Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu Chương 51: Vì sao.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu Tầm
Nghĩ đến phương pháp luyện đan, còn chưa từng nhìn xem, nếu không có chút hiểu biết cơ bản thì phỏng chừng muốn qua mặt Quan Uy Vũ cũng là không có khả năng, hắn cũng không còn tâm tư uống rượu nữa. Dược Thiên Sầu uống hết chén rượu, buông chén đứng lên hướng ba người xin lỗi: "Huynh đệ thân thể không khỏe, về trước nghỉ ngơi, lần sau ta làm chủ, thỉnh chư vị uống một bữa." Nói xong cấp thiết muốn xoay người rời đi.
Ba người ngạc nhiên nhìn hắn vào nhà đóng cửa phòng, Lăng Phong lặng lẽ nói: "Xem ra hắn còn có điểm luần quần trong lòng."
"Không có gì, thời gian qua lâu tự nhiên sẽ tiếp thu." Bắc Tử nói.
Tuyên Bình đang vùi đầu uống rượu quay đầu nhìn vào cửa phòng vừa đóng, đột nhiên toát ra một câu: "Không cần thiết." Lại tiếp tục vùi đầu uống rượu. Lăng Phong và Bắc Tử nhìn nhau cũng không biết ý hắn nói gì.
Dược Thiên Sầu vừa vào phòng lập tức biển mất vô tung vô ảnh, hiện tại hắn bức thiết muốn tìm Bạch Hồ, kỳ vọng nàng có thể giúp mình cởi ra cấm chế bên trong ngọc điệp cất giấu phương pháp luyện đan. Trong số những người hắn nhận thức, phỏng chừng cũng chỉ có Bạch Hồ mới có được năng lực này, không tìm nàng thì còn có thể tìm ai, nghĩ đến đối với cấm chế trận pháp cũng có lý giải nhất định.
Trở lại trong Kim Châu, thần thức điều tra, liền xác nhận vị trí của Bạch Hồ. Ý niệm khẽ động, thoáng qua liền xuất hiện ngay bên ngoài hoa viên của Bạch Hồ hiện
Tại.
Bên trong vườn hoa lại có thêm một vị trợ thủ tốt thông thạo chuyên môn, Trần Phong xem ra đã nghĩ thông suốt, đang cùng Quan Vũ vội vàng trồng trọt. Nhìn thấy được Dược Thiên Sầu đến, người trước liếc mắt liền cúi đầu không nhìn, chỉ hừ lạnh một tiếng biểu đạt bất mãn trong lòng, người sau vui tươi hớn hở gật đầu cười chào hỏi.
Dược Thiên Sầu cũng không có tâm tình để ý đến hai người, hướng Bạch Hồ thân thiết hô: "Tỷ tỷ!" Sau đó liền đi qua.
Dung nhan tuyệt thế của Bạch Hồ trong bộ áo trắng đứng hòa lẫn giữa lá xanh hoa tươi, làm cho người ta cảm thấy sảng tâm vui mắt, chỉ thấy nàng thoáng nhíu mày nói: "Hôm nay vì sao lại chịu khó tới như thế, đi ra hình như còn chưa tới một ngày đêm đi?"
Dược Thiên Sầu cười xấu hổ, hắn tự nhiên không tiện nói thẳng ta là đến tìm nàng nhờ hỗ trợ, nhưng da mặt hắn cũng dày, vuốt mông ngựa thuận miệng liền nói ra: "Ai kêu tỷ tỷ có dung nhan chim sa cá lặn, có mỹ mạo hoa nhường nguyệt thẹn, đây không phải vì nhớ tỷ tỷ hay sao, cho nên mới khẩn cấp đến xem đẹp tỷ tỷ."
Phải biết rằng trên đời này còn chưa có loại từ ngữ ca ngợi người như chim sa cá lặn hay hoa nhường nguyệt thẹn, bỗng nhiên từ trong miệng hắn toát ra lời nói như vậy, dù là Bạch Hồ vốn biết mình mỹ lệ vốn luôn được nghe người khác ca ngợi cũng nhịn không được tâm thần nhộn nhạo, gương mặt hơi đỏ lên. Dù cho nữ nhân có bao nhiêu siêu phàm thoát tục, ai không mong muốn mình mới là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, ai không mong muốn nghe được những từ ngữ ca ngợi thể hiện trên người mình, thần tiên cũng không ngoại lệ.
Trái tim nơi vùng ngực no đủ nhảy nhanh có chút loạn, nhìn vị đệ đệ luôn nói chuyện với mình khinh bạc, muốn tức giận cũng không được, vị đệ đệ vô lại này làm nàng rốt cục lĩnh giáo, mỗi khi hắn nói chuyện lại làm lòng nữ nhân kinh hoảng, thật có điểm chịu không nổi, tuy rằng biết hắn không phải thật sự khinh bạc chính mình, nhưng hình dạng tức giận cũng phải làm ra vẻ, không thì cái đuôi của hắn dám vung lên trời, nàng liền lạnh lùng hỏi: "Nói thật êm tai, sợ là lại có chuyện tới tìm ta hỗ trợ phải không?"
Vị tỷ tỷ này đối với mình cũng quá hiểu rõ, một chút liền vạch trần ý đồ của mình, bất quá đúng là khi mình không có việc gì cũng thực sự không có đến thăm nàng. Dược Thiên Sầu có điểm ngại ngùng mở miệng, ánh mắt tuần tra chung quanh, làm bộ
Không có nghe thấy, thưởng thức hoa tươi bốn phía.
"Di!" Dược Thiên Sầu nhìn vườn hoa ngây dại, nếu như nhớ không lầm, lần trước lúc vào chỉ nhìn thấy Quan Vũ đang gieo trồng, lúc này còn chưa tới một ngày đêm, thế nào đã nở hoa đỏ au vậy?
Thế nào khả năng lớn nhanh như thế? Chẳng lẽ là ta nhớ lầm? Dược Thiên Sầu tự nhận trí nhớ của mình rốt cục không tệ, không nói có thể gặp qua là không quên được, nhưng chuyện như vậy sẽ không nhớ lầm. Nhìn sang bốn phía vườn hoa, lại quan sát vị trí mình đang đứng, hẳn là không sai được.
"Hoa này rốt cục trồng khi nào vậy?" Dược Thiên Sầu chỉ vườn hoa bên cạnh, hồ nghi hỏi. Bạch Hồ không trả lời hắn nói, cố ý nghiêng đầu sang một bên, cũng làm bộ thưởng thức hoa tươi, điểm này thật ra cùng đệ đệ học rất nhanh.
Dược Thiên Sầu vừa nghi hoặc nhìn Quan Vũ đang cười cười nhìn mình, người sau hướng hắn vẫy tay nói: "Lão đại, muốn biết xảy ra chuyện gì sao? Qua đây, cho ngươi xem thứ tốt."
Quan Vũ nói hiển nhiên là cho hắn biết xảy ra chuyện gì, chính mình hiển nhiên cũng không có nhớ lầm, vườn hoa xác thực có chuyện. Dược Thiên Sầu gật đầu, lại đi qua, hiếu kỳ hỏi: "Nhìn thứ tốt gì?"
Quan Vũ cười mà không đáp, từ trong túi trữ vật bên hông lấy ra một cái túi nhỏ, lại từ bên trong bốc ra một chút đặt lên lòng bàn tay, đưa qua. Dược Thiên Sầu thò đầu nhìn chằm chằm hai điểm đen trong lòng bàn tay Quan Vũ hồi lâu, không dám khẳng định hỏi: "Là mầm móng hoa tươi?"
"Thông mình! Lão đại là lão đại, đây cũng bị ngươi nhìn ra." Quan Vũ nhìn hai điểm đen trong lòng bàn tay nói: "Không sai, chính là hai hạt giống của hoa tươi."
"Ta kháo, ngươi dám đùa giỡn ta." Dược Thiên Sầu nổi giận, định động thủ. Quan Vũ này càng ngày càng không lớn không nhỏ, tính kế mình mấy lần, thấy mình không tính toán thì ngày càng dũng cảm.
"Xì!" Bạch Hồ đứng một bên buồn cười, che miệng cười ra tiếng, tựa hồ thấy đệ đệ xấu mặt phi thường hài lòng. Dược Thiên Sầu sửng sốt, quay đầu nhìn lại, không khỏi ngây người, hắn là lần đầu tiên thấy Bạch Hồ cười như vậy, ở trong dáng tươi cười của nàng, hoa tươi bốn phía cũng trở nên buồn bã thất sắc. Rốt cục hắn đã hiểu được, vì sao cổ nhân ở kiếp trước hình dung mỹ nữ lại có câu hoa nhường nguyệt thẹn, hoa đẹp thế nào làm sao có thể so sánh với mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đứng ngay trước mắt!
Quan Vũ và Trần Phong cũng ngây dại, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy Bạch Hồ như vậy...
Bạch Hồ hiển nhiên ý thức được mình đã thất thố, gương mặt trong nháy mắt trầm lại, lạnh lùng trừng ba người, ba người không hẹn mà cùng rùng mình, tỉnh lại.
"Ai! Lão tỷ nha! Nàng thực sự là một yêu tinh mê chết người không đền mạng." Dược Thiên Sầu vô lực rên rỉ, lại nhìn Quan Vũ nói: "Bỏ đi, nể tình ngươi có thể làm cho tỷ tỷ của ta cười, ngày hôm nay không tính toán với ngươi."
"Ngươi tính toán cái gì? Nói cho ngươi xem thứ tốt còn cho là lừa ngươi sao?" Quan Vũ đối chọi gay gắt, lập tức nâng hạt giống trong tay nói: "Xem kỹ đây." Nói xong ngồi xổm xuống, đào hai lỗ trên mặt đất, bỏ hai hạt giống vào hai lỗ.
Dược Thiên Sầu kiếp trước xuất thân từ nông dân đối với việc trồng trọt tự nhiên là không xa lạ, tuy rằng chưa từng trồng hoa, nhưng có trồng rau cải. Vì vậy trợn to mắt nhìn động tác của Quan Vũ, muốn biết hắn trồng hoa và mình trồng rau có gì khác nhau, nếu như không khác vì sao hoa lại lớn nhanh tới như vậy.
Quan Vũ gieo hạt giống xong, lấy xuống một ống trúc nhỏ bên hông, nhẹ nhàng mở nắp, lại rút ra một chiếc muỗng, đút vào trong ống trúc múc ra thứ gì đó. Thứ múc ra màu tím, Dược Thiên Sầu nhìn nhìn quen mắt, tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào.
Last edited by Goncopius; 19-02-2012 at 05:00 PM.
Đã có 83 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Một vật thể màu tím nhỏ vào trong lỗ đất vừa gieo hạt, Quan Vũ cấp tốc lấp đất lại, lại lấy chút nước trong thùng bên cạnh nhỏ lên mặt đất. Dược Thiên Sầu theo dõi hắn làm xong một loạt động tác, lại dừng mắt trên lỗ hạt vừa lấp lại.
Không bao lâu, trên mặt đất xuất hiện một vết rách, sau đó mấy vết rách, bỗng nhiên ở chỗ giao nhau của mấy vết rách hơi nhô lên, phá vỡ, nhìn thấy một điểm trắng lục nhô lên, không chú ý xem quả thực không thể phát hiện.
Rất nhanh, điểm trắng lục kia hoảng động khe khẽ, dần dần xòe ra, một hạt mầm nhú lên xuất hiện ngay trước mắt.
Dược Thiên Sầu hít sâu một hơi, trừng mắt líu lưỡi nói: "Là...là hạt giống kia nảy mầm sao? Điều...điều này sao có thể?" Lại nhìn Quan Vũ cả kinh kêu lên: "Ngươi làm như thế nào?"
Quan Vũ cười bĩu môi, ý bảo hắn tiếp tục xem tiếp.
Hạt mầm bắn ra sinh cơ bừng bừng, cành lá chậm rãi nhú ra, mọc cao lên, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mở rộng, sinh trưởng. Lá non không ngừng sinh sôi, nảy nở, cành lá phân ra, thân cây cao dần cho tới ngang ống chân mới bắt đầu dừng lại, từ bắt đầu màu xanh lục non dần dần biến thành đỏ, cả cây thực vật tựa hồ đã định hình, đứng yên nơi đó không hề động tĩnh.
Nếu không phải quá trình sinh trưởng quá mức kinh thế hãi tục, không ai có thể nhìn ra cây thực vật này cũng như cây khác có gì khác nhau.
Như vậy đã xong sao? Dược Thiên Sầu thu hồi tâm thần vừa thở mạnh một hơi, bỗng nhiên cây thực vật lại có động tĩnh, cành lá đang hoảng động, lại lần thứ hai hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Thực vật vừa an tĩnh tựa hồ lại nổi lên gì đó, cành chợt run rẩy, ngay chỗ tiếp giập giữa lá và cành lại nổi lên từng hạt đậu nho nhỏ, rất nhiều nơi đều là như vậy, khi lớn được cỡ hạt đậu tằm, những nụ hoa rõ ràng hiện ra.
Sau đó bên trong phảng phất như có thứ gì đang giãy dụa khỏi sự ràng buộc, nụ hoa cùng ra sức bung ra, từng đóa đóa màu sắc rực rỡ bắt đầu bừng sáng, mở rộng, thành hình, định hình. Từng đóa đóa hoa tươi xuất hiện ngay trước mắt, cánh hoa sáng rõ tươi mát, nụ hoa chọc người thương yêu.
Một lúc lâu, không còn động tĩnh, người đứng một bên có thể tinh thế ngửi được hương thơm nhàn nhạt.
Cứ như vậy, một gốc thực vật sinh ra mười đóa hoa tươi đứng sừng sững ngay trước mắt. Từ gieo, tưới, nẩy mầm, lớn, mọc cành, nụ hoa, nở rộ bất quá chỉ cỡ thời gian một chén trà nhỏ, thực sự là khó tin.
Nhìn một màn này, Dược Thiên Sầu ngừng thở cả một thời gian dài, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt rơi trên ống trúc trong tay Quan Vũ, ngoại trừ vật thể màu tím, trong quá trình trồng hoa hắn cũng không hề phát hiện có điều gì dị thường nào khác, rất hiển nhiên vật trong ống trúc chính là then chốt.
Quan Vũ nhìn hắn lắc lắc ống trúc trong tay, nói: "Lại cho ngươi nhìn." Nói xong lại ngồi xổm xuống, ngay lỗ đất bên cạnh lặp lại quá trình vừa rồi, chỉ bất quá khi bỏ vào vật thể màu tím, lại nhiều hơn nửa muỗng.
Rất nhanh, một hạt mầm lại lớn, thoáng chốc đã biến thành gốc thực vật chấp chờn hoa tươi. Dược Thiên Sầu yên lặng nhìn kỹ quá trình sinh trưởng của nó, cũng không phát hiện có điều gì dị thường với gốc thực vật đầu tiên.
Nhìn hai gốc thực vật cùng tồn tại, còn đang hồ nghi, dị thường đột nhiên xuất hiện. Gốc thực vật trồng sau, cánh hoa nổi lên biến hóa, tiên diễm lóa mắt đột nhiên buồn bã thất sắc, xác thực mà nói chính là đang chậm rãi già đi. Hoa tươi bắt đầu điêu linh, từng cánh hoa rơi xuống, sau đó nhị hoa tàn lụi, cuối cùng rơi xuống. Ngay sau đó cành lá khô vàng, cảnh tượng lá rụng về cội hiện lên, cuối cùng chỉ còn một cành khô cắm trên mặt đất, so sánh với gốc thực vật đang đầy sinh cơ bên cạnh hoàn toàn không thể nghĩ ra mới nháy mắt trước đó chúng hoàn toàn giống như như đúc.
"Thế nào?" Quan Vũ lại lần nữa lắc lắc ống trúc cười nói: "Cho ngươi xem thứ này không tệ chứ?"
Dược Thiên Sầu gật đầu nói: "Quả nhiên là thứ tốt, không ngờ có thể làm cho quá trình sinh trưởng của một gốc thực vật áp súc trong thời gian một chén trà nhỏ, xác thực thần kỳ, nhưng..." Hắn bỗng nhiên chỉ vào vùng tử sắc ở xa xa, hỏi: "Hiện tại ta muốn biết chính là, ngươi dùng biện pháp gì đem Tử sắc Hỗn Độn rót vào trong ống trúc nho nhỏ này." Ngay khi hoa nở hoa tàn, hắn chợt có sở cảm, đoán được thứ trong tay Quan Vũ là gì.
"Cập, đã biết không thể gạt được ngươi." Nguyên bản tưởng trêu chọc được Dược Thiên Sầu, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị vạch trần, Quan Vũ giờ ống trúc trong tay cảm thán: "Tuy rằng ta không biết đây là thứ gì, nhưng ngươi so với ta càng hiểu rõ nơi này, ngươi nói đây là Tử sắc Hỗn Độn, thì nó là Tử sắc Hỗn Độn, phát hiện được tác dụng của nó thuần túy chỉ là điều ngoài ý muốn."
Hắn nhìn vào Tử sắc Hỗn Độn nơi viễn phương xa xôi, nói: "Vừa nhìn thấy thứ này, ta cũng rất kỳ quái, tò mò phía sau tử sắc rốt cục có cái gì. Lao lực bao khí lực mới phát hiện, thứ này mặc dù kéo dài mềm mại, nhưng kéo không ra cũng tách không ra, chém không ra cũng đâm không được, cũng không cách xé vỡ, thực sự vô cùng thần kỳ, càng đừng nói có thể đựng lại được. Nguyên tưởng rằng ngươi khả năng có biện phép, dù sao ngươi càng hiểu rõ nơi này, hiện tại xem ra ngươi không biết."
Dược Thiên Sầu gật đầu, nói: "Vậy ngươi làm sao đựng lại được?"
"Ha hạ, thật sự là rất xảo. Mấy ngày hôm trước thấy đói bụng, ta cầm cây gậy đi bắt thỏ, không ai nghĩ ra, Tử sắc Hỗn Độn dù dùng sắt đá cũng không tách ra được, lại bị cây gậy trong tay ta cắt vỡ. Thử lại vài lần rốt cục phát hiện, Tử sắc Hỗn Độn không hãi sợ bất luận thứ gì, duy nhất thuộc tính mộc có thể khắc chế. Vì vậy ta chế ra vài chiếc muỗng gỗ đào một ít muốn đem về, lại phát hiện không thể đựng vào bất cứ thứ gì, vừa bỏ vào liền chậm rãi biến mất, cuối cùng nghĩ tới gậy trúc cũng thuộc mộc, nên chặt ra một ống đến đựng thử, ha ha! Quả nhiên hữu dụng." Quan Vũ đắc ý cười nói.
"Nguyên lai là như vậy!" Dược Thiên Sầu bừng tỉnh hiểu ra, lập tức chĩa chĩa ống trúc trong tay hắn, lại chỉ vào hoa tươi nở rộ hỏi: "Ngươi lại làm sao biết được diệu dụng của nó? Lẽ nào cũng vô ý phát hiện sao?"
Quan Vũ len lén nhìn Bạch Hồ, cười nói: "Đoạn thời gian này không phải mỗi ngày đều trồng hoa sao, hôm đó lúc buồn chán nhất thời hứng khởi, muốn nhìn xem dùng Tử Sắc Hỗn Độn làm phân thì thế nào. Vì vậy đổ xuống đất, kết quả làm ta và...kết quả làm cho ta lại càng hoảng sợ, lúc này mới phát hiện diệu dụng của Tử sắc Hỗn Độn, sau đó nếm thử vài lần, đã biết dùng bao nhiêu phân lượng mới có thể khống chế tốc độ sinh trưởng của hoa tươi."
"Chậc chậc, không nghĩ ra trong địa bàn của ta còn có thứ bảo bối này, thực sự là nghĩ không ra a!" Dược Thiên Sầu cảm thán, còn nói thêm: "Nói vậy đối với thực vật khác cũng hữu dụng chứ? Vân Trường, ngươi có thử thứ khác hay không?"
Bạch Hồ đứng một bên liếc mắt nhìn Quan Vũ, còn giống như lần đầu tiên nghe được Quan Vũ còn có xưng hô này.
Quan Vũ gật đầu nói: "Thử qua mấy lần, hẳn có tác dụng đề cao đối với cây cỏ. Bất quá phát hiện một chuyện rất kỳ quái, hoa cỏ chúng ta trồng tựa hồ sẽ không sản xuất ra hạt giống, theo lý thuyết là chuyện không có khả năng, một bộ phận thì còn có thể hiểu được, làm sao có đạo lý toàn bộ cây cỏ chỉ có nở hoa mà không có kết quả? Dùng Tử Sắc Hỗn Độn đề cao cũng giống như vậy, vừa rồi ngươi cũng thấy, có phải có quan hệ tới nơi này hay không? Lão đại, ngươi không phải thường nói đây là địa bàn của ngươi sao? Xin mời ngươi giải đáp đi!"
Dược Thiên Sầu cũng giống như đang suy nghĩ điều gì, về phần ý tứ làm khó dễ trong câu hỏi của Quan Vũ trái lại không hề nghe ra.
Ánh mắt xẹt qua vườn hoa nở rộ, tựa hồ vẫn cảm giác có thiếu vật gì đó. Một thoáng, vùng lông mày đang nhíu chặt đột nhiên buông lỏng, Dược Thiên Sầu chỉ vào cành khô trước mãt nói: "Vân Trường, ngươi làm lai viêc trồng trot vừa rồi thêm môt lần."
Last edited by Goncopius; 19-02-2012 at 05:00 PM.
Đã có 88 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu Chương 53: Thiên phú làm lão sư.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu Tầm
Quan Vũ thấy hắn nói có vẻ thận trọng, tưởng muốn làm gì đó, lúc này liền làm theo lời hắn.
Một lát sau, một gốc hoa tươi lại nở tung trước mặt mọi người.
Dược Thiên Sầu không nói hai lời, sẵn gốc hoa còn chưa kịp héo tàn, động tác cực nhanh tháo xuống một đóa hoa tươi, nắm lấy đài hoa cùng với đóa hoa khác mặt đối mặt rất nhanh xoay chuyển, thoáng mắt nhị hoa trong tay và nhị hoa trên cành thân mật tiếp xúc lẫn nhau một lần.
Quan Vũ không hiểu hắn đang làm gì, Trần Phong cũng ngừng động tác đang làm, dù Bạch Hồ cũng nhìn Dược Thiên Sầu, trong mắt ba người lộ ra hiếu kỳ, cùng nhìn hắn và đóa hoa tươi kia.
Bỗng nhiên Dược Thiên Sầu khẽ cười nói: "Không sai, hẳn là vì như vậy."
Chuyện làm ba người ngoài ý muốn liền xảy rạ, nguyên bản gốc hoa tươi sắp sửa điêu linh trong mắt bọn họ, nhưng ngoài dự liệu cũng không lập tức điêu linh, mà lại kéo thêm một trình tự, trung trơng cánh hoa bắt đầu kết xuất một nhóm quả cây, quả cây dần dần thành hình, cánh hoa mới bắt đầu héo rũ.
Sau khi bị Dược Thiên Sầu động tay chân một phen, gốc thực vật cũng không héo rũ, quá trình héo rũ đã biến thành nở hoa kết quả.
Ba người dùng ánh mắt khó thể tin nhìn Dược Thiên Sầu, Quan Vũ lầm bầm nói: "Điều này sao có thể!"
Vấn đề hắn đưa ra tuy rằng không chắc làm khó dễ được lão đại, nhưng chỉ có ý tứ dẫn theo chút kích thích, nhưng làm hắn hoàn toàn nghĩ không ra chính là, ngay cả chuyện mà cả Bạch Hồ cũng không thể giải quyết, không ngờ cứ như vậy bị Dược lão đại giở tay nhấc chân đã giải quyết xong.
Bạch Hồ trong bộ dáng phong hoa tuyệt đại, nhẹ nhàng đi tới trước mặt gốc thực vật kết quả, ngón tay nhỏ dài hái xuống một quả cây, móng tay mở ra, bên trong nằm một hạt giống ngăm đen, cầm lấy đặt lên trước mũi ngọc ngửi ngửi, vẻ mặt vui mừng nhộn nhạo.
Ánh mắt vốn oán hận của Trần Phong khi nhìn Dược Thiên Sầu hôm nay lại có thêm tia sùng kính.
Kỳ thực đối với Dược Thiên Sầu mà nói, vấn đề này ở kiếp trước chỉ là thường thức, vì không gian này cũng không có côn trùng hay ong mật thụ phấn cho hoa, cho nên thực vật tự nhiên chỉ có thể nở hoa mà không thể kết quả, không thể kết quả đương nhiên sẽ chết.
Đặt ở kiếp trước chỉ sợ dù là học sinh tiểu học đều biết rõ vấn đề này, nhưng hiện tại khi hắn làm ra, hình như có điểm kinh thế hãi tục. Thấy ánh mắt ba người nhìn mình mơ hồ toát ra những ngôi sao nhỏ, da mặt Dược Thiên Sầu dù có dầy hơn cũng cảm thấy ngượng ngùng, hắc hắc cười nói: "Không nên sùng bái ca, ca chỉ là một truyền thuyết.
"Thấy ghét! Nói, rốt cục xảy ra chuyện gì." Bạch Hồ nâng quả cây trong tay khẽ kêu.
Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, sờ sờ mũi nói: "Tỷ! Đây nếu nói đến thì rất dài, trong đó liên lụy tới thực vật học, sinh vật học, thật sự là hệ thống ngành học rất khống lồ, nói ra chỉ sợ mọi người không hiểu được."
Nói đến đây, thấy trong ánh mắt ba người đều lộ ra thần tình khao khát học hỏi, thần tình hắn cũng trở nên thận trọng đứng lên nói: "Nói chuyên môn chỉ sợ mọi người không hiểu được, ta đành nói giản đơn một chút. Thiên địa vạn vật có âm dương, có trời thì có đất, tựa như bầu trời có mặt trời thì cũng có mặt trăng. Thời không khi vận chuyển thì có ánh sáng và bóng tối, đất sinh vạn vật đồng dạng cũng có phân biệt âm dương, cũng chính là thứ mà chúng ta gọi là trống mái. Ách...ta đã nói rất đơn giản rồi, không biết ta nói như vậy mọi người có cảm thấy phức tạp hay không, mọi người nghe hiểu được chứ?"
Ba người đều gật đầu, ý bảo có thể nghe hiểu.
""Vậy là tốt rồi, ta tiếp tục nói, mọi người dụng tâm mà nghe." Dược Thiên Sầu đặt tay bên mép ho khan một tiếng, tiếp tục nói: "Nói đến đất sinh vạn vật có âm dương trống mái, mọi người hẳn là hiểu được, vô luận là người, hay heo, chó, trâu bò, dê vạn vật đều phân trống mái, chỉ dựa vào một nam nhân không thể sinh ra tiểu hài tử, đồng dạng chỉ dựa vào một nữ nhân cũng không thể sinh ra tiểu hài tử, cho nên cần nam nữ kết họp, cũng chính là âm dương trống mái kết hợp. Những động vật khác vô luận đi bằng hai chân hay bốn chân cũng đồng dạng như vậy, ta gọi những gì di động quy nạp thành động vật học. Cao hơn động vật học một tầng chính là sinh vật học, sinh vật học chỉ chính là vật thể có sinh mệnh trong thiên địa, vật thể có sinh mệnh bao hàm có thực vật, gọi là thực vật chính là thứ mà ta đang muốn giảng, gọi là thực vật học. Ngạch...hỏi lại một câu, nghe hiểu không?"
Ba người lần thứ hai đều gật đầu, trong lòng họ nguyên bản còn tồn tại một chút hoài nghi, bị một phen lời nói có hình có dạng, có chứng có cứ của hắn làm biến mất, bầu không khí học tập càng đậm liệt.
Dược Thiên Sầu rất thỏa mãn với hiệu quả như vậy, giả vờ giả vịt nói tiếp: "Cái gì gọi là thực vật? Hoa cỏ cây cối cùng rau dưa trái cây chúng ta thường ăn hàng ngày đều thuộc phạm trù thực vật, bao quát cả hoa cỏ ba người đang trồng trọt, chúng nó có thể tự nhiên sinh trưởng, đương nhiên, đây càng liên lụy đến tự nhiên học càng cao cấp hơn, nói ra ba người cũng không hiểu, nên ta không nói. Những hoa cỏ này có thể tự nhiên sinh trưởng, chúng nó cũng là thứ có sinh mệnh, cho nên nằm trong phạm trù sinh vật học. Mọi người không nên xem thường hoa cỏ, chúng cũng giống như động vật mà ta giảng bên trong động vật học, cũng có tồn tại âm dương trống mái, đồng dạng cũng cần được kết họp. Quan Vũ hỏi ta vì sao những thực vật này chỉ nở hoa mà không kết quả, như vậy hiện tại ta giải đáp cho mọi người. Ách...Nói nhiều khát nước quá, nơi này có nước uống không?"
"Có!" Trần Phong đáp, lập tức lấy một muỗng nước trong thùng tới, cung kính đưa tới trước mặt Dược Thiên Sầu, từ trên người hắn đâu còn nhận ra hình dạng oán hận dù chỉ một chút.
Dược Thiên Sầu uống hết muỗng nước trả lại cho hắn, nói tiếp: "Cảm tạ!" Lại tiếp tục nói: "Vì sao hoa mọi người trồng chỉ kết hoa mà không kết quả? Mọi người xem..." Hắn chỉ vào một gốc thực vật nở đầy hoa tươi nói: "Mặt trên nở nhiều hoa tươi, có phải thoạt nhìn đều như nhau, đúng, nhìn bề ngoài thì như nhau, kỳ thực không phải, những đóa hoa này đồng dạng cũng có phân biệt âm dương trống mái, nếu muốn chúng kết quả sản sinh hạt giống, cũng phải giống như người, cũng cần âm dương kết hợp. Nhưng chúng không thể giống như người tự di chuyển ôm nhau để kết hợp trống mái, cho nên phải cần mượn ngoại lực để giúp đỡ, tựa như ta vừa làm như vậy, cũng là một trong những thủ đoạn giúp chúng nó kết hợp."
Nghe đến đó, Quan Vũ nghi hoặc nói: "Sai nha? Thế giới bên ngoài cũng không có gặp ai bang trợ chúng nó kết họp, nhưng vẫn có thể nở hoa kết quả sản sinh hạt giống." Trần Phong và Bạch Hồ cũng đều hoài nghi nhìn hắn, hiển nhiên đồng ý lời Quan Vũ.
"Vấn đề của ngươi hỏi rất khá, đây liên lụy đến côn trùng học bên trong động vật học." Dược Thiên Sầu biểu thị tán dương, nói: "Hoa cỏ bên ngoài đương nhiên không phải do loài người giúp đỡ kết hợp, mà là động vật khác, cũng chính là côn trùng trong động vật, cái gì gọi là côn trùng? Mọi người hẳn đều gặp qua, hồ điệp và ong mật, sâu, mọi người đều gặp qua phải không? Nếu như các vị tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện, côn trùng như ong mật đều thích bồi hồi trên những đóa hoa, chúng nó ở trên hoa tươi sẽ bị nhiễm phấn hoa, sau đó lại lần thứ hai dừng lại trên đóa hoa khác, tự nhiên sẽ bang trợ hai đóa hoa hoàn thành một lần kết hợp, ong mật chính là mồi giới giữa bọn chúng, cho nên thực vật bên ngoài có thể nở hoa kết quả, sinh sôi nảy nở hậu đại. Nếu như mọi người không tin, lần sau ta từ bên ngoài mang đến một ít ong mật tiến đến nuôi dưỡng, đến lúc đó mọi người sẽ biết lời ta nói có phải là thật sự hay không."
Hắn giải thích như vậy, ba người bừng tỉnh hiểu ra, tập tính sinh hoạt của ong bướm mọi người cũng đã gặp qua, ngẫm nghĩ hình như đúng là vậy, tuy rằng không có ấn tượng trực tiếp, nhưng trên cơ bản ba người đã tin lời hắn giảng.
Ai! Nghĩ không ra chút kiến thức của ta ở chỗ này cũng khoe khoang được, không ngờ mình còn có thiên phú làm lão sư, thật sự là khó có được a! Dược Thiên Sầu cố nén đắc ý trong nội tâm không lộ ra, mỉm cười nói: "Nói đến đây mọi người đều biết đã xảy ra chuyện gì rồi, không cần nói quá phức tạp, chỉ giảng đến đây thôi!"
Last edited by Goncopius; 19-02-2012 at 05:01 PM.
Đã có 85 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu Chương 54: Kiểm tra ngọc điệp.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu Tầm
Nghe xong rồi! Ánh mắt ba người rất phức tạp, chưa từng nghĩ ra Dược Thiên Sầu lại bác học đa tài như vậy, cái gì là động vật học, thực vật học, tự nhiên học, côn trùng học quả nhiên chưa từng nghe thấy, ngày hôm nay rốt cục mở rộng ra tầm mắt.
Trần Phong trẻ tuổi trong mắt đều tràn đầy sùng bái, Quan Vũ lại hiện ra thần tình xấu hổ. Dược Thiên Sầu phảng phất từ trong mắt Bạch Hồ nhìn thấy được một tia thần thái dị dạng, khiến cho trái tim hắn không ngừng đập mạnh.
Dược Thiên Sầu nhớ tới ý đồ đến của mình, có điểm thấp thỏm nói: "tỷ tỷ, có chuyện muốn nhờ tỷ hỗ trợ."
Đôi mắt sáng của Bạch Hồ lướt nhìn hắn, nhẹ nhàng "ân" một tiếng.
Thấy tỷ tỷ đáp ứng, Dược Thiên Sầu vui mừng, liền nhanh lấy ra ngọc điệp phương pháp luyện đan đưa qua, nói: "Ta biết thủ đoạn của tỷ phi phàm, bên trong ngọc điệp có ghi lại chút đồ vật, ta muốn xem, lại bị người ta hạ trọng trọng cấm chế, làm phiền tỷ tỷ giúp ta mở ra."
Quan Vũ và Trần Phong cũng không quan tâm bọn họ nói gì, hai người chạy qua chỗ đất trống kiểm nghiệm thực vật học Dược Thiên Sầu mới giảng giải.
Bạch Hồ tiếp nhận ngọc điệp phương pháp luyện đan lướt qua điều tra, đôi mày nhẹ nhàng nhíu lại, Dược Thiên Sầu có chút khần trương hỏi: "Tỷ, có phải không thể giải trừ được hay không?"
Bạch Hồ nhẹ lắc đầu, đôi môi khẽ mở nói: "Người thiết trí cấm chế có tạo nghệ rất cao, tổng cộng bảy tầng cấm chế, tầng thứ nhất đã bị người giải khai, vài tầng cấm chế tiếp theo cũng không làm khó được ta, vài tầng sau cùng là cấm chế ta chưa từng thấy qua, muốn phá vỡ sợ rằng cần thêm chút thời gian, bằng không mạnh mẽ phá vỡ sẽ tổn hại thứ ghi chép bên trong."
Nói xong dùng một ngón tay chuyển động trên ngọc điệp. Dược Thiên Sầu biết nàng đang bài trừ cấm chế, nhưng xem không hiểu, nghĩ huyền diệu khó giải thích.
Thẳng đến khi ngọc điệp hiện lên ba đạo bạch quang, động tác ngón tay của Bạch Hồ dừng lại, một lúc lâu phun ra một hơi thở, đưa lại ngọc điệp, nói: "Còn lại sáu tầng cấm chế ta đã phá ba tầng, còn lại ba tầng tạm thời còn không thể bài trừ, ta đã ghi nhớ, cần chút thời gian ngẫm lại."
Dược Thiên Sầu tiếp nhận ngọc điệp, cười nói: "Phá ba tầng đã đủ. Cái khác không vội, tỷ tỷ chậm rãi nghĩ không sao."
Bạch Hồ gật đầu, ngưng mắt nhìn hắn cũng không nói gì nữa, xoay người hướng trúc xá bên ngoài hoa viên đi đến.
Ờ một đầu khác truyền đến tiếng than sợ hãi tấm tắc của Quan Vũ và Trần Phong, hiển nhiên hiệu quả thí nghiệm thần kỳ. Dược Thiên Sầu thu ngọc điệp, cười meo meo đi qua, thấy Trần Phong bỗng nhiên nhớ tới một người, lúc đầu tại Bách Hoa Cốc ngoại trừ Trần Phong hắn còn thu một gã chế tác buôn bán Thần Tiên Đảo đi vào, thế nào đi tới vài lần cũng không nhìn thấy, đó là nhân tài do mình tinh tế tuyển chọn nha!
"Vân Trường, có chuyện hỏi ngươi."
Quan Vũ vỗ vỗ bùn đất dính trên tay, cười ha hả đứng lên hỏi: "Chuyện gì?"
Dược Thiên Sầu kỳ quái nói: "Ngoại trừ Trần Phong, ta còn dẫn theo một người tiến đến, thế nào tiến đến vài lần chưa từng thấy, đi đâu rồi?"
Quan Vũ sửng sốt, bỗng nhiên ha ha cười nói: "Ngươi nói tên kia a!" Lập tức đưa miệng dán vào bên tai Dược Thiên Sầu nhẹ giọng nói nhỏ vài câu.
Dược Thiên Sầu nghe được sắc mặt đại biến, thuận miệng mắng: "Đáng đời!"
Nguyên lai tên làm ra mê hương sau khi bị bắt đến, cũng giống như Trần Phong bị Bạch Hồ mạnh mẽ lấy mẫu bổn mạng nguyên thần, nhưng tên kia nhìn thấy dung mạo của Bạch Hồ thì chấn kinh, lập tức nổi lên sắc tâm. Sau đó càng không biết trời cao đất rộng mưu toan dùng Thần Tiên Đảo để đi làm việc hái hoa. Chẳng hay hắn thật không biết hay biết rõ, cũng không ngẫm lại bổn mạng nguyên thần đã bị nhéo vào trong tay
Người ta, nhất cử nhất động thế nào khả năng không bị người ta phát hiện. Sau đó quả nhiên Bạch Hồ hủy đi bổn mạng nguyên thần của hắn, giết chết ngay tại chỗ.
"Ai! Đáng tiếc cho một nhân tài, bỏ đi, là hắn tự tìm, cũng không trách được người khác. Các ngươi chơi đi, ta đi trước, hẹn gặp lại!" Dược Thiên Sầu có điểm tiếc hận nói.
"Chờ một chút." Quan Vũ kéo hắn nói: "Nhớ kỹ khi trở lại mang cho ta một ổ ong mật, ta muốn lý giải quan hệ giữa thực vật học và động vật học."
"Được, ta nhớ kỹ."
Quay trở lại gian phòng của mình trong Phù Tiên Đảo, tỉ mỉ nghe một chút thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, khẩn cấp lấy ra ngọc điệp ghi phương pháp luyện đan để nghiên cứu, thần thức rót vào trong ngọc điệp, từ tầng thứ nhất nhìn tới.
Kỳ thực tầng thứ nhất cũng không phải phương pháp luyện đan, ngược lại giảng giải một ít thường thức luyện đan, cùng những chuẩn bị, thí dụ như luyện đan dùng loại lửa gì hay nhất, dùng đan lô gì càng có thể đề cao xác suất thành công của đan dược, tổng cộng viết một đống lớn.
Đối với Dược Thiên Sầu chỉ là một thái điểu trong việc luyện đan mà nói, những vấn đề có tính thường thức chuyên làm đau đầu này lại là điều mà hắn cần lý giải, hắn thiếu chính là những điều này, cho nên hắn nhìn rất dụng tâm, hầu như mỗi chữ mỗi câu vừa nhìn thì trong lòng liền nhớ kỹ.
Tầng thứ hai cũng không phải phương pháp luyện đan, thần thức Dược Thiên Sầu vừa tiến vào, liền tiếp nhấp vào biển cả viết về linh thảo, ở trong đó không chỉ kể lại toàn bộ về linh thảo, tên, dược hiệu, thậm chí cả hình dạng của thảo dược từ nhỏ đến lớn đều đề cập rất sống động, khả năng kể lại chi tiết quả thực làm người giận sôi, dù tập tính sinh trưởng của mỗi loại thảo dược cùng địa điểm dễ thu thập nhất cũng hoàn toàn bày ra thật tỉ mỉ.
Dược Thiên Sầu chấn kinh, không phải chỉ là khiếp sợ, mà là phi thường phi thường khiếp sợ. Tuy rằng hắn đối với thảo dược và luyện đan dốt đặc cán mai, nhưng hiện tại hắn cũng biết được chính mình đã nhặt được bảo bối, may mắn mình cướp đi từ trong tay Lưu Chính Quang thật đúng là anh minh cỡ nào, thứ tốt như vậy nếu buông tha không lấy tới tay, quả thực không bằng cẩu lợn.
Vô cùng chấn động, hắn không khỏi nghĩ tới Đan Tông năm xưa, một môn phái dùng đan dược lập môn hộ quả nhiên tạo nghệ không người sánh bằng. Xem lại vô số thảo dược được ghi chép bên trong, chỉ biết đã cần tìm tâm huyết của bao nhiêu người và bao nhiêu thế hệ cùng thời gian để có thể ghi chép tổng kết lại, chỉ là tầng thứ nhất cũng đủ xem như của quý của trời đất. Nếu có người muốn trùng kiến Đan Tông, tin tưởng chỉ bằng vào khối ngọc điệp này, sẽ không tồn tại bất luận điều gì cản trở.
Nhiều thảo dược như vậy muốn ở trong khoảng thời gian ngắn nhớ kỹ toàn bộ thì không có khả năng, chỉ có thể giữ lại sau đó từ từ nghiên cứu, cảm thán một tiếng, Dược Thiên Sầu lướt nhanh thần thức tiến vào tầng thứ ba.
Từ khúc ngôn ngữ dạo đầu có thể thấy được, bên trong ghi chép hẳn là phương pháp luyện đan dành cho Trúc Cơ kỳ sử dụng.
Từ tên gọi của phương pháp luyện đan đến việc bên cạnh đều viết rõ công hiệu của đan dược, thảo dược cần thiết được liệt ra bên dưới, dù trình tự và thời cơ đầu nhấp thảo dược cùng năm tháng sinh trưởng của thảo dược cũng được viết ra, còn có vấn đề phát sinh trước khi đan dược luyện thành, không một chỗ nào mà không ghi chú thật rõ.
Chậc chậc! Thực sự là thứ tốt a! Chỉ sợ dù là một người phàm khi nhìn thấy thứ này, chỉ cần học theo đúng khuôn cũng có thể hiểu được cách luyện chế ra linh đan diệu dược. Nghĩ không ra chỉ Trúc Cơ kỳ đã có thể sử dụng nhiều đan dược phụ trợ tu luyện đến như vậy. Thực sự là kỳ quái, nếu Đan Tông có khả năng luyện chế ra nhiều linh đan diệu dược như vậy để đề cao tu vi, thực lực hẳn sẽ không yếu a! Thế nào lại bị người diệt môn vậy chứ.
Dược Thiên Sầu còn đang nhìn, bỗng nhiên nheo mắt, ba chữ Trúc Cơ Đan xuất hiện ngay trước mắt liền hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Last edited by Goncopius; 19-02-2012 at 05:01 PM.
Đã có 82 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu Chương 55: Lớn mật.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu Tầm
[Cẩn thận kiểm tra đơn thuốc luyện chế Trúc Cơ Đan, theo như trên đơn thuốc này viết thì cần phải có chín loại linh thảo. Dược Thiên Sầu liền đem tên thuốc ghi nhớ theo trình tự, bởi đây chính là đơn thuốc hắn đang cần dùng!
Tầng thứ bốn của đơn thuốc là luyện chế đan dược dùng cho Kết Đan kỳ. Nhưng Dược Thiên Sầu chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua, bởi vì hắn đã ghi nhớ Trúc Cơ Đan rồi, đối với những loại khác không có bao nhiêu hứng thú xem xét. Bỗng dưng bên ngoài truyền đến thanh âm của đám người Lăng Phong, Dược Thiên Sầu liền cẩn thận đem đơn thuốc giấu đi.
"Sao không nhìn thấy Dược Thiên Sầu đâu nhỉ?" Đây là thanh âm của Nghiêm Thù.
Dược Thiên Sầu mở cửa hô lớn: "Ta đây...ta đây...Xin chào Nghiêm sư tổ!"
Dược Thiên Sầu vội vàng chạy đến trước mặt Nghiêm Thù, mỉm cười hành lễ, vừa cười vừa nhìn ba vị huynh đệ đồng môn chào hỏi.
"Ưm!" Nghiêm Thù giương đôi mắt hổ, lạnh lùng nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ cùng ba người bọn hắn làm thành một đội, nếu kẻ nào lười biếng thì sẽ nghiêm trị không tha. Bốn người các ngươi đều nghe rõ cả chưa?"
"Hiểu rồi." Dược Thiên Sầu vẫn tươi cười siểm ninh. Nhưng trên mặt ba người kia thì không chút thay đổi, khiến cho Nghiêm Thù sa sầm nét mặt, hừ lạnh một tiếng, theo sau mới xoay người bỏ đi.
"Nghiêm sư tổ đi thong thả!" Dược Thiên Sầu mỉm cười nhìn theo bóng lưng của Nghiêm Thù đi xa, thắt lưng mới chịu dựng thẳng lên. Lúc này hắn chợt phát hiện, ba người ở bên cạnh đều đang dùng ánh mắt kinh thường nhìn vào mình, hiển nhiên bọn hắn không tra hành vi nịnh bợ của chính mình vừa rồi.
Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn ba người nói: "Ba vị huynh đệ, hôm nay bắt đầu làm việc cùng mọi người, xin hãy chiếu cố nhiều hơn."
"Hừ!" Bắc Tử liếc mắt nhìn hắn, châm chọc nói: ""Ngươi là đệ tử của Quan trưởng lão, đâu đến phiên chúng ta chiếu cố. Nếu muốn chiếu cố, ít nhất cũng phải là Nghiêm sư tổ của ngươi ah!"
Lăng Phong ngay cả liếc mắt, cũng chẳng thèm nhìn hắn, nói: "Chúng ta đi thôi! Đừng cấp cho tên họ Nghiêm kia tìm được cơ hội."
"Chậm đã!" Hũ nút Tuyên Bình ở phía sau quát lớn. Theo sau hắn chạy vào gian phòng của mình, lấy bình rượu ngày hôm qua uống ra, đi qua mặt Dược Thiên Sầu nói một câu: "Hôm qua uống rượu với cẩu, thực xấu hổ."
Nói xong trực tiếp cầm bình rượu ném xuống dưới chân núi. Rồi ba người lập tức chạy ra ngoài.
Dược Thiên Sầu hơi ngạc nhiên. Theo sau mới hiểu ra, lần đầu tiên nghe thấy Tuyên Bình nói nhiều như vậy, thế nhưng không ngờ là hắn đang mắng mình. Nhìn ba thân ảnh chạy ở phía xa, Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ, hôm qua uống rượu vui chơi còn thân hơn huynh đệ, hôm nay lại đã coi nhau như cừu nhân rồi.
Không có biện pháp ah! Dược Thiên Sầu thầm nghĩ: "Ba tên này tính tình đúng là ghét ác như cừu! Nhưng không hiểu bọn hắn là chính trực hay là cổ hủ đây! Vốn định hảo hảo kết giao cùng bọn hắn một phen, hiện tại xem ra cũng là điều không thể, quên đi!"
Đi theo sau ba người đến Luyện Đan Các, thì đã trông thấy không ít đệ tử đang tập trung ở bên ngoài sân, Nghiêm Thù cũng có mặt trong đó. Chứng kiến bốn người tới đây, hắn liền phân phát ngọc điệp cho bốn người, xong lạnh lùng nói: "Đây là nhiệm vụ ngày hôm nay của nhóm các ngươi, nếu không thể hoàn thành sẽ nghiêm trị."
Thấy đám người Lăng Phong phóng thần thức ra điều tra ngọc điệp, Dược Thiên Sầu cũng rót thần thức vào trong. Bỗng nhiên, lúc này có ba thân ảnh từ bên ngoài đi tới, ba người này hắn đều khá quen thuộc.
Đi ở phía trước chính là Quan Uy Vũ cùng Phí trưởng lão, người chấp chưởng Vạn Phân Viên. Tại phía sau, có một vị nữ tử xinh đẹp bám theo, Dược Thiên Sầu đã từng gặp qua nàng một lần ở trong cửa hàng mấy ngày hôm trước rồi. Nhớ lúc ấy, nữ nhân này đi cùng một người nam tử, bộ dạng hai người có điểm giống nhau, phỏng chừng cũng là huynh muội ruột thịt. Chưởng quỹ trong quầy tựa hồ kêu hai người là thiếu cung chủ và tiểu thư, xem ra lai lịch của nữ nhân này rất lớn ah!
Quan trưởng lão xưa nay vẫn luôn hung hăng càn quấy, không ngờ rằng lại nhìn Phí trưởng lão khách khí nói: "Xin mời!"
Phí trưởng lão cười khổ: "Sau này ông không nên ép Vạn Phân Viên chúng ta quá là được rồi,"
Thanh âm nói chuyện của hai người đã muốn kinh động tới mọi người ở đây. Tất cả đều sôi nổi hành lễ: "Quan trưởng lão, Phí trưởng lão!"
"Sư phụ khỏe không!" Chỉ riêng Dược Thiên Sầu là kinh hô khác thường, khiển cho đám người đều phải chú ý. Quan Uy Vũ trông thấy Dược Thiên Sầu cũng cao hứng nhìn hắn gật đầu.
Phí trưởng lão trông thấy Dược Thiên Sầu, da mặt khẽ run rẩy lên, dường như đang tưởng nhớ lại kí ức không mấy thoải mái ngày trước. Tiếp theo hắn nhãn châu xoay động, nhìn Dược Thiên Sầu gằn từng chữ: "Hóa ra là Dược Thiên Sầu ah!"
Lão gia hỏa này có điểm khác thường, hay là vẫn canh cánh trong lòng về chuyện tình của Phù Tiên Lệnh sao?
Bỗng nhiên Dược Thiên Sầu cảm thấy bất ổn, nhưng ngẫm lại nơi này là Luyện Đan Các, lão gia hỏa kia cũng không thể đem mình thành cái dạng gì, vì thế hành lễ nói: "Phí trưởng lão!"
""Ngươi kêu Dược Thiên Sầu hà?" Nữ tử đứng ở phía sau hai vị trưởng lão, đột nhiên lên tiếng hỏiẵ
Dược Thiên Sầu kinh ngạc, thầm nghĩ tại sao nàng biết ta, xem ra mình ở trên Phù Tiên Đảo không phải nổi danh bình thường ah! Quan trưởng lão đưa mắt nhìn nữ tử, kì quái hỏi: "Ngươi nhận thức hắn sao?"
Nữ tử im lặng lắc đầu, dường như đang suy nghĩ tới chuyện gì đó.
Phí trưởng lão cười hắc hắc: "Quan trưởng lão, ta có chút việc cần ông hỗ trợ ah!" Khi nói chuyện, ánh mắt của hắn xấu ra nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, khiến cho tiểu tâm can run rẩy không ngừng.
Quan trưởng lão cau mày nói: "Chuyện gì?"
"Quan trưởng lão, ông cũng biết trong khoảng thời gian này, Vạn Phân Viên đang thiếu thốn nhân lực, chưởng môn từng nói sẽ điều động người sang. Ta xem lệnh đồ của ông rất thông mình lanh lợi, không bằng ông cho tôi mượn hắn dùng mấy bữa đi!" Phí trưởng lão lạnh nhạt nói.
"Á..." Dược Thiên Sầu hú lên một tiếng quá dị, lão gia hỏa này đang muốn dùng việc công để báo thù riêng. Lúc này, trên mặt Dược Thiên Sầu cũng lộ ra biểu tình đáng thương nhìn Quan Uy Vũ.
"Chuyện này..." Quan trưởng lão trầm ngâm, tuy hắn là "Đan Si" nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc. Tự nhiên đã nhìn ra Phí trưởng lão đang có mưu đồ với đệ tử mình.
Nghiêm Thù đứng ở một bên, nhìn bộ dáng đáng thương của Dược Thiên Sầu, lại quan sát nụ cười âm hiểm trên mặt Phí trưởng lão. Hắn trong lòng khẽ cười thầm.
"Như thế nào? Quan trưởng lão luyến tiếc ái đồ sao?" Phí trưởng lão chất vấn nói, ánh mắt dường như vô tinh hữu ý nhìn thoáng qua nữ tử đứng ở phía sau.
Quan trưởng lão cũng trầm ngâm nhìn nàng, thở dài một hơi, đầy cõi lòng áy náy nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Ngươi đi cùng Phí trưởng lão tới Vạn Phân Viện hỗ trợ mấy ngày! Lúc trở về, ta nhất định sẽ truyền thụ cho ngươi phương pháp luyện đan mà ta tâm đắc nhất."
"Sư phụ, ta không muốn đi" Dược Thiên Sầu cầu xin nói.
"lớn mật!" Nghiêm Thù quát: "Một đệ tử Luyện Khí kỳ, mà cũng dám mặc cả cùng các vị trưởng lão. Ở trong mắt ngươi còn có môn quy của Phù Tiên Đảo nữa hay không?"
Dược Thiên Sầu ngần ra, mẹ kiếp! Lão tử không đụng tới ngươi, ngươi chạy ra xem náo nhiệt làm cái gì. Thấy lão tử hiền lành, ngươi còn tưởng là mình oai phong lắm sao?
Dưới cơn tức giận, Dược Thiên Sầu há miệng quát lớn, thanh âm so với Nghiêm Thù còn trung khí hơn nhiều: "Nghiêm Thù, ngươi câm miệng lại cho ta! Ta đang nói chuyện với sư phụ mình, ngươi chạy ra phóng rắm là muốn sao đây? Trưởng lão đang nói chuyện, khi nào thì tới phiên ngươi chen miệng vào, trong mắt ngươi còn có môn quy của Phù Tông Đảo nữa không? Hay ỷ vào cha ngươi làm trưởng lão, mà trong mắt đều không coi những trưởng lão khác ra gì? Bất quá ở trước mặt sư phụ ta cùng Phí trưởng lão, thì chưa tới lượt ngươi phát uy đâu, mau lăn qua một bên cho ta!"
Last edited by Goncopius; 19-02-2012 at 05:01 PM.
Đã có 79 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc