Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 22
Chương 11: Có Người Ăn Cướp
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Vào thành là mọi tiếp đãi đều tốt nhất, Lý Thương Lan nhiệt tình vô cùng.
Tiệc nghênh tiếp tới tận đêm, Giang Vĩnh Hán đưa Tống Ngọc Dung về, Tôn Lập thấy y không định đi thì quay sang bảo Ô Ngư.
Ô Ngư nhìn Tôn Lập với ánh mắt cổ quái rồi đến phòng tiểu thư, Giang Vĩnh Hán ngượng ngùng bỏ đi.
Ô Ngư rời phòng tiểu thư, đi qua Tôn Lập thì lẩm nhẩm: Tiểu tử này giấu kỹ quá, trước đó ra vẻ không để ý tiểu thư nhưng đến lúc lại không nén được.
Y cười cổ quái, lắc đầu lui đi.
...
Hôm sau đi tiếp, Tống Ngọc Dung không rời Giang Vĩnh Hán. Tôn Lập ngầm để ý, không hề bị Giang Vĩnh Hán phát hiện.
Nhưng gã không ngờ sau lưng Tống Ngọc Dung còn một Ô Loan, y cười thầm, chung ý nghĩ với Ô Ngư.
Từ góc độ Ô Loan thì hi vọng Tống Ngọc Dung kết hợp với Tôn Lập. Gã tuy lai lịch bất minh, nhưng tựa hồ thật lòng với tiểu thư lại tiền đồ vô lượng.
Tôn Lập có một mình, tương lai sẽ ở rể Chính Ung thành, lão gia khẳng định rất vừa ý.
Cứ hiểu lầm như thế, sau rốt cũng tới Đồ Tô ma nhãn.
...
Trong mắt người Đồ Tô nhân, Vạn cổ hồng hoang nguy hiểm nhất nhưng thật ra Đồ Tô ma nhãn không kém, đến giờ vẫn chưa có hai đặt chân vào vị trí trung tâm nhất trong đó.
Từ vị trí trung tâm đó hướng ra ngoài trong bán kính vạn dặm là Đồ Tô ma nhãn. Khu vực này ẩn tàng vô số hung hiểm.
"Ngọc Dung muội muội, đến rồi." Giang Vĩnh Hán mỉm cười. Tống Ngọc Dung hạnh phúc đi cùng, coi như không thấy dãy núi mênh mong trước mặt cùng khu rừng từ thời kỳ thượng cổ đó.
Thinh không có đàn linh cầm bay múa.
Hai đàn linh cầm đều hơn nghìn con, giao chiến một lúc là lưỡng bại câu thương, máu rải tầng không.
Đủ thấy Đồ Tô ma nhãn đáng sợ thế nào.
Khu vực nay với tu sĩ lai còn an toàn. Vào thêm mấy chục dặm thì khó nói.
Giang Vĩnh Hán chỉ vào sơn cốc trước mặt: "Bạt kỳ tái sát lần này, doanh trại của nhân tộc ở đó. Ngọc Dung muội muội, các vị không đông, chúng ta qua đó luôn."
"Hả." Tống Ngọc Dung đồng ý ngay. Giang Vĩnh Hán cũng cười.
Nhân tộc, yêu tộc, La sát, chủ doanh ở ba hướng trong Đồ Tô ma nhãn để tránh xung đột.
Giang Vĩnh Hán dẫn họ vào sơn cốc, nhân tộc tu sĩ dọc đường đều nhận ra y, lòng hư vinh của Tống Ngọc Dung lên cao vô cùng.
Sơn cốc đúng là một cái chợ lớn, Tôn Lập không lạ gì, La Vân Ngũ đã cho gã biết, gã đi dạo xem có mua hời được gì không.
Bất quá nhìn một vòng cũng không phát hiện gì, ý định đó nhạt dần.
"Nào, mau lên, không nên lạc đội."
Một thiếu niên đằng trước thấy Tôn Lập luôn đi sau thì bất mãn giục.
Thiếu niên nằm trong Bách binh nghi trượng. Bách binh nghi trượng quá đông, ai cũng thân cận với Giang Vĩnh Hán, nhưng thật sự hữu dụng chỉ vài người, thiếu niên này là một. Tôn Lập nhớ tên y là Bạch Hiểu Huy.
Bạch Hiểu Huy giục Tôn Lập rồi đi tiếp, lẩm bẩm: "Quả nhiên là nhà quê, chưa được thấy gì hay bao giờ."
Tôn Lập bật cười, tâm trí gã đã thành thục, tuy không hơn Bạch Hiểu Huy mấy tuổi nhưng trong mắt gã, hành vi của Bạch Hiểu Huy đúng là "trẻ nít".
Dù Bạch Hiểu Huy nói thế nào, gã cũng mặc, muốn mua hời thì phải đi xem, đội ngũ phía trước đi xa, La Vân Ngũ cũng khuất bóng.
Tôn Lập ngồi xổm xuống một gian hàng xem xét, ở đây bán toàn nguyên liệu. Chủ hàng là một hán tử dẻo miệng, nói nguyên liệu có được do y săn linh thú nhưng trên mình y không một vết thương nên Tôn Lập chỉ ừ hữ cho qua.
Đồ Tô thiếu kim thuộc nguyên liệu nên cả chợ không có mấy nguyên liệu kiểu này. Nhưng lại nhiều linh thú nên các loại xương, da, trảo, thậm chí nội đơn đều mua được với giá rẻ hơn nhiều ở Đại Tùy.
Tôn Lập chọn hàng này vì hán tử này bán khác giá.
Gã không định mua hời nhưng thu gom nguyên liệu thì được.
Tôn Lập chọn một ít nguyên liệu trả tiền rồi định đi, hán tử dẻo miệng chợt tỏ ra thần bí: "Sư huynh, tại hạ có ít hàng không tiện bày ở đây, sư huynh có muốn đi xem không?"
"Còn nữa? Có gì không tiện bày ở đây?"
Hán tử dẻo miệng nhìn quanh: "Giá thấp quá, bày ở đây bán, những người khác sẽ giết tại hạ."
Tôn Lập nhìn y rồi nhìn hàng: "Các hạ đi rồi thì hàng hóa ai trông."
Hán tử dẻo miệng gom hết lại, cho vào trữ vật không gian: "Không sao, quay lại sẽ bày sau."
Tôn Lập cười: "Đi thôi."
Hán tử dẻo miệng hớn hở: "Được, Lưu Tam dẫn đường cho huynh đài."
Y đi trước, liên tục trò chuyện, dần Tôn Lập đi qua sơn cốc, đến một khu rừng.
Lưu Tam chợt nhảy sang bên: "Các huynh đệ động thủ!"
Phục binh trên ba ngọn cây cạnh đó lao xuống!
Ba kẻ đánh lén nằm bất động. Lưu Tam kêu xong là tránh ra, thò đầu lên chỉ thấy còn mỗi Tôn Lập.
"A!"
Lưu Tam ré lên, bị Tôn Lập chộp cổ.
Tôn Lập ra vẻ đau lòng: "Ta tin ngươi mà ngươi lừa ta, nói đi, nên thế nào đây!"
Lưu Tam cũng Hiền nhân cảnh đệ tam trọng, ba kẻ dưới đất toàn đệ tứ trọng, một kẻ sắp đạt đệ ngũ trọng, không thì đâu dám làm nghề không vốn này?
Nhưng cả ba người khoảnh khắc bị đánh gục, Lưu Tam lập tức bị bắt, biết là đụng phải thứ dữ.
"Đừng!" Cảm nhận được tay Tôn Lập tăng lực, Lưu Tam vội hô to, cởi trữ vật giới chỉ ra: "Đây..."
Tôn Lập hơi mãn ý: "Tạm được."
Gã đón lấy, đồng thời phá giải trận pháp gia mật. Lưu Tam thấy gã dễ dàng mở được trữ vật giới chỉ thì suýt rớt tròng, dù chân nhân lão tổ cũng không làm được thế, lần này đúng là mắt mù, chạm vào thứ dữ!
Lưu Tam cho hết hàng vào đó, còn thêm cả những nguyên liệu khác không tệ. Tôn Lập vui vẻ nhận lấy.
Ném Lưu Tam đi, gã cởi trữ vật giới chỉ của ba kẻ dưới đất, linh thạch không ít, xem ra cướp bóc là nghề rất khấm khá.
Nhưng nguyên liệu không thừa, gã không khách khí, cho sang trữ vật không gian của mình.
Đoạn ngó lơ Lưu Tam còn ngơ ngẩn, quay người rời khu rừng.
Vừa đi vừa nói: "Có người ăn cướp? Hay!"
Một chốc sau Lưu Tam nhảy lên vả mình: "Ta đúng là ngốc, y từ đầu đã biết, chả trách hỏi xem đi rồi thì hàng thế nào, rõ ràng y nhìn trúng nguyên liệu khác...” Tôn Lập vừa đi vừa khẽn La Hoàn: "La tổ quả nhiên mục quang như thần, tiểu nhân gian nịnh không thoát được, ha ha!"
La Hoàn hầm hừ: "Còn phải nói?"
...
Không mua hời được nhưng dùng võ lực cướp thì thu hoạch không tệ, có điều Tôn Lập không vui lắm, về sơn cốc là hỏi được chỗ bọn Giang Vĩnh Hán ngay.
Gã về doanh trại, chợt có người hô: "Tránh ra!"
Tôn Lập ngẩn người thần, mấy chục linh thú hung mãnh xông tới chiễm bãi đất.
Râu quai nón chặn gã tỏ vẻ ngạo mạn, cười nhạt: "Ở đây của bọn ta, ngươi đi chỗ khác."
Tôn Lập chỉ đi qua, râu quai nón tưởng gã chiếm chỗ, y thấy gã chỉ Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng nên coi thường, ngươi đến trước thì sao?
Tiếng gọi từ chỗ Giang Vĩnh Hán vọng ra: "Triệu Mạnh Hoa, là khách của thiếu gia bọn ta!"
Râu quai nón cả kinh: "Bạch tiểu ca..."
Bạch Hiểu Huy xua tay: "Mau đến đây."
Tôn Lập đi qua đàn cự thú, Bạch Hiểu Huy cấm cảu: "Đã nói ngươi đi theo, ta không nhìn thấy thì ngươi đã bị Triệu Mạnh Hoa bắt nạt."
Tôn Lập định nói, Bạch Hiểu Huy lại xua tay: "Được rồi, không cần đa tạ, biết ngay những kẻ nhà quê các ngươi thấy gì cũng lạ, sau này nên chú ý! Nể tình tiểu thư của các ngươi nên mới giúp ngươi."
Đoạn y quay về. Tôn Lập dở khóc dở cười đứng im, một chốc sau lắc đầu vào tìm bọn La Vân Ngũ.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 22
Chương 12: Hai Kẻ Vô Vị
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Diện tích doanh trại rất lớn, trong góc có mấy tiểu trướng bồng, là chỗ ở cho thập đại hộ vệ của Tống Ngọc Dung.
Không chỉ Giang Vĩnh Hán, cả thủ hạ của y cũng không coi "Thập đại hộ vệ" vào đâu.
La Vân Ngũ thấy Tôn Lập về thì thở phào: "Các hạ về rồi..."
Tôn Lập không có mặt, trong sơn cốc nhiều cường giả nên y thấy không yên - - sau tối ở khách sạn, Tôn Lập vô hình trung thành "tọa trấn cường giả".
Chợt có một thiếu niên dẫn một người vào: "Ô lão tiên sinh, ở đây."
Lão nhân khẽ mỉm cười: "Đa tạ tiểu ca."
Thiếu niên cũng trong Bách binh nghi trượng nhưng rất cung kính với lão nhân, hành lễ rồi đi. Lão nhân là một vị chân nhân lão tổ!
Chúng nhân đều không biết, Ô Ngư cả kinh, vội ra đón: "Loan lão, sao lại đến đây, mau ngồi đi."
Y bưng ghế, Ô Loan cười: "Ngươi tưởng lão gia thật sự yên tâm để tiểu thư đi?"
Bọn Ô Ngư hổ thẹn, người nói không để tâm, Ô Loan khác nào khinh thường tất cả "hộ vệ".
Ô Loan đến sơn cốc, cao thủ như mây, không tiện ẩn thân nên đến tìm Tống Ngọc Dung. Tống Ngọc Dung đang thân mật với Giang Vĩnh Hán nân sai người đưa y tới.
Ô Loan và Ô Ngư quan hệ thân cận, những người khác đi khỏi, cả hai nói nhỏ, nhắc đến việc của Tống Ngọc Dung và Giang Vĩnh Hán thì đều đau đầu, cách duy nhất là ngầm đẩy Tôn Lập ra "cạnh tranh".
Ô Loan liếc Ô Ngư: "Ngươi không phục y?"
Ô Ngư ngây ra rồi cười khổ: "Loan lão nói đùa rồi, qua tối ở khách sạn thì ai dám không phục? Tiểu nhân tự biết."
Ô Loan gật đầu: "Vậy thì tốt."
...
Bạt kỳ tái sát ba ngày nữa mới bắt đầu, nhưng thật sự tham gia đều là đệ tử của đỉnh cấp thế lực.
Gần doanh trại của Giang Vĩnh Hán là của Hán Vương thành khá nổi danh trong số nhân tộc thành bang. Hán Vương thành thành chủ Cổ Hán Vương là Chí nhân cảnh cường giả duy nhất trừ tứ đại thành bang chi chủ!
Chỉ là Cổ Hán Vương chỉ chú trọng cá nhân tu luyện, bản thân thực lực siêu cường tuyệt luân nhưng không chú tâm xây dựng thế lực, Hán Vương thành trừ y là Chí nhân cảnh siêu cấp cường giả thì chỉ có tam vị chân nhân lão tổ, kém Vân Long thành và Thương Lan thành chứ không thì nhân tộc tứ đại thành bang đã biến thành ngũ đại.
Râu quai nón Triệu Trung Dũng ỷ thế hiếp người trước đó thuộc Hán Vương thành, là thiếp thân thị vệ của thiếu thành chủ Cổ Tông Minh.
La Vân Ngũ kéo Tôn Lập ra ngoài uống rượu, qua doanh trại của Hán Vương thành thì bị Triệu hồ tử nhìn thấy, y đã biết thân phận của Tôn Lập nên cười nhạo.
Bọn Tôn Lập không nhìn thấy, La Vân Ngũ đã tìm được tửu quán, cả hai vào là có một thiếu nữ xinh đẹp đội khăn đỏ chào: "Hai vị uống gì? Có Nữ nhi hồng hai mươi năm, Bách linh hương một trăm hai mươi năm và Cổ diếu trần nhưỡng ba trăm năm cùng Hầu nhi tửu."
Tửu quán là lều cỏ xây tạm, tứ bề thoáng đáng, nhưng phong cảnh không tệ.
Sau quầy là một thanh niên khá giống thiếu nữ đang rót rượu, có lẽ là huynh đệ.
La Vân Ngũ lấy mười mấy khối linh thạch: "Cổ diếu trần nhưỡng loại ngon nhất."
Hồng cân cô nương thoáng sau đã bày Cổ diếu trần nhưỡng ra, cả hai mới uống thì ngoài cửa có một lam sam thanh niên đi vào.
Sau lưng y là một người hầu. Người hầu mặc trường bào, che kín cả hai tay.
Mỹ tửu và hồng cân thiếu nữ đều làm say người, cả quán kín chỗ, chỉ còn vài bàn bốn người nhưng có hai người ngồi.
Hồng cân thiếu nữ bước lên: "Sư huynh, xin lỗi vì đá kín khách, liệu có ngồi chung được không?"
Lam sam thanh niên rất thoải mái: "Không sao, để tại hạ xem."
Y chỉ vào bàn Tôn Lập và La Vân Ngũ: "Chúng ta ngồi đây, những bàn khác đều không phải hiền lành gì." Ánh mắt sát nhân đổ tới.
Phương thúc nhướng mày, lam sam thanh niên xua tay: "Thôi."
"Vâng."
Lam sam thanh niên đến cạnh bàn, nhìn Tôn Lập là hơi sững lại: "Sao lại hơi quen mắt nhỉ?"
Tôn Lập cười: "Ngồi chung bàn có cần làm quen kiểu đó không?"
Lam sam thanh niên cười ha hả: "Các hạ hay thật."
Tôn Lập sờ cằm: "Để các hạ cười, mời ngồi."
La Vân Ngũ là người hào sảng, lấy linh thạch cho hồng cân thiếu nữ: "Cô nương, thêm một vò Cổ diếu trần nhưỡng, hai cái bát, tại hạ mời hai vị này uống rượu."
Lam sam thanh niên nhạt giọng: "Bất tất."
La Vân Ngũ ơ hờ: "Tương phùng là có duyên, huynh đài bất tất khách khí."
Lam sam thanh niên chợt cười: "Cũng được."
Nhưng không hề cảm tạ.
La Vân Ngũ không để ý, Tôn Lập nhìn rõ thần thái thanh niên liền máy động: lẽ nào gặp cao nhân?
Hồng cân thiếu nữ mang rượu lên, La Vân Ngũ đích thân rót đầy: "Nào cạn chén!"
Phương thúc đứng sau lưng lam sam thanh niên, không dám ngồi, lại càng không dám uống cùng.
"Vị này..." La Vân Ngũ nghi hoặc.
Lam sam thanh niên nói: "Phương thúc, đây là bên ngoài, không cần giữ kẽ như thế."
Phương thúc cúi người: "Công tử, tôn ti khác nhau, lễ không thể bỏ."
La Vân Ngũ hi hi ha ha: "Lão ca, công tử còn không để ý, sao phải thế, đừng cắt hứng của tất cả."
Phương thúc bất động.
Tôn Lập nói: "Đừng miễn cưỡng, dù y ngồi xuống cũng sẽ không thoải mái."
Lam sam thanh niên trừng mắt: "Các hạ đúng là chán, không thoải mái như vị đồng bạn này."
Tôn Lập cười đáp trả: "Các hạ chuyên nói móc người khác, không quy củ như vị người hầu này."
Lam sam thanh niên trợn mắt hơn mấy phần, giọng cũng to hơn, tựa hồ bực mình: "Các hạ còn trẻ mà quá lắm tâm tư, không phải bạn tốt!"
Tôn Lập lại cười, mặc cho y cuồng phong bạo vũ: "Các hạ còn trẻ mà giả bộ lão thành, tệ!"
Cả hai nhìn nhau như gà chọi, Phương thúc mặc kệ, La Vân Ngũ cuống lên: "Nhị vị..."
"Ha ha ha!" Cả hai cùng cười.
Keng!
Hai bát rượu chạm nhau, như chỉ muốn đập vỡ của đối phương rồi cả hai uống ừng ực.
La Vân Ngũ thở phào: "Các vị đúng là, hắc!"
Lam sam thanh niên không ép Phương thúc ngồi uống cùng nữa.
Lam sam thanh niên trông hào sảng vô cùng, uống bằng bát lớn nhưng tửu lượng bình thường, ba bát là lơ mơ, nhìn Tôn Lập mãi: "Sao thấy các hạ hơi quen mắt nhỉ?"
Tôn Lập nhìn y, hơi rượu bốc lên, gật đầu: "À, các hạ nói thế, mỗ cũng thấy các hạ hơi quen mắt."
"Ha ha ha! Nào, uống tiếp!"
Tửu khách cạnh đó khinh miệt: "Không uống được thì đừng cố làm hào khách!"
Phương thúc biến sắc, Tôn Lập nhận ra cả hai không tầm thường, vội kéo lại: "Được rồi, chúng ta lớn tiếng thế này là quấy nhiễu người khác, ra ngoài uống thôi."
La Vân Ngũ không muốn gây sự: "Đúng, muội tử, thêm một võ, chúng ta mang ra ngoài uống."
Hồng cân thiếu nữ lại mang tới một vò, mỉm cười với lam sam thanh niên. Không rõ cóp hải vì say không mà y ngây ra...
Phương thúc môt tay ôm rượu, một tay dìu lam sam thanh niên, theo Tôn Lập và La Vân Ngũ đi vào rừng.
Nửa đường, Phương thúc lỏng tay đánh vỡ vò rượu: "Công tử, lão nô có tội!"
Lam sam thanh niên xua tay: "Được rồi, mỗ không uống nữa là được chứ gì? Phương thúc lại nghĩ ra cách tệ thế này."
Y xua tay với Tôn Lập: "Hôm nay đến đây thôi, hậu hội hữu kỳ."
Y hơi say, lắc đầu chắp tay sau lưng, Phương thúc nhìn Tôn Lập khẽ gật đầu, đi cùng công tử. La Vân Ngũ nhìn theo liếm môi: "Lãng phí, mười tám khối linh thạch."
Tôn Lập cười to, kéo y đi.
Đến chỗ Hán Vương thành, có tiếng hô to: "Ai nha, ai nha, ai nha, sao mà quen mắt thế, nhớ ra rồi! Ha ha ha! Là ngươi, Tôn Lập!"
Bọn Tôn Lập quay lại, lam sam thanh niên chạy tới.
Tôn Lập ngẩn người: "Sao các hạ biết tên mỗ?" Gã khẳng định trước đó chưa nói tên.
Lam sam thanh niên bước lên bá vai y: "Sao không tự nhận mình là Tôn Lập? Không được, hôm nay gặp nhau, phải uống cho ngươi say!"
Rồi y nhìn thấy trong mắt Tôn Lập một thứ: khinh thị!
"Khụ khụ! Đừng coi thường tửu lượng của ta, ta đọ rượu là bất cần!"
Tôn Lập cười ha hả, buông ra một câu: "Được mỗi mẽ bề ngoài."
Lam sam thanh niên bị đả kích không nhẹ, nhe nanh múa vuốt: "Đừng có khoác lác, biết ta là ai rồi xem có còn dám bất kính nữa không!"
Tôn Lập ẩn ước thấy khác thường, hồ nghi nhìn lam sam thanh niên: "Các hạ muốn uống cùng mỗ, hay quay lại xem tiểu cô nương bán rượu?"
Lam sam thanh niên đỏ bừng mặt như cua luộc.
"Ai dám lớn tiếng ở đây? Không biết là địa bàn của Hán Vương thành hả!" Triệu hồ tử nổi giận lao ra, thấy bọn Tôn Lập thì càng giận: "Sao ngươi không tự biết mình thế hả? Không hiểu Thiên Hạc thành vì sao bảo vệ ngươi? Thật định chó cậy hơi chủ hả?"
Tôn Lập biến sắc, nhạt giọng: "Mỗ dám chắc không cần ai che chở."
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 22
Chương 13: Muội Phu
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Lam sam thanh niên nổi giận, chỉ vào mũi Triệu hồ tử mắng: "Mẹ nó chứ, ngươi là cái thá gì? Còn cả Hán Vương thành, rắm chó gì đó mà dám ở đây diệu võ dương uy?"
Triệu hồ tử giận run lên: "Được, được! Lớn mật..."
"Chát!"
Một cái bạt tai khiến Triệu hồ tử quay liền ba vòng mới ngã xuống, mắt tóe hoa cà hoa cải!
Phương thúc sầm mặt, cúi người hỏi: "Công tử? Xử trí thế nào?"
Lam sam công tử nhạt giọng: "Mắng mỗ một câu, cắt lưỡi."
"Vâng!"
La Vân Ngũ ngẩn người: Đấy là người Hán Vương thành, mắng một câu mà cắt lưỡi? Có biết người ta lai lịch thế nào không!
Y định khuyên, Phương thúc quyét linh lực mục quang tới, y như sa xuống hố băng, răng va nhau lập cập, không nói thành lời.
"Ai dám gây sự tại Hán Vương thành!"
Hộ vệ xô tới, tay trái Phương thúc bất động, tay phải giơ loeen, khí tường như núi hất tất cả văng ngược lại mấy chục trượng.
Cổ Tông Minh từ trướng bồng lao ra: "Dừng tay! Các hạ là ai, Hán Vương thành đắc tội gì các hạ? Ngông cuồng như vậy, lẽ nào không sợ Cổ Hán Vương trả thù?"
Phương thúc nghe tên Cổ Hán Vương thì ngẩn người, nhìn Cổ Tông Minh nhưng không lưu tình, ngón tay vạch qua, Triệu hồ tử gào lên, đứt đầu lưỡi.
Cổ Tông Minh nổi giận: "Các hạ đã lõ mất cơ hội hóa giải sau cùng, dù chân trời góc biển, Hán Vương thành cũng sẽ truy sát các hạ đến chết!"
Phương thúc quay lại bảo lam sam thanh niên: "Công tử, coi như con của cố nhân, tiểu tử này không mạo phạm công tử..."
Lam sam thanh niên nhìn y: "Phương thúc khi xưa nợ Cổ Hán Vương?"
Phương thúc lắc đầu: "Y nợ lão nô."
Lam sam thanh niên xua tay: "Y chưa mạo phạm tại hạ, tùy thúc thúc."
"Đa tạ công tử."
Cả hai không quan tâm đến cảm thụ của Cổ Tông Minh khiến y kinh ngạc: Hai người này là ai? Nếu diễn kịch thì quá giỏi?
Phương thúc quay lại nhìn Cổ Tông Minh: "Về bảo cha ngươi là người quen tám trăm năm trước ở Tiểu Thương hà cắt lưỡi con chó môn hạ của y, nếu y thấy vây cánh đủ rồi thì đến tìm ta, mấy hôm nay bọn ta không đi xa."
Lam sam thanh niên lắc đầu: "Phương thúc năm xưa hiệu xưng nhân tộc đệ nhất sát thần, sao lại càng già càng mềm lòng? Thúc cứu họ, lại không nợ họ, hà tất phải thế?"
Phương thúc không dám phủ nhận: "Công tử, giúp thì giúp đến cùng."
Lam sam thanh niên lắc đầu, bá vai Tôn Lập, lại cười: "Đi nào."
Cổ Tông Minh nghi hoặc, đoán xem thế nào. Tới khi hai người đi khỏi thì y mới vỗ trán: Đừng để bị gạt!
"Thiếu gia? Làm sao bây giờ?" Mấy hộ vệ hỏi, Cổ Tông Minh về trướng bồng, quyết định hỏi phụ thân cho chắc chắn.
Y mang theo truyền âm linh phù do Cổ Hán Vương chế tác, đồ của Chí nhân tông sư tất nhiên bất phàm, không chỉ nói được ngay mà còn thấy cả thân ảnh.
Cổ Tông Minh kích hoạt linh phù, đại lễ bái kiến xong thì cẩn thận kể lại, hỏi: "Phụ thân, người đó nói thật chứ?"
Chí nhân tông sư Cổ Hán Vương ngây ra, một chốc sau vẫn không hề động tĩnh.
Cổ Tông Minh lại hỏi, y mới định thần: "Minh nhi, người đó trông thế nào?"
Cổ Tông Minh kể lại, Cổ Hán Vương chấn kinh vô cùng: "Đúng là ông ta!"
Cổ Tông Minh từ bé đến lớn chưa thấy phụ thân thất thái như thế, là Chí nhân tông sư, phụ thân đủ khí độ trấn định trước bất cứ việc gì.
Một chốc sau, y mới nói: "Minh nhi, mấy năm nay con chín chắn hơn nhiều, việc nảy xử lý rất tốt, không vội vàng nhưng thủ hạ của con, nhất là Triệu Trung Dũng thật sự ngu xuẩn!"
Cổ Tông Minh càng kinh hãi: "Phụ thân, người đó là y?"
Cổ Hán Vương nhớ lại: "Tám trăm năm trước, cha lúc đó chỉ là tiểu tu sĩ, đang ở một gút mắc tu luyện quan trọng, tại Tiểu Thương hà khẩu gặp một người, người đó khi ấy là Chí nhân cảnh cường giả, nhân tộc đệ nhất cao thủ! Hôm đó người ấy tựa hồ đang vui nên chỉ dẫn mấy câu, cha qua được ải. Một trăm năm sau, cha đột phá Chân nhân cảnh, lập nên Hán Vương thành, người đó vào Vạn cổ hồng hoang không thấy ra nữa. Ai cũng tưởng người đó không còn xuất hiện, không ngờ vẫn sống!"
Cổ Tông Minh chỉ thấy sấm nổ bên tai, biết người đó là ai, người vào Vạn cổ hồng hoang gần đây nhất là nhân tộc sát thần Phương Đồng Chiến từ bảy trăm năm trước!
"Là ông ta!"
Cổ Hán Vương gật đầu: "Là ông ta. Việc ở Tiểu Thương hà chưa từng được cha nhắc với ai, trừ ông ta không còn ai nữa. Rời được Vạn cổ hồng hoang thì ông ta e không chỉ Chí nhân cảnh!"
Cổ Tông Minh quay cuồng: "Sao ông ta lại thành người hầu? Lam sam thanh niên thật ra là ai?"
Cổ Hán Vương mục quang thâm thúy: "Người đó thì chúng ta không biết. Minh nhi, lần tới gặp họ thì bảo Triệu Trung Dũng xin lỗi, người ta không chịu tha thứ thì để Triệu Trung Dũng vĩnh viễn biến mất, không thì đại họa sẽ giáng xuống đầu chúng ta!"
Cổ Tông Minh run lên: "Con hiểu.”
...
“Ngươi là muội phu của ta!"
Lam sam thanh niên vỗ bàn, Tôn Lập ngẩn người nhìn quanh: "Các hạ bảo ai?"
lam sam thanh niên não hỏa: "Biệt đóa, thuyết đích tựu thị ngươi!"
Tôn Lập nghi hoặc, lam sam thanh niên cười cười vỗ ngực: "Ta là đại ca của Triệu Thục Nhã: Triệu Vĩnh Khang. Mau gọi đại ca!"
Tôn Lập hiểu ra: "Chả trách hơi quen mắt, đại ca trông rất giống Triệu Thục Nhã!"
"Ha ha ha, muội tử vẽ tranh của ngươi nên ta thấy hơi quen mắt - - không phải trí nhớ của ta kém mà kỹ thuật vẽ của muội tử tệ quá, vẽ ngươi đẹp trai hơn nhiều."
Tôn Lập: "..."
Gã ngượng ngùng: Quả nhiên là ca ca của Triệu Thục Nhã.
Triệu Vĩnh Khang nhìn kỹ Tôn Lập, uống một ngụm: "Không thấy gì hay nhỉ..."
"Bất quá không sao, tiểu tử ngươi không được bỏ Thục Nhã, nó số khổ đã đành nhưng từ bé đã là tiểu ma nữ, suốt ngày đày đọa mấy ca ca, hiện tại thân thể mạnh rồi thì càng không ai chống nổi, nó kiếm tiền tốt hơn bọn ta, tốc độ tu hành cũng hơn, ép chúng ta không ngẩng đầu nổi..."
Triệu Vĩnh Khang kể khổ, nhưng Tôn Lập hoài nghi y đang biểu diễn.
Triệu Vĩnh Khang nắm lấy vai Tôn Lập nói bằng ngữ khí trịnh trọng gần như khẩn cầu: "Tôn Lập, nhất định phải cưới nó trước khi cảnh giới của nó hơn bọn ta... không thì bọn ta hết đường sống!"
Tôn Lập ngạc nhiên, chợt có cảm giác: Định đẩy họa hại cho Tôn gia hả
Nhưng gã vẫn ra vẻ đại nghĩa: "Đại cữu ca yên tâm, cứ để Thục Nhã họa hại tiểu đệ!"
"Được. Ta biết mình không nhìn lầm! Cạn nào!"
Hạnh phúc tương lai của một nữ tu sĩ kiêm đại thương cổ rất có tiền đồ bị một trường âm mưu quyết định.
...
Tôn Lập và La Vân Ngũ quay về, từ lúc Phương thúc cắt lưỡi Triệu Trung Dũng đến giờ, La Vân Ngũ cứ ngây ra, biết hai người đó phân bất phàm, nhưng y không hiểu, dù tứ đại thành bang thành chủ đến nơi cũng không thể khiến Hán Vương thành nén nhịn đến mức đó?
Đến cửa, thủ hạ của Cổ Tông Minh thấy là đi bẩm báo. Cổ Tông Minh đi nhanh ra ôm quyền hành lễ.
La Vân Ngũ giật mình, thân thế của y và người ta cách nhau quá xa, không tính lão tử của người ta là Cổ Hán Vương, Cổ Tông Minh vốn đã Hiền nhân cảnh đệ lục trọng, hơn xa y.
Tôn Lập không phải người không biết điều, đáp lễ: "Thiếu thành chủ khách khí quá."
Cổ Tông Minh miễn cưỡng cười: "Tiên sinh, trước đây người hầu không hiểu chuyện nên mạo phạm, Tông Minh xin lỗi tiên sinh!"
Tôn Lập xua tay: "Không phải mạo phạm, y cũng bị trừng phạt rồi."
Cổ Tông Minh hỏi: "Không biết lưỡng vị tiền bối đó..."
Tôn Lập nói: "Mỗ không biết họ đi đâu, nhưng nếu họ quay lại, tại hạ sẽ hco thiếu thành chủ biết."
Cổ Tông Minh vái: "Đa tạ tiên sinh, chút lễ vật này không thành kính ý, mong tiên sinh nhận cho." Đoạn đưa lên một trữ vật giới chỉ.
Tôn Lập định cự tuyệt, La Hoàn đã bảo: "Nhận đi, ngươi không nhận, y còn phấp phỏng."
Tôn Lập cười vang, nhận lấy: "Thiếu thành chủ khách khí, tại hạ mặt dày nhận lấy vậy."
Cổ Tông Minh quả nhiên thở phào: "Nhờ vào tiên sinh, cung tống tiên sinh!"
Tôn Lập đáp lễ, hòa La Vân Ngũ về cùng, vào trong là gã thấy La Vân Ngũ hơi run, ngoài nhìn thấy y còn hưng phấn: "Tôn huynh, Tôn huynh, đấy là Hán Vương thành thiếu thành chủlại khách khí như thế với chúng ta, đúng là..."
Y không tìm được từ ngữ thích hợp, Tôn Lập cười nhạt: "Có gì mà kích động? Người ta coi trọng người cùng uống rượu với chúng ta chứ không phải chính chúng ta? Huynh đệ có tin là họ, kể cả kẻ bị cắt lưỡi, giờ vẫn còn cho rằng chúng ta cáo mượn oai hùm."
La Vân Ngũ ngẩn người, thoáng nghĩ rồi cười: "Đúng, tại hạ cả nghĩ."
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 22
Chương 14: Nửa Đêm Có Khách
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Nửa đêm, Ô Ngư và Ô Loan cùng tới tìm Tôn Lập.
"Tiểu thư còn ở trong trướng bồng của Giang Vĩnh Hán."
"Giang Vĩnh Hán không cho bọn lão phu đến gần."
Hai người nói xong là nhìn Tôn Lập: "Ngươi có nên làm gì không?"
Tôn Lập hoang mang: "Liên can gì đến mỗ?"
Cả hai hồ nghi: "Tiểu thư muộn thế này còn ở cùng Giang Vĩnh Hán, có khi tối nay không về, ngươi chịu được?"
"Liên can gì đến mỗ?"
Ô Ngư cuống lên, Ô Loan cười cười kéo lại: "Không sao, bọn ta chỉ nói thế thôi."
Y kéo Ô Ngư ra, Ô Ngư ấm ức: "Loan lão kéo tiểu nhân ra làm gì, tiểu tử này nhát gan quá!"
Ô Loan cười hắc hắc: "Ngươi không nhận ra hả? Người trẻ hay cả thẹn, gần đây tiểu thư cả ngày ở cạnh Giang Vĩnh Hán, Tôn Lập sao lại không có oán khí? Nghe nói y thường kéo La Vân Ngũ đi uống rượu."
Ô Ngư tỉnh ngộ.
"Đợi đấy, y sẽ không chịu nổi đâu."
Tôn Lập định tu hành, phong ấn trận bàn bị hủy thì gã đành tự tay bố trí trận pháp. Giờ linh thức rất nhạy, còn hơn chân nhân lão tổ Ô Loan.
Một đạo khí tức lướt qua chân, Tôn Lập ngây người: "Thổ độn?"
Nhân tộc tu hành ngũ hành độn thuật khó khăn, yêu tộc và La sát lại có thiên phú. Lúc thi triển ngũ hành độn thuật thì không thể sử dụng pháp thuật pháp khí. Muốn đánh lén cũng không hiệu quả lắm, lúc tu sĩ mật đàm thường dùng trận pháp phong ấn, dùng độn thuật cũng không nghe lén được việc gì hay ho.
Nhân tộc tu luyện ngũ hành độn thuật, không chỉ pháp môn khó kiếm mà cần nguồn lực rất lớn, rất hiếm người tu luyện.
Tôn Lập nhíu mày: Lẽ nào là yêu tộc?
Linh thức của gã đã có thể xuống mất trượng dưới lòng đất mấy trượng, khóa chặt đạo khí tức đó là bám theo.
Ô Loan và Ô Ngư ẩn thân trong chỗ tối.
"Thế nào?"
"Loan lão đúng là thần nhân!"
Tôn Lập chỉ bám the đạo khí tức, không chú ý minh vô tình đến gần trướng bồng của Giang Vĩnh Hán.
"Ai!"
Tôn Lập tưởng bị phát hiện, không ngờ đạo khí tức vút lên, bắn ra năm hoàng sắc quang mang chói lòa.
"Chát!"
Trướng bồng vỡ nát, thanh bích sắc quang mang dấy lên thành quang tráo, ngũ đạo hoàng quang toàn bị chấn tan.
Giang Vĩnh Hán lao ra: "Sao hả?"
Cái bóng lăng không đáp xuống, chui vào dãy trướng bồng gần đó.
"Đuổi!"
Mười mấy hộ vệ đuổi theo, có người quỳ trước mặt Giang Vĩnh Hán thỉnh tội: "Bọn tại hạ bảo vệ không chu toàn, xin công tử giáng tội!"
Tống Ngọc Dung đỏ mặt đi ra, Tôn Lập thấy y phục cả hai còn nguyên nhưng sắc mặt không tự nhiên, chắc bị phá hỏng việc tốt.
Tống Ngọc Dung nói xong là đi ngay, Giang Vĩnh Hán đứng trước trướng bồng, mặt nhăn nhó.
Tôn Lập máy động, lém bám theo.
Quả nhiên các hộ vệ không đuổi kịp, chiếc bóng chui vào dãy trướng bồng là thi triển thổ độn thuật. Các hộ vệ tìm một lúc không thấy thì quay về phục mệnh.
Tôn Lập khóa chặt đạo khí tức, các hộ vệ lui đi là đạo khí tức đó từ từ đi về phía tây, được mấy dặm thì chui khỏi mặt đất.
"Ông - - "
Cái bóng chưa kịp phản ứng thì đã bị khóa chặt.
Tôn Lập giơ tay trái, Bá vương chưởng Cách không thần cấm chế trụ cái bóng, tay phải chắp sau lưng, từ từ đi ra.
"Ô - - "
Từ doanh trại bay ra tử quang đại phủ có cổ văn chảy dọc, chém vào Tôn Lập!
Phủ quang dài trăm trượng, khí thế như núi. Tôn Lập tránh đi, đại phủ tấn công liên tục, hai người khác xông ra cứu bóng người quay về.
Tôn Lập lui ba mươi trượng, tử quang đại phủ cũng rút về.
Tôn Lập cười thầm quay đi.
Gã để người đó cứu con tin vì thoáng nhận ra Phượng Phi Phi - - chỉ khi nàng ta ghen thì mới xông vào chỗ Giang Vĩnh Hán quấy nhiễu?
Gã không muốn dính vào việc này, trước đấy gã còn lấy làm lạ sao đến Đồ Tô ma nhãn mà không thấy Phượng Phi Phi.
Gã lượn một vòng quay về, đến cửa thấy một người đi ra. Tôn Lập nhíu mày: Lưu Tam!
Tôn Lập đi theo, đến chỗ bí mật thì tóm cổ y.
Lưu Tam giật mình: "Tiền bối tha mạng!" Dễ dàng bắt được y như thế, muốn lấy mạng y quá dễ.
"Ai cần mạng chó của ngươi!" Tôn Lập mắng rồi vòng đến trước mặt Lưu Tam.
Lưu Tam thấy gã thì nhăn nhó: "Tổ tông, ngài lấy chưa đủ sao..."
"Ngậm miệng!" Tôn Lập không lắm lời: "Ban nãy ngươi vào đó làm gì?"
Lưu Tam ấp úng, Tôn Lập vừa dọa là y quỳ xuống khai hết: "Có người mua dược phấn hiếm, tiểu nhân nghĩ là khách sộp nên tự đưa tới."
Tôn Lập có dự cảm không lành, nheo mắt hỏi: "Thuốc gì?"
"Xuân...”
Tôn Lập hừ lạnh: "Ai cần?"
"Một vị tiểu ca họ Bạch, rất có máu mặt."
Tôn Lập hồ nghi: "Bạch Hiểu Huy? Y mười mấy tuổi thì mua làm gì?"
"Được rồi, cút mau!"
Tôn Lập đá y đi rồi quay về.
Bản ngã luyện thi triển, thần bất tri quỷ bất giác vòng về.
Trong một trướng bồng thì phát hiện Bạch Hiểu Huy.
"Thiếu gia, đây là thứ thiếu gia cần."
...
Tôn Lập sầm mặt, lao như cuồng phong!
Nối các thứ lại thì gã đoán ra sự tình, nhưng cần chứng thực.
Đến doanh trại ban nãy, gã đứng ở cửa gọi to: "Cừu Tiến huynh, Lưu Trì Nhiên huynh, Tôn Lập đến!"
Thoáng sau, Lưu Trì Nhiên cười khổ đi ra kéo gã đi.
Tôn Lập hỏi: "Các vị sao hả, lén lén lút lút?"
Lưu Trì Nhiên nói: "Vào đã, tiểu thư đang đợi."
Cảh ai vào trong một trướng bồng, Cừu Tiến và Phượng Phi Phi đang đợi, còn mấy người toàn Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng, thậm chí một người đệ thất trọng!
Tôn Lập vòng tay: "Phượng cô nương, mỗ có việc muốn hỏi."
Sắc mặt Phượng Phi Phi hơi ngẩn ra: "Các hạ không tới, tại hạ sẽ tới tìm." Đoạn phất tay với bọn Cừu Tiến: "Các vị ra ngoài đi."
Những người đó lui ngay.
Tôn Lập nghi hoặc: "Phượng cô nương trốn ở đây để tránh ai chăng?"
Phượng Phi Phi khó nói, do dự một chốc sau, một lúc sau mới thở dài: "Đến nước này ta cũng không sợ mất mặt nữa. Ta bị Giang Vĩnh Hán hại, y là kẻ mặt người dạ thú, ta không muốn những cô nương khác giống mình, nhưng... Tống Ngọc Dung không chịu nghe."
Phượng Phi Phi nghiến răng: "Giang Vĩnh Hán hủy thanh bạch của ta, còn tu luyện một môn tà công, khiến ta cả đời bị y khống chế. Các hạ không động thủ, Tống Ngọc Dung sẽ là nạn nhân tiếp theo!"
Tôn Lập hiểu ngay: "Cô nương muốn giúp Tống Ngọc Dung, nhưng biết những lời đồn về mình và Giang Vĩnh Hán thì nói gì Tống Ngọc Dung cũng không nghe nên mới mấy lần định ép nàng ta quay về..."
Phượng Phi Phi bực mình nhìn gã: "Còn không vì các hạ!"
Tôn Lập ngượng ngùng: "Trước đó tại hạ không biết nội tình."
Phượng Phi Phi thở dài: "Giang Vĩnh Hán che giấu hay quá, trước đây ta cũng không nhận ra, bị phong thần tuấn lãng của y cuốn hút. Cho đến… khi đó, ta không ngờ trên đời có tà thuật như vậy, mượn việc đó xâm nhiễm linh nguyên!"
Tôn Lập vẫn nghi hoặc: "Giang Vĩnh Hán khống chế cô nương vì Vân Long thành nhưng khống chế Tống Ngọc Dung để làm gì? Chính Ung thành không đủ phân lượng khiến y như thế?"
Phượng Phi Phi lắc đầu: "Tại hạ không biết, chắc là y có mục đích. Trong số nữ nhân cạnh Giang Vĩnh Hán có mấy người thế lực sau lưng không kém Vân Long thành, y chọn Tống Ngọc Dung thật khó hiểu."
Tôn Lập nói: "Tại hạ có hiểu biết về đơn đạo, cô nương không hiềm thì để tại hạ bắt mạch, xem có cách giải quyết không."
Phượng Phi Phi lắc đầu: "Tiên sinh quá khiêm hư, bất quá tại hạ đã để sư tôn xem qua, tà thuật này không chỉ đơn đạo là giải quyết được."
Tôn Lập kiên trì: "Còn nước còn tát."
Phượng Phi Phi thò tay ra.
Linh nguyên của Tôn Lập chảy vào kinh mạch, thoáng sau đã phát hiện trong linh nguyên của Phượng Phi Phi ẩn tàng thuộc tính âm ám, đã triệt để dung hợp vào nhau, không thể dùng ngoại lực tách ra.
"Thế nào?" Phượng Phi Phi hỏi, thực tế nàng ta đã tuyệt vọng, sư tôn chân nhân lão tổ cũng bó tay, hà huống Tôn Lập?
Tôn Lập không đáp mà nhíu mày, thuộc tính âm ám đó phần nào giống huyết nguyệt ác lực!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 22
Chương 15: Cả Vở Kịch
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Huyết nguyệt ác lực trong thể nội Tôn Lập vẫn yên lặng, sau lần cùng Ma nhãn cự nhận bạo phát chi hậu thì không xuất hiện lại, như “trợ thủ đắc lực”: Lúc cần là giúp giải quyết vấn đề, bình thường không nhúng tay vào việc khác.
Tôn Lập không dễ dàng tin tưởng huyết nguyệt ác lực.
Gã kiểm tra thuộc tính âm ám trong linh nguyên của Phượng Phi Phi, nhận ra đích từ tự huyết nguyệt ác lực! Nhưng so với của gã thì không đáng một xu.
Tôn Lập thoáng nghĩ, quyết định không động dụng huyết nguyệt ác lực.
Gã dám chắc dùng huyết nguyệt ác lực sẽ dễ dàng xử lý nhưng nhưng thế càng khó khống chế nó, với gã chính là ẩn hoạn.
Gã vẫn còn cách khác giải cứu Phượng Phi Phi.
"Giang Vĩnh Hán chết rồi, cô nương sẽ không sao?"
Phượng Phi Phi cười khổ: "Theo lý là thế nhưng Giang Vĩnh Hán đâu dễ bị giết? Y đã Hiền nhân cảnh đệ thất trọng, trong bóng tối lại có mấy vị chân nhân lão tổ bảo vệ..."
"Nhưng nếu y vào Đồ Tô ma nhãn, mấy vị chân nhân lão tổ sẽ không thể đi theo?"
Phượng Phi Phi ngẩn người: "Bạt kỳ tái sát? Nhưng lớp trẻ có ai chỉ với thực lực mà giết được y?"
Tôn Lập khẽ mỉm cười: "Cô nương đừng lo."
Gã đứng lên cáo từ, Phượng Phi Phi vẫn mù mờ. Trừ đỉnh cấp thế lực thì không còn ai tham gia Bạt kỳ tái sát, Tôn Lập chỉ Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, không phải đối thủ của đệ thất trọng, nàng ta không ngờ Tôn định tham gia Bạt kỳ tái sát, rồi trừ diệt Giang Vĩnh Hán.
...
Hai hôm nay La Vân Ngũ không thấy Tôn Lập. Ô Loan và Ô Ngư tựa hồ biết gì đó nhưng không nói khiến y rất ấm ức.
Tôn Lập thi triển "Bản ngã luyện" ẩn cạnh Tống Ngọc Dung. Khi xưa gã thi triển Bản ngã luyện qua mắt được cả chân nhân lão tổ Lý Lam Sơn, nói gì bây giờ. Cạnh Giang Vĩnh Hán có lưỡng vị chân nhân lão tổ mà không hề phát hiện.
Gã cũng không thích việc này vì quá vô liêu.
Cô nam quả nữ trừ thân mật ra còn làm gì nữa? Mỗi lần Giang Vĩnh Hán ra vẻ tình thâm nói với Tống Ngọc Dung là Tôn Lập muốn thổ ra.
Gã tuy phải thánh nhân nhưng không vì không thích mà để một thiếu nữ vô tội sa vào tay Giang Vĩnh Hán vạn kiếp bất phục.
Nhưng gã không vui, tính xem khi mọi sự kết thúc, kiểu gì cũng phải kiếm lợi từ Tống Ngọc Dung hoặc cha nàng ta, ít nhất cũng cỡ Nguyên yêu thiên thư tàn quyển.
Tôn Lập hiểu vì sao Giang Vĩnh Hán cần dâm dược: Tuy Tống Ngọc Dung yêu thương Giang Vĩnh Hán nhưng kiên quyết giữ gìn, đến lúc quan trọng lại đẩy ra khiến y rất bực mình.
Ngày mai là Bạt kỳ tái sát, tối nay Giang Vĩnh Hán tất phải xử lý xong Tống Ngọc Dung, Tôn Lập thấy y cho dược phấn vào chén rượu của Tống Ngọc Dung.
Thường thì tu sĩ bách độc bất xâm nhưng đây không phải phàm gian độc vật.
Tu chân giới có linh thú linh thảo có độc, dễ dàng hạ được một vị chân nhân lão tổ. Dâm dược này rõ ràng lấy nguyên liệu từ linh thú nào đó chế thành.
Tống Ngọc Dung định uống thì một bàn tay thò ra nắm cổ tay.
"Tôn Lập!" Tống Ngọc Dung kinh hô: "Sao ngươi lại ở đâu?"
Giang Vĩnh Hán nổi giận: "Người đâu, có thích khách! Giết!"
Tôn Lập bật cười: "Định sát nhân diệt khẩu?"
Tống Ngọc Dung hổ thẹn: "Ngươi ẩn thân cạnh đây?"
Nàng ta thân mật với tình lang bị người ta nhìn thấy thì hổ thẹn.
Tôn Lập mắng thầm nữ nhân sa vào tình cảm là mù quáng, vừa an ủi: nàng ta là chủ thuê, nể tình bảo vật thì không tính toán.
Hộ vệ xô vào, Tôn Lập giơ tay đặt chén rượu vào tay Tống Ngọc Dung: "Tự xem có gì đi."
Giang Vĩnh Hán méo xệch mặt mày: "Định đi? Không dễ thế đâu! Lộ rồi thì ta không cần e dè!"
Tôn Lập thầm lắc đầu, không biết nghĩ thế nào nữa.
Gã khẽ mỉm cười, nhìn Giang Vĩnh Hán: "Ta định đi thật quá dễ!"
Giang Vĩnh Hán nổi giận: "Giết y! Tống Ngọc Dung ở lại!"
Hộ vệ xông lên, trên đầu Tôn Lập, Nhân vương ngọc tỷ rải sóng khí, gã lật tay, vỗ vào lưỡng vị chân nhân lão tổ ẩn trong bóng tối!
Kình khí như sóng biển trùng điệp đổ tới.
Lưỡng vị chân nhân lão tổ không ngờ một Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng có thể nhận ra, kinh ngạc gầm lên, hai dải linh quang va vào chưởng lực của gã, Nhân vương ngọc tỷ bắn ra lưỡng đạo hư ảnh, lăng không bổ vào họ.
Tầng tầng dao động kỳ dị, lưỡng vị chân nhân lão tổ giảm một tầng cảnh giới.
"Chu lão, phong bế tất cả, không cho ai tẩu thoát!" Giang Vĩnh Hán nghiến răng quát, gương mặt phong thần tuấn lãng méo mó như lệ quỷ.
Chu lão tổ cười ha hả, vỗ lên sau gáy, kim quang từ Thiên linh huyệt bay lên, quay tít rồi rải khắp doanh trại.
Trong kim quang, Cửu long kim oản càng lúc càng lớn, bao lấy doanh trại.
"Công tử yên tâm, với Cửu long kim oản thì dù lão hồ ly Ô Loan cũng đừng mong thoát được!"
"Được! Giết tiểu tử này cho ta rồi quét sạch toán Chính Ung thành!" Giang Vĩnh Hán chỉ Tôn Lập, hạ lệnh.
"Vâng!"
Các hộ vệ vung pháp bảo, quang mang chói sáng vô cùng, dù chân nhân lão tổ cũng khó chống, hà huống Tôn Lập chỉ Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng?
Lưỡng đạo khí hồn y cầm chân lưỡng vị chân nhân lão tổ, Tôn Lập vỗ song chưởng, tay trái giơ lên, Thiên Vương chưởng rải chưởng ảnh ngập trời. Mỗi vị hộ vệ đều trúng ngực, cùng thổ huyết văng đi.
Gã vung tay, Bá vương chưởng vỗ ra mấy chục pháp khí trên không đều có dấu tay.
"Binh binh binh..."
Mấy chục pháp khí rơi xuống.
Một tay đẩy lùi địch nhân, một tay hủy pháp khí!
Tôn Lập vẫy tay với Tống Ngọc Dung: "Mỗ đi đây, tiểu thư có đi không? Cần nói trước, hôm nay mỗ cứu tiểu thư là để kiếm tiền, tiểu thư không có thì mỗ tìm thành chủ đòi..."
Tống Ngọc Dung còn ngây ra, không nghe thấy Tôn Lập nói gì, chỉ nghe nói đến đi thì dù ngốc cũng biết là đúng, vội gật đầu: "A? Đi, ta đi cùng ngươi."
Giang Vĩnh Hán gầm lên định đích thân động thủ, lưỡng vị chân nhân lão tổ bức lùi khí hồn, xông lên: "Công tử để cho bọn lão phu!"
Tôn Lập cười lạnh đẩy Tống Ngọc Dung sau lưng, lấy bình an bài ra.
Bình an bài không vỡ nhưng đại đỉnh xuất hiện trước mặt.
Không cần gã chỉ huy, miệng đỉnh nhắm vào lưỡng vị chân nhân lão tổ, ngân lóe lên, vô số quang mang lao ra!
Quang mang như cơn bão, trong đó có thanh đồng trường qua, thiên tử đoạn kiếm, huyền thiết cổ kiếm mà Tôn Lập quen mắt - - toàn là thứ đại đỉnh nuốt của gã!
Tuy đẳng cấp không cao, nhưng mấy trăm món cùng phun ra thì thanh thế chấn thiên, lưỡng vị chân nhân lão tổ thủ đnhư cây trụ trong dòng nước, cố chống cự.
Dòng pháp khí hình thành một tuần hoàn, phun ra rồi thu lại tấn công tiếp.
Quy mô này thì tất cả mới thấy lần đầu, đều há hốc miệng. Mấy trăm pháp khí, Giang Vĩnh Hán dốc hết khả năng mới có Bách binh nghi trượng, Tôn Lập tùy tiện xuất thủ là mấy trăm pháp khí...
"Công tử, bọn thuộc hạ đến đây!"
Là Bách binh nghi trượng.
Đại đỉnh quay miệng lại, Tôn Lập hớn hở!
"Vù - - "
Pháp khí trong tay các thiếu niên bị hút vào đỉnh.
Mấy chục món bị Tôn Lập đánh rớt cũng bị hút theo, số lượng pháp khí trong đỉnh đạt tới năm trăm!
"A!" Giang Vĩnh Hán suýt cắn phải lưỡi, cả trăm thiếu niên ngây ra: Sao lại thế?!
Đại đỉnh nuốt cả trăm pháp khí đoạn gột linh hồn ấn ký với tốc độ không tưởng, rồi phun ra, hòa vào pháp khí phong bạo tấn công lưỡng vị chân nhân lão tổ.
Chân nhân lão tổ tuy mạnh nhưng cũng vất vả lắm mới chống nổi, sơ hở là vạn kiếp bất phục.
Đại đỉnh tựa hồ có tiềm lực vô cùng vô tận.
Mọi trướng bồng bị hất tung, mặt đất chằng chịt vết đủ kích cỡ, như mới trải qua hồng hoang đại chiến!
"Oành!"
Cửu long kim oản rung lên, chín kim long phẫn nộ gầm gào.
Một giọng nói vang lên: "Bạt kỳ tái sát chưa bắt đầu, ai dám sinh sự!"
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba