Hồi 3: Đêm mộng mị – Chương 2 – Phần 1: Từng bước tới gần
Tác giả: An Tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
Hai bàn tay nắm lấy nhau, bàn tay to lớn, ngập tràn sức mạnh của người đàn ông bao vây lấy bàn tay xinh xắn, mềm mại của người con gái bé nhỏ kiều diễm, màu da ngăm đen tương phản với làn da trắng nõn, nhìn vào liền thấy kích thích thị giác thật mãnh liệt.
Có lẽ là bởi lòng đa nghi đang quấy phá, Lạc Tranh hoàn toàn chỉ cảm thấy hắn dùng một loại sức lực không chút hảo ý nắm giữ tay mình…
Vừa muốn rút tay về, lập tức đã thấy Thương Nghiêu kéo tay cô lại, nhẹ nhàng nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên, vô cùng tao nhã nghiêng người cúi xuống hôn lên mu bàn tay…
Ngay khi làn môi mỏng của hắn vừa chạm xuống, trái tim Lạc Tranh liền có chút loạn nhịp, nhưng cô không giống như cô gái nhỏ vạn phần hoảng sợ theo lẽ thường sẽ rút tay về, mà hết sức bình tĩnh đón nhận, đây thực ra là hành vi hết sức bình thường khi đàn ông Pháp giao tiếp với phái nữ, chỉ có điều cô biết rõ, từ hắn phát ra lại là do chủ tâm cố ý.
“Mấy bữa không gặp, Lạc luật sư càng ngày càng đẹp.” Thương Nghiêu trong mắt làm ra vẻ vinh dự nhưng lại trực tiếp dán chặt lên người Lạc Tranh thân đang mặc quần áo ở nhà, nơi đáy mắt phảng phất tia u ám mờ mịt, giờ khắc này ở cô không còn vẻ sắc bén thường thấy trong công việc, mà thế vào đó là vẻ ngây thơ cố hữu cùng khí chất kiều mị của người con gái, thấy đáy mắt cô phát ra một tia cảnh giác, hắn trái lại nhếch môi cười, quay đầu nhìn về phía Ôn Húc Khiên ở bên cạnh…
“Húc Khiên, cậu cần phải giám sát chặt chẽ cô bạn gái xinh đẹp này của cậu.”
“Ha ha.” Ôn Húc Khiên cười sang sảng, “Thương Nghiêu, cậu vẫn hay thích nói đùa như vậy, lại đây, không cần khách khí, mau mời ngồi.”
Thương Nghiêu cười thâm trầm ý vị, vừa cười vừa nâng bước đi đến phòng khách ngồi xuống ghế sô pha, không một chút câu nệ giữ ý.
Lạc Tranh hai chân như là đứng chôn tại chỗ, từ sau khi người đàn ông này vào cửa, lòng dạ cô liền như bay lơ lửng giữa không trung, ngay như vừa mới đây thôi, lời nói cùng cử chỉ thật khó phỏng đoán của hắn thật khiến lòng cô đổ mồ hôi lạnh.
“Tranh Tranh, thay anh tiếp đón Thương Nghiêu một chút, đồ ăn sẽ lập tức xong ngay.” Ôn Húc Khiên ngoắc Lạc Tranh kéo qua, cười nói.
Thương Nghiêu trễ nải thả người ngồi tựa vào ghế sô pha, chân trái vắt lên đùi phải, thon dài tao nhã, đường cong đẹp đẽ của khuôn mặt ôm lấy đôi môi, chỉ cần nhìn kỹ, không khó phát giác trong đó ẩn chứa một tia tà mị.
Hắn giống như một con báo đen thong dong tao nhã, có điều, báo đen dù có bình tĩnh thư thái cũng vẫn là tinh nhuệ đến khiến người ta không dám khinh thường.
Lạc Tranh da đầu như căng ra, bên môi cố gượng cười thản nhiên, kéo Ôn Húc Khiên lại, “Húc Khiên, bếp núc là việc đàn bà, anh cứ ngồi ở đây hàn huyên tâm sự với Thương Nghiêu tiên sinh đi, để em vào bếp cho.”
Cô không biết chính mình đang trốn tránh cái gì, chỉ biết, nếu để cô phải một mình ở chung với người đàn ông này, toàn thân sẽ không thể nào cảm thấy tự nhiên.
Ôn Húc Khiên lại không suy nghĩ sâu xa đến vậy, anh trời sinh tính tình vốn luôn thuần hậu, sau khi nghe Lạc Tranh nói vậy, liền vỗ nhẹ một chút lên bàn tay nhỏ bé của cô, “Em chẳng mấy khi vào bếp, anh sợ nhỡ em lại bị dầu mỡ bắn bỏng.”
Nói tới đây, anh nhìn về phía Thương Nghiêu, ôm chầm lấy Lạc Tranh, “Đừng nhìn Tranh Tranh bình thường ở trên tòa án thực oai phong mà tưởng lầm, chỉ cần vào đến bếp là cô ấy lập tức sẽ biến thành đứa trẻ nhỏ, để cô ấy vào bếp một hồi thể nào cũng có chuyện”.
“Húc Khiên…”
Thương Nghiêu cười sang sảng, “Lạc luật sư, xem ra em chỉ có thể ở trong này tiếp chuyện cùng tôi, bếp núc cứ giao cho Húc Khiên lo đi, tài nấu nướng của cậu ấy tôi đã từng lĩnh giáo qua, thực không tệ.”
“Yên tâm, hôm nay sẽ cho cậu ôn lại một chút hương vị năm đó.” Ôn Húc Khiên nói tới chữ “năm đó”, bộ dạng thần thái liền thật sáng láng.
“Húc Khiên, em…” Ngực Lạc Tranh như thắt lại.
“Tranh Tranh, em cứ ngoan ngoãn ngồi chờ đồ ăn ngon là được, anh cũng không thể để em hun khói đốt cháy bếp đâu.” Ôn Húc Khiên nói xong, cúi đầu xuống khẽ hôn lên trán cô một cái, cười cười, quay người đi trở vào trong bếp.
Cửa phòng bếp đóng lại, ngăn cách hết thảy mùi dầu mỡ cùng âm thanh nấu nướng…
Hồi 3: Đêm mộng mị – Chương 2 – Phần 2: Từng bước tới gần
Tác giả: An Tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
Phòng khách cực kỳ yên tĩnh, trong không khí lan tỏa một tia ái muội không rõ cùng hơi thở có phần lúng túng…
Lạc Tranh chỉ cảm thấy ngập tràn áp lực, một áp lực chưa từng bao giờ có, cho dù không nhìn hắn, cô cũng biết hắn đang đánh giá mình, dùng một loại ánh mắt gần như là trêu tức cùng săn bắn tới xâm lược cô.
Sau một lúc lâu, cô kiên trì tiến lên, ra vẻ trấn định, thản nhiên nói câu, “Thật ngại ngùng, bởi vì không biết Thương Nghiêu tiên sinh sẽ đến, cho nên tôi cũng không có chuẩn bị, trong nhà chỉ có bạch trà, không biết Thương Nghiêu tiên sinh có muốn uống hay không.”
“Xin chờ một chút.” Lạc Tranh âm thầm hít một hơi sâu, bắt đầu bận trước bận sau chuẩn bị trà cho hắn. Nói thật, cô vốn có thói quen không bao giờ tiếp khách ở nhà, cho nên nhất thời bạch trà để ở đâu cũng không làm sao nhớ ra được, pha trà đãi khách tại nhà đây cũng chính là lần đầu tiên.
“Thương Nghiêu tiên sinh, thật xấu hổ, xin anh ở phòng khách chờ một chút.” Cô nhớ rõ là trong phòng ngủ nằm chếch bên sảnh phòng khách chắc phải có để bạch trà.
“Không cần vội vã.” Thương Nghiêu biểu tình vẫn nhàn nhã như trước, nhìn cô đẩy cửa đi vào phòng ngủ.
Bóng lưng của cô thật đẹp, nhất là khi cô chỉ mặc quần áo ở nhà, đường cong mềm mại mà tròn trịa, dáng người dong dỏng cao, mảnh mai tha thướt đẹp tựa Dao trì tiên cơ*…
(*Dao trì là nơi ở của Tây Vương Mẫu, cũng là nơi Tây Vương mẫu trồng cây Bàn Đào 3000 năm mới kết quả, ai ăn được sẽ thành tiên, sống mãi không chết. Đẹp tựa“Dao trì tiên cơ” ý nói đẹp yêu kiều như tiên nữ.)
Khóe miệng người đàn ông hiện lên tia cười nhạt pha chút chọc ghẹo.
——
Đáng chết, cô rõ ràng nhớ là bạch trà đặt ở nơi này, làm sao lại không thấy?
Lạc Tranh bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi, bởi vì cô chưa từng bao giờ tiếp khách lạ ở nhà, cho nên hôm nay xem chừng có vẻ luống cuống tay chân. Đang suy nghĩ phải dùng cái gì để tiếp đãi người đàn ông kia cho thích hợp…
“Phòng ngủ của Lạc luật sư nhìn qua thật là ấm áp.” Tiếng nói quen thuộc mà ma mị mãnh liệt từ phía sau cô cất lên, giờ này khắc này thanh âm người đàn ông nghe ra càng thêm nồng đậm hơi thở ái muội.
“Ai cho anh vào?” Lạc Tranh hoàn toàn không ngờ được người đàn ông này lại dám đi vào phòng ngủ của cô, sợ tới mức đột nhiên mở to hai mắt, xoay người nhìn hắn, như là nhìn thấy ma quỷ nhập hồn đang mỉm cười.
Thương Nghiêu nở nụ cười, toát ra vẻ cuồng mị không chút đếm xỉa, “Tôi là khách đến thăm nhà Lạc luật sư, đi thăm quan đây đó một chút chắc cũng đâu có quá đáng.” Vừa nói, hắn vừa đi về phía khung ảnh treo trên tường trước mặt, hưng phấn quan sát ảnh chụp Lạc Tranh, nơi đó có ảnh của cô từ nhỏ đến lớn, từ lúc đi học tới lúc đi làm, giống như một cuốn tiểu sử vậy.
Cầm lấy một khung ảnh, bên môi hắn hơi cong lên thật đẹp mắt, trong khung chính là ảnh chụp cô mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, cộc tay, tóc dài xõa qua vai dáng vẻ rất là xinh đẹp.
“Cho dù là khách thăm, cũng không thể đảo khách thành chủ, làm lộn xộn đồ của người khác như vậy được.” Lạc Tranh tiến lên, đoạt lại khung ảnh trong tay hắn, một lần nữa treo trả lại lên tường.
Ảnh này là cô chụp khi vừa mới tốt nghiệp đại học, trên mặt vẫn còn nét ngây thơ trẻ con chưa hết vẻ hồn nhiên trong sáng.
Mà nay, cô đã sớm là luật sư bách chiến bách thắng* (*đánh trận nào cũng thắng), ánh mắt không hề thanh thuần.
“Lạc luật sư lúc không mặc trang phục công sở trông càng hấp dẫn đến chết người.” Thương Nghiêu nhìn theo Lạc Tranh treo lại khung ảnh, bóng lưng xinh đẹp của cô giống như một cây thuốc phiện, tản ra mị lực hút hồn, tiếng nói trầm thấp lộ rõ vẻ tán thưởng, thân hình ngang tàng dần dần tới gần cô…
Lạc Tranh không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được hơi thở mãnh liệt của người đàn ông đến từ phía sau, hướng thẳng tới gần cô, làm cô hít thở không thông…
Ngay khi thân hình cao lớn của người đàn ông áp tới sau lưng cô, Lạc Tranh vội lắc đầu quay người, môi mỉm cười lễ phép, “Thương Nghiêu tiên sinh, trà đã tìm được rồi, chúng ta đến phòng khách đi…”
Không đợi cô nói hết lời, chỉ thấy hắn duỗi cánh tay ra, một sức lực mạnh mẽ chế trụ cái eo nhỏ của cô, ngay sau đó, người đàn ông thuận thế đem thân thể non mềm kéo lại gần, liền như vậy cả người dán vào ngực hắn…
Hồi 3: Đêm mộng mị – Chương 2 – Phần 3: Từng bước tới gần
Tác giả: An Tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
Lạc Tranh lập tức cảm thấy như tim muốn vọt lên tới cổ họng, nhưng không giống những người con gái khác kêu la sợ hãi, chính là chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã ghì chặt cô lên tường, không thể tin nổi nhìn tình cảm tràn lan trên gương mặt hắn…
“Thương Nghiêu tiên sinh, anh như thế này mà để Húc Khiên trông thấy, sẽ rất không hay.” Cô cố gắng chuyển giọng nói bình tĩnh tự chủ, như vậy mới có thể che lấp sự bất an trong lòng.
“Vì sao trốn tránh tôi, hử?” Thương Nghiêu không đáp trả lời cô, mà chỉ gọn gàng dứt khoát buông ra một câu hỏi, lớn mật mà mãnh liệt.
Lạc Tranh ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào tròng mắt đen cuồng dã trong mắt hắn, cô cùng hắn đã quá kề cận, đến mức cô có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng tim hắn đập mãnh liệt lại cuồng dã, mà chính mình không hiểu sao trái tim đập cũng nhanh hơn .
“Tôi đâu cần phải trốn tránh anh, Thương Nghiêu tiên sinh, tôi nghĩ là anh hiểu lầm rồi.” Cô tránh né đưa mắt nhìn sang bên, hơi hơi nhíu mày.
Trong lòng xiết bao lo lắng, nhỡ Húc Khiên từ phía sau đi vào … Nhưng là, cô biết người đàn ông này căn bản cũng sẽ không có buông lơi quyết định của hắn.
“Hiểu lầm?” Người đàn ông cúi đầu, tiếng cười nhẹ bật ra từ yết hầu, hai tay giữ chặt cô, cúi đầu xuống, không chút cấm kỵ tỉ mỉ hôn vào da thịt non mịn nơi gáy cô, gặm nhấm vành tai cô, ngón trỏ thon dài lướt nhẹ trên bờ môi căng mọng, thơm tho như trái chín chứa đầy mật ngọt của cô, “Đêm đó, tôi ở khách sạn chờ đợi em dễ chừng cả đêm, cô gái to gan, em phải biết rằng, tôi chưa từng bao giờ có đủ nhẫn nại để chờ một người đàn bà.”
“Nói như vậy, tôi đã phá vỡ mất nguyên tắc của Thương Nghiêu tiên sinh rồi.” Lạc Tranh nhẹ nhàng thong dong đáp.
“Đúng vậy, em đã buộc tôi phải phá lệ.” Thương Nghiêu nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt đen sâu thẳm phát ra những tia nhìn say đắm, thân hình ngang tàng đem cô hoàn toàn bao phủ, “Tôi không nghĩ tới sẽ có người con gái lại dám không nghe lời tôi.”
Lạc Tranh hơi nghiêng đầu, tránh đi bàn tay to không an phận của hắn, “Theo tôi được biết, Thương Nghiêu tiên sinh lần này đến Hồng Kông là vì công chuyện hợp tác đi? Tôi nghĩ, loại tư thế này của chúng ta không thích hợp để nói chuyện hợp tác lắm.”
Cô không ngờ hóa ra là từ chuyện ngày hôm đó, vốn còn tưởng rằng hắn đến là bởi rất có thành ý, không nghĩ tới hôm nay hắn đến hóa ra chỉ vì chuyện cũ .
“Nói chuyện hợp tác chỉ là một phần, bên cạnh đó còn có một mục đích khác, mục đích này mới chính là quan trọng nhất.” Thương Nghiêu quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, thấy trong mắt cô ánh lên một tia khó chịu, hé môi cô khẽ hỏi:
“Mục đích gì?”
“Là em.” Thương Nghiêu trực tiếp buông ra hai chữ này.
Lạc Tranh chợt cảm thấy tóc tai dường như muốn dựng đứng, quay đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng tràn ngập vẻ cảnh giác hết sức rõ ràng, toàn thân cũng trở nên dè chừng.
“Em có biết rằng… Tôi nhung nhớ vẻ đẹp của em, vẻ đẹp như vầng trăng lạnh len lỏi vào tâm trí, như noãn ngọc nhập vào tâm khảm…” Người đàn ông cúi thấp đầu, đôi môi mỏng phát ra hơi thở có mùi hương thơm ngào ngạt, vây phủ đôi môi anh đào của cô.
Lạc Tranh muốn tránh cũng không thể tránh được, cô không thể không thừa nhận người đàn ông này tán tỉnh thật là cao thủ, chỉ một câu khen rất đơn giản nhưng qua miệng lưỡi của hắn bỗng trở nên vô cùng mơ mộng bay bổng.
“Thương Nghiêu tiên sinh quá khen, nhưng xin anh chớ quên, Húc Khiên vẫn luôn xem anh như bạn thân, anh làm như vậy thật sự không thể nào chấp nhận nổi.”
“Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn em một đêm.” Ngón tay thon dài của Thương Nghiêu vươn tới khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đầu ngón tay khẽ tách bờ môi cô, trêu chọc chiếc lưỡi nhỏ bên trong, ánh mắt trở nên đen tối…
“Chẳng lẽ, muốn em cùng tôi một đêm khó đến vậy sao?”
“Nếu Thương Nghiêu tiên sinh lần này định mượn chuyện hợp tác để nói lời kia, thực đáng tiếc, tôi không có hứng thú.” Giọng Lạc Tranh trở nên lạnh lùng, bên môi tràn ngập mùi hương thơm mát thuộc về hắn, triền miên bao vây kết dính.
“Tôi sẽ không vì chuyện hợp tác mà thỏa hiệp điều gì, cũng tuyệt đối sẽ không vì thế mà phản bội Húc Khiên.”
Hồi 3: Đêm mộng mị – Chương 3 – Phần 1: Em chỉ hợp với người đàn ông mạnh mẽ
Tác giả: An Tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
“Em nhầm rồi, tôi cũng chẳng định dùng hợp đồng để bắt buộc em phải làm gì.” Thương Nghiêu cười nhạt, khoe môi cong lên khêu gợi đến cực điểm, “Chỉ là vì Lạc tiểu thư thật sự đẹp mê hồn, khiến cho tôi kìm lòng không được muốn chiếm đoạt.”
Lạc Tranh nghe vậy, cũng không tỏ ra khiếp sợ lời nói suồng sã của hắn, chỉ cười nhẹ, “Thương Nghiêu tiên sinh đối phó với phụ nữ như vậy thật hao tâm tổn trí, chẳng qua đối với tôi mà nói, chỉ cảm thấy hứng thú với chuyện hợp tác mà thôi.”
“Tôi đây sẽ liền hợp tác với em.” Thương Nghiêu hùa theo lời cô nói tiếp, “Người con gái thông minh như vậy, mỗi một phút tôi đều muốn thưởng thức chẳng muốn buông tha.”
Môi hắn càng ép xuống thấp…
“Tôi muốn sửa lại câu nói của Thương Nghiêu tiên sinh, không phải anh hợp tác với tôi, mà là hợp tác với chúng tôi. Ngoài ra, mong Thương Nghiêu tiên sinh tự trọng, xin hãy buông ra.” Lạc Tranh cũng không né tránh, ngược lại tự chủ bình tĩnh nói.
Cô biết, người đàn ông này đơn thuần chỉ là cố ý, hắn muốn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ kinh hoàng, lạc lối nơi cô, muốn thấy cô hoàn toàn bị hắn khống chế cảm xúc, cứ như vậy, hắn sẽ hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Cô không thể như vậy, giờ khắc này, duy trì sự bình tĩnh và lý trí quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác.
“Chúng ta ở trong tư thế này, ai nhìn thấy cũng sẽ đều hiểu lầm.” Lạc Tranh trả lời nhã nhặn.
“Em hẳn phải biết rõ là tôi chẳng buồn quan tâm đến chuyện đó.” Thương Nghiêu càng nói càng được thể lấn tới.
“Anh muốn thế nào?”
Thương Nghiêu nhẹ nhàng ôm ấp người đẹp trắng nuột đang lọt thỏm trong vòm ngực mình, ánh mắt Lạc Tranh bình tĩnh, trên mặt toát ra cũng chỉ là nét bình thản, nhưng vào mắt hắn, lại biến thành một vẻ khêu gợi không lời.
“Tôi chỉ là ôm em thôi mà lại bị hiểu lầm, chuyện đó… thật vậy sao?” Hắn cười tà, không để cho cô kịp phản ứng lại, liền trực tiếp che lấp hoàn toàn đôi môi …
Lạc Tranh chỉ kịp cảm thấy trên đôi môi anh đào truyền đến một trận nhột nhạt, tê ngứa, trong nháy mắt, liền giống như bị một con sóng cả bao phủ, hơi thở trở nên dồn dập.
Người đàn ông hoàn toàn mất đi sự kiềm chế, đôi môi đỏ mọng mà hắn thèm khát bấy lâu cuối cùng hắn cũng đã được tận hưởng, thế nhưng vẫn không cách nào thỏa mãn được khát vọng sâu thẳm từ đáy lòng, hắn càng ham muốn chiếm đoạt nhiều hơn nữa.
Nụ hôn mãnh liệt bất ngờ trao xuống, mang theo hơi thở hừng hực của người đàn ông, Thương Nghiêu chỉ còn biết đến khát vọng trong lòng, tàn sát bừa bãi tứ phía trong vòm miệng thơm tho, để rồi hòa quyện cùng dư vị ngọt ngào đang cuồn cuộn dâng lên trong chính mình.
Lạc Tranh giống như con thuyền nhỏ tròng trành trong gió xoáy, không thể giãy dụa, cũng không thể phản kháng, chỉ có thể để mặc cho người đàn ông khiêu khích hé mở đôi môi cô, chủ động mời gọi cái lưỡi thơm tho của cô cùng quấn quít, trong khoảnh khắc đó, cô hoàn toàn bị hương thơm dịu mát của hắn nhanh chóng lấp đầy.
Kẻ xâm lược cuồng dã chỉ biết điên cuồng cắn mút, như thể muốn phải nuốt cho bằng được tinh linh nhỏ bé trơn mềm này vào bụng, bàn tay to nóng bỏng của người đàn ông ngang tàng trượt xuống dưới… Chiếc gáy nhỏ kiều diễm bị bàn tay phải của Thương Nghiêu dịu dàng nhưng kiên định giữ chặt, không thể trốn thoát…
Người con gái vốn bình tĩnh giờ đây tâm tư cũng đã thành cuồng loạn, Lạc Tranh không thể thoát khỏi hắn, mà cũng không dám trốn tránh hắn, lại càng không dám phát ra tiếng rên rỉ, sợ sẽ tạo thành tiếng động, khiến cho Húc Khiên phát hiện ra hành động tội lỗi mà bọn họ đang làm ở bên trong, đành phải để mặc cho hắn ôm như vậy, để cho hắn điên cuồng cắn nuốt cặp môi thơm của cô… Tùy ý hắn thực hiện hành vi mà chỉ Húc Khiên mới có đủ tư cách.
Rốt cục, người đàn ông cũng buông tha đôi môi cô với vẻ quyến luyến không thôi, khẽ hôn lên trán cô, rồi lại một lần nữa hôn nhẹ lên cánh môi cô, “Hương vị của em quả nhiên ngọt ngào giống y như trong tưởng tượng của tôi.”
“Thương Nghiêu tiên sinh hiện tại đã có thể buông tay chưa?” Lạc Tranh lập tức đưa hai tay nhỏ bé lên đẩy hắn ra, thứ hắn muốn chiếm đoạt hắn đã chiếm được rồi, hắn còn muốn thế nào?
Hồi 3: Đêm mộng mị – Chương 3 – Phần 2: Em chỉ hợp với người đàn ông mạnh mẽ
Tác giả: An Tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
Thương Nghiêu nghe xong, trên mặt hiện lên vẻ hứng thú, dù có chợt thoáng nhíu mày, “Cô gái, thật đáng kinh ngạc, có thể bình thản như vậy sao?”
“Giãy dụa có ích gì chăng?” Lạc Tranh nhẹ nhàng cười lạnh, “Đàn ông vốn dĩ trời sinh trong cơ thể đã có khát vọng chinh phục, tôi càng giãy dụa sẽ càng kích khởi hưng phấn cùng ham muốn chiếm đoạt của anh, Thương Nghiêu tiên sinh trước mặt phụ nữ từ trước tới giờ mọi việc hẳn là đều thuận lợi, tâm lý chinh phục nhất định là cao hơn người thường, tôi mà giãy dụa thì hậu quả sẽ chỉ khiến tôi rơi vào cảnh ngộ càng thêm khó xử, không phải sao?”
“Thú vị, thật sự thú vị.” Thương Nghiêu như là phát hiện được báu vật, hai mắt đều lóe lên những tia thâm sâu như mắt sói, nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt thông tuệ, “Ở bên tôi, chưa từng có một người đàn bà nào dám bạo gan thẳng thắn như em.”
“Tôi không phải tình nhân bên người Thương Nghiêu tiên sinh, cho nên, đâu cần che đậy tính cách.” Lạc Tranh bình tĩnh đáp lại giọng điệu của hắn, trả lời không chút sơ hở.
“Nếu tôi vẫn một mực muốn em dùng thân thể để đổi lấy chuyện hợp tác thì sao?” Thương Nghiêu đứng thẳng dậy, nhưng không có ý định buông tha cô, một thân tràn đầy vẻ tà mị.
Lạc Tranh nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu, “Thương Nghiêu tiên sinh, nếu anh cho rằng chiêu này thực sự dùng được, tất sẽ không phải vất vả tới tận Hồng Kông như vậy. Còn nữa, tôi nghĩ Thương Nghiêu tiên sinh không thể nào chỉ đơn giản là thèm muốn thân thể của tôi như vậy được? Sơn hào hải vị, cao lương mỹ vị gì mà Thương Nghiêu tiên sinh chưa từng nếm qua, hẳn là đã thưởng thức nhiều không đếm xuể, chắc chắn đâu cần phải vì để cùng tôi chỉ có một đêm mà bôn ba lao khổ.”
“Chẳng lẽ Lạc luật sư không tin rằng mình có sức quyến rũ đến vậy?”
“Trong mắt những người đàn ông bình thường thì có lẽ là có, nhưng còn Thương Nghiêu tiên sinh là người vô cùng từng trải, tôi không dám tự cho rằng mình có gì hơn những người con gái bình thường khác, để có thể khiến Thương Nghiêu tiên sinh anh nhớ mãi không quên.” Lạc Tranh khẽ cười, thân mình tựa hẳn vào tường, “Người tự biết mình tóm lại vẫn là tốt, còn hơn cứ ảo tưởng để rồi lại bị tổn thương.”
“Em thật tỉnh táo.”
“Tôi chỉ là nói sự thật mà thôi.” Cô thản nhiên đáp lời, “Tôi chẳng bao giờ tin vào truyện cổ tích, mà hoàng tử với công chúa thì cũng chỉ tồn tại trong truyện cổ tích, bởi vậy tôi cho rằng Thương Nghiêu tiên sinh còn có mục đích khác.”
Nét cười bên môi Thương Nghiêu càng thêm thâm trầm, hắn vươn cánh tay chống lên tường, nhìn cô chằm chằm, “Lạc luật sư quả nhiên thông minh, đúng là tôi còn có mục đích khác.”
“Xin Thương nghiêu tiên sinh chỉ giáo.”
Cặp mắt tà ác của người đàn ông mở lớn, hắn ghé sát vành tai cô thì thầm, “Tôi muốn em… từ nay về sau sẽ luôn ở bên tôi!”
Lạc Tranh ngẩng phắt đầu, quay lại nhìn hắn, như thể vừa nghe thấy điều nực cười nhất trên đời này, sau một lúc lâu…
“Thương Nghiêu tiên sinh nói những lời này thực buồn cười.”
“Không, chẳng có gì là buồn cười.” Thương Nghiêu ra vẻ tiếc nuối lắc đầu, “Ban đầu tôi cũng chỉ định muốn em một đêm, nhưng rồi tôi phát hiện ra sự thông minh của em khiến cho tôi càng ngày càng cảm thấy hứng thú, đến mức muốn giữ em lại bên mình, hàng đêm mặn nồng, chỉ một đêm thôi tuyệt đối sẽ là không đủ…”
Những lời suồng sã của người đàn ông cũng chẳng dọa được Lạc Tranh, ngược lại chỉ khiến cô cúi đầu châm chọc, “Thương Nghiêu tiên sinh, nói thật, tôi chẳng có hứng thú làm người tình bí mật của anh.”
“Húc Khiên không thích hợp em đâu.” Thương Nghiêu không giận mà còn cười, buông ra một câu trắng trợn.
Lạc Tranh nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu.
“Húc Khiên là người rất ôn hòa, còn em lại quá mạnh mẽ. Người phụ nữ càng mạnh mẽ sẽ càng thích hợp với người đàn ông mạnh mẽ, chỉ như vậy, mới có đủ hứng thú, mới có thể mang lại cho em một cuộc sống đầy khoái lạc…” Nói xong, Thương Nghiêu liền thu tay lại, lập tức ôm trọn cả người cô vào trong ngực, khiến cho bộ ngực đẫy đà mềm mại của cô tì hẳn vào vòm ngực to lớn của hắn, tận hưởng sự mềm mại đến từ thân thể cô…
“Thật giống như, tôi và em vậy…” Lời nói nóng bỏng ái muội rót vào tai cô, trực tiếp tỏ tình cùng mời gọi.
bắt đầu gay cấn rồi đấy
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mrlinh900