Sau tách nước thịt bò hầm và vài mũi tiêm, ả y tá nói thêm:
- Không có gì đáng lo ngại. Vài giờ nữa, ông sẽ ổn cả thôi.
Nhìn sang Rivke, anh chàng định nói điều gì. Ồ … sao buồn ngủ quá! Mí mắt sụp xuống, James thiếp đi …
Rồi anh chàng chẳng biết mình có nằm mơ hay không. Dường như có một lúc nào đó, anh chàng giật mình thức giấc, thấy lão Von Gloda đứng ở cuối giường, toét miệng cười, gương mặt nham hiểm ánh lên vẻ thích thú:
- Này James, mày đã cung dấp cho chúng tao những điều cần thiết. Cái bồn tắm ấy còn tốt hơn các biện pháp tra tấn khác. Chưa gì đã khai tuốt tuồn tuột. Kể ra mày cũng biết điều đấy chứ!
HA HA HAAA …
Toát mồ hôi hột, anh chàng choàng mình tỉnh dậy, một giấc mơ ư? Chẳng rõ. Chỉ biết hình anh của lão quá sống động. Trong bộ quân phục Của Đức Quốc Xã với đầy đủ quân chương, lão ra dáng chảnh choẹ tại một đại hội gì đó của đảng Nuremberg. Giọng của lão ông ổng khi kêu gọi đám khán giả mù quáng dồn đức tin cho lý tưởng ngu xuẩn, phản động. Anh chàng còn nghe cả tiếng giậm chân sầm sập cùng khúc quân hành điên loạn vang lên. Hít một hơi thật sâu, anh chàng nhìn lên trần, lòng bồn chồn lo lắng, miệng cứ lẩm bẩm: giấc mơ hay hiện thực? Làm sao mình có thể thoát khỏi hang ổ của lũ quỷ dữ? Còn chiến dịch Icebreaker thì sao nào?
- James, anh thức dậy rồi ư?
Đột nhiên anh chàng quên Rivke có mặt trong căn phòng. Quay đầu lại, anh chàng mỉm cười:
- Có cả một bệnh xá trong lô cốt. Không biết bọn chúng muốn giở trò gì?
Cười to, hơi nghiêng đầu về hai khối băng bột to treo trên cái ròng rọc, cô ả đáp lại:
- Chúng ta đành bó tay thôi. Thật là đáng tiếc. Hồi nãy lão xuất hiện ở đây.
Thế là chuyện đã rõ rồi. Chẳng phải một giấc mơ gì ráo. James nguyền rủa chính mình. Quá đốn mạt! Mình không thể chịu đựng cơn đau, khai ra hết mọi chuyện với bọn chúng. Rồi thế nào lão cũng cho một toán NSAA độ nhập vào tổng hành dinh của Cục Phản Gián ở khu vườn Regent. Làm sao thông báo cho ông M đây?
- Anh có chuyện gì mà lo lắng thế? Bọn chúng tra tấn dữ lắm à?
- Bọn chúng ngâm anh trong hồ nước băng giá. Cũng không đến nỗi nào. Nhưng còn em thì sao? Làm thế nào bọn chúng bắt cóc được em rối chở về đây? Cả xe cứu thương và xe cảnh sát đều là trò lừa bịp.
- Khi trượt xuống cái dốc, em cứ mong được gặp anh. Ồ, vụ nổ xảy ra, em chẳng biết gì cả. Chừng thức dậy, em thấy mình nằm trên giường. Lão Von Gloda cùng với một con mụ đỏm dáng đứng nhìn em. Lão có một bệnh xá. Cả hai chân của em bị gãy cùng với vài cái xương sườn. Băng bột cho em xong, bọn chúng chở em đi một đoạn khá xa. Đau quá, em ngủ thiếp đi. Lúc thức đậy, em thấy mình ở đây. Lão cứ nói đây là đại bản doanh của NSAA. Em chẳng biết nơi này là chỗ nào. Còn mấy ả y tá câm như hến, đâu có tiết lộ điều gì.
- Nếu như anh không lầm …
James xoay người sang một bên nhìn Rivke. Vẻ căng thẳng lộ rõ trong ánh mắt của cô nàng. Thỉnh thoảng, cô ta cứ nhăn nhó. Có lẽ mấy vết thương ở chân đang hành?
- Nếu anh không lầm, chúng ta đang ở trong một lô cốt to nằm cách khoảng mười đến mười hai cây số về phía Đông của biên giới Phần Lan. Nó ngay trên đất của Nga.
- Của Nga à?
Rivke mở miệng, mắt tròn xoe đầy vẻ ngạc nhiên.
James gật đầu:
- Ông bố thân yêu của em quả là một lão điếm đàng, trí trá số một.
Rivke bật cười. Âm thanh có pha lẫn vẻ cay đắng.
- Em nghĩ thế. Chúng ta tìm mọi nơi để lần ra manh mối. Không ngờ, lão đang hoạt động ngay trên một vùng đất của Nga. Có ai lại tìm kiếm hang ổ của bọn Phát Xít Mới trên đất Nga kia chứ?
- Chính xác như thế.
Ngừng lại một chút, rồi anh chàng hỏi tiếp:
- Chân em giờ sao rồi?
Đưa một tay lên, cô ả ra vẻ vô vọng.
- Anh có thể nhìn thấy mà.
- Bọn chúng không điều trị a? Sao em không tập đi với đôi nạng gỗ?
- Anh cứ giỡn hoài. Em không đau lắm, chỉ là chút khó chịu thôi. Tại sao phải dùng tới nạng kia chứ?
- Cần phải tìm cách thoát khỏi chỗ này. Anh không thể ra đi có một mình, bỏ em lại. Ngừng lại vài phút, anh chàng suy nghĩ điều gì đó.
- Anh James à, anh thật tuyệt vời. Nhưng nếu tìm ra lối thoát, anh cứ đi một mình. Đừng lo cho em.
Đôi mày nhíu lại, gương mặt anh chàng thoáng nét đăm chiêu.
- Chúng ta không có nhiều thời gian lắm đâu, Rivke à. Hình như anh đã khai hết với bọn chúng …
- Khai với bọn chúng …?
- Ừ, chúng ngâm anh trong hồ băng. Có lẽ anh đã ngất xỉu rồi vô tình tiết lộ cho bọn chúng biết.
- Anh đã nói điều gì?
Thế là anh chàng lại buột miệng kể cho Rivke nghe về tên NSAA bị bắt ở Luân Đôn trước khi hắn định tự tử. Hình như tên này đã khai với Cục Phản Gián Hoàng gia về hang ổ của lão Von Gloda.
- Cục Phản Gián Anh đã biết hang ổ của bọn NSAA ở đâu?
- Anh không chắc. Nhưng lão sẽ nhanh chóng di tản khỏi nơi này.
- Anh có tiết lộ thêm điều gì nửa không?
- Ồ, bọn chúng muốn biết tên NSAA bị giam giữ ở đâu. Nhưng làm sao bọn chúng có thể mở cuộc tấn công cướp người cho được.
- Tại sao vậy, anh James?
- Tên này bị nhốt trong một trung tâm giam giữ đặc biệt ở dưới tầng hầm của tổng hành dinh Cục Phản Gián ở Luân Đôn.
Rivke cắn môi:
- Anh đã kể cho bọn chúng nghe?
- Cũng chẳng rõ. Anh chỉ nhớ mài mại. Lúc đó em còn thức chứ?
- Vâng.
Cô ả nhìn ra xa, vẻ băn khoăn. Không lẽ cô nàng đang coi thường mình? Nhân viên tình báo của Mossad chẳng thà uống thuốc độc còn hơn là cung khai, phải không? Ấy, thế mà 007, điệp viên ngoại hạng của Cục Phản Gián Anh lại quá yếu hèn.
Lẩm bẩm, anh chàng thầm chửi chính mình:
- Quả thật không ngờ, anh lại làm chuyện tồi bại ấy.
Im lặng một vài giây, Rivke đáp lại:
- Chẳng trách anh được. Rõ ràng anh không còn cách nào chọn lựa. Ôi lạy Chúa, tại sao lão lại là bố em? Lão chẳng xứng đáng. Hồi nãy, trông lão khoái chí lắm. Em cũng đang mơ mơ, màng màng. Hình như lão mỉa mai rồi nói anh biết điều.
Thất vọng tràn trề, anh chàng không biết phải đối mặt ra sao với Cục Phản Gián, ông M và tổ quốc. Chiến dịch Icebreaker chưa tiến hành đã tan rã. Bộ tứ hành động toàn là lũ đầu thừa, đuôi thẹo: gã CIA thật - Brad Tirpitz - bị trừ khử khi chưa vào cuộc. Mosolov bắt cá hai tay với lão Von Gloda. Ả Paula Vacker xảo trá. Giờ tới phiên anh chàng.
Có lẽ lão Von Gloda đang nhanh chóng di tản, trước khi Đồng Minh ra tay. Anh chàng lại bâng khuâng: Không biết lão Von Gloda còn căn cứ nào hay không? Phải rồi trong vòng hai mươi bốn tiếng, lão thừa sức làm chuyện này.
Nhìn quanh quất, anh chàng tìm quần áo. Đối diện với chiếc giường có cái tủ nhỏ. Ấy, nhỏ thế kia làm sao chứa cả đống đồ đạc được chứ? Cạnh đó là cái bàn với mấy cái ly, chai lọ và số thiết bị y tế. Phía đầu giường có hai bóng đèn. Rồi trên trần có một bóng khác không có chụp. Chiếc quạt trần đang quay từ từ với mục đích thông gió. Liệu mình khống chế ả y tá rồi giả làm ả trốn đi? Thật tức cười! Tướng tá vạm vỡ kiểu này mà làm phụ nữ sao được! người vẫn chưa tỉnh hẳn, đi tới đi lui còn khó nữa là. Nói chi tới việc tẩu thoát. Không, bằng mọi giá phải đào tẩu. Ngày nào lão Von Gloda còn sống, loài người chưa thể yên giấc.
Bỗng có một tiếng động vang lên ở phía hành lang. Khi cánh cửa mở ra, ả y tá bước vào, nói nhanh:
- Tôi có tin đây. Cả hai người chút xíu sẽ rời khỏi đây. Ngài Chỉ Huy Trưởng quyết định mang hai người theo với ông ta, trong vài giờ nữa, hai người sẽ ra đi.
Tranh thủ cơ hội, anh chàng cố moi thêm vài chi tiết.
- Đi bằng mấy chiếc xe bọc thép à?
- Cái gì?
Đột nhiên ả mỉm cười:
- Tôi sẽ đi cùng với hai người. Ông đã khá hơn rồi. Chỉ lo cho hai cái chân của cô Rivke. Tôi sẽ chăm sóc cho cô ta. Chúng ta sẽ dùng chiếc máy bay riêng của Ngài Chỉ huy Trưởng.
- Máy bay à?
Bọn chúng lại có máy bay sao? Chính anh chàng không nghĩ tới điều này.
- Vâng. Có một đường băng giữa rừng cây. Ở đây chúng tôi có hai chiếc máy bay hạng nhẹ. Dĩ nhiên có thể di chuyển trên tuyết vào mùa Đông. Chiếc máy bay của ngài Chỉ Huy Trưởng là một chiếc Mystère Falcon cải tiến. Bay rất nhanh và đáp trên bất cứ địa hình như thế nào …
- Có thể cất cánh trên bất cứ thứ gì à?
Chẳng hiểu sao ả y tá bắt đầu lẻo mép:
- Đừng có lo. Chúng tôi có máy đun nóng tuyết dọc theo đường băng kim loại. Ngừng lại ngay ngạch cửa, ả hỏi:
- Hai người có cần gì thêm không? Chút xíu nữa, tôi sẽ mang bữa tối đến.
Khi cánh cửa đóng lại, James còn nghe tiếng khoá cửa lách cách từ phía bên ngoài.
Rồi Rivke lên tiếng:
- Thế đấy, chúng ta chẳng còn chút cơ hội trốn thoát.
- Thật ra, anh đang chờ một phép mầu.
Bỗng Rivke thì thầm:
- Xuỵt … Hình như có ai đó ngoài hành lang.
Nhìn cô ả, anh chàng cố lắng nghe nhưng không phát hiện điều gì. Vẻ mặt của Rivke trông cáu kỉnh lắm.
Không được, còn chút cơ hội nào, phải tranh thủ chút ấy. Chạy nhanh tới cái bàn ở ngay góc, anh chàng chụp lấy cái ly rồi trở lại ngay lập tức.
- Anh luôn dùng thứ này để tấn công kẻ địch. Còn sống tức là còn chiến đấu, đúng không?
Khẽ gật đầu, cô ả đầu ngẩng mặt lên, nghe ngóng. Thật bất ngờ, cánh cửa mở bung ra, Paula Vacker bước vào phòng. Ả di chuyển thật nhanh trước khi cả James và Rivke có chút phản ứng. Lẻn vào khoảng giữa hai chiếc giường, ả cầm khẩu P7 của anh chàng đập vào hai cái bóng đèn ở đầu giường.
Hốt hoảng, anh chàng thốt lên:
- Cái quái gì thế …?
Chỉ còn chút ánh sáng mờ mờ phát ra từ cái bóng trên trần.
- Yên lặng – Paula cảnh báo.
Hệt như tia chớp, ả Paula bước trở lại phía cửa. Cúi xuống, ả kéo một đống gì đó vào phòng rồi đóng cửa lại, khoá nhanh.
- Này anh James, bọn chúng đặt máy nghe trộm trong hai bóng đèn ở đầu giường. Những gì anh tâm sự với cô em xinh đẹp dễ thương Rivke nãy giờ đều đã được chuyển tới lão Von Gloda.
- Nhưng mà …?
- Đừng hỏi nữa. Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.
Ngay lập tức, ả Paula chĩa khẩu P7 về phía Rivke. Dùng chân, ả đẩy cái đống đổ về phía giường của anh chàng.
- Mặc nhanh quần áo vào đi James.
- Đứng dậy, mở gói đồ ra, anh chàng bắt đầu xỏ từng cái một.
- Chuyện này là thế nào, Paula?
- Em sẽ giải thích sau. Trong bất kỳ trường hợp nào, chúng ta phải thoát ra khỏi nơi đây. Mosolov đã đi rồi.
Trong lúc ấy, vừa khoác vội cái áo lông, anh chàng bước về đầu giường.
- Còn Rivke thì sao?
Giọng Paula nhát gừng:
- Còn ả ấy à? Cứ mặc xác đi.
- Cô đang theo phe nào đây?
- Dĩ nhiên là đứng về phía của anh.
Ngay lúc đó, thật không ngờ, Rivke di chuyển. Ồ, Rivke rút hai chân ra khỏi mớ băng bột xoay người sang một bên, nhảy xuống giường, một tay nắm chặt khẩu súng nhỏ. Không hề có chút thương tật trên cơ thể của cô ả. Cặp chân bị gãy trước kia giờ linh hoạt như sóc.
Paula hét lên:
- Đứng yên, không tao bắn.
Anh chàng vẫn còn bận gài nút.
Hệt như bộ phim đang quay chậm. Trong bộ đồ lót với cây súng trong tay giơ cao, ả Rivke chạm chân xuống sàn. Cánh tay của Paula duỗi thẳng ra, gương mặt đanh lại. Chẳng thèm để ý, ả Rivke vẫn tiếp tục di chuyển về phía trước.
BÙNG BÙNG …
Rồi một tiếng động vang vọng phát ra từ khẩu P7. Ngụm khói thoát ra theo những vòng xoáy tròn tròn. Cả người Rivke bật về phía sau, ngã ngửa trên giường với gương mặt nát bét. Mùi thuốc súng nồng nặc khắp cả căn phòng đóng kín.
Nhếch mép, Paula cười khẩy:
- Đó là cái giá cho sự lừa đảo.
Thế này là thế nào? Thẳng người lên, James nhảy vội về cánh tay cầm súng của Paula.
Nhưng vô ích, ả ném khẩu P7 cho anh chàng rồi chụp lấy khẩu súng của Rivke.
- Anh nên giữ lấy nó. Chúng ta còn chút may mắn đấy. Em đã lấy được chiếc chìa khoá của ả y tá và sai ả đi làm một số việc ngu ngốc. Quanh đây không có ai. Chẳng cần phải lo bọn chúng nghe thấy tiếng nổ. Nhưng chúng ta phải trốn nhanh lên.
- Cô muốn gì?
Vẻ mặt nghi ngờ, anh chàng thậm chí không tin vào đôi tai của mình.
- Có thời gian, em sẽ kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện. Nhưng anh không hiểu sao? Dù bị hành hạ, tra tấn anh không hề hé môi khai với chúng điều gì. Quá thất vọng, lão Von Gloda chơi trò mỹ nhân kế. Lão biết anh tin tưởng ả Rivke. Cuối cùng, anh lại đi khai hết mọi chuyện cho con gái của lão. Ả là cánh tay đắc lực của lão đấy. Theo chỗ em biết ả muốn là nữ chỉ huy trưởng đầu tiên của bọn Đức Quốc Xã. Thôi nào, anh có thể đi được không? Chúng ta phải thoát khỏi chỗ này. Hai kẻ cùng chung cảnh ngộ.
Nhìn Paula trong bộ quân phục, chân mang đôi ủng da, đầu đội chiếc mũ lông, anh chàng cứ băn khoăn. Liệu lời nói của ả có đáng tin không?
Quay mặt về chiếc giường ban nãy Rivke còn nắm, anh chàng thấy mớ băng bột. Một bằng chứng hết sức thuyết phục đủ để kết tội Rivke lừa đảo. Xa một chút, bức tường loang lổ máu hệt như bức tranh siêu thực nham nhở chưa vẽ xong.
Quá rối rắm, không nghĩ được gì, anh chàng đành nhặt cái mũ lông của mình lên. Quái, chiến dịch Icebreaker là một cái bẫy không ai ngờ được. Khi mà lòng trung thành cứ chuyền tới chuyền lui như những quả bóng tennis. Bạn hoá thù, thù trở thành bạn.
- Em đã chuẩn bị mọi thứ qua mặt bọn lính gác. Đây là thẻ ra vào cho chúng
ta.
Đưa cho James miếng nhựa vuông nhỏ màu trắng cỡ chiếc thẻ tín dụng, Paula nói tiếp:
- Tránh đừng đến gần những xưởng sửa chửa hay khi vũ khí. Cúi đầu xuống khi đi ngang qua bất kỳ tên nào đã từng gặp anh trước đây. Đi gần với em. Mọi việc cứ để em nói chuyện. Có một lối thoát là cái lô cốt nhỏ. Cơ hội thoát thân khá cao đấy. Bọn chúng cứ cuống quýt lên tháo chạy từ khi Von Gloda ra lệnh di tản. Vâng, sau khi anh tiết lộ bí mật cho ả Rivke …
Ngượng ngùng, anh chàng nói đỡ:
- Về chuyện đó, tôi …
Gắt gỏng, Paula cướp lời:
- Thời điểm đã tới rồi đấy. Một lần nữa, hãy tin em. Cũng như anh, em không phải đến đây để ngắm cảnh, đúng không?
Chạm vào cánh tay của James khoảng vài giây, giọng Paula trìu mến:
- Anh James, hãy tin ở em. Nhờ ả Rivke, chúng đã lừa được anh. Em không có cách nào để cảnh báo. Một cái kế cũ rích. Cho tù nhân gặp người anh ta tin tưởng và rồi lắng nghe câu chuyện họ tâm sự.
Cô nàng lại cười thêm lần nữa:
- Lúc bọn chúng mang cuộn băng vào, em có mặt bên cạnh lão Von Gloda. Lão nhảy cẫng lên khoái chí. Vượt qua hình phạt trong hồ băng, anh không hé môi nữa lời. Còn giờ đây, quá đơn giản. Chỉ cần cho gặp Rivke, anh lại khai hết mọi chuyện. Thôi nào anh James, chúng ta đi.
Paula mờ cánh cửa rồi họ bước ra hành lang. ngừng lại, cô nàng khoá cánh cửa từ phía ngoài. Hành lang trống trơn. Mùi thuốc sát trùng cứ nồng nặc trong không khí. Về cuối hành lang là cánh cửa sắt.
Hướng về phía cánh cửa sắt, vừa đi, Paula vừa nói:
- Anh cất súng đi nhưng luôn trong tư thế sẵn sàng. Cố đừng gây ra tiếng nổ.
Bàn tay của cô nàng đang đặt sâu vào túi bên phải, nơi có cây súng lục của Rivke. Anh chàng thầm đoán: Có lẽ họ đang ở sâu trong lô cốt. Không chừng song song với lối chạy dọc đến phòng làm việc của lão Von Gloda cũng nên. Paula cố đi trước một chút. Còn anh chàng đi chậm lại hai bước về phía sau, bên trái của Paula, sát với bức tường.
Sau vài phút, Paula rẽ sang phải và leo lên bậc thềm trải thảm. Cầu thang tạo ra một góc tại một đường dốc rồi đưa họ tới một khoảng ngắn có một cặp cửa đôi và những cửa sổ lưới. Giờ đây, họ đang vượt qua những bức tường đá với đầy dẫy những ống dẫn dành cho nhu cầu sinh hoạt. Liếc nhìn về phía sau vài giây, Paula rẽ sang trái. Rồi họ đang ở trên một cái dốc đi lên một chút, rẽ phải.
Qua khỏi khu vực bệnh xá, anh chàng bắt đầu nghe có tiếng động, tiếng nói, tiếng giậm của mấy chiếc ủng. Thỉnh thoảng xen lẫn vào đó là vài tiếng la hoặc là tiếng chân chạy. Liếc qua mấy lối nhỏ tắt ngang, James thấy cả đám NSAA đang hốt hoảng, bát nháo cả lên. Mấy tên đàn ông mang theo hành lý cá nhân, tủ sắt, chồng tài liệu. Một số khác đang tháo sỡ văn phòng. Thậm chí một số thằng lôi vũ khí ì ạch.
Bỗng nhiên, họ gặp một toán lính đang đi xuống. Khi chạm mặt với họ, tên sĩ quan ra lệnh chào Paula và James. Tiếp theo là một nhóm khác bước tới, gương mặt bọn chúng nghiêm trang, cuồng tín, đầy vẻ tự hào. Hệt như trong các bộ phim nói về chế độ Đệ Tam Quốc Xã.
Ngay phía trước, anh chàng bắt gặp một biệt đội đứng gác cạnh cái cửa sập bằng thép, thật to. Lơ lửng trên trần là thiết bị thủy lực để nâng hạ cửa. Kế đó là một cái cửa nhỏ hơn, được gài chặt.
Paula thì thầm:
- Cố giữ bình tĩnh. Đừng ra vẻ hốt hoảng. Cứ để em nói chuyện với bọn chúng.
Những tên đứng gác vẫn đứng yên. Vâng, có một gã sĩ quan và bốn tên lính đứng cạnh một cái máy nhỏ. Tất cả đều mang vũ khí.
Chừng cách bọn chúng bốn bước, Paula nói to bằng tiếng Đức:
- Chuẩn bị cho chúng tôi ra ngoài. Đây là lệnh của ngài Chỉ Huy Trưởng.
Tên sĩ quan bước tới hai người.
- Thưa bà, bà có giấy phép không? Còn ngài đây thì sao?
- Dĩ nhiên rồi.
Đáp lại, rồi cô nàng lấy ra một chiếc thẻ. James bắt chước làm theo.
- Tốt.
- Bà có biết gì về lệnh di tản đột xuất? Chúng tôi chỉ nghe tin đồn.
Giọng của Paula sắt lạnh:
- Xin lỗi, chúng tôi không được phép tiết lộ.
Bẽn lẽn, tên sĩ quan cấm lấy hai cái thẻ, nhét chúng vào lỗ nhỏ trên cái máy.
Sau một loạt ánh đèn hiện ra lấp lánh cùng với tiếng kêu nho nhỏ, gã rút chúng ra trao lại cho hai người;
- Xong rồi đấy. Mở cửa.
Ngay lập tức, tên lính đứng gần cửa đã tháo chốt.
Vài phút sau, họ bước nhanh ra ngoài. Cái lạnh tạt vào người như những tia đá bắn xối xả. Trời tối lại không có đồng hồ, anh chàng mất hẳn ý thức về thời gian. Chẳng biết giờ này là xế chiều hay gần sáng. Đi tiếp về phía trái, họ lần theo ánh sáng màu xanh nho nhỏ bên ngoài của lô cốt.
Rồi Paula đưa anh chàng tới một hầm trú ẩn bằng xi măng nhỏ chứa mấy chiếc mô tô. Vâng, chính tên Mosolov gian giảo từng nhử anh chàng tới chỗ này. Ngay sau đó, cô nàng móc ra một xâu chìa khoá, mở cửa hầm. Thấp thoáng trong ánh sáng mờ nhạt, mấy chiếc mô tô đậu ngay ngắn hệt như bầy côn trùng khổng lồ ngủ Đông.
Bước tới một chiếc Yamaha đen, to, dài, Paula tra chìa khoá vào ổ:
- Cứ để em lái. Anh không thuộc đường.
Vừa kiểm tra nhiên liệu, hình như cô nàng vừa mỉm cười.
- Paula, giờ chúng ta đi đâu?
Ngước lên, cô nàng nhìn James qua bóng tối.
- Người của em có một đồn quan sát cách đây mười cây số.
Tay của cô ta vẫy vẫy về hướng Nam.
- Nó nằm trong rừng, trên vùng đất cao. Từ chỗ đó, anh có thể quan sát toàn bộ Lâu Đài Băng Giá. Rồi cô nàng đẩy chiếc mô tô hướng ra cửa.
Nắm chặt khẩu P7, anh chàng nghiêm giọng hỏi nhanh:
- Paula, nói cho tối biết. Chuyện này là như thế nào? Chẳng phải cô là tay chân của lão Von Gloda sao? Cô làm việc cho ai?
- Này anh James, theo hồ sơ của chúng tôi, 007 là một trong những điệp viên hàng đầu của nước Anh. Xin lỗi, anh thật chẳng giống tính cách của 007 chút nào, phải không?
James từ từ móc khẩu P7 ra:
- Cô là người của KGB.
Phát cười to, Paula chọc quê:
- KGB à? Sai rồi. Thôi nào James, chúng ta không có thời giờ nói về chuyện này.
- Phải nói cho tối biết. Nhanh lên.
Môi nở nụ cười, cô nàng trách yêu:
- Điên quá đi thôi 007. Em là người của SUPO từ lâu trước khi chúng ta gặp nhau. Chuyện chúng ta gặp nhau không phải là tình cờ. Hẳn giờ này Cục Phản Gián đã được thông báo.
SUPO à? Có thể lắm. SUPO là tên viết tắt của Lực Lượng Bào An trực thuộc Cơ Quan Tình Báo Phần Lan.
- Nhưng mà …
- Rồi anh sẽ hiểu ra. Thôi nào James, chúng ta lên đường. Còn nhiều chuyện phải làm.
Khẽ gật đầu, anh chàng leo lên yên sau khi cô nàng khởi động, trả số rồi lái nhẹ nhàng ra khỏi chỗ trú ẩn. Lúc ra ngoài hẳn, cô nàng dừng lại, khoá cửa.
Sau đó trong vài phút, họ đã đi ngang qua hàng cây. Vẫn không mở cái đèn trước, Paula lái chiếc Yamaha rất chuyên nghiệp. Mở hết tốc lực, cô nàng chạy vòng vèo.
Con đường khá khúc khuỷu. Men theo phần thấp nhất của một đoạn dài nhô lên xuyên qua hàng cây mọc dày đặc rồi cô nàng chạy ngược lên đoạn dốc, ngoằn nghèo. Không giảm ga, chiếc mô tô nghiêng đi một góc bốn mươi độ so với bờ.
Cuối cùng, Paula chậm lại, xoay từ trái sang phải theo hình vòng cung. Rồi khá bất ngờ, chiếc mô tô nhô lên từ một phía của đường mòn. Đôi mắt của anh chàng giờ đã quen với bóng tối.
Ồ, ngay trước mặt là bóng dáng của mấy khẩu súng máy. Giảm tốc độ, cô nàng ngừng hẳn, giơ cao một cánh tay. Cảnh giác, thò tay vào túi áo, anh chàng tìm khẩu P7.
Paula trao đổi thì thầm gì đó với một gã to lớn. Trong trang phục của dân Lapp, bộ râu mép dày, trông hắn cứ như một kẻ cướp. Gã còn lại cao, ốm, với cái mặt thỏ mỏ dơi, đôi mắt ti hí cứ liếc ngang, liếc dọc.
Quay đầu về phía anh chàng, Paula giải thích.
- Họ đã dọn sạch hai túp lều cho chúng ta. Em có tất cả bốn người. Hai người nữa đang trực. Dường như tất cả đều an toàn. Họ sẽ dẫn anh vào lều kiếm chút gì lót dạ. Còn em đi đánh điện cho Helsinki. Họ sẽ chuyển tới Luân Đôn. Anh có muốn nhắn gì không?
- Báo tình hình đang xảy ra và vị trí của nơi này. Chúng ta có biết hang ổ của lão Von Gloda ở đâu không?
Vừa nổ máy, cô nàng đáp lại:
- Sau khi điện cho Helsinki, em sẽ nói cho anh nghe.
James hăm hở gật đầu:
- Ừ.
Rồi chiếc Yamaha chạy thật chậm về phía trước. Hai tên người Lapp nối gót theo sau.
Nghiêng người ra trước, anh chàng thì thầm:
- Nếu cô nói dối, tôi sẽ bắn cô đấy.
- Đừng giỡn mà. Hãy tin ở em.
Ra khỏi hàng cây, họ xuôi về phía hai túp lều phủ bên ngoài bằng da tuần lộc nổi bật trong mớ tuyết trắng xoá. Từ trên nóc, vài tia khói bốc lên nhè nhẹ.
Ngừng chiếc Yamaha lại, Paula và anh chàng bước xuống xe.
- Em phải đi đánh điện.
Vừa nói, cô nàng lấy tay chỉ vào túp lều bên phải.
- Em sẽ bào Knut đứng canh ở ngoài.
Vẫy tay về phía tên người Lapp có gương mặt gian giảo, cô ta nói tiếp:
- Trifon sẽ đi với anh tới lều kia. Chỗ đó có sẵn thức ăn đấy.
Rồi Trifon, gã người Lapp có hàm râu dày, mỉm cười, gật đầu mới anh chàng. Làm bộ thân thiện, anh chàng đáp lại:
- Vâng.
Trước khi họ cách túp lều sáu bước, mùi khói của gỗ xông tới mũi anh chàng nực nồng. Bước tới trước, Trifon vén cửa lều rồi nhìn vào trong. Kiểm tra xong, gã vẫy tay mời James.
Ngay lập tức, hai mắt của anh chàng hoa lên trước làn khói ùa tới. Ho lên vài tiếng, anh chàng quệt mắt, nhìn chung quanh. Ngay trong góc là chồng túi ngủ, mền và những thứ đồ dùng cần thiết.
Đặt vũ khí xuống, Trifon ra hiệu cho anh chàng ngồi xuống. Chỉ vào cái nồi đang sôi sùng sục trên ngọn lửa bừng lên trong lò đất, gã đưa tay chạm vào miệng:
- Thức ăn. Ngon lắm. Ăn đi.
Rồi gã lấy cái dĩa và cái muỗng, bước tới ngọn lửa, chồm người qua, gã múc một thứ giống như là thịt hầm.
Ồ, thật chẳng ngờ! Ngay lúc ấy, cả thân hình của Trifon bổ nhào ra. Gã hét lên hoảng loạng.
Aaaaahhh …
Có ai gạt chân gã sao? Hình như thấp thoáng trong mấy cái mền có bóng dáng của một tên nào đó. Chuyện xảy ra quá đột ngột, anh chàng không kịp trở tay.
Vâng, trước khi James móc súng ra, giọng của Mosolov vang lên đắc thắng:
- Đừng phí công vô ích, bồ tèo. Thấy gì không?
Chĩa thẳng khẩu súng về phía James, hắn nói vài câu gì đó với Trifon bằng tiếng Phần Lan. Gã này đang ngồi bệt xuống đất, ôm cái tay bị phỏng.
Tỉnh bơ, anh chàng khẽ lắc đầu:
- Vâng, tao đã từng nghĩ tới điều này. Quá đơn giản, phải không?
Paula đã lừa tao thật đẹp.
Gương mặt gian giảo của Mosolov hiện dần qua ánh lửa.
- Paula à? Tao chỉ bảo thằng cốt đột này đưa khẩu súng. Tao sẽ bắn nếu như nó chống cự. Thêm một cây nữa, an tâm hơn trước ả Paula bước vào đây. Đừng có mơ mộng viển vông, James. Bọn đàn em của tao sắp đến rồi đấy. Tao còn vụ áp phe chưa hoàn tất.
Làm sao mình đánh động cho Paula đề phòng kia chứ? Cách nào thanh toán được thằng Mosolov gian giảo này? Ánh mắt của anh chàng đang đảo quanh túp lều trong khi Trifon đẩy cây súng máy từ từ về phía Mosolov.
Qua làn khói mịt mù, anh chàng cố đoán vị trí của hắn:
- Mày muốn bắt tao đi?
Hắn cười to, giọng hể hả:
- Dĩ nhiên. Lão Von Gloda ngu ngốc cứ nghĩ là có thể cầm đầu một tổ chức phát xít ngay trong lòng đất Nga.
- Chẳng phải mày đã từng cấu kết với lão sao? Dùng vũ khí của Nga chống lại người Nga. Mấy vụ khủng bố quá thành công. Giờ lão đang cao bay, xa chạy.
Khẽ lắc đầu, Mosolov đáp lại:
- Làm gì lão ngu ấy thoát khỏi đây được chứ!
- Lão có máy bay. Chắc lão đã mất dạng từ khuya rồi.
- Không, tao đang theo sát tình hình. Chiếc máy bay của lão vẫn chưa rời khỏi đường băng. Nó không thể nào cất cánh trước hừng đông. Tao và mày còn hai giờ nữa.
Hoá ra là thế. Khoảng hai giờ nữa, mặt trời sẽ mọc.
Ngạc nhiên, anh chàng hỏi tiếp:
- Làm thế nào mày bắt được lão?
- Không quân của Hồng Quân sẽ san bằng cái lô cốt ấy thành bình địa.
Gương mặt gian giảo của Mosolov biến đổi nhanh qua ánh lửa.
- Căn cứ Blue Hare cũng chịu chung số phận như thế. Có thế mới bưng bít được tai tiếng.
Ngẫm nghĩ một lúc, anh chàng lên tiếng:
- Thế là mày sẽ tàn sát đội quân NSAA. Chỉ giữ mình lão?
- Này James, đời là thế. Luôn cay nghiệt. Được ăn cả, ngã về không! Thuận thảo làm ăn chung với nhau. Bất ổn, phải thủ cho riêng mình chứ, đúng không?
Im lặng vài giây, Mosolov nói gì đó với Trion. Quay sang anh chàng, giọng hắn vẫn khề khà:
- Không nên để phí thức ăn đến thế. Tao bảo nó đặt cái nồi lại và khều đống lửa. Bản mặt như nó làm gì dám lều mạng. Đàn em của tao đang đến đây. Chắc giờ này bọn chúng tóm được con ả Paula rồi. Tốt nhất…
Quái, đang nói đột nhiên hắn ngừng lại. Vẻ hoảng hốt hiện lên gương mặt. Chỉ non nửa phút, làn khói nhỏ dần khi Trifon thổi đống lửa bùng lên thành ngọn.
Ồ, đầu của Mosolov bị ghì chặt phía sau. Một bàn tay nắm lấy tóc hắn. Một con dao rừng dí sát cổ họng của Mosolov. Thấp thoáng sau ánh lửa là gương mặt hắc ám của Knut ngay đằng sau.
- Xin lỗi anh James.
Đứng bên trong cánh cửa của túp lều, Paula cầm một khẩu súng tự động.
- Người của em đã thấy Mosolov lẻn vào đây hai giờ trước đó. Em muốn dùng anh làm mồi thử hắn.
Giọng chua chát, anh chàng mỉa mai:
- Lẽ ra cô phải báo cho tôi biết chớ.
Bước tới trước, giọng của Paula ôn tồn:
- Bọn em có quá nhiều việc để giải quyết. Mosolov mang theo sáu rên thuộc hạ. Knút và Trifon mắc lo xử lý bọn kia khi Mosolov lẻn vào đây an toàn.
Cố cãi lại, Mosolov lên tiếng hăm doạ:
- Đừng vội vui mừng! Còn rất nhiều…
Paula nạt hắn ngay:
- Cẩn thận đấy Mosolov. Còn già mồm nữa, lưỡi dao trong tay Knút sẽ không tha cho mày đâu. Muốn thử không? Chỉ cần một nhát, đầu của mày sẽ rơi xuống đất.
Quay sang Trifon, cô nàng nói nhanh cái gì đó. Một nụ cười thoáng hiện trên gương mặt của gã người Lapp to lớn qua ánh lửa. Giữ bàn tay bị phỏng cẩn thận, hắn bước tới cạnh Mosolov, tước khẩu súng máy rồi lục soát người hắn.
Paula giải thích:
- Hai gã này như mấy đứa trẻ con. Em bảo Trifon lột trần hắn ra, mang vào rừng, trói vào gốc cây.
- Tại sao chúng ta không giữ hắn lại cho tới giờ phút cuối cùng? Hắn còn nhiều đồng bọn…
- Bọn em đã hạ gục chúng hết rồi.
- Vẫn còn một số nữa đấy. Một đội bay sẽ tấn công vào lúc trời sáng. Để hắn khỏi tầm mắt, thật không an tâm.
Ngẫm nghĩ một lúc, Paula gật đầu rồi ra lệnh gì đó cho mấy gã người Lapp.
Mosolov vẫn im lặng, gương mặt rầu rĩ như đưa đám khi hai gã kia trói tay chân của hắn lại, nhét nùi ghẻ vào miệng rồi lôi vào một góc của túp lều.
Khẽ gật đầu với James, Paula dẫn anh chàng ra cửa. Tới ngoài sân, cô nàng nghĩ thầm:
- Anh nói đúng đấy. Giữ hắn lại đây sẽ an toàn hơn. Có lẽ đàn em của hắn còn quanh quất đâu đây. Về tới Phần lan, chúng ta mới hết nguy hiểm. Nhưng mà…
James mỉm cười:
- Nhưng mà cô muốn biết chuyện gì xảy ra ở Lâu Đài Băng Giá.
- Cho hắn sống thêm vài giờ nữa, không sao mà.
Vâng, trong lúc này, họ còn nhiều thứ phải làm: Paula điện báo cho Helsinki. Còn anh chàng phải nhắn tin về Cục Phản Gián.
Ngồi trong chiếc lều chứa thiết bị vô tuyến, James vỗ tay vào túi.
- Có phải anh đang tìm mấy thứ nầy?
Bước tới gần anh chàng, tay Paula cầm hộp thuốc lá và chiếc hộp quẹt.
- Cô thật chu đáo.
- Em lúc nào chẳng vậy, đúng không.
Dù có mặt hai gã người Lapp trong lều, cô nàng Paula vẫn nghiêng người, hôn say đắm lên gương mặt bảnh trai còn hơn mấy siêu sao màn bạc. Chà, nụ hôn dài mấy thế kỷ chẳng dứt ra được…
Sực nhớ lại công việc chưa làm, cô nàng ngồi xuống bên thiết bị vô tuyến. Nhìn Paula lướt ngón tay thoăn thoắt, anh chàng không khỏi khen thầm tính chuyên nghiệp của nhân viên tình báo SUPO. Nói gì chớ SUPO, anh chàng đã từng biết khá lâu. Thậm chí còn có qua có lại nhiều năm. Vui miệng, anh chàng hỏi mật hiệu của cô ta là gì. Voubma à? Đó là một từ cổ của người Lapp có nghĩa là bãi nhốt đám tuần lộc bắt được.
Quay về phần việc của mình, James hơi bối rối. Ngoại trừ khẩu Hecker & Koch P7 trong tay, còn tất cả đã mất hay ở trong chiếc Saab tại khách sạn Revontuli. Xé vội tờ giấy gần đấy, anh chàng thảo ngay một bức điện.
THÔNG QUA GCHQ CHELTENHAM GỞI ĐẾN ÔNG M - CHIẾN DỊCH ICEBREAKER BỊ PHÁ VỠ - VÀO LÚC RẠNG ĐÔNG NGÀY HÔM NAY, ĐỐI TƯỢNG SẼ BỊ TIÊU DIỆT - TRANH THỦ VỀ SỚM NHẤT – TIN KHẨN – XIN LẶP LẠI: TIN KHẨN CẤP: CHUYỂN CHỖ GIAM GÃ TÙ NHÂN - BỌN CHÚNG ĐỊNH CƯỚP NGỤC - LÀM VIỆC THÔNG QUA VOUBMA - 007.
Khẽ cau mày, anh chàng đọc lại bức điện lần nữa. Đành phải nói huỵch toẹt vụ gã NSAA đang bị cầm tù rồi. Không còn cách nào khác.
Sau khi kết thúc bức điện tín gởi cho Helsinki, Paula lấy mảnh giấy của James, thêm vào đó vài mật mã, đọc lẩm bẩm trên micro trước khi chuyển nó qua máy chuyển phát nhanh. Chưng mọi việc xong xuôi, anh chàng lên tiếng:
- Tốt nhất chúng ta cứ theo dõi cuộc tấn công của Hồng Quân vào hang ổ của lão Von Gloda rồi thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Cô có biết đường quay trở lại?
- Không chắc lắm. Cho tới khi trời tối hẳn rồi, chúng ta vượt biên giới.
Thông qua cô nàng, James ra lệnh tháo dỡ chiếc lều chứa thiết bị vô tuyến và sắp xếp hành lý. Còn bốn gã người Lapp nên giấu kỹ mấy chiếc mô tô, thay phiên nhau nghỉ. Vâng, phải thức dậy trước khi trời sáng.
Anh chàng cứ nhắc đi, nhắc lại:
- Nhớ canh chừng tên Mosolov thật kỹ. Không được để hắn tẩu thoát. Khẽ nhún vai, giọng cô nàng thì thầm:
- Hãy giao chuyện đó cho mấy gã người Lapp. Họ sẽ trông chừng tên Mosolov.
Anh chàng không muốn giết Mosolov nhưng không còn cách để chọn lựa. Ngay lập tức, hai gã người Lapp bắt đầu tháo dỡ chiếc lều chứa thiết bị vô tuyến. Bước ra ngoài, anh chàng và Paula lê bước trở về chiếc lều kia.
Văng vẳng trong gió, một tiếng hú khủng khiếp vang lên.
Húuuu ...
Rồi hàng loạt tiếng hú đồng loạt gầm rú giữa màn đêm tĩnh mịch.
Húuuu Húuuu Húuuu …
Cô nàng lên tiếng giải thích:
- Bầy sói. Từ hôm Giáng Sinh tới nay, đội tuần tra biên giới Phần Lan bắn được mỗi tuần hai con sói và ba con gấu. Khi nhiệt độ quá khắc nghiệt, không còn thức ăn, bọn chúng rất nguy hiểm. Bọn chúng tấn công mọi người, chẳng chừa một ai.
Sau khi băng bàn tay bị phỏng, Trifon đang đút cho Mosolov ăn. Ngay lập tức, hai người ngồi xuống bên bếp lửa, làm vài đĩa lót dạ. Lấy ra chai vốtka, cô nàng rót cho anh chàng một ly.
Chạm hai cốc giấy với nhau, Paula reo lên:
- Xin chúc sức khoẻ.
Nửa giờ sau, cả hai chui vào cái túi ngủ to nhất. Ngay trong góc, hình như Mosolov cũng đang ngủ gà, ngủ gật. Quá mỏi mệt, ngáp vài tiếng, anh chàng thiếp đi ngay …
Khi trời gần sáng, Knut lắc vai James thật nhanh. Lúc này, Paula cũng choàng tỉnh giấc.
- Còn nữa giờ đấy, anh James.
Anh chàng đáp lại:
- Vâng.
Ngay lúc này, hai gã Lapp tháo gần xong chiếc lều. Một gã đưa Mosolov ra phía hàng cây. Số còn lại rảo về phía đài quan sát. Năm phút sau, Paula và James cùng với Trifon nằm sấp trên mô đất, nhìn xuống bên dưới. Quay lại nhìn, anh chàng thấy Knut thủ súng máy đẩy Mosolov tới hàng cây.
Ánh sáng nhá nhem giờ bắt đầu ửng hồng. Khoảng đất trống bên dưới hiện ra giữa hàng cây. Ngay trước lối ra vào của lô cốt, hàng cây đã được dọn sạch.
Về phía Nam, trên bở đá, giữa cánh rừng dày loang lổ, mấy lối mòn hiện ra thật rõ. Cạnh đó là một đường băng chạy dài theo vách đá rồi kết thúc đột ngột ngay chính giữa khu rừng bao chung quanh.
Quái, không có bóng dáng của chiếc máy bay nao. Chắc là chiếc Mystère- Falcon và hai chiếc nhỏ hơn được giấu kín trong tầng hầm bê tông cốt thép.
Hình như bên dưới kia, đội quân của Von Gloda chuẩn bị hành động. Đột nhiên, chùm đèn pha phát sáng. Cái cửa mở toang ra.
Nói gì đó với Trifon rồi Paula quay sang anh chàng:
- Vẫn chưa có cái gì xuất hiện. Chẳng thấy xe cộ hay chiếc máy bay nào dù theo lời của Trifon, bọn chúng lố nha, lố nhố rất nhiều giữa hàng cây.
- Cầu mong không lực của Nga tập kích vào đúng thời điểm.
- Khi họ tới đây, chúng ta nên núp vào trong tuyết. Hệt như mấy tảng đá.
Cô nàng chưa kịp dứt lời, bỗng âm thanh của phản lực cơ vọng lại từ đằng xa.
Tiếng vang rền lướt nhanh theo gió.
ÙUU ÙUU ÙUU …
Ngay lúc ấy, vầng sáng đỏ của mặt trời ló dạng ở phương Đông.
Nhích người nhẹ nhàng, cả ba người quan sát cố ẩn mình sâu vào trong tuyết. Khoảng một giây sau, từ đâu vọng lại tiếng nổ thật dữ dội.
BÙUUUUUNG …
Xa xa về mạn Bắc, chuỗi ánh sáng rực rỡ vút cao cùng với từng bụm khói bốc cao lên.
Paula hét to.
- Căn cứ Blue Hare. Họ …
Giọng nói của cô nàng bị đứt đoạn giữa chấn động đang truyền tới. Tiếng gầm rú vang lên cả khu vực quanh đó. Một cặp chiến đấu cơ đầu tiên bay song song với hàng cây, lướt qua chỗ nấp của ba người.
Vâng, không hề nã súng hay thả bom, chúng lướt rất nhanh. Những cuộn khói nhỏ ngay đôi cánh. Hệt như những mũi tên bạc, hai chiếc chiến đấu cơ hướng mũi về phía bầu trời, vừa gầm rú vừa lao vút về phía Bắc.
James thì thầm:
- Những chiếc Fencer.
Paula thắc mắc:
- Cái gì? Fencer ư?
Ánh mắt của anh chàng dõi theo bầu trời chờ đợt tấn công đầu tiên.
- Đó là tên của NATO đặt cho chúng. Chúng là những chiếc Su-19. Rất nguy hiểm, chuyên dùng bom tấn công mặt đất. Trong thân của chúng chứa được một khối lượng bom rất lớn.
Rồi như trả bài thuộc lòng, anh chàng đọc một hơi:
- Năng lực: hai động cơ phản lực sau khi đốt cháy nhiên liệu tạo ra sức đẩy 9525 kg. Tốc độ: 1.25 tốc độ siêu thanh ở mực nước biển, 2,5 ở độ cao. Độ cao tối da: 18 cây số. Trang bị vũ khí: một khẩu đại bác hai nòng GSh 23 ly gắn chặt ờ phần thấp của thân máy bay và ít nhất sáu cột hướng dẫn hoả tiễn không đối không và không đối đất. Tầm chiến đấu: 500 dặm với tất cả số vũ khí. Thậm chí lực lượng không quân của NATO cũng phải kiêng nể hiệu quả của nó.
Đột nhiên, từ phía trái của ba người phát ra tiếng gầm rú thứ nhất. Tiếng thứ hai tiếp theo ngay trên đầu. Hai vệt sọc đang xẻ dọc bầu trời. Hai chiếc Fencer đi thành cặp, mũi chúi xuống lướt vút qua. Từ cánh, cặp tên lửa loé sáng. Chùm sáng trắng dài đẩy ngược ra sau rồi biến thành màu cam. Bốn quả rơi ngay xuống trước lô cốt.
BÙUUUUNG BÙUUUUNG BÙUUUUNG …
Những cụm lửa đỏ bốc cao trước khi tiếng nổ dữ dội đập vào tai họ. Khi chiếc máy bay thứ nhất lướt về phía trái rồi lạng nhanh, từ bên phải của James và Paula, chiếc thứ hai chúi xuống.
Một cụm lửa hệt như thế bắn ra nhắm về phía mục tiêu. Tên lửa đục sâu trong đá, thép, bê tông trước khi phát nổ.
Xa xa từ phía bên phải, cặp máy bay thứ ba xuất hiện.
Bên dưới, chỉ sau ba đợt tấn công với mười hai quả tên lửa Kerry, Lâu Đài Băng Giá dường như sắp vỡ làm đôi. Tiếng sấm sét vang rền cả bầu trời.
Qua những cuộn khói bốc lên, họ có thể nhìn thấy những cụm lửa đỏ bắt đầu quét qua khoảng trống phía trước lối ra vào chính, lấn sâu vào kho chứa vũ khí và chỗ đậu xe.
Rồi đợt sóng thứ tư và thứ năm của mấy chiếc Fencer rít trong bầu không khí lạnh buốt. Những quả rốc két liên tục thả xuống bầu trời mịt mù khói lửa
BÙUUUUNG BÙUUUUNG BÙUUUUNG …
Máy bay giờ đây đầy trời. Chiếc này nối tiếp chiếc kia. Tai của họ bị sóng siêu âm dội vào thình thịch. Những lằn sóng phát ra từ mấy quả rốc két liên tục loé sáng ngay mục tiêu.
BÙUUUUNG BÙUUUUNG BÙUUUUNG …
Những quả tên lửa Kerry cuối cùng làm nổ tung toàn bộ số vũ khí, bom, xăng dầu và đống quân trang, quân dụng.
BÙUUUUNG BÙUUUUNG BÙUUUUNG …
Lâu Đài Băng Giá của lão Von Gloda bị phá huỷ hoàn toàn. Từng cụm khói cứ bốc cao rồi lan toả đi. Lửa cứ cháy nhanh. Thậm chí, phần còn lại của đường hầm chính và khu vực phòng ở lộ hẳn ra mặt đất. Một phần của đường băng kim loại vướng vào hàng cây. Một số khác bị vặn vẹo máng vào đá.
Paula thở hổn hển:
- Chúng ta đi thôi.
Bước trở lại chỗ của Knut đang canh chừng Mosolov ở giữa hàng cây, anh chàng linh cảm có chuyện chẳng lành.
Kéo Paula thụp xuống đất, James nói nhanh:
- Cô cứ nắm ở đây. Để tôi xem thử. Nếu có chuyện gì xảy ra, bào cho mấy người kia hỗ trợ.
Khẩu P7 đang nằm gọn trong tay, James chạy dọc qua hàng cây, cảnh giác cao độ.
Ồ, gã Knut nắm chết thẳng cẳng. Từ dấu vết trong tuyết, anh chàng nhận ra một cuộc ẩu đả. Hình như có bốn tên túm lấy gã rồi dùng dao giết chết. Cổ họng bị đứt lìa. Không còn vết thương nào khác. Không hề thấy dấu vết của Mosolov. Vâng, hắn đã chạy thoát.
Trở lại chỗ của Paula, anh chàng cứ băn khoăn không biết mấy chiếc mô tô còn ở chỗ cũ hay không.
Paula nghe tin sửng sốt. Nhiều năm qua, Knut đã làm việc khá đắc lực trên vùng đất ở biên giới. Rồi một gã người Lapp đi kiểm tra mấy chiếc mô tô.
Không thể chần chừ nữa, họ phải rời khỏi chỗ này ngay. Dễ gì Mosolov không phục thù. Mấy phút sau, Trifon trở lại cho biết mấy chiếc mô tô vẫn còn nguyên. Không có dấu hiệu nào cho thấy bọn chúng tìm ra được mấy chiếc xe. Ngay lập tức, Paula dẫn đầu cả nhóm, chạy nhanh qua hàng cây.
Khi James cùng cô nàng tới bên chiếc mô tô, ba gã người Lapp đã bắt đầu nổ máy. Paula nhào lên yên trước chiếc Yamaha to, còn anh chàng ngồi phía sau.
Vài phút sau đó, họ vọt về phía Nam. Vâng, trải qua hai tiếng ngồi sau lưng của Paula vừa khó chịu, vừa lạnh, anh chàng thấy ba tên người Lapp vòng vèo theo họ, vượt qua mấy bụi rậm.
Được một lúc tới ngay vùng đất gồ ghề, James nghe văng vẳng những tiếng mô tô đuổi theo sau. Hệt như anh chàng dự đoán, dễ gì Mosolov để yên cho họ tới Phần Lan. Hắn theo dõi họ chờ lúc thuận tiện nhất ra tay.
Cuối cùng họ dừng lại tại mô đất cao giữa rừng cây, bên trên một thung lũng trống trải giữa Nga và Phần Lan. Chỗ này thật thích hợp mở cuộc kháng cự. Dù kẻ địch có đông mấy đi nữa, họ có thể cầm cự tới khi trời tối. Ngay lập tức, ba gã người Lapp biến mất vào trong rừng cây, tạo thành thế gọng kềm cùng với anh chàng và Paula.
Quay sang cô nàng, James hỏi thử:
- Theo cô, chúng ta có cơ may nào không? Ý tôi muốn nói liệu chúng có bố trí bãi mìn nào không?
Im lặng vài phút suy nghĩ, cô nàng đáp lại:
- Anh không tin ở năng lực của em à? Hay là anh muốn …
- Làm gì có. Tôi tin cô chứ! Dễ gì hắn bỏ lỡ cơ hội trừ khử chúng ta.
Rồi ánh nắng tắt dần …
Ngay giữa những cành thông, Trifon ngồi vắt vẻo trên cao. Chẳng bao lâu sau đó, Trifon phát hoả.
BÙUNG BÙUNG BÙUNG …
- Sẵn sàng chưa?
Quay sang, anh chàng thấy Paula gật đầu.
Tiếng súng cứ vang vọng giữa rừng cây. Ngay phía trước, bọn chúng tiến lên theo hình vòng cung. Dùng súng máy, đám người của Mosolov đáp trả.
BÙUNG BÙUNG BÙUNG …
Không thể đoán được lực lượng của chúng có bao nhiêu tên. Chiến sự nổ ra khốc liệt. Vỏ đạn cứ bay vèo vèo.
BÙUNG BÙUNG BÙUNG ..
Nhìn anh chàng, giọng cô ta khẩn trương:
- Không cần thiết đợi tối hẳn. Người của em sẽ bọc lót cho chúng ta.
- Thế thì chúng ta lên đường mau.
Hệt như con sóc, Paula phóng lên chiếc Yamaha, nổ máy. James thót lên yên sau khi cô nàng thả dốc xuống thung lũng bên dưới.
Cuộc chạm trán càng lúc càng nảy lửa.
BÙUNG BÙUNG BÙUNG …
Quay người lại, anh chàng thấy trong mờ tuyết tung bay trước gió, từ những nhánh thông, một bóng người ngã xuống. Ồ, Trifon đã bị loại khỏi vòng chiến đấu. Qua nửa cây số, bóng tối đang bao trùm lấy họ. Tiếng súng nổ vẫn còn văng vẳng sau lưng. Hai gã người Lapp còn lại chiến đấu rất gan dạ.
Anh chàng không khỏi thắc mắc: Sao hắn không dùng xe phân khối lớn hơn rượt theo? Hay phía trước là thung lũng đầy mìn?
Chiếc Yamaha đang lướt xuống phần đáy thung lũng trên lối đi khá gồ ghề, khúc khuỷu. Vào lúc này, bỗng có tiếng súng vang lên phía bên trái của họ.
BÙUNG BÙUNG BÙUNG …
Rạp người trên tay lái, Paula mờ hết tốc lực, cố thoát khỏi vòng vây. Nghiêng hẳn một bên, chiếc Yamaha chẳng khác nào chiếc mô tô đua vòng quanh nước Pháp.
BÙUNG BÙUNG BÙUNG …
Khoảng không càng lúc càng tối sầm. Đạn vẫn nổ như mưa rào chung quanh họ. Không thể dừng lại phản công. Điều quan trọng bây giờ là trở về Phần Lan an toàn. Chẳng cần hơn thua với bọn chúng trên vùng đất của Nga.
Ngay lúc ấy, một loạt súng cối nổ ra giòn giã.
BÙUNG BÙUNG BÙUNG …
Tiếp theo cả trận mưa đạn phủ quanh chiếc Yamaha.
BÙUNG BÙUNG BÙUNG …
Mở hết ga, Paula nghiêng chiếc xe gần như sát đất.
BÙUNG BÙUNG BÙUNG …
Bên trái, bên phải, phía trước, phía sau, từng vùng sáng loà lên. Thăm thẳm đằng xa, vùng đất Phần Lan vẫn còn ở tít mù khơi.
BÙUNG BÙUNG BÙUNG …
Đạn súng cối cứ vây quanh họ với tất cả lòng căm thù. Ấy, thế mà chẳng thể bắn trúng chiếc Yamaha dưới tay lái của Paula. Vâng, trừ phi họ đụng phải bãi mìn. Chớ bắn vãi kiểu này, xem chừng chẳng nên cơm, nên cháo gì.
Ai có ngờ đâu trong lúc hai người đang tìm đường trở lại Phần Lan, trong đống đổ nát của Lâu Đài Băng Giá, có hai tên leo ra.
Bóng tối đang dần sụp xuống …
Chẳng còn ai quanh đó.
Hai tên nay cố sức moi chiếc máy bay nhỏ Cessna 150 màu xám vẫn còn nguyên vẹn từ một phần hầm không bị đám Hồng Quân oanh tạc.
Vâng, mãi thật lâu sau đó, bọn chúng cũng đẩy được cánh cửa bị cong oằn ra một bên. Đường băng trước đây giờ vương vãi đầy mảnh vụn. Gã cao to ra lệnh gì đó cho tên còn lại đang làm việc cật lực. Lê bước tới đường băng, gã thấp người dọn dẹp vải trăm thước ngay phía trước chiếc Cessna.
Khục khặc một lúc lâu, động cơ của chiếc máy bay nổ giòn giã. Rồi tên thấp người quay trở lại, leo lên bên cạnh gã cao to. Chầm chậm, chiếc máy bay nhỏ di chuyển trên đường băng bên dưới. Vẻ mặt tên phi công lộ vẻ mừng rỡ khi chiếc Cessna nhảy chồm về phía trước, tăng tốc.
Nghểnh cổ qua lại, tên phi công cố tránh những phần hư hại của đường băng. Từ từ mũi chiếc Cessna ngóc lên như lấy thêm lực nâng, cánh quạt xoay liên tục. Từng chút, từng chút một, chiếc Cessna vươn khỏi ngọn cây. Mỉm cười, lão Von Gloda mở hết tốc lực, hướng chiếc Cessna lao vào bầu trời đêm mù mịt.
Hôm nay quả là một ngày xúi quẩy, nhưng lão vẫn chưa chết. Còn sống tức là còn chiến đấu. Nợ cũ, thù mới, trước sau gì lão cũng tính gộp một lần. Vẫn còn một đạo quân đang náo nức chờ lệnh của Chỉ Huy Trưởng tối cao Von Gloda. Cứ chờ xem cái bọn Nga, Anh, Mỹ và cả Israel nữa. Hãy đợi đấy các con ạ!
Vẻ mặt thoả mãn, lão quay sang gương mặt lạnh tanh của Hans Buchtman.
Vào lúc 2 giờ sáng, Paula và James tới khách sạn Revontuli. Tới ngay chiếc Sabb, anh chàng gởi một bức mật mã cho ông M. Lúc trở lại bàn tiếp tân, anh chàng nhận được một lời nhắn:
Anh James thân mến, chúng ta ở phòng số 5. Cứ nghỉ lại đây cho tới trưa mai hãy đi Helsinki.
Paula
Tái bút: Em đã gọi một chai sâm banh và món cá hồi hun khói. Anh vừa ý không?
Cô nàng lúc nào cũng vậy. Thật chu đáo. Miệng huýt sáo khe khẽ, anh chàng bước vào thang máy.
Trên con đường trở lại Helsinki, hai người không ngớt chuyện trò:
- Có nhiều chuyện tôi vẫn chưa rõ.
Anh chàng vào đề ngay sau khi họ rời khỏi Salla.
- Thí dụ như cái gì nào?
Gương mặt Paula thật hưng phấn. Khẽ lắc mái tóc vàng óng ả, cô nàng ngã đầu vào bờ vai cuồn cuộn cơ bắp của James.
- SUPO bắt đầu nghi ngờ lão Aarne Tudeer khi nào?
Mỉm cười, cô nàng cười lên nắc nẻ.
- Đó là chủ ý của em. Em vẫn thắc mắc đấy. Biết nhau quá nhiều năm, sao anh lại không nhận ra em là ai kia chứ? 007 gì mà dở tệ.
Hít một hơi thật sâu, James đỏ mặt:
- Quả thật tôi có mắt cũng như mù. Tôi từng kiểm tra lý lịch của cô nhưng không thu được kết quả gì. Nhiều khi tôi cũng băn khoăn: Ở những nơi khỉ ho cò gáy, chúng ta cứ tình cờ gặp nhau.
- Thế ư?
Anh chàng nài nỉ:
- Nhưng cô vẫn chưa trả lời.
- Vâng, bọn em biết mưu đồ của lão. Lão muốn khôi phục lại Đức Quốc Xã. Em có một cô người bạn học tên Anni Tudeer. Chuyện thật đấy, chẳng phải đùa đâu. Rất lâu sau đó, khi gia nhập vào SUPO, khi nghe tin Anni là nhân viên của Mossad, em không thể tin nổi.
- Tại sao? Nhắc tới Anni, anh chàng cảm thấy xốn xang, khó chịu.
Cô nàng nói thẳng, chẳng úp mở:
- Tại sao ư? Em không tin ả Anni là một nhân viên tình báo của Mossad. Em có lạ gì cô ả đâu: con gái rượu của lão Aarne Tudeer. Ả yêu bố ả dữ lắm, thậm chí là tôn thờ nữa đấy. Em dám chắc điều này một phần nhờ vào trực giác vốn có của phụ nữ, một phần dựa vào những gì em biết. Lão nhồi nhét tư tưởng hoang đường, cuồng tín vào đầu Anni ngay khi ả còn nhỏ. Lão luôn liên lạc động viên, giáo dục ả làm cách nào xâm nhập vào Mossad.
- Nhưng tại sao cô kể cho tôi nghe về ả Anni hôm xảy ra vụ đấu dao?
Khẽ than thở, cô nàng đáp lại:
- Em muốn lần ra đầu mối.
- Thôi nào, kể lại đầu đuôi câu chuyện đi Paula.
- Vâng, Paula Vacker có mặt trong vụ truy lùng bọn NSAA ngay từ đầu, thậm chí còn trước cả vụ thảm sát ở Tripoli. Theo nguồn tin chỉ điểm, SUPO biết lão Aarne Tudeer đã trở về Phần Lan dưới cái tên là Von Gloda. Lão đang ngấm ngầm hoạt động gì đó ở khu vực biên giới Nga-Phần Lan.
- Sau khi các cơ quan tình báo quốc tế nhốn nháo lên về bọn Binh Đoàn Hành Động Quốc Xã, em đã nghi ngờ lão Aarne nhúng tay vào. Ngặt một nỗi, mấy sếp buộc em phải xâm nhập vào làm nội gián. Em cứ phải xuất hiện ở mấy chỗ nguy hiểm. Dưới lớp vỏ bọc là một thành viên của Quốc Xã Aryan, em bắt liên lạc với lão Von Gloda. Chẳng bao lâu, em nằm trong ban chỉ huy của lão, trở thành một nhân viên đóng chốt ở Helsinki. Rồi khi Lâu Đài Băng Giá đi đêm với căn cứ Blue Hare, sếp của Mosolov tiến hành chiến dịch Icebreaker. SUPO và Cục Phản Gián đã làm việc chung với nhau. Họ giao cho em nhiệm vụ phải bảo vệ anh.
Anh chàng cứ suy nghĩ mãi vẫn không lý giải được vấn đề.
- Theo tôi, có cái vụ gì kỳ kỳ trong câu chuyện về Lâu Đài Băng Giá và cả vụ thương lượng của Mosolov.
- Vâng, điều này khó tin trừ phi anh thật sự có mặt ở đó. Nếu anh hiểu được lão Von Gloda và Mosolov ranh ma, xảo quyệt như thế nào. Bọn chúng cực kỳ ích kỷ, khùng điên, hoang tưởng theo cách riêng. Em phải đi từ Helsinki tới Bắc Cực và lui tới cái lô cốt hàng chục lần. mãi lâu sau đó, bọn chúng mới tin cậy em, giao cho nhiệm vụ quan trong.
- Thật sao? Thế còn căn cứ Blue Hare?
- Dĩ nhiên rồi. Lão dùng tiền mua chuộc mấy tay sĩ quan ở Blue Hare. Còn bọn chúng đinh qua mặt thượng cấp.
- Nhưng bọn chúng lại bị bắt.
- Vâng, sự thật là thế. Em đã có mặt ở đó khi chuyện xảy ra. Tay chuẩn úy thấp người, béo phệ ấy chạy xộc tới lô cốt. Người ngợm bốc mùi hôi thúi thế mà lão Von Gloda lại sợ gã ra mặt. Gã vững tin vào đám ô dù che chắn. Em nghe gã kể cho Bộ Chỉ Huy của Blue Hare là hãy để Hồng Quân gọi đám GPU tới điều tra. Gã biết thế nào đám KGB cũng vào cuộc. Ngay lập tức, Mosolov đã có mặt ở đó.
Ậy, miệng lưỡi của lão Von Gloda quả có hấp lực mê hoặc người khác. Thông qua tên chuẩn uý, lão gặp được Mosolov. Chẳng chút ngần ngại, lão liền ngã giá. Thấy tiền tối mắt, Mosolov gật đầu lia lịa. Rồi hai tên cáo già, đốn mạt chu đầu chụm mỏ lại bàn tính. Khi KGB triển khai chiến dịch Icebreaker, Mosolov cố bao che cho lão nhưng cuối cùng không kham được. Rồi KGB quyết định nhờ không quân oanh kích Lâu Đài Băng Giá, liệu bề không xong, Mosolov “trở gáo” lại chơi xỏ lão Von Gloda. Bọn chúng là thế đấy, lợi dụng lẫn nhau, hất cẳng lẫn nhau.
- Còn bộ tứ của chiến dịch thì sao?
- Chính lão Von Gloda đề nghị với Mosolov phải yêu cầu Rivke ở Mossad và Brad Tirpitz của CIA có mặt trong đội hình. Dĩ nhiên, nuốt tiền của lão rồi làm sao Mosolov từ chối kia chứ? Hắn dùng điện thoại của lão trao đổi trực tiếp với Moscow. Tất nhiên, hắn thêm mắm dặm muối cho câu chuyện thêm phần hấp dẫn. Sếp của hắn tin lời, đánh công hàm trực tiếp với Mỹ, Israel và Anh. Bọn chúng ngạc nhiên khi không thấy anh có mặt đúng lúc.
Tên Buchtman tới trước tiên. Gã có liên hệ với lão Von Gloda. Bọn chúng gởi gã tới gặp Brad Tirpitz rồi trừ khử Brad. Rồi Rivke có mặt ở Phần Lan. Hay được chuyện này, em cứ lo, cố giữ kín thân phận. Rồi lão Von Gloda bố trí em làm liên lạc viên với Mosolov. Lúc này Moscow giao toàn quyền hành động cho hắn. Họ chỉ nghĩ đơn giản là hắn sẽ dẹp được đám băng đảng chống đối ở vùng biên giới, xoá sạch vụ tham ô tai tiếng ở căn cứ Blue Hare. Dưới con mắt họ, đám NSAA chỉ là đám phiến loạn cuồng tín.
Ngừng lại, Paula mồi một điếu thuốc rồi tiếp tục:
- Em cứ kẹt cứng khi biết Rivke tham gia vào chiến dịch. Em không dám gặp ả. Nhưng Mosolov muốn thông qua em chuyển giao mệnh lệnh tới ả ở Helsinki. Không thể tránh né, em phải liên lạc qua trung gian. Rồi bọn chúng đều thật sự muốn có cơ hội lôi kéo anh vào cuộc để tìm ra tông tích của tên NSAA bị giam giữ ở Luân Đôn. Vụ tai nạn trên đường trượt chẳng qua là chút mưu mô của lão Von Gloda. Ả Rivke cố tình lấy lòng của anh rồi đột nhiên biến mất nhắm đánh lừa. Rivke làm chuyện này dễ như bỡn. Ả là vận động viên trượt tuyết có hạng mà. Như anh thấy đấy.
- Cô nghĩ rằng lão Von Gloda biết không thể trốn thoát?
- Dĩ nhiên, làm sao lão tin tên Mosolov cho được? Tai sao em lại là người bắt liên lạc với đám người Nga. Lão đoán ra được mọi chuyện rồi định đưa đội quân của lão tới Na Uy.
- Na Uy à? Lão mới lập căn cứ ở đấy?
- Vâng, mấy sếp ở SUPO nói thế. Họ còn biết cả nơi ẩn náu ở Phần Lan. Nếu mấy chiếc chiến đấu dơ không dội bom xuống Lâu Đài Băng Giá, bọn chúng sẽ rút êm tới đó.
Rồi Paula lại im lặng. Còn anh chàng cố hình dung lại toàn bộ câu chuyện. Mãi một lúc lâu sau đó, cô nàng chợt nói tiếp:
- Anh thấy đấy, lão không hề tin một ai. Thậm chí cả cái mụ xồn xồn luôn có mặt quanh lão. Chỉ trừ một người, đó là Anni Tudeer.
- Còn mấy chiếc xe ủi tuyết thì sao?
Ngẫm nghĩ giây lát, Paula đáp lại:
- Có lẽ thủ đoạn của Mosolov. Hắn có bọn đàn em canh me khắp các sân bay, khách sạn. Bọn chúng biết anh sẽ đi tới đâu. Mosolov muốn ra tay thủ tiêu anh mà không cần đến sự giúp sức của lão Von Gloda.
- Bây giờ chúng ta tới đâu?
- Không thể tới nhà em. Bọn chúng lục tung mọi thứ. Em lại không có thì giờ báo cho cảnh sát.
- Tôi biết rồi. Hay chúng ta lấy phòng ở khách sạn Inter-Continental?
- Tuỳ anh. Siết chặt bàn tay của anh chàng, Paula cứ miết nhè nhẹ dọc theo lòng bàn tay to chắc, chai cứng. Chẳng bao lâu sau, họ làm xong thủ tục nhận phòng ở khách sạn Inter-Continental. Chẳng biết từ lúc nào, họ càng lúc càng xích lại gần nhau. Hệt như những ngày chưa xảy ra chiến dịch Icebreaker. - Để em đi tắm cài đã. Chúng ta phải nghỉ ngơi chút ít mới được. Chúng ta khoan bắt liên lạc về mấy sếp, anh James nhé?
- Chúng ta không cần báo cáo sao?
Mỉm cười, cô nàng đáp lại:
- Để em sẽ mở hệ thống nhắn tin. Nếu có gì khẩn cấp, họ sẽ để lại lời nhắn. Anh thấy được không?
- Em tính thế cũng ổn. Cứ chờ tới sáng mai vậy.
Cười tủm tỉm, vai vác túi đồ đeo lủng lẳng, Paula bước nhanh vào phòng tắm.
Anh chàng lại nằm mộng, cơn mộng ảo trên bãi cát trắng phau ở bãi biển Royale-les-Eaux, dưới ánh nắng chói chang, rực rỡ. Chẳng có một bóng người, sóng biển cứ vỗ rì rầm. Thời gian, không gian dường như đang đứng yên. Văng vẳng đâu đó, tiếng nhạc cứ mượt mà, quyến rũ. Những đoá hoa muôn màu, muôn sắc đang khoe mình trong nắng sớm dưới chân đồi cạnh đấy. Khí hậu thật ấm áp, dễ chịu.
•
• •
Vâng, anh chàng và Paula đã thoát khỏi được nanh vuốt của Mosolov, trở lại Helsinki. Chính họ cũng không ngờ được. Từ nhà tắm trở ra, gương mặt của Paula cứ rạng rỡ như bắt được vàng. Trong chiếc áo ngủ mỏng dính, mùi hương quyến rũ, trông cô nàng thật gợi cảm.
Trước khi vào phòng tắm, James đã phôn cho ông M. Hình như ông ta để sẵn một lời nhắn chúc mừng anh chàng và xác nhận Paula chính là nhân viên tình báo của SUPO.
Còn chuyện gì xảy ra nữa kia chứ trong căn phòng ấm cúng, chỉ có hai người? Quá mệt mỏi, cô nàng hôn vội lên gương mặt bảnh trai, lăn ra ngủ queo … Nhìn cô nàng, James mỉm cười, rồi thiếp đi thật nhanh … Giờ đây chẳng còn gì phải lo âu, sợ hãi. Thanh bình đang trở lại với muôn người, với cả hai người trong căn phòng ấm cúng của khách sạn Inter-Continental. Vâng, thật ấm cúng.
•
• •
Ồ, hình như có chút lạnh lẽo đang lan dần trên cổ của anh chàng, phía sau vành tai. Vẫn còn ngái ngủ, anh chàng đưa tay lên chà sát chỗ ấy. Quái, bàn tay của James đụng phải vật gì cưng cứng. Khó chịu, anh chàng mở to mắt. Hình như cái vật lành lạnh ấy đang ấn vào cổ. Bãi biển Royale-les-Eaux đột nhiên biến mất. Một thực tại hãi hùng, không thể nào ngờ được.
- Ngồi dậy đi, bồ tèo. Quay sang, anh chàng thấy Mosolov đứng cạnh đó. Ngay lập tức, hắn lùi xa vài bước, trong tay cầm khẩu Stechkin gắn hệ thồng hãm thanh, đang chĩa vào cổ của anh chàng.
Dụi mắt, anh chàng thấy Paula vẫn còn ngủ bên cạnh.
- Tại sao …
Mosolov cười khục khặc, giọng khoái chí:
- Đừng lo cho con ả. Làm gì mà chúng bây ngủ như chết thế? Tao mờ khoá, chích một mũi, đi vòng qua đây. Chẳng đứa nào hay biết gì.
James thầm nguyền rủa chính mình. Trước giờ mình cảnh giác lắm kia mà. Làm gì lại chủ quan như thế kia chứ? Thậm chí khi nhận phòng, anh chàng đã dùng máy quét sạch mấy con bọ rồi kia mà.
- Mày chích cô ta thứ gì?
- Chẳng có gì, một lại thuốc ngủ có tác dụng sáu, bảy tiếng. Đủ thời gian cho chúng tao muốn làm gì thì làm.
- Làm cái gì?
Mosolov vẫy vẫy khẩu Stechkin.
- Mặc quần áo vào. Có một chuyện tao chưa hoàn tất. Tao đã chuẩn bị cho mày một cái hộ chiếu mới toanh. Chúng ta sẽ rời Helsinki bằng xe, rồi sau đó dùng trực thăng và phản lực cơ. Đến lúc Paula tỉnh dậy, chúng ta đã cao bay xa chạy.
James nhún vai. Chà, cơ hội thoát thân thật mỏng manh. Tay anh chàng cố mò khẩu P7 dưới chiếc gối.
Thấy vậy, Mosolov kéo vạt áo khoác ra để lộ khẩu P7 ngay thắt lưng.
- Có phải mày đang kiếm thứ này?
Thò chân xuống giường, anh chàng nhìn hắn:
- Mày không dễ dàng từ bỏ?
- Tất nhiên. Chuyện ở biên giới quả là ngoài dự đoán. Nhưng giờ tao có thể kết thúc mọi chuyện êm thấm.
James bắt đầu bước về phía cái ghế, lấy mớ quần áo.
- Tao vẫn không hiểu. Tại sao…?
- Đừng có nhiều lời. Mặc quần áo vào.
Anh chàng vừa mặc quần áo vừa tiếp tục hỏi:
- Thử nói xem nào, Mosolov!
- Tao định dùng mày nhử lão Von Gloda. Lão vẫn chưa chết.
Sửng sốt, James không tin vào lỗ tai của mình nữa.
- Giờ lão trốn ở đâu?
- Ngay tại đây. Ở Helsinki. Đang tập hợp lực lượng sẵn sàng phản công. Tao có nhiệm vụ phải chặn lão lại. Thật là ê mặt nếu lần này để lão thoát được.
- Bây giờ là mấy giờ?
Không cần nhìn vào đồng hồ, Mosolov đáp lại liền:
- Thiếu 15 phút nữa là 8 giờ. Lão Von Gloda vẫn còn lực lượng ở Helsinki. Sáng nay lão sẽ đáp máy bay đi Luân Đôn rồi tới Pháp. Theo tao tính, lão điên khùng đó sẽ nhóm họp ở Luân Đôn để giải thoát cho tên tù nhân NSAA. Tất nhiên lão căm thù mày đến tận xương tuỷ. Còn cách nào khác hơn là dùng mày nhử lão kia chứ? Trước sau gì lão cũng mắc bẫy.
Quá thất vọng, gương mặt của anh chàng đăm chiêu. Lão Von Gloda vẫn còn sống. Rồi Mosolov định bắt anh chàng làm mồi. Bằng mọi giá phải trừ khử lão ta cùng cái thằng chết tiệt Mosolov kia nữa.
Miệng hắn vẫn tiếp tục lép nhép:
- Lão sẽ đáp chuyến bay vào lúc 9 giờ. Chỉ cần còng tay mày, tiêm vài mũi thuốc mê, đặt ngoài xe ở bãi của sân bay Vantaa Airpor. Làm gì mà lão không xuất hiện được chứ?
Mỉm cười gian giảo, Mosolov nói tiếp:
- Trong xe của mày có một máy bộ đàm phải không?
Quá bất ngờ, anh chàng hỏi ngay:
- Tại sao mày biết được?
- Ồ, thú vị lắm phải không? Tao còn vài chuyện chung quanh cái phôn ấy nữa đấy. Nó phải gắn vào đường dây điện thoại hữu tuyến, chẳng hạn như cái phôn trong phòng này. Lắp đặt thiết bị vào đây xong rồi chúng ta ra sân bay. Rồi tao dùng máy bộ đàm điện cho phòng vé ở sân bay nhờ chuyển lời nhắn dưới cái tên Paula tới cho lão Von Gloda. Nhận được tín hiệu, dễ gì lão lại không lộ dạng kia chứ. Thậm chí tao sẽ để lời nhắn với cái tên của Paula. Khi đó, tao sẽ ra tay, một mũi tên bắn hai con chim nhạn. Quá đã!
Vỗ vỗ khẩu Stechkin, miệng hắn không ngừng lảm nhảm:
- Dùng súng hãm thanh bắn lão, người ta sẽ nghi lão mắc chứng đột quỵ. Khi bọn cớm điều tra được nguyên nhân, chúng ta đã cao bay, xa chạy rồi. Chưa có vụ nào ngon ăn hơn, đúng không?
Tức giận, anh chàng hét to:
- Làm gì mày có cơ hội tẩu thoát.
Cáo già như Mosolov vẫn không ngờ một chuyện. Máy bộ đàm trên chiếc Sabb có thể hoạt động trong vòng bán kính hai mươi dặm. Chỉ cần thừa lúc hắn sơ hở, anh chàng có thể lật ngược thế cờ. Hãy chờ xem, Mosolov! Nhấc khẩu Stechkin lên, hắn ra lệnh:
- Cho tao chìa khoá xe. Nói cho tao biết làm sao sử dụng hệ thống truyền tin.
Anh chàng giả vờ suy nghĩ vài phút.
Mosolov lặp lại:
- Mày không còn cách nào khác để chọn lựa.
Sau vài phút, anh chàng đáp lại:
- Vâng, có lẽ vậy. Nhưng tao cứ lo lão Von Gloda sẽ chuồn mất. Dùng hệ thống liên lạc hữu tuyến trên chiếc Sabb là một công việc tinh tế phải qua nhiều công đoạn khác nhau.
- Thôi nào, chúng ta đi!
Bỏ khẩu Stechkin vào túi áo, hắn ra hiệu cho anh chàng bước ra cửa.
Trên con đường đi xuống hành lang, Mosolov lúc nào cũng giữ khoảng cách ba bước đằng sau anh chàng. Vào thang máy, hắn đứng ngay một góc.
Không có vũ khí trong tay, chẳng nên liều mạng vào lúc này, anh chàng thầm nghĩ. Chỉ cần chút động tịnh, khẩu Stechkin sẽ khạc đạn không thương tiếc. Xuống bãi đậu xe, anh chàng đi nhanh về phía chiếc Sabb.
Đến lúc cách chiếc xe ba bước, James quay lại:
- Tao phải lấy chìa khoá xe.
Mosolov không nói tiếng nào, chỉ gật đầu đồng ý, tay lúc lắc khẩu Stechkin trong túi ra như nhắc thầm cho anh chàng biết chớ có loạng quạng. Nhìn quanh, anh chàng thấy không có một bóng người trong khu vực đậu xe. Bầu trời thật trong xanh.
Bước tới chiếc xe, James mở khoá của rồi quay lại nhìn Mosolov.
- Tao chỉ mở công tắc để kích hoạt các thiết bị điện tử. Không phải nổ máy.
Một lần nữa, Mosolov gật đầu.
Mở khoá vô lăng, anh chàng ngồi vào ghế tài xế để mở ngăn chứa điện thoại. Lúc này, anh chàng cảm thấy hắn hơi chủ quan. Họng súng trong túi áo của Mosolov hơi chếch về một phía. Phải tranh thủ cơ hội ngàn năm có một này.
Bình tĩnh, James nhấn nút đen hình vuông trên bảng điều khiển trong khi chân trái của anh chàng để vào vị trí bên phải. Tiếng xì xì nho nhỏ vang lên khi hệ thống thủy lực đẩy ngăn chứa ra. Chưa đầy một giây, khẩu Ruger Redhawk rơi ra tay trái của anh chàng. Hơi nghiêng người một chút, anh chàng bóp cò.
BÙNG BÙNG … BÙNG …
Tia sáng loé ra từ ổ đạn làm cháy sém quần và áo khoác của anh chàng một tí. Vâng, trước cả lúc khẩu súng rời khỏi nơi cất giấu.
Quá bất ngờ, Mosolov chẳng hiểu gì cả. Lực đẩy của mấy viên đạn nhấc bỗng hắn lên. Quay một vòng, hắn trượt trên tuyết, văng xa một thước, cổ họng rách toang, đầu bể nát.
Ấââmm …
Ngay lập tức, anh chàng sập mạnh cửa, bỏ khẩu Redhawk trở vào ngăn bí mật, vặn nhanh công tắc. Chiếc Sabb lồng lên thật nhanh, lao vút ra ngoài đường Manneerheimintie, nhắm thẳng hướng tới sân bay Vantaa.
Chồm người một chút, anh chàng nhìn bảng tốc độ. Lỡ để đám cớm Phần Lan làm căng ba cái vụ vượt tuyến, không còn cơ hội tóm lão Von Gloda thì hỏng việc.
Kim đồng hồ trên bảng điều khiển chỉ ngay số 8 giờ 5. Với tốc độ này, lúc 8 giờ 30, có thể anh chàng tới được sân bay Vantaa.
Hệt như những sân bay quốc tế khác, Vantaa đông nghẹt người. Đậu chiếc Sabb vào bãi, James bỏ khẩu Redhawk vào bên trong áo khoác.
Chiếc đồng hồ to ngay trước cửa sân ga cho biết còn thiếu hai phút nữa là 8 giờ 30. Lướt thật nhanh, cùi chỏ thúc vào đám đông, anh chàng bước tới bàn hướng dẫn thông tin, hỏi chuyến bay đi Paris vào lúc 9 giờ.
Cô ả trực ban không thèm ngước mặt lên, bảo chuyến bay 9 giờ là chuyến bay trên chiếc AY 873 quá cảnh ở Brussels. Vẫn chưa thông báo cho hành khách chuẩn bị vì bộ phận phục vụ bữa ăn trên máy bay hôm nay gặp sự cố. Anh chàng quyết định dành cho lão Von Gloda tình huống bất ngờ nhất. Phải tìm ra lão trong dòng hành khách đông đúc như thế này.
Xuôi về phía dãy ki ốt, anh chàng đi sát theo lối đi hướng tới khu phức hợp gần bàn kiểm tra hộ chiếu và phòng đợi. Cạnh đó là một quầy bán cà phê, chung quanh có hàng rào lưới.
Nhìn từng gương mặt, anh chàng căng mắt ra tìm kiếm. Dòng người cứ liên tục nối nhau bước qua khu vực kiểm tra hộ chiếu. Quái, vẫn không thấy bóng dáng của lão Von Gloda.
Quầy cà phê vẫn còn đông khách. Phần lớn đang ngồi quanh mấy cái bàn tròn, thấp. Quá bất ngờ, lão Von Gloda từ từ nhỏm người dậy trong bộ quần áo sang trọng, khoác bên ngoài chiếc áo lông xù, mặt lão vẫn còn hách lắm. Chung quanh lão là sáu tên đàn em, ăn mặc khá tươm tất.
Quay người sang bên, lão nói chuyện gì đó với mấy tên này, vẫy tay liên tục. Cử chỉ y hệt như của Adolf Hitler xưa kia.
Rồi loa phát thanh thông báo chuyến bay tới Paris vang lên ầm ĩ. Nghiêng đầu lão lắng nghe, vẫy tay với mấy tên đàn em, lão nhìn xuống tìm cái túi xách khi lời thông báo chưa dứt hẳn.
Không bỏ lỡ cô hội, anh chàng tiến lại sát với hàng rào lưới. Chẳng thể tấn công lão lúc này, còn quá nhiều khách trong quán. Tốt nhất là đợi cho lão đi về phía khu vực kiểm tra hộ chiếu, vừa thông thoáng, vừa dễ hành động.
Lẫn vào đám đông đang di chuyển, James nép sát người về phía trái. Gương mặt lấm lét, lão Von Gloda cứ nhìn quanh cảnh giác.
Sau lời thông báo chuyến bay, bỗng tiếng loa vang lên thật lớn:
- Xin mời ông James Bond tới bàn hướng dẫn thông tin.
Anh chàng vẫn không rời mắt khỏi lão. Ồ, lão cũng đang quay lại nhìn.
Tiếng loa cứ lặp lại, lặp lại:
- Xin mời ông James Bond tới bàn hướng dẫn thông tin.
Anh chàng vào lão cùng quay lại nhìn ngay bàn hướng dẫn thông tin.
Không hề ngờ, ngay tại đấy là tên Hans Buchtman.
Ngay lập tức, Buchtman lao về phía anh chàng. Miệng hắn há hốc. Lời nói của gã lẫn vào tiếng động chung quanh.
Lão Von Gloda nhìn Buchtman, quắc mắt, hoài nghi, rồi nói gì đó với mấy tên chung quanh. Bọn chúng bắt đầu túa ra bao quanh lão. Chộp lấy túi xách, lão bắt đầu chạy ra khỏi quán cà phê. Cuối cùng lão cũng thấy James.
Không bỏ lỡ cơ hội, tay của James chạm nhanh vào báng khẩu Redhawk.
Đằng sau, Buchtman la to:
- Đừng bắn, James. Bọn tao muốn bắt sống lão.
Giơ khẩu Redhawk lên, anh chàng vút lại gần lão Von Gloda. Còn lão đang vượt qua trước mặt anh chàng rất nhanh.
Anh chàng la lên:
- Dừng lại ngay. Không tao bắn.
Ngay lúc này, đám đông la hét hỗn loạn. Vâng, anh chàng chỉ còn cách lão có vài bước. Lão móc vội khẩu Luger, tay còn lại dùng cái túi xách che nó.
Giơ cao khẩu Redhawk. Anh chàng la to lần nữa. Còn phía sau, tên Buchtman xô đám đông lao về phía anh chàng.
Quay người lại đối mặt với anh chàng, lão hét to, nhắm khẩu Luger vào người anh chàng:
- Bọn bây làm gì bắt được tao.
Hệt lời đáp lại, họng súng của khẩu Redhawk chĩa thẳng vào lão. Khuỵu chân xuống, tay đưa thẳng ra phía trước, anh chàng hét lớn:
- Trò chơi đã kết thúc rồi. Đầu hàng đi.
BÙNG BÙNG BÙNG…
Dòng lửa đỏ loé nhanh từ khẩu Luger. Cùng lúc ấy, ngón tay của James kéo cò khấu Redhawk hai lần.
BÙNG BÙNG BÙNG…
Bỗng có một bàn tay to kéo anh qua một bên, về phía ngăn kiểm tra hộ chiếu.
Ngay đằng kia, lão Von Gloda nghiêng người qua một bên, miệng rống lên:
- SỐ PHẬN SỐ PHẬN SỐ PHẬN …
Vẫn trong tư thế xổm người xuống đất, James chĩa khẩu Redhawk về phía lão Von Gloda.
BÙNG BÙNG BÙNG …
Chẳng chịu thua, lão cố giơ khẩu Luger lên lần nữa.
BÙNG BÙNG BÙNG …
Anh chàng đã tiếp mấy phát.
BÙNG BÙNG BÙNG …
Tay thả lỏng khẩu Luger, người lão bị hất ngược ra sau, đầu nát bét.
Bỗng anh chàng hoa mắt, cảnh vật như quay cuồng, đảo lộn. Hình như có ai đó đang xốc anh chàng lên. Văng vẳng bên tai, James nghe có giọng nói:
- Cậu đã giết chết cái lão chết tiệt ấy. Ráng chịu đựng chút xíu nữa. Xe cứu thương đang đến.
Dường như đêm đen đang phủ nhanh xuống. Ngả đầu ra, anh chàng chẳng còn biết nữa.