Dịch giả: acmakeke1111
Biên dịch: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
Cần người tham gia nhóm dịch để truyện ra nhanh hơn, bạn nào có lòng mời click luận đàm để lại comment nhé
oOo
Giữa trưa, cửa ra vào ở viện bảo tàng từ xưa đến giờ luôn yên tĩnh nay lại là nơi diễn ra một hồi hí kịch.
Có điều ngoài dự đoán của mọi người, lúc này nhân vật chính lại là con tin vốn nên phải rơi lệ đầy mặt.
Trong cái nhìn của hơn trăm cặp mắt đang chăm chú đến mức lồi ra, Trần Mặc thao thao bất tuyệt nói tới hơn năm phút đồng hồ, từ hàng giả hàng nhái đến chính trị, xã hội…
Nhìn qua hắn không giống như đang làm con tin, mà giống như là đại biểu quốc hội đang đứng giữa quần chúng nhân dân diễn thuyết.
- Câm mồm!
Tên cướp bị nghe đến nỗi hai tai cũng bùng nhùng, thiếu chút nữa rớt cả súng.
Nhưng đúng lúc này, cánh tay cầm súng của hắn bỗng nhiên tê rần, khẩu súng kia thật giống như ma nhập đột nhiên tự nhảy xuống.
Khoa trương hơn là khẩu súng trượt một đường lại gọn gàng vào tay của Trần Mặc, người mà lúc này vẫn còn đang thao thao về vấn đề gấu chó nó khốn nạn như thế nào.
- Cho nên, thà mua chai dầu ăn còn hơn yêu gấu chó…
Đang nói đến lúc cao trào, Trần Mặc đột nhiên giật mình giơ tay lên:
- A đù? Cái gì đây?
Trong chớp mắt, toàn trường lặng ngắt như tờ, nhìn thấy cây súng trong tay Trần Mặc, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Vài cảnh sát muốn nổ súng, nhưng tên cướp kia phản ứng nhanh như chớp, lập tức lùi về sau Trần Mặc đồng thời chộp được khẩu súng.
Lúc này, tình huống quỷ dị đến nỗi không thể quỷ dị hơn: bởi vì Trần Mặc che lấp, cảnh sát rất khó bắn tên cướp, mà khẩu súng kia lại bị tên cướp lẫn Trần Mặc giành nhau.
Càng dị hơn là, hai người cùng nắm súng nhưng họng súng lại tự biết cong đi một góc khác, hình thành cục diện bắn cũng chả ai chết.
Mấy chục cảnh sát nhìn nhau, cảm thấy cơ hội này khá tốt nhưng không ai dám chắc là súng sẽ không cướp cò hay tên cướp kia không còn vũ khí khác.
Tình hình đã này quái đến mức dù là bộ đội đặc chủng cũng chưa gặp qua bao giờ.
Trong mắt ngạc nhiên của mọi người, hai nam nhân hăng hái bắt đầu chơi trò đẩy qua đẩy lại khẩu súng.
Giằng vài lần mà không được, tên cướp phát cáu rút dao ra quát:
- Cmm! Thả ra không tao thiến.
- Ơ… Tự anh ném súng cho tôi cơ mà?
Trần Mặc vẻ mặt oan ức nhưng nhưng tay vẫn nắm chặt không rời.
- Không thì chúng ta oẳn tù tỳ xem ai thắng, thắng hai trên ba thì được cầm súng, chơi không?
Toàn trường lặng ngắt, mọi người nhìn nhau nghĩ gã này chắc dây thần kinh phải làm bằng thép mới nghĩ ra được cái trò trẻ con hay chơi trong lúc nước sôi lửa bỏng như thế này.
Tên cướp cũng lặng người mất mấy giây mới hoàn hồn, hắn cầm dao đâm tới, gầm lên:
- Cmm! Chết đi…
"Tách!"
Một tiếng rất nhỏ đột nhiên vang lên, cắt đứt sự tấn công của tên cướp.
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, khẩu súng bỗng rời ra thành mấy mảnh, các bộ phận lẫn đạn rơi đầy đất. Toàn trường im lặng đến mức quỷ dị khiến cho tiếng vang lách cách càng thêm rõ ràng.
Đang lúc mọi người như hóa đá, Trần Mặc bỗng thở dài rồi thốt lên một câu:
- Anh xem, hàng giả nó lởm thế đấy!
Nghe Trần Mặc nói thế, không ngờ tên cướp cũng cảm thán gật gật đầu đồng ý.
Ngay lập tức, mấy chục cảnh sát hùng hổ lao lên bao vây chĩa súng vào tên cướp, dõng dạc hô:
- Không được nhúc nhích! Bỏ vũ khí xuống, nhanh…
Biết chạy cũng không thoát, tên cướp quyết đập nồi dìm thuyền lao lên hung ác dùng dao đâm tới Trần Mặc.
Tiếng kinh hô vang lên, Diệp Dung run rẩy chỉ biết nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tàn khốc sắp xảy ra…
Nhưng mà trong lúc nàng đang than khóc thì tiếng kêu thảm lại chưa truyền tới, ngược lại toàn trường lại kinh hô lần nữa, ngay sau đó là một tiếng “Phanh” vang lên.
Diệp Dung tò mò mở hai mắt ra thì nhìn thấy một màn khiến nàng hóa đá.
Ngay đằng trước xe lăn, tên cướp vốn hổ báo lại đang quỳ sụp trên sàn trong khi con dao đang rơi xuống đất cách đó không xa
Giờ phút này tên cướp đang ngồi ôm “chân giữa” nhăn nhó, lệ rơi đầy mặt. Mà giữa hai chân của hắn lúc này lại chính là cái chân trái bị bó bột của Trần Mặc.
- Quên nói, chân của tôi đã cử động được!
Trần Mặc vừa cười vừa nói, lại nhìn tên cướp đang khóc lóc thảm thương, hắn thở dài:
- Ông anh nghĩ là ngồi xe lăn mà yếu à? Chắc là ông anh chưa coi Tứ Đại Danh Bộ rồi, trong đó có nhân vật gọi là Vô Tình… (1)
- Con mẹ nó!
Tên cướp gầm lên, hai mắt đỏ bừng lấy tay với đến con dao:
- Thằng chó, hôm nay bố mày liều mạng với mày...
"Bốp!"
Đột nhiên một bàn tay mềm uốn cong giống như xích sắt, vừa lạnh vừa không thể kháng cự bắt lấy tay tên cướp.
Tên chỉ thấy cánh tay đau nhức, không tự chủ được mà nhìn lên, hắn chỉ thấy ánh mắt lạnh đến ghê người của Mộc Vân.
Lúc này, trong cặp mắt kia đang lập lòe quang diễm mỏng manh, một âm thanh sâu kín truyền ra mang theo ma lực kỳ bí rót vào tai tên cướp:
- Ngươi không muốn làm như vậy, đúng không! Bởi vì, ngươi mệt chết đi được, mệt chết đi mệt chết đi...
Sau vài giây yên tĩnh, nguyên bản tên cướp đang điên cuồng, đột nhiên vẻ mặt dại ra rồi ngồi chồm hỗm trên mặt đất, giống như bị mất hết sức lực.
Khi hắn đang thì thào tự nói "Ta mệt chết đi", mấy chục cảnh sát sớm đã chen chúc tìm đến, giống như chơi bóng bầu dục ép hắn vào thành cái bánh tét.
Trần Mặc nao nao, như có suy nghĩ nhìn về phía Mộc Vân, tuy rằng vừa rồi chung quanh thực ồn ào, nhưng hắn vẫn có thể nghe được ...
- Mặc Mặc!
Đột nhiên ai đó hô lên, cắt đứt suy nghĩ của Trần Mặc.
Hắn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy Diệp Dung run rẩy mang theo làn gió thơm chạy tới, trực tiếp nhào vào trong ngực của hắn.
Nhìn mấy trăm cặp mặt hào hứng soi mói xung quanh, Trần Mặc có chút xấu hổ nhưng vẫn chỉ ho nhẹ nói:
- Ha ha, chắc muốn hỏi mật mã tài khoản của tôi hả, sợ tôi nghoẻo bất thình lình sao... Ừm, tôi có thể lý giải sao cô kích động như vậy!
- Cút!
Không đợi mọi người phản ứng, Diệp Dung hai mắt đang khóc cũng tặng cho hắn một cước.
Xoa xoa nước mắt trên gương mặt, vị mỹ nữ kia có vẻ có chút ngượng ngùng, nhưng nàng đột nhiên chần chờ nói:
- Từ từ đã, hình như không đúng... Tiểu Mặc Mặc, vì cái gì chân của anh tự nhiên có thể cử động?
Trong lúc nghi hoặc, Diệp Dung đột nhiên đang nhớ lại rất nhiều việc: liên tục mấy ngày qua, người này đều nhàn nhã ngồi xe lăn, sau đó sai khiến mình suốt ngày.
Nhưng khi nhìn bộ dáng hắn vừa rồi đá tên cướp, hai chân hình như đã khôi phục tốt lắm rồi, lập tức đi chạy vượt rào 110 mét cũng không thành vấn đề. Cho nên, đây chính là...
Trong chớp mắt, Diệp Dung đột nhiên đằng đằng sát khí nhìn sang, tiểu vũ trụ giờ phút này thiêu đốt đến cực điểm.
(*Tiểu vũ trụ: xem các chap trước đã giải thích)
Trần Mặc dường như chả có việc gì nhún nhún vai, bình tĩnh nói:
- Cái này sao, kỳ thật sự tình là như vậy... Bởi vì gần đây cô muốn giảm béo, muốn tăng mức độ tập thể dục như thế, nên tôi liền phối hợp thôi mà... Không cần cảm tạ đâu!
Vô sỉ, cực độ vô sỉ! Mấy chục cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, rốt cục hiểu được vì sao tên cướp kia lại thất bại. Trên thực tế, đội trưởng cảnh sát hình sự đã suy nghĩ liệu có nên mời người anh em này đảm đương chức chuyên gia đàm phán không?
Cũng trong lúc hoạt náo mọi người không chú ý này, Mộc Vân vốn mặt lạnh như tiền bỗng nhiên hơi đổi sắc nhìn về phía đông nam.
- Hửm? Chẳng lẽ nữ cảnh sát kia phát hiện ra chúng ta?
Trên một tòa cao ốc xa xa, một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng nhíu mày, buông ống nhòm xuống thì thào trong miệng.
Mấy tên vệ sĩ đứng sau hắn nhịn không được hỏi:
- Thomas tiên sinh, ngài xem chúng ta có nên rút khỏi đây trước hay không?
- Không cần vội! Có khi ta nhìn nhầm!
Thomas nghiêng đầu suy nghĩ, do dự một chút, hắn nói:
- Được rồi, phái người cấp cho gia đình Lý Bình ba mươi vạn tiền sinh sống... Tình huống vừa rồi, các ngươi tính toán xong chưa?
(Lý Bình là tên gã cướp)
- Dạ!
Một tên vệ sĩ tiến lên vài bước, lễ độ cung kính đưa lên đồng hồ bấm giây:
- Tính từ lúc Lý Bình lao ra, cảnh sát chỉ cần hai phút bốn mươi giây, đã kịp bao vây bảo tàng.
- Nhanh vậy sao?
Thomas ngẩn ra, có chút do dự vân vê râu.
Hăn hơi nhíu mày nói:
- Nếu như vậy thì kế hoạch cướp bảo tàng của chúng ta cần chút thay đổi.
Qua một lúc lâu, vị thương nhân buôn đồ cổ này vừa sờ sờ ống nhòm vừa lâm vào trầm tư.
Thẳng đến khi lũ đàn em gần như không thể chịu được sự yên tĩnh này thì hắn đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị:
- Ta đã có cách, chúng ta cần thu hút sự chú ý của mấy tên cớm ra chỗ khác, đến khi lực lượng bọn chúng bị phân tán thì…
Nói đến thế, hắn ghé sát vào tai tên vệ sĩ thấp giọng nói vài câu, tên kia ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu như đã hiểu.
Thomas cười cười, dường như khá thoải mái phất tay nói:
- Cứ như thế đi, ta thực mong đợi đến ngày Nam thành này loạn đến mức không thể loạn hơn.
- Rõ!
Mấy tên vệ sĩ không chút do dự lĩnh mệnh rồi lập tức xoay người rời đi.
Thomas có chút tự đắc thở nhẹ ra một hơi, lại cầm lấy ống nhòm bắt đầu quan sát viện bảo tàng:
- Cũng thật là kỳ quái, cái thằng nhóc ngồi xe lăn kia nhìn sao cũng cảm thấy rất quen, hình đã gặp qua đâu đó?
Trên thực tế, bởi vì Trần Mặc lúc ấy đội mũ bảo hiểm, lại chỉ cùng Thomas đối mặt đánh nhau qua một lần, thế nên hắn đương nhiên không thể nhận ra tên Trình Giảo Kim cản bước thu mua hai viên phỉ thúy lần trước.
Nhưng ngay cả như vậy, chứng kiến thân hình quen thuộc này, Thomas vẫn có chút do dự.
Bất quá ngay sau đó, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động, liền cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn…
- Ông chủ, tôi đã tới viện bảo tàng kia!
Nghe được giọng nói làm người khác sợ hãi từ đầu bên kia, Thomas lập tức cung kính đứng thẳng, cứ như cấp trên của hắn đứng ngay trước mặt.
- Dạ vâng, quả thật nơi này rất điều cổ quái... Xin ngài yên tâm, tôi sẽ thuận lợi tìm được mảnh ngọc vỡ cùng cổ vật mà ngài cần!
-------------------------------------------------------------------------
(1) Tứ Đại Danh Bộ: là bộ tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng của Ôn Thụy An. Đây là câu chuyện kể về 4 bộ đầu (đóng vai trò bảo an trong xã hội Trung Hoa xưa) dưới thời nhà Tống. Bọn họ lần lượt là Vô Tình, Thiết Thủ, Truy Mệnh và Lãnh Huyết. Bằng sức mạnh và tài trí siêu quần, bốn bộ đầu đã lập nhiều công trạng, giúp triều đình trừ gian diệt ác.
Nhân vật Vô Tình được nhắc tới ở chap này: Là đại sư huynh trong Tứ đại danh bộ, tên thật là Thịnh Nhai Dư, tuổi nhỏ nhưng do nhập môn đầu tiên nên được xếp trên cùng. Hồi nhỏ gặp nạn 13 sát thủ giết sạch cả nhà, mình chàng sống sót do được Gia Cát tiên sinh cứu giúp. Tuy nhiên kinh mạch bị chấn đoạn, hai chân của chàng bị phế, phải ngồi xe lăn cả đời, không thể tu luyện nội công. Dù vậy Vô Tình vẫn không mất đi ý chí, chàng càng nỗ lực học tập, nhờ vậy có học vấn uyên bác, tinh thông từ kì môn độn giáp đến kế sách chiến trường. Ngoài ra, ý chí kiên cường còn giúp Vô Tình luyện thành thuật ám khí, thủ pháp xuất thần nhập hóa, độc bộ thiên hạ, được tôn xưng "vua ám khí", hơn nữa còn tự luyện nên một trường phái khinh công riêng, giúp chàng không bị chướng ngại vật làm ảnh hưởng. Khi Vô Tình đối phó ác phạm, xuất thủ tuyệt không lưu tình, bởi vậy mà có danh hiệu. Bề ngoài tàn tật, tính cách quái gở, gương mặt lạnh lùng như tuyết, kì thực Vô Tình là người rất hữu tình, thường bị tình cảm chi phối làm mất tập trung. Vô Tình có trí tuệ kinh nhân, xứng đáng lãnh đạo Tứ đại danh bộ, sử dụng ám khí cũng không bao giờ tẩm độc, gọi là Vô Tình Minh Khí.
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch giả: acmakeke1111
Biên dịch: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
Nóng thế này ngồi biên với dịch không thể chăm chỉ nổi, sorry
oOo
Theo lý mà nói, Lý Vân quán trưởng chỉ thuê mỗi một người là Trần Mặc nhưng lại không khác nào tuyển dụng được cả một đội bảo vệ quái dị.
Thực tế, từ khi Trần Mặc trực ban lần đầu tiên đã đi kèm Diệp Dung ôm Trư Đầu Tam tới ủng hộ, mà cái này còn chưa tính bốn đồ điện âm thầm ẩn núp.
Cuối cùng thì nguyên bản là một cuộc tuần tra ban đêm nghiêm túc lại biến thành đại tụ họp ăn cơm dã ngoại, hơn nữa còn là tự mình nướng thịt nấu ăn…
- Ngất, có cần khoa trương thế không?
Nhìn Diệp Dung đang xếp thịt lên vỉ nướng, lại nhìn đám cổ vật xung quanh, Trần Mặc không biết phải nói gì hơn:
- Dung tỷ, tôi phải nói rõ trước! Bây giờ chỗ này mà cháy lên thì bán cả tôi với cô cộng lại cũng không đủ đền đâu đấy!
- Bình tĩnh đi! Lo cả rồi!
Diệp Dung đang hứng trí bừng bừng thêm nếm gia vị cho mấy cái chân gà cũng không quên chỉ cho Trần Mặc cái bình chữa cháy bé tẹo dưới chân.
Trong khi Trần Mặc lệ rơi đầy mặt thì Trư Đầu Tam chỉ biết ngồi lau nước dãi đang đua nhau chảy ra ào ào từ khóe miệng, lại còn ngồi than thở:
- Thế nào lại có mỗi chân gà, em muốn ăn gan heo a…
- Đệch!
Trần Mặc trăng mắt, hắn rốt cục ý thức được những sinh vật bên cạnh mình đều không có lấy một kẻ bình thường.
Bỏ qua chuyện Diệp Dung nhàn nhã tới bảo tàng picnic không nói, một đầu Trư yêu lại có thể la hét muốn ăn thịt đồng loại… Lạy chúa, ngày mai phải bắt nó chép phạt, hảo hảo viết một trăm lần "Nấu đậu đun cành đậu, đậu ở trong nồi khóc".
(Trích bài thơ Thất Bộ Thi của Tào Thực, chi tiết: http://www.honvietquochoc.com.vn/bai...thoi-xua-.aspx )
Cứ như vậy buồn bực lắc đầu, Trần Mặc than thở bật đèn pin quyết định đi tuần tra toàn bộ tòa nhà trước.
Có điều mới đi được vài bước, hắn lại đột nhiên có dự cảm, liền ngay lập tức quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên! Diệp Dung lại cầm mấy cây nhang cắm trước mấy cái tượng binh mã, hai tay chắp vào nhau miệng lẩm bẩm khấn vái như rất thành tâm.
- Con Lợn Gặm Tỏi!
Nhìn thấy mấy cái tượng binh mã lại nhìn Diệp Dung vóc dáng tiều tụy đang khấn vái thành kính, Trần Mặc chỉ lắc đầu không biết nói gì:
- Dung tỷ, đây cũng không phải thần tiên, cô chắc không bái sai chỗ đấy chứ?
- Kệ nó, cúng bái nhiều cũng không thiệt gì cả!
Diệp Dung hai mắt chớp chớp, thực nghiêm túc lạy vài cái:
- Chẳng qua, cái này thật không phải là thần tiên sao? Sách lịch sử không phải nói, Tần Thủy Hoàng phái bọn họ ra biển tìm thuốc trường sinh?
- Sặc…
Trần Mặc lại muốn khóc trận nữa, hắn cũng chả muốn phí nước bọt giải thích cho người mù lịch sử này, thế nên hắn bỏ qua tiếp tục đi tuần.
Cầm theo quyển sổ tay lấy được từ chỗ lão Lý Vân lúc sáng, Trần Mặc cầm đèn pin loạng choạng đi dọc mấy cái hành lang, trong cái mê cung ngang dọc này tiếng bước chân của hắn vang xa, rất xa…
- Lão đại, công việc này hình như cũng thực nhẹ nhàng!
Bởi vì ly khai tầm mắt của Diệp Dung, nên bốn đồ điện cũng sôi nổi hiện thân.
Trần Mặc đồng ý gật đầu, thuận miệng nói:
- Thoải mái thì cũng thật sự thoải mái, nhưng có chút ghê ghê, bọn mày không cảm thấy sao?
Quả thực chỗ này có mấy điểm rất đáng sợ, rất nhiều người đều cùng cảm giác khi ở một mình với những pho tượng, tiêu bản thì bỗng chúng trở nên rất sống động, giống như lúc nào chúng cũng có thể bổ nhào tới!
Nghiêm khắc mà nói, đây là một loại cảm ứng kỳ quái mà chỉ nhân loại mới có, tựa như bạn xem một bức tranh chân dung, cũng sẽ cảm thấy được bức tranh tập trung nhìn chằm chằm vào bạn…
- Quên đi, chúng ta không cần tự dọa bản thân, tuần tra xong sớm rồi còn phắn… Ý?
Chưa dứt câu, vừa mới đi qua khu triển lãm nghệ thuật, Trần Mặc đột nhiên có suy nghĩ rồi dừng bước.
Cầm đèn pin quay đầu lại soi soi chiếu chiếu, hắn tựa hồ cảm thấy được có điều gì đó, nhưng chung quanh lại hình như rất bình thường:
- Chậm đã! Bọn mày có thấy nơi này có gì đó kì quái không?
- Kì quái gì cơ?
Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, đánh giá các tác phẩm bốn phía, Bản Bản thậm chí còn điều tra tư liệu về mấy thứ đồ này.
- Không có, các tác phẩm đều đủ a!
Xa Xa dạo qua một vòng các bức tranh, tự nhủ:
- Ba mươi sáu bức tranh chữ, hai mươi bảy kiện đồ cổ, ba mươi mốt kiện chạm ngọc… Đệch!
Đột nhiên văng ra câu nói tục, Xa Xa cứ như là nghẽn máy, đang nói thì đứng hình.
Cơ hồ đồng thời, ánh mắt của Trần Mặc cùng bốn đồ điện đều nhìn chằm chằm vào bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ (1)… Sau đó, bọn hắn đều há to mồm, chỉ cảm thấy đến cằm cũng sắp phải rớt cả ra.
Không thể tin được! Trong bức phỏng chế này, tuy rằng cảnh vật, kiến trúc cùng con dấu đều nguyên vẹn rõ ràng, nhưng những người đời Tống rõ ràng tồn tại, lại sớm đã biến mất không còn bóng dáng.
Thậm chí trên đường phố trong bức hoạ lại có thể biến thành hỗn loạn, vô số dụng cụ đều bị ném ra đầy đường, thật giống như người Tống hoàn toàn không có khái niệm gọn gàng vệ sinh vậy.
- Củ Lạc Giòn Tan?
Trần Mặc chỉ cảm thấy đỉnh đầu toát ra vô số dấu chấm hỏi, đèn pin thiếu chút nữa rơi xuống đất:
- Ai có thể giải thích vấn đề này?
Giả sử như có kẻ nào đó lấy trộm thì bức họa ít nhất sẽ bị tan nát chỉ còn cái khung. Nhưng hiện tại, bức họa vẫn nguyên vẹn, không suy suyển như nó vốn thế.
- Lão đại, em nghĩ ra rồi!
Trong lúc yên tĩnh, Nặc Nặc đột nhiên hưng phấn lóe sáng cái màn hình.
- Rất đơn giản!
Trong lúc Trần Mặc cùng mấy đồ điện đều mong đợi, nó có chút tự đắc lắc lư nói:
- Nhìn xem con đường kia đi, còn có ai có thể tạo thành lực phá hoại như thế chứ? Không cần phải nói, nhất định là thành quản vừa mới đi lùa! (Thành quản giống như giữ trật tự đô thị thời nay)
- Ặc…
Trần Mặc thực không biết nói gì, xoa xoa mồ hôi lạnh, lại quay đầu nhìn bức họa trống trơn.
- Được rồi, tao thừa nhận sức phá hoại của thành quản, nhưng vấn đề ở đây là, bọn hắn làm sao vào được bức họa này?
- Lão đại, em đã biết...
Đang buồn thối ruột, không đợi Trần Mặc suy nghĩ cẩn thận, Bản Bản lại đột nhiên mở miệng nói.
- Dừng hình! Tao không muốn nghe mấy thứ ba xàm!
Trần Mặc hữu khí vô lực phất phất tay trực tiếp ngăn trở lời của nó.
- Mày đừng có nói là thành quản ở sẵn bên trong lùa dân xong về rồi!
- Không phải mà!
Bản Bản hơi sợ hãi rụt rè, nhưng vẫn là than thở nói:
- Lão đại, ý của em là, nếu anh hướng sang bên trái nhìn một chút…
Nương theo sau lời của nó, Trần Mặc cùng mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn phía bên trái, sau đó đồng thời lâm vào trạng thái hóa đá…
Trên hành lang rộng rãi, trăm ngàn người Tống cỡ nhỏ bằng giấy, đang lố nhố chen chúc nhau đi lại, hình thành nên một cảnh phố phường ồn ào tấp nập như tranh vẽ.
Mấy người giấy nhỏ bé y như kích thước trong tranh, nhỏ bé đến mức bạn phải ngồi xổm xuống mới có thể thấy rõ, làm cho người ta dễ dàng liên tưởng đến xứ sở người tí hon trong những câu chuyện cổ tích thuở nhỏ.
Mà dựa theo bức hoạ, mấy người này đã đưa cái hành lang trở thành ngã tư đường thành Biện Kinh, lấy nơi này tiếp tục rao hàng, du ngoạn, trò chuyện với nhau.
- Lão đại, giờ chúng ta nên làm cái gì?
Trợn mắt há hốc mồm hóa đá hồi lâu, Xa Xa rốt cục cũng hoàn hồn hỏi vội.
- Tao… Không biết!
Trần Mặc ra sức xoa xoa con mắt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói:
- Nhưng chúng ta trước tiên có thể hỏi một chút, vì cái gì bọn hắn lại chạy ra khỏi bức họa?
Vừa nói xong, hắn đã thật cẩn thận bước ra vài bước, chỉ sợ sẽ dọa mấy người giấy này chạy mất.
Nhưng làm như vậy rất nhanh được chứng minh là dư thừa, mấy người giấy vẫn đang hoạt động bình thường, đến hứng thú nhìn qua Trần mặc cũng không có.
Thật ra là có một tên bán bánh bao, đại khái là bởi vì lâu lắm không có ai mua, mới hưng phấn vọt lên:
- Bánh bao đê! Bánh bao nóng hổi đê! Một đồng ba chiếc!
Xoa xoa bụng của mình, lại nhìn nhìn lồng hấp nhỏ bằng móng tay, Trần Mặc thực hoài nghi mình có thể ăn được no hay không.
Nhưng là hiếm có gặp được một người chịu để ý tới của mình, hắn miễn cưỡng tươi cười, xoay người nhẹ giọng nói:
- Xin lỗi! Tôi muốn hỏi vì sao bạn có thể đi ra khỏi bức họa…
- Bánh bao đê! Bánh bao nóng hổi đê! Một đồng ba chiếc!
Không để ý đến hắn hỏi, tên bán bánh lại tiếp tục nhiệt tình rao hàng.
Trần Mặc nhịn không được trợn trắng mắt, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi:
- Thật có lỗi, tôi không có ý định mua bánh bao, tôi chỉ là muốn hỏi một chút…
- Bánh bao đê! Bánh bao nóng hổi đê! Một đồng ba chiếc!
Thoạt nhìn, tên bán bánh nói như bị vấp đĩa, hơn nữa lần này lại còn chìa cái lồng hấp ra.
- Lão đại!
Nặc Nặc bên cạnh thấp thỏm, rốt cục nhịn không được mở miệng nói:
- Nếu không anh trước tiên mua mấy bánh bao, chiếu cố việc buôn bán của hắn, rồi hỏi lại đi!
- Ách… Được rồi!
Nhìn cái lồng hấp bé xíu đưa tới, Trần Mặc Chỉ có thể cố mà cầm không làm nát, nhắm mắt há mồm đưa vào miệng.
- Ba văn tiền! Ba văn tiền!
Thuận lợi bán hàng, tên bán bánh có vẻ thật cao hứng, lập tức vươn tay ra.
Trần Mặc bất đắc dĩ thở dài, cảm giác mình đang chơi trò đồ hàng với trẻ, nhưng vẫn đưa tay vươn vào túi tiền.
Có điều vài giây sau, đang định trả tiền thì hắn đột nhiên ngẩn ra, vẻ mặt cổ quái nói:
- Chết rồi… Oa Oa, mày có trộm qua tiền cổ không?
- Không có!
Oa Oa nghiêm túc nghĩ nghĩ, lắc lắc chứng minh sự trong sạch.
- Em thề là em nói thật!
- Này, có thật không có không!
Trần Mặc buồn rầu bứt tóc, nhìn thấy tên bán bánh đang đòi tiền, đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Do dự hồi lâu, hắn vẫn miễn cưỡng lấy ví ra, tiền giấy cùng tiền xu đều đưa:
- Thật có lỗi, tôi không có ba văn tiền… Nếu không, anh lấy mười đồng này đi, dư coi như tiền boa!
(Chỗ này là tiền cổ TM không có, giá trị chênh lệch mình cũng lười tra :’> )
Giờ khắc này, nguyên bản tên bán bánh đang to mồm, đột nhiên ngơ ngơ ngẩn ngẩn câm miệng. Nhìn thấy nhân dân tệ, hắn lại cố chấp lắc đầu, lại lần thứ hai vươn tay nói :
- Ba văn tiền! Ta chỉ muốn tiền đồng!
- Nhưng vấn đề là hiện tôi không có tiền đồng!
Cái gọi là một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán cũng chỉ như thế, Trần Mặc hiện cũng chỉ có thể lôi ví tiền ra, bất đắc dĩ giơ ra cho đối phương xem.
- Không có tiền?
Tên bán bánh ngẩn ra, hơi hơi biến sắc nói:
- Không có tiền, vậy ngươi vì cái gì lại ăn bánh bao?
- Đệch!
Trần Mặc không kìm được mà văng, thầm nghĩ ta làm sao muốn ăn bánh bao, còn không phải ngươi nhất định đưa cho ta.
Chỉ là hiện tranh luận còn có ý nghĩa gì nữa? Chứng kiến đối phương ăn quịt, tên bán bánh nhất thời hò hét ầm lên.
Trong khoảnh khắc, mấy người giấy bị thu hút, liền sôi nổi tò mò tụ tập lại đây, thật có thể thấy được tính hóng hớt của loài người đã có từ rất lâu.
Mà sau khi rõ ràng tình huống, mấy văn nhân nhã nhặn liền phe phẩy cái quạt trong thở dài nói:
- Thời thế đổi thay, vật đổi sao dời! Không thể tưởng tượng được, đại nhân vật như các hạ lại là loại người như vậy…
- Tưởng tưởng cái đầu các ngươi!
Bị loại lời ra tiếng vào ong hết cả đầu, Xa Xa nhịn không được nổ vang động động cơ, chợt lao lên phía trước khoảng hai ba mét.
Bản Bản cũng hiểu ý phối hợp, lập tức bật phim hoạt hình “Tiểu binh Trương Dát”(2), trên màn hình tên Nhật ngụy quân đang dương dương tự đắc nói :
- Đừng nói ăn của ngươi mấy trái dưa hấu, lão tử trong thành đi nhà hàng cũng đếch trả tiền!
Lời còn chưa dứt, toàn trường sớm lặng ngắt như tờ, mấy trăm người giấy nhất tề câm như hến, nhu thuận như rối gỗ.
Nhưng đúng giờ khắc này, chợt nghe được tiếng trống rền vang đột nhiên vang lên, một giọng nói hùng tráng quát lớn:
- Lẽ nào lại như vậy! Người nào lớn mật như thế, dám lăng nhục con dân nước ta?
(1) Thanh Minh Thượng Hà Đồ: nghĩa là “tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh Minh”, là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc, trong đó bản đầu tiên và nổi tiếng nhất là bức tranh của họa sĩ Trương Trạch Đoan vẽ đời nhà Tống. Tác phẩm mô tả cảnh sống của người dân Trung Quốc đời Tống tại kinh đô Biện Kinh (tức Khai Phong ngày nay) với đầy đủ những sinh hoạt thường nhật, trang phục, ngành nghề, các chi tiết kiến trúc, đường xá cũng được mô tả kỹ lưỡng với nhiều màu sắc trên một diện tích rộng. Thanh minh thượng hà đồ được vẽ trên một trường quyển (长卷, cuộn giấy dài) có kích thước 24,8×528,7 cm.
Danh tiếng của Thanh minh thượng hà đồ tại Trung Quốc rất lớn, chính vì vậy đôi khi nó được gọi là "Mona Lisa của Trung Quốc"[2]. Nó là báu vật của nhiều triều đại phong kiến Trung Quốc và hiện được trưng bày tại Cố Cung Bắc Kinh.
(2) Nguyên gốc, tên tiếng Anh của phim này là Little Soldier Zhang Ga, kể về nhân vật chính người Trung Quốc tên là Zhang Ga trong bối cảnh hỗn loạn của chiến tranh Trung - Nhật.
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch giả: acmakeke1111
Biên dịch: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
oOo
So với tiếng nhỏ như thân thể của đám người giấy, đột nhiên vang lên hét to, mặc dù không tính là vang dội, nhưng cũng đã có chút hùng tráng.
Trần Mặc cùng bốn đồ điện dùng ánh mắt quỷ dị nhìn mấy quân nhân người giấy đang từ trong một góc xa uốn lượn mà đến, trường thương đao kích cung tiễn thủ hàng ngũ rõ ràng, còn có mấy trăm kị binh giáp nhẹ tuần tiễu bốn phía xung quanh.
Lại nhìn kỹ tướng quân giáp đen đầu lĩnh, tay cầm trường thương xanh, cưỡi con ngựa chiến lông đỏ như lửa, nhìn qua đã thấy uy phong lẫm lẫm.
Có điều, coi như có phóng bao nhiêu khí bá vương, chỉ bằng thân thể rối gỗ cao mười phân của hắn, sợ là cũng rất khó làm cho người ta phải sợ hãi mà vái lạy.
Trần Mặc gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói:
- OMG! Đầu tiên là người giấy, hiện lại là rối gỗ… Chẳng lẽ kế tiếp là kịch đèn chiếu?
Nhưng không đợi hắn suy đoán loại hình nghệ thuật dân gian, đội quân người giấy đối diện lại đã có hành động.
Vừa vũ động trường thương vừa thúc ngựa, vị tướng quân rối gỗ kia tiến lên vài bước, mũi thương chỉ trên không xa xa quát:
- Hỗn xược! Lũ man di từ đâu lại dám đến đây làm bậy, còn không mau mau quỳ xuống đầu hàng!
Dị! Dị đến mức không thể dị hơn. Bốn tên tiểu yêu nhìn nhau rồi đột nhiên bật cười ha hả:
- Vãi chưởng, vậy cũng là quân đội… Ca sợ, thật sự rất sợ đó!
Nói xong, Nặc Nặc còn anh ánh màn hình tiến lên vài bước, lắc lắc thân mình bày ra tư thế khiêu khích.
Tướng quân rối gỗ tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, không nói hai lời đã thúc ngựa vọt tới, trường thương giống như giao long xuất thủy đột nhiên đâm ra.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Trần Mặc, Nặc Nặc lại có thể dùng cái thân máy của mình như tấm chắn mà tiếp chiêu, cùng gã rối gỗ kia náo nhiệt thành một đoàn, bên cạnh tự nhiên không thể thiếu ba tên đồ điện ồn ào cổ vũ…
- Vãi! Di động đại chiến rối gỗ, cái này có thể sánh bằng Songoku đại chiến Fide, thậm chí còn hay hơn!
Không nói được gì, Trần Mặc thầm nghĩ nếu quay lại cảnh này tung lên mạng có khi còn hot hơn cả clip nóng.
Lời còn chưa dứt, tướng quân rối gỗ đột nhiên nhảy ra sau, giơ lên trường thương hô:
- Ba quân nghe lệnh, cung tên chuẩn bị… Bắn!
- Bắn, bắn cái *beep*!
Oa Oa đột nhiên ngáp một cái, bộ dạng uể oải thổi ra một luồng gió lạnh.
Mấy mũi tên nhọn vừa mới bắn ra liền bị cuồng phong thổi bay, nhất thời lại bay trở lại phương hướng người giấy khiến bọn hắn sợ đến la thét chói tai chạy loạn nháo thành một đám hỗn loạn.
Rối gỗ tướng quân lâm nguy nhưng không loạn, nhanh chóng dựa vào góc tường, trong miệng hô to:
- Vệ binh! Vệ binh!
- Vệ binh? Ngươi triệu hoán được lực lượng Hồng vệ binh cũng chưa đủ dùng!
Bốn đồ điện dương dương tự đắc, đằng đằng sát khí tiến đến. (Hồng vệ binh trong cách mạng văn hóa Trung Quốc rất hung hãn và nguy hiểm, cho dù trong số đó có cả trẻ vị thành niên)
Chính là trong chớp mắt, nương theo tiếng gọi của rối gỗ tướng quân, bốn phía vách tường chợt nổi lên thanh sắc hào quang.
Tiếng rít gào trầm thấp vang lên, sơn quỷ mãnh thú vốn từ trong một bức họa ào ào bước ra vách tường, bộ mặt dữ tợn hướng bên này chạy tới.
Giống như chứng minh lực công kích của chính mình, một con sơn quỷ to lớn đột nhiên vung trảo đánh ra, trên vách tường liền lưu lại vết trảo thật sâu.
- Oạch… Cái gì kia?
Đám Nặc Nặc đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng gật đầu:
- Ngày hôm nay trời đẹp trăng cao, chúng ta về nhà ngủ thôi!
Nói xong, bốn tên tiểu yêu đã muốn chuẩn bị xách đít chuồn đi, có điều hơn mười con sơn quỷ mãnh thú đã sớm đem nơi này vây chật như nêm cối, đâu có dễ dàng cho chúng nó cơ hội chạy thoát.
- Còn muốn chạy?
Tướng quân rối gỗ lại cầm theo trường thương tiến tới, lạnh lùng quát:
- Không dễ dàng như vậy, trước bồi thường tổn thất cho chúng ta rồi nói sau!
Còn may chán, chỉ là muốn bồi thường tổn thất, mà không phải rút gân lột da.
Bốn đồ điện thở phào một cái, Trần Mặc vội vàng ôm lấy Oa Oa rồi dốc ngược nó lên, thuận thế xuống nước:
- Tướng quân, chúng ta không có tiền… Nếu không, những thứ này ngài tùy tiện chọn đi!
Ầm ầm một trận tiếng vang, cũng không biết Oa Oa rốt cuộc giấu bao nhiêu đồ vật trong bụng, lại có thể đổ ra mấy trăm kiện đồ vật từ áo chíp, đồ chơi, trang sức, ba con sói. . .
Mấy trăm người giấy đưa mắt nhìn nhau, nhìn đến con mắt đều trợn tròn ra. Vị tướng quân rối gỗ sợ run hồi lâu mới tiến lên vài bước, dùng mũi thương khơi khơi cái áo chíp có ren ra, thật cẩn thận hỏi:
- Cái này là cái gì?
- Thần khí!
Không đợi Trần Mặc mở miệng, Nặc Nặc cũng rất thần bí thấp giọng nói:
- Người bình thường ta nhất định không nói cho biết, nhưng là nếu ngài hỏi thì… Cái này ư, thứ này có thể gia tăng mị lực cùng thống soái lực, còn có thể làm thân thể hoàn mỹ, thích hợp cho các mãnh tướng như ngài!
- Thật sao?
Tướng quân rối gỗ bị nói cho sửng sốt, chờ hắn đến khi chứng kiến ánh mắt nuối tiếc cùng thương tâm muốn chết của Oa Oa thì cũng phải tin vài phần.
- Đúng vậy! Đúng vậy!
Nặc Nặc phát huy bản chất gian thương của mình, chém gió thành bão, bắt đầu ra sức thổi da bò:
- Cái thần khí này đến từ đế quốc Ba Tư xa xôi, đã trải qua vô vàn mồ hôi cùng máu huyết, mới đến được Trung thổ Đại Đường ta… À nhầm, đi vào Trung thổ Đại Tống ta!
- Á đù!
Trần Mặc nghe được mà mắt trợn trắng, thầm nghĩ tiếp tục làm để Nặc Nặc nói tiếp có khi thứ này lại biến thành "Hiệu lệnh thiên hạ không ai dám không theo".
Đúng lúc này lại đột nhiên nghe được tiếng chuông ngân vang, một cái giọng nói the the chói tay chợt cất lên:
- Yên lặng! Na Na công Chúa Điện Hạ giá đáo!
Trong chớp mắt, toàn bộ người giấy với sơn quỷ mãnh thú đồng thời quỳ xuống, vị tướng quân rối gỗ cũng quỳ một gối xuống, lễ độ cung kính nhìn hành lang trước mắt.
Trần Mặc cùng bốn tiểu yêu đưa mắt nhìn nhau, không tự chủ được quay đầu nhìn lại, mà chờ đến khi bọn hắn chứng kiến đoàn xe đang đi đến thì chỉ muốn cười to một trận…
- Đinh Công Mạnh! Vừa người giấy, rối gỗ giờ lại đến…
Trần Mặc tự thì thào nói, lại nhìn đoàn xe hoàng gia đang chầm chậm đi tới…
Toàn bộ đội ngũ gần trăm người, thành viên toàn là tượng đất, mà ở giữa chính là một chiếc xe hoa mỹ, trên xe là một cô gái toàn thân màu sắc rực rỡ.
Trên thực tế, đây quả thật là một vị công chúa điện hạ, điều kiện tiên quyết là bạn không quan tâm đến việc nàng rất nhỏ bé với lại là được làm bằng đường… (Giống như tò he ở Việt Nam nhưng không phải bằng bột nếp mà làm từ đường)
- Ực, nhìn ngon à nhe?
Trong không khí trang trọng, Oa Oa đột nhiên phun ra một câu, thoạt nhìn nó thực có hứng thú ăn thịt vị công chúa làm bằng đường này.
Trần Mặc ngẩn ra, giở khóc giở cười với tên này, giỡn chắc? Người ta dù gì cũng là công chúa điện hạ, mày lại muốn ăn sống nàng… Bất quá đến tao nhìn cũng muốn liếm thử vài miếng!
Khi nói chuyện, đoàn xe hoàng gia cũng đã chậm rãi dừng lại. Vị công chúa điện hạ này rất tò mò đánh giá năm kẻ “xâm lược” với vẻ thích thú giống như xem gấu chó trong vườn bách thú vậy.
Nhưng vài giây sau, nàng không biết sao mặt cười hơi hơi ửng đỏ, đột nhiên ngượng ngùng quay đầu, mà lại ngoắc ý bảo vị tướng quân rối gỗ lại gần.
Trần Mặc cùng Oa Oa chúng nó đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên có loại dự cảm bất tường, mà Nặc Nặc đã nhịn không được than thở nói:
- Phụ nữ mà đỏ mặt, chín phần lại nghĩ đến giai…
- Nín!
Trần Mặc tức giận trừng mắt nhìn nó một cái, nhưng khi nhìn lên vị công chúa điện hạ kia đang thẹn thùng, thật đúng là không thấy chuyện nào như giống như chuyện này.
- Tôn giá! Công chúa có chỉ, không cần các ngươi đền bù tổn thất.
Ngay sau đó, vị tướng quân rối gỗ lại thúc ngựa tiến đến, sắc mặt kính nể hô to nói:
- Nhưng, công chúa điện hạ có ý muốn cùng tôn giá kết hôn, không biết tôn giá nghĩ sao?
- Ca ngất!
Coi như đã có chuẩn bị tâm lý, Trần Mặc cũng không khỏi choáng váng một phen.
Cái lề gì thốn, thằng điên nào lại có thể cưới một cái đồ chơi bằng đường về làm vợ, không thể xếp hình, không thể sinh em bé, đến tắm cũng có thể bị tan ra…
Hơn nữa, muốn đăng ký kết hôn thì làm sao, chẳng lẽ nói cho bọn hắn biết ta muốn cưới một cái đồ chơi làm bằng đường?
- Sao, tôn giá không chịu?
Thấy Trần Mặc không nói không rằng, vị tướng quân rối gỗ nhất thời hơi biến sắc, hơn mười sơn quỷ mãnh thú lập tức phối hợp gầm thét lên.
- Không có ý kiến! Tuyệt đối không có ý kiến!
Không đợi Trần Mặc nghĩ cách làm thế nào từ chối, mấy tên đồ điện lâu nhâu liền liên tiếp phụ hoạ nháo lên:
- Đây quả thực là ông trời tác hợp cho, không thể tốt hơn nữa!
- Đệch!
Trần Mặc nhất thời tái mặt, thầm nghĩ tao tốt xấu gì cũng nuôi tụi bây sáu năm, sao lại không có nghĩa khí như vậy, thật là không có nghĩa khí gì hết.
- Lão đại, anh lấy cô ta đi!
Nặc Nặc liền nhảy đến trên vai của hắn, hảo tâm an ủi:
- Bởi vì cái gọi là, hy sinh một người mà hạnh phúc vạn nhà, anh coi như suy nghĩ cho anh em đi.
- Cút! Sao mày không đi mà lấy?
Trần Mặc trực tiếp đánh bay nó, thầm nghĩ di động cũng xứng với đồ chơi làm bằng đường, coi như là nghệ thuật dân gian cùng khoa học kỹ thuật hiện đại kết hợp hoàn mỹ.
- Em cũng muốn mà!
Nặc Nặc thực bất đắc dĩ lắc lắc, mặt tiếc hận thở dài:
- Thế nhưng người ta đâu có để ý đến em!
Thực hiển nhiên, đây là điển hình của việc được tiện nghi còn khoe mẽ, chém gió không ngượng mồm!
Có điều mặc kệ Trần Mặc nghiến răng nghiến lợi, vị tướng quân rối gỗ lại mặt mày hớn hở nói :
- Một khi đã như vậy, cứ quyết định thế đi! Công chúa điện hạ tính toán tối nay sẽ thành hôn, thỉnh tôn giá đi tắm rửa thay y phục!
Nói đến đây, mấy sơn quỷ đã chậm rãi tiến về phía trước, Trần Mặc cũng đã chuẩn bị tốt việc đào hôn.
Có điều ngoài dự liệu của hắn, mấy sơn quỷ lại mặc kệ hắn, đồng loạt vươn ra lợi trảo, đem Nặc Nặc trên vai hắn kéo lại.
Giờ khắc này, mấy người Trần Mặc đứng hình! Gần vài giây sau, Nặc Nặc đang hóa đá đột nhiên gào lên:
- Từ từ đã! Cứ bình tĩnh đã! Có phải hay không các người nhầm người.
- Tuyệt phối! Tuyệt phối!
Trần Mặc cố nén cười nắm lấy Nặc Nặc, tự mình bắt nó đưa đến xe ngựa của Na Na công chúa:
- Công chúa điện hạ, ta đây liền đem huynh đệ này tặng cho người, người nên hảo hảo chiếu cố hắn…
- Không biết công chúa thế nào, chứ hắn cũng không “muốn” nhiều lắm, mỗi ngày khoảng ba lượt là được rồi. Đúng rồi, nếu cần roi da đèn cầy thì chỗ này của ta có thể giảm giá 30%, cam đoan có nguồn cung cấp sung túc!
- Không muốn! Không muốn a!
Nặc Nặc đáng thương còn đang giãy dụa, nhưng mấy chục thị vệ tượng đất đã đồng thời rút ra trường kiếm, bày ra tư thế sẵn sàng đem nó chém thành sắt vụn.
Mà khi Nặc Nặc đưa ánh mắt van nài tới, mấy đồ điện cũng rất biết điều nhìn lên trần nhà, ra vẻ ta đây không có gì liên quan.
Chỉ có Bản Bản còn nhỏ tiếng than thở một câu:
- Này, Nặc Nặc mà xếp hình với đồ chơi làm bằng đường thì về sau sẽ sinh ra cái gì nhỉ?
- Sinh ra cái đầu mày!
Nhìn sang khuôn mặt hạnh phúc của công chúa, Nặc Nặc nhất thời rơi lệ đầy mặt.
- Nặc Nặc, mày hãy lấy cô ấy đi!
Tâm tình thật tốt thở ra một hơi, Trần Mặc cười cười nói lại nguyên văn lời Nặc Nặc nói ban nãy:
- Bởi vì cái gọi là, hy sinh một người mà hạnh phúc vạn nhà, mày coi như suy nghĩ cho anh em đi.
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch giả: Độc Cô Huyết
Biên dịch: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Người giấy làm việc hiệu suất rất cao, so tốc độ với chúng nó thì nhiều bộ máy cơ cấu hiện tại chắc phải tự sát mà tạ tội với thiên hạ.
Sau gần mười phút đồng hồ, toàn bộ nghi thức hôn lễ đều đã bắt đầu tiến hành, Nặc Nặc và công chúa Na Na đang phu thê giao bái, sau đó sẽ bị trói… À không, là được đưa vào động phòng.
- Hỉ sự! Đại hỉ sự đây!
Nhìn cái di động mặt đầy bi phẫn, lại nhìn vị công chúa đang xấu hổ kia, Trần Mặc chỉ sợ thiên hạ không loạn, cảm khái:
- Chúng mày nhìn xem, Nặc Nặc kích động đến mức mừng rơi nước mắt rồi, cảnh này thật quá đáng để chúng ta ghi nhớ suốt đời!
- Hỉ cái đầu các người! Nhớ cái đầu các người!
Nặc Nặc rơi lệ đầy mặt, ngửa mặt lên trời thở dài, chỉ hận mình không có ngón giữa, không thể “cảm tạ” mấy tên đồng bạn khốn nạn kia.
Chẳng qua công chúa làm bằng đường không biết được như thế, nàng vô cùng vui mừng ôm lấy trượng phu, nũng nịu:
- Tướng công, thiếp nhất định sẽ làm vợ hiền, sớm làm cho nhà chúng ta con cháu đầy đàn…
- Quá hổ báo rồi!
Nghĩ đến cảnh công chúa ôm lấy tiểu Nặc Nặc mà cày bừa, Trần Mặc đột nhiên cảm thấy cơ mặt co quắp lại.
- Nặc Nặc, mày phải nhớ kỹ…
Thuận thế dẫm lấy cái di động đang định chạy trốn kia, hắn cười phì phì gật đầu nói:
- Mày xem, Địa Tạng Bồ Tát có dạy “Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục?”. Huống hồ làm gì có địa ngục nào sướng như của mày. Coi như mày hy sinh vì sự nghiệp chủ nghĩa xã hội đi!
Kết quả là, sau lời kêu gọi chí lý kia, đôi vợ chồng mới cưới được đưa vào động phòng. Đây có lẽ là tình yêu khó tin nhất trong lịch sử.
Mà thừa dịp cảnh chúc mừng, Trần Mặc cũng giữ lại tướng quân rối gỗ đang thu binh về phủ, hỏi hắn về những biến hóa của khu triển lãm.
Như là đã thành người một nhà, tướng quân rối gỗ này không hề nghi ngờ gì, lập tức nói hết những gì mình biết.
Dựa theo lời hắn kể thì lại biến hóa này của khu triển lãm nghệ thuật đã diễn ra từ lâu, hình như đã vài thập niên rồi.
Mỗi khi đêm đến, tất cả các sản phẩm triển lãm đều sống dậy, ngay cả những nhân vật trong tranh cũng sẽ rời khỏi tranh, dần dần xây dựng nên vương quốc “Đông Lương” bây giờ.
Vương quốc này chủ yếu là người giấy, tượng đất, rối gỗ, công chúa bằng đường Na Na là người thống trị nơi này, đương nhiên bây giờ còn có cả phò mã Nặc Nặc.
- Chẳng qua chúng ta cũng không hiểu vì sao lại có biến hóa này.
Thế nhưng khi Trần Mặc hỏi nguyên nhân thì mặt tướng quân rối gỗ cũng nghệt ra.
Trần Mặc hơi nhíu mày. Khi lão ma men kia mời mình cũng không nói có hiện tượng kỳ quái như thế.
Rất khó miêu tả loại chuyện này, vô số đồ trưng bày trong bảo tàng đều hồi sinh, hơn nữa biểu hiện không hề khác sinh vật bình thường.
Nghi vấn này có được đáp án rất nhanh. Đang bị đẩy ra Ngọ môn… Không, là đang bị đẩy vào động phòng, Nặc Nặc tức giận quát lên:
- Vô nghĩa! Nếu chúng ta cũng có thể biến thành yêu quái thì tượng đất rối gỗ sống lại có gì kỳ quái?
- Hả? Ý của mày là…
Câu nói vô tâm này đột nhiên làm cho Trần Mặc tự hỏi.
Sự thật chính là như vậy. Tượng đất rối gỗ sống lại cũng giống như đồ điện biến thành yêu quái, tất cả đều giống như có được sinh mệnh, mà có thể làm được như vậy chỉ có…
- Đi theo tao!
Đột nhiên vỗ tay cái đét, Trần Mặc chắp tay với tướng quân rối gỗ, sau đó lên Xa Xa phi mất.
Bản Bản cùng Oa Oa liếc mắt nhìn nhau, rất phối hợp chọn bỏ qua Nặc Nặc, lắc lư đi theo.
Kết quả là, nhìn thấy công chúa má ngọc ửng đỏ kia, Nặc Nặc đáng thương chỉ có thể hét to:
- Đợi đã, chúng mày đều đi rồi, tao phải làm thế nào?
- Mày ở lại, một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng cơ mà!
Âm thanh còn đang vọng về trong đại sảnh triển lãm, xe điện đã nghênh ngang rời đi, biến mất không còn tăm hơi.
Công chúa Na Na khó hiểu quay đầu nhìn nhìn, sau đó lại hạnh phúc mong chờ, âu yếm ôm lấy trượng phu.
Giờ phút này, Nặc Nặc nhìn thê tử của mình, chỉ có thể lệ rơi đầy mặt mà gào thét:
- Không được! Ta sẽ không vì một gốc hoa mà bỏ qua cả khu rừng… Ặc, cô đừng lại đây, có chuyện từ từ nói, sao lại cởi quần áo… Cứu mạng! Cứu mạng! Cô tiến đến nữa ta sẽ kêu lên đó!
Bỏ qua chuyện đám cưới của Nặc Nặc, Trần Mặc đang nhắm mắt cưỡi xa xa phóng như bay, cảm thụ khí tức mỏng manh của mảnh ngọc vỡ kia.
Dọc theo hành lang, hắn xuyên qua mấy khu triển lãm, cũng dần nhận ra khí tức này càng ngày càng rõ.
Trên thực tế, trong quá trình tìm kiếm, Trần Mặc cũng đã thấy được biến hóa của bảo tàng này.
Mấy con sư tử đá đang vật lộn trên sàn nhà, hai bộ giáp đang múa kiếm, càng khoa trương hơn là mấy người vượn Bắc Kinh lại có thể uống nước ở cửa toilet…
- Nói thật, tao cảm giác như đã gặp cảnh này rồi.
Nhìn thấy một bộ xương voi ma mút đi qua trước mặt mình, Trần Mặc chỉ có thể buồn bực gãi đầu.
Lời còn chưa dứt, Bản Bản đột nhiên lắc lư, lập tức mở ra video. Vài giây sau, trên màn hình xuất hiện một bộ phim, đúng là bộ phim Mỹ “Night at the Museum”. (Đêm trong viện bảo tàng)
- Mẹ ơi! Thật đúng là phim này?
Đưa tay lên dụi mắt, Trần Mặc nhìn cảnh trong phim, lại nhìn cảnh trước mặt, đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Đến tột cùng là hiện thực bắt chước điện ảnh, hay điện ảnh vốn là hiện thực… Vấn đề này là không thể nào biết rõ, nhưng nếu viện bảo tàng này bị phá không thể phục hồi thì mình phải giải thích với lão già kia thế nào?
Chẳng lẽ thật sự phải làm giống như Dung tỷ nói, phải bán nhà bán mình để bồi thường… Khoan!
Đột nhiên nghĩ đến một việc, Trần Mặc phanh lại, giống như nhớ đến cái gì đó, quay đầu nhìn về phía xa.
Gần như đồng thời, Bản Bản đã do dự nói:
- Lão đại, nếu mọi thứ đều sống thì chỗ của Dung tỷ và tiểu Tam… (tiểu Tam – Trư Đầu Tam, con heo tinh)
- Đệch!
Lời còn chưa dứt, Xa Xa lập tức chuyển hướng, trực tiếp đảo qua vách tường quay đầu ngược lại.
Cảm nhận được gió gào thét bên tai, Trần Mặc chỉ hận tốc độ không thể nhanh hơn:
- Chết tiệt, chỉ hy vọng Trư Đầu Tam còn có thể có giác ngộ của yêu quái, đừng nói với tao rằng ngay cả mấy tượng binh mã nó đều…
- Rầm!
Trực tiếp đập vỡ một vách tường, Xa Xa nhảy vào khu triển lãm lịch sử thời tiền Tần.
Trần Mặc ho lấy ho để, còn chưa kịp mở mắt thì đã nghe thấy tiếng hét thảm từ phía xa:
- Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng!
Giọng nói này cực kỳ quen thuộc, không cần nhìn cũng biết là tiếng của Trư Đầu Tam.
Chẳng qua vài giây sau, khi Trần Mặc nhìn rõ tình hình ở phía xa thì ngạc nhiên đến nỗi không nói được gì.
Trong khu triển lãm tượng binh mã, Trư Đầu Tam đáng thương đang bị buộc vào gỗ nướng, đang la hét thảm thiết.
Nhìn đống củi dưới người nó thì đúng là chỉ cần một mồi lửa, một món nầm heo thơm phức có thể ra lò…
May là những tượng binh mã kia vẫn còn đang chuẩn bị.
Mấy tượng binh mã đang cầm gia vị mà Diệp Dung để lại, cực kỳ tò mò đổ lên người Trư Đầu Tam. Còn có một gã thủ lĩnh thân hình cao lớn lại đang rút kiếm nhìn xung quanh, hình như tìm xem có thể lấy lửa ở đâu.
Sau đó, thấy cứu binh đột nhiên xuất hiện, những tượng binh mã này đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng cầm lấy vũ khí, từ từ tiến lại.
- Ặc… Đồ phỏng chế cũng có thể sống lại?
Trần Mặc ngạc nhiên lùi về sau vài bước, đột nhiên cảm thấy may mắn đây không phải là bảo tàng Thiểm Tây, nếu không đúng là bị hội đồng rồi.
(Bảo tàng lịch sử Thiểm Tây được Trung Quốc coi là ‘Quốc gia chi bảo’, chứa cất đủ loại cổ vật, trong đó theo ý ở đây là hàng loạt tượng binh mã bằng đất nung của Tần Thủy Hoàng)
Gần như đồng thời, thủ lĩnh tượng binh mã kia khẽ nhíu mày, phun ra một câu cổ quái:
- Who are you?
- Mẹ ơi!
Trần Mặc trợn tròn mắt, đột nhiên có cảm giác như muốn hộc máu.
Cho dù tiếng Anh của hắn không tốt thì cũng biết những lời này nghĩa là gì… Chẳng qua thế quái nào mà tượng binh mã lại biết tiếng Anh, chẳng lẽ bọn nó cũng đi học ngoại ngữ?
- Lão đại!
Bản Bản trốn phía sau hắn lập tức lên mạng tra:
- Lão đại xem tin này, nghe nói mấy thứ này là thành Nam thuê một công ty nước Anh chế tạo, lúc đó còn khiến cho mọi người bàn tán xôn xao.
- Đệch! Sính ngoại thế sao?
Trần Mặc dụi mắt không biết nói gì, thầm nghĩ bây giờ đúng là hòa thượng nước ngoài cũng biết niệm kinh, ngay cả tượng binh mã cũng phải để người nước ngoài làm.
Chẳng qua bây giờ không phải là lúc nghĩ mấy điều này. Nhìn mấy tượng binh mã không ngừng nói tiếng Anh, Trần Mặc chỉ có thể bất đắc dĩ quay đầu nhìn phía sau:
- Tiếng Anh của tao kém, Nặc Nặc mày lên… Hả?
May là sau đó, Oa Oa đột nhiên xung phong nhảy ra, nói:
- Lão đại, tiếng Anh em cũng biết, để em nói với bọn hắn!
- Mày biết?
Trần Mặc vô cùng nghi ngờ nhìn cái nồi cơm điện này. Đến cả tiếng phổ thông còn nói loạn cả lên, bây giờ còn bảo biết nói tiếng Anh.
- Bình thường thôi, thứ ba thế giới!
Nhìn lại thì Oa Oa có vẻ rất tự tin, dương dương tự đắc nói:
- Tuy tiếng Anh của em không tốt, nhưng nói với mấy đồ này cũng horse horse tiger tiger.
Horse horse tiger tiger?
- Là sao?
Trần Mặc nghe không hiểu gì, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là ngôn ngữ chuyên môn cấp giáo sư.
- Quá dốt!
Chẳng qua không chờ hắn tỏ vẻ kính nể, Oa Oa cực kỳ khinh thường đáp lại:
- Những lời này có nghĩa là… Tạm được!
(Horse horse tiger tiger dịch theo tiếng Trung là mã mã hổ hổ, đọc giống Mǎmǎhǔhǔ phiêm âm từ马马虎虎 tức là ‘tàm tạm’ )
- Đệch!
Nếu không phải đang chống tay vào cột thì Trần Mặc thật sự phải ngã lăn ra đất.
Mà khi hắn còn đang sốc thì Oa Oa đã nhảy ra trước mặt mấy tượng binh mã kia, phun ra tiếng Anh phong cách Trung Quốc.
Vài giây sau, mấy tượng binh mã kia cũng sững sờ sửng sốt. Bọn hắn đột nhiên đau xót nhận ra, từng từ mà đối phương nói bọn hắn đều biết, nhưng khi hợp lại thì…
- Hả? Xem thường sao?
Oa Oa hiển nhiên là không biết tự hiểu bản thân, nhìn mấy tượng binh mã đưa mắt nhìn nhau, hắn cực kỳ nghiêm túc nói lại một lần, hơn nữa còn nói rất chậm.
Nhưng kết quả còn tồi hơn lần trước. Có lẽ là không chịu nổi loại tiếng Anh này công kích, thủ lĩnh tượng binh mã nắm chặt trường kiếm, giống như muốn trực tiếp chém chết cái nồi cơm điện này.
- Đệch! Head land!
Quay đầu nhìn thấy mặt Trần Mặc đang co quắp lại, Oa Oa thẹn quá hóa giận, quát:
- Mấy người các ngươi đã go learn English từ lâu, không ngờ tiếng Anh tiêu chuẩn đến thế còn không hiểu sao?
( dịch từng từ 1 sẽ hiểu trình độ của cái nồi cơm này)
- Nhìn cái gì mà nhìn, ca nói ngươi đấy, muốn làm ca sợ sao? Go die go, who sợ who?
(Dịch: Cái loại tiếng Anh này em cũng thua
Biên: tiếng Anh chuẩn còn gì )
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch giả: Triệu Vô Lại
Biên dịch: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Đờ ra một lát, chính Trần Mặc cũng không ngờ rằng cái khoảng thời gian gây mê của lớp tiếng Anh mà hắn từng tham gia lại quan trọng đến như vậy.
Nhưng mà đợi đến giờ khi hắn ý thức được thì cũng đã muộn rồi.
Nếu trời cao nguyện ý cho hắn thêm một cơ hội, hắn sẽ nói với giáo viên dạy Anh văn của hắn… Thầy à, thầy có thể dạy Anh văn cho cái nồi cơm điện nhà em được không?
Nhưng dù thế nào đi nữa thì vấn đề “go learn English” này cũng đã trễ rồi.
(Tiếp theo chương trước, dùng Anh ngữ bằng cách ghép từng từ)
Được cái là tình huống bây giờ cũng không tệ lắm, ít nhất ngoài mặt hai bên trao đổi cũng có được chút kết quả.
Đại khái là khi bị Oa Oa bô la ba la một hồi đến choáng váng, không biết là mấy tượng binh mã kia là hiểu hay là bị hù dọa mà tất cả đều thu hồi vũ khí.
- Thế nào, thấy ca oai phong không!
Thấy cảnh tượng như vậy Oa Oa càng thêm tự đắc, thổi phồng lên:
- Đừng quá mê luyến ca, ca chỉ là một truyền… Cái đệch!
"Véo!"
Lời còn chưa dứt thì vài cây trường mâu đã phi đến đâm ghim vào bức tường, đuôi mâu còn rung lên phát ra âm thanh nhè nhẹ.
Rơi lệ đầy mặt! Rơi lệ đầy mặt a! Nhìn những cái trường mâu ngay sát bên người, Oa Oa như bị hóa đá, thậm chí quên cả la hét kêu cứu…
- I still virgin!
Vài giây sau, nó đột nhiên thét lên mấy tiếng chói tai vang vọng khắp đại sảnh:
- You excuse me is whatever you do!
(Em còn zin, các anh tha cho em rồi làm gì cũng được – Kiểu nói và hiểu của Oa Oa )
- Ec nó nói cái gì thế?
Trần Mặc cùng Bản Bản nhìn nhau, nghĩ thầm có vẻ nó vẫn không biết sống chết phun tiếng Anh dành cho người Tàu.
Có điều không đợi hắn kịp phiên dịch thì đám tượng binh mã kia đã gầm nhẹ một tiếng rồi cùng nhau rút kiếm vọt tới.
Mắt thấy Oa Oa sắp bị chặt ra từng khúc, Trần Mặc cũng bất chấp liệu có thể làm hư cổ vật hay không, vội nắm tay lại ngưng tụ điện quang.
Trong giây lát, điện quang nổ vang bắn ra che đường tiến công của đoàn tượng binh mã, nhất thời làm cho cát đá bay mù mịt.
- Stop!
Tên thủ lĩnh của đám tượng binh mã kia hô lên một tiếng sợ hãi, dang hai tay ra ngăn không cho tấn công tiếp.
- Ta! Bằng Hữu!
Sợ nói sai tiếng Anh nên Trần Mặc chỉ có thể lựa chọn phương pháp thô sơ này.
- Cái kia, của ta, không là của các ngươi…
Hắn vỗ vỗ lồng ngực mình, rồi chỉ vào Trư Đầu Tam đang trên kệ nướng:
- Cho ta, hiểu không?
- Yours?
Mơ hồ phun ra một từ, tên thủ lĩnh kia nhìn nhìn Trư Đầu Tam như đã hiểu được.
Nhưng cũng chỉ là hơi do dự một chút, cả đám đồng thời lắc đầu, xem ra là không muốn nhường lại con heo nướng này.
- Nói sao nhỉ… Tượng binh mã sẽ không dùng của nhặt được đúng không?
Buồn bực gãi đầu, Trần Mặc cũng không suy nghĩ ra được biện pháp nào khác.
Vỗ trán một cái, hắn nghĩ giờ mà làm một tiết giáo dục công dân thì đã là quá muộn, giờ hẳn là cũng chỉ còn có thể dùng phương pháp trao đổi.
- Làm một điếu?
Vài giây sau, ba điếu thuốc thơm được đưa tới trước mặt đám tượng binh mã:
- Biết đây là cái gì không, cái này không dùng để ăn mà dùng để hút, dùng miệng hút không phải dùng mũi… Sax?
Giờ khắc này, Trần Mặc nín khẩn trương việc giải thích vì hắn đột nhiên phát hiện hóa ra người ngu nhất là mình.
Trong đôi mắt đầy ngạc nhiên của hắn, mấy tượng binh điêu luyện kẹp điếu thuốc đưa lên miệng, nhìn điệu bộ phải nói là nghệ nhân chứ không đùa.
Mà tên thủ lĩnh của chúng hào khí dang tay tỏ vẻ vỗ nhẹ hướng về phía Trần Mặc, nói cái gì đó không rõ:
- Light! (Lửa)
- Ta ngất, các ngươi là tượng binh mã thật sao?
Trần Mặc không nói nên lời trợn trắng mắt, hận không thể xông lên để vạch áo giáp của đối phương xem bên trong là thứ gì.
Đương nhiên đây chỉ là nghĩ mà thôi, hắn cũng thức thời móc ra một hộp quẹt châm thuốc cho các vị tiền bối.
Thỏa mãn rít sâu một hơi, tên thũ lĩnh túm lấy cái hộp quẹt, lúng búng nói qua một bên khóe miệng:
- That’s yours! (Của anh đấy)
Chỉ chỉ Trư Đầu Tam đang trên kệ nướng, tên thủ lĩnh lại rít sâu một hơi hơn nửa điếu thuốc, hơi dài tới nỗi người khác phải thán phục.
Cấp dưới của hắn cũng không chịu thua, tranh nhau hút rồi phun ra từng vòng khói. Trong đó còn có kẻ phun ra được hình tiên hạc, ngư ông, người cá, thủy triều…
Trần Mặc lệ rơi đầy mặt, chỉ thiếu điều cắn đứt ngón tay để xem đây có phải là mơ không. “Đinh Công Mạnh”, nơi này rõ ràng không phải tượng binh mã mà lá đám “yên quỷ” đã thành danh vài chục năm thì có! (Yên quỷ: dạng giống tửu quỷ, nhưng thay nghiện rượu thì là nghiện thuốc)
Thừa dịp này Oa Oa vội chạy tới cứu Trư Đầu Tam đang khóc ròng kia ra.
Tiếp đó là cảnh thường thấy trên phim, nhân vật suýt bị hại lao tới ôm ấp nhân vật chính. Trư Đầu Tam còn đáng thương khóc lớn:
- Trần ca! Tí nữa em bị bọn hắn nướng rồi!
- Yên tâm! Mày còn phải lấy làm may mắn và vẻ vang chứ, không phải con heo nào cũng có cơ hội bị tượng binh mã làm thịt đâu!
Ngăn nó tiếp tục làm nũng, Trần Mặc hồ nghi hỏi:
- À mà mày dù gì cũng là yêu quái sao lại cùi bắp như vậy?
- Đánh lén! Bọn hắn đánh một gậy làm em hôn mê, chờ em tỉnh lại thì…
Nhắc tới chuyện này Trư Đầu Tam lập tức nghiến răng nghiến lợi.
Giống như là vừa được khen ngợi, mất tượng binh mã rất ăn ý cùng quay đầu nhìn lại, làm ra bộ mặt tươi cười còn khó coi hơn cả khóc.
- Thì ra là thế!
Trần Mặc không biết nói gì hơn, chớp mắt vài cái rồi lại vỗ vỗ Trư Đầu Tam nói:
- Dù là gì đi nữa thì cũng đừng có gây hấn gì với họ nữa… Phải rồi, Dung tỷ đâu?
- Dung tỷ?
Đôi mắt của Trư Đầu Tam liền mê man, sau đó toàn thân run lên một lát mới chần chờ nói:
- Dung tỷ vừa rồi đi toilet, nhưng cũng đã khoảng mười mấy phút rồi…
Lời còn chưa dứt, Trư Đầu Tam xui xẻo đã dính đòn bắn lên trời, lần nữa rơi vào vòng vây của đám tượng binh mã.
Không đợi nó kháng nghị, Trần Mặc lập tức leo lên Xa Xa phóng như bay.
- Đợi một chút! Toilet bên kia!!
Trư Đầu Tam suýt ngất cũng kịp lò dò thò cổ lên, lớn tiếng nói theo:
- Này! Phía trước quẹo trái… Ặc!
Lời của nó đột nhiên nghẹn ở họng, bởi vì đám tượng binh mã đã xông tới lần thứ hai.
Khẽ bật bật đánh lửa hộp quẹt, bọn hắn dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn vào Trư Đầu Tam, sau đó chỉnh tề nhe hàm răng nanh trắng toát ra.
Vài giây sau, một tiếng kêu thét chói tai lần nữa vang vọng khắp đại sảnh triển lãm:
- Cứu mạng! Trần ca, anh là đồ nối giáo cho giặc, tôi nguyền rủa lão bà của anh vĩnh viễn là xử nữ!
Có tác dụng sao? Cũng có thể lắm, nhưng điều kiện tiên quyết phảu là con heo này bị biến thánh heo nướng trước rồi mới dùng oán niệm đi báo thù.
Như là để thành toàn cho nó, mấy tượng binh mã đã rút đao kiếm ra, bộ dạng muốn lập tức làm thịt heo nướng.
Cả đám nhìn nó bằng ánh mắt tội nghiệp, Trư Đầu Tam không tự chủ được rùng mình, vội nặn ra vẻ tươi cười đầy mặt:
- Các vị đại ca, thịt em vừa hôi vừa dai không thể nuốt nổi đâu. Nếu muốn ăn ngon thì em biết nhièu chỗ lắm, như tiệm cơm Cát Tường này…
Bỏ qua không nhắc đến việc món heo nướng có thành hay không, Trần Mặc lúc này đang cươi Xa Xa hướng về phía toilet chạy như bay.
- Mình cũng biết sơ sơ lịch sử thế giới, mà giờ được phổ cập theo cách này thì…
Cảm nhận gió rít qua mặt, lướt qua các lúc càng nhiều đồ triển lãm đủ niên đại đã sống lại làm hắn chỉ có thể vỗ trán than:
- Điên rồi!
Trong tầm mắt hắn, các đồ vật triển lãm kì quái đều đang tự hành động một cách nhịp nhàng trật tự.
- Quái quỷ gì trong đêm nay thế? Đúng là giống y phim Đêm trong viện bảo tàng…
Đây đã là lần thứ hai Trần Mặc tự than thở cùng một câu, thầm nghĩ chuyện này cũng quá là cẩu huyết rồi!
Khác biệt duy nhất là trong bộ phim kia cũng không có nhân vật nữ đi toilet, hơn nữa cũng không có việc bị tập kích… Nếu là như vậy chắc Diệp Dung cũng không sao, nhưng mà sao có thể như vậy chứ?
- Lão đại, Dung tỷ chắc chắn là không có trong toilet!
Nhìn thấy cái toilet đang dần hiện rõ, Oa Oa nhịn không được thốt lên.
- Tao biết!
Trần Mặc khẽ gật đầu, nhưng vẫn chỉ huy Xa Xa chạy tới:
- Nhưng có lẽ ở đó sẽ tìm được dấu vết… À mà bọn mày có chui vào nhà vệ sinh nữ rồi sao?
Có trời mới biết mục đích chính của bọn nó, nhưng Xa Xa đã gào thét tông xuyên tường toilet nữ.
Không kịp phủi đi đất cát, Trần Mặc lo lắng đá tung từng cánh cửa trong toilet:
- Dung tỷ, cô ở đâu? Dung tỷ, cô ở đâu? Dung tỷ, cô… Ách!
Sau khi đá văng cánh cửa thứ ba ra, hắn nhất thời im bặt không nói lên lời.
Trong buồng toilet bị phá cửa đó, Diệp Dung đang thất kinh kéo váy, nhìn vào kẻ vừa xông vào cách gang tấc.
Giờ phút này, hai đôi mắt thật quỷ dị đối nhau, toàn bộ hiện trường yên tĩnh như trạng thái chân không.
Oa Oa cùng Bản Bản nhìn nhau rồi đồng loạt quay người úp mặt vào một vách tường nơi Diệp Dung không nhìn thấy, thấp giọng lẩm bẩm:
- Nhìn không thấy ca, nhìn không thấy ca, bọn ca là không khí…
(Giống đoạn đi trốn trong Ninja loạn thị, mình nhắm mắt úp mặt không thấy người ta tức là người ta không thấy được mình )
Khá, quá khá! Mấy đồ điện kia có thể nhìn không thấy nhưng mà Trần Mặc lại cái gì cũng thấy!
Hắn nhìn thấy cặp đùi thon dài của Diệp Dung, da thịt trắng nõn thậm chí còn thấy …
Không tự chủ được rùng mình một cái, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt đang dần chuyển sang đỏ ửng, Trần Mặc đột nhiên xem như chẳng có chuyện gì nói:
- Dung tỷ, cô ở đâu?
- Sặc, như vậy mà cũng được?
Trong cái nhìn kính nể của Xa Xa, Trần Mặc giống như trước mắt là không khí, cẩn thận đảo qua đảo lại kiểm tra.
Mãi cho đến khi Diệp Dung tức giận đến run rẩy thì hắn mới bình tĩnh từ từ xoay người đi, thậm chí không có một tiếng tạm biệt.
Chẳng qua vài giây sau một tiếng hét chói tai vang vọng trong toilet xém tí làm chập mạch mấy cái đồ điện:
- Lưu manh! Lưu manh! Lưu...
- A? Dung tỷ, thì ra cô lại ở nơi đây à?
Trần Mặc quay đầu lại, vẻ mặt vô tội, thuần khiết như một Thiên Sứ.
Nhưng ngay thời khắc ngắn ngủi này, cùng lúc với tiếng kinh hô của Diệp Dung, một tiếng bóng người màu xanh chợt xông thẳng tới!
Trường đao gào thét vung qua, mang theo thanh mang ngang trời chém tới:
- Dâm tặc! Dám trêu chọc hoàng hoa khuê nữ, có biết được Quan Vân Trường ta hay không?
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†