HUYẾT CHỈ ĐOẠT HỒN
Nguyên tác: Nhất Giang
Dịch thuật: Vô Danh
Nguồn: nhanmonquan.com
Chương 11 Ngọc Diện Hồ Ly
Đả tự: Ngốc Hiệp
Thiên Ma Lãnh Cốc quanh năm lạnh lùng, huyền bí. Hôm nay bỗng rực ánh hồng quang.
"Ầm Ầm..." Tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tục vang lên cùng những đợt kình phong ào ạt.
Một bóng trắng chập chờn giữa làn sóng chưởng màu hồng cuồn cuộn không ngừng.
Chợt từ xa, một nữ nhân áo xanh lao vút tới.
Nàng vẫn lửng lơ trên không, dựng song thủ phất ra hai luồng kình khí xanh lè, xô dạt sóng chưởng màu hồng. Cùng lúc ấy, miệng nàng la lớn:
- Vạn Độc huynh, hãy dừng tay.
Luồng hồng quang lập tức tắt phụt, Bá Giả công tử sừng sững đứng trước cốc môn, trong lúc nữ nhân áo xanh vừa xẹt đến.
Bá Giả trầm giọng:
- Ngọc Diện muội. Có gì khẩn cấp mà phải đến cản trở buổi triển luyện võ công của huynh? Ngọc Diện Hồ Ly, em gái của Bá Giả công tử đáp ngay:
- Sau cái chết của Dương Tử Hùng, Lục Siêu Quần lại tuyệt tích. Linh Sơn Phái và Hỏa Long Bang tiêu tan. Huynh là người đứng đầu Hắc Phái, không nhân dịp này chiếm lấy ngôi vị Độc Bá Võ Lâm. Chỉ cần thi triển Thanh Ảnh Ma Công của ta là huynh đủ khống chế ngũ phái, mất thời gian luyện Hỏa Long Bí Kíp làm gì? Hừm một tiếng trong cổ họng, Bá Giả công tử nhìn em gái:
- Muội không hiểu được tâm trạng của huynh sao? Việc Khống chế bọn quần hùng đã ở trong bàn tay huynh. Nhưng muốn triệt phá Đào Hoa Tuyệt Trận của Đông Đảo Võ Thần Y thì huynh phải luyện cho được mười chiêu Hỏa Long Bí Kíp.
Ngọc Diện Hồ Ly mỉm cười:
- Thì ra huynh vẫn chưa quên được người con gái ấy.
Đôi mắt Bá Giả chợt như u tối:
- Phải, huynh không thể quên Bội Ngọc, đời huynh không có nàng thì dù lên ngôi vị Võ Lâm Minh Chủ cũng chẳng nghĩa lý gì.
- Nhưng huynh còn nghĩ tới nàng làm gì, bởi nàng đã trúng Ma Phong Độc Trùng của huynh, nọc nhện phát tác, nhan sắc của nàng bây giờ hẳn là khủng khiếp lắm.
Vạn Độc Bá Giả lắc đầu:
- Việc ấy đối với huynh không khó, miễn là huynh bắt được nàng. Kẻ biết đầu độc tất nhiên phải biết giải độc. Muội quên danh hiệu của huynh rồi sao? Ngọc Diện Hồ Ly cười lạt:
- Phải, Vạn Độc Bá Giả công tử... Nhưng huynh luyện Hỏa Long Bí Kíp chẳng thành công thì cũng đừng hòng ló mặt tới Đào Hoa Trang.
Bá Giả công tử gật gù:
- Quái lạ thật. Ta cứ luyện được năm chiêu cương mãnh, thì không thu nạp được năm chiêu nhu công. Tận lực luyện xong năm chiêu nhu công là năm chiêu cương mãnh bị hóa giải.
Huynh muốn phát điên lên được.
Ngọc Diện Hồ Ly nói nhanh:
- Như vậy là có một điều bí truyền của pho bí kíp mà huynh chưa tìm ra được.
Tên công tử ma đầu nhăn mặt:
- Đúng thế. Ta phải tìm cho ra. Cứ luyện mò thế này chỉ phí sức, còn có thể bị Tẩu Hỏa Nhập Ma toi mạng.
Liếc mắt nhìn anh, Ngọc Diện Hồ Ly nói một câu lơ lửng:
- Vậy mà có dịp tìm ra bí mật huynh lại bỏ qua.
Bá Giả công tử trừng mắt:
- Muội muốn nói tới gã Lục Siêu Quang? Ngọc Diện Hồ Ly gật đầu:
- Chính hắn...
Thở phào một tiếng, Bá Giả công tử bảo:
- Huynh đã có ý bắt sống Lục Siêu Quang. Nhưng Đông Đảo Võ Thần Y xen vào khiến huynh quá nóng, đã đẩy văng hắn xuống vực.
Gã nghiến răng trèo trẹo:
- Mọi sự rắc rối đều do lão già quái quỉ ấy. Dẹp được Đào Hoa Tuyệt Trận huynh sẽ tán xương lão ra làm thuốc pháo.
Chợt nhận ra Ngọc Diện Hồ Ly đăm chiêu, lơ đãng như chẳng nghe mình nói gì, Bá Giả gật gù:
- Dường như muội có cảm tình với Lục Siêu Quang? Quay nhìn phía xa, Ngọc Diện Hồ Ly khẽ nói:
- Một Thiếu niên đẹp trai, phong lưu hòa nhã như vậy, không có cảm tình sao được. Vả lại họ Lục với anh em ta nào có thù oán gì đâu. Cha chàng đã tuyệt tích mà huynh còn nặng tay với chàng.
Bá Giả cười gằn:
- Muội quên rằng gã chính là kẻ đã hứa hôn với Bội Ngọc? Vấn đề quan trọng hơn nữa, nếu để Lục Siêu Quang lọt vào tay phe nhóm nào khác, sẽ lộ bí mật về bí kíp Hỏa Long.
Đôi mắt Ngọc Diện Hồ Ly như mơ màng:
- Linh tính của muội vẫn mách bảo rằng Lục Siêu Quang chưa chết.
Tiếng cười của Bá Giả lạnh tanh:
- Muội nằm mộng giữa ban ngày đấy à? Lọt xuống tử vực Ma Phong mà còn sống được sao? Vẫn không chịu thua, Ngọc Diện Hồ Ly cãi lại:
- Chắc huynh cũng biết Hồng Huyết Thần Quân đã sống dưới vực thẳm ấy từ mấy chục năm qua? Nhếch mép như chế nhạo, Bá Giả trầm giọng:
- Câu chuyện Hồng Huyết Thần Quân sống dưới vực Ma Phong chỉ là huyền thoại hoang đường. Cách đây ba mươi năm, sau trận giao tranh long trời lở đất với các đại môn phái Hắc Bạch quần hùng, lão ta đã lao đầu xuống tử vực rồi tuyệt tích luôn...
Ngọc Diện Hồ Ly cười khẩy:
- Huynh tưởng Hồng Huyết Linh Quân chịu thua các môn phái sao? Ngài là người đạo hạnh, sau trận giao đấu suốt ba ngày ba đêm ấy. Linh Quân sợ tổn đức hiếu sinh, bởi bắt buộc phải giết quá nhiều kẻ âm mưu cưỡng đoạt Hồng Huyết Kỳ Thư, nên ngài xuống vực Ma Phong qui ẩn đấy thôi.
Bá Giả lắc đầu xua tay:
- Muội đã quá tôn sùng lão già ấy, huynh không có thời gian tranh luận với muội.
Huynh chỉ cần nói với muội rằng việc huynh khổ luyện bí kíp Hỏa Long để phá vỡ Đào Hoa Tuyệt Trận, giành lại tiểu thư Bội Ngọc là hành động không ai có thể can ngăn. Huynh đã say mê bóng hình nào thì đối diện với cái chết huynh cũng không ngại.
Cười vang lên, Ngọc Diện Hồ Ly bảo:
- Vậy thì huynh cứ việc nuôi mộng xâm nhập Đào Hoa Trang, còn muội sẽ mạo hiểm xuống vực Ma Phong tìm chàng trai họ Lục.
Nhìn sững em gái, Bá Giả hỏi giật giọng:
- Muội có điên không đấy? Lao đầu xuống vực Ma Phong là tự tìm cái chết như bao kẻ ngu xuẩn từng tuyệt đích vì tham vọng. Muội muốn đóng góp thêm cho tử vực một bộ xương khô à? Huynh cấm muội không được hành động mù quáng như thế.
Ngọc Diện Hồ Ly nhướng mắt:
- Huynh quyết phá Đào Hoa Tuyệt Trận vì yêu Bội Ngọc, lẽ nào huynh cấm muội xuống vực Ma Phong để tìm cho mình người tình? Nàng gằn giọng:
- Chào huynh, muội đi đây...
Bá Giả thét lớn:
- Ngọc Diện, đừng hành động điên cuồng.
Lời can ngăn của Bá Giả công tử đã muộn, Ngọc Diện Hồ Ly đã nhún mình phóng vút đi như tên bắn. Trong chớp mắt, nàng chỉ còn là một cái chấm nhỏ màu xanh ở cuối chân trời...
-oOo-
Trong lúc anh em Bá Giả nhắc đến Lục Siêu Quang, thì từ dưới vực Ma Phong có một luồng sáng đỏ vọt lên như chiếc pháo thăng thiên.
Luồng sáng bay vào tới một mỏm đá. Ánh đỏ lung linh màu huyết bao quanh một chàng trai đang đảo mắt nhìn quanh.
Lục Siêu Quang...
Chính chàng trai ấy đã luyện xong pho Hồng Huyết Kỳ Thư trong Linh Quân Biệt Phủ...
Chàng sử dụng khinh thân ảo pháp Hồng Huyết Xung Thiên bắn vọt thân mình lên khỏi vực sâu thăm thẳm.
Đã luyện thành công Hồng Huyết Khí Lực, mỗi khi chàng trai triển vận công lực là có một vòng sáng đỏ như máu bao quanh, lung linh quái lạ vô cùng.
Chàng đã trụ bộ ngay đầu Bãi Sinh Tử, rồi đảo mắt nhìn quanh bốn hướng...
Vòng sáng đỏ mờ dần, rồi tắt hẳn.
Lục Siêu Quang trụ bộ lặng im. Trong đầu ôn lại những sự việc mình sắp phải làm.
- Việc cần nhất là phải tìm cho ra sư thúc Phiêu Bồng Khách, may ra phát hiện được tung tích phụ thân. Cùng lúc ta phải truy tầm hành tung của Vạn Độc Bá Giả và Tứ Lão Quái để trả mối thù tàn sát Hỏa Long Bang.
Thanh Vô Hư Thần Kiếm bỗng lúc lắc bên hông bởi trận gió đùa, làm chàng trai sực nhớ:
- Phải rồi, ta còn nhiệm vụ trao thanh bảo kiếm này cho người con gái có tên Khưu Tuyết Vân và giúp nàng trả thù cho cha, theo lời ký thác của Vô Hư Kiếm Khách Khưu Lôi Chấn.
Đang miên man suy nghĩ, bỗng bên tai Lục Siêu Quang nghe thấy những tiếng động lạ:
- Vụt vụt...
- Soẹt soẹt...
Những bóng người từ xa lao tới, cắm mình xuống khoảng đất trống giữa Bãi Sinh Tử.
Biết chung quanh mình đã có nhiều người, nhưng Lục Siêu Quang vẫn tảng lờ như không.
Chàng muốn xem bọn này là ai... và họ định làm gì...
Từ phía sau, Lục Siêu Quang nghe tiếng rống như chuông vỡ chọc vào tai chàng:
- Tiểu tử, mi là đứa nào mà dám đứng đó? Một giọng khác, khàn khàn như ho kinh niên:
- Có lẽ tiểu tử này cũng hoài bão một ảo vọng thám hiểm bí ẩn của vực Ma Phong nên mới đến đây...
Lại một tiếng rống như sói tru, truyền đến:
- Mặc xác nó, cứ tống cổ nó khỏi nơi này để ta dễ hành động.
Lập tức có tiếng quát to:
- Tiểu tử, quay lại đây ta bảo.
Lục Siêu Quang quay đầu lại thì thấy cả bọn người ấy có bốn năm tên, một lão già và ba hán tử, mặt mày hung ác.
- Chàng trai liền vận tinh quang vào nhãn lực, quét ngang bốn kẻ lạ bằng tia nhìn nảy lửa, ghê hồn.
Lão già cùng ba hán tử chạm phải tia nhìn kinh khiếp của Lục Siêu Quang thì đều rúng động, tháo lui mấy bước.
Trợn mắt nhìn lại, lão già hách dịch hỏi:
- Tiểu tử, ngươi tên là gì? Không muốn lộ hành tung, nên Lục Siêu Quang đủng đỉnh đáp:
- Tên họ ta là gì, chẳng liên quan đến các ngươi.
Lão già bực tức thét vang:
- Tại sao ngươi đến nơi này? Lục Siêu Quang gằn giọng:
- Quái lạ, ta đang đứng chơi, các ngươi dẫn xác đến ta chưa hỏi, sao các ngươi lại tra vấn ta vậy? Tiếng cười của lão già chợt bật lên như ma hú:
- Ha, ha, thằng nhãi nhép, chắc mi chưa biết ta là ai? Giọng Lục Siêu Quang đầy khinh mạn:
- Ta chẳng cần biết lão là kẻ bá vơ nào cả.
Bọn hán tử gầm gừ, tức giận. Một tên quay sang lão già:
- Bẩm đường chủ, lão rùa già kia sắp tới, xin đường chủ cho tệ đồ được tống cổ thằng nhãi nhép này.
Lão nhân được gọi là đường chủ xua tay, dịu giọng:
- Khoan, đừng nóng. Tiểu tử này chưa chắc có liên quan với con rùa già. Cứ để ta hỏi căn nguyên trước đã.
Một tên hán tử nói:
- Nơi Bãi Sinh Tử này, bổn bang đã đặt nhiều vật chướng ngại trong ngày hôm nay. Dù tuyệt thủ võ lâm cũng khó lọt. Tại sao thằng nhóc kia có thể vào ra an toàn? Gật gù mấy cái, lão già trố mắt nhìn Lục Siêu Quang, gầm gừ:
- Này thiếu hữu, anh bạn không muốn tỏ bày tên tuổi thì thôi. Nhưng hôm nay, nơi Bãi Sinh Tử này bổn bang có việc thanh toán hiềm khích... Anh bạn vui lòng tránh ra chỗ khác được không? Lục Siêu Quang lạnh lùng đáp:
- Liệt vị hiềm khích với ai thì mặc liệt vị. Còn ta đứng hóng gió nơi đây mặc ta, nói lôi thôi cái gì vậy? Nổi giận vì tưởng Lục Siêu Quang có liên quan với đối phương, lão già thét lớn:
- Tiểu tử, chắc ngươi có liên quan với kẻ thù địch của ta, nên mới nghênh ngang chờ đợi đồng bọn ở nơi này. Ngươi chắc chưa biết ta chính là Truy Hồn Khách Dã Thiên Môn, đường chủ Bát Kỳ Bang đây. Ngươi khôn hồn hãy lê xác đi nơi khác, kẻo bị ta phanh thây quăng xuống vực thẳm bây giờ.
Mấy lời nói của lão, khiến Lục Siêu Quang hiểu rằng Bát Kỳ Bang của lão đang chờ một kẻ nào đến để thanh toán món nợ máu. Tánh hiếu kỳ của người trai trẻ thúc giục, lẽ nào chàng chịu rời đi nơi khác.
Chàng bèn quát lại:
- Lão già gần chết, mà cái miệng tanh tưởi vẫn hăm he giết người. Để ta xem lão giết được ai.
Tên hán tử đứng bên lão già nổi giận phóng tới:
- Đường chủ nên nghỉ tay, để thằng nhãi nhép này tệ đồ cho hắn về miền âm cảnh.
Dứt lời, hắn dựng song thủ đẩy tới một luồng kình khí, sức mạnh như khối đá ụp vào Lục Siêu Quang.
Lục Siêu Quang ung dung vung song chưởng, kình lực cuồn cuộn xô về phía đối thủ.
"Bình!" Tiếng nổ chát chúa vang lên, gã hán tử bị kình lực hất văng vào sườn núi, thịt da tan nát giữa bãi đất hoang, ngó thật ghê rợn.
Vừa từ dưới vực thẳm lên, mới thử kình lực, Lục Siêu Quang không ngờ sức mạnh của mình oai mãnh, lạ lùng đến thế.
Gã hán tử bỏ mạng vừa rồi là một hương chủ, đứng đầu một kỳ đường đã lừng lẫy chốn giang hồ không dè lại tan xác bởi tám phần công lực của chàng trai.
Sự thật Lục Siêu Quang chẳng muốn giết người. Chàng chỉ muốn đỡ gạt chưởng phong của kẻ lạ mặt, ngờ đâu kình lực của chàng bung ra quá dữ dội.
Chàng đứng ngẩn mặt, có vẻ hối tiếc.
Truy Hồn Khách Dã Thiên Môn thấy Lục Siêu Quang mới bung một chiêu đã đánh tan xác một hương chủ của mình liền tái mặt:
- Ngươi có phải đồng bọn của Kình Ngạc Kiếm Mã Chu Sa chăng? Lục Siêu Quang trước đây chỉ quanh quẩn trong Hỏa Long Bang của phụ thân, nào đã từng trải giang hồ, nên chẳng biết Mã Chu Sa là ai. Song chàng thấy vẻ nghênh ngang kiêu ngạo của Truy Hồn Khách thì phát ghét, bèn lừng khừng đáp:
- Nếu đúng như vậy thì sao? Truy Hồn Khách Dã Thiên Môn cười lạt:
- Nếu ngươi công nhận là đồng bọn của Mã Chu Sa thì phải cho ta biết tên ngươi luôn, để ta ghi tên ngươi vào sổ tử vì tội đến gây sự với bổn bang.
Lục Siêu Quang hừm một tiếng:
- Nếu ta xưng rõ đại danh, e rằng bọn ngươi sẽ vỡ tim mà chết.
Một đường chủ Bát Kỳ Bang như Dã Thiên Môn mà bị một thiếu niên coi thường, lập tức nổi giận. Lão quắc mắt diều hâu, chu mỏ chuột hét như sấm:
- Tiểu tử hôi hám, ngươi sẽ không lê xác ra khỏi Bãi Sinh Tử đầy xương khô dưới chân ngươi.
Lão khoát tay một cái, hai hán tử phía sau lưng đã tiến ra.
Trông vẻ hung ác của bọn này, Lục Siêu Quang biết lũ chúng là bọn hắc đạo ma đầu cần phải trừ khử, chàng liền gầm một tiếng, rồi thân hình phóng vút lên cao.
Dã Thiên Môn vội bảo hai thuộc hạ:
- Coi chừng độc thủ của nó.
Hai gã kia chưa kịp xoay trở thì đã thấy Lục Siêu Quang từ trên cao đẩy xuống hai luồng kình khí như chớp lóe...
"Ầm Ầm..." Tiếng nổ chói tai vừa vang dội thì đã nghe tiếp hai tiếng "phịch, phịch", hai tên thuộc hạ của Dã Thiên Môn chết không kịp rú, mặt mày nát bét, trên trán mỗi tên đều có dấu chỉ phong rướm máu đen.
Lục Siêu Quang cũng trợn mắt nhìn.
Chàng vừa sử dụng ngón Huyết Chỉ Điểm Tinh trong Hồng Huyết Kỳ Thư công lực quá dữ dội.
Truy Hồn Khách Dã Thiên Môn đang bàng hoàng vì thủ pháp kinh dị của chàng trai trẻ, thì từ phía xa lại có một trận gió ào ào cuốn tới tựa cuồng phong.
Lục Siêu Quang liếc mắt nhìn thấy một lão nhân xuất hiện, gương mặt uy nghi, lưng đeo trường kiếm.
Dã Thiên Môn rú lên:
- Loạn đồ Mã Chu Sa đã tới.
Lão già mới đến mắt lộ hung quang, gương mặt căm hờn.
Thấy Lục Siêu Quang đứng trước Dã Thiên Môn thì lão cũng không cần phân biệt, cứ thét lên:
- Y hẹn, lão phu đã đến đây, các ngươi không xuất độc thủ đi, còn chờ gì nữa? Lục Siêu Quang lui lại một bước, thì lão già lại sấn tới:
- Tiểu tử, hãy rút vũ khí ra.
Thấy thanh trường kiếm đã nằm trên tay Mã Chu Sa, chàng trai sực nhớ thanh Vô Hư Thần Kiếm chàng đem từ vực thẳm lên, vẫn đeo bên sườn. Nhưng chàng vẫn không đụng vào bảo kiếm, mà chỉ lạnh lùng nói:
- Tại hạ không dùng kiếm.
Mã Chu Sa gầm lên:
- Thằng nhỏ ngạo mạn, ngươi muốn dùng tay không để chống cự với ta sao? Đã vậy, ta sẽ hóa kiếp cho ngươi.
Thanh trường kiếm trên tay lão lập tức vung lên: "Soẹt Soẹt..." Kiếm phong rít lên giữa không trung lạnh lẽo như tiếng xé lụa. Mã Chu Sa tấn công Lục Siêu Quang như vũ bão, liên tiếp mười ba chiêu độc kiếm.
Vốn là kẻ thông minh, Lục Siêu Quang mới nghe qua lời nói của Mã Chu Sa đã hiểu bên trong cuộc chạm trán giữa lão nhân này với Bát Kỳ Bang có tiềm ẩn điều quái lạ. Chàng vừa định thốt lời tìm hiểu thì mười ba chiêu kiếm của Mã Chu Sa đã tới tấp bao lấy chàng như ánh sao băng.
Lục Siêu Quang nhún nhảy, chập chờn tránh né được cả mười ba kiếm chiêu hiểm độc.
Chàng vừa trụ bộ, toan hé môi, thì Mã Chu Sa lại gầm như sấm sét:
- Tiểu tử, ngươi đừng ỷ vào bộ pháp ma quái, hãy xem những ảo chiêu của Kình Ngạc Kiếm đây.
Thanh kiếm trên tay lão lại ào ạt như chớp giăng, như tấm lưới bạc chụp xuống Lục Siêu Quang. Ánh kiếm bao phủ như một bể thủy ngân, quây kín chàng trai trẻ.
-oOo-
Lục Siêu Quang thấy lão già thi triển những đường kiếm kỳ dị, toan giết chết mình. Chàng bèn phải dùng Hồng Anh Bộ Pháp né tránh như gió, rồi thét lớn:
- Hãy dừng tay...
Nhưng lão già như đã bị điếc tai, thanh trường kiếm cứ tung hoành như sóng loạn, quyết tâm bức sát Lục Siêu Quang, khiến chàng suy nghĩ nhanh một cách cấp kỳ đối phó.
Chàng liền nhún mình một cái, phóng vút qua Mã Chu Sa, đồng thời tả thủ xỉa tới như một tia chớp.
Ánh kiếm sáng bạc của Mã Chu Sa không còn loáng lên nữa, vì lưỡi kiếm của lão đã bị kẹp chặt giữa hai ngón tay Lục Siêu Quang, không thể nhúc nhích.
Mã Chu Sa giật mình bởi thủ pháp quái lạ của chàng trẻ tuổi. Lão trụ bộ, vận lực giật nhanh cây bảo kiếm của mình lại.
Lão dồn công lực lên hữu thủ thi triển mười thành vẫn không lay chuyển được thanh kiếm bị kẹp giữa hai ngón tay Lục Siêu Quang.
Song chỉ của chàng tiếp tục kẹp chặt lưỡi kiếm, còn Mã Chu Sa vận dụng toàn lực giằng bảo kiếm ra, đến nỗi đôi chân lão bị lún sâu xuống đất mà lưỡi kiếm của lão vẫn nằm giữa hai ngón tay Lục Siêu Quang như bị kẹp giữa gọng kềm thép nguội.
Lão già chợt ngửa mặt lên trời than rằng:
- Ôi, nào ngờ Kình Ngạc Kiếm Mã Chu Sa hôm nay lại táng mạng nhục nhã ở nơi đây.
Nghe lời than của Mã Chu Sa, Lục Siêu Quang hiểu ra lão nhân có tâm sự gì u uẩn, và hẳn lão là nạn nhân của bọn Bát Kỳ Bang.
Chàng liền buông lơi song chỉ, không kẹp kiếm của lão nhân nữa, rồi nhảy lùi ba bước.
Cùng lúc ấy chàng nghĩ thầm trong đầu: "Lão nhân này có đường kiếm tuyệt luân, và dáng vẻ, ngôn từ chính trực. Chắc lão cũng thuộc hàng có vai vế trong quần hùng, ta hỗ trợ cho lão sẽ có dịp hỏi thăm tung tích người thân và kẻ thù." Giữa lúc chàng trai suy nghĩ, thì loáng một cái Mã Chu Sa lại nhảy tới... Luồng kiếm sáng bạc áp vào cổ Lục Siêu Quang.
Chàng vội lắc mình và hét lớn:
- Tiền bối hãy dừng tay.
Vừa hét chàng vừa phẩy một ngọn chỉ phong.
"Soẻng..." Thanh kiếm của Mã Chu Sa rơi ngay xuống đất.
Mã Chu Sa thối lui một bước.
Vừa lúc đó, tiếng ồn ào xao động bầu không khí trùm úp lên hoang địa làm Mã Chu Sa và Lục Siêu Quang cùng ngước nhìn.
Vút... Vút...
Nhiều bóng người lao xuống Bãi Sinh Tử.
Chúng dàn thành vòng dài, vây Lục Siêu Quang và Mã Chu Sa vào giữa như quăng một mẻ lưới.
Lục Siêu Quang liếc nhãn quang như lằn đao chém ngang bọn người mới tới. Bọn chúng cũng ló những tia hung quang nhắm vào Mã Chu Sa và chàng trai trẻ như muốn ăn tươi nuốt sống cả hai người.
Kình Ngạc Kiếm Mã Chu Sa ngạc nhiên nhìn Lục Siêu Quang.
Lúc này lão mới biết chàng trai trẻ không phải người của bọn Bát Kỳ Bang. Lão thắc mắc tự hỏi, chẳng biết người trẻ tuổi này thuộc môn phái nào mà có võ công ảo diệu đến thế.
Mấy chục cao thủ Bát Kỳ Bang sau khi lập thế trận bao vây thì im lặng trố mắt nhìn, như chờ đợi một cái gì.
Trên Bãi Sinh Tử lúc ấy bầu không khí căng thẳng đến ngột ngạt, sát khí đằng đằng, nhưng yên lặng nặng nề kinh hãi.
Rồi từ dưới dốc núi, những tiếng gầm thét như truyền lệnh vang lên tựa sấm nổ tét màn mây. Bọn cao thủ đang đứng vây tròn bỗng lách mạng, nhường lối cho một toán người cầm những lá cờ màu sắc rực rỡ, tiến vào Bãi Sinh Tử từ tám hướng.
Lục Siêu Quang liếc thấy cờ của chúng có tám màu: đỏ, vàng, lam, trắng, đen, lục, tím và xanh... đúng ký hiệu của Bát Kỳ Bang. Kế đó là một lão đại hán, râu ria xồm xoàm, oai vệ tiến vào, sau lưng có tám gã mặt mũi hung tợn theo hộ vệ.
Bọn người hung dữ này gương mặt đầy sát khí, dềnh dàng đi thẳng tới giữa vòng vây.
Một tiếng hô chuyển đất vang lên, tám cây cờ đưa lên hạ xuống ba lần làm lễ nghi chào kính.
Lão đại hán phẩy tay một cái, lập tức tám cao thủ sau lưng lão phóng vèo về phía Lục Siêu Quang. Bọn chúng dừng lại, cách chàng trai và Mã Chu Sa chừng hai trượng.
Lúc đó, lão đại hán mới bước lên, chiếu đôi mắt nẩy lửa về phía Lục Siêu Quang.
Tiếng lão cất lên sang sảng:
- Kẻ nào đã hạ sát ba vị hương chủ của ta? Lục Siêu Quang nhìn lại lão bằng ánh mắt khinh bỉ, rồi lạnh lùng trả lời:
- Chính ta đây. Ta đã hạ thủ để trừ khử những tên cướp núi, còn lão tính toán sao đây? Lão đại hán ngửa cổ rú lên một tràng cười the thé:
- Kình Ngạc Kiếm Mã Chu Sa. Ta không ngờ ngươi lại hèn nhát đến thế. Sao ngươi nhờ cậy sự giúp sức của một gã thiếu niên, để lát nữa đây vực thẳm Ma Phong phải nuốt một thân hình nhỏ nChương, tội nghiệp.
Mã Chu Sa nghe lão đại hán nói câu đó, thì ngỡ ngàng nhìn Lục Siêu Quang. Vì sự thật lão ta có nhờ cậy gì chàng thiếu hiệp này đâu.
Nhìn lại lão đại hán, Mã Chu Sa thét lớn:
- Độc Xuyên Lão Quỷ. Ngươi tự xưng bang chủ Bát Kỳ Bang, đã hẹn đơn đấu với ta trên Bãi Sinh Tử này, tại sao lại kéo tới đông quá vậy? Bang chủ Bát Kỳ Bang, Độc Xuyên Lão Quỷ cười hăng hắc:
- Nghe đây, Mã Chu Sa. Ta đem thuộc hạ và cờ quạt đến đây với mục đích đưa đám ma nhà ngươi cho trọng thể. Đó là hảo ý, sao nhà ngươi lại nổi giận chớ? Lão quay sang Lục Siêu Quang:
- Còn thằng nhãi ranh kia, ngươi giết ba vị hương chủ của Bát Kỳ Bang, bây giờ muốn nhận cái chết thế nào, cứ cho ta biết.
Lục Siêu Quang nổi giận bởi hai tiếng nhãi ranh, liền trợn mắt thét lớn:
- Ba mạng đó đã thấm gì. Ta còn giết nữa, bọn hung ác như các ngươi cứ quăng thây xuống lấp đầy vực thẳm, ta cũng chẳng ân hận gì đâu.
Lời nói khinh mạn của Lục Siêu Quang khiến tám tên thuộc hạ của bang chủ Độc Xuyên Lão Quỷ căm tức, còn lão ta cất tiếng cười ghê rợn:
- Ha ha, tiểu tử này tới số rồi.
Lão di động thân hình, toan xuất chưởng. Nhưng một tên phía sau đã nhảy phóc ra.
Gã này mặc áo dài như thư sinh, tay cầm chiếc quạt, miệng nói lớn:
- Thuộc hạ là Bạch Kỳ đường chủ Tần Quang, xin giết sát đứa cuồng đồ kia, bang chủ khỏi bận tay.
Lão bang chủ gật đầu:
- Tần đường chủ cũng nên thận trọng, bởi thằng nhãi ranh xem ra có vài chiêu kỳ ảo đấy.
Tần Quang vòng tay:
- Tiện đồ xin tuân lệnh.
Dứt lời Tần Quang xòe tả chưởng đẩy ra một luồng kình như núi ập vào Lục Siêu Quang, đồng thời hữu chưởng quật mạnh chiếc quạt sắt, biến ảo như trăm thiết phiến trấn áp chàng trai, khí thế thật hung hiểm.
Lục Siêu Quang chỉ cười rộ. Chàng nhún nhảy thân hình như tia chớp, hóa giải ngay những chiêu thức của Tần Quang, rồi nhanh chóng quật làn kình khí vào ngực đối thủ như sấm sét.
"Ầm..." Tiếng nổ khủng khiếp vừa phát ra, Bạch Kỳ đường chủ Tần Quang đã dội ngược năm vòng, rồi bật ngửa trên vũng máu. Ngó kỹ thân hình gã, thấy nám đen như bị sét đánh, một cái chết thảm thê, kinh dị vô cùng.
Cả bọn Bát Kỳ Bang đồng rú lên một tiếng rùng rợn như bị đao chém vào xương.
Chúng chẳng biết Lục Siêu Quang thuộc môn phái nào mà võ công quái đản, hạ một đường chủ của chúng quá dễ dàng.
Ngay cả một bậc tiền bối võ lâm như Kình Ngạc Kiếm Mã Chu Sa nhìn thấy thủ pháp của chàng trai cũng ngẩn ngơ kinh ngạc.
Độc Xuyên Lão Quỷ trố mắt tóe lửa. Lão trỏ tay vào mặt Mã Chu Sa, quát lớn:
- Mã cuồng đồ. Ngươi dám mượn tay tên tiểu tử kia sát hại Bạch Kỳ đường chủ. Ta thề giết sạch dòng họ ngươi để báo thù này.
Mã Chu Sa ngẩng mặt ngó chàng trai.
Lục Siêu Quang liền ngó thẳng Độc Xuyên Lão Quỷ:
- Con rùa già kia. Ta nói cho ngươi biết. Ta chỉ là người qua đường, bởi thấy bọn ngươi ỷ đông, mưu toan bức sát lão nhân họ Mã này nên vì đạo nghĩa cả. Nếu ngươi thề giết dòng họ Mã, thì ta cũng thề tru lục bọn ngươi không chừa một mống nào.
Độc Xuyên Lão Quỷ trừng mặt, mắt đầy ánh hung quang, chiếu thẳng vào chàng trai trẻ:
- Tiểu tử, ngươi tên họ là chi? Lục Siêu Quang nói đại:
- Tên là Hắc Diêm Vương, lão đã run sợ bởi danh tánh ta chưa? Bang chủ Độc Xuyên Lão Quỷ giật mình ngạc nhiên, bởi trong cõi võ lâm giang hồ, lão ta từng dọc ngang hành động, lão chưa bao giờ nghe cái tên quái dị ấy.
Chẳng lẽ chịu thua gã hậu bối, lão phẩy tay ra hiệu. Lập tức có hai tên đường chủ phóng ra.
Huỳnh Kỳ đường chủ và Hắc Kỳ đường chủ từ hai hướng dựng chưởng đẩy kình khí vào Lục Siêu Quang.
Lục Siêu Quang chợt lay động thân hình, quanh mình chàng hiện rõ vòng hào quang đỏ thắm. Chàng tung mình lên, cưỡi trên sóng chưởng của địch thủ, rồi lao vút xuống như chim cắt vồ mồi.
"Bình bình..." Huỳnh Kỳ và Hắc Kỳ đường chủ ngã vật ra mặt đất, thân thể bê bết máu, chẳng một lời trăng trối.
Độc Xuyên Lão Quỷ cũng đâm hoảng hốt, lão lướt ánh mắt qua những xác chết thảm liệt... và nhận ra trên trán những thi thể kia đều có dấu bầm đen, cùng một lỗ bằng đầu ngón tay, máu hòa lẫn óc tuôn ra có vòi.
Lão ta rú lên:
- Huyết Chỉ Điểm Tinh. Tại sao thằng nhỏ kia có được ngón võ công kỳ ảo đã thất truyền này? Ngón võ công quái lạ ấy chẳng cần hoa mỹ, cứ vỗ vào Đình Trung kẻ nào là kẻ ấy về với ông bà ngay.
Rúng động tâm thần, lão ngước nhìn Lục Siêu Quang, trầm giọng hỏi:
- Tiểu tử, ngươi có phải môn đồ của Hồng Huyết Linh Quân? Câu hỏi của lão bang chủ Bát Kỳ Bang làm Lục Siêu Quang giật mình. Chàng không ngờ chỉ thấy một ngón võ công, con cáo già kia đã nhận ra truyền nhân của một môn phái.
-oOo-
Hồng Huyết Linh Quân, vị sư tổ võ công đã từng làm khiếp vía quần hùng, trước khi tự ý xuống vực Ma Phong qui ẩn, vì không muốn dấn thân vào chốn giang hồ tanh máu, tổn đức hiếu sinh.
Ngôi Bắc Đẩu Võ Lâm ấy đã tuyệt tích từ hơn ba mươi năm qua, bọn Ma Giáo, lục lâm mặc tình tác yêu, tác quái. Nay bỗng dưng thấy truyền nhân của ông xuất hiện, bọn chúng sao khỏi hoảng sợ, hoang mang.
Trên Bãi Sinh Tử lúc đó tĩnh lặng khác thường.
Độc Xuyên Lão Quỷ trố mắt nhìn Lục Siêu Quang. Lão không còn nghi ngờ gì nữa. Võ công của chàng trai trẻ kia, với ngón Huyết Chỉ Điểm Tinh khủng khiếp đã chứng minh chàng là truyền nhân của Linh Quân Hồng Huyết. Địch thủ của lão đã được tay võ công siêu việt này hỗ trợ thì may ra có Vạn Độc Bá Giả công tử, kẻ đứng đầu Ma Giáo mới mong chế ngự nổi.
Ý nghĩ vừa thoáng hiện trong đầu, lão bang chủ Bát Kỳ đã phất tay áo làm hiệu.
Nãy giờ các đường chủ và bang chúng Bát Kỳ đã rúng động tâm thần bởi danh hiệu Hồng Huyết Linh Quân cùng thủ pháp kinh dị của chàng trai trẻ, nên vừa thấy hiệu lệnh rút lui của bang chủ là chúng phóng ào đi ngay, như một bầy ruồi nhặng.
Lục Siêu Quang nhìn bọn Bát Kỳ Bang bằng đuôi mắt, và chợt nghĩ đến Bãi Sinh Tử cùng vực thẳm Ma Phong từng là nấm mồ vĩ đại của những kẻ tới đây tranh giành ưu thế tìm kiếm Hồng Huyết Kỳ Thư, luôn khuấy động nơi an nghỉ của Hồng Huyết Linh Quân. Nay ta đã là truyền nhân của ngài, cũng nên ra một cấm lệnh để bảo vệ Linh Quân Biệt Phủ.
Chàng nhìn phía trước, đã thấy Độc Xuyên Lão Quỷ và bang chúng đang phóng mình bỏ chạy, bèn thét lên một tiếng buốt óc:
- Tất cả hãy đứng lại.
Tiếng thét lanh lảnh của Lục Siêu Quang khiến bọn Bát Kỳ Bang muốn đứng tim.
Độc Xuyên Lão Quỷ đứng sững, đám đệ tử cũng xanh mặt, run rẩy. Hàm răng chúng khua vào nhau lập cập, đầu gối va chạm lộp bộp.
Thu hết can đảm, lão bang chủ lên tiếng hỏi, thay đổi hẳn cách xưng hô với chàng thiếu niên:
- Các hạ có điều gì chỉ giáo? Lục Siêu Quang dõng dạc:
- Ta muốn truyền một nghiêm lệnh.
Độc Xuyên Lão Quỷ vội chắp tay:
- Xin các hạ cứ truyền.
Chàng trai đưa tay chỉ một vòng bao quát:
- Ngươi nghe đây. Hôm nay ta tha cho ngươi và lũ thuộc hạ được vẹn toàn hồn xác. Về chốn võ lâm quần hùng, ngươi phải rao lên rằng: "Ta là Hắc Diêm Vương đệ tử của Hồng Huyết Linh Quân đã xuất hiện. Ta ra nghiêm lệnh, kể từ nay địa phận vực Ma Phong và Bãi Sinh Tử trong chu vi mười dặm, cấm tất cả các môn phái đột nhập. Kẻ nào bất tuân sẽ bị nát thây." Nghe rõ chưa? Độc Xuyên Lão Quỷ và cả bọn thở phào nhẹ nhõm. Chúng tưởng Lục Siêu Quang kêu lại để trừ khử không còn một tên. Song chàng chỉ ra lệnh cho chúng thông tin với giang hồ.
Bao nhiêu cái miệng đều ngoác ra đáp lẹ:
- Xin tuân lệnh! Lục Siêu Quang phẩy tay:
- Xong rồi, cút đi.
Ào một cái như bầy cú, quạ bọn Bát Kỳ Bang phóng đi vèo vèo.
Nơi Bãi Sinh Tử hoang lạnh chỉ còn lại hai bóng người là Lục Siêu Quang và Kình Ngạc Kiếm Mã Chu Sa.
Nóng lòng đi tìm người thân, tung tích Bá Giả công tử và bọn Tứ Lão Quái, nhưng Lục Siêu Quang cũng không thể bỏ qua điều bí ẩn của kiếm khách tiền bối này.
Chàng lên tiếng:
- Lão tiền bối, chẳng hay chuyện thanh toán thâm cừu hôm nay nguồn gốc thế nào, có thể kể cho vãn bối nghe chăng? Mã Chu Sa vội đáp:
- Lão phu xin cám ơn thiếu hiệp đã ra tay cứu tử. Còn nguyên nhân sự hiềm khích ngày hôm nay là do thanh kiếm này đây...
Dứt lời, Mã Chu Sa lượm thanh kiếm bị Lục Siêu Quang đánh rớt lúc nãy đưa cho chàng xem.
Đó là thanh bảo kiếm có màu thép xanh như ngọc bích. Nơi chuôi có gắn tám viên ngọc khác màu: Đỏ, vàng, xanh, lam, trắng, đen, tím, lục...
Mã Chu Sa trầm giọng tiếp:
- Thiếu hiệp, cách đây vài chục năm, Bát Kỳ Bang là một đại bang oai vũ trên khắp nẻo giang hồ, do một kiếm khách từ Hỏa Long Bang tách ra sáng lập...
Nghe nhắc tới Hỏa Long Bang, chàng trai giật mình rung động, khiến Mã Chu Sa ngừng nói, trố mắt nhìn:
- Ôi, thiếu hiệp sao vậy? Lục Siêu Quang vội lắc đầu:
- Không có gì, tiền bối nói tiếp đi.
Mã Chu Sa thở dài:
- Khi Hỏa Long Bang của Lục bang chủ bị Ma Giáo tru diệt. Bang chủ Lục Siêu Quần mất tích từ hơn hai năm qua thì bang chủ của chúng tôi cũng bỏ đi, chỉ lưu di bút cho biết ngài bí mật lên đường tìm kiếm Lục bang chủ vốn là sư huynh của ngài. Khi ấy tôi là người kế nghiệp bang chủ, nên mới được giữ thanh kiếm Bát Bảo này là bảo vật trấn môn. Trong di bút, bang chủ trao quyền chấp chưởng cho tôi. Nào ngờ Độc Xuyên Lão Quỷ là tên sư đệ phản phúc, đã quy tụ bọn bang chúng xấu xa cướp quyền, biến Bát Kỳ Bang thành tổ chức ma đạo hung ác. Chúng còn hẹn tôi phải đưa bảo kiếm trấn môn về phục lịnh.
Ánh mắt Mã Chu Sa bốc lửa căm hờn:
- Lão phu định đem bảo kiếm này tới liều chết với tên phản đồ một trận may ra sẽ khôi phục được bang phái, chỉnh đốn lại danh môn theo chủ trương của tiền bang chủ. Nào ngờ Độc Xuyên Lão Quỷ huy động bang chúng hung hiểm, định đưa tới cho lão phu cái chết thảm khốc. Phúc đức thay cho lão phu, lại được thiếu hiệp ra tay giải cứu.
Lục Siêu Quang náo nức trong lòng, chàng biết vị bang chủ trước đây của Bát Kỳ Bang có liên quan đến phụ thân chàng, nay lại đang đi tìm người cha yêu kính của chàng nữa. Tuy vậy, chàng vẫn giấu kỹ thân thế, chẳng muốn tỏ lộ với Mã Chu Sa.
Chàng chỉ khéo léo hỏi:
- Tiền bối, chẳng hay người có thể cho vãn bối biết danh hiệu của vị bang chủ Bát Kỳ Bang trước chăng? Mã Chu Sa đáp ngay:
- Tiền bang chủ danh hiệu vốn là Phiêu Bồng Khách.
Ôi, Lục Siêu Quang suýt nữa đã rú lên, nhưng chàng ngăn được tiếng rú ấy trong cổ họng. Sư thúc Phiêu Bồng Khách là người chàng cần truy tìm. Nào ngờ chàng đang có dịp cứu giúp một thuộc hạ chí cốt của ông.
Vẫn lạnh lùng giữ bí mật, chàng hỏi tiếp:
- Vậy Phiêu Bồng bang chủ đã đi đâu tiền bối không thể tìm kiếm được ngài sao? Mã Chu Sa thở dài:
- Giang hồ vạn nẻo, khi bang chủ đã ẩn thân vào bí mật để tìm kiếm Lục bang chủ, lão phu cũng không thể nào tìm ra được ngài. Mặc dù lão phu đã đi khắp Trung Nguyên lẫn Quan Ngoại.
Lục Siêu Quang thầm nghĩ trong đầu: "Tâm sự của lão kiếm khách này sao giống ta quá... nhưng tâm sự ta còn trầm trọng hơn, vì bóng hình của Bội Ngọc mang nặng trong tim." Chàng xúc động đặt tay lên vai lão kiếm khách:
- Bây giờ tiền bối định về đâu? Mã Chu Sa cất giọng buồn:
- Lão phu lại tiếp tục quay lại giang hồ, đi tìm bang chủ thôi.
Nhớ đến bổn phận của mình, Lục Siêu Quang liền hỏi:
- Tiền bối có biết tung tích của Vạn Độc Bá Giả công tử chăng? Lão kiếm khách lùi lại một bước, tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Thiếu hiệp cần tìm tên ma đầu hung hiểm ấy làm gì vậy? Lục Siêu Quang đáp lửng lơ:
- Vãn bối có chuyện ân oán, cần trang trải với hắn.
Gật gù mấy cái, Mã Chu Sa bảo:
- Tên ác ma ấy thì thiếu gì chuyện ân oán, việc của thiếu hiệp hẳn cũng trong vòng ấy thôi. Nhưng Bá Giả công tử kể từ ngày phá vỡ Hỏa Long Bang thì hắn đã cùng em gái là Ngọc Diện Hồ Ly bỏ Thiên Ma Lãnh Cốc đi đâu biệt dạng...
Lục Siêu Quang lộ nét thất vọng:
- Vậy là gã ma đầu ấy lại ẩn mặt rồi.
Đôi mắt chàng chợt lại sáng lên:
- Nhưng còn tung tích của Tứ Lão Quái, tiền bối chắc cũng biết rõ chứ? Kình Ngạc Kiếm Khách Mã Chu Sa nhăn vầng trán rộng, làm Lục Siêu Quang Chương hộp.
Chàng mong ông ta biết được hành tung của bốn lão già hung hiểm ấy, thì chàng cũng sẽ phăng ra được tên Bá Giả Vạn Độc.
Qua vài khắc suy nghĩ, Mã Chu Sa gật đầu:
- Bốn lão quái ấy đã từng phá hoại nhiều môn phái, hành động tanh máu vô cùng.
Nhưng mấy tháng trước đây, cả bốn lão bị Bạch Ma Giáo bắt về sơn động. Đó là tin tức cuối cùng lão phu được biết về Tứ Lão Quái, thiếu hiệp có thể điều tra thêm.
Lục Siêu Quang vui mừng:
- Tốt lắm, vãn bối sẽ tìm đến sơn động của Bạch Ma Giáo để hỏi tội bốn lão già hung ác.
Nghĩ tới ngày nay mình đã đủ sức tầm thù, rửa hận, Lục Siêu Quang bất giác phấn khích gầm lên một tiếng. Do nội lực sung mãn, tiếng gầm của chàng vang động cả khu Bãi Sinh Tử, rung chuyển đến tận bờ vực Ma Phong.
Lũ chó sói và kên kên thừa dịp yên lặng nãy giờ đang đua nhau rúc rỉa thây ma, bỗng giật mình vì tiếng gầm chuyển đất của Lục Siêu Quang, nên lớp đập cánh bay, lớp cào đất tru dài, cùng vội vàng biến mất.
Được thấy nội lực truyền âm thâm hậu của chàng trai trẻ, Kình Ngạc Kiếm Khách Mã Chu Sa cũng phải giật mình thán phục.
Sau tiếng gầm phấn khích, Lục Siêu Quang bình tĩnh hỏi Mã Chu Sa:
- Thưa tiền bối, tổng đàn Bạch Ma Giáo ở nơi đâu? Vị kiếm khách lắc đầu đáp:
- Tổng đàn Bạch Ma chỉ có giáo chúng Bạch Ma biết thôi. Lão phu không được am tường.
Lại một khó khăn thử thách, Lục Siêu Quang trầm giọng:
- Làm sao nhận ra giáo đồ Bạch Ma? Mã Chu Sa trỏ vào ngực:
- Dễ lắm, bọn chúng đều mặc áo đen, thêu sọ người trắng hếu nơi ngực áo. Những tên thuộc hạ thì hình sọ người bằng cái chung trà, giáo phẩm càng cao, sọ người thêu trên ngực càng lớn, nhận ra được ngay.
Lục Siêu Quang đã yên tâm. Chàng sẽ tìm tổng đàn Bạch Ma, trừ khử Tứ Lão Quái và phăng ra hành tung của Vạn Độc Bá Giả công tử.
Được biết Mã Chu Sa là thuộc hạ của Phiêu Bồng Khách, vị sư thúc chàng đang cần tìm kiếm, Lục Siêu Quang cũng có cảm tình, song chàng phải lạnh lùng giữ kín hành tung.
Chàng chỉ nắm tay lão kiếm khách, ôn tồn nói: Thưa tiền bối, giờ đây vãn bối xin tạm biệt, hẹn sẽ có ngày gặp lại nhau trên bước giang hồ.
Mã Chu Sa xúc động gật đầu:
- Cảm tạ thiếu hiệp, ơn cứu tử hôm nay lão phu xin ghi nhớ trọn đời.
Dứt câu nói, Mã Chu Sa phóng vèo đi, phút chốc đã khuất dạng sau những hàng thông xanh ngắt.
-oOo-
Một mình còn lại giữa Bãi Sinh Tử hoang lạnh, Lục Siêu Quang nhìn về phía tử vực Ma Phong lần cuối để rồi tiếp tục lên đường.
Thình lình có một tiếng động nhẹ.
Rồi một tiếng kêu:
- Này người kia...
Lục Siêu Quang liếc nhìn bằng đuôi mắt, và nhận thấy một thiếu nữ tuyệt đẹp đang đi tới.
Nàng mặc tang phục màu trắng rợn người.
Bộ tang phục càng làm tăng thêm nét đẹp quyến rũ, nhưng buồn thảm não nùng...
Chàng thầm nhủ:
- Ôi, sao lại có người đẹp như thế xuất hiện ở nơi đất chết này? Cô gái mới đến cũng sững sờ, khi nhìn rõ Lục Siêu Quang, một thiếu niên đẹp trai, phong độ...
Nàng lại kêu:
- Người kia, cho ta hỏi.
Lục Siêu Quang đang ngẩn ngơ trước người đẹp. Cô gái thình lình xuất hiện làm chàng liên tưởng tới Bội Ngọc tiểu thư, cả hai đều có nét đẹp sắc sảo của con nhà võ.
Còn mải suy tư, nên Lục Siêu Quang vẫn im lặng.
Cô gái bĩu cặp môi đỏ mọng ra vẻ giận hờn:
- Người gì đẹp trai mà lạnh lùng như băng giá vậy? Nàng quay ngoắt người đi, và bỗng nghe tiếng hỏi của Lục Siêu Quang:
- Cô nương có điều gì cần thiết? Thiếu nữ quay lại, lòng xôn xao rung động khi bắt gặp ánh mắt của chàng trai mơn man trên thân thể.
Nàng run giọng hỏi:
- Các hạ, ta muốn biết các hạ có mặt nơi Bãi Sinh Tử này từ lúc nào vậy? Lục Siêu Quang ngạc nhiên nghĩ thầm:
- Cô gái này là ai, tại sao lại muốn biết hành tung của ta...
Chàng bèn hỏi lại một câu lấp lửng:
- Nàng hỏi ta như vậy là có ý gì? Cô gái lạnh lùng:
- Các hạ cứ trả lời ta, rồi sẽ hiểu...
Giọng nói như ra lệnh của cô gái khiến Lục Siêu Quang khó chịu.
Chàng dựng cặp chân mày:
- Ta không thể trả lời câu hỏi của nàng.
Thiếu nữ mặc tang phục quát lên:
- Tại sao? Lục Siêu Quang lạnh nhạt:
- Ta không thể cho nàng biết hành tung của ta.
Cô gái trợn tròn đôi mắt phượng:
- Ta không cần biết hành tung của các hạ. Ta chỉ hỏi các hạ có mặt ở Bãi Sinh Tử này từ lúc nào thôi.
Lục Siêu Quang vẫn dửng dưng:
- Nếu ta không trả lời thì sao? Thiếu nữ thét:
- Không trả lời thì các hạ không thể yên thân đứng đó.
Chàng trai bật cười:
- Nàng không muốn ta đứng, thì ta đi...
Dứt lời, Lục Siêu Quang thản nhiên bước đi trước cơn phẫn nộ của cô gái.
Nàng chỉ nhún mình một cái đã chặn trước mặt chàng trai:
- Ngươi chưa thể đi đâu hết, nếu chưa trả lời ta.
Khoanh hai tay trước ngực, Lục Siêu Quang hỏi:
- Ta không trả lời thì đã sao? Cô gái lập tức gầm lên:
- Ngươi sẽ phải chết.
Thiếu nữ dựng song chưởng, hai luồng kình lực như bão nổi, sóng trào quật về phía Lục Siêu Quang.
Không ngờ cô gái xuất chiêu quá dữ, Lục Siêu Quang cũng phải vận lực chống đỡ, kình khí từ bóng chưởng của chàng xô mạnh về phía cô gái đẹp.
Ầm Ầm, tiếng dội rung chuyển cả sườn non, rừng thẳm.
Cô gái bị bắn ra xa, nhưng nàng trụ bộ được ngay.
Nàng trợn mắt quát:
- Hãy đỡ chiêu thứ hai của ta.
Kình phong cuồn cuộn xô tới chàng như vũ bão.
Lục Siêu Quang nhún nhảy, rồi phóng vút lên cao, kình lực của cô gái hụt đối thủ, chỉ xô ngã hàng loạt cây thông phía trước.
Thấy chàng trai hóa giải được cả hai chiêu của mình thật dễ dàng, cô gái thét lớn:
- Tiểu tử, ngươi sẽ ân hận vì dám khinh mạn với bản cô nương.
Nàng rút soạt thanh trường kiếm bên hông, xuất luôn năm chiêu thần tốc, kiếm khí mịt mờ, kiếm phong rào rạt.
Lục Siêu Quang có ý nhường nhịn cô gái, nên chàng không sử dụng tới thanh Vô Hư Thần Kiếm đeo bên hông. Chàng cũng không thi triển Hồng Huyết Chưởng.
Nhưng chàng thấy cô gái chỉ vì tự ái mà muốn áp đảo chàng bằng những tử chiêu, nên chàng vội phóng vút mình lên cao bằng một thế Hồng Huyết Xung Thiên. Miệng chàng la lớn:
- Cô nương hãy dừng tay.
Thiếu nữ dường như không nghe thấy gì nữa. Nàng lại xuất tiếp năm chiêu tuyệt kiếm liên hoàn thật dữ dội.
Lục Siêu Quang chẳng dám coi thường...
Chàng lướt bổng thân hình quanh cô gái, rồi đột nhiên xen vào giữa luồng kiếm quang của nàng, miệng quát:
- Rơi này...
Sau tiếng quát, tay áo chàng phất lên, thanh kiếm liền tuột khỏi tay cô gái, rơi xuống đất bởi luồng chỉ phong của chàng.
Thiếu nữ mặc tang phục trừng mắt nhìn Lục Siêu Quang, rồi quay mình ngoe ngoảy bước đi.
Lục Siêu Quang khom mình lượm thanh kiếm, vội bước theo nàng, gọi lớn:
- Cô nương, hãy nhận lại thanh kiếm.
Song cô gái vẫn lạnh lùng bước đi, chẳng màng đến thanh kiếm đã bị rơi.
Nhún mình nhảy vòng cầu, chớp mắt một cái Lục Siêu Quang đã trụ bộ trước mặt nàng thiếu nữ.
Chàng thấy đôi mắt cô gái có ngấn lệ thì xúc động, không dám có cử chỉ đùa cợt nữa.
Giọng ôn tồn, nghiêm túc, chàng khẽ hỏi:
- Cô nương muốn biết điều chi? Thiếu nữ cũng tỏ vẻ nhã nhặn, sau khi được thử sức:
- Ta chỉ muốn hỏi các hạ có mặt ở nơi đây bao lâu rồi? Lục Siêu Quang mỉm cười:
- Chừng nửa buổi.
Thiếu nữ bỗng giật mình:
- Như vậy là các hạ vừa chứng kiến một trận giao tranh đẫm máu giữa bầy lang sói Bát Kỳ Bang và một người già đơn độc? Chàng trai gật đầu ngay:
- Tại hạ có thấy, nhưng ông già không đơn độc.
Cô gái chụp ngay vai áo chàng:
- Rồi kết quả ra sao? Lục Siêu Quang đáp:
- Kết quả là bọn Bát Kỳ Bang bỏ đi hết.
Thiếu nữ dựng đôi mày liễu:
- Nghĩa là chưa có cuộc tử đấu với ông già, bọn Độc Xuyên Lão Quỷ nắm quyền chấp chưởng thì Bát Kỳ Bang là một bọn tàn ác, hung hiểm, uống máu người không biết tanh.
Chúng đã hẹn cha ta đến đây cùng thanh bảo kiếm trấn môn, chúng dễ gì rút đi, nếu chưa tru sát được gia phụ? Lục Siêu Quang nhìn cô gái trân trối:
- Thì ra nàng là con gái của Kình Ngạc Kiếm Mã Chu Sa? Cô gái chớp mắt, buồn rầu:
- Các hạ thấy ta mặc tang phục thế này mà không biết sao? Ta mặc sẵn đồ tang bởi tin rằng cha ta đã chết dưới tay Độc Xuyên Lão Quỷ trong trận so gươm tanh máu, vì chúng quá đông người.
Lục Siêu Quang cảm động:
- Vậy cô nương có thể về trút bỏ bộ đồ tang. Lão bá vẫn an lành vì có một người trai tiếp sức.
Thấy gương mặt cô gái đã bớt căng thẳng, Lục Siêu Quang liền kể lại tất cả tình hình vừa qua.
Chàng lại nâng thanh kiếm trao cho nàng:
- Kiếm đây, xin nàng nhận lại.
Cô gái đỏ bừng đôi má:
- Cám ơn các hạ, xin bỏ qua chuyện nóng nảy vừa rồi.
Lục Siêu Quang lắc đầu:
- Không, cô nương đừng bận tâm, chẳng qua cũng vì tánh tình tại hạ còn quá thô lậu.
Chàng ngước nhìn vẻ đẹp rạng rỡ của cô gái giữa nơi núi rừng hoang dã và không ngăn được câu hỏi:
- Cô nương có thể cho tại hạ biết quý danh? Thiếu nữ lại đỏ mặt:
- Tiện danh là Mã Giáng Kiều.
Rồi nàng hỏi lại chàng:
- Còn chàng, xin cho biết đại danh? Đôi mắt đẹp của Mã Giáng Kiều như thu hút chàng trai trong lúc chờ nghe tên tuổi.
Nhưng Lục Siêu Quang bỗng nhớ mình cần giấu kỹ hành tung, trên bước đường tầm thù. Chàng còn nhớ Bội Ngọc tiểu thư đã ngự trị trong tim mình, không nên đi sâu vào tình cảm với người con gái nào khác.
Suy nghĩ nhanh như vậy, rồi chàng trai lạnh lùng trong câu đáp:
- Xin cô nương bỏ qua, tại hạ... không có tên.
Thiếu nữ trợn mắt ngạc nhiên:
- Sao lạ vậy, chẳng lẽ các hạ là một kẻ vô danh? Lục Siêu Quang thản nhiên gật đầu:
- Đúng vậy, tại hạ là kẻ vô danh, chưa có tên tuổi gì trên chốn võ lâm giang hồ.
Rồi như muốn tránh cái nhìn thu hút bởi đôi mắt lưu ly của cô gái đối diện, chàng nói lớn:
- Cô nương trở về với lão tiền bối nhé. Tại hạ đi đây.
Chàng lắc mình một cái đã phóng vèo đi như làn gió thoảng, chớp mắt chỉ còn là cái chấm mờ nơi cuối chân trời.
Cô gái nhìn theo đành bất lực vì không thể đuổi theo một người có trình độ siêu việt đến thế.
Nàng ngẩn ngơ nhớ lại bóng hình chàng trai vừa nhẹ nhàng ghi dấu son đỏ thắm vào trái tim đơn lẻ của nàng.
Nàng thẩn thờ nói nhỏ:
- Ôi, chàng đã đi rồi, biết bao giờ gặp lại? Gió đùa trên đồi thông xào xạc vi vu.
Mã Giáng Kiều buông một tiếng thở dài, rồi nàng cũng phóng vút vào rừng cây biệt dạng.
-oOo-