Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 41: Nhiều tiền quá, tiêu làm sao đây?
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Sách Ngạch Đồ cười nói: “Chỗ này tổng cộng là năm mươi lăm vạn lượng ngân phiếu, đều là loại một trăm lượng và loại năm mươi lượng, đệ mang trên người cho tiện . Khi nào cần chi tiêu, chỉ cần đến Tiền Trang đổi thành ngân lượng là được.
Trần Đấu cầm lấy xấp ngân phiếu loại năm mươi lượng, rút ra mấy tờ xem thử, chỉ thấy mấy tờ ngân phiếu này không biết làm từ loại giấy gì mà tương đối dầy, trên mệnh giá còn dấu ấn , xem ra là để đề phòng làm giả.
Ba xấp ngân phiếu mới tinh xếp ngay ngắn trong rương, mỗi một xấp ước chừng dầy hơn một thước. Hai xấp mệnh giá một trăm , còn xấp kia mệnh giá năm mươi lượng. Trần Đấu kinh ngạc hỏi:” Sách đại ca , tại sao lại nhiều ngân phiếu như vậy? Chẳng phải ca nói là năm mươi vạn lượng sao?”
Trong lòng hắn rốt cục cũng rõ ràng, thì ra chính mình bị bị Kim Dung đại hiệp lừa một phen. Mấy chục vạn lượng ngân phiếu, con bà nó chứ, thử tính ra vài chục vạn nhân dân tệ xem, lúc nào cũng mang trên người thế quái nào được? Ài…Nghĩ lại thì chắc người ta nói một vạn lượng là một vạn lượng ngân phiếu cũng không biết chừng, nghĩ như thế trong lòng cũng thấy thoải mái hơn.
Trong lòng hắn vui mừng không xiết, muốn kéo Sách Ngạch Đồ đi uống rượu, nhưng Hoàng Thượng có lệnh triệu kiến, tên này có gan bằng trời cũng không dám để Khang Hy đợi, trò chuyện với Trần Đấu thêm vài câu rồi vội vàng tới Thượng Thư phòng. Sách Ngạch Đồ đi rồi, hắn lấy ra ba vạn lượng ngân phiếu từ trong hòm, đem cất trong người. Khổ nỗi, xấp ngân phiếu quá dầy khiến bụng hắn xệ xuống nhìn thật khó coi, lại loay hoay chỉnh lại, đem bỏ sang hai bên mới tương đối ổn một chút, không khỏi thở dài… Ài, có tiền cũng thật phiền toái.
Trần Đấu đem rương khóa kỹ lại rồi nhét vào dưới giường, sau rồi lôi rương châu báu ra, định bụng chọn ra vài món thật đáng giá đem kính hiếu sư phụ. Đang lụi hụi tìm tìm kiếm kiếm, chợt nghe bên ngoài có người gõ cửa: “Quế Công Công, Quế Công Công…” Hắn vội vàng chọn bừa lấy một mớ đem bỏ vào ngực, đẩy chiếc rương xuống gầm giường sau đó mới chạy ra mở cửa.
Cánh cửa mở ra, đã thấy Trương Đức Biểu đang đứng bên ngoài, mồ hôi nhễ nhại. Trần Đấu mời hắn vào trong , Trương Đức Biểu cũng không kịp nói chuyện , cầm lấy bình trà trên bàn uống liền một hơi đến khi cạn sạch mới thôi. Lúc này hắn mới thở ra một hơi dài, chậc lưỡi nói :”Đây là trà gì vậy? Hương vị thật đặc biệt nha, uống vào còn ngon hơn cả rượu .” Trần Đấu nhịn cười: “ Đệ cũng không biết, nghe đồn là cống phẩm của Vân Nam đưa đến ”.Trương Đức Biểu nghe vậy, cảm thấy tiếc vô cùng, lúc nãy uống vội uống vàng chả cảm nhận được là mấy. Hắn đem ấm trà dốc lên miệng, nhưng rốt cục ngay cả một giọt cũng chẳng còn, đành bẽn lẽn đặt xuống.
Trần Đấu cười hỏi: “Ca ca gấp gáp như vậy , không biết làc có chuyện gì”.Trương Đức Biểu lúc này mới nhớ ra mình tới đây không phải đến uống trà, “a” một tiếng rồi nói : “Huynh đệ Luyện Võ Đường chúng ta vừa được chiếu chỉ của Hoàng thượng ban thưởng, quả nhiên mỗi người được ba mươi nha hoàn ở phủ Ngao Bái, lệnh cho mấy huynh đệ lập tức đến phủ Ngao Bái lực chọn…Quế đệ, bây giờ phải làm sao?”
Trần Đấu nghe vậy mừng rỡ nói: “ Trương ca cứ bảo các huynh đệ không cần lo lắng, đám nha hoàn đó đệ sẽ mua toàn bộ, giá tiền vẫn như trước. À, huynh nhớ dặn các huynh đệ phải chú ý lựa chọn các cô nương từ mười bốn đến hai mươi hai tuổi, dung mạo dễ coi một chút…” Trương Đức Biểu vui vẻ nói: “ Quế đệ không cần lo lắng… Ờ, nhưng nhiều người như thế làm sao mang vào cung được? Mà có vào được cũng không có phòng để ở a…”
Trần Đấu mỉm cười: “ Đương nhiên không thể đưa đám nha hoàn đó vào cung rồi. Ài… Việc này phiền huynh một chút vậy, trước tiên huynh hãy tìm một chỗ ở tạm thời cho đám nha hoàn đó…” Vừa nói hắn vừa lấy trong người ra 1 xấp ngân phiếu đưa cho Trương Đức Biểu, “Đây là một vạn lượng , là tiền mua đám A hoàn, dư thì xem như đệ mời các huynh đệ uống trà.” Lại lấy ra một xấp ngân phiếu khác: “Năm ngìn lượng này huynh đưa cho đám người đi cùng trong lúc chọn nha hoàn, phòng khi bị gây khó dễ….” Trương Đức Biểu đưa tay nhận lấy tập ngân phiếu dầy cộm, cao hứng cười đến mức không ngậm miệng lại được , khách sáo một hồi rồi cáo lui.
Tiêu một hơi hết một vạn năm nghìn lượng, hắn cảm giác thống khoái vô cùng, đúng là làm đại gia tốt thật…Lại từ trong rương lấy ra hai vạn lượng ngân phiếu nữa, giắt vào ngực đoạn bước ra phòng rời khỏi hoàng cung. Mới đi được một đoạn, đột nhiên từ đâu xuất hiện một lão già đứng chắn ngang đường.
Trần Đấu giật nảy mình, đang muốn phát hỏa thì lão già kia nhỏ giọng nói:: “Thuộc hạ là Từ Thiên Xuyên, ra mắt Vi Hương Chủ…”Thì ra đây là Bát tí thần viên Từ Thiên Xuyên, Lão khỉ già này tới đây làm gì nhỉ? Trong lòng nghi hoặc không thôi nhưng hắn vẫn ôm quyền thi lễ: “ Thì ra là Từ huynh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Dám hỏi Từ huynh có điều chi cần chỉ giáo?” Từ Thiên Xuyên khiêm tốn đáp lễ lại: “ Chỉ giáo thì không dám, có điều Tổng đà chủ muốn thuộc hạ đón Hương chủ tới gặp mặt.” Nói đoạn chỉ vào một chiếc xe ngựa đang dừng bên đường: “Hương Chủ mời lên xe.” Trần Đấu gật đầu đoạn leo lên xe, Từ Thiên Xuyên nhảy lên ngựa, liền đánh xe chạy vụt đi. Lần này không rời khỏi kinh thành mà quẹo tới quẹo lui ở mấy ngõ ngách nhỏ hẹp, hồi lâu sau dừng lại trước một căn nhà nhỏ.
Vừa vào đến sân , đã thấy Trần Cận Nam sớm đứng đợi ở đó, cũng không nói nhiều mà kéo hắn vào trong một gian phòng. Trần Cận Nam đóng cửa phòng lại đoạn nói: “ Đáng ra vi sư sẽ lưu lại đây một thời gian để dạy ngươi võ công, nhưng hôm qua lại nhận được tin Phúc Kiến xảy ra sự cố… Vi sư phải đến xử lý, ngày mai sẽ khởi hành… Đành tranh thủ nốt hôm nay để dạy ngươi vậy…”Trần Đấu nghe xong sắc mặt khó coi vô cùng, chỉ một ngày ngắn ngủi làm sao hắn có thể học được chiêu Thần long thám trảo thâu tiểu kê kê được? (Biên: Chiêu này là chém ah`)
Đã vậy Trần Cận Nam còn nói thêm vào: “Nội công của ngươi luyện theo đường lối chính tông, vô cùng đúng đắn. So với vi sư còn muốn cao minh hơn một chút, bởi vậy ngươi cứ theo lối cũ mà luyện… ” Trần Đấu nghĩ bụng, vậy ngài còn dạy ta được cái gì chứ? Sư phụ thế này thực quá tiện nghi rồi… Trong lòng nghĩ một đằng nhưng ngoài miệng nói một nẻo: “ Sư phụ, đồ nhi vẫn muốn được người chỉ bảo…”.Trần Cận Nam thở dài: “ Hiện tại ngươi có căn bản rất tốt, có điều hiểu biết quá ít về huyệt vị, lại thêm cách ra chiêu, vận dụng nội lực cũng không thích đáng, vi sư trước tiên sẽ dạy ngươi mấy điều căn bản trong thực chiến vậy.” Trần Đấu không khỏi có chút thất vọng, nhưng vẫn làm bộ vui mừng luôn miệng thúc giục sư phụ chỉ dạy võ công.
Trần Cận Nam kêu hắn đứng thẳng người lại, đoạn chậm rãi nói: “ Lúc trước Hải Đại Phú có dạy ngươi về các huyệt vị, đều là những đại huyệt trên cơ thể…Tuy rằng có lực sát thương rất lớn, nhưng chính bởi đó là các tử huyệt nên địch nhân tự nhiên đặc biệt chú ý đề phòng, hơn nữa dáng người ngươi thấp bé , gặp người cao lớn vị tất đã chạm tới mấy huyệt vị đó? Vi sư hôm nay chỉ dạy ngươi bốn huyệt vị, nhưng đối với ngươi tương đối hữu dụng.” Vừa nói vừa lấy tay chỉ vào ba chỗ trên đùi hắn, lần lượt ở giữa, bên hông và khớp gối khúc cuối xương đùi: “Ba huyệt này là Phục Thố , Phong Thị và Dương Quan.” Cuối cùng điểm vào khủy tay hắn một cái: “Đây là huyệt Khúc Trì. Ngươi thân hình thấp bé , rất dễ bị địch nhân bắt được, cho nên điểm huyệt này có thể làm cho cánh tay địch nhân tê dại, ngươi có thể đào thoát... Phục Thố, Phong Thị huyệt phân biệt tại đùi trước và bên cạnh, hai huyệt vị này sẽ làm cho chân địch nhân mất cảm giác, trong hai canh giờ không thể hoạt động. Cuối cùng Dương Quan huyệt, có thể làm đối phương toàn thân cứng ngắc, tùy ý để ngươi xử lý. ”
Trần Đấu mừng rỡ vô cùng, chú tâm ghi nhớ, sau đó còn cẩn thận điểm thử mấy cái lên người sư phụ… Sau khi đã chắc chắn hắn thông thuộc rồi, Trần Cần Nam liền dạy hắn cách vận dụng nội công điểm huyệt. Thứ này vốn phi thường rắc rối, mãi lâu sau hắn mới mơ hồ hiểu chút ít.
Trần Cận Nam muốn thử xem đồ đệ đã lĩnh ngộ đến mức nào rồi, liền sai hắn điểm vào huyệt Khúc Trì của mình. .. Trần Đấu lo lắng lắc đầu, người chứ có phải là sắt thép đâu mà tùy ý để điểm tới điểm lui lên mấy yếu huyệt? ngộ nhỡ làm sư phụ bị thương thì sao? Trần Cần Nam mỉm cười từ ái: “ Hài tử ngốc, muốn làm vi sư bị thương , chỉ sợ ngươi phải luyện thêm hai mươi năm nữa… Không cần lo lắng, cứ hết sức vào, vi sư biết tự giải huyệt mà” Nghe vậy Trần Đấu mới yên lòng, nhìn kỹ huyệt vị rồi dồn nội lực vào bàn tay, đánh thẳng tới. Trần Cận Nam mỉm cười hài lòng: “Tốt, tốt… Điểm đúng huyệt vị, vận dụng nội lực cũng rất khá, ngươi quả là có tư chất hơn người…”
Trần Đấu nhất thời hưng phấn, cười toe toét: “Sư phụ, để đồ nhi thử đánh vào huyệt Phong Thị của người nha.” Trần Cận Nam gật gật đầu, tiến đến gần …Hắn như lúc trước xác định sẵn huyệt vị, sau đó thu hồi tay rồi đột nhiên đánh tới, bàn tay vừa tiếp xúc đến huyệt vị Trần Cận Nam, lập tức đem nội lực truyền vào
Trần Cận Nam hét thảm một tiếng , thân hình mất trọng tâm, đụng trúng người hắn… Sư đồ hai người đều đổ nhào xuống đất…
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 42: Sư phụ, hãy cẩn thận nha…
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Trần Cận Nam tuy bị bất ngờ, nhưng ông vốn là một tuyệt đỉnh cao thủ, chỉ trong chớp mắt đã hồi phục lại tri giác, vung tay chống vào mặt đất lấy điểm tựa rồi nhảy bật lên. Trần Đấu lại không có bản lãnh cao thâm như vậy, ngã nhào xuống đất, tuy vậy trong lòng hắn lại tán thưởng không thôi: "Thật không hổ là tổng đà chủ Thiên địa hội, bị điểm huyệt không đến một khắc đã đã có thể đứng dậy được, tuy rằng tư thế hơi khó coi."
Trần Cận Nam bước đến phía sau nâng hắn dậy, lo lắng hỏi: " Con sao rồi?...Ta có làm con bị thương không?" Trong lòng hắn muốn gào lên: " Bị ông đập vào như thế, có phải sắt đá đâu mà không biết đau? " Nhưng ngoài miệng lại nói: "Không việc gì... không việc gì... sư phụ, có phải là đệ tử dùng thủ pháp sai rồi không? Vì sao người lại hồi phục lại nhanh như vậy? "
Trần Cận Nam đỏ mặt nói: "Ngươi điểm đúng vị trí , nhưng chỉ là do nội lực sử dụng chưa được tinh thuần mà thôi." Hắn nghe vậy đắc chí ba hoa: "Con vừa rồi điểm huyệt sư phụ hoàn toàn chưa sử dụng đến nội lực, hay là bây giờ con thử lại lần nữa nha?"
Trần Cận Nam khẽ ngần ngừ, rốt lại nghiến răng nói: "Cũng tốt, lần này Vi sư sẽ chú ý kĩ hơn một chút, xem vấn đề của ngươi là ở chỗ nào." Nói xong hai chân xuống tấn, hai nắm chặt tay lại…. Trần Đấu cười thầm trong lòng, biết sư phụ đang vận khí, phỏng chừng lại sợ bị một phen mất mặt như hồi nãy.
Trần Đấu đã bị ăn đòn một lần, không dám đứng cạnh người sư phụ nữa, mà từng bước từng bước tới phía sau lưng ông, bất thình lình hắn hét lớn: "Sư phụ cẩn thận, đồ nhi ra chiêu đây…" Nói đoạn huy đông song chưởng đánh về phía đùi phải Trần Cận Nam.
“Uỳnh…” Chưởng phong của hắn đánh thẳng vào huyệt phong thị của Trần Cận Nam … “A…” Vị tổng đà chủ thiên địa hội hét thảm một tiếng, chỉ thấy đùi phải đột nhiên mềm nhũn, giống như không có xương cốt, thân mình đổ ập xuống, “uỵch” một cái ngã vật xuống nền nhà.
Trần Đấu vội vàng bước lại nâng sư phụ dậy, thấy sư phụ cả người dính đầy đất cát, trong lòng bối rối, không biết nên làm thế nào. Trần Cận Nam đứng lên, thử hoạt động đùi phải một chút, nhưng lại thấy có vẻ không được ổn lắm.
Trần Đấu liền cười nịnh: "Sư phụ, người thật lợi hại nha… Đồ nhi hai lần xuất thủ cũng chưa thể chạm đến huyệt đạo của người." Trần Cận Nam trong lòng tức giận đang muốn phát hỏa, nghe hắn nói như vậy, nuốt giận, vừa phủi bụi đất trên mặt vừa nói: "Là ngươi quá ngu ngốc, công phu đơn giản như vậy mà cũng không luyện được." Trần Đấu gãi gãi đầu nói: "Sư phụ, huyệt phong thị này đồ đệ lại điểm sai rồi, hay để đệ tử thử điểm lên huyệt Dương Quan của người xem… Sư phụ, người ổn không? Nếu không thì để ngày khác chúng ta luyện cũng được ."
Trần Cận Nam cả giận hừ lạnh: "Ngươi đừng có hỗn láo, sư phụ sao có thể không được chứ, chút công phu mèo cào của ngươi sao làm khó được ta? tiểu tử ngươi có phải là lại muốn lười biếng không?"
Thấy Trần Cận Nam trúng kế, hắn cười thầm trong lòng: "Sư phụ cẩn thận nha, đồ nhi xuất chưởng dây." Nói đoạn lại tiến đến gần phía sau Trần Cận Nam: "Huyệt Dương Quan mà bị điểm toàn thân sẽ cứng ngắc, sư phụ lần này người phải cẩn thận nha, không lại té nữa thì chết… "
Trần Cận Nam đáp lại: "Huyệt Dương Quan bị điểm, đối với kẻ khác thì sẽ bị toàn thân cứng ngắc, không thể cử động, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể té ngay, nhưng vi sư đã có phương pháp giải huyệt, ngươi cứ việc yên tâm đánh mạnh vào… "
Mặc dù nghe sư phụ nói như thế, trong lòng hắn thủy chung vẫn cảm thấy lo lắng, lùi về phía sau một chút để thủ thế , nếu Trần Cận Nam có bị té ra phía sau, hắn vẫn có thể nghiêng mình tránh được.
Chuẩn bị đã xong, Trần Đấu nhắc nhở khéo: "Sư phụ con chuẩn bị đánh đây." Trần Cận Nam bực mình quát: "Đừng có lẻo mép, mau mau động thủ đi." Hắn nhìn chuẩn huyệt vị, nhẩm lại phương thức vận công, rồi thình lình một chưởng vỗ thẳng tới tới.
Trần Cận Nam quả nhiên là tay cao thủ, lần này dường như không có chuyện gì, chẳng la hét gì, cũng không có ngã sấp xuống, lại càng không có chuyện ngã về phía sau, hai chân vẫn vững như bàn thạch… Nhưng không hiểu thế nào nửa thân của ông từ huyệt Dương Quan hướng lên trên thì lại đổ ập xuống phía dưới, chỉ trong nháy mắt đầu sắp chạm luôn vào bàn chân, nhưng vì theo lực quán tính, hai gót chân liền rời mặt đất, hai cẳng chân cũng theo đà phóng mạnh về phía trước. Uỳnh… Trước tiên đầu chạm vào mặt đất, sau đó cả người lại lật nhào về phía trước, cuối cùng cũng hoàn tất một cú lộn nhào tuyệt đẹp.
Ông lập tức bật dậy, quay đầu lại trợn mắt nhìn hắn, miệng lắp bắp nói: "Ngươi… Ngươi!" Trần Đấu cũng lạnh cả người, run run hỏi lại: "Sư phụ… Người có làm sao không? Sao lại kỳ lạ vậy? Chả thấy sư phụ bất động gì?... " Trần Cận Nam rùng mình nói: "Đúng vậy, thật sự là kỳ quái, nội lực của ngươi không giống người thường, điểm lên người ta không thấy hiệu quả, nhưng lại có tác dụng kiểu khác."
Hắn nghe vậy vội la lên: "Sư phụ, vậy phải làm sao bây giờ? tại sao con điểm trúng người lại không có tác dụng, rõ là đã theo chỉ dẫn của sư phụ mà? " Trần Cận Nam cũng không biết giải thích thế nào đành lấp liếm: "Không nên sốt ruột…Đồ nhi, hiện tại công lực con còn thấp, nên tu luyện nhiều hơn nữa."
Trần Đấu nghe vậy cũng đành thôi, nhưng lại nghĩ đến còn có một huyệt đạo còn chưa thử qua, nói không chừng sẽ có dụng, liền cẩn thận hỏi: "Sư phụ, hay là chúng ta thử Phục Thố huyệt xem sao? "
Trần Cận Nam bị dọa cho nhảy dựng lên, ôm cổ ho sặc sụa, hơn nữa ngày mới ngừng ho, gượng nói: "Vi sư hôm nay thân thể không khoẻ, ngươi cứ thong thả luyện tập, đợi ta đi công chuyện từ Phúc Kiến trở về sẽ... khụ. khụ..."
Thấy Sư phụ có vẻ thống khổ như vậy, hắn cũng không đành lòng, … Chợt nghĩ ra một chuyện, liền thò tay vào trong người móc ra ít châu báu dúi vào tay Trần Cận Nam: "Sư phụ có ơn thu nhận, đồ nhi lại không có gì quý báu để hiếu kính người, chỉ có chút quà mọn này…Người đi lại trên giang hồ, cũng nên có chút ngân lượng làm lộ phí, mấy thứ có lẽ sẽ có chút tác dụng." Nói xong lại lấy ra một đống ngân phiếu đem qua cho sư phụ.
Trần Cận Nam vốn là tay hào sảng, cũng không khách khí đưa tay cầm lấy đống châu báu và ngân phiếu, ngạc nhiên hỏi lại: "Ngươi chỉ là một đứa nhỏ, sao lại có nhiều ngân lượng như vây?" Trần Đấu cười cười: "Sư phụ người đã quên rồi ư? Đồ nhi hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, mấy thứ này đâu có đáng gì." Trần Cận Nam cười nhẹ, cũng không nói gì nữa, đem xấp ngân phiếu cất vào người.
Trần Đấu đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, liền quay qua hỏi: "Sư phụ, con gần đây thu được một vật, nhưng không rõ lai lịch thế nào… Sư phụ kiến thức rộng rãi, chỉ giáo dùm đồ nhi một chút…" Nói đoạn tháo chiếc nhẫn lấy ở phủ Ngao Bái đưa cho Trần Cận Nam.
Trần Cận Nam cầm lấy, nhìn kỹ hồi lâu rồi thở dài: "Vật này là do huyền thiết chế thành, niên đại rất lâu rồi, tựa hồ là tín vật nào đó, vi sư cũng không rõ, ngươi tạm thời cứ giữ lấy, đợi từ từ ta sẽ điều tra lai lịch sau." Hắn nghe vậy cũng đành chịu, đeo lại nhẫn vào tay…Thấy không còn việc gì nữa, liền cáo từ rồi lui ra.
Từ Thiên Xuyên đang chờ bên ngoài, thấy hắn liền bước lên nói: "Vi hương chủ, để tôi đưa ngài về?" Trần Đấu trong lòng thầm nghĩ đường về cũng khá xa, lại không muốn cho người khác biết chỗ ở của mình, mỉm cười nói: "Không cần , đệ tự đi về được."
Đang muốn cáo từ, chợt nảy ra một ý niệm, quay qua hỏi: "Từ huynh, Trần sư phụ vừa mới dạy đệ chút công phu… Đệ cảm thấy chưa được thông thạo lắm, hay là huynh đệ mình thử vài chiêu xem sao?"
Từ Thiên Xuyên gãi gãi đầu: "Tổng đà chủ thần công tuyệt đỉnh, thuộc hạ chỉ sợ chống đỡ không được." Trần Đấu phì cười: "Đệ thụ giáo võ công của sư phụ chưa đầy hai canh giờ, làm sao có thể là đối thủ của Từ đại ca được? Sư phụ dạy đệ mấy chiêu điểm huyệt, chẳng biết có lợi hại không nên muốn thử xem."
Từ Thiên Xuyên hiểu được vị Vi hương chủ này muốn tìm mình làm thí nghiệm, nhưng lại không dám từ chối, nên đành phải nói: "Vậy thì thuộc hạ đành phải liều mình bồi tiếp Vi Hương chủ vài chiêu vậy ." Trần Đấu bước lại gần hắn, hai tay vận khí, nói: "Từ huynh cẩn thận, đệ sẽ điểm vào phục thố huyệt của huynh..Huynh phải cẩn thận đó."
Từ Thiên Xuyên biết phục thố huyệt không gây thương tổn tới thân thể, không khỏi thởi phào một hơi nhẹ nhõm, rùng mình xuống tấn: " Vi hương chủ hạ thủ lưu tình, thuộc hạ xin đem thân mình lĩnh giáo tuyệt chiêu ."
Trần Đấu nhìn bộ dáng hắn không nhịn được phì cười một tiếng, công lực liền tiêu tan mất mấy phần: “ Từ huynh đừng chọc cười đệ nữa, làm đệ không vận nổi khí mất." Từ Thiên Xuyên gật đầu, luôn miệng nói " Phải..Phải…" cũng không dám trêu đùa nữa.
Trần Đấu dồn khí vào đan điền, song chưởng đồng thời chém ra, điểm mạnh tới huyệt vị trên hai chân của Từ Thiên Xuyên… Tên này kêu thảm một tiếng, hai khụy xuống, đầu gối đập xuống đất cái “Uỳnh”…Hắn đỏ bừng mặt vội vàng đứng lên cười chữa thẹn: "Vi hương chủ… Thật sự là hảo công phu a… Thủ pháp cũng kỳ quái quá…"
Thấy tên này vẫn như long như hổ, Trần Đấu không khỏi thở dài một tiếng, thầm trách bản thân đúng là vô dụng, mãi mà vẫn không học được phép điểm huyệt…
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 43: Gặp lại Vũ Tình.
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Ngày hôm sau khi đến ngự thư phòng, đã thấy Trương Đức Biểu cùng hai gã võ sĩ theo sau rối rít vẫy tay ra hiệu cho Trần Đấu. Đợi hắn tới gần mới thấp giọng nói: "Lão đệ, ca tìm được cửa tiệm rồi…vị trí tốt lắm…"
Trần Đấu tròn mắt, nhất thời không hiểu tên này nói gì, hỏi lại: " Trương ca, Cửa tiệm gì cơ?" Trương Đức Biểu kinh ngạc nói: "Quế đệ làm sao mà mới đó đã quên ngay vậy? Đệ bảo ca đi tìm một chỗ thật thích hợp để mở tửu lâu và sòng bạc còn gì?" Trần Đấu bấy giờ mới sực nhớ ra, vội vàng giục: " Vậy thì tốt quá…Đi, ca mau đưa đệ đến đó coi thử..."
Cả bọn liền cùng nhau rời khỏi hoàng cung, mới đến ngoài cửa đã thấy năm, sáu tên võ sĩ đứng đó chờ. Trương Đức Biểu giải thích: "Mấy huynh đệ này muốn đi theo chúng ta ra ngoài làm việc, ngoài ra còn có hơn hai mươi huynh đệ khác, hiện tại đều ở trong cung chờ đợi tin tức."
Trần Đấu vui vẻ nói: "Thật tốt quá, người càng đông thì thế càng mạnh, từ nay chúng ta sẽ có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia… Các huynh đệ hãy chuẩn bị sẵn sàng để đếm bạc đi…" Đám võ sĩ nghe vậy vui mừng vô cùng, liên tiếp hướng về hắn tạ lễ…Trần Đấu xua tay nói: " Các vị huynh đệ khách sáo làm gì… Sau này việc kinh doanh của đệ còn nhờ đến mọi người giúp sức nhiều…”
Cả đám đi cùng nhau, ngoại trừ Trần Đấu mặc bộ đồ thái giám, còn lại đều là trang phục võ sĩ, nom rất uy phong…Không bao lâu sau dừng lại trước một tòa lầu cao 3 tầng, Trương Đức Biểu hưng phấn nói: "Tòa lầu này dùng để mở tửu lâu, đối diện bên kia có một gian nhà nhỏ, là nơi huynh đệ chúng ta mở sòng bạc…."
Trần Đấu nhìn sang phía đối diện, ngạc nhiên hỏi: " Trương ca, mặt tiền nhỏ như vậy sao mở được sòng bạc?"
Trương Đức Biểu cười nói: "Quế đệ đừng coi thường… Mặt tiền tuy nhỏ nhưng phía sau là một cái sân lớn, qua sân là mấy chục căn phòng, làm sòng bạc thật quá thích hợp."
Trần Đấu đưa mắt quan sát khắp nơi, khu vực này là phố buôn bán , trên đường xe cộ qua lại nườm nượp, dọc hai bên phố cửa hàng san sát… Hắn thắc mắc hỏi: " Lạ thật…Hai cửa hiệu mặt tiền tốt như vậy sao người ta lại đồng ý bán cho chúng ta?"
Trương Đức Biểu cùng mấy tên võ sĩ cười rộ nên, nom gian trá vô cùng: "Chúng ta đã xem qua nhiều cửa hiệu, thấy hai nhà này là thích hợp nhất… Tìm hiểu một hồi thì biết được chủ nhân đều là thương nhân từ nơi khác đến kinh thành kinh doanh, không có bối cảnh gì. Chúng ta vài lần tới gặp chủ cửa hiệu đề cập đến vấn đề mua lại, ban đầu họ cũng không muốn, vì thế ca liền dẫn mấy chục huynh đệ ngày nào cũng đến cửa hàng của họ để luyện võ, cho họ thấy chút bản lĩnh, kết quả là bọn họ còn không ngoan ngoãn giao lại cửa hàng rồi biến đi. Ha...ha... "
Cười một hồi, Trương Đức Biểu lại thần bí hỏi: "Đệ thử đoán xem ca mua hai cửa hiệu này tổng cộng hết bao nhiêu tiền?" Trần Đấu cười thầm, tên này rất thô bỉ, dọa cho người ta sợ như vậy, khẳng định sẽ mua lại với giá cực kỳ rẻ mạt…Nghĩ vậy liền cố ý nói: " Ưm… vị trí tốt như vậy, e là mất rất nhiều tiền."
Trương Đức Biểu đắc ý vô cùng, bật ngón tay cái lên, nói: "Bảy ngàn hai… Hai của hiệu này ca mua tổng cộng hết bảy ngàn hai!..." Trần Đấu toát mồ hôi hột, hai cửa tiệm lớn như vậy chỉ cần bảy ngàn hai, lúc nãy nhìn tên kia giơ đầu ngón tay cái ra, hắn còn tưởng rằng ít nhất phải tốn không dưới một, hai vạn….
Nhìn biểu tình ngây ngốc của Trần Đấu, Trương Đức Biểu rốt cuộc không chịu được, lại điên cuồng cười rộ lên: "Thế nào, ca ca làm việc có lợi hại không?" Trần Đấu vội nói: " Lợi hại… Ca thực sự quá lợi hại, nhưng khi giao dịch ngàn vạn lần đừng để xẩy ra chuyện gì."
Trương Đức Biểu tự đắc nói: " Đệ cứ yên tâm, có ăn gan trời bọn chúng cũng không dám… " Trần Đấu cho tay vào áo móc nốt tập ngân phiếu ra, ước chừng có một vạn năm nghìn hai, tất cả giao cho hắn: " Để tránh đêm dài lắm mộng, hay là hôm nay tiến hành giao dịch ngay đi…Ca tìm người sửa sang lại cửa hàng, đặc biệt là tửu quán, nhất định phải sửa cho đẹp… Ngân lượng không thành vấn đề. "
Trương Đức Biểu vỗ ngực nói: " Việc này đệ khỏi lo, ca lấy danh nghĩa vâng mệnh Vương gia đi thực thi công vụ, đảm bảo sẽ khiến đệ hài lòng, tửu điếm này sẽ là độc nhất vô nhị, hơn nữa cũng sẽ không cần dùng đến nhiều tiền bạc." Hắn biết Trương Đức Biểu không phải hạng thiện nam tín nữ gì, gật đầu nói: " Ca xem nên làm thế nào thì cứ việc làm thế đó, nếu cảm thấy không đủ người, đệ cũng có vài vị huynh đệ có thể đến trợ giúp…." Hắn còn nói thêm: " Đệ hiện tại có danh nghĩa là công công phục vụ cho hoàng thượng nên không tiện ra mặt, mọi chuyện tất cả giao phó cho ca ca ."
Cáo biệt đám người Trương đức biểu, Trần Đấu liền trở lại hoàng cung. Hiện tại việc chọn cửa tiệm coi như đã xong, cũng tới lúc cần tuyển nhân sự…. Nghĩ đoạn liền đi tới Ngự trù phòng tìm Lý Phú Quý, tên này vừa nghe hắn tới vội vã dẫn thêm vài tên trù sư chạy tới thỉnh an: "Quế công công cát tường…."
Thấy sắc mặt hắn vẫn lạnh như tiền thì sợ đến toát mồ hôi, cẩn thận hỏi: "Quế Công Công, chẳng biết mấy ngày trước đám trù sư làm đồ ăn có hợp khẩu vị của ngài không?"
Trần Đấu hừ lạnh: "Chuyên cũ không nhắc đến, nhưng liệu đám người kia có làm được việc không?" Lý Phúc Quý vội đáp: " Tiểu nhân được lệnh của công công, nào dám làm ăn sơ xuất? Hiện tại tiểu nhân có mang theo mấy trù sư giỏi để ngài lựa chọn…"
Trần Đấu trầm ngâm một lúc rồi nói: "Vậy cứ theo phương thức trước, canh hai làm các món mang lên đây cho ta, lần trước đã làm không xong. Nếu lần này ta không ưng ý, nhất định sẽ xử lý ngươi."
Lý Phúc Quý liên tục vâng dạ, xun xoe nịnh nọt: "Nô tài nhất định làm theo ý công công, chỉ là... Hôm qua Thái hâu có sai một cung nữ tới… Nghe đồn thái hậu gần đây không khoẻ, cung nữ này mỗi ngày đều đến đây …Nô tài lo lắng sẽ làm ảnh hưởng tới Quế công công, ngộ nhỡ mà đến tai thái hậu thì e rằng… "
Trần Đấu nghe xong giật mình đánh thót, nghĩ bụng ả thái hậu khốn kiếp này cứ như âm hồn bất tán, quấn lấy việc riêng của mình. Đang muốn hỏi thêm, đột nhiên phía sau một giọng nói yêu kiều vang lên: "Kêu người quản lý ngự trù phòng lên đây cho ta." …Thanh âm thập phần quen thuộc, hắn quay đầu lại nhìn, trước mắt nhất thời hóa một mảnh mơ hồ… Là Vũ Tình, đúng thật là Vũ Tình tỷ tỷ bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt hắn.
Hắn cả kinh kêu lên: "Vũ Tình tỷ tỷ!..." …Vũ Tình liếc nhìn hắn, thân hình khẽ run lên, bẽn lẽn cúi đầu, mân mê chiếc khăn trên tay .
Lý Phúc Quý thấp giọng nói khẽ: " Cung nữ được sai đến đây chính là vị Vũ Tình cô nương này, nàng đến đây chính là có ý muốn gặp công công, nói là muốn cùng công công thảo luận các món ăn cho thái hậu… Bọn nô tài không dám chậm trễ nhưng tìm mãi vẫn không thấy công công đâu, lại bị trút giận lên đầu…"
Trần Đấu lúc này sao quản tên thái giám kia nói hươu nói vượn nữa, bước nhanh đến cạnh nàng, không biết nói gì cho phải, cuối cùng đành hỏi: "Tình tỷ tỷ, sao tỷ tỷ lại tới đây…"
Vũ Tình thấy hắn ấp úng như vậy, dẩu môi nói: " Tại sao ta không thể tới đây? Hừ, là thái hậu muốn ta đến giám sát ngự phòng các ngươi đó, xem các ngươi có chểnh mảng hay không."
Lý Phúc Quý đứng một bên vội nói chen vào: " Vị cô nương này đừng nên nói vậy, việc của thái hậu chúng ta nào dám chậm chễ, Vũ Tình cô nương xin đại nhân đại lượng cho, khi quay về ngàn vạn lần đừng nói như vậy a…."
Vũ Tình hừ lạnh: "Ta nói gì với thái hậu không đến lượt ngươi quản." Đoạn quay lại nói với Trần Đấu: "Tiểu Quế Tử, ta có việc muốn bàn với ngươi, mau theo ta ra ngoài…"
Trần Đấu quay lại dằn dò Lý phúc Quý: "Các ngươi cứ đi làm việc đi, nhớ rõ canh hai phải làm xong đồ ăn mang để lên bàn cho ta." Lý Phúc Quý cười nịnh: "Nô tài nhất định làm cho Công công vừa lòng." Rồi ghé tai hắn thì thầm: "Vị tỷ tỷ này rất khó chiều, công công cần phải để ý a." Hắn nghe xong cười cười, cũng không nói gì bước theo Vũ Tình đi ra ngoài.
Vũ Tình không nói lời nào, cứ một mực đi về phía trước, bước chân nàng nhanh thoăn thoắt, làm hắn ở phía sau cơ hồ theo không kịp, lại phát hiện hình như đang hướng về phía phòng của mình, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Không bao lâu sau, Nàng dừng lại ở cửa phòng của hắn, cúi đầu không nói gì.
Trần Đấu lấy chìa khóa mở cửa, đoạn quay qua nàng cười cười: "Tỷ tỷ…Vào đi." Vũ tình mặt ửng hồng như hoa đào, lấy tay che miệng khúc khích cười: "Đây là nơi ở của một tiểu quỷ vô cùng… vô cùng háo sắc… Ta không dám vào đâu."
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 44: Ả Thái Hậu này cũng tốt a...
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Thấy nàng như vậy, Trần Đấu cười thầm, kéo nàng vào phòng, một cước tung ra chuẩn xác đóng cửa phòng lại, hai tay hắn ôm chặt lấy eo thon rồi dụi dụi đầu vào ngực nàng: " Vũ Tình tỷ tỷ, đệ thật nhớ tỷ đến chết mất… Ưm, thật là thơm … Thoải mái quá đi.. "
Vũ Tình do dự một lát, đoạn từ từ ôm lấy hắn, tận hưởng cảm giác bình yên này, cũng không nói gì nhưng bất chợt khóc òa lên.
Thấy nàng đột nhiên òa khóc, lệ châu rơi xuống như mưa, Trần Đấu đau lòng kéo nàng ngồi xuống, ôn nhu hỏi: "Tỷ tỷ, có phải tỷ bị thái hậu cùng Ngô Lương Phụ khi dễ? Tỷ đừng khóc, để đệ đi tìm bọn họ tính sổ, mắng họ mấy câu cho tỷ hả dạ."
Vũ tình lau lau nước mắt, ngẩng đầu nói: "Ngốc tử , là ta đang cảm thấy cao hứng, thái hậu đối với ta tốt lắm, không có làm gì ta hết, bằng không ta nào còn có thể nhìn thấy đệ?" Hắn ngạc nhiên hỏi: "Thái hậu không có làm khó tỷ sao? Đúng rồi, rốt cuộc làm sao tỷ lại tới Ngự trù phòng?"
Vũ tình đáp: "Cũng không biết vì sao thái hậu hôm qua lại kêu ta ra ngoài, lại còn sai ta thường xuyên tới ngự phòng để phụ trách việc nấu ăn cho người". Nàng dừng lại một lúc rồi nói: "Thái hậu còn nói, ta là cung nữ hầu hạ bên người đã lâu, theo người từ khi hơn 10 tuổi, hiện tại đã trưởng thành rồi… Cũng không muốn quản ta quá chặt chẽ nữa…Ngoại trừ những lúc hầu hạ người ra, thời gian rỗi rãi có thể tự do làm gì thì làm. Người còn nói… còn nói, ngươi…Ta nên chu đáo hầu hạ..." nói đến đây mặt nàng đỏ ửng như táo chín, cúi đầu không nói thêm gì nữa
Hắn nghe vậy liền mừng rỡ vô cùng, gian xảo hỏi lại: "Thái hậu còn nói cái gì, có phải là nói đệ tình thâm nghĩa trọng, tỷ tỷ theo đệ đúng là một đôi trời sinh….Phải không?"
Vũ tình xì một tiếng bĩu môi nói: "Tình nghĩa cái gì, đó là thái hậu chẳng biết thôi, nếu người biết được cái kia của ngươi …Dài quá... Ngươi là đồ thái giám giả mạo, không lột da của ngươi ra mới là lạ…."
Nói xong nàng che miệng tủm tỉm cười. Dù nghe câu được câu mất, nhưng Trần Đấu cũng có thể đoán được dụng ý của Thái hậu… Ả Thái hậu này quả không tệ, muốn Tình nhi theo hắn hầu hạ, chiếu cố đến hắn, thậm chí cố ý an bài nàng đến Ngự trù phòng tiếp cận hắn.
Trần Đấu nhất thời mừng rỡ như điên, hét to một tiếng rồi nhảy bật lên, lại nắm chặt lấy tay nàng, kêu lên: "Vậy được rồi, thái hậu không trách chúng ta, còn có ý cho hai ta cùng một chỗ, Vũ Tình tỷ tỷ, về sau chúng ta chính là một đôi thần tiên quyến nữ…Kim Dung tiên sinh thật là…Chẳng giống với nguyên tác gì cả… "
Vũ tình giật mình hỏi: "Ai là Kim Dung tiên sinh? " Hăn tự biết lỡ lời, vội vàng nói lảng sang chuyện khác : "Vũ Tình tỷ tỷ, thái hậu nói tỷ tỷ có thể tự do đi lại, chi bằng tối nay tỷ tỷ tới phòng đệ chơi, đệ sẽ sai người làm cho tỷ thật nhiều đồ ăn…"
Vũ Tình quả nhiên bị hắn dụ khị, cau mày hỏi lại: "Hôm nay lúc ở Ngự trù phòng, là ngươi muốn lệnh cho đám đầu bếp làm nhiều món ăn cho ngươi hưởng dụng phải không?" Trần Đấu lè lưỡi, khẽ gật gật đầu. Vũ Tình dí ngón tay lên trán hắn, cười nói: " Tiểu hầu tử ngươi thật là tham lam… Gan cũng không nhỏ a, dám suốt ngày ăn đồ ăn của Hoàng thượng." Hắn hì hì cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: " Thực ra là đệ muốn cùng ăn với tỷ mà, chỉ cần có tỷ ngồi cạnh, ăn gì đệ cũng thấy ngon… " Thấy tựa hồ đã cảm động, hắn lại ôn nhu nói: " Tỷ tỷ… Đồng ý ở với đệ nha… "
Vũ tình cúi đầu không nói gì, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Ngày đó trước mặt Thái hậu ngươi nói thích ta, theo ta, nguyện ý liều mạng vì ta… Những lời này của ngươi không biết có thật hay không?" Hắn nhớ lại đêm đó ở Trữ ninh cung, xúc động quá nên nói bừa một hồi, không nghĩ tới nàng lại nhớ từng lời như vậy, không khỏi thấy cảm động trong lòng, mỉm cười đáp: " Đều là những lời từ trong tâm can của đệ… Nếu sai một câu, nguyện bị thiên lôi đánh chết..."
Vũ tình vội bịt mồm hắn lại, hờn dỗi nói: " Gì mà thiên lôi đánh chết? Ngươi đó, chỉ được cái nói lung tung thôi…Ngày đó ngươi liều thân che chở cho ta, dù có mất mạng cũng không màng…Từ bé tới giờ chỉ có ngươi là đối xử với ta tốt nhất… Ta lúc đó đã nguyện ý cả đời này sẽ đi theo ngươi, vinh nhục đói khổ đều cam tâm tình nguyện… ."
Trần Đấu nghe nàng nói vậy cảm giác ấm áp vô cùng, đem nàng ôm chặt vào trong ngực, lại vuốt nhẹ tóc nàng…. Vũ tình nằm trong lòng hắn, giống như tiểu cô nương ngoan ngoãn nhu thuận vô cùng, chậm rãi nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác được hắn che chở.
Đôi mắt nàng như có màn sương mù bao phủ, mơ màng nói: "Ngày đó cũng nguy hiểm thật…Ngươi cũng quá lớn gan đi, dám cùng thái hậu chống đối. Nếu không phải thái hậu mềm lòng, hai ta liệu có thể giữ được mạng sống của mình không? Còn làm hỏng cả đại sự của ta."
Hắn rùng mình một cái, chẳng biết nên nói gì, lại nghe nàng nàng thở dài: " Mà có khi chết như vậy lại hóa ra sung sướng, còn hơn là sống mà cứ bị dày vò mãi mãi." Trần Đấu nhịn không được hỏi: "Tỷ tỷ, việc đại sự của tỷ là việc gì?" Vũ Tình cả kinh, nhất thời tỉnh táo lại, cuống quít đứng lên nói: "Tỷ tỷ đi đây, thái hậu đang chờ tỷ về hồi báo." Nói đoạn liền bước nhanh ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lạimình hắn ngơ ngác đứng đó, đau khổ suy tư về lời nói kỳ lạ của Vũ Tình, suy nghĩ nửa ngày, kết quả là càng lúc càng loạn, trong lòng như có lửa đốt… Thôi, bỏ qua đi, từ từ tìm nàng tính sau… Nghĩ đến đây, hắn quyết định ngồi xuống giường vận công điều tức.
Chẳng biết được bao lâu, đột nhiên cảm thấy luồng khí trước đây mảnh như sợi tơ bây giờ trở nên cường đại vô cùng, vận hành cũng càng lúc càng nhanh, về sau lại như ngựa hoang đứt cương không thể khống chế. Hắn bị dọa cho nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy cơ thể như muốn nổ tung ra, đau đớn hét dài một tiếng, nhảy phắt xuống giường, vù vù đánh ra bộ Đại Từ Đại Bi Thiên Diệp chưởng.
Sau khi múa qua một lượt, cảm thấy thoải mái không ít, vì thế lại luyện thêm một lần nữa. Lần này hắn đem toàn bộ nội lực vào song chưởng, chỉ thấy chưởng phong rít lên vù vù, tựa hồ như võ công đã tăng tiến không ít. Trong lòng hắn vui mừng đến phát điên, định bụng đi tìm ai đó để thử nghiệm thủ pháp điểm huyệt, nghĩ mãi không tìm được ai để luyện cùng, hắn đánh cắn răng quyết định thử trên chính bản thân mình xem.
Trần Đấu thở hổn hển, ưỡn mình đứng thẳng, hai chân dạng rộng ra, đến khi vững vàng rồi mới chậm rãi đưa tay đặt ở đùi phải, sờ chuẩn huyệt Phong thị rồi vận khí, đánh xuống một chưởng. Nội lực từ cánh tay ầm ầm xuất ra, chợt thấy đùi tê dại, tựa như có một luồng điện chạy qua, hét thảm một tiếng ngã uỵch xuống đất, má phải đập thẳng lên nền nhà. Cú ngã này quả thật không nhẹ, sau khi ngã xuống đùi phải nhanh chóng khôi phục tri giác.
Hắn nhíu mày ngồi dậy, suy nghĩ về cảm giác vừa rồi, cái cảm giác ban nãy hắn đã từng trải qua, đó là hồi còn bé nghịch dây điện, bị điện giật ngã, chỉ là cảm giác lần này mạnh hơn một chút… Trần Cận Nam đã nói điểm như vậy sẽ làm cho người khác vài canh giờ không thể nhúc nhích mà hắn lại khác biệt như vậy? Ngay cả Trần Cận Nam cũng tìm không ra nguyên nhân, xem ra hắn không cơ hội luyện thành tuyệt thế võ công . Chẳng những hắn cảm thấy thất vọng, chỉ sợ độc giả cũng sẽ thất vọng bỏ hắn mà không thèm đọc tiếp nữa. Không khỏi càng nghĩ càng khổ sở, thật sự là muốn khóc to lên.
Lúc này đột nhiên có người ngoài cửa gọi khẽ: "Quế công công, quế công công…" Hắn vội vàng bò dậy, phủi phủi bụi trên quần áo. Hai chân khập khiễng nhưng vẫn cố giữ bộ dáng tiêu sái bước ra ngoài mở cửa. Chỉ thấy Lý Phúc Quý mang theo một đám thái giám tạp dịch, đang bưng đồ ăn xếp thành một hàng dài đứng chờ đợi.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 45 :Đêm đầu tiên của Vũ Tình.
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Sau khi đám người Lý Phúc Bá lui ra, Trần Đấu ngồi lại trong phòng đưa mắt nhìn hơn bốn mươi món ăn bày trên bàn mà có chút ngây người.
Nguyên bản hắn muốn đám trù sư làm thức ăn dâng lên để từ đó biết được tên các loại thức ăn. Lần trước còn có Vũ Tình trợ giúp, nàng ta ở trong cung thời gian dài, có thể phân biệt được, còn hắn đối với chuyện này thì dốt đặc cán mai, nhìn thấy bốn phía toàn cao lương mỹ vị nhưng lại không chút hứng thú, nhớ đến cảnh ngày trước cùng mới Vũ Tình uống rượu giao bôi mà không khỏi thở ngắn than dài một phen.
Đang lúc thẫn thờ, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, đã trễ thế này không biết là ai,chẳng lẽ là Vũ Tình? Nghĩ vậy hắn liền chạy nhanh ra mở cửa, quả nhiên thấy Vũ Tình cười khanh khách đứng đó… Trần Đấu vui mừng hét lớn: “ Vũ Tình tỷ tỷ, quả thật là tỷ ư? Đệ còn tưởng rằng tỷ không tới nữa chứ…”
Vũ Tình cười khanh khách: “ Là Quế công công mời, ai dám không đến? Với lại có nhiều đồ ăn ngon thế này cũng không thể để đệ chiếm tiện nghi một mình a….” Hắn cười cười không nói gì, cầm tay nàng kéo vào, tiện tay chốt luôn then cửa. Lần này hắn đã đổi sang cửa sắt, hừ, võ lâm cao thủ cũng đừng mong nhảy vào phá đám.
Vũ Tình vào phòng, nhìn chung quanh một lượt đoạn nói: “ Ưm… Chuẩn bị kỹ lưỡng ghê ha, định chiếm tiện nghi gì của tỷ sao?” Trần Đấu cười gian: “Chẳng biết tỷ tỷ thích chuẩn bị kỹ lưỡng như thế nào, hay là giống như lần trước muốn nhìn thấy xuân cung đồ?”
Vũ Tình cốc đầu hắn một cái thật mạnh, mắng: “Ngươi cái tên tiểu hầu nhi này, lần trước thì tiện nghi quá rồi, còn ta thiếu chút nữa là mất mạng rồi.” Trần Đấu cười cười: “ Vũ Tình, tỷ quả là một đại mỹ nhân a… Thật khiến sắc tâm của đệ nổi dậy rồi…”
Vũ Tình trừng mắt liếc hắn: “ Hừ, sớm biết đệ là một tên sắc lang mà, nếu để cho ta biết được đệ cũng nổi hoa tâm với các cô nương khác, ta…Ta cắt luôn của đệ cho coi…” Chưa dứt lời nàng đã bụm miệng cười khanh khách.
Giai nhân tức giận, lại hàm chứa ý cười nhìn cực kỳ dụ nhân, lòng hắn ngứa như mèo cào, kéo nàng ngồi xuống nói: “Vũ Tình, chúng ta đã cùng nhau trải qua hoạn nạn, tâm ý của đối phương ai cũng rõ…Hôm nay tỷ đã nguyện ý theo đệ, đệ cũng không muốn dấu diếm tỷ… Đệ tên thật là Vi Tiểu Bảo, vốn dĩ chỉ là mạo nhận thái giám mà thôi…Chuyện này thập phần phức tạp, quan hệ đến sự tồn vong của đệ. Nhưng thâm tình của tỷ, đệ đã hiểu được, đệ tuyệt đối không muốn dối gạt tỷ thêm nữa, cũng vĩnh viễn không phụ bạc tỷ…”
Vũ Tình thấy hắn ngay cả chuyện sinh tử tồn vong của mình cũng không màng, cảm động vô cùng, khóe mắt cay cay, dịu dàng nói: “ Tiểu Bảo, đệ đối với tỷ thật tốt … Tỷ nguyên là họ Dương, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ lớn lên cùng ca ca, ai dè mới mười mấy tuổi liền bị ca ca đưa vào trong cung làm cung nữ. Đến bây giờ cũng đã qua nhiều năm, hoàng cung vốn là chốn ăn thịt người không nhả xương, hiểm ác vô cùng…Cũng chỉ có đệ là thật tâm với tỷ…Mặc dù tỷ lớn hơn đệ rất nhiều, nhưng cũng nguyện ý cả đời một lòng theo đệ. Ài… Chỉ là chúng ta vẫn còn ở trong cung, không biết khi nào mới thoát khỏi thân phận hạ nhân….”
Trần Đấu cau mày nói: “ Ca ca của tỷ sao lại làm vậy, Y không biết hoàng cung là chốn hiểm ác thế nào hay sao mà đưa tỷ vào đó chịu khổ.” Vũ Tình lắc đầu thở dài: “Hắn luôn muốn làm đại sự, làm sao có thể phân tâm mà trông nom một tiểu muội muội được? Thôi không nói nữa, chúng ta uống rượu nào….” Nàng nói xong liền châm rượu, cùng với hắn ngồi đối ẩm.
Vũ Tình đối với mỗi món thức ăn trên bàn đều hiểu rõ, nhất nhất đều có thể nói tên ra, Trần Đấu lấy ra cuốn sổ, y theo lời nàng cẩn thận ghi vào.
Vũ Tình thấy hắn tay cầm sổ cặm cụi ghi chép, ngạc nhiên hỏi: “ Đệ đang làm gì vậy ?” Trần Đấu mỉm cười: “ Đệ vốn là chưởng quản Ngự trù phòng, muốn tìm hiểu một chút về các món ăn mà thôi. Sau này tỷ thích ăn món nào, đệ sẽ nói đám ngự trù mỗi ngày làm cho tỷ.”
Vũ Tình nhoẻn miệng cười: “ Mấy món này tỷ đều thích, chỉ là bình thường sao có diễm phúc mà hưởng? Tiểu tử nhà ngươi quả thực có bổn sự nha…Chỉ đáng thương những tỷ muội khác của tỷ, chỉ có thể được nhìn thái hậu ngự dụng, làm sao biết được mấy món đó ngon thế nào…”
Trần Đấu khoát tay nói “ Nếu tỷ đau lòng, i có thể gọi các tỷ muội xinh đẹp đó cùng đến ăn mà.” Vũ Tình lườm hắn, hừ lạnh: “Nhìn đôi mắt háo sắc của ngươi kìa, chẳng lẽ lại có chủ ý với ai, phải không ?” Hắn toát mồ hôi, vội nói: “ Không có, không có… đệ làm gì có tâm tư đó!...” Vũ Tình bật cười: “ Tiểu hầu tử ngươi vốn to gan bằng trời, còn việc gì mà không dám chứ?”
Hắn cười gượng, không dám nói tiếp, chỉ liên tục gắp thức ăn cho nàng. Vũ Tình lắc đầu đẩy ra : “ Đủ rồi đủ rồi, nếu ăn nữa tỷ sẽ béo phì cho coi !” Trần Đấu giở giọng nịnh nọt: “Tỷ tỷ vốn là mỹ nhân mà, béo lên chút có sao đâu? Hơn nữa, đệ lại có thể ôm được nhiều hơn.” Vũ Tình phì cười: “ Là ai ôm ai cũng không biết đâu nha…”
Trần Đấu lợi dụng cơ hội, vội nói: “Như vậy cũng tốt mà, tỷ tỷ ôm đệ đi…” Vũ Tình đỏ mặt lên, gắt nhẹ: “Không đứng đắn tí nào !” Hắn giả bộ nghiêm mặt nói: “ Tỷ tỷ nói sai rồi, một đại cô nương ôm một tiểu tử, vốn là bình thường mà, tại sao lại là không đúng đắn ?” Vũ Tình ôm bụng cười ngặt ngẽo cơ hồ muốn té xuống đất.
Nháo loạn một hồi, lúc này Vũ Tình đã có chút men say, bản thân hắn cũng có cảm giác hơi choáng đầu, liền nắm tay nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt, cười nói : “Tỷ tỷ say rồi…Để đệ hầu hạ tỷ nghỉ ngơi nha” Vũ Tình nghe vậy giật thót mình, tỉnh táo hẳn: “ Đệ làm gì vậy? Tay không nghiêm chỉnh chút nào, lại nghĩ ra chủ ý xấu xa gì nữa đây? Buông ra, tỷ còn phải quay về nữa.” Trần Đấu ôm chầm lấy nàng, cười cười: “ Tỷ còn muốn quay về làm gì, nơi này là nhà của tỷ, thái hậu lão nhân gia cũng đã đáp ứng chúng ta cùng một chỗ rồi đó thôi.”
Vũ Tình vội la lên : “Do Thái hậu nương nương không biết ngươi là thái giám giả.” Trần Đấu cười gian, ôm chặt lấy nàng, hai tay không thành thật sờ mó loạn lên: “Đệ có phải là thái giảm giả hay không, cần phải thử qua mới biết…Tỷ ngàn vạn lần đừng đổ oan cho đệ nha…”
Vũ Tình bị hắn ôm chặt, cả người như mềm nhũn ra, không còn chút sức lực nhưng vẫn gượng nói: “Không…tỷ còn phải trở về.” Hắn vận nội lực, đem ẵm hẳn nàng lên. Vũ Tình không thể ngờ hắn gầy yếu như vậy mà khí lực lại lớn đến thế, nhất thời mất thăng bằng hoảng vía hét toáng lên,vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn.
Trần Đấu thổi nhẹ vào tai nàng một cái, ôn nhu nói: “ Tỷ tỷ, đoán thử coi đệ có chịu cho tỷ trở về hay không ?” Vũ Tình bị hắn náo loạn một hồi, gò má ửng hồng như cánh hoa đào, mím chặt môi xinh: “Không … Tiểu hầu tử này, đồ xấu xa này… Mau buông ta xuống…” Trần Đấu sớm đã bị dục hỏa công tâm, lại nghe nàng nỉ non thì từa hồ như uống phải xuân dược, một cước đá văng chiếc ghế ngăn ở phía trước, ôm nàng tiến vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt trên giường.
Vũ Tình ngày càng thở mạnh, trong miệng không ngừng nói: “ Tiểu hầu tử… không nên… Đừng mà… Tiểu Bảo, để tỷ về.” Hắn không nói lời nào, tháo giày ra leo lên giường nằm bên nàng, bắt đầu sờ tới sờ lui trên gò ngực no tròn của nàng.. Vũ tình ý loạn tình mê, chỉ đành để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Trần Đấu cúi người xuống, hôn nhẹ lên khắp khuôn mặt mỹ miều của nàng, cuối cùng dừng lại trên bờ môi mềm mại …Vũ Tình không phản kháng nữa, đột nhiên ôm chặt lấy hắn, cơ hồ khiến hắn nghẹt thở… Môi hồng hôn loạn lên mặt hắn…Oanh… Trong đầu hắn như bị sét đánh một cái, dục vọng như thủy triều dâng lên khiến hắn điên cuồng xé rách quần áo của nàng… Không bao lâu sau hai người liền không một mảnh vải, ôm chặt lấy nhau như muốn hòa tan ra cùng nhau vậy…
Trần Đấu nằm lên trên người nàng, cảm nhận nhu nhuyễn mềm mại sướng khoái không thể tả, bàn tay miết mạnh lấy ngọc phong nõn nà, đầy đặn của nàng, tay kia thì du ngoạn lên vùng cấm địa, nơi đó đã thành một mảng ướt át … Vũ Tình “Ư” lên một tiếng, hơi thở như lan như xạ phả vào hắn…Trần Đấu đã sớm giương cung bạt kiếm lên rồi, ôm chặt lấy nàng, lựa thế đâm sâu vào…
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế