Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 46: Tửu lâu xa hoa.
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Cũng không biết qua bao lâu, hai người mình đầy mồ hôi ôm chặt lấy nhau, thở hổn hển. Trên giường là một mảnh hỗn độn, dưới chăn vẫn còn lưu lại một vệt hồng hồng. Trần Đấu vừa vui mừng, lại xen lẫn yêu thương, khẽ vuốt vuốt tóc của nàng hỏi: "Đau không?".
Vũ Tình gật gật đầu, thẹn thùng chúi đầu vào ngực hắn, cánh tay như ngó sen ôm chặt lưng hắn, sau đó lại ngẩng đầu lên, thỏ thẻ nói: "Tiểu hầu tử này, ngươi thực đúng là oan gia của ta mà , chỉ chăm chăm lo khoái lạc cho mình, thiếu chút nữa muốn mạng ta rồi." Nói đoạn cong tay nhằm lưng hắn nhéo một cái thật mạnh. Trần Đấu đau đến chảy cả nước mắt, nhưng cũng đành chịu, không dám nửa điểm phản kháng: "Đệ khoái lạc , chẳng lẽ tỷ không cảm thấy khoái lạc sao?"
Vũ Tình nhăn mặt: "Người ta đau muốn chết, hứ, khoái lạc gì chứ? Chỉ tiện nghi cho ngươi thôi." Vừa nói vừa muốn đứng dậy. Trần Đấu ngạc nhiên hỏi: "Tỷ muốn làm gì?" Vũ Tình nói: "Còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là trở về rồi."
Trần Đấu dụ khị: "Vẫn còn sớm mà, tỷ ở lại thêm chút nữa đi, chúng ta lại hảo hảo sung sướng một phen…." Vũ Tình hứ một tiếng, nói: "ngươi lại muốn gì? ngươi xem, quần áo của tỷ tỷ bị ngươi xé gần hết rồi, nếu không về sớm, để người ta nhìn thấy, thì tính sao? " Nói đoạn với tay kéo y phục lại, mặc vào. Trần Đấu ngó lại, quả nhiên y phục nàng bị hắn xé gần hết, nhiều chỗ còn lộ ra cả nội y. Nhìn kiều đồn của nàng vểnh cao, lòng hắn ngứa ngáy như mèo cào, không nhịn được lại vỗ vỗ mấy cái thật mạnh.
Vũ Tình “ư” một tiếng, cong tay búng vào trán hắn một cái, hờn trách:" ngươi còn cười được nữa, đều là tại ngươi hết… Nếu thái hậu mà biết, xem ngươi còn cười được nữa không " Nói đoạn cũng không dây dưa thêm với hắn, chầm chậm bước xuống giường. Nhìn nàng đi đứng thập phần khó khăn, lại nhớ đến cảnh tượng loan điên phụng đảo vừa rồi, không nhịn được thầm cảm thán một phen. Sắc trời đã dần sáng, hắn cũng không muốn ngủ nữa, nhỏm dậy ngồi luyện công điều tức.
Mấy ngày tiếp theo, đám ngự trù lần lượt trình các món ăn cho Trần Đấu cùng Vũ Tình thẩm định. Trong đám trù sư đó, tìm ra năm mươi tên tài nghệ xuất sắc hơn cả. Chỉ khổ cho Ngự Trù phòng, mấy ngày này toàn bộ đều hoang mang lo sợ, đoán già đoán non không rõ vị tổng quản đại nhân này định làm gì.
Trần Đấu ngược lại rất bình tĩnh, án binh bất động chờ đợi thời cơ. Bên kia, Trương Đức Biểu cũng đã mang theo đám võ sĩ đệ tử rời khỏi hoàng cung, xây dựng bài trí tửu lâu, mà sòng bạc cũng đã khai trương, sinh ý coi như không tệ. Trần Đấu cũng ngứa nghề, tới chơi đùa vài ván, mỗi lần kiếm được mấy trăm lượng bạc khiến Trương Đức Biểu trợn mắt há mồm, nghĩ thầm nếu có thêm mấy tên quái thai như thế này tới, chắc sòng bạc đến đóng cửa mất.
Trần Đấu cũng chỉ vui đùa một lát, chơi chán thì đem số tiền thắng bạc trả lại cho hắn. Trương Đức Biểu có ý muốn để Trần Đấu làm nhà cái, nhân đó chẳng phải tha hồ mà hốt bạc ư? Đối với đề nghị này, Trần Đấu đương nhiên không chịu. Sòng bạc mới khai trương, nếu chưa gì đã vét sạch túi người ta, còn ai dám đến chơi nữa chứ? Chi bằng bắt chước thủ đoạn cò mồi của mấy tên ma cô kiếp trước, ban đầu nhường người ta thắng một chút, dần dần khi đã có mối quen rồi thì hãy tính sau. Trương Đức Biểu nghe xong gật đầu lia lịa, thầm than tên này quả thực mưu tính quá sâu xa mà.
Lại qua vài ngày nữa, Trương Đức Biểu sai người báo tin cho Trần Đấu biết tửu lâu đã trang hoàng xong xuôi, nhà bếp cũng đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu. Nghe vậy hắn liền rời khỏi hoàng cung. Từ lúc có quan hệ mờ ám với Vũ Tình đây là lần đầu tiên hắn trở về nhà. Tiểu Liên vốn ngày ngày nhớ đêm mong, nhìn thấy hắn thì reo lên một tiếng vui mừng, chạy ra ôm chầm lấy hắn.
Trần Đấu dịu dàng kéo nàng vào lòng, nói: "Tiểu Liên, huynh có chuyện muốn bàn với muội… " Tiểu Liên nhu thuận như con mèo nhỏ, ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, nghi hoặc hỏi: " Ưm? Chuyện gì huynh nói đi… A, muội biết rồi…Có phải huynh ở bên ngoài quen thói trêu hoa gẹo nguyệt, lại có thêm nữ nhân… Đúng không? " Trần Đấu toát mồ hôi, nghĩ bụng cảm giác của nữ nhân quả thật ghê gớm, vội vàng chối: "Muội nghĩ đi đâu vậy? Là huynh cả ngày bôn ba bên ngoài, không có nhiều thời gian dành cho muội… Nghĩ muội ở nhà buồn chán, muốn tìm cho muội một công việc thôi mà…"
Tiểu Liên vui vẻ nói: " Ưm… Vậy cũng được, nhưng tính muội thích yên tính, nếu cả ngày đều bận rộn gặp gỡ với nhiều người, muội không làm đâu. " Trần Đấu mỉm cười: " Chuyện là thế này…Huynh vừa mở một tửu điếm nhỏ, muốn muội làm bà chủ phụ trách quản lý thu chi, mọi chuyện khác muội không cần quản đến… "
Tiểu Liên nhíu mày: "Muội không quen buôn bán, quản lý tửu điếm của huynh, nếu thua lỗ thì làm thế nào? " Trần Đấu cười cười, nhéo mũi nàng một cái: "Muội yên tâm, tửu lâu này huynh mời cả Trù sư trong hoàng cung tới. Thử hỏi, khắp kinh thành làm gì có tửu lâu nào được như vậy? Hắc hắc… Mụi cứ lo ngồi đếm tiền thôi…."
Tiểu Liên nghe hắn nói vậy mới cảm thấy yên tâm hơn, nhưng lại muốn hắn đưa tới xem thử tửu lâu một chút. Hắn cũng có ý định như vậy, đúng là đỡ được một phen uốn lưỡi thuyết phục nàng. Tiểu Liên bước vào trong buồng thay đổi xiêm y, lại cẩn thận trang điểm thêm một chút, đoạn hai người cùng đi đến tửu lâu.
Kỳ thật Trần Đấu muốn tìm một người thích hợp để quản lý tửu lâu cũng không phải là chuyện khó khăn gì, sở dĩ hắn một mực muốn Tiểu Liên đảm nhiệm công việc này vì một nguyên nhân xâu xa khác. Hắn bên ngoài có rất nhiều việc phải làm, hung hiểm ra sao càng không cần nhắc đến… Vạn nhất nếu hắn có mệnh hệ gì, Tiểu Liên cũng có kế sinh nhai, sau này không phải lo đến chuyện tiền bạc. Mặc dầu hắn cũng có rất nhiều ngân lượng, nhưng nói sao thì nói cũng không bằng chính tay nàng kiếm được.
Tiểu Liên lâu nay ở riết trong nhà, nay được cùng đi với ý trung nhân của mình cảm giác rất hưng phấn, dọc đường líu ríu không ngừng, thấy cái gì cũng mới mẻ, thật giống một tiểu cô nương khả ái vô cùng. Thấy nàng vui vẻ như vậy, Trần Đấu cũng lấy làm cao hứng, thấy nàng thích cái gì liền mua cái đó. Khi tới tửu lâu, cả hai đã ôm thêm một mớ đồ, đủ thứ lung tung.
Trương Đức Biểu biết tin Trần Đấu đến, từ sòng bạc vội vàng chạy tới, tự tay mở cửa tửu lâu rồi đưa cho hắn chía khóa. Trần Đấu dắt tay Tiểu Liên đi vào, đảo mắt nhìn xung quanh cả hai không khỏi ngây người một phen, thầm nghĩ đối với việc này Trương Đức Biểu quả thật tốn không ít tâm tư.
Đại sảnh lầu một rộng rãi vô cùng, xếp một dãy ghế trạm trổ cầu kỳ. Hai bên là hai chiếc cột có hình rồng phượng cuốn quanh, nhìn uyển chuyển sống động như thật. Trương Đức Biểu mỉm cười giải thích, lầu một để khách nhân nghỉ ngơi thưởng rượu. Lầu hai, lầu ba đều là một dãy phòng ốc san sát nhau. Mỗi phòng đều được bày trí thanh nhã vô cùng, lại có cả một khoảng vườn bày đủ thứ kỳ hoa dị thảo, lưu thủy róc rách, hương thơm nhàn nhạt để khách nhân thưởng ngoạn. Có thể thiết kế tinh xảo đến bậc này, nhất quyết không phải dạng mãng phu như Trương Đức Biểu có thể làm. Gặng hỏi một hồi, hắn cũng không chịu nói. Thấy Trần Đấu gật đầu tán thưởng không ngớt, hắn phi thường đắc ý, nom hoạt kê không thể tả
.
Tiểu Liên rất thích tòa tửu lâu này, muốn Trần Đấu nhanh nhanh khai trương một chút. Mấy người ngồi lại bàn bạc, vấn đề khó khăn là vẫn chưa tìm được chưởng quầy thích hợp. Suy nghĩ nữa ngày, Trương Đức Biểu bỗng vố tay xuống bàn đánh “chát” một tiếng, vui mừng reo lên: "Có rồi!."
Trần Đấu vội hỏi: "Là ai, Trương ca hãy mau gọi tới đây rồi cùng thương lượng." Trương Đức Biểu có chút ngượng ngùng, nói: "Gian tửu lâu này nguyên là một hiệu ăn nhỏ, sinh ý cũng không tệ lắm, chưởng quầy cũng là một người khôn khéo. Chúng ta vừa ý với nơi này nên đã gây sức ép, quậy phá một phen. Lão chưởng quầy rốt lại không chịu được, đành bất đắc dĩ bán lại cho chúng ta. Đám nhân viên thì thu xếp hành lý trở về quê nhà, còn lão chưởng quầy không thân không thích, tuổi tác đã cao lại không được việc làm , đành mở một cửa tiệm quần áo nhỏ kiếm chút tiền sống qua ngày. Cửa tiệm của lão ở gần đây, nếu đệ muốn thu nhận lão, ca sẽ sai người gọi lão đến. "
Trần Đấu nghe vậy vui vẻ nói: " vậy đại ca mau mời lão tới đây…." Trương Đức Biểu quay sang nói với tên đệ tử phía sau, tên này vội vàng chạy đi như bay. Gã Trương Đức Biểu này đúng là thói quen không bỏ được, đi đến đâu mang theo cả đám đệ tử đi. Mấy người Trần Đấu ngồi chờ một lát, không bao lâu sau đã thấy mấy tên đệ tử của Trương Đức Biểu bước vào, phía sau là một lão già đang luống cuống đi theo .
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 47: Tiểu nhân là Lý Áp Bằng
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Lão chưởng quầy kia cũng là một tay lão luyện, ngày trước bị Trương Đức Biểu chèn ép đến mức phải bán cả tửu lâu, giờ chỉ còn cách trông một tiệm quần áo nhỏ sống qua ngày. …Bây giờ lại gặp phải hung thần ác sát này tức thì bị dọa cho hồn vía lên mây, quỳ sụp xuống, run run nói: "Trương gia, tiểu nhân đã già cả rồi, giờ chỉ mong muốn được bình yên mà sống, Trương gia nhân từ hãy tha cho tiểu nhân đi mà… "
Trương Đức Biểu lúc này uy phong mười phần, trừng mắt quát: " Lão già này đúng là hồ đồ, có mắt mà như mù… Quý nhân ngồi đây mà lão gào khóc cái gì? " Đoạn hướng sang Trần Đấu nói: "Vị công công này chình đại thần tài, đại quý nhân, người ta đang muốn cất nhắc ngươi làm thủ hạ, ngươi còn không nhanh nhanh dập đầu tạ ơn đi? "
Trương Đức Biểu mới hồi nãy hòa ái mười phần, lúc này để lộ ra bản tính côn đồ, hung ác vô cùng khiến Tiểu Liên không khỏi sợ hãi, níu chặt lấy tay Trần Đấu. Hắn mỉm cười, siết nhẹ tay nàng trấn an, đoạn quay đầu nhìn chằm chằm Lý lão đầu, trong lòng thầm đánh giá một phen.
Lý lão đầu nghe Trương Đức Biểu nói một hồi, lúc này mới chú ý tới thiếu nhiên ngồi bên cạnh “ác nhân”… Thoạt nhìn niên kỷ còn nhỏ, nhưng lại mặt y phục thái giám ngũ phẩm, còn thân thân mật mật với một tiểu cô nương như hoa như ngọc, cảnh tượng quái dị vô cùng. Hắn run sợ trong lòng, vội vàng đập đầu xuống nền đất, miệng liên tục nói: "Công công tha mạng, công công tha mạng…"
Tiểu Liên mềm lòng, đang muốn đứng lên an ủi thì bị hắn ngăn lại, đợi một hồi sau mới chậm rãi nói: "Ai muốn lấy mạng của lão làm gì? Không những thế, ta còn làm cho lão phát tài nữa… Đứng dậy đi…
Lý lão đầu lúc này mới chậm rãi đúng dậy, có điều hai chân vẫn còn run run…Trần Đấu hỏi tiếp: " Ưm… Được rồi, lão tên họ là gì? " Lý lão đầu khúm núm nói: " Tiểu nhân là Lý Áp Bằng." Mọi người nghe xong cười rộ lên, ngay cả Tiểu Liên cũng ôm bụng cười khanh khách không ngừng: " Lý Áp Bằng? Hích hích… Tên này nghe thú vị thật…" Trái lại Trần Đấu lại cảm thấy cái tên này rất quen tai, dường như rất nổi tiếng thì phải.
Một hồi sau hắn lại hỏi đến lại lịch của Lý Áp Bằng, thì ra lão này là người Sơn Tây, mười một tuổi đã làm việc trong một tửu quán lớn. Hai mươi năm trong đó lão làm đủ mọi nghề, từ hầu bàn đến đầu bếp, không việc gì không tinh thông. Thẳng đến hơn ba mươi tuổi cũng coi như có chút thành tựu, những tưởng từ đây sẽ thong dong mà sống, ai dè Chủ tửu điếm lại đổ bệnh chết, ba người con trai vì tranh giành gia sản đã đánh động đến cả quan phủ. Dĩ nhiên bọn này có mồi ngon đời nào chịu bỏ qua, tịch thu luôn tửu điếm, Lý Áp Bằnglại trở thành tứ cố vô thân.
Đương lúc cơ khổ thì một tửu điếm khác biết lão có bản lãnh, liền mời về làm chưởng quầy. Lý Áp Bằngcũng ra sức làm việc, gắn bó với tửu quán, kiếm không ít ngân lượng… Lão không vợ không con, vốn dịnh dựa vào tửu điếm này cho đến cuối đời, ai dè gặp phải dám hung thần Trương Đức Biểu, trong nháy mắt lại trở thành trắng tay.
Nghe lão nói xong Trần Đấu mừng rỡ vô cùng, lão Lý Áp Bằng này quả thật là một nhân tài, từ nhỏ tới lớn gắn bó với việc kinh doanh tửu điếm, đương nhiên sẽ có rất nhiều kinh nghiệm…Đúng là không còn ai hợp hơn. Hắn không thể bỏ lỡ nhân tài này được, lập tức hỏi lão có nguyện ý làm chưởng quầy của tửu điếm này không… Lý Áp Bằng trố mắt nhìn, lại sợ hãi không biết đám quan binh này có âm mưu gì không, ấp úng cả nửa ngày cũng không dám nói gì.
Trần Đấu biết lão đang nghĩ gì, mỉm cười nói: " Lão trước kia mỗi tháng thu nhập không biết có đến năm lượng bạc hay không? Vậy đi, lão hãy làm cho ta, mỗi tháng ta trả cho lão hai mươi hai lượng… "
Lý Áp Bằng nghe vậy mừng rỡ vô cùng, nhất thời kích động lại quỳ sụp xuống: " Chủ nhân lúc trước của Tửu quán này chỉ trả cho tiểu nhân mỗi tháng ba lượng bạc… Ngài… Chủ nhân ngài ban thưởng nhiều quá, tiểu nhân không dám nhận… "
Trần Đấu cười cười : "Hai mươi hai lượng bạc cũng không tính là gì, nếu lão làm tốt, còn có thưởng thêm. À, cũng đừng gọi ta là chủ nhân gì cả."
Lý Áp Bằng có điểm không rõ, nghi hoặc ngó hắn, lại thấy vị công công thiếu niên kia vuốt nhẹ tóc của tiểu cô nương ngồi bên cạnh: " Vị cô nương này mới là chủ nhân của ngươi, sau này hãy theo trợ giúp nàng. Nếu làm tốt, ta sẽ hậu đãi lão, còn nếu lão có lòng hươu dạ vượn thì…Hừ… "
Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của hắn, trong lòng Lý Áp Bằng run lên, lập cập nói : "Không dám …Không dám….Tiểu nhân quyết không dám…"
Chiến thuật cây gậy và củ cà rốt được hắn áp dụng nhuần nhuyễn vô cùng, Lý Áp Bằng lúc này giống như cục bột nhão, tùy ý để hắn nhào nặn. Lại quay qua Tiểu Liên cười trêu : "Lão bản nương, người có gì phân phó ?"
Tiểu Liên lườm hắn một cái, đoạn quay qua Lý Áp Bằng nói: "Lý chưởng quỹ, mau đứng lên đi…Sau này cũng đừng có hở chút lại quỳ lạy như vậy, vị công công này nhìn thì hung hãn, nhưng lại rất tốt, lão không cần phải sợ… " Nha đầu kia lại bán đứng hắn như vậy, chẳng qua sau này nàng sẽ quản lý nơi này, thôi thì đối xử với người làm ra sao, tùy ý nàng vậy.
Tiểu Liên quả thật có năng khiếu làm lão bản nương, một hồi sau đã sôi nổi bàn tán với Lý Áp Bằng về sinh ý của tửu lâu. Trần Đấu cũng thông báo về chuyện trù sư, nói hai người không cần phải tuyển, mấy ngày nữa hắn sẽ sai người đến tiếp quản. Tiểu Liên có vẻ rất thích tửu lâu này, càng bàn luận lại càng hăng, hắn cũng để mặc nàng tự lo liệu , cùng Trương Đức Biểu đi đến sòng bạc.
Tới cửa sòng bạc, hắn hỏi lại : "Trương ca, rốt lại chúng ta tổng cộng có bao nhiêu vị huynh đệ ? " Trương Đức Biểu nói " Hiện tại là mười người, trong cung còn có gần hai mươi huynh đệ nữa. Trần Đấu vui vẻ nói: " Ca cho gọi tất cả đi, đệ có chuyện cần làm. "
Trương Đức Biểu quay lại nói với tên tùy tùng phía sau: "Cẩu tử, kêu các huynh đệ đến đi, công công có đại sự muốn làm." Gã Cẩu Tử kia cũng rất nhanh nhẹn, một lát sau đã dẫn một đám người đến.
Trần Đấu hét lớn : " Các huynh đệ, chúng ta cùng vào cung bắt người". Đám võ sĩ cũng không hiểu ra làm sao nhưng vẫn hò hét, kích động theo sau hắn tiến vào hoàng cung.
Vào tới hoàng cung, hơn mười tên võ sĩ ở Luyện võ đường cũng gia nhập vào, hơn hai mươi tên hán tử hùng hùng hổ hổ nom thật uy phong. Trần Đấu cùng đám võ sĩ đi tới Ngự trù phòng, truyền lệnh cho Lý Phú Quý triệu tập toàn bộ hơn trăm tên Ngự trù sư đến
Lý Phúc Quý đã sớm triệu tập đám trù sư, đứng đợi ngoài đình viện…. Đám trù sư xôn xao, bàn tán to nhỏ không hiểu sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì… Bên cạnh là gần hai mươi tên võ sĩ tựa hung thần ác sát lom lom nhìn vào như hổ rình mồi
Thấy Trần Đấu đến, mọi người đều tĩnh lặng lại, Lý Phúc Quý mang theo vài tên quản sự thái giám chạy tới cúi chào, hắn lện cho mọi người lưu lại bên ngoài, đoạn dẫn Lý Phúc Quý tiến vào một gian sương phòng.
Đợi Lý Phúc Quý đóng cửa phòng lại, Trân Đấu mặt lạnh như tiền, cầm cuốn sổ ghi tên các món ăn, hung hăng nện xuống đầu hắn một cái.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 48: Hoàng đế ngự bút
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Lý Phúc Quý thấy hắn phát hỏa, không rõ là vì sao, run giọng nói: "Quế công công bớt giận, quế công công bớt giận…." Trần Đấu trừng mắt quát: "Lý Phúc Quý, ngươi thật là lớn mật….Ngươi ngại mạng mình quá dài sao?"
Nghe hắn nói vậy , Lý phúc quý mồ hôi lạnh toát ra, vội vàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu lia lịa. Trần Đấu lại nói tiếp: "Ngươi hãy tự mình nhìn xem, trên cuốn sổ kia ngươi ghi chép cái gì."
Lý phúc quý vội bò đến nhặt cuốn sổ, đọc lướt qua một lượt, cũng không tìm ra mình làm sai ở chỗ nào. Hắn liền lấy hết can đảm nói: "Không biết Quế công công định nói về chuyện gì?"
Trần Đấu nhàn nhạt nói: "Ngươi còn chưa tỉnh ra? Mở to mắt mà nhìn, mấy món ăn gì đây? " Lý phúc quý nghe vậy cẩn thận nhìn nhìn kỹ quyển sổ ghi các món ăn, rốt cục cũng hiểu ra, nhất thời sắc mặt trắng bệch, phủ phục xuống khóc ròng: "Quế công công tha mạng, quế công công tha mạng… Nô tài quả thật không biết… Cái này đều là do đám trù sư đưa lên để lấy lòng công công, nên mới phạm vào vương pháp..." Trần Đấu dọa cho tên này sợ như vậy, cảm thấy cũng đã đủ rồi, sắc mặt có phần dịu đi. Hắn ngồi xuống ghế, bắt chéo chân đoạn chậm rãi nói: "Cũng may những món ăn này không phải do ngươi làm, cũng không trách ngươi được… đứng lên rồi thong thả mà nói."
Lý phúc quý nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bò dậy chạy đến bên Trần Đấu, thò tay vào áo lấy ra hơn mười tấm ngân phiếu, nhét vào trong tay hắn, nhỏ giọng nói: "Quế công công… bọn nô tài cả ngày hầu hạ chủ nhân, quyết không dám có nửa phần lơi lỏng. Mọi người biết công công đến tiếp quản Ngự trù phòng, ai nấy đều vui mừng, nhất thời hồ đồ phạm vào điều kiêng kị, xin ngài đại ân đại đức mà tha cho bọn nô tài…"
Hắn đưa mắt ngó đống ngân phiếu trong tay, ước chừng khoảng bốn, năm nghìn lượng, trong lòng rất lấy làm bất mãn: "Kim Dung tiên sinh trong tiểu thuyết viết gã Vi Tiểu Bảo này ngay ngày đầu tiên nhậm chức đã được hối lộ vô số tiền bạc. Còn lão tử đến lâu như vậy mà cũng không thấy động tĩnh gì, nếu không phải hôm nay có cớ làm khó dễ các ngươi, cũng không hiểu còn phải treo mép bao lâu nữa? "
Trần Đấu dúi lại xấp ngân phiếu vào tay Lý Phúc Quý, nói: "Chuyện lớn như vậy ta không thể bao che được rồi… Ài, cũng đành bó tay thôi. " Lý Phúc Quý càng hoảng sợ hơn, cầm xấp ngân phiếu mà cứ ngỡ như cầm cục than hồng vậy. Hắn vội vàng liều mạng đưa lại xấp ngân phiếu cho Trần Đấu, luôn miệng van xin: " Quế công công, van xin ngài mà… Cứu nô tài một cái mạng đi mà… "
Trần Đấu gật gật đầu, trầm ngâm một lát nói: " Chuyện này nói dễ thì dễ, nói khó thì khó…Chính là đã phạm vào quy định của Ngự trù phòng. Muốn bảo vệ cái mạng nhỏ của ngươi cũng không phải quá khó khăn, bất quá không thể để truyền ra ngoài. Nếu đuổi đám trù sư này ra khỏi cung, e rằng bọn chúng sẽ nói lung tung, để lộ tin tức đến lúc đó cả ta và ngươi đều chết chắc... Như vậy đi, để ta liều một phen, đưa bọn chúng tới một nơi an toàn, ngươi cứ nói là mấy tên này phạm vào nội quy của Ngự trù phòng nên đuổi về quê rồi. Việc này dần dần cũng sẽ không ai truy cứu, việc to hóa nhỏ, nhỏ hóa không…"
Lý Phúc Quý tuy còn rất lo lắng với sự sắp xếp của hắn, nhưng thấy Quế công công lại tự nhận trách nhiệm lên người, tức thì thấy an tâm hơn rất nhiều, liên tiếp khấu đầu cảm tạ hắn.
Trần Đấu ể oải đứng dậy, cười cười vỗ vỗ vai Lý Phúc Quý: "Vì ngươi là huynh đệ của ta, ta sẵn sàng gánh vác mọi nguy hiểm giúp ngươi, về sau ngươi cần phải cẩn thận làm việc, đừng để sơ hở như vậy nữa..." Lý Phúc Quý cảm động vô cùng, chỉ hận không thể móc ra tim gan mà báo đáp hắn: "Quế Công công đối tốt với nô tài như thế… sau này nô tài nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ cho công công…"
Hai người bước ra khỏi phòng, Lý phúc quý chiếu theo cuốn sổ ghi chép đọc tên của mấy gã đầu bếp phạm nội quy, rồi lệnh cho đám còn lại giải tán. Bọn này thấy không bị gọi tên liền cảm thấy vui mừng vô cùng, nghe lệnh mà cứ như được ân xá, ba chân bốn cẳng chạy đi, nhoáng cái đã biến đi hết.
Trong viện còn lại chừng hơn mười tên, tên nào tên nấy run cầm cập, lấm lét nhìn hai người. Trần Đấu liền hét lớn một tiếng: "Đánh bọn chúng cho ta." Nhất thời hơn hai mươi tên võ như như hùm như hổ xông đến …Đám ngự trù bị cho dọa hồn phi phách tán, nhất loạt quỳ xuống, khóc rầm lên. Hắn phất tay bảo bọn võ sĩ ngừng lại, đoạn quay qua Lý Phúc Quý: "Ngươi nói cho bọn chúng biết đi..." Nói rồi xoay người đi vào trong phòng.
Chỉ lát sau Lý Phúc Quý đã chạy vào, hưng phấn nói: "Quế công công, nô tài đã nói hết cho bọn chúng rồi, tên nào tên nấy đều hết lòng ca ngợi ngài thật là người có tâm địa Bồ Tát, ngài đã cứu tính mạng bọn chúng, tất cả đều nguyện nghe theo Quế công công an bài."
Trần Đấu nghe vậy trong lòng mừng rỡ vô cùng, vẫy tay ra hiệu cho một gã võ sĩ lại gần... Đang muốn tính kế đưa đám Ngự trù sư ra khỏi cung, thình lình Lý Đức Toàn từ đâu hớt hải chạy vào, vừa thở hổn hển vừa nói: "Quế công công, Hoàng Thượng đang muốn gặp ngài gấp, nhanh nhanh theo nô tài nào…." Hắn nhíu mày lấy làm lạ…Đã gần tối rồi, chẳng biết Khang Hi muốn gì mà giờ này còn muốn gặp mình? Cũng không quản được nhiều, đành đi theo Lý Đức Toàn ra ngoài.
Lý Đức Toàn dẫn hắn đi tới thư phòng ở phía nam, Khang Hi đang rung đùi đắc ý đọc một quyển sách, vừa thấy hắn đi vào, liền ngoắc ngoắc hắn ngồi xuống, nói: "Tiểu Quế tử, lát nữa theo ta ăn cơm, rồi hai chúng ta lại trò chuyện." Trần Đấu thầm nghĩ buổi sáng vừa cùng mình hàn huyên tận hai canh giờ, chẳng biết buổi chiều lại muốn tán gẫu cái gì nữa đây.
Khang Hi quay sang Lý Đức Toàn vẫy vẫy tay ra hiệu cho hắn lui ra, tên này dạ một tiếng rồi khép cửa lui ra ngoài. Trần Đấu trong lòng có quỷ, bất giác cảm thấy bất an, nhưng trên mặt cố lộ vẻ cười: "Tiểu Huyền Tử, có phải là lại mới học được chiêu thức nào mới, muốn thử với ta không? Đừng có phí công vô ích, ngươi học cái gì cũng không phải là đối thủ của ta đâu." Khang Hi xì một tiếng khinh miệt nói: "Ngươi nghĩ mình lợi hại lắm sao? Vừa đây chúng ta luận võ ngươi chỉ thắng có một lần, vậy mà còn làm ra vẻ cao nhân cao thủ…Hắc hắc, ta tìm ngươi là còn có việc khác." Hắn nghe vậy liền "A" một tiếng, chẳng biết tiểu hoàng đế này lại nghĩ ra chủ ý gì .
Khang Hi chắp tay sau hông đi đi lại lại trong phòng, hồi lâu mới hắng giọng nói: "Tiểu Quế tử, ta nghe nói ngươi muốn ở kinh thành mở tửu lâu, việc này là thật hay giả?" Hắn nghe vậy bị dọa cho nhảy dựng lên, chuyện này mới tiến hành được có hai ngày làm sao mà Khang Hy lại biết? Hơn nữa lại rất bí mật, hắn còn cẩn thận vô cùng, để cho Trương Đức Biểu ra mặt làm hết… đến ngay cả siêu cấp vô địch nội gián là Phong Tế Trung cũng còn chưa được biết, vậy thì là ai cáo mật đây?
Mắt thấy không thể giấu diếm được, Hắn đành cười cười giả ngây: "Đúng vậy, nô tài mấy ngày trước đây có mua được một cửa hàng, định cân nhắc mở tửu quán, tốt xấu gì cũng có chút đồng ra đồng vào. Đợi trong tay có chút tiền rồi, tương lai sẽ chỉ chú tâm làm việc cho Hoàng thượng, quyết không tham ô cái gì ."
Vốn đinh ninh rằng thừa nhận như thế chắc hẳn Khang Hy sẽ rất tức giận, ai dè vị tiểu hoàng đế này ngược lại hứng chí vô cùng, bộ dáng rất chi là hiếu kỳ hỏi: " Này, này…Ngươi nói cho ta nghe một chút, mở tửu quán thú vị không?"
Trần Đấu gãi gãi đầu, nói: "Nô tài cũng không biết gì, đây là lần đầu buôn bán, nô tài phải mời chưởng quầy ở ngoài tới giúp, dù sao đi nữa cũng không thể để Hoàng thượng thất vọng. " Khang Hi khoát tay nói: "Đương nhiên rồi… Tửu quán này ngươi nhất định phải mở cho tốt…Ài, ta nếu không làm Hoàng thượng, cũng muốn thử một lần, chắc chắn cũng sẽ không thua kém đám phú hào trong thiên hạ … "
Hắn tới giờ mới hiểu được, nguyên lai Khang Hi cho rằng mở tửu quán cũng là việc tốt, nhìn bộ dáng nóng lòng muốn thử của tiểu hoàng đế kia không khỏi buồn cười trong lòng: "Đúng vậy, đúng vậy… Hoàng Thượng thông minh tuyệt đỉnh, nếu đi buôn chỉ sợ tiền bạc khắp thiên hạ bị người thu hết…"
Khang Hi cười ha ha, nói: "Ta là Hoàng thượng, làm sao có thể buôn bán kiếm bạc được? Tửu quán là do ngươi mở, chỉ cần ngươi làm thật là tốt, ta sẽ trọng thưởng. Đúng rồi, tửu quán này tên gọi gì vậy?" Trần Đấu chợt nảy ra một chủ ý, vội nói: "Tửu điếm này nô tài vẫn chưa đặt tên, hay là Hoàng thượng ban cho một cái tên đi…."
Khang Hi nghe vậy thì cao hứng vô cùng, trầm ngâm đi đến án thư trước mặt, Trần Đấu biết hắn đang muốn viết, liền chạy tới mài mực… Khang Hi cầm bút đưa lên, nghĩ ngợi giây lát rồi hạ xuống, phóng tay viết ba chữ ‘ Hoa Phong Lâu ’ thật to… Viết xong lại ngắm ngắm nghía nghía, bộ dáng thập phần hài lòng. Hắn cầm lấy ngọc tỷ trên án, rồi nhắm ngay chữ Hoa Phong Lâu mà đóng xuống…
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 49: Tâm sự của Tiểu Huyền Tử
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Ghê gớm , cái này quá sức ghê gớm mà. Biển hiệu cũng do Hoàng Thượng ngự bút, lại còn đóng dấu Ngọc tỷ lên… Thế này mà không hốt bạc mới là lạ.
Khang Hi đắc ý hỏi: "Thế nào?" Hắn cao hứng tán: " Hoàng thượng thư pháp quả thực bất phàm, khí thế hùng tráng, bút lực siêu phàm, từng nét từng nét mang phong vận của bậc đế vương, ngay đến Thánh thư Vương Hi Chi kia vị tất đã bì kịp."
Khang Hi cười nói: "Nói bậy, ta sao có thể ví với Thánh thư Vương Hi Chi được?." Trần Đấu cười cười nịnh bợ: "Làm sao mà không so được? Thánh thư làm gì có Ngọc tỷ mà đóng dấu chứ?." Khang Hi mỉm cười lắc đầu nói : "Thánh thư Vương Hi Chi đương nhiên không có ngọc tỷ, nhưng thư pháp đã được lưu truyền qua bao nhiêu đời tới nay, trong khi Ngọc tỷ của các đấng quân vương phải làm lại không biết bao nhiêu lần…"
Trần Đấu nghe vậy không khỏi lắc đầu lè lưỡi nói: "Những thứ đó hẳn phải có giá trị liên thành ." Khang Hi gật gật đầu: "Vương Hi Chi truyền lại cho đời sau không nhiều tác phẩm, nhưng đều là những bảo vật vô giá. Khi nào rảnh ta sẽ cho ngươi chiêm ngưỡng vài bức. " Trần Đấu giờ mới sực nhớ ra, đây là đâu chứ? Là hoàng cung a… Trong cung bảo bối cái gì lại không có? Ài…Nếu có thể đem vài món mang về thời đại của hắn, không biết là sẽ bán được bao nhiêu.
Khang Hi nhìn lên án tự, trầm ngâm một lát, đoạn chậm rãi nói: "Tiểu Quế tử, ngươi đối với ta luôn rất mực trung thành, ta rất yên tâm về ngươi… ngươi nếu ở bên ngoài làm chuyện gì, ta đều ủng hộ ngươi. Có điều, hy vọng ngươi không giấu diếm ta điều gì."
Hắn nghe Hoàng Thượng nói vậy cảm giác lạnh cả người, vội vàng nói: "Nô tài tuyệt đối không dám lừa gạt Hoàng Thượng, chẳng qua nô tài nghĩ mấy chuyện mở tửu quán này quá nhỏ nhặt, sợ Hoàng Thượng biết lại mất hứng, cho nên không dám nói." Đến đây, trong lòng chợt nhớ tới một chuyện, lập tức nói thêm: "Nô tài còn có chuyện muốn bẩm báo Hoàng Thượng." Khang Hi phất tay: "Nói đi."
Trần Đấu liền đáp: "Nô tài phụ trách chức vụ quản sự tại Ngự trù phòng, mấy ngày gần đây có mấy tên đầu bếp phạm vào quy định, nô tài muốn xử phạt bọn họ." Khang Hi mỉm cười: "Là chuyện bọn chúng làm đồ ăn không đúng quy định, phải không? "
Hắn bị dọa cho nhảy dựng lên, rầm một tiếng quỳ sụp xuống… Khang Hi điềm nhiên nói tiếp: "Việc này ta đã nghe Ngô Lương phụ nói qua, nay thấy ngươi thành thật vô cùng, không giấu giếm ta chuyện gì, ta thấy rất vui… Vậy ngươi định xử trí ra sao?"
Nguyên lai là tên khốn kiếp Ngô Lương phụ này đã mật báo với Hoàng Thượng. Gã này chắc đã sớm biết chuyện đồ ăn có vấn đề, hơn nữa thấy chuyện yêu đương của hắn với Vũ Tình, Thái hậu ngầm cho phép, liền đem chuyện đồ ăn phạm quy tâu lên với Hoàng Thương… May mắn Hoàng Thượng không truy cứu, bằng không cái mạng nhỏ của hắn xem ra khó mà giữ được. Tên Ngô Lượng phụ này chính là khắc tinh của hắn, lại âm độc xảo trá vô cùng…Nhất định phải diệt trừ.
Thấy Khang Hi đã biết việc này, hắn cũng không dám giấu diếm gì nữa: "Những trù sư này phạm vào tội khi quân phạm thượng, đúng ra nên xử phạt nặng, chỉ là Hoàng thượng mới vừa tự mình chấp chính không lâu, không nên đại khai sát giới, nô tài nghĩ hay là đuổi bọn chúng ra khỏi cung, nhưng lại không muốn đám trù sư này mang trù nghệ trong hoàng cung truyền ra ngoài, nên... Nên..."
Khang Hi nghe vậy mừng rỡ, vỗ tay cười ha ha: "Ý kiến hay, không ngờ ngươi cũng nghĩ ra được." Hắn nghe vậy liền giật mình: "Hoàng Thượng đã biết được ý nô tài ?" Khang Hi mắng khẽ: "Cái đầu của ngươi nghĩ cái gì làm sao mà trẫm không biết, phạt những tên này tới tửu quán làm việc, ha ha, điều đầu bếp hoàng cung tới chỗ ngươi làm việc, thật là một ý kiến hay."
Trần Đấu thầm nghĩ Khang Hi quả nhiên tinh minh đến mức đáng sợ, về sau ở trước mặt hắn cần phải càng thêm cẩn thận rồi. Thấy Khang Hi phê chuẩn chuyện mấy tên trù sư, lại ủng hộ hắn ở bên ngoài buôn bán, Trần Đấu cảm thấy tâm tình sảng khoái vô cùng. Chợt thấy Lý Đức mang theo mấy tên tiểu thái giám đang bê đồ ăn lên, Khang Hi liền truyền lệnh mang thêm một cái bàn, rồi quân thần hai người cùng ngồi đối ẩm, thập phần thân mật.
Khang Hi ăn cơm không nói chuyện nhiều, hơn nữa bên cạnh có mấy tên thái giám hầu hạ , Trần Đấu cũng không dám lắm miệng, chỉ chăm chăm vào gắp thức ăn. Khang Hi uống một chén thì hắn cũng cạn một ly, cảm giác bữa ăn chẳng có gì là thú vị, tuy rằng cùng do đầu bếp Ngự trù phòng nấu ra, nhưng so với lúc thưởng thức cùng với Vũ Tính quả thực giống như cơm lầu xanh so với cơm hòa thượng vậy.
Một hồi sau Khang Hi đã ăn xong , hắn cũng dừng ăn luôn, lũ thái giám liền dọn bàn đi… Khang Hi điềm đạm nói: "Tiểu Quế Tử, theo ta tới ngự hoa viên tản bộ." Hắn liền dạ một tiếng, chạy tới lấy ngự bút do Hoàng thượng viết, cuộn lại bỏ vào lồng ngực, rồi đi theo ra ngoài… Vài tên thái giám cùng cung nữ cầm đèn lồng đi theo sau từ xa.
Hai người tản bộ trong hoa viên ngắm hoàng hôn, lúc mặt trời lặn, một chút ánh nắng như hóa thành vạn đạo kim quang, chiếu vào hoa cỏ trong sơn đình lúc đó, tạo nên một khung cảnh như ảo như mộng... Trong hoàng cung khắp nơi đều là kỳ cảnh, không lầu son gác tía thì cũng sơn thủy miên man…Hắn vốn là một kẻ phàm tục, mấy chữ cầm kỳ thi họa một khiếu cũng không thông, mắt thì lúc nào cũng nhìn mông nhìn ngực con gái, ấy vậy mà lúc này cũng bị cảnh sắc này làm cho mê hoặc . Khang Hi thì ngược lại, tuyệt nhiên không một chút hứng thú, nhìn hắn bộ dáng rất là bình thản, không thể hình dung đây là hải tử mới có hơn mười tuổi.
Thấy hắn có vẻ trầm ngâm, Trần Đấu khẽ hỏi: "Tiểu Huyền tử, ngươi có tâm sự à?" Khang Hi thở dài, nói: "Tâm sự thật ra không có, chỉ là cảm thấy phiền muộn mà thôi."
Đúng ra làm Hoàng đế mà có cái gì phải phiền muộn, thế nhưng thực ra cuộc sống lại rất chi nhàm chán, hàng ngày phải học, phải phê tấu chương, phải nghe mấy vị đại thần râu bạc trình tấu dài dòng, cả ngày bị giam trong cái lồng sắt Tử Cấm Thành, chẳng được gặp ai. Suy nghĩ hồi lâu, hắn mới nói: "Tiểu Huyền tử, ngươi buồn như vậy, phải chăng là có cảm giác tù túng, không thoải mái? "
Khang Hi hiểu được ý tứ của hắn, nhẹ gật đầu: "Chuyện này đúng là không có biện pháp, hiện tại thiên hạ mới ổn định, nên tập trung cho dân sinh phát triển, nếu ta vi hành rầm rộ, chẳng phải làm tăng gánh nặng cho dân chúng sao." Hắn nghe vậy cười nói: "Cần chi phải vi hành rầm rộ, cải trang vi hành không được sao?"
Khang Hi cũng bật cười, lắc lắc đầu: "Ngươi nói dễ nghe nhỉ, không nói đến vấn đề cải trang làm sao cho an toàn, ta là Hoàng Thượng, mỗi ngày đều phải xử lý triều chính, nếu đi ra ngoài vài tháng, thiên hạ không đại loạn sao."
Trần Đấu vẫn cười cười, ra vẻ cao nhân chỉ điểm cho Hoàng thượng: "Có ai bảo Hoàng Thượng bỏ công việc triều chính, đi vi hành vài tháng đâu? Nô tài chỉ nói Hoàng thượng ban ngày vẫn xử lý việc triều chính, buổi chiều cải trang ra ngoài cung, đi dạo trong kinh thành cũng được mà… Hoàng thượng không ra ngoài nên không biết, vốn thế gian có nhiều chuyện rất thú vị." Một lời như làm thức tỉnh giấc mộng, Khang Hi mừng rỡ như điên, cười rộ lên : "Đúng rồi, đúng rồi… Ta sao không nghĩ tới điểm này nhỉ? Tốt, cho ngươi lui… Việc này ta sẽ suy nghĩ thử một phen."
Thấy Khang Hi đã động tâm tư, Trần Đấu cũng thập phần cao hứng, đang định cáo lui, chợt Khang Hi lại ngoắc tay gọi lại: "Tiểu Quế tử, tửu quán của ngươi khi nào khai trương, đến lúc đó thông báo ta một tiếng, ta sẽ mang lễ vật đến chúc mừng." Trần Đấu nghe vậy vui vẻ vô cùng, cười rộ lên: "Đến khi đó nhất định phải thỉnh Hoàng Thượng đến, hai ta lại cùng đối ẩm một phen… " Khang Hi ha ha cười , đoạn xoay người đi. Hắn cũng vội vàng đi về Ngự trù phòng.
Trong hậu viện có hai mươi tên võ sĩ cùng bọn trù sư đang đứng tụ tập , thấy Trần Đấu đã đến, Lý Phúc Quý vội chạy tới nói: "Quế công công, bây giờ có muốn đem bọn chúng áp giải ra cung không? Sắc trời không còn sớm, lúc này đi ra ngoài là tốt nhất, sẽ không gặp nhiều người…"
Hắn không thèm để ý đến Lý Phúc Quý, bước thẳng tới đám ngự trù, cao giọng nói: " Hoàng Thượng Truyền khẩu du…" Tất cả mọi người nghe vậy hốt hoảng quỳ xuống, vẻ mặt khẩn trương vô cùng, trong bụng nghĩ thầm không biết là xảy ra việc gì. Trần Đấu hắng giọng nói: "Những trù sư của Ngự trù phòng phạm tội, toàn bộ phải tới tửu quán Hoa Phong Lâu làm việc…"
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 50: Ta muốn ngân lượng.
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Lý Phúc Quý cùng đám Trù sư nghe được một đạo thánh chỉ kỳ quái như vậy, nhất thời ngẩn người, đưa mắt ngó sang phía Trần Đấu, hắn nghiêm mặt giải thích: “Hoàng Thượng sở dĩ làm như vậy, bởi vì đã nhận được mật báo biết được việc phạm thượng của các ngươi. Người vốn muốn đem toàn bộ ra ngọ môn chém đầu, may mà ta biết được việc này liền vội vàng tới cầu xin Hoàng Thượng…Ài, ta phải lấy tính mạng ra đảm bảo, mới làm cho Người thay đổi thánh chỉ, giảm hình phạt xuống cho các ngươi đến Hoa Phong Lâu làm việc..”
Cả đám nghe vậy đều cảm thấy mình hiện tại còn giữ được tính mạng tất thảy là nhờ vị Quế công công này khổ cực van xin Hoàng Thượng, tức thì cảm động đến khóc ròng, thầm nhủ sau này cần phải dốc sức khuyển mã để đền đáp ơn nghĩa của ân nhân, cúi đầu lạy tạ không dứt.
Lý Phúc Quý thở dài nói: “Hoàng Thượng thật sự đối với Quế công công rất tốt, chuyện lớn như vậy mà cũng có thể bỏ qua, Quế công công e rằng còn được người coi trọng hơn cả các vị Vương gia a.”
Có Thánh chỉ trong tay, nên cũng không cần phải sợ ai bắt gặp, Trần Đấu cùng với đám võ sĩ nghênh ngang áp giải đám Trù sư đi tới Hoa Phong Lâu, giao cho Lý Áp Bằng phụ trách. Do Tiếu Liên chưa quen với sức ép công việc nên chỉ làm nửa ngày rồi về nhà nghỉ ngơi, mọi chuyện giao lại cả cho Lý Áp Bằng. Khả năng làm việc của tên này thật đáng kinh ngạc, chỉ trong một thời gian ngắn đã thu xếp ổn thỏa tất cả.
Lý Áp Bằng thấy hắn mang tới hơn bốn mươi tên trù sư thì bị dọa đến nhảy dựng lên, khi nghe Trần Đấu nói tất cả đám ngự trù này đều là người ở đại nội trong Hoàng Cung, thì càng khiếp vía hơn, run giọng nói: “ Không thể tin được...Chuyện này thật là không thể tin được mà… Cùng lúc có thể mời được hơn bốn mươi ngự trù đến, ngay cả Vương gia, quan lớn đương triều cũng không có được năng lực lớn đến như vậy.”
Trần Đấu nghe vậy lấy làm đắc ý vô cùng, cười ha ha nói : “Như thế này thì tính là cái gì, ngươi xem đây là thứ gì.” Nói rồi, từ trong người lấy ra bảng hiệu được chính tay Khang Hy thủ bút, trịnh trọng quảng cáo: “Tửu quán này là do Hoàng Thượng phong hiệu, đây là biển hiệu do chính tay Hoàng Thượng viết, trong ngày mai ngươi tìm một thợ tay nghề giỏi, khắc thành một biển hiệu lớn…Làm xong đem treo ở giữa tiền sảnh. ”
Lý Áp Bằng cả đời chưa bao giờ gặp qua loại chuyện như thế này, ba hồn thì mất đến bảy vía, lúng ta lúng túng chẳng biết nên làm như thế nào, cuối cùng quỳ xụp xuống trước mặt Trần Đấu, dập đầu lạy ba cái , rồi mới đưa hai tay tiếp lấy, giọng run run: “Cái.... cái....này.....này đúng là do Hoàng Thượng viết?”
Trần Đấu cười cười gật đầu…Lý Áp Bằng đầu lưỡi cứng đơ phải duỗi duỗi vài cái mới nói tiếp được: “Biển hiệu là do Hoàng Thượng thủ bút, lại còn cử ngự trù đến, chẳng lẽ tửu lâu này là do Hoàng Thượng mở?” Trần Đấu nghe vậy không nhịn được, cười ngoác mồm ra, một lúc sau mới nói: “Ngươi biết được là tốt, vì vậy phải lo làm việc cho cẩn thận.”
Lý Áp Bằng lắp bắp, thần trí như để trên mây, giọng nói pha chút ngẹn ngào: “Thật là nằm mơ cũng không thể tưởng được… Lão già như ta lại có được phúc khí như vậy, được đi theo buôn bán với Hoàng Thượng lão gia tử, nếu tổ tiên của ta trên trời cao mà biết được không biết là sẽ vui mừng đến thế nào….”
Trương Đức Biểu thấy bên tửu lâu đông đúc náo nhiệt, liền từ bên sòng bài chạy sang hóng chuyện, tới cửa liền tròn mắt hỏi: “Quế Huynh đệ, Sao nhiều người vậy, xảy ra chuyện gì?” Trần Đấu cười nói: “Hoàng Thượng cử ít ngự trù tới tửu lâu làm đầu bếp.”
Trương Đức Biểu vốn biết hắn có ý chiêu mộ mấy Trù sư từ Ngự thiện phòng, chỉ là không nghĩ tới chính tay Hoàng Thượng đi cấp cho hắn, càng không thể tưởng được hắn lại moi ra lắm ngự trù như vậy, kinh hãi đến toát mồ hôi: “Tên gia hỏa nhà ngươi thật là giỏi, Hoàng Thượng biết ngươi mở tửu lâu đã không trách, ngược lại còn phái Trù sưtới làm cho ngươi, không biết đây là loại ân điển gì? ” Trần Đấu cười nói: “Nếu không phải tiểu tử Ngô Lương Phụ kia tố cáo, ta còn không có vận khí tốt vậy đâu.”
Trương Đức Biểu nghe vậy cả giận, hừ lạnh: “ Tổ bà nó, Con lừa bị thiến này lá gan cũng thật quá lớn… A...! Quế đệ, là ta nói là nói tên tiểu tử Ngô Lương Phụ kia.” Trần Đấu nghe vậy mới hiểu được gã cho hắn là thái giám, sợ hắn hiểu lầm, tuy nhiên tên này mắng Ngô Lương Phụ như vậy cũng làm cho hắn cảm thấy khó chịu, khoát tay nói: “ Không có gì… đệ biết huynh mắng hắn.”
Trương Đức Biểu lúc này mới nói tiếp: “Tiểu tử này đúng là không biết thức thời, lúc trước Hoàng đế Thuận Trị còn trị vì, hắn chưởng quản mười ba nha môn, quyền cao chức trọng nên mọi người đều sợ hắn. Nhưng hiện tại là triều đại nào chứ? là triều đại của Khang Hy hoàng đế a!... Hoàng Thượng nếu không vừa mắt hắn, quyền cai quản mười ba nha môn cũng sẽ tước bỏ, hắn hiện tại làm gì còn chút thế lực nào, lại dám phạm vào chúng ta, huynh đệ ngươi đừng lo lắng, nếu có cơ hội ta sẽ xử lý hắn.”
Thấy Trương Đức Biểu muốn đi thu thập Ngô Lương Phụ, chính là hợp ý hắn, chỉ là tiểu tử này nhát gan, chỉ có mỗi trình giả chết là cao siêu, vị tất đã làm nên trò trống gì? Nghĩ vậy hắn liền nói cho qua chuyện: “Như thế thì làm phiền ca ca rồi.” Trương Đức Biểu lại rất lấy làm đắc ý, bộ dáng như việc này đối với gã dễ như lấy đồ trong túi vậy: “Quế đệ yên tâm, việc này cứ giao cho ta xử lý.”
Trần Đấu khoát tay nói: “Việc này không cần gấp, cứ tạm gác lại đã. Đệ hiện có việc muốn ca đi làm. ..Ngày mai ca hãy chọn trong đám nha hoàn được chia của các huynh đệ, lấy ra sáu mươi người trẻ tuổi, ưa nhìn một chút. Đưa đến đây giao cho Lý chưởng quỹ .” Trương Đức Biểu tròn mắt hỏi lại: “ Ủa, Cần nhiều nha hoàn như vậy để làm gì?” Lòng gã nghĩ thầm, không lẽ tên Lý Áp Bằng này trâu bò vậy sao? Những sáu mươi người a…
Trần Đấu cũng không hiểu tên kia đang nghĩ gì mà nom xấu xa vô cùng, cũng không để ý đến hắn nữa, quay qua Lý Áp Bằng nói: “ Trong tửu lầu của chúng ta, chức vụ hầu bàn đều do các tiểu cô nương đảm nhiệm. Trương đại ca sau khi đưa người tới, ngươi hãy nhanh chóng bắt đầu huấn luyện. Ừm, cũng may là phần lớn những cô nương này trước đây đều là thị nữ, cũng coi như có chút kinh nghiệm. Mặt khác đều cho các nàng mặt quần áo thống nhất một kiểu sườn xám đi… ”
Trương Đức Biểu xen vào nói: “Nơi này không phải là mở tửu lầu sao? Hay là làm kỹ viện ngầm ?” Trần Đấu bật cười ha ha: “Dùng nữ nhân làm hầu bàn thì nhất định phải là kỹ viện sao? Ai nói nữ tử không được làm hầu bàn, tửu lầu chúng ta tại kinh thành là siêu cấp xa hoa đại tửu lâu, vì sao không dùng nữ hầu bàn ?”
Hai người kia nghe hắn nói vậy thì lấy làm kinh ngạc không thôi. Lý Áp Bằng vân vê chòm râu nói: “Dùng nữ nhân làm hầu bàn, trước giờ cũng chưa từng nghe nói qua, chủ nhân ngài đã nghĩ như vậy, thì cứ thử một lần , nói không chừng lại thu được kết quả ngoài mong đợi.” Lý Áp Bằng tuy tuổi không còn nhỏ nhưng đầu óc không đến nỗi bảo thủ, có thể chấp nhận những chuyện mới mẻ. Trần đấu thầm nghĩ mình quả không có chọn sai người, tửu lầu giao cho gã quản lý hắn cũng yên tâm… Lấy ra một vạn hai ngân phiếu giao cho Lý Áp Bằng, để làm vốn lưu động cho Tửu lâu.
Về đến nhà, hắn nói với Tiểu Liên về chuyện nữ hầu bàn và ngự trù, Tiểu Liên đối với việc dùng ngự trù đến làm việc thì mãn ý vô cùng, riêng chuyện dùng nữ hầu bàn thì trong lòng có chút hoài nghi mục tiêu của hắn, Trần Đấu cũng cũng không có cách nào giải thích với nàng ngay được, nên đành mặc kệ cho qua. Rồi nàng ta sẽ sớm thấy tác dụng mà.
Mấy ngày kế tiếp Trần Đầu tha hồ mà thoải mái nghỉ ngơi, tửu lâu thì có Lý Áp Bằng quản lý, còn có thêm Tiểu Liên thường xuyên đến giải quyết mọi chuyện, nếu có vấn đề khó giải quyết thì buổi tối về nhà tìm hắn thương lượng. Hắn ngoại trừ ban ngày phải bên ở bên cạnh Hoàng Thượng , còn thời gian khác thì lại đi dạo trong thành, hoặc đến trà lâu nghe ngâm thơ. Nghĩ lại cũng cảm thấy thật là buồn cười, ở thời đại này cũng chỉ có mấy cái trò giải trí như vậy, tại trà lâu mà cũng có khi chứng kiến được mấy tiểu cô nương xinh đẹp, khiêu khiêu khích khích làm dâm ý trong lòng hắn nổi dậy không ngớt.
Trần Đấu trong lòng thầm nghĩ có thể Thiên Địa Hội sẽ cho người âm thầm theo sau hắn, chẳng qua một khi bọn họ đã không tới tìm thì hắn càng thấy thoải mái nhàn hạ. Nói thật, trên người có nhiều bạc như vậy, chẳng cần nói đến Vi Tiểu Bảo, đến như Trần Đấu đều muốn đi ra ngoài trêu hoa nghẹo nguyệt.
Qua được mấy ngày , Tiểu Liên nói cho hắn biết, tửu lâu không còn có vấn đề gì nữa, có thể khai trương. Ngày thứ hai hắn liền đi tới tửu lâu, lúc này Lý Áp Bằng đang cặm cụi ngồi viết thực đơn, thấy Trần Đấu đến liền đưa cho hắn xem: “Những món ăn này đều là do đám ngự trù làm ra. Giá cả thì tiểu nhân với Nãi nãi cùng nhau thương lượng đưa ra.”
Trần Đấu nghe mà cảm thấy mơ mơ màng màng, lấy làm không hiểu hỏilại : “Nãi Nãi? Nàng ta là ai?” Lý Áp Bằng đỏ mặt vội la lên đáp: “Không phải nãi nãi của tiểu nhân, mà là chủ nhân nãi nãi.” Trần Đấu mới hiểu được hắn nói chính là Tiểu Liên, bật cười rộ lên.
Lý Áp Bằng nói tiếp: “Tiểu nhân cùng chủ nhân nãi nãi đã thương lượng qua, món ăn trong tửu lâu chúng ta đều là do ngự trù làm, nên tự nhiên đều phải đặc biệt hơn các tửu lâu khác… Cho nên định giá món ăn có cao hơn các nơi khác một chút, ngài nhìn xem có thích hợp hay không?”
Hắn ngẩng đầu ngó qua, bảng giá Lý Áp Bằng viết dao động từ mấy lượng đến hai mươi mấy lượng, món cao nhất cũng không vượt quá ba mươi lượng bạc , liền lắc đầu, thở dài: “Định giá như thế không thích hợp.” Lý Áp Bằng vội vàng nói: “Nếu thấy cao ta lại điều chỉnh giá thấp xuống tí nữa.” Trần Đấu hừ lạnh: “ Không phải cao, mà là rất thấp, ngươi điểu chỉnh cho giá cả toàn bộ món ăn lên gấp mười lần cho ta. ”
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế