[Tiên Hiệp] Hoa Sơn Tiên Môn - TG: Mạt Lăng Biệt Tuyết - Full
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 1: Trượt chân đưa tới tiên duyên.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm
Giới thiệu:
Tay cầm ba thước Thanh Phong, học trăm môn kiếm pháp, ngộ chân lý trong kiếm.
Lục Nguyên, một đệ tử bình thường của Bắc Phong Hoa Sơn Tiên Môn, vốn cho rằng mình có thể du đãng nhàn rỗi bình yên cả đời nhưng vì sư phó thọ nguyên không nhiều, đủ loại khiêu chiến ập đến hắn không thể không liều một phen.
Trong lúc vô tình, hắn đã lĩnh ngộ kiếm ý trong kiếm, về sau luyện thành Chung Cực Kiếm ý, hóa thành Vân Long thập hình.
Dùng Chung Cực kiếm thuật, khiêu chiến các lộ tiên ma trên tiên giới.
Ngươi có muôn vàn pháp thuật, tất cả các đại pháp ma đạo ta chỉ dùng kiếm mà phá.
Vô tình, Lục Nguyên trở thành truyền kỳ lớn nhất của tu tiên giới trở thành thần thoại trong kiếm, kiếm đạo truyền thuyết.
Đẳng cấp tu vi phân ra:
Luyện Khí kỳ, Luyện Thể kỳ, Trường Sinh kỳ…
Luyện Khí kỳ và Luyện Thể kỳ có tất cả mười tầng.
Luyện Khí kỳ mười tầng theo thứ tự là tầng thứ nhất Khí Cảm Hiện, tầng thứ hai Chân Khí Sinh, tầng thứ ba Thập Nhị Chính Kinh, tầng thứ tư Bát Đại Kỳ Kinh, tầng thứ năm Tiểu Chu Thiên, tầng thứ sáu Luyện Khí Thành Cương, tầng thứ bảy Ngự Khí Ly Thể, tầng thứ tám Tế Kinh Vi Mạch, tầng thứ chín Đại Chu Thiên, tầng thứ mười Đại Viên Mãn.
Đông Lâm trấn nói lớn cũng không lớn nói nhỏ cũng không phải là nhỏ.
Thôn trấn như vậy kéo dài từ đầu phố đến cuối phố chỉ một nén hương là có thể đi hết.
Thôn trấn bình thường vẫn có sinh hoạt, bình thản vô cùng.
Mà thôn trấn như vậy một khi xảy ra chuyện gì khác thường lập tức sẽ có người bàn luận náo nhiệt ví dụ như là lúc này.
- Các ngươi có nghe nói không tên Lục Nguyên mười tuổi con của Lục đại phu được một vị tóc bạc trắng xóa tiên phong đạo cốt thu làm đệ tử, có được tiên duyên.
Ở trên bờ sông Triệu đại thẩm đang giặt quần áo cất tiếng.
- Tên quỷ đầu kia được làm đệ tử tiên nhân sao, có chuyện tốt như vậy à?
Ở bên cạnh một đại cô nương cất tiếng.
- Đúng vậy chuyện gì xảy ra vậy?
Một đại thẩm hỏi Triệu đại thẩm.
- Nghe nói hắn tâm địa tốt, lúc nguy nan cứu người, nên mới được thu làm đệ tử.
Triệu đại thẩm cất tiếng nói.
- Không thể nào, tên quỷ đầu Lục Nguyên kia mà cứu người à?
Một đại thẩm nói:
- Ta chỉ nhớ rõ tên quỷ đầu này bình thường chỉ mang theo một đám hài tử làm xằng làm bậy khắp nơi không có việc gì thì đi ăn trộm trái cây, thậm chí hắn còn nhìn lén đại cô nương tắm rửa, làm gì có chuyện cứu người.
- Đúng thế ta cũng thấy không có khả năng tiểu quỷ này từ thời mặc tã cho tới bây giờ, hắn không phải là người như vậy.
Một vị đại thẩm rất quen thuộc Lục Nguyên cất tiếng.
- Bất kể thế nào tên tiểu tử Lục Nguyên kia cũng được tiên duyên rồi, trở thành tiên nhân đệ tử.
Một đại cô nương tổng kết.
- Tên tiểu quỷ Lục Nguyên này đúng là may mắn.
- Đúng thế về sau hắn chính là tiên nhân.
- Tiên nhân à, chậc chậc.
- Đúng thế Tạ gia tiểu tức phụ nghe nói tiểu quỷ Lục Nguyên này trước kia nhìn lén ngươi tắm, về sau trở thành tiên nhân nói không chừng sẽ tìm đến ngươi.
Một câu nói này khiến cho tiểu tức phụ của Tạ gia đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng hiện tại mới mười sáu tuổi, gả chưa được nửa năm, khuôn mặt trái xoan trong nháy mắt đã ửng đỏ cả lên.
......
Lúc này ở đầu đông thôn trấn có một hài tử đang đứng, ở bên cạnh hắn là một lão nhân tiên phong đạo cốt có chòm râu dài.
Tiểu hài tử này dĩ nhiên là tiểu tử Lục Nguyên còn vị lão nhân tiên phong đạo cốt kia là người thu nhận hắn.
Lục Nguyên nhớ lại, mọi chuyện diễn ra thế nào.
Vào buổi sáng nay hắn cùng với một đám tiểu đồng ra cánh rừng ngoài trấn đi chơi, lúc đó ở phía xa xa nhìn thây một con cọp hắn liền sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức gọi những người khác nhảy lên đại thụ, tuy nhiên lão tam béo ị của nhà họ Cổ vì thân thể quá nặng cộng thêm nguyên nhân kích động nên leo không nổi lên cây.
Nhìn thấy con cọp đã tới, lúc đó hắn cũng sợ xanh mặt, từ trước tới nay hắn đã nghe thấy người ta nói đến sự uy phong của cọp, nuốt chửng không ít người, lúc này tuy hắn ở trên tàng cây con hổ ở dưới nhưng vẫn cảm nhận được sự uy phong của con hổ.
Đúng lúc này...
Hắn bị trượt chân.
Lúc hắn phục hồi tinh thần thì con cọp đã tiến tới trước mặt, hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, thầm nghĩ phải dốc sức liều mạng chạy trốn, đại hán bình thường cũng không chống nổi con cọp chứ đừng nói là hắn, đúng lúc này một đạo bạch quang xuất hiện, đánh chết con cọp sau đó một vị tiên trưởng tóc trắng xuất hiện.
Tiên trưởng tóc trắng này cho rằng mình ở trên cành cây sở dĩ nhảy xuống là vì lòng hiệp nghĩa muốn cứu Cổ lão tam thấy mình không tệ cho nên muốn thu làm đồ đệ.
Trời ạ thật là, lúc đó hắn chỉ trượt chân mà thôi.
Hắn tuy không phải là người xấu nhưng cũng không phải là người tốt đại nhân đại nghĩa làm gì có chuyện bỏ mạng mình cứu mạng người khác hoàn toàn đều là nguyên nhân trượt chân mà thôi.
Tuy nhiên vị tóc trắng tiên trưởng này đã cho là như vậy hắn cũng không ngốc mà giải thích rõ ràng.
Đây chính là tiên duyên.
Trong truyền thuyết những tiên nhân có thể nhổ núi bổ nhạc, nâng thái sơn, lấp bắc hải.
Trong lòng Lục Nguyên trưởng trấn đã là đại quan mà hắn không đỡ nổi tuy nhiên nghe nói trên trưởng trấn còn có huyện lệnh, trên huyện lệnh còn có tri phủ trên tri phủ còn có thừa tướng trên thừa tướng còn có hoàng đế mà nghe nói tiên nhân so với hoàng đế còn lớn hơn, thì đây là nhân vật cỡ nào?
Mà bây giờ mình có cơ hội làm môn hạ tiên nhân sau này không chừng sẽ trở thành tiên nhân.
Hắc hắc đã như vậy mình tại sao lại phải giải thích hiểu lầm như vậy.
Không ngờ mình có may mắn tốt như vậy trượt chân kết quả đã mang tới một đoạn tiên duyên.
Cái gì gọi là nhân phẩm, đây chính là nhân phẩm.
Về sau mình trở thành tiên nhân, còn không phải là muốn có bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu tiền sao, muốn làm quan thì làm quan, về sau muốn cưới những cô vợ như tức phụ nhà họ Tạ cũng có thể. Lục Nguyên nghĩ một hồi khóe miệng không khỏi bật cười.
Mặc dù hắn có phẩn giảo hoạt nhưng dù sao cũng chỉ là hài tử mười sáu tuổi không giấu được nhiều tâm tư.
Chính vì nghĩ mình sau này sẽ trở thành tiên trưởng trong truyền thuyết nghĩ tới những sinh hoạt khoái hoạt, Lục Nguyên cáo từ cha mẹ mà không có chút gì nuối tiếc ngược lại tràn ngập hưng phấn, các cảm giác vắng nhà sầu tư gì đều không hề tồn tại.
- Ngươi đã cáo biệt cha mẹ, hiện tại chúng ta phải lên đường thôi.
Tiên trưởng tóc trắng cất tiếng nói.
- Vâng.
Lục Nguyên đã sớm tung tăng như chim sẻ...
Trên bầu trời mây trắng bồng bềnh.
Ở trên bầu trời xuất hiện một cái chén màu xanh ngọc bích lơ lửng trong đám mây trắng đó.
Cái chén này chỉ sợ bằng một chiếc xe ngựa nhỏ.
Ở bên trong cái chén xanh bích kia một lão giả tóc trắng ngồi xếp bằng bên cạnh là một hài tử mười lăm tuổi nhìn trái ngó phải.
Lục Nguyên lúc này vô cùng kinh ngạc, tiên trưởng đúng là tiên trưởng có thủ đoạn tiên gia, vừa rồi chỉ thấy tiên trưởng móc từ trong người ra một cái chén bình thường quăng lên không trung cái chén này đã biến thành lớn không ngừng, về sau mình cùng với y ngồi vào trong đó bay lên trên không trung vô cùng ổn trọng không hề lay động, lại không hề cảm thấy tiếng gió lớn.
Thủ đoạn tiên gia quả nhiên thần kỳ vô cùng.
Tương lai mình cũng có thể trở thành tiên trưởng, Lục Nguyên chớp mắt liên tục, đối với sinh hoạt tương lai vô cùng chờ mong.
Tiên trưởng tóc trắng quát to một tiếng:
- Đi..
Cái chén màu xanh này liền bay về phía hướng đông nam, tiên trưởng tóc trắng liền nói:
- Có một số việc cần nói cho ngươi một phen, phàm nhân các ngươi gọi chúng ta là tiên trưởng kỳ thật chúng ta không phải là thần tiên chúng ta chỉ là tu tiên giả mà thôi, hấp thu thiên địa linh khí rèn luyện bản thân, có những thủ đoạn khiến cho các ngươi sợ hãi thán phục, ngươi làm đệ tử của lão phu cũng nên biết điều này, lão phu họ Lý tên là Nguyên bạch chính là trưởng lão thứ chín của Hoa Sơn tiên môn.
- Về phần Hoa Sơn tiên môn thì chính là năm đại tiên môn ở Đại Tấn quốc, năm nghìn năm trước do tổ sư gia Thông Hiểu chân nhân lập nên.
- Về sau ngươi là môn hạ của lão phu chính là đệ tử đời thứ mười của Hoa Sơn tiên môn.
- Về phần Hoa Sơn tiên môn ở Hoa Sơn cách đây chục vạn dặm còn phải đi lâu một phen.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 2: Mới quay đầu đã nhập tiên môn.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Lão tiên trưởng tóc trắng cũng không nói thêm gì nữa Lục Nguyên hiếu kỳ nhìn trái nhìn phải đứng ở trên bầu trời cùng với ở mặt đất hoàn toàn khác nhau, chỉ cảm thấy dưới đất nhỏ hơn rất nhiều, hóa ra những sơn mạch cao ngất đều trở thành từng đống đất nhỏ, giống như mỗi món đồ chơi vậy những dòng sông lớn trở thành giống như các con mương nhỏ.
Hơn nữa Lục Nguyên còn phát hiện hóa ra trên mặt đất nhìn lên trên trời cho rằng trên bầu trời cái gì cũng không có giờ mới phát hiện hóa ra nó đầy chủng loại, bụi mưa.
Đúng là những chuyện lạ mình xem như mở rộng tầm mắt.
Ở phía trước xuất hiện một dãy núi cao, điều này khiến cho Lục Nguyên quái lạ, phải biết rằng những sơn mạch trước kia đều trở thành đống đất thì dãy núi này hùng vĩ như vậy chỉ sợ độ cao không ít hơn vạn trượng, quả nhiên là một tòa núi hùng vĩ.
Đứng ở trên không trung chỉ thấy tòa núi này cao lớn vô cùng, vượt trội hơn tất cả.
Lúc này tiên trưởng tóc trắng Lý Nguyên Bạch chỉ vào tòa núi cao vạn trượng mà nói:
- Đây chính là Hoa Sơn của Hoa Sơn tiên môn chúng ta, ở đây có hơn mười đỉnh núi tuy nhiên năm đỉnh núi cao nhất được đặt tên, theo thứ tự là Triêu Dương Phong ở phía Đông, Lạc Nhạn phong ở phía Nam, Liên Hoa phong ở phía Tây, Ngọc Nữ phong ở trung ương, Vân Thai phong ở phía Bắc. Mà Hoa Sơn tiên môn cũng chia làm năm chi, ở trên năm đỉnh lão phu chính là trưởng lão của Vân Thai phong phía bắc, ngươi từ nay về sau cũng là đệ tử thứ mười của Vân Thai Phong.
Lý Nguyện Bạch ngự chén đi vào, tay nắm pháp quyết, chính giữa phát ra hào quang vô tận trong nhất thời Lục Nguyên bị ánh sáng làm hoa cho cả mắt, quả nhiên thủ đoạn của tiên gia không hề tầm thường.
Ở bên trong Vân Thai Phong, năm dặm một hành lang, mười dặm một các, mái cong kéo dài, tường màu thanh sắc, sóng xanh nước trong, tiên hạc bay múa giống như là tiên nữ, quả nhiên là cảnh sắc của tiên giới.
Lục Nguyên năm mười tuổi đã nhìn thấy tòa nhà lớn nhất chính là tòa nhà của trưởng trấn, nhưng tòa nhà đó soi với cung điện nơi này thì như một trời một vực, chênh lệch không biết bao nhiêu lần, khiến cho Lục Nguyên phải mở to mắt.
Dọc theo con đường, Lục Nguyên một mực đi theo sau lưng của Lý Nguyên Bạch, làm một số thủ tục nhập đệ tử.
Tuy nhiên chỉ có Lý Nguyên Bạch là biết đây là thủ tục còn Lục Nguyên thì không hiểu, đầu óc của hắn đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Hoa Sơn tiên môn vô tận hào quang, lúc này đã làm cho Lục Nguyên bị trấn trụ rồi.
Hóa ra trên thế giới còn có thịnh cảnh như vậy.
Quả nhiên là thủ đoạn tiên gia.
Đúng sau này mình cũng muốn trở thành tiên trưởng, à không, phải là tu tiên giả theo lời sư phó nói.
Nếu hoàng đế có đổi vị trí cho mình mình cũng không làm.
Thời gian từ từ trôi qua, thủ tục nhập đệ tử cũng đã xong Lục Nguyên đã chính thức trở thành đệ tử chân truyền đời thứ mười của Bắc Phong Hoa Sơn tiên môn.
Lúc này Lục Nguyên vẫn không biết đệ tử chân truyền trân quý thế nào.
Hoa Sơn tiên môn chính là năm đại tiên môn của đại Tấn đế quốc đây chính là siêu cấp đại phái đã thành lập đến 5000 năm.
Kỳ thật Hoa Sơn tiên môn thu đồ đệ xưa nay vẫn rất thưa thớt.
May mà Lý Nguyên Bạch cho rằng Lục Nguyên tuổi còn trẻ đã biết xả thân cứu người căn cốt cũng ổn cho nên thu làm đệ tử.
Hơn nữa Tu Tiên giả mệnh dài, sống mấy trăm năm tuổi là chuyện bình thường hiện tại người sống dài nhất ở Đại Tấn đế quốc nghe nói đã qua vạn năm rồi, như vậy năm nghìn năm trôi qua Hoa Sơn tiên môn đệ tứ đời thứ mười có tới mấy nghìn người rồi.
Mà Hoa Sơn ngũ phong, mỗi đỉnh đều chỉ thu mười đệ tử chân truyền đủ thấy đệ tử chân truyền nó trân quý đến mức nào.
Sư phó của Lục Nguyên là Lý Nguyên Bạch địa vị cũng khá cao, lại thu Lục Nguyên làm đệ tử duy nhất cho nên hắn vừa vào đây có thể nói là một bước lên trời.
Đương nhiên lúc này Lục Nguyên căn bản không biết.
Lý Nguyên Bạch mang theo Lục Nguyên, làm tất cả thủ tục, hiện tại Lục Nguyên đã trở thành đệ tử chân truyền của lão.
Sau đó Lý Nguyên Bạch mang Lục Nguyên tới sườn núi phía sau Bắc Phong.
Chỉ thấy ở đây cây cối sum xuê, xanh tươi um tùm, xung quanh có một hàng rào đem nó ngăn cách với bên ngoài, đạo hàng rào kia nhìn thì như đơn giản nhưng kỳ thực có ẩn giấu cấm pháp, đương nhiên Lục Nguyên không nhìn ra những điều này.
Sau khi tiến vào hàng trong Lý Nguyên Bạch nói:
- Đây là nhà của lão phu sau này ngươi cùng vi sư ở đây đúng rồi, hiện tại ta cũng nói cho ngươi biết năm đạo giới luận của Hoa Sơn tiên môn.
- Giới thứ nhất là khi sư diệt tổ bất kính tôn trưởng.
- Thứ hai là phản bội sư môn, một khi phản bội, đuổi giết đến cùng.
- Giới thứ ba là tranh đấu bên trong giết hại đồng môn.
- Giới thứ tư là cấu kết ma đạo sát hại đồng đạo.
- Giới thứ năm là lạm sát kẻ vô tội, sát hại phàm nhân.
- Vi sư thấy ngươi tâm địa vô cùng tốt lúc nguy hiểm còn cứu người khác mới thu ngươi làm môn hạ tuy nhiên nếu như ngươi phạm phải năm đại giới, vi sư sẽ tìm ngươi khắp chân trời góc biển mà trừng trị ngươi
Lý Nguyên Bạch từ từ nói.
Sư phó vô cùng nghiêm khắc, tuy nhiên Lục Nguyên không sợ, từ nhỏ phụ thân của hắn cũng nghiêm khắc như vậy tuy nhiên không có cách nào làm gì hắn, nghĩ tới khuôn mặt của phụ thân lại nhìn khuôn mặt của Lý Nguyên Bạch bỗng nhiên hắn phát hiện hai khuôn mặt đó có phần giống nhau trong lòng không khỏi cười thầm.
Đương nhiên Lục Nguyên cũng không có ý định phạm vào năm đại giới này, khi sư diệt tổ sát hại đồng môn sát hại đồng đạo căn bản không phải là phong cách hành sự của hắn, tuy hắn không muốn làm người tốt nhưng chưa từng có ý định làm người xấu như thế.
Làm theo ý mình tự tại theo phong cách của mình.
Mấy ngày kế tiếp Lục Nguyên ở lại đây, bắt đầu tu luyện.
Hóa ra tu tiên bước đầu tiên là Luyện Khí kỳ, thứ hai là Luyện Thể kỳ.
Luyện Khí kỳ và Luyện Thể kỳ có tất cả mười tầng.
Luyện khí kỳ mười tầng theo thứ tự là tầng thứ nhất, Khí Cảm Hiện, tầng thứ hai Chân Khí Sinh, tầng thứ ba Thập Nhị Chính Kinh, tầng thứ tư Bát Đại Kỳ Kinh, tầng thứ năm Tiểu Chu Thiên, tầng thứ sau Luyện Khí Thành Cương, tầng thứ bảy Ngự Khí Ly Thể, tầng thứ tám Tế Kinh Vi Mạch, tầng thứ chín Đại Chu Thiên, tầng thứ mười Đại Viên Mãn. Mười tầng này mỗi tầng đều đặc thù, tu hành khó khăn, không dễ mà đạt thành.
Luyện Thể kỳ cũng có mười tầng cảnh giới, về phần cảnh giới cụ thể thì Lý Nguyên Bạch nói:
- Ngươi bây giờ chưa bắt đầu tu hành, chưa luyện xong mười tầng Luyện Khí, bây giờ không cần biết trước.
Về phần sau Luyện Thể Kỳ chính là Trường Sinh kỳ, tuy nhiên riêng chỉ hỏi mười tầng của Luyện Thể kỳ, Lục Nguyên đã bị sư phó của mình mắng cho một trận, chỉ sợ hỏi thêm càng bị giáo huấn.
Lục Nguyên hiện tại đang ngồi ở trong phòng của mình bắt đầu thổ nạp, lúc mới đầu hắn cũng không học công phu cao sâu, dù sao theo lời nói của sư phó, bắt đầu tu tiên cũng không cần công pháp cao thâm, chỉ cần thổ nạp là đủ.
Sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ.
Được rồi hít một hơi thở một hơi...
Đáng chết thiếu chút nữa là ngủ mất rồi.
Lục Nguyên đột nhiên tỉnh lại bắt đầu thổ nạp, lòng dặn phải kiên trì nhưng cảm giác buồn ngủ càng lúc càng lớn hắn phải cố gắng lắm mới cưỡng lại được.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 3: Năm tháng vô ưu vô lự
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Hoa Sơn tiên môn ẩn trong ánh sáng và gió mây.
Trên Bắc phong, mây triền gió cuốn.
Trên Bắc phong không biết có bao nhiêu cung điện, lầu các. Có thể ở Bắc phong hiểm yếu xây dựng nhiều cung điện, lầu các như vậy không thể không tán thán tiên gia thật là tài. Hậu sơn Bắc phong có một biệt viện tinh xảo, biệt viện này được gọi là Trường Xuân Cư, đây là nơi đệ cửu đại trưởng lão Bắc phong Lý Nguyên Bạch cư ngụ.
Xung quanh Trường Xuân Cư cây cối sum suê, rậm rạp um tùm, bốn phía hàng rào bao vây Trường Xuân Cư.
Lúc này trong sân Trường Xuân Cư đang đứng một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi.
Thiếu niên không cao lắm, hơi gầy, bộ dáng lém lỉnh, đôi mắt đầy tinh ranh.
- Luyện công lâu như vậy hơi mệt chút, nghỉ một lát đã.
- Trước tiên ở trên cây này phơi nắng ngủ cái đã rồi tính.
Nói xong thiếu niên nằm trên cây ngủ say sưa.
- Mặt trời lên ba sào, là lúc ngủ ngon.
- Lục Nguyên, cái thằng lười này!
Trong Trường Xuân Cư truyền ra thanh âm già nua bất đắc dĩ, chính là giọng của Lý Nguyên Bạch.
Không sai, thiếu niên tinh ranh mười lăm, mười sáu tuổi chính là Lục Nguyên.
Sáu năm trước khi hắn trượt chân kết quả bị Lý Nguyên Bạch cho rằng tâm tính cực kỳ tốt, xả thân cứu người nên thu làm môn hạ, đúng là trượt chân dẫn đến tiên duyên. Sáu năm về sau hắn ở trong Trường Xuân Cư Bắc phong Hoa Sơn tiên môn đi theo sư phụ Lý Nguyên Bạch tu hành.
Sáu năm tu hành hắn không cố gắng nhiều lắm, thỉnh thoảng bị sư phụ Lý Nguyên Bạch mắng là đồ lười.
May mắn tư chất hắn không tính quá kém.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là công pháp tốt.
Nhờ sư phụ Lý Nguyên Bạch có địa vị khá cao trong môn phái, hắn là thập đại đệ tử chân truyền Bắc phong nên học được công pháp tuyệt đối là thượng đẳng. Hai tuyệt kỹ mạnh nhất Bắc phong loại tâm pháp Vân Long Tâm Pháp, cùng với loại kiếm pháp Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.
Tu tiên giới người bình thường không tư cách được công pháp tốt.
Chỉ cực kỳ ít ỏi người mới được công pháp rất tốt.
Công pháp kém ảnh hưởng khá lớn. Nếu ngươi dùng sai công pháp đúng là làm nhiều mà công ít. Dùng tốt công pháp thì tăng lợi gấp đôi.
Hắn luyện là hai tuyệt kỹ mạnh nhất Bắc phong, Vân Long Tâm Pháp, Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.
Nhờ phúc Vân Long Tâm Pháp, hắn dùng sáu năm bình thường, không cố gắng tu hành bao nhiêu mà đã tu đến cửa luyện khí kỳ đệ tứ tầng bát đại kỳ kinh.
Luyện khí kỳ đệ nhất tầng thị khí cảm hiện, lúc này sinh ra khí cảm, cửa rất dễ vượt qua.
Đệ nhị tầng thị chân khí sinh, đem khí cảm hóa thành chân khí tu tiên giả.
Đệ tam tầng thập nhị chính kinh là đem chân khí rót vào bản thân mười hai chính kinh.
Lúc này hắn đang ở luyện khí kỳ đệ tứ tầng bát đại kỳ kinh, đang dùng chân khí trùng kích bát đại kỳ kinh.
Trùng kích khai kinh mạch càng nhiều thì chân khí càng hùng hậu.
Được rồi, không nghĩ chuyện tu hành nữa, trước ngủ một giấc rồi tính. Mình làm vậy gọi là kết hợp nửa làm nửa chơi, còn bị sư phụ kêu đồ lười thì đã sớm quen, đã bị kêu sáu năm đồ lười rồi thôi.
Bị mắng là lười thì lười đi, không có gì to tát.
Dù sao mình có bị mắng cỡ nào cũng sẽ không thiếu khối thịt.
Nói đến thịt, tự dưng thèm ăn thịt quá.
Trong truyền thuyết các tiên trưởng đa số ăn chay là chính, chính xác hơn là đa số tu tiên giả Hoa Sơn tiên môn chính là vậy.
Đáng tiếc Lục Nguyên là ăn hàng.
Hắn thích nhất là ăn thịt. Lúc ở Đông Lâm trấn hắn ăn không đỡ thèm, chỉ ăn thịt heo, thịt gà, thịt vịt, thịt chó, có bốn loại. Lúc ở Đông Lâm trấn hắn đã thèm thịt bò lắm, đáng tiếc cấm giết bò, một khi giết chết bò thì ngoan ngoãn vào nha môn ngồi uống trà đi. Sau khi đến Hoa Sơn tiên môn được ăn sướng miệng, động lực lớn nhất để hắn tu hành công pháp kiếm pháp là bởi vì pháp lực cao, kiếm thuật giỏi muốn bắt các loại hoang dã càng dễ. Từ nay về sau, cái gì lợn rừng, gà rừng, thỏ hoang, chó hoang, thậm chí thịt sói, dù sao thứ gì cũng không chạy thoát khỏi miệng hắn.
Nếu sư phụ Lý Nguyên Bạch biết ông dạy công pháp, kiếm pháp cho hắn dùng đến bắt thú hoang, thỏa mãn thèm ăn thì không biết sẽ tức đến mức nào.
Trước nay Lục Nguyên luôn cho rằng bản thân trời sinh tính háu ăn.
Người khác ăn nhiều vậy sớm nên mập ra, mà hắn thì chưa bao giờ béo lên.
Thôi, nghĩ đến thịt thì đi bắt thú thôi, thuận tiện nướng thịt luôn.
……..
Một cây gậy nhỏ dài.
Mặt trên nướng một con thỏ.
Con thỏ mập mạp to lớn, lúc này bị nướng đến nhỏ mỡ ra.
Lục Nguyên rắc nguyên liệu, con thỏ có gia vị càng hấp dẫn, khiến người chỉ muốn cắn một cái mới đã thèm.
Hắc hắc, lại là một lần hưởng thụ.
Bên cạnh sớm đặt hoàng tửu, lát nữa nướng xong con thỏ thì hoàng tửu và thỏ khiến người sảng khoái ăn một bữa, đúng là hưởng thụ vô cùng.
Vào lúc này, một luồng kiếm quang từ bên cạnh nhanh chóng xẹt qua, từ hướng đông đến, thẳng chỉ con thỏ sắp nướng chín. Cùng lúc đó, một luồng kiếm quang từ phía tây xẹt đến cũng chỉ hướng con thỏ. Hai kiếm quang cùng lóe lên, kiếm quang cực lạnh lẽo. Lục Nguyên không tỏ ra bất ngờ, trường kiếm ra khỏi vỏ, chớp mắt chắn hai mặt đông tây, bảo vệ con thỏ chặt chẽ.
*Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh!*
Kiếm lãng cuồn cuộn, kiếm ý cực lạnh lẽo, trong khoảnh khắc đã giao đấu mấy chiêu, kiếm va chạm không ngừng.
Trong tiếng kiếm đánh, Lục Nguyên quát:
- Hai tên ăn hàng, muốn giành ăn cũng đừng rõ ràng vậy chứ! Yên tâm, lần này ta bắt ba con thỏ, có phần các ngươi!
Nghe nói vậy kiếm quang lập tức ngừng.
Hai thiếu niên hiện ra.
Một thiếu niên vóc dáng tròn trịa. Một thiếu niên gầy gò, diện mạo bình thường.
Hai người này tên tròn tròn là Diệp Viên, tên gầy kêu Diệp Phương.
Người tên Diệp Phương có sư phụ là Quân Tử Kiếm Phương Nho trong Bắc phong lục kiếm tiên. Gã ở trong thập đại đệ tử chân truyền xếp hàng chín. Diệp Viên tròn trịa có sư phụ là Viên Dung Kiếm Tiên Diệp Dương Dung trong Bắc phong lục kiếm tiên, Diệp Viên ở trong thập đại đệ tử chân truyền xếp hàng mười. Cho nên hai người này là cửu sư đệ, thập sư đệ của hắn.
Bắc phong nổi danh nhất là sáu vị, xưng làm Bắc phong lục kiếm tiên. Sư phụ Lý Nguyên Bạch của hắn, sư phụ Quân Tử Kiếm Phương Nho của Diệp Phương, sư phụ Viên Dung Kiếm Tiên Diệp Dương Dung của Diệp Viên đều có trong đó.
Lại nói kỳ thực hai tên Diệp Phương, Diệp Viên cũng là ăn hàng.
Lục Nguyên luôn thích hăn, hai huynh đệ Diệp Phương, Diệp Viên cũng giống nhau. Ngẫu nhiên một lần hai bên gặp gỡ kết thành bằng hữu. Bởi vì nguyên nhân ngưu tầm ngưu, mã tầm mã khiến quan hệ ba người không tệ lắm.
Giống như mới rồi vì con thỏ nướng hai người cầm kiếm đánh lén cướp thực vật không phải chuyện lần đầu xảy ra. Đương nhiên nếu Diệp Phương, Diệp Viên nướng cái gì thì hắn cũng sẽ không chút do dự đi cướp. Mọi người giành tới giật lui, vui ngất trời.
Diệp Phương cười hì hì nói:
- Có rượu có thịt thật là dễ chịu.
Đúng thế, ngày có rượu có thịt đương nhiên là thoải mái.
Rảnh rỗi đấu kiếm, nướng gà rừng, thỏ hoang cái gì, ngẫu nhiên tu hành hoặc ở dưới ánh nắng ngủ, thật là đoạn năm tháng thiếu niên vô tư.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 4: Một chút lo lắng.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Sáu năm nay tại Hoa Sơn tiên môn Bắc phong ngày tháng của hắn thoải mái như vậy đấy, vô âu lo.
Không thể không nói, sáu năm trước đến Hoa Sơn tiên môn là đúng rồi.
Nếu không thì làm gì có ngày thoải mái như bây giờ.
Núi xanh nước biếc.
Từng đợt mùi hương đậm đặc tỏa ra.
Ba con thỏ bị đặt trên cái giá, thỏ đều sắp chảy ra mỡ. Cửu sư đệ Diệp Phương, thập sư đệ Diệp Viên mắt thèm thuồng nhìn con thỏ trước mặt. Đặc biệt là Diệp Viên đã chảy nước miếng, bộ dạng thật là bỉ ổi hèn tỏa.
Lục Nguyên nhắc nhở rằng:
- Cửu sư đệ, Phương sư thúc có danh xưng là Quân Tử Kiếm, ngươi cũng phải có bộ dạng của tiểu Quân Tử Kiếm đi chứ.
Diệp Phương xì nói:
- Ở trước mặt sư phụ phải làm bộ, trước lục sư huynh thì ta cần gì giả bộ.
Sư phụ của gã là Quân Tử Kiếm, bình thường từng hành động đều tràn đầy phong độ quân tử, yêu cầu đệ tử cũng như thế. Đáng tiếc Diệp Phương là cái tên chẳng ra gì, ở trước mặt sư phụ giả bộ tiểu Quân Tử Kiếm, kỳ thực thì, hì hì.
Cái tên Diệp Viên cũng không phải thứ tốt, hết ăn lại nằm.
Tất nhiên chính hắn chẳng tốt đến đâu, bị sư phụ Lý Nguyên Bạch mắng đồ lười không biết bao nhiêu lần.
Vậy nên ba người là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, không tên nào giỏi hơn tên nào.
Đợi chốc lát hương vị ngày càng thơm.
Lục Nguyên tay nhanh chóng di chuyển rắc gia vị lên, tay này cực kỳ thành thạo, không kém gì tay cầm kiếm.
Qua chốc lát ba con thỏ đã nướng chín.
Vào lúc này, ba luồng kiếm quang cùng lóe lên chỉ hướng con thỏ mình vừa ý.
Thịt thỏ vào miệng cực mềm, cộng thêm hoàng tửu, đúng là cực kỳ hưởng thụ.
Lục Nguyên híp mắt lại.
Thật là năm tháng vô sầu lo.
Lục Nguyên rất thích không khí như vậy.
Nghe nói trong môn phái tu tiên có rất nhiều báo thù, giữa tu tiên giả bình thường hay đấu nhau, tu tiên giới nguy hiểm còn hơn cả võ lâm mấy phần. Nhưng có liên quan gì hắn đầu. Hắn chỉ là một kẻ trốn trong Hoa Sơn Bắc phong ăn no chờ chết, đồ lười thôi. Con đường tu tiên khó khăn liên quan gì hắn?
Nhưng có khi không khí không thể quá tốt, tốt quá thì trời sẽ ghen ghét.
Trời ghét thì sẽ có người muốn phá hỏng.
Ví dụ như lúc này.
- Ủa, đây không phải là lục sư huynh sao?
Theo thanh âm khiến người khó chịu là một thiếu niên áo trắng vẻ mặt kiêu ngạo đi ra từ sau thân cây. Thiếu niên áo trắng vẻ mặt huênh hoang, cách biệt với ba người Lục Nguyên, Diệp Phương, Diệp Viên không lớn, nhưng vừa đến liền phá hỏng không khí.
Thiếu niên áo trắng kiêu ngạo này là người thứ mười một trong đệ thập đại đệ tử chân truyền Bắc phong thu, tên là Tư Mã Hạo. Nếu cứng rắn nói thì hắn phải kêu gã một tiếng thập nhất sư đệ.
Hỏng ở chỗ chữ thập nhất này.
Hoa Sơn tiên môn đặt ra quy tắc, Hoa Sơn ngũ phong mỗi phong chỉ có thể có mười đệ tử chân truyền, không thể nhiều hơn, đây là quy tắc tổ sư khai phái Thông Hiểu Chân Nhân đặt ra, dùng năm ngàn năm thì đương nhiên không ai dám phá hỏng. Mỗi một phong đều có một ít trưởng lão đắc danh, những trưởng lão này truyền xuống đệ tử.
Nếu trưởng lão không đủ nhiều thì cũng không sao.
Nhưng Bắc phong lại cứ là không thiếu trưởng lão đắc danh, cho nên sớm đủ mười vị đệ tử chân truyền rồi.
Bắc phong đời trước nổi danh nhất đương nhiên là Bắc phong lục kiếm tiên.
Giống như sư phụ của Lục Nguyên, Lý Nguyên Bạch, sư phụ của Diệp Phương, Quân Tử Kiếm Phương Nho, sư phụ của Diệp Viên, Viên Dung Kiếm Tiên Diệp Dương Dung đều nằm trong Bắc phong lục kiếm tiên. Bắc phong lục kiếm tiên còn có một người là Tư Mã Trường Bạch. Tư Mã Trường Bạch đã dẫn trưởng tôn Tư Mã Bạch đứng hàng thứ năm trong mười đệ tử chân truyền, nhưng theo thứ tôn Tư Mã Hạo lớn lên thì gã muốn đem cháu đưa vào trong thập đại đệ tử chân truyền luôn.
Cố tình thập đại đệ tử chân truyền đã đầy, Tư Mã Hạo chỉ có thể xếp hàng đệ thập nhất. Nếu là thập nhị, thập tam, thập tứ thì không thấy tiếc gì, nhưng cố tình là đệ thập nhất, điều này khiến người vô cùng buồn bực. Chỉ kém một bước, làm sao cam lòng chứ.
Phải biết rằng thập đại đệ tử chân truyền, mười người đầu và thập nhất đãi ngộ hoàn toàn khác.
Đây là tổ sư khai phái đặt ra, mười người đầu có không ít tài nguyên đan dược, tâm pháp, kiếm pháp, không phải đệ thập nhất có thể so sánh bằng.
Cho nên Tư Mã Hạo cực kỳ muốn làm thập đại đệ tử chân truyền.
Vị trí thập đại đệ tử chân truyền không phải không gì phá nổi, nếu biểu hiện quá kém thì rất có khả năng sẽ bị đuổi đi. Nhưng thập đại đệ tử chân truyền đa số không dễ chọc, vậy nên Tư Mã Hạo đưa mắt hướng về Lục Nguyên.
Lục Nguyên luôn là đồ lười, có chút dễ ăn hiếp.
Đương nhiên có một nguyên nhân là sư phụ hắn, Lý Nguyên Bạch năm đó bị trọng thương, giờ tuổi thọ sắp hết, không bằng mấy vị Bắc phong lục kiếm tiên khác.
- Từ lâu nghe tiếng lục sư huynh chưa bao giờ cố gắng tu hành, kiếm thuật cũng không được tốt lắm, đối với đạo trù nghệ có hứng thú hơn. Không bằng như vậy, lục sư huynh rời khỏi môn phái đi, xuống núi mở tiệm cơm nhỏ thì sao hả? Ta nhất định sẽ thường đến ủng hộ, còn kêu gọi bạn bè đến nữa, để mọi người biết tay nghề của lục sư huynh.
Diệp Phương, Diệp Viên khen tay nghề của hắn là khen thật.
Còn Tư Mã Hạo kiêu ngạo này là châm biếm.
Giận, lúc này Lục Nguyên rất giận. Tuy tính tình của hắn không kém nhưng bị người khiêu khích như thế không giận mới lạ.
Thiếu niên áo trắng kiêu ngạo Tư Mã Hạo nói:
- Đúng rồi, nghe nói sau sáu tháng nữa trong phong có đại tái, đến lúc ấy ngươi, ta đều phải tham gia, có một số sư huynh đệ cũng tham gia. Khi đó xin lục sư huynh đừng tiếc dạy dỗ cho, cho đệ ta nhìn xem kiếm thuật tinh diệu của lục sư huynh.
Bốn chữ kiếm thuật tinh diệu cố ý nhấn mạnh, đương nhiên là nghĩa bóng rồi.
Tu tiên giới bây giờ là thái bình thịnh thế.
Nhưng thái bình không có nghĩa là không có chuyện gì cả. Có khi trong môn phái xuất hiện đấu tranh nho nhỏ, ngẫu nhiên xuất hiện yêu ma, ngũ đại tiên môn chính phái phải đi trảm yêu trừ ma. Các môn các phái đều khích lệ đệ tử, khiến môn hạ không quá ham an nhàn.
Sống trong gian nan khổ cực, chết trong an nhàn, đạo lý này ngũ đại tiên môn đều biết.
Hoa Sơn Bắc phong mỗi cách năm năm sẽ có một lần đại tái trong phong.
- Đến khi đó chắc chắn sẽ không làm Tư Mã sư đệ thất vọng.
Lục Nguyên lạnh lùng đáp trả:
- Đúng rồi, Tư Mã sư đệ vội vã đi ra khen tay nghề của ta, chẳng lẽ muốn ăn gà trong tay ta? Đáng tiếc đáng tiếc, cho ngươi một khúc xương gà nè.
Xương gà xảo diệu ném đến trước mặt Tư Mã Hạo.
Tư Mã Hạo vung kiếm chắn.
*Bộp* một tiếng đánh xương gà rớt xuống đất.
Lục Nguyên lầm bầm:
- Thì ra Tư Mã sư đệ vẫn là muốn ăn gà chứ không thích ăn xương hả?
Tư Mã Hạo biến lúng túng, chặn xương gà ở trong miệng Lục Nguyên thành ra gã muốn ăn gà.
Không chặn xương gà thì thành gã muốn ăn xương.
Diệp Phương, Diệp Viên cất tiếng cười nhạo, chế giễu Tư Mã Hạo. Họ là bạn tốt của Lục Nguyên đương nhiên phải đứng về phía hắn, cùng cười giễu Tư Mã Hạo. Diệp Phương, Diệp Viên một người so với một người cười ác hơn.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 5: Luyện kiếm.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Chết tiệt, cái miệng Lục Nguyên đúng là lợi hại. Nhưng chờ sáu tháng sau Bắc phong đại tái để xem ngươi miệng lưỡi sắc bén có tác dụng gì. Tư Mã Hạo xoay người muốn đi.
Đợi Tư Mã Hạo cái tên kiêu ngạo đi rồi, Lục Nguyên mắng một tiếng xui.
Đích thực là quá xui, đụng phải hàng này.
Hắn ở trong Hoa Sơn tiên môn Bắc phong sinh hoạt luôn vô tư, khá thoải mái. Bây giờ tu tiên giới là thái bình thịnh thế, môn phái không cần các đệ tử đánh nhau, ngày vô cùng an nhàn. Hắn rất thích sinh hoạt nhàn nhã như vậy, nhưng cố tình, chết tiệt, luôn có một số người đáng ghét xuất hiện, ví dụ như Tư Mã Hạo luôn cho rằng bản thân xếp trong thập đại đệ tử chân truyền.
Năm tháng có vô tư hơn cũng không khả năng không có cái bóng.
Hoa cỏ vờn quanh.
- Khụ khụ.
Trong chủ phòng Trường Xuân Cư thỉnh thoảng truyền ra tiếng ho khan dữ dội.
- Sư phụ, dược đến rồi.
Lục Nguyên bưng dược đã sắc xong đưa vào chủ phòng. Thân thể sư phụ ngày càng kém, trong lòng hắn rất buồn. Sáu năm nay sư phụ Lý Nguyên Bạch có thể nói là rất tốt với hắn, nhưng hắn biết, tuổi thọ của sư phụ không nhiều.
Tất nhiên Lục Nguyên sẽ không bởi vì biết tin này mà mỗi ngày mặt ủ mày chau. Mặt như đưa đám qua một ngày là một ngày, sống vui vẻ cũng là qua ngày. Lục Nguyên trước giờ là loại người vui vẻ sống qua ngày.
Lý Nguyên Bạch cầm lên chén dược, uống một hơi cạn sạch, không vì dược đắng mà nhíu mày. Nhìn đệ tử đứng cạnh, Lý Nguyên Bạch gật gù. Đệ tử của ông tuy là đồ lười, còn thường bất cần đời nhưng tâm tính đích thực không tệ, thu đệ tử này không uổng công.
Tu tiên giả thu đồ đệ quan trọng là tâm tính rồi mới là căn cốt.
Lý Nguyên Bạch đột nhiên nói:
- Qua sáu tháng là đại tái trong phong.
Lục Nguyên gật đầu đáp:
- Việc này đã có nghe nói. Đúng rồi, sư phụ nhắc đến làm gì?
Lục Nguyên biết sư phụ sẽ không chẳng việc có gì nhắc tới đại tái trong phong.
Bình thường đại tái trong phong mọi người so tài rồi thôi.
Hoàn toàn là thử nhau, vì khiến đệ tử không quá qua loa, tăng chút động lực cho họ. Cũng khiến các trưởng bối xem tiến triển của đám hậu bối.
Lý Nguyên Bạch cười cười nói:
- Việc này đơn giản thôi. Bởi vì vi sư tuổi thọ sắp hết, rất nhiều người đều đang mưu đồ vi sư. Ví dụ vi sư mang cho ngươi phúc lợi thập đại đệ tử chân truyền đã có người đang mưu đồ. Tư Mã Hạo gần đây thường khiêu khích ngươi còn chẳng phải vì ta sắp ra đi, Tư Mã Trường Bạch muốn đem thứ tôn Tư Mã Hạo vào thập đại đệ tử chân truyền, thay thế vị trí của ngươi sao?
Lý Nguyên Bạch chần chờ một lát, tạm nghỉ rồi nói tiếp:
- Đại tái trong phong lần này Tư Mã Trường Bạch đã sớm âm thầm liên lạc một số trưởng lão, nếu ngươi biểu hiện không tốt trong đại tái trong phong, nếu như ngươi thua Tư Mã Hạo, vậy lực lượng của họ có lẽ sẽ dùng chút thủ đoạn, cướp vị trí thập đại đệ tử chân truyền của ngươi.
Lý Nguyên Bạch nhướng mày, bình thường ông lão bình hòa giờ hiện sát khí, nói:
- Lão phu còn chưa chết đã bắt đầu mưu đồ thứ của lão phu, đáng hận!
Bây giờ Lục Nguyên coi như triệt để hiểu ngọn nguồn.
Thế là đã rõ, thì ra đại tái trong phong lần này đối với hắn không phải bình thường.
Lúc này Lục Nguyên phát hiện trong lòng mình có thanh âm đang kêu gào.
Phải thắng!
Phải thắng!
Nhất định phải thắng!
Tim hắn đang đập rất nhanh.
Cái tên Tư Mã Hạo mấy lần khiêu khích mình, mưu đồ vị trí thập đại đệ tử chân truyền của mình, đã vậy thì mình phải thắng về.
Sư thúc Tư Mã Trường Bạch còn mưu đồ thứ của sư phụ, càng đáng chết, mình càng phải thắng trở về.
Vì mặt mũi của sư phụ, mình nhất định phải thắng.
Lục Nguyên đột nhiên giật mình phát hiện, dưới mặt lười biếng là lòng hiếu thắng mãnh liệt, cùng với một khi đối địch thì phải hung dữ đánh trả lại.
Lúc này Lý Nguyên Bạch cũng đang nhìn Lục Nguyên, nhìn hắn xuất hiện sự nghiêm túc mà không phải bộ dạng lười nhác. Lý Nguyên Bạch gật gù. Giờ đối phương đã ép tới cửa, đồ nhi, hãy nghiêm túc ứng chiến đi. Lần này ngươi không thể lười nữa, lấy tiềm lực trong người ngươi ra đi.
Nếu tuổi thọ vi sư còn nhiều năm thì có thể làm chỗ dựa cho ngươi thật lâu.
Nhưng mạng số vi sư sắp hết, giờ vi sư có thể chăm sóc ngươi không còn thời gian bao nhiêu nữa.
Hãy cố gắng đi.
Lý Nguyên Bạch đã không còn sống bao lâu, không còn nhiều hứng thú tranh đấu. Thắng thì sao, thua thì sao, cuối cùng vẫn là đống xương mà thôi. Ông không có con cái, không có người thân, duy nhất không yên tâm là đồ nhi lười biếng Lục Nguyên. Bây giờ ông còn chưa chết đã có người tìm tới cửa, nếu ông chết rồi sẽ xảy ra chuyện gì nữa, làm sao mà yên tâm cho được.
Một tiếng thở dài thườn thượt.
………
Giờ hắn đã bị người buộc đến tuyệt cảnh.
Sư phụ không còn sống bao lâu. Tư Mã Trường Bạch đã chạy tới cửa, muốn cướp tài sản trong tay sư phụ, bao gồm vị trí thập đại đệ tử chân truyền của hắn.
Nói thật ra nếu chỉ là muốn cướp vị trí thập đại đệ tử chân truyền thì không khiến Lục Nguyên tức giận như vậy.
Chẳng qua họ còn muốn cướp tất cả của sư phụ.
Sư phụ đối xử với mình rất tốt, dẫn mình lên đường tu tiên, từng chút một dạy mình tu hành thế nào.
Bây giờ họ lại làm vậy, khiến mình rất giận.
Trước kia mình luôn lười biếng, giờ thì làm sao cũng phải luyện công chăm chỉ mới được.
Luyện công, đối với mình không tinh thông nhiều pháp thuật chủ yếu có hai mặt, một là pháp lực, một là kiếm pháp.
Mình luyện là Vân Long Tâm Pháp Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, đều là công pháp xuất sắc, chính yếu trong Hoa Sơn Bắc phong.
Nhưng bây giờ cách đại tái trong phong chỉ còn chừng sáu tháng. Sáu tháng muốn tăng pháp lực là cực kỳ khó khăn. Pháp lực tích lũy là lấy đơn vị bằng năm, sáu tháng sao có thể tăng cao được. Vậy chỉ còn nước luyện kiếm pháp, nói không chừng mặt kiếm pháp có tăng vọt.
Thời gian sáu tháng luyện kiếm pháp còn miễn cưỡng được.
Sáu tháng này mình phải liều mạng luyện kiếm rồi.
Tư Mã Trường Bạch, Tư Mã Hạo đều tới cửa khi người, không hung ác đánh trả thì coi sao được.
Mình phải luyện kiếm thật giỏi, mạnh mẽ đánh trả, đánh mặt Tư Mã Trường Bạch sưng phù lên luôn.
Sư phụ tặng cho mình Dưỡng Ngô kiếm đã nắm trong tay. Dưỡng Ngô kiếm là sư phụ Lý Nguyên Bạch tốn sức rèn ra thanh kiếm cho mình, kiếm lấy tên dưỡng ngô là muốn mình dưỡng hạo nhiên chính khí. Đương nhiên kêu mình dưỡng hạo nhiên chính không có khả năng lắm, mình không phải người có cảm giác chính nghĩa cao siêu, mình chỉ là người bình thường tất cả tùy tâm, không làm được tình cảm cao thượng dưỡng thiên địa hạo nhiên chính khí. Nhưng lấy Dưỡng Ngô kiếm sảng khoái nghênh đón đối thủ không phải việc khó khăn.
Dưỡng Ngô kiếm lấy từ trên vách tường xuống.
Kiếm này chỉ dài ba thước, rộng chừng nửa tấc, thân kiếm cực kỳ sáng ngời, chuôi kiếm đơn giản, là một thanh kiếm ngay thẳng.
Tay Lục Nguyên nắm thanh kiếm, cảm giác ấm trơn, kiếm tựa như sư phụ ngày thường làm người, ngay thẳng chính nghĩa, đáng tiếc sư phụ hạo nhiên chính khí dưới tình huống không còn sống bao lâu đã có người tới cửa khi dễ, mưu đồ tất cả của sư phụ. Kiếm pháp theo sự giận dữ này từ từ thi triển ra.
Kiếm pháp chính là Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.
Một thức tiếp một thức kiếm pháp thi triển ra từng tấc vuông.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius