»u hồ đổ, ông hãy chạy Ä‘i là vừa!

Công- tôn- Chỉ ôm chặt con gái đi tới và nói:

- Dám cản ta à! Nói xong ông cặp nách Lục- Ngạc như món đồ, chạy tới chạy lui trong đại sảnh.

Cừu- thiên- Xích không dám phun ám khí, cÅ©ng nhÆ° DÆ°Æ¡ng- Qua chẳng dám cản trở, vì cả hai Ä‘á»u sợ nếu ra tay sẽ làm cho Lục- Ngạc bị thÆ°Æ¡ng.

Dương- Qua tâm trí bồn chồn thầm nghĩ:

- Ta cũng muốn giết lão gian tặc, để đoạt lại tuyệt tình đơn, mà cứu mạng mình, nhưng lại e làm hại đến Công- tôn cô nương.

Bỗng thấy Công- tôn- Chỉ xách con gái đi lại như con gà bị ó thaÛ, tiến vỠphía đám đệ tử áo lục đang tụ tập. Còn Lục- Ngạc bị cha kẹp chặt vùng vẫy chẳng được.

Ông ta Ä‘i vòng đến chá»— DÆ°Æ¡ng- Qua! Lục- Ngạc thấy DÆ°Æ¡ng- Qua lật đật tránh Ä‘Æ°á»ng, tia măt nhìn nàng đượm vẻ thÆ°Æ¡ng yêu trìu mến, nhủ thầm:

- Chàng vì ta, mà không cướp lại tuyệt tình đơn! Nàng đã bị điểm ngay tứ nguyệt nên tay chân đỠđẫn như khúc cây, nhưng đầu cổ còn chuyển động được, quay đầu nhìn Dương- Qua nói một câu:

- DÆ°Æ¡ng- Qua chàng! DÆ°Æ¡ng... lang! Câu nói dÆ°á»ng nhÆ° là tiếng nói cuối cùng của má»™t ngÆ°á»i thiếu nữ tuyệt vá»ng.

Nàng đưa trán ra ngay lưỡi hăc kiếm, đập đầu vào lưỡi kiếm mà Công tôn- Chỉ đang cầm.

Lưỡi hăc kiếm là loài kiếm báu, dầu Lục- Ngạc đập vô là nó căt đứt ngay! Tấm thân của Lục- Ngạc bấy giá» hÆ°Æ¡ng tiêu ngá»c nát, chết trong tay của ngÆ°á»i cha.

DÆ°Æ¡ng- Qua thấy thế hồn bay phách lạc, chỉ kịp kêu to má»™t tiếng Õối trá»i và nhào ra cứu thì đã trá»… rồi.

Công- tôn- Chỉ ồlên má»™t tiếng sững sá»! Lòng ông hiện lên má»™t niá»m chua xót.

Hiểu rằ ng giỠđây là lúc kẻ địch không dung tha ông nữa. Nguy cơ săp tới rồi!

Ông nghe sau lưng có tiếng la hét vì căm thù, và tiếng ám khí thiết táo hạt vi vu bay đến.

Không còn nghĩ gì thêm nữa, ông đưa ngay thân thể của Lục- Ngạc ra đỡ! Ba viên thiết táo mạnh như điện xẹt, đánh ngay vào thân của Lục- Ngạc.

Má»i ngÆ°á»i trong đại sảnh vô cùng tức giận trÆ°á»›c hành Ä‘á»™ng của Công tôn- Chỉ, lấy xác chết của con làm bia, nên tất cả Ä‘á»u rút Ä‘ao kiếm ra, quyết diệt cho rồi Ä‘á»i tên gian tặc há» Công tôn.

Công- tôn- Chỉ đã có mưu định trước, khi thấy rõ cớ sự đã xảy ra, ông kêu to:

- Chúng đệ tử! ác phụ cấu kết với địch và muốn giết tất cả tuyệt tình cốc. Ngư võng đao trận, hãy bũa ra bao vây chúng!

Những ngÆ°á»i đệ tá»­ áo lục, đối vá»›i Công- tôn- Chỉ coi ông nhÆ° thần minh, vì những ngÆ°á»i này được há» Công tôn nuôi từ nhá». Äến lúc Cừu- thiên- Xích làm hại con măt của ông, nên ông rá»i bá» Tuyệt tình cốc ra Ä‘i nhóm đệ tá»­ nh răn mất đầu và phải nghe hiệu lịnh của Cừu- thiên- Xích. Bấy giá» chúng vừa nghe Cốc chủ ra lịnh, thì không ngÆ°á»i nào cưỡng lại cả. Bá»n chúng bủa Ä‘ao ngÆ° võng ra bốn góc vây lại. Má»—i má»™t tấm lÆ°á»›i này có hai trượng vuông, trên má»—i gút lÆ°á»›i có buá»™c móc nhá»n trông thá»±c lợi hại.

Võ- tam- Thông, Gia- luật- Tá», Trì nh- Anh võ công tuy cao cÆ°á»ng, nhÆ°ng đối trận thế này chẳng biết làm sao đối phó. Bốn bên Õng võng Ä‘aÛ bủa ra, và dần dần siết chặt vào giữa, ngÆ°á»i nào dù tài giá»i bậc cao cÅ©ng không xuyên qua các lá»— mảnh lÆ°á»›i này được. Äông Tây Nam Băc hiệp lại, chúng bao luôn Cừu- thiên- Xích vào trong. Bà thất kinh la lá»›n:

- Äệ tá»­ chúng bây đừng nghe lá»i xảo quyệt của lão tặc, tất ca ûhãy dừng bÆ°á»›c! Phải dừng bÆ°á»›c!...

Bá»n đệ tá»­ giả bá»™ không nghe, mà chúng chỉ theo hiệu lịnh của Công tôn Cốc Chủ là thân võng hÆ°á»›ng vá» trÆ°á»›c mặt khảm võng lui nghiêng vá» hÆ°á»›ng tả Õchấn võng chuyển vá» phía hữu.

Chúng chỉ biết nghe hiệu lệnh là làm, mỗi tấm đại đao ng võng đi từ từ săp siết chặt vòng vây.

Hoàng- Dung vai hữu bị thương nên dùng tay tả thò vào áo lấy ra một lố Cương trâm, ám khí, giơ tay vung ra một loạt. Trên hai mươi chiếc Cương trâm hướng vào tám tên đệ tử đang bủa trận tại hướng tây.

Tay trái của bà tuy không có kình lá»±c bằng tay phải, nhÆ°ng thấy địch nhân đứng gần trong số tám tên đệ tá»­ ít ra cÅ©ng bị thÆ°Æ¡ng bốn năm đứa, chừng đó trận thế sẽ bị há»ng má»™t hÆ°á»›ng, thì sẽ do hÆ°á»›ng này mà ra.

Hoàng- Dung có ngỠđâu tấm ngÆ° võng rất tinh vi, nhìn vào thấy nhÆ° tấm lÆ°á»›i cá, nhÆ°ng nó có găng dao nhá»n rất nhiá»u tủa ra, và có đá nam châm buá»™c vào các gút lÆ°á»›i, phòng khi kẻ địch vung ám khí ra nó sẽ hít hết.

Hoàng Dung xạ mạnh ám khí ra và để măt theo dõi... nghe tiếng kêu Õđinh đinh ám khí đụng vào màn lưới.

Hoàng- Dung thì ném CÆ°Æ¡ng trâm, Cừu- thiên- Xích thì phun thiết Ä‘inh, cảhai loại ám khí Ä‘á»u bị màn lÆ°á»›i hút hết.

Hoàng- Dung cả sợ kêu lên:

- Chết rồi! Phù nhi múa kiếm giữ phía trên đầu, dùng cÆ°á»ng lá»±c phá lÆ°á»›i. Tất cả má»i ngÆ°á»i chỉ có Quách- Phù có áo da trúc giáp má»i dao kiếm trên ngÆ° võng, phạm đến mình nầy chẳng sao cả.

Quách- Phù nghe được tiếng bảo của mẹ, lập tức huy Ä‘á»™ng trÆ°á»ng kiếm hÆ°á»›ng vá» phía đông băc công phá lối nầy.

Bốn tên đệ tử lục y giữ vỠphía nầy, lập tức mở rộng ngư võng hướng vào nàng bủa tới.

Mảnh lưới chụp vào mình nàng trên năm sáu mũi câu móc, do năm, sáu tên đệ tử phân ra, tả hữu trước sau. Những lưỡi câu móc nầy chẳng phạm vào da thịt của Quách- Phù được cho nên nàng lăn xảnh con cá lớn trên tấm lưới mà chẳng ra sao cả. Dương- Qua lúc nãy đứng sau lưng Công- tôn- Chỉ, vì thế chàng đứng ngoài vòng vây hãm của Ngư võng trận.

Tám mảnh lưới này, theo lệnh của Công- tôn- Chỉ, hô đứng là đứng hô đi là đi.

DÆ°Æ¡ng- Qua Ä‘ang khổ vì Công- tôn Lục- Ngạc chết, lại thấy thậm nguy cấp, nên rút kiếm báu ra, vận kình lá»±c phá há»ng tấm lÆ°á»›i Ä‘ang bủa vào Quách- Phù. Chỉ nghe tiếng kêu Õrẹt rẹt mảnh ng võng bị căt đứt làm hai mảnh.

Bốn tên đệ tử đứng bốn góc bị tấm ngư võng rách hai làm cho chúng lảo đảo ngã quỵ.

Võ- tam- Thông, Gia- luật- TỠkhông chậm trễ vung ra hai chưởng lực kinh hồn, bủa mạnh vào bốn tên đệ tử nghe tiếng Bộp- BộpÛ, bốn tên này ngã quỵ, chăc là tay chơn chúng g y lìa rồi.

Äá» phòng Công- tôn- Chỉ cho nhóm má»›i vào trấn giữ, cả hai nhẩy ra ngoài. Lúc DÆ°Æ¡ng- Qua chém Ä‘oạn mảnh lÆ°á»›i làm hai, bá»n đệ tá»­ và Cốc chủ vô cùng sợ hãi, vì lÆ°á»›i này làm toàn bằng tÆ¡ tằ m và chỉ săt kết lại, nên nó chăc và cứng vô cùng, nh ng thanh bảo kiếm của DÆ°Æ¡ng- Qua chém đánh bùn, thì đâu có sá gì tÆ¡ tằm, chỉ thép.

Mỗi kiếm đưa lên là một thế ngư võng bị đoạn hai. Liên tiếp ba kiếm, thì ba tấm lưới bị xé nát.

Bỗng đệ tử Lục y cả sợ hô to, lui vỠphía sau. Công- tôn- Chỉ hét to:

- Ngư võng đưa lên trên, chụp vào tên tiểu tử này, để nó chẳng kịp trở tay!

Dương- Qua nghĩ thầm:

- Nếu để năm tấm Ngư võng đaoÛ phủ xuống đầu thì vô phương đối địch.

Chàng nhảy sang bên tả chế phục kẻ địch trước. Một tiếng Bình vang lên, một mảnh ngư võng bị chém nát.

Chỉ vì mảnh ngư võng rất cứng, nên một lần bị chém đứt hai, thì âm thanh của nó như đập đá, xẽ vàng.

Lúc bấy giá» lại nghe có tiếng nói vá»ng vào:

- Hãy chạy đi chứ!

DÆ°Æ¡ng- Qua Ä‘Æ°a măt nhìn ra thấy lá» má» không rõ lăm, má»™t ngÆ°á»i bÆ°á»›c vào cá»­a sảnh!

Tưởng ngÆ°á»i lạnào, té ra Xích- Luyện tiên- tá»­ Lý- mạc- Thu. Nàng Ä‘ang chống kiếm đứng sững đó.

Lại thấy má»™t ngÆ°á»i thứ hai chạy vào, quần áo nhuá»™m đầy huyết, tóc tai rối bá»i, ấy là Châu- tá»­- Liá»…u.

Chàng ta chỉ có hai bàn tay không, hai ngón tay chĩa thẳng vào Lý- mạcThu. Lý- mạc- Thu lật đật chạy dài.

Lý- mạc- Thu trong tay tuy có trÆ°á»ng kiếm, nhÆ°ng thấy Châu- tá»­- Liá»…u đôi măt Ä‘á» ngầu nhÆ° Ä‘iên, nhÆ° dại, khí thế rất dữ tợn cho nên không dám chống lại, bèn chạy vào đại sảnh để thoát thân.

Hai ngÆ°á»i vá» môn khinh công Ä‘á»u có hạng, nên Ä‘uổi nhau đến đây, nếu để ý trông chừng sẽ thấy sáu bảy ngÆ°á»i khí thế rất hung hăng trong đại sảnh.

Dương- Qua cả kinh nói thầm:

- Lý- mạc- Thu võ công đâu kém Châu- tá»­- Liá»…u, tại sao nàng lại sợ hãi dÆ°á»ng ấy?

Nói vá» võ công hai ngÆ°á»i có sở trÆ°á»ng sở Ä‘oản ngang nhau còn vá» khinh công thì Châu- tá»­- Liá»…u kém hÆ¡n Lý- mạc- Thu má»™t bậc.

Bởi vậy má»™t ngÆ°á»i chạy, má»™t Ä‘uổi, lòng vòng trong đại sảnh. Châu- từ- Liá»…u vượt không qua Lý- mạc- Thu mà trên mình vết thÆ°Æ¡ng cứ tÆ°Æ¡m máu ra Æ°Æ°á»›t đẫm cả áo, chảy xuống đất thành má»™t vệt dài.

Má»i ngÆ°á»i nhì n thấy Ä‘á»u sợ hãi. Võ- tam- Thông, Võ-đôn- Nhô và Võ- tu- Văn, cả ba anh em không hẹn nhau Ä‘á»u tuốt kiếm khá»i vá», chạy theo vây Lý- mạc- Thu:

-Con ác phụ đã giết thác Thiên- Trúc thần tăng! Sư ca! Tiểu đệ! Nó giết thác sư thúc rồi! Sư ca!

Lá»i nói vừa thoát ra, thân hình Châu- tá»­- Liá»…u muốn ngã , hÆ¡i thở dồn dập. Nhứt-Ä Äƒng Äại sÆ° nghe Thiên trúc tăng đã chết, ông không ngăn nổi xúc Ä‘á»™ng, vì thÆ°Æ¡ng tiếc ông ta đã dày công vá»›i Ä‘á»i nên đại sÆ° buá»™t miệng hô Avà lập tức đứng dậy.

Dương- Qua trước mặt tối sầm lại, ngó vỠhướng Tiểu- long- Nữ, và Tiểu long- Nữ đưa măt nhìn chàng, bốn măt giao nhau, tấm lòng cùng nhịp. Nghe tin Thần tăng chết nh rơi vào biển tuyết, cứng lạnh cả châu thân. Tiểu- long- Nữ dằn không nổi sự cảm xúc kêu một tiếng ái chạy vỠphía Dương- Qua đứng một bên chàng.

DÆ°Æ¡ng- Qua cất tiếng than dài, rồi rút thanh thiết huyá»n kiếm quăng xuống đất và năm tay Tiểu- long- Nữ chạy ra ngoài.

CÅ©ng vì Thiên- trúc thần tăng lúc sanh tiá»n, gần nhiá»u Ä‘á»™c dược, thân thể chống Ä‘á»™c chất rất mạnh, ông lại lấy Ä‘á»™c chất của hoa tình châm vào ngÆ°á»i, phải chịu hôn mê ba ngày đêm má»›i tỉnh. NhÆ°ng, má»›i được hai ngày đêm ông lại tỉnh! Ông tá»± mở măt ra, và kêu Châu- tá»­- Liá»…u!

-Tử- Liễu! Giống tình hoa tuy độc hại thực, nhưng ta thí nghiệm thấy rất nhẹ dễ tìm thuốc chữa!

Châu- tá»­- Liá»…u cả mừng, tính thÆ°a lại cho Nhứt-Ä Äƒng đại sÆ° má»i việc, từ lúc DÆ°Æ¡ng- Qua vào cứu hai ngÆ°á»i, tại Há»a- Hoàn thất và phá vở ngôi thạch thất, thì Thiên- Trúc thần tăng lại nói:

- Hoa Ä‘á»™c này phải chế thuốc giải, sá»›m khăc nào là tốt khăc ấy, chẳng nên chậm trá»…. NgÆ°á»i hãy Ä‘i vá»›i ta tìm thuốc cứu ngÆ°á»i!

Hai ngÆ°á»i Ä‘i khá»i ngôi nhà Há»a- Hoàn, Thiên- Trúc thần tăng lại đến những cây tình hoa cá»±c Ä‘á»™c, cúi đầu nhìn xuống gốc các thân cây to hầu tìm thuốc giải bằng loại cá» quanh đây.

Tìm má»™t vật khác để trị má»™t vật. Äá»™c của răn sanh ra chá»— nào, lấy cá» chá»— đó giải được ná»c Ä‘á»™c, biến chế thành dược thảo. Còn chế thuốc giải tình hoa cÅ©ng vậy, lấy vật khác là trị liệu được, chủ yếu tì m loại cá» sanh dÆ°á»›i gốc tình hoa.

Ông mải mê say tìm kiếm, nào ngá» Lý- mạc- Thu ẩn thân sau phiến đá của bụi cây này, nhìn thấy Thần- tăng cúi đầu lầm lÅ©i đến gần bên, chẳng há»i lý do gì cả, băn liá»n vào mình Thần tăng hai mÅ©i Băng- phách Ngân- trâmÛ.

Thiên- Trúc thần tăng đâu có ngá» và không biết võ công nữa, nên hai mÅ©i băng phách ngân trâm băn mạnh vào hông ông, làm cho ông ngã ngÆ°á»i ra chết ngay.

Châu- tá»­- Liá»…u đứng phía sau vừa nghe tiếng ám khí ù ù nổi lên, sÆ° thúc ngã ra bất Ä‘á»™ng thì hiểu rằng phía sau tảng đá có kẻ địch núp, và không ngá» Thiên- trúc thần tăng đã chết, nên chẳng kể sá»± an nguy nhảy liá»u ra phía trÆ°á»›c đỡ trâm Ä‘á»™c cho sÆ° thúc.

Lý- mạc- Thu hiểu rõ ý định của há» Châu, lại xạthêm vào xác chết của Thần- tăng hai mÅ©i Băng phách ngân trâm nữa! Châu- tá»­- Liá»…u trong tay không có tấc săt, hoảng hốt tung ra má»™t ngón Nhất dÆ°Æ¡ng chỉ, đánh bạt được hai mÅ©i ngân trâm rÆ¡i xuống đất, và cÅ©ng chÆ°a rõ mặt mày kẻ địch ra sao nữa. Äang ngÆ¡ ngác bàng hoàng, Lý- mạc- Thu thừa thế vác kiếm nhảy ra chém mạnh vào vai chàng.

Khi ngá»n kiếm cách bá» vai Ä‘á»™ má»™t tấc. Châu- tá»­- Liá»…u tránh không kịp bị chém trúng má»™t vết thÆ°Æ¡ng nhá». Chàng liá»n Ä‘Æ°a ra hai ngón tay Ä‘iểm vào lÆ°ng kẻ địch.

Cái xuất- thủ chân truyá»n của danh- gia, nhanh không thể tả, tưởng đâu trúng ngay lÆ°ng kẻ địch, nhÆ°ng địch thủ này quá lợi hại thối lui ra sau và củ kiếm quang tấn công tá»›i tấp.

Châu- tá»­- Liá»…u liá»n giở hết ná»™i- gia chân truyá»n ra, mãi dùng ngón tay tấn công địch thủ.

Còn Lý- mạc- Thu thì đã rõ ngón Nhất- dương chỉ mà nàng đã lãnh giáo với Võ- tam- Thông, thế Nhất dương chỉ của Châu- tử- Liễu sử dụng hay hơn Võtam- Thông, là mỗi lần y đưa ra sử dụng ngón tay kêu vi vu, vu vu in hệt các loại ám khí. Thân pháp của Châu- tử- Liễu nhanh không thể tả, nên Lýmạc- Thu không kịp dừng tay để ám khí nữa.

Hai ngÆ°á»i kiếm qua, chỉ lại, giao- chiến vá»›i nhau được mÆ°Æ¡i hiệp Châu- tá»­ Liá»…u thấy Thiên- trúc- tanêg nằm sấp xuống mặt đất tá»± nãy giá» không Ä‘á»™ng đậy, tâm thần rung Ä‘á»™ng kêu lên:

- Sư -thúc, sư -thúc!

Thiên- Trúc thần- tăng im bặt chẳng trả lá»i.

Lý- mạc- Thu rống lá»›n má»™t chuá»—i cÆ°á»i nhÆ° ác quá»· nói:

- Ngươi muốn lão trợ lực với ngươi à! Hãy xuống suối vàng mà tìm lão!

Nàng chỉ nói câu này, là Châu- tử- Liễu hiểu rằng Thiên- trúc- tăng chết, lấy làm đau xót, nên vung ra một chiêu Nhứt- Dương vô cùng kỳ diệu, mong trả hận cho sư môn.

NgỠđâu tâm thần há»—n loạn, chiêu thế lại lá»t ra ngoài, làm chàng phải núng thế trÆ°á»›c Lý- mạc- Thu má»™t bá»±c.

Châu- tử- Liễu nhận thấy mình suy kém trước con ma đầu quái ác, nên tức giận đưa ra một hơi bảy tám thế công, Lý- mạc- Thu chống đỡ muốn không nổi.

Bóng trăng sáng tá», khí lạnh vỠđêm! Càng đánh, há» Châu, càng thăng thế! Lý- mạc- Thu nhìn thấy mặt chàng hung hăng nhÆ° thần, ánh măt nhÆ° Ä‘iện! Chiêu Nhứt DÆ°Æ¡ng Chỉ má»—i khi Ä‘Æ°a ra vá»›i bảy tám thành lá»±c, cố kết thúc tánh mạng của nàng.

Lý- mạc- Thu cố đỡ được hai chiêu nữa, liá»n biến thế kiếm múa ra cá»±c nhanh lẹ, Ä‘oạn chuyển mình chạy vá» lối trÆ°á»›c.

Châu- tử- Liễu không rượt theo vội, mà trở lại đỡ Thần- tăng lên thì đã rõ sư thúc chết đã lâu rồi. Chàng kêu lên một tiếng bi thảm, vận khí khinh công hướng theo Lý- mạc- Thu đuổi gấp.

Hai ngÆ°á»i Ä‘uổi nhau, kẻ trÆ°á»›c ngÆ°á»i sau chạy vào đại sảnh. Công- tôn- Chỉ thấy Lý- mạc- Thu chạy đến ná»­a sợ ná»­a mừng, nói to lên:

- Lý đạo hữu lại bên ta! Hãy lại bên ta.

Nói xong lão đến đón Lý- mạc- Thu. Hoàng- Dung tuy bị thương nơi vai, nhưng tâm trí vẫn sáng suốt vô cùng, nhìn thấy thần săc của Công- tôn- chỉ đã rõ phần nào tâm sự với ta, nên cố gào to:

- Qua nhi! Phải chia hai đứa ma đầu đừng để nó nhập bá»n! DÆ°Æ¡ng- Qua đã nghe Thiên- trúc thần- tăng đã chết, cho nên lòng nóng nhÆ° muôn ngá»n than hồng.

Công- tôn- Chỉ đã Ä‘oạt Tuyệt- tình-Ä‘Æ¡n rồi, tất lão sẽ trốn thoát khá»i nÆ¡i đây. Lại nghe Hoàng- Dung hò hét, chàng chỉ mỉm cÆ°á»i Ä‘au khổ chẳng di Ä‘á»™ng hay nghe lá»i Hoàng- Dung.

Gia- luật- TỠnói to:

- Äôn- Nhu tiểu huynh, hãy đến bên ta!

Võ-đôn- Nhu, Hoàng- nhan- Bình, Gia- luật- Yến mang tấm lÆ°á»›i Äao ngÆ° võngÛ ra dàn má»™t bên, cốt ý sẽ chụp lên ngÆ°á»i Công- tôn- Chỉ và Lý- mạc- Thu.
Nguyên mảnh Õđao ngÆ° võng này, lúc nãy Gia- luật- Tá» vá»›i DÆ°Æ¡ng- Qua chém đứt và giao cho Äôn- Nhu cất giữ.
Công- tôn- Chỉ và Lý- mạc- Thu thấy khí thế của đối phương rất mạnh không dám hành động gì cả.
Mảnh lưới đưa ngư võng của Công- tôn- Chỉ làm khốn kẻ địch, giỠđây kẻ địch lại dùng mà bao vây chủ của nó. Thực là Õgậy ông đập lưng ông.
Trong lúc đại sảnh há»—n loạn, các đệ tá»­ lục y đã má»™t phen mất vía. Cừu thiên- Xích đã thừa cÆ¡ phun ra không biết bao nhiêu thiết táo hạt tiếng kêu vi vi, vu vu, nổi lên không biết bao nhiêu mà kể. Liên tiếp năm sáu ngÆ°á»i đệ tá»­ áo lục, bị thiết táo đã trúng tánh mạng, thành ra ngÆ° võng trận bị rÆ¡ i xuống đất bảy tám phần, do đó ngÆ° võng trận tiêu tan.

Bấy giá», Công- tôn- Chỉ cá»­ kim Ä‘ao múa vun vút nhăm ngay Gia- luật- Yến tấn công tá»›i tấp.

Trình- Anh rút thanh Quan- tiêu ra tiếp tay Gia- luật- Yến. Công- tôn- Chỉ thấy má»™t ông tiêu dài Ä‘Æ°a ra đỡ ngá»n kim Ä‘ao của ông, ông lật đật thu kim Ä‘ao lòng sợ hãi:

- Quái lạ! Một cô gái nhỠthế kia sao võ công sao cao diệu đến thế?

Ông Ä‘Æ°a hai chiêu kiếm ác liệt cố đánh rÆ¡i ngá»n tiêu, Trì nh- Anh cÅ©ng không kém, dùng hết toàn lá»±c chống trả.

Hai ngÆ°á»i Ä‘ang đấu vá»›i nhau dữ tợn thì Lục- vô- Song cá»­ Liá»…u hiệp Ä‘ao tấn công vào Công- tôn- Chỉ, trợ lá»±c vá»›i Trình- Anh.

Công- tôn- Chỉ toan lấy linh được giao cho Lý- mạc- Thu. Tuy ngÆ°á»i lúc nầy chỉ cách nhau ná»­a trượng, nhÆ°ng bị năm, sáu ngÆ°á»i ca ûnam lẫn nữ bao vây, cản trở, nên Công- tôn- Chỉ không rảnh tay giao Tuyệt- tình-Ä‘Æ¡ n cho cô ả được.

Lại nghe ám khí nổi lên vi vi, vu vu bên tai, một lúc ba bốn viên thiết táo hạt bay đến mặt.

Công- tôn- Chỉ tự nghĩ:

- Chỉ có chạy ra ngoài, mới có cơ gặp mà giao Tuyệt tình cho Lý- mạcThu!

Ông ta múa nhanh kiếm huyá»n, cản lại mấy viên thiết táo tá»›i mấy viên ám khí rÆ¡ i cảxuống đất! Ông cất tiếng bảo to:

- Lý đạo hữu! Chỉ còn nước chạy ra ngoài, chúng ta sẽ gặp nhau bên ngoài.

Hai ngÆ°á»i kêu to má»™t tiếng và chạy ra ngoài, lÆ°á»›t nhanh qua mặt DÆ°Æ¡ng Qua và Tiểu- long- Nữ, rá»i đại sảnh trong tức khăc. NhÆ°ng DÆ°Æ¡ng- Qua và Tiểu- long- Nữ không xuất thủ cản trở hai ngÆ°á»i, Hoàng- Dung thấy vậy nói lá»›n:

- Long- nhi muội- tử! Hãy triệt hạ Công- tôn- Chỉ, Tuyệt tình đơn nó giữ bên mình.

Tiểu- long- Nữ kinh hãi nghĩ thầm:

- Thiên- trúc- tăng đã chết, Dương- Qua lại trúng độc nặng, hãy chiếm bầu Tuyệt tình đơn để giải độc cho chàng.

Nàng rút tay ra khá»i tay DÆ°Æ¡ng- Qua, mà Ä‘uổi theo Công- tôn- Chỉ. DÆ°Æ¡ng- Qua hốt hoảng kêu lá»›n:

- Song- nhi! chớ đuổi theo lão ta!

Tiểu- long- Nữ nói
- Tại sao chẳng Ä‘uổi! Nàng vừa nói vừa chạy nhanh theo Công- tôn- Chỉ nhÆ° bóng vá»›i hình. Công- tôn- Chỉ vá»›i Lý- mạc- Thu má»—i ngÆ°á»i chạy má»™t ngã ! Công- tôn- Chỉ chạy sang đông- băc, Lý- mạc- Thu thì chạy hÆ°á»›ng Äông- nam. Má»i ngÆ°á»i phân nhau rượt theo.
Tiểu- long- Nữ, Trình- Anh, Lục- vô- Song vá»›i DÆ°Æ¡ng- Qua, bốn ngÆ°á»i Ä‘uổi theo Công- tôn- Chỉ, cha con Võ- tam- Thông, Châu- tá»­- Liá»…u, Hoàng- nhan- Bình thì Ä‘uổi theo Lý- mạc- Thu.

Gia- luật- Tá», Gia- luật- Yến và Quách- Phù ở lại hầu vá»›i Nhất-Äăng đại sá»±.

- Ngày trÆ°á»›c ngÆ°Æ¡i hại biết bao cô gái ngây thÆ¡! Äể chúng hóa thành ma quỉ mà buá»™c ngÆ°Æ¡i trói ngÆ°Æ¡i! Nên có ngÆ°á»i đứng sau lÆ°ng ngÆ°Æ¡i! NgÆ°Æ¡i hãy quay ngÆ°Æ¡i lại nhìn xem nó? Nó?

Trong hai ngÆ°á»i, má»™t ngÆ°á»i nói má»™t lần. Hoàng- Dung nói xong thì Công tôn- Chỉ vui mừng, còn lá»i DÆ°Æ¡ng- Qua nói càng nghe càng sợ hãi. ÄÆ°á»ng kiếm của lão không được sá»­ dụng đúng mức, nên Công- tôn- Chỉ dần dần kém thế thấy rõ!

Ông cất tiếng hét to:

- Dương- Qua ngươi dùng ma thuật để làm cái gì? Hãy ngậm miệng lại!

Dương- Qua càng nói to hơn trước:

- úy! Công- tôn- Chỉ! sau lÆ°ng ngÆ°Æ¡i có má»™t cô nÆ°Æ¡ng đầu sói là ai vậy? Chu cha! Không có má»™t sợi tóc, và làm gì cô ấy thè lưỡi ra. Khăp mặt mày máu nhuá»™m Ä‘á» A... A... nàng này móng tay nhÆ° vút cá»p dài quá vậy! Châu choa! Nó lại đó? Nó cấu vào đầu cổ ngÆ°Æ¡i đó!

Bỗng nhiên Dương- Qua nín, thở ra một hơi dài rồi nói tiếp:

- Tốt lăm, cấu ngay vào đầu cổ Công- tôn- Chỉ đi?

Công- tôn- Chỉ đã lăn lóc giang hồ, thì biết rõ DÆ°Æ¡ng- Qua muốn dùng lá»i khích khí dá»a nạt để lung lạc tinh thần của lão ta.

Bỗng nhiên có tiếng kêu la rất lạkhông rõ sự gì! Làm ông không chủ định trước, nghiêng đầu qua một bên phóng măt nhìn xem. Trong lúc sơ hở này, Tiểu- long- Nữ vung song kiếm ra phập một nhát vào lưỡi kim đao của lão, làm cho đôi tay lão tê buốt.

Công- tôn- Chỉ hoàn toàn bất định, gượng không được, ngá»n kim Ä‘ao vì thế mà văng ra xa thật cao, thấy ánh vàng chá»›p nhoáng, và rÆ¡i xuống sÆ¡n cốc thật nhanh. Má»™t lúc lâu, âm thanh của lưỡi kim Ä‘ao má»›i nhá» dần và nghe nhÆ° nó rÆ¡ i xuống nÆ°á»›c.

Äúng vậy, dÆ°á»›i hang sâu này có má»™t cái đầm đầy nÆ°á»›c. Võ- tam- Thông, Châu- tá»­- Liá»…u nghÄ© rằng: ngá»n kim Ä‘ao thoát khá»i tay Công- tôn- Chỉ rÆ¡i xuống hang sâu... sức nặng của thanh kim Ä‘ao đâu có nhẹ, thế mà nó cứ kêu thật lâu rồi má»›i tá»›i mặt nÆ°á»›c, chứng tá» sÆ¡n cốc này sâu quá
chẳng thể Ä‘o lÆ°á»ng gì được. Công- tôn- Chỉ, lưỡi kim Ä‘ao đã mất lấy gì chống trả, lấy gì tấn công, lo thủ thế cÅ©ng là khó lăm rồi!

Tiểu- long- Nữ vung gươm công kích, tảmột gươm, hữu một gươm, liên tiếp bốn gươm đâm tới.

Công- tôn- Chỉ toàn thân rung động, tay mặt thủ hăc kiếm, mà thanh đoản kiếm này đã rơi trong tuyệt tình rồi.

Tiểu- long- Nữ Ä‘Æ°a ra thanh kiếm chÄ©a vào bụng, và má»™t kiếm chÄ©a vào ngá»±c, nói nhÆ° truyá»n lịnh:

- Công- Tôn tiên sinh! Ông hãy giao tuyệt tình đơn cho tôi, tôi hứa sẽ không làm tổn thương đến cơ thể của ông!

Công- tôn- Chỉ cúi đầu nói:

- NgÆ°Æ¡i tuy có lòng tốt nhÆ° vậy! Còn những ngÆ°á»i khác thì sao? Tiểu- long- Nữ đáp:

- Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u không làm cho ngÆ°Æ¡i bị thÆ°Æ¡ng, ta hứa thế!

Bấy giỠCông- tôn- Chỉ cần mạng sống, chẳng dám cự trên mảnh đất nguy hiểm này.

Ông cho tay vào bá»c lấy ra má»™t cái bình nhá» Ä‘Æ°a qua Tiểu- long- Nữ. Tiểu- long- Nữ tay tả chÄ©a mÅ©i kiếm vào rún, và Ä‘Æ°a tay trái ra lấy thuốc, mà cõi lòng của Tiểu- long- Nữ nổi lên đủ vị, ngá»t bùi và, pha lẫn chua xót.

Nàng nghĩ thầm:

- Thân ta đã hẳn khó sống rồi! Nhưng ta cố đoạt cho được tuyệt tình đơ n để cứu mạng cho Qua- huynh.

Nàng nhún mạnh đôi chân bay lên cao, và dùng tuyệt kỹ khinh công trở xuống.

Võ- tam- Thông, Châu- tá»­- Liá»…u biết Tiểu- long- Nữ võ công khá lăm, nhÆ°ng không ngá» nàng giao chiến và xá»­ sá»± thật khéo léo có bản lãnh xuất thần nhập hóa nh vậy! Hai tay sá»­ dụng song kiếm, mà song kiếm Ä‘iá»u Ä‘á»™ng má»—i cây má»™t thế kỳ ảo lạthÆ°á»ng, phân ra để tiến hiệp lại để kích, cÆ°Æ¡ng có mà nhu cÅ©ng có, thá»±c là từ thuở bình sanh đến giá» má»›i gặp lần thứ nhứt.

Há» có nghe trong giá»›i võ lâm đồn đãi Châu- bá- Thông và Quách- Tỉnh đôi tay sá»­ dụng được hai thế võ khác nhau, chiêu thế rất dÅ©ng mãnh cao Ä‘iệu, tuy nghe nói vậy há» ná»­a ngá» ná»­a tin, hôm nay may măn nhìn tận măt làm cho hai ngÆ°á»i hết sức khâm phục.

NghÄ© lại ná»n võ há»c rất sâu rá»™ng, cứ nhìn má»™t thế võ ảo diệu, tung hiểm có thể làm cho Ä‘á»™ng phách kinh hồn, hoặc có lúc tinh thần hăng hái, Ä‘á»u tùy theo khảnăng sẵ n có của má»—i ngÆ°á»i.

Gia- luật- Tá», Quách- Phù và Trình- Anh Ä‘á»u là kẻ hậu bối tuy đã nhìn xem tÆ°á»ng tận, nhÆ°ng chÆ°a hẳn đã hiểu được ngón kiếm của Tiểu- long- Nữ sá»­ dụng, là ảo diệu tinh vi, mà chỉ biết vừa qua má»™t trận khích đấu, từ nhỠđến giá» chÆ°a có cÆ¡ há»™i mà xem được, tưởng đâu Tiểu- long- Nữ là liá»…u yếu, đào thÆ¡, tuổi tác so vá»›i cảba không hÆ¡n kém bao nhiêu. Mà suy nghiệm lối võ công để thăng được hoàn cảnh ấy cÅ©ng là hay lăm, cho nên cả ba Ä‘á»u khâm phục.

Lục- vô- Song thấy Tiểu- long- Nữ được DÆ°Æ¡ng- Qua lấy làm vợ, lúc đầu có má»™t cảm tình hÆ¡i gay găt vá»›i hai ngÆ°á»i, sau những cuá»™c giao tranh, thì ná»™i tâm nàng đã thay đổi ít nhiá»u, vì biết chăc rằng mình so vá»›i Tiểu- long- Nữ không được, trong muôn má»™t.

Lại thấy Tiểu- long- Nữ tay cầm cái bình thuốc thân pháp rất nhẹ nhàng, tá»±a nhÆ° nàng tiên từ trên gành đá bay xuống, má»i ngÆ°á»i nhìn lên, ai ai cÅ©ng để lòng khen ngợi.

DÆ°Æ¡ng- Qua bÆ°á»›c nhanh tá»›i dìu nàng. Má»i ngÆ°á»i xúm lại há»i han an ủi. Tiểu- long- Nữ mở bình thuốc, lấy ra má»™t số Ä‘Æ¡n dược, mỉm cÆ°á»i rất có duyên và nói:

- Qua huynh! Thuốc này chẳng giả đâu!

Dương- Qua đưa măt nhìn rồi nói:

- Chẳng phải giả! Long nhi! Vì sao thế? Vì sao săc mặt đổi thay lúc trăng lúc hồng! Long nhi! Vận thử một hơi khẩu khí xem ra sao?

Tiểu- long- Nữ vẫn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i. Vì lúc nàng ở trên gành đá cao chạy xuống rất nhanh, làm cho khí huyết ở Ä‘Æ¡n Ä‘iá»n lÆ°u chuyển nghịch lại. Nàng vận chân khí chống lại, nhÆ°ng chân khí vận không Ä‘á»u, cho nên chất Ä‘á»™c trong mình làm nặng thêm.

Cũng nhỠsự cố găng mà đoạt tuyệt tình đơn, nếu không có vụ chỠđợi này thì nàng đã ngã sớm rồi.

Dương- Qua đặt tay lên lòng bàn tay của Tiểu- long- Nữ, cảm thấy cơn lạnh tới dần dần, chàng kinh sợ kêu lên:

- Long- nhi vì sao thế?

Tiểu- long- Nữ nói:

- Không có gì cả! Qua huynh, chàng hãy lấy tuyệt tì đơ n dùng giải độc?

Dương- Qua nói:

- Tôi đã nói nửa bầu đơn dược nầy cứu không nổi mạng sống của chúng ta đâu? Dùng làm chi? Long nhi! Long nhi! Nếu một mai nàng chết đi, ta cũng chẳng sống làm gì nữa!

Nói đến đây chàng Ä‘Æ°a tay gỡ lấy bình thuốc trong tay Tiểu- long- Nữ! Vì DÆ°Æ¡ng- Qua nghÄ© rằng trên Ä‘á»i nầy hết ngÆ°á»i nào giá»i, có thế giải được chất Ä‘á»™c tình hoa. Vá»›i bình thuốc nhá» bé nầy thì trị liệu sao hết. Sẵn đà chàng Ä‘Æ°a bàn tay có cầm bình thuốc giÆ¡ lên cao, liệng mạnh vào SÆ¡n cốc và rÆ¡ i xuống vá»±c sâu cả muôn trượng.

Hành Ä‘á»™ng của chàng ngoài ý nghÄ© má»i ngÆ°á»i! Há» không hiểu ra sao cả, chỉ thốt ra má»™t tiếng A kinh ngạc mà thôi! Còn Tiểu- long- Nữ biết chàng nhứt định cùng nàng sống chết có nhau, trong lòng lấy làm Ä‘au khổ! Trận ác đấu vừa qua đã làm đông mạnh, chất Ä‘á»™c phát hành hạ, cho nên thân mình nàng đứng không vững, lảo đảo ngã vào trong vòng tay của DÆ°Æ¡ng- qua.

Anh em há» Võ, Quách- Phù, Hoàng- nhan- Bì nh Ä‘á»u không hiểu lý do gì cảxúm nhau bàn bạc.

Bỗng nhiên Võ- tam- Thông nói lớn:

- Lý- mạc- Thu! Lý- mạc- Thu hôm nay nó hết trông mong trốn thoát nữa rồi.

Má»™t mặt thì la bảo má»i ngÆ°á»i có Lý- mạc- Thu đến, má»™t mặt thì ông nhảy lên bên sÆ°á»n núi cố chạy đón đầu.

Má»i ngÆ°á»i nghe tiếng hò hét của ông, liá»n quay mặt nhìn lên chỉ thấy Công- tôn- Chỉ chạy nhÆ° bay biến vá» hÆ°á»›ng tây, mất dạng. ở bên sÆ°á»n núi chá»— Võ- tam- Thông vừa chạy, thấy có má»™t tà áo vàng bay phất phá»›i, hình dáng là má»™t vị đạo cô, và vị đạo cô này chẳng phải ai xa lạ, chính là Lý- mạc- Thu. Há» thấy Võ- tam- Thông và cô ả gặp nhau, hai ngÆ°á»i còn cách má»™t khoảng xa.

Bá»—ng nghe có tiếng cÆ°á»i Ha ha! Hăc hăc của má»™t ngÆ°á»i thượng lão từ sau núi chạy trá» tá»›i, tay ôm chặt má»™t cái rÆ°Æ¡ng thật lá»›n chòm râu dài trăng hếu, bay phất phÆ¡! Chính là lão Ngoan-Äông Châu- bá- Thông.

Hoàng- Dung hô to:

- Lão Ngoan-Äồng! Sao chẳng dăt đạo cô áo vàng lại!

Châu- bá- Thông nói:

- Tốt lăm! Dung nhi hãy xem bản lÄ©nh của lão Ngoan-Äồng!

Ông liá»n mở cái rÆ°Æ¡ng cây ra, hai tay quạt qua lại, thì vô số con ong bay ra. Bầy ong mật hÆ°á»›ng vào Lý- mạc- Thu bay tá»›i tấp.

Nguyên lúc toàn quân Mông- cổ đốt rụi dãy núi Chung Nam, chÆ° đạo sÄ© của phái Toàn Chân lo thối lui hết cả, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u mang theo má»™t ká»· vật của bổn môn, hoặc sách, hoặc kinh hay rÆ°Æ¡ng tráp. Riêng Châu- bá- Thông lại mang theo má»™t cái rÆ°Æ¡ng cây, mà cái rÆ°Æ¡ng này do Tiểu- long- Nữ chứa nuôi má»™t bầy ong mật, đặt tên là Ngá»c- phongÛ. Chúng đã được Tiểu- long- Nữ chăm nuôi dạy dá»— nhÆ° vật hữu tri hữu giác.

Châu- bá- Thông tuy có tính ngổ ngáo, song tư chất rất thông minh dinh ngộ, tự tay ông chế biến ra một thủ pháp riêng biệt để dạy bảo và chỉ huy đoàn ong mậtÛ.

Äến khi nghe Hoàng- Dung nhăc nhở làm ông rất hoan hỉ thả bầy ong ra thí nghiệm.

Công- tôn- Chỉ thấy bầy ong bay đến ào ào, cả sợ không dám đến gần Lýmạc- Thu, quanh qua cái hóc núi Ä‘i mất. Lý- mạc- Thu thấy Ä‘oàn ong bay đến rất gấp trÆ°á»›c mặt lại không có lối Ä‘i, chỉ còn con Ä‘Æ°á»ng xuống núi vá» phía đông là lùi lại được. NhÆ°ng con Ä‘Æ°á»ng này kẻ địch đứng há»m.

Cha con Võ- tam- Thông, Trình- Anh và Lục- vô- Song má»i ngÆ°á»i cầm dao kiếm nghinh đón Lý- mạc- Thu đến gần.

Gia- luật- TỠnói to!

- Sư phụ! Lão đại gia thật là bản lĩnh, không ông có kêu bầy ong trở vỠđược chăng?

Châu- bá- Thông nghe vậy cất tiếng kêu to, rồi kêu nhá», Ä‘oàn ong mật nghe tiếng trở vá».

Lão Ngoan-Äông lại ra hiệu lệnh cho Ä‘oàn ong mật Ä‘uổi theo Lý- mạcThu rất gấp. Riêng vá» Võ- tam- Thông lại sợ lão Ngoan-Ä á»“ng thối thoát, mà không cho bầy ong rượt đánh Lý- mạc- Thu, đến lúc thấy bầy ong mật chuyển mình qua Ä‘uổi theo Lý- mạc- Thu thì ông ngÆ°á»›c mặt trông chá» cô ả đến.

DÆ°Æ¡ng- Qua choàng tay ôm Tiểu- long- Nữ nói giá»ng ai oán não ná»:

- Long nhi! Long nhi!

Tiểu- long- Nữ từ từ mở măt, bên tai nghe tiếng ong mật chính là tiếng Ngá»c- phong làm nàng hồi tưởng lại chốn cÅ©, tá» vẻ vui mừng nho nhá»:

- Ta vỠnhà rồi ư !

Nàng định thần nhá»› các việc vừa xảy ra, lại nghe tiếng Õong mật lẫn tiếng hò hét tứ phía vang dá»™i lên. Äấy là tiếng của bầy ong mật, theo hiệu lịnh của Châu- bá- Thông, vây đánh Lý- mạc- Thu.

Tiểu- long- Nữ nói:

- SÆ° tỉ! Bình sanh ngÆ°á»i hành sá»± nhÆ° thế, hôm nay là ngày hối hận của ngÆ°Æ¡i!

Lý- mạc- Thu mình đầy ong bám nói to với Tiểu- long- Nữ:

- Tuyệt tình đơn đâu?

Tiểu- long- Nữ buồn bã mỉm cÆ°á»i nói:

- Tuyệt tình đơn đ rơi xuống hang sâu nghìn vạn trượng, sao ngươi lại giết chết Thiên- Trúc thần tăng như thế? Nếu ông còn sống biết đâu ông chẳng cứu sống ta và Dương- huynh, giải độc cứu ngươi nữa!

Lý- mạc- Thu cõi lòng tan nát, nàng hiểu rõ tiểu sÆ° muá»™i chẳng lá»i dối trá, muôn ngàn sá»± bất ngá» không tưởng tượng được! CÅ©ng vì mÅ©i Băng- phách Ngân- trâm đã sát hại Thần- tăng Thiên- trúc, công chuyện đáo đầu trở lại hại chính bản thân.

Lúc bấy giỠcha con hỠVõ, Trì nh- Anh, Lục- vô- Song, phân ra bốn mặt vây hãm Lý- mạc- Thu vào giữa. Còn Châu- bá- Thông thì đưa hai ngón tay lên miệng thổi phì phùÛ.

Tiểu- long- Nữ nói:

- Châu lão gia gia! Ông thổi kêu gì dạvậy! Nàng huýt lên một tiếng gió, chỉ cách ông ra một trượng. Châu- bá- Thông tập huýt gió được vài tiếng, thì muôn ngàn con ong đua nhau chạy vỠchui vào hộp cây.

Châu- bá- Thông ca ûmừng nói to:

- Long cô nương ta cám ơn ngươi.

Nhứt Äăng đại sÆ° thấy vậy mỉm cÆ°á»i và nói to:

- Bá- Thông huynh! Nhiá»u năm chẳng gặp, lão huynh vẫn mạnh khá»e nhÆ° xÆ°a chứ?

Châu- bá- Thông sá»­ng sốt, lật đật mang cái rÆ°Æ¡ng cây lên, và đáp lá»i:

- Ông vẫn khá»e! Tôi vẫn khá»e! Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u khá»e!

Nói xong ông sá»­a cái rÆ°Æ¡ng cây sau lÆ°ng ngay ngăn mà chẳng quay nhìn Nhứt-Äăng, co giò chạy mất dạng.

Lý- mạc- Thu hiểu rõ tai nạn săp đến với mì nh. Nàng đưa măt nhìn và nghĩ thầm:

- Hoàng- Dung, DÆ°Æ¡ng- Qua và Tiểu- long- Nữ má»™t trong ba ngÆ°á»i không chăc ta địch nổi huống hồ, cả bá»n ngÆ°á»i đông đảo thế kia bao vây.

Bấy giá» nàng nghÄ© ra được má»™t kế liá»n nói:

- Các vị là nghÄ©a hiệp anh hùng! Rất tiếc cho sá»± xÆ°ng danh này ha... haÛ! Hôm nay tình cảnh nh vầy, có phải các vị á»· đông hiếp ít, cậy thế tấn công ngÆ°á»i chăng? Tiểu sÆ° muá»™i! Ta là đệ tá»­ của phái Cổ- Má»™, không bao giá» chịu chết dÆ°á»›i tay kẻ lạ; Tiểu sÆ° muá»™i, lên đây thanh toán ta Ä‘i! Lên đây!

Tiếng nói vừa dứt, nàng rút thanh kiếm ra chĩa mũi kiếm vào bụng mì nh. Tiểu- long- Nữ lăc đầu nhăn mặt nói:

- Cớ sự như vầy, ta giết sư tỉ làm gì!

Võ- tam- Thông bỗng nói:

- Lý- mạc- Thu! Hôm nay ta cần há»i ngÆ°Æ¡i má»™t câu thôi: hai cái thủ cấp của Lục- triển- Nguyên và Hà- ngÆ°Æ¡n- Quân ngÆ°Æ¡i cất dấu nÆ¡i đâu? NgÆ°Æ¡i hãy dẫn chúng tôi Ä‘i tìm!

Lý- mạc- Thu không dè giá» phút này lại có ngÆ°á»i nhăc đến hai chữ Lụctriển- Nguyên và Hà- ngÆ°Æ¡n- Quân làm cho nàng cả sợ, các thá»› thịt run lên bần bật rồi cÅ©ng phải trả lá»i rằng:

- Äã đốt cháy thành tro rồi còn đâu! Má»™t cái thì ta thiêu rụi trên đỉnh núi Hoa- SÆ¡n, còn má»™t cái đã tan tành thành bụi giữa Äông hải! Hai ngÆ°á»i đã lìa sá»± sống, vÄ©nh biệt cõi Ä‘á»i, chăc thế nào chiếc đầu cÅ©ng trở vá» vá»›i há»!

Má»i ngÆ°á»i nghe lá»i nói nàng thá»±c là sâu Ä‘á»™c. Há» Ä‘á»u khăc cốt minh tâm, ai chẳng kinh hãi.

Lục- vô- Song nói:

- Long tỉ tỉ có lòng quảng đại từ tâm nên tha giết ngươi. Còn riêng ta! Thì ngươi đã giết ca ûgia đình đến gà chó chẳng chừa, hôm nay chỉ một mình ta sẽ cùng ngươi báo thù cho gia đình tông tộc! Biểu tỉ tỉ! Hãy trông này!

Hai anh em hỠVõ đồng thanh bước ra nói:

- Mẹ của ta, vô cá»› ngÆ°Æ¡i giết hại, ngÆ°á»i ngoài sẽ tha thứ! chứ anh em ta vì mẹ mà trả thù, không thể nào tha mạng ngÆ°Æ¡i cho được.

Lý- mạc- Thu Ä‘iá»m nhiên nói:

- Cây phất trần, trâm, chưởng của tôi, lúc bình sanh giết ngÆ°á»i không kể số, nếu nhiá»u ngÆ°á»i đòi báo thù, thÆ°á»ng mạng, ta đâu có nhiá»u tánh mạng mà thÆ°á»ng? Dầu cho ta có tạo ra ngàn oan vạn khổ Ä‘i nữa, thì rốt cuá»™c ta cÅ©ng có má»™t tấm thân nhá» thôi!

Lục- vô- Song và Võ- tu- Văn bảo to:

- Chúng ta giúp cho ngươi giải thoát!

Hai ngÆ°á»i kẻ cầm Ä‘ao ngÆ°á»i chấp kiếm, đồng thá»i bÆ°á»›c nhanh ra trÆ°á»›c. Lý- mạc- Thu đôi tay Ä‘au dần, vì sức chém mạnh của hai ngÆ°á»i kêu lên má»™t tiếng choeng, thanh kiếm của nàng bị đứt gãy làm hai Ä‘oạn chỉ còn đôi tay không, chẳng dám cá»± Ä‘Æ°Æ¡ng, hay né tránh kịp. Thá»±c là má»™t bÆ°á»›c chân sai, ngàn năm hận. Lý- mạc- Thu mạng sống đã hết rồi sao?

Lúc bấy giá» thấy hÆ°á»›ng đông khói Ä‘en cuồn cuá»™n, lá»­a cháy phừng phừng, gió bốc lên Ä‘á» rá»±c cả góc trá»i, khí thế rất mãnh liệt.

Hoàng- Dung kêu:

- Nguy to! Lửa cháy Tuyệt tình trang!

Châu- tử- Liễu bảo:

- Tạm tha cho con ma đầu! Hãy đi cướp lại thi hài của Châu-đại- Thúc! Nói xong ông nhảy lại bên Lý- mạc- Thu dùng nhứt dương chỉ điểm vào tâm huyệt đạo, làm cho cô ả đứng yên không chạy được.

Trình- Anh nói:

- Nhân tiện cướp lại thể xác của Công- tôn Lục- Ngạc để lửa thiêu rụi mà tội nghiệp!

Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nói:

- Phải Ä‘a! Tất cả phóng mình chạy nhÆ° bay biến vá» lối cÅ©! Anh em há» Võ dăt Lýmạc- Thu theo. Nhứt-Äăng đại sÆ° , DÆ°Æ¡ng- Qua, Tiểu- long- Nữ và Hoàng- Dung chạy chậm phía sau.

Nhóm ngÆ°á»i này cách xa Tuyệt- tình trang- viên trên ná»­a Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng, mà nghe hÆ¡i nóng hăt vào mặt, và tiếng lách bách, những tấm ngói trên nóc sảnh nổ ầm Ä©, tiếng kêu nghe không ngá»›t.

Võ- tam- Thông nói:

- Công- tôn- Chỉ thật tàn ác vô cùng! Long cô nương lúc nãy chẳng giết nó cho rồi!

Châu- tử- Liễu nói:

- Ta không nghÄ© Công- tôn- Chỉ đốt trang trại, mà ta tin chăc do tay của lão bà sói đầu Cừu- thiên- Xích phóng há»a.

Võ- tam- Thông nói tiếp:

- Cừu- thiên- Xích Æ° ? Äâu có lẽ thế, bà ta chỉ còn bao nhiêu cÆ¡ nghiệp đây, thì không lý bà ấy phóng há»a đốt rụi hay sao?

Châu- tử- Liễu vận thêm chân khí chạy theo và nói:

- Phần nhiá»u đệ tá»­ trong cốc không tùng phục bà ấy, chúng nghÄ© Công tôn- Chỉ đã chết rồi, thì có khi nào để cho lão bà an nhiên ở đây làm chủ sao? Lòng ngÆ°á»i rất khó Ä‘o lÆ°á»ng...

Há» nói lá»i qua tiếng lại, đã thấy Há»a hoàn thất trÆ°á»›c mặt, vì nÆ¡i đây không có phòng cây vách cho nên ngá»n lá»­a không cháy lan tràn tá»›i được.

Châu- tá»­- Liá»…u cúi xuống bế ngay thi thể Thiên- Trúc thần tăng đứng dậy thấy mặt mày của ông nhÆ° lúc còn sống, đôi môi nhÆ° có vẻ tìm ra Ä‘iá»u gì rất mãn nguyện.

Võ- tam- Thông măt đầy những lệ:

- Sư thúc đến lúc chết vẫn khổ sở vì vẫn phải chịu sự khổ sở đau lòng!

Châu- tử- Liễu nghĩ ngợi và nói:

- Sư thúc, cũng vì đi tìm dược thảo để chữa trị độc tình hoa, mới ra nỗi này!

Bấy giá» Hoàng- Dung và Nhứt Äăng đã đến ká» bên. Hoàng Dung nghe Châu- tá»­- Liá»…u nói, liá»n để măt trông vào thi thể của Thiên- Trúc thần tăng. Bà khám phá ra má»™t sá»± lạ! Bà Ä‘Æ°a tay sá» soạn khăp áo quần Thiên- Trúc nhÆ° tìm kiếm vật gì, rồi day qua há»i Châu- tá»­- Liá»…u:

- Lệnh sÆ° thúc có nói ra lá»i nào trÆ°á»›c khi chết chăng?

Châu- tử- Liễu đáp:

- Không có! Tôi với sư thúc từ trong nầy bước ra, nào ngỠcó kẻ địch ẩn núp sát hại!

Hoàng- Dung nhìn thấy Thiên Trúc thần tăng có vẻ cÆ°á»i mãn nguyện làm bà sá»±c tỉnh và có má»™t ý nghÄ©. Bà liá»n dở đôi tay Thiên- Trúc thần tăng lên xem, má»™t bàn xòe ra không có gì cả, còn má»™t bàn năm lại bà gỡ các ngón tay ra, thấy trong lòng bàn tay có má»™t cá»ng cá» nhá».

Bà cầm lên và há»i rằng:

- CỠnày là cỠgì?

Châu- tá»­- Liá»…u lăc đầu vì không rõ là cá» gì cả. Hoàng- Dung liá»n Ä‘Æ°a lên mÅ©i để ngá»­i, nghe má»™t mùi hôi mà muốn má»­a. Nhứt Äăng đại sá»± kêu lên:

- Quách phu nhÆ¡n! Hãy cẩn thận, nó là cá» Äoạn trÆ°á»ng má»™t chất kịch Ä‘á»™c!

Hoàng- Dung nghe qua vo âcùng thất vá»ng. Anh em há» Võ áp dẫn Lý- mạcThu vừa đến nÆ¡i, Võ- tu- Văn nghe Nhứt Äăng đại sÆ° bảo có chất cá»±c Ä‘á»™c liá»n quay sang Hoàng- Dung nói:

- SÆ° nÆ°Æ¡ng! Hãy cho con vạn ác ma đầu nầy uống vào. Nhứt Äăng đại sÆ° bảo:

- Lành thay! Lành thay! Tiểu hài nhi chẳng nên để ác tâm tánh nổi dậy trong mình.

Võ- tu- Văn nói:

- SÆ° tổ gia gia! Äối vá»›i giống ngÆ°á»i nầy, lòng ngài từ được sao?

Bấy giá» ba bốn bá» cây cối Ä‘á»u Ä‘á» rá»±c, tiếng phát ra Õlốp bốp sức nóng càng lúc càng nhiá»u không ai chịu nổi.

Hoàng- Dung nói to:

- Chúng ta hãy lui vá» phía đông băc trÆ°á»›c đã , rồi sẽ nói chuyện sau. Má»i ngÆ°á»i Ä‘i lên sÆ°á»n non thật cao, đứng trên nhìn xuống nhà cá»­a nối liá»n nhau, bị ngá»n lá»­a quyện xung quanh.

Lý- mạc- Thu bị Ä‘iểm trúng huyệt đạo, tuy Ä‘i chạy chẳng được, chá»› võ công vẫn tiá»m tàng trong cÆ¡ thể, nàng thầm nghÄ© hãy vận khí chống chế và mở các huyệt đạo, thừa cÆ¡ má»i ngÆ°á»i tưởng nàng còn Ä‘au chẳng phòng bị, nàng sẽ tung mình lên chạy trốn.

Nghĩ thế, nàng vận chân khí từ ngoài cho vào trong! Khi luồng chân khí đi đến Õrún, toàn thân đau đớn và rúng động! Nàng chịu không nổi kêu lên một tiếng Õái cha cực bi thiết.

Vì nàng không suy xét trÆ°á»›c, toàn thân đã bị trúng Ä‘á»™c tình hoa rất nặng, khi nàng vận chân khí để há»™ thân, luồng chân khí gặp Ä‘á»™c của tình hoa, nên chá»i nhau dữ dá»™i, làm cho cÆ¡ thể của nàng muốn vỡ tung, các huyệt đạo cÅ©ng chẳng khai thông được và luồng chân khí bị ly tán hết. Chất Ä‘á»™c tình hoa được thể càng công phá thá»±c mạnh.

Trong bụng nàng Ä‘au nhức vô cùng, ngÆ°á»›c măt nhìn ra ngoài thấy DÆ°Æ¡ng- Qua và Tiểu- long- Nữ so vai nhau từ xa Ä‘i lại. Má»™t ngÆ°á»i phong lÆ°u tài tá»­ là má»™t thiếu niên đẹp, má»™t ngÆ°á»i kiá»u diá»…m ôn nhu là má»™t tuyệt săc giai nhân, làm nàng nhá»› lại có lúc đã cùng ý trung nhân Lục- triển- Nguyên Ä‘i du ngoạn bá»—ng nhiên Hà- Nguyên- Quân cản trở... dằn lòng chẳng được, nên thốt lá»i rằng: Triển- Nguyên! Lục- triển- Nguyên, chàng ở đâu! Hãy đợi ngày tái ngá»™! Triển NguyênÛ. Những lá»i vừa thốt ra, Ä‘á»u do tâm tình khích Ä‘á»™ng. Bởi quá xúc Ä‘á»™ng, nên chất Ä‘á»™c càng công phạt mạnh, thân thể nhÆ° bị đánh đập dầy xéo, da thịt nàng run lên bần bật.

Má»i ngÆ°á»i nhìn thấy nhÆ° vậy tưởng đâu Lý- mạc- Thu nổi cÆ¡n Ä‘iên, nên ai ai cÅ©ng tránh xa mấy bÆ°á»›c.

Lý- mạc- Thu trá»n Ä‘á»i kiêu ngạo coi ngÆ°á»i nhÆ° cá» rác, đến bây giá» tấm lòng chua xót, vì thân thể bị thấm Ä‘á»™c nặng, chịu không nổi nghẹn nói:

- Tôi đau đớn quá, đau đớn quá! Ai cứu dùm tôi!

Châu- tử- Liễu chỉ ngón tay vào thi hài Thiên- Trúc thần tăng và nói:

- Sư thúc ta có thể cứu được ngươi, mà ngươi đã giết thác ông rồi!

Lý- mạc- Thu nghiến răng trèo trẹo và nói:

- Äúng rồi, phải rồi, trên Ä‘á»i này ta đã giết, và giết tất cả, giết luôn lão tăng già. Ta muốn chết lăm, ta muốn chết lăm! NgÆ°Æ¡i chẳng cần cứu ta làm gì? Ta chỉ cần ngÆ°Æ¡i giết chết ta, hãy giết Ä‘i! Hãy giết Ä‘i!

Sự hành ha ïcủa chất độc quá đau đớn nàng không thể chịu đựng được nữa. Bỗng nhiên đôi vai nàng run lên bần bật và nhăm ngay đầu mũi kiếm của Võ-đôn- Nhu đang cầm chăc lao đầu vào.

Võ-đôn- Nhu thì luôn luôn muốn đâm nàng má»™t vài gÆ°Æ¡m cho chết để trả thù cho cha mẹ. Bấy giá» thấy nàng lao mình tái vùn vụt nÆ°á»›ng vào lưỡi kiếm của chàng, trong lúc bất ý chàng kinh hãi lật đật thâu thanh kiếm Ä‘Æ°a thẳng lên trá»i, làm cho Lý- mạc- Thu đâm đầu vào khoảng không, và không đủ sức gượng lại.
Má»™t tấm thân má»m mại ngã xuống dốc núi, và lăn lông lốc nhÆ° trái cầu. Vá»›i cái trá»›n nhanh vo âkể, nàng lá»t vào biển lá»­a trập trùng, chỉ kịp thốt lên hai tiếng chết tôi rồi! Toàn thân nàng dẫy dụa trong đống lá»­a phút chốc rồi im bặt.
Má»i ngÆ°á»i kinh hãi vì câu chuyện xảy ra ngoài sá»± tưởng tượng của há». Cho nên ai nấy chạy ra ngoài gành đá trông xuống, chỉ thấy nàng tung bay nhÆ° ngá»n Ä‘uốc, nàng dẫy dụa má»™t lúc rồi tăt thở. Má»i ngÆ°á»i thấy Lý- mạcThu bị há»a thiêu mất xác cÅ©ng cảm hoài, nhÆ°ng việc này không tại ai cả, cÅ©ng do nàng tá»± chiêu kỳ há»a mà thôi!

Riêng Tiểu- long- Nữ vì tình đồng đạo, trong lòng bất chợt kêu len má»™t tiếng tuyệt vá»ng:

- Lý- mạc- Thu! Sư tỉ h y chạy ra! Hãy chạy ra!

Bấy giá» Lý- mạc- Thu Ä‘ang bị lá»­a bao vây, trong má»™t tình cảnh tuyệt vá»ng, khoảnh khăc toàn thân nàng nám Ä‘en.

Má»i ngÆ°á»i nhìn cảnh trạng nầy chẳng nói nên lá»i. Äá»™t nhiên ánh lá»­a hồng phát ra giá»ng ca áo não nhÆ° vầy:

-Õ... Há»i ngÆ°á»i dÆ°á»›i thế tình là vật chi? Cõi Ä‘á»i sanh tá»­ hiệp ly... Trá»i Nam đất Băc...Tiếng ca đến đây nhá» dần vàng ng bặt. Tiểu- long- Nữ vịn vai DÆ°Æ¡ng- Qua rÆ°ng rÆ°ng đôi giòng lệ, thÆ°Æ¡ng cảm cho tình sưôn đồng đạo.

Má»i ngÆ°á»i nhá»› lại Xích luyện tiên tá»­ Lý- mạc- Thu trá»n Ä‘á»i đãhiá»u oan nghiệt hôm nay hồn vỠâm thế, cÅ©ng do Ä‘iá»u oan nghiệt của mình gây ra.

Cuá»™c diện tình trÆ°á»ng gay go và nhiá»u trở ngại, lúc thì thông suốt lúc lại nghẹn ngào. Nếu ta cưỡng lại lý trí và tâm linh thì sá»›m muá»™n gì cÅ©ng bị trầm kha nÆ¡i vá»±c thẳm hay biển lá»­a tập trung. Má»i việc trên Ä‘á»i Ä‘á»u do ta tạo ra cả.

Trình- Anh và Lục- vô- Song bị giết toàn gia, mối thù này không bao giá» há» quên được, khi thấy nàng chết thêthảm, nhưậy là trảđược mối cừu, nhÆ° cả ai Ä‘á»u có ý không vui.

Hoàng- Dung mở Ä‘ai bế Quách- TÆ°á»ng ra, và liên tưởng tá»›i Lý- mạc- Thu, con ngÆ°á»i bình sanh không chuyện ác nào không làm, tuy vậy nàng đãàm được má»™t chuyện lành và đáng mến, là nàng đãia công nuôi nấng Quách Tá»ng trên mấy tháng. CÅ©ng vì cái Æ¡n này làm cho Hoàng- Dung cám cánh và ái ngại.

Bà đỡ Quách- TÆ°á»ng cho ngồi vào lòng và cầm đôi tay bé tí, hÆ°á»›ng vào ngá»n lá»­a lạy mấy lạy Ä‘á»n Æ¡n.

DÆ°Æ¡ng- Qua từ lúc ở Äoạn trÆ°á»ng- nhai vỠđây, thấy thi thể Lý- mạc- Thu nhá»› lại thi hài Công- tôn Lục- Ngạc còn để trong gian đại sảnh lại nhìn thấy ngá»n lá»­a từ gian đại sảnh bốc lên, làm chàng hoảng hốt phi thân chạy nhÆ° gió lốc, chẳng mấy chốc Ä‘ đến nÆ¡ i thấy đại sảnh Ä‘Æ°á»ng bốn bên lá»­a dậy. Chàng nghÄ© đến hai ngÆ°á»i má»™t kẻ ác má»™t kẻ lành, Ä‘á»u tá»± tá»­ vì tình cả, và ca ûhai có lẽ bị lá»­a thiêu mất xác, làm cho chàng khổ sở vo âcùng, gào to má»™t tiếng thảm thê.

Lúc bấy giá» lại nghe có tiếng từ trên đỉnh núi hÆ°á»›ng đông băc nổi lên tiếng cÆ°á»i sặc sụa theo gió Ä‘Æ°a đến, nghe nhÆ° tiếng cú kêu đêm lạnh, làm nhức óc long tai.

Thanh âm này thá»±c chẳng gần! Tiếng cÆ°á»i này từ xa Ä‘Æ°a lại phát ra do má»™t ngÆ°á»i có ná»™i công thá»±c là thâm hậu cá»±c kỳ.

Dương- Qua buột miệng nói to:

- Äúng là tiếng cÆ°á»i của Cừu- thiên- Xích! Làm sao bà ta chạy lên đỉnh núi cho được? Lạ quá! Lạ quá!

Tiểu- long- Nữ lòng rúng động:

- Theo tôi nghÄ© chúng ta hãy chạy lên đỉnh núi, há»i thăm bà ta cất dấu tuyệt tình Ä‘Æ¡n nÆ¡i đâu?

DÆ°Æ¡ng- Qua cất tiếng cÆ°á»i khổ sở nói:

- Long nhi! Long nhi! Hoàn cảnh hiện tại rất khó, Long nhi! Nghĩ sao mà nói thế?

Hoàng- Dung, Võ- tam- Thông và Châu- tá»­- Liá»…u vừa chạy đến đây. Nguyên má»i ngÆ°á»i cÅ©ng muốn giúp DÆ°Æ¡ng- Qua tìm thuốc giải Ä‘á»™c, lại nghe lá»i Tiểu- long- Nữ vừa nói làm cho má»i ngÆ°á»i suy nghÄ©:

- Äến há»i thăm bà nhăm chẳng có gì bất tiện, thoảng nhÆ° cầu được linh dược, thì băt ép chàng phải uống, chẳng để cho chàng vì tánh tá»± ái Ä‘i tìm cái chết!

Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u suy tưởng nhÆ° vậy! Bá»—ng nhiên có tiếng nói nổi lên:

- Chúng ta hãy đến xem sao?

Thì thấy cha con Võ- tam- Thông, Gia- luật- Tá», Hoàng- nhan- Bình cất bÆ°á»›c chạy nhanh.

Dương- Qua hít vào một luồng không khí và thầm nghĩ:

- Trừ phi Tiểu- long có một phần giải được, và chàng một phần thì lúc ấy vợ chồng mới uống với nhau để cứu mạng.

Trình- Anh đứng bên má»i ngÆ°á»i, từ nãy giá» không nói gì cả. Bá»—ng nhiên nàng cất tiếng nói:

- DÆ°Æ¡ng đại ca! Äại ca không nên làm phật ý má»i ngÆ°á»i đã tá»­ tế! Tôi nghÄ© đại ca hãy đến vá»›i má»i ngÆ°á»i!

Trình- Anh bình sanh đối đãi với Dương- Qua rất tử tế và ân hậu lăm.

DÆ°Æ¡ng- Qua rất cảm mến nàng, tuy nhiên đối vá»›i nàng DÆ°Æ¡ng- Qua không thể là tình nhân được, vì trái tim chàng đã giao trá»n cho Tiểu- long- Nữ. DÆ°Æ¡ng Qua chỉ lấy tấm lòng kính mến và quý trá»ng mà trảlại tình nàng thôi.

Từ lúc Trình- Anh vá»›i DÆ°Æ¡ng- Qua quen nhau, không bao giá» nàng mượn chác hay nhá» cậy DÆ°Æ¡ng- Qua gì cả, nhÆ°ng hôm nay nàng chỉ Ä‘iểm cho chàng mấy lá»i, trong má»™t hoàn cảnh khó khăn nan giải, do đó DÆ°Æ¡ng- Qua gật đầu tá» vẻ Æ°ng thuận và nói:

- Phải thế! Äể tôi chạy lên đỉnh núi xem lão thái bà đã làm ma quá»· gì trên đỉnh núi?

Lục- vô- Song chúm chím cÆ°á»i:

- Ngốc non! Trứng ngốc, hôm nay nghe lá»i mà Ä‘i! Trẻ con thật!

DÆ°Æ¡ng- Qua không đáp, chạy lẹ lên đỉnh núi, theo hÆ°á»›ng tiếng cÆ°á»i vang của Cừu- thiên- Xích phát ra. Dá»c Ä‘Æ°á»ng chàng nhìn thấy cây cá» sum sê làm chàng nhá»› lại có má»™t ngày cùng Công- tôn Lục- Ngạc và Cừu- thiên- Xích ba ngÆ°á»i chạy trốn từ dÆ°á»›i Ä‘á»™ng đá sâu thẳm lên trên nầy. Ngày nay cảnh vật chẳng đổi, mà Lục- Ngạc chẳng còn ở trên Ä‘á»i nầy nữa. Còn chính mì nhÆ° ở lại cõi Ä‘á»i cÅ©ng chẳng được bao lâu, cho nên tấm lòng buồn nản không yên.

Má»i ngÆ°á»i đã chạy xa trên ná»­a dặm má»›i đến gần đảnh thượng, nhìn thấy rõ ràng chỉ có má»™t mình Cừu- thiên- Xích, ngồi trên chiếc ghế dài đặt ngay chót đỉnh, ngÆ°á»›c mặt lên trá»i cÆ°á»i sặc sụa, giống nhÆ° kẻ Ä‘iên.

Lục- vô- Song nói:

- Bà ta nghÄ© còn có má»™t thân nên cÆ°á»i dại nhÆ° vậy, chỉ sợ bà ta cuồng trí nổi cÆ¡n Ä‘iên.

Hoàng- Dung bảo to:

- Chúng ta hãy cẩn thận đừng đến gần! Hãy đỠphòng ngụy kế, vì lòng dạ của Lão thái bà rất độc! Ta nhìn xem, có lẽ mụ già này nổi cơn điên thật!

Nhóm ngÆ°á»i này Ä‘á»u sợ môn ám khí Thiết táo hạt, nên chẳng ai bÆ°á»›c đến gần Cừu lão thái bà cả.

Hoàng- Dung hít má»™t hÆ¡i dài và toan nói, thì thấy má»™t ngÆ°á»i ở sau phiến đá hiện ra, đầu chít khăn vuông mặc áo xanh mạ, chính là Công- tôn- Chỉ.

Ông cởi chiếc áo cầm nÆ¡i tay phẩy qua phất lại, chiếc áo dài má»m nhÅ©n. Má»i ngÆ°á»i không nghÄ© được lão Công- tôn muốn giở trò gì chỉ nghe ông cÆ°á»i ha hảvà hét to rằng:

- Này lão phụ Ä‘á»™c ác! NgÆ°Æ¡i đã Ä‘em ngá»n lá»­a, thiêu rụi cÆ¡ nghiệp của tổ tiên ta gầy dá»±ng ngót trăm năm! Hôm nay ta không thể tha thứ ngÆ°Æ¡i được nữa.

Nói xong tay ông quay chiếc áo vùn vụt hướng vào Cừu- thiên- Xích mà đi đến.

Lại có tiếng vi vu nổi lên, Cừu- thiên- Xích xa ïra liên tiếp mấy viên thiết táo hạt, vào ngÆ°á»i Công- tôn- Chỉ. Viên thiết táo có công dụng băn xa, nên khí thế rất hung mãnh!

Công- tôn- Chỉ tay cầm chiếc áo phất phơ nhăm vào các viên thiết táo hạt đỡ vùn vụt, do đó chiếc áo dài của Công- tôn- Chỉ bị rách tét nhưng chẳng một viên nào trúng vào cơ thể của ông cả.

Công- tôn- Chỉ liệu rằng chiếc áo dài không thể chống cá»± nổi viên thiết táo hạt, nhÆ°ng lòng đầy giận há»n chua xót, thấy mụ ngồi má»™t mình trên đỉnh núi, không có ngÆ°á»i tiếp tay cứu viện, ông muốn lên đây dùng thiết chưởng quật chết Cừu- thiên- Xích, thoảng nhÆ° có ngÆ°á»i dÆ°á»›i núi chạy lên cứu viện, thì má»i việc đã rồi.

Suy nghĩ như thế nên ông mới chẳng sợ nguy hiểm vượt lên đây. Bấy giỠlại thấy chiếc áo dài có công dụng như thế, làm ông hoan hỉ tăng thêm cước bộ đi đến gần thêm tí nữa.

Cừu- thiên- Xích thấy lão ta đến gần hốt hoảng hôto rằng:

- Quyết cứu ngÆ°á»i a!

Lá»i nói bà vừa dứt toàn thân bà run lên vì sợ hãi: Quách- Phù thấy vậy nói:

- Mẹ! Mẹ xem lão Công- tôn dám giết ngÆ°á»i không?

Hoàng- Dung không đáp vì chính bà cũng không giải được vấn đỠnày... bà nghĩ thầm:

- Mụ già này mất hết sáng suốt và nổi cÆ¡n Ä‘iên, chứ tại sao cÆ°á»i sặc sụa làm chi cho lão ta biết mà đến.

Chỉ nghe được vài tiếng là Cừu- thiên- Xích phun ra hai viên thiết táo hạt. Hai ngÆ°á»i rất gần bên nhau, viên thiết táo sức Ä‘i càng mạnh càng nhanh không thể tả!

Công- tôn- Chỉ vung chiếc áo lên nghe vùn vụt, che đỡ mấy viên thiết táo hạt, đột nhiên Công- tôn- Chỉ hô to một tiếng, chui vào một cái hang dưới đất mất dạng.

Cừu- thiên- Xích nhìn không thấy, cất tiếng cÆ°á»i ha ha vang dá»™i. Tiếng cÆ°á»i của lão thái bà rất lạc hỉ cÆ°á»i há há má»™t giá»ng mà thôi. Trong lúc bà Ä‘ang cÆ°á»i hăng hăc, thì má»™t cái áo dài từ dÆ°á»›i đất bay lên, trùm vào chiếc ghế ngồi Cừu- thiên- Xích bao luôn cả ngÆ°á»i bà ấy, và lôi xuống đất sâu.

Tiếng cÆ°á»i của Cừu- thiên- Xích tăt hẳn và đổi lại là tiếng khóc kinh hoàng sợ hãi.

Không biết Cừu- thiên- Xích bị lão Công- tôn khủng bố ra sao? Mà tiếng kêu từ dÆ°á»›i đất vá»ng lên không dứt, dần dần nhá» lại và tăt hẳn.

Không rõ Công- tôn- Chỉ mang Cừu- thiên- Xích Ä‘i đâu? Má»i ngÆ°á»i đứng trên sÆ°á»n núi nhìn thấy, chỉ biết lấy măt nhìn nhau, mà không hiểu rõ lý do ra sao cả, chỉ có DÆ°Æ¡ng- Qua biết rõ căn nguyên gốc cá»™i câu chuyện này, nên chàng thở dài:

- Cuộc nhân duyên rất đẹp, cũng biến thành oan gia trái chủ.

Má»i ngÆ°á»i cố găng chạy lên đỉnh núi, ngó thấy có bốn tôn tỳ- nữ nằ m chết phÆ¡i thây dÆ°á»›i đất, kế bên là má»™t hang đá sâu thẳm nhìn xem phía dÆ°á»›i thấy toàn má»™t màu Ä‘en kịch, má» mỠảo ảo không thấy rõ đáy hang.

Nguyên lúc trÆ°á»›c bà ta chịu thảm nạn dÆ°á»›i đáy hang sÆ¡n Ä‘á»™ng, nên cõi lòng bà chứa toàn sá»± oán hận. Khi phóng há»a đốt ngôi Tuyệt tình trang thành bì nh địa thì bà đã ra lịnh cho bốn cô tỳ nữ kiệu bà Ä‘i lên đỉnh thượng.

Lúc trÆ°á»›c nhá» có DÆ°Æ¡ng- Qua và Công- tôn Lục- Ngạc, xuống tận đáy hang của sÆ¡n Ä‘á»™ng của bà Ä‘em ra, do theo má»™t con Ä‘Æ°á»ng chạy thẳng lên đỉnh thượng mà thoát thân. Vì nhá»› lại nẻo Ä‘Æ°á»ng lúc trÆ°á»›c do DÆ°Æ¡ng- Qua băt dẫn, nên Cừu- thiên- Xích má»›i sai bốn tên tì nữ kiệu bà lên đây.

Trong lúc Ä‘i Ä‘Æ°á»ng bà theo những dấu vết cÅ© mà chui vào sÆ¡n Ä‘á»™ng. Khi đến đỉnh núi an bà Cừu- thiên- Xích má»›i xa ïđộc thiết táo sát hại bốn tên tì nữ, rồi cất tiếng cÆ°á»i man rợ chính là bà gia ûtạo nghi trang, để làm cho Công tôn- Chỉ nghi ngá» chẳng được.

Công- tôn- Chỉ thá»±c tình, là không biết có má»™t Ä‘Æ°á»ng hang chạy thẳng lên đỉnh núi, mà ông chỉ cố găng đạp sá»i dày sành lên tá»›i đây.

Cho đến lúc ông gặp mặt Cừu- thiên- Xích, cÆ¡ n giận nổi lên ông phe phẩy chiếc áo dài, chụp vào chiếc ghế ngồi của mụ, hai ngÆ°á»i trì kéo lẫn nhau và lá»t ngay vào hố thẳm! Con Ä‘Æ°á»ng từ miệng đỉnh núi chạy tận mãi đâu đâu... thể xác của hai ngÆ°á»i rá»›t xuống hang sâu muôn trượng! Lúc sống là oan gia, trái chủ tình hận, đến bây giá» thể xác cả hai ngÆ°á»i Ä‘oàn tá»±u, hỠôm cứng nhau, thịt bị nát xÆ°Æ¡ng phải tan, cÅ©ng nhÆ° đập vỡ mối tình Ä‘au khổ.

Tưởng lại lúc còn sống há» căm thù nhau, nghiến răng chăt lưỡi, thá» không đợi trá»i chung, nào ngá» khi kết cục, cái chết của hỠđồng táng chung má»™t huyệt.

DÆ°Æ¡ng- Qua nói ra nguyên ủy, cho má»i ngÆ°á»i nghe ai ai cÅ©ng mát dạ. Trình- Anh và anh em Gia- luật- Tá», cảm Ä‘á»™ng vô cùng, cả ba lo đào lá»— chôn bốn tên đệ tá»­ lục y.

Nhìn thấy Tuyệt tình cốc Ä‘ biến thành biển lá»­a, không còn chá»— trống nào ở lại được, má»i ngÆ°á»i Ä‘i lần lần rá»i chốn này càng sá»›m càng tốt.
Châu- tử- Liễu nói:
- Dương bằng hữu! bị trúng độc nặng chưa có cách gì giải, theo tôi nghĩ hãy mau đi tìm danh y, để chữa trị, chứ để như vậy sao?
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u cho là phải. NhÆ°ng Hoàng- Dung cãi:
- Chẳng nên! Hôm nay không thể nào đi đâu được?
châu- tá»­- Liá»…u há»i:
- Quách phu nhơn có cao kiến gì chăng!
Hoàng- Dung nhíu mày nói:
- NÆ¡i bảvai tôi bị thÆ°Æ¡ng khá nặng, hiện giá» hành hạđau Ä‘á»›n quá. Vậy chúng ta hãy tạm nghỉ đỡ đêm nay, ngày mai lên Ä‘Æ°á»ng chẳng muá»™n!
Má»i ngÆ°á»i nghe Hoàng- Dung nói Ä‘á»u lấy làm lạ, vết thÆ°Æ¡ng ở bảvai bà ta đâu có gì mà nói nhÆ° thế. Tuy nhiên má»—i ngÆ°á»i cÅ©ng tá»± Ä‘i tìm chá»— nghỉ ngÆ¡i, kẻ ở dÆ°á»›i tàn cây ngÆ°á»i nằm trong hang đá. Tiểu- long- Nữ và DÆ°Æ¡ng- Qua hai ngÆ°á»i ká» vai nhau mà Ä‘i, và săp lần xuống chân núi, bá»—ng nghe tiếng Hoàng- Dung gá»i giật lại:
- Long gia muội muội! Ngươi lại đây! Ta có một câu chuyện muốn bàn cùng tiểu muội!
Nói xong bà gá»i Quách- Phù lại trao cho nàng bế bé Quách- TÆ°á»ng và đến Tiểu- long- Nữ cầm tay nàng dăt Ä‘i hÆ°á»›ng vá» phía DÆ°Æ¡ng- Qua cÆ°á»i nho nhá» và bảo:
- Qua nhi! Ngươi đừng áy náy! Long nhi với ngươi đã thành hôn, ta chẳng khuyên nàng ly dị với ngươi đâu?
DÆ°Æ¡ng- Qua cÆ°á»i và đáp:
- Bá mẫu! Tôi không áy náy đâu! Bá mẫu hãy khuyên thử Long nhi xem!
Tuy nói vậy chớ trong bụng chàng có một thăc măc vô cùng, nghĩ thầm:
- Quách bá mẫu! Có chuyện gì để nói với Long- nhi kia?
Măt nhìn theo hai ngÆ°á»i, thấy Hoàng- Dung căp tay Tiểu- long- Nữ Ä‘i lần xuống núi, và hỠđến gốc cây to ngồi xuống thì thầm.
Mặc dầu chàng rất buồn, nhÆ°ng không dám đến chá»— hai ngÆ°á»i nói chỉ nghÄ© rằng:
- Long nhi chẳng có buồn phiá»n ta gì cả? Chỉ có ta lo rầu cho nàng mà thôi!
Tài sản của than_long_vn

  #84  
Old 01-08-2008, 04:50 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 84

MƯỜI SÃU NÄ‚M SAU



Hoàng Dung tì tay Tiểu Long Nữ ngồi xuống và nói:
- Long gia muội muội ! Tiểu nữ ăn nói thật hồ đồ, lỗ mãng, đã làm đắc tội với Qua nhi và ngươi, làm cho ta muôn phần khó nghĩ.
Tiểu Long Nữ cÆ°á»i nhẹ bảo:
- Chẳng có gìđáng đâu !
Tuy nói vậy nhưng lòng nàng suy nghĩ:
- Äá»™c trâm của Quách Phù làm cho ta không thuốc gìchữa trị mà bà ta lại bảo là làm cho bà ta muôn phần khó nghÄ© là dụng ý sao ?
Hoàng Dung thấy nàng thần sắc kém tươi, lòng băn khoăn. Bà có biết đâu Quách Phù đã xạ Tiểu Long Nữ một mũi Băng phách ngân trâm gần tử mạng. Mũi Ngân trâm này tuy độc nhưng không phải vô phương trị liệu.
Trong mấy năm vừa qua Võ Tam Thông, DÆ°Æ¡ng Qua cÅ©ng bị những mÅ©i trâm này nhÆ°ng vá» sau trị cÅ©ng dứt. Còn Tiểu Long Nữ vìvận huyết khí nghịch lÆ°u trong cÆ¡ thể nên trạng thái chẳng giống hai ngÆ°á»i. Vả lại Tiểu Long Nữ đã gia nhập phái Cổ Má»™ mà chÆ°a ai rõ được nguyên nhân.
Hoàng Dung còn thắc mắc nên há»i:
- Ta còn thắc mắc một việc, tại sao muội muội đã đoạt được Tuyệt tình đơn mang vỠmà Qua nhi không chịu dùng để giải độc, lại ném xuống vực sâu muôn trượng là duyên cớ sao ?
Tiểu Long Nữ thở nhẹ nghĩ rằng:
- Bà đâu có biết tôi đã trúng Ngân trâm, tính mạng nguy hiểm trong sáng chiá»u ! Sở dÄ© DÆ°Æ¡ng Qua không dùng thuốc giải Ä‘á»™c là vì chàng không muốn sống má»™t mình, chàng là ngÆ°á»i chung thủy, bà có biết không ?
Nghĩ như vậy nhưng Tiểu Long Nữ lại nói khác:
- Chàng có nhiá»u ý nghÄ© cổ quái, tôi cÅ©ng không hiểu được.
Hoàng Dung lại nói:
- DÆ°Æ¡ng Qua là má»™t ngÆ°á»i có nhiá»u tình cảm sâu đậm, hắn nghÄ© đến Công Tôn cô nÆ°Æ¡ng đã xả thân Ä‘oạt thuốc mà lòng bất nhẫn, chẳng chịu dùng thuốc này để báo đáp vị hồng nhan tri ká»· ! Muá»™i muá»™i ! Những hành Ä‘á»™ng này của Qua nhi đáng cho má»i ngÆ°á»i kính trá»ng đấy chá»› ! NhÆ°ng ngÆ°á»i chết có sống lại được đâu ! Qua nhi làm nhÆ° vậy thá»±c có lòng cố chấp và chẳng phụ lòng Công Tôn cô nÆ°Æ¡ng lắm sao ?
Tiểu Long Nữ gật đầu đồng ý. Hoàng Dung lại nói:
- Muá»™i muá»™i đã cùng Công Tôn Chỉ giao đấu tại Äoạn trÆ°á»ng nhai, sá»± tá»­ sanh chỉ sÆ¡ hở qua kẽ tóc Ä‘Æ°á»ng tÆ¡, nguy hiểm vô cùng !
DÆ°Æ¡ng Qua lâu nay chỉ nghe lá»i muá»™i muá»™i, vậy hãy dùng lá»i khuyên nhủ xem sao?
Tiểu Long Nữ Ä‘iá»m nhiên nói:
- Cho dù DÆ°Æ¡ng Qua có nghe lá»i của tiểu muá»™i thì trên Ä‘á»i này còn tìm đâu ra Tuyệt tình Ä‘Æ¡n ?
Hoàng Dung nói:
- Tuy Tuyệt tình đơn rất hiếm nhưng cơ thể bị trúng độc Tình hoa chưa hẳn là bất trị. Cũng có thể tìm cách giải được.
Tiểu Long Nữ nửa mừng nửa sợ vội đứng dậy nói:
- NgÆ°á»i ngÆ°á»i Ä‘á»u bảo Quách phu nhân túc trí Ä‘a mÆ°u là đúng lắm ! Quách phu nhân ! vậy thuốc giải Ä‘á»™c nhÆ° thế nào ?
Hoàng Dung kéo Tiểu Long Nữ ngồi xuống và nói:
- Ngươi ngồi xuống đây.
Nói xong bà xòe bàn tay ra có má»™t cá»ng cá» màu tím, Ä‘Æ°a lên nói:
- Äây là Äoạn trÆ°á»ng thảo ! Trong lúc lâm chung bàn tay của Thiên trúc thần tăng còn nắm chặt nó.
Ngươi cũng đã nghe Châu Tử Liễu đại ca nói:
- Thiên Trúc thần tăng ra ngoài tìm dược thảo để giải độc Tình hoa độ nhiên trúng Ngân trâm mà thác.
Châu đại ca thấy gương mặt thần tăng lúc lâm chung vẫn vui tươi, chứng tỠrằng ông đã tìm ra phương thuốc giải độc Tình hoa. Thầy của ta là Hồng Thất Công đã dạy bảo rằng;
- Phàm con rắn Ä‘á»™c ở nÆ¡i đâu, trong vòng bảy bÆ°á»›c xung quanh hang của nó chắc chắn có thuốc giải ná»c Ä‘á»™c.
Các loại Ä‘á»™c vật ở trên Ä‘á»i Ä‘á»u thế cả. Muốn tìm ra cái nguyên ủy diệt Ä‘á»™c hãy suy theo cái lý sanh khắc mà chế hóa. NhÆ° cá» Äoạn trÆ°á»ng má»c dÆ°á»›i cây Tình hoa. Ta nghe nói cá» này có chất kịch Ä‘á»™c, ta cÅ©ng đã Ä‘o lÆ°á»ng nếu lấy Ä‘á»™c công Ä‘á»™c thì chính chất Ä‘á»™c của cá» Äoạn trÆ°á»ng là khắc tinh của Ä‘á»™c Tình hoa.
Bà nói ra bao nhiêu Tiểu Long Nữ gật đầu bấy nhiêu. Hoàng Dung lại nói tiếp:
- Nếu lấy Äoạn trÆ°á»ng thảo để thí nghiệm thá»±c là má»™t chuyện liá»u lÄ©nh nguy hại. Chất Ä‘á»™c Tình hoa mà không bị nó trừ khá»­ thì không biết tìm đâu ra giải dược mà còn có thể bị chết vì loại cá» này. Ta nghÄ© lấy lấy việc cầu sanh mà thá»­ xem ! Theo ý ta trong mÆ°á»i phần có thể thắng đến chín.
Tiểu Long Nữ đã rõ Hoàng Dung nhiá»u trí hóa, nhÆ°ng theo lá»i bà thì chỉ chắc phần nào thôi, sao không thá»­ thí nghiệm. Huống hồ bây giá» ngoài giải pháp này không có cách nào làm hÆ¡ n được.
Tiểu Long Nữ lại nhìn vỠphía Lý Mạc Thu nghĩ rằng:
- Nàng bị chất Ä‘á»™c công phạt mà chết nhÆ° vậy, sao ta không thừa cÆ¡ há»™i này mà thí nghiệm, nếu trong muôn má»™t mà Äoạn trÆ°á»ng thảo chế ngá»± được Tình hoa thì DÆ°Æ¡ng Qua sẽ thoát chết nhá» Ä‘oạn trÆ°á»ng thảo.
Nàng cúi xuống nghĩ ngợi ! Tâm ý đã nhất quyết rồi nên nói:
- Tốt lắm ! Quách phu nhân, tôi sẽ khuyên bảo chàng ăn thá»­ Äoạn trÆ°á»ng thảo.
Hoàng Dung lại cho tay vào túi lấy ra má»™t bó cá» Äoạn trÆ°á»ng thảo trao tận tay Tiểu Long Nữ rồi nói:
- Ta Ä‘i dá»c Ä‘Æ°á»ng nhổ nó, cÅ©ng khá nhiá»u có thể dùng đủ. NgÆ°Æ¡i hãy lấy má»™t ít cho DÆ°Æ¡ng Qua dùng và bảo hắn phải vận khí bảo vệ ngÅ© tạng, xem có công hiệu ra sao đã , rồi má»›i dùng thêm để giải Ä‘á»™c.
Tiểu Long Nữ đưa tay tiếp lấy cho vào túi, đoạn hướng vào Hoàng Dung bái tạ, nói:
- Cuá»™c Ä‘á»i của chàng gặp toàn cô Ä‘Æ¡n, khổ sở, việc làm chẳng kể số gì cả. Quách phu nhân ! Tiểu muá»™i kính má»i phu nhân xem xét cho chàng xem sao ?
Hoàng Dung đứng dậy nói:
- Long muá»™i muá»™i ! Theo ta nghÄ© muá»™i muá»™i xem xét có lẽ hÆ¡n ta gấp bá»™i. Hãy đợi giảI vây thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng rồi chúng ta cùng đến đảo Äào hoa bàn luận.
Hoàng Dung tuy thông minh cÆ¡ trí nhÆ°ng bà không rõ tánh mạng của Tiểu Long Nữ chẳng còn dàI cho nên lá»i nói của bà chỉ chiếu cố cho DÆ°Æ¡ng Qua mà thôi.
Hoàng Dung quay đầu lại thấy DÆ°Æ¡ng Qua đứng ngay gành đá đối diện, tuy chàng chẳng nghe rõ lá»i nói của hai ngÆ°á»i nhÆ°ng đôI mắt nhìn chòng chá»c vào Tiểu Long Nữ.
Bấy giá» má»i ngÆ°á»i, kẻ ở trong hang đá, ngÆ°á»i ngồi dÆ°á»›i bóng cây kết cá» góp lá lại làm chá»— nghỉ đỡ đêm nay.
DÆ°Æ¡ng Qua thấy Hoàng Dung nói xong câu chuyện liá»n Ä‘I đến chá»— hai ngÆ°á»i, đứng bên Tiểu Long Nữ.
Tiểu Long Nữ thấy vậy mỉm cÆ°á»i:
- Hôm nay tôi gặp nhiá»u bi thảm, Qua huynh hãy Ä‘i vá»›i tôi lại đằng này !
Dương Qua đáp;
- Tốt lắm ! Tôi cÅ©ng nghÄ© nhÆ° vậy. Hai ngÆ°á»i nắm tay nhau Ä‘i theo triá»n núi, chẳng bao lâu hai ngÆ°á»i thấy có má»™t trai má»™t gái Ä‘ang thì thầm vá»›i nhau. Cả hai ngồi trên phiến đá nhìn kỹ thì ra Võ Äôn Nhu và Gia Luật Yên Ä‘ang tá» tâm tình.
DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i khúc khích và ra dấu bảo Tiểu Long Nữ ra tăng cÆ°á»›c bá»™ chạy mau qua khá»i chá»— hai ngÆ°á»i.
Hốt nhiên có tiếng cÆ°á»i vui vẻ từ bụi cây phía trÆ°á»›c mặt. Hoàng Nhan Bình bÆ°á»›c ra rồi phía sau lÆ°ng có tiếng nói cÆ°á»i Ä‘Æ°a đến:
- Ngưoi chạy ta đuổi theo đấy !
Hoàng Nhan Bình quay lại nhìn thấy Dương Qua và Tiểu Long Nữ đi đến, nàng nói to:
- Dương đại ca ! Long đại tẩu ! Rồi quay mình chạy đến đầu khu rừng phía tả. Võ Tu Văn chực chỠđâu đấy, từ bụi cây phóng ra rượt theo nàng và cả hai cùng nắm tay nhau chạy vào rừng cây.
Dương Qua cất tiếng ngâm nga:
- Há»i ngÆ°á»i dÆ°á»›i thế, Tình là vật chi ?
Và nói tiếp:
- Lúc trÆ°á»›c Ä‘ nhiá»u lần anh em há» Võ vì cô Quách Phù mà sống chết. Chỉ trong nháy mắt mà thôi hai ngÆ°á»i chạy theo tình ái khác. Có ngÆ°á»i cả má»™t Ä‘á»i sống chung tình ! Có ngÆ°á»i lại đối vá»›i kẻ chân tình bằng giảy ! Ha ha ! Há»i ngÆ°á»i dÆ°á»›i thế Tình là vật chi ? Câu há»i này cÅ©ng hợp lý lắm.
Tiểu Long Nữ cúi đầu ngẫm nghÄ© mà chẳng nói gì cả. Hai ngÆ°á»i chạy thoăn thoắt xuống chân núi, ngÆ°á»›c mắt nhìn lên chỉ thấy ánh chiá»u tà, mặt trá»i gần khuất núi, các đám mây lá» lững ná»­a tím ná»­a hồng, nÆ¡i núi xông lên má»™t làn khói má»ng tá»›i trá»i xanh. Thật là má»™t phong cảnh hữu tình, diá»…m lệ, không biết lấy lá»i nào tả xiết.
Hai ngÆ°á»i tưởng đến cuá»™c Ä‘á»i của má»—i ngÆ°á»i ở thế gian nhÆ° ánh mây, bá»t nÆ°á»›c, chẳng nhiá»u ngày giá» cho lắm, thấy cảnh đẹp há» mải say mê.
Tiểu Long Nữ nhìn một hồi lại cất tiếng nói:
- Qua huynh ! Chàng nói ngÆ°á»i chết rồi có vá» cõi âm ty hay không ? Chắc có Diêm vÆ°Æ¡ng chăng ?
Dương Qua nói:
- Nếu muốn có cõi này ! Cõi âm có núi đao, non kiếm, chảo dầu và muôn thứ khổ hình. Ta cũng muốn có cõi này để mà xem âm thế. Câu chuyện còn mơ mơ hồ hồ, khó nhận định, theo ta nghĩ đ chết là không thấy hay gặp nhau nữa !
Tiểu Long Nữ đáp:
- Vậy à ! Nếu mà có thật cõi Ä‘á»i lúc chết thì nghe nói Ä‘Æ°á»ng xuống suối vàng có má»™t bà quá»·, thÆ°á»ng cho ngÆ°á»i ta uống chén nÆ°á»›c sôi, bao nhiêu câu chuyện trên trần gian Ä‘á»u quên hết. Nếu sau này có chết gặp chén nÆ°á»›c sôi thì Tôi sẽ bảo rằng không khát nÆ°á»›c. Qua huynh ! Qua huynh ! Ân tình em có bao nhiêu Ä‘á»u gởi vÄ©nh viá»…n ở chàng.
Tiểu Long Nữ bày cách nói chuyện, tuy lòng Ä‘ang bi thÆ°Æ¡ng đến tá»™t cùng nhÆ°ng lá»i nói vẫn em Ä‘á»m nhá» nhẹ.
Dương Qua nhìn thấy vẻ mặt bơ phỠkhổ sở của nàng, không cầm lòng được, xoay nhìn chỗ khác để che dấu đôI dòng lệ đang trào ra khóe mắt.
Tiểu Long Nữ than:
- Câu chuyện cõi U minh chỉ là giấc mơ. Nếu ta chẳng chết đó là số chưa tới mà thôi. Qua huynh ơi ! Chàng hãy nhìn đóa hoa đẹp này xem !
DÆ°Æ¡ng Qua nhìn theo ngón tay chàng thấy bên Ä‘Æ°á»ng có má»™t đóa hoa màu hÆ°á»ng, đấy là Hoa nhi. Lại thấy má»™t bông to theo ngá»n gió lay Ä‘á»™ng nhè nhẹ, nếu bảo là Mẫu Ä‘Æ¡n thì chẳng phải, Thược dược cÅ©ng không. Loài Hoa nhi này thật là ít có, mùa đông mà hoa cÅ©ng nở sum xuê.
Dương Qua nói;
- Ta vì nàng bá» cái tên Nhi ấy Ä‘i mà gá»i là Long Nữ Hoa.
Nói xong chàng ngắt đóa hoa này cài lên mái tóc Tiểu Long Nữ. Tiểu Long Nữ nói:
- Cám ơn chàng đã tặng quà lạ mà còn đặt cho cái tên mới.
Rồi hai ngÆ°á»i lại Ä‘i. đến chá»— có ná»n cá» xanh hai ngÆ°á»i lại ngồi xuống trò chuyện.
Tiểu Long Nữ nói:
- Chàng còn nhá»› lá»i thá» lúc trÆ°á»›c chăng ? Chàng sẽ lạy tôi má»™t lạy và gá»i tôi bằng thầy ! Nếu chàng giữ đúng lá»i hứa thì sẽ có má»™t Ä‘iá»u lợi cho chàng.
DÆ°Æ¡ng Qua há»i:
- Äiá»u gì mà lợi khi giữ đúng lá»i hứa vá»›i nàng chứ ?
Tiểu Long Nữ đáp:
- Chàng đã công khai thá» thốt trong Ä‘á»i chỉ nghe mình tôi nói, chàng nên lắng tai nghe mà không được cãi lại mặc dầu hiện tại tôi là vợ của chàng. Chàng muốn sai bảo tôi Ä‘iá»u gì thì nói "Có chồng phải theo quyá»n chồng". Còn tôi vá»›i chàng thì nói: "Chẳng tuân mạng thầy"
DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i rằng:
- Long nhi nói gì vậy ? Tôi có làm gìkhác đâu, mạng thầy không dám cãi đ đành còn lệnh của vợ thì khó nghe quá.
Tiểu Long Nữ nói:
- ý ! Như vậy là chàng quên mất rồi sao ?
Rồi hai ngÆ°á»i im lặng nhìn cảnh trá»i chiá»u. Bốn bá» phong cảnh đẹp nhÆ° hoa. Nhìn cảnh này khách ngoạn du không làm sao cất bÆ°á»›c nổi.
Äến khi nghe Võ Tam Thông gá»i hai ngÆ°á»i vá» dùng cÆ¡m thì DÆ°Æ¡ng Qua và Tiểu Long Nữ chỉ nhìn nhau cÆ°á»i, cả hai Ä‘á»u nghÄ© rằng:
- Cần gì một bữa cơm mà làm mất đi cảnh thơ mộng.
NghÄ© thế nên hai ngÆ°á»i ngồi im thưởng thức cảnh đẹp, không màng trả lá»i tiếng gá»i của Võ Tam Thông.
Màn đêm phủ dần xuống hai ngÆ°á»i, phần vì mệt má»i suốt ngày, phần thì mình mẩy mang thÆ°Æ¡ng tích nên chẳng mấy chốc há» ngả ngÆ°á»i nằm xuống và thiếp ngủ tại đây.
Äến ná»­a đêm DÆ°Æ¡ng Qua nói nhÆ° mÆ¡:
- Long nhi có lạnh không ? Chàng cởi áo định choàng qua ngÆ°á»i Tiểu Long Nữ, còn mình để mình trần mà ngủ. NhÆ°ng DÆ°Æ¡ng Qua bá»—ng kêu lên kinh ngạc vì khi chàng sá» soạng bên mình thì chỉ quÆ¡ nhằm khoảng không.
Tiểu Long Nữ biến mất rồi. Chàng lật đật đứng dậy, nhìn tứ phía chỉ thấy rừng sâu mù mịt, cây cá» trùng trùng huyá»n ào dÆ°á»›i ánh trăng má» . . . không biết Tiểu Long Nữ ở đâu ?
DÆ°Æ¡ng Qua cấp tốc chạy lên núi vừa Ä‘i vừa gá»i:
- Long nhi ! Long nhi !
Chàng chạy lên tận đỉnh núi, bốn phía Ä‘á»u vang lên tiếng kêu của chàng mà Tiểu Long Nữ vẫn không lên tiếng đáp lá»i.
Dương Qua kinh dị nghĩ thầm:
- Nàng đ đi đâu rồi ? Trong núi này đâu có kỳ cầm, ác thú. Nếu có thi cũng không thể làm hại nàng được. Còn nếu cho là kể địch lợi dụng đêm hôm bắt cóc nàng, thì nàng vẫn ngủ kỠbên ta, chẳng lẽ ta ngủ mê không nghe tiếng động gì hay sao ?
Chàng lại cất tiếng kêu réo om sòm làm vang Ä‘á»™ng cả rừng núi. Nhất Äăng đại sÆ° , Hoàng Dung, Châu Tá»­ Liá»…u Ä‘á»u giật mình thức dậy. Má»i ngÆ°á»i nghe Tiểu Long Nữ Ä‘á»™t nhiên mất tích Ä‘á»u lấy làm quái dị, phân nhau tứ tán tìm kiếm cÅ©ng chẳng thấy tông tích nàng.
Dương Qua suy nghĩ:
- Chắc chắn là nàng tá»± Ä‘á»™ng ra Ä‘i ! ta tài nào mà biết được. NhÆ°ng có chuyện gìmá»›i được chứ ? hay là đêm hôm qua cùng Quách phu nhân nói chuyện có Ä‘Iá»u gì quan hệ ? Từ lúc vào Tuyệt Tình cốc đến giá» cÅ©ng chÆ°a có sá»± gì xảy ra . . . âu là ta há»i Quách phu nhân cho ra lẽ.
Chàng cất tiếng nói to:
- Quách bá mẫu ! bá mẫu đã nói chuyện gì với nàng trong đêm qua ?
Hoàng Dung cÅ©ng không ngá» Tiểu Long Nữ Ä‘i mất nhÆ° vậy, thấy DÆ°Æ¡ng Qua há»i mà co vẻ hằn há»c, trên trán phát ra những tia xanh lấm tấm thì hiểu chàng dám liá»u lÄ©nh lắm nên từ tốn nói:
- Ta bảo nàng yêu cầu ngÆ°Æ¡i uống thá»­ Äoạn trÆ°á»ng thảo để giải Ä‘á»™c Tình hoa.
Dương Qua nói:
- Nàng đã không sống được thì tôi chẳng sống một mình trên thế gian này đâu !
Hoàng Dung an ủi rằng:
- Qua nhi ! ngÆ°Æ¡i đừng toan tính liá»u. Long cô nÆ°Æ¡ng bây giá» chÆ°a rõ Ä‘i đâu, võ công của nàng cÅ©ng cao diệu lắm, thì chẳng xảy ra trở ngại nào đâu ! NgÆ°Æ¡i nói nàng không sống được là lý do gì vậy ?
DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘ang lúc khổ sở, không ká»m chế được lòng mình nên cất tiếng đáp thật to:
- CÅ©ng vì bà giao cho con gái ám khí Băng phách ngân trâm, con của bà đánh vào long nhi gần trí mạng, nàng má»›i vận Kinh pháp để chữa thÆ°Æ¡ng, không ngá» chất Ä‘á»™c lại Ä‘i ngược vào trong ná»™i tạng Ä‘Æ¡n Ä‘iá»n. Nếu nàng không có căn tiên thì làm sao sống đến bây giá» ?
Hoàng Dung không ngỠcâu chuyện lại xảy ra nh thế. Bà chỉ nghe con gái nói:
- Lúc ở Cổ Mộ Dương Qua và Tiểu Long Nữ bị trúng thương Băng phách ngân trâm.
Bà lại tưởng DÆ°Æ¡ng Qua và Tiểu Long Nữ là đồng môn vá»›i Lý Mạc Thu ắt có thuốc giải Ä‘á»™c, có Ä‘au Ä‘á»›n thì chỉ má»™t lúc mà thôi, không ngá» xảy ra hậu há»a thế này.
Bây giỠnghe Dương Qua nói như vậy khiến cho bà mặt bạc hóa hồng, vô cùng kinh ngạc.
Bà rúng động cả tâm can nghĩ thầm:
- Cũng vì lẽ này mà Qua nhi không chịu uống Tuyệt tình đơn, cũng vì lo sợ cho tánh mạng của Tiểu Long Nữ mà Qua nhi không chịu sống một mình. Nhưng tại sao Long cô nương lại bỠđi đâu đây ?
Bà vừa suy nghĩ vừa nhìn vào chỗ Công Tôn Chỉ và Cừu Thiên Xích trật chân rơi xuống hang sâu thẳm, đôI mắt bà chớp chớp mấy cái.
Dương Qua nhìn bà với đôi mắt kinh ngạc. Thấy bà nhìn vào hang núi thì không rõ được ý nghĩ ra sao ? Nên cả giận quát:
- Nàng đã biết tánh mạng khó sống thì tại sao bà còn khuyên nàng tự vận mà lo cứu tánh mạng tôi làm chi ? Tôi biết lắm . . . bá đã quá tử tế với tôi, bà đã tốt với tôi . . . tôi chẳng bao giỠquên ơn bà !
Nói được bấy nhiêu lá»i uất khí dâng lên tận cổ, tâm hàn huyết lạnh, mặt ngÆ°á»›c lên trá»i, chân lải đảo, chàng ngã gục.
Nhất Äăng đại sÆ° đặt bàn tay lên lÆ°ng chàng vuốt nhẹ má»™t cái làm cho DÆ°Æ¡ng Qua từ từ tỉnh lại.
Hoàng Dung lật đật bảo:
- Ta chỉ khuyên Long nhi cứu mạng cho ngươi, chứ không xui Long nhi tự vận bao giỠ! Nếu ngươi không tin thì tùy ở ngươi vậy !
Má»i ngÆ°á»i liếc mặt nhìn nhau, chẳng hiểu cÆ¡ sá»± ra sao cả. Trình Anh bá»—ng nhiên nói:
- Chúng ta hãy lột vỠcây kết thành dây, thả xuống hang sâu xem xét, biết đâu Dương đại tẩu đã trật chân roi xuống dưới này.
Hoàng Dung gật đầu nói:
- Chúng ta hãy nghĩ xem ! Cứ nên xuống hang mà soát lại xem sao ?
Bấy giá» má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u dùng Ä‘ao hay kiếm lá»™t vá» cây bện thành dây. Chẳng mấy chốc há» bện được má»™t sợi dây dài trên trăm trượng. Bá»n ngÆ°á»i trẻ Ä‘ua nhau giành xuống do thám sÆ¡n Ä‘á»™ng.
Dương Qua gắt:
- Äể ta Ä‘i quan sát !
Má»i ngÆ°á»i nhìn vá» phía Hoàng Dung nhÆ° thầm yêu cầu bà can thiệp. Hoàng Dung biết lúc này DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘ang thắc mắc, khó mà dùng lá»i cản trở được, dù có nói cách nào cÅ©ng chẳng chịu nghe. Còn nếu để cho chàng xuống hang sâu tìm ra Tiểu Long Nữ trật chân rÆ¡i xuống thì không bao giá» chàng trở lên nữa. Bởi suy xét nhÆ° vậy nên bà làm thinh không tá» ra ý kiến gì cả.
Bỗng Trình Anh nói
- Dương đại ca ! để tôi xuống cho ! đại ca tin tôi bằng đại ca không nào ?
Trừ Tiểu Long Nữ ra Dương Qua chỉ khâm phục Trình Anh, do đó chàng gật đầu vui vẻ, để Trình Anh đeo theo dây xuống thám sơn cốc.
Võ Tam Thông và Gia Luật Tá» là hai ngÆ°á»i đứng thủ đầu giây thả Trình Anh xuống Ä‘á»™ng. Äáy của sÆ¡n cốc rất sâu, miệng hang lại ở trên chót núi nên núi cao bao nhiêu thì cái Ä‘á»™ng sâu bấy nhiêu. Khi sợi dây bắt đầu Ä‘Æ°a Trình Anh xuống sÆ¡n cốc, má»i ngÆ°á»i bao quanh miệng hang mà chẳng nói nên lá»i.

Hoàng Dung và Châu Tử Liễu đưa mắt nhìn nhau, tâm tư cùng suy nghĩ:
- Nếu Tiểu Long Nữ trật chân mà chết dưới hang sâu này thì chắc chắn Dương Qua sẽ tự tử tại đây ! Vậy phảI canh chừng chàng ta mới được.
Má»i ngÆ°á»i mắt nhìn xem Ä‘á»™ng tịnh và trông đợi Trình Anh trở lên thông báo tin tức. Càng trông đợi càng nóng lòng, mắt nhìn xúông hang sâu muốn tét tròng mà Trình Anh vẫn chÆ°a lên.
Dương Qua ngó vào Hoàng Dung và Châu Tử Liễu bằng nửa con mắt, suy nghĩ:

- Ta chẳng muốn đi tìm cái chết, nhưng khi ta nhất quyết thì hỠđứng gần cách nào ta cũng chết được cả. Vợ đã chết thì chồng còn sống làm chi ?
Bỗng thấy Võ Tam Thông đôi tay rung động và sợi dây nhúc nhích buông xuống thêm vài đoạn.
Quách Phù và anh em hỠVõ đồng thanh nói:
- Hãy kéo nàng lên chứ ! Nói xong má»i ngÆ°á»i xúm lại kéo dây phụ Võ Tam Thông và Gia Luật Tá».

Trình Anh chÆ°a ló khá»i hang đã cất tiếng la to:

- Không có ! không có DÆ°Æ¡ng đại tẩu. Tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u vui vẻ trở lại, chẳng hen nhau mà ai cÅ©ng thở má»™t hÆ¡i dài khoan khoái.

Phút chốc Trình Anh đã lên tới mặt đất và nói:
- Dương đại ca ! TôI xuống được phía dưới, không chỗ nào chẳng tìm kiếm. Nhưng chỉ thấy thi thể của Công Tôn Chỉ và Cừu Thiên Xích tan tành xương thịt, trông rất thê thảm. Ngoài ra không có một vật gì cả.
Châu Tử Liễu trầm ngâm nói:
- Theo tôi, đã Ä‘i tìm ba phÆ°Æ¡ng bốn hÆ°á»›ng mà không gặp nàng thì chắc là Long cônÆ°Æ¡ng đã tá»± ý rá»i khá»i sÆ¡n cốc.
Lục Vô Song tiếp lá»i nói:
- Chỉ còn chá»— này chÆ°a lục soát, ấy là chá»— nàng lấy Tuyệt tình Ä‘Æ¡n mang vá».
DÆ°Æ¡ng Qua nghe nàng nói xong tâm thần xúc Ä‘á»™ng, đứng dậy Ä‘i ngay lại Äoạn trÆ°á»ng nhai kêu to:

- Long nhi ! Long nhi !

TrÆ°á»›c Äoạn trÆ°á»ng nhai chỉ thấy sÆ¡n cốc má» má» màn sÆ°Æ¡ng má»ng tá»a khắp không gian. Tuyết trắng đóng đầy, không má»™t tiếng chim kêu, không má»™t bóng ngÆ°á»i xuất hiện.

Dương Qua cúi đầu suy nghĩ:
- Long nhi là má»™t ngÆ°á»i có tâm địa ngay thẳng và rõ ràng. Nàng có tâm sá»± gì? Tại sao không nói vá»›i ta cho rõ ? Kỳ lạ thật !

Chàng tưởng lại trÆ°á»›c khi Ä‘i ngủ trong khoảng thá»i gian này có nói câu nào đáng chú ý không ? Nàng chỉ nói đến việc "lá»i hứa của ta chÆ°a thá»±c hiện đúng là ta phải vÄ©nh viá»…n nghe lá»i nàng nói", mà tá»± thủa nào ta đâu có làm Ä‘iá»u gì trái ý nàng đâu ? Tại sao nàng lại nói thế ? Ta đã làm gì khác vá»›i lá»i phó thác của Long nhi ?

Suy nghĩ xong chàng quay đầu lại và nói:

- Long nhi ! Long nhi ! Nàng đã đi đâu rồi ? Nàng đã đI đâu, hãy cho ta theo với ! Long nhi !

Mắt chàng nhìn qua bên gành đá đối diện Äoạn trÆ°á»ng nhai và thấy mÆ¡ há» có má»™t bóng ngÆ°á»i ẩn hiện, áo trắng, tóc dài, mặt tá»±a đóa hoa hÆ°á»ng, tà áo phất phÆ¡ trong gió, mái tóc bồng bá»nh, đôi tay cầm song kiếm giao đấu vá»›i Công Tôn Chỉ.

ấy là chàng quá mÆ¡ tưởng Tiểu Long Nữ nên tưởng tượng ra mà thôi. Äá»™t nhiên chàng hét to lên má»™t tiếng:

- Long nhi ! Rồi định thần nhìn kỹ thì không có Tiểu Long Nữ đứng đó, chỉ thấy tuyết đóng thành băng nương theo làn gió bay xuống hằng hà sa số, lớp rớt xuống mặt, lớp rớt xung quanh.

Dương Qua lấy làm kỳ dị nhủ thầm:

- Hôm qua Long nhi và Công Tôn Chỉ giao đấu ở đây, tại sao bây giá» ta thấy lại cảnh này ? ô kìa, có đóa hoa hÆ°á»ng rÆ¡i dÆ°á»›i đất. NÆ¡i đây toàn đá xanh, cá» không má»c được sao lại có hoa ? Chẳng lẽ gió thổi bay đến hay sao ?

Chàng liá»n hít vào má»™t hÆ¡i và nhắm gành đá chạy lên. Khi chạy đến gần nhìn rõ chàng rúng Ä‘á»™ng cả tâm can.

Hoa này là Long nhi hoa, hôm qua chàng đã cài lên mái tóc của nàng và nàng đã vui lòng cÆ°á»i hàm tiếu. Chàng đã cải tên Hoa nhi đặt lại là hoa Long nữ. Hoa này chính tay chàng cài lên mái tóc nàng, tại sao lại rá»›t nÆ¡ i đây ?

Chàng liá»n bÆ°á»›c lên ít bÆ°á»›c nữa, cúi xuống nhặt đóa hoa thì thấy đóa hoa được đặt trên miếng giấy rất cẩn thận. Chàng lượm lên xem thì thấy má»™t cá»ng cá» Äoạn trÆ°á»ng để chung vá»›i đóa hoa hÆ°á»ng.

DÆ°Æ¡ng Qua lúc bấy giỠđã trở lại bình thÆ°á»ng, sá»± há»—n loạn trong tâm não giảm dần. Chàng gói cẩn thận đóa hoa và cá»ng cá» cho vào túi rồi cất bÆ°á»›c Ä‘i dò xét xem Tiểu Long Nữ còn để lại vết tích gì không ? NhÆ°ng tuyệt nhiên không thấy gì cả.
Bỗng nghe Lục Vô Song nói:
- Dương đại ca ! đại ca đang làm gì thế ?

Dương Qua quay đầu lại, chưa kịp nhìn thấy Lục Vô Song đã thấy phiến đá ngay sau lưng có dòng chữ khắc bằng đầu lưỡi kiếm :

- MÆ°á»i sáu năm sau chúng ta sẽ gặp mặt tại đây. Vợ chồng nghÄ©a nặng xin đừng lá»—i hẹn vá»›i nhau.

Phía sau có dòng chữ nhỠđỠrằng:

- Tiểu Long Nữ gá»­i lại phu quân DÆ°Æ¡ng lang muôn ngàn trân trá»ng, rất mong Ä‘oàn tụ.

DÆ°Æ¡ng Qua ngây ngÆ°á»i ra Ä‘á»c mãi hàng chữ, chàng cÅ©ng không hiểu Tiểu Long Nữ ra Ä‘i vá»›i dụng ý gì?

Chàng lẩm bẩm:

- Nàng Æ°Æ°á»›c hẹn vá»›i ta mÆ°á»i sáu năm sau sẽ há»™i ngá»™ tại đây, không rõ nàng có đến được chăng ? Trong mình nàng bị phải Ä‘á»™c trâm rất nặng lấy gì chữa trị ? Trong mÆ°Æ¡I hôm ná»­a tháng chÆ°a chắc đến đây được huống gì hẹn mÆ°á»i sáu năm sau ? Nàng cÅ©ng hiểu và thấy ta từ bá» Tuyệt tình Ä‘Æ¡n, đến nhÆ° bản thân ta chÆ°a chắc đã sống thì mÆ°á»i sáu năm sau là cái kỳ hạn hết đợi hết chá».

Dương Qua càng nghĩ ngợi càng làm cho tâm thần bấn loạn, cô thể run rẩy muốn ngã .

Má»i ngÆ°á»i đứng bên gành đá đối diện thất chàng nhÆ° Ä‘iên nhi dại, Ä‘á»u lo sợ cho chàng lỡ trật chân mà rÆ¡i xuống vá»±c sâu. Nếu chạy qua dùng lá»i khuyên nhủ thì trên gành đá chỉ chứa được má»™t ngÆ°á»i, thoảng nhÆ° DÆ°Æ¡ng Qua nổi khùng thìắt bị chàng đẩy rÆ¡i xuống vá»±c thẳm nghìn trùng.

Hoàng Dung nhíu mày chắc lưỡi bước tới nói với Trình Anh :

- SÆ° tỉ muá»™i ! Qua nhi chỉ nghe lá»i sÆ° muá»™i phải chăng ?

Trình Anh gật đầu đáp:

- Äể tôi qua bên ấy xem sao ?

Trình Anh phi thân qua khá»i gành đá và nhắm hÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng Qua chạy đến.

DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘ang suy nghÄ© thì nghe có tiếng chân ngÆ°á»i Ä‘i đến liá»n hét to:

- Không ai được đến đây cả!

Chàng quay phắt ngÆ°á»i lại. Äôi mắt lá»™ hung quang. Trình Anh nó nhá» nhẹ:

- Dương đại ca ! tiểu muội đây mà ! muội chỉ muốn giúp đại ca tìm đại tẩu, nào phải có ý gì khác. Tại sao đại ca lại như vậy.

Dương Qua nhìn rõ lại là Trình Anh nên đôi mắt dần dần nhu hòa lại. Chàng cúi đầu rầu rĩ.

Trình Anh bÆ°á»›c thêm vài bÆ°á»›c nữa thấy đóa hoa hÆ°á»ng mà DÆ°Æ¡ng Qua cầm trên tay liá»n há»i:

- Má»™t đóa hoa hÆ°á»ng, có phải của đại tẩu để lại chăng ?

Dương Qua đáp:

- Chính thế ! Ta làm gì trong mÆ°á»i sáu năm ? mÆ°á»i sáu năm là cái gì?

Trình Anh nghe nói nh vậy liá»n bÆ°á»›c thêm vài bÆ°á»›c, thấy rõ nét chữ khắc trên vách, trong lòng nghi hoặc, không giả được liá»n nói:

- Quách phu nhân là ngÆ°á»i túc trí Ä‘a mÆ°u, xét việc nhÆ° thần, ta hãy má»i bà ấy lên xem. May ra sẽ giải đáp giùm chúng ta.

Dương Qua nói:

- Không nên ! gành đá trơn trượt, muội đã qua đây nên cẩn thận.

Nói xong câu này DÆ°Æ¡ng Qua và Trình Anh vá» gành đá bên kia để há»i Hoàng Dung vá» hai câu của Tiểu Long Nữ.

Hoàng Dung nghe DÆ°Æ¡ng Qua kể lại, trầm ngân nghÄ© ngợi rất lâu. Bá»—ng nhiên đôi mắt sáng rỡ, giÆ¡ hai tay lên trá»i rồi nói:

- Qua nhi ! Qua nhi ! Äại hỉ ! đại hỉ !

Dương Qua nửa mừng nửa sợ:

- Quách bá mẫu ! Xin bá mẫu cho biết tin mừng gì thế ?

Hoàng Dung nói:

- Lẽ cố nhiên ! Long nhi muội muội đã gặp được Nam hải thần ni, muội muội có kỳ duyên nên được thâu nhận.

Dương Qua sắc mặt nhợt nhạt nói:

- Nam Hải thần ni ? là ai vậy ?

Hoàng Dung nói;

- Nam hải thần ni là má»™t ngÆ°á»i xuất gia đầu Phật, được lên đến hàng đại thánh, phật pháp cao thâm, võ nghệ nhiệm mầu không thể lÆ°á»ng được, ngang hàng vá»›i Nhất đăng đại sÆ° . Lúc bà còn đặt chân lên miá»n Trung thổ, tất cả những tay kiệt liệt võ lâm ai ai cÅ©ng nghe danh lão ni cả. Bà thÆ°á»ng sá»­ dụng chưởng pháp Thừa Mông cao diệu vô cùng. Y hỉ ! đấy là 1 6, 32, 48 năm vá» trÆ°á»›c, chẳng lầm.

DÆ°Æ¡ng Qua chÆ°a hiểu há»i lại:

- Bốn mươi tám năm ?

Hoàng Dung đáp:

- Äúng đấy ! Vị nam hải thần ni tuổi cao gần trăm năm. Ta có nghe cha ta bảo rằng: - Má»—i lần lãni vào Trung thổ, cách khoảng mÆ°á»i sáu năm má»™t lần. Thần ni vào Trung thổ cả hai đạo hắc bạch Ä‘á»u khiếp sợ. NgÆ°á»i nào gặp được lão ni ắt là hữu phÆ°á»›c, hữu hạnh lắm.

Vì thần ni là một bậc từ bi chí thiện, chắc lúc lão ni đi ngang qua đây gặp Long cô nương đẹp đẽ như tiên, làm cho Thần ni để ý thâu nhận làm đệ tử và mang luôn vỠđảo Nam hải.

DÆ°Æ¡ng Qua há»i tiếp:

- MÆ°á»i sáu năm đến má»™t lần ? mÆ°á»i sáu năm ! Nhất đăng đại sÆ° , ngài có cho sá»± này là thá»±c chăng ?

Nhất đăng đại sư chỉ "ừm" một tiếng rồi thôi.

Hoàng Dung nói tiếp:

- Vị thần ni này Phật pháp rất cao thâm nhÆ°ng tánh tình hÆ¡i cổ quái. Äại sÆ° có gặp Nam hảI thần ni lần nào chÆ°a ?

Nhất đăng đại sư lắc đầu nói;

- Lão rất vô duyên nên chưa có cơ hội gặp mặt Thần ni lần nào !

Hoàng Dung nói:

- Qua nhi thiếu hiệp ! còn má»™t Ä‘iểm chÆ°a thông tinh lý cÅ©ng vì lứa tuổi đôi mÆ°Æ¡i, mà vợ chồng Ä‘ang Ä‘á»™ niên thiếu, phu thênh hoa mùa xuân thế mà phải chịu cuá»™c phân ly dài đằng đẵng chẳng ai nhẫn nại cho được. Tuy vậy cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u may mắn cho Long cô nÆ°Æ¡ng, khổ sở trong mÆ°á»i sáu năm há»c thuật võ nghệ đắc thành, chính trượng phu của nàng chÆ°a chắc đã chế phục được.

Nói xong bà cất tiếng cÆ°á»i khoan khoái. DÆ°Æ¡ng Qua nói:

- Không hẳn thế ! Quách bá mẫu, tôi sợ nàng chẳng đi đến đâu mà thôi.

Hoàng Dung suy luận:

- Tiểu Long Nữ đã trúng phải Băng phách ngân trâm của Quách Phù do đó nàng vận Kinh mạch để trị thÆ°Æ¡ng bị chất Ä‘á»™c đẩy ngược dồn tất cả vào tạng phủ và huyệt Ä‘Æ¡n Ä‘iá»n làm tánh mạng mong manh, khó thoát chết. Tuy may mắn há»™i ngá»™ vá»›i Nam hải thần ni trong vòng mÆ°á»i sáu năm, chắc Thần ni sẽ chữa trị cho nàng. NhÆ°ng tôi muốn nói rằng nếu lấy y dược mà chữa trị thì chẳng bao giá» trừ khá»­ nổi chất Ä‘á»™c thâm căn này.

Hoàng Dung đã nghe Tiểu Long Nữ nói qua nên bà nói:

- Phù nhi đã lá»— mãng làm cho Long nhi bị thÆ°Æ¡ng, ta vừa nghe Long muá»™i muá»™i nói đêm qua má»›i hiểu. Qua nhi ! NgÆ°Æ¡i hãy suy xét lại thì rõ tình lý này. Long muá»™i bị chất Ä‘á»™c xâm nhập vào tạng phủ, Thần ni ắt có tiên Ä‘Æ¡n, diệu dược, trong má»™t sáng má»™t chiá»u chất Ä‘á»™c sẽ trừ căn và hết tuyệt. Chỉ mong Thần ni sá»›m bố trí ân lành chữa trị cho Long cô nÆ°Æ¡ng sá»›m bình phục và sẽ cho vợ chồng ngÆ°Æ¡i tÆ°Æ¡ng ngá»™ nay mai.

DÆ°Æ¡ng Qua từ lúc nghe bốn chữ Nam hải thần ni, muốn chẳng tin nhÆ°ng trên tay còn đóa hoa hÆ°á»ng, hàng chữ còn rành rành trên vách đá, đấy là sá»± thật hiển nhiên. Nếu Tiểu Long Nữ thá»±c tình đến vá»›i Thần ni thì cái hẹn mÆ°á»i sáu năm sau ắt chẳng nhầm.

Chàng cúi đầu nghÄ© ngợi và há»i;

- Quách bá mẫu ! bá mẫu có chắc Nam hải thần ni thâu nhận nàng chăng ? Nàng lại viết vào vách đá những lá»i nói chân tình, vậy có đáng tin không ?

Hoàng Dung nói:

- Ta cÅ©ng suy theo bốn chữ mÆ°á»i sáu năm mà Ä‘á»™ ra. Ta biết rằng cách mÆ°á»i sáu năm Thần ni vào Trung thổ má»™t lần, trừ bà ra không có ngÆ°á»i nào có hành Ä‘á»™ng kỳ dị nhÆ° vậy. Nhất đăng đại sÆ° ! SÆ° bá có nghÄ© đến ngÆ°á»i nào khác chăng ?

Nhất đăng đại sư nói;

- Không có.

Hoàng Dung nói:

- Vị thần ni này rất khác lạ vá»›i má»i ngÆ°á»i. Chắc bà đã giúp Long muá»™i vạch đá Ä‘á» thÆ¡ để lại. Không hiểu Äoạn trÆ°á»ng thảo có trị nổi chất Ä‘á»™c chăng ? Nếu nhÆ° mÆ°á»i sáu năm sau Long cô nÆ°Æ¡ng trở vá» mà chẳng gặp được ngÆ°Æ¡i, ta chỉ e sợ nàng không muốn sống nữa.

DÆ°Æ¡ng Qua cặp mắt đẫm lệ, mÆ¡ màng, tưởng nhÆ° hình bóng của Tiểu Long Nữ phảng phất đâu đây. MÆ°á»i sáu năm sau Ä‘I tìm làm cho chàng vô cùng thất vá»ng vì không biết chính mình có còn sống đến ngày ấy không ?

Một luồng gió lạnh thổi tới, trong đầu Dương Qua nh có một trận bão lòng . . .

Bá»—ng chàng há»i:

- Quách bá mẫu ! Tôi sẽ đến Nam hải tìm nàng, không rõ Thần ni cư trú tại nơi đâu ?

Hoàng Dung nói:

- Qua nhi ! NgÆ°Æ¡i đừng nên suy tính nh vậy. Nam hải Thần ni ở ngoài đảo Äại tá»­, không cho vết chân ngÆ°á»i ngoài bÆ°á»c vào. Nếu có má»™t ngÆ°á»i đàn ông nào bén mảng gần đảo là tá»± rÆ°á»›c lấy cái chết vào mình. Cha của ta may mắn được Thần y chú ý và theo ngÆ°á»i đến tận Äại tá»­ đảo bái kiến. Long muá»™i được Thần y thâu nhận tất có ngày tÆ°Æ¡ng kiến vá»›i ngÆ°Æ¡i. MÆ°á»i sáu năm nhÆ° khảy móng tay, ngÆ°Æ¡i gấp rút làm chi trong lúc nhất thá»i ?

Dương Qua trừng mắt nhìn Hoàng Dung nói:

- Quách bá mẫu ! bá mẫu có nói thực không ?

Hoàng Dung nói:

- NgÆ°Æ¡i hãy đến vách đá nhìn xem, nếu không phải nét chữ của Long cô nÆ°Æ¡ng thì những lá»i ta nói ắt không đúng sá»± thật.

Dương Qua nói:

- Nét chữ này đúng là nàng viết, chữ Dương kế bên là những dòng chữ khác, chắc chắn không thể giả mạo được.

Hoàng Dung nói:

- NhÆ° vậy là đúng rồi, ta cÅ©ng không cần nói thêm gì nữa. Ta chỉ biết việc này xảy ra hết sức khéo léo, nếu ngÆ°Æ¡i còn nghi là Châu đại ca lén bố trí các việc cho ngÆ°Æ¡i vui lòng thì ngÆ°Æ¡i hãy há»i Châu đại ca xem sao ?

Dương Qua suy nghĩ giây lát đoạn nói:

- Tôi rất vừa ý ! bá mẫu, tôi sẽ uống Äoạn trÆ°á»ng thảo thí nghiệm thá»­. Nếu vô hiệu và tôi chết Ä‘i rồi thì Quách bá mẫu làm Æ¡n đến gặp nàng vào cái hẹn mÆ°á»i sáu năm sau để nói cho nàng rõ.

Chàng quay đầu qua Châu Tử Liễu nói:

- Châu đại thúc ! Không biết dùng Äoạn trừơng thảo bằng cách nào ?

Châu Tá»­ Liá»…u chỉ biết Äoạn trÆ°á»ng thảo là má»™t loại cá» kịch Ä‘á»™c. Nếu lấy Ä‘á»™c công Ä‘á»™c thì Ä‘iá»u này vô cùng nguy hiểm vì ông chÆ°a được nghe thấy lần nào. Nên hÆ°á»›ng vào Nhất đăng đại sÆ° nói:

- Sư phụ ! việc này xin ý kiến lão gia.

Nhất Äăng đại sÆ° dùng môn thá»±c chỉ Ä‘iểm các huyệt Thông lý, Thần môn Sa xung, bốn ngón tay của đại sÆ° Ä‘i lần qua bốn huyệt đạo, vá»›i má»™t sanh khí dượng sÆ¡, lấy theo pho Thủ thiếu DÆ°Æ¡ng tâm kinhÕ

DÆ°Æ¡ng qua nghe má»™t luồng hÆ¡ i ấm chạy theo tay đại sÆ° , phút chốc các huyệt đạo đã mất hết trược khí. Những Ä‘iá»u phiá»n muá»™n cÅ©ng tiêu tan, tinh thần chàng phấn khởi trở lại.

Nhất Äăng đại sÆ° nói:

- Chất Ä‘á»™c tình hoa đã thâm sâu vào tâm lý, cÆ¡ thể chỉ có Äá»an trÆ°á»ng thảo má»›i giải được Ä‘á»™c của nó. Ta đã khai thông bốn huyệt đạo, giúp cho tâm phái của ngÆ°á»i có sức mạnh để công Ä‘á»™c. NgÆ°á»i hãy thá»­ dùng Ä‘oạn trÆ°á»ng thảo xem sao?

DÆ°Æ¡ng qua vòng tay bái tạ. Nhất Äăng đại sÆ° than rằng :

- Nếu sÆ° đệ ta còn, thì sẽ lấy theo bá đạo mà chế ra thuốc, còn bây giá» ta nghÄ© không biết nên dùng Äoạn trÆ°á»ng thảo bằng cách thế nào ?

Võ Tam Thông và Châu Tử Liễu nghe qua lấy làm băn khoăn khó nghĩ .

DÆ°Æ¡ng qua nghÄ© Thiên Trúc thần tăng đã bị Lý Mạc Thu giết chết, thì chàng nghÄ© đến Tiểu Long Nữ vết thÆ°Æ¡ng hết ngÆ°á»i chữa trị nhất định phải chết. Bây giá», lại lo đến mÆ°á»i sáu năm sau vì Æ°á»›c hẹn của nàng, thì phải làm sao để giải thoát cho bản thân mình, phải uống, ăn thuốc giải Ä‘á»™c . Suy nghÄ© vừa xong, DÆ°Æ¡ng qua bốc má»™t cá»ng cá» Äoạn trÆ°á»ng cho vào miệng. Nhai ngấu nghiến. Cái mùi vị cá» này thá»±c đắng, đắng hÆ¡n kỳ nam và huỳnh liên.

DÆ°Æ¡ng qua nhai nuốt vào bụng ! Lúc trÆ°á»›c chàng ta không muốn sống má»™t mình, bây giá» lại sợ chết má»™t mình, chỉ sợ cá» Äoạn trÆ°á»ng làm bứt ruá»™t mà chết, thì lá»—i hẹn vá»›i Tiểu Long Nữ, mÆ°á»i sáu năm sau chẳng đến được Äoạn trÆ°á»ng nhai.

Quá sợ chết chàng liá»n ngồi tá»a xuống, xếp bằng tròn, vận chân khí để há»™ tâm và Ä‘iá»u Ä‘á»™ng các kinh mạch từ tâm phát đến Ä‘Æ¡n Ä‘iá»n.

Chẳng mấy lúc trong bụng chàng sôi lên mãnh liệt và đau nhức như muôn ngàn mũi kim châm chích vào bụng.

DÆ°Æ¡ng Qua kêu lên má»™t tiếng ối daÕ rồi cố dùng ná»™i lá»±c để kìm chế. Äá»™ chừng hâm nóng má»™t chén trà thì cÆ¡n Ä‘au nhức bá»›t dần, tứ chi bá»›t má»i mệt và Ä‘an Ä‘iá»n cÅ©ng dá»… chịu trở lại.

Lúc này chàng má»›i rõ ngón Nhất dÆ°Æ¡ng chỉ của Nhất đăng đại sÆ° là tinh thâm trác tuyệt. Chàng cố chịu Ä‘á»±ng sá»± Ä‘au nhức trong nhiá»u giá», DÆ°Æ¡ng qua nghe rõ nó chạy từ ruá»™t già lên tá»›i bụng trở lại, chàng kêu to má»™t tiếng ávà má»­a ra má»™t búng máu tÆ°Æ¡i, sắc huyết bầm và loãng, khác vá»›i huyết thÆ°á»ng.

Trình Anh và Lục Vô Song thấy chàng má»­a ra má»™t búng máu cà hai Ä‘á»u kêu a má»™t tiếng nhá».

Nhất đăng đại sư sắc mặt vô cùng hoan hỉ, nói:

- SÆ° đệ ! Su đệ ! NgÆ°Æ¡i đã chết rồi mà còn để lại Æ¡n huệ cho ngÆ°á»i.

Dương Qua lật đật đứng dậy cúi đầu nói:

- Mạng sống của tôi là nhá» Thiên trúc thần tăng, Äại sÆ° và Quách bá mẫu, ba ngÆ°á»i đã ra công cứu Ä‘á»™.

Lục VôSong cả mừng nói:

- Chất độc trong mình đại ca đ giải hết rồi sao ?

Dương Qua đáp:

- ChÆ°a hẳn thế, ta chỉ biết loại cá» này rất hữu hiệu và má»—i ngày dùng má»™t cá»ng cá» chất Ä‘á»™c sẽ tiêu diệt má»—i ngày má»™t ít.

Lục Vô Song nói:

- DÆ°Æ¡ng đại ca có biết chừng nào Ä‘á»™c tánh được trừ tuyệt ? Nếu trong cÆ¡ thể chất Ä‘á»™c đã giảm thì đại ca nên dùng thật nhiá»u cho nó mau hết và dứt tuyệt !

Dương qua nói:

- Ta biết rõ lắm ! Nhưng từ từ mà chữa hay hơn, nếu độc tánh không bớt thì ta sẽ dùng thêm, nhưng ngặt nó sẽ đau nhức vô cùng.

Quách phù tá»± nãy giỠđã nghe rõ đầu Ä‘uôi câu chuyện, nàng liá»n nói vá»›i DÆ°Æ¡ng qua :

- Dương đại ca cứ nhớ mãi Dương đại tẩu, biết đại tẩu có nhớ đại ca như vầy chăng ?

Hoàng Dung rầy con :

- Phù nhi không được nói như vậy !

Lục vo âsong nghe rất vui dạ. Quách Phù lại lên tiếng nói tiếp :

- MÆ°á»i sáu năm sau ! DÆ°Æ¡ng đại tẩu sẽ vỠđây, đại ca cần gì phải mê mệt trông chá»

Lục vô song một lần nữa nhịn không được, nên rút nhanh Liễu diệp đao chỉ ngay mặt Quách phù nói :

- CÅ©ng vì ngÆ°Æ¡i mà DÆ°Æ¡ng đại ca và Äại tẩu cách xa 1 6 năm trá»i. NgÆ°Æ¡i hãy tá»± mình suy nghÄ©, có phải má»™t mình ngÆ°Æ¡i đã gây cho DÆ°Æ¡ng đại ca nhiá»u sầu Ä‘au khóc hận hay chăng ?

Quách Phù cau đôi mày liễu và trỠmôi nguýt Lục vôSong. Hoàng dung sợ xảy ra việc lôi thôi nên mắng át con gái :

- Phù nhi không được vôlá»… vá»›i má»i ngÆ°á»i chá»› ! NgÆ°Æ¡i hãy tá»± trở vá» Äào hoa đảo, ta không bằng lòng cho ngÆ°Æ¡i theo vá» TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng thành!

Quách Phù chẳng dám nói thêm lá»i nào, chỉ liếc đôi mắt nhìn Lục vôSong vá»›i vẻ căm giận ghêlắm .

Dương Qua thở dài, hướng vỠLục vô Song nói:

- Câu chuyện sai lầm thuở ná», Chẳng phải lá»—i của Quách cô nÆ°Æ¡ng cố ý hại ngÆ°á»i. Lục muá»™i muá»™i ! Câu chuyện này không nên tiếp tục nói nữa !

Lục vô Song nghe DÆ°Æ¡ng Qua gá»i mình là muá»™i muá»™i còn quách Phù là cô nÆ°Æ¡ng tá»± nhiên biết rõ sá»± thân sÆ¡ của chàng đối vá»›i hai ngÆ°á»i, trong lòng vui vẻ, vá»™i cất thanh liá»…u diệp Ä‘ao vào bao, hÆ°á»›ng vào Quách Phù vá»›i vẻ mặt ôn hòa .

Nhất đăng đại sư nói:

- DÆ°Æ¡ng thí chủ dùng Äoạn trÆ°á»ng thảo mà thân thể chẳng sao, coi lại thì loại cá» này giải Ä‘á»™c rất thần hiệu, vậy ngÆ°Æ¡i hãy dùng liên tiếp sau bảy ngày là qua thá»i kỳ thứ hai.

Dương Qua vòng tay cung kính nói:

- Xin nghe theo lá»i chỉ giáo của Äại sÆ° .

Hoàng Dung thấy màu trá»i trong sáng liá»n nói:

- Tôi xa thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng đã lâu, không rõ quân tình ra sao ? Trong dạ chẳng yên chút nào, tôi muốn quay trở vá». Qua nhi ! . . . ngÆ°Æ¡i có thể vá» TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng vá»›i ta chăng ? Quách bá phụ vẫn nhắc ngÆ°Æ¡i hoài.

Dương Qua đáp:

- Bá mẫu !. . . tôi sẽ ở đây . . .ở đây để chỠLong cô nương.

Hoàng Dung nói:

- NgÆ°Æ¡i ở lại đây trong mÆ°á»i sáu năm Æ° ?

Dương Qua buồn bã đáp:

- Tôi chẳng biết nói làm sao, ngoài nơi đây không còn chỗ nào tốt đẹp hơn nữa.

Hoàng Dung nói:

- NgÆ°Æ¡i cÅ©ng nên ở lại đây mÆ°á»i ngày hay ná»­a tháng. NhÆ° công việc chữa thÆ°Æ¡ng hoàn hảo rồi, nếu không còn nghe tin tức gì của Long cônÆ°Æ¡ng nữa thì ngÆ°Æ¡i hãy đến thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng nhé.

DÆ°Æ¡ng Qua nhìn vá» phía trÆ°á»›c xa xăm mà không đáp lá»i. Bấy giá» má»i ngÆ°á»i và DÆ°Æ¡ng Qua bái biệt. Quách Phù Thấy Lục Vô Song không có ý rá»i DÆ°Æ¡ng Qua nên nói:

- Lục Vô Song ! Ngươi hãy ở lại đây làm bạn với Dương Qua.

Lục Vô Song thẹn đỠmặt nói:

-ở hay đi không liên can gì đến ngươi.

Trình Anh thản nhiên nói:

- Dương đại ca chưa bình phục hẳn, ta và biểu muội lưu lại đây vài ngày giúp đỡ Dương đại ca.

Hoàng Dung biết rõ vị sÆ° muá»™i này bên ngoài thì hòa nhu nhÆ°ng bên trong thì rất cÆ°Æ¡ng quyết. Nếu để con mình chá»c giận há» mãi thì sẽ xảy ra lắm chuyện lôi thôi. Bà hÆ°á»›ng vá» phía Quách Phù trừng đôi mắt ngầm bảo nàng chá»› có nhiá»u lá»i.

Äoạn Hoàng Dung nói:

- Qua nhi ! Có tiểu sÆ° muá»™i ở lại đây lo liệu thá»±c là Ä‘iá»u rất tốt. Äợi vài ngày sau Ä‘á»™c tánh đã giải trừ được hết, TôI có lá»i má»i ba vị đến TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng thành, tiểu sÆ° muá»™i nhá»› đến cho vui nhé !

DÆ°Æ¡ng Qua, Trình Anh và Lục Vô Song ba ngÆ°á»i đứng trên núi Ä‘Æ°a mắt nhìn Nhất Äăng, Hoàng Dung cùng má»i ngÆ°á»i Ä‘i xa dần.

Dương Qua nói:

- Nhị vị muá»™i muá»™i ! Tôi có má»™t sáng kiến, giữ mãi không biết nặng nhẹ ra sao ? để tôi nói má»i nhị vị thá»­ phán Ä‘oán.

Lục VôSong nói:

- ý kiến thế nào ?

Dương Qua nói:

- Từ lúc ba ngÆ°á»i chúng ta quen biết nhau, hoạn nạn cÅ©ng có nhau, chắc hẳn là cái duyên kỳ ngá»™. Tôi không anh em ruá»™t thịt, có ý muốn cùng hai vị kết nghÄ©a anh em, coi nhau nhÆ° anh trai em gái, tuy không cùng là ruá»™t thịt sanh ra. Hai vị có vui lòng nhận ý kiến này của tôi không ?

Trình Anh nghe chàng nói qua chua xót cả tâm can, nàng biết DÆ°Æ¡ng Qua đối vá»›i Tiểu Long Nữ bằng mối tình sống chết có nhau, dù phải má»i mòn chỠđợi mÆ°á»i sáu năm dài. Ôi thôi cÅ©ng phải thuận theo chàng cái tình nghÄ©a anh em cho trá»n.

Bao nhiêu dĩ vãng hiện lên lỠmỠtrước mặt. Lục Vô Song cúi đầu tức tưởi, đôi mắt đầy lệ . . . và nàng nói:

- Äại ca đã nói nhÆ° vậy, chịu nhìn nhận chúng tôi là em cÅ©ng quí lắm rồi. Hai đứa chúng tôi có má»™t ngÆ°á»i đại ca xứng đáng, chừng ấy cầu xin Ä‘iá»u gì chẳng được.

Lục Vô Song chạy đến dÆ°á»›i gốc Tình hoa, nhổ vài ba cá»ng Äoạn trÆ°á»ng kết thành má»™t bó mang vỠđặt trÆ°á»›c mặt hai ngÆ°á»i và nói:

- NgÆ°á»i ta kết bái thÆ°á»ng dùng nhang để tá» lòng vá»›i nhau, ba ngÆ°á»i chúng ta không đủ tiện nghi lấy cá» làm nhang để tá» lòng kết bái.

GÆ°Æ¡ng mặt của Lục Vô Song tá» ra vui vẻ vô cùng, tuy nhiên lá»i nói của nàng đầy vẻ ngẹn ngào. Chẳng đợi DÆ°Æ¡ng Qua hồi đáp, Lục Vô Song chắp tay quì xuống.

Dương Qua và Trình Anh thấy vậy cũng quì xuống, cả ba lạy tám lạy để tỠlòng kết nghĩa anh em.

Dương Qua nói:

- Nhị muá»™i, tam muá»™i ! Trong trá»i đất rất nhiá»u vật Ä‘á»™c, cÅ©ng nhÆ° loại cây Tình hoa cá»±c Ä‘á»™c má»c đầy ở đây, thoảng nhÆ° có ai mang giống này ra khá»i Tuyệt tình cốc, gieo rắc ra ngoài thìcái há»a cho loài ngÆ°á»i không nhá».

Tôi đã nguyện vá»›i lòng sẽ đốn bá», đốt phá cho sạch loại cây này, các muá»™i nghÄ© xem có nên không ?

Trình Anh nói:

- Äại ca có lòng tốt nhÆ° vậy, ắt Bồ tát sẽ chứng giám và run rủi cho sá»›m được cùng Äại tẩu trùng phùng.

DÆ°Æ¡ng Qua nghe nàng nói nhÆ° thế Ä‘á»™ng lòng cảm xúc, cả ba Ä‘i xuống chá»— lá»­a cháy lượm được ba cái rìu của bá»n đệ tá»­ Lục y để lại. Há» xúm nhau triệt hạ các cây Tình hoa, bất phân lá»›n nhá», cánh lá, gom vào má»™t đống lá»›n rồi thiêu rụi.
Ba ngÆ°á»i tìm tòi, lục soát không chừa má»™t cành lá Tình hoa nào cả. Do đó vá» sau này khắp nÆ¡ i không còn cây Tình hoa nữa.
Sáng hôm sau vừa tá» má» sáng Lục Vô Song đã tìm DÆ°Æ¡ng Qua, Ä‘Æ°a cho chàng má»™t bó cá» Äoạn trÆ°á»ng và nói:
- Äại ca hôm nay phải dùng Ä‘á»™c thảo nữa chứ
Tài sản của than_long_vn

  #85  
Old 01-08-2008, 04:53 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 85

ÄẦU BẾN PHONG LÄ‚NG



DÆ°Æ¡ng- Qua đã trải qua bảy ngày du ngoạn. Chàng đã rõ cá» Äoạn trÆ°á»ng tuy Ä‘á»™c nhÆ°ng chất Ä‘á»™c này có thể chế ngá»± được chất Ä‘á»™c Tình hoa, nên chàng hái má»™t nhánh Äoạn trÆ°á»ng thảo cho vào miệng nhai nuốt rồi vận khí há»™ lấy tâm phế.
Một chốc, chất độc thâm nhập vào cơ thể, xua đuổi chất độc Tình hoa, hai thứ gặp nhau xung đột dữ dội, làm cho cơ thể chàng đau đớn vô cùng. Hồi lâu, chất độc từ nội tạng đưa ra ngoài miệng, làm Dương- Qua thổ ra một đống máu bầm và sự đau nhức bớt dần.
DÆ°Æ¡ng- Qua đứng thẳng ngÆ°á»i lên, cá»­ Ä‘á»™ng đôi tay, co duá»—i đôi chân. Trình Anh và Lục Vô Song thấy vậy mặt mày lá»™ vẻ hân hoan.
Dương- Qua nghĩ :
- Hai co âem gái này vẫn còn chỠđợi ta. Khổ ná»—i Ä‘á»i ta đã có hình bóng tri kỉ rồi, giỠđây lại có thêm hai ngÆ°á»i cảm mến thì ta biết báo đáp làm sao ?
Chàng lại nhủ thầm :
- Nhị muá»™i được gặp thày lành dạy bảo, nên sở há»c của cô này phi phàm xuất chúng, tuy vậy cÅ©ng chÆ°a phải là cao thủ hạng nhất giang hồ, nếu nàng chịu theo há»c thêm má»™t thá»i gian nữa ắt là tay cao diệu võ lâm. Tam muá»™i thì không bằng nhị muá»™i vá» sá»± tinh tế hay võ công má»™t phần nào.
NghÄ© nhÆ° thế DÆ°Æ¡ng- Qua liá»n cất tiếng bảo :
- Tam muá»™i ! SÆ° phụ ngÆ°Æ¡i và sÆ° phụ ta là sÆ° tỉ sÆ° muá»™i, tuy hai bên khác nhau nhÆ°ng do cùng má»™t nguồn mà ra. Lúcưở Cổ Má»™ phái, nhữ ng võ công tinh túy gồm cảná»™i công ngoại lá»±c, Ä‘á»u lấy trong pho Ngá»c nữ tâm kinh. Tưởng đâu bá»™ Tâm kinh này vá» tay Lý Mạc Thu rồi, không ngá» con ma đầu đó lại bị há»a thiêu nên ta cÆ°á»›p lại được và coi lại không có mất mát trang nào. Hôm nay nhân tiện có nhị muá»™i tại đây, ta tặng cho tam muá»™i gá»i là nghÄ©a đồng môn, vậy tam muá»™i nghÄ© sao ?
Lục Vô Song vô cùng hoan hỉ đáp :
- Cảm Æ¡n Äại ca ! Tôi sẽ cho Quách Phù má»™t bài há»c nữa để nó bá»›t tánh vô lá»… Ä‘i, và tôi không sợ gì nó nữa.
DÆ°Æ¡ng- Qua cÆ°á»i nhẹ trao cho Lục Vô Song quyển Ngá»c nữ tâm kinh theo lá»i đã hứa, lại giảng cho Lục Vô Song những bí quyết thâm yếu của quyển kinh.
Dương- Qua nói thêm :
- Tiểu muá»™i hãy nhá»› kỹ những lá»i này : Trong thá»i gian luyện võ, cái gì không biết hãy nhá» nhị muá»™i giải cho. NÆ¡i Tuyệt Tình Cốc này không có ngÆ°á»i lai vãng, là nÆ¡ i luyện võ tối diệu.
Trong mấy ngày qua, Lục Vô Song chuyên tâm Ä‘á»c kỹ từng trang má»™t trong Ngá»c nữ tâm kinh. Võ công của nàng cÅ©ng do môn phái Cổ Má»™ mà ra nên nàng hiểu rất mau.
Nàng há»c dần dần, đến Ä‘oạn thâm thúy nào không hiểu thì DÆ°Æ¡ng- Qua giảng rõ cho nàng từng ly từng tí, qua các môn há»c nuốt trâm, ngậm táo, phun ám khí v. v. Äược vài ngày thìnàng đã lãnh há»™i hết cuốn Ngá»c nữ tâm kinh.

Tuy vậy DÆ°Æ¡ng- Qua vẫn cố gắng chỉ dạy cho nàng non tháng, từ đầu chí cuối toàn bá»™ Ngá»c nữ tâm kinh.

Lục Vô Song đã hoàn toàn hiểu rõ không sót tí nào. Nàng cúi mình há»c tập, chịu khó nhiá»u bá».

Ngày sau nàng vá»›i Trình Anh nấu cÆ¡m thật sá»›m, chỠđợi rất lâu mà không thấy DÆ°Æ¡ng- Qua đến. Cả hai liá»n lần đến sÆ¡n Ä‘á»™ng của DÆ°Æ¡ng- Qua xem chàng có việc gì không ? Thấy dÆ°á»›i mặt đất có vẽ ra mấy chữ thật to :

" Ngày nay tạm biệt, sẽ gặp lại nhau. Anh em nghĩa nặng, biển rộng sông dài, còn ngày gặp lại"

Lục Vô Song tỠvẻ buồn rầu nói :

- Chàng ta ... chàng ta đã đi rồi !

Liá»n phóng mình lên ngá»n núi cao, đứng trên trông xuống. Trình Anh cÅ©ng theo sau.

Hai nàng đưa mắt ngó trông, chỉ thấy cây xanh xanh, mây cuồn cuộn, mà hình bóng Dương- Qua đã mất hút nơi nào.

Lục Vô Song lấy làm chua xót, ngậm ngùi nói :

- Nhị tỉ ! Tỉ tỉ có nghe chàng nói đi vỠđâu không ? Còn mong gì ngày gặp gỡ ngày sau nữa ? Chẳng biết ở đâu mà tìm.

Trình Anh cũng ngậm ngùi đáp :

- Tam muá»™i ! Muá»™i hãy nhìn xem, kia là vầng mây trắng, há»p nhau trong chốc lát, lại tan ngay, ngÆ°á»i Ä‘á»i ly hiệp là lẽ thÆ°á»ng, chẳng ai tránh khá»i ! Viẹc gì phải phiá»n não u sầu ?

Trình Anh khuyên em nhÆ° vậy, nhÆ°ng tâm tÆ° nàng cÅ©ng rối bá»i, cổ nấc nghẹn không nói nên lá»i.

Lại nói lúc DÆ°Æ¡ng- Qua ở Äoạn TrÆ°á»ng Nhai trên má»™t tháng, cốt ý là giảng giải cho Lục Vô Song hiểu trá»n đạo lý trong cuón Ngá»c nữ tâm kinh, còn tâm tÆ° chàng luôn hÆ°á»›ng vá» Tiểu Long nữ. Nhiệm vụ giảng giải Ngá»c nữ tâm kinh đã hoàn thành, chàng còn nấn ná ở lại đây làm gì? Cho nên chàng vạch đất Ä‘á» chữ, và ra Ä‘i tìm kiếm Tiểu Long nữ.

Chàng nghÄ© đến Chung Nam SÆ¡ n nÆ¡i ở cÅ© của chàng và Tiểu Long nữ, liá»n quay vỠđây, thấy cảnh cÅ© vắng ngÆ°á»i xÆ°a, bây giá» chỉ còn má»™t thân trÆ¡ trá»i.

Má»™t ngày ná» chàng lại đến gần thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng, thấy nÆ¡i đây hoang tàn trÆ¡ trá»i, những cánh rừng xanh nay thành con Ä‘Æ°á»ng trắng, những gian nhà thành những túp lá»u má»›i, Ä‘ua nhau má»c nhấp nhô. Tuy đã mất vẻ phồn hoa mỹ lệ, song cÅ©ng không kém náo nhiệt muôn ngÆ°á»i. Vì đã cách mấy tháng qua, Ä‘oàn quân Mông Cổ đã trở gót sắt Ä‘i vá» Nam hạ. DÆ°Æ¡ng- Qua tuy nhá»› Quách Tỉnh, nhÆ°ng lại không muốn gặp Quách Phù. Chàng thầm nghÄ© :

- Ta vá»›i Äiêu huynh cách biệt đã lâu, tại sao không đến thăm Äiêu huynh ?

NghÄ© xong chàng trở gót tìm vá» hang cốc. Thấm thoắt đã mấy ngày qua chàng đã đến gần nÆ¡i ẩn náu của Kiếm Ma Äá»™c co âcầu bại năm xÆ°a.

DÆ°Æ¡ng- Qua cất tiếng kêu to, vừa kêu vừa chạy, chẳng mấy chốc chàng đã đến gần sÆ°á»n núi.

Nghe tiếng kêu "Qua.. qua" cá»±c lá»›n, DÆ°Æ¡ng- Qua quay đầu nhìn lại thấy Thần Äiêu Ä‘ang đứng dÆ°á»›i gốc cây đại thá», đôi má» ngoạm chiếc đầu con beo gấm thá»±c to. Con beo gấm này đã bị Thần Äiêu quật chết nên Thần Äiêu hứng chí cất tiếng kêu qua.. qua nhÆ° lúc nãy.

Thần Äiêu nhìn kỹ thấy DÆ°Æ¡ng- Qua liá»n bá» ngay con beo gấm và nhả luôn cái đầu, nhảy má»™t mạch đến bên DÆ°Æ¡ng- Qua.

DÆ°Æ¡ng- Qua mừng rỡ Ä‘Æ°a tay ra choàng qua mình Thần Äiêu, tá» vẻ mến thÆ°Æ¡ng, âu yếm.

NgÆ°á»i và Ä‘iêu Ä‘á»u hoan hỉ. Thần Äiêu và DÆ°Æ¡ng- Qua trở vá» thạch Ä‘á»™ng.

DÆ°Æ¡ng- Qua hồi tưởng lại, cách mấy tháng nay chàng đã rá»i khá»i nÆ¡i đây, chính bản thân mình đã chịu cảnh vào sanh ra tá»­, nguy hiểm vô cùng. Trên Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng du lãm giang hồ, không thiếu gì gian nguy, biến trá. Thần Äiêu tuy chẳng biết trò chuyện, nhÆ°ng chiếc đầu to lá»›n của nó cÅ©ng gật lên gật xuống, và đôi mắt láo liêng cÅ©ng đủ thổ lá»™ tâm tình vá»›i DÆ°Æ¡ng- Qua.

DÆ°Æ¡ng- Qua và Thần Äiêu trong mấy ngày bầu bạn, sống cảnh vô sá»± an nhàn. Má»™t hôm DÆ°Æ¡ng- Qua lần đến dãy sÆ¡n nhai, phía trÆ°á»›c là chá»— mà Äá»™c cô cầu bại chôn kiếm.

Chàng bị mất thanh huyá»n thiết trá»ng kiếm tại Tuyệt Tình Cốc, cÅ©ng khó mà tìm lại được. Bấy giá» chàng tung mình lên, chạy thẳng đến sÆ¡n nhai, đến ngay tấm bia đá thấy tấm bia đá này ngày nay rêu bám nắng dồi, trở thành cÅ© kỹ.

Cây kiếm gá»— còn gác tại Thạch bia, và nét chữ do Äá»™c cô cầu bại khắc lên bia đá nhÆ° thế này :

"Bốn mÆ°Æ¡i tuổi sau, hay bốn chục năm sau, má»i vật ở trên Ä‘á»i nhÆ° cá», cây, tre, đá Ä‘á»u luyện thành kiếm được. Từ đấy phải tính chuyên tu sá»­a, má»—i ngày má»™t ít, dần dần trở thành má»™t thanh kiếm vô địch, thắng má»i thanh thiết kiếm trên thế gian".

Dương- Qua nghĩ rằng :

- Thanh huyá»n thiết trá»ng kiếm của ta là má»™t thanh báu kiếm vo âđịch trong thiên hạ. NhÆ°ng theo lá»i di ngôn của Äá»™c cô cầu bại tiá»n bối thì má»™c kiếm nếu tinh luyện lại có thể thắng huyá»n thiết kiếm của ta mà không có thanh kiếm nào thẳng nổi nó.

Long nhi có Æ°á»›c hẹn vá»›i ta 1 6 năm sau sẽ gặp mặt, vậy ta còn hÆ¡n 1 0 năm trau dồi kiếm pháp. Kiếm gá»— sẽ thắng kiếm thép ! Ta hãy theo phÆ°Æ¡ng pháp của Äá»™c cô cầu bại mà tập luyện.

Chàng liá»n bẻ má»™t cành cây, tiện thành kiếm gá»—, và Æ°á»›c mong rằng "Huyá»n thiết trá»ng kiếm" khi thanh kiếm này còn nặng bảy mÆ°Æ¡i cân, sau khi luyện xong nhẹ nhÆ° kiếm gá»—, chỉ có hai Ä‘uá»ng : Má»™t là theo kiếm pháp tinh ảo, lấy cứng chống mạnh, hai là dùng ná»™i lá»±c hun đúc, lấy mạnh chế yếu.

Từ đó vỠsau, Dương- Qua mỗi ngày trau dồi nội công, nghiên cứu kiếm thuật. Sau mỗi lần mưa lớn, chàng dùng kiếm gỗ kháng cự sức vũ lộ, dồn cả sức lực vào thanh kiém, cứ theo đà ấy mà luyện tập. Từ cuối mùa hạ sang mùa thu, từ mùa thu sang mùa đông, chàng đã xa cách Tiểu Long nữ gần một năm.

DÆ°Æ¡ng- Qua trong lúc này ná»™i lá»±c tién triển thấy rõ, sá»± phiá»n não cÅ©ng theo thá»i gian mà nguôi dần.

Trên trá»i tuyết thổi phiêu phiêu nhÆ° muôn ngàn lông ngá»—ng rÆ¡i dầy xuống đất.

Thần Äiêu hò hét không dứt, xòe đôi cánh bay lượn khắp không gian, quạt bay muôn ánh tuyết do luồng gió của đôi cánh phần phật.

Dương- Qua nghe lòng cảm động :

- Mùa đông không có dòng nước núi, thì hãy luyện kiếm trong tuyết, cũng là một cách luyện kiếm tuyệt diệu.

Chàng nhìn thấy Thần Äiêu càng quạt mạnh đôi cánh, tuyết đổ càng lúc càng mạnh. NhÆ°ng không có má»™t Ä‘iểm tuyết nào dính vào mình Thần Äiêu cả.

DÆ°Æ¡ng- Qua càng cao hứng, vung thanh kiếm gá»— múa vùn vụt, má»—i đốm tuyết bay đến mình chàng, hoặc đụng vào tay áo, hoặc dính vào l õi kiếm, nhÆ°ng cÅ©ng không má»™t bóng tuyết nào dính được vào ngÆ°á»i chàng.

Chàng nhảy tới lui trong nửa ngày, thanh kiếm gỗ và tay áo cụt phe phẩy, sức lực càng tăng thêm không ít.

Tuyết rÆ¡ i mãi trong ba ngày! DÆ°Æ¡ng- Qua và Thần Äiêu má»—i ngày nhảy múa trên tuết nhÆ° chÆ¡ i giỡn vui đùa.

Äến trÆ°a hôm ấy, tuyết càng đổ nhiá»u! DÆ°Æ¡ng- Qua dùng hết thần lá»±c vung mạnh thanh kiếm. Thần Äiêu Ä‘á»™t nhiên giÆ¡ ra má»™t chiếc cánh đập mạnh vào chàng. DÆ°Æ¡ng- Qua không phòng bị nên chàng chẳng biết chống trả cách nào, liá»n nghiêng mình qua né tránh và chạy vá»t ra xa. Chéo cánh của Thần Äiêu và hai phiến tuyết rÆ¡i tạt vào mặt.

Dương- Qua lập tức với tay bắt lấy và nghĩ thầm :

- TrÆ°á»›c kia trên gành đá Äiêu huynh đã chÆ¡ i giỡn vá»›i ta nhÆ° vậy, nhỠđó kiếm thuật được tiến triển. Hôm nay Äiêu huynh lại giúp ta luyện kiếm nữa đây !

NghÄ© nhÆ° vậy DÆ°Æ¡ng- Qua liá»n vung má»™t kiếm, đâm má»™t nhát, kêu má»™t tiếng "chát", thanh má»™c kiếm đã đâm mạnh vào đôi cánh Thần Äiêu và gãy làm đôi.

Thần Äiêu chẳng công kích, bay ra xa mà đứng, cất tiếng kêu "thu thu", sắc mặt Thần Äiêu có vẻ trách giận sao chàng chẳng báo trÆ°á»›c .

Dương- Qua thầm nghĩ :

- Ta đã lấy hết sức đánh Äiêu huynh mà Äiêu huynh không chạy, cÅ©ng không đánh trả là làm sao ?

Chàng liá»n Ä‘i vào trong bẻ cành cây khác làm má»™c kiếm, và ra đấu vá»›i Thần Äiêu, ngÆ°á»i và Ä‘iêu bắt đầu giao đấu mãnh liệt.

Giao đấu vá»›i nhau trên 1 0 chiêu mà thanh má»™c kiếm chẳng gã do đó chàng đấu thêm nhiá»u chiêu kịch liệt hÆ¡n.

DÆ°Æ¡ng- Qua thấy Thần Äiêu day trở rất nhanh nhẹn, không há» trách cứ hay há»n dá»—i nhÆ° trÆ°á»›c, lòng chàng lấy làm cảm kích, chàng chầm chậm Ä‘Æ°a ra các thế nhẹ :

Dương- Qua thầm nghĩ :

- Ta mà luyện thành má»™c kiếm là do tấm lòng tốt đẹp của Äiêu huynh, thật trên Ä‘á»i ít ai gặp mối kỳ duyên này.

Thá»i kỳ luyện kiếm cÅ©ng chẳng bao lâu ! Thá»i gian cÅ©ng nhÆ° giấc má»™ng, chàng mải nghÄ© ngợi đâu đâu mà quên là Ä‘ang giao đấu vá»›i Thần Äiêu.

Ngày ngày chàng chuyên cần luyện kiếm, những lúc nào cũng tơ tưởng đến Tiểu Long nữ. Thấm thoắt đã mấy tháng trôi qua, lòng chàng như lửa đốt mỗi khi nghĩ đến nàng.

Lúc bấy giá» chất Ä‘á»™c Tình hoa đã tiêu tan hết trong cÆ¡ thể chàng, ná»™i lá»±c tăng thêm, thân thể càng tráng kiện, sắc mặt tÆ°Æ¡i tắn trở lại, tinh thần và sức lá»±c Ä‘iá»u hòa nhÆ° xÆ°a. TrÆ°á»›c mặt chàng bây giá» tuyết đóng thành băng, nhá»› lại đã chia tay vá»›i Tiểu Long nữ vừa đúng má»™t năm.

DÆ°Æ¡ng- Qua thấy cảnh vật nhÆ° vậy liá»n kêu Thần Äiêu nói :

- Äiêu huynh ! Äiêu huynh ! Hôm nay tôi muốn tạm biệt Äiêu huynh, má»™t mình trở vá» thăm Tuyệt Tình Cốc!

Chàng bèn lấy thanh má»™c kiếm, rá»i khá»i hang và ra Ä‘i. Thần Äiêu cÅ©ng rảo bÆ°á»›c theo sau.

Qua được má»™t quãng Ä‘Æ°á»ng, DÆ°Æ¡ng- Qua hÆ°á»›ng vào Thần Äiêu vái chào tạm biệt và quay sang hÆ°á»›ng Bắc rẽ vào hÆ°á»›ng Tuyệt Tình Cốc.

Nào ngá» má» của Thần Äiêu cắn vào chiếc áo của chàng và kéo chàng Ä‘i vá» hÆ°á»›ng Nam.

DÆ°Æ¡ng- Qua liá»n nói :

- Tôi vá» Bắc có việc ! Äiêu huynh hãy vá» nghỉ Ä‘i ! Ngày hôm nay xin cáo biệt tại đây!

NhÆ°ng đôi mắt của Thần Äiêu tá» vẻ giận dữ, vẫn kéo chàng Ä‘i vá» hÆ°á»›ng Nam.

Dương- Qua nghĩ rằng :

- Äiêu huynh những ngày qua rất yêu quý ta, cá»› sao hôm nay lại cố chấp thế này ?

Khổ ná»—i Thần Äiêu không nói được, chỉ kéo lôi chàng vá» hÆ°á»›ng Nam. Thần Äiêu thấy chàng dừng lại má»›i chịu nhả chiếc áo ra, và lắc lÆ° cái đầu to nhÆ° trái dừa, đôi chân giậm thình thịch dÆ°á»›i đất, ra vẻ không bằng lòng vá» hÆ°á»›ng Bắ c. Há»… chàng sắp bÆ°á»›c là đôi má» của Thần Äiêu cắn vạt áo trì lại.

Dương- Qua lấy làm lạ nghĩ thầm :

- Äiêu huynh làm gì lạquá, ta Ä‘i hÆ°á»›ng Bắc là có ý riêng, tại sao Äiêu huynh cản trở ? Chắc là Äiêu huynh có ý gì hay lắm.

Chàng bỠý định đến Tuyệt Tình Cốc, mà theo Thần Äiêu vá» hÆ°á»›ng Nam.

Dương- Qua bỗng nhiên xúc động vô cùng và nghĩ rằ ng :

- Äiêu huynh tuổi cao tác lá»›n, linh tánh vô cùng, biết đâu Thần Äiêu chẳng Ä‘Æ°a ta đến Nam Hải mà há»™i kiến vá»›i Long nhi.

Tưởng đến việc này, máu nóng chàng sôi lên, ý chí trở nên khoan khoái.

Chàng gia tăng cÆ°á»›c bá»™ chạy nhanh theo Thần Äiêu mà Ä‘i. Thần Äiêu bá»—ng xoay qua hÆ°á»›ng Äông mà tiến tá»›i, chẳng đầy má»™t tháng, nguá»i và Ä‘iêu đã Ä‘i đến bá» biển phía Äông. DÆ°Æ¡ng- Qua chá»n gành đá bên bá» biển, để chỉ cho Thần Äiêu đứng chá», còn mình chạy dá»c theo bá» biển, mắt thấy sóng cuồn cuá»™n, bá» biển nổi lên tiếng vá»— rì rầm. Xa xa chỉ nÆ°á»›c lẫn trá»i, lòng chàng dâng lên ná»—i Æ°u phiá»n lẫn hoan hỉ.

Dương- Qua chạy một lúc thật lâu, chỉ nghe tiếng sóng vỗ rào rạt, va chạm vào gành đá không ngớt.

Lúc còn nhá» chàng có ở tại Äảo Äào hoa và biết rằng chỉ tin theo lượn sóng triá»u, mà định thá»i khắc. Thí dụ : "Tý ngá» trÆ°á»ng, Mẹo dậu thối", nghÄ©a là : "giá» tý ngá» thì nÆ°á»›c triá»u dâng, giá» mẹo dậu nÆ°á»›c triá»u ròng" và cứ thế mà Ä‘oán biết nÆ°á»›c lá»›n nÆ°á»›c ròng.

Sóng triá»u dâng lên và vá»— rì rào, tiếng rầm rầm không bao giá» dứt, ví nhÆ° muôn ngàn con ngá»±a khua vó trong má»™t cuá»™c đánh nhau.

Lại thấy má»™t làn trắng xẹt ra từ mặt biển vào bá», ấy là sắp có lôi oanh, bão tố rất dữ dá»™i, ai nấy phải vào bá» trú ẩn, kẻo gặp cÆ¡n mÆ°a rất to sắp đổ.

DÆ°Æ¡ng- Qua thấy trong khoảng không, má»™t khi trá»i đã ra oai sấm sét, cÅ©ng rùng rợn không kém sá»± hung tợn của loài ngÆ°á»i. Chàng toan chạy vá» hÆ°á»›ng của Thần Äiêu, trá»i lại chuyển mình lên cÆ¡n dông dữ dá»™i, làn sóng biển cao ngất đập vào ngÆ°á»i chàng. DÆ°Æ¡ng- Qua lật đật thối lui, lại đụng nhằm má»™t luồng lá»±c cá»±c mạnh từ sau lÆ°ng đẩy tá»›i, đập mạnh vào giữa thân mình. Chàng mất hết tá»± chủ, kêu to má»™t tiếng kinh ngạc và rÆ¡i tõm xuống làn sóng bạc.

Trong lúc bất ngỠvì sóng biển gió ngàn đột kích, chàng chưa biết chống trả làm sao, thì đã uống phải vài ngụm nước biển mặn chát, biết cảnh quá gấp rút và nguy hiểm.

Äã có má»™t lần chàng bị ngá»n thác bạc từ trên núi đổ xuống đẩy nhào trong khi luyện kiếm, nên chàng liá»n dùng theo thế "Thiên cân trụy" từ dÆ°á»›i biển nhảy vá»t lên bá», và đúng trên gành đá cao rÅ© sạch quần áo.

Nhìn trên mặt biển các đợt sóng triá»u dâng cao nhÆ° quả núi và giật xuống nhÆ° vá»±c sâu. Tuy vậy dÆ°á»›i đáy biển vẫn yên lặng nhÆ° tá».

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng làm chàng sực tỉnh và định thần suy xét :

- Do những sá»± kiện xảy ra mà ta tìm được má»™t lý lẽ vô cùng thâm thúy ! Phải rồi ! Äiêu huynh cố ý dẫn ta đến đây để luyện kiếm ! Má»—i khi cÆ¡n sóng triá»u giận dữ là má»—i dịp cho ta thành công.

Bấy giỠchàng đã tỉnh ngộ, giang đôi chân xoạc ra, dùng hết sức khinh công vận kình phong vào đôi chân lướt trên mặt nước.

Chàng ngÆ°á»›c mặt lên nhìn thấy má»™t làn sóng cuồn cuá»™n đổ tá»›i nhÆ° má»™t hòn núi nhá», sắp bổ vào đầu, tay mặt chàng vận kình lá»±c Ä‘Æ°a thẳng xuống nÆ°á»›c, thân mình chạy theo đón làn sóng bạc.

Chàng hít vào má»™t luồng chân khí thật dài, đến khi ngá»n sóng phủ vào đầu, sẵn trá»›n chàng lặn luôn xuống đáy biển.

ở dÆ°á»›i đáy biển má»™t lúc lâu, muốn thay đổi không khí phải đợi cÆ¡n sóng triá»u rút xuống, nên lúc DÆ°Æ¡ng- Qua trồi lên gÆ°Æ¡ng mặt xanh mét.

Hàng đêm vào giỠtý, nước biển lại dâng lên. Dương- Qua tay cầm mộc kiếm, chui vào làn sóng bạc, vung kiếm múa may.

Thủy triá»u cá»±c mạnh ba bá» bốn bên đập vào ngÆ°á»i chàng, mạnh bằng năm sáu ngá»n thác từ trên núi đổ xuống, Má»—i lần chống trả không nổi là làn sóng bạc lại nhấn chìm chàng dÆ°á»›i đáy biển sâu, và phải khó nhá»c lắm má»›i trồi được lên mặt nÆ°á»›c.

Theo cách thức này, má»—i ngày DÆ°Æ¡ng- Qua tập vá»›i ngá»n thủy triá»u hai lần.

Chưa đầy một tháng, võ công của chàng tiến triển trông thấy, thanh kiếm gỗ dương đông kích tây với làn sóng cũng trở nên cứng dần và bắt đầu phát ra tiếng kêu khi chạm vào làn sóng.

Má»—i lần Thần Äiêu đùa giỡn, chàng để thanh kiếm trÆ°á»›c mặt là đôi cánh Thần Äiêu chẳng dám tấn công nữa.

Má»™t ngày ná», DÆ°Æ¡ng- Qua cao hứng, cùng Thần Äiêu thi triển võ công, chàng dùng đến mÆ°á»i phần chân khí. Thần Äiêu kêu "qua" má»™t tiếng cá»±c lá»›n và chạy tránh qua má»™t bên.

Dương- Qua thâu kiếm không kịp, thanh mộc kiếm chém vào cây đại thỠđến "ầm" một tiếng, cây gãy lìa và thanh kiếm cũng gãy làm hai khúc. Dương- Qua nhặt hai khúc kiếm gãy nghĩ thầm :

- Bấy giá» thanh má»™c kiếm này còn mảnh nên yếu sức, cho nên chạm vào thân cây to là gãy đôi. Vả lại tay của ta đã dùng hết sức mạnh thì sau này thanh kiếm gá»— không gãy mà thân cây sẽ gãy lìa. Thá»±c không sai tí nào, theo di ngôn của Äá»™c cô cầu bại tiá»n bối thì môn luyện kiếm này cá»±c kỳ thần mật.

Xuân qua Thu lại, năm tháng nhÆ° tên bay, DÆ°Æ¡ng- Qua hàng ngày nhào lá»™n theo đợt thủy triá»u luyện kiếm, bất kể ngày đêm, không màng ấm lạnh.

Lưỡi kiếm gỗ càng lâu càng rít kêu to, cho đến sau thanh kiếm vung ra tiếng kêu như sấm muốn điếc lỗ tai.

Luyện thêm vài tháng nữa, tiếng kêu dần nhỠlại, ngày hoàn thành thì nó đã không còn phát ra tiéng nữa.

Chàng lại luyện thêm vài tháng nữa, tiếng kêu đã mất hẳn, nhÆ°ng còn tiếng rít nghe "vi vút" thật lá»›n. Và đến khi tiếng rít và tiếng kêu bằng nhau, đó là vào thá»i kỳ thứ bảy, thanh kiếm gá»— má»›i tùy theo tay ngÆ°á»i sá»­ dụng, muốn kêu là kêu, muốn lặng là lặng.

Luyện đến thá»i kỳ này, ngày đêm ròng rã tính lại đã 6 năm dài. Lúc bấy giá» tay kiếm của DÆ°Æ¡ng- Qua, má»—i ngày Ä‘á»u ở ngoài biển đón ngá»n thủy triá»u, múa chém nhÆ° công địch.

Thanh kiếm phát ra má»™t luồng kình phong rất mãnh liệt, bao bá»c mình chàng nhÆ° vách sắt tÆ°á»ng đồng. Mặc dù Ä‘ang ở trong ngá»n sóng thủy triá»u mà mình chàng không má»™t giá»t nÆ°á»›c nào thấm vào cả.

Tuy chàng ẩn cÆ° nÆ¡ i góc biển chân trá»i mà chàng vẫn Æ°á»›c ao gặp má»™t vài tay võ lâm để tỉ thí.

Sức lá»±c của Thần Äiêu mạnh gấp 1 0 ngÆ°á»i, thế mà cÅ©ng chịu không nổi hai chiêu, ba thế của thanh má»™c kiếm.

Bây giá» chàng má»›i nhá»› đến lá»i ghi trên bia má»™ của Äá»™c cô cầu bại và thầm nghÄ© :

- Vá»›i môn kiếm thuật này, trong thiên hạ chÆ°a chắc đã có ngÆ°á»i nào chống lại nổi ! Nếu không nhá» Äá»™c cô cầu bại lÆ°u truyá»n lại môn kiếm này, chôn kiếm nÆ¡i cùng cốc sÆ¡ n lâm này để chỉ Ä‘iểm cho ta.

Chàng lại nghĩ :

- Nếu chẳng nhá» Äiêu huynh, thủa trÆ°á»›c đã mắt thấy tÆ°á»ng tận cách luyện kiếm của Äá»™c cô cầu bại tiá»n bối, thì làm sao ta biết Ä‘uợc kỳ môn này. Bây giá» ta không nên gá»i là Äiêu huynh nữa mà phải gá»i là LÆ°Æ¡ng sÆ° . Còn so tuổi tác thâm niên, thì không biết Äiêu huynh đã sống mấy trăm năm rồi, ta kêu là Äiêu công công, hay Äiêu gia má»›i đúng.

Tại bá» biển, chàng má»™t mặt luyện kiếm, má»™t mặt há»i thăm tin tức các ghe thuyá»n qua lại xem trong Nam hải đảo có vị thần ni nào không.

Trong ná»­a năm qua, há»i thăm trên ngàn ghe, muôn thuyá»n, từ những vị hải sÆ° đến những ngÆ°á»i du lịch, cÅ©ng không ai biết vị thần ni này là ai.

Thá»i gian mãi trôi qua, dần dần chàng quên lần ý niệm há»i thăm tin tức. ChàngnghÄ© rằng có lẽ đến kỳ hạn 1 6 năm không được gặp lại Tiểu Long nữ.

Má»™t ngày ná» mÆ°a gió dầm dá», DÆ°Æ¡ng- Qua lòng bâng khuâng muốn ra Ä‘i, mình mặc áo bào má»ng, lÆ°ng Ä‘eo trÆ°á»ng kiếm, má»™t ngÆ°á»i và má»™t Äiêu Ä‘i lần vá» miá»n Trung Nguyên Giang Nam.

* * *

Nói vá» Ä‘á»i Äại Tống, Lý Tông hoàng đế năm Ä‘aù tiên, vào thá»i vua Hiến Tông thứ chính của Mông cổ. Bấy giá» vào lúc tháng hai tiết DÆ°Æ¡ng Xuân, trên bá» sông Hoàng Hà vá» hÆ°á»›ng bắc, tức là đầu bến đò Phong Lăng, nÆ¡i đây chìm trong cảnh Æ°u hoài, nào là lừa kêu ngá»±a hí, pha lẫn tiếng xe cá»™ ngÆ°á»i Ä‘i.

CÅ©ng vì mấy ngày qua khí trá»i cá»±c lạnh, phía trÆ°á»›c sông Hoàng Hà nÆ°á»›c đóng thành băng, lại thêm gió Bắc thổi vá», tuyết bay lả tả. Do đó trên mặt sông khách chẳng dám qua đò, và xe cá»™ Ä‘á»u không Ä‘i trên tuyết được.
Rất nhiá»u thÆ°Æ¡ng khách muốn qua sông, xuôi vá» miá»n Nam, Ä‘á»u bị tiết trá»i cản trở, tất cả Ä‘á»u kẹt lại.

Trên bến đò Phong Lăng rất nhiá»u khách Ä‘iếm, mà những khách lữ hành vào ra không ngá»›t, cho nên không đến ná»­a ngày, nhiá»u khách Ä‘iếm đã chật ních. Những khách thÆ°Æ¡ng đến sau không chá»— nghỉ, phải đứng quây quần trong Ä‘iếm không ngá»›t tiếng xì xào. Bến đò Phong Lăng là má»™t thị trấn khá lá»›n, có má»™t gian khách Ä‘iếm tên gá»i "An Äá»™ lão Ä‘iếm", những ngÆ°á»i bên kia sông gá»i là "Äaò Bình An". Ai qua lại Ä‘á»u Ä‘i ngang khách Ä‘iếm này vì nó ở ngay bến đò.

Va ûlại, quán xá sạch sẽ, Ä‘iếm phòng khoản khoát, cho nên thÆ°Æ¡ng khách thÆ°á»ng lui tá»›i tấp nập.

Chưởng quá»· của Ä‘iếm này là má»™t tay miệng lưỡi, nên má»—i gian phòng đến ba bốn ngÆ°á»i ở. Nếu đến 1 0 ngừoi thì gian phòng chật ních không chá»— nghỉ ngÆ¡i, do đó những ngÆ°á»i đến sau tá» tá»±u trÆ°á»›c phòng khách mà ngồi quây quần vá»›i nhau để tán gẫu. NÆ¡i đây có cái bàn nhá», và má»™t cái lò sưởi thật to.

Má»i ngÆ°á»i thích ngồi nÆ¡i đây để nhìn ra ngoài cá»­a, ngắm ngá»n gío Bắc thổi đến, Ä‘Æ°a những Ä‘á»t tuyết bay lồng lá»™ng và ngày mai chÆ°a chắc đã lên Ä‘Æ°á»ng được. Äôi mày há» cau lại hàm chứa biết bao sá»± lo buồn.

Trá»i dần dần tối, tuyết đổ má»—i lúc càng to ! Hốt nhiên nghe tiếng vó ngá»±a từ xa Ä‘Æ°a đến, má»—i lúc má»—i gần. Rồi Ä‘oàn ngÆ°á»i ngá»±a dừng lại trÆ°á»›c khách Ä‘iếm. Chỉ thấy ba ngÆ°á»i cưỡi ngá»±a ra bến đò, rồi nhảy xuống ngá»±a.

Chưởng quỷ thấy vậy mừng rỡ. Một ông khách già cau mày nói :

- Lại có khách đến !

Quả nhiên nghe tiếng một cô gái nói :

- Chưởng quỷ ! Cho ta thuêhai gian phòng bên trên cao ráo sạch sẽ một tí.

Chưởng quỷ nói :

- Sá»± thật là không còn chá»— ! Quý khách đã tưởng đến, tiểu Ä‘iếm xin má»i quý khách vào xem.

Cô gái không thèm trả lá»i, cầm cây roi đánh "tét" má»™t tiếng vào không khí và cá»± ná»± rằng :

- NgÆ°Æ¡i nói láo ! NgÆ°Æ¡i bảo ngÆ°á»i nhà nhÆ°á»ng lại cho ta không được sao ? Ta sẽ trả cho ngÆ°Æ¡i nhiá»u tiá»n.

Nói xong, chẳng đợi chủ quán đồng ý hay không, cô gái nỠđi thẳng vào trong.

Má»i ngÆ°Æ¡i Ä‘ang ngồi trong phòng khách thì Ä‘á»™t nhiên thấy má»™t thiếu phụ xuất hiện.

Thiếu phụ này tuổi ngoài ba mươi, mắt hạnh mày ngài, dung nhan xinh đẹp. Trên mình khoác một chiếc áo màu xanh lam, bằng da cừu.

Thiếu phụ này Ä‘i vào trÆ°á»›c, phía sau lÆ°ng có hai ngÆ°á»i Ä‘i theo, má»™t trai má»™t gái. Cả hai Ä‘á»™ chừng mÆ°á»i sáu, mÆ°á»i bảy tuổi. Cậu trai thì mày rậm mắt to, tinh thần tÆ°Æ¡i sáng. Cô gái thì đẹp đẽ yêu kiá»u.

Thanh niên và thiếu nữ này Ä‘á»u khoác áo bằng tÆ¡ màu lục, thiếu nữ có Ä‘ep trên cổ má»™t xâu chuá»—i bằng ngá»c minh châu, má»—i hạt minh châu cá»±c lá»›n, to bằng đầu ngón tay út, phát ra ánh sáng chói lá»i.

Má»i ngÆ°á»i khách Ä‘ang nói chuyện ồn ào, khi thấy ba ngÆ°á»i Ä‘i vào, liá»n nín bặt, Ä‘Æ°a đôi mắt nhìn vá» phía ba ngÆ°á»i kia.

Tên chưởng quá»· cung kính cÆ°á»i xã giao và nói tiếp :

- Quý bà ! Má»i quý bà nhìn xem ! Má»—i ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi ở đây đèu chẳng có phòng nghỉ ngÆ¡i. Nếu ba vị không tị hiá»m, thì chúng tôi sẽ nhÆ°á»ng má»™t chá»— nhỠđể ngồi sưởi ấm đỡ trong đêm nay. Bây giỠđến trÆ°a mai, nÆ°á»›c đặc thành băng khó mà qua sông được.

NgÆ°á»i thiếu phụ có vẻ hào hiệp, mỉm cÆ°á»i, cho là chủ quán thật tình nên gật đầu.

Những ngÆ°á»i trong phòng khách, có má»™t thiếu phụ trung niên cất tiếng bảo rằng :

- Quý bà quý cô! Hãy lại đây ngồi đỡ để sưởi ấm, và chúng ta nói chuyện cho vui !

NgÆ°á»i thiếu phụ liá»n nói :

- Cảm ơn ! Cảm ơn bà chị !

Rồi cùng ngÆ°á»i thiếu nữ Ä‘i lại gần ngÆ°á»i thiếu phụ trung niên, còn chàng thanh niên thì ngồi chung vá»›i nhóm ngÆ°á»i khách.

Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nhÆ°á»ng cho há» má»™t chá»— ngồi rá»™ng rãi. Ba ngÆ°á»i khách má»›i vào ngồi chẳng lâu thì chưởng quá»· đã bày ra cÆ¡m rau rất tÆ°Æ¡m tất, có cả thịt gà rượu trắng.

Thiếu phụ đẹp ăn uống ngon lành, lại là một tay tửu lượng rất khá. Nàng uống hết chén này sang chén khác, gã thanh niên trẻ tuổi cùng uống với thiếu phụ, chỉ có cô gái nhỠnhu mì thì chẳng uống tí rượu nào.

Lại nghe ba ngÆ°á»i xÆ°ng hô vá»›i nhau, ngÆ°á»i thiếu phụ là chị cả, còn gã thanh niên là em trai, cô gái nhá» là em gái.

Gã thanh niên coi tuổi lá»›n hÆ¡n cô gái nhá» song lại gá»i cô gái nhá» bằng chị.

Cả ba ngÆ°á»i trà rượu cÆ¡m nÆ°á»›c vừa xong, cÅ©ng hợp Ä‘oàn vá»›i khách lạngồi sưởi ấm, nghe ngoài cá»­a gió lá»™ng ù ù, cho nên má»i ngÆ°á»i không ai có ý nghÄ© ngô nghê gì cả.

Má»™t ngÆ°á»i SÆ¡n Tây, tuổi Ä‘á»™ trung tuần cất tiếng nói :

- Khí trá»i thật lanh, má»—i lần tuyết đóng là má»—i lần thành băng, không làm thế nào giải băng tuyết được. Ông trá»i sao chẳng dạy con ngÆ°á»i phá băng và ủi tuyết mà Ä‘i ?

Má»™t ngÆ°á»i ở Hồ Bắc là má»™t gã lùn tịt cất tiếng đáp :

- NgÆ°Æ¡i đừng oán trách trá»i đât, nhÆ° ở đây có hÆ¡i lá»­a ấm, đói có chá»— ăn uống, được má»™t nÆ¡i yên lành nh vậy, ngÆ°Æ¡i còn đòi gìnữ a ? Nếu ngÆ°Æ¡iưở trong vòng vây của thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng thì ngÆ°Æ¡i còn than oán đến bá»±c nào ? Thiên hạ bị khốn đốn, đói khổ trong thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng, còn ngÆ°Æ¡i được an lạc nhÆ° vậy là quý lắm rồi.

NgÆ°á»i thiếu phụ đẹp nghe đến câu "thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng" bị vây hãm, hÆ°á»›ng vào hai ngÆ°á»i em nháy mắt ngầm bảo hãy yên lặng.

Lại nghe ngÆ°á»i khách Quảng Äông nói :

- XIn lá»—i lão huynh ! Vậy tình cảnh má»i ngÆ°á»i trong lúc thành bị vây hãm ra sao ?

NgÆ°á»i khách Hồ Bắc nói :

- Äoàn quân Mông Cổ quả là tàn bạo, má»—i ngÆ°á»i chúng ta Ä‘á»u nghe biết, chúng ta cần gì phải nói nhiá»u. Cả năm nay mÆ°á»i vạn quân Mông Cổ công phá mãnh liệt thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng, quan Thống chế thủ thành là Lữ Văn Hoán thì mỠám bất lá»±c, chỉ còn nhá» vào sức vợ chông Quách đại hiệp phù trì...

NgÆ°á»i thiếu phụ nghe đến câu "vợ chồng Quách đại hiệp" vẻ mặt bá»—ng nhiên thay đổi. Lại nghe ngÆ°á»i Hồ Bắc tiếp tục nói :

- Trong thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng gồm mÆ°á»i vạn dân quân Ä‘á»u thá» chết giữ thành, không má»™t ngÆ°á»i nào thay lòng đổi dạ, trẻ con cÅ©ng theo đẩy xe, lượm đá chất lên bá» thành liệng vào quân địch, còn ngÆ°á»i già cả, trung niên mang đá lấy tên chạy lên mặt thành xạ xuống nhÆ° mÆ°a vào quân Mông Cổ. NhÆ° tôi đây cÅ©ng bị quân Mông Cổ xạ tiá»…n trúng vậy...

Má»i ngÆ°á»i nghe qua Ä‘á»u quay lại nhìn lão, quả nhiên con mắt tả có má»™t vết thÆ°Æ¡ng chÆ°a lành hẳn, lá»›n bằng chung trà. Do đó má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tá» ra kính trá»ng lão.

NgÆ°á»i Quảng Äông nói tiếp :

- NÆ°á»›c Äại Tống của chúng ta đất rá»™ng ngÆ°á»i đông, nếu má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u hành Ä‘á»™ng nhÆ° lão huynh, dù cho quân Mông Cổ có đông bao nhiêu nữa cÅ©ng không thể xâm phạm giang sÆ¡n này cho được.

NgÆ°á»i Hồ Bắc nói :

- Phải đấy ! Tôi nhìn thấy đại quân Mông Cổ công phá thành này trên mÆ°á»i năm vẫn chÆ°a lấy được, chẳng phải nhÆ° chá»— khác thế mạnh nhÆ° chẻ tre. Nghe ngÆ°á»i ta đồn đại đại quân này có sá»± ủng há»™ của Tây Vá»±c và trên 1 0 nÆ°á»›c nhá» nữa tham gia, mà trÆ°á»›c sau gì thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng vẫn yên nhÆ° bàn thạch, không thể công Ä‘oạt được, thá»±c là khí thế của nhân dân kiên cố nhÆ° núi. Có Hoàng đế Mông Cổ là Hốt Tất Liệt đích thân đứng dÆ°á»›i thành chỉ huy cÅ©ng không làm suy giảm nhân tâm trong thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng.

Nói đến đây ngÆ°á»i Hồ Bắc cÆ°á»i đắc ý. NgÆ°á»i khách Quảng Äông lại nói :

- Những ngÆ°á»i già cả Ä‘á»u liá»u chết vá»›i quân Mông Cổ. Nếu bá»n xâm lăng này mà đánh tá»›i tỉnh Quảng Äông, tôi tin chắc mấy ông già xứ này cÅ©ng quyết liá»u mạng vá»›i chúng.

NgÆ°á»i Hồ Bắc lại nói:

- Phải đấy ! Quân Mông Cổ chÆ°a phá được thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng, thì vết chân của chúng cÅ©ng giẫm nát bên ngoài thành, làm khổ sở cho ngÆ°á»i Hán không ít. Phía dÆ°á»›i thành chúng căng lá»u vải để nghỉ tạm. Chúng bắt trẻ thÆ¡ từ sáu đến bảy tuổi, hay nhá» hÆ¡n nữ a là bốn năm tuổi, dùng dây trói tất cả và cá»™t dÆ°á»›i Ä‘uôi ngá»±a đánh cho ngá»±a chạy, thân thể của trẻ thÆ¡ bị lôi trên mặt đất. ChÆ°a được ná»­a vòng thì bá»n trẻ đã tắt thở, trông rất thảm thê. Tôi đứng trên bá» thành nghe tiếng khóc la của trẻ cÅ©ng nhÆ° dao cắt ruá»™t, khổ sở muôn phần. Thiệt là má»™t hành Ä‘á»™ng vô nhân đạo của bá»n xâm lăng. Tôi muốn nhảy xuống mà giết tất cả, nhÆ°ng giết chúng nó má»™t vài ngÆ°á»i chẳng ích gì, và ai ai cÅ©ng rõ nó là sài lang ác Ä‘á»™c. Trong má»™t năm ròng rã , thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng lÆ°Æ¡ng thá»±c khô kiệt, phải uống nÆ°á»›c mà chịu, thậm chí phải phạt cá» cây vắt nÆ°á»›c mà uống. Tuy thế cùng nhÆ° vậy mà quân Mông Cổ cÅ©ng không hạ được thành. Bá»n xâm lăng dần dần thoái chí ngã lòng, nên chúng chỉ còn má»™t ít phế binh.

NgÆ°á»i Quảng Äông lại nói :

- Nếu chúng ta không kiên thủ được thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng thì trong 1 0 năm nay, cÆ¡ đồ nhà Äại Tống phải tiêu đứt ná»­a mảnh giang san gấm vóc.

Má»i nguá»i nghe rõ tình hình ở thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng do ngưòi Hồ Bắc kể lại Ä‘á»u khen vợ chồng Quách Tỉnh và Hoàng Dung, và Ä‘á» cao cặp vợ chồng này nhÆ° thiên thần, á thánh.

Nãy giá» ngÆ°á»i Tứ Xuyên im lặng, bá»—ng nhiên cất tiếng nói :

- Không hẳn tất cả quan viên trong thành má»›i tốt, mà má»—i nÆ¡i Ä‘á»u có, chỉ vì trong triá»u trung nịnh bất phân, cÅ©ng lắm kẻ gian thần được hưởng vinh hoa phú quý, kẻ trung thần phải chết oan. Thủa trÆ°á»›c có Nhạc Phi gia gia chẳng phải là trung thần đấy Æ° ? NhÆ° tôi là ngÆ°á»i Tứ Xuyên, chính mắt trông thấy triá»u đình đã giết chết má»™t vị lão dân, an thổ, đại trung thần tại tỉnh của tôi ở.

NgÆ°á»i Hồ Bắc há»i :

- NgÆ°á»i ấy là ai vậy ? Ông có thể kể cho chúng tôi biết không ?

NgÆ°á»i Tứ Xuyên gật đầu nói tiếp :

- Bá»n quân xâm lăng Mông Cổ đã đánh phá núi Tứ Xuyên trên 1 0 năm, má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u lo đánh giặc cả. Bá tánh ở đây chẳng dám phán Ä‘oán Ä‘iá»u gì. Lúc bấy giá» Ä‘Æ°Æ¡ng kim Hoàng đế lại tin dùng má»™t tên đại gian thần là Äinh Äại Toàn, tên này quá lá»™ng quyá»n, dám lấn áp cả đại phu, bắt uống thuốc Ä‘á»™c tá»± sát. Nhiá»u ngÆ°á»i cá»±c trung cÅ©ng dám liá»u mình, hoặc xa lánh triá»u trung. ý của Äinh Äại Toàn muốn kết bè đảng dành chức Thống Soái. Äến sau có bá»n Mông Cổ xâm lăng, vá» mạn Bắc tỉnh Tứ Xuyên, các đồn trấn thủ nÆ¡i đây chống trả chẳng lại, má»›i cấp báo vá» triá»u đình. Lúc bấy giá» triá»u đình tôi lÆ°Æ¡ng đống Ä‘á»u khuất cả, bèn đòi má»™t vị tÆ°á»›ng quân trung trá»±c ra đây chống giặc. Vị tôi trung này là VÆ°Æ¡ng Duy Trung tÆ°á»›ng quân, ông tuân theo thánh ý, mang cả nhà đến Tứ Xuyên, để lo việc chống giặc. Không ngá» tên gian thần dùng kế "Ä‘iệu hổ ly sÆ¡n". VÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quân vừa mang gia đình đến Tứ Xuyên, đã bị tên gian thần dùng mÆ°u gian ám hại, trảm thủ VÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quân và ra lệnh giết hết cả nhà, từ già trẻ lá»›n bé Ä‘á»u chết sạch.

NgÆ°á»i Tứ Xuyên kể đến đây, giá»ng nói tá» ra bi thiết vô cùng. Má»i ngÆ°á»i nghe vậy cÅ©ng cất tiếng than dài. NgÆ°á»i Quảng Äông lại tiếp :

- NÆ°á»›c nhà bại hoại, má»i việc Ä‘á»u do tay bá»n gian thần mà ra. Tôi có nghe trong triá»u có ba tên "chó" mà chỉ biết có tên con chó Äinh Äại Toàn mà thôi, còn không Ä‘á» cập đến hai tên kia.

Bỗng nhiên gã thanh niên nói :

- Tôi rõ vụ này ! Trong triá»u bấy giá» có ba tên đại gian, đại ác mà làm đến đại thần là Äinh Äại Toàn, Trần Äại PhÆ°Æ¡ng, Hồ Äại XÆ°Æ¡ng, cả ba Ä‘á»u dùng chữ "Äại" để lót. Nhân có dân chúng Lâm An má»›i lấy ba chữ "Äại" này thêm vào má»™t dấu chấm thành ra chữ "khuyển" (chó). Do đó, há» cải ra là Äinh Khuyển Toàn, Trần Khuyển PhÆ°Æ¡ng, Hồ Khuyển XÆ°Æ¡ng, là ba con chó dữ trong triá»u, theo lá»i lão huynh đã nói.

Má»i ngÆ°á»i nghe gã thanh niên thuật đến đây Ä‘á»u cÆ°á»i ồ, không khí vô cùng vui vẻ.

NgÆ°á»i Tứ Xuyên nói :

- Theo lá»i của lão đệ, thì kinh Ä‘o âLâm An đã vá» tay chúng nó rồi Æ° ?

Gã thanh niên đáp :

- Äúng vậy !

NgÆ°á»i Tứ Xuyên lại há»i tiếp :

- Lão đệ có nghe rõ ngÆ°á»i ta bàn vá» VÆ°Æ¡ng Duy Trung tÆ°á»›ng quân thế nào không ?

Gã thanh niên nói :

- Tiểu đệ trông thấy tận nÆ¡i ! Lúc chết VÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quân sắc mặt chẳng đổi thay, thần sắc vẫn uy nghi lẫm liệt, cả mắng Äinh Äại Toàn, Trần Äại PhÆ°Æ¡ng là phÆ°á»ng đã gây ra nạn dân ách nÆ°á»›c. Song cuá»™c binh huyết này có xảy ra má»™t chuyện dị thÆ°á»ng.

Má»i ngÆ°á»i nhao nhao lên há»i :

- Chuyện gì lạthế ?

Gã thiếu niên nói tiếp :

- VÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quân đã bị Trần Äại PhÆ°Æ¡ng mÆ°u hại, vào giá» Ä‘em ra hành quyết ở pháp trÆ°á»ng thì má»i ngÆ°á»i tại Lâm An Ä‘á»u đồn rằng : Có tiếng VÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quân nói trên không trung là ông sẽ vá» chầu Ngá»c Hoàng đại đế để cáo oan.

Sá»± này xảy ra hết sức lạ, sau khi VÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quân chết được má»™t hôm thì ngay hôm sau cả gia đình Trần Äại PhÆ°Æ¡ng Ä‘á»u chết sạch, cái đầu của hắ n thì không biết bị ai Ä‘em treo lên cá»­a Äông thành Lâm An, kế gác chuông cao vòi vá»i. Lại dùng má»™t cây sào cắm chiếc đầu bêu lên cao. NÆ¡i đây dầu cho loài khỉ vượn cÅ©ng khó leo lên được, đừng nói là ngÆ°á»i ta. Do đó thiên ha ïđá»u đồn rằ ng: Có tiếng VÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quân nói ở không trung thêm rằng : Nếu chẳng phải là Ngá»c hoàng đại đế sai thiên thần thiên tÆ°á»›ng xuống trần, thì chẳng ai làm ra thế được.

Má»i ngÆ°á»i vôcùng ngạc nhiên! Gã thanh niên lại nói tiếp :

- Việc này ca ûthành Lâm An Ä‘á»u rõ. Tôi không có bịa chuyện nói ngoa đâu ! Quý vị có ghé qua Lâm An há»i thá»­ xem lá»i nói của tôi có đúng không ?

NgÆ°á»i Tứ Xuyên bảo :

- Äúng đấy ! Lão đệ vừa nói những lá»i kể trên Ä‘á»u đúng cả. Duy có việc giết chết Trần Äại PhÆ°Æ¡ng thì không phải thiên thần thiên tÆ°á»›ng của Ngá»c hoàng phái xuống, mà là má»™t vị anh hùng hào kiệt.

Gã thanh niên tiếp lá»i bảo :

- Trần Äại PhÆ°Æ¡ng là quan đại thần đầy uy lá»±c trong triá»u, có cả gia tÆ°á»›ng thân binh, phòng vệ vo cùng nghiêm ngặt, ngÆ°á»i thÆ°á»ng làm sao giết nổi y ? Thế mà cái đầu của lão, ai treo lÆ¡ lá»­ng trên lầu chuông, trừ khi ngÆ°á»i nào có cánh nhÆ° chim, má»›i đủ bản lãnh nhảy cao nhÆ° vậy.

NgÆ°á»i Tứ Xuyên nói :

- Trong thiên ha ïthiếu gì kỳ nhân quái khách. Tiểu đệ chưa được dịp thấy nên chưa tin đấy thôi.

Gã thanh niên nói :

- Chiếc thủ cấp của Trần Äại PhÆ°Æ¡ng, chính mắt tôi thấy tÆ°á»ng tận, chắc rằng ông không thấy rõ hÆ¡n tôi.

NgÆ°á»i Tứ Xuyên tá» vẻ trầm ngâm nghÄ© ngợi trong giây lát, Ä‘oạn nói :

- VÆ°Æ¡ng Duy Trung tÆ°á»›ng quân có sinh được má»™t đứa con trai, trong lúc tÆ°á»›ng quân bị cầm thì đứa nhá» này trốn thóat ra ngoài. Trong triá»u đình bèn ra lệnh trảm thảo trừ căn, nên phái binh mã truy tầm, và đứa con của VÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quân lúc này là má»™t thanh niên dÅ©ng tÆ°á»›ng, tuy sành vá» võ nghệ, nhÆ°ng sức cô thế yếu không thể địch muôn ngÆ°á»i. Trong khi chàng thiếu niên dÅ©ng tÆ°á»›ng Ä‘ang lẩn tránh, bá»—ng quân thám mã bắt gặp. Trong cÆ¡n chết sống hiểm nguy này, Ä‘á»™t nhiên có má»™t vị cứu tinh xuất hiện đã dùng hai bàn tay trắng mà quật chết trên mÆ°á»i tên quân mã , nhÆ° hoa rụng nÆ°á»›c trôi. Vị thanh niên dÅ©ng tÆ°á»›ng con của VÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quân , hai cha con mÆ°u thiết kế để giải vây thành, khôi phục quốc gia, công chuyện chÆ°a thành thì kế bại lá»™, nên bị gian thần hãm hại. Thế là có vị hiệp sÄ© này Ä‘ang đêm đến Lâm An để giải cứu VÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quân. NhÆ°ng chàng đến trá»… má»™t hôm, vì VÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quân đã bị hành quyết vào hôm trÆ°á»›c, chàng hiệp sÄ© nổi giận xung thiên, đợi đêm lẻn vào tÆ° dinh của Trần Äại PhÆ°Æ¡ng giết chết cả nhà, và cắt thủ cấp của hắn treo lên cá»­a Äông thành Lâm an, kế gác chuông mà ngÆ°á»i bảo nÆ¡i khỉ vượn leo lên không được. Công việc xong, chàng tung mình Ä‘i mất dạng.

NgÆ°á»i Quảng Äông nói :

- Ông có biết ngÆ°á»i hiệp sÄ© ấy là ai không ? Làm gì có ngÆ°á»i giá»i nhÆ° vậy ?

NgÆ°á»i Tứ Xuyên đáp :

- Tôi chẳng biết chàng hiệp sĩ ấy tên gì. Mà chỉ thấy chàng ta xuất hiện lúc vừa tối ở Lâm An. Vị hiệp sĩ này mất hẳn một cánh tay, mặt mày sáng rỡ, có vẻ uy nghi lẫm liệt lắm. Chàng ta ngồi trên lưng ngựa, phía sau lưng có một con quái điểu cực lớn, đầu như trái dừa, đứng sau yên ngựa của chàng.

NgÆ°á»i Tứ Xuyên nói chÆ°a dứt lá»i, thì có má»™t đại hán vẻ mặt khôi ngô ngắt lá»i :

- Äúng vậy chẳng sai ! Chàng hiệp sÄ© mà các hạ bảo đó, trong giá»›i võ lâm giang hồ Ä‘á»u gá»i là Thần Äiêu Äại hiệp.

NgÆ°á»i Tứ Xuyên há»i lại :

- Tại sao có tên là Thần Äiêu Äại hiệp, các hạ có biết không ?

Gã đại hán nói tiếp :

- Chính chàng ta là ngÆ°á»i trá»ng nghÄ©a khí, hay giúp đỡ những ngÆ°á»i yếu Ä‘uối, cứu vá»›t kẻ khốn cùng, những hành vi này Ä‘á»u gá»i là nghÄ©a hiệp nên ngÆ°á»i ta gá»i là đại hiệp, còn Thần Äiêu là con quái Ä‘iểu có tên là chim ÄIêu, Ä‘i đâu chàng cÅ©ng mang nó Ä‘i theo. Không ai rõ chàng ta ở đâu, chỉ xuất hiện bất thần rồi thình lình biến mất, không ai rõ.

Bỗng nhiên cô gái đẹp cất tiếng xen vào câu chuyện :

- Nếu vậy cần gì có Thần Äiêu má»›i là đại hiệp ? NgÆ°á»i cÅ©ng là đại hiệp và ta cÅ©ng là đại hiệp, nếu ta gặp trÆ°á»ng hợp này sẽ làm nhiá»u chuyện hÆ¡n nữa.

NgÆ°á»i Tứ Xuyên nói :

- XIn lá»—i cô nÆ°Æ¡ng ! Äừng nghÄ© những chuyện nhÆ° vậy. Trong giá»›i giang hồ rất đông tai mắt, hãy thận trá»ng lá»i nói má»™t tí. Và xin cô nÆ°Æ¡ng nghÄ© lại công lao của ngÆ°á»i ta, đừng buông lá»i ngạo mạn. NhÆ° vị Thần Äiêu Äại hiệp, sau khi cứu VÆ°Æ¡ng công tá»­, Ä‘i từ Hà Bắc đến Lâm An bốn ngày bốn đêm không nhắm đôi mắt tí nào. Vị Thần Äiêu Äại hiệp này đâu có rõ VÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quân hay có quen biết gì đâu, chỉ vì nghe tiếng VÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quân vì nÆ°á»›c bị hàm oan, nên liá»u thân đến cứu, chẳng ngại nguy hiểm, má»›i cứu được VÆ°Æ¡ng công tá»­, còn cô nÆ°Æ¡ng có công gì vá»›i Ä‘á»i chÆ°a mà dám xÆ°ng đại hiệp ?

Cô gái "hừm" một tiếng rồi bước lại gần thiếu phụ nói :

- Tỉ tỉ ! Vị anh hùng này chỉ làm được bấy nhiêu chuyện mà đã được ngÆ°á»i Ä‘á»i tôn xÆ°ng là đại hiệp rồi !

Cô nàng này nói ra vá»›i lá»i nói đầy vẻ khinh ngạo, làm cho má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u lá»™ vẻ bất mãn.

Thiếu phụ liá»n cất giá»ng nghiêm trang bảo :

- Ngươi có thể làm như vậy chăng ?

Nói xong, thiếu phụ quay sang ngÆ°á»i Tứ Xuyên bảo :

- Nếu nghe lá»i đồn đại của má»i ngÆ°á»i, làm sao tôn ông biết tÆ°á»ng tận nhÆ° vậy ? Những câu chuyện truyá»n khẩu trong giang hồ, mÆ°á»i Ä‘iá»u chÆ°a chắ c má»™t. Chỉ có những ngÆ°á»i trong cuá»™c má»›i rõ nhÆ° vậy !
NgÆ°á»i Tứ Xuyên trầm ngâm nghÄ© ngợi trong giây lát Ä‘oạn cất tiếng bảo :
- Không giấu gì quý vị ! Tiểu nhân đây há» VÆ°Æ¡ng, còn VÆ°Æ¡ng duy Trung tÆ°á»›ng quân là tiên phụ ! Tiểu nhân còn sống đây chính là nhá» Thần Äiêu Äại hiệp ! Tiểu nhân hiện giá» là nghịch phạm của triá»u đình thì đâu cần kể tấm thân hèn má»n này, chỉ còn Æ°á»›c vá»ng là Ä‘i tìm ân nhân để lạy tạ, nếu chÆ°a Ä‘á»n Æ¡n được thì chẳng để ai dày xéo tâm thân, hay chỉ trích ân công
Tài sản của than_long_vn

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ãàçïðîì, åêàòåðèíáóðã, àíåêäîòû, çàêàç, çíàêîìñòâà, êèòàéñêèé, êîíäèöèîíåð, êîììåðñàíò, êîíòîðà, ìåáåëü, ìåäèöèíà, îäíîêëàñíèêè, íèêîëü, ïîäàðîê, ïîäðîñòêîâîå, ìóðàò, ïðàéñ, ñàéòîâ, ñïåöîäåæäà, ñïðàâî÷íèê, ñöåíàðèè, ñòèðàëüíûå, ñòðèì, öèôðîâûå, õîëîäèëüíèê, òî÷êà, than dieu, than dieu dai hiep, than dieu dai hiep 4vn, than dieu dai hiep du bo, ýêîëîãèÿ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™