Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương Linh mạch chi thành.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
"Tiền bối chả lẽ không phải tu sĩ Vân Linh đại lục?" Thấy Ngụy Tác cùng Cơ Nhã cả kinh, hai hoàng bào tu sĩ cũng lấy làm lạ.
Ngụy Tác bình tĩnh gật đầu: "Bọn mỗ đến từ Tịch Hàn đại lục đối diện Tịch Diệt hải, đích xác không phải tu sĩ Vân Linh đại lục.”
"Tu sĩ Tịch Hàn đại lục?" Hai hoàng bào tu sĩ nhãn càng tỏ vẻ kính sợ và cung kính, dù thế nào, có thể đi xuyên đại lục thì không phải tu sĩ tầm thường.
"Tiền bối không biết đó thôi.” Hoàng bào tu sĩ biết điều không hỏi thêm, mà giải thích: "Hải Tiên thành là thành trì duy nhất của Vân Linh đại lục có linh khí, tu luyện tại nội thành, một ngày hút được linh khí gần ngang một viên hạ phẩm linh thạch. Khác biệt giữa nội thành và ngoại thành là nồng độ linh khí. Lưng núi trở lên là nội thành, trở xuống là ngoại thành, tu luyện tại ngoại thành, một ngày hút được lượng linh khí gần bằng nửa viên hạ phẩm linh thạch, nên thu phí là nửa viên. Cần thông hành linh phù là để ghi lại thời gian tu sĩ dừng chân tại nội ngoại thành, nếu tu sĩ động dụng chân nguyên đấu pháp trong thành cũng sẽ bị thông hành linh phù ghi lại và phát ra linh quang cảnh báo, như thế càng an toàn cho tu sĩ trong thành. Hải Tiên thành đã mấy chục năm không xuất hiện tại việc đấu pháp gây thương tích trong thành.”
"Thành trì có linh khí!" Ngụy Tác hít một hơi lạnh, không tin nổi nhìn sang Cơ Nhã, "Lẽ nào Hải Tiên thành có linh mạch?"
"Chính thế.” Hoàng bào tu sĩ gầy gò gật đầu: "Hải Tiên tông tổ sư Hải tiên tử vì phát hiện linh mạch duy nhất của Vân Linh đại lục nên mới khai tông lập phái ở đây.”
"Hải tiên tử?" Ngụy Tác ngẩng lên, nhìn bức tượng tiên nữ ngọc thạch, "Chắc đó là tượng tổ sư của chư vị?"
"Tiền bối nói không sai, chính là tượng tổ sư bản môn.” Hoàng bào tu sĩ gầy gò gật đầu, nhìn Hàn Vi Vi, do dự hỏi, "Tiền bối, vị đồng bạn này... ?"
"Vị đồng bạn của mỗ trọng thương, còn liệu thương.” Ngụy Tác bình tĩnh nói.
Hoàng bào tu sĩ khó xử, "Nhưng theo quy củ Hải Tiên thành, tu sĩ ra vào, dù thế nào cũng phải nộp linh thạch phí dụng.”
"Theo quy củ là được. Mỗi người một linh phù, giao trước mười lăm viên hạ phẩm linh thạch, rời thành mới toán phí dụng hả?" Ngụy Tác xua tay: "Có điều linh phù này sử dụng thế nào? Nếu cần động dụng chân nguyên thì vị đồng bạn này của mỗ không làm được.”
"Không cần.” Ngụy Tác sảng khoái như thế, hai hoàng bào tu sĩ đều thở phào, một người thập phần cung kính lấy ra ba tấm lam sắc ngọc phù, đưa cho gã, "Hải Tiên thành có cấm chế, linh phù không cần chân nguyên kích phát, nhưng phải đeo trên mình, bằng không người Hải Tiên tông không thấy các vị có linh phù linh quang thì sẽ ngăn cản các vị hành tẩu. Phí dụng thì ba mươi ngày phải nộp một lần. Trong thành cơ chỗ của Hải Tiên tông cho các vị giao nạp linh thạch, quá ba mươi ngày không nộp, linh phù sẽ vô hiệu.”
"Hả?" Ngụy Tác không hỏi thêm, giao nạp mười lăm viên hạ phẩm linh thạch đổi lấy ba lam sắc ngọc phù, rồi cài cho Cơ Nhã, Hàn Vi Vi, đi qua cửa thành sau lưng hai đệ tử Hải Tiên tông vào thành.
Vào Hải Tiên thành trung, không thấy có cấm chế gì nhưng lam sắc ngọc phù trên mình ba người từ từ phát quang.
Linh phù hình vuông lớn cỡ nửa bàn tay phát ra ánh sáng không mạnh nhưng phạm vi rất rộng, đạt tới độ cao năm, sáu trượng. Thoạt nhìn, trên đầu mỗi tu sĩ trong Hải Tiên thành đều có một cây lam sắc thủy tinh trụ.
Đi theo dãy cầu thang đá thêm mấy bước, Ngụy Tác cùng Cơ Nhã cảm giác được quanh mình nhàn nhạt linh khí, rất giống với linh khí trong linh thạch, chỉ là không tinh thuần bằng.
Lúc trước lục bào lão đầu nói từ khi có Thiên khung, linh mạch của tu đạo giới đã cơ bản bị hủy hoại hết, ít nhất Thiên Huyền đại lục không có bất kỳ linh mạch nào, không ngờ tại Hải Tiên thành ở rìa Vân Linh đại lục lại có. Hải Tiên tông có linh mạch, liệu cũng tương đương với có trong tay linh thạch khoáng mạch?
Mắt ánh lên kinh ngạc, Ngụy Tác dừng lại đánh giá thành trì có linh mạch này.
Tuyệt đại đa số kiến trúc trong thành đều xấy bằng san hô thạch, vỏ sò, mặt đường rải đá trứng ngỗng hoặc vò sò vỏ điệp, cả cát trắng mịn màng, tạo cho người ta cảm giác như ngôi tiên thành trên mặt biển, đẹp đẽ vô ngần. Vì có linh khí nên ở cả kẽ mái ngói cũng mọc ra các loại thực vật, kỳ hoa dị thảo, trông đều tươi tắn, sinh khí tràn trề .
Dừng chân một chốc, đã có kinh nghiệm nên Ngụy Tác đến trước một tu sĩ mặt nhọn mặc pháp y tay ngắn bằng vải bố đen, tu vi Thần hải cảnh tứ trọng, tựa hồ đang muốn đến bắt chuyện nhưng chưa dám, chủ động hỏi: "Câc hạ là tu sĩ Hải Tiên thành?"
"Vãn bối chính là tu sĩ Hải Tiên thành.” Tu sĩ mặt nhọn trông có vẻ tinh minh, vừa nhìn quanh vừa cố gắng điều tức, hấp nạp linh khí tức thì sáng mắt: "Tiền bối cần vãn bối giúp gì chăng?"
"Bọn mỗ lần đầu đến đây, còn nhiều lạ lẫm, muốn tìm hiểu đôi chút, cần cả người dẫn đường.” Ngụy Tác nhìn tu sĩ đang sáng mắt: "Không rõ cần các hạ giúp thì tốn bao nhiêu linh thạch phí dụng?"
"Tiền bối tìm vãn bối là đúng người rồi. Vãn bối từ bé tu luyện trong thành, tu sĩ Hải Tiên thành bình thường không thể hiểu ngôi thành bằng vãn bối. Tiền bối có vãn bối dẫn đường thì làm việc gì cũng bớt được công sức.” Tu sĩ mặt nhọn càng hưng phấn hơn, lải nhải mãi, "Chỉ cần bốn viên hạ phẩm linh thạch, vãn bối sẽ đi cùng tiền bối cả ngày.”
"Vậy hả?" Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nhìn tu sĩ đang thập phần hưng phấn vì vớ được sinh ý: "Nếu đúng như các hạ nói, khiến mỗ vừa ý thì sẽ trả bốn viên hạ phẩm linh thạch, nhưng nói khoác thì một viên cũng không.”
"Vãn bối nào dám lừa tiền bối.” Tu sĩ mặt nhọn vỗ ngực chắc nịch: "Tiền bối muốn biết gì hoặc đi đâu, xin cứ hỏi.”
"Hải Tiên thành có thế lực nào lớn nhất?" Ngụy Tác gật đầu, hỏi ngay.
Tu sĩ mặt nhọn giơ ngón tay lên, "Thế lực lớn nhất đương nhiên là Hải Tiên tông. Tiếp theo là Lý gia, Vương gia và Hoa gia.”
Ngụy Tác giật giật chân mày: "Nói cụ thể xem trong mấy tông môn có tu sĩ Kim đơn kỳ không?"
"Kim đơn kỳ đại tu sĩ với tiền bối có lẽ không xa vời lắm nhưng đối với phổ thông tu sĩ như vãn bối thì không thể vươn tới, Hải Tiên thành nhỏ xíu này lấy đâu ra nhiều tu sĩ Kim đơn kỳ. Tu sĩ Kim đơn kỳ trong Hải Tiên thành chỉ có Hải Tiên tông Hiên Viên lão tổ.” Tu sĩ mặt nhọn cười khổ: "Hải Tiên tông là tông môn sở trường thủy hệ công pháp cùng thuật pháp. Lý gia là tu sĩ gia tộc chuyên môn chế tạo pháp thuyền, nhiều tu sĩ, tông môn ra biển nguyên liệu, đều dùng pháp thuyền của Lý gia. Lý gia có riêng Kim lân thuyền có thể lặn xuống một nghìn năm trăm trượng. Vương gia chuyên môn buôn bán khắp Vân Linh đại lục, còn Hoa gia có hải đồ hoàn chỉnh của không ít hải viẹc, chuyên môn đi hái nguyên liệu thuê. Lý gia gia chủ có tu vi Phân niệm cảnh tứ trọng, Vương gia và Hoa gia chỉ có tu sĩ tu vi đạt đến Phân niệm cảnh tam trọng.”
"Chỉ có một tu sĩ Kim đơn kỳ?" Ngụy Tác hơi nhíu mày, hỏi tu sĩ mặt nhọn: "Hải Tiên thành có linh mạch, mỗi ngày tu sĩ vào thành đều giao nạp linh thạch, thu được không rõ bao nhiêu là linh thạch, còn hơn là có trong tay một linh thạch khoáng mạch cỡ lớn, khai thác không lo cạn kiệt, tông môn chỉ có một tu sĩ Kim đơn kỳ sao lại giữ được?"
"Khai thác không lo cạn kiệt? Xem ra tiền bối không biết nhiều về Hải Tiên thành.” Tu sĩ mặt nhọn lắc đầu: "Linh mạch trong Hải Tiên tông sơn môn, lượng linh khí không hề phong phú. Trước nay vẫn dùng pháp trận trấn thủ. Pháp trận nghe nói ở trong bức tượng Hải tiên tử ở sơn môn Hải Tiên tông, chỉ có mấy trưởng lão tối hạch tâm và tông chủ biết, dù cho đệ tử tu luyện, cũng dùng linh phù đặc biệt hút linh khí ra rồi giao cho. Nhưng lâu dài, pháp trận trấn thủ linh mạch tổn hại, Hải Tiên tông hiện tại không có đại tu sĩ như Hải tiên tử để chữa pháp trận, không cách nào trở ngăn được linh khí tan đi, nên mới phải công bố trong phái có linh mạch, khi ấy linh khí đã tỏa đi toàn đảo, pháp trận tổn hại, linh khí tan đi cũng là việc của hơn mười năm trước. Tốc độ linh khí của linh mạch tan đi, đồ rằng chậm thì mười năm, nhanh thì năm năm sẽ triệt để khô kiệt. Hải Tiên tông dù gì cũng còn một tu sĩ Kim đơn kỳ tọa trấn, các đại tông môn khác cũng không vì linh mạch có linh khí hữu hạn, sắp khô kiệt đến nơi mà khái chiến với Hải Tiên tông. Hiện tại Hải Tiên tông tuy có vẻ ngày ngày ngồi thu hoạch nhưng thật ra chỉ là ánh tịch dương, cố mà hưởng thụ nối mấy năm cuối cùng. Hải Tiên tông gần trăm năm nay, trừ Hiên Viên lão tổ thì không còn ai kinh tài tuyệt diễm, xem ra khí số đã giảm, đang xuống dốc rồi.”
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 257: Đại tông giao dịch.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
"Hóa ra thế hả?" Ngụy Tác hơi trầm ngâm đoạn hỏi: "Ta định ở lại Hải Tiên thành một thời gian. Muốn thuê chỗ thì đi đâu? Hải Tiên thành trung chắc có nơi ở có địa hỏa lô cho thuê nhỉ?"
"Tiền bối chuẩn ở lại Hải Tiên thành tu luyện hả? Muốn thuê chỗ ở rất dễ, tiền thấy tòa điện vũ màu vàng đằng kia không? Chỉ cần đến đó đăng ký, trả linh thạch phí dụng là được. Nhưng Hải Tiên thành không có địa hỏa lô phòng.” Tu sĩ mặt nhọn nhìn gã: "Địa mạch của Hải Tiên thành đặc thù, khó nối với hỏa mạch, nên Hải Tiên thành chỉ có thiên hỏa lô tụ dẫn thiên hỏa.”
"Thiên hỏa lô?" Ngụy Tác nhíu mày, "thiên hỏa lô có thể sử dụng vào ban đêm hả?"
"Thiên hỏa lô là dùng pháp trận dẫn tụ thiên hỏa, ngưng tụ vào hỏa thạch nhưng sử dụng được vào ban đêm. Có điều hỏa thạch tích tụ thiên hỏa chỉ hạn chế, liên tục sử dụng thì thiên hỏa lô chỉ được hai ngày đêm, sau đó lại phải để nó tích tụ hỏa lực.” Tu sĩ mặt nhọn nói.
Ngụy Tác bình tĩnh gật đầu, "Vậy thì thuê một gian có thiên hỏa lô là được.”
"Trừ thiên hỏa lô, tiền bối còn yêu cầu gì đặc biệt không? Ví như có cần linh điền chăng?" Tu sĩ mặt nhọn nói: "Nơi ở có thiên hỏa lô thường ở trong nội thành, càng lên cao, Hải Tiên thành càng nhiều linh khí. Nơi ở có thiên hỏa lô bình thường một trăm năm mươi hạ phẩm linh thạch một tháng. Có thêm linh điền thì hai trăm thập hạ phẩm linh thạch một tháng. Chưa tính phí dụng ở lại Hải Tiên thành.”
Ngừng lại một chốc, tu sĩ mặt nhọn ra vẻ tính toán cho gã: "Phí dụng dừng chân của Hải Tiên thành khá cao, nếu tiền bối không cần luyện chế thứ gì đó gấp thì nên sang thành khác. Tại Hải Tiên thành, bế quan tiềm tu là tốt nhất. Mặc cho lúc dùng linh thạch tu luyện hay luyện hóa đơn dược để tu luyện chi thời, đều hút được số lượng linh khí nhất định, sẽ khiến tu luyện tiến cảnh nhanh hơn một chút.”
"Ngươi thuê cho bọn ta một chỗ có thiên hỏa lô và linh điền, tốt nhất là có bốn, năm tĩnh thất trở lên.” Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nói.
"Được, không thành vấn đề, nơi ở có thiên hỏa lô phòng và linh điền, ít nhất đều có sáu, bảy tĩnh thất trở lên, vãn bối dẫn đường. Tiền bối xin hay đi theo.” Tu sĩ mặt nhọn không hề không vui, nhanh nhẹ đi trước dẫn đường.
Không đầy nửa tuần hương, tu sĩ mặt nhọn dẫn bọn Ngụy Tác vào tòa hoàng sắc lâu các hai tầng.
Tòa lâu các này xây bằng một loại đá san hô gần như ngọc, trong đại sảnh chỉ có mấy tu sĩ ăn vận khác nhau và một đệ tử Hải Tiên tông mặc hoàng bào đang trò chuyện, chắc đang thuê chỗ ở.
"Tiền bối muốn thuê chỗ ở trong Hải Tiên thành?" Đệ tử Hải Tiên tông tựa hồ đều biết tu sĩ mặt nhọn, một đệ tử khá mập bước ra, không nói gì với tu sĩ mặt nhọn mà hành lễ với Ngụy lễ mạo hỏi.
"Vị tiền bối này thuê một chỗ có linh điền và thiên hỏa lô phòng.” Tu sĩ mặt nhọn vội vỗ mông ngựa, đáp thay Ngụy Tác.
Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh gật đầu, đệ tử Hải Tiên tông không dám chậm chễ, móc ra một quyển lụa trắng, thần thức quét vào đoạn sáng mắt: "Nơi ở có linh điền và thiên hỏa lô phòng hiện có hai nơi, một chỗ thì thiên hỏa lô cao cấp hơn một chút, Chu tước lô bảy mươi hai khẩu thiên hỏa, hỏa thạch sử dụng cũng là loại tốt nhất Hấp hỏa tinh, có thể liên tục sử dụng ba ngày, chỗ còn lại thì thiên hỏa lô cấp thấp hơn, Hỏa xà lô ba mươi hai khẩu lửa, có thể liên tục sử dụng hai ngày. Thiên hỏa lô cấp cao, hai trăm bốn mươi hạ phẩm linh thạch một tháng, cấp thấp là hai trăm, không bao hàm phí dụng ở lại Hải Tiên thành. Tiền bối cần chỗ nào?"
"Chỗ có Chu tước lô bảy mươi hai khẩu thiên hỏa là được.” Ngụy Tác không hề do dự nói.
Ngụy Tác sảng khoái như vậy, đệ tử Hải Tiên tông càng cung kính, "Chỗ ở này cần trả linh thạch phí dụng trước một tháng, hết tháng lại giao tháng tiếp.” Ngừng lại một chốc, đệ tử Hải Tiên tông nhắc nhở: "Bất quá tiền bối nên đến Hải Tiên tông Đông Lai các, chỗ chuyên môn thu phí dụng để kiểm tra thông hành linh phù, nộp mười ngày linh thạch phí dụng một lần. Đương nhiên tiền bối không ngại bị quấy nhiễu thì Hải Tiên tông sẽ có đệ tử đến thu.”
"Được.” Ngụy Tác không nói thêm gì, trực tiếp lấy ra hai trăm bốn mươi viên hạ phẩm linh thạch, đưa cho tu sĩ Hải Tiên tông.
"Lâm sư đệ.” Đệ tử Hải Tiên tông đó vừa nhận linh thạch, vừa gọi một đệ tử khác mang đến một tấm hồng sắc ngọc bài.
"Đeo cấm chế lệnh phù trên mình có thể tự do ra vào chỗ ở.” Biết Ngụy Tác thuê tu sĩ mặt nhọn nên đệ tử Hải Tiên tông không giải thích nhiều, lúc đưahồng sắc ngọc bài cho Ngụy Tác chỉ nói thế.
Ngụy Tác thu hồng sắc ngọc bài lại, không nói gì, xua tay với tu sĩ mặt nhọn đoạn bước đi.
Hiện tại gã cùng Cơ Nhã tuy đã thay đổi dung mạo, nhưng Cơ Nhã ôm Hàn Vi Vi, trông vẫn khá bắt mắt. Gã không muốn vô tình gặp phải tu sĩ Hoa gia trên Chập khí thuyền, bị nhận ra mà có thêm phiền hà.
Thấy Ngụy Tác trả ngần ấy tiền thuê mà không chớp mắt, tu sĩ mặt nhọn lại càng tôn kính.
"Đúng rồi, trước khi ta vào thành, nghe nói Hải Tiên thành xảy ra đại sự.”
"Tiền bối nói đến việc của Đông Trì tông? Thật ra Đông Trì tông không có tư cách lấy được linh cấp cao giai cổ bảo. Một tông môn không bằng cả Vương gia, Hoa gia, linh cấp trung giai pháp bảo còn không có mà đột nhiên lấy được một món linh cấp cao giai pháp bảo, khó trách môn hạ đệ tử thèm muốn, nên mới ăn cắp rồi bỏ chạy... "
"Hải Tiên thành có phường nào lớn không?"
“...”
Ngụy Tác và tu sĩ mặt nhọn có vẻ đang chuyện phiếm, tu sĩ mặt nhọn dẫn gã vào nội thành.
Đến gần chỉ thấy trong mấy chục dặm ở đỉnh Hải Tiên thành đều bao trùm bạch sắc linh quang mơ hồ, cảnh vật trong đó trừ bức tượng Hải tiên tử ra thì đều không nhìn rõ.
Trừ khu vực có bạch sắc linh quang bao trùm, lưng núi Hải Tiên thành toàn là những tòa tháp.
Bền ngoài mọi kiến trúc hình tháp này đều gần như giống nhau, đều hình vuông, đỉnh có mái buông. Khác nhau là xuống dưới càng nhiều công trình, càng lên thì các tòa tháp càng lớn, chu vi càng rộng.
Mọi công trình bên dưới đều trùm trong lục sắc linh quang quang tráo, công trình gần đỉnh nhất được phủ kín hồng sắc quang hoa.
Tu sĩ mặt nhọn dẫn bọn Ngụy Tác đến phía đông Hải Tiên thành, vào một nơi trùm trong hồng sắc quang hoa nằm giữa bạch sắc linh quang ở gần đỉnh núi.
Thoáng sau, hồng sắc quang hoa lóe lên, tu sĩ mặt nhọn và Ngụy Tác đi ra, Cơ Nhã không đi theo.
Tu sĩ mặt nhọn đi trước dẫn đường, dẫn Ngụy Tác vào Vương gia thương hành rộng mênh mông, rõ ràng là đại hình phường thị.
Dọc đường, Ngụy Tác cảm giác được Hải Tiên thành tấc đất tấc vàng thế nào. Phạm vi hòn đảo này tuy chỉ hơn Linh Nhạc thành một chút, mỗi ngày đều phải trả linh thạch phí dụng, nhưng vì linh khí trong thành có thể đề thăng tốc độ tu luyện nên số lượng tu sĩ thuê ở lại gấp mấy lần Linh Nhạc thành dày đặc.
Chỗ gã thuê chỉ có diện tích một trăm trượng vuông, trước mặt là hơn ba mươi trượng linh điền và tòa lầu ba tầng sau lưng, lầu các san sát, không thể so với chỗ ở thiên cấp của Linh Nhạc thành.
Ngụy Tác đã hỏi tu sĩ mặt nhọn, vì sao không phát triển lên cao mà toàn xây lầu cỡ ba, bốn tầng để chật như nêm cối. Hỏi xong gã mới biết, vì để linh khí từ linh mạch phát ra không nhanh chóng tỏa khắp Hải Tiên thành, Hải Tiên tông dốc nhiều lực khí, bày cấm chế ở dưới lòng đất, linh khí được giữ ở độ cao cách mặt đất mười trượng trở xuống. Xây cao cũng không có linh khí, không có ý nghĩa gì.
Phường thị lớn nhất Hải Tiên thành là Vương gia thương hành, hiện tại Ngụy Tác chỉ hi vọng ngôi thành này có ngần ấy tu sĩ thì các loại nguyên liệu càng phong phú, đủ để cho gã mua.
"Vị tiền bối này, xin hỏi đến Vương gia thương hành để mua hay bán?" Điếm viên phụ trách tiếp đãi của Vương gia thương hành tựa hồ không lạ gì tu sĩ mặt nhọn, từ xa thấy y dẫn Ngụy Tác đến thì đã bước ra đón.
"Mỗ muốn mua và bán mấy thứ giá trị không nhỏ.” Ngụy Tác bả điếm viên trẻ tuổi, chỉ chừng hai mươi sáu, hai bảy tuổi: "Dẫn mỗ đi gặp chưởng quỹ nào.”
"Gặp chưởng quỹ?" Điếm viên mặc áo gấm xám nhạt tức thì cười lạnh, "Không rõ tiền bối định giao dịch bao nhiêu linh thạch, chưởng quỹ của chúng tôi không ra mặt khi giao dịch từ hai vạn linh thạch trở xuống.”
"Xem ra thực lực Vương gia tại Hải Tiên thành quả nhiên không kém gì một đại tông môn, c tu viả Phân niệm kỳ nhất trọng như ta mà cũng coi thường.” Thấy điếm viên trẻ tuổi có phần coi thường mình, Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nói, "Giao dịch bao nhiêu linh thạch phải do chưởng quỹ của các vị. Nguyên thứ mỗ bán cũng không ít hơn ba, bốn vạn linh thạch?"
"Cái gì, ba bốn vạn linh thạch?"
Điếm viên vừa mới cho rằng Ngụy Tác không hiểu gì về Hải Tiên thành tức thì ngẩn ra, lòng buốt lạnh, "Tiền bối xin theo vãn bối.” Nói đoạn đi trước dẫn đường.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 258: Phân niệm tu sĩ giao lưu hội.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
Ngụy Tác bảo tu sĩ mặt nhọn đợi ở ngoài phường thị, còn gã theo điếm viên trẻ tuổi vào một gian tĩnh thất.
Thoáng sau, điếm viên trẻ tuổi dẫn một nho sĩ mặc áo bào xanh nhạt đi vào.
Nho sĩ thấy Ngụy Tác thì mỉm cười chào, "Tại hạ Vương Hiểu, chưởng quỹ ở đây, không rõ vị đạo hữu này định mua gì bán gì?"
Thấy đối phương chỉ chừng ba mươi mấy tuổi, mặt mày nhẵn nhụi, dáng vẻ thập phần tiêu sái, Ngụy Tác lạnh buốt trong lòng.
Chưởng quỹ Vương gia thương hành tên Vương Hiểu này lại là tu sĩ tu vi Phân niệm cảnh tam trọng.
"Tại hạ chủ yếu muốn mua mấy thứ.” Tuy thầm kinh hãi, Ngụy Tác vẫn bình tĩnh nói, "Đồng thời bán một số phần của yêu thú có thể dùng làm nguyên liệu luyện khí.”
"Để xem đạo hữu định bán gì.” Thanh sam nho sĩ địa vị rất cao tại Hải Tiên thành Vương gia mỉm cười: "Mỗ nghe đệ tử trong điếm nói thứ đạo hữu tưởng muốn bán giá trị không thấp.”
"E rằng ở đây không chất đủ.”
"Không chất đủ?" Nghe Ngụy Tác nói thế, thiếu niên áo gấm cung kính đứng sau nho sĩ nhíu mày, mắt ánh lên thần sắc không tin. Gian nhã thất này ít nhất cũng hơn mười trượng vuông, thập phần rộng rãi, có thứ gì chất không vừa? Nhưng thấy Ngụy Tác lấy ra hơn mười nạp bảo nang, thiếu niên áo gấm biến sắc, lần đầu tiên mắt tỏ rõ nét kính nể.
Mắt thanh sam nho sĩ lóe lên dị quang: "Xem ra thứ đạo hữu định bán có số lượng rất lớn, vậy thì theo mỗ.”
Đoạn thanh sam nho sĩ đi trước dẫn đường, dẫn Ngụy Tác vào một gian kho rộng rãi, ít nhất cũng hơn trăm trượng vuông.
"Nơi này chắc vừa rồi?" Vào kho, thanh sam nho sĩ hứng trí bảo Ngụy Tác.
Ngụy Tác gật đầu, đổ hết mọi thứ trong một nạp bảo nang ra.
"Nhiều yêu thú thế hả?!"
Thanh sam nho sĩ và thiếu niên áo gấm đứng sau chấn kinh.
Thật lòng thì đại đa số yêu thú Ngụy Tác lấy từ nạp bảo nang ra không cao cấp lắm, đều từ tứ cấp trung giai trở xuống nhưng số lượng quá nhiều.
Thoáng nhìn thì thấy đống yêu thú chất như núi đó ít nhất cũng bốn, năm nghìn con.
Lẽ nào tu sĩ này, trong mười mấy năm săn yêu thú vừa qua đều mang theo chứ không bán?
Nếu không vì yêu thú đô tựa hồ đã được xử lý, huyết nhục không còn thì căn phòng kho này vị tất chứa đủ.
Thanh sam nho sĩ và thiếu niên áo gấm không phản ứng ngoài dự liệu của Ngụy Tác, trừ mấy nghìn yêu thú lấy được tại Cổ Hòe trang, tại Chập Khí hải gã cũng kiếm được hơn nghìn con. Gã giữ lại một phần để sau này luyện tập luyện khí, cao giai yêu thú như Hắc bức ma long cũng không mang ra, nhưng hiện tại cũng gom được hơn bốn nghìn con.
Phổ thông tu sĩ, dù vận khí không tệ, bình quân mỗi ngày săn được ba, bốn con yêu thú tam cấp trở lên cũng cần vài năm mới gom đủ ngần ấy yêu thú. Tu sĩ tầm thường đều mua pháp khí tăng cường thực lực hoặc bế quan tu luyện chứ làm gì có chuyện ngày nào cũng săn yêu thú. Nên thông thường, tu sĩ Phân niệm cảnh nhất trọng trở xuống, e rằng phải mất mười năm mới săn được số lượng ngần ấy yêu thú.
"Vị đạo hữu này, yêu thú yêu đơn đều bị lấy rồi hả?" Thanh sam nho sĩ tuy chấn kinh nhưng sinh ý là sinh ý, thoáng quan sát xong thì hỏi Ngụy Tác.
"Đúng, yêu thú yêu đơn đều do tại hạ lấy ra, đại bộ phận đã được tại hạ dùng vào việc khác, trong này còn một ít.” Ngụy Tác lấy ra một hắc sắc nạp bảo nang đưa cho thanh sam nho sĩ.
Thanh sam nho sĩ quét thần thức vào, thần sắc càng ngưng trọng, "Số yêu đơn này, mỗ có thể báo giá ngay, còn số lượng yêu thú quá nhiều, đếm lại cũng mất mấy canh giờ. Đạo hữu ở lại đây đợi chăng?"
"Không cần.” Ngụy Tác nhìn thanh sam nho sĩ, "Tại hạ tin vào chữ tín của Vương gia thương hành, cũng cần mua mấy thứ, nên phiền Vương chưởng quỹ phái người từ từ đếm.”
"Tất nhiên, hơn mười thành trì quanh đây không có phường thị nào dám nói là có chữ tín hơn được Vương gia thương hành, đạo hữu đã tín nhiệm, mỗ sẽ triệu tập thêm nhân thủ đếm xong trong nửa canh giờ.” Thanh sam nho sĩ ngạo nghễ nói rồi gật đầu với thiếu niên áo gấm, đoạn dẫn Ngụy Tác về gian nhã thất lúc trước, hỏi: "Không rõ đạo hữu cần mua bảo vật gì?"
"Thứ tại hạ muốn mua đều ở trong ngọc giản này.” Ngụy Tác móc từ nạp bảo nang ra một thanh sắc ngọc giản dài, đưa cho thanh sam nho sĩ.
"Một môn phi kiếm kiếm quyết, một môn thuật pháp thần thức xung kích, một nhánh Hoàn dương hoa, một viên yêu đơn Dương chi điểu, một khối Nhân pháp tinh, Thủy linh lung, Hắc du thảo...” Đọc ngọc giản xong, thanh sam nho sĩ tu vi Phân niệm cảnh tam trọng cũng hít một hơi lạnh, "Vị đạo hữu này, giá trị những thứ này thập phần kinh nhân.”
"Chuyện đó mỗ biết.” Ngụy Tác gật đầu, đáp: "Không biết Vương gia thương hành có bán những thứ đó?"
Thanh sam nho sĩ cười khổ: "Đạo hữu đưa ra toàn những thứ cực kỳ khó kiếm, Vương gia thương hành được coi là phường thị quy mô nhất trong mấy thành gần đây, nhưng theo danh sách này, chỉ có một nhánh Hoàn dương hoa, Thủy linh lung, Hắc du thảo có đôi chút. Những thứ còn lại đều không có.”
"Hoàn dương hoa giá bao nhiêu?" Ngụy Tác bình tĩnh hỏi, "Không hiểu Vương gia thương hành có thể mua hộ những thứ này?"
"Hoàn dương hoa ba vạn hạ phẩm linh thạch một nhánh. Thủy linh lung ba trăm hạ phẩm linh thạch một nhánh, Hắc du thảo năm trăm hạ phẩm linh thạch một nhánh.” Thanh sam nho sĩ càng lúc càng thấy Ngụy Tác phi thường, gật đầu, nói tiếp, "Những thứ không có, Vương gia thương hành tất nhiên sẽ mua hộ, chỉ thu một chút linh thạch phí dụng.”
"Thủy linh lung và Hắc du thảo các vị hiện có bao nhiêu?" Ngụy Tác nhìn thanh sam nho s: "Không rõ mua hộ, cụ thể cần bao nhiêu linh thạch phí dụng?"
"Thủy linh lung có mười nhánh, Hắc du thảo có sáu nhánh.” Thanh sam nho sĩ do dự một chốc đoạn cười khổ: "Vốn phí dụng thủ tục là một phần nhưng đạo hữu mua toàn thứ giá trị cao, ít nhất cũng vạn viên hạ phẩm linh thạch trở lên, nên theo quy củ, một món thu năm trăm hạ phẩm linh thạch làm phí dụng.”
"Được, Hoàn dương hoa và Thủy linh lung, Hắc du thảo, tại hạ mua hết.” Ngụy Tác lấy ra một linh thạch đại, đếm số linh thạch tương ứng, đưa cho thanh sam nho sĩ, "Những thứ còn lại nhờ chưởng quỹ phát tin cần mua.”
"Đạo hữu đợi chút.” Thấy Ngụy Tác rộng tay như vậy, thanh sam nho sĩ mắt lóe lên dị mang, giơ tay điểm vào một cái chuông vàng cạnh đó.
Tiếng chuông vang lên không lâu, một điếm viên mặc áo gấm màu đen nhanh chóng đi vào, nói mấy câu với thanh sam nho sĩ rồi đi ra, thaonsg sau bưng ba bạch sắc ngọc hạp quay lại.
Ngụy Tác mở ba bạch sắc ngọc hạp ra nhìn, mãn ý gật đầu, thu vào nạp bảo nang.
Thanh sam nho sĩ trả lại ngọc giản cho gã: "Vậy thì những thứ đạo hữu cần, mỗ sẽ phát tin cần mua ngay. Có điều đếm nguyên liệu từ yêu thú của đạo hữu cần thời gian, không rõ đạo hữu còn muốn giao dịch gì với bản thương hành chăng?"
"Có cao giai nạp bảo nang không?" Ngụy Tác trầm ngâm một chốc, hỏi thanh sam nho sĩ. Hiện tại gã có toàn đê giai nạp bảo nang, biết được lợi ích rồi thì gã không đành mang nạp bảo nang ra bán, chỉ là bản thân nạp bảo nang không thể để vào nạp bảo nang khác, mang theo quá nhiều thật sự không tiện.
"Đạo hữu cho rằng mang theo ngần ấy đê giai nạp bảo nang không tiện hả?" Nghe Ngụy Tác hỏi thế, thanh sam nho sĩ mỉm cười: "Cao giai nạp bảo nang, Vương gia thương hành có, không gian trữ vật tương đương với mười đê giai nạp bảo nang, nếu đạo hữu cần thì đem đê giai nạp bảo nang đổi là được.”
"Được.” Ngụy Tác không hề do dự lấy ra mười cái hắc sắc đê giai nạp bảo nang đưa cho thanh sam nho sĩ.
"Vậy thì đợi đếm xong đồ của đạo hữu, mỗ lại gọi thêm nhân thủ.” Thanh sam nho sĩ gật đầu, đặt mười nạp bảo nang cạnh bàn. Y vung tay hóa thành hồng sắc hỏa diễm, bao lấy hồ trà màu trắng trên bàn đoạn móc ra mấy cánh hoa nhỏ xíu cho vào.
Khoảnh khắc sau, mùi thơm đặc biệt từ ấm trà bốc lên.
"Đây là Thanh linh hoa chỉ Vương gia mới có, công hiệu sáng mắt không tệ. Đạo hữu thích thì dùng thẻ.” Thanh sam nho sĩ đưa cho Ngụy Tác một chén, rồi tự rót mà nhấm nháp.
Ngụy Tác biết đại thương hành kiểu này không bao giờ giở trò gì nên yên tâm uống, mùi thơm thấm cả vào kẽ răng, hơi mát tỏa khắp mắt, quả nhiên có linh hiệu.
Vừa uống trà vừa trò chuyện một chốc, tu sĩ mặc áo đen Ngụy Tác gặp đầu tiên mang một quyển tơ trắng cung kính đưa cho thanh sam nho sĩ.
"Các loại yêu đơn, bốn trăm ba mươi bảy viên, các loại yêu thú bốn nghìn hai trăm linh ba con. Theo giá của Vương gia thương hành tổng cộng là mười hai vạn ba nghìn bốn trăm hạ phẩm linh thạch.” Thanh sam nho sĩ mở cuôn lụa ra nhìn rồi đưa cho Ngụy Tác, "Đây là danh sách cụ thể, có kèm giá, đạo hữu không vừa ý chỗ nào cứ chỉ ra.”
"Được, tại hạ tin quý phường. Theo giá đó là được.” Ngụy Tác liếc nhìn thoáng qua, tiện gật đầu bảo.
Thanh sam nho sĩ thấy gã sảng khoái như vậy, mắt hơi ánh lên, đợi đệ tử mang linh thạch và một cái cao giai nạp bảo nang màu vàng tía đên, Ngụy Tác thu lại định đi thì y hơi chần chừ một chút rồi như hạ quyết tâm nói: "Vị đạo hữu này không rõ xưng hô thế nào, kỳ thực những thứ đạo hữu cần rất hiếm có với mọi tu sĩ khác, chỉ dùng linh thạch để mua, vị tất mua được, bọn mỗ mua hộ cũng không thể lấy có được ngay. Bất quá có phương pháp có lẽ giúp được đạo hữu.”
"Hả? Phương pháp gì?" Ngụy Tác hơi sững người.
"Tại hạ biết một giao lưu hội nơi các tu sĩ trao đổi vật cho nhau, nhiều thứ không thể gặp được trên thị trường thông thường cũng có, chỉ là giao lưu hội này chỉ tu sĩ Phân niệm kỳ mới được tham gia, tu sĩ Phân niệm kỳ thông thường cũng không vào được.” Thanh sam nho sĩ nói.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 259: Tụ linh trận.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
"Tu sĩ Phân niệm kỳ giao lưu hội, tu sĩ Phân niệm kỳ thông thường không cách nào vào được?" Ngụy Tác đảo mắt, "Chưởng quỹ hình như có thể đưa mỗ vào?"
"Đạo hữu nói không sai.” Thanh sam nho sĩ gật đầu, "Mỗ là khách thường xuyên của giao lưu hội đó, đủ tư cách đưa đạo hữu vào.”
"Vương chưởng quỹ có thể dẫn tiến tại hạ vào giao lưu hội, muốn tại hạ làm gì chăng?" Ngụy Tác hỏi thanh sam nho sĩ.
"Đạo hữu là người thông minh, tại hạ không cần che giấu nữa.” Thanh sam nho sĩ mỉm cười: "Mỗ thấy đạo hữu không phải tu sĩ tầm thường, nên muốn kết giao với đạo hữu. Đối với thương hành như của bọn mỗ, kết giao được càng nhiều đạo hữu thì sinh ý càng dễ dàng, đạo hữu có gia tài rất khá, thứ để trao đổi chắc không ít. Giao lưu hội này có lợi cho tất cả những ai tham gia nên đạo hữu không cần làm gì.”
"Vậy thì tại hạ nợ Vương chưởng quỹ một món.” Ngụy Tác bình tĩnh gật đầu, "Không rõ để vào giao lưu hội, trừ có người dẫn tiến thì điều kiện khác là gì?"
"Trừ ít nhất phải là tu sĩ Phân niệm kỳ ra còn một điều kiện là có tối thiểu mười vạn hạ phẩm linh thạch. Hoặc vật nào có giá trị tương đương mười vạn hạ phẩm linh thạch.” Thanh sam nho sĩ giải thích: "Cũng để đề phòng tu sĩ không có tài sản gì cũng vào xem. Điều kiện này đối với đạo hữu không có bất kỳ vấn đề gì.”
Ngụy Tác gật đầu, "giao lưu hội giữa tu sĩ Phân niệm kỳ này bắt đầu khi nào?"
"Ngày mai. Nếu đạo hữu muốn tham gia thì sáng mai đến thương hành tìm mỗ, mỗ sẽ đưa tới.” Thanh sam nho sĩ bảo Ngụy Tác: "Không rõ đạo hữu xưng hô thế nào?"
"Gọi tại hạ là Lý Lân.” Ngụy Tác thuận miệng nói ra hóa danh, "Không có gì thì sáng mai tại hạ sẽ đến tìm Vương chưởng quỹ.”
"Được, lúc đó mỗ sẽ đợi Lý đạo hữu tại thương hành.” Thanh sam nho sĩ mỉm cười, đưa Ngụy Tác ra tận cửa Vương gia thương hành.
Tu sĩ mặt nhọn đợi ở ngoài Vương gia thương hành, thấy Ngụy Tác được chưởng quỹ đích thân đưa ra thì tròn mắt, càng tỏ ra cung kính lúc đón gã.
Ngụy Tác ra khỏi Vương gia thương hành, nhưng không về chỗ ở trong Hải Tiên thành, do tu sĩ mặt nhọn dẫn đường, đi khăp mấy tiệm khác, mua thêm không ít thứ rồi mới đưa cho tu sĩ mặt nhọn năm viên hạ phẩm linh thạch, trước khi một mình trở về.
"Thế nào?"
Vào trong chổ ở bao phủ hồng sắc quang hoa, Ngụy Tác thấy Cơ Nhã đang bận rộn trong linh điền, chỉ ba mươi trượng vuông nhưng nàng trồng không ít linh dược. Thấy gã về, Cơ Nhã đón gã đầy quan tâm.
Hai người thì thầm mấy câu rồi đi vào nơi ở là tòa tháp ba tầng ở sau lưng.
...
Màn đêm buông dần, toàn Hải Tiên thành từ từ chìm trong bóng tối.
"Chà, Ngụy Tác, ngươi định làm gì, dọa chết ta hả.” Lục bào lão đầu từ Dưỡng quỷ quán chui ra, thấy Ngụy Tác không tu luyện mà tỏ vẻ ngưng trọng, hoàn toàn bất động nhìn mình. Lão nói vậy xong nhìn quanh, biết đang ở trong tĩnh thất tu luyện thì biến sắc kêu lên, "Ngụy Tác, ở đây là đâu mà sung mãn linh khí thế này?”
"Đây là Hải Tiên thành của Vân Linh đại lục.” Ngụy Tác mới nói xong, Cơ Nhã đã vào gian tĩnh thất.
"Vân Linh đại lục, sao lại có thể, từ thời bọn ta đã không còn linh mạch, trong một thành nhỏ của Vân Linh đại lục sao lại có linh mạch.” Lục bào lão đầu gào lên thê thảm.
"Linh mạch này khai sơn tị tổ của thành này phát hiện, không cần kinh ngạc. Linh mạch này không thể so với linh mạch trong thượng cổ truyền thuyết, linh khí trong thành nghe nói còn mấy năm nữa sẽ tan biến.” Ngụy Tác nói.
"Chỉ cần mấy năm là tan biến? Đó đâu phải linh mạch. Linh mạch thật sự phải là không ngừng ấp ủ thiên địa linh khí, tối đa chỗ này chỉ là một phần linh mạch bị hủy hoại được phong bế.” Lục bào lão đầu hồ nghi tột bậc nói, "Nhưng linh khí trong đoạn linh mạch tnày phải toát hết lêu rồi chứ nhỉ, sao còn đến tận hôm nay?"
"Người Hải Tiên tông bố trí một pháp trận phong ấn trên linh mạch này, từ từ sử dụng, vì pháp trận quá lâu nên xuất hiện tổn hại, linh khí tiết ra.”
"Chả trách!" Lục bào lão đầu gật đầu, không nén được lên tiếng hỏi, "Ngươi Hải Tiên tông không cách nào khống chế linh khí lộ ra, cứ để cho người khác linh khí tu luyện hả?"
"Không cần ngươi lo cho Hải Tiên tông, dừng chân tại Hải Tiên thành mỗi ngày đều phải nộp linh thạch phí dụng.” Ngụy Tác bảo: "Ban nãy ta cùng Cơ Nhã đã thử, linh khí phân tán rất mỏng, ở đây tu luyện, tổng lượng linh khí hút được mỗi ngày chỉ gần một viên hạ phẩm linh thạch, tuyệt đối không thể cao hơn.”
"Linh khí cỡ này đã quá kinh nhân.” Lục bào lão đầu hít sâu một hơi, "Khẳng định là dùng pháp trận nào đó trói buộc linh khí, không thì linh khí tản ra sao có thể đạt tới nồng độ này.”
"Ta nhớ ngươi từng nói vào thời đại của ngươi, tuy toàn bộ linh mạch bị phá hoại nhưng có những nơi linh mạch vẫn toát ra linh khí, có nơi lan tràn linh khí.” Ngụy Tác bảo lục bào lão đầu, "Ngươi bảo lúc đó có tu sĩ có thể bố trí nhất tụ linh trận rút linh khí về cho mình hút.”
"Không chỉ vậy.” Lục bào lão đầu tỏ vẻ lạnh lùng, "Khi ấy có tông môn còn luyện chế được tịnh bình pháp bảo đặt vào những nơi còn dù ít những vẫn là thiên địa linh khí, dự trữ trong bình. Nhưng những nơi như thế hoặc đã tan hết linh khí hoặc bị tu sĩ thu gom mà từ hai vạn năm trước cơ hồ đã tuyệt tích. Không ngờ hiện tại còn có nơi như thế.”
Ngụy Tác đang định nói gì đó nhưng bị lục bào lão đầu lạnh lùng hừ một tiếng, cắt ngang, "Dáng vẻ ngươi là ta biết ngươi định hỏi ta có biết cách bố trí tụ linh trận đó không, định rút linh khí ở đây cho mình tu luyện..”
"Lão đầu đúng là quá hiểu ta, thế nào, được không?" Lục bào lão đầu nói thế, Ngụy Tác tức thì mắt sáng rỡ, gã quá hiểu lão, lục bào lão đầu khi biết rõ việc gì có lợi cho gã tu luyện thì thập phần nghiêm túc, thập phần băng lãnh.
"Ta biết cách bố trí tụ linh trận.” Lục bào lão đầu bảo Ngụy Tác, "Có điều cần không ít nguyên liệu. Chỉ cần ngươi tìm đủ, ta sẽ bố trí hộ.”
"Cần nguyên liệu gì?" Nghe lục bào lão đầu nói thế, Ngụy Tác hưng phấn hẳn.
"Tam sắc ngọc, Chân từ bảo thạch, Thiên linh ngọc tủy, Xích nguyên ngọc, Điền hoàng tủy, Thiên lan chanh tinh.” Lục bào lão đầu mặt mũi lạnh tanh nói.
"Thiên lan chanh tinh?" Cơ Nhã vốn đầy hy vọng chợt nhíu mày, "Nguyên liệu khác còn tìm được chứ Thiên lan chanh tinh quá khó kiếm.”
"Ngươi tìm được cũng sẽ xót ruột. Thiên lan chanh tinh này sẽ tan vào Chân từ bảo thạch, bố trí xong tụ linh trận sẽ không thể dùng để luyện khí.” Lục bào lão đầu lại nhìn gã.
"Thiên lan chanh tinh, là cái gì hả?" Ngụy Tác chen lời.
"Ngươi đúng là vô học!" Lục bào lão đầu trợn tròng trắng, không thèm nói với gã.
"Đó là một loại tinh thạch cực kỳ hiếm, lúc luyện khí mà cho vào thai thể pháp bảo hoặc thai thể pháp trận thì sẽ đề cao uy năng pháp bảo. Ví như một món pháp bảo, với nguyên liệu ban đầu mà luyện chế, luyện chế thành chỉ là linh cấp hạ phẩm nhưng cho tinh thạch này vào rất có khả năng đề thăng thành linh cấp thượng phẩm.” Cơ Nhã giải thích cặn kẽ cho Ngụy Tác: "Tinh thạch này trước đây tu đạo giới không có, mà bắt nguồn từ Thiên lan hư không, bản thân tinh thạch màu cam, bề ngoài lồi lõm như quả cam nên có tên này.”
Ngừng lại một chốc, Cơ Nhã lại nói, "Tinh thạch này dù là đỉnh cấp đại tông môn cũng chưa chắc có.”
"Con bà nó chứ!"
Ngụy Tác nhíu mày. Thứ đỉnh cấp đại tông môn vị tất đã có, cũng như Tử hồ hoa chỉ may mà gặp chứ không thể cưỡng cầu, dù cố công tìm mấy năm chưa chắc đã được. Xem ra bố trí một tụ linh trận không ít khó khăn.
"Nếu đổi lại là ta, có nơi như thế, dù khó cũng phải tìm.” Lục bào lão đầu liếc gã, "Linh khí này và linh khí ở trong linh thạch như nhau, chỉ là lúc hút và luyện hóa không tiêu hao bao nhiêu thời gian. Linh khí trong linh thạch cần chân nguyên dung hóa, từ từ hút lấy, không thể nâng cao tốc độ luyện hóa, nếu bày được tụ linh trận thì không chỉ ngươi mà cả Cơ Nhã, chưa biết chừng chỉ vài ngày là sẽ đột phá vài tầng tu vi.”
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 260: Chỉ thích mua đồ chứ không cần mạng.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
"Lão đầu, công hiệu của Tụ linh trận đang sợ vậy hả?"
Nghe lục bào lão đầu nói vậy, Ngụy Tác hít một hơi lạnh.
Buổi chiều gã đã cảm giác kỹ, linh khí trong linh mạch chỉ cần hút vào thể nội, luyện hóa cơ hồ không mất bao nhiêu thời gian, chỉ là linh khí này quá mỏng, lúc tu luyện thời chỉ có thể thông qua phương thức thổ nạp hấp nạp linh khí, một ngày không được bao nhiêu nên gã mới muốn nhờ lục bào lão đầu bố trí một Tụ linh trận. Gã vốn tưởng tượng rằng linh khí từ một Tụ linh trận hút lại tối đa gấp mấy lần nồng độ quanh đây nhưng nghe lục bào lão đầu nói vậy, Tụ linh trận có thể trong mấy ngày khiến tu vi của họ đề thăng hai, ba tầng thì có khác gì cá kình hút nước? Nồng độ sẽ cao gấp mấy vạn lần, mấy chục vạn lần nồng độ linh khí bình thường?
"Ngươi tưởng thế nào?" Lục bào lão đầu khinh miệt nhìn gã, cấm cảu hồi đáp: "Ngươi thấy linh khí trong Hải Tiên thành rất mỏng nhưng ở thời đại của ta, dù tìm được nơi có linh khí thì nồng độ cũng ít hơn vô số lần, Tụ linh trận không đủ uy năng thì hút được bao nhiêu linh khí. Ở nơi như thế này, công hiệu của Tụ linh trận đương nhiên cực kỳ cao.”
Ngừng lại một chốc, lục bào lão đầu nói tiếp, "Đại hình Tụ linh trận đủ uy lực hút sạch linh khí trong phạm vi mấy nghìn dặm. Tụ linh trận ta biết, chỉ cần ngươi lấy được một khối Thiên lan chanh tinh cỡ trứng chim câu, đủ bố trí xuất một tiểu hình Tụ linh trận thì với nồng độ linh khí của Hải Tiên thành thì một ngày hút được tương đương với vài vạn hạ phẩm linh thạch sẽ không thành bất kỳ vấn đề gì.”
Ngụy Tác hiếm khi không tranh hơi với lục bào lão đầu, hơi trầm ngâm hỏi, "Tụ linh trận hút linh khí như thế liệu có bị phát hiện hội?"
"Khả năng rất ít.” Lục bào lão đầu nhìn gã, lắc đầu, "Cũng như ngươi đứng trên rất cao, thiên địa chung quanh toàn là mưa bụi, mưa rơi xuống đâu, ngươi khó mà biết được, hà huống là nơi linh khí mỏng thế này, còn nhở hơn mưa không rõ bao nhiêu vạn lần. Trừ phi Thần Huyền kỳ tu sĩ nắm chắc thiên địa khí tức, không thì dù là tu sĩ Kim đơn kỳ cũng không tìm được.”
Ngụy Tác gật đầu. Tụ linh trận có công hiệu kinh nhân như thế thì không thể bị phát hiện, Thiên lan chanh tinh tuy khó kiếm, nhưng phải thử xem có tìm được không.
"Phường thị ngươi ghé không có?" Lục bào lão đầu không nói thêm gì về Tụ linh trận mà hỏi Ngụy Tác.
Từ khi có Cơ Nhã, lục bào lão đầu cùng nàng luôn tìm cách thiết kế phương án tu luyện, để gã đề thăng thực lực nhanh nhất.
Hiện tại Ngụy Tác cứ theo phương án của hai người, nhanh chóng đạt đến tốc độ nhanh nhất về đề thăng tu vi tiến giai cùng thực lực.
Kế hoạch của lục bào lão đầu cùng Cơ Nhã rất rõ ràng, nghỉ ngơi ở Hải Tiên thành xong, tìm cách cứu trị Hàn Vi Vi, tiêu hóa một số thứ có thể giúp Ngụy Tác đề thăng thực lực.
Thần thức xung kích trọng yếu thế nào không cần nói nữa.
Ngụy Tác hiện tại đã đạt tới tu vi và cường độ thần thức Phân niệm kỳ, có thể dùng thần thức ngưng tụ luyện chế cao giai pháp khí.
Tới đây phải thử luyện một ít pháp khí, tích lũy chút kinh nghiệm rồi sẽ luyện chế phi kiếm, luyện chế giai nguyên liệu luyện như Hắc bức ma long thành cao giai pháp khí.
Luyện chế được một, hai món pháp bảo linh giai trung phẩm trở lên, hoặc luyện được phi kiếm lợi hại, tìm được một môn kiếm quyết phối hợp thì uy lực đối địch khẳng định tăng cao.
Đồng thời gã còn Hắc thủy liên và Phệ tâm trùng, chế tạo tốt thì rất có lợi.
Ngoài ra, cả đơn dược của yêu đơn Hắc bức ma long có thể đề thăng đẳng cấp phòng ngự cho pháp bảo của Ngụy Tác, đơn dịch của lục cấp yêu đơn có thể dùng để luyện chế đơn dược. Theo dược lực của viên đơn dược luyện chế thành từ yêu đơn Mị ảnh quái thì đơn dược luyện từ lục cấp trung giai yêu đơn, linh khí của một viên gấp Kim linh đơn mấy trăm lần.
Xong phương án, lục bào lão đầu hỏi vậy cũng như xem Ngụy Tác có chấp hành đúng hay không.
"Đến rồi, nơi này là trạm trung chuyển của Vân Linh đại lục và Tịch Diệt hải vực, nhiều sản vật của biển đều có mặt ở đây, cộng thêm có linh khí nên không ít tu sĩ không thiếu linh thạch sẽ tu luyện trong thành, nên quy mô không lớn nhưng nhân khẩu phải gấp Linh Nhạc thành ba, bốn lần, phường thị giao dịch và lưu trữ cũng gấp mấy thành thị khác. Tu vi bình quân của tu sĩ cũng cao hơn nhiều thành trì khác.” Ngụy Tác gật đầu nói: "Nguyên liệu luyện chế Bổ thiên đơn thì ta đã chuẩn bị nhiều, chiều nay Cơ Nhã bắt đầu luyện, nguyên liệu để luyện hắc bức yêu đơn và luyện khí, kể cả Thủy linh lung có thể đề thăng uy năng Hắc thủy liên ta cũng mua được một chút. Có điều hai dược vật chủ yếu để cứu trị Hàn Vi Vi là Hoàn dương hoa và yêu đơn Dương chi điểu, thì chỉ mua được một nhánh Hoàn dương hoa, Nhân pháp tinh để tinh luyện phi kiếm cũng không có, phi kiếm kiếm quyết và thuật pháp thần thức xung kích cũng không mua được. Ta đã nhờ phường thị lớn nhất mua hộ, gần đây Hải Tiên thành không có đại hình phách mại hội, chỉ Vân Mộng thành có nhưng phải ba tháng nữa. Bất quá hôm nay ta đến phòng lão bản Vương gia thương hành thì được hứa ngày mai sẽ đưa đến Tu sĩ Phân niệm kỳ giao dịch hội không công khai, nghe nói có những thứ không thể gặp trên thị trường, không rõ đáo có kiếm được thứ gì hữu dụng không.”
"Tu sĩ Phân niệm cảnh giao lưu hội? Hiện tại cũng có hả?" Lục bào lão đầu sáng mắt, "Những lúc thế này nhiều đồ tốt lắm, nhất định phải đưa ta đi mau sắm cho thỏa.”
Ngụy Tác thấy lão lại phát cuồng mua bán thì trợn tròng trắng, "Sáng mai, ngươi không phải là âm khí khí linh, sợ nhất thái dương chân hỏa, sẽ đại tổn nguyên khí nên không ra được sao?"
"Lần trước ngươi giúp ta luyện hóa Tử ma anh, đủ cho tổn hao mười mấy ngày. Cùng lắm là coi như luyện hóa ít nguyên khí hơn.” Lục bào lão đầu nghiến răng.
"Ngươi đúng là ham mua sắm hơn cần mạng.” Lục bào lão đầu như vậy, Ngụy Tác cũng tắt tiếng.
...
Ngụy Tác và lục bào lão đầu, Cơ Nhã giao đàm một chốc, Cơ Nhã ra khỏi tĩnh thất, lên phòng có thiên hỏa lô, còn Ngụy Tác lấy Hắc thủy liên từ nạp bảo nang ra.
Gã lấy ra hai hai bạch sắc ngọc hạp.
Chỉ mở một bạch sắc ngọc hạp ra, gã cầm một nhánh cây lấp lánh băng lam sắc u quang, cọng cây trơ trụi, ngọn có mấy cái lá mỏng, ngoại hình trông như đèn lồng nhỏ, cực kỳ đặc biệt.
Ngụy Tác chăm chú quan sát cái cây đặc biệt này với vẻ hiếu kỳ, rồi ngồi xếp bằng, đưa tay điểm, tử sắc chân nguyên bao lấy nhánh cây, liên tục vò xé, thoáng sau nhánh cây biến thành một nhúm băng lam sắc linh dịch.
Tiếp đó linh dịch tựa hồ khó lòng bị chân nguyên luyện thành linh khí, được Ngụy Tác liên tục thi pháp mới có mấy chục tia linh khí phiêu dật ra, được chân nguyên của gã bao lấy, dồn lên Hắc thủy liên.
Từng tia băng lam sắc linh khí, chạm vào Hắc thủy liên liền bị hút vào.
Quá nửa sau canh giờ, băng lam sắc linh dịch mới hóa thành linh khí, bị Hắc thủy liên hút hết.
Từng nhánh một nối nhau, mất bảy, tám canh giờ, Ngụy Tác luyện hóa tổng cộng được mười nhánh thực vật băng lam sắc.
Đoạn gã lại mở một ngọc hạp, trong đó đựng hai phiến lá đen xì, lấp lánh.
Sáu nhánh thủy thảo dễ luyện hóa hơn này cũng được gã luyện hóa thành linh khí, bị Hắc thủy liên hút hết.
"Phù!"
Xong xuôi, Ngụy Tác thở phào, dồn chân nguyên vào Hắc thủy liên, kích phát pháp khí phòng ngự đặc biệt này.
Bền ngoài, Hắc thủy liên tựa hồ không có gì biến hóa, nhưng gã tốn hơn mười canh giờ, luyện hóa mười nhánh Thủy linh lung và sáu nhánh Hắc thủy thảo mà lục bào lão đầu khẳng định có ích cho Hắc thủy liên, ném đi sáu nghìn linh thạch thì uy năng phòng ngự của Hắc thủy liên chắc chắn được đề cao.
"Thêm mấy canh giờ nữa là phải tham gia tu sĩ Phân niệm kỳ giao lưu hội. Con bà nó chứ, tu sĩ tu luyện đều tiêu hao thời gian. Hi vọng tu sĩ Phân niệm kỳ giao lưu này không khiến ta thất vọng.”
Thu Hắc thủy liên lại, lẩm bẩm một câu, Ngụy Tác ném Dưỡng quỷ quán vào ngực áo rồi ra khỏi gian tĩnh thất, đi lên thiên hỏa lô phòng.
...
Đợi mấy canh giờ cho đến lúc trời sáng, Ngụy Tác cầm một hắc sắc đơn bình đi ra.
Lúc ra đi ra cứ lắc mạnh hắc sắc đơn bình chừng một tuần hương mới cho vào nạp bảo nang, đoạn đi về phía Vương gia thương hành.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào