Âu Dương Doanh Doanh do dự nói: "Muội …… không có gì, chỉ là lo lắng cho chàng thôi!"
Dương Cảnh Thiên lúc này ra mở cửa, mỉm cười nói: "Ta không có chuyện gì, vào phòng đi, bên ngoài lạnh lắm, hơn nữa em vừa mới khỏi không lâu."
Trong khi Dương Cảnh Thiên mở cửa, hắn thấy Âu Dương Doanh Doanh đang đứng quay lưng về cửa, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn ánh trăng. Nhìn bóng lưng Âu Dương Doanh Doanh, Dương Cảnh Thiên không khỏi trong lòng vừa động. Không ngờ được bóng lưng của Âu Dương Doanh Doanh lại tràn ngập phong tình thành thục mê người như vậy. Nàng mặc một thân quần áo trắng, bờ vai thon mượt mà, vòng eo tinh tế mềm mại, mông tròn căng mịn, đùi ngọc thẳng tăp thon dài, cả thân quần áo lại càng làm nổi bật thêm những đường cong cơ thể tuyệt mỹ mê người vô cùng.
Trong giây lát Dương Cảnh Thiên liền cảm thấy miệng lưỡi hơi khô. Hắn không khỏi ho nhẹ một tiếng. Âu Dương Doanh Doanh lúc này mới quay người lại, trên mặt có chút buồn bả. Nàng chần chờ một chút, trên mặt có chút khác thường, sau đó thì yên lặng đi vào trong phòng.
Thời gian Dương Cảnh Thiên và Âu Dương Doanh Doanh tiếp xúc cũng không nhiều lắm, thậm chí còn chưa bao giờ ở riêng với nhau, ngoại trừ lúc trị thươg cho nàng, nhưng mà đối với một mảnh chân tình của Âu Dương Doanh Doanh, trong lòng hắn cũng rất rõ. Đặc biệt là đêm uống rượu sau khi hắn chiến thắng lôi thiên, dáng vẻ u sấu uống rượu động lòng người của nàng, đến nay vẫn khiến Dương Cảnh Thiên khó có thể quên.
Nàng thân phận nữ lưu, dám tìm đến với tình yêu, thậm chí có thể hy sinh tánh mạng cùng không sợ, cuối cùng đã thuyết phục được Dương Cảnh Thiên, tính cách nàng dám yêu dám hận, vừa có chút giống như cũng có nhiều điểm khác so với sự yêu thương cuồng nhiệt của mộ dung tuyết.
Mỗi lần Dương Cảnh Thiên nhớ tới, hắn luôn thán phục không thôi.
“Dương đại ca, chàng cứ nhốt mình trong phòng, đang suy nghĩ gì vậy?” Âu Dương Doanh Doanh hỏi.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười, nói: "Không có gì, chỉ đang suy nghĩ mien man một chút thôi." Lúc này, mùi thơm như lan trên người Âu Dương Doanh Doanh đang không ngừng truyền vào trong múi hắn, lại càng khiến hắn thấy không được tự nhiên.
“Dương đại ca, chàng có tâm sự sao?” Âu Dương Doanh Doanh không nhịn được hỏi.
Âu Dương Doanh Doanh cầu khẩn, nói: "Có thể nói với Doanh Doanh không?"
Dương Cảnh Thiên thong thả, nói: "Nhìn thấy Doanh Doanh, tâm sự của ta biến mất rồi."
Hai người cứ đứng như vậy, bởi vì Dương Cảnh Thiên cao hơn so với Âu Dương Doanh Doanh, thế nên tầm mặt của hắn có thể nhìn thấy suối tóc dài mượt mà trên vai Âu Dương Doanh Doanh, nhũ câu thật sâu hiện ra dưới lớp áo mỏng, song nhũ cao vút không ngừng phập phồng theo nhị hít thở của nàng, điều này lại càng khiến Dương Cảnh Thiên cảm thấy khô nóng hơn nữa. Một cỗ cảm giác khác thường đột nhiên xuất hiện trong lòng hắn.
Âu Dương Doanh Doanh cũng cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Dương Cảnh Thiên, trên khuôn mặt tuyết trắng lập tức xuất hiện hai đám mây hồng, khiến khuôn mặt vốn trắng như tuyết của nàng có thêm một cảm giác vũ mị vô cùng. Cái loại cảm giác ngượng ngùng đặc biệt chỉ có ở thiếu nữ này, động lòng đến mê người, Dương Cảnh Thiên thậm chí còn có thể thấy đến cả ngực của Âu Dương Doanh Doanh cũng đã đỏ bừng. Có thể nghe được tiếng tim đập rất nhanh của nàng, làm Dương Cảnh Thiên cảm thấy rất tiêu hồn.
Dương Cảnh Thiên nhẹ ho một tiếng, phá đi không khí trầm mặc, nói: "Doanh Doanh, vết thương của nàng có còn đau không?"
Âu Dương Doanh Doanh nghe xong lời này, nàng mỉm cười, nói: "Có thần y như Dương đại ca, em làm sao có chuyện gì chứ."
Dương Cảnh Thiên cũng mỉm cười nói: "Đáp ứng ta, sau này không được làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa."
Âu Dương Doanh Doanh lao vào trong lồng ngực hắn, yêu kiều nói: "Có chàng bên cạnh, ta vĩnh viễn đều không bao giờ làm chuyện ngu ngốc nữa, ta sẽ cùng chàng đi đến tận chân trời góc biển, đi đến thế giới của riêng chúng ta."Sóng mắt nàng lưu chuyển, đôi má ngọc đỏ bừng như là hoa đào đang xuân, Dương Cảnh Thiên thấy vậy thì ngây cả người.
Âu Dương Doanh Doanh bị hắn nhìn chăm chăm như vậy, nàng ngượng ngùng thấp giọng nói: "Dương đại ca, chàng ……" Dương Cảnh Thiên hồi tỉnh lại, hắn lập tức ôm lấy vòng eo tinh tế của nàng, thân thể mềm mại của nàng ở trong lòng hắn. Khuôn mặt Âu Dương Doanh Doanh lại càng thêm ngượng ngùng không chịu nổi, còn Dương Cảnh Thiên thì lại càng thêm tự đắc.
Không khí trong phòng lại trở lên trầm mặc, Âu Dương Doanh Doanh thỉnh thoảng lại nhìn Dương Cảnh Thiên rồi cười trộm.
Dương Cảnh Thiên nhìn thấy ánh mắt của nàng, trong lòng càng hỗn loạn hơn. hắn trầm ngâm một chút, rồi ho nhẹ một tiếng, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, nói: "Doanh Doanh, đêm nay muốn ở lại sao?"
“Ân!” Âu Dương Doanh Doanh thẹn thùng vô cùng, chỉ biết cúi đầu, "Ân" một tiếng, nàng vội vàng dấu khuôn mặt vô cùng xấu hổ của mình trong long Dương Cảnh Thiên. Một cảm giác khó nói nổi đang dần xuất hiện trong lòng nàng.
Ánh trăng ngoài cửa sổ đang dần tiền vào trong phòng, khiến dáng vẻ mềm yếu khiến người khác yêu thương của nàng càng thêm xinh đẹp, đôi môi nàng chậm rãi ngẩng lên, trên người không ngừng tản ra một cỗ hương vị thành thục của đàn bà, cảm giác vũ mị làm Dương Cảnh Thiên không ngừng mê say.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, trong đầu Dương Cảnh Thiên cảm thấy như trống rỗng, một lúc sau mới hồi tỉnh lại được. Thấy Âu Dương Doanh Doanh còn đang si ngốc nhìn minh, hai má đỏ bừng, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa mừng rỡ, mỹ nhân như ngọc, xinh đẹp vô cùng. Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp vũ mị đó của Âu Dương Doanh Doanh, Dương Cảnh Thiên không nhịn được có chút mắt hoa thần mê.
Dương Cảnh Thiên ôm lấy Âu Dương Doanh Doanh, nói: "Doanh Doanh, nàng có thể nói cho ta biết, vì cái gì ta đã có nhiều thê thiếp như vậy, vậy mà nàng vẫn muốn theo ta không?"
Âu Dương Doanh Doanh nằm trong ngực hắn, nàng ngẩng đầu lên nhìn Dương Cảnh Thiên, sâu kín nói: "Ta cũng không biết, thích một người phải có lý do sao?"
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói: "Không cần lý do sao?"
Vẻ mặt Âu Dương Doanh Doanh nghiêm túc, nói: "Thích là không cần lý do, bởi vì thích là một loại cảm giác, tựa hoa phi hoa, thụ phi thụ vậy. Giống như mây bay trên bầu trời cao, dù yêu thích nhưng không thể giải thích được."
Dương Cảnh Thiên mỉm cười, nói: "Vậy nàng có cảm giác như không gặp một ngày như cách ba thu không?"
Âu Dương Doanh Doanh thẹn thùng, nói: "Cái gì mà ba thu, phải nói là như đến cả mười năm vậy."
Trong lòng Dương Cảnh Thiên lộ vẻ cảm động, hắn gắt gao ôm chặt lấy Âu Dương Doanh Doanh. Giờ phút này, hắn cảm giác toàn thân đều có một cổ nhiệt huyết đang chảy, hắn ôm nàng, cảm nhận mùi hương cơ thể nàng còn hơn là xuân dược chí mạng với hắn, hắn cũng đã bắt đầu cảm thấy tâm thần nhộn nhạo. Mà Âu Dương Doanh Doanh đang ỉ ôi trong lòng hắn lúc này dục hỏa cũng đã không thể kiềm chế được nữa.
Trong lúc tâm thần nhộn nhạo, Dương Cảnh Thiên không tự chủ được dùng môi hôn nhẹ lên trán Âu Dương Doanh Doanh. Âu Dương Doanh Doanh dù sao cũng là người mới, đối với việc nam hoan nữ ái cũng chỉ lờ mờ hiểu chút, nàng thân thể hơi cừng lại, nằm im trong lòng hắn.
Cũng không trêu chọc hay kích tình, Dương Cảnh Thiên chỉ muốn hôn lên khuôn mặt mềm mại trằng nõn của Âu Dương Doanh Doanh, sau đó dần dần hôn lên mũi, tai, rồi gáy ngọc của nàng. Lúc này, hai người đều đang đắm chìm trong mộng đẹp, cả hai đều không tự chủ được mà ôm nhau chặt hơn, lửa tình trong lòng càng thêm đượm, nhất thời bùng nổ như núi lửa bọ trào, cảm nhận như mọi lực lượng trong thiên địa đều không thể tách họ ra được.
Theo những nụ hôn nóng bỏng, cả hai bắt đầu hôn môi, thuần túy trong đó là sự kích thích của nam hoan nữ ái. Đầu lưỡi hai người quấn quýt, thân thể âu dương doanh doảnh trở lên vô cùng mẫn cảm, mặc dù còn cách quần áo, nhưng mà cả hai người đều có thể cảm nhận được thân thể của nhau, sự ấm áp, nóng bỏng nhiệt tình.
Nhịp hít thở dần trở nên dồn dập, đôi môi dán sát và nhau, đôi tay ôm thật chặt đối phương, như muốn mang người kia dung nhập hẳn vào cơ thể mình vậy. Dương Cảnh Thiên không thể tưởng được Âu Dương Doanh Doanh lúc bộc phát lại trở nên cuồng dã như vậy.
Âu Dương Doanh Doanh chỉ cảm thấy toàn thân vô lực như hư thoát bình thường, cuối cùng nàng đem cả người dựa vào lòng Dương Cảnh Thiên, bộ ngực cao vút bị đè ép, gắt gao dính chặt vào người hắn. Loại cảm giác thân mật sát như vậy khiến nàng cảm thấy thoải mái kỳ lạ, hơn nữa còn có cảm giác tê tê, ngứa ngứa, nàng không tự chủ được mà mềm nhũn cả người.
Một thân âm rên rỉ mê người truyền từ trong miệng Âu Dương Doanh Doanh ra, tiếng rên khiến máu huyết Dương Cảnh Thiên sôi trào. Hắn cảm thấy mỹ nữ trong lòng càng ngày càng nóng, Dương Cảnh Thiên đột nhiên xé vạt áo của Âu Dương Doanh Doanh ra, một đôi thỏ ngọc nhu mĩ mềm mại, kiên đĩnh tuyết trắng, đôi bầu vú đã không còn bị áo bao lại, lập tức phơi bày trong không khí, làm Âu Dương Doanh Doanh xấu hổ rên rỉ một tiếng.
Nhưng Âu Dương Doanh Doanh cũng không có ngăn cản Dương Cảnh Thiên cởi đi đai lưng của nàng, thậm chí nàng còn phối hợp mà rên rỉ "Ân ……", theo đại lưng tuột xuống, da thịt trong suốt liền hiện ra, vòng eo bóng loáng tinh tế, không khỏi làm mắt Dương Cảnh Thiên sáng bừng, hắn không nhìn được khen ngợi: "Doanh Doanh, đẹp quá!!"
“Ư……đáng ghét, chàng giễu cợt nhân gia, xấu hổ chết mất!” Âu Dương Doanh Doanh yêu kiều đưa tay che ngực, ngượng ngùng không dám nói tiếp, nhưng trong lòng nàng đối với lời khen ngợi của Dương Cảnh Thiên lại thấy ngọt ngào vô cùng.
Dương Cảnh Thiên nhẹ nhàng cởi đi yếm ngực của Âu Dương Doanh Doanh, hắn vui vẻ thưởng thức đôi vú đẹp mề người, trên đỉnh núi là một hạt anh đào hồng hồng xinh xinh, theo mỗi nhịp hít thở mà điên cuồng rung động.
Dương Cảnh Thiên tham lam ngậm lấy, khẽ cắn, rồi liếm nhẹ, khiêu khích Âu Dương Doanh Doanh đang xấu hổ vô cùng. Dương Cảnh Thiên ôm lấy Âu Dương Doanh Doanh, thuận thế xoay người một cái, khiến nàng ngã hẳn lên giường, đôi môi hắn vẫn không rời khỏi bầu vú của nàng, hai tay bận rộng cởi đi những thứ thừa ở trên người.
Thấy dáng vẻ Âu Dương Doanh Doanh như là xuân triều nhộn nhạo, Dương Cảnh Thiên vô cùng hưng phấn; hắn rốt cuộc cũng không nhìn được nữa, chỉ hận không thể lập tức rút bảo bối ra tiền quân vào trong cơ thể của Âu Dương Doanh Doanh.
Âu Dương Doanh Doanh cũng đang khao khát, thân thể đã hoàn toàn không còn là của nàng nữa.
Dương Cảnh Thiên nhích người nằm lên người Âu Dương Doanh Doanh, đôi chân cũng đè lên đôi chân ngọc của nàng, sao đó eo hơi động nhẹ, báo bối hơi tiến vào trong cơ thể nàng một chút.
“A a ……” Âu Dương Doanh Doanh chỉ cảm thấy một trận đau đớn nhói lên, cơ hồ khiến nửa người của nàng chết lặng, vì vậy cũng thanh tỉnh lại một chút, nàng vội vàng muốn rút lui, đinh lên tiếng ngăn cản. Nhưng rồi nàng đột nhiên nhớ ra, trinh thao quý báu của thiếu nữ cũng đã mất đi theo cơn đau vừa rồi, sự đau đớn của nhục thể lại hòa trộn với hạnh phúc trong lòng, nhất thời hóa thành một cổ nhiệt lệ tuôn rơi.
Dương Cảnh Thiên nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Âu Dương Doanh Doanh, hắn không nhịn được thương tiếc tự trách, mặc dù vừa rồi chỉ tiến vào trong chốc lát, nhưng loại cảm khác khít khao, chật cứng khiến hắn vô cùng sung sướng, nhưng cũng không dám tiến vào quá sâu, hắn cũng không phải là một tiểu tử chưa hiểu gì mà, Dương Cảnh Thiên ôn nhu, nói: "Có thể không?"
“À…vâng!” Âu Dương Doanh Doanh cắn răng, nhịn đau nói với Dương Cảnh Thiên, biểu hiện đau lòng của hắn vừa rồi nàng không bỏ sót chút nào. Mà Dương Cảnh Thiên cũng không hề tiếp tục tiến vào, Âu Dương Doanh Doanh ngoại trừ cảm thấy cảm giá căng tràn trong nội thể, đau đớn cũng giảm bớt không ít, hơn nữa không khí khẩn trương của nàng cũng đã vơi đi, Âu Dương Doanh Doanh không nhịn được, thở dài một hơi nói: "Đến đây đi, Dương đại ca! Ta thuộc về chàng, vĩnh viễn như vậy!"
“Doanh Doanh, hảo Doanh Doanh của ta!!” Dương Cảnh Thiên nhìn vẻ mặt kiên nghị của Âu Dương Doanh Doanh, hơn nữa trong vẻ yêu kiều còn tràn đầy anh khí, điều này khiến hắn càng hưng phấn, lại cho bảo bối tiến nhập cơ thể nàng, hoàn toàn đoạt đi tâm thân xử nữ của nàng.
“A a ……” Âu Dương Doanh Doanh hét thảm một tiếng, nàng quả thực phải hít sâu một hơi, lần tiến nhập này như chạm đến tận phương tâm của nàng, khiến nàng như muốn bay lên trời vậy.
Dương Cảnh Thiên mạnh mẽ xông tới, khoái cảm của sự khít khao cảm nhận được từ bảo vối, quả thực làm hắn không muốn dừng lại.
Âu Dương Doanh Doanh ngửa đầu lên trên, nàng cắn răng, không ngừng rên rỉ, mồ hôi đầm đìa, mái tóc dài xõa tung trên giường, mồ hôi chảy ra trên mặt càng thêm hấp dẫn, thân thể trắng mịn màng không ngừng rung động, những đường cong mê người không ngừng nhấp nhô, toàn thân do kích tình mà đỏ ửng, mị nhãn như tơ, vẻ mặt đầy thỏa mãn và mê say.
Kịch chiến.
Kịch chiến hồi lâu.
Cứ như vậy không phấn biết ta hay ngươi, hai người quấn chặt như nước với sữa.
Thật lâu sau ……
“Ư ……” Âu Dương Doanh Doanh thỏa mãn rên lên một tiếng, tứ chi giống như bạch tuộcc ôm lấy Dương Cảnh Thiên, ngọc đồn cao cao chổng lên, thân thể mềm mại như co rút, một cổ chất lỏng ấm áp phun ra ……
Tất cả, rốt cục, đều đã kết thúc.
Dương Cảnh Thiên dưới sự kích tình cực hạn cũng đồng thời cũng mạnh mẻ phun ra, khoái cảm mạnh mẽ của việc ‘xuất’ khiến hắn như đang bay, tất cả động tác đều đình chỉ trong phút chốc, hai cơ thể vẫn ôm chặt nhau, chỉ có bảo bối.
Từng trận khoái cảm còn sót lại không ngừng lưu động, cảm giác nóng bỏng của dương tinh lập tức lan tràn khắp cơ thể Âu Dương Doanh Doanh, khiến thần trí nàng cũng cảm thấy mê ảo, thân thể tê dại, mềm nhũn.
Mồ hôi rơi như mưa, khóai cả tràn ngập, không khí trong phòng tràn đầy vẻ dâm mĩ, kích thích vô cùng.
Nhưng đợi hít thở dồn đập, thân thể hai người ôm chặt lấy nhau, thật lâu ……
Thật lâu ……
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê