Tên truyện: Mối Thù Linh Phiêu
Tác giả: Lưu Tình
Thể loại: Kiếm Hiệp Tình Duyên Kỳ Ảo
Tình Trạng: Đang sáng tác
Nguồn: luutinhblog.wordpress.com
Chương 6: Tiểu Thư Giang Hồ
Ánh dương dần lên phá tan sự níu kéo yếu ớt của màn đêm.
Sau một đêm say bí tỉ với toàn rượu là rượu, Vô Tình đã hờ mở mắt và dần đứng dậy, nhưng rồi lại khuỵu xuống phải vung nhanh tay trụ kiếm, mặt buồn rầu và đôi mắt không vui, môi đại hiệp vẫn mím chặt.
Cố đứng lên, chàng hướng về bầu trời phía nam và nói: “sát thủ áo đen. Nợ máu phải trả bằng máu. Ta đến lấy mạng ngươi đây.“
Lời xong, cất bước. Và hình dáng đó cứ xa xăm dần rồi mất dạng trong đám bụi cây bạt ngàn.
[luutinhblog.wordpress.com]
Đi qua nhiều nơi, Vô Tình đã làm được rất nhiều việc nghĩa hiệp, nên người đời thường gọi là “đại hiệp trượng nghĩa“. Có rất nhiều cô gái hâm mộ và tìm cách bám lấy huynh để tán tỉnh, nhưng Vô Tình vẫn không màng tới, chàng chỉ nghĩ đến ngọn núi phía nam với hình ảnh của sát thủ áo đen mà thôi.
Một lần, sau khi từ chối khéo vô số các cô gái quấy rầy, Vô Tình khinh công bỏ chạy một đoạn, tình cờ phát hiện ra có quán cóc bên đường, trong khi bụng chàng lại đói. Và thế là…
“Chủ quán, cho tôi một bát cháo gà,” Vô Tình yên gọi món và đã yên vị.
Giờ đây, rảnh thời gian để quan sát, chàng mới nhìn quanh và thấy có một số vấn đề trong quán này không được bình thường. Ngoài vài người dân đang ăn uống, đối diện chàng ta chính là một cô nương áo đỏ, dung mạo xinh đẹp, nhưng ẩn chứa trong đó là vài phần láo cá, cổ đang uống trà. Và luôn luôn có một bọn gồm bốn người, mang theo đại đao cứ quan sát cô ta hoài. Trông vậy, Vô Tình biết sắp có chuyện không hay xảy ra, chàng đang chống mắt chờ xem.
“Cháo gà của quý khách tới rồi đây,“ tiểu nhị đặt xuống quay lưng đi vào.
Vô Tình quơ tay đưa lên và…
Ực ực ực
Thế là xong nguyên bát chào gà. Bụng vẫn còn đói, chàng định kêu thêm bát nữa thì đột nhiên có biến.
Tại cái bàn đông người đó có một tên to lớn, râu dê xồm xàm đứng dậy tiến về phía chỗ cô gái ngồi với nụ cười đầy ác ý.
“Cho thêm bát cháo nữa,“ giọng Vô Tình.
“Vâng, thưa khách quan,” tiểu nhị đáp.
Lại nói về chuyện cô gái, cô ta lai lịch dường như không phải tầm thường, cốt cách ra vẻ nửa giống bậc “thiên kim tiểu thư”, nửa lại giống một “cô nương giang hồ” đầu đường xó chợ. Khi trông thấy có người đến, cổ vẫn bình thản uống trà không màng để ý đến hắn.
“Chào mỹ nhân xinh đẹp, uống trà một mình thế này… không buồn sao hế hế,” vừa nói gã vừa trờ tay xuống định rờ môi cô gái, khiến râu dê hắn vểnh cả lên.
Tạt
Tức thì nguyên tách trà đang uống dở đã “tạt”ngay vào mặt hắn, cô nương láu lỉnh: “hứ,” cổ chỉ hứ cái khiến tên dâm tặc càng thêm thích thú. Hứng dâng lên tột đỉnh, hắn đột ngột thò nguyên bàn tay xuống lần nữa quyết chí rờ môi cô gái cho bằng được.
“Á á á…,” phải hét lên, thu tay về xem lại đã thấy vài đầu ngón bị cắn đến rớm máu. Kẻ gây nên chuyện này không ai khác chính là cô nương kia, cổ nhìn hắn bằng đôi mắt bướng bỉnh.
Rầm rầm…
Bỗng có vài tiếng đập mạnh bàn vang lên, thoáng nhìn về hướng đó đã thấy ba tên đồng bọn đang quan sát với thái độ khó chịu.
“Ủa, chả phải chính ngươi tự nói bản thân mình là súc sinh, sau đó đưa tay ra cầu xin ta cắn chết ngươi đi, toại nguyện rồi chứ, ha ha ha…,” cô nương ta xem ra chẳng hề biết run sợ là gì? Vẫn tìm cách để giỡn cợt hắn.
Về phần Vô Tình, khi xem xong cảnh này chàng đã không thể không ngạc nhiên, “Oa” lên một tiếng.
Âm này tất nhiên thu hút tất cả mọi ánh nhìn, bao gồm cả mắt đám côn đồ và cô nương áo đỏ. Và thế là trong giây lát ấy, bốn mắt trai gái đã nhìn nhau, như anh hùng sánh vai với mỹ nhân vậy. Có điều khoảnh khắc này duy trì không được lâu bởi vì…
“MẸ NÓ CHỨ,” tên to lớn tức tối hét vậy và chồm hai tay tới hòng túm lấy cô gái. Ai ngờ cô nương này nhìn vậy mà lanh lẹ cũng không kém, liền đẩy chân lùi ghế nhanh ra sau khiến hắn “vồ ếch” hụt, ngã đập mặt lên các đĩa thức ăn thừa trên mặt bàn. Điều này đồng nghĩa với việc hắn đã bị làm nhục nay càng nhục nhã thêm.
“Há há há,” cô gái cười đắc chí.
Còn ba tên đàn em trong thấy đại ca thê thảm như vậy chúng nào dám ngồi yên, tức thì đã lao lên mục đích khống chế cô gái.
Vô Tình trông cảnh vậy, cũng định vung kiếm tương trợ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chàng biết chúng sẽ bắt sống chứ không hãm hại cô nương ta, đồng nghĩa sẽ có cách cứu vả lại, phần nào chàng tin vào bản lĩnh của cô nương ta chăng?
Trở lại diễn biến, quan khách trong quán thấy có đánh nhau đã bỏ chạy hết, ngay cả chủ quán và tiểu nhị cũng trốn lủi không còn thấy dáng đâu. Một tên tung quả đấm về phía cô gái, đã bị cô này né sang một bên và dùng chân gạt cái té nhào, reo lên: “Woa, xem ngươi còn dám giở trò với bản cô nương không?”
Được mãn nhãn, Vô Tình quơ tay rót trà thưởng thức, mắt vẫn giả lơ coi như không có chuyện gì xảy ra, chàng uống trà.
Không hiểu sao, cô nương ta bất giác dừng lại nhìn ngây Vô Tình, có lẽ vì đại hiệp quá đẹp trai kèm mái tóc hơi bị ngầu chăng?
Nhân cơ hội đó có một tên đàn em lén lén bò tới và ôm chặt lấy chân nàng mà cắn.
“Á á á….” Nàng hét lên.
Hai tên còn lại nhân cơ hội này lao tới khóa chặt luôn hai tay nàng, khiến cô nương ta không còn cách nào để cựa quậy. Lúc này, tên đại ca vừa đưa tay lau sạch các vết thức ăn thừa bám trên mặt, vừa đi tới và tiếp tục toan sờ môi nàng cho bằng được.
Phụt
Tức thì bị một bả nước miếng giáng ngay vào mặt, kèm lời khinh bỉ: “đồ vô liêm sỉ,“ mắt nàng ánh lên sự láu lỉnh.
Hắn thu tay về lau bãi nước miếng rồi tung cuồng tay.
Bốp
Một cái tát giáng ngay vào mặt nàng: “mẹ kiếp, con ** cái này còn hung hăng sao, trói tay nó lại rồi đem về tối tối ‘kiểm hàng’ để xem có chừa bản tính đi không?“ gã nói to và cười ha hả.
Một tên đàn em liền reo lên: “chúc mừng đại ca, tối nay ‘lâm trận’ nhớ để phần thừa cho các huynh đệ tốt ở đây nhé, hế hế.”
“Há há há… khá khá khá khá khá,” nghe vậy cả bọn đều cười ồ lên, âm vang dê xồm nghe thật khó chịu vô cùng.
“Dẫn nó đi, RÚT,” tên đầu đàn nói vậy với vẻ hối thúc, ba tên đàn em tức tốc làm theo ngay. Chúng cột chặt hai chân hai tay cô gái lại rồi hai tên khiêng đi, tên đại ca đi đầu dẫn đường khỏi nói, nhưng có một tên nhận nhiệm vụ đi sau cùng để quan sát tình hình dưới này.
Tất thảy chúng đều đã rời khỏi. Trong quán lúc này cũng không còn thấy bóng dáng Vô Tình đâu, khi hai chủ tớ quán cóc rời khỏi chỗ ẩn nấp ló đầu nhìn ra chỉ thấy đặt trên mặt bàn nơi đó là: hai thỏi bạc vụn.
Khung cảnh của quán giờ trở nên hoang tàn, tan tác với bàn ghế bị đập nát.
-o0o--
Giữa đường núi vắng.
Đám cướp đang tung tăng di chuyển chợt thấy phía trước có một tên say xỉn vừa đi vừa không ngừng uống rượu, có điều lạ là trên tay tên này lại cầm một thanh kiếm rất to đen xỉn.
Điều này khiến chúng phải ngạc nhiên dừng lại trong giây lát, cũng không muốn trễ cuộc hành trình, tên đại ca quát: “chỉ là một con ma men, mặc kệ nó,” nói rồi hắn bước đi, đám thuộc hạ cũng chóng theo sau.
Về kẻ bị cho là con ma men đó, tướng tá người này tuy đã được hóa trang để trở thành lượm thượm, bộ dạng bê bết, nhưng khi nhìn thanh trọng kiếm chàng ta đang nắm trên tay cũng đủ biết đó là ai. Miệng không ngừng uống rượu, người này cứ thế vờ đi loạng choạng, sau đó tông thẳng vào người tên cầm đầu một cái rất mạnh khiến hắn ngã nhào ra đất.
“Hờ hờ” chàng cười, tiếp đó liếc nhìn sang cô gái y phục đỏ mà ghẹo: “Woa, con gái nhà ai xinh đẹp quá, về làm vợ ta nhé cô nương?”
Nàng cũng cười, bĩu môi: “hi, tất nhiên rồi. Nếu huynh cứu được ta thoát khỏi đây, bọn chúng xấu lắm đó.”
“Khà khà, tưởng chuyện gì, đã hứa là phải giữ lời đó nhé cô nương,” uống thêm ngụm rượu nữa, chàng khoái trá nói vậy.
Bịch
Bấy giờ lũ đàn em mới đành thả cô gái xuống đất, tên đi sau cùng quát: “khốn kiếp, dám đánh đại ca,” hai tên còn lại đã rút đại đao ra, cả ba cùng xông lên.
Kẻ say trông vậy cũng chả xem ra gì, hai đao đầu tiên chàng ngã người ra sau né, tiếp đó giáng liên tiếp hai cước khiến hai địch phương đầu tiên nằm đo ván. Tên còn lại chàng dễ dàng lách người qua né đại đao, rồi túm hắn lên ném thẳng về hướng tên đại ca đang lò mò bên ngoài.
“Á á á…,” chúng hét lên.
Quan sát tất cả sự việc, cô gái áo đỏ tỏ ra rất vui mừng hồ hởi vì tên say xỉn ngốc nghếch này không ngờ võ công cao cường đến vậy. Nàng hét to cổ vũ: “đồ ngốc, cố lên, hi hi. Đánh thắng chúng rồi về làm tướng công của muội nha.”
Kẻ say cũng cười, dừng lại đăm chiêu nhìn nàng, nàng cũng cười, cũng đăm chiêu nhìn hắn. Thế là trong giây lát, bốn mắt đã nhìn nhau một cách đầy đắm đuối.
“Hề hề” giọng cười thầm của tên cầm đầu, hắn vung đao chém lén chàng từ đằng sau.
Kenggg
Cũng không hiểu là giả may hay đã biết trước trò tiểu nhân này, kẻ say xỉn vờ như quay người lại đưa ngang trọng kiếm qua đỡ lấy, rồi hắn nói điệu ngốc: “hú hồn, may quá, phù.”
“Khốn kiếp,” tên đại ca hét lên tức tối và đạp luôn một đá vào bụng địch phương.
Và không hiểu sao chàng cố ý nhận lấy đòn thua này, tay buông “Huyền Kiếm”.
Leng keng
Cúi người xuống hai tay ôm bụng, khuôn mặt làm ra vẻ như đau đớn lắm. Hành động này đã gạt được mỹ nhân áo đỏ kia, nàng hét lên đầy lo lắng: “này, ngươi sao vậy, nếu ngươi thua ta sẽ… ta sẽ…” nói với giọng ấp úng đầy khó xử, nàng tiếp: “…ngươi không được thua đâu, cố lên đi đồ ngốc ơi, hưm.”
Bốp
Thêm một đấm nữa vào mặt do người vận áo trắng đục cố tình nhận, đòn thế này không hề nhẹ nên đã đẩy chàng ta văng thẳng đến chỗ cô gái nằm. Cố làm như thân thể đau đớn lắm, chàng nói: “cô nương, xin thứ lỗi, vậy là tướng công đã thua, đã không thể cứu nàng được rồi, hay chúng ta cùng chết tại đây nhé.”
“Ngươi điên à, ngươi đúng là đồ ngốc mà, nếu có chết thì…” nói tới đây cổ đâm ra khó xử, tiếp: “… thì người đi chết một mình đi chứ bổn cô nương đây không thể chết được, ta còn thù phải báo.”
“Thù phải báo?” Kẻ say ngạc nhiên.
Cổ đáp: “đúng vậy, đó là mối thù lớn nhất trong cuộc đời ta, dù cho hôm nay có bị hiếp ta cũng phải cố sống để báo nó.”
“Tâm sự thế là đủ rồi đó, đi bán muối đi,” tiếng tên cầm đầu vang lên, hắn vừa nói vừa kéo xác cô gái ra xa một khoảng, để cho ba tên đàn em hạ đao xuống hòng lấy mạng kẻ thù.
Người áo trắng võ công đâu phải xoàng, chàng ta tức thì lăn một vòng né loạt mũi sát thương này, tiếp đó nhổm dậy và lao tới tung liên tiếp đòn cước đá ba tên cướp này văng ra xa đến thổ huyết. Riêng tên đại ca đang vừa kéo, vừa dòm vào mấy chỗ “gợi cảm” của cô nương ấy cũng không thoát khỏi số phận, chỉ một đá đã hất hắn đoàn tụ cùng với đám thuộc hạ.
Sẹt sẹt…
Với thao tác rất nhanh, người áo trắng đã cởi hết dây trói tay chân cho cô gái. Ảnh nhìn người đẹp định nói lời hoa mỹ nào đó thì…
“Khá lắm, oắt con, dám… dám đụng đến đàn em của ‘U Minh Trại’, các ngươi sẽ không có tương lai tốt đâu,” lời tên đại ca, hắn cố gượng dậy và nói vậy.
Tên đàn em bên cạnh lê chân lại gần lẩm nhẩm gì đó với tên này, sau đó miệng chúng nở những nụ cười đểu đầy thâm độc, phát ra âm hù dọa cuối cùng trước khi bỏ đi: “rồi các ngươi sẽ nhận lấy quả báo ngay thôi.”
“DỪNG LẠI, CÁC NGƯƠI VỪA NÓI GÌ?” Ầm, cuối cùng kẻ say không nhịn được sự lố bịch của chúng đã lên tiếng. Thế là cả ba tên đó buộc phải dừng lại, hội ý gì đó với nhau, tên được cho là vai vế thấp nhất bọn được đẩy ra để chịu nhục buông lời kiểu xin lỗi cho qua chuyện: “ơ… hơ hơ hơ, chúng tôi… đùa ấy mà.. hơ hơ, sẽ…”
“…lần sau sẽ không dám nữa đâu.”
Nghe vậy, người áo trắng nghiêm mắt về phía ba tên đứng đằng sau đó, thấy chúng cũng cố cười, mặc dù nụ cười đó không thật. Chàng buột miệng: “thôi đi đi.”
“Ơ, vâng, ơ vâng vâng,” tên vai vế thấp nhất đó rối rít cảm ơn, sau đó hắn đi thụt lùi dần rồi hòa cùng ba tên kia chạy trối chết.
Trông cảnh vậy, cô gái áo đỏ phải ôm miệng cười, rồi nàng quay sang ngắm nam nhân. Chợt phát hiện dường như ngoài bộ dạng lượm thượm ra, võ công và khí chất của người này đặc biệt khác thường, nàng hỏi: “hi, thực ra huynh là ai? Sao võ công cao cường thế?”
Chàng ta giả ngốc nghếch, trả lời: “à, tên họ là? Nương tử hỏi tên ta ư?”
“Nương tử?” Nàng bĩu môi, khúc mắc. Chàng làm bộ gật gật đầu.
“Hì, bộ ngươi muốn làm tướng công của bổn cô nương lắm hay sao?” cô nói, chàng lại tiếp tục gật đầu lia lịa.
“Thế ngươi phải nói thật cho ta rõ, ngươi tên là…” ngập ngừng rồi nàng chỉ tay vào mặt hắn, nói thật nhanh: “… là gì đi?”
“Ờ, tôi là Vô Tình, xem rượu là bạn, bốn bể là nhà, ha ha ha,” chàng đáp vậy, ra đây không ai khác chính là “đại hiệp trượng nghĩa”.
Về phần cô gái, nghe đến hai từ “Vô Tình” cổ hơi trầm tư suy nghĩ điều gì đó, bèn quay sang nhìn kỹ khắp người kẻ say một lần nữa mới lắc lắc đầu.
[chemgiophong.forumvi.com]
“À, ra vậy, nhưng này…,” định hỏi thêm nữa, nhưng chợt thấy người mới còn đang đứng, giờ bỗng nhiên đã lăn đùng ra ngủ trong tiếng ngáp, cổ thở dài chu miệng: “ra đúng là một thằng ngốc thật.”
Lời xong, cô gái rảo bước tung tăng tiến về phía trước, bỏ lại phía sau là một kẻ giả say với thân phận ngốc nghếch, giả ngủ đã mở ngay mắt ra khi bóng cô ta đã khuất. Vô Tình miệng bỗng nở nụ cười, chàng cũng không hiểu tại sao mình lại diễn trò mua vui trước mắt cô gái này, nhưng có một điều chắc chắn, nó khiến chàng bỗng cảm thấy vui lên rất nhiều.
“Đùa thế, đủ rồi, cô nương có duyên ta gặp lại.”
“Hắc y nhân bí ẩn, ta lên Tuyết Sơn tìm ngươi đây,” buông hai câu cuối, Vô Tình nhổm người đứng phắt dậy, sửa soạn lại đầu tóc và nhặt “Huyền Kiếm” lên, tiếp tục hành trình.
Tên truyện: Mối Thù Linh Phiêu
Tác giả: Lưu Tình
Thể loại: Kiếm Hiệp Tình Duyên Kỳ Ảo
Tình Trạng: Đang sáng tác
Nguồn: luutinhblog.wordpress.com
Chương 7: Cô Nương Họ Hà
Lại nói về cô nương chưa rõ tên họ là chi ấy.
Sau khi đi được một quãng khá xa, cổ cứ cười sặc nước miếng mãi khi nhớ về chuyện thằng ngốc khi nãy, vừa cười vừa ca hát khiến ai nghe thấy phải động lòng người.
Đang ca hát say sưa bỗng loáng thoáng thấy phía trước mặt, có một đám đông người với lăm lăm đại đao đang đi tới. Quan trọng hơn, nàng nhìn kỹ mới hoảng hồn nhận ra, bốn tên đi đầu chính là bốn tên cướp bị kẻ say đánh cho tơi tả lúc nãy. Hình như chúng hướng về đây để trả thù. Nàng nghĩ vậy mà tay chân đã rụng rời.
“Bẩm trại chủ, là ả này và còn một tên nữa,” thấy cô gái, tên đại ca khi nãy nói.
Còn người được xưng là “trại chủ” đi đằng sau hắn một đoạn, dẫn đầu một toán hơn bốn mươi tên, tướng mạo người này hung dữ vô cùng, hai tay nắm hai thanh đại đao khá lớn.
[luutinhblog.wordpress.com]
Quá hoảng sợ, cô gái luống cuống quay lưng bỏ chạy thì…
Vút
Tức thì bị ngay một mũi tên bắn trúng ngay chân khiến nàng ngã xuống, nhưng cũng không vừa, bà chằn này vừa cố rút mũi tên ra, vừa nhắm thẳng mặt tên “trại chủ” mà mắng: “đồ vô liêm sỉ.”
Tên trại chủ nghe vậy mặt vẫn không biến, quát: “hỗn láo, mau bắt nó về trại hành hạ.”
Lệnh ban ra, có hai tên cướp lao tới vung dây thừng vào người cô gái toan trói. Đúng ngay lúc này…
Từ trên cao, có một bóng trắng hạ xuống vung hai cước đá văng bọn thổ phỉ, đáp xuống bên cạnh cô gái. Thấy được cứu, cô ta la lên: “Woa, hay quá, thằng… không phải?”
Nàng mới nhìn thấy giống, nhưng khi nhìn kỹ thì dường như không phải, cái người mang áo màu trắng đục này bộ dạng bây giờ chỉnh tề, oai phong lịch thiệp hoàn toàn khác xa trời vực so với kẻ say khi nãy. Cổ mau chóng chuyển lời: “hi,cám ơn đại hiệp đã cứu muội.”
Vô Tình quay mặt sang nhìn cổ, hai ánh mắt hoàn toàn quen thuộc và đầy thương mến, chàng nhẹ nhàng đưa tay rút mũi tên ra khỏi chân cô gái, rồi xé áo băng lấy vết thương, vừa làm vừa an ủi: “chỉ hơi đau chút thôi, thứ lỗi cho kẻ say đến muộn nhé.”
“A, tôi không nhìn lầm, huynh chính là thằng ngốc khi nãy đúng không?” Cô ta la lên.
Vô Tình chỉ cười đồng ý thay cho lời nói.
Về phía bọn cướp, khi trông thấy cảnh nằm la liệt của hai tên thuộc hạ, lẫn dáng điệu oai phong của người mới đến, gã trại chủ liền quay sang hỏi tên cướp dẫn đầu khi nãy: “này, hãy nói thật đi, gã áo trắng đó là cao thủ phương nào?”
“Dạ, em cũng không rõ lắm, nhìn y phục và thanh kiếm to tướng mang theo hình như hắn là Vô Tình,” kẻ bị hỏi lí nhí đáp.
“Vô Tình, Đoạn Vô Tình? Chẳng phải là ‘đại hiệp trượng nghĩa’ đây sao?” gã trại chủ thốt lên, sắc mặt hơi trầm xuống đôi chút.
U Minh Trại có một luật, đó chính là hễ bất kỳ ai dám đụng đến huynh đệ trong trại đều phải nhận lấy một bài học thích đáng- thông thường bài học thích đáng này là cái chết. Lại nói về chuyện bấy giờ, hiện tại chúng đang đối mặt với một cao thủ mà tiếng tăm đã nổi như cồn trên giang hồ, nhưng huynh đệ “U Minh”đông như thế này đâu thể chịu mang tiếng sợ chết.
Biết rằng đối phó với cao thủ cần dùng kế, gã trại chủ bỗng vờ cười ha hả, rồi tới làm quen với Vô Tình: “tưởng ai, ra là ‘đại hiệp trượng nghĩa’, bọn đàn em cư xử bậy thế thật không phải. Xin mời đại hiệp lên núi ngự lãm để chúng tôi có cơ hội chuộc lỗi.”
“Không cần thiết, tại hạ có chuyện gấp phải đi,” lời xong, chàng dìu cô gái đứng dậy và quay lưng.
Chỉ chờ khoảnh khắc này, hai thanh đại đao đã giáng ngay xuống đầu chàng.
Kenggg Kenggg
Lập tức “Huyền Kiếm” được đưa ngay ra sau để đỡ lấy, Vô Tình buông cô nương ấy ra, xoay người lại chằm chằm mắt vào địch phương, khinh khi: “đồ tiểu nhân, mấy trò bỉ ổi này cũ rích lắm rồi.”
“Thật không?” gã trại chủ cười ẩn ý, chợt hét lớn lên: “mau bắt lấy con ả kia trước.”
“Vâng, vâng, vâng… thưa trại chủ… thưa trại chủ…,” lệnh ban ra tất cả đám thuộc hạ đều lao cả về phía cô gái.
Vô Tình thấy tình thế không được tốt, tức thì hất mạnh kiếm khiến cả hai đều bị đẩy lùi ra xa. Sau đó, chàng lao đến đâm ngã một tên đang kéo cô gái đi, chém thêm hàng loạt đòn trọng kiếm khiến đám đông ô hợp này phải tháo lùi.
“MA ẢNH ĐAO PHÁP”
Âm này vừa vang lên, Vô Tình chợt cảm thấy thân thể đau đớn vô cùng, thoáng nhìn nhanh xuống bụng đã thấy lấm tấm máu, khố áo nơi đó rách nát in hằn hai vết cắt. Nhìn tiếp ra sau đã thấy bóng mờ tên trại chủ lướt thẳng rồi dừng lại, với hai thanh đại đao thấm máu trên tay.
Khuỵu
Đau quá chịu không nổi Vô Tình phải khuỵu ngay xuống. Cô gái ấy lo lắng quá, hét lên: “này huynh, huynh gì ơi, huynh không sao chứ?”
“Tôi không sao,” chàng nói vậy, hàm ý an ủi cô gái là phần nhiều chứ thực ra, tình hình lúc này hoàn toàn không có lợi cho chàng, quân cướp thì đông, tên trại chủ lại có đao pháp lợi hại, chàng lại thọ thương, nếu trận này đánh không chắc thắng cả hai sẽ bỏ mạng tại đây chứ chả chơi.
“Hoan hô Khâm trại chủ, trại chủ vô đối.”
“Trên đời này không có ai là chịu nổi quá ba đao của trại chủ cả, chúng tiêu rồi, ha ha,” vô số âm nịnh nọt của bọn đàn em liên tiếp vang lên để lấy lòng thủ lĩnh.
Về phần Trương Khâm- tức Khâm trại chủ, hắn đã quay lưng và dần nâng hai thanh đại đao thẳng ngang vai, tiếp đó co hai khuỷa tay lồng chéo hai thứ vũ khí hạng nặng này vào nhau, miệng buông lời khinh mạn đối thủ: “may cho ngươi, nhưng nếu dính phải tuyệt chiêu lần này coi như mọi chuyện kết thúc, ha ha ha.”
“KHỐN KIẾP,” Vô Tình hét to, vung kiếm lao thẳng về hướng tên địch phương cầm đầu, quyết sống mái đủ một trận với hắn. Khi trọng kiếm giáng xuống cũng là lúc Trương Khâm sử dụng một tuyệt kỹ trong “Ma Ảnh Đao Pháp” lần hai, người hắn lập tức tách ra làm ba ảnh để thoát khỏi đòn sát thương này. Nhát kiếm hụt đã khiến một ảnh của hắn bị tan ra, nhưng hai ảnh còn lại tức thì vung đao ngang cổ hòng cắt văng đầu Vô Tình.
Chuyện gì sắp xảy ra đây? Chỉ còn thấy cô nương áo đỏ ấy khóc thét lên: “Không, huynh gì đó… KHÔNGGG.”
Lại nói về tình thế lúc đó của Vô Tình, thực chất là chàng đã bị ảnh ảo lừa, nên khi chân vừa đáp đất cũng là lúc bốn thanh đại đao hai thật hai ảo kia lao đến rất gần cổ, khoảnh khắc quá nhanh khiến chàng không còn cơ hội thu kiếm về đỡ. Nhưng…
Nhưng có một điều kỳ lạ thay, đại đao khi đang lao bỗng nhiên đứng sựng lại, thân thể cùng hai thanh đao ảo kia lập tức tan biến như khói. Khi nhìn kỹ, mới thấy sắc mặt Trương Khâm tím tái xanh mét, miệng hắn bỗng ói ra một ngụm huyết nửa tím đậm nửa đen xì. Sơ qua vậy dường như hắn đã dính độc từ trước, và bây giờ khi vận công quá mức nên kịch độc phát tán ra ngoài, chuyển từ thắng thành thua.
BẦMMMMMMMM
Huyền Kiếm không lỡ thời cơ giáng ngay xuống đầu hắn, Trương Khâm phần bị độc phát tán, phần dính “đại thương” nên ngã ngay xuống đất, chết mà miệng cứ ọc máu và bong bong trắng quanh mồm.
Phù phù, sau khi thanh lý tên cường đạo đại gian đại ác này xong, “đại hiệp trượng nghĩa” vừa thở dốc, vừa khuỵu luôn cả người xuống do quá mệt.
Trông vậy, đám thổ phỉ thuộc hạ kia vốn trong lòng oán hận vì nghĩ Vô Tình là nguyên do chính dẫn đến cái chết của chủ nhân, lại thấy người này dường như đã đuối sức sau trận chiến, trong khi đó quân số của chúng đang có mặt hiện cũng trên dưới bốn mươi người. Thế là cả bọn hét hò xông lên với danh nghĩa: “giết Vô Tình, trả thù cho Trương Khâm trại chủ… giết Vô Tình, trả thù cho Trương Khâm trại chủ…”
Loạt đao đầu tiên giáng ngay xuống đầu cô gái áo đỏ, nhưng có điều trước khi thực hiện việc quá hão huyền này chúng đã chết dưới kiếm của Vô Tình. Chàng đã đứng dậy và lao lên liều một phen sống mái với chúng, lần lượt các thức của “Thất Tình Kiếm Pháp” được thi triển tung hành ngang dọc, xác người lần lượt đổ như rạ.
“NGƯỜI DƯNG LẠNH LÙNG,” sau âm hét to, Vô Tình xoay người dồn lực chém mạnh vào hông địch phương một cái khiến hắn văng xa thổ huyết trên không, chàng cứ thế vừa xoay vừa dồn lực chém mãi, ý nghĩa của thức kiếm này hiện tại rất hợp với tâm trạng của chàng: hễ là người dưng tất lạnh lùng.
Năm mười phút trôi qua, đám cướp thấy người mệnh danh “đại hiệp trượng nghĩa” này quá mạnh, phần huynh đệ chết quá nhiều và điều quan trọng nhất là: cần người sống để về báo tin cho các tướng lĩnh trên U Minh Trại biết. Thế là cả bọn hùa nhau quay người tìm đường chạy trối chết.
Vô Tình do quá mệt nên cũng không buồn đuổi theo làm gì, chàng tiến lại gần phía cô gái, giọng lo lắng hỏi nàng: “cô nương, cô không làm sao chứ?”
“Vết thương của huynh, có nặng lắm không?” cô gái hỏi lại vậy, Vô Tình giờ mới nhớ lại hai vết cắt ở ngang bụng mà chợt thấy đau, nhưng chàng cố nhịn, giả cười nói cho cô gái vui: “không, không sao, vết thương xoàng ấy mà.”
Nghe vậy cô nương ấy mới yên tâm mà nở nụ cười tinh nghịch, Vô Tình liền cúi xuống dìu cổ dậy và quay lưng bước đi. Bấy giờ, mắt cô ta cứ lén lút nhìn chàng mà cười tủm tỉm hoài, chắc cổ không ngờ rằng kẻ say ngốc nghếch lúc nãy lại oai phong như bây giờ, trông gọn gàng và đẹp trai hơn trước nhiều, bèn cất lời chọc ghẹo: “tướng công à, muội…á.”
Một chân vờ khuỵu xuống, cô ta tuy đau thật nhưng cố tình làm cho nó thảm thiết hơn. Thấy vậy, Vô Tình đâm ra lo lắng: “cô nương, cô sao vậy, vết thương có nặng lắm không?”
“Cô nương là sao? Vậy huynh không còn xem tôi là vợ nữa sao?”
Bị gài câu này, chàng đâm ra lúng túng: “ơ, ơ, lúc nãy huynh nổi hứng lên đùa tí thôi mà, cô nương đừng để bụng nghe.”
“Vậy là chỉ đùa thôi sao?” Cổ nói, Vô Tình gật đầu. Cổ tiếp, âm chuyển sang hơi gắt gỏng: “vậy huynh hãy khai thật đi. Huynh tên họ là chi? Quê quán ở đâu? Có vợ hay chưa?”
Dứt lời, nàng ngồi bệch xuống đất không chịu đi vì giận. Còn Vô Tình nghe vậy, chỉ biết lựa lời mà đáp cho êm đẹp: “à, ha ha, ngoài việc huynh đùa giỡn chuyện vợ chồng với muội ra, tất cả đều là sự thật.”
“Vậy huynh tên Vô Tình thật à? Sao nghe quen quen ấy?” Nghĩ gì đó một lúc, cổ liền chỉ tay vào mặt chàng mà rao: “A! Có phải huynh là ‘đại hiệp trượng nghĩa’, kiếm pháp vô địch, làm biết bao nhiêu là chuyện tốt trong thiên hạ đó không?”
Được khen quá khức, chàng ấp úng: “ờ, trượng nghĩa thì có chứ kiếm pháp oai danh thiên hạ thì chưa đâu, phải kể đến Đoạn huynh cơ, võ công của huynh ấy mới là bậc nhất thiên hạ.”
“Đoạn huynh của huynh ư? Huynh ấy là ai?” Cô gái hỏi, Vô Tình đáp: “à, có nói ra muội cũng không biết đâu, hành tung huynh ấy xuất quỷ nhập thần, rất khó biết tung tích.”
“Không sao. Hi, thật ra muội đi tìm huynh đã lâu lắm rồi, may được gặp nơi đây,” cô gái bỗng hoan hỷ reo lên, Vô Tình mặt ngơ ngác: “sao, tìm ta ư?”
Cô nương đáp: “đúng, vì biết huynh là một trang hảo hán, trọng nghĩa khí và việc bất bình trong thiên hạ nên muội mới tìm huynh,” rồi thái độ chuyển sang nài nỉ: “huynh hãy trả thù giúp muội nhé, được không? Có một kẻ xấu xa đã giết hại cả nhà của muội, may phước to nên muội mới thoát chết.”
“Có chuyện đó thật sao, được, ta hứa giúp muội,” Vô Tình nói trong tức giận, rồi chàng chợt nhớ ra chuyện ân oán với “hắc y nhân bịt mặt”. Nhưng thôi, chậc, tạm gác chuyện đó sang một bên.
[chemgiophong.forumvi.com]
Hâyyy
Cô nương láu cả bỗng níu mạnh lấy tay Vô Tình, đứng bật dậy, hét to một tiếng và nhảy cái “vọt” lên lưng, hai tay bá vai và hai chân gác ngang qua bụng chàng, nàng vui quá thầm nghĩ: vậy là mối thù suốt bao năm có lời hứa của “đại hiệp trượng nghĩa” coi như đã được giải quyết, nàng sẽ phục được mối thù với kẻ sát nhân năm xưa mà bản thân vốn không phải là đối thủ.
Bầu không khí im lặng bỗng chốc được hình thành, cũng chính cô gái này là người phá tan nó: “ đại hiệp vô tâm quá, sao nãy giờ lại không hỏi tên họ của người ta là chi? Mà cứ xưng hô huynh huynh muội muội hoài thế?“
Vô Tình mỉm cười, đáp: “ồ, vậy muội… tên họ là gì nào?”
Nghe vậy, cô nương ta cười to lên, rồi nói như điều gì đó chờ đợi sẵn từ nãy giờ: “muội ấy à, muội họ Hà… tên là Linh Phiêu. Hà Linh Phiêu đó, huynh thấy cái tên ấy có hay không?“
Tên truyện: Mối Thù Linh Phiêu
Tác giả: Lưu Tình
Thể loại: Kiếm Hiệp Tình Duyên Kỳ Ảo
Tình Trạng: Đang sáng tác
Nguồn: luutinhblog.wordpress.com
Chương 8: Tình Yêu Đầu Đời
Nhiều ngày trôi qua, hình dáng thôn làng cũng dần xuất hiện trước mắt họ.
Thôn này tên là gì không rõ, vì tấm bảng đầu thôn đã bị ai đó phá nát, chỉ biết rằng: nó nằm dưới chân vùng núi do thổ phỉ U Minh Trại chiếm đóng.
[luutinhblog.wordpress.com]
Hai người họ cuối cùng đã tiến vào bên trong, và vẫn là tư thế chàng cõng, còn nàng dường như cố làm nhiều cách để được ở mãi trên tấm lưng ấm áp của “đại hiệp trượng nghĩa”.
“Trong thôn chắc chắn tìm ra đại phu, vết thương của muội rồi sẽ không sao đâu,” Vô Tình an ủi.
“Hi, chữa luôn cả vết thương của huynh nữa chứ, ưm,” Linh Phiêu cười mỉm xinh xắn đáp lại vậy.
Rồi cả hai cùng cười và cất bước đi tiếp. Nhưng không quá lâu họ đã nhận ra một điều rất khác thường nơi đây: từ lúc mới bước vào cho đến giờ hoàn toàn không thấy bóng dáng của bất kỳ ai, có thấy chăng chỉ là vài cái xác của…
“Á á á...,” giọng Linh Phiêu, nàng bỗng la ó hét toáng lên và ôm ghì chặt lấy Vô Tình hơn, làm mặt nàng sát luôn vào má trái chàng.
Vô Tình thấy lạ, liếc mắt về phía trước đã thấy một con chuột rất to tướng đang dừng lại nhìn chằm chằm vào chàng, sau đó nó rú lên “chít chít” rồi chạy biến vào trong căn nhà hoang đổ nát.
Phù, chàng thở phào, môi mỉm cười hơi ngoảnh mặt qua nhìn nàng, nhưng có biết đâu nàng phần sợ thật, phần cố tình làm vậy cốt chỉ để có cơ hội gần với chàng hơn.
Trở về miêu tả cảnh vật ở nơi đây, ngoài xác và dáng của mấy con chuột gớm ghiếc, cảnh nhà hoang đổ nát, còn là một bầu không khí thê lương u ám kèm thoảng trong gió mùi hôi hám thối rửa của tử thi, xem qua vậy có vẻ như thôn này từng trải qua một đại thảm họa khủng khiếp nào đó, khiến toàn bộ dân cư tuyệt diệt và trở thành một nơi hoang phế từ lâu.
Vẫn không nản chí, Vô Tình cõng cô gái tiếp tục đi, chàng đã phải qua nhiều ngóc ngách, dòm sơ nhiều nơi, cuối cùng bước đến căn nhà trọ một lầu mà xem chừng… dấu vết sự sống như xuất hiện tại đây, đơn giản đám lá trước ngôi nhà này đã được bàn tay ai đó quét sạch so với các nơi khác.
Cốc cốc cốc
Vô Tình gõ cửa ba cái, đợi hồi lâu vẫn không có âm vọng lại. Chàng gõ tiếp.
Cốc cốc cốc
“Này, chúng tôi là khách qua đường, có ai ở nhà không vậy?” Linh Phiêu cũng nói với lên. Nhưng dường như thôn này vốn đã bỏ hoang, hoặc dĩ chăng dù là có, người ta cũng cố sống lén lút chứ không dám ló mặt ra ngoài để ai đó phát hiện?
Bực quá, Vô Tình đành đẩy cửa… không ngờ cửa cũng đã được ai đó cố ý khóa chặt từ bên trong. Hết cách, chàng buộc lòng phải phá.
Ầm, toang
Một chưởng được tung ra, cảnh cửa ngã lệch sang bên, Vô Tình cõng Linh Phiêu bước chân vào trong, bất ngờ…
Vụttt
“Dù có chết lão đây cũng liều với các ngươi,” thêm âm ồm ồm khắc khổ vang trong gió.
Nát
Quá bất ngờ, Vô Tình chỉ còn cách dùng đầu húc “nát” nó, còn chưa định thần lại đã thấy thêm gậy nữa bổ vào mặt. Chàng vung nhanh tay lên nắm chặt lấy, nhìn đối phương “gầm gừ”, rồi đẩy mạnh khiến kẻ đánh lén phải ngã nhào xuống đất.
Quá tức giận, Linh Phiêu liền chỉ tay vào mặt kẻ thô lỗ đó và quát toáng lên: “này lão già kia, sao vô duyên vô cớ lại ám toán Vô Tình huynh, bộ hết muốn sống rồi sao,” sau âm này còn định rủa tiếp, nhưng đã được “đại hiệp trượng nghĩa” đưa tay lên hàm ý thôi lời, cô nương ta cũng đành hậm hực nghe theo.
Bấy giờ chàng mới hỏi: “lão bá, chuyện này dường như bên trong ắt có nguyên nhân, đúng không?”
Về phần người được gọi là “lão bá” ấy, thân vận bộ y phục rách nát, giờ lão mới gượng đau đứng dậy, nhưng tay vẫn ôm khư khư lấy cây gậy, thái độ từ cuồng giận giờ đã chuyển sang run rẩy và sợ hãi. Trông vậy ra vẻ đã hiểu phần nào nguyên nhân, Vô Tình buộc phải thanh minh: “thật ra hai chúng tôi chỉ là kẻ qua đường, đi qua thôn này muốn tìm một nơi tá túc, xin cho hỏi ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe vậy, lão bá đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Leng keng
Gậy đã được buông rơi, lão cúi mặt, đáp như nhẩm, giọng khắc khổ: “nếu chỉ là khách qua đường hai người hãy lo rời sớm đi, nếu không để chúng xuống lùng người lúc đó có hối đã muộn.”
“Lại chuyện gì? Sự thật ra sao lão bá?” Vô Tình ngạc nhiên nói, vẻ cực quan tâm. Linh Phiêu ngó hai người ngơ ngác, còn lão ấy đáp: “thôn này vốn tên ‘U Minh’, núi phía trên cũng là ‘U Minh’, nhưng kể từ khi có một đám người xấu tụ tập lại kết thành trại thổ phỉ, chúng đã biến toàn vùng U Minh này thành giang sơn của chúng và tiến hành đánh cướp tàn phá nhiều nơi, hãm gái nhà lành, giết người vô số.”
“Thế trách nhiệm quan phủ đâu?” Vô Tình khúc mắc, lão thêm thở dài: “quan phủ? Quan phủ phần thế lực không lại, triều đình không giúp sức, phần đã được chúng hối lộ nhiều ngân lượng nên họ đã bỏ mặc luôn nơi đây, từ cả chức quan mà chuyển sang một nơi khác làm ăn sinh sống. Nhờ thế, thổ phỉ U Minh lộng hành ngang ngược và trở thành bất khả xâm phạm…” nói đến đây bỗng nước mắt trào ra, tiếp: “… nhà lão cũng như bao nhà khác, trước có vợ hiền, có hai trai và một cô con gái xinh xắn, nhưng rồi tất cả đều chết hết dưới tay đám thổ phỉ này. Con gái lão..lão… rức rức… cách đây dăm ngày đã bị bốn tên trong đám giặc cỏ đó hãm hiếp mất trinh, khiến nó quá đau đớn nên đã nhảy lầu tự sát,” vừa cố kìm nước mắt rơi lã chã, lão vừa quay đầu chỉ tay về phía khoảng sân nhuộm một màu máu dưới lan can lầu.
Vô Tình cùng Linh Phiêu hướng mắt nhìn theo, và đó đều là sự thật. Quá bất bình, cô nương láu cá đập “bộp” vào vai Vô Tình cái, hét lên: “thật quá đáng, nhưng có điều chúng đã chết hết cả rồi.”
Sao? Nghe vậy lão bá ngơ ngác tròn xoe mắt nhìn vào cô gái, “đại hiệp trượng nghĩa” buộc phải lên tiếng hóa nguy: “đúng vậy đó thưa lão bá, trên đường vào thôn, để cứu cô gái này, cháu đã giết tên tại chủ Trương Khâm và diệt phần lớn thuộc hạ của hắn, số còn sống không đáng là bao, cầu mong họ sớm cải tà quy chánh quay đầu là bờ.”
Ló, ló, ló, ló, ló…
Lời xong, bất ngờ có rất nhiều cái đầu già có trẻ có, nam có nữ có ló hết ra từ khắp các chỗ ẩn nấp, tức là ngay từ khi mới bước chân vào thôn hai người đã bị theo dõi ngay, và giờ biết đích xác đây chính là ân nhân của mình họ mới dám hoan hỷ lộ diện.
***
Thời gian trôi.
Sau khi kể lể hết quá trình sự việc, cho đến tối hai người mới được tha để cất bước lên hai phòng đã được bố trí sẵn ở trên gác.
Vô Tình dìu Linh Phiêu vào, sau đó đặt lên giường và lúi cúi thay băng vết thương ở chân cho nàng.
“Hi hi,” không hiểu sao cô nương ta cứ thầm cười tủm tỉm, liếc mắt tình tứ sang chàng mãi.
Tỏ ra hơi khó xử nhưng Vô Tình vẫn không quan tâm lắm, chàng chỉ cố làm nhanh để chóng thoát khỏi tình huống khó xử này thì…
“Á,” chợt Linh Phiêu hét toáng lên một tiếng.
“Sao?” Chàng trố mắt lo lắng nhìn nàng, chỉ thấy nàng hai má đỏ bừng bừng, thái độ chuyển sang e thẹn mà lí nhí đáp: “hơi, hơi đau chút thôi, nhưng… nhưng vì huynh muội sẽ gắng chịu.”
“Ừm,” Vô Tình đáp nhanh, không hiểu sao cảm giác “nam nữ ái ân” giờ như muốn bùng nổ trong đầu, nhưng quên điều đó và cũng để khoát khỏi tình huống quá khó xử này, chàng cố băng bó vết thương nhanh rồi đi vội ra ngoài…
Bất ngờ bị bàn tay người đẹp đưa ra nắm lấy, dường như cô gái này đã chuẩn bị kỹ các tình huống thất bại sẽ xảy ra để ứng phó trước, tình cảm nói: “nỡ bỏ muội một mình lạnh giá đêm nay thế sao, hay ngồi xuống để muội chăm sóc vết thương ở bụng cho huynh?”
“Không cần đâu,” đáp nhanh, chàng vùng tay tiến vội ra ngoài, “huynh về phòng đây,” dứt khoát câu cuối.
Ầm
Cánh cửa đã được đóng chặt lại, để một cô gái hụt hẫng nằm trên giường.
Lát sau.
Cốc cốc cốc
Có ba tiếng gõ cửa rõ mồn một vang lên, cứ ngỡ đó là lão bá, Vô Tình liền tiến vội ra mở cửa thì thật không ngờ…
“Hi,” chỉ thấy cổ nhìn chàng đắm đuối cười ngại ngùng, ánh mắt cứ như là đưa tình, điều này đã khiến nam nhân này chết sững ngay tại chỗ, nhưng chàng cũng phải gắng lấy lại bình tĩnh để tìm cách đối phó.
“Khạc, hừm…m,” Vô Tình vờ ho, cố làm ra vẻ lạnh lùng, nói: “sao muội còn chưa ngủ? Qua đây làm gì?”
“Ơ, chẳng lẽ còn sớm thế này đã bắt người ta ngủ sao. Ê, hay là tối nay muội ngủ với huynh nhé?” cô nương láu cá nói vậy. Cũng không biết đây rõ thật hay đùa, chỉ thấy Vô Tình thêm khó xử, chàng khổ sở đáp: “Phiêu à, lại đùa nữa rồi, quả thật huynh đang rất buồn ngủ, muội về phòng mà ngủ sớm đi nha.”
“Hưm, ứ chịu đâu,” nàng phản đối và đi thẳng vào bên trong, ngồi ngay xuống ghế, tiện tay rót lấy một ly trà đưa lên mồm thưởng thức.
“A, trà ngon quá,” Linh Phiêu reo lên.
Còn người áo trắng đang đứng vòng vo hai tay ấy cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm thôi chứ chả dám biết ý kiến ra sao. Cô nương ta thấy vậy, tức thì đã chuyển từ hiền sang nóng giận, nói với lên câu trách móc đầy thâm ý: “hiểu rồi, nếu có người chán ghét, vậy từ rày về sau muội sẽ không xuất hiện trước mắt để người đó khó xử nữa,” lời xong nàng đi một mạch ra ngoài cửa.
“Ấy…,” vụt, tức thì y như rằng đã khiến tay của nam nhân phải vung ra ngăn cản, Vô Tình khuôn mặt cố cười, vờ hí hửng đáp: “sao lại nói vậy chứ? Nếu muội thích, tối nay có thể ở đây trò chuyện với huynh cho đến khi nào buồn ngủ hẵng về phòng mà.”
“Hì hì,” cổ cười hiểm vì biết chiêu này của mình đã thành công, bèn quay người và lại ngồi xuống chiếc ghế cũ. Vô tình không còn cách nào khác phải giả vờ vui vẻ tiến tới ngồi theo, nhưng ngồi xuống rồi chàng cũng không biết nói gì ngoài việc… đưa tách trà mà mỹ nhân ấy đã pha sẵn cho chàng lên miệng nhấm nháp giết thời gian.
Đang uống, bỗng nhiên Linh phiêu thả tách xuống và đi tới khép vội hai cánh cửa lại. Thấy thế, Vô Tình tối tăm mặt mày, hai tay làm bộ quơ qua quơ về ra chiều nóng bức hòng phản bác: “hay là để cửa vậy cho thoáng mát đi, nóng quá Phiêu à.”
“Vâng,” nàng nói. Nghe vậy tưởng cổ đồng ý, Vô Tình cười. Nhưng không ngờ cái cô nương quỷ quái này lại tiến vội về phía hai cánh cửa sổ nhỏ ở cuối phòng- nơi mà bên dưới chỉ là hậu viên.
Lắc đầu ngán ngẩm thay, Vô Tình chỉ còn biết cách chấp nhập tình cảnh trớ trêu sắp xảy đến.
Bịch
Nàng đã trở về và ngồi xuống, nhìn chàng cười. Vô Tình cũng cố cười theo chứ không biết nói gì.
“A, chân muội vết thương đã bớt đau chưa,” chợt nghĩ ra điều để nói chàng mừng quýnh phát lớn lên. Nhưng chỉ thấy cô nương ấy nhìn chàng đắm đuối thôi chứ chả đáp lại gì. Hành động này càng khiến chàng khó xử thêm, hết cách, trong khi mặt định cúi gầm xuống để trốn tránh thì nàng đã lên tiếng, âm thanh rõ: “vâng, còn vết thương ngang bụng của huynh…,” đáp lửng đến đó, tiếp: “… vạch áo ra để muội xem với nào.”
“Ơ,ơ…,” lại thêm một lần nữa rơi vào tình huống khó xử, biết rằng cởi ra thì không được mà không cởi cũng không xong, chàng cười cười rồi nói nói lảm nhảm gì đó, khuôn mặt lúc này trông rất ngây ngô: “ơ…hơ, thôi không sao đâu, không sao đâu, không sao đâu mà.”
“Hi, nếu huynh nói vậy là muội đã an tâm lắm rồi. Mà này, huynh thật quá tốt bụng đó nghen, đánh bại chủ tướng U Minh Trại, không những huynh đã cứu muội mà còn cứu luôn cả thôn làng này nữa, thật xứng đáng với chức danh ‘đại hiệp trượng nghĩa’ mà,” cô nương ta tự hào kể vậy.
“Không có gì đâu, tính huynh là vậy mà, chả phải trượng nghĩa gì, chẳng qua chỉ là không muốn thấy trên đời này còn bất cứ ai rơi vào tình cảnh khốn khổ từng trải như mình,” Vô Tình thờ dài, đáp với ánh mắt đầy tâm trạng.
Nghe vậy, hơi khó hiểu, Linh Phiêu mới nói: “là sao vậy? Ý huynh nói đến quá khứ của huynh? Có chuyện gì đã xảy ra cơ?”
“Nếu quá khứ của muội là một thảm bi kịch, muội cố gắng kêu gào nhưng không có ai đến cứu, lúc đó muội sẽ nghĩ sao?” Vô Tình đáp, lời lẽ đầy thâm ý.
“Thôi, hay là thế này, huynh sẽ hỏi muội ba câu nhé, để xem muội có hành xử giống như huynh không?” Vô Tình nói.
“Hi hi, muội run quá, mà huynh đừng có ra câu hỏi khó quá nghen,” hồ hởi đáp vậy, cô nương ta đã chuyển sang ngồi với tư thế nghiêm túc, hai mắt cứ chăm vào chàng mãi.
Vô Tình mỉm cười: “được thôi, rất đơn giản. Nếu như ngay từ nhỏ đã sống trong một ngôi nhà không hạnh phúc bởi những kẻ không biết làm cha làm mẹ, thường xuyên bị bỏ đói, đánh đập hành hạ và còn bị đuổi ra khỏi nhà, liệu muội sẽ làm sao?”
“Nếu là muội ấy à, hi hi, thì muội sẽ ở lỳ mãi trong nhà, dù có bị đánh chết cũng không đi. Và sau đó, xin lỗi đồng thời giúp đỡ công việc cho cha mẹ vui lòng nhưng…, “ tự tin nói tới đây bỗng lời nàng ngừng lại, sắc mặt chuyển sang trầm buồn. Có điều Vô Tình dường như chưa nhận ra điều này, ngoài mặt chàng tỏ vẻ cảm thông chứ thật ra trong lòng không thể nhịn được cười bởi cách xử lý đầy chất ngây thơ này.
“… họ đã mất hết cả rồi, hu hu,” nói tiếp tới đây nàng đã bắt đầu khóc. Chợt thấy vậy, chàng trai ngốc ấy đã hốt hoảng: “cho ta xin lỗi, ta không cố ý nhắc tới quá khứ đau buồn của muội đâu… thật ra ta… Phiêu à…“
“Hi hi, chỉ là đùa với huynh thôi mà,” cô ấy hí hửng đáp.
“Đùa ư?” Vô Tình ngơ ngác. Cô nương ta ậm ừ: “khóc là đùa, còn lại đều là sự thật. Không sao đâu, muội đã quen với cảm giác cô liêu rồi, nhưng kể từ nay trở đi thì không.“
“Cô liêu ư? Ha ha cô liêu?” Vô Tình bật cười, Linh Phiêu khúc mắc: “sao huynh lại nói thế và cười?”
“Nếu… nếu như toàn bộ bạn thân bè hữu của muội bị người ta giết sạch thì muội sẽ làm sao với võ công thấp kém của mình? Giữa ‘ân oán và tình yêu’ muội sẽ chọn thứ gì?” Vô Tình gằn giọng trong đau khổ. Trong khi Linh Phiêu đã cười toáng lên và cho rằng đây là câu hỏi ngớ ngẩn nhất trần đời: “tất nhiên là cả hai rồi, với võ công thấp kém, muội sẽ cùng người yêu là một chàng đại hiệp đẹp trai phối hợp song kiếm hợp bích đâm chết kẻ thù, rửa mối thù nhục, giành lại vinh quanh, vô địch thiên hạ.“
Ầm
Miệng của đại hiệp không ngừng há hốc, ngay cả một con muỗi bay ngang qua mắt cũng không kịp nhắm, chắc là Vô Tình bị sốc bởi câu trả lời quá thông minh và đầy sự tinh nghịch của Linh Phiêu.
“Thôi được, vậy muội hãy giải quyết luôn cho ta câu hỏi cuối cùng này được không?“
“Vâng, nói thử xem, muội sẽ giúp huynh mà,” xem ra, cô nương ta có vẻ khoái chí trước các câu hỏi của Vô Tình.
“Nếu muội rất yêu người ấy và người ấy cũng rất yêu muội, thương nhau thắm thiết như thế. Vì sợ người ấy sẽ cực khổ nếu như lấy phải một kẻ lang bạt như mình, muội có đành lòng ra đi để người ấy được vui sướng hay không? Hay là sẽ… sẽ làm gì? Muội hãy trả lời đi… LỜI ĐIIIIIII,“ nói tới đây giọng Vô Tình bỗng dưng cứng ngắc lại và đanh như mắng, khiến cô nương ấy giật nẩy cả mình, lí nhí: “sao huynh nói cứ như là nạt nộ muội vậy? Muội đã sai gì sao?”
“À không, cho… cho ta xin lỗi, ừm,” như sực tỉnh lại, chàng cố gắng giãi bày thanh minh cho qua chuyện.
“Hi, vậy muội sẽ trả lời giúp huynh,” khuôn mặt ma quái lại hiện lên tròn trĩnh ở Linh Phiêu, cổ cất cao giọng: “đành lòng ra đi sao được khi người ấy vẫn còn yêu mình. Mà dù người ấy không còn yêu mình nữa thì muội vẫn sẽ bám theo, bám theo mãi làm cho người đó vui lòng và chấp nhận mình thì mới thôi. Này, trở lại câu chuyện của huynh, huynh cứ cho rằng sự ra đi của chính mình sẽ làm cho người ấy vui và hạnh phúc ư? Huynh thật ngốc, đã yêu nhau rồi thì có chết vì nhau cũng cam lòng chứ sao lại bỏ người mình yêu ra đi? Nếu huynh làm vậy không những khiến cô ấy đau lòng vì tưởng huynh lòng lang dạ sói, đã thay đổi và có thể… sẽ tự tử huynh biết không?“
[chemgiophong.forumvi.com]
Rồi nàng thôi lời và ngoảnh mặt sang chàng, đã thấy Vô Tình đầu cúi gằm, nước mắt rơi lã chã từ khi nào?
Khóc? Đúng vậy, có một người đã không kìm được nước mắt khi hồi tưởng lại sự tan vỡ ‘mối tình đầu’ của mình, không ai khác, chính chàng đã làm cho cô gái mình yêu nhất bị tổn thương và bỏ rơi người ấy để cất bước ra đi. Khổ thật, không ngờ câu hỏi cuối lại đề cập đến hai chữ “tình yêu“. Đó sẽ mãi mãi là một dấu hỏi lớn của sự trống vắng trong lòng người.
Tên truyện: Mối Thù Linh Phiêu
Tác giả: Lưu Tình
Thể loại: Kiếm Hiệp Tình Duyên Kỳ Ảo
Tình Trạng: Đang sáng tác
Nguồn: luutinhblog.wordpress.com
Chương 9: Mối Thù Linh Phiêui
Cốc Cốc Cốc
Bất chợt có tiếng gõ cửa, âm vang này đã làm cho Vô Tình như sực tỉnh, với đôi mắt đẫm lệ hướng ra ngoài. Linh Phiêu thấy vậy bèn liếc nhìn chàng một cái, rồi đứng bật dậy mở. Ông lão cùng một đám người rất đông đang xúm xít ở bên ngoài với nụ cười hạnh phúc lẫn tươi vui là điều đầu tiên mà nàng cảm nhận được.
Nghe thấy có tiếng reo hò rộn ràng ở ngoài xóm vang vọng tới tai, cổ mỉm cười mà nhẹ nhàng hỏi ông: “dường như ở bên ngoài có chuyện vui nào đó? À, lão bá đến đây có chuyện gì không? Hi.”
“Còn chuyện gì nữa đây hả cháu? Vậy là thôn xóm đã yên bình trở lại rồi, lão và dân làng rất biết ơn hai cháu,“ ông lão dáng người khúm núm, nhìn vị nữ bồ tát này rồi liếc sang chàng trai với đôi mắt đầy biết ơn.
“Hai vị đại ân nhân à, U minh trại đã không thể làm hại thôn làng được nữa. Làng rất biết ơn nên có chút quà mọn xin cháu hãy nhận cho,“ bà lão đứng cạnh bên với khuôn mặt rất niềm nở, phúc hậu thêm vào. Nói đoạn, bà ta chợt nắm lấy tay Linh Phiêu rồi đặt vào đó một gói lớn bạc vụn.
“Cô nương à, nhận đi cho.”
“Tiểu ân nhân…,” khắp căn phòng đều vang lên tiếng gọi á ới, biết ơn như thế. Mọi người tụ lại càng lúc càng đông, vừa để nhìn mặt hai vị ân nhân cũng như tạ ơn.
[luutinhblog.wordpress.com]
Điều này khiến Hà Linh Phiêu khổ sở vô cùng, phần từ chối, phần không biết cách hành xử ra sao, nàng phải quay lưng lại nhìn Vô Tình một cái, chỉ thấy người này khuôn mặt vẫn đăm chiêu chữ “rầu”. Biết không thể hỏi ý kiến được, cô nương ta đành tìm cách để chối đây đẩy: “không được đâu các lão bá à, chuyện giết cướp bắt trộm là việc nghĩa hiệp nên làm. Vả lại bà con ở làng ta lại quá khổ và đau thuơng rồi, hãy mau đem quà về đi.“
Nhưng dù cô nương ta có nói gì đi nữa thì mọi người vẫn bất chấp quyết ý tặng quà. Một thanh niên ăn mặc hơi rách rưới trong đám đông liền nói: “cô nương nói vậy là không được, tuy nhà tôi nghèo và số tiền trong này cũng không đáng bao nhiêu, nhưng nó lại là tất cả của cải mà vợ chồng tôi tích cóp được suốt gần hai năm nay…“ với đôi mắt xúc động vô cùng, hắn nói tiếp mà nước ở hai mắt cứ như muốn rơi ra: “nếu… nếu số tiền này còn mà nương tử của tôi bị bọn cướp bắt về làm nhục thì nó tồn tại còn có ý nghĩa gì chứ?”
“Cô nương à…“
“Xin hãy nhận đi….“
Mọi người đều đồng thanh nói lớn như vậy: “nhận đi… nhận đi mà….“
Linh Phiêu có vẻ ái ngại, nhưng rồi nàng bỗng lanh trí: “thật ra Vô Tình đang mệt sau trận kiếm khi chiều. Mọi người có thể về để huynh ấy yên tĩnh dưỡng thương được không?”
Tức thì hàng chục đôi mắt hướng ngay sang Vô Tình, quả thật là huynh ấy đang rất buồn bã. Tuy cố dấu, nhưng điều đó đã hiện rất rõ trên khuôn mặt. Trông mọi người có vẻ lo âu, Linh phiêu cất tiếp lời: “chắc huynh ấy đang cần yên tĩnh, hay mọi người về trước đi nha!”
“Ờ, vậy cũng được, hẹn sáng mai gặp lại,” sau một lượt dò xét thái độ của mọi người xung quanh, lão bá đại diện đứng ra nói vậy, rồi lão ta bỏ phần quà mình tặng xuống sàn trước khi rút lui. Trông vậy, Linh phiêu cúi xuống nhặt lên định đuổi theo trả thì đã không còn kịp… phần ông lão kia đã khuất bóng, phần những người khác cũng bắt chước làm theo nên cuối cùng, đứng chôn mình trong vũng quà đầy ngập, nàng cũng chả biết phải xử lý nó ra sao, bèn bưng một giỏ hoa quả vào đặt xuống mặt bàn, ngồi thừ và cất tiếng hỏi một câu: “đại hiệp Vô Tình, đều là của huynh đấy. Bây giờ phải tính ra làm sao?”
“Muội ranh ma lắm cơ mà, chuyện gì cũng biết sao bây giờ lại quay sang hỏi ta?” Chàng bĩu môi, nhưng chợt thấy đôi mắt Linh Phiêu đã chuyển sang chằm chằm vào mình, Vô Tình buộc phải cười khì, lớ ngớ đáp: “ừ, thì… ta cứ để yên đó, ngày mai sẽ nhờ lão bá đem trả hết lại cho dân làng là được thôi mà.”
“ Ừ nhỉ, sao mình lại không nghĩ ra!” Giọng hớn hở, nàng đã vui vẻ hẳn lên, rồi hướng mắt về phía cửa sổ, tiếp: “huynh nghe kìa, ở ngoài kia sao đông vui quá, chắc mọi người đang bày tiệc ăn mừng trại chủ U minh đã không còn, băng cướp tan rã đây, hưm,” đổi hướng mắt sang Vô Tình: “hay huynh cõng muội ra ngoài kia xem sao, tò mò quá đi à!”
Vô Tình vẫn không biết nói năng gì, im lặng được đúng ba giây, cô nương ta đã đứng dậy toan bước qua kéo chàng đi. Thấy vậy hoảng quá, Vô Tình không thể không tìm cách từ chối: “hay muội… ra xem một mình đi, chứ thật ra huynh đang rất mệt, huynh muốn được ngủ sớm.”
Nghe vậy cũng không thất vọng lắm, cô nương ta lại ngồi xuống, đáp: “nếu huynh không đi thì muội cũng không đi,” nói đoạn nàng đưa tay vào giỏ bốc lấy một quả táo, cho vào mồm.
Nhồm nhàm, nhồm nhàm nhồm…
Bỗng cảm giác như có người đang nhìn miệng mình, nàng cười hí hửng rồi ném ngay một quả khác sang, Vô Tình “chộp” ngay lấy, không quên nhìn cô nương láu cá này mà cười.
Không khí yên lặng thoáng chốc đã hình thành nên, hai người cứ nhai nhai nhồm nhàm, người nam thì đúng y như tên ngốc, chả biết và cũng chả muốn nói thêm chuyện gì nữa bởi đang rất mệt. Còn cô gái không hiểu sao khuôn mặt bỗng nhiên trở nên rầu rĩ thảm hại, đột nhiên nàng nói, lời lẽ có vẻ như mang chiều khách sáo: “Vô Tình đại hiệp, có nhớ huynh đã từng hứa giúp muội báo thù?”
“À, tất nhiên rồi, huynh sẽ giúp muội,” rồi ngừng việc nhai táo, chàng hỏi thêm: “kẻ nào đã nhẫn tâm hại cả gia đình muội vậy, có thể kể rõ chuyện này huynh nghe được không?”
Chỉ còn thấy cô gái yếu đuối đó bật khóc nức nở hồi lâu, sau đó cố gắng lắm mới lấy lại được bình tĩnh, nàng bắt đầu kể lể, giọng đầy ai oán lẫn căm hận: “ vào một đêm mưa to gió lớn, cách đây đúng năm năm về trước, lúc ấy, muội đang ở trong phòng…hu hu hu…,” lại không kìm được nữa rồi, nàng phải cúi gằm đầu ôm mặt khóc nức nở.
Ngồi cạnh Vô Tình buồn không kém, đoán rằng đây là một chuyện hệ trọng, nên chỉ biết an ủi câu: “Phiêu à, muội hãy khóc cho thật đã đi, sau đó cố bình tâm trở lại và kể rõ cho huynh nghe kẻ đã hại muội tan cửa nát nhà, huynh sẽ lấy đầu hắn,” rồi tiếp tục ngồi đợi chờ.
Thời gian thấm thoắt đưa, thêm hồi lâu nữa, cô gái đáng thương ấy mới có thể lấy được phần nào sự bình tĩnh, nàng ngồi ngay ngắn lại, sau khi vung tay áo lên lau hết lệ đẫm trên mặt, mới kể lại từ đầu: “cách đây năm năm về trước, Mai Hoa Sơn Trang là một sơn trang rất giàu có và hưng thịnh, người làm cùng gia nhân bên trong tất thảy 64 người, trang chủ chỉ có duy nhất một cô con gái tên là Hà Linh Phiêu- tức muội.”
“Tai họa đã xảy ra vào một đêm mưa to gió lớn cách đây 5 năm về trước…”
“Sao nữa?” Vô Tình tò mò hỏi. Cổ tiếp: “lúc ấy, muội cùng với mẹ đang ăn yến sào ở trong thư phòng, bỗng giật mình nghe thấy vô số âm chém giết kèm tiếng la hét của các gia nhân vang lên: ‘bắt lất Đoạn Loãng, lão gia bị giết rồi… bắt lấy Đoạn Loãng… trả thù cho lão gia… bắt lấy….’”
Ầm, quả táo từ trên tay người áo trắng do được nắm không vững đã rơi ngay xuống đất. Khuôn mặt Vô Tình bỗng nhiêm tím tái xanh mét, cắt không còn giọt máu. Dường như có nhầm lẫn gì đó xảy ra ở đây thì phải, là do chàng nghe nhầm hay là Linh Phiêu nói nhầm? Đoạn Loãng ư? Đoạn Loãng? Sao trùng với tên của Đoạn huynh đến thế? Chả lẽ huynh ấy chính là kẻ thù không đội trời chung của Linh Phiêu cô nương?
Không. Mặt đổ đầy mồ hôi hột, hơi thở đã chuyển sang nặng nề, chàng cố nghĩ đến một khả năng có thể hơn. Đó chính là: chỉ tên trùng tên. Nghĩ vậy, liền quay nhanh sang chằm chằm vào mặt cô gái ấy mà nói to như hét, với thái độ căng thẳng vô cùng: “Phiêu này, Đoạn Loãng kia là ai? Huynh ấy là người như thế nào?”
“Hắn ta ư?” Nghe nhắc đến cái tên đó, Linh Phiêu đã cười như mếu, khiến khuôn mặt xinh tươi ngày nào đã trở nên đầy căm phẫn lẫn đau khổ: “chỉ có thể dùng đến từ ‘thua cả cầm thú’ khi nhắc đến hắn. Trước ngày xảy ra án mạng đúng một tháng, cũng vào đêm mưa rơi lã tã như thế này, nếu không có cha muội do lòng tốt đã cho phép phu phụ hắn vào trang tá túc, thì ngay đêm ấy hai kẻ đó phải chết vì cóng và đói bên ngoài rồi…”
“Khoan đã. Phu phụ? Hai kẻ đó? Ý muội nói đến là Đoạn Loãng gì đó còn có vợ nữa sao?” Quá ngạc nhiên Vô Tình chen ngang lời kể của Linh Phiêu. Nàng đáp: “đúng vậy, là một cặp phu phụ với người chồng bị bệnh nặng và thân thể suy kiệt trầm trọng, cơ hồ như ‘thập tử nhất sinh’; còn người vợ đói rét và tiều tụy không kém, thật đáng thương cho một cô gái xinh đẹp phải lấy một tấm chồng không ra gì như hắn.”
“Vợ hắn tên là gì?” Vô Tình hỏi nhanh, bởi chàng sực nhớ đến ba từ “Phạm Như Kính” mà Đoạn huynh đã khóc thầm nhẩm nói bên bờ suối, vào cái đêm đốt lửa tâm tình khi cứu chàng thoát khỏi Vô Tâm Cốc không bao lâu, nguyên văn câu ấy chàng vẫn còn nhớ như in là: “Như Kính… Phạm Như Kính, ta có lỗi với nàng, là ta đã hại nàng. Như Kính… Phạm Như Kính…,” chỉ cần Linh Phiêu nói ra tên người phụ nữ đó không phải là “ba từ” này, thì chắc chắn kẻ man rợ đó không phải là ân nhân của chàng, hãy nói đi nào.
“Tên của người phụ nữ đó ư?” Linh Phiêu khó hiểu hỏi. Vô Tình gật đầu, thêm hối thúc: “ừ, muội nói đi, nói đi.
“Là… Phạm Như Kính. Mà huynh hỏi kỹ thế có chuyện gì không vậy?” Nàng đáp lại đầy khúc mắt, cứ nhìn chằm chằm vào Vô Tình, thoáng chốc đã hoảng hồn bởi sự biến đổi sắc mặt kỳ lạ từ người này.
Và nàng ta thấy lạ thì cũng đúng, bởi từ khi nghe đúng ba từ “Phạm Như Kính”, cả tòa thân thể của Vô Tình như sụp đổ. Chàng biết chắc chắn cái người mà Linh Phiêu kể chính là Đoạn huynh của mình. Vậy chính huynh ấy đã ra tay thảm sát cả sơn trang của Phiêu muội thật sao? Tại sao huynh ấy từng nhẩm là ‘Phạm Như Kính, ta có lỗi với nàng, là ta đã hại nàng?,’ Vậy huynh ấy có lỗi gì và sao tự nhận chính huynh ấy đã hại vợ của mình? Không, Vô Tình hoàn toàn không tin Đoạn Loãng lại chính là một kẻ cầm thú, chắc chắn có ẩn khúc hiểu lầm nào đó bên trong. Chợt chàng trừng mắt sang nắm chặt lấy hai tay Linh Phiêu mà thét lên: “có hiểu lầm, là có hiểu lầm gì đó bên trong? ĐÚNG KHÔNG, ĐÚNG KHÔNG?”
“Ư, ư, huynh… huynh thả muội ra, huynh sao vậy, đau quá đi à,” nàng ngạc nhiên cực độ cũng thét lên. Bị vậy, Vô Tình như sực tỉnh, trong khi chưa hết bàng hoàng vì những thái độ biểu hiện quá đáng của mình, lời thăm dò từ cô gái ấy đã vang lên: “huynh, bộ… bộ huynh có quen biết hắn sao? Sao huynh hỏi han và kích động dữ vậy? HUYNH HÃY NÓI ĐI.”
Trước sự vạch trần kèm trừng mắt chăm chăm của Linh Phiêu, Vô Tình biết rằng tốt nhất chưa nên nói ra sự thật này, chàng chỉ còn cách giả vờ cười, vờ tỏ ra hết sức bình thường, tìm cách để chối đây đẩy: “à, ơ ha ha ha, thì… ơ thì là huynh thấy, thấy điều này là lạ nè…” nói mà tay chân và sắc mặt cứ như tên hề, tiếp: “…, bộ muội kể mà không nhận ra sao, nào là trước đó đúng một tháng cả hai phu phụ hắn đã chịu ơn sơn trang của muội. Vậy lý gì tháng sau hắn lại ra tay hại cả nhà muội đúng không? Chắc chắn là có nguyên nhân bên trong chứ ai đời nào làm thế.”
Cô gái ngẫm đi ngẫm lại thấy lời người áo trắng nói cũng đúng, nàng mới giải thích: “nguyên nhân? Đúng, có nguyên nhân, nguyên nhân chính là chúng quá tham lam.”
“Tham lam?” Vô Tình trố mắt.
“Không sai. Do Đoạn Loãng bị thương tật rất nặng, cần rất nhiều dược liệu quý hiếm để duy trì mạng sống và rất nhiều tiền để có thể mua lấy loại thảo dược thượng hạng nhất, nên khi vừa hoàn sức lại không bao lâu hắn đã bàn mưu cùng vợ đột nhập vào thư phòng cha muội lục bới lung tung để tìm kiếm chìa khóa hòng mở két sắt kho bạc. Và khi ông tình cờ về phòng phát hiện sự việc, chính chúng đã giết chết ông để mở đầu cho đại thảm họa đêm hôm đó.”
Ầm, nghe xong Vô Tình đầu cúi gầm, chỉ cố nghĩ thôi chứ không dám ngẩng mặt lên và phản ứng điều gì nữa. Không có hiểu lầm sao? Mặc cho chàng nghĩ, từng tình cảnh man rợ vẫn tiếp tục hiển hiện qua lời kể của Linh Phiêu: “lúc ấy, muội và mẹ đang ở trong phòng có hay biết gì đâu, nghe tiếng la hét vang trời của đám gia nhân, mới ngừng ăn mà chạy ra ngoài thử xem. Quả thật là không thể nào còn tin nổi vào những gì mắt đã trông thấy.”
“Chuyện gì?Chuyện gì đã xảy ra tiếp đó?” Vô Tình vẫn chưa bỏ được thái độ biểu lộ cảm xúc qua dòng câu chuyện. Còn Linh Phiêu cứ cho rằng chàng ấy quan tâm đến “mối thù” của mình nên mới hỏi kỹ, không nghi ngờ nữa cất lời kể tiếp, kể trong nước mắt: “hu, trước mặt muội chính là hình ảnh lần lượt từng mạng người đổ xuống, mặc dù các gia nhân đã bỏ chạy trối chết nhưng hắn vẫn truy cùng giết tận quyết không tha bất kỳ ai, máu thấm đẫm khắp mọi nơi và văng luôn cả vào hai mắt muội. Hu hu, mẹ vì lao qua đỡ luồng kiếm khí hòng bảo vệ muội đã mất mạng, máu bà phun xối xả vào mặt và ngã đè lên luôn che kín cả thân hình muội. May sao lúc ấy, hoảng quá muội ngất xỉu nên hắn đã không thể đánh hơi thở tìm ra người còn sống sót. Nếu không, Hà Linh Phiêu này đã không còn mặt mà ngồi kể với huynh chuyện xót xa này.”
“KHÔNG THỂ NÀO, ĐOẠN…. ơ,ơ,” Vô Tình như điên cuồng, không còn giữ được cảm xúc nữa bất chợt gào to lên, khi chàng nói từ “Đoạn” sắp buông ra luôn từ “huynh”, may sao bất ngờ kịp đưa tay lên ôm chặt lấy miệng, chứ nếu không chân tướng sự việc bị hé lộ thì ngay cả bản thân tận lúc này cũng sẽ trở thành cừu nhân của Linh Phiêu. Bởi vì chàng chính là “đệ kết nghĩa” của kẻ thủ ác máu lạnh năm nào.
“Đoạn? Huynh vừa nói gì?? Huynh muốn hỏi điều gì về tên khốn Đoạn Loãng???” Cô gái họ Hà gầm gừ vậy, giọng nhắc hai từ “Đoạn Loãng” mà âm tiết chì chiết vô cùng. Về phần Vô Tình, may sao cô nương ấy vẫn chưa phát hiện ra điều khác thường nào từ mình, nhân tiện chàng hỏi luôn nghi vấn trong lòng: “thật sự là không hề có một chút ẩn khúc nào bên trong đó sao?”
“Không hề có, chính tên cầm thú đó đã sát hại hết 63 người già trẻ lớn bé trong sơn trang của muội, hắn chính là một tên bệnh hoạn điên khùng nhất thế gian, muội hận hắn,” Linh Phiêu đã không thể nào kìm được cảm xúc trong lòng mình, phát tác hết ra.
“Nhưng nếu chỉ là trộm tiền để chữa bệnh thôi, thì đáng lẽ ra khi bị phát hiện, Đoạn huy…. không, Đoạn Loãng phải dẫn vợ phá vòng vây chạy trốn chứ, sao lại thảm sát sơn trang làm gì?” Vô Tình cãi lại, phần thở phào vì cũng may vừa rồi xém chút nữa đã nói hớ từ huy-n-h.
“Có, tất nhiên là có, vì chính hắn đã ra tay giết chết luôn cả vợ mình. Thế mà lại điên khùng vấy hết tội lỗi này cho sơn trang, để có cớ giết chết tất cả mọi người có mặt tại đó một cách hợp pháp nhất. Nói hắn bị thần kinh đâu có quá đáng chút nào đâu,” Linh Phiêu gào lên vậy, âm khắc khổ vô cùng, thở mạnh trong gấp gáp.
“Muội vừa nói gì? Sao hắn lại giết luôn cả Như Kính tẩu?” Vô Tình tiếp tục hỏi, lời có vẻ kìm nhưng âm đâm ra vẫn rất gay gắt.
“Như Kính tẩu? Huynh gọi vợ hắn là tẩu ư?” cô gái họ Hà khúc mắc, cứ nhìn chằm chằm vào mắt chàng, nàng tiếp: “thật sự là huynh có quen họ không?”
Ầm, chết lặng hồi lâu, đệ của Đoạn Loãng khó xử vô cùng, biết mình đã hớ lời, cũng không dám ngập ngừng lâu khiến cổ nghi vấn thêm, chàng cố nghĩ nhanh lý do nào đó mà đáp: “ừ, tẩu. Dù sao tẩu ấy cũng là người vô tội, đã khuất và có chồng, thì huynh gọi một tiếng ‘tẩu’ đâu có gì sai. Phần muội, muội hãy trả lời huynh đi nào?”
“Vâng,” nàng đáp, hết hồ nghi, nói tiếp: “chuyện này thực ra muội cũng không được rõ lắm nguyên do bên trong. Chỉ biết khi chạy ra, đã thấy trong vòng vây, Đoạn Loãng- tên cầm thú đó đang ngồi ôm xác vợ mình, tay hắn nắm thanh kiếm đầy huyết, thêm một vết cắt chí mạng trên cổ người phụ nữ, lại thấy hắn khóc lóc nói lảm nhảm thêm điều gì đó rồi đột nhiên hét toáng lên ‘A A A…,’ bất chợt điều kỳ dị đã xảy ra...”
“Điều gì?” Vô Tình sắc mặt chăm chú. Linh Phiêu tiếp: “Không hiểu sao toàn bộ mái đầu đen của hắn đột ngột chuyển sang màu bạc hoa râm, hắn bỗng cười như điên dại rồi nắm kiếm lao lên đại khai sát giới, giết người một cách vô cảm hu hu, hu hu hu…”
Nghe xong người áo trắng cũng chả còn biết nói năng gì, bởi vì các khúc mắc bên trong câu chuyện chàng đã thông hết, và kẻ sát nhân này đúng là Đoạn Loãng, nhưng có lẽ không thể nào ngờ được một ân nhân từng cứu mạng chàng, một người chàng xem như “tốt nhất thế gian” lại có thể làm nên cái chuyện đáng nguyền rủa này.
Rồi cả hai đứng lặng hồi lâu, một cô gái lặng vì muốn bình tĩnh lại sau khi nhớ về những thảm họa đã qua, còn nam nhân kia cứ suy nghĩ mãi về các khúc mắc bên trong chuyện này. Cuối cùng, nam nhân đó đành phải chấp nhận tất cả mọi điều, đây chính là sự thật, và lý do là: con người nào phải thánh nhân, không ai không có quá khứ và cũng không ai là không có sai lầm đáng tiếc trong đời. Chắc chàng nghĩ đây đại loại chỉ là một lỗi lầm gây ra của Đoạn Loãng chăng?
“Phiêu này,” Vô Tình đứng dậy nói, chàng đẩy cả cái bàn vào trong luôn, để lộ khoảng trống giữa hai người. Cô gái họ Hà tên Phiêu ấy “mắt đẫm lệ tuôn” nhìn chàng mà khóc nấc thôi chứ không thể nói năng gì được.
[chemgiophong.forumvi.com]
Trông vậy Vô Tình trở nên xúc động vô cùng, cảm thấy số phận nàng ấy thật thảm thương, liền bước vội tới và ôm ghì chặt lấy nàng vào lòng.
“Huynh hứa, đừng rời xa muội nhé, Vô Tình, hu hu,” chợt cô ấy nói vậy.
“Huynh hứa!” Vô Tình đáp câu chắc nịch, coi như từ giờ trở đi đó là trách nhiệm mình phải gánh vác, chính Đoạn Loãng đã gây ra lỗi lầm nên bây giờ người phải hàn đắp lại vết thương chính là chàng, phần chàng cũng từ giây phút này đã xem cổ như là “muội muội ruột” của mình mất rồi. Nhưng bỗng dưng chàng lại nghĩ đến những điều tồi tệ, nghĩ mình đã lỡ hứa với cô gái này là sẽ giúp cổ trả thù, vậy nếu như trên đường hành tẩu giang hồ lỡ hai người tình cờ gặp phải Đoạn huynh thì sao? Bên nghĩa bên tình chàng phải hại ai và biết đứng về phía ai?
Ầm, nghĩ đến đó, thần kinh Vô Tình bỗng suy sụp, chàng bỗng cảm giác cả hai chân đứng không vững nữa, khuỵu ngay xuống đất.
“Vô Tình, huynh sao vậy? Huynh bị làm sao vậy Vô Tình ơi? Đừng làm cho muội sợ mà, hu hu,” giọng lo lắng của Linh Phiêu đã vang lên, nàng cúi xuống để chăm sóc cho chàng. Nhưng ngay lúc này đây, người áo trắng đó như đã lao vào một thế giới khác, một thế giới của những hoang tưởng ám muội trong đầu.