Thẩm Phong bị câu chuyện đẹp đẽ mà thê thảm trong sông làm cảm động. Song rất nhanh cô nàng lại phát hiện ra thứ mới, lập tức sinh ra hứng thú nồng đậm.
Lưu Anh Nam đi theo cô nàng đang tung tăng chạy lên trước, cô bé ấy thật sự coi mình là khách du lịch. Ở bờ Vong Xuyên Hà có một khối đá lớn trên to dưới nhỏ cao hơn ba thước, bên trên có ba vệt như đao gọt kiếm khắc, mỗi vệt đều giống như bị máu ngâm đều là màu đỏ tươi.
Thẩm Phong giống như đang ngắm cảnh, sôi nổi chạy tới đứng ở bên cạnh tảng đá như chờ Lưu Anh Nam chụp ảnh lưu niệm cho cô nàng vậy. Cô bé cười ha ha hỏi:
- Đây là cái gì? Đây là cái gì?
- Đây là Tam Sinh Thạch có thể chiếu rọi kiếp trước kiếp này và kiếp sau của con người, chính là cho những oan hồn bước lên cầu Nại Hà kia xem. Xem quá khứ đau khổ, xem tương lai sáng lạn để cho họ quyết tâm bỏ qua quá khứ an lòng bước lên con đường của cuộc đời mới. Còn nữa, nhân gian có câu tục ngữ gọi là ‘Duyên định tam sinh’. Cho nên tảng đá này cũng có tên là Tam Sinh Nhân Duyên Thạch, có thể nhìn thấy nhân duyên kiếp trước kiếp này và kiếp sau.
- Thật à? Thế tôi phải xem xem mới được. –Thẩm Phong thoáng cái gợi hứng thú. Phụ nữ luôn đầy hiếu kỳ và mong chờ với nhân duyên của mình, đồng thời muốn nắm chặt nó trong tay, muốn do bản thân mình quyết định. Nhưng đó là chuyện không có khả năng.
Cho nên khi Thẩm Phong đứng nghiêm trang trước Tam Sinh Thạch thì Lưu Anh Nam bật cười. Vẫn là chiếc điều khiển từ xa kia, hắn len lén ấn một cái. Thẩm Phong nhất thời kích động, bởi vì trên Tam Sinh Thạch bộc phát ra một luồng hào quang nhu hòa, sau đó tảng đá dần trở nên trong suốt giống như một chiếc gương, lại giống như một chiếc màn hình rất nhanh liền hiện ra hình ảnh.
Trong màn hình là một thôn phụ bình thường mặc áo vải thô, khăn trùm đầu vải màu xanh lam ở trong một vườn ruộng. Nàng ấy bưng một chiếc bát mẻ, bên trong là nước sạch trong veo đi về phía người đàn ông đang cày cấy giữa ruộng. Đây rõ ràng là một cặp vợ chồng nhà nông chất phác, cuộc sống tuy kham khổ nhưng rất đằm thắm ngọt ngào.
Mà người phụ nữ chính là Thẩm Phong, nhưng sau khi người đàn ông uống hết một ngụm nước mát lành do người vợ mang tới liền lộ ra một khuôn mặt rất tang thương, không ngờ lại là Lưu Anh Nam!
Hả? Thẩm Phong kinh ngạc há to mồm, rất hiển nhiên hiện tại trên tảng đá biểu thị chính là kiếp trước. Rất nhanh màn hình đã biến đổi, bên trong xuất hiện một nữ cảnh sát mặc đồng phục cảnh sát hiên ngang oai hùng, hông giắt súng như sắp ra trận. Đằng sau có một người đàn ông đi theo, trong mắt lộ ra vẻ thâm tình tha thiết, mà người đàn ông này vẫn là Lưu Anh Nam. Người mặc đồng phục rõ ràng là Thẩm Phong kiếp này mà.
Thẩm Phong còn chưa làm ra phản ứng thì màn hình lại biến đổi, xuất hiện hẳn là hình ảnh của kiếp sau. Nhưng Thẩm Phong kinh ngạc nhìn thấy trong màn hình không ngờ lại hiện ra Vong Xuyên Hà sóng máu ngập trời, một người đàn ông chìm nổi trong sông bị rắn đồng chó sắt cắn xé. Cho dù hứng chịu nỗi đau đớn khôn cùng nhưng đôi mắt anh ta vẫn kiên định nhìn lên cầu Nại Hà. Mà ở trên cầu, một người phụ nữ đôi mắt vô thần bưng canh Mạnh Bà, một hơi uống sạch…
Mà người đàn ông này vẫn là Lưu Anh Nam còn người phụ nữ uống canh Mạnh Bà là Thẩm Phong. Điều này chứng tỏ kiếp sau họ vẫn là người tình. Lưu Anh Nam vì không quên nàng đã cam tâm tình nguyện nhảy xuống Vong Xuyên Hà, nguyện chờ nàng một ngàn năm để tiếp tục nối duyên xưa.
Hình ảnh của ba đời ba kiếp biến mất, Thẩm Phong đờ đẫn, sao người đàn ông của ba kiếp đều là Lưu Anh Nam chứ? Hắn không ngờ lại bằng lòng chờ mình một ngàn năm trong Vong Xuyên Hà, điều này…
Lưu Anh Nam đứng ở cạnh cô nàng cũng bày ra vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, thực ra trong lòng sớm đã cười tươi như hoa. Đây là lần trước hắn tới Âm Tào Địa Phủ cố ý tìm ‘phòng kỹ thuật’ nhờ thiết kế, chính là vì chờ một ngày dẫn một cô gái tới lừa cô nàng, không ngờ rằng nhanh như vậy đã dùng tới rồi.
Thực ra Thẩm Phong vẫn là một người sống, cô nàng vốn dĩ không có tư cách nhìn kiếp trước kiếp này của mình từ trên Tam Sinh Thạch. Hình ảnh ban nãy đều đã trải qua xử lý đặc thù của phòng kỹ thuật. Mà hình ảnh hiện ra thực sự trên Tam Sinh Thạch là một gã đàn ông, từ khi sinh ra đến khi tóc bạc da mồi đều cô đơn một mình, kiếp thứ hai tóc còn chưa đổi sang màu trắng thì đã chết, kiếp thứ ba tương tự cũng là cô đơn một mình. Ba kiếp này chính là thuộc về ác quỷ lính đánh thuê bám trên người Thẩm Phong!
Có điều Thẩm Phong không hề hay biết thần vật cỡ này cũng có thể dối trá. Cô nàng bây giờ hoàn toàn lâm vào tình trạng si ngốc, trong đầu tràn ngập ba hình ảnh ban nãy. Hiện tại những gì cô nàng trải qua đều vượt khỏi nhận thức của cô nàng, hết thảy đều như mộng ảo. Song cô nàng quả thực bị quỷ nhập, mà đúng vào thời điểm khó khăn này Lưu Anh Nam đã xuất hiện, dùng thủ đoạn khó có thể tưởng tượng giúp đỡ nàng, cứu nàng. Đây chính là một loại duyên phận, rất có khả năng tiếp tục nối lại tình vợ chồng kiếp trước.
Khuôn mặt Thẩm Phong thoáng đỏ lên, cô nàng cũng không biết mình rốt cuộc là tin hay không tin. Mà Lưu Anh Nam cũng là một người thông minh biết chừng biết mực, hơn nữa còn biết thả con săn sắt bắt con cá rô, cho nên ngay khi Thẩm Phong đang rối rắm hắn mở miệng:
- Tuy nói ‘duyên phận trời định’ nhưng nhân gian còn có một câu gọi là ‘nhân định thắng thiên’. Ông trời công bằng, duyên phận là định sẵn nhưng rất nhiều người bởi vì không quý trọng mà bỏ lỡ. Loại chuyện này cũng thỉnh thoảng xảy ra, cho nên cô đừng nghĩ nhiều, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi.
Nghe xong lời hắn Thẩm Phong quả thật bình tĩnh lại. Lưu Anh Nam nói đúng, cô nàng cũng từng gặp được không ít trường hợp như vậy. Rất nhiều nam nữ khi yêu đương thì đằm thắm ngọt ngào, lập tức sắp kết hôn lại bởi vì một vài mâu thuẫn nhỏ mà chia tay. Rất nhiều các bậc cha mẹ bởi vì vài chuyện vặt vãnh mà ly hôn. Đây chẳng phải do duyên phận đã hết mà là họ không biết quý trọng.
Cho dù như thế Thẩm Phong vẫn không nhịn được hỏi một câu:
- Anh có nhà có xe có tiền tiết kiệm không?
Lưu Anh Nam đổ mồ hôi, cô ả này lại coi là thật rồi. Nhưng Lưu Anh Nam chỉ muốn đùa bỡn cô nàng chứ không hề muốn lợi dụng sự tin tưởng của người ta. Đúng vào lúc này bỗng nhiên có một cơn gió lạnh tràn tới khiến hai người không rét mà run, sống lưng lạnh buốt. Sau đó một tràng cười lớn vang lên, tiếng cười ấy khiến người ta tê cả da đầu giống như có người đang dùng móng tay cọ vào thủy tinh khiến người ta hận không thể cắn nát hàm răng.
Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện ba luồng sáng một đen một trắng một đỏ, trong nháy mắt đi tới trước người họ. Thẩm Phong giật mình vô ý thức trốn ra đằng sau Lưu Anh Nam, mà ba luồng sáng kia cũng trong nháy mắt hóa thành bóng người. Bên trái là một gã đàn ông mặt đen áo đen, đầu cọp mắt beo, diện mạo dữ tợn, hai chiếc răng nanh lấp lóe hào quang lãnh buốt, trên chiếc mũ cao đội trên đầu viết bốn chữ lớn màu máu ‘Đang Muốn Bắt Mày’. Bên cạnh y là một người mặc áo trắng mặt trắng như tờ giấy, mắt nhỏ mồm to, một chiếc lưỡi đỏ tươi thò ra ngoài hẳn 1m thõng ở trước ngực rất là dọa người, tương tự cũng đội mũ cao viết bốn chữ lớn ‘Mày Cũng Tới Đây’. Người thứ ba mặc một bộ áo quan màu đỏ thẫm, bên trên in hình ngọn lửa, đầu đội mũ ô sa (mũ cánh chuồn), mặt như trăng rằm, mắt như chuông đồng, khắp mặt mọc đầy râu quai nón như kim thép, thoạt nhìn như hung thần ác sát.
Có điều ba người hung thần ác sát này nhìn thấy Lưu Anh Nam lại tới tấp lộ ra vẻ mặt tươi cười. Cho dù cười lên so với khóc còn khó coi hơn nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của họ, mấy người cười ha ha nói:
- Ơ, đây chẳng phải Lưu thiếu sao? Hôm nay rảnh rỗi dẫn người tới du lịch ngắm cảnh à?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Từ sau khi Âm Tào Địa Phủ thay đổi hình thức thành công ty trách nhiệm hữu hạn CDSL thì bắt đầu phát triển mở rộng nhiều ngành nghề, tối đa hóa lợi ích, nghiệp vụ cũng càng thêm hoàn thiện, thậm chí còn chuẩn bị mở cửa đối ngoại phát triển tài nguyên du lịch.
Tại vài quốc gia phát triển, hàng không vũ trụ đều đã mở rộng cho dân chúng. Chỉ cần thân thể bạn có thể chịu đựng được hơn nữa có đủ tiền, bạn sẽ có cơ hội tham quan không gian vũ trụ. Đương nhiên giá mỗi lần đi cực kỳ đắt, hơi một tí là mấy ngàn vạn, không phải ai cũng có thể chi ra. Nhưng cho dù như thế rất nhiều phú ông vẫn đổ xô vào.
Có kinh nghiệm thành công của họ nên Âm Tào Địa Phủ cũng muốn noi theo một lần. Hơn nữa bây giờ thuộc về thời kỳ siêu cấp hỗn loạn, ba vị Hắc Bạch Vô Thường cộng thêm Thôi Phán Quan trước mắt đều từng du lịch Dương gian trong lúc rảnh rỗi. Trong thế giới phồn hoa ngợp trong vàng son hiện nay, bất kể là thần tiên quỷ quái nhìn thấy đều sẽ động tâm, ba vị quỷ sai danh chấn thiên hạ này cũng không ngoại lệ.
Đặc biệt là nìn thấy cuộc sống xa hoa thoải mái của những vị siêu nhà giàu kia, hồ rượu rừng thịt, mỹ nữ như mây càng khiến họ hâm mộ không thôi. Cho nên họ lén lút thương lượng với Lưu Anh Nam, nếu như có khả năng thì có thể mở cửa Âm Tào Địa Phủ để những vị nhà giàu sợ chết kia tới du lịch, ngắm cảnh sau đó thu khoản phí lớn. Vậy là ba vị quan sai này cũng có thể kiếm thêm một chút tiền Dương gian để tiêu xài.
Ý tưởng thì rất hay, chỉ là họ không thể tự mình đi lôi kéo người, nhiệm vụ này đương nhiên giao cho Lưu Anh Nam. Song Lưu Anh Nam cũng không thể thành lập một công ty du lịch, chủ động sắp xếp chuyến đi tour xuống suối vàng thời gian là một ngày. Điều này phải chờ thời cơ.
Có điều hôm nay hắn dẫn Thẩm Phong tới, điều này khiến Hắc Bạch Vô Thường và Thôi Phán Quan rất kích động. Đây là một khởi đầu tốt với họ. Tuy nhiên ba vị quỷ quan thâm niên này nhanh chóng nhận ra vấn đề. Ba đôi mắt quỷ nhìn thẳng vào ác linh giấu trong cơ thể Thẩm Phong. Hắc Vô Thường ghét ác như cừu, chấp pháp bạo lực thành tánh, lập tức muốn động thủ nhưng lại bị Thôi Phán Quan nhanh trí cản lại.
Thôi Phán quan với vẻ mặt đau lòng bước lên phía trước. Thẩm Phong trốn ở đằng sau Lưu Anh Nam lén lút nhìn họ, chỉ nghe y nói:
- Vị tiểu thư xinh đẹp kia ơi, tôi rất tiếc phải thông báo cho cô, cô bị ác linh bám vào người rồi, rất nguy hiểm đấy. Tuy chúng tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp cô xử lý vấn đề này nhưng có một chuyện không may là lãnh đạo của chúng tôi vừa ra ngoài, không có ông ấy ký tên chúng tôi không thể vượt quyền tự tiện xử lý. Có điều cô là do Lưu thiếu dẫn tới, điều này khiến chúng tôi rất khó xử. Bằng không cô chờ lát nhé, chúng tôi lập tạm một đội chuyên án, tạm thời do tôi đảm nhiệm tổ trưởng, Hắc Bạch Vô Thường làm phó tổ trưởng. Chúng tôi gọi thêm Ngưu Đầu Mã Diện cùng nhau mở một cuộc họp xem nên giải quyết thế nào là tốt nhất.
Lưu Anh Nam im lặng, hắn biết Thôi Phán Quan chắc chắn định gây chủ ý quái quỷ gì đó. Đây quả thật là ‘mưu ma chước quỷ’ chân chính. Có điều Lưu Anh Nam cũng không thể phá đám người ta.
Nghe giọng quan liêu của Thôi Phán Quan, Thẩm Phong cũng không sợ. Cô nàng kéo tay áo Lưu Anh Nam thấp giọng nói:
- Sao phương thức làm việc ở đây giống đơn vị của chúng tôi thế?
Lưu Anh Nam cười gượng nói:
- Đơn vị trong cơ chế đều như thế đấy.
Lưu Anh Nam còn chưa kịp trao đổi với đám Thôi Phán Quan thì họ đã hóa thành ba luồng ánh sáng biến mất. Lưu Anh Nam gãi đầu, hắn cảm thấy ba tên đáng khinh này đang có mưu đồ xấu xa gì đó, có vẻ như cũng tính cả hắn vào trong đó.
Đương nhiên quan hệ giữa họ và Lưu Anh Nam vẫn không tệ. Họ coi Lưu Anh Nam thành quỷ đời hai, xưng hô cũng luôn gọi hắn là Lưu thiếu giống cách xưng hô của đám đời hai. Mà mỗi lần họ tới Dương gian Lưu Anh Nam đều tự trả tiền chiêu đãi đồ ăn thức uống, nhiều lần qua lại họ đã xây dựng tình hữu nghị nồng hậu trên bàn rượu.
Cho nên Lưu Anh Nam cảm thấy họ sẽ không tính kế mình, có điều Thẩm Phong thì rất khó nói.
Có lẽ thật sự giống như họ nói, lãnh đạo đã đi công tác. Bởi vì Lưu Anh Nam không nhìn thấy Mạnh Bà trên cầu Nại Hà, chắc là cùng đi với lãnh đạo. Mà tâm tình của Thẩm Phong cũng hơi thấp thỏm. Phong cách nói năng và phương thức làm việc của Thôi Phán Quan ban nãy quá tương tự với phương thức của đơn vị cô nàng. Nói trắng ra chính là một chữ ‘moi’, ám chỉ cần chút lợi ích hoặc còn có hàm nghĩa gì đó khác.
Nhưng Thẩm Phong nào có chỗ tốt gì cho họ chứ.
Không lâu sau ba tên đáng khinh lại xuất hiện, nhìn Lưu Anh Nam rồi cười còn sáng lạn hơn ban nãy. Ba tên quỷ sai cười với bạn, cho dù là Lưu Anh Nam cũng không nhịn được sợ hãi khắp người.
Bọn họ gọi Lưu Anh Nam sang bên nói:
- Lưu thiếu, thế giới hào hoa ở Dương gian vẫn tốt chứ?
Hắc Vô Thường là kẻ nóng vội, đi thẳng vào vấn đề, rõ ràng là muốn lên chơi. Bạch Vô Thường hơi hướng nội nhưng đôi mắt nhỏ cũng đang tỏa sáng:
- Nightclub chúng ta tới lần trước có tuyển thêm một vài gái nhảy mới hay không vậy?
Lưu Anh Nam đổ mồ hôi, cười khổ nói:
- Tốt lắm tốt lắm, có điều gần đây việc làm ăn của thằng em không khởi sắc cho lắm. Chờ tiết kiệm được ít tiền nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt mấy anh sau.
- Hây, Lưu thiếu, đừng vội đừng vội, ngàn vạn lần xin đừng khó xử. –Thôi Phán Quan là một người rất thận trọng:
- Chúng tôi cũng không thể ăn nhờ ở đậu cậu mãi được. Vẫn là kế hoạch cũ, nếu như có khả năng thì hãy cố gắng dẫn một vài tên nhà giàu tới đây ngắm cảnh cho họ cảm nhận trước một lần, tiện tay kiếm ít tiền du lịch không phải tốt hơn sao? Đương nhiên chúng tôi tuyệt đối sẽ không để Lưu thiếu cậu bận việc toi công. Hôm nay mấy người chúng tôi sẽ chiêu đãi cậu một bữa để cậu thật vui vẻ.
Thôi Phán Quan cười rộ lên khiến cho người ta cảm thấy sởn hết da gà. Ngày thường y quản lý Sinh Tử Bộ chuyên phụ trách về hình pháp, căn cứ theo tội nghiệt họ mắc phải khi còn sống để cân nhắc mức hình phạt, phân chia tới các địa ngục. Y tuyệt đối là một nhân vật có thực quyền.
Lưu Anh Nam vừa nghe đã biết họ vạch chủ ý quái quỷ gì rồi. Vừa muốn dặn họ đừng xằng bậy thì lại thấy họ đã biến mất trước mặt mình, xuất hiện ở bên cạnh Thẩm Phong đang ngắm cảnh trên cầu. Chỉ nghe Thôi Phán Quan nghiêm túc nói:
- Tiểu thư xinh đẹp, thực sự xin lỗi. Ban nãy chúng tôi đã họp thương lượng nhưng do trường hợp của cô rất đặc thù, con ác quỷ bám trên người cô lại vì cô mà chết, giữa hai người có nhân quả rất nặng. Bây giờ lãnh đạo lại đi công tác, rất nhiều cách nếu không có lãnh đạo phê duyệt thì chúng tôi không thể vận dụng. Cho nên chúng tôi không có biện pháp nào giúp cô trừ quỷ, song để tránh cô bị căng thẳng chúng tôi lại nghĩ ra một cách khác.
- Cách gì? –Thẩm Phong vô ý thức hỏi. Nhìn ba gương mặt quỷ đáng sợ trong khoảng cách gần như thế khiến cô nàng lúng túng, vô cùng hoảng sợ.
Thôi Phán Quan cười hềnh hệch nói:
- Phương pháp thực ra rất đơn giản. Đó chính là tìm một kẻ đặc thù có được Quỷ Thể nhưng lại là người sống, dùng một cây ‘thần khí’ dài bảy tấc (20cm) thâm nhập vào trong cơ thể cô, dẫn ác linh trong cơ thể cô vào trong cơ thể hắn ta. Tiếp đó dùng Địa Ngục Nghiệt Hỏa thiêu đốt hắn ta. Tuy hắn ta sẽ không bị chết cháy nhưng cũng phải hứng chịu nỗi đau đớn khôn cùng để ác linh bị thiêu sạch sẽ. Chỉ là mẫu người này không dễ tìm lắm, phải có thể chất đặc thù, quan trọng nhất là có thể cam nguyện chịu nỗi đau do lửa đốt cho cô.
Phụt… Lưu Anh Nam phun ra, suýt nữa hộc máu. Gì mà lấy ‘thần khí bảy tấc thâm nhập cơ thể’, chẳng phải là xxx sao? Bảy tấc? Sao họ biết chiều dài của ca? Lũ người này lẽ nào muốn…
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Ở nơi chết chóc như Âm Tào Địa Phủ này Thẩm Phong đều rất xa lạ với mọi thứ, vốn dĩ không biết cái gì là thật cái gì là giả cho nên hoàn toàn bị người ta bịt mắt dắt mũi. Hơn nữa ở trong tư duy nhất quán của cô nàng thì Hắc Bạch Vô Thường và Thôi Phán Quan sẽ không lừa gạt người ta đâu. Dù sao Diêm Vương bắt bạn canh ba chết thì sẽ không cho bạn sống đến canh năm.
Thẩm Phong run rẩy nói:
- Xin các vị quỷ tiên làm chủ.
Thẩm Phong cảm thấy chuyện xảy ra bây giờ rất quen thuộc. Trước kia cô nàng thường xuyên nhìn thấy trong cục cảnh sát. Chẳng hạn như có người bị đời hai đánh đập gây loạn tới cục cảnh sát mà đời hai lại có tiền có thế lực có quan hệ. Lúc này vài cảnh sát nào đó sẽ tới giảng hòa, bình thường đều sẽ khuyên người bị đánh rằng:
- Tôi cho anh một chủ ý nhé. Các anh nói chuyện với nhau đi, bảo anh ta xin lỗi anh rồi đền anh ít tiền thuốc men. Sau này các anh dĩ hòa vi quý, oan gia nên giải không nên kết mà. Nếu anh kiên trì muốn tố cáo, bây giờ anh đi giám định thì ngay cả vết thương nhẹ cũng không đủ kiện. Tòa án cũng sẽ không xét mức án phạt, hơn nữa còn gây thù hận, sau này biết đâu còn sẽ xảy ra xung đột, tội gì chứ.
Bình thường gặp phải trường hợp như thế, bên yếu thế đều sẽ chán nản nói:
- Ôi, nghe cảnh sát hết vậy.
Hiện tại Thôi Phán Quan đang diễn vai cảnh sát, Thẩm Phong chính là một người bị hại, bản thân hoàn toàn không có khả năng giải quyết, chỉ có thể nghe theo.
Thực ra người ta sợ nhất chính là không dám lên tiếng, khúm núm, nể quá hóa hỏng. Điều này chẳng những không thể giải quyết vấn đề ngược lại là trợ giúp kẻ xấu. Anh đánh tôi thì anh chính là cố ý gây thương tích, phải căn cứ theo pháp luật chịu hình phạt tương ứng. Ở Âm Tào Địa Phủ thì nhiệm vụ của Hắc Bạch Vô Thường và Thôi Phán Quan chính là bắt quỷ. Một người sống như tôi bị quỷ nhập, các anh phải có trách nhiệm trừ ma diệt quỷ.
Haizz, đây hết thảy đều bởi vì ý thức pháp luật mờ nhạt, thân phận chênh lệch quá lớn khiến dân đen tầng lớp dưới ngán ngẩm mà.
Lưu Anh Nam ở bên cạnh nghe đã hoàn toàn biết được dụng ý của đám Thôi Phán Quan. Cho dù hơi đê tiện, hơi giậu đổ bìm leo nhưng nhìn Thẩm Phong mắt sáng môi xinh, khuôn mặt xinh đẹp như hoa hắn vẫn có chút động tâm.
Thấy Thẩm Phong gật đầu Thôi Phán Quan lập tức dời ánh mắt lên người Lưu Anh Nam. Y giới thiệu cho Thẩm Phong:
- Tiểu thư xinh đẹp, thực ra cô rất may mắn, Lưu thiếu của chúng tôi chính là vị có thể chất nửa người nửa quỷ hiếm thấy ở cả hai giới Âm Dương. Cậu ấy có thể chứa hết thảy ác linh oan hồn lên người mà bản thân không bị xâm hại, đồng thời cậu ấy còn có được cây Thần khí bảy tấc hiếm thấy trong đất trời. Thực ra cách giải quyết ở ngay bên cạnh cô, có điều tôi thấy cô và Lưu thiếu cũng không có quan hệ gì, chỉ không biết Lưu thiếu có bằng lòng chịu đựng sự thiêu đốt của Địa Ngục Nghiệt Hỏa cho cô hay không thôi. Phải biết rằng nó rất đau đớn, trực tiếp thiêu đốt linh hồn, so với thân xác hứng chịu thiêu đốt còn đau khổ hơn ngàn vạn lần.
- Hả? Cái này… -Đôi mắt to của Thẩm Phong hướng cái nhìn về phía Lưu Anh Nam, trong mắt có một chút chờ mong lẫn chút khó xử. Đây là một cô gái thiện lương. Cô nàng không muốn vì mình mà liên lụy người khác, càng không muốn mang lại đau đớn cho người khác, huống hồ Lưu Anh Nam đã giúp cô nàng rất nhiều rồi.
Lưu Anh Nam xấu hổ gãi đầu. Tuy Thẩm Phong không biết nguyên nhân nhưng cô nàng thiện lương lại không muốn liên lụy Lưu Anh Nam. Ba vị quỷ sai thấy cô nàng do dự, mà họ lại quyết tâm muốn tác thành cho Lưu Anh Nam. Bởi vì lúc ở Dương gian đều là Lưu Anh Nam bố trí cho họ ăn uống chơi bời mà Lưu Anh Nam chưa bao giờ dẫn cô gái nào cùng xuống Địa Phủ cả. Họ tà ác cho rằng Lưu Anh Nam đang cua gái cũng bởi vì Lưu Anh Nam không phải là người sẵn lòng tận tâm tận lực giúp đỡ bất kỳ ai, hiển nhiên hắn có ý với Thẩm Phong. Cho nên họ muốn thừa cơ để Lưu Anh Nam hoàn thành chuyện tốt, cũng xem như một kiểu báo đáp, một kiểu lấy lòng.
Ngay khi Thẩm Phong do dự không quyết thì Bạch Vô Thường bỗng gỡ chiếc mũ trên đầu xuống, lộ ra cái trán rộng dày của y. Có điều Thẩm Phong chỉ liếc một cái đã sợ tới mức hét toáng. Bởi vì đó vốn dĩ chẳng phải cái trán, không hề có tí da thịt nào hoàn toàn là một khối xương sọ bóng loáng. Cái trán trắng ởn sáng ngời như gương, phản chiếu ra khuôn mặt kinh ngạc của Thẩm Phong. Rất nhanh nàng ta lại nhìn thấy khuôn mặt gã đàn ông bám vào thân thể nàng ở trên trán Bạch Vô Thường. Lúc này gã đã biến thành lệ quỷ, hệt như một con thú nhốt trong tù đang vùng vẫy đang rít gào, lập tức muốn phá tan xiềng xích.
Hắc Vô Thường luôn kiệm lời mang cho người ta một kiểu hình tượng rất uy nghiêm, vừa nhìn liền biết chính là kiểu người nói ít làm nhiều. Y đột ngột mở miệng nói:
- Đây là một con hung quỷ khi còn sống đã giết người vô số. Sau khi chết lệ khí không tan cộng thêm oán niệm chết oan khiến gã biến thành một con lệ quỷ rất đáng sợ.
- Đúng thế, loài lệ quỷ này rất khó đối phó, chỉ có thể dùng Địa Ngục Nghiệp Hỏa thiêu đốt. Song nếu trực tiếp dùng lửa thiêu thì sẽ thiêu hủy cả thân xác của cô, cho dù chúng tôi có biện pháp khống chế cũng sẽ thiêu cô không ra hình người. –Bạch Vô Thường vừa nhìn chính là người thật thà nhưng lời nói ra lại dọa Thẩm Phong suýt nữa muốn nhảy sông tự vẫn.
- Con lệ quỷ này sắp thoát khốn rồi, đến lúc ấy nó sẽ nuốt chửng linh hồn cô, chiếm thân xác cô. Vì báo thù cô, nó thậm chí còn sẽ đi thương tổn tất cả những người có liên quan với cô. –Thôi Phán Quan thêm mắm thêm muối nói.
Cuộc đời con người có thể không đếm xỉa tới bản thân nhưng lại không thể không để ý tới người thân của mình. Thôi Phán Quan vừa nói như thế Thẩm Phong liền hốt hoảng. Đôi mắt đáng thương của cô nàng nhìn Lưu Anh Nam, bờ môi trắng bệch khẽ thốt:
- Giúp tôi với…
Cô nàng này quá mê người, nhất là trong dáng vẻ mặc đồng phục cảnh sát cầu xin mình. Vì sao mọi người thích đồng phục? Vì sao thích nữ cảnh sát? Chủ yếu chính là thứ cảm giác chinh phục, thứ cảm giác thỏa mãn này khiến người ta hưng phấn.
Lưu Anh Nam ngán ngẩm. Hắc Bạch Vô Thường cộng thêm Thôi Phán Quán hoàn toàn chính là đội ba người đáng khinh của Địa Phủ mà. Họ hoàn toàn dọa ngốc Thẩm Phong. Mặc dù Lưu Anh Nam rất động tâm nhưng vì biểu hiện ra sự vô tội của mình, hắn xòe tay nói:
- Tôi không hề biết làm thế nào.
- Rất đơn giản. –Hắc Vô Thường hơi mang theo vẻ khoe khoang móc từ trong áo bào đen của mình một chiếc smartphone, nhanh chóng mở một ứng dụng xem phim. Bên trong là bộ phim đầu tiên của Takizawa Laura hot nhất mới nhất non nớt nhất hiện nay. Y không hề cố kỵ phô ra trước mặt Thẩm Phong, chỉ vào ‘cậu bé’ ngắn nhỏ như que tăm của người đàn ông Nhật Bản nói cho Thẩm Phong:
- Thứ này chính là thần khí chí dương chí cương toàn thiên hạ, có thể áp chế một vài Âm hồn. Đương nhiên thứ này của anh ta không tính là Thần khí, có điều nếu muốn dẫn ác linh trong cơ thể cô ra ngoài thì việc họ đang làm chính là cách duy nhất.
Hả? Thẩm Phong kinh hãi, sắc mặt trong nháy mắt đỏ lửa thiêu. Nhưng cô nàng còn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy Bạch Vô Thường rèn sắt khi còn nóng:
- Cô đừng cho rằng đây là thứ đồi trụy nhàm chán gì cả. Đây chính là lý lẽ đời người, là niềm sung sướng nguyên thủy nhất của nhân loại, đồng thời cũng phải dựa vào nó để sinh sôi nảy nở. Hành động này được trời đất ủng hộ, là hành vi thần thánh nhất, cao quý nhất.
Tinh thần của Thẩm Phong dưới cơn mưa bom của họ suýt nữa sụp đổ. Cô nàng lúng ta lúng túng, tâm trạng rất phức tạp. Nàng nhìn bộ phim đặc sắc trước mắt nghiêm túc nói:
- Dựa theo quy định trong khoản 1 điều 363 bộ luật hình sự: tiêu thụ, phục chế, xuất bản, truyền bá vật phẩm đồi trụy là phải chịu hình phạt!
Hắc Vô Thường vừa nghe bèn lập tức thu điện thoại lại, Thôi Phán Quan ở bên cũng nghiêm túc gật đầu:
- Quy định pháp luật ở Nhân giới rất đáng sợ. Tôi từng nghe nói có một thằng nhóc xem phim ở trong nhà chẳng những bị phạt tiền mà còn bị giam giữ.
Hắc Bạch Vô Thường tặc lưỡi một hồi rồi lắc đầu than thở:
- Pháp luật ở Nhân giới còn ác hơn chúng ta!
Bạch Vô Thường cảnh cáo Hắc Vô Thường:
- Lần này anh biết rồi chứ, sau này đừng luôn khoe khoang mấy bộ phim tã này ra ngoài, cẩn thận bị cảnh sát bắt đấy. Hơn nữa, phim của Takizawa Laura gì kia quá bình thường, hoàn toàn không đẹp như trong ảnh. Mũi thì to, răng thì nhọn…
Bạch Vô Thường nói xong, Thôi Phán Quan và Hắc Vô Thường lập tức ném ánh mắt khinh bỉ về phía y, đồng thanh nói:
- Ghét nhất loại người như anh. Lúc xin xỏ thì bộ dáng vẫy đuôi như con chó, bây giờ xem xong còn chê xấu!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Lưu Anh Nam không ngờ đội ba người đáng khinh này lại lôi cả Takizawa ra. Đây là lần trước Lưu Anh Nam giúp họ download, nhưng nhân phẩm của Lưu Anh Nam vẫn còn tốt chán, sau khi xem xong hắn cũng không nhận xét cô diễn viên này xấu.
Lưu Anh Nam nhìn Thẩm Phong. Cô nàng lúc này đang lẩm bẩm, nhìn miệng nói thì hình như là:
- Công tác truy quét mại dâm không kể xa xôi nặng nhọc!
- Tiểu thư xinh đẹp, cô cân nhắc thế nào? Phải biết rằng càng kéo dài thời gian thì lệ khí của ác quỷ càng mạnh, càng khó tiêu diệt. –Thôi Phán Quan len lén chớp chớp mắt về phía Lưu Anh Nam, ý bảo cứ để y lo hết.
Mà Hắc Bạch Vô Thường cũng đồng loạt ra tay. Chỉ thấy họ vẫy tay một cái, nhất thời một bức tường lửa bỗng dưng xuất hiện ở trước mặt Thẩm Phong. Ngọn lửa đỏ phát ra nhiệt độ nóng rực khó có thể tưởng tượng, hệt như có thể hòa tan bầu trời, thiêu hủy mặt đất. Thẩm Phong có thể cảm giác được con lệ quỷ nằm sâu trong linh hồn kia đang rít gào vùng vẫy.
Những gì hôm nay nhìn thấy đã hoàn toàn vượt qua nhận thức của cô nàng. Nhưng có một điểm có thể khẳng định rằng, cô nàng quả thật gặp phải ác quỷ bám vào người gây khó dễ, thậm chí ảnh hưởng đến giấc mộng và mục tiêu phấn đấu của cô nàng. Nàng từ nhỏ đã quyết chí phải trở thành một cảnh sát đúng tiêu chuẩn, muốn trừ gian diệt ác. Nhưng chính vì quỷ nhập mà cô nàng bị điều khỏi đội hình sự, trở thành một cảnh sát khu vực ngày ngày giải quyết tranh chấp khiếu nại, giúp bác gái tìm chó con.
Trước tiên không nói nào là đang ăn cơm thì lại đi nhà vệ sinh nam, đang tắm rửa lại xuất hiện trong công viên. Nhưng ngay cả giấc mộng của cô nàng cũng bị hủy hoại thì cô nàng thật không thể chịu nổi. Có điều phương thức giải quyết cũng quá, quá Nhật Bản hóa đi?
Đúng vào lúc này, Địa Ngục Nghiệt Hỏa trước người cô nàng càng đốt càng vượng, ngọn lửa vốn màu đỏ thậm chí đã biến thành màu u lam cực nóng. Một cơn đau dữ dội từ trong đầu nàng truyền tới, hệt như có thứ gì đó muốn xông tới bửa đôi đầu nàng ra. Tiếng rít gào đáng sợ kia vang lên từ sâu trong linh hồn nàng, lại khiến cô nàng không nhịn được bịt lỗ tai:
- A… Lưu Anh Nam, cứu tôi, cứu tôi với…
Trong cơn đau dữ dội Thẩm Phong rốt cuộc đưa ra quyết định. Lưu Anh Nam cũng quyết định ‘làm người tốt tới cùng’, hay còn gọi là ‘người không đáng khinh phí tuổi trẻ’, làm người không dâm đãng là uổng cuộc đời, có tiện nghi không chiếm là đồ rùa đen rút đầu…
Trong lòng Lưu Anh Nam hoàn toàn không có mâu thuẫn gì, cũng không có đấu tranh giữa thiên thần và ác quỷ. Tất cả đều là tiếng rên rỉ của ma quỷ.
Lưu Anh Nam vội vã chạy tới. Lúc đi ngang qua bên người đám Hắc Bạch Vô Thường hắn thấp giọng nói:
- Lần sau tới Dương gian, ở ‘NightClub Hương Đô’ tôi mời khách, overnight!
- Cậu không lỗ đâu, hàng cực phẩm này dùng tiền cũng mua không được. –Thôi Phán Quan nói bên tai Lưu Anh Nam, thuận thế còn đẩy hắn một cái, giúp hắn thuận lợi xuyên qua tường lửa đi tới bên người Thẩm Phong.
Thẩm Phong đang bị nhiệt độ cao thiêu đốt đau đớn vô cùng. Mà con ác quỷ trong linh hồn cô nàng càng chịu đả kích mang tính hủy diệt. Nó rít gào điên cuồng, muốn lao tới nhưng lại không dám đâm đầu vào, tiến thoái lưỡng nan lại càng thêm tra tấn Thẩm Phong.
Thẩm Phong vừa nhìn thấy Lưu Anh Nam liền lập tức nhào vào ngực hắn, ôm chặt hắn giống như muốn đập đầu vào tường trong cơn đau dữ dội.
Thanh âm của Thôi Phán Quan chầm chậm truyền tới:
- Nếu hai người đều đã chuẩn bị đầy đủ, vậy thì chúng tôi sẽ đổi một nơi khác cho hai người mau chóng bắt đầu nhé.
Thẩm Phong cố sốc tinh thần ngẩng đầu nhìn Lưu Anh Nam. Vẻ mặt xấu hổ lại thêm chút vội vã, cô nàng cắn răng rồi rốt cuộc cũng gật đầu.
Cùng với cái gật đầu của Thẩm Phong, cảnh vật trước mắt họ bỗng biến đổi. Hai người đặt mình vào một không gian hoàn toàn đóng kín, bốn bề không hề có gì cả. Đây là một mảnh hư vô nhưng lại mang đến cho họ một cảm giác dồn nén. Mà trên người họ chỉ có một lớp băng mỏng che chắn toàn thân, dưới lớp băng là Địa Ngục Nghiệt Hỏa vô cùng tận hừng hực như sóng cuộn nhưng lại bị lớp băng ngăn cách ở bên ngoài. Có điều lớp băng lại đang từ từ hòa tan.
- Hai người nắm chắc thời gian nhé. Khi lớp Thiên Địa Huyền Băng này tan hết thì Địa Ngục Nghiệp Hỏa sẽ nuốt chửng cả không gian thiêu cháy ác linh, nung khô thân thể của Lưu thiếu cậu. Vì không để vị tiểu thư kia bị thương tổn, tốt hơn hết mau chóng dẫn ác linh trong cơ thể cô ấy vào trong cơ thể cậu. – Thanh âm của Bạch Vô Thường truyền tới.
Thẩm Phong vẫn đang hứng chịu nỗi đau đớn do ác linh mang tới nhưng cô nàng vẫn kiên trì ngẩng đầu lên nhìn bốn phía xung quanh, thấp giọng hỏi:
- Họ, họ không ngờ ngay cả phim Nhật cũng có. Thế họ có nhìn lén, chụp lén chúng ta hay không?
Lưu Anh Nam á khẩu. Thật thua cô nàng bây giờ còn có thể nhớ tới những thứ này. Lưu Anh Nam vừa muốn mở lời lại nghe Thẩm Phong nói:
- Lưu Anh Nam là tên thật của anh à? Năm nay anh bao nhiêu? Anh có thể đưa CMND cho tôi xem qua không? Anh có bạn gái chưa, từng ly hôn chưa, có con cái chưa, có vay mượn gì không? Tôi là hoàng hoa khuê nữ, chưa từng nói chuyện yêu đương bao giờ. Trong nhà chỉ có mình tôi là con một, cha tôi có địa vị xã hội rất cao, tính tình cũng rất nghiêm khắc. Mẹ tôi hơi kĩ tính, yêu cầu với bạn trai của tôi rất khiêm khắc… Này, lẽ nào nói năm nay là năm bổn mệnh của anh à? Vì sao mặc sịp màu đỏ thế?
Lúc này Lưu Anh Nam hứng chịu thống khổ còn lớn hơn cô nàng. Cô ả này cũng dài dòng quá. Hắn không nói hai lời lột phăng quần sịp bổn mạng để lộ ra thần khí bảy tấc có thể áp chế mọi Âm hồn. Hắn nhìn Thẩm Phong lải nha lải nhải không ngừng bỗng vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào miệng cô nàng nói:
- Ác quỷ ở đây này, mau để tôi hút nó ra…
- A… -Thẩm Phong vô ý thức há miệng, Lưu Anh Nam ưỡn người lao tới…
Thẩm Phong không chút chuẩn bị lại không có kinh nghiệm, bị tập kích bất ngờ như vậy khiến cô nàng vô ý thức ngậm miệng, suýt nữa cắn đứt thần khí bảy tấc kia. May mà Lưu Anh Nam kịp thời bóp miệng cô nàng, Lưu Anh Nam nói cho cô nàng biết:
- Đừng lộn xộn, ác linh ở ngay chỗ này của cô. Chúng ta phải chuyên tâm hút nó ra ngoài, Địa Ngục Nghiệp Hỏa phía dưới sắp xông tới rồi.
Thẩm Phong lập tức ngoan ngoãn. Dù sao đã tới mức này rồi, cảm giác giống như tiêm chích, trước khi tiêm căng thẳng đủ điều, sợ hãi đủ điều nhưng sau khi đâm vào da trong nháy mắt liền bình tĩnh lại. Đằng nào cũng đau rồi, cứ kiên trì kiên trì là được.
Có điều, cơn đau của Thẩm Phong vẫn còn ở đằng sau, bây giờ cô nàng chỉ cảm thấy thần khí bảy tấc đang biến lớn biến dài không ngừng, hệt như thật sự có thể xâm nhập vào linh hồn cô nàng… Nếu như linh hồn ở trong cổ họng…
Lưu Anh Nam cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm túc thành thật, nhưng trong lòng lại mừng như nở hoa. Cảm giác này, tư vị này khó thể nói bằng lời. Do chưa quen nên có hơi đau nhưng càng nhiều là sự thỏa mãn và sung sướng về tinh thần, đặc biệt khi nhìn bộ đồng phục kia lại khiến hắn cảm thấy sung sướng vô cùng.
- Ưm ưm… được chưa? –Thẩm Phong đỏ mặt nhắm mắt, cảm giác muốn nôn khan ập tới. Thần khí bảy tấc đã hoàn toàn sống lại, hơn nữa không chỉ dài bảy tấc khiến cô nàng khó có thể thừa nhận.
- Hỏng rồi! –Lưu Anh Nam bỗng cả kinh hô lên:
- Con ác quỷ này rất xảo quyệt, không ngờ lại bỏ chạy từ chỗ này xuống phía dưới.
Thẩm Phong còn chưa kịp phản ứng gì thì Lưu Anh Nam đã ra tay. Hắn thành thạo ném bộ đồng phục sang một bên. Nào là chất liệu, nào là vải nguyên chất, nào là áo ngực, hết thảy gặp quỷ đi thôi. Ngắm nơi vườn hoa thâm sâu tĩnh mịch Lưu Anh Nam hét to một tiếng, dũng cảm lao lên:
- Ác quỷ chịu chết đi!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Theo một tiếng thét chói tai của Thẩm Phong, một bông hoa mai màu máu nở bừng lặng lẽ dưới người họ. Bông hoa mai này nhỏ xuống không ngờ lại đâm xuyên Thiên Địa Huyền Băng rắn chắc nhất trong đất trời. Địa Ngục Nghiệp Hỏa ngọn lửa nóng nhất trong thiên địa đang hừng hực dưới lớp băng nhưng những nơi giọt máu này chảy qua thì ngọn lửa cuồng bạo cháy bừng bừng kia lại bị dập tắt.
Đây là giọt máu lần đầu tiên của Thẩm Phong, là giọt máu chí âm chí nhu trong đất trời kết hợp với nơi cực âm như Âm Tào Địa Phủ tạo nên một uy lực cực lớn.
Đồng thời giọt máu cực âm này cũng men theo thần khí bảy tấc của Lưu Anh Nam chảy vào trong cơ thể hắn. Giờ phút này Lưu Anh Nam cảm thấy máu trong cơ thể mình đều đang sôi trào theo giọt máu ấy. Bản thân hắn là thể chất Bán Quỷ Thể, âm dương hòa hợp. Lúc này một giọt máu cực âm vào cơ thể khiến máu lạnh trong cơ thể hắn sôi trào hệt như đánh vỡ sự cân bằng của âm dương, cảm giác mình nhẹ bẫng giống như bay vào trong mây. Lưu Anh Nam cũng không nói rõ được thứ cảm giác này, cũng không rảnh đi thể nghiệm bởi vì Thẩm Phong đang hung ác cắn ngực hắn, không thể chỉ để một mình cô nàng bị đau.
Chờ rất lâu sau, cơn đau dữ dội vì xuyên thủng kia mới dần dịu xuống. Lưu Anh Nam bị cô nàng cắn một cái cũng không nhẹ, hai mắt Thẩm Phong đẫm lệ nhìn hắn. Giờ này phút này tâm tình của nàng ta vô cùng phức tạp, đau lòng, buồn bã, rối rắm, xấu hổ lại không cách nào biểu đạt, ấp úng rất lâu mới nói một câu:
- Hôm nay là ngày nguy hiểm của tôi.
Lưu Anh Nam đổ mồ hôi, một cô gái nơn tơ như cô không việc gì lại nghiên cứu ‘ngày an toàn ngày nguy hiểm’ làm gì cơ chứ? Lẽ nào nàng ta cũng đang mong chờ một ngày này? Thực ra phụ nữ và đàn ông đều giống nhau, nhất là người độc thân, bọn họ đều mong chờ tìm được một nửa của mình.
Có điều nghe lời của nàng ta thì chứng tỏ cô nàng đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Lưu Anh Nam đương nhiên sẽ không khách sáo. Tuy đây không phải lần đầu tiên của hắn nhưng chẳng qua hắn cũng chỉ trải qua có hai lần ở tiệm massage, có thể nói là hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào, tất cả đều chỉ dựa vào uy lực của thần khí bảy tấc mà đâm đụng lung tung. Có điều thần khí bẩy tấc uy lực cực lớn, hoàn toàn không cần bất kỳ kỹ xảo và chiêu số nào đã khiến Thẩm Phong mới nếm thử trái cấm điên đảo thần hồn, lại lần nữa cắm vào ngực Lưu Anh Nam.
Lưu Anh Nam muốn khóc. Sao đau cắn, sung sướng cũng cắn, cô đói bụng hả?
Tuy thần khí bảy tấc của Lưu Anh Nam uy lực vô cùng nhưng danh tiếng của Thẩm Phong cũng không thể coi thường. Cho dù thần khí bảy tấc của Lưu Anh Nam có uy thế không gì không phá nổi nhưng lợi khí của Thẩm Phong không hề cứng đối cứng với hắn mà lại mang một loại khí phách trăm sông đổ về một bể, bao dung vạn vật. Nhất thời hai người đấu ngang sức.
Có điều dẫu sao Thẩm Phong cũng là lần đầu tiên chiến đấu, lại trong trường hợp này hơn nữa còn đang ở Âm Tào Địa Phủ. Điều này khiến tinh thần cô nàng không thể tập trung, càng không cách nào thể nghiệm được bao nhiêu sung sướng về tinh thần. Cho nên đơn thuần bàn về thiên phú cơ thể, Thẩm Phong không chút kinh nghiệm rất nhanh liền bại trận. Nhưng cho dù như thế cô nàng vẫn bộc lộ ra tiềm lực vô cùng, không bao lâu nữa sẽ trở thành một cao thủ…
Lưu Anh Nam cũng chẳng lợi hại hơn bao nhiêu so với cô nàng. Nàng ta vừa tước vũ khí đầu hàng thì Lưu Anh Nam cũng lên tới đỉnh, vừa không chú ý liền…
- Anh đần thế, chẳng phải tôi nói hôm nay là ngày nguy hiểm sao, sao anh còn… -Thẩm Phong cảm thấy một dòng nước nóng khiến cô nàng ngưa ngứa khó chịu đột nhiên ập tới. Cả người cô nàng run rẩy dữ dội giống như điện giật vậy. Lưu Anh Nam vừa thấy liền vui mừng, cảm giác thành tựu trước nay chưa từng có tràn ngập cõi lòng, nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra Thẩm Phong chẳng phải là lên đỉnh như trong truyền thuyết. Bởi vì khuôn mặt Thẩm Phong đang vặn vẹo, không ngờ lại biến thành khuôn mặt gã đàn ông kia…
Lưu Anh Nam suýt nữa phát khóc, hiện tượng quỷ nhập đáng chết này khiến hắn cảm thấy giống như vừa mới xxx một gã đàn ông. Cả người Thẩm Phong co giật đương nhiên cũng chẳng phải là lên đỉnh mà là gã đàn ông kia đang vùng vẫy. Rất nhanh trên thân thể như chạm ngọc của Thẩm Phong bốc lên từng luồng khói đen, thậm chí còn có tiếng lách tách vang lên, giống như hạt mưa rơi xuống ngọn lửa.
Nói đúng ra thì phải là mầm mống sinh mệnh của Lưu Anh Nam tưới lên linh hồn tà ác. Không ngờ rằng mầm mống sinh mệnh còn có công hiệu như vậy, nó chẳng những có thể sáng tạo sinh mạng mà còn có thể tiêu diệt sinh mạng lưu lại không theo lẽ thường. Đồng thời Lưu Anh Nam đoán rằng, quỷ nhập không chỉ là hại người, có lẽ còn có thể tránh thai!
Rất nhanh càng lúc càng nhiều khói đen bốc ra từ trong cơ thể Thẩm Phong rồi tập trung lại một chỗ, hợp thành một gã đàn ông đang rít gào không cam lòng. Cùng lúc đó Thiên Địa Huyền Băng dưới người Lưu Anh Nam cũng đâm thủng thành một chiếc lỗ, một luồng Địa Ngục Nghiệp Hỏa hệt như mãnh thú ngủ đông đã lâu thoáng cái cuốn lấy ác linh như khói đen kia. Trong Địa Ngục Nghiệp Hỏa vô cùng tận đám khói đen ấy bị tinh lọc hoàn toàn. Dưới hai tầng lực tác dụng của Nghiệp Hỏa và mầm mống tinh hoa sinh mệnh của Lưu Anh Nam, ác linh rốt cuộc đã tiêu tan, đồng thời Thẩm Phong cũng mất đi tri giác.
Như thế làm Lưu Anh Nam càng hoảng sợ, ban nãy rốt cuộc là hắn xxx với nam ác linh hay xxx với Thẩm Phong đây?
Nhìn Thẩm Phong đang nằm bẹp dí, rốt cuộc đã thoát khỏi sự quấy nhiễu của ác linh. Đầu lông mày cô nàng cuối cùng đã giãn ra, thoạt trông cô nàng ngủ rất ngon. Hai ngọn núi không tính là lớn nhưng lại rất ngạo nghễ, hệt như hai chiếc bát sứ úp ngược. Vòng eo nhỏ nhắn dịu dàng, bờ mông đầy đặn mượt mà, đôi chân thon dài săn chắc, trung tâm vườn hoa tuyệt diệu kia còn có mầm mống tinh hoa sinh mạng chảy ra ngoài. Xem ra tiêu diệt một con ác linh không cần dùng hết mầm mống sinh mạng Lưu Anh Nam đã tích góp cả nửa năm.
Đối mặt với giai nhân tuyệt sắc đến mức khiến người ta say mê, Lưu Anh Nam tích góp cả nửa năm chỉ bộc phát một lần vốn dĩ không được thỏa mãn lại rục rịch ngóc đầu dậy. Nhưng đúng vào lúc này Thẩm Phong lại từ từ tỉnh dậy, Lưu Anh Nam thoáng cái trở nên luống cuống. Hắn bây giờ vẫn không phân rõ ban nãy rốt cuộc là xxx với ác linh hay với Thẩm Phong. Nếu không phải với cô nàng thì bây giờ nên đối mặt thế nào đây?
May mà Thẩm Phong không hề trở mặt vô tình, sau khi tỉnh lại mặt cô nàng lạnh tanh, chỉ lẳng lặng mặc y phục của mình. Vừa mới bị ‘súng chọc thủng’ khiến cô nàng đi lại không hoạt bát cho lắm, nhưng nàng ta vẫn nghiêng nghiêng ngả ngả đứng dậy.
Lưu Anh Nam ngó cô nàng, lòng bàn tay đầy mồ hôi vô cùng lo lắng. Cuối cùng Thẩm Phong mở miệng, nói một câu khiến Lưu Anh Nam á khẩu:
- Có thể cho tôi xem CMND của anh không?
Cô ả này điên rồi, oán niệm sánh ngang với ác linh mà. Lưu Anh Nam cười khổ nói:
- Tôi là dân lành.
Vẻ mặt Thẩm Phong đầy nghiêm túc, kẹp chân, còn hơi đau đau:
- Tôi mặc kệ anh là dân lành hay dân đen, tôi chỉ muốn biết anh rốt cuộc là người hay quỷ thôi. Tôi chung quy không thể hiến dâng lần đầu tiên quý giá của mình cho quỷ đè chứ?
- Tiểu thư xinh đẹp hoàn toàn có thể yên tâm, cậu ấy tuyệt đối là người, cùng lắm chẳng qua là sắc quỷ mà thôi. –Không biết từ khi nào Thôi Phán Quan và Hắc Bạch Vô Thường đã lặng lẽ xuất hiện. Thẩm Phong nhất thời giật nảy mình, thoáng cái lủi ra đằng sau Lưu Anh Nam vô cùng sợ hãi hỏi:
- Ban nãy liệu có phải bị họ trông thấy hay không?
- Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không nhìn lén đâu. Nếu chúng tôi muốn nhìn thì hà tất phải nhìn hai người chứ. Trình độ không cao, kỹ xảo thiếu thốn, chúng tôi muốn xem bình thường đều xem trong này. –Thôi Phán Quan mỉm cười nói. Bỗng nhiên y hất tay lên, không gian trước mặt truyền tới một trận dao động như gợn sóng, một hình ảnh khiến người ta khiếp sợ bỗng xuất hiện.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Chris Andy