Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 36: Thiên địa hội nghị sự
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Mao Thập Bát nghe Trần Đấu nói vậy, nhất thời hưng phấn cười rộ lên: "Hảo, hảo, đúng là thứ tốt … Mọi người chắc chắn sẽ rất vui mừng, hắc hắc…ca chắc chắn cũng được hưởng không ít phong quang a…." Nhìn bộ dáng hắn chỉ hận không được dẫn vị đệ đệ này đến Thiên địa hội ngay lập tức. Trần Đấu để hắn ngồi chờ ở tửu quán, đoạn chạy như bay về nhà, mang thủ cấp của Ngao Bái ra.
Mấy ngày hôm nay trời nóng, chiếc thùng đựng thủ cấp đã bắt đầu có mùi, hắn đành phải lấy vải bọc hai lần lại mới miễn cưỡng che được một chút.Nhìn thấy Tiểu Liên đang thẹn thùng đứng ở góc phòng, cũng không kịp nói lời nào, ôm lấy nàng hôn nhẹ một cái rồi gấp rút rời đi.
.
Quay trở lại tửu quán, Mao Thập Bát chẳng biết từ đâu kiếm được một chiếc xe ngựa, tự mình làm xa phu, kêu hắn lên ngồi ở phía sau. Trên đường đi hắn có nhắc đến Tiểu Liên, Trần Đấu mỉm cười, nói rằng đã thành thân với nàng. Mao Thập Bát thập phần phẫn nộ, mắng hắn làm thái giám mà lại đi cưới người ta, khiến Tiểu Liên một đời chịu khổ. ..Trần Đấu cũng mặc kệ, không muốn giải thích nhiều.
Rời khỏi kinh thành, lại chạy thêm vài dặm đường nữa, cuối cùng xe ngựa dừng lại trước một tiền trang, trước cửa có vài người đang đứng. Thấy cỗ xe ngựa đi tới, bên trong lại chạy ra thêm hai người nữa, nhận ra người đánh xe là Mao Thập Bát thì lớn tiếng hỏi: " Mao Thập Bát, ngươi chở thứ gì đến đây vậy?" Mao Thập Bát cười: "Trong xe là hảo huynh đệ của ta, hắn muốn gia nhập vào tổ chức của chúng ta." Hai người kia biến sắc, quát: "Hồ đồ!... Tổ chức của chúng ta ai muốn vào là vào được sao? " Nói xong bước tới, vén rèm xe lên. Trần Đấu chủ động bước ra, ôm quyền thi lễ: "Tiểu đệ Vi Tiểu Bảo, xin ra mắt các vị hảo hán Thiên địa hội." Người nọ kinh hãi kêu lên: "Là một tên thái giám?" Vừa dứt lời, bên trong lại lao ra năm sáu tên đại hán, vây quanh chiếc xe. Trần Đấu cũng bị hù cho nhảy dựng lên, chẳng biết nên làm thế nào cho phải. Lúc này một lão đạo nhân bỗng xuất hiện, điềm đạm hỏi: "Có chuyện gì?" Tên đại hán ban đầu vội chạy lại, cung kính nói: "Huyền Trinh đạo trưởng, là Mao Thập Bát dẫn theo một tên thái giám trở về, còn nói muốn cho hắn nhập hội."
Huyền Trinh đảo mắt nhìn thoáng qua Trần Đấu rồi hừ lạnh:: "Mao Thập Bát,ngươi làm vậy là có ý gì? Ngươi không nhớ môn quy của chúng ta sao?" Mao Thập Bát vội nhảy xuống xe, bước tới gần Huyền Trinh, nói nhỏ vào tai lão vài câu. Huyền Trinh nhất thời động dung, nói: "Mọi người vào bên trong, từ từ nói chuyện sau…Vị huynh đệ kia của ngươi xưng hô thế nào?" Mao Thập Bát nói: "Hắn tên là Vi Tiểu Bảo." Huyền Trinh quay lại phía Trần Đấu, ôm quyền thi lễ "Vi huynh đệ, mời vào uống trà… " Mấy tên hán tử đang vây quanh nghe vậy thì giật nảy mình, vội vàng dạt ra, lại còn có tên nhanh chân bước đến muốn đỡ hắn xuống xe. Trần Đấu mỉm cười đưa tay ngăn lại, đoạn bước xuống đi theo sau Huyền Trinh vào bên trong trang viên.
Huyền Trinh dẫn hắn đi vào một căn phòng nhỏ, lại sai người bưng trà nước cùng mấy món điểm tâm đến, để Mao Thập Bát ngồi lại tiếp chuyện rồi bước ra ngoài. Một hồi sau, đã thấy một đám người đứng ở xa xa chỉ trỏ bàn tán. Trần Đấu rất lấy làm đắc chí, gác chân chữ ngủ, thong thả ăn điểm tâm… Bộ dáng thập phần tiêu sái. Mao Thập Bát cũng hưng phấn cười cười: "Đệ quả là rất phong quang nha, ca ca đây cũng được hưởng phúc lây…"
Không bao lâu sau một người tiến vào, nói nhỏ vài câu với Mao Thập Bát. ..Mao Thập Bát quay qua lưỡng lự nói: "Đệ đệ, giao thủ cấp của Ngao Bái cho chúng ta được không?." Trần Đấu khoát tay, ra vẻ tùy tiện: " Chuyện này thì có gì chứ? Thứ này đối với đệ cũng vô dụng mà…" Kỳ thật thủ cấp của tên Ngao Bái này đối với hắn thập phần quan trọng. Nhờ đó mà hắn đã cưới được Tiểu Liên, về phần Dung Nhi thì cũng thiếu chút nữa đã “ăn” được nàng, nhưng về sau còn nhiều cơ hội mà…. Tên Ngao Bái này không biết hại chết bao nhiêu người rồi, nếu cứ ôm lấy thủ cấp của hắn đi đổi lấy mĩ nữ, tiền bạc… há chẳng phải sướng lắm ru? Chỉ hận ở thời cổ đại không có tủ lạnh, thêm vài ngày nữa e rằng cái thủ cấp này sẽ rữa nát ra, đến cả cha mẹ của hắn cũng không nhận được ấy chứ… Chi bằng thuận thế cứ giao nó ra, biết đâu lại chiếm được cảm tình của đám người Thiên địa hội…
Người nọ có vẻ cảm kích vô cùng, cúi đầu tạ ơn, đoạn cầm lấy thủ cấp Ngao Bái rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Lát sau, một tiếng chuông lớn ngân lên, vô số người từ khắp nơi đổ về hướng đó. Mao Thập Bát vốn cũng muốn đi, do dự một hồi, lại ngồi xuống, quay qua nói với Trần Đấu: " Thanh âm này là tín hiệu để triệu tập các huynh đệ Thiên địa hội, bình thường hiếm khi nghe được…" Trần Đấu cười gượng: "Đệ không sao, huynh cứ đi đi, đệ ở đây ăn thêm chút điểm tâm." Mao Thập Bát lắc đầu: "Ài… Dù sao cũng không có việc gì , Huyền Trinh đạo trưởng muốn huynh ở lại bồi tiếp đệ, không đi cũng chả sao. "
Ngồi trong phòng rỗi rãi, Trần Đấu liền hỏi Mao Thập Bát sơ lược tình hình của Thiên địa hội. Ai dè hỏi gì cũng lắc đầu không biết…Xem ra đại hiệp Mao Thập Bát này tại thiên địa hội cũng chỉ là tay tiểu tốt mà thôi.
Không còn hứng thú nói chuyện nữa, Trần Đấu chậm rãi ngồi ăn điểm tâm… Cũng không biết qua bao lâu, một gã hán tử bỗng bước vào, ôm quyền thi lễ: "Vi đại hiệp, mời ngài tới đại đường nói chuyện..." Trần Đấu đứng lên, đi theo hắn tiến vào đại đường, Mao Thập Bát lẽo đẽo bước theo sau.
Vừa vào trong phòng, chỉ thấy một đám người đã đứng ở đó, trên đầu mỗi người đều chít khăn tang trắng, lưng buộc bạch đái, tựa hồ đang bàn luận chuyện gì đó. Bên trong đại sảnh là một chiếc linh đường, thủ cấp của Ngao Bái được đặt ở phía trên hương án, xem ra là đang tế bái tiền nhiệm hương chủ đã tạ thế. Trước cửa là một hán tử, thấy hai người tiến vào liền đưa cho người một bộ đồ tang, Mao Thập Bát chít chiếc khăn tang lên đầu rồi buộc dải lụa trắng vào thắt lưng, Trần Đấu cũng bắt chước làm theo.
Đám người trong đại sảnh thấy hắn liền xôn xao cả lên, Huyền Trinh cao giọng nói đến: "Vị này Vi huynh đệ, chúng ta hãy tạm ngừng tranh luận đã, để bần đạo hỏi hắn mấy chuyện rồi sẽ định đoạt sau." Giọng nói của lão sang sảng như chuông đồng, át hết mọi thanh âm ồn ào trong đại sảnh. Đây chính là nội công thâm hậu sao? So với dàn loa âm thanh nổi còn ghê gớm hơn nha… Trần Đấu nghĩ thầm trong bụng. Nhất thời mọi người im phăng phắc, đưa mắt ngó chằm chằm khiến hắn nhột nhạt cả người. Huyền Trinh lại nói: "Vi huynh đệ, xin mời bước lên đây, chúng ta có vài vấn đề muốn thỉnh giáo ngài. " Trần Đấu đấu nghiến răng bước lên phía trước, đâm lao thì phải theo lao… hắn không còn đường lui nữa rồi.
Huyền Trinh chờ hắn đến gần mới nói: "Vi huynh đệ, mọi người đều thắc mắc… Ngao Bái là Mãn thanh đệ nhất dũng sĩ, ngài làm sao mà giết được hắn? ." Trần Đấu hắng giọng rồi bắt đầu “phun châu nhả ngọc”, so với những cao nhân kể chuyện lão luyện ngoài đường thì không thua kém là bao. Từ việc lập kế hoạch dụ dỗ rồi đến việc suất lĩnh đám thái giám, võ sĩ giao đấu với Ngao Bái, Mãn thanh đệ nhất dũng sĩ ghê gớm hung mãnh cỡ nào, bao nhiêu người tử nạn ra làm sao… Cuối cùng phải dùng đến tuyệt học thiếu lâm tự Đại từ đại bi thiên diệp chưởng hàng phục ma đầu… nhất nhất thuật lại, qua miệng của hắn lại càng thêm kinh thần khiếp quỷ khiến cho ai nấy đều say mê lắng nghe, đến đoạn gay cấn thì trợn mắt há mồm, kinh hãi đến toát cả mồ hôi.
Đại điện lặng ngắt như tờ, hơn nữa ngày không có ai nói được tiếng nào… Mãi lâu sau Huyền Trinh đạo trưởng mới sực tỉnh lại, đưa mắt nhìn mọi người: "Các huynh đệ, nên làm thế nào bây giờ?." Một giọng nói cất lên: " Huynh đệ chúng ta tại bài vị của tiền nhiệm hương chủ phát thệ, ai có thể giết chết Ngao Bái chúng ta sẽ tôn hắn lên làm tân hương chủ. Nay vị huynh đệ này đã giết chết được tên ác tặc đó, chúng ta hãy cứ theo đó mà làm thôi. " bên cạnh Huyền Trinh, một hán tử bỗng đứng ra quát: " Hoang đường!...Tên này rõ ràng là một thái giám, Thiên địa hội chúng ta sao có thể để hắn làm hương chủ được? nếu chuyện này truyền ra, chúng ta còn mặt mũi nào nữa? " Trần Đấu thầm ghi hận trong lòng: " Tổ bà nhà ngươi chứ, đợi đấy, Lão tử lên làm hương chủ sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi…." Lúc này trong đám đông lại có người phản đối: "Hừ, Cổ lão lục… Chẳng qua lão muốn muội phu của lão lên làm hương chủ chứ gì? Ta khinh!..."
Thì ra gã kia chính là Cổ lão lục , nghe vậy thì tức giận đến râu tóc dựng ngược, thét rầm lên: "Thôi hạt tử, ngươi sủa nhăng cái gì đó? Quan phu tử mà ngươi cũng không phục sao?... " Bên kia Thôi hạt tử cũng không kém : " Hừ, đúng là đồ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, tưởng ta sợ ngươi sao? Đánh thì đánh, kẻ nào ko dám chính là con rùa đen kiếp. " Mọi người nhao nhao lao vào khuyên giải, mãi một lúc lâu sau mới ngừng được.
Trong đám đông một người chậm rãi bước ra, thân hình khôi vĩ, khuôn mặt đỏ hồng, râu dài ngang ngực nhìn uy mãnh vô cùng. Trần Đấu nghĩ thầm, không phải Quan phu tử đó chứ? Người này đúng thật là Quan phu tử, hắn vuốt vuốt bộ râu dài, nói: "Các vị huynh đệ , nên lấy hòa khí làm đầu…Ai làm hương chủ, chúng ta sẽ từ từ thương nghị sau… Cái chính là nếu để chức vụ này cho một tiểu thái giám lên làm, quả thực sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Thiên địa hội chúng ta… " Đám đông đều gật đầu khen phải, ngay cả Thôi hạt tử cũng không nói gì nữa. Quan phu tử thấy tất cả mọi người đều đồng ý với ý kiến của hắn, có vẻ rất hài lòng, quay qua vị đại hán bên cạnh hỏi: "Lý huynh, ý của huynh ra sao? " Đại hán họ lý trầm ngâm một lát rồi nói: " Ừm… vậy thì cứ theo ý của đệ đi… "
Trần Đấu thấy vậy sốt ruột vô cùng, định đứng lên tiết lộ mình chỉ là giả mạo thái giám mà thôi… Đột nhiên sau bên ngoài một hán tử chạy lại, lớn tiếng kêu lên: "Tổng đà chủ giá lâm! !"
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 37: Nhìn cái gì? Chưa bao giờ thấy người đẹp trai sao?
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Mọi người vừa nghe thấy tổng đà chủ đến, lập tức bước ra nghênh đón. Trần Đấu liếc mắt để ý thấy Huyền Trinh kích động đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, Mao Thập Bát thì không thấy bóng dáng đâu nữa, thản nhiên bỏ mặc đệ đệ của mình… Hừ, tên gia hỏa này thật không có chút nghĩa khí nào… Nghĩ đến đây làm hắn không khỏi lắc đầu thở dài. Thoáng cái, mọi người đã đi hết…Trong đại sảnh chỉ còn lại mình hắn, ánh nến trong phòng leo lét lay động, bóng người trên hương án dường như sống lại, nhe nanh trừng mắt khiến hắn rợn cả sống lưng, vội vàng chạy ra ngoài.
Mọi người đều ra sân, chuẩn bị nghênh đón tổng đà chủ. Trần Đấu tìm tới tìm lui cũng không thấy bóng dáng của Mao Thập Bát đâu, tên gia hỏa này đúng là lặn kĩ thật. Lúc này có vài con khoái mã chạy tới, Huyền Trinh, Quan Phu Tử cùng bước lên… Mấy hán tử nhảy xuống ngựa, nói: "Tổng đà chủ cùng Quan An Cơ, Huyền Thực đạo trưởng, Kỳ Bưu Thanh với vài người nữa đang hội tụ ở phía trước." Mấy người này nghe vậy mừng rỡ, xoay người lên ngựa, phóng đi như bay. Cảnh tượng này thập phần quen thuộc, trong nguyên tác có nói tới, chút nữa thể nào cũng triệu hồi hắn. Tên gia hỏa Mao Thập Bát chạy đâu không biết, nếu không được diện kiến tổng đà chủ cũng là đáng đời.
Quả nhiên không lâu sau, hai hán tử cưỡi khoái mã phi tới, nói: "Tổng đà chủ cho mời Mao Thâp Bát, Vi huynh đệ…." Mao Thập Bát không hiểu từ đâu chui ra, gào to lên: "Tổng đà chủ muốn gặp ta! Tổng đà chủ muốn gặp ta!..." Sau đó liền quay lại cười đắc ý: "Các vị huynh đệ, ta đi trước vậy..." Trần Đấu thầm nghĩ, nếu không phải có ta, cả đời này ngươi đừng mong được Trần Cận Nam triệu kiến. Lúc này có người dắt một con ngựa đến, Trần Đấu liền xoay người nhảy lên ngựa, cũng không thèm để ý đến hắn, thúc ngựa chạy theo hán tử phía trước. Mao Thập Bát vội vàng theo sau, không ngừng kêu lên: "Vi đệ, từ từ đợi ta với…."
Hai hán tử dẫn đường phía trước, đi được chừng hai mươi dặm, tới một trang viện nhỏ… Ngoài cửa một gã hán tử đợi sẵn, thấy mấy người đến liền vung tay gõ ba lần vào cánh cửa… Từ bên trong, Quan phu tử, Huyền trinh bước ra, ôm quyền nói: "Vi huynh đệ, mời vào bên trong uống trà… Mao Thập Bát, tổng đà chủ muốn gặp ngươi." Mao Thập Bát nghe vậy thì hưng phấn đến đỏ cả mặt, vội vàng nhảy xuống ngựa chạy vọt vào. Mấy người Huyền Trinh thấy vậy không khỏi lắc đầu, cười cười… Vi Tiểu Bảo thì ngược lại, bộ dáng ung dung vô cùng. Hắn kéo dây cương dừng lại, đoạn từ từ xuống ngựa… Cả bọn tiến vào một tiền trang, lát sau tới một gian đại sảnh… Một gã hán tử bưng trà lên, Trần Đấu chậm rãi ngồi uống trà, nhưng nội tâm thì hồi hộp vô cùng.
Không bao lâu sau, một gã lão già bước vào, ôm quyền thi lễ: "Vi huynh đệ, tổng đà chủ muốn gặp ngài… Mời ngài đi theo ta…." Trần Đấu đứng dậy đi theo lão già, tới một gian phòng nhỏ. Lão già đẩy cửa phòng: "Tổng đà chủ, Vi huynh đệ tới rồi." Nói đoạn lùi lại, đưa tay ra dấu mời Trần Đấu vào. Hắn chỉnh lại quần áo, ưỡn thẳng lưng, hít sâu một hơi đoạn từ từ bước vào.
Trong phòng, mấy người Huyền Trinh đang khoanh tay đứng ở đó, chính giữa là một vị trung niên thư sinh…Người này mặc áo dài mầu xanh, khuôn mặt tuấn lãng, ánh mắt sắc bén, như rồng như phượng…Đúng là nhân vật truyền kỳ được mô tả trong truyền thuyết… Trần Cận Nam. Vị tổng đà chủ Thiên địa hội thấy hắn, mỉm cười nhẹ nhàng: " Tiểu huynh đệ, mời ngồi." Đoạn giơ tay chỉ một chiếc ghế, rồi bước đến một chiếc ghế khác ở phía trên chậm rãi ngồi xuống. Trần Đấu tới thời đại này cũng được khá lâu rồi, đã biết được ít nhiều quy củ. Chủ nhân chưa ngồi xuống, thì bản thân cũng đừng dại dột mà ngồi trước. Bây giờ thấy Trần Cận Nam đã yên vị rồi, hắn cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống.
Trần Cận Nam cười nói: "Nghe Mao Thập Bát nói, Tiểu huynh đệ đã giết được Ngao Bái, tên này vốn là đại cừu nhân của bản bang… Không biết có thể kể lại cho ta tình hình lúc đó được không?" Trần Đấu lập tức thuật lại, từ việc tương kế tự kế đến tình trạng thảm liệt của cuộc chiến… Lần này hắn không dám ba hoa khoác lác nữa, thành thành thật thật kể lại tường tận. Vừa nãy bốc phét với bọn Huyền Trinh, hắn nói tự mình xông ra, vẫn chưa nhắc tới Hải Đại Phú.
Trần Cận Nam tựa hồ cũng không biết nhân vật Hải Đại Phú này, cẩn thận hỏi han tình huống lúc đó…Biết được Hải Đại Phú đã chết lúc giao chiến, Trần Cận Nam tỏ ra tiếc hận vô cùng: "Vị Hải công công này quả thật là cao thủ, đáng tiếc lại bị Ngao Bái sát hại." Trần Đấu thở dài nói: " Hải công công nếu gắng gượng thêm một thời gian nữa, công phu của người sẽ không đến nỗi bị mai một." Trần Cận Nam hỏi lại: "Vi huynh đệ thụ giáo võ công từ Hải công công?" Trần Đấu thành thật nói: " Tại hạ phúc nhỏ, chỉ được người chỉ điểm cho một chút… Võ công thì chỉ học được một bộ Đại Từ Đại Bi Thiên Diệp Chưởng, nhưng cũng thiếu sót, không học được toàn bộ." Trần Cận Nam có vẻ rất hứng thú, bảo hắn thi triển thử xem… Trần Đấu gật đầu, liền sử ra một chiêu, chỉ thấy chưởng ảnh như lá rụng mùa thu, bàn tay tựa như vờn như múa, quả thực cũng có vài phần thành tựu.
Thi triển xong hắn nhẹ nhàng thu tay lại, bộ dáng như một vị đại tông sư, tự mãn liếc nhìn mọi người. Bọn Huyền Trinh không nghờ tên thái giám này còn nhỏ tuổi mà võ công lại ghê gớm như vậy, không khỏi rung động một hồi… Trần Cận Nam không nói gì, suy tư một lúc rồi nói: "Theo ngươi kể lại, xem ra Hải Đại Phú giao đấu cùng Ngao Bái, tựa hồ như hắn xuất thân từ Không Động phái, nhưng chẳng biết vì sao dạy ngươi võ công Thiếu Lâm tự? Hơn nữa bộ chưởng pháp này tuy rằng cao thâm nhưng lại ôn hòa, lấy từ bi là chính, không thể đả thương người." Biết được không thể giấu diếm vị kỳ nhân này, Trần Đấu đành thành thực nói: "Bộ này chưởng pháp là Hải công công dạy tại hạ, vốn dùng để cùng Hoàng Thượng luận võ. Hải công công sợ tại hạ Hoàng Thượng làm bị thương, bởi vậy chỉ truyền cho Đại Từ Đại Bi Thiên Diệp Chưởng…" Hắn cũng thuật lại việc quen biết với Khang Hi thế nào, hai người mỗi ngày luận võ ra sao.... Trần Cận Nam “à” một tiếng, gật gù nói: " Ra là vậy…Trách không được Hải Đại Phú chỉ có truyền cho ngươi bộ chưởng pháp này, quả nhiên tài trí hơn người, chỉ tiếc ta không có duyên gặp mặt... ."
Trần Cận Nam thở dài một hồi, lại hỏi: "Ta thấy tiểu huynh đệ lúc sử dụng bộ chưởng pháp này, tựa hồ cũng luyện qua một chút nội lực cùng thủ pháp điểm huyệt? " Trần Đấu gật đầu thừa nhận:" Đúng là vậy, Hải công công dạy tại hạ Thiếu Lâm nội công tâm pháp cùng một chút yếu quyết điểm huyệt". Trần Cận Nam “ừm” một tiếng: "Tiểu huynh đệ tuổi còn nhỏ mà có thể thể lĩnh ngộ được nhiều như vậy, chỉ là vận dụng chưa được thành thạo. Nếu chăm chỉ luyện tập, sau này ắt trở thành một hảo thủ…" Trần Đấu nghe vậy kích động vô cùng, muốn quỳ xuống bái sư, nhưng nhìn lại thấy Vị tổng đà chủ kia vẫn trầm ngâm suy nghĩ, không khỏi âm thầm sốt ruột. Trần Cận Nam cúi đầu suy tư trong chốc lát, tựa hồ phân vân chuyện gì.. Hằn là muốn thu ta làm đồ đệ, nhưng lại ngại thân phận thái giám của ta… Nghĩ đến đây hắn khẩn trương đến toát cả mồ hôi…
Một hồi lâu, Trần Cận Nam ngẩng đầu lên, hỏi: "Vi huynh đệ, ngươi chấp nhận mạo hiểm lẻn vào cung, ám sát đệ nhất dũng sĩ Ngao Bái, nghe mao Mao Thập Bát nói chỉ vì một nữ tử tương ngộ ở ven đường… Việc này là sự thật?"
Trần Đấu thấy hắn không đề cấp đến chuyện thu đồ đệ, cảm thấy vô cùng thất vọng. Cũng không biết trả lời làm sao…Nếu nói chỉ vì một nữ tử xa lạ mà mạo hiểm cả tính mạng, thế nào người khác cũng không thể tin được. Mà nói vì tương lai sẽ gặp được Song Nhi, e rằng sẽ bị cho là thần kinh mất.
Suy nghĩ một hồi, hắn đánh phải nói dối: "Thực không phải vậy, trước kia taị hạ muốn làm nàng ta vui mới nói thế… Sau này kết hôn rồi, mối thù của nàng cũng là mối thù của tại hạ, bởi vậy mới vào cung làm thái giám." Trần Cận Nam chấn động, nói: "Không thể tưởng được Vi huynh đệ còn nhỏ tuổi nhỏ nhưng trọng tình nghĩa như vậy, vì một nữ tử mà dám vào cung làm... Làm thái giám…." Trần Đấu nghe vậy liền bật cười ha ha… Đám Huyền Trinh thấy vậy thì ngẩn ra… Tiểu thái giám này không phải phẫn hận đến phát điên rồi chứ?
Trần Đấu mỉm cười thần bí: "Tổng đà chủ,việc này có ẩn tình khác." Nói xong lại đảo mắt nhìn quanh, do dự không nói tiếp nữa. Trần Cận Nam hiểu ý, khoát tay ra hiệu, mọi người cực kì không tình nguyện cũng đành lui hết cả ra, đứng ở bên ngoài chờ đợi.
Đợi mọi người đi hết, Trần Cận Nam nói: "Vi huynh đệ có ẩn tình gì, giờ nói được rồi chứ?." Trần Đấu vẫn một bộ dáng thần bí, tới sát bên người, nhỏ giọng nói vào lỗ tai hắn: "Tại hạ, vốn chỉ là giả mạo thái giám mà thôi…"
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 38: Dung nhi, nàng ở đâu?
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Trần Cận Nam vừa nghe hắn nói là thái giám giả, kinh ngạc đến mức hai chân liền mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống mặt đất. Vị tổng đà chủ này vội vàng ưỡn thằng lưng, sau rồi mừng rỡ như điên, một tay ôm lấy người hắn nhấc bổng lên quay vài vòng, vừa xoay vừa cười rộ lên: “ha ha… Được rồi, tiểu huynh đệ, ngươi làm rất được…”
Một hồi lâu sau mới đặt Trần Đấu xuống, đoạn đi đi lại lại quanh phòng, miệng không ngừng lẩm nhẩm: " Tốt… Thật tốt quá…Chuyện Thanh Mộc Đường có thể giải quyết được rồi…!" Đột nhiên ông dừng lại, bước lại gần Trần Đấu , sờ sờ nắn nắn tựa hồ muốn kiểm tra cốt cách của hắn. Bất thình lình, cánh tay vung lên, nhanh như thiểm điện chụp vào hạ hạ bộ của Trần Đấu, khiến hắn bị dọa cho nhảy dựng lên. Đương lúc còn kinh hãi chưa kịp phản ứng thì hạ thể đã bị Trần Cận Nam “ xâm hại” rồi… Vị tổng đà chủ này chiếm xong tiện nghi liền thu tay trở về, động tác như lưu thủy hành vân, tuyệt không có chút ngắt quãng nào, quả là không hổ là tuyệt đỉnh cao thủ, sờ vào chỗ kín của người khác mà cứ như không vậy, nếu ta mà học được chiêu này há chả phải một tay tha hồ thâu tóm mỹ nhân trong thiên hạ sao?
Nghĩ đến đây hắn kích động vô cùng, quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng kêu lên: "Trần tổng đà chủ, con...con....thỉnh người thu con làm đồ đệ, dạy đồ nhi công phu để hành hiệp trượng nghĩa, cứu giúp bá tánh trong thiên hạ…" Nói xong liền khẳng khái ngẩng đầu lên.
Trần Cận Nam liền dừng cước bộ, thấy Trần Đấu dập đầu liên tục,có điều vẫn thủy chung im lặng nửa ngày không nói lời nào, làm trán hắn đau nhức vô cùng. Muốn thi gan thì thi gan, hắn cũng không thèm dập dầu tiếp nữa, dứt khoát im lặng, cứ chây lỳ quỳ ở đó.Một hồi lâu sau Trần Cận Nam rốt cục mở miệng hỏi: "Ngươi thấy Thiên địa hội chúng ta thế nào?" Trần Đấu liền hít vào một hơi, ngẩng đầu lên nói: "Thiên địa hội mỗi người là anh hùng hảo hán, chuyên sát tham quan, vì dân chúng hành hiệp trượng nghĩa." Trần Cận Nam gật gật đầu, nói: "Cũng không tệ . .. Vậy ngươi có bằng lòng gia nhập Thiên địa hội hay không? "
Trần Đấu chỉ chờ cớ thế, mừng rỡ kêu lên: "Đồ nhi nguyện ý, đồ nhi nguyện ý." Trần Cận Nam nhíu mày: " Vừa rồi ngươi muốn bái ta làm thầy, thực ra cũng không phải muốn ngươi dập đầu hành lễ… Chẳng qua là đương phân vân không biết nên dạy ngươi cái gì?." Trần Đấu vậy thì kinh hãi, chả lẽ miếng cơm ngậm trong miệng lại trào ra ư? Ngữ khí trở nên gấp gáp: "Sư phụ … Xin hãy nhận đồ nhi làm đệ tử.. " Cũng không quản Trần Cận Nam có đáp ứng hay không, hùng hùng hổ hổ lạy lấy lạy để.
Trần Cận Nam bị hắn hù cho sợ run lên, đành thở dài nói: "Thôi được, Ta tạm thời thu ngươi làm đồ đệ vậy." Trần Đấu vô cùng mừng rỡ, lại không ngừng đập đầu nền gạch.. Trần Cận Nam phì cười: " Được rồi, được rồi…Ngươi cứ dập đầu thế còn gì là đầu nữa? Vi sư không muốn phí nội lực cứu ngươi đâu, đứng lên mà nói." Trần Đấu trong lòng chỉ mong Trần Cận Nam nói câu này, mừng rỡ đáp “Vi sư có lệnh, đồ nhi đâu dám không tuân theo…” nói đoạn lập tức bò dậy.
Trần Cận Nam chăm chú nhìn hắn, hồi lâu sau mới khẽ thở dài: " Bây giờ ngươi đã là đệ tử của ta rồi, ta cũng không giấu diếm ngươi nữa. Bản thân ta không phải là không muốn thâu nhận ngươi làm đồ đệ, chức vụ Hương chủ của Thanh Mộc đường hai năm nay bỏ trống, huynh đệ trong đó cũng vì cái chức Hương chủ này mà luôn xảy ra tranh chấp. Vì ngươi có công giết Ngao Bái, cho nên ta mới cho người gọi ngươi tới đây, cũng muốn cho người đảm nhận chức vụ Hương chủ này, điều này hợp với lời thề trước đây... Không ngờ khí gặp lại thấy ngươi căn cơ rất tốt, thật sự thích hợp để luyện võ, hơn nữa thấy ngươi nóng lòng bái sư, ta vốn định thu ngươi làm đệ tử chân truyền. Chỉ là công việc trong hội bận rộn, e là vi sư không có thời gian đến dạy ngươi." Trần Đấu vọt miệng nói chen vào: "Sư phụ chỉ cần dạy đệ tử độc chiêu tóm tiểu kê kê kia là xong." Nói thừa, hắn động lòng muốn bái sư chỉ vì chiêu thức siêu cấp vô địch này mà thôi. Trần Cận Nam cười nói: "Hồ đồ, đấy có phải là chiêu thức dùng để khắc địch đâu, ngươi học làm cái gì. Ngươi theo ta đi ra." Nói xong mở cửa phòng, rồi đi ra ngoài.
Trần Đấu nghe vậy cũng vội vàng đi theo, bên trong đại sảnh lúc này có khoảng hai mươi người, thấy hai người đi ra, lập tức đứng thẳng dậy. Trần Cận Nam hướng về phía mọi người ôm quyền, nói: "Hôm nay ta mới nhận một đồ đệ, chính là tiểu tử Vi Tiểu Bảo này." Mọi người “A” lên một tiếng, vừa kinh hãi vừa vui mừng, tới tấp chạy tới chúc mừng… Trần Cận Nam quay sang nói với hắn: "Tiểu Bảo, ngươi hãy tới bái kiến các vị huynh đệ thúc bá đi" Bất đắc dĩ, hắn đành phải hướng về phía đám người Huyền Trinh, quỳ xuống dập đầu hành lễ. Không ngờ chẳng ai dám nhận lễ của hắn, vài người xông về phía trước đỡ Trần Đấu dậy, luôn miệng nói: "Không được, không được… Đại lễ này bọn ta không dám nhận…" Hắn cũng chẳng có ý định lạy tạ gì cả, hôm nay lạy thế là đủ rồi, trán thiếu điều muốn bể ra… Bèn thuận thế đứng dậy.
Huyền Trinh là người linh mẫn, vội bước tới trước mặt Trần Đấu nói: "Đều là người nhà cả, khách khí làm gì… Để lão huynh giới thiệu đệ với các vị Hương chủ …" Nói đoạn liền giới thiệu hắn với các vị hương chủ trong sảnh, Trần Đấu thì luôn tay ôm quyền hành lễ. Đợi Huyền Trinh giới thiệu tới người thứ chín, hương chủ Lý Thức Khai của Hoành hóa đường, trong lòng hắn liền cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng càng nghĩ càng không hiểu tại sao lại như vậy. Không bao lâu Huyền Trinh đã đem tất cả mọi người giới thiệu một lần, nhưng hắn vẫn không tài nào nhớ hết được. Trần Cận Nam quay sang Quan Phu Tử nói: "Quan huynh đệ, ngươi chuẩn bị nghi thức cho Tiểu Bảo nhập hội đi, vì sự tình đột ngột, nên giản lược các thủ tục đi." Quan Phu Tử vâng một tiếng liền xoay người đi. Trong phòng liền trở nên im ắng.
Trần Đấu ngồi lại trong phòng, trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ miên man … Rõ ràng là có gì đó không ổn, rất quan trọng… Vì thế hắn liền lục lại trí nhớ trong đầu 1 lần, dường như là lúc nghe được Huyền Trinh giới thiệu đến hương chủ Hoành hóa đường, mới có ý niệm bất ổn như vậy, Hắn không ngừng lẩm nhẩm... Hoành hóa đường... Hoành hóa đường... Đúng rồi! Vương Đàm phụ thân Dung nhi không phải chính là người của Hoành hóa đường sao, nói không chừng Dung nhi cũng là người của Hoành hóa đường … Ông trời phù hộ, cuối cùng cũng nghe được chút tin tức về Dung Nhi . Nghĩ đến nàng, hắn cảm thấy kích động không thôi, vội vàng bước đến Lý Thức Khai đang đứng bên cạnh… Lão này đang mải mê huyên thuyên chém gió với hương chủ Huyền thủy đường Lâm Vĩnh Siêu. Trần Đấu nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo hắn, Lý Thức Khai quay đầu lại, Trần Đấu liền nói với hắn: "Lý hương chủ, tiểu đệ có chút việc muốn muốn thỉnh giáo huynh, chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?." Lý Thức Khai mỉm cười gật đầu, quay sang Lâm Vĩnh Siêu nói: "Xin lỗi Lâm hương chủ, đệ có chuyện riêng, chút nữa huynh đệ ta lại bàn luận chính sự tiếp." Nói đoạn, liền đi theo Trần Đấu đi tới chỗ khác.
Trần Đấu không nhịn được nữa, hỏi luôn: "Lý hương chủ, quý đường phải chăng là có một vị huynh đệ tên là Vương Đàm?" Lý thức Khai gật đầu: "Đúng vậy, Vương Đàm huynh là nòng cốt của Hoành hóa đường chúng ta, chỉ tiếc huynh ấy cùng với Ngô lão gia tử đều bị cẩu tặc Sử Tùng hãm hại, cũng may có Vi huynh đệ đem Sử Tùng giết chết, mới giúp chúng ta báo được đại cừu. Ta thật không biết nên tạ ơn Vi huynh đệ thế nào cho phải." Nói đoạn liền hướng Trần Đấu ôm quyền hành lễ. Hắn vội vàng ngăn lại, cười: " Sử tùng là một tên ác tặc, trừ khử hắn là việc kinh thiên địa nghĩa, huynh không nên khách sáo làm gì. Ài…Ý của đệ là muốn nói đến một người khác..." Nói đến đây hắn nhất thời do dự không biết nên mở miệng như thế nào cho phải. Lý Thức Khai mỉm cười: "Vi huynh đệ có gì cứ nói, không cần phải ngại." Trần Đấu thở ra một hơi rồi nói: "Là đệ muốn biết con gái Vương Đàm là Vương Dung nhi có ở Hoành hóa đường không?."
Lý Thức Khai nghe đến tên Vương Dung nhi, ngây ngốc một hồi, rồi khẽ thở dài: "Vương Dung nhi này quả thật là người của tệ Đường." Trần Đấu cảm thấy ngực như nóng lên, hưng phấn kêu lên: "Nàng ở nơi nào, nàng hiện tại ở đâu? Hảo ca ca, mau nói cho đệ biết nàng đang ở đâu?" Mọi người trong đại sảnh nghe hắn tự nhiên gào toáng lên, đều tò mò ngó qua…Trần Đấu cũng bất chấp mọi chuyện, túm lấy tay Lý thức Khai, gấp rút hỏi: "Lý Đại ca, nàng ở đâu, mau nói cho đệ…!"
Lý thức Khai nét mặt trở nên khó coi vô cùng: "Nàng hiện không có ở tệ Đường." Trần Đấu nhất thời cảm giác lạnh buốt cả người, hồi lâu sau mới khàn khàn nói: "Cái gì? Vậy nàng ở đâu? ngươi nói mau… Nói mau đi…" Lý thức Khai thở dài: "Sau khi Vương đàm chết, Vương Dung Nhi một mạch thẳng tiến kinh thành truy tìm Sử Tùng, có vài lần dùng bồ câu đưa thư đến tệ đường, muốn tệ đường vì cha của nàng báo thù. Đáng tiếc, lúc ấy mọi người đang phải giải quyết một chuyện vô cùng quan trọng tại Quý Châu, không thể phân thân mà tới giúp nàng được. Tệ đường truyền tin đến, ý muốn nàng trở về rồi từ từ tính kế báo thù sau. Không ngờ Vương Dung Nhi sốt ruột báo thù, không nghe theo mệnh lệnh của tệ đường, lặng lẽ xúi giục mấy huynh đệ trẻ tuổi của bản hội, đuổi tới kinh thành ám sát Sử Tùng. Sự tình về sau chắc Vi huynh đệ đã biết hết, mấy huynh đệ trẻ tuổi kia toàn bộ đều tử vong…Bọn họ đều có bối cảnh cả, Vương Dung Nhi sau khi trở về, bị mấy huynh đệ lão họp bàn muốn khai trừ nàng ra khỏi hội. Tuy có không cam lòng, ta cũng chỉ còn cách đuổi Dung Nhi ra khỏi Thiên địa hội mà thôi."
Nói tới đây, Lý thức Khai khóe mắt có chút ướt, thở khẽ ra một hơi: "Sau đó ta cũng phái người đi tìm, nhưng lại biệt tăm, không rõ tung tích nàng từ đó. " Nghe đến đây, Trần Đấu hét to một tiếng, cảm giác trước mắt tối sầm, từ từ ngã xuống.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 39: Hiên ngang tiến nhập giang hồ.
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Trong lúc hoảng hốt một bàn tay ấn mạnh vào huyệt nhân trung của Trần Đấu, Cơn đau dữ dội khiến hắn sực tỉnh, khi mở mắt ra đã thấy một đám người đang vây quanh. Trần Cận Nam ngồi cạnh hắn, ôn hòa hỏi: "Tiểu bảo, ngươi làm sao vậy?" Trần Đấu xoa xoa đầu, gượng cười: "Đồ nhi không sao…Có lẽ do nhiều ngày mệt mỏi, hơn nữa gần đây luyện công pháp quá độ, có thể là tẩu hỏa nhập ma ." Trần Cận Nam bèn nói: "Hải Đại Phú đã tử nạn rồi, ngươi đừng tự mình mày mò, rất dễ lầm đường lạc lối. Lát nữa vi sư sẽ bỏ ra một chút thời gian, chỉ điểm ngươi một chút." Hắn nghe vậy mừng quá vội vàng nói: "Đa tạ sư phụ…" Trần Cận Nam quan tâm hỏi: "Hương đường đã chuẩn bị xong, có điều nếu ngươi nếu không khoẻ, chúng ta ngày khác tái cử hành nghi thức cũng được ." Trần Đấu lắc đầu: "Sư phụ… Đồ nhi không sao …Chúng ta hãy bắt đầu đi."
Mọi người lục tục tiến vào hậu đường, Trần Đấu lùi lại phía sau đoàn người, quay đầu nhìn sang Lý thức Khai, thấy mặt hắn có nét hổ thẹn, cúi đầu không nói gì, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, tên Lý thức Khai này không phải cũng thích Dung Nhi chứ?
Nghi thức bắt đầu… Trần Đấu quỳ gối trước hương án, ngẩng đầu nhìn lên phía trên thấy bày bài vị của Thiên tử đại minh và Trịnh Thành Công, phía sau một đám người cũng nối tiếp quỳ theo hắn. Hương chủ Liên hoa đường Thái Đức Trung từ trên hương án lấy ra một đạo chiếu chỉ rồi bắt đầu tụng niệm. Trần Đấu dỏng tai lên nghe cả nửa ngày cũng chả hiểu chút nào. Cái này cũng không trách được hắn, phỏng chừng thứ mà lão kia tụng niệm chính là bát cổ văn, hắn là một thanh niên gương mẫu, cả ngày đọc văn học YY hiện đại, làm sao mà hiểu được mấy câu này.
Ngoài mặt thì ra bộ chăm chú lắng nghe, nhưng trong lòng tràn ngập hình ảnh của Dung Nhi…Vốn dĩ nàng có phụ thân, có các huynh đệ thiên địa hội bảo trợ, lại còn một đám thanh niên ngưỡng mộ, lý ra rất hạnh phúc…Nhưng bây giờ phụ thân đã chết, đám thanh niên kia cũng chết sạch, ngay cả Thiên địa hội cũng khai trừ nàng… Một thân một mình lẻ loi hiu quạnh, không nơi nương tựa, chẳng biết lưu lạc phương nào, cơm ăn đủ no, áo mặc đủ ấm không?Có kẻ xấu dám dễ nàng không, nếu bị người khi dễ, ai vì nàng xuất đầu? Ai có thể bảo hộ nàng? Hắn càng nghĩ càng thấy Dung nhi đáng thương, trong lòng cũng càng ngày càng cảm thấy đau khổ, nhất thời không nhịn được, khóc rống lên.
Mọi người thấy hắn tự nhiên khóc thét lên, lấy làm kinh ngạc vô cùng. Trần Cận Nam tiến lại gần, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu bảo, ngươi làm sao vậy?" Hắn cũng không biết giải thích thế nào, đành đáp bừa: " Là con nghĩ đến bản thân hôm nay được diện kiến những vị anh hùng Thiên địa hội, nay lại trở thành huynh đệ với nhau, quả thực không kìm được xúc động… " Trần Cận Nam mỉm cười hòa ái: " Hài tử ngốc, vậy phải nên cười mới đúng, khóc cái gì." Mọi người cũng đều mỉm cười, nhìn hắn với ánh mặt thập phần thân thiết.
Trần Cận Nam vốn lo lắng hắn thần kinh không ổn định, đang muốn bảo Thái Đức Trung tiến hành nhanh lên một chút, không ngờ Thái Đức Trung lại hiểu rõ, cầm trong tay một cuộn giấy trắng rồi nói: "Nghi thức nhập hội đã kết thúc, mang rượu lên…." Trần Cận Nam cười cười lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ngươi xem, thái bá bá yêu thương ngươi như thế nào kìa…Sợ ngươi mệt mỏi, nghi thức cử hành cũng quá đơn giản đi."
Tâm tình Trần Đấu lúc này cũng đỡ hơn rất nhiều, theo mọi người đứng dậy. Mã Siêu Hưng lấy ra một chén rượu lớn, mọi người lấy tiểu dao chích vào ngón tay rồi nhỏ máu vào trong chén. Tới lượt hắn, tay cầm dao nhưng không đâm xuống, quay qua Trần Cận Nam hỏi: "Sư phụ, đồ nhi dùng máu mũi không biết có được không?" Mọi người nghe vậy thì trố mắt, không hiểu ra làm sao… Trần Cận Nam cũng cười nói: "Lấy máu ở tay là được rồi, sao phải dụng máu mũi?" Hắn vội lấp liếm: " Là con sợ ngón tay nhỏ ít máu, không thể hiện được nhiệt huyết của mình, chi bằng cho một quyền vào mũi, như vậy chắc là chảy nhiều máu hơn…" Trần Cận Nam cùng mọi người nghe vậy ôm bụng cười bò, mãi sau mới nhịn được: "Đây chỉ là hình thức mà thôi, chỉ cần một giọt là đủ. Không cần khó khăn như vậy." Vừa nói ông vừa cầm lấy tiểu đao, kéo tay của hắn lại, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, không ngờ chẳng có chút cảm giác nào mà máu vẫn chảy ra từ đầu ngón tay.
Sau khi nhỏ máu vào trong chén rồi, mỗi người cùng uống một ngụm, nghi thức tế bái coi như đã xong. Trần Cận Nam hướng tới mọi người cao giọng nói: "Hai năm trước tiền nhiệm hương chủ Thanh mộc đường bị Ngao Bái hãm hại, ta nghe nói các vị huynh đệ của Thanh mộc đường từng lập huyết thệ ai giết được Ngao Bái sẽ được tôn làm hương chủ…Việc này có phải là sự thật?" Ai nầy đều gật đầu xác nhận, Trần Cận Nam hắng giọng nói tiếp: "Ngao Bái hiện đã bị đồ nhi của ta là Vi Tiểu Bảo giết chết... Vậy nên…" Nói tới đây Trần Cận Nam dừng lại, tựa hồ đang tìm từ thích hợp. lão đạo sĩ mũi trâu Huyền Trinh đạo hạnh vỗ mông ngựa cực kỳ cao thâm, mới nghe qua hiểu ngay ý đồ của tổng đà chủ, lớn tiếng nói: "Tổng đà chủ, Huyền Trinh nguyện phụng mệnh Vi Tiểu Bảo huynh đệ, cùng góp sức chấn hưng Thanh mộc đường." Đám người Quan An Cơ cũng nhao nhao phụ họa: "Thuộc hạ cũng cùng chung ý kiến với Huyền Trinh huynh… "
Trần Cận Nam mỉm cười: "Vậy từ nay Vi Tiểu Bảo sẽ chính thức tiếp nhận chức vụ hương chủ Thanh mộc đường, các huynh đệ cùng tới chào hỏiVi Hương chủ nào…."
Đám người Huyền Trinh, Quan An Cơ lần lượt bước tới hành lễ với Trần Đấu, hắn cũng nhất nhất đáp lễ lại. Một hồi sau đến lượt một hán tử nhỏ gầy bước đến, hắn cơ hồ bật cười ra tiếng, chỉ thấy người này dáng người thấp bé, đầu to, một đôi mắt hình tam giác liếc ngang liếc dọc, trên miệng là hai vệt râu đen đen nom hoạt kê không thể tả. Người này tiến đến trước mặt hắn vái chào, nói: "Thuộc hạ Tiền lão bản, xin bái kiến Vi hương chủ." Trần Đấu "A" một tiếng, hỏi lại: "Ngươi chính là Tiền lão bản?" Tiền lão bản giật mình, hỏi lại: "Đúng là thuộc hạ,Vi hương chủ biết ta sao?" Trần Đấu mỉm cười lấp liếm: " À không, là nghe tên ngươi thấy thú vị thôi… " Tiền lão bản nghe vậy không nói gì, lấy làm khó hiểu lui xuống.
Trần Đấu đọc qua nguyên tác của Kim Dung tiên sinh, nhớ rõ Tiền lão bản này đối nhân xử thế khôn khéo, lại là một tay buôn bán rất giỏi. Ta hiện nay đang muốn đầu tư, nhu cầu cấp bách là nhân tài, bây giờ đã có Tiền lão bản rồi… Hắc hắc, từ nay lão tử yên tâm ngồi đếm tiền rồi…
Cho đến người cuối cùng đên tiếp kiến, mắt thấy sắc trời đã tối muộn, Trần Cận Nam nói: "Tiểu bảo, ngươi còn phải hồi cung phải không?… Vậy ngươi hãy về sớm đi, ngày mai ta sẽ ghé qua bắt đầu dạy võ công cho ngươi." Trần Đấu quả thực cũng cảm thấy rất mệt mỏi, từ biệt mọi người đoạn cùng Huyền Trinh bước ra ngoài. Tới ngoại viên, vẫn thấy Mao Thập Bát đang đứng ngây ngốc chờ ở đó, gặp Trần Đấu đi ra vội vàng chạy đến hỏi: "Tiểu Bảo, thế nào rồi? Tổng đà chủ có đồng ý cho ngươi nhập hội không?" Không đợi hắn trả lời, Huyền Trinh liền nói: "Mao Thập Bát, ngươi đưa Vi Hương chủ trở về." Mao Thập Bát bị dọa cho nhảy dựng lên, hoảng vía hỏi lại: "Cái gì? Vi... Vi hương chủ?" Trần Đấu gật gật đầu, cười nói: "Mao Đại ca, về sau chúng ta là huynh đệ cùng một nhà rồi , tiểu đệ cái gì cũng không biết, ca ca cần phải chiếu cố nhiều hơn một chút nha..." Mao Thập Bát vẫn ngây ngốc không thôi, hai tròng mắt như muốn rớt ra. Nhìn hắn như vậy Trần Đấu không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn thân thiết kéo tay hắn bước ra ngoài. Tới cửa, đã thấy có người dắt hai con ngựa đến, hai người quay qua Huyền Trinh chào từ biệt đoạn nhảy lên ngựa rời đi.
Dọc đường đi Mao Thập Bát nhịn không được quay qua hỏi Trần Đấu về tình huống lúc đó, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì… Hắn cũng không muốn nhiều lời, chỉ nói Trần Cận Nam nhìn trúng thiên tư của mình, thu làm đồ đệ đồng thời cử lên làm hương chủ. Mao Thập Bát nghe xong một câu cũng không nói được, bộ dáng ngây ngốc vô cùng...
Về đến nhà hắn không nhịn được hưng phấn ôm chầm lấy Tiểu Liên quay vài vòng trên không, nàng ta thấy hắn như vậy không khỏi thắc mắc, hỏi xem có chuyện gi xảy ra…Trần Đấu cũng không dám nói thật, lấy ra một chuỗi hạt châu , cười cười: "Tiểu Liên, nhìn xem ta mang cái gì về này, đến đây để ta đeo cho nàng…." Tiểu Liên mặt đỏ ửng, ngoan ngoãn nhu thuận ngồi xuống bên giường. Trần Đấu vòng tay qua, đeo chuỗi hạt lên cổ nàng…Tiểu Liên vốn bình thường đã xinh đẹp, thêm chuỗi hạt lấp lánh như ánh sao, tựa hồ tiên nữ hạ phàm …Trần Đấu nhịn không được, ôm chầm lấy nàng, kéo lên giường. Tiểu Liên lấy tay đẩy ra, xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Hôm nay thiếp cảm thấy…Cảm thấy khó chịu trong người…Để qua mấy ngày nữa, liền có thể..." Trần Đấu ôn nhu vuốt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, sủng ái nói: "Liền có thể… cái gì?"
Tiểu Liên ngượng ngùng ôm lấy mặt đoạn chạy vội ra ngoài. Trần Đấu cười ha ha, cởi áo khoác định bụng sẽ ngủ một giấc đã đời, đột nhiên chạm tới nhuyễn giáp mặc bên trong, nhất thời nhớ tới một việc, kêu lên: "Tiểu Liên, mau tới đây… Ta có chuyện cần nhờ nàng…."
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 40: Sửa áo cho chàng.
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Tiểu Liên nhíu mày hỏi: " Là chuyện gì? " Trần Đấu cởi nhuyễn giáp ra nói: "Bộ y phục này có chút rộng, nàng có thể giúp ta sửa lại không?" Tiểu Liên đưa tay cầm lấy nhuyễn giáp, chăm chú quan sát hồi lâu rồi nói: "Bộ y phục này vừa nhẹ, vừa mềm, không biết là làm từ cái gì, để thiếp thử xem…" Nói xong liền đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau Tiểu Liên lại chạy trở về, trong tay cầm nhuyễn giáp cùng một cây kéo, miễn cưỡng hỏi: "Y phục này vừa nhẹ vừa mỏng, vì sao thiếp lại không cắt được nó?" Trần Đấu vội vỗ trán, thở dài: "Ài…ta quên chưa nói cho nàng biết… bộ y phục này được làm bằng chất liệu dẻo dai vô cùng, ngay cả đao thương cũng ngăn cản được, kéo tự nhiên không thể cắt nổi rồi." Tiểu Liên cả kinh hỏi lại: " Bộ y phục này thực là đao thương bất nhập? " Hắn gật gật đầu, vò đầu bứt tai đi đi lại lại mà vẫn không nghĩ được cách gì hay ho.
Tính của hắn đã nghĩ không ra thì cũng chẳng thèm nghĩ nữa, thở hắt ra một hơi: " Ài… Thôi quên đi, kệ nó… Ta mệt rồi, nghỉ ngơi chút đã. " Tiểu Liên “dạ” một tiếng rồi bước tới thay quần áo cho hắn. Khi cúi xuống cởi giày, nàng mới cởi được một chiếc liền thốt lên: "Huynh…Trong giầy có một ngọn trủy thủ này". Trần Đấu giật mình, đột nhiên nhớ tới ngọn chủy thủ này vốn là thần binh lợi khí, không gì không cắt được nhất thời mừng rỡ, nhảy bật lên: " Được rồi…Có biện pháp rồi…Chủy thủ này cực kỳ sắc bén, bảo y cũng có thể cắt mà."
Tiểu Liên bật cười xen vào: " Chàng mừng hơi sớm rồi, cho dù có thể cắt được, nhưng khi may thì làm thế nào? Bộ chàng cũng có một thanh kéo thần binh lợi khí à? " Trần Đấu nghe xong tiu nghỉu mặt mày. Tiểu Liên bụm miệng cười: " Kỳ thật thiếp đã nghĩ ra cách rồi, mình cứ dùng chủy thủ này đâm thành những lỗ nhỏ, rồi lại lấy mấy sợi tơ của bộ nhuyễn giáp này may vào… Vậy là được mà !." Trần Đấu mừng rỡ hét to một tiếng, ôm chầm lấy nàng, hôn chụt lên đôi má hồng hồng của nàng một cái: " Lão bà bảo bối của ta, nàng thật là giỏi a… Vậy mà cũng nghĩ ra được… " Tiểu Liên phì cười, lấy ngón tay điểm vào trán hắn, nói: "Là tướng công của muội cả ngày phải lo đại sự, không có thời gian để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này thôi… "
Nói đoạn nàng cũng không để phí thời gian, cầm nhuyễn giáp lên đo đo trên người hắn, đoạn để xuống bàn, một tay giữ chặt còn tay kia cầm chủy thủy bắt đầu rạch xuống. Nhuyễn giáp quả nhiên bền chắc phi thường, chủy thủ cho dù có cố hết sức mỗi lần cũng chỉ khía sâu vào một chút. Nhìn nàng tỉ mỉ làm một hồi, Trần Đấu cuối cùng mắt nhíu lại, lăn ra giường ngủ quên lúc nào không hay.
… …
Khi tỉnh dậy, nhìn sắc trời đã sáng rõ, bên cạnh Tiểu Liên còn đang bận rộn, khâu khâu vá vá. Thấy hắn ngồi dậy, mỉm cười nhẹ nhàng nói: " Tướng công, sao không nghỉ ngơi thêm một chút, làm gì thì làm, cũng nên chú ý bảo trọng thân thể một chút nha…" Trần Đấu trong lòng như có nhu tình mật ý, ôm chầm lấy nàng: " Nương tử ngoan… Cả đời này ta sẽ vĩnh viễn yêu thương, bảo vệ nàng…”
Nghe hắn nói vậy, lại được ôm vào lòng, Tiểu Liên toàn thân mềm nhũn, “ư” lên một tiếng, đôi má đỏ hồng như ướm nắng, sung sướng cười khiến mắt giống như một vầng trăng khuyết… Tình chàng ý thiếp một hồi, cuối cùng Tiểu Liên đứng dậy, cầm lấy bộ đem nhuyễn giáp hí hửng khoe với hắn: " Tướng công, sao nào? Có vừa lòng chàng không?" Còn có thể không hài lòng hay sao? Bộ nhuyễn giáp mới này vừa vặn vô cùng, mà còn thêm hai tay áo, hơn nữa cũng cùng chất liệu với nhuyễn giáp đang dùng. Hắn ngạc nhiên hỏi: " Hai ống tay áo này, là nàng lấy từ phần cắt đi rồi sửa lại ?" Tiểu Liên đắc ý gật gật đầu: " Hì hì…Thiếp còn làm thêm được mấy thứ nữa cơ. " Đoạn đặt nhuyễn giáp xuống bàn, lại lấy ra hai chiếc bao tay …
Trần Đấu trố mắt nhìn chằm chằm vào tay nàng, đây rõ ràng là hai cái bao tay nhuyễn giáp, Tiểu Liên nha đầu kia thủ pháp cũng quá tinh xảo a. Hắn vội vàng cầm lấy hai chiếc bao tay, cẩn thận quan sát. Chỉ thấy được chế tác cực kỳ tinh tế, các sợi tơ đan nhau chi chít không chừa một lỗ hổng nào, đưa tay xỏ vào thấy vừa vặn vô cùng, chẳng qua khi cử động ngón tay có đôi chút không thoải mái mà thôi. Trần Đấu cao hứng nói "Liên Nhi, nàng thật giỏi a… Nàng khéo tay như vậy mà sao ta không biết nhỉ?."
Tiểu Liên chúm chím cười: "Tay nghề của thiếp ra sao tướng công quên rồi sao? Ngay cả vết thương của Dung nhi tỷ tỷ cũng là do thiếp khâu lại mà… " Vừa nghe đến Dung Nhi , lòng hắn nhất thời trầm xuống. Tiểu Liên cũng phát giác nói sai lời, vội vàng an ủi: "Tướng công, chàng đừng buồn mà… Là thiếp sai rồi, không phải thiếp cố ý đâu..." Trần Đấu nhẹ nhàng kéo nàng lại, đặt nàng ngồi trên đùi, ôn nhu nói: "Tiểu Liên… Hôm qua ta có một chút tin tức của Dung nhi rồi ."
Tiểu Liên nghe hắn nói vậy, hưng phấn hỏi lại: "Tướng công, thật vậy sao? Thật tốt quá mà… Dung tỷ tỷ ở đâu? Chúng ta đi đón tỷ ấy trở về." Hắn thở dài, đem tin tức mà Lý Thức Khai đã kể thuật lại một lượt, còn chưa nói hết Tiểu Liên đã rơi lệ đầy mặt, bật khóc: "Dung tỷ tỷ thật đáng thương… Tiểu Bảo, chúng ta nhất định phải tìm được nàng, nếu có thể được cùng chung sống với tỷ ấy, muội tình nguyện làm thiếp…" Trần Đấu vỗ nhẹ lưng nàng: "Yên tâm đi, Nếu sau này tìm được Dung tỷ, chúng ta sẽ chung sống hạnh phúc với nhau, hai nàng sẽ thành một đôi tỷ muội tốt, không phân biệt lớn nhỏ… " Tiểu Liên không nén được đau xót, tựa đầu trên vai hắn khóc lớn lên.
Thấy nàng đau lòng như vậy, nhất thời lại không biết an ủi thế nào, đành để nàng khóc thêm một hồi… Lúc sau, hắn nhìn nhuyễn giáp trên giường nói: "Ài…Có bảo y, có bao tay rồi, nếu có thể có cả mũ nữa thì thật hoàn mỹ a… Nương tử, nàng khéo tay như vậy hãy làm cho ta một cái mũ nha, lão công đội lên đầu rồi thì không còn phải sợ ." Liên Nhi bụm miệng nói: "chàng cũng quá tham cơ, thiếp lấy từ hai bên lưng áo, cũng chỉ có thể làm như vậy, muốn làm mũ trừ phi đem cắt bớt vạt áo đi, nhưng như thế lại ảnh hưởng đến phần dưới…hích hích…Nếu không được bảo hộ sẽ rất nguy hiểm, vạn nhất bị cắt mất biến thành thái giám thì sao?." Nói xong cười khanh khách không ngừng.
Trần Đấu véo véo chiếc mũi xinh xắn của nàng: "Ta nếu biến thành thái giám thực, chỉ sợ nương tử so với ta còn khổ sở hơn rất nhiều." Tiểu Liên xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, cơ hồ miết ra cũng chảy nước, giãy ra khỏi lòng hắn, nói: " Chàng nhanh mặc thử xem có vừa không, rồi đi chỗ khác ấy, đừng có suốt ngày nghẹo thiếp thôi… " Nói xong hầu hạ hắn sửa sang y phục, đầu tóc.
Vào hoàng cung, lại nhớ đến ước hẹn với Trần Cận Nam, hắn ứng phó qua loa với Khang Hi rồi rời khỏi Ngự thư phòng. Không ngờ trên đường lại gặp Sách Ngạch Đồ, Tên này thấy hắn vội vàng gọi lại, chạy đến gần đoạn nhỏ giọng nói: " Quế đệ, ca ca tìm ngươi đã lâu." Lấm lét nhìn quanh xác định không có ai mới nói tiếp: " Chuyện đệ nhờ, huynh đã làm xong rồi…." Trần Đấu ngẩn người hỏi lại: " Là chuyện gì? " Sách Ngạch Đồ nói: " Trời ạ, còn gì nữa? Ngân phiếu đó, đệ mau về mà cất, thứ này ở trong cung rất dễ bị người khác phát hiện."
Trần Đấu đi cùng hắn hướng vào cung, vừa đi vừa hỏi: " Sao ca không cất ngân phiếu vào người ấy, còn sợ ai phát giác nữa? " Sách Ngạch Đồ bật cười, nói: " Quyế đệ sao vậy? Đệ cho là mấy trăm lượng bạc hay sao? Hơn năm mươi vạn ngân phiếu đó a, một cái hòm thật lớn may ra mới vừa được." Trần Đấu nghe xong mà bở vía, sao lại thế này, Kim Dung tiên sinh đâu có ghi trong nguyên tác là như vậy? Ghi có một tập ngân phiếu thôi mà? chẳng lẽ là ta lầm ? Hay tên gia hỏa Sách Ngạch Đồ này cố ý chơi mình, dùng cái thùng to như vậy đựng ngân phiếu, làm cho mọi người trong cung đều nghĩ hắn không chiếm dụng ngân lượng của Ngao Bái, tất cả đều do Quế công công công lấy đi…
Trong lòng mang theo nỗi nghi ngờ, hắn cùng Sách Ngạch Đồ bước nhanh về phòng. Khi đến cửa đã thấy hai gã võ sĩ đang đứng canh một chiếc rương lớn, ước chừng 3 thước. Trần Đấu mở cửa phòng ra, hai tên này khệ nên khiêng chiếc rương vào. Đợi đám võ sĩ lui ra ngoài, Sách Ngạch Đồ lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho hắn: " Quế đệ, đệ mở ra mà xem… " Trần Đấu loay hoay tra chìa khóa vào, ấn chốt mở ta…Chiếc rương bung lên, vật phẩm bên trong lộ ra khiến hắn sợ đến nhảy dựng lên….
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế