Thanh y thiếu nữ trong lòng cực kỳ kinh ngạc, liền thối lui ra sau nửa bước. Thiếu nữ ngạc nhiên không phải vì giọng cười lớn của bạch y nhân, mà trong lòng nàng không thể nào nghĩ rằng một kiếm thủ cô độc, lạnh lùng, thậm chí còn ít nói như y, lúc này lại phát ra tiếng cười tùy tiện như vậy.
Trong tiếng cười, chỉ thấy bạch y nhân từ từ đưa tay lên.
Thanh y thiếu nữ hít sâu vào một hơi, bước về phía trước một bước, nhẹ nhàng đưa tay giữ tay bạch y nhân lại, giọng khẽ nói:
- Nếu như ngươi không muốn ta nhìn thấy mặt thật, vậy ta không xem cũng không sao.
Ngươi hà tất phải cười như thế.
Giọng cười của bạch y nhân từ từ yếu dần, nhưng y vẫn còn mỉm cười nói:
- Ngươi thấy ta cười, cảm thấy ngạc nhiên và sợ hãi phải không?
Thanh y thiếu nữ gật đầu nhè nhẹ.
Bạch y nhân mỉm cười, lại nói:
- Nhưng ngươi đâu biết, ta cười vì trong lòng ta đang vui. Như thế đâu có gì ngươi phải ngạc nhiên và sợ hãi? Ngươi phải biết rằng, nếu như trong lòng ta không phải thật sự đang vui, thì ta tuyệt đối không bao giờ cười.
Thanh y thiếu nữ đứng sững sốt, ngạc nhiên, hai mắt hơi khép lại và đột nhiên rơi xuống hai giọt lệ.
Bạch y nhân lập tức ngưng cười, trầm giọng nói:
- Tại sao ngươi khóc?
Thanh y thiếu nữ cúi xuống, dùng vạt áo lau nước mắt, giọng ngắt quãng nói:
- Ta... ta... cũng rất vui... ngươi có biết không?... Từ lúc sanh ra đến giờ... chưa có một ai tốt với ta cả.
Bạch y nhân im lặng hồi lâu rồi mới thở dài một tiếng. Thế rồi cả hai nhìn nhau im lặng không nói gì.
Lúc này trời đã thật khuya, tứ bề vắng lặng, không nghe một tiếng động nhõ.
Cuối cùng bạch y nhân cũng buông một tiếng thở dài, giọng khẽ nói:
- Ngươi có biết, ta cũng hoàn toàn giống như ngươi. Từ lúc sanh ra đến giờ, ngoài việc luyện kiếm, ta gần như chẳng làm qua gì cả. Có điều ta may mắn hơn ngươi một chút, có được một sư phụ tuy chẳng thương ta nhưng võ công lại cực cao...
Thanh y thiếu nữ ngước mắt lên nhìn bạch y nhân, giọng thoáng buồn, nói:
- Chẳng lẽ từ bé đến giờ, cũng không có một ai tốt với ngươi và thương ngươi thật sao?
Bạch y nhân khẽ gật đầu nhè nhẹ. Ánh mắt y cũng nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ, đúng lúc cả hai ánh mắt chạm nhau.
Thanh y thiếu nữ đột nhiên "ồ" lên một tiếng, nói:
- Ta biết rồi, sở dĩ ngươi không muốn cho mọi người nhìn thấy mặt thật, bởi vì ngươi cho rằng trên thế gian này mọi người đều không tốt với ngươi, phải vậy không?
Bạch y nhân đứng im bất động nhìn nàng... đột nhiên tay y đưa lên, chiếc mặt nạ lập tức được cởi ra.
Thanh y thiếu nữ há hốc ngạc nhiên, trong khi bạch y nhân chậm rãi nói:
- Ngươi không ngờ phải không?
Thanh y thiếu nữ ngạc nhiên nhìn bạch y nhân thật lâu đột nhiên cười khẽ nói:
- Ta quả thật không thể ngờ... quả là không thể nào ngờ!
Dưới ánh trăng sao lung linh chỉ thấy gương mặt bạch y nhân vô cùng anh tuấn và trắng trẻo. Nếu không phải là đôi chân mày rậm vùng chiếc mũi cao thẳng thì gương mặt y có mấy phần giống với nữ nhi.
Cả hai lại im lặng một hồi lâu. Thanh y thiếu nữ vẫn chăm chú nhìn bạch y nhân. Bạch y nhân hơi mỉm cười, đưa tay lên đeo lại chiếc mặt nạ vào. Thanh y thiếu nữ bỗng nhiên giọng nũng nịu nói:
- Xin ngươi đừng đeo mặt nạ vào, được không?
Ánh mắt bạch y nhân hơi cúi xuống:
- Tại sao?
Thanh y thiếu nữ cúi đầu, mỉm cười nói:
- Nếu như ngươi xấu xí hoặc tàn phế, có lẽ ta sẽ không trách ngươi. Thế nhưng ngược lại...
Thiếu nữ cười bẽn lẽn, lại nói:
- Vậy tại sao ngươi còn muốn đeo nó vào, làm người khác không thể nào đoán ra được.
Bạch y nhân mỉm cười vẻ chế giễu, chậm rãi nói:
- Ngươi không hiểu thật sao? Vậy để ta nói cho ngươi biết. Sở dĩ ta không muốn để cho mọi người nhìn thấy mặt thật, vì ta muốn rằng mọi người đều phải khiếp sợ ta. Khi ta đeo mặt nạ vào, bất luận giao đấu với ai, họ đều có ý sợ hãi ta. Nếu ta không làm như vậy thì đâu có ai sợ ta. Đây gọi là trước khi giao đấu làm cho đối phương hoang mang, ngươi có hiểu không?
Thanh y thiếu nữ gật đầu nhè nhẹ, giọng nhỏ nhẹ nói:
- Đây quả là cách rất thông minh, nhưng nếu như thế ngươi không cảm thấy không công bằng sao?
Bạch y nhân hai mày cau lại, giọng trầm ngâm nói:
- Không công bằng? Có gì không công bằng?
Thanh y thiếu nữ từ từ giải thích:
- Khi hai người giao đấu nhau, nên dựa vào võ công bản thân mà phân thắng bại. Nếu dùng những cách khác để thắng có thể gọi là thủ đoạn không quang minh chính đại, ngươi thấy ta nói vậy có phải không?
Hai mắt bạch y nhân hơi nhìn xuống, ngạc nhiên hồi lâu. Chỉ nghe thanh y thiếu nữ lại nói tiếp:
- Không biết ngươi đã có nghe qua câu "Quang minh chính đại, tuy bại cũng vinh" hay chưa? Chứ còn ta từ nhỏ đến lớn, không biết đã nghe qua không biết bao nhiêu lần mà nói.
Bất luận là trong tình huống nào, cũng đều không nên quên câu nói này. Đây cũng chính là gia phong của nhà họ Tây Môn.
Bạch y nhân đột nhiên giật mình, trầm giọng nói:
- Giang Tô Hổ Khưu, Phi Hạc Sơn Trang chủ Tây Môn Âu là gì của ngươi?
Thanh y thiếu nữ mỉm cười nói:
- Chả trách gì phụ thân ta thường nói thanh danh của đại bá phụ ta anh hùng khắp trong thiên hạ đều biết. Hóa ra ngươi cũng biết đến danh tánh của người.
Bạch y nhân ánh mắt từ từ cúi xuống, miệng lẩm bẩm nói:
- Thật không ngờ. Ngươi cũng chính là người nhà họ Tây Môn.
Đột nhiên giọng y chợt thay đổi:
- Ngươi có biết Phi Hạc Sơn Trang vĩnh viễn biến mất trên giang hồ?
Thanh y thiếu nữ liền biến sắc mặt, nhưng nàng lập tức mỉm cười nói:
- Nhà họ Tây Môn mấy năm gần đây tuy có thiếu kém nhân tài, nhưng dựa vào thanh trường kiếm trong tay đại bá cùng những đệ tử mà người đã rèn luyện. Bất luận là gặp phải cường địch nào cũng không bao giờ bị thua thiệt. Bởi vậy ngươi cũng đừng nói quá nghiêm trọng như thế.
Bạch y nhân cười nhạt một tiếng:
- Quá nghiêm trọng ư?
Dừng lại giây lát, y buông một tiếng thở dài nói:
- Ngươi có biết nửa tháng trước đây cả nhà Tây Môn thế gia đã bị bọn người Ô Y Thần Ma khống chế hay không? Hơn nữa đám người Ô Y Thần Ma kia cũng đã tiếp được mật lệnh của thủ lĩnh bọn chúng, phải nội trong đêm nay giết hết những người trong Phi Hạc Sơn Trang. Việc này vốn được hành động rất kín đáo, nhưng lại bị một nhân vật lợi hại ngầm theo dõi bọn Ô Y Thần Ma, phát hiện ra cách truyện đạt tin tức của bọn chúng. Từ đó mới biết được độc kế của chúng. Có lẽ ngươi đã thoát ra ngoài hơi sớm, nên chưa bị bọn chúng phát hiện. Nếu không, những người từ trong nhà Tây Môn bước ra, bất luận là ai cũng đều gặp phải độc thủ của chúng!
Hiển nhiên y không biết rằng hai cha con Thường Bạci Quốc Thủ Tây Môn Âu đã nhiều năm nay không có trở về Hổ Khưu.
Sắc mặt thanh y thiếu nữ vốn đã trắng bạch, giờ lại càng khủng bố hơn. Tay nàng vẫn nắm chặt lấy tay bạch y nhân, giọng hoảng hốt hỏi:
- Thật vậy không? Nếu thế phải làm sao?
Bạch y nhân im lặng hồi lâu, từ từ nói:
- Cách gì à? Không còn cách nào cả. Cho dù bây giờ chúng ta có mọc hai cánh cũng không thể nào bay đến kịp Phi Hạc Sơn Trang.
Bạch y nhân tuy tính tình lạnh lùng, nhưng lúc này cũng không khỏi tỏ vẻ cảm thông đối với thanh y thiếu nữ.
Nào ngờ thanh y thiếu nữ không hề quá xúc động, ngược lại rất trầm tĩnh. Thiếu nữ cúi đầu im lặng hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên thở dài nói:
- Nếu không còn cách nào khác, ta chỉ còn cách cố gắng luyện tập kiếm pháp để báo thù cho họ.
Bạch y nhân không khỏi ngạc nhiên, chau mày hỏi:
- Đối với việc này, ngươi chỉ có một câu như vậy đáng nói thôi sau?
Thanh y thiếu nữ cũng lộ vẻ ngạc nhiên:
- Vậy ta còn gì đáng nói nữa hay sao?
Bạch y nhân dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn thanh y thiếu nữ một hồi, chậm rãi nói:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn hỏi xem nguyên nhân và kết quả việc này sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết tại sao bọn Ô Y Thần Ma lại muốn giết hết người nhà họ Tây Môn sao? Lẽ nào ngươi không muốn biết ai đã ngầm khám phá ra được quỷ kế của bọn Ô Y Thần Ma, và người này có oán thù như thế nào với chúng hay sao?
Thanh y thiếu nữ chớp chớp mắt, hỏi:
- Chẳng lẽ những việc này ngươi đều biết sao?
Bạch y nhân cười nhạt:
- Không sai, những việc này ta đều biết một ít. Ngươi đã không có ý hỏi ta, vậy ta cũng không cần phải nói làm gì.
Đưa tay sửa lại chiếc mặt nạ, sau đó y quay lưng định bỏ đi.
Thanh y thiếu nữ đứng im bất động, nhìn theo tà áo của y bay phất phơ trong gió. Bước chân của y bước đi thật chậm, dường như đang chờ đợi thiếu nữ ngăn cản.
Bước chân của bạch y nhân tuy cực chậm, nhưng cũng cùng thời gian đó, ở một nơi khác, ngược lại Đào Thuần Thuần đang phóng ngựa chạy như bay. Phía sau mông ngựa còn nhiều dấu máu tươi vẫn còn chưa khô. Hiển nhiên đây là kết quả của thủ thuật phóng huyết, để cho ngựa chóng phục hồi lại sức lực.
Lúc này trên trán Đào Thuần Thuần đã lấm tấm mồ hôi, nhưng tinh thần nàng còn rất phấn chấn, ánh mắt vẫn còn lanh lợi.
Đi thêm một đoạn nữa, phía trước có một khu rừng thưa nằm gần cạnh đạo lộ. Từ phía trong rừng cây, đột nhiên xuất hiện một mái cong của một ngôi miếu. Trên mái cong của một ngôi miếu kia, có treo một chiếc linh đồng sáng lấp lánh.
Đào Thuần Thuần đảo mắt một vòng. Hai mắt chợt sáng lên, Đào Thuần Thuần đột nhiên cho ngựa chạy chậm lại, rồi tung người nhảy xuống khỏi ngựa. Thuận tay nàng buộc ngựa vào thân cây bên đường, sau đó lướt nhanh vào bên trong miếu.
Ánh trăng yếu ớt xiên qua những lỗ trên mái ngôi miếu hoang, chiếu xuống bên trong, càng làm cho ngôi miếu trở nên thê lương hơn. Phía trên áng thờ có tượng phật, mọi thứ hoàn toàn không có gì thay đổi so với mười ngày trước, khi nàng và Liễu Hạc Đình đã vào đây khấn vái.
Đào Thuần Thuần lướt nhanh vào trong, đảo mắt nhìn khắp nơi. Sau khi biết chắc ở đây không hề có người, nàng mới vội bước thẳng đến trước án thờ giở bát hương lên, lấy ra một chiếc khăn tay.
Trên chiếc khăn tay dường như không hề có một chữ gì. Thế nhưng sau khi thấm chiếc khăn vào một ít nước đọng lại trong bát hương, trên chiếc khăn lập tức hiện lên những hàng chữ chi chít.
Mượn ánh sáng trăng, Đào Thuần Thuần lướt nhanh những chữ trên chiếc khăn.
Sau đó sắc mặt nàng hiện lên vẻ chân thành và vui mừng, miệng lẩm bẩm nói:
- Không ngờ vẫn còn một vài tâm địa của Quan Ngoại Ngũ Long. Nếu là như vậy, cho dù ta không thể đến kịp cũng chẳng có quan hệ gì!
Thế rồi nàng ung dung bước ra khỏi ngôi miếu. Lần này không hề có Liễu Hạc Đình đi bên cạnh, nên nàng cũng không cần phải giả vờ chân thành cầu khẩn làm gì. Cảnh vật bên ngoài ngôi miếu cũng giống y như lần trước.
Bầu trời cũng đầy sao, gió đêm lạnh lẽo trôi qua từng cơn!
Từ ngôi miếu này đến Giang Tô Hổ Khưu đã không còn xa, nhưng dẫn sao cũng vẫn còn một khoảng cách chừng bốn năm dặm. Cũng thời gian trước đó hai ba canh giờ, Liễu Hạc Đình đã vội tức tốc lên đường. Tuy chàng có một nội công thâm hậu, nhưng vì trước lúc hôn sự phải khẩn trương, sau hôn sự lại xảy ra biến cố, lại liên tiếp mấy ngày liền không được nghỉ ngơi cẩn thận. Nên đến lúc này, Liễu Hạc Đình đã có phần gần như không chịu nổi.
Lúc này trăng trên đầu đang tỏa sáng, Liễu Hạc Đình cho ngựa phóng nhanh trên quang đạo. Tuy đang ngồi trên lưng ngựa, nhưng chàng vẫn khép hờ hai mắt vận công điều khí.
Thế nhưng trong một giờ liền chàng vẫn không sao tập trung được. Trong lòng chàng lúc nào cũng tự hỏi:
"Hổ Khưu còn bao xa nữa? Không biết có đến nơi kịp hay không?" Mắt hơi ngước nhìn lên, đột nhiên chàng nhìn thấy trong khu rừng trước mặt, dường như có ánh đao kiếm sáng ngời đang chuyển động.
Liễu Hạc Đình định thần lại, quả nhiên nghe thấy tiếng va chạm của binh khí cùng tiếng quát mắng. Tiếp đó là một tiếng kêu thảm thiết. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, trong lòng đã không ngừng suy nghĩ. Phía trước thật ra đã xảy ra chuyện gì? Là bọn đạo tặc chặn đường cướp của hay là bọn người giang hồ tầm kẻ thù quyết đấu?
Rồi chàng lại nghĩ tiếp:
"Hiện tại mình có việc gấp trên người không thể để lỡ được. Dẫu sao những người này cũng chẳng có liên quan gì đến mình. Hơn nữa mình nào có thời gian để lo chuyện của người khác!" Trong lòng chàng suy đi tính lại nhiều lần, vẫn chưa quyết định dứt khoát. Thế nhưng đến tiếng kêu thảm thiết thứ ba vang lên, trong lòng chàng lại nghĩ:
"Những việc cướp giết người như vầy xảy ra trước mặt ta, nếu như ta cứ bàng quan không quan tâm tới, như thế có còn xem là con người không? Giữa đường gặp chuyện bất bình nếu không bạt đao tương trợ, thế thì ta đi du hiệp khắp trong thiên hạ để làm gì? Cho dù hôm nay có phải lỡ việc hệ trọng, trước tiên ta cũng phải đến xem việc này ra sao. Dẫu sao đến xem cũng chẳng mất mấy thời gian!" Trong lúc chàng đang mãi mê suy nghĩ, con tuấn mã đã lao đến bên ngoài bìa rừng.
Chỉ nghe từ phía trong rừng có tiếng quát lớn:
- Bằng hữu ở bên ngoài, có Giang Nam Thất Ác Quỷ ở đây, xin bằng hữu bớt lo chuyện người khác.
Liễu Hạc Đình ánh mắt chợt sáng lên, máu nóng trong người cũng tự nhiên dâng trào.
Chàng vừa nghe mấy chữ Giang Nam Thất Ác Quỷ biết ngay bọn chúng tuyệt đối không phải là người tốt. Vì thế chàng không hề chần chừ liền "hừ" một tiếng, ghi mạnh cương ngựa lại. Con tuấn mã lập tức hí vang một tiếng, rồi đứng sựng lại. Người phía trong rừng lại quát một lần nữa:
- Nếu như bằng hữu có can dự vào chuyện người khác, Giang Nam Thất Ác Quỷ sẽ lập tức khiến ngươi đổ máu.
Tiếng quát kia vừa dứt, toàn thân Liễu Hạc Đình đã vọt lên không, lướt nhanh vào trong khu rừng nhẹ nhàng như một cánh nhạn.
Ánh sáng đao bên trong khu rừng đột nhiên biến mất hết. Khi Liễu Hạc Đình vừa vào đến bên trong, mấy bóng đen trên tay đang cầm đao sáng ngời, đồng thanh kêu lên:
- Hảo khinh công!
Tiếp theo, cả bọn cùng nhau túa ra bỏ chạy. Có tên chạy về hướng đông, có tên chạy về hướng tây, có tên chạy về phía bên phải và cũng có tên chạy về hướng bên trái. Chỉ thoáng cái, tất cả bọn chúng đều biến vào bóng đêm.
Thân hình Liễu Hạc Đình vừa dừng lại, mắt đã đảo quanh khắp nơi. Liễu Hạc Đình cười nhạt một tiếng, bụng mắng thầm:
"Không ngờ Giang Nam Thất Ác Quỷ nghe tên phải giật mình, chẳng qua cũng chỉ là thế!" Tuy chàng có thể đuổi kịp bọn chúng, nhưng chàng lại không muốn đuổi. Bởi vì trên người chàng hiện giờ còn việc hệ trọng phải làm. Vả lại chàng cũng cảm thấy bọn người này căn bản không cần thiết phải đuổi theo làm gì. Đảo mắt một lần nữa, chàng thấy trên đất có những binh khí bị gãy nằm ngổn ngang. Ngoài ra còn có ít vết máu, nhưng vì trời tối nên chàng không nhìn thấy rõ.
"Ai đã bị hại? Chẳng lẽ y cũng đã bỏ chạy rồi sao?" Liễu Hạc Đình trong lòng vừa mới nghi vấn, đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ một lùm cây. Chàng liền vội phóng nhanh về phía ấy. Dưới ánh trăng, chỉ thấy một gã hán tử y phục rách nát, toàn thân đầy thương tích và máu tươi, hai tay đang ôm lấy mặt nằm quằn quại trong lùm cây. Máu tươi chảy theo những ngón tay của gã đại hán nhỏ giọt xuống. Hiển nhiên mặt gã cũng bị trọng thương.
Máu tươi, những vết thương và những tiếng kêu rên rỉ đau đớn, khiến cho Liễu Hạc Đình trong lòng vừa kinh hoàng lại vừa cảm thấy đáng thương. Liễu Hạc Đình liền cúi người xuống bồng gã hán tử lên. Định thần nhìn kỹ, chỉ thấy người này tuy toàn thân đây máu tươi, nhưng thương thế không đến nổi mấy nghiêm trọng.
Liễu Hạc Đình trong lòng hơi yên tâm, vì gã hán tử này không hề nguy hiểm đến tánh mạng. Thế rồi chàng khẽ nói:
- Bằng hữu xin cứ yên tâm, vết thương của bằng hữu không hề gì.
Nào ngờ chàng chưa dứt lời, gã hán tử đã khóc lớn lên vẻ rất đau khổ.
Liễu Hạc Đình vô cùng ngạc nhiên, hai mày hơi chau lại, nhưng giọng vẫn nhỏ nhẹ:
- Nam tử hán đại trượng phu hành tẩu giang hồ, bị một chút thương tích có đáng là gì!
Nên biết rằng Liễu Hạc Đình vốn tính tình cang cường. Bây giờ gặp phải một người nhu nhược như thế, trong lòng chàng không khỏi cảm thấy bất mãn. Chàng thấy gã hán tử hai tay vẫn còn ôm lấy mặt, liền nói:
- Bằng hữu hãy bỏ hai tay xuống, để cho tại hạ xem thử thương thế trên mặt.
Vừa nói chàng vừa lấy lọ thuốc trị thương lúc nào cũng mang bên mình ra:
- Nếu huynh đài còn khóc thì chẳng phải là một nam tử hán đại trượng phu, một chút vết thương...
Nào ngờ gã hán tử khắp thân đầy máu đột nhiên ngưng khóc. Sau đó gã bất chợt phá lên cười lớn.
Liễu Hạc Đình hết sức ngạc nhiên, ngưng ngay giọng nói, chỉ nghe gã hán tử cười nói:
- Một chút vết thương... một chút vết thương...
Đột nhiên gã buông hai tay xuống:
- Ngươi nhìn thử xem, đây có phải là một chút vết thương không?
Hai mắt Liễu Hạc Đình hoàn toàn không cử động. Một cảm giác ghê rợn chạy khắp toàn thân chàng.
Trong bóng đêm, chỉ thấy gương mặt gã hán tử như một khối thịt bầy nhầy. Ngoài cặp mắt còn có thể nhận ra, ngũ quan gần như không còn phân biệt được.
Trong những ngày qua, chàng đã chứng kiến không biết bao nhiêu cảnh sống chết thương tâm. Thế nhưng chưa một cảnh tượng nào khiến cho chàng chấn động như lần này.
Bởi vì con người máu thịt bầy nhầy kia, hiện đang xuất hiện trước mắt chàng.
Liễu Hạc Đình đứng im lặng thật lâu, nhưng miệng vẫn không sao nói ra được lời nào.
Chỉ nghe gã hán tử cười bi thảm:
- Bây giờ ngươi đã vừa lòng chưa?
Liễu Hạc Đình ho khẽ hai tiếng, lắp bắp nói:
- Bằng hữu... Huynh đài... Huynh đài... ai!
Rồi chàng thở dài một tiếng, miễn cưỡng nói:
- Không sao đâu, không sao đâu...
Chàng vừa nói vừa run lẩy bẩy, khiến cho bột thuốc rơi vãi ra cả đất.
Ánh mắt đau đớn của gã hán tử chợt thay đổi. Giọng cười điên dại của gã cũng yếu dần, đột nhiên gã kêu lên giẫy giụa:
- Ta... ta không xong rồi...
Mi mắt trợn ngược, gã hán tử nấc lên một cái rồi không còn thở nữa.
Liễu Hạc Đình toàn thân run rẩy:
- Huynh đài... sao rồi!
Lọ thuốt trong tay chàng liền rơi xuống đất. Chỉ thấy gã hán tử im lặng bất động, tim hoàn toàn ngưng đập. Liễu Hạc Đình ngầm thở dài:
- Hết rồi!
Trong lòng chàng nghĩ người này đã chết, trách nhiệm của mình cũng đã hết. Chàng nghĩ người này tuy không quen biết với mình, nhưng gã đã chết trước mặt mình, tốt hay xấu cũng nên mang gã chôn cái đã.
Thế rồi chàng cúi người xuống...
"Nếu người không cấp thời đến Hổ Khưu, suốt đời ngươi không thể biết được bí mật bên trong sự việc. Ngoài ra ngươi còn chôn vùi hạnh phúc của mình." Chàng vừa cúi người xuống, liền lập tức đứng thẳng người lên. Bởi vì người chữ viết trên mảnh giấy bay vào phong hoa chúc kia, đã chợt hiện lên trong tâm trí chàng.
"Bất luận thế nào ta cũng phải mang thi hài này đặt vào một chỗ kín đáo. Để cho y được tự do yên nghĩ lần cuối cùng." Liễu Hạc Đình lại cúi người xuống.
Chợt chàng nhìn thấy ngực người này dường như hơi động đậy. Chàng chợt sực nhớ, tự lẩm bẩm:
"Ta thật là hồ đồ, tại sao không bắt mạnh gã xem thử? Có lẽ hắn ta vẫn còn chưa chết thì sao?" Khẩn trương, mỏi mệt đã khiến cho Liễu Hạc Đình không minh mẫn nữa.
Chàng liền đưa tay ra bắt lấy mạch môn gã hán tử. Nào ngờ...
Gã hán tử xem có vẻ đã chết, hai tay cứng đơ kia, đột nhiên chụp lấy mạch môn Liễu Hạc Đình nhanh như chớp.
Cho dù gã có là tuyệt đỉnh cao thủ trong võ lâm cũng không thể nào chỉ với một chiêu có thể khống chế được Liễu Hạc Đình. Nhưng vì chiêu này của gã hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của chàng, nên chàng không sao đề phòng trước.
Liễu Hạc Đình nằm mơ cũng không nghĩ rằng người mà mình chịu hy sinh ra tay cứu giúp, đột nhiên trở lại tấn công chàng. Trong khi trong lòng chàng càng nóng giận, mạch môn đã cảm thấy tê cứng và bị gã hán tử bắt trúng.
Liễu Hạc Đình đang định dùng toàn lực thoát ra khỏi tay gã hán tử. Chỉ thấy gã hán tử miệng cười lớn, lồm cồm ngồi dậy, lớn tiếng nói:
- Mạch môn ngươi đã bị khống chế, đừng giẫy giụa uổng công vô ích!
Trong khi nói, tay phải gã vẫn giữ lấy mạch môn Liễu Hạc Đình, trong khi tay trái nhanh lẹ điểm bốn đại huyệt Tường Đài, Tạng Huyết, Nhũ Tuyền cùng Kỳ Môn của chàng.
Đêm càng lúc càng khuya. Gió đêm cứ từng cơn thổi qua. Tứ bề càng vắng lặng và âm u hơn.
Trong bóng đêm, chỉ thấy gã hán tử từ từ đứng lên, đưa mắt nhìn Liễu Hạc Đình đã ngã xuống đất. Hai tay gã đưa lên chùi những vết máu trên mặt, cất giọng cười quái gở.
Sau khi gã lau sạch những vết máu, tự nhiên sẽ để lộ ra diện mạo thật. Chỉ thấy gương mặt gã hán tử gớm ghiếc như một khối thịt đỏ au. Điểm duy nhất gã giống người, chỉ là hai mắt thỉnh thoảng chớp chớp mà thôi.
Tiếng cười quái gở của gã hán tử hòa vào tiếng gió đêm, càng khiến cho đêm khuya tĩnh mịch trở nên khủng khiếp hơn. Liễu Hạc Đình đang nằm co dưới đất không hề nhúc nhích. Gã hán tử mặt mày gớm ghiếc cúi người xuống nhìn thẳng vào mặt Liễu Hạc Đình, cười ục ục nói:
- Ngươi làm thế nào biết được mặt thật của đại gia vốn là như vầy. Về điểm này cho dù ngươi có nằm mơ cũng không thẻ nào ngờ... ha ha, cho đến tận lúc này... trong võ lâm ngoài ngươi ra, chưa một ai có thể thấy được mặt thật của bọn đại gia. Nhưng chỉ đáng tiếc ngươi cũng không còn sống được bao lâu nữa.
Liễu Hạc Đình nhìn chăm chăm vào gương mặt khủng khiếp và gớm ghiếc của gã hán tử không hề chớp mắt. Bởi vì lúc này cho dù chỉ cần đổi ánh mắt, chàng cũng cảm thấy cực kỳ khó khăn.
Chàng chỉ có thể trong lòng nghĩ thầm:
"Người này là ai? Có oán thù gì với mình? Vì sao gã lại ám toán mình?" Đột nhiên trong lòng chàng chột dạ, chợt nghĩ:
"Chẳng lẽ đây chính là Ô Y Thần Ma sao?" Trong đêm khuya, tứ bề đột nhiên cùng lúc phát ra những tiếng cười quái gở từ xa đến gần.
Tiếp theo những bóng đen bỏ chạy vừa rồi lập tức từ trong những lùm cây bước ra miệng cười hô hố.
Gã hán tử mặt mày gớm ghiếc lướt mắt một lượt, đưa tay chỉ Liễu Hạc Đình đang nằm trên đất nói:
- Ngươi đã năm lần bảy lượt phá hoại chuyện của bọn đại gia. Nếu như không phải lệnh của thủ lĩnh, thì hôm đó, ở sơn cốc tại núi Nghi Sơn, bọn đại gia đã cho người cùng về chầu trời với bọn hán tử Hoàng Linh Hắc Tiền rồi. Hì hì! Ngươi có thể sống đến được ngày hôm nay, quả lại tạo hoá cứu ngươi!
Gã hán tử mặt mày gớm ghiếc vừa dứt lời, bọn Ô Y Thần Ma xung quanh liền cười ầm lên.
Liễu Hạc Đình vẫn nằm co trên mặt đất, chàng cố gắng giữ cho tâm trí mình an tĩnh giống như diện mạo bên ngoài. Bởi vì có như vậy chàng mới có thể tỉnh táo để phân tích nhiều vấn đề.
Chỉ nghe một giọng nói khàn khàn cất lên:
- Tên tiểu tử này nước da trắng trẻo, xem ra nhất định thịt ăn rất ngon.
Một giọng cười khác vang lên:
- Tiểu tử, ngươi đừng tự cho rằng mình khôi ngô tuấn tú. Đại gia ta trước khi chịu Huyết tẩy lỗ, có thể nói còn tuấn tú hơn người mấy phần... Chúng ta nên xử lý tên tiểu tử này thế nào đây? Thủ lĩnh có gì dặn dò không?
Lập tức có tiếng đáp ứng ngay:
- Việc này thủ lĩnh chưa hề hay biết. Trong chuyện này vẫn là số ba mươi bảy nhìn thấy hắn một mình phi ngựa trên đường. Trên đường đi hắn ta cứ liên tục thay đổi ngựa. Đúng lúc ấy thủ lĩnh lại không có mặt, nên y mới nghĩ ra cách này để ngăn cản hắn lại. Ha ha, tên tiểu tử này tuy thông minh nhưng vẫn bị mắc lừa bọn ta.
Số ba mươi bảy dường như chính là số hiệu của gã hán tử mặt mày gớm ghiếc vừa rồi.
Lúc này y cười lớn ba tiếng nói:
- Theo như ta thấy, nên chém hắn một đao cho xong chuyện? Dẫu sao hắn ta cũng đối đầu với thủ lĩnh, lo chuyện nhà họ Tây Môn. Nếu như đem giết hắn đi, tuyệt đối không hề có chuyện gì.
Chỉ nghe bốn phía đều cất tiếng tán đồng. Liễu Hạc Đình không khỏi lạnh toát mồ hôi.
Trong lòng chàng sớm đã không màng đến chuyện sống chết. Nhưng lúc này, trước khi mọi nghi vấn vẫn chưa được sáng tỏ, mà chết trong tay đám người vô danh vô tánh chỉ lấy số hiệu làm tên, trong lòng tự nhiên cảm thấy không cảm. Thế nhưng hiện giờ chàng đã bị điểm huyệt, không hề nhúc nhích được. Ngoài việc thúc thủ chịu chết ra, chàng còn biết làm cách nào nữa.
Bốn phía đều cười vang đắc ý, tiếng cười của số ba mươi bảy càng đắc ý hơn. Chỉ nghe gã cười lớn, nói:
- Số bảy, tại sao ngươi trông có vẻ không vui? Chẳng lẽ nào ngươi không tán thành với ý kiến của ta sao?
Liễu Hạc Đình chú ý lắng nghe, chỉ nghe số bảy chậm rãi nói từng tiếng:
- Các người tự ý hành động như vậy, nếu như thủ lĩnh bắt tội, ai gánh chịu đây?
Thế rồi những tiếng cười hỗn loạn kia lập tức lắng dịu xuống.
Liễu Hạc Đình trong lòng chợt chột dạ, nghĩ thầm:
"Thủ lĩnh của bọn Ô Y Thần Ma này thật ra là ai? Quyền uy là sức lực của y như thế nào, mà có thể khống chế được bọn người giết người trong nháy mắt này?" Trong sự tĩnh lặng của đêm khuya, chỉ nghe số bảy từ từ nói tiếp:
- Theo như ý ta, trước hết hãy mang người này đến một nơi kín đáo, sau đó hãy đi thông báo cho thủ lĩnh.
Gã có giọng khàn khàn liền vội cắt ngang:
- Nhưng hiện tại thủ lĩnh có lẽ vẫn còn ở Giang Nam.
Số bảy "hừ" một tiếng:
- Người này đã đến đây chẳng lẽ thủ lĩnh còn ở xa như vậy sao? Phía trước cách đây không xa có một trạm truyền tin. Chỉ cần thủ lĩnh đã đến, lập tức sẽ có thể biết ngay. Dẫu sao người này cũng đã trong tay bọn ta, cho dù có mọc cánh cũng không thể thoát được.
Sớm muộn rồi cũng xử lý y, như thế không phải giống y như nhau sao?
Số ba mươi bảy cười hì hì nói:
- Không sai! Sớm một chút hay muộn một chút đều giống nhau cả. Dẫu sao hắn cũng đã như chim trong lồng, sớm muộn rồi cũng giống như Tây Môn Tiếu Âu mà thôi. Chỉ đáng tiếc y chưa được hưởng phước mấy hôm, đã vội làm quỷ rồi, quả là... hì hì, có hơi đáng tiếc.
Số bảy trầm giọng nói:
- Ngươi dạo này sao vậy? Những lời nói hồ đồ như thế nếu truyền được đến tai thủ lĩnh, hừ hừ!
Gã lạnh lùng hừ hai tiếng, rồi im lặng.
Ánh mắt số ba mươi bảy chợt hiện lên nét sợ hãi. Y từ từ cúi đầu xuống, không dám nói thêm lời nào nữa.
Những lời của bọn chúng vừa nói, tuy không lọt vào tai thủ lĩnh nhưng lại lọt vào tai Liễu Hạc Đình. Trong lòng chàng vô cùng kinh ngạc, cộng thêm sự khó chịu:
"Chẳng lẽ nào thủ lĩnh của bọn chúng lại là Thuần Thuần?" Rồi chàng chợt nghĩ:
"Sớm muộn rồi cũng giống Tây Môn Tiếu Âu mà thôi... Tây Môn Tiếu Âu thật ra có liên quan gì đến việc này? Và quan hệ như thế nào với Thuần Thuần?" Những câu hỏi này càng khiến cho Liễu Hạc Đình đau đầu hơn. Bởi những chuyện cũ cùng với những lời đối thoại vừa rồi của bọn Ô Y Thần Ma, phảng phất nói lên thủ lĩnh của bọn chúng chính là thê tử của mình. Thế nhưng còn những chuyện kỳ lạ khác chàng không sao lý giải nổi.
Đào Thuần Thuần và Thạch Quan Âm Thạch Kỳ có quan hệ như thế nào? Hai cái tên này phải chăng chỉ cùng một người?
Thiếu nữ xem có vẻ hiền hòa kia, thật ra có bản lãnh gì có thể khống chế được bọn Ô Y Thần Ma? Bí mật trong ngôi nhà bí mật giữa rừng phải chăng cũng có liên quan đến bọn Ô Y Thần Ma?
Bọn Ô Y Thần Ma này võ công đều cao cường, hành sự bí mật, tâm tính ác độc, nhưng lại vô danh vô tánh. Vậy thật ra bọn chúng là ai? Mình cùng bọn chúng không thù không oán, thế tại sao bọn chúng lại ngầm ám toán mình?
Còn Tây Môn Tiếu Âu kia quan hệ thế nào với chuyện này?
Người ngầm vạch trần bí mật của bọn chúng, thật ra là ai?
Còn có một vấn đề khiến cho chàng đau khổ nhất, mà thậm chí chàng không dám nghĩ đến, đó à:
"Thuần Thuần đối xử với chàng như thế là vì cái gì?" Từ trong tận đáy lòng chàng vẫn còn phảng phất chút ít hoài nghi và hy vọng. Chàng hy vọng Đào Thuần Thuần không liên quan đến chuyện này và hy vọng phán đoán của mình hoàn toàn sai.
Đột nhiên, gã có giọng khàn khàn cất tiếng nói lớn:
- Xem ra chỉ có ta đến trạm truyền tin một chuyến xem sao.
Dứt lời gã lập tức phóng người lướt đi.
Liễu Hạc Đình chợt nghĩ ngợi:
"Trạm truyền tin..." Bất chợt chàng nghĩ đến tất cả những lời cầu nguyện trong ngôi miếu hoang đêm đó:
"Chẳng lẽ đêm đó Đào Thuần Thuần không phải cầu nguyện cho ta, chẳng qua chỉ mượn cớ để truyền tin thôi hay sao?" Trong những chuyện này đều có liên quan mật thiết với nhau. Liễu Hạc Đình tự nhủ với lòng, nhất quyết phải tìm ra được chân tướng bên trong những chuyện này, cho dù có phải tổn hại đến tình cảm của chính chàng.
Thế rồi chàng ngầm điều khí để tự giải các huyệt đạo đã bị điểm. Chỉ nghe số bảy huýt sáo một tiếng, lập tức có nhiều tiếng chân ngựa từ bên ngoài rừng truyền đến.
Số ba mươi bảy cười nhạt, cúi xuống xốc Liễu Hạc Đình lên:
- Tiểu tử, ngươi hãy ngoan ngoãn một chút, để cho đại gia chăm sóc ngươi!
Dứt lời, gã liền bước ra ngoài bìa rừng, phóng ngay lên lưng ngựa, nói:
- Không phải ngươi đang định đến gấp Hổ Khưu sao? Bọn đại gia sẽ lập tức đưa ngươi đến đấy.
Lại một tiếng huýt sáo nữa, tất cả các con tuấn mã đều cùng lướt nhanh đi.
Liễu Hạc Đình được đặt nằm vắt ngang lưng ngựa, phần đầu và hai chân chàng hướng xuống dưới. Số ba mươi bảy một tay điều khiển ngựa, một tay vỗ nhẹ vào lưng chàng, không ngớt cười đắc ý:
- Tiểu tử, có dễ chịu không? Ha ha, có dễ chịu không?
Tài cưỡi ngựa của gã thật điêu luyện. Một tay nắm cương, nhưng gã có ý cho ngựa cứ tung hai chân trước thật cao. Một hồi gã lại cho ngựa ngoặc qua trái, một lát lại cho ngựa ngoặc qua phải. Thế vậy mà gã vẫn ngồi trên lưng ngựa như bàn thạch, trong khi Liễu Hạc Đình lại kêu khổ. Giọng cười gã càng lúc càng đắc ý:
- Tiểu tử, cảm thấy dễ chịu không?
Trong khi gã hán tử cười đắc ý, ngược lại Liễu Hạc Đình cảm thấy vô cùng khó chịu, như muốn sắp ngã xuống đất.
Vậy mà trong lòng Liễu Hạc Đình không một chút oán giận gã. Ngược lại chàng còn cảm kích gã không hết. Bởi vì gã làm như vậy, vô tình đã giúp chàng vận hành chấn khí.
Cứ mỗi lần bị xốc như vậy, chân khí của chàng lại tống mạnh vào những huyệt đạo bị phong tỏa. Một huyệt đạo được khai thông, chân lực trong người sẽ cùng mạnh lên gấp bội.
Cứ như thế, các huyệt đạo trong người chàng tuần tự được khai thông. Mãi đến lúc các huyệt đạo trong người chàng đã được khai thông, gã hán tử số ba mươi bảy vẫn còn cười đắc ý:
- Có dễ chịu không? Tiểu tử, có dễ chịu không?
Liễu Hạc Đình trong lòng không khỏi ngầm tức cười, chàng gần như không nhịn được, muốn mở miệng trả lời:
- Rất dễ chịu, quả là rất dễ chịu!
Thế nhưng chàng vẫn không hề nhúc nhích hoặc lên tiếng. Vì chàng muốn ngầm tìm ra sào huyệt của bọn Ô Y Thần Ma này và thủ lĩnh của chúng thật ra là ai?
Nếu như gã hán tử số ba mươi bảy kia biết được tình hình của chàng lúc này, e rằng gã cười cũng không nổi.
Mặt trăng đã bắt đầu từ từ xuống núi. Các vì sao cũng đã thưa dần. Có lẽ chẳng bao lâu nữa bình minh sẽ ló dạng.
Phía sau những cây đại thọ cành lá sum suê bên đường, lúc này có hai con tuấn mã màu đen đang đứng. Một con trên lưng có người, còn con thứ hai có một người kỵ sĩ. Người kỵ sĩ này thần htái dường như sốt ruột, chốc chốc lại nhìn về phía xa con đường. Khi những tiếng vó ngựa của bọn Ô Y Thần Ma đến gần, người kỵ sĩ kia liền kinh ngạc nhảy khỏi ngựa, vọt lên trên cây.
Trong nháy mắt, bọn Ô Y Thần Ma đã đến gần. Người kỵ sĩ nằm im trên cây, đưa mắt quan sát đám người đang đến, khi bọn Ô Y Thần Ma vượt qua khỏi một đoạn khá xa, người kỵ sĩ mới "í" lên một tiếng.
Bởi vì người kỵ sĩ phát hiện ra trong đám ngựa kia có một con Hắc Thần Mã mà trong bang của y khó nhọc lắm mới tìm kiếm được. Ngoại trừ những việc cấp bách trong bang, loại Hắc Thần Mã này rất ít khi sử dụng tới.
Hơn nữa lần sử dụng con Hắc Thần Mã này chính là vì Liễu Hạc Đình. Nhưng tại sao con Hắc Thần Mã này lại rơi vào tay đám kỵ sĩ áo đen kia?
Gã kỵ sĩ trong lòng lấy làm rất ngạc nhiên, liền nhẹ nhàng tuột xuống khỏi thân cây.
Hơi do dự giây lát, cuối cùng gã kỵ sĩ cũng phóng người lên ngựa, đuổi theo bọn Ô Y Thần Ma.
Liễu Hạc Đình nằm trên lưng ngựa, tuy không phân biệt được địa hình, nhưng chàng ngầm tính lộ trình cùng phương hướng. Nên chàng biết được bọn Ô Y Thần Ma mang chàng đến ngoài thành Tô Châu.
Bọn chúng không chần chừ do dự liền cho ngựa tiến vào trong rừng dâu. Số ba mươi bảy đột nhiên nắm lấy đầu tóc Liễu Hạc Đình, cười lớn nói:
- Ngươi nhìn xem, đó là cái gì?
Gã cười đắc ý đưa tay chỉ về phương nam. Liễu Hạc Đình cố tình làm ra vẻ vẫn chưa giải được huyệt đạo. Đồng thời chàng tự đè nén cơn giận dữ xuống, nhìn theo hướng gã hán tử chỉ. Trong màn đêm bao la, chỉ thấy một vùng trời đỏ hồng.
Số ba mươi bảy kéo đầu chàng cao lên chút nữa, cười đắc ý nói:
- Nói cho ngươi biết, nơi đó chính là Hổ Khưu Sơn và đồng thời cũng chính là Phi Hạc Sơn Trang danh chấn khắp võ lâm. Nhưng hiện thời thì, ha ha, Phi Hạc Sơn Trang chỉ e rằng đã biến thành một đống tro tàn. Vị Tây Môn trang chủ nổi danh khắp giang hồ, có lẽ cũng đã hiện thành thánh.
Tiếng cười của gã vô cùng đắc ý tựa hồ như trong lòng gã đang rất sung sướng.
Trong lòng Liễu Hạc Đình lúc này đang bừng bừng nổi giận. Khó khăn lắm chàng mới có thể đè nén được cơn giận dữ phát ra bên ngoài. Nếu không chàng đã ra tay đánh chết tên ác đồ thâm độc này.
Vừa cười, số ba mươi bảy vừa ném Liễu Hạc Đình xuống đất. Bên trong rừng dâu có ba gian nhà tranh tạm bợ. Sau khi nhảy xuống khỏi ngựa, y liền nắm tóc Liễu Hạc Đình đi về phía gian nhà tranh.
Liễu Hạc Đình bị gã hán tử kéo lê trên đất giống như một tử thi, không hề có chút phản kháng. Đất bùn ẩm ướt bám đầy vào y phục chàng. Trong lòng chàng luôn tự nhủ thầm:
"Nhẫn nại, nhẫn nại..." Tuy còn trẻ tuổi, nhưng chàng rất biết nhẫn nại.
Sau khi vào trong gian nhà tranh tồi tàn, đi xuyên qua chánh sảnh tồi tàn, rồi di chuyển chiếc bàn gỗ tồi tàn, bên dưới là một đường hầm tối om. Sau đó Liễu Hạc Đình thấy một cảnh giới hoàn toàn khác biệt. Gian mật thất dưới địa đạo được bày biện vô cùng đẹp đẽ và hoa lệ.
Số ba mươi bảy ném mạnh Liễu Hạc Đình vào trong góc phòng. Chàng ngước lên nhìn y. Dưới ánh sáng của những ngọn đèn được treo trên bốn bức tường, mặt y quả thật gớm ghiếc và đáng sợ hơn cả những ác quỷ trong chuyện thần thoại.
Sáu tên Ô Y Thần Ma còn lại trên mặt đều có đeo một mảnh vải đen. Tuy chàng nhìn thấy rõ mặt bọn chúng nhưng ánh mắt bọn chúng đều giống y như số ba mươi bảy.
Liễu Hạc Đình cảm thấy thật khó hiểu, đám người trong lòng đầy hận thù, không một chút lòng nhân ái này làm thế nào có thể sống được. Bởi vì chàng biết rõ rằng, con người nếu như không có lòng nhân ái, thì cuộc sống của họ trở nên trống rỗng, vô vị và tuyệt vọng.
Chỉ thấy số ba mươi bảy thở dài một tiếng, thả người ngồi xuống ghế. Từ trong lòng tay một tên Ô Y Thần Ma, gã đón lấy bình rượu uống liền hai ngụm. Đột nhiên gã há miệng ra, phun ngụm rượu vào mặt Liễu Hạc Đình, cười ha ha nói:
- Tiểu tử, mùi vị thế nào? Nói cho ngươi biết, đây chính là rượu Mao Đài được cất giữ cả trăm năm. Nếu ngươi thè lưỡi ra liếm thử vài giọt, ta tin chắc ngươi nhất định sẽ thích ngay.
Chưa dứt lời, gã hán tử đã phá lên cười lớn. Gã lại uống tiếp thêm hai ngụm nữa, sau đó đưa tay lên quẹt miệng. Đột nhiên gã kéo mảnh vải đen che mặt xuống.
Hai mắt Liễu Hạc Đình mở to lên. Đột nhiên nhìn thấy đầu tóc gã đỏ như lửa, trong lòng Liễu Hạc Đình chợt sực nhớ đến những lời của Nhập Vân Long Kim Tứ:
"Thật không ngờ... Bọn chúng... ta..." Lúc ấy tay Kim Tứ vẫn nắm chặt cho đến chết gã vẫn không chịu buông ra. Khi mở tay Kim Tứ ra, chỉ có một mảnh vải đen cùng mấy sợi tóc màu đỏ.
"Nhập Vân Long Kim Tứ nhất định đã bị gã hán tử tóc đỏ số ba mươi bảy này giết chết!" Liễu Hạc Đình lại bừng bừng dâng trào cơn giận dữ. Nhưng lại một lần nữa, chàng cố gắng đè nén cơn thịnh nộ xuống.
Đột nhiên bên ngoài cửa có tiếng ho khẽ. Những tiếng cười trong phòng lập tức im lặng.
Số ba mươi bảy vội vàng đứng dậy, cùng lúc nhanh như chớp lấy mảnh vải đen trong người ra bịt mặt lại. Trong lúc đó, số bảy phóng nhanh về phía sau như một mũi tên.
Liễu Hạc Đình trong đầu chợt nghĩ:
"Phải chăng thủ lĩnh của bọn chúng đã đến?" Tự nhiên tim chàng đập thình thịch. Bao nhiêu nghi vấn thắc mắc bấy lâu nay, chỉ chốc nữa đây chàng sẽ được sáng tỏ. Hơn nữa chàng biết rõ bí mật này không chỉ làm cho chàng kinh ngạc, mà còn làm chấn động cả võ lâm thiên hạ. Thế rồi chàng cố gắng trầm tĩnh chờ đợi.
Căn phòng huyên náo chỉ trong giây lát bỗng trở nên tĩnh lặng như một ngôi mộ. Bọn Ô Y Thần Ma cũng thôi nói cười, đứng xuôi hai tay, mắt nhìn về phía cửa. Thậm chí ngay cả thở bọn chúng cũng không dám thở mạnh.
Cửa phòng chỉ hơi hé mở. Mọi động tĩnh bên ngoài phòng, người bên trong không thể nhìn thấy được. Ánh đèn bị chao đảo do gió từ ngoài thổi vào. Liễu Hạc Đình chỉ cảm thấy các thớ thịt trên người mình gần như đều run cả lên.
Hơi thở của chàng càng lúc càng gấp. Tim mỗi lúc càng đập mạnh hơn... Đột nhiên cửa phòng mở toang.
Một bóng người nhẹ nhàng lướt vào. Hai tay Liễu Hạc Đình lập tức nắm chặt lại.
Nào ngờ bóng người này chẳng qua chỉ là số bảy, vừa lướt ra bên ngoài vừa rồi. Mọi người trong phòng đều thở phào một tiếng. Liễu Hạc Đình cũng từ từ buông nắm tay ra.
Thế nhưng chàng không hiểu được tâm trạng mình đang nhẹ nhõm hay là thất vọng. Bởi vì khi một sự thật tàn khốc sắp đến, con người thường không dám đối diện với sự thật.
Ánh đèn vẫn chao đảo. Đột nhiên song quyền của số bảy đánh vào nhau, rồi y từng bước từng bước về phía Liễu Hạc Đình.
Số ba mươi bảy ánh mắt ngạc nhiên hỏi:
- Thủ lĩnh không đến sao?
Số bảy vẫn tiến về phía trước, trong khi miệng trả lời:
- Thủ lĩnh sợ Phi Hạc Sơn Trang có biến, nên đã đến thẳng đấy rồi.
Số ba mươi bảy đột nhiên cười quái dị:
- Thế thì tên họ Liễu này phải chăng thủ lĩnh đã giao cho ngươi xử lý?
Số bảy cười lạnh lùng:
- Đúng vậy!
Số ba mươi bảy cười đắc ý:
- Tuyệt, tuyệt, ta đang rất muốn xem hắn ta chết bằng cách nào đây?
Chỉ thấy gã hán tử số bảy từ từ tiến mỗi lúc mỗi gần Liễu Hạc Đình hơn. Mười ngón tay chìa ra phía trước của gã, đột nhiên từ từ biến thành đỏ rực như mười hòn sắt được nung nóng.
Liễu Hạc Đình nhìn thấy vậy trong lòng chợt nhủ thầm:
"Đây có phải là Thái Dương Chu Sa Thần Chưởng, của Thái Dương trang ở Hà Bắc không? Nghe nói môn võ công này xưa nay chưa từng truyền cho người ngoài bao giờ!" Chàng mới nghĩ đến độ thiên nghe thấy số bảy quát khẽ một tiếng. Mười ngón tay của gã tự nhiên kêu lên răn rắc. Lập tức mười ngón tay như sắt đỏ của gã liền chụp xuống đầu Liễu Hạc Đình. Hai tay gã chưa chạm đến đầu, Liễu Hạc Đình đã cảm thấy nóng ran.
Số ba mươi bảy càng cười đắc ý hơn:
- Gương mặt của lão nếu bị bàn tay của lão thất "đóng" dấu vào, quả là sẽ càng đẹp hơn.
Bọn Ô Y Thần Ma lúc này hai mắt đều sáng ngời, tiếng cười trong phòng cũng càng quái dị hơn. Khi bàn tay của số bảy sắp chạm vào hai má Liễu Hạc Đình, tiếng cười trong phòng càng quái dị và hào hứng hơn. Ai cũng không hiểu rằng vì sao trước bi kịch thương tâm này, bọn chúng lại có thể vui sướng như vậy được nhỉ.
Nào ngờ đúng ngay lúc ấy, Liễu Hạc Đình đột nhiên hét lên một tiếng, ép sát người vào tường lướt đi. Toàn thân số bảy đang phóng đến liền bật tường dội ngược ra.
Những tiếng cười quái dị của bọn Ô Y Thần Ma liền biến thành những tiếng kêu kinh hãi. Trong nháy mắt, chỉ thấy khắp phòng đều có ánh lửa nhảy múa. Đồng thời những bóng người cùng đua nhau phóng về phía Liễu Hạc Đình.
Liễu Hạc Đình thấy bọn Ô Y Thần Ma đều phóng về phía mình, chàng liền ngầm vận chân khí, vọt người lên trên trần nhà.
Chàng lợi dụng ưu thế từ phía trên cao nhìn xuống. Vừa đảo mắt nhìn, đã thấy số bảy đang phóng tới, miệng cười nham hiểm:
- Họ Liễu kia, ngươi còn định chạy đi đâu?
Song chưởng hơi phân ra, một chưởng đánh vào ngực chàng, còn một chưởng nhằm vào bụng dưới chàng.
Đột nhiên Liễu Hạc Đình hét lớn một tiếng, thân hình chàng từ trên cao bất ngờ rơi ngược trở xuống.
Bọn Ô Y Thần Ma nhìn thấy cho rằng chân lực của chàng vẫn chua khôi phục hoàn toàn, nên mới bị rơi xuống. Tất cả bọn chúng nhất tề xông về phía chàng. Số bảy chân vừa chạm đất, đã vung tay ra điểm vào hai đại huyệt trước ngực chàng. Số ba mươi bảy cũng quát lớn một tiếng, bước lên tung ra hai chưởng nhằm vào hai vai chàng.
Trong tích tắc, chỉ thấy vô số chưởng phong tập trung vào Liễu Hạc Đình đánh tới. Nên biết rằng mỗi chưởng của bọn Ô Y Thần Ma lúc này đều là những tinh hoa võ công của bọn chúng. Bởi vì bọn chúng biết rõ ràng nếu như hôm nay để cho Liễu Hạc Đình thoát ra khỏi đây thì bọn chúng chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Nào ngờ Liễu Hạc Đình hai tay dang ra, vọt mình lên không hai vòng. Bọn Ô Y Thần Ma chỉ cảm thấy một trận gió mạnh thổi đến, khiến cho chúng không thể đứng vững, thối lui ra sau một bước. Cả bọn đều đưa mắt nhìn Liễu Hạc Đình và ngạc nhiên, cũng như sợ hãi trước khinh công của chàng.
Cũng trong thời gian đó, Liễu Hạc Đình quét mắt qua một lượt, đã nhìn thấy rõ chiêu thức tấn công của bọn Ô Y Thần Ma.
Ngoài số bảy vẫn sử dụng Thái Dương Chu Sa Thần Chưởng ra, võ công bọn còn lại sử dụng đều hoàn toàn là Ngũ hoa bát môn.
Trong đó có tên sử dụng Thiếu Lâm Quyền Pháp, có tên sử dụng đao pháp Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao đã thất truyền từ lâu trên giang hồ. Cũng có tên sử dụng Quan Đông Quyền Thuật hiếm thấy trong võ lâm.
Chỉ cần nhìn qua một lượt, đã có thể phá giải được tất cả chưởng pháp của bọn chúng.
Bỗng nhiên chàng "hừ" khẽ một tiếng, song chưởng từ trên đánh xuống vai trái hai tên Ô Y Thần Ma đứng gần nhất. Nhưng đợi đến lúc bọn chúng né người tránh sang một bên, song chưởng của chàng đã đổi phương hướng, điểm trúng vào đại huyệt Kiên TỈnh bên vai phải của chúng. Khuỷu tay thúc mạnh ra sau, chàng đã điểm trúng vào đại huyệt Tương Đài của tên Thần Ma đang tấn công từ phía sau đến. Đồng thời hai chân chàng liên tục đá ra hai cước, chặn đường quyền pháp của hai gã đang tấn công đến.
Chỉ nghe ba tiếng "bịch, bịch, bịch", tiếp theo là ba tiếng thét vang lên, cùng ba bóng người ngã xuống.
Chỉ một chiêu, với năm thức tấn công năm hướng, chàng đã hạ được ba địch thủ võ công không hề yếu kém. Chàng ra chiêu nhanh lẹ, chiêu thức lại kỳ dị, chính xác khiến cho bọn Ô Y Thần Ma đều kinh hồn.
Gã hán tử số ba mươi bảy quát lớn một tiếng, thối lui ra sau ba bước, cho tay vào trong người.
Trong khi đó, song chưởng của số bảy vẫn múa liên tục, đồng thời miệng quát lớn:
- Điểm điểm ngưng tập, hóa tước vi ưng.
Trong lúc này, đột nhiên gã lại nói ra tám chữ kỳ lạ, không rõ ràng y nghĩa này. Liễu Hạc Đình trong lòng chợt chột dạ, nghĩ thầm:
"Phải chăng bọn Ô Y Thần Ma này cũng luyện trận pháp liên thủ đối địch gì đây!" Lúc này toàn thân chàng đã rơi xuống đất. Lướt mắt nhìn một lượt, chỉ thấy bọn Ô Y Thần Ma vốn tản ra bốn phía, quả nhiên đều tập trung vào giữa sau tiếng quát của số bảy.
Hiện giờ trong phòng ngoài số ba mươi bảy cùng ba tên nằm trên đất, bọn Ô Y Thần Ma chẳng qua chỉ còn lại bốn tên mà thôi. Nhưng lúc này bọn chúng không nhắm về hướng Liễu Hạc Đình tấn công, mà mỗi tên đều đưa hai tay lên trước ngực, mắt nhìn thẳng, chân chầm chậm di chuyển ngang người số bảy. Quả nhiên bọn chúng đang biến hóa trận thức.
Liễu Hạc Đình đột nhiên lướt xéo lên phía trên, đến sát bên cạnh số bảy. Cùng lúc tay phải chàng tung ra tuyệt chiêu Bách Hoa Bạn Liễu, trong khi tay trái vạch nửa vòng rồi từ từ đẩy mạnh về trước.
Một chiêu hai thức này của chàng, hữu chưởng biến hóa kỳ ảo, chưởng phong ào ào trông rất kinh người. Ngược lại, tả chưởng chậm chạp, chưởng phong bình thường, xem ra chẳng có gì đặc sắc.
Trong khi thân hình ba tên Ô Y Thần Ma kia còn chưa kịp tiến lên, Liễu Hạc Đình đã tung tả chưởng chụp xuống đầu số bảy.
Tên số bảy nhìn thấy, liền đưa tả chưởng ra vạch một đường sáng đỏ, phong tỏa chiêu Bách Hoa Bạn Liễu của Liễu Hạc Đình. Tay phải gã cũng biến từ chưởng sang chỉ, nhanh như chớp điểm thẳng vào mắt chàng.
Cao thủ xuất chiêu chỉ cần một chiêu là có thể biết ngay cao thấp. Số bảy quả là không phải hạng tầm thường. Rõ ràng nhìn thấy hữu chưởng của Liễu Hạc Đình ào ạt tấn công đến, nhưng gã nhận ra chỉ lực của chàng mới quan trọng. Cho nên gã cũng tập trung toàn bộ công lực vào tay trái, bắt lấy cổ tay trái của Liễu Hạc Đình đang từ từ tấn công đến trước. Đây gọi là tấn công để phòng thủ, lấy nhanh đánh chậm, mượn chiêu thức này để chiếm tiên cơ.
Chiêu thức bên tay trái Liễu Hạc Đình chính là công lực tuyệt học Bàn Cô Phủ, chấn động khắp giang hồ năm xưa.
Có thể nói, tuyệt chiêu này là tinh hoa của tất cả võ công trong thiên hạ, uy lực thật kinh người, biến hóa vô cùng kỳ dị. Vì thế số bảy làm sao có thể hóa giải nổi.
Chỉ nghe Liễu Hạc Đình lại hét lớn một tiếng, bất ngờ chàng thu hữu chưởng về.
Trong khi đó, một luồng gió mạnh theo tay trái chàng bắn về phía trước, xuyên thẳng qua chưởng phong của số bảy. Chỉ nghe số bảy "hự" lên một tiếng khô khốc. Tên số bảy lập tức cảm thấy ngực mình nóng như lửa cháy, kinh mạch toàn thân đều bị tê liệt. Tiếp theo là gã ngã đùng ra đất. Hai bàn tay đỏ như lửa của hắn, trong phút chốc đã trở lại bình thường.
Nên biết Liễu Hạc Đình nhìn thấy tình thế vừa rồi, chàng đã hiểu rõ tên số bảy chính là tên quan trọng nhất trong đám Ô Y Thần Ma. Bởi htế chàng tập trung toàn lực hạ gục tên này trước. Đây gọi là giết tướng để uy hiếp ba quân.
Võ công tên số bảy tuy cao, nhưng so với Liễu Hạc Đình quả là còn thua kém xa.
Mọi diễn biến vừa rồi chỉ xảy ra trong tích tắc. Liễu Hạc Đình sau khi thu chiêu về, chàng không thèm nhìn số ba mươi bảy một cái, liền lập tức xoay người lại, ba tên Ô Y Thần Ma kia quả nhiên đang bổ nhào về phía chàng như ba con hổ điên.
Ba tên này tuy võ công không mấy lợi hại. Nhưng vì trong lòng đang giận dữ nên bọn chúng dồn hết toàn lực, liên thủ lại với nhau xuất chiêu cho nên uy lực cũng thập phần kinh người.
Liễu Hạc Đình liền thối lui ra sau ba bước, tránh né những thế công kích của chúng.
Nào ngờ chân chàng vừa lui ra sau, đột nhiên nghe thấy mấy tiếng gió rít từ phía sau.
Tuy trước sau đều có địch, trong lòng chàng vẫn không hoảng loạn, chàng đưa tay ra sau quơ một vòng, ám khí của gã đại hán tóc đỏ đang phóng đến liền nằm gọn trong tay chàng.
Hai mày Liễu Hạc Đình hơi chau lại thủ chưởng của chàng liền xuyên thẳng vào chưởng pháp của ba tên Ô Y Thần Ma. Mới nhìn giống như chàng tự đưa đầu vào chỗ chết, nhưng kỳ thực ra thì vô cùng tuyệt diệu, khiến cho bọn chúng không dám phát ra ám khí nữa.
Lúc này cả ba tên đều cùng xuất thủ, uy lực tuy mạnh nhưng không sao phối hợp được.
Đây cũng chính là điều đại kỵ trong khi liên thủ chống địch.
Liễu Hạc Đình ngầm cười thầm, vì chàng biết chắc phần thắng đã nằm trong tay mình.
Hai tay gã đại hán tóc đỏ đều có cầm mấy viên đạn hoàn. Ánh mắt gã nhìn Liễu Hạc Đình như muốn ăn tươi nuốt sống chàng. Tuy gã không thể ra tay, nhưng tuyệt đối không bao giờ bỏ qua cơ hội nế có thể. Lúc này nhìn thấy đồng đảng của mình đang mãnh liệt tấn công Liễu Hạc Đình, tinh thần gã phấn chấn hẳn lên, miệng hét lớn:
- Hạ tên tiểu tử này trước, sau đó cho hắn cùng tên Tây Môn Tiếu Âu kia nếm cùng mùi vị.
Gã vừa dứt lời, Liễu Hạc Đình đột nhiên cười một tràng dài. Toàn thân chàng co lại, hai tay đưa chệch sang một bên, nắm lấy chân phải gã đại hán bên trái, đá vào bụng dưới gã trước mặt. Đồng thời tay chàng cũng chụp lấy hữu quyền của gã đại hán trước mặt, đánh thẳng vào mặt gã đại hán bên phải. Sau đó chàng xoay nhẹ người lướt ra sau gã đại hán trước mặt, song quyền đánh thẳng.
Không thèm đưa mắt nhìn ba tên Ô Y Thần Ma ra sao, chàng nhanh như chớp lướt đến trước mặt gã đại hán tóc đỏ. Tên đại hán tóc đỏ số ba mươi bảy liền quát lớn một tiếng, mười mấy viên đạn hoàn trong tay y, cùng lúc đánh thẳng về phía trước.
Nào ngờ Liễu Hạc Đình lại lắc người một cái, đã vòng ra phía sau lưng hắn ta. Số ba mươi bảy còn chưa kịp xoay người lại, đã cảm thấy khuỷu tay tê buốt. Rồi một tiếng "ầm" tiếp theo sau toàn thân gã đổ nhào xuống trước mặt Liễu Hạc Đình. Trong khi vòng ra sau lưng gã, Liễu Hạc Đình đã điểm vào Huyết Hải đại huyệt bên dưới khuỷu tay gã.
Cùng thời gian đó, ba tên Ô Y Thần Ma phía bên kia cũng diễn ra khá sôi nổi. Chân của tên đại hán bên trái đá trúng vào Thử Hề huyệt ở bụng dưới của gã đại hán đối diện.
Hữu quyền của gã đại hán đối diện đánh trúng giữa mặt gã đại hán bên phải. Tả chưởng của hắn đánh trúng giữa ngực bên trái.
Còn gã đại hán trước mặt bị Liễu Hạc Đình đấm thẳng từ phía sau, toàn thân ngã nhào về phía trước. Đúng lúc tả quyền của gã đánh thẳng vào yết hầu gã đại hán bên trái, trong khi ngũ chi bên phải bóp nát hữu quyền của gã đại hán đối diện. Đồng thời trong khi đó ngực gã cũng trúng một quyền của đối phương.
Sau một hồi đánh nhằm lẫn nhau, cả ba tên đều đồng thét lên một tiếng, thân hình lảo đảo muốn ngã xuống đất.
Trong khi số ba mươi bảy bên kia ngã xuống, thì ba gã đại hán bên này cũng đổ xuống theo.
Liễu Hạc Đình đưa mắt nhìn một vòng. Bọn Ô Y Thần Ma hùng hổ vừa rồi, lúc này đều đã nằm dài dưới đất.
Liễu Hạc Đình trầm ngâm hồi lâu, sau đó chàng bước đến trước số bảy, cúi người xuống.
Tay trái chàng nắm lấy áo gã, tay phải kéo mảnh vải che mặt xuống. Mảnh vải che mặt gã số bảy vừa được kéo xuống, trong lòng Liễu Hạc Đình không khỏi thất kinh, gần như không nhịn được muốn kêu lớn lên.
Diện mạo của tên số bảy này, không ngờ giống y như tên số ba mươi bảy vừa rồi.
Không có lông mày, không có mũi, không có hai môi, cái gì cũng không có mà chỉ là một khối thịt đỏ hồng, cùng ba cái lỗ đen mà thôi. Đó là hai mắt và miệng.
Liễu Hạc Đình đưa tay quẹt mồ hôi trên trán. Sau đó chàng đi kéo tất cả khăn che mặt của bọn Ô Y Thần Ma đều chỉ là một khối thịt đỏ ngòm đáng sợ.
Thoạt nhìn, gương mặt của bọn Ô Y Thần Ma đều giống nhau như đúc, trông giống như bóng của một người biến hóa ra, lại giống như một đàn ác quỷ từ trong địa ngục ra.
Ánh đèn mờ ảo, trong gian phòng âm u, cảnh tượng ghê rợn này khiến cho Liễu Hạc Đình cứ ngỡ rằng mình đang đứng trong địa ngục. Nếu không phải vừa rồi chàng nghe được tiếng nói cười của bọn chúng, thì lúc này chàng không thể nào tin rằng, trên đời này lại có những con người giống như bọn Ô Y Thần Ma này.
Gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào, càng khiến cho cảnh tượng ghê sợ càng lạnh lùng hơn.
Đột nhiên, trong tiếng gió, Liễu Hạc Đình phảng phất nghe thấy tiếng gọi:
- Liễu Hạc Đình, Liễu lão đệ... Liễu Hạc Đình, Liễu lão đệ...
Tiếng gọi thứ nhất còn nghe có vẻ yếu ớt, nhưng đến tiếng thứ hai thì đã lớn và rõ ràng hơn. Hiển nhiên tiếng gọi này phát ra từ tiếng của một người, với tốc độ nhanh đang từ xa đến gần.
Liễu Hạc Đình tron glòng ngạc nhiên:
"Người này là ai? Tại sao lại gọi ta có vẻ gấp vậy?" Nên biết, người này bất luận là bạn hay thù, lúc này cũng không nên gọi chàng như vậy.
Nếu là kẻ địch thì y phải im lặng âm thầm ám toán chàng. Còn nếu như là bạn, tại sào huyệt kẻ địch, mà gọi lớn như vậy, há chẳng phải làm kinh động bọn chúng hay sao?
Liễu Hạc Đình liền nhanh lẹ lướt đến bên khe hở cửa. Bên ngoài là một đường hầm tối om. Cánh cửa vừa rồi lúc này đã được đóng chặt. Chàng do dự hồi lâu, không biết có nên trả lời lại người này hay không. Đột nhiên nghe "cạch" một tiếng. Một tia sáng trắng từ trên cao chiếu xuống rọi thẳng vào bên trong.
Liễu Hạc Đình liền ngầm vận chân khí áp sát mình vào sau cửa. Nhìn ra từ khe cửa, chàng thấy cánh cửa dẫn vào đường hầm lúc này đã từ từ hé mở.
Tiếp theo, từ phía trên có tiếng quát vọng xuống:
- Người ở bên dưới, bất luận là thù hay bạn cũng đều mau lên gặp mặt ta!
Giọng nói uy nghiêm, âm thanh vang vang, giống như mệnh lệnh của vua truyền ra cho quần thần, nào giống với người giang hồ xông vào sào huyệt địch, trong khi chưa biết rõ tình hình của địch.
Vừa nghe thấy tiếng gọi kia, trong lòng Liễu Hạc Đình chợt nghĩ ngay đến một người:
"Nhất định là y, ngoài y ra không một ai có giọng nói hào khí như thế cả." Chỉ nghe "ầm" một tiếng, cánh cửa dẫn vào đường hầm bị người kia đá tung ra. Từ phía bên dưới nhìn lên, chỉ thấy chân người kia mang hài cỡ lớn, quần dài rộng ống. Hai chân người kia hơi dang ra, đứng bên mép lối vào đường hầm. Tuy không nhìn thấy người ở phía trên, nhưng chàng cũng có thể đoán ra được nngười này nhất định có một thân hình cao lớn.
Liễu Hạc Đình đảo mắt một vòng vừa định lên tiếng, nào ngờ người kia đã cất giọng quát:
- Liễu Hạc Đình, Liễu lão đệ của ta. Nếu như bị bọn gian tà các ngươi giam giữ ở đây thì các ngươi mau thả ra ngay, nếu không... hừ hừ...
Đến lúc này Liễu Hạc Đình mới biết rõ người này là ai. Trong lòng chàng không khỏi cảm thấy buồn cười, cũng như cảm kích. Buồn cười vì nếu ở đây không có kẻ địch, dựa vào võ công của người này chỉ có bại mà không có thắng. Nhưng ngữ khí ngược lại nghe có vẻ chỉ cần giơ tay lên, y liền có thể chế phục kẻ địch được ngay.
Nhưng chàng và người này chỉ mới gặp mặt một lần. Thế mà y dám chịu mạo hiểm tánh mạng đến đây cứu chàng. Điều này khiến chàng bội phần cảm kích.
Nghĩ đến đây, Liễu Hạc Đình liền cất giọng gọi lớn:
- Tâu Môn lão trượng... Tâu Môn tiền bối...
Lách nhẹ người qua cửa, chàng liền vọt ra ngoài. Đúng lúc ấy, bên trong đường hầm cũng có một người xông vào.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều kêu lên mừng vui, vịn lấy vai đối phương một hồi lâu, nhưng vẫn không thốt thành lời.
Cách biệt một khoảng thời gian, Thường Bại Quốc Thủ Tây Môn Âu tính cách vẫn như trước đây, nhưng diện mạo có vẻ tiều tụy đi rất nhiều. Liễu Hạc Đình vừa nhìn thấy, đã vội vọt miệng hỏi:
- Tâu Môn tiền bối, tại sao tiền bối biết tại hạ ở nơi đây?
Tây Môn Âu lắc mạnh vai Liễu Hạc Đình hai cái, đột nhiên cười lớn nói:
- Uẩn khúc bên trong chuyện này rất dài dòng, đợi ta...
Đột nhiên lão ngưng cười, khẽ nói:
- Không phải lão đệ bị giam giữ tại đây sao? Còn bọn chúng đâu?
Liễu Hạc Đình ngầm cười thầm:
"Ở đây nếu như có địch, bị tiếng cười vừa rồi của lão, chẳng phải đã làm kinh động đến chúng sao. Vậy cần gì phải nói khẽ như thế!" Thế nhưng chính điều này càng làm cho lão nhân hào sảng này trở nên đáng yêu hơn.
Liễu Hạc Đình mỉm cười nói:
- Đã giải quyết rồi!
Tây Môn Âu cười ha ha nói:
- Tuyệt! Tuyệt! Lão phu cũng nghĩ bọn chúng không thể nào giam giữ được lão đệ.
Giọng nói của lão rất sảng khoái giống như đây là điều tất nhiên. Lão đâu biết rằng Liễu Hạc Đình đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm, mới có thể thoát khỏi tay của bọn Ô Y Thần Ma.
Tây Môn Âu lại cười lớn:
- Liễu lão đệ, ta và lão đệ chia tay một thời gian chưa được bao lâu. Nhưng trong khoảng thời gian này, ta đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện. Ái nữ của ta, từ lúc sau khi tạm biệt lão đệ, nó cũng đã âm thầm lén bỏ trốn rời khỏi ta. Nó để lại cho ta một mảnh giấy, nói rằng phải đi tìm một kiếm khách có đeo mặt nạ, có võ công cao nhất trong võ lâm.
Tây Môn Âu cười nhạt, nói tiếp:
- Lão phu ta chỉ có một đứa con gái này, vậy mà nó không từ biệt đã vội bỏ đi, trong lòng ta đương nhiên vô cùng khó chịu. Nhưng việc này cũng không thể trách nó, mà chỉ trách lão phu. Ai! Võ công của lão phu quá kém, nên không thể truyền kiếm thuật lại cho nó, nhưng lại muốn nó trở thành tuyệt đại kiếm thủ trong võ lâm.
Liễu Hạc Đình ngầm thở dài một tiếng, nói:
- Việc này cũng bởi tại hạ, tại hạ không nên nói với cô ấy...
Tây Môn Âu mỉm cười, xua tay, cắt ngang giọng chàng:
- Yến nhi tuy tuổi đã không còn nhỏ, nhưng xử sự việc đời còn giống như một đứa trẻ.
Bây giờ nó một mình phiêu bạt giang hồ, lão phu đương nhiên là không yên tâm chút nào.
Lão phu vốn định đi tìm kiếm thử, nhưng hôm đó đã hứa với lão đệ, nên đanh mang theo hai thiếu nữ bị trúng mê dược trở về vùng Giang Nam, để tìm lai lịch của loại mê dược này.
Đồng thời thuận tiện cũng có thể dò la tin tức của Yến nhi.
Giọng nói lão từ từ chậm rãi, nhưng lão đâu biết rằng Liễu Hạc Đình đang nôn nóng vạn phần. Bọn Ô Y Thần Ma chàng vẫn chưa phát hiện ra, sự tình Phi Hạc Sơn Trang càng không biết ra sao. Chàng không nhịn được ho khẽ hai tiếng, vụt miệng hỏi:
- Lai lịch của loại mê dược kia, tiền bối đã tìm ra được chưa?
Tây Môn Âu ngửa mặt lên cười lớn:
- Trên đời nàyhá có chuyện lão phu không tìm ra đáp án sao?
Đột nhiên hai tay lão vỗ mạnh gọi lớn:
- Tâu Môn Diệp, Tâu Môn Phong, hai ngươi cũng xuống đây đi. Liễu công tử quả nhiên ở dưới này.
Liễu Hạc Đình hai mày chau lại, bụng nghĩ thầm:
"Tâu Môn Diệp cùng Tâu Môn Phong này là ai? Lẽ nào họ cũng biết mình sao?" Trong lòng vẫn còn ngạc nhiên, Liễu Hạc Đình nghe thấy phía trên có tiếng nhỏ nhẹ, dịu dàng đáp:
- Phụ thân! Con sẽ xuống ngay.
Liễu Hạc Đình chợt hiểu:
"Hóa ra lão ta đã tìm được ái nữ rồi sao?" Đột nhiên từ trên cao nhảy xuống hai thiếu nữ mặc thanh y. Cả hai đều hướng về Liễu Hạc Đình thi lễ.
Tây Môn Âu cười ha ha nói:
- Hai ái nữ này của lão, lão đệ chắc nhận ra chứ?
Liễu Hạc Đình cũng hành lễ đáp lại. Quan sát hai thiếu nữ một lượt, chàng liền bật cười nói:
- Hóa ra là các ngươi!
Hướng ánh mắt về phía Tây Môn Âu, chàng cười khen ngợi nói:
- Tiền bối quả nhiên đã tìm ra được thuốc giải. Chúc mừng tiền bối thu nhận được hai ái nữ.
Hóa ra hai thiếu nữ kia chính là a hoàn của Nam Hoang công tử đã bị trúng mê dược.
Tây Môn Âu vuốt râu cười nói:
- Vì để tìm ra thuốc giải, trên đường đi lão đã thử qua hơn bảy trăm lại thảo dược, mới phát hiện ra loại mê dược này có thần phần chủ yếu là hoa cây Anh túc, có xuất xứ từ Tây Thổ Thiên Trúc. Ngoài ra còn có thêm Kim Tiền Thảo, Tiên Nhơn Linh, Vô Tử Hoa... tất cả bảy loại trộn thành. Nếu dùng ít thì không nguy hại đến võ công, nhưng mà trở nên nghiện.
Liễu Hạc Đình đã cảm thấy hứng thú về vấn đề này, không khỏi vọt miệng hỏi:
- Nếu sau khi nghiện phải làm thế nào?
Tây Môn Âu thở dài một tiếng:
- Sau khi đã nghiện, nếu như lúc đến cơn nghiện mà không có thuốc, sự đau khổ sẽ khiến người ta dễ nghe lời. Lúc đó nếu kêu hắn ta cắt mũi mình để đổi lấy một viên mê dược để dùng, hắn ta nhất định sẽ cam tâm tình nguyện làm ngay.
Giọng lão vừa hơi dừng lại, đã thấy Liễu Hạc Đình đang cúi đầu trầm tư, hai mày chau lại, mắt nhìn chăm chăm xuống đất, như đang suy nghĩ một vấn đề cực kỳ quan trọng.
Một hồi lâu sau, Liễu Hạc Đình đột nhiên ngẩng đầu lên, chậm rãi nói:
- Nếu như có người cho ai đó dùng loại mê dược này. Đợi sau khi người kia nghiện, bèn dùng thuốc này làm áp lực. Người nghiên căn bản không có cách gì phản kháng lại sao?
Tây Môn Âu gật đầu nói:
- Đúng là như vậy!
Liễu Hạc Đình thở dài một tiếng nói:
- Nếu là như vậy thì những việc này đã có chút manh mối. Chỉ cần ra công chút nữa là có thể điều tra ra chân tướng của việc này.
Chợt chàng nhớ đến một chuyện liền đổi giọng hỏi Tâu Môn Diệp và Tâu Môn Phong:
- Đêm đó kẻ hạ độc hai người, hai người có nhìn thấy kẻ đó hay không?
Tâu Môn Diệp lắc đầu, cúi xuống đáp:
- Không hề nhìn thấy!
Tâu Môn Phong trầm tư giây lát, nói:
- Trong lúc mơ hồ nô tỳ chỉ thấy một bóng người lướt ra ngoài. Lúc đó ánh sáng yếu ớt, nên không nhìn thấy rõ chi tiết. Nhưng nô tì có thể nhận ra được vóc dáng người kia không to lớn.
Liễu Hạc Đình vừa nghe vừa gật đầu.
Tâu Môn Diệp ngước mắt nhìn Tây Môn Âu, Tây Môn Âu thở ra một tiếng nói:
- Có gì cứ nói thẳng ra đi!
Tâu Môn Diệp cúi đầu, chậm rãi nói:
- Đêm đó, bọn nô tỳ quả thật vô cùng mệt mỏi, nên đã đi ngủ rất sớm. Độ khoảng vào canh ba, vị cô nương đi cùng với công tử đột nhiên nhảy từ cửa sổ vào bên trong.
Dừng lại lấy hơi, rồi Tâu Môn Diệp nói tiếp:
- Lúc ấy nô tỳ vừa chợt tỉnh giấc, nhìn thấy vị cô nương kia trong tay cầm hai cái bát từ ngoài cửa sổ nhảy vào. Nhưng không hề phát ra một tiếng động nhỏ, thậm chí ngay cả tiếng bát khua cũng không hề có. Khi ấy trong phòng không một ánh đèn, nhưng ánh sáng trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào, vẫn có thể nhìn thấy được vị cô nương kia đang mỉm cười. Sau đó vị cô nương gọi bọn nô tỳ dậy, nói rằng sợ bọn nô tỳ đói, cho nên cô ta mang thức ăn vào cho bọn nô tỳ dùng.
Nói đến đây, Tâu Môn Diệp khẽ thở dài một tiếng, nói tiếp:
- Lúc ấy trong lòng bọn nô tỳ vô cùng cảm kích, liền lập tức uống hết hai bát canh nóng ngay.
Liễu Hạc Đình hai mày chau lại, sắc mặt chợt thay đổI:
- Sau khi uống xong, phải chăng liền...
Trong lòng chàng vừa phẫn nộ lại vừa đau khổ. Giọng nói chàng đã trở nên run run.
Tâu Môn Diệp thở dài một tiếng:
- Sau khi uống loại thuốc này, không nhất định sẽ lập tức phát tác ngay.
Sắc mặt Liễu Hạc Đình mỗi lúc một khó nhìn hơn. Tây Môn Âu lại thở dài:
- Sự thật tuy như thế, nhưng đêm đó bọn họ còn ăn những món khác... Ai! Vị cô nương đi cùng với lão đệ trông có vẻ thùy mị, dịu dàng nhưng không biết lai lịch thế nào. Nếu cũng giống như lão đệ là đệ tử danh môn chánh phái, thế thì việc này bên trong còn có uẩn khúc khác.
Liễu Hạc Đình cúi đầu nghĩ ngợi thật lâu, từ từ nói:
- Hiện giờ nàng đã là thê tử của tại hạ.
Tây Môn Âu đưa tay vuốt râu, mặt chợt biến sắc, vọt miệng hỏi lại:
- Thật vậy không?
Liễu Hạc Đình hạ giọng nói:
- Nhưng bọn tại hạ gặp nhau chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên, cho đến tận bây giờ... Ai!
Đầu vẫn không ngẩng lên, chàng liền đem tất cả mọi chuyện thuật lại đầy đủ.
Tây Môn Âu sắc mặt cũng chợt trở nên nghiêm trọng dị thường, lão hết sức tập trung lắng nghe Liễu Hạc Đình kể:
- Coí một hôm bọn tại hạ đi ngang qua một ngôi miếu hoang. Tại hạ nhìn thấy nàng đột nhiên chạy vào bên trong miếu, quỳ xuống trước hương án, vì tại hạ mà cầu nguyện. Lúc ấy trong lòng tại hạ thập phần cảm kích.
Nghe đến đây, sắc mặt vốn nghiêm trọng của lão đột nhiên biến đổi. Lão không nhịn được liền vọt miệng cắt ngang lời chàng:
- Miếu hoang... miếu hoang...
Liễu Hạc Đình ngạc nhiên nhìn lão ta, trong khi lão ta nhìn lại chàng với vẻ nghiêm trọng.
Cả hai nhìn nhau như thế thật lâu. Chỉ thấy sắc mặt Tây Môn Âu vừa kinh ngạc phẫn nộ, lại vừa tỏ ra tiếc rẻ, chậm rãi nói:
- Có một lần lão đệ đã hỏi về Tây Môn Tiếu Âu, phải chăng hắn cũng có liên quan đến chuyện này? Lão đệ có thể nói ra việc này được không?
Liễu Hạc Đình khẽ gật đầu nhè nhẹ, cho tay vào trong người. Khi những ngón tay chạm vào hciếc bình ngọc kia... Chàng đột nhiên nhớ đến thanh y thiếu nữ đã trao cho chàng chiếc bình này. Lúc này trong đầu chàng dường như đã nghĩ ra được điều gì.
Thế rồi chàng đứng ngẩn người ra trầm ngâm thật lâu. Trong khi đó Tây Môn Âu vô cùng sốt ruột chờ câu trả lời của chàng. Còn Tâu Môn Diệp cùng Tâu Môn Phong đứng im lặng cúi đầu, không dám mở miệng nói một lời.
Trong bóng đêm thanh vắng, chỉ nghe phía sau cửa gian phòng có tiếng rên rỉ đau khổ.
Nhưng tiếng rên kia mỗi lúc một rõ hơn.
Tây Môn Âu chau mày hỏi:
- Trong gian phòng này còn có người sao?
Lúc này Liễu Hạc Đình cũng nghe thấy những tiếng rên kia. Chàng biết rõ thủ pháp điểm huyệt của mình tuyệt đối không làm cho người khác đau đớn. Vậy tại sao bọn chúng lại phát ra những tiếng rên rỉ đau khổ như thế?
Nghĩ đến đây, trong lòng chàng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, liền xô cửa bước nhanh vào trong.
Tây Môn Âu cũng bước vào theo. Ánh mắt sắc bén của lão nhìn một lượt, miệng liền lên tiếng nói:
- Quả nhiên là bọn Ô Y Thần Ma!
Dưới ánh đèn mờ ảo, những tiếng rên rỉ thê luơng cùng với sự âm u của gian phòng, bất chợt khiến cho Tây Môn Âu cảm thấy ớn lạnh.
Liễu Hạc Đình bước nhanh đến bên số bảy. Chỉ thấy toàn thân gã tuy không thể động đậy, nhưng y phục thì không ngừng run lên từng hồi, trông giống như đang có muôn ngàn con rắn đang bò bên trong y phục của gã vậy. Gương mặt đỏ au xấu xí của gã, lúc này lại hiện lên vẻ đau khổ tột cùng. Hai mắt gã lờ đờ như không trông thấy gì.
Liễu Hạc Đình đứng ngạc nhiên nhìn gã hồi lâu. Sau đó chàng cúi người xuống vỗ lene người số bảy ba cái giải huyệt cho gã, trầm giọng nói:
- Các ngươi tại sao...
Chàng chưa kịp dứt câu, chỉ thấy số bảy sau khi được giải huyệt, y lập tức run rẩy co người lại như con tôm bị bỏ vào nồi nước sôi.
Sau một trận vật vã dữ dội, gã cho bàn tay run lẩy bẩy vào trong người lấy ra một chiếc hộp ngọc nhỏ màu đen. Ánh mắt mờ đục của gã lập tức sáng rỡ, tay trái cầm chặt chiếc hộp, trong khi tay phải run rẩy mở nắp.
Liễu Hạc Đình nhìn xung quanh một lượt, tất cả bọn Ô Y Thần Ma đang rên rỉ đau đớn.
Trong lòng chàng kinh ngạc và nghi ngờ lẫn lộn. Chàng không thể nào đoán ra được bên trong chiếc hộp thật ra đựng thứ gì, tại sao giống như bùa chú thần kỳ, có thể khiến cho số bảy thần tình thay đổi nhanh như vậy.
Chỉ thấy số bảy vẫn chưa mở được nắp hộp. Tây Môn Âu đang đứng quan sát nãy giờ liền lướt đến, đoạt lấy chiếc hộp trong tay gã.
Số bảy lại kêu một tiếng thảm thiết, bất ngờ từ dưới đất bật dậy bổ nhào về phía Tây Môn Âu. Sự nôn nóng và giận dữ trong mắt y tựa như Tây Môn Âu đang đoạt đi tánh mạng của gã vậy.
Liễu Hạc Đình hơi đưa tay lên, nhẹ nhàng điểm trúng huyệt Huyết Hải của gã. Số bảy lại ngã phịch xuống đất.
Liễu Hạc Đình chỉ thấy sự nôn nóng, phẫn nộ trong mắt gã lúc này đã biến thành tuyệt vọng, cầu xin nhìn Liễu Hạc Đình. Tuy toàn thân gã không cử động được, nhưng miệng thì có thể nói được:
- Cầu... cầu xin... ngươi... chỉ cần... một viên... một viên...
Tiếng van xin của gã giống như một người đang bị khát giữa sa mạc.
Liễu Hạc Đình hai mày nhíu lại, giọng ngạc nhiên hỏi:
- Thật ra đây là chuyện gì?
Chàng vừa dứt lời, Tây Môn Âu đã đưa bàn tay có cầm chiếc hộp ngọc, đến trước mặt Liễu Hạc Đình chậm rãi nói:
- Lão đệ có biết đây là gì không?
Liễu Hạc Đình đưa mắt nhìn vào tay lão, chỉ thấy bên trong chiếc hộp đã được mở nắp có sáu bảy viên thuốc đen, tỏa ra mùi thơm mê hồn khó tả.
Mùi thơm kia hòa vào trong gió đưa đến mũi số bảy. Ánh mắt gã lập tức sáng lên, gương mặt bắt đầu co giật. Nếu không phải toàn thân không thể cử động được, nhất định hắn ta sẽ bổ về phía lão giật chiếc hộp bất chấp cả sĩ diện. Nhưng trong lúc này gã chỉ có thể van xin mà thôi:
- Cầu... cần xin... ngươi... chỉ cần... một viên... một viên...
Liễu Hạc Đình hơi nghĩ ngợi, cất giọng hỏi:
- Chẳng lẽ loại mê dược vừa rồi tiền bối nói, chính là những thứ này sao?
Tây Môn Âu gật đầu nói:
- Đúng thế...
Lão thở dài một tiếng, lại nói:
- Lúc nãy vừa bước vào nơi đây, nhìn thấy cảnh tượng này, ta đã đoán ra được những tên này đều đã nghiện mê dược. Những khi lên cơn nghiện, xương thịt bọn chúng đều cảm thấy đau nhức. Bởi hế bọn chúng mới phát ra những tiếng rên.
Tây Môn Âu vừa dứt lời, Liễu Hạc Đình không khỏi vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Một viên thuốc nhỏ như thế, lại có mê lực lớn vậy sao?
Tây Môn Âu gật đầu:
- Viên thuốc tuy nhỏ, nhưng tất cả bọn chúng đều không tiếc vinh dự, thanh danh, địa vị, tiền đồ, thậm chí cả tính mạng để được đổi lấy nó.
Liễu Hạc Đình nhìn không chớp mắt vào những viên thuốc trong tay Tây Môn Âu, mà trong lòng không khỏi vừa cảm khái, bi ai. Chàng từ từ đưa tay ra cầm lấy chiếc hộp, rồi chìa đến trước mặt số bảy trầm giọng hỏi:
- Ngươi có phải là truyền nhân của bang hội Thái Dương Quyền không?
Trong mắt số bảy lộ vẻ kinh nạc và sợ hãi, giống như độc xà bị người bóp chặt lấy đầu vậy. Nhưng thần trí của gã lúc này đều tập trung hết vào chiếc hộp trong tay Liễu Hạc Đình.
Giọng gã run run đáp:
- Đúng vậy... Tiểu nhân... Chính là Trương Thất.
Tây Môn Âu liền vọt miệng nói:
- A! Không ngờ người này chính là Chấn Thiên Thiết Chưởng Trương Thất.
Nên biết rằng, Chấn Thiên Thiết Chưởng Trương Thất vốn rất nổi danh trên giang hồ.
Ngay cả Tây Môn Âu cũng không thể nào ngờ rằng y lại rơi vào tình cảnh thê thảm như thế.
Liễu Hạc Đình hơi cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên chàng lướt đến trước gã đại hán số ba mươi bảy, cúi người xuống.
Ánh mắt của gã cũng nhìn Liễu Hạc Đình với ý van xin, cầu khẩn. Cuối cùng gã cũng cất giọng run run nói:
- Van xin... ngươi... chỉ cần một viên...
Liễu Hạc Đình ngầm than thầm một tiếng, nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên hạ giọng hỏi:
- Nhập Vân Long Kim Tứ trong Quan Ngoại Ngũ Long, có phải là do ngươi giết không?
Ánh mắt số ba mươi bảy không khỏi kinh ngạc, nhưng cuối cùng gã cũng gật đầu đáp:
- Đúng... vậy...
Giọng chàng chợt run lên, quát:
- Ngươi là ai? Thật ra ngươi là ai?
Ánh mắt gã đầy vẻ sợ hãi, giọng khẽ run run đáp:
- Tiểu nhân... cũng là một trong Quan Ngọai Ngũ Long... Liệt Hỏa Long Quản Nhị...
Chính là tiểu nhân.
Liễu Hạc Đình chợt giật bắn người. Hóa ra câu nói trước lúc chết của Kim Tứ chính là:
"Thật không ngờ người giết ta chính là huynh đệ của ta!" Hai mày Liễu Hạc Đình nhíu lại, trong lòng không khỏi than thầm. Người này chỉ vì những viên thuốc trong chiếc hộp nhỏ mà nhẫn tâm giết chết huynh đệ của mình. Trong lòng không biết nên giận dữ hay là bi ai. Thế rồi chàng cũng không muốn nhìn ánh mắt van lơn, cầu khẩn của Liệt Hỏa Long Quản Nhị.
Quay người lại nhìn, Tây Môn Âu thấy thần sắc Liễu Hạc Đình có vẻ hơi đờ đẫn.
Trong lòng lão tự nhiên cảm thấy tiếc rẻ. Bởi vì quả thật lão không muốn nhìn thấy chàng thiếu niên anh tuấn này lại bị việc này hủy diệt đi.
Tây Môn Âu vỗ nhẹ vai Liễu Hạc Đình, than thở:
- Việc này cho đến bây giờ gần như đã có phần sáng tỏ, nhưng lão... Ai! Quả thật lão không muốn chân tướng của việc này làm tổn hại đến lão đệ.
Liễu Hạc Đình gượng cười, khẽ nói:
- Nhưng chân tướng của sự tình ngược lại không ai che giấu được.
Tây Môn Âu trong lòng cảm thấy đau đớn, trầm giọng nói:
- Lão đệ có biết tại sao lão đi tìm lão đệ không?
Liễu Hạc Đình khẽ lắc đầu nhè nhẹ.
Tây Môn Âu lại nói:
- Sau khi lão phu tìm ra được lai lịch của loại mê dược này, liền nghĩ ngay đến việc tìm kiếm lão đệ cùng ái nữ của lão. Trên đường đi đến Giang Nam, tại bờ sông Trường Giang, lão đã nhìn thấy một chiếc thuyền của Trường Giang Thiết Ngư Bang. Lúc đó là nửa đêm trên thuyền vẫn còn ánh đèn. Lão vốn có ân oán cũ với Thiết Ngư Bang nên bèn lên thuyền nghe ngóng thử.
Hơi dừng lại giây lát, trong mắt lão chớp hiện lên vẻ kinh hoảng, rồi lão lại tiếp:
- Nào ngờ khi lão bước lên thuyền nhìn, trên thuyền khắp nơi đầy máu tươi. Ngoài ra còn có cả một thi thể đang nằm. Gió sông lạnh lẽo thôi, khiến cho cảnh tượng này càng thêm rợn người hơn. Lão vừa định quay người bỏ đi, liền chợt nghe một giọng cười ghê rợn từ trong khoang thuyền mờ ảo truyền từ miệng một con người. Tiếp theo có một giọng nói:
"một cặp mắt... một đôi tai... trả lại cho ta... ngoài ra còn phần lãi." Lúc đó tuy lão phu không muốn gây thêm chuyện phiền phức. Thế nhưng trong đêm khuya, đột nhiên nghe thấy những lời này, lão đâu thể nào đứng khoanh tay làm ngơ.
Dừng lại nghỉ ngơi, sau đó lão lại nói tiếp:
- Lão liền lướt đến cửa khoang thuyền, đẩy mạnh cửa nhìn vào. Cảnh tượng bên trong, quả là khiến lão vĩnh viễn khó quên.
Tây Môn Âu hai mắt nhắm lại, hít sâu vào một hơi, rồi mới từ từ nói tiếp:
- Dưới ánh sáng mờ ảo bên trong khoang thuyền, một tên đại hán đang cầm dao cắt từng mảnh trên cơ thể đầy máu me của gã đại hán đối diện. Cứ mỗi đao, gã lại phá lên cười ghê rợn sau đó gã lấy những thứ đã được cắt xuống bỏ vào miệng nhai ngon lành.
Toàn thân Liễu Hạc Đình ớn lạnh, không nhịn được liền hỏi:
- Không biết tên đồ tể kia có huyết hải thâm thù gì với hắn ta, mà khiến cho gã...
Tây Môn Âu thở dài một tiếng, cắt ngang lời chàng:
- Người này nếu như đã chết, việc này có lẽ bớt tàn nhẫn.
Liễu Hạc Đình toàn thân chấn động:
- Chẳng lẽ... chẳng lẽ người kia...
Quả thật trên đời này không ngờ lại có người tàn nhẫn đến thế. Sự việc tàn nhẫn như thế, khiến cho Liễu Hạc Đình không sao hỏi tiếp được.
Tây Môn Âu tay vuốt râu, lại thở dài nói:
- Lão thấy người kia toàn thân bị chặt xé như vậy, chẳng những y không hề động đậy.
Thậm chí cả tiếng rên la cũng không, nên tưởng rằng hắn ta đã chết. Nhưng nhìn kỹ, cứ mỗi nhát đao của gã hán tử mù kia chém xuống, thì thịt trên người y lại run lên một hồi. Ai!
Không giấu gì lão đệ, đến lúc ấy lão phu mới phát hiện hắn ta bị điểm huyệt bằng thủ pháp vô cùng lợi hại. Các kinh mạch trên người y đều cứng đơ, thậm chí ngay cả tiếng rên cũng không thể phát ra được.
Liễu Hạc Đình lấy làm ngạc nhiên, vọt miệng nói:
- Trong võ lâm đương thời, những người có thủ pháp điểm huyệt như vậy không phải là nhiều. Người có võ công như thế tại sao lại dùng thủ đoạn ác độc như vậy. Việc này khiến tại hạ không sao tưởng tượng được.
Tây Môn Âu hơi gật đầu, nói:
- Lúc đó trong lòng lão cũng nghĩ như thế. Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cảm thấy vô cùng bất nh~ân. Trong lòng chỉ nghĩ hai người bất luận ai đúng ai sai, cũng đều không thể đối xử với nhau tàn nhẫn như vậy. Thế rồi lão bước đến đoạt lấy thanh đao trong tay gã đại hán mù. Nào ngờ hắn ta thất kinh, hoảng sợ kêu lên một tiếng, rồi hôn mê bất tỉnh.
Lão dừng lại một hồi, nói tiếp:
- Lão đã tốn nhiều công sức, mới làm cho hắn ta tỉnh trở lại. Sau khi thần trí đã an định, hắn mới đem toàn bộ sự việc, từ đầu đến cuối kể lại với lão. Hóa ra toàn bộ sự việc này đều do một thiếu nữ tuyệt sắc, mặt y phục đỏ gây nên. Thiếu nữ kia muốn tìm thuyền sang sông, lại muốn trong một đêm phải tới được Hổ Khưu. Người của Thiết Ngư Bang đã làm phật lòng cô nương kia, vì thế tất cả mọi người trên thuyền đều bị giết hết.
Tuy lão đã thuật lại sự việc một cách sơ lược, nhưng đã khiến Liễu Hạc Đình cảm thấy chấn động, biến sắc nói:
- Thiếu nữ tuyệt sắc mặc y phục đỏ kia... chẳng lẽ Thuần Thuần thật sự đã đến kịp đây rồi sao? Nhưng... cô ấy đã hôn mê rồi cơ mà!
Tây Môn Âu ngầm than dài một tiếng. Lão biết rằng cho đến tận bây giờ, chàng thiếu niên này vẫn hy vọng thê tử của mình không liên quan đến chuyện này. Bởi vì cho đến hiện giờ, chàng vẫn còn nặng tình với nàng. Chàng đã dùng tình cảm chân thành đối xử với nàng.
Ngược lại nhận lấy sự lừa gạt giả dối. Việc này quả thật khiến cho người khác phải đồng tình, bi ai.
Tây Môn Âu lại thở dài một tiếng, nói:
- Nào ngờ đúng lúc đang tra hỏi chân tướng của hai gã đại hán, Diệp Nhi cùng Phong Nhi đứng bên ngoài đột nhiên thét lên một tiếng kinh hãi. Lúc ấy lão không biết đã xảy ra chuyện gì, nên liền lập tức vọt ra ngoài. Trong bóng đêm, chỉ thấy một gã hán tử mặc y phục trắng, thần thái phi phàm, trên mặt có đeo mặt nạ, không biết từ đâu lướt lên trên thuyền. Gã hán tử kia đứng yên bất động trên mũi thuyền, hai mắt nhìn lão chăm chăm không chớp.
Liễu Hạc Đình kinh ngạc kêu lên một tiếng, vọt miệng nói:
- Bạch y nhân! Tại sao y cũng đến Giang Nam?
Tây Môn Âu chậm rãi nói tiếp:
- Lão chỉ thấy hai mắt bạch y nhân kia sắc lạnh như hai lưỡi dao. Nhìn cách ăn mặc của y lão đã đoán được người này nhất định là bạch y nhân, đệ nhất thần bí kiếm khách xuất hiện trên giang hồ gần đây. Lão vừa định hỏi y đến đây vì mục đích gì? Nào ngờ y đã cười nhạt nói với lão: "Các hạ có phải chính là Tâu Môn tiền bối ở Hổ Khưu, Giang Nam không?" Liễu Hạc Đình hơi nhíu mày lại, trong lòng cảm thấy kỳ quặc. Chàng biết rõ bạch y nhân tính tình vốn cao ngạo, nhưng lại xưng hô với Tây Môn Âu bằng các hạ, tiền bối. Đây là việc chàng không bao giờ ngờ đến. Liễu Hạc Đình không nhịn được, buông khẽ một tiếng:
- Đây quả là kỳ quái!
Tây Môn Âu tiếp lời:
- Đây đúng là một chuyện kỳ quái. Lúc đó trong lòng lão cảm thấy rất làm lạ, không hiểu tại sao y lại biết danh tánh lai lịch của lão. Không ngờ y không đợi lão trả lời, liền nói tiếp: "Các hạ xin cứ yên tâm, lệnh ái vẫn bình an vô sự?" Giọng y lạnh lùng, lời nói ngắn gọn. Nghe xong lão liền hỏi tại sao y biết được tông tích ái nữ của lão?
Trong lòng Liễu Hạc Đình cũng cảm thấy nghi hoặc không hiểu. Chỉ nghe Tây Môn Âu nói tiếp:
- Bạch y nhân do dụ hồi lâu, rồi mới nói: "Lệnh ái đã theo tại hạ học kiếm, do sợ phân tâm nên không muốn đến gặp các hạ." Lão vừa nghe tiểu nữ vì luyện kiếm mà ngay cả phụ thân cũng không muốn gặp mặt, trong lòng không khỏi vô cùng giận dữ. Đợi đến khi lão bình tĩnh lại, định hỏi tiếp y vài câu thì y đã vội xoay người bỏ đi.
Liễu Hạc Đình trong bụng nghĩ thầm:
"Người này hành sự quả là khiến người ta khó hiểu." Chàng lại nghĩ tiếp:
"Y sỡ dĩ chịu gọi người ta là tiền bối, chẳng qua cũng chỉ vì thiếu nữ kia." Nghĩ đến đây trong lòng chàng không khỏi cười thầm. Nhưng sau khi cười xong, lòng chàng không khỏi cảm thấy bi ai, bởi vì chàng không thể nào không nghĩ đến Đào Thuần Thuần.
Tây Môn Âu hít sâu vào một hơi, nói tiếp:
- Lão vừa nhìn thấy y bỏ đi, liền cất giọng nói lớn: "Bằng hữu, xin dừng bước!" Đồng thời vọt người đuổi theo. Y không thèm quay đầu lại, đột nhiên đưa tay vung mạnh về phía sau. Trong bóng đêm, chỉ thấy một ánh sáng bạc phóng thẳng về phía đại huyệt Tương Đài trước ngực lão. Lão phu lập tức hơi chậm bước lại, đưa tay ra đón lấy vật kia. Nào ngờ trong lúc lão hơi chậm bước lại, bạch y nhân kia đã vọt người lên không lướt đi hơn mười trượng ngoài.
Lão khẽ thở dài một tiếng, như ngầm khen ngợi thân pháp cao cường của bạch y nhân, lại giống như đang tự trách khinh công của mình. Thế rồi lão lại tiếp:
- Mắt nhìn thấy bạch y nhân mất dạng trong cánh rừng cạnh bờ sông, lão biết có đuổi theo cũng chẳng kịp, nên đứng lại trên thuyền. Trong lúc vô ý lão đã bắt được một ám khí đang nằm trong tay, trong lòng chợt thất kinh. Vừa rồi trong bóng đêm, bạch y nhân tuy không quay đầu lại, nhưng ám khí y phóng ra vô cùng chính xác. Trong lòng lão phu đã cảm thấy vô cùng khâm phục, bây giờ nhìn lại, ám khí này không ngờ lại là một mảnh giấy được vo tròn.
Liễu Hạc Đình hơi gật đầu nhè nhẹ, cắt ngang giọng lão:
- Nếu luận về võ công, bạch y nhân này quả là mãnh hổ trong thiên hạ. Cònnếu về hành sự, người này cũng tựa như thần long ở trên trời, thấy đầu mà không thấy đuôi.
Tây Môn Âu gật đầu nói:
- Tất nhiên lão lập tức mở tờ giấy kia ra xem ngay. Quả nhiên nét chữ trên tờ giấy chính là của ái nữ lão. Tuy bức thư này Yến nhi gửi cho lão, nhưng nội dung ngược lại không hề có liên quan đến lão. Chỉ là cuối thư có một câu: "sau khi xem xong bức thư này, trong lòng phụ thân đừng cảm thấy quá khó chịu!" Liễu Hạc Đình giật mình, vội hỏi:
- Bức thư đã viết những gì?
Tây Môn Âu trầm ngâm giây lát, cho tay vào người lấy ra một mảnh giấy được xếp rất gọn gàng. Lão chăm chăm nhìn mảnh giấy hồi lâu, thần sắc thoáng buồn, thở dài nói:
- Đứa con này... đây chính là vật kỷ niệm duy nhất nó để lại.
Liễu Hạc Đình đưa hai tay ra đón lấy mảnh giấy, mở ra xem. Chỉ thấy trên tờ giấy chữ viết chi chít:
"Phụ thân! Nữ nhi đi đây, nữ nhi bất hiếu, nếu không học được kiếm pháp vô địch, quả thật không còn mặt mũi nào dám nhìn phụ thân. Nhưng nữ nhi tin rằng mình có thể thành công. Đến khi ấy nữ nhi giúp phụ thân trút giận, đồng thời cũng có thể rửa nhục cho nhà họ Tâu Môn và báo thù cho đại bá." Liễu Hạc Đình ngạc nhiên, nghĩ thầm:
"Những việc ở Tâu Môn Sơn Trang, tại sao cô ta biết được?" Rồi chàng lại đọc tiếp:
"Cả nhà đại bá e rằng lúc này đã bị độc thủ của bọn Ô Y Thần Ma. Liễu Hạc Đình đã đi đến đấy. Ngoài ra thê tử của Liễu Hạc Đình cũng đã cấp tốc đến Giang Nam. Thế nhưng hai người họ dường như không cùng một mục đích. Lai lịch của tân nương kia rất ư thần bí, hành sự lại vô cùng độc ác, hoàn toàn không giống với một thiếu nữ chánh phái, nhưng võ công ngược lại rất cao siêu. Hơn nữa không biết từ đâu, cô ta học được mấy loại võ công vốn đã thất truyền từ lâu. Những võ công này ngay cả sư phụ của cô ta là Vô Hận đại sư cũng không hề biết đến. Có người đoán rằng những võ công kia chính là từ quyển Thiên Võ Thần Kinh mà ra. Nhưng những ai luyện Thiên Võ Thần Kinh, cứ cách một khoảng thời gian thì đột nhiên bị hôn mê bất tỉnh một lần. Bởi thế lúc nào họ cũng tìm một người võ công cao cường để bảo vệ mình một lúc." Liễu Hạc Đình toàn thân chấn động, chàng từ từ nhắm hai mắt lại, im lặng trầm ngâm hồi lâu. Tự nhiên chàng cảm thấy toàn thân mình phát run lên.
Chàng nhớ lại ngay hôm sau ngày thành hôn, Đào Thuần Thuần đã bất tỉnh trong hoa viên như thế nào. Lúc đó không một ai biết được nguyên nhân bệnh tình, cũng không một ai có thể tin được bệnh của nàng. Nghĩ đến đây, lòng chàng bỗng nhiên ớn lạnh.
"Chẳng lẽ nào nàng thật sự do vì luyện Thiên Võ Thần Kinh mà đột ngột phát bệnh như vậy sao? Chẳng lẽ nào vì nguyên nhân này mà nàng chịu gả cho ta sao?"
Chàng thở dài một tiếng, cố gắng đứng vững đừng để ngã xuống. Sau đó chàng xem tiếp:
"Lại vì hành vi của cô ta bất chánh, cho nên thường tìm những người xuất thân từ những danh môn chánh phái để bảo vệ mình. Một là vừa có thể bảo vệ cô ta, hai là có thể che đậy hành vi xấu của bản thân họ. Thí dụ như người trong võ lâm không bao giờ nghĩ rằng thê tử của Liễu Hạc Đình, con dâu của Bạn Liễu Tiên Sinh lại là một người xấu. Cho dù cô ta có làm chuyện xấu, mọi người cũng chẳng ai hoài nghi đến." Những điều này làm cho lòng chàng nặng trĩu như có ngàn cân đang đè trên ngực mình.
Những dòng kế tiếp càng làm cho chàng đau khổ nhiều hơn:
"Cô ta tự nhiên không muốn để mất đi Liễu Hạc Đình, bởi vì tìm một người như vậy thật vô cùng khó. Cho nên cô ta liền lập tức kết hôn ngay với Liễu Hạc Đình. Thế nhưng trong lòng cô ta còn có một tâm bệnh. Phụ thân, người không thể nào nghĩ ra được rằng, tâm bệnh chính là Tâu Môn đường ca Tây Môn Tiếu Âu của nữ nhi." Hai tai Liễu Hạc Đình lùng bùng, toàn thân chao đảo hai cái, thế nhưng chàng vẫn gắng xem tiếp:
"Phụ thân! Người còn nhớ không? Mấy năm trước, Tây Môn Tiếu Âu đột nhiên mất tích, rồi lại đột nhiên kết hôn. Hành tung của đường huynh vô cùng thần bí. Người trong giang hồ gần như không một ai nhìn thấy qua diện mạo thê tử của đường ca. Mà họ chỉ nghe rằng đấy là một thiếu nữ tuyệt đẹp. Nhưng sau khi Tâu Môn huynh kết hôn không được bao lâu thì lại biến mất. Cũng từ đấy không ai còn nhìn thấy Tây Môn Tiếu Âu." Liễu Hạc Đình toàn thân như bị điện giật, run lên liên hồi. Chàng cho tay vào áo lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ, trong khi mắt vẫn dán chặt vào bức thư:
"Việc này xem ra giống y như Liễu Hạc Đình hiện nay. Bởi vì đường huynh cùng cô ta ở lâu, nên cuối cùng đã phát hiện ra bí mật của cô ta. Cũng vì nguyên nhân này mà đường huynh đã gặp phải thảm họa. Và bọn Ô Y Thần Ma ngày nay vây lấy Phi Hạc Sơn Trang cũng chính là có nguyên nhân đến chuyện này. Bởi vì trong võ lâm đương thời, chỉ có một mình đại bá biết rõ sự việc giữa đường huynh và cô ta mà thôi. Cũng chỉ có một mình đại bá biết được thê tử của Liễu Hạc Đình ngày nay, chính là ái thê của đường huynh ngày xưa. Có lẽ cô ta đã biết Liễu Hạc Đình quyết tâm muốn đến Phi Hạc Sơn Trang, nên nảy ra ý muốn trừ hậu họa. Bởi lẽ đó mới ngầm bố trí thuộc hạ, hủy diệt toàn bộ cơ nghiệp cả trăm năm của Tâu Môn thế gia." Liễu Hạc Đình nghiến chặt hai răng, phải một hồi lâu chàng mới có thể đọc tiếp:
"Bí mật trong việc này, khắp trong thiên hạ không một ai biết đến. Nhưng cho dù sự việc có kín đáo đến đâu cũng không thể không có chỗ sơ hở. Tuy cô ta thông minh tuyệt đỉnh, nhưng mà cô ta đã quên rằng, võ lâm đương thời còn có một kỳ nhân quyết tâm vạch trần những bí mật kia cho mọi người đều biết. Bởi vì vị đại kỳ nhân này năm xưa đã từng có mối thâm thù với Vô Hận đại sư. Danh tánh của vị kỳ nhân này ắt hẳn phụ thân cũng biết. Đó chính là võ lâm tông chủ Nam Hoang Đại Quân Hạng Thiên Tôn xưng bá ở phương Nam." Liễu Hạc Đình thở dài một tiếng vẻ bi ai.
Những nghi hoặc trong lòng, đa phần chàng đều đã hiểu, nghĩ thầm:
"Tại sao ta lại không nghĩ ra kìa? Võ lâm đương thời ngoài Nam Hoang Đại Quân Hạng Thiên Tôn ra còn ai có được võ công kinh người, có thể ném mảnh giấy kia vào trong phòng mà ta không hề hay biết gì. Còn ai có thể có được một lực lượng hùng mạnh để tìm ra được những bí mật mà không một ai có thể khám phá ra nổi. Và nếu không phải là Nam Hoang Thần Quân Hạng Thiên Tôn thì làm sao có thể bố trí cho ta nội trong một ngày đến được nơi đây." Rồi chàng chợt nghĩ:
"Sở dĩ Thuần Thuần đến gấp nơi đây, chỉ vì do ta vô ý để lại mảnh giấy kia trong phòng.
Sau khi tỉnh lại nàng đã lấy đọc và hiểu rõ sự tình." Tây Môn Âu nhìn Liễu Hạc Đình không chớp mắt. Nhìn thấy chàng đột nhiên cúi đầu xuống, lão liền ho khẽ một tiếng nói:
- Liễu lão đệ, đệ đã xem xong chưa?
Liễu Hạc Đình gượng cười, xem tiếp:
"Tất cả những việc này đều do người đang ở cùng với nữ nhi kể lại. Người này chính là đại kiếm khách bạch y nhân mới xuất hiện gần đây trên giang hồ. Võ lâm đương thời e rằng chỉ có một mình người này hiểu rõ những chuyện ấy tường tận đến thế. Bởi vì người này chính là Thần Kiếm Tể Tướng Thích Ngũ Thê thuộc hạ của Nam Hoang Thần Quân." Liễu Hạc Đình lại chột dạ:
"Thích Ngũ Thê... Chẳng lẽ người này chính là ngũ đệ của bốn anh em họ Thích? Hèn gì bọn họ đã từng nói bóng nói gió: "Ngũ đệ của bọn lão làm quan." Hóa ra y là Thần Kiếm Tể Tướng trước điện của Nam Hoang Thần Quân." Nghĩ đến những lời nói và hành động của bốn anh em họ Thích, chàng không khỏi cảm thấy buồn cười. Nhưng hiện giờ trong đầu chàng chỉ toàn là bi ai. Bức thư đã đến đoạn cuối:
"Phụ thân, từ nay về sau nữ nhi sẽ theo bạch y nhân để tham cứu võ công thiên hạ. Bởi vì nữ nhi cùng bbạch y nhân đều là những người mê kiếm thuật. Đợi đến bao giờ luyện thành kiếm pháp, lúc đó nữ nhi sẽ đến gặp phụ thân và giúp người trút giận. Yến nhi vĩnh viễn nhớ đến phụ thân." Liễu Hạc Đình xem xong, chẳng nói chẳng rằng trả lại bức thư cho Tây Môn Âu. Đọc xong bức thư này, trong lòng chàng cảm thấy dường như mình đã già đi mười tuổi.
Ngước mắt nhìn lên, chàng thấy Tây Môn Âu lệ đã rưng rưng khóe mắt. Lão cười gượng gạo nói:
- Liễu lão đệ, không giấu gì lão đệ, nếu như tiểu nữ luyện thành kiếm pháp, thì trong lòng lão đã vui mừng vô hạn, nhưng... Ai! Nhưng hiện giờ lão chỉ muốn tiểu nữ chỉ là một thiếu nữ hạnh phúc, bình thường ở bên cạnh lão mà thôi!
Bốn mắt hai người nhìn nhau, trong lòng họ đều dâng trào nỗi niềm khó tả.
Tây Môn Âu lấy mảnh giấy, đột nhiên lão đưa lại Liễu Hạc Đình:
- Mặt sau còn một đoạn nữa. Đoạn này tiểu nữ viết cho Liễu lão đệ.
Liễu Hạc Đình đưa tay nhận lấy mảnh giấy, lật ra sau đọc tiếp:
"Liễu tiên sinh, nếu không có các hạ thì ta cũng không thể tìm được bạch y nhân. Các hạ đối với ta rất tốt, cho nên ta nói cho các hạ một tin bí mật. Nếu trong lòng các hạ có một vài sự việc không thể giải thích được, vậy các hạ hãy mau đến gian nhà bí mật giữa rừng sâu kia, thì sẽ hiểu được tất cả. Ngoài ra các hạ còn sẽ gặp được một người mà các hạ rất muốn gặp. Chúc an lành!" Bên dưới chỉ vỏn vẹn có ba chữ Tây Môn Yến.
Liễu Hạc Đình ngẩn người ngạc nhiên hồi lâu, miệng lẩm bẩm nói:
- Gian nhà trong rừng sâu... gian nhà trong rừng sâu.
* * * Tin Phi Hạc Sơn Trang nửa đêm bị đột kích đã truyền đi khắp dọc sông Trường Giang, đến tận phía nam Hà Tây Ngạn. Kết quả giao tranh giữa Tâu Môn thế gia cùng Ô Y Thần Ma vẫn chưa phân thắng bại. Bởi vì tuy nhân thủ Tâu Môn thế gia ít, nhưng ngay lúc nguy cấp nhất đột nhiên xuất hiện một đám kiếm sĩ kỳ dị. Cũng chính ngay lúc đó, bên ngoài Phi Hạc Sơn Trang có một tiếng huýt sáo chói tai vang lên. Bọn Ô Y Thần Ma nghe tiếng huýt sáo này, lập tức liền rút lui hết.
Gió thu lạnh lẽo thổi từng cơn. Màn đêm cũng đã bắt đầu buông xuống.
Bên ngoài khu rừng rậm, một con tuấn mã đang phóng nhanh đến như một mũi tên.
Người kỵ sĩ trên lưng ngựa không ai khác chính là Liễu Hạc Đình. Khi vừa đến bìa rừng, Liễu Hạc Đình chống hai tay lên yên ngựa, vọt người lao thẳng vào trong khu rừng.
Ánh tà dương buổi chiều ảm đạm, trong khu rừng âm u tĩnh mịch, không ngờ lại có tiếng sáo du dương trầm bổng.
Tiếng sáo này khiến Liễu Hạc Đình nghe rất là thân quen. Nghe giống như một thiếu phụ diễm kiều đang ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn hoa tàn, lá rụng trong sân mà nhớ nhung người chinh nhân ở phương xa. Đây chính là khúc nhạc Liễu Hạc Đình thích nhất mỗi khi trong lòng cảm thấy cô quạnh.
Thân hình chàng hơi dừng lại rồi lập tức lướt nhanh về phía phát ra tiếng sáo.
Bức tường sắt đen sì, dưới những tia nắng yếu ớt còn sót lại của buổi chiều, gian nhà vẫn tỏ ra rất thần bí. Tiếng sáo kia chính là phát ra từ phía bên trong tường. Liễu Hạc Đình đưa tay lên lau những giọt mồ hôi trên trán, khẽ thở ra một hơi. Chỉ nghe bên trong bức tường sắt đột nhiên có mấy tiếng trống đồng nổi lên. Những tiếng trống kia hòa cùng tiếng sáo làm cho người càng cảm thấy bi thương hơn.
Liễu Hạc Đình lập tức dừng bước, hai tay buông xuôi, ngầm vận chân khí điều tức.
Thân hình đột nhiên vọt lên cao như một cánh nhạn. Khi lên đến đâu bờ tường, chàng liền đưa hai tay ra nắm lấy bức tường sắt lạnh ngắt.
Tiếng sáo cùng tiếng trống bên trong bỗng nhiên dừng lại. Tiếp theo là tiếng quát hỗn loạn:
- Là ai?
Sau tiếng quát là những gã đại hán từ bên trong gian nhà thần bí phóng ra.
Liễu Hạc Đình lướt mắt một lượt đã nhìn thấy những người kia. Chàng liền thở phào một tiếng, nói:
- Là tại hạ...
Đợi đến khi chân chàng chạm đất, những người bên trong đã ra đến nơi, cũng đồng thanh kêu lên:
- Hóa ra là các hạ!
Điều làm cho Liễu Hạc Đình ngạc nhiên là bốn anh em họ Thích cũng đều có mặt ở đây.
Nhưng điều càng khiến cho chàng ngạc nhiên hơn chính là thiếu nữ tuyệt sắc mình mặc thanh y, tay cầm cây sáo trúc, đang đứng mỉm cười trước bậc tam cấp. Đây không phải là "Thạch Kỳ" chính miệng "Đào Thuần Thuần" nói sao?
Cả hai nhìn nhau đều ngạc nhiên thật lâu.
Thiếu nữ áo xanh kia đột nhiên mỉm cười, nói:
- Đã lâu không gặp, các hạ vẫn khỏe chứ?
Nụ cười của thanh y thiếu nữ khiến cho chàng nhớ đến tình huống lần gặp nàng đầu tiên.
Tuy thời gian cách biệt chưa lâu, nhưng đôi bên đều cảm giác như gần cả kiếp người. Nếu không phải bốn anh em họ Thích đùa cười, hối thúc thì Liễu Hạc Đình không biết còn phải đứng như vậy đến bao giờ mới bước vào trong nhà.
Cảnh tượng trong nhà hoàn toàn khác với lần đầu tiên chàng đến. Bên trong gian đại sảnh thần bí này hiện giờ bày trí rất bình thường. Trên chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ có một thiếu niên sắc mặt trắng bệch, như bệnh đã lâu ngày đang ngồi.
Trong tay thiếu niên kia có cầm một chiếc dùi, trước mặt có đặt ba chiếc trống da. Liễu Hạc Đình vừa nhìn thấy chàng thiếu niên kia đã vọt miệng kêu lên:
- Là các hạ à? Hạng Thái Tử!
Hạng Hoàng mỉm cười trên mặt tựa hồ như hổ thẹn, nhưng ngược lại miệng nói:
- Tại hạ sớm biết các hạ nhất định sẽ tới mà!
Quay đầu ra sau, Hạng Hoàng lại nói:
- Thuần Thuần! Không phải ta đã nói trước với cô nương rồi sao?
Liễu Hạc Đình chợt giật mình, kinh ngạc hỏi:
- Thuần Thuần hiện ở đâu?
Sự kinh ngạc của chàng đổI lại bằng một trận cười của mọi người.
Thích Đại Cơ cười ha ha nói:
- Chẳng lẽ lão đệ còn chưa biết, Thạch Kỳ là Đào Thuần Thuần và Đào Thuần Thuần mới chính là Thạch Kỳ.
Liễu Hạc Đình hai mày nhíu lại, vừa kinh ngạc vừa cảm thấy kỳ lạ. Trầm ngâm im lặng một hồi lâu, đột nhiên ánh mắt chàng nhìn về phía thanh y thiếu nữ, khẽ nói:
- Hóa ra cô nương mới chính là Đào Thuần Thuần thật sự!
Hạng Hoàng đánh "tùng" một tiếng, nói:
- Đúng vậy, tôn phu nhân chẳng qua chính là giả mạo. Ha ha, đó chẳng qua chỉ là sư tỷ của Đào Thuần Thuần, và cũng chính là Thạch Quan Âm Thạch Kỳ.
Liễu Hạc Đình thối lui ra sau mấy bước, ngồi bịch xuống ghế. Mồ hôi trên trán chàng không ngớt rơi xuống như mưa.
Chỉ thấy Đào Thuần Thuần than dài một tiếng:
- Tiện thiếp không ngờ sư tỷ lại làm ra chuyện này. Các hạ còn nhớ hôm chúng ta gặp mặt lần đầu tiên...! Ai! Chính hôm ấy tiện thiếp bị sư tỷ giam hãm lại. Bởi vì lúc đó sư tỷ không có thời gian giết tiện thiếp nên chỉ còn cách để cho tiện thiếp bị chết vì đói.
Đào Thuần Thuần thở dài một tiếng. Chẳng những nàng không hề có ý oán hận sư tỷ mình, ngược lại còn cảm thấy hối tiếc.
Liễu Hạc Đình thấy vậy trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu than thầm.
Chỉ nghe Đào Thuần Thuần nói tiếp:
- Tiện thiếp tuy còn rất nhỏ đã học được nội công chánh tông, nhưng bên trong thạch khám dù có thể dùng sương mai để giải khát, cuối cùng tiện thiếp vẫn bị đói. Đợi đến khi hai mắt đều đỏ hoe lên, tiện thiếp biết giờ chết của mình đã sắp đến. Đúng ngay lúc ấy đột nhiên có cứu tinh xuất hiện. Hóa ra thái gia của Hạng đại ca đây không yên lòng để Hạng đại ca một mình mạo hiểm, nên cũng theo sau đến Trung Nguyên và tìm đến nơi đây. Sau khi cứu được tiện thiếp ra ngoài, lão thái gia còn hỏi tiện thiếp một vài việc liên quan đến sư tỷ. Tiện thiếp tuy vẫn chưa chết, nhưng do vì bị đói một thời gian, nên cơ thể gầy ốm không còn giống như hình người, đồng thời nguyên khí bị thương tổn trầm trọng. Lão thái gia đã lệnh cho tiện thiếp phải ở lại đây tịnh dưỡng, đồng thời còn nói với tiện thiếp rằng phải vạch trần chân tướng của tất cả mọi chuyện.
Liễu Hạc Đình ngầm nghĩ thầm:
"Nếu Hạng Thiên Tôn không tìm được Đào Thuần Thuần trước, sợ rằng lão vẫn chưa vạch trần được sự việc này nhanh như thế." Im lặng một hồi, Đào Thuần Thuần buông một tiếng thở dài, nói:
- Sự việc đến bây giờ, tiện thiếp không còn cần gì phải giấu các hạ. Sở dĩ sư tỷ có ngày hôm nay, kỳ thật cũng không thể hoàn toàn trách sư tỷ được. Bởi vì sư phụ của tiện thiếp...
Ai! Tuy người không phải là kẻ xấu, nhưng việc gì cũng đều làm hơi thái quá. Có lúc ngoài mặt tha cho kẻ thù, nhưng bên trong lại ngầm giết chết đi.
Liễu Hạc Đình trong lòng kinh ngạc:
"Hóa ra từ bi Vô Hận đại sư cũng có lúc tâm địa như vậy." Bốn anh em họ Thích lúc này không còn một ai cười nữa. Thích Nhị Kí tiếp giọng:
- Thạch Kỳ kia quả là một phụ nữ quá ư thông minh, chỉ có điều dã tâm hơi lớn một chút, muốn trở thành độc tôn võ lâm.
Lão vừa dứt lời, Liễu Hạc Đình liền nhớ đến Tây Môn Âu đã nói với chàng trước khi chàng lên đường đi xa: "Thiếu nữ này đã dùng mê dược khống chế một số võ lâm hào sĩ, khiến bọn họ phải cam tâm nghe theo lời cô ta. Thế nhưng cô ta vẫn chưa cảm thấy đủ, lại dám luyện Thiên Võ Thần Kinh. Thế rồi lão đệ cũng vô tình rơi vào trong trọng án ly kỳ này. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, lão không thể nào dám tin trên đời này lại có sự trùng hợp kỳ lạ và ly kỳ như vậy. Một quyển Thiên Võ Thần Kinh trong võ lâm chẳng ai xem trọng, thậm chí mọi người còn xem nó như một vật bỏ đi. Nhưng không ngờ lại tạo nên nguyên nhân chủ yếu cho sự việc rắc rối, ly kỳ này." Mỗi sự việc xem ra giống như đơn lẻ không hề có liên quan đến nhau. Trên mặt mỗi sự việc đều mang sắc thái riêng biệt. Có khi ở phía đông một việc, phía tây một việc, nếu như không hỏi đến hồi cuối cùng thì không bao giờ hiểu biết được toàn bộ sự tình.
Hoàng hôn đã buông xuống, trong lòng mỗi người tham dự việc này hiện có mặt tại đây, đều có một tâm trạng buồn buồn khó tả.
Đột nhiên bên ngoài có một loạt tiếng động. Tiếp theo là "bong" một tiếng, trên đầu bức tường có một móc câu móc vào. Tâấ cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên đồng loạt chạy ra ngoài sân. Hai bóng người từ từ trên đầu bờ tường nhảy xuống, cười lớn nói:
- Liễu lão đệ, quả nhiên là ở đây.
Bọn họ chính là Vạn Thắng Kim Đao Biên Ngạo Thiên cùng Mai Tam Tư.
Thế rồi lại một trận hàn huyên. Biên Ngạo Thiên thở dài nói:
- Từ lâu lão đã được nghe đến thanh danh của vị võ lâm kỳ nhân Nam Hoang Đại Quân, cho nên mới vội vàng đến đây, thế nhưng... Ai! Ngay cả Thạch Kỳ được Nam Hoang Đại Quân xem là một người tuyệt đỉnh thông minh, cũng không hề lộ diện tại Phi Hạc Sơn Trang.
Có lẽ khi Thạch Kỳ đến tình thế đã hoàn toàn bất lợi. Ngoài các môn hạ của Nam Hoang Thần Quân ra, còn có một vài bang, hội nổi tiếng trong võ lâm như là Hoa Hệ Tứ Như, U Linh Quần Ma, Hoàng Linh Hắc Tiễn cũng đều có mặt kịp thời. Vì thế bọn Ô Y Thần Ma làm thế nào đối địch lại một lực lượng hùng hậu như thế. Nhìn thấy tình thế bất lợi, Thạch Kỳ ra hiệu cho tàn ma rút lui ngay... Ai! Quả là một thiếu nữ thông minh.
Liễu Hạc Đình lắng nghe mà trong lòng tim đập thình thịch. Bởi vì chàng đối với Thạch Kỳ tình cảm vẫn sâu nặng. Nhưng ngoài mặt chàng vẫn lạnh lùng không chút biểu hiện. Bởi vì chàng không muốn để những tình cảm này lưu lại trong tâm trí mình.
Chỉ nghe Biên Ngạo Thiên trầm giọng thở dài:
- Mong rằng lần này Thạch Kỳ biết ăn năn hối cải, bằng không... Ai!
Đưa mắt nhìn sang Đào Thuần Thuần, lão thấp giọng hỏi:
- Vị cô nương này có phải là Đào Thuần Thuần thật hay không?
Đào Thuần Thuần hai má ửng hồng, khẽ gật đầu.
Biên Ngạo Thiên ngửa mặt cười ha ha:
- Tốt! Tốt!
Đào Thuần Thuần quay người bước đến bên cửa, cúi đầu xuống, tay mân mê cây sáo.
Cuối cùng nàng đưa cây sáo lên thổi.
Mai Tam Tư cười một tràng dài, nói:
- Tốt, tốt, người trong giang hồ ai không biết Đào Thuần Thuần chính là thê tử của Liễu Hạc Đình. Vị Đào Thuần Thuần này xem ra cũng rất xứng đôi với Liễu lão đệ.
Hai má Liễu Hạc Đình đỏ bừng lên.
Biên Ngạo Thiên, Mai Tam Tư, bốn anh em họ Thích đều cùng cười lớn lên.
Đào Thuần Thuần vẫn say sưa thổi sáo, giả vờ như không nghe nói câu nói này. Thế nhưng trong mắt nàng ngược lại hiện lên vẻ vui sướng.
Hạng Hoàng ngạc nhiên hồi lâu, ngầm thở dài:
- Cuối cùng ta cũng không sánh bằng ngươi.
Cúi đầu xuống than thở một tiếng, đột nhiên Hạng Hoàng đưa dùi lên đánh mạnh xuống mặt trống.
Tiếng trống lập tức liền hòa theo tiếng sáo du dương, tạo nên một âm thanh mê hồn.
Lúc đó, trong khu rừng bên ngoài gian nhà bí mật có hai bóng người sánh vai bước đi.
Trong hai người họ, một người mặc y phục trắng như tuyết, đó là bạch y nhân, còn người kia mặc y phục màu xanh.
Cả hai nghe được tiếng nhạc vui vẻ kia, trong lòng cũng cảm thấy vui theo.
Họ tập trung lắng nghe hồi lâu, rồi im lặng đưa mắt nhìn nhau. Sau đó cả hai tiếp tục sánh vai bước về phương đông.