Thẩm Mặc một mặt không muốn xấu hổ, mặt khác lại không thể để người ta trêu ghẹo, cho nên thứ ở trên bàn y nhất định phải ăn. Vì giải quyết chuyện khó xử này, y dùng thủ pháp thái cực, đẩy vấn đề lại cho Lý huyện lệnh, bất kể Lý huyện lệnh có trả lời là có hay là không, y đều có thể ung dung ứng phó theo ý muốn. Từ đầu tới cuối không hề nói "muốn hay không", nhưng đem ý tứ của mình biểu lộ rõ ràng, làm tất cả chiêu phía sau của Lý huyện lệnh mất hiệu nghiệm.
Lý huyện lệnh trước tiên là ngẩn ra, tiếp đó cất tiếng cười lớn:
- Giỏi cho chiêu lấy mâu của người công thuẫn của người.
Nói rồi chỉ thức ăn trên bàn:
- Tận tình hưởng thụ đi.
Thẩm Mặc chỉ đứng im không nhúc nhích, bởi vì huyện thái gia còn chưa ban ngồi, chẳng lẽ muốn hắn đứng cầm dưa hấu mà gặm?
- Muốn ngồi à?
Lý huyện lệnh cười:
- Ta đưa ra vế thượng liên, ngươi đối được thì ngồi ăn, đối không được chỉ có đứng gặm thôi.
- Chuyện này... Học sinh xin nghe vế thượng liên của đại nhân.
Thẩm Mặc trong lòng hơi ngán, đành phải phóng lao theo lao. Mặc dù bản thân y vốn có thích đối câu đối, đoán câu đố, hiện giờ bỗng dưng lại có thêm bao nhiêu năm công lực đèn sách. Nhưng trước kia toàn là đối theo hứng thú, có không đối được cũng chẳng hề gì, còn lần này lại liên quan tới tính mạng của Trường Tử, bảo y sao không khẩn trương cho được.
Nhưng tên tiểu tử này có một cái hay, cho dù trong lòng y có sợ són ra rồi, ngoài mặt thì vẫn vững như núi Thái Sơn, làm cho người ta có cảm giác có thể đối phó với bất kỳ chuyện gì.
Thấy y tràn trề tự tin, huyện thái gia thầm nhủ :" Ta phải ra câu khó một chút." Hai con mắt đảo loạn khắp nơi, hi vọng tìm được linh cảm. Nhìn thấy Tả Truyện trên bàn, vô thức cầm lấy lật vài trang, đầu óc đột nhiên sáng lên. Lý huyện lệnh nói:
- Có rồi.
Nói xong hưng phấn chà tay vào nhau đọc:
- Nghe ta đọc về thượng liên ... Do thượng hướng hạ đọc Tả Truyện, thư vãng hữu phiên.
Mặc dù không nhã trí lắm, nhưng đem bốn phương vị "thượng hạ tả hữu" gom hết vào. Thẩm Mặc muốn đối chỉnh phải có từ ngữ tương tự, ví dụ như "xuân hạ thu đông" , "đông tây nam bắc" .v..v...v..
Muốn trong một câu ngắn dùng cả bốn chữ kiểu đó, hơn nữa , hơn nữa chữ thứ ba còn phải cùng chữ khác ý, như tả trong Tả Truyện, không phải là bên tả (trái). Bằng đấy kỹ xảo gộp lại, nào phải dễ ứng hó.
Thẩm Mặc không ngờ lần vế đối đầu tiên gặp phải lại ngoắt ngoéo như thế, chỉ đành vắt óc suy nghĩ, hai mắt cũng giống như Lý huyện lệnh, không ngừng tìm kiếm khắp nơi, hi vọng có được điều gì đó gợi ý.
Thấy y rơi vào suy nghĩ vất vả, Lý huyện lệnh không khỏi có chút đắc ý, thuận tay cầm lấy miếng dưa hấu, gặp sùm sụp, cho tới khi miếng dưa hấu chỉ còn lại mỗi cái vỏ, Thẩm Mặc vẫn không đối được. Lý huyện lệnh lại có chút thất vọng, đem vỏ dưa hấu ném sang phía đông, chuẩn bị đưa ra một vế thượng liên đơn giản, nếu vẫn không đáp được thì hạ lệnh tiễn khách, không thể lãng phí thời gian nữa.
Nhìn thấy động tác ném vỏ dưa hấu của ông ta, Thẩm Mặc mắt sáng lên, vọt miệng đọc:
- Tọa nam triêu bắc cật tây qua, bì hướng đông nhưng.
Vế đối cảnh không nhã trí, nhưng nam bắc đối với trên dưới, tây qua đối với tả truyện, đông nhưng đối với hữu phiên, lại vô cùng thích đáng.
*** Đọc tả truyện từ dưới lên trên, sách lật qua phải.
Ăn dưa hấu từ nam sang bắc, vỏ vứt phía đông.
Hiếm có hơn nữa là hoàn toàn ứng với cảnh, càng thế hiện sự nhanh nhạy của y. Lý huyện lệnh nhẩm lại mấy lượt, cuối cùng vỗ tay nói:
- Đối hay lắm.
Thẩm Mặc lưng cũng ướt đẫm, đưa tay lau mồ hôi trên trán, cười nói:
- Cám ơn đại nhân khen ngợi.
Liền muốn ngồi xuống ăn dưa hấu.
- Gượm đã.
Lý huyện lệnh chưa cam tâm, đưa tay lên nói:
- Ta còn có một vế thượng liên nữa, nếu như ngươi đáp được, ta sẽ cho phụ thân ngươi một công việc ở huyện nha, nếu không đáp được thì vẫn cứ đứng ăn.
Thẩm Mặc thắng được trận đầu, sĩ cao tăng vọt, hai mắt sáng lên:
- Học sinh tận lực bồi tiếp.
Lý huyện lệnh nhìn hoa sen mới nở trong ao, liền đưa ra vế thượng liên:
- Trì trung liên hoa, toản hồng quyền đả thùy?
Thuận theo ánh mắt của ông ta, Thẩm Mặc cũng nhìn thấy ao sen, thoáng suy nghĩ một chút, đáp:
- Thủy thượng hà diệp, thân lục chưởng yếu xá?
*** Hoa sen trong ao, nắm đấm đỏ đánh ai?
Lá sen trên nước, xòe tay xanh làm gì?
Lý huyện lệnh chưa nhận thua, tiếp tục nói:
- Đình tiền hoa thủy phóng.
Đây hiển nhiên lại là mở đầu một chuỗi câu đối.
Thấy mặt tri huyện đại nhân tái đi, Thẩm Mặc thẩm nhủ :' Quyết không thể đối nữa, nếu mình cứ thắng mãi, lão già này nhất định trách mình không nể mặt, nói không chừng sau này còn gây khó khăn. Nhưng nếu có ý thua lại không thể hiện được bản lĩnh của mình."
"Ta phải nghĩ cách vẹn cả đối đường." Thẩm Mặc vắt óc nghĩ, chắp tay với huyện lệnh:
- Các hạ Lý tiên sinh.
*** Trước đình hoa mới nở.
Dưới gác lý đã sinh .
Lý ở đây cũng là cây mận, đem đối với hoa.
Lý tri huyện ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi gọi ta làm gì.
- Đối câu đối ạ.
Thẩm Mặc giang tay ra.
- Đối đi.
Lý tri huyện gật đầu:
- Ta nghe đây.
- Các hạ lý tiên sinh.
Thẩm Mặc lại nói một lần nữa.
- Ta biết ta họ Lý.
Lý tri huyện cau mày:
- Không phải nhắc lại nữa.
- Đại nhân hiểu lầm ròi.
Thẩm Mặc lắc đầu, cười híp mắt:
- "Các hạ lý tiên sinh" chính là về hạ liên.
- Hả?
Lý huyện lệnh cả kinh, cúi đầu nghiền ngẫm:
- Ta nói "đình tiền".
- Học sinh đối "các hạ".
Thẩm Mặc giang tay ra:
- Đình đối với các, tiền đối với hạ, có vấn đề gì không?
Lý huyện lệnh gật đầu, nói tiếp:
- Ta nói "hoa thùy phóng".
- Học sinh đối là "lý tiên sinh".
Thẩm Mặc cười:
- Hoa đối với lý, thủy đối với tiên, phóng đối với sinh.
- Đình tiền hoa thủy phóng, các hạ lý tiên sinh.
Lý huyện lệnh cuối cùng cũng nghĩ rõ được, hai vế đối này rất chỉnh, nội dung hai vế đối lại râu ông nọ cắm cằm bà kia, hiếm có hơn là tên tiểu tử này kéo cả mình vào. Ông ta càng nghĩ càng thấy thú vị, thế là ôm bụng cười lớn.
Cười tới đau cả bụng, Lý huyện lệnh lau nước mắt nói:
- Sao ngươi lại nghĩ ra vế đối như vậy?
- Học sinh tài học nông cạn.
Thẩm Mặc gãi đầu, vẻ mặt rất chất phác:
- Thực sự là hết đường xoay sở rồi, chỉ đành cầu vế đối cho chỉnh, ý nghĩa thì không cố được.
Lý huyện lệnh lại cười phá lên, cảm thấy rất nhiều năm chưa được vui vẻ như thế.
Thẩm Mặc đã tự nhận là "hết đường xoay xở", vụ đối chữ này tất nhiên không tiếp tục nữa. Lý huyện lệnh mời y ngồi xuống, cười dài nhìn y, chỉ thấy y là kẻ thú vị nhất trên đời. Đầu óc xoay chuyển nhanh, biết tiến biết lui. Nếu đứa trẻ này mà không có tiền đồ thì phải như thế nào mới có thể có tiền đồ?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lý huyện lệnh chuyển sang vẻ hiền từ nhìn y, hi vọng Thẩm Mặc có thể cảm thụ được sự tán thưởng của mình, để từ đó sinh ra cảm kích bất tận.
Nào ngờ Thẩm Mặc lại bị ông ta nhìn tới sởn cả gai ốc, y nghe Thẩm Kinh nói, hiện giờ mấy vì quan cao quý nhân lưu hành cái gọi là "nam nữ đều chén", lão Lý huyện lệnh này không phải là "dân đồng tính" đấy chữ.
Y ho khẽ một tiếng, cắt ngang ánh mắt "thâm tình" của Lý huyện lệnh, cúi đầu nói:
- Đại nhân, học sinh được ăn dưa hấu chưa ạ?
Lý huyện lệnh nào biết mình đã bị Thẩm Mặc coi là "dân đồng tính", vẫn cười ít mắt làm ra vẻ hiền từ, mặt đầy "thâm tình" nói:
- Ăn đi, không đủ thì vẫn còn.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Thẩm Mặc tự nhiên thoải mái ăn hai miếng dưa hấu, rồi lau miệng nói:
- Đường tôn.
- Ngươi đã gọi "các hạ Lý tiên sinh" rồi.
Lý huyện lệnh cười hiền hòa:
- Sau này cứ gọi là tiên sinh đi.
Chỉ có sinh viên tiến học rồi mới có thể gọi huyện lệnh là tiên sinh, hiện giờ ông cho phép một tiểu đồng sinh như Thẩm Mặc gọi như thế, thực sự là đã đánh giá rất cao.
Thẩm Mặc lộ vẻ cảm kích, nói:
- Tiên sinh gọi đệ tử tới đây không biết có điều gì sai bảo?
- À, là chuyện liên quan tới Diêu Trường Tử.
Lý huyện lệnh gật đầu nói:
- Lão phu gửi văn thư tới huyện Sơn Âm, yêu cầu bọn họ hiệp trợ cứu người. Nhưng vì Hồ Đầu hội thế lực cường đại, huyện Sơn Âm cũng rất ngán ngại, Lữ tri huyện của bọn họ chỉ đồng ý giàn xếp, không muốn tùy tiện trở mặt.
Thẩm Mặc im lặng gật đầu, nghe Lý huyện lệnh tiếp tục nói:
- Về sau bên kia truyền lời tới, nói chúng ta phải thả người trước bọn chúng mới chịu thả.
Nói tới đó mày nhíu chặt:
- Ài, nếu là ban đầu tới đêm lén thả ra là xong rồi, nhưng hiện giờ huyện Hội Kê bát nháo nhặng xị, người dân làm om sòm muốn cho huyện Sơn Âm biết tay. Nếu bản quan lỗ mãng thả người, khác gì tự nhận mình mềm yếu, bách tính sẽ không đồng ý.
Thẩm Mặc lại gật đầu, nhưng trong lòng thầm rủa :" Bách tính không đồng ý cái chó gì!" Đương nhiên Lý tiên sinh coi y thành thằng khờ chính trị, đang quanh co lừa dối y. Kỳ thực với danh nghĩa giải cứu nghĩa sĩ của huyện, cho dù quang minh chính đại thả Vương Nhị Hổ ra thì cũng không ai có thể nói gì.
Lý huyện lệnh sở dĩ nói như thế, cách duy nhất để giải thích là, ông ta không muốn thả người.
Thẩm Mặc không có hứng thú tìm hiểu nguyên nhân, cũng không phản bác ông ta, cổ tay vật không nổi bắp đùi, đó là chân lý vĩnh viễn. Y chỉ đành giữ kiên nhãn mỉm cười, đợi lão già khốn kiếp đem ý đồ thật sự nói ra.
- Hai bên cứ giằng co mãi.
Lý huyện lệnh nói như có thật:
- Thế rồi huyện lệnh Sơn Âm đề nghị làm theo quy củ cũ.
- Quy củ cũ?
Thẩm Mặc nói:
- Học sinh không rõ.
- Hội Kê Sơn Âm gắn bó như răng với môi, nhưng khó tránh khỏi môi răng cắn phải môi, đôi khi liên quan tới hai huyện không dễ phán quyết, hòa giải lại vô hiệu.
Lý huyện lệnh giải thích:
- Hai huyện liền để đôi bên tranh chấp tỉ thí với nhau một phen, bên thua phải thỏa mãn tất cả yêu cầu của bên thắng.
- Ồ...
Thẩm Mặc khẽ gật đầu, hỏi:
- Quy tắc cụ thể như thế nào?
Y thấy đây chưa chắc không phải là cách giải quyết.
- Chia ra đấu văn và đầu võ.
Lý huyện lệnh gặm một miếng dưa hấu, giải thích cho Thẩm Mặc:
- Đấu văn là đấu trí không đấu sức, có thể giải câu đó, đối câu đối, đưa ra câu đó, chỉ cần không động thủ là được. Đấu võ là đấu sức không đấu trí, ký sinh tử trạng, tới ngoài thành tìm một địa phương đánh nhau, bất chấp sinh tử.
Nói tới đó cười toe toét:
- Bốn quan cho ngươi quyền ưu tiên lựa chọn, ngươi có thể quyết định loại nào.
" Cái này còn phải tuyển chọn sao? Đây rõ rành rành là cưỡng gian dân ý mà." Thẩm Mặc yếu ớt nói:
- Học sinh đánh không lại bọn chúng.
- Như thế là ngươi chọn đấu văn rồi.
Thấy Thẩm Mặc gật đầu, Lý huyện lệnh nghiêm mặt nói:
- Ngươi chọn phương thức, cụ thể thi đấu ra sao thì ngươi ta quyết định, ngươi chỉ có ứng phó thôi.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Học sinh tiếp nhận.
Lý huyện lệnh vỗ tay cười:
- Được, ngươi cứ về đã, sẵn sàng đợi bản quan thông tri.
Thẩm Mặc tiếp tục gật đầu, hỏi:
- Vậy, an toàn của Trường Tử thì sao ạ?
- Yên tâm đi.
Lý huyện lệnh phất tay lên:
- Trước khi có kết quả tỉ thí, sẽ không được làm tổn thương tới hắn, đó là quy củ.
.....
Tin tức Hổ Đầu hội huyện Sơn Âm sắp tỉ thí với tiểu đồng sinh của huyện Hội Kê nhanh chóng truyền khắp toàn Thiệu Hưng.
Tức thì trên phố lớn, giữa đò ngang, trong quán trà, ở tửu lâu, không phân biệt già trẻ nam nữ, mọi người háo hức bàn tán chuyện này. So với các đề tài vĩ đại như việc hoàng đế tu đạo thế nào, Nghiêm các lão sống xa hoa ra sao, chuyện này tuy nhỏ bé, nhừng thò tay chạm tới được, càng sống động thực tế hơn.
Hổ Đầu hội tất nhiên là không phải nói, là đường khẩu lớn nhất huyện Sơn Âm, toàn bộ bến tàu, đổ trường tây Thiệu Hưng đều là phạm vi thế lực của bọn chúng, nghe nói huynh đệ trong hội tới hai ba trăm trên, hội chủ Vương Lão Hổ càng là nhân vật trẻ con nghe tên mà nín khóc.
Nhưng mọi người quan tâm là tiểu đồng sinh châu chấu đấu xe kia, bọn họ đua nhau nghe ngóng xem thi niên đó rốt cuộc là thần thách phương nào, có gì hơn người, chẳng lẽ thực sự sáng tạo ra được kỳ tích? Có ví dụ Thanh Đằng Sơn Âm, bọn họ không dám quá xem thường thiếu niên.
Dù thế nào người Hội Kê, lý nào đi ủng hộ người Sơn Âm?
Nhưng loại ủng hộ này cũng chỉ là nói miệng thôi, nhân vật giống như Từ Văn Thanh, năm trăm năm mới xuất hiện một người, làm sao có thể làm thành Thiệu Hưng lại gặp phải được chứ.
Loại tâm lý này phản ánh rõ ràng ở đổ trường. Hưng Phát đổ trưởng lớn nhất ở Sơn Âm đưa ra tỉ lệ một ăn một, còn tỉ lệ cho tiểu đồng sinh là một ăn năm. Đại Phát đổ trường lớn nhất Hội Kê cũng ra tỉ lệ Hồ Đầu hội một ăn một, nhưng cấp cho tiểu đồng sinh một ăn bốn. Xem như là chiếu cố một chút cho thể diện của đồng hương rồi.
Phải biết rằng dựa theo quy củ đổ trường thời đó, tiền ăn được bao gồm cả tiền cược vào, cho nên khi tính toán lợi nhuận ngươi phải trừ đi số tiền đặc cược. Tức là, một ăn một nghĩa là ngươi chẳng ăn được cái chó gì.
Điều này có nghĩa là tạm thời không tiếp nhận đặt cược cho Hồ Đầu hội, tương lai tùy theo tình hình mà thay đổi, có lẽ sẽ đề cao tỉ lệ lên, nhưng khả năng lớn hơn nữa là sẽ vẫn không nhận đặt cược vào Hổ Đầu hội.
Đồ trường là cái lò thiêu tiền, không phải là từ thiện đường, bọn họ sẽ không làm chuyện lỗ vốn, trước khi đưa ra tỉ lệ, tất nhiên phải có điều tra một phen. Cuối cùng phát hiện ra lần tỉ thí này Hồ Đầu hội sẽ ra đề, hơn nữa ra liền ba đề, tiểu đồng sinh chỉ có một không giải được, coi như là thua.
Lại xét tới thực lực hùng hậu của Hồ Đầu hội, đặt ra ba đề tài cổ quái khẳng định là không phải chuyện khó khăn gì, nhìn thế nào cũng không thấy tiểu đồng sinh kia có chút hi vọng thắng nào. Cho nên mới có tỉ lệ đặt cược lạ lùng như vậy.
Tỉ lệ đánh cược ngả hẳn về một bên nhưng không ảnh hưởng tới nhiệt tình cao vời của mọi người, rất nhanh bọn họ chuyển sang thảo luận tiểu đồng sinh liệu có thể giải được đề thứ nhất không. Khổ nổi là không có một căn cứ nào, đổ trường tạm thời chưa cho đặt cược, nhưng bọn họ hứa rằng chỉ cần có được câu đó, bọn họ sẽ đưa ra tỉ lệ đánh cược hợp lý cho các hương thân phụ lão tham khảo.
.....
Thẩm gia đại viện.
Đám đông bên ngoài dài cổ trông mong tỉ thí tới, xôn xao suy đoán thân phận của tiểu đồng sinh, trên giác của tiểu viện, Thẩm Mặc lại thản nhiên như không, chẳng hề biết mình đã trở thành nhân vật tiêu điểm. Y ngồi ở chiếc ghế nhỏ bên giường, một tay quạt cho cha, một tay cầm (Thủy Hử) đọc say sưa.
Thẩm Hạ nằm trên giường lại hết sức khẩn trương, trằn trọc mãi không tìm được tư thế thoải mái, cuối cùng không nhịn được hỏi:
- Triều Sinh, con có nắm chắc không?
- Còn chưa thi đấu thì làm sao mà biết được chứ ạ.
Thẩm Mặc đang xem đến đoạn Tây Môn Khánh dụ dỗ Phan Kim Liên, chỉ thuận miệng đáp. Lòng thì thầm nhủ :" Không biết Kim Bình Mai đã xuất bản chưa? Hôm qua hỏi Thẩm Kinh, tên tiểu tử đó không có chút phản ứng nào, đoán chừng là vẫn chưa xuất bản." Liền suy ngẫm có nên viết trước kiếm lấy vài đồng tiền để tiêu không? Y thật sự muốn thoát khỏi cảnh nghèo khó hiện nay lắm rồi.
Nhưng nghĩ tới Thi Nại Am, Bồ Tùng Linh, Tào Tuyết Cần, người nào người nấy chẳng nghèo rớt mùng tơi, thậm chí con còn chết đói. Y mớ nhớ ra thời đó con người ta chưa có ý thức bản quyền, sách mới xuất bản ra, chẳng tới vài ngày đã bay khắp mọi nơi.
Trong lòng y không khỏi than :" Ôi, độc giả đi đọc bản lậu hết rồi, chẳng còn ai ủng hộ độc giả nữa, những người viết sách chỉ còn đường chết đói thôi." Rồi bỏ hẳn cái tâm tư đem cả Kim Bình Mai lẫn Hồng Lâu Mộng viết ra.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Chính đang nói chuyện câu được câu chăng với cha, liền nghe thấy Thất cô nương hét sập nhà:
- Cô nương lại tới tìm Thẩm tiểu tướng công của chúng ta đây.
- Cái mồm không nắp này.
Thẩm Mặc rủa nhỏ một câu:
- Cha, con xuống xem sao.
Nói rồi liền vội vàng đi ra cửa.
Nhìn qua một cái quả nhiên là Họa Bình đang bị Thất cô nương chặn lại ở lầu hai, miệng soen soét khen Thẩm tiểu tướng công trái tim nhân hậu, khải khái hào phóng, là phối ngấu hàng đầu. Nếu không thừa cơ hạ được, đợi mấy năm nữa y cất cánh bay cao rồi thì muốn khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc.
Họa Bình xấu hổ mặt đỏ như quả gấc chín, lúng ta lúng túng nói mấy câu kiểu như " Không có chuyện đó, đừng nghĩ lung tung", hoàn toàn không hề thấy bản lĩnh mồm mép thường ngày.
Thẩm Mặc chỉ đành lên tiếng giải cứu:
- Thất tỷ muốn dọa ân nhân của ta chạy mất sao?
- Ân nhân thì càng có lợi rồi.
Thất cô nương nhỏ giọng nói với Họa Bình, lúc này mới quay đầu lại, cười giả lả:
- Xem tiểu tướng công nói cái gì kìa, tôi chẳng qua nói với cô nương mấy câu chuyện thường ngày, không quấy rầy hai người nữa.
Nói xong liền chui vào nhà, loáng thoáng còn ném lại một câu:
- Phải nắm chặt lấy đừng buông nhé.
Họa Bình cảm thấy phải tìm cái lỗ nẻ nào đó mà chui vào cho xong, chẳng còn mặt mũi mà nhìn ai nữa.
Chính đang suy nghĩ vẩn vơ, thì một âm thanh vang lên bên tai:
- Đi lên ngồi chơi nhé?
Họa Bình bối rối lắc đầu, run giọngnói:
- Đi tới kia đi.
Nói rồi chạy như bay ra khỏi cái tiểu viện xấu hổ này.
Thẩm Mặc gãi đầu, chỉ biết đi theo, tới cái tiểu đình đầy hoa leo màu tím. Y cố ý đi chậm lại, để cơ hội cho Họa Bình bình phục lại tâm tình.
~~
Đợi y đi tới đình, sắc mặt Họa Bình đã biến thành màu phấn hồng, nhưng hai mắt không dám nhìn thẳng vào Thẩm Mặc, đem cái bọc y phục lần trước đưa tới trước mặt Thẩm Mặc, khẽ nói:
- Cầm lấy đi.
- Không phải cho người khác sao?
Thẩm Mặc bực bội nghĩ :" Nếu chẳng may mặc vào lại bắt ta cởi ra thì chẳng dại động vào thì hơn."
- Vốn để cho huynh mà.
Họa Bình trợn mắt nói dối không ngượng mồm:
- Lần trước thấy không vừa người cho nên mang về sửa cho huynh.
- Ha ha, thật sao?
Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Lý do này không tệ, ta tha cho nàng đấy."
- Cái này ...
Họa Bình nói khẽ:
- Mấy ngày này đừng vội mặc, đợi huynh tới lúc đó hãy mặc vào, mặc dù không được quý giá như của người ta, nhưng dù sao cũng được xem như là y phục mới.
Thẩm Mặc trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp, dịu dàng nói:
- Cám ơn cô nương, ta sẽ giữ gìn nó.
- Không cần khách khí.
Họa Bình cúi đầu xuống, lí nhí nói:
- Chẳng qua là chuyện vặt mà thôi.
Nói rồi lại ngẩng đầu lên, hỏi:
- Cuộc tỉ thí đó huynh có nắm chắc không?
Thẩm Mặc cười khổ :
- Tới khi đó hẵng hay, hiện giờ ngay cả đề tài còn chưa biết, chẳng thể nói là có nắm chắc hay không.
- Ừ.
Họa Bình gật đầu, do dự mãi, nói:
- Tới lúc đó muội sẽ cầu tiểu thư, tiểu thư là người thông minh nhất trên đời, không có chuyện gì có thể làm khó tiểu thư được.
Lại sợ tổn thương lòng tự tôn của y, vội giải thích:
- Muội chỉ nói nhỡ chẳng may thôi ... không phải cứu người là quan trọng sao?
Thế giới này trọng nam kinh nữ, trong mắt đại đa số mọi người đều nghĩ, nhờ nữ nhân giúp đỡ là chuyện rất mất mặt.
Nhưng trong suy nghĩ của Thẩm Mặc chẳng có thói đó, y cười ôn hòa:
- Vậy thì quá tốt rồi, tại hạ đang lo lắng vì chuyện này đây.
- Bất kể kết quả cuối cùng ra sao muội củng ủng hộ huynh.
Thấy y thoáng như vậy, Họa Bình mới yên tâm, mặt giãn ra, cười:
- Muội ra ngoài được một lúc rồi, phải trở về gấp thôi.
Thẩm Mặc gật đầu, mỉm cười nói:
- Để tại hạ tiễn cô nương.
- Đừng.
Họa Bình vội lắc đầu:
- Để người ta cười chết mất.
Thẩm Mặc cũng biết lời người đáng sợ, y là một nam nhân thì chẳng hề gì, nhưng người ta là cô nương, không chịu được những lời xì xầm.
Họa Bình mới đi được hai bước, Thẩm Mặc đột nhiên vỗ đầu nói lớn:
- Xem đầu óc của ta này, còn chưa trả tiền y phục cho nô nương.
Họa Bình người rõ ràng cứng đờ, tới khi quay đầu lại thì trên khuôn mặt nhỏ đã giăng đầy sát khí, chỉ thấy nàng hơi nheo mắt lại nói:
- Huynh! Không! Mua ! Nổi ! Đâu!
Nói xông đùng đùng nổi giận bỏ đi, không thèm nói với y thêm một câu.
Nhìn nàng mau chóng biến mắt ở góc cửa, Thẩm Mặc lắc đầu, khẽ buông một tiếng thở dài:
- Nữ nhân ấy à, là thứ kỳ quái, bất kể tuổi tác.
Y mang bọc y trở về viện tử, phát hiện Thẩm Kinh đã đứng ở đó.
Vừa thấy y trở về Thẩm kinh đã xông tới, ngửi ngửi bọc y phục như một con chó. Thẩm Mặc đẩy hắn qua một bên, bực mình nói:
- Ra chỗ khác chơi.
Thẩm Kinh thì mặt đầy hưng phấn:
- Trên người ngươi có mùi phấn hoa Lê!
Nói rời quay người reo lớn:
- Thúc ơi, Triều Sinh nó có..
Thẩm Mặc vội bịt ngay lấy cái miệng của hắn, nhỏ giọng dọa:
- Muốn chết à?
Nếu để hắn rống lên cho toàn thế giới biết thì cô nương nhà người ta còn sống nổi không?
Thẩm Kinh vươn đầu lộ miệng ra, dương dương đắc ý nói:
- Không nói cũng được, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện.
- Cám ơn, cám ơn.
Thẩm Kinh mặt mày tươi hơn hớn nói:
- Tới khi đó ngươi mang ta theo cùng để được lộ mặt, thế nào?
- Khả năng rất lớn là sẽ mất mặt đấy.
Thẩm Mặc cười nhạt:
- Ta chẳng nắm chắc sẽ thắng.
- Ừ nhỉ.
Thẩm Kinh gật đầu:
- Bên ngoài đã đặt cược rồi, Hổ Đầu hội thắng một đền một, nếu ngươi thắng một đền bốn.
- Tức là sao?
Thẩm Mặc không hiểu.
- Thế mà cũng không hiểu, đúng là đần.
Thẩm Kinh tức thì hưng phấn, đối với những chuyện hắn biết mà Thẩm Mặc không biết, hắn luôn lấy làm tự hào:
- Ví như ta đặt mười đồng tiền Hổ Đầu hội thắng, cuối cùng bọn họ thắng rồi, đổ trường sẽ trả cho ta mười đồng.
- Chẳng kiếm được đồng nào à?
Thẩm Mặc trừng mắt:
- Cá cược thế còn hứng thú quái gì?
- Nói thừa.
Thẩm Kinh cũng trừng mắt:
- Rõ ràng Hồ Đầu hội thắng, đổ trưởng dại gì mà làm để mất tiền.
Rồi cười hăng hắc:
- Có điều, vì biểu thị ủng hộ, ta đã bỏ ra hai mươi đồng đặt ngươi thắng, đủ tình nghĩa chưa?
Thẩm Mặc bực mình:
- Ngươi tìm ta làm cái gì? Không có việc gì thì đi đi, nhìn thấy ngươi là lại tức.
Thẩm Kinh giờ mời nhớ ra chuyện chính, vỗ gáy nói:
- Cha ta tìm ngươi, có cả thúc thúc nữa.
- Có chuyện gì thế?
Thẩm Kinh hỏi.
- Đi thì biết ngay, đi mau đi.
Thẩm Kinh kéo ống tay áo của y chạy ra ngoài, miệng nói lớn:
- Hẳn không phải chuyện xấu.
Thẩm Mặc vùng khỏi tay hắn, thở dài:
- Thì cũng phải để ta cất đồ đi đã chứ.
- Trong bọc đó là cái gì?
Thẩm Kinh lại có hứng:
- Tín vật định tình à?
- Nếu ngươi còn om sòm ta không đưa ngươi đi nữa.
Thẩm Mặc uy hiếp.
- Ta im ngay đây.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Theo Thẩm Kinh tới "Trung Hòa đường" lần trước đã tới, bên trong vẫn y như cũ, chỉ có thêm một người ngồi ở bên phải Thẩm lão gia, chắc hẳn là Nhị lão gia rồi.
Thẩm Mặc cung khính hành lễ với hai vị lão gia, Thẩm lão gia cười khà khà:
- Hiền chất không cần đa lễ, ngồi xuống đi.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Trước mặt trưởng bối, đâu có chỗ để vãn bối ngồi.
Y len len nhìn Nhị lão gia sắc mặt hết sức nghiêm túc, tựa như có tâm sự trùng trùng vậy.
Lúc này Thẩm lão gia cười nói:
- Trưởng bối cho thì ngươi cứ ngồi.
Thẩm Mặc liếc nhìn Thẩm Kinh đang đứng, ý tứ là :" Xin lỗi nhé, lão huynh." Rồi ngồi xuống phía tay trái.
Thẩm lão gia lại bảo người mang cho Thẩm Mặc chén trà rồi hòa ái nói:
- Chuyện hiền chất muốn tỉ thí với huyện Sơn Âm, chúng tôi đều nghe thấy rồi.
Tiếp đó nhìn Nhị lão gia bên cạnh:
- Mặc dù chuyện này hiền chất lấy danh nghĩa bản thân đi làm, nhưng dù sao hiền chất là người của Thẩm gia, chúng ta không thể coi không hay biết ... Cho nên hãy cùng với Nhị thúc hợp kế, hôm nay gọi hiền chất tới đây là để nói ....
Bên kia Nhị lão gia đột nhiên xen miệng:
- Thẩm Mặc, nếu ngươi không nắm chắc thì đừng cố ra mặt. Mất mặt là chuyện nhỏ, lỡ tính mạng của tiên tiểu tử kia thì ai gánh vác?
Vị này nói chuyện đúng là không khách khí, khiến mặt Thẩm Mặc lúc trắng lúc đỏ, chỉ đành gượng cười khổ nói:
- Nếu là có biện pháp khác, vãn bối cũng không tiếp nhận việc này.
Nhị lão gia trầm giọng nói:
- Xem ra ngươi không nằm chắc, vậy cứ đi nhận thua với Hổ Đầu hội... Ta sẽ đi cùng ngươi, giúp ngươi đưa Diêu Trường Tử về.
Thẩm Mặc thầm nhủ :" Thế thì hay rồi." Liền muốn đồng ý, bên kia Đại lão gia lại không chịu, ho khan nói:
- Thần Phù, hôm nay chúng ta cổ vũ cho Thẩm Mặc chứ không phải là nói cho nó chụt chí.
Nhị lão gia cau mày:
- Chuyện liên quan tới mạng người, sao có thể để trẻ nhỏ mang ra chơi.
Lời này đáng lẽ ra nên nói riêng, nhưng tính ông ta là thế, chưa bao giờ giữ được miệng.
Thẩm lão gia thở dài:
- Cái tính này của đệ bao giờ mới sửa được đây?
Nói rồi cầm chén trà lên khẽ nhấp một ngụm:
- Hiện giờ tin tức đã truyền đi rồi, huyện Sơn Âm đang tưng bừng chuẩn bị, Lý huyện lệnh của chúng ta cũng vắt chân lên đợi, hi vọng lần này được xả hận. Đệ đột nhiên xen ngang, phá hỏng chuyện này thì thể diện của hai vị huyện lão gia biết để vào đâu?
- Thể diện quan trọng hay mạng người quan trọng.
Nhị lão gia hầm hừ:
- Thật không thể hiểu được các người suốt cả ngày suy nghĩ cái gì.
- Ta còn không hiểu những năm qua đệ làm quan kiểu gì đây.
Thẩm lão gia đặt mạnh chén trà xuống:
- Thiên hạ còn cái gì quan trọng hơn thể diện của người làm quan không?
Thẩm Mặc thầm nhủ :"Có thể diện của quan to hơn."
- Không thể nói lý.
Thẩm Luyện tức giận phất tay áo b ỏ đi, trước khi đi còn trợn mắt nhìn Thẩm Mặc:
- Coi mạng người như cỏ rác.
Thẩm lão gia bị tức tới đỏ mặt tía tai, lâu lắm mới bình tĩnh lại được, gượng cười nói:
- Nhị thúc ngươi tính khí như thế đấy, nóng như lửa, làm hiền điệt chê cười rồi.
Thẩm Mặc ảm đạm nói:
- Kỳ thực Nhị lão gia giáo huấn rất đúng, vãn bối không đặt tính mạng của Trường Tử ở vị trí hàng đầu.
- Điều này thì hiền điệt không hiểu rồi.
Thẩm lão gia lắc đầu:
- Chuyện tới nước này, khẳng định ngay tri phủ đại nhân cũng bị kinh động rồi, vì không làm tình thế bùng nổ, ông ta nhất định sẽ hạ lệnh cho tri huyện Sơn Âm bảo vệ tính mạng của Trường Tử.
Rồi cười khà khà:
- Bá bá đây dám đảm bảo với cháu, tính mạng của Trường Tử vững như núiThái Sơn, chỉ cần cháu có thể thắng Sơn Âm tâm phục khẩu phục, hắn sẽ trở về không mất lấy một sợi tóc.
Thẩm Mặc cũng do quan tâm quá sinh loạn, nghe Thẩm lão gia nói thế, lập tức nghĩ thấy điểm mấu chốt trong đó, lòng nhẹ nhõm đi không ít, nói:
- Cám ơn đại lão gia chỉ điểm.
- Ài, gọi đại lão gia cái gì? Xa lạ quá.
Thẩm lão gia cười nói:
- Dựa theo bối phận, ta là bá phụ của cháu, Thẩm Kinh còn là đường ca của cháu đó.
- Bá phụ...
Thẩm Mặc chỉ đành làm lễ lần nữa:
- Đường huynh.
Thẩm Kinh vội vàng đáp lễ.
Xưng hô như thế, hai bên quả nhiên thân thiết hơn không ít, Thẩm lão gia cười:
- Nếu như đã gọi một tiếng bá bá, như vậy chuyện của cháu là chuyện của cả nhà chúng ta. Chuyện này chúng ta hết sức ủng hộ cháu, tới khi đó cần giúp đỡ gì, cháu cứ việc nói ra, chúng ta sẽ toàn lực ứng phó.
Thẩm Mặc cười gật đầu:
- Cám ơn bá phụ quan tâm, nói không chừng đến khi đó lại phải làm phiền tới mọi người trong nhà.
Thẩm lão gia nhìn ngó y phục của Thẩm Mặc, sai Thẩm Kinh:
- Tới phòng sổ sách chi hai lượng bạc, mua cho Thẩm Mặc hai bộ y phục ra dáng một chút. Có ai làm ca ca như con không? Toàn thân lụa là gấm vóc nhưng lại để cho đệ đệ mặc áo vá.
Thẩm Mặc cười khổ đáp lời, thẩm nhủ :" Cha ra lệnh thì cứ ra lệnh đi, tại sao không đâu cũng giáo huấn con một trận chứ?" Thẩm Mặc chối từ vài câu, nhưng bị hắn lôi ra ngoài, tới chỗ không có ai, Thẩm Kinh cười mắng:
- Ngươi cứ giả bộ đi, nếu ta không kéo ngươi đi, ngươi bỏ số tiền này thật à?
Thẩm Mặc gạt tay hắn ra:
- Ta còn có một bộ y phục mới, ngươi không cần phải mua nữa, tiền còn lại cứ tự giữ đi.
Thẩm Kinh buồn bực nói:
- Lúc nào cũng nghĩ xấu về ta, ta là hạng bằng hữu tham tiền sao?
- Ngươi nếu không lấy.
Thẩm Mặc nói khẽ:
- Thì mang cả năm lượng bạc kia của ta cùng đặt cược đi. Đặt ta thắng, tới khi đó chúng ta chia năm năm.
Thẩm Kinh tròn mắt:
- Chẳng may thua thì sao?
- Thu thì thua.
Thẩm Mặc phủi tay:
- Dù sao cũng là vật ngoài thân, có gì mà phải tiếc.
.....
Ngày hôm sau một tên nha dịch tới phủ truyền lời, nói là đối phương đã chuẩn bị xong, sáng sớm ngày kia có thể ký thư hẹn, địa điểm là Hiên Đình Khẩu.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Thẩm Kinh đã tới gõ cửa, Thẩm Mặc mắt ngái ngủ mở cửa cho hắn, làu bàu:
- Giờ nào mà ngươi đã tới rồi.
Thẩm Kinh ngạc nhiên:
- Ngươi còn ngủ được cơ à? Ta lăn lộn tới quá nửa đêm mới ngủ được, giưa tới giờ Dần lại dậy rồi.
*** Dần: 3-5 h sáng.
Thẩm Hạ ở bên trong cười mắng:
- Tiểu tử này cứ như người chẳng liên quan, đầu chạm gối là ngủ rồi, thiếu gia không gọi nó còn chẳng dậy đâu.
Thẩm Mặc rửa mặt qua loa, rồi bó tóc qua quít, cáu kỉnh nói:
- Ăn cơm chưa? Có cần làm cho ngươi một suất không?
- Ta tới là để gọi ngươi đi ăn cơm.
Thẩm Kinh cười hăng hắc:
- Tối ngày hôm cha ta đã sai nhà bếp chẩn bị cơm cho ngươi từ sớm rồi, tới phía trước ăn thôi.
Thẩm Mặc nhìn cha, Thẩm Kinh cười:
- Ngươi nhìn tay ta cầm cái gì đây.
Rồi như làm phép lấy ra một cái hộp đực thức ăn, nhe răng cười với Thẩm Hạ:
- Tình cảm giữa ta và thúc thúc ra sao, có thế quên được lão nhân gia người không?
Thẩm Hạ cười lắc đầu, xem ra mấy ngày qua hai đứa này chơi với nhau không tệ.
Thẩm Mặc mở hộp cơm mấy tầng ra, mỗi một tầng đều có một đĩa thức ăn. Rau xào, thịt hầm, khá nấu đậu, canh cá còn có một bát cơm trắng to và một cái lồng bánh bao hấp nhỏ.
Thất cổ nương tuyệt đối không thể so với đầu bếp Thẩm phủ, thức ăn vừa mang ra là hương thơm ngào ngạt làm người ta nuốt nước bọt.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Chương 034: Nhìn người không thể nhìn tướng mạo - 1.
Dịch: lanhdiendiemla
Sưu Tầm: Soái Ca
- Coi thúc thúc là trâu đấy hả?
Thẩm Hạ cười:
- Ta có bốn cái dạ dày cũng không ăn hết.
Thẩm Kinh cười hì hì:
- Thế thì cũng tốt hơn là đói, trưa nhà bếp còn mang cơm tới, thúc cứ ăn cho thỏa sức là được.
Thẩm Mặc yên tâm, lấy khăn lông lau sạch cổ, thay bộ y phục Họa Bình mang tới.
Thấy Thẩm Mặc bận vào trường sam xanh nhạt, hông đeo thắt lưng màu đồng, đi dày vải hoàn toàn mới, búi tóc chỉnh tề ở đằng sau, Thẩm Kinh không khỏi sững sờ, la hét ôm sòm:
- Ta không nhìn nhầm chứ, không ngờ ngươi là tên mặt trắng.
Rồi ủ rũ nói:
- Ban đầu nhìn ngươi mặc đồ rách nát, cho rằng trông ngươi không khác ta bao nhiêu.
Nhìn thấy Thẩm Mặc như thế, Thẩm Hạ cũng ngây ra, hai mắt bất giác trở nên mơ hồ, nghèn nghẹn nói:
- Tại cha chẳng bao giờ cho con được bộ y phục nào ra hồn.
Thẩm Mặc đá Thẩm Kinh một cái:
- Nam nhân có phải dựa vào mặt kiếm cơm đâu, để ý trông ra sao làm cái gì.
Nói rồi trừng mắt lên:
- Nếu chẳng phải là thể diện của Thẩm gia các ngươi, ta chẳng cần phiền phức như thế.
- Cái gì mà Thẩm gia các ngươi.
Thẩm Kinh nghiêm túc đính chính:
- Là Thẩm gia chúng ta.
- Sao cũng được.
Thẩm Mặc quay đầu lại cười với cha:
- Cha, con đi đây, cha cứ yên tâm.
Thẩm Hạ gật đầu, mặt đầy lo lắng dặn dò:
- An toàn là hàng đầu, chớ cậy mạnh đấy.
~~
Hai người đi ra cửa, khi tới lầu hai gặp ngay phải Thất cô nương và chồng mụ, hai người một cầm đèn đi trước, một bê mâm theo sau. Nhìn thấy Thẩm Mặc đi xuống, Thất cô nương ngạc nhiên nói:
- Vừa rồi còn không thấy động tĩnh gì, sao thoáng cái đã ra rồi?
- Tứ thiếu gia gọi ta tới nhà trước ăn cơm.
Thẩm Mặc mỉm cười nói.
- Vậy thì, cái này cái này..
Thất cô nương cười buồn:
- Tài nghệ của đầu bếp hơn tôi nhiều.
Thẩm Mặc nhìn thấy bát đũa trên mâm, cảm kích nói:
- Làm phiền tới Thất ca Thất tỷ rồi.
- Hôm nay là ngày trọng đại của tiểu tướng công, phải có chút ý chứ.
Thất cô nương mau chóng bình thường lại:
- Thẩm tướng công chưa ăn phải không, chúng tôi mang lên cho người.
- Không cần đâu.
Thẩm Mặc cười nói:
- Cha ta còn đang chẳng ăn hết.
Thẩm Kinh ở bên cạnh mất kiên nhẫn nói:
- Vừa khéo thúc thúc ta ở bên trên một mình buồn chán, các ngươi mang thức ăn lên, ăn cùng thúc ấy cho vui là được rồi.
Kế này vừa đưa ra Thất cô nương và chồng mụ liền hớn hở đi lên lầu.
~~
Hai người tới nhà cơm của tiền viện, hạ nhân đã chuẩn bị một bàn thức ăn lớn, chỉ riêng các loại điểm tâm đã có bảy tám loại. Thẩm Kinh gọi Thẩm Mặc ngồi xuống dùng cơm, Thẩm Mặc không thấy ai khác, hỏi:
- Chỉ hai chúng ta ăn thôi à?
- Ừ, cha ta nói nhiều người sợ ngươi không được tự nhiên.
Thẩm Kinh cầm bát cơm lên nói:
- Nên để hai chúng ta ăn riêng.
Kỳ thực cha hắn sợ Thẩm Mặc không hiểu quy củ, không khéo lại ra chuyện xấu hổ không xuống nước được, cho nên mới không cho người khác tới ăn cùng.
Nói một câu rất không trượng nghĩa, trong lòng Thẩm Kinh cũng có ý muốn xem Thẩm Mặc bị chê cười, ai bảo tên tiểu tử ngày suốt ngày làm ra vẻ, rõ ràng ít hơn mình tới mấy tuổi, lúc nào cũng làm ra bộ dạng đại ca. Có thể nhìn thấy y bêu xấu đúng là khoan khoái.
Thẩm Mặc cau mày:
- Bàn cơm này hai lượng bạc cũng không làm nổi phải không?
- Đừng quan tâm tới bạc gì hết, chỉ muốn để ngươi cho thoải mái thôi.
Thẩm Kinh cười:
- Chúng ta đương nhiên là ăn không hết rồi, một lát nữa sẽ chia ra các viện, dù sao cũng sẽ không lãng phí.
Lúc này Thẩm Mặc mới ngồi xuống, cho tay vào bồn nước sạch, dùng khăn trắng rửa sạch sẽ rồi mới ăn cơm.
Thấy y bình tĩnh thản nhiên như thế, Thẩm Kinh trố mắt ra. Chỉ thấy Thẩm Mặc múc một chén cháo, rồi gắp một cái bánh tét hình giống đĩnh bạc, lấy một chiếc dao nhỏ nhắn trên bàn, cắt đứt dây bó bánh bao, thuần thục tháo từng lớp bánh ra, chấm đường trắng trong bát nhỏ, lúc này mới cắn một miếng, uống một ngụm cháo, ăn thong thả.
Thẩm Kinh biết sự ưu nhã từ bên trong toát ra này mình có học cả đời cũng không được, trong lòng không khỏi gào thét :" Có còn lẽ trời nữa hay không? Cha y nói y từ nhỏ còn chưa được ăn tiệc, sao trông còn lão luyện hơn cả cha ta."
Lúc này đầu bếp bê tới hai cái lồng hấp, cười nói:
- Tứ thiếu gia, đây là món bánh bao thị bò mà thiếu gia thích ăn nhất.
Nói rồi đặt trước mặt mỗi người một cái lồng hấp.
Thẩm Kinh mắt sáng lên, cười lớn:
- Đây là món ngon tuyệt trần, mau ăn cho nóng, để nguội không còn vị gì nữa.
Rồi ra sức giục Thẩm Mặc ăn nhanh. Tên Thẩm Kinh này cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội quá háo thắng. Đầu bếp nhà hắn là người Tĩnh Giang, cho nên biết làm món bánh bao hấp này mà Thiệu Hưng không có, món này có chút thú vị, người đầu tiên ăn nó thế nào cũng bị một vố.
Hắn còn nhớ rất rõ ràng lần đầu tiên ăn, hắn lấy một cái há mồm ra cắn, liền có nước bắn ra, khiến hắn bị nóng bỏng tay, ném bánh ra sau lưng, trên người còn đầy nước canh.
Hiện giờ hắn có ý chơi ác, đợi Thẩm Mặc cũng biểu diễn một màn mất mặt.
Hắn không lo Thẩm Mặc sẽ tức giận, vì nước canh thơm ngon kia sẽ bắt hồn bất kỳ một ai, làm người ta không nghĩ tới việc so đo, là nóng lòng muốn được nếm thử.
~~
Đợi hơi nóng tan đi, một cái bánh bao trắng to xuất hiện trước mặt Thẩm Mặc. Đúng thế, trong lồng hấp chỉ có mỗi một cái, mặc dù cái lồng hơi nhỏ nhưng cũng đủ nói lên cái bánh bao này to thế nào rồi.
Thẩm Mặc thấy cái bánh bao vỏ móng như giấy, gần như trong suốt, bên trên nhúm lại một chút, giống như một nụ hoa mẫu đơn căng tràn tròn trịa đang chực nở, chỉ khẽ chạm một cái, liền có thể thấy nước ở bên trong sóng sánh, mềm mại như làn da mỹ nhân.
Chưa nói tới ăn, chỉ nhìn thôi cũng là một loại hưởng thụ.
Nhìn vị đầu bếp kia với một ánh mắt tá thưởng, Thẩm Mặc xoa tay:
- Long lanh trong suốt, mềm mại mỏng manh, tài nghệ của sư phụ tốt thật đấy.
Vị đầu bếp kia tức thì hớn hở nói:
- Có tốt hay không cần phải thử mới biết, mời công tử đánh giá.
Hay thật, người ta mới khen một cái mà đã mang cả đánh giá ra rồi.
Thẩm Mặc gật đầu, trước tiên dùng khăn trắng lau tay, mới dùng ba ngón tay khẽ nhấc lên, chậm rãi đặt vào chén dấm, sau đó cúi đầu xuống ghé tới gần, cắn một lỗ nhỏ trên bánh bao, rồi chầm chậm hút nước từ bên trong ra, đó là cả một kỹ thuật, bởi vì vỏ bánh bao mỏng, nước lại nóng, không cẩn thân một chút thôi làm vỡ vỏ, không thành bành bao nữa.
Đợi tới khi hút hết nước bên trong, chiếc banh bao vẫn còn nguyên hình dạng ban đầu, chỉ mất đi ánh sáng như ngọc. Thẩm Mặc thì mặt hồng hào, thỏa mãn vô hạn:
- Mùi vị này chỉ trên trời mới cớ..
Đầu bếp tán thưởng từ tận đáy lòng:
- Tiểu nhân làm bánh bao cả đời, công tử là người biết ăn nhất.
Thẩm Kinh ở bên cạnh hoàn toàn phục rồi, giơ ngón tay cái lên nói:
- Huynh đệ, ngươi là quý nhân bẩm sinh.
Nói rồi cũng học theo cách ăn của Thẩm Mặc, nhưng lại bị bỏng miệng, cười nói:
- Cái cách ăn này không thích hợp với ta.
Liền bóc bánh bao từ đỉnh ra, ăn từng thìa một, làm ruột ra hết ngoài, nước canh bắn tứ tung. Hắn cười ngượng:
- Ăn thế này nó mới sướng, ngươi ăn như thế đúng là văn nhã, nhưng hút sạch tinh hoa, còn lại thì nhạt nhẽo vô vị.
Thẩm Mặc tức hắn vừa rồi giở trò, cũng có ý trấn áp hắn, cười thản nhiên nói:
- Chẳng sao cả, dùng gừng và dấm để chấm, cũng vẫn ngon.
- Công tử đúng là nhà nghề.
Đầu bếp kia khen luôn miệng.
Last edited by Master Thief; 25-11-2011 at 06:40 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief