17-11-2008, 09:24 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
ChÆ°Æ¡ng 6
Chiá»u thứ sáu, ngà y cuối của má»™t tuần há»c và bắt đầu mấy ngà y nghỉ cuối tuần. Tất cả Ä‘á»u cÆ°á»i nói, chạy vá» nhà cho mau, hà hởn nhÆ° chim sổ ***g. Chỉ trừ má»™t bá»™ tứ vẫn chÆ°a chịu rá»i khá»i sân trÆ°á»ng, mặt mà y ủ rÅ© nhÆ° đã đến ngà y táºn thế. Tên của bốn tay nà y hả? – Steve Leonard, Tommy Jones, Alan Morris và mình, Darren Shan.
Alan rên rẩm:
- ChÆ¡i không đẹp. ChÆ°a ai từng nghe má»™t gánh xiếc chỉ bán cho má»—i ngÆ°á»i hai vé.
Tất cả Ä‘á»u đồng ý vá»›i nó, nhÆ°ng chẳng đứa nà o biết là m gì, ngoà i chuyện loanh quanh trong sân, sục chân xuống cát. Sau cùng Alan cất tiếng Ä‘Æ°a ra câu há»i mà đứa nà o cÅ©ng Ä‘ang nghÄ© tá»›i:
- Váºy, bây giá», đứa nà o được Ä‘i?
Chúng tôi bối rối nhìn nhau. Tôi nói:
- Thằng Steve phải được má»™t vé. Vì nó bá» tiá»n ra nhiá»u hÆ¡n tất cả chúng ta và nó có công Ä‘i mua nữa.
- Äồng ý.
Tommy nói và Alan cũng đồng ý theo ngay. Tôi cứ tưởng Alan sẽ phản đối.
Steve cÆ°á»i cÆ°á»i lấy má»™t vé, há»i:
- Cáºu nà o Ä‘i vá»›i tá»›?
Alan vội nói:
- Mình lấy được tỠbướm.
Tôi bảo:
- Quên Ä‘i. Äể thằng Steve chá»n.
Tommy cÆ°á»i lá»›n:
- Láu cá vừa thôi. Steve là bồ tèo của mà y. Mà y để cho nó chá»n, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là mà y ăn chắc rồi. à tá»› là đấu võ. Nhà mình có găng quyá»n anh.
- Không được.
Alan là nhà nói. Nó nhỠtuổi nhất và chẳng bao giỠđánh nhau. Tôi bảo:
- Tớ cũng không khoái đám đấm nhau.
Tôi không nhát, nhưng biết trước là sẽ không thắng nổi Tommy. Nhà nó có bao cát và ông già nó dạy nó đấm rất bà i bản. Chưa hết một hiệp là nó sẽ nó sẽ cho tôi đo ván đứ đừ ngay. Tôi đỠnghị:
- Tụi mình rút que đi.
Tommy giãy nảy lên, không đồng ý. Chưa bao giỠnó thắng trong bất cứ trò may rủi nà o.
Chúng tôi bà n tán ì xèo (cãi lá»™n thì đúng hÆ¡n) cho đến khi Steve Ä‘Æ°a ra má»™t ý kiến. Nó bảo: “Xong rồi, tá»› biết phải là m sao.â€
Lấy hai trang giữa của vở bà i táºp, nó dùng kéo tháºn trá»ng cắt nhá» thà nh nhiá»u miếng, khuôn khổ vừa bằng má»™t cái vé xem xiếc. Nó bá» tất cả và o cái há»™p Ä‘á»±ng đồ ăn trÆ°a. Cầm lên cái vé còn lại, Steve nói:
- Äây là luáºt chÆ¡i. Tá»› sẽ bá» cái vé nà y và o há»™p luôn, rồi Ä‘áºy nắp lại, lắc mạnh. Các cáºu đứng sát nhau, mình sẽ tung tất cả giấy trong há»™p lên đầu các cáºu. Ai bắt đúng cái vé, sẽ là ngÆ°á»i thắng cuá»™c. Mình và ngÆ°á»i thắng sẽ trả lại tiá»n ngÆ°á»i thua đã đóng góp. NhÆ° váºy đủ công bằng chÆ°a? Cáºu nà o có ý kiến hay hÆ¡n thì cứ nói.
Tôi đồng ý, nhưng Allan lèm bèm:
- Mình yếu nhất, là m sao nhảy cao bằng các cáºu Ä‘Æ°Æ¡c.
Tommy nóng nảy:
- Thôi đi đừng cà m rà m nữa. Tớ mới là thằng nhỠcon nhất, nhưng tớ cóc cần. Hơn nữa, biết đâu cái vé rớt xuống đất thì sao nà o.
Alan bảo:
- Äược rồi. NhÆ°ng cấm xô đẩy đấy.
- Äồng ý.
- Äồng ý.
Steve Ä‘áºy nắp há»™p, lắc mạnh má»™t lúc, rồi há»i:
- Sẵn sà ng chưa?
Chúng tôi lùi xa khá»i nó má»™t chút. Steve bảo:
- Tớ đếm tới ba là tung những miếng giấy nà y lên không. Nà o. Một…
Tôi thấy Alan lau vội mồ hôi quanh mắt.
- Hai.
Những ngón tay thằng Tommy bắt đầu vặn vẹo.
- Ba!
Những miếng giấy nhỠtung bay.
Má»™t cÆ¡n gió thổi những miếng giấy dạt vá» phÃa chúng tôi. Tommy và Allan vừa la hét vừa chá»™p bắt.
Tôi vừa định Ä‘Æ°a tay lên, thình lình má»™t sức mạnh thôi thúc tôi là m má»™t chuyện tháºt lạ lùng. Có vẻ Ä‘iên rồ, nhÆ°ng tôi vẫn thÆ°á»ng là m theo sá»± thôi thúc ngấm ngầm lạ lùng nhÆ° thế.
Vì váºy tôi nhắm mắt, xòe hai bà n tay nhÆ° má»™t ngÆ°á»i mù, và chỠđợi má»™t Ä‘iá»u, nhÆ° phép lạ, xuất hiện.
Các bạn chắc đã quá biết: khi chúng ta bắt chÆ°á»›c má»™t chuyện gì đó đã thấy trên mà n ảnh, nhÆ° Ä‘i xe đạp ngược, cho ván trượt nÆ°á»›c lên không chẳng hạn, chúng ta thÆ°á»ng thất bại. NhÆ°ng đôi khi những chuyện kỳ lạ, mình không ngá» nhất, thì lại xảy ra.
Trong má»™t giây, tôi cảm thấy những mảnh giấy chạm và o tay. Tôi định bắt lấy, nhÆ°ng có má»™t cái gì đó trong tôi bảo, chÆ°a đúng lúc. Rồi, má»™t giây sau, má»™t tiếng nói trong tôi kêu lên: “Äó!â€
Tôi vội nắm chặt bà n tay lại.
Gió dịu hẳn và những mảnh giấy là đà rơi trên mặt đất. Tôi thấy Alan và Tommy đang quỳ gối, tìm cái vé. Tommy kêu lên:
- Không có.
Alan cũng oang oác mồm:
- Tớ chẳng thấy đâu cả.
Rồi cả hai ngẩng nhìn tôi. Tôi không nhúc nhÃch, đứng im, tay nắm chặt.
Steve há»i nhá»:
- Cáºu nắm cái gì trong tay thế, Darren?
Tôi nhìn nó lom lom. Tôi nhÆ° ngÆ°á»i trong mÆ¡, không nói, không cá» Ä‘á»™ng được.
Tommy bảo:
- Nó không có cái vé đâu. Mắt nó nhắm tịt suốt, là m ăn gì được.
- Có thể. Nhưng trong nắm tay nó có cái gì kìa.
Steve nói. Alan xô tôi, bảo:
- Mở bà n tay ra. Cáºu giấu cái gì váºy?
Tôi nhìn Alan, Tommy và Steve. Rồi từ từ, tôi xòe bà n tay phải.
Không có gì.
Tim và bụng tôi cùng nhá»™n nhạo lên. Alan cÆ°á»i toe toét và Tommy lại lom khom tìm kiếm dÆ°á»›i đất. Steve bảo:
- Còn tay kia.
Tôi nhìn xuống, gần nhÆ° tôi quên tịt bà n tay trái. Chầm cháºm, rất cháºm, tôi xòe bà n tay.
Ngay giữa bà n tay tôi là má»™t mảnh giấy mà u xanh, có răng cÆ°a. NhÆ°ng mảnh giấy nằm úp, và mặt sau không có gì, vì váºy tôi phải láºt lên xem cho chắc ăn.
Trên ná»n xanh là hà ng chữ Ä‘á» chót: Gánh Xiếc Quái Dị.
Tôi có vé rồi! Tôi sẽ đi xem với thằng Steve. Tôi la lớn: YEEEEEEEEESSS!
Tôi đấm mạnh tay và o không khÃ. Tôi thắng rồi!
Tà i sản của meomuop
Chữ ký của meomuop [COLOR=DarkOrchid][/COLOR][COLOR=Olive]
[/COLOR]
17-11-2008, 09:24 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
ChÆ°Æ¡ng 6
Chiá»u thứ sáu, ngà y cuối của má»™t tuần há»c và bắt đầu mấy ngà y nghỉ cuối tuần. Tất cả Ä‘á»u cÆ°á»i nói, chạy vá» nhà cho mau, hà hởn nhÆ° chim sổ ***g. Chỉ trừ má»™t bá»™ tứ vẫn chÆ°a chịu rá»i khá»i sân trÆ°á»ng, mặt mà y ủ rÅ© nhÆ° đã đến ngà y táºn thế. Tên của bốn tay nà y hả? – Steve Leonard, Tommy Jones, Alan Morris và mình, Darren Shan.
Alan rên rẩm:
- ChÆ¡i không đẹp. ChÆ°a ai từng nghe má»™t gánh xiếc chỉ bán cho má»—i ngÆ°á»i hai vé.
Tất cả Ä‘á»u đồng ý vá»›i nó, nhÆ°ng chẳng đứa nà o biết là m gì, ngoà i chuyện loanh quanh trong sân, sục chân xuống cát. Sau cùng Alan cất tiếng Ä‘Æ°a ra câu há»i mà đứa nà o cÅ©ng Ä‘ang nghÄ© tá»›i:
- Váºy, bây giá», đứa nà o được Ä‘i?
Chúng tôi bối rối nhìn nhau. Tôi nói:
- Thằng Steve phải được má»™t vé. Vì nó bá» tiá»n ra nhiá»u hÆ¡n tất cả chúng ta và nó có công Ä‘i mua nữa.
- Äồng ý.
Tommy nói và Alan cũng đồng ý theo ngay. Tôi cứ tưởng Alan sẽ phản đối.
Steve cÆ°á»i cÆ°á»i lấy má»™t vé, há»i:
- Cáºu nà o Ä‘i vá»›i tá»›?
Alan vội nói:
- Mình lấy được tỠbướm.
Tôi bảo:
- Quên Ä‘i. Äể thằng Steve chá»n.
Tommy cÆ°á»i lá»›n:
- Láu cá vừa thôi. Steve là bồ tèo của mà y. Mà y để cho nó chá»n, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là mà y ăn chắc rồi. à tá»› là đấu võ. Nhà mình có găng quyá»n anh.
- Không được.
Alan là nhà nói. Nó nhỠtuổi nhất và chẳng bao giỠđánh nhau. Tôi bảo:
- Tớ cũng không khoái đám đấm nhau.
Tôi không nhát, nhưng biết trước là sẽ không thắng nổi Tommy. Nhà nó có bao cát và ông già nó dạy nó đấm rất bà i bản. Chưa hết một hiệp là nó sẽ nó sẽ cho tôi đo ván đứ đừ ngay. Tôi đỠnghị:
- Tụi mình rút que đi.
Tommy giãy nảy lên, không đồng ý. Chưa bao giỠnó thắng trong bất cứ trò may rủi nà o.
Chúng tôi bà n tán ì xèo (cãi lá»™n thì đúng hÆ¡n) cho đến khi Steve Ä‘Æ°a ra má»™t ý kiến. Nó bảo: “Xong rồi, tá»› biết phải là m sao.â€
Lấy hai trang giữa của vở bà i táºp, nó dùng kéo tháºn trá»ng cắt nhá» thà nh nhiá»u miếng, khuôn khổ vừa bằng má»™t cái vé xem xiếc. Nó bá» tất cả và o cái há»™p Ä‘á»±ng đồ ăn trÆ°a. Cầm lên cái vé còn lại, Steve nói:
- Äây là luáºt chÆ¡i. Tá»› sẽ bá» cái vé nà y và o há»™p luôn, rồi Ä‘áºy nắp lại, lắc mạnh. Các cáºu đứng sát nhau, mình sẽ tung tất cả giấy trong há»™p lên đầu các cáºu. Ai bắt đúng cái vé, sẽ là ngÆ°á»i thắng cuá»™c. Mình và ngÆ°á»i thắng sẽ trả lại tiá»n ngÆ°á»i thua đã đóng góp. NhÆ° váºy đủ công bằng chÆ°a? Cáºu nà o có ý kiến hay hÆ¡n thì cứ nói.
Tôi đồng ý, nhưng Allan lèm bèm:
- Mình yếu nhất, là m sao nhảy cao bằng các cáºu Ä‘Æ°Æ¡c.
Tommy nóng nảy:
- Thôi đi đừng cà m rà m nữa. Tớ mới là thằng nhỠcon nhất, nhưng tớ cóc cần. Hơn nữa, biết đâu cái vé rớt xuống đất thì sao nà o.
Alan bảo:
- Äược rồi. NhÆ°ng cấm xô đẩy đấy.
- Äồng ý.
- Äồng ý.
Steve Ä‘áºy nắp há»™p, lắc mạnh má»™t lúc, rồi há»i:
- Sẵn sà ng chưa?
Chúng tôi lùi xa khá»i nó má»™t chút. Steve bảo:
- Tớ đếm tới ba là tung những miếng giấy nà y lên không. Nà o. Một…
Tôi thấy Alan lau vội mồ hôi quanh mắt.
- Hai.
Những ngón tay thằng Tommy bắt đầu vặn vẹo.
- Ba!
Những miếng giấy nhỠtung bay.
Má»™t cÆ¡n gió thổi những miếng giấy dạt vá» phÃa chúng tôi. Tommy và Allan vừa la hét vừa chá»™p bắt.
Tôi vừa định Ä‘Æ°a tay lên, thình lình má»™t sức mạnh thôi thúc tôi là m má»™t chuyện tháºt lạ lùng. Có vẻ Ä‘iên rồ, nhÆ°ng tôi vẫn thÆ°á»ng là m theo sá»± thôi thúc ngấm ngầm lạ lùng nhÆ° thế.
Vì váºy tôi nhắm mắt, xòe hai bà n tay nhÆ° má»™t ngÆ°á»i mù, và chỠđợi má»™t Ä‘iá»u, nhÆ° phép lạ, xuất hiện.
Các bạn chắc đã quá biết: khi chúng ta bắt chÆ°á»›c má»™t chuyện gì đó đã thấy trên mà n ảnh, nhÆ° Ä‘i xe đạp ngược, cho ván trượt nÆ°á»›c lên không chẳng hạn, chúng ta thÆ°á»ng thất bại. NhÆ°ng đôi khi những chuyện kỳ lạ, mình không ngá» nhất, thì lại xảy ra.
Trong má»™t giây, tôi cảm thấy những mảnh giấy chạm và o tay. Tôi định bắt lấy, nhÆ°ng có má»™t cái gì đó trong tôi bảo, chÆ°a đúng lúc. Rồi, má»™t giây sau, má»™t tiếng nói trong tôi kêu lên: “Äó!â€
Tôi vội nắm chặt bà n tay lại.
Gió dịu hẳn và những mảnh giấy là đà rơi trên mặt đất. Tôi thấy Alan và Tommy đang quỳ gối, tìm cái vé. Tommy kêu lên:
- Không có.
Alan cũng oang oác mồm:
- Tớ chẳng thấy đâu cả.
Rồi cả hai ngẩng nhìn tôi. Tôi không nhúc nhÃch, đứng im, tay nắm chặt.
Steve há»i nhá»:
- Cáºu nắm cái gì trong tay thế, Darren?
Tôi nhìn nó lom lom. Tôi nhÆ° ngÆ°á»i trong mÆ¡, không nói, không cá» Ä‘á»™ng được.
Tommy bảo:
- Nó không có cái vé đâu. Mắt nó nhắm tịt suốt, là m ăn gì được.
- Có thể. Nhưng trong nắm tay nó có cái gì kìa.
Steve nói. Alan xô tôi, bảo:
- Mở bà n tay ra. Cáºu giấu cái gì váºy?
Tôi nhìn Alan, Tommy và Steve. Rồi từ từ, tôi xòe bà n tay phải.
Không có gì.
Tim và bụng tôi cùng nhá»™n nhạo lên. Alan cÆ°á»i toe toét và Tommy lại lom khom tìm kiếm dÆ°á»›i đất. Steve bảo:
- Còn tay kia.
Tôi nhìn xuống, gần nhÆ° tôi quên tịt bà n tay trái. Chầm cháºm, rất cháºm, tôi xòe bà n tay.
Ngay giữa bà n tay tôi là má»™t mảnh giấy mà u xanh, có răng cÆ°a. NhÆ°ng mảnh giấy nằm úp, và mặt sau không có gì, vì váºy tôi phải láºt lên xem cho chắc ăn.
Trên ná»n xanh là hà ng chữ Ä‘á» chót: Gánh Xiếc Quái Dị.
Tôi có vé rồi! Tôi sẽ đi xem với thằng Steve. Tôi la lớn: YEEEEEEEEESSS!
Tôi đấm mạnh tay và o không khÃ. Tôi thắng rồi!
Tà i sản của meomuop
17-11-2008, 09:25 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
CHÆ¯Æ NG 7
Äây là hai vé xem buổi diá»…n tối thứ bảy. Rất tốt, nhÆ° váºy tôi có đủ thá»i gian để thuyết phục ba má và xin phép cho tôi được ngủ lại nhà Steve đêm thứ bảy.
Tôi sẽ không nói cho ba má biết vá» những mà n trình diá»…n quái dị. Vì nếu ông bà biết, chắc chắn tôi sẽ không được phép Ä‘i. Tôi cảm thấy áy náy vì đã không nói sá»± tháºt, nhÆ°ng sẽ còn tồi tệ hÆ¡n, nếu tôi nói dối. Tốt nhất chỉ còn cách câm miệng.
Thứ bảy sao mà lâu đến thế. Tôi kiếm chuyện là m suốt cho thá»i gian qua mau, nhÆ°ng tôi vẫn không ngừng nghÄ© tá»›i Gánh Xiếc Quái Dị. Tôi bồn chồn, gắt gá»ng cả ngà y thứ bảy, vì thế má tôi đã mừng rỡ khi tá»›i giá» tôi đến nhà Steve.
Annie biết tôi Ä‘i đâu, nó dặn tôi Ä‘em vá» cho nó má»™t tấm hình, nhÆ°ng tôi cho nó biết, hỠđã ghi rõ rà ng trên vé: cấm chụp hình. Tôi lại không đủ tiá»n để mua cho nó má»™t áo thun lÆ°u niệm. Tuy nhiên, tôi hứa, nếu có thể, tôi sẽ Ä‘em vá» cho nó má»™t huy hiệu hay má»™t tấm poster, nhÆ°ng nó phải hứa không cho ba má biết, còn nếu ông bà biết, cÅ©ng không được nói ai cho.
Ba bá» tôi xuống cá»a nhà Steve lúc 6 giá». Ông há»i, tôi muốn ông đón và o mấy giá» sáng mai. Tôi bảo ông đón tôi và o buổi trÆ°a cÅ©ng được.
Trước khi lái xe đi ba còn dặn:
- Äừng thức khuya xem phim kinh dị. Ba không muốn con vá» nhà , đêm ngủ cứ hét toáng lên vì ác má»™ng đâu.
- á»’, ba. Các bạn lá»›p con Ä‘á»u xem phim kinh dị, có sao đâu.
- Nghe nà y, những phim cÅ© của Vicent Price hay những phim Ma-cà -rồng Ãt khiếp đảm hÆ¡n thì ba không cấm. NhÆ°ng không được xem những phim quá rùng rợn bây giá». Con hứa chứ?
- Con hứa.
- Thế mới là chà ng trai đà ng hoà ng chứ. Ba đi đây.
Tôi chạy vá»™i lại cá»a bấm bốn hồi chuông. Äó là tÃn hiệu bà máºt của Steve. Chắc nó đứng ngay bên trong, nên vừa nghe tÃn hiệu, nó mở ngay cá»a, kéo tôi và o. Nó chỉ lên cầu thang, nghiêm trang nói nhÆ° má»™t chiến sÄ© trong phim:
- Tá»›i giá» xuất kÃch. Thấy ngá»n đồi trÆ°á»›c mặt không?
Tôi đứng nghiêm trả lá»i:
- Rõ, thưa thủ trưởng.
- Chúng ta phải chiếm được mục tiêu trÆ°á»›c khi trá»i tối.
- Chúng ta sá» dụng súng trÆ°á»ng hay súng máy, thÆ°a thủ trưởng?
- Äiên à ? Chúng ta không bao giá» vác theo súng máy trong vùng bùn lầy nhÆ° thế nà y.
Nó hất đầu vỠtấm thảm lót sà n. Tôi đồng ý ngay:
- Rõ. Súng trÆ°á»ng là đúng nhất.
- Và , nếu chúng ta thất bại, hãy để dà nh viên đạn cuối cùng cho cáºu.
Chúng tôi tháºn trá»ng lò mò lên thang, “pằng pằng†bằng súng tưởng tượng và tiêu diệt những kẻ thù tưởng tượng. Trò trẻ, nhÆ°ng sÆ°á»›ng tuyệt. Trên Ä‘Æ°á»ng tiến quân, Steve bị mất má»™t chân, tôi phải giúp nó leo tá»›i “đỉnh đồiâ€. Nó cúi xuống cầu thang phÃa dÆ°á»›i, gà o lên: “Các ngÆ°á»i có thể lấy chân ta, rất có thể sẽ lấy được mạng ta, nhÆ°ng không bao giá» chiếm được tổ quốc ta.â€
Má»™t tuyên ngôn tháºt hà o hùng, kÃch Ä‘á»™ng. Ãt nhất cÅ©ng kÃch Ä‘á»™ng được bà Leonard, má của nó. Bà hốt hoảng chạy ra khá»i phòng khách, xem chuyện gì mà khiếp thế. Thấy tôi, bà mỉm cÆ°á»i há»i tôi có muốn uống gì không. Tôi cám Æ¡n, không uống gì. Thằng Steve bảo nó cần trứng cá ca-vi-a và rượu sâm-banh mừng chiến thắng. NhÆ°ng kiểu cách ăn nói của nó không là m tôi cÆ°á»i nổi.
Steve không hợp vá»›i mẹ. Bố nó bá» Ä‘i từ ngà y nó còn nhá» xÃu. Chỉ có hai mẹ con sống cùng nhau, và luôn luôn cãi nhau rầm rầm. Tôi không hiểu lý do và tôi cÅ©ng không bao giá» há»i Steve. Có những chuyện con trai không nên bà n tán, tâm sá»± vá»›i nhau. Bá»n con gái tỉ tê “buôn dÆ°a†mấy vụ nà y tà i lắm. Bạn biết rồi đó. Còn con trai chỉ có thể bà n cãi ì xèo vá» máy tÃnh, bóng đá, đánh nhau thôi.
Khi mẹ của Steve trở lại phòng khách, tôi thì thầm há»i Steve:
- Tối nay chúng mình chuồn ra cách nà o đây?
- Yên tâm. Tối nay bà ấy ra ngoà i. Lúc trở vỠbà ây tưởng chúng mình đi ngủ rồi.
Nó thÆ°á»ng gá»i mẹ là “bà ấy†thay vì “má mìnhâ€. Tôi há»i:
- Lỡ má cáºu kiểm tra thì sao?
Nó cÆ°á»i, má»™t nụ cÆ°á»i rất… Ä‘á»™c ác:
- Tự tiện và o phòng tớ mà không thông báo trước à ? Không dám đâu.
Tôi không Æ°a lối nói nhÆ° thế của nó. NhÆ°ng tôi cÅ©ng không muốn là m nó nổi “cÆ¡n Ä‘iênâ€. Tôi không muốn bất kỳ thứ gì là m há»ng buổi Ä‘i xem tối nay.
Steve lôi ra cả đống truyện tranh, những truyện chỉ dà nh cho ngÆ°á»i lá»›n. Ba má tôi sẽ la đến vỡ nhà nếu ông bà thấy tôi Ä‘á»c loại truyện nà y.
Nó còn có nhiá»u chồng sách, báo cÅ©. Toà n sách báo vá» ma, quái váºt, ma-cà -rồng, ma sói…
Äá»c xong má»™t cuốn vá» ma-cà -rồng, tôi há»i:
- Gáºy dùng để đâm ma-cà -rồng phải là m bằng gá»— hả?
- Không. Có thể bằng sắt, ngà voi, kể cả bằng nhá»±a, Ä‘iá»u quan trá»ng là phải đâm xuyên qua tim nó.
- Như thế là đủ giết được ma-cà -rồng?
- ChÃnh xác.
- NhÆ°ng cáºu bảo ngÆ°á»i ta phải cắt đầu nó, ngâm trong tá»i, rồi ném xuống sông cÆ¡ mà .
- Có sách nói váºy, nhÆ°ng đó là cách để tiêu diệt cả hồn và xác nó, để nó không thể là m ma hiện lên được nữa.
- Có đúng là ma-cà -rồng lại hiện hồn lên được nữa không?
- Chắc là không. NhÆ°ng để biết rõ hÆ¡n, cáºu phải có thá»i gian và có dịp được cắt má»™t cái đầu của chúng. Cáºu không muốn được gặp ma-cà -rồng, phải không?
Tôi rùng mình:
- á»’, không. Thế còn ma sói? NgÆ°á»i ta cần đạn bằng bạc để giết chúng không?
- Mình không nghÄ© thế, cứ nã cả đống đạn thÆ°á»ng cÅ©ng đủ quá rồi.
Steve biết tất cả những gì cần biết vá» chuyện rùng rợn. Nó Ä‘á»c tất cả các loại sách kinh dị. Nó bảo má»—i truyện dù Ä‘a số là bịa đặt, nhÆ°ng Ãt nhất vẫn có má»™t phần sá»± tháºt. Tôi há»i:
- Cáºu có nghÄ©, NgÆ°á»i-sói trong gánh xiếc nà y là … ma sói không?
- Không đâu. Theo những gì mình đã Ä‘á»c, NgÆ°á»i-sói trong rạp xiếc chỉ là ngÆ°á»i có đầy lông. CÅ©ng có má»™t số há» giống thú hÆ¡n ngÆ°á»i, ăn gà và đồ ăn sống, nhÆ°ng há» không phải là ma sói. ÄÆ°a ma sói ra trình diá»…n nguy hiểm lắm, vì nếu gặp ngà y trăng tròn, chúng hóa thà nh sói ngay.
- Khiếp nhỉ. Thế còn cáºu bé rắn?
Steve phì cÆ°á»i:
- Nà y, há»i gì mà tá»›i tấp váºy. Ngà y xÆ°a, những mà n trình diá»…n nhÆ° thế nà y rùng rợn lắm. Chủ gánh xiếc bỠđói những quái nhân, nhốt há» trong chuồng có khóa, đối xá» vá»›i há» còn tệ hại hÆ¡n loà i váºt. NhÆ°ng mình không biết gánh xiếc nà y nhÆ° thế nà o. Có thể là những quái nhân tháºt, cÅ©ng có thể chỉ là những ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng ngụy trang thôi.
Buổi trình diá»…n được tổ chức tại gần khu ngoại ô. Äể kịp giá», chúng tôi phải Ä‘i ngay sau lúc 9 giá». Má»™t phần vì không đủ tiá»n Ä‘i taxi, má»™t phần chúng tôi muốn Ä‘i bá»™ để có thá»i gian nói toà n chuyện ma cho đã. ThÆ°á»ng thÆ°á»ng, vì Ä‘á»c quá nhiá»u, Steve lẫn lá»™n tên nhân váºt nà y vá»›i nhân váºt khác, Ä‘oạn kết lại cho lên đầu. NhÆ°ng tối nay thì không, nó kể trÆ¡n tru hấp dẫn, còn siêu hÆ¡n ông vua truyện kinh dị Stephen King.
Suýt bị lỡ giá», vì Ä‘Æ°á»ng xa hÆ¡n chúng tôi tưởng. Gần ná»a cây số cuối, hai đứa co giò chạy, thở hồng há»™c khi tá»›i nÆ¡i.
Äó là má»™t rạp hát cÅ© kỹ, đã có thá»i thÆ°á»ng được dùng để chiếu phim. TrÆ°á»›c kia, tôi đã qua đây và i lần. Steve đã từng cho tôi biết, rạp phải đóng cá»a vì có má»™t đứa trẻ bị chết trong tai nạn ngã từ ban công xuống. Nó còn bảo cái rạp nà y bị ma ám. Há»i ba tôi, ông bảo: “Toà n chuyện bố láo, nhảm nhÃ.†Khó tháºt, đôi khi chẳng biết tin ông già mình hay nên tin thằng bạn thân nhất nữa.
Không bảng tên ngoà i cá»a rạp, không xe cá»™ và chẳng có ai xếp hà ng mua vé. Sau khi khom ngÆ°á»i thở dốc, chúng tôi đứng nhìn ngôi nhà đá xám cao lá»›n, tối tăm. Nhiá»u cá»a sổ đã rụng rá»i, còn cá»a ra và o trông cứ nhÆ° má»™t cái mồm khổng lồ há toang hoác.
Tôi ráng tá» ra không há» sợ hãi, há»i Steve:
- Ê, mà y tin chắc không lầm chỗ chứ?
Nó Ä‘á»c kỹ lại cái vé:
- Äúng chá»— nà y mà .
- Hay cảnh sát đã khám phá ra, hoặc tối nay không diễn?
- Có thể.
- Chúng mình phải là m gì bây gi�
Nó cÅ©ng bối rối nhìn lại tôi trÆ°á»›c khi trả lá»i:
- Tao nghÄ© chúng mình cứ và o thá», chẳng lẽ Ä‘i xa thế mà không biết chắc chuyện gì xảy ra à ?
- Äồng ý.
Tuy nói váºy, nhÆ°ng tôi nhìn ngôi nhà thấy khiếp quá, giống nhÆ° má»™t ngôi nhà ma trong những phim kinh dị, ai và o là không thể nà o ra được nữa. Tôi ngáºp ngừng há»i Steve:
- Sợ không?
- Cóc sợ.
Hai đứa ngó nhau cÆ°á»i. Biết tá»ng là cả hai Ä‘á»u sợ vãi linh hồn, nhÆ°ng dù sao chúng tôi có hai đứa cÆ¡ mà . NgÆ°á»i ta không đến ná»—i quá sợ hãi khi không phải ở má»™t mình. Bạn đồng ý chứ?
Steve cố nói đùa:
- Má»i và o.
- Xin má»i.
Chúng tôi cùng hÃt mạnh má»™t hÆ¡i dà i, nắm chặt tay nhau, tiến lên những bá»±c thá»m (có chÃn bá»±c thá»m đá long lở dẫn lên cá»a, bá»±c nà o cÅ©ng phủ đầy rêu). Chúng tôi bÆ°á»›c và o rạp.
Tà i sản của meomuop
17-11-2008, 09:30 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
CHÆ¯Æ NG 8
Chúng tôi thấy mình Ä‘ang đứng trong má»™t hà nh lang dà i, tối tăm, lạnh lẽo. Tôi đã mặc áo jacket mà vẫn thấy lạnh run ngÆ°á»i. Tôi há»i Steve:
- Sao ở ngoà i ấm, trong nà y lạnh khiếp váºy?
- Mấy ngôi nhà cÅ© Ä‘á»u thế cả.
Tôi mừng vì cuối hà nh lang có má»™t ngá»n đèn, cà ng và o sâu, lối Ä‘i cà ng sáng dần. Nếu hà nh lang nà y tối om, chắc tôi sợ đến không bÆ°á»›c nổi.
Vách tÆ°á»ng, trần nhà loang lổ, lá»— chá»—. Giữa trÆ°a và o nÆ¡i nà y cÅ©ng phải dá»±ng tóc gáy, huống gì bây giỠđã là mÆ°á»i giỠđêm.
Steve đứng lại, nói:
- Có má»™t cái cá»a nà y.
Nó má»›i mở hé, cánh cá»a đã rên lên ầm ầm nhÆ° tiếng nắp quan tà i bị nạy ra. Tôi suýt ù té chạy.
Nhưng thằng Steve chẳng hỠsợ hãi gì, nó thò đầu và o trong. Sau và i giây quen với bóng tôi, nó quay lại bảo:
- Có một cầu thang lên ban công.
- Chỗ thằng nhỠngã xuống hả?
- Ừa.
- Mình lên không?
- Thôi. Trên đó tối thui, chẳng thấy có đèn đóm gì. ThỠtìm xem còn lối và o nà o nữa không…
- Các em cần giúp gì không?
Tiếng nói ngay phÃa sau, là m hai chúng tôi giáºt nẩy mình quay ngoắt lại. NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông cao nhất thế giá»›i đứng nhìn xuống nhÆ° chúng tôi là hai con chuá»™t nhắt. Ông ta cao gần *****ng trần nhà , hai bà n tay xÆ°Æ¡ng xẩu to đùng và hai mắt Ä‘en thui nhÆ° hai cục than được gắn trên mặt. Miệng ông không há» mấp máy, tiếng nói ồ á», khản đặc vẫn phát ra. Chắc chắn ông ta có biệt tà i phát âm bằng bụng.
- Äêm hôm khuya khoắt rồi mà trẻ con vẫn lang thang thế nà y sao?
Steve vừa liếm môi vừa ngáºp ngừng nói:
- Chúng cháu đi… đi xem xiếc kinh dị.
- Hả? Các em có vé không?
Steve đưa ra cái vé. Ông ta lẩm bẩm:
- Tốt lắm. Còn em, Darren, em cũng có vé chứ?
Tôi thá»c tay và o túi, bá»—ng sững sá»: Trá»i đất! Ông ta biết tên mình!
Tôi liếc qua Steve, hai chân cáºu ta run bần báºt.
Ông ta mỉm cÆ°á»i. Hà m răng Ä‘en, cái còn cái mất. Lưỡi và ng khè.
- Ta tên là ông Cao. Ta là chủ nhân gánh xiếc quái dị nà y.
Steve há»i:
- Tại sao ông biết tên bạn cháu?
Ông Cao cÆ°á»i sằng sặc, khom mình, mắt sát mắt Steve:
- Ta còn biết nhiá»u hÆ¡n thế. Ta biết cả tên em. Ta biết em ở đâu. Ta biết em không thÃch cha mẹ.
Ông ta lùi lại má»™t bÆ°á»›c, quay sang tôi. HÆ¡i thở của ông ta bốc mùi hôi tá»›i táºn trá»i.
- Ta biết em không nói cho cha mẹ biết là em tới đây. Ta biết em đã thắng để có vé bằng cách nà o.
- Cách nà o?
Không biết có phải vì răng tôi va và o nhau lá»™p cá»™p, là m ông ta không nghe được câu há»i, hay vì không muốn trả lá»i, ông ta quay lÆ°ng lại, vừa bÆ°á»›c Ä‘i vừa nói:
- Lẹ lên mới kịp. Buổi diễn sắp bắt đầu rồi.
Ông ta không sải bước dà i như tôi tưởng. Nhưng ông ta vừa rẽ khuất và o cuối hà nh lang trước chúng tôi và i bước, khi rẽ theo ông, chúng tôi đã thấy ông ta ngồi sau một cái bà n dà i phủ vải đen, đầu đội một cái mũ đỠvà tay đeo găng đà ng hoà ng. Một tay đưa ra, ông nói:
- Vui lòng cho soát vé.
Cầm hai cái vé ông ta bỠtõm và o mồm, nhóp nhép nhai rồi… nuốt.
- Tốt rồi. Bây giá» hai em có thể và o Ä‘i. Äúng qui định, chúng tôi không tiếp đón trẻ em, nhÆ°ng thấy hai cáºu Ä‘Ã ng hoà ng, rõ là hai chà ng trẻ tuổi dÅ©ng cảm. Nên… coi nhÆ° đây là má»™t ngoại lệ.
Cuối sảnh có má»™t tấm mà n xanh che ngang lối Ä‘i. Chúng tôi ngáºp ngừng ngó nhau. Steve há»i:
- Chúng cháu đi thẳng qua mà n ạ?
- Tất nhiên.
- Có ngÆ°á»i dẫn lối không?
Ông ta cÆ°á»i lá»›n:
- Nếu cần phải có ngÆ°á»i nắm tay Ä‘Æ°a và o, sao không Ä‘i cùng bà vú?
Tôi giáºn đến quên sợ, Ä‘i thẳng lại vén tấm mà n, là m thằng Steve cÅ©ng phải ngạc nhiên.
Tôi không biết tấm mà n là m bằng gì, nhÆ°ng nó nghe hẫng nhÆ° tÆ¡ nhện. Tôi đứng trong má»™t hà nh lang ngắn, trÆ°á»›c mặt tôi và i thÆ°á»›c còn có má»™t tấm mà n xanh nữa. Steve tiến đến bên tôi. Chúng tôi nghe tiếng ồn à o phÃa sau bức mà n.
- Mà y thấy có an toà n không?
- Tao thấy tiến tới coi bộ còn an toà n hơn là rút lui. Lão Cao chắc sẽ không thú vị gì nếu chúng mình quay lại.
- Mà y thấy chuyện ông ta biết tất cả vỠchúng mình là sao?
- Chắc lão biết xem bói.
- Ông ta là m tao chết khiếp được.
- Tao thì hơn gì mà y.
Chúng tôi tiến bước.
Äó là má»™t căn phòng rá»™ng. Ghế dá»±a đã dẹp bá» từ lâu. NhÆ°ng những băng ghế dà i đã được kê thay ghế. Chúng tôi dáo dác tìm ghế trống. Cả khán phòng gần nhÆ° cháºt cứng. NhÆ°ng chỉ hai chúng tôi là trẻ con. Má»i ngÆ°á»i lom lom nhìn hai đứa và tiếng rì rầm bà n tán nổi lên.
Len lá»i đến hai ghế trống, qua những đôi chân và tiếng cà u nhà u. Äó là má»™t chá»— ngồi rất tốt: ngay chÃnh giữa và không có ai quá cao ngồi phÃa trÆ°á»›c. Chúng tôi nhìn lên sân khấu rất rõ. Tôi há»i Steve:
- Ở đây có bán bắp rang không nhỉ?
- Vá»› vẩn. Cáºu muốn mua bắp rang trong rạp xiếc quái dị à ? May ra có bán trứng rắn, mắt thằn lằn. Tá»› cá là không có bắp rang đâu.
Khán giả quanh tôi đủ má»i thà nh phần: từ y phục rất hợp thá»i trang, tá»›i quần áo lao Ä‘á»™ng. Từ già khú khụ tá»›i những ngÆ°á»i chỉ hÆ¡n tôi và Steve mấy tuổi. Có những ngÆ°á»i cÆ°á»i nói oang oang vá»›i bạn bè nhÆ° Ä‘ang xem bóng đá. NhÆ°ng lại có những ngÆ°á»i ngồi im thin thÃt, lo ngại nhìn quanh.
Tuy nhiên có má»™t Ä‘iá»u rất giống nhau, tất cả Ä‘á»u tá» vẻ tò mò háo hức, chỠđợi những gì đặc biệt, chÆ°a từng được thấy bao giá».
Giữa lúc đó, má»™t hồi kèn rá»™n rã vang lên. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u im bặt. Tiếng kèn kéo dà i, má»—i lúc má»™t lá»›n hÆ¡n. Các ngá»n đèn lần lượt tắt. Chung quanh tôi tối om om. Tôi bắt đầu thấy sợ, nhÆ°ng đã quá muá»™n để tháo lui.
Thình lình tiếng kèn tắt lịm. Im lặng nhÆ° tá». Tai tôi ù ù mất mấy giây, là m tôi chóng mặt. Cố bình tÄ©nh, tôi ngồi thẳng lại.
Má»™t ngá»n đèn xanh tá»a sáng trên sân khấu. Mấy giây kỳ quái trôi qua, vì sân khấu hoà n toà n im ắng, không có gì xảy ra. Rồi hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông xuất hiện, kéo theo má»™t cái *****g có bánh xe và được phủ kÃn bằng má»™t thứ, trông giống nhÆ° má»™t tấm thảm bằng da gấu. Ra tá»›i giữa sân khấu, hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông ngừng lại, buông sợi dây kéo, rồi chạy và o sau cánh gà .
Mấy giây sau, tiếng kèn rúc lên ba hồi ngắn. Tấm thảm bay bổng khá»i cái *****g, để lá»™ ra quái nhân đầu tiên.
Ngay lúc đó tiếng la thét bắt đầu vang lên.
Tà i sản của meomuop
17-11-2008, 09:30 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
CHÆ¯Æ NG 8
Chúng tôi thấy mình Ä‘ang đứng trong má»™t hà nh lang dà i, tối tăm, lạnh lẽo. Tôi đã mặc áo jacket mà vẫn thấy lạnh run ngÆ°á»i. Tôi há»i Steve:
- Sao ở ngoà i ấm, trong nà y lạnh khiếp váºy?
- Mấy ngôi nhà cÅ© Ä‘á»u thế cả.
Tôi mừng vì cuối hà nh lang có má»™t ngá»n đèn, cà ng và o sâu, lối Ä‘i cà ng sáng dần. Nếu hà nh lang nà y tối om, chắc tôi sợ đến không bÆ°á»›c nổi.
Vách tÆ°á»ng, trần nhà loang lổ, lá»— chá»—. Giữa trÆ°a và o nÆ¡i nà y cÅ©ng phải dá»±ng tóc gáy, huống gì bây giỠđã là mÆ°á»i giỠđêm.
Steve đứng lại, nói:
- Có má»™t cái cá»a nà y.
Nó má»›i mở hé, cánh cá»a đã rên lên ầm ầm nhÆ° tiếng nắp quan tà i bị nạy ra. Tôi suýt ù té chạy.
Nhưng thằng Steve chẳng hỠsợ hãi gì, nó thò đầu và o trong. Sau và i giây quen với bóng tôi, nó quay lại bảo:
- Có một cầu thang lên ban công.
- Chỗ thằng nhỠngã xuống hả?
- Ừa.
- Mình lên không?
- Thôi. Trên đó tối thui, chẳng thấy có đèn đóm gì. ThỠtìm xem còn lối và o nà o nữa không…
- Các em cần giúp gì không?
Tiếng nói ngay phÃa sau, là m hai chúng tôi giáºt nẩy mình quay ngoắt lại. NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông cao nhất thế giá»›i đứng nhìn xuống nhÆ° chúng tôi là hai con chuá»™t nhắt. Ông ta cao gần *****ng trần nhà , hai bà n tay xÆ°Æ¡ng xẩu to đùng và hai mắt Ä‘en thui nhÆ° hai cục than được gắn trên mặt. Miệng ông không há» mấp máy, tiếng nói ồ á», khản đặc vẫn phát ra. Chắc chắn ông ta có biệt tà i phát âm bằng bụng.
- Äêm hôm khuya khoắt rồi mà trẻ con vẫn lang thang thế nà y sao?
Steve vừa liếm môi vừa ngáºp ngừng nói:
- Chúng cháu đi… đi xem xiếc kinh dị.
- Hả? Các em có vé không?
Steve đưa ra cái vé. Ông ta lẩm bẩm:
- Tốt lắm. Còn em, Darren, em cũng có vé chứ?
Tôi thá»c tay và o túi, bá»—ng sững sá»: Trá»i đất! Ông ta biết tên mình!
Tôi liếc qua Steve, hai chân cáºu ta run bần báºt.
Ông ta mỉm cÆ°á»i. Hà m răng Ä‘en, cái còn cái mất. Lưỡi và ng khè.
- Ta tên là ông Cao. Ta là chủ nhân gánh xiếc quái dị nà y.
Steve há»i:
- Tại sao ông biết tên bạn cháu?
Ông Cao cÆ°á»i sằng sặc, khom mình, mắt sát mắt Steve:
- Ta còn biết nhiá»u hÆ¡n thế. Ta biết cả tên em. Ta biết em ở đâu. Ta biết em không thÃch cha mẹ.
Ông ta lùi lại má»™t bÆ°á»›c, quay sang tôi. HÆ¡i thở của ông ta bốc mùi hôi tá»›i táºn trá»i.
- Ta biết em không nói cho cha mẹ biết là em tới đây. Ta biết em đã thắng để có vé bằng cách nà o.
- Cách nà o?
Không biết có phải vì răng tôi va và o nhau lá»™p cá»™p, là m ông ta không nghe được câu há»i, hay vì không muốn trả lá»i, ông ta quay lÆ°ng lại, vừa bÆ°á»›c Ä‘i vừa nói:
- Lẹ lên mới kịp. Buổi diễn sắp bắt đầu rồi.
Ông ta không sải bước dà i như tôi tưởng. Nhưng ông ta vừa rẽ khuất và o cuối hà nh lang trước chúng tôi và i bước, khi rẽ theo ông, chúng tôi đã thấy ông ta ngồi sau một cái bà n dà i phủ vải đen, đầu đội một cái mũ đỠvà tay đeo găng đà ng hoà ng. Một tay đưa ra, ông nói:
- Vui lòng cho soát vé.
Cầm hai cái vé ông ta bỠtõm và o mồm, nhóp nhép nhai rồi… nuốt.
- Tốt rồi. Bây giá» hai em có thể và o Ä‘i. Äúng qui định, chúng tôi không tiếp đón trẻ em, nhÆ°ng thấy hai cáºu Ä‘Ã ng hoà ng, rõ là hai chà ng trẻ tuổi dÅ©ng cảm. Nên… coi nhÆ° đây là má»™t ngoại lệ.
Cuối sảnh có má»™t tấm mà n xanh che ngang lối Ä‘i. Chúng tôi ngáºp ngừng ngó nhau. Steve há»i:
- Chúng cháu đi thẳng qua mà n ạ?
- Tất nhiên.
- Có ngÆ°á»i dẫn lối không?
Ông ta cÆ°á»i lá»›n:
- Nếu cần phải có ngÆ°á»i nắm tay Ä‘Æ°a và o, sao không Ä‘i cùng bà vú?
Tôi giáºn đến quên sợ, Ä‘i thẳng lại vén tấm mà n, là m thằng Steve cÅ©ng phải ngạc nhiên.
Tôi không biết tấm mà n là m bằng gì, nhÆ°ng nó nghe hẫng nhÆ° tÆ¡ nhện. Tôi đứng trong má»™t hà nh lang ngắn, trÆ°á»›c mặt tôi và i thÆ°á»›c còn có má»™t tấm mà n xanh nữa. Steve tiến đến bên tôi. Chúng tôi nghe tiếng ồn à o phÃa sau bức mà n.
- Mà y thấy có an toà n không?
- Tao thấy tiến tới coi bộ còn an toà n hơn là rút lui. Lão Cao chắc sẽ không thú vị gì nếu chúng mình quay lại.
- Mà y thấy chuyện ông ta biết tất cả vỠchúng mình là sao?
- Chắc lão biết xem bói.
- Ông ta là m tao chết khiếp được.
- Tao thì hơn gì mà y.
Chúng tôi tiến bước.
Äó là má»™t căn phòng rá»™ng. Ghế dá»±a đã dẹp bá» từ lâu. NhÆ°ng những băng ghế dà i đã được kê thay ghế. Chúng tôi dáo dác tìm ghế trống. Cả khán phòng gần nhÆ° cháºt cứng. NhÆ°ng chỉ hai chúng tôi là trẻ con. Má»i ngÆ°á»i lom lom nhìn hai đứa và tiếng rì rầm bà n tán nổi lên.
Len lá»i đến hai ghế trống, qua những đôi chân và tiếng cà u nhà u. Äó là má»™t chá»— ngồi rất tốt: ngay chÃnh giữa và không có ai quá cao ngồi phÃa trÆ°á»›c. Chúng tôi nhìn lên sân khấu rất rõ. Tôi há»i Steve:
- Ở đây có bán bắp rang không nhỉ?
- Vá»› vẩn. Cáºu muốn mua bắp rang trong rạp xiếc quái dị à ? May ra có bán trứng rắn, mắt thằn lằn. Tá»› cá là không có bắp rang đâu.
Khán giả quanh tôi đủ má»i thà nh phần: từ y phục rất hợp thá»i trang, tá»›i quần áo lao Ä‘á»™ng. Từ già khú khụ tá»›i những ngÆ°á»i chỉ hÆ¡n tôi và Steve mấy tuổi. Có những ngÆ°á»i cÆ°á»i nói oang oang vá»›i bạn bè nhÆ° Ä‘ang xem bóng đá. NhÆ°ng lại có những ngÆ°á»i ngồi im thin thÃt, lo ngại nhìn quanh.
Tuy nhiên có má»™t Ä‘iá»u rất giống nhau, tất cả Ä‘á»u tá» vẻ tò mò háo hức, chỠđợi những gì đặc biệt, chÆ°a từng được thấy bao giá».
Giữa lúc đó, má»™t hồi kèn rá»™n rã vang lên. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u im bặt. Tiếng kèn kéo dà i, má»—i lúc má»™t lá»›n hÆ¡n. Các ngá»n đèn lần lượt tắt. Chung quanh tôi tối om om. Tôi bắt đầu thấy sợ, nhÆ°ng đã quá muá»™n để tháo lui.
Thình lình tiếng kèn tắt lịm. Im lặng nhÆ° tá». Tai tôi ù ù mất mấy giây, là m tôi chóng mặt. Cố bình tÄ©nh, tôi ngồi thẳng lại.
Má»™t ngá»n đèn xanh tá»a sáng trên sân khấu. Mấy giây kỳ quái trôi qua, vì sân khấu hoà n toà n im ắng, không có gì xảy ra. Rồi hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông xuất hiện, kéo theo má»™t cái *****g có bánh xe và được phủ kÃn bằng má»™t thứ, trông giống nhÆ° má»™t tấm thảm bằng da gấu. Ra tá»›i giữa sân khấu, hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông ngừng lại, buông sợi dây kéo, rồi chạy và o sau cánh gà .
Mấy giây sau, tiếng kèn rúc lên ba hồi ngắn. Tấm thảm bay bổng khá»i cái *****g, để lá»™ ra quái nhân đầu tiên.
Ngay lúc đó tiếng la thét bắt đầu vang lên.
Tà i sản của meomuop