Quyển 1.Chương 30 Ma pháp thiên tài cùng .. tình yêu đơn phương ???
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Phản ứng của Phỉ Phổ Tư có thể nói đã là cực hạn của một ma pháp sư Thất cấp có thể làm được rồi
Cũng dưới tình hình như vậy, vẫn đưa ra phán đoán chính xác. Rồi trong nháy mắt hoàn thành ma pháp
Long Quyển phong gào thét giống như ngọn suối, tùy theo độ lớn của ngọn lửa mà thay đổi phương hướng khiến cho quỹ đạo công kích ban đầu bị thay đổi. Có thể nói, đây là cách đối phó mạnh nhất của ma pháp Thất cấp có thể làm được trước ma pháp Liệt Diễm.
Gió thổi làm lửa lớn, đồng thời gió cũng làm lửa thay đổi phương hướng
Đấy là quy tắc căn bản, Phỉ Phổ Tư phản ứng nhanh nhẹn không thẹn với danh xưng thiên tài.
Đáng tiếc, trình độ loại ma pháp này uy lực còn chưa đủ.
Sự chênh lệch giữa Bát cấp ma pháp cùng Thất cấp ma pháp không phải có thể dùng ngoại lực có thể bù đắp được. Giống như nước có thể diệt lửa, nhưng nếu như lửa quá lớn, dưới tình huống nước không đủ thì không thể nào đạt được mục đích dập lửa
Gió có thể thay đổi phương hướng của ngọn lửa. Mhưng mà, ngọn lửa này có cường độ quá lớn so với cực hạn của Long Quyển phong. Một khi Long Quyển phong dùng hết ma pháp nguyên tố, thì giờ chết của Phỉ Phổ Tư cũng đến.
Một ma pháp sư dưới loại công kích trình độ này lại không xuất ra một ma pháp phòng ngự mà nói, căn bản không có khả năng sống sót
Mà bây giờ toàn bộ tinh lực của Phỉ Phổ Tư hoàn toàn đặt vào khống chế Long Quyển phong, cẳn bản không có cơ hội tạo ra một ma pháp phòng ngự khác. Nói cách khác thì không thể nói một câu nào khác, hắn chết chắc rồi
Giờ khắc này, gương mặt Thiến Phỉ rốt cục cũng biến sắc.
Biểu hiện vừa rồi của đối phương đã đả kích nàng. Cơ hồ trong tiềm thức, nàng nhân tiện trực tiếp thả ra ma pháp này. Song trên thực tế, bằng vào thực lực của nàng căn bản không cách nào khống chế ma pháp này, muốn thu hồi không thể nghi ngờ như người si nói mộng.
Trong khi ma pháp lực điên cuồng tuôn ra từ cơ thể để thúc dục Liệt Diễm không ngừng đi tới, đã hoàn toàn thoát ly khống chế của nàng rồi.
Giờ khắc này, cơ hồ tất cả mọi người đều tuyệt vọng.
Trừ phi có cao thủ thánh vực, nếu không, trong tình huống như vậy không ai có thể dễ dàng ngăn cản ma pháp này mà không làm thương tổn Thiến Phỉ. Ngay cả Cửu cấp ma pháp sư cũng tuyệt đối không làm được.
Muốn nói ngăn cản cũng không ai có thể nhanh hơn tốc độ của ma pháp đó được, cục diện như vậy ... thực không lối thoát!
"Pằng!"
Một tiếng súng giòn tan thản nhiên vang lên, mà cơ hồ cùng là khi đó thì ma pháp trượng trong tay Thiến Phỉ kêu răng rắc một tiếng gãy đôi.
Ma lực điên cuồng đưa vào cây pháp trượng trong nháy mắt biến mất.
Mất đi ma pháp trượng tăng lực, Thiến Phỉ cũng không sao duy trì ma pháp này. Ngọn lửa kinh khủng màu trắng rốt cục cũng do Quyển Phong sắp tan đi nên thay đổi phương hướng.
Chưa người nào mà tốc độ có thể so sánh với tốc độ của ma pháp, nhưng đạn lại có thể!
Cơ hồ trong nháy mắt khi Phỉ Phổ Tư thả ra ma pháp, Lâm Thanh Hàn nhân tiện ý thức được ma pháp như vậy tuyệt đối không cách nào chống đỡ được công kích của Thiến Phỉ, mà đa số người ở chỗ này đều cho là quá muộn để cứu người này rồi.
Trên thực tế, đối với tên Phỉ Phổ Tư này thì Lâm Thanh Hàn cũng không có gì cảm tình. Sở dĩ ra tay là bởi vì, hắn nhạy cảm nhận ra sắc mặt của Thiến Phỉ trở nên tái nhợt, cùng thần sắc hoảng sợ.
Thi đấu đối kháng ma pháp trong Học viện, nếu như giết chết đối thủ hiển nhiên không phải là chuyện tốt. Còn có thể tạo thành ảnh hưởng tiêu cực, thậm chí lưu lại bóng ma trong lòng Thiến Phỉ. Còn Lâm Thanh Hàn tuyệt đối không nguyện ý chứng kiến như vậy.
Làm một người xạ thủ, khả năng quan sát nhạy cảm tuyệt đối là yêu cầu cơ bản nhất .
Thiến Phỉ sở dĩ có thể thả ra ma pháp này, sợ rằng hơn phân nửa là nhờ cây pháp trượng tăng lực, chỉ cần không có pháp trượng, ma pháp này hơn phân nửa sẽ tan đi.
Đưa ra phán đoán trong nháy mắt, Lâm Thanh Hàn đã phản ứng quyết đoán.
Chính xác trực tiếp bắn gẫy pháp trượng trong tay Thiến Phỉ .
Trên thực tế cũng dựa rất nhiều vào yếu tố may mắn. Nếu không phải Thiến Phỉ hoàn toàn bỏ ma pháp phòng ngự để dồn tất cả tinh lực đưa vào Liệt Diễm thì trong thời gian ngắn như vậy, một viên đạn cũng không thể đột phá phòng ngự của nàng để đánh nát pháp trượng.
Đương nhiên, nếu không phải Lâm Thanh Hàn ngồi ở vị trí gần nhất có thể thấy rõ pháp trượng của Thiến Phỉ thì cũng không cách nào đạt được hiệu quả này.
Tóm lại, một tiếng súng vang lên rồi tất cả đều kết thúc.
Mọi người đều bình tĩnh lại.
Còn Thiến Phỉ cùng Phỉ Phổ Tư cũng đồng thời thoát lực ngã xuống mặt đất.
Mọi người xung quanh rốt cục cũng thở phào một hơi, Tác Lý và Tây Canh cũng lạnh toát xương sống. Nếu như Phỉ Phổ Tư thật sự bị Thiến Phỉ giết chết thì phiền toái quả thực là rất lớn.
Huống hồ, thiên tài như Phỉ Phổ Tư nếu chết đáng tiếc như vậy trong trận đấu kiểu đó thì mới là đáng tiếc lớn nhất.
Mặc dù là Học đế quốc viện đã quen gặp thiên tài nhiều rồi, nhưng thiên tài như Phỉ Phổ Tư cũng tuyệt đối như long phượng sừng lân.
Nhân tài như vậy, vô luận là đối với Học viện, hay là đối với thủ đô đế quốc cũng là món đồ quý giá.
Bỏ đi lo lắng cho Phỉ Phổ Tư, mọi người lúc này mới chú ý đến tiếng kêu giòn tan lúc nãy, đến tột cùng là do ai tạo ra, là thủ đoạn công kích như thế nào?
Tốc độ dùng súng của Lâm Thanh Hàn mặc dù rất nhanh, nhưng cũng tuyệt đối không có cách nào giấu diếm được mọi người .
Với cao thủ như Tây Hòa TÁc Lý lại tuyệt đối không cách nào giấu diếm được.
"Là tiểu tử ngươi!" Thấy rõ Lâm Thanh Hàn, Tác Lý trong không khỏi phá lên cười: "Mau lên đây"
Đồng thời lúc nói, Tác Lý cùng Mạt Tây và thêm mấy người đạo sư hệ khác cũng đồng thời tới bên người Thiến Phỉ cùng Phỉ Phổ Tư. Hai người chỉ là đều làm phép quá độ thoát lực rồi cũng không có gì trở ngại, vì vậy cũng làm cho mọi người hoàn toàn yên tâm.
So sánh với sự hưng phấn của Tác Lý, Mạt Tây hoàn toàn nghi hoặc. Tiểu tử này không phải tên ăn chơi trác táng sao? Như thế nào có bản lĩnh như vậy?
Bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi, biết tránh không khỏi nên Lâm Thanh Hàn sảng khoái nhảy vào giữa sân.
“ Hy vọng không có phiền toái ...”
"Xin lỗi, ta đã phá hủy pháp trượng của ngươi." Sau khi Lâm Thanh Hàn trình diện, câu đầu tiên là nói với Thiến Phỉ .
Ặc ... Đương nhiên, xin lỗi như vậy tuyệt đối không có thành ý gì. Thuần túy chỉ là qua loa cho xong chuyện mà thôi, mặc dù là người khác chưa chắc cho rằng như vậy...
Nhưng mà điều này được nụ cười lãnh đạm trên mặt Lâm Thanh Hàn là bằng chứng không thể chối được ...
Dị Giới Súng Thần Quyển 2 Chương 31: Lừa Dối (1) Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert + Dịch + Biên: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
"Hẳn là ta phải nói cám ơn mới đúng." Thiến Phỉ miễn cưỡng chống mình đứng dậy, hướng Lâm Thanh Hàn nói, "Vừa rồi thiếu chút nữa là gây đại họa rồi."
"Đúng vậy, cám ơn ngươi, cái mạng nhỏ này của ta cũng là do ngươi cứu." Phỉ Phổ Tư cũng đứng dậy cười nói, sắc mặt vẫn như cũ tái nhợt cực kỳ.
"Nhấc tay chi lao mà thôi." Lâm Thanh Hàn không thèm để ý cười cười, "Ta thấy thực lực của các ngươi cũng rất mạnh a."
"Được rồi, ba người các ngươi đừng có đứng ở đây khách sáo qua lại nữa, không có việc gì là tốt rồi." Tác Lý ngắt lời cười nói, "Được rồi, còn quên chưa giới thiệu tiểu tử này cho các ngươi."
Vừa nói Tác Lý vừa kéo Lâm Thanh Hàn qua, "À ùm... Không gian hệ, Lâm Thanh Hàn, vừa mới tiến vào học việc của chúng ta."
Không gian hệ, lúc giới thiệu rồi, Tác Lý mới chợt nhớ, thân phận của Lâm Thanh Hàn vô cùng cổ quái, Không Gian hệ không phải trước sau như một đều không có lực công kích ư? Vậy mới vừa rồi là đã xảy ra chuyện gì?
Nghi vấn này đương nhiên không ngừng nảy ra trong đầu Tác Lý. Trên thực tế, tất cả mọi người ở đây đều rất muốn biết, công kích mới vừa rồi là thủ đoạn gì.
"Ách... Chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ mà thôi." Lâm Thanh Hàn mỉm cười giải thích nói, "Các ngươi cũng biết, Không Gian hệ trước thánh vực là không có bất kỳ lực công kích gì. Cho nên... Uhm, ta tình cờ chiếm được một món đồ chơi nhỏ, dùng để tự bảo vệ mình mà thôi."
Nếu đã nhúng tay vô, thì cũng phải biết chuyện mình có súng trong tay không có khả năng giấu diếm được. Không bằng thoải mái nói ra cho khỏe. Đương nhiên, Lâm Thanh Hàn cũng tuyệt đối không có hảo tâm đi kiên nhẫn chậm rãi giải thích về khẩu súng lục của mình cho bọn hắn.
Một phát nọ uy lực cũng chừng lục cấp, thất cấp. Chủ yếu là chiến thắng xuất kỳ bất ý, thánh khí như vậy mặc dù quỷ dị, nhưng cũng còn nằm trong phạm vi tiếp nhận của mọi người. Nghe được Lâm Thanh Hàn giải thích mọi người cũng không tiếp tục hỏi nữa. Huống chi, Lâm Thanh Hàn nói cũng chỉ là cho có lệ. Ở đây tính ra cũng không quen thuộc với Lâm Thanh Hàn, hiển nhiên là cũng không tiếp tục hỏi.
Bỏ qua vấn đề nhỏ đó, mọi người lại tiếp tục nói về đề tài Thiến Phỉ cùng Phỉ Phổ Tư lần nữa.
"Xin lỗi, mới vừa rồi là ta theo tiềm thức phản ứng, ma pháp kia của ngươi gây ra đả kích quá lớn cho ta." Thiến Phỉ hướng Phổ Phỉ Tư xin lỗi nói, "Còn nữa, trên thực tế, thực lực của ta chỉ khoảng gần thất cấp đỉnh mà thôi, ma pháp kia là mượn hiệu quả tăng phúc của pháp trượng, cho nên...... Mới không thể khống chế được."
"Không có gì, chẳng phải không có việc gì rồi sao." Phỉ Phổ Tư thần thái vẫn ưu nhã như trước.
Nói một hồi, đề tài lại vòng sang người Lâm Thanh Hàn lần nữa. Bất quá, Lâm Thanh Hàn hiển nhiên không có giác ngộ, "À... Hay là mình nên đổi một địa phương khác nói chuyện đi?"
Bị vạn người nhìn vô, cảm giác khó có thể thoải mái, ít nhất nhất dưới tình huống chú mục này tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.
Nghe Lâm Thanh Hàn nói xong, mọi người cũng bắt đầu phản ứng lại.
"Thời gian cũng không còn sớm, không bằng ta mời khách, mọi người cùng nhau đi ăn bữa cơm được không?" Tác Lý chen vào nói.
Đề nghị này lập tức chiếm được sự đồng ý của Lâm Thanh Hàn, Phỉ Phổ tư cùng Thiến Phỉ bởi vì quan hệ cùng Lâm Thanh Hàn nên hiển nhiên cũng không phản đối...... Về phần ý kiến của những người khác, kệ họ?
Mạt Tây mặc dù cũng một bụng nghi vấn. Bất quá, thân là viện trưởng ma pháp hệ, xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên là không có công phu cùng đi ăn cơm với Tác Lý bọn họ.
Mà một ít đạo sư cùng vài người khác cũn không thể không biết xấu hổ mà đi giúp vui.
Đạo sư của Phỉ Phổ Tư hôm nay không có tới. Cho nên, cuối cùng đi ra chỉ có Tác Lý, Lâm Thanh Hàn, Thiến Phỉ cùng Phỉ Phổ Tư 4 người.
Đối với kết quả này, Lâm Thanh Hàn vẫn rất hài lòng. Đương nhiên nếu như không có Phỉ Phổ Tư cùng Tác Lý thì càng thêm hoàn mỹ.
Bất quá, nghĩ đến có thể mượn cơ hộ hỏi phương thức tu luyện hỏa hệ ma pháp của Tác Lý, cũng xem như là hoàn tất mục đích ban đầu trong ngày hôm nay, nên cũng liền bình thường trở lại. Càng huống chi, bản thân cùng Thiến Phỉ cũng không phải rất quen thuộc, có Tác Lý ở đây thì nói chuyện cùng nhau cũng dễ dàng hơn.
Ách... Về phần Phỉ Phổ Tư kia thì chính là hoàn toàn dư thừa rồi. Đáng tiếc, Lâm Thanh Hàn cũng không có lấy cớ đuổi hắn đi. May mà Lâm Thanh Hàn không phải cái loại tiểu nam nhân có tâm đố kỳ mạnh, cho nên cũng không có gì hết.
Ở một phòng tửu điếm cách đó không xa trong học viện, mọi người tùy ý ngồi xuống, thức ăn thật ra cũng có không ít. Bất quá, 4 người hiện tại đều không có hứng thú ăn cơm.
"Tiểu tử, ngươi hôm nay nghĩ gì mà chạy tới đây vậy?" Tác Lý đánh vỡ sự yên lặng trước, hướng Lâm Thanh Hàn hỏi.
"À... Tại cảm thấy hơi buồn bực, nên ra ngoài đi dạo." Lâm Thanh Hàn đương nhiên xấu hổ không dám nói thẳng mình là đi ra tìm Tác Lý hỏi phương pháp tu luyện hỏa hệ ma pháp.
Có việc thì mới nhớ đến, không có việc thì ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy đâu, như vậy chẳng phải mặt dày quá rồi sao?
Đương nhiên, nếu như mà chỉ có Lâm Thanh Hàn cùng Tác Lý 2 người, thì Lâm Thanh Hàn tuyệt đối không quan tâm vấn đề dày hay không dày gì hết. Chủ yếu là, bây giờ còn có Thiến Phỉ ở đây.
Hay nói cách khác, đối với Tác Lý chính là hàm nghĩa người dưng.
Buồn bực? Đang tốt đẹp khi không lại buồn bực? Khẳng định là không gian ma pháp không có tiến triển gì nên mới dẫn đến tâm tình bất hảo rồi.
Tự cho là bản thân đã tìm được bệnh trạng, Tác Lý lắc đầu nói, "Không nên sốt ruột, phương thức tu luyện không gian ma pháp vốn đã thất lạc lâu rồi. Từ từ sẽ được thôi, cấp bách cũng chẳng được gì, huống chi, ngươi đã có tiến triển rất lớn."
"Ách......" Lần này đến lượt Lâm Thanh Hàn đứng họng, mình nói mình sốt ruột lúc nào cơ chứ?
Thế nhưng lời này nghe vào tai Thiến Phỉ cùng Phỉ Phổ Tư lại là một giải thích khác.
Không gian ma pháp?
Nghiên cứu loại ma pháp đã thất truyền từ lâu, đã vậy còn có tiến triển rất lớn? Không quá mức khoa trương rồi chứ?
"Phải rồi, hắn trên người không có nửa điểm ba động ma pháp, chính là nguyên nhân vì nghiên cứu Không gian ma pháp ư? Cái này là phải có dũng khí cùng thiên phú lớn đến cỡ nào a"
Nghiên cứu Không gian ma pháp, người như vậy không phải gọi là ngu ngốc thì chính là thiên tài. Rất hiển nhiên, Lâm Thanh Hàn trước mắt này cũng không giống cái dạng đầu tiên rồi.
Thiến Phỉ vốn tưởng rằng bản thân đã rất thiên tài rồi. Lấy thực lực 19 tuổi đạt tới thất cấp đỉnh. Vậy mà, hôm nay tin tưởng của bản thân lại hoàn toàn bị đả kích.
Phỉ Phổ Tư cải biến phong chi khinh ngâm, biến công kích thành phòng ngự đã rất đả kích người ta rồi. Vậy mà bây giờ, ngay cả không gian ma pháp cũng đi ra nữa......
Last edited by Đường Ngọc Ninh; 20-08-2010 at 06:39 PM.
Đã có 78 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đường Ngọc Ninh
Dị Giới Súng Thần Quyển 2 Chương 32: Lừa Dối (2) Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert + Dịch + Biên: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
"Ách, kỳ thật, ta chỉ một mực nghĩ, nếu đều là ma pháp, nếu vậy không gian ma pháp cùng các ma pháp khác khác nhau ở điểm nào? Nếu như có thể hiểu rõ được điểm ấy, có lẽ sẽ dễ dàng hiểu được không gian ma pháp nhiều hơn." Nếu Tác Lý đã khởi đề tài lên cho mình trình bày, thì đương nhiên Lâm Thanh Hàn sẽ theo đó mà biên, đem ý đồ chân thật của mình nói ra, "Cho nên, ta nghĩ, ta liệu có nên nghiên cứu một chút phương thức tu luyện ma pháp hệ khác không?"
"Nghiên cứu hệ ma pháp khác?" Tác Lý nhíu nhíu mày, "Cái này đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì. Bất quá, cũng chưa chắc sẽ thu hoạch được gì đâu, cách tu luyện không gian ma pháp tựa hồ cùng các hệ ma pháp khác là hoàn toàn bất đồng. Nếu như có thể lấy phương thức tu luyện quang minh ma pháp hoặc hắc ám ma pháp thì may ra còn có khả năng trợ giúp. Bất quá cơ hồ là không có khả năng."
"Phải thử một chút đã, nói không chừng còn có thể có chút thu hoạch." Lâm Thanh Hàn nhún vai nói.
"Thu hoạch? Ngươi tưởng ta thật không có ghiên cứu cái thứ không gian ma pháp nọ hả? Nếu có thể từ trong các hệ ma pháp khác tìm được đầu mối, thì không gian ma pháp đâu có thất truyền nhiều năm như vậy?"
"Một hồi ta đưa cho ngươi phương thức tu luyện hỏa hệ ma pháp, tự mình xem đi, có cái gì không biết có thể tới hỏi ta." Tác Lý gật đầu nói.
"Muốn từ bỏ rồi à? Nếu thật là muốn từ bỏ... Mặc dù hơi đáng tiếc, nhưng cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt."
"Ngươi cả ngày bận rộn, là sao mà hỏi cơ chứ?" Lâm Thanh Hàn khinh thường bĩu môi nói.
Trên thực tế, Lâm Thanh Hàn sở dĩ nói như vậy là để kiếm cớ cho mình không cần tìm Tác Lý mà thôi. Thu hoạch hiển nhiên là không có, bản thân khẳng định là phóng không ra hỏa hệ ma pháp, vậy tìm ngươi làm quái gì?
"Không sao, ngươi có thể tới hỏi ta, mấy điểm trụ cột đó, ta hẳn là hiểu rõ." Thiến Phỉ đột nhiên chen vào nói.
"Ách... Thật ư? Vậy thì tốt quá." Lâm Thanh Hàn cơ hồ cao hứng đến mức muốn nhảy dựng lên.
"Người tốt luôn có hảo báo a, lão tử quả nhiên là người có nhân phẩm tốt"
"Nói đến tham khảo, nếu có vấn đề gì liên quan đến phong hệ, ta hẳn là có thể giúp một tay." Phỉ Phổ Tư cũng gật đầu nói.
"Cám ơn, nếu vậy ta không khách khí." Lâm Thanh Hàn vừa cười vừa nói.
"Tìm ngươi đương nhiên là không có khả năng rồi. Bất quá nếu tìm hiểu một chút phương pháp tu luyện phong hệ cũng không sao, súng của lão tử không có kén ăn."
"Tốt lắm, trước tiên ăn chút gì đi đã, để một hồi đồ ăn lạnh hết." Tác Lý chuyển đề tài lần nữa.
"Ân, dạo này lâu rồi cũng không ăn cơm nhiều, nói thật ta cũng có chút đói bụng." Lâm Thanh Hàn liên tục gật đầu nói.
Mấy ngày nay toàn đối mặt với mấy ông già, bà già, hắn căn bản chẳng có chút hứng thú gì mà hăng hái ăn cơm ngon một bữa, chỉ qua loa vài miếng rồi trực tiếp trở về phòng. Hiển nhiên là không có khả năng ăn cơm nhiều rồi.
Bất quá, trong mắt Thiến Phỉ bọn họ, thì lại là, Lâm Thanh Hàn thời gian cả ngày chỉ dùng để nghiên cứu ma pháp, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không muốn lãng phí.
Tóm lại, bây giờ Lâm Thanh Hàn ở trong mắt bọn họ đã bay cao tới một cái độ cao chưa từng có. Ân, chính là cái loại được kẻ khác kính ngưỡng.
Vừa có thiên phú, lại còn khắc khổ. Hơn nữa nhân phẩm cũnt tốt. Người như vậy đích xác có thể khiến cho họ cảm thấy mặc cảm.
Mấy cái ý nghị loạn xà ngầu đó của họ Lâm Thanh Hàn tự nhiên là không biết. Bất quá, cho dù biết phõng chừng cũng cảm thấy thỏa mãn a......
Được rồi, ta thừa nhận là chuyện không có khả năng vì thế mà chấm dứt. Ăn cơm đàng hoàng tuyệt đối không phải là tác phong đàng hoàng của Lâm Thanh Hàn nhà ta. Hơn nữa cũng tuyệt đối không thể đạt được mục đích thám thính tin tức.
Tin tức gì đây? Đồ ngốc, đương nhiên là tin tức về Thiến Phỉ rồi. Ngay cả người ta là ai, bình thường xuất hiện ở đâu cũng không biết, ngươi còn theo đuổi cái rắm gì đây chứ?
Đương nhiên, vấn đề này là không thể trực tiếp hỏi. Nếu không, ngươi cũng bị đem trở thành mấy tên sắc lang rồi, vậy còn không khiến cho người ta đề phòng ngươi nữa ư?
Được lắm, cho dù có nói bóng nói gió hỏi, người ta cũng có thể đoán được ý tứ của ngươi, nhưng mà, ngươi cũng nên biết, sắc lang cũng có phân ra cảnh giới?
Đâu phải bất kỳ sắc lang nào cũng đồng dạng như nhau, Trương Bá Luân có thể dương danh thiên hạ, khiến cho vô số mỹ nữ khóc than đảo loạn. Đại đa số sắc lang cũng chỉ còn cách ngồi chồm hổm góc tường lái máy bay thôi. Đó là cảnh giới a?
Tóm lại, sau khi trải qua một hồi nói bóng nói gió, bữa cơm cũng chấm dứt một cách viên mãn. Lâm Thanh Hàn cũng đã chiếm được hết những thứ mình cần biết.
Tác Lý cũng đem phương pháp tu luyện hỏa hệ cho hắn. Hôm nay có thể nói là mục đích trên cơ bản hoàn thành trọn vẹn.
Ách, không đúng, còn có một vấn đề nghiêm trọng!
Nghĩ vậy, Lâm Thanh Hàn đột nhiên mở miệng lần nữa hỏi, "Ách...... Có ai biết phụ cận có chỗ nào thuê quản gia, người hầu không?"
"Quản gia, người hầu? Ngươi tìm làm cái gì?" Tác Lý kỳ quái hỏi.
"Ta nhìn mấy kẻ trong nhà không vừa mắt, sáng sớm đuổi đi hết rồi." Lâm Thanh Hàn bĩu môi giải thích.
"............"
"Ngươi ở chỗ nào?" Tác Lý bây giờ mới nhớ tới, cho đến bây giờ mình cũng còn chưa biết tình huống của người này. Hai lần gặp mặt toàn nghe hắn nói nhảm, hoàn toàn không có hỏi tình huống của hắn.
"Ở gần trường học." Lâm Thanh Hàn nhún vai nói, "Ân, tử tước phủ."
"Tử tước?" Tác Lý chậm rãi gật đầu, lập tức nói, "Gần đây không có chỗ nhận người, ngươi vào trong trung tâm thành tìm đi."
"Tử tước, quả nhiên là người trong gia tộc? Nhìn không vừa mắt? Là không cần quản a?"
"Nếu ngươi không chê, để ta giới thiệu một ít người đi làm, cho ta biết địa chỉ là được." Phỉ Phổ Tư nói chen vào. "Cho ta biết yêu cầu là được. Bất quá, không hợp ý ngươi cũng đừng có trách."
Đối với Lâm Thanh Hàn Phỉ Phổ Tư là phi thường cảm kích, vẫn chưa có cơ hội gì báo đáp, vừa vặn nghe thế, không nhịn được liền mở miệng nói, dù sao cũng chỉ là một câu mà thôi.
"Ách... Vậy thì cám ơn ngươi." Lâm Thanh Hàn vội vàng gật đầu nói, "Cũng không có yêu cầu gì...... Ân, bất quá đừng đem mấy lão đầu tới là được, ân...... Thị nữ thì... Ách, không có gì."
Thị nữ đương nhiên là muốn tuổi trẻ xinh đẹp rồi. Bất quá lời này cũng không thể ở trước mặt Thiến Phỉ nói......
Lâm Thanh Hàn mặc dù chưa nói xong. Bất quá, ý tứ lại rất dễ dàng đoán được. Khinh thường hừ một tiếng, Thiến Phỉ liền quay mặt đi, chẳng thèm nghe nữa.
Phỉ Phổ Tư thì lại lộ ra vẻ mặt thần đã lĩnh hội.
Last edited by Đường Ngọc Ninh; 20-08-2010 at 06:39 PM.
Đã có 81 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đường Ngọc Ninh
Dị Giới Súng Thần Quyển 2 Chương 33: Tốc Độ Tu Luyện Siêu BUG
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert + Dịch + Biên: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Xế chiều cũng không có trận đấu nào của Thiến Phỉ, Lâm Thanh Hàn hiển nhiên cũng lười đi coi thi đấu. Sau khi cùng mọi người cáo biệt, liền quay về tử tước phủ nghiên cứu hỏa hệ ma pháp.
Lúc chính thức mở ra phương pháp tu luyện hỏa hệ ma pháp. Lâm Thanh Hàn rốt cuộc mới hiểu rõ, tại sao Nhược Lâm ở cảnh giới nhất cấp ma pháp sư, lại khó khăn tiến bước như vậy.
Trước Nhược Lâm có nói cho mình phương pháp này, tại bây giờ cho thấy căn bản chỉ là cảm ứng trụ cột ma pháp của một người mà thôi. Nói thông thường một chút, nếu như bảo ma pháp tựa như một khẩu súng, trước hết nếu giả sử như bảo rằng cho người ở thế giới này có thứ đồ vật gọi là súng đi. Hơn nữa, để cho ngươi biết được súng là cái gì, cũng gần như vậy thôi!
Mặc dù rất tàn khốc, nhưng đây là sự thật.
Mà bây giờ phương pháp tu luyện hỏa hệ ma pháp không thể nghi ngờ chính là phương thức nhập môn chính thức. Bất quá, muốn bước qua được cánh cửa này thì cũng đồng dạng là vô cùng khó khăn. Bước qua được nó, ngươi sẽ coi như là một ma pháp sư chính thức, nếu đạp mãi không vào, vậy thì thật là đáng tiếc, ngươi vẫn chỉ là một người bình thường mà thôi.
Đồng thời, Lâm Thanh Hàn rốt cuộc cũng hiểu được, tại sao lúc mình nhắc tới việc học tất cả các hệ ma pháp một lúc, Mạt Tây lại cười lạnh.
Ngưng luyện hỏa nguyên tố!
Đây là bước đầu tiên để nhập môn, nghe ra tựa hồ rất đơn giản. Bất quá khi ngươi hiểu rõ được ý nghĩa này nọ của nó ta cam đoan ngươi sẽ cười không nổi nữa.
Trước hết cảm thụ nguyên tố ma pháp sau đó mặt kệ là hệ nguyên tố ma pháp nào, thống nhất dùng sức hút nó vào trong thân thể mình. Tích lũy đến một trình độ nhất định là được, đại bộ phần đều sẽ đào thải trong người. Mà bây giờ......
Ngưng luyện hỏa nguyên tố, tên cũng như nghĩa, ngươi trước hết từ trong hỗn độn các nguyên tố ma pháp lấy ra hỏa nguyên tố. Sau đó đem đống hỏa nguyên tố hỗn loạn này tụ lại một chỗ, rồi dùng tinh thần lực ngưng luyện thành hình một chút. Cuối cùng áp súng thành một điểm hỏa nguyên tố tinh khiết. Cứ như thế mà làm, thẳng cho đến khi hỏa nguyên tố tinh khiết trong thân thể đạt tới trình độ nhất định, kết thành nguyên tố đan.
Lúc nguyên tố đan hình thành, thì cũng là lúc chính thức nhập môn.
Cái này căn bản là một công trình to lớn vô cùng. Những vụn vặt rườm rà phức tạp trong đó không cần phải nói, quan trọng hơn nữa chính là ngươi phải có lực tương tác nguyên tố đủ cường đại. Nếu không, không đợi ngươi hút nguyên tố ma pháp đủ để ngưng luyện được một điểm hỏa nguyên tố tinh khiết, thì tinh thần lực của ngươi đã hao hết, lúc đó thì tu cái rắm à.
Nếu là bản thân Lâm Thanh Hàn, hiển nhiên không cần phải suy nghĩ, nhưng mà có súng lục biến dị, thì lại chính là một chuyện khác rồi.
Mặc dù không biết là tại sao, nhưng mà Lâm Thanh Hàn lại rõ ràng cảm giác được, lực tương tác của thanh súng lục biến dị K54 này chỉ có thể dùng hai chữ biến thái để mà hình dung thôi.
Căn bản không cần phải cố sức gì cả là đã có thể hấp thu hỏa hệ nguyên tố ma pháp. Sau đó đem nó; ngưng luyện áp súc cực nhah. Hơn nữa, bởi vì tồn tại phương pháp rèn luyện tinh thần lực, cho nên tinh thần lực của Lâm Thanh Hàn so với ma pháp sư mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhờ đó mà tốc độ áp súc hỏa nguyên tố cũng nhanh lên gấp mấy lần.
Càng khiến cho Lâm Thanh Hàn cao hứng hơn nữa chính là, cứ sau khi mỗi lần dùng tất cả tinh thần lực ngưng luyện hỏa nguyên tố hao hết, thì hắn không hề giống như các ma pháp sư chậm rãi khôi phục tinh thần lực, mà là có thể dùng phương pháp rèn luyện tinh thần tiếp tục đề cao tinh thần lực. Hơn nữa, sau khi khiến cho tinh thần lực tiêu hao không còn, thì hiệu quả của phương pháp rèn luyện lại càng tốt hơn nữa.
Cái này quả thực giống như là bug vậy. Sau khi người khác hao hết tinh thần lực, thì nhất định phải dùng phần lớn thời gian nghỉ ngơi khôi phục. Mà Lâm Thanh Hàn lại có thể tiếp tục tu luyện tinh thần lực. Hơn nữa tốc độ khôi phục cùng trạng thái tu luyện tinh thần lực cũng vượt xa so với việc ngồi chậm rãi khôi phục nhiều. Đợi cho đến khi tinh thần lực được khôi phục, hắn lại có thể tiếp tục tiến hành ngưng luyện.
Vô hình nhìn lại, một ngày thời gian của hắn, lại tương đương với năm ngày của người khác. Hơn nữa, cái loại rèn luyện tinh thần lực không gián đoạn này không ngừng đề cao, tỉ lệ thậm chí lại còn không ngừng gia tăng......
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Lâm Thanh Hàn chậm rãi đình chỉ tu luyện, đứng dậy duỗi người một cái, nhìn lướt qua ánh trăng đọng trên cửa sổ, miễn cưỡng trực tiếp leo lên giường nằm.
Tu luyện cường độ cao như vậy không thể nghi ngờ gì là một quá trình cực kỳ buồn tẻ và mệt mỏi. Cái loại mệt mỏi từ trong nội tâm này, khiến cho người ta ngay cả đầu ngón tay út cũng không muốn động. Cuối cùng cũng may Lâm Thanh Hàn sớm đã tập thành thói quen sống cuộc sống cô độc cùng buồn tẻ. Nếu không căn bản là không có khả năng duy trì được.
Cũng may thu hoạch cũng đồng dạng là rất lớn, xem như là an ủi hắn.
"Bất quá, phươnh pháp này hẳn là cũng không có gì khó khăn? Tại sao người khác lại không hề nghĩ tới nhỉ?" Miễn cưỡng nhíu mày lại, Lâm Thanh Hàn nhỏ giọng thầm nói.
"Khoan đã, mình nhớ kỹ Tác Lý có tựa hồ có nói qua, chỉ cần có nguyên tố ma pháp khác trong cơ thể, hiệu quả rèn luyện tinh thần cực kỳ nhỏ bé, chẳng lẽ đó chính là nguyên nhân ư?"
Nghĩ thế, Lâm Thanh Hàn khinh thường bĩu môi, cũng chẳng thèm quan tâm nữa.
"Bất quá, không gian ma pháp rốt cuộc là như thế nào? Không thể tu luyện bất kỳ hệ ma pháp nào khác, cũng không có bất cứ nguyên tố ma pháp nào tồn tại, như vậy lấy cái gì mà đột phá thánh vực đây?"
Rất hiển nhiên, vấn đề này so với vấn đề trước còn phức tạp hơn nhiều. Đương nhiên nó cũng không phải thứ mà bây giờ Lâm Thanh Hàn có khả năng suy nghĩ hiểu rõ được.
Ý niệm này trong đầu Lâm Thanh Hàn chỉ gần như là chợt lóe, sau đó liền quyết đoán vứt sang một bên. Vốn đã đủ mệt rồi, còn kiếm thêm vấn đề phức tạp như vậy, chẳng phải là tự hành hạ bản thân mình ư?
Nhưng mà, bây giờ lại còn ngủ không được, tựa hồ không nghĩ ra được cái gì không thích hợp...... Được rồi, nghĩ cái khác vậy.
Thân ảnh Thiến Phỉ lại hiện ra lần nữa trong đầu Lâm Thanh Hàn. Ngay lập tức, khóe miệng Lâm Thanh Hàn cũng lộ ra một nụ cười mập mờ lần nữa."
"Trận đấu hôm nay hẳn là xem như nàng thắng đi? Chậc, quả nhiên là có ý tứ, trận đấu tiếp theo tựa hồ là 3 ngày sau thì phải? Nếu như lão Tác Lý kia không nói sai thời gian cho ta cưa gái? Tựa hồ thật sự có ý tứ a...... Không biết, cái tên kia có quấy rối ta không nhỉ, Phỉ Phổ Tư, tiểu tử này tựa hồ cũng không phải loại hại phẩm gì..."
Đã có 85 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đường Ngọc Ninh
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert + Dịch + Biên: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Miễn cưỡng duỗi người, tùy ý để cho hai thị nữ động lòng người ta mặc quần áo cho mình, Lâm Thanh Hàn cơ hồ thoải mái rên rỉ ra ngoài, đây mới là cuộc sống a.
Ách...... Hai thị nữ này thật...?
Vấn đề rất rõ ràng, đương nhiên là do Phỉ Phổ Tư tìm người đưa tới. Trên thực tế, sáng sớm hôm sau, Phỉ Phổ Tư đã chọn người xong rồi, tự mình đưa đến phủ cho Lâm Thanh Hàn, tổng cộng có 7 thị nữ, và một quản gia.
Dựa theo yêu cầu của Lâm Thanh Hàn, mỗi thị nữ đều hết sức xinh đẹp, thậm chí ngay cả quản gia cũng là một nữ nhân tư sắc không tồi. Đối với chuyện này, Lâm Thanh Hàn rất hài lòng, lễ phép hướng Phỉ Phổ Tư tỏ vẻ cảm tạ, sau đó liền không khách khí thu vào.
Mấy ngày nay cuộc sống vô cùng dễ chịu. Bất quá, cuối cùng cũng biết thực lực của mình còn chưa đủ. Mặc dù là có một nhóm thị nữ xinh đẹp, nhưng cũng không thể để tu luyện trì trệ.
Hơn nữa, trừ những lúc ngẫu nhiên chiếm tiện, trêu chọc ra, Lâm Thanh Hàn cũng không có thật sự làm gì mấy thị nữ này. Cũng không phải là do Lâm Thanh Hàn chánh nhân quân tử bao nhiêu, chỉ là đối với Lâm Thanh Hàn mà nói, như thế cũng đủ rồi, muốn có thị nữ xinh đẹp cũng chỉ là dùng để thưởng thức cho đã mắt thôi. Chứ nếu cứ gặp gái đẹp là abcxyz, vậy thì còn gì thú vị nữa cơ chứ.
Thời gian ba ngày thoáng trôi qua, hôm này vừa lúc có trận đấu của Thiến Phỉ, Lâm Thanh Hàn hiển nhiên không bỏ qua rồi.
So với lần trước suýt nữa ngay cả chỗ ngồi cũng không tìm được, thì lần này Lâm Thanh Hàn lại thông minh hơn nhiều, sớm liên lạc trước với Thiến Phỉ, hen gặp mặt ngoài sân thi đấu.
Bằng vào thân phận của Thiến Phỉ, lấy vị trí ngồi đầu tuyệt đối không có việc gì khó.
............
Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời một chút, Thiến Phỉ có chút nhíu nhíu mày, từ lúc mình đi tới chỗ này không tới 10 phút, thì đã có 7,8 người lấy cớ lại gần. Mới bắt đầu thì còn trả lời cho có lệ hai câu, về sau thì, bản thân thật sự là ngay cả muốn lệ cũng không nổi nữa. Nhưng mà, những người đến gần này vẫn như cũ không hề biết khó mà lui, ngược lại còn có xu thế mãnh liệt hơn nữa.
"Cái tên đáng chết kia như thế nào còn chưa tới? Cứ như vầy bị họ phiền chết đi mất?"
"Chào ngươi, tiểu thư Thiến Phỉ, không biết có gì có thể giúp nàng không?"
Một thanh niên ưu nhã tiêu sái đến trước mặt Thiến Phỉ nhẹ giọng nói, ma pháp bào màu lam nhạt mơ hồ tản ra vài phần ánh sáng chói lọi. Âm thanh tựa hồ cũng mang theo vài phần mị lực đặc biệt, khiến cho người ta khó có thể dâng lên một chút ác cảm nào.
"Thật không?" Thanh niên gật đầu, nhưng không có chút ý tứ nào rời đi, hướng Thiến Phỉ thi lễ một cái rồi nói, "Xem bộ dáng, thật sự có mấy tên nhàm chán quấy rầy rồi, không bằng để cho ta giúp Thiến Phỉ tiểu thư đuổi mấy con ruồi này đi nhé."
Cũng không chờ Thiến Phỉ trả lời lại, thanh niên lạnh nhạt chuyển hướng sang những người muốn tiếp cận chung quanh, pháp trượng màu thủy lam không biết từ khi nào đã xuất hiện trên tay hắn.
"Thủy Mạc Thiên Hoa!"
Sau khi nhẹ giọng ngâm xướng, một đạo quang mạc màu lam nhạc trong nháy mắt xuất hiện trên đỉnh đầu thanh niên cùng Thiến Phỉ, không một tiếng động đem mọi người chắn lại ở bên ngoài.
Thất cấp thủy hệ ma pháp phòng ngự, thủy mạc thiên hoa!
Dưới sự khống chế của thanh niên, phạm vi mở rộng ra vài lần, đồng thời uy lực cũng suy yếu rất nhiều, còn lại chỉ là sự huyền diệu, hoặc nói cách khác là một loại tư thái.
Theo sự xuất hiện của thủy mạc thiên hoa, những người chung quanh quả nhiên cũng đành bất đắc dĩ thối lui. Mặc dù là uy lực bị suy yếu, cũng không khó khăn để đánh vỡ, nhưng mà, cùng một tên thất cấp thủy hệ ma pháp sư đối kháng quả thật không phải là ý kiến gì tốt.
"Thiến Phỉ tiểu thư, bây giờ có phải an tĩnh hơn rất nhiều rồi không?" Thanh niên mỉm cười hướng Thiến Phỉ nói.
Nhíu nhíu mày, Thiến Phỉ có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn thanh niên một cái, "Hiện tại tựa hồ không có cái gì nguy hiểm? Phóng ma pháp phòng ngự làm gì?"
"Cái này tính là gì chứ? Bày đặt ra vẻ huyền diệu? Lại còn chặn người khác, sau đó nói phế thoại, vớ vẩn"
"Bất quá chỉ là một cái tiểu ma pháp mà thôi." Thanh niên vừa cười vừa nói, "Như vậy không phải tiện hơn rất nhiều sao?" Ít nhất không cần phải lo lắng có người quấy rầy, phải không?"
"Ngươi không cảm thấy, ngươi bây giờ chính là đang quấy rầy người ta ư?" Một âm thanh mang theo vài phần châm chọc thản nhiên vang lên.
"Phong chi khinh ngâm!"
Thất cấp phong hệ ma pháp, phong chi khinh ngâm!
Chỗ nào có phong nhúng tay vào thì giống như thổi tan đi bọt khí vậy, dễ dàng phá nát quang mạc màu lam nọ, lập tức tiêu tán vô tung vô ảnh, phảng phất giống như chỉ có một cơn gió nhẹ thổi qua thôi.
Một thân ảnh ưu nhã đồng dạng xuất hiện trước mặt mọi người.
Phỉ Phổ Tư!
Nụ cười lãnh đạm, ưu nhã như gió, khí chất như vậy chính là phong cách khiến cho người ta mê muội.
Thanh niên sắc mặt nhất thời trầm xuống, "Phỉ Phổ Tư, ngươi tính làm cái gì?"
"Lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi chuẩn bị đống bọt khí đó để làm gì?" Phỉ Phổ Tư trào phúng hỏi ngược lại.
Bọt khí? Nếu như thất cấp thủy mạc thiên hoa xem như bọt khí mà nói, thì đám bọt khí này không khỏi quá biến thái rồi ư?
Bất quá, lời này trong miệng Phỉ Phổ Tư nói ra, lại khiến cho người ta hết lần này tới lần khác không thể phản bác. Dù sao, mới vừa rồi hắn chỉ hời hợt trực tiếp đánh vỡ thủy mạc thiên hoa này.
"Đáng tiếc, có ai đó lại không có tư cách tiếp tục thi đấu. Nếu không, ta thật không ngại ở trong trận đấu, hảo hảo giáo huấn hắn một chút." Sắc mặt của thanh niên trong nháy mắt liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhục mạ ngược lại.
"Phú Lan Khắc, ngươi nếu muốn thử, thì chúng ta có thể đánh trước một hồi." Phỉ Phổ Tư trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười mập mờ, phảng phất như không hề bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng, "Thế nào?"
"Ngươi có thể thử!" Trong mắt Phú Lan Khắc đột nhiên tuôn ra một tia tinh quang, lạnh lùng nói.
Trong nháy mắt, hào khí nhất thời khẩn trương hẳn lên......
"Ách, bộ có gánh xiếc ở đây à?" Một thanh âm mang theo vài phần châm chọc chậm rãi vang lên, "Xem ra ta tựa hồ bỏ lỡ trò hay rồi."
Miễn cưỡng duỗi thắt lưng, Lâm Thanh Hàn không coi ai ra gì bước tới chỗ Phỉ Phổ Tư cùng Phú Lan Khắc, "Xin lỗi, hình như ta tới hơi trễ."
Đã có 85 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đường Ngọc Ninh