Lưu Anh Nam từng gặp rất nhiều đời hai, có người thích chơi xe, có người thích chơi thuốc, có người thích âm nhạc, có người thích chơi gái. Nhưng đời hai thích chơi quỷ như Trương công tử vẫn là gặp lần đầu tiên.
Hơn nữa y dựa vào sức bản thân tổ chức hoạt động hơn chục vạn người, có thể nói chơi lớn, mượn diễu hành để ra oai, kích động cảm xúc của mọi người chính là vì để Thực Khí Quỷ có thể hút các kiểu các dạng mùi và khí khác nhau. Con Thực Khí Quỷ này về cơ bản không nhìn ra có ý muốn chuyển hóa thành Quỷ Tiên, hoàn toàn chính là một con quỷ không có ý thức, toàn bộ dựa vào bản năng hấp thu khí và mùi người sống, tăng cường oán niệm trong lòng mình, ngoài ra một ý thức khác của nó chính là báo thù.
Song khiến Lưu Anh Nam rầu rĩ là, vì sao con ác quỷ này lại nghe theo sự chỉ huy của Trương công tử chứ? Trương công tử kia nhìn thế nào cũng là một người sống sờ sờ, có lẽ vấn đề ở chỗ chiếc mặt đá lưỡi liềm ánh bạc trên ngực y. Lẽ nào đó cũng là một món quỷ khí?
Vị Trương công tử này quá thần bí, con Thực Khí Quỷ cũng xuất hiện quá đột ngột, cảm giác Trương công tử tạo trận thế lớn như vậy chính là vì nuôi béo Thực Khí Quỷ. Sự thực cũng quả đúng như thế, hơn chục vạn người ở đây, cảm xúc mỗi người đều không giống nhau, khí và mùi cũng khác nhau hoàn toàn. Thực Khí Quỷ như cá gặp nước, giống như tên ăn hàng tiến vào thành phố quà vặt, nó điên cuồng nuốt khí mùi cùng cảm xúc mọi người phát ra. Chỉ thấy bụng nó đang to lên không ngừng, hình thành một bụng khí, rốn chính là cửa khí, đang xoay tròn rất mau.
Tiếc thay, nó hấp thu cảm xúc của nhiều người sống như vậy vẫn không thể trừ khử oán niệm và thù hận trong lòng nó, không thể bước lên con đường Quỷ Tiên, mà từ ác quỷ hóa thành hung quỷ gây hại Nhân gian.
Mà càng đáng sợ hơn chính là, Trương công tử kia không ngờ có thể dựa vào mặt đá lưỡi liềm màu bạc khống chế hung quỷ, cảm giác con hung quỷ giống như thú cưng của y. Nếu y lợi dụng con hung quỷ đi hại người, vậy thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi.
Lưu Anh Nam cảm thấy sự việc bỗng chốc trở nên nghiêm trọng. Hắn lập tức móc ra điện thoại ‘quả táo’, cắn một miếng sau đó gọi cho trung tâm chỉ huy ở Âm Tào Địa Phủ, đường dây bận… Gọi điện cho Thôi Phán Quan và Hắc Bạch Vô Thường, không trong vùng phủ sóng!
Lưu Anh Nam buồn bực, trong ngày thường tìm họ ăn uống quả thực là gọi cái là đến. Gặp được một vài du hồn dã quỷ, trung tâm chỉ huy càng nhận cuộc gọi rất nhanh, nhưng hôm nay gặp được ‘hàng khủng’ không ngờ lại máy bận…
Càng khiến Lưu Anh Nam sốt sắng chính là, sau khi Thực Khí Quỷ đạt tới cảnh giới hóa thành hung quỷ, ngoài việc hấp thu khí và mùi của người sống, nó còn biết hấp thu dương khí của người, không có Dương khí chèo chống, tinh thần con người sẽ mệt mỏi uể oải, thân thể mau chóng già nua mà chết. Đây mới là điểm đáng sợ nhất.
Mà giờ phút này, mọi người cảm xúc kích động, trong lòng mỗi người đều tràn ngập hận và thù với nước A, lệ khí, oán khí, hận ý vô tận khiến Thực Khí Quỷ ăn cứ gọi là no, hóa thành oán niệm vô biên khiến nó sắp bão hòa mà lột xác thành hung quỷ.
Lưu Anh Nam quyết không thể bỏ mặc chuyện này xảy ra trước mắt hắn, bởi vì một khi Thực Khí Quỷ hóa thành hung quỷ thì nó sẽ bắt đầu hấp thu Dương khí của mọi người, vĩnh viễn sẽ không biết đủ, hơn mười vạn người ở đây chỉ e đều sẽ gặp tai ương.
Nhưng điện thoại của trung tâm chỉ huy Âm Tào Địa Phủ gọi không được, điện thoại của Thôi Phán Quan và Hắc Bạch Vô Thường không nằm trong vùng phủ sóng, không có bất kỳ ai có thể tới giúp hắn.
Cầu người không bằng cầu mình, Lưu Anh Nam cắn chặt răng, hai tay nắm chặt, bày ra tư thế cưỡi ngựa dưới háng, nhắm chặt hai mắt, nhíu chặt mày, mặt nín đến đỏ bừng, hệt như táo bón rất lâu. Trong lòng hắn lẩm nhẩm không ngừng:
- Biến thân, biến thân, Diêm Vương hiển linh, U Minh vô tận ban cho ta lực lượng đi, linh hồn quanh quẩn giữa đất trời đâu, mau tập trung về đây nhập vào thân ta, hòa cùng lực lượng thần thánh, tẩy rửa linh hồn dơ bẩn. Vòng quay Luân Hồi chuyển động mãi mãi xin hãy gia tăng lực lượng Sinh Tử vĩnh hằng không đổi vào thân ta, để ta đại diện địa ngục tiêu diệt tà ác…
Lưu Anh Nam làu bà làu bàu, đọc lảm nhà lảm nhảm, nào là chú ngữ, khẩu hiệu, có thể liên hệ với nhau đều đọc tuốt. Nhưng đừng nói là biến thân, ngay cả rắm đều không đánh ra, chân đều tê rần.
Mắt thấy dám người thị uy cảm xúc càng lúc càng kích động, đập xe đã không thể dẹp yên cảm xúc của họ, thậm chí có người tiên phong bắt đầu đánh vào tòa nhà nước A. Mà con Thực Khí Quỷ càng sôi nổi hơn, Lưu Anh Nam trơ mắt nhìn trên đầu một vài người đàn ông xung phong lên trước, cảm xúc lớn nhất bốc ra từng luồng khí màu vàng, đó là Dương khí của con người.
Tình huống bỗng chốc trở nên khẩn cấp. Nếu nơi đây có người chết vô cớ, hậu quả khó thể tưởng tượng nổi, mà Lưu Anh Nam cũng không thể trơ mắt nhìn ác quỷ hại người.
Nhưng Thực Khí Quỷ ẩn núp trong bầy người, hắn không thể vận dụng những quỷ khí không khác vũ khí tấn công linh hồn kia, biện pháp tốt nhất chính là lại lần nữa biến hóa thành Quỷ Thể vô địch không gì không làm được, như có thể thống trị trời đất, khống chế sinh tử.
Lưu Anh Nam nhắm mắt, nắm chặt hai tay, cưỡi ngựa dưới háng, miệng đọc chú ngữ mình tự phát minh ra:
- Lửa địa ngục hung mãnh, xin hãy giáng xuống Nhân gian, rèn luyện thân ta, dung luyện thần ta… Haiz, bỏ đi, chú ngữ lắm lời này không thích hợp với mình, vẫn là dùng tới chút quốc sản thôi… Thiên linh linh, địa linh linh, Diêm Vương lão gia mau hiển linh, keng keng keng, coong coong coong, Vô Thường nhị gia hoàn dương nào. Vong Xuyên Hà nước trong lại càng trong, oan hồn ác quỷ bơi trong nước, Mạnh Bà nấu canh ngon, quên hết ưu sầu kiếp trước, Phán Quan lão gia cầm bút thần, phán thiện ác trên Sinh Tử Bộ… Móa, tôi đều khen các vị như vậy, các vị không thể lộ mặt ư?
Lưu Anh Nam đọc đến cuối không ngờ lại chửi lấy chửi để, không chỉ không có bất kỳ ai tới viện trợ, càng không có bất kỳ dấu hiệu biến thân nào.
Hắn đứng trên một cây cầu vượt trên đường, may mà bên cạnh không có người, bằng không còn muốn đá hắn xuống. Dòng người mênh mông dưới chân hắn, Âm Dương Nhãn độc đáo của hắn có thể nhìn thấy mụn trên mặt mỗi người, lúc này không chỉ chú ý Thực Khí Quỷ đang hút Dương khí, còn có cả vị Trương công tử áo đen kia. Lúc này y đã không cần làm đầu tàu nữa, chỉ ở hậu phương kích động thêm càng nhiều người gia nhập vào, khơi lên cảm xúc của họ, mặc cho Thực Khí Quỷ nuốt thỏa thuê.
Lưu Anh Nam rất muốn ngăn lại hết thảy những điều này, nhưng hắn nghĩ mọi biện pháp cũng không thể hóa thành Bán Quỷ Thể mạnh mẽ. Mà đúng vào lúc này, lại có chuyện không hay xảy ra.
Hồng Hà và nhiếp ảnh gia Tiểu Lý vốn chạy đến hiện trường đầu tiên, muốn cướp tin tức độc nhất vô nhị, hai người đã tìm được ví trí tốt, lao tới tới trước mặt cả đội ngũ, có thể quay rõ mọi thứ. Chỉ tiếc, camera Tiểu Lý dùng cũng là hàng nước A chế tạo, vừa xuất hiện liền bị bầy người phẫn nộ đập nát, đồng thời hai người họ cũng bị bầy người tách ra.
Lưu Anh Nam lúc nãy một mực chú ý Thực Khí Quỷ lúc này rốt cuộc phát hiện ra tung tích của Hồng Hà. Cô nàng đang trong dòng người hùng dũng, hệt như một chiếc thuyền nhỏ trong biển rộng, cuốn theo chiều nước, bay sang Đông trôi sang Tây, nhưng cuối cùng cô kiên trì vùng vẫy lao ra khỏi, chạy thẳng tới bên cạnh Trương công tử.
Sức quan sát nhạy bén khiến cô sớm khóa chặt Trương công tử, biết y là người vạch kế hoạch và lãnh đạo của sự kiện lần này. Hồng Hà bất chấp tất cả lao đến bên người y, rất may điện thoại của cô là hàng nội địa, cô nhanh nhẹn móc điện thoại ra, chọn ứng dụng quay phim, lập tức quay lại Trương công tử và mọi chuyện ở trước mặt. Nhất là với Trương công tử, quay đi quay lại vừa là chính diện vừa là mặt bên, vừa là cường quang vừa là phản quang.
Cuối cùng cô bị Trương công tử phát hiện. Trước đây Lưu Anh Nam từng gặp Trương công tử không chỉ một lần, y luôn là một bộ đồ Tây đen giày da đen bóng lộn, tóc chải gọn gàng ngăn nắp. Nhưng hôm nay tóc y rối bù, luôn cố tình che mặt, sửa thành điệu bộ công tử văn nhã thời xưa, rất hiển nhiên là không muốn cho người ta nhận ra. Song Hồng Hà không biết những điều này, quay chụp không hề kiêng dè.
Sau khi Trương công tử phát hiện ra cô, Hồng Hà vẫn không ngừng tay, mà Trương công tử cũng chẳng nói gì, chỉ là mặt đá hình lưỡi liềm trước ngực y bỗng bộc phát ra hào quang chói mắt, không ngờ lại tự nhúc nhích, mũi liềm sắc bén chĩa về phía Hồng Hà. Theo bản năng, Thực Khí Quỷ bỗng xuất hiện bên cạnh Hồng Hà…
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Mặt đá lưỡi liềm trước ngực Trương công tử bỗng bộc phát ra hào quang chói mắt, tự nhúc nhích, lưỡi liềm sắc bén chĩa về phía Hồng Hà vẫn đang không hề kiêng nể quay chụp Trương công tử. Ngay sau đó, Thực Khí Quỷ đang nuốt Dương khí đàn ông bỗng biến mất, tiếp đó vô thanh vô tức xuất hiện đằng sau Hồng Hà.
Lưu Anh Nam ở trên cầu vượt cách đó không xa thấy rõ một màn này, trái tim nhất thời vọt lên cổ họng. Cho dù con Thực Khí Quỷ vừa mới nuốt rất nhiều oán khí, nộ khí, đang chuyển hóa từ ác quỷ sang hung quỷ, song nó dẫu sao vẫn chưa thành hình, mà dẫu là Thực Khí Quỷ đại thành trong truyền thuyết cũng sẽ không hút hết dẫn đến chết người ngay, mà nuốt từng chút Dương khí một, làm cho mục tiêu khí huyết suy bại, suy nhược mà chết.
Nhưng dù biết Hồng Hà không có nguy hiểm về tính mạng nhưng Lưu Anh Nam cũng không thể để cô bị thương tổn. Một khi Hồng Hà bị tập kích, nhẹ thì tinh thần mệt mỏi, nặng thì hôn mê bất tỉnh. Nên biết, tối nay họ còn có cuộc hẹn trên giường.
Lưu Anh Nam lòng như lửa đốt, bỗng hắn nhớ tới lần trước biến thân cũng là vào thời khắc mấu chốt này, Lăng Vân bị cương thi khống chế, tùy lúc đều có nguy hiểm về tính mạng, hắn dưới đủ mọi cảm xúc như lo lắng đau lòng quan tâm sốt ruốt mà bộc phát. Mà lúc này cũng quan trọng như thế, hắn còn nhớ trước khi biến thân hắn giống như còn quát một câu gì đó, đoán chừng có quan hệ với câu này ư?
Nhưng lúc ấy nghĩ gì nhỉ? Lưu Anh Nam thử hô:
- Lăng Vân anh yêu em…
Không có chút phản ứng, trước mắt là Hồng Hà sắp gặp nguy hiểm, mình hô ‘Lăng Vân anh yêu em’ rõ ràng là muốn bồ nhí trông ngóng vợ cả chết sớm mà. Lưu Anh Nam nhổ hai ngụm nước bọt, hít sâu một hơi, hô to:
- Hồng Hà anh yêu em…
Khoảng cách quá xa Hồng Hà đương nhiên không nghe thấy, còn Lưu Anh Nam cũng chả có biến hóa gì. Đám người đi qua dưới cầu vượt thấy vậy có người ngẩng đầu nói:
- Này, ông anh, anh rốt cuộc yêu ai, nghĩ kỹ hẵng hô có được không?
Lưu Anh Nam im lặng, nhìn đôi tay mình, sờ vào như nhau, không có dấu hiệu biến hóa gì cả, đây rốt cuộc là thế nào? Hắn đặt tay lên ngực tự hỏi, với Lăng Vân và Hồng Hà không có bất kỳ cảm giác không giống nhau nào, với bất kỳ một người nào đều muốn có được xuất phát từ nội tâm, không cần nói thích, nói yêu gì kia, bởi gì cảm giác ai cũng không nói rõ được, mọi tình cảm đều sẽ hóa thành dục vọng trong lòng. Lúc bắt đầu làm quen, bạn muốn có được cô ấy, đây là dục vọng chiếm hữu. Sau khi kết hôn bạn muốn chăm sóc cô ấy, đây là dục vọng bảo hộ, thực ra tình cảm chính là dục vọng.
Mà Lưu Anh Nam luôn có dục vọng chiếm hữu rất mạnh với cả Lăng Vân và Hồng Hà. Cho nên với họ, không phân biệt ai cao hơn ai, thích ai nhiều hơn, yêu ai nhiều hơn, đều là đối xử công bằng.
Chỉ có điều, Lưu Anh Nam hiểu rõ cảm nhận của mình nhưng thân thể lại không làm ra phản ứng tương ứng. Khi đó Lăng Vân gặp nguy hiểm, hắn dưới xu thế của đủ mọi cảm xúc mới biến thành Bán Quỷ Thể chân chính. Mà lần này Hồng Hà cũng gặp nguy hiểm, hắn tương tự cũng lòng như lửa đốt, cũng đau lòng sốt ruột như thế, nhưng lại không có chút cảm giác biến thân nào.
Lưu Anh Nam phỏng đoán, điều này còn liên quan với nội tâm hắn. Lúc ấy cương thi bóp cổ Lăng Vân, Lăng Vân ngàn cân treo sợi tóc, tùy lúc đều có thể mất mạng dưới vuốt quỷ của cương thi. Còn lúc này, Thực Khí Quỷ muốn hấp thu Dương khí Hồng Hà, tuy có thương tổn nhất định nhưng không đủ trí mạng, điểm này trong lòng Lưu Anh Nam rất rõ ràng.
Dẫu hắn không muốn nhìn thấy Hồng Hà bị chút thương tổn nào nhưng trong lòng biết rõ cô không có nguy hiểm về tính mạng, đồng thời không sinh ra ý thức nguy cơ lo lắng ngàn cân treo sợi tóc, lửa sém lông mày kia, cho nên mới không có biến thân.
Cho dù không thể biến thân Lưu Anh Nam cũng không thể trơ mắt nhìn bạn gái mình bị người ta ức hiếp, nhất là không thể để quỷ ức hiếp. Hắn hét to lao xuống dưới, hệt như mãnh hổ xuống núi, cho dù trước mặt là biển người như thiên quân vạn mã, hắn vẫn dũng cảm tiến tới, dũng mãnh không thể cản.
Không chỉ là hắn, do tình thế càng lúc càng nghiêm trọng, người dân cả thành phố đều nhận được tin tức, càng lúc càng nhiều người đang chạy về phía này. Các lãnh đạo chính phủ rốt cuộc cũng ngồi không yên, may mà gần đây các nơi trên toàn quốc đều từng xảy ra sự kiện yêu nước tương tự, trong lòng mọi người đã có chuẩn bị, có thể tham khảo phương thức xử lý lẫn nhau. Cho nên chính phủ rất nhanh làm ra phản ứng, lập tức có hàng loạt nhân viên bộ ngành đến hiện trường. Họ đều mặc thường phục, cùng Lưu Anh Nam xông pha chiến đấu trong đám người, khi xông thẳng tới tuyến trên cùng họ mới lộ rõ thân phận, lần lượt ấn ngã những kẻ trong miệng hô yêu nước, thực ra là mượn cớ trả thù riêng kia xuống đất rồi bắt ngay tại chỗ.
Nhân lúc mọi người bị kinh ngạc, một lãnh đạo phưỡn bụng mặc đồng phục xuất hiện trước tiên, giơ loa nói cho những người khác biết, có thể diễu hành biểu tình, đây quy định phát luật, nhưng nếu dùng yêu nước làm cái cớ phá hoại cướp bóc thì chính là phạm tội hình sự.
Sau khi ông ta nói xong, một lãnh đạo mặc đồ tây lại xuất hiện, không dùng phương thức giảng giải pháp luật như lãnh đạo mặc đồng phục vừa rồi, mà là áp dụng chính sách dụ dỗ. Đâu tiên là cảm ơn tinh thần dũng cảm và đoàn kết trước đại nghĩa dân tộc của mọi người, dân tộc chúng ta rất cần sức hiệu triệu như vậy…
Lãnh đạo tung hô một hồi, nói tới mức mọi người ấm áp trong lòng, hệt như mỗi người đều là tướng quân giành chiến thắng, nhận được huân chương vinh dự vậy. Cuối cùng lãnh đạo nói cho mọi người rằng, phải tin tưởng tập thể, tin tưởng nhà nước, có sự ủng hộ của các vị, dân tộc chúng ta đoàn kết đồng lòng như thế, mọi khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng, tất cả kẻ thù đều sẽ bị hủy diệt.
Vốn là một cuộc diễu hành thị uy thanh thế to lớn, lúc này đột ngột biến thành cuộc diễn thuyết của lãnh đạo. Quần chúng nhân dân sau hồi diễn thuyết đầy xúc cảm của lãnh đạo, vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lòng người nhận được sự cổ vũ cực lớn, càng kiên định với địa vị của lãnh đạo trong lòng nhân dân…
Mà lúc này Lưu Anh Nam cũng thành công lao đến chỗ Hồng Hà đang đứng. Chỉ là Thực Khí Quỷ và Trương công tử áo đen sớm đã chẳng biết đi đâu, trong biển người hơn chục vạn này, một người lén lún chuồn đi thực sự quá dễ dàng. Khi Lưu Anh Nam nhìn thấy Hồng Hà, trái tim lo lắng rốt cuộc cũng được thả lỏng, bởi vì Hồng Hà thoạt nhìn giống như không đáng ngại, chỉ là ngồi phịch xuống đất, trông qua rất mệt, bộ dạng có chút bị kinh hãi.
Lưu Anh Nam vội vàng tách đám người xông tới, Hồng Hà vừa thấy hắn giống như nhìn thấy người thân thất lạc nhiều năm, bỗng chốc nhào vào ngực hắn, ôm chặt hắn, nước mắt như mưa, cất tiếng khóc lớn.
Cô khóc vô cùng thương tâm, như thể chịu ủy khuất cực lớn, khóc đến độ bản thân đều khó thở. Lưu Anh Nam xoa lưng cô, khi mỗi lần ngón tay tìm đến đai áo ngực, Lưu Anh Nam đều cảm thấy với kích cỡ của cô mặc áo ngực hoàn toàn là lãng phí. Nhưng hắn ngoài miệng vẫn đang an ủi Hồng Hà:
- Được rồi, được rồi, mọi chuyện đều đã qua, hết thảy sẽ tốt lên thôi.
- Anh có bệnh à! –Đúng vào lúc này Hồng Hà bỗng đẩy hắn ra, đôi mắt to mở hết cỡ, trong đôi mắt to trắng đen rõ ràng hơi có tia máu. Cô xạm mặt lại, vệt nước mắt trên mặt còn nguyên nhưng lại không giống thương tâm cho lắm, càng giống như một con cọp mẹ nổi điên, điên cuồng mắng mỏ Lưu Anh Nam:
- Anh có bệnh phải không, anh chẳng biết vì sao em khóc mà lại nói hết thảy đều đã qua, em đang khóc ngày đèn đỏ của em hôm nay vừa mới tới, ít nhất cũng phải năm sáu ngày mới có thể xong! Anh nói mọi chuyện sẽ tốt hơn, em vừa nghĩ đến sau này em sẽ theo anh cả đời, hết thảy đều sẽ không tốt hơn…
Lưu Anh Nam thoắt cái sững sờ. Ban nãy Hồng Hà khóc như mưa, giống như một cô bé chịu ủy khuất, mà giờ sắc mặt đột ngột thay đổi, phun nước miếng tùm lum, không phân biệt trái phải, giống như một bà vợ đanh đá không nói lý đang mắng mỏ ông chồng nhu nhược của mình. Cô nàng mắc bệnh gì thế?
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Đám người thanh thế rầm rộ bắt đầu từ từ tản đi, mấy người ra tay đập phá kia sớm đã bị công an chìm bắt đi, cảnh sát giao thông xuất hiện ở trên đường một mặt sơ tán đám người, một mặt khôi phục trật tự giao thông.
Trương công tử và Thực Khí Quỷ sớm đã không thấy bóng dáng, nhiếp ảnh gia Tiểu Lý trong đài truyền hình đang cầm điện thoại của mình chụp camera bị đập vỡ, lại chĩa ống kính điện thoại vào mình, vẻ mặt rạng rỡ nói:
- Trên đây chính là cuộc phỏng vấn về hoạt động biểu tình giữ gìn chủ quyền hôm nay của bổn đài, camera hàng A là tôi tự tay đập, bài trừ hàng A, bắt đầu từ tôi! Cảm ơn sự quan tâm của các vị, tôi là phóng viên nhiếp ảnh Lý Thông Minh.
Khì, cậu nhóc này ngược lại kiếm được một cơ hội lập công nhận thưởng, dương danh lập vạn. Lưu Anh Nam rất muốn bày tỏ sự khinh bỉ với cậu ta nhưng hắn bây giờ không có thời gian, Hồng Hà đột ngột đổi tính ở trước mắt đã khiến hắn ứng phó không nổi rồi.
Cô nàng vừa mới khóc tỉ tê, hệt như chịu ủy khuất cực lớn, như đi xe đạp đâm rách màng tr*nh vậy. Nhưng Lưu Anh Nam vừa an ủi một câu, cô nàng lập tức nắm thóp lời nói của hắn, giống như bà vợ đanh đá bắt được ông chồng đang vụng trộm xóa tin nhắn, mắng một trận tối tăm mặt mày, mắng Lưu Anh Nam đến trời đất mịt mùng, hệt như vòi phun máu chó.
Lưu Anh Nam còn chưa hồi hồn, khuôn mặt vặn vẹo vì phẫn nộ của Hồng Hà bỗng lại thả lỏng, giống như nụ hoa nở bừng, từ nụ hoa rúm ró nhăn nhúm biến thành hoa tươi xinh đẹp, nụ cười mỉm ngọt ngào ấy khiến cõi lòng Lưu Anh Nam đều say theo. Song Lưu Anh Nam vẫn có chút lo sợ, đều nói trời tháng sau, mặt trẻ nhỏ, để hình dung đứa bé dễ đổi tính lúc khóc lúc cười. Mà khuôn mặt giống như trời phương Bắc cuối tháng 10, đầu tháng 11, lúc thì sấm chớp ầm ầm, lúc thì mưa tầm mưa tã, lúc thì lốc xoáy kèm theo bông tuyết, lúc thì mưa đá sương mù khiến người ta không nắm rõ, lại khó lòng phòng bị.
Giống như bây giờ, Lưu Anh Nam vừa mới bị cô mắng như vòi phun máu chó, mà bây giờ cô lại phô ra vẻ tươi cười ngọt ngào rực rỡ với hắn. Đây là vẻ tươi cười bao hàm tình yêu xuất phát từ nội tâm, Lưu Anh Nam không chút hoài nghi, vẻ tươi cười này phụ nữ chỉ bày ra với người mình yêu thương nhất, trong ngọt ngào mang theo hạnh phúc.
Cô chậm rãi vươn tay, khẽ khàng vuốt ve khuôn mặt Lưu Anh Nam, lòng bàn tay ấm áp vuốt hắn xuống chiếc cằm lún phún râu của hắn, đôi mắt dịu dàng như nước, ngọt xớt nói:
- Em lần đầu tiên phát hiện ra, thì ra anh đáng yêu, đẹp trai, mê người như thế.
- Vậy em chắc còn nhớ tối nay phải xxx với người đàn ông đáng yêu, đẹp trai, mê người này chứ? –Lưu Anh Nam mà một người rất dễ thỏa mãn, rất dễ dỗ, bởi vì chưa từng có ai dỗ dành hắn. Nhất là phụ nữ, đối với sự dịu dàng của phụ nữ, hắn hoàn toàn không có bất kỳ sức chống đỡ nào, thuộc loại hình cho chút ánh sáng liền rực rỡ chói lọi.
Lưu Anh Nam mỉm cười nhìn Hồng Hà đang ngoan ngoãn gật đầu. Lưu Anh Nam mừng như điên, nhưng đúng vào lúc này, khuôn mặt Hồng Hà lại xảy ra biến hóa, từ vẻ tươi cười ngọt ngào ban nãy bỗng chốc trở nên vô cùng lo lắng. Cô nhíu mày nghiến răng, nhón cằm hít hơi lạnh, hai tay đan vào nhau, lại chẳng phải chà tới chà lui, mà lúc thì gãi mu bàn tay, lúc thì đan chéo trước ngực. Đây là những động tác nhỏ lúc con người ta căng thẳng, lo lắng. Hồng Hà đột nhiên kéo tay Lưu Anh Nam nói:
- XXX quả thật có thể, nhưng chúng ta nhất định phải cẩn thận, nếu không, em thấy vẫn là đừng nên, nếu mang thai thì sao? Xuất huyết nhiều thì sao? Hoặc chúng ta mắc chứng vô sinh thì sao?
Lưu Anh Nam gãi đầu, đây là dấu hiệu nổi cáu, giọng căm hận nói:
- Em rốt cuộc là sợ có thai hay sợ vô sinh hả?
- Em sợ cả. –Hồng Hà trả lời chắc chắn:
- Không chỉ như thế, nhỡ đâu bệnh phụ khoa của em lây sang bệnh nam khoa của anh thì sao? Còn nữa, anh có biết trong khoang miệng có rất nhiều vi khuẩn, em còn phát hiện anh thường xuyên không rửa tay, mà da em lại rất mẫn cảm…
Lưu Anh Nam im lặng, đây quả đúng là buồn lo vô cớ, trước sợ lang sau sợ hổ điển hình mà. Tuy hắn chỉ tư vấn tâm lý cho đám oan hồn ác quỷ nhưng đều có nghiên cứu nhất định với tâm lý học, tâm thần học, thần kinh học. Biểu hiện lúc này của Hồng Hà phân biệt có khả năng là chứng buồn rầu và chứng ép buộc.
- Vẫn là không được, em rõ ràng đã đồng ý xxx với anh, nếu nguyên nhân do em mà từ chối anh, em sợ anh sẽ trách em, em không muốn anh thất vọng. Haizz, chuyện này đều trách em quá vô dụng… -Hồng Hà bỗng chuyển giọng, lại bắt đầu tự oán tự trách.
- Chuyện đó… -Lưu Anh Nam thấy cô đổi tính làm hắn hơi sợ hãi, yếu ớt nói:
- Nếu em băn khoăn quá nhiều, thực ra anh không sao cả, anh có thể chờ, quá hao trí xxx cũng không có vui thú gì.
- Ai nói chứ. –Hồng Hà bỗng đề cao thanh âm, ôm cổ Lưu Anh Nam nói:
- Không vui thú? Xxx là việc tuyệt vời nhất trong cuộc đời, là biểu hiện tình yêu hoàn mỹ nhất, là cách tăng tiến tình cảm tốt nhất, em rất vui khi có thể xxx với anh, bởi vì em yêu anh, sẵn sàng vun đắp tình cảm sâu sắc nhất với anh. Em rất vui, tối nay có thể xxx với anh, em cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới, vì sao chúng ta nhất định phải chờ tới tối, bây giờ anh không rảnh ư?
Lưu Anh Nam luôn cho rằng hoang dâm ban ngày là thể nghiệm tuyệt vời nhất, lúc vừa định đáp ứng Hồng Hà, lập tức đi thuê nhà nghỉ thì nét mặt Hồng Hà lại biến đổi, mặt ủ mày chau, bộ dạng chực khóc khiến người ta nhìn mà chạnh lòng. Cô sụt sịt mũi, nức nở nói:
- Em, em nhớ ba em quá. Ông cứ thế đi, đi mang theo tiếc nuối vô tận, cũng không thể nhìn thấy con gái xinh đẹp lấy chồng, không được uống trà của con rể, còn chưa được ẵm cháu ngoại. Ông trước khi đi còn nhắc tới anh, nói cảm ơn sự giúp đỡ của anh, chỉ là ông không biết anh là con rể tương lai của ông. Nếu ông biết điều ấy thì tốt biết bao, song em tin giờ phút này ông đang ở trên trời nhìn chúng ta…
Cho dù Lưu Anh Nam biết Hồng lão không có khả năng ở trên trời, biết đâu đang ở tầng nào đó trong địa ngục, nhưng vẫn sụt sịt mũi cùng Hồng Hà, đồng thời hắn cũng phát hiện Hồng Hà quá bất thường, số lần cô biến sắc trong thời gian ngắn ngủi khiến người ta líu lưỡi, gần như mỗi câu nói đều có một thứ cảm xúc khác nhau, phân biệt biểu hiện ra thất tình lục dục như: mừng, giận, lo, nghĩ, buồn, sợ, kinh. Hơn nữa mỗi loại tình cảm đều rất chân thực, không hề giống như đang diễn trò. Cho dù xxx là một việc lớn, Hồng Hà hơi có chút lo lắng, hơi mong chờ, điều này đều có thể thông hiểu, nhưng đến mức thất tình lục dục đều biểu hiện ra ư?
Lưu Anh Nam hơi hiểu ra, đây vốn dĩ không phải cảm xúc của bản thân Hồng Hà đang dâng trào, mà là do Thực Khí Quỷ. Thân thể cô hơi suy yếu, hẳn là tổn thất một phần Dương khí, nhưng đồng thời Thực Khí Quỷ còn rót đủ mọi cảm xúc nó hấp thu vào trong linh hồn cô. Mọi chuyện cô làm ra hồi nãy hoàn toàn chính là thất tình lục dục của người khác kết hợp với bản thân mà biểu hiện ra.
Nếu đúng là như thế Lưu Anh Nam còn không lo lắng, nhưng đáng sợ nhất là, một khi Hồng Hà không thể điều chỉnh cảm xúc, bị đủ mọi cảm xúc của người khác quấy rầy, cô không hiểu thấu, cắt không đứt, tư duy của bản thân cũng sẽ trở nên hỗn loạn, cuối cùng thậm chí sụp đổ, biến thành kẻ điên lúc khóc lúc cười.
Đây nhất định là kế hoạch của Trương công tử áo đen nọ. Bởi vì Hồng Hà là phóng viên, hơn nữa còn quay lại hình ảnh ban nãy, do nhiều người y không tiện lộ mặt, càng không thể đoạt điện thoại dùng để quay chụp, cho nên chỉ có thể sai sử Thực Khí Quỷ mà người thường không nhìn thấy ra tay với Hồng Hà, sai Thực Khí Quỷ dùng đủ mọi cảm xúc nó nuốt được ăn mòn Hồng Hà, trực tiếp làm cô điên điên khùng khùng, đến lúc ấy sẽ không có ai tin lời một người điên.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Lưu Anh Nam bị ý nghĩ của mình dọa cho đờ người, hắn quả thực biết Thực Khí Quỷ có bản lãnh này, nhất là sau khi từ ác quỷ chuyển hóa thành hung quỷ, chẳng những có thể hấp thu Dương khí người, còn có thể chuyển khí và mùi hỗn tạp nó từng hấp thu trong cơ thể nó cho người sống, ảnh hưởng đến cảm xúc của người ta.
Nhiều loại cảm xúc đồng thời bộc phát, lúc khóc lúc cười, lúc vui lúc buồn, lúc thì đau thương, lúc thì lo lắng, hơn nữa không có quy luật, không có nguyên do. Đây chẳng phải là biểu hiện của người điên sao.
Cho dù rất không muốn tin nhưng Hồng Hà bây giờ chính là như thế. Cô hiện tại đang bị nhiều loại cảm xúc quấn lấy, song thần trí tạm thời vẫn chưa hỗn loạn, đó là vì bản thân cô cũng có những cảm xúc này, còn đều là cảm xúc đè nén tận đáy lòng, vừa hay mượn cơ hội này phát tiết toàn bộ.
Ví dụ như cô nói cô muốn xxx với Lưu Anh Nam, cô cảm thấy Lưu Anh Nam rất đẹp trai rất mê người rất đáng yêu, cô nhớ tới người cha già đã quá cố của cô, ngay cả cô thành thân lập gia đình đều không nhìn thấy, là việc tiếc nuối lớn nhất trong lòng. Cô chưa từng có kinh nghiệm xxx, cho nên mới lo lắng căng thẳng, vừa sợ có thai vừa sợ xuất huyết nhiều, đó chẳng qua là biểu hiện cô hoàn toàn không biết gì về xxx.
Những thứ này vốn là cảm xúc của người khác bị Thực Khí Quỷ gán ép vào linh hồn cô, nhưng đây cũng là cảm xúc của chính cô, hai thứ tạm thời kết hợp lại, cho nên Hồng Hà vẫn có thể bàn luận một chủ đề với hắn một cách bình thường.
Hồng Hà thuộc kiểu bị cảm xúc của người khác khơi lên những cảm xúc tương đồng của mình, nhưng sau khi cô phát tiết hết cảm xúc của mình, sẽ bắt đầu chịu sự chi phối của các cảm xúc hỗn loạn khác, nặng thì trở nên điên khùng thất thường, đây mới là điều đáng sợ nhất.
- Này, anh còn chờ gì nữa, chúng ta mau đi thôi, tới chỗ anh hay là tới chỗ em? –Hồng Hà ôm cổ Lưu Anh Nam đứng dậy, cả người mềm nhũn tựa vào ngực hắn. Lưu Anh Nam cảm thấy thân thể cô rất lạnh, cảm giác giống như khắc từ băng đá ra, nhưng lòng nhiệt tình của cô lại rực cháy như lửa, ôm chặt Lưu Anh Nam, ngay cả cup A của cô Lưu Anh Nam đều cảm giác được.
Lưu Anh Nam cảm thấy sự việc dường như còn nghiêm trọng hơn so với hắn tưởng tượng, tốt hơn là mau chóng tìm một nơi dàn xếp Hồng Hà ổn thỏa đã. May mà hắn biết cô có một căn nhà trọ trong thành phố, hơn nữa cách nơi này không xa.
Hắn ôm Hồng Hà chen vào trong đám người, thoạt nhìn không chút nào bắt mắt. Sau khi rẽ ngang quẹo dọc rốt cuộc đi tới một con đường lưu hành bình thường. Hắn tìm một chiếc taxi, vừa lên xe liền nghe Hồng Hà tức giận oán trách:
- Làm gì thế? Dẫn người ta về còn thuê taxi, bản thân ngay cả một chiếc xe đều không có mà cũng dám ra ngoài cua gái, mua không nổi Audi thì cũng phải mua được chiếc Alto chứ!
Nghe những lời ngoa ngoắt này, dù Lưu Anh Nam biết đây là cảm xúc của người khác đang phát tác, hơn nữa rõ ràng là kiểu phụ nữ mồm năm miệng mười, đanh đá con mụ bán cá, nhận tiền không nhận người nhiều nhất hiện nay.
Lưu Anh Nam đương nhiên sẽ không chấp nhặt với cô, song tài xế taxi đều nhìn không vừa mắt, không nhịn được hừ lạnh một tiếng, nói:
- Phụ nữ bây giờ ấy, chung quy luôn muốn tìm một kẻ có tiền, ham tiền của người ta, lại chẳng biết người ta cũng coi cô làm đồ chơi…
- Không sai, ông anh nói đúng lắm. –Hồng Hà bỗng đổi sắc mặt, hùng hổ vỗ một cái lên vai tài xế, nói:
- Bây giờ cánh phụ nữ nhận tiền không nhận người kia đúng là bẩn thỉu. Tôi từng lái một chiếc Alto second-hand, mua mua bộ đồ Tây giả hàng hiệu hơn hai trăm nguyên, liền thịt được một cô nữ sinh viên…
Hả? Tài xế hoảng sợ ngó Hồng Hà hùng hổ như du côn, cùng ban nãy hệt như hai người. Anh ta sững sờ thậm chí quên cả lái xe, Lưu Anh Nam vội vàng kéo Hồng Hà vào trong ngực, cười khan nói:
- Xin lỗi bác tài xế, thực ra chúng tôi là diễn viên, đang luyện tập nội dung bộ phim đó.
Lái xe liếc qua khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Hà, quả thật cảm thấy quen mắt, dẫu sao Hồng Hà cũng từng dẫn chương trình tin tức đặc biệt, song tài xế đi sớm về tối nào có thời gian xem TV, cũng chỉ cảm thấy Hồng Hà quen mắt, quả thật hơi có mô phạm ngôi sao. Anh ta mỉm cười nói:
-Ồ, đây là lần đầu tiên tôi chở diễn viên, hai người đang luyện tập phim gì thế? Sao vừa là đàn ông nghèo vừa là phụ nữ bẩn thỉu?
Lưu Anh Nam xạm mặt, đảo tròng mắt nói:
- Đây là một bộ phim tình yêu tả thực, diễn chính là câu chuyện tình yêu giữa người đàn ông nghèo và cô gái ti tiện, tên phim là ‘cuộc tình cùi bắp’!
Lái xe im lặng, lái xe rất nhanh, chỉ muốn đưa thẳng họ tới bệnh viện tâm thần. Bởi vì trong quá trình này cảm xúc của Hồng Hà vẫn biến hóa không ngừng, vượt xa phạm trù diễn viên. Lúc thì cô là một oán phụ, bất kể nhìn thấy cái gì đều có một bụng oán trách, nào là đường không bằng phẳng quá xóc, nhà cao quá che ánh sáng, ô tô quá ô nhiễm, người đẹp trên đường đều dựa vào trang điểm mới có thể gặp người, bây giờ một hiệu quả của một lọ tẩy trang còn mạnh hơn cả axit đậm đặc.
Một hồi cô lại biến thành một người đàn ông nhu nhược, gia đình không ấm áp, xã hội không có địa vị, tình yêu bị cản trở, ngân hàng không có tiền tiết kiệm, điện thoại không có tiền, tự sát không có dũng khí, sống không có động lực, chỉ biết oán trời trách đất, miệng đầy oán thán, chỉ không nhắc tới mình không biết chịu khổ, không có lòng cầu tiến, làm việc không cố gắng, thái độ không tích cực với cuộc sống, chỉ biết nghĩ cho mình.
Một hồi cô biến thành một cô gái xinh đẹp trẻ trung, tự cho mình thanh cao, cảm khái cho nhan sắc trời sinh của mình lại không tìm được đấng lang quân tốt, người điều kiện kém yêu cô cô lại không yêu, người điều kiện tốt cô yêu người ta lại không yêu cô. Haizz, phụ nữ luôn phải đối mắt với quá nhiều lựa chọn, vì sao không thể có một người đàn ông điều kiện tốt, yêu mình mình lại yêu anh ta chứ?
Một hồi cô biền thành một thanh niên đầy triển vọng, vừa muốn ra khỏi cổng trường, hăng hái phấn chấn, tràn đầy tin tưởng, ý chí sục sôi, không để mọi thứ trên đời vào mắt, nào là BMW, nhà lầu, mỹ nữ mỹ phụ, hết thảy những điều này trong mắt cậu ta dường như đều dễ như bỡn.
Cho dù là cảm xúc của người khác, nhưng do Hồng Hà biểu hiện ra, thật giống như một câu thanh niên miệng còn hôi sữa vừa ra khỏi cổng trường, không biết xã hội phức tạp, lòng người hiểm ác, coi mình thành chủ nhân của thế giới, tin rằng không mất một tháng, phỏng vấn xin việc liên tục bị từ chối, áp lực thuê nhà nặng nề sẽ dùi mài sự ngông cuồng tự đại của cậu ta, ngoan ngoãn từ chủ nhân thế giới biến thành cháu trai để cầu sinh tồn.
Sau đó Hồng Hà lại biến thành một ông cụ cả đời vất vả, gần đất xa trời, trăm bệnh quấn người, nhưng càng là như thế càng lo lắng trùng trùng, lo sau khi mình chết cuộc sống con cái không hòa thuận, cháu trai cháu gái không thể trưởng thành khỏe mạnh vui vẻ, lo nhà cửa của mình phân chia không đều dẫn tới huynh đệ tương tàn, lo giá phần mộ quá đắt thêm gánh nặng cho con cái. Haizz, nom Hồng Hà lo lắng trùng trùng, Lưu Anh Nam như thật sự nhìn thấy một ông cũ tóc trắng xóa, vô tư dâng hiến hết thảy của mình vậy.
Tài xế taxi ban đầu coi họ thành bệnh nhân tâm thần, bất tri bất giác cũng bị đủ mọi biểu hiện của Hồng Hà đánh động, nghĩ khi xưa anh ta chính là một đứa trẻ miệng hôi sữa tự cao tự đại, lòng đầy tự tin xông pha thế giới. Kết quả xông đến tối tăm mặt mày, còn từng có một mối tình hợp ý, một người phụ nữ xinh đẹp động lòng, kết quả chạy theo một gã đàn ông tặng cho cô chiếc điện thoại di động, cuối cùng anh ta an phận chọn lấy cái nghề có thể nuôi mình. Chạy taxi, nhưng taxi kiếm tiền chính là vất vả, một ngày vắng khách lại phải nợ tiền chủ xe, cho nên khi anh ta dốc sức ngày đêm làm việc, bỏ quên cha mẹ già nua trong nhà, cho dù họ chưa từng có một câu oán trách nhưng người già nào chẳng hy vọng con trai có thể ở bên cạnh, con cháu hầu hạ dưới gối, hưởng thụ niềm vui gia đình…
Khi tài xế đưa họ đến nơi thì đã lệ rơi đầy mặt. Anh ta nói gì cũng không lấy tiền xe của Lưu Anh Nam, ngược lại nói với Hồng Hà:
- Đúng là một diễn viên giỏi!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Lưu Anh Nam dìu Hồng Hà, thực ra hắn cũng hy vọng mọi chuyện chẳng qua là diễn kịch nhưng Lưu Anh Nam tin rằng, cho dù các ngôi sao từng đoạt danh hiệu diễn viên xuất sắc nhất thế giới, diễn xuất của họ cũng tuyệt đối không bằng một phần vạn của Hồng Hà bây giờ. Bởi vì diễn viên mãi mãi chỉ đóng vai người khác, bất kể giống như thế nào nhưng diễn viên chính là diễn viên, nhân vật chính là nhân vật, mà Hồng Hà thì khác, biểu hiện của cô chính là cảm xúc của người khác, cô chính là người đó!
Phát triển đến giờ phút này không vẻn vẹn là về cảm xúc, về tinh thần, thậm chí ngay cả về thân thể đều bắt đầu biến thành một người khác. Sau khi xuống xe, cô đang bị cảm xúc của một con ma men xâm chiếm, không chỉ nói năng lung tung bậy bạ, oán trách công việc, oán trách bà vợ đanh đá trong nhà, oán trách ông trời bất công, oán trách trong rượu pha thêm nước, thân thể cũng ngất nga ngất ngưởng, bước đi chập choạng.
Lưu Anh Nam chán nản, chỉ đành dìu cô, may mà tầng cô ở không cao, hắn cõng cô lên thẳng tầng hai. Song cảm xúc của Hồng Hà càng thêm mất ổn định, lúc khóc lúc cười, lúc đánh lúc nháo, cả người đều rơi vào trạng thái điên khùng. Tuy nhiên hết thảy những việc này bản thân Hồng Hà đều biết, linh hồn cô hẳn biết rõ tình hình, chỉ là bị cảm xúc của người khác xâm chiếm, không tự chủ biểu hiện ra mà thôi, song bản thân cô rõ ràng nhưng không thể làm gì nổi.
Tuy nhiên khi Lưu Anh Nam mở cửa phòng, khung cảnh và hơi thở quen thuộc kia ập vào mặt, Hồng Hà đang điên khùng bỗng ngớ ra, trạng thái điên khùng lập tức ngừng lại, thoáng cái lại biến về chính cô.
Bởi vì nhà là bến bờ ấm áp nhất, là sào huyệt an toàn nhất, nơi đây là vùng trời riêng của bản thân cô, chất chứa sự vui buồn mừng giận của cô, là nơi cô quen thuộc nhất cũng an toàn nhất. Khung cảnh vừa quen thuộc vừa an toàn này bỗng chốc biến về cảm xúc và tâm thần của bản thân Hồng Hà.
Cảm giác này giống như bạn bận rộn cả ngày ở bên ngoài, mệt tới mệt lui lại phải chịu sự tức giận của lãnh đạo, của khách hàng, cảm xúc vốn đã rất kém, hận không thể khóc lớn một trận. Nhưng về đến nhà, nhất là trong phút chốc mở cửa nhà, nhìn thấy khuôn mặt ấm áp của người thân, đồ ăn nóng hổi trên bàn, thì sự mệt mỏi và khổ cực trong ngày thoáng cái biến mất không thấy đâu.
Hiện Hồng Hà chính là như thế, ngôi nhà xua tan tất cả tạp niệm trong lòng cô, song cô biết kiểu trạng thái này chẳng thể duy trì quá lâu, may mà còn có Lưu Anh Nam ở bên cạnh cô. Cô vội vàng kéo Lưu Anh Nam vào cửa, sợ hãi hỏi:
- Sao lại như thế? Lúc nãy em rốt cuộc bị làm sao? Em có thể cảm giác được rõ ràng em giống như biến thành một người khác, không, nên nói là rất nhiều người khác. Em lúc thì giống như một thiếu nữ thích tự sướng, lúc thì là một gã đàn ông nhu nhược làm gì cũng không xong, lúc thì thành một người già chết không nhắm mắt. Đây rốt cuộc là thế nào?
Lưu Anh Nam nói thẳng cho cô biết:
- Em bị quỷ mê tâm hồn rồi.
- Hả? –Hồng Hà giật mình, Lưu Anh Nam cũng biết trạng thái bây giờ của cô rất không ổn định, hơn nữa do thân thể bị hút Dương khí, bản thân cô lại là xử nữ, thuộc thân thể cực âm, bây giờ ngay cả Dương khí duy trì cân bằng đều bị hút đi nên thân thể cô cực kỳ suy yếu, lại bị nhiều loại cảm xúc của người khác quấn lấy, cô rất khổ sở. May mà có nhân viên chuyên nghiệp như Lưu Anh Nam ở bên, cô kích động nói:
- Anh mau nghĩ cách đi chứ.
- Em đừng sợ, con quỷ ấy chẳng qua chỉ là lợi dụng một số cảm xúc tiêu cực, bi quan của người khác, cũng chính là oán niệm của người khác quấn lấy em, thực ra phá giải rất dễ. –Lưu Anh Nam nói.
- Anh đừng chỉ biết nói mồm, mau nghĩ cách phá đi! –Hồng Hà kích động nói.
Vừa nghe lời này mắt Lưu Anh Nam đỏ cả lên, hắn thích một chữ ‘phá’ này, song không đợi hắn mở lời, lực tác dụng của căn nhà quen thuộc với Hồng Hà đột nhiên tiêu tan, cô thoáng chốc lại đắm mình vào trong cảm xúc của người khác. Lần này cô ngoác miệng cười ngu ngơ, không ngờ là một tên mê xổ số, mua xổ số mười năm, kỳ sau đổ tiền nhiều hơn kỳ trước, chơi đến táng gia bại sản, chỉ tiếc ngay cả giải cuối đều chưa trúng bao giờ. Cả người cô như phát điên, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Mở thưởng, trúng thưởng, một người độc chiếm 500 triệu…
Cho dù tình huống của Hồng Hà hơi có nguy cơ nhưng nghe lời này Lưu Anh Nam vẫn không nhịn được bật cười thành tiếng. Bình thường một giải nhất đều không xuất hiện, sau khi phần thưởng tích lũy đến vài trăm triệu thì thành công hấp dẫn rất nhiều người thích đỏ đen rót tiền vào. Sau khi điên cuồng kiếm một khoản lớn, ngày hôm sau mở thưởng luôn là ‘một người chiếm hết’, việc này chỉ có trong ảo tưởng của kẻ điên mới có thể xuất hiện, chuyện này so với tỷ lệ bị sét đánh còn nhỏ hơn, lại luôn xảy ra ở nước ta.
Trong chương trình mở thưởng, người xem trong khán phòng luôn là mấy bác trai bác gái liên tục nửa năm ngay cả quần áo đều không thay, thời gian ngừng mua xổ số là 8h, thời gian mở thưởng lại là 9h30, trong một tiếng rưỡi này làm gì? Vì sao không thể ngừng cái quay luôn? Hừ hừ…
Cái gọi là đỏ đen, đơn giản chính là thử vận may, coi thành một kiểu giải trí, hoặc coi thành một thứ thuốc điều tiết cảm xúc, thi thoảng chơi một chút còn được, xem như mua cho mình một hy vọng, buổi tối cũng có thể ngủ ngon giấc, trong lòng nghĩ ngày mai biết đâu chính là phú ông trăm vạn. Nhưng nếu coi đỏ đen thành hy vọng duy nhất trong cuộc sống, vậy bạn ắt sẽ thất vọng.
Hiện tại Hồng Hà biến thành một người vì mê đỏ đen mà táng gia bại sản, cho dù phát điên nhưng vẫn không quên mình trúng thưởng.
Lưu Anh Nam kéo Hồng Hà ngồi lên sô pha, trên bàn trà đặt ảnh chụp của Hồng Hà, trong có ảnh lúc cô tốt nghiệp, đội mũ tốt nghiệp khí thế hăng hái, có ảnh nghệ thuật mặc váy lụa, chạy tung bay đón gió như tiên nữ bên bờ biển. Lưu Anh Nam cầm ảnh đến trước mặt Hồng Hà, để cô nhìn chính mình, trong miệng hô:
- Hồng Hà, Hồng Hà, Tiểu Hồng, Tiểu Hà, cục cưng…
Rốt cuộc, trong tiếng kêu gọi của hắn, Hồng Hà nhìn ảnh của mình, chung quy khôi phục lại một tia trấn tĩnh, vẻ mặt như đưa đám nói:
- Em rốt cuộc là làm sao thế? Vì sao anh còn không giúp em phá hả!
- Không cần anh giúp, tự em cũng có thể làm được. –Lưu Anh Nam nói nhanh, nếu cô có thể tự khôi phục từ trong bức ảnh và tiếng kêu gọi của hắn, vậy chứng minh phương pháp hắn nghĩ có tác dụng:
- Em nghe anh nói đây, bây giờ em chẳng qua là bị cảm xúc của người khác quấn lấy mà thôi. Thực ra muốn phá giải rất đơn giản, đó chính là giữ vững bản tâm em, em là Hồng Hà, em chính là em, vĩnh viễn sẽ không biến thành người khác, bất kể cảm xúc của người khác quấy rối như thế nào. Ngẫm lại lần trước, lần Cửu Thế Sửu Nữ kia, cho dù linh hồn của người khác tiến vào thân thể em cũng vẫn không thể thay đổi em. Em chỉ cần kiên định với một niềm tin, kiên định em chính là em, bất kỳ cảm xúc gì đều không thể ảnh hưởng tới em!
- Anh nói đơn giản thế ai mà chẳng nói được, em chính là em, nhưng lại có mấy ai có thể làm được. –Hồng Hà tức giận nói:
- Em từng phỏng vấn rất nhiều người, nhất là những người lấy bản thân là trung tâm, kiên định với chủ nghĩa cá nhân, nhưng họ ngay cả dung mạo của mình đều không thể miêu tả chính xác. Bây giờ em cũng thế, thậm chí em còn quên cả diện mạo của mình, nhìn ảnh chụp giống như nhìn một người khác vậy.
Hỏng bét! Lưu Anh Nam thầm nhủ, dưới sự quấy rối của đủ mọi kiểu cảm xúc, Hồng Hà đang đánh mất bản thân, chuyện này còn chưa từng gặp qua bao giờ. Điều này giống như vạn quỷ nhập vào, mỗi con đều khác nhau.
Song cũng chả sao, Lưu Anh Nam vững tin với chân lý bất biến ứng vạn biến, cổ vũ nói:
- Em phải tin vào bản thân, kiên định với niềm tin, thì có thể chiến thắng tạp niệm mênh mông ấy. Thực ra em không nhất định phải nhớ bộ dạng của mình, em hoàn toàn có thể nghĩ về bí mật chỉ thuộc bản thân Hồng Hà em, niềm tin cố chấp nhất sâu trong cõi lòng em, kiên định với niềm tin này thì em sẽ chiến thắng tất cả!
Hồng Hà nhìn khuôn mặt vừa căng thẳng vừa quan tâm của Lưu Anh Nam, bỗng vươn hai tay ôm mặt hắn, kéo hắn đến trước mắt mình. Lưu Anh Nam từ trong đôi mắt to trắng đen rõ ràng ấy nhìn thấy bộ dạng của mình, người ta hay nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mình ở trong mắt Hồng Hà là khắc sâu trong tim như thế.
Hai người cứ thế lẳng lặng nhìn chăm chăm đối phương, mãi đến khi Hồng Hà bình tĩnh lại rồi từ từ nhắm mắt lại.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế