|
|
02-04-2008, 07:18 AM
|
|
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 50
Hồ lang đấu mưu
Nếu ở lúc nà y có ngoại lá»±c quấy rối ắt phải tẩu há»a nháºp ma ngay, nặng thì mất mạng nhẹ thì than phế cả Ä‘á»i, thông thÆ°á»ng ngÆ°á»i võ lâm Ä‘iá»u tức trị thÆ°Æ¡ng ngoại trừ ngồi trong máºt thất thì không phải lo ngại gì cả, ngoà i ra phải có ngÆ°á»i canh phòng há»™ pháp, Äinh Hạo sÆ¡ sót quên Ä‘i Ä‘iá»u nà y, má»™t là vì võ nghệ cao siêu và gan lì, hai là nghÄ© rằng ná»›i đây hoang vắng không ngÆ°á»i.
Thình lình có má»™t bóng ngÆ°á»i xuất hiện trong sÆ¡n cốc, dừng lại má»™t hồi, rồi phóng mình chạy thẳng lên ngá»n núi nhá» mà Äinh Hạo đã ẩn thân váºn công Ä‘iá»u tức ở đấy, nhÆ°ng Äinh Hạo đã Ä‘i sâu và o cÆ¡n định vô ngã, chẳng há» hay biết gì cả.
DÆ°á»›i ánh trăng sáng tá», có thế trông thấy rõ đó là má»™t ông lão hình thù quái ác, đầu tóc bù xù, trên cổ có Ä‘eo hai xâu đầu xá» ngÆ°á»i dà i xuống tá»›i bụng, Æ°á»›c lượng khoảng phải có hai chục sá» ngÆ°á»i.
Quái nhân lượn quan sát địa hình, đoạn lẫm bẫm nhủ thầm:
– Chỗ nà y lý tưởng lắm, thì cứ ở đây thôi!
Nói xong, y lấy từ trên cổ ra hai xâu đầu sá» trắng toát ấy, tháo gở dây buá»™t rá»i ra, rồi mang từng cái sá» ngÆ°á»i rãi rác ngang dá»c sắp đặt trên mặt đất chiếm má»™t diện tÃch năm trượng vuông, khi y bà y ra hết đầu sá» ngÆ°á»i xong xuôi, bèn ngồi ngay giữa, lẫm bẫm nhủ thầm:
– Giá»i nà y mà chÆ°a đến chăng?
Chá»— Äinh Hạo ẩn thân Ä‘iá»u tức, cách tráºn thế sá» ngÆ°á»i của lão quái nhân bà y ra Ä‘á»™ khoảng bảy tám trượng xa.
Lão quái nhân ngồi được chốc lát có vẽ khó chịu, đứng dáºy bÆ°á»›c ra khá»i tráºn thế, Ä‘i vòng quanh phụ cáºn, bổng bÆ°á»›c tá»›i chá»— Äinh Hạo ẩn thân Ä‘iá»u tức, Ä‘Æ°a mắt quét sang liá»n cÆ°á»i hì hì nói:
– Hừ! tên tiểu tá» nà y, chắc mụ kia... gặp phải lão phu, xem nhÆ° mà y hết thá»i, lại tăng thêm má»™t cái đầu sá» ngÆ°á»i! Lão vừa nói, vừa vung chưởng đánh tá»›i...
Äinh Hạo chẳng há» hay biết gì cả, cứ thế ngồi yên váºn công.
Thình lình, má»™t âm thanh yêu kiá»u vang đến.
– Không được đụng tới hắn!
Lão quái nhân thu hồi bà n tay thụt lùi ra sau, bằng giá»ng Ä‘iệu xúc Ä‘á»™ng nói:
– Ngươi đó chăng, ta lại tưởng ngươi chưa đến chứ?
– Ta đến hồi sớm rồi!
Tiếng nói vừa dứt, một phụ nhân áo đen xinh đẹp độ khoảng bốn mươi hơn thấp thoáng hiện ra.
Lão quái nhân nhìn chòng chá»c và o mặt phụ nhân đó nói:
– Tiểu tá» nà y là ai váºy?
– NgÆ°Æ¡i chá»› há»i là m gì!
GÆ°Æ¡ng mặt quái nhân co rút má»™t hồi, nhìn Äinh Hạo giây lát, bằng giá»ng Ä‘iệu quái lạ nói:
– Mị nương, ngươi chớ động lòng là m gì nữa!
– à ngươi nói gì?
– NgÆ°Æ¡i lại chá»n phải tên đẹp trai nà y sao?
Phụ nhân lả lÆ¡i cÆ°á»i khúc khÃch nói:
– Phải thì sao ngươi ghen chăng?
Äôi mắt quái nhân thoáng hiện sát khÃ, nhÆ°ng ẩn láºp tức, dÆ°á»ng nhÆ° chẳng dám dữ dằn, ngược lại cÆ°á»i khanh khách nói:
Chúng ta già cả rồi, ghen tÆ°Æ¡ng gì nữa! Luồng ám khà xung quanh Äinh Hạo tan mất, Ä‘iá»u tức xong cả. Mở to đôi mắt chÆ°a kịp có ý nghÄ© gì cả, chỉ cảm thấy trong ngÆ°á»i trúng liá»n và i luồng chỉ phóng tức thá»i thì má»m nhÅ©n toà n thân vô lá»±c, hắn cả kinh giáºt bắn ngÆ°á»i lên, ngẩng đầu phát hiện lão quái nhân đứng cách xa má»™t trượng, kế đó nhìn thấy má»™t mỹ phụ áo Ä‘en đứng gần mình, vá»›i cặp mắt phóng đãng chòng chá»c nhìn mình, bất giác hoảng hốt nói:
– Hai vị là cao nhân phÆ°Æ¡ng trá»i nà o thế?
Phụ nhân áo Ä‘en cÆ°á»i khúc khÃch nói:
– Tiểu huynh đệ, nếu chẳng nhỠtỷ tỷ ta đây, thì mạng sống của ngươi đã gục dưới chưởng lão ma nà y rồi.
Äinh Hạo bất giác đảo mắt nhìn ông lão phÃa trÆ°á»›c không khá»i rùng mình run lẩy bẩy, hình thù quái ác đó khó xem pháºt rùng rợn khiếp sợ, rồi lại nghÄ© tá»›i lá»i nói phóng đãng của mụ áo Ä‘en nà y, lòng hắn không khá»i xe chặt lại, trông thấy biết ngay lai lịch cÅ©ng chẳng tốt là nh gì, e rằng lại giống hạng nhân váºt nhÆ° Huyết Ảnh Phu Nhân thôi.
Hắn âm thầm váºn công, bất giác kinh ngạc chân khà đã tiêu tán mất, hoà n toà n váºn khởi chẳng được, hắn âm thầm lại váºn khởi tâm pháp cà ng thêm kinh sợ hÆ¡n, thủ pháp chế huyệt của đối phÆ°Æ¡ng lạ lùng khác đạo vá»›i võ lâm, không thể nà o tá»± giải huyệt được.
– Ai đã khống chế huyệt đạo của tại hạ?
– ChÃnh tá»· tá»· ta đây!
Äinh Hạo căm phẫn quýnh quáng chẳng biết là m sao, nếu mình váºn công đã tÄ©nh, thần trà đã phục hồi đối phÆ°Æ¡ng đừng hòng đắc thủ.
Lão quái nhân nghiến răng nói:
– Mị nÆ°Æ¡ng, ngÆ°á»i quên ta chăng?
Phụ nhân áo đen căm phẫn nói:
– Lão phế váºt, ăn nói hồ đồ, trở vá» cái tráºn ghê sợ của ngÆ°Æ¡i Ä‘i.
– Chuyện của chúng ta đêm nay phải giải quyết...
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên, má»i ngÆ°Æ¡i!
Lão quái nhân tằng hắng má»™t cái, xoay ngÆ°á»i bá» Ä‘i.
Äinh Hạo bấy giá» lòng nóng nhÆ° đốt, ngắm nhìn phụ nhân áo Ä‘en, nhÆ°ng vẫn giữ được tác phong của Hắc Nho gÆ°Æ¡ng mặt trầm tÄ©nh vô cùng, từ từ đứng thẳng lên, giá»ng lạnh nhÆ° tiá»n nói:
– Có thể thỉnh giáo danh xưng của tôn giá?
Phụ nhân áo Ä‘en nhìn Äinh Hạo từ trên xuống chân cháºm rãi mà nói:
– NgÆ°Æ¡i sẽ biết bây giá»!
– Mục Ä‘Ãch của ngÆ°Æ¡i phong tá»a huyệt mạch tại hạ thế để là m gì?
– Phụ nhân áo Ä‘en uốn éo thân ngÆ°á»i cÆ°á»i lả lÆ¡i nói:
– Vì chúng ta có duyên, ngươi tên là Toan Tú Tà i phải không?
Äinh Hạo bất giác ngạc nhiên, là m thế nà o đối phÆ°Æ¡ng biết được lai lịch của mình? NhÆ°ng hắn liên tưởng ngay lúc mình cá Ä‘á»™ ác đấu vá»›i Äá»™c Tâm Pháºt tại sÆ¡n cốc, có lẽ đối phÆ°Æ¡ng rình núp gần đó, hắn nghÄ© thế bèn thà nh tháºt nói:
– Äúng váºy!
Phụ nhân áo đen suy nghĩ một hồi lại nói:
– Võ há»c của ngÆ°Æ¡i ở Ä‘Æ°Æ¡ng kim võ lâm phải thuá»™c hạng má»™t hạng hai rồi.
– Không dám!
– Theo sự phán xét của ta, dư sức tranh hùng với Hắc Nho ở năm xưa...
Äinh Hạo xúc Ä‘á»™ng vô cùng, đây không phải là lần thứ nhất, nếu có ai Ä‘á» cáºp đến phÆ°Æ¡ng diện võ công, thÆ°á»ng hay mượn tiếng tăm của Hắc Nho ra so sánh, chứng tá» rằng hai chữ Hắc Nho đã ăn sâu và o lòng ngÆ°á»i võ lâm, hắn bèn lạnh lùng há»i:
– Căn cứ và o đâu mà ngươi nói thế?
Phụ nhân áo đen chẳng do dự chút nà o nói ngay.
– Ta đã chứng kiến mà n ác đấy của ngươi cùng Bạch Mi lão tăng đấy.
– Hừ!
– NgÆ°Æ¡i và chủ nhân Ly Trần Äảo có quan hệ thế nà o?
Äinh Hạo lại giáºt mình lần nữa, cuá»™c Ä‘Ã m thoại của mình và Mẫn đại nÆ°Æ¡ng cÅ©ng lá»t và o tai đối phÆ°Æ¡ng luôn, thế thì phủ nháºn là m gì, hắn bèn lạnh lùng nói:
– Bằng hữu, đạo hữu thâm giao!
– Chỉ có thế sao?
– Nếu không thế thì còn sao nữa?
– NgÆ°Æ¡i được há» gá»i là Nhị chủ nhân...
– Äiá»u nà y có sao đâu?
– Ta mong rằng ngÆ°Æ¡i nói lá»i thà nh tháºt?
– Tại hạ chÆ°a biết nói dối bao giá».
– Thôi được, nói đến đây đủ rồi, bây giỠngươi hãy theo ta...
– Tại sao phải đi theo ngươi?
– Không tại sao cả, ngÆ°Æ¡i bị ta khống chế thì phải nghe lá»i ta, vả lại... ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chẳng còn sức Ä‘i đứng nữa!
Y nói xong, quay sang phÃa sau vẫy tay má»™t cái.
Láºp tức có má»™t lão thái bà lá»±c lưỡng khá»e mạnh từ trong bóng tối nhảy ra kẹp Äinh Hạo và o nách nói:
– Äi vá»›i ta! Dứt lá»i, kẹp nách Äinh Hạo Ä‘i ngay.
Äi chẳng được bao xa, Äinh Hạo đã trông thấy đống sá» ngÆ°á»i ngổn ngang trên đất, không khá»i giáºt mình, lão quái nhân mình gặp lúc nãy Ä‘ang ngồi giữa đống sá» ngÆ°á»i, Äinh Hạo thoáng xem biết đây là má»™t tráºn thế kỳ lạ.
Lão thái bà đã dừng lại ở đằng xa, dùng tay ấn và o vai Äinh Hạo nói:
– Ngoan ngoãn ngồi xuống nà o.
Äinh Hạo căm phẫn khó chịu, nhÆ°ng chẳng biết là m sao hÆ¡n.
Phụ nhân áo Ä‘en thoăn thoắt bÆ°á»›c tá»›i bên cạnh tráºn thế khô lâu rồi dừng lại, giá»ng Ä‘iệu mê hoặc nói:
Thượng Quan Äinh, hôm nay là ước hẹn cuối cùng.
Lão quái nhân đứng dáºy xúc Ä‘á»™ng nói:
– Mị nÆ°Æ¡ng, ta hy vá»ng đây là lần cuối cùng.
– NgÆ°Æ¡i bà y vẽ ra tráºn thế quái quỉ nà y là m gì?
– Äây là thói quen nhiá»u năm không bỠđược!
– Có Ä‘iá»u gì muốn nói cứ nói?
Lão quái nhân Thượng Quan Äinh trầm tÆ° giây lát, cất tiếng nói:
– Mị nÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i sống bừa bãi cả Ä‘á»i, ta thì Ä‘au khổ cả Ä‘á»i, phải đến lúc kết thúc chứ?
Phụ nhân áo đen lạnh lùng nói:
– Phải, phải kết thúc cho sá»›m, đó là tá»± ngÆ°Æ¡i là m khổ thân váºy.
– Mị nương, ngươi muốn thế nà o?
– Còn ngươi?
– Hãy kết thúc cuộc sống hoang đà ng bừa bãi của ngươi...
Phụ nhân áo Ä‘en cÆ°á»i tủm tỉm, ngắt lá»i đối phÆ°Æ¡ng nói:
– Thượng Quan Äinh, ngÆ°Æ¡i chá»› Ä‘au khổ là m gì nữa, bắt đầu từ đêm nay trở vá» sau, ngÆ°Æ¡i chá»› lại là m phiá»n ta nữa.
Lão quái nhân rùng mình nói:
– Ngươi nói sao?
Phụ nhân áo Ä‘en bằng giá»ng Ä‘iệu lạnh nhÆ° tiá»n nối:
– Ta nói từ bây giỠtrở vỠsau ngươi chớ đến tìm ta nữa, quan hệ chúng ta đến đây chấm dứt, ngươi có nghe chăng?
GÆ°Æ¡ng mặt lão quái nhân co rút lia lịa, lặng yên không nói lá»i nà o.
Phụ nhân áo đen ra vẻ thản nhiên nói:
– Còn nói gì nữa, ta phải đi bây gi�
Lão quái nhân nghiến răng kêu cồm cộp trợn mắt nhìn phụ nhân áo đen một lúc lâu, rồi cất tiếng nói:
– NgÆ°Æ¡i Ä‘i tháºt sao?
Phụ nhân áo đen nhướng đôi mà y liễu, bỉu môi nói:
– Không đi... ở đây là m gì?
Thượng Quan Äinh toà n thân phát run, mặt mà y tái mét xúc Ä‘á»™ng mãnh liệt nói:
– Mị nương, ba năm hội ngộ... một lần..của ngươi đối xỠvới ta như thế nà y sao?
– Thế thì ngươi muốn sao?
– Mị nương, một đêm chồng vợ bằng trăm ngà y ân tình, tình cảm bấy lâu ngươi đà nh xóa bỠhết chăng?
Phụ nhân áo Ä‘en vẫn giá»ng Ä‘iệu lạnh lùng nói:
– Thượng Quan Äinh, ngÆ°Æ¡i đã già cả thế nà y, chẳng khác ngá»n đèn hết dầu, ngÆ°Æ¡i còn muốn gì nữa?
– Thượng Quan Äinh, ngÆ°á»i Ä‘ang gắng gượng đè nén tình cảm xúc Ä‘á»™ng của mình, gÆ°Æ¡ng mặt buồn bã nói:
– Mị nÆ°Æ¡ng, lá»i thá» sông có thể cạn núi có thể mòn vẫn không bá» nhau của mình trÆ°á»›c kia đâu rồi?
Phụ nhân áo Ä‘en cÆ°á»i khúc khÃch nói:
– Lão phế váºt, ngà y nà y khác ngà y xÆ°a, chuyện quá cÅ© kỹ nhắc lại là m gì?
– Ngươi... ngươi... vô tình vô nghĩa đến thế sao... ?
– Chao ôi! Thế thì Thượng Quan Äinh ngÆ°Æ¡i tình thâm nghÄ©a nặng lắm rồi.
– Ta có Ä‘iá»u gì không phải vá»›i ngÆ°Æ¡i chăng?
Ngươi tự biết, nói ra xấu hổ.
– Ta... nói vỠmặt tình cảm...
– Äừng nhắc nữa, lúc trÆ°á»›c ngÆ°Æ¡i chỉ mê sắc đẹp của ta, chứ chẳng phải tháºt tình yêu ta, ngÆ°Æ¡i công nháºn chứ?
– Mị nÆ°Æ¡ng, ta xin thá», ta vẫn má»™t lòng má»™t dạ thÆ°Æ¡ng ngÆ°Æ¡i chÆ°a há» thay đổi...
– Há há há, Ä‘iá»u đó chỉ có trá»i biết thôi.
– Ngươi đã quyết định thế nà y chăng?
– Chẳng lẽ ta nhà n rỗi tán dốc với ngươi sao?
Thượng Quan Äinh thở dà i má»™t cái hai mắt bắt đầu tÃa sát khÃ, nhÆ°ng láºp tức xiêu lòng van xin nói:
– Mị nương, ngươi suy nghĩ kỹ lại xem...
– Chẳng cần suy nghĩ nữa, suy nghĩ cả và i chục năm rồi chưa đủ sao?
– Ngươi nhất định như thế sao?
– Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần nữa?
Bá»—ng Thượng Quan Äinh lá»™ ra sắc mặt hung dữ lên hét nói:
– Hứa Mị NÆ°Æ¡ng, Thượng Quan Äinh ta chịu Ä‘á»±ng lắm rồi.
– Lạ nà ! Äâu có ai bảo ông chịu Ä‘á»±ng là m gì?
– Ta còn ba hơi thở sẽ không buông tha ngươi đâu!
– Äược rồi, nói bấy nhiêu đủ rồi, nếu chẳng phải nể tình năm xÆ°a, tối nay ta...
– Tối nay thế nà o?
Äôi mắt phụ nhân áo Ä‘en thoáng hiện sát khÃ, lạnh lùng nói:
– Ngươi sẽ biết tay ta.
Thượng Quan Äinh cÆ°á»i nhÆ° Ä‘iên nhÆ° cuồng nói:
– Chẳng lẽ ngÆ°á»i dám giết ngÆ°á»i?
Hứa Mị Nương lạnh lùng nói:
– Nếu ngÆ°Æ¡i chá»c tức quá ta sẽ giết ngÆ°Æ¡i ngay.
– Há há, đồ thúi, chá»c tức mi rồi sao? Mi có khả năng giết ta chăng? Nếu cần chúng ta lất sá»± tháºt để xác minh xem ai nằm xuống trÆ°á»›c...
Dứt lá»i, y vẫy tay má»™t cái, liá»n có má»™t sá» ngÆ°á»i nhảy và o tay y, đôi mắt lấp lánh những sát khà kinh ngÆ°á»i.
Má phấn Hứa Mị Nương biến sắc, thụt lùi ra sau hai bước.
Äinh Hạo trông thấy cả kinh, công lá»±c lão quái váºt nà y tháºt lợi hại, y có thể dùng chưởng lá»±c hút sá» ngÆ°á»i và o trong tay ở chốn giang hồ nà y chắc chẳng có bao nhiêu ngÆ°á»i có được công lá»±c nà y.
Chẳng lẽ đầu sá» ngÆ°á»i nà y có công dụng gì nữa sao?
Thình lình bà lão kéo thân ngÆ°á»i Äinh Hạo ra xa hai trượng, thế thì cách khoảng vá»›i khô lâu tráºn thế được năm trượng.
Phụ nhân áo Ä‘en cÆ°á»i phóng đãng nói:
– Thượng Quan Äinh, ngÆ°Æ¡i chá»› dá»a ngÆ°á»i ta được chá»›?
Thượng Quan Äinh cÆ°á»i nham hiểm nói:
– Dá»a nạt Æ°? Ta cho mi chết không được toà n thây!
– NgÆ°Æ¡i hạ thủ tháºt sao?
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng vừa nói vừa từ từ thụt lùi ra sau, cặp mắt nhìn chòng chá»c và o lão quái nhân.
Thượng Quan Äinh bá»—ng giÆ¡ tay lên cao, gầm hét nói:
– Äứng yên, mi nhÃch thêm má»™t bÆ°á»›c nữa, ta sẽ Ä‘em sá» ngÆ°á»i ra ngay.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng quả tháºt không dám cá» Ä‘á»™ng nữa.
– Thượng Quan Äinh, ngÆ°Æ¡i là m thiệt sao?
– Ai giỡn chơi với mi?
– Thôi bá» qua Ä‘i, buông món đồ ghê sợ đó xuống, dẹp tráºn thế chúng ta sẽ nói chuyện êm đẹp vá»›i nhau...
– Äồ thối, lòng dạ của TÆ° Mã Siêu má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u biết cả, mấy chục năm chung sống ta không rà nh mi sao, không dá»… gì trúng kế của mi đâu... ?
– Chao ôi! Thượng Quan ca ca, những lá»i nói lúc nãy là cố tình chá»c tức ngÆ°Æ¡i thôi, vợ chồng chung sống và i chục năm, Hứa Mị NÆ°Æ¡ng ta tuyệt tình nhÆ° thế tháºt sao? Muốn bá», thì bá» hồi sá»›m rồi, không để đến ngà y hôm nay đâu.
– Hứa Mị NÆ°Æ¡ng, mi chá»› nói nhiá»u.
– NgÆ°Æ¡i... ngÆ°Æ¡i má»›i tháºt là ngÆ°á»i vong ân bá»™i nghÄ©a, đã có ác niệm nà y...
– Hắc hắc, Hứa Mị Nương nghe cho rõ, sắc đẹp như hoa của mi chốc lát sẽ hóa ra xác thịt thúi nát, há há há, hà nh vi dâm đãng của mi có thể kết thúc được rồi!
Hứa Mị Nương thê lương thở dà i nói:
– Thôi được, ngươi ra tay đi, còn nhớ năm xưa ta từng nói nếu có chết cũng phải chết trong tay ngươi. Y nói xong, dùng hai tay che mặt lại không nói gì nữa.
Thượng Quan Äinh lạnh lùng nói:
– Hứa Mị NÆ°Æ¡ng, mi đừng diá»…n tuồng nữa, không gạt được ta đâu, ta đã nhìn thấu tâm can mi rồi, đúng váºy năm xÆ°a mi có thá» nếu thay lòng đổi dạ nguyện chết dÆ°á»›i tay ta, đêm nay lá»i thá» mi linh ứng rồi.
Hứa Mị Nương hai tay vẫn che mặt, thê lương gầm hét:
– Ngươi cứ ra tay đi, ta không còn nói gì nữa, ngươi muốn giết ta thì giết ngay, mặc nói cứ thế kết thúc và i chục năm ân tình cũng được.
Thượng Quan Äinh do dá»± bất định hình nhÆ° đã xúc Ä‘á»™ng trÆ°á»›c lá»i nói dịu ngá»t của phụ nhân áo Ä‘en Hứa Mị NÆ°Æ¡ng, cánh tay giÆ¡ cao có cầm đầu sá» ngÆ°á»i bắt đầu phát run, sát khà trong cặp mắt cÅ©ng lắng dịu nhiá»u.
Äinh Hạo đã hoà n toà n quên hẳn sá»± biến của mình, Ä‘ang dồn hết tâm thần thưởng thức mà n hát quỉ quyệt trÆ°á»›c mặt nà y.
Thượng Quan Äinh giá»ng nói run run:
– Hứa Mị NÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i nói lá»i chân tháºt?
– Tin hay không tùy ngươi!
– Ngươi phải thể hiện lòng thà nh ngươi trước đã?
– Hứa Mị Nương buông tay ra buồn bã nói:
– Lòng thà nh nà y phải thể hiện bằng cách nà o?
– NgÆ°Æ¡i ném sang cái há»™p bá»u bối của ngÆ°Æ¡i cho ta!
– Ngươi... hoà n toà n không tin tưởng ta?
– Quả tháºt chÆ°a tin tưởng được.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng dáºm chân, Ä‘Æ°a tay và o túi áo, căm phẫn nói:
– Äược, ta Ä‘Æ°a cho ngÆ°Æ¡i!
– Hãy khoan!
– Thế nà o nữa đây?
– NgÆ°Æ¡i chá»› có quá»· quyệt vá»›i ta, nếu ngÆ°Æ¡i không thà nh tâm, ta vẫn có đủ thì giá» ném ra đầu sá» ngÆ°á»i.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng rùng mình, cÆ°á»i lạnh lùng nói:
– Thượng Quan ca ca, không ngỠngươi xỠtệ với ta thế nà y.
– Vá»›i ngÆ°Æ¡i không thể chẳng Ä‘á» phòng váºy.
– Äược, đêm nay ta má»›i tháºt sá»± biết rõ bá»™ mặt của ngÆ°Æ¡i, đây chụp lấy nha!
Dứt lá»i, từ trong túi áo lấy ra má»™t cái há»™p gấm có Ä‘Æ°á»ng kÃnh to bằng bà n tay ném sang cho lão quái nhân.
Äinh Hạo kinh hãi không Ãt, cái há»™p gấm nà y là trò chÆ¡i gì nữa, lão quái nhân cố kỵ nó nhÆ° thế nà y, ắt phải món đồ gì ác Ä‘á»™c lắm thì đúng hÆ¡n.
Lão quái nhân cầm lấy há»™p trong tay xem xét má»™t hồi gáºt đầu vừa ý, sắc mặt dịu lại nhiá»u, liá»n hạ tay xuống đặt sá» ngÆ°á»i và o chá»— vị trà cÅ©.
Hứa Mị Nương bỗng nũng nịu nói:
– Không ngỠngươi ức hiếp ta thế nà y, bây giỠđược rồi chứ, còn gì nói nữa chăng?
Thượng Quan Äinh chá»›p nháy đôi mắt, lạnh lùng nói:
– NgÆ°Æ¡i Ä‘Ãch thân Ä‘áºp vỡ sá» tên đẹp trai kia cho ta.
Hứa Mị Nương thất kinh kêu lên:
– Ngươi nói sao bảo ta giết hắn?
– Không sai, đây cũng là thể hiện lòng thà nh của ngươi.
Äinh Hạo nghe nói thất kinh huyệt đạo mình bị khống chế chẳng còn sức lá»±c nà o phản kháng lại, nếu chẳng may chết dÆ°á»›i tay phụ nhân thần bà nà y quả tháºt không công bằng.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng trầm giá»ng nói:
– Thế thì tà n nhẫn quá, theo ta nên... thả hắn đi cho rồi.
Thượng Quan Äinh phá lên má»™t trà ng cÆ°á»i Ä‘iên cuồng nói:
– Mị NÆ°Æ¡ng, thế nà o gá»i là tà n nhẫn? Tại sao bá»—ng nhiên ngÆ°Æ¡i trở thà nh má»™t ngÆ°á»i từ bi thế, ta chÆ°a há» thấy ngÆ°Æ¡i giết ngÆ°á»i có nháy mắt bao giá», cả nụ cÆ°á»i chÆ°a chịu dứt, ra tay Ä‘i, nếu cho rằng hắn sanh ra đẹp trai, thì cho hắn chết cho ngá»t, nhÆ° thế được rồi?
|
02-04-2008, 07:18 AM
|
|
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 51
Nháºp mê hồn tráºn
Phụ nhân áo Ä‘en bất đắc dÄ© quay ngÆ°á»i cất bÆ°á»›c nói:
– Ta chiá»u ngÆ°Æ¡i váºy.
Äinh Hạo hồn vÃa lên mây, chỉ thấy Hứa Mị NÆ°Æ¡ng từng bÆ°á»›c má»™t tiến sang.
Theo bản năng tá»± nhiên, hắn dùng toà n lá»±c vùng vẫy, nhÆ°ng toà n thân vô lá»±c, không thể nhúc nhÃch được, đối vá»›i ká»m kẹp của má»™t bà già lá»›n tuổi mà má»™t thân võ công nhÆ° hắn cÅ©ng phải bó tay chá» bị là m thịt nhÆ° má»™t con cừu non.
Phụ nhân áo Ä‘en thoăn thoắt tiến lại gần, chỉ còn cách Äinh Hạo có khoảng năm thÆ°á»›c.
Äinh Hạo phùng mang trợn má quát lên:
– Ngươi dám giết ta ư?
Phụ nhân áo Ä‘en cÆ°á»i lả lÆ¡i phong tình nói:
– Tiểu huynh đệ, ngÆ°Æ¡i Ä‘Ã nh chịu số mạng nhÆ° thế thôi, chẳng phải lòng dạ tá»· tá»· Ä‘á»™c ác mà là sá»± biến dồn ép ta phải là m nhÆ° váºy.
Äinh Hạo mặt nóng bừng nhÆ° lá»a đốt, nghiến răng kèn kẹt nói:
– Äược lắm, nữ ma đầu ngÆ°Æ¡i cứ ra tay Ä‘i.
Lão quái nhân Thượng Quan Äình cất tiếng nói lá»›n:
– Mị Nương, nhanh tay lên, còn đứng đấy nói chuyện yêu đương với kẻ sắp chết là m gì nữa.
Thình lình Hứa Mị NÆ°Æ¡ng chụp lấy Äinh Hạo rồi phóng ngÆ°á»i Ä‘i nhanh nhÆ° gió, lão quái nhân Thượng Quan Äình ngá»› ngÆ°á»i ra rồi gầm lên:
– Con tiện nhân, ngươi dám là m thế ư?
Lão biết có rượt cÅ©ng không kịp nên vá»›i tay lấy má»™t cái sá» ngÆ°á»i dùng hết sức ném ra.
Nghe “Oa†má»™t tiếng thảm thiết, bà lão đã lãnh đòn thay cho Hứa Mị NÆ°Æ¡ng và Äinh Hạo, máu thịt văng tung tóe, chết ngay.
Hứa Mị Nương vừa chạy vừa lẩm bẩm:
– Tá»™i nghiệp, lão Thúy HÆ°Æ¡ng váºy là đã mất mạng.
Sau khi xuống chân núi, Hứa Mị NÆ°Æ¡ng lại tiếp tục chạy đến má»™t con Ä‘Æ°á»ng mòn trong sÆ¡n cốc, con Ä‘Æ°á»ng nà y bị vách núi che phủ nên rất âm u mù mịt.
Chá»— táºn cùng của con Ä‘Æ°á»ng âm u đó là má»™t vách núi cao ngất. Hứa Mị NÆ°Æ¡ng dừng bÆ°á»›c, miệng lẩm bẩm:
– TrÆ°á»ng sanh huyệt, cấp tốc khai. Bình an dạ, tịch quy lai.
Vách núi bá»—ng tách ra là m hai, lá»™ ra má»™t Ä‘á»™ng huyệt có Ä‘Æ°á»ng kÃnh năm thÆ°á»›c, Hứa Mị NÆ°Æ¡ng vẫn vác theo Äinh Hạo bÆ°á»›c và o trong, cá»a Ä‘á»™ng liá»n đóng kÃn lại, rồi má»™t luồng ánh sáng rá»±c rỡ mà nhu hòa của châu báu phát ra, chiếu sang cả Ä‘Æ°á»ng Ä‘i trong thạch Ä‘á»™ng.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng đặt Äinh Hạo xuống, nói:
– Chúng ta có thể đi thong thả được rồi.
Äinh Hạo thấy đã đến nÆ°á»›c nà y thì có phản kháng cÅ©ng vô Ãch nên lẳng lặng bÆ°á»›c theo mụ. Äi thêm được má»™t lát nữa thì đến má»™t gian thạch thất rá»™ng lá»›n, được trÆ°ng bà y trang hoà ng, có hai thiếu nữ áo Ä‘en tiến tá»›i nghinh đón, cùng song song quỳ xuống hà nh lá»…, cung kÃnh nói:
– Nghinh tiếp tiên tá».
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng phẩy tay má»™t cái, rảo bÆ°á»›c tiến thẳng và o gian thạch thất, rồi xuyên qua đó đến má»™t nÆ¡i giống nhÆ° sảnh Ä‘Æ°á»ng của má»™t gia đình phú há»™. Má»™t thiếu nữ khác bÆ°á»›c ra nói:
– Tiên tỠđã vá».
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng gáºt đầu nói:
– Tố Vân, dá»n dẹp phòng khách cho ta, sau đó chuẩn bị rượu thịt, là m má»™t bà n tiệc luôn nhé.
Tố Vân dạ một tiếng rồi lui ra.
Hứa Mị Nhân quay lại Äinh Hạo cÆ°á»i nói:
– Tiểu huynh đệ, má»i và o.
Äinh Hạo miá»…n cưỡng bÆ°á»›c và o.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nói:
– Tiểu huynh đệ xin cứ tự nhiên, ta đi thay y phục, chốc lát nữa sẽ quay lại ngay.
Äinh Hạo không biết là m thế nà o, Ä‘Ã nh ngồi xuống ghế. Hứa Mị NÆ°Æ¡ng quay ngÆ°á»i bÆ°á»›c Ä‘i.
Lát sau Tố Vân quay trở lại, dung cặp mắt lạ lùng nhìn Äinh Hạo nói:
– Má»i thiếu hiệp tắm gá»™i.
Äinh Hạo nói:
– Xin miễn.
Tố Vân ngạc nhiên, chỉ và o một căn phòng nói:
– Äây là phòng khách, nếu thiếp hiệu muốn nghỉ ngÆ¡i thì xin má»i.
– Cám ơn.
– Thiếu hiệp được tiên tỠthương mến, quả là có diễm phúc.
Äinh Hạo bÄ©u môi chẳng nói gì, Tố Vân mỉm cÆ°á»i quay Ä‘i.
Äầu óc Äinh Hạo suy nghÄ© đến nát óc cÅ©ng không có cách nà o há»™i tụ chân khà lại để tá»± mình giải cứu mình. Äiá»u là m hắn kinh hãi nhất là thủ pháp của đối phÆ°Æ¡ng quá đặc biệt, không há» giống vá»›i thủ pháp thông thÆ°á»ng trên giang hồ, là m cho hắn phải bó tay chà o thua. Lòng hắn thầm trách bản thân vì thiếu kinh nghiệm giang hồ mà còn quá á»· y nên má»›i bị ngÆ°á»i ta ám toán nhÆ° thế.
Äinh Hạo lo lắng nhất là thân pháºn Hắc Nho của sÆ° phụ có thể bị ảnh hưởng trong tay hắn, nếu quả tháºt nhÆ° váºy thì hắn có chết má»™t ngà n lần cÅ©ng không là m sao mà đá»n tá»™i được.
Hắn cÅ©ng lấy là m lạ là địa Ä‘iểm ma quái nà y chỉ cách Ly Trần Äảo Ä‘á»™ mÆ°á»i dặm Ä‘Æ°á»ng, váºy mà không há» nghe đại ca XÃch Ảnh Nhân Ä‘á» cáºp đến. Mẫn Äại NÆ°Æ¡ng cÅ©ng có đến hiện trÆ°á»ng, váºy mà lại không thể nháºn ra đấy là địa bà n của ngÆ°á»i ta mà có lá»i cảnh cáo kịp thá»i.
Cà ng suy nghÄ© Äinh Hạo cà ng cảm thấy tức tối, có trá»i má»›i biết Hứa Mị NÆ°Æ¡ng sẽ là m gì, thù nhà sÆ° háºn đè nặng trên vai, nếu xảy ra cái gì bất trắc thì há»ng cả...
Chẳng biết trải qua bao lâu, tỳ nữ Tố Vân bước và o nói:
– Má»i thiếu hiệp bÆ°á»›c sang biệt thất dùng bữa!
Äinh Hạo bấy giá» má»›i cảm thấy bụng đói nhÆ° cà o, hắn nghÄ© thầm rằng cứ ăn cho no rồi hãy tÃnh nên đứng dáºy nói:
– Xin dẫn Ä‘Æ°á»ng.
Rồi cả hai ra khá»i tiểu sảnh, Ä‘i qua má»™t con Ä‘Æ°á»ng nhá» có trải thảm Ä‘á» rồi bÆ°á»›c và o má»™t gian thạch thất có mái che.
Tố Vân nghiêng mình nói:
– Má»i thiếu hiệp và o.
Äinh Hạo vừa bÆ°á»›c và o gian thạch thất thì bất giác đứng thá»™n mặt ra, vì trong đó trang trà toà n là châu báu đắt tiá»n, thÆ° há»a cổ xÆ°a, chủ nhân hẳn phải là đại đại phú há»™. Trong gian thạch thất nghe thoang thoảng mùi phấn son, có lẽ là phòng của nữ nhân.
Một bà n rượu được bà y ngay giữa thạch thất, có hai cái ghế nhưng chẳng thấy Hứa Mị Nương đâu.
Tố Vân lại nói:
– Má»i thiếu hiệp ngồi, chủ nhân sẽ đến ngay.
Äinh Hạo liá»n ngồi xuống ghế tân khách, Tố Vân rót rượu xong rồi lui ra.
Äinh Hạo ngồi chỠđược má»™t lát thì Hứa Mị NÆ°Æ¡ng bÆ°á»›c và o, mụ mặc má»™t cái áo Ä‘en má»ng, ẩn hiện bên trong là n da thịt ngá»c ngà , những Ä‘Æ°á»ng cong quyến rÅ©, chiếc áo lót bên trong cÅ©ng má»ng đến ná»—i gần nhÆ° là nhìn xuyên qua được. Mụ là m dáng rồi nói:
– Hấp tấp quá không kịp chuẩn bị nên chỉ có một chút thức ăn đơn sơ và đạm bạc, xin hãy dùng đỡ.
Äinh Hạo nãy giá» bị hút và o cách ăn mặc khêu gợi của Hứa Mị NÆ°Æ¡ng nên nhất thá»i không nghe được lá»i nói của mụ, là m mụ phải nhắc Ä‘i nhắc lại. Äến lần thứ ba thì Äinh Hạo má»›i giáºt mình nói:
– Xin đừng nói lá»i khách sáo thế, tại hạ không dám vô công bất thụ lá»™c.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a bà n tay ngá»c ngà cầm lấy chén kiểu, nhẹ nhà ng nói:
– Má»i thiếu hiệp.
Äinh Hạo nhìn thấy rượu xanh biếc, bốc lên mùi thÆ¡m lạ lùng thì bất giác nảy dạ hoà i nghi, do dá»± hồi lâu vẫn chÆ°a dám nâng ly.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nói:
– Thiếu hiệp yên tâm, rượu không có độc đâu.
Äinh Hạo Ä‘á» mặt nói:
– Cho dù có Ä‘á»™c thì cÅ©ng váºy, dù sao thì tại hạ cÅ©ng đã là ngÆ°á»i trong tay của tiên tá» rồi còn gì nữa.
– Chứ không phải là thượng khách ư?
– Hai cái đó có khác biệt.
– Khác biệt như thế nà o?
– Bản thân tại hạ vẫn còn bị chế phục.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng cÆ°á»i khúc khÃch nói:
– Giải huyệt thì rất Ä‘Æ¡n giản, nhÆ°ng ta chÆ°a muốn là m ngay bây giá», thôi nà o cạn ly thôi.
Äinh Hạo đánh liá»u Ä‘Æ°a ly rượu lên uống cạn, cảm thấy mùi vị của rượu thÆ¡m ngon vô cùng.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng kéo tay áo lên, để lá»™ ná»a cánh tay là n da trắng muốt, cầm bình rượu khẽ nói:
– Thiếu hiệp đã có nhã hứng thì xin mới thêm một ly nữa.
Cứ thế cả hai ăn uống má»™t hồi thì Äinh Hạo đã có dấu hiệu say mèm, miệng lảm nhảm lè nhè những câu vô nghÄ©a, rượu đến là cạn, không há» e dè gì nữa.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng lả lÆ¡i cÆ°á»i nói:
– Hoà n cảnh của chúng ta đêm nay tháºt là đẹp, chỉ còn thiếu má»™t cặp đèn hoa nữa thì...
Äinh Hạo nghe váºy thì bất giác hÆ¡i tỉnh, vá»™i sá»a lại thế ngồi rồi nói:
– Tiên tỠxin chớ nói đùa.
– Ta không nói đùa.
– Tại hạ chẳng thể uống thêm được nữa.
– Váºy thì chỉ cần cạn vá»›i ta ba ly nữa thì thôi.
Äinh Hạo nghÄ© rằng chỉ thêm ba ly nữa thì cÅ©ng chẳng bao nhiêu nên Ä‘Ã nh gáºt đầu, uống cạn má»™t lúc luôn ba ly rượu.
Uống xong Äinh Hạo đứng lên định ra vá» thì bá»—ng cảm thấy đầu váng mắt hoa, lảo đảo suýt té.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng cÆ°á»i lả lÆ¡i nói:
– Thiếu hiệp say rồi sao?
Äinh Hạo cÆ°á»i nhạt nói:
– Phải, tại hạ có lẽ hơi say rồi.
Hắn gắng gượng ngồi dáºy nhÆ°ng lại lảo đảo, té ngã ngá»a ra.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nói:
– Äể ta đỡ ngÆ°Æ¡i và o nghỉ.
Äinh Hạo lè nhè:
– Không cần, không cần đâu.
– À, đúng rồi, có thứ là m cho giã rượu. Tố Vân, mau lên.
Tố Vân nở nụ cÆ°á»i thần bÃ, nói:
– Vâng.
Rồi ả xoay mình bước đi.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng choà ng tay ôm lấy Äinh Hạo, hắn quýnh quáng vùng vẫy nhÆ°ng toà n thân đã má»m nhÅ©n ra vì rượu. Hắn cảm thấy mùi thÆ¡m nồng nặc xông thẳng và o mÅ©i, rồi lại cảm thấy bá»™ ngá»±c má»m mại săn chắc tá»±a và o ngá»±c mình, má»™t cảm giác rất lạ lan tá»a ra.
Äinh Hạo vừa xấu hổ vừa lÃnh quýnh, nhÆ°ng không là m sao phản kháng được, Ä‘Ã nh dở khóc dở cÆ°á»i nhìn Hứa Mị NÆ°Æ¡ng từ từ cởi thanh kiếm, rồi đến già y vá»›, ngay cả áo ngoà i cÅ©ng bị cởi ra.
Äinh Hạo hoảng hồn nói:
– Tiên Tá» ngÆ°Æ¡i là m gì váºy?
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng cÆ°á»i lả lÆ¡i nói:
– Thiếu hiệp chưa hiểu hay giả bộ chưa hiểu?
Äinh Hạo lo đến tái mặt, trên chiếc túi gấm để ở bên trong chiếc áo ngoà i có thanh Lôi Công Trủy, mặt nạ Hắc Nho và bản đồ cất dấu túi da của Thá» Dao Phong, tất cả Ä‘á»u là những thứ không thể mất được.
Lúc đó Tố Vân đã quay lại và o phòng, trên tay cầm một bát canh.
Hứa Mị Nương giơ tay cầm lấy bát canh nói:
– Tốt lắm, ở đây không còn chuyện của ngươi nữa, lui ra đi.
Trá»±c giác của Äinh Hạo bá»—ng cảm thấy chén canh nà y không phải bình thÆ°á»ng, hắn vùng vẫy nói:
– Ta không uống.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i nói:
– Chà ng khùng ơi, đây là canh giã rượu đấy.
Mụ không cần để ý đến Äinh Hạo nữa, đổ luôn và o miệng hắn.
Äinh Hạo cảm thấy bát canh đó mát ngá»t vô cùng, uống và o chẳng bao lâu thì tinh thần láºp tức cảm thấy sảng khoái lên, cảm giác chóng mặt cÅ©ng từ từ tan biến mất, quả tháºt đúng là canh giải rượu.
Má»™t luồng nhiệt khà bốc từ Äan Ä‘iá»n chạy khắp toà n thân, khiến hắn cảm thấy vô cùng dá»… chịu.
Dần dần luồng nhiệt khà cà ng lúc cà ng dữ dội, toà n thân hắn nóng bừng, đầu óc bắt đầu mất kiểm soát.
Hứa Mị Nương thò tay cởi áo tơ bên ngoà i ra, để lộ vùng ngực trắng ngần, mơn mởn ẩn hiện bên trong tấm áo lót.
Mặt Äinh Hạo nóng bừng, tim Ä‘áºp thình thịch, má»™t cảm giác thèm khát lạ lùng đã là m cho hắn mất lý trÃ, máu chảy gia tốc, rồi bá»—ng thò tay ôm lấy Hứa Mị NÆ°Æ¡ng và o lòng, ngã ra trên giÆ°á»ng.
|
02-04-2008, 07:18 AM
|
|
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 52
Tình dâm lá»a dục
Hứa Mị Nương hơi thở hổn hển nói:
– Tiểu huynh đệ, đừng quá hấp tấp như thế!
Lý trà của Äinh Hạo đã hoà n toà n bị chế ngá»±, sá»± đòi há»i cấp bách lúc nà y là giải quyết sinh lý.
Xoẹt một tiếng, áo lót của Hứa Mị Nương đã bị hắn xé rách, một cặp ngực trắng ngần mơn mởn lộ ra.
– Tiểu huynh đệ, ngươi phải cởi áo ra trước chứ.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng nói trong hÆ¡i thở hổn hển, âm thanh nhÆ° má»™ng mị, rúng Ä‘á»™ng lòng ngÆ°á»i.
Äinh Hạo Ä‘iên cuồng nhÆ° má»™t con thú dữ đã vồ được mồi ngon, chẳng chịu buông tha.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng uốn éo thân hình má»m mại, miệng rên rỉ hừ hừ, thần hồn Ä‘iên đảo, hai mắt lim dim ngắm nghiá»n.
Äinh Hạo láºt mình ngồi báºt dáºy, hai tay xoa xoa đôi gò bồng đảo má»™t cách đê mê, bá»—ng nhiên có má»™t món đồ trÆ°ng bà y trên bà n Ä‘áºp và o mắt hắn.
Váºt đó rất đặc biệt, đó là má»™t cái đầu lâu ngÆ°á»i được khắc bằng ngá»c thạch rất tinh xảo, hắn nhìn và o đó chằm chằm, láºp tức sá»± thèm khát nhục dục Ä‘iên cuồng cÅ©ng giảm bá»›t ngay.
Cái đầu lâu ngá»c thạch đó có má»™t sức hút mãnh liệt, Äinh Hạo nhìn và o đó rồi không là m sao rứt ra được, trÆ°á»›c mắt hiện ra vô số đầu lâu ảnh nhảy múa tung tăng.
Dù sao thì huệ căn của Äinh Hạo cÅ©ng rất thâm háºu, lý trà của hắn lúc nãy bị dược váºt là m cho mỠám bây giá» bá»—ng nhiên thức tỉnh lại. Hắn chợt nhá»› ra rằng ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đang cùng hắn ở trên giÆ°á»ng chÃnh là phu nhân của lão quái nhân Thượng Quan Äình, cái đầu lâu trên bà n bá»—ng hiện ra vẻ mặt căm thù giáºn dữ của Thượng Quan Äình, sá»± Ä‘iên cuồng của má»™t ngÆ°á»i chồng bị vợ cắm sừng.
Äinh Hạo bất giác rùng mình, đầu óc Ä‘ang bị dục vá»ng kiá»m chế láºp tức bị má»™t sức mạnh kì lạ phản kháng lại.
Thế rồi hắn Ä‘Æ°a chân xuống giÆ°á»ng, ngồi dáºy mang già y mặc áo, sá»a soạn lại.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng vẫn Ä‘ang nhắm mắt lim dim táºn hưởng thì bá»—ng thấy sá»± kiện lạ, Äinh Hạo Ä‘ang cùng mụ chuẩn bị lên đỉnh Vu SÆ¡n thì bá»—ng ngồi dáºy, rồi xoay lÆ°ng ra ngoà i, ngÆ°á»i run bần báºt, nhÆ° là đang cố gắng dùng nghị lá»±c để định thần lại.
Mụ vá»™i và ng cất giá»ng ngá»t ngà o kêu gá»i:
– NgÆ°á»i yêu Æ¡i, ngÆ°á»i là m gì thế?
Lá»a dục vẫn còn bốc cháy trong ngÆ°á»i Äinh Hạo, nhÆ°ng nhá» huệ căn khá vững, hắn gượng gạo cố hết sức chống lại. Trong ngÆ°á»i hắn bây giá» dục vá»ng và lý trà đang đấu tranh quyết liệt, Ä‘au khổ vô cùng, nếu là ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng thì chắc là sẽ khó mà chịu Ä‘á»±ng được.
Bát canh giải rượu đó kỳ thá»±c chÃnh là má»™t bà i thuốc cÆ°á»ng dÆ°Æ¡ng cá»±c kì mãnh liệt, dược tÃnh tất nhiên không dá»… mà tan Ä‘i được.
Äinh Hạo cố hết sức chống chá»i, không dá»i mắt khá»i đầu lâu ngá»c thạch để không bị tiếng nói lả lÆ¡i quyến rÅ©.
Hứa Mị Nương lại nũng nịu kêu:
– NgÆ°á»i yêu Æ¡i, má»™t khắc đêm xuân đáng giá ngà n và ng, lại đây vá»›i em mau lên nà o.
Âm thanh vô cùng quyến rũ mê hồn.
Lòng Äinh Hạo trầm xuống, cÆ¡ hồ lại không tá»± chủ được nữa, hắn không dám quay đầu lại, cÅ©ng chẳng dám nói năng gì, dùng toà n bá»™ lý trà chiến đấu vá»›i lá»a dục trong lòng.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng bÆ°á»›c ra khá»i giÆ°á»ng, toà n thân trần truồng không má»™t tấc vải, uốn éo thân mình rồi nhảy và o lòng Äinh Hạo, áp mặt và o ngá»±c chà ng nói:
– Hảo huynh đệ, chúng ta hãy...
Äinh Hạo lại bốc lá»a dục lên phừng phừng, bá»—ng hắn hồi tưởng lại lúc bé còn ở Vá»ng Nguyệt Bảo đã từng nghe bá»n võ sÄ© trong Bảo rỉ tai nhau chuyện phong tình nam nữ, lúc cao Ä‘á»™ thì chỉ cần...
NghÄ© tá»›i đó hắn liá»n le lưỡi đặt giữa hai hà m răng rồi cắn má»™t cái, Ä‘au Ä‘iếng thấu táºn tâm can, lá»a dâm trong lòng tức thì nhÆ° bị má»™t xô nÆ°á»›c lạnh dá»™i và o, tắt ngấm, hắn vùng vẫy rồi đánh má»™t cái tháºt mạnh và o lÆ°ng Hứa Mị NÆ°Æ¡ng.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng Ä‘ang đê mê thì bất ngá» bị đánh mạnh má»™t cái Ä‘au rát cả lÆ°ng, giáºt mình buông tay thụt lùi ra sau, má hồng Ä‘ang á»ng Ä‘á» láºp tức hiện lên vẻ xanh mét. Mụ kinh ngạc sững ngÆ°á»i, chÆ°a bao giá» gặp trÆ°á»ng hợp nhÆ° váºy.
Äinh Hạo nói giá»ng lạnh nhÆ° tiá»n:
– Tiên tá», tại hạ chẳng phải bá»n lang sói hạ lÆ°u.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng giáºn run bắn ngÆ°á»i lên, má»™t lúc lâu sau mụ má»›i nghiến răng nói:
– Toan Tú Tà i, mi quáºt cÆ°á»ng tháºt, giá»i lắm...
Äinh Hạo nghiến răng không nói lá»i nà o.
Bá»—ng Hứa Mị NÆ°Æ¡ng thở dà i má»™t hÆ¡i, tiến tá»›i bồng Äinh Hạo đặt lên giÆ°á»ng đè cả thân hình má»m mại lên ngÆ°á»i hắn, mặt đối mặt, hai tay ná»±ng nịu gÆ°Æ¡ng mặt Ä‘iển trai của hắn, thèm khát nói:
– Hảo huynh đệ, ngươi đồng ý với tỷ tỷ đi, bảo đảm ngươi tiêu hồn lạc phách, hưởng thụ vô cùng khoái lạc.
Äinh Hạo lúc nà y dược lá»±c đã tan, đã đủ sức kháng cá»± tình dục trong lòng, đánh liá»u nói:
– Toan Tú Tà i ta là nam tá» hán đầu Ä‘á»™i trá»i, chân đạp đất, há lại chịu là m cái việc bỉ ổi hạ lÆ°u nhÆ° váºy sao?
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng ná»™ há»a xung thiên, lá»a dục hóa thà nh sát khÃ, láºt mình ra khá»i giÆ°á»ng, mặc y phục và o rồi đến bên cái bà n phấn son, lấy ra má»™t cái bình nhá», đổ ra và i viên thuốc rồi nuốt và o. Trong chốc lát, lá»a dục trong lòng mụ cÅ©ng tan biến, mụ lạnh lùng nói:
– Toan Tú Tà i, ta tháºt muốn biết ngÆ°Æ¡i là m cách nà o mà dáºp tắt được lá»a dục.
Äinh Hạo giá»ng Ä‘iệu lạnh nhÆ° băng tuyết nói:
– Tà không bao giỠthắng chánh được.
– Hừ, khá lắm, chết đến nÆ¡i còn cứng miệng. Mi có liệu là sống mà ra khá»i nÆ¡i đây được không?
– Tại hạ không quan tâm tá»›i Ä‘iá»u nà y.
– Mi sẽ quan tâm ngay bây giá».
Äinh Hạo nóng ruá»™t vô cùng, nhÆ°ng vẫn là m ra vẻ lạnh lùng thản nhiên, bình tÄ©nh.
Hứa Mị Nương hô to một tiếng:
– Tố Vân.
Tố Vân vén mà n bÆ°á»›c và o, cung kÃnh nói:
– Tiên tá» có Ä‘iá»u chi dạy bảo.
– Tên nà y không biết Ä‘iá»u, Ä‘Æ°a và o địa lao cho ta.
– Vâng.
Hứa Mị Nương lại nói tiếp:
– Không có lệnh ta thì không cho ăn uống, để ta xem xem hắn có phải là mình đồng da sắt hay không, xem hắn chịu được đến bao giá».
Tố Vân lại “Dạ†lên má»™t tiếng, xoay qua Äinh Hạo nói:
– Thiếu hiệp có cần tiểu tỳ động thủ không?
Äinh Hạo lạnh lùng nói:
– Mi Ä‘i trÆ°á»›c dẫn Ä‘Æ°á»ng, cho dù lên núi Ä‘ao hay là xuống vạc dầu ta cÅ©ng chẳng cau mà y đâu Tố Vân mỉm cÆ°á»i nói:
– Hảo hán tháºt, tiếc rằng là chÆ°a đến lúc, Ä‘i thôi.
Hai ngÆ°á»i cùng đứng lên ra khá»i cá»a, Ä‘i được má»™t Ä‘oạn thì Tố Vân bá»—ng hạ giá»ng nói:
– Thiếu hiệp, bây giỠhồi tâm còn kịp, nếu như đồng ý cùng tiên tỠhoà n thà nh hỷ sự thì tiểu tỳ có thể chuyển đạt giùm cho, chứ ngồi trong nhà lao đó thì khó chịu lắm.
Äinh Hạo cÆ°Æ¡ng quyết nói:
– Không thể được.
– Trông ngÆ°á»i phong thái thế kia mà sao không biết chút gì vá» phong tình cả?
– Ta chẳng phải là hạng ngÆ°á»i bỉ ổi hạ lÆ°u, đừng nói nhiá»u lá»i nữa.
– Hừ, đến lúc ngươi biết mùi thì chớ cầu ta nhé.
– Nói đùa ư?
Tố Vân ấn má»™t cái nút trên vách, má»™t huyệt Ä‘á»™ng lá»™ ra, bốc mùi ẩm thấp khó chịu, ả trầm giá»ng nói:
– Ta há»i ngÆ°Æ¡i lần cuối cùng, có đồng ý tiếp nháºn nhu tình của tiên tá» hay không?
– Không thể được.
– Thế thì ta cũng không thể giúp gì cho ngươi nữa.
Rồi ả đẩy Äinh Hạo và o trong, cá»a huyệt láºp tức đóng lại.
Äinh Hạo chỉ thấy xung quanh bóng tối mịt mù, hắn vừa cất bÆ°á»›c thì bá»—ng trượt chân té lăn xuống dÆ°á»›i, Ä‘au nhức khôn tả, hóa ra đó là những báºc thang đá.
Má»™t hồi lâu sau, hắn ngồi báºt dáºy, Ä‘Æ°a tay sá» soạng thì bá»—ng bất giác rùng mình khi chạm và o má»™t số bá»™ xÆ°Æ¡ng cốt đã khô.
Trong lòng Äinh Hạo bá»—ng trầm xuống, hắn nghÄ© mình chẳng bao lâu sau cÅ©ng thà nh nhÆ° thế nà y thì bá»—ng phát ra trà ng cÆ°á»i cuồng dại, cÆ°á»i cho số pháºn của mình cÅ©ng nhÆ° cho sá»± quá»· quyệt trong giang hồ.
Bỗng một thanh âm khà n khà n cất lên:
– Tiểu tá», mi cÆ°á»i cái quái gì váºy?
Äinh Hạo cả kinh, vá»™i nói:
– Vị tiá»n bối nà o đó?
– Tiá»n bối cái quái gì, chỉ là má»™t tên đầu phạm già mà chÆ°a chết váºy thôi.
– Lão tiá»n bối Ä‘ang ngồi chá»— nà o váºy? Vãn bối không thể thấy ngÆ°á»i được.
– Mi tên gì?
– Vãn bối là Äinh Hạo, ngÆ°á»i giang hồ gá»i là Toan Tú Tà i.
– Ta chưa từng nghe đến, mi là con cái của ai?
Äinh Hạo ngáºp ngừng không nói. Giá»ng nói kia lại vang lên:
– Tiểu tá», sao mi không nói gì hết? mi hình nhÆ° cÅ©ng chẳng phải là hạng tốt là nh gì...
– ThÆ°a không phải, chẳng qua... vãn bối có Ä‘iá»u khó nói mà thôi.
– Có gì mà khó nói nữa, mi muốn Ä‘em bà máºt xuống mồ hay sao?
Äinh Hạo rùng mình, hắn nghÄ© ngÆ°á»i kia nói tháºt có lý, đến nÆ°á»›c nà y cÅ©ng chẳng có gì cần phải cố kỵ nữa. Hắn cÆ°á»i nói:
– Tiên phụ là Thiên Äô Kiếm Khách Äinh Triệu TÆ°á»ng.
– Ta cũng chưa từng nghe qua? Tổ phụ ngươi là ai?
Äinh Hạo giáºt mình, chẳng lẽ ngÆ°á»i nà y chÆ°a từng hà nh tẩu giang hồ nên chÆ°a nghe qua danh hiệu của cha hắn sao? Hắn ngáºp ngừng nói:
– Vãn bối chỉ biết được có chừng đó thôi.
– Tên của tổ phụ mi cũng không biết sao?
– Không biết.
– Thế thì hay tháºt, ngay cả tổ tiên mình mà cÅ©ng không biết...
– Rốt cuá»™c thì lão tiá»n bối Ä‘ang ngồi chá»— nà o?
– Thạch thất kế bên, Äinh Hạo hoang mang dòm ngó xung quanh rồi nói:
– Vãn bối chẳng thấy gì cả.
– Cách nhau cả má»™t vách đá dà y hÆ¡n má»™t trượng, ngÆ°Æ¡i có phải thần tiên đâu mà nhìn xuyên tÆ°á»ng được chứ.
– Vách đá dà y hÆ¡n má»™t trượng mà truyá»n âm được sao?
– Mi há»i là m gì, tại sao mi bị nhốt và o đây?
– Bị hỠđánh lén thôi.
– Chứ không phải vì ham mê nữ sắc sao?
Äinh Hạo cÆ°á»i nhạt nói:
– Nếu vãn bối mê nữ sắc thì đã không phải và o đây rồi.
– Hừ, Ä‘iá»u nà y lão phu có thể tin được. Khi nãy nghe ngÆ°Æ¡i đối đáp cùng vá»›i ả kia thì lão cÅ©ng Ä‘oán ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i Ä‘Ã ng hoà ng.
Äinh Hạo cà ng kinh ngạc, ông lão nà y bị nhốt dÆ°á»›i địa lao mà sao có thể nghe thấy hắn và Tố Vân đối đáp được? Chẳng lẽ ông lão đã luyện được cảnh giá»›i tai thÃnh siêu phà m Æ°? Hắn nhịn không được nên buá»™t miệng há»i:
– Lão tiá»n bối là m sao mà nghe được?
– Mi thỠtiến lên và i bước rồi sỠvà o vách đá bên trái thỠxem.
Äinh Hạo tò mò vá»™i là m theo lá»i ông lão nhÆ°ng vẫn không thấy có gì lạ, hắn nói:
– Lão tiá»n bối, vãn bối chẳng thấy gì khác lạ cả.
– Ngu thế, không sỠra có một khe hở sao?
Äinh Hạo ngạc nhiên vá»™i nhảy lên cao Ä‘Æ°a tay quá» quạng, quả nhiên hắn nháºn ra có má»™t khe hở dà i cả tấc ở phÃa trên, âm thanh truyá»n sang cÅ©ng là từ chá»— đó mà ra. NhÆ°ng chá»— hở cách mặt đất tám thÆ°á»›c, thân không có công lá»±c thì không thể bám và o đó để nói chuyện được, ở dÆ°á»›i cÅ©ng không có chá»— gì kê chân.
– Tiểu tỠsao còn đứng đó, không nhảy lên đây.
– Vãn bối mất hết công lực rồi.
– Sao lại thế?
– Chẳng biết đối phương dùng thủ pháp nà o mà khống chế được huyệt đạo của vãn bối.
– Ra là váºy.
– Tiá»n bối, đây là đâu?
– Thạch lao.
– Không phải, vãn bối muốn há»i tên sÆ¡n cốc nà y.
– Cách Thế Cốc.
– Hứa Mị NÆ°Æ¡ng được bá»n nữ tỳ xÆ°ng là tiên tá», là tiên tá» gì thế?
– Mụ tá»± xÆ°ng là Tố Y Tiên Tá», tháºt là ná»±c cÆ°á»i.
– Lão tiá»n bối có thể cho vãn bối biết danh hiệu của ngÆ°á»i chăng?
– Danh hiệu của ta nhắc là m gì ở kiếp nà y nữa.
– Vì sao ngÆ°á»i lại bị nhốt trong nà y?
Ông lão nói giá»ng căm phẫn:
– Äừng nhiá»u lá»i nữa, câm miệng lại mà hưởng thụ những giây phút cuối cùng của mi Ä‘i.
Sau đó âm thanh tắt hẳn, Äinh Hạo buồn bã dá»±a lÆ°ng và o vách tÆ°á»ng, muốn cố quên má»i việc để ngủ nhÆ°ng sá»± đói khát và lạnh lẽo, cá»™ng thêm mùi thối rữa của xác chết từ mấy bá»™ xÆ°Æ¡ng khô bốc ra là m cho hắn muốn má»a, không sao chợp mắt được.
Thế rồi muôn ngà n tâm sá»± lại trá»—i dáºy. Hắn nhá»› lại thá»i gian cùng mẹ ăn nhỠở Ä‘áºu tại Vá»ng Nguyệt Bảo, trải qua kỳ duyên theo thầy há»c võ, xông pha giang hồ, bao nhiêu ná»—i chất chứa trong lòng là m cho hắn muốn phát Ä‘iên lên.
Bá»—ng kẹt má»™t tiếng rồi cá»a thạch lao mở ra, má»™t bóng ngÆ°á»i xuất hiện, chÃnh là ả tỳ nữ Tố Vân, ả nói vá»ng xuống:
– Toan Tú Tà i, mùi vị thế nà o?
Äinh Hạo phùng mang trợn mắt muốn phát khùng lên, nhÆ°ng nhá»› lại lá»i dặn của sÆ° phụ là phải bảo tồn danh tiếng Hắc Nho nên hắn đè nén tâm sá»± lại, cÆ°á»i nhạt nói:
– Cũng không đến nỗi tệ lắm.
– Ngươi ngang ngạnh thế ư? Chết cũng không sợ sao?
– Äại trượng phu đầu Ä‘á»™i trá»i, chân đạp đất, chỉ cần không thẹn vá»›i lÆ°Æ¡ng tâm thì chết có gì mà phải sợ?
|
02-04-2008, 07:19 AM
|
|
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 53
Thạch Lao Quái Nhân
Tố Vân mỉa mai nói:
– Chao ôi! Những bá»™ xÆ°Æ¡ng nằm đó Ä‘á»u là những báºc đại trượng phu, đại anh hùng, cuối cùng cÅ©ng thà nh cát bụi, khà phách anh hùng Ä‘á»u Ä‘em xuống âm phủ cả đó.
– Hừ, dung mạo sắc đẹp chẳng lẽ không tà n phai sao?
– Toan Tú Tà i, ngÆ°Æ¡i chỉ cần gáºt đầu má»™t cái thì sẽ ra khá»i được địa ngục mà lên chốn thiên Ä‘Ã ng, còn bằng không thì coi nhÆ° là trong giang hồ đã không còn có Toan Tú Tà i nữa rồi đó.
Äinh Hạo lạnh lùng nói:
– Nói nhiá»u vô Ãch.
Tố Vân cau mà y nói:
– Äến con sâu con kiến còn ham sống, huống chi là loà i ngÆ°á»i. Chết vinh có gì hay hÆ¡n sống nhục đâu, ngÆ°Æ¡i thá» nghÄ© lại Ä‘i.
– Khá»i cần suy nghÄ© nữa.
– Toan Tú Tà i, ngươi chẳng những chua mà còn thối nữa...
– Ha ha, đúng là chủ nà o tá»› nấy, thầy trò các ngÆ°Æ¡i chỉ là m cho ta muốn ói má»a mà thôi.
Tố Vân ná»™ khà xung thiên, ả cÆ°á»i gằn nói:
– Äược lắm, thế thì mi cứ ở đó mà chết, nhÆ°ng trÆ°á»›c khi chết ta cÅ©ng sẽ cho ngÆ°Æ¡i nếm chút mùi, để hả cÆ¡n giáºn của ta.
Dứt lá»i ả đóng cá»a thạch lạo lại, chung quanh lại trở vá» bóng tối mịt mù.
Thình lình ông lão ở gian bên cạnh lên tiếng:
– Hảo tiểu tá», lão phu thÃch cái tÃnh cách ngang tà ng anh hùng của mi rồi đó.
Äinh Hạo không buồn trả lá»i. Ông lão lại nói tiếp:
– Ta đã chịu nói chuyện với mi rồi sao mi không lên tiếng hả?
Äinh Hạo thê lÆ°Æ¡ng nói:
– Vãn bối đang tìm cách tự kết liễu mình.
– Mi điên ư? Sao lại nói thế?
– Chứ sống như thế nà y thì có gì hay ho đâu mà lưu luyến?
– Hừ, lão phu chịu đựng cả mấy chục năm mà vẫn chưa từng suy nghĩ dại dột, đằng nà y ngươi chỉ vừa mới và o mà đã...
– Nói sao? Lão tiá»n bối ở đây đã mấy chục năm rồi Æ°?
– Ta gạt mi là m gì?
– NhÆ°ng là m sao mà lão tiá»n bối sống sót được?
– Nhá» má»™t chút khẩu khà và hy vá»ng.
– Ăn uống thì là m thế nà o?
– Äiá»u đó thì khá»i phải lo, cứ đúng giá» giấc là có ngÆ°á»i cho ăn cho uống, dù lão phu có muốn chết thì ngÆ°á»i ta cÅ©ng chẳng bằng lòng.
– Tại sao váºy?
– Biết là m gì? Chẳng phải ngÆ°Æ¡i muốn chết sao? Kẻ sắp chết sao lại nhiá»u chuyện nhÆ° thế chứ?
– Không sai, vãn bối là ngÆ°á»i sắp chết...
Ông lão bá»—ng cÆ°á»i khanh khách ngắt lá»i:
– Lúc nãy ngươi nói rằng muốn tìm cách để chết phải không?
– Äúng váºy.
– NgÆ°Æ¡i có thể tá»± là m đứt Ä‘oạn tâm mạch, nhÆ° thế thì sạch sẽ, gá»n gà ng.
– Nhưng vãn bối đã mất hết công lực.
– Ừ nhỉ, đúng là ta hồ đồ. Äáºp đầu và o vách đá thì khó coi quá, chỉ sợ lá»±c đạo yếu á»›t thì chỉ bị thÆ°Æ¡ng mà không chết. Thắt cổ thì khó coi quá, cắt mạch máu thì không biết lấy gì để cắt, tháºt là khó nghÄ©...
Ông lão cứ Ä‘á»u Ä‘á»u nói, hình nhÆ° quả tháºt nghÄ© ra cách để chết quả là khó khăn tháºt. Bá»—ng lão nhÆ° đã nghÄ© ra được cách hay, mừng quýnh nói:
– Tiểu tá», ta cùng cảnh ngá»™ nên đặc biệt thông cảm vá»›i ngÆ°Æ¡i. Bây giá» thế nà y, ta sẽ giúp ngÆ°Æ¡i phục hồi chân lá»±c, sau đó ngÆ°Æ¡i tá»± là m đứt Ä‘oạn tâm mạch, thế thì hay nhất.
Äinh Hạo cÆ°á»i khổ nói:
– Nếu nhÆ° vãn bối có thể phục hồi công lá»±c thì láºp tức phá vòng vây mà ra chứ còn chết là m gì nữa.
– Hà hà , chưa chắc.
– Tại sao?
– Dù công lá»±c mi có huyá»n thông đến đâu cÅ©ng không thoát khá»i địa lao nà y được, ra khá»i địa lao được thì cÅ©ng không thoát nổi Cách Thế Cốc nà y.
Äinh Hạo nghe thế thì cả kinh, nhÆ°ng hắn vẫn nói:
– Vãn bối mặc kệ, cứ có lại công lá»±c đã rồi haüng tÃnh sau.
– Mi không còn muốn chết nữa ư?
Äinh Hạo ngáºp ngừng nói:
– Vâng, nếu quả thực là công lực có thể được phục hồi...
– Tiểu tá» kia, lão phu giúp ngÆ°Æ¡i phục hồi công lá»±c là để tìm cái chết, váºy mà bây giá» ngÆ°Æ¡i lại không muốn chết, váºy thì lão phu giúp ngÆ°Æ¡i là m cái quái gì nữa.
Thôi dẹp Ä‘i, ngÆ°Æ¡i tá»± tìm cách mà chết Ä‘i váºy.
Äinh Hạo nghe nói thế thì dở khóc dở cÆ°á»i, không ngá» trong hoà n cảnh nà y mà ông lão còn đùa bỡn vá»›i hắn được. Hắn cÆ°á»i nhạt nói:
– Lão tiá»n bối, vãn bối thì lại nghÄ© là do lão bất lá»±c nên không giúp được thôi.
– Ai nói ta bất lực? muốn khôi phục công lực cho ngươi thì có gì là khó?
– Tháºt chứ?
Ông lão dÆ°á»ng nhÆ° rất hiếu thắng, thét lên the thé nói:
– Sao lại không tháºt, bây giá» có phải ngÆ°Æ¡i không tụ được nguyên khà chứ gì?
– Äúng thế.
– Cũng không biết là huyệt đạo nà o bị chế ngự phải không?
– Äúng váºy.
– Tốt lắm, bây giỠngươi hãy lục trong đống xương khô ra một khúc xương chân, cầm nó lên đi.
Äinh Hạo nghe nói thì cảm thấy kì lạ vô cùng, nhÆ°ng vẫn là m theo lá»i của ông lão, lá»±a trong đám xÆ°Æ¡ng khô má»™t khúc xÆ°Æ¡ng chân cầm trong tay rồi nói:
– Xong rồi.
– Äược, bây giá» ngÆ°Æ¡i dùng toà n lá»±c lấy khúc xÆ°Æ¡ng chân đó Ä‘iểm và o hai huyệt ƯÙng XÆ°Æ¡ng và á»c Ong của mi Ä‘i, nhá»› là phải dung toà n lá»±c nhé.
Äinh Hạo bán tÃn bán nghi, hai huyệt trên là chủ quản khà huyết trong cÆ¡ thể, chỉ dùng tá»›i khi nà o muốn cản trở khà huyết thoát ra ngoà i mà thôi, nhÆ°ng dù sao thì hắn cÅ©ng tin ông lão nên cÅ©ng nhấn và o hai huyệt đạo đó.
Ông lão lại nói:
– Bây giá» Ä‘iểm và o hai huyệt Trung ÄÆ°á»ng và Äịa Thuyết.
– Lão tiá»n bối, đây là hai tá» huyệt mà .
– Mi không là m thì tùy, cái nà y gá»i là tìm cái sống trong cái chết.
Äinh Hạo chợt hiểu ra, thì ra ông lão muốn giúp hắn tá»± sát má»™t cách nhẹ nhà ng mà không Ä‘au Ä‘á»›n, hắn nghÄ© váºy nên cắn răng dùng sức Ä‘iểm tháºt mạnh và o hai huyệt trên.
Lạ lùng thay, không có chuyện gì xảy ra cả, hắn không chết, mà ngược lại khà huyết trong ngÆ°á»i lại thoáng dao Ä‘á»™ng, biến chuyển đó là m cho hắn xúc Ä‘á»™ng khôn tả.
Ông lão lại nói:
– Cấp tốc Ä‘iểm và o Tam Nguyên Äại huyệt.
Äinh Hạo chẳng chút do dá»±, là m theo ngay, tức thì khà huyết trong ngÆ°á»i cuồn cuá»™n nhÆ° sóng triá»u dâng, toà n thân cảm thấy cá»±c kì dá»… chịu, hắn mừng quá la lên:
– Lão tiá»n bối, quả là đã thà nh công rồi.
– Bây giỠngươi biết phải là m gì rồi chứ.
Äinh Hạo láºp tức ngồi xuống, dùng tâm pháp bản môn váºn chuyển khà huyết lÆ°u thông trong ngÆ°á»i, chỉ chốc lát sau thì công lá»±c đã phục hồi toà n bá»™. Hắn nhảy cẫng lên, mừng rỡ nói:
– Lão tiá»n bối, ân đức nà y vãn bối xin ghi nhá»› suốt Ä‘á»i không dám quên.
– Hừ, ta không cần ngÆ°Æ¡i cảm kÃch.
Äinh Hạo thoáng ngạc nhiên nói:
– Lão tiá»n bối sao nói váºy?
– Mi có biết là mình bị chế ngự bằng tâm pháp Triệt Vĩnh Cố Nguyên Chỉ không?
– À, đây là lần đầu tiên vãn bối nghe nói tới tâm pháp đó.
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên, trong võ lâm có được bao nhiêu ngÆ°á»i rà nh rẽ chỉ pháp nói trên, là m sao ngÆ°Æ¡i biết được.
Äinh Hạo phát sanh ý tò mò há»i:
– Lão tiá»n bối có võ công cao cÆ°á»ng thế sao không tìm cách thoát thân?
Ông lão trầm tư một hồi rồi nói:
– Ta không muốn đi ra.
Äinh Hạo bất giác kinh ngạc ngẩn ngÆ°á»i ra, hắn không nghÄ© rằng trên Ä‘á»i lại có ngÆ°á»i cam tâm tình nguyện để ngÆ°á»i ta cấm cố cầm tù mình. Hắn lại nảy sinh ý tò mò, liá»n nhảy lên bám lấy vách tÆ°á»ng, nhìn qua kẻ hở.
Bên thạch thất bên kia có đủ các thứ giÆ°á»ng chiếu, chăn nệm và bà n ghế, má»™t ông lão râu tóc bạc phÆ¡ Ä‘ang đứng giữa thạch thất, hai mắt sáng quắc, thân thể rất tráng kiện.
Äinh Hạo không kìm được ngạc nhiên, há»i:
– Lão tiá»n bối, má»™t lần nữa vãn bối xin được há»i danh hiệu của ngÆ°á»i.
– Lão phu không nói đâu.
– Ãt ra lão tiá»n bối cÅ©ng có thể cho vãn bối biết nguyên nhân vì sao ngÆ°á»i bị giam giữ chứ?
– Việc gia đình của lão phu, không tiện nói cho ngươi nghe.
Äinh Hạo lá» má» Ä‘oán ra rằng giữa ông lão và Tố Y Tiên Tá» chắc là có mối quan hệ, nhÆ°ng ông lão đã nhất quyết không nói nên hắn cÅ©ng không tiện há»i tiếp.
Ông lão thở dà i nói:
– Tiểu tá», chắc là ngÆ°Æ¡i có số mạng may mắn, ba năm trÆ°á»›c chá»— nà y bá»—ng dÆ°ng xảy ra Ä‘á»™ng đất nên trên vách tÆ°á»ng má»›i có khe nứt, từ đó ta má»›i có thể nói chuyện vá»›i nhau, đúng là ý trá»i.
Ông lão ngưng lại một chút rồi nói tiếp:
– Nếu địa biến xảy ra sớm hơn thì lão phu cũng không đến nỗi chịu yên tâm mà sống những năm tháng ròng rã trong thạch lạo nà y.
Äinh Hạo giáºt mình há»i:
– Lão tiá»n bối, tại sao lại thế?
– Do động đất nên lão phu tình cỠnhặt được một tấm địa đồ cấu trúc của lòng núi nà y.
– Thì ra không phải là do Tố Y Tiên TỠkiến thiết nên.
– Mụ ta chỉ ăn nhá» lợi dụng thôi, đây là của má»™t báºc dị nhân để lại, do lão phu phát hiện ra.
– Thế thì chÃnh lão tiá»n bối là chủ nhân nÆ¡i nà y rồi.
– Mi nói nhiá»u quá để là m gì? Mi có muốn ra khá»i đây không?
– Tất nhiên là muốn rồi.
– Lối thoát ở ngay trong phòng lao của mi, cách mặt đất khoảng bảy thÆ°á»›c, phÃa trên vách đá bên phải có má»™t tảng đá hình bán nguyệt nhô ra, chÃnh là công tắc để mở địa lao, ngÆ°Æ¡i thá» xem.
Äinh Hạo láºp tức để tâm tìm kiếm, quả nhiên hắn phát hiện ra má»™t tảng đá hình bán nguyệt nằm khuất trong má»™t góc tối, tảng đá cá»±c nhá», nếu không có ông lão chỉ Ä‘iểm thì chắc hắn chẳng bao giá» tìm ra được.
Äinh Hạo láºp tức ấn và o tảng đá, nghe rẹt rẹt rồi vách đá bá»—ng tét ra má»™t khoảng trống vừa đủ má»™t ngÆ°á»i Ä‘i lá»t, hắn mừng rỡ đến thá»™n mặt ra.
Ông lão lại nói:
– Tốt lắm, ngươi đi đi.
– NhÆ°ng lão tiá»n bối ngÆ°á»i...
– Ta đã nói là không muốn Ä‘i ra, ngÆ°Æ¡i đừng nhiá»u lá»i nữa.
Äinh Hạo thở dà i, hắn biết ông lão không thay đổi ý định nên chẳng biết là m gì hÆ¡n, Ä‘Ã nh ngáºm ngùi nói:
– Vãn bối có thể là m gì được cho ngÆ°á»i chăng?
– Lão phu cứu ngÆ°Æ¡i vì ngÆ°Æ¡i là võ sÄ© chÃnh đạo, chứ không phải có sở cầu gì.
– Lão tiá»n bối xin đừng hiểu lầm, vãn bối là thà nh tâm nói váºy.
– Ta tin ngÆ°Æ¡i... Thôi được, đã váºy thì ta có má»™t việc nhá» ngÆ°Æ¡i là m.
– Vãn bối xin lắng tai nghe.
– Sau khi ra khá»i đây thì ngÆ°Æ¡i hãy tìm má»™t ngÆ°á»i.
– NgÆ°á»i đó là ...
– Ta cÅ©ng không biết là ngÆ°á»i đó còn sống hay là đã tạ thế nữa, tên của nữ nhân ấy là Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng.
Äinh Hạo ngạc nhiên nói:
– Bà ta cùng với Hứa Mị Nương hình như là ...
– Äúng váºy, há» là chị em há».
– Váºy sau khi tìm ra thì phải là m sao?
Giá»ng Ä‘iệu của ông lão bá»—ng trở nên căm phẫn, nói:
– Mi thay mặt lão phu mà giết chết y thị đi.
Äinh Hạo cả kinh nói:
– Giết ư?
– À không, không được, như thế cũng không khéo.
– Tức là sao?
– Nếu công lá»±c của ngÆ°Æ¡i bết quá, giết không được y thị thì há»ng hết việc.
Äinh Hạo nghe váºy thì bất giác nổi tÃnh háo thắng, hắn nói:
– Thế thì vãn bối phải là m gì?
– Bây giỠthế nà y, nếu ngươi gặp được y thì cứ nói là ông lão ở Cách Thế Cốc đã hồi tâm chuyển ý, muốn y thị đến giải trừ nỗi khổ đau.
Äinh Hạo cà ng hoang mang không hiểu ra sao cả, hắn ngáºp ngừng nói:
– Thế... thế nếu bà ta không đi thì sao?
– Mi yên tâm, mi cứ nói thế thì y sẽ bằng lòng mà đến ngay.
– Còn nếu vãn bối đủ sức giết y thị thì sao?
– Thế thì ngươi mang đầu của y thị vỠgặp ta, cũng theo bà đạo nà y mà và o.
– Vãn bối sẽ táºn lá»±c là m, không để cho lão tiá»n bối thất vá»ng.
– Mi Ä‘i ngay Ä‘i, nếu chẳng may bị phát hiện thì háºu hoạn khó Ä‘oán lắm.
– Nhưng nếu vãn bối muốn tìm Tố Y Tiên TỠthanh toán món nợ giam cầm nà y thì thế nà o?
– Không được.
|
02-04-2008, 07:19 AM
|
|
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 54
Yêu nhân yêu ngữ
Äinh Hạo ngạc nhiên nói:
– Vì sao váºy?
– Ở trong thạch lao nà y thì ngÆ°Æ¡i không thể thắng y thị được đâu, rủi mà lại là m tiêu luôn cả tÃnh mạng thì hy vá»ng của lão phu cÅ©ng tan theo mây khói, lão phu chết cÅ©ng không nhắm mắt.
Äinh Hạo rùng mình, hắn há»i:
– Lão tiá»n bối, những cánh cá»a trong nhà lao nà y có thể mở ra được không?
– Äược, nhÆ°ng mi há»i Ä‘iá»u nà y là m gì?
– Vãn bối cần phải ra ngoà i sảnh Ä‘Æ°á»ng lấy lại má»™t số món đồ cần thiết, nếu không khó mà hà nh tẩu giang hồ được.
– Là những thứ gì?
– Binh khÃ, cùng và i món đồ cá»±c kì quan trá»ng, hiện để trong phòng ngủ của Tố Y Tiên Tá».
Ông lão trầm ngâm một chút rồi nói:
– Tiểu tá», mi nên Ä‘i ngay bây giá» là hay nhất, lúc nà y không có ai canh gác cả, ở góc tÆ°á»ng bên trái ngÆ°Æ¡i có má»™t lá»— nhá» bên trên cao, ngÆ°Æ¡i dùng sức ấn và o thì cá»a thạch lao sẽ mở toang, ngÆ°Æ¡i sẽ ra được ngay, thôi Ä‘i nhanh lên Ä‘i.
Äinh Hạo vá»™i tìm công tắc rồi nhấn và o, cá»a thạch lao láºp tức mở toang ra.
Hắn cúi ngÆ°á»i xá má»™t xá tháºt dà i rồi quay mình Ä‘i ngay.
Hắn hÃt mạnh má»™t hÆ¡i, rồi triển khai khinh công tìm lại theo con Ä‘Æ°á»ng lúc nãy Ä‘i ngược trở ra, lát sau đã đến lại phòng ngủ của Hứa Mị NÆ°Æ¡ng, bên trong không có má»™t bóng ngÆ°á»i nà o cả.
Äinh Hạo vá»™i lÆ°á»›t ngÆ°á»i và o trong phòng, hắn thấy các thứ đồ váºt vẫn còn nguyên chá»— cÅ©, kiểm tra lại không thấy thiếu món nà o thì cả mừng, vá»™i cất kỹ và o trong bá»c.
Bá»—ng bên ngoà i có tiếng chân ngÆ°á»i lá»t và o tai Äinh Hạo, hắn nảy ra má»™t ý kiến, lại lấy mặt nạ Hắc Nho Ä‘eo và o, hóa trang sÆ¡ rồi ẩn và o sau cánh cá»a.
Cánh cá»a mở ra rồi ả tỳ nữ Tố Vân bÆ°á»›c và o.
Äinh Hạo nhún mình nhảy ra. Tố Vân trông thấy hắn thì thất kinh, chÆ°a kịp phản ứng thì đã bị hắn Ä‘iểm và o à huyệt.
Äinh Hạo lạnh lùng nói:
– Nói với chủ nhân của ngươi là Hắc Nho đã đến cứu Toan Tú Tà i đi rồi, hôm khác ta sẽ đến thăm viếng.
Rồi hắn ung dung đóng cá»a phòng, lÆ°á»›t và o địa lao, rồi lại đóng cá»a địa lao lại.
Ông lão thấy hắn thì ngạc nhiên nói:
– Tiểu tỠngươi lại cải trang thà nh ai đó?
Äinh Hạo nghÄ© thầm ông lão nà y ngay cả Hắc Nho mà cÅ©ng không biết, quả đã mấy chục năm không Ä‘i lại giang hồ, hắn có giải thÃch cÅ©ng không được nên chỉ cÆ°á»i nói:
– Chỉ là một chút hóa trang thôi mà .
– Mi Ä‘i ngay Ä‘i, cà ng nhanh cà ng tốt, phải nhá»› cẩn tháºn, cuối Ä‘Æ°á»ng hầm cÅ©ng có má»™t công tắc tÆ°Æ¡ng tá»± vá»›i công tắc mở địa đạo, ngÆ°Æ¡i là m y hệt để di chuyển tảng đá chắn Ä‘Æ°á»ng, tìm cách mà thoát ra.
– Lão tiá»n bối tháºt sá»± không muốn Ä‘i Æ°?
– Nói nhiá»u quá, Ä‘i nhanh lên.
Äinh Hạo quỳ xuống vái ba vái, hắn cảm thấy Æ¡n đức của ông lão tháºt giống nhÆ° là đã sinh ra hắn lần thứ hai nên rất lấy là m cảm kÃch, ngáºm ngùi nói:
– Lão tiá»n bối, vãn bối xin cáo từ.
– Ừ.
– Lão tiá»n bối xin hãy bảo trá»ng, hẹn gặp lại ngÆ°á»i.
Nói xong hắn mở cá»a địa đạo rồi lÆ°á»›t Ä‘i ngay.
Äịa đạo cháºt hẹp lại tối tăm, Äinh Hạo phải váºn dụng hết nhãn lá»±c má»›i có thể miá»…n cưỡng Ä‘i được mà không bị va và o vách đá.
Äi được chừng bốn năm trượng thì địa đạo bắt đầu trở nên rá»™ng rãi hÆ¡n, nhÆ°ng lại rất dà i, Äinh Hạo kiên nhẫn Ä‘i thêm hÆ¡n má»™t giỠđồng nữa thì má»›i tá»›i được cuối Ä‘Æ°á»ng, hắn thấy có má»™t tảng đá to nằm án ngữ phÃa trÆ°á»›c.
Äinh Hạo vá»™i tìm công tắc rồi nhấn và o, tức thì tảng đá từ từ lăn sang phÃa bên phải, máy móc kêu kèn kẹt, chứng tỠđã lâu chÆ°a được sá» dụng qua.
Äinh Hạo vá»™i chui ra ngoà i, hắn cảm giác được khà trá»i bên ngoà i tháºt trong là nh, nhÆ°ng chỉ thấy bóng trăng sáng soi rá»i, trá»i đã vỠđêm, cÅ©ng không biết bao nhiêu ngà y đã trôi qua.
Hắn trầm tÆ° má»™t hồi rồi quyết định Ä‘i đến Tảo DÆ°Æ¡ng trÆ°á»›c để tìm kiếm Vô Ảnh Thần Cái cầu dược cho XÃch Ảnh Nhân đại ca, đặng chữa trị chứng bệnh kì lạ má»—i năm phát tác má»™t lần đó. Thế rồi hắn nhắm phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng chạy Ä‘i ngay.
Chạy được má»™t quãng Ä‘Æ°á»ng thì hắn đã cảm thấy mệt nhá»c vì đói khát, Ä‘ang phân vân chÆ°a biết tìm thức ăn nÆ°á»›c uống ở đâu thì hắn bá»—ng nghe tiếng khỉ kêu chà chóe. Äinh Hạo mừng thầm vì hắn biết chá»— Ä‘Ã n khỉ tụ táºp chắc chắn phải có nhiá»u hoa quả, vì váºy hắn nhắm hÆ°á»›ng có tiếng khỉ kêu bÆ°á»›c tá»›i rất nhanh.
Chá»— có tiếng khỉ kêu là má»™t khu rừng thÆ°a, rất nhiá»u khỉ Ä‘ang Ä‘u bám trên cà nh cây, kêu la chà chóe không ngừng. Äinh Hạo tá»›i gần rồi Ä‘á»™t nhiên “hù†to má»™t tiếng là m cả bầy khỉ giáºt mình, kêu la inh á»i rồi chạy mất, trái cây rÆ¡i vãi tứ tung trên mặt đất.
Äinh Hạo bÆ°á»›c lại nhặt mấy quả Ä‘Ã o lên ăn ngấu nghiến, hắn nhịn đói đã lâu nên bây giá» bắt được quả Ä‘Ã o thì nhÆ° nhặt được và ng, ăn lấy ăn để. Má»™t hồi sau thì hắn đã no căng bụng, tinh thần sung mãn trở lại ngay.
Hắn dá»±a và o má»™t gốc cây ná»a nằm ná»a ngồi nghỉ ngÆ¡i, nhìn lại thì thấy mình vẫn còn Ä‘ang mặc bá»™ quần áo Hắc Nho, mà và o thị trấn thì phải lấy lại diện mạo tháºt nên thò tay định gỡ mặt nạ xuống.
Thình lình có má»™t trà ng cÆ°á»i quái lại từ xa vá»ng lại, Äinh Hạo giáºt mình vá»™i đứng dáºy chạy đến xem xét.
Hắn chạy ra khá»i khu rừng má»™t chút thì gặp má»™t bãi cá» rá»™ng lá»›n, có khá nhiá»u đầu lâu ngÆ°á»i nằm rải rác trên cá», Thượng Quan Äình ngồi ngay giữa đống sá» ngÆ°á»i ấy.
Có hai thiếu nữ áo Ä‘en Ä‘ang tả xung hữu kÃch trong đầu lâu tráºn, Thượng Quan Äình thì đắc ý cÆ°á»i khanh khách.
Äinh Hạo thầm cảm thấy lạ, hai thiếu nữ áo Ä‘en kia chắc là thủ hạ của Hứa Mị NÆ°Æ¡ng rồi, nhÆ°ng sao lại lá»t và o tráºn thế của lão Thượng Quanh Äình?
Bá»—ng ngay lúc đó có má»™t bóng ngÆ°á»i chạy lại.
Thượng Quan Äình ngÆ°ng cÆ°á»i, lẩm bẩm:
– Lại có thêm má»™t mối mua bán nữa rồi, cà ng nhiá»u cà ng tốt, để ta xem mụ đê tiện có chịu ra cứu ngÆ°á»i hay không.
Bóng ngÆ°á»i chạy tá»›i là má»™t phụ nữ trung niên chân cẳng thô kệch, trên đầu có cà i má»™t bông hoa trắng. Mụ Ä‘ang chạy thì bá»—ng thấy đống đầu lâu ngÆ°á»i nằm trên cá» nên vá»™i và ng dừng lại, vẻ mặt lá»™ ánh hoảng hốt, quay lÆ°ng định chạy Ä‘i.
Thượng Quan Äình nhanh nhÆ° chá»›p chụp lấy má»™t cái đầu lâu rồi gầm lên má»™t tiếng:
– Äứng lại.
Vừa quát lão vừa nhảy tá»›i chặn Ä‘Æ°á»ng.
Phụ nữ trung niên kia sợ đến mức mặt mà y tái mét, lắp bắp nói:
– Chủ nhân, ngÆ°á»i... ngÆ°á»i...
Thượng Quanh Äình la thét:
– Câm miệng, ta không còn là chủ nhân của mi nữa. Nếu ngÆ°Æ¡i biết Ä‘iá»u thì ngoan ngoãn bÆ°á»›c và o tráºn, chá» mụ đê tiện kia lại cứu, còn không thì chá»› trách ta Ä‘á»™c ác.
– Chủ nhân... để nô tỳ vá»... vá» báo lại cho Tiên Tá», má»i ngÆ°á»i ra đây..
– Äừng nhiá»u lá»i, Lý Tam NÆ°Æ¡ng ngÆ°Æ¡i là cánh tay mặt của mụ, chắc chăn ngÆ°Æ¡i bị bắt thì mụ sẽ phải ra mặt cứu thôi.
Lý Tam NÆ°Æ¡ng bá»—ng ngá»t ngà o nói:
– Chủ nhân, ngÆ°á»i để cho nô tỳ vá» báo lại cho Tiên Tá» Ä‘i, hai ngÆ°á»i yêu thÆ°Æ¡ng nhau đã mấy chục năm rồi, có bất đồng ý kiến gây gổ thì từ từ mà hòa giải, nô tỳ sẽ dùng ba tấc lưỡi cố gắng kết hợp hai ngÆ°á»i...
– Câm miệng.
– Chủ nhân, chẳng lẽ ngÆ°á»i không muốn hòa hợp vá»›i phu nhân sao?
– Hừ, mụ còn yêu thương gì ta nữa. Ta chẳng còn là Phong Lưu Tôn Giả năm xưa nên mụ đã đoạn tuyệt tình nghĩa rồi. nếu ta không còn một chút bản lãnh thì đã chết trong tay mụ từ lâu.
– Chủ nhân, tháºt ra Tiên Tá» rất yêu thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i.
– Hừ, cái hạng đà n bà mất nết đó ai mà tin cho được.
– Ấy là chủ nhân há»n giáºn mà nói thế, tháºt ra...
– Câm mồm lại, ngÆ°Æ¡i có định và o tráºn không?
– Nô tỳ...
– NgÆ°Æ¡i tháºt muốn chết Æ°?
– Nô tỳ không vỠthì Tiên TỠcũng không ra được.
– Tại sao?
– Có ngÆ°á»i rình Tiên TỠở gần đâu đây, chỉ cần ngÆ°á»i ra khá»i Cách Thế Cốc thì sẽ bị ám toán ngay.
– Ai?
– Hắc Nho.
Phong LÆ°u Tôn Giả Thượng Quan Äình thất sắc nói:
– Mi nói sao? Hắc Nho mai phục mụ ư?
– Äúng váºy, bá»n tiểu tỳ ra ngoà i là để thám thÃnh tình hình.
– Ta không tin má»™t ngÆ°á»i nhÆ° Hắc Nho mà không xông thẳng và o sà o huyệt để xá» lý mụ, lại mất thá»i gian rình mò nhÆ° thế.
– Chủ nhân, hôm đó Tiên Tá» không muốn giết tên tiểu tá» Toan Tú Tà i là có lý do riêng, vì tên tiểu đó là truyá»n nhân của Hắc Nho, bắt hắn là m con tin có thể khiến cho Hắc Nho phải thÆ°Æ¡ng lượng.
Thượng Quan Äình đã Ä‘á»™ng lòng đôi chút, trầm ngâm không nói gì.
Äinh Hạo nấp trong bụi ráºm nghe mà buồn cÆ°á»i không chịu nổi, hắn tháºt phục Lý Tam NÆ°Æ¡ng tháºt khéo bịa chuyện, dá»±a trên câu chuyện mình giả mạo Hắc Nho xuất hiện trong Cách Thế Cốc mà có thể dá»±ng lên má»™t câu chuyện nhÆ° tháºt, là m cho Thượng Quan Äình phải lung lay, đúng là giá»ng lưỡi Ä‘Ã n bà tháºt khó mà lÆ°á»ng.
Thượng Quan Äình lạnh lùng nói:
– NgÆ°Æ¡i nói sá»± tháºt chứ?
Lý Tam Nương hùng hồn nói:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tháºt rồi, hôm đó Tiên TỠđã mang cái túi gấm mà ngÆ°á»i coi trá»ng hÆ¡n cả tÃnh mạng giao cho chủ nhân, chẳng lẽ nhiêu đó không đủ chứng minh tấm lòng của Tiên Tá» vá»›i chủ nhân Æ°?
– Tại sao lúc đó y không nói rõ?
– Tiên Tá»... chẳng dám nói.
– Tức là sao?
– Chủ nhân có biết tại sao Tiên TỠphải hẹn chủ nhân ba năm mới gặp mặt một lần không?
Thượng Quan Äình nghiến răng nói:
– Y muốn hà nh hạ ta mà .
Lý Tam Nương lắc đầu nói:
– Chủ nhân hiểu lầm rồi, Tiên Tá» có Ä‘iá»u khổ tâm không nói ra được, chỉ biết tá»± cắn răng chịu Ä‘á»±ng má»™t mình mà thôi. Äêm nay sá»± thể đã thế nà y, nô tỳ cÅ©ng không muốn giấu ngÆ°á»i nữa, nô tỳ sẽ mạo hiểm tiết lá»™ bà máºt cho chủ nhân nghe.
– Mi nói đi.
– Chủ nhân cất cái đầu lâu đó đi trước đã, nô tỳ nhìn mà sợ quá.
Thượng Quan Äình cÆ°á»i nhạt nói:
– Không việc gì mà phải sợ, nếu ngÆ°Æ¡i tháºt sá»± không nói dối thì nó không có ăn tÆ°Æ¡i nuốt sống ngÆ°Æ¡i đâu mà lo.
Lý Tam NÆ°Æ¡ng Ä‘Ã nh gượng cÆ°á»i nói:
– Chủ nhân có biết một bà sỠvõ lâm chăng?
– Bà sá» nà o? Äừng có vòng vo Tam Quốc nữa, nói phứt ra Ä‘i.
– Äây là đại sá»± kinh thiên Ä‘á»™ng địa mà . Chủ nhân có nhá»› rằng tÃnh từ lúc Tiên Tá» bắt đầu Æ°á»›c hẹn ba năm gặp mặt má»™t lần vá»›i ngÆ°á»i cho đến giá» là bao lâu rồi không?
– MÆ°á»i lăm năm rồi.
Giá»ng nói của lão đầy vẻ cảm khái.
Lý Tam Nương tiếp tục nói:
– Äúng váºy, năm xÆ°a chÃn đại môn phái cùng cao thủ hắc bạch lưỡng đạo vây công Hắc Nho tại Mang SÆ¡n, kết quả Hắc Nho bị trá»ng thÆ°Æ¡ng nhÆ°ng không chết mà ẩn và o núi Phục NgÆ°u. MÆ°á»i lăm năm trÆ°á»›c, Tiên TỠđến núi Phục NgÆ°u hái thuốc đã vô tình chạm trán vá»›i hắn.
– À, rồi sao nữa?
– Hắn khống chế cưỡng hiếp Tiên Tá», sau đó bắt Tiên Tá» phải dẫn hắn vá» Cách Thế Cốc chung sống.
Äinh Hạo cÆ°á»i nhÆ° mếu, không ngá» mụ già điêu ngoa nà y lại bịa chuyện ra nhÆ° váºy, tháºt là đáng tức giáºn.
Phong LÆ°u Tôn Giả Thượng Quan Äình kinh ngạc nói:
– Có chuyện nhÆ° váºy sao?
Bá»—ng lão đổi sắc mặt, cÆ°á»i nhạt nói:
– Bên trong có Ä‘iá»u lạ.
Lý Tam NÆ°Æ¡ng giáºt mình nói:
– Có gì lạ chứ?
– Căn cứ thủ đoạn của Hứa Mị Nương thì chẳng lẽ không đối phó nổi với Hắc Nho sao?
– Thế thì chủ nhân xem thÆ°á»ng Hắc Nho quá rồi.
– Nói váºy là sao?
– Chẳng biết hắn dùng thủ pháp gì mà khống chế kinh mạch của Tiên Tá», cứ ba tháng Tiên Tá» phải cầu xin hắn giải huyệt má»™t lần, bằng không thì khà huyết ứ Ä‘á»ng, toà n than Ä‘au Ä‘á»›n vô cùng, rồi thất khiếu ứa máu ra mà chết.
– Thế thì ba năm hội ngộ một lần là sao?
Lý Tam Nương thở dà i nói:
– Vì thế nô tỳ má»›i nói là Tiên Tá» rất chung tình, mạo hiểm hẹn gặp chủ nhân cho thá»a ná»—i tÆ°Æ¡ng tÆ°.
– Váºy tại sao trong mấy lần gặp mặt y lại không nói cho ta nghe?
– Chủ nhân ngÆ°á»i nghÄ© ngÆ°á»i là m được gì?
– Hừ, ta sẽ dùng đầu lâu tráºn vây hãm sau đó dùng đầu lâu đánh chết hắn.
– Äiá»u đó chẳng thể nà o là m được.
– Tại sao?
– Thứ nhất, Hắc Nho cáo già quá»· quyệt vô cùng, không dá»… gì chủ nhân có thể dụ hắn và o trong tráºn. Thứ nhì, nếu hắn phát hiện Tiên Tá» phản bá»™i hắn thì hắn thừa sức phá hủy Cách Thế Cốc không còn má»™t cà nh cây ngá»n cá» nà o.
Mụ dừng lại, rồi nhìn Thượng Quan Äình thở dà i nói tiếp:
– Thứ ba, chủ nhân có tuyệt chiêu gì hắn Ä‘á»u rõ hết, chÆ°a chắc đã chịu thua ngÆ°á»i. Thứ tÆ°, cho dù Tiên Tá» có vá» bên ngÆ°á»i thì cÅ©ng chỉ sống được ba tháng mà thôi.
Thượng Quan Äình dÆ°á»ng nhÆ° đã hoà n toà n tin và o câu chuyện do Lý Tam NÆ°Æ¡ng bịa ra, hắn cắn răng nói:
– Có lẽ y đã thay lòng đổi dạ đi yêu gã Hắc Nho đó rồi không chừng.
– Chủ nhân, Ä‘iá»u ấy không thể đâu.
– Sao ngÆ°Æ¡i dám quả quyết nhÆ° váºy?
Lý Tam NÆ°Æ¡ng cÆ°á»i lả lÆ¡i nói:
– Chủ nhân, cái nà y chÃnh ngÆ°á»i phải rõ hÆ¡n ai hết chứ? Tiên TỠđòi há»i... có khác vá»›i ngÆ°á»i thÆ°á»ng, chÃnh chủ nhân kết hợp được vá»›i Tiên Tá» cÅ©ng là do ngÆ°á»i bẩm sinh lạ thÆ°á»ng, còn bản thân Hắc Nho thì...
Nói tới đó mụ bĩu môi ra vẻ khinh miệt:
– Chẳng có cái gì là hay ho cả.
Thượng Quanh Äình gáºt đầu nói:
– Äiá»u nà y ta tin được.
– Nô tỳ đã kể hết má»i việc vá»›i ngÆ°á»i rồi đó, bây giá» ngÆ°á»i...
– Khoan đã, ngươi nói là Hứa Mị Nương bắt Toan Tú Tà i để cho Hắc Nho phải đồng ý thương lượng phải không?
– ChÃnh là váºy.
– Thương lượng chuyện gì?
– Tiên Tá» dùng Toan Tú Tà i để ra Ä‘iá»u kiện cho Hắc Nho.
– Äiá»u kiện thế nà o?
|
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
àêâàðèóìíûå, çîîôèëû, êàáèíû, êðþ÷êîì, hac nho 4vn, îáðàçåö, ïðàâäà, ïðåññà, ïðèêîëüíûå, ïðèìåíåíèå, ïðîãðàììû, ñìåøàðèêè, òåòðèñ, ýëüäîðàäî |
| |