Phí Bân nhìn sắc mặt của Nhạc Bất Quần đổi màu như tắc kè hoa, bèn cười lớn : "Nhạc chưởng môn, Phí Bân bất tài, xin mạo phạm vậy! Nếu ngài để ta kiểm tra, ta đảm bảo, từ giờ về sau mỗi lần gặp ngài sẽ tung hô ngài vĩ đại."
Ninh Trung Tắc căm tức Đỗ Dự đến sái quai hàm, yêu kiều hét lên một tiếng: "Tiểu tặc đừng nói bậy! Trượng phu ta là quân tử kiếm, làm sao có thể chịu nhục trước mặt anh hùng thiên hạ chứ!"
Lúc này, không cần Đỗ Dự đổ dầu vào lửa, Phí Bân của phái Tung Sơn đã hét to: "Nếu không để ta kiểm tra thì là thái cmn giám! Sau này quân tử kiếm sẽ đổi danh thành Thái giám kiếm chắng cũng không sao!"
Mọi người thấy sắc mặt trắng bệch của Nhạc Bất Quần, lại còn không dám để Phí Bân sờ sờ. Một điều dường như là không thể, không ngờ lại trở thành niềm nghi vấn trong mỗi người.
Nhạc Bất Quần là thái giám???? Vậy thì sự thật phía sau quả thật tàn khốc vô cùng. Nhạc Bất Quần là thái giám, chứng tỏ hắn luyện kiếm pháp, nhưng kiếm pháp từ đâu mà có? Chắc chắn không phải là kiếm phổ bị xé thành sáu mảnh hôm đó rồi. Tiểu tử kia nói rằng Định Dật sư thái đi cùng Nhạc Bất Quần đến Lâm Gia lão trạch để lấy kiếm phổ thật, vì vậy mới hại chết Định Dật sư thái. Thôi xong, ta thành thám tử mất rồi.
Phí Bân – vốn biết cách làm người của Nhạc Bất Quần, đặc biệt cười lạnh liên tục
Nhạc Bất Quần hét lớn 1 tiếng, đẩy Lệnh Hồ Xung ra ngoài, xông thẳng tới Đỗ Dự.
Đỗ Dự vội vàng dung “ Vạn lý độc hành” lao tới tiếp chiêu.
Từ số liệu chiến đấu lần trước, 1 kích của Nhạc Bất Quần có thể gây ra 120 dmg (để thay sát thương nhé). Đỗ Dự liền tiến vào trạng thái gần chết, khuyến mãi thêm một kiếm nữa. Vậy xong rồi.
Nhưng hắn vì bảo hộ Nghi Lâm lại thản nhiên xuất thủ với Nhạc Bất Quần. Ngươi muốn ta cùng người yêu phải chết, vậy cá chết lưới rách đi!!!!
Chiêu thức của Nhạc Bất Quần lăng lệ vạn phần, giống như trường hồng quán nhật vậy!
Đỗ Dự đối lại 1 chiêu “ Phong quyển tàn vân”. Chiêu này là chiêu chè nghiêng từ trên xuống, uy lực vô cùng.
Nghi Lâm đang bị Định Tĩnh sư thái giữ chặt cũng không nhịn được thét ầm lên.
Trong mắt Lệnh Hồ Xung thoáng xuất hiện 1 tia không đành lòng.
Sau một kích này, tay của Đỗ Dự sẽ bị sư phụ hắn chặt tận gốc mất! Nhưng không ai nghĩ rằng một chiêu quá tầm thường của “ Cuồng Phong Kiếm Pháp” lại đem trường kiếm của Nhạc Bất Quần vụt tay, bay vút lên trời. Nếu Nhạc Bất Quần không nhanh chóng thả kiếm, có lẽ hắn đã bị gọt mất vài đầu ngón tay.
Nhạc Bất Quần sửng sốt!
Đỗ Dự cười ha ha, một cước đá vào lưng kiếm, rồi bắt được phối kiêm của Nhạc Bất Quần.
Hắn cười lớn nói : "Thật xin lỗi! Tác giả của “ Tịch Tà Kiếm Phổ” mà ngươi luyện chính là ta. Tại hạ hoàn toàn mù tịt về kiếm thật vậy mà có thể dạy cho người khác nào là “kinh mạch nghịch hành” rồi thì “ nội công tán tận”. Đến trẻ lên ba còn biết được đúng sai vậy mà Nhạc đại hiệp lại nguyện tin tưởng những lời ma quỷ thế này!"
Nhạc Bất Quần dường như gặp quỷ vậy, thét to: "Không có khả năng! Ta… ta dùng Hoa Sơn kiếm pháp mà!"
Tiếng kêu thê lương của hắn cao vút, giống như giọng của nữ quỷ vậy.
Tịch Tà Kiếm Phổ của Đỗ Dự vì để lấy tin tưởng của Nhạc Bất Quần cũng không hoàn toàn là bịa đặt mà là nửa thật, nửa giả, đem nguyên tác giản lược 1 chút rồi viết vào kiếm phổ giả. Nhạc Bất Quần đã luyện được quá nửa, nhưng hắn đầu tiên bị Đỗ Dự lừa mất 3 thành công lực sau đó lại bị một chiêu kiếm pháp tầm thường suýt đánh bại.
Nói tóm cmn tắt tức là : Ví dụ thực lực bình thường của Nhạc Bất Quần là 100 phần, sau khi làm đệ tử bất đắc dĩ của Đỗ Dự chỉ còn 50 phần. Chỉ cần thêm 5 ngày nữa, Đỗ Dự có thể đem 1 cao thủ tuyệt thế trở thành phế nhân không có cách cứu chữa.
Phí Bân vừa động thủ với Nhạc Bất Quần tại sao hắn lại không biết thực lực của Nhạc Bất Quần giảm mạnh? Bởi vì Nhạc Bất Quần căn bản không định chăm chú ngăn cản, Phí Bân cũng sợ hãi thực lực Nhạc Bất Quần cho nên đôi bên đều đánh hời hợt, lực chú ý toàn bộ tập trung trên người Lưu Chính Phong.
Lần này, Nhạc Bất Quần muốn che dấu cũng không được. Hắn có thể không cho người khác sờ tiểu đệ nhưng phải giải thích sao về chuyện công lực hạ thấp mảng lớn đây?
Đỗ Dự thật là hả giận ha ha cười lớn.
Đột nhiên hắn bị một kiếm đâm xuyên sườn, đánh văng ra ngoài! Chính là Lệnh Hồ Xung! Hắn lành lạnh từng bước đi hướng Đỗ Dự.
"Sư phụ ta bị ngươi hãm hại mới có mối nhục hôm nay." Lệnh Hồ Xung lúc này trong đầu toàn tư tưởng ngu trung, từng bước đi tới muốn giết Đỗ Dự.
Phí Bân đại chấn tinh thần, lúc này vốn thế cục bốn phái đối phó phái Tung Sơn đã bị hóa giải. phái Hằng Sơn do Nghi Lâm, danh dự bị nhục, Định Nhàn sư thái tự lo cho mình còn chưa xong. Phái Hoa Sơn do Nhạc Bất Quần luyện tịch tà kiếm phổ, công lực giảm mạnh, hình tượng tan nát. Phái Hành Sơn do Lưu Chính Phong cấu kết với Khúc Dương bị lộ, ủng hộ hắn cũng giảm nhiều. Lúc này chính là lúc cao thủ phái Tung Sơn hoàn thành nhiệm vụ, là cơ hội tuyệt hảo cướp đi tịch tà kiếm phổ.
"Tiểu tử, mau giao ra kiếm phổ, ta tha chết cho ngươi!" Phí Bân vội vọt tới.
Nhạc Bất Quần cắn chặt răng, rút ra trường kiếm của thê tử, cũng lao đến.
Đỗ Dự đối mặt với Phí Bân, Lệnh Hồ Xung và Nhạc Bất Quần vây giết, liền hạ quyết tâm. Dù sao hắn đã hoàn thành nhiệm vụ rồi nên dứt khoát ném ra tịch tà kiếm phổ thật! Hôm nay đàn sói vòng vây, nếu muốn sống thì tất phải chặt đuôi!
Thấy Đỗ Dự ném ra tịch tà kiếm phổ, Nhạc Bất Quần điên cuồng cướp đoạt. Hắn đã tự cung, thực lực giảm mạnh, người không ra người, quỷ không ra quỷ, nếu muốn trọng chấn hùng phong thì nhất định phải lấy được tịch tà kiếm phổ thật. Phí Bân cũng không chút yếu kém, ở thời khắc then chốt, hắn nhất định sẽ không khách khí nhất là trước Nhạc Bất Quần thực lực giảm mạnh. Nhạc Bất Quần và Lệnh Hồ Xung song chiến với Phí Bân. Phía sau, phái Tung Sơn, phái Hằng Sơn, Thái Sơn vì cướp đoạt kiếm phổ ở giữa đã đánh loạn.
Xem lên cuồng loạn trước mắt, Định Nhàn sư thái khẽ giậm chân, xách lên Nghi Lâm, một cái lướt đã bay xa tiến hướng Bạch Vân am. Giết chết Định Dật sư thái là Nghi Lâm và Đỗ Dự hay là Nhạc Bất Quần? Định Nhàn sư thái trước giờ luôn tinh minh lần này cũng không khỏi hồ đồ.
Nàng có thể thấy Nghi Lâm quả thật đã phá giới, rơi vào bể tình, tồn tại hiềm nghi nhất định nhưng hành vi của Nhạc Bất Quần vô cùng quái dị, thần thái cũng không đúng, hiềm nghi càng lúc càng lớn. Nàng chỉ đành mang Nghi Lâm về phái Hằng Sơn trước, mời chưởng môn Định Tĩnh xét xử. Nếu quả thật là Nhạc Bất Quần thì chạy được hòa thượng, chạy sao được miếu, phái Hằng Sơn chỉ việt giết lên Hoa Sơn là được.
Đỗ Dự hài lòng nhìn Phí Bân và Nhạc Bất Quần kịch chiến, vừa cười lớn vừa ho ra cả búng máu! Hắn tuy công phu thấp kém nhưng lại có thể phá hủy cả năng lực, thanh danh của quân tử kiếm phái Hoa Sơn a!
Nhìn thấy Định Nhàn sư thái mang Nghi Lâm đi, Đỗ Dự khẽ nhìn Lệnh Hồ Xung, khởi động vạn lý độc hành, đột nhiên thoát đi!
Lệnh Hồ Xung nhịn không được muốn đuổi giết nhưng chỉ sợ sư phụ công phu hạ thấp, bị Phí Bân đánh bại nên không dám làm liều.
Ninh Trung Tắc cắn chặt môi đào quát: "Xung nhi! Ở lại nơi này, sư mẫu và San nhi đuổi theo tiểu tặc kia, ắt phải bắt hắn để lại giải dược cho sư phụ ngươi!"
Nàng nói như vậy vốn chỉ là để che tai mắt người đời. Ninh Trung Tắc mấy ngày này đã sớm phát hiện trượng phu không ổn. Thanh âm càng lúc càng nhọn, râu mép rụng cả mảng lớn nhưng chưa hề liên tưởng đến tịch tà kiếm phổ. Nói một ngàn đến một vạn, đều là trượng phu tham lam tịch tà kiếm phổ, mới chịu cục diện xấu hổ hôm nay! Có thể giải trừ thống khổ cho trượng phu, chỉ có tiểu tặc kia.
Nàng mang theo Nhạc Linh San, theo sát sau người Đỗ Dự, đột nhiên đuổi ra!
Khúc Dương, Lưu Chính Phong khẽ nhìn nhau, khi thấy đại địch Tung Sơn vì cướp đoạt tịch tà kiếm phổ mà hỗn chiến với các phái nên cũng vội vã chuồn đi. Còn về vợ con Lưu Chính Phong, thì đã sớm chuồn mất từ khi hỗn loạn mới bắt đầu.
Đỗ Dự đuổi theo Định Nhàn sư thái, đột nhiên Định Nhàn sư thái quay đầu quát lớn: "Ngươi đuổi theo ta làm gì?"
Đỗ Dự nhìn Nghi Lâm nước mắt lã chã trong lòng Định Nhàn sư thái, đắng chát nói: "Sư thái, xin hỏi người muốn như nào mới có thể tha cho Nghi Lâm, để nàng và tiểu bối ở cùng nhau?"
Trên gương mặt không chút tâm tình của nàng đột nhiên xuất hiện tia kinh ngạc: "Tiểu tặc ngươi cũng có tình có nghĩa đấy. Ngươi không sợ ta một chưởng đánh chết ngươi sao?"
Đỗ Dự lớn tiếng nói: "Tiểu bối và Nghi Lâm, là do Định Dật sư thái thay trời tác hợp. Vì nàng, dù tiểu bối thịt nát xương tan…"
"Im miệng!" Định Nhàn sư thái nhìn đệ tử trong lòng đỏ mặt tía tai, lành lạnh nói: "Ngươi đủ can đảm thì lên Hằng Sơn. Ta sẽ không làm khó Nghi Lâm nhưng nàng phá sắc giới, phải chịu nhốt trong Huyền Không tự, diện bích hai mươi năm. Nếu ngươi đủ can đảm thì lên cứu nàng!"
Trong đầu Đỗ Dự vang lên thanh âm thông báo của không gian: "Ngươi giẫn phát nhiệm vụ cuối cùng cứu Nghi Lâm: Hằng Sơn Huyền Không tự. Nếu ngươi có thể lên Hằng Sơn cứu Nghi Lâm thì nàng vĩnh viễn yêu ngươi không đổi. Ngươi có nhận nhiệm vụ không?"
Đỗ Dự nhìn Nghi Lâm hai mắt đẫm lệ, thầm thương xót nên nào còn đường lựa chọn, hắn cắt chặt răng hung hăng nói: "Ta nhất định sẽ tới cứu Nghi Lâm!"
Định Nhàn sư thái hừ lạnh một tiếng mang theo Nghi Lâm rời đi. Đám ni cô Nghi Thanh… phía sau cũng dồn dập đi theo.
Đỗ Dự còn chưa kịp cáo biệt với Nghi Lâm thì đã thấy Ninh Trung Tắc và Nhạc Linh San đã song kiếm hợp bích đuổi giết đến gần!
Hắn sợ đến vội vã ba chân bốn cẳng cắm đầu chạy. Đôi mẹ con này, là tổ hợp có lực sát thương nhất trong tiếu ngạo giang hồ a. Giờ còn không đi thì đợi khi nào?
Dưới nhiều lần sinh tử uy hiếp, vạn lý độc hành của Đỗ Dự không ngờ đột phá tầng 4, điểm nhanh nhẹn +1, tốc độ +2! Điều này cũng không kỳ quái, hắn đã tích lũy độ thuần thục ở tầng 3 cả một thời gian dài. Khoảng thời gian gần đây, ngày ngày chạy đường, sinh tử ập đầu mà đến nên kích thích tiềm năng, đột phá trên chiến trường.
Sau khi đột phá tầng 4, không ngờ xuất hiện lựa chọn.
"Số 197621, ngươi có một kỹ năng tăng lên cấp 4. Trong không gian, mỗi khi kỹ năng lên cấp 4, 7, 10 sẽ được lựa chọn phần thưởng, dùng để phát triển con đường sau này của ngươi. Ngươi có 3 lựa chọn: A. thưởng 1 điểm nhanh nhẹn, B. thưởng 4 điểm tốc độ di chuyển. C. thưởng random 2 điểm thuộc tính."
Đỗ Dự không chút do dự lựa chọn B, tăng thêm tốc độ di chuyển. Lý do rất đơn giản vì Ninh Trung Tắc và Nhạc Linh San đã đuổi đến rất gần!
Sau khi vạn lý độc hành lên cấp, thêm vào 4 điểm tốc độ di chuyển được hệ thống thưởng thêm, hiện tại tốc độ di chuyển của hắn đã lên đến 28 điểm! Tốc độ này đã đến gần khi hắn dùng xà cạp huấn luyện.
Vốn là Ninh Trung Tắc sắp đuổi kịp thì thời khắc then chốt, khoảng cách giữa hai người lại kéo dài làm nàng hận đến hàm răng ngưa ngứa.
Đỗ Dự tuy ném ra tịch tà kiếm phổ nhưng vẫn có bó lớn người muốn lấy mạng hắn. Nhạc Bất Quần khẳng định hận hắn thấu xương, phái Hoa Sơn bao gồm Lệnh Hồ Xung và Ninh Trung Tắc đều muốn mạng hắn, còn có võ lâm nhân sĩ nửa tin nửa ngờ với tịch tà kiếm phổ, 10 kẻ mạo hiểm muốn hoàn thành nhiệm vụ thứ 2 nữa…
Đỗ Dự ngấm ngầm hạ quyết tâm, ngày sau nhất định phải thu lại cả gốc lẫn lãi cho việc bị đuổi chạy ngày hôm nay. Hắn vội chạy về phía rừng trúc trước thành. Nơi đó địa hình phức tạp, dễ dàng chạy thoát.
Đỗ Dự nhanh chóng mất hút trong rừng trúc. Ninh Trung Tắc và Nhạc Linh San vội nhảy vào rừng trúc nhưng chỉ nghe được tiếng lá xào xạc, nào thấy bóng hình Đỗ Dự chứ? Nhưng là Ninh Trung Tắc cũng giỏi truy tung, chầm chậm tìm dấu chân, từng bước đuổi theo. Bộ dáng nàng như quyết tâm đuổi giết không tha vậy.
Đỗ Dự đang âm thầm nôn nóng, tránh trong rừng trúc tĩnh quan kỳ biến thì đột nhiên ăn một cái vỗ vai từ phía sau.
Người làm hắn giật thót tim chính là tiểu cô nương quỷ quyệt Khúc Phi Yến, nàng cười hì hì nói: "Ngươi đang làm gì thế?"
Lúc này Đỗ Dự mới chú ý sau người Khúc Phi Yến chính là Khúc Dương và Lưu Chính Phong. Ba người bọn họ thưa cơ hỗn loạn đã chạy trốn được.
Khúc Dương và Lưu Chính Phong đang ngồi trong rừng trúc khẽ trò chuyện, khi thấy Đỗ Dự đi tới, Khúc Dương giao nhạc phổ cho Đỗ Dự rồi nói: "Tiểu tử, dù cho ngươi đã cứu ba chúng ta nhưng nếu để ta biết trong mộ Thái Ung không có Quảng Lăng tán thì ngươi chờ chết đi!"
Thanh âm thông báo của không gian vang lên: "Số 197621, ngươi hoàn thành nhiệm vụ khúc nhạc tiếu ngạo giang hồ. Ngươi cứ được 3 người Khúc Dương, Khúc Phi Yến, Lưu Chính Phong, thu được nhạc phổ tiếu ngạo giang hồ, thưởng 1000 điểm phản diện. Hiện có 1860 điểm phản diện. Độ hảo cảm của trưởng lão Khúc Dương và Khúc Phi Yến với ngươi là 80 điểm, của Lưu Chính Phong với ngươi từ -20 điểm lên 20 điểm."
Khúc Dương vừa liếc nhìn đã thấy Ninh Trung Tắc và Nhạc Linh San truy tung phía sau, khẽ lắc đầu cười: "Ta và Lưu huynh phải đi rồi."
Đỗ Dự bị Ninh Trung Tắc đuổi đến không còn lối thoát, nào chịu bỏ qua chỗ dựa chứ nhưng là Khúc Phi Yến cướp lời nói trước: "Lúc đó hỗn loạn, chúng ta mau chóng chạy thoát, sao không thấy Nghi Lâm tỷ tỷ đâu?"
Đỗ Dự thở dài một tiếng, nói lại chuyện Nghi Lâm bị Định Nhàn sư thái mang đi, cuối cùng nàng còn bị tù cấm ở Huyền Không tự nữa…
Khúc Phi Yến nghe thấy vậy hai mắt phiếm hồng, suýt thì khóc thành tiếng: "Đều tại muội không tốt, làm đại ca và tỷ tỷ sinh ly tử biệt, như vậy biết phải làm sao đây?"
Lưu Chính Phong cũng là người hiền hậu, than thở nói: "Đều do Lưu mỗ bất tài, hại mọi người vất vả như vậy. Nếu không phải vì cứu ta, thì ngươi sao phải chia lìa với người yêu chứ?"
Đỗ Dự cười khổ: "Cũng không thể hoàn toàn trách tiền bối. Cho dù tiểu bối và Nghi Lâm không để ý việc này, trực tiếp lên Hằng Sơn thì cũng khó tránh khỏi sư môn nàng hoài nghi và trừng phạt. Tiền bối không cần tự trách."
Hắn càng nói như vậy thì Lưu Chính Phong và Khúc Phi Yến càng thêm ăn năn.
Khúc Dương ho khan một tiếng nói: "Ngươi vì cứu ba chúng ta mà mới chịu cảnh chia ly với người yêu, mà lại ngươi còn nói Quảng Lăng tán ở đâu cho chúng ta biết nên lần gặp nhau này cũng tính là có duyên, hay là như vậy đi." Hắn chỉ hướng Ninh Trung Tắc và Nhạc Linh San đang tìm tòi trong rừng trúc: "Ta giúp ngươi giải quyết hai nữ nhân này, được chứ?"
Đỗ Dự suy nghĩ một chút, cho dù thoát được Ninh Trung Tắc và Nhạc Linh San nhưng làm sao giết về phái Hằng Sơn, cứu được tiểu mỹ nhân Nghi Lâm đây. Hắn lắc đầu nói: "Cho người cá không bằng dạy người câu cá a. Tiền bối có thể truyền công phu cho tiểu bối không?"
Khúc Dương không vui hừ lạnh nói: "Công phu ma giáo sao có thể dễ dàng truyền ra ngoài chứ?"
Nhưng Khúc Phi Yến chống eo tức giận nói: "Gia gia đúng là già rồi hồ đồ! Người và Lưu tam gia kết giao đã bị cả giang hồ biết, chẳng lẽ Đông Phương Bất Bại sẽ bỏ qua cho người sao? Nếu như đã phản bội Hắc Mộc nhai thì dứt khoát truyền võ công cho Đỗ Dự đại ca, dù sao thêm lỗi nữa thì cũng chỉ là chết, còn dong dài làm gì!"
Khúc Dương không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ đứa cháu gái quỷ quyệt này nên đành thở dài một tiếng nói: "Cũng được, ta sẽ truyền thụ ngươi cách đánh bại Hoa Sơn nữ hiệp kia!"
Đỗ Dự kinh hãi mở to hai mắt hỏi lại: "Đánh bại? Ta?"
Khúc Dương cười nói: "Đúng vậy, ta giúp ngươi sau một giờ có thể một mình đánh bại Hoa Sơn nữ hiệp kia!"
Đỗ Dự cười khổ nói: "Tiền bối đừng lấy tiểu bối làm trò cười. Tiểu bối chỉ là cao thủ hạng n, ngay cả động thủ với Nhạc Linh San còn chẳng rõ sống chết, sao có thể thắng mẹ nàng ta chứ?"
Khúc Dương quát: "Xem ra công phu ngươi đều vứt cho chó gặm rồi! Võ công thiên hạ, duy tốc bất phá! Chỉ cần một chữ nhanh là ngươi đã chiếm tiên cơ!"
Đỗ Dự nghe đến cảm xúc trào dâng, đột nhiên nhìn thấy đường lớn đại đạo trải ra trước mắt.
Khúc Dương hòa hoãn lại nói: "Quyền cước kiếm pháp của ngươi đều không chút thích hợp! Cuồng phong đao pháp kia lại càng loạn, thứ duy nhất thích hợp là tốc độ của ngươi. Hiện tại tốc độ của ngươi đã kém Ninh Trung Tắc không nhiều, ở trong rừng trúc ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ưu thế lớn biết bao."
Đỗ Dự nghe đến nhập thần: "Nhưng tiểu bối không có biện pháp đả thương người khác."
Khúc Dương lấy ra một đai ngân châm nói: "Vì vậy ta muốn truyền thụ cho ngươi châm pháp niêm hoa phi diệp!"
Đai ngân châm này chế tạo tinh mỹ vô cùng, miệng túi dùng da cá mập và da rắn hỗn hợp chế thành. Vừa mở ra thì 81 ngân châm tỏa ánh xanh u độc như kim bài câu hồn của diêm la vương!
Đỗ Dự nhanh chóng hiểu ra nói: "Viễn trình công kích!"
Khúc Dương cười gật đầu nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy! Châm pháp này là do một vị tiền bối đại thần thông của thần giáo ta, bởi vì mất hai đùi nên khổ tâm nghiên cứu mấy chục năm mới thành, luyện đến cùng cực có thể tơ bông lấy mạng, ném lá giết người. Tốc độ của ngươi có ưu thế, vô cùng thích hợp dùng ngân châm, ám tiễn. Ta giao bộ "hắc huyết ngân châm" này cho ngươi. Khi ném, ngân châm không có lực nên phải rót nội lực vào trong, trong hắc huyết ngân châm này có bôi kịch độc, thấy máu là chết."
Đỗ Dự tim đập thình thịch. Cho tới giờ, hắn luôn dùng mưu thắng địch, cuối cùng cũng tìm được kỹ năng đường đường chính chính chiến đấu. Vạn lý độc hành + hắc huyết ngân châm, nghe thôi đã thấy hấp dẫn rồi!
Thế là Khúc Dương giao bí tịch niêm hoa phi diệp cho Đỗ Dự, bí tịch này là công pháp cấp C, mỗi ngân châm ném ra có hể tạo thành 1 điểm thương tổn, cần dùng 1 điểm nội lực. Quyển bí tịch này có thể giúp tu luyện niêm hoa phi diệp đến tầng 4.Khi công phu luyện đến trình độ nhất định thì nội lực bắt đầu xuất hiện. Công pháp đẳng cấp cao gần như toàn bộ phải dùng nội lực trợ uy, nếu không uy lực giảm mạnh.
Khúc Dương từ từ nói: "Thiên tư của ngươi rất bình thường, nội lực cũng thấp yếu. Cũng may thân thủ nhanh nhẹn, niêm hoa phi diệp vừa đúng chỉ cần thủ pháp nhanh nhẹn, uy lực chủ yếu nằm ở độc dược, cũng không cần nhiều nội lực sử dụng, nếu không ngươi muốn thắng đôi mẹ con kia cũng không dễ."
Một lúc lâu sau, Đỗ Dự đã luyện được niêm hoa phi diệp tầng đầu, có thể rót nội lực vào châm, trong vòng 10 mét thì ném phát nào trúng phát đấy. Điều này được lợi nhờ muốn ném ngân châm phải dùng nhanh nhẹn, có vạn lý độc hành, lúc này nhanh nhẹn của Đỗ Dự đã là 8 điểm cho nên rất dễ luyện thành.
Trong một giờ này, Ninh Trung Tắc và Nhạc Linh San cẩn thận tìm khắp rừng trúc nhưng Khúc Dương và Lưu Chính Phong sớm quen thuộc nơi này, có thể trước một bước mang Đỗ Dự đi, chơi trò trốn tìm cùng các nàng.
Sau khi Đỗ Dự luyện thành công tầng đầu niêm hoa phi diệp, lại nhận được 81 cây ngân châm thì độ hảo cảm của Khúc Dương với hắn đã hạ xuống còn 0 điểm. Rõ ràng bộ ngân châm này là vũ khí áp rương của Khúc Dương, thủ pháp ngân châm càng không dễ ngoại truyền nên mới tốn sạch độ hảo cảm.
Kỹ năng niêm hoa phi diệp tầng 1: tuyệt kỹ kỳ nhân ma giáo sáng chế. Mỗi lần bắn ra nhiều nhất 3 cây, mỗi cây tạo thành 1 điểm thương tổn cưỡng chế, ưu tiên kỹ năng 8 điểm. Có thể rót nội lực vào trong ngân châm, 1 điểm nội lực tăng 1 điểm thương tổn, 0,5 điểm ưu tiên.
Hắc huyết ngân châm: 81 cây ngân châm, truy hồn đoạt mạng. Vũ khí cấp DD, trên ngân châm bôi độc, độ ưu tiến 20 điểm, có thể tạo thành 1 điểm thương tổn mỗi giây trong 20 giây. Độc tố có thể chồng thêm nhưng nhiều nhất là 3 cây cùng có tác dụng, ngân châm cứ mỗi phút tự động khôi phục 1 cây, nếu trong chiến đấu nhặt lên có thể trực tiếp sử dụng.
Đỗ Dự đột nhiên nảy sinh ý tưởng: "Tiền bối, nếu như tiểu bối muốn đổi độc bôi trên ngân châm thì có được không?"
Khúc Dương lạnh lùng nói: "Chỉ cần thả ngân châm vào trong rượu, độc tính bên trên sẽ tan biến, ngươi muốn đổi thành loại độc gì cũng được."
Hắn vừa dứt lời thì đã ôm lấy Khúc Phi Yến, kéo theo Lưu Chính Phong bay vút mất.
"Chúng ta đi mộ Thái Ung, sau này không cần gặp lại."
Trong rừng, chỉ còn lại câu nói kia và tiếng lá rì rào.
Đỗ Dự liều chết hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt Khúc Dương, Lưu Chính Phong, trả giá là mất đi Nghi Lâm, tịch tà kiếm phổ đổi lấy 1000 điểm phản diện, kỹ năng niêm hoa phi diệp và hắc huyết ngân châm, cũng không biết là lợi hay thiệt nữa.
Nhìn vào Ninh Trung Tắc và Nhạc Linh San một đường đuổi đến, Đỗ Dự cúi đầu hít một hơi thật sâu rồi bước ra.
Quyển 1: Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 33: tiểu tặc chiến hiệp nữ
Dịch giả: Phiêu
Biên Dịch: Phiêu
Nguồn: 4vn.eu
Ninh Trung Tắc và Nhạc Linh San đang trong lúc nôn nóng, Nhạc Linh San mấy lần nhao nhao muốn quay về nhưng là Ninh Trung Tắc đều nhẹ nhàng khuyên nàng tiếp tục tìm, nay thấy Đỗ Dự chủ động xuất hiện thì cả hai vui mừng quá độ, cùng lúc vây công.
Đỗ Dự tâm tình khẩn trương, cũng không biết Khúc Dương chỉ điểm cho mình có thể đánh bại Ninh Trung Tắc và Nhạc Linh San hay không. Nhạc Linh San thì không nói làm gì, Hoa Sơn ngọc nữ Ninh Trung Tắc cho dù trong giới võ lâm, cũng là cao thủ hạng nhất.
Hắn thi triển vạn lý độc hành, tốc độ di chuyển lên đến 28 điểm, dưới chân như có gió đẩy, điên cuồng chạy.
Ninh Trung Tắc không khỏi vội vã, nếu tên tiểu tặc này lại chui vào trong rừng trúc thì đi đâu bắt hắn chứ? Trượng phu đã biến thành có chút quái dị, quan hệ sâu đậm với tiểu tặc này, nhất định phải bắt được đối phương, hoặc là rửa sạch oan khuất cho trượng phu, hoặc là đòi giải dược! Nếu như không có giải dược thì dứt khoát một đao giết chết tiểu tặc này để giải hận trong lòng!
Nàng vừa lên đã là Hoa Sơn ngọc nữ thập tam kiếm, chiêu chiêu chào hỏi người Đỗ Dự.
Đỗ Dự vừa đánh vừa trốn, dẫn Ninh Trung Tắc chạy sâu vào trong rừng.
Ninh Trung Tắc thông minh như vậy sao không nhận ra kế dụ địch của hắn chứ? Nhưng nàng đánh cùng tiểu tặc này hồi lâu, cũng biết kẻ này công phu không vững, ngoài chân truyền khinh công của Điền Bá Quang ra thì đao pháp quyền cước chỉ là trò đùa thôi. Cho nên Ninh Trung Tắc truyền lời cho Nhạc Linh San: "Đứng đợi ở đây, đợi mẹ bắt hắn lại!"
Nàng đột nhiên tăng mạnh tốc độ, đạp lên lá trúc mà lướt, điên cuồng đuổi theo Đỗ Dự.
Đỗ Dự ngấm ngầm kinh hãi về khinh công của vị ngọc nữ này, cũng vội dùng toàn lực, chạy trái rẽ phải, khó khăn lắm mới kiên trì qua hai cái đầu núi, cuối cùng cũng bị Ninh Trung Tắc đuổi kịp, một kiếm đâm tới!
"Tiểu tặc chịu chết!" Ninh Trung Tắc yêu kiều quát.
Đỗ Dự không khỏi nảy sinh tức giận trong lòng. Nếu không phải trượng phu ngươi Nhạc Bất Quần dùng mặt nhìn người thì ta sao phải lưu lạc giang hồ, làm bạn ác nhân Điền Bá Quang chứ? Nếu không phải hắn tham tịch tà kiếm phổ thì sao ta vài lần suýt chết, giờ thân trong tuyệt cảnh? Nếu không phải hắn kiên trì giết người diệt khẩu, ta và Nghi Lâm nào phải chịu oan, cuối cùng rơi vào chia ly như này? Cuối cùng, tịch tà kiếm phổ lấy được rồi mất cũng đều nhờ ngụy quân tử này! Nhạc Bất Quần tuy trả giá là tự cung thêm vào công lực sụt giảm mạnh nhưng làm sao đủ đền bù cho hắn và Nghi Lâm chứ?
Vậy thì tạm tính toán trên người ngươi đi! Hắn một cái lăn người tránh qua kiếm của Ninh Trung Tắc, ha ha khẽ cười nhảy lên tiết trúc, nhảy vọt một đoạn.
Mắt đẹp Ninh Trung Tắc chợt lóe, một chiêu ninh thị nhất kiếm, kiếm khí bắn xa mạnh mẽ ép người lao đến! Ninh Trung Tắc là cao thủ khí tông số hai của phái Hoa Sơn, tạo nghệ lấy khí ngự kiếm có thể nói là tuyệt đỉnh, không thua kém Nhạc Bất Quần là bao!
Khí tượng lang cố trên ngực Đỗ Dự đột nhiên tru lên, hắn vội quay đầu bắn ra một cơn mưa ngân châm!
Lần này đến phen Ninh Trung Tắc kinh ngạc!
Đỗ Dự chỉ làm bộ muốn chạy chính là vì dụ nàng nhảy lên, để thi triển đặc kỹ hắc huyết ngân châm!
Ninh Trung Tắc không hổ là Hoa Sơn ngọc nữ, trên không chiêu thức dùng hết, không chỗ mượn lực nhưng vẫn mạnh mẽ biến chiêu, thu hồi ninh thị nhất kiếm, nhổ ra một búng máu trả giá đồng thời trường kiếm trong tay khua múa, ngăn lại hắc huyết ngân châm.
"Keng keng keng!" Ngân châm liên tục bị Ninh Trung Tắc đánh rơi.
Đồng khổng Đỗ Dự co rút lại! Hắn xem thường Ninh Trung Tắc rồi! Ngọc nữ thập tam kiếm pháp của Ninh Trung Tắc có độ ưu tiên cao hơn hắc huyết ngân châm của mình, đây là lý do trực tiếp làm ngân châm bị nàng ta đánh văng. Nếu cứ theo tiết tấu này thì Ninh Trung Tắc hoàn toàn có thực lực dùng kiếm ngăn lại toàn bộ 81 cây ngân châm!
Cao thủ như này quả không hổ là Hoa Sơn ngọc nữ!
Đỗ Dự đành liều ném sạch toàn bộ ngân châm trong tay! Sắc mặt Ninh Trung Tắc lạnh lại, trường kiếm trong tay nàng uốn dẻo như linh xà, lần lượt đánh bay ngân châm.
"Tiểu tặc, để xem sau khi ngươi dùng hết ngân châm thì làm sao chống lại kiếm của ta!" Ninh Trung Tắc khẽ lên tiếng trào phúng.
Đột nhiên nàng cảm thấy rực tê rần, kinh hãi trong lòng!
"Sao có thể chứ? Sao ta không ngăn được ngân châm của tiểu tặc này?" Ninh Trung Tắc vừa sợ vừa giận nghĩ.
Khi nhìn xuống trường kiếm trong tay, nàng đột nhiên hiểu ra. Hóa ra, trường kiếm của nbb bị Đỗ Dự đánh văng, trong cơn cuồng nộ, Nhạc Bất Quần rút bội kiếm của Ninh Trung Tắc tiếp tục đuổi giết. Mà Ninh Trung Tắc sau khi mất bội kiếm thì chỉ đành lấy bội kiếm của Nhạc Linh San - Bích Thủy kiếm đuổi giết Đỗ Dự.
Thanh Bích Thủy kiếm này vốn là danh kiếm, Nhạc Bất Quần lấy được ở long tuyền Chiết Giang, chém sắt như chém bùn vô cùng sắc bén. Nhạc Linh San thấy vậy thì vui vẻ đòi muốn. Ninh Trung Tắc lựa chọn kiếm này là vũ khí không sai, cậy vào bén nhọn của kiếm, dù đối mặt với trưởng lão ma giáo, nàng cũng có thể chiến một trận. Nhưng Bích Thủy kiếm mạnh ở sắc bén, không được mềm dẻo như quán trường kiếm Ninh Trung Tắc hay dùng, công kích sắc bén nhưng phòng thủ không đủ! Chỉ một chút chênh lệch này làm Ninh Trung Tắc trúng một cây ngân châm!
Ninh Trung Tắc kinh nghiệm giang hồ phong phú, trúng châm không chút hoảng loạn. Tóm lại nội lực nàng hùng hậu, cho dù có độc thì sau khi phong bế kinh mạch lại cũng không thương hại gì, đợi chiến đấu xong thì vận nội lực đẩy ra sạch là được. Mà trên người tiểu tặc này có kỳ độc gì được chứ?
Chiến đấu tiếp tục tiến hành, Đỗ Dự cậy thân pháp nhanh nhẹn, né trái nhảy phải, liên tục di chuyển kèm không ngừng ném hắc huyết ngân châm, lợi dụng lỗ hổng phòng ngự của Ninh Trung Tắc mà may mắn ném trúng mấy cây châm.
Cuối cùng khi 81 cây ngân châm ném hết thì Ninh Trung Tắc chỉ trúng 4 cây.
Ninh Trung Tắc nắm chắc chiến cục, thân thể bật lên, trường kiếm súc thế đâm đến, Bích Thủy kiếm rít lên từng tiếng long ngâm trên không trung, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, kiếm quang lóa mắt làm không ai dám nhìn thẳng!
Đỗ Dự ngực trúng kiếm, Bích Thủy kiếm bén nhọn thế nào chứ, một kiếm này đâm thủng ngực hắn, trực tiếp đánh vào trạng thái gần chết! Đỗ Dự phún máu bay rớt ra ngoài, đụng ngã vô số gậy trúc. Bên người hắn giờ không còn Nghi Lâm tụng kinh, dù cho có thiên hương đoạn tục cao nhưng thứ này chỉ đối phó ngoại thương mà hiệu quả rất chậm, giờ chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Gương mặt Ninh Trung Tắc băng sương, mắt đẹp tràn đầy sát ý, trường kiếm chỉ xéo, yểu điệu bước tới bộ dáng như nữ thần hạ phàm thề diệt trừ hết thảy yêu ma!
"Bàng môn tà đạo mạnh đến đâu thì cũng chỉ là tà đạo, sao thắng được chính đạo chứ?"
Nàng vừa nói dứt lời thì thân thể khẽ run nhẹ.
"Đây là gì? Không phải độc dược…" Ninh Trung Tắc cảm thấy từ đan điền dâng lên từng luồng khí nóng, lập tức suy nghĩ miên man không khỏi kinh hãi thất sắc, không nhìn Đỗ Dự trọng thương gần chết mà vội ngồi xuống đả tọa, định ép độc tố ra.
Đỗ Dự gian nan cười, lồng ngực mơ hồ máu nhưng trong lòng tràn đầy sảng khoái!
"Ngươi!" Ninh Trung Tắc vừa sợ vừa giận: "Ngươi quả nhiên là tặc tử truyền nhân của Điền Bá Quang! Không ngờ bôi dâm dược trên châm!"
Thứ Đỗ Dự dựa vào không phải là độc trên hắc huyết ngân châm, độc tố tiến vào thân thể dễ tạo thành sát thương tàn phế nhưng bất lợi với bước thứ hai trong kế hoạch của hắn, hơn nữa đối phó với dạng cao thủ như Ninh Trung Tắc, chút độc đó còn chưa đủ dùng. Muốn đối phó nàng chỉ có thể dùng dược vật trân quý của Điền Bá Quang - cửu tiêu vân ngoại hoàn!
Dược vật này Điền Bá Quang mất mười năm, tỉ mỉ phối chế để đối phó với những hiệp nữ tiên tử võ công cao cường như Ninh Trung Tắc, nếu không sao cần phí sức luyện dược để đối phó với những tiểu thư xinh đẹp tay không sức trói gà chứ? Dược này độ ưu tiên cao đến 24 điểm, cho dù lấy nội lực của Ninh Trung Tắc cũng không thể hóa giải. Dâm dược trên ngân châm đủ để làm Ninh Trung Tắc tay chân tê dại, không động đậy được, tình dục đốt người, suy nghĩ miên man.
"Ngươi… hỗn đản!" Ninh Trung Tắc thẹn phẫn đan xen, dùng sức ném ra Bích Thủy kiếm trong tay, Đỗ Dự giãy dụa tránh được, thoát khỏi cái chết.
"Dù chết cũng phải giết ngươi." Ninh Trung Tắc cắn chặt răng, mắt đẹp tràn đầy sát ý, rõ ràng vị nữ hiệp này cảm giác chính nghĩa rất lớn, dù chết nàng cũng phải giết được truyền nhân của Điền Bá Quang!
Đỗ Dự gian nan bò lên nhưng đầu hoa mắt ong. Lấy thực lực của hắn, nếu không có vạn lý độc hành, hắc huyết ngân châm thêm vào cửu tiêu vân ngoại hoàn, thêm vào chiến đấu địa hình đặc thù mới có thể cầm giữ cao thủ hạng nhất Ninh Trung Tắc này. Lúc này hắn mạnh mẽ sốc lên tinh thần, thi triển vạn lý độc hành uốn lượn chạy trốn.
Ninh Trung Tắc dược lực dần dần phát tác nhưng vẫn liều chết loạng choạng đuổi phía sau! Tín niệm chống đỡ nàng chính là giết chết tiểu ác tặc này! Đừng nhìn nàng mất đi trường kiếm mà sơ ý, nếu để nàng áp sát thì chỉ riêng đôi tay ngọc kia cũng đủ để lấy mạng tiểu tặc đang chạy bán sống bán chết phía trước!
Đỗ Dự cười khổ không thôi, hắn đối phó với Ninh Trung Tắc là vì chạy trốn, vì mạng sống. Vì sao Ninh Trung Tắc nhất định phải dồn bản thân vào chỗ chết?
Hai người chỉ có thể một đường cắn răng kiên trì chạy đuổi.
Cuối cùng, sau một hồi lâu, Đỗ Dự chạy đến một sơn động bí ẩn, cuối cùng ngã sấp không động đậy được nữa. Vết thương trên người hắn rất nặng, mất máu không ít, một khi kẻ mạo hiểm tiến vào trạng thái gần chết, tốc độ giảm nửa, phải lập tức nghỉ ngơi hoặc ăn dược, thoát khỏi trạng thái gần chết mới khôi phục bình thường.
Ninh Trung Tắc dùng tín niệm nữ hiệp mạnh mẽ, thất tha thất thểu xông vào sơn động, yêu kiều quát lên xông vào.
Đỗ Dự không khỏi cười khổ, chẳng lẽ bản thân cứ yên lặng vô danh chết trong sơn động này sao? Nghi Lâm còn bị tù cấm ở Huyền Không tự chờ mình tới cứu! Nghĩ đến đây, trong lòng hắn tràn đầy không cam! Đầu sói nơi ngực cũng gầm gào lên!
Ninh Trung Tắc mặt ngọc đầy sát ý, một chưởng vỗ xuống.
Chưởng phong ập đến làm lông măng Đỗ Dự dựng đứng. Hắn chỉ kịp nghĩ mệnh ta xong rồi là lệch đầu chết ngất!
Quyển 1: Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 34: Hiên Viên thái bổ pháp
Dịch giả: Phiêu
Biên Dịch: Phiêu
Nguồn: 4vn.eu
Đỗ Dự thần du thái hư, thân như lạc vào huyễn cảnh.
"Ta chết rồi sao?" Hắn không khỏi bi thương suy nghĩ.
Bỗng một vị tiên nữ, váy áo bay múa, nhẹ nhàng bay tới, vừa gặp đã cười. Ánh mắt vị tiên nữ này vừa liếc qua người Đỗ Dự, Đỗ Dự lập tức âm thầm kinh ngạc vì dung mạo vị tiên nữ này có đến 9 phần giống với Ninh Trung Tắc đuổi giết mình.
Tiên nữ khẽ cười, phong tình vô hạn nói: "Ta là phi tử Hoa Sơn ngọc nữ của Hiên Viên hoàng đế, ngươi được nội kinh hoàng đế, lại luyện Hiên Viên thái bổ pháp, gặp nhau lần này là có duyên. Ta phụng lệnh Hiên Viên hoàng đế, tiến đến truyền thụ cho ngươi diệu dụng Hiên Viên thái bổ pháp."
Nói xong, vị tiên nữ cực giống Ninh Trung Tắc này kéo tay Đỗ Dự, nụ cười luôn hé, sóng mắt lấp lánh, tràn đầy phong hoa. Đỗ Dự lúc trước nói với Điền Bá Quang ưa thích nhân thê, nhất là thục phụ cũng không phải nói dối. Rất nhanh sau, hai người đã tiến vào một nơi động thiên phúc địa, nơi này bày biện thanh đạm, chỉ có một tấm giường đá, một đài trang điểm, một bàn hoa quả, ngoài ra không còn vật gì khác.
Vị Hoa Sơn ngọc nữ này khẽ cười nhẹ, như đẩy Đỗ Dự lên giường rồi đầy phong tình ngồi lên đùi hắn, lần lượt giảng các tư thế, biến hóa uyển chuyển của Hiên Viên thái bổ pháp cho hắn nghe.
"… long phiên, hổ bộ, viên bác, thiền phụ, quy đằng, phượng tường, thỏ duẫn hào, ngư tiếp lân, hạc khiếu cảnh…. ta nói ngươi đã nhớ kỹ chưa?"
"Nếu như chỉ biết một đường tiến mạnh thì như Ngộ Không nhai nhân sâm, hời hợt vô vị. Hoàng đế nội kinh thâm ảo, loại người lạn dâm sao có thể lĩnh ngộ chứ?"
Hoa Sơn ngọc nữ thấy Đỗ Dự đang ngây ngốc nhìn mình, liền cười khúc khích, ỉ ôi vào lòng Đỗ Dự, kiều mỵ nói: "Nếu như tiểu tử ngốc ngươi không muốn nghe lải nhải, vậy thì thử luyện một phen xem?"
Đỗ Dự nghĩ tới dù sao bản thân đã chết, Hoa Sơn ngọc nữ này lại giống Ninh Trung Tắc hại chết chính mình đến 9 phần, chính mình lại đang không chỗ phát tiết phẫn uất. Nếu như nàng đã muốn chính mình luyện, vậy thì sao phải khách khí chứ? Một phen phẫn uất, dồn dập phát tiết lên người vị tiên nữ này!
Hoa Sơn ngọc nữ cười khanh khách nói: "Khoan đã, đừng có học Ngộ Không cậy mạnh đấy! Nhớ phải dùng toàn bộ Hiên Viên thái bổ pháp, nếu không sau này đừng hòng đụng vào ta nữa."
Ngự tỷ phong tình thành thục, sóng mắt mê nhiếp câu hồn đoạt phách, váy áo bay múa từng mảng như hồ điệp, Đỗ Dự rất nhanh đã lạt mất trong phong tình vưu vật Hoa Sơn ngọc nữ, hồn phách lạc mất bản thân.
Long phiên, hổ bộ, viên bác, thiền phụ, quy đằng, phượng tường, thỏ duẫn hào, ngư tiếp lân, hạc khiếu cảnh…. Từng tư thế một lần lượt được dùng ra, mấy phen mây mưa cùng vị Tương Vương thần nữ, trùng trùng y nỉ tiêu hồn, đủ loại phong tình nhiếp hồn, khó có bút mực nào tả xiết.
Cho đến sau khi cuồng triều làm người mê đắm rút đi, Hoa Sơn ngọc nữ mồ hôi đầm đìa, mắt khẽ nhắm, nằm im ngọt ngào trong lòng Đỗ Dự ngủ say.
Sáng sớm, một giọt sương tách một cái nhỏ xuống mặt Đỗ Dự làm hắn vội vàng tỉnh giấc, nào còn dấu vết hoan lạc chứ?
"Ta còn sống sao?" Đỗ Dự không khỏi vui vẻ trong lòng, "Vì sao không chết? Hoa Sơn ngọc nữ kia là ai? Đó là giấc mộng sao?" Đỗ Dự trong lòng tràn đây nghi hoặc.
Bỗng hắn ngửi thấy hương hoa quen thuộc, chính là mùi hương trên tóc Hoa Sơn ngọc nữ. Hắn vội cúi đầu xuống nhìn. Chỉ thấy toàn thân hắn trần trụi, trong lòng còn có một mỹ nhân vóc dáng nóng bỏng cuộn người ngủ say. Đó không phải Hoa Sơn ngọc nữ thì là gì?
Không đúng, cẩn thận nhìn lại thì chính là Ninh Trung Tắc điên cuồng đuổi giết hắn! Dâm dục đêm qua, không phải mộng!
Lúc này Ninh Trung Tắc tĩnh lặng kề má lên lồng ngực rộng rãi của Đỗ Dự, sau cơn mưa gió đầy đủ, thân thể thành thục phát ra hương khí kích tình. Cánh mũi nàng phập phồng, gương mặt đỏ hồng y như quốc hoa mẫu đơn chịu đủ mưa móc, trong ung dung quý phái nảy lên tia mảnh mai làm người yêu thương mãi không thôi.
Đỗ Dự không khỏi mồ hôi lạnh đầm đìa. Nói thật, hôm qua hắn dùng cửu tiêu vân ngoại hoàn thay cho độc trên hắc huyết ngân châm, vốn chỉ là để dạy cho nữ hiệp Ninh Trung Tắc một bài học mà thôi. Do thực lực đôi bên chênh lệch quá lớn, nếu không làm như vậy thì quả thật không thoát được Ninh Trung Tắc đuổi giết. Nhưng là Ninh Trung Tắc võ công rất cao, cho dù may mắn đắc thủ, cũng đuổi giết hắn gần chết, trốn đến sơn động này chỉ có nước nhắm mắt chờ chết.
Tối qua chuyện gì đã xảy ra? Hắn vội vàng tra xem không gian.
"Do cửu tiêu vân ngoại hoàn, Hoa Sơn ngọc nữ Ninh Trung Tắc sa vào trạng thái mê loạn, phát động công kích dục vọng với ngươi. Trong trạng thái vô thức, ngươi sử dụng Hiên Viên thái bổ pháp với Hoa Sơn ngọc nữ Ninh Trung Tắc. Dưới Hiên Viên thái bổ pháp, ngươi và Ninh Trung Tắc tiến hành song tu 9 lần. Do nội công Ninh Trung Tắc hơn xa ngươi, ngươi thu được 2 điểm nội công, 20 điểm nội lực."
Chỉ mấy dòng ngắn ngủi này đã giải thích rõ chuyện tối qua.
Dưới một giờ đuổi giết, cửu tiêu vân ngoại hoàn cuối cùng phát huy tác dụng ngay thời khắc Ninh Trung Tắc bổ chưởng về hướng Đỗ Dự, làm thay đổi chưởng này thành run rẩy vạch áo hắn. Nàng lập tức đổ lên người hắn..
Kịch tình phía sau khác không nhiều với giấc mộng của Đỗ Dự. Đỗ Dự khẽ sờ mũi cười khổ, chính mình dùng dâm dược trộm lấy lão bà Nhạc Bất Quần hay là chính mình mất lực phản kháng bị nữ hiệp Ninh Trung Tắc chơi rồi lại chơi đây?
Hình như là vế sau a. Bởi vì trong ấn tượng của Đỗ Dự, chính mình mất máu quá nhiều, yếu đến ngã trên đất, bị Nhạc phu nhân, Ninh nữ hiệp ý xuân dập dờn, nhiệt tình trêu chọc, bá vương thượng cung, chịu thảm a… Không nói nữa, càng nói càng muốn rơi lệ a… Vấn đề hiện tại là làm sao chạy thoát khỏi mẫu hổ đang ngủ say này đây?
Hắn khe khẽ gỡ cánh tay ngọc đang ôm lấy cổ mình xuống, chậm thật chậm thả xuống, nhè nhẹ cầm nắm chân ngọc trắng muốt thon dài đang bám eo mình từ từ mở ra. Vừa lưu luyến liếc nhìn mẫu đơn lộ xuân, hiệp nữ lõa lỗ ngủ thì lập tức máu mũi ào ào đổ xuống. Ninh Trung Tắc dù đã hơn 30 tuổi nhưng sắc đẹp tuyệt trần, thêm vào không ngừng luyện công nên xem giống một tỷ tỷ của Nhạc Linh San hơn. Nàng đêm qua trúng cửu tiêu vân ngoại hoàn, thêm vào Đỗ Dự ra sức phục vụ 9 lần, lúc này mưa móc đầy đủ, ngủ say ngọt ngào. Mỹ nhân phấn má hồng nhuận, trang phục dưới cơn mưa rào đã sớm tan thành từng mảnh để lộ thân thể thành thục của nhân thê, lồi lõm lung linh, nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm thêm vào chân dài trắng muốt, không nơi nào không làm Đỗ Dự thèm khát không thôi.
Ninh Trung Tắc so với Nghi Lâm thì quả là mai nên nhường ba phần trắng cho tuyết, tuyết thì hơn mai một đoạn hương, xuân hoa thu nguyệt, mỗi thứ một nét đẹp. Đỗ Dự nhìn đến nóng rực nhưng cũng không dám dừng lâu, khe khẽ bước chân như mèo trộm cá, vội vã rời đi.
Nhạc Bất Quần một mực đuổi giết hắn diệt khẩu, cuối cùng bị hắn dùng tịch tà kiếm phổ giả hãm hại thành thái giảm, công lực giảm mạnh. Ninh Trung Tắc tiếp tục đuổi giết hắn thì lại bị độc châm dâm dược làm mất đi khống chế, lần này hắn đắc tội nhân sĩ chính phái càng nhiều, oán thù kết càng thêm đậm.
Ai ngờ, hắn vừa mới đi tới cửa động, Ninh Trung Tắc khẽ vươn vai, ngáp lớn kèm theo lười nhác mở mắt đẹp…
"Ông trời, ngài không hại chết ta không cam tâm sao!" Đỗ Dự ngửa lên trời thở dài.
Ninh Trung Tắc còn đang lơ mơ mới tỉnh, khi thấy chính mình trần trụi không mảnh vải, tiểu tặc đáng chết kia lại như muốn chuồn ra cửa động thì lập tức sét đánh toàn thân!
Nàng vừa giận vừa tức một chưởng vỗ hướng Đỗ Dự! Đỗ Dự nào dám tiếp ngọc chưởng của Ninh nữ hiệp, đêm qua hắn đã lĩnh giáo đủ độ mạnh mẽ của nữ hiệp này rồi nên lần này vội vã trốn ra cửa động.
Ninh Trung Tắc như báo cái đuổi theo nhưng đột nhiên a một tiếng lui về phía sau.
Đỗ Dự đắc ý không thôi nói: "Ninh nữ hiệp, nàngnếu không xấu hổ thì đuổi giết ta đi. Tốc độ của ta nàng cũng biết, không có trăm tám mươi dặm thì đừng hòng đuổi kịp. Đến lúc đó người ngoài tha hồ nhìn thân hình nóng bỏng của nàng một đường lõa lỗ trăm dặm, xem nàng có xấu hổ hay không?"
Ninh Trung Tắc ngây ngốc quỳ ngồi trong sơn động, hai tay che kín chỗ thẹn thùng, nước mắt như châu rơi xuống, tay phải giơ cao rồi đột nhiên vỗ xuống thiên linh cái!
Nàng không ngờ cương liệt như vậy, muốn tự sát!
Đỗ Dự kinh hãi thất sắc không thôi. Hắn tuy hận Nhạc Bất Quần thấu xương nhưng vẫn mang theo kính ý với Ninh Trung Tắc ôn nhu hào sảng, kiên trì chính nghĩa. Đêm qua dùng dâm dược đối phó nàng cũng chỉ vì chạy trốn giữ mạng, cũng không phải có ý muốn phá hoại danh tiết nàng. Dù cho có Hiên Viên thái bổ pháp nhưng Đỗ Dự không định trở thành dâm tặc như Điền Bá Quang, ngược lại, nếu là song tu tình chàng ý thiếp thì hắn mới hoan nghênh đón nhận. Đêm qua thái bổ song tu cùng Ninh Trung Tắc tuy mang đến 2 điểm nội công, thuộc về chỗ tốt ngoài ý muốn nhưng Đỗ Dự cũng không định mượn dâm dục khống chế Ninh Trung Tắc.
"Ninh nữ hiệp không nên!" Đỗ Dự nhún một cái, lướt vào trong động đồng thời một tay nắm chặc ngọc chưởng của Ninh Trung Tắc.
Ninh Trung Tắc tu nộ lẫn lộn, xoay tay tát một cái thật mạnh lên mặt Đỗ Dự. Cái tát này làm Đỗ Dự mặt sưng lên như mặt heo.
"Ngươi ngươi…" Thanh âm Ninh Trung Tắc run rẩy: "Ta thề giết ngươi rồi tự tận tạ tội!"
Đỗ Dự kêu to: "Ninh nữ hiệp, nghe lời ta nói rồi chết cũng không tiếc."
Ninh Trung Tắc hơi tỉnh táo lại, dùng mảnh vải trên đất che đi bộ ngực đong đưa, căm hận nói: "Nói đi!"
Đỗ Dự nuốt nước bọt, vội vàng suy tư nói: "Không biết Ninh nữ hiệp có nhớ chuyện đêm qua?"
Ninh Trung Tắc cho là hắn muốn dâm dục chính mình, hai má ứng đỏ, mày liễu dựng đứng định giết quách hắn đi cho xong.
Đỗ Dự thấy nét mặt nàng nên vội kêu to: "Ta nói là đêm ta bị ngươi đuổi giết, mất rất nhiều máu, ngã trên đấy bất tỉnh nhân sự. Sớm nay tỉnh lại thì thấy như này, Ninh nữ hiệp, đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
Này quả thật là làm bừa cắn ngược lại! Ninh Trung Tắc hơi sửng sốt, nàng nỗ lực nhớ lại. Được một lúc thì sắc mặt đỏ thẫm như trích ra máu.
Hôm qua nàng đuổi giết tiểu tặc này, hắn dùng độc châm đối phó nàng làm nàng đuổi tới sơn động định lấy mạng hắn, nào ngờ đúng lúc dược lực phát tác, chính mình… bá vương ngạnh thượng cung với hắn!
Từng hình ảnh tiêu hồn thực cốt như điện ảnh thả chậm hiện về… Ninh Trung Tắc nước mắt lã chả, rủ khóc không thôi. Hình như là chính mình manh mẽ đòi hắn a…
Quyển 1: Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 35: trúc hải tiên nữ
Dịch giả: Phiêu
Biên Dịch: Phiêu
Nguồn: 4vn.eu
srr mọi người, mấy hôm nay bận quá, toàn đi cả ngày...
"Nhưng ngươi dùng dâm dược đối phó ta…" Ninh Trung Tắc cuối cùng tìm ra điểm then chốt, ưỡn ngực hỏi.
Đỗ Dự xách lên con nhím nhỏ trong sơn động, con nhím vốn định trốn nhưng vừa bị Đỗ Dự bắt lại là nó cuộn tròn lại, chĩa ra gai nhọn trên người. Đỗ Dự chỉ vào con nhím cười khổ nói: "Ninh nữ hiệp, nàng là đại hiệp chính môn, ta trước mặt nàng như con nhím nhỏ yếu này. Nàng rút kiếm giết ta chẳng lẽ còn không cho ta dùng toàn lực phản kháng? Thiên hạ nào có đạo lý này chứ?"
Ninh Trung Tắc lạnh giọng nói: "Yêu ma quỷ quái, người người đều có thể tru sát!"
Đỗ Dự bị Ninh Trung Tắc nói đến tức giận, lớn tiếng đáp lại: "Ta không thù không oán với phái Hoa Sơn các người, rõ ràng là Nhạc Bất Quần ở nhà cũ Lâm gia tính toán tịch tà kiếm phổ trên người ta, hại chết Định Dật sư thái, đuổi giết ta và Nghi Lâm mới kết xuống thù oán này. Chẳng lẽ ta nên đứng ở đó mặc cho hắn giết sao? Còn sau này, hắn tự cung luyện kiếm, tẩu hỏa nhập ma rõ ràng là tự gieo gió gặt bão! Nếu không phải tham lam kiếm phổ thì sao làm ra chuyện điên cuồng như vậy?"
Ninh Trung Tắc lập tức cứng họng. Nàng mặc dù trước mặt trăm người bảo vệ danh dự trượng phu nhưng hàng ngày đầu gối tay ấp, sao không biết trượng phu khác thường chứ? Tịch tà kiếm phổ kia từ đâu mà có? Định Dật sư thái vì sao sau khi đi cùng trượng phu lại viên tịch? Trượng phu vì sao đuổi giết không tha tiểu tặc này và Nghi Lâm kia? Chân tướng sự tình đã dần sáng tỏ, chỉ là Ninh Trung Tắc không muốn tin, cũng không dám đối mặt mà thôi.
Trượng phu của nàng mà một ngụy quân tử, chân tiểu nhân tàn nhẫn vô cùng, vì mạnh hơn mà không chừa thủ đoạn!
Tiểu tặc này tuy dùng kiếm phổ giả hại trượng phu mình, lại cướp đi trinh tiết chính mình nhưng xét cho cùng thì hắn cũng như con nhím đang cuộn tròn kia, tất cả chỉ vì cầu sinh! Nếu không phải chính mình và trượng phu ép bức không tha, khắp nơi đuổi giết thì sao hắn phải dùng thủ đoạn hạ lưu đối phó với mình chứ?
Ninh Trung Tắc yên lặng rơi lệ, ngồi thẳng tắp như bồ tát đất vậy.
Đỗ Dự thấy vậy nào dám rời khỏi.
Ninh Trung Tắc cuối cùng thở dài một tiếng nói: "Thôi, ta đã hiểu đầu đuôi câu chuyện, ngươi đi đi."
Nàng từ từ đi tới cầm lấy Bích Thủy kiếm, định dùng kiếm tự vẫn!
Đỗ Dự một lần nữa nhào lên người nàng, nắm chặt lấy Bích Thủy kiếm. Hắn lo sợ Ninh Trung Tắc nghĩ không thông nên vội đẩy ngã nàng. Dù kiếm kia sắc bén vô cùng, máu tươi chảy ròng ròng từ bàn tay hắn nhưng Đỗ Dự vẫn nhất quyết không buông tay.
Ninh Trung Tắc tức giận nói: "Ngươi làm gì đấy? Mau buông tay!"
Đỗ Dự giận dữ hét: "Nàng vì sao một mực muốn chết?"
Ninh Trung Tắc lệ hoa tuôn rơi khóc nói: "Ta đã mất trinh tiết, còn mặt mũi nào sống tạm chứ?"
Đỗ Dự vốn kính ngưỡng Ninh Trung Tắc, đêm qua lại có tình duyên song tu nên nào chịu để mỹ nhân này hương tiêu ngọc vẫn chứ? Hắn giật lấy kiếm của nàng, gầm lên: "Thế Nhạc Linh San thì sao? Nàng ta hiện tại còn đang tìm nàng đấy, nàng vì trượng phu của mình mới đuổi giết ta, nhân duyên sai sót mới mất trinh tiết. Sai lầm này sao có thể tính lên mình nàng chứ?"
Ninh Trung Tắc sửng sốt nói: "Vậy sai lầm này phải tính cho ai?"
Đỗ Dự ôm lấy thân thể linh lung hấp dẫn của nàng, huyết khí trào dâng nhiệt huyết nói: "Là lỗi của ta! Nếu nàng nhất định phải giết ai đó, vậy thì giết ta đi."
Trái tim Ninh Trung Tắc không khỏi thình thịch đập.
Nàng vội quay đầu đi, lành lạnh nói: "Ngươi nếu còn không đi thì ta sẽ một kiếm giết ngươi sau đó tự sát."
Đỗ Dự cười khổ: "Nếu giết ta không quan trọng, ngàn vạn không nên tự ngộ. Mà lại…" Hắn nghiêm túc nói: "Ta và nàng cùng chết trong sơn động, truyền tới giang hồ thì lời đồn cũng đủ để nàng chết không an lòng."
Ninh Trung Tắc thấy hắn chuyện chuyện suy xét vì mình, nhớ đến vị trượng phu lãnh khốc tự tư kia không khỏi khổ sở, buồn bã rơi lệ.
Đỗ Dự thấy tâm tình nàng đã khôi phục nên ngồi xuống, cười khổ nói: "Chuyện đêm qua giữa chúng ta…"
Ninh Trung Tắc hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Đỗ Dự vội sửa lời: "Khụ khụ, hôm qua chúng ta kịch chiến một phen, ta bị Ninh nữ hiệp đâm trúng một kiếm, đại bại chạy trốn. Ninh nữ hiệp người đuổi ta một đêm không được nên đành quay lại. Kết cục như này được chứ?"
Ninh Trung Tắc cũng hài lòng với những lời này.
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng khóc nức nở của Nhạc Linh San: "Mụ mụ, ngươi ở đâu? San nhi tới tìm ngươi… mụ mụ ngươi đâu rồi?"
Mắt đẹp Ninh Trung Tắc đỏ lên, nước mắt lại muốn rơi xuống. Nàng dù cho tính cách cương liệt, có lỗi với trượng phu nên muốn tự sát. Nhưng là Nhạc Linh San còn chưa kết hôn, Nhạc Bất Quần lại là loại người kia, nếu nàng ra đi thì Nhạc Linh San sống khổ như nào chứ?
Đỗ Dự giỏi ở nhìn mặt đoán lời, lập tức rèn sắt khi còn nóng: "Nếu nàng vô cớ tự sát, người trong giang hồ nào không biết nàng bị vũ nhục, mất đi trinh tiết chứ? Nhạc Bất Quần kia thì không sao nhưng Nhạc Linh San sẽ bị xem thường như nào đây?"
Ninh Trung Tắc đành chịu gật đầu.
Đỗ Dự hài lòng định đi.
Ninh Trung Tắc quát lên: "Đi đâu? Mau dẫn ta rời khỏi đây!"
Đỗ Dự kỳ lạ nói: "Nàng không thấy Nhạc Linh San sao?"
Ninh Trung Tắc vội đến mắt trợn lên, má phấn đỏ ứng: "Bộ dáng của ta như này làm sao gặp Linh San được?"
Đỗ Dự nhìn vào thân hình lõa lỗ của Ninh Trung Tắc và y phục tả tơi trên nền đất không khỏi khó khăn nói: "Ta cũng chỉ có một bộ quần áo…"
Hắn còn chưa dứt lời, Ninh Trung Tắc đã thể hiện bản lĩnh và tác phong mạnh mẽ của nữ hiệp, một cước đạp ngã hắn, không nói hai lời định cướp áo.
Đỗ Dự vội kêu lên: "Nàng không được lại gần đây, còn tiến nữa là ta sẽ hô lên đấy?"
Ninh Trung Tắc nhớ đến Nhạc Linh San còn ở gần bên, sắc mặt hồng lên, cáu gắt nói: "Ngươi còn trang phục nào không?"
Đỗ Dự đột nhiên nhớ đến mấy bộ nội y kích dục kia…
Ninh Trung Tắc càng xem càng đỏ mặt, nàng đã là nhân phụ nhưng khi nhìn những bọc bụng hấp dẫn này, đủ loại kỹ xảo khiêu khích đàn ông trên đó cũng phải đỏ mặt tía tai. Nàng hung hăng trừng mắt Đỗ Dự quát: "Quả nhiên là tà đạo! Nam nhân không có ai tốt cả!"
Nhưng lúc này Nhạc Linh San đã đến gần, thanh âm càng lúc càng rõ hơn.
Ninh Trung Tắc thấy sự việc cấp bách nên đành bất đắc dĩ mặc nội y này vào, dù sao cũng tốt hơn thân trần chạy xuyên rừng.
Nàng trừng mắt nhìn Đỗ Dự lạnh giọng nói: "Nếu như ngươi để ta nghe thấy lời đồn gì trong giang hồ…"
Đỗ Dự khôn khéo nói: "Phu nhân không cần lo lắng, tiểu nhân biết quý mạng."
Ninh Trung Tắc hài lòng gật gật đầu, nhún người lướt ra khỏi sơn động.
Đỗ Dự vội thi triển vạn lý độc hành, đuổi sát ngay sau.
Ở phía trước, Ninh Trung Tắc đang nhún lên lá trúc bay vút, nhưng khác với khi trước, lần này trên thân thể trắng nõn như tuyết của nàng là trang phục nội y kích dục. Ngực to, eo thon, mông cong vút, hai chân thon dài ẩn diện dưới lớp lụa mỏng làm Đỗ Dự ở đằng sau thầm hô quá ngon.
Ai có thể ngờ tiểu tặc như mình có thể thấy cảnh đẹp Hoa Sơn ngọc nữ Ninh Trung Tắc mặc nội y kích dục, nhếch nhác chạy trốn trong rừng chứ?
Ninh Trung Tắc hung hăng trừng mắt nhìn hắn quát: "Ngươi theo ta để tìm chết à?"
Đỗ Dự cười khổ: "Lệnh ái nhìn thấy ta thì sẽ sinh thị phi không hay, vẫn là cùng chạy trốn a."
Ninh Trung Tắc khẽ gật đầu, nàng là mỹ phụ chín mỏng, sao không biết tầm mắt tiểu tặc này một mực lượn lờ những chỗ vải mỏng che không được chứ? Chính mình vì nữ nhi mà nhếch nhác chạy trốn cũng là do hắn ban tặng nên nàng tức giận đạp một phát lên mông đít Đỗ Dự: "Đi trước dẫn đường."
Đỗ Dự gật đầu cúi người, cười tà nhảy lên. Hai người rất nhanh đã không nghe thấy thanh âm Nhạc Linh San.
Nhưng sau một phen nhảy vọt, Ninh Trung Tắc liền mệnh lệnh Đỗ Dự tiến vào thành mua trang phục, nàng mặc như này không thể xuất hiện gặp người. Đỗ Dự đang định rời khỏi thì đột nhiên nghe thấy thanh đánh nhau vang ra từ trong rừng trúc. Ninh Trung Tắc vội vàng trốn vào trong một bụi trúc, Đỗ Dự cũng vội chui vào theo.
Bụi trúc nhỏ hẹp, Đỗ Dự vừa vào đã không thành thật, ôm chặt lấy thân thể chín mọng của Ninh Trung Tắc, Ninh Trung Tắc dù thầm hận cũng chỉ dám trừng mắt nhìn hắn không phản kháng. Nếu như để người khác nhìn thấy nàng mặc trang phục như này, cùng tiểu tặc trốn trong bụi cây thì trăm miệng không thể bào chữa, muốn chết cũng muộn.
Hai người còn đang dây dưa không rõ thì hai bóng người xuất hiện!
Không ngờ là Phí Bân và Nhạc Bất Quần. Hai người mỗi người cầm chặt một mảnh cà sa nhưng vẫn tranh đoạt không ngừng.
Ninh Trung Tắc vội sợ đến nín chặt thanh âm, mặc cho Đỗ Dự ôm chặt lấy mình.
Đỗ Dự từ phía sau ôm chặt nhân thê, vừa khẽ chơi đùa vừa suy nghĩ: "Hai người này tại sao lại dây dưa không ngớt?"
Đúng ra Nhạc Bất Quần thực lực giảm mạnh, chỉ có Lệnh Hồ Xung giúp, phe Phí Bân người đông thế mạnh, phải sớm chiến thắng rồi chứ.
Ninh Trung Tắc ở nơi cách trượng phu không đến mười mét, mặc vào nội y hấp dẫn bị tiểu tặc tùy ý khiêu khích chơi đùa, thật là vừa thẹn vừa tức, có lòng muốn điểm huyệt, thiến đi tiểu tặc thừa cơ làm loạn này. Nhưng không biết vì sao, thân thể nàng lại khẽ run rẩy đầy vô lực, mà lại sợ Nhạc Bất Quần nghe thấy thanh âm của mình nên chỉ đành dùng tay ôm chặt miệng, đôi mắt hung hăng trừng rồi lại trừng Đỗ Dự.
Nàng nào biết đấy là lực lượng của cửu tiêu vân ngoại hoàn, chính là Điền Bá Quang chuẩn bị để đối phó những nữ hiệp võ công cao cường. Tính chất mỹ nhân nhận chủ đã thay đổi thể chất của Ninh Trung Tắc, chỉ cần chủ nhân Đỗ Dự khẽ chạm nàng là tình ý tràn đầy, xuân tình dập dờn.
Nhưng nhìn Nhạc Bất Quần và Phí Bân kịch chiến, có thể thấy hai người đã đánh một ngày một đêm không dứt nhưng tinh thần vẫn tràn trề.
Phí Bân quát: "Nhạc huynh cần gì chấp mê bất ngộ như thế? Chỉ cần ta thổi còi lên, thập tam thái bảo sẽ vây tớ, chỉ sợ ngươi chốc lát thịt nát xương tan. Không bằng thả kiếm phổ xuống, ta lập tức rời đi, được chứ?"
Nhạc Bất Quần cười lạnh: "Ngươi nếu muốn gọi người thì Nhạc mỗ sớm chạy rồi. Rõ ràng là ngươi muốn độc chiếm kiếm phổ, nếu như đã như này thì chúng ta không ngại nói chuyện."
Hai người đột nhiên tách ra.
Trang phục trên người Phí Bân nhiều chỗ rách nát, hắn thở dốc nói: "Ngươi muốn như nào?"
Trang phục trên người Nhạc Bất Quần cũng chẳng hơn là bao, hắn nói: "Nếu như chúng ta đã không phân thắng thúa, sao không đưa kiếm phổ cho người kia, chép lại rồi tự cầm đi luyện?"
Phí Bân gật đầu nói: "Như thế rất tốt, mời Nhạc huynh chép một nửa của mình cho ta trước?"
Nhạc Bất Quần tức giận nói: "Sao không phải ngươi chép lại cho ta trước?"
Thế là hai người lại cãi vã.
Ninh Trung Tắc nhìn trò hề tranh đoạt kiếm phổ của trượng phu lập tức tâm như tro tàn. Chỉ là tiểu tặc kia thật đáng ghét, không ngờ thừa cơ thi triển long trảo thủ với hai cầu thịt trước ngực nàng, Ninh Trung Tắc sợ làm ra tiếng động lại không dám phản kích nên chỉ có thể trừng mắt hung hăng nhìn hắn mà thôi.