Từ miêu tả của Tiểu Bạch và cảm nhận trực quan của Lưu Anh Nam, gã này hẳn là nhà giàu mới nổi, còn về cô gái trẻ tuổi kia hình như là bồ nhí được gã bao nuôi, lần này chẳng những được giải thoát mà còn thu được lợi ích.
Mà sở dĩ Tiểu Bạch coi gã thành ca lớn là vì sau khi người ta chết, tuy linh hồn phải về dưới Địa Phủ nhưng thân thể cũng rất rất quan trọng, trên mức nhất định thậm chí còn ảnh hưởng đến đầu thai chuyển thế. Dẫu sao đầu thai chuyển thế cũng phải chú trọng tới nhân quả kiếp trước kiếp này.
Lưu Anh Nam đã từng chứng kiến, người nào đời này tình trạng chết rất thê thảm, xác chết không trải qua hóa trang như Tiểu Bạch mà dẫn tới đời sau đầu thai bị tàn tật bẩm sinh.
Giống như gã đàn ông trước mắt, tình trạng chết thê thảm như vậy thì ít nhiều đều sẽ có ảnh hưởng tới kiếp sau.
- Anh Nam, anh xem giúp em coi, linh hồn gã này có phải ở phụ cận hay không, tìm gã ra, em sẽ không phục vụ miễn phí cho gã đâu. –Tiểu Bạch và Lưu Anh Nam là đồng bọn nương tựa lẫn nhau, lại đều làm công việc với thi thể, giao tiếp với oan hồn, cho nên gã rất hiểu về tình huống của Lưu Anh Nam, biết mắt hắn có thể nhìn thấy quỷ, trước đây hai người cũng từng hợp tác.
Trực tiếp kiếm bản thân người chết đòi tiền, trong trời đất này hai người họ cũng xem như độc nhất, hơn nữa gặp được chính là công phu sư tử ngoặm, không cho phép đối phương cò kè mặc cả. Đương nhiên, người chết cũng không biết mặc cả, chỉ có đến nước này mới biết tiền bạc đều là vật ngoài thân.
Tiểu Bạch dời xác chết từ trong hòm ra, cẩn thận đặt lên bệ đá, bộ thân thể này quả thật hư hại nghiêm trọng.
Lưu Anh Nam chắp tay sau lưng, thong thả đi qua đi lại, mở to mắt tìm kiếm ở phụ cận. Loại người chết đột ngột này, nếu không quấn lấy kẻ thù, người thân của gã, thì linh hồn chắc chắn sẽ vây quanh lân cận thi thể mình.
Trong tay Lưu Anh Nam cầm phù chú ‘Đang Muốn Bắt Mày’ của Hắc Vô Thường, mở to mắt, không bao lâu hắn nghe thấy tiếng thút thít nho nhỏ, thanh âm từ ngoài cửa tới.
Hắn vội vã xông ra ngoài, quả nhiên, ngay trong góc tối om ở mé nhà xác, một gã đàn ông cả người trần trụi, thân thể tỏa ra ánh sáng lờ mờ đang ngồi lau nước mắt ở đó, chính là sinh hồn của xác chết nằm trong kia.
- Khì, anh bạn, hút thuốc không? –Lưu Anh Nam đi tới, gã đàn ông kia hoàn toàn không ngẩng đầu, vẫn đang khóc hu hu.
Lưu Anh Nam lấy một điếu thuốc quơ quơ trước người y, gã đàn ông ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mịt mùng. Lưu Anh Nam mỉm cười với y, châm bật lửa, đốt cháy cả điếu thuốc, sau khi nó hóa thành tro bụi thì một điếu thuốc lá hoàn chỉnh xuất hiện trên tay sinh hồn. Gã đàn ông cầm thuốc, rít mạnh hai hơi, đến nước này rồi cũng không sợ có hại sức khỏe hay không nữa.
Lưu Anh Nam cũng châm thuốc ngồi cạnh y, hai người thoạt nhìn giống như hai tên nghèo túng.
Cùng nhau hút thuốc, gã đàn ông dần thả lỏng xuống, thấp giọng hỏi:
- Anh, anh là tới dẫn tôi đi sao?
Lưu Anh Nam lắc đầu, ngẩng đầu nhìn trời đêm trăng sáng sao thưa, anh giai Thiên Đạo đang trực đêm, có sự giám thị của gã ta, ai dám chấp pháp bạo lực:
- Anh yên tâm đi, chỉ cần anh không đồng ý, không ai có thể ép anh đi. Có điều với bộ dạng này của anh, cũng không thích hợp lưu lại Dương gian nữa đâu, ở dưới mới là nơi trở về của anh.
Nghe xong lời của Lưu Anh Nam, gã đàn ông càng khóc dữ dội hơn. Con người thông thường đều là như thế, sau khi trải qua kích thích mãnh liệt người ta đều có một ý thức tự bảo vệ mình, khép kín mình. Để giảm bớt thương hại, con người sẽ trở nên tự khép kín, tự mình lừa mình.
Nhưng sau khi người bên cạnh nói cho hắn ta sự thực, họ sẽ lập tức sụp đổ.
Lưu Anh Nam đã gặp phải rất nhiều quỷ hồn như vậy, cho dù họ hóa thành quỷ cũng không tin mình thật sự đã chết. Lưu Anh Nam giống như một bác sĩ lạnh lùng báo cho người bệnh mắc bệnh nan y vậy, cho dù hắn cũng không muốn, nhưng bắt buộc phải làm.
Hắn lại châm một điếu thuốc cho gã đàn ông kia, gã đàn ông dần bắt đầu tiếp thu thực trạng, câu nói đầu tiên sau khi y bình tĩnh lại chính là:
- Trách tôi, đều trách tôi, có chút ít tiền dơ bẩn liền bỏ vợ, uống rượu lái xe chẳng những hại chết mình, còn hại chết đứa con gái chưa đầy bốn tuổi của tôi. Tôi chết không hết tội nhưng đứa con tôi là vô tội, huhu… Tôi hối hận lắm!
Gã đàn ông khóc lớn như điên, cảnh này Lưu Anh Nam cũng gặp nhiều rồi. Mỗi người sau khi chết đều có đầy bụng hối hận và không cam lòng, đừng nói tuổi tác như y, cho dù những cụ già bảy tám mươi tuổi, tuổi thọ sắp hết cũng tràn ngập tiếc nuối và thương xót với cuộc đời.
Lưu Anh Nam chờ y khóc một hồi bình tĩnh lại mới bắt đầu đi vào chủ đề chính, bàn tiền nong:
- Được rồi, chuyện đã xảy ra anh có nghĩ nhiều nữa cũng vô dụng, hay là nói thử anh có nguyện vọng gì chưa xong, nếu có thể giúp đỡ tôi sẽ rất vui vẻ cống hiến sức lực cho anh. À, hai điếu thuốc lúc nãy là tôi tặng anh miễn phí.
Vừa nghe lời này gã đàn ông lập tức hiểu rõ, ngoại trừ hai điếu thuốc kia, những thứ khác đều thu phí.
Gã đàn ông ngạc nhiên nhìn Lưu Anh Nam nói:
- Còn có người làm kiểu buôn bán này à?
Lưu Anh Nam bật cười, vươn ngón tay chỉ xuống dưới chân nói:
- Tôi bên dưới còn có người.
Gã đàn ông cười khổ:
- Đây đúng là kinh tế xã hội, người kiếm tiền gì đều có, anh đây xem như là trung gian hả?
- Chủ yếu vẫn là phục vụ vì nhân dân. –Lưu Anh Nam cường điệu nói.
Gã đàn ông lắc đầu nói:
- Lúc ấy tôi uống nhiều lái xe, kết quả xảy ra sự cố, tôi và đứa con gái bốn tuổi đều ở trên xe. Lúc ấy tôi nhìn thấy hai quỷ sai dẫn nó đi, họ nói tôi oán niệm chưa tan nên không dẫn tôi đi, còn nói tự nhiên sẽ có nhân viên công tác sẽ liên hệ với tôi, chỉ e họ nói chính là anh đi.
- Không sai, chính là tôi đây. –Lưu Anh Nam xua tay nói:
- Tôn chỉ phục vụ của tôi là, dùng tấm lòng của mình đổi lấy nụ cười của anh. Giúp anh vui vẻ về dưới Địa Phủ, bình an đi đầu thai.
Gã đàn ông cười khổ:
- Vợ tôi bị tôi vứt bỏ, con gái bị tôi hại, tôi bây giờ ngoài hối hận thật sự không có gì đáng lưu luyến. À đúng rồi, tôi còn có một cô bồ nhí, hôm qua tôi nhìn thấy cô ta tới, biết tôi chết cô ta rất cao hứng, tài sản của tôi khẳng định sẽ chuyển hết sang tên cô ta… Thực ra tôi chẳng qua chỉ là nông dân, sau này tổ chức một vài thôn dân, bạn bè cùng nhau vào thành phố làm công. Sau đó trở thành quản đốc, quản một vài công trình, gần đây kiếm được ít tiền liền tự kiêu, có kết cục như vậy đều là tôi tự làm tự chịu. Tôi chỉ cảm thấy có lỗi với con gái tôi, còn có những anh em lăn lộn với tôi, còn có một vài hạng mục công trình chưa quyết toán. Đúng rồi, anh có thể giúp tôi!
Gã đàn ông bỗng lên tinh thần, cho dù hết thảy đều là gieo gió gặt bão, bỏ vợ hại con khiến người ta khinh thường, nhưng đối với anh em cùng làm còn xem như trọng tình trọng nghĩa. Y nói cho Lưu Anh Nam biết, tài sản của y chắn chắn bị bồ nhí chiếm hết, nhưng y còn có một két bảo hiểm bí mật ở ngân hàng, tuy bên trong không có tiền bạc nhưng lại có vài hợp đồng quan trọng. Trong đó có một hợp đồng giá trị 800 vạn, là hợp đồng công trình đám người bọn họ vắt sức nửa năm, đã đến lúc lấy tiền. Y hy vọng Lưu Anh Nam có thể lấy hợp đồng ra, cầm tiền chia cho anh em làm cùng, trong đó còn có 100 vạn thuộc về y, 50 vạn chia cho vợ cũ, còn lại 50 vạn làm phí dịch vụ cho Lưu Anh Nam…
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Gã đàn ông thành thật nói mật mã két bảo hiểm và tin tức cá nhân của mình cho Lưu Anh Nam biết, đồng thời nói cho hắn một ít tình huống về những bạn làm cùng và vợ cũ. Lưu Anh Nam dặn y yên tâm, chuyện này bên trên có anh giai Thiên Đạo giám thị, nhất định sẽ thành thật hoàn thành nguyện vọng của y, tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống tự cắt xén và chiếm đoạt.
Tiếp đó, Lưu Anh Nam cũng nói cho y biết hạng mục mình muốn thu phí, cho dù y hứa trả 50 vạn nhưng hắn không thể thu phí lung tung. Dẫu đối phương chỉ là một quỷ hồn cũng phải tiêu tiền tiêu đến chỗ sáng, thu phí công khai, thu chi rõ ràng, đây là nguyên tắc của công ty CDSL.
Cho dù miệng gã đàn ông nói tuyệt đối tin tưởng Lưu Anh Nam nhưng vẫn không muốn rời đi, chấp niệm chưa tiêu tan.
Lưu Anh Nam đương nhiên không muốn y ở lại Dương gian thêm nữa, bởi vì họ vốn không phải người thuộc về thế giới này. Còn lưu lại Dương gian, quanh quẩn trong thế giới phồn hoa này thì ý niệm không nỡ rời khỏi sẽ càng ngày càng mạnh. Lại để cho y nhìn thấy người khác hưởng thụ cuộc sống ăn thịt ăn cá, ăn to uống lớn, điều này sẽ dẫn đến oán niệm của oan hồn cũng càng lúc càng nặng, cuối cùng hóa thành lệ quỷ tàn hại người vô tội.
Cho nên, nhiệm vụ chủ yếu của Lưu Anh Nam vẫn là khuyên y xuống Địa Phủ. Hắn chân thành khuyên bảo nói:
- Ông anh nè, lúc nãy nghe anh nói anh còn có một đứa con gái sắp bốn tuổi, nhất định rất đáng yêu nhỉ?
- Đúng thế, con gái tôi tên Tương Tương, là một đứa bé rất đáng yêu, còn rất thông minh, từ nhỏ đã do một tay tôi nuôi lớn, thân với tôi nhất. Nhưng cuối cùng vẫn bị người cha khốn nạn như tôi hại chết, nó bây giờ đã bị quỷ sai dẫn đi. Đây vẫn là lần đầu tiên nó rời xa bên người tôi, cũng không biết giờ thế nào rồi, nó có sợ hay không?
- Nếu anh đã lo lắng như vậy, vì sao không mau đi theo chăm lo cho nó chứ? –Lưu Anh Nam khéo léo dẫn dắt, từ từ dụ dỗ:
- Nếu anh đuổi kịp biết đâu kiếp sau đầu thai hai người vẫn có thể làm cha con?
- Thật à? –Gã đàn ông nhất thời tỉnh táo tinh thần, y chắc chắn không hề biết gì về Âm Tào Địa Phủ, đầu thai chuyển thế. Lời của Lưu Anh Nam lập tức nhen nhóm hy vọng trong lòng y.
Lưu Anh Nam nghiêm túc gật đầu nói:
- Hẳn có cơ hội rất lớn, dẫu sao hai người đời này có nhân, đời sau sẽ có quả. Có điều nếu anh ở lại Dương gian thêm nữa rồi tới muộn, vậy đời sau đầu thai chưa biết chừng anh sẽ trở thành em trai hoặc thành con trai của nó đấy.
- Điều này… -Gã đàn ông lập tức hoảng hồn, đứng phắt dậy, nhìn ngó xung quanh, chủ động tìm đường xuống suối vàng, Lưu Anh Nam vội vã nói:
- Anh bình tĩnh nào, bài trừ tạp niệm, trong lòng nghĩ đến bộ dạng của con gái anh, muốn gặp mặt với nó là được.
Gã đàn ông lập tức làm theo, y không muốn đời sau đầu thai biến thành em trai hoặc con trai của con gái mình. Mọi người thường nói, con gái là tình nhân đời trước của cha, nhưng lại chưa bao giờ nói đời sau con gái và cha là quan hệ gì…
Gã đàn ông đứng dậy nhắm mắt, bắt đầu nghiêm túc nghĩ tới con gái đáng yêu của mình, đứa con gái chỉ ở cùng bốn năm lại tình cảm sâu sắc. Dần dần, thân thể trần truồng lờ mờ của y tỏa ánh sáng, phân tán ra, hóa thành từng ánh sao cuối cùng biến mất vô hình.
Lưu Anh Nam thở phào một hơi, công việc này còn xem như đơn giản. Y chỉ cố chấp vì một hạng mục công trình chưa đến tay và đứa con gái tình cảm sâu đậm của mình, so với lần trước phải thoải mái hơn rất nhiều. Lần trước Lưu Anh Nam gặp phải một cụ bà, sau khi chết lo lắng cho con cái, lại oán hận con dâu, mong ngóng cháu nội, lại nhớ cháu ngoại, lo lắng tài sản chia không đều, sợ bất động sản bị kiện cáo, thậm chí còn lo lắng con mèo mướp bà ta nuôi không chịu ăn uống…
Việc này suýt hại chết mệt Lưu Anh Nam. Vì tiễn bước cụ bà, hắn phân biệt diễn vai luật sư, công chứng viên, chủ nhiệm hội nhà đất và bác sĩ thú y, hơn nữa còn không được hồi báo bất cứ thứ gì.
Lần này không tệ, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, còn thu nhập hơn chục vạn.
Trở về thương lượng với Tiểu Bạch một hồi, bảo gã mau chóng động thủ tu sửa xác chết bị hư hại, đồng thời mau chóng sắp xếp hỏa táng ở nhà tang lễ, tận khả năng để cha con họ đoàn tụ. Có điều, cơ hội này rất xa vời, cho dù họ thật sự chuyển thế làm cha con thì cũng sẽ không có ký ức kiếp này, chỉ hy vọng đời sau họ đều có thể bình an.
Ngày hôm sau, bể tắm của Lưu Anh Nam tiếp tục nghỉ kinh doanh. Vừa sáng sớm hắn đã tới ngân hàng để xếp hàng, tuy công việc của hắn rất đặc thù nhưng dẫu sao hắn vẫn là một người sống sờ sờ, còn phải kiếm tiền ăn cơm. Đây cũng là quy tắc của Địa Phủ, đừng nói Âm Tào Địa Phủ, ngay cả Đường Tăng đi lấy kinh gặp được Phật Tổ còn phải đưa tiền đổi kinh thư đó. Dân chúng tế trời bái thần còn phải dâng cống phẩm, bất kể trời đất con người thần quỷ, hoặc nhiều hoặc ít đều phải móc nối với lợi ích.
Sự việc rất thuận lợi, ngân hàng vừa mở cửa Lưu Anh Nam đã tới khu vực két bảo hiểm. Đương nhiên, nơi đây chẳng phải khu vực bảo hiểm cao cấp quản lý chặt chẽ gì cả, dù sao mỗi một két bảo hiểm đều có tin tức mật mã đặc biệt của bản thân, cho nên không phải nghiệm chứng thân phận gì cả.
Lưu Anh Nam thuận lợi lấy được hợp đồng kia, bên trên quả thật viết kim ngạch tổng hạng mục là 800 vạn. Mà càng khiến Lưu Anh Nam kinh ngạc chính là, công ty phụ trách thanh toán chi trả tiền hợp đồng lại chính là tập đoàn công ty ‘Vân Hải’.
Tập đoàn Vân Hải chính là công ty của Lăng Vân, việc sẽ càng dễ làm hơn. Lưu Anh Nam tốt xấu gì cũng tính là người quen với nàng ta, hơn nữa còn từng hôn nàng ta.
Tập đoàn Vân Hải là một siêu cấp công ty mới đột nhiên quật khởi gần hai năm, bỏ vốn đầu tư kinh doanh kiếm tiền lời nhất là từ bất động sản, thuyền viễn dương. Do vừa mới thành lập hai năm, các nơi đều có không có bất kỳ tư liệu liên quan tới Vân Hải, cũng không có tài sản gì là đáng giá, đối với người bình thường thì giống như trong một đêm bỗng nhiên mọc ra vậy.
Nhưng tập đoàn Vân Hải đã trở thành xí nghiệp lớn đứng đầu ở nơi đây. Khu đất hơn 10.000m2 ở khu Nam nội thành đều giao cho họ khai phá. Một mực đại biểu công ty Vân Hải xuất hiện trước mặt công chúng, lãnh đạo tối cao của Vân Hải chính là Lăng Vân, một cô gái hơn hai mươi tuổi, xinh đẹp trẻ tuổi. Nàng ta quyên góp vô số, thích làm việc thiện, nhưng vẫn có phần lớn người không tin nàng ta là người giữ bánh lái của công ty siêu cấp này. Rất nhiều người đoán nàng ta là đời hai của tập đoàn tài chính siêu cấp nào đó, còn có người nói nàng ta là vợ bé của đại nhân vật nào đó. Tóm lại đủ mọi phiên bản, nhưng càng nhiều người biết rằng, nàng ta là một kẻ có tiền!
Tòa nhà làm việc của công ty Vân Hải ở ngay trung tâm. Nó là tòa kiến trúc cao nhất toàn thành phố, xanh vàng rực rỡ, thuộc về kiến trúc mang tính tiêu điểm, cũng phù hợp với phong cách của công ty bất động sản bọn họ.
Lưu Anh Nam lượn rất nhiều vòng mới tìm thấy cổng vào, hơn nữa, gửi một chiếc xe điện người trông xe không ngờ lại đòi 5 tệ. Lại nhìn cả bãi đỗ xe, giống như sân ga vậy, các hãng xe nổi tiếng nên có đều có hết, ít nhất chủ xe sẽ không xoắn xuýt vì 5 đồng gửi xe.
Lại nhìn tòa cao tốc xa hoa này, cao chọc trời, khí thế to lớn. Chỉ là, bên ngoài cổng vào có rất nhiều người, trong họ có người ở ngoài cửa nhìn ngó bên trong, có người trực tiếp ngồi ngay cạnh tòa nhà dường như đang chờ gì đó. Đại khái có bốn năm chục người, nam nữ đều có, tuổi tác khác nhau, có điều họ đều có chung một đặc điểm, đó chính là ăn mặc rất thời thượng, toàn bộ đều là tạo hình theo ‘Brother Sharp’ (*).
(*): Brother Sharp (người anh em điển trai), anh chàng ăn mày quyến rũ nổi tiếng một thời – Trình Quốc Vinh.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Vào giữa hè nóng bức khó chịu này không ngờ còn có người mặc áo bông rách, buộc thắt lưng đỏ, mỗi người đều đầu tóc rối bù, áo rách quần thủng, có phụ nữ trong tay còn ôm đứa nhỏ rất đáng thương.
Lưu Anh Nam tưởng rằng những người này đều là moi tiền xin cơm, đến trước cửa công ty lớn. Họ vì hình tượng công ty bình thường đều sẽ chuẩn bị tiền lẻ phát cho những người này, cho nên người như vậy ở nơi này là nhiều nhất.
Nhưng khi Lưu Anh Nam vừa tới gần thì hoàn toàn lật đổ ý nghĩ trong lòng hắn, hoàn toàn không phải chuyện như vậy. Cứ lấy gã đàn ông cách hắn gần nhất mà xét nhé, mặc áo bông rách, quần bông rách, một đôi giày vải lộ cả ngón, đầu tóc bù xù, sắc mặt xám ngoét, thoạt nhìn rất nhiều ngày không ăn thứ gì, tùy lúc tùy chỗ đều sẽ hồn về Địa Phủ.
Nhưng ở cạnh gã đàn ông này có một gã đàn ông khác mặc đồ tây giày da, trên tay đeo đồng hồ vàng, cầm bút máy mạ vàng, mang mắt kính gọng vàng, tóm lại toàn thân phục trang đẹp đẽ, đang cung kính khom lưng nói với gã đàn ông mặc áo bông rách quần bông thủng:
- Tổng giám đốc Vương, ngài xem công ty chúng tôi thật sự có thành ý hợp tác với quý công ty. Công trình trên tay ngài lớn như vậy chắc chắn phải dùng xi măng, mà xi măng của công ty chúng tôi tuyệt đối bảo đảm chất lượng, hơn nữa giá cả phải chăng. Nếu ngài không tin, ngài cứ ký trước một cái hóa đơn 300 vạn thử xem, 300 vạn với ngài chỉ là con số nhỏ.
Lưu Anh Nam nghe thấy những điều này liền bứt tóc một hồi. Gã đàn ông áo bông rách trước mắt, mắt thấy giống như sắp chết đói, sao trong miệng gã đàn ông đồ tây lại thành tổng giám đốc Vương, như đại gia vậy. Mở mồm ngậm mồm 300 vạn đều chẳng bõ bèn gì, vậy hắn ăn mặc thế kia là có ý gì? Hồi tưởng khổ cực nhớ lại ngọt ngào? Hành vi nghệ thuật?
Lúc này, tổng giám đốc Vương mặc áo bông rách kia ngẩng đầu, nhìn thoáng qua gã đàn ông đồ tây đang đau khổ cầu xin ở bên, đặc biệt là đồng hồ vàng và kính mắt vàng chói lọi của gã. Tổng giám đốc Vương lắc đầu nói:
- Chàng trai trẻ, bây giờ làm ăn chẳng phải bàn như vậy, ít nhất anh cũng phải giống như tôi, hóa trang xong hãy tới nhé!
- À đúng rồi, tổng giám đốc Vương, ngài đây là… Hôm qua tôi còn nhìn thấy ngài ở cửa hàng đồ tây Armani mà? –Gã đàn ông đồ tây mụ mị cả đầu.
- Đây đều là vì cuộc sống thôi, chàng trai trẻ hãy học nhiều thêm nhé, cậu xem bọn họ kìa. –Tổng giám đốc Vương chỉ vào đám nam nữ áo rách quần thủng khác bên cạnh.
Gã đàn ông đồ Tây quay đầu nhìn, mới đầu trên mặt còn có vẻ khinh miệt nhưng sau khi nhìn rõ gã liền biến sắc, cảm giác như nhìn thấy Thần Chết vậy. Gã run rẩy muốn vươn tay ra chỉ, lại cố nhịn xuống, Lưu Anh Nam cách gã không xa nghe thấy trong miệng gã lẩm bẩm:
- Người đàn ông nhặt tàn thuốc kia là tổng giám đốc của công ty kiến trúc Minh Ngọc, người đàn bà ôm đứa trẻ này là giám đốc quan hệ xã hội của công ty trang sức Kim Huy, người gặm bánh mỳ đen kia chẳng phải là chủ tịch Triệu của chúng tôi sao?
Gã đàn ông đồ Tây muốn điên lên, lũ ăn mày lúc nãy gã ngay cả liếc một cái cũng chẳng buồn không ngờ lại là thần tượng gã sùng bái trong thường ngày. Gã nằm mơ đều muốn có ngày có thể sánh vai, đứng cùng một chỗ với họ.
Nhưng giấc mộng của gã bây giờ đã thành hiện thực, thật sự đứng cùng một chỗ với họ. Hơn nữa gã mặc đồ Tây đi giày da, những vị thần tượng này lại áo rách quần thủng, nhưng điều này lại có thể chứng tỏ điều gì chứ?
- Tổng giám đốc Vương, các ông đây là? –Gã đàn ông đồ Tây ôm trái tim yếu ớt hỏi.
Tổng giám đốc Vương cười nói:
- Chàng trai trẻ, chúng tôi thực ra đều là tới bàn chuyện làm ăn giống cậu, cậu xem chủ tịch của các cậu bán sức nhiều thế kia, vì làm giống y như thật, ngay cả bánh mỳ đen đều gặm. Tổng giám đốc Lăng Vân của tập đoàn Vân Hải này là một nhà từ thiện, nhiệt tâm giúp người, không muốn nhìn thấy nhất là chính là người đáng thương.
Gã đàn ông đồ Tây đã hiểu rõ, họ đây là giả vờ đáng thương bàn chuyện làm ăn, nhưng gã đàn ông đồ Tây vẫn khó hiểu nói:
- Các vị đều là tổng giám đốc, chủ tịch, hà tất phải tự mình chịu tội, trực tiếp phái nhân viên tới không được à?
- Không được, không được, chuyện này bắt buộc phải tự mình tới. –Tổng giám đốc Vương nói:
- Lần trước có nhân viên của một công ty tới Vân Hải bàn chuyện, chỉ đáng tiếc công ty họ quá nhỏ, Vân Hải người ta hoàn toàn không để mắt tới, thậm chí ngay cả cửa vào đều không cho vào. Nhân viên đó cũng không nản lòng, chờ ngay ở cửa vào, vừa vặn lúc ấy trời đổ mưa to, nhân viên kia ướt như gà vào nồi, đúng lúc lại được tiểu thư Lăng Vân nhìn thấy, sau khi tiểu thư Lăng Vân hỏi rõ tình hình bèn trực tiếp ký hợp đồng với anh ta. Hơn nữa tiểu thư Lăng Vân không phải vì công ty anh ta mà là nhìn vào sự đáng thương của anh ta, ký hợp đồng với chính anh ta. Bây giờ giá trị con người của nhân viên đó đã vượt quá ngàn vạn rồi!
Tổng giám đốc Vương nói xong, Lưu Anh Nam và gã đàn ông đồ Tay đều thộn ra. Song gã đàn ông đồ Tây phản ứng cũng rất nhanh, gã trực tiếp ném hợp đồng trong tay, nằm phịch xuống đất, lăn lộn đầy đất. Rất nhanh, bộ đồ Tây rách, giày da hỏng, mắt kính vỡ, thoạt nhìn giống như vừa bị đánh cướp vậy, cũng gia nhập vào phe những ‘người đáng thương’ kia.
Lưu Anh Nam sững sờ rất lâu, cười khổ không ngớt. Bây giờ những người này ra ngoài kiếm ăn quá khó khăn, ngoại trừ giả bộ cháu trai còn phải giả bộ đáng thương.
Nhân viên lúc trước kia quả thật rất vất vả mới được Lăng Vân thương xót, mà những người trước mắt này không phải tổng giám đốc thì chính là giám đốc. Họ vì tiền vứt bỏ tôn nghiêm, dùng thứ hành vi lừa gạt lòng đồng cảm và cảm tình của người khác nhằm thu lợi, cho dù kiếm được tiền, thì tiền này tiêu có ý nghĩa sao? Không sợ gặp báo ứng sao!?
Đương nhiên điều này còn phải trách Lăng Vân, điển hình của một vị người tốt quá chừng mực. Người đáng thương khắp thiên hạ nhiều như vậy, một mình cô có thể giúp đỡ được bao nhiêu?
Có điều, càng khiến người ta cảm thấy bi ai vẫn là đám người trước mắt, những người này ngay cả đạo đức cơ bản đều không có. Không ngờ lại lợi dụng sự thiện lương và lòng đồng cảm của người khác, thứ hành vi này cùng những kẻ tham ô tiền cứu tế nào có gì khác biệt, họ đây là đặt chỗ trước cho mình ở mười tám tầng Địa Ngục mà!
Thêm nữa, công ty Vân Hải này thật là cây to đón gió, Lăng Vân chỉ là thương xót cho một nhân viên bị dính mưa, chỉ tùy tiện ký một chữ không ngờ lại trở thành một phú ông ngàn vạn, Lưu Anh Nam vô ý thức liếc qua áo sơ mi đểu và chiếc quần cũ, đôi giày xăng-đan sắp mài lòng đường trên người mình, cách ăn mặc này không cần hóa trang, hắn chỉ cần biểu diễn xuất sắc biết đâu đều có thể kiếm được hợp đồng.
Đồng thời Lưu Anh Nam còn chú ý tới, bên ngoài tòa cao ốc lớn này đều có rất nhiều bảo vệ, duy trì trật tự ở đây để cố chủ không bị quấy nhiễu là chức trách của họ. Nhưng hiện tại Lưu Anh Nam tận mắt chứng kiến mấy vị tổng giám đốc hóa trang, bước ra một bước trả tờ tiền 100 nguyên cho bảo vệ, thuận lợi lẫn vào trong đội ngũ ‘người đáng thương’…
Hừ, thật khiến người ta chẳng thể hiểu nổi. Thời đại này, có người vì tiền ngay cả giới hạn và tôn nghiêm làm người đều không cần. Còn có người muốn nghĩ đủ mọi cách lợi dụng quyền lực trong tay mình hòng nhận hối lộ. Chẳng trách người trông xe lúc nãy hỏi hắn gửi xe có cần hóa đơn hay không. Có lẽ nếu hắn không cần hóa đơn, cho 3 nguyên gửi xe người ta cũng đồng ý, có điều tiền này hắn ta sẽ cất vào trong túi của mình.
Lưu Anh Nam rốt cuộc đã rõ vì sao vài ngàn năm trước Âm Tào Địa Phủ đều không sao cả, vào thời đại này lại muốn mở rộng tuyển nhân viên, bằng không lượng công việc ở mười tám tầng địa ngục sẽ lớn lắm.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Lưu Anh Nam không có hứng thú xen lẫn cùng đám người giả đáng thương vứt bỏ tôn nghiêm này, cho dù so sánh với họ Lưu Anh Nam là người đáng thương thật sự, nhưng hắn cũng chẳng buồn để ý tới họ.
Nhưng bảo vệ lúc nãy thu tiền mà chểnh mảng chức vụ giờ phút này lại tận hết chức trách với hắn. Nhất là khi biết hắn muốn trực tiếp gặp Lăng Vân, bảo vệ suýt nữa dùng gậy cảnh sát đánh hắn ra ngoài, gặp đại nhân vật nếu không hẹn trước thì chi bằng ở đây giả đáng thương đi.
Ngay lúc Lưu Anh Nam bị bảo vệ quấn lấy, cửa tự động của tòa nhà bỗng mở ra, một cô gái mặc bộ đồ màu đen đi ra ngoài. Lưu Anh Nam vừa nhìn, ồ, người quen, cô trợ lý lần trước nhìn thấy quỷ bị dọa đái ra quần.
Có điều cô gái này không hề nhìn thấy hắn, cũng không nhìn hai tên bảo vệ cản hắn kia, họ đều thuộc về phạm trù không đáng đặt vào mắt. Đôi chân ngọc màu đen của cô gái này đi một đôi giày cao gót, vang lên cành cạch từ bên người họ đi qua, đi thẳng tới trước mặt đám ‘người đáng thương’ kia trong tay cầm một tập thiệp mời mạ vàng.
Những người kia cũng biết nàng ta là trợ lý bên người của Lăng Vân, lúc này tới tấp vây lại, nhưng cũng không nhìn nàng ta, mà là ngó vào cửa lớn đằng sau nàng ta.
Lưu Anh Nam lại bật cười, cô gái này mắt cao quá trán không đếm xỉa tới hắn và bảo vệ, những vị tổng giám đốc này lại cao hơn nàng ta một cấp bậc, tương tự cũng coi nàng ta như không khí. Trong hoàn cảnh tràn đầy ‘khinh thường’ này so với mưa bom bão đạn còn khiến người ta cảm thấy đáng sợ hơn.
Cô gái kia cũng chẳng để bụng họ có chú ý tới mình hay không, cầm một tập thiếp mời lạnh lùng nói:
- Các vị tổng giám đốc đều vất vả rồi, tổng giám đốc Lăng không đành lòng để mọi người ở đây chịu khổ, đồng thời còn bày tỏ lòng cảm kích với sự ủng hộ của các vị với tập đoàn Vân Hải. Cho nên, tối nay tổng giám đốc Lăng muốn tổ chức một buổi vũ hội, hy vọng các vị có thể ghé thăm.
Những người này đang lúc nhập vai diễn, có người hút mẩu thuốc vừa nhặt trên đất, có người khổ sở gặm bánh bao mốc meo, có người dỗ đứa nhỏ khóc lóc ầm ĩ trong ngực. Sau khi cô gái này nói xong, nhìn thấy tấm thiệp mời tỏa sáng lấp lánh kia, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Tập đoàn Vân Hải thuộc loại tập đoàn siêu cấp làm cái gì thì kiếm tiền từ cái đó, gần đây bởi vì thuận lợi nắm được quyền đầu tư hơn 10.000m2 đất ở khu Nam nội thành, cộng thêm câu chuyện vị nhân viên phất lên trong một đêm kia, thoáng cái hấp dẫn rất nhiều tổng giám đốc có liên quan tới bất động sản và vật liệu xây dựng. Bình thường họ không hề có qua lại gì với tập đoàn Vân Hải, chắc chắn Lăng Vân không hề biết họ, cho nên mới vứt hết mặt mũi, chịu khổ diễn trò, nhưng ai ngờ rằng sớm đã bị người ta nhìn thấu.
Nhưng cho dù như thế, đám người này vẫn mặt dày nhận lấy thiếp mời trong tay cô gái, ý nghĩ của những người này rất đơn giản, dù sao đã mất mặt như vậy rồi thì cứ thử đi xem sao. Hơn nữa, họ sở dĩ như vậy cũng là thật lòng muốn hợp tác với tập đoàn Vân Hải.
Mọi người cứ thế tản đi, chỉ có nhân viên đồ Tây đáng thương lúc nãy do gã quyết định cực nhanh xé rách quần áo gia nhập vào phe ‘người đáng thương’, so với bất kỳ ai khác đều tham lam hơn, vả lại còn ngay trước mặt tổng giám đốc của họ, cho nên chẳng những không đặt quan hệ được với tập đoàn Vân Hải, mà công việc lúc trước cũng mất luôn.
Khi cô trợ lý xoay người Lưu Anh Nam vội vàng lủi tới, cười hì hì chỉ vào mặt mình nói:
- Hey, người đẹp, còn nhớ tôi chứ?
Cô gái kia hơi sửng sốt, hoàn toàn không chú ý tới hắn. Lúc này nhìn kỹ, khuôn mặt gần ngay trong gang tấc, cô gái chợt sợ hãi kêu một tiếng:
- Á, quỷ!
Nói xong cô gái xoay người bỏ chạy, lưu lại Lưu Anh Nam đầu đầy mồ hôi lạnh, hai gã bảo vệ trực tiếp đi tới kẹp lấy hắn nói:
- Đi đi, mau đi đi, tên sắc quỷ nhà ngươi!
Lưu Anh Nam suýt ngất, nàng ta rõ ràng chỉ nói một chữ ‘quỷ’, gã bảo vệ lại coi hắn thành ‘sắc quỷ’, cách gọi này cũng có thể gọi tùy tiện sao?
Lưu Anh Nam chán ngán, chỉ có thể móc ra một tờ tiền nhét vào tay bảo vệ, nói cho họ:
- Tôi không phải sắc quỷ gì cả, tôi chỉ là người theo đuổi nàng ta, gần đây gây chút xích mích với nàng ta, bây giờ vội vã muốn đi dỗ nàng thôi.
Hai bảo vệ không rõ nguyên nhân nhưng cô trợ lý khi nãy quả thật hô rõ to, điều này chứng minh họ quả thật có quan hệ. Hơn nữa Lưu Anh Nam lại bày tỏ ‘thành ý’ đầy đủ, hai gã bảo vệ lập tức cho qua.
Đây đúng là có tiền có thể sai được quỷ mà. Lưu Anh Nam thầm nghĩ, trở về mua thêm ít tiền giấy và tiền âm phủ, sau này có cơ hội xuống Âm Tào Địa Phủ du lịch chắc chắn sẽ có hữu dụng.
Cô trợ lý kia đi giầy cao gót, nhưng vẫn chạy như bay. Lần trước gặp quỷ nàng ta bị dọa ngất, lần này không biết vì sao gọi mình thành quỷ, rốt cuộc Lăng Vân giải thích với nàng ta ra sao?
Mặc kệ nói thế nào, cô gái này không ngờ lại gọi mình là quỷ trước mặt đám đông, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng của Lưu Anh Nam. Hắn quyết định, hù dọa nàng ta.
Lưu Anh Nam theo nàng ta đi vào tòa cao ốc, mắt thấy nàng ta ấn cầu thang máy đi vào, Lưu Anh Nam hít sâu một hơi, như kẻ điên lao vào cầu thang bộ. Ở tầng hai tầng ba phân biệt ấn nút cầu thang máy, mục đích chính là làm cho cầu thang máy cô gái kia đi lên đều dừng lại ở mỗi tầng.
Nàng ta là trợ lý bên người của tổng giám đốc, mà phòng làm việc của tổng giám đốc bình thường đều ở tầng cao nhất. Cho nên Lưu Anh Nam tung hết thể lực liều mạng chạy như điên, liên tục ấn nút tầng hai tầng ba tầng bốn để kéo dài thời gian, cho bản thân mình có đủ thời gian chờ ở cửa tầng năm.
Hắn điều chỉnh hô hấp, lau mồ hôi trên trán, thở sâu hít mạnh, nhếch miệng nhe răng, lộ ra nụ cười sáng lạn… ‘đinh đinh’, cửa thang máy mở ra.
Đây là cầu thang máy khách quý chỉ quản lý cao cấp của công ty mới có thể đi vào, người thường không được sử dụng. Nhân viên của công ty cũng đều biết quy củ, cho nên trong thang máy chỉ có một mình cô trợ lý. Nhưng tổng cộng mới lên năm tầng lại dừng năm lần, mỗi lần ngoài cửa đều không có người, cũng không biết là ai đang đùa dai, làm cô trợ lý tức giận không thôi.
Khi tới tầng năm, nàng ta đang cảm thấy không bình tĩnh nổi, nếu gặp được người khác chắc chắn sẽ mắng chửi một trận. Nhưng cửa thang máy vừa mở nàng ta liền nhìn thấy khuôn mặt của Lưu Anh Nam, nụ cười là sáng lạn như vậy, một hàm răng đều đặn lấp lóe ánh sáng chói lòa.
Cô gái thoáng sững sờ, mà Lưu Anh Nam không ngờ lại giật nảy mình như nét mặt của nàng ta. Không chờ cô trợ lý mở miệng Lưu Anh Nam dụi dụi mắt, cướp lời:
- Woa, trong thang máy nhiều người quá, bỏ đi, tôi chờ lượt sau vậy.
Vừa nói xong lời này cô gái càng đờ ra, chỉ mất thời gian một câu nói cửa thang máy liền đóng lại. Sau đó truyền tới tiếng thét rung trời lở đất của cô gái…
Lần trước lúc cô trợ lý thật sự nhìn thấy quỷ cùng Lưu Anh Nam, khi đó tiểu thư Lăng Vân lại nói bản thân hắn chính là quỷ. Mà lúc này, trong thang máy rõ ràng chỉ có một mình nàng ta, Lưu Anh Nam lại nói người nhiều quá, tổng hợp lại tất cả, cô trợ lý liền hét rách cổ họng!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cũng không biết cô trợ lý xông ra thang máy ở tầng mấy, cả tòa cao ốc đều là tiếng thét như quỷ khóc sói gào của nàng ta. Kêu ‘quỷ kìa quỷ kìa’ làm nhân viên công tác của cả tầng đều thò đầu ra ngó, điều này cũng thành toàn cho Lưu Anh Nam thuận lợi dò la nơi phòng làm việc của Lăng Vân.
Vào trong tòa nhà thì không có bảo vệ ngăn cản, đương nhiên đây là vì Lăng Vân người ta không có vệ sĩ bên người.
Giống như Lưu Anh Nam nghĩ, hắn đi thang máy một mạch lên tầng sáu mươi lăm cao nhất của tòa nhà. Ông chủ và lãnh đạo đều thích đứng cao, chẳng phải vì nhìn được xa mà là thích thứ cảm giác cao cao tại thượng, ngước nhìn chúng sinh kia.
Lưu Anh Nam gần như cùng lúc lên tầng với cô trợ lý, cả tầng cao nhất chỉ có một căn phòng hội nghị và một phòng làm việc, hoàn toàn thuộc về không gian riêng của Lăng Vân. Hai gã bảo vệ đứng ở cửa phòng làm việc, một người đứng ở cửa thang máy, bảo đảm trên mức lớn nhất không cho kẻ địch xông thẳng đến bên người Lăng Vân.
Chỉ là lúc này Lưu Anh Nam và cô trợ lý như nổi điên gần như xuất hiện cùng lúc khiến hai gã bảo vệ thoáng khẩn trương, không biết ngăn ai trước.
Do cô trợ lý hô to gọi nhỏ, va đụng lung tung như con ruồi, dẫn cả Lăng Vân trong phòng làm việc ra ngoài, cô nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lưu Anh Nam, buột miệng hô:
- Sắc quỷ?
Lưu Anh Nam đổ mồ hôi, thì ra cô ả này thật sự chụp tội danh cho mình mà. Có điều bị cô mỹ nữ cấp cao này gọi một tiếng dê xồm cũng là sự kiêu ngạo của đàn ông, ít nhất chứng minh anh từng thực sự chiếm tiện nghi của cô nàng.
Hôm nay Lăng Vân vận một bộ váy áo đeo đai trắng tinh, cổ áo thấp vừa đủ, chỉ lộ ra khe rãnh chút xíu, còn bị một sợi dây chuyền kim cương chói mắt cướp hết phong cảnh. Hai cánh tay sen trắng bóc, búi tóc cao cao, khuôn mặt hơi thoa phấn, tổng thể thoạt nhìn cao quý thánh khiết, hệt như một bông sen tuyết trắng ngần lung linh nở rộ trong tuyết trắng.
Lăng Vân thấy hắn nhìn chằm chặp mình, không nhịn được che miệng nhỏ, lúc nãy nhất thời kinh ngạc bật thốt lên lời trong lòng, cũng không nhịn được nhớ tới nụ hôn đó.
Cô trợ lý nhìn thấy Lăng Vân như nhìn thấy Trương Tam Phong, vút một cái trốn ra đằng sau Lăng Vân, vươn tay chỉ vào Lưu Anh Nam sợ hãi muôn vàn nói:
- Quỷ, tổng giám đốc Lăng, có quỷ!
- Chẳng qua là một tên sắc quỷ thôi mà, không có gì đáng sợ cả. –Lăng Vân vỗ tay nàng ta, trong lòng có chút ngượng ngùng. Lần trước ở biệt thự của cô nàng, sau khi Lưu Anh Nam đi cô nàng vẫn đắm chìm trong nụ hôn bất ngờ kia. Khuôn mặt đỏ bừng có chút mất hồn mất vía, vừa vặn lúc này cô trợ lý tỉnh lại trong cơn hôn mê, lòng mang sợ hãi dò hỏi tình huống về quỷ. Lăng Vân lúc ấy thuận miệng nói Lưu Anh Nam chính là quỷ, quỷ đói trong sắc.
Kết quả, lời về sắc quỷ đằng sau cô trợ lý chưa nghe xong đã té xỉu lần nữa.
Lăng Vân không ngờ rằng Lưu Anh Nam sẽ tìm tới cửa, một màn ngày đó gần đây thường xuyên xuất hiện trong đầu cô nàng khiến tâm tình cô nàng trở nên phức tạp. Lúc thì chán ghét lúc thì còn có chút ngọt ngào, tóm lại rất chi phức tạp, ngay cả bản thân cô nàng đều không rõ. Hiện giờ đối mặt với Lưu Anh Nam càng khiến cô nàng khó xử, may mà hai gã bảo vệ rất tận chức trách, ngăn trước tầm nhìn của họ, khiến tinh thần Lăng Vân có thể hòa hoãn lại.
Lăng Vân đầu tiên đẩy cô trợ lý vào phong làm việc, lúc này mới cố ra vẻ điềm tĩnh hỏi:
- Mr. Lưu, xin hỏi anh xông thẳng vào khu làm việc của tôi làm muốn làm gì?
Lưu Anh Nam chỉ lo nhìn mỹ nữ, đặc biệt là khi cô nàng nói chuyện, đôi môi khép mở, đầu lưỡi run run, khiến Lưu Anh Nam không nhịn được muốn thừa cơ hôn sâu hơn chút nữa.
Lăng Vân dường như cảm nhận được ý nghĩ của Lưu Anh Nam, vội vàng ngậm miệng, từng rặng mây đỏ hiện lên trên đôi má cô nàng. Hai gã vệ sĩ thấy Lưu Anh Nam không nói chuyện còn tưởng rằng hắn không có ý tốt, rât tận chức trách bước lên một bước. Lưu Anh Nam vội thu hồi tà niệm, lấy ra hợp đồng ra dấu:
- Tiểu thư Lăng, tôi có một hợp đồng với quý công ty, thân là bên thứ hai, chúng tôi đã hoàn thành toàn bộ công việc quy định trong hợp đồng, hơn nữa đã nghiệm thu hoàn tất. Bây giờ mong quý công ty chi trả hạng mục công trình theo hợp đồng.
- Anh tìm tôi chính vì việc này? –Lăng Vân hơi khó tin hỏi.
Lưu Anh Nam bật cười:
- Nếu bây giờ cô có thể trả tiền, bản thân cô còn có thời gian thì tôi cũng rất sẵn lòng mời cô đi ăn một bữa cơm.
Lăng Vân lườm hắn một cái, bày tỏ sự xem thường với cái đức hạnh bắt lời người sau của hắn. Cô nàng ra hiệu cho bảo vệ nhận hợp đồng, nàng đơn giản liếc một cái, giờ phút này thần sắc cô nàng lạnh nhạt, tập trung tinh thần, bộ dạng người phụ nữ mạnh mẽ, đồng thời cũng khôi phục bình tĩnh:
- Hợp đồng không có vấn đề, quả thật là công trình của công ty chúng tôi. Có điều tôi phải hỏi cụ thể với phòng phụ trách công trình ở bên dưới, nếu không có vấn đề tôi sẽ thông báo cho phòng tài vụ chi trả tiền công. Tuy nhiên, người phụ trách thi công hạng mục công trình này hình như chẳng phải anh đúng không?
- Bản thân anh ta không tới được, tôi là người đại diện toàn quyền của anh ta. –Lưu Anh Nam bịa đặt nói.
Lăng Vân gật đầu, vẻn vẹn 800 vạn còn không bằng một lần quyên góp của cô nàng. Cô nàng hoàn toàn không để ý, tùy tiện ký cho một nhân viên không quen biết cũng không chỉ cái giá này, huống chi là kiểu hợp đồng có tính bảo mật và ràng buộc cực lớn thế này, bản thân nó chính là bằng chứng rồi.
- Tôi phải đi xác minh một lát, vậy mời anh Lưu trước tiên tới phòng hội nghị chờ một lát nhé. –Lăng Vân rất lẽ phép nói, cùng cô gái hô dê xồm vừa rồi hệt như hai người.
Có hai vệ sĩ như tháp sắt vừa cao to vừa lạnh lùng ở đây, Lưu Anh Nam cũng không có cơ hội quấy rầy, hắn ngoan ngoãn đi vào phòng hội nghị. Đây là phòng hội nghị cấp cao, trang trí khá xa hoa. Phòng không lớn lắm, chỉ có thể chứa tầm hơn chục người ngồi họp, chắc rằng có thể ngồi ở đây thì giá trị con người đều phải hơn trăm triệu.
Bởi vì trợ lý bị sợ hãi, vệ sĩ không có quyền hạn cho nên không ai để ý tới hắn. Một mình hắn giẫm lên thảm đất mềm mại, đi dạo một vòng quanh phòng hội nghị, nhìn xem người đi lại như mắc cửi dưới tòa nhà lại vô cùng nhỏ bé. chỉ đáng tiếc hắn hơi sợ độ cao, cho nên cúi nhìn chúng sinh không hề thích hợp với hắn.
Cuối cùng hắn phát hiện trên bàn làm việc có một chiếc laptop, hắn không hề khách khí mở ra. tốc độ mạng cực nhanh, quen thuộc lên mạng, tìm thấy trang web hắn thích nhất, mượn đường mạng công ty cực nhanh xem video online…
Tuyển chọn mười cô gái Âu Mỹ update mới nhất. Khà khà, xem vừa nhanh hình ảnh vừa rõ nét, nóng bỏng sôi động, hắn thoáng cái liền mê mẩn thậm chí đều không chú ý tới laptop của người ta là dùng để nối với một chiếc màn chiếu cực lớn, là người ta dùng để mở hình chiếu.
Hắn không chỉ không chú ý tới màn chiếu vẫn đang ở trong tình trạng khởi động, hai thứ đồng bộ phát hình, chỉ là màn chiếu không có âm thanh. song song lúc nhìn thấy cô gái tuyển chọn thứ hai lên màn ảnh, Lăng Vân liền xuất hiện.
Lúc này Lăng Vân đang ngơ ngác nhìn hình ảnh nóng bỏng sôi trào trên màn chiếu, hai má nóng rực, nhưng cô nàng lại rất bình tĩnh không kêu hô, cũng không gọi vệ sĩ. Cô nàng không muốn vì thế mà ảnh hưởng đến hình tượng của bản thân và công ty. Bởi vậy cô nàng vẫn rất nhanh nhẹn đóng cửa, bình tĩnh hỏi Lưu Anh Nam:
- Hay không?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius