Dịch giả : Noland
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
Những loại tiệc ở đại học này kỳ thật cũng chả có gì để xem. Phần lớn người xem đều là chờ đợi những sự kiện đặc biệt ví dụ như ban nhạc nữ bí mật của trường, trống cũng to, ngực cũng to. Còn trong mấy cái tiết mục tào lao vớ vẩn đó Diệp Sảng thấy có cả một tiết mục kungfu Thiếu Lâm, dĩ nhiên là không có Niêm Hoa chỉ, La Hán quyền, chỉ là hai nam sinh ăn mặc như hòa thượng, ôm đàn ghi ta ca hát nhảy múa mà thôi. Ca từ còn rối tinh rối mù: “Kungfu Thiếu Lâm rất giỏi, rất rất giỏi. Kungfu Thiếu Lâm rất to, rất rất to. Người có Thiết Đầu công, ta có Thiết Đầu công. Ngươi có Kim Cương cước, ta có Kim Cương cước..”
Dù sao cũng là lúc thư giản, Diệp Sảng và An Hi cũng vui vẻ xem.
Sau một hồi náo loạn, MC cũng đã khiến toàn trường vỗ tay như sấm:
- Tôi tin là mọi người đã chờ đợi rất lâu rồi, bạn Phương Nhã Văn của khoa Tiếng Anh đang ở dưới. Mọi người hãy vỗ tay thật to hoan nghênh bạn Phương Nhã Văn lên sân khấu được không nào?
Lúc này, mấy vạn người xem đều nghe lời MC, toàn trường vỗ tay rầm rĩ. An Hi cũng ra sức vỗ tay, còn Diệp Sảng và Bốn Mắt trợn 6 con mắt lên nhìn. BOSS lên đài, toàn bộ ánh đèn trên sân khấu cũng tập trung về phía nàng. Phương Nhã Văn này quả là nhân vật nổi tiếng, vừa bước lên sân khấu đã khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về phía nàng.
Nàng cũng thuộc tuýp người cao, tỷ lệ vóc người hoàn mỹ, không có chút tỳ vết. Do đó một bộ sườn xám màu xanh nhạt kết hợp với một cái áo choàng màu tím khoác trên người càng làm tôn thêm vẻ đẹp tao nhã của nàng. Mái tóc dài đen bóng được búi lên, phía vài lọn tóc xõa nhẹ xuống che khuất phân nữa cái trán, nhưng vẫn để lộ đôi mắt to sáng ngời, cùng với cánh mũi nhỏ nhắn xinh xắn như được điêu khắc từ ngọc thạch khiến cho khuôn mặt nàng vừa tinh xảo hoa lệ vừa tươi mát thoát tục. Bước chân thanh thoát lên sân khấu, cũng với nhịp tay đều toát lên sự pha trộn giữa nét đẹp cổ điển và hiện đại..
Tóm lại, một nữ nhân cực phẩm như vậy làm nhiều người trong lúc nhất thời cũng ngơ ngẩn vài giây. Sau vài giây tĩnh lặng, toàn trường lại nổ ra những tràng pháo tay hoan nghênh điên cuồng. Ngay cả An Hi cũng không thể không thừa nhận, BOSS quả chính là BOSS, rất cường đại, toàn thân nàng như là một quầng sáng chói mắt, nàng đi đến đâu là nơi đó vụt bừng sáng. Dường như trời sinh ra nữ nhân như nàng để nhận hoa tươi và tiếng vỗ tay.
Phương Nhã Văn biễu diễn một ca khúc cổ điển nhưng giai điệu rất tuyệt vời. Hơn nữa do nàng thể hiện nên lại có thêm một chút ý vị:
“Tình yêu của em mãi mãi không thay đổi, những lời thề hẹn vẫn trong tim. Dù cho tóc bạc răng long, cả đời không thể nương tựa vào nhau. Em vẫn yêu anh đến mãi thôi. Em sẽ không làm anh đau khổ. Tình đôi ta vĩnh viễn không phai nhòa. Em sẽ làm như không biết gì cả. Có lẽ anh cũng đã làm em quên mất những niềm đau mà em vẫn đi tìm, tìm cho đến bao giờ..”
Tiếng vang vọng như ngàn xưa để lại
Người ngỡ ngàng như lạc cốc U Lan.
Thanh âm lan tỏa rung động con tim của mỗi người, ngay cả Diệp Sảng cũng không ngoại lệ. Trong phút chốc toàn trường chìm trong yên lặng, tất cả đều say đắm si mê.
Thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên Diệp Sảng nhìn thấy Phương Nhã Văn. Mấy năm ở đại học Giang Thành, trong quá khứ hắn cũng đã mấy lần gặp qua nàng, chỉ có điều là khoảng cách xa vời vợi. Đối với Phương Nhã Văn, Diệp Sảng chỉ có ánh mắt của một kẻ thưởng thức, dường như đang đối diện với một tác phẩm nghệ thuật đương đại. Đương nhiên, nếu cứ thưởng thức mãi như vậy mà nói hắn không động tâm cũng không phải. Hắn có một ước ao, hắn có một khát khao, là cưa em, là cưa em (xin phép em Phi Thanh Vân nhá ). Nhưng càng khát khao, càng ước ao, hắn càng cảm thấy không có khả năng. Bởi vì hắn biết mình với Phương Nhã Văn tựa như kẻ chân trời người góc bể. Phương Nhã Văn là loại nữ nhân được sinh ra trong sự sủng ái và may mắn. Hắn không thích nữ nhân như thế, mà hắn có thích nữ nhân cực phẩm như thế thì cũng không được. Huống chi, bất kỳ ai ở chung với một vưu vật như thế, thì tư vị chưa chắc đã ngon lành.
Cho nên Diệp Sảng cũng chỉ xem đó là chút tình thoáng qua mà thôi, nhưng giờ đây nhìn Phương Nhã Văn biểu diễn, Diệp Sảng cũng có chút sững sờ. Bởi vì giọng hát của nàng rất động lòng người, bạn Diệp Sảng hát cũng ngưu lắm nhưng cái kiểu “Bờ cỏ xanh xanh xanh, ca ca muốn đi đái” thật không so bì với thanh âm tựa trên trời này được.
An Hi đứng bên cạnh liếc Diệp Sảng, ít khi mới thấy bạn Diệp tử có ánh mắt mê đắm này, An Hi cũng có cảm giác muốn giết người. Nhưng nàng không buồn bực, nàng cũng biết một đạo lý, rất nhiều thứ không phải cứ muốn là có.
- Giọng hát của nàng thật tinh khiết!
An Hi cảm thán
Bốn Mắt đã sớm si ngốc nói:
- Nàng chính là nữ thần mà ta hằng mơ ước…
Thấy Bốn Mắt nhiễu nước miếng chảy tong tỏng như Trư ca, An Hi hừ lạnh nói:
- Nữ ....thầnnnn!! Nữ thần cái búa, hôm qua bị người ta thịt mất rồi!
- Hả?????
Diệp Sảng và Bốn Mắt giật thót, quay đầu lại hỏi:
- Bị người ta xử lý? Sao có thể như thế được?
An Hi bĩu môi đáp:
- Các người còn không biết à, hôm qua Phương Nhã Văn bị Vô Danh cao thủ thịt rồi!
Diệp Sảng ngần ngừ hỏi:
- An tỷ, là cô đang nói Thế Giới Thứ Hai…
An Hi đáp:
- Đúng vậy, trong Thế Giới Thứ Hai Phương Nhã Văn chính là lão đại Thi Phi Vũ của Lạc Hoa Lưu Thủy khu Tịch Tĩnh, tối hôm qua nàng và Kiếm Thập Tam bị Vô Danh cao thủ cho về thành!
- Khốn nạn!
Bốn Mắt gầm lên:
- Dám giết nữ thần của lòng ta, ta liều mạng với ngươi!
- Liều mạng cái con khỉ, chỉ bằng cái đám Đại Giang Đông của các người à? Ngay cả Kiếm Thập Tam còn chịu bó tay, mà ngươi dám đấu với Vô Danh cao thủ? Tỉnh táo chút đi, trưởng câu lạc bộ của ta!
An Hi ngao ngán lắc đầu
Bốn Mắt hậm hực:
- Nick của Vô Danh cao thủ là gì? Ta đi gọi người, gọi nhiều người. Ta không tin đại học Giang Thành nhiều người như vậy mà không đối phó nổi hắn!
An Hi trừng mắt liếc hắn:
- Anh hỏi tôi thì tôi đi hỏi ai?
Bốn Mắt nói:
- Tôi cũng không biết Văn Văn là Thi Phi Vũ, sao cô lại biết được?
An Hi đáp:
- Ài, đó là một câu chuyện dài. Dù sao ta biết điều đó là chính xác…
Hai người bọn họ cãi qua cãi lại ta một câu ngươi một câu, còn bạn Sảng Sảng đứng bên cạnh như bị Thiên Lôi nện bảy búa. Mẹ nó chứ, ngươi muốn gặp rắc rối là gặp rắc rối ngay, nhưng họa này đúng là chất chồng. Không ngờ tuyệt sắc mỹ nữ mình xử lý ở khu quặng Tử Vong lại là bạn học cùng trường. Hơn nữa lại chính là Phương Nhã Văn, huynh đệ à, vụ này lớn, thật sự là lớn rồi.
Diệp Sảng lại ngẩng đầu nhìn Phương Nhã Văn trên sân khấu. Quả thật Phương Nhã Văn rất giống Thi Phi Vũ, rõ ràng trong game nàng chỉnh dung mạo xấu hơn một chút. Haizz, cục diện rối rắm này sao mà tháo gỡ đây, thành thật mà nói Diệp Sảng cũng cảm thấy khó chịu, hắn không ngờ Phương Nhã Văn trong game và ngoài đời mà hắn thường gặp là hai người khác nhau. Trong thực tế, Phương Nhã Văn đúng là nữ thần mà Bốn Mắt vẫn hình dung, là người cao cao tại thượng khiêm cung, ôn hòa. Còn trong trò chơi thì lại trái ngược, cũng giống hết như Yến Song Song. Tương phản này thật sự quá lớn, đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm.
Trong lúc Diệp Sảng còn đang xuất thần, tiếng vỗ tay lại vang lên, Bốn Mắt luống cuống:
- Chết rồi, nàng đã vào hậu trường. Đi mau, chúng ta ra ngoài chờ.
Nói xong, hắn cũng chẳng cần biết Diệp Sảng có đồng ý hay không, lập tức kéo người ta chạy
Thấy Diệp Sảng bị Bốn Mắt lôi đi, An Hi ở lại một mình cũng chả vui gì, nên cũng đi theo.
Hậu trường là khu đất trống của vườn hoa sau lễ đường. Nơi đó có mấy chiếc ô tô đang đậu, may mắn là ở đây không có người. Ba người ngồi chờ trong chốc lát liền thấy Phương Nhã Văn trông càng xinh đẹp trong bộ thường phục mới thay, đang cùng với Yến Song Song và một đám nữ sinh đi ra.
- Diệp tử, giúp ta với, mau lên!
Bốn Mắt quả nhiên tảu hỏa nhập ma, trong ánh mắt lộ lên vẻ cầu xin.
- Được, huynh đệ, tôi giúp anh một lần!
Diệp Sảng có chút không đành lòng, đành phải cố gắng đi lên. Những chuyện như vậy hắn chưa làm qua bao giờ, trong lòng chẳng những chột dạ mà còn rất khẩn trương. Nhưng mà không sao da mặt ca đủ dày, giúp Bốn Mắt một lần đổi lấy vô số khoản ăn chùa, vụ mua bán này có lời, ta liều một phen.
- Chào bạn Phương, xin chờ một chút!
Diệp Sảng cầm bó hoa hồng lên.
Phương Nhã Văn giật mình, nở một nụ cười:
- Chào bạn!
- Tặng cho bạn, bài hát của bạn hay quá!
Diệp Sảng ca ngợi thật lòng. Nhưng xem ra An Hi không thấy vui vẻ, tác phong của tên tiểu tử này thật đúng là người làm công.
Phương Nhã Văn nhận bó hoa hồng rồi, toàn thân nàng càng lộng lẫy hơn, quả thật rất rực rỡ. Tim của Bốn Mắt đập thình thịch, ngàn vạn lần đừng ném, đừng ném! Mở ra đi mở ra đi!
Quả nhiên nhân phẩm của hắn có chút giá trị, Phương Nhã Văn đang mở bó hoa ra:
- Đẹp quá, bó thật đẹp. Ngay cả lá trang trí cũng cắt tỉa cẩn thận.
Vừa nghe những lời này, Diệp Sảng lộ ra ánh mắt tán thưởng. Quả là anh hùng biết danh kiếm, giai nhân yêu hoa tươi. Chuyên nghiệp, mẹ nó thật là chuyên nghiệp. Có thể thấy được đây là người yêu hoa, bởi vậy ấn tượng của Diệp Sảng đối với Phương Nhã Văn lại tăng thêm vài phần.
Lúc này trên một chiếc Mercedes-Benz đang đậu ở bãi đất trống đi xuống một gã đàn ông mặc âu phục, đưa tay đón lấy bó hoa trên tay Phương Nhã Văn, dường như đây là người hầu của nàng, cẩn thận kiểm tra bó hoa. Quả nhiên phong thư màu hồng dấu bên trong bị lòi ra. Sắc mặt của Phương Nhã Văn và nam tử mặc âu phục kia cũng thay đổi. Gã đàn ông lập tức lôi Diệp Sảng lại, trả bó hoa tươi:
- Anh bạn này, thật xin lỗi. Tiểu Văn không thể nhận hoa của người. Mời ngươi nhận lại!
Diệp Sảng giải thích:
- Đây không phải là ta tặng, mà bạn của ta nhờ ta đưa giúp!
Nam tử mặc âu phục nghiêm mặt:
- Ta cóc cần quan tâm lý do của ngươi. Mau cầm đi, đừng nghĩ cách quầy rầy nữa!
- Đây quả thật là bạn của ta nhờ ta mà, hắn đang ở bên kia…
Diệp Sảng vừa nói vừa quay đầu lại. Ai ngờ Bốn Mắt trong lúc quan trọng đã thần không biết, quỷ không hay, chuồn mất.
Ta ĐCM nhà ngươi, chẳng lẽ lần này ông đây phải chịu tiếng xấu cho người khác sao? Bốn Mắt ơi là Bốn Mắt, ngươi thật chó chết!
Gã đàn ông có chút tức giận:
- Bạn của ngươi đâu? Ở đâu? Tiểu tử, đừng tìm cớ nữa, cầm đi!
Nói xong hắn hùng hổ chìa bó hoa vào mặt Diệp Sảng.
Phương Nhã Văn nhẹ nhàng nói:
- Chính ca!
Phương Nhã Văn vừa nói, Phương Chính lập tức bỏ thái độ hung hãn, trừng mắt nhìn Diệp Sảng:
- Nói lần cuối, mau cầm lấy đi. Nếu không ta không khách khí đâu, nói dối cũng không biết cách, ta thấy ngươi cũng chẳng phải thứ tốt lành gì!
- Ta không nói dối! Quả thật là bạn ta nhờ mà!
Diệp Sảng ngạc nhiên.
Phương Chính xô mạnh vào ngực Diệp Sảng:
- Tiểu tử, ngươi còn dằng dai à. Có cút đi không ?
Diệp Sảng bị đẩy bất ngờ nên lảo đảo, còn chưa kịp phản ứng, An Hi đã tiến đến, trừng mắt nhìn Phương Chính:
- Ngươi làm gì đó? Hắn chỉ tặng hoa giúp người khác, làm cái gì mà ngươi hung hăng vậy?
Dịch giả : LuuLac51
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
Phương Chính vênh váo nhìn An Hi hỏi:
- Ngươi là ai?
An Hi thấy Diệp Sảng bị ăn hiếp, theo thói quen đứng lên bảo vệ Diệp Sảng:
- Không cần biết ta là ai, hoa này chính thật là hắn giúp bằng hữu đưa tới, bởi hoa này mua ở shop của ta, ta có thể chứng minh hắn không nói sai, hắn chỉ giúp người ta tặng hoa dùm mà thôi, ngươi dựa vào cái gì mà động tay động chân hả?
An Hi cũng không biết lấy đâu ra dũng khí mà dám đối mặt với một gã lực điền cục súc bặm trợn đang trừng mắt dòm nàng, bên cạnh nàng lúc này lại có một đám nữ sinh đang nhòm ngó. Nhưng nàng không ngại, nàng quyết không để người khác ăn hiếp Diệp Sảng.
Phương Chính thật muốn phát hỏa, bình thường bọn người quấy rầy Phương Nhã Văn rất đông và hung hãn, nhiệm vụ của hắn luôn là một cây nhang trừ ruồi muỗi, xua đuổi mãi đến phát chán, đối với mấy cái dạng như Diệp Sảng hắn biết cách đối phó hữu hiệu nhất.
- Ta nói thêm một câu nữa, các ngươi có đi hay không?
Khí thế của Phương Chính thật sự là bức nhân.
An Hi cũng quật cường phản ứng:
- Chúng ta có thể đi, các người có thể không nhận hoa nhưng Diệp Tử có gì sai cơ chứ, dựa vào cái gì mà động tay động chân với hắn, ngươi xin lỗi hắn cho ta, nơi đây là đại học Giang Thành, ngươi không tạ lỗi ta lập tức báo công an.
Diệp Sảng cũng giật mình, tỷ của ta ơi, không phải cô định báo công an thật đấy chứ.
Phương Chính cũng đốp ngay:
- Tốt, ngươi gọi đi, hôm nay ta chờ thử ở đây coi cảnh sát tới đây rồi làm gì được ta.
Phương Nhã Văn nhíu mày nói:
- Chính ca, thôi quên đi, chúng ta đi.
Phương Chính phun toẹt một bãi nước bọt:
- Một đám ruồi nhặng! ( mà ruồi nhặng thì bâu cái gì nhể :0 (20):)
An Hi nổi nóng:
- Ngươi nói ai đó?
Phương Chính cũng không nhịn được:
- Đứa nào phản ứng nói đứa đó!
“ Bốpppppp… ! ”
Một cái bạt tai vang dội nện thẳng vào bản mặt hung ác của Phương Chính, trên mặt lập tức in năm vết đỏ, mặt Phương Chính rát như bị bỏng. Cái này không riêng gì Phương Nhã Văn sửng sốt mà cả Diệp Sảng cũng bị dọa sợ ngây người. Không ai có thể tưởng tượng được một An Hi luôn dịu dàng khi nóng giận lại đến mức này, cái bạt tai này quả là vô cùng khí chất, quả thực chính một vô địch phong hỏa luân. Diệp Sảng hoàn toàn sửng sốt, không bao giờ hắn nghĩ với An Hi vì mình mà xuất thủ với người khác, hắn ngây người không biết nói gì cho phải.
- Ngươi dám đánh ta?
Phương Chính rốt cuộc cũng là một thằng đàn ông hắn không thể vung tay đánh lại chỉ hất tay đẩy mạnh làm An Hi ngã huỵch xuống đất.
- Ối chao!
An Hi kêu lên một tiếng, chắc là phần thắt lưng bị đau, nàng ngã lăn trên đất trông rất thê thảm, quần áo dính đầy bùn đất.
Yến Song Song tiến lên trước, lạnh lùng nhìn An Hi:
- Đây không phải là nơi để ngươi nổi điên đâu. Trước mặt Phương tỷ mà còn muốn ra vẻ ?
Lần này An Hi chưa kịp tức giận, Diệp Sảng đã bước lên đứng chắn trước nàng, chậm rãi ngẩng đầu lên. Phương Chính giật mình, hắn bị một đứa con gái giáng cho một bạt tai vốn đang sôi giận, nhưng hiện tại bất chợt cơn giận lặn hết không thấy tăm hơi. Bởi vì hắn nhìn thấy mặt của Diệp Sảng, khuôn mặt hơi vặn vẹo, cơ thịt trên mặt có chút giật giật ánh mắt như muốn giết người, một, ánh mắt lạnh như ánh đao đang nhìn chằm chằm vào hắn. Bình thường Diệp Sảng không bao giờ lộ mặt, được An Hi bảo hộ giống như một hài tử nhưng giờ khắc này hắn đột nhiên thay đổi, hắn bây giờ giống như một thanh trường kiếm sắp ra khỏi vỏ. Phương Chính từng gặp qua vô số người, dù gặp ai hắn cũng vô cùng tự tin, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm giác toàn thân rét run, Phương Nhã Văn bên cạnh cũng rùng mình, Yến Song Song còn tệ hơn, không tự chủ nổi, phải lùi lại mấy bước. Ánh mắt Diệp Sảng quá mức dọa người, ánh mắt hắn lạnh buốt, trống rỗng, nhìn qua tựa như không có mắt, trên mặt hắn phảng phất như chỉ có hai cái hố đen, không phải mắt người, mà như mắt của ma quỷ. Diệp Sảng chậm rãi giơ tay phải lên, chỉ ngay mặt Phương Chính, đây chính là một hành động cảnh cáo. Phương Chính đột nhiên như nhớ tới cái gì đó, rất nhanh mở di động nhìn nhìn, sắc mặt hắn ngay lập tức thay đổi, những người khác lúc này vẫn còn không rỏ xãy ra chuyện gì.
Phương Chính run rẩy nói:
- Ngươi, … ngươi … thì ra ngươi là …
Diệp Sảng lạnh lùng ngắt ngang hắn:
- Ta đếm ba tiếng, lập tức biến mất khỏi mắt ta, ba, hai…
Thời điểm đếm tới “ Một ” Diệp Sảng đột nhiên quăng bó hoa xuống đất, dùng chân chậm rãi dẫm lên nó cùng với bức thư tình của Bốn Mắt trên đó. Phương Chính hoảng sợ, bức thư kia bị chân Diệp Sảng dẫm lên, không ngờ cũng giống như đóa hoa đều trở nên dập nát. Phương Nhã Văn cùng Phương Chính liếc nhìn nhau, hai người với sự che chắn của một đám nữ sinh lui dần về phía sau, chiếc Mercedes-Benz khởi động rất nhanh và vút đi.
Diệp Sảng thở một hơi dài nhẹ nhõm, xoay người đỡ An Hi còn đang rên rỉ dậy. An Hi nhìn về hướng chiếc Mercedes-Benz đang bỏ chạy nhổ một bãi nước bọt:
- Ta còn tưởng Phương đại mỹ nữ là người biết phải quấy, ai ngờ tên nam nhân kia lại dám động tay chân với con gái, hắn là sủng nam mà nàng ta nuôi sao ? Nhìn cũng không giống !
Diệp Sảng thầm buồn cười nhưng làm bộ nghiêm mặt nói:
- An tỷ, cô cũng lợi hại nha, nói muốn báo công an, hắn lập tức bị hù chạy mất dép, hắc hắc!
An Hi đứng lên, bất đắc dĩ lắc lắc đầu:
- Diệp Sảng, cậu đó, tôi cũng không biết nói sao với cậu nữa, không bao giờ nghe lời tôi nói!
Diệp Sảng ngạc nhiên hỏi:
- Là sao?
An Hi thở dài nói:
- Cậu nhìn lại mình đi, luôn thật thà chất phác. Giúp Chim Bìm Bịp đưa thư tình, chắc chắn cậu cũng biết rõ Phương Nhã Văn có vệ sĩ bên người, hắn sợ hãi nên mới để cậu đưa, cho cậu chịu thay tiếng xấu. Cậu thật là yếu đuối, dùng cách nói của dân Tứ Xuyên ta thì cậu không cương với ai một lần thì người ta cho cậu là dễ ăn hiếp, từ bây giờ bình thường trong quán có chuyện gì thì cậu nên chạy trước … Tôi biết cậu không ngốc, nhưng cậu cũng không thể không để ý một chút chứ, hôm nay nếu tôi không ở đây thì chẳng phải cậu đã bị tên kia dần cho một trận rồi sao?
Nàng còn chưa nhìn ra rằng Diệp Sảng đã bức lui Phương Chính, nàng vẫn nghĩ chính mình dọa cho đối phương bỏ đi, Diệp Sảng nhìn nàng biểu lộ cảm xúc, trách cứ hắn, lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy biểu cảm kia, “khí nóng” trào dâng, yết hầu của hắn dường như nghẹn lại một câu cũng không thốt nên lời, không có ngôn ngữ thì có thể hình dung cảm giác của hắn hiện giờ,tuy rằng bây giờ An Hi toàn thân bùn đất, trên mặt cũng nhiều chỗ dính bùn, nhưng Diệp Sảng lần đầu tiên phát hiện nàng rất đẹp, cái đẹp này không phải là thứ mà Phương Nhã Văn có thể so sánh được.
Phát hiện Diệp Sảng nhìn mình chằm chằm đến thất thần, An Hi cũng chột dạ, da mặt bắt đầu nóng rần lên.
- Eo lưng có bị thương gì không?
Diệp Sảng lập tức thay đổi đề tài, thân thiết hỏi han.
– Cậu thực sự nghĩ An tỷ ta là người yếu ớt như vậy à?
An Hi quật cường đứng lên, kết quả mới vừa bước đi được vài bước thì “ Ôi chao ” một tiếng.
Diệp Sảng hoảng sợ cuống quýt xông tới đỡ lấy nàng, bạn Sảng Sảng lần này suy nghĩ trong đầu thực vô cùng trong sáng:
- Để tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra xem!
An Hi mặc kệ:
- Ngốc à, bệnh viện mắc lắm đó, tôi cũng không phải bị nặng gì mà!
Diệp Sảng hô ngay:
- Tôi trả tiền!
An Hi thật sự chỉ tiếc rèn sắt không rèn thành thép, trừng mắt liếc hắn một cái:
- Tiền của cậu không phải là tiền à? Chúng ta đều vất vả kiếm đồng tiền, cần kiệm được thì cứ cần kiệm, ta có mua thuốc giảm đau trị chấn thương để trong quầy rồi, xoa bóp một chút là khỏi thôi!
Diệp Sảng nghe vậy, hắn thầm thở dài, lại vừa âm thầm cảm động, đều là người nghèo cả, trên đời này người nghèo đi bệnh viện cũng bị khinh, thói đời thối tha nó thế, còn An tỷ thì vẫn cứ là An tỷ, không bao giờ muốn người khác phải lo nghĩ về mình.
Diệp Sảng ôm eo thon của An Hi đi về phía sau trường học, dọc theo đường đi không ít bạn học qua lại, bất luận là nhìn từ góc độ nào, ai cũng cho đây là một đôi tình nhân, chỉ có điều bạn Sảng nhà ta có điểm lo lắng, bởi vì đến thời điểm này lại nảy sinh một vấn đề lớn.
An Hi tỷ hôm nay đang mặc chính là áo váy sơ mi, loại này là áo váy liền thân, người ta lại bị thương trên lưng ngươi làm thế nào mà thoa thuốc lên đây? Diệp Sảng thật lúng túng , không lẽ cầm bình thuốc rồi luồn từ dưới váy với lên đến lưng rồi phun thuốc à? Động tác kia hình như không được lịch sự. Còn như việc cởi quần áo ra xức thuốc cũng là một biện pháp không tệ, nhưng nếu Sảng Sảng ta mà có gan kêu người ta một tiếng cởi áo thì không chừng hôm nay thực sự là tới đồn công an uống trà.
An Hi ngồi trên ghế uốn éo cả nữa ngày trời, tay giơ lên thì không thành vấn đề nhưng thắt lưng uốn éo thì đau đến kêu trời.
- Tôi phun bừa lên nhá?
Diệp Sảng hỏi.
- Vậy cậu cứ phun bừa đại đi!
An Hi bất đắc dĩ.
Diệp Sảng cầm bình thuốc cách quần áo trên lưng một khoảng phun bừa lên…Ướt, quả nhiên ướt cả một mảng, đồng chí Diệp Sảng quả nhiên lợi hại.
- Trả lại cho cô nè!
Diệp Sảng phun sạch xong hết một bình thuốc, An Hi thật tức muốn chết
- Ngốc, cần gì phải dùng nhiều đến vậy chứ? Bình Vân Nam bạch dược hơn mười đồng một chai. Ai da, tôi thật hết chỗ nói với cậu rồi, Ôi á… nhẹ tay một chút! [ bạch dược giống như dầu nóng à?]
- Cô cố gắng chịu một chút, sẽ rất nhanh khỏi thôi!
Diệp Sảng nôn nóng, mình bị thương có phải tốt không, thể chất của mình cũng dai nhách cỡ Tiểu Cường, nhưng sao lại là An tỷ bị thương, An tỷ vì mình mà bị thương, mịa nó mình còn là đàn ông sao?
Lại nữa, còn có một vấn đề lớn hơn nữa, chổ thắt lưng của An Hi cơ hồ nằm trên mông một chút, váy lại mỏng, Sảng Sảng ta lại làm ở một tiệm bán hoa, đôi tay đó thì linh hoạt đến cở nào cơ chứ, hắn quýnh lên, hai tay gần như ôm trọn eo nhỏ của An Hi, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa ấn ấn.
Nhân sinh thực sự kỳ diệu như thế, lúc ngươi có chủ đích thì thường là bị chửi mắng hay làm cho thối mặt, nhưng tại lúc ngươi không nghĩ ngợi sâu xa thì ngược lại thu hoạch không ngờ.
Đôi tay Diệp Sảng cũng triệt để nắm bắt cơ hội “thu hoạch”, thêm vào đó, bộ váy của An Hi mặc khiến cho Diệp Sảng muốn ngất, lần này là hôn mê thật luôn chứ không phải giả , hắn chăm chú chiêm ngưởng hai cái dây nhỏ xíu trên lưng An Hi, còn mông nàng thì căn bản không có chút cảm giác gì là có tồn tại một mảnh vải dệt nào, chẳng lẽ nàng sử dụng…. trong truyền thuyết lưu truyền ? quần lót kích thích dạng lọt khe hai dây đây sao? (thong )
Ôi da má ơi, tỷ tỷ của ta ơi, không thể tưởng tượng được người đàng hoàng như ngươi lại mặc cái này, hay nàng cố ý mặc cho ta nhìn ? Kích động mình hả trời?
Nghĩ vậy bạn Sảng Sảng đột nhiên biến thành một con người đầy khí chất, một con người vô cùng cao thượng, chẳng qua với người khác hắn rất đáng khinh nhưng với An tỷ vẫn là rất thành thực, xoa nhẹ một hồi cảm thấy An Hi đã đỡ hắn liền nhanh chóng buông tay hỏi:
- Khá hơn rồi phải không?
Ai ngờ câu trả lời của An Hi thiếu chút nữa làm Diệp Sảng phun máu mũi:
- Diệp Sảng cậu đúng là biết dùng sức a, nhẹ nhàng làm lại nữa đi, y như hồi nãy đó!
Bạn Sảng Sảng thật sự rất thành thực:
- An tỷ ta không làm được nữa !
An Hi nổi giận nói:
- Sao hả? Ngại mệt chứ gì?
- Không phải, ta…
An Hi lập tức cắt ngang hắn:
- Một khi đã không phải vậy thì nhẹ nhàng giúp ta đi, tới đây nhanh đi! Nhanh!
[ Ôi giống đọc râm thư quá, đô thị khoa học kiểu này con chết sớm !]
Diệp Sảng cuối cùng phải kiên trì tiếp tục , hắn ngồi xổm phía sau mông người ta mà xoa thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, nhưng lực sát thương của quần lót hai dây quả thực rất mạnh mẽ a [ pháp bảo cấp truyền thuyết biến dị tối cao mà lị :0 (20):], tay Diệp Sảng phát run , hắn sợ vạn nhất làm cho sát khí dồn về đệ nhất hung binh kia thì làm sao bây giờ?
Hắn nơm nớp lo sợ, còn An Hi thì thật sự đang hưởng thụ, may mắn trong shop Hoa Như Ngọc không có người khác, nếu truyền ra phỏng chừng người bên ngoài muốn bất tỉnh luôn đó.
- Oh, đã quá, bên trái sang bên trái một chút, đúng rồi, chính là chổ đó a..a.. Ôh, nhẹ một chút đi, đau a, bên phải có thể mạnh lên, mạnh nữa a … ”[ Chài ơi hồi chiều con mới chơi 2 trứng vịt lộn đó đại thẩm]
Chỉ có điều mới 5 phút trôi qua mà bạn Sảng Sảng đã đầu đầy mồ hôi? Toàn thân ướt đẫm… [ Công lực chưa đủ … mới 5 phút đã …]
Dịch giả : LuuLac51
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
Bầu trời không tiếng sấm. Lão tử lao động hăng say.
Lúc Diệp Sảng login cảm thấy mắt có vẻ đau nhức, hai ngày nay buổi tối đúng là không ngủ yên được, cái hình ảnh “ Bảo bối hai dây ” luôn luôn lỡn vỡn trong đầu xóa mãi không tan, cảm xúc đã không còn có thể dùng từ “ Phê! ”, mà trở thành năng lượng cung cấp cho trí tưởng tượng bay xa. Việc phun thuốc tại eo lưng mềm mại của An Hi đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến giấc ngủ của Diệp Sảng, đã chạm tới cái Bảo bối 2 dây kia, thật không nhịn được muốn nhìn thử rốt cuộc nó là màu gì? Hơn nữa còn rất dễ làm cho người ta liên tưởng bảo bối đó áp dụng với những bộ phận khác nữa còn có thể tạo nên những đường cong tuyệt mỹ. Nhưng Diệp Sảng vừa nghĩ như thế liền cảm thấy thập phần hổ thẹn, đó chính là An tỷ, không phải người khác mà. Cứ như thế giằng co tư tưởng hết nghĩ Đông lại nghĩ Tây, ngươi nói làm sao mà ngủ ngon cho được?
“ Ba đêm mất ngủ mụn mọc đầy, Bảy đêm mất ngủ khó đi ị, muốn đi thì phải …” Diệp Sảng ử ử hát một ca khúc lưu manh “Ái Bính tài hội doanh” (về VN nó là bài Người đến từ Triều Châu), lửng thửng đi đến khu phục vụ của Thành Thải Hồng.
Tại cửa trung tâm giao dịch Thành Tín số 1, Tinh tinh cô nương thấy bản mặt Diệp Sảng nổi cơn giận đến chết đi sống lại:
- Hai ngày nay ngươi nay lặn đâu mất hả? Làm gì mà không online?
Diệp Sảng vừa thấy Tinh Tinh cô nương ăn mặc như thôn nữ cũng không nhịn được nói:
- Không phải cô luôn luôn khêu gợi mát mẻ sao? Hôm nay mắc chứng gì mà mặc bộ này, lại còn cái mũ tre ngư dân nữa chứ?
Tinh Tinh hầm hừ nói:
- Đầu óc giản đơn sinh vô dụng mà, tất nhiên là mới làm nhiệm vụ trở về, lại đây ta giới thiệu cho một dân pờ rồ này!
Mắt Diệp Sảng liền sáng lên, phát hiện ra đứng bên cạnh Tinh Tinh là một nữ nhân, không, không nên kêu là nữ nhân mà là một tiểu nha đầu. Nhìn vóc dáng bên ngoài chắc là học sinh trung học- cao không tới 1mét 6, nhìn dung mạo thì như là học sinh tiểu học, chẳng qua dù là tiểu nha đầu nhưng thật ra có vẻ trong sáng tinh khôi rất đáng yêu, chỉ có điều trang phục có phần rách nát – trên người thì khoác Tiểu Mã giáp, bên dưới thì mặc một cái quần te tua, mặt mày nhem nhúa nhìn chẳng khác nào Diệp Sảng ở Nguyệt Lượng thôn. Hình dáng nhìn quái dị như vầy mà cũng kêu là cao thủ pờ rồ sao?
Diệp Sảng lập tức tiến tới, chủ động đưa tay, cực kỳ nhiệt tình:
- Hây, xưng hô thế nào hả?
Tiểu nha đầu cũng rất lễ phép:
- Gọi là A Nhuế được rồi!
Diệp Sảng tinh thần chấn động:
- Nhuế tỷ là ngươi sao? Giới tài chính và kinh tế thế giới ai mà không biết Nhuế tỷ? Ngươi xem nàng tạo hình nhân vật ảo như vầy a.
Tinh Tinh cúi hai mắt miễn cưỡng nói:
- A Nhuế là một vật liệu sư.
Diệp Sảng nước miếng lại văng tung tóe:
- Vật liệu sư sao? Trong giới vật liệu có ai mà không biết Nhuế tỷ chứ? Tại thôn newbie của ta chỉ biết đến mỗi Nhuế tỷ thôi. Nhuế tỷ à nghe nói tỷ dùng tay không để đúc vật liệu đúng không? Ta không phải đùa giỡn giễu cợt gì đâu nha, có gì xin chiếu cố giúp nha?
Tinh Tinh có chút ẩn ý nhìn hắn:
- Dự định nhờ ngươi đi tìm vật liệu.
Diệp Sảng mở to hai mắt nhìn:
- Định mời ta đi tìm vật liệu thật hả, ta hai ngày nay không có làm gì hết, ngươi mời ta đi tìm vật liệu hả? Đại tỷ à không phải vậy chứ? Hôm trước ta giúp ngươi làm một quả lớn rồi, bây giờ vật lắm, túng thiếu sắp đói chết đến nơi rồi …
Tinh Tinh cũng chẳng muốn dây dưa vô ích với tên bệnh thần kinh này, liếc nhìn A Nhuế một cái, A Nhuế ngầm hiểu gật đầu sau đó từ trong túi Càn Khôn lấy ra một Item. Thái độ của Diệp Sảng lập tức thay đổi:
- Khụ khụ, thật ra cũng không phải? Làm người nghèo khó tý cũng tốt, nghèo khó thì cố lo bản thân, giàu có chỉ tổ thê đàn thiếp đống, ngươi nói coi đúng không? Hơn nữa càng túng bấn càng dễ dàng liều mạng…
Hắn một bên vừa ba láp tung tung một bên thì tay chộp ngay “ Thủ pháo” trên tay A Nhuế. A Nhuế dứt khoác giật tay thu trái đạn về bỏ vào túi Càn Khôn, lạnh lùng bảo:
- Ta còn thứ tốt hơn nhiều.
Diệp Sảng vừa nghe thấy mắt mở trừng giật giật như nhịp trống:
- Đúng vậy hả Nhuế tỷ? Trời ơi trong giới súng đạn ai mà không biết Nhuế tỷ cơ chứ, ta từ nhỏ đã hay dùng sản phẩm vũ khí của Nhuế tỷ, có gì giúp đỡ đàn em nha?
A Nhuế lại lấy ra một củ khoai bằng sắt, Diệp Sảng rốt cuộc không giữ bình tĩnh được. Hắn ngay là nếu là thằng ngốc cũng biết được cái củ khoai này có một cái tên rất vang dội – lựu đạn!
- Tránh sang một bên coi!
Tinh Tinh rốt cuộc không kiên nhẫn nữa đẫy Diệp Sảng ra,
- A Nhuế là người bán đồ mà ta biết trên trang web Đào Đào. Nàng là vật liệu sư duy nhất chuyên về vũ khí tấn công, đừng nói là ta không quan tâm ngươi, cái loại lựu đạn này ở Thế Giới Thứ Hai cũng rất hiếm đó, A Nhuế hiện tại đang nghiên cứu nhiều loại vũ khí đạn dược, nhớ tới mấy hôm trước ngươi vì ta mà dốc sức báo thù nên ta mới giới thiệu nàng cho ngươi biết!
Diệp Sảng vẫn như âm hồn bất tán nhẹ nhàng đi tới:
- Nhuế tỷ à, muốn đi tìm bất cứ vật liệu gì ta toàn tâm hỗ trợ ngươi!
Đừng nhìn xem A Nhuế còn nhỏ, nhưng cũng làm ra vẻ như bộ dạng người trưởng thành:
- Cần lưu huỳnh này, quặng nitrat kali, bột than, Magiê, quặng sắt, quặng pha lê, hợp kim…
Diệp Sảng vừa nghe mấy thứ quặng mỏ định lấy, đầu như muốn to ra như cái đấu:
- Không phải chứ đại tỷ? Mấy thứ này lấy được khó lắm đó!
A Nhuế nói:
- Ta biết là khó, nhưng mà tại bản Beta Thế Giới Thứ Hai cũng sắp chấm dứt, ta muốn trước khi bản Beta chấm dứt làm ra ít hàng mẫu. Ngươi cứ yên tâm, mấy thứ kia trước đây ta đã có, nhưng chỉ là quặng pha lê với hợp kim hơi kém tinh khiết một chút. Nghe Tinh Tinh tỷ tỷ nói ngươi là một cao thủ đào mỏ cho nên mời ngươi hỗ trợ. Nếu ngươi có thể hỗ trợ, sản phẩm mới ta có thể chịu thiệt bán với giá phải chăng cho.
Diệp Sảng suy nghĩ, quặng pha lê cố gắng cũng có thể lấy được nhưng mà hợp kim thì thật sự quá khó khăn, ở Thế Giới Thứ Hai hợp kim là một vật liệu nhân tạo được cấu thành từ rất nhiều thứ nguyên vật liệu lại còn cần đến cơ giới sư có chuyên môn để làm. Nhưng ngoại trừ Thời Thượng Thiếu Gia mới quen thì mình cũng không biết người nào khác là nhân tài có chỉ số IQ cao hết. Nghĩ nghĩ một hồi, Diệp Sảng bắt đầu gởi tin nhắn đến các người chơi yêu cầu hổ trợ, không bao lâu sau Thiên Nhất Tiếu liền chạy đến.
- Tinh Tinh tiểu thư, Hà huynh, các người khỏe chứ, lâu quá không gặp!
Thiên Nhất Tiếu lễ phép nói:
- Chuyện của mấy người có chút khó khăn, chẳng qua ta có biết một vị bằng hữu ở phương diện này cũng có chút thực lực, các người đã chiếu cố tới ta thì ta cũng tình nguyện giúp sức, chỉ có điều tính tình hắn có điểm quái lạ, hắn giúp hay không giúp ta cũng không hứa chắc!
Tinh Tinh mười phần vênh váo:
- Có gì đáng lo cơ chứ, nếu là chuyện tiền bạc thì căn bản không thành vấn đề, tỷ tỷ này cái gì cũng kém chỉ là tiền không kém!
Thiên Nhất Tiếu cười nói:
- Một khi đã như vậy thì làm phiền đến trung tâm giao dịch chơi một lúc, ta đi liên hệ người. Gần đây trung tâm giao dịch của chúng tôi đã thăng cấp có không ít tính năng mới, không ngại thì mọi người nhìn thử, Có lẽ cũng có trợ giúp được chút đỉnh!
Vừa đúng lúc Thanh Tuyết trở lại, thản nhiên nói:
- Hà tiên sinh, gần đây trung tâm chúng tôi đẩy mạnh công tác giám định, công ty đã tiến cử nhà giám định. Sau này Hà tiên sinh có trang bị thì thì cứ đến chổ chúng ta xem xét, trang bị dưới cấp Thần Thánh đều có thể xem xét, phí thủ tục được giảm 50% .
Diệp Sảng vừa nghe mừng rỡ:
- Thanh Tuyết cô nương, ta rất thích những người như cô!
Tinh Tinh liếc xéo Diệp Sảng một cái:
- Đồ trọng sắc khinh bạn, đi nào A Nhuế, chúng ta cũng vào xem một chút!
Diệp Sảng đương nhiên muốn nịnh bợ Thanh Tuyết bởi vì tại núi Tịch Tĩnh hắn có đánh ra một cái ống thép còn chưa có xem xét, giờ phút này phải nhanh nhanh xem xét giám định coi sao. Sau khi thanh toán phí kiểm định 10 nguyên tại quầy thu ngân, bây giờ Diệp Sảng mới có thể nhìn thấy cái ống tuýp của mình là cái dạng gì.
Hoàng Kim sát Thủ.
Chức nghiệp yêu cầu: hệ du hiệp, đặc thù dành cho xạ thủ.
Trạng thái trước mắt: chưa lắp ráp hoàn chỉnh.
Diệp Sảng nhìn hai hàng chữ này đầu óc cũng mụ mẫm luôn:
- Đây là cái gì?
Thanh Tuyết cũng nhíu mày, nàng hiển nhiên cũng chưa từng nghe nói qua cái gì là ” Hoàng Kim Sát Thủ ”, nhưng nhìn nghề nghiệp yêu cầu thì đây chính là nòng súng.
Thuộc tính: là một phần trong bộ bao gồm bốn món.
Thanh Tuyết nói:
- Theo ta thấy đây là một cây súng rất lớn!
Diệp Sảng bật ngửa:
- Ta cũng biết đây là dành cho một cây súng rất lớn, cái nòng thôi mà đã dài như vậy, ít nhất có đến 1m, không lớn mới lạ, chẳng lẽ là đại bác?
Tinh Tinh cùng A Nhuế cũng đi tới xem xét, nhìn nghiêng nhìn ngữa thế nào cũng không giống nòng súng bởi vì phía đầu có hai cục thép gồ ra. Ngược lại giống như một cây chùy, một chùy đập bẹp đầu ngươi a, đúng là một phong cách cổ điển.
Thấy Diệp Sảng méo mặt, Tinh Tinh cảm thấy sảng khoái vô cùng:
- A Ngân, ngươi là cái đồ thiện lương ít ỏi vô lại có thừa, tính toán cả nữa ngày trời cuối cùng đánh ra một cây chùy a, ha ha, đúng là ông trời công bằng nha, oa ha ha!
Diệp Sảng đúng là muốn khóc, tốn nhiều tiền như vậy để cuối cùng lượm được một món đồ không xài được, thật sự là lãng phí, trước đó tại núi Tịch Tĩnh người ta ném ra ba trái lựu đạn đó.
Thanh Tuyết nói:
- Loại vũ khí theo bộ này cũng không phải bình thường, một món thì không sử dụng được. Nhưng nếu tập hợp đủ tất cả các bộ phận lại có thể ráp thành một thứ vũ khí lợi hại đó, Hà tiên sinh cũng đừng nản lòng, ta sẽ giúp ngươi hỏi thăm tin tức về chuyện này.
Diệp Sảng thật sự đã buông xuôi:
- Cũng mong được như vậy!
Ba người tại trung tâm giao dịch đi dạo một lúc thì người mà Thiên Nhất Tiếu nói tới cũng đã đến. Người này ước chừng 30 tuổi, mặc đồ Tây mang giày da, thần thái rất cao ngạo, ngông nghênh ngồi xuống ghế sofa, châm một điếu xì gà một cách rất điệu nghệ, nhìn trông rất thoải mái:
- Nói đi, các ngươi muốn vật liệu gì?
A Nhuế vội vàng nói:
- 30 khối thủy tinh có độ tinh khiết 50, trung cấp hợp kim 5kg!
Gã trung niên vốn rất cao ngạo, nhưng vừa nghe mấy món A Nhuế yêu cầu không khỏi nhíu mày nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi muốn dùng hai loại vật liệu này làm gì?
A Nhuế và Diệp Sảng giống nhau, đều là người không nhanh nhạy về làm ăn kinh doanh, đang muốn trả lời thì Tinh Tinh cắt ngang lên tiếng:
- Ngươi không cần quan tâm chúng ta muốn vật liệu làm gì? Ngươi có hay không?
Gã trung niên liếc mắt nhìn Tinh Tinh:
- Này cô nhóc, đừng nói chuyện kiểu đó!
Tinh Tinh vốn đã quen bạo lực, rất không thích người khác giáo huấn mình, thở phì phì nói:
- Sao hả? Nói giá đi? Tiền không phải là vấn đề!
Gã trung niên nở nụ cười:
- Tiểu cô nương à, ta nói cho ngươi biết tiền với ta càng không phải là vấn đề. Nếu ta muốn tiền chỉ cần một lời đơn giản cũng có, không cần thiết phải gặp các ngươi!
Tinh Tinh nổi giận hỏi:
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Gã trung niên cười nói:
-Vật liệu ta có, nhưng các ngươi muốn lấy số lượng thật sự rất lớn, ta cũng có điều kiện.
Diệp Sảng không nhịn được:
- Điều kiện gì?
Gã ta ngạo nghễ đáp:
- Điều kiện của ta người bình thường chưa chắc có thể đạt được.
Tinh Tinh nổi đóa:
- Ngươi nói đi!
Gã trung niên chậm rãi vươn hai đầu ngón tay:
- Có 2 điều, thứ nhất nếu các ngươi chế tạo được món đồ hay máy móc gì đó đi nữa, ta muốn được ưu tiên mua, giá cả tùy ý các ngươi hô!
Bọn ba người Diệp Sảng tức thời sửng sốt, người này rất khôn khéo nha, hơn nữa điều kiện này cũng thật quái dị.
Gã trung niên nói tiếp:
- Thứ hai ta muốn 20 cái mật rắn có độ cô đặc trên 50!
Tinh Tinh cùng A Nhuế đều há hốc mồm, điều kiện thứ hai không khỏi hơi cao một chút, độ cô đặc trên 30 nếu nói lấy tiền mua thì giá chính là 80 điểm tín dụng đó, cũng gần một nghìn nhân dân tệ, tiền là chuyện nhỏ, vấn đề là có tiền chưa chắc mua được.
- Tất nhiên, các ngươi có thể từ chối, ta cũng không nhất định bắt buộc cung câp vật liệu cho các ngươi!
Gã trung niên này thật sự tự tin thái quá.
Diệp Sảng vỗ một cái đét cười ha ha:
- Không thành vấn đề, 100 cái thì 100 cái!
Tinh Tinh cả giận mắng:
- Ngươi choáng đầu rồi hả, ngươi làm sao kiếm ra?
Diệp Sảng cười thần bí:
- Ta biết có chổ chuyên đánh ra cái món đó.
Tinh Tinh thật sự kinh hỉ:
- Thật chứ?
Diệp Sảng mặt mày hớn hở:
- Đương nhiên là thật, cùng đi với ca, bảo đảm các ngươi phát tài, a ha ha ha, cơ hội của chúng ta tới rồi, lần này chúng ta phát rồi….
Dịch giả : LuuLac51
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
Đang bị ốm, không thoái mái. Truyện ra chậm và sẽ có lỗi. mọi người thông cảm:00 (9):
Nơi mà Diệp Sảng nói tới đương nhiên chính là Thiên Xà Lĩnh lúc trước, ba người lên tàu bắt đầu chuyến đi, sau đó đến tiểu trạm Tô Liễu thuê một cái thuyền đánh cá nhỏ theo đường sông tiến vào. Đứng trên thuyền đánh cá Diệp Sảng cảm thấy rất không vui, lần trước ở đây lăn lộn mất hai ngày, vất vả mới kiếm được mật rắn lại bị người ta lừa, khi không bị mất mấy điểm tín dụng.
- Mợ nó, đừng cho ta gặp mặt hai cái thằng lừa đảo hôm đó!
Diệp Sảng nghiến răng nghiến lợi.
Tinh Tinh không nhịn được trừng mắt liếc hắn một cái:
- Nhìn bản mặt thộn ra của ngươi kìa, ngươi vốn căn bản không thể nào lường trước được cái vụ buôn bán đó được, không bị lừa mới lạ đó. Hừm hừm dọc đường đi nếu ta không để ý giúp ngươi thì cũng không biết ngươi bị lừa biết bao nhiêu lần nữa.
Diệp Sảng cười hắc hắc:
- Ta đã nói mà Tinh Tinh là đối tốt với ta nhất mà. Này, cái mũ tre kia cho ta mượn mang thử xem thế nào?
- A, vừa mới chửi ngươi ngốc xong, không ngờ là ngươi cũng còn chút nhãn quang đó nha.
Tinh Tinh lấy cái cái mũ tre đang đội xuống.
Diệp Sảng cầm lấy liền thấy:
Mũ Tre Mỏng ( cấp cường hóa )
Cấp bậc yêu cầu: 10 cấp;
Nghề nghiệp yêu cầu: thông dụng tất cả các hệ;
Thuộc tính: giảm độc tính thời gian kéo dài: 15s,
Giảm thương tổn 15;
Diệp Sảng không nói thêm một tiếng liền đội lên, Tinh Tinh giận dữ:
- Tên mắc dịch, ta có cái gì ngươi cũng muốn a!
Diệp Sảng liền tùy tiện nói:
- Một hồi ta đi dụ quái ngươi nghĩ là giỡn chơi a? Nọc rắn này nguy hiểm thật sự đó. Ta không kháng độc được đâu!
Tinh Tinh nghĩ thấy cũng phải, dù sao thì Diệp Sảng cũng là một tiểu Cu Li, lát nữa hắn dụ mấy cái chết chóc đi thì mấy cái thơm bơ là ta hưởng a. A Nhuế đã lấy ra hộp dụng cụ chuẩn bị khai chiến, lần này nhiệm vụ Tinh Tinh là phải bảo vệ cái cô bạn không biết tý chiến đấu này cho an toàn.
Sau khi thuyền đánh cá cập bờ, Diệp Sảng lại đi tới mảng cỏ khô lúc trước, rất tiêu sái lấy khẩu XM-1014 ra chuẩn bị, Tinh Tinh cô nương còn tưởng hắn sắp xung phong nhảy vô bụi cỏ đi dụ quái, kết quả là hắn rất vô sỉ gọi ra A Ngốc:
- A Ngốc, lên cho ta!
Tinh Tinh sắp ngất:
- Ngươi còn chôm đâu ra con chó này a, tên là gì ấy nhỉ? A Ngốc? Đúng là rất giống với ngươi nha!
A Ngốc cùng Diệp Sảng cùng rất trâu bò giống nhau, nó gâu gâu vài tiếng rồi dùng cái mũi khịt khịt ngữi mùi trong không khí, phỏng chừng như biết chổ này thật sự nguy hiểm, không thèm tiến lên.
- Ngươi! Ngươi đúng là cái đồ chó, thời điểm quan trọng thì ngươi lại lượn lờ làm cảnh à!
Diệp Sảng vừa nói vừa chuẩn bị đá cho A Ngốc một cái.
Tinh Tinh lấy ra hộp cơm thịt bữa trưa đưa tới:
- A Ngốc, lại đây!
A Ngốc mạnh mẽ lủi lủi tiến lên bắt đầu gặm súc thịt, Diệp Sảng trừng mắt:
- Thằng ranh, mày đúng là cái đồ chó!
Tinh Tinh vỗ vỗ lên đầu A Ngốc:
- A Ngốc ngoan, nhanh đi dụ bọn rắn lại đây, dẫn càng nhiều ta càng cho ngươi ăn ngon nữa.
A Ngốc lại gâu gâu mấy tiếng, vui vẻ lao vào bụi cỏ.
- Này con chó chết kia, không thịt không được, có thịt cái gì cũng làm hả!
Diệp Sảng mắng.
Tinh Tinh phản bác:
- Không phải là do ngươi dạy dỗ sao?
Diệp Sảng nói:
- Chúng ta ở chổ này tranh thủ nghỉ ngơi, A Ngốc rất nhanh nhẹn, một hồi dẫn rắn tới thì ngươi đừng dùng ma pháp tiễn, bị ma pháp đánh thì mật rắn không còn nguyên vẹn mà lấy đâu.
A Nhuế nói:
- Hà đại ca nói không sai, không riêng gì ma pháp mà cả thần chú cũng không. Hơn nữa cũng không thể sử dụng bất kỳ công kích có kèm hiệu quả nguyên tố hay hiệu quả phụ trợ nào.
Tinh Tinh nghẹn họng trân trối:
- Vậy ta phải đánh sao đây?
A Nhuế nói:
- Tóm lại là cứ công kích bình thường thôi.
Tinh Tinh thật hết chổ nói:
- Nếu biết sớm vậy chi bằng ta đi dẫn quái cho rồi!
Ba người cứ ngươi một câu ta một câu nói chuyện tào lao, A Ngốc nhanh chóng trở lại, trong bụi cỏ truyền ra một loạt âm thanh soạt soạt.
- Đồ chó chết!
Diệp Sảng lại mắng, lần này thật đúng là không thể không mắng, A Ngốc đưa tới vô số rắn Ô Sao (một loại rắn nước chuyên dùng làm thuốc), một đám lớn đông nghìn nghịt, ít nhất cũng 5-60 con đang ùn ùn nhằm hướng này bò tới, làm cho ai nhìn thấy cũng bủn rủn cả người.
Lần này cũng đã không giống lần trước, lần trước là khẩu Benelli M3 mỗi phát mỗi lên đạn, tầm bắn cũng tương đối gần, lần này gặp khẩu XM-1014 này tầm bắn xa hơn nhiều, Diệp Sảng liên tục nhằm hướng đó mà nổ súng, bắn cho cây cỏ nát bấy cùng bụi đất bay lên tứ tung. Tinh Tinh đúng là bị uy lực của súng này dọa cho ngây người, hơn nữa Diệp Sảng với súng ống và trình độ cũng rõ ràng đã đề cao, hắn nghiêng đầu súng hướng mặt đất phía trước mà bắn, một phát bắn ra, đạn bi tủa ra trên mặt đất như hình cái ổ ong, vô số tia lữa nẹt bắn tứ tung, bầy rắn bay lên từng mảng lớn giá trị thương tổn, cứ nhằm hướng đó mà liên tục nhả đạn. Trên mặt đất là từng mảng từng mảng rắn đã chết.
Dựa lưng vào thuyền đánh cá, một mình Diệp Sảng là cũng đủ đối phó rồi, siêu cấp shotgun không hổ danh là bảo bối train lever, không tới 5 phút trên mặt đất khắp nơi đều rắn là rắn, tất cả đều phơi bụng. A Nhuế cầm theo hộp dụng cụ, tay cầm con dao nhỏ đi tới thu hoạch mật rắn, người chơi thuộc phái mô phỏng cuộc sống ở khía cạnh này rỏ ràng trội hơn phái chiến đấu rất nhiều.
A Nhuế kỹ năng làm rắn vô cùng thành thục nhanh chóng, xách lên một con rắn dung dao phủi một cái là bụng rắn đã được mổ ra, lại phết tiếp dao nữa là mật rắn đã bị lấy ra, bộ mật đã nhanh chóng nằm ngay ngắn trong thùng chứa Diệp Sảng thực sự hoài nghi nàng có phải ở ngoài đời làm cái nghề chuyên mổ rắn cho mấy nhà hàng không. A Nhuế chỉ với nữa giờ làm việc chẳng khác nào Diệp Sảng làm trong hai ngày, Diệp Sảng cùng Tinh Tinh không muốn phục cũng không được, những chuyện này này thì đúng là phải dựa vào mấy người chơi phái mô phỏng rồi.
Diệp Sảng châm một điếu Hồng Tháp Sơn:
- Thế nào? Đủ rồi chứ?
A Nhuế lắc đầu:
- Số lượng thì đã đủ rồi, nhưng độ cô đặc chưa đủ, mới bao nhiêu? Chỉ có 16 độ cô đặc thôi cho dù bán cũng không được mấy đồng. Đúng rồi ngươi nói lần trước ngươi bị lừa, là ngươi đánh chổ nào được độ cô đặc 22 thế?
Lúc này A Ngốc như ưỡn lưng sủa lên mấy tiếng, Diệp Sảng hình như có điểm hiểu ra:
- Chẳng lẽ là phải đi sâu vào trong mới có thể tìm được độ cô đặc cao hơn?
A Ngốc đúng là vui mừng gâu gâu mấy tiếng [ Cuối cùng ông chủ cũng khôn ra chút đỉnh! ], Diệp Sảng gật gật đầu:
- Hiểu rồi, chúng ta tiến vào sâu bên trong Thiên Xà Lĩnh thôi .
- Cũng không nên lãng phí thời gian, chúng ta tiếp tục nào!
A Nhuế thu dọn hộp dụng cụ.
Lần này là Diệp Sảng dẫn đường, trở lại sườn núi mà hắn từng rống ông ổng sáng tác “Đêm hôm đó ” của hắn, mọi người tìm thấy một tảng đá lớn, ba người cùng tập trung ngồi xổm trên đó chờ đợi, A Ngốc đáng thương lại bị bắt chạy đi dụ quái. Lúc này ở Thiên Xà Lĩnh hình như cũng đã nảy sinh quái tương đối mạnh rồi, A Ngốc lần này đưa tới cũng không phải là từng mảng từng mảng như trước nữa. Mà là bốn phương tám hướng nhìn đâu cũng rắn là rắn. Chẳng qua bạn Sảng bữa nay súng đạn dư giả, không thèm quan tâm cứ bắn loạn một hơi, Tinh Tinh cô nương cũng làm bộ làm tịch bắn ra vài tên cho có với người ta, nữa giờ trôi qua, điểm kinh nghiệm của ba người cũng tăng một khúc, trên mặt đất A Nhuế ngồi mân mê một hồi:
- Tổng cộng 34 cái, vẫn chưa được, chỉ mới độ cô đặc 22 thôi.
Diệp Sảng cắn răng nói:
- Vậy tiếp tục tiến lên trên núi nào!
Mọi người lúc này cũng hiểu rõ về cái gọi là xác xuất mạo hiểm, đây chính là nguyên lý bất biến ở bất cứ bản đồ nào, càng đi sâu vào thì càng nguy hiểm. Càng vào sâu mà càng thoải mái, hả? Đây là cái nguyên lý của cái gì chứ … [ Càng vào sâu càng sung sướng, tác giả nói cái gì thì an hem tự nhiểu nhá :0 (22): ngộ không bít gì đâu ]
Lần này vẫn là Diệp Sảng dò đường, ở bản đồ Thiên Xà Lĩnh này phải tìm cho được địa hình tự nhiên để có thể che chắn nếu không dù ngươi có là trâu bò đi chăng nữa cũng bị vạn xà cắn chết. Giữa sườn núi muốn tìm đá tảng lớn rất ít, nhưng cây khô thì rất nhiều, ba người áp dụng chiến thuật cụ thể là Tinh Tinh cùng A Nhuế leo lên cây, A Ngốc lại chạy ra ngoài dụ quái.
Lần thứ ba này dẫn tới toàn là mấy con quái kì lạ làm cho ba người khẩn trương một trận, toàn là loại rắn độc toàn thân màu đỏ, miệng thì há ra phun noc độc phì phì, phun một cái là xa năm sáu mét, A Ngốc quả nhiên là có chút tài năng, chó mà leo cây giỏi không thua gì khỉ. Tất cả có chổ an toàn rồi, Diệp Sảng cũng đại khai sát giới, xong vé này Diệp Sảng cũng được 24 cấp, mấy điểm thuộc tính của hai cấp gần nhất đều chia cho khoản sức mạnh và khả năng đánh xa.
Diệp sảng và Tinh Tinh vạn phần chờ mong ngồi nhìn A Nhuế làm rắn, chỉ chờ nàng gật đầu nói một câu ”50 ”, A Nhuế sau một lúc ra tay lại tiếp tục lắc đầu:
- 33!
Diệp Sảng nổi quạu, đóng vai ác luôn:
- Tiếp tục đi lên!
Tinh Tinh hơi rầu rĩ:
- Hệ số nguy hiểm rất cao đó!
Là cao nhưng cao tới đâu cũng phải tiếp tục nhằm hướng đỉnh núi mà tiến lên thôi, địa hình trở nên dốc đứng thật chẳng có gì để có thể lợi dụng che chắn, bầy rắn lúc này càng mạnh, lần này mấy con rắn toàn thâm màu xanh biếc. Hả miệng ra phun cũng không phải nọc độc mà là khí độc xanh lam, khí độc khuếch tán trong không khí, cách một khoảng xa nghe mùi thôi là cũng muốn nôn chứ đừng nói chi là trực tiếp hít vào không biết là nguy hiểm đến mức nào, dù sao Diệp Sảng cùng Tinh Tinh cũng chưa có đủ can đảm để thử cái mùi vị đó, A Ngốc cũng lập tức lẫn đi rất xa.
Lần này chiến thuật cụ thể là cho A Nhuế đi sau cùng, Diệp Sảng cùng Tinh Tinh thì yểm trợ lẫn nhau chậm rãi tiến lên. A Ngốc chạy đi cũng không xa, một lần dẫn về đúng mười con mãng xà, ít nhất thì với số lượng đó còn có khả năng xử lý. Bằng vào thực lực ba người bọn họ thì đây là khả năng phối hợp phát huy đến mức tối đa rồi, lần này cũng có điểm hơi lạ, nếu đến nhiều rắn hơn chút thì kết cuộc cả ba người cùng về thành dưỡng sức là chuyện tất nhiên.
- Lần này độ đậm đặc đã đủ rồi đúng không?
Diệp Sảng quay đầu lại hỏi.
A Nhuế đáp:
- Nói cho các ngươi một tin rất rất không vui, độ đậm đặc 48!
Tinh Tinh trợn tròn mắt:
- Không thể nào!
- Con mịa nó!
Diệp Sảng nổi giận,
- Đi, tiến lên đỉnh núi!
Qua khỏi đợt quái này, địa hình bắt đầu bằng phẳng, không thấy bất kỳ dấu hiệu gì cho thấy bầy độc xà thường lui tới, trên đỉnh núi trụi lủi ngay cả cây khô hay cỏ cũng không thấy một mống, mặt đất toàn bộ đều là bùn nâu, hơn nữa còn rất ẩm ướt lầy lội. Diệp Sảng cùng Tinh Tinh đều nắm chặt vũ khí, tình huống này có điểm gì đó không ổn.
- Tiểu Nhuế Nhuế, ngươi ở lại đây, chúng ta đi phía trên xem đã!
Tinh Tinh nói.
A Nhuế vừa nghe liền không chịu, nàng ở một mình cũng chẳng phải là càng nguy hiểm sao?
Diệp Sảng nghiêm mặt nói:
- Phía trên chỉ sợ là càng nguy hiểm, nếu chút nữa có gì không ổn ngươi liền chạy trước nghe chưa.
- Không, ta muốn cùng đi với các ngươi!
A Nhuế mặc kệ sống chết nằng nặc.
Lúc này A Ngốc đột nhiên tru lên, một cảm giác bất an trùm xuống.
- Con chó chết, im coi!
Diệp Sảng quát.
A Ngốc hướng về phía đỉnh núi mà sủa liên hồi, ánh mắt cũng trở nên phẫn nộ, nhưng phần lớn trong đó là sợ hãi.
Diệp Sảng cùng Tinh Tinh liếc mắt nhìn nhau, có tình huống phát sinh!
Một hàng ba người nhanh chóng xông lên đỉnh núi, nhìn địa hình nơi đỉnh núi Diệp Sảng lắp bắp kinh hãi, chỗ này đúng là một cái hố rất to, hiển nhiên chính là một miệng núi lữa. Bán kính chổ nhỏ nhất cũng hơn 100 m, hố to sâu vài chục mét, đen sì sì một mảng, miệng núi lửa bốn phía có không ít người chơi, lớn nhỏ gì cũng phải đến 20-30 người chia ra làm hai nhóm đối diện nhau.
- Có chuyện gì thế?
Diệp Sảng xông lên trước.
- Ngươi, ngươi là ai ?
Một nam cung thủ cảnh giác hỏi.
Diệp Sảng nhìn nhìn đám người này, xem ra là người mang khẩu Desert Eagle cùng kẻ cầm trường cung kia là chủ lực của đội.
- Huynh đệ, chúng ta chỉ là khách qua đường thôi!
Tinh Tinh giải thích.
- Qua đường hả? Qua đường mà lại nhầm Thiên Xà Lĩnh mà tới hả?
Nam cung thủ hoài nghi hỏi.
Diệp Sảng lại nhìn sang nhóm người đang đứng đối diện, hai bên đều là vận sức chờ tình huống phát sinh, phỏng chừng BOSS ở Thiên Xà Lĩnh sắp được sinh ra.
- Các huynh đệ, không giấu gì các ngươi, chúng ta là tới thu thập mật rắn, có việc cần dùng gấp!
Diệp Sảng giải thích,
- Chúng ta không phải tới tìm BOSS đâu.
Nam cung thủ thấy A Nhuế mang theo thùng dụng cụ, lại thấy Diệp Sảng trước sau chỉ ba người, nên cũng cho là Diệp Sảng cũng không nói láo, cảm thấy tình hình cũng đã đỡ căng thẳng một chút:
- Bằng hữu, các ngươi có thể cho ta xem ID không, ta muốn xem các ngươi có phải ‘ Đại Diệp thương hội ’ không?
Diệp Sảng cùng Tinh Tinh lại liếc mắt nhìn nhau, “ Đại Diệp thương hội” là cái công hội gì thế?
Nam cung thủ chủ động show hàng:
- Thổ gia Miêu Trại - Thịt Dê Xiên!!
Tên hay, cái tên thật hay đó nha, đã là cung thủ, vừa lại kêu là Thịt Dê Xiên, muốn một tiển bắn người ta thành món dê xỏ lụi a?
Ba người bọn Diệp sảng liền trưng ra ID, Thịt Dê Xiên nhẹ nhàng thở phào:
- Xem ra các ngươi không phải là người của Đại Diệp thương hội.
Diệp Sảng hiếu kỳ hỏi:
- Đại Diệp thương hội là cái hội gì thế?
Thịt Dê Xiên nói:
- Chính là cái đám đối diện kia kìa!
Diệp Sảng nhìn kỹ một chút, sắc mặt thay đổi, trong cái đám hỗn tạp đứng đối diện kia là cái tên oan gia- đúng cái thằng mặt đen lần trước lừa hắn lúc trên thuyền.
Dịch giả : LuuLac51
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
Bù cho hôm qua:0 (157):
- Cái tên mặt đen kia tên gọi là gì?
Diệp Sảng rất là bất mãn.
Thịt Dê Xiên nói:
- Người đó là nhất giai vật liệu sư của Đại Diệp thương hội. Kêu là Xà Đảm Vương Tử [ Vua Mật Rắn …. Chuyên cung cấp các loại thuốc nhức mỏi với mấy cái rịu ông uống bà khen ….], cấp bậc cũng cao, bọn họ nữa tháng nay cũng đã canh giữ ở Thiên Xà Lĩnh này vừa kiếm mật rắn, rất quen thuộc địa hình, hiện chính là chờ đánh BOSS.
Diệp Sảng thầm nghĩ bọn này đúng là hành nghề chuyên nghiệp thật, những vật liệu khác đều không cần kiếm, chuyên tâm đầu cơ mật rắn, cứ âm thầm trục lợi yên lặng mà phát tài, chó má thật ngay lão tử mà hắn cũng lừa.
Tinh Tinh nói:
- Dê Xiên huynh có mật rắn hay không, loại 50 độ đậm đặc ấy? Chúng ta sẵn sàng bỏ tiền ra mua!
Thịt Dê Xiên vừa nghe muốn mừng còn không kịp, bọn họ săn rắn lấy mật cũng chỉ là muốn kiếm tiền thôi, hiện tại vừa săn vừa bán tại chỗ tiện lợi quá còn gì.
- Mỹ nữ, nàng muốn bao nhiêu?
Xem ra Thịt Dê Xiên có trữ hàng.
Tinh Tinh từ trước đến nay cũng là đại gia có tiếng:
- 20 cái, tông giá 70 điểm tín dụng.
Sắc mặt Thịt Dê Xiên hơi miễn cưỡng:
- Mỹ nữ, 80 điểm được không?
Tinh Tinh lại phát huy ngay khả năng buôn bán:
- Huynh đệ à, 80 điểm là ý gì chứ, giá ta đưa cũng gần 1000 nhân dân tệ rồi, trả nhiều tiền như vậy chủ yếu là mua được sự thoải mái thôi, ngươi bán xong ta lập tức rời đi không ở lại giành quái với các ngươi, đều là người trong giang hồ cả, cứ thẳng thắn chút đi.
Tinh Tinh thật sự đánh chuẩn vào tâm lý của Dê Xiên. Xem cái bọn người Thổ Gia Miêu Trại này, bỏ qua bộ dạng bề ngoài cầm đồ chơi xịn như Desert Eagle với trường cung, thì nhìn kỹ toàn thân đều là rách rưới y như Diệp Sảng, phỏng chừng nhìn thẳng nhìn xiên gì cũng không đào đâu ra nhiều tiền.
Đám người này chắc chắn là tới đây để săn mật rắn kiếm tiền, sau đó muốn đánh BOSS rớt trang bị, người ta nói có tiền không kiếm là thằng hâm hấp, 70 điểm tín dụng chắc chắn là đổi được một Item xịn rồi.
- 75 điểm!
Thịt Dê Xiên chưa từ bỏ ý định
- Quên đi ta không mua!
Tinh Tinh xoay người như muốn bỏ đi,
- Tự ta đánh lấy!
- Thôi được ,70 thì 70, bán giá gốc coi như làm quen kết bạn vậy!
Thịt Dê Xiên nhanh nhẩu, quả nhiên là cũng bấn lắm rồi.
Thanh toán tiền xong, A Nhuế nhanh chóng cất 20 cái mật rắn vào thùng dụng cụ, Tinh Tinh hầm hừ nói:
- A Ngân đừng nói tỷ không nghĩa khí nha, ngươi lần trước giúp ta báo thù, ta lần này đã tốn tiền giúp ngươi, sau này súng đạn trong trò chơi cứ trực tiếp tìm A Nhuế, đi thôi, chúng ta trở về.
Diệp Sảng vui rạo rực đi theo sau Tinh Tinh, hắn cũng không nói mấy lời cảm ơn cảm tạ làm gì, cùng đi chung với Tinh Tinh đã nhiều ngày, hắn cũng hiểu Tinh Tinh cô nương nói đến là đến nói đi là đi, tính tình rất phóng khoáng, nhiều khi bạn bè khách sáo nàng lại ghét thêm.
Ba người vừa mới quay người lại thì hố to bắt đầu chấn động ầm ầm, Thịt Dê Xiên hô lớn:
- Mọi người cẩn thận, coi chừng BOSS xuất hiện!
Ba người Diệp Sảng cũng hơi tiếc rẻ, dù sao thì cũng xem náo nhiệt một phen nha. Chỉ thấy trong hố to lúc nhúc bò ra hằng hà sa số rắn độc, đen có, đỏ có, lam có quả thật là một mảng lớn. Đúng thật đây là một cái hang rắn rồi, mấy con rắn độc này cũng rất nhiệt tình hăng hái nhầm hướng miệng hang mà bò tới. Hai nhóm người bắt đầu xuất chiêu đánh quái, Thổ Gia Miêu Trại bên này chủ yếu là tay súng, hầu như là toàn một màu Desert Eagle. Từng tiếng doàng đoàng trầm đục vang lên, từ họng súng chớp lửa liên tục nháng lên không dứt. Hơn mười cây DE cường hóa tuy rằng mỗi một viên đều gây ra hơn 100 thương tổn nhưng dùng để đi bắn mấy con rắn thì thật sự là lãng phí nhất trong mấy cái lãng phí, không phải lãng phí hỏa lực mà là đạn quá lãng phí. Đạn của DE là loại đạn .50 AE rất đắt đỏ, cứ đều đều 3 phát đi một con rắn thì bản thân đạn đã đắt tiền hơn con rắn rồi.
Mà ở phía đối diện Đại Diệp công hội lấy cung thủ làm số đông, đa số cung thủ đều là sử dụng kỹ năng: “ Đa Trọng Tiễn”, loại kỹ năng này một lần có thể bắn ra nhiều mũi tên tạo thành công kích hình rẽ quạt, đương nhiên là loại này thuộc dạng kỹ năng quần công của cung thủ, tên cũng rất lãng phí như là đồng nghĩa với giá trị thương tổn cũng rất lớn
Nhiều người như thế mà cùng nhau bắn thì hiệu quả giết quái là vô cùng lớn, không bao lâu xác rắn đã chất đầy, đội ngũ hai bên cũng đều phái ra một vật liệu sư đi xuống cắt lấy mật rắn, Diệp Sảng thấy cái tên Xà Đảm Vương Tử kia kích động lao xuống như thấy má đi chợ về.
- Thằng chó, đám lừa cả tiền mồ hôi xương máu của lão tử à. Hôm nay ca quyết lấy lại vốn lẫn lời!
Diệp Sảng âm thầm hạ quyết tâm.
Sau khi càn quét cái hố lớn ba lượt, đến lượt thứ tư thì xuất hiên một món khó nhằn, rất rất khó nhằn, hai con đại mãng xà ước chừng hơn 10 m, toàn thân con mãng xà loang lỗ nhiều vệt trắng đen lốm đốm, hình dáng rất là ghê tởm, đầu hình tam giác, vừa nhìn thấy thì biết không phải thứ thiện nam tín nữ gì rồi. Hai con rắn bò về phía hai đội ngũ bên trên, vô số âm thanh súng và cung đã cất tiếng chào mừng hai người bạn mới, nhưng hiển nhiên đây không phải là mấy con quái cùi mía bình thường, tất cả đều bị giảm uy lực xuống phân nữa, mỗi phát súng chỉ vỏn vẹn 50 điểm thương tổn, có thể thấy mãng xà đã có phòng ngự vật lý vượt hơn 50 điểm.
Mãng xà này hình như cũng hơi bị ngu, bò rất là chậm, Thổ Gia Miêu Trại bên này mọi người cũng chỉ đối phó một con quái hiển nhiên so với Đại Diệp thương hội là có ưu thế hơn, mười khẩu DE đều tập trung bắn lên đầu con rắn, tổn thương vẫn là rất cao, cho nên đại xà chưa bò lên đến miệng hố đã bị tiêu diệt, rớt ra cả một bãi ngỗn ngang vật liệu cùng trang bị.
Diệp Sảng hiếu kỳ hỏi:
- Đây là BOSS hả? Sao yếu quá vậy, đánh không đã ghiền gì!
- Đương nhiên con này không phải BOSS …
Thịt Dê Xiên giải thích, còn chưa nói hết câu thì Tinh Tinh đã kêu:
- Mau nhìn!
Mọi người cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy ở chổ sâu nhất của cái hố xuất hiên một cái chữ thập phát sáng đang di chuyển, ánh sáng đột nhiên biến thành màu đỏ, theo sau đó là âm thanh chấn động“ Ầm ầm ầm ”, rõ ràng mức độ chấn động lần này so với lúc nãy lớn hơn rất nhiều, vô số cát đá vụn cũng lăn rào rào xuống triền núi.
- Lần này là BOSS!
Thịt Dê Xiên tinh thần đại chấn.
"Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!"
Thật đúng là núi lửa bùng nổ, vô số tàn lửa đỏ rực và dung nham nóng đỏ từ trong hố phóng lên cao nhìn cứ như là thiên nữ tán hoa, tất cả cứ vẽ thành đường vòng cung rơi xuống trên thân thể người chơi, không biết là ngươi có bao nhiêu phòng hộ, cứ dính một phát là bay mất 50 máu. Càng lúc từ dưới hố lớn tần suất phun trào càng dữ dội, đầy trời như trút lửa xuống..
- Lui! Mọi người lui ra sau!
Thịt Dê Xiên la lên.
Lúc này ở phía đối diện, Đại Diệp thương hội còn chưa xử lý xong con rắn khó chịu kia, vô số đất đá cùng hoa lửa đã mịt mù phủ xuống. Xà Đảm Vương Tử đúng là người chơi thiên về hệ đời sống làm sao dám nằm lại tuyến trên, mới đó đã lùi đến gần cuối của đội ngũ.
Diệp Sảng tàn tàn bước tới:
- Ha ha, người huynh đệ, đã lâu không gặp nha.
Xà Đảm Vương Tử đối với Diệp Sảng vẫn còn chút ấn tượng:
- A, cao thủ đại hiệp, định đến đây phát tài sao?
Diệp Sảng gật đầu nói:
- Đánh BOSS hả?
Xà Đảm Vương Tử liền đáp:
- BOSS vừa mới xuất hiện, đây là đại BOSS cấp 30 đó!
Diệp Sảng đực mặt ra một lát sau đó lập tức phản ứng, quay về phía Tinh Tinh hô lớn:
- Đừng tới xem, chạy đi, đại BOSS cấp 30 đó!
Tinh Tinh cũng ngẫn người ra, cũng không nói thêm lời nào rồi cùng A Nhuế hướng chân núi chạy trối chết. BOSS tiểu cấp hay trung cấp cùng với đại cấp có bất đồng rất lớn, nếu là đại cấp BOSS thì đó chính tàn sát, không muốn chết thì mau chạy đi.
“ Ầm ầm ” một tiếng nổ vang dội, theo sau đó là một tiếng” Khè “ rõ mồn một, ở dưới hố xuất hiên một đầu mãng xà khổng lồ. Con BOSS này bề dày thân thể ít nhất cũng 5 mét, có đến ba cái đầu, cả thân hình trắng như tuyết, một con mãng xà ba đầu, thật ghê gớm, thật ấn tượng.
Diệp Sảng lần này đã xem nhẹ thực lực chiến đấu của hai đội ngũ này, BOSS vừa ra thì vô số súng ống, cung tiễn đã tận tình tiếp đón, trên đầu con quái bắt đầu xuất hiện giá trị thương tổn liên miên không ngớt. Sức sát thương của Desert Eagle đã là 20 điểm, nói cách khác BOSS này phòng ngự ước chừng cũng trên 80 điểm.
Diệp Sảng lần này lại quên mất, lấy vũ khí hiện tại trên người ra, với thuộc tính viễn trình thì công kích của XM-1014 là 95 điểm, MP5 công kích là 70 điểm, khẩu MP5 thử đem ra rắc trấu vô mặt con BOSS không ngờ không xi nhê gì. Diệp Sảng hình như cũng ngộ ra, đánh giá một khẩu súng phải dựa vào tính năng, uy lực, tầm bắn, thiết bị phụ trợ gắn ngoài mà bình xét, MP5 thật ra cái gì cũng tốt nhưng chỉ mỗi tội là uy lực không cao …
Nhân phẩm tốt thì được trời đất phù hộ đó nha, mà con BOSS lúc này đã phát khùng lên rồi. Ba cái đầu bắt đầu công kích, cái đầu thứ nhất có thể phun ra cầu lửa, khắp nơi cứ như đạn pháo oanh tạc, từng đợt thi nhau nổ tung trên mặt đất, không những bùng lên một quầng lửa lớn mà còn sinh ra sóng xung kích tác động lên người chơi, cả đám người Thổ Gia Miêu Trại trên đầu đều hiện lên chỉ số thương tổn “ -50 ”, BOSS này đúng là năng lực thương tổn cũng không cao.
Cái đầu rắn thứ hai thì lại phun ra một loại độc khí màu lam kỳ quái, chẵng những phun rất xa mà độc khí còn rất nồng nặc, sau khi tiếp xúc mỗi giây trừ 10 điểm, đám người Đại Diệp Thương Hội phải uống dược phẩm kháng độc để duy trì chống cự.
Tình thế lúc này cũng giống như lần trước trên đảo Ác Ma, hai bên cứ âm thầm công kích từ từ dẫn tới thế cân bằng, điểm cừu hận bị thay đổi qua lại liên tục. Rắn Ba Đầu cũng không chạy cứ ở bên hố lớn không ngừng phun tới phun lui. Dù nó có trâu chăng nữa thì chõ này cũng hơn hai mươi người chơi đang công kích mãnh liệt. Ba người Diệp Sảng cũng chưa chạy, cứ đứng từ xa mà theo dõi.
- Không phải chứ, bọn họ mã cũng có thể đối phó được đại BOSS cấp 30?
Tinh Tinh vô cùng kinh ngạc.
Diệp Sảng cũng thấy được có điểm không đúng:
- Ấy dà, đại cấp đó, đại cấp đó, như thế nào mà có thể dễ dàng thu phục như vậy chứ?
A Nhuế nói:
- Chúng ta vẫn nên đứng xa một chút thì hơn, ta vẫn cảm thấy có điểm không ổn.
Tại Thế Giới Thứ Hai, người chơi chỉ cần có công kích tiếp xúc thì có thể nhìn thấy rõ điểm HP của quái, con BOSS này có 60000 máu, nhưng dưới mưa tên bão đạn cũng duy trì không bao lâu, cứ giảm xuống từng chút, hai nhóm lúc này lá gan cũng lớn hơn nhiều, vừa đánh vừa dựa vào hố to mà chống đỡ. Dù sao hai nhóm này cũng không có tổ chức party, ai tấn công nhiều hơn thì BOSS thuộc sở hữu bên đó, thứ nào ngon mà nằm gần thì cứ nhanh tay mà chộp lấy.
“ Retsttttttt ! ” BOSS cuối cùng cũng rít lên một tiếng kinh thiên, máu đã tuột tận đáy bỗng chớp sáng, thăng thiên!
Nhưng sự tình đáng sợ rốt cuộc cũng xảy ra, ba cái đầu rắn đột nhiên tách khỏi thân mình bay lơ lững trong không trung. Cái thứ nhất há cái miệng rông ra xông lên hướng người chơi gần đó táp tới, người chơi đó không kịp phản ứng.
"Rắc rắc" một tiếng.
Mắt mọi người không hẹn mà cùng giật giật.
Chỉ số hồng thương hiên lên “ -500 ”
Tay súng kia bị một phát cắn đứt làm hai, hai đoạn thân thể máu thịt bầy nhầy trên đất còn vùng vẫy mấy cái.
- Ta nói BOSS đại cấp không đơn giản như vậy mà!
Diệp Sảng bỏ chạy.
A Nhuế vừa chạy vừa nói:
- Trên sách nói, hệ thần kinh của rắn phát triển rất mạnh, chúng nó sẽ không thật sự chết khi mà các tế bào não vẫn còn hoạt động, đầu rắn vẫn còn có thể nhảy dựng lên gây thương tích cho người ta.
- Thì ra còn có nhiều kiến thức khoa học như vậy!
Diệp Sảng miệng cảm than thì cảm thán, nhưng chạy trốn so với mấy người khác thì nhanh hơn nhiều.
Tinh Tinh cũng bị dọa đến xanh cả mặt:
- Nhưng đây là Thế Giới Thứ Hai, con rắn này còn có ma lực đó!
- Muốn tiêu diệt BOSS này phải làm sao cho ba cái đầu đều dập nát .
A Nhuế giải thích.
Diệp Sảng nói:
- Ta nghĩ nhiệm vụ gian khổ này là do họ dựng nên cứ để họ làm đi xem sao! ”
…
Ba người Diệp Sảng chạy trốn rất nhanh, người của Thổ Gia Miêu Trại cùng với Đại Diệp Thương Hội bắt đầu tử vong. Quả thật Ba cái đầu rắn ở phía sau có tốc độ rất nhanh, bay tới bay lui cắn người, cắn trúng người nào người đó nghẻo, hơn nữa là nhgẻo trong tình trạng vô cùng thê thảm, không ai có thể toàn vẹn thân xác. Diệp Sảng lại quay đầu nhìn thoáng qua, ba cái đầu rắn đều có 3000 máu, chỉ số này cũng không cao nhưng hiện tại thì đội hình của hai nhà đã đại loạn. Đại cấp BOSS quả nhiên không phải là thứ mà người chơi có thể trêu chọc, lòng tham chính là mang lại kết cục không tốt.
- Cố gắng tăng tốc chạy nhanh!
Diệp Sảng chỉ hận cái bạn A Nhuế này tốc độ quá chậm, nhưng cũng không trách người ta được.
Chạy đến giữa sườn núi chưa được 5 phút nhưng trên kia hơn hai mươi người chơi đã gần như không còn ai may mắn sống sót, tứ chi cùng thân thể không cùng nằm chung chổ, nhưng điểm chết người là ba cái đầu rắn này vẫn không buông tha, mà cứ duổi theo ba người bọn Diệp Sảng.
- Cái chim mày!
Diệp Sảng đau xót oán thiên trách địa, lặng lẽ rút khẩu XM-1014 ra, lần này chỉ có đường chết, dù chết thì trứng cũng phải hướng lên trời, một súng này lại một súng.