Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Chương 81: Khiếp Sợ Toàn Trường.
Dịch: A Lạ.
Converter: xitrumscn (A Trùm)
Nguồn: Banlonghoi.com
Tiêu Nguyên Quân có vẻ hơi tự đắc, ngạo nghễ nhìn lướt qua bốn phía, sau đó hướng về Thiên Vũ bên này đi tới.
Khi đi ngang qua Thiên Vũ, Tiêu Nguyên Quân cố ý dừng lại một chút, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn trừng trừng vào gã, mang đầy hàm ý khiêu khích.
Thiên Vũ thản nhiên nghênh tiếp ánh mắt của Tiêu Nguyên Quân, không e ngại gì, lãnh đạm nói:
- Không đến một tháng nữa, ta sẽ lập tức vượt qua ngươi!
Tiêu Nguyên Quân khinh thường đáp:
- Nghĩ là muốn vượt qua ta à? Ngươi quả thực không biết tự lượng sức mình!
Thiên Vũ cười lạnh nói:
- Một tháng sau ngươi sẽ thấy ngay thôi mà! Khi đó, dù ngươi có quỳ xuống cầu xin tha thứ, ta cũng không tha cho ngươi!
Tiêu Nguyên Quân cười âm hiểm:
- Chỉ sợ rằng mạng ngươi không được dài đến như vậy!
Để lại những lời này, Tiêu Nguyên Quân đi về một hướng khác, kéo dãn khoảng cách với Thiên Vũ.
Lúc này, Lam Tinh đã khảo hạch xong, lộ ra thực lực làm người khác phải khiếp sợ.
- Cấp bậc Tâm Hỏa đạt được 236 đơn vị, vượt qua trắc thí!
Thiên Vũ nghe được liền chấn kinh, thầm nghĩ:
- Nhân vật trong Thập Đại Phong Vân quả nhiên lợi hại hơn nhiều so với những người khác!
Sau Lam Tinh, đến lượt Niếp Tiểu Song tiến lên kiểm tra. Cấp bậc Tâm Hỏa cao đến 386 đơn vị, một lần nữa làm cho toàn trường khiếp sợ!
Sau Niếp Tiểu Song, thành tích của Hạ Tùng cũng rất kinh người, nhưng lại không bằng nàng. Cấp bậc Tâm Hỏa chỉ đến 297 đơn vị.
Kế tiếp, người bài danh thứ sáu (xếp hạng 6), là Hứa Tử Dũng cũng đo được cấp bậc Tâm Hỏa là 392 đơn vị. So với Niếp Tiểu Song thì hơi cao hơn một chút.
Xếp hạng thứ năm, cấp bậc Tâm Hỏa của Vương Thế Quốc cũng đạt đến 423 đơn vị. Một lần nửa lập nên kỷ lục mới!
Chu Anh Kiệt, trong Thập Đại Phong Vân xếp thứ tư, có cấp bậc Tâm Hỏa cao đến 474 đơn vị! Thực lực như vậy xuất hiện trong đội ngũ đệ tử nhập môn, làm ai lại không thấy khiếp sợ?
Lúc này, tổ 32 chỉ còn lại ba người, thứ tự là Nguyệt hiểu Nhã, Ứng Thiên Hữu và Kim Bác Văn.
Trịnh Vân nhìn ba người, thoáng lưỡng lự một chút, lập tức phất tay ra hiệu cho Kim Bác Văn tiến lên kiểm tra.
Vẻ mặt cười tà dị, Kim Bác Văn chậm rãi nhìn về Tâm Hỏa Thạch dùng để trắc thí, trong miệng phát ra một tiếng than nhẹ mang vẻ tiếc hận.
Kim Bác Văn lập tức nhận lấy Tâm Hỏa Thạch, đột nhiên vận chân khí rót vào trong, thực lực kinh người của hắn thoáng chốc đã làm cho Tâm Hỏa Thạch đã phát sáng lên tới cực điểm, ngay sau đó liền nghe một tiếng “Bốp…”, Tâm Hỏa Thạch đã vỡ nát toàn bộ.
Người phụ trách khảo hạch kinh hãi biến sắc, bật thốt lên:
- Cấp bậc Tâm Hỏa đã vượt qua 500 đơn vị…!!!
Trịnh Vân trợn mắt nhìn Kim Bác Văn một cái, quát:
- Đổi lại Tâm Hỏa Thạch có mức đo lớn nhất là 1.000 đơn vị! Tiếp tục trắc thí lần nữa!
Người phụ trách kiểm tra nghe vậy liền bừng tỉnh, vội vàng thay một khối Tâm Hỏa Thạch khác, rồi đưa cho Kim Bác Văn.
Lúc này, Tâm Hỏa Thạch sáng lên rất nhanh nhưng không có dấu hiệu tan vỡ, con số bên trên đã biểu thị rõ ràng cấp bậc Tâm Hỏa của Kim Bác Văn, 627 đơn vị!
Sau khi tuyên bố thành tích như vậy được xác lập, những người ở đây đều kinh hãi biến sắc, không ít người cuống quít kinh hô. Không thể nghĩ được Kim Bác Văn lại có thực lực khủng khiếp đến thế!
Bởi vì mọi người đều biết, ai có được cấp bậc Tâm Hỏa vượt qua 500 đơn vị, đều có cô hội tấn chức thành đệ tử nội môn của phân đường Thiết Thạch.
Kim Bác Văn có được cấp bậc Tâm Hỏa là 627 đơn vị, cơ hồ đã có thể trực tiếp vượt qua khảo hạch dành cho đệ tử nội môn. Mà trước mắt, hắn chỉ là thân phận đệ tử mới nhập môn, chuyện này làm sao không dọa cho người ta khiếp sợ được?
Sau khi Kim Bác Văn kiểm tra xong, hiện trường chỉ còn lại hai người Ứng Thiên Hữu và Nguyệt Hiểu Nhã.
Ứng Thiên Hữu thoáng nhìn Nguyệt Hiểu Nhã, không chờ Trịnh Vân mở miệng, liền chủ động tiến lên thực hiện thi kiểm tra.
Trong Thập Đại Phong Vân, nhân vật bài danh thứ hai là Ứng Thiên Hữu vẫn làm cho người ta có một cảm giác thần bí, thực lực của hắn không ai có thể biết được, như được ẩn trong sương mù.
Giờ này, trước mặt mọi người, khi Ứng Thiên Hữu cầm Tâm Hỏa Thạch, ánh sáng như ngọc tỏa ra hào quang rực rỡ hiện lên con số cao khủng khiếp, 972 đơn vị, dù cho ba người Cát Hồng Bân, Lê Vân Quang, Trịnh Vân cũng cảm thấy hoảng sợ không thôi.
Bởi ba người vẫn biết, võ giả có cấp bậc Tâm Hỏa từ 200 đến 900 đơn vị cũng đã gia nhập hàng ngũ võ sỹ, có khả năng được vương triều triệu tập vào kinh, dù ở Đại lục Huyền Thiên cũng được liệt vào hàng ngũ cao thủ.
Một nhân vật tài ba như vậy, mà hiện tại chỉ là một đệ tử nhập môn, chuyện này làm cho ba người Cát Hồng Bân cảm thấy khiếp sợ.
- Cấp bậc Tâm Hỏa đạt được 972 đơn vị! Vượt qua khảo hạch!
Thành tích lần này sau khi được công bố cho mọi người, thì toàn trường cũng trở nên sôi sục. Mặc dù là Kim Bác Văn, người lập thành tích tốt nhất trước đây, cũng lộ ra biểu tình hoảng sợ.
Vẻ mặt Thiên Vũ bị kinh hãi quá lớn biến thành quái dị, không khỏi thở dài. Nghĩ đến chênh lệch giữa mình và đối phương, tâm trạng vốn đang bình tĩnh thoáng cái đã trở nên vô cùng phức tạp.
Giờ phút này, Thiên vũ đột nhiên nghĩ tới một câu nói. Đó chính là “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”!
Ở phân đường Thiêt Thạch, vẻn vẹn trong hàng ngũ đệ tử mới nhập môn đã có người lợi hại như thế, vậy trong đệ tử ngoại môn chính thức chẳng phải ở đâu cũng có ư?
Thầm than một tiếng, Thiên Vũ đè nén sự ngã lòng của bản thân, ánh mắt lại chuyển đến trên người Nguyệt Hiểu Nhã. Người đứng đầu Thập Đại Phong Vân, mỹ nữ lãnh diễm này sẽ mang đến cho mọi người truyền kỳ rung động đến thế nào đây?
Giữa sân, lúc này tâm tình kích động của mọi người cũng từ từ bình tĩnh lại, ánh mắt cũng nhất nhất dồn lên người của Nguyệt Hiểu Nhã, lại chuyển theo dáng đi ưu nhã của nàng, tâm thần càng lúc càng căng thẳng.
Đi đến gần nhân viên phụ trách kiểm tra, nét mặt Nguyệt Hiểu Nhã cũng không thay đổi, lạnh nhạt nhìn lướt qua khối Tâm Hỏa Thạch kia, tay phải lập tức giơ lên, ngón trỏ nhẹ nhàng điểm lên trên Tâm Hỏa Thạch. Ngay sau đó, một luồng ánh sáng như ngọc từ Tâm Hỏa Thạch lóe lên, trong nháy mắt đã đạt đến cực hạn.
Một âm thanh vỡ nát vang lên cùng lúc với ánh sáng lóe lên, Tâm Hỏa Thạch nọ cứng rắn như thế trong một sát na đã biến thành bột phấn, tung bay tán đi theo gió bụi.
Trên mặt Nguyệt Hiểu Nhã cũng không nhìn ra được một biểu hiện vui sướng, cũng không có một tia đắc ý nào, cũng tùy tiện không để ý đến ánh mắt của mọi người, trực tiếp đi đến bên cạnh Thiên Vũ, yên lặng đứng im ở đó.
Hiện tại, nhân viên phụ trách khảo hạch mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt kinh hoảng, nói:
- Tâm Hỏa Thạch đã vỡ thành phấn vụn! Cấp bậc Tâm Hỏa đã vượt qua 1.000 đơn vị! Cái này…cái này…!!!
Vẻ mặt của Trịnh Vân cũng kinh hãi không kém, quay đầu nhìn Cát Hồng Bân, chờ đợi quyết định của hắn!
- Cấp bậc Tâm Hỏa đã vượt qua 1.000 đơn vị, vượt qua khảo hạch! Hôm nay, kiểm tra dừng lại ở đây! Các đệ tử hễ là vượt qua đến xế chiều phải tập hợp lại chỗ này! Chúng ta sẽ tiến hành phân phối một lần nữa!
Đến hiện giờ, khảo hạch tấn chức cho đệ tử đã hoàn thành, trong tổ 32 thì có 35 người vuợt qua kiểm tra. Hơn nữa, tổng số đệ tử tính luôn những tổ khác là 831 người. Thành tích này đã vượt qua những lần khác trong quá khứ.
Thêm vào đó, bởi vì quan hệ đến Thập Đại Phong Vân của tổ 32, khiến cho thực lực tổng thể tăng lên rất lớn. Có thể nói là cao trong mấy chục năm qua ở hàng ngũ đệ tử mới nhập môn.
Thiên Vũ nhìn Nguyệt Hiểu Nhã, trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ. Mỹ nữ này lại có cấp bậc Tâm Hỏa vượt qua 1.000 đơn vị, nhưng lại chưa biết được giới hạn cao nhất, quả nhiên làm cho mọi người thiên đại kinh hỷ, cũng để lại một nghi vấn lớn lao.
Cảm nhận được ánh mắt của Thiên Vũ, Nguyệt Hiểu Nhã nhìn hắn một cái bằng ánh mắt cực kỳ quái dị, lạnh lẽo như băng nhưng bên trong lại lộ ra sự tán thưởng, rồi lại làm người ta rét run như băng.
Khi âm thanh của Cát Hồng Bân truyền vào tai mọi người, Nguyệt hiểu Nhã liền xoay người rời khỏi, bóng lưng hấp dẫn động lòng người cũng nhận không biết bao nhiêu ánh mắt dõi theo, trở thành nhân vật truyền kỳ trong lòng chúng nhân.
Ứng Thiên Hữu nhìn Nguyệt Hiểu Nhã đi khỏi, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một nét trầm tư, tựa hồ như đang cố gắng đoán ra những sự tình bí ẩn của Nguyệt Hiểu Nhã mà hắn không giải thích được.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó
Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Chương 82: Nghênh Đón Nhân Viên.
Dịch: A Lạ.
Converter: xitrumscn (A Trùm)
Nguồn: Banlonghoi.com
Thiên Vũ vẫn sửng sờ đứng tại chỗ, tận cho đến khi Nguyệt Hiểu Nhã biến mất trong đám đông, mới thôi dõi theo nàng. Cuối cùng, gã phát hiện những người bên cạnh đã sớm bỏ đi sạch.
Nở một nụ cười phức tạp, Thiên Vũ cũng tùy tiện rời khỏi nơi này, hướng về phía phòng ăn đi đến.
Bởi vì nguyên nhân khảo hạch, thời gian Thiên Vũ và các đệ tử khác chờ đến lượt vào phòng ăn so với mọi khi muộn hơn một tí, trong phòng ăn có vẻ thanh tĩnh khác thường.
Thiên Vũ lưu ý đến động tĩnh trong phòng ăn, cũng không thấy bóng dáng của Nguyệt Hiểu Nhã đâu.
Tới đây đã được hơn tháng, Thiên Vũ chỉ gặp qua Nguyệt Hiểu Nhã mấy lần ở quảng trường, chưa bao giờ thấy được nàng ở phòng ăn, cũng không biết buổi trưa nàng làm gì, ở nơi nào?
Tìm một góc khuất, Thiên Vũ lặng lẽ nhấm nháp tư vị cô đơn. Thỉnh thoảng, bên tai gã truyền đến những tiếng bàn luận của các đệ tử khác về mình, nhưng hắn vẫn lờ đi như không nghe thấy gì.
Một lúc sau, Sử Thiên Thu đi đến chỗ Thiên Vũ, thấp giọng nói:
- Biểu hiện của ngươi hôm nay quá mức kinh người, đã làm cho rất nhiều người hoài nghi đó!
Thiên Vũ lạnh nhạt đáp:
- So với những nhân vật trong Thập Đại Phong Vân, biểu hiện của ta không đáng để nhắc tới!
Sử Thiên Thu nói:
- Những người trong Thập Đại Phong Vân đều có danh tiếng bên ngoài từ trước, đều có bối cảnh cùng lai lịch không nhỏ, mặc dù thực lực kinh người nhưng cũng không đến mức hấp dẫn nhiều sự chú ý. Nhưng ngươi lại không có bất cứ bối cảnh gì, vừa đến đây được một tháng mà đã có thành tích như vậy, làm sao không làm người khác khỏi tò mò?!
Vẻ mặt Thiên Vũ vẫn bình tĩnh, ra vẻ không quan tâm, nói:
- Chút thành tích hôm nay của ta có lẽ không tệ, nhưng sau khi vào ngoại môn, chỉ sợ sẽ xếp hạng sau mấy ngàn! Lúc đó, ai thèm để ý nữa chứ!
Sử Thiên Thu vẫn ngập ngừng nói:
- Tuy là như vậy, nhưng ta khuyên ngươi hay là nên cẩn thận một chút thì hơn! Ngày hôm qua, người của Tiêu gia đã đi đến nội môn một chuyến, kết quả là không thu được gì mà về. Tiêu Quang Ảnh kia, ở trong môn phái được xếp trong mười hạng đầu, thực lực rất kinh người, nhưng lại vì ngươi mà mất đi cơ hội tấn chức chân truyền đệ tử, phỏng chừng vẫn ghi hận trong lòng. Ngươi phải nên đề phòng nhiều hơn nữa mới được!
Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi:
- Mười người xếp hạng đầu của nội môn? Như vậy thực lực phải cỡ nào đây?
Sử Thiên Thu trầm mặc nói:
- Trước mắt, chúng ta chỉ biết hắn đã là một cao thủ cấp bậc võ sỹ. Thực lực cụ thể vẫn chưa biết rõ. Hiện tại, Tiêu gia chọc phải ngươi coi như là hỏng bét sạch, rất có thể từ nay về sau gia tộc sẽ suy bại thậm chí sẽ biến mất. Trước đó, bọn họ sẽ cố kỵ, không dám đụng vào ngươi. Chỉ khi nào gia tộc tan rã, kinh tế suy bại, lúc đó Tiêu gia sẽ làm ra chuyện tình gì thì không ai có thể biết được!
Sắc mặt Thiên Vũ hiện lên vẻ lo lắng, trầm ngâm nói:
- Nói như vậy, ta bây giờ đã đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, chỉ là sóng gió đang tạm thời được chế ngự chưa nổi lên mà thôi. Một khi thế cân bằng bị phá vỡ, ta lập tức sẽ bị nhấn chìm trong đó!
Sử Thiên Thu vuốt cằm nói:
- Tình huống đúng là như vậy! Hoàn cảnh của ngươi rất bất lợi, nhưng vẫn không thể nào xác định rõ! Bởi vì sau lưng ngươi lại có một nhân vật thần bí!
Thiên Vũ vẫn không nói gì, lẳng lặng tự nhủ những lời của Sử Thiên Thu đã nói. Vị thần bí nhân sau lưng mình rốt cục là ai đây?
Nhớ lại tất cả những việc mình đã trải qua, trong đầu của Thiên Vũ đột nhiên hiện lên một ý nghĩ điên rồ. Thần bí nhân kia không phải là người mình đã đoán hay sao?
Nếu đúng là như vậy, người nọ rốt cuộc là vì cái gì? Chính mình có điều gì làm cho hắn động tâm ư?
Thấy Thiên Vũ trầm ngâm không nói, Sử Thiên Thu tiếp tục nói:
- Xế chiều chúng ta sẽ tiến vào ngoại môn. Đến lúc đó sẽ lại được tiến hành phân tổ. Người xếp hạng càng cao sẽ được tổ chức càng coi trọng. Lấy tình huống của ngươi bây giờ, phỏng chừng sẽ có thể tiến vào trong vòng 60 tổ đầu tiên!
Thiên Vũ lấy lại tinh thần, có chút bất ngờ, nói:
- 60 tổ đầu tiên à? Ngoại môn không phải có khoảng 90 tổ sao? Trước 30 tổ đầu mới là tương đối tốt chứ!?
Sử Thiên Thu cười khổ, nói:
- Càng gần phía trước đúng là càng tốt! Nhưng mà, lấy cấp bậc Tâm Hỏa hiện tại của ngươi có thể không được xếp vào 60 tổ đầu. Đây chính là một ẩn số!
Thiên Vũ nghi hoặc hỏi:
- Ngoại môn đệ tử thật sự là kiệt xuất đến như vậy ư?
Sử Thiên Thu lắc đầu, đáp:
- Không thể dùng từ kiệt xuất để hình dung! Chỉ là đệ tử ngoại môn và đệ tử mới nhập môn thuộc về hai đẳng cấp khác nhau. Đợi đến xế chiều, khi ngươi đi vào bên trong sẽ rõ ràng mọi chuyện. Tốt lắm, thời gian cũng không còn sớm, mười ngày sau Thông Thiên Lâu có một Hội đấu giá. Nếu ngươi có hứng thú, đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đi để biết thêm một chút!
Sở Thiên thu đứng lên, trực tiếp rời đi.
Thiên Vũ cũng để ý đến động tĩnh bốn phía một hồi, phát hiện rất nhiều ánh mắt của đệ tử khác quan sát mình. Hiển nhiên, trong lúc cùng nói chuyện với Sử Thiên Thu cũng không tránh khỏi tai mắt của những người này.
Thiên Vũ cũng không quan tâm đến những chuyện này, dù sao nội dung câu chuyện hai người trao đổi cũng không có gì cần dấu, căn bản là không sợ người khác nghe lén.
Về phần Hôi đấu giá của Thông Thiên Lâu, Thiên Vũ tự nhiên là cảm thấy hứng thú. Nhưng nếu đi cùng với Sử Thiên Thu, có thể ẩn chứa nhiều bất lợi. Bởi vậy, gã cũng chưa cần vội trả lời vấn đề này cho hắn.
Sau khi ăn xong, Thiên Vũ đi thẳng đến quảng trường. Cát Hồng Bân, Lê Vân Quang, Trịnh Vân cùng với một số võ sư đã chờ sẵn ở đây. Một ít đệ tử đã vượt qua khảo hạch cũng theo thứ tự xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, đang chờ đợi thời khắc làm lòng người kích động nhất.
Thiên Vũ đứng bên ngoài, vẻ mặt kỳ lạ nhìn lại nơi mình đã sống một tháng nay, trong lòng cũng có một loại cảm giác mất mát không nói nên lời, dường như là giả biệt một đoạn nhân sinh cô độc, từ nay trở đi sẽ bước vào một lữ trình hoàn toàn khác!
Chìm vào sự trầm mặc, thời gian cũng đã dần trôi qua.
Đợi tới khi tất cả các đệ tử đã vượt qua khảo hạch đến đủ, Cát Hồng Bân dựa theo cấp bậc Tâm Hỏa cao thấp đem 831 đệ tử phân làm 9 tổ. Trong đó, cấp bậc Tâm Hỏa cao nhất có 31 người là tổ 1. Thiên Vũ bởi được xếp hạng 18 cũng được phân vào tổ này, do Cát Hồng Bân tự mình dẫn dắt!
Tám tổ còn lại cũng do những người khác *** lĩnh, cuồn cuộn hướng về cánh cổng to lớn của đệ tử Ngoại môn đi đến.
Nói đại khái, khi đệ tử mới nhập môn trở thành đệ tử ngoại môn thì Ngoại môn cũng sẽ phái đặc sứ đến nghênh đón.
Hiện tại dĩ nhiên cũng không có ngoại lệ, chỉ bất quá người nghênh đón chính là Tần Lạc Xuyên đích thân dẫn đội. Điều này làm cho Thiên Vũ có chút kinh ngạc.
Đánh giá Tần Lạc Xuyên và những người phía sau, Thiên Vũ phát hiện đội ngũ nghênh đón có tổng cộng năm người, ngoại trừ Tần Lạc Xuyên còn lại là bốn người, ba nam một nữ, tướng mạo bất đồng.
Đầu tiên là một Thanh y thiếu nữ, khoảng 27-28 tuổi, vóc người thon thả, khuôn mặt tương đối đẹp nhưng lại mang theo một vẻ nghiêm khắc. Chính điều này đã làm giảm nét mỹ lệ của dung nhan nàng ta, chỉ còn sáu bảy phần tư sắc, làm cho người ta cảm thấy nàng là một nữ cường nhân chính hiệu.
Thiếu nữ này tên là Mai Tây, chính là một vị võ sư tương đối nổi danh của Ngoại môn, phụ trách giảng dạy đệ tử ngoại môn tổ 16.
Đứng bên cạnh Mai Tây chính là ba vị nam tử trung niên. Bọn họ cũng chính là võ sư ngoại môn, cùng mặc đồng phục màu xanh, vóc dáng làm cho người ta kinh ngạc.
Trong ba người này, vị thứ nhất tên là Nghiêm Đức Hải, năm nay 51 tuổi, nhưng nhìn qua vẫn như khoảng 35-36 tuổi, tướng mạo rất phổ thông, hình thể rất bình thường, nhưng thực lực lại khá kinh người, trên mặt luôn nở nụ cười bình thản, làm cho người ta cảm thấy rất dễ hòa hợp.
Nghiêm Đức Hải phục trách tổ 1 đệ tử ngoại môn, đây là một nhân vật có vị trí chủ chốt. Bởi hầu như đệ tử nội môn của phân đường Thiết Thạch đều do tổ 1 tấn chức mà thành. Ông ta quản lý toàn bộ lực lượng đệ tử ngoại môn trung tâm, có thực lực cao nhất, cũng được xem là một người có vị trí trọng yếu và có thực quyền trong môn phái.
Trong ba người, vị thứ hai tên là Tống Bình Minh, năm nay đã 48 tuổi, nhìn qua cứ ngỡ chỉ mới 32-33 tuổi, tướng mạo khá là anh tuấn, vóc người cũng cao to, rắn chắc. Toàn thân lộ ra mị lực của nam nhân!
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó
Con mắt của Tống Thiên Minh thập phần kỳ lạ, luôn ẩn hiện một nét cười mê hoặc người khác. Ông ta đảm nhiệm dạy đệ tử tổ hai của Ngoại môn, địa vị quan trọng không kém gì Nghiêm Đức Hải, cũng là một thành phần trung kiên trong lực lượng Ngoại môn.
Người trung niên thứ ba là La Quân, tướng vóc như hầu tử, năm nay ba mươi sáu tuổi nhưng nhìn không khác gì một lão già năm mươi, bộ dáng cực kỳ hoạt kê.
Ông ta là Võ sư của tổ Mười, vì mặt mũi xấu xí nên hay bị người khác trêu chọc nhưng bụng dạ lại vô cùng rộng rãi, trong đám Võ sư của Ngoại môn, có thể nói là một người rất tốt.
Tần Lạc Xuyên dẫn bốn vị Võ sư đứng cạnh lối vào Ngoại môn, cười cười nhìn Cát Hồng Bân đang đi đến, rồi nhiệt tình nắm lấy tay lão:
- Khổ cực cho ngài quá! Nghe nói năm nay xuất hiện rất nhiều đệ tử kiệt xuất, ta hưng phấn đến không nhịn được phải chạy tới đây mà xem tận mắt đấy.
Cát Hồng Bân cũng cười:
- Ừm, kết quả cũng thật khiến người ta kinh ngạc! Tổng cộng có tới tám trăm ba mươi mốt đệ tử quá quan. Trong đó trên cấp năm mươi mười chín người, trên cấp một trăm tới mười một người. Còn có ba người trên cấp năm trăm. Mà đặc biệt nhất, có cả người đã vượt quá cấp một ngàn nữa đó! Nhưng chính xác là cấp bao nhiêu thì ta cũng chưa biết được.
Tần Lạc Xuyên giật mình:
- Tâm Hỏa trên một ngàn sao? Là ai?
Cát Hồng Bân quay đầu lại, nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Nguyệt Hiểu Nhã, thấp giọng:
- Chính là con bé kia, nghe nói đám đệ tử mới nhập môn không có tên nào dám to gan mà chọc ghẹo tới nó đâu!
Tần Lạc Xuyên tỏ vẻ quái dị, chăm chú quan sát Nguyệt Hiểu Nhã một lúc mới gật gù:
- Còn hai người đứng phía sau thế nào?
Cát Hồng Bân nói:
- Ứng Thiên Hữu, Tâm Hỏa cấp chín trăm bảy mươi hai. Kim Bác Văn cấp sáu trăm hai mươi bảy.
Tần Lạc Xuyên kinh ngạc:
- Chín trăm bảy mươi hai sao? Là cao thủ cấp Võ sĩ rồi. Xem ra phân đường Thiết Thạch chúng ta năm này trúng đậm à!
Cát Hồng Bân bật cười:
- Đâu chỉ vậy, còn một chuyện ta nói ra, nhất định sẽ làm ngài khiếp hãi cho mà xem...
Tần Lạc Xuyên tò mò:
- Chuyện gì?
Cát Hồng Bân hất hàm về phía Thiên Vũ, khẽ cười:
- Nó hôm nay cũng tham gia khảo hạch đó. Thành tích thật khiến người khác khó tin. Tâm Hỏa của nó đã đạt đến cấp năm mươi ba rồi!
Tần Lạc Xuyên ngạc nhiên:
- Có chuyện này sao? Mới có mấy ngày thôi mà? Nó làm sao lại tiến nhanh như thế chứ?
Cát Hồng Bân cảm khái:
- Bốn ngày tăng luôn ba mươi sáu cấp. Thật là không thể giải thích được.
- Cứ với tốc độ này, không chừng một năm sau nó sẽ tiến luôn vào Nội môn rồi!
Cát Hồng Bân cũng gật gù:
- Hy vọng nó có thể giữ được tốc độ đó. Như vậy, chúng ta dù có đắc tội với Tiêu gia cũng đáng!
Ánh mắt Tần Lạc Xuyên khẽ chuyển, tựa như lão không muốn bàn thêm về chuyện này mà nói lảng đi:
- Đi thôi! Vào trong hãy nói, còn phải tiến hành phân tổ nữa. Nội chiều nay phải làm xong việc!
Cát Hồng Bân thấy vậy cũng không nói thêm, mang theo ba mươi mốt đệ tử đi sau Tần Lạc Xuyên và bốn vị Võ sư tiến vào Ngoại môn.
Trên đường đi, Thiên Vũ quan sát kỹ càng những tình huống xung quanh khu vực này, mới thấy nơi đây rộng lớn vô cùng, so với khu nhà của đệ tử Nhập môn thì hơn xa. Trên một sân đất rộng lớn đằng xa, người người qua lại luyện tập vô cùng sôi nổi và náo nhiệt. Ước chừng nơi đó cũng có hơn bảy ngàn người.
Ngó nghiêng vài lần, gã bất chợt phát hiện, những đệ tử Ngoại môn tu luyện vũ kỹ hoàn toàn khác hẳn với đệ tử Nhập môn. Bọn họ đều sử dụng phương thức đối kháng mà luyện tập, tạo ra một tràng cảnh song phương đối chọi gay gắt, sát khí và đấu chí bàng bạc lan tỏa khắp nơi.
Tần Lạc Xuyên dẫn Cát Hồng Bân đi tới một góc sân rộng, lúc này tám trăm ba mươi mốt đệ tử vừa quá quan đã có mặt đợi sẵn, chờ đến lúc phân tổ.
Tuyên bố vài câu đơn giản xong, Tần Lạc Xuyên nhìn về đám đệ tử đối diện một lúc rồi lại nói:
- Ngày hôm nay, khi các người đặt chân vào nơi này, cũng là lúc các người chính thức trở thành đệ tử Ngoại môn của Phân đường Thiết Thạch. Ta đại biểu cho Phân đường, chúc mừng các người! Nơi đây về sau, sẽ là cái nôi cho mong ước của các người, là chỗ xuất phát cho lý tưởng của các người! Cho nên, ta hi vọng, các người sẽ hăng hái nhiệt tình, vì lý tưởng của bản thân, vì tương lai của chính các người mà phấn đấu rèn luyện, nuôi lấy chí tiến thủ!
Sau khi tuôn ra một tràng ngôn từ cổ vũ kích động nhân tâm, Tần Lạc Xuyên dừng lại một lúc, nhìn xung quanh rồi nói:
- Phân đường Thiết Thạch hiện nay có hơn một vạn ba ngàn đệ tử. Trong đó, đệ tử Ngoại môn chiếm tới hơn tám ngàn bảy trăm người, chia làm tám mươi tám tổ. Là những đệ tử vừa tiến vào Ngoại môn, việc đầu tiên cần các ngươi làm là phân tổ. Theo quy định nghiêm ngặt của Ngoại môn xưa nay, đều phải dựa vào thực lực mà lựa chọn.
Tần Lạc Xuyên đảo mắt một vòng toàn trường, lưu ý từng phản ứng nhỏ trên khuôn mặt của các đệ tử, rồi lộ ra vẻ khen ngợi đầy thỏa mãn, lão trầm giọng:
- Bây giờ bắt đầu phân tổ. Từ những đệ tử có Tâm Hỏa cấp thấp nhất mà bắt đầu! Ai cùng cấp năm mươi đến năm chín đứng một hàng, sáu mươi đến sáu chín đứng một hàng, bảy mươi đến bảy chín đứng một hàng...
Sau khi lão nói xong, tổ chín và tổ tám đều di chuyển, chia ra làm bốn nhóm, trong đó nhóm có Tâm Hỏa cấp năm mươi đến năm chín là nhiều nhất, gốm bảy mươi tám người.
Nhóm sáu mươi đến sáu chín có năm mươi bảy người. Nhóm bảy mươi đến bảy chín có bốn mươi ba người. Còn lại hai mươi hai người ngoài tám mươi thì đứng vào một chỗ.
Tần Lạc Xuyên phân phó một vị Võ sư đứng ra phân chia kiểm tra. Chọn trong hàng đệ tử cấp sáu mươi đến sáu chín lấy hai mươi hai người, nhập vào hàng ngũ của bảy mươi tám người cấp năm mươi đến năm chín. Tạo thành một tổ, gọi là tổ Chín Mươi Sáu, rồi cho đứng qua một bên.
Sau đó Tần Lạc Xuyên lại từ tổ Một lấy ra mấy đệ tử, tùy theo cấp Tâm Hỏa mà phân chia. Theo thứ tự từ thấp đến cao mà làm thành tổ Chín Mươi Lăm đến tổ Chín Mươi.
Đến lúc này, tám trăm ba mươi mốt đệ tử vẫn còn lại một trăm ba mươi mốt người chưa vào tổ nào, khiến cho bọn họ vô cùng nghi hoặc.
Nhìn những đệ tử không tổ này, Tần Lạc Xuyên nói:
- Các người thực lực tương đối tốt hơn một chút, cho nên cần phải phân thêm một lần nữa. Bây giờ đi theo ta đến trung tâm quảng trường để kiểm tra Tâm Hỏa đồng thời lưu lại ấn ký của mình tại đó.
Thiên Vũ ngạc nhiên, lục tục theo mọi người tiến vào trung tâm quảng trường. Một lát sau, gã đã trông thấy tại nơi đó, có một tảng đá kỳ lạ cao tầm một trượng.
Tảng đá kỳ lạ có hình dạng tương tự như bàn tay trái của con người. Năm ngón tay phân biệt rõ ràng, giữa lòng bàn tay hiện lên một thủ chưởng kích thước như bàn tay người thật.
Tần Lạc Xuyên đứng trước tảng đá, nhìn về đám đệ tử mới tấn chức rồi giải thích:
- Đây là một khối Hỏa Tâm Thạch, tên gọi Chích Thủ Già Thiên (bàn tay che trời). Hàm ý Thiện Vũ Minh ta một nhà mà quảng đại độc bá, nắm giữ trong tay vô số thần công diệu pháp. Giờ thì các người lần lượt tiến về phía trước, nhỏ vào thủ ấn trong khối đá này một giọt máu, sau đó vận chân khí vào. Tâm Hỏa Thạch sẽ xác nhận thân phận của các người. Từ đó về sau, các người cũng có thể tùy ý tới đây mà kiểm tra cấp bậc Tâm Hỏa, để nó đưa ra những vị trí mới nhất cho các người.
Thiên Vũ nghe xong kinh ngạc vô cùng. Tuy trong lòng thắc mắc rất nhiều việc, nhưng đây cũng không phải là chỗ gã có thể tùy tiện dò hỏi, đành bấm bụng im lặng!
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó
Thấy những thành viên của tổ Một theo Nguyệt Hiểu Nhã đã bắt đầu khảo hạch, Thiên Vũ cũng chăm chú nhìn khối Tâm Hỏa Thạch giống như bàn tay kia. Khi Nguyệt Hiểu Nhã vận chân khí vào, cả khối Tâm Hỏa Thạch liền sáng bừng lên, phát ra vô số tia hào quang như ngọc chói lọi, thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Ứng Thiên Hữu là người tiếp theo, sau khi nhỏ một giọt máu xuống, cũng thúc đẩy chân khí tiến vào, ánh sáng lập tức bừng lên, có điều không được rực rỡ như Nguyệt Hiểu Nhã.
Cứ như thế, thành viên trong tổ Một lần lượt đi tới, trong chốc lát đã đến phiên Thiên Vũ.
Gã đứng trước Tâm Hỏa Thạch, cắn ngón trỏ của tay phải rồi nhỏ máu lên trên chưởng ấn, đồng thời tâm niệm máy động, vận chân khí đưa vào trong vệt bàn tay kia. Ngay sau đó, trên bề mặt Tâm Hỏa Thạch hiện ra hai con số là ba mươi bảy và bảy ngàn chín trăm bốn mươi tám.
Gã ngạc nhiên, còn chưa hiểu gì thì âm thanh của Tần Lạc Xuyên đã vang lên:
- Ba mươi bảy là cấp bậc Tâm Hỏa, số còn lại là vị thứ của ngươi trong đệ tử Ngoại môn.
Thiên Vũ ngớ người:
- Ba mươi bảy đâu phải là cấp bậc Tâm Hỏa chính xác của đệ tử?
Tần Lạc Xuyên giải thích:
- Đó là vì ngươi không dốc hết toàn lực. Tâm Hỏa Thạch kiểm tra cấp độ của Tâm Hỏa khá là chính xác, có điều nếu người kiểm tra cố tình giấu diếm thì nó cũng không thể đo được đâu.
Thiên Vũ kinh ngạc:
- Có thể ẩn giấu thực lực trước Tâm Hỏa Thạch sao?
Tần Lạc Xuyên cười:
- Vạn vật đều có quy luật, tuy Tâm Hỏa Thạch cảm ứng linh mẫn, nhưng sao bằng lòng người đa đoan khó đoán?
Thiên Vũ suy nghĩ một lúc rồi tránh ra cho người khác tiến lên, không tiếp tục hỏi nữa.
Nửa canh giờ sau, tất cả đều đã hoàn thành kiểm tra và phân cấp. Nhìn đám đệ tử, Tần Lạc Xuyên cao giọng:
- Đệ tử Ngoại môn một năm khảo hạch một lần. Trong vòng năm năm vượt qua toàn bộ thì có thể trở thành đệ tử của Nội môn. Nếu không được, thì tiếp tục tu luyện thêm ba năm nữa rồi lại khảo hạch, đến lúc đó còn không vượt qua thì phải rời khỏi nơi này. Về sau tòng quân báo quốc hoặc tự lập mưu sinh tùy ý. Điều này mọi người phải nhớ cho kỹ. Ngoài ra, cứ ba tháng một lần, đệ tử Ngoại môn phải tiến hành kiểm tra điều chỉnh, lấy cấp bậc Tâm Hỏa làm tiêu chuẩn, vị thế nâng cao hay thụt lùi, đều do nỗ lực hàng ngày của các người. Cho nên, cũng không cần quá quan tâm đến thành tích hiện tại, then chốt là do sự phấn đấu và quyết tâm sau này, đó cũng là điều trọng yếu và là chìa khoá quyết định vận mệnh của các người.
Nói đến đây, Tần Lạc Xuyên quay đầu nhìn La Xuân bên cạnh phân phó:
- Ông hãy dẫn bảy tổ lui ra, an bài cho tốt, chia Võ sư phụ trách cho từng tổ. Nơi đây vẫn còn một trăm ba mươi mốt người, cần phải điều chỉnh một chút.
La Quân nghe vậy không nói hai lời, dẫn theo bảy tổ đã hoàn chỉnh rời đi.
Nhìn một trăm ba mươi mốt người còn lại, Tần Lạc Xuyên nhíu nhíu mày, nghiêng đầu hỏi:
- Nghiêm Đức Hải, tổ Một của ông còn trống bao nhiêu chỗ?
Nghiêm Đức Hải nói:
- Tổ Một giờ mới có sáu mươi hai người, chỗ trống còn rất nhiều.
Nghiêm Đức Hải nhìn mười người gọi là nhân vật phong vân kia rồi lạnh nhạt:
- Tâm Hỏa trên cấp ba trăm thì đủ khả năng nhập tổ Một, ở đây có được bảy người!
Tần Lạc Xuyên gật gù:
- Tốt lắm, ông dẫn bảy người bọn chúng đi đi. Còn lại để ta từ từ phân chia.
Nghiêm Đức Hải ứng tiếng rồi dẫn Nguyệt Hiểu Nhã, Ứng Thiên Hữu, Kim Bác Văn, Chu Anh Kiệt, Vương Thế Quốc, Hứa Tử Dũng, Niếp Tiểu Song rời đi.
Nhìn những người khác Tần Lạc Xuyên lại hỏi:
- Tống Thiên Minh, tổ Hai của ông còn trống bao nhiêu?
Tống Thiên Minh đáp gọn:
- Bảy chỗ, bất quá đây chỉ có hai đủ điều kiện!
Tần Lạc Xuyên gật đầu:
- Tiêu chuẩn của tổ Hai, Tâm Hỏa phải trên hai trăm, dưới ba trăm. Lam Tinh và Hạ Tùng phù hợp, ông dẫn chúng đi đi.
Tống Thiên Minh ậm ừ gật khẽ, lập tức mang Lam Tinh và Hạ Tùng đi ra.
Lúc này, cái gọi là mười nhân vật phong vân kia chỉ còn một Tiêu Nguyên Quân, khiến hắn có vẻ lúng túng khó xử.
Tần Lạc Xuyên lạnh nhạt liếc hắn:
- Tiêu Nguyên Quân, ngươi đến tổ Ba báo danh.
Mặt mày Tiêu Nguyên Quân nhăn nhó đầy quái dị, rầu rĩ dạ một tiếng rồi lủi thủi bỏ đi.
Phân xong mười người này, Tần Lạc Xuyên trầm ngâm một lúc, rồi nhìn đám Thiên Vũ lên tiếng:
- Để cho việc phân phối có thể công bằng tối đa, bây giờ cần các người kiểm tra lại cấp bậc Tâm Hỏa một lần nữa. Ai nấy đều phải xuất toàn lực, chớ có giấu diếm gì, bởi nó sẽ quyết định tới vị thứ của các người đó.
Cứ thế quá trình kiểm tra lại diễn ra. Lần này thì Thiên Vũ đứng thứ tám trong những người còn lại.
Xếp hạng nhất là một đệ tử có Tâm Hỏa cấp một trăm mười hai, vị trí trên Chích Thủ Già Thiên là một ngàn năm trăm hai mươi tư, được phân tới tổ Mười Sáu của Mai Tây.
Thiên Vũ sau khi kiểm tra lại, Tâm Hỏa đạt cấp năm ba, trên Chích Thủ Già Thiên xếp hạng sáu ngàn ba trăm bảy bảy, được phân tới tổ Sáu Tư.
Sau gã là một tên Tâm Hỏa cấp năm hai, lại ở vị trí sáu ngàn bốn trăm hai lăm, phân tới tổ Sáu Lăm.
Kết quả đó khiến cho gã cảm thấy khiếp sợ vô cùng. Trong hơn chín ngàn năm trăm đệ tử Ngoại môn, gã chỉ đứng sáu ngàn ba trăm bảy bảy, tuyệt đối là một vị trí cực thấp.
Dường như hiểu rõ được tâm tình của gã, Trịnh Vân đi tới an ủi:
- Không cần lo lắng, đây chỉ là khởi điểm. Những người đứng trên ngươi, ở đây đã khá nhiều năm rồi, vị thứ cao hơn ngươi cũng là chuyện bình thường.
Thiên Vũ cười nhẹ:
- Đệ tử không lo lắng, chỉ kinh ngạc một chút mà thôi.
Trịnh Vân nói:
- Võ sư của đệ tử Ngoại môn so với Nhập môn cũng khác biệt rất lớn. Ở đây Võ sư yếu nhất đã có cấp bậc Võ sĩ, còn tại Nhập môn thì chỉ là Võ giả mà thôi.
Thiên Vũ hiếu kỳ:
- Vậy Võ sư của đệ tử Nội môn, chẳng phải đều là Võ Tướng hay sao?
Trịnh Vân gật đầu:
- Đúng là như vậy, có điều, những Võ Sư cấp Võ Tướng ít lắm, tại Phân đường Thiết Thạch cũng có mấy người thôi.
Thiên Vũ tò mò:
- Như vậy Đường Chủ của Phân đường thực lực hẳn rất kinh khủng rồi?
Trịnh Vân ngần ngừ một lúc:
- Điều này không phải là vấn đề ngươi cần quan tâm lúc này, đi thôi. Ta dẫn ngươi đi tới tổ Sáu Tư báo danh.
Thiên Vũ gật đầu, không hỏi thêm nữa, đi theo Trịnh Vân tới tổ Sáu Tư của Võ sư Ngô Thiên Hạo.
Võ sư này là một người đàn ông chừng ba mươi tám tuổi, lạnh lùng khắc khổ, đôi mắt to tròn như hổ, thỉnh thoảng lại lóe lên vài tia sáng sắc nhọn, so với Trịnh Vân càng thêm tâm hàn ý lạnh.
Ngô Thiên Hạo vốn có quen biết với Trịnh Vân, sau khi nghe lão kể lại vài chuyện của Thiên Vũ, trên mặt liền xuất hiện một tia tiếu ý rất khó nắm bắt, hứa hẹn:
- Ngài yên tâm, ta sẽ lưu ý nó!
Trịnh Vân cười sảng khoái:
- Ta phó thác Thiên Vũ cho ngài đó!
Vỗ vỗ vai Thiên Vũ vài cái, Trịnh Vân nhìn gã đầy phức tạp, rồi lập tức xoay người rời đi.
Ngô Thiên Hạo nhìn Thiên Vũ, bình thản:
- Ngươi mới tới đây, cứ tìm chỗ ở trước đi đã, rồi hãy tới báo danh.
Thiên Vũ cung tay:
- Đệ tử nên tìm đến phòng ban nào để hỏi về chỗ ở ạ?
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Chương 85: Số 87.
Dịch: A Tu
Converter: xitrumscn (A Trùm)
Nguồn: Banlonghoi.com
Ngô Thiên Hạo thấy Thiên Vũ nói chuyện lễ độ, sắc mắt nhất thời dịu xuống một ít, nhẹ giọng nói:
- Trong Phân đường Thiết Thạch, kể ra, đệ tử ngoại môn là nhiều nhất, cũng là nơi hỗn độn nhất! Bởi vậy, tình hình nhân sự cũng biến động rất lớn, nên tình trạng cư trú của đệ tử mới nhập môn cũng không giống nhau! Trước tiên, ngươi phải đi đến nơi chuyên lo chuyện hậu cần báo danh, tất cả đêu do bọn họ an bài mới được!
Thiên Vũ vuốt cằm nói:
- Cảm ơn Ngô sư phụ đã chỉ bảo! Đệ tử tiện đây sẽ trước tiên đến chỗ hậu cần báo danh!
Dứt lời, Thiên Vũ xoay người đi khỏi nơi này.
Sau đó, trên đường đi, Thiên Vũ hỏi thăm địa phương hậu cần, để nắm rõ tình hình mình cần.
Tiếp đãi Thiên Vũ là một Thanh y lão giả, sau khi nghe gã giới thiệu xong, trừng ánh mắt cổ quái đoạn liếc gã một cái, hỏi:
- Ngươi chính là tiểu tử đã đắc tội với Tiêu gia, Thiên Vũ à?
Thiên Vũ thản nhiên đáp:
- Không sai, chính là Thiên Vũ ta!
Thanh y lão giả vuốt nhẹ cằm, lật sách tra lại danh sách những đệ tử đăng ký nội trú, sau đó từ trong áo lấy ra một trúc bài, đưa cho Thiên Vũ, lại dặn dò:
- Nhớ kỹ phãi luôn mang theo người! Đây là vậy tượng trưng cho thân phận của ngươi, trên đó đã ghi rõ vị trí nơi ngươi ở!
Thiên Vũ nhận lất trúc bài, nhìn kỹ, thấy ở trên ghi tám chữ: “Thiên tự nhất khu – Bát thập thất hào” (Đặc khu chữ Thiên – Số 87), điều này làm cho gã sửng sốt. Mặc dù không rõ “chữ Thiên” này mang ý nghĩa gì, nhưng số 87 dường như cũng có một chút trùng hợp.
Nén suy nghĩ miên man trong lòng xuống, Thiên Vũ hỏi:
- Xin hỏi “Thiên tự” chính là ở nơi nào?
Thanh y lão giả lạnh nhạt đáp:
- Nguyên do vì đệ tử ngoại môn rất đông đảo, phòng ốc cực nhiều, để cho dễ phân biệt, nên mới thiết kế thành bốn đặc khu Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Trong đó, chữ Thiên có năm phân khu khác biệt, có tổng cộng 100 gian phòng, mỗi phòng ở được hai người, tổng cộng là chứa được 1.000 người trú lại. Chữ Địa có mười phân khu khác nhau, có thể ở lại 2.000 người, chữ Huyền có mười lăm khu phân biệt, có thể ở lại 3.000 người, chữ Hoàng có hai mươi khu khác nhau, nhưng lại tăng lên bốn người ở cùng một phòng, nên có thể chứa được một vạn người. Trong đó, năm khu chữ Thiên có hoàn cảnh tốt nhất, có tường rào bao quanh, cách biệt cùng ba đặc khu còn lại, sát bên quảng trường Đông Bắc, cũng gần với phòng ăn hơn!
Sau khi nghe xong, Thiên Vũ sinh ra một số nghi vấn, ngại ngần hỏi:
- Phân biệt bốn khu Thiên, Địa, Huyền, Hoàng như vậy dựa trên thực lực của đệ tử mà chia ra nơi ăn nghỉ phải không?
Thanh y lão giả cười thần bí, ý vị thâm sâu, trả lời:
- Ngươi rất thông minh, lập tức liên tưởng đến những chuyện này! Nhớ kỹ một câu nói: “Giữ cho tốt thẻ bài, đó là tượng trưng cho thân phận của ngươi đấy!”. Ngoài ra, chớ nên hỏi nhiều, tương lai tự nhiên ngươi sẽ rõ thôi!
Thấy Thanh y lão giả không muốn nhiều lời, Thiên Vũ cũng không tiện hỏi thêm. Lúc này liền rời khỏi nơi hậu cần, đi đến khu ở chữ Thiên.
Khu vực hoạt động dành cho đệ tử ngoại môn so với đệ tử mới nhập môn rộng lớn hơn nhiều, nhưng vị trí của phòng ăn lại hoàn toàn giống nhau.
Thiên Vũ dựa trên điểm này, rất nhanh đã tìm được đặc khu chữ Thiên. Kết quả lại bị một nam tử trung niên áo xanh ngăn ở ngoài cửa yêu cầu hắn xuất trình trúc bài.
Thiên Vũ có chút bất ngờ, không nghĩ ra những biệt khu này lại có chuyên gia thủ hộ. Xem ra, nơi này quả thực không đơn giản!
Giao ra trúc bài, Thiên Vũ hỏi:
- Ngươi là…?
Nam tử trung niên áo xanh đạm mạc trả lời:
- Ta tên là Đặng Chính Hào, chính là người phụ trách quản lý nhân sự lẫn bảo vệ an toàn nơi này! Sau này, muốn ra vào cứ đưa ra yêu bài chế tạo bằng đồng trúc này! Hả…chữ Thiên, số 87, ngươi tên gì?
Ánh mắt lạnh nhạt của hắn trong nháy mắt trở nên có chút cổ quái, trung niên nam tử Đặng Chính Hào sau khi đánh giá qua Thiên Vũ, mới hỏi tên của gã.
Vẫn lưu ý đến tình huống xung quanh, trong lòng Thiên Vũ vẫn còn nghi vấn mê hoặc, nhưng lại không biểu lộ ra, nhẹ giọng đáp:
- Ta tên là Thiên Vũ, hôm nay vừa được tấn chức đệ tử ngoại môn, mới đến đây!
Đặng Chính Hào khẽ biến sắc mặt , ánh mắt phức tạp nhìn Thiên Vũ, kinh dị nói:
- Nguyên lai là ngươi ư? Ta đã từng nghe nói qua tên của ngươi!
Thiên Vũ tự giễu đáp:
- Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại truyền ra ngàn dặm!
Đặng Chính Hào cười cười, cũng không có thêm ý kiến nào, nói:
- Thu yêu bài vào đi, vào cửa thì rẽ phải, đó là biệt khu chữ Thiên. Sau khi tìm được phòng, cắm yêu bài vào môn khổng (lỗ trên cửa-giống đi hotel quá!), liền có thể mở cửa phòng. Nhớ kỹ, yêu bài chính là chìa khóa, đừng để bị đánh rơi!
Thiên Vũ cất trúc bài, hướng về Đặng Chính Hào gật đầu, lập tức đi vào cửa viện.
Rẽ phải, Thiên Vũ y theo số thứ tự trên cửa, rất nhanh đã tìm được phòng của mình, tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa phòng, nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì.
Cầm yêu bài, Thiên Vũ so sánh hình dáng một chút, rất nhanh cắm vào lỗ dài hẹp trên cửa, chỉ nghe một tiếng động nhỏ, cửa phòng đã mở ra.
Thiên Vũ có chút kinh ngạc. Phương thức mở cửa cũng quá thần kỳ rồi, làm cho người ta không biết rõ nguyên nhân bên trong.
Đi vào phòng, Thiên Vũ phát hiện nơi đây không có một bóng người, trên hai cái giường chăn mền cũng vẫn được sắp đặt chỉnh tề. Điều kiện cũng như hoàn cảnh so với Tân Nhân Đường thật sự tốt hơn gấp bội.
Ngồi lên giường, Thiên Vũ nhìn qua thiết kế bày biện trong phòng, vừa gọn nhẹ vừa đơn giản. Trừ hai cái giường, chính là chỉ có hai cái ghế, một cái bàn cùng với một cái giá gỗ.
Khẽ cau mày, Thiên Vũ lẩm bẩm:
- Lúc trước, ta ở một mình, bây giờ có hay không sẽ gặp chuyện tương tự? Ban đầu, ở phòng dành cho đệ tử nhập môn, rốt cuộc ai là người ở chung phòng với ta? Vì sao đến giờ vẫn chưa từng hiện thân?
Ngẫm lại, Thiên Vũ cảm thấy quá trình gã trải qua có chút hỗn loạn. Đến phân đường Thiết Thạch hơn một tháng, cư nhiên cả người cùng phòng với mình cũng không biết, cả ngày chỉ lo khổ luyện thăng cấp.
Chỉ ngồi một lát, Thiên Vũ đóng kỹ cửa phòng, rời đi biệt khu chữ Thiên. Khi gã xuất môn thì gặp Đặng Chính Hào. Đối phương cũng chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, không có yêu cầu hắn đưa yêu bài lần nữa.
Đi tới quảng trường, thời gian đã xế chiều giờ Dậu, đến lúc hoàng hôn cũng còn chưa đến một canh giờ.
Thiên Vũ tìm gặp được Ngô Thiên Hạo, định hỏi tiếp một số chuyện tình.
Nhìn Thiên Vũ, Ngô Thiên Hạo lạnh nhạt nói:
- Trước mắt, trong tổ 64 bao gồm cả ngươi, có 102 vị đệ tử, đã ngoài phạm vi quy định. Nhưng vì nguyên nhân trong tổ 64 đó có những đệ tử ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, trong số đó, có những người vĩnh viễn không thể trở lại, cuối cùng là để trống!
Thiên Vũ nghe vậy biến sắc thốt lên:
- Chấp hành nhiệm vụ gặp nguy hiểm à?
Ngô Thiên hạo đáp:
- Kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu (Nhục nhược cường thực-Kẻ yếu là thức ăn cho kẻ mạnh) chính là quy luật bản nguyên của thiên nhiên! Nếu đã thi hành nhiệm vụ, sao lại không có nguy hiểm chứ? Đệ tử Ngoại môn và đệ tử mới nhập môn có sự khác nhau rất lớn, không chỉ là nơi luyện tập, phương pháp cũng bất đồng, địa phương sinh tồn cũng khác nhau!
Thiên Vũ nghi hoặc nói:
- Có gì khác nhau, xin Ngô sư phụ hãy chỉ giáo?
Ngô Thiên Hạo nói:
- Đệ tử mới nhập môn sau khi tiến vào phân đường Thiết Thạch, cũng giống nhau, sẽ làm hai chuyện. Thứ nhất là học tập và rèn luyện, thứ hai là vận chuyển quặng sắt. Đệ tử ngoại môn thì không như vậy! Bọn họ trừ thời gian học tập và rèn luyện, cũng sẽ đi vận chuyển quặng sắt, hơn nữa còn hải chấp hành những nhiệm vụ khác. Đây là yêu cầu được bắt buộc khi tham gia!
Thiên Vũ tần ngần hỏi:
- Chỉ khác nhau như vậy thôi ư?
Ngô Thiên Hạo đáp:
- Chuyện khác nhau tự nhiên không phải chỉ như vậy, nhưng chủ yếu lại thể hiện ở ba phương diện. Đầu tiên, quá trình học tập rèn luyện tuy giống nhau nhưng phương thức lại khác hẳn. Nói đại khái, đệ tử mới nhập môn sẽ luyện tập một mình, thành tựu thế nào là do cố gắng của bản thân quyết định. Ngoại môn đệ tử sẽ là hai người đấu nhau, từ trong chiến đấu để rút ra, học tập kinh nghiệm, tự đề cao thực lực bản thân.
Thiên Vũ hỏi:
- Vì sao lại dùng phương thức này? Chẳng lẽ không sợ ngộ thương hay sao?
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo