Tống Y Tác giả: Mộc Dật Chương 196: Sài lang ở kinh thành
Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Sau khi Lâm Thanh Đại đi không lâu, mấy người Đỗ Văn Hạo đang định đóng cửa đi ngủ chợt vang lên lên âm thanh đập cổng gấp gáp.
Ngô Thông ra mở cửa. Hắn thấy có một chiếc kiệu nhỏ dừng trước cửa, đi sau chiếc kiệu có mấy đại hán vạm vỡ. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Từ trong kiệu bước xuống một người. Người đó chính là Kiều Vũ Sinh bí ẩn.
Lần này tinh thần Kiều Vũ Sinh linh lợi, hắn thậm chí còn mỉm cười.
Mặc dù rất khó chịu, Đỗ Văn Hạo vẫn chắp tay nói: “Kiều công tử, không phải công tử nằm mộng thấy nữ quỷ tới quấy nhiễu đấy chứ? Bây giờ trời vẫn còn sớm. Công tử không nằm mơ giữa ban ngày chứ?”
Kiều Vũ Sinh không để ý tới lời châm chọc của Đỗ Văn Hạo. Hắn nói khẽ: “Tiên sinh, lần này tại hạ đến đây không vì bản thân tại hạ mà vì chính tiên sinh”.
“Vì tại hạ? Sao công tử lại nói vậy?”
“Tại hạ e rằng người nhà của tiên sinh xảy ra chuyện nên tại hạ mới đến đây xem sao” Kiều Vũ Sinh từ từ đi tới bên cạnh Đỗ Văn Hạo nói: “Đạo sĩ làm phép cho Tiêm Tiêm hôm nay tới gặp tại hạ nói rằng Tiêm Tiêm sẽ không tới tìm tại hạ nữa, bởi vì nàng đã tìm tới nhà của tiên sinh”. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Dù Đỗ Văn Hạo không tin có ma quỷ nhưng ngay trong đêm tối nghe chuyện ma quỷ, hắn vẫn thấy rùng mình. Hắn hỏi lại: “Thật thế không?”
Khóe miệng Kiều Vũ Sinh khẽ lộ một nụ cười đắc ý. Hắn lại thì thào: “Đạo sĩ đó nói Tiêm Tiêm muốn nhập vào thân thể của một người đang sống”.
Tuyết Phi Nhi ở bên vội vàng hỏi: “Nữ quỷ đó nhập vào thân thể người sống làm gì?”
Kiều Vũ Sinh nói: “Tại hạ cũng không biết. Nhưng vị đạo sĩ đó nói trong nhà tiên sinh chắc chắn có một người Tiêm Tiêm muốn bắt đi. Hay là tiên sinh mau tìm pháp sư đến làm lễ đuổi Tiêm Tiêm đi”.
Tuyết Phi Nhi quát: “Không biết bao nhiêu lần ngươi chạy tới đây nói những chuyện ma quỷ vớ vẩn đó làm gì? Ngươi nói muốn chúng ta thu nhận quỷ hồn. Bây giờ khi quỷ hồn tới ngươi lại muốn làm người tốt tới khuyên chúng ta đi mời pháp sư để đuổi quỷ hồn. Hừ, nếu ngươi không mau rời khỏi đây, chúng ta sẽ nện cho ngươi một trận”. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Kiều Vũ Sinh hiển nhiên rất kiêng sợ Tuyết Phi Nhi. Hắn không dám nói câu nào, mặt mũi ỉu xìu, chui ngay vào trong kiệu, vội vã rời khỏi cửa Ngũ Vị đường. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Đỗ Văn Hạo lo lắng nhìn ra cửa. Đợi một lúc lâu không thấy bóng dáng của Lâm Thanh Đại. Tự nhiên trong đầu hắn nảy sinh ra ý niệm, có khi Lâm Thanh Đại đã bị nữ quỷ Tiêm Tiêm bắt đi theo như lời của Kiều Vũ Sinh không?
Bàng Vũ Cầm thấy Đỗ Văn Hạo âm trầm đứng đó, không nói câu nào. Nàng lên tiếng trước: “Tướng công, có một chuyện vốn thiếp và Thanh Đại tỷ giấu chàng. Nhưng thiếp nghĩ tốt nhất nên nói cho chàng biết”.
Đỗ Văn Hạo sửng sốt quay đầu nhìn nàng: “Chuyện gì vậy?”
Bàng Vũ Cầm chần chừ một lát rồi thì thào: “Về chuyện của nữ quỷ đó…….”.
Đỗ Văn Hạo đang nghĩ tới nữ quỷ. Hắn nghe Bàng Vũ Cầm nhắc tới nữ quỷ, cau mày quay đầu lại: “Nữ quỷ nào?”
“Mấy hôm nay liên tiếp gặp chuyện tà môn nên hôm qua thiếp và Thanh Đại tỷ đi rút quẻ thẻ. Người bán thẻ nói theo như quẻ thẻ thì nhà chúng ta thực sự có tà mà, quỷ ám. Ông ấy có đưa cho thiếp và Thanh Đại tỷ hai lá bùa, bảo dán ở cổng và hậu viện nhưng thiếp sợ chàng tức giận nên không dám dán”.
Đỗ Văn Hạo không tin những lời lẽ trong quẻ thẻ ở chùa, miếu nhưng bây giờ sự việc lại trùng khớp như vậy nên hắn không khỏi thấy lo lắng.
Tuyết Phi Nhi đi ra trước nói: “Ca ca, hay để muội tới Kiều gia điều tra, tiếp ứng cho Thanh Đại tỷ?”
Đỗ Văn Hạo cười gượng: “Quên đi, công phu quyền cước của muội chỉ để làm cảnh. Lần trước còn không biết trèo cây thì muội đi điều tra cái gì hả?
Thôi quay về ngủ đi. Thanh Đại tỷ trước khi đi đã nói sẽ quay về lúc bình minh. Bây giờ mới canh một, vội gì. Võ công của Thanh Đại tỷ cao cường như thế, ai có thể chế ngự tỷ ấy được? Thật buồn cười! Tất cả đều do Kiều Vũ Sinh cố làm ra vẻ huyền bí, khiến cho mọi người lo lắng. Thôi ngủ đi!”.
Đêm qua thức trắng, tất cả mọi người đều mệt mỏi. Nghe Đỗ Văn Hạo nói tất cả lục tục quay về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm đi ngủ. Đỗ Văn Hạo ngủ không yên giấc. Trong giấc mộng, bạch y nữ tử đó biến mất, chỉ có một sơn cốc, một con thuyền nhỏ bồng bềnh trên hồ nước. Nhưng vẫn không thấy bạch y nữ tử đó. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Đỗ Văn Hạo tỉnh dậy, xung quanh trời tối đen, hắn không biết giờ là canh mấy. Nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, Đỗ Văn Hạo thấy lo lắng. Vì thế hắn lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài xem Lâm Thanh Đại đã về chưa.
Chiếc đèn lồng treo ở hành lang tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Gió thổi cái đèn lắc lư, ánh sáng nhấp nhoáng trông rất quỷ dị.
Đi ra sân trang viện, Đỗ Văn Hạo tới trước cửa tiểu viện của Lâm Thanh Đại. Hắn thấy bên trong không có đèn. Hắn do dự không dám đến gõ cửa. Nhìn trời thì rõ ràng sắp tới bình minh. Hắn đang phân vân chưa biết phải làm gì, đột nhiên hắn cảm thấy phía sau có người đang đi tới, thì ra là Anh Tử. Anh Tử vui vẻ gọi hắn khi nàng nhìn thấy hắn: “Thiếu gia!” Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Ngươi ra đây làm gì?”
Anh Tử trả lời: “Nô tỳ không ngủ được, muốn ra đây đợi Đại chưởng quỹ quay về. Thiếu gia cũng ra đây đợi đại chưởng quỹ à?”
“Đúng!” Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi đi gõ cửa phòng của đại chưởng quỹ xem nàng đã về chưa?”
Anh Tử đáp rồi bước lên thềm. Tiểu Khả đã nhanh chân chạy lên trước. Hai chân trước của nó cào cào lên cánh cửa. Nó định đẩy cửa ra để chui vào.
Cánh cửa mở ra.
Đỗ Văn Hạo thấy căng thẳng. Sao cửa phòng lại mở ra? Cái này chứng minh một điều. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lâm Thanh Đại vẫn chưa quay về.
Anh Tử cũng nhận ra điều này, nàng chạy lên trước Đỗ Văn Hạo, đẩy hẳn cửa phòng ra, tay giơ cao đèn lồng. Quả nhiên trong phòng không có người.
Anh Tử quay người, run run nói: “Phu nhân,… phu nhân vẫn chưa về”.
Đỗ Văn Hạo quay đầu nhìn ánh trăng qua khung cửa sổ màu trắng: “Còn bao lâu nữa thì trời sáng?”
“Bây giờ là canh năm. Còn một canh nữa là trời sáng”.
“Đừng sợ. Phu nhân của ngươi đã nói sẽ trở về vào lúc hừng đông. Cũng giống như hôm qua, chúng ta tự hù dọa chính mình. Có lẽ đến hừng đông một khắc, nàng sẽ đứng trước mặt chúng ta”.
Anh Tử miễn cưỡng gật đầu: “Tiên sinh quay về ngủ đi. Nô tỳ ở đây đợi phu nhân. Phu nhân chưa về nô tỳ không ngủ được”.
Đỗ Văn Hạo gật đầu. Hắn giúp nàng thắp đèn rồi vỗ vỗ lên gò vai gầy của nàng: “Đừng lo. Phu nhân của ngươi chắc chắn sẽ bình an quay về”.
Quay lại giường ngủ nhưng Đỗ Văn Hạo không tài nào ngủ lại được.
Bàng Vũ Cầm cũng thức cùng Đỗ Văn Hạo, hai mắt nàng mở to nhìn bóng tối chờ đợi tiếng bước chân quen thuộc của Lâm Thanh Đại.
Đỗ Văn Hạo thấy lòng rất nặng nề, trước bình minh có hắc ám. Nói cách khác sắp đến binh minh rồi mà Lâm Thanh Đại vẫn chưa trở về.
Đỗ Văn Hạo ngồi dậy, sờ soạng mặc quần áo.
Thân thể xích lõa của Bàng Vũ Cầm ôm lấy hắn từ phía sau. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Đỗ Văn Hạo dừng tay, nghiêng mặt nói: “Cầm nhi, nàng ngủ đi. Ta đi xem Thanh Đại tỷ đã về chưa”.
Bàng Vũ Cầm ôm chặt Đỗ Văn Hạo. Lát sau nàng run run nói: “Tướng công, thiếp sợ”.
“Sợ cái gì?”
“Thiếp có cảm giác rằng Thanh Đại tỷ đã xảy ra chuyện”.
"Đừng nói càn!”.
Bàng Vũ Cầm chậm rãi buông Đỗ Văn Hạo ra. Nàng chảy nước mắt nói: “Nếu thực sự Thanh Đại tỷ đã trở về thì tỷ ấy đã tới báo cho chúng ta một tiếng. Bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, khẳng định tỷ ấy chưa về. Thiếp có một dự cảm xấu mà thiếp chưa gặp bao giờ”.
Đỗ Văn Hạo quay người lại ôm Bàng Vũ Cầm, hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng rồi ôn nhu nói: “Đừng quá lo lắng. Nếu tới hừng đông Thanh Đại tỷ không quay về, chúng ta sẽ đi tìm”.
Hai mắt Bàng Vũ Cầm đẫm lệ nhìn trượng phu. Nàng gật đầu. Trong thâm tâm nàng cầu khẩn cho Lâm Thanh Đại bình an, không xảy ra chuyện gì. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trên thực tế đã có chuyện xảy ra với Lâm Thanh Đại. Nàng đã gặp phiền toái, phiền toái lớn.
Trong bóng tối Lâm Thanh Đại lặng lẽ đuổi theo Kiều Vũ Sinh. Nàng thấy Kiều Vũ Sinh đi rất nhanh. Hắn đi ra ngoài nhưng lại không đi theo con đường dải đá nhỏ mà đi dọc theo bãi cỏ.
Chính xác mà nói hắn không dẫm trên cỏ mà đang lướt trên cỏ.
Sao hắn lại như biết bay? Hắn là quỷ à?
Lâm Thanh Đại chú tâm quan sát quả thật chân hắn đi không chạm đất. Đúng là hắn đang bay là là. Thậm chí chân hắn cũng không chuyển động mà hắn giống như một cái cọc gỗ cứ lừ lừ trôi đi.
Lâm Thanh Đại cảm thấy rợn hết cả tóc gáy.
Đúng lúc đó nàng đứng lại bởi vì nàng cảm thấy trong bóng tối xung quanh có vô số các cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng đột nhiên quay đầu lại thì thấy bốn phía có vô số ánh mắt của loài dã lang hung dữ.
Lâm Thanh Đại không sợ dã lang. Nhưng tại sao ở kinh thành lại có dã lang?
Nhưng ngay sau đó Lâm Thanh Đại nhìn thấy một việc làm cho nàng kinh hoàng. Nàng thấy trên lưng mỗi con dã lang có một hắc y nhân cao lớn. Không có đầu!
Hắc y nhân không đầu cưỡi dã lang lại xuất hiện ở trong trang viện này.
Lâm Thanh Đại quát: “Các hạ là cao nhân phương nào? Ở đây giả thần giả quỷ. Sao không bộc lộ chân diện mục của mình?”
Không âm thanh đáp lại, những con dã lang tiến tới gần nàng.
Lâm Thanh Đại vung tay, một mũi ám khí hoàng thạch (hình châu chấu) bay ra bắn trúng vai của một hắc y nhân không đầu. Trong tình huống này nàng không hạ độc thủ lấy tính mạng của đối phương mà chỉ nhằm trúng vai hắn.
Hắc y nhân nọ trúng ám khí nhưng hắn không có phản ứng gì. Dã lang của hắn vẫn tiếp tục tiến tới.
Lâm Thanh Đại trầm xuống nàng đang định tiếp tục phóng ám khí, đột nhiên chân nàng bị một vật gì đó túm chặt lấy nàng vội cúi đầu nhìn thì thấy dưới bụi cỏ có vô số bạch cốt đã xuất hiện từ lúc nào, chúng quờ quạng chụp lấy nàng.
Dù sao Lâm Thanh Đại cũng là nữ nhân. Nàng sợ hãi hét lên. Ngân quang lóe lên, mấy tiếng răng rắc nổi lên bốn bạch cốt đã bị lưỡi dao sắc bén của nàng chém đứt đôi.
Lâm Thanh Đại đưa mắt nhìn thì không thấy Kiều Vũ Sinh đâu nữa. Những con dã lang đang tiến tới gần. Dưới chân nàng có vô số bạch cốt cũng đang tiến tới. Nàng lại lo lắng đuổi theo truy tìm Kiều Vũ Sinh. Thanh kiếm sắc bén trong tay nàng vung lên, chém đứt vô số bạch cốt rồi nàng chạy ra ngoài trang viện.
Không biết tại sao càng đi ra ngoài cỏ mọc càng cao, tới ngang thắt lưng nàng. Nàng dùng thuật khinh công Thảo thượng phi trong truyền thuyết lướt đi. Lúc đầu nàng còn chém bạch cốt ở phía trước nhưng sau hoảng sợ vì không thấy đường nàng cứ thế bỏ chạy, không nghĩ tới việc chém bạch cốt nữa.
Phía sau tiếng cho sói tru lên dồn dập, càng lúc càng tới gần.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tống Y Tác giả: Mộc Dật Chương 197: Giáo sư thái y cục
Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Trong giây lát Lâm Thanh Đại cảm thấy đất dưới chân nàng sụt xuống. Không còn chỗ mượn lực nàng rơi tuột xuống bên dưới.
Lâm Thanh Đại lâm nguy không hoảng sợ. Thanh đoản kiếm trong tay nàng đâm vào vách đá ở bên cạnh để dừng thân thể lại, không ngờ vách đá xung quanh cứng rắn lạ thường, thanh đoản kiếm không thể đâm vào. Thân thể nàng càng lúc càng rơi xuống bên dưới. Trong tình thế cấp bách nàng vận kình lực vào cánh tay toàn lực đâm ra, chỉ nghe rắc một tiếng nhỏ, thanh đoản kiếm đâm vào vách đá lại bị lực phản lại gẫy vụn. Trong tay nàng chỉ còn chuôi kiếm.
Cũng may thân thể nàng chạm vào một cây nhỏ nhô ra ở một khe hở nên lực rơi giảm xuống.
Vừa chạm đất Lâm Thanh Đại mượn thế cuộn người lăn người đi, không ngờ sống lưng nàng va đánh bịch một tiếng vào vách động đau điếng. Hai chân nàng cũng đau nhức giống như bị gãy vậy.
Nàng không quay đầu kiểm tra thương thế. Bởi vì rơi xuống động sâu, nàng không biết trong này có nguy hiểm gì mà trên người nàng thanh đoản kiếm đã gãy. Lưỡi kiếm cắm ở vách đá. Trên người nàng chỉ còn lại mấy mũi ám khí. Nàng cầm ám khí trong tay, tĩnh tâm lắng nghe động tĩnh bốn phía. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trong bóng tối im ắng, đột nhiên vang lên tiếng kêu của côn trùng.
Trên đỉnh đầu, le lói ánh sáng lờ mờ bằng kích cỡ một đồng tiền. Hình như đây không phải là một cái động.
Quá sâu.
Bầy sói không thấy đâu. Hắc y nhân cũng không thấy thậm chí không nghe thấy tiếng sói tru vọng xuống.
Lâm Thanh Đại cảm thấy tay phải và hai chân đau nhức. Nàng cố nén đau lắc lư tay phải và hai mắt cá chân, vẫn còn cử động được. Nàng lại duỗi chân sờ soạng, không phát hiện ngoại thương hay gãy chân. Nàng thấy yên tâm chỉ có vấn đề là cơ thể nàng bị tổn thương nhất thời không thể dùng sức.
Nàng đứng dựa vào vách đá chậm chạp dò tìm xung quanh. Vách đá bốn phía đều là đá hộc dài trơn nhẵn quây thành hình tròn không có lối thoát. Dưới chân nàng đất khô cứng. Xem ra đây là một cái giếng cạn.
Lâm Thanh Đại lại ngồi xuống xoa vết sưng ở cổ tay và mắt cá chân. Nàng nghĩ phải chờ tay phải và hai chân đỡ hơn, trời sáng, nàng nhìn rõ vết nứt của vách đá, lúc đó nàng sẽ tìm cách trèo lên khỏi giếng cạn.
Nhưng không hiểu sao nàng lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng. Nàng cố giữ tỉnh táo, nhưng nàng đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Hừng đông, Ngũ Vị đường.
Đỗ Văn Hạo không chờ được nữa. Hắn quyết định đi đến nhà Kiều Vũ Sinh. Hắn sắp xếp Diêm Diệu Thủ, Hàm Đầu ở lại dược đường, bảo Ngốc béo và Ngô Thông chuẩn bị xe trâu. Đỗ Văn Hạo cùng Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi và Anh Tử đi tới nhà Kiều Vũ Sinh.
Lúc này trời đã sáng rõ.
Đứng trước một cánh cổng cũ nát, Đỗ Văn Hạo bảo Ngốc béo gõ cửa. Ngốc béo đi lên bậc tam cấp, cầm cái vòng khuyên đồng trên cánh cửa dập mấy cái. Lát sau, cánh cổng mở ra, một lão phu nhân thò đầu ra ngoài, trong bộ dạng ngái ngủ, lão phụ nhân liếc nhìn Ngốc béo: “Ngươi tìm ai?”
Đỗ Văn Hạo tiến lên chắp tay nói: “Lão nhân gia, cho tại hạ hỏi đây có phải là Kiều phủ không?”
“Đúng vậy, các ngươi là…”
Ngô Thông tiến lên nói: “Chúng ta là người của Ngũ Vị đường. Vị này chính là ông chủ của chúng ta, thần y Đỗ Văn Hạo, đến xem bệnh cho thiếu gia Kiều Vũ Sinh của các ngươi”.
Lão bà ngơ ngác nhìn Đỗ Văn Hạo rồi hỏi: “Tìm thiếu gia Kiều Vũ Sinh ư?”
“Đúng vậy”.
“Ôi. Các người không biết à? Thiếu gia của chúng ta đã chết mấy năm trước”.
Ngô Thông ngây người hắn quay lại nhìn Đỗ Văn Hạo.
Không biết là đã đoán trước kết quả như thế hay không quan tâm đến chuyện đó Đỗ Văn Hạo vẫn bình tĩnh như thường. Những người khác thì tái mét mặt.
Đỗ Văn Hạo bước lên bậc tam cấp. Ngay lúc này lão phụ nhân định đóng cửa lại. Đỗ Văn Hạo kê chân giữ cánh cửa, nói: “Xin lão nhân gia vào thông báo. Chúng ta có chuyện quan trọng cần thương lượng với Kiều lão gia. Cảm phiền lão nhân gia người…”
Lão phụ nhân lắc đầu: “Nhà đã hoang phế nhiều năm. Bây giờ ở đây chỉ còn mình ta, có chuyện gì cứ hỏi ta”.
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Chỉ có mình ngươi. Chủ nhân của ngươi đâu?” Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Đi rồi! Đi từ nhiều năm trước. Lúc đó ngôi nhà này bị quỷ ám, thiếu gia và mấy người hầu bị chết. Lão gia và lão thái thái cùng quản gia đã chuyển tất cả đi. Lão gia hy vọng bán được ngôi nhà này. Nhưng thực tế là dù bán rất rẻ, không ai muốn mua lại ngôi nhà quỷ ám này. Vì vậy vẫn để hoang phế”.
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát rồi nói: “Đã như vậy tại hạ muốn mua lại ngôi nhà hạ giá này. Tại hạ có thể đi xem qua ngôi nhà được không?’
Lão phụ nhân liếc nhìn hắn một cái rồi mới từ từ mở cửa: “Tiểu tử, không phải ta dọa ngươi, ngôi nhà này thực sự bị quỷ ám”.
“Thật sao? Tại hạ muốn nhìn xem hình dạng của quỷ như thế nào!” Đỗ Văn Hạo vung tay nói rồi hắn cùng mọi người tiến vào sân.
Sân của trang viện rất rộng, rộng gấp mấy lần so với sân trang viện của Đỗ Văn Hạo. Phía sau còn có hoa viên và một hồ nước nhỏ. Hiển nhiên trang viện đã hoang vắng nhiều năm, mặt sân mọc đầy cỏ. Trên mặt hồ phủ đầy các cành liễu khô. Lớp xi cửa sổ và cửa ra vào bong ra, giấy dán cửa sổ bay phần phật trước gió.
Mọi người nhanh chóng đi một vòng quanh sân. Ngoại trừ căn phòng của lão phụ nhân, thì không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào chứng tỏ có người ở đây. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Anh Tử không nhịn được la lên: “Phu nhân! Phu nhân người ở đâu?”
Tuyết Phi Nhi, Bàng Vũ Cầm cùng Ngô Thông, Ngốc béo đi xung quanh gọi ầm lên: “Đại chưởng quỹ”.
Lão phụ nhân kinh hãi la lên: “Này, này. Các người đang làm gì vậy?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Không có gì. Bọn họ biết một ít phép thuật, gọi như thế có thể làm gia tăng dương khí, bài trừ âm khí”.
“Thật ư?” Lão phụ nhân bán tín bán nghi. Nhưng bọn họ gọi thế cũng không ảnh hưởng gì nên bà ta cũng để mặc kệ.
Trong lúc mấy người đi xung quanh tìm, gọi. Đỗ Văn Hạo đi tới hòn giả sơn ở trong sân, mắt hắn nhìn đăm đăm về phía trước, trầm tư suy nghĩ. Nếu nơi này mấy năm không có người ở, vậy Kiều Vũ Sinh ở đâu? Hắn đang ở nơi nào? Lâm Thanh Đại đã đi đâu?
Sau khi tìm kiếm một canh giờ, khắp mọi ngõ ngách, khắp các phòng, tất cả quay lại chỗ Đỗ Văn Hạo đứng ở hòn giả sơn, báo không phát hiện ra tung tích của Lâm Thanh Đại. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Anh Tử lại khóc lóc.
Lão phu nhân hỏi: “Các người có mua không? Nếu mấy người muốn mua để ta thông báo cho lão gia đến thương lượng”.
Tâm trạng uể oải, Đỗ Văn Hạo buột miệng hỏi: “Giá bao nhiêu?”
“Lão gia nói giá một ngàn lượng”.
Một ngàn lượng chính là mười vạn nhân dân tệ. Mười vạn tệ mua một tòa trang viện lớn có giá trị gấp hàng trăm, hàng nghìn lần như thế. Nếu như tòa trang viện này không bị quỷ ám, giá trị thực sự của nó ít nhất năm vạn lạng bạc trắng. Lần trước Đỗ Văn Hạo bán phương thuốc được mười vạn lạng. Tiền thu từ việc bán trang bị và dược liệu cũng làm cho hắn như một tiểu phú ông. Một, hai ngàn lạng với hắn không là gì cả. hắn lập tức quyết định mua lại tòa trang viện này Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Đối phương ra giá thấp như vậy nên Đỗ Văn Hạo cũng chẳng buồn trả giá, hắn nói: “Được, ta mua với giá một ngàn lạng. Bảo chủ nhân của ngươi mang văn khế và người làm chứng tới Ngũ Vị đường gặp ta làm khế ước. Hãy đến ngay. Ta chờ ở dược đường. Được rồi, trước tiên đưa chìa khóa cổng cho ta, ta muốn đi kiểm tra toàn bộ tài sản trong nhà”.
Lão phụ nhân không ngờ Đỗ Văn Hạo đồng ý mua tòa trang viện hạ giá này, bà ta rất mừng rỡ. Tòa trang viện này có mở cửa tự do thì cũng không ai bước vào nên giao chìa khóa cũng không có vấn đề gì. Bà ta vội đưa chìa khóa cho Đỗ Văn Hạo rồi chạy đi báo cho chủ nhân.
Đỗ Văn Hạo cùng mấy người Bàng Vũ Cầm đi tới Khai Phong phủ tìm nhạc phụ Bàng Cảnh Huy kể lại chuyện này. Đỗ Văn Hạo đề nghị nhạc phụ cho người tiến hành điều tra xung quanh tòa trang viện này xem có tìm được tung tích Lâm Thanh Đại không. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Bàng Cảnh Huy là Thôi quan của Khai Phong phủ, phụ trách việc điều tra phá án. Ông ta lập tức phái bộ khoái đi điều tra xung quanh khu vực tòa trang viện.
Không lâu sau khi Đỗ Văn Hạo quay về Ngũ Vị đường, chủ nhân của tòa trang viện đến cùng với người làm chứng, mang theo giấy tờ nhà, khế ước bán nhà. Đỗ Văn Hạo lập tức trả tiền và ký vào khế ước bán nhà. Nhân tiện Đỗ Văn Hạo hỏi qua về gia cảnh của Kiều lão. Quả nhiên con trai Kiều Vũ Sinh của kiều lão đã chết mấy năm trước, do bị hù dọa sợ quá mà chết.
Sau khi bộ khoái phụ trách việc điều tra xung quanh tòa trang viện đến báo không tìm thấy tung tích của Lâm Thanh Đại. Đỗ Văn Hạo liền cùng mấy người Bàng Vũ Cầm có bộ khoái do Bàng Cảnh Huy phái đến cùng với tráng đinh tới tiến hành điều tra tỷ mỉ khắp tòa trang viện. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Rốt cục cũng phát hiện ra một cái hài thêu trong bụi cỏ ở hoa viên phía sau. Anh Tử nhận ra đó là giầy của Lâm Thanh Đại.
Bên cạnh chiếc giầy có vết bùn, chứng tỏ tối hôm qua Lâm Thanh Đại đã tới đây.
Sau khi cẩn thận tìm tòi, mọi người phát hiện có mấy cành cây có dấu vết của đao kiếm chém.
Điều này càng làm cho mọi người khẩn trương. Nhưng tìm tới khi mặt trời xuống núi vẫn không phát hiện ra đầu mối gì. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Thấy trời sắp tối, hơn nữa đây là ngôi nhà bị đồn đại có quỷ nên bộ khoái và tráng đinh không muốn tiếp tục điều tra. Đỗ Văn Hạo đành hạ lệnh đình chỉ điều tra, cùng đám người Bàng Vũ Cầm quay về Ngũ Vị đường.
Trở lại dược đường, mọi người ngồi trong phòng khách, nhìn Đỗ Văn Hạo với đôi mắt ngóng chờ. Anh Tử thì thút thít khóc.
Đúng lúc này Ngô Thông cầm một tờ bái thiếp chạy vào nói: “Tiên sinh, Cục phán Thái y cục Phan Quốc Kim đại nhân tới”. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Phan Quốc Kim? Đỗ Văn Hạo lập tức nhớ tới vẻ mặt đắc ý của lão khi hại người. Hắn cau mày hỏi: “Ông ta đến làm gì? Không gặp!” Lúc này Đỗ Văn Hạo không có tâm tình để ý tới những chuyện như vậy.
Bàng Vũ Cầm nói: “Tướng công, hay cứ gặp đi, có lẽ có chuyện gì đó quan trọng. Chàng không thể vì chuyện của Thanh Đại tỷ mà bỏ lỡ được. Chàng cũng nói Thanh Đại tỷ võ công cao cường, không ai có thể đả thương được. Có lẽ tỷ ấy phải làm chuyện khẩn cấp gì đó không kịp nói cho chúng ta. Chàng không nên sốt ruột”.
Đỗ Văn Hạo bất đắc dĩ gật đầu nói: “Bảo hắn vào đây”.
Đám người Bàng Vũ Cầm lánh vào bên trong.
Lát sau Ngô Thông dẫn Phan Quốc Kim tiến vào. Phan Quốc Kim vừa vào đến cửa đã cười ha hả, chắp tay nói: “Đỗ tiên sinh, xin chúc mừng”.
Đỗ Văn Hạo thầm tức giận Thanh Đại tỷ của ta chưa tìm thấy ngươi còn tới đây chúc mừng cái gì hắn suýt nữa thì trở mặt. Nhưng ngay lập tức hắn lại nghĩ không nhiều người biết Lâm Thanh Đại mất tích vậy Phan Quốc Kim cũng không biết. Đỗ Văn Hạo liền chắp tay nói: “Đỗ mỗ có chuyện mừng gì?”
Phan Quốc Kim thấy Đỗ Văn Hạo không có ý mời hắn ngồi, có phần xấu hổ, lấy từ trong ống tay áo ra một phong thư. Hắn đưa cho Đỗ Văn Hạo: “Đỗ tiên sinh xem qua sẽ biết”.
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn Phan Quốc Kim rồi đưa tay tiếp nhận. Hắn xé phong bao bên ngoài bên trong là một phong thư Thái y cục mời hắn làm giáo sư Thái y cục.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tống Y Tác giả: Mộc Dật Chương 198: So sánh kết quả kiểm tra
Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Phan đại nhân có ý gì?”
Phan Quốc Kim nói: “Đỗ tiên sinh còn nhớ kết quả khảo hạch lần trước không?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Mặc dù tiên sinh không muốn tiếp tục khảo hạch nhưng lão hủ vẫn ghi nhớ chuyện đó trong lòng. Lão hủ biết tiên sinh mở lớp dạy kỹ thuật đỡ đẻ cho các bà mụ. Lão hủ rất quan tâm tới việc đó nên đã phái người tham dự lớp của tiên sinh. Người đó nói tiên sinh hướng dẫn các kỹ thuật rất khác lạ. Lão hủ rất kinh ngạc, lại phái người đi điều tra tám mươi phần trăm các bà đỡ cũng nói như thế. Tất cả đều tán thưởng tiên sinh làm cho lão hủ khiếp sợ. Bây giờ nhiều bà đỡ do tiên sinh bồi đắp đã không đỡ đẻ theo thói quen cũ. Có rất nhiều người tham gia vào lớp của tiên sinh”.
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ thảo nào các bà mụ tham gia lớp học ngày càng nhiều. Dường như thực tế đã chứng minh hắn không sai nhưng hắn cũng cảm thấy vui mừng nhưng tâm trạng cao hứng chỉ thoáng qua. Hắn gượng cười nói: “Phan cục phán đại nhân có lòng giúp đỡ. Đỗ mỗ rất cảm động”.
Phan Quốc Kim cười nói: “Đâu có. Đó là Thái y cục trọng dụng người tài thôi. Lão hủ đã báo cáo với Thái y cục Đề cử đại nhân. Đề cử đại nhân cũng rất kinh ngạc. Đại nhân quyết định mời tiên sinh làm giáo sư Thái y cục, để tiên sinh phụ trách công việc dạy học. Khoa mục cụ thể tiên sinh tự quyết định. Lão hủ cũng đã điều tra trong các giáo sư và đệ tử của Thái y cục, bọn họ cũng cực kỳ ngạc nhiên, thậm chí còn kính nể y thuật của tiên sinh. Tất cả đều nói tiên sinh không phải là người ba hoa chích chòe mà là người có chân tài thực học. Tiên sinh đã chứng minh được y thuật của mình. Tất cả đều chờ mong ngày tiên sinh quay về Thái y cục. Tất cả đều muốn thụ khóa của tiên sinh”.
So sánh kết quả khảo hạch, Đỗ Văn Hạo tin chắc hắn sẽ thắng. Nguyên nhân chủ yếu hắn từ chức ở Thái y cục là do Thái y cục phản đối, không tiếp thu tân học của hắn. Chẳng cần nhìn mặt chỉ nghe lời nói cũng biết thái độ của Phan Quốc Kim rất chân thành, không phải là khách sáo. Nếu Thái y cục thực sự mong muốn hắn quay lại giảng dạy ở đó, Đỗ Văn Hạo cũng không khó khăn gì. Hắn chắp tay nói: “Đa tạ Đề cử đại nhân và Phan cục phán đại nhân. Đỗ mỗ xin chấp nhận. Đỗ mỗ chọn dương khoa”.
Thái y cục phân thành ba chuyên ngành khác nhau: Phương mạch khoa, châm khoa và dương khoa.
Phương mạch đại khái cũng giống như nội khoa của y học hiện đại. Châm khoa chính là châm cứu, lao khoa chính là ngoại khoa. Trung y cổ đại dương khoa chủ yếu điều trị vết lở loét, phù thũng, tổn thương do ngã, vết thương do đao kiếm. Bởi vì dương khoa có quan hệ với ung thư, tất cả đều cho rằng đây là chuyện của các lang trung giang hồ. Phần lớn các danh y đương thời không xem trọng dương khoa nên địa vị của đại phu dương khoa rất thấp.
Sở dĩ Đỗ Văn Hạo chọn dương khoa làm khoa mục giảng dạy là do ở thời cổ đại ngoại khoa Trung y còn yếu kém. Càng yếu kém thì lại càng dễ đạt thành tích cao, người khác càng nhớ kỹ. Nhưng các kỹ thuật ngoại khoa của hắn người cổ đại không hiểu biết. Hơn nữa trong ba chuyên ngành của Thái y cục cũng đều bắt buộc học tập y khoa thông dụng vì vậy giáo sư dương khoa vẫn có cơ hội truyền thụ các kiến thức khác.
Phan cục phán cười nói: “Thật sự tốt quá. Đỗ tiên sinh, ngày mai bắt đầu lên lớp được chưa?”
Lâm Thanh Đại vẫn chưa quay lại. Đỗ Văn Hạo không có tâm trạng nào mà đi lên lớp. Hắn lắc đầu nói: “Trong hai ngày tới, tại hạ có chút việc cần xử lý. Tại hạ không thể”.
Lúc này Phan cục phán mới phát hiện sắc mặt Đỗ Văn Hạo không tốt. Ông ta khẽ hỏi: “Đỗ tiên sinh. Xảy ra chuyện gì vậy? Nếu cần giúp đỡ cứ nói với ta”.
Đỗ Văn Hạo miễn cưỡng cười hắn không muốn chuyện này để mọi người biết nên buột miệng trả lời: “Không có gì. Gặp phải một ca bệnh rất khó chữa. Đau đầu quá”.
Phan cục phán thở phào nhẹ nhõm, khen: “Đỗ tiên sinh thật sự kính phục. Vì bệnh của bệnh nhân mà lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Chỉ sợ đại phu ở thế gian này không có mấy người như tiên sinh. Ngài đúng là tấm gương của chúng ta”.
“Cục phán đại nhân quá khen”.
Phan cục phán tò mò hỏi: “Bệnh gì mà khó chữa thế hả Đỗ tiên sinh. Có thể nói cho lão hủ nghe qua được không?”
Lâm Thanh Đại vẫn chưa quay về. Đỗ Văn Hạo đang nóng lòng đợi tin tức. Hắn nghĩ không bằng làm chút chuyện cho qua thời gian nên nói: “Thi chú”.
“Thi chú?” Phan cục phán hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Đỗ tiên sinh, có người bệnh mắc Thi chú à?”
‘Ừ. Đây là hài tử mới sinh chưa đầy một tháng bị nhiễm bệnh từ trong bụng mẹ”.
Phan cục phán nhíu mày, vuốt râu. Ông ta trầm ngâm rồi nói: “Thi chú không chỉ hiếm thấy, mà còn rất tà dị. Người mắc bệnh này giống như một hành thi. Tử vong rất nhanh. Hơn nữa bệnh này có thể lây lan sang người khác. Lão hủ cũng chỉ nghe qua, chưa thấy bao giờ. Đỗ tiên sinh, ngài xác định người này chắc chắn mắc chứng Thi chú chứ?”
“Đúng như thế. Đồ đệ của tại hạ Thái y thừa Tiền Bất Thu cũng đã chẩn bệnh và xác định đúng là Thi chú. Có một phương thuốc điều trị, không biết có hiệu quả không nữa”.
“Đó là Thát can tán hả?”
“Phan cục phán đại nhân cũng biết ư?”
“Ừ. Phương thuốc này ghi ở một cuốn cổ thư bằng da dê. Nhưng trong đó ghi chưa được kiểm chứng. Lão hủ lúc nhàn hạ cũng xem qua cuốn cổ thư này. Bởi vì Thi chú là bệnh hiếm gặp. Lão hủ chưa từng gặp qua và cũng chưa nghe nói có người mắc bệnh này. Lão hủ ghi nhớ chẳng qua là do tò mò. Không ngờ hôm nay tới chỗ tiên sinh lại gặp chứng bệnh hiếm thấy này. Lão hủ mạo muội hỏi không biết tiên sinh có thể cho lão hủ nhìn một chút được không?”
“Được, được. Xin mời theo tại hạ”.
Đỗ Văn Hạo dẫn Phan cục phán tới phòng bệnh của Bồ thiếu nãi nãi ở phía sau. Bà vú đang đứng ở cửa nhìn thấy Đỗ Văn Hạo khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà nở nụ cươi tươi: “Đỗ tiên sinh. Thiếu phu nhân đang cho hài tử bú. Xin chờ tiểu nhân vào trong thông báo”.
Bà vừa nói tới đó chợt nghe bên trong vang lên tiếng kêu đau đớn: “Ôi chao! Sao con lại cắn nhũ hoa của mẫu thân? Mau buông ra. Ôi chao! Mau bỏ ra. Mẫu thân đau quá”.
Bà nụ cười gượng gạo nói: “Đứa nhỏ này nghịch ngợm lắm. Nó luôn cắn nhũ hoa của thiếu phu nhân. Cắn đến chảy cả máu”.
Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên hỏi: “Đứa nhỏ này sinh chưa được một tháng, chưa mọc răng. Sao nó có thể cắn chảy máu được?”
“Có răng! Đã nhú răng sữa rồi”.
Đỗ Văn Hạo kinh ngạc liếc nhìn Phan cục phán.
Hắn thầm nghĩ căn bệnh này thật kỳ quái. Cái viiệc cắn nhũ hoa này chắc chắn do tác động của căn bệnh. Chắc chắn chứng co giật gây ra hiện tượng cắn nhũ hoa.
Bà vú quay đầu vào trong nói: “Nãi nãi. Đỗ tiên sinh tới”.
“Ơ. Ôi chao! Mau bỏ ra. Ui, ôi chao. Mau” Thiếu nãi nãi bên trong hình như đang cố gắng dứt đứa nhỏ ra không cho nó ngậm nhũ hoa nữa. Sau một lúc rốt cục nàng nói vọng ra: “Tốt lắm. Đỗ tiên sinh xin mời vào”.
Bà vú nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Hai người Đỗ Văn Hạo đi vào bên trong.
Hắn thấy thiếu nãi nãi Tô Hỉ Chi đầu quấn khăn, ôm một bọc tã lót trong lòng đứng dậy thi lễ.
Đỗ Văn Hạo ra hiệu cho nàng ngồi xuống rồi hắn giới thiệu: “Phu nhân, vị này là Thái y cục phán Phan Kim Quốc Phan đại nhân. Đại nhân đặc biệt đến đây chẩn bệnh cho hài tử”.
Thiếu nãi nãi vội đứng lên thi lễ rồi nàng đặt hài tử xuống giường và đứng sang một bên.
Phan cục phán ngồi xuống cái ghế cạnh giường. Ông ta cúi đầu quan sát đứa nhỏ, chỉ thấy đứa nhỏ hoạt bát, hiếu động nhưng mặt có nhiều nếp nhăn, ánh mắt đờ đẫn. Trong miệng có bốn cái răng trắng nhỏ. Trong hàm răng còn dính máu tươi chắc chắn là máu do vừa rồi cắn nhũ hoa của thiếu nãi nãi.
Sau khi Phan cục phán xem xét xong ông ta trầm giọng nói: “Đúng như Thi chú ghi lại trong cổ thư. Người mắc bệnh này vẻ mặt đờ đẫn, trầm lắng, biến dạng không đồng nhất. Mỗi khi tiết trời thay đổi lại càng nặng hơn. Sau nhiều năm tháng có thể mất mạng. Sau khi chết tà khí thậm chí có thể hại chết cả người nhà”.
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Phan cục phán, những triệu chứng ngài nói có được ghi trong y thư không?”
“Có. Nếu Đỗ tiên sinh có hứng thú thì chúng ta có thể tới tàng thư các của Thái y cục tra cứu”.
Đỗ Văn Hạo chấn động nếu cả Tiền Bất Thu, Lận Viễn đã nhận định đây là Thi chú thì chắc chắn không sai. Vấn đề là trong Trung y hiện đại không có chứng bệnh này, cũng không phải là loại bệnh của thời hiện đại. Mà cũng có thể y học hiện đại cũng biết nguyên nhân gây bệnh này nhưng quy nó về các chứng bệnh phổ thông.
Bây giờ bản thân hắn không có phương pháp chữa trị. Vấn đề mấu chốt là hắn không biết nguyên nhân gây bệnh. Tất cả chỉ là do giải thích của người cổ đại. Phải tìm ra nguyên nhân gây bệnh, đối chiếu với y học hiện đại tìm ra căn bệnh tương ứng thì lúc đó mới có phương pháp chữa trị được.
Đỗ Văn Hạo vội nói: “Hay quá. Hai ngày nữa tại hạ xong việc sẽ tới tra cứu”.
“Tốt, tốt” Phan cục phán cảm thấy hứng thú với Thi chú của đứa nhỏ của thiếu nãi nãi. Ông ta hỏi: “Thiếu nãi nãi, hài tử của ngươi tại sao lại nhiễm bệnh?’
Tay thiếu nãi nãi sờ mặt hài tử nàng buồn bã nói: “Vấn đề này Đỗ đại phu đã hỏi qua. Có thể là do lần tới ngôi nhà quỷ gặp quỷ”.
Đỗ Văn Hạo đang suy nghĩ về tung tích của Lâm Thanh Đại hắn nghe vậy vội hỏi: “Phu nhân, ngươi tới ngôi nhà quỷ ở đâu?”
Thiếu nãi nãi nói: “Chính là đại viện của Kiều gia ở phía bắc Hoàng thành”.
Đỗ Văn Hạo vội hỏi: “Ngươi thấy quỷ ở chỗ nào trong Kiều gia?”
“Cụ thể ta cũng không nhớ do tới đó vào buổi tối. Nhưng ta nhớ chỗ đó có một cái ao”.
Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: “Chỗ đó không phải là ao. Đó là một cái hồ hình bán nguyệt. Trong Kiều gia chỉ có cái hồ hình bán nguyệt đó ngoài ra không có cái ao nào. Ta vừa mới mua ngôi nhà quỷ đó”.
Phan cục phán lạ lùng hỏi: “Đỗ tiên sinh, ngài mua ngôi nhà quỷ đó làm gì?”
Đỗ Văn Hạo không có tâm t nói chuyện này. Hắn chỉ ậm ừ qua chuyện rồi tiếp tục hỏi thiếu nãi nãi: “Khi ở bên hồ ngươi thấy quỷ ở chỗ nào?”
“Không nghĩ ra được”.
“Có nhớ con đường đi vào không?”
“Khó nói lắm. Lúc đó ta sợ hãi quá nên không dám nhìn quanh nên không nhớ được. Chỉ nhớ hình như có một cây đại thụ. Nhưng tướng công của ta chắc chắn nhớ bởi vì chàng đi cùng ta vì chàng sợ lão đạo sĩ giở trò quỷ”.
Đỗ Văn Hạo thở nhẹ nói: “Các ngươi có thể đi cùng ta tới ngôi nhà đó không? Nhớ lại con đường đi vào. Đối với ta việc này rất quan trọng. Cám ơn!”.
Thiếu nãi nãi thấy trời đã gần tối nàng định từ chối nhưng Đỗ Văn Hạo là ân nhân cứu mạng nàng. Nàng không nỡ từ chối nên gật đầu nhận lời.
Last edited by ™HoaLân; 30-12-2011 at 09:05 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tống Y Tác giả: Mộc Dật Chương 199: Nửa đêm giờ Tý
Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Đỗ Văn Hạo lập tức phái một gia nhân đến Bồ gia mời Bồ Lĩnh tới.
Đúng lúc này Ngô Thông chạy vào phòng. Hắn liếc nhìn Phan cục phán rồi ấp a ấp úng: “Tiên sinh, trước cửa có một lão đạo nói muốn gặp tiên sinh”.
Phan cục phán nghe nói Đỗ Văn Hạo có khách ông ta liền chắp tay cáo từ ra về.
Chờ Phan cục phán đi khỏi. Ngô Thông mới nói tiếp: “Lão đạo đó ở cửa nói hươu nói vượn, cái gì dược đường của chúng ta có tà khí…..”.
Đỗ Văn Hạo nhíu mày suy nghĩ rồi bảo Ngô Thông mời lão đạo đó tới phòng khách.
Lát sau lão đạo sĩ phe phẩy phất trần đi vào, theo sau lão là Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi và Anh Tử. Thì ra lúc trước các nàng đang ở đại sảnh. Lão đạo nói gì các nàng cũng nghe thấy hết nên vội tới đây xem sao. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Đỗ Văn Hạo thấy lão đạo râu tóc bạc phơ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, rất có đạo hạnh nhưng thân thể béo tốt. Ông ta đi vào trong không thi lễ chào, làm như không nhìn thấy Đỗ Văn Hạo, chỉ ngẩng đầu lơ đãng nhìn xung quanh. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Đỗ Văn Hạo chắp tay sau lưng, hắn không chủ động chào hỏi trước. Sau một lát người ra dáng là đạo sĩ đó mới thi lễ nói: “Đỗ tiên sinh, trang viện của ngài âm khí rất nặng. Chỉ e rằng âm khí đó đã nhiễm vào người người nhà của tiên sinh rồi, đúng không?” Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Không sai. Đêm qua tỷ tỷ của ta bỏ đi mất, đến giờ vẫn chưa về”.
Lão đạo sĩ vung vẩy phất trần, cười nói: “Thế là đúng rồi. Nhưng tiên sinh đã gặp lão đạo ta thì không cần lo lắng. Lão đạo có thể làm phép, bài trừ ma quỷ, trả lại sự yên lành cho trang viện của tiên sinh”.
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Ngươi có thể làm phép để cho tỷ tỷ của ta quay về không?”
Lão đạo sửng sốt, ông ta suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Cái này lão đạo chỉ có thể nói là sẽ cố hết sức. Thế nhưng trang viện của ngài thực sự đã bị quỷ ám, hơn nữa nó đã hấp thụ dương khí của mọi người. Lão đạo khẳng định mấy ngày gần đây các người đã gặp không ít chuyện cổ quái, đúng không?”
Tuyết Phi Nhi nói chen vào: “Đúng vậy, có một nam nhân bị thần kinh đến xem bệnh. Hắn nói hắn nằm mộng thấy một nữ quỷ tên là Tiêm Tiêm đả thương. Ca ca ta đã kiểm tra đúng là có thương tích. Tối hôm qua hắn lại tới bảo nữ quỷ đó đã chuyển đến nhà chúng ta. Còn nữa, hắn còn bảo là một đạo sĩ nói cho hắn biết. Liệu có thật không nhỉ?”
Lão đạo gật đầu hỏi: “Người cô nương nói là Kiều Vũ Sinh công tử phải không?”
“Đúng!”
“Như vậy là đúng rồi. Chính bần đạo đã nói cho hắn”.
“Hôm nay chúng ta biết được Kiều công tử đã chết từ mấy năm trước. Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Ngươi có thể nói chuyện với người chết à?”
“Sao lại như thế được?” Lão đạo kinh ngạc. Sau khi hỏi xong tướng mạo của Kiều Vũ Sinh ông ta lắc đầu nói: “Người đó không phải”.
“Không phải? Hắn nói hắn ở Kiều gia. Chúng ta mới tới kinh thành. Không biết ở đây có một ngôi nhà quỷ ám. Chúng ta tới Kiều gia. Ở đó chỉ có một lão phụ nhân trông coi, không còn ai ở đó nữa”.
Hàng mi trắng của lão đạo run rẩy. Ông ta hít thật sâu rồi nói: “Chẳng lẽ các người đã gặp phải yêu nghiệt. Sao lại có chuyện tá thi hoàn hồn? Chuyện này phiền phức lắm. Lão đạo thấy kỳ quái, trong trang viện của mọi người có hai luồng quỷ khí, một là nữ quỷ, một là nam quỷ”.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Đạo trưởng ta hỏi có hơi mạo muội một chút ngươi thực không nhận ra cái người ngươi gặp đó là một nam quỷ. Ta muốn hỏi ngươi dựa vào cái gì để ta tin tưởng ngươi có đạo hạnh để trục được ma quỷ?” Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lão đạo sĩ không ngờ Đỗ Văn Hạo lại hỏi xoáy ông ta về vấn đề đó, nhất thời sửng sốt, lúng túng. Sau đó ông ta thản nhiên nói: “Lão đạo nhất thời bị nhãn pháp của hắn mê hoặc nhưng khi làm phép bắt quỷ lão đạo đương nhiên có cách thu phục chúng. Điểm này tiên sinh cứ yên tâm. Để chứng minh pháp thuật của ta, đêm nay ta có thể dẫn các người tới trang viện của Kiều gia nơi thường xuyên có quỷ. Ta sẽ thu phục một con quỷ cho mấy người xem là biết lão đạo ta có bản lĩnh thật sự hay không. Ta có thể nói tỷ tỷ của mấy người bị hai con quỷ đó mê hoặc. Chỉ có tiêu diệt hai con quỷ đó tỷ tỷ của các ngươi mới trở về”.
Bàng Vũ Cầm nghe thế, nàng khẽ kéo tay áo Đỗ Văn Hạo: “Tướng công. Chúng ta cứ để ông ta thử đi, có khi lại tìm được” Anh tử cũng nhìn Đỗ Văn Hạo vẻ chờ đợi. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Đỗ Văn Hạo gật đầu hỏi: “Ngươi muốn bao nhiêu tiền?”
“Hai con quỷ. Bắt một con quỷ năm vạn lạng bạc trắng. Hai con quỷ tổng cộng mười vạn lạng bạc trắng”.
Tuyết Phi Nhi trừng mắt: “Không thể nào. Mười vạn lạng bạc trắng? Bằng ấy tiền có thể mua vài trang viện như của chúng ta đó. Thế mà chỉ bắt hai con quỷ?”
Lão đạo cười nhạt: “Nếu thế cứ để mặc hai con quỷ đó hoành hành ở quý phủ. Chỉ e là các ngươi có tiền nhưng mạng mất”.
Đúng lúc đó Ngô Thanh dẫn Bồ Lĩnh từ ngoài vào. Bồ Lĩnh khó chịu khi thấy lão đạo: “Đạo trưởng, là ngươi à?”
Lão đạo này đúng là đạo sĩ lần trước đã làm phép trừ tà cho Bồ Lĩnh. Ông ta nhìn Bồ Lĩnh gật đầu cười rồi quay sang nói với Đỗ Văn Hạo: “Nếu tiên sinh tiếc tiền lão đạo cũng không ép buộc ngài. Nhưng sau này tiên sinh sẽ hối hận như vị Bồ công tử đây. Lúc đầu cũng không muốn bỏ tiền làm hại hài nhi bị nhiễm tà khí giờ người không ra người quỷ không ra quỷ. Bây giờ dù có cầu ta cũng bó tay. Lão đạo ta chỉ biết bắt quỷ chứ không biết chữa bệnh. Ha, ha”.
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát rồi nói: “Đạo trưởng. Hãy để bọn ta suy nghĩ một lát. Dù gì mười vạn lượng bạc quá lớn”.
“Tốt lắm, đêm nay giờ tý lão đạo sẽ tới nghe tin của tiên sinh. Nếu ác quỷ này không trừ sớm sẽ trở thành mối đại họa thì lúc đó có hối cũng đã muộn” Nói xong ông ta vung vẩy phất trần rời đi.
Đỗ Văn Hạo mang theo Bồ Lĩnh, Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi và Anh Tử, Ngô Thông, Ngốc béo đi tới nha môn. Đổng bộ khoái và mấy bộ khoái gan dạ đang chờ. Tất cả lại cùng nhau đi tới tòa trang viện Đỗ Văn Hạo đã mua lại của Kiều gia.
Lúc này trời đã tối, mọi người mang theo đèn lồng, đuốc soi đường nên không ai sợ hãi.
Bồ Lĩnh dựa vào trí nhớ, nhanh chóng tìm ra con đường đi vào lần trước. tất cả từ từ đi vào, tới đúng chỗ lần trước phu nhân của hắn nôn mửa, cái hồ nước đã thấy quỷ ở gần đó. Lúc đó trời tối đen, một cái đèn lồng nên không thể nhìn xa được. Bây giờ mọi người mang nhiều đèn, đuốc soi dọi như ban ngày, quả nhiên thấy bên cạnh hồ nước có một tiểu viện. Phía sau tiểu viện có một cây đại thụ. Xa xa có một ngọn núi nhỏ, trên núi có một ngôi đình hóng mát. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lúc ban ngày bọn họ cũng đã tới nơi này nhưng không phát hiện ra điều gì khác lạ. Bây giờ biết Bồ Lĩnh nhìn thấy quỷ ở chỗ này, ai nấy đầu rất khẩn trương, nhất là mấy bộ khoái, tay cầm đơn đao, đèn lồng giơ cao hoảng hốt nhìn xung quanh.
Đỗ Văn Hạo cẩn thận quan sát địa hình bốn phía rồi bảo mọi người quay về.
Trở lại dược đường. Đỗ Văn Hạo ngồi ở phòng khách trầm tư suy nghĩ.
Đám người Bàng Vũ Cầm không dám quấy rầy.
Gần tới giờ tý Ngô Thông chạy vào báo lão đạo đó đã quay lại, hỏi hắn có gặp không. Đỗ Văn Hạo bảo Ngô Thông ra bảo lão đạo cứ chờ ở ngoài. Sau đó hắn gọi Đổng bộ khoái và mấy bộ khoái tới nói thầm mấy câu. Bàng Cảnh Huy đã dặn đám bộ khoái này phải nghe theo sự chỉ huy của Đỗ Văn Hạo. Sau khi thương lượng xong mấy bộ khoái vội vã rời đi. Đỗ Văn Hạo gọi Ngốc béo và Ngô Thông tới nói thầm. Hai người gật đầu rời đi Đỗ Văn Hạo mới cho gọi lão đạo tiến vào. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lão đạo đi vào, cầm ngang phất trần thi lễ: “Tiên sinh đã quyết định chưa?”
Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: “Đạo trưởng có phép thuật thu phục quỷ hồn không?”
“Đương nhiên!” Lão đạo hãnh diện nói: “Bần đạo đã nói rồi. Nếu tiên sinh không tin, bần đạo có thể dẫn tiên sinh đến xem bần đạo bắt một con quỷ”.
“Được, việc này rất quan trọng. Đỗ mỗ phải chứng thực đạo trưởng có phép thuật bắt quỷ mới được. Vậy làm phiền đạo trưởng biểu diễn tuyệt kỹ của mình để cho ta tin tưởng”.
Mọi người lại đi theo lão đạo tới toà trang viện quỷ ám.
Lúc này đã gần tới nửa đêm (giờ tý)
Lão đạo rất thông thuộc tòa trang viện quỷ ám này, tựa như thường xuyên đến đây. Tay cầm phất trần dọc đường vừa đi vừa khoe khoang thành tích bắt quỷ của mình. Tất cả cùng đi tới cạnh cái hồ dưới tán cây đại thụ.
Lão đạo nhìn sắc trời, ngỏng tai nghe tiếng mõ cầm canh rồi bấm đốt ngón tay tính toán, phất trần trong tay không ngừng vung lên, miệng lẩm bẩm. Ông ta đi vòng quanh mấy người Đỗ Văn Hạo rồi nói: “Tốt lắm, ta đã niệm quỷ chú. Các ngươi ở chỗ này rất an toàn, quỷ không thể tiến tới gần các ngươi. Ta sang tiểu đình bên kia làm phép, bắt quỷ mang tới cho các ngươi xem”. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lão đạo vừa dứt lời đang định bước đi thì Đỗ Văn Hạo đã nắm tay ông ta cười nói: “Không cần phải lên đó. Nếu đạo trưởng có phép thuật cao cường thì ở nơi nào cũng bắt được quỷ. Cứ bắt ở đây là được. Chúng ta cũng có lá gan lớn lắm, không sợ quỷ, chúng ta sẽ nhìn ngươi bắt quỷ”.
Lão đạo biến sắc nói: “Không được! Nơi này không bắt được quỷ. Phải ở tiểu đình trên núi mới phát hiện ra vị trí của quỷ. Các ngươi cứ nghe ta đi”.
Lão đạo muốn đi. Đỗ Văn Hạo đưa mắt nhìn Ngốc béo hắn liền ôm chặt lấy lão đạo. Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi hãy thành thật đi. Đứng ở đây, không được nhúc nhích. Thiếu gia ta đã mua trang viện này. Bảo ngươi thế nào ngươi phải làm theo”. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lão đạo kêu lên: Các người làm gì vậy?”
Đỗ Văn Hạo lạnh nhạt nói: “Không có gì. Có chuyện có thể ngươi không biết ta cũng có thể bắt quỷ, có thể không bằng ngươi. Hôm nay ta sẽ bộc lộ chút tài năng cho ngươi thấy. Chỉ điểm cho ngươi một chút…..”.
Lập tức hắn lấy trong bọc mang theo mấy cái mặt nạ phòng độc phân phát cho những người đi theo.
Lão đạo liều mạng giãy dụa nhưng ông ta chỉ là một đứa trẻ khi so với thân thể cao to của Ngốc béo. Ông ta há mồm muốn kêu to thì bị Ngốc béo bóp chặt lấy cổ: “Câm miệng! Nếu ngươi dám kêu loạn ta sẽ bẻ gãy cổ ngươi”.
Lão đạo không dám giãy dụa kêu la nữa mắt ông ta hiện ra vẻ sợ hãi.
Đỗ Văn Hạo đeo mặt nạ phòng độc rồi giơ đèn lồng xem xét xung quanh, lắng nghe động tĩnh. Đột nhiên hắn cảm thấy trên mặt hồ có tiếng động rất nhỏ. Hắn giơ đèn lồng cẩn thận quan sát một hồi, hắn mỉm cười hài lòng. Lúc này tiếng mõ cầm canh lại vang lên, đã tới nửa đêm giờ tý.
Đỗ Văn Hạo ra hiệu bảo Ngốc béo buông tay bóp ở cổ của lão đạo ra. Hắn nói: “Lão đạo, đã tới giờ tý, quỷ hồn sắp xuất hiện. Nếu ngươi sợ hãi có thể kêu lên, không sao cả, chúng ta sẽ không chê cười ngươi”.
Lão đại tái mét, hắn vội giục: “Mau! Mau buông ta ra. Hãy lên tiểu đình trên núi. Quỷ hồn sắp xuất hiện. Mau, chậm sẽ mất mạng”.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Thinhbobo
Tống Y Tác giả: Mộc Dật Chương 200: Một cái giếng khô
Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Không phải sợ. Chúng ta cầm đèn lồng, đuốc. Bọn quỷ sẽ không dám tới gần. Nhưng đạo trưởng ngươi phải cẩn thận. Ngươi bắt nhiều quỷ như vậy. Có thể chúng rất hận ngươi, tìm ngươi trả thù đó”.
Đúng lúc này lão đạo đột nhiên trừng mắt nhìn chằm chằm xuống mặt hồ, kêu la ầm ĩ: “Hả? Có quỷ! Buông ta ra! Mau buông ta ra! Quỷ! Có quỷ! Mẹ ơi cứu mạng!” Lão đạo hoảng sợ giãy giụa làm rơi cái mũ trên đầu, búi tóc hoa râm bật tung ra ngoài.
Mấy người Tuyết Phi Nhi mang mặt nạ phòng độc cũng sợ hãi nhìn quanh, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường vì vậy mọi người nhìn lão đạo với vẻ kỳ quái.
Lúc này lão đạo đã sợ đến hồn bay phách tán. Đỗ Văn Hạo và Ngốc béo ở hai bên sốc nách ông ta, không giãy giụa được nữa. Hai chân lão đạo treo lơ lửng, vung loạn xạ, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm xuống mặt hồ nước, hoảng sợ kêu gào đến chói cả tai, cả người run lẩy bẩy. Mọi người bất ngờ ngửi thấy mùi hôi thối, thì ra lão đạo đã hoảng sợ đến nỗi đại, tiểu tiện ra quần.
Đỗ Văn Hạo cười ha hả. Hắn cầm một mặt nạ phòng độc đội lên đầu lão đạo. Lúc này tiếng kêu la của lão đạo mới nhỏ đi chỉ còn những tiếng rên ư ử.
Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi là đạo sĩ, giả thần giả quỷ, nhưng không ngờ ngươi lại bị quỷ thần nát đến tè cả ra quần. Coi như ngươi bị báo ứng. Ta cảnh cáo ngươi, chỉ cần ta bỏ cái mặt nạ của ngươi ra ngươi sẽ nhìn thấy quỷ hồn ngay. Nếu ngươi không muốn bị dọa chết thì phải nói thật. Tỷ tỷ ta ở đâu?”
Lão đạo thở hổn hển, hai mắt trắng dã nói: “Tiên sinh pháp thuật cao cường. Lão đạo rất bội phục. Ta thực sự không biết nàng ta ở đâu? Làm ơn tha mạng cho ta”.
“Ngươi còn dám chối ư? Được, trước hết ta vạch trần thủ đoạn của ngươi! Đốt pháo hoa”.
Ngô Thông móc từ trong người ra một cây pháo bông. Sau khi đốt hắn giơ cây pháo lên trời “oanh” một tiếng, một luồng lửa như lưu tinh phụt lên trời. Trên bầu trời đêm tỏa ra những đóa hoa. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Ngay lập tức xung quanh sân trang viện nổi lên tiếng la hét ầm ĩ cùng với rất nhiều đèn lồng và đuốc xuất hiện. Tất cả nhằm hướng bên này hồ vọt tới.
Đỗ Văn Hạo phân công người đưa lão đạo lên tòa đình hóng mát trên ngọn núi. Trước tiên hắn bỏ mặt nạ phòng độc của lão đạo, thấy ông ta không sao hắn mới bảo mọi người gỡ mặt nạ xuống.
Từ trên ngọn núi nhìn xuống thấy rất nhiều đèn lồng và đuốc soi sáng toàn trang viện. Xa xa có tiếng quát vọng đến: “Hảo tiểu tử, có dũng khí giả quỷ dọa người. Không được cử động. Hãy thành thật đi!” Nhìn từ xa thì hình như ai đó đã bị bắt.
Lát sau, đèn, đuốc bên hồ tiến tới chân núi, người đi đầu đúng là nhạc phụ của Đỗ Văn Hạo Bàng Cảnh Huy, ông ta tiến lên cười nói: “Văn Hạo, con nói đúng, quả nhiên có rất nhiều người giả thần giả quỷ. Đã bắt hết rồi! Đưa lại đây!”
Bộ khoái cùng dân đinh từ dưới núi dẫn lên mười mấy người. Trong đó có một người tự xưng là nằm mơ bị quỷ đánh Kiều Vũ Sinh, còn có mấy nam nhân và nữ nhân. Trong đó có mấy người mặc áo dài đen không có đầu làm cho Bàng Vũ Cầm và chúng nữ sợ run lập cập.
Đám bộ khoái xé hắc bào của mấy người đó ra thì ra mấy người đó mặc hắc y dài trùm qua đầu rồi chúng dùng gậy trúc chống trên đỉnh đầu nên nhìn qua thì giống như không có đầu. Chúng nữ vừa tức vừa buồn cười.
Mười mấy bộ khoái và dân đinh khác cầm một ít chỉ trát* bắn lang đi tới, cười cười ném xuống đất.
Bàng Cảnh Huy lớn tiếng hỏi: “Nói! Ai bảo các ngươi ở đây giả thần giả quỷ?”
Những người đó nhìn chằm chằm vào lão đạo râu bạc nói: “Là ông ta”.
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn Kiều Vũ Sinh: “Kiều công tử. Hôm nay công tử có còn nằm mơ thấy nữ quỷ đến đánh nữa không?” Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Sắc mặt Kiều Vũ Sinh trắng bệch: “Đỗ tiên sinh, tất cả là do lão đạo bảo chúng ta làm. Tất cả là âm mưu của ông ta để gạt tiền của người giàu”.
Đỗ Văn Hạo quay đầu hỏi lão đạo: “Hiện tại nhân chứng, vật chứng đều có. Ngươi còn chối nữa không? Tỷ tỷ của ta ở đâu?”
Lão đạo ngồi phịch xuống đất: “Ta thật sự không biết. Tối hôm đó nàng ta ngồi trên cây ven hồ. Nàng bỏ chạy khi gặp quỷ. Chúng ta giả quỷ vốn để hù dọa nàng ngất đi để bắt nàng, dùng nàng gạt tiền của ngài. Nhưng nàng chạy quá nhanh, võ công lại cao cường. Chúng ta không dám tới gần nàng. Nàng bỏ chạy về hướng nam. Chúng ta không đuổi theo”.
Bàng Cảnh Huy nói chen vào: “Đúng rồi, lúc nãy bắt được mấy tên này. Ta hỏi chúng về Lâm chưởng quỹ, chúng cũng nói Lâm chưởng quỹ chạy về hướng nam”. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Đỗ Văn Hạo thất vọng nhìn về phía nam. Hắn thầm ước ao mình có được thuật thiên lý nhãn, nhìn thấy Lâm Thanh Đại ở một nơi nào đó. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Tuyết Phi Nhi hỏi: “Ca, nếu quỷ hồn là do bọn chúng giả dạng. Tại sao lúc nãy lão đạo lại bị hù dọa đến tè ra quần? Chẳng lẽ hắn thật sự nhìn thấy quỷ?” Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lão đạo nói gấp gáp: “Thật sự có quỷ! Lúc nãy ở trên hồ! Quỷ thật!”.
Nghe giọng nói thê lương của ông ta mọi người thấy ớn lạnh, tất cả quay nhìn ra mặt hồ đen kịt. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Đỗ Văn Hạo nói: “Trên đời này không có quỷ quái gì hết. Những người nhìn thấy quỷ trên mặt hồ đều có nguyên nhân. Lúc nãy có thể mọi người không chú ý, gần cây đại thụ sau tiểu viện có bọt khí bốc lên cao. Đó chính là quỷ hồn”. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Mọi người nhìn hắn vẻ thắc mắc.
Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy chúng ta ra đó làm thí nghiệm cho rõ ràng” Đỗ Văn Hạo bảo mấy bộ khoái mang mặt nạ phòng độc dẫn lão đạo và Kiều Vũ Sinh tới bên hồ, để hai người đứng dựa lưng vào nhau, bỏ mặt nạ phòng độc ra.
Ngay lập tức hai người thấy hoảng sợ. Âm thanh la hét thê lương như quỷ vang lên. Hai người sợ hãi quá ngất đi nhưng đám bộ khoái mang mặt nạ phòng độc ở bên cạnh lại không việc gì.
Khi được mang lên núi hai người sợ hãi co quắp chân tay nằm trên đất tới một lúc lâu mới tỉnh lại.
Đỗ Văn Hạo chỉ cái hồ nhỏ dưới chân núi nói: “Bọt khí bốc lên từ mặt hồ làm cho con người sinh ra ảo giác. Những bọt khí đó lúc ban ngày và chập tối khi chúng ta tới thì chưa xuất hiện. Ta đã chú ý nhìn mặt hồ tới giờ tý bọt khí mới bốc lên. Ta đoán chừng đáy hồ có thể làm bốc lên bọt khí sinh ra ảo giác theo một quy luật có tính chất gián đoạn nào đó. Khi trước chúng ta tới chính là lúc gián đoạn.
Đỗ Văn Hạo lại chỉ bốn phía nói tiếp: “Loại khí độc này giống như chướng khí bốc lên lơ lửng xung quanh các địa thế trũng xung quanh hồ. Mà địa thế cái sân nhỏ đó là thấp nhất vì thế khí độc đó tích tụ chung quanh cái sân đó. Phu thê Bồ Lĩnh đi vào tới đó hít phải loại độc khí này nên mới nôn mửa, sinh ra ảo giác như nhìn thấy quỷ. Phu thê Bồ lão ở cách xa không nhìn thấy quỷ vì họ không hít phải loại khí này” Nói rồi hắn quay sang hỏi lão đạo: “Tại sao các ngươi lại dùng trang viện này để gạt người. Hãy thành thật khai ra”.
Lão đạo cúi đầu ủ ê nói: “Mấy năm trước Kiều lão tới tìm ta ông ấy nói trong nhà ông ấy có quỷ. Lúc đó con ông ta là Kiều Vũ Sinh nhìn thấy quỷ ven hồ sợ quá đã chết. Kiều lão bảo ta làm phép trừ quỷ ngay bên hồ nhưng không có kết quả. Sau đó quỷ vẫn xuất hiện, dọa chết mấy gia nhân nữa. Kiều lão gia rời nhà đi chỗ khác, nơi này để hoang vu. Ta hiểu quỷ hồn chỉ xuất hiện vào giờ tý. Ban ngày và các canh giờ khác không có. Ta liền nghĩ dùng nơi này giả trang bắt quỷ để kiếm tiền. Ta tìm một người giả mạo Kiều Vũ Sinh, mấy người làm giả quỷ hồn hỗ trợ lừa người”. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Tại sao các ngươi lại muốn tới gạt ta?”
“Ta nghe nói Đỗ tiên sinh bán phương thuốc trị giá hai mươi vạn lạng bạc, biết ngài có tiền, với lại ngài mới tới kinh thành chắc chắn chưa biết chuyện ngôi nhà quỷ của Kiều gia nên ta mới tới lừa ngài”.
“Ngươi hãy nói lại toàn bộ sự việc”.
“Trước tiên ta cho Kiều Vũ Sinh giả mạo tới dược đường của ngài xem bệnh, nói bị quỷ đả thương, kỳ thật những vết thương đó là do người của ta gây nên để thu hút sự tò mò của ngài. Chúng ta cũng bố trí người theo dõi dược đường của ngài nên khi lệnh tỷ theo dõi Kiều Vũ Sinh tới Kiều gia chúng ta đều biết. Chúng ta cố ý dẫn nàng ta tới cái sân nhỏ có quỷ bên hồ. Lần đầu tiên nàng không tới gần chỉ quan sát từ xa. Lần thứ hai tới gần ngồi trên cây đại thụ quan sát. Chúng ta mượn cớ để nàng theo dõi Kiều Vũ Sinh và gặp quỷ. Chúng ta lại giả quỷ không đầu để hù dọa nàng, chỉ muốn làm nàng ngất đi. Không ngờ không thành công nàng đã chạy thoát. Chúng ta cứ tưởng nàng quay về Ngũ Vị đường. Hôm sau ta dò hỏi mới biết nàng vẫn chưa quay về. Ta nhân cơ hội này tìm cách lừa ngài chuyện bắt quỷ không ngờ ngài lại biết được”. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Đỗ Văn Hạo nói: “Mau dẫn chúng ta tới chỗ đêm qua các người nhìn thấy tỷ tỷ của ta lần cuối”.
Bàng Cảnh Huy ra lệnh cho bộ khoái đem lão đạo và Kiều Vũ Sinh giả đi chỉ chỗ bọn chúng nhìn thấy Lâm Thanh Đại lần cuối. Đó là một bãi cỏ hoang vắng cách rất xa nơi họ tìm thấy chiếc hài ban sáng. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Đỗ Văn Hạo bảo bộ khoái và dân đinh xếp thành một hàng ngang, đèn lồng giơ cao bắt đầu tìm kiếm. Cuối cùng cũng tìm thấy một giếng nước nằm kín đáo ở một bụi cỏ giữa bãi.
Mặc dù cái giếng khá lớn nhưng bị cỏ che lấp nếu không tới gần không thể phát hiện ra được. Trang viện của Kiều gia rất lớn, hôm qua đã huy động rất nhiều bộ khoái và dân đinh tiến hành tra xét. Nhưng có vẻ vẫn không đủ người để cẩn thận tra xét hết mọi chỗ. Địa điểm tập trung tìm buổi sáng chính là nơi phát hiện ra chiếc giày thêu hoa của Lâm Thanh Đại cùng chỗ những cành cây bị binh khí chặt đứt. Bọn hắn không ngờ Lâm Thanh Đại đã dùng toàn lực bỏ chạy, tốc độ cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã chạy hơn mười trượng. Cái giếng khô nơi nàng rơi xuống cách rất xa nơi chiếc giày rớt ra và nơi nàng dùng kiếm chém loạn bậy. Bọn người Đỗ Văn Hạo lúc ban ngày đã không tìm tới đây.
Đỗ Văn Hạo cúi xuống miệng giếng gọi to nhưng trong giếng không có bất kỳ tiếng đáp trả. Dùng đèn lồng soi xuống nhưng do giếng quá sâu nên không nhìn thấy gì.
Tại giếng nước hắn tìm được một sợi dây thừng buộc vào một cái thùng nước. Hiển nhiên trước đây dùng để múc nước. Mặc dù đã qua nhiều năm nhưng sợi dây vẫn còn rất chắc chắn.
Đỗ Văn Hạo cầm một cục đất khô ném xuống nước. Hắn nghiêng tai nhưng không thấy tiếng nước hắn tin chắc đây là một cái giếng khô. Hắn không nói gì cả cầm một sợi dây thừng buộc ngang lưng mình.
“Ta sẽ xuống dưới giếng để xem Thanh Đại tỷ có ngã xuống đó không?”
*Chỉ trát
Bách khoa danh thiếp
Chỉ trát, ở dân gian có rất nhiều bất đồng xưng hô, như trát chỉ, giấy dán, trát chỉ, trát chỉ kho, trát cái chụp, màu hồ đợi. NGHĨA chỉ trát chính là màu môn, linh rạp, sân khấu kịch, cửa hàng mặt tiền của cửa hàng trang hoàng, tấm biển cập trát ăn ở vật, hàng mã, kịch nam, vũ đủ, diều, làm đèn lồng đợi. Nghĩa hẹp chỉ trát chỉ chính là tang tục chỉ trát, chủ yếu chỉ dùng cho hiến tế cập tang tục hoạt động trung sở trát chế chỉ nhân hàng mã, cây rụng tiền, núi vàng núi bạc, đền thờ, môn lâu, nhà cửa, gia cầm chờ đốt cháy chỉ phẩm
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo