Quyển 1: Kinh Hà Cuốn Chìm Côn Lôn
Chương 50: Ảo - Thật
Dịch giả: hoangtruc
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
- Ha ha, bọn họ cũng đang ở đây, chúng ta còn chờ gì nữa?
Ngô Mông cười lớn, nói xong nhanh chóng bay lên trời. Trong nháy mắt gã đã vọt tới phía trên không trung của tòa thành rồi chìm vào bên trong. Có thể nhìn ra được, trải qua một thời gian dài thích ứng, thực lực mọi người đều đã gần khôi phục lại.
Ngô Mông bay lên trời, như một cánh chim từ trên cao lao xuống tòa thành. Ngay sau đó, Tiêu Ngọc Lâu khẽ cười một tiếng, như nhánh lục bình trôi nổi trên mặt nước, tung người nhanh chóng bay tới khoảng không trên tòa thành, nhưng y lại khẽ nhíu mày xoay quanh một lúc mới hạ xuống bên trong. Trần Cảnh thầm nghi hoặc không biết trong tòa thành có gì mà một người tự tin như Tiêu Ngọc Lâu nhìn thấy phải khẽ nhíu mày lại. Vừa lúc này thì Thần Nữ Vu Sơn cũng nhẹ nhàng bay lên, như một đóa hoa quỳnh nở rộ trong sương đêm. Nàng không tiến vào thành ngay mà rơi xuống phía trên tường thành, không nhúc nhích, nhìn vào bên trong.
Trong nháy mắt, chỉ còn lại Trần Cảnh và Hư Linh. Hồng đại hiệp nhìn mấy người như không phải người trong không gian âm u kia, không kìm được mà hỏi:
- Hà Bá gia, bọn họ là người hay quỷ đây?
Trần Cảnh cũng đang đứng nhìn. Hắn chưa từng đến không gian này qua, không cách nào trả lời Hồng đại hiệp. Đột nhiên Hư Linh nói:
- Bọn họ là vong hồn, là vong hồn mang theo một thân tội nghiệt.
- Vong hồn? Người chết như ngọn đèn tắt, không phải linh hồn sẽ tiêu tán trong trời đất sao?
Trần Cảnh nghi ngờ hỏi.
- Ta không biết. Ta chỉ biết đây là những linh hồn phải chịu tội. Còn về chuyện linh hồn của vạn vật sinh linh hình thành trong cơ thể là do trời đất thai nghén hay do người ta luân hồi đầu thai, chỉ sợ không ai biết được.
Hư Linh đưa mắt nhìn đám vong hồn đi ra khỏi tòa thành, vẻ mặt và giọng nói có chút khác thường.
Trần Cảnh không khỏi quay đầu nhìn nàng vài lần, thầm cảm thấy nhất định lai lịch nàng này phải rất đặc biệt, bằng không sẽ không biết nhiều như vậy. Nhưng hắn không hỏi nhiều, vì hắn không phải là người thích tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác. Có điều, Hồng đại hiệp lại không kiêng dè hỏi nàng:
- Tính ra cô biết rất nhiều, cô có lai lịch thế nào? Nghe nói người sau khi chết, linh hồn tiêu tán theo, cho dù không tiêu tán thì trí nhớ và linh trí cũng bị hao hụt, làm sao cô vẫn biết nhiều như vậy?
Gương mặt Hư Linh đột nhiên giãn ra, nàng khẽ cười đáp:
- Ta cũng không biết. Vừa tới nơi này thì bỗng nhiên ta biết thêm rất nhiều chuyện.
Nàng không cúi đầu như ngày thường, nhưng Hồng đại hiệp lại không biết nàng nói thật hay giả, đành lẩm bẩm một tiếng rồi nói thêm:
- Hà Bá gia, chúng ta cũng đi thôi. Bọn họ nôn nóng đi vào như vậy, hẳn trong thành này có bảo bối rồi.
- Ha ha, không ngờ gan ngươi lớn đến vậy. Không nói trong thành có bảo bối hay không, lẽ nào ngươi không sợ vào được nhưng không đi ra được sao?
Trần Cảnh nhìn vào phía trong thành Tần Quảng đen kịt như vực sâu, hỏi nó.
Hồng đại hiệp nhìn đám vong hồn không ngừng tuôn ra, trong lòng lạnh lẽo khó hiểu, bèn thì thầm:
- Vậy chúng ta không đi vào nữa, chờ bọn họ đi ra, chúng ta đoạt lấy.
Trần Cảnh không để ý đến Hồng đại hiệp, chỉ nhìn tòa thành đen kịt nuốt hết tất cả mọi người vào bên trong.
Gió lạnh nổi lên từ bốn phía, mang theo từng đợt mùi hư thối. Tuy nhiên chính cái cảm giác không khí nặng nề mà nó mang lại mới khiến người ta phải để mắt đến nó.
Lúc này đột nhiên Hư Linh nói ra:
- Vừa đến đây, ta nhớ tới rất nhiều chuyện, ta muốn vào trong thành nhìn xem.
Nói đến cùng thì nàng và Trần Cảnh không giao lưu nhiều với nhau. Tất nhiên Trần Cảnh sẽ không nói gì, nhìn nàng như một cơn gió nhẹ dần hòa tan vào trong trời đất âm u. Khi nàng đi được chừng một trượng, Trần Cảnh lại không cảm ứng được chút khí tức nào nữa, trong lòng hắn đầy kinh ngạc. Từ khi kiếm thuật có đột phá đến nay, hắn nhận thấy cảm giác của mình càng thêm nhạy bén, không ngờ ngoài một trượng lại hoàn toàn không cảm ứng được khí tức của Hư Linh.
Chớp mắt, trên ngọn đồi nhỏ bên ngoài thành Tần Quảng chỉ còn trơ lại một người một tôm. Người kia nhìn qua đầy chật vậy, tôm kia lại càng thê thảm.
- Hà Bá gia, chúng ta thật sự không vào sao ạ?
Hồng đại hiệp nghi ngờ hỏi. Trong lòng nó cho là Trần Cảnh nói vậy chỉ để Hư Linh rời đi mà thôi.
- Đi vào đó làm gì?
Trần Cảnh quay đầu nhìn Hồng đại hiệp, như là thấy khó hiểu.
- Bọn họ đều đi vào, nhất định có bảo bối. Đám người này đều là những kẻ thấy bảo sáng mắt mà.
Hồng đại hiệp liến thoắng đáp lời. Nó đã quên mất chính mình cũng là một điển hình của dạng đó.
- Bảo bối, bảo bối, ngươi cho rằng có bảo bối thì làm được gì?
Trần Cảnh như tùy ý hỏi nó. Nghe câu hỏi như vậy, con mắt lồi còn lại của Hồng đại hiệp như lồi thêm ra. Nó nhìn chằm chằm Hà Bá của mình, thầm cho là Hà Bá gia bị thương tới hồn phách, đần cả người đi rồi. Lập tức nó muốn nói đến những chỗ tốt của bảo bối, nhưng lại phát hiện không biết nên nói thế nào.
Trần Cảnh cười cười nói:
- Chắc chắn là ngươi nói có vô kể chỗ tốt, không có chỗ nào tệ đi!
Hồng đại hiệp vội gật đầu liên tục.
- Ha hả, ngươi sai rồi! Ta hỏi ngươi, nếu được pháp bảo, có thể trường sinh được hay không?
Trần Cảnh hỏi.
Hồng đại hiệp lắc lắc đầu tôm.
- Vậy có thể bảo vệ thân thể bất tử không?
Hồng đại hiệp nghĩ nghĩ, vẫn lắc lắc đầu như cũ.
- Là như vậy đấy. Không thể trường sinh, vì sao còn chém giết đổi mạng để đoạt lấy một thứ không có tác dụng với tính mạng?
- Thế nhưng có pháp bảo, có thể bảo vệ bản thân, không đến mức ngã xuống trên con đường trường sinh!
Đột nhiên Hồng đại hiệp cảm thấy suy nghĩ như mở rộng ra.
Trên người Trần Cảnh lúc này, quần áo đã bị rách nhiều chỗ, tóc đen tán loạn, nói tiếp:
- Muốn phát huy ra uy lực mạnh mẽ của một kiện pháp bảo, cần rất nhiều tâm sức tế luyện. Có thể dựa vào pháp bảo mà hơn được rất nhiều người, nhưng cuối cùng tất cả năng lực đó đều đến từ pháp bảo mà không phải bản thân mình. Chỉ có bản thân mạnh mẽ, khi đó tiện tay cũng biến vạn vật trong trời đất này thành pháp bảo.
Nghe Trần Cảnh nói vậy, Hồng đại hiệp thầm cảm thấy không thể có người như thế, nhưng lại không dám phản bác thêm gì nữa. Trần Cảnh thì ngẫm nghĩ lại lời mình vừa nói, quả thật cho tới nay hắn chưa từng xem trọng pháp bảo, chỉ cho rằng tất cả đều phải dựa vào tu hành của bản thân, đó mới là gốc rễ của tính mệnh. Nhưng đây chỉ là cảm giác của hắn, tới tích tắc khi hắn trả lời câu hỏi của Hồng đại hiệp, hắn mới rõ ràng, đầu óc như khi mây đen bị gạt ra không còn che khuất ánh trăng sáng nữa.
Thần Nữ Vu Sơn vẫn đứng yên trên đầu tường thành Tần Quảng, nhìn vào phía bên trong. Trần Cảnh vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy nàng trong cơn mưa bụi, cả người nàng đầy một cảm giác kỳ ảo mà tươi mát. Nhưng hiện tại, trên người nàng lại chảy xuôi một loại sầu bi và cừu hận.
Đúng lúc này, trên khoảng không trong tòa thành âm u chợt lóe lên một tia chớp kinh người, rồi nháy mắt sau lại chìm vào trong đen kịt. Trần Cảnh nhíu mày. Trong thành này, chỉ có Diệp Thanh Tuyết mới có thể thi triển lôi thuật như vậy. Ngay sau đó là một tia sét xuất hiện, rồi tia sét thứ hai, tia sét thứ ba… nối liền không dứt tựa như đang bị vây hãm trong đó. Trần Cảnh cau mày, đột nhiên nói:
- Ngươi chờ ở đây, tự mình cẩn thận.
Vừa nói xong, hắn đã bay lên trời, chớp mắt đã tới khoảng không phía trên thành Tần Quảng. Nhìn vào trong thành, chỉ là một khoảng đen kịt như vực sâu, không thấy được thứ gì. Trong bóng tối, từng tia chớp lóe sáng, xung quanh chỗ tia chớp lóe sáng cũng không nhìn thấy bất cứ cái gì cả, dường như tia chớp vừa rồi lóe lên bên dưới đáy của vực sâu vô tận vậy.
Trong lòng căng thẳng, hắn bay ngược xuống.
Trong mắt Thần Nữ Vu Sơn, Trần Cảnh như một chiếc lá xanh rơi xuống vực sâu đen kịt, chớp mắt đã bị nuốt hết.
Trước mắt Trần Cảnh tối sầm, tâm thần chợt hốt hoảng. Lúc này hắn như người đã hôn mê đang chậm rãi tỉnh lại. Mắt hắn chẳng biết đã nhắm lại từ bao giờ, vội mở mắt ra, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn giật mình kinh hãi.
Đập vào mắt hắn là trần một căn nhà gỗ. Nhìn bốn phía, lập tức nhận ra đây là một gian phòng, còn hắn lại đang nằm trên một cái giường đã cũ, đắp một chiếc chăn mỏng cũ lên người, chẳng qua mọi thứ được giặt rửa rất sạch sẽ.
Trần căn nhà gỗ cũ xưa nhưng không vương lấy một hạt bụi. Phía sau cánh cửa có treo thịt khô, bên góc phải còn dựng một cái đòn gánh với hai cái mũ rộng vành. Cửa sổ đang đóng, trên cánh cửa có dán giấy mỏng, bên cạnh treo một cây sáo trúc xanh. Trên cây sáo trúc xanh có khắc hai hàng chữ thật nhỏ: "Mượn một luồng âm thanh của trời đất, hứa giữ nụ cười muội muôn đời — Trần Cảnh".
Hắn đang nằm trên giường, chiếc chăn cũ bạc đắp trên người. Sau khi nhìn rõ mọi thứ, hắn hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, cảm nhận xem thân thể có biến hóa gì không, đồng thời nhận định rằng tất cả chuyện này đều là ảo cả.
Lúc này, cửa mở.
Một cô gái bưng một cái chậu gỗ cũ đi vào, quần áo vải thô, ống tay áo xắn cao tới khuỷu tay đệ lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn.
Nàng đi đến bên cạnh Trần Cảnh, đặt chậu gỗ lên ghế cạnh giường, đưa tay khua khoắng nước trong chậu vài cái. Tiếng nước róc rách, một đám khói trắng mỏng bốc lên. Ngay sau đó, nàng nhúng một chiếc khăn trắng bằng vải bố vào chậu nước, vắt khô, bắt đầu lau mặt cho Trần Cảnh, động tác rất thành thạo mà tự nhiên.
Lau mặt xong, nàng lại kéo tay Trần Cảnh trong chăn ra, cẩn thận lau từng ngón tay một. Vẻ mặt Trần Cảnh vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như nước sôi sục.
Tất cả chuyện này đều khiến hắn cảm thấy vô cùng xa lạ. Trừ thân thể chính mình không thay đổi ra, mọi thứ đều hoàn toàn xa lạ. Cô bé này là ai? Hắn nghĩ mãi cũng không rõ, vốn tưởng đây là ảo giác, là đang lâm vào ảo cảnh, nhưng mọi thứ lại chân thực đến như vậy. Hắn có thể cảm nhận được hơi nước ấm áp, hắn không phát giác ra được, cho nên mới mở mắt ra.
Đôi mắt của hắn ẩn ẩn có gợn sóng biến ảo, phép vọng thần theo tâm mà động.
- Ca…
Ngay khi Trần Cảnh vừa mở mắt, miếng vải bố trên tay thiếu nữ bị đánh rơi xuống mặt đất. Ánh mắt nàng lúc đầu là vẻ khó tin, sau đó là ngạc nhiên vui mừng.
- Ca, ca đã tỉnh lại, ca… thật sự tỉnh rồi, thật tốt quá… hu hu… ca đã tỉnh lại rồi.
Thiếu nữ gần như muốn khóc không ra tiếng. Dưới phép vọng thần, cả người nàng không có gì khác thường cả, biểu hiện cực kỳ chân thực, tựa như Trần Cảnh thật sự là ca ca của nàng vừa mới bị bệnh nặng hay bị thương nặng tỉnh lại.
Nhưng Trần Cảnh rất rõ ràng là không phải. Hắn nhớ rõ mình bị Thành Hoàng lôi kéo đến Âm phủ này, sau đó nhìn thấy ánh sét của Diệp Thanh Tuyết mà tiến vào trong thành Tần Quảng. Vậy mà vừa mở mắt ra đã thấy mình đang nằm trên giường, có một cô gái kêu mình là ca ca.
Thiếu nữ như phát hiện ánh mắt Trần Cảnh không đúng. Ánh mắt kia sắc bén, xa lạ và nhìn chăm chú như thể nhìn thấy mọi chuyện trong lòng mình. Giọng nàng có chút run rẩy hỏi:
- Ca, ca làm sao vậy… ca đừng làm muội sợ.
Trần Cảnh lại lần nữa nhắm hai mắt lại, bên tai nghe thấy giọng nói của thiếu nữ từ vui mừng kinh ngạc chuyển thành có chút sợ hãi, trong lòng chợt khó chịu. Sau khi hít sâu một hơi, hắn chậm rãi ngồi dậy.
Pháp lực trên người vẫn y nguyên, kiếm vẫn trong tay, trán vẫn còn nguyên vết thương cũ.
- Cô nương, chắc cô đã nhận lầm người rồi.
Trần Cảnh nhìn thiếu nữ, nghiêm túc nói.
-----oo0oo-----
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của †Ares†
Dịch giả: Tiểu Băng
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Thiếu nữ thấy ánh mắt Trần Cảnh có vẻ xa lạ, thì kinh hoảng, lắc đầu nói không ra lời, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Trần Cảnh thấy vậy, lời đã ra tới miệng lại nuốt trở vào.
- Ca ca, huynh quên U U sao? Huynh không cần U U sao?
Mặt thiếu nữ đầy nước mắt. Trần Cảnh không biết nàng đau lòng thật hay là diễn kịch, nên đáp:
- Không phải, ta không phải ca ca của cô.
Thiếu nữ tự xưng U U cúi đầu, vẫn khóc:
- Nhất định là tam thiếu gia nhà họ Lý đã làm đầu của ca ca bị thương, cũng nhất định đã làm pháp thuật gì đó với ca ca, nên ca ca mới không nhớ ra U U.
Trần Cảnh sờ lên trán, vết thương vẫn y nguyên, không có gì thay đổi, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ cô gái này có một ca ca giống mình như đúc, cũng bị thương ở trán giống hệt mình?
Tuy hắn nghĩ vậy, nhưng vẫn cho rằng đây chẳng qua chỉ là vì thành Tần Quảng quá mức quỷ bí, có lẽ chuyện này chỉ là một ảo cảnh, mà mình chưa phá được.
Hắn xách kiếm đứng dậy, cười nhạt với thiếu nữ tên U U kia:
- Ta thực sự không phải ca ca của cô, ta là từ nhân gian tới.
Nói xong, hắn đẩy cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài là ban ngày, nắng vàng tươi sáng, trời xanh mây trắng, gió thổi nhè nhẹ.
Hắn càng cảm thấy đúng là mình bị rơi vào trong ảo cảnh, vì hắn nhớ rất rõ lúc hắn vào thành, bầu trời rất xầm xì, làm gì có nắng, hơn nữa đây là cõi âm, căn bản không có khả năng có ánh nắng.
- Ca...
Thiếu nữ đuổi theo ra, song ra vẻ không dám tới gần.
- Ta không phải ca ca của cô.
- Đúng huynh mà.
Thiếu nữ nói lớn, rất kiên quyết.
Trần Cảnh nhắc lại lần nữa:
- Ta từ nhân gian đến, ta không phải ca ca cô.
Nói xong, hắn xoay người đi ngay. Hắn muốn tìm cách phá vỡ ảo cảnh.
- Huynh là ca ca của muội, cùng lớn lên với muội từ nhỏ. Từ nhỏ huynh đã luôn nói mình không thuộc thế giới này, nói nơi này là cõi âm, nói mình là từ nhân gian tới. Cả thành Tần Quảng này chẳng có ai nói năng như vậy, chỉ có ca ca muội mới nói như vậy mà thôi.
Thiếu nữ chạy đuổi theo, vội vàng nói với.
Trần Cảnh tức thì quay đầu lại, cau mày:
- Cô biết đây là thành Tần Quảng thành, biết nơi này là cõi âm?
- Ca, đừng làm loạn nữa có được không, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên trong thành Tần Quảng này, chỗ này có phải cõi âm gì đâu, đây là nhân gian mà.
Thiếu nữ đi tới bên cạnh Trần Cảnh, ngước đôi mắt yếu ớt nhìn hắn.
Trần Cảnh cả kinh:
- Nếu đây là nhân gian, vậy thuộc châu nào?
Hắn đã bắt đầu thấy rối.
- Châu? Châu là cái gì? Đây là thành Tần Quảng mà, thành đứng thứ hai trong mười thành trong thiên hạ, thành lớn nhất là thành Diêm La, cách đây hơn ba vạn lý, ca còn luôn miệng nói muốn dẫn muội tới đó chơi đấy.
Thiếu nữ vừa nói vừa tiếp tục đi tới, đứng ngay trước mặt hắn.
Trần Cảnh sầm mặt, nhìn thẳng vào mắt thiếu nữ, nhưng hắn chỉ nhìn thấy trong đó sự vui vẻ và không muốn xa rời, song nhiều nhất vẫn là sự lo lắng. Thiếu nữ không hề né tránh cái nhìn của hắn. Nếu không phải Trần Cảnh từ sau sự cố lúc mình bảy tuổi có những lời nói và dấu ấn đặc biệt, e là hắn cũng tin hắn là ca ca của cô nàng này thật.
- Ha ha...
Trần Cảnh ngửa mặt lên trời cười to, nói:
- Suýt tí nữa ta đã bị cô lừa. Cô nói rất lưu loát, miệng như nở sen vàng, nhưng mà ta vẫn tìm ra được chỗ hở đấy, biết tại sao không?
Thiếu nữ lắc đầu, nước mắt lại lặng lẽ chảy ra.
Trần Cảnh tràn ra sát khí, mắt lạnh băng, khẽ quát:
- Tan biến đi!
Mê Thiên kiếm rút ra, ánh kiếm lóe lên, chiếu thẳng vào trán thiếu nữ, xẹt qua mắt nàng, song thiếu nữ không chút động đậy.
"Choeng..."
Kiếm đã vào vỏ, mái tóc thiếu nữ tung bay.
Trần Cảnh thầm thở dài, cơ bản hắn không thể nào ra tay được, vì thế xoay người bỏ đi. Thiếu nữ đuổi theo, níu tay áo Trần Cảnh, nói nhanh: - Ca, huynh đừng đi, đừng rời bỏ muội...
Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn trời, nhìn cảnh xung quanh chẳng khác gì nơi chốn nhân gian, không quay đầu lại:
- Ta không phải ca ca của cô, nơi này là cõi âm, cô chỉ là vong hồn, ta đến từ nhân gian.
Hắn tiếp tục cất bước, thiếu nữ lại nói:
- Muội hiểu rồi, hiểu rồi, nhất định là tam công tử nhà họ Lý làm pháp thuật, hắn có thuật tạo ác mộng, làm cho người ta rơi vào trong mộng mà không biết, quên hết mọi việc trong quá khứ, lại cứ xem những thứ ở trong mộng mới là thật.
Trần Cảnh quay đầu, nhìn đôi mắt đầy lo lắng của cô gái, thầm nghĩ:
- Lẽ nào mình thật sự là người ở đây, thật sự là mình bị trúng tà thuật?
- Ca, muội có cách phá thuật ác mộng, huynh ở đây chờ nha, đừng đi nha.
Thiếu nữ vừa dặn vừa bước lùi, chỉ sợ mình quay người thì Trần Cảnh sẽ lại biến mất. Lùi mấy bước, thiếu nữ mới xoay người chạy về phía nhà, như một con bướm xám trắng mộc mạc.
Trần Cảnh ngay lúc thiếu nữ xoay người đã bay lên trời, nhoáng một cái đã vọt lên ngọn một cây đại thụ ở xa xa, đứng trên đó, nhìn thiếu nữ từ trong nhà chạy ra, khựng người lại, sau đó ngồi xổm xuống đất, trong tay cầm một cây sáo bằng trúc màu xanh. Gió thổi tóc nàng bay bay, thổi cả tiếng khóc nức nở của nàng vào trong tai hắn.
Cái cây Trần Cảnh đứng nằm ở bên trái thiếu nữ và ngôi nhà gỗ kia, hắn có thể tưởng tượng ra gương mặt đầy nước mắt của nàng.
Đương nhiên hắn cũng nhìn thấy cây sáo xanh trong tay nàng, còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cây sáo đó, trên nó có khắc hai hàng chữ: "Mượn một luồng âm thanh của trời đất, hứa giữ nụ cười muội muôn đời."
Điều làm hắn khó hiểu nhất là cái tên khắc sau hai câu kia lại chính là tên hắn. Hắn nhìn khắp nơi của ngọn núi này, nhìn những ngôi nhà gỗ dưới chân núi, nhìn con sông nhỏ xa xa, nhìn trời xanh, khẽ lầm bầm:
- Đây là cõi âm, tất cả đều chỉ là ảo cảnh, là giả, ta đến từ nhân gian, ta tên là Trần Cảnh, ta là Hà Bá Tú Xuân loan.
Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy tỉnh táo hơn, không còn chút dao động ban nãy.
Hắn còn chưa rời đi, xa xa đã lại có một đoàn người đi tới, dẫn đầu là một người rất trẻ tuổi, mù một con mắt, khiến dáng vẻ vốn anh tuấn trở nên có chút dữ tợn. Người này mặc áo đen bó sát người, bên hông đeo một cái ngọc bội màu đen, mặt có ý cười, sau lưng có hai người đi theo, một trái một phải.
Gã đi thẳng về phía thiếu nữ đang ngồi, gương mặt toét ra một nụ cười làm Trần Cảnh khó chịu. Nhưng dù vậy, Trần Cảnh vẫn xoay người, bay lên trời. Thanh niên áo đen kia hình như cảm nhận được cái gì đó, quay đầu nhìn về phía cái cây Trần Cảnh vừa đứng.
Ngọn cây lay lay, không có ai cả.
Trần Cảnh ẩn trong không trung, bay đi xa, vừa bay vừa tự cảnh cáo bản thân, tất cả mọi thứ ở đây đều là ảo giác, thiếu nữ tên U U kia cũng là ảo, núi cũng vậy, cây cũng vậy, đều không phải là sinh mạng thật sự.
Nhưng khi hắn nghe thấy một tiếng kêu cứu, hắn lại quay đầu lại.
- Ca ca... Cứu muội...
- Ha ha, giờ không phải chỉ là tới vì ngươi nữa, mà còn phải lấy mạng chó của ca ca ngươi!
Thanh niên chột mắt cười lớn, chộp lấy thiếu nữ.
Song đúng lúc này, gã cảm nhận được sát cơ nhắm thẳng vào mình, liền kinh hãi ngẩng đầu lên, lập tức thấy một luồng sáng trắng phá không bay tới. Gã sờ lên hông, bên hông vốn trống không bỗng xuất hiện một cây đao tối màu.
Nhưng ngay khi đao vung lên, luồng sáng kia lại đột nhiên biến mất. Gã kinh hãi, song còn chưa kịp phản ứng, cổ họng đã đau nhói. Trong lòng sợ hãi, mắt gã bỗng nhìn thấy một người tóc đen bay bay đứng trên ngọn cây đại thụ xa xa. Tiếp đến, bên tai gã vang lên hai tiếng kêu đau đớn, sau đó gã hoàn toàn rơi vào trong bóng tối.
Trần Cảnh nhìn cái cổ phun máu đen, thầm thở phào, vì cuối cùng cũng có một thứ chứng minh được mình không phải người của thế giới này.
Nhưng khi nhìn cây đao tối màu dưới đất, trong lòng hắn giật thót, cây đao kia quen quá, hình như giống hệt cây đao đã chém vào đầu hắn. Thân cây đao đó đen kịt, thứ hắn nhớ nhất là trên lưỡi đao có một vệt đỏ sẫm, không phải máu nhưng còn hơn hẳn máu.
- Ca ca... Ca ca, huynh không muốn đi đúng không?
Thiếu nữ đứng dậy, nắm chặt cây sáo trúc, nhìn Trần Cảnh đứng trên cây.
- Ta không phải ca ca của cô.
Trần Cảnh gạt ngang, thiếu nữ suýt bật khóc lần nữa.
Trần Cảnh bước tới trước mặt thiếu nữ:
- Cô nhìn cho kĩ.
Hắn nâng cổ tay, ánh kiếm khẽ lướt qua. Thiếu nữ kìm lòng không đậu "a" lên một tiếng, nhưng Trần Cảnh còn kinh hãi hơn, vì máu chảy ra trên cổ tay hắn cũng là màu đen , còn chưa rơi xuống đất đã hóa thành khói đen tán đi.
- Cái này… điều này sao có thể?!
Trần Cảnh không thể tin được, lại tự cứa mình một kiếm, vẫn là máu đen tuôn ra… lại cứa thêm một đường ở chỗ khác… vẫn là máu đen bắn ra.
- Ca... Ca...
Thiếu nữ chộp lấy tay hắn, Trần Cảnh mới ngừng lại.
Trần Cảnh hít sâu một hơi, ngón tay của thiếu nữ tên U U này rất lạnh, không biết vì quá sợ hay thể chất vốn là như thế, nhưng máu màu đen lại làm hắn rối rắm, thầm nghĩ:
- Lẽ nào ta thực sự là người ở nơi này, tất cả đều chỉ là cơn ác mộng? Thật sự là vậy sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn lên như muốn nhìn thấu bầu trời, nhìn thấy thiên địa bên ngoài, nhìn thấy thế giới âm u kia, muốn tìm Thần Nữ Vu Sơn đứng ở trên tường thành Tần Quảng.
Một lúc lâu sau, hắn mới quay đầu lại, chăm chú nhìn U U, nhìn thiếu nữ từ lúc hắn tỉnh lại này, lúc nào cũng khóc.
- Cô có thể kể cho ta nghe những chuyện trước khi ta tỉnh lại không?
Trần Cảnh nhìn thiếu nữ, một lúc lâu sau mới hỏi.
Đối với Trần Cảnh, mọi chuyện đang quá hỗn loạn, hoặc phải nói là lại một lần nữa có một cuộc sống rất phong phú hiện ra trước mắt hắn. Lần này không giống lần mấy năm trước, khi đó hắn bị rơi vào ảo cảnh của hồn cổ, thân hóa thành bướm, tất cả đều quên sạch, ý thức cũng chỉ bắt đầu khi làm bươm bướm. Nhưng bây giờ, hắn có tất cả ký ức, tuy nhiên vô cùng hỗn loạn, vốn hắn nghĩ hắn là đến từ nhân gian, bị Thành Hoàng lôi tới nơi này, song bây giờ lại hình như không phải.
U U kể cho hắn nghe rất nhiều thứ về cuộc sống trước đây của hắn, về phần pháp thuật, kiếm thuật thì đều là những chi tiết rất bình thường. Theo lời nàng, pháp thuật tu hành trong thế giới này là mọi người đột nhiên học được ở trong mộng.
Sau cùng nói đến vết thương trên trán hắn, đúng là do thanh niên một mắt dùng cái đao kia chém trúng mà thành, mắt của gã cũng là bị Trần Cảnh chọc mù. Điều này làm cho Trần Cảnh bất chợt lại nghĩ tới lúc mình lao khỏi trận của hơn vạn kỵ binh giáp đen khi vừa tới cõi âm.
-----oo0oo-----
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của †Ares†
Quyển 1: Kinh Hà Cuốn Chìm Côn Lôn
Chương 52: Chìm Trong Địa Ngục
Dịch giả: KtXd
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Hai người cũng không phải là anh em ruột, nhưng từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau ở tại căn nhà nhỏ bên ngoài thành Tần Quảng này. Trần Cảnh nhìn bầu trời, hắn vẫn chưa thể thừa nhận được chuyện này. Trong đầu hắn, hình ảnh núi Thiên La, Tú Xuân loan vẫn rất rõ ràng, và cả Diệp Thanh Tuyết nữa. Lẽ nào nàng và sấm sét của nàng cũng là mộng ảo hay sao?
Trần Cảnh hỏi U U, tội giết tam công tử nhà họ Lý có nặng lắm không, thì được biết ở nơi đây khi giết người chỉ cần tới chỗ thành chủ nhận tội, sau đó sẽ xem xét tình tiết nặng nhẹ mà đưa ra hình phạt.
U U muốn Trần Cảnh tới chỗ thành chủ nhận tội. Trần Cảnh nhất định không đi. U U nói nếu như không đi thì nhà họ Lý sẽ không chịu để yên. Trần Cảnh chỉ cười cười nhìn U U mà không trả lời.
Trần Cảnh nhìn kỹ, tỉ mỉ lắng nghe, hắn cảm nhận được tất cả mọi thứ trong thế giới này. Bây giờ hắn đã không phân rõ được nơi này là chân thực hay chỉ là một giấc mộng Nam Kha [1], không biết hiện tại là mộng hay tất cả những điều mình đã trải qua kia mới là mộng.
Từ khi tỉnh lại từ trong ảo cảnh hồn cổ thì hắn luôn có một loại ảo giác, hắn cảm thấy thế giới mà hắn đang tồn tại là ảo cảnh, cũng có thể nói, tất cả mọi thứ hắn nhìn thấy đều không chân thực; vạn vật sinh linh hôm nay như vậy, hôm sau đã thay đổi rồi.
"Đùng… Đoàng…"
Đó là âm thanh của sấm sét. Nó kéo Trần Cảnh thoát khỏi trạng thái mông lung mơ hồ, hắn giật mình tỉnh lại.
- Đây là Cửu Tiêu Thần Lôi của sư tỷ.
Trần Cảnh vừa nghe đến âm thanh đó thì thốt lên. Hắn đứng bật dậy, cảm xúc dâng trào mãnh liệt.
- Là thiên ma ngoại vực!
U U đứng lên nhìn thành trì phía xa xa, nói.
- Thiên ma ngoại vực? Thiên ma ngoại vực là cái gì?
Trần Cảnh nghi hoặc hỏi.
Từ khi Trần Cảnh không rời đi nữa thì U U tựa hồ đã quên hết những việc xảy ra trước đó, nàng giải thích:
- Ngày hôm qua đột nhiên có một đám thiên ma ngoại vực xâm nhập phủ thành chủ, bị thị vệ phủ thành chủ chặn lại.
- Thiên ma có hình dáng như thế nào?
Trần Cảnh gấp gáp hỏi.
U U lại nhìn Trần Cảnh bằng ánh mắt ngạc nhiên mà đáp:
- Thiên ma ngoại vực thì có bộ dáng của thiên ma ngoại vực, bọn chúng không có hình dáng cố định.
Đột nhiên trong không trung vang lên một loạt âm thanh như chuông như trống.
- Thiên ma xâm lấn, thành chủ thị vệ đang triệu hoán.
U U nhìn về phía xa nơi thanh âm vang lên rồi quay qua nói với Trần Cảnh:
- Ca ca, huynh đi đi, hãy giết thiên ma cho thành chủ. Nếu lập công sẽ được xét thưởng, như vậy tội của huynh cũng sẽ không còn rồi.
Trần Cảnh cảm thấy khó có thể tin, nhưng cũng không nói gì thêm nữa, việc hắn muốn làm lúc này nhất là đi xem những thiên ma kia có phải là mấy người Diệp Thanh Tuyết hay không. Hắn nở nụ cười nhưng chính hắn cũng không biết mình cười vì cái gì, rồi lập tức bay độn đi tới phía tiếng chuông trống xa xa. Dù đã đi được một khoảng xa nhưng hắn vẫn còn nghe được giọng U U đang hô:
- Ca ca, huynh nhất định phải trở về bình an, đừng quên lời huynh đã nói với U U đó!
Trần Cảnh không biết mình đã từng nói cái gì, hoặc có thể nói là không biết người giống mình như đúc đã từng nói cái gì. Ở phía tiếng chuông tiếng trống vang lên có tia chớp từ trên trời lao xuống, từng luồng từng luồng vừa gấp gáp vừa dày đặc.
Chỉ sau chốc lát, một tòa thành trì xuất hiện trước mắt Trần Cảnh. Tòa thành này giống y chang tòa thành Trần Cảnh đã thấy lúc trước, vẫn là vết trầy xước chằng chịt, nhưng không có loại cảm giác có thể đổ sụp bất cứ lúc nào. Cửa thành cao to đen dày không có thủ vệ đang mở rộng, không ngừng có người ào ạt tràn vào trong thành, những người này không phải là những âm binh không thân thể mặc giáp đen mà nhìn qua chẳng có gì khác biệt với nhân gian.
Vừa vào trong thành, hắn phát hiện phòng ốc nhà cửa cũng từng hàng từng dãy giống như các tòa thành ở nhân gian. Lúc này nhà nhà đóng chặt cửa, nhưng trên đường cái thì có rất đông người cầm vũ khí trong tay đang đổ dồn về một cái phương hướng. Trần Cảnh một mạch đi theo bọn họ, mới đi được nửa đường thì đột nhiên trong không trung nổi lên sóng gợn, ngay sau đó có rất nhiều người hiện ra, những người này chính là những thần linh lúc trước đã tới đây cùng Trần Cảnh. Hắn lập tức tự nhủ:
- May mà bọn họ đều còn tồn tại. Bọn họ là chân thực, vậy tất cả những việc xảy ra với mình đều là giả rồi.
Ngay khi bọn họ vừa xuất hiện, trong thành có vô số người bay lên không trung. Lúc này, Trần Cảnh phát hiện ra tất cả những người trong thành lại đều biết pháp thuật, có cao có thấp, muôn hình vạn trạng, đủ thứ lạ kì.
Xuất hiện trên bầu trời chính là Thành Hoàng cùng hơn ngàn âm binh của lão, tất cả ầm ầm tiến về phía trước. Tất nhiên Trần Cảnh sẽ không ngăn cản, càng sẽ không tới hội họp cùng chúng, hắn chọn ở lại trên mặt đất, phóng tới phía tiếng chuông tiếng trống.
- Thiên ma ngoại vực lại tới rồi, dù thành chủ không có ở đây, chúng ta cũng phải tiêu diệt chúng.
Trần Cảnh lại lần nữa nghe nhắc tới thiên ma ngoại vực thì không khỏi thầm nghĩ:
- Nếu bọn họ là thiên ma ngoại vực thì ta là gì chứ? Ta cũng là từ phía bên ngoài đến, sao lại trở thành giống như người trong thành rồi.
Hắn lại nghĩ tới máu của mình cũng biến thành màu đen, liền cảm thấy có chút khó chịu. Ngước đầu nhìn lên, trên bầu trời đầy ắp người đang hỗn loạn bay lượn như thiêu thân bị kinh động.
Trần Cảnh chỉ nhìn thoáng qua rồi vẫn cứ nhằm phía tiếng chuông chạy nhanh tới. Nếu như từ trên trời nhìn xuống sẽ thấy người trong thành cũng chạy loạn như một đám kiến.
Rẽ bên này ngoặt bên kia, Trần Cảnh thẳng phía trung tâm thành chạy đến. Với tốc độ của hắn vậy mà phải tốn không ít thời gian mới đến được trung tâm thành. Xuất hiện trước mắt hắn là một tòa phủ khổng lồ nằm trên một đài cao, quảng trường phía trước chi chít người, rõ ràng là bọn họ cũng giống như Trần Cảnh, nghe tiếng trống chuông mà tới. Hắn vừa xuất hiện liền có người quay qua thoáng nhìn hắn rồi lại ngẩng đầu nhìn lên trên.
Trần Cảnh không quan tâm đến bọn họ, chỉ ngẩng đầu nhìn không trung.
Giang Lưu Vân, Diệp Thanh Tuyết, một công tử mặc áo gấm, tay cầm trường kiếm, cùng mấy người tu đạo đang bị rất nhiều người vây quanh. Chỉ nhìn thoáng qua qua, Trần Cảnh liền biết những người này không thể chống đỡ được bọn họ.
Bọn họ đến đây sớm hơn Trần Cảnh một chút, tính ra thì gần như cùng lúc xuất hiện, nhưng mà theo lời U U nói thì bọn họ đã xuất hiện trong lúc hắn hôn mê.
Từng luồng sấm sét đột ngột từ trong không trung hiện ra đánh xuống những người trên quảng trường. Ánh chớp lấp loáng, tia sáng phủ kín một vùng lớn, từng đám người đổ nhào xuống.
Kiếm trong tay công tử áo gấm vung vẫy, ánh kiếm tung hoành, ánh kiếm đến đâu không người địch nổi. Trần Cảnh hơi nhíu mắt, kiếm thuật của người này cao minh ra ngoài hắn dự liệu. Từng kiếm đâm ra như hoa tuyết tung bay lơ lửng quanh thân, mỗi người tới gần đều bị mũi kiếm xuyên qua cổ họng.
Con mắt vốn như nửa tỉnh nửa mê của Giang Lưu Vân giờ đã mở ra, đỉnh đầu lão vẫn là mây đỏ bao phủ, ngọc xanh lơ lửng trong đó. Song Trần Cảnh rõ ràng cảm giác được, ngọc xanh và mây đỏ kia dường như đã dung hợp cùng nhau rồi, khác biệt hoàn toàn với cảm giác tách biệt rõ rệt tại Tú Xuân loan ba năm trước.
Trần Cảnh chợt hiểu ra: "Thì ra lão vẫn luôn luôn tế luyện ngọc xanh."
Đúng lúc này, ở phía sau, Thành Hoàng và đám quân âm binh của lão kéo đến, bầu trời dày đặc người cũng không ngăn được bọn họ.
- Không thể để cho bọn chúng vào phủ thành chủ, bày trận!
Một người mặc giáp đen ở trước phủ quát to.
Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ người trên quảng trường liền bắt đầu di động. Trần Cảnh định thần quan sát, thấy tay bọn họ bắt những loại pháp quyết cổ quái, đa số không giống nhau nhưng trên thân đều tản ra tử khí.
Hắn dùng phép vọng thần nhìn tới, nhưng không nhìn ra bất cứ thứ gì, chỉ thấy có vô số luồng khí tức tràn ra, rất nhanh đã kết thành một, rồi tất cả mọi người dần dần biến mất. Ngay khi pháp trận sắp thành thì ở trên bầu trời, Giang Lưu Vân, Diệp Thanh Tuyết và công tử áo gấm đã cùng nhau xuất thủ.
Kiếm, sấm sét, ngọc xanh đồng thời tỏa ra hào quang chói mắt. Ngọc xanh vừa sáng lên, Trần Cảnh dùng phép vọng thần chỉ nhìn thấy từng vòng hào quang ngũ sắc, ngoài ra không thấy được cái gì khác. Hắn vội vàng ngừng làm phép, nhắm mắt lại, nhưng trong mắt vẫn là từng vòng hào quang ngũ sắc lấp lóe. Hắn quay đầu đi nơi khác, cũng nhìn không rõ, vẫn là hào quang ngũ sắc quấn quanh hai mắt, đầu cảm thấy mê muội choáng váng.
Trần Cảnh cả kinh, vận chuyển pháp lực, hít sâu một hơi, tĩnh tâm ngưng thần, lúc này hào quang ngũ sắc mới mất đi. Khi mắt có thể nhìn rõ thì hắn trông thấy trên quảng trường thi thể ngổn ngang khắp nơi, mà đại đa số là thân thể chia lìa. Trần Cảnh nhạy cảm phát hiện kiếm khí kia vẫn tồn tại rất mãnh liệt trong không khí. Hắn có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc công tử áo gấm giết những người này thì kiếm khí tung hoành đến cỡ nào, từng kiếm đoạt hồn.
Trên bầu trời đã không còn ai, cửa phủ mở rộng, hiển nhiên tất cả bọn họ đã tiến vào trong phủ thành chủ.
Trần Cảnh cũng không lưỡng lự, lập tức chạy vào. Vừa vượt qua cửa, cảnh vật tức khắc biến đổi, cảm giác như vào một thế giới khác. Sau cửa là một cái sân, giữa sân có một bức tường đá xanh, mặt đá loang lổ, trên tường viết: "Người vào cửa này, mãi mãi chìm trong địa ngục". Kiểu chữ ẩn chứa một loại khí tức điên cuồng, giống như do máu người phun lên mà tạo ra. Trên mặt đá loang lổ đó còn khắc một hình người đen kịt trần truồng, chân đạp thuồng luồng, tóc đen như ma quỷ, ngửa mặt lên trời, miệng phun máu thét gào, mây đen khắp trời và miệng người này hình thành nên một cái phễu, cũng không rõ là đang phun ra ngoài hay là hút vào bên trong.
"Thôn thiên thổ địa!" Vừa nhìn thấy bức hình này, Trần Cảnh lập tức nghĩ đến những từ đó. Khí thế thôn thiên thổ địa như xuyên tường tràn ra, Trần Cảnh chỉ nhìn thoáng qua, tâm thần đã rung động không yên, liền vội vàng nhìn đi nơi khác, không dám xem nữa. Hắn lục lại những truyền thuyết trong trí nhớ, song không nhớ nổi có vị thần tiên thượng cổ nào hình tượng như vậy.
Hắn vòng qua tường đá, chính đường của phủ thành chủ liền hiện ra trước mắt. Cửa kia cực cao, không biết do cái gì tạo thành, căn bản không phải gỗ cũng không phải đá. Trên cửa không có chạm trổ điêu khắc bất luận cái gì, đơn giản mà cổ xưa, vừa nhìn liền có cảm giác đè nén nặng nề.
Một bên cửa đã mở, nhìn vào trong chỉ thấy một màu đen kịt, không nhìn được bao xa, giống như là người thường đi trong đêm tối không trăng sao. Những người kia đều đã đi vào, nơi đây vẫn còn lưu lại khí tức của họ. Từ ngoài phủ vang lên âm thanh ồn ào náo động, Trần Cảnh không dừng lại, bước nhanh đi vào. Trong chớp mắt, bóng tối vô tận đã nuốt hết thân hình hắn, không còn chút vết tích nào.
Trong bóng tối, thần niệm của hắn chỉ có thể vươn ra một trượng xa, ngoài khoảng cách đó, hắn không thấy và cũng không cảm nhận được gì. Hắn thấy có bàn có ghế sắp xếp thành hai hàng chỉnh tề, nhìn qua có phần giống cung điện ở nhân gian.
Đi tiếp vào trong, hắn phát hiện hai bên trái phải có hai lối đi ra hậu đường phía sau. Trần Cảnh không biết Diệp Thanh Tuyết đi lối nào, đành trông chờ vào may mắn mà chọn con đường bên phải. Vừa bước vào phía sau, một cái hành lang sâu thẳm liền xuất hiện trước mắt Trần Cảnh. Hai bên hành lang là những gian phòng, mỗi gian đều có hai vệ sĩ mặc giáp đen ngã nằm trước cửa. Cửa phòng đã mở ra, bên trong tối đen như mực, hắn nhìn vào không thấy rõ được gì, cũng không có vào mà đi thẳng về phía trước. Nhưng đi chưa được bao lâu, lại có ba lối đi xuất hiện, một cái trước, hai cái hai bên, hắn chần chừ không biết nên đi hướng nào.
Hắn nhìn qua một đám thi thể trên mặt đất, cúi đầu nhìn vết thương, tất cả đều là kiếm cắt ngang cổ họng. Kiếm khí sắc bén, Trần Cảnh bình sinh ít thấy. Hắn không đổi hướng, tiếp tục đi thẳng tới trước. Đi được một hồi, đột nhiên trong một căn phòng có tiếng rương tủ xê dịch truyền ra.
------------------------
Chú thích:
[1] Mộng Nam Kha: Điển tích này xuất phát từ sách "Nam Kha ký thuật" của Lý Công Tá đời Đường (Trung Quốc). Trong sách có kể truyện Thuần Vu Phần nằm mộng thấy mình đi lạc vào một nước tên là Hòe An, được vua Hòe An cho vào bái yết rồi gả con gái, cho làm phò mã và đưa ra quận Nam Kha làm quan Thái thú, cai trị cả một vùng rộng lớn, vinh hoa phú quý tột bậc. Khi tỉnh dậy, Thuần thấy mình nằm dưới gốc cây hòe có một chỉ về phía nam, bị một đàn kiến bu quanh.
Thuần nhớ lại giấc mộng của mình, so sánh với thực tế chung quanh, thấy rằng: Cây Hòe là nước Hòe An, cành cây phía nam là đất Nam Kha. Từ điển tích này, người ta rút ra các thành ngữ: Giấc Nam Kha, Mộng Nam Kha, Giấc Hòe, để chỉ những gì tốt đẹp của cuộc đời thường ngắn ngủi, công danh phú quý như giấc chiêm bao.
-----oo0oo-----
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của †Ares†
Quyển 1: Kinh Hà Cuốn Chìm Côn Lôn
Chương 53: Bụi Đen Đầy Trời
Dịch giả: Lamlamyu17
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Trần Cảnh thu liễm toàn bộ khí tức, từ từ tới gần. Khi tới trước cửa căn phòng kia, hắn thấy hai thị vệ giáp đen, tứ chi đứt lìa nằm thẳng ở lối vào. Nhìn vào bên trong, ở góc tường có một cái rương màu đen đang mở ra, một cái kệ không phải bằng sắt cũng không phải bằng gỗ, bên trên có bày một số chai lọ, và một người đang đưa lưng về phía cửa, cúi đầu lục lọi cái rương.
Người này dường như cảm nhận được ánh mắt của Trần Cảnh, đột nhiên xoay người. Trong nháy mắt ấy, hắn chém ra một vệt sáng đỏ như ánh đao, yên lặng mà đột ngột, màu sắc rực tươi như máu.
Thanh kiếm trong tay Trần Cảnh đâm nhanh ra, thân kiếm biến ảo thành ánh sáng màu trắng đâm vào trong ánh sáng đỏ, ánh đỏ lập tức nổ tan như hoa lửa. Người kia cực kì kinh ngạc, đang muốn làm phép lần nữa, thì một vệt sáng trắng đã đột nhiên đâm tới cổ họng gã, bàn tay đang bắt quyết của gã lập tức ngừng lại. Thanh kiếm đen kịt đặt ở cổ họng gã, ánh kiếm chiếu rõ gương mặt trắng bệch, trán gã bắt đầu chảy những giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Trong bóng tối, Trần Cảnh từ từ đi vào. Hắn từng gặp người này, là một tu sĩ đi cùng với Diệp Thanh Tuyết, Giang Lưu Vân, nhưng tên thì hắn lại không biết.
- Sư tỷ của ta ở đâu.
Trần Cảnh chậm rãi đi đến trước mặt người nọ, ánh kiếm chiếu rọi cái đầu khuyết thiếu một phần của hắn, vô cùng kinh khủng.
Đối phương không lên tiếng, chỉ là sắc mặt càng trắng hơn. Thanh kiếm chỉ vào cổ họng của gã, kiếm khí đã cắt vào da thịt gã, máu tươi rỉ chảy xuống. Trần Cảnh cẩn thận nhìn xem, là màu đỏ.
- Ngươi biết ta không?
Trần Cảnh hỏi.
Đối phương vẫn không trả lời. Trần Cảnh hơi cau mày, từ trong mắt người này, hắn thấy sự khủng hoảng, thầm nghĩ: "Ta đáng sợ như vậy sao? Lẽ nào gã không nhận ra ta?" Rồi hắn nhớ tới trước khi mình vào thành thì thấy toàn bộ binh sĩ giáp đen đều không có thân thể mặt mũi, nhưng sau khi vào lại thấy có mặt mũi, có thể nói chuyện, có tư duy, giống như là một thế giới chân thực.
Hắn thầm nghi hoặc, đồng thời giơ tay lên để nắm chuôi kiếm. Từ trong mắt người kia, hắn thấy được sự sợ hãi càng thêm mãnh liệt, toàn thân đối phương run rẩy.
- Aaaaa....
Tu sĩ đột nhiên hét lớn một tiếng, từ lỗ chân lông toàn thân và thất khiếu toả ra ánh sáng đỏ chói mắt. Gã hoàn toàn không quan tâm tới Mê Thiên Kiếm đang đặt trên cổ họng, phóng luồng sáng đánh về Trần Cảnh.
Trần Cảnh nhẹ nhàng lùi lại, kiếm theo bên người biến ảo thành một vòng xoáy màu trắng trước người hắn. Ánh đỏ vừa vào trong vòng xoáy Mê Thiên Kiếm múa ra, lập tức bị khuấy nát, hoá thành từng điểm từng điểm sáng màu đỏ phiêu tán ra. Trong chớp nhoáng này, cả gian phòng đều được chiếu sáng. Cũng trong nháy mắt ấy, một vệt sáng trắng lóe lên, cổ họng của đạo nhân kia phun máu tươi như suối vào trong hư không sắp tối đen trở lại.
Trần Cảnh có thể xác định người này không biết mình, hơn nữa rất sợ mình. Hắn suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ tới một đáp án:
- Chẳng lẽ mình thật sự là người của thế giới này, bọn họ thật ra chỉ là thiên ma ngoại vực tùy tâm biến ảo mà thành? Vì thế cho nên bọn họ cũng không biết mình?
Trần Cảnh nhìn thoáng qua gian phòng, cũng không có đồ vật gì đặc biệt, liền xoay người bước ra, truy tìm tiếp tục tìm kiếm Diệp Thanh Tuyết. Thế nhưng hắn chưa đi được bao lâu, phía trước bỗng có người quát:
- Ai đó!?
Trần Cảnh không trả lời, mà đi thẳng tới, gặp một đội thị vệ giáp đen đang lạnh lùng nhìn.
- Hỏi ngươi tại sao không đáp lời?
Một người đi đầu có vẻ mặt lạnh lùng hỏi, ánh đỏ hiện lên trong mắt y, làm cho Trần Cảnh nghĩ đến đôi mắt đỏ của đám kỵ binh giáp đen ngoài thành, chỉ là người trước mặt có thân thể. Dễ dàng nhận thật thấy, y chính là đội trưởng đội thị vệ này.
Trần Cảnh đang muốn trả lời, y lại đột nhiên biến sắc, nhìn vào trong bóng tối mà quát:
- Đuổi theo.
Không đợi Trần Cảnh trả lời, y đã dẫn đầu cất bước về một hướng, nhìn như không nhanh, thế nhưng Trần Cảnh lại phải xuất ra pháp thuật mới có thể đuổi kịp. Một đường đi tới, rẽ ngang rẽ dọc mấy lần, Trần Cảnh sớm đã không rõ phương hướng, dọc theo đường đi lại không ngừng có người thêm vào trong đội ngũ này. Trần Cảnh suy đoán, bọn họ đang cố ý thu gộp thị vệ rải rác khắp nơi lại.
Trong bóng tối có phần yên tĩnh, ngoại trừ đội trưởng dẫn đầu ra, tuyệt nhiên không người nào lên tiếng.
Đoàn người từ mười mấy người ban đầu tập hợp lại hơn ba mươi người, chỉ có một mình Trần Cảnh không mặc giáp đen. Tuy rằng bọn họ thoạt trông đều là người sống, thế nhưng Trần Cảnh lại nghĩ bọn họ là người chết, bởi vì trên thân mỗi người đều có tử khí dày đặc.
Lúc này Trần Cảnh mới phát hiện, chỗ này lại giống một mê cung, chẳng biết đến cùng là lớn bao nhiêu, vô số gian phòng, vô số thông đạo đan xen phức tạp, nhìn thoáng qua đều có kiểu dáng giống nhau.
Cũng không biết đã đi bao lâu, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng pháp thuật nổ tung, cùng với âm thanh kiếm ngân, sét đánh, quát lớn, niệm chú từ trong bóng tối truyền đến. Trần Cảnh cũng không rõ rốt cuộc là từ hướng nào, hắn thầm suy đoán, trong này có một toà pháp trận, bằng không không có khả năng âm thanh lớn như vậy mà mình không thể nhận định được là từ đâu.
Đúng lúc này, lại có mấy người từ trong lối đi khác đi theo đến, xếp phía sau cùng đội ngũ. Trong đó có một người có đôi mắt thanh tú, ánh mắt linh động, thân hình nhỏ nhắn, đúng là Hư Linh, người đã đi vào thành Tuần Quảng trước Trần Cảnh. Nàng đảo mắt nhìn quanh, sau đó bắt gặp ánh mắt Trần Cảnh. Từ trong mắt nàng, Trần Cảnh thấy được vẻ nghi hoặc rồi nhanh chóng chuyển thành kinh ngạc.
Ngay khi Trần Cảnh muốn ra hiệu, nàng đã cúi đầu, im lặng đi theo đội ngũ, không còn ngẩng đầu nhìn sang hắn nữa.
Đội trưởng đội thị vệ giáp đen đi ở trước nhất đột nhiên rẽ vào một gian phòng. Gian phòng này không khác gì những gian phòng còn lại. Thế nhưng người dẫn đội đi trước nhất hoàn toàn không dừng lại, bước thẳng đến bức tường tối đen. Bức tường kia chợt dấy lên gợn sóng như sóng nước. Đội trưởng thị vệ kia biến mất, người phía sau cũng lần lượt làm theo, mà Trần Cảnh kẹp ở giữa đương nhiên theo chân đi vào. Trước mắt hắn chợt sáng lên, là hào quang chói lọi của pháp thuật
Đây là một cái điện rất lớn, trong điện bóng người bay tán loạn, pháp thuật tung hoành.
Hỗn loạn, vô cùng hỗn loạn.
Pháp thuật, ánh lửa, năm màu ngũ hành, kiếm khí, tia chớp, pháp bảo, sát khí, máu tươi hòa trộn vào nhau. Tất cả mọi người dường như đều điên rồi.
- Giết!
Đội trưởng thị vệ giáp đen dẫn đầu lạnh lùng phun ra một chữ, mọi người không nói một lời, yên lặng xông lên.
Diệp Thanh Tuyết ở đây, Giang Lưu Vân ở đây, Thành Hoàng ở đây, ngay cả Tiêu Ngọc Lâu, Ngô Mông tiến vào sau đều ở đây. Số người nhiều nhất tất nhiên là thị vệ giáp đen trong phủ, nhưng đám tu đạo lại không đồng tâm hợp lực tiêu diệt thị vệ giáp đen. Tuy rằng bọn họ đều bị thị vệ giáp đen vây bắt, thế nhưng một khi đụng nhau, lại sẽ công kích lẫn nhau.
Diệp Thanh Tuyết vẫn nổi bật ở trong đám người như trước, lúc này lôi thuật trong tay nàng lại có biến hóa, sấm sét phóng ra từ trong tay nàng giống như có sinh mệnh, không còn là từng tia một, mà lúc như con rắn bạc đang điên cuồng vặn vẹo, lúc lại như một chiếc roi bạc, vừa vung tay, roi bạc bay múa, kẻ khác chỉ cần chạm phải một roi, sẽ lập tức ngã xuống, hóa thành tro bụi.
Trần Cảnh tất nhiên là không xông lên, hắn quay đầu lại nhìn Hư Linh, nhưng không ngờ nàng ta đã mất dạng.
Lại nhìn xung quanh một hồi, hắn phát hiện mỗi người đều xông về phía một cái bàn ở phía Bắc, mà những thị vệ ngăn chặn ở nơi đó thì có pháp lực cao thâm hơn hẳn những thị vệ ở ngoài quảng trường. Vì thế, cả đám đều bị vây vào giữa, trong lúc nhất thời cũng không thể tới gần.
Trần Cảnh thấy vậy liền cũng di chuyển tới gần cái bàn kia, muốn nhìn thử trong hộp gỗ trên bàn là cái gì. Trực giác cho hắn biết, bọn họ đều vì vật trong hộp kia mà tới.
Hắn cẩn thận né tránh trận chiến, tựa vào rìa vách tường đi đến gần cái bàn.
Phía trước đang có một người, đỉnh đầu hiện lên một ngọn núi lớn, thế núi hiểm ác đáng sợ. Trần Cảnh vừa nhìn đã nhận ra người này, bởi vì gã chính là người làm khó dễ Trần Cảnh trong phủ Thành Hoàng. Lúc đó có hai người, một người trong đó lão già tóc bạc, người còn lại là một trung niên ngồi ngay dưới lão. Ánh mắt của gã này lúc nào cũng khép hờ, cái gì cũng không thèm quan tâm, lại giống như không để ai vào mắt. Lúc ấy Trần Cảnh chỉ nhìn gã một lần, thế nhưng nhớ rất rõ.
Mỗi cái giơ tay nhấc chân của gã đều mang cho người ta cảm giác đè nén nặng nề. Áp lực vô hình quanh người khiến người vây công khó có thể đến gần, mà gã cũng không có binh khí pháp bảo, chỉ dùng một đôi ống tay áo vung vẩy ra ngoài, phần lớn người chen đẩy vây công bị ống tay áo phất trúng liền tan biến.
Trần Cảnh thu liễm khí tức tránh né gã, nhưng gã đột nhiên cười lạnh một tiếng, chém tay áo về phía Trần Cảnh.
Không gió, lặng ngắt.
Trần Cảnh không cảm nhận được một chút gió nào, nhưng mắt lại như thấy một ngọn núi đè ép về phía mình. Cơ thể hắn giống như bị không khí trói buộc, khó có thể động đậy. Ngay lập tức hắn hiểu rõ vì sao động tác của gã thoạt nhìn không nhanh, nhưng những người bị gã công kích kia lại không có sức phản kháng.
Áo bào có viền vàng, tay áo tùy ý phất phơ, nơi tay áo vung qua, không gian tựa như cố định.
Gã cười lạnh, nhìn như là thuận tay vung lên, lại khiến người ta cảm thấy có thể lật ngược một ngọn núi.
Trần Cảnh không biết tên của người này, càng không biết gã có nhận ra mình hay không. Giữa lúc suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh, Mê Thiên kiếm đã ở trên tay. Hắn cũng không lấy thần niệm ngự kiếm, mà nắm kiếm trong tay, rót pháp lực vào. Thân kiếm lập tức tuôn ra một luồng hơi nước màu đen, một kiếm đâm ra.
Một kiếm này thoạt nhìn giản dị tự nhiên, cảm giác cũng giống như một cái phất tay. Đều là thần linh, đều là rời khỏi thần vực của mình, pháp lực Trần Cảnh lại cao hơn rất nhiều so với người cùng bậc thần vị.
Kiếm đâm ra, như rẽ mặt nước. Dưới phép vọng thần của Trần Cảnh, luồng không khí gần như muốn ngưng kết thành thực thể bị kiếm đâm rách, mà Trần Cảnh thì di chuyển thuận theo thanh kiếm, cả người giống như không có trọng lượng, như một đoạn tua kiếm màu xanh đi theo kiếm mà chuyển động.
Đối phương kinh hãi, bàn tay trong ống tay áo vung về trước người, một đôi ống tay áo rộng thùng thình lại có một cảm giác có thể nuốt chửng vạn vật. Trong mắt gã, một kiếm này của Trần Cảnh bỗng nhiên vỡ tung, giống như gỗ đen đã quá mức mục nát, dưới cơn gió thổi hoá thành từng mạt bụi đen.
- Hừ...
Ống tay áo viền vàng đột nhiên mở rộng ra, thôn thiên dung địa, hẳn là gã muốn dưới một tay áo hút hết những mạt bụi đen kia. Mà mạt bụi đen lại như không có chút lực chống cự nào, bị nuốt vào trong ống tay áo, nhưng vào lúc này, gã đột nhiên lui nhanh lại, ống tay áo như vỡ thành từng mảnh một trong phút chốc, kèm theo còn có mưa máu vung vẩy. Vải áo tan vỡ tựa như cánh bướm nhuốm máu chết trong mưa gió.
Trong ống tay áo vỡ nát của gã đã chỉ còn một đoạn trụi lủi, thịt vụn dính trên xương trắng.
- Bạch Ônggggg...
Tiếng gọi gấp rút, mang theo sự hoảng sợ.
Gã đột nhiên kêu lên một tiếng cực kì lớn như thế, làm cho tất cả mọi người trong đại điện cho dù là đang chiến đấu cũng đều liếc mắt nhìn sang, bởi vì trong tiếng gào thét này của gã tràn đầy sự sợ hãi khi đối diện với cái chết. Nhưng mà khi bọn họ nhìn sang, lại chỉ thấy những điểm đen như tro bụi bay đầy trời.
-----oo0oo-----
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của †Ares†
Quyển 1: Kinh Hà Cuốn Chìm Côn Lôn
Chương 54: Màn Đêm Thăm Thẳm
Dịch giả: Lamlamyu17
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Bụi mù mịt, như tàn tro bay lên khi trận gió thổi qua đống lửa, mang theo từng đốm từng đốm hoa lửa, thoạt nhìn chỉ thấy tĩnh lặng, không có chút khí tức sinh mệnh nào. Tro bụi tản ra, chỉ còn lại một bộ xương người rơi xuống từ bầu trời.
Bộ xương người vẫn còn dính máu, nhưng không có da thịt.
- Đặng Vũuuuuu!
Một tiếng hét kinh hoàng vang lên trong đại điện, cùng lúc đó, một lão già tóc bạc, tay cầm trượng gỗ đột nhiên xuất hiện trên không trung, quanh người lão bao phủ một tầng khí màu xám như tro, bổ nhào về phía đống xương trắng đang rơi xuống dưới. Bên trong đại điện chợt nổi lên một cơn gió, theo thân hình lão từ trên cao cuốn xuống dưới.
Trần Cảnh thu kiếm trong nháy mắt, đứng cùng với một số thị vệ giáp đen, nghe thấy lão già tóc bạc kêu tên mới biết thì ra người vừa bị mình giết tên là Đặng Vũ, là một vị Sơn Thần. Còn lão ta chính là Bạch Ông.
Trần Cảnh nhìn Bạch Ông này, lập tức nhớ ra, đây chính là lão già ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái trong phủ Thành Hoàng, đã làm khó mình lúc trước.
Nhìn Bạch Ông đánh một trượng xuống, Trần Cảnh lại rất bình tĩnh. Lúc đâm ra một kiếm vừa rồi, hắn đã có loại cảm giác thực sự hoà làm một với kiếm, sau đó cả người hắn giống như không có trọng lượng, thuận theo kiếm mà nhẹ bay.
Ngự kiếm lên chín tầng trời, lên Thiên đình, xuống Địa phủ, đến Hoàng tuyền, đây mới là phong thái kiếm tiên. Trong lúc vô tình, hắn lại có thể nhân kiếm hợp nhất, ngự kiếm mà bay.
Trần Cảnh đưa lưng về phía Bạch Ông, hắn không biết Bạch Ông có thể nhận ra mình hay không. Đám thị vệ giáp đen phía trước xông lên, từ trong mắt bọn họ, Trần Cảnh lại thấy được sự kính trọng đối với mình.
Bạch Ông không phải là thần linh, cũng không phải linh hồn. Trần Cảnh đã nhìn ra điều đó ngay khi lão xuất vừa hiện trên không trung.
Trượng gỗ đâm xuống, trong chớp mắt này, một tiếng rít chói tai phát ra giống như vang lên từ trong linh hồn. Trần Cảnh nhíu mày, cái đầu đang bị thương lại cảm thấy đau nhói, giống như tuỷ não muốn nhảy ra ngoài.
Hắn vội vàng đóng chặt thính giác, âm thanh biến mất, đau đớn vẫn còn đó, nhưng may mà đã giảm bớt không ít. Quay đầu nhìn lại, những người xông về phía Bạch Ông đều đã hoá thành một đống áo giáp đen rơi xuống đất, chỉ trong chốc lát đã chất đống đầy trên mặt đất.
Trần Cảnh giơ kiếm lên, lớp tro bụi hiện ra, cuộn lên trên mặt đất bằng phẳng, lơ lửng giữa những thị vệ giáp đen, lúc bên trái, lúc lại bên phải, kỳ dị khó hiểu, mịt mù lặng ngắt.
Bạch Ông bị bao phủ trong lớp bụi mù, chợt nghe một tiếng thét chói tai cao vút, bất kỳ ai cũng có thể nghe thấy sự sợ hãi trong âm thanh này. Khi tiếng thét cất lên, trong đám bụi xuất hiện một con chim đầu bạc, đang muốn vỗ cánh bay ra khỏi phạm vi tro bụi bao phủ. Mọi người vừa mới nhìn thấy con chim đầu bạc hiện ra, nó đã bị tro bụi cuộn lên nuốt chửng, hoá thành một bộ xương chim máu chảy đầm đìa. Lớp bụi biến mất, bóng kiếm mịt mờ không dấu vết.
Hiển nhiên có rất nhiều người nhìn ra tro bụi là ánh kiếm, ngay lập tức sắc mặt mỗi người mỗi khác. Vẻ mặt của Giang Lưu Vân không đổi, Thành Hoàng híp mắt lại, công tử áo gấm lại siết chặt thanh kiếm trong tay, đồng thời đâm ra một kiếm, lại tựa như từng bông tuyết tung bay, thị vệ giáp đen phía trước chạm phải, chết ngay lập tức. Vừa nhìn, Diệp Thanh Tuyết nhíu mày nghi hoặc, rồi lại lập tức giãn đôi mày, trong mắt hiện vẻ vui mừng.
Trần Cảnh trở lại trong đám thị vệ giáp đen trên mặt đất, không ngờ đám thị vệ này lại tự động nhường ra một con đường. Trần Cảnh đi thẳng đến trước cái bàn. Trước bàn có hai thị vệ, trong mắt hiện lên tia sáng đỏ sẫm, thấy Trần Cảnh sang đây, cũng nhường đường sang hai bên.
Trần Cảnh chợt nảy ra một ý, nói:
- Ta canh giữ ở đây, các ngươi ngăn cản, phủ chủ sẽ trở lại ngay.
- Vâng.
Hai người cùng lúc ôm quyền quay lại, dẫn người xông vào đám người trong điện.
Bọn họ nghe lời như vậy, làm cho Trần Cảnh có hơi bất ngờ, thế nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng lạnh lùng. Ánh mắt hắn nhìn chòng chọc cái hộp gỗ đen kia, không kìm được muốn đưa tay mở ra, nhưng bàn tay giơ ra được nửa chừng lại chuyển hướng, bởi vì hắn thấy trên bàn vẫn còn một quyển sách. Quyển sách đã mở, kiểu chữ cổ xưa, trang sách thoạt nhìn vô cùng cũ kỹ, dường như là dùng một loại tơ lụa đặc biệt nào đó tạo thành.
Trần Cảnh cũng không biết đây là sách gì, thế nhưng có lẽ cũng không phải vật phàm. Hắn chộp lấy, nhét vào trong ngực. Đúng lúc này, đột nhiên hào quang năm màu loé lên, một cảm giác nguy hiểm chết người dâng lên trong lòng hắn. Hắn hoảng hốt, ngay lập tức tung người bay sang một bên, đồng thời kiếm cũng đã ra khỏi vỏ, ánh kiếm vòng quanh thân, cả người giống như một làn tro bụi cuộn lên, hướng nhắm đến chính là cửa đại điện.
Nhưng hào quang năm màu vẫn theo sát hắn không rời. Trần Cảnh cảm thấy áp lực vô cùng tận, khiến hắn có cảm giác không thở nổi. Lúc còn ở bên ngoài, hắn từng nhìn thẳng hào quang năm màu này một lần, rồi hoa mắt chóng mặt không biết bao lâu, mà bây giờ mặc dù không nhìn trực tiếp, nhưng vẫn cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt, đây là loại cảm giác một kích chí mạng. Hắn không dám dừng lại, xuất ra toàn bộ pháp lực, điều khiển Mê Thiên kiếm, còn dung hợp cùng độn thuật, nhưng cảm giác vô cùng nguy hiểm này lại không nhạt đi chút nào, trái lại càng ngày càng đậm.
Cảm giác này giống như biết rõ phía sau có một người muốn dùng cây búa lớn đập vào ót mình, nhưng làm thế nào cũng không thể tránh khỏi.
Cả người hắn đã hóa thành một cơn gió đen mang theo khí tức kỳ dị, cuộn vòng tránh né trong đại điện.
Ngay lúc này, một toà miếu Thành Hoàng hư ảo xuất hiện trước tuyến đường bỏ chạy của Trần Cảnh. Cánh cửa miếu Thành Hoàng mở rộng ra, có thể thấy loáng thoáng một người đang đứng bên trong, chỉ thấy người này vung tay lên, một vệt sáng màu đen cuốn đến. Trần Cảnh lập tức cảm thấy một lực hút khổng lồ. Bị hào quang năm màu truy đuổi, hắn vốn đã vô cùng cố sức, bây giờ lại bị người này đánh lén như muốn ngăn cản, hắn cảm giác mình phải chết ở đây.
Ý niệm này vừa hiện ra, lại có một tia sét chói lòa đột nhiên đánh xuống, giống như muốn đốt cháy Trần Cảnh thành tro tàn. Ngay lúc ấy, cả người Trần Cảnh như mất khống chế, bị miếu Thành Hoàng nuốt vào.
Sét đánh sấm rền bên trên miếu Thành hoàng hư ảo, miếu Thành Hoàng nứt ra từng tấc một.
- Ngươi dámmmmm!
Trên không trung vang lên tiếng rống giận của Tần Thành Hoàng.
Một đám tro bụi như dải sáng đen lơ lửng bay ra từ thần miếu, cảm giác nguy hiểm khi bị hào quang năm màu bao phủ cũng đã biến mất. Nhưng ngay lúc này, trong đại điện đột nhiên xuất hiện một luồng khí tức kinh khủng. Từ trên không nhìn lại, chỉ thấy cái hộp đen trên bàn kia đã được Giang Lưu Vân mở ra, bên trong là một cái ấn tỷ* đen kịt.
(*Ấn tỷ: con dấu tượng trưng cho quyền lực của vua chúa xưa)
Ấn tỷ đen kịt này dường như có thể cắn nuốt tất cả ánh sáng trong trời đất. Trên ấn tỷ có năm ác quỷ dữ tợn, bộ mặt rõ nét. Từ trong ánh mắt của chúng, Trần Cảnh cảm nhận được sự tàn nhẫn, thù hận, điên cuồng, lạnh lùng và độc ác.
Viên ngọc xanh trên đỉnh đầu Giang Lưu Vân biến ảo thành tầng tầng hào quang năm màu, nhưng ngược lại thân người của lão bên dưới hào quang lại không thấy rõ. Trần Cảnh chỉ nhìn thoáng qua, lập tức vội vàng nhắm mắt lại. Trước lúc đó, hắn đã phát hiện, không chỉ mình hắn nhắm mắt, những người khác cũng như vậy. Dưới hào quang này, dường như không ai có sức phản kháng nào, ngay cả Tần Thành Hoàng cũng vậy. Từ trên không văng vẳng tiếng rống giận của Tần Thành Hoàng.
Đến tận lúc này, Giang Lưu Vân mới cho thấy thực lực của lão, chỉ dựa vào viên ngọc xanh kia, đủ để khiến cho người nơi đây váng đầu hoa mắt.
Hào quang năm màu chiếu sáng chói lọi trong đại điện, Giang Lưu Vân trở thành chúa tể duy nhất, không ai dám nhìn thẳng vào lão. Thế nhưng dưới hào quang năm màu này, mặt quỷ trên ấn tỷ vẫn phát ra khí tức kinh khủng vô cùng dày đặc.
Trần Cảnh đang nhắm mắt tập trung điều tức, bỗng muốn mở mắt ra xem Giang Lưu Vân đang làm gì, thì đột nhiên có sát khí cuộn trào mãnh liệt kéo đến. Sát khí này mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với viên đá đen trong tay Âm Hoài Nhu năm đó, bằng thực lực của Trần Cảnh bây giờ, cũng có cảm giác toàn thân lạnh lẽo như đang trong hầm băng. Hắn vội vàng mở mắt, đã nghe thấy tiếng kêu của Giang Lưu Vân.
Tập trung nhìn lại, chỉ thấy Giang Lưu Vân đang điên cuồng bay ngược lại, tóc trắng xõa tung, thất khiếu chảy máu, viên ngọc xanh đã bị hắn nắm trên tay. Mà hiện giờ viên ngọc xanh toả ra hào quang chỉ có một bán cầu, phần trước vầng hào quang của viên ngọc xanh là một vùng tối tăm. Trong bóng tối cũng không thấy rõ cái gì cả, Trần Cảnh cũng không biết có phải do hào quang năm màu quá mạnh khiến mắt tạm thời không nhìn rõ hay không.
Bóng tối dày đặc sát khí, ép về phía Giang Lưu Vân. Giang Lưu Vân không ngừng lùi lại. Tất cả mọi người nhanh chóng trốn ra phía sau Giang Lưu Vân, vẻ mặt hoảng sợ nhìn bóng tối kia.
Đúng lúc này, trên không trung vang lên một tiếng niệm chú rõ ràng mà lại khó hiểu:
Diệp Thanh Tuyết lơ lửng bên cạnh Giang Lưu Vân, tay cầm cây trâm gỗ màu tím, ngón tay chỉ thẳng chín tầng trời. Cùng với âm thanh vang lên, trên bầu trời xuất hiện một luồng sáng trắng. Mọi người chợt ngẩng đầu lên, mới nhận ra đại điện này đã biến mất từ lúc nào chẳng hay, toàn bộ thế giới dường như chỉ có hào quang năm màu rực rỡ.
Trên bầu trời, một tia chớp xoay chuyển trong bóng tối, như một con rồng cuộn mình xuyên phá bầu trời, rồi lao xuống nhanh tựa thanh kiếm sắc bén, mang theo thiên uy chói lọi đánh thẳng xuống. Ngay lúc này, đột nhiên Giang Lưu Vân bay vọt lên cao, tay cầm viên ngọc xanh, phá vỡ bóng tối, từ phía dưới nhìn lên lại giống như ngọn đèn năm màu chỉ đường duy nhất trong trời đất. Trong nháy mắt Giang Lưu Vân bay lên không trung, những người khác cũng theo sát lưng lão bay lên chín tầng trời tối tăm, cứ như rất sợ hãi bản thân bị vùi lấp trong bóng tối.
Trong khoảnh khắc, chỉ có duy nhất một tia sét đánh xuống từ trên chín tầng trời, xua tan bóng tối vô tận. Dưới ánh sáng chói lòa ấy, người ta nhìn thấy mái tóc đen của Diệp Thanh Tuyết tung bay, ánh mắt trong suốt như ánh chớp.
Trần Cảnh rất giận Giang Lưu Vân, giơ thẳng kiếm lên, nhào người tới, đâm ra một kiếm.
Sát khí trong bóng tối càng thêm dày đặc, mà sắc mặt Diệp Thanh Tuyết dưới ánh chớp lập loè dường như lại càng thêm trắng. Ánh chớp cùng với Diệp Thanh Tuyết đã trở thành ánh sáng duy nhất lúc này. Trần Cảnh không rõ tại sao vừa rồi vẫn còn ở đại điện, thế mà đột nhiên hiện tại lại thành một vùng tối tăm, không thấy được gì.
Sét đánh từ chín tầng trời!
Bóng tối cắn nuốt!
Mê Thiên kiếm điên cuồng đâm ra.
Khoảnh khắc sét đánh xuống, sắc mặt Diệp Thanh Tuyết trắng bệch. Trong nháy mắt bóng tối tan ra, một tướng quân mặc giáp đen, cưỡi một con ngựa toàn thân bốc lên lửa đỏ, tay cầm cây trọng kích đen thẫm đâm thẳng vào ngực Diệp Thanh Tuyết.
"Choengggg..."
Mê Thiên kiếm như kỳ tích đâm trúng vào mũi kích, chặn nó lại. Ánh chớp lóe lên, cả người lẫn ngựa tướng quân mặc giáp đen đều bị sấm sét bao quanh.
Trần Cảnh bay ngược ra, trong ngực đau nhói, phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân lạnh buốt, trong phút chốc ý thức có cảm giác muốn vỡ vụn ra. Ánh chớp tắt, bóng tối bao phủ. Trần Cảnh cố nén đau đớn trong thần hồn, cố gắng điều động pháp lực, lại phát hiện pháp lực trong cơ thể đông cứng, không thể vận chuyển. Thân thể hắn như một mảnh gỗ theo sóng nổi trôi, không thể tự mình điều khiển trong cơn thuỷ triều tăm tối.
-----oo0oo-----
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của †Ares†