Quyển 4: Dạ La võ khố
Chương 16: Bản mệnh chân hỏa
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tôn Lập tránh đi: "Bất tất như thế, đây là cơ duyên hay tai họa thì ta không biết, ngươi chọn rồi thì đi theo con đường đó!"
Giang Sĩ Ngọc máy động, nhìn hỏa thiềm yêu đơn, tựa hồ hơi do dự nhưng rồi kiên định cầm yêu đơn lên nuốt!
...
Hôm sau, Giang Sĩ Ngọc không lên lớp.
Giang Sĩ Ngọc cũng không nổi bật, cả nhóm chữ Đinh, trừ Tô Tiểu thì không ai chú ý việc y vắng mặt. Tô Tiểu Mai lén hỏi Tôn Lập: "Giang Sĩ Ngọc hôm nay sao không đến?"
Tôn Lập lắc đầu: "Ta không biết, chắc là bế quan tu luyện."
Gã thấy rìa con ngươi Tô Tiểu Mai có một vằn đỏ, biết ám thương chưa khôi phục, mà có xu thế nặng hơn.
Gã hiểu, Tô Tiểu Mai sau rốt cũng đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, nhưng sau bốn tháng nữa mà muốn ở lại Tố Bão sơn thì hi vọng mong manh, buộc phải dốc thời gian tu luyện, làm gì có thể tĩnh tâm chữa trị thương thế?
Tô Tiểu Mai gật đầu, không nói gì nữa.
Hôm đó là giờ phù lục của Sùng Mạch, kết thúc là Tôn Lập về tiểu viện, phòng Giang Sĩ Ngọc vẫn đóng cửa, gã không quấy nhiễu mà về phòng.
Tôn Lập kết thúc một đêm tu hành, đã sang ngày thứ ba, gã tắm rửa, nhìn sang phòng Giang Sĩ Ngọc không có động tĩnh gì.
"Bình tĩnh, tu luyện lần đầu không đơn giản." Võ Diệu uể oải nói.
Tôn Lập tắn rửa sạch sẽ, thay y phục rồi lên lớp.
Hôm nay là giờ chế khí của Sùng Kim. Sùng Kim có lẽ là giảng tập nhàn nhất, các đệ tử chưa đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng thì không thể chế khí, y chỉ việc chọn từ sách vở trong môn phái ra các loại khoáng thạch, nguyên liệu thông dụng để giảng giải đặc tính.
Đến tháng trước Tần Thiên Trảm cùng Điền Anh Đông tu luyện được chút thành tựu, Sùng Kim mới óc đất dụng võ, chỉ dẫn họ chế khí.
Bất quá Sùng Kim không vui tí nào, Điền Anh Đông hay Tần Thiên Trảm đều có sư phụ cao cường, về phương diện chế khí được sư phụ đích thân chỉ dẫn, y nói gì, họ không hề nghe. Bên ngoài đồn là y chỉ dẫn nhưng thật ra họ tự luyện chế pháp khí, không liên can gì đến y.
Y đề xuất mấy kiến nghị, đều thấy rất xảo diệu nhưng cả hai không nghe.
Sùng Kim chỉ thấy có nỗi khổ mà không thể nói ra, kết quả mấy hôm nay đại tiện không thông, tư tưởng và thân thể đều mệt mỏi.
Đột nhiên lại có tiếng sấm giữa trời quang khiến Sùng Kim hoan thiên hỉ địa, ông trời đưa thêm một đệ tử Phàm nhân cảnh đệ tam trọng đến: Tôn Lập!
Tôn Lập không có sư phụ? Thế nào cũng cần y dạy chế khí chi đạo nhỉ?
Chỉ cần y chỉ dẫn Tôn Lập luyện chế được pháp khí cao cấp hơn, sẽ chứng tỏ cho Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm thấy y có tư cách chỉ dạy cảhai!
Hết giờ, Sùng Kim gọi: "Tôn Lập ở lại."
Gã đã đứng lên định đi, đành ngồi xuống.
Ai cũng biết vì sao Tôn Lập ở lại, ánh mắt nhìn gã đủ cả ghen tị, hâm mộ. Phùng Trung chen vào dòng đệ tử tan lớp đến cạnh: "Tôn Lập cố lên, cần gì về chế khí thì cứ nói, mấy khối linh thạch thì ta có."
Tôn Lập mỉm cười tâm lĩnh, thực tế gào lên với La Hoàn và Võ Diệu: "Tên ngu xuẩn này làm gì thế, hiện tại tiểu tử là nhà giàu xổi ở tu chân giới, hơn sáu nghìn linh thạch trong tay, y đến khoe khoang mấy khối linh thạch thì không hiểu linh trí của y đã mở chưa?"
La Hoàn nói nhỏ với Võ Diệu: "À, những lời ngu ngốc này là học từ ngươi, ngươi làm hỏng y..."
Mọi đệ tử đi rồi, Sùng Kim cười cười đi tới: "Tôn Lập sư đệ, chúc mừng sư đệ đột phá đệ tam trọng!"
Tôn Lập đáp lễ: "Giảng tập khách khí."
"Đệ tam trọng là có thể chế khí, sư đệ định thế nào?" Sùng Kim hy vọng gã nói ra câu "mong giáo tập chỉ dẫn thêm cho thì hạnh phúc.
Nhưng Tôn Lập lại bình thản: "Chế khí chi thuật thì đệ tử định để sau, củng cố cảnh giới đã rồi tính."
Sùng Kim hối hận, bày vẽ làm gì, lẽ ra phải bảo gã là muốn chỉ dẫn gã chế khí, lòng vòng chi nữa?
Tôn Lập đưa ra lý do đường hoàng, y không tìm được lý gì phản bác.
"Tính... toán đó rất chính xác, nhưng nên chuẩn bị. Bản bút ký này là tâm đắc của sư huynh khi kích phát thể nội bản mệnh chân hỏa, sư đệ cầm mà xem, sẽ có ích đấy. Lúc sư đệ kích phát liễu bản mệnh chân hỏa, là có thể chính thức chế khí, có gì không hiểu cứ hỏi."
"Bất quá, kích phát bản mệnh chân hỏa rất hung hiểm, không cẩn thận là thành tro ngay, vạn lần không nên thử, nhất định để sư huynh hộ pháp cho."
"Đa tạ giảng tập, đệ tử nhớ rồi." Tôn Lập cúi người hành lễ: "Không còn việc gì, đệ tử xin lui."
Sùng Kim tạm vừa ý, gật đầu: "Được, về đi."
Tôn Lập quay đi, Sùng Kim cúi nhìn thấy bản bút ký còn trên bàn thì đuổi theo: "Tôn Lập sư đệ, quên mang theo bản bút ký trân quý này rồi!"
Tôn Lập đành giả bộ đã quên, đón lấy "bút ký trân quý".
"Y ngốc đến mức nào mới mới không thấy ta cố ý bỏ lại, còn cố đưa..."
...
"Chế khí là mộng tưởng vĩ đại của Tôn Lập!"
Tôn Lập lẩm bẩm: "Những lời này do tiểu tử nói thì là tuyên ngôn vĩ đại, do lão nhân nói thì..."
Võ Diệu tức giận: "Ngươi nói gì!"
Tôn Lập vội nói: "Chế khí là mộng tưởng vĩ đại của tiểu tử!"
"Ha ha ha!"
La Hoàn khinh bỉ: "Không có cốt khí, do ngươi làm hỏng y."
Trước giờ vẫn do La Hoàn chỉ dẫn Tôn Lập về thảo dược, đơn đạo, Võ Diệu tuy thỉnh thoảng thiết kế trận pháp nhưng không thể thể hiện, hiện tại Tôn Lập có thể chế khí, Võ Diệu mà còn khuôn mặt tất hưng phấn đến hồng hào.
Nói theo kiểu La Hoàn là "không phải đít khỉ nhưng còn đỏ hơn đít khỉ".
Tôn Lập xem bút ký của Sùng Kim, Võ Diệu lắc đầu: "Y không chỉ kém về nhãn quang mà còn ngu xuẩn, thứ này mà cũng viết ra? Tự mình mất mặt đãđành, còn đưa cho người ta thì thật không chấp nhận nổi."
Tôn Lập ném luôn bút ký sang bên.
"Bản mệnh chân hỏa cần kích phát, không có bản mệnh chân hỏa thi không cách gì điểu khiển thần hỏa khác."
Võ Diệu giải thích, bất kỳ thần hỏa gì đều cần hợp với bản mệnh chân hỏa mới có thể sử dụng.
Tôn Lập đã ổn định cảnh giới, kích phát bản mệnh chân hỏa.
Có Võ Diệu chỉ dẫn, Tôn Lập vận linh nguyên, thần quang từ bảy đại huyệt tràn ra, tụ thành một rồi từ từ chảy vào Đơn điền đại huyệt, theo khẩu quyết Võ Diệu truyền thụ, một tia bản mệnh chân hỏa xuất hiện tại đơn điền.
Tôn Lập ôn dưỡng một lúc, bản mệnh chân hỏa mạnh dần, gã liền thở hắt ra, không nhập định nữa.
Gã kích phát bản mệnh chân hỏa mười phần đơn giản, cộng cả thời gian ôn dưỡng cũng không quá một canh giờ, chỉ tính thời gian kích phát bản mệnh chân hỏa thì không đầy nửa canh giờ.
"Vì sao Sùng Kim giảng tập nói là kích phát bản mệnh chân hỏa cực kỳ gian nan, vạn phần hung hiểm?" Tôn Lập thấy quá dễ dàng, bản mệnh chân hỏa hiện ra.
Võ Diệu cấm cảu: "Thừa lời, ngươi làm theo bản bút ký trân quý của phế vật đó đương nhiên mười phần gian nan hung hiểm!"
Tôn Lập vội nịnh: "Nhưng có lão nhân gia chỉ dẫn tất vạn vô nhất thất!"
"Hắc hắc, tiểu tử biết ăn nói đấy. Thời gian còn sớm, luyện chế chín tấm Binh hỏa phù, chúng ta kích phát luôn Tử cực thiên hỏa."
"Được!"
Lấy cặp Xích ngân hỏa thạch có thể đẩy khả năng hình thành Tử cực thiên hỏa lên bảy thành ra, Tôn Lập đã chuẩn bị xong, hiện tại còn thiếu chín tấm Binh hỏa phù.
Chỉ là Tôn Lập luyện chế Binh hỏa phù chưa thạo, chật vật cả đêm mới xong chím tấm, thấy trời sáng, y tắm rửa rồi lên lớp.
Ra cửa thấy phòng Giang Sĩ Ngọc còn đóng, hiển nhiên chưa xuất quan. Tôn Lập chợt lo lắng.
Nhân tộc tu luyện yêu pháp, dù Võ Diệu bảo là được nhưng trên đời không có gì chắc chắn, lúc nào cũng kèm nguy hiểm.
Nhưng con đường này do Giang Sĩ Ngọc chọn tất không hối hận.
Tôn Lập đến muộn, các đệ tử đô khác đều đợi ở giáo thất, đi qua cửa của nhóm chữ Giáp, đúng lúc Sùng Kim đang giảng, gã ở xa cũng cảm thụđược ánh mắt u oán của y, tức thì suýt cắm cổ chạy.
Sùng Kim không dám để nhóm chữ Giáp đợi lâu, vội vàng vào, Tôn Lập mới thoát được.
Gần như cùng vào giáo thất với phù lục giảng tập Sùng Mạch, sắc mặt Sùng Mạch khá khó coi, Tôn Lập cũng không dễ chịu.
Vì lần kích phát Linh lộ phù, Tôn Lập bỉ bai Sùng Mạch nên y có ấn tượng cực xấu về gã. Kỳ thi vừa rồi, tuy có Sùng Trọng lo trước nhưng Sùng Mạch chỉ cho Tôn Lập điểm trung bình, hơn việc đứng bét trước đó mà thôi.
Khi đó cả Sùng Kim cũng cho gã điểm trung bình, - Sùng Kim không biết gã đã đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng.
Sùng Mạch truyền thụ cho các đệ tử linh phù mới, kể cũng trùng hợp, là Thiên hỏa phù mà Tôn vừa học từ La Hoàn.
Tôn Lập nghe y giảng một chút là lắc đầu, "Thiên hỏa phù" quả nhiên có nhiều điểm sai lầm, cách xa những gì học từ La Hoàn. Gã không nghe Sùng Mạch nói lung tung mà xin trứ La Hoàn tiếp tục giảng giải.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 4: Dạ La võ khố
Chương 17 : Kích phát thần hỏa
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tôn Lập tuy chế tác không ít Thiên hỏa phù, đnhưng chưa hiểu sâu như về Linh lộ phù, La Hoàn giảng giải lần này khiến gã hiểu sâu thêm, nếu lại chế tác linh phù này, tỷ lệ thành công tăng nhiều.
Sùng Mạch giảng một lúc, Tôn Lập quả nhiên lại ngẩn ra, y không vui thầm lắc đầu, thực không hiểu Sùng Trọng sao lại ma xui quỷ khiến thế nào nói là tiểu tử này tương lai sẽ có đại thành tựu. Thế này thì đại thành tựu cái nỗi gì?
Hôm nay nhóm chữĐinh tan cùng nhóm chữ Giáp, các đệ tử ra khỏi giáo thất thì phát hiện nhóm chữ Giáp đã ra, hai bên va nhau, có phần không quen.
Thường thì nhóm chữĐinh xong sớm nhất, nhưng hôm nay giờđơn đạo của nhóm chữ Giáp thì Sùng Trọng giảng tập có việc cho tan sớm.
Tôn Lập im lặng đi ra, Tô Tiểu Mai có vẻ cô khổ điêu linh cúi đầu đi trước.
Tôn Lập thấy cước bộ nàng ta hư phù, hiển nhiên nội thương càng lúc càng nghiêm trọng. Gã bất nhẫn, định bước lên nói mấy câu thì một toán chợt đi ra, Tần Thiên Trảm đi giữa, diệu vũ dương uy.
"Ai nha!"
Tô Tiểu Mai kêu lên, bịđẩy ngã.
"Phế vật nhóm chữĐinh tránh ra, không thấy Tần sư huynh lộ hả!" Đệ tửđẩy Tô tiểu muội cười lạnh, quát to.
Nhóm chữĐinh đã quen bị quát nạt, đối phương lại là Tần Thiên Trảm manh nhất thư viện, bị mắng mà không dám phản bác, đành lui đi nhường đường.
Tôn Lập thầm thở dài, chỉ ba tháng mà các thiếu niên bị mài hết huyết tính.
Nhóm chữ Giáp dương dương đắc ý.
Đường đã được nhường nhưng có một người đứng.
Tôn Lập!
Đệ tửđó bản định phát tác, nhưng nhìn rõ là hung nhân thì xìu hẳn, thầm kêu khổ, vốn cậy vào Tần Thiên Trảm mà diệu vũ dương uy nhất b, không ngờ va phải gã thì đúng là xui xẻo!
Y nhìn Tần Thiên Trảm, Tần Thiên Trảm hầm hừ nhìn y: "Phế vật!"
Đệ tửđó ấm ức, Tôn Lập dù bản thân hay chân nhân lão tổ sau lưng đều không phải thứ y dám chạm vào.
Tôn Lập đỡ Tô Tiểu Mai, chỉđệ tửđó: "Y đẩy ngươi?"
Tô Tiểu Mai vẫn nén đau nói: "Thôi vậy, đẩy một cái chứ có gì đâu."
Tôn Lập không biết bằng cách nào đứng trước mặt đệ tửđó, nhanh đến độ y không kịp phản ứng! Đệ tửđó cả kinh, lùi lại: "Ngươi định làm gì, người ta cũng nói là va nhau, không sao cả..."
Tôn Lập chợt giơ tay đẩy, đệ tửđó thấy như hồng hoang cự tượng lao vào, văng đi mười mấy trượng, lăn tròn dưới đất.
"Mỗ chỉđẩy một cái, có gì đâu, đừng nằm đấy giả chết, mau dậy đi!"
Đệ tửđó liêu xiêu, chỗ bị Tôn Lập đẩy đau nhức, thống khổ lăn lộn dưới đất, còn đứng dậy sao nổi?
Tần Thiên Trảm tức giận: "Tôn Lập! Đánh chó phải nhìn chủ nhân, ngươi quá lắm rồi!"
Tôn Lập bật cười, Tần Thiên Trảm, so với Điền Anh Đông thì không chỉ kém một điểm, lại nói người của mình là chó?!
Tôn Lập nhìn đệ tửđó với vẻ thương xót, không biết họ theo y thì có hối hận không?
Tần Thiên Trảm tròn mắt giận dữ, linh khí cuốn ra, y phục phần phật, có mấy phần uy thế. Các đệ tử nhóm chữĐinh đều tránh đi.
Tôn Lập bước lên lạnh giọng: "Tần Thiên Trảm, ngươi là kẻ vô lý, nếu nói về lý, chó của ngươi động thủ trước, ngươi tưởng mình có lý?"
Tần Thiên Trảm tắt tiếng, Tôn Lập cười lạnh: "Ngươi có sở trường gì thì thể hiện đi!"
Tần Thiên Trảm méo mó mặt mày: "Tiểu tử cuồng vọng!"
Y giơ tay, ngón tay to ra, giơ cả hai ngón quát: "Lên!"
Mi tâm rực hồng quang, phi châm nổi danh được bao trong quang mang bắn ra.
"Đi!" Tần Thiên Trảm chỉ vào Tôn Lập. Phi châm bắn tới.
Tần Thiên Trảm tâm tư âm trầm nhưng không có cái nhìn toàn cục. Tôn Lập không nể mặt, y không thèm tính là nếu giết Tôn Lập, chân nhân lão tổ có nổi giận hay không, có ảnh hưởng đến tường lai hay không. Y chỉ nghĩ là kẻ vuốt mặt mình phải chết, không thì sau này làm gì còn uy nghiêm tại thư viện nữa!
Phi châm không quá nhanh nhưng người thường không thể ứng phó nổi. Pháp khí lại có chiêu số thiên mã hành không vô câu vô thúc, ứng phó cực kỳ khó.
Tần Thiên Trảm tin rằng, Tôn Lập mới đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, tuyệt đối không thể nhanh chóng chế khí thành công, y có phi châm, cảnh giới cao hơn, tiểu tử này chết chắc!
Hồng quang hóa thành sợ chỉ bắn vào mắt trái Tôn Lập.
Tôn Lập sầm mặt: độc ác thật!
Gã nắm chặt thiết bổng.
Ấn đường dấy thần quang lên mắt, hồng quang phi trở nên cực chậm trong mắt gã.
Không chỉ thế, quỹ tích của phi châm và mọi khả năng đều xuất hiện trong mắt gã.
Tôn Lập hừ lạnh, thiết bổng quét ra, hóa thành vô số bổng ảnh.
Thái bình sát đạo không hổ là tuyệt thế sát phạt chi đạo, xuất thủ là dấy lên sát khí ngập trời, đệ tử quanh đó thấy rằng Tôn Lập xuất thủ là họ lạnh mình, dù y không xuất thủ với họ, cũng như có vô số cương châm như lông bò cắm lên mình, cực kỳ khó chịu. Ai nấy lùi lại mấy bước để thoát khỏi cảm giác đó.
Mỗi đạo bổng ảnh, đều phong kín đường tiến của phi châm!
Tần Thiên Trảm định thay đổi nhưng tất cảđều trong tính toán của đối phương khiến y thống khổ muốn thổ huyết!
Bổng ảnh liên tục co lại, phi châm bị bức vận hành theo một quỹ tích, rồi va vào thiết bổng.
"Vù!"
Phi châm cắm vào thiết bổng, sâu tới nửa thước!
Mạt sắt bay tứ tán, lực ma sát liên tục khiến đỏ rực!
Tần Thiên Trảm sầm mặt, có vẻ định dùng phi châm trực tiếp đâm xuyên thiết bổng vào thân thể Tôn Lập!
Tôn Lập cười lạnh, phát động bản mệnh chân hỏa, dồn lên thiết bổng, định ngạnh tiếp Tần Thiên Trảm!
Gã không thể dùng lợi trảo phù khí, không thì ngại gì phi châm của y?
Cả hai sắp so cao thấp thì chợt khí thếđáng sợ bạo phát, áp chế mọi đệ tử. Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng trở xuống đều ngã nhào, còn đứng vững không được mấy người.
Sùng Bá sầm mặt, đi tới quát hỏi: "Trong thư viện mà tự tiện giao chiến, các ngươi khá lắm, nào nào, ai muốn động thủ, gặp ta!"
Tôn Lập ném thiết bổng, cúi đầu đứng sang: "Đệ tử không dám."
Tần Thiên Trảm vội thu phi châm vào thể nội, rồi ngạo nghễ: "Tôn Lập gây hấn trước, đệ tử chỉ..."
"Đánh rắm!"
Sùng Bá nổi giận, thân hình lắc khẽ xuất hiện trước mặt Tần Thiên Trảm, không đợi y phản ứng thì đã vả cho y bốn cái khiến y tóe máu mồm, ngẩn người.
Sùng Bá cao lớn, dù Tần Thiên Trảm so với đồng bạn thì cũng cao to nhưng trước mặt Sùng Bá thì vẫn là chú lùn. Sùng Bá nhìn xuống đầy hung ác, gần như ép tán vào trán y, nước bọt phun cả lên mặt: "Ngươi tưởng có chưởng giáo chân nhân làm chỗ dựa thì ta không dám đánh hả!"
Y chỉ lên trời, từ cẳng tay đến ngón nổi rõ gân xanh như hung long chực bay lên: "Ngươi hỏi trời xem cả Tố Bão sơn này, lão tử sợ ai!"
Tần Thiên Trảm tuy ngạo nghễ nhưng sao là của đối thủ thượng cổ hung thú này? Khí thế xuống đến đây, trông thấp hẳn đi.
"Hừ!" Sùng Bá hầm hừ: "Thủ hạ của ngươi bắt bạt tiểu nữ hài nhóm chữĐinh, đúng không!"
Tần Thiên Trảm không dám nói sai, nhỏ giọng: "Đúng..."
"Được! Phạt mỗi người ba ngày nhốt! Có phục không?"
Tô Tiểu Mai định lên tiếng hộ Tôn Lập thì gã lắc đầu, biết Sùng Bá có thâm ý. Tô Tiểu Mai đành nghe theo.
Thư viện không có cấm bế thất, lúc xây lại, Sùng Bá không hề do dự cho thêm vào.
Mà là thêm tới mười gian.
Mười gian cấm bế thất xây ở cuối thư viện, cách giáo thất một Diễn võ trường rất rộng. Mỗi gian đều cách nhau mấy chục trượng, xây bằng đá xanh, hiệu quả cách âm cực tốt, cộng thêm trận pháp ở tỏng thì bị nhốt vào tất không nghe thấy gì ở ngoài.
Sùng Bá vẫn thô bạo như xưa, đuổi các đệ tử khác đi rồi dẫn Tần Thiên Trảm và Tôn Lập đến cấm bế thất.
Tần Thiên Trảm dọc đường định hỏi, đến cấm bế thất, Sùng Bá mở cửa, y không nén được nữa: "Giảng tập, đệ tử nói một câu được không?" Sùng Bá bực mình: "Nhanh lên."
Tần Thiên Trảm hỏi Tôn Lập: "Ngươi đã kích phát bản mệnh chân hỏa?"
Tôn Lập gật đầu: "Không sai."
Tần Thiên Trảm ngạc nhiên, thoáng nghĩ rồi hỏi: "Mất bao lâu?"
Tôn Lập lấy làm lạ: "Bao lâu? Không đầy nửa canh giờ là xong."
Tần Thiên Trảm: "..."
Sùng Bá mất kiên nhẫn, đá Tần Thiên Trảm vào, y chưa kịp kháng nghị thì cửa đã đóng sầm lại.
"Tên ngu xuẩn này hỏi việc đó là tự chuốc lấy đả kích, không đáng thông cảm."
Tôn Lập ngẩn người: "Đả kích? Đả kích gì?"
...
Tần Thiên Trảm tắt tiếng, y dù gì cũng Ngũ hành tuệ căn, đường đường nhất đẳng tuệ căn, trừ thập đại tuệ căn thì là y! Nhưng y dốc sức cũng phải ba ngày mới kích phát được bản mệnh chân hỏa, tiểu tử này tư chất bình bình, sao chỉ nửa canh giờ là kích phát xong? Đả kích quá?
Sắc mặt Tần Thiên Trảm lạnh đi: không ngờ, y chỉ chú ý đến Điền Anh Đông thân thượng, khó lắm mới dánh bại đối thủ, tiểu tử này đột nhiên quật khởi! Hừ, tiếc là ngươi không biết ẩn nhẫn, lộ ra sớm thế này chỉ là bất hạnh của ngươi, sau này địch nhân chủ của ngươi là ta! Bị ta nhắm tới tuyệt đối là kiếp nạn!
Trong lúc Tần Thiên Trảm tựđại cùng tự sướng thì ở một gian cấm bế thất khác, Sùng Bá móc một viên linh đơn và một quyển sách từ ra: "Đây là Bổ thiên đơn, gần đây tốc độ tiến bộ của ngươi quá nhanh..."
Sùng Dần không biết từ khi nào xuất hiện canh cửa: "... y lo ngươi căn cơ không ổn, có Bổ thiên đơn thì không thành vấn đề nữa."
Sùng Bá đỏ mặt, thẹn quá hóa giận: "Cần gì ngươi lắm chuyện!"
Sùng Dần nhìn quyển sách, là bút ký về cách phối chế nguyên liệu chế khí.
Bìa ghi “La doanh nhân chế khí thuật”.
Y bất ngờ: "Ngươi còn thứ này là sao ta không biết."
Sùng Bá trợn tròng trắng: "Ta phải có bí mật chứ?"
Sùng Dần cười hì hì giao cho Tôn Lập: "Tần Thiên Trảm dù gì cũng có pháp khí, đấu tiếp e ngươi thiệt thòi. Ba ngày này cố nghiền ngầm, tranh thủ luyện chế pháp khí, lúc đó lo gì Tần Thiên Trảm."
Tôn Lập gật đầu, biết nguyên nhân Sùng Bá ngăn cản. Nhưng họ không biết răng đấu tiếp thì thiệt thòi tuyệt đối là Tần Thiên Trảm.
Cả hai đi khỏi, để Tôn Lập lại cấm bế thất.
Võ Diệu nói: "Nhân cơ hội tạo ra Tử cực thiên hỏa luôn."
Nguyên liệu, linh phù đã chuẩn bị xong, Võ Diệu dạy Tôn Lập quá trình thao tác cụ thể, Tôn Lập dùng Thiên hỏa phù xử hết thảy, sau cùng dùng bản mệnh chân hỏa hỗn hợp với uy lực Thiên hỏa phù để luyện hóa, theo tỷ lệ nhất định hòa tan với nhau, thành dịch thể như nham tương.
Cho cặp Xích ngân hỏa thạch vào dịch thể, nửa canh giờ sau lấy ra cho nguội, rồi lại cho vào một canh giờ, tiếp đó lấy ra để nguội. Lần thứ ba cho vào mười hai canh giờ, lấy ra dùng Linh lộ phù gọi Lôi thủy cam lâm về tưới.
Đợi khi Xích ngân hỏa thạch hoàn toàn lạnh lại, quá trình xử lý đại công cáo thành.
"Được rồi một tay cầm một miếng Xích ngân hỏa thạch, gõ mạnh!"
Tôn Lập cầm cặp Xích ngân hỏa thạch cỡ trứng gã, chợt thấy phấp phỏng, tuy có bảy phần tạo ra Tử cực thiên hỏa, nhưng tới ba thành thất bại.
Gã đúng là xui xẻo...
Gã hít sâu, dùng hai tay gõ mạnh!
"Chát!"
Hoa lửa tứ tán...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
"Vù vù vù..."
Trong tia lửa có năm viên nhỏ to dần, thành năm ngọn lửa cỡ cọng cỏ, lửa màu vàng sáng, từ từ cháy lên.
Tôn Lập chìm cả cõi lòng: vẫn là ngũ dương chân hỏa!
Năm đốm lửa hợp làm một, màu đậm dần, không lớn lên mà nhỏ hơn cả một ngọn lúc trước. Sau cùng biến thành màu tím nhạt.
Tôn Lập hớn hở: "Thành!"
"Không sai, đây là Tử cực thiên hỏa, chỉ là mười phần suy nhược, mau dung hợp với bản mệnh chân hỏa!" Võ Diệu khẽ quát.
Bản mệnh chân hỏa xếp cuối trong cửu đẳng thần hỏa nhưng là của bản thân tu sĩ.
Dù là thần hỏa nào, muốn khống chế dễ dàng tất phải dung hợp với bản mệnh chân hỏa. Tôn Lập theo lời Võ Diệu chỉ dẫn, bản mệnh chân hỏa trong đơn điền nội tràn ra bao lấy Tử cực thiên hỏa.
Được bản mệnh chân hỏa giúp sức, Tử cực thiên hỏa bừng lên, màu đậm dần, liên tục đồng bản mệnh chân hỏa.
Khi tất cả bản mệnh chân hỏa chuyển hóa sang Tử cực thiên hỏa, ngọn lửa vốn cỡ cái chậu co lại chỉ cỡ ngón tay.
Nhưng ngưng luyện xong thì sức mạnh tăng hơn.
Tôn Lập cảm nhận rõ, bản mệnh chân hỏa và Tử cực thiên hỏa dung hợp, tu vi Phàm nhân cảnh đệ tam trọng tiến bộ hẳn, bằng mấy ngày khổ tu!
Tôn Lập nghịch ngọn lửa, cực kỳ thoải mái.
"Ầm, ầm, ầm..."
Tiếng gõ cả vang lên, gã vội thu ngọn lửa vềđơn điền.
Sùng Bá xuất hiện tại cửa, bất tri bất giác đã qua ba ngày. Sùng Bá lạnh lùng như làm việc công: "Tôn Lập, thời gian đến rồi, ra đây."
Tôn Lập đứng lên, Tần Thiên Trảm đã ở ngoài.
Sùng Bá khi trước giam Tần Thiên Trảm sớm hơn nên thả cũng sớm hơn, rất công bằng, Tần Thiên Trảm nhỏ nhen thế nào cũng không bới lông tìm vết được.
Sùng Bá trừng mắt với cả hai: "Cẩn thận cho ta! Nếu để ta bắt được tự tiện giao đấu thì không chỉđơn giản cấm bế ba ngày đâu."
Đoạn y hầm hừ, chắp tay sau lưng đi khỏi.
Sùng Bá đi xa, Tần Thiên Trảm nhìn Tôn Lập với ánh mắt hung ác: "Tôn Lập, lần sau ngươi không may mắn được Sùng Bá giáo tập cứu nữa đâu."
Tôn Lập lắc đầu: "Tần Thiên Trảm, người tưởng trong thư viện thì tu vi của ngươi đệ nhất?"
Tần Thiên Trảm ngạo nghễ "Tất nhiên!"
Tôn Lập hầm hừ, nhạt giọng: "Chậm linh đơn chắc không do chưởng giáo chân nhân cho ngươi?"
Tần Thiên Trảm biến sắc: "Ngươi nói gì? Chậm linh đơn là cái gì?"
Tôn Lập cười lạnh, vẩy tay áo đi luôn.
Tần Thiên Trảm nhìn theo, sắc mặt càng lúc càng âm trầm, hồi lâu mới nghiến răng lẩm bẩm: "Tôn Lập, không thểđể ngươi sống!"
Tôn Lập biết Tần Thiên Trảm sử dụng linh đơn thấu chi tiềm, theo đặc tính thân thể của y, La Hoàn đoán là Chậm linh đơn, Tôn Lập thử y, không ngờ là thật.
Cái tên này nghe là biết, Tần Thiên Trảm vì thoải mái nhất thời mà dùng dược vật này.
La Hoàn nói: "Tần Thiên Trảm tuy nhiên lỗ mãng nhưng không ngốc. Y mạo hiểm uống Chậm linh đơn, chỉ e muốn nhờ thế qua mặt Điền Anh Đông, có thêm nguồn lực rót vào, đủ để bù lại hậu quả của Chậm linh đơn..."
"Tiếc là y đánh giá thấp sựđáng sợ của Chậm linh đơn." Võ Diệu thở dài.
Tôn hiểu rõ, Tần Thiên Trảm nhỏ nhen như thế, gã bóc trần bí mật thì y tất căm hận, sau này cần cẩn thận, loại người như y việc gì cũng dám làm.
...
Sùng Bá về căn nhà gỗ, Sùng Dần quả nhiên nằm trên ghế, tay cầm hồ rượu màu xanh, uống đến lơ mơ, mặt đỏ lên.
Sùng Bá cấm cảu: "Ngươi không ở chỗ của mình, đến chỗ ta làm gì."
Sùng Dần xua tay hàm ý bảo y đừng nói, giữ tư thế một chốc sau mới tỏ vẻ thoải mái.
Sùng Bá nhíu mày.
Y ra ngoài lấy khăn lông dấp nước nóng đưa cho, Sùng Dần lau mặt, tỉnh lại một chút hỏi: "Có việc gì mà ngươi ngưng trọng như thế?"
Sùng Bá từ từ nói: "Kỳ thực là việc tốt..."
Sùng Bá giản đơn giản đơn nói xong, Sùng Dần nhảy lên: "Ngươi nói gì! Tử cực thiên hỏa! Có nhầm không... Cả Tố Bão sơn, thần hỏa tốt nhất mới là Bạch ngân ảo hỏa của chân nhân lão tổ, là đệ thất đẳng trong thiên hạ cửu đẳng thần hỏa, Tử cực thiên hỏa là đệ lục đẳng! Quý hơn của chân nhân lão tổ..."
Sùng Bá lắc đầu: "Năm xưa cơ duyên xảo hợp, ta từng thấy Tử cực thiên hỏa. Ban nãy Tôn Lập tuy vội thu lại, ta chỉ nhìn qua nhưng không nhầm, là Tử cực thiên hỏa!"
Sùng Dần ngẩn ra rồi thở dài: "Chúng ta quá tựđại, vốn định nâng đỡ tiểu tửđó, không ngờ y thâm tàng bất lộ, lặng lẽ đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, cả Tử cực thiên hỏa cũng có... có khi tương lai, chúng ta cần người ta giúp."
Sùng Bá cười vang: "Đáng cười cho Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm, tự mệnh thiên tài, mất bao nhiêu công lao mới kích phát được bản mệnh chân hỏa, dốc hết mọi thứ mới luyện chếđược hai pháp khí hạng bét. Nếu để chúng biết tư chất bình bình như Tôn Lập có Tử cực thiên hỏa không biết sẽ thế nào? Ha ha ha!"
Sùng Dần khinh miệt: "Ngươi có vẻ vui nhỉ!"
Sùng Bá trừng mắt: "Còn ngươi thì không?"
Sùng Dần tỏ vẻ "vẫn là ngươi hiểu ta" cười hắc hắc: "Cơ hội thế nào sao lỡ được! Ha ha ha!"
Trước mặt các đệ tử, y lúc nào cũng tươi tắn, đầy phong phạm quân tử, chỉ trước mặt Sùng Bá mới hiện rõ vẻ rượu chè này.
Chỉ lúc đó y mới là y.
"Bất quá ngươi nói thế thì ta càng mong xem Tôn Lập tiểu tử luyện chếđược pháp khí gì. Lục đẳng Tử cực thiên hỏa cơ mà, dù với Kim Phong Tế Vũ lâu cũng là bảo vật!"
...
Tần Thiên Trảm vềđến tiểu viện, một toán thủ hạđã đợi sẵn: "Lão đại về rồi!"
Trước mặt người khác, họ không dám công khai nịnh nọt, chỉ gọi là "Tần sư huynh", không có người ngoài thì gọi lão đại.
Tần Thiên Trảm tâm phiền ý loạn, Tôn Lập đã kích phát bản mệnh chân hỏa, uy hiếp càng lúc càng lớn!
Y xua tay: "Vềđi, ta mệt rồi, muốn nghỉ."
"Vâng, lão đại bảo trọng thân thể, đừng cố sức quá, bọn đệ lui trước..."
Thủ hạ cung kính lui đi, đóng cửa lại.
Tần Thiên Trảm nhìn khoảng sân lạnh lẽo, thở dài. Thủ hạđó thường vây quanh nịnh nọt, cũng dễ chịu, nhưng khi có việc thì đều là hạng vô dụng.
Nhưng được hầu hạ cũng dễ chịu, rót trà bưng nước, y không thể bỏ họ đi được.
Nghĩđến Tôn Lập là thấy phiền. Tôn Lập đã kích phát bản mệnh chân hỏa, uy hiếp càng lúc càng lớn, thậm chí Tần Thiên Trảm không hiểu rõ vì sao, gã cảm nhận được ở Tôn Lập nguy cơ chưa từng có. Điền Anh Đông cũng không tạo được cho y cảm giác đó.
Thật ra là vì sao!?
Tần Thiên Trảm nóng ruột đi đi lại lại trong sân, như con sói bịđuổi khỏi đàn.
"Chát!" Y vỗ mạnh tay lên bàn, mặt bàn đá hiện rõ dấu bàn tay!
"Không được, phải giải quyết phiền hà này."
Tần Thiên Trảm quyết tâm, đi ra.
Thư viện không chỉ có lứa của bọn Tôn Lập mà có tới ba lứa đệ tử.
Bọn Tôn Lập là cấp thấp nhất, còn đệ tử nhập môn ba năm trước cao hơn một cấp, lên nữa còn một cấp.
Bất quá tuy cùng học ở thư viện nhưng giáo thất cách xa nhau, không mấy khi gặp mặt. Nơi ở của ba lớp đệ tử cũng khác nhau.
Vọng Sơn biệt viện ở phía nam thư viện, còn đệ tử lớp trên ở Thính Tùng sơn trúc phía bắc. Đệ tử lớp trên nữa ở Sơn Sa thủy tạ phía tây.
Tần Thiên Trảm đi theo hướng bắc Vọng Sơn biệt viện, vòng qua thư viện, đến Thính Tùng sơn trúc thì hơi do dự rồi nghiến răng đi vào.
Đệ tử lớp trên càng chú trọng tu hành, ban ngày cả Thính Tùng sơn trúc không thấy bóng người, Tần Thiên Trảm đến trước một tiểu viện, cầm vòng gõ cửa.
"Cửa không đóng, vào đi."
Trong sân vang lên giọng nói, Tần Thiên Trảm đẩy cửa đi vào.
Thính Tùng sơn trúc toàn là nơi ở kiểu này, đệ tử lớp trên đều tu vi cao cường, phế vật đã bịđào thải từ nhập môn thất khảo.
Trong sân có một nam tử cao gầy, mặt tròn nhưng mắt ti hí, hai tay vung lên điều khiển pháp khí.
Pháp khí cực mạnh, dọc đường phi hành có tiếng sấm sét, liên tục có hỏa hoa linh quang rải xuống.
Quanh sân, bày tám người đá làm bia.
Người đó nhó lơ, tiếp tục luyện tập, hai tay múa tít, pháp khí đánh trúng một thạch nhân, chấn nát thành mảnh vụn!
Pháp khí không dừng, xuyên qua người đá thứ hai, thứ ba.
Khoảnh khắc sau, tám người đá tan tành.
Người đó hít sâu một hơi, hai tay từ từ ấn xuống, pháp khí quay về, tốc độ giảm đi, linh quang lấy một ngọn phủ đao tinh xảo.
Chỉ cỡ bàn tay, lưỡi đao như búa, cực rộng, nhưng thân đao rất mỏng, sắc bén dị thường.
Người đó há miệng, từ từ hút pháp khí vào bụng, linh quang lan tràn, một chốc sau mới dừng lại.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Quyển 5: Long Bối thái cực
Chương 2 : Đại Vũ thần vật
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Người đó ngoảnh lại khẽ mỉm cười với Tần Thiên Trảm: "Tần sư đệ, thấy uy lực Thiên thần trảm thế nào?"
Tần Thiên Trảm mắt ánh lên ghen tị, Thiên thần trảm này hơn xa phi châm của y.
"Lưu sư huynh, phẩm chất Thiên thần trảm bất phàm, uy lực siêu quần!"
Lưu sư huynh cười ngạo nghễ: "Không biết nhân vật nổi danh như Tần sư đệđến đây làm gì?"
Tần Thiên Trảm hầm hừ: "Việc sư huynh nói lần trước, đệ có thể giúp."
Lưu sư huynh thản nhiên: "Tần sư đệ trả thù lao thế nào?"
Mắt Tần Thiên Trảm ánh lên hung hãn: "Giúp đệ phế một người!"
Lưu sư huynh cười hỏi: "Điền Anh Đông hay Tôn Lập?"
Tần Thiên Trảm bất ngờ: "Sao sư huynh biết..."
"Ha ha ha, chúng ta không thường gặp nhau nhưng đều học tập tại thư viện, có những việc ta phải biết."
Tần Thiên Trảm nghiến răng: "Tôn Lập!"
Lưu sư huynh hơi biến sắc chỉ ra cửa: "Đi ra, coi như hôm nay ta chưa gặp ngươi."
Tần Thiên Trảm cố ý lộ vẻ chế nhạo: "Sao hả, Lưu sư huynh sợ cả một đệ tử Phàm nhân cảnh đệ tam trọng?"
Lưu sư huynh cười lạnh: "Ta không sợ Tôn Lập, nhưng sợ chân nhân lão tổ Chung Mộc Hà sau lưng y! Tần Thiên Trảm ngươi định giở trò gì? Ta giúp ngươi chỉnh trị Tôn Lập, tất nhiên sẽ bị chân nhân lão tổ trút giận, Chung Mộc Hà thì ta không dám đắc tội!"
"Hắc hắc!" Tần Thiên Trảm cười lạnh: "Hóa ra sư huynh lo chuyện đó, yên tâm đi, với Chung Mộc Hà, Tôn Lập đã chết rồi."
"Hả?" Lưu sư huynh bất ngờ. Tần Thiên Trảm kể lại, Lưu sư huynh trầm ngâm, Tần Thiên Trảm giục: "Sư huynh không chịu thì mỗ tìm người khác, thiếu gì người giúp."
Lưu sư huynh nghĩđến điều kiện Tần Thiên Trảm đáp ứng, chợt nuốt nước bọt nghiến răng: "Được, ta chấp nhận!"
Tần Thiên Trảm thở phào: "Được, đệ sẽ tìm cơ hội nói với sư phụ."
Lưu sư huynh cười: "Hợp tác vui vẻ!"
Tần Thiên Trảm rời Thính Tùng sơn trúc, khóe môi nhếch cười tàn nhẫn. Y không thích giao tiếp với Lưu sư huynh, luôn thấy sau đôi mắt tí hí đó ẩn tàng độc xà, khiến y không dễ chịu.
Chỉ cần trừđược Tôn Lập, trả giá cũng xứng đáng, dù cái giá cực kỳ đắt!
Lưu sư huynh đường đường Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, chuyên về chế khí chi đạo đã ba năm, bản mệnh pháp bảo Thiên thần trảm là cửu phẩm thượng pháp khí, uy lực hàng đầu trong cả ba lớp đệ tử ở thư viện, giải quyết Tôn Lập có gì khó!
Tôn Lập có chân nhân lão tổ thì sao? Chung Mộc Hà cùng lăm chỉ trông coi gã, không lẽ chân nhân lão tổ vì một kẻ tàn phế mà xử phạt thân truyền đệ tử của chưởng giáo chân nhân?
Tần Thiên Trảm cười thoải mái: Nhanh thôi, Tôn Lập sẽ không còn là phiền não nữa.
...
Tôn Lập dọc đường cũng tính cách giải quyết Tần Thiên Trảm.
Có việc không cần La Hoàn và Võ Diệu dạy, gã cũng hiểu, thư viện hiên nay thì gã và Tần Thiên Trảm, Điền Anh Đông tất phải đấu một trận.
Tránh cũng không được, Tôn Lập hiểu rõ.
Gã hiểu rõ hơn về “Thái bình sát đạo”. Muốn được tu luyện hòa bình nhưng Điền Anh Đông hay Tần Thiên Trảm đều không cho, gã đã uy hiếp đến địa vị của hai người – dù thật ra gã không có ý tranh đoạt ngôi vị "Tân đệ tửđệ nhất nhân".
Có những lúc người không có ý hại hổ, hổ lại định hại người!
Bất tri bất giác vềđến Vọng Sơn biệt viện, vừa đến chỗ ở thì nghe có tiếng mở cửa, Giang Sĩ Ngọc đi ra, đứng ở cửa phòng cười vang với gã.
Nụ cười đó như trút gánh nặng, có mấy phần cảm kích, mấy phần mong chờ, mấy phần thoải mái...
Tôn Lập rũ bỏ được tảng đá trong lòng, nheo mắt cũng cười. Từ lúc vào Tố Bão sơn, Chung Lâm là người đầu tiên, Giang Sĩ Ngọc là người thứ hai khiến gã thấy được cảm giác đó.
Ba tháng rưỡi ở Tố Bão sơn, có người từ tốt thành xấu, có người từ xấu thành tốt, có người xấu xa đến cùng.
Giang Sĩ Ngọc theo gã về phòng, ngồi đối diện, Tôn Lập im lặng, lần mãi trong trữ vật giới chỉ rồi buồn bã: "Vốn định tìm chút rượu chúc mừng ngươi thành công xuất quan, nhưng... không có."
"Ha ha ha!" Giang Sĩ Ngọc cười to: "Chúng ta hào khí can vân, làm gì có thể thiếu rượu!"
Y lần trữ vật giới chỉ, sắc mặt cứng lại: "Việc này trùng hợp thật, hào khí can vân ta đây lại không có rượu..."
Y ngượng ngùng xòe tay, hai người nhìn nhau cười vang.
Tôn Lập đi ra ngoài múc nước giếng, rót đầy mỗi người một gầu, giơ lên nói: "Chúc mừng Giang huynh thành công đột phá..."
Gã nhìn Giang Sĩ Ngọc, y nháy mắt: "Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng."
"Được!" Tôn Lập khen, không đầy bảy ngày bế quan, Giang Sĩ Ngọc đột phá lưỡng đại cảnh giới!
"Chúc mừng Giang huynh thành công đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, cạn!"
"Cạn!"
"Ực ực..." Cả gầu nước giếng lạnh, Tôn Lập cạnh một phần ba rồi đặt xuống.
Giang Sĩ Ngọc "hào khí can vân" uống cạn! Y đặt gầu xuống vỗ bụng rồi nhìn Tôn Lập: "Sao ngươi không uống hết? Ngươi nói cạn mà!"
Tôn Lập nhìn gầu nước, lại nhìn bụng Giang Sĩ Ngọc phồng lên, lắc đầu: "Mỗ chỉ nói tượng trưng thế thôi, không ngờ ngươi tưởng là thật."
Giang Sĩ Ngọc kêu lên: "Ngươi nói sớm có hay không, gầu to thế này, căng bụng mất..."
Giang Sĩ Ngọc thấy Tôn Lập cười khẩy thì không tha: "Ngươi cố ý! Tuyệt đối cố ý!"
Tôn Lập cười ha hả.
Giang Sĩ Ngọc cười khổ ném gầu đi, cảm khái: "Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, ta không ngờ có ngày đạt cảnh giới này."
Tôn Lập nói to: "Cảnh giới này có là gì, ngươi đã qua được ải dung hợp yêu đơn, tiền đồ rạng rỡ!"
Giang Sĩ Ngọc tỏ vẻ lạ lùng: "Thật ra cũng lạ, ngươi bảo ta dung hợp yêu đơn hung hiểm vạn phần, phải cẩn thận nhưng ta không thấy gì nguy hiểm, một mạch là xong, không thì không thể nhanh chóng xuất quan, đạt tới Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng như thế."
"Không hề nguy hiểm?" Tôn Lập cố ý nhìn y với ánh mắt cổ quái: "Các hạ vốn xuất thân yêu tộc?"
Cả hai cười, coi như không có chuyện gì. Không có nguy hiểm càng tốt, lẽ nào còn mong có?
Giang Sĩ Ngọc giơ tay, lòng tay rực hồng quang, Tôn Lập cảm nhận được sức mạnh thương mang đến từ viễn cổ yêu tộc, sức mạnh từng bất khả nhất thế!
Tôn Lập chợt nhớ ra một việc: "Ta dạy ngươi một tiểu pháp môn, tu luyện là che được yêu khí, dù chân nhân lão tổ cũng không nhận ra ngươi tu luyện yêu pháp."
Giang Sĩ Ngọc hớn hở: "Thế càng hay!"
Tôn Lập lấy được khẩu quyết của La Hoàn, tất nhiên thấp hơn thứ gã tu luyện một cấp. Giang Sĩ Ngọc được pháp quyết, nóng lòng về tu luyện, liền cáo từ ngay, Tôn Lập không giữ, gã mới có Tử cực thiên hỏa, muốn nghiên cứu xem sao.
Tiễn Giang Sĩ Ngọc, Tôn Lập vừa đóng cửa phòng đã nghe Võ Diệu ngưng trọng nói: "Lấy đại đỉnh ra cho ta xem lại."
Tôn Lập không hiểu sao y lại có hứng với đại đỉnh, nhưng vẫn lấy ra.
Đại đỉnh vẫn thế, cao cỡ thân người, có thể che kín Tôn Lập.
Đại đỉnh thô ráp, thoáng thấy được hoa văn là chín linh văn cổ xưa nhưng rất mơ hồ, không nhìn rõ là chữ gì.
Lúc thấy đại đỉnh tại Đại Lương thành, Võ Diệu đã cho là "không phải thứ tốt", nguyên liệu là Bắc hải đồng mẫu cùng Hỏa trầm bạch kim và Băng huyết nam hồng thạch luyện chế thành.
Bắc hải đồng mẫu tại “Thiên hạ kỳ vật chí” được xếp ngũ phẩm thượng, Hỏa trầm bạch kim tứ phẩm hạ, Huyết nam hồng thạch tứ phẩm trung.
Tuy đều là nguyên liệu tốt nhưng tuyệt đối không thể khiến Võ Diệu trọng thị như thế.
Qua mắt Tôn Lập, không chỉ Võ Diệu nhìn, La Hoàn quan sát, thậm chí cả Dạ Ma Thiên chưa từng nói gì, cũng có hứng với đại đỉnh.
Đại đỉnh này thật ra có huyền cơ gì?
Cả ba ngẫm nghĩ hồi lâu, La Hoàn nhẹ giọng: "Võ Diệu, thú nhận đi."
Tôn Lập lấy làm lạ, La Hoàn lại dễđang bỏ qua cho Võ Diệu như thế? Không hề trào phúng, không khiến Võ Diệu nổi điên mới thôi sao?
Dạ Ma Thiên không nói gì cũng phát ra tinh thần dao động kỳ dị, tựa hồ cảm khái, rồi không thấy khí tức nữa.
Võ Diệu trầm mặc rồi thở dài: "Không ngờ, thật không ngờ là..."
Y chợt im lặng, Tôn Lập vò đầu bứt tai: Thật ra là gì sao không thống khoái nói ra?
"Lúc Lạc Sơn tiểu cảnh, đại đỉnh chặn được lá cây mà không sao, ta đã thấy có vấn đề." Võ Diệu tựa hồ tự trách.
"Võ tổ, đại đỉnh thật ra lai lịch thế nào"
Võ Diệu không dám mười phần khẳng định, hỏi ý kiến La Hoàn và Dạ Ma Thiên: "Ta không nhầm chứ?"
La Hoàn khẳng định: "Chắc không sai."
Dạ Ma Thiên cũng dấy lên dao động khẳng định.
Võ Diệu bảo Tôn Lập: "Đại đỉnh được Bắc hải đồng mẫu, Hỏa trầm bạch kim và Băng huyết nam hồng thạch hỗn hợp lại che bên ngoài, nhưng bản chất là một trong cửu đỉnh!"
"Cửu đỉnh? Cửu đỉnh gì?" Tôn Lập mơ hồ nhưng hiểu ngay, giật tóc với vẻ không tin: "Cửu đỉnh? Nhân tộc tiên tổ Đại Vũ để lại?!"
"Lẽ nào còn có cửu đỉnh khác?"
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Quyển 5: Long Bối thái cực
Chương 3 : Luyện hóa đại đỉnh
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Năm xưa Đại Vũ nhất thống nhân tộc, chế ra cửu đỉnh an thiên hạ, đối kháng dị tộc. Cửu đỉnh được tu chân chi sĩđoán là pháp bảo có uy năng tuyệt đại, chỉ là không biết vì sao cửu đỉnh giúp nhân tộc chiếm địa vị thống trị thiên hạ, qua được nhưng năm tháng khó khăn nhất thì mất bóng. Ngần ấy năm rồi, thậm chí không có tin tức gì.
Đại đỉnh này tuy uy lực hùng hậu nhưng so với khí thế của thượng cổ Đại Vũ cửu đỉnh chấn nhiếp thiên hạ thì kém xa, Tôn Lập cũng không dám tin.
"Thứ này không giống Đại Vũ cửu đỉnh vì chỉ còn vỏ, không còn khí hồn." Võ Diệu giải thích.
Tôn Lập ngẩn người: "Khí hồn?"
"Pháp bảo bình thường lâu dần sẽ diễn hóa được ý thức, đấy là khí hồn. Uy lực của pháp bảo có khí hồn gấp ba lần không có. Cỡ như cửu đỉnh thì khi hình thành đã có ý thức."
"Đại đỉnh trống rỗng, khí hồn đã đi mất."
"Có lẽ vì không còn khí hồn, Đại Vũ cửu đỉnh mới ngần ấy năm im hơi lặng tiếng, không bị phát hiện."
Võ Diệu và La Hoàn nhanh chóng đoán ra.
Tôn Lập kích động, đấy là bảo vật tiêu biểu mà năm xưa nhân tộc nhất thống thiên hạ, giờ lại trong tay gã!
Khoa trách lúc tại Lạc Sơn tiểu cảnh, đại đỉnh cứu được gã.
Võ Diệu trầm ngâm rồi cười khổ: "Tôn Lập, ném một khối linh thạch vào."
"Hả?" Tôn Lập không hiểu nhưng vẫn làm theo, một viên linh thạch hiện tại đối với gã không là gì.
Thanh bích sắc linh thạch ném vào đại đỉnh vang lên tiếng lanh lảnh.
Linh thạch rơi xuống đáy, chợt có sức mạnh kỳ quái lan tỏa trong đại. Tôn Lập kinh ngạc: "Đây là..."
Gã cảm nhận được sức mạnh đó nhưng nhìn vào thì đại đỉnh không có gì xảy ra.
Dần dần sắc mặt gã thay đổi, vì viên linh thạch ở đáy tan đi với tốc độ nhìn được bằng mắt thường!
Như quả cầu tuyết dưới ánh nắng.
Chỉ một tuần trà, na linh thạch tan hết, chỉ còn lại một nhúm tro xám.
"Chuyện này… linh thạch đâu rồi?"
Tôn Lập cả kinh. Võ Diệu nhạt giọng: "Linh thạch bịđại đỉnh nuốt rồi, đại đỉnh có thể nuốt tất cả!"
La Hoàn cả kinh: "Truyền thuyết hóa ra là thật?!"
Tôn Lập càng không hiểu: "Truyền thuyết? Truyền thuyết gì?"
Võ Diệu đạo: "Năm xưa Đại Vũ luyện chế cửu đỉnh, được một vị thiên ngoại lai khách chỉ dẫn, cửu đỉnh xuất thế, thiên địa biến sắc, cuồng phong bạo vũ suốt chín ngày chín đêm. Sau đó Đại Vũ chia cửu đỉnh đi cửu châu rồi mới dám kích phát uy lực đại đỉnh."
"Khi đó người ta không hiểu vì sao lại chia cửu đỉnh uy lực hùng mạnh ra, tách ra đều có thể chấn nhiếp một châu, áp chế dị tộc không dám làm gì. Nếu cửu đỉnh hợp nhất, không phải sẽ hoành tảo nhất tộc, sớm thành tựu bá nghiệp của nhân tộc sao?"
"Sau này có người nói là, trước khi Đại Vũ chết từng nói với con cháu, cửu đỉnh có uy lực cực đại, chr cần hai cái hợp lại là nuốt được tất cảđịch nhân, hóa thành thực lực của mình. Cửu đỉnh hợp nhất thì thiên địa cũng bị nuốt! Đại Vũ đoán là người truyền thụ cách luyện chế cửu đỉnh cũng không vì lòng tốt..."
Tôn Lập há hốc miệng, thượng cổ bí văn này với tu chân giới bây giờ là chuyện không tin được.
Võ Diệu lại nói: "Đương nhiên, lời đồn chỉ là lời đồn, không chắc là thật, nhưng khả năng nuốt được tất cả nàu để tăng cường năng lực tự thân thì đại đỉnh có."
"Ban nãy Giang Sĩ Ngọc nói y dung hợp yêu đơn không gặp nguy hiểm thì ta đã hoài nghi, xem ra năm xưa yêu đơn đặt vào đây không phải ba trăm năm mà là ba vạn năm!"
Tôn Lập tỉnh ngộ: "Nhiều năm qua đi, yêu đơn tuy cực lực phản kháng nhưng bịđại đỉnh thôn tính phần lớn sức mạnh, chỉ còn ba trăm năm hỏa hậu."
Võ Diệu giải thích rõ hơn: "Cửu đỉnh vốn luyện chếđểđối kháng dị tộc, nên đại đỉnh tuy không có khí linh, nhưng vẫn gạt hết hung bạo, hiểm ác liên quan đến yêu tộc trong yêu đơn, yêu đơn đó tuy giảm đẳng cấp nhưng giữ lại được sức mạnh thuần túy, Giang Sĩ Ngọc vì thế mới dễ dàng dung hợp yêu đơn."
Tôn Lập cười: "Tiểu tửđó quả may mắn."
La Hoàn hầm hừ: "May mắn thì ai hơn được ngươi?"
Tôn Lập cười ha hả, những lời nịnh nọt theo kiểu siêu cấp vô địch đại phạm vi pháp thuật, cửu thiên lôi bạo nổ vang: "Đúng, trừ tại hạ thì còn ai gặp được ba vị tuyệt thế cường giả cử thế vô song, không ai sánh nổi, thiên thượng địa hạđộc nhất này? Các vị là người chỉ lối đại đạo, là tàng bảo đồ, là điên phong đạo sư của mỗ, là người tạo ra sinh mệnh và linh hồn, người dẫn lối cho dũng khí và trí tuệ, là nghệ thuật đại sư có thể kết hợp hoàn mỹ dữ chiến lược và chiến thuật..."
La Hoàn và Võ Diệu thoải mái, chỉ có Dạ Ma Thiên không nói gì dấy lên dao động không thoải mái, như kiểu sở gai ốc.
Võ Diệu chợt chỉ trích La Hoàn: "Ngươi sai rồi, đúng là đòi được nịnh nọt trắng trợn, vô sỉ quá! Bản tọa không muốn đi cùng ngươi!"
La Hoàn nổi giận: "Đồ mỏ nhọn khốn tiếp, lão tửđòi nịnh nọt thì ngươi cứ hưởng, sao hưởng thụ xong lại làm phiền ta?"
Võ Diệu đắc ý: "Tất nhiên! Như thế ta vừa được nịnh, lại có thể từ góc độ đạo đức và phẩm cách coi thường ngươi, nhất cử lưỡng tiện, thì sao lại không?"
"Ngươi đúng là vô sỉ!"
"Ha ha ha!" Võ Diệu đắc ý.
Tôn Lập mặc kệ cả hai tranh cãi, sáng mắt nhìn đại đỉnh, Võ Diệu ho khẽ: "Khụ, ngươi có Tử cực thiên hỏa mà không định thử luyện hóa đại đỉnh hả."
Tôn Lập có phần không tin: "Thật thế hả?"
La Hoàn hầm hừ: "Đừng tự phỉ bạc. Tuy Tử cực thiên hỏa không phải thứ gì hay ho nhưng ngươi tu luyện “Tinh hà chân giải” thiên hạđệ nhất nên có cơ hội."
Tử cực thiên hỏa mà Tôn Lập dương dương đắc ý, trong mắt La Hoàn chỉ là thứ hạng bét, không đáng để ý.
Tôn Lập nheo mắt lại.
"Được, mỗ thử xem sao."
Nói thử tựa hồ đơn giản, nhưng thật ra khâu chuẩn bị không dễ dàng gì.
Tôn Lập đóng cửa phòng, biết mình sắp bế quan đầy vất vả.
Võ Diệu đợi ngày Tôn Lập có thể luyện khí đã quá lâu, tất cảđã chuẩn bị xong, thứ cơ bản nhất là trận pháp.
Y thiết kế một cực hạn trận pháp mà Tôn Lập hiện tại có thể bố trí được, khởi động một lần tiêu hao hai trăm tám mốt viên linh thạch! Nhưng trận pháp này có thể liên tục cung cấp linh nguyên tiêu hao trong ba ngày.
Tôn Lập mất cả ngày, liên tục lặp lại quá trình "kiệt sức - đả tọa hồi phục – kiệt sức - đả tọa tu luyện" sau cùng cũng khắc xong trận pháp. Hai trăm tám mốt linh thạch cho vào, trận pháp từ từ vận chuyển.
Tôn Lập xếp bằng trong trận, hai tay chắp lại, trầm tâm tĩnh khí, thoáng sau Tử cực thiên hỏa từ từ xuất hiện.
Gã rút lửa thành sợi, linh nguyên liên tục dồn vào. Linh nguyên như dưỡng chất, dồn vào là Tử cực thiên hỏa bốc lên.
Ngọn lửa càng lúc càng dài, quấn quanh đại đỉnh, Tôn Lập lại dồn linh nguyên, ngọn lửa bốc lên, trùm kín đại đỉnh.
Tôn Lập đầu tiên dùng linh nguyên dồn cho lửa, không hiểu bao lâu sau thì thấy kiệt lực, rút linh nguyên từ trận pháp ra.
Trận pháp này không vận hành bằng linh thạch để bù vào tiêu hao, mà dùng linh thạch vận động trận pháp, rút thiên địa linh khí cho Tôn Lập.
Cũng như bốn lạng gạt nghìn cân, thực tế lượng thiên địa linh khí thu về hơn xa hai trăm tám mốt linh thạch, không thì không đủ cho gã tiêu hao ba ngày.
Quá trình luyện hóa đại đỉnh thuận lợi hơn tưởng tượng. Tôn Lập hao hết linh nguyên, sử dụng trận pháp chưa bao lâu thì nhận thấy đại đỉnh thay đổi – đấy là dấu hiệu bị luyện hóa.
Tôn Lập hớn hở.
Gã luyện hóa xong lớp ngoài do Bắc hải đồng mẫu, Hỏa trầm bạch kim và Băng huyết nam hồng thạch hỗn hợp thành thì nỗ lực thế nào cũng không lay động được Đại Vũ cửu đỉnh!
Thời gian trôi đi, gã không bỏ cuộc, đến khi trận pháp hao tận mới thở dài, cho linh hồn lạc ấn vào vỏ đại đỉnh rồi thu Tử cực thiên hỏa.
"Chát!"
Phía dưới Tôn Lập, hai trăm tám mươi mốt viên linh thạch vỡ nát, trận pháp thành bột theo.
Gã đứng lên thở dài, tuy ban đầu không hi vọng gì, nhưng vẫn thấy tiếc, đấy là Đại Vũ cửu đỉnh, vô thượng thánh vật của nhân tộc, nếu luyện hóa được... bảo Tôn Lập không mong gì là không đúng.
Võ Diệu cười hắc hắc: "Kỳ thực không cần thất vọng, ít nhất ngươi có thểđiều khiển pháp bảo này."
Tôn Lập cười khổ: "Đích xác có thểđiều khiển cái vỏ."
Gã giơ tay, kẹp hai ngón tay lại lầm rầm: "Lêni!"
Đại đỉnh như biết nghe lời, lắc lư bay lên, chỉ là rất chậm, chỉ hơn tốc độ ốc sên một tí.
Nếu giao chiến, điều khiên pháp bảo với tốc độ này thì chết là chuyện nhỏ, mà còn mất mặt – cộng cả hai lại thì là chết nhục, khiến gã không thể chấp nhận được.
Tôn Lập chỉ huy đại đỉnh thực hiện mấy động tác trên không trung, cũng "khá thoải mái", tiếc là quá chậm, không thể thực chiến.
Tôn Lập gãi đầu, lúc nguy hiểm thì lại lúc như ở Lạc Sơn tiểu cảnh, cõng đại đỉnh lên lưng như mai rùa – đấy là sống nhục.
Gã cân nhắc, chọn giữa "chết nhục" và "sống nhục" thì chọn sống nhục.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin