Sau khi cảm thấy Thẩm Mặc vô hại, tên kia quả nhiên mặt thả lỏng không ít, từ bên hông lấy ra một bọc nhung lớn, dùng hai tay đưa lên:
- Công tử giúp Hổ Đầu hội và huyện Sơn Âm một việc lớn, đây là chút tâm ý của Đại quan nhân, mong công tử nhận lấy.
Tứ chối vài lượt, Thẩm Mặc mới cười nhận lấy cái bọc tạ ơn không nặng lắm kia, có bước đệm trước đó, số tiền này cầm lấy hết sức tự nhiên.
Đưa mắt tiễn người kia nhanh chóng rời đi, Thẩm Mặc ướm thử hai cái bọc trong tay, không ngờ cái của Vương Nhị Hổ nặng hơn rất nhiều, không khỏi rủa thầm mấy câu đại loại như Vương đại quan nhân nhỏ mọn...
Thẩm Mặc không định cho cha biết số tiền này, mặc dù ông không phải quá cổ hủ, nhưng tuyệt nhiên không nhận tiền của hắc đạo. Nhưng cách nhìn của Thẩm Mặc lại khác hoàn toàn, y cảm thấy cầm tiền của ngươi dân không phải tài cán gì, khiến hắc đạo cam tâm tình nghuyện nộp tiền lên mới là giỏi!
Đem hai cái bọc kia vào trong lòng, rồi cởi giây lưng, cho y phục rộng ra thêm một chút rồi y mới thong thả đi lên lầu.
Đẩy cửa bước vào, trong phòng thắp một cây đèn dầu, ánh sáng lờ mờ, Thẩm Mặc nheo mắt lại nhìn, không ngờ cha đã từ trên giường bò dậy, đang ngồi trước rương sách, lật tìm cái gì đó.
Y vội đi nhanh tới, vừa đỡ ông dậy, vừa trách:
- Không phải đại phu bảo cha tĩnh dưỡng sao?
- Còn nằm nữa thì người cứng đờ ra mất.
Thẩm Hạ cũng không quay đầu lại, cười khà khà nói:
- Ngày mai con tới trường họ tộc đọc sách rồi, cha chuẩn bị cho con một chút.
- Còn chưa biết tiên sinh giảng tới đâu cơ mà.
Thừa lúc ông không chú ý, Thẩm Mặc đem hai cái bọc giấu ở dưới giường của mình, vừa bình thản như không nói:
- Ngày mai tới nghe đã rồi hẵng hay.
- Nói bậy.
Thẩm Hạ hiếm khi lại nổi giận:
- Không biết giảng cái gì thì phải mang hết đi! Bằng vào thái độ này của con, tiên sinh có thể cho một trận đòn.
Thẩm Mặc đỡ cha trở về giường, cười nói:
- Cha cứ nghỉ đi, để con tự làm.
Liền lấy ra một bộ Tứ Thư Ngũ Kinh, đặt chỉnh tề ở trên rương sách, lại lấy một bộ văn phong tứ bảo đặt lên trên , rồi gói lại cho thật chặt, đặt nó lên mặt đất, vỗ tay nói:
- Xong rồi.
Thẩm Hạ lại khẽ lắc đầu, Thẩm Mặc hỏi ông có gì không ổn, ban đầu ông không nói, về sau bị hỏi quá mới khẽ than một tiếng nói:
- Con không đủ lòng thành với sách vở.
Thẩm Mặc thầm toát mồ hồi, vừa cười lớn lảng đi vừa cởi trường sam xuống, cẩn thận treo lên mắc, lại cầm chậu đồng múc một gầu nước lạnh, rồi cho thêm chút nước nóng, thử thấy độ ấm vừa phải, liền bê tới trước giường Thẩm Hạ, ngồi xuống rửa chân cho ông.
Tất cả mọi chuyện y làm hết sức tự nhiên, giống như trong lúc y bị bệnh, Thẩm Hạ rửa chân lau người cho y vậy, hiện giờ rửa chân cho ông là điều hết sức đương nhiên.
Cúi đầu nhìn nhi tử đang rửa chân cho mình, Thẩm Hạ thấy lòng già được an ủi nhiều lắm, nói khẽ:
- Vừa rồi cha chỉ cảm khái một chút thôi, con đừng để trong lòng.
- Phụ thân giáo huấn rất phải.
Thẩm Mặc khẽ lắc đầu:
- Sau này hài nhi chú ý là được.
- Phải rồi.
Thẩm Hạ đột nhiên nhớ tới một chuyện:
- Hôm nay sau buổi trưa, có một vị huyện thừa họ Hầu của huyện Sơn Âm tới.
- Ồ.
Thẩm Mặc ngẩng đầu lên hỏi:
- Ông ta tới làm cái gì thế ạ?
- Đưa một gói bạc.
Thẩm Hạ lục lọi dưới gối nói một cái gói giấy, nói:
- Nói là con trừ hại cho huyện Sơn Âm, liền biểu thị cám ơn.
Nói rồi đưa cho Thẩm Mặc nói:
- Có tới năm lượng bạc đó, con giữ đi.
Trong nhà bọn họ cha không quản việc, nhi tử làm chủ.
"Thật là nhỏ mọn" Thẩm Mặc rủa thầm, nhưng không nhận lấy, cười nói:
- Qua vài ngày nữa cha là người nhà quan rồi, khó tránh khỏi phải chải chuốt trên dưới một lượt, cha cứ giữ lại bên người mà dùng.
- Vậy cũng đâu cần nhiều như thế.
Thẩm Hạ lắc đầu.
- Chuẩn bị trước vẫn hơn.
Thẩm Mặc nói:
- Ít nhất cũng hơn khi cần lại không có.
Thẩm Hạ bấy giờ mới không nói nữa.
.... ....
Một đêm bình yên trôi qua, sáng sớm ngày hôm sau, gà gáy lần đầu, Thẩm Hạ đã đánh thức Thẩm Mặc dậy từ trong mộng đẹp, giục y rửa ráy thay y phục, mau mau ăn cơm.
Thấy ngoài cửa sổ trời vẫn còn tờ mờ, Thẩm Mặc làu bày mấy câu:
- Còn sớm mà.
Lại bị Thẩm Hạ giáo huấn cho một trận:
- Trước kia vì người con chưa khỏe, cho nên mới để con ngủ tới khi nào thỉ ngủ. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, con lại là học sinh rồi, phải coi đọc sách làm trọng, phải dậy khi gà mới gáy.
Thẩm Mặc ủ rũ, thầm nhủ :" Thì ra có cha cũng rất là phiền." Y chỉ đành nhẫn nại nghe cha càu nhàu, vừa bắt đầu hâm nóng cơm nguội hôm qua, bới qua loa vài miếng, rồi chùi mép đứng dậy nói:
- Con đi học đây.
- Phải tôn kính tiên sinh, không cãi nhau với bạn học...
Y đã xuống lầu rồi còn nghe thấy lời giáo huấn không ngơi nghỉ của cha.
Đi ra ngoài Văn Đào viện, Thẩm Mặc mới nhớ ra mình không biết trường học ở chỗ nào, chỉ đành tới tiền viện tìm Thẩm Kinh, để hắn dẫn đi học.
Nơi ở của Thẩm Kinh kề sát chính phòng của Thẩm lão gia, là một tòa tiểu lâu hai tầng. Trời hè nóng bức, cửa mở rộng, Thẩm Mặc đi một lèo không trở ngại gì lên lầu, nhìn thấy một tấm thân nam tử trần như nhộng, nằm giang chân giang tay trên giường, đang ngáy khò khò.
"Ra cửa thấy trym, thật là xúi quẩy!" Thẩm Mặc chửi thầm một tiếng, liền nhặt chăn từ dưới đất, ném lên người hắn:
- Mau dậy đi, mặt trời chiếu tới mông rồi.
Thẩm Kinh mở mắt ra thấy Thẩm Mặc, lại nhắm mắt vào lẩm bẩm:
- Giúp ta xin nghỉ phép với tiên sinh, cứ nói ta bị sốt cao, nằm liệt giường không dậy nổi.
- Ta còn chẳng biết học đường ở đâu.
Thẩm Mặc đi tới sờ trán hắn, lạnh ngắt, không nhịn được cười mắng:
- Đừng vờ vịt nữa, mau dậy đi.
Thẩm Kinh vẫn nằm ì không chịu dậy, Thẩm Mặc tính tình chẳng hiền lành, véo tai hắn xách lên. Thẩm Kinh đau quá hét toáng lên, từ trên giường nhảy bật dậy, vừa mặc áo vừa than vãn:
- Làm sao ta lại kết bạn với người như ngươi cơ chứ?
Ôm một bụng tức, Thẩm Kinh chẳng còn tâm tình ăn sáng, tới nhà bếp lấy vài cái bánh nhét vào trong túi đựng sách, rồi dẫn dẫn Thẩm Mặc đi về sương phòng phía đông của đại viện.
Trên đường Thẩm Kinh đột nhiên đứng lại, nói khẽ:
- Trong tộc học có mấy kẻ đối đầu với ta, bọn chúng nhất định tìm ngươi gây phiến phức.
Thẩm Mặc dửng dưng:
- Là những kẻ nào thế?
- Tam ca của ta và ba tên tay sai.
Thẩm Kinh nghiến răng:
- Vì hắn là con bà cả, ta là con tiểu thiếp, về sau lại xảy ra chút thị phi, cho nên thường xuyên bắt nạt ta.
Thẩm Mặc hạ giọng nói:
- Thấy ngươi đâu phải là dễ bắt nạt.
- Ta đương nhiên là không dễ bắt nạn.
Thẩm Kinh hầm hừ:
- Nhưng người ta thấy hắn con vợ cả quý báu, ta là con tiểu thiếp thấp kém, liền giúp hắn đối phó với ta.
"Chẳng trách mà không muốn đi học." Thẩm Mặc nhìn kỹ hắn một lúc, đột nhiên khẽ bật cười:
- Thằng bé đáng thương.
- Này, lão huynh, có phải là huynh đệ không thế?
Thẩm Kinh tức điên.
- Yên tâm đi, trước kia là vì không có ta.
Thẩm Mặc cười ha hả, vỗ vai hắn nói:
- Có ta đây rồi, chỉ có nước ngươi bắt nạt người khác thôi.
Chương 061: Trường học họ Thẩm trong truyền thuyết - 1.
Dịch: lanhdiendiemla
Sưu Tầm: Soái Ca
Đi theo Thẩm Kinh một mạch về phía đông, xuyên qua mấy tiểu viện, liền tới một viện tử ở nơi yên tĩnh thấp thoáng giữa cây cối hoa cỏ, đúng là một nơi tốt để đọc sách.
Đi tới trước cửa, Thẩm Mặc nhìn thấy ở bên cửa có một tầm biển "văn khôi", đi qua cửa liền thấy một cái sân nhỏ trồng đầy trúc. Trong sân có một cái bàn đá mấy cái ghế đá, đối diện với sương phòng phía bắc. Sương phòng đó có ba gian dài, gian chính giữa có treo tấm biển "minh tâm kiến tính".
*** Văn khôi: Đứng đầu thi hương gọi là giải nguyên, thứ hai là Á Nguyên, ba bốn năm gọi là kinh khôi, sáu gọi là á khôi, người còn lại gọi là văn khôi. Đều được cấp tiền dựng biển ở cửa.
*** Minh Tâm Kiến Tính: Lời răn của Phật, phức tạp lắm đại ý nói tri thức và sự khôn khéo.
Đi tới thư phòng sạch sẽ sáng sủa, chỉ thấy một cái bàn lớn, đối diện là những chiếc bàn học xếp từng hàng chỉnh tề, bên trên bàn sách vở cũng chỉnh tề, hiển nhiên tiên sinh yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc. Khi Thẩm Mặc Thẩm Kinh đi vào thì trong phòng đã có mười mấy thiếu niên, đang chắp tay sau lưng lớn tiếng đọc sách.
Những thiếu niên này có lớn có nhỏ, lớn thì còn nhiều tuổi hơn Thẩm Kinh, nhỏ thì chỉ chừng năm sáu tuổi, đọc sách khác nhau, có Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn, cũng có Luận Ngữ, Thượng Thư. Nhưng nghe không hề loạn tí nào, chỉ làm người ta thấy giọng đọc sách vang vang, hết sức dễ nghe.
Nhìn thấy tiên sinh chưa tới, Thẩm Kinh thở phào, dẫn Thẩm Mặc nhón chân nhón tay tới hàng cuối cùng, chỉ vào một cán bàn sách trống nói:
- Cái bàn này không có người.
Rồi ngồi xuống bên cạnh:
- Trước tiên ngồi xuống đợi tiên sinh đã.
Thẩm Mặc gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kinh, chuẩn bị mở túi ra, kiếm lấy quyền sách làm bộ làm tịch một chút. Y phải thừa nhận rằng tối hôm qua cha y cảm giác không sai, bỏ cách một thời gian quay lại lớp học, bản thân rất khó tĩnh tâm mà học cho tốt được.
Y biết như vậy là rất nguy hiểm, bởi vì tiền đồ của mình hoàn toàn đặt trên mấy quyển sách mỏng manh này, nếu không chăm chỉ học tốt, e rằng "tới già phải bi thương" rồi.
Thuận tay mở một quyền sách, Thẩm Mặc nhẩm đi nhẩm lại trong lòng :" Trong sách tự có nhà lầu vàng; Trong sách tự có người như ngọc..." Chuẩn bị tăng cường lòng tin của bản thân.
Chính đang nỗ lực học tập, Thẩm Mặc đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân náo loạn, rồi nghe thấy Thẩm Kinh tức tối quát :
- Ngươi dám.
Tiếp đó cảm thấy có luồng gió ập tới, Thẩm Mặc theo tiềm thức né về phái sau, vừa vặn tránh được một cái tát sượt qua.
Sờ lên mũi bị quét trúng, Thẩm Mặc vừa sợ vừa giận đứng dậy, liền nhìn thấy một tên béo đứng ở trước mặt mình, vẫn giữ tư thế tát tới.
Thẩm Mặc tức thì mặt sầm xuống, siết chặt nắm đấm, chất vấn:
- Ngươi muốn làm cái gì?
- Đùa chơi ấy mà, khẩn trương cái gì?
Tên béo cao hơn y cả cái đầu, to hơn tới gấp đôi, mặt đầy vẻ khiêu kích, cười nói:
- Tiểu tử, tranh ra một chút, ta cần lấy chút đồ.
Nói rồi xoay tay gạt Thẩm Mặc ra, muốn gạt y ngã.
Trừ gây sự ra thì đây còn có thể là cái gì? Thẩm Mặc đưa tay lên, muốn gạt cái tay thối tha của tên béo ra, nhưng sức của y kém người ta quá xa, ngược lại bị tên béo nắm lấy, nhìn y như mèo giỡn chuột:
- Hắc hắc, còn muốn phản kháng à, cho ngươi biết tay.
Nói rồi vung bàn tay còn lại lên muốn tát cho y một cái.
Thẩm Kinh tức giận rống lên muốn xông tới giúp, nhưng bị hai thanh niên khác chặn lấy, không làm sao tránh thoát được, chỉ đành không cam lòng nhắm mắt lại, liền nghe thấy "bịch" một tiếng, sau đó là tiếng thét gào như heo bị chọc tiết vang lên.
Đâu có giống bị tát tai chứ? Thẩm Kinh vội mở mắt ra, chỉ thấy tên béo cong mình trên mặt đất như con tôm, co giật chỉ có hít vào không thấy thở ra.
Còn Thẩm Mặc thì vẫn giữ tư thế đá người, thì ra trước khi tên béo ra tay, Thẩm Mặc đã tung chân đá vào bộ hạ của hắn, kết thúc cuộc chiến.
Mọi người trong phòng không ai đọc sách nữa, nhìn Thẩm Mặc như nhìn quái vật, thẩm nghĩ kẻ mới tới này thật tàn nhẫn.
- Giỏi lắm tiểu tử.
Một tên thanh niên mặt dài không biết từ đầu chui ra, chỉ vào mặt Thẩm Mặc cười đều giả:
- Ngươi đánh người, ngươi đánh người cơ đấy.
Nói rồi túm tóc một bạn học nhỏ tuổi bên cạnh, hỏi:
- Đánh người trong học đường sẽ bị làm sao?
- Sẽ bị khai trừ, hu hu..
Đứa bé đó trả lời xong liền khóc thút thít, nó bị túm tóc quá đau.
Tên mặt dài lúc này mới buông tay ra, mặt đẩy vẻ hả hê:
- Chúc mừng nhé, còn chưa học đã bị khai trừ rồi.
Thẩm Mặc khẽ xoa cổ tay nhức buốt, mặt lạnh tanh:
- Tại hắn đánh ta trước.
- Đánh ngươi trước à, sao ta không nhìn thấy?
Mặt Dài cười hăng hắc.
- À..
Mặt Dài bị nghẹn một chút, chỉ vào hai tên thanh niên ngăn Thẩm Kinh:
- Bọn họ không quay lưng lại chứ?
Hai tên thanh niên một Mặt Chuột, một Mặt Rỗ, tức thì gật đầu như gà mổ thóc:
- Bọn đệ đều nhìn thấy, đúng là tên tiểu tử này ra tay trước.
- Hắc hắc, lần này ngươi còn gì để nói nữa?
Mặt Dài đắc ý nói.
- Bốn tên các ngươi là một bọn.
Thẩm Mặc không nóng không lạnh nói:
- Đương nhiên là phải thông đồng rồi.
- Ngươi... Mồm mép lắm.
Mặt Dài tức tới mặt dài ra như mặt ngựa:
- Nếu ngươi nói hắn động thủ trước thì vết thương của ngươi đâu? Đem vết đánh của ngươi ra cho mọi người xem đi chứ.
- Nội thương.
Thẩm Mặc tích trữ như vàng, nhưng làm Mặt Dài tức tới phát điên, người loạng choạng suýt ngã. Trong lòng sáng ra một chút, biết cãi nhau với tên gia hỏa này không thắng nổi...
Một kế không thành, hắn nảy ra kế thứ hai, Mặt Dài chuẩn bị lấy vết thương của tên béo ra để giở trò.
Hắn vừa mới muốn lên tiếng gây khó dễ thì Tên Béo nằm trên mặt đất lảo đảo lảo đảo, không ngờ tự đứng dậy mất rồi.
- Ai bảo ngươi đứng dậy?
Mặt Dài tức tối đá cho hắn hai cái:
- Đầu lợn, thắng khốn kiếp đầu lợn.
- Dạ dạ.
Cung không biết là Tên Béo bị đá đau kêu lên hay là trả lời, rồi không ngờ lại lảo đảo lảo đảo nằm trở lại.
- Đứng dậy rồi thì dậy luôn đi.
Mặt Dài nổi giận rống lên:
- Ngươi lại nằm xuống làm cái gì?
Rồi lại đá bình bịch hai cái nữa thật mạnh vào lưng Tên Béo, làm cho hắn đau quá bật ngay dậy, ủy khuất vô hạn hét lên:
- Dậy cũng không được, nằm cũng không xong, huynh đúng là khó hầu hạ.
Tức thì khiến không khí ngột ngạt trong phòng vang lên tiếng cười phì.
Tới ngay cả Thẩm Mặc và Thẩm Kinh đầy một bụng tức cùng phải bật cười.
Mặt Dài mặt lúc trắng lúc đỏ, điên tiết quát lên:
- Không được cười.
Thư phòng tức thì lặng ngắt như tờ.
- Tiểu tử, ngươi chớ có cười, lập tức tới lúc ngươi khóc thôi.
Hắn chỉ vào mặt Thẩm Mặc cười lạnh:
- Có biết vì sao hắn bảo ngươi đứng dậy không?
Chương 062: Trường học họ Thẩm trong truyền thuyết - 2.
Dịch: lanhdiendiemla
Sưu Tầm: Soái Ca
Nghe thấy Mặt Dài nói như thế, Tên Béo tức thì lấy lại tinh thần, chỉ ra đằng sau lưng Thẩm Mặc nói:
- Mèo của ta chạy vào dưới đó, ta muốn tìm mèo của ta.
Lúc này Thẩm Kinh mở miệng, hắn trừng mắt với Mặt Dài:
- Ta bảo ngươi này Lão Tam, ngươi đừng có vô lý gây chuyện nữa. Cho dù dưới chỗ ngồi có mèo thật thì vừa rồi ồn ào cũng sớm không biết chạy đi đâu mất.
- Không xem làm sao biết được.
Mặt Dài cười khẩy:
- Nếu trong lòng không làm gì hổ thẹn, còn sợ xem hay sao?
Lời còn chưa dứt, Tên Béo ngồi ở dưới đất đột nhiên thét lên:
- Á, không cần nữa! Làm sao ngươi lại đè chết mèo thần của ta, làm vậy mà được à?
Thẩm Mặc sớm đã đoán tới loại khả năng này, y nâng ghế lên, quả nhiên nhìn thấy con mèo đen to tướng chết queo, không khỏi cười lạnh, thẩm nhủ :" Sắp giở trò rồi đây."
Thẩm Kinh nhìn qua sắc trời bên ngoài, lo lắng tiên sinh tới, Thẩm Mặc sẽ phải nếm trái đắng, vội xen vào nói:
- Chẳng phải chỉ một còn mèo sao? Bồi thường cho ngươi là được! Nói đi, bao nhiêu tiền?
Mặt Dài thấy hai người họ khó lắm mới lọt vào tròng, tất nhiên không chịu buông tha, cười âm hiểm:
- Bồi thường? Giá tiền không ít đâu, còn mèo này không phải là vật phàm trần, mà là do Đại La Thượng Tiên nuôi dưỡng, hạ xuống Huyền Thanh Vân Quán của bản huyện, được bọn ta mời tới trừ tà! Nếu ngươi muốn bồi thường cũng được, năm trăm lượng bạc trắng, thêm vào mười con dế lớn.
- Lão Tam, ngươi nhắm vào ta, đi bắt nạt một người mới tới thì có tài cán gì?
Thẩm Kinh nghe thế cuống lên:
- Cho dù gom toàn bộ mèo Thiệu Hưng lại cũng không tới bằng đấy tiền! Ngươi làm thế là lừa gạt tống tiền.
Trong thư phòng cũng xôn xao cả lên, một thư sinh đôn hậu nhiều tuổi nhất đi tới nói:
- Thẩm Trang, đừng bắt nạt đồng môn mới nữa.
Tên mặt dài Thẩm Trang quay đầu lại nhìn, thì ra là công tử của tiên sinh, đường huynh của hắn tên Thẩm Tương, nên không tiện phát tác, liền nghiêm mặt nói:
- Thẩm Kinh đã nói là muốn bồi thường tiền, đường ca đừng quản vào nữa.
Nói rồi, hung tợn nhắm vào Thẩm Mặt quát:
- Tiểu tử, hoặc là trả tiền, hoặc là gặp quan, ngươi chọn một đi.
Cái kiểu tống tiền hạng bét này Thẩm Mặc thấy nhiều rồi, y nào bị dọa được, liền thong thả nói:
- Đền tiền thì đền tiền.
- Ha ha, vậy thì mang ra đi.
Tên Bèo dưới đất bò dậy, mặt thèm thuồng nói:
- Nếu ngươi đền tiền, ta sẽ không so đo cú đá lúc nãy nữa.
Thẩm Mặc giang tay ra nói:
- Có điều hiện giờ không có, hôm khác trả cho các ngươi.
- Ngươi muốn dùng kế hoãn binh hả?
Thẩm Trang vỗ bàn nói:
- Tam thập lục kế người khác cũng học rồi.
- Trên người ta không có tiền thật.
Thẩm Mặc vẫn cười:
- Ai đi học mà lại mang hai mươi mấy cân bạc chứ?
Đồng môn trong thư phòng hết sức bội phục, thầm nhủ:" Lúc này còn cười được, không phải điên thì cũng là ngu."
- Ngươi viết giấy nợ đi.
Thẩm Trang nghĩ một lúc, khoanh tay trước ngực nói:
- Sau khi ký tên đóng dấu, chúng ta sẽ gia hạn cho ngươi vài ngày.
Thầm nghĩ :" Chỉ cần tiểu tử ngươi viết tờ giấy này, thì cả đời ngươi nằm trong tay ta, xem ta rút hết xương ngươi thế nào!"
Thẩm Kinh tức phát điên rồi, muốn xông tới đánh nhau với Thẩm Trang, nhưng bị hai tên tay sai giữ chặt lấy, Thẩm Tương ở bên cạnh cũng tức giận nói:
- Làm như thế là quá đáng.
Thẩm Trang không lý tới bọn họ, hai mắt nhìn Thẩm Mặc chằm chằm:
- Ngươi có viết hay không?
- Viết.
Thẩm Mặc cười ung dung, nói rồi lấy từ trong túi sách vở ra một tờ giấy, cẩn thận trải lên bàn, còn dùng chặn giấy đặt lên rồi lấy nghiên mực ra, nhỏ vài giọt nước, lấy một thỏi mực, thong thả mài.
Nhìn thấy thế Thẩm Tương không khỏi than thở:
- Quả nhiên làm được "mài mực như người bệnh rồi".
Thế nhưng lại làm Thẩm Trang cuống lên, thầm nghĩ :" Tên tiểu tử này đủng đỉnh như vậy tám phần là muốn đợi tiên sinh tới cho qua chuyện này rồi. Không được, ta phải lấy được tờ giấy nợ này trước". Liền đi tới cười lạnh nói:
- Ta viết hộ ngươi.
Nói rồi cầm lấy bút lông của Thẩm Mặc, chuẩn bị chấm mực viết.
Nhưng nghe thấy Thẩm Mặc khẩn trương nói:
- Ta chỉ có một cây bút, ngươi cần thận chớ làm hỏng nó.
Thẩm Trang cười ha hả:
- Một cái bút đáng giá mấy đồng, trước tiên cứ đền mèo thần của ta rồi hãy nói.
Thẩm Mặc không nhịn nữa, hừ một tiếng:
- Mèo thần mèo tiên cái gì, ngươi gọi Đại La Kim Tiên xuống đây làm chứng.
Thẩm Mặc chỉ vào cái bút lông dưới mặt đất, cười lạnh:
- Nếu ngươi muốn ta đền mèo, thì ngươi phải đền bút cho ta.
Thẩm Trang hầm hừ:
- Đền thì đền, một cái bút thì mấy đồng chứ?
Nói rồi móc một mảnh bạc vụn ném lên người Thẩm Mặc:
- Đi mua mười cái bút.
Thẩm Mặc lại cười nhạt:
- Số tiền đó ngay cả một sợi lông cũng chẳng mua được.
- Ngươi đừng có khoác lác.
Tên Béo xen mồm vào:
- Bút gì mà quý như vậy.
- Ngươi nghe cho kỹ đây.
Thẩm Mặc nói:
- Cái bút này cũng không phải là bút thường, mà chính là do Văn Khúc Tinh Quân ban cho trong mơ, dùng bút này viết chữ nhất định trúng tiến sĩ, vào hàn lâm, ngươi nói có quý không?
- Vậy thì phải bao nhiều?
Thẩm Kinh cười hăng hắc hỏi.
- Ít nhất cũng phải hai trăm năm mươi lượng.
Thẩm Mặc cũng cười:
- Ta nói tới vàng đấy.
Thẩm Trang nghe thế thì biết tên tiểu tử này không phải là muốn "gậy ông đập lưng ông", mà còn chửi luôn cả bốn tên bọn chúng. Y bất giác lửa giận bốc lên trong lòng, muốn phát tác ngay tại chỗ...
Nhưng lại nghe thấy một tiếng quát trầm:
- Các ngươi đang làm cái gì đấy?
Nghe thấy âm thanh uy nghiêm này, Thẩm Trang vốn đang khí thế hùng hổ tức thì như quả bóng xì hơi, lủi ngay về chỗ ngồi, cúi đầu xuống như một đại cô nương hay bẽn lẽn, so với bộ dạng vừa rồi quả thực là khác biệt như trời với đất.
Nhìn lại ba tên khác đều ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi, im như thóc không dám ngẩng đầu lên.
Thẩm Kinh vội kéo tay Thẩm Mặc ngồi xuống, khẽ nói:
- Tiên sinh không chịu được những việc sai trái đâu, ngươi ngàn vạn lần đừng chọc ông ấy.
Thẩm Mặc gật đầu, biểu thị đã hiểu rồi, giương mắt len lén nhìn ra cửa, quả nhiên thấy khuôn mặt đen đúa nghiêm nghị, đó là Nhị lão gia Thanh Hà tiên sinh Thẩm Luyện.
Thẩm Luyện đi tới sau bàn lớn ngồi xuống, chỉ vào tám chữ trên tường sau lưng, tiếng vang như chuông đồng:
- Đọc.
- Đạm bạc minh chí, trĩ tĩnh trí viễn.
Đám học sinh chắp tay sau lưng, đồng thanh đọc, đó là học huấn của bọn họ.
***đạm bạc thì sáng suốt, yên lặng thì nhìn xa.
- Các ngươi đã làm được chưa?
Thẩm Luyện uy nghiêm quét mắt qua toàn phòng, mỗi một học sinh đều cảm giác như ông ta đang nhìn mình, chỉ nghe tiên sinh trầm giọng nói:
- Ta còn tưởng rằng mình vào nhầm chợ! Mỗi người viết một trăm lần.
Chương 063: Trường học họ Thẩm trong truyền thuyết - 3.
Dịch: lanhdiendiemla
Sưu Tầm: Soái Ca
Nghe nói ai cũng có phần, đám học sinh mặt mày ủ dột, nhưng không một ai dám lên tiếng, đều ngoan ngoãn dải giấy mài mực, chuẩn bị viết chữ.
Nhưng lại nghe Thẩm Luyện trầm giọng nói:
- Vừa rồi ai không ngồi ở chỗ thì giờ đứng hết lên.
Thẩm Tương, đám Thẩm Trang đều thành thật đứng dậy, Thẩm Kinh cũng kéo Thẩm Mặc, hai người cùng đứng lên.
- Giỏi lắm, lại là mấy đứa các ngươi.
Thẩm Luyện mặt lạnh tanh:
- Còn thêm một khuôn mặt mới... Nếu như không muốn ngồi thì hôm nay cứ đứng mà nghe giảng đi.
Nói rồi ánh mắt chuyển xuống sách, không nhìn bọn họ thêm lấy một cái.
Bất lực đứng ở hàng cuối cùng, nhìn đám học sinh cúi đầu viết chữ, trong lòng Thẩm Mặc trào dâng cảm giác hoang đường:" Con bà nó, không ngờ ta lại bị phạt đứng."
Tám chữ viết một trăm lần, còn phải tỉ mỉ cần thận, nếu cẩu thả thì phải viết lại. Đây là một việc khổ sai phí thời gian phí công sức, phải mất nửa canh giờ, một học sinh tuổi khá cao mới cung kính trình lên tiên sinh. Mặc dù cánh tay tê dại, nhưng không dám có chút lộn xộn nào.
Thẩm tiên sinh xem từng chữ một mới đặt qua một bên, nói:
- Đọc sách tiếp đi.
Học sinh kia vội vàng cung kính vâng lời, quay về chỗ ngồi lấy sách ra, là một quyển Đại Học, hắn lại thấp thỏm đi tới. Cung kính đặt sách trước bàn tiên sinh, nói:
- Tiên sinh, hôm qua vừa học tới chương "kinh".
- Đọc.
Thẩm tiên sinh khẽ gật đầu.
- Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân, tại chỉ vu chí thiện...
Học sinh kia chắp tay sau lưng, đầu lắc lư kéo dài giọng bắt đầu đọc. Mấy câu đầu còn hết sức lưu loát, nhưng tới "vật cách nhi hậu tri chí, tri chí nhi hậu ý thành..." Thì bắt đầu ngắc ngứ, đợi tới khi đọc xong "quốc trì nhi hậu thiên hạ bình." Thì hoàn toàn cứng họng, ấp a ấp úng như gà mắc tóc, đọc không ra nổi một chữ.
***
“Đạo đại học
Mục đích của sự học rộng cốt làm sáng cái Đức sáng của mình, cốt khiến cho người ta tự đổi mới, cốt khiến cho người ta dừng ở chỗ chí thiện.
Biết chỗ phải dừng thì sau mới có chí hướng xác định được. Có chí hướng xác định rồi sau mới có tĩnh tâm. Tĩnh tâm rồi sau tính tình mới được an hòa. Tính tình an hòa rồi sau mới suy nghĩ chín chắn. Suy nghĩ chính chắn rồi sau mới đạt được chí thiện. Vật gì cũng có gốc ngọn, việc gì cũng có đầu cuối. Biết được chỗ trước, chỗ sau của sự vật, thì tiến gần đến mục đích của sự học vậy. “
- Tự mình xem còn bao nhiêu câu.
Thẩm tiên sinh đẩy sách tới trước mặt hắn, tên học sinh kia nhìn qua một cái ủ rũ nói:
- Còn có ba lời tám câu nữa.
Nói rồi sợ hãi rụt rè đưa tay trái ra, nhắm mắt lại run giọng nói:
- Xin tiên sinh phạt thật nặng.
Thẩm tiên sinh giơ cao thước, không chút thương xót đánh thật mạnh xuống lòng bàn tay của học sinh kia.
Một tiếng "chát" đanh gọn, làm tất cả học sinh trong phòng rùng mình , ngay cả Thẩm Mặc cũng cảm thấy có gió luồng gió lạnh thổi sau lưng.
Học sinh kia tay lập tức bị đánh bạt xuống, đau tới mức mặt mũi vặn vẹo, nhưng không dám né tránh, cũng không dám lên tiếng, chỉ dám cầm tay phải đỡ lấy tay trái. Bàn tay trái kia sưng vù lên. Nước mắt hắn nhỏ xuống tí tách, nhưng cắn trăng vẫn không dám rên lên một tiếng nào.
"Bà nó!" Nhìn thấy Thẩm Kinh trán đầy mồ hôi, Thẩm Mặc nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi đã bị đánh chưa?
Thẩm Kinh gật đầu, làm động tác im lặng, bảo y đừng nói nhiều.
Thẩm Mặc chỉ đành ngậm miệng, nhìn lại học sinh kia bị đánh xong vẫn chưa được đi xuống, mà đứng ở bên bàn, vừa lau nước mắt, vừa cung kính nghe tiên sinh đọc. Chính bắt đầu từ đoạn "vật cách nhi hậu trì chí" mà hắn ấp úng.
Chỉ nghe Thẩm tiên sinh giọng đều đều giảng hết đoạn "kinh", rồi lại giang sang đoạn đầu tiên của thiên "truyện", từ "sở vị thành kỳ ý giả, vô tự khi dã" cho tới tận "phú nhuận ốc, đức nhuận thân, tâm nghiễm thể bàn, cố quân tử tất thành kỳ ý. " kết thúc.
Sau khi giảng xong, lại lệnh cho học sinh kia cầm sách đọc lại. Đợi đọc xong hết mới tha cho hắn trở về chỗ ngồi đọc sách, đợi tới ngày mai kiểm tra lại.
Người kia xuống rồi, lại có một học sinh nhỏ tuổi hơn trình chữ lên, tiên sinh kiểm tra hoàn tất cũng bảo hắn đọc sách. Học sinh đó lấy sách đặt lên bàn của tiên sinh, bản thân đứng chắp tay sau lưng, nhỏ giọng nói:
- Tiên sinh, hôm qua học bốn mươi câu "điểu dân phạt tội".
Thì ra là hắn đọc Thiên Văn Tự.
***thương dân phạt kẻ có tội.
Đoàn này này đọc có vần có điệu, vang vang thuận miệng, rất dễ đọc thuộc, học sinh kia mau chóng đọc xong, chỉ có sai sót nhỏ hai chữ, nhưng vẫn bị đánh đòn.
Học sinh phía sau theo thứ tự đi lên, là một đứa bé đọc Tam Tự Kinh, cũng có thanh niên đọc Mạnh Tử, mặc dù nội dung khác nhau nhưng đọc sai đều bị đánh đòn... Thẩm tiên sinh dạy học cực nghiêm, quên câu, nhầm câu chưa nói, dù là âm điệu sai, thêm vài chữ "à...à" cũng đánh tuốt không sót một ai.
Suốt cả một buổi sáng, Thẩm Mặc còn chưa thấy một học sinh nào may mắn thoát nạn, không khỏi liếc nhìn Thẩm Kinh, ý tứ là :" Cuối cùng biết vì sao ngươi không muốn đi học rồi."
Thẩm Kinh làm ra vẻ :" Không ngờ ngươi lại không biết." Rồi tiếp tục đứng nghiêm nghị.
Thẩm Mặc đúng là không biết thật, nhà y nghèo, không nộp nổi tiền tu sửa trường học, nên ở luôn nhà tự học, dù sao học thức của cha cũng hơn những thục sư bình thường. Trước kia nói với Lý huyện lệnh câu mấy tuổi tiến học, chẳng qua chỉ là cách nói sĩ diện mà thôi. Biết chắc Lý huyện lệnh không có hứng thú hỏi tới, nếu không Thẩm Mặc chỉ còn cách nói học ở nhà rồi.
Thẩm Hạ tính tình ôn hòa, lại cực kỳ thương y, tất nhiên không nỡ đánh y một cái nào, khiến cho trong ký ức của Thẩm Hạ không có cái chuyện đọc không được là ăn đòn.
Thấy mặt trời đã đứng bóng, Thẩm Mặc đột nhiên ngửi thấy mùi thức ăn, ánh mắt bất giác hướng ra ngoài ô cửa sổ, liền thấy nhà ăn nhỏ ở tây sương phòng đã bày sẵn thức ăn. Y tức thì cảm thấy bụng réo ùng ục, chỉ nóng lòng trông đợi tan học.
Nhưng còn mấy học sinh chưa đọc xong, tiên sinh cũng không hề có ý dừng lại, tới tận nửa canh giờ sau, khi học sinh cuối cùng đọc bài xong mới phất tay nói:
- Tan học đi.
Đám học sinh cũng không dám giải tán ngay, mà cùng đứng dậy cúi đầu đồng thanh:
- Tạ ơn tiên sinh, mời tiên sinh đi trước.
Thẩm tiên sinh đứng dậy, liếc nhìn mấy kẻ bị phạt đứng một cái, rồi cất bước bỏ đi.
Đám học sinh lúc này mới tranh nhanh chạy ra khỏi học đường, tới nhà ăn nhỏ ăn cơm.
Thẩm Mặc cũng muốn chạy đi, nhưng lại bị Thẩm Kinh giữ lại:
- Ngươi muốn đi đâu?
- Không thấy bọn họ chạy hết rồi à?
Thẩm Mặc sốt ruột:
- Còn không đi tới canh cũng chẳng có mà húp.
Thẩm Kinh dở khóc dở cười nói:
- Tiên sinh còn chưa cho đi, ai dám đi chứ?
Thẩm Mặc thở dài, cảm thấy hai chân tê dại, muốn ngồi xuống nhưng thấy người bên cạnh đều đứng đàng hoàng, chỉ đành dựa lưng vào tường, cố đứng cho thẳng, lẩm bầm:
- Làm sao mà chịu nổi đây...
Thẩm Mặc khẽ nói:
- Ngày mai chúng ta trốn học đi.
Thì ra Thẩm tiên sinh có một điều lạ, đó là tuyệt đối không điểm danh, học sinh muốn học thì tới, không muốn học thì thôi, ông ta sẽ không truy cứu. Chỉ có một điều, đã qua cái cửa này, là phải giữa nghiêm quy củ, không được có chút sai lệch nào.
Đám học sinh ăn xong, có đứa tới vườn nhỏ sau nhà chơi đùa, có đứa quay về phòng, gục mặt lên bàn ngủ trưa.
Cho tới khi trước buổi học chiều, Thẩm tiên sinh mới lại xuất hiện, đứng ở cửa trầm giọng nói:
- Mấy đứa các ngươi ra đây.
Mấy vị đói tới mức bụng trước dính vào bụng sau vội vàng lảo đảo đi ra, đối diện với tiên sinh, đứng thành một hàng.
Liếc mắt qua mặt mấy người một lượt, Thẩm tiên sinh nghiêm mặt lại nói:
- Bất kể các ngươi có kiện cáo gì, các ngươi ở bên ngoài đánh nhau chết thối ta cũng mặc xác! Nhưng chỉ cần bước vào học đường của ta là phải giữ nghiêm quy củ, không được phép có chút sai lệch nào! Nghẽ rõ chưa?
- Nếu còn có lần sau, toàn bộ cút hết về cho ta.
Thẩm Luyện vung tay lên:
- Buổi tối viết học quy một trăm lần, bây giờ thì xéo đi căn cơm.
Mấy người như được đại xá, tạ ơn tiên sinh xong chạy tới nhà ăn, chẳng nghĩ tới việc phải viết một trăm lần học quy kia...
Không ngờ Thẩm Luyện lại gọi:
- Đứa tên Thẩm Mặc, ở lại đây.
Dưới ánh mắt "huynh đệ bảo trọng" của Thẩm Kinh, Thẩm Mặc trăm lần không tình nguyện quay người lại, cúi đầu nói:
- Tiên sinh có gì sai bảo ạ?
- Cái xưng hô này ta không dám nhận.
Thẩm Luyện lạnh lùng nói:
- Ta còn chưa nhận lễ bái sư của ngươi kia mà.
"Muốn kiếm chuyện hả?" Thẩm Mặc lòng giật đánh thót, " thiên địa quân thân sư" to nhất cái thế giới này, lão sư chính là một trong số đó, mặc dù y dám mồm mép ở trước mặt huyện lệnh, nhưng không dám làm càn trước mặt Thẩm Luyện, chỉ đành hạ mình nói:
- Học sinh xin bái...
- Không cần đâu.
Giọng của Thẩm Luyện vẫn cữ lãnh đạm:
- Nói thực ra nhé, thực sự là ta không muốn cho cái hạng xảo trá như ngươi tiến vào cái học đường này, tranh cho ngươi làm hư học sinh khác. Cuối cùng đại huynh lấy thân phận gia chủ ép ta, ta mới đồng ý có ngươi tới nghe ké ba tháng.
Mặt Thẩm Mặc nóng như lửa đốt, kiếp trước kiếp này y đi tới đâu đều được người ta đánh giá cao hơn một bậc, sao lại khiến vị Thanh Hà tiên sinh này ngứa mắt như thế.
Thẩm Luyện căn bản không thèm nhìn sắc mặt của y, tiếp tục nói:
- Trong ba tháng này ngươi không cần phải bái sư, nhưng phải làm theo yêu cầu của ta một cách nghiêm ngặt, nếu có một điều gì không làm được, mời ngươi tự động rời đi, đi ra ngoài cũng đừng nói từng là học sinh của Thẩm Luyện ta.
Thẩm Mặc tức thì máu nóng xộc lên đầu, khuôn mặt trắng trẻo thành màu đỏ, y mím chặt môi, hiển nhiên đang cố kiếm chế không nói những lời mỉa mai đốp chát lại.
- Đương nhiên, ngươi có thể đi bất kỳ lúc nào, kể cả bây giờ.
Thấy y mặt đầy vẻ không phục, Thẩm Luyện cười nhạt:
- Dù sao ngươi cũng chẳng kiên trì được, đi bây giờ thế nào cũng tốt hơn là bị đuổi đi, thể diện cũng dễ coi hơn. Với trí tuệ sánh ngang Từ Vị của ngươi, khẳng định là ngươi hiểu được chứ.
Thẩm Mặc cảm thấy mình bị làm nhục lớn nhất cả hai kiếp cộng lại, hai mắt như phun lửa nhìn Thẩm Luyện nói:
- Học sinh sẽ đi, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ! Mà là hết ba tháng sau.
Nói rồi hành lễ không thể bới móc được gì, mặt trầm như nước nói:
- Học sinh xin cáo từ.
Nhìn theo y ngẩng cao đầu đi vào phòng học, Thẩm Luyện mới quay đi, mặt không có chút cảm xúc nào.
...
Khi ăn no căng rồi Thẩm Kinh mới vỗ bụng đi vào học đường, thấy mặt Thẩm Mặc như hàn băng vạn năm ngồi tại chỗ, chính đang tập trung đọc cái gì đó.
- Đọc cái gì đấy?
Ngồi xuống kề sát bên Thẩm Mặc, thò đầu sang nhìn:
- Thẩm thị học quy à?
Thẩm Mặc khẽ gật đầu, nói:
- Ừ, ta xem qua một chút.
- Đừng xem nữa.
Thẩm Kinh nói nhỏ:
- Xem ta mang cho ngươi cái gì này.
Nói rồi lén lén lút lút lấy từ trong lòng ra một cái bánh rán dầu vàng óng:
- Mau ăn đi.
Song Thẩm Mặc lại lắc đầu, đọc trang đang xem:
- Điều thứ tám, học đường sư đạo là chốn tôn nghiêm, không được ăn uống.
- Cũng không thể chết đói chứ.
Thẩm Kinh mặt nhăn nhó:
- Ta sẽ day dứt chết mất.
Thẩm Mặc chẳng mảy may động lòng, cho tới khi Thẩm Luyện lại xuất hiện ở học đường, cũng không nhìn cái bánh rán dầu lấy một cái..
Thẩm Kinh tưởng rằng y giận mình, chỉ đành ném đi cái bánh rán chưa hề động vào, nhất thời tinh thần có chút sa sút.
- Không liên quan gì tới ngươi.
Thẩm Mặc khẽ an ủi một câu rồi ngồi ngay ngắn, mắt không nhìn ngang, cũng không nói thêm một chữ nào.
Dựa theo thông lệ, buổi chiều là lúc tiên sinh giảng bài, không giống với kiểm tra bài cá biệt vào buổi sáng, mà là cả lớp ngồi nghe chung. Nội dung giảng dạy cố định trong tứ thư ngũ kinh, cứ vài thắng lại lặp lại một lần. Đối với học sinh mới học vỡ lòng mà nói, là một quá trình trui rèn học tập chính thức. Đối với học sinh đã học qua mà nói, đây là quá trình yêu cầu hiểu sâu thêm, có thể nghe hiểu được bao nhiêu hoàn toàn xem ngộ tính thiên tư của người đó.
Bởi vì tiên sinh không giảng giải lần lượt theo từng câu từng chữ, cho nên học sinh học mở sách ra, chỉ chắp tay sau lưung ngồi đó nghe, hiểu được bao nhiêu tính bấy nhiêu, nhớ đước bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Chỉ nghe thấy Thẩm tiên sinh chậm giọng lại, nói:
- Luận Lục Kinh, Thi Kinh. Tử viết: Không học Thơ thì không biết lấy lời gì để nói cho được. Phu tử cho rằng chỉ có người học Thi Giáo thì mới "ôn nhu đôn hậu", mới có thể "Gần, có thể học đạo lý phụng sự cha mẹ; xa, có thể dùng để phụng sự quân vương", mới có thể lên triều, đại biều cho một nước tiền hành nội chính ngoại giao. Tóm lại Kinh Thi hơn ba trăm bài, ta có thể lấy một câu để khái quát, ấy là "suy nghĩ trong sáng, không có tà vậy."
Thẩm Mặc tập trung tinh thần lắng nghe, vốn ban đầu có chút sốt ruột không thoải mái lắm, giờ đã biết mất hết sạch, trong lòng chỉ còn lại "phải làm tốt nhất!" Để cho lão thất phu kia tâm phục khẩu phục.
Nhưng bên cạnh y, vị Thẩm tứ thiếu gia thì ăn no uông đủ liền bắt đầu ngủ gà ngủ gật, cố nghe một lúc cái gì mà "trong sáng vô tà", cuối cùng hai mi mắt đánh nhau, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Thẩm tiên sinh mắt nhìn sáu hướng, lập tức nhìn thấy tên tiểu tử đang ngủ kia, khẽ ho một tiếng gọi:
- Thẩm Kinh.
- Hả?
Thẩm Kinh giật mình choàng tỉnh, vừa lau nước giãi, vừa đứng dậy nói:
- Có học sinh.
- Đọc một bài Kinh Thi cho các đồng môn.
Thẩm tiên sinh nói.
Phải nói Thẩm Kinh đúng là có tài, chỉ nghe hắn lắc lư cái đầu đọc:
- Quan quan sư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu....
Sau đó liền dừng lại một chút, hắn chỉ biết đọc có thế.
Đám đồng môn liền bắt đầu cười trộm, đám Thẩm Trang và tay sai cười to nhất.
- Thẩm Trang đứng lên.
Thẩm tiên sinh nói:
- Giảng giải cho mọi người nghe hai câu Thẩm Kinh đọc.
Thẩm Trang tức thì choáng váng, hắn và Thẩm Kinh như nhau cả, đọc sách cực kỳ tệ. Tới hiện giờ Tứ Thư cũng chẳng đọc nổi thì đừng nói gì tới ý nghĩa của nó.
Nhưng Thẩm tiên sinh lại làm khó hắn, bắt hắn giải thích, Thẩm Trang cũng đánh liều nói:
- Chuyện đại khái là thế này ... Có một cái lồng chim cưu, được treo ở nhà vị tri châu họ Hà...
***
Thằng giải nghĩa liều vãi linh hông.
Quan quan thư cưu
Tại hà chi châu
Yểu điệu thục nữ
Quân tử hảo cầu.
Quan quan kìa tiếng thư cưu
Bên cồn hót họa cùng nhau vang dầy
U nhàn thục nữ thế này
Xứng cùng quân tử sánh vầy lứa duyên.