Hỗn Nguyên Võ Tôn
Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
Quyển 1: Nguyên Thần quyết Chương 16: Nguyên Thần quyết (thượng)
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Nguồn: ST
Khí hải là nguồn gốc năng lượng mà khi con người sinh ra, quán thông thiên địa mà có được. Một khi bị hủy, gần như không thể khôi phục.
Nhưng việc hôm nay khiến gã có cảm giác không dám tin. Khí hải của gã lại ngưng tụ, hơn nữa… còn có điểm khác.
Ầm. Vì kinh ngạc mà gã tưởng chừng mất đi tri giác trong giây khắc, lúc tỉnh lại thì cảnh tượng trước mắt đã biến đổi hẳn, không còn ở trong rừng nữa.
Chung quanh trắng xóa một màu, như đang ở trong mây. Toàn thân gã bị hơi sương bao phủ, không thấy trời, không thấy đất, không thấy ranh giới.
Phía trước lóe lên kim quang, một bóng người hư vô phiêu diêu xuất hiện. Người này mặt mũi sáng sủa, tóc dài áo bào trắng, chừng ba mươi tuổi, đôi mắt sắc bén có thần, phảng phất nhìn thấu tất cả, hàm chứa uy nghiêm duy ngã độc tôn. Không hiểu sao, nhìn ánh mắt này, Diệp Phong nhớ đến vị sư phụ nhếch nhác…
Tuy mắt hai người một mờ đục, một sắc bén nhưng đột nhiên khiến gã liên hệ hai người lại với nhau. Hình ảnh này, lẽ nào là hình ảnh thật sự của sư phụ? Chân diện mục của sư phụ quả uy vũ phi thường!
“Ha ha, xem ra con có nhiều vấn đề cần hỏi vi sư?” Giọng nói cơ hồ từ bốn phương tám hướng truyền lại, lại hình như vang vọng trong óc gã. Hình ảnh áo trắng đối diện nở nụ cười ôn hòa, nhưng gã không thấy khóe môi ông mấp máy.
“Sư… sư phụ?” Gã hơi nghi hoặc: “Thật sự là người ư?”
“Là ta, cũng không phải là ta.” Hình ảnh người áo trắng cười ha hả, buông ra một câu khiến gã không hiểu.
“Là ý gì?”
“Vi sư mà con nhìn thấy bây giờ chỉ là một tia thần niệm được lưu lại trong Nguyên Thần quyết. Nói cho dễ hiểu thì con và ta hiện đều ở trong ý thức của con.” Bạch bào nhân vẫn giữ nụ cười hòa ái, giải thích: “Nguyên Thần quyết là là ta lợi dụng thần niệm của mình biến mọi nội dung công pháp tu luyện mình sáng tạo ra hóa thành một thể năng lượng tái tạo. Ta đưa Nguyên Thần quyết vào thức hải của con, chốc nữa sẽ truyền cho con phương pháp vào đây. Nếu khi tu luyện con gặp vấn đề gì có thể vào đây gặp ta.”
“Ý sư phụ là hiện tại chúng ta đang ở trong Nguyên Thần quyết mà Nguyên Thần quyết tồn tại trong thức hải của con?” Diệp Phong lấy làm lạ.
“Gần như vậy.” Bạch bào nhân khẽ gật đầu: “Võ Nguyên đại lục chẳng phải vẫn có phương pháp lợi dụng thần niệm truyền thụ võ kỹ đó sao? Chỉ là thần niệm chứa tin tức của ta manh hơn thần niệm tầm thường, hơn nữa có trí năng.”
Phương pháp truyền thụ võ kỹ phân làm hai:
Một là thông qua bí kíp bằng chữ, ghi chép lại phương thức tu luyện võ kỹ. Người học sẽ thông qua đọc bí cấp mà thu được phương pháp tu luyện. Phương thức truyền thụ này có khuyết điểm là năng lực lý giải của con người khác nhau, có thể người học không hoàn toàn hiểu được thâm ý ẩn trong con chữ, quá trình học sẽ gian nan, chậm chạp.
Nhưng cũng có ưu điểm là vì lợi dụng văn tự ghi lại nên người học sẽ bắt đầu từ đặc tính nguyên lực tối cơ bản mà hiểu những ảo bí của môn võ kỹ, nếu lĩnh ngộ quán thông dù sáng tạo ra võ kỹ mới cũng không hề khó khăn.
Phương thức còn lại là người tinh thông môn võ kỹ đó đem lĩnh ngộ của mình truyền vào thần thức người học thông qua thần niệm. Đạo thần niệm này có thể truyền trực tiếp, có thể truyền gián tiếp thông qua vật phẩm lưu giữ có linh tính như linh ngọc. Nhờ phương thức này, người học có thể qua thần thức hấp thu nhanh chóng tinh túy môn võ kỹ, dễ dàng nắm vững phương pháp vận dụng.
Nhưng truyền thụ bằng thần niệm dựa vào cảm ngộ của người khác để đề cao lĩnh ngộ của bản thân, thủy chung không thể hiểu được bản chất võ kỹ, nên người học tuy nhanh chóng nắm vững song gần như không thể phát dương quang đại hoặc sáng tạo nét mới.
Có thể nói, truyền thụ bằng chữ là truyền thụ bản chất và vận dụng võ kỹ, bằng thần niệm là truyền thụ lĩnh ngộ vận dụng.
Nhưng điểm thần kỳ của Nguyên Thần quyết lại vượt ngoài ý liệu của Diệp Phong. Thần niệm này là hình ảnh sống, có cả trí tuệ. Có thể nói nó kết hợp ưu điểm của truyền thụ bằng văn tự và bằng thần niệm.
Phương thức này… thật sự quá kinh người.
“À… vậy thì hình ảnh này mới là chân diện mục của sư phụ?” Gã thè lưỡi, kinh ngạc vô cùng. Tâm tư gã cực kỳ nhanh nhẹn, dáng vẻ nhếch nhác trong lần gặp trước e rằng do sư phụ cố ý sử dụng chướng nhãn pháp che mắt người khác. Còn hình ảnh do thần niệm hình thành không thể ngụy trang được, ai ngờ sư phụ trẻ như vậy.
“Có vấn đề gì sao?” Lão nhân áo trắng mỉm cười hỏi.
“Vốn con tưởng người là một lão đầu nhếch nhác, không ngờ lại trẻ như vậy, đẹp đẽ như vậy, e rằng so với con cũng không kém.” Diệp Phong cười hì hì.
“Hừ, vi sư đến Võ Nguyên đại lục này mới ba mươi mốt năm, sao có thể biến thành một lão đầu xấu xí.” Bạch bào nhân bất mãn trừng mắt nhìn Diệp Phong, hình ảnh linh hoạt như người sống, không thể nhìn ra dấu vết khiến gã thầm khen là thần kỳ.
Đồng thời lòng gã máy động, nếu sư phụ thật sự là thánh giai cao thủ như gã đoán thì chẳng phải ông chỉ mất có ba mốt năm đã từ người không có khí hải tu luyện đến thánh giai?! Tốc độ này… quá kinh nhân. Các thánh giai cao thủ của Võ Nguyên đại lục có ai không là lão quái vật tu luyện bảy, tám mươi năm? Lẽ nào Nguyên Thần quyết thật sự thần kỳ như vậy?
“Hiện tại sư phụ biến đồ nhi thành thế này, có phải muốn truyền thụ Nguyên Thần quyết?” Diệp Phong đảo mắt, mỉm cười hỏi.
“Hiện tại giai đoạn trúc cơ của con đã hoàn thành, đích xác khả dĩ bắt đầu tu luyện Nguyên Thần quyết.” Bạch bào nhân mỉm cười vừa ý, gật đầu nói. Diệp Phong sau cùng cũng hiểu, thời cơ chín muồi chính là khi gã ngưng luyện được nguyên nguyên lực, tấn nhập võ đồ.
Vốn đã không nén được nữa, gã lập tức ngưng thần bế khí, chăm chú lắng nghe.
“Nguyên Thần quyết là một môn công pháp tu luyện nguyên nguyên lực, con có biết bản chất tu luyện nguyên nguyên lực là gì không?” Sư phụ áo trắng hỏi.
“Lẽ nào không phải là cách luyện thể, rèn gân luyện cốt, cường hóa nhục thể?” Diệp Phong ngẩn ra, không dám xác định.
“Bản chất của luyện thể là nguyên nguyên lực nhưng bản chất của nguyên nguyên lực lại không phải là luyện thể.” Câu này tuy khó nhưng Diệp Phong hiểu, cũng như bản chất của nam nhân là con người nhưng bản chất của con người không phải là nam nhân.
Xem ra nguyên nguyên lực trừ có thể luyện thể, tựa hồ còn hiệu quả thần kỳ khác.
“Nếu chỉ luyện thể hữu thành, cùng lắm là ngang với khí hải tu luyện giả, không thể khiến con vượt qua họ. Điểm thần kỳ của Nguyên Thần quyết không chỉ có thế.” Sư phụ ngẩng cằm lên nói chắc nịch.
Diệp Phong rúng động. Đích xác, chỉ dựa vào luyện thể, gã chỉ có thể đấu ngang với khí hải tu luyện giả cùng đẳng cấp. Nếu đối phương có trong tay võ kỹ lợi hại e rằng gã còn kém hơn một chút. Thể kỹ ẩn chứa trong Ngũ Cầm quyền chỉ tương đương với võ kỹ cấp thấp, thực lực càng cao thì sai biệt càng lớn, bởi nguyên lực cơ số càng lớn, uy lực do võ kỹ phát huy càng tăng lên gấp bội.
“Lẽ nào… con còn có thể kiêm tu khí hải?” Diệp Phong chợt nhớ ra lúc mình tấn nhập võ đồ, thể nội sinh ra thổ nguyên khí hải.
“Không sai!” Lão nhân áp trắng từ tốn gật đầu, khẽ mỉm cười: “Hơn nữa không phải một khí hải… mà là năm cái.”
Khóe môi gã co lại, nhìn thần thái tùy ý của sư phụ, gã chật vật nuốt nước bọt: “Đồng thời tu luyện ngũ hành khí hải? Có thể sao?”
Thường thức của tu luyện giả tại Võ Nguyên đại lục là trừ những trường hợp một phần vạn thiên phú dị bẩm, lúc sinh ra có hai khí hải còn thì hai khí hải khác biệt tính chất hình thành vì bất kỳ nguyên nhân hậu thiên nào cũng sẽ tranh đấu với nhau do thuộc tính bài xích. Từng có cường giả thử lợi dụng những biện pháp đặc thù, ngưng tụ khí hải có thuộc tính bất đồng trong thể nội, tiếc rằng kết quả sau cùng là cả hai khí hải đều bị hủy diệt, biến người đó thành phế nhân. Từ đó, không ai dám thử nghiệm nữa, hai khí hải đã vậy, nói gì đến đồng thời tu luyện năm khí hải!
“Vì sao không thể?” Liếc nhìn gã, ngữ khí sư phụ tỏ vẻ coi thường: “Cách cố ngưng tụ nguyên lực khác nhau vào khí hải sao có thể so với Nguyên Thần quyết.”
“Thật sự có thể đồng thời tu luyện năm loại khí hải?” Diệp Phong nhánh chóng định thần, nóng lòng hỏi gặng.
“Đương nhiên là thật, ta lừa xú tiểu tử làm gì.” Sư phụ tựa hồ nổi giận: “Nếu không tin thì đừng học.”
“Không.. con tin, con tin.” Nghi ngờ của Diệp Phong lập tức chuyển thành nụ cười lấy lòng, gật đầu lia lịa, sợ sư phụ giận sẽ không truyền thụ Nguyên Thần quyết nữa.
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ducdaogia
Hỗn Nguyên Võ Tôn
Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
Quyển 1: Nguyên Thần quyết Chương 17: Nguyên Thần quyết (hạ)
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Nguồn: ST
“Con có biết vì sao yêu tu luyện Nguyên Thần quyết cần trúc cơ trước không?” Trúc cơ là luyện thể, khiến nguyên nguyên lực hình thành trong thể nội càng đậm đặc hơn.
“Con không biết.”
“Vì chỉ có nguyên nguyên lực mới có thể kiêm dung ngũ hành!” Lần này không đợi gã hỏi, sư phụ nói tiếp: “Nguyên nguyên lực là sinh mệnh chi nguyên, không hề bài xích bất cứ loại năng lượng nào, ngược lại còn bao dung tất cả để cùng chung sống hòa bình.”
“Bản chất tu luyện là hút lấy linh khí trong thiên địa, chuyển thành nguyên lực cho thân thể. Khác nhau ở chỗ: Ngũ hành nguyên lực là lợi dụng khí hải làm phương tiện kết nối với tu luyện, còn nguyên nguyên lực là lợi dụng thân thể. Vì thế mà không hề xung đột.”
Diệp Phong gật đầu. Đích xác, luyện thể và khí hải tu luyện không hề xung đột, đại lục không hiếm người đồng thời tu luyện cả hai, nhưng tu luyện cần có thời gian và tinh lực, đổ thời gian vào hai phương thức tu luyện khác nhai hiển nhiên không phải hành động sáng suốt. Những người này phần lớn khi khí hải đạt đến ngưỡng liền lợi dụng thân thể khiến thực lực tiến thêm một bước.
“Nguyên lực, suy cho cùng là một loại năng lượng, bất quá tính chất năng lượng khác nhau nên trang thái biểu hiện ra cũng khác. Ngũ hành nguyên lực có đặc tính riêng, không dung hòa nhau nên đồng thời tu luyện hai khí hải, năng lượng tự nhiên sẽ xung đột… Nhưng nếu lợi dụng đặc tính kiêm dung của nguyên nguyên lực để phân cách các loại năng lượng bất đồng của ngũ hành khí hải thì tất không xảy ra chuyện gì.”
Hóa ra như vậy! Diệp Phong coi như hoàn toàn hiểu rõ vì sao nguyên nguyên lực khả dĩ cho phép gã kiêm tu ngũ hành khí hải.
“Người Võ Nguyên đại lục lúc sinh ra sẽ sinh thành khí hải vì sinh mệnh xuất hiện sẽ chạm đến thiên địa pháp tắc của thế giới này, hình thành một tia ngũ hành nguyên lực mang thuộc tính tiên thiên trong sinh mệnh thể. Tia tiên thiên nguyên lực này là điều kiện quan trọng hình thành nên khí hải.”
“Khí hải do Nguyên Thần quyết tu luyện và khí hải trời sinh có điểm khác biệt nhỏ. Khí hải trời sinh chuyển hóa thiên địa linh khí thành ngũ hành nguyên lực, khí hải nguyên nguyên lực có tác dụng chuyển hóa nguyên nguyên lực thành ngũ hành nguyên lực. Bản chất đều là chuyển hóa năng lượng, chỉ là nguyên liệu khác nhau…”
“Khí hải của con bị hủy nhưng tia tiên thiên thổ nguyên vẫn còn, vì thế Nguyên Thần quyết mới có thể lợi dụng nó để hình thành thổ nguyên khí hải. Nếu con muốn có được bốn khí hải kia thì đầu tiên cần có được bốn loại tiên thiên nguyên lực!”
Nghe sư phụ giải thích, Diệp Phong tỉnh ngộ, chả trách khi tấn nhập võ đồ, khí hải vốn đã bị hủy lại hình thành. Hóa ra đó là khí hải do lợi dụng nguyên nguyên lực chuyển hóa thành.
Theo truyền thuyết khi Võ Nguyên đại lục khai thiên tịch địa, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ hình thành đầu tiên trong thiên địa được gọi là ngũ hành chi nguyên. Năng lượng sinh ra trong đó được gọi là tiên thiên ngũ hành nguyên lực. Đến giờ đại lục đã trải qua không biết bao nhiêu vạn năm, ngũ hành chi nguyên hình thành lúc thiên địa sơ khai này khó mà tìm kiếm được nữa.
Tiên thiên ngũ hành nguyên lực là năng lượng sơ khai nhất, tính chất mạnh hơn ngũ hành nguyên lực bình thường cả trăm lần. Tu luyện giả bình thường mà hấp nạp được một chút thì lợi ích thu được khó mà ước lượng. Nói đơn giản là nếu có được tiên thiên nguyên lực phù hợp thuộc tính thì thiên phú tu luyện nhất định sẽ tăng thêm mấy tầng.
Với bất kỳ ai, tiên thiên nguyên lực đều là dị bảo hiếm có, Diệp Phong muốn thu gom đủ ngũ hành khí hải không phải là việc dễ.
“Sư phụ đã thu thập đủ ngũ hành khí hải rồi ư?” Gã hiếu kỳ.
“Nếu ta gom đủ ngũ hành khí hải, khi xưa Tố Thanh đã…” Sư phụ lắc đầu thở dài: “Tiên thiên nguyên lực là dị bảo chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Gom đủ hay không là so duyên của mỗi người, không cưỡng cầu được. Bất quá, khi thực lực của con đạt đến trình độ nhất định, chí ít ta có thể giúp con tìm được hai loại. Cộng thêm con là người Võ Nguyên đại lục, thể nội có sẵn một loại, ít nhất con cũng có được ba loại.”
“Hai loại nào nữa?”
“Thủy, hỏa!”
“Vậy là chỉ còn thiếu tiên thiên nguyên lực thuộc mộc và kim?” Diệp Phong liếm môi lẩm bẩm.
“Tiên thiên nguyên lực, đối với con hiện giờ còn là quá sớm. Thủy hỏa tiên thiên nguyên lực mà ta biết đòi hỏi thực lực không kém hơn võ tôn mới có tư cách đoạt lấy…” Mỉm cười gian trá, sư phụ phất tay áo: “Hiện tại con nên ngoan ngoãn tu luyện.”
“Nói nãy giờ, sư phụ vẫn chưa cho con biết sau khi trúc cơ thì tu luyện thế nào?” Diệp Phong chợt hỏi.
Ngũ Cầm quyền chỉ là công pháp trúc cơ của Nguyên Thần quyết, thực lực tăng lên thì tốc độ ngày càng chậm. Nguyên Thần quyết là phương pháp tu luyện vượt trội bất kỳ công pháp nào, chắc rằng sư phụ sẽ truyền cho gã phương thức tu luyện nhanh hơn.
“Nguyên Thần quyết phân thành ba cảnh giới: Nghĩ hình, Nghĩ thần, Nghĩ thế! Ngũ Cầm quyền, chính thị cảnh giới đầu tiên của Nguyên Thần quyết—Nghĩ hình.”
Diệp Phong lại liếm môi, hít sâu một hơi hỏi: “Vậy Nghĩ thần và Nghĩ thế là thế nào?”
“Mô phỏng động tác và tư thế của dã thú chỉ là một thủ đoạn tu luyện. Người tu luyện ngũ hành nguyên lực thì tốc độ tu luyện phụ thuộc vào cường độ của khí hải, khí hải càng mạnh thì dung hòa với thiên địa càng hoàn mỹ. Còn con thì lại phụ thuộc vào việc thân thể dung hòa thế nào với thiên địa tự nhiên.” Bạch bào nhân mỉm cười, lớn tiếng.
“Ba cảnh giới của Nguyên Thần quyết, trừ tầng thứ nhất Nghĩ hình có thể thông qua Ngũ Cầm quyền truyền thụ cho con, hai cảnh giới còn lại phải do con tự lĩnh ngộ. Hiện tại ta truyền cho con khẩu quyết. Cảnh giới tầng thứ nhất: đạt được hình thì ý sẽ thông; cảnh giới thứ hai: đạt được thần, thần đạt không phụ thuộc vào hình; cảnh giới tầng thứ ba: đạt được thế, thế thành thì nhất cử nhất động đều là tự nhiên.”
Chỉ mấy câu ngắn ngủi cũng khiến Diệp Phong như sa vào mây mù. Nguyên Thần quyết chú trọng chữ “ngộ”, muốn nâng cao tốc độ, tất phải tự ngộ ra cảnh giới cao hơn, một khi quán thông thì tốc độ tu luyện sẽ tăng vọt.
Trong ba cảnh giới, trình độ cũng cao thấp khác nhau. Hiện tại Diệp Phong đang ở trung đoạn cảnh giới Nghĩ hình, nhưng tốc độ tu luyện tương đương với thất giai võ sĩ. Người khác mà biết được tất sẽ kinh hãi, một võ đồ mới tấn cấp mà có được tốc độ tu luyện ngang với thất giai võ sĩ, đủ biết tiến độ đến mức nào. Dù gã không lĩnh ngộ gì thì trong vòng bốn tháng tất sẽ tiến nhập cảnh giới võ sĩ.
“Nếu con lĩnh ngộ được cảnh giới Nghĩ thế…”
“Thì tốc độ tu luyện của con không kém gì thất giai võ hoàng!” Sư phụ tùy ý mỉm cười nhưng khiến tâm thần Diệp Phong nở hoa, gần như khẳng định được thực lực của sư phụ ở tầm võ thánh, có được tốc độ tu luyện đó thì trở thành võ thánh chỉ là vấn đề thời gian.
Mơ mộng hồi lâu, Diệp Phong lại quay về hiện thực. Tương lai tuy đẹp đẽ nhưng cần phải đi từng bước một.
“Sư phụ bảo khí hải của Nguyên Thần quyết khác với khí hải trước đây, sau này ta tu luyện thế nào?” Khí hải mới hình thành của gã chỉ có thực lực bình dân nhất giai, khi hã còn tu luyện bằng khí hải, từ bình dân nhất giai đến võ đồ nhất giai mất chẵn tám năm. Nếu không có gì đặc biệt, gã đời nào chịu lãng phí tinh lực tu luyện một khí hải không mạnh hơn nhục thể bao nhiêu.
“Tu luyện khí hải? Con không cần cố ý tu luyện khí hải.” Mắt sư phụ loáng lên thần sắc giảo hoạt: “Thể nội của con đầy nguyên nguyên lực, thứ mà khí hải cần để nuôi dưỡng. Con không cần làm gì cả thì khí hải cũng tu luyện liên tục mười hai canh giờ mỗi ngày, hơn nữa tốc độ trưởng thành của khí hải liên quan đến trình độ của nguyên nguyên lực. Thực lực thân thể của con càng cao, khí hải trưởng thành càng nhanh. Bất quá, khi cường độ của thân thể và khí hải bằng nhau thì sẽ ngừng tăng trưởng.”
Diệp Phong hiểu ngay, tu luyện Nguyên Thần quyết thì nguyên nguyên lực là chủ đạo, chỉ cần gã tận lực tu luyện nguyên nguyên lực, khí hải sẽ tăng theo. Tuy cần một quá trình nhưng nhanh hơn khí hải tu luyện giả khí hải bình thường trăm ngàn lần.
“Được rồi, những gì nên nói đã nói hết, còn lại phải dựa vào con tự hiểu.” Sư phụ mỉm cười cảm khái, phất mạnh tay áo.
Diệp Phong chợt thấy trước mắt tối sầm, lúc mở mắt ra thì đã quay về trong rừng.
“Có thêm một khí hải… thật ra có lợi gì?” Cảm nhận sức mạnh chưa từng có chảy trong thể nội, mắt gã nheo lại, khóe môi hơi mỉm cười.
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ducdaogia
Hỗn Nguyên Võ Tôn
Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
Quyển 1: Nguyên Thần quyết Chương 18: Tiểu nha đầu điêu ngoa
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Nguồn: ST
Lại có thổ nguyên khí hải, đồng thời học được phương pháp tu luyện Nguyên Thần quyết, tâm tình Diệp Phong hân hoan, hớn hởn về nhà.
Vào nhà, phát hiện Thẩm Lan không ở đó, còn tiểu nha đầu ở cùng đang nhắm mắt xếp bằng tu luyện trên giường.
Thu Tố Nhã còn một chút việc, nên dẫn chúng đệ tử đi trước, chừng một tháng sau sẽ về Ngọa Lăng thành đón Thẩm Lan, coi như dành cho cô và gã chút thời gian bên nhau sau cùng.
Trước khi đi, bà ta để tiểu nha đầu lưu lại Ngọa Lăng thành bầu bạn với Thẩm Lan, một là truyền thụ cho cô bí pháp tu luyện của Bích Thủy cung, thứ hai để cô hiểu sơ qua một chút tình huống trong cung. Tiểu nha đầu rất thích Thẩm Lan, nên ở luôn lại nhà, cùng phòng với cô.
Phát giác có người vào, tiểu nha đầu mở mắt, nhận ra Diệp Phong liền tỏ vẻ không vui.
“Tiểu nha đầu, Thẩm Lan thư thư đi đâu rồi?” Diệp Phong tùy tiện hỏi, tuy tiểu nha đầu ở đây mấy ngày chưa từng nói câu nào với gã, nhưng gã không chấp nhặt, coi là vì chưa quen nhau, hơn nữa tiểu nha đầu thường tu luyện một mình trong sân, gã không muốn quấy nhiễu.
Thẩm Lan không có nhà, lại thấy tiểu nha đầu không chú ý nên mới hỏi.
Tiêu nha đầu nhắm mắt lại, không thèm để ý.
“Này… Tiểu nha đầu!” Diệp Phong cho rằng tiểu nha đầu không nghe thấy nên cao giọng: “Thẩm Lan đâu rồi?”
Cái mũi hơi nhăn nhăn, tiểu nha đầu vẫn ngó lơ, hếch cằm lên như con thiên nga trắng cao ngạo đang đứng đó.
“Đệ tử Bích Thủy cung đúng là vô lễ…” Diệp Phong lầm bầm, tựa hồ gã không đắc tội tiểu nha đầu, song không hiểu sao đối phương luôn ngó lơ.
“Các sư thư bảo ngươi là một tên lừa gạt trái tim, bằng không vì sao một phế nhân không có khí hải lại lừa được Thẩm Lan thư thư hết lòng vì ngươi.” Tiểu nha đầu thật thà đáp, ngôn ngữ đầy khinh thị.
“Một toán nữ nhân điên khùng.” Diệp Phong nghiêm răng, thầm phẫn hận. Tình cảm của gã và Thẩm Lan, họ hiểu được sao!
“Sư phụ thường nói, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng nên ta phải cách xa ngươi, không dễ lừa như Thẩm Lan thư thư đâu.” Tiểu nha đầu nói đầy nghiêm túc.
Trời ạ, tiểu nha đầu này không hiểu trừ tu luyện ra, đầu óc toàn bùn hả? Diệp Phong bất lực vỗ vỗ trán.
“Còn nữa, sau này không được nói xấu Bích Thủy cung. Bằng không ta sẽ giáo huấn ngươi.” Tiểu nha đầu nhíu mày, thần thái dễ thương nhưng ngữ khí mười phần khẳng định.
“Bằng vào ngươi?” Diệp Phong cười thầm, một tiểu nha đầu mười hai tuổi lại nói muốn giáo huấn gã.
“Hừ, hiện tại ta là nhị giai võ đồ, giáo huấn một phế nhân không có khí hải có thừa đi chứ.” Tiểu nha đầu khinh miệt.
Nhị giai võ đồ? Diệp Phong chấn động, gã vất vả lắm khi mười bốn tuổi mới đột phá đến võ đồ, mà tiểu nha đầu còn trẻ con hơn này lại đạt đến nhị giai võ đồ! Xem ra Bích Thủy cung quả nhiên không phải hư danh. Đồng thời gã cũng yên tâm hẳn về Thẩm Lan, luyện tại Bích Thủy cung tất sẽ đạt được thực lực bất phàm.
“Tiểu nha đầu, ta cảnh cáo ngươi, đừng có gọi ta là phế nhân, bằng không ta không vui sẽ đánh đít ngươi.” Diệp Phong mỉm cười trêu. Bích Thủy cung lẽ nào đều mục trung vô nhân như thế? Hi vọng Thẩm Lan đừng học được bản lĩnh này.
Tay phải giơ lên, tư thế của tiểu nha đầu đẹp đẽ vô ngần, Diệp Phong thấy trước mắt trắng xóa, không kịp đề phòng thì thân thể đã bị lực đẩy nhu hòa hất đi, lưng đập vào tường khiến bức tường rung rinh. Kinh ngạc có thừa, gã liếc thấy một dải lụa trắng đẹp đẽ nhanh chóng thu vào ống tay áo tiểu nha đầu.
Cũng may hiện tại gã đã đạt tới võ đồ, một đòn vừa rồi tuy khiến gã hơi thiệt thòi nhưng chưa bị thương.
Thấy gã lắc lắc đầu bình an vô sự đi tới, đồng tử mỹ lệ của tiểu nha đầu thoáng qua nét kinh ngạc. Một đòn ban nãy, dù nhất giai võ đồ, ít nhất cũng nếm khổ đầu, không thể nhẹ tênh như gã.
Khí hải tu luyện giả nếu không vận nguyên lực phòng ngự, cường độ thân thể cũng không lấy gì làm cao, tuy được nguyên lực tự phát ra bảo vệ nhưng quyết không thể bằng người luyện thể như Diệp Phong, thân thể lúc nào cũng đạt đến trình độ phòng ngự của nhất giai võ đồ.
“Tiểu nha đầu! Có dám đánh cược với ta không?” Mắt gã ánh lên giảo trá, cố ra vẻ khinh miệt.
“Đánh cá gì?” Tiểu nha đầu hỏi.
“Chúng ta so tài một phen, nếu ngươi thua, sau này không được gọi ta là phế nhân, mà phải là ca ca. Hơn nữa trong thời gian ở đây, ngươi phải làm một nha đầu ngoan, không được trả treo với ta, không được cãi lời.”
“Còn nếu ngươi thua?” Giọng tiểu nha đầu hơi chói vì tức giận.
“Ngươi tu luyện ở Bích Thủy cung bao năm rồi?” Diệp Phong hỏi một câu vu vơ, tiểu nha đầu ngẩn người đáp theo ý thức: “Sáu năm.”
“Ngươi cũng biết khí hải của ta bị hủy hai năm trước, tức là ta luyện thể mới được hai năm, nếu ngươi thắng ta cũng không có gì tự hào đúng không?”
Tiểu nha đầu lại gật theo ý thức.
“Nên ngươi thắng ta là đương nhiên, bằng không danh dự Bích Thủy cung bị ngươi làm mất sạch.” Diệp Phong mừng thầm, ngoài miệng lại ra vẻ rộng rãi: “Bất quá nếu ngươi thắng, sau này muốn gọi ta thế nào cũng được, hơn nữa chỉ cần ngươi không thích, ta sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi. Thế nào?”
Cách đánh cược của gã khác nào không vốn. Tiểu nha đầu vốn không nể mặt gã, luôn gọi gã là lừa đảo, phế nhân, nếu gã thua cũng chỉ là duy trì hiện trạng, thua một tiểu nha đầu quả thật không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt đối phương nữa.
“Được, ta sẽ cho ngươi thấy đệ tử Bích Thủy cung lợi hại thế nào!” Tiểu nha đầu đơn thuần, rơi vào kế khích tướng của Diệp Phong.
Nghĩ đến cảnh còn phải ở cùng nha đầu điêu ngoa này một thời gian nữa, gã lại nhức óc, thừa cơ hội đánh cược này khiến cô bé ngoan ngoãn một chút. Gã vừa đột phá, lấy luôn đối thủ khó chơi này kiểm nghiệm thực lực, để xem Bích Thủy cung có gì lợi hại.
Phen đánh cá này với gã nhất cử lưỡng đắc.
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ducdaogia
Hỗn Nguyên Võ Tôn
Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
Quyển 1: Nguyên Thần quyết Chương 19: Thể kỹ cùng nguyên lực
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Nguồn: ST
Hai người từ từ ra sân, tiểu nha đầu vận thủy nguyên lực lên, tà áo trắng như bị gió thổi tung, dải lụa trắng trong tay áo bật ra cuốn quanh mình, hình thành một lớp phòng ngự màu trắng quỷ dị.
Ban nãy tiểu nha đầu công kích gã, tựa hồ sử dụng dải lụa trong tay áo, xem ra đó là vũ khí của cô bé. Diệp Phong khoanh tay trước ngực, thản nhiên nhìn đối phương, trước khi nắm rõ hư thực, gã quyết định giữ thế thủ.
Thấy gã bất động, tiểu nha đầu hiển nhiên không nhịn được, quát lên vang vang, dải lụa trắng như được thổi vào sức sống, nhanh chóng vút tới. Tuy cách gã đến bốn, năm thước nhưng lợi dụng nhu kình của thủy nguyên lực dồn lên dây lụa công kích tầm xa thì uy lực không kém gì cận chiến.
Trước khi đạt đến cảnh giới võ sư có thể ngưng hình ngoại phóng nguyên lực, công kích tầm xa với võ đồ và võ sĩ không phải là việc dễ thực hiện. Ở phương diện này, Bích Thủy cung rõ ràng có điểm độc đáo, một nhị giai võ đồ vẫn có thể tấn công chính xác mục tiêu trong vòng mười thước.
Đã lĩnh giáo sự lợi hại của sợi dây lụa trắng, Diệp Phong không dám ơ hờ, chân phải búng xuống, thân hình hình thành Hổ thế, đá ra mãnh liệt.
Mũi chân tiếp xúc với dây lụa, gã như đá vào một cái túi da đàn hồi lại mềm oặt, lực đạo cương mãnh bạo phát tan biến trong khoảnh khắc. Đang lúc gã chấn kinh, từ dải lụa truyền lại lực đạo hồn hậu không thể kháng cự được, dồn mạnh lên chân gã, hất gã tung lên cao.
Xoạt! Diệp Phong nhanh chóng điều chỉnh thân thể ở trên không, vững vàng đáp xuống.
Thủy nguyên lực lợi hại thật, gã thầm khen. Truyền qua sợi dây lụa mấy thước mà luồng thủy nguyên lực không giảm tí nào, chiêu này tất được tiểu nha đầu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, e rằng tam giai võ đồ tu luyện khí hải cũng dám nói sẽ thắng được cô bé.
“Chút xíu bản lĩnh này mà dám đấu với ta. Lần này, ngươi thua chắc.” Giọng nói trẻ con mang theo đối chút khinh miệt, tiểu nha đầu đắc ý hếch cằm lên, bĩu môi như tiểu công chúa kiêu ngạo.
“Tiểu nha đầu đừng đắc ý sớm quá.” Diệp Phong vừa động thân hình, thân thể chuyển thành Hạc thế, nanh chóng lao vào mé tả tiểu nha đầu, tốc độ cực nhanh.
Cách nghĩ của gã rất đơn giản, lợi dụng tốc độ thoát khỏi sợi dây lụa công kích, rồi nhân cơ hội tấn công địch thủ. Đối phương thiện nghệ công kích tầm xa, nếu cứ đây dưa sẽ phi thường bị động.
Khóe môi đỏ hơi nhếch lên, tiểu nha đầu uốn cổ tay, sợi dây lụa vẽ một vòng cung như ngọn roi quét vào bên trái, đập mạnh xuống tay Diệp Phong.
Bịch bịch! Diệp Phong bị nhu kình từ tay dồn về đẩy lùi liên tục, trượt đi mấy thước mới hóa giải được lực đẩy kinh hồn.
Chà, tiểu nha đầu này có thực lực biến thái quá. Còn cả sợi dây lụa nữa, cách mấy thước mà vẫn đánh trúng gã, chẳng phải rồi sẽ chỉ biết giơ lưng chịu đờn.
Không thể áp sát tiểu nha đầu, đối phó với sợi dây lụa thì gã không có khả năng chiến thắng bởi không có thủ đoạn tấn công tầm xa.
“Mau ngoan ngoãn nhận thua đi, đừng để Thẩm Lan thư thư quay về thấy dáng vẻ ngươi.” Tiểu nha đầu cười vang, đạt thành ước nguyện giáo huấn tên lừa đảo đáng ghét này, tuổi còn nhỏ nên cô bé tất nhiên hơi đắc ý.
“Đánh rắm cái gì!” Diệp Phong buột ra một câu thô thiển, sắc mặt tiểu nha đầu ửng đỏ.
“Đồ phế nhân thô lỗ.” Tiểu nha đầu trả đòn, đã bao giờ cô bé phải nghe hững lời thô bỉ như thế, giận đến độ cắn môi in hằn dấu răng.
Diệp Phong đứng im, nheo mắt nghĩ thầm: Tiểu nha đầu sử dụng thủy nguyên lực, gã sử dụng Hổ thế, thể kỹ hàm chứa hỏa nguyên đặc tính, tất nhiên bị đòn công kích của cô bé khắc chế, chả trách ngọn cước ban nãy của gã không thu được hiệu quả như mong muốn. Không phải thực lực của gã và cô bé cách nhau xa thế.
Thực lực tiểu nha đầu chắc cao hơn gã một chút, gã còn dùng thể kỹ đã bị khắc chế ra ứng phó, chẳng phải tự lao đầu vào khó khăn ư? Nghĩ thông suốt rồi, thân hình gã hơi lắc, cơ nhục từ từ căng lên - - Phảng hùng thức!
Có câu rằng nước lên thì đất ngăn, thổ có thể khắc chế thủy, trong ngũ cầm thổ nguyên lực tương ứng với gấu.
Chìm vào khí thế mô phỏng gấu, toàn thân Diệp Phong thể hiện khí thế trầm ổn, bức sát đối phương.
Hừ. Tiểu nha đầu lại vận thủy nguyên lực thuận theo dây lụa phát ra, tay phải cổ bé linh hoạt như bạch xà, mang theo lực đạo khinh nhu, mãnh liệt lao vào Diệp Phong đang áp sát.
Hùng vũ. Diệp Phong đẩy hai tay ra, khí lưu quanh mình cũng tụ thành một dải, động tác trông có vẻ chậm rãi nhưng chính xác nghênh đón dải lụa trắng.
Như gió phất qua tảng đá, dải lụa phảng phất gặp phải trở ngại phi thường, vẽ một vòng cung đẹp đẽ xạ vào cạnh sườn Diệp Phong. Thân thể gã hơi lắc lư chứ không lùi, lần này gã thành công hóa giải thế công.
Mắt tiểu nha đầu ánh lên lạ lùng, khả năng quan sát của cô bé không kém, nhận ra đặc tính chiêu thức của gã khác hẳn. Rõ ràng là người luyện thể, vì sao khi công kích lại hàm ẩn đặc tính của thổ nguyên trong ngũ hành? Nếu không có đặc tính hồn hậu của thổ nguyên, với thực lực luyện thể nhất giai võ đồ của gã quyết không tiếp được sợi dây lụa.
Ngẩn ra chốc lát, tiểu nha đầu mím môi nhíu mày, tay phải xoay liên tục, thân thể theo đó uốn éo đẹp đẽ, dải lụa được thủy nguyên lực truyền lên, phát ra tầng tầng sóng, liên tục xạ vào Diệp Phong.
Gã đứng vững vàng, song chưởng liên tục bổ ra, lực đạo hồn hậu chặn từng lớp, từng lớp thủy nguyên lực lại. Dải lụa tuy linh hoạt vô tỷ, góc độ công kích cũng cực kỳ tinh xảo nhưng gã lấy tĩnh chế động, phòng thủ chặt chẽ, không mảy may sơ hở.
Nhân lúc nguyên lực của tiểu nha đầu gián đoạn, gã liên tục bước tới, hòng áp sát đối thủ. Tuy hiện tại gã không sợ tiểu nha đầu công kích, nhưng chiến đấu ở cự ly xa luôn là bất lợi.
Gần thêm được mấy bước, gã khẽ thổ ra một ngụm trọc khí, chân phải duỗi ra dùng lực nhảy lên lưng chừng không, lao vào tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu phát tay, sợi dây lụa đột nhiên quay đầu lao lên trời đuổi sát Diệp Phong. Đuôi sợi dây chỉ thẳng vào lưng gã, tốc độ nhanh hơn thân thể gã nhiều, trước khi gã lao đến chỗ tiểu nha đầu tất đã bị sợi dây lụa đánh trúng.
Hổ thế súy vĩ! Diệp Phong xoay người, chân phải đạp mạnh giẫm lên dải lụa, mượn luồng thủy nguyên lực cương nhu xung kích, thân thể một lần nữa gia tốc, lao vút xuống.
Chiến đấu cận thân, chắc rằng sợi dây lụa không phát huy được tác dụng chăng? Hình ảnh tiểu nha đầu trong mắt gã ngày càng lớn, khóe môi gã khẽ nhếch lên, tay giơ ngang, chuẩn bị bổ xuống.
Tiếc là gã đã đánh giá thấp thực lực của tiểu nha đầu, đối phương thi triển bộ pháp ưu mỹ, thân hình chuyển động thật nhanh, sợi dây lụa được thu về quấn quanh mình cố bé, chỉ cách chừng một gang tay, bảo vệ chặt chẽ chủ nhân. Diệp Phong lao tới, nhát chưởng bổ ra đánh trúng sợi dây lụa, vang lên một tiếng nổ đùng đục.
Lục phẩm võ kỹ: Nhu thủy phược!
Bị gã áp sát nhưng tiểu nha đầu vẫn bình tĩnh sử dụng con bài tẩy. Tuy chưa luyện tập thuần thục võ kỹ này nhưng uy lực quả thật không thể coi thường.
Sợi dây lụa quay tít, lần này đối tượng bị bao vây không phải bản thân tiểu nha đầu mà là Diệp Phong.
Đó là chiêu thức gì? Gã nhíu chặt mày, chân hơi ngừng lại, hai tay từ từ dồn lực, lại xuất ra hùng hậu, hùng phách chi chưởng ào ạt đánh vào thủy nguyên lực liên miên bất tuyệt, như đá chìm đáy bể. Gã cảm giác rõ ràng lực đạo của mình chưa chạm đến dây lụa đã bị thủy nguyên lực hồn hậu chấn lùi, uy lực của sợi dây lụa đã tăng lên mấy lần.
Dải lụa như con rắn cơ hồ có sống, nhanh chóng quấn từng vòng từng vòng phía ngoài Diệp Phong, thoáng sau đã vây khốn gã vào giữa.
Nhu thủy phược, thể hiện đặc tính của thủy nguyên lực, như mãng xà giết chết con mồi, đầu tiên là quấn lấy thân thể con mồi rồi xiết lại cho đến khi con mồi chết vì nghẹt thở.
Sợi dây lụa Nhu thủy phược là con rắn trắng được dồn thủy nguyên lực, chỉ cần bị trói vào là sợi dây sẽ từ từ co lại, thủy nguyên lực phát huy áp lực kinh hồn cho đến khi địch nhân mất mạng mới thôi. Đặc tính lớn nhất của thủy nguyên lực chính là nhu áp.
Ngưng trọng quan sát sợi dây lụa lướt qua lướt lại bên mình, Diệp Phong liên tục thẻ dùng chưởng và cước của Hùng thế mở lối thoát, tiếc là càng công kích đến gần sợi dây lụa thì trở lực của thủy nguyên lực càng lớn, lực đạo đến sát không đầy một ngón tay là tiêu tan triệt để. Nhà tù bằng lụa trắng đang dần siết lại, gã cảm nhận được thủy nguyên lực ngày một áp bức cũng đang áp sát thân thể.
“Ngươi còn không mau nhận thua!” Tiểu nha đầu phẫn hận hếch mũi lên, tuy lục phẩm võ kỹ uy lực kinh nhân nhưng công lực cô bé còn nông, không thể hoàn toàn phát huy uy lực, nên Diệp Phong chưa đến nỗi bị ép đến chết, nhưng sau rốt khó lòng thoát khỏi cảnh bị trói.
Đùa gì vậy? Diệp Phong hiển nhiên ý thức được điểm này, nếu không nhanh chóng thoát khốn, chân tay gã sẽ hoàn toàn bị không gian co lại trói chặt, lúc đó ngay cả muốn giẫy giụa cũng không thể.
Chênh lệch quá xa? Gã mới chỉ là nhất giai võ đồ, thể kỹ luyện tập được chỉ ngang với võ kỹ cấp thấp. Đối phương là nhị giai võ đồ, lại thi triển lục phẩm võ kỹ, xem ra không có hi vọng thắng.
Nguyên Thần quyết! Đúng rồi, ta còn có khí hải.
Lòng gã sáng bừng, thổ nguyên khí hải lập tức vận chuyển, tuy chỉ là khí hải bình dân nhất giai nhưng ít nhiều cũng có thổ nguyên lực. Vốn định giãy giụa lần cuối, mắt gã chợt lóe lên tinh quang khác lạ.
Một tia năng lượng trần ổn chảy vào thân thể vốn thi triển Hùng thế, gã đột nhiên cảm giác được sức mạnh dâng lên đến độ muốn phá tan cơ nhục, áp lực liên miên của thủy nguyên lực lập tức trở thành nhẹ tênh.
Thổ nguyên lực phối hợp Hùng thế không đơn giản là kết hợp một cộng một, hai luồng sức mạnh đầu chứa đặc tính “dày nặng” hỗn hợp lại, hình thành nên biến hóa về chất, thực lực Diệp Phong đột ngột cao lên hai bậc.
“Còn định giãy giụa?” Cảm thụ được lực đạo phản kháng trong Nhu thủy phược, tiểu nha đầu hơi ngưng trọng, thủy nguyên lực dồn ra thêm mấy thành, tay phải nắm chắc một đầu sợi dây lụa, thi triển lục phẩm võ kỹ nên cô bé đã đạt tới cực hạn khống chế.
Diệp Phong ở trong Nhu thủy phược hơi khom hai chân, như thiếp tháp đóng đinh xuống đất, tay bung mạnh ra thành song chưởng, toàn thân đứng tấn theo chữ Đại (大). Lực đạo trầm trọng từ dưới chân dồn lên, thân thể gã lắc mạnh, lực đạo theo đó dồn lên hai tay, phun ra ào ạt…
Bùng, tiếng nổ như núi lở, như tiếng sấm vang lên trong sân.
Sợi dây lụa bao quanh gã bị chân đứt tung, theo dòng khí tung lên lưng chừng không, như hoa liễu phơ phất trong gió, rải xuống sân… Diệp Phong vẫn giữ tư thế chữ Đại, y phục nát bươm, mái tóc tung bay, tuy hơi nhếch nhác nhưng tạo cho người khác cảm giác uy phong lẫm lẫm.
Mái tóc tiểu nha đầu bị kình khí thổi rối tung, hứng chịu lực phản chấn từ sợi dây lụa, nên vốn đã miễn cưỡng khống chế lực đạo liền đứng không vững, ngã phệt xuống, gương mặt búp bê đầy kinh ngạc, mắt đờ đẫn, nhất thời quên cả đứng dậy.
Chẳng trách sư phụ bảo Nguyên Thần quyết là nghịch thiên công pháp. Hóa ra… có thể phát huy uy lực như thế, chỉ một tia thổ nguyên lực đã khiến Hùng thế tăng nhiều lần, hiệu quả quả thật khủng khiếp.
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ducdaogia
Hỗn Nguyên Võ Tôn
Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
Quyển 1: Nguyên Thần quyết Chương 20: Nguyên Đơn quyết
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Nguồn: ST
Trong nhà, Diệp Phong cúi đầu, dáng vẻ ảo não, gương mặt ngượng ngùng vương nụ cười trừ.
Lúc này tiểu nha đầu đang nằm trong lòng Thẩm Lan sụt sịt khóc. Không ai ngờ tiểu nha đầu ban nãy còn hung hăng mà nói khóc là khóc, không có chút nào giống với cao thủ nhị giai võ đồ.
“Sợi dây lụa đó do sư phụ tặng cho Linh nhi khi thu đồ đệ, tuy không phải linh khí quý giá gì nhưng vẫn là kỷ niệm, sao huynh lại chấn rách?” Thẩm Lan dịu dàng vuốt tóc tiểu nha đầu, mắt tỏ vẻ trách móc, ánh nhìn dành cho gã cũng tỏ ra hơi giận.
“Sao huynh biết được… nếu lúc đó nếu huynh không may mắn chấn tan sợi dây lụa, e rằng đã bêu xấu rồi.” Gã lầm bầm, không tiện biện bác. Dù thế nào, đối phương còn nhỏ tuổi, lại là con gái, gã chịu thiệt cũng chỉ biết thở dài.
“Huynh còn oán gì nữa, mau xin lỗi Linh nhi.” Thẩm Lan hơi trừng mắt nhìn gã.
“Tiểu linh nhi, xin lỗi nhé, ngày mai ca ca sẽ mua kẹo cho muội ăn, hiện tại không được khóc.” Diệp Phong ghé đầu sát vào tay phải véo gò máu phúng phính của tiểu nha đầu, nháy nháy mắt ra hiệu.
Gã cúi đầu nên Thẩm Lan không nhìn thấy vẻ mặt đó. Nhưng tiểu nha đầu đối diện nên thấy rõ ràng nét cười cợt này.
Hàm răng tựa bạch ngọc cắn chặt môi, tiểu nha đầu cơ hồ phát cuồng. Tên xấu xa siêu cấp vô địch, dám ngang nhiên véo ta. Mặt cô bé lập tức đỏ lựng, cơ hồ nhỏ máu
Nhưng phẫn nộ đến đâu cũng đành giữ trong lòng, cô bé và Diệp Phong đã đánh cược rồi, nếu cô bé thua thì trong khoảng thời gian này, gã nói gì cô bé cũng phải nghe, không được cãi lại. Tuy chỉ là tiểu nha đầu mười hai tuổi nhưng cô bé dù sao cũng là ái đồ của phong chủ Bích Thủy cung, hiểu được phải giữ lời, việc này có liên quan đến hình tượng bản cung nên cô bé đành nhẫn nhịn.
Diệp Phong bảo là không được khóc, rõ ràng muốn nhắc nhở, ra lệnh. Thẩm Lan không nghe ra nhưng tiểu nha đầu hiểu rõ. Tuy giận đến run người nhưng cô bé cố nhăn mũi, nuốt hết uất ức và nước mắt xuống bụng.
“Tiểu nha đầu ngoan lắm.” Diệp Phong lại nghịch ngợm véo mũi cô bé, toét miệng cười, lòng thầm thở phào. Nếu tiểu nha đầu cứ nhõng nhẽo thì trước mặt Thẩm Lan, quả thật gã không chống nổi.
Tiểu nha đầu quả nhiên không khóc nữa, Thẩm Lan kinh ngạc nhìn Diệp Phong, tuy lấy làm lạ những có thể dỗ được tiểu nha đầu thì cô mười phần vừa ý, mỉm cười với gã tựa hồ khen ngợi.
“Được rồi, mấy hôm nữa thú liệp đội nghỉ hai ngày, huynh sẽ đưa muội và tiểu nha đầu lên phố mua áo đẹp, coi như đền bù.” Diệp Phong không định bắt nạt tiểu cô nương này, chỉ cần đối phương không gây phiền là gã vui vẻ chung sống hòa bình.
Tiểu nha đầu giằng khỏi lòng Thẩm Lan, lạnh lùng mím môi, đi về phòng Thẩm Lan. Đóng cửa lại, nước mắt tuôn rơi như trân châu đứt chỉ, thân thể run lên vì giận dữ.
Tên khốn thối tha, tên xấu xa siêu cấp. Ngươi nhớ đấy, sẽ có ngày Sở Tử Linh ta tìm ngươi báo thù. Giậm mạnh chân xuống, tiểu nha đầu nghiến răng thề.
Tên lừa đảo này cũng có đôi phần thực lực, hiện tại ta không phải đối thủ. Quãng thời gian nãy còn phải nghe lời hắn, không báo thù được rồi. Nhưng chẳng phải hán nói ba năm nữa sẽ đến Ngọc Nữ phong đón Thẩm Lan thư thư ư, hừ, ta đời nào để ngươi thỏa nguyện.
Ngươi không có khí hải, dù lợi hại đến đâu thì thực lực tăng trưởng cũng hữu hạn. Ba năm sau, nhất định ta sẽ khiến ngươi hối hận vì chuyện hôm nay.
Tất cả… Diệp Phong và Thẩm Lan đang ở bên ngoài trò chuyện, đều không chú ý thấy.
oOo
Tối đến, Diệp Phong tu luyện một mình bên ngoài. Trận chiến hôm nay với tiểu nha đầu khiến gã phát hiện ra thể kỹ và nguyên lực cùng tính chất có thể hoàn mỹ dung hợp, khi gặp đối thủ cùng đẳng cấp, gã có ưu thế trời sinh.
Đang vui vẻ, gã định tìm sư phụ để hỏi han. Tâm niệm vừa động, thần thức liền chìm vào Nguyên Thần quyết.
Sư phụ vẫn đứng đó, tựa hồ đợi sẵn gã.
“Xem ra thổ nguyên khí hải và thân thể con đã dung hợp quán thông.” Không để gã nói, sư phụ đã mỉm cười vừa ý, gật đầu bảo.
“Xem ra không giấu gì được sư phụ!” Gã chấn kinh nhưng cũng hiểu được, thần niệm sư phụ để lại trong Nguyên Thần quyết này cứ như người sống, lại ở trong thức hải của gã, hiểu được gã cũng không có gì lạ.
“Ở trong Nguyên Thần quyết cũng không khác gì sư phụ tự thân truyền thụ cho con.” Sư phụ ưỡn ngực mỉm cười, đột nhiên nhớ ra liền bảo gã: “Đúng rồi, còn một thiên Nguyên Đơn quyết. Đúng, cũng có ích cho việc tu luyện Nguyên Thần quyết, đó là pháp quyết luyện đơn độc môn, đại lục không ai biết nữa.”
Luyện đơn là một môn học vấn khác, cần hao phí không ít tinh lực và thời gian mới có được thành tựu, lẽ nào sư phụ không ngại Nguyên Đơn quyết làm lỡ việc tu luyện? Vô số tiền lệ đã chứng minh, chuyên chú vào những việc khác sẽ ảnh hưởng đến tu luyện của võ giả.
Gã nêu lên nghi vấn, sư phụ chỉ mỉm cười.
“Nguyên Đơn quyết chỉ là phương pháp và kỹ xảo khống chế các loại nguyên lực diễn sinh từ Nguyên Thần quyết chứ không phải luyện đơn chi thuật đơn thuần. Nguyên đơn chỉ là thành quả kèm theo. Nguyên Đơn quyết có tác dụng rất lớn với việc cường hóa thần thức, tăng cường khống chế nguyên lực.” Sư phụ ung dung giải thích: “Đương nhiên con có thể không học. Bất quá nếu có ngày con gom đủ ngũ hành khí hải nhưng không thể khống chế hoàn mỹ ngũ hành nguyên lực… thì đừng hối hận.”
“Thế nào? Nghĩ cho kỹ đi, có học hay không?” Bạch bào nhân mắt ánh lên tia gian trá, tựa hồ bắt được thóp Diệp Phong.
“Học, vì sao lại không học?” Diệp Phong lý nào còn do dự, tại Võ Nguyên đại lục, nguyên đơn cực kỳ quý báu, có thể mang lại cho gã tài phú không nhỏ… Tài phú này, tất nhiên không phải kim tệ, mà là tinh tệ.
Tiền tệ ở đại lục chia làm hai loại: kim tệ chủ yếu lưu thông trong tầng lớp bình dân, mọi vật phẩm thường nhật và để tu luyện thường thấy có thể giao dịch bằng loại tiền tệ này. Loại thứ hai là tinh tệ, chủ yếu lưu thông giữa các võ nhân, nhưng vật tu luyện quý trọng tỷ như: đơn dược, linh khí, dị bảo, linh dược chỉ giao dịch được bằng tinh tệ.
Tinh tệ do một loại tinh khoáng chứa năng lượng ở Võ Nguyên đại lục đúc lên, quy cách thống nhất toàn đại lục. Tinh khoáng này chứa nhiều năng lượng, có thể nâng cao tốc độ tu luyện của võ giả, không chỉ là loại tiền thông dụng, mà cũng là vật để tu luyện rất hữu dụng.
Luyện đơn sư đều khó đạt thành. Tuy gã không biết luyện đơn sư cần điều kiện hà khắc gì nhưng sớm đã nghe rằng nghề nghiệp này rất quý, rất hiếm. Trong hàng ngũ luyện đơn sư tuy không xuất hiện tuyệt đỉnh cao thủ nhưng rất dễ đạt đến yêu cầu cường giả bình thường. Có nhiều đơn dược và tinh thạch bồi bổ, thực lực sao mà thấp được?
Dù là bình dân hay võ giả, tiền tài đều thập phần trọng yếu. Nguyên Đơn quyết có thể giúp gã tăng cường thực lực, lại mang về tài phú, trừ phi đầu óc gã có vấn đề, bằng không sao lại cự tuyệt?
“Ha ha!” Sư phụ phất tay cuốn lên một đạo kim quang hóa thành một con rồng nhỏ xạ vào gã. Theo ý thức gã đưa tya phải ra định che chắn, kim long quấn quanh cổ tay gã rồi tan biến.
Cúi đầu kiểm tra cổ tay, gã phát hiện được điều khác biệt. Kim long quấn một vòng cổ tay gã, đầu rồng hơi nhô lên ở mu bàn tay, thoạt ẩn thoạt hiện. Đưa tay sờ thì da vẫn trơn láng, không hề gồ lên.
Nếu không nhìn kỹ kim long, cơ hồ không nhận ra. Lúc gã ngẩng đầu lên mới kinh ngạc phát hiện rằng mình đã ở trong nhà, hóa ra ngay giây phút sư phụ phát ra kim quang thì đã cuốn gã ra khỏi thức hải.
Có kinh nghiệm từ lần có Nguyên Thần quyết, gã không kinh nghi mà vội điều động thần niệm hướng tới dấu ấn bàn long ở cổ tay, cơ hồ không phí chút sức nào cũng nắm được mọi tin tức.
Gã nhận được hai nội dung, một là phương pháp tu luyện Nguyên Đơn quyết, hai là tin tức liên quan đến dấu ấn bàn long.
Tên của dấu ấn bàn long là nguyên lực thủ trạc, do sư phụ lấy năng lượng đặc thù của yêu thú chế thành, bản chất là một nguyên lực không gian, đồng thời cũng là đơn lô cho Nguyên Đơn quyết. Kết hợp cả không gian chứa vật phẩm và lò luyện đơn… sáng ý này quả thật khó tin.
Trong nguyên trạc có hai không gian, một chứa nguyên lực, một chứa vật chất.
Mức độ của không gian sẽ do Diệp Phong dùng nguyên nguyên lực khai mở, hiện tại gã chỉ mở được không gian chừng mười thước vuông, thực lực càng tăng thì không gian gã mở ra càng lớn. Bất quá với diện tích hiện tại đủ khiến gã vừa ý. Không gian chứa vật phẩm cực kỳ trân quý, cả Ngọa Lăng thành chỉ Diệp gia và Bạch Thủy gia mỗi nhà có một cái.
Không gian bảo tồn nguyên lực là đơn lô để luyện chế nguyên đơn, nói rõ ra là một cách khống chế nguyên lực, chuyển hóa thành đơn dược.
Nguyên Đơn quyết tổng cương: Thiên địa linh khí, ngũ hành nguyên lực, nguyên nguyên lực cùng linh lực đặc thù của nhiều yêu thú đều có bản chất là năng lượng. Ở Võ Nguyên đại lục, tổng thể năng lượng bất biến, sư phụ gọi đó là định luật năng lượng vĩnh hằng.
Định luật này có thể giải thích được nhiều điều, bất quá với Nguyên Đơn quyết thì chỉ nhấn mạnh một điểm: Năng lượng là quá trình tuần hoàn của sinh mệnh.
Theo cách nói của Nguyên Đơn quyết, bất kỳ sinh mệnh nào, dù là nhân loại, động vật, yêu thú hoặc các chủng tộc khác đều có một tia nguyên nguyên lực. Nguyên nguyên lực từng được sư phụ gọi là sinh mệnh nguyên lực, nguồn gốc của sinh mệnh. Ngoài ra, trong thân thể tuyệt đại đa số sinh mệnh thể có sản sinh một loại trong hành nguyên lực, đấy là dấu hiệu đặc biệt của mọi sinh mệnh ở Võ Nguyên đại lục.
Sinh mệnh hoặc có hoặc không có ngũ hành nguyên lực, nhưng tuyệt đối không thể thiếu nguyên nguyên lực.
Sinh mệnh trưởng thành, nguyên nguyên lực hoặc ngũ hành nguyên lực sẽ hút lấy thiên địa linh khí để lớn theo, cho đến khi sinh mệnh chết đi. Chết rồi, mọi nguyên lực trong thân thể sinh mệnh sẽ quay về với tự nhiên, chuyển hóa thành thiên địa linh khí.
Năng lượng, lúc sinh mệnh mới bắt đầu do thiên địa linh khí chuyển thành nguyên lực, lúc sinh mệnh sắp kết thúc lại chuyển thành thiên địa linh khí. Năng lượng chỉ trải qua một quá trình, không hề tổn thất hay tăng gia. Đó là chân lý vĩnh hằng về năng lượng của sinh mệnh.
Nhưng nguyên lực của sinh mệnh đã chết tan thành thiên địa linh khí lại không phải hoàn thành lập tức mà cần quá trình. Nguyên Đơn quyết lợi dụng quãng thời gian chuyển hóa để thu lấy nguyên liệu luyện đơn - - nguyên lực. Sinh mệnh thể vừa chết, nguyên lực sẽ tan vào thiên địa, từ từ chuyển hóa, trong thời gian này nếu thu vào nguyên trạc thì nguyên lực sẽ giữ nguyên tính chất năng lượng.
Nguyên Đơn quyết luyện chế nguyên đơn không cần thảo dược đắt tiền hay nguyên liệu quý hiếm, chỉ cần thu thập nguyên lực ở gần sinh mệnh thể vừa chết.
Nguyên đơn đúng như cái tên, là đơn dược chứa nguyên lực, giúp người sử dụng hấp thu nguyên lực, đề thăng thực lực, là một trong vài loại đơn dược quan trọng nhất. Cấu thành nên nó là các loại ngũ hành nguyên lực.
Môn pháp quyết này được gọi là Nguyên Đơn quyết vì nó để luyện chế nguyên đơn, không luyện được các loại đơn dược khác. Học được Nguyên Đơn quyết không có nghĩa là Diệp Phong tinh thông luyện đơn. Nguyên lực phân ngũ hành thì nguyên đơn cũng chia làm năm loại, dành cho những người có khí hải tương đồng, bằng không khí hải không chứa được, năng lượng sẽ tan đi, vô cùng lãng phí.
Nguyên Đơn quyết không phức tạp lắm, một canh giờ sau, do đã thu được hết tin tức vào óc. Gã hiểu đại khái rằng môn pháp quyết này ngoài vai trò là phương pháp và kỹ xảo khống chế nguyên lực thì thông qua đó sẽ cường hóa thần thức lên trình độ cao hơn.
Nguồn gốc sức mạnh là nguyên lực trong khí hải, nhưng muốn khống chế nguyên lực cần thần thức. Có nguyên lực mạnh bao nhiêu thì cần thần thức tương ứng mới mong khống chế hoàn mỹ sức mạnh của thân thể, nếu thần thức yếu hơn nguyên lực, khó lòng chế ngự được toàn bộ sức mạnh trong khí hải.
Thông thường, thần thức tăng theo khí hải, đạt đến trình độ tương đương với nguyên lực. Nhưng việc gì cũng có ngoại lệ, ví như sử dụng quá nhiều đơn dược, thần thức sẽ không theo kịp nguyên lực, hoặc tinh thần của tu luyện giả bị tổn hại, thần thức sẽ yếu đi.
Nguyên Thần quyết tu luyện theo lối khác hẳn, không chỉ tốc độ hút linh khí nhanh, hơn nữa nguyên nguyên lực không mang đặc tính chiến đấu, bình thường hiếm khi sử dụng đến, thần thức của Diệp Phong không theo kịp thực lực. Hơn nữa, sau này có khả năng sở hữu nhiều khí hải, cần thần thức với cường độ kinh nhân, bằng không dựa vào đâu mà khống chế nhiều loại nguyên lực trong thân thể.
Nên Nguyên Đơn quyết là một phần bổ sung trọng yếu cho Nguyên Thần quyết.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ducdaogia