Dưới ánh trăng nhàn nhạt ba thân ảnh dần dần hiện ra, ba nhân ảnh đều mặc áo đen bó sát người. Tiểu Y Tiên lúc này cũng mặc một bộ hắc y, quần áo nàng bó sát làm những đường cong của nàng hiện rõ dưới con mắt của hai hắc y thiếu niên. Tiêu Kiếm không nhịn được huýt sáo một tiếng rất nhỏ rồi nhìn chằm chằm vào cặp núi đôi của Tiểu Y Tiên.
“Nhìn cái gì, cẩn thận ta móc cặp mắt của ngươi” Tiểu Y Tiên trở lên hung dữ khi thấy Tiêu Kiếm lúc nào cũng soi moi thân hình của mình. Hắn không nhìn vùng trên thì lại chăm chăm vào phần phía dưới của nàng tư thế thập phần thô bỉ.
“Không phải chứ!?” Tiêu Kiếm trả lời bầng quơ một câu rồi lắc đầu, cầm lấy cuộn dây thừng chuẩn bị trèo xuống. Thực ra thì hắn đã có thể phi hành bất quá hắn không muốn để lộ mà thôi. Tiêu Kiếm bắt đầu cầm đoạn dây thừng rồi phẩy phẩy tay về phía Tiểu Y Tiên: “Có cần giúp không, tiểu cô nương?”
“Có quỷ mới cần ngươi giúp” Tiểu Y Tiên hếch mặt đi: “Ngươi đi xuống trước đi ta sẽ theo sau”
Hắc bào thanh niên nhếch miệng cười lắc đầu, một tay nắm lấy đoạn dây trượt thẳng xuống phía dưới. Thân thể hắn chạm đất rất nhẹ nhàng, phong cách phiêu dật dưới ánh trăng càng làm hắn trở nên đẹp hơn. Tiểu Y Tiên thấy vậy cũng hơi liếc nhìn hắn. Hắn biết ý chỉ nhếch miệng cười mà thôi.
Gió lúc này thổi nhè nhẹ làm cho đoạn dây đung đưa, cảnh vật dưới anh trăng thập phần hoa lệ. Lúc này đây Tiêu Kiếm nhìn xung quanh cảnh vật hắn cảm thán thật là đẹp lúc này hắn có chút nhớ đến phụ thân Tiêu Chiến.
Tiêu Kiếm cảm giác có thứ động quanh đây nhưng không hiểu sao lúc này hắn thấy cảm giác người cực kỳ không khỏe không biết là chuyện gì xảy ra với cơ thể hắn. Hắn bắt đầu cảm giác khó chịu. Con chó ba đầu từ trong ngực áo thò đầu ra sủa lớn: “Gâu, gâu, gâu…”
“Xuy…”
Một con rắn lớn đánh tới Tiểu Y Tiên, mình nó dẹt dài màu như nham thạch há cái miệng đỏ lòm cắn thẳng vào chân Tiểu Y Tiên.
“Nham xà…” Tiêu Viêm ở phía trên hét lên một tiếng kinh hoàng. Nham xà, tên cũng như nghĩa, đây là một loài ma thú hình rắn sinh sống trong các vách nham thạch, gần tới nhất giai, loại ma thú này nhờ vào thân thể dẹt dài tựa như đôi cánh có thể bay lượn trong không trung như chim ưng, hơn nữa bởi vì là ma thú mang một loại biến dị thạch thuộc tính, cho nên thân thể cứng rắn như đá, đao kiếm bình thường căn bản khó có thể tạo thành thương tổn quá lớn.
Với một thiếu nữ không có chút thực lực võ giả nào như Tiểu Y Tiên quả là một thử thách khó khăn. Tiêu Kiếm kinh hoàng tay tụ một đạo huyết khí màu huyết sắc bắt xuyên qua đầu Nham Xà. Bất quá Nham Xà đã cắn trúng chân Tiểu Y Tiên. Tiêu Kiếm cau mày lẩm bẩm: “Hôm nay thân thể ta sao vậy tốc độ ma khí chậm hơn hang ngày đến chục lần!”
“AAA…” Thiếu nữ hét lên một tiếng đau đớn ngã xuống dưới. Tiêu Kiếm nhánh chóng giang hai tay đỡ lấy nàng. “Bộp” âm thanh rất nhẹ Tiểu Y Tiên rới vào vòng tay Tiêu Kiếm. Lúc này khuôn mặt nàng có chút trắng bệnh xen lẫn là đỏ hồng.
Hắc bào thiếu niên nhanh chóng đặt hắc y thiếu nữ xuống một mỏm đã. “Roạt” âm thanh nghe rất rõ, lúc này trên chân cô gái đã lộ ra một cặp đùi trắng tuyệt đẹp làm Tiêu Kiếm muốn phún máu múi. Tiểu Y Tiên xấu hổ muốn lấy mảnh vải vừa bị Tiêu Kiếm xé rách ra che lấy chỗ hở ra xuân quang.
“Đừng động nếu không nhanh hút độc ra cô có thể mất mạng” Tiêu Kiếm ra tay ngăn cản. Hắn không chờ cho Tiểu Y Tiên đồng ý liền cúi thấp đầu xuống miệng kề sát vào vết thương hút lấy lọc độc của rắn. Tiêu Y Tiên hơi e thẹn đỏ mặt cúi đầu. Không ngờ cũng có lúc nàng lại dễ thương như vậy bất quá cũng không phải là lúc để Tiêu Kiếm ngây ngất trong việc ngắm nhìn nàng. Tiêu Kiếm cúi đầu xuống lại tiếp tục hút máu độc cho nàng.
“Tứ đệ không sao chứ” Tiêu Viêm lên tiếng. Lúc này hắn đã trèo xuống được dưới vách đá.
“Ân” Tiêu Kiếm nhẹ nhàng gật đầu, dùng tay lau vết máu ở trên miệng mình đi. Hắn từ trong giời chỉ lấy ra một viện đan dược và một chiếc khăn trắng. Hắn nhẹ nhàng quỳ gối dùng chiếc khăn trắng buộc lên trên vết thương rồi đưa cho nữ tử trước mặt đan hoàn: “Đây là giải độc đan, cô cầm lấy”
Thiếu nữ thấy vậy cũng không phản đổi nàng cầm lấy viên đan dược để vào trong miệng của mình rồi nuốt. Sau đó nàng quay sang hắc bào y thiếu niên vừa cứu mình nhẹ nhàng cất tiếng nói: “Ngươi vì ta mà hút độc không sợ bị trúng độc sao”
“Sợ chứ sao không sợ?” Tiêu Kiếm giả dối trả lời. Hắn thì làm sao ma trúng độc cái loại nhất giai ma thú này được. Hắn nhếch miệng cười: “Bất quá nếu để cô bị thương ta sẽ rất đau lòng”
“Ân” thiếu nữ hơi đỏ mặt lúc này nàng trở nên nhu thuân hơn đang nhìn về hướng thiếu niên hắc y nhân. Hắn lại quay lưng về phía Tiểu Y Tiên ngỗi xuống hai tay đưa ra sau lưng: “Ngồi lên đi ta cõng cô!”
Thiếu nữ có chút ngơ ngác lúc này nàng có chút xấu hổ bất quá chân nàng đã bị thương thật không dễ dàng gì di chuyển nàng cắn chặt răng trả lời: “Được nhưng ngươi không được làm việc gì khác nếu không… nếu không ta nhất định sẽ giết ngươi”
Tiêu Kiếm thấy vậy đứng phắt dậy hắn dơ một tay lên trời thề: “Tiêu Kiếm ta lấy danh dự ra thề nếu như có ý định hành động gì xấu xa với Tiểu Y Tiên cô nương thì ta sẽ là cầm thú”. Tiểu Y Tiên thấy lời nói của hắn chân thành như vậy khuôn mặt cũng trở lên hòa hoãn. Nàng chấp nhận leo lên lưng để Tiêu Kiếm cõng nàng đi. Tiêu Kiếm vừa đi trong nội tâm vừa nhủ: “chiếm tiện nghi của nàng ta là cầm thú mà không chiếm tiến nghi của nàng ta cầm thú cũng không bằng thôi ta chấp nhận làm cầm thú vậy”
Hắc bào y thiếu niên sau lưng nhìn hai bóng người đang đi vào hang động thì lắc đầu. Nội tâm hắn nghĩ: “Ngươi mà cũng có danh dự ah?”
…
“Ngươi” Tiểu Y Tiên lúc này đỏ bừng mặt. Tay của Tiêu Kiếm đang vân vê đôi mông căng tròn của nàng bộ dàng hắn thì cứ vờ như không biết gì vẫn tiến về phía trước. Tiểu Y Tiên tức giận dơ tay véo vào eo của hắn làm hắn nhăn nhó mặt mày.
“Ui da, cô làm gì vậy” Tiêu Kiếm mặt mếu máo quay lại không ngờ cô nàng này thân hình mảnh khảnh mà sao sức mạnh lại lớn như vậy. Hắn thở dài tử nói: “Sao đàn bà ai cũng thích dùng chiêu này với đan ông vậy?”
“Hỗn đản nếu ngươi còn làm them lần nữa ta sẽ đem ngươi đi hạ độc thủ” Tiểu Y Tiên mặt đỏ bừng nói lớn vào tai hắn.
“Well, đó là cách cô trả ơn cho người vừa cứu mạng cô sao?” Tiêu Kiếm lúc này đành bỏ tay khỏi cặp mông trắng tròn của Tiểu Y Tiên, lòng hắn cực kỳ tiếc nuối.
“Vừa rồi ta đã thay đổi suy nghĩ về ngươi không ngờ ngươi vẫn… Vữa nãy ngươi còn… ” Nói đến đây Tiểu Y Tiên xấu hổ mặt đỏ bừng.
Tiêu Kiếm tức giận thật là muốn ném nàng xuống đất nhưng hắn vẫn không đánh lòng trong lòng hắn tự nhủ: “Nếu không tiếp tục chiếm tiện nghi của nàng thì ta không bằng cầm thú” Tự nói thầm ra câu này Tiêu Kiếm phát động ra chút ma khí. Bất quá hắn lại phát hiện ma khí càng ngày càng chậm.
Last edited by deviltrigger; 02-01-2013 at 08:44 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Bước vào sơn động tối đen bất quá với linh hồn của Tiêu Kiếm hắn nhẹ nhàng cất bước mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Tiểu Y Tiên nằm trên lưng Tiêu Kiếm lúc này đây nàng cảm giác thân thể mình có chút khó chịu. Nàng cảm giác thân thể mình càng ngày càng nóng. Tiêu Kiếm lúc này vừa đi vừa huýt sáo hắn cũng không chiếm tiện nghi của nàng nữa nhưng chiếc khố của nàng đã ướt đâm, một phần nước gây ướt áo Tiêu Kiếm. Khuôn mặt của nàng đỏ bừng nhìn vào Tiêu Kiếm thấy hắn không để ý. Thiếu nữ xấu hổ cúi gằm mặt ép sát cả mặt mình vào lưng Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm nhếch miệng cười. Đột ngột hắn dừng lại: “Đến rồi!”
Tiêu Viêm thấy vậy bước đến nhìn về phía trước xuất hiện một cửa làm bàn thạch bản rất to chắn trước hướng đi của hai người họ.
“Hắt xì…” Tiểu Y Tiên giả vờ hắt xì thổi tắt ngọn đuốc lúc này cả hang động tối om, Tiểu Y Tiên nhanh chóng từ người Tiêu Kiếm nhảy ra lúc này nàng lấy một chiếc áo dài đến đầu gối nhanh chóng mặc vào, nàng lên tiếng: “Xin lỗi…”
Tiêu Kiếm lắc đầu lúc này hắn bắn một đạo ma khí làm chiếc đuốc trong tay Tiêu Viêm sang lên, hắn cất tiếng bước: “Tam ca nhìn xem!”. Lúc này hắn mới nhìn lại vết chân Tiểu Y Tiên vết chân đã không còn sưng nữa hắn cũng thấy thật khó hiểu dù có hút hết độc tố ra thì vết thương luôn dư một chút độc rất nhẹ gây sưng tấy nhưng trường hợp Tiểu Y Tiên lại khác hoàn toàn.
“Một cánh cửa làm bằng đá ah!” Tiêu Viêm nhàn nhạt trả lời.
“Rốp, rốp…” Tiêu Kiếm bẻ chặt tay tạo nên tiếng xương va vào nhau phát lên: “Đại ca để đấy cho đệ”. Tiêu Kiếm nhún nhún vai bước đến cánh cửa.
" Chỉ biết cậy mạnh, xem trên cửa đá là quang mang màu vàng, nơi này rõ ràng là có bố trí Thổ hệ cơ quan thuật, chỉ cần tỉ mỉ tìm một chút, muốn mở ra cũng không quá khó khăn." Liếc mắt một cái nhìn Tiêu Kiếm đang nhún nhún vai, Tiểu Y Tiên đưa tay chạm vào cửa đá, sau đó chậm rãi di động lên.
" Ngươi cũng am hiểu cơ quan thuật à? Ta tưởng Mộc hệ đấu giả hoặc Thổ hệ đấu giả mới có thể am hiểu chứ ?" Nhìn Tiểu Y Tiên sắc mặt đầy nghiêm túc, Tiêu Viêm không khỏi tò mò.
" Chỉ là đã từng xem qua một vài bộ sách liên quan đến cơ quan thuật mà thôi, không nói là tinh thông, bất quá dùng để dò xét một chút thì không có vấn đề gì." Tiểu Y Tiên tuỳ ý trả lời, động tác trên tay vẫn liên tục như trước, không bị trì hoãn.
“Làm gì cứ rắc rối thế cứ đập cho nó một phát là xong” Tiêu Kiếm lên tiếng.
Tiểu Y Tiên mắng: “Ngươi thì biết cái gì nếu đập cửa có thể dẫn đến phát động cơ quan cả nơi này bị hủy cũng nên”. Tiêu Kiếm thấy vậy dang tay thở dài.
Hơi hơi gật đầu, Tiêu Viêm cũng không quấy rầy nàng xem xét dò tìm nữa, ánh mắt di chuyển khỏi cánh cửa đá, theo quang manh yếu ớt nhìn từ trên xuống dưới vách đá bốn phía xung quanh.
Trên vách đá, mơ hồ thấy một ít dấu vết khắc, mặc dù hiện tại những dấu vết này đã mơ hồ, nhưng hai thiếu niên vẫn có thể nhìn ra trên đó là những hình ảnh người, có lẽ những ảnh người này hẳn là chủ nhân sơn động lưu lại.
" Tìm được rồi." Ngay lúc Tiêu Viêm quan sát thạch bích, Tiểu Y Tiên mừng rỡ nhẹ giọng làm cho hắn vội vàng dời ánh mắt qua bên đó.
Nhìn cánh cửa đá từ từ di chuyển, Tiêu Viêm mạnh mẽ thở dài một hơi, hướng Tiểu Y Tiên dựng thẳng ngón cái.
Cùng với cánh cửa đá lùi vào, hào quang nhàn nhạt từ bên trong cửa đá phát ra, đem toàn bộ vùng hắc ám phụ cận xua tan đi, không lưu lại chút nào.
Nhìn con đường sáng sủa bên trong cửa đá, Tiểu Y Tiên khẽ cười cười, nhưng sau đó lại lùi ra hai bước, sau đó hướng Tiêu Kiếm hất hất cái cằm trắng như tuyết, cười nói :" Mời, vào đi thôi ." Tiêu Kiếm và Tiêu Viêm nhìn nhau lắc đầu bước vào
“Tứ đệ chờ chút!” Tiêu Viêm lên tiếng. Nhún vai, Tiêu Viêm từ trên mặt đất nhặt vài tảng đá, sau đó hung hăng quăng vào trong cửa đá, nhìn không thấy chuyện gì xảy ra, lúc này mới có cảm giác yên tâm.
" Ngươi đúng là một tên cẩn thận quá." Nhìn Tiêu Viêm lúc này vẫn không quên cẩn thận, Tiểu Y Tiên có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
" Đa tạ khích lệ." Nhẹ nhàng cười cười không để ý chút nào, Tiêu Viêm lúc này mới bước vào trong, cẩn thận với bên trong cửa đá bước vào.
Nhìn Tiêu Kiếm khoanh tay cất bước vào, Tiểu Y Tiên cũng vội vàng đuổi theo.
Ba người bước vào cánh cửa đá, không gian trước mắt chợt trở nên rộng rãi hơn.
Trong cửa đá là một thạch thất rất lớn, thạch thất nhìn qua có chút đơn giản và trống trải. Trên vách tường có sử dụng Nguyệt quang thạch để chiếu sáng xung quanh. Tại vị trí trung ương trong thạch thất, có một cái ghế ngồi, trên ghế ngồi là một bộ khô cốt, đầu của khô lâu bị vùi ở dưới sâu, rơi xuống chỗ xương bắp đùi trắng bệch. Bộ dạng này kết hợp với không khí an tĩnh ở đây, nhìn qua rất có chút mùi vị âm trầm.
Y đang ngồi phía trước một tảng đá, trên tảng đá có bày biện chỉnh ba chiếc hộp đá.
Mặt khác, tại ba góc còn lại trong thạch thất, hiển nhiên chất đống không ít kim tệ ánh vàng rực rỡ cùng với lượng lớn tài vật quý giá, kim tệ số lượng lớn như vậy sợ rằng không dưới mấy chục vạn.
Bảo vật cùng kim tiền Tiêu Kiếm cũng không có thiếu, hơn nữa chủ nhân của những bảo vật đó xem ra cũng chỉ là tuỳ ý bầy đặt, có lẽ là cũng không có xem những bảo vật đó quá mức coi trọng.
Đem ánh mắt rời khỏi đống hoàng kim ánh vàng rực rỡ đó, Tiêu Kiếm nhẹ nhàng phát động tinh thần lực lan trải khắp nơi, hắn kinh hãi: “Chuyện gì thế này, tinh thần lực lượng phát động cũng đang bị suy yếu cái quái gì ngày hôm nay thế này?”
“Tứ đệ đệ nhìn xem!” Tiêu Viêm hướng một góc chỉ ngón tay.
Trong cái góc cuối cùng đó, có một cái sân hoa nhỏ bị bùn đất đùn đẩy lên, trong sân hoa, từ các loại hoa cỏ trồng trọt trong đó, một cỗ dị hương lượn lờ bay ra.
Nhìn đám hoa cỏ này, Tiêu Viêm cùng Tiểu Y Tiên cơ hồ đồng thời nhanh tiến vài bước, người khác mặc dù không nhìn ra mấy thứ này, nhưng bọn họ trong lòng đều biết rõ, mấy cái đó nhìn như hoa cỏ bình thường, nhưng nói về giá trị thì so với vài đống kim tệ thật sự muốn quý trọng hơn nhiều lắm.
" Tử Lam Diệp, Bạch Linh Tham Quả, Tuyết Liên Tử,..."
Đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn sân hoa cỏ nho nhỏ đó, đọc tên một đám đại biểu cho sự quý hiếm khó tìm của những dược liệu cao cấp. Từ cái miệng nhỏ hồng nhuận của Tiểu Y Tiên, len lén mở ra.
Ánh mắt rời qua khỏi đám hoa cỏ, đồng tử của Tiêu Viêm chợt co rút lại, cuối cùng nhìn gắt gao một gốc cây ở vị trí trung ương của sân hoa, hai màu hồng bạch luân phiên xuất hiện trên lá.
Trên lá của gốc cây này phân ra hai màu hồng bạch rõ rệt, màu trắng chỉ xuất hiện ở bên trên, bao trùm một chút những vật thể giống như băng tinh,mà màu hồng lửa kia mặc dù xuất hiện ở phía dưới, nhưng lại giống như một đoàn hoả diễm đang cháy bình thường, hai loại thuộc tính cùng màu sắc hoàn toàn trái ngược nhau lại kì dị sinh trưởng trên một gốc cây thực vật, quả nhiên là vô cùng thần kì.
Nhàn nhạt sương mù lượn lờ quanh thân của gốc cây này, nhìn qua có vài phần cảm giác như đang được bao bọc bởi cầu vồng.
Gốc thảo dược kì dị này có tên là Băng Linh Diễm Thảo, thế giới bên ngoài rất khó tìm thấy, mà loại thảo dược này là một trong những nguyên liệu mà Tiêu Viêm chuẩn bị để luyện Huyết Liên Đan.
Sắc mặt hiện lên vẻ hưng phấn nhìn chằm chằm vào gốc thảo dược, trên khuôn mặt Tiêu Viêm hiện lên vẻ kích động. Hắn từng tại Ô Thản Thành tìm kiếm hơn nửa năm cũng không tìm được nửa điểm tin tức của hai loại thảo dược, nhưng không ngờ vừa mới ra ngoài lịch lãm không lâu, đã tìm được toàn bộ tới trong tay, sự vui mừng của việc thu hoạch ngoài ý muốn này thật sự làm cho Tiêu Viêm lòng tràn đầy vui mừng.
" Ngươi cũng nhận ra thứ này ?" Nhìn thấy Tiêu Viêm đang hưng phần nhìn chằm chằm Băng Linh Diễm Thảo, Tiểu Y Tiên không khỏi có chút kinh ngạc nói.
" Đúng, ta muốn tìm thứ này." Gật gật đầu, Tiêu Viêm quay đầu lại hướng Tiểu Y Tiên.
" Ngươi thật sự là đáng ghét như tứ đệ của ngươi vậy, vừa mở miệng ra là đòi ngay thứ quý giá nhất." Nghe vậy nhất thời Tiểu Y Tiên mặt mày ủ rũ, có chút không tình nguyện lầm bầm nói.
Có điểm xấu hổ cười cười, Tiêu Viêm giang tay ra :" Xin lỗi, ta thật sự muốn có nó, ta đã tìm nó từ lâu rồi."
Nhìn Tiểu Y Tiên nọ bộ dạng vẫn buồn bực như cũ, Tiêu Kiếm đành phải bất đắc dĩ nói :" Như vậy đi, Tam ca ta chỉ cần lấy Băng Linh Diễm Thảo, còn lại tất cả dược thảo nơi này, ngươi cầm hai phần ba, ta chỉ cầm một phần. Thế nào ?"
Nghe Tiêu Kiếm nói như vậy, lúc này sắc mặt Tiểu Y Tiên mới tốt lên một chút, hơi hơi gật đầu.
Thấy Tiểu Y Tiên gật đầu, Tiêu Viêm thở dài một hơi, cũng không tỵ hiềm bẩn gì, từ trong Nạp giới trên ngón tay lấy ra rất nhiều bình ngọc tinh xảo, sau đó lấy ra một cái xúc đất nhỏ, nhẹ nhàng cẩn thận đem Băng Linh Diễm Thảo ở bên cạnh đào khỏi bùn đất, rồi cho cùng bùn đất vào, nhẹ nhàng bỏ vào trong bình ngọc.
Thấy tam ca đang đem bình ngọc nhanh chóng thu vào trong nạp giới, khoé miệng Tiêu Kiếm nhếch cười, từ trong giới chỉ hắn cũng lấy ra một chiếc xúc đất nhỏ rồi đem chiếc xúc đất nhỏ trong tay đưa cho Tiểu Y Tiên, ý bảo nàng bắt đầu đào thảo dược đi.
Tận mắt nhìn Tiêu Viêm đưa cây Băng Linh Diễm Thảo vào trong Nạp giới, Tiểu Y Tiên lúc này mới lưu luyến rời mắt đi. Đối với một người yêu thích thảo dược như nàng mà nói, có được một gốc dược thảo quý còn hơn xa so với được mấy chục vạn tài bảo mà khiến người khác phải hưng phấn.
Thở dài một hơi, trong lòng Tiểu Y Tiên rất ảo não, nếu như không bị Tiêu Kiếm vô tình phát hiện bí mật ở dưới vách núi này, thì mấy thứ này lẽ ra thuộc về mình, nhưng hiện tại ... Ài, lại nghĩ đến, Tiểu Y Tiên cảm thấy có chút khóc không ra nổi nước mắt.
" Tên hỗn đản đáng chết." Cắn răng mắng một tiếng, Tiểu Y Tiên đành phải tiếp nhận chiếc xúc nhỏ, sau đó bắt đầu chầm chậm cẩn thận đem những dược thảo quý trong sân hoa đào lên, rồi nhẹ nhàng cho vào những chiếc bình ngọc.
“Hây, đây là cách cô báo đáp ân nhân của mình sao” Tiêu Kiếm hắc hắc cười: “Nhìn cô ta lại nhớ đến mấy câu chuyện khi một anh hùng cứu một mỹ nhân thì mỹ nhân đó sẽ lấy thân báo đáp anh hùng đáng lẽ ra cô phái lấy thân báo đáp ta mới đúng.” Tiêu Kiếm nói đến đây Tiểu Y Tiên trừng mắt nhìn hắn. Nhưng nàng cũng không nói gì chỉ tập trung cặm cụi vào đào đống dược thảo.
Thấy Tiểu Y Tiên bắt đầu đào bới dược thảo, Tiêu Viêm ánh mắt lần nữa di động quanh thạch thất, bất quá lần tìm kiếm này cũng chẳng mang lại thêm cái gì, lập tức hắn chỉ còn cách hướng ánh mắt lên ba cái hộp đá bị hoá bên trên tảng đá to.
Chậm rãi bước đến chỗ cái bàn đá, Tiêu Viêm sờ soạng ở cái khoá một phen, chỗ chạm tay vào lại thoáng có chút ấm áp, lập tức không khỏi khẽ cau mày. Trải qua năm tháng thời gian dài như vậy mà vẫn còn giữ được độ ấm, rõ ràng không phải là kim loại bình thường, cho nên nếu dùng biện pháp mạnh mẽ để mở, có lẽ là khó mà thực hiện được.
" Chìa khoá ở đâu?" Nói thầm một tiếng, ánh mắt Tiêu Viêm lại di động rồi dừng lại ở bộ xương khô phía sau bàn đá. Ánh mắt hạ xuống đột nhiên sáng ngời, chỉ thấy trên xương tay của bộ khô lâu đó, ba chiếc chìa khoá màu đen đang bị treo ở trên đầu khớp xương.
Chà xát bàn tay, Tiêu Viêm đi đến trước mặt bộ xương, trong lòng có chút có lỗi chắp tay hành lễ, sau đó chầm chậm cẩn thận cầm lấy chiếc chìa khoá, nhẹ nhàng nhấc ra.
" Răng rắc ..." Nguyên nhân bởi năm tháng, cánh tay của bộ xương khô này dĩ nhiên đã bị một lực lượng nho nhỏ làm rơi xuống.
Nhìn xương cánh tay bị gãy lìa, Tiêu Viêm ngượng ngùng cười, một lần nữa hướng khô lâu vái một vái, sau đó nhắt cánh tay từ trên mặt đất lên, muốn đem gắn lại vào chỗ cũ.
Cầm mảnh xương trong tay, lông mày Tiêu Viêm có chút nhíu lại, hắn nhận thấy sức nặng của miếng xương khô trong tay tựa hồ có điểm không thích hợp....
Ánh mắt bí mật cẩn thận soi xét Tiểu Y Tiên đang đào dược thảo kia, Tiêu Viêm len lén liếc về phía mảnh xương cánh tay đang cầm, tại khe hở của các xương tay, tựa hồ khéo léo cất giấu một quyển trục, nhìn có vẻ như là một quyển trục rất cổ xưa. Tiêu Viêm nuốt nước bọt một cái, ngón tay tựa hồ như không tự chủ được duỗi ra một cái, sau đó đem quyển trục móc nhanh ra, cuối cùng như tia chớp tiến vào trong nạp giới.
Làm xong việc này, Tiêu Viêm mới thở dài một hơi, thân thiết thổi hết tro bụi trên xương cánh tay đó đi, rồi mới đặt nó về trên người chủ nhân.
Xoay xoay ba cái chìa khoá màu đen, Tiêu Viêm nhe răng cười, chậm rãi hướng ba cái hộp đá trên bàn đá đi tới. Tiêu Kiếm thấy hành động này của Tam ca mình cũng lắc đầu cười khổ.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Thấy Tiêu Kiếm nhìn mình lắc đầu cười khổ Tiêu Viêm có chút xấu hổ quay sang nhìn Tiểu Y Tiên đang đào dược thảo. Hắn nhẹ giọng mở miệng: “Mau đến đây đi, không nếu ta tự mình mở ra lại có người nói ta là độc chiếm”
“Xem ra ngươi cũng có chút nương tâm” Tiểu Y Tiên ngừng đào bới quay sang nhìn hướng thiếu niến đang cầm đống chìa khóa tiến tới chiếc bàn đá.
Chu cái miệng nhỏ, ôm trước ngực hơn mười cái bình nhỏ sau đó đặt trên cái bàn đá nhỏ quay về hướng Tiêu Kiếm thấy hắn vừa cười vừa lắc đầu: “Đây mấy cái này của ngươi”
“Tam ca huynh nhận lấy đi đống này đệ không cần” Tiêu Kiếm mở tay hướng tới đống bình nhỏ.
“Tứ đệ thảo dược này đệ không cần dùng sao?” Tiêu Viêm ngạc nhiên hỏi.
“Ân” Tiêu Kiếm lên tiếng: “Tam Ca biết là dù luyện công hay chiến đấu ta rất ít khi dùng thuốc phụ trợ mà”
“Ân” Tiêu Viêm gật đầu vẻ mặt vui vẻ cầm đống dược thảo thu vào giới chỉ.
Quay sang hướng Tiểu Y Tiên Tiêu Viêm cầm lấy một chiếc hộp và đống chìa khóa trước mặt lại quay hướng nhìn xem Tiêu Kiếm lúc này mới nhẹ nhàng mở miệng: “Ta mở nhé?”
Tiểu Y Tiên có chút háo hức và tò mò: “Mở đi”. Tiểu Y Tiên cầm mấy bình ngọc ép sát ngực mình làm dáng của nàng trở nên thon thả hơn đặc biết là đôi nhũ phong lúc này vểnh cao hơn hẳn. Tiêu Kiếm thấy vậy đôi mắt hau háu hướng tới cặp nhũ phong của Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên “hứ” một tiếng quay ngoắt mặt đi bất quá nàng lại không đòi chém đòi giết hắn nữa. Tiêu Kiếm thấy thế chỉ mỉm cười.
“Tập trung vào ta bắt đầu mở đây!” Tiêu Viêm thấy vậy có chút bực mình mang theo giọng tức tối quay sang Tiêu Kiếm nhắc nhở.
Nhìn hộp đá, Tiêu Viêm liếm liếm môi, tuỳ ý từ trong ba cái chìa khoá lấy ra một cái chìa bất kì cho vào thử, dò xét cho vào một cách cẩn thận chầm chậm .
" Không phải cái này ..." Chiếc chìa khoá mới dò vào được một nửa, liền bị ngăn trở lại. Tiêu Viêm nhún vai, liền rút ra và thay vào đó bằng một cái chìa khoá khác.
" Lại sai nữa ...."
Bất đắc dĩ lắc đầu, Tiêu Viêm nắm chặt lấy cái chìa khoá cuối cùng, rồi lại hướng cắm vào bên trong ổ khoá, sau đó chậm rãi di động vào bên trong.
“Fuck” Tiêu Kiếm cảm thấy khó chịu: “Đập cho nó một phát là xong”. Lời này làm Tiêu Viêm có chút khó chịu trừng mắt nhìn Tiêu Kiếm một cái, Tiêu Kiếm thấy vậy nhún nhún vai không nói gì.
Nhìn cái chìa khoá càng lúc càng vào sâu, Tiêu Viêm và Tiểu Y Tiên không nhịn được tự nhiên ngưng thở, không gian bên trong thạch thất, chỉ có tiếng vang rất nhỏ khi chìa khoá cắm vào chiếc ổ khoá bằng kim loại phát ra.
" Cạch ..." Chợt trong gian thạch thất vang lên một tiếng nhỏ thanh thuý, làm cho bàn tay của Tiêu Viêm khựng lại.
" Mở được rồi." Nhìn cái khoá bằng kim loại đã được bật mở, Tiêu Viêm thở dài một hơi, cười nói.
" Mau mở ra đi ." Tiểu Y Tiên trên mặt cũng hàm chứa nét cười, có chút vội vàng liền thúc giục nói.
Tiêu Kiếm thấy thế thì bĩu môi lắc đầu. Tiêu Kiếm nhẹ nhàng bước đến hắn hướng chiếc hộp muốn mở lắp chiếc hộp ra thì một bàn tay nắm chặt lấy tay hắn: “Tứ đệ cẩn thận”
Tiêu Kiếm thấy Tiêu Viêm nói vậy thì gật đầu hắn lùi mấy bước bắn một đào kình khí làm chiếc hộp bung lắp ra một cách nhẹ nhàng có vẻ lực mà Tiêu Kiếm điều khiển cực kỳ chuẩn không làm chiếc hộp bị một vết xước nào. Hắn muốn tránh cho chiếc hộp bị hỏng ảnh hướng tới vật phẩm bên trong.
“Tam ca cứ quá cẩn thận” Nhìn chiếc hộp mở ra không có bất kỳ cơ quan ẩn gì Tiêu Kiếm nhàn nhạt cười.
Tiêu Viêm có chút bực mình mở miệng dăn dạy: “Cẩn thận không thừa!?”
" Nếu đem ngươi bỏ vào trong một núi ma thú, ta nghĩ ngươi nhất định có thể sống so với bên ngoài còn linh hoạt hơn, bởi vì những mà thú này, đối với sự cẩn thận như vậy của ngươi thì chẳng làm gì nổi." Tiểu Y Tiên lạnh nhạt mở miệng.
" Ta cũng cho là như vậy." Sờ sờ mũi, Tiêu Viêm lại cười nói.
Tiểu Y Tiên hướng tới chiếc hộp bên cạnh bàn đá hướng tới chiêc hộp trong đó có một quyển trục cổ xưa nhiều màu sắc. Tiểu Y Tiên mừng rỡ khi thấy thứ này nàng cầm lấy nó đưa lên. Tiêu Kiếm thấy thế hơi nheo mắt cau mày.
" Đây là cái gì ?" Thò đầu nhìn một cách tò mò, Tiêu Viêm hỏi.
" Một quyển độc kinh ghi lại cách làm thế nào để phối chế độc dược." Tiểu Y Tiên đưa thất thải (bảy màu) quyển trục đó qua, cười dài nói.
" Độc kinh ?" Nhíu mày kinh ngạc, Tiêu Viêm từ trong bàn tay nhỏ bé lấy quyển trục qua, ngắm qua ngắm lại một chút, nhìn thấy những dòng chữ nhỏ bên cạnh quyển trục, kinh dị đọc lên :" Thất Thải Độc Kinh? Chẳng lẽ thực sự có loại phối chế độc dược gì đó thật, chẳng lẽ người lưu lại những thứ này, lại là một vị y sư không thành công?"
Tại Đấu Khí đại lục, cũng chỉ có những vị y sư mới có thể chế tạo một số ít độc dược để phòng thân, mà trên đại lục, người ta gọi đó là các Độc sư, bất quá địa vị của các vị Độc sư so ra còn kém hơn Luyện dược sư rất nhiều.
" Có lẽ vậy đi, thứ này ngươi cũng không thể cùng ta chia sẻ được, bởi vì nguyên nhân trời sinh thuộc tính, ta không thể trở thành một gã Luyện dược sư được, cho nên cũng chỉ có thể làm được mấy thứ này." Nói đến đây, trên mặt của Tiểu Y Tiên hiện ra một tầng ảm đạm, hiển nhiên tối hi vọng trong lòng nàng là có thể trở thành một gã luyện dược sư.
Nhìn Tiểu Y Tiên khuôn mặt ảm đạm, Tiêu Viêm cười cười, ném trả quyển trục bảy màu sắc đó, nói :" Như vậy cũng được, bất quá nếu muốn tinh thông thì phải tổn hao không ít tinh lực, việc tu luyện đấu khí đã khiến cho tinh lực của ta gần như cạn kiệt, ta sẽ không ngu ngốc mà học thêm cái này nữa, tham nhiều ắt hỏng."
" Cảm ơn."
Nghe Tiêu Viêm nói như vậy, Tiểu Y Tiên trong lòng thở dài một hơi, nhận lại quyển trục và gật gật đầu cảm kích.
“Tiểu Y Tiên cô nương, nàng thu lại thứ trên tay nàng đi” Tiêu Kiếm có chút khó chịu nhếch miệng mang chút vẻ tức giận. Tiểu Y Tiến xấu hổ, trong lòng bàn tay Tiểu Y Tiên là một chút bột phấn màu xanh.
“Cô” Tiêu Viêm có chút khó chịu khi thấy lòng bàn tay Tiểu Y Tiên có chút bột màu xanh.
" Ta ..." Bị Tiêu Kiếm phát hiện ra, Tiểu Y Tiên khuôn mặt đỏ ửng, ấp a ấp úng không nói lên lời.
“Hài” Tiêu Kiếm lắc đầu thở dài.
" Hài, thôi quên đi, dù sao cô cũng là nữ tử, một mình cùng với chúng ta tìm báu vật, có một vài điểm phòng bị cũng không tính gì là ngạc nhiên." Nhún vai, Tiêu Viêm tỏ vẻ không có chuyện gì nói.
" Cảm ơn." Cảm kích thốt ra một câu cảm ơn, Tiểu Y Tiên đem bột phấn màu xanh đang cầm trong tay cất đi. Quay sang Tiêu Kiếm đỏ mặt cúi đầu lúc này nàng không biết nói gì cho phải.
“Ta muốn biết cô dùng bột phấn đó có tác dùng gì với ta và tam ca” Tiêu Kiếm lên tiếng nhẹ nhàng hướng nàng hỏi giọng không còn chút ý vị trách mắng nào.
" Đây chỉ là một dược thảo hỗn hợp làm từ Tuý Long thảo cùng một vài loại dược thảo có tác dụng thôi miên chế tạo thành thôi, nó mạnh hơn thuốc mà ta dùng với ngươi lúc trước một chút” Tiểu Y Tiên xấu hổ quay sang Tiêu Kiếm nói: “chỉ cần uống cái này vào trong cơ thể, có khả năng khiến cho người ta ngủ mê mệt trong nửa ngày, bất quá mấy cái loại độc dược dạng phấn này cũng chỉ là cái đơn giản, chỉ cần một người hơi có thực lực một chút, đều có thể sử dụng đấu khí mà áp chế độc tính, thậm chí là bức ra khỏi cả cơ thể." Tiểu Y Tiên có chút không ý tứ nói.
Tiêu Kiếm lắc đàu chút bột phấn ấy mà làm gì được hắn mới là lạ.
" Là một loại độc dược hoàn toàn không có tính trí mạng, tính ra cô cũng không phải là người ngoan độc. Hơn nữa có tứ đệ ở đây ta tin ta sẽ an toàn!" Tiêu Viêm cười quay sang Tiêu Kiếm, lúc này động tác trong tay có chút dừng lại, nhếch miệng cười : " Mở."
Dựa vào ánh trăng chiếu xuống trên mặt đất, Tiêu Kiếm, Tiêu Viêm cùng Tiểu Y Tiên chăm chú quan sát xem bên trong hộp đá có cái gì, không thể bỏ sót.
“Huyền giai cao cấp phi hành đấu kỹ: Ưng chi dực” Tiêu Kiếm nhếch miệng nhẹ nhàng
" Phi hành đấu kĩ ?" Miệng thì thào thốt ra những từ ngữ có chút lạ lẫm, hai mắt Tiêu Viêm chậm rãi mở to, kinh ngạc thất thanh nói :" Có phải là đấu kỹ quý hiếm nhất, phi hành đấu kỹ?"
" Phi hành đấu kỹ? Là vật gì thế ?" Tiểu Y Tiên tò mò mở to mắt hướng quyển trục đang trong tay Tiêu Viêm hỏi.
“Phi hành đấu kỹ thường dùng cho các võ giả dưới đấu vương giúp họ phi hành trên không” Tiêu Kiếm nhàn nhạt trả lời.
Phi hành? Không phải chỉ có Đấu Linh cường giả hoặc người có thiên phú mới miễn cưỡng có thể bay hay sao?" Nghe vậy Tiểu Y Tiên cả kinh, thần tình đầy mê hoặc.
Trên Đấu khí đại lục, muốn phi hành trên mặt đất, chỉ có là đấu linh hoặc người mạnh hơn mới có thể tiến hành phi hành trong một khoảng cách ngắn. Còn khi thực lực đạt tới Đấu Vương hoặc Đấu Hoàng, liền có thể dễ dàng phóng xuất đấu khí ra bên ngoài, ngưng tụ thành hai cánh năng lượng, có thể giúp bọn họ thoát được lực hút của mặt đất, bay trong không trung.
Tiêu Viêm nhìn quay sang Tiêu Kiếm, lúc này thật đáng tiếc chỉ có một quyển hắn lắc đầu thở dài ném quyển trục sang phía Tiêu Kiếm: “Tứ đệ cầm lấy” Tiêu Viêm có chút tiếc nuối khi ném quyển trục hướng Tiêu Kiếm. Bất quá hắn không hối hận tình cảm hắn dành cho tứ đệ không chỉ đánh giá bằng tiền tài hay quyển đấu kỹ này được.
“Cho đệ” Tiêu Kiếm nhẹ giọng hỏi trong thâm tâm hắn có chút vui mừng.
“Ân” Tiêu Viêm khẽ thở dài gật đầu.
“Hahaha” Tiêu Kiêm cười, hắn ném lại phía Tiêu Viêm: “Đại ca yên tâm với thực lực của đệ hiện nay sẽ sớm phi hành được thôi bất quá với thực lực của tam ca, ca nên nhận lấy nó biết đâu khi ca luyện xong đấu kỹ này ta lại phi hành được trước ca ca thì sao”
“Đệ thực sự không cần” Tiêu Viêm lại hỏi lại một câu. Tiêu Kiếm khẽ gật đầu. Lúc này Tiêu Viêm mới đành thu quyển trục vào trong trữ vật giới chỉ.
Phi hành, đủ khả năng hấp dẫn nhiều cường giả lao đến tranh đoạt.Thực lực mặc dù mạnh, nhưng chỉ cần chưa đạt đến cấp độ Đấu Vương, thì dưới tình huống này nếu có thể tìm được phi hành đấu kỹ, thì độ trân quý không cần phải nói nữa.
" Còn có một cái hộp cuối cùng, nhanh mở đi rồi chúng ta trở về." Ánh mắt hướng về chiếc hộp đá cuối cùng, Tiểu Y Tiên thúc giục.
" Được." Có hai lần thu hoạch trước, cả người Tiêu Viêm tràn ngập sức sống. Nắm chiếc chìa khoá chưa mở lần nào trong tay, chuẩn bị cẩn thận mở chiếc hộp đá.
“Gru, Gâu, Gâu…” Tiểu Tuất trong ngực áo sủa lên liên tục.
“Nó sủa cái gì vậy tứ đệ” Tiêu Viêm lên tiếng nghi hoặc.
“Đệ không biết” Tiêu Kiếm có chút lắc đầu.
“Cẩn thận” Tiêu Kiếm lấy thân lao lên ôm lấy Tiểu Y Tiên lao vào một góc. Tiêu Viêm thấy thế cũng kinh hoàng mở to mắt. Hắn nhanh chóng nhảy sang một bên tránh né
“Phập, keng…” Hàng loạt mũi tên hướng tới mấy người Tiêu Kiếm chỗ lúc trước bắn tới.
“Hôm nay ta làm sao thế này” Tiêu Kiếm có chút tức giận lúc này ma khí của hắn cực kỳ rối động một bên tay hắn bị bắn máu chảy dòng dòng xuống hình săm hình rồng.
“Tứ đệ đệ có sao không” Tiêu Viêm lắng hét lên.
“Ngươi có sao không” Tiêu Y Tiên lo lắng một tay hướng tới vết thương.
“Ta không sao” Tiêu Kiếm nhẹ giọng trả lời như không có gì. Hắn cắn chặt răng cầm mũi tên rút ra. Ngón tay hắn hướng vài đại huyệt trên cánh tay điểm lên lúc này máu đã ngừng chảy. Hai người kinh ngạc nhìn Tiêu Kiếm không biết hắn là người hay quái vật nữa.
" A a, Tiểu Y Tiên, đa tạ các ngươi đã dẫn đường, xem ra tin tức mà ta thu được này không phải là giả a." Một âm thanh cười lớn từ hướng cửa đa phát ra
Hơn mười đạo nhân ảnh chậm rãi từ bóng đêm ngoài cửa bước vào, tiếng cười nhàn nhạt quen thuộc, bên trong thạch thất vang lên đầy đắc ý.
" Mục Lực."
Nghe âm thanh này, Tiểu Y Tiên nhất thời nghiến chặt hàm răng.
Last edited by deviltrigger; 05-01-2013 at 11:53 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Chỗ cửa đá tối đen, mười đạo nhân ảnh chậm rãi từ bóng đêm ngoài cửa đi vào, cuối cùng mạnh mẽ đem cánh cửa đá phá huỷ đi.
Một đạo nhân ảnh từ phía sau đi ra, cuối cùng tại ánh trăng chiếu rọi trên mặt đất, lộ ra diện mục, đúng là đội trưởng của Lang Thủ dong binh đoàn, Mục Lực.
Ánh mắt đầu tiên của hắn là đảo qua đống kim tệ kim quang lập loè bên trong thạch thất, trong mắt Mục Lực đã xẹt qua một tia tham lam, liếm liếm môi, liếc mắt nhìn qua chiếc hộp đá mà ba người Tiêu Kiếm đang mở, không khỏi mỉm cười nói :" Thật có lỗi đã quấy rầy các vị."
Nắm chặt nắm tay lại Tiêu Kiếm có chút tức giận hắn tinh thần lực lượng chưa bao giờ gặp phải hoàn cảnh này, có chút âm trầm, liếc mắt nhìn Tiểu Y Tiên bên cạnh lông mày đang dựng lên, quay về Mục Lực lạnh lùng nói :" Ngươi theo dõi chúng ta?"
" Không tính là theo dõi, mấy ngày trước ta có biết được thông tin tình báo chuyện Tiểu Y Tiên đi tìm bảo khố trong động, nhưng vì không biết vị trí chính xác cho nên ...." Mục Lực nhún vai cười nói.
Ngươi như thế nào lại có tin tình báo? Chuyện này ta chỉ có đề cập qua với trợ thủ Lỵ Phỉ, ngươi ... ngươi nghe từ nàng ta?" Tiểu Y Tiên đầu tiên trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó nhanh chóng chuyển thành phẫn nộ.
" Ha ha, nữ nhân ngu ngốc, chỉ cần nói ngon nói ngọt một chút là có gì trong lòng đều đem ra hết." Mục Lực mỉm cười, cũng không phủ nhận phán đoán của Tiểu Y Tiên.
" Ngươi là một tên hỗn đản." Mày liễu dựng đứng, Tiểu Y Tiên mắng một câu.
" Thật có lỗi, mấy thứ này đối với Lang Thủ dong binh đoàn chúng ta quá mức trọng yếu, chỉ cần có được nó là chúng ta có thể dễ dàng thu thập tất cả các thế lực trong Thanh Sơn trấn, đến lúc đó mới đủ tư cách phát triển thực lực ra bên ngoài. Trong mắt ta không bao giờ nghĩ cực hạn chỉ nằm trong cái thôn nho nhỏ này." Mục Lực nhàn nhạt nói.
“Làm sao ngươi theo dõi được chúng ta” Tiêu Kiếm có chút khó chịu mở miệng. Lần này hắn quả thật quá bất cẩn rồi. Mục Lực không thèm trả lời trong tay hắn xuất hiện một con côn trùng nhỏ. Tiêu Kiếm thấy vậy thì nheo mắt hắn quơ lấy một ngọn tóc Tiêu Y Tiên đưa lên mũi ngửi.
Tiểu Y Tiên xấu hở dựt ngọn tóc lại đỏ mặt lên tiếng: “Ngươi làm gì vậy?”
"Ngươi đoán đúng rồi bất quá không có thưởng đâu!” Mục Lực nhẹ nhàng cười, hắn quay sang Tiểu Y Tiên: “Tiểu Y Tiên, đem tất cả giao cho ta đi, ta vốn rất có cảm tình với ngươi, ngươi nên hiểu rõ, chỉ cần ngươi đi theo ta, đến sau này ta chưởng quản Lang Thủ dong binh đoàn, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi." Giương ánh mắt đầy thâm tình nhìn Tiểu Y Tiên, thanh âm của Mục Lực chợt trở nên nhu hoà.
“Mẹ kiếp dám động vào người của lão tử” Tiêu Kiếm tức giận hét lớn bất quá sau đó hắn lại ôm tay đau đớn.
“Ngươi có sao không” Tiểu Y Tiên lúc đầu bởi vì vừa thấy Tiêu Kiếm hét lên như thế có chút xấu hổ đang định quay ra mắng hắn một trận bất quá lúc này nàng lại thấy hắn đau đơn ôm cánh tay trong đó ẩn ẩn ngọn lửa màu hắc sắc.
“Tứ đệ đệ có sao không” Tiêu Viêm lúc này đang trong tử thế thủ vệ quay một đầu sang Tiêu Kiếm có chút lo lắng.
“Hahaha, không động đấu khí được phải không. Bữa tôi ta đã bỏ chút độc dược vào cơm mà các ngươi ăn. Loại độc dược này tuy không giết được các ngươi nhưng nó sẽ cầm cố sức mạnh của các ngươi ngay đến đấu vương đỉnh phong gặp phải nó cũng phải ăn thiệt thòi” Mục Lực phá lên cười: “Thế nào Tiểu Y Tiên cô đi theo ta chứ lúc này cô đã không còn lựa chọn nào khác!”
" Đi theo ngươi? Ta hiện tại nói chuyện cùng ngươi đã thấy ghê tởm lắm rồi." Thanh âm đầy trào phúng của Tiểu Y Tiên vang lên, có chút không coi hắn ra gì. Mục Lực mua chuộc người bên cạnh để theo dõi nàng đã làm cho nàng cực kì phẫn nộ. Hơn nữa lúc này bên cạnh nàng là Tiêu Kiếm nàng có chút khẩn trương khi thấy ý định của Mục Lực
Mục Lực cười cười, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh, nhẹ giọng nói :" Không việc gì, vậy ta sẽ cưỡng ép bắt ngươi ở bên cạnh ta." Nói xong, ánh mắt Mục Lực di chuyển sang Tiêu Viêm đang đứng trầm mặc ở một bên, cười nói :" Sớm khuyên ngươi gia nhập Lang Thủ dong binh đoàn nhưng ngươi hết lần này đến lần khác không nghe, hiện tại cho dù ngươi muốn gia nhập cũng đã quá muộn."
" Cái dong binh đoàn đến một Đại đấu sư cũng không có, vậy mà cũng dám kiêu ngạo sao?" Sờ sờ mũi, Tiêu Viêm lắc đầu châm chọc.
" Ít nhất là giết ngươi rất dễ dàng." Mục Lực cười tươi nhưng sát ý lẫm liệt.
" Đem tất cả mọi thứ giao ra đây, ta sẽ cho ngươi chết được nguyên vẹn." Hai tay khoanh trước ngực, Mục Lực âm lãnh nhìn đám người Tiêu Kiếm.
" Sư phụ? " Trong lòng Tiêu Viêm gọi Dược lão một câu, bất quá không thấy có nửa điểm đáp lại, Tiêu Viêm chỉ biết cười khổ lắc đầu, xem ra muốn để Dược lão giải vây giúp quả thực không có nhiều khả năng.
“Fuck không phải đúng lúc này chứ” Tiêu Kiếm có chút khó chịu hất tay Tiểu Y Tiên đang cầm bàn tay trái của hắn. Cánh tay lúc này lại mở rộng vết thương tiếp tục chảy, Tiểu Y Tiên lúc này cực kỳ lo lắng nhìn hắn.
Mục Lực ôm cánh tay đứng giữa cánh cửa đá, thần tình đầy cợt nhả nhìn những biến hoá liên tục trên sắc mặt đám người Tiêu Kiếm, trong lòng có cảm giác như mèo vờn chuột: " Nói thật là ngươi rất có thiên phú, nhưng bây giờ thì vẫn chưa đủ mạnh đâu. Nói thật sau này ta rất sợ ngươi trả thù, cho nên để tránh gặp phải tình huống làm cho ta khó ăn khó ngủ như vậy phát sinh, hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này."
Những ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cánh tay, Mục Lực mỉm cười nói. Hắn từ nhỏ đã được phụ thân dạy bảo, mặc kệ sau này trêu chọc đến người nào, nếu có cơ hội nhất định phải đuổi cùng giết tuyệt, tuyệt đối không thể để đối phương một chút cơ hội trả thù nào cả.
Lành lạnh liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Mục Lực, Tiêu Viêm híp mắt lại, nhiều năm qua như vậy, hắn đã gặp nhiều tình huống khiến người khác phải kinh sợ, nhưng chưa lần nào gặp cảnh sắp bị người khác vây giết thế này.
" Ngươi nói đúng, nếu ta thoát được ra ngoài ta sẽ khiến cho Lang Đầu dong binh đoàn gà chó cũng không yên." Tiêu Viêm thanh âm lạnh lùng thốt từng chữ.
" Rất bội phục ngươi, dưới tình huống này mà còn có dũng khí hướng địch ý về phía chúng ta, đồng thời càng khiến ta quyết tâm sâu sắc giết chết ngươi tại chỗ này." Mục Lực cười nói, trong mắt cũng tràn ngập sát ý.
Tiêu Viêm cũng đưa mắt nhìn lại, trong đôi mắt đen đồng dạng là sát khí mãnh liệt.
Tiêu Kiếm nhịn đau cắn răng lúc này con chó ba đầu đang cắn chặt lấy hình săm rồng trên cánh tay hắn. Hắn lạng lẽ đi đến bên cạnh Tiêu Viêm nói gì vào tai hắn, Tiêu Viêm khẽ gật đầu.
Tiêu Viêm lúc này ném hộp đá về phía Mục Lực, Mục Lực thấy hộp đá bay đến thì mừng rờ dùng tay bắt lấy. Tiêu Viêm mở miệng lớn: “Tứ đệ mau!”
“Ân” Tiêu Kiếm nhẹ nhàng gật đầu. Lúc này bến cạnh hắn là Tiêu Y Tiến nàng cực kỳ lơ lắng nhìn Tiêu Kiếm. Tiểu Tuất từ bỏ cánh tay Tiêu Kiếm lúc này từ tay Tiêu Kiếm một đoàn ngọn lửa bắn thẳng về hướng Mục Lực đang cầm hộp đá.
“A…” Mục Lực hét lên một tiếng đau đớn cả người và hộp đá bị hắc hỏa đốt thành tro bụi mọi người kinh hoàng trố mắt. Tiêu Kiếm đau đớn cầm lấy chiếc tay đang bốc ra ngon lửa. Lúc này hỏa long đã gần như thoát khỏi không chế, ấn dấu trên trán Tiêu Tuất cũng mờ nhạt. Hắn thật sơ xuất không ngờ lần này ăn phải quá đắng nếu không phải Hắc Ám ma công thụt lui thì độc dược cỡ này đâu phải là vấn đề với hắn.
“Thiếu chủ” Mấy dong binh hoảng sợ hét lên khi thấy Mục Lực đã chết.
“Tiểu Tuất” Tiêu Kiếm hét lên. Tiểu Tuất hóa thành một con chó cực lớn có ba cái đầu khè khè ra lửa. Nó lao đến cái đầu ở giữa ngậm lấy thân mình Tiêu Kiếm một đầu khác thì cắn lấy cánh tay hình rồng ngậm chặt nó vào trong miệng. Lúc này Tiêu Kiếm cả mặt mày nhăn nhó, Tiểu Tuất cũng không khá hơn. Sau lần cắn nuốt Ma Ảnh phân thân thực lực Hỏa Long Địa Ngục đã cao hơn nhiều. Mong chờ lúc này là hai người Tiêu Ma và Tiêu Chân cảm thấy bản tôn gặp nguy hiểm sẽ đến cứu. Thường thì phân thân tối thì luyện công ngày thì theo bảo vệ Tiêu Kiếm bất quá hắn cũng không ngờ gặp phải trường hợp này.
Lúc này mọi người mở to mắt nhìn con cho ba đâu không ngờ nó là một ma thu như vậy. Moi người còn đang ngơ ngác nhìn Tiêu Kiếm hét lên: “Tam ca, Tiểu Y Tiên lên nhanh đi”
Hai người lúc này mới giật mình nhảy phốc lên mình của Tiểu Tuất. Tiêu Tuất thấy mọi người đã ổn định rồi hắn lao về phía đám dong bình miệng nó phun ra một đoàn lửa lúc này đoàn lửa đốt chết mấy đám dong binh. Đám dong bình kinh hoàng nhìn vào con ma thú sợ quá bỏ chạy chối chết.
“Ngươi có sao không” Tiểu Y Tiên lúc này có chút lo lắng nhìn Tiêu Kiếm mặt nhăn nhó đang bị Tiểu Tuất ngậm trong miệng lại.
“Ta không sao” Tiêu Kiếm cắn chặt môi lúc này miệng hắn chảy ra một dòng máu. Hắn đau đớn thốt ra một câu: “Ta sợ là chúng ta không thể rời khỏi đây ma thú của ta không thể phi hành thể nào Mục Lực còn an bài một đám dong binh trên vách núi chờ ta” Tiểu Y Tiên thấy thế khẽ gật đầu. Tiểu Tuất tuy là đã đến đấu vương nhưng nó là ma thú không tu luyện đấu khí lên nó chỉ có thể chờ đến trung đẳng đại ác ma tức đấu hoàng mới có thể phi hành.
Tiêu Kiếm vừa nói lời này ra thì hướng xa hắn đã thấy hang loạt đốm lửa đang ở trên lập lòe. Tiêu Viêm có chút lo lắng: " Chỉ còn cách bò lên vách núi, chúng ta mới có thể lẩn vào trong rừng rậm đào thoát. Bằng không chỉ có một con đường chết."
" Sau khi đi ra ngoài, không cần phải đi tới, nếu như để bọn chúng chặt đứt dây thừng, chúng ta chắc chắn phải tan xác dưới núi." Tiểu Y Tiên có chút lo lắng
" Không đi tới, chẳng lẽ ngươi muốn nhảy xuống vực? Hay là chờ bọn chúng đến vây giết chúng ta?" Ngồi trên lưng cho ba đầu, Tiêu Viêm nhíu mày nói.
Cắn cắn đôi môi đỏ mọng, Tiểu Y Tiên như quyết định cái gì đó, mở miệng nói :" Ta có thể mang ngươi rời đi. Nhưng chỉ có thể mang đi hai người"
“Nếu thế thì Tam ca và cô hay đi đi ta nhất định sẽ thoát” Tiêu Kiếm cắn chặt răng.
“Tứ đệ” Tiêu Viêm có chút lo lắng đan xen chút tức giận.
“Đừng nói nữa Tam ca, ý ta đã quyết” Tiêu Kiếm cắn chặt răng: “Cô mau hành động nếu không tất cả chúng ta sẽ chết ở đây”
“Được” Tiểu Y Tiên không đành lòng lên tiếng. Nàng từ trong người móc ra từ túi áo một cái trúc địch nhỏ khẽ kề miệng lên thổi. Một đạo sóng âm có chút kỳ dị từ trong trúc địch nhanh chóng truyền ra, xuyên qua thông đạo cuối cùng vang vọng trong bầu trời đêm xung quanh vách núi.
" Chờ một lúc nó sẽ đến." Giơ giơ cây trúc địch trong tay, Tiểu Y Tiên nói :" Là một con Nhất giai Lam ưng."
"Lâu như vậy?” Mắng một tiếng, Tiêu Viêm áp lỗ tai xuống mặt đất, trầm giọng nói :" Truy binh sắp tới rồi, phi hành ma thú của ngươi đâu?"
Đôi mắt đẹp của Tiểu Y Tiên đảo trong trời đêm, lại đem trúc địch bỏ vào miệng thổi, sóng âm kỳ dị lặng yên không một tiếng động quanh quẩn trong bầu trời đêm.
" Quác !"
Theo tiếng sóng âm truyền không lâu, một tiếng kêu bén nhọn đột nhiên vang vọng trong bầu trời đêm.
Nhờ ánh trăng chiếu rọi, Tiêu Kiếm mơ hồ có thể nhìn thấy ở sâu trong núi phía xa, có một đầu ưng màu lam thật lớn, đang cấp tốc xẹt tới đây. Chỉ trong chốc lát đã hạ ngay xuống cửa động.
Hai người hướng con ưng nhảy xuống. Tiêu Viêm lo lắng quay sang Tiêu Kiếm mở miệng: “Tứ đệ!”
“Đi mau đi” Tiêu Kiếm cắn răng lại.
“Đi thôi!” Tiêu Y Tiên luyến tiếc nhìn vào bóng dáng Tiêu Kiếm. Nàng đưa tay khẽ vỗ lên đầu chim ưng.
Nghe được thanh âm của Tiểu Y Tiên, Lam ưng nhất thời giang rộng hai cánh đập mạnh, kình phong ào ào thổi, sau đó chở hai người trên lưng từ từ bay lên cao.
" Bắn hạ nó !" Nhìn hai người đang ở trên lưng ưng, hơn mười tên lính đánh thuê vừa xuất hiện trên vách núi vội vàng hướng lên trên miệng vực quát to.
" Hưu , hưu, hưu."
Nghe được những tiếng quát từ phía dưới, những người bên trên vách núi thoáng rối loạn một trận, rồi lập tức một trận tên phá không lao lên, bắn về phía Lam ưng đang ở trên không trung.
Nhìn những mũi tên bắn tới, Tiêu Viêm trong lòng hơi kinh hãi, vừa muốn dùng tay gạt hết đám tên đó thì đột nhiên hai cánh ưng chấn động mạnh mẽ, một luồng hỏa kình từ dưới vách đá đánh thắng về phía đám mũi tên làm chúng dụng xuống. Tiêu Viêm nhìn xuống chỉ thấy ba cái đầu chó ngẩng lên, hai cái đầu đang ngậm lấy một thân hình người, một đầu con đang bốc ra ít khói. Tiêu Viêm cắn chặt răng hai tay bóp chặt, hai miệng lẩm bẩm: “Tứ đệ”
Tiểu Tuất lúc này biến nhỏ lại bất quá miệng nó vẫn cắn chặt cánh tay Tiêu Kiếm lúc này vẻ mặt nó cực kỳ thống khổ. Tiêu Kiếm vận một chút ma khí vào đôi chân hắn hướng vách đá tung mình lên không trung. Lúc này đám dong binh bên trên hướng thân hình hắn xạ xuống. Trong bóng đêm do không nhìn rõ lên cả đám chỉ biết xạ lung tung. Tiêu Kiếm với đôi mắt của hắn, dù ma khí đã suy yếu nhưng hắn nhẹ nhàng tránh thoát.
“Rầm” một thân hình dong binh bắn vào phía đồng đồi của hắn. Lúc này mọi người kinh ngạc nhìn thân hình đứng trước mặt mình, một thân máu tươi với hình thù kỳ dị ma thú đang cắn lấy tay của hắn. Nhưng họ còn chưa kịp phản ứng thì những âm thanh chat chúa lại vang lên vài dong binh lại tiếp tục bị đánh bất ra ngoài, xương cốt và răng mặt mũi của họ đều bị đánh nát. Tiểu Viêm và Tiểu Y Tiên trên lưng chim ưng thì kinh hoàng nhìn hướng Tiêu Kiếm đang tả xung hữu đột.
“Bắn, bắn chết hắn cho ta” Một trung niên lực lưỡng trong đam dong binh hét lớn.
Tiêu Kiếm cắt chặt răng hắn ra lệnh cho Tiểu Tuất nhấy lên đầu hắn. Lúc này cả cảnh tay hắn bốc lên ngọn lửa màu hắc sắc.Tiêu Kiếm đâu đớn vận hành ma khí cả người hắn bốc lên hỏa diễm. Hắn hét lớn: “Phi long tại thiên”.
Một âm thanh long ngâm phát ra. Hỏa long xuất hiện lấy thân hình Tiêu Kiếm làm vị trí trung tâm, bao quanh hắn là hắc sắc ngọn lửa. Hỏa long cuộn mình liên tục lấy trung tâm lúc trước Tiêu Kiếm đứng di chuyển theo hình xoáy chôn ốc mở rộng ra. Thân ảnh Tiêu Kiếm bắn lên không trung. Lúc dưới đất in hình một hình xoắn ốc cực lớn. Long ngâm phát ra một tiếng chói tai thì thân hình Tiêu Kiếm dừng lại.
“Vèo, vèo” Hai thân từ trong không trung lao về phía Tiêu Kiếm. Một người mắc hắc bào chân đạp phi đao, một người mặc bạch y đạp phi kiếm túm lấy hai tay Tiêu Kiếm: “Bản tôn ngài không sao chư?”
“Ân” Tiêu Kiếm đau đớn trả lời.
“Cường giả đấu vương” Cả đám dong binh nhìn lên trên trời cao thấy bóng dáng ba người đang đứng trên không trung thì hoảng sợ hét lên.
“Lang Đầu dong binh đoàn khá lắm” Tiêu Kiếm giọng hằn học hắn mở giọng quát lớn: “Tiêu Kiếm ngày hôm nay đã thụ giáo ngày khác nhất định sẽ đến làm khách. Đi chúng ta đi” Tiêu Kiếm quay sang hai người nói chuyện.
“Véo, véo” Hai thiếu niên cầm lấy tay Tiêu Kiếm phóng thắng vào màn đếm. Tiểu Y Tiên và Tiêu Viêm mở to mắt khi nhìn thấy cảnh này.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Trong một hang động chói đen một thân áo ào hắc y quần áo rách nát, hắn đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, cánh tay cháy xém đang bị một con thú ba đầu cắn chặt lại. Sau lưng hắn lại một bạch y thiếu niên hai tay để sát trên lưng hắn. Bên cạnh đó hắc y thiếu niên trong hai tay cầm hai quang cầu liên tục đưa vào miệng thiếu niến đang ngồi dưới đất vẻ mặt cau có và một tay hắn lại đưa vào thứ ấy vào miệng con chó ba đầu.
“Linh hồn hiện nay còn rất ít chúng ta phải làm sao đây Tiêu Chân” Hắc bào thiếu niên cau mày nhìn thiếu niên mặt đang nhăn nhó.
“Giờ chúng ta chỉ có thể cố gắng thôi” Bạch y thiếu niến lên tiếng: “Tiên khí ta đưa vào cơ thể bản tôn liên tục bị ma khí cắn nuốt bất quá ma khí lớn mạnh lên chút nhưng tốc độ cắt nuốt độc quá chậm. Hơn nưa Hỏa Long nó đã ổn định hơn có thể bản tôn sẽ qua khỏi” Tiêu Chân thở dài.
“Tiêu Chân ngươi đã mệt rồi để ta” Hắc bào thanh niên lên bạch y thiếu niên nhẹ nhàng gật đầu hắn lau đống mồ hôi trên trán. Lúc này hắc bào thiếu niên nhẹ nhàng đặt hai tay lên lưng thiếu niên đang ngồi. Tiêu Chân đi đến một chỗ khác lại ngồi xuống bắt đầu điều tức.
“Phụt” Thanh niên nam tử khẽ phun ra một chút máu đen, hắn từ tử mở mắt ra. Lúc này hắn cố gắng thúc động ma khí. Ma khí quanh hắn tỏa ra nhàn nhạt. Ấn ký trên đầu Tiểu Tuất trở lên rõ rang hơn hẳn. Lửa trên cánh tay hắn cũng trở lên dịu dàng hơn, hắn thở ra một hơi nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Tiểu Tuất thấy hắn đã an ổn nó bắt đầu nhả cánh tay Tiêu Kiếm ra mắt cũng nhắm lại chìm vào giấc ngủ.
…
Trong một đại sảnh, một âm thanh lớn hét lên: “Cái gì ngươi nói lại xem” một đạo kình khí đánh về phía một thanh niên đang quỳ dưới đất làm hắn ngã ra đau đơn. Hắn ôm chặt lấy chiếc đầu bị kình khí đánh vào. Trên đầu hắn chảy dòng dòng ra một dòng máu tươi.
Nam tử run rẩy cúi đầu thấp đầu mở miệng nói: “Lão gia, quả thật Mục Lực thiếu gia đã chết” nói đến đây cả người hắn run bắn.
“Nói, nói ta nghe ai là kẻ giết chết nhi tử ta” Thanh âm mang theo tiếng nghiến răng ken két vang lên. Nam tử khẽ cúi đầu run rẩy từ từ kể lại mọi chuyện hắn được chứng kiến.
Nghe xong câu chuyện trung niên nam tử nghiến răng nghiến lợi: “Được được dám giết con trai ta” Lúc này giọng hắn hơi run run bất quá hắn lại nhớ đến hai thiếu niên phi hành có thể là đấu vương.
“Thủ lĩnh” một trung niên nam tử cũng lên tiếng. Người này đạt gần đấu sư là đấu giả đỉnh phong.
“Lang Tam ngươi muốn nói gì” Trung niên lúc này có chút buồn rầu lo lắng lên tiếng.
“Ta thấy có vẻ thủ lĩnh lo lắng về hai thiếu niên kia có phải đấu vương không?” Trung niên nam tử tên Lang Tam lên tiếng.
“Đúng vậy” Trung niên nam tử thở dài ra một hơi.
“Thủ lĩnh yên tam ta khẳng định hai thanh niên đó không phải đấu vương” Hắn nhàn nhạt nhẹ giọng trả lời: “Bọn hắn thực lực chỉ ngang bằng ta bất quá ta không biết vì sao bon hắn phi hành được thôi”
“Ngươi chắc chắn chứ Lang Tam” Trung niên lại một lần nữa hỏi.
“Vâng” Lang Tam lên tiếng: “Lúc đấy do mọi người hoảng sợ nên không chú ý thôi. Ta dám khẳng định bọn hắn chỉ là đấu giả đỉnh phong”
“Ân” Trung niên nam tử khẽ gật đầu ngẫm nghĩ. Lúc này hắn đi đi lại lại nhưng đang suy nghĩ điều gì đó. Hắn nắm hai tay cắn chặt răng: “Đi, tất cả mọi người đi triệu tập ta muốn bầm thây kẻ đã giết nhi tử ta”
…
Ánh sang rực rỡ chiếu dọi vào trong động, Một thanh niên quần áo đen tay đang ôm một con chó ba đầu từ trong hang động bước ra theo sau hắn là hai thanh niện mặc hắc y và bạch y theo sau. Ánh nắng chiếu lên mắt hắn, hắn khẽ lấy tay che lấy đôi mắt của mình. Con chó nhỏ vẫn nằm ngủ trong lòng hắn không vì ánh sang chiếu vào mà thức giấc.
“Có lẽ nó sắp tiến cấp” Tiêu Kiếm vuốt ve con chó nhỏ. Hắn mở miệng giọng lên tiếng: “Tiêu Ma, Tiêu Chân”
“Vâng thưa bản tôn ngài có gì phân phó” Hai người đồng thanh lên tiếng.
“Một người đi bảo vệ Tiểu Y Tiên, một người đi bảo vệ tam ca cho ta không để họ có bất kỳ tổn thương nào” Thiêu niến thở dài: “Chú ý nếu họ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng báo cho ta”
“Bản tôn với thương thế của ngài hiện nay” một thanh niên lên tiếng.
Tiêu Kiếm vẩy vẩy tay: “Không sao vết thương đã hồi phục khá hơn rồi. Hơn nữa với thực lực Hạ đẳng ác ma của ta hiện nay và trúc cơ đỉnh của hai ngươi. Hai ngươi liệu giúp gì được ta đây”. Tiêu Kiếm nói ra điều này làm hai người đành cúi đầu theo phân phó rời đi.
Nhìn bóng dáng hai người đạp phi kiếm phi đao rời đi, Tiêu Kiếm thở dài, hắn vuốt ve Tiểu Tuất: “Có lẽ đã đến lúc lấy thứ đó. Thực lực của ta tăng quá chậm”
…
Dưới lòng đất ở một nơi xa xôi trên đấu khí đại lục, dung nham đang cuồn cuộn chảy trong đó một thân thể trần truồng tay nắm một thanh kiếm, sau lưng hắn một đôi hắc dực nhẹ nhàng đong đưa. Hắn nhắm chặt mắt như đang ngủ rất say. Nếu như Tiêu Kiếm ở đây hắn chắc chắn sẽ nhận ra người này.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger