“Trương quản sự, ngài hôm nay sao có thời gian rãnh rổi để đến đây? Mới sáng sớm bực tức đến như thế, là tên nào không có mắt chọc ngài tức giận?” Khi Lý Tây đem tú bà nương làm tỉnh lại, dự định cho thêm một cái tát nữa thì một trung niên nhân có bộ râu cá trê mặc một bộ trù sam lam sắc từ trong đi ra. Đưa mắt nhìn đám hộ viện nằm lăn lóc và cả tú bà cũng một màu máu đỏ thắm trên mặt, sắc mặt hơi biến sắc, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường nhanh chóng đi lại.
Trương Đào ho nhẹ một tiếng, đối với trung niên nhân nói: “Vương lão bản, hôm nay là ta theo nhị công tử đến đây.”
“Nhị công tử?” Vương lão bản sửng sốt, nhị công tử của Vương phủ như thế nào mà sáng sớm lại chạy đến kỹ viện? Hơn nữa lại dẫn theo mấy tên tùy tùng đại hán, nữ tử, tiểu hài tử cùng một con....cự khuyển.
Vương lão bản nhìn thấy Trương Đào trở về bên cạnh nam hài đang ngồi với bộ dáng kính kính cẩn cẩn, hiển nhiên trong miệng hắn nam hài kia chính là nhị công tử, mà Vương phủ nhị công tử không phải đã thành niên từ lâu rồi sao? Hình như nữ nhi đều sắp có nam hài luôn rồi!
Bất quá mặc kế thế nào, nam hài này khẳng định không phải là một tiểu nhân vật, Trương quản sự của Vương phủ không phải là tại Duyên Đông trong thành cũng được coi là nhất hào nhân vật sao, nhưng trước mặt của tiểu nam hài này ngay cả thở cũng không dám đặc biệt còn làm đủ các loại lễ nghi, hắn vội vàng tiến đến nói: “Tiểu nhân là Vương Đắc Lợi ra mắt nhị công tử. Mấy tên nô tài và ả đàn bà này điều là bọn chưa biết việc đời, rất thô tục, làm chậm trễ việc của nhị công tử, mong công tử thứ lỗi...”
Lý Cáp liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: “Vương lão bản a, công việc làm ăn của ngươi thật tốt! Bản công tử không phải là không có tiền, ả này không cho công tử đi vào, lại còn gọi nhiều người như vậy đến hỏi thăm sức khỏe công tử, ngươi nói thử xem công việc này....Có phải ngươi không muốn làm nữa hay không a?”
Vừa mới tỉnh lại tú bà nằm dài ở phía dưới phun phì phì hàm hồ nói: “Không có....Là bọn chúng...”
Lý Tây lập tức tát mạnh vô mặt ả đem ả quánh bất tỉnh nhân sự trên mặt đất.
Vương lão bản thất kinh, hiển nhiên đoàn người này, tiểu công tử cố ý tìm đến đây, thật không biết vì sao lại đắc tội tiểu tổ tông nhị công tử này. Mặc dù không rõ thân phận của tên “Nhị công tử” đây nhưng khẳng định là có quan hệ với Diên Đông vương phủ.
Diên Đông vương phủ cùng với thế gia Hà gia tại tỉnh Tịnh Khang là hai đại thụ không thể trêu chọc vào a!
Vương lão bản bỗng chốc quì xuống đất, run giọng nói: “Nhị công tử, ngài đại nhân đại lượng, xin ngài đừng tính toán với....lũ nô tài này...”
Lý Cáp khoát tay áo,nói: “Được rồi, được rồi, ngươi ít nói lại đi. Ngày hôm nay bản công tử đến đây là để nghe hát, lập tức gọi “ca tiên” Thượng Quan đại sư xướng cho công tử nghe, bản công tử đây sẽ cho qua.”
Vương lão bản vẻ mặt hơi khó xử nói: “cái này.. nhị công tử, Thượng Quan đại sư đang xướng cho cho Hà công tử nghe, người xem, có thể chờ một lúc hay không...”
“Cái gì? Dám để cho nhị công tử nhà chúng ta phải chờ?” Lý Đông lập tức quát lấy uy.
“Cái gì mà nhao nhao thế!? Mới sáng sớm! Không nên bệnh hoạn như thế chứ?!” Trên hiên lầu hai một ả kỹ nữ áo quần xộc xệch hai mắt còn mơ màng ló ra bất mãn la lên với Lý Cáp phía dưới.
“Ba!” Một cái ghế bay đến, trực tiếp đập vỡ hành lang gỗ đem ả kỹ nữ đập bay trở ngược vào trong phòng, ngay cả la cũng không kịp kêu lên một tiếng lập tức ngất ngay tại đương trường.
Tức khắc, các khách nhân và các cô nương bách hoa lâu len lén nhìn nhanh chóng rụt đầu trở vào.
Ngưu Tam bĩu môi, vỗ vỗ tay, nhìn Ngưu Nhị ở bên cạnh nhíu nhíu mày: “Ta ném thật chuẩn.”
Vương lão bản hiện giờ mồ hôi lạnh cha đuỗi mồ hôi lạnh con chen nhau mà toát ra, bọn này thật là bá đạo quá đi mà.
Lý Cáp chỉ một ngón tay lên lầu, thản nhiên nói: “Lục soát, đem Thượng Quan đại gia mời ra đây cho ta.”
Bốn ngừơi Lý Đông cùng tam ngưu lập tức đi lên lầu, xông vào từng gian phòng. Cả Bách Hoa Lâu bốn phía lập tức ầm ĩ hổn loạn cả lên, lục soát từng phòng từng gian trên lầu. Sau khi lục soát hết cả các phòng vẫn không tìm thấy được bóng dáng của Thượng Quan.
“Chủ nhân, không thấy Thượng Quan Thanh Thanh.” Tam ngưu nói.
“Nhị công tử, không tìm thấy Thượng Quan Thanh Thanh cô nương nhưng lại có một tiểu cô nương.. lớn lên thật đúng là cực phẩm nha.. Nhưng nghĩ lại cũng không phải người mà người muốn tìm nên không gọi nàng xuống cho người xem.” Lý Đông nói.
“Nhị công tử, bọn thuộc hạ không tìm được Thượng Quan Thanh Thanh cô nương. Bất quá ở hậu viện có rất nhiều tiểu lầu, có khả năng ở đó.”Ba tên khác nói.
Lý Cáp nhìn Vương lão bản, lạnh giọng nói:”Ngươi có tin hay không ta đem bách hoa lâu này hủy đi?”
Vương lão bản khóc lóc thảm thiết nói: “Nhị công tử, ta tin, ta tin. Thế nhưng Hà công tử là công tử của Bố Chính Sử đại nhân, tiểu nhân tại Bách Hoa Lâu này chỉ là một con dân làm ăn nho nhỏ, không thể trêu vào đại nhân vật như thế a!...”
“A? Nói như vậy, ngươi không trêu vào hắn, vậy thì trêu chọc ta?” Lý Cáp mỉm cười nói.
Vương lão bản trong lòng phát lạnh, vội vàng xua tay nói: “Không không không.. tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám trêu vào a...”
Lý Cáp đứng lên, hai tay chắp sau lưng nói: “Ngươi chỉ cần tìm Thượng Quan đại gia ra cho ta, ngoài ra không cần ngươi xen vào chuyện này nữa.”
“Vậy...”
"Ngưu Đại Ngưu Nhị Ngưu Tam, phá cho ta!” Lý Cáp chỉ vào phía sau tam ngưu ra lệnh.
“Vâng!” Tam ngưu lập tức hưng phấn lĩnh mệnh.
Vương lão bản giơ tay ôm chặt chân Lý Cáp van nài: “Tiểu nhân dẫn ngài đi, tiểu nhân sẽ dẫn ngài đi mà...”
Đoàn người đi qua hậu viện bách hoa lâu, đi ngang một con đường nhỏ thanh u tĩnh mịch, một mãng rừng tùng xanh tốt, đi đến một tiểu lầu cổ điển mà thanh nhã. Đây chính là tiểu lầu các cách biệt trong rừng cây nhỏ,chả trách phía ngoài xảy ra chuyện long trời lở đất mà trong này thì êm ả xem ra chẳng hay biết gì cả.
Lý Cáp nhìn tiểu lầu trước mắt, tâm tình than thở, không ngờ ở chổ này lại có một nơi như thế này, một mãng rừng cây, một con đường nhỏ tĩnh mịch thanh u so với Bách Hoa Lâu phía trước còn to hơn bốn năm lần, nghĩ ra đây có lẽ mới chính là nơi cao cấp của Bách Hoa Lâu a.
Nghe thấy tiếng ca yếu ớt từ trong truyền đến, Lý Cáp đoán Thượng Quan Thanh Thanh chắc đang ở bên trong.
Vương lão bản vẻ mặt cừơi cười nịnh nọt gõ cữa nói: “Hà công tử, Hà công tử...”
Tiếng ca bên trong ngừng lại, truyền ra tiếng quát mắng:”đã nói bao lần rồi, lúc bản công tử đang thưởng thức ca khúc không được làm phiền, con mẹ nó thằng ngu nào mau quên thế?!”
Mở cửa ra là một tên công tử mười bảy mười tám tuổi lạnh lùng nhìn Vương lão bản, chắc hẳn là Hà Nguyên.
Trương Đào lập tức đi đến bên tai Lý Cáp thấp giọng nói: “Là con trai độc nhất của đại phú hào Diên Đông phủ Uông Xuân Hà.”
Lý Cáp híp mắt một cái không nói gì thêm.
Vương lão bản ngập ngừng nói: “đây.. đây vị này là nhị công tử nói muốn tìm Thượng Quan đại gia, tiểu nhân.. tiểu nhân cũng không có biện pháp.”
Tên công tử liếc mắt nhìn Lý Cáp, trên mặt vẫn duy trì vẻ lạnh lùng nói với Vương lão bản: “Ngươi làm ăn kiểu gì thế? Ngươi còn muốn mở Bách Hoa Lâu nữa không?!” Nói rồi nhìn về phái Lý Cáp: “Ngươi chỉ là một thằng nhóc con? Sao lại ầm ĩ lúc ông nội ngươi đang nghe hát? !”
Lý Cáp không trả lời hắn, trực tiếp đi vào trong, tam ngưu đi cạnh bên người hắn, ‘đại phi’ xông xáo đi phía trước.
Tên Uông gia công tử nhìn thấy ‘đại phi’, vẻ mặt lạnh lùng thoáng biến sắc, vô ý lùi qua một bên. Lý Cáp mang theo Thiên Thiên, Diễm Nhi cùng tam ngưu liền đi vào bên trong.
Khiến Lý Cáp có chút ngoài ý muốn chính là, lầu các không có gì lạ, còn mười mấy tên công tử áo gấm quần lụa ôm các cô nương lung tung, còn có vài tên còn chảy nước dãi hình như đang ngũ gà ngũ gật ,xem ra bọn này bị tên Hà nguyên sớm như vậy đã lôi kéo đến đây nghe khúc. Trương Đào kế bên đang thủ thỉ giới thiệu thân phận của từng tên công tử và địa vị.
“Là ngươi? Thằng nhóc...Ngươi đến đây làm gì? Phòng này đã được bọn ta bao trọn, ngươi dựa vào cái gì mà vào đây?Vương Đắc Lợi, ngươi làm lão bản như thế à?!” Hà Nguyên nói một cách không hờn giận, hắn tựa hồ đoán lờ mờ ra thân phận của Lý Cáp nên không làm càn như tối qua nữa. Bất quá hắn là một người kiêu ngạo nên ngữ khí đang dùng đương nhiên cũng hống hách làm cho Lý Cáp có tâm trạng khó chịu.
Lý Cáp cũng không để ý đến hắn, tự tìm một chỗ ngồi cạnh bạch y nữ tử. Vừa nhìn xuống nhất thời ánh mắt sáng ngời.
Da thịt trắng noãn, gương mặt trái xoan thanh tú, đôi mi uyển chuyển hàm xúc, đôi mắt long lanh nhu thủy, mũi ngọc môi son đỏ mộng, thực sự là một mỹ nữ thanh tú ôn nhu đến cực điểm, nếu so sánh với Diễm Nhi cũng không hơn kém nhau quá xa. Lý Cáp thực sự thích mỹ nữ có khí chất ôn nhu, thực sự vừa ý với hắn.
Đây là ca tiên Thượng Quan Thanh Thanh sao? Quả nhiên là tiên nữ hạ phàm a! Lý Cáp trong lòng cảm thán.
Lý Cáp lập tức quyết định thay đổi kế hoạch, tối qua hắn vẫn chưa gặp gỡ được ca tiên Thượng Quan Thanh Thanh, mục đích hôm nay của hắn là triệt để đánh cho Hà Nguyên một cách thê thảm, đối với sở thích mê gái của Hà Nguyên, ngoài ra hắn cũng chỉ là một quân cờ mà thôi. Nếu có thể đắc thủ, thì phối hợp cầm ca của nàng với Thiên Thiên thành ca xướng song kiều, còn nếu không thành, cũng không có gì đáng nói, tuy giọng ca của nàng rất hay nhưng cũng chưa đến độ làm Lý Cáp mê mẫn mất hồn được.
Nhưng hiện tại lại không như suy nghĩ lúc trước, Lý Cáp không nghĩ rằng Thượng Quan Thanh Thanh lại có dung mạo cùng khí chất thế này, hơn nữa mỹ nữ như thế này rất là hợp với khẩu vị của hắn.
Nếu bàn về tinh khiết từ tướng mạo đến tư sắc thì Thượng Quan Thanh Thanh còn kém Diễm Nhi chút, nhưng Diễm Nhi ngoài vẻ đẹp hình thể thì không còn làm cho Lý Cáp có cảm giác gì quá lớn, đối với nữ tữ này thì hoàn toàn khác nhau. Trên người nàng có khí chất ôn nhu thật sâu hấp dẫn Lý Cáp, làm hắn sản sinh một cỗ dục ý mãnh liệt muốn chiếm lấy.
Sỡ dĩ, nguyên bản kế hoạch thay đổi là hôm nay quyết định tạm tha Hà Nguyên, không đùa với bọn hắn nữa nhưng song song lại là một kế hoạch tà ác hơn đang dần hình thành trong ý nghĩ của hắn...
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Hoàn Khố Đệ Tử
Tác giả: Hắc Oa
Chương 37: Tam Ngưu chi âm
Dịch thuật:taolakem
Biên dịch: Đại Y Sư
Nguồn:kiemgioi
Lý Cáp tủm tỉm cười nhìn chằm chằm Hà Nguyên nói: “Tại hạ cùng với tùy tùng đi ngang qua nơi này, nghe được tiên âm tuyệt mỹ nhịn không được đã tiến đến không ngờ đến được một nơi như thế này, nếu làm phiền xin đừng trách. Không biết Hà công tử có thể cho tại hạ vài chỗ nơi này a? Nhìn gian nhà to như thế này, lại quá ít người, như thế bầu không khí cũng không tốt a?”
Hà Nguyên tự nhiên nghe ra được Lý Cáp nói cái này chỉ là mượn cớ mà thôi. Từ nơi này của Bách Hoa Lâu là một con đường vắng vẻ, làm gì mượn được cái lý do đó mà đến được đây, bọn họ nếu muốn đi đến chỉ việc đi hoài là tới. Mà cho dù ở trong Bách Hoa Lâu, căn bản là không thể nghe được tiếng hát truyền tới. Huống hồ, bọn chúng lẽ nào mới sáng sớm đã đi đến Bách Hoa Lâu phiêu kỹ (1), đương nhiên mình chính là đích ngắm mà bọn chúng muốn tìm đến. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Hà Nguyên xụ mặt nhìn Lý Cáp đối diện đang cười, trầm giọng nói: “Không mời từ trước mà đến đây là đã thất lễ, chẳng lẽ các ngươi còn muốn lưu lại đây hay sao?” Bình thường tính khí của hắn vô cùng nóng nảy, lúc này có lẽ đã sớm vung tay đập bàn phá ghế rồi.Nhưng hắn biết thân phận của Lý Cáp không bình thường, đắc tội không được,hơn nữa hiện tại bên người Lý Cáp còn có mấy tên bự như trâu trông như tháp sắt, không nắm được một chút phần thắng nào cả.
Mặt khác mấy tên công tử vừa muốn phát tác đã thấy Hà Nguyên có thái độ như thế không khỏi có chút kỳ quái. Hai bên chẳng phải quá trùng hợp hay sao, hôm qua tại sinh nhật của Hà Nguyên cũng xuất hiện mấy người Lý Cáp, Thiên Thiên cùng Diễm Nhi thì mấy tên công tử đã đoán ra thân phận của đoàn người này.
Mọi người chợt tỉnh,nguyên lai là cháu ngoại của Diên Đông vương, hèn chi, trách không được, trách không được.
Lý Cáp nghe Hà Nguyên cự tuyệt,nhưng vẫn không vội,trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm, lại nhìn qua Thượng Quan Thanh Thanh liếc mắt, nhìn nàng nhẹ nhàng gật đầu. Thượng Quan Thanh hơi ngạc nhiên, trong mắt nàng tràn ngập hiếu kỳ.
Lý Cáp quay lại nhìn Vương lão bản đang xoa xoa cái trán đầy mồ hôi mỉm cười nói: “Nếu Hà công tử không chào đón chúng ta, như vậy chúng ta cũng không ở lại đây làm phiền các ngươi, Vương lão bản, lầu các lớn như thế này có gian phòng sát vách nào không an bài cho bọn ta, chắc hẳn không có vấn đề gì chứ”
Vương lão bản lập tức mừng rỡ, vốn tưởng rằng hai nhóm người sẽ có xung đột một trận ở đây. Lại không tưởng tượng đựơc ở bên ngoài là một tiểu công tử bá đạo không gì sánh đựơc nhưng vào trong này lại hòa nhã nhã nhặn hẳn lên, thoạt nhìn không bá đạo bắt nạt kẻ khác như lúc nãy nữa. Nhìn Hà Nguyên vẫn còn vẻ kiêng kỵ sợ hãi rốt cục là chuyện gì quái gì đang xảy ra. Bất quá nếu bọn họ không có chuyện gì thì đúng với mong muốn của Vương lão bản quá, dẫn ngay bọn Lý Cáp đến phòng sát vách ngay. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Hà Nguyên sững sốt, hắn cũng không nghĩ tới Lý Cáp sẽ như vậy mà đi, lẽ nào Lý nhị công tử đệ nhất ăn chơi như đồn đãi là giả sao?
Nhìn đoàn người Lý Cáp từng người bước ra, theo Vương lão bản vào căn phòng kế vách. Hà Nguyên lại lần nữa thu hồi tâm tư, nhìn về phía Thượng Quan Thanh Thanh kiều diễm mỹ lệ, mặt dầy nói: “Xin mời tiểu Thanh cô nương tiếp tục.”
Thượng Quan Thanh Thanh thầm than một tiếng, tiếp tục xướng đàn lên, tuy ca từ vui sướng hạnh phúc nhưng tiếng ca lại ai oán đau khổ lẫn bất lực.
Lý Cáp cùng mọi người theo Vương lão bản sang phòng sát vách rồi để hắn đi chuẩn bị trà ngon, nhưng không cho gọi một cô nương nào cả.
Vương lão bản tất nhiên là tuân theo mọi lời phân phó.
Lý Cáp mang ba chén trà đến trước mặt tam ngưu rồi ra lệnh:”Bắt đầu hát đi.”
[dg:chaien hát rồi_bài ba con trâu :cao]
Ngưu Đại ngạc nhiên, chỉ chỉ vào Thiên Thiên bên cạnh Lý Cáp nói: “Chủ nhân, có phải là nhìn lầm người không? Thiên Thiên ở đây nè.”
Lý Cáp nói mà sắc mặt không thay đổi: “Không sai, ta bảo ba người các ngươi, hát, nhanh lên đi!”
Tam ngưu hai mặt nhìn nhau, Ngưu Đại vẻ mặt đau khổ nói: “Chúng ta sẽ không ca đâu.”
Ngưu Nhị nói: “Chưa bao giờ ca qua.”
Ngưu Tam nói: “Không thể ca được.”
Lý Cáp nói: “Đừng lo, tùy tiện ca, chỉ cần có sức ca, liều mạng hú, hú lớn lên là được.”
[dg:1 phòng kế bên...h em đã hĩu :nn94:]
Mọi người trong phòng vẻ mặt nghi nghi hoặc hoặc, Thiên Thiên nói: “Chủ tử thế nào lại để cho bọn tam Ngưu hát a?”
Lý Cáp nhìn nàng mỉm cười rồi nói: “Một hồi nàng sẽ biết.” Nghiêm mặt nhìn tam ngưu rồi nói: “Các ngươi rốt cục có hát hay không hát? Không hát thì đêm nay các ngươi đừng nghĩ đến ăn!”
Lời này hiệu quả nhất, tam ngưu bật người trừng thẳng mắt nói: “Chủ nhân người nói đi, hát cái gì ca, người nói hát cái gì chúng ta sẽ hát cái đó!”
Lý Cáp sờ sờ cằm,dứt khoát soạn một bài nhạc: “đến, các ngươi hát theo ta!” Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Ta là một con trâu....~~~
Đến từ thảo nguyên lớn~~
Mỗi ngày phải ăn mười cân thịt (2)~~~
Không phải là tám cân~~~
Ta là một con trâu~~~
Trên đầu không có sừng!~~
Thân thể như một ngọn núi lớn~~~
Sức lực mạnh vô cùng~~
Nào, ta là một con trâu~~ một...hai....ba, bắt đầu ca~~~~”
Trận trận gào thét rung trời hú lên: “Ta là một .... con trâu~~~~...”
Tam ngưu lúc đầu hú có hơi hơi phóng không ra hơi, nhưng càng hát càng phê càng hát càng nghiện, càng hú càng khoái, kiệt lực mà gào thét, điên cuồng hát, gần như rống đến nỗi tróc nóc tung sàn trận trận rung rinh!
Lý Cáp chỉ huy hăng say, đứng hai bên vung tay cổ vũ, điều khiển ba thanh âm có khi cao có khi trầm thấp, đáng sợ. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Bất quá những người khác lại không được như thế, âm thanh của tam ngưu quả thật quá chấn động, mọi người gần như muốn chạy ra khỏi Bách Hoa Lâu bịt tai lại tìm kiếm sự “im lặng”, ngay cả ‘đại phi’ cũng gần như quỳ rạp xuống đất, lấy hai tai đóng chặc hai mắt, hai chân ôm đầu, vẻ mặt thống khổ...
“Đủ rồi!!!!Lảo tử chịu éo nổi nữa~~~~~~~!” Rốt cục, sát vách cũng vang lên âm thanh mà Lý Cáp đang chờ đợi, lập tức chỉ huy càng mãnh liệt hơn, tam ngưu hát càng ngày càng có tình cãm dã man hơn, thanh âm càng lúc càng khủng hoảng, giống y tiếng hét như ngày tận thế long trời lở đất, sấm động ngang tai, oanh thẳng xuống tim. Càng đáng sợ là thanh âm tam ngưu căn bản càng hát càng dâng trào, càng hát càng to rõ, càng hát âm thanh càng lớn, thật sự dâng tới lớn nhất, hát tận tình đến cực điễm a! Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Xem ra sau này trên giang hồ sẽ xuất bản ra một môn loại võ công mới ngang hàng với công phu Sư tử rống của Phật môn —— "Tam ngưu đại hợp xướng" ách.
“Ba!” Sát vách cánh âm thanh cánh cửa bị đá văng vang lên, Lý Cáp cười cười nhìn bộ mặt nhăn nhó cùng hai cái lỗ tai đang bị bụm chặc phóng ra khỏi cửa. Mặt đằng đằng sát khí không còn một tí vẻ hào sảng nào.. Trông thật sự thoải mái a!
Một lát sau, Thiên Thiên gương mặt cười nhưng .... trắng bệch đi vào, đến bên Lý Cáp run giọng nói: “Chủ tử, bọn họ đi hết rồi.... có thể cho bọn tam ngưu...ngừng..ngừng hay không?”
“A, tốt! Ngưng!”Lý Cáp hai tay thu lại, vỗ vỗ tam ngưu khen: “Hát hay lắm, rất tốt, buổi tối tăng thêm cơm!”
Ngưu Đại liếm liếm môi nói: “Nghĩ không ra hát lại đã như vậy, có ý tứ.”
Ngưu Nhị nói: “Sau này còn phải luyện thêm”
Ngưu Tam nói: “Lúc rãnh cũng nên hát.”
Mọi người lập tức toát mồ hôi, tiếng rên rỉ thống khổ vang lên bốn phương tám hướng.
Lý Cáp để mọi người trong phòng, tự mình mang theo Thiên Thiên cùng Diễm Nhi đến phòng Hà Nguyên ở sát vách.
Trong phòng các cô nương đang thu thập đồ đạc, cười cười đàm luận về giọng ca “truyền cảm” ở phòng kế bên khi nãy. Thấy Lý Cáp đi vào, khẻ thi lễ rối nối đuôi nhau đi ra. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Thượng Quan Thanh Thanh thu thập đàn cổ, thi lễ Lý Cáp một cái, cũng muốn đi ra ngoài, lại nghe hắn gọi:”Thanh Thanh cô nương xin dừng bước.”
Vốn căn cứ theo số tuổi của Lý Cáp đáng lẽ ra phải gọi Thượng Quan Thanh Thanh là tỷ tỷ mới phải, nhưng hắn chỉ gọi mình Vân Lâm là tỷ tỷ, Lý Cáp đối với nữ tữ khác cũng không chịu gọi tỷ tỷ, hắn chỉ nghĩ cùng nhau lớn lên với hắn chỉ có một tỷ tỷ, duy nhất một tỷ tỷ.
Thượng Quan Thanh Thanh ngừng lại, đứng trứơc mặt Lý Cáp thấp giọng nói: “”Không biết công tử có gì phân phó.” Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lý Cáp thầm than trong lòng, đường đường là ca tiên, lại bị bọn Vương lão bản bức đến nỗi phải nhu nhược đến nhường này, nàng phản phất giống như một con thỏ nhỏ, rất dè dặt.
“Thanh Thanh cô nương, tại hạ Lý Cáp ở Hộ Dương, nghe danh ca tiên ca nghệ siêu tuyệt, tối qua vừa may mắn ở lầu trên của Vu Thanh Nguyệt được thưởng thức. nhớ mãi không quên, hôm nay cố ý đến đây, mong muốn có thể cùng cô nương luận bàn ca nghệ một phen.” Lý Cáp nói một cách cân nhắc. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trong lòng hắn đã quyết định, sau ngày đại thọ ngoại công liền giải quyết hết chuyện với Hà Nguyên. Từ hôm nay trở đi, tuyệt không để Hà Nguyên có cơ hội nhìn thấy Thượng Quan Thanh Thanh một lần nào nữa. Hắn muốn đem mỹ nữ ôn nhu như thủy này về bên mình, bây giờ cho dù phải lừa gạt, trước tiên cũng phải bắt cho được tâm của mỹ nữ giai nhân này.
Last edited by Master Thief; 11-10-2010 at 06:57 PM.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Hoàn Khố Đệ Tử
Tác giả: Hắc Oa
Chương 38: Hồng Nhan Bất Lão
Dịch thuật:@cs
Biên dịch: @phn
Nguồn:kiemgioi
Thượng Quan Thanh Thanh do dự một chút, nói với Lý Cáp:" Vậy xin mời Lý công tử chỉ giáo cho"
"Chỉ giáo thì không giám, chỉ là cùng nhau bàn luận mà thôi. Cái này ... Có thể không làm rơi mấy chữ nhỏ kia không?"
"A?" Thượng Quan Thanh Thanh sửng sốt, lập tức hiểu được, che miệng cười khẽ:" Vâng, Lý công tử."
Thanh Thanh cô nương mời."
" Lý công tử mời."
Hai người cùng ngồi xuống, Diễm Nhi đem chiếc cổ cầm để sát vách tường mang ra cho Thiên Thiên, Thiên Thiên thì nhìn Thượng Quan Thanh Thanh mỉm cười, nói:" Nô tỳ là Thiên Thiên, mời Thượng Quan tiểu thư chỉ bảo cho."
Thượng Quan Thanh Thanh trong lòng kinh ngạc, nàng vốn tưởng rằng người chơi cổ cầm là tuyệt sắc mĩ nữ mặc áo quần màu lục kia, chính nàng là người vừa đánh đàn vừa hát ban nãy, lại không nghĩ rằng người vừa đánh đàn chỉ một tiểu hài tử mặc quần trăng trông chưa đến mười tuổi.
Cổ cầm ngân tiếng, như dòng suối trong veo cuồn cuộn, từ những ngón tay chảy ra, làm cho mọi trái tim đều nương theo cái âm điệu trầm bổng đó.
Đây là một bài mà kiếp trước Lý Cáp đã từng nghe có tên là "Trường Thái Tức", Phong cách hát so với hát cổ điển cũng không sai khác là bao nhiêu, tin tưởng Thượng Quan Thanh Thanh sẽ thu hoạch được những giây phút thoải mái, cũng không khó lắm khi học. Nhưng tóm lại giai điệu cổ điển này so với những âm nhạc của thế giới này có phần êm đềm và tuyệt vời hơn nhiều, đơn giản là sẽ bị bề ngoài hấp dẫn, say mê trong đó.
Nếu như trước đây Thiên Thiên sẽ phải gẩy những loại nhạc của thế giới này như là :"Phượng cầu hoàn" tuy rằng chúng u nhã uyển chuyển, nhưng nếu không có nội tâm tĩnh tại, có am hiểu sâu sắc cũng rất khó cảm nhận được cái ý nhị trong đó, hưởng thụ cái hay cái tuyệt vời trong đó.
Thiên Thiên vừa hát hai câu, Thượng Quan Thanh Thanh đôi mắt liên sáng rực lên, quay đầu nhìn về phía Lý Cáp, ngữ khí có phần hưng phấn nói:" Vị Thiên Thiên muội muội này chính là người ta gặp ở Thanh Nguyệt Lâu đàn hát tối hôm qua phải không?"
Lý Cáp mỉm cười gật đầu, nói:" Đúng vậy."
Thượng Quan Thanh Thanh quay đầu lại, chăm chú nghe Thiên Thiên gảy đàn cùng với giọng hát thánh thót của bài ca từ.
Khi khúc hát dừng, Thượng Quan Thanh Thanh vui vẻ chạy đến nắm tay Thiên Thiên nói:" Thiên Thiên muội muội giọng hát hay qua, âm điệu cũng rất khéo."
Thiên Thiên mỉm cười nói:" Thượng Quan tỷ tỷ khen quá lời rồi, mọi thứ của Thiên Thiên đều do công tử dạy cho, là công tử vô cùng tài năng."
Thượng Quan Thanh Thanh sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phía Lý cáp, nói:" Lý công tử, cả ca từ tối hôm qua, cũng đều do ngươi sáng tác có phải không?" Nàng vốn cũng không tin tưởng Thiên Thiên một cô gái mới mười tuổi lại có thể xuất thủ viết ra một tác phẩm tuyệt vời như vậy, nhưng xem ra vị tiểu công tử này, dáng dấp cũng chỉ là mười một mười hai tuổi a, tuy rằng vô luận nhìn thân thái có vẻ trưởng thành hơn so với người cùng tuổi rất nhiều.
Lý cáp mỉm cười gật đầu nói nói: "Đúng là tại hạ."
Mặt dày thì cũng mặt dày rồi, dù sao trên thế giới này cũng không có ai biết, kiếp trước có nhiều ca sỹ nổi tiếng như vậy, ta nhớ cũng không ít, hù dọa nàng! Trong lòng Lý Cáp nẩy sinh những tính toán ám muội.
Thượng Quan Thanh Thanh không khỏi tán thán nói:" Lý công tử thực sự là đại tài a, niên kỷ còn nhỏ có thể làm ra khúc nhạc hay như vậy, sẽ còn lưu truyền mãi về sau, sẽ còn nổi tiếng hơn so với nhà soạn nhạc Vương Nột xưa kia."
Lý cáp cười khoát tay nói:" Không dám không dám, tại hạ cũng chỉ là lúc ngồi buồn rảnh rỗi, tùy tiện làm ra vài từ khúc mang cho thị nữ hát, chỉ là tiêu khiển mà thôi, làm sao so sánh được với nhạc thần Vương Nột."
Đứng cạnh Lý Cáp châm trà, tâm trạng Diễm Nhi không khỏi than tán, cái này có thể nói chủ tử quả là lá mặt lá trái a, lưu manh cũng rất lưu manh, bá đạo cũng vô cùng bá đạo mà khi cần nho nhã thực sự cũng nhã nhặn thanh tao, thật không thể nghĩ được cái vẻ bá đạo, chơi bời chác tác của nhị công tử lúc trước nữa.
Thượng Quan Thanh Thanh hết nhìn Lý Cáp, lại nhìn Thiên Thiên, tâm trạng cực kỳ khó hiểu. Hôm qua nang ra Thanh Nguyệt Lâu trở về nhìn thấy phong cách luyện tập của Thiên Thiên là ca khúc :" thủy điều ca đầu". Nhưng mà vẫn chưa có thể nắm được cái trọng điểm, chỉ có thể hái theo bảy, tám phân mà thôi, không thể hoàn hảo được, Nghĩ không ra hôm nay người sáng tác và người thể hiện đều ở trước mặt lại còn thế hiện ca khúc hay đến thê, lại làm cho nàng nhịn không được muốn thử lại một lần nữa. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Chính là Lý Cáp thấy yêu thích nữ nhân thì phải yêu thích cả tâm hồn của nàng ta, một danh ca như Thượng Quan Thanh Thanh nghe được những ca từ như vậy, đồng dạng với cái nhộn ngạo ở trong người.
Lý Cáp giờ đã được lọt vào mắt xanh của Thượng Quan Thanh Thanh, hắn liếc mắt là đoán được trong lòng cô nàng nghĩ gì. Ngay khi Thượng Quan Thanh Thanh đang đắn đo câu nói, chuẩn bị hướng về hắn thỉnh giáo, hắn đã mỉm cười nói:" Đêm qua được nghe nói Thanh Thanh cô nương là tuyệt mỹ chi âm, trong lòng vẫn hoài niệm, đã cố ý soạn sắn một khúc nhạc từ, nghĩ đến nếu được cô nương quan tâm đến thì thật tuyệt biết bao." Khúc nhạc đó đương nhiên không phải là Lý Cáp viết, nhưng ngược lại hắn tuyệt đối vì Thượng Quan Thanh Thanh mà tuyển ra.
Thiên Thiên vẫn là một nữ hài tử, trong giọng ca khó tránh khỏi sự non nớt về lời hát, tuy rằng cáp tin tưởng mấy năm sau giọng hát của nàng càng thêm ôn nhu thánh thót, nhưng hiện tại mà nói, hát " Trường than thở" như vậy chỉ có Thượng Quan Thanh Thanh thành thục xinh đẹp này là thích hợp. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Thượng Quan Thanh Thanh vui vẻ nói,:" Thật vậy chăng?" mặt mũi xem ra so với tiểu cô nương hoàn toàn tương đồng, thập phần vui vẻ, từ khi Hà Nguyên quấn lấy nàng đến giờ đã lâu nàng không vui vẻ đến như vậy.
Lý cáp gật đầu nói:"Thanh Thanh cô nương có thể hát thử, âm nhạc vốn không phân biệt gì, cô nương là người có thiên phú, rất nhanh có thể bắt nhịp được"
Thượng Quan Thanh Thanh đón lấy cây đàn cổ, lại liếc mắt nhìn Lý Cáp, nhẹ giọng nói:" vậy Thanh Thanh liều bêu xấu."
Lý Cáp mỉm cười nói:" Tại hạ xin rửa tai lắng nghe"
Khúc nhạc vang lên, Thượng Quan Thanh Thanh bắt đầu gẩy lại theo cách gảy của Thiên Thiên trong bài "Trường than thở". Tiếng đàn uyển chuyển êm tai, mặc dù lúc đầu có đôi phần chưa quen thuộc, nhưng Thượng Quan Thanh Thanh đã nhập tâm hồn vào bài nhạc, khiến cho người nghe có cảm giác trôi chảy tự nhiên, không có điểm phân biệt với những điều gượng gạo lúc trước. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Tuy rằng bài hát này dùng lối tiếp cận theo phương pháp cổ điển, nhưng dù sao cũng có điểm bất đồng. Thượng Quan Thanh Thanh ngay từ đầu cũng không hề biết phương pháp hát cổ điển, nhưng càng lúc sự phối hợp với nhạc khúc càng tự nhiên, với nhạc lý ngày càng rõ ràng, tiếng ca càng thêm ôn nhu êm tai.
Sau hai lần tập, Thượng Quan Thanh Thanh có thể gọi là làm chủ được bài hát " trường than thở" cả làn điệu và ca từ, rồi lần thứ ba, càng làm cho từ khúc này trở nên vô cùng nhuần nhuyễn, làm cho ba người Lý Cáp, Thiên Thiên, Diễm Nhi ngây dại.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng, giọng ca mê hoặc, như từ nơi thanh sơn truyền ra, lại như chảy vào trong lòng người. Phảng phất thấy mùa thu đến, không khí rực rỡ náo nhiệt trong tiết tiểu vũ ( cái này có khi là mưa nhỏ nhỉ) cũng có khi thấy quanh quẽ đìu hiu chỉ mình ta với bóng, lại như là nỗi nhớ nhà của người tha hương, phảng phất như đứng dưới ánh trăng tàn, ôm gối nhìn trăng, nhẹ nhẹ thở dài, lại có đôi khi thấy dòng đời trồi chảy, như cướp đi tuổi thanh xuân, chỉ từng ấy biến chuyển, mà ai cũng rơm rớm lệ. "Huyền bi hận thích thích, trong lòng tự trầm ngâm.
Nguyện theo quân hề phó hoàng tuyền, bạn quân cầm sắt lưu luyến hành. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Gió ào ào hề mộc rền vang, Vũ chỉ có hề lá rụng đi.
Nguyện theo quân hề phó hoàng tuyền, bạn quân cầm sắt lưu luyến hành.
Lệ ào ào hề thanh nhất thiết, nhìn quanh gia quốc trường than thở."
Chỉ mới lần thứ ba thôi, Lý cáp kìm lòng không được đứng dậy vỗ tay:" Hảo! Hảo! Hảo! Không hổ là Thanh Thanh cô nương, không hổ là dòng họ Thượng Quan, không hổ là tiên ca a!" Hôm nay mới được Thượng Quan Thanh Thanh biểu diễn cho xem, hôm qua hiển nhiên không phải là giọng ca tốt nhất của nàng. Hôm nay tuy nói ca khúc bất đồng, nhưng thanh âm của nàng rõ ràng so với hôm qua ôn nhu thâm tình hơn rất nhiều, nếu như nói tối hôm qua Thượng Quan Thanh Thanh chỉ là hát ca từ mà thôi thì hôm nay Thượng Quan Thanh Thanh chính là dùng tâm của mình để hát, đây đây mới thực sự là động lòng người mới thật là tiếng ca a. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Tối hôm qua Thượng Quan Thanh Thanh chỉ thế hiện mình là một ca sỹ tốt mà thôi, nay Thượng Quan Thanh Thanh hoàn toàn xứng đáng với ngoại hiệu là ca tiên.
Thượng Quan Thanh Thanh dịu dàng đứng dậy, thi lễ trước Lý Cáp và mọi người:" được công tử ban cho ca khúc, Thanh Thanh cảm kích vô cùng."
Lý cáp liền đỡ nàng đứng dậy, cũng bởi vì một nguyên nhân, vừa nãy thấy được làn da trắng mịn như ngọc bàn tay xinh xắn tinh tế khéo lẽo vô cùng. Không kìm tâm trạng thầm than, tiếc là nàng không mặc thoáng thoáng như kiếp trước bằng không có thể thấy được sự mịnh mang trắng nõn của thân thể nàng.
"Thanh Thanh cô nương, tại hạ ở đây còn có một từ khúc, cũng là vi cô nương mà sáng tác, mong cô nương nhận lấy." Lý Cáp từ đằng sau lấy ra một ca khúc.
Thượng Quan Thanh Thanh mặt lộ sự mừng rỡ cùng vẻ cảm kích, lần thứ hai bái tạ nói:" Đa tạ công tử ban thưởng ca khúc, ân tình công tử, Thanh Thanh suốt đời khó quên." Đối với một ca nghệ mà nói, quà tặng quý giá nhất của ca sỹ là ca khúc. thật sự giống như một võ lâm cao thủ luôn khát khao bí kíp võ công chân chính, Thượng Quan Thanh Thanh với ca khúc vẫn thể hiện sự khát vọng, cũng là điều đương nhiên, hiện tại ở nàng một lòng nhận thấy đây là một ca khúc tuyệt vời, từ khúc tuyệt vời, ngay ca những chuyện lo lắng đối với Hà Nguyên đều cho trôi tuột hết. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lý cáp mỉm cười đem bài " hông nhan bất lão" đưa cho Thượng Quan Thanh Thanh, liền để Thiên Thiên khảy đàn, hắn ở ngoài phối nhạc, để Diễm Nhi múa, hắn ở ngoài phối vũ.
Ban đầu Thượng Quan Thanh Thanh còn có chút còn có chút khẩn trương, thỉnh thoảng hát sai, nhưng rất nhanh, tố chất âm nhạc đã ăn sâu vào trong máu đã làm cho nàng tự nhiên lại, thêm nữa có Thiên Thiên đệm đàn, càng hát càng hay, càng hát càng thấy tuyệt mỹ, khúc hát ngày càng thêm thánh thót uyển chuyển:
" "Hồng nhan có hay không lão, ai có thể một đời đích xinh đẹp, xem tẫn tao nhã suy trướng, cũ phiến bại bình đích lưu danh.
Hồng nhan có hay không lão, không lưu muôn đời nhân quay về thiếu, nàng một người hát đến một người khiêu, tịch mịch hồng trần tuyệt thế đích tiêu dao.
Ta nguyện hồng nhan không già, Thanh Sơn đến bạn nước biếc tương yêu, ta nguyện hồng nhan không già, một đời thanh cao xem vạn lý vân phiêu. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Hồng nhan có hay không lão, Hoa nhi mở chung sẽ tạ ơn rụng, năm xưa trắc bạn ảnh yểu điệu, hàng năm rơi biện đã đi xa.
Hồng nhan có hay không lão, phong mà điệp mà chạy đi đâu liễu, năm đó muôn hồng nghìn tía chuyện, đều ở người nọ trong lòng giả bộ liễu.
Ta nguyện hồng nhan không già, Thanh Sơn đến bạn nước biếc tương yêu, ta nguyện hồng nhan không già, một đời thanh cao xem vạn lý vân phiêu ~~
A. . . Hồng nhan không già ~
A. . . Một đời thanh cao xem vạn lý vân phiêu ~ "
Thượng Quan Thanh Thanh hát mang theo nỗi chân tình, Thiên Thiên dùng hết tâm sức để đệm đàn, Diễm nhi múa mồ hôi lấm tấm, Lý Cáp càng như mê say.
Hảo một ca tiên, hảo một hồng nhan, hảo một khúc " hồng nhan bất lão".
Âm nhạc thực sự là một cách tỏ lòng thật tuyệt vời, nàng có thể mang theo tâm trạng của mình trong đó, mang theo nỗi hỉ nộ ái ố, lại là nơi bày tỏ cảm xúc của mình, tình cảm mãnh liệt.
Từ bài " hồng nhan bất lão", nàng cảm giác ở cùng với Lý Cáp thân cận không ít, từ "hồng nhan bất lão" nàng tìm thấy được chính bản thân mình, từ " hồng nhan bất lão" Lý Cáp và Thượng Quan Thanh Thanh tâm ý tương đồng, về sau muốn nàng thu hình ảnh hắn vào trong tim rất có cơ sở. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Cáp không khỏi thầm than, đáng tiếc hắn chỉ có mười một tuổi, nếu là mười sáu thậm chí chỉ cần mười lăm tuổi, lập tức Thượng Quan Thanh Thanh ái mộ cho hắn cũng không phải không có thể.
Thời gian ôi thời gian, có đôi khi con mẹ nó thế nào mà trôi chậm như vậy? Cáp nhã nhặn mỉm cười, trong đầu thì thầm mắng liên tục.
__________________
Thư hữu môn, chính như ta nói, âm nhạc thực sự là một phương pháp tuyệt vời, lúc người có dụng tâm nghe, say mê trong đó, cái cảm giác thật kỳ diệu.
Hai người cùng hợp ca, tiếp nối tại hạ thư hữu môn nếu là có hứng thú có thể tìm tới nghe một chút trông thấy ca từ(3) dụng tâm lĩnh hội trong đó cái quan niệm nghệ thuật.
(3)《 trường thái tức 》: http://210. 21. 117. 85/1112080618. mp3
Hoàn Khố Đệ Tử
Tác giả: Hắc Oa
Chương 39: Hồng Nhan Tri Kỷ
Dịch thuật:@cs
Biên dịch: @phn
Nguồn:kiemgioi
Đi ra khỏi Bách Hoa Lâu, Lý Cáp nói với Ngưu Tam :" Ngươi ở đây bảo vệ tốt cho Thượng Quan Thanh Thanh, ngoại trừ nàng tự nguyện tiếp, những người khác không cho phép được tiếp cận nàng. Không nên lộ mặt, cơm của ngươi ta sẽ cho người mang tới.
Lên xe ngựa quay về vương phủ, Diễm Nhi cười nhẹ với Lý Cáp nói:" Công tử, thì ra người sáng tác "Trường Thái Tức" và " Hồng nhan bất lão" chủ yếu là nhằm vào cô nương ta? Người dạy Thiên Thiên hát hai ca khúc này, cốt là gây chú ý của ca tiên Thượng Quan Thanh Thanh phải vậy không?"
Lý Cáp liếc Diễm Nhi, xụ mặt nói:" Lắm miệng"
Diễm Nhi thấy Lý Cáp tuy rằng xù mặt những mà mắt hắn lại hàm chứa tiếu ý, biết công tử không có tức giận, liền cười nói:" công tử có phải là rất coi trọng Thượng Quan cô nương phải không?"
Bên cạnh hắn Thiên Thiên cũng nói:" Non người Thượng Quan tỷ tỷ xinh xắn, tính tình ôn nhu, tiếng ca lại tuyệt mỹ đến như vậy, Thiên Thiên cũng yêu thích nàng."
Lý Cáp mỉm cười, hai tay gối lên sau đầu, lưng tựa lên đùi của Diễm Nhi, con mắt khép hờ suy tư, cũng là tự nhủ thầm:" còn hai năm nữa mới lên mười ba tuổi, bốn năm thì mười lăm, sáu năm mới mười bảy ... Bốn năm, sáu năm a ..."
Cuộc sống sau đó, Lý Cáp hầu như mỗi ngày đều đến Bách Hoa Lâu cùng với Thượng Quan Thanh Thanh đàm luận âm nhạc, nghe nàng hát.
Có lúc Thiên Thiên tấu nhạc, Thanh Thanh hát, Diễm Nhi nhảy múa, có lúc Thanh Thanh tấu nhạc, Thiên Thiên hát, Diễm Nhi nhảy múa, có lúc thì Thanh Thanh cùng Thiên Thiên vừa đệm đàn vừa hát còn Diễm Nhi thì nhảy múa (khổ thân em múa suốt đau chân không?), còn có thời gian, lúc Thanh Thanh và Diễm Nhi tâm tình sáng khoái cùng nhau nhảy múa, để cho Lý Cáp nhìn no con mắt. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trong khoảng thời gian này, Hà Nguyên mỗi lần đến Bách Hoa lầu đều được báo cho biết là Thượng Quan Thanh Thanh đang bồi tiếp , dù Lý cáp không ở đó, cũng đã an bài Tam ngưu làm hộ vệ cho Thanh Thanh, nên nhóm người Hà Nguyên không tài nào tiếp cận nàng.
Hà Nguyên lúc đầu còn cố nhẫn nại, tậm trạng thầm nhủ đứa bé kia là loại cả thèm chóng chán chẳng được ba bảy hai một ngày sẽ lại chán ngay thôi. Nhưng thật không biết Lý Cáp đã độc chiếm Thượng Quan Thanh Thanh, sau đó Thanh Thanh không còn tiếp một khách nhân nào nữa, người khác cũng đừng có mơ tưởng được nghe Thanh Thanh hát.
Hà Nguyên lúc này làm sao có thể nhẫn nhịn thêm được? Hắn mang theo đám giang hồ thảo khấu cùng gia đinh chân tay mạnh mẽ xông vào, nhưng qua vài lần xung đột, bọn Hà Nguyên đều bị đánh cho xây xẩm mặt mày. Đã có Tam Ngưu bảo vệ nếu không được thì Lý Cáp mới ra tay, bằng không với sức của mấy tên kia thì chỉ cần đánh rắm một cái cũng cho chúng nó lê lết bán thân bất toại.
Hà Nguyên bị chọc tức, nhưng dù mang theo nhiều thân thủ như vậy cũng không đánh lại một Man Ngưu, sau vài lần đọ sức cũng dần hiểu được, tên Man Ngưu này có một thân công phu. Nhưng mà dù là người có công phu thì cũng sẽ phải về nhà nghỉ ngơi, ta chờ khi người nghỉ ngơi thì lúc đó Thanh Thanh sẽ là của ta, Hà Nguyên nghĩ như vậy, liền mỗi ngày mỗi tối đều đến Bách Hoa Lầu cũng qua đêm ở đấy, nhưng dẫu thế cũng không có cơ hội. vì sao? Bởi vì có ba Man Ngưu ở đó, người ta thay phiên nhau canh gác, ban ngày cũng như ban đêm, hắn chính là vô kê sách.
Mỗi ngày trông thấy Lý Cáp cười tủm tỉm từ Ái Văn các đi ra, Hà Nguyên trong lòng đều sinh ra trọc khí. Hừ ngươi tìm võ lâm cao thủ, lão tử cũng sẽ tìm võ lâm cao thủ, Vì vậy mà Hà Nguyên bỏ ra một số tiền lớn, treo thương các nhân sĩ giang hồ có thểm đánh bại Tam Ngưu.
Hà Nguyên thầm tin tưởng, bọn mà hắn thuê nghe nói là cao thủ trong đám cao thủ, một người tên là "Phích Lịch Trảo" Thành Nhất Tiếu, một người tên là " Phá Thiên Chỉ" Trương Vô Hàn, có được hai tên này hỗ trợ, sợ gì không hạ được Tam Ngưu.
Hà Nguyên nghĩ, nếu ở đây chỉ có một tên Man Ngưu, thì chẳng phải là hai chọi một, thành ra là lấy nhiều đánh ít không? Thế thì không ổn lắm, muốn đánh nhau thì phải chờ Lý Cáp cùng tới, trực tiếp đánh gục hắn! Dù sao đây cũng là ân oán của lũ tiểu bối, không phải chuyện gì lớn, tin rằng bên Vương phủ kia cũng không truy cứu. Nhất định phải thị uy trước mặt mĩ nhân một phen, lấy lại thể diện sau mấy truyện lần trước. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Hôm nay, Lý Cáp ăn xong bữa trưa xong liền dẫn hai tên Ngưu, hai thị nữ cùng với Đại Phi ngồi xe ngựa đi đến trước Bách Hoa Lâu tìm Thượng Quan Thanh Thanh.
Ở trên xe ngựa, Lý Cáp đầu ngả vào lòng Thiên Thiên, chân gác lên dùi Diễm Nhi, hai mĩ nữ vừa xoa bóp cho hắn một phen thật là thoải mái.
" Công tử, người vì sao không đem Thượng Quan cô nương về vương phủ ở chung? Ta nghĩ chỉ cần người mở miệng, Thượng Quan cô nương nhất định sẽ đáp ứng." Diễm Nhi đột nhiên nói.
" Ấn vào đó, ấn sâu xuống một chút, hảo ...." Lý Cáp thoải mái rên rỉ một tiếng, nhắm mắt lại thản nhiên nói:" Như thế này mới có nghĩa, ta giờ chưa đến tuổi thành niên, cho dù ta và nàng ấy ở chung một chỗ, cũng không thể làm được cái gì, sớm chiều ở cùng nhau sẽ sinh ra chán nản. Như thế này là tốt nhất, giống như chi kỷ, giống như bằng hữu.
Với những nữ tử khác nhau, Lý Cáp cũng sinh ra những cảm giác khác nhau, cũng có những phương pháp khác nhau. Như lúc trước đối vơi Diễm Nhi từ một đại tiểu thư chuyển xuống thân phận thị tì, hắn từ thờ ơ đến đỗ dành, với sự nhu thuận động lòng người của Thiên Thiên, hắn có cách vừa yêu thương vừa che chở, lúc nào cũng nỗ lực, nên lúc nào cũng được báo đáp, hưởng thụ trong tình yêu thương của nhi nữ, lại được các nhi nữ toàn tâm toàn ý chiếu cố đối đãi , còn đối với tính tình của Thương Quan Thanh Thanh ôn nhu tựa thủy, Lý Cáp cũng muốn hưởng thu tình cảm của một tài tử, tuy hắn không phải là một tài tử. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Sở dĩ Lý Cáp rất thích đến Ái Văn Các tìm Thượng Quan Thanh Thanh để được hưởng cái bầu không khí âm nhạc. Thật giống như cái không khí của thời cổ đại là các đại tài từ cùng anh hùng hiệp nghĩa cùng với hồng nhan tri kỷ của mình.
Đương nhiên Lý Cáp bây giờ còn không thể sinh hoạt vợ chồng, cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu. Nếu không thể giao lưu bằng thân thể thì hãy tạm giao lưu bằng tinh thần vậy.
"Công tử đã coi Thượng Quan tiểu thư là hồng nhan chi kỷ rồi." Thiên Thiên nghe giọng điệu của Lý Cáp, vừa xoa xoa hai thái dương của hắn vừa cười nói. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lý Cáp đưa tay nhéo nhéo bàn tay trắng mịn màng của Thiên Thiên nói:" nếu mà là hồng nhân tri kỉ của bổn công tử thì chỉ có ngươi mới xứng đáng."
Bên kia Diễm Nhi thầm nghĩ trong lòng, cái gì mà ở bên nhau sớm chiều sẽ dễ sinh ra chán nản? Chỉ sợ là Thượng Quan Thanh Thanh thấy được cái chân diện mục bá đạo của ngươi mà thôi.
Xe ngựa rất nhanh đã đến trước cửa Bách Hoa lầu, Lý Cáp và nhóm người cùng xuống xe, bên kia Vương lão bản đon đả đón chào. Hắn hiện tại cũng nhìn ra vị Hà công tử kia căn bản không thể đấu lại nhị công tử này. Nhị công tử này là ai hắn cũng đã sớm tìm hiểu rõ ràng. Hắn là ngoại tôn của Duyên Đông Vương Gia, là cháu của đương kim thái sư của tiên triều, so với công tử của tổng đốc Thanh Lâm thì chẳng khác là đóm đóm so với trăng rằm. Nếu Hà công tử so đo với họ thì chẳng khác gì lấy đá tự ghè chân mình, chẳng có kết quả tốt.
Đã biết như vậy rồi thì làm sao không nắm chặt lấy nhị công tử này nịnh bợ một chút.
Lý Cáp nhàn nhạt liết mắt nhìn hắn:" Hà Nguyên có làm gì khó đễ gì không?"
Vương lão bản nói:" Nhị công tử, ngài biết đấy ... Tiểu nhân thân phận thấp bé làm sao giám đối đầu với Hà công tử, hắn muốn lưu ở đây, tiểu nhân ... cũng chẳng có cách nào cản hắn được." Xác thực, tuy rằng công tử nhà Hà gia đối đầu với công tử nhà Lý gia thì sao, đối với Vương lão bản mà nói hắn đều thu được lợi, nhưng mà nếu không khéo léo động chạm đến một trong hai phía, cho dù một sơ xuất nhỏ cũng đủ làm tan tành cái bát đựng cơm của lão.
Ngưu đại ở phía trước nói:" công tử, tiểu tử kia cử vụng trộm quanh chỗ này phỏng chừng tìm cách vào Ái Văn các, vừa nhìn cũng thấy ngứa mắt, nếu công tử đồng ý ta liền đi chỉnh cho hắn một trận."
Lý Cáp khoát tay áo vào Bách Hoa Lâu:" cho hắn nhảy nhót thêm vài ngày đi, đời người chỉ như chớp mắt, thời gian của hắn thật không còn nhiều..."
Vương Lão bản nghe thấy một câu cũng không hiểu, líu tíu ở phía trước dẫn đường làm bộ như không nghe thấy cái gì hết. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Đại Ngưu vẫn còn đứng lại gãi gãi lên cái đầu trâu của mình trong lòng mờ mịt không hiểu cái gì.
Đoàn người đi qua hậu viện, đây là một con đường nhỏ ở ngoài bìa rừng không khí thất u tích, là đoạn đường để tới Ái Văn các.
Nhị Ngưu đang canh giữ Ái Văn các thấy công tử tới vội vã ra chào:" công tử, ngày mai có thể tăng phần cơm cho ta không, nghe Thượng Quan cô nương hát, bụng ta thật sự là rất mau đói."
Lý Cáp cười nói:" Thế nào, tiếng hát của Thanh Thanh còn có thể giúp cho tiêu hóa a."
Lúc này Thượng Quan Thanh Thanh nghe thấy thanh âm của hắn cũng đã bước ra, nhìn thấy Lý Cáp, nàng không dấu nổi vui mừng, nói:" Lý công tử, người đã đến rồi." Không biết tại sao, nàng nhìn Lý Cáp không cảm thấy đây là đứa trẻ mới mười tuổi, mà có cảm giác đang cũng tương giao với một công tử nho nhã, cái loại cảm giác của một người tri kỷ, làm cho nàng mỗi ngày đều mong chờ để nhìn thấy hắn, muốn được hát cho hắn nghe, cùng hắn luận đàm về âm nhạc. Tuy rằng họ mỗi ngày đều gặp nhau, nhưng Thượng Quan Thanh Thanh lại cảm thấy thời gian ở bên hắn trôi đi thật nhanh, mà thời gian xa cách hắn lại trôi đi quá chậm. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lý Cáp nhìn nàng mỉm cười:" Thanh Thanh hôm qua đã luyện tậm thế nào? Có thể hát cho ta nghe chăng?" Trải qua một thời gian ở chung, hắn đã trực tiếp gọi tên của Thượng Quan Thanh thanh, thiết nghĩ nếu không phải là hắn còn quá nhỏ thì Thượng Quan Thanh Thanh đã gọi hắn một tiếng Lý lang rồi.
"Ân, các người mau vào đi."
Mấy người vừa định vào nhà, thì ở cánh rừng trước lầu bỗng xuất hiện một nhóm người, đi đầu là Hà Nguyện. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Hừ! Lão tử đối với ngươi tốt như vậy, nhưng ngươi lại lãnh đạm với lão tử, nghĩ nát óc không hiểu sao ngươi lại cảm thấy khoái hoạt với tên nhóc miệng còn hôi sữa. Hừ! Bất kể thế nào hôm nay ngươi phải hát cho lão tử nghe!" Hà Nguyên căn bản muốn mắng Lý Cáp " tên hài tử xấu xa". nhưng lời vừa lên mép thế nào lại nuốt trở lại trong bụng.
Lý Cáp híp mắt cười, không để ý đến hắn, rất tự nhiên dắt Thiên Thiên và Diễm Nhi đi vào trong phòng.
" Thanh thanh, chúng ta vào trong nói chuyện, bên ngoài có con chó điên, để bọn Đại Ngưu đuổi chúng đi là được rồi!"
Lời của Lý Cáp làm cho Hà Nguyên sôi máu, cười lạnh một cái khoát tay nói:" Thành sư phụ, Trương sư phó, giúp công tử đánh gẫy răng ba tên này!"
Thành Nhất tiêu cùng Trương Vô Hàn lập tức từ sau lưng hắn nhẩy ra phía trước.
Lý Cáp đi tới cửa hơi sững sờ, liếc nhìn hai tên này, Hắc! Xem ra hắn thông minh lên được một chút, tự tìm thêm người giúp đỡ à?
Last edited by Master Thief; 11-10-2010 at 06:59 PM.
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Thành Nhất Tiếu vừa trông thấy Tam Ngưu, liền dùng trảo vồ lấy một thân cậy đại thụ ở bên cạnh vốn là muốn sử dụng cái chiêu sét đánh không kịp bưng tai ngằm dọa Tam Ngưu. Cây đại thụ đó bị một chiêu vừa rồi, trên thân cây để lại những dấu móng tay ai trông qua cũng không khỏi giật mình.
" Bản tọa là phích lịch trảo" Thành Nhất Tiếu ngạo nghễ nói.
Trương Vô Hạn cũng không chịu thua kém, chậm rãi giơ ra một ngón tay nhằm thân cây trước mặt, hai mắt tinh quang bạo phát, nổi giận gầm lên một tiếng, lia đầu ngón tay hướng về tảng đá đối diện không xa mà xuyên tới. Chỉ nghe xích một tiếng, chỉ kình như mũi tên, chỉ thấy trên tàng đá xuất hiện một cái lỗ sâu hoắm.
" Ta là " phá thiên chỉ" Trương Vô Hàn! Trương Vô Hàn cười to một tiếng nói.
Lý Cáp thấy thế đầu tiên là khá sửng sốt, sau đó thì phá lên cười:" Hà công tử, người tìm bọn tạp kỹ đến đây biểu diễn à? Rất tốt, rất tốt!"
Phía sau Thiên Thiên, Thanh Thanh cũng Diễm NHi ba thiếu nữ nhịn không được cười khúc khích thành tiếng.
Thành, Trương hai người mắt trợn trừng, Hà Nguyên lại càng tức giận, quá một tiếng:" Lên! Lên đây! xem chúng lão tử thu thập ngươi như thế nào?"
Lý Cáp thu lại nụ cười, híp mắt, thản nhiên nói với Tam Ngưu:" tốc chiến tốc thắng, đánh cho chúng kêu cha khóc mẹ"
Tam Ngưu bước lên, nghe thấy một chữ "đánh" không tự chủ được hai mắt sáng rực lên, cả người đều hăng hái, không đợi Thành, Trương hai người đồng thủ đã" Ngao ngao, ngao ngao" vọt tới.
Bên cạnh Đại Phi cũng có chút không thể kiềm chế được, Thử Nha cũng không chịu thua kém.
Hai phe năm người tiếp cận giao đấu trong nháy mắt, trên thực tế, nếu chân chính giao thủ thì chỉ có ba người Thành, Trương vây đánh một mình Đại Ngưu.
" Oa ha ha ha ha ha .... Rắc rắc rắc rắc rắc rắc ...." Liên tiếp là tiếng rừng cây gậy rập do trận đánh cùng với tiếng cười kiêu ngạo đến quái di của Ngưu Đại, tiếng cười chưa dứt hắn đã làm ngay phát Nhất Lâm Chi Điểu.
Ngưu Nhị và Lưu Tam ở bên thì có phần sa sẩm mặt mày, uể oải vạn phần, xem ra có vẻ kém Liễu Nhất Bộ a...
Cách đó không xa Hà Nguyên nhìn bọn Thành, Trương đấu với Tam Ngưu biết ngay gặp phải ca khó xơi. Chỉ thấy những ánh vàng, trắng, đỏ đan xen huyết nhục bay đầy trời cũng không thể phân biệt được ai với ai nữa, cứ thế làm cho khuân mặt hắn nhăn tít lại.
Bên kia Lý Cáp đầu tiên là sửng sôt, trên khuân mặt không dấu nổi sự lo âu, vội vội vàng vàng lấy tay che mắt Thiên Thiên lại, dục Thanh Thanh và Diễm Nhi mau vào trong phòng:" đi thôi đi thôi, chỉ là hai con chó cắn nhau thôi, chỉ là hai con chó cắn nhau thôi..."
Đại Ngưu cười man dại tựa như vô cùng thống khoái:" "Oa ca ca ca ca ca ca..... Dát dát dát dát dát dát..... Thống khoái a Hà Hà...."
Nhóm người Hà Nguyên sắc mặt trắng bệch bắt đầu hiểu được thế cục của trận chiến tính định bỏ trốn, nhưng một bên là rừng một bên là đường đất, sợ bỏ trốn bây giờ đã quá muốn, có muốn chạy cũng không thoát thật là đi đâu cũng khó.
"Đại Ngưu!" Ở trong phòng truyền ra tiếng Lý Cáp.
Đại Ngưu đang cười đột nhiên dừng lại, trả lời:" Đại Ngưu... Ờ !"
" Để cho bọn họ mang mấy con chó đó đi, đại phi không ăn đồng loại..."
" Vâng!" Đại Ngưu lên tiếng, thấy Hà Nguyên đang chạy gần vào trong rừng hắn hét lớn một tiếng:" Tiểu bạch kiểm đứng lại!" ( tiểu bạch kiểm = thằng mặt trắng)
Âm thanh như sấm rền, đau đầu váng óc, Hà Nguyên thấy chân mình mềm nhũng lập bập lăn ra đất, quay đầu quỳ xuống xin tha tội.
" Ngươi đem hai con chó này đi cho khuất mắt!" Ngưu hét lớn.
Hà Nguyên hai chân đã run đến nỗi đầu gối đập vào nhau mặt không còn hột máu run rẩy bò tới lôi hai tên Thành Trương kéo đi.
"Không được lưu lại vết máu!" Lý Cáp lại vọng ra.
"Không được lưu lại vết máu!" Đại Ngưu thuật nguyên xi lời Lý Cáp, thực ra là khuyết tán thanh âm của Lý Cáp mà thôi.
Hà Nguyên giật mình hai cái, mặt mũi run rẩy, bỏ lại Thành Thương hai người, trên mặt biểu tình như khóc không nổi vô cùng khó coi. Lồm ngổm bò lại dùng vạt áo của mình lau đi những vết máu còn vương vãi cho đến khi không nhìn thấy rõ nữa mới dừng tay.
Sau đó đám người Hà Nguyên lủi thui chạy đi mất.
Thành, Trương hai người chỉ là người trong giang hồ, lại không có quan chức công danh trong người, cũng không tính là môn khách trong Hà Phủ, đối đầu với Lý Cáp bị thua thảm bại, hắn tự nhiên biết mình xui xẻo, không thể đổ trách nhiệm cho Lý Cáp được.
Trông thấy bọn chúng bên ngoài cong đít mà chạy chỉ sợ hai chân sao không dài thêm chút nữa, nhóm người Lý Cáp âm thầm lắc đầu, ta không phải là cao nhân rồi sao? bất quá nếu không có bọn Hà Nguyên này gây sự thì sợ rằng ở cái huyện Đồng Thành này cuộc sống quả thực là quá nhạt nghẽo.
Lý Cáp quay đầu lại một chút nhìn khuân mặt trắng bệch của Thanh Thanh cùng với cái lúng túng lo lắng của Diễm Nhi, cười khổ không thôi, lại nhìn ánh mắt mê man ngưỡng mộ của Thiên Thiên, thầm kêu may mắn, may là mình được trước mặt nàng vội vội vàng vàng che đi cảnh máu me, chứ không nếu để nàng thấy không biết còn kinh khiếp đến mức nào.
Lý Cáp không khỏi nhớ tới lần đầu tiên hắn đi trộm xem hành hình ở Nam Hưng Môn, khi thấy một cái đầu rơi xuống, máu me phụt thành dòng, ai nấy đều sợ đến ngây dại. Nhưng trong lòng hắn không sợ hãi, không chán ghét, cũng không chấn động. Sau đó hắn con lén coi thêm vài cuộc hành hình nữa thậm chỉ còn xiu thủ hạ đánh chết vài thằng lưu manh, ngay cả cho đại phi cắn chết hai tên đào phạm đang chạy trốn nữa, hắn thấy không có cái cảm giác gì lo sợ bứt dứt. Ngày hôm nay thấy bộ dạng của Thành Trương hai người, Lý Cáp trong đầu xuất hiện ý niệm, nguyên lại nhìn cái đầu nờ hoa này thật sự kích thích. Sau đó mới đột nhiên bịt mắt của Thiên Thiên lại.
"Cảm tạ công tử!" Thiên Thiên giúp mang cho Thanh Thanh, Diễm Nhi một tách trà rồi vỗ vỗ an ủi hai người làm cho hai người bình tĩnh lại, rồi nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Lý Cáp thủ thỉ nói.
Lý Cáp mỉm cười, nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của Thiên Thiên nói" Không có gì, chính là đánh chết hai con chó mà thôi." Nói rồi nhìn về phía Thanh Thanh và Diễm Nhi hai người" các người coi như là nhìn thấy hai con chó không có gì phải sợ hãi."
Lúc này Tam Ngưu cũng đã đến, Đại Ngưu vừa đi vừa xoa hai cái cổ tay:" thống khoái, thống khoái, đáng tiếc là chỉ có hai đứa, tên tiểu bạch kiểm kia kém cỏi quá, không thế tìm được hai tên nào có võ công cao hơn một chút." Nhị Ngưu và Tam Ngưu nhìn ra thì khuân mặt uể oải, như là đang ăn cơm thì bị cướp mất thức ăn vậy.
Lý Cáp trừng mắt nhìn Đại Ngưu nói:" Ai cho phép ngươi hạ thủ nặng tay như vậy!"
Đại Ngưu ngẩn ngơ:" Không phải chủ nhân nói, đánh đến chết sao?"
Lý Cáp nói:" Là đánh cho chúng không dậy nổi, ngươi đánh người không thể nhã nhặn một chút sao?"
Nhị Ngưu lập tức lên tiếng:" chính là, tự nhiên dùng một quyền đánh chết chúng, chí ít thì phải não đoản của hắn ( viên bi của hắn), chọc thủng hai mắt hắn lôi con ngươi ra, rồi bóp vỡ sọ hắn."
Tam Ngưu hồng quang rợp mắt:" nhân tiện bẻ luôn ngũ chi của hắn, mổ bụng móc ruột, rồi lấy ruột thỏng não đoản của hắn vòng qua cổ để kéo đi!"
" Con lừa, Ruột thế kia mi xem có bền không? Theo ta là phải đem rút từng đầu khớp xương của hắn rút ra, làm hắn chỉ còn lại thịt." Nhị Ngưu bĩu môi nói.
Tam Ngưu xuy nói:" không được, rút xương thì hắn sống thế quái nào được! Hắn là phải như vầy...."
Vừa định nói tiếp thì Diễm Nhi và Thanh Thanh mặt xanh như tầu lá quay sang một bên chực muốn ói ra, Thiên Thiên thì mải cũng các thị nữ bận bịu nên không có nghe thấy.
Lý Cáp không nói gì ánh mắt bực tức nhìn Tam Ngưu, ba tên huynh đệ này không những tham ăn mà còn có khuynh hướng đam mê bạo lực a.
Đêm đó nhóm người Lý Cáp ở luôn trong Ái Văn Các, Thanh Thanh nói rằng nàng vô cùng sợ hãi, ngủ không yên, liền cùng Lý Cáp một đêm ca xướng không ngừng, một bên thi ca hát một bên thì đệm đàn, một bên thì nhảy múa, hàn huyên trọn một đêm, đến lờ tờ mơ hôm sau mới chịu lên giường ngủ.
Sau đó vài ngày, Lý Cáp mỗi đêm đều ở lại Ái Văn Các bồi tiếp Thanh Thanh, dần dần nàng cũng quên đi thảm trạng ngày trước, nhưng Lý Cáp mua lại cái rừng cây của Vương lão bản cho xây dựng tòa Thanh Phong các để làm cho Thanh Thanh quên hẳn chuyện cũ.
Trong khoảng thời gian này Hà Nguyên cũng không tới Bách Hoa Lầu nữa, từ lần đó coi như là hắn sợ hãi cũng không nhỏ, nhưng Lý Cáp vị tất đã tha cho hắn.
Thời gian trôi đi rất nhanh, đã đến ngày mừng thọ 70 của Đông Vương Gia...
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh